-->
- Thôi nào…- Duy cười- Tôi giao lại cho em cả bản gốc là được chứ
gì. Cái mà tôi cần đâu phải ở em, mà là ở hắn.
Nhìn vào đôi mắt của Duy, một thoáng kí ức hiện về. Phải rồi, đôi
mắt nảy lửa đầy căm hờn này cô đã thấy vào cái đêm mưa gió
ấy.
- Sao tôi lại không nhớ ra anh sớm hơn cơ chứ?- Cô cay đắng nói.-
Anh đã lợi dụng tôi, để trả thù anh ấy?
- Đúng thế. Cuối cùng thì em đã chịu nhớ ra tôi rồi.- Duy cười phá
lên- Bất ngờ lắm nhỉ? Ngay từ đầu tôi đã tìm cách tiếp cận em.
Nhưng mà hắn theo em ghê quá, đến cả xe bus hắn cũng lên theo nên
tôi đành chờ đến khi em ra đảo này thôi.
- Anh là một thằng khốn nạn.
- Ồ phải, nhưng không thể chó chết bằng thằng người yêu của em
được. Em là điểm yếu duy nhất của hắn, và tôi đã đánh được rồi. Tôi
đã có được em, thú vị đấy chứ? Em nghĩ sao nếu hắn thấy đoạn băng
này?
- Tôi cấm anh…- Cô bật dậy, mắt long lên sòng sọc.
- Em không thể cấm được tôi đâu. Nhưng nghĩ lại, ngày đó chính em
đã không tiếc thân mình lao ra che chở và cứu cho tôi, nên tôi sẽ
trả lại cho em cả bản gốc lẫn bản sao này. 11h đêm nay tại gara ô
tô Ngư Long.
- Anh muốn làm gì? Tại sao phải là ở đó. Đó là bãi đậu xe của hội
đua xe mà.
- Tôi thích chỗ đó. Em không đến cũng không sao. Sáng mai tôi sẽ
nhờ hắn trao lại cho em. Tùy em chọn. Thế nhé!
Duy bình thản đứng dậy, quay người, khệnh khạng bước ra ngoài trước
vẻ mặt tái nhợt của Nhi.
Còn lại mình Thảo Nhi ngồi lại trong quán café vắng. Cô không còn
chút sức lực nào để mà đứng dậy bây giờ nữa.
Mọi thứ đều đang vỡ tan như bong bóng xà phòng trước mắt cô.
Tình yêu.
Danh dự của bản thân.
Cô đã mất tất cả vào cái ngày quỷ quái ấy mà chính bản thân cô cũng
không nhớ được một chút nào. Cô nghĩ đến Long, cô đau thay cho
chính bản thân anh. Anh sẽ không bao giờ tiếp nhận nổi cái sự thực
này. Nỗi tủi hổ trong lòng cô không sao có thể giúp cô bật thành
tiếng khóc được. Cạn kiệt mọi cảm xúc nữa rồi.
Trống rỗng và hoang mang.
*
- Em ngủ với Tú Linh nhé!- Long nói thế khi đưa cô đến Paradise
cùng, chuẩn bị cho cuộc đua ngày mai.
- Ừ… à mà anh ơi, em quên mất đồ ở trong xe rồi.
- Đợi anh tắm xong anh xuống lấy cho.
- Để em tự xuống lấy cũng được mà.
- Ừ, thế cũng được. Chìa khóa xe anh để trên bàn ấy. Mã khóa gara
là 472519 nhé!
- Vâng em biết rồi.- Nhi nhìn anh đi vào nhà tắm, cầm lấy chùm chìa
khóa, tay vẫn còn run run.
Gara Ngư Long, gara an toàn nhất, có diện tích không lớn, là nơi
đậu xe của hội đua xe trước cuộc đua. Sau khi kiểm tra đầy đủ lại
một lần cuối trước khi bước vào cuộc đua, xe sẽ được tập kết về
đây.
- Tôi đã đến rồi đây.- Thảo Nhi lạnh lùng, nói với Duy bằng cái
giọng khô khốc.
- Mở cửa ra, chúng ta sẽ vào trong nói chuyện.- Duy liếc mắt về
phía cánh cửa bảo mật- Không lẽ cô muốn có ai đó chứng kiến cái
cảnh hay ho này.
Thảo Nhi đành bấm số bảo mật, và cửa gara mở ra. Cả hai đi vào. Bên
trong điện sáng mờ mờ. Cánh cửa từ từ hạ xuống. Từ chiều đến giờ,
Nhi luôn cảm thấy sợ, và khi ở gần gã này, cảm giác sợ đó càng lớn
hơn.
- Trong này có vẻ thích nhỉ ?- Duy nhìn xung quanh, và nhìn những
chiếc xe đậu thẳng thành hai hàng.
- Đừng vòng vo nữa, đưa nó cho tôi.- Cô gắt.
- Vội làm gì. Cùng lắm là không lấy nó nữa là được thôi mà. Nếu bị
hắn bỏ rơi, cô có thể đến tìm tôi cũng được mà. Dù sao thì bản thân
tôi cũng cảm thấy phải có trách nhiệm với cô.- Hắn ghé sát mặt cô
cười đểu.
- Câm ngay.- Cô hét lên- Nếu anh còn là quân tử, còn là con người
thì đưa nó cho tôi và biến mất khỏi mắt tôi. Anh Long nói đúng,
đáng ra ngày ấy tôi không nên đưa người đỡ đòn đó và cầu xin cho
anh.
- À phải, vì cô luôn là một người ngốc nghếch, khờ khạo, không bao
giờ biết đề phòng người khác mà. Đây, cuốn băng đó. Bản gốc đấy.
Bản trong điện thoại của tôi tôi cũng xóa rồi. Cô cứ giữ lấy mà làm
kỉ niệm, khi buồn có thể mở lại mà coi. Toàn cảnh hay mà.
Nhi giật phắt lấy chiếc thẻ nhớ. Khi cô còn đang nhìn nó hoài nghi
thì một bàn tay đã chụp lấy miệng cô, và cô xỉu đi.
Thảo Nhi choàng tỉnh sau một cơn mê dài đáng sợ. Cô ngơ ngác, ánh
mặt trời đã chiếu thẳng vào trong phòng. Ở một góc phòng, đứng
trước chiếc gương là Long, đang đóng nốt những chiếc cúc ở tay
chiếc áo sơ mi kẻ sọc.
- Ơ…- Cô đưa tay lên trán, đầu hơi đau.
Tối qua cô đang ở trong gara với Duy cơ mà. Tại sao cô lại ở trong
phòng của Long thế này? Ai đã đưa cô về đây? Còn thẻ phim đâu
rồi?
- Dậy rồi đấy à?- Long mỉm cười quay lại, có vẻ như anh vẫn chưa
biết gì về thẻ phim ấy.
- Sao em lại ngủ ở đây thế?- Cô ngơ ngác.
- Thì em về đây rồi lăn ra ngủ còn gì.- Long đáp- Anh tắm xong, ra
đã thấy em ngủ khì rồi.
“Vậy ai đó đã đưa mình về đây sao? Và cuốn phim đang ở trong tay
người đó?” Nhi lo lắng. Có thể là ai đây? Cô nhắm mắt, không dám
tưởng tượng đến cái cảnh khủng khiếp sẽ đến trong tương lai
nữa.
- Gọi mãi em không dậy nên anh cứ để em ngủ thế. Dậy thay quần áo
đi rồi còn đi ăn sáng. 8h cuộc đua bắt đầu rồi.
- Đừng…- Cô thốt lên hoảng sợ.
Tự nhiên cô có một linh cảm xấu. Gã Duy đó có mối thù sâu sắc với
Long, nên sẽ còn tìm cách hại anh. Cái việc Duy đòi hẹn gặp cô
trong gara thực ra chỉ là một cái bẫy, tại sao cô lại ngu ngốc đến
thế kia chứ? Tại sao ngay từ đầu cô nghĩ ra việc hắn sẽ giở trò hại
Long cơ chứ?
- Em sao thế?- Long tiến lại, ngồi xuống giường nhìn cô lo lắng-
Trông em tái nhợt đi. Em không khỏe à?
- Anh đừng đua hôm nay được không?- Cô nắm lấy vạt áo anh, khẩn
khoản.
- Sao thế. Anh đảm bảo mọi việc sẽ ổn mà.- Anh xoa đầu cô.- Không
sao đâu. Anh hứa anh sẽ không phóng quá nhanh.
- Không.- Cô choàng tay ôm lấy người anh, vì cô có linh cảm rằng,
nếu để anh đi, cô sẽ mất anh mãi mãi- Em không muốn. Anh đừng đua
có được không? Em van xin anh đấy. Em có một linh cảm rất xấu. Anh
có thể nghỉ trận đua này mà, đúng không?
Long cũng hơi lạ khi nhìn thái độ của cô, nhưng rồi anh vỗ về cô,
nói:
- Được rồi, vợ yêu. Anh có thể làm tất cả vì em mà, có một yêu cầu
cỏn con này mà anh nỡ từ chối sao. Hôm nay anh sẽ không đua. Thôi
mình xuống ăn sáng đi kẻo mọi người đợi.
- Anh chờ em 10 phút nhé!
- Ừ…
*
- Này, trông em có vẻ không vui.- Khánh cười với cô khi cô đang
đứng ở hành lang đợi Long.
- Đâu có ạ. Anh lái xe cẩn thận nhé!
- Có bao giờ anh lại không cẩn thận đâu.- Khánh cười- Anh là một
bác sĩ cơ mà. Cẩn thận được ưu tiên số một. Mà nghe nói em ra chỉ
thị cho Long không được đua trận này hả?
- Ơ, tại em sợ.
- Sợ gì? Tai nạn à? Nếu đó là họa thì có tránh cũng khó lắm em
ạ.
- Nhưng…
- Ha ha, dạo này nó biết nghe lời ghê. Anh phục em thật đó. Thôi,
nếu nó không đua thì anh sẽ thay nó giành chiến thắng. Anh đi lấy
xe ra trường đua đây.- Khánh vẫy tay rồi đi ra ngoài.
*
- Sao anh xuống trễ vậy?- Cô cằn nhằn khi thấy Long lững thững đi
xuống.
- Em vội gì, dù sao thì anh cũng không đua theo ý em rồi mà.
- Nhưng phải ra cổ vũ cho chị Linh và anh Khánh chứ.
- Tại mẹ vừa gọi. Ở công ty có mấy việc. Với lại mẹ bảo đưa em về
nhà để mẹ bàn với em việc về nhà em nói chuyện người lớn.
- Hả?
- Chẳng phải đã quyết định sẽ cưới mùa thu rồi sao. Phải chuẩn bị
đi là vừa chứ. Thôi, ra nào...
Khi cả hai dắt tay nhau ra đến trường đua thì các xe đã ở vị trí
sẵn sàng. Người xem đến đứng chật hai bên, còn có cả phóng viên và
kí giả nữa. Nhưng điều làm cho cô sững sờ nhất chính là khi cô nhìn
thấy Silver Wings ở vạch xuất phát. Loạng choạng, cô túm lấy tay áo
Long:
- Này, em lại sao thế? Sắp lấy chồng rồi mà đụng cái là ốm là
sao?
