-->
Long im lặng ngẫm nghĩ thế nảo rồi cúi người, bế bổng cô lên và đặt
cô ngồi lên mui chiếc xe bạc. Thảo Nhi ngượng quá định kêu lên
nhưng anh ta đã nhấc chân cô lên và kéo ống quần nghe cái “soạt”
một cách thô bạo. Thảo Nhi đau đến tái người đi, cô vội bám vào vai
anh ta cho khỏi ngã. Hải Long nhìn vết thương từ đầu gối cô kéo
xuống đến tận giữa ống đồng, cau mày:
- Cô nghĩ gì mà để mặc nó vậy?
- Chính bản thân anh còn không quan tâm đến mình cơ mà, trách tôi
làm gì.- Cô đáp lại sự quan tâm của anh ta bằng một thái độ còn hơn
là xẵng.
- Cô cho là chúng ta giống nhau à? Tôi để mặc cũng chẳng sao, nhưng
cô để mặc thế này sẽ có người đau lòng đấy.
- Có gì khác đâu. Anh không nghĩ là cũng sẽ có người lo lắng cho
anh không kém à ? Anh Khánh vì lo cho anh mà bất đắc dĩ mới đến tìm
tôi đấy.
- Bất đắc dĩ ư?- Long nhếch mép cười- Cô nghĩ đơn giản
thật...
- Ý anh là gì?
Long không đáp. Anh đi vào căn phòng phía trong, rồi mang ra một
chai nước lạnh và một hộp gì đó trông giống hộp cứu thương.
- Rửa vết thương đi, ở đây không có cồn, nước đá sẽ làm cô không
còn cảm giác đau nữa. Sau đó lấy bông và băng trong này quấn tạm
vào, tôi không có thuốc.
- Không cần mà, nếu đổ nước ra đây sẽ ướt chiếc xe và sàn
mất...
- Cô bướng bỉnh nhỉ... Có làm không hay để tôi làm, tôi mà làm sẽ
đau lắm đấy.
Thảo Nhi chưa nói gì thì anh ta đã nâng chân cô lên, rót nguyên
chai nước lạnh vào. Cái lạnh làm những dây thần kinh trên da giật
giật, cô khẽ rùng mình.
- Tôi tự làm được...- Cô giằng lấy bông từ tay anh ta và lau lau
quanh vết trầy xước. Sau đó cô cẩn thận dùng băng y tế quấn kín vết
thương.
Long lại đi từ trong ra với một chiếc ghế gấp.
- Tôi xong rồi. Cám ơn anh.
Không nói không rằng, anh ta tiến lại, nhấc cô lên một lần nữa bằng
đôi tay khỏe khoắn của mình rồi đặt cô vào chiếc ghế, nói :
- Bây giờ tôi bận rồi, cô làm ơn ngồi im đây không thì ra ngoài kia
kiếm chỗ nào mà ngồi.
- Tôi có thể đi được mà.- Cô đứng dậy nói.- Tôi quay ra đây không
bạn tôi sẽ đi tìm.
Thảo Nhi trở về chỗ Trang mà không hiểu tại sao Long có thể thay
đổi nhanh như thế? Lúc thì lạnh như một tảng băng, lúc thì nóng như
một núi lửa sắp phun trào, lúc thì thô bạo, lúc lại rất nhẹ nhàng
như một làn gió mát khiến người khác thấy yên tâm đến kì lạ.
Cô đã kể với Trang về Khánh, nhưng tuyệt nhiên không nói gì về
Long. Đầu tiên là vì cô cảm thấy khó chịu khi nói về anh ta, còn
sau đó cô cảm thấy anh ta không cần thiết phải xuất hiện trong
những cuộc buôn chuyện của hai đứa. Nếu chẳng may anh ta biết cô
nói xấu anh ta, kiểu gì anh ta cũng sẽ trừng mắt và nhắc lại câu :
«nhiều chuyện không phải là một thói quen tốt», cô ghét cái kiểu ăn
nói đó vì cho rằng như thế là anh ta đang coi thường cô. Trang có
hỏi về anh chàng đẹp trai mà cô đã nói chuyện trong gara ô tô
Nguyễn Vũ, nhưng cô chỉ nói là lần đầu gặp anh ta nên con bạn cũng
chẳng hỏi gì thêm.
