-->
- Làm cái gì vậy hả? Đi không nhìn hay sao? Chẳng lẽ bạn muốn đề
cao sự chịu đựng của mình? Đúng là điên. Không đâu đi chọc tức
người khác.
Tôi phủi phủi quần áo, hậm hực ngẩng mặt lên thì đập vào mắt tôi là
một người cực kì quen. Thiên Ân? Hắn làm cái quái gì ở đây? Chẳng
lẽ định trêu chọc tôi? À quên, tôi và hắn có là kẻ thù hay bạn thân
gì đây mà phải làm như thế. Ta đây không thèm bận tâm người dưng.
Sự tức giận như ngọn lửa chuẩn bị thêu cháy cả ngôi trường. Tôi
lướt qua hắn như gió bay qua mây, chẳng mảy may để hắn vào mắt. Mỗi
bước chân như một lực sĩ, giậm thật mạnh đến nỗi khu học tập muốn
đổ uỳnh xuống. Theo đó là vài ánh mắt khó chịu của một số bạn tiểu
thư nhà giàu đáp xuống tôi, lại là cái bọn ghen vì không được ăn,
tức vì không được ở đây mà. Ý thức được tôi hất mặt, cười gian ơi
là gian, ngọt ngào nói.
- Ối! Mặt bạn có quầng thâm này! - Thì thầm - Nhỡ hoàng tử có nhìn
thấy thì bạn không thể lọt vào mắt anh ấy được đâu. Phải cẩn thận
chứ. Mau trang điểm lại đi.
Chỉ một câu châm chọc như thế cũng làm cô ta tưởng thật, hoảng loạn
tìm phấn son trang điểm. Đến khi soi gương mới phát hiện ra mình bị
lừa, khuôn mặt cô nằng chuyển từ xanh sang đỏ rồi tím rịm. Đúng là
tắc kè hoa.
- Con nhỏ này! Sao mày dám lừa tao hả? Đúng là có mắt mà không thấy
núi Thái Sơn.
- Bạn cao bao nhiêu?
- 1m60
- Núi Thái Sơn cao bao nhiêu? Thế mà bạn lại so sánh bản thân với
núi Thái Sơn. Bạn có mắc bệnh ảo tượng không vậy hả? Hay là bạn bị
điên?
- Điên? Mày dám bảo tao điên hả? Chết đi con chó.
Chuẩn bị nhận bạt tai hay sao. Không, tôi đã đỡ được cái đánh đầy
uy lực đó. Tôi khinh bỉ nhìn cô ta, giọng châm chích, đâm
chém.
- Chết giờ mới nhận ra. Đây là chị Liên, học sinh cá biệt của khối
11 đây mà. Với thành tích, võ mèo cào, **** tục thì nhiều, mồm mép
thì xoen xoét, học thì chẳng ăn ai, chỉ được cái cậy quyền thì
giỏi. Gặp chị đúng là "vinh dự" của đời em.
Cố gắng kéo dài chữ vinh dự ra, tôi mỉm cười đắc thắng. Mặt Liên đỏ
bừng vì tức, tay nắm chặt thành đấm, quát.
- Mày là cái thá gì mà lên tiếng hả? Tốt hơn là im cái miệng
lại.
- Vâng, em không là cái thá gì nhưng ít nhất thì hơn cái loại như
chị ạ.
- Chúng mày đập chết nó cho tao.
Và đám con gái đằng sau lao vào, giở võ mèo cào, không cấu thì xé,
không cào thì rạch mặt. Nhưng tôi cũng đâu có vừa (chảnh thế!). Lấy
đà, tôi xông lên, nắm lấy tay đứa thấp nhất vật xuống đất, sau đó
xoay người đá đứa định cắn trộm, rồi đấm đứa tiếp theo. Chỉ còn lại
Liên, cô ta trợn mắt nhìn tôi.
- Chị ơi, chị sao vậy? Có phải tại em mạnh tay với mấy chị kia quá
không ạ? Thế cho em xin lỗi nha. Cũng sắp vào lớp rồi. Em đi
đây.
Tôi giả vờ hoảng hốt, mắt ngân ngấn nước, ra vẻ hối lỗi. Liên há
hốc mồm, đứng ngây ra. Tôi chào tạm biệt rồi nhảy chân sáo về lớp
với nụ cười chiến thắng.
Ngồi trong lớp, nhớ lại khuôn mặt ngây ra như phỗng của "chị" Liên,
tôi bật cười ha hả. Đúng là cái loại con gái lẳng lơ. Hứ. Cô ta cứ
tưởng có gia thế thì được chắc nhưng xin lỗi cuộc đời nha, ta đây
không sợ gia thế không sợ quyền lực chỉ sợ mỗi mẹ thôi. Hơ... hơ...
hơ... Tưởng chấn áp được tôi bằng cách đánh hội đồng thì cô ta nhầm
to rồi. Nhưng cũng vui ra phết. Theo tôi nghĩ, chắc chắn cô ta sẽ
tìm cách trả thù thế nên tôi phải có chuẩn bị trước mới được. Lấy
I-pop ở trong cặp sách ra, tôi đeo tai nghe, đung đưa theo giai
điệu bài hát Forever love của DBSK. Mãi một lúc lấu sau, Tiểu Ngọc
mới lên lớp từ căng tin và cũng là lúc tiết học tiếp theo bắt đầu.
Thoát ra khỏi giai điệu bài hát, tôi cất I-pop rồi lấy sách vở đặt
trước mặt. Hình như Tiểu Ngọc cố trêu tức tôi hay sao ấy nên cố nói
rõ cho tôi nghe.
- Ôi! No quá! Ăn chùa là sướng nhất.
Hừ. Cứ sường đi, rồi một lúc tôi sẽ bắt bà đãi gấp bội, cái đồ bạn
tồi. Nhín cái mặt hí hửng muốn trêu tức mà tôi chỉ muốn đập cho một
phát. Bạn cái kiểu vậy đấy. Haizzzz... Chẳng biết làm bạn với nhỏ
là đúng hay sai nữa? Tôi nằm gục xuống bàn, chẳng để ý là cô giáo
đã vào từ lúc nào. Giờ chẳng còn tâm trạng nào mà học với hành nữa,
ngủ là biện pháp tốt nhất để kiềm chế sự tức giận. Bỗng giọng nói
trong trẻo của cô giáo khiến tôi phải bật dậy.
- Thiên Hương, em hãy ra phòng chờ, có người muốn gặp em.
- Dạ? Gặp em.
- Ừ. Em đi nhanh lên còn vào học.
- Vâng ạ.
Ai mà lại muốn gặp mình lúc này cơ chứ? Lạ thật! Tôi vội vã, dải
bước tiến về phòng chờ của trường. Tự dưng tôi lại thấy lo lắng.
Tay run run đưa ra đẩy cánh cửa. Két... Bước vào, tôi chỉ nhìn được
đằng sau của người muốn gặp mình, nhưng cái dáng người này rất quen
thuộc. Mới đặt ba bước chân, người đó đã quay người lại. Thiên Ân?
Hắn ta muốn gặp tôi để làm gì cơ chứ? Đã chẳng có quan hệ gì thì
nói chuyện với nhau cũng vô ích. Tôi quay lưng định bỏ đi nhưng lại
bị Thiên Ân kéo lại. Cuối cùng thì hắn định làm gì cơ chứ? Tôi hất
tay hắn ra, cười nhạt.
- Anh muốn gì thì nói thẳng ra đi không cần vòng vo tam quốc nữa
đâu.
Im lặng. Một khắc sau, Thiên Ân nhìn thẳng vào mắt tôi, cười chua
xót
- Có phải cô rất ghét tôi? Và đến mức không muốn nhìn mặt đúng
không?
Ghét? Cũng đúng. Người thích khiến người khác đau khổ như hắn thì
ghét là chính xác. Nhưng vì sao tôi lại không cảm thấy ghét hắn
nhỉ? Phải chăng con người đó cũng từng trải một tuổi thơ đây vết
thương giống như tôi? Chỉ có vậy phải không? Hay là con lí do nào
khác? Né tránh ánh mắt chất chứa sự cô đơn và nỗi buồn vô hạn, tôi
cúi gằm mặt xuống, trả lời cho qua chuyện.
- Đúng. Tôi ghét anh. Nếu không còn gì nữa thì tôi về lớp
đây.
Nhưng câu nói của hắn làm tôi phải dừng bước, quay gót lại nhìn
hắn.
- Nếu vậy thì em hãy nhìn thẳng vào mắt tôi mà nói như thế. Sao lại
né tránh nó chứ? Chẳng lẽ em không thể nói như vậy?