- Không...chẳng phải anh nói sẽ không đua sao?
- Thì anh đâu có đua. Khánh đấy chứ.- Long cười, không để ý gương
mặt cô giờ đã trắng xác.
Thì ra nãy giờ cảm giác thấy thiếu thiếu cái gì đó chính là do cô
không nhìn thấy Prince Sun, chiếc xe màu vàng cam chói lọi đâu cả.
Những chiếc xe đã nổ máy, người trọng tài bắt đầu giơ khẩu súng lên
cao. Còn Thảo Nhi thì toát mồ hôi, cô bấu chặt lấy tay Long, run
rẩy.
“Đoàng” Tiếng súng bắn lên như bắn thẳng vào tim cô vậy. Thảo Nhi
chỉ muốn khụy xuống. Bây giờ cô còn làm được gì khác hơn là cầu
trời cho Khánh về đích an toàn mà thôi.
“Chiếc xe Styl (Stylish Girl) đang dẫn đầu ở chặng cuối. Bám sát
ngay sau là Canon... Chỉ còn 2 phút nữa là chiếc xe dẫn đầu sẽ cán
đích.» Tiếng người bình luận viên vang lên làm Thảo Nhi căng thẳng
đến nín thở. Cô dán mắt vào cái màn hình lớn trước mặt, tay ướt đầm
mồ hôi.
«Ồ, thật ngạc nhiên, từ vị trí sau cùng, chiếc xe Silver Wings đang
dần tăng tốc độ. Thật đáng kinh ngạc. Nó đã vượt lên vị trí thứ hai
rồi. Đã đến khúc ngoặt gần cuối cùng... Thật không thể tin nổi,
Silver Wings đã vượt qua Styl một cách ngoạn mục...»
Nhưng rồi người bình luận há hốc mồm, không nói được gì thêm, khi
trên màn ảnh, chiếc xe Silver Wings, sau khi vượt qua Styl ở khúc
cua, lại không tiến băng băng về phía trước mà cứ thế di chuyển sát
vào hàng rào phân cách. Những tiếng rít chói tai vang lên, lửa bắn
tung tóe ra ở bên cánh cửa.
- Có chuyện rồi.- Long buông tay cô ra, hốt hoảng- Phanh xe và bộ
phận đổi hướng có vấn đề.
Chiếc xe vẫn trượt dài bên hàng rào phân cách, trước mặt là khúc
cua cuối cùng, nếu không bẻ lái thì chiếc xe sẽ đâm thẳng vào hàng
vách núi dựng đứng. Với cái tốc độ không thể kìm lại được thế này,
thì chiếc xe sẽ nát vụn.
Thảo Nhi đưa tay lên bụm miệng, răng cô cắn chặt vào môi đến bật
máu khi chiếc xe lao thẳng vào vách đá, bốc cháy. Đất trời đột
nhiên chao đảo, cô ngã gục trong vòng tay Long.
Máu. Lửa. Khói. Xăng xe. Thảo Nhi chới với giữa cả một vùng lửa đỏ
rực, không ai đến bên cô. Cô giãy giụa, la hét, cô gào khản cổ
nhưng cũng không có ai tới cứu cô.
- Nhi... Nhi...- Có người gọi tên cô.
Đúng rồi, nó chỉ là một cơn ác mộng, và cô cần phải thoát khỏi cơn
ác mộng đó. Bàn tay ấm áp kia sẽ kéo cô ra khỏi cơn ác mộng.
- Anh...- Cô chỉ nói được thế trong tiếng nấc nghẹn.
- Em làm anh lo đến đau tim mất.- Long đặt tay lên trán cô.- Làm
sao mà sốt li bì cả ngày thế hả?
Hình ảnh chiếc xe đâm thẳng vào vách núi, bốc cháy lại hiện rõ mồn
một lên trong đầu cô.
- Anh Khánh... anh ấy...- Cô không dám nghĩ đến điều kinh khủng
nhất.
- Chiếc xe đã thành một khối sắt vụn rồi. Khánh không sao. Nó đã
thoát ra khỏi chiếc xe ngay trước khi chiếc xe đâm vào núi. Nó đang
nằm ở cạnh phòng em thôi. Em mới là người đáng lo ấy. Mê sảng cả
đêm hôm qua. Bác sĩ nói chắc em bị shock khi chứng kiến tai nạn
ấy.
- Anh ấy không sao thật chứ?
- Thật. Nó đã tỉnh lại rồi. Bố mẹ nó đang ở đây mà. Lần này là nó
chịu nạn thay anh rồi. Có kẻ đã cắt làm hỏng bộ phận phanh
xe...
Thảo Nhi khóc. Chỉ vì sự nông nổi và cả tin mà biết bao nhiêu người
gặp tai họa.
- Này, sao lại khóc ?
- Không, chỉ là em mừng quá thôi.- Cô ngồi dậy- Em muốn sang thăm
anh ấy.
- Ừ... Để anh đưa em sang.
Long đỡ cô sang phòng Khánh. Lúc này phòng bên chỉ có mình anh đang
ngồi trên giường, khắp người có urgo vì những vết trầy xước. Nhưng
anh có vẻ tươi tỉnh lắm.
- Em đã tỉnh rồi đấy à?- Anh cười nhìn cô.
- Anh thấy trong người ổn thật chứ?- Cô ngồi xuống ghế lo lắng
hỏi.
- Em nhìn anh xem anh có chỗ nào không ổn không?
Long nói xen vào:
- Hai người ngồi nói chuyện đi. Tao phải quay lại khách sạn để lấy
cuốn băng quay phim. Tao muốn xem xem ai đã gây ra chuyện
này.
- Trong gara có máy quay ạ?- Cô thất sắc.
- Có chứ. Thôi em cứ ở đây nhé! Mệt thì về phòng nằm, anh đi một
chút sẽ quay lại.
Thảo Nhi thẫn thờ nhìn theo anh. Vậy là hết. Long sẽ sớm biết tất
cả mà thôi.
- Em đừng lo- Khánh đột ngột lên tiếng- Nó sẽ không có cơ hội xem
đoạn phim đó đâu.
- Anh...- Cô sững sờ quay vào nhìn Khánh.
- Cuốn băng đó, cùng với cái thẻ phim, đã tan tành trong vụ cháy xe
rồi.
- Anh đã biết tất cả sao?
- Phải.
- Anh cũng biết là chiếc xe này đã bị phá.
- Đúng. Tối hôm đó, khi em đưa gã đó vào gara, thì anh đang ở trong
xe của anh. Anh đã nghe tất cả cuộc nói chuyện của hai người.
- Anh đã đưa em lên phòng, và cầm thẻ phim đó ư?
- Anh không thể như Long, trực tiếp bảo vệ em với tư cách bạn trai
em. Nếu có thể, thì anh chỉ có thể dùng cách này để bảo vệ cô gái
anh yêu mà thôi.
- Em không xứng...- Cô run rẩy òa khóc- Em không xứng để anh phải
làm như thế đâu. Anh đã xem cuốn phim đó rồi, anh cũng thấy rồi
mà...
- Đó không phải là ý của em. Lúc đó em đang say. Nếu gã kia có ý đồ
tiếp cận em thì hắn cũng sẽ có cách để làm như vậy với em. Em hãy
quên nỗi đau này đi, từ giờ phải sống cho thật hạnh phúc.
- Em xin lỗi. Tại em ngu ngốc nên mới hại anh ra thế này.
- Đã nói đừng tự trách mình nữa mà. Người phải xin lỗi là anh mới
đúng chứ. Chỉ tại anh ngày trước nhất quyết kéo em vào cuộc sống
của bọn anh, nên giờ em mới phải chịu thiệt thòi như thế. Ngày đầu
tiên gặp em, anh thấy em rất thú vị nên tìm mọi cách để tiếp cận
em. Anh cho người tìm và điều tra về em, nơi em ở, trường em học,
tính cách và cả số điện thoại của em nữa. Thậm chí anh còn làm quen
với bạn em để tiếp cận thế giới của em. Anh mới thực sự là người
tồi tệ.
- Tại sao biết chiếc xe bị phá mà anh vẫn đua xe?- Cô đưa đôi mắt
đỏ hoe nhìn anh.
- Anh đã nói rồi, đã là họa thì không thể tránh được. Chỉ có cách
là dập tắt nó thôi. Anh nghĩ rằng anh chịu đau thì em sẽ đỡ khổ tâm
hơn là Long. Nếu như người nằm đây là Long, chắc nó không có cơ hội
tỉnh dậy lành lặn thế này đâu. Anh sẵn sàng đối diện với cái chết,
nên anh mới sống đó. Hơn nữa, anh nghĩ rằng, nếu anh làm thế, thì
anh mới dứt được khỏi những suy nghĩ về em. Có lẽ chỉ có cách này,
anh mới có thể quên em trong thanh thản mà thôi.
Khánh vuốt tóc cô, mỉm cười. Tim anh đã bớt nhức nhối hơn khi nhìn
thấy người con gái bé nhỏ này khóc. Từ nay anh sẽ quên cô.
10. Khánh về lại Hà Nội theo ý của bố mẹ, còn lại Long và Thảo Nhi
ở lại Cát Bà. Mọi chuyện những tưởng đã qua. Nhưng...
Đó là một buổi nhập nhoạng tối mà cả hai người sẽ không tài nào
quên được. Long chở Nhi chầm chậm đi trên con đường mà hai người đã
hàng trăm lần tản bộ, lặng thinh. Anh đang suy nghĩ điều gì ghê
lắm. Và hôm nay anh trầm hơn thường lệ, trầm theo cái cách mà cô
chưa bao giờ thấy.
Cô sợ sự im lặng đó của anh.
Long dừng xe lại. Anh bước xuống đường, tựa người vào thành xe,
nhìn ra biển. Cô cũng bước xuống, lại gần anh.
- Có chuyện gì phải không ạ?- Mấy hôm nay linh tính luôn mách bảo
cô rằng có cái gì đó thật lớn sắp xảy đến.
- Em có nhớ nơi này không?- Long ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám những
mảng mây đen kịt. Đêm nay có trăng mà không thấy trăng đâu, chỉ có
một vầng sáng nhờ nhờ, nhạt nhòa.
- À, đây là nơi mà anh đã nói...- Cô ấp úng.
- Là nơi chúng ta đã bắt đầu.- Long nói thay cô.
- Ừm...- Cô gật đầu.
- Mình đã yêu nhau, cũng có những lúc giận nhau, nhưng rồi tất cả
cũng qua đi. Anh đã rất mong mỏi sẽ cùng được em bước đi mãi trên
con đường của hai chúng ta. Nhưng anh rất tiếc, chúng ta phải dừng
lại ở đây thôi.
Những lời anh nói sao nhẹ nhàng, nhưng nó lại làm tâm hồn cô vỡ
vụn. Anh đang nói đến chuyện chia tay sao?
- Anh, ý anh là...
- Anh không thể yêu em được nữa, khi trong anh có một lý do lớn hơn
để căm ghét em.- Anh nhìn thẳng vào cô, đôi mắt lộ rõ vẻ đau
đớn.