Huy Khánh tháo cặp kính cận để trên bàn, day day sống mũi cho tỉnh
táo. Phòng Long vẫn im lặng. Tùng đã ở trong đó với cậu ta suốt 2
tiếng đồng hồ. Anh không biết Long đang có trò gì, nhưng việc hội
kiến với Tùng thì hẳn là rất quan trọng, vì hai người họ ít gặp
nhau. Tùng có cuộc sống khác biệt hoàn toàn với hai người, một cuộc
sống thực sự trong lành, không bia rượu, không đánh lộn, không có
những mối tình chớp nhoáng. Hắn luôn là một kẻ «trí thức mẫu mực»
như Long hay nhạo báng.
Hải Long, Khánh và Tùng là bộ ba nổi tiếng một thời. Hải Long là
một người cao ngạo, Huy Khánh hào hoa, còn Tùng thì học rất giỏi.
Hiện nay Tùng là một trong những luật sư trẻ có tiếng của miền Bắc
và đã có hẳn một văn phòng tư vấn luật lớn.
Trong phòng Long lúc này, Tùng đang ngồi im trên ghế. Long ngồi
trong một góc tối, tay mân mê chiếc vòng đeo cổ, chính xác là chiếc
nhẫn bạch kim được lồng vào sợi dây chuyền ấy. Thỉnh thoảng ba viên
kim cương nạm trên mặt của chiếc nhẫn gặp ánh sáng lại lóe lên.
Tùng không biết xuất xứ của chiếc nhẫn ấy, chỉ biết mỗi lần cầm nó
trên tay thì Long có vẻ như đang ở một thế giới hoàn toàn khác, thu
mình lại và lặng lẽ.
Một lúc sau, Tùng đứng dậy nói khẽ:
- Tao phải về đây. Việc của mày cứ để đấy tao giải quyết.
Lúc này Long mới ngẩng đầu lên, đôi mắt anh hình như hơi buồn. Anh
hờ hững đáp lại:
- Không cần đâu, mày cũng đâu rảnh rỗi gì. Tao cũng không muốn kéo
mày vào chuyện của tao.
- Vậy cũng được.- Tùng gật đầu miễn cưỡng- Mày vẫn phải cẩn thận
đấy nhé! Xưa nay hắn chưa ngán ai, tay chân giang hồ của hắn cũng
không phải những hạng tầm thường. Mà tao vẫn thắc mắc, tại sao mày
lại có hứng thú với chuyện này thế. Nó không giống mày tí
nào.
- Chỉ là một chút thích thú thôi.- Long nhổm dậy.- Tao làm vậy vì
tao thích thế. Mà có bao giờ tao thích cái gì phải có lý do
đâu.
- Nghe nói hội đua xe lại sắp đua à? Ở đâu vậy?
- Trường đua Ngư Long.
- Vậy à? Tao nhớ năm ngoái theo chúng mày lên Lang Biang mà sợ gần
chết.
- Đồ gan chuột nhắt. Thằng Khánh trông nó thế chứ gan nó còn to hơn
gan tao nhiều.
- Vâng.- Tùng ngửa cổ cười.- Tao thua chúng mày, được chưa? Thôi,
nghỉ sớm đi, ông chủ. Chúc cho cái cơ ngơi đầu tiên của mày sớm hái
ra tiền nhé!
Tùng ra ngoài, khép cửa lại và đi sang phòng Khánh.
- Xong rồi à?
- Ừ, xong rồi, tao ghé qua chút rồi về. Long ở đây cùng mày lâu
chưa?
- Cũng một thời gian rồi. Tao không thích nó lang thang ở những chỗ
khác, với một người như nó là rất nguy hiểm.
- Vì thái độ của nó như vậy chỉ có thể là bị tác động từ một cô
gái. Hay chính là người đã cứu nó lần vừa rồi?
Huy Khánh suy nghĩ hồi lâu rồi nói bằng thái độ nghiêm túc:
- Tao không biết chuyện gì, nhưng tao sẽ không để cô bé ấy thuộc về
nó. Nó sẽ làm khổ cô ấy.
- Vì sao?
- Vì cả mày và tao đều thừa hiểu là không bao giờ Long quên được
Linh cũng như My Vân mà.
