-->
Cát Vũ đặt chiếc mũ bảo hiểm lên xe cười rồi nói, cái lạnh trong
mắt cũng được cậu hâm nóng phần nào:
- Em thích đến nhà tôi thế sao?
Nhân Mĩ tháo mũ đặt xuống bước ra phía cây cầu trước mặt nói:
- Em không nghĩ là hôm nay lịch trình có thể bị thay đổi.
Cát Vũ bước theo sau Nhân Mĩ. Nhìn dáng người nhỏ nhắn của cô trong
chiếc váy màu trắng tung bay vì gió trông thật thanh thoát và trong
sáng. Có lẽ cậu nên giữ lại hình ảnh này. Cát Vũ lấy điện thoại ra
khẽ chụp một tấm hình. Đúng lúc Nhân Mĩ đang nhắm mắt khẽ hít thở
mùi hương của từ phía biển nơi dưới chân cầu, cơn giớ nhẹ đùa vui
mấy lọn tóc con, đôi môi chúm chím nhìn thật đáng yêu...à không,
cậu quên mất cái vẻ sắc sảo của cô rồi. Cát Vũ cứ ngắm mãi bức hình
tự chụp rồi lại tự đặt tên cho bức hình: "My venus".
- Em thích nơi này chứ? - Cát Vũ cất điện thoại đi khẽ hỏi.
Nhân Mĩ quay sang mỉm cười. Phải rồi, chính là nụ cười này, cuối
cùng thì cô ấy cũng đã chịu dành cho cậu.
- Em thích!
- Tôi đôi khi cũng thường hay đến đây.
Nhân Mĩ không nhìn Cát Vũ mà nói:
- Với bạn bè?
- Không! Một mình.
- Nơi này có vẻ hơi buồn. Anh thích khung cảnh buồn?
Cát Vũ vịn tay vào lan can khẽ nhướn người cảm nhận hương vị mặt mà
của biển thoảng bên mũi. Cậu trả lời mông lung:
- Tôi không phải kẻ tự kỉ. Nhưng tôi cũng có những nỗi buồn
riêng.
Nhân Mĩ thoáng không hiểu. một kẻ như anh ta mà cũng có nỗi buồn
sao? Anh ta chẳng phải dày vò người ta xong cũng đủ vui đến hết đời
hay sao?
- Anh buồn?
Cát Vũ nhìn thẳng vào đôi mắt Nhân Mĩ. Đôi mắt dài có phần sắc sao
đang mong chờ câu trả lời từ anh.
- Buồn vì không tìm ra một thứ?
- À ra là vậy. Thế anh đã tìm được chưa?
- Tôi không biết. Rõ ràng là đang ở trước mặt nhưng sao lại quá xa
vời. Rõ ràng là có thể với tới nhưng chạm vào lại ngỡ hư vô.
Nhân Mĩ không hiểu câu nói này. Cô lặng người đi không nói được câu
gì. Cát Vũ luôn là một người khó hiểu.
- Em ghét tôi đúng không?
-...
Nhân Mĩ không dám trả lời. Nói rằng là rất ghét ư? Không thể.
- Tôi biết em ghét tôi nhưng một ngày nào đó em sẽ biết sẽ không ai
tốt với em hơn tôi trên thế giới này.
- Anh dựa vào đâu mà nói thế?
Cát Vũ cười mà như không cười, ánh mắt nheo lại phía mắt trời đang
lên cao. Cậu léo tay Nhân Mĩ đi rồi nói:
- Về nhà thôi! Tôi muốn ăn cơm do em nấu.
Vậy là cuối cùng cậu cũng đã trở lại ngôi nhà ấy...cùng với Nhân
Mĩ. Cùng cô ăn một bữa cơm do chính cô nấu, để rồi cậu lại được cảm
thấy hương vị gia đình đang len lỏi trong tim.
Chương 9 - Một cô vợ hiền.
Cát Vũ đưa Nhân Mĩ ra khu chợ gần nhà. Hai người nắm tay nhau như
một đôi tình nhân thật sự. Nhân Mĩ cũng không hề muốn vùng đôi bàn
tay ra khiến Cát Vũ rất hài lòng. Chưa bao giờ Cát Vũ cảm thấy cuộc
sống bình yên như thế này.
Đang đi thì Nhân Mĩ cảm thấy có bàn tay đang chạm vào váy cô. Nhân
Mĩ tự trách mình quá đa nghi, chắc là váy cô vừa tạt vào cái gì
thôi. Nhưng cảm giác càng ngày càng thật khi bàn tay của ai đó khẽ
áp hẳn vào phía dưới hông và không ngừng trượt nhẹ xuống dưới. Rõ
ràng là trò sàm sỡ của mấy tên bệnh hoạn. Nhân Mĩ nắm chặt tay Cát
Vũ. Cô không dám hét lên, sợ rằng mọi người sẽ nghe thấy. Cô không
phải là người coi trọng thể diện nhưng việc này đủ để làm cho cô
xấu hổ.
" BỐP"
Cát Vũ chợt quay lại rồi giáng một cú vào mặt tên kia. Cậu đã nhận
ra có chuyện gì đó sau cái nắm tay chặt kia. Cát Vũ không nói gì,
cứ thế xông vào tên kia đánh, đánh cho hắn chết đi thì cũng rất có
thể. Dân thể thao như cậu chỉ cần một cái vỗ nhẹ vào lưng cũng đủ
làm cho người ta rát, vậy mà bây giờ...mỗi cú đấm của cậu cứ như là
lấy hết sức bình sinh để đánh vậy.
Mấy bà bán hàng ở chợ thì la hét om sòm, người mua hàng thì túm năm
tụm ba vào xem cảnh tượng hay đang diễn ra. Không ai can ngăn, chỉ
có mình Nhân Mĩ đứng ở bên ngoài hét lớn:
- Cát Vũ! Đừng đánh nữa.
Cát Vũ không còn nghe thấy Nhân Mĩ nói gì nữa rồi. Cậu chỉ còn nhìn
thấy cái bản mặt đểu giả đang bê bết máu chảy không ngừng từ mũi
thôi. Cát Vũ càng nhìn càng muốn đánh, muốn đánh rồi lại muốn đánh
nữa. Nhân Mĩ là của cậu, cậu không cho phép ai động vào cô dù chỉ
là một sợi tóc. Đằng này hắn dám sàm sỡ Nhân Mĩ. Cát Vũ tức giận
túm cổ áo tên đó rồi gằn giọng:
- Mày vừa làm gì?
