-->
* * *
Chập 11:...Như thế cũng tốt...
-cái gì,HỒNG KHÔI ư?
Tống Phương quát to khi nghe YếnYến nói đến cái tên đó,nói về
chuyện HK và ML ở căn-tin trước mặt gia gia.Yến Yến thấy sợ
trước thái độ đó,như là cô vừa làm 1 vc gì sai lầm trầm
trọng thì phải.Hơn ai hết,cô là ng hiểu rõ Tống Phương hơn
cả,hơn 3năm qua TP đã bỏ ra rất nhiều tình cảm dành cho
ML,rồi tự nhiên anh lại đính hôn vs gia gia,rồi giờ lại thêm
ả
chân dài đáng ghét kia nữa,cơ hội of TP giờ đây ngày càng thu
hẹp,thu hẹp đến mức có lẽ sẽ chẳng còn chỗ cho cô
-dạ,chị có sao không
YY dè dặt hỏi,như đang sợ mình sẽ nói điều gì làm TP không
vui
-làm sao là làm sao,chả sao cả
TP nhún vai,rồi suy nghĩ trong chốc lát,bất chợt nở 1nụ cười
khó hiểu
-như thế càng tốt chứ sao đâu,cứ để thế đi
-là sao chị,em không hiểu lắm,mà chị quen cô ta sao
YY hỏi TP một cách khó hiểu
-haa,không phải quen,mà là quá rõ
-là sao?
Trong khi YY chẳng hiểu gì thì TP lại cười 1cách thích thú,cô
ta đang mãn nguyện với sự sắp đặt sẵn vừa tạo ra trong
đầu,cái tên HK đối với cô quá là quen thuộc,làm sao cô quên
được hình ảnh "một con đĩ chuôi lên từ đáy xã hội" nhờ cô
kia chứ
..
Trước cửa lớp
Windy sau một hồi chạy theo và tìm kiếm giagia,cuối cùng anh
cũng thấy nó,2người đang đi ngược chiều nhưng điểm đến vẫn
là lớp hc,windy đứng lại,cười thật tươi với nó nhưng dường
như nó coi anh là người vô hình,nó "lơ" anh mà đi,làm nụ cười
tươi rói "chết ruồi" of anh bị tắt ngấm,nó đang giận
lắm,lòng nó như sôi lên,nó ghét anh khi thấy cảnh đó,còn cô
ta-cô ta là ai-người tình của anh sao,1cô ả thiếu vải,cảm
giác hỗn loạn...nó..đang ghen
Thời gian lâu nay,có lẽ tình cảm mà nó dành cho anh đã lớn
dần lên từng ngày,còn anh thì sao.."vẫn chứng nào tật
ấy,liệu trong trái tim anh,tôi có nằm trong đó"..
Nó chưa bao giờ có cảm giác này,trống vắng,thất vọng khi
tình cảm mới bắt đầu đã như bị anh "dội cho 1 gáo nước lạnh"
windy đang cười thì tắt lịm,cảm giác..hụt hẫng,"chẳng lẽ nó
giận anh".trong 1/tỉ giây bất thần,anh kéo tay nó..nắm chặt
lại đến mức..nó cảm giác đến đau,trong vô thức thốt
lên.."aá".nó giận giữ,quay lại nhìn anh tròng tròng,mắt xoáy
sâu,nhưng khuôn mặt vô cảm,nó vùng tay ra khỏi anh,nói bằng
giọng bình thản nhất
-anh làm tôi đau đó,anh muốn gì
windy nhìn nó,mới cách đây hơn 1tiếng,nó đang là ng "vợ"
ngoan
hiền,cần anh che chở,giọng nói với anh ấm áp và đầy yêu
thương,thế mà..sao bây giờ lại thế này,"tôi"-"anh",sao cái
cách xưng hô thay đổi nhanh đến vậy,cũng 1 câu nói phát ra từ
nó mà sao giờ đây anh thấy xa lạ quá,tự nhiên...anh...thấy
nhói...trong tim quá,1 cơn đau bất chợt...không tên
-đi theo anh
-tại sao tôi phải theo anh,tôi chẳng có chuyện gì nói với anh
cả
nó vẫn bướng bỉnh,hất mạnh tay anh ra trong khj anh vẫn cố
gắng nắm lấy.nghe giọng ngang bướng của nó,anh giận giữ hét
to,giờ đây anh không thể nào kiềm chế nổi cơn tức giận của
mình nữa
-NHƯNG ANH CÓ CHUYỆN MUỐN NÓI...ĐI THEO ANH
nói rồi,chẳng đợi phản ứng của nó,anh kéo nó đi..cứ đi..đi
mà chẳng cần biết có rất nhiều ánh mắt hiếu kì nhìn họ,..
tuy là bị kéo đi mà k thể phản ứng gì,nhưng sao mà nó lại
thấy...vui mới chết chứ(nhỏ này đin quá),cái nắm tay tuy đau
nhưng vẫn biết là có sự quan tâm of anh trong đó...vì
thế...nó cứ theo anh...không nói...không kháng cự...hơn ai
hết,nó muốn nghe...1 lời...từ anh
windy buông tay nó ra khi họ đến hồ sau trường,1 nơi vắng
vẻ,...nhưng thật tuyệt(theo cách nghĩ of nó)..1cái hồ với
những khóm sen đang nở,mùi hương thoang thoảng đến ngây
người,...bãi cỏ xanh trải dài như thảm,những cây si già vươn
người ra hồ,rễ thì xõa xuống như bộ tóc dài...
-thái độ của em thế là sao
bất chợt windy lên tiếng,phá tan đi suy nghĩ trong nó,..nó bị
kéo về hiện tại
-làm sao là làm sao,làm sao em biết làm sao bây giờ hả
tuy là thế nhưng mà nó vẫn còn tức chuyện kia lắm,ngay trước mặt
nó,anh dám ôm...kiss một người con gái khác,...thản nhiên...bực
mình không chiệu được
.........
Windy nhìn thẳng vào mắt nó,2 tay anh đưa tay nó lên trong khi mặt
nó thì cuối gầm xuống.anh biết,giờ trong nó đang rất giận,mặc dù
biết đó thật sự không phải do anh,nhưng...trong mắt nó...đó là do
anh,thì anh đành phải là người sai,chứ biết sao được kia chứ.
-em giận à?
Vừa nói anh vừa đưa mắt liếc nhìn thái độ nó
-sao phải giận
Nó nói cộc lốc
-chuyện đó...a....n...h...
-chẳng sao cả,không liên quan đến em,i don"t care
Chưa để windy nói hết câu,nó đã cắt ngang lời anh,nói bằng gương
mặt thật sự"anh không là gì cả".nhưng ai có biết trong lòng nó lúc
này ra sao...mâu thuẫn,đối nghịch,một mặt nó muốn nghe giải
thích,mặt khác nó lại chẳng muốn nghe.nó luôn nghĩ rằng tính anh
như thế,cả đời vẫn có thế mà thôi.phải chăng nó đã không tin
anh...hay là nó đang sợ một điều gì đó...thật vô hình.
Windy nghe nó nói vậy,lòng anh tự nhiên nhói lên 1 cái,cảm giác đau
không mang tên tuổi"cô ấy chưa từng tin,chưa từng quan tâm mình
sao?".Khi nãy anh hùng hùng khí thế bao nhiêu,muốn làm rõ cho nó
hiểu bao nhiêu,giận vì sự vô lí hiểu lầm của nó bao nhiêu...thì giờ
đây,anh lại nao lòng bấy nhiêu.giận dữ làm gì khi chính trong lòng
anh cũng không hiểu lí do,làm rõ làm gì khi chính anh không biết
nên làm thế nào...đặc biệt,điều quan trọng là câu nói"i don"t care"
của nó.
-thôi,anh xin lỗi
Anh nhìn vào mắt nó,nói câu đó như chứ đầy những ẩn ý,anh quay
đi.Nhìn cái bóng thất thểu của anh,nó lại thêm một cảm giác khó
nói..."phải chăng điều nó lo lắng là đúng,phải chăng câu xin lỗi đó
có nghĩa là...".Không phải đâu,không phải vậy đâu.Rồi bất chấp sự
tôn nghiêm của chính mình,nó chạy tới,ôm anh từ phía sau,không nói
lời nào,cứ thế thôi
-anh đừng đi,đừng xa em
Nó nói mà ai hàng nước mắt cứ chực trờ rớt xuống,mắt long lanh đầy
lệ.
Windy thóang ngạc nhiên,anh cũng không hiểu nó nói gì.
Anh có đi đâu đâu chứ,nhưng...cái cảm giác này thật tuyệt,hạnh hpúc
khj được ng con gái mình yêu ôm từ phía sau mà nói...