- Hay là vì mày cũng có tình cảm với cô bé ấy? Linh trong lòng nó
là một vết thương nhức nhối, nó dằn vặt nó, nhưng không phải là
người có thể đem trái tim nó xuống mộ cùng. My Vân lại càng không
thể níu giữ được trái tim nó, huống hồ cô ta chính là người đã bỏ
rơi nó khi nó cần cô ta nhất.
- Nhưng cô bé này lại chẳng có gì nổi bật có thể khiến cho nó phải
thay đổi cả.
- Mày có vẻ hiểu cô ta nhỉ? Đúng là mày cũng đang có tình cảm với
người này rồi. Không phải mày muốn thay đổi khẩu vị đấy chứ? Vì so
với Long, tiêu chuẩn mày yêu cầu còn cao hơn cơ mà.
- Tao không rõ, chỉ là không thể không nghĩ đến cô ấy. Một cô bé
bình thường nhưng lại vô cùng thú vị và tràn đầy sức sống.
- Nếu cả mày và Long cùng yêu cô ta thì sao?
- Tao không tin Long thích Thảo Nhi.
- Nghe có vẻ thú vị đấy. Mong là hai đứa mày đừng có vì một cô gái
mà mất tình cảm anh em.
- Mà Long gọi mày đến có chuyện gì thế?- Khánh chuyển chủ đề.
- À, nó muốn kinh doanh.
- Hả?- Huy Khánh trố mắt ngạc nhiên.- Nó mà cũng có ngày ra mặt làm
ăn cơ à?
- Thì chơi dài mãi đâu được. Rồi có ngày nó cũng phải đi cày mà
nuôi vợ con chứ. Thấy nó nghiêm túc nên tao không dám gàn. Thế nên
tao mới nghĩ có cô gái nào đó khiến nó thay đổi như thế.
Tùng không nán lại chỗ Huy Khánh quá lâu. Khánh rõ ràng bị những
lời của Tùng tác động. Trước đây anh vẫn luôn cho rằng mình chỉ
nhất thời bị cá tính của Nhi thu hút, nhưng khi Tùng nói rằng Long
đang thay đổi vì một cô gái nào đó, anh lại thấy sợ và lòng ích kỉ
tự nhiên trỗi dậy. Anh không muốn cô thuộc về một người nào khác.
Hình như đó không còn là sự thích thú đơn thuần nữa, chưa bao giờ
anh thấy mình thế này, chưa bao giờ anh lại mong gặp lại một cô gái
nào đó nhiều như Thảo Nhi. Chưa bao giờ anh lấy hết lý do này đến
lý do khác để chủ động đến tìm người con gái nào. Cũng chưa bao giờ
anh lại lo lắng rằng một ngày anh và Long cùng thích một cô gái, vì
nếu có thể, thì anh sẵn sàng nhường cho Long. Anh biết Long tính
hiếu thắng, muốn có gì là phải có cho bằng được, nhưng anh không
muốn nhường Thảo Nhi. Không chỉ vì yêu, mà còn vì không muốn người
như cô bé bị tổn thương.
------------------------------------------
Cuối cùng cũng đến ngày mà lớp của Thảo Nhi đi du lịch. Địa điểm đi
chơi lần này sẽ là khu du lịch Cát Bà nên ai cũng háo hức, trừ Thảo
Nhi. Cô đã quá quen với hòn đảo luôn đầy sóng và gió ấy rồi, vì đó
là quê ngoại của cô. Cái chính sách của Trang Anh cuối cùng đã được
bãi bỏ vì chỉ có một nửa số thành viên trong lớp là mời được người
đi cùng. Trang Chim Lợn nhân cơ hội này đã mời được anh chàng Dark
gì đó đi cùng. Anh ta thậm chí còn rất hào hứng với chuyến đi và
còn hứa sẽ tài trợ cho quỹ của lớp một khoản kha khá để ăn chơi xả
láng.