Tên đó ánh mắt tỏ rõ sự sợ hãi nhưng vẫn cố nói:
- Mày chết chắc rồi, mày có biết ông mày là ai không?
Cát Vũ cười nhạt .
- Nói!
- Nếu biết điều thì mau quì xuống xin lỗi tao không thì đừng để tao
phải gọi đại ca tao ra. Chắc mày cũng nghe danh Liêu Tuấn rồi chứ?
Tao là đệ tử...
BỐP!!
Một cú đấm nữa được giáng vào mặt tên lắm lời đó. Cát vũ gằn giọng
nhắc lại câu hỏi mà từ nãy đến giờ mình vẫn chưa được nghe câu trả
lời:
- Tao hỏi mày vừa làm gì cô ấy?
Nhân Mĩ không ngừng lôi tay Cát Vũ:
- Anh Vũ! Mình đi thôi.
Cát Vũ vùng cánh tay mình ra khỏi bàn tay nhỏ bé của Nhân Mĩ rồi
tiếp tục hỏi:
- Vậy mày có biết cô ấy là ai không?
- Tao đếch cần biết cái chết mẹ gì cả!
BỐP!
Cát Vũ tiếp tục đánh khiến cho máu mũi tên đó chảy đã nhiều giờ
càng nhiều hơn. Cậu nhìn thẳng vào đôi mắt lờ mờ đang chuẩn bị cụp
xuống vì sắp chìm vào hôn mê kia:
- Nói cho mày biết. Ai mày cũng có thể động vào, nhưng cô ấy...nhất
định phải nhớ cho đến hết đời, chỉ một mình tao được động vào. Về
bảo cả với đại ca Liêu Tuấn của mày nữa.
Rồi cuối cùng thì hắn cũng ngất. Ở đằng xa có tiếng của an ninh khu
chợ. Cát Vũ không nói gì nữa chợt kéo mạnh tay Nhân Mĩ chạy
đi.
Nhân Mĩ cũng biết được bảo vệ sắp đến tìm đến thân nên cũng cố gắng
chạy thật nhanh sau Cát Vũ. Hai người chạy nhanh khiến hiện trường
chỉ còn lại tên khốn nạn kia cùng đám người ở chợ đang ngỡ
ngàng.
Nhân Mĩ biết đã chạy khá xa chợ rồi nhưng dường như bước chân của
hai người vẫn chưa muốn dừng lại. Cô vừa chạy vừa cười khẽ. Lần đầu
tiên trong đời Cát Vũ bảo vệ cô mạnh mẽ đến vậy. Hắn còn nói gì nữa
nhỉ? À, không được động đến cô. Phải rồi. Cát Vũ lạnh lùng sắt đá
kia lại có thể hung hãn đánh người khác vì cô, bây giờ lại còn dịu
dàng nắm tay cô thật chặt chạy trốn như thế này nữa. Hắn dường như
đã có chút thay đổi.
Bước chân Cát Vũ chầm chậm lại rồi dừng hẳn. Cậu thở dốc rồi nhìn
Nhân Mĩ cũng đang hổn hển sau những bước chạy đầy tốc lực kia.
Khuôn mặt cô ửng đỏ vì mệt, trán lấm tấm những giọt mồ hôi. Cậu
nhìn Nhân Mĩ rồi cốc đầu cô:
- Em ngốc quá! Lần sau có bị như vậy cũng đừng chịu đựng. Nếu lúc
nãy không có tôi bên cạnh thì em sẽ làm gì?
- Em...
Rõ ràng là cô không nói cho Cát Vũ vậy mà hắn vẫn biết. Cát Vũ rất
nhạy cảm. Cô cảm thấy giữa cô và hắn có cái gì đó giao cảm khó nói
thành lời.
- Em đúng là...
- Nếu tên Liêu Tuấn đó tìm đến anh thi anh sẽ làm gì?
Cát Vũ nắm tay Nhân Mĩ kéo cô đi rồi nói:
- Đi thôi. Hôm nay phải ăn mì rồi, chẳng mua được gì.
Nhân Mĩ vẫn không chịu buông tha:
- Anh trả lời đi. Anh sẽ làm gì?
Cát vũ không nhìn Nhân Mĩ rồi trả lời:
- Để cho hắn ta đánh thôi.
Nhân Mĩ khựng lại trong lòng hốt hoảng. Cô nhíu mày nói:
- Đừng! Chắc hắn ta phải là xã hội đen. Bọn chúng mà đánh không
chết thì cũng thành người thực vật, cho nên khi bọn chúng tìm thì
anh đừng đôi co với bọn chúng làm gì, anh phải chạy đi...nghe rõ
chưa?
Cát Vũ cảm thấy con tim của mình như được ai đó thắp sáng, như được
ai đó xoa dịu sự cô độc bấy lâu nay trong lòng. Cậu buông tay ra
rồi đưa cánh tay ra kéo Nhân Mĩ vào lòng.
- Em đang lo cho tôi sao?
Nhân Mĩ nói khẽ:
- Chẳng phải vừa rồi anh cũng lo cho em sao?
Cát Vũ càng ghì mạnh hơn:
- Tôi lúc nào cũng lo cho em.
Nhân Mĩ không nói gì. Vòng tay của Cát Vũ lỏng ra rồi lại tìm đến
đôi bàn tay của Nhân Mĩ. Nắm chặt lấy và kéo cô đi.
- Trong tủ có mì và rau. Không có thịt đâu. Em có biết chế biến
không?
- Em sẽ cố gắng.
Cát Vũ hài lòng:
- Vậy được!
************
Mở cửa bước vào. Là căn hộ lần trước. Nhân Mĩ đã vào một lần - cái
hôm cô trúng thuốc lắc. Tuy nhiên lần đó không ghi nhớ kĩ. Bây giờ
Nhân Mĩ mới quan sát rõ hơn. Nhà được thắp sáng bởi chiếc đèn chùm
pha lê ánh vàng làm ta có cảm giác ấm cúng vô cùng. Làm nền với nó
là màu sơn tường, cũng là vàng, sự sang trọng của ngôi nhà càng
được tôn thêm. Căn hộ này không có nhiều phòng. Chỉ một phòng ngủ,
một phòng khách, một phòng bếp, phòng đọc sách và một phòng vệ
sinh. Nhưng lại rất gọn gàng và ngăn nắp. Cho thấy chủ nhân là một
con người rất coi trọng hình tượng và tính cách rất kiên định, chắc
chắn.