Anh quay đầu lại nhìn nó,nó khóc à,anh đưa 2tay lên lau đi hàng
nước mắt,anh hôn lên mắt nó,chóp mũi nó,rồi lướt nhẹ lên đôi môi
hồng nó...
-anh có đi đâu đâu,ngốc thế...vợ của anh
-thế...
Một thoáng bối rối trong mắt nó
-anh xin lỗi vì đã để vợ anh hiểu lầm....@$+"?@_?(6+$@...
....
Nơi nào đó có 2 người hạnh phúc,tay trong tay vì đã qua hiểu
lầm,còn nơi nào đó ánh mắt đầy tức tối,những ý định vạch ra để chia
rẽ đôi uyên ương,những thủ đoạn gì sẽ đến đây...
Chờ nhé...các tình yêu
* * *
chập 12:Trống trải-một cảm giác lạ
***********
Hôm nay cũng là một ngày bình thường như bao ngày khác,mặt trời đã
lên cao,ánh nắng len lỏi qua tấm rèm trắng đã đánh thức windy
dậy.nó vẫn còn ngủ,ngủ ngoan như 1 chú mèo con,2 tay nó vẫn ôm chặt
lấy anh trong khj đầu thì gối lên tay anh.thời gian đầu tay anh mỏi
nhừ,k cử động được,nhưng giờ thì quen rồi.Mắt nó vẫn nhắm
nghiền,trên môi đang nở 1 nụ cười...có lẽ nó đang mơ 1 giấc mơ đẹp
nào đó.Chắc thế
...
Nếu cứ để nó ngủ thế này chắc chắn sẽ trễ giờ,rồi nó dậy sẽ la anh
cho mà xem,nghĩ vậy,anh bất giác cười 1 cái,anh cựa người quay về
phía nó,tay anh vút nhẹ mấy sợi tóc mai đang phất phơ trên mặt,anh
hôn nhẹ lên trán nó rồi thì thào vào tai:
-vợ ơi,mặt trời tới đỉnh rồi,dậy đi thôi.
Nó cựa người,mắt k mở nhưng đôi mày nhíu lại vẻ k hài lòng...Rồi
khó khăn lắm anh mới kéo được nó dậy.Haizzhhh,chẳng biết anh là
chồng hay là bảo mẫu cho nó nữa...nhưng...những việc đó lại khiến
anh vô cùng hạnh phúc
.....
Shijageun dalkomhage, peongbeomhage naege kkeullyeo
eonjena geuraetdeushi meonjeo mareul georeowa
modeun ganeungseong, yeoreodwo Oh~
Sarangeun mwoda? mwoda! imi sushigeo Red Ocean
nan, breakin" my rules again aljanha jiruhangeol?
jogeum dachyeodo neon, kwaenchanha Oh~
....
*****
Tiếng chuông điện thoại vang lên,là một số lạ
-của ai vậy anh?
Nó đang ăn sáng cũng ngó nghiêng đầu nhìn,anh bật cười và xoa đầu
nó
-anh cũng không biết,số lạ
....
-alo,tôi LML xin nghe
Không biết đầu dây bên kia đã nói gì mà windy lại rời khỏi bàn ăn
đi ra ngoài nghe máy.Một dấu chấm hỏi xuất hiện trong đầu nó nhưng
rồi cũng nhanh chóng biến mất khi anh quay vào với một nụ cười trên
môi
.....
-Em ở nhà nhé,anh đi có chút việc.
Nói rồi windy với lấy áo khoác,mi nhẹ lên trái nó và bước nhanh ra
gara.Tự nhiên trong lòng nó có một điều gì đó bất an vô
cùng...nhưng nó không biết là tại sao nữa...không thể lí giải
nổi...
Rồi như chợt nhớ ra là chiều nay anh hứa chở nó đến siêu thị mua
sắm,nó quay ra ngoài cửa nói với theo với hi vọng anh sẽ không
quên...nhưng không...anh đã đi rồi còn đâu nữa..."liệu anh có quên"
buổi hẹn chiều nay với nó không nhỉ..."chắc là không đâu"...nó suy
nghĩ trong đầu...rồi lại lắc lắc đầu một cách khó hiểu...nó cũng
không biết nó bị sao nữa>.<.Chỉ có một cảm giác duy
nhất...bất an...
....
3h chiều rồi....windy vẫn chưa về...anh không về nhà ăn
trưa...và...đã trễ hẹn gần 1h đồng hồ rồi..."chắc anh có việc quan
trọng"...."hay là anh đã quên nhỉ....nhưng không...dù sao cũng phải
về chứ...anh đi từ sáng kia mà..."...hay có chuyện gì nhỉ"....Trong
lúc chờ anh về cùng ăn trưa...nó đã ngủ thiếp đi,rồi đến khi tỉnh
dậy đã là 3h rồi...nhưng...anh vẫn chưa về.Bàn ăn vẫn còn nguyên
đó,chưa vơi đi chút gì,nó cũng chưa ăn...Rồi nó ngồi suy nghĩ vẩn
vơ thế đấy
nó quyết định gọi điện cho anh,hỏi xem đã có chuyện gì xảy ra
không
"Kenage ni saita ichirin no hana hakanaku hokorashiku
Ikiteiku chikara ni michiteru kimi wo mite namida ga afure da***
a
Mouichido saisho kara nagai michi wo arukou (to keep your
life)
Kitto asu wa kagayakukara back, back, back
Ima wa back, back, back with me
Kanarazu mata kagayakukara back, back, back
Tomo ni back, back, back with you
Kizukou (love...) kimi to tsunagou (love...)
Towa ni negaou
Kimi ga tatta ima kakaeru kizu wa itsuka kieteikuno?
Kono ude wo sashinobete kimi wo tasuketai to kokoro kara
omotta
Mouichido saisho kara mune ni yume wo egakou (to give my
love)
Omoida*** e ano sora step by step
Ima wa step by step with me
Waraigoe ga hibiku youni step by step
Tomo ni step by step with you
Kizukou (love...) kimi to tsunagou (love...)
Towa ni negaou
Kaze no tsuyoi hi mom donna kurai michi mo
Boku no mae ni kimi no egao ga aruyouni…
Kitto asu wa kagayakukara back, back, back
Ima wa back, back, back with me
Kanarazu mata kagayakukara back, back, back
Tomo ni back, back, back with you
(I will give my love)
Omoida*** e ano sora step by step
Ima wa step by step with me
(I will give my love)
Waraigoe ga hibiku youni step by step
Tomo ni step by step with you
(I will give my love)"
Sau đoạn nhạc chờ thì chỉ nghe một giọng nói quen thuộc của
anh
"alo,xin chào...tôi là LML,hiện tại bây giờ tôi đang bận nên không
thể nghe máy...xin hãy để lại lời nhắn sau tiếng
beep....BEEP..."
Nó dập máy,lại cảm giác trống rỗng...chưa bao giờ anh như thế
cả...đã có chuyện gì xảy ra....hay anh đang dấu nó chuyện gì.rồi nó
nhớ lại lúc anh nghe điện thoại...tại sao phải ra chỗ khác
nghe,thái độ của anh....
Nó buồn...rồi nó quyết định đi siêu thị một mình.
...
Nó hoà vào không khí đông đúc,náo nhiệt nơi siêu thị,cuối tuần,nên
có vẻ khá đông đúc.Một cô gái có mái tóc đen dài thả tự nhiên,mặc
một chiếc áo cánh màu hồng,kết hợp với quần jean và đôi pot đế cao
đang tiến về khu cao cấp...không phải nói chứ...cô đi đến đâu,những
ánh mắt ngưỡng mộ nhìn theo đến đó,có thể là ao ước được như cô
chẳng hạn,"cô ấy xinh quá,ước gì mình đc như cô ấy...."nhưng có ai
biết được rằng...chính cô...chính cô lại đang mong được như
họ...tay trong tay đi cùng với người thân....trong khi cô
thì...
-GG,cậu làm gì ở đây?...