- Tôi... tôi... tôi không né tránh. Tại sao khi tôi và anh chẳng
còn có quan hệ gì nữa thì anh xuất hiện vậy hả? Rốt cuộc, anh cần
gì ở tôi?
- Nếu em muốn biết thì tôi sẽ nói. Tôi muốn biết tôi ở vị trí gì
trong trái tim em.
Hả? Cái gì nữa đây? Chắc tôi đau tim mà chết mất. Tôi sị mặt, nhăn
nhó, không tin vào những gì mình nghe thấy.
- Anh đang đùa hả? Này, này, đừng có đùa kiểu đấy nha.
- Đùa? Điều tôi nói là sự thật.
- Hay là anh đang trêu tôi?
- Em đang phủ nhận tất cả những gì tôi nói.
Không phải. Không phải. Tôi với hắn đều là kẻ thù của nhau làm gì
có chuyện hắn muốn đặt bản thân vào tim tôi được cơ chứ. Chuyện lạ.
Hắn là gì trong tim tôi? Ngay cả bản thân tôi cũng chẳng thể giải
đáp thắc mắc này.
- Thôi chết. tôi phải vào lớp. Nếu có gì muốn nói thì hẹn khi khác
nha.
Nói xong, tôi chạy vụt đi, không để người đằng sau nói gì thêm. Có
lẽ tôi đang chay trốn sự thật? Hoặc tôi đang sợ hãi? Đến trước cửa
lớp, tôi xin phép cô giáo vào học. Cô Lan khẽ phẩy phẩy tay ra hiệu
cho tôi về chỗ. Tôi ỉu xìu bước đi với một tâm trạng cực tệ. Thà
tôi không đến thì đâu đến nỗi. Khó chịu. Tiểu Ngọc nhìn tôi với ánh
mắt khó hiểu. Tôi chỉ quay lại mỉm cười rồi lại hướng ra cửa sổ
nhìn bầu trời và cảnh vật bên ngoài. Đâu mới là con người thật của
hắn? Bây giờ tôi mới biết mình chẳng hiểu một chút nào về con người
này cả. Thật ra tôi đã sai khi gặp hắn. Thật sự đã sai. Gió thổi.
Lòng tôi xao động. Có gì đó không ổn? Và cứ thế, thời gian cứ trôi,
tôi cứ ngồi đó cho đến khi kết thúc năm tiết học. Cất sách vở, đồ
dùng vào cặp, tôi khoác cặp chạy ra ngoài lán xe để cho con bạn ú ớ
gọi lại. Nhảy lên chiếc xe đạp thân yêu, tôi phòng ngay về nhà. Tôi
muốn được tắm ngay bây giờ, muốn quên đi những lời nói kia. Cứ coi
như là tôi đã nghe nhầm đi. Và ngày mai tôi sẽ không phải lo lắng
gi nữa. Cuối cùng cũng đã về. Tôi cất xe rồi chạy lên phòng. Vứt
chiếc cặp sách trên giường, tôi cởi quần áo nhảy vào bồn tắm, xả
những giọt nước lạnh. Dù đang là mùa đông nhưng tôi lại không còn
cảm giác rét buốt, hay lạnh giá. Một cảm giác không tên len lỏi vào
trong tim. Khoảng 1 tiếng sau, tôi mới mò ra, mặc trên người chiếc
váy ngủ đã được mẹ tôi mua từ lâu nhưng tôi chưa mặc. Ngay lúc đó,
chuông điện thoại reo, trên màn hình có hiện tên: Triết Vũ. Tôi
nhấc máy, khẽ nói.
- Đàn anh. Anh gọi có chuyện gì vậy ạ?
Giọng nói có vẻ hoảng hốt của Triết Vũ từ đầu giây bên kia.
- Nghe nói Phạm Kim Liên lớp 11d2 gây sự với em. Vậy em có sao
không? Không bị thương chứ? Vẫn ổn hả?
Tôi bật cười, trêu chọc anh.
- Ôi trời! Anh giống bảo mẫu của em quá đấy. Em không sao đâu. Đừng
lo lắng quá.
- Vậy thì tốt. À, em đã ăn tối chưa?
- Chưa. Ắt xì... Ắt... ắt... xì...
- Sao vậy? Em bị cảm à?
- Chắc là tại em ngâm nước lạnh lâu quá.
Mới chỉ nói như thế thôi mà Triết Vũ đã trách móc, quát ầm
lên.
- Đồ ngốc. Em nghĩ gì mà ngâm nước lạnh trong khi đang là mua đông
hả?
- Hì hì. Em khỏe lắm! Không sao đâu.
- Thôi được rồi. Em lên giường đắp chăn vào. Chứ không lại cảm nặng
đấy.
- Vâng.
Tôi cúp máy, nhảy tót lên giường. Đàn anh đáng yêu thật đấy. Không
khéo tôi sắp trở thành em gái của anh ấy lúc nào chẳng hay. Thật
là... tôi đâu phải là trẻ con cơ chứ. Haizzzz... Thế là tôi chìm
vào giấc mơ.
Trả Lời Với Trích Dẫn
Đúng 5h chiều, tôi thức dậy, tạt nước vào mặt cho tỉnh hẳn rồi định
chuẩn bị bữa tối. Từ trong phòng bếp, mùi thơm của món ăn tỏa ra,
bay vào mũi tôi. Thơm quá! Vừa bước vào, tôi thấy mẹ đang nấu rất
nhiều món ăn tôi yêu thích. Tôi chạy đến chỗ mẹ, hôn chụt vào má mẹ
một cái, cười khì khì như con nít.
- Con chào mẹ!
Mẹ tôi nhăn mặt, rồi lại cười nhân hậu.
- Cái con bé này! Chả lớn lên được tí nào.
- Hì hì. Con thích làm trẻ con để được mẹ chăm sóc cơ. (nũng
nịu)
- Cô chỉ có giỏi cái chiêu này thôi. Thế về sau già, cô cũng bắt bà
già này chăm sóc nữa hả? (ngán ngẩm)
- Không, không, con nhất định sẽ chăm sóc khi mẹ về già mà. (lắc
đầu lia lịa)
- Không biết có được hay không đây.
Tôi gãi gãi đầu chẳng biết nói gì nữa. Hì hì, cuối cùng thì tôi
cũng chẳng đấu võ mồm được bằng mẹ. Tôi thở hắt ra rồi xấn tới giúp
mẹ dọn bàn ăn. Trong ngôi nhà tràn ngập tiếng cười và niềm hạnh
phúc. Xong xuôi, tôi và mẹ cùng ngồi vào bàn thưởng thức bữa ăn.
Mỗi món tôi gắp một ít, không ăn thì thèm chết (lè lưỡi). Mà sao mẹ
không đi làm đầu bếp nổi tiếng cơ chứ. Hầu hết, món ăn nào mẹ nấu
cũng mang một đặc trưng riêng khiến người khác muốn ăn lần nữa.
Cũng như tôi ăn nhiều đến mấy cũng chẳng thấy chán. Nghĩ đến đó,
tôi lại cười thầm với cái ý tưởng vớ vẫn của mình. Đã muốn mẹ ở bên
cạnh rồi mà còn sáng tạo ra cái ý nghĩ đó. Đúng là khùng. Bữa ăn
chưa kết thúc thì chuông cửa reo vang lên hồi. Kính... koong...
Kính... koong... Tôi buông đũa, nhanh chân ra mở cửa. Khéo léo mở
chốt, cánh cửa mở toang. Kin đang đứng trước mặt tôi, mỉm cười.
Thiệt tình, mấy ngày rồi không gặp chẳng lẽ anh ấy không nhớ đến
mình hay sao? Mặt tôi hầm hầm, để Kin đừng đó với cánh cửa đã mở,
hậm hực vào nhà. Ngồi phịch xuống ghế, cúi gằm mặt xuống, tôi ăn
cơm thật nhanh. Đúng lúc đó, tiếng hét vui mừng của Kin khiến tôi
suýt sặc cơm lên tận mũi.
- Bác, cháu nhớ bác quá!
Ghê quá! Phát ói. Cơm tôi nuốt vào cứ muốn phun ra.
- Thằng nhóc này, mới có mấy ngày không gặp...
Mẹ chưa nói hết thì tôi đã chạy vào phòng vệ sinh ho sặc sụa. Ôi
trời! Da ga nổi hết lên rồi. Mãi 5 phút sau, tôi mới bước ra với
khuôn mặt méo mó. Vâng, chưa đầy 20s Kin đã đứng trước mặt tôi, sốt
sắng gặng hỏi.
- Nhóc bị sao vậy? Ốm hả?
- Nhờ phúc của anh đấy! - Nhái lại - Bác, cháu nhớ bác quá!