- Em có cần nghỉ ngơi không?
Nhân Mĩ rời mắt khỏi những đồ vật đắt giá được bày biện trong
phòng. Cô khẽ trả lời:
- Không cần đâu.
- Rau ở trong tủ lạnh, mì ở tủ trạn. Em có tự làm được không?
Nhân Mĩ ngạc nhiên:
- Anh định nấu giúp em?
- Tôi có thể giúp.
Nhân Mĩ cười tự nhiên khiến trái tim của Cát Vũ đập rộn ràng. Càng
ngày nụ cười này càng được dành cho cậu nhiều hơn.
- Thôi. Em sẽ tự làm được hết. Có phải món gì phức tạp lắm
đâu.
Rồi Nhân Mĩ đi thẳng vào bếp.
Khi cô đi vào bếp rồi Cát Vũ mới dám tự cảm nhận sự hạnh phúc đang
bao trùm nơi đây. Cảm giác được không khí gia đình đang len lỏi
trong từng thớ thịt, từng dòng chảy của huyết mạch. Bỗng, Cát Vũ
tưởng tượng ra một mái ấm trong tương lai. Có cậu và Nhân Mĩ. Hằng
ngày cô sẽ làm cho cậu những bữa cơm ấm nóng với nụ cười tươi trên
môi đầy viên mãn. Với một hoặc hai đứa con đáng yêu giống mẹ cũng
được hay ngỗ ngược như bố thì cũng chẳng sao. Cả nhà sẽ tràn ngập
tiếng cười đùa mỗi khi nô, khi đùa vui. Cậu có thể cùng cô ấy dạy
con tập vẽ cho dù màu có vấy bẩn lên chiếc áo sơ mi trắng mà cô ấy
đã giúp cậu là để đi làm vào tối hôm trước. Có thể cùng những đứa
con đi câu cá cho dù chúng chẳng hề biết xỏ giun vào lưỡi câu, hai
người có thể cùng nhau dạy con đi xe đạp cho dù chúng thật ngốc
nghếch và nhút nhát mỗi khi hai người thả tay ra..v..v.. Một mái ấm
hoàn hảo cho đến hết cuộc đời hoặc có thể là sang kiếp sau. Cát Vũ
tự nhận thấy bản thân là một người rất ích kỉ và tham lam. Suốt đời
suốt kiếp cậu chỉ mong muốn có Nhân Mĩ bên cạnh mà thôi. Dù cô ấy
khỏe mạnh hay ốm đau bệnh tật thì cậu cũng sẽ luôn bên cạnh che
chắn và bảo vệ cho cô ấy. Chỉ cần vậy thôi, như thế là cậu cũng đủ
hạnh phúc rồi.
- Xong rồi đây!
Nhân Mĩ bê hai chiếc bát nghi ngút bốc hơi trắng xóa che khuất cả
một khuôn mặt cô. Mùi thơm kích thích dịch vị của Cát Vũ sôi ùng
ục. Cậu rời khỏi sô pha rồi bước đến đỡ hộ Nhân Mĩ một bát mì. Cát
Vũ hít hà hơi mì bốc lên thơm lừng.
Nhân Mĩ ngắm nhìn Cát Vũ. Đây là Cát Vũ ư? Không, không thể nào là
anh ấy. Anh ấy phải là một con người lạnh lùng và đầy kiêu ngạo,
phải là một tên bạo chúa hung tàn, phải là một tên đại ác bá khiến
người khác phải nể sợ chứ không phải là một người với ánh mắt trẻ
con, trong sáng như thế này. Chiếc mũi cao và thẳng của Cát Vũ đón
nhận hương mì hình như có vẻ rất thích thú (có lẽ là dùng từ này
không hợp nhưng đó là từ phù hợp nhất vào hoàn cảnh này). Nhân Mĩ
cứ mãi ngắm nhìn mà quên cả bát mì trên tay sắp nguội mất
rồi.
Cát Vũ đưa mắt nhìn người con gái đang chăm chú nhìn cậu. Đã bao
nhiêu lâu rồi nhỉ? Đã bao nhiêu lâu cậu cầu xin Thượng Để hãy để
cho người con gái này nhìn cậu với ánh mắt trìu mến kia dù chỉ một
giây thôi cũng được. Và giờ thì cô ấy đang chăm chú hết mức có thể,
đồng tử ngập tràn hình ảnh của cậu. Chỉ mình cậu trong ấy
thôi.
- Em không ăn đi?
Nhân Mĩ bị hỏi bất ngờ chợt lúng túng làm rớt nước mì xuống chân.
Mì vẫn còn nóng nên nó làm cô thấy rát và khẽ rít lên. Cô đặt bát
mì xuống định lấy khăn lau thì Cát vũ đã từ lúc nào đi đến cầm
chiếc khăn lau cho cô. Hành động của anh ấy nhẹ nhàng như coi cô là
một bảo vật vậy.
- Em thật vụng về.
Tuy câu nói mang vẻ trách móc nhưng âm sắc của nó lại là một sự yêu
chiều đến khó tả.
- Ăn thôi!
Nhân Mĩ chỉ còn biết nghĩ đến câu nói này mà thôi. Rồi cô như nhớ
ra được điều gì đó:
- Anh nên giữ ánh mắt như vừa nãy.
Nói xong cô lại cúi mặt xuống ăn để che đi sự xấu hổ.
Cát Vũ khựng đôi đũa trong tay lại khi nghe thấy câu nói của Nhân
Mĩ. Cậu đưa ánh mắt nhìn cô, cô ấy xấu hổ. Cát Vũ cười nhẹ rồi tiếp
tục ăn. Cậu cũng không muốn nói gì lúc này. Hãy cứ để khoảnh khắc
này trôi qua thật bình yên, hãy cứ để cho cảm xúc được lắng đọng
lại nơi đây, nơi trái tim của cậu, của Nhân Mĩ hoặc của cả
hai.
10h tối.
Cát Vũ nhìn đồng hồ rồi nhắc nhở Nhân Mĩ:
- Muộn rồi đấy, tôi đưa em về.