Vậy là anh đã biết. Một sự xấu hổ bao trùm lấy cô, làm sao cô còn
dám đối mặt với anh được nữa đây.
- Em xin lỗi...
- Anh không thể tha thứ cho những gì em đã làm với anh được. Anh đã
rất muốn nổi giận với em khi anh xem cuốn phim đó. Em hỏi tại sao
anh lại có nó trong khi em đã cầm bản gốc rồi, phải không? Em ngốc
nghếch lắm. Sau này, khi anh không còn bên cạnh em, hãy cẩn thận
với bọn đàn ông nhé!
Chân cô như muốn khụy xuống. Anh đỡ cô, để cô tựa vào xe, tiếp
:
- Anh nhận được chiếc đĩa sáng nay. Khi xem xong, anh muốn lao đến
gặp em, và có thể anh đã làm gì đó cực kì tàn nhẫn và thô bạo với
em rồi. Cảm giác bị phản bội không chỉ một lần, mà đến hai lần cực
kì khủng khiếp, nó còn kinh khủng hơn cả cảm giác thất bại.
Những mất mát trong quá khứ đã dạy cho anh phải tỉnh táo. Thật may
là anh đã như thế. Nếu là anh của ngày trước, thì có thể anh đã lao
đến tìm gặp thằng đó, giết nó cho hả giận. Còn bây giờ, hình như
tay anh run hơn khi làm việc ấy.
Anh có thể không nổi giận với em, nhưng tha thứ cho em thì không
bao giờ anh làm được. Em không những phản bội anh, mà còn tiếp tay
cho hắn làm hại đến bạn thân của anh. Em nghĩ anh có thể làm gì với
em?
Long nhìn cô, đôi mắt anh cũng long lanh lên vì những giọt lệ đau
đớn. Còn cô thì đã khóc. Khóc vì tủi hổ, khóc vì đau, khóc vì
thương anh, khóc gì giận bản thân mình.
- Anh sẽ không đi tìm thằng đó. Nên em cũng đừng tìm anh. Anh chỉ
sợ lần sau gặp lại, anh sẽ không thể bình tĩnh được với em như thế
này.
- Em hiểu mà. Bản thân em cũng đã không còn xứng với tình yêu của
anh nữa rồi.- Cô lắc đầu, nhưng hai dòng lệ cứ tuôn ra mãi.
Long nắm lấy đôi tay run rẩy của cô, anh kéo cô lại gần, nhẹ nhàng
cúi xuống hôn lên má cô, nơi nước mắt đang chảy xuống. Nước mắt mặn
chát bờ môi anh, làm cổ anh nghẹn lại, và đắng ngắt nơi trái tim.
Môi anh tìm đến môi cô, nụ hôn cuối vừa ngọt ngào, nhưng cũng vừa
chua xót không thể làm cô ngừng khóc. Anh hôn cô rất lâu, vì anh
biết rằng, đây sẽ là lần cuối cùng anh yếu mềm trước cô. Anh sẽ mất
hình bóng thân thương này mãi mãi.
Anh muốn nói với cô rằng anh yêu cô, lời mà trước nay anh chưa bao
giờ nói cả. Nhưng những lời nói giờ đây đều trở thành vô
nghĩa.
Buông cô ra, để cô đứng thẳng dậy, anh ngồi vào xe, nổ máy và phóng
đi bằng một sự quyết tâm. Thảo Nhi nhìn theo, một lúc sau, cô ngừng
khóc, lau nước mắt, bật cười :
- Anh đã đi rồi. Có lẽ như thế là tốt nhất cho chúng ta. Cảm ơn anh
đã yêu em...
Và cô thất thểu đi về phía nhà dì Huyền. Trống rỗng.
*
Một tháng sau...
D.R bar.
- Dạo này nghe nói anh trở lại đây thành trùm rượu luôn hả?- My Vân
nhìn Long cười.
Mới có 1 tháng mà trông anh khác đi thấy rõ. Râu mọc tua tủa, đôi
mắt lờ đờ, gương mặt gầy rộc đi. Cái vẻ phong độ thường ngày đã
không còn ngự trị nơi anh nữa.
- Có chuyện gì không ổn sao?
- Này, mình cưới nhau nhé!- Vân đột ngột đề nghị.
- Cưới à?- Anh nhếch mép hỏi lại.
- Phải… cưới. Bây giờ anh đã quên cách yêu em, nhưng em sẽ làm cho
cảm giác đó quay trở lại với anh. Anh nên bắt đầu ổn định gia đình
và công việc được rồi. Em sẽ là một người vợ để anh phải tự hào cho
mà xem.
- Nghe có vẻ… thú vị đấy nhỉ?- Anh lại cười, hôm nay anh đã uống
khá nhiều. Vì ngày hôm nay là ngày kỉ niệm một năm anh và Nhi quen
nhau. Nhưng tất cả đã là quá khứ hết rồi.
- Sao? Cưới nhé! Hai tuần nữa có ngày đẹp lắm đấy.
- 2 tuần? Cô định chạy cưới đấy à?
- Mình sẽ làm đơn giản thôi. Lo liệu cũng nhanh mà.- Cô cười.
- Vậy cứ thế đi. Cô cứ gọi điện cho mẹ tôi rồi hai người tự lo
nhé!- Anh vỗ vai cô rồi ngật ngưỡng đi ra phía cửa. Miệng anh lẩm
bẩm đầy chua chát: “Vợ ngoan của anh, em hãy chống mắt lên mà xem
anh trả thù em thế nào đây. Em nghĩ là anh sẽ tha thứ cho em sao?
Không bao giờ...”
- Em sẽ đi sao?- Khánh hạ tách trà xuống, nhìn Thảo Nhi.
Có vẻ như cô đón nhận sự chia tay bình tĩnh hơn Long, không suy
sụp, không héo hon. Cô vẫn lại là cô gái đầy sức sống trước kia mà
anh quen.
- Hai giờ sáng em sẽ bay.- Cô gật đầu.- Em đến để chào anh. Sức
khỏe anh chắc ổn rồi chứ ạ?
- Đã nói ngay từ đầu là anh không sao mà. Anh rất tiếc đã không thể
làm gì cho em, cuối cùng thì Long vẫn biết. Anh không nghĩ là có
đến hai máy quay ở trong gara ấy, cái kia được bảo mật mà chỉ có
Long mới biết. Lại còn cái đĩa kia nữa, chắc tên kia đã kịp sao ra
thêm một bản nữa trước khi đưa em cái thẻ phim.
- Chẳng phải anh nói, đã là họa thì sẽ không tránh được sao? Nếu cứ
sống như chưa hề xảy ra chuyện đó, thì chắc em sẽ luôn bị giày vò
bởi cảm giác tội lỗi và hổ thẹn mất.
- Có lẽ đi xa một thời gian sẽ làm em thanh thản hơn. Nhưng, có một
tin mà anh muốn nói với em…- Khánh đột nhiên lặng lẽ hơn.
- Sao thế ạ?
- Long sắp kết hôn.
Một chút ngỡ ngàng hiện lên trên gương mặt Nhi. Nhưng rồi cô mỉm
cười:
- Đó là điều đương nhiên phải làm mà anh. Anh ấy cũng không còn trẻ
nữa. Mẹ anh ấy rất mong anh ấy yên bề gia thất để còn tập trung vào
kinh doanh nữa.
- Em không buồn sao?
- Nói là không thì thật là nói dối. Nhưng em thấy mừng cho anh ấy
nhiều hơn. Bọn em đã xác định là không thể bước tiếp nữa, thì tốt
nhất nên quên nhau đi. Anh ấy nói em không được đến tìm anh ấy, nên
phiền anh gửi lời chúc mừng của em tới anh ấy, và đưa cho anh ấy
vật này giúp em.
Thảo Nhi đặt sợi dây chuyền có mang chiếc nhẫn kim cương lên bàn.
Khánh nhìn chiếc nhẫn, anh thở dài:
- Đây là lần thứ hai em nhờ anh việc này. Lần trước anh đã từ chối
em, nhưng lần này anh sẽ giúp em.
- Cám ơn anh.- Cô mỉm cười và đứng dậy.- Giờ em phải đi rồi, nếu
trễ chút nữa chắc không bắt được xe bus.
- Để anh đưa em ra sân bay.- Anh đề nghị.
- Ơ không cần đâu ạ!- Cô lắc đầu- Em tự đi được mà.
- Thôi nào, anh có nói sẽ ở đấy đợi em đến giờ lên máy bay đâu. Anh
chỉ đưa em đến sân bay thôi mà. Chẳng lẽ em từ chối sự giúp đỡ từ
một người bạn thân thiết của em.
Lời của Khánh không khi nào cô từ chối được. Anh lái xe chở cô ra
ngoại thành. Nhưng thay vì đi thẳng vào sân bay, anh dừng lại trước
một khách sạn kế bên sân bay, nói:
- Em nên nghỉ ngơi trong này rồi chừng nào đến giờ hãy ra.
- Ơ, không cần đâu ạ! Em đợi ở phòng chờ của sân bay cũng được
mà.
Khánh kiên quyết xách va li của cô đi vào đại sảnh của khách sạn
này. Anh tự tay nhận chìa khóa, đưa cho cô.
- Tiền anh cũng đã trả rồi. Em không ở cũng không lấy lại được.
Chìa khóa đây, phòng 411. Chắc em biết đường lên chứ?
Nhi gật đầu đầy miễn cưỡng. Khánh lúc nào cũng tận tình với cô như
thế.
- Vậy…- Anh đặt tay lên vai cô- Em bảo trọng nhé!
- Em sẽ không liên lạc lại với mọi người đâu, nên anh cho em gửi
lời chào đến chị Linh nhé! Em sẽ rất nhớ chị ấy…
- Được rồi, lên nghỉ sớm đi.
Tận mắt nhìn thấy Nhi đi vào thang máy rồi, Khánh mới ra khỏi khách
sạn. Anh nhìn lên bầu trời, trong vắt. Và anh lái xe, về nhà.
Có lẽ sẽ còn rất lâu nữa cô mới sẽ lại được ngắm bầu trời miền Bắc
trong đêm hè thế này. Cuộc sống nơi xứ người ra sao cô cũng không
biết rõ, nhưng cô phải đi, vì cô không thể nào sống cùng với anh
dưới một bầu trời được.
Anh sẽ có gia đình. Người lấy anh sẽ chăm sóc cho anh, sẽ không làm
anh bận tâm nhiều như cô. Cô chúc anh hạnh phúc, và cũng mong cho
mình sớm tìm được hạnh phúc mới như anh. Chỉ còn vài tiếng nữa
thôi, cô sẽ xa nơi này, nơi đã chôn dấu những kỉ niệm mà cả cuộc
đời cô sẽ không bao giờ quên. Phải, sẽ không bao giờ quên.
1h sáng. Tiếng máy bay rít trên đường băng nghe rợn người. Thảo Nhi
xách hành lý trên tay, nhìn lại mình trong gương một lần nữa. Có
tiếng gõ cửa. Cô ngạc nhiên quay lại. Rồi cô xách luôn va li đi
ra.