- Có gì đâu! Vui mừng quá nó vậy. Bản tính không thể sửa mà. (gãi
đầu, xấu hổ)
- Thế hả? (bĩu môi)
Mắt của Kin sáng long lanh, chớp chớp mi như chú cún con nhìn
tôi.
- Nhóc không tin hả?
Tôi đẩy mặt Kin quay sang bên phải, đe dọa.
- Anh mà con lôi cái giọng đó ra thì đừng trách em. Mà anh đừng có
gọi là nhóc nữa. Em đã lớn rồi cơ mà.
- Nhưng anh thích gọi nhóc là nhóc! (long lanh, nũng nịu)
- Đã bảo không được gọi như thế cơ mà! (ra vẻ người lớn)
Trận chiến khốc liệt diễn ra. Tôi cứ bảo Kin không làm cái này thì
anh ấy lại làm ngược lại. Nói gì cũng đốp trả lại. Tự dưng muốn đấm
cho Kin một cái quá! Chưa kịp thực hiện, mẹ tôi đã can ngăn.
- Thôi được rồi. Hai đứa ngồi xuống ăn cơm đi.
Nhưng cuộc chiến vẫn tiếp tục. Mẹ tôi gắt, ra lệnh.
- THÔI NGAY.
Tôi và Kin cúi đầu hối lỗi.
- Vâng.
Nếu không có sự nghiêm khắc của mẹ tôi thì bữa ăn đã không kết thúc
suôn sẻ. Hiện giờ, tôi cùng mẹ và Kin ngồi xem phim. Nhưng cứ được
một lúc, Kin lại trêu, khiến tôi bực vô cùng. Dù biết mình chẳng
làm gì sai thế mà tôi lại trở thành người bị mẹ mắng nhiều nhất. Oa
oa oa. Tôi vô (số) tội. Chính KIn mới là người mắc nhiều lỗi nhất
chứ. Quá đáng. Và ngay khi đó, tôi không thèm nhìn mặt Kin, trêu
hay châm chọc cũng bị tôi ngó lơ, coi như không biết. Và cứ như thế
cho đến lúc chuông điện thoại reo. Tôi nhấc máy lên nghe, giọng vẫn
còn đắc chí vì thấy Kin tức.
- Alô! Tôi - Đinh Ngọc Thiên Hương xin nghe.
Người đầu dây bên kia có vẻ ngập ngừng.
- Là tôi. Chuyện sáng nay, tôi còn chưa nói hết. Em có thế cho tôi
chút thời gian...
Thiên Ân - hăn chưa kịp nói hết, tôi đã dập máy ngay lập tức. Hô
hấp trở nên khó khăn, tim đập nhanh hơn bình thường. Tên điên này!
Tôi đã cố quên mà sao hăn lại nhắc lại không biết. Đến là khổ. Hu
hu hu. Chắc tối nay không ngủ được mất.
- Tiểu Hương, em sao vậy?
Giọng nói lo lắng của Kin làm tôi sực tỉnh. Gượng cười sao cho tự
nhiên, tôi phẩy phẩy tay.
- Không có gì. Người ta gọi nhầm ấy mà. Hì hì. Xem phim tiếp
thôi
- Ừ.
Tôi ngồi xuống ghế. Mắt thì nhìn màn hình ti vi, nhưng tâm trí bay
tận nơi nảo nơi nao rồi.
Đến tận 10h, Kin mới đi về dù là tôi đã đuổi khéo anh ấy rồi đấy.
Và nhớ phúc của anh ấy nên kế hoạch ôn tập cho kì thi sắp tới của
tôi coi như đi tong. Haizzzz... Còn mấy ngày nữa là thi mà tôi chưa
ôn tập được gì cả. Hức hức chỉ tại cái đầu kém thông minh này. Sao
ông trời lại bất công thế nhỉ? Kẻ đáng ghét thì IQ cao chót vót,
lại còn may mắn còn những người tốt bụng như tôi (Bà ấy tự kỉ rồi
nè) sao IQ lại thấp và xui xẻo thế nhỉ. Tôi cũng muốn học ngay bây
giờ nhưng nhỡ thiếu giấc ngủ thì làm sao? Phải có sức thì mới học
được đúng không? Ngủ là nhất, chơi là nhì, học là ba. (Có ai ngốc
thì mới đồng ý với cái bà Tiểu Hương này) Tôi nhảy tót lên giường,
cầm cuốn truyện ngắn mà Tiểu Ngọc đã cho mượn từ năm nảo năm nao
giờ mới giở ra đọc. Thấy bảo, cuốn truyện này cảm động cực kì,
khiến bao người rớt nước mắt. Lật từng trang, từng trang một, mắt
tôi đi theo dòng chữ ngay ngắn. Thoắt cái đã 11h, tôi vẫn chăm chú
đọc. Không biết từ khi nào nước mắt đã chảy dài trên khuôn mặt, ướt
đầm cả gối. Tôi như bị cuốn vào từng tình tiết của câu chuyện. Vui
có buồn có nhưng nhiều nhất vẫn là lòng thương cảm đối với nhân vật
chính. Thật không thể tin là cô lại trải qua nhiều đau khổ như thế.
Dù thế cô ấy vẫn quyết tâm vượt qua tất cả hướng tới thành công.
Giờ tôi mới thấy vết thương trong quá khử của mình mới bé làm sao?
Và mới thấy cuộc sống này còn nhiều người chịu nhiều cực khổ hơn
mình. Vậy nên tôi phải mạnh mẽ để vững bước trên cuộc đời này. Có
lẽ tôi đã sai khi từng muốn buông xuôi mọi thứ. Chưa đọc hết nhưng
tôi vẫn đóng cuốn truyện lại. Thả lỏng cơ thể, tôi chìm sâu vào
những suy nghĩ và câu hỏi tự mình đặt ra. Có đúng như mẹ nói ba mất
là không phải tại tôi mà là do người giết ba tôi? Ba không giận tôi
vì khiến ba phải chết đúng không? Tôi từng ước, giá như ba chỉ làm
một công việc bình thường thì tốt biết mấy. Chung qui là tại người
đàn ông năm ấy, sao ông ta lại hại ba tôi khiến hạnh phúc gia đình
tan vỡ. Cũng có khi, tôi muốn trả thù ông ta, muốn gia đình ông ta
chia đàn xẻ ghé nhưng lại không thể. Phải chăng hận thù trong tôi
không hề mạnh mẽ như bản thân tưởng? Hay vì nó không thể tồn tại
trong tôi? Tôi che miệng ngáp, ôm lấy chú gấu bồng, nhắm mắt ngủ
một giấc.
Ngày hôm sau. Đúng 6h sáng tôi vươn vai tỉnh dậy, nhảy xuống
giường, tôi làm vệ sinh cá nhân sau đó lấy bộ đồng phục treo trong
tủ mặc lên người. Xong, tôi ra phòng bếp làm bữa sáng. Trứng ốp la,
bánh mì và sữa là được. Khá đơn giản nên tôi làm loáng cái là xong.
Nhưng không biết tại sao tôi lại làm những 4 suất cho 4 người.
Haizzzzz... Khó hiểu. Tôi gọi mẹ mãi nhưng không thấy ai trả lời.
Hóa ra là mẹ không có trong phòng Một lúc sau, tôi thấy mẹ đi đâu
về. Thắc mắc, bèn hỏi.
- Ơ? Mẹ vừa đi đâu đấy ạ?
- Khoảng 5h30 đi ra ngoài công viên tập thể dục với mấy người bạn
cũ. (ôn tồn trả lời)
- Hì. Làm con lo chết đi được. (cười tươi)
- Con bé này, mẹ có gì mà lo.
- Tại con sợ mẹ đi mất. (giọng nghẹn ngào)
- Con ngốc. Mẹ không bao giờ bỏ con nữa đâu. (dịu dàng xoa
đầu)
- Vâng. Mà con chuẩn bị xong bữa sáng ròi đấy ạ. Mẹ thay quần áo đi
rồi vào ăn luôn cho nóng.
- Chờ mẹ chút.
Bỗng chuông cửa reo liền hồi. Tôi định chạy ra nhưng mẹ bảo cứ để
mẹ. Nhìn theo bóng mẹ, tôi mỉm cười hạnh phúc. Một lúc sau, mẹ vào
nhà cùng với Thiên Ân và Triết Vũ. Tôi ngạc nhiên đến nỗi đứng ngẩn
người, lắp bắp như gà mắc tóc.
- Sao đàn anh và anh ta lại ở đây?
Mẹ tôi khẽ liếc mắt, gắt nhẹ.
- Ơ? Cái con bé này hay nhỉ? Bạn đến mà còn hỏi như thế là
sao?
- Con xin lỗi. Hì hì. (cười ngố)
- Các cháu cứ ngồi chơi đi nha.