- Đợi em một lát.
Không hiểu sao từ lúc vào căn hộ này, Nhân Mĩ rất thích dọn dẹp cho
dù nó rất sạch sẽ. Cô cứ hì hục từ tối đến giờ và để mặc cho ánh
mắt của Cát Vũ đang ngắm nhìn mình. Đơn giản chỉ là cô không muốn
phải để cho một căn hộ đẹp như thế này bị bẩn dù chỉ là một hạt
bụi.
Khi đã xong xuôi Nhân Mĩ mới phủi tay, mặc áo rồi bước theo Cát
Vũ.
Chiếc Ducati 1098. Đó là chiếc moto thuộc hàng khủng mà Cát Vũ đã
kể cho cô trong bữa ăn. Với những người ưa mạo hiểm thì nó chính là
lựa chọn hàng đầu. Cát Vũ giúp Nhân Mĩ đội mũ bảo hiểm. Khoảng cách
náy rất gần, cả hai bên đều có thể cảm nhận được hơi thở của người
đối diện và cả hai người đều hồi hộp.
- Lên xe đi.
Tiếng của Cát Vũ xóa tan bầu không khí căng thẳng trước đó. Có lẽ
cậu nên là người phải giữ bình tĩnh đầu tiên.
Nhân Mĩ ngồi vào xe. Cô ngập ngừng đưa tay vào phía phần eo của Cát
vũ. Chưa kịp làm gì tiếp theo thì bàn tay của Cát Vũ đã tóm chặt
lấy tay cô. Rồi vòng tay cô ra phía đằng trước bụng cậu.
- Tôi có cần phải dạy cho em kĩ thuật an toàn khi ngồi moto
không?
Nhân Mĩ ngượng ngùng không nói. Rồi người của cô như được kéo theo
chiếc moto. tiếng gầm rú của chiếc bô xe kia như con mãnh thú về
đêm. Lướt trên mặt đường nhựa. trơn tru và nhẹ nhàng. Y như buổi
tối ngày hôm nay. chỉ có thể nói được bằng hai từ: Nhẹ nhàng và
tình cảm.
Đến trước cổng kí túc xá.
Cánh cổng lớn đóng im lìm không tiếng động. Các phòng sinh viên
cũng đã tắt hết đèn. Nhân Mĩ thoáng lo sợ rồi quay ra nhìn Cát Vũ
vẻ cầu cứu.
Cát Vũ gạt chân chống rồi bước xuống bên cạnh Nhân Mĩ. Cậu bước đến
gần cánh cống rồi ra sức đạp:
- Chết tiệt! Các người uống thuốc ngủ hay sao mà ngủ sớm vậy?
Mấy phòng sinh viên vì tiếng chửi của Cát Vũ mà bật đèn rồi ra xem
kẻ điên nào làm náo loạn. Đúng lúc ấy thì điện thoại của Nhân Mĩ
reo lên. Là của Khánh Lâm, cô vui mừng nghe máy:
- Khánh Lâm à? Giúp mình mau lên.
Khánh Lâm giọng điệu ngái ngủ:
- Tiểu thư vui chơi quên đường về của tôi ơi! Tôi đã thông báo với
giám thị là cô về nhà có việc rồi. Nếu không muốn bà la sát ấy phát
hiện cô đi với Cát Vũ đến tận bây giờ mới về thì ngày mai hãy quay
lại. Mình đảm bảo, 3 giây nữa cô ấy sẽ có mặt tại hiện
trường.
Chỉ cần nghe có thế. Nhân Mĩ vội vàng kéo tay Cát Vũ nói vội
vàng:
- Đi thôi! Chúng ta về nhà anh.
Cát Vũ thoáng không hiểu nhưng thấy vẻ vội vàng của cô như vậy cũng
trở lên luống cuống theo. Vội vàng lao xe vút đi. Vừa lúc chiếc xe
lao đi thi bà giám thị cũng lò mò đi ra. Cũng may là bà chỉ kịp
nhìn chiếc váy trắng bay phấp phới theo cơn gió đêm lướt đi mà
không kịp nhìn mặt. Bà ta lắc đầu rồi lẩm bẩm:
- Bọn trẻ bây giờ hết việc làm rồi mới đi trêu kí túc xá như
vậy.
Nhân Mĩ mặt mày buồn bã bước vào nhà. Cô ngồi thụp xuống chiếc ghế
sô pha nói vẻ rầu rĩ:
- Phải làm sao đây?
Cát Vũ đóng cửa rồi nói điềm tĩnh:
- Em vào phòng ngủ ngủ đi.
- Thế còn anh?
- Tôi ngủ ở sô pha.
Nhân Mĩ vội vàng từ chối:
- Không được. Để em ngủ ở đây cho.
- Nếu không muốn để tôi phải nổi cáu thì tốt nhất em nên nghe lời
tôi.
Nhân Mĩ không nói gì rồi lủi thủi đi vào phòng ngủ. Cô cảm thấy lỗi
này là do mình. Anh không về được kí túc xá mà cô cũng không.
Nhân Mĩ ngồi vào chiếc giường rộng lớn được trải bằng tấm ga màu
nâu nhạt nhìn rất sang trọng. Kiểu giường bệt cách điệu phương Tây,
ngày xưa cô cũng đã được sở hữu một chiếc. Nhân Mĩ khẽ vơ lấy chiếc
gối rồi ôm vào lòng. Mùi hương dầu gội nam tính khẽ thoáng qua
khiến giác mạc mũi của Nhân Mĩ đê mê lạ thường. Rõ ràng là Cát vũ
không hay ở đây nhưng dường như mọi đồ vật cô đều có thể ngửi thấy
mùi hương này.
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Cát Vũ ở ngoài sô pha chẳng biết làm gì. Tâm trạng cậu đang rất rối
bời. Lần trước cô ở lại đây là lần mà cô đang lắc điên cuồng. Còn
lần này là hoàn toàn bình thường. Không gian bao trùm một sự tĩnh
mịch. Cát Vũ châm một điếu thuốc. Khẽ rít một hơi rồi thả ra thứ
khỏi màu xanh xám xịt. Ánh mắt cứ tập trung tại làn khói ấy khiến
tâm trạng có hơi mờ ảo. Cô ấy đang ở rất gần với cậu. Hôm nay cô ấy
đã cười với cậu, đã chịu nhìn cậu...những việc mà trong quá khứ đã
trở thành xa xỉ và giờ đây cậu đang được hưởng trọn vẹn. Cậu hôm
nay cũng khiến Nhân Mĩ ngạc nhiên, cô ấy thích ánh mắt không hung
tàn của cậu, thích cậu bảo vệ cô ấy...Tất cả chỉ đơn giản nhưng lại
rất nhẹ nhàng và rất dễ chịu.