Phía sau cánh cửa, gương mặt thân quen hiện ra, khiến cho cô bàng
hoàng đánh rơi cả va ly. Long đứng đó, đôi mắt nhìn cô, hàng lông
mày vẫn cau lại theo thói quen, nó làm anh trở nên dữ tợn hơn. Một
người bên trong, một người bên ngoài cánh cửa, cả hai nhìn nhau
trân trân. Long khẽ động đậy, Nhi vội lùi lại theo phản xạ. Long
lách người đi vào, vẫn giữ thái độ lầm lì đáng sợ.
Nhi quay lại nhìn anh, nghĩ ngay đến lý do tại sao anh lại có mặt ở
đây. Có lẽ Khánh đã nói cho anh hay.
- Có chuyện gì không? Đến giờ em ra sân bay rồi.
- Ai cho phép cô đi?- Long lên tiếng, đôi mắt anh nhìn cô đầy oán
hận.
- Em phải đi thôi. Ở đây mãi, em sẽ sống và chết mòn trong cái quá
khứ mất. Không lẽ anh muốn giữ em lại để tham dự lễ cưới của
anh?
- À, phải, nếu tôi muốn thế thì sao?
«Anh ấy đang say.» Thảo Nhi thầm nghĩ, và đôi co với một người say
là hành động ngu ngốc nhất trên đời.
- Em sẽ gửi thiệp mừng cho hai người.- Cô đáp, lại xách va li lên
và định ra khỏi phòng.
Nhưng Long đã bật dậy, lao về phía cô, túm lấy vai cô và đẩy mạnh
cô vào tường. Anh nhìn cô bằng đôi mắt nảy lửa, anh gằn giọng, chửi
thề:
- Mẹ kiếp. Cô không còn coi tôi là cái quái gì trong mắt cô nữa à?
Tôi đã nói cô đừng có đi cơ mà. Cô lúc nào cũng muốn đâm vào trái
tim tôi những nhát dao lún cán sao?
Nhi cảm thấy sợ hơn là đau, dù anh đang siết mạnh lấy hai vai cô,
ép cô chặt vào tường.
- Nếu có ngày em gửi cho anh một chiếc thiệp mời, liệu anh có đến
không?
- Lại còn dám cự lại tôi nữa à?- Anh hét lên.
- Thả em ra, em phải đi.
- Không.
- Em nhắc lại lần nữa, đừng để em phải kêu lên, đừng để chúng ta
đánh mất cơ hội cuối cùng làm những người bạn tốt.
- Đã nói là không mà.- Anh hét lên còn to hơn cô.
Nhi đẩy anh ngã ra, do đang có men trong người nên Long chẳng giữ
nổi thăng bằng cho mình nữa. Anh ngã vật xuống sàn. Thảo Nhi hối
hận vì đã ra tay quá mạnh với anh, cô định đỡ anh dậy. Nhưng nếu cứ
nhùng nhằng thế này, cô sẽ bị anh làm cho mềm lòng mà không cất
bước ra đi nổi nữa.
- Em cũng định bỏ tôi đi thật sao?- Long lẩm bẩm, giọng anh nghèn
nghẹn, hình như anh đang khóc.
Cô cũng không cầm nổi lòng mình khi nhìn thấy anh như thế nữa. Cô
quẳng va li sang một bên, đỡ anh dậy, để anh nằm lên giường. Cô
nhìn anh, nước mắt cứ thế trào ra. Như chợt tỉnh, Long ngóc đầu
dậy, nhìn cô ngồi đó, anh kéo cô lại và ôm chặt lấy cô.
- Tại sao anh không thể ngừng nhớ về em? Tại sao căm ghét em mà anh
vẫn cứ yêu em?
Long cúi xuống hôn lên những giọt nước mắt nơi má cô, hôn lên trán
cô, rồi cổ cô, sau cùng môi anh tìm đến môi cô. Hai tâm hồn như vỡ
òa ra với những cảm xúc, những nhịp đập dâng trào mà không gì có
thể kìm lại lúc này.
Thời gian lặng lẽ trôi đi…
Chỉ còn những tiếng thở đều…
Và tiếng yêu của hai con người lạc mất nhau tìm về sau cơn giông
tố…
*
“Tít tít, tít tít”. Nhi choàng tỉnh giấc bởi tiếng chuông tin nhắn.
Không phải của cô, mà là của Long.
“Chắc anh ngủ lâu rồi nhỉ? Em vừa mới may xong những đường may cuối
cùng của chiếc váy cưới em sẽ mặc. Sáng nay mình đi đăng kí rồi về
đi chụp ảnh nhé! Hôn anh trong giấc mơ.”
Tin nhắn từ My Vân. Thảo Nhi quay vào nhìn Long, anh ngủ lúc nào
cũng đẹp, cũng bình yên. Cô đọc lại tin nhắn một lần nữa, nhưng cô
không khóc. Cô đưa tay lên cổ, nơi sợi dây chuyền mang chiếc nhẫn
kim cương vừa được anh đeo lại. “Từ nay thể xác anh sẽ mãi mãi
không thuộc về em nữa rồi. Em phải đi thôi, sẽ mang theo tình yêu
của anh và sống bình yên ở một chân trời mới.”
Cô nhẹ nhàng xuống giường, đi vào nhà tắm. Lúc quay trở ra, cô lại
đến bên giường, cúi xuống hôn lên trán anh. Rồi xách va li lên, cô
khẽ khàng đi ra khỏi phòng, khép cửa lại. Chuyến bay đã cất cánh
cách đây 2 tiếng đồng hồ. Vẫy một chiếc taxi, cô nói:
- Làm ơn cho về ga Hà Nội.
Hết phần II
----------------------------------------
Phần III: Bình yên
“Trong cuộc đời một con người, có những người chỉ yêu một người,
cũng có những người yêu rất nhiều người. Có những người chỉ trải
qua một cuộc tình, nhưng cũng có người trải qua rất nhiều cuộc
tình. Có những cuộc tình đến rồi quên ngay, nhưng cũng có những
cuộc tình còn làm ta day dứt mãi.”
1. Tiếng cười đùa khanh khách của một đứa bé làm Long chậm bước
chân. Anh nhìn về phía tiếng cười. Một đứa bé xinh xắn đang chơi
cùng một người đàn ông, là ba nó. Đứa bé hình như đang tập nói nên
nó chỉ bập bẹ mấy tiếng không rõ nghĩa. Đôi mắt nó tròn to, đen
láy, có nét hơi bướng bỉnh, cái miệng nhỏ xinh thì không ngừng
cười. Nó là một đứa trẻ đáng yêu.
Long bật cười một cách không tự chủ rồi tiếp tục bước đi. Lâu lắm
rồi, từ cái đêm định mệnh ấy, anh mới lại cười. Và cũng lâu lắm
rồi, anh mới trở lại Việt Nam. Thực ra ba năm với cuộc đời một con
người chỉ như một cái chớp mắt, nhưng những ngày không có Thảo Nhi
bên cạnh, anh thấy nó dài đằng đẵng. Mệt mỏi, chán nản, anh cũng
không biết bằng cách nào mà anh lại vượt qua được cái tâm trạng đó
trong suốt thời gian qua.
15 tháng tù giam cho hành vi cố ý gây thương tích, anh đã gặm nhấm
sự ân hận của mình trong hoàn cảnh ấy. Anh ân hận vì đã đánh mất
người anh yêu nhất trên cõi đời này theo cái cách thật vụng dại và
đáng trách.
Ra tù, My Vân vẫn nằng nặc muốn kết hôn. Nhưng anh đã lên máy bay,
bỏ lại sau lưng tất cả quá khứ, tất cả tình yêu vô vọng, và cả cô
dâu xinh đẹp trong ngày cưới, vội vàng như chạy trốn. Thời gian học
tập ở đất nước sương mù xa xôi, những cô bạn tóc vàng quyến rũ,
những cuộc đua quên đời cũng không giúp anh quên đi được quá khứ,
quên đi được người con gái đã đem cả cuộc sống của anh đi trong cái
đêm lạ lùng ấy.
Cái đêm cuối cùng bên Thảo Nhi ấy lại hiển hiện rõ ràng trong đầu
óc anh như mọi đêm trước đây nó hay làm anh thao thức đến sáng. Cái
cảm giác ôm siết cô trong vòng tay dường như còn rất mới. Anh mường
tượng ra được cả hơi thở của cô, mùi hương trên tóc cô, vị đắng của
những giọt nước mắt tràn xuống môi cô khi hai người hòa làm một.
Mọi thứ cứ như vừa mới diễn ra mà thôi.
Giá như anh không bị men cay làm cho ngủ quên đi thì anh đã giữ
được cô ở lại. Giá như trước đó anh không xúc phạm cô thì cô đã
không kiên quyết ra đi.
Giá như sáng hôm sau anh không nhìn thấy vết máu đỏ còn thấm lại
trên ga trải giường thì biết đâu anh đã có thể quên đi cô. Mỗi lần
anh tìm vui bên một cô gái khác cốt để quên đi cái lần ân ái định
mệnh đó, thì cái vệt máu tươi nguyên ấy lại hiển hiện. Dấu vết của
sự trinh nguyên ấy cứ luôn ám ảnh anh, day dứt anh, khiến anh không
thể nào lãng quên được quá khứ.
Anh đã gần như phát điên lên khi phát hiện ra rằng cho tới trước
khi ở bên anh, Nhi vẫn còn là một cô gái nguyên vẹn. Anh đã suýt
giết chết cái kẻ khốn nạn đã gây ra tất cả mọi chuyện, nếu như
Khánh không nhắc anh rằng anh cần phải đi tìm cô. Cô đã lựa chọn ra
đi vì thấy có lỗi với anh, đừng biến sự ra đi đó thành nỗi căm thù,
để rồi lạc đường mãi mãi.
Cái màn kịch mà anh đã được xem qua cuốn phim ấy, cuối cùng chỉ
nhằm vào anh. Hắn cũng hiểu, điểm yếu của anh chính là Thảo Nhi, và
hắn đã làm điều đó thật xuất sắc. Một mũi tên bắn trúng giữa tim
anh, làm anh không sao gượng dậy được. Đối với Thảo Nhi, hắn cũng
không phải là không coi trọng, nên hắn mới không cam tâm xâm phạm
đến thân thể cô. Hắn đã từng được Nhi không tiếc thân mình để che
chở, và với hắn, cô gần như là một thánh nữ bất khả xâm phạm. Hắn
làm thế, vừa có thể trả thù anh, lại vừa có thể một tay cướp đi
người anh yêu.
Ra tù, anh muốn đi tìm lại Nhi, nhưng My Vân thà chết cũng không
chịu hủy đám cưới. Xét cho cùng, người con gái đáng thương ấy đã
trở thành nạn nhân của tính kiêu ngạo và sĩ diện của anh. Anh chấp
nhận lời cầu hôn của Vân với ý nghĩ điên rồ là sẽ trả thù được sự
phản bội của Nhi với mình, không dễ dàng gì để phủi tay trước tất
cả được.