Nói xong, mẹ tôi đi vào phòng. Thiên Ân và Triết Vũ đồng loạt ngồi
xuống dưới bàn. Tôi chạy đến rót nước mới hai người. Trừng mắt, thì
thầm với giọng bực dọc.
- Tự dưng đến là có gì mờ ám đây? Cả đàn anh (chỉ Triết Vũ) và hắn
ta nữa (chỉ Thiên Ân)
Thiên Ân vẫn thàn nhiên, nhún vài rồi nói.
- Đến thăm nhân tiện muốn hỏi truyện hôm qua....
Vâng, chưa gì mặt tôi đã đỏ chót như quả nhót, cúi gằm mặt xuống
đất không muốn ai muốn nhìn thấy bộ dạng này.
- Hỏi? Chuyện hôm qua? Có gì xảy ra hả, Tiểu Hương? (Triết Vũ tò
mò)
Tôi lắc đầu lia lịa, chối phắt.
- Có gì đâu. Anh ta nói chơi thôi mà.
Rồi tôi thì thầm vào tai Thiên Ân.
- Đừng có nói chuyện đó ở đây. Có gì nói chuyện sau.
- Được. (bình thản)
Rồi mẹ tôi từ phòng bước ra, cười, ân cần nói.
- Nếu hai cháu chưa ăn cơm thì vào ăn chung với cô và bé
Hương.
- Kìa mẹ, con đâu phải là bé nữa chứ. (xấu hổ)
- Vâng.
Cả bốn người cùng ngồi vào bàn. Cũng may là tôi lỡ chuẩn bị bốn
suất nhá. Ngồi ăn lia lịa, tôi chẳng còn để ý có ba người đang nhìn
mình chằm chằm. Và Triết Vũ thốt lên.
- Ngon quá! Tay nghề của bác đúng là số một.
Gì chứ? Là tôi làm mà.Triết Vũ đang ghét. Tôi liếc Triết Vũ mắt sắc
lẻm. Người gì mà quá đáng.
- Là Tiểu Hương chứ không phải bác làm.
- Vậy ạ? Cháu không biết. (gãi gãi đầu, vẻ ăn năn nhìn tôi)
Hất mặt, tôi không thèm nhìn mặt Triết Vũ. Nhưng đôi mắt hút hồn đó
lại khiến tôi xiêu lòng. Haizzzz... Thế là thử thách trai đẹp không
vượt qua. Đúng lúc đó, tôi nghe thấy giọng của một tên siêu siêu
siêu đáng ghét.
- Tạm được.
Sặc. Hắn nói thế là muốn chê tôi đúng không? Người đâu mà đang ghét
như thế cơ chứ. Tự nhiên tôi muốn đạp cho hắn một phát.
[ - Chết nè. Chết nè.
Hàng chục cái đạp từ chân trút xuống người con trai đang nằm chỏng
queo dưới đất. La oai oái, cầu xin.
- Hương tiểu thư, tha cho tôi.
- Há há há. Cuối cùng người cũng biết bổn tiểu thư lợi hại như thế
nào hả?
- Vâng. Vâng.
Cười sảng khoái, hướng mặt lên trời rất mãn nguyện]
Nứt. Nứt. Vỡ toang. Đó chỉ là tưởng tượng. Chẳng bao giờ có chuyện
như vậy đâu. Nhưng mà công nhận vui phết. Tôi cười thầm rồi lại cắm
đầu cắm cổ ăn tiếp. Bữa sáng diễn ra không mấy suôn sẻ. Kết thúc.
Tôi định đạp xe đến trường nhưng lại bị giằng co giữa hai người con
trai bắt đi cùng họ. Hu hu hu. Tôi sắp bị xé thành hai rồi còn gì
là người nữa. Và cuối cùng thì cả ba cùng phải lên xe Thiên Ân đi
(vì Triết Vũ có tài xế còn Thiên Ân thì tự lái) do mẹ tôi ra lệnh.
Ngồi trong xe mà cứ như là đi đánh trận ấy. Toàn súng, bom rồi với
mìn, tôi sắp nổ thành nghìn mảnh rồi. CỨU TÔI VỚI!
Xe dừng lại. Tôi bước xuống xe cùng hai người kia và tôi cũng là
người thê thảm nhất. Mặt tái xanh như tàu lá chuối, tóc hơi rối,
người bơ phờ. Nói tóm lại là tại hai người kia. Nhất là cái tên
Thiên Ân ý. Hắn đi xe như ăn cướp. Tôi có bảo đi chậm lại thì hắn
lại nói là trễ giờ. Cuối cùng, Triết Vũ can ngăn và thế là cả hai
con người đó xung đột diễn ra chiến tranh khốc liệt mà nạn nhân
chính là tôi - Đinh Ngọc Thiên Hương. Cũng định phản bác lại đấy
nhưng một đứa nhỏ bé thấp họng như tôi chen vào chỉ tổ hại mình mà
chả được ích lợi gì nên im lặng là vàng. Nhưng đâu chỉ có vậy. Đền
trường tôi cũng không được tha. Đối với người khác, được hai mĩ nam
hộ tống vào lớp là may mắn còn đối với tôi thì ngược lại là thảm
họa. Vâng, giờ đây tôi đang trở thành trung tâm đào tạo những ánh
mắt hình viên đạn những cái liếc sắc lẻm như dao găm. Sao tự dưng
tôi lại trở thành cái bia bự cơ chứ? Tôi lẩm bẩm **** thầm.
- Tại sao lại phải chịu cái kết cục dở hơi này cơ chứ? Thiên Ân,
Triết Vũ chết dẫm. Thích hại người khác lắm hả? Đúng là cái người
quá đáng.
Nếu không thoát khỏi đây e rằng mình sẽ không sống sót. Nhất định
phải tìm người thế mạng mới được. Ông trời, ông có linh thiêng thì
giúp con với. Nếu thành công con nhất định sẽ hậu tạ. Đúng như
nguyện vọng, ông trời đã đáp trả. Ngay trước mặt tôi là "chị" Liên
rắn độc. Như vớ được vàng, tôi chạy ngay đến bên "chị", ôm chầm lấy
như thân thiết lắm.
- Chị Liên, gặp được chị em vui quá! Em đang có chuyện muốn
nói.
Hình như hôm nay "chị" ý có vẻ hiền hơn thì phải, trả lời rất điềm
đạm.
- Cô muốn nói gì thì nói thẳng ra luôn đi.
- Chuyện là thế này.
Tôi thả người Liên ra, thì thầm bên tai.
- Chị có thấy anh Thiên Ân và anh Triết Vũ không ạ?
- Có. Thì sao? (dửng dưng)
- Thật ra, hôm nay hai anh ấy muốn gặp chị nên nhờ em bảo hộ.
- Thật không? (mắt sáng như đèn pha máy bay)
- Vâng. (trả lời chắc nịch) Chị đến nói chuyện đi nha, em chuồn à
quên đi trước đây. Bye (nháy mắt + cười đểu)
Không ngoài dự đoán, tôi vừa nói xong thì Liên đã ngoáy mông đi đến
chỗ hai người kia. Làm bộ dạng thân quen lắm, giả nai, cúi mặt, nhỏ
nhẹ nói.
- Hai anh muốn gặp em có chuyện gì ạ?
- À, Liên. Hình như hôm qua em đánh nhau với Thiên Hương hả? Vậy
thì từ nay đừng có làm thế nữa, nó là em họ hàng xa của anh đấy. Em
mà động vào là không được đâu. (Triết Vũ cười lạnh, tỏ vẻ khinh
bỉ)
- Vâng. Em xin lỗi. Nhưng em không cố ý mà. (mắt rưng rưng vẻ ăn
năn)
- Cô mà còn làm gì con nhóc đó thì đừng trách Thiên Ân này. (trừng
mắt)
Vâng, "chị" Liên "đáng kính" bật khóc bỏ chạy ngay lập tức. Còn tôi
thì lủi đi luôn chẳng kịp để ý có người đang cười nhếch mép, gian
ơi là gian làm mọi người xung quanh đều ngẩn ngơ. (Thiên Ân bà con
ạ) Cuối cùng, tôi cũng được yên, không dây dưa vào hai người đó nữa
nhưng trong lớp toàn nhận được cái nguýt, sự ghen ghét của bọn con
gái trong lớp. Kệ bọn họ. Mình có làm gì đâu mà phải lên tiếng quát
lại cơ chứ? Một tiết học nặng nề trôi qua. Kì này chắc chết quá!
Không khí trong lớp lạnh hơn cả thời tiết hôm nay. Và tôi trở thành
cái bia bự được ngắm trúng bởi mấy chục cái mũi tên. Khéo phải lủi
đi mới được. Lực lượng địch đông thế này mà chỉ có một mình thì
chẳng thế nào chống đỡ nổi. Bao nhiêu là chuyện xảy ra. À, giờ tôi
để ý là không thấy nhỏ Ngọc đâu cả. Haizzzz... Chắc là lại đi chơi
với chống nhỏ rồi. Lại cô đơn.