N.Duy không biết từ đâu xuất hiện,gọi nó...làm nó thoáng chút giật
mình....(vì đang suy nghĩ)
-à,chào cậu,mình đến mua sắm thôi-nó đáp,và...cố rặng ra một nụ
cười...để đáp lại nụ cười tươi rói của N.Duy
-mua gì,mà sao...gặp mình không vui à,sao cười mà như khóc thế kia
hả...mà...-N.Duy vừa nói vừa nhìn xung quanh như đang tìm kiếm 1 ai
đó-...mà...MLong đâu,sao cậu đi có một mình-N.Duy nói tiếp
Như trúng vào nỗi lòng mình,gia gia không khỏi một chút bối
rối,nhưng rồi sau đó ngay lập tức lấy lại bình tĩnh...cười và
đáp
-anh ấy có việc bận,nên mình đi có một mình thôi
Dù biểu cảm của nó chỉ thoáng qua,nhưng không thể nào qua mắt được
anh,có lẽ nó đang buồn về gì đó có liên quan đến ng bạn thân của
anh,nhưng anh cũng hiểu...anh không nên đụng đến vấn đề này nữa,vì
như thế,sẽ làm nó buồn.Và rồi anh nhanh chóng chuyển chủ đề
-hôm nay mình cũng định mua một số thức,may quá...cùng đi chung
nhé
Anh đưa ra gợi ý...hi vọng nó đồng ý...chỉ cần bên cạnh nó thế
này...cũng khiến anh cảm thấy vui rồi...đơn giản và vô hình thế
thôi
Nó không nói gì,chỉ đáp lại bằng cái gật đầu và một nụ cười
N.Duy hôm nay mặc một bộ thể thao tráng,mang giày thể thao luôn,đầu
để tự nhiên khiếng mái tóc anh cứ bồng bềnh nhìn rất mạnh mẽ và
năng động,anh đi cùng nó như một đôi kim đồng ngọc nữ,...rất đẹp
đôi,biểu hiện là đi đến gian hàng nào,các chị nhân viên đều nói 2
người là một cặp .không biết đó là họ khen để lấy lòng khách
hàng...hay chính họ thấy vậy...nhưng điều đó làm N.Duy thấy bối
rối,cả nó nữa...mỗ lần thế là cả 2 đều giơ tay,lắc đầu
-các chị nhầm rồi,bọn em chỉ là bạn thôi....(đồng thanh)...điều đó
càng khiến cho suy nghĩ của những người nhân viên kia là đúng,rồi
họ ra sức giới thiệu sảm phẩm một cách nhiệt tình cho 2 người
...
-ồ...cái áo này rất đẹp
Nó khen chiếc áo mà nó vừa thấy...một kiểu áo dành cho đi chơi của
nam,ống tay ngắn có cổ,kiểu dáng tuy đơn giản nhưng nhìn rất mới và
có lẽ...
-em thật biết chọn đồ,đây là mẫu mới nhất chỗ chị,nhìn đơn giản
nhưng khi mặc vào sẽ trông rất khoẻ khoắn,cá tính...và hơn
nữa...chị thấy rất hợp với bạn trai em
Không biết chị nhân viên ở đâu tiến lại phía nó nói...và nhìn N.Duy
cười
-ơ,có lẽ chị nhầm rồi...
-rất hợp với cậu ấy đó em
Không để nó nói hết câu,bà chị này lại nhảy vào nói tiếp,rồi ra
hiệu cho nó về phía n.duy đang đứng xem đồ bên kia,nói đến đây nó
cũng chẳng muốn giải thích gì thêm với bà chị bán hàng..."hiểu
biết" này nữa,vì chắc rằng có nói gì bà này
cũng....xyzt...@.@
.....
Sau khi lượn lờ trong khắp các gian siêu thị,cuối cùng nó và n.duy
cũng đã mua được thứ mình cần.một buổi chiều...kết thúc...nó có lẽ
phải cảm ơn cậu nhiều lắm...vì may có cậu đi cùng mà nó mới vui vẻ
như thế,nó còn phát hiện ra cậu cũng là một người rất có con mắt
thẩm mĩ(xời...chuyện...)
-đang còn sớm...mình mời cậu đi ăn cái gì nhé...đói quá
Nó vừa xác đồi đi trước,vừa quay đầu lại cười nói với cậu
-ok thôi,đi nào...bình minh thẳng...
Chưa nói hết câu...tự nhiên nụ cười trên môi n.nam tắt ngấm...cậu
vừa nhìn thấy...nhìn thấy....
-Gia gia,đứng yên đó,đừng quay đầu lại nhé
-tại sao?...nó không hiểu n.duy đang nói gì...không quay lại làm
sao đi được,chẳng nhẽ nó đi giật lùi à...rồi nó...với ý nghĩ đó,nó
đang định quay đầu lại phía sau thì n.duy lại nói lớn lên
-đứng yên đi...nghe lời mình...hãy đứng yên đó,đừng động đậy
Thái độ của n.duy thật là lạ,nó không hiểu cậu đang muốn làm trò gì
nữa,nó phì cười vì thái độ đó....nhưng nó cũng đứng yên...không
động đậy
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
* * *
chập 13:tại sao ngay đến lúc này...anh vẫn còn lừa dối em"
*********
Từ khi bước vào quán Bình Minh,tâm trạng của N.Duy đột nhiên khác
lạ,không giống như bình thường,trong cậu tự nhiên dâng lên 1 cảm
giác khó tả,1 cảm giác khó hiểu nữa,cậu cứ chìm trong suy nghĩ của
mình cho đến khi cô phục vụ đến,cất tiếng hỏi nhẹ nhàng
-xin lỗi,quý khách dùng gì ạ?
-cho tôi 1 phần bò bít tết-nó nhẹ nhàng nói với cô phục vụ và nở 1
nụ cười thật tươi,sau đó quay sang N.Duy nói-cậu dùng gì?-thì bắt
gặp N.Duy đang thất thần suy nghĩ
rồi như bị bất ngờ bởi câu hỏi của Gia Gia,cậu giật mình ú ớ
-mình xin lỗi-thái độ lúng túng,rồi quay sang nói với phục vụ-cho
tôi 1 tách trà,thế thôi
-cậu không ăn gì sao?
nó ngạc nhiên khi nghe cậu nói-vào quán ăn thì phải ăn chứ,sao lại
chỉ uống trà????
n.duy nở 1 nụ cười thật tươi,như lấy lại bình tĩnh,cậu nói
-mình không đói
rồi không gian như chìm vào yên tĩnh,chỉ còn tiếng nhạc du dương
bài "my heart will go on"
"Every night in my dreams
I see you. I feel you.
That is how I know you go on.
Far across the distance
And spaces between us
You have come to show you go on.
Near, far, wherever you are
I believe that the heart does go on
Once more you open the door
And you"re here in my heart
And my heart will go on and on
Love can touch us one time
And last for a lifetime
And never go till we"re one
Love was when I loved you
One true time I hold to
In my life we"ll always go on
Near, far, wherever you are
I believe that the heart does go on
Once more you open the door
And you"re here in my heart
And my heart will go on and on
There is some love that will not
go away
You"re here, there"s nothing I fear,
And I know that my heart will go on
We"ll stay forever this way
You are safe in my heart
And my heart will go on and on "
Nó cứ ngồi ăn mà không để ý đến rằng N.Duy đang ngồi nhìn nó."cô ấy
sẽ như thế nào nếu...."-suy nghĩ chợt thoáng qua trong lòng cậu khj
nhìn thấy nó ngồi ăn 1 cách rất ngon lành,tâm trạng vui vẻ,thật
sự,cậu không đành lòng để nó nhìn thấy cảnh đó,mặc dù biết rằng đó
là tính cách ăn sâu vào con người của bạn thân cậu...
....
-cậu biết không N.Duy,hôm nay mình vui lắm,hjc,phải cảm ơn cậu thật
nhiều
Gia gia nói với vẻ mặt rất vui sau khj đã ăn xong
-sao mà cậu khách sáo vậy,đó là chuyện bình thường mà,có làm được
gì đâu,cậu nói thế mình buồn quá
N.Duy vừa nói vừa làm mặt mếu...nhìn thật đáng yêu,thái độ đó làm
cho nó không thể nhịn cười
-hjj,mình nói thật đó,không gặp cậu chắc buồn chết mất...và đây-vừa
nói nó vừa đặt lên bàn chiếc túi đựng chiếc áo mà khi nãy cô nhân
viên đã nói là "rất hợp với cậu ấy"-là quà tặng cho cậu
Không phải nói chứ,N.Duy rất ngạc nhiên,và không giấu nổi niềm vui
trên gương mặt
-mình cũng có quà sao
Vừa nói cậu vừa lấy chiếc áo ra để trước người như đang ướm
thử
-oh,đẹp quá-cậu xuyết xoa
-tất nhiên rồi,mình mà chọn thì chỉ có mà....no.1 thôi
Gia gia nói với vẻ mặt tự đắc,nhìn trông mới dễ thương làm
sao
-hjjj,mình biết mà,gia gia mà chọn thì...-vừa nói N.Duy vừa giơ
ngón tay cái lên biểu hiện là số 1 và nở 1 nụ cười tươi ơi là
tươi-cảm ơn cậu
....