Thảo Nhi đã nghĩ đến việc sẽ mời Khánh đi cùng trước khi cái luật
quái ác kia được hủy bỏ, nhưng tuyệt nhiên trong suốt hai tuần qua,
từ cái ngày cuối cùng uống cafe ở Silver Building đến giờ, Huy
Khánh dường như bốc hơi hoàn toàn, anh không còn đến tìm cô nữa. Số
điện thoại của anh cô cũng vô tình xóa mất sau khi anh đưa Long rời
khỏi phòng trọ của cô lần trước. Anh chắc cũng chẳng lưu số của cô,
hoặc có lẽ anh cũng không có gì để lưu tâm nữa. Mỗi lần đi trên
đường, cô đều chú ý để tìm chiếc xe vàng cam kiểu cách, nhưng không
bao giờ dù chỉ là vô tình, cô thấy nó lướt qua. Cũng có thể anh
đang lo chuẩn bị cho cuộc đua thì sao? Cô muốn đến phòng khám tìm
anh, nhưng nếu tất cả không như cô nghĩ thì người ta sẽ nhìn cô ra
sao? Nếu đơn giản chỉ là anh không thích gặp cô thì cô sẽ rất vô
duyên sao?
Chuyến đi lần này, cả lớp sẽ ở nhà dì Huyền, dì ruột của cô đang
kinh doanh nhà nghỉ ở Cát Bà. Khu nhà nghỉ của dì không rộng lắm, ở
gần biển, sạch sẽ và dễ chịu. Ngoài dì ra thì trong nhà còn 5 người
làm nữa và cô đều quen họ cả. Có ba nhân viên dọn phòng, một nhân
viên lễ tân và anh Công là người hay lượn lờ ngoài bến tàu để chào
mời khách, chăm sóc cây cảnh và lái xe.
Sau khi nói chuyện cùng dì, Thảo Nhi đưa các bạn lên nhận phòng và
chuẩn bị giúp dì làm bữa trưa cho lớp. Lũ bạn ào ngay ra phố chơi.
Cô chợt nhớ là hôm nay không thấy anh chàng nào đi cùng Trang Chim
Lợn. Hay gã Dark kia đã cho nó leo cây? Có điều là sao cô vẫn thấy
nó vui vẻ, thậm chí còn là đứa đầu tiên biến mất khỏi nhà nghỉ khi
vừa đến đây. Mãi sau bữa trưa, khi mọi người trở về phòng nghỉ
ngơi, cô mới bắt chuyện được với con bạn.
- Anh bạn mày bận không đi được à?
- Đâu có.- Nó lắc đầu ráo hoảnh- Anh ấy đang ở trên đảo này rồi
mà.
- Sao tao không thấy anh ta đi cùng lớp mình?
- Anh ấy đi cùng hội bạn đến đây từ trước rồi. Chiều nay anh ấy sẽ
đi chơi cùng lớp mình.
- Mày gặp anh ta rồi à?
- Ừ, hồi nãy đến là tao đi tìm anh ấy ngay mà.
- Trông anh ta thế nào?
- Hết sảy... Mày cứ gặp mới biết được.
- Có vẻ như mày say nắng thằng cha đó rồi.- Cô khoác chiếc áo chống
nắng lên, tủm tỉm.
- Đi đâu thế? Tao đi với.
- Ở đây mà ngủ trưa đi, tao đi thuê tàu để chiều ra vịnh chơi. Lát
về tao sẽ gọi. Nhắn anh chàng của mày đến sớm nhé, muộn là cho ở
nhà đấy.
Cô nói câu cuối cùng rồi đi ra ngoài.
Nắng tháng tư ở đảo thực sự gay gắt. Thảo Nhi bước vội trên con phố
vắng, đôi mắt nheo lại. Dì Huyền dặn cô tìm thuê tàu của bác
Trương. Trước đây bác lái tàu cho chú Lãm, chồng dì, sau đó nhờ sự
giúp đỡ của chú mà bác mua được tàu riêng để chở khách du lịch đi
thăm biển.
Đang bước nhanh trên phố, một chiếc xe màu hồng vượt qua cô, rồi
đột nhiên nó đi chậm lại và lùi đến chỗ cô. Chiếc xe thật đẹp và
trang nhã. Cửa kính hạ xuống, nhưng lần này lái xe lại là một cô
gái, một cô gái tóc nhuộm đỏ, đeo kính màu ánh tím, mặc chiếc áo
đen sát nách cổ lọ. Nhoẻn miệng cười với cô, chị nói:
- Em có phải là người sống ở đây không? Chị muốn hỏi đường.
- Chị muốn tìm chỗ nào ạ?