Trả Lời Với Trích Dẫn
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Giờ nghỉ trưa. Tôi lủi thủi, một mình ngồi trong lớp. Tất cả mọi
người đã xuống căng tin chỉ có tôi là lạc lõng, chẳng được ai quan
tâm như một người bạn thật sự trái lại toàn là sự khinh bỉ, oán
trách nữa chứ. Haizzzz... Tôi thấy buồn ghê gớm. Rốt cuộc, mình
chẳng làm sai nhưng vẫn bị hiểu nhầm. Dù có bao nhiêu lời giải
thích mà không gỡ rối được gì. Ngó ra ngoài cửa sổ, tôi ước mình là
một chú chim được tự do bay lượn không phải gò bó như bây giờ. Nếu
không có thế là một đám mây tung hoành khắp bầu trời xanh, cao rộng
kia. Có phải tôi ngốc lắm không? Toàn tưởng tượng những thứ viển
vông mà dù cố gắng như thế nào cũng không thế thực hiện. Bỗng, có
ai đó đập nhẹ vào vai, khiến tôi giật mình, dứt ra khỏi suy nghĩ,
trở về thực tại.
- A, Kin? Anh đến lớp em có chuyện gì vậy? (ngạc nhiên)
- Cái con nhóc này, bộ không có chuyện thì không được đến sao? (Kin
làm mặt giận)
- Ơ không. Em không có ý đó. Anh đừng hiểu lầm. (xua tay, lắc đầu
lia lịa)
- Vậy thì tốt. (cười tươi như nắng ban mai)
- Hì hì. Mà anh ăn trưa chưa vậy? (hỏi thăm)
- À rồi. Với lại, anh không thấy em xuống căng tin. Em không ăn hả?
Nhìn em có vẻ đói lắm, bụng sôi òng ọc kìa.
- Em không đói...
Tôi gân cổ cãi lại nhưng mẹ ơi, cái dạ dày thân yêu nó lại phản bội
tôi nó không ngừng kêu gào: "Tôi đói rồi, cho tôi ăn đi." Vậy
đấy.
- Em ngốc quá.
Kin cười lớn rồi bước ra khỏi lớp tôi. Đúng 15 phút sau, Kin quay
trở về với hai cái bánh mì kẹp chả lụa và một túi nước đậu lành, để
xuống bàn rồi nói.
- Đây. Em ăn đi không lại mệt đấy.
- Cảm ơn anh.
Tôi hăm hở, cắm cúi ăn ngon lành. Ôi! Ngon quá. Chỉ có Kin là tốt
với tôi như thế. Kin chỉ ngồi bên cạnh tôi lẩm bẩm gì đó, bộ mặt
như giận dỗi, sau đó thì ngắn tũn như tiếc điều gì đó. Ăn xong, tôi
xoa xoa cái bụng no nê của mình, miệng cười toe toét.
- Hì hì. No thiệt. Kin à!
- Sao vậy? (Kin ngẩng mặt lên nhìn tôi, mỉm cười)
- Anh đúng là người tốt nhất thế gian này luôn. (chu cái mỏ ra, hai
tay dang rộng di chuyển thành hình tròn như tượng trưng cho trái
đất)
- Anh mà! (cười mãn nguyện) (tự sướng ghê thật)
Vâng, trong cái giờ nghĩ trưa đó, tôi không còn thấy cô đơn nữa bởi
vì vẫn có một người luôn quan tâm chăm sóc tôi. Và bởi vì tôi cảm
thấy rất hạnh phúc. Được một lúc, kết thúc giờ nghỉ trưa, Kin chia
tay tôi, chạy về phía lớp của anh. Tôi ngồi đó, cười một mình, mắt
nhìn theo bóng anh khuất sau cánh cửa. Cảm ơn anh nha, Kin! Lớp
cũng đã đầy đủ tất cả học sinh. Mọi người tấp nập vào phòng thay đồ
để chuẩn bị cho tiết thế dục. Tôi đứng dậy, lấy bộ đồ thế dục cất
trong cặp, nhanh chóng vào phòng thay đồ mặc nó. Khoảng 10 phút
sau, chúng tôi tập trung tại sân trường, ai cũng hăm hở, cười nói
vui vẻ còn tôi thì đứng một mình, tự cười mỉa bản thân. Thầy Lâm -
giáo viên dạy môn Thế dục bước ra, huýt còi, ra lệnh bằng cái giọng
ồm ồm.
- Nghiêm!
Học sinh nghe lời răm rắp làm theo. Sau đó, nghiêm giọng.
- Con trai chạy 5 vòng, con gái chạy 3 vòng quanh trướng cho
tôi.
- Vâng. (đồng thanh)
Phải công nhận là mệt thật. Chạy một vòng đã đủ vắt kiệt sức con
nhà người ta rồi. Đây lại còn 3 với 5 vòng nữa chứ. Cũng may là tôi
đã thực hiện xong. Dừng lại, tôi thở dốc, mồ hôi cứ chảy trên khuôn
mặt. Tự dưng, tôi cảm thấy chân đau khủng khiếp, lại còn khó chịu
nữa chứ. Cúi xuồng nhìn thì thấy chiếc giày đã thấm đẫm cái chất
lỏng màu đó mà người ta gọi là máu. Tôi lê cái thân tới chỗ ghế đá.
ngồi bệt xuống, cẩn thận cởi dày ra. Thật kinh khủng. Chân tôi đã
đầy vết cứa và có hai mảnh dao lam nhỏ ở trong giầy. Ai đã bày ra
trò này vậy nhỉ? Có mấy đứa bạn trong lớp nhìn thấy nhưng cũng làm
lơ đi. Hừ. Các người đã muốn như thế thì cứ làm đi. Tôi sẽ không
bao giờ khuất phục đâu. Tôi đến chỗ thầy giáo, lễ phép nói.
- Em thưa thầy, chân em bị chảy máu nên xin thầy cho em vào phòng y
tế à.
- Ừ. Được rồi. Em đi đi. (gật đầu)
Mà số tôi cũng không phải xui xẻo cho lắm nên phòng y tế ở ngay
trước mặt. Tôi cắn răng chịu đựng. Trong phòng y tế, tôi ngồi xuống
tự sát trùng vết thương rồi băng bó lại. Thôi cứ nằm ở đây vậy. Dù
sao vào lớp cũng chắng có gí tốt đẹp. Ngả người xuống giường, bỗng
nước mắt tôi cứ tuôn rơi không chịu ngừng. Không được khóc. Mày
phải mạnh mẽ lên. Lần cuối, mình sẽ chỉ khóc lần này nữa thôi. Tôi
khóc đến sưng cả mắt, sau đó chìm vào giấc ngủ.
Tan học, tôi mới dò dẫm mò ra khỏi phòng ý tế. Tôi lên lớp lấy cái
cặp sách thân yêu rồi mới goodbye trường về nhà. Tôi gồng người đạp
xe với tốc độ khủng khiếp. Rầm. Thật không may, đến ngã rẽ tôi lại
không kịp phanh nên chiếc xe thân yêu "hun" vào một chiếc xe BMW
màu đen. Sặc. Chết rồi. Thế nào họ cũng bắt đền tiền bồi thường cho
coi. Oa oa oa. Phải làm gì đây? Mình thật ngu ngốc mà. Người tài xế
chiếc xe bước xuống trông anh ta còn khá trẻ, nhìn tôi, gắt
gỏng.
- Cái cô này đi đừng kiểu gì thế hả? Sước hết xe của cậu chù nhà
tôi rồi. Cô định thế nào?
- Tôi... tôi... không cố ý. (ngập ngừng) Vậy tiền bồi thường là bao
nhiều ạ?
- Chắc tầm 100 triệu.
Hả? 100 triệu? Trời ơi. Tôi biết đào đâu ra số tiến đó bây giờ. Sao
cái số tôi lại dính với ông thần xui không biết? Tôi e dè nhìn anh
ta, ấp úng.
- Để tôi... tôi từ từ trả được không?
- Không cần đâu.
Người con trai là cậu chủ của anh tài xế nói vọng ra, sau đó mở
cửa, ra khỏi xe nhìn tôi mỉm cười. Ặc. Triết Vũ? Haizzzzz... Thế
thì mình bớt lo rồi đấy. Tôi cương quyết từ chối.
- Không cần là không cần thế nào? Em nhất định sẽ hoàn trả đầy đủ
số tiền sửa xe cho đàn anh.