2 người ngồi đó nói chuyện rất vui vẻ mà quên mất thời gian,đã là
6h30 rồi kia đấy,nó phải về nhà để còn kịp nấu bữa tối cho windy
nữa,dù sao nó cũng đã hứa sẽ luôn là người vợ đảm đang mà,nhưng khi
2 người vừa đứng dậy,đang định bước đi thì...nó đứng lặng ngay chỗ
đó,nhìn chằm chằm về 1 góc...gần cửa ra vào,nhưng hơi khuất vì được
che bởi 1 chậu cây cảnh,N.Duy cũng tò mò nhìn theo ánh mắt của
nó,cậu thực sự hết sức lo lắng và bất ngờ,không ngờ rằng....
Ngồi ở bàn đó là 1 đôi "nam thanh nữa tú",chàng trai mặc 1 chiếc áo
phông xanh lơ,tóc đen nhánh và được dựng lên bởi 1 lớp keo vút,tuy
đơn giản nhưng ở anh toát lên 1 vẻ đẹp lạnh lùng nhưng lãng tử và
cuốn hút,ánh mắt có vẻ như đang nhìn cô gái ngồi đối diện,cô ta
nhìn xinh,theo kiểu phong cách của 1 dân chơi chính hiệu,từ đầu đến
chân đâu đâu cũng được make up 1 cách cẩn thận(có vẻ thế),có lẽ
chiếc đầm quá ngắn so với 1 cô gái có đôi chân dài và trắng muốt
như thế,thân hình cô ta đang cong cong,uốn éo trước mắt chàng
trai...
Nhìn thấy cảnh đó,nó chỉ đứng yên...nhìn...và nhìn,nó không nói
gì,và có lẽ cũng chẳng có gì để mà nói,nó cứ đứng đó,khuôn mặt đang
vui vẻ khj nãy giờ trùng xuống,1 nỗi buồn phảng phất trên khuôn
mặt,có lẽ,nó muốn khóc,nhưng không hiểu sao không thể khóc
được,chàng trai kia sao nỡ vô tình đối với nó như thế,tính cách của
anh sao tồi tệ đến thế...anh luôn lừa dối nó...và đến ngay hôm
nay...ngay bây giờ,anh vẫn luôn luôn lừa nó,thật ra anh xem nó là
gì của anh mà khi nào anh cũng luôn như vậy...nó đã thầm mong,thầm
mong anh thay đổi...đã có lần nó nghĩ anh đã thay đổi...và nó vui
khi nghĩ đến đó là vì nó,vì nó mà anh thay đổi tính cách của
mình.
Nó không biết phải làm gì,chỉ có nước mắt,nước mắt rơi thôi,nhưng
nước mắt ủa nó không rơi nhwu các cô gái khác,,,nó cứ chảy từ
từ...nhwu đang cố gắng chịu đựng.N.Duy chỉ biết đứng đó,hết nhìn
bạn mình rồi lại nhìn nó...lòng anh đau...một nỗi đau mà anh cũng
không hiểu là do tại sao nữa
đứng một lúc.nó cảm thấy mình quá dư thùa ở nơi đây...nó làm được
gì kia chứ...nó không thể nhwu những người khác...chạy lại đánh
ghen với cô gái kia được...vì...lòng tự trọng...vì một nỗi sợ vô
hình...nó sợ nếu hôm nay nó lại đó...nó sẽ mất anh...mãi mãi
Một cô gái chạy thật nhanh ra khỏi nhà hàng,một chàng trai tính
tiền vội vã và đuổi theo cô gái ấy...chỉ có nhân viên lắc đầu nói
với nhau "chắc anh chàng đẹp trai đó đã làm điều gì có lỗi với cô
gái đó rồi,..."và họ lại chú tâm vào công việc
....
-Gia Gia,đợi mình với
N.duy vừa chạy theo vừa nói,cậu đã đuổi theo nó 1 quãng đường khá
dài,hơi thở dường như đứt quãng vì mệt
-cậu đi theo mình làm gì
Nó nói,cố gắng không để nước mắt trào ra,nhưng hơn ai hết,n.duy
hiểu rằng nó đang gồng mình để cậu không thể nhìn thấy những giọt
nước mắt đó
Cậu không nói gì,chỉ đứng yên nhìn nó
-cậu về đi,mình muốn ở một mình,đừng đi theo mình nữa
-nhưng mà,...
-MÌNH NÓI CẬU VỀ ĐI,MÌNH MUỐN Ở MỘT MÌNH,...mình không cần sự an ủi
và thương hại của bất kì ai hết,có hiểu không
Nói rồi nó quay lưng bước đi dưới ánh chiều vàng,dòng người và xe
cộ cứ thế tiếp nhau qua nó,1 cơn gió nhẹ thổi qua làm tóc nó bay
bay vài lọng,2 tay nó tự ôm lấy mình...nhìn thấy bóng dáng cuua
người con gái đó bước đi một cách vô vọng,lạc lõng và cô đơn khiến
lòng cậu đau nhói,hơn lúc nào hết,giờ đây cậu muốn chạy đến cạnh
nó,ôm nó,và cho nó mượn bờ vai này để được khóc,tại sao...tại sao
với tư cách của 1 người bạn thôi mà cậu cũng không đủ dũng cảm để
làm được điều đó
Nó vẫn cứ bước đi...đi...và cho đến khi bóng nó nhỏ xíu và khuất
dần,cậu mới quay đầu lại về,giá như...giá như nó cần cậu
.....
Nó về đến nhà,như 1 cái máy lập trình sẵn,nó đi vào bếp và bắt đầu
nấu bữa tối,"mình phải nấu để windy về còn kịp ăn nữa,nếu không anh
ấy sẽ giận",rồi chưa đầy 30 phút nó đã nấu xong,dọn sẵn ra bàn và
ngồi đợi anh về
7h45...8h...8h30...9h...11h...bàn ăn vẫn chưa vơi đi chút gì,nó
chưa ăn...nó đợi anh về ăn cùng...nhưng...nhưng sao mãi mà anh
không về...ngay cả một cú điện thoại báo rằng anh không ăn cơm ở
nhàcũng không có,nước mắt nó lại rơi,trong căn nhà rộng thênh thang
này giờ chỉ có mình nó...anh đã quên rồi...anh đã quên lời hứa với
nó,sẽ không bao giờ để nó ở nhà ăn cơm 1 mình...anh đã quên...và
giờ đây có lẽ nó đã biết nguyên nhân rồi.Trong một phần 1 giây,nó
không thể kiềm chế được cảm xúc của mình nữa,nó khóc...nước mắt cứ
thế mà trào ra không thể kiềm lại được như khi chiều nữa,khuôn mặt
của nó giờ đây chỉ toàn là nước mắt,nó gục đầu xuống bàn ăn,đôi vai
khẽ run run lên rồi dần dần run lên 1 cách mạnh mẽ,những tiếng nấc
cứ thế mà vang theo
.....
Bóng đèn bật sáng,1 người con trai tuấn mĩ xuất hiện,anh ngỡ ngàng
khi nhìn thấy cảnh trước mặt mình:1bàn ăn thịnh soạn chưa vơi đi
chút gì,1 cô gái gục đầu xuống bàn,đôi vai gầy cứ run lên theo từng
tiếng nấc nhẹ...cô ấy đang khóc,cô ấy chưa ăn gì cả
Nhìn thấy thế,anh hốt hoảng chạy lại phía nó,ôm nhẹ đôi vai gầy
đang run lên kia mà hỏi
-em khóc sao?Sao em lại khóc
Nghe giọng nói quen thuộc,nó ngước mắt lên,không quên quệt đi những
giọt nước mắt còn đọng lại
-anh về rồi à,đã ăn uống gì chưa
Nó phớt lơ câu hỏi của anh mà hỏi vẻ đầy quan tâm lo lắng
-anh ăn rồi-rồi anh liếc nhìn bàn ăn-em chưa ăn sao,sao em ngốc quá
vậy,nếu đợi không thấy anh thì em phải ăn đi chứ
-không,em ăn rồi-nó nói,nhìn thẳng vào mắt anh-anh đã ăn rồi sao,ăn
ở đâu?
Câu hỏi của nó như xoáy sau vào lòng anh,anh lúng túng không biết
trả lời thế nào,rồi cuối cùng anh cũng nói...tuy có phần hơi ngượng
ngập nhưng cuối cùng cũng đã cho nó "1 lí do chính đáng"
-à,hôm nay nội gọi anh đến công ty,anh phải đi đàm phán với đối
tác...ừ,đúng...đàm phán với đối tác
Thái độ của anh hết sức túng túng
-vâng,em hiểu rồi...anh đừng lúng túng thế
"lúng túng-là sao"-suy nghĩ của windy bất ngờ lo lắng..rồi anh cũng
nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác
-sao em lại khóc?
windy hỏi với vẻ lo lắng
-hjj-nó cười gượng gạo-em không sao,chỉ tại nhớ nhà thôi
-à,thế sao,vậy ngày mai chúng ta sẽ về thăm nội,được không
Anh nói và cười với nó,vòng tay ôm nhẹ eo nó,tâm trạnh đã bớt lo
lắng phần nào"thì ra cô ấy chỉ nhớ nhà"
nó nhẹ nhàng khỡ tay windy ra và nói
-anh lên phòng nghỉ đi,em phải dọn bàn ăn đây
Nói rồi nó đẩy anh ra,và dọn bàn ăn,"windy...tại sao ngay đến lúc
này...anh vẫn còn lừa dối em"........