Cô gái đưa cho cô một tờ giấy, trên ghi một dòng địa chỉ. Thảo Nhi
chỉ về phía trước, nói :
- Chị đi về phía trước khoảng 100m, sau đó rẽ trái. Đi hết phố ấy,
đến một ngã tư thì rẽ sang trái tiếp, lên dốc. Chắc ngôi nhà này ở
cuối cái dốc ấy.
- Chị loanh quanh ở đây cả buổi mà tìm mãi không ra. Cảm ơn em
nha.
Chiếc xe lại phóng vọt đi. Cô đứng ngẩn ra mãi mới đi tiếp.
Chiều, cô gọi điện về cho anh Công bảo đưa cả lớp ra bến tàu rồi
đứng bàn lịch trình với anh lái tàu. Đột nhiên, một bàn tay đập bộp
vào vai cô và có tiếng của Trang :
- Này, có người muốn làm quen với mày đây.
Cô quay lại, nhưng rồi cô lặng ngắt, nụ cười vụt tắt trên môi khi
thấy người đứng sau lưng con bạn. Cái anh chàng cao lớn, lịch lãm,
cuốn hút đó đâu phải ai xa lạ, chính là Khánh.
- Không làm em bất ngờ chứ?
Cô bối rối trước anh. Có nằm mơ cô cũng không tin rằng Khánh, người
mà cô ngày đêm nghĩ đến lại xuất hiện trước mặt cô trong hoàn cảnh
này. Nhưng anh đứng đó, cùng Trang, không lẽ anh chính là Dark mà
Trang hay nhắc đến?
- Hai người quen nhau à?- Trang có vẻ ngạc nhiên.
- Dĩ nhiên là không rồi.- Thảo Nhi lắc đầu đáp, nhưng cô không dám
nhìn vào mắt Huy Khánh.
- Đây là anh Khánh. Còn đây là Nhi, bạn thân của em.- Trang giới
thiệu.
- Chào anh.- Cô ngoan cố tỏ ra xa lạ với Khánh, mặc dù hai hàng
lông mày của anh càng lúc càng chau lại khó hiểu.
- Chào em.- Cuối cùng Huy Khánh đành phải chấp nhận cái cảnh trớ
trêu này.
- Thôi hai người lên tàu đi.- Cô quay đi, tim suýt rớt ra ngoài khi
nghe thấy giọng ấm áp của anh, cái âm thanh mà cô luôn mong ngóng
suốt hai tuần qua. Cô rướn cổ giục mọi người nhanh chóng lên
tàu.
Trên đường ra đảo Khỉ, đầu óc Thảo Nhi quay cuồng và không tập
trung được. Cô trốn ra ngoài khoang tàu hóng gió, nhưng cái chính
là để không phải chấp nhận cái cảnh nhìn Khánh như một người xa
lạ.
- Em biết bơi chứ?- Tiếng anh ở phía sau làm cô giật bắn.
Cô quay lại lúng túng:
- Anh không ở trong đó nói chuyện với mọi người sao?
Đưa lon nước cho cô, anh quay lưng dựa vào lan can đáp:
- Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh. Em biết bơi chứ?
- Em nghĩ đó chỉ là một câu bắt chuyện, chứ không phải câu hỏi cần
thiết phải trả lời.- Cô quay sang nhìn cặp kính xanh đen của anh và
không biết ánh mắt anh lúc này thế nào?
- Đúng là người ta hay hỏi như thế để vào chuyện, nhưng anh hỏi vì
anh quan tâm đến người con gái anh yêu quý.
Thảo Nhi đỏ mặt quay đi. Cô lảng sang chuyện khác:
- Em rất bất ngờ khi anh chính là người mà Trang hay nhắc. Tại sao
ngay từ đầu biết bọn em là bạn cùng lớp mà anh không nói với
em.
- Vì anh không thích.
Nhi cau mày vì câu trả lời không mấy thân thiện của anh. Khánh
cười:
- Có lẽ em chỉ chấp nhận cái kiểu nói ngang này khi nó xuất phát từ
Long thôi đúng không? Anh không muốn nói nhiều về mối quan hệ với
bạn em. Anh chỉ muốn em biết một điều, anh nhận lời bạn em là vì
em.
- Vậy còn cuộc đua xe của các anh?
- 4h chiều mai mới đua.
- Không lẽ cuộc đua được tổ chức ở đây sao?
- Đúng vậy. Cát Bà chính là trường đua xe Ngư Long nổi tiếng của
dân đua xe hơi.