Nhưng tình yêu và sự trung thành tuyệt đối đã giúp anh chiến thắng
mọi sự ràng buộc, anh quyết tâm ra đi để giúp mình thoát khỏi sự
trớ trêu của số phận. Anh ra đi để một ngày nào đó có thể quay về
để đi tìm người quan trọng nhất của cuộc đời anh.
Và rồi đã gần ba năm trôi qua, ba năm sống trong nỗi đau của quá
khứ cuối cùng cũng qua. Trong suốt thời gian đó, Khánh, Tú Linh và
Tùng vẫn không ngừng tìm kiếm Thảo Nhi. Có lúc tưởng chừng đã đến
rất gần cô, nhưng họ lại phải thêm một lần thất vọng. Cô đã nhanh
nhẹn xóa hết mọi dấu tích về sự tồn tại của mình.
“Phịch”
Long quay lại. Cậu bé đáng yêu khi nãy nằm sóng soài dưới thảm cỏ
xanh mướt. Nó ngẩng đầu lên nhìn anh mếu máo, nhưng tuyệt nhiên
không khóc. Ba của đứa trẻ đang trao đổi với một ai đó và không để
ý đến con nữa.
Đây là một khu nhà nghỉ cao cấp. Bãi cỏ nơi anh đang đứng chính là
nơi để du khách đi dạo. Ngược lên phía trước sẽ vào đến rừng thông.
Nếu không phải đến đây đón người thì giờ này anh dã về Sài Gòn rồi.
Vừa mới đặt chân xuống sân bay, Khánh và Linh đã gọi ngay anh lên
Đà Lạt để làm cuộc hội ngộ với đội đua sau ba năm vắng bóng.
Long mỉm cười, quay lại, nâng cậu bé dậy và bế lên nựng:
- Chú bé dũng cảm lắm, ngã mà không khóc. Ba cháu bỏ rơi cháu
à?
Thằng bé nhìn anh, đôi mắt ngơ ngác, rồi nó bá lấy cổ anh, toét
miệng cười :
«Ba, ba...»
Anh hôn lên má nó rồi bế nó tiến về phía ba nó. Người đàn ông lúc
này đã quay ra và đưa mắt tìm con. Thấy anh tiến lại, anh ta có vẻ
kinh ngạc lắm, anh ta rảo bước lại phía anh.
- Cháu bị ngã ở đằng kia. Trẻ con hiếu động, anh đừng nên để nó ở
một mình.
- Vâng, tôi sơ ý quá !- Anh ta đón con trai từ tay anh- Cảm ơn anh.
Mà hình như anh chính là vị khách đến đây bằng chiếc xe Windy nổi
tiếng sáng nay đúng không?
- Tôi đến đón một người của đoàn quay phim Angel. Họ đang quay
quảng cáo ở đây đúng không ?
- Đúng vậy. Sáng nay họ quay lại cảnh đầu ở bên kia đồi. Chắc họ
cũng sắp về rồi. Nhưng anh đón ai vậy ?
- Trợ lý đạo diễn, cô Minh Hạnh.
- Cô Hạnh thì tôi biết. Anh là bạn trai cô ấy à ?
- Không, có người nhờ tôi đến đón cô ấy về. Anh cũng là du khách
hay là người ở đây ?
- Tôi là người ở đây.
Anh ta vừa nói dứt câu thì ở đằng sau có tiếng phụ nữ nghe vẻ chua
ngoa, đanh đá :
- Đến giờ ăn rồi mà hai ba con các người còn lang thang ngoài này
à?
- Phương à? Anh vào ngay đây.
- Đưa con tôi đây.
Chị ta liếc Long một cái sắc lẻm, đón lấy cậu con cưng rồi đi về
phía khách sạn. Chị ta khá đẹp, dù bây giờ có tuổi nhưng vẫn không
thể phủ nhận được điều đó. Gương mặt phong trần, hơi phớt, dường
như là bao cay đắng của cuộc đời này chị ta đều đã trải qua. Đôi
mắt thì lúng liếng, cặp môi mỏng tang và cái miệng có vẻ hơi chua
ngoa, nhất là với chồng.
Một nhóm người với đủ thứ dụng cụ xuất hiện ở phía xa xa. Họ đang
tiến lại với một thái độ vô cùng hồ hởi. Khi họ đến gần hơn, Long
nhận ra Minh Hạnh trong bộ đồ Jeans dễ thương y như ngày trước. Khi
anh đi, Hạnh vẫn đang du học ở nước ngoài. Hiện nay cô làm cho một
công ty quảng cáo có tiếng ở Hà Nội. Minh Hạnh ôm chầm lấy anh, hớn
hở :
- Ôi trời ơi, em mà lại được anh Long lên tận đây đón về thế này
nữa. Bao nhiêu năm rồi mới được gặp anh. Chắc ông anh em mà không
kết hôn thì anh không thèm quay về đâu nhỉ ?
- Thôi nào, em làm anh gãy cổ bây giờ.- Long bật cười- Không ngờ em
lớn nhanh vậy.
- Anh mới là người thay đổi chứ. Ngày xưa anh bất khuất lắm
mà.
Sau khi liến thoắng một hồi, Hạnh quay sang người đàn ông nãy giờ
vẫn đứng cùng anh.
- Anh Giang, bảo bối của em đâu rồi ?
- Diễm Phương cho vào trong ăn cháo rồi.- Giang đáp.
- Hai người quen nhau chưa ?
- Bọn anh vừa biết nhau.- Phong gãi đầu.
- Thế à? Giới thiệu với anh, đây là anh Giang, ông chủ khách sạn
Hoa Đà Lạt này đấy... Còn giới thiệu với anh Giang, đây là anh
Long, bạn thân của anh trai em. Anh ấy mới từ Anh về.
Hai người đàn ông bắt tay nhau chào xã giao rồi Bình để cho Long và
Hạnh đi tản bộ.
- Khi nãy em nói đến bảo bối nào thế ?- Long tò mò.- Có phải cái
thằng bé con đó hả ?
- Anh cũng gặp nhóc Bin rồi à ?- Hạnh cười- Nó là nhân vật chính
của đoạn phim quảng cáo lần này đấy. Năn nỉ gãy lưỡi ba mẹ nó mới
đồng ý cho nó đóng phim. Chả là tháng trước, tay quay phim lên đây
làm cái clip nhạc, quay được cảnh thằng bé đang chơi với mấy con
chó cảnh. Thế là ông giám đốc đòi mời bằng được nó.
- Mà quảng cáo sữa hay sao mà cần đến trẻ con ?
- Không, quảng cáo sữa tắm cho mùa Valentine năm sau ấy mà.
- Thôi, về chuẩn bị đi, chiều ta lên máy bay về Hà Nội. Anh không
rảnh đâu.
- Ông anh trai em mải mê với vợ sắp cưới đến thế kia à?
- Nó bận thật mà. Cứ lấy chồng đi rồi sẽ hiểu.
Long đáp và rảo bước nhanh hơn về phía nhà nghỉ.
*
Đám cưới của Khánh và Tú Linh được tổ chức ba tuần sau khi Long đặt
chân về đến Việt Nam. Việc chung sức đi tìm Nhi đã đẩy họ đến gần
nhau hơn. Cả hai muốn đợi đến khi tìm được Thảo Nhi mới tổ chức
nhưng hai bên gia đình thúc ép quá nên đành nhượng bộ.
Long gặp lại Vân trong đám cưới của Khánh, là chủ nhân của bản
thiết kế váy cưới mà Linh đang mặc. Nửa năm sau ngày anh bỏ đi, My
Vân chấp nhận thực tế và sau đó kết hôn cùng một anh chàng người
Nhật đang làm việc cho Đại sứ quán Nhật ở Việt Nam. My Vân vẫn đẹp
như ngày trước, đó là điều anh không thể phủ nhận. Việc bất ngờ gặp
lại cô làm anh có phần nào lúng túng, vì suy cho cùng, chính anh đã
bỏ lại cô với bao nhiêu bẽ bàng trong ngày vu quy.
- Đã lâu rồi không gặp anh. Uống với em một ly chứ?- Cô chủ động
đến nói chuyện với anh.
Thấy anh chỉ cười, cô tiếp :
- Anh đừng tỏ ra như thế. Trong bất kì hoàn cảnh nào em cũng đều
muốn thấy vẻ mặt ngạo nghễ trước đây của anh.
- Dù sao thì cũng cứ trách anh nếu em muốn.
- Ôi dào...- My Vân cười phá lên- Ngày vui ai nói chuyện xưa làm
gì. Em phải cảm ơn anh mới đúng chứ. Nếu ngày ấy anh không ra đi
thì em sẽ không tỉnh ngộ. Bây giờ em mới nhận ra, thì ra ngày đó em
cũng chẳng phải vì yêu anh mà sống chết bắt anh phải cưới. Em kiêu
ngạo và không muốn chấp nhận sự thật rằng em lại thua cái cô gái
tầm thường đó. Em ganh ghét đã có vẻ hơi quá đà.
- Dù sao thì mọi chuyện cũng đã qua rồi. Em đã tìm được hạnh phúc
của riêng em. Chúc mừng em.
Hạnh phúc của Khánh và Tú Linh, và cả My Vân nữa làm Long phấn chấn
hẳn lên. Anh cảm thấy không còn phải day dứt về họ nữa, những người
mà vì anh đã phải chịu nhiều đau khổ hơn bất kì ai.
Hiện nay, Phương đã mở rộng làm ăn, vươn cánh tay ra toàn châu Á,
và chuẩn bị đổ bộ sang Mỹ và châu Âu, hai thị trường được coi là
già cỗi. Phương sẽ gặp nhiều khó khăn, vì vậy anh phải hậu thuẫn
cho anh trai mình, như một bàn đạp để Phương nhảy được cao và xa
hơn. Để làm được việc đó, Long phải thâu tóm được toàn bộ thị
trường trong nước. Sân golf ở Ba Vì và ở Bảo Lộc đã bước đầu đi vào
hoạt động. Các khách sạn, nhà hàng ở Hà Nội, Hải Phòng, Sài Gòn,
Nha Trang, Đà Nẵng đều nằm trong top có doanh thu cao ngất ngưởng.
Trường đua xe ở Đà Lạt sắp chính thức sang tên anh. Sau khi có được
nó rồi, anh sẽ biến nó thành trường đua mang tầm cỡ quốc tế. Long
như một con tàu lướt băng băng về phía trước, không ngại bất kì vật
cản nào. Trung cũng được nâng lên làm trợ lý cho anh khiến Long như
hổ mọc thêm cánh vậy.
Ba tháng sau khi về nước, Hải Long trở thành một thương hiệu nổi
tiếng trong giới làm ăn. Không ai tin nổi là anh có thể tiến xa
trong một thời gian nhanh đến thế, nhưng đó là cách duy nhất để anh
có thể tìm được Thảo Nhi. Chỉ có kiểm soát ở tất cả mọi nơi, anh
mới có thể có cơ may tìm ra được người anh yêu thương nhất
ấy.