- Anh Vũ!
Cát Vũ quay ra sau tiếng gọi của Nhân Mĩ. Cô ấy đang ôm chiếc gối
của cậu nhìn thật đáng yêu. Trí tưởng tượng trong tương lai của cậu
cũng có cảnh này. Khi cậu đọc sách hoặc làm việc khuya, cô ấy sẽ ôm
một chiếc gối đi đến và trìu mến nhắc cậu đi ngủ sớm. Điều ấy thật
tuyệt vời.
- Có chuyện gì thế? - Cát Vũ cố giữ cho giọng nói của mình thật
bình thản.
- Em...Anh...có thể vào trong ngủ cùng em được không?
- Cái gì?
Biết được Cát Vũ đang hiểu nhầm từ "ngủ cùng" nên Nhân Mĩ vội vàng
sửa lại:
- Không! Ý em là anh vào ngồi cạnh cho đến khi em ngủ được
không?
- Tại sao?
Nhân Mĩ cúi xuống nói ngại ngùng:
- Thực sự...Em rất sợ tối.
Cát Vũ dập tắt điếu thuốc trên tay mình vào gạt tàn rồi quay ra
hỏi:
- Thế mọi lần ngủ tại kí túc xá thì sao?
- Lúc đó có bạn cùng phòng nên đỡ sợ hơn mà.
Cát Vũ đứng dậy rồi đi thẳng vào phòng. Cậu vẫn tỏ ra lạnh lùng
nhưng trong lòng đang tràn ngập niềm vui và hạnh phúc.
Nhân Mĩ bước theo sau. Thấy Cát Vũ ngồi ở mí dường. Cô vội bước lên
rồi nằm xuống. Không hiểu sao bây giờ cô lại rất tin cậy anh ấy.
Biết rằng anh ấy sẽ không thể làm gì hại cô được cả.
- Anh hát được không?
Cát Vũ nheo mắt quát:
- Em lắm chuyện thế?
Nhân Mĩ vội vàng nhắm nghiền mắt lại rồi nói:
- Coi như em chưa từng nói gì.
Một thoáng yên lặng...
" Màn đêm buông xuống nơi căn phòng nhỏ"
Câu hát đầu tiên được Cát Vũ ngân lên trầm ấm. Nhân Mĩ mở mắt nhìn
Cát Vũ. Từ người anh ấy tỏa ra sự ấm áp lạ kì. Rồi cô khẽ cười nhắm
mắt lại và nghe nốt bài hát hay còn dang dở:
" Nơi có anh và em vun đắp bao nhiêu kỉ niệm
Đưa em đi qua những tháng năm hồi xưa ấy
Cho em về lại những giấc chiêm bao
Nắm tay em qua con đường trải đầy nước mắt
Cho em quên đi những hồi ức đau thương.
Nhiều lần tự hỏi ta đã làm được gì cho em?
Người con gái ta yêu thương đang chịu nhiều áp lực
Chỉ biết ôm em mà truyền niềm tin cậy
Nhưng sao em không biết?
Sao em không hiểu?
Chỉ vì anh yêu em quá nhiều
Chỉ muốn em là của anh mãi mãi
Hỡi tình yêu bé nhỏ của anh
Rồi một ngày em sẽ hiểu ra tất cả
Hiểu ra rằng có một người luôn yêu em hơn chính bản thân
mình.
Cho dù ngay mai ánh bình minh ửng hồng
Có mang em đi xa khỏi đời anh
Thì em cũng phải hiểu...
Hãy hiểu và yêu anh
Giống như anh đang làm cho em
Thiên thần nhỏ của anh".
Nhân Mĩ khẽ khàng chìm vào giấc ngủ.
Cát Vũ vén lọn tóc lòa xòa trước trán của cô. Thật bình yên. Đây
cũng là một mong ước trong tương lai. Cậu sẽ hát cho cô ấy ngủ, sẽ
hôn nhẹ lên vầng trán nhỏ xinh kia mà nói rằng:
Tiếng gió nhẹ lướt qua vành tai khiến tâm hồn có chút bình yên. Cát
Vũ và Nhân Mĩ đều không nói gì cả. Cậu và cô đang tự nhận thấy tất
cả đã thay đổi rồi. Không còn thời hồn nhiên như trước nữa, không
con một Cát Vũ lạnh lùng trong mắt nhân Mĩ, không còn một Nhân Mĩ
bướng bỉnh không chịu nghe lời trong thâm tâm Cát Vũ.
Dòng đời đã trải qua được bao thăng trầm thì họ gặp lại nhau? Cuộc
sống mất đi bao sắc màu để cho họ hiểu nhau? Và cả hai người mất
bao nhiêu tình cảm mới biết được đang yêu đối phương. Quả thực là
một quá trình gian nan và đầy chông gai.
Đang đi.
Cát Vũ chợt cảm thấy dự cảm không lành. Phía trước cậu là 3 chiếc
moto hạng nặng đang chắn đường. Bọn chúng định gây sự sao?
- Anh Vũ!
Trong giọng nói của Nhân Mĩ có chút sợ hãi khi nhìn vào bọn người
này. Cô chỉ khẽ bấu víu lấy vạt áo của Cát vũ mà nép vào lưng
anh.
Cát Vũ dừng xe lại. Cậu nheo mắt nhìn đám người trước mặt rồi rút
điện thoại ra gọi cho Kiên.
- Đại ca. Có chuyện gì à?
- Tôi sắp bị bọn xã hội đen sờ gáy đây. Kéo mấy thằng đến và đưa
Nhân Mĩ đi.
Giọng Kiên hấp tấp hẳn sau câu nói này:
- Đại ca. Có chuyện gì thế? Tại sao lại đụng đến xã hội đen?
- Hỏi nhiều quá. Đến cứu Nhân Mĩ đi. Cô ấy đang ở cùng tôi, rất
nguy hiểm.