- Thế thì anh đến đây không phải vì em, cũng không phải vì Trang,
đơn giản vì cuộc đua mà thôi.
- Em không tin những lời anh nói à?
Cô chưa kịp đáp thì có tiếng Trang reo lên từ phía sau:
- Đến đảo rồi. Bãi biển ở đây đẹp quá! Hai người ở ngoài này
à?
- Bảo mọi người chuẩn bị lên đảo nhé!- Cô cười.
Trang đi vào thông báo cho mọi người, Huy Khánh tiếp:
- Lần này Long cũng đến đây.
- Em biết. Em có gặp anh ấy trong gara ô tô khi anh ấy đang xem xét
kĩ thuật của Silver Wings. Anh ấy là giám sát kĩ thuật của chiếc xe
đó à? Mà gara đó là của anh phải không?
- Đúng vậy. Em đến đó và gặp nó à? Nhưng anh đâu có nói cho Trang
biết địa chỉ của xưởng xe đó.
- Chỉ là tình cờ bọn em đem xe của chị nó đến chỗ đó sửa thôi. Lúc
đó em đâu có biết, anh ấy cũng không nói gì.
Câu chuyện của cả hai bị ngắt quãng giữa chừng vì tàu bắt đầu cập
bờ. Cả bọn trở về từ vịnh Lan Hạ lúc chiều tà, mặt trời khuất bóng
và không khí đã dịu đi nhiều. Khánh tạm biệt mọi người để trở về
khách sạn và hẹn sẽ quay lại sau bữa tối.
7. Về đến nhà nghỉ, mọi người rủ nhau ra biển tắm, chỉ có Thảo Nhi
là ở lại cùng dì Huyền sắp bữa tối cho mọi người. Làm xong cơm tối,
cô quyết định đi dạo trước khi mọi người về đông đủ. Đã một năm rồi
cô không về đây nên mọi thứ có vẻ đổi khác đi rất nhiều. Một con
đường nhựa mới mở xẻ ngang qua núi, chạy tít sang phía bãi tắm bên
kia. Tò mò, cô đi mãi theo con đường mới đó.
Đang bước đi, một tiếng còi ô tô làm cô phải giật thót. Quay đầu
lại, cô nhận ra chiếc xe Silver Wings và ngồi sau tay lái không
phải ai khác chính là Long. Hôm nay mui xe đã được hạ xuống. Nhận
ra cô, Long cho xe tấp vào lề đường và dừng hẳn lại.
- Muốn đi dạo chứ?
Cô nhìn anh, lắc đầu:
- Không, em trở về ngay đây thôi.
- Nếu Huy Khánh mời cô thì cô có đi không? Tôi đang chạy thử xe
trước cuộc đua. Nếu cô không thích thì thôi. Tôi hơi bất ngờ khi
thấy cô ở đây, mà những việc làm tôi bất ngờ không nhiều đâu.
Cô khẽ cười và mở cửa xe ngồi vào. Long không nói gì nữa, anh nhấn
ga phóng đi. Cô quay sang nhìn anh, lúc này vẫn đang chăm chăm nhìn
thẳng về phía trước. Lâu lắm rồi từ sau hôm anh ở phòng của cô, bây
giờ cô mới lại nhìn kĩ gương mặt anh. Vẫn gương mặt lạnh lùng, kiêu
ngạo và đầy hấp dẫn y như lần đầu hai người gặp nhau. Hình như ngay
cả khi gặp nguy hiểm, gương mặt ấy vẫn không bộc lộ bất kì sự yếu
đuối nào. Thảo Nhi không còn cảm thấy sợ Long như những lần trước
nữa, thay vào đó là một sự cảm thông. Mỗi người đều có một vết
thương sâu thẳm trong tâm hồn, Long là người phải chịu hơn một vết
thương. Những nét cục cằn, dửng dưng trên gương mặt không thể che
được nỗi đau buồn đến u uất của anh. Long có lẽ đã bị thương rất
nhiều, nhiều đến nỗi tình cảm của anh ta dường như bị chai sạn,
nhiều đến nỗi như Khánh nói, anh thay đổi mọi thứ như chạy trốn
những nỗi đau đó.
- Tại sao cô lại ở đây?
- Em đến đây du lịch cùng lớp. Mọi người đang tắm nên em tranh thủ
đi dạo chút.- Cô quay mặt nhìn ra biển.