2. Trung bước vào văn phòng, thấy Long đang ngồi ngả lưng lên ghế,
đôi mắt lim dim sau chiếc kính cận mà hiếm người được nhìn thấy anh
đeo. Nó làm anh trở nên hiền hẳn. Đôi mắt của Long là một vũ khí vô
cùng đặc biệt, một vũ khí có thể gây áp đảo đối với người
khác.
- Giám đốc...- Trung lên tiếng, mặc dù biết thừa là anh không
ngủ.
- Chỉ có hai chúng ta thì cậu đâu cần gọi như thế ?- Long nhổm
dậy.
- Có tin không tốt lắm từ Đà Lạt.
- Chuyện gì?- Anh bình thản hỏi, nhưng đã ngồi thẳng lên đầy nghiêm
túc.
- Có vẻ như có kẻ muốn mua lại trường đua đó với giá cao hơn của
chúng ta.
- Hừ... cũng không phải không có lý, vì miếng đất đó có một địa thế
đẹp để xây dựng một khu nghỉ mát tầm cỡ quốc tế. Kẻ bán thông tin
cho họ về chúng ta chắc quên nhắc với họ đối thủ của họ là
ai.
- Vậy tôi sẽ vào đó giải quyết việc này.
- Không cần đâu.- Long đứng dậy- Tôi sẽ đi.
- Giám đốc không thể vắng mặt được.
- Tại sao không? Cậu sẽ giải quyết mọi việc thay quyền tôi. Có gì
quan trọng thì gọi điện cho tôi là được.
- Anh đi, là để tránh cuộc hôn nhân bị sắp đặt này à?
- Có thể coi là vậy. Tôi không muốn lừa dối một cô bé như Thảo. Chị
cô ấy đã vì tôi mà chết, tôi không thể làm khổ cô ấy thêm được. Suy
cho cùng, một người phụ nữ nên lấy người yêu cô ta, chứ đừng lấy
người mà cô ta yêu.
Trung nén một tiếng thở dài nhìn Long, lúc này đầu óc anh lại đầy
ắp hình ảnh của người xưa rồi. Liệu có ai có đủ khả năng để thay
thế cô bé kia không? Trong thâm tâm Trung, Thảo Nhi vẫn là một cô
bé trong sáng, thánh thiện và thường hay chịu hết thiệt thòi về
mình vì người khác. Cô bé ấy cao cả đến ngu ngốc khi chấp nhận rời
bỏ người mình yêu để đẩy anh ta cho một người phụ nữ khác.
- Cái hợp đồng này tôi sẽ lo được. Sau đó sẽ đi ngay vào xây dựng
nên tôi sẽ ở đấy lâu đấy. Hàng ngày gửi báo cáo cho tôi là
được.
Một giọt mồ hôi lạnh toát ra trên trán Trung. Ông chủ điềm tĩnh và
sáng suốt của anh hôm nay tự dưng đưa ra những suy nghĩ bốc đồng
một cách quá đáng.
- Tôi tin giám đốc.- Trung gật đầu.- Đây là thông tin về đối thủ
của chúng ta, anh nên thận trọng, vì hắn là một kẻ khá mưu mô và
già đời trong thương trường.
Long cầm lấy bản báo cáo Trung đưa cho, anh khẽ cười:
- Hừ, Trần Thắng Lợi, đối thủ cũ đây mà. Ai chứ tên này một chút
cũng không nhượng bộ. Được rồi, chuẩn bị vé máy bay cho tôi.
*
Long bước chầm chậm trên con phố hoa nổi tiếng nhất Đà Lạt, tại sao
anh không thể tìm thấy một bông hoa hướng dương nào ở đây nhỉ? Anh
thích một mình đi tản bộ thế này, đầu óc thả trôi theo những suy
nghĩ riêng tư mà lúc làm việc anh phải cố gắng vùi dập nó. Thảo Nhi
giờ đang ở đâu nhỉ? Cô nói với anh rằng cô thích những tỉnh miền
Tây vì ở đó có rất nhiều sông nước. Cô có còn ở Sài Gòn không hay
đã tìm đến một nơi nào đó sống lặng lẽ?
Long dừng bước, anh đã tìm thấy một thùng cắm đầy hoa hướng dương
trong một tiệm hoa. Anh chăm chăm nhìn vào những đóa hoa vàng tươi
kiêu kì trong nắng ấm. Tim anh như phấn chấn hơn khi nhìn thấy loài
hoa này.
Có tiếng nói từ cửa hàng bên cạnh:
- Nè… có khách kìa. Vài giây sau, một người phụ nữ bước ra từ hàng
hoa bên cạnh, trên tay bế một đứa trẻ mà vừa nhìn thấy anh đã sửng
sốt, chính là mẹ con Diễm Phương- người phụ nữ chua ngoa mà anh mới
gặp một lần. Anh không nhận ra chị ta ngay, vì so với lần trước,
trông hôm nay chị ta có vẻ mộc mạc hơn, nhưng anh nhận ra bé Bin,
đứa bé được công ty quảng cáo Angel gọi là “cục cưng”. Diễm Phương
cũng khá ngạc nhiên khi thấy anh.
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
- Lại là anh?- Chị ta đi vào cửa hàng có những đóa hướng dương- Anh
mua hoa gì? Tặng vợ à?
- Chị trông tôi giống người đã kết hôn vậy sao?- Anh mỉm cười hỏi
lại.
- Khéo anh có con rồi cũng không chừng ấy chứ.- Diễm Phương để con
xuống cho nó chạy quanh chơi, bĩu môi với anh.
- Chồng chị kinh doanh khách sạn 3 sao mà chị vẫn phải ra đây bán
hoa à?
- Thế nếu là anh thì anh để vợ ở nhà vỗ béo à?
Long thấy nếu thông minh thì không nên đôi co với người phụ nữ ngoa
ngoắt này. Anh cúi xuống khi thằng bé con cô ta chạy đến cạnh mình,
nó đưa cho anh bông hoa nhỏ vừa ngắt được của mẹ nó. Long bế nó lên
tay và chơi đùa với nó.
- Người ngoài không biết sẽ nghĩ anh là ba nó đấy.
- Tôi chả dám…- Long cười phá lên- Tôi đã xem đoạn quảng cáo của
thằng bé rồi…
- Ôi trời, họ cứ nài nỉ mãi nên chúng tôi mới nhượng bộ đấy. Chứ
trời lạnh mà lột quần áo của nó ra để quay, ba mẹ nào không xót con
cho nổi. Ơ mà anh định mua gì đây?
- Hết chỗ kia?- Long chỉ vào thùng cắm những cành hoa hướng
dương.
- Mua chi nhiều vậy?- Diễm Phương trợn tròn mắt nhìn anh.
- Tôi có không trả đủ tiền đâu mà chị thắc mắc hoài vậy.
Diễm Phương ngồi xuống cẩn thận gói hoa lại cho anh và hỏi:
- Anh có cần giao hoa đến tận nhà không?
- Có cả dịch vụ chuyển hoa nữa hả? Vậy làm ơn mang đến công ty
Windy và đưa cho thư kí của tôi.
- Anh là người của tập đoàn Lotus hả? Thảo nào…
- Có chuyện gì?
- Anh biết tại sao thằng nhỏ lại quấn quýt anh thế không?- Diễm
Phương ngẩng đầu nhìn anh.
- Không.
- Ở nhà tôi có một cuốn tạp chí, tên là gì tôi cũng chẳng nhớ. Mỗi
lần giỗ cho nó ăn hoặc chơi là lại mang cuốn tạp chí ấy ra chỉ cho
nó ảnh ông ngoại nó. Ông là một doanh nhân mà. Ở trang sau có hình
của anh, chiếm đến nửa mặt giấy. Nhưng trông anh ở trong cái ảnh đó
trẻ hơn mà không chững chạc như bây giờ. Chúng tôi cứ dỗ nó đấy là
ba nó. Thế nên trông thấy anh ngoài đời nó mới không lạ đấy.
- Kể ra thế cũng là có duyên đấy chứ.- Long nhìn thằng bé
cười.
- Thì tôi cũng ngạc nhiên khi lần đầu thấy anh… Được rồi, để tôi
gọi người đến giao hoa đến tận nơi cho anh.
Ngày hôm sao, không hiểu sao bước chân lại đưa Long đến phố hoa đó,
và anh lại rẽ vào cửa hàng hoa của Diễm Phương. Chị ta không có
trong cửa hàng, mà thay vào đó là một người phụ nữ khác đang chơi
cùng bé Bin.
- Anh mua gì?- Chị ta ngẩng đầu hỏi.
- Cô Diễm Phương không có nhà sao?
- Anh tìm nó à? Nó ra ngoài đưa hoa rồi. Nếu anh cần gặp thì cứ ở
đây đợi đi. Nó về liền đấy. Mà anh coi thằng nhỏ giúp tôi một chút,
tôi về qua cửa hàng xem sao nhé!
Chị ta nói và bỏ mặc anh đứng ngẩn ra giữa cửa hàng với thằng bé
con tinh nghịch. Nó đang cầm bình xịt nước nhỏ, có lẽ là được sắm
riêng cho nó chơi, bắt chước mẹ nó xịt nước vào những bông hoa
nhưng lại làm nước bắn tung tóe ra nền. Có người bước vào, thằng bé
ngẩng đầu lên nhìn rồi chạy lạch bạch về phía anh, đánh rơi cả bình
xịt nước:
- Ba… ba…
Nó ôm lấy chân anh làm anh cũng bị bất ngờ. Anh bế nó lên, dùng
khăn lau mái tóc ướt của thằng bé vì nước bắn vào và quay ra nhìn
vị khách vừa bước vào. Đó là một cô gái trẻ, ăn mặc sang trọng, tóc
búi cao, đeo kính đen, có lẽ cách ăn mặc đó làm thằng nhỏ hoảng sợ.
Nhìn người phụ nữ đó, thằng bé bá chặt lấy cổ anh mếu máo:
- Bin ngoan nào.- Anh vỗ nhẹ vào lưng nó dỗ dành, anh chẳng bao giờ
tiếp xúc với trẻ con nên những việc này anh còn cảm thấy khó hơn
đua xe hay kinh doanh nhiều.
Người phụ nữ bỏ kính ra, cười:
- Anh có cậu con trai kháu quá! Anh bán hàng ở đây à?
Long chưa kịp trả lời thì người phụ nữ khi nãy quay trở lại. Trong
lúc chị ta bán hàng, anh bế theo thằng bé ra ngoài nghe điện thoại.
Anh chào người khách mua hoa vừa vào khi cô ta đi ra, anh lại bế
nhóc Bin vào để quay lại công ty. Nếu anh dừng lại để ý một chút
thì sẽ thấy cô gái đó đi một quãng và đến bên một người đàn ông.
Anh ta khoác tay lên vai cô gái rồi tập tễnh bước về phía ô tô đang
đợi họ, nhưng chốc chốc lại quay đầu nhìn cửa hàng hoa bé nhỏ có
cái tên rất kiêu kì: “Hoàng Dương”.
- Tôi phải về công ty rồi, khi khác tôi sẽ đến tìm cô Phương sau
vậy. Chị trông chừng đứa bé giúp tôi nhé!