Nhân Mĩ quát lên phía đằng sau:
- Anh Vũ. Chạy đi, đừng đôi co với bọn chúng làm gì.
Cát Vũ nói gọn lỏn một câu rồi tắt máy:
- Hẻm X, Đường Y, ngõ Z. Nhanh lên
Cát Vũ quay lại để ý Nhân Mĩ. cô ấy đang run rẩy ở phía sau lưng
cậu. Phải làm sao mới bảo vệ được cô ấy đây? Từ lúc gặp lại nhau
đến giờ, cậu đã mang cho cô ấy biết bao nhiêu là rắc rối. Có phải
cậu là "sao chổi" của cô ấy không? Cát Vũ bặm môi rồi vặn tay ga.
Cậu chỉ nói đúng một câu với Nhân Mĩ:
- Ngồi cho vững vào. Tôi sẽ bảo vệ em.
Rồi cậu phóng đi và bọn người kia cũng đã nhấn ga đuổi theo đầy tốc
lực.
Nhân Mĩ bám chắc vào lưng Cát Vũ giống như bám vào một trụ cột. Cô
đang rất sợ hãi. cô biết là cái thằng Liêu Tuấn gì đó đã tìm đến
nơi. Nhân Mĩ nhắm mắt lại. Cô không biết bản thân mình có còn sống
để qua khỏi ngày hôm nay không. Chỉ thầm lẩm bẩm:
- Cát Vũ. Anh phải chạy đi. Có chết cũng phải chạy.
Nhân Mĩ biết chuyện này là do cô mà ra. Nếu Cát Vũ không đánh tên
đó vì cô thì sẽ chẳng xảy ra chuyện. cô đang tự hỏi mình có phải là
"khắc tinh" của Cát Vũ không nữa?
Cát Vũ nắm chặt tay lái và chú ý vào con đường phía trước. Phải tìm
ra một lối thoát, tìm ra một con đường để Nhân Mĩ được bình yên.
Chỉ cần cô ấy an toàn, cậu có phải nhảy xuống đấu với bọn người kia
thì cũng cam lòng. Nhưng quả thực ông trời không muốn vậy. Cát Vũ
bóp phanh khi nhìn thấy một toán người nữa chặn đầu phía trước. Rồi
toán đằng sau cũng đã đến nơi. Cát Vũ có thể cảm nhận được cơ thể
Nhân Mĩ đã run rẩy phía sau mình. Cát Vũ thở dài rồi gạt chân chống
xuống. Cậu bước ra khỏi xe rồi tựa người vào và...châm một điếu
thuốc. Nhìn dáng vẻ vô cùng thách thức và không hề có ý thiện chiến
một chút nào. Tên đại ca có vẫn ngồi trong chiếc Maybach đen tuyền
ở đằng xa theo dõi trò vui sắp diễn ra. Cát Vũ đánh mắt nhìn hắn
đầy sắc lẹm. Ánh mắt tuy là băng nhưng cũng có thể thiêu đốt mọi
thứ nếu cần.
Tên Liêu Tuấn nhìn Cát Vũ đầy thách thức. Hắn nhếch môi lên cười
nhạt. Thực ra thì hắn cũng chẳng rỗi hơi mà đi trả thù hộ một tên
tép riu hạng xoàng nhưng nghe nó kể người đánh nó là một thẳng
nhóc. Đã thế lại còn bảo vệ một cô gái xinh đẹp và gửi lời đến hắn
đừng chạm vào cô ấy. Có vẻ có chút thú vị nếu không vờn nó một
chút. Dù sao thì gần đây cũng không có việc làm. Nhìn ánh mắt lạnh
như băng của thằng nhóc càng khiến hắn thấy thích thú. Chưa có ai
dám điềm tĩnh hút thuốc trước sự đe dọa của Liêu Tuấn như thế này
và chưa có ai dám nhìn hắn một cách sắc lẹm như thế này. Đôi mắt nó
cho thấy rõ tiền đồ của thẳng nhóc. Chắc chắn sau này sẽ làm nên
chuyện. Chỉ là yếu tố thời gian nữa thôi.
Nhân Mĩ sợ hãi nhưng vẫn đứng xuống cùng Cát Vũ. Cô thở dài. Dù sao
thì bây giờ cũng không thoát được rồi. Tốt nhất là như Cát Vũ. Bình
tĩnh giống anh ấy. Phải giữ cho tâm trạng thật bình tĩnh. Không
được cuống.
- Anh Vũ!
Cát Vũ vẫn rít thuốc một cách đều đặn. Kiểu như ở trước mặt cậu là
một cảnh đẹp khiến cậu phải chăm chú. Ánh mắt chuyển sang mông lung
đến khó tả. Xa xăm, xa hơn cả cái tuổi 21 mà cậu đang trải qua. Có
lẽ đây sẽ là lần bốc đồng trong cuộc đời. Cát Vũ vứt điếu thuốc
xuống chân. Cậu di cho tàn đỏ tắt ngúm rồi quay sang Nhân Mĩ vuốt
tóc cô:
- Tại sao lúc nào em cũng không chịu nghe lời tôi?
Nhân Mĩ nhìn Cát Vũ khó hiểu. Anh ấy đang định làm gì? Cô không trả
lời câu hỏi này.
Cát Vũ tiếp tục mỉm cười trìu mến. Hiếm khi cậu phải dùng nụ cười
này và cậu biết nó chỉ dành cho nhân Mĩ mà thôi. Cát Vũ hạ thấp
giọng:
- Nếu ngay từ ngày xưa em chịu nghe lời tôi thì tôi đã không dày vò
em như vậy.
Nhân Mĩ không biết Cát Vũ có ý gì nhưng cô cũng đáp lại lời của
anh:
- Em là đóa hoa dã quỳ. Chẳng phải anh đã nói thế còn gì.
Cát Vũ lại mỉm cười:
- Phải rồi. Vậy bây giờ nghe lời tôi một lần này nhé. Em chạy
đi.
Nhân Mĩ hoảng hốt nắm chặt lấy cánh tay Cát Vũ:
- Còn anh?
Cát Vũ nghiêng đầu:
- Tôi rất vui khi em lo cho tôi. Nhưng trò chơi này cần một người ở
lại chơi.
- Không được. Em không đi đâu hết.