* * *
chập 14.1:...thái độ đó là sao
*********
Thái độ cự tuyệt của nó khiến windy hoang mang,"cô ấy chưa bao giờ
cự tuyệt anh như thế".Nhìn người con gái đang lặng lẽ dọn bàn
ăn,ánh mắt vô hồn và sưng húp lên vì khóc khiến lòng anh đau như
cắt.
Anh bước lên phòng,đặt tay lên trán suy nghĩ...suy nghĩ về tất cả
những gì xảy ra ngày hôm nay...quá mệt mỏi đối với anh
-ngày nào e cũng nấu cơm cho a ăn chứ-windy nhìn nó cười,như là một
lời yêu cầu nó hứa
-vâng,e sẽ nấu cho a mỗi ngày,,khi nào a chán thì thôi
-k bao h có chuyện a chán cơm vk a nấu đâu
Hắn nhăn răng cười khi gắp cho nó đũa thịt
-biết thế thì tốt,mà a nhớ k đc bao h bỏ e ở nhà ăn cơm 1mình đâu
đấy,nếu có a die vs e
Giọng nó như đe dọa trc
-tuân lệnh vk iu
Chợt trong đầu anh vang lên hồi ức đó.Đúng rồi,anh đã đi từ sáng
đến giờ...không 1 cú điện thoại gọi về,anh đã thất hứa với nó
rồi,chẳng trá tâm trạng nó buồn như thế,vậy là anh đã làm nó
khóc
Anh với tay lất điện thoại trong túi áo khoác treo tủ,kiểm tra thì
có cuộc gọi nhỡ của nó...giờ thì không nghi ngờ gì nữa rồi,"phải
chăng mình quá vô tâm không",người con gái cạnh mình mà cũng không
thể làm cho người ấy luôn luôn cười được
Anh bước xuống lầu,đi thật nhẹ nhàng xuống thì bất ngờ khj gặp nó
đang ngồi thẫn thờ nhìn ra bên ngoài cửa,ánh mắt vô định nhìn ra
màn đêm,khóe mắt long lanh như đang muốn khóc...một lần nữa...lòng
anh lại nhói lên cơn đau,nhưng cơn đau này đau đớn thấy rõ,vì anh
hiểu nguyên nhân chắc chắn chỉ tại anh mà thôi.Tiến lại gần nó
hơn,anh lấy áo mình khoác lên người nó,vòng tay từ phía sau ôm lấy
nó như che chở,cằm anh tựa nhẹ vào đầu nó,môi anh mấp máy thủ
thỉ
-sao không lên phòng đi ngủ,mà còn ngồi đây,đã muộn lắm rồi
đó...ngồi đây gió lạnh,dễ bị cảm lắm
Nó vẫn không quay đầu lại mà đáp
-anh ngủ trước đi,em chưa muốn ngủ
Lặng một lúc lâu khi vẫn trong tư thế đó,bất chợt windy lên
tiếng
-anh xin lỗi
Tiếng xin lỗi tuy không to nhưng gia gia vẫn nghe thấy,thật sự
trong ngữ điệu rất thành thật và hối lối,...nhưng..
-tại sao anh lại xin lỗi
Nó vẫn không quay đầu lại hỏi anh,nó ngờ vực suy nghĩ của
mình
Windy xoay người nó lại,anh nhìn sâu vào mắt nó,mi nhẹ lên vầng
trán nó rồi nói
-thật sự anh xin lỗi,anh đã không giữ lời hứa với em,anh hứa lần
sau sẽ không bao giờ vậy nữa,sẽ không bao giờ bỏ mình em ăn cơm một
mình...
-thôi,không sao mà,em không sao
Chưa để windy nói hết câu,gia gia đã cắt ngang lời anh,lại quay mặt
đi để anh không thể nhìn thấy "giọt nước" đang chuẩn bị rơi
kia
"windy,sao đến giờ anh vẫn như vậy,em thật sự tin anh,thật sự muốn
tin anh...nhưng sao anh luôn làm em thất vọng...anh đã không thành
thật,giá như có chút gì đó anh k lừa dối em thôi...em sẽ
tin...nhưng trong toàn bộ câu chuyện này...anh vẫn nói dối,đúng,em
cần anh trong những bữa cơm"gia đình"...nhưng đó đâu phải là cái
thật sự em muốn,anh hiểu không,sự quan tâm của anh và em muốn chính
mình cũng có thể quan tăm anh dù là chuyện nhỏ nhất...anh hứa,rồi
anh lại hứa...liệu rằng anh có thể làm được điều anh hứa
không...khi xung quanh anh còn quá nhiều thứ vui mà anh luôn tới,em
đã thầm hi vọng rằng tất cả những gì xảy ra và tận mắt em thấy chỉ
là hiểu lầm thôi,nhưng...nhưng...anh lại nói
thế...thực lòng...thực lòng...em-không-thể-tin...".Nghĩ đến
đây,nước mắt nó lại không thể ngừng rơi....
*trường sky
-cậu biết gì chưa-một nam sinh tỏ ra vô cùng hào hứng
-chuyện gì thế,cậu nói đi-người này cũng vô cùng tò mò
-Hồng Khôi sẽ học trường mình,hơn nữa lại học lớp đặc biệt nữa
đó
-ồ...
Khi đi ngang qua hành lang,gia gia đã vô tình nghe thấy,điều đó lại
càng tăng thêm 1 nỗi buồn trong lòng cô "hừmm,thì ra cô ta chuyển
về đây để có thể gần windy"...
Cái cảnh hôm qua,người con gái ngồi cạnh anh là Hồng Khôi khiến cho
nó thêm buồn
*****************
chập 14.2:...thái độ đó là sao
*********
Thái độ cự tuyệt của nó khiến windy hoang mang,"cô ấy chưa bao giờ
cự tuyệt anh như thế".Nhìn người con gái đang lặng lẽ dọn bàn
ăn,ánh mắt vô hồn và sưng húp lên vì khóc khiến lòng anh đau như
cắt.
Anh bước lên phòng,đặt tay lên trán suy nghĩ...suy nghĩ về tất cả
những gì xảy ra ngày hôm nay...quá mệt mỏi đối với anh
-ngày nào e cũng nấu cơm cho a ăn chứ-windy nhìn nó cười,như là một
lời yêu cầu nó hứa
-vâng,e sẽ nấu cho a mỗi ngày,,khi nào a chán thì thôi
-k bao h có chuyện a chán cơm vk a nấu đâu
Hắn nhăn răng cười khi gắp cho nó đũa thịt
-biết thế thì tốt,mà a nhớ k đc bao h bỏ e ở nhà ăn cơm 1mình đâu
đấy,nếu có a die vs e
Giọng nó như đe dọa trc
-tuân lệnh vk iu
Chợt trong đầu anh vang lên hồi ức đó.Đúng rồi,anh đã đi từ sáng
đến giờ...không 1 cú điện thoại gọi về,anh đã thất hứa với nó
rồi,chẳng trá tâm trạng nó buồn như thế,vậy là anh đã làm nó
khóc
Anh với tay lất điện thoại trong túi áo khoác treo tủ,kiểm tra thì
có cuộc gọi nhỡ của nó...giờ thì không nghi ngờ gì nữa rồi,"phải
chăng mình quá vô tâm không",người con gái cạnh mình mà cũng không
thể làm cho người ấy luôn luôn cười được
Anh bước xuống lầu,đi thật nhẹ nhàng xuống thì bất ngờ khj gặp nó
đang ngồi thẫn thờ nhìn ra bên ngoài cửa,ánh mắt vô định nhìn ra
màn đêm,khóe mắt long lanh như đang muốn khóc...một lần nữa...lòng
anh lại nhói lên cơn đau,nhưng cơn đau này đau đớn thấy rõ,vì anh
hiểu nguyên nhân chắc chắn chỉ tại anh mà thôi.Tiến lại gần nó
hơn,anh lấy áo mình khoác lên người nó,vòng tay từ phía sau ôm lấy
nó như che chở,cằm anh tựa nhẹ vào đầu nó,môi anh mấp máy thủ
thỉ
-sao không lên phòng đi ngủ,mà còn ngồi đây,đã muộn lắm rồi
đó...ngồi đây gió lạnh,dễ bị cảm lắm
Nó vẫn không quay đầu lại mà đáp
-anh ngủ trước đi,em chưa muốn ngủ
Lặng một lúc lâu khi vẫn trong tư thế đó,bất chợt windy lên
tiếng
-anh xin lỗi
Tiếng xin lỗi tuy không to nhưng gia gia vẫn nghe thấy,thật sự
trong ngữ điệu rất thành thật và hối lối,...nhưng..