- Cậu chủ quen cô gái này? (người tài xế hỏi nhỏ)
- Ừ. Anh mang xe về chữa rồi lấy xe khác đến đón tôi. (nhẹ
giọng)
- Vâng.
Nói xong, anh tài xế lên xe, nổ máy. Chiếc xe từ từ lăn bánh. Xa
dần, xa đần. Giờ chỉ còn là một cái bóng bé tẹo. Triết Vũ khẽ xoa
đầu tôi, nở một nụ cười thiên thần.
- Em không cần lo đâu. Anh sẽ không để em phải bồi thường
đâu.
- Nhưng em thấy áy náy lắm. Anh cứ để em đền tiền đi.
- Hay là thế này. Anh sẽ đưa ra một điều kiện và em phải thực hiện
được không?
- Vâng nhưng đừng có khó quá đấy.
- Hiện tại, anh chưa có nghĩ ra nên cứ để đó.
- Xe em hỏng rồi thì về làm sao đây? Đừng lo anh mua cho em một cái
mới.
- Em không dám nhận đâu. (lắc đầu)
- Không được từ chối. (kiên định)
Thế là tôi đành phải gật đầu đồng ý không thì anh ấy chết.
Haizzzz... Khổ thật đó nha. Một lúc sau, một chiếc xe BMW màu bạc
đến đón chúng tôi. Cả hai lên xe rồi cùng về nhà tôi. Chẳng hiều vì
sao anh ấy lại đòi đến nữa? Tính khí con trai thất thường thật.
Chẳng thể nào nắm bắt nổi. Xe dừng ngày trước cổng. Dù tôi đã bảo
Triết Vũ nên về nhà nhưng anh lại không nghe cứ đòi ở lại đây ăn
cơm. Và tôi chỉ biết tuân lệnh mà thôi. Cũng may là mẹ tôi về sớm
nên đã chuẩn bị hết đồ ăn. Chứ đợi tôi về có mà đến mai cũng chưa
được bỏ cái gì vào bụng. Mẹ tôi niềm nở tiếp Triết Vũ, còn tôi chạy
vào phòng, lấy một bộ quần áo rồi đi tắm. Nước ấm thật. Chắc mẹ đã
pha sẵn cho tôi. Hì hì. Thật may là nhà tôi còn những hai người chứ
không tôi cũng chẳng biết làm sao nữa ấy. Một lúc sau, tôi thay bộ
quần áo đã chuẩn bị. Nhưng khi đang định bước ra thì dẫm phải cục
xà bông nên ngã cái rầm. Đầu tôi hôn bức tường, còn mông thì hôn
sàn. Một chấn động mạnh. Đột nhiên, Triết Vũ lao vào, lo lắng
hỏi.
- Em có sao không? Sao lại bất cẩn thế cơ chứ?
- Không sao ạ. Ui ui. Cái đầu của tôi. Sao lại lắm sao thế này nhỉ?
(mặt tôi nhăn như *** khỉ, lại còn ngối đếm sao nữa chứ)
Tôi được bế ra ngoài rồi đặt lên giường và mẹ ngồi bôi thuốc cho
tôi. Nhìn Triết Vũ lo lắng, tôi khẽ bật cười. Đáng yêu thật!
- Em còn cười được hả? (Triết Vũ cáu gắt)
- Hì hì. Tại nhìn anh dễ thương lắm ý. (thành thật)
- Cái... cái... cái... gi? (lắp bắp, mặt từ từ đỏ như trái
nhót)
- Em chỉ nói sự thật thôi. Anh mà là con gái thì có mà cưa được
khối anh? (nháy mắt trêu chọc)
- Giờ em lại còn trêu anh nữa hả? (giận dỗi)
- Thôi, thôi, em xin hàng, xin hàng. (tôi giơ hai tay lên)
- Mà em có muốn ăn gì không anh đi lấy cho?
- À, không. Cũng muốn rồi đấy. Anh đi ăn cơm rồi còn về chứ? Không
bố mẹ anh li thì sao?
- Ơ.. ừ. Em cứ nằm nghỉ đi.
Rồi Triết Vũ biến mất khỏi căn phòng. Haizzzz... Nếu anh ấy mà ở
đây thêm phút nào thì tôi xấu hổ chết mất. Lý do là mẹ tôi cứ nhìn
tôi và anh ấy bụp miệng cười, lại còn rất gian nữa chứ. Cuối cũng
cũng thoát nạn. Hay là mẹ lại có kế hoạch gì nữa nhỉ? Tôi lo lắm.
Nhỡ mẹ lại tưởng tượng ra chuyện gì khác thì chết. Mà thôi trước
hết phải bồi dường sức khỏe đã để mai còn đẻn nhà đàn anh Triết Vũ
chơi nữa chứ. Hứa rồi là phải thực hiên đến cùng. Mắt tôi mở thao
láo đến tận 10h mới chịu nhắm lại, ngủ yên.
Sáng ngáy hôm sau.
Cả đêm đầu tôi đau nhức nên dậy rất sớm. Tôi cứ ngồi nghĩ ngợi mà
cũng chẳng biết đang nghĩ về cái gì nữa. Sau đó, tôi vào phòng tắm
làm vệ sinh cá nhân. Nào là đánh răng, rửa mặt, chải đầu tóc, thay
quần áo. Lằng ngằng thế nhỉ! Mà không biết nên mặc cái gì đây nhỉ?
Tôi trầm ngâm. À! Đúng rồi. Tôi có một bộ quần áo tomboy đã mua mà
chứ kịp mặc. Hay là cứ thử bộ đó đi? Tôi tiến gần đến tủ, lục lọi
tìm quần áo. Căn phòng ngăn nắp nay còn đâu. Bừa bãi thật. Tìm được
nó rồi. Tôi ngắm nghía rồi liếc qua căn phòng cùa mình. Éc. Toàn là
quần áo và quần áo. Tôi bắt tay vào thu dọn, gấp nó cho vào tủ. Lại
đẹp như xưa. Thay quần áo. Rồi tôi chạy xuống nhà, ngồi phịch xuống
ghế sô fa, lấy truyện tranh ra đọc. Chán quá! Được một lúc, tôi nằm
vật ra ghế, miệng lẩm ba lẩm bẩm gọi Triết Vũ đến đón như tụng
kinh. Ai nhìn thấy lại tưởng tôi bị điên cho coi. Haizzzzzz... Và
cuối cùng cũng xuất hiện. Đúng 6h30, Triết Vũ đã đứng trước cửa nhà
tôi, ấn còi xe ra hiệu. Tôi nhanh chóng chạy ra mở cửa. Giật cả
mình. Anh ấy đã đứng trước mặt tôi từ lúc nào. Tự dưng, Triết Vũ
cúi người chào, giơ tay trước mặt tôi mỉm cười nói.
- Chúng ta đi được chưa, tiểu thư?
Tôi bật cười nhìn Triết Vũ, nhún vai.
- Tất nhiên.
Chúng tôi bước lên xe, lại còn nói chuyện rất vui vẻ nữa cơ. Xe bắt
đâu lăn bánh rồi lao vút đi... Nói chuyện được một chút thì tôi lại
quay ra ngắm cảnh. Sáng nay đẹp thật. Bầu trời trong xanh, không
một gớn sóng. Tuy hơi se lạnh nhưng lại khiến tôi dễ chịu vô cùng.
Một lúc lâu sau, chiếc xe dừng trước một ngôi nhà to lớn. Bước
xuống xe, tôi ngỡ ngàng, chăm chú nhìn nó. Mong sao ngôi nhà này
không rắc rối như nhà Kin. Nếu không tôi thật chẳng dám vào nhà.
Triết Vũ dắt tôi từ từ bước vào ngắm thế giới của anh ấy. Vừa đi
vừa nghĩ, tôi tròn mắt nhìn khu vườn đầy hoa và chú chim nhiều màu
sắc khác nhau. Giờ tôi chỉ có thế nói được một từ: "Đẹp". Cánh cửa
bật mở. Từng bước từng bước, quá sức tưởng tượng. Đây là kiểu kiến
trúc kết hợp giữa Pháp và Mĩ tạo ra một không gian ấm cúng. Đột
nhiên, tất cả người hầu từ trong lẫn ngoài tập hợp thành hai hàng,
cúi đầu, đầu thanh.
- CHÀO MỪNG CÔ THIÊN HƯƠNG!
Éc. Cái gì vậy trời? Tôi giật mình, suýt ngã ngửa ra đằng sau. Chắc
chắn là Triết Vũ làm đây mà. Haizzzz... Sao cái vụ này giống nhà
Thiên Ân thế nhỉ? Ơ? Nhắc đến hắn ta là mình lại sôi máu. Nhìn thấy
Triết Vũ đang bụp miệng cười, tôi bực mình đá vào chân Triết Vũ một
cái, hất mặt ngồi xuống ghế sô fa. Vâng, Triết Vũ đang ôm chân nhảy
lò cò, mỉm cười đắc thắng, tôi khẽ trách móc.