- Cô thấy nơi này thế nào?
- Giờ em mới biết ở đây có một trường đua xe nổi tiếng như thế. À
quên, chắc anh không biết đây là quê ngoại em nhỉ? Em cũng ít khi
về đây lắm.
- Chúng ta sắp đi vào con đường đua đó.
- Công việc của anh là giám sát kĩ thuật cho xe hơi thể thao à? Tại
sao anh lại chọn nó?
- Vì đơn giản một người yêu xe thực thụ phải hiểu được mọi thứ liên
quan đến xe.
- Vậy anh có thích đua xe không?
- Tại sao cô cứ hỏi những câu vô nghĩa như vậy?- Anh hỏi lại.
- Vì thấy anh với anh Khánh có nhiều sở thích giống nhau.
- Cô hiểu rõ về nó vậy sao?
- Thực ra thì không. Nhưng cũng biết một vài thứ, ví dụ như hai anh
đều thích xe này, đều thích chơi bóng rổ nữa...
Long không nói gì thêm nữa, anh dừng xe và thắt dây an toàn cho cô
rồi mới tiếp :
- Nếu cô sợ thì cứ nhắm mắt lại.
Thảo Nhi lờ mờ đoán ra anh định làm gì, nhưng cô sợ đến độ không
kịp lên tiếng phản đối. Mui xe được kéo lên và cái mà cô cảm nhận
được ngay sau đó là một cái giật mạnh khiến cô bị ép chặt vào thành
ghế. Chiếc xe chồm lên và phóng vọt đi. Cô hét lên. Con đường lúc
này không còn men theo bờ biển nữa mà đã đi cắt vào bên trong,
xuyên qua vườn quốc gia Cát Bà. Mỗi lần đến khúc cua, cảm tưởng
chiếc xe lao ngay vào vách núi dựng đứng hoặc những thanh chắn ven
đường, cô lại nhắm chặt mắt và la hét. Thỉnh thoảng cô đưa mắt cầu
cứu Long như muốn anh ta dừng lại nhưng Long vẫn mặc nhiên nhìn
thẳng về phía trước với một sự tập trung cao độ. Cô hét lên:
- Dừng lại mau. Hãy cho tôi xuống. Cứu tôi với.
Nhưng hình như tiếng hét của cô không lọt vào tai anh. Tiếng gió,
tiếng động cơ xe, tiếng bánh xe nghiến chặt xuống lòng đường át
hoàn toàn tiếng hét của cô. Đi hết đường núi, chiếc xe lại đi ra
con đường ven biển. Đây là một đoạn đường nguy hiểm, các lái xe
được yêu cầu giảm tốc độ khi qua đây, nhưng chẳng có dấu hiệu nào
chứng tỏ Long đã giảm tốc độ cả. Nhi tiếp tục la hét, cầu xin, thậm
chí cô bắt đầu khóc nhưng Long vẫn hoàn toàn dửng dưng không để
tâm. Cuối cùng, kim đồng hồ cũng giảm dần rồi chiếc xe dừng lại. Hạ
mui xe xuống cho gió lùa qua, Long đưa cho cô chiếc khăn tay.
Thảo Nhi khóc òa lên vì sợ hãi. Đúng lúc đó có tiếng con gái ở phía
sau làm cả anh và cô phải quay lại.
- Hải Long đúng là Hải Long, ngay cả khi chở người đẹp bên cạnh mà
anh vẫn liều mạng như thường. Anh không thấy là anh đã làm cô bé dễ
thương này khóc đấy à?
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Một người xuất hiện ngay cạnh cửa chỗ Thảo Nhi. Cô ngước mắt nhìn
và nhận ngay ra chị con gái hỏi đường mình hồi trưa. Lúc này chị
mặc một bộ đồ màu trắng trông rất dễ thương.
- Anh có cần lái xe như thế không? Như vậy là rất nguy hiểm, đó
không phải phong cách của anh.
- Chẳng phải do cô sao?- Long nhếch mép cười hỏi lại.
- Tại tôi thấy anh tăng tốc nên tôi cũng phấn khích quá, muốn thử
anh chơi, không ngờ anh lại đua thật.
- Stylish Girl của cô vẫn sung sức lắm.