-tại sao anh lại xin lỗi
Nó vẫn không quay đầu lại hỏi anh,nó ngờ vực suy nghĩ của
mình
Windy xoay người nó lại,anh nhìn sâu vào mắt nó,mi nhẹ lên vầng
trán nó rồi nói
-thật sự anh xin lỗi,anh đã không giữ lời hứa với em,anh hứa lần
sau sẽ không bao giờ vậy nữa,sẽ không bao giờ bỏ mình em ăn cơm một
mình...
-thôi,không sao mà,em không sao
Chưa để windy nói hết câu,gia gia đã cắt ngang lời anh,lại quay mặt
đi để anh không thể nhìn thấy "giọt nước" đang chuẩn bị rơi
kia
"windy,sao đến giờ anh vẫn như vậy,em thật sự tin anh,thật sự muốn
tin anh...nhưng sao anh luôn làm em thất vọng...anh đã không thành
thật,giá như có chút gì đó anh k lừa dối em thôi...em sẽ
tin...nhưng trong toàn bộ câu chuyện này...anh vẫn nói dối,đúng,em
cần anh trong những bữa cơm"gia đình"...nhưng đó đâu phải là cái
thật sự em muốn,anh hiểu không,sự quan tâm của anh và em muốn chính
mình cũng có thể quan tăm anh dù là chuyện nhỏ nhất...anh hứa,rồi
anh lại hứa...liệu rằng anh có thể làm được điều anh hứa
không...khi xung quanh anh còn quá nhiều thứ vui mà anh luôn tới,em
đã thầm hi vọng rằng tất cả những gì xảy ra và tận mắt em thấy chỉ
là hiểu lầm thôi,nhưng...nhưng...anh lại nói
thế...thực lòng...thực lòng...em-không-thể-tin...".Nghĩ đến
đây,nước mắt nó lại không thể ngừng rơi....
*trường sky
-cậu biết gì chưa-một nam sinh tỏ ra vô cùng hào hứng
-chuyện gì thế,cậu nói đi-người này cũng vô cùng tò mò
-Hồng Khôi sẽ học trường mình,hơn nữa lại học lớp đặc biệt nữa
đó
-ồ...
Khi đi ngang qua hành lang,gia gia đã vô tình nghe thấy,điều đó lại
càng tăng thêm 1 nỗi buồn trong lòng cô "hừmm,thì ra cô ta chuyển
về đây để có thể gần windy"...
Cái cảnh hôm qua,người con gái ngồi cạnh anh là Hồng Khôi khiến cho
nó thêm buồn
*****************
Tiếp nez
*****************Tâm trạng đó cứ theo nó khi cả vào lớp học,vẫn như
cũ,nó ngồi ở giữa windy và N.Duy,mắt chăm chú nhìn vào cuốn sách
như đang đọc và đọc,tất nhiên 2 chàng trai bên cạnh có thể thấy
được sự khác lạ đó...nhưng...không ai dám làm gì cả...N.Duy thi
thoảng lại quay sang lén nhìn xem nó như thế nào nhưng cái biểu
hiện như không có gì của nó khiến cậu cảm thấy thật sự bất
lực...cậu muốn giúp nó nhưng không biết phải giúp như thế nào.Chưa
bao giờ cậu thấy mình vô dụng thế này,ngay đến làm cho người con
gái cậu "thương" vui vẻ hạnh phúc cậu cũng không làm được.thấy cô
ấy đau khổ ngay trước mặt mà cũng phải giả vờ như không thấy.cái
mạnh mẽ của vỏ bọc bên ngoài nó còn
quá dày khiến cho không ai có thể tiến đến gần được.nghĩ đó rồi cậu
cũng chỉ biết lắc đầu chán nản rồi cố gắng tập trung và việc làm
đang dở
Còn windy,trong lòng anh hôm nay có 1 cảm giác lạ...rất lạ...báo
trước sẽ là 1 chuyện không hề tốt đẹp sẽ xảy ra...không biết có
phải thái độ đó của nó làm anh suy nghĩ nhiều nên ra vậy hay
là...cái sự việc sắp xảy ra sẽ là thật.nhìn nó mắt cứ chăm chú
đọc,không thèm nhìn anh lấy 1 cái như mọi khi,anh sai...đúng thực
sự người sai là anh...nhưng không lẽ nó không nhìn thấy sự thành
khẩn xin lỗi trong anh sao?...nó buồn,anh làm sao có thể vui được
đây,huống gì...huống gì đó là tại anh nữa.nghĩ đó thôi mà anh giận
quá,nó làm cho không khí quanh anh gần như ngạt thở,y như là anh
đang trong 1 căn phòng,mà ở đó người ta đang rút dần ra hết khí
oxi...quá ngột ngạt,anh không thể chịu
đựng được sự thờ ơ,lạnh lùng của nó,thà như nó khóc,nó đánh anh,nó
nói thẳng là nó rất giận anh....còn hơn là nó cứ giữ thái độ yên
lặng như k có chuyện gì xảy ra.quá bức bối,anh quay đầy lại phía
nó,đang định hỏi cho rõ ràng thì..tiếng ngài hiệu trưởng đằng hắng
phía trên lớp,tất cả mọi người ai cũng dừng các hoạt động của mình
lại mà ngước lên,duy chỉ có nó vừa thấy ngài hiệu trưởng xong là
lại cúi đầu xuống,tỏ ra không quan tâm,vì thật sự,nó biết ngài sắp
thông báo chuyện gì....còn chuyện gì khác nữa đây,ngoài chuyện sẽ
khiến cho windy thực sự sẽ rất vui khi bên cạnh người con gái mà
anh thích
-tôi rất hân hạnh được giới thiệu với các bạn rằng tập thể lớp này
sẽ có thêm 1 học sinh mới-nói xong,ngài quay ra phía cửa lớp,học
sinh trong lớp thì nhốn nháo lên xem đó là ai-mời em vào-nói rồi
ngài hiệu trưởng tiếp lời-các em làm quen với nhau đi
Lời ngài hiệu trưởng vừa dứt,cả lớp như sắp vỡ tung bởi những tiếng
la hét,đập bàn rầm rộ của những học sinh nam quá khích,còn đám học
sinh nữ thì bí xị,bởi đó không phải là "bạch mã hoàng tử"
-Hồng Khôi,Hồng Khôi,Hồng Khôi.....
Tiếng tung hô cái tên đó khiến gia gia thật sự khó chịu,chưa bao
giờ tâm trạng nó tồi tệ như thế này,nó đứng dậy và ra trong sự ngỡ
ngàng của nhiều người,trong đó ngỡ ngàng nhất là windy và
N.Duy,không ngờ nó lại tỏ ra quá khích như thế...1 người hiểu
nguyên nhân và 1 người...mụ mờ không rõ.
Phía trên lớp có 1 nụ cười nửa miệng đang tỏ ra đầy đắc thắng,môi
mấp máy mở lời
-chào các bạn,mình là Hồng Khôi,từ nay sẽ học cùng các bạn,mình còn
rất nhiều thiết sót...mong các bạn giúp đỡ
Nói xong cô ta cúi đầu chào rất lịch sự,những tràng pháo tay rầm
rầm vang lên,cô ta nhếch miệng cười sau đó tiến xuống phía dưới
lớp,những ánh mắt ngây ngất nhìn theo dáng điệu bước đi của cô ta
nhưng cô ta cũng chỉ cười rồi lại tiếp tục đi,ánh mắt luôn hướng về
1 phía...
-em có thể ngồi dây được không ạ
Cô ta dùng 1 ngữ điệu hết sức uốn ** để nói.windy đang mãi suy nghĩ
và nhìn theo hướng gia gia đi ra ngoài mà không để ý đến câu nói
của Hồng Khôi khiến cô ta thực sự tức giận,nhưng cô ta cố kìm nén
cảm xúc lại,và nhắc thêm lần nữa
-em có thể ngồi đây được không?
Nhiều người phải nín thở để xem những diễn biến tiếp theo,vì ai
cũng biết chỗ trống đó là chỗ của ai,mặt cô ta dần dần nóng lên,2
tay nắm thành quyền nhưng đang gắng gượng lắm để không
phải...