- Tất nhiên rồi, chào anh. Chắc chút nữa là mẹ nó về đến đây
thôi.
Long rảo bước rất vội về phía bãi đậu xe. Đến giữa phố, anh lướt
qua một chiếc xích lô đi ngược chiều. Người ngồi trên xích lô là
một thiếu phụ với mái tóc buông xõa, chiếc áo len trắng cổ lọ, váy
đen dài, trên tay là túi xách nhỏ. Khi hai người ngang qua nhau,
Long thì gọi điện cho cô thư kí, còn thiếu phụ thì cúi đầu nhìn
đồng hồ một cách nóng ruột.
*
Long đến đón Hạnh ở văn phòng của mình vào một buổi chiều muộn khi
anh lang thang ở gần hồ Xuân Hương. Mấy hôm nay Diễm Phương không
mở cửa hàng nên anh không dạo qua đó nữa. Anh không biết con bé này
cần gì ở anh mà lại xuất hiện đột xuất ở đây như vậy? Từ sau hôm
Huy Khánh và Tú Linh đi tuần trăng mật ở châu Âu về, anh không gặp
lại Hạnh thêm lần nào nữa. Khánh vẫn làm việc ở phòng khám, còn Tú
Linh thì mở hẳn một tiệm kim hoàn để thỏa mãn cái sở thích thiết kế
đồ trang sức của cô.
Trong lúc ăn, Long hỏi ngay:
- Em tìm anh có việc gì à?
- Anh không đợi em ăn xong rồi mới hỏi được sao?- Hạnh vừa nhai
ngấu nghiến vừa hỏi lại.
- Anh không thích đợi.
- Em cũng không rảnh mà nói dông dài với anh đâu. Nhưng em đang đói
gần chết đây nè. Em ăn xong rồi phải ra sân bay ngay. Dạo này em
bận quá!
Hạnh ăn xong, cười một cái thật tươi rồi tiếp:
- Lần trước quay quảng cáo trên này, bọn em vô tình mang một vật
của bé Bin về nên mẹ thằng bé gọi điện yêu cầu gửi trả lại. Mà nó
là vật trang sức quý nên bọn em chẳng mạo hiểm gửi bưu điện. Tranh
thủ vào Sài Gòn công tác nên em mới lên đây.
- Vậy thì tìm anh làm gì?
- Chị dâu bảo em mang cho anh một vật.
- Vật gì?- Anh ngơ ngác hỏi lại.
- Là đồ trang sức. Chị ấy bảo anh đã đặt chị ấy làm từ hồi trước
khi anh đi du học cơ.
Long chợt nhớ lại, đúng là anh có nhờ Linh thiết kế cho anh một cặp
nhẫn cưới. Anh muốn đeo vào tay Nhi trong ngày cưới của hai người,
nhưng sau đó có nhiều chuyện xảy ra và anh cũng quên luôn nó.
- Anh định cưới vợ đấy à ?- Hạnh cười phá lên khi nhìn thấy cặp
nhẫn đôi tuyệt đẹp.
- À... không. Muốn tặng cho một người bạn nhân ngày cưới thôi. Bây
giờ em ra sân bay à?
- Vâng, em phải bay về Sài Gòn ngay.
- Thế trả được đồ cho người ta chưa?
- Ấy chết, tí nữa thì em quên việc đó.- Hạnh kêu lên- Em có qua
khách sạn Hoa Đà Lạt nhưng cả anh Giang, chị Phương và chị Dương
đều về nông trường rồi nên không trả lại cho họ được. Em đưa nó cho
anh, khi nào họ về thì em sẽ gọi cho anh, rồi anh đem đến khách sạn
đó đưa cho thằng bé giúp em nhé !
- Ừm...- Long khẽ ừ hữ khi đưa tách cafe lên miệng.
Hạnh đưa cho anh chiếc hộp nhỏ chuyên đựng đồ trang sức bằng ngọc
xanh trông rất đẹp khi anh đưa cô ra đến sân bay. Long cho chiếc
hộp vào túi và lái xe về văn phòng. Anh còn có một cuộc hẹn quan
trọng nữa không thể bỏ qua vào tối nay. Một cuộc hội ngộ với Trần
Thắng Lợi.
3. Shock bar, một quán rượu nhỏ và sang trọng gần hồ Xuân Hương.
Lâu lắm rồi anh đã không còn thói quen đến các quán rượu nữa, nên
mặc dù đây là một quán rượu cực kì đắt khách thời gian gần đây,
Long cũng chưa bao giờ đặt chân đến.
Khác với những quán rượu ồn ào khác, quán này có không gian khá lạ.
Mỗi bàn đều được đặt riêng trong các gian được chia cắt nhỏ, và
khách đến bàn chuyện với nhau đều tôn trọng cái không gian yên tĩnh
này.
Bàn dành cho Long và Trần Thắng Lợi nằm ở một góc tít xa, khi anh
đến thì hắn đã đến rồi. So với gần 4 năm về trước, hắn giờ đây
trông thật khác. Hắn đã béo lên rất nhiều, gương mặt trở nên phì
nộn một cách đáng cười, đôi mắt híp lại vì béo. Hai bàn tay to múp
míp đeo có đến 5 chiếc nhẫn khác nhau, và trên cổ tay là đồng hồ
Rolex. Trông hắn giống như đi cua gái hơn là đi bàn việc làm ăn với
đối thủ.
- Gặp lại anh thế này tôi không ngờ đấy.- Hắn nhìn anh đề phòng- Từ
sau cái vụ anh ép tôi phải cho không cái nhà hàng đó cho anh, tôi
vẫn còn chưa quên đâu.
- Tôi không nghĩ anh hẹn tôi ra đây để ôn lại chuyện xưa...- Long
đi ngay vào vấn đề.
- À, tất nhiên. Vì chúng ta đều đang quan tâm đến cùng một miếng
đất nên tôi nghĩ hai chúng ta có thể ngồi lại với nhau, bắt tay
thay vì cứ cố giằng xé để kẻ khác được lợi.
- Hình như ngoài anh ra, không có ai có ý định cướp mảnh đất đó từ
trong tay tôi cả.- Long cười nhạt.
- Những kẻ ngư ông đắc lợi nhiều lắm. Cậu mới học kinh doanh, nên
nghe lời những người đi trước chứ. Cậu sẽ học được nhiều thứ
đấy.
- Ý anh là ngựa non háu đá phải không. Lấy được miếng đất đó đi rồi
hãy rêu rao câu đó. Bốn năm trước anh đã bị điêu đứng vì nói câu
nói đó với tôi, anh quên rồi sao?
- Thế này nhé! Chúng ta góp vốn bằng nhau, anh ăn 6, tôi ăn 4. Tôi
biết anh cũng không phải có quá nhiều tiền vì tiền bây giờ anh đều
rót sang bên châu Âu hỗ trợ anh trai anh hết rồi. Chỉ cần tôi lên
tiếng, sẽ có rất nhiều người muốn bắt tay với tôi để cùng có được
miếng đất đó, còn anh thì toàn tạo ra cho mình những kẻ thù. Ai sẽ
hậu thuẫn cho anh đây? Một cái bắt tay làm ăn quá lời cho anh mà
anh chê à?
- Kế hoạch đơn giản mà hay đấy...- Long vẫn thản nhiên, mặc dù gã
đối thủ ma mãnh kia đã nắm được khó khăn hiện nay của anh.
- Anh có cần suy nghĩ không?
- Không.- Anh lắc đầu.
- Vậy chúng ta sẽ bắt tay chứ?
- Tất nhiên không?
- Anh quyết định thế à? Anh sẽ phải hối hận đấy. Lời đề nghị của
tôi đã được gửi đến các đối tác của tôi rồi.
- Nhưng sẽ không có ai nhận lời đâu.
- Anh nghĩ sức anh có thể đối phó được với tất cả bọn họ ư?- Hắn
cười phá lên ngạo nghễ.
- Tất nhiên tôi không chủ ý tạo cho mình quá nhiều kẻ thù. Tôi
không nhắm vào họ đâu. Nhưng tôi không nghĩ họ lại dám bắt tay với
một người có dính dáng đến luật pháp.
- Ý anh là gì?- Hắn tím mặt lại, căm phẫn vì hắn lờ mờ hiểu ý
anh.
- Nếu có cái ngày mà anh đặt bút kí vào tờ hợp đồng mua đất ấy, thì
đó cũng là ngày thanh tra kinh tế làm việc với anh. Tôi nói miệng
anh lại nói tôi dọa anh. Bây giờ anh về và bật mail lên, trợ lý của
tôi đã gửi cho anh tất cả những bằng chứng phạm pháp của anh từ
trước tới nay rồi đấy. Nếu anh không tin, thì chúng tôi sẽ gửi bản
gốc đến cho thanh tra chính phủ, lúc đó thì đừng hòng dùng tiền để
mua được bất kì ai.
- Mày...mày...- Hắn không giữ nổi bình tĩnh nữa, đứng dậy, hai tay
nắm chặt.
- Đánh vào điểm yếu của kẻ thù chính là bài học ngày đó tôi học
được từ anh. Đừng quên, Hải Long tôi xưa nay không có việc gì là
cản trở tôi được, và tôi đã nói được, nhất định tôi sẽ làm được.
Trước đây tôi cũng đã nói với một kẻ một câu, và giờ tôi nhắc lại
với anh, trong cuộc đời tôi, có rất ít thứ, và rất ít người được
tôi trân trọng. Và nếu dại dột động vào những gì tôi quý trọng đó,
hậu quả chỉ có một mà thôi. Chúng ta một Nam một Bắc, nước sông
không phạm nước giếng. Nếu anh còn muốn được sống yên ổn trong cái
đống tiền bẩn thỉu của anh, thì liệu hồn đừng có động đến tôi. Năm
Đại Bàng vẫn còn trong tay tôi đấy, và tôi thực không muốn dùng đến
con bài đó đâu.
- Quả nhiên tao lại sai lầm lần nữa khi đánh giá mày quá thấp. Để
tao xem rồi mày có thể đi được đến đâu. Coi như tao nhượng bộ vụ
này.
- Cám ơn, không tiễn.
Long đi ra quầy bar, cảm giác chiến thắng chẳng làm anh vui sướng,
mà ngược lại sự cô đơn càng tăng lên. Rốt cục thì, anh đâu có bảo
vệ được con người quý giá nhất cuộc đời anh đâu. Anh có tư cách gì
để mạnh miệng như vậy chứ?
- Anh uống gì?- Người phục vụ đưa cho anh tờ menu.
Long liếc dọc theo tờ menu. Cocktail Loveoneside, một cái tên có vẻ
lạ. Hình như anh chưa từng biết đến nó.
- 1 ly Loveoneside.- Anh ngẩng đầu đáp lại.
Nhìn ly cocktail màu xanh lá cây, anh cứ ngẩn ra mãi. Có cái gì đó
vừa thoáng hiện về trong anh. Anh lắc đầu, xua đi mấy cái suy nghĩ
vẩn vơ, rồi đưa ly rượu lên miệng, hờ hững nhắm một ngụm.