- Ai biểu đàn anh cười em làm gì?
- Đâu có. (Triết Vũ chối phắt)
- Nếu anh còn nói dối thì chuẩn bị gọi bác sĩ đến băng chân đi nhá.
(liếc mắt đe dọa)
- Anh xin hàng, được chưa? (đành phải chịu trận)
- Vậy mới được chứ.
Tôi cười. Bỗng một cô hầu tuổi bằng tôi thì phải, chạy ra, nói với
Triết Vũ.
- Thưa cậu chủ, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi ạ!
- Ừ. (gật đầu, quay sang nhìn tôi) Em vào ăn sáng cùng anh
chứ?
- Anh hỏi lạ nhỉ. (nháy mắt)
Sau đó, tôi bước theo Triết Vũ vào trong phòng ăn. Ngồi vào bàn ăn,
mặt mày tôi ủ dột. Cái bàn ăn quái dị, dài gần 4 mét, phủ vải
trắng, báo hại muốn lấy thức ăn cũng thật khó, người ngồi bên kia
nhìn xa xôi vạn dặm.
- Hương, mau ăn đi.
Tôi gật gù, nhưng tay lại ngắn quá không thế với tới thức ăn. Hức
hức. Làm sao đây? Chẳng nhẽ bảo không gắp được thức ăn chắc. Hay là
không đói nữa? Triết Vũ vẫn cứ lặng yên ăn, thành thạo dùng dĩa cắt
thức ăn, cách ăn cũng rất cao quí, thanh nhã. Còn vẫn đang dùng hết
sức để gắp được thức ăn. Aishiiiii.... Chịu thua rồi. Đặt dĩa xuống
bàn, tôi than phiền với Triết Vũ.
- Cài bàn này dài quá, em không thế nào với tới thức ăn cả. Không
ăn nữa.
Triết Vũ ngẩng đầu lên nhìn, thấy nét mặt khó chịu của tôi thì dịu
dàng nói.
- Hay để anh gắp cho em?
- Không, không, anh cứ ăn đi, em không làm phiền đâu. (xua
tay)
- Không được. Nếu mà em không ăn một chút thì anh sẽ rất áy náy và
không dám mời em đến đây nữa đâu.
- Vâng.
Tôi ngồi im lặng. Triết Vũ đến chỗ tôi, cầm bát, gắp cho tôi rất
nhiều thức ăn. Ôi! Nhìn ngon quá đi mất. Rồi đặt xuống trước mặt
tôi, mỉm cười.
- Mau ăn đi!
- Vâng.
Sau khi Triết Vũ ngồi về chỗ của mình. Tôi vui mừng, cắm cúi ăn
chẳng còn để ý đến ai nữa. No quá! Xoa xoa cái bụng căng tron, tôi
cười híp mí. Chưa bao giờ, tôi được ăn nhiều đồ ăn đắt tiền đến
vậy. Nhưng theo tôi thấy thì mẹ nấu ngon hơn nhiều. Hóa ra là Triết
Vũ đã ăn xong từ lâu, đang ngồi ở ngoài phòng khách đọc báo. Tôi
lon ton chạy như chú thỏ con, ngồi xuống đối diện Triết Vũ. Nhưng
hình như anh tập trung đến mức không biết tôi đang lè lưỡi trêu.
Ôi! Ngồi đây thêm chút nữa chắc tôi thành hoa héo mất. Đúng rồi!
Vườn hoa. Tôi muốn ra đấy ngay bây giờ. May mà cô hầu lúc nãy vẫn
đứng gần đó, tôi hỏi lối ra và được cô ấy dẫn đến đó. Woa! Đến gần
mới thấy nó đẹp đến thế nào. Có bao nhiêu loài hoa nhưng tôi lại
thích hoa hồng bạch vì nó tượng trưng cho ngây thơ, trong sáng. Tôi
biết tôi đã mất đi những phẩm chất như thế, Dù vậy tôi vẫn yêu hoa
hồng bạch. Đang ngồi thẩn thơ nghĩ thì một đàn bướm đầy màu sắc,
bay lượn, quấn quít bên những bông hoa kiêu sa, đẹp đẽ kia. Một
cảnh tưởng hiếm thấy. Rồi một chú bươm bướm đậu trên tay tôi. Tự
dưng lại thấy nhột, tôi mỉm cười đáng yêu. Cảm ơn mày nhà, bươm
bướm. Lúc tôi đứng dậy thì nó bay đi mất, tôi chạy vòng quanh những
khóm hoa, tung tăng nhảy nhót. Hình như nghe thấy tiếng động nên
những con bươm bướm bay lên, tạo một khủng cảnh sống động. Mắt tôi
long la long lanh nhỉn lên bầu trời. Đột nhiên, tiếng nói trầm ấm
của Triết Vũ kéo tôi lại hiện tại.
- Hương, em thấy vui không?
- Có. Không ngờ là vườn hoa này lại đẹp đến thế và lại nhiều hoa
hồng bạch nữa chứ.
- Em thích?
- Vâng. À, mà anh đang làm gì cơ mà? Sao lại ra đây?
- Tin tức. (kiệm lời)
Rồi chiếc vòi nước gần đó đập ngay phải mắt tôi. Vội vội vàng vàng,
tôi vặn khóa, phụt, nước chảy ra, phun thẳng vào Triết Vũ khiến tóc
anh lấm tấm nước, quần áo cũng ướt. Tôi cười thích thú, trêu
chọc.
- Cho anh chết nhá!
- Em, chờ đòn phản công của anh đây.
Ngay lập tức, Triết Vũ cầm chiếc vòi nước dưới chân, mở vòi, bắn
trúng vào mặt tôi, ướt hết. Em sẽ trả thù cho coi. Phụt. Hai chúng
tôi đều bị ướt sũng, những giọt nước trong suốt cứ được phun lên
phun xuống. Cả khu vườn như được tắm mát, vui mững lay động. Một
"cuộc chiến" ác liệt. Không ai chịu thua ai, người này bắn thì
người kia trả. Cứ vậy tiếp diễn. Cho đến khi, cả hai đều mệt nhoài,
tựa vào lưng nhau thở dốc.
- Em ướt hết rồi đây này. Bây giờ lấy quần áo ở đâu đây? (phàn
nàn)
- Không sao. Anh sẽ cho người chuẩn bị cho em được chưa?
- Rồi.
Và đập vào mắt tôi là khuôn mặt lấm lem của Triết Vũ, tôi bật cười
ha hả, rống miệng nói.
- Nhìn mặt anh buồn cười quá!
Triết Vũ đỏ mặt, gân cổ cãi lại.
- Tại em bắt đầu trước đấy chứ!
- Ha ha ha. ( tôi vẫn cứ cười như chọc tức Triết Vũ)
- Mặt em còn buồn cười hơn. (cười lớn)
Mặt chạm mặt, tôi nhìn Triết Vũ và Triết Vũ nhìn tôi. Phụt... Cả
hai cùng cười vui vẻ. Nhưng đến lúc vào nhà thì bà ** liếc mắt,
quát một thôi một hồi. Tôi cúng Triết Vũ chỉ biết cúi mặt chịu
trận. Vâng, thật khủng khiếp. Khoảng 1 tiếng sau, tôi mới thoát
khỏi bài dân ca của bà **. Đầu óc choáng váng, tai lại còn đau nữa
chứ. Mà sao bà ấy lại không thấy đau họng nhỉ? Nói lâu như vậy cơ.
Đúng là siêu phàm. Sau đó, tôi được Mi (tên cô hầu) đưa đến phòng
tắm và nói.
- Quần áo tôi đã chuẩn bị và treo ở bên trong rồi ạ! Cậu chủ bảo cô
mà không tắm thì sẽ bị cảm mất.
- Cảm ơn bạn.
Nói xong, tôi chui tót vào bên trong. Rộng thế! Khéo phải bằng một
phần ba của nhà tôi ấy. Cởi hết quần áo trên người vứt vào máy giặt
gần đó, tôi ngồi trong bồn tắm, ngả người xuống dòng nước ấm áp, dễ
chịu thật. Lại còn dải hoa hồng trên mặt nước làm cả phòng có một
mùi thơm thoang thoảng. Hình như Triết Vũ cố tình bảo Mi rắc hoa
hồng. Anh ấy đúng là chu đáo mà. Tôi từ từ thụp mặt xuống. Được một
lúc, lại ngẩng lên. Khoảng 30 phút sau, tôi bước ra khỏi bồn tắm,
lau tóc và người rôi mặc chiếc váy đắt treo trên tường. Màu trắng.