-xin lỗi,chỗ này đã có người ngồi rồi ạ
N.Duy thấy hết biểu hiện của cô ta,và cũng thấy được thái độ củ
windy,tuy là có chút không hiểu nhưng cậu vẫn mở lời mong cô ta sẽ
chọn một chỗ khác để ngồi,nhưng không ngờ...không ngờ cô ta lại mặt
dày đến độ đó
-vậy ạ,nhưng sao không thấy chủ nhân ngồi đây nhỉ...à mà không,nếu
người ngồi đây không có thì người khác ngồi vào là bình thường
mà
Nói rồi cô ta bước tới ngồi vào ghế của gia gia mà không chút do
dự.môi thì vẫn cười với N.Duy nhưng trong lòng thì đang chưởi cậu
thậm tệ,"đồ kì đà,mày nghĩ là gì mà có thể nói thế với tao"
.....
phía dưới có 6 con mắt đang nhìn Hồng Khôi mà cô ta không hề
biết..."thế thì quá tốt,cô cứ biểu hiện thế đi nhé"-Tống Phương
nghĩ rồi nhéch môi cười...không biết cô ta đang tính toán chuyện gì
nữa...thật khó đoán
windy nãy giờ đang suy nghĩ về nó,"gia gia và Hồng Khôi đã gặp nhau
bao giờ đâu mà cô ấy tỏ ra...khó chịu như thế"...rồi nhắc đến cái
tên Hồng Khôi,anh như kéo về hiện tại,tiếng cô ta đang nhí nhéo bên
tai anh,tay thì đang quàng vào tay anh,đầu thì tựa vào một cách như
không có chuyện gì.
-windy,hôm nay mình cùng đi ăn nhé,em muốn ăn ở nhà hàng
karika...đã lâu lắm em chưa ăn ở đó
-windy,chốc nữa anh dẫn em đi tham quan sky nhé,em mới đến nên chưa
quen
....
Windy giờ thì thấy thật sự khó chịu,một dòng suy nghĩ vụt qua khiến
anh tỉnh khỏi những suy nghĩ đó,nhận ra cô ta đang ngồi vào ghế của
gia gia,và làm những hành động quá thân mật sẽ dễ khiến người khác
hiểu lầm,anh quay đầu lại,dùng ánh mắt sắc nhất nhìn cô ta,tay anh
nhanh gỡ tay cô ta ra nhanh đến mức cô ta cứ ngồi đừ ra ngạc
nhiên
-hôm qua tôi đã nói với cô rồi mà,đừng làm những chuyện vô bổ này
nữa,cũng đừng gọi tên tôi như thế.tôi là Minh Long,cô hãy nhớ
Nói rồi windy đứng dậy bỏ đi trước sự ngạc nhiên tột độ của cô
ta.
"anh dám đối xử với em như vậy sao windy"
N.Duy cũng hơi ngạc nhiên về hành động và lời nói của của anh,chẳng
phải hôm qua anh và cô ta rất thân mật hay sao?
...
Windy ra ngoài tìm gia gia,nhưng đi khắp trường sky cũng không thể
thấy nó ở đâu cả,anh gần như tuyệt vọng,vò đầu bứt tai 1 cách thảm
hại thì bước chân đưa anh tiến về hồ nước sau trường.trước mắt anh
là dáng ảnh người con gái quen thuộc đang tựa lưng ngồi gốc cây.ánh
mắt nó như đang nhìn đâu đó mà anh không thể biết được...cơn gió
nhẹ thổi qua làm bay bay vài chiếc lá lại càng làm tăng thêm sự cô
đơn thấy rõ.nhìn thấy thế,bao nhiêu tức giận và hờn trách vô cớ của
anh biến mất,chỉ còn lại 1 nỗi bất lực rõ ràng là không thể che chở
và biết được suy nghĩ của nó,để giúp nó vui vẻ như bình
thường
Anh tiến lại gần và ngồi cạnh nó,mắt cũng hướng về phía trước nhưng
môi lại mấp máy nhẹ nhàng
-sao em lại bỏ ra đây ngồi
-...*im lặng*
Trong vài phút nó vẫn không đáp anh,k 1 phản ứng gì,anh nghĩ nó
không nghe thấy nên lại hỏi lại lần nữa
-sao tự nhiên em lại bỏ ra ngoài này,chẳng phải hôm nay có hc sinh
mới về sao,em làm vậy ng ta sẽ nghĩ em không thích người ta
đó
-...*vẫn im lặng*
Nói xong anh mới chợt thấy mình ngốc quá,sao tự nhiên lại kiếm ra
cái lí do ngớ ngẩn để nói chuyện với nó vậy chứ,thật ra anh muốn
hỏi xem nó sao lại như vậy,chỉ thế thôi,chứ không hề có ý định nhắc
đến Hồng Khôi ở đây.có phải vì thế mà nó k nói gì hay không,hay là
tại sao...
Nó vẫn im lặng,không nói gì,cũng không để ý xem anh ra sao,nó
biết,nó biết chứ,biết anh đang bên cạnh nó,biết anh đang hỏi
nó...và cũng biết anh chẳng hề có ý quan tâm nó,chỉ là thái độ của
nó với sự xuất hiện của Hồng Khôi làm anh giận,và muốn hỏi lí do mà
thôi.Rốt cuộc thì anh coi nó là gì của anh chứ hả...nó đau.đau
quá,nó không biết nên đối với anh thế nào cho phải nữa,nhưng chỉ
nhìn thấy anh bên cạnh cô ta thì chắc chắn nó sẽ không chịu nổi
đâu..nó chắc thế đó
Nó vẫn giữ thái độ yên lặng...khiến windy vừa tức giận,nhưng vừa
hoang mang...anh không thể biết nó đang nghĩ gì,một thoáng giây
không kiềm chế được lòng mình,anh nhanh như cắt ôm chặt lấy nó,hôm
ngấu nghiến lên đôi môi đang thất thần kia...tuy có phần bị bất
ngờ...nwung nó hết sức vùng vậy và cự tuyệt anh,nhưng ...cũng không
có ích gì,anh như đang điên lên vì nó...anh không thể tự chủ được
mình,anh không thể chịu đựng được nữa,mọi thứ như bùng nổ
BỐP....
một tiếng nghe chói tai vang lên...windy ôm má trái đang dần dần
ửng đỏ lên 5 lần ngón tay..
-e...e...m....em.....
windy lắp bắp nói hkoong thành lời,anh không ngờ nó lại làm thế với
anh......
nhìn windy như vậy,thực sự nó rất đau,nó muốn làm một điều gì
đó...nhưng lại thôi...nó bỏ chạ,,dể lại windy đứng một mình ở
đó...thất thần,không hiểu đã xảy ra chuyện gì????????
"windy,em xin lỗi...em xin lỗi,nhưng thực sự bây giờ...em không thể
gần anh"
"thái đọ và biểu hiện của cô ấy...là sao"-windy đau khổ khi nghĩ về
nó...anh không đau bởi cái tát đó,mà điều anh đau chính
là....
* * *
Chập 15:Hiểu lầm nối tiếp
***********
Duy bước tới gần nó,nhìn nó giờ đây sao dáng hình cô đơn và đau khổ
vậy,chắc chắn rằng Long đã chiếm 1 phần rất lớn trong trái tim nó
rồi.Vẫn biết là thế đấy,nhưng sao mà cậu vẫn không thể không dành 1
thứ tình cảm đặc biệt cho nó được.Tình cảm đó có từ đâu,từ khi
nào,cậu cũng không rõ nữa,chỉ biết rằng giờ đây,thấy nó như thế
này,lòng cậu không yên,mà cứ nhói lên từng cơn đau không nguyên
nhân.
Mái tóc nó giờ đây đang xõa dài trên mặt cỏ,nằm im đó không 1 lời
kêu than,hay những cơn gió có thổi đến đâu thì nó cũng không bay
phất phơ nữa,có lẽ,chúng đã mệt mỏi rồi.Dáng ảnh người con gái đó
sao lại...như thế,thật sự...thật sự cậu rất muốn ôm nó vào lòng,để
cho những nỗi đau của nó có thể truyền hết sang cậu
Duy tiến đến,ngồi xuống bên cạnh,nó đang vòng tay ôm lấy đầu
gối,cằm hạ xuống,mắt hướng ra xa như đang suy nghĩ gì đó,nó dường
như không biết sự xuất hiện của cậu,có lẽ,cậu cũng biết điều đó.Một
lúc sau,cậu lên tiếng
-ở đây thật thoải mái phải không?
Câu hỏi của N.Duy như kéo nó về hiện tại,hơi bất ngờ 1 chút khi
không hiểu tại sao và từ lúc nào cậu đã ngồi cạnh nó,nó quay đầu
nhìn và rồi gật đầu.không gian lại trở về trạng thái yên tĩnh như
cũ,mỗi người theo 1 suy nghĩ của riêng mình,rồi bất chợt nó lên
tiếng
-anh ấy bảo hôm qua anh ấy đi cùng đối tác làm ăn,do nội yêu
cầu.anh ấy xin lỗi vì đã không giữ lời hứa cùng mình ăn cơm,anh ấy
xin lỗi mình rồi,có phải là tại mắt mình hoa không,tại mình ích
kỉ,nhỏ nhen nên không nhìn ra cái đúng không?....