Một cảm giác tê tê nơi đầu lưỡi, sau đó là cảm giác khoan khoái vô
cùng. Và lần này, khoảng không kí ức đã hiện hình trong anh.
“- Này anh, uống thử xem.
- Pha bằng cái gì mà xanh lè thế?
- Cứ uống thử đi.
- Lại đồ uống mới của Trung à?
- Nhận xét đi đã.
- Tê tê, đắng đắng, dễ chịu khi xuống cổ… Nói chung là ngon
đấy.
- Em mới nghĩ ra đấy. Pha mấy hôm nay, giờ mới thành công.
- Tự em nghĩ ra hả?
- Tất nhiên. Hôm nay định pha cho anh Trung thử mà anh ấy không đi.
Mai mình ra Cát Bà rồi.
- Thì hôm nào về đây rồi cho hắn uống cũng được chứ sao? Thế nó có
tên chưa?
- Rồi, là...»
- Loveoneside...- Cái tên vừa buột ra khỏi miệng Long, cũng là lúc
chiếc ly rơi xuống vỡ choang.
Gã đứng quầy giật mình nhìn đôi mắt đang trợn trừng lên của
anh.
- Ở đây...- Anh đứng phắt dậy- Cô ấy đang ở đây.
- Anh ơi...- Gã đứng quầy lo lắng, hắn tưởng anh đã say.
- Cô ấy đâu? Thảo Nhi đâu?- Anh chồm lên, túm lấy vai gã hét
lên.
- Anh ơi, anh say rồi, xin anh bình tĩnh.
- Nói, ai dạy cho cậu cách pha loại rượu này? Nói mau…- Anh quát
lên.
- Em…em không biết…em mới đến làm… Là quản lý dạy cho em…
- Cô ấy đang ở đâu? Tôi hỏi quản lý của cậu đang ở đâu.
- Ơ... quản lý của bọn em là đàn ông.
- Ai cũng được, tôi muốn gặp anh ta. Ngay lập tức...
- Có chuyện gì thế?- Có người thình lình hỏi.
Long quay lại, một người đàn ông trạc ngoài 30 tuổi, khá quen nhưng
anh không nhớ đã gặp ở đâu rồi.
- Thưa anh, anh này nằng nặc đòi gặp anh ạ!
Anh ta đưa mắt nhìn Long, rồi gật đầu:
- Mời anh theo tôi.
Long vội bước theo anh ta vào phòng làm việc. Ngồi xuống ghế rồi,
anh ta nhìn anh, hỏi:
- Anh có việc gì cần gặp tôi dữ vậy, anh Long?
- Anh biết tôi?- Anh ngạc nhiên hỏi lại.
- Đương nhiên tôi biết anh... Trước đây tôi làm phục vụ ở bên vũ
trường Hanecosi, anh có lẽ cũng chẳng bao giờ biết tôi là ai đâu.
Hồi đó hội đua xe của anh hay tụ tập ở đó.
- À, phải...- Long gật gù- Tôi có một việc quan trọng muốn hỏi
anh.
- Anh cứ nói.
- Tôi nghe nói cocktail Loveoneside là do anh dạy cho những nhân
viên ngoài kia. Tôi có thể hỏi công thức đó anh lấy ở đâu ra
không?
- Anh hỏi thế, tôi đoán anh có liên quan đến cô gái đó rồi, cô
Hoàng Dương ấy.
- Sao? Hoàng Dương?- Long cau mày- Người dạy cho anh pha rượu đó
tên là Hoàng Dương sao?
- Đúng vậy. Mặc dù tôi nghĩ là tên cô ấy không phải như thế vì có
lần tôi nghe quản lý gọi cô ấy bằng một cái tên khác, nhưng tôi
không nhớ.
- Cô ấy đang ở đâu, anh biết chứ?
Người quản lý của Shock lắc đầu.
- Không, cô ấy đã đi sau khi làm được ở chỗ này được chừng 1 tháng.
Chuyện rất dài, anh nên bình tĩnh nghe tôi kể.
Long gật đầu.
- Khoảng gần ba năm trước, một hôm người quản lý dẫn cô ấy đến chỗ
tôi, khi đó tôi đang là nhân viên pha rượu duy nhất của quán. Nghe
nói cô ấy được một người làm trong quán giới thiệu và bảo đảm, mà
người giới thiệu đó lại được một bàn tay lớn che chở nên cô ấy đã
được nhận vào.
Chúng tôi nhanh chóng thân thiết vì cô ấy pha rượu rất giỏi. Cô ấy
còn dạy cho tôi cách pha Loveoneside, sau này trở thành một loại
cocktail độc quyền mà chỉ ở quán này mới có. Làm được chừng một
tháng thì cô ấy bị thôi việc.
- Bị thôi việc?- Long nhấn mạnh từng từ- Tại sao?
- Quản lý của chúng tôi khi đó không giải thích gì nhiều. Nhưng tôi
biết lý do tại sao, vì cô ấy rất hay tâm sự với tôi. Có một người
đã dùng sự ảnh hưởng của mình để ép cô ấy và người giới thiệu cô ấy
vào làm thôi việc. Nghe nói sau đó người này còn khiến cho hai
người bọn họ không thể xin được việc gì nên phải bỏ đi nơi
khác.
- Thằng đó là ai?- Long không kiềm chế nổi nữa, anh hét lên.
- Anh nên bình tĩnh nghe tôi nói đã. Người này rất có thế lực ở
đây, nói thật là tôi cũng ngại phải đắc tội với hắn.
- Hắn là ai?- Anh gằn giọng.
- Chính là Nguyễn Văn Sơn, còn có biệt danh là Sơn “đầu gỗ”, con
trai duy nhất của gia đình buôn bán gỗ lớn nhất miền Nam và Tây
Nguyên. Hắn là chủ sòng bạc lớn nhất Tây Nguyên này, và dây dưa với
bọn giang hồ mấy tỉnh quanh đây.
- Tưởng ai, hóa ra là thằng lợn phì nộn ngu si ấy à?
Sơn “đầu gỗ” là cái tên mà anh chẳng xa lạ cho lắm. Trước đây hắn
từng có ý muốn tham gia vào hội chơi xe của anh, nhưng vì cái lý
lịch bẩn của hắn mà bị cả hội gạt ra. Hắn là một thằng ăn chơi
không thua gì các công tử Bạc Liêu xưa. Đời người ta có bao nhiêu
cái đáng tội thì hắn đều ham hố cả.
Hắn ham đánh bạc và từng bay sang tận Ma Cao để thỏa cái thú đen đỏ
của mình. Lần đi đó, hắn bị những tay bạc khét tiếng của Ma Cao lột
cho bằng sạch, đến nỗi khi cha mẹ hắn sang đón về thì hắn đang co
ro trong một nhà kho với một cái mảnh con con duy nhất trên người.
Sau vụ đó, hắn chỉ dám bành trướng và ra oai ở các sòng bạc ngầm
trong nước mà thôi.
Không chỉ mê đánh bạc, hắn còn mê gái. Năm 14 tuổi, hắn đã dính vào
một vụ hiếp dâm bạn học, mà nếu không nhờ tiền của cha mẹ hắn che
chở, hắn đã không thoát khỏi một vụ kiện tụng ra trò. Hắn thường
xuyên tới các nhà chứa bí mật và cũng chẳng bao giờ có một khẩu vị
nhất định. Nói chung là với đàn bà, cứ thấy thích là hắn phải có
bằng được. Hắn đã từng bị anh em trong hội cho một trận vì dám xớ
rớ đến Tú Linh. Nghĩ đến đây, anh tái mặt hỏi:
- Cái…gì?- Long lảo đảo đứng dậy, mắt anh đã đỏ vằn lên những tia
giận dữ. Anh nói hắn đã làm gì cô ấy?
- Cô ấy đã khóc và nói với tôi vào cái buổi sáng ngày hôm sau đó.
Cô ấy nói cô ấy không muốn sống nữa.
Cố kìm nén cơn giận, anh ngồi xuống. Anh sẽ hỏi tội Sơn “đầu gỗ”,
nhưng không phải lúc này.
- Anh nói tiếp đi.
- Sau đó hai ngày, Sơn “đầu gỗ” có đến tìm cô ấy khi cô ấy đang làm
việc ở quán. Hắn nói cô ấy hãy theo mình, nhưng lần này cô ấy đã
liệng cái ly vào mặt hắn và dùng dao dọa tự tử nếu hắn không cút
đi. Hôm sau thì cô ấy và người giới thiệu cô ấy bị đuổi việc. Tôi
còn nghe nói hắn cũng không cho một nơi nào nhận họ, để họ phải đến
cầu xin hắn.
- Vậy là anh không biết họ đi đâu?
- Rất tiếc là không.
- Người giới thiệu cho cô ấy là ai?
- Cô ta là một ca sĩ ở đây, nhưng tôi không biết tên thật của cô
ta. Chỉ biết nghệ danh của cô ta là Lys.
- Lys?
Biết không còn gì để hỏi nữa, anh lảo đảo đứng dậy, ra về mà quên
không cảm ơn lấy một tiếng. Nhưng vừa chạm tay vào cái nắm cửa, anh
nghe thấy người quản lý nói.
- Khoan đã, tuy tôi không biết gì hơn về cô Lys đó, nhưng tôi nghĩ
là có người biết.
- Ai?
- Chính là Sơn “đầu gỗ”. Cô gái tên Lys đó chính là tình nhân của
hắn. Có thể hắn biết.
- Cảm ơn...- Anh đáp khô khốc và nhanh chóng đi ra ngoài.
Long không biết mình đã về nhà bằng cách nào. Anh ngồi gần như chết
lặng trong bóng tối. Cảm giác đau nhói trong lồng ngực vẫn còn
nguyên vẹn. Nhi đã rời bỏ anh để sống đau khổ như vậy sao? Anh đâu
có biết cô đã phải chịu nhiều tổn thương như thế, nếu không anh đã
đi tìm cô ngay sau đêm đó. Anh đã phí hoài 15 tháng trong nhà giam,
lại lãng phí ngần ấy thời gian để lao đầu vào một cuộc chạy trốn,
để rồi giờ đây lòng anh tan nát khi nghe tin về cô.
4. Sơn «đầu gỗ» lại bắt đầu một đêm săn gái của mình trong «phố
hoa» nổi tiếng về những cô gái làng chơi, luôn đứng bên các sạp bán
hoa vẫy vẫy. Đó là một kiểu làm ăn trá hình. Khách vào mua hoa chủ
yếu là khách mê tìm của lạ, đã được người quen rỉ tai. Khi ưng một
cô gái nào, chỉ cần mua một cành hoa và ngã giá. Sau đó những cô
gái làng chơi thường dẫn khách đến chỗ ở của mình, thường là những
khu nhà trọ xập xệ quanh đó, xong cứ thế mà đi, cần thì đêm hôm sau
lại quay lại phố hoa.
Thấy hắn lướt đi chầm chậm, mắt nhìn láo liên, mấy cô nàng xung
quanh thích chí gọi hắn. Ai chứ hắn thì cô gái nào chẳng muốn. Hắn
cho tiền thì bộn lắm, chẳng bao giờ phải kì kèo.