Màu tôi thích. Thích thật ấy. Tôi cẩn thận mở cửa đi ra, trên môi
vẫn nở một nụ cười. Thấy Triết Vũ đang ngồi ở trên ghế, tóc vẫn còn
ướt, tôi rụt rè hỏi.
- Trông em thế nào?
Im lặng...
- Xấu lắm à?
Tiếp tục im lặng...
- Em biết rồi
Tôi ủ rũ định bảo Mi lấy cho bộ đồ khác.
- Đẹp lắm!
Triết Vũ cất tiếng nói.
- Cái váy này rất hợp với cô.
Mi đứng gần đó cười tươi rói.
- Cảm ơn nhé!
Tôi mỉm cười rạng rỡ nhìn Triết Vũ và Mi. Đến đây cũng không phải
là sai nhỉ?
Buổi chiều, mặt trời chói chang bỏ qua những ngày se lạnh. Bầu trời
xanh gần như trong suốt, một vài đám mây trắng bay lững lờ, mặt
trời xuyên qua những tầng mây, chiếu ánh nắng huy hoàng xuống mặt
đất. Từng chiếc là vàng rơi, óng ánh, bay lượn như những cánh bướm,
lượn vòng, lá vàng len lén phủ đầy trên mặt đất. Ngút ngàn một màu
vàng. Ngồi trên xe, tôi khẽ liếc mắt qua cửa kính ngắm nhìn cảnh
vật xung quanh. Còn Triết Vũ đang tập trung cao độ lái xe. Chính
bản thân tôi cũng không biết mình đang được đi đến đâu? Và chiếc xe
dừng lại. Đến nơi rồi sao? Tôi mở cửa, bước xuống xe. Đây là nơi
nào? Phong cảnh tuyệt thật. Ơ? Chẳng phải là khu vực nội thành hay
sao? Tôi phóng mắt nhìn qua là một cánh đồng hoa oải hương tím ngắt
một màu. Mùa này hoa oải hương đang nở rổ, gió thổi tới cuốn mùi
thơm thoang thoảng khiến lòng tôi xốn xang. Giữa cánh đồng hoa oải
hương có một cây đa cổ thụ, tán cây xòe rộng, cành lá xum xuê,
giống như một chiếc dù màu xanh. Đẹp quá đi mất… Triết Vũ một mình
bước vào cánh đồng, khom lưng hái vài nhành hoa rồi đi tới cái cây
đa đó. Dừng lại trước một bia mộ, anh cười buồn, đặt hoa xuống, tay
vuốt ve tấm bia như bảo bối. Chẳng lẽ người thân của Triết Vũ mất
tại đây? Tôi dải bước vội về phía Triết Vũ, nhìn qua mộ. Đó là ảnh
một cô bé tầm 7,8 tuổi, khuôn mặt đáng yêu, mắt vừa to lại vừa đen
láy, đôi môi chúm chím nở một nụ cười trong sáng. Triết Vũ ngồi
phịch xuống gốc cây, thở dài thườn thượt, trầm lặng. Cả không gian
rơi vào im lặng. Đứng bên cạnh Triết Vũ, tôi khẽ hỏi.
- Đàn anh, cô bé này là ai thế ạ?
- Nó là em gái ruột của anh.
- Em… em… xin lỗi. Đáng lẽ em không nên nhiều chuyện như thê. (cúi
đầu hổi lỗi)
Triết Vũ kéo tôi ngồi xuống, dịu dàng, xoa xoa đầu tôi, cười
bảo.
- Không sao. Là do em không biết cơ mà.
- Vâng.
Không một tiếng động. Tôi không biết làm thế nào chỉ biết cúi đầu,
thình thoảng nhìn Triết Vũ. Chắc là anh ấy buồn lắm nhỉ? Em gái anh
ấy đáng thương thật. Thế mà tôi cứ tưởng anh ấy là một người cực kì
hạnh phúc, chưa phải chịu một vết thương nào. Đáng lẽ tôi phải tìm
hiểu trước khi nói chứ. Đúng là ngốc hết thuốc chữa. Dù Triết Vũ có
cố cười tươi đi như thế nào nữa thì tôi vẫn nhìn thấy được sự đau
đớn trong đôi mắt màu cà phê. Đột nhiên, Triết Vũ quay sang nhìn
tôi, nói rất nhẹ, nhẹ như lời thì thầm bên tai.
- Em có muốn nghe chuyện về em gái anh không?
- Nếu anh đồng ý. (thận trọng trả lời)
- Ừ.
Và anh hít một hơi, bắt đầu khe khẽ nói.
- Hồi trước, ba mẹ anh đã từng xây một ngôi nhà tại đây và cũng là
nơi anh và em gái lớn lên. Anh được đặt tên là Triết Vũ còn em gái
anh thì tên là Bảo Như. Nó kém anh 2 tuổi. Ngày nào anh cũng cùng
Như ra gốc cây si cổ thụ chơi. Vui lắm! Ba mẹ yêu thương chiều
chuộng hết mức. Từng ngày, từng ngày, anh và nó lớn lên trong sự
bao bọc của cha mẹ. – Triết Vũ mỉm cười nhưng sau đó giọng nói có
phần đứt quãng - Cho đến một ngày, từ trường cấp hai trở về nhà,
đột nhiên, anh thấy Như đang nằm bất động trước cửa. Anh vội vàng
bấm số gọi điện cho ba mẹ, sau đó cõng như đến bệnh viện. Anh cứ
nghĩ là nó chỉ kiệt sức mà thôi. Nhưng lúc đó, khuôn mặt Như trắng
bệch, đôi môi nhợt nhạt, hơi thở trở nên gấp gáp hơn. Đưa vào phòng
cấp cứu, anh trấn tĩnh bản thân là nó sẽ không sao.
- Vậy em ấy có làm sao không ạ? (tôi không hiểu, vội hỏi)
Triết Vũ kể tiếp.
- Cùng lúc đó, ba mẹ anh đến, lo lắng hỏi về tình hình của Như
nhưng anh chỉ biết lắc đầu. Mãi 2 tiếng sau, bác sĩ mới ra và Như
được đưa vào phòng hồi sức. Gặp riêng bác sĩ, nghe ông ây nói mà
anh không tin nổi vào tai mình. Như bị bệnh máu trắng giai đoạn
cuối. Anh bật dậy, chạy đến gặp Như. Cả ngày không ăn uống gì. Anh
cứ ngồi nói về những kỉ niệm tươi đẹp của hai an hem nhưng nó lại
không tỉnh dậy. Vài ngày tiếp theo, Như tỉnh dậy, tuy nhiên sức
khỏe giảm sút đi rất nhiều, sắc mặt rất kém. Anh rất buồn nhưng vẫn
cố gắng cười thật nhiều để con bé không phát hiện mình mắc căn bệnh
quái ác đó. Hai thàng sau, Như ra đi để lại bao nhiều kí ức, anh bị
trầm cảm trong mấy tuần, suốt ngày nhốt mình trong phòng, không dám
ngủ vì như thế lại gặp ác mộng. Con bé cứ kêu đau, bảo anh giúp nó
sau đó thì biền mất. Rồi căn nhà bị phá, ba mẹ anh lên thành phố
lập nghiệp, anh cũng lao đầu vào học.
Giờ tôi chỉ có thể nói được một từ: Đau. Đôi mắt ươn ướt, nước mắt
trào ra, lã chã rơi trên khuôn mặt, tôi mím chặt môi, nặn mãi mới
được một câu.
- Anh đã rất đau khổ đúng không?
- Ừ.
Triết Vũ gật đầu, ánh mắt cứ hướng về một nơi vô định chất chứa bao
nhiêu nỗi buồn, sự xót xa. Ước gì tôi có thể giúp anh ấy quên đi nó
nhỉ? Dù gì anh ấy cũng là người hay giúp đỡ tôi và rất tốt nữa. Thế
thì tôi sẽ không cảm thấy áy náy. Nước mắt trên mặt đã được gió
thổi khô, tôi đứng dậy gượng gạo cười và nói.
- Em chắc rằng Như sẽ hiểu cho anh, em ấy không nỡ giận một người
anh tốt bụng như anh đâu.
- Thật? (vô thức hỏi)
- Thật. Chắc chắn là vậy.
- Cảm ơn em, Hương. Nếu không có em thì những khúc mắc trong lòng
anh sẽ không được giải đáp.
- Không có gì.
- Chúng ta về nhé?
- Vâng
Nhìn qua đồng hoa, tôi cất bước rời đi cùng Triết Vũ mà trong lòng
còn chứa đựng bao nhiêu thắc mắc, nỗi buồn. Chiếc xe lăn bánh, lao
vút về phía trước…