Câu nói cảu Nhân Mĩ vừa kịp nói xong thì mấy thằng mặt tối xầm đã
xông lên. Cát Vũ nhảy ra. Chí ít thì dạo đầu cậu có thể cầm cự
được. Cậu gào ra phía Nhân Mĩ trong khi cô đang hoảng loạn hét
lên:
- Chạy đi. Kiên sẽ đón em ngay thôi. Bảo cậu ấy chạy càng xa càng
tốt.
Nhân Mĩ nước mắt nhạt nhòa không biết làm gì ngoài lắc đầu và nói
một câu:
- Đừng đuổi em, đừng đuổi em.
Hơn 10 thằng trâu đầu vào đối phó với một mình Cát Vũ. Cậu đã thấy
duối sức rồi. Trong khoảnh khắc thấm mệt ấy thì một tên đạp vào
lưng cậu khiến cậu ngã nhào xuống. Rồi như chỉ đợi có thế tất cả
cùng chạy vào đạp tới tấp vào con người đang chống cự bên dưới..
Cậu ta không ngừng hét lên trong đau đớn:
- Nếu không chạy nhanh thì tôi sẽ đánh em còn đau hơn thế
này.
Nhân Mĩ đứng bên ngoài hét lên. Cô không để ý đến lời đe dọa cua
Cát Vũ.
- Đừng đánh anh ấy nữa.
Rồi một tên cao to đi đến khóa tay cô lại. Nhân Mĩ giãy giụa:
- Làm gì? Các người làm gì thế?
Cát Vũ nhìn tên đang khóa tay Nhân Mĩ thì cậu lấy hết sức bình sinh
đứng dậy và cô gắng chạy đến cứu cô. Nhưng đi chưa được nửa bước đã
bị bọn chúng lôi lại và đập tới tấp. Ánh mắt chỉ còn lại ngọn lửa
là đang bùng cháy và một tảng băng tách biệt nhau - một ánh mắt đặc
biệt và đầy phức tạp.
- Lũ chó má. Thả cô ấy ra.
Nhân Mĩ bị lôi đến gần một một người. Hắn đứng cạnh chiếc Maybach
ấy. Khuôn mặt dự tợn nhưng lại rất hờ hững trước cảnh tượng đang
diễn ra. Nhân Mĩ có thể lờ mờ đoán được hắn là ai.
Liêu Tuấn khẽ nâng cằm người con gái đang đứng trước mặt mình. Ánh
mắt kiên cường khiến hắn càng cảm thấy thích thú. Quả là một cô gái
xinh đẹp. Vẻ sắc sảo này khiến cho bao nhiêu kẻ phải điên đảo đây?
Đã lâu lắm rồi hắn không nhìn thấy một người con gái thú vị như thế
này. Đúng là hôm nay động thủ cũng đáng lắm.
- Cô em rất có sức hút.
Câu nói này khiến Nhân Mĩ cảm thấy ghê tởm. Và cả bàn tay của hắn
nữa. Cô muốn chạy về nhà tắm rửa lại. Cô cảm thấy rất rất bẩn.
Nhưng Nhân Mĩ cũng cụp mắt xuống rồi nói lí nhí:
- Xin ông! xin ông tha cho anh ấy. Tôi mới là người phải chịu
phạt.
- Ô?
Nhân Mĩ vội vàng quỳ xuống cầu xin:
- Xin ông đấy!
Liêu Tuấn nhìn Cát Vũ đang chống chọi với bọn đàn em của hắn. Có vẻ
như là Cát vũ không hề có ý khắc phục.
- Được!
Nhân Mĩ ngẩng mặt lên vui mừng.
- Cảm ơn! Cảm ơn ông.
Cô không ngờ xã hội đen lại tốt bụng như vậy. Trong lòng thầm cảm
kích con người này. Cô thấy hắn ta đã ra lệnh cho bọn đàn em rút.
Cát Vũ nằm bẹp dí ở dưới nền đất. Khuôn mặt đầy những dấu ấn của
cuộc trả thù, nhìn rất thảm hại. Cô đang định đứng dậy nhưng lại
thấy có điều gì đó không lành. Quay người lại thì thấy có một tên
đang cần chiếc dao Thái Lan đi tới. Nhân Mĩ mở to đôi mắt hốt
hoảng. Cô luống cuống không làm được gì. Chỉ kịp hét lên:
- Không!
Con dao được tên khốn nạn đó dùng lực và cắm phập vào phần bụng Cát
Vũ. Chất nhầy màu đỏ thẫm bắt đầu loang lổ cả một mảng áo của cậu.
Cơn đau buốt càng mạnh hơn khi hắn rút dao ra. Máu càng chảy dồn
dập hơn và Cát vũ cảm thấy rất mơ hồ. Chỉ kịp nhìn thấy hình ảnh
Nhân Mĩ đang cố gắng chạy đến bên cậu. Nhưng sức lực cậu không cho
phép nhìn thấy cô ấy chạy đến bên mình một cách trọn vẹn. Một màu
đen tối xuất hiện như nhốt cậu vào không gian địa ngục tối tăm. Có
lẽ tất cả sẽ hết từ đây. Cát Vũ biết rằng mình có thể sẽ không nghe
thấy tiếng nói của Nhân Mĩ, có thể không được nhìn thấy ánh mắt
kiên cường của cô ấy nữa rồi. Còn cả những ước mơ trng tương lai
nữa. Sẽ không có những bộ màu vẽ bên những đứa con xinh xắn, hồng
hào. Sẽ không có nụ cười viên mãn của Nhân Mĩ trên môi khi cô ấy
làm xong bữa ăn, sẽ không có cô ấy giục cậu đi ngủ mỗi khi thức
muộn. Sẽ không được hát và hôn vào trán cô ấy mỗi tối đi ngủ. Tất
cả sẽ hết chỉ trong mấy phút ngắn ngủi nữa thôi. Có lẽ đây là cái
giá phải trả cho những năm tháng cậu đã dày vò cô ấy. Thôi được,
cậu chấp nhận. chỉ cần cô ấy được sống vui, được hạnh phúc thì cậu
cũng sẽ chấp nhận. Có lẽ cậu chết đi sẽ là một giải thoát cho cô
ấy. Nhưng thâm tâm cậu chỉ muốn nói một điều thôi:
- Ngủ ngon nhé...vợ!!