Nó nói trong tiếng nấc,đôi mắt lại 1 lần nữa đỏ lên
-sao anh ấy phải nói dối mình...sao đến giờ anh ấy vẫn không thay
đổi,nếu là sự thật là thế,sao anh ấy không nói thẳng với mình người
đó là Hồng Khôi...
Từng tiếng nấc dần dần mạnh lên,2 vai run rẩy 1 cách đau nhói.Cậu
không thể nói gì được,chỉ có thể ngồi đó và nghe nó nói,rồi không
thể kiềm lòng được,2 tay cậu từ lúc nào đã để lên phía sau đầu
nó,kéo nó lại gần lòng mình và nói
-khóc đi,cậu cứ khóc cho thoải mái đi,mình có thể cho cậu mượn bờ
vai này khi nào cậu muốn khóc
Và rồi bao nhiêu nỗi buồn trong lòng,ấm ức,khó chịu cứ thế mà ra
theo nước mắt.
Nó khóc,cứ khóc như chưa bao giờ từng được khóc,khi tỉnh lại thì 2
mắt đã sưng mọng lên vì đỏ,nguyên chiếc áo của N.Duy thì ướt sũng
mất rồi.nó bật cười...và Duy thì cảm thấy lòng mình nhẹ đi một
chút
-làm ướt hết cả áo cậu rồi
-không sao,miễn cậu thấy thoải mái
Rồi cả 2 người cùng ngồi đó,nhìn về phía xa xa..."chắc giờ cô ấy đã
nhẹ nhõm hơn nhiều rồi".vì cậu biết rằng,những người con gái như
gia gia,nếu 1 khi đã khóc thoải mái trước mặt một người khác thì
chắc chắn mọi chuyện sẽ không sao nữa
-mình sẽ coi lời windy nói là thật,chắc tại có lí do nên anh ấy mới
không nói ra tên người đó,đúng không
Cậu không đáp,chỉ nhẹ mỉm cười và gật đầu
-mình vui lắm,cảm ơn cậu-N.Duy,hôm nào sẽ khao cậu 1 chầu
kem...hjjj
-trời...kem á,không ăn kem đâu,phải cái gì có giá trị hơn
chứ>.<
Duy làm vẻ mặt không chịu
-hee,chỉ có kem thôi,k ăn thì đành chịu
Gia gia cũng không chịu kém cạnh
-....
...
Cứ thế,2 người "bạn" cứ ở cạnh nhau vui vẻ mà không suy nghĩ về
việc gì vừa xảy ra và tiếp đến.Họ không biết rằng đã có những ánh
mắt nhìn thấy cảnh 2 người "thân mật" với nhau.Nhìn từ xa thì ai
cũng nghĩ rằng đó là 2người đang ôm nhau như những tình nhân
khác,chỉ cần thấy trước mắt thôi,họ không hề chú ý đến rằng đôi vai
người con gái đang run lên như khóc,2 tay Duy đang vỗ nhẹ như vỗ về
1 đứa trẻ
Người con trai nhìn thấy,lặng người đi trong phút lát rồi quay lưng
bước đi,anh có bị hoa mắt không,hay cái sự thật anh cần đang ở ngay
trước mắt.Windy bước những bước chân như dài hơn,nhanh hơn ,anh
đang chạy...chạy như một kẻ chạy trốn...,anh không muốn ở lại đây
thêm 1 giây 1 phút nào nữa,anh không thể tin vào mắt mình rằng
nó-người con gái của anh và N.Duy-bạn thân của anh cùng nhau....anh
không muốn tin,thực sự không hề muốn tin,nhưng...nhưng chẳng nhẽ
những gì trước mắt anh là...còn thái độ của nó 2 hôm nay thì
sao...từ khi nào...sao lại nhanh như thế được...không...không thể
nào có chuyện như thế được..."bình tĩnh...bình tĩnh đi windy"-anh
tự nhắc nhở bản thân mình phải thật bình tĩnh,N.Duy là người bạn
tốt của anh,không bao giờ cậu ta làm chuyện gì có lỗi với anh
được,cả nó cũng thế...."chắc gia gia đang buồn vì mình,và cần có
người bên cạnh an ủi,gia gia cũng là bạn của Duy mà...đúng rồi,cô
ấy đang buồn mà,chỉ là an ủi thôi,mình không nên nghi ngờ cô
ấy"
Windy tự đưa ra bao nhiêu giả thiết trong đầu mình,chỉ 1 mục đích
duy nhất là có thể tin tưởng nó và Duy(t/g:công nhận,con trai tỉnh
táo hơn con gái nhiều^.^)
Phía xa xa,cách chỗ 2 người không xa lắm,Tống Phương,Yến Yến và Vy
Vy đang hết nhìn về phía nó,lại nhìn về phía windy đang bước đi
thật nhanh,trong lòng Tống Phương giờ đây đang dâng lên 1 niềm vui
không thể nói thành lời,cô ta không ngờ rằng vận may lại đến nhanh
như thế
-vy vy,đưa tấm ảnh đó cho chị
-dạ đây,đảm bảo ở góc độ này,chẳng thật cũng phải tin là thật
thôi..hjjj
Tống Phương cầm những bức ảnh vừa lấy ra từ máy trên tay,đó là cảnh
2 người đang...xyzt...thật sự mà nói,ở góc này nhìn,thì chính xác
là họ đang..."windy,dù anh không muốn tin cũng phải tin thôi"-cô ta
nghĩ thầm trong lòng
-ảnh rất đẹp,em làm tốt lắm,vy vy
-chuyện nhỏ mà chị
-hahahahaha
....
Những nụ cười nửa miệng "mê hồn nhất thời đại" nhếch lên,cùng ánh
mắt như dao nhìn về phía đó-người con gái đang ngồi xa xa kia
*****
Windy cầm những bức hình trên tay, khi nãy trong anh còn 1 chút sự
tin tưởng thì giờ đây như hoàn toàn bị đánh bại,mắt nhìn thật kĩ
người con gái trong ảnh,rồi từ khi nào mắt anh đã léo lên sự căm
thù,phẫn nộ thực sự,2 mắt đỏ lòm như lò nung,tay vò nát những bức
ảnh phía dưới từ khi nào không biết,những gân xanh nổi lên dày đặc
nơi cánh tay.nhìn anh lúc này chẳng khác gì con con quái thú...đáng
sợ,thật sự rất đáng sợ,điều đó làm cho bọn Tống Phương vừa vui
mừng,nhưng lại vừa sợ hãi,chưa bao giờ anh giận dữ như thế cả,"liệu
đây là điều tốt,hay điều xấu đây,nhưng không sao,cứ miễn tình cảm
của anh và con nhỏ đó rạn vỡ là được rồi"
....
-Minh Longgggggg....sao anh uống nhiều thế,đừng uống nữa có được
không?
Tiếng Hồng Khôi đang léo nhéo bên tai,thì ra là windy đang ở vũ
trường,anh đang ngồi ở bàn trong cùng của bar,uống...uống những thứ
nước xanh xanh đỏ đỏ,anh dường như đang rất cần rượu thì phải,quanh
anh bao nhiêu chai vỏ vứt nghiêng ngả
-phục vụ....phục vụ đâu
Tiếng windy hét lớn,một anh bồi bàn chạy nhanh lại,rụt rè
-dạ,quý khách cần gì nữa ạ
-mang thên rượu ra đây,càng nhiều càng tốt
Tiếng anh lè nhè lè nhè đúng chất của 1 kẻ đã say,người phục vụ có
vẻ ái ngại khi nhìn những chai không đang la liệt trên bàn(t/g:coi
như đang còn có lương tâm)
-quý khách,nhưng quý khác đã uống khá nhiều rồi ạ...mong...
Chưa để người phục vụ nói hết câu,windy lại quát to hơn
-tao bảo mày mang thêm rượu ra đây,muốn chết sao,...
Thấy windy có vẻ khá khó chịu,cộng thêm mình chỉ là một anh phục vụ
quèn,kiếm tiền vất vả mới vào đây,không muốn bị mất lòng khách để
rồi mất việc,anh lại lật đật mang rượu đến,nhìn người con trai đang
uống tu cả chai rượu,người phục vụ cũng chỉ biết lắc đầu
.......
-trời...ai đây nhỉ..có phải là Hồng Khôi tiểu thư không
Tiếng của một người ở đâu vang lên phía trước,Hồng Khôi ngước mắt
lên nhìn...Khuôn mặt cô ta...một giây lát bị....biến dạng