Thấy Cát Vũ mềm nhũn trong vòng tay mình mà Nhân Mĩ không khỏi
hoảng hốt. Máu đang lan sang cả người cô. Bọn người cầm thú kia đã
phóng xe đi tự lúc nào. Sẽ không có ai đưa anh ấy đi bệnh viện.
Phải làm sao đây? Nhân Mĩ liền cởi chiếc cardigan của mình và bít
vào miệng vết thương. Máu sẽ bớt chảy ra thôi. Nước mắt cô giàn
giụa trên má. Cô ôm chặt Cát vũ trong tay.
- Anh Vũ! Chỉ cần anh sống thì em nhất định sẽ nghe lời anh, nhất
định sẽ không chạy trốn khỏi anh nữa. Chỉ cần anh sống thì em sẽ
làm tất cả cho anh, chỉ cần anh sống thì em sẽ không bao giờ ghét
anh cho dù anh có dày vò em. Chỉ cần anh sống thì em sẽ yêu anh.
Tỉnh lại đi anh.
Bầu trời mây đên vần vũ trùng hợp đến tự nhiên. Nhân Mĩ ôm Cát Vũ
trong trạng thái hoảng loạn toàn phần. Cô ôm chặt như sợ sinh mạng
của anh sẽ tan biến mãi mãi. Bây giờ cô đã thấy rồi, đã thấy anh là
người tốt với cô trên thế giới này mà không ai bằng rồi. Vậy tại
sao anh vẫn chưa tỉnh lại? Trái tim cô như không còn lành lặn sau
khi nhát dao đó đâm vào bụng anh ấy. Lần đầu tiên cô cảm thấy mình
đau như thế nào khi cảm nhận được Cát Vũ sắp rời xa cô. Sao lúc
đứng giữa bờ vực thẳm, nơi sự sống và cái chết chỉ cách nhau một
bước chân thì con người ta mới nhận ra những gì đang ẩn giấu nơi
con tim kia. Sao đến lúc đấy người ta mới biết hối hận?
Vừa lúc đó, Kiên cũng tới. Kéo theo những tia hi vọng khiến Nhân Mĩ
hét lớn:
- Hãy cứu anh ấy. Nhanh lên!
Chương 11 - Mộng ảo.
Nhân Mĩ, Kiên cùng mầy người nữa nhanh chóng đưa Cát vũ đến bệnh
viện. Nhân Mĩ mặt mày trắng bệch có lẽ là tâm lí quá sợ hãi, vì thế
mà Kiên cũng chẳng muốn hỏi gì cả.
Máu nơi miệng vết thương vẫn không ngừng trào ra khiến Nhân Mĩ
hoảng hốt. Tại sao lại chảy nhiều như thế chứ? Anh ấy liệu có mất
máu quá mà chết không?
- Còn bao nhiêu lâu nữa là đến bệnh viện?
Kiên quay sang trả lời:
- Sắp rồi. Đại tỉ bình tĩnh một chút.
Rồi Kiên quay sang vẻ trầm mặc. Hai con người ngốc nghếch này sao
cứ mãi đuổi nhau như thế? Họ không dày vò lẫn nhau thì không chịu
được hay sao? Cát Vũ thì là một con người thích hành động nhiều hơn
lời nói. Anh lúc nào cũng muốn người ta hiểu mình nhưng lại không
biết cách thể hiện. Những hành động của anh chỉ làm cho người ta
ghét nhiều hơn là hiểu thành ý của anh. Nhưng có lẽ hôm nay anh ấy
đã hành động đúng. Bảo vệ được người con gái mình yêu, chỉ tiếc là
anh ấy không bảo vệ được tâm hồn cô ấy, khiến cô ấy sợ hãi.
Còn Nhân Mĩ thì sao? Cô nàng này so với những hành động của Cát Vũ
thì hoàn toàn "miễn kháng". Nhân Mĩ không thể hiểu được những hành
động của Cát Vũ, cô ấy chỉ nghĩ rằng Cát Vũ vì ghét cô mà làm như
vậy. Và cô chỉ cần thoát khỏi Cát vũ là sẽ bình yên. Nhưng Nhân Mĩ
đâu biết, thứ cô đang cố chạy trốn giống như "bảo tháp" của Lí
Tịnh. Càng vùng vẫy thì nó càng thít chặt.
Cát Vũ được đưa ngay vào phòng cấp cứu.
Kiên nhìn bộ váy màu trắng loang lổ toàn những vệt máu của Nhân Mĩ
mà không khỏi xót xa. Nếu hôm nay người bị nhát giao đó đâm là cậu
thì sao? Cô ấy có ôm cậu vào lòng mà khóc hết nước mắt như thế này
không? Và tự hỏi mình, nếu hôm nay người đứng chịu nạn cùng cô ấy
là cậu thì cậu có bảo toàn sự bình yên cho Nhân Mĩ một cách vẹn
toàn như thế này không?
- Bác sĩ! Anh ấy có sao không? Có chết được không?
Ông bác sĩ mặc bộ đồ màu xanh bước ra khỏi phòng cấp cứu. Khuôn mặt
hiện rõ vẻ mệt mỏi. Với những tình huống hỏi dồn dập thế này ông
cũng đã gặp rất nhiều nên cũng rất bình tĩnh trả lời Nhân Mĩ:
- Hiện chưa nói được gì nhiều. Chúng tôi đang cố gắng hết sức. Nếu
lúc nãy cô chậm trễ một chút thì e là đã không cứu được rồi. Cậu ấy
mất máu quá nhiều.
Nhân Mĩ vội vàng quả quyết:
- Vậy lấy máu tôi đi.
- Cô gái này thật là...Cô học đại học đúng không? Nếu học mà sao
không biết gì thế?
Truyền máu thì cũng cần những người trùng nhóm máu nhau mới truyền
được chứ?
Nhân Mĩ vẫn quả quyết:
- Tôi biết. Tôi nhóm máu O. Có thể truyền được.
Bác Sĩ nhìn Nhân Mĩ rồi thở dài:
- Xem ra cô cũng hiểu biết nhưng cô gầy như thế này...Sẽ không sao
chứ?
Nhân Mĩ chưa kịp trả lời thì Kiên đã chạy đến kéo cô ra và nói với
ông bác sĩ:
- Bác sĩ. Lấy máu của tôi. Tôi trùng nhóm máu với anh ấy.