Thảo Nhi ngoảnh lại phía sau. Thì ra chiếc xe cô gặp lúc trưa chính
là chiếc xe nổi tiếng thứ hai sau Windy. Khánh từng nói chủ nhân
của chiếc xe này rất thú vị, thì ra đúng là như vậy. Một cô gái trẻ
đầy cá tính, lại mang một vẻ ngông không thua gì Long cả. Vừa rồi,
qua gương chiếu hậu, Long nhận ra nó đang đuổi theo mình nên đã
tăng tốc và đua ngầm với chiếc xe này. Cô gái trẻ tiếp:
- Mà Silver Wings hình như chạy không tốt như năm ngoái đúng không?
Tăng tốc quá chậm, phanh cũng không tốt lắm. Tôi vẫn thích Windy
hơn, nhưng tiếc là lần này nó vắng mặt.
- Cô về khách sạn trước đi, tôi đưa cô bé này về đã.
- Không cần đâu.- Thảo Nhi mở cửa xe và bước xuống- Tôi sẽ tự về
nhà. Tôi nghĩ là tôi không thể ngồi cùng anh trên chiếc xe đó thêm
một phút giây nào nữa.
- Từ đây về đó cô biết bao xa không?- Anh cười nhạt.
- Tôi không quan tâm. Thà thế còn hơn đi chung với anh.
- Thì ra anh ép người ta đua xe à? Như thế là không tốt đâu.- Chị
con gái bật cười- Thôi anh cứ về trước đi, tôi sẽ giúp anh đưa cô
bé dễ thương này về.
Long nhìn Thảo Nhi, ánh mắt có chút hối hận, nhưng rồi anh mím môi
và phóng vù đi. Chị con gái quay trở về xe, nổ máy và đánh lên chỗ
cô.
- Lên xe đi em, chị sẽ đưa em về.
Thấy cô còn ngần ngừ, chị tiếp :
- Chị đã hứa với anh Long mà không giữ lời thì không xong với anh
ấy đâu. Vả lại, coi như chị trả công em đã chỉ đường cho chị hồi
trưa.
Thảo Nhi ngồi lên xe ngay ngắn rồi, quay sang nói:
- Em tưởng chị không nhớ ra chứ?
- Không, chị nhận ra em ngay mà. Chị là Tú Linh, còn em?
- Em tên Nhi ạ.
- Yến Nhi?
- Dạ không, Thảo Nhi ạ.
- Cái tên nghe hay quá!
- Tại sao chị thích đua xe? Con gái không hợp với những môn thể
thao mạo hiểm này mà.
- Vì chị thích, vẫn có ngoại lệ mà em. Tại sao em lại ngồi xe với
anh Long vậy? Hai người quen nhau à? Sao chị chưa gặp em bao giờ
nhỉ?
- Chị nói Silver Wings là xe của anh Phong sao?
- Anh Phong là ai?- Tú Linh tở vẻ không hiểu.
- Ý em là anh Long ấy. Xe đó của anh ta ạ ?
- Tất nhiên. Chẳng lẽ quen anh ấy mà em không biết Silver Wings là
xe của anh ấy sao?- Tú Linh cảm thấy hơi buồn cười.
- Em tưởng anh ấy là giám sát kĩ thuật của xe đó hay một nghề gì
đại loại như thế?- Cô nhún vai.
- Dĩ nhiên là không rồi.
- Như vậy là ngày mai cả anh ta và anh Khánh đều đua ạ?
- Em biết cả anh Khánh cơ à? Đặc biệt nhỉ? Thế mà bọn chị lại chẳng
ai biết em cả. À, nghe nói lần trước anh Khánh dẫn một cô bé lạ mặt
đến đại bản doanh của hội đua xe, cô bé đó không phải là em đấy
chứ?
Nhi chỉ khẽ gật đầu. Cô còn chưa hết shock với cái tin Long chính
là chủ của chiếc xe đình đám Silver Wings.
- Suy nghĩ gì mà ngẩn ra thế em? Chị nghĩ em phải có gì đó thật đặc
biệt vì anh Long có vẻ quan tâm đến em lắm mà.
- Không đâu chị. Em và anh ấy chỉ quen sơ sơ thôi. Con người anh ta
đâu có quan tâm ai ngoài bản thân anh ta đâu chứ ạ.
- Sơ sơ à?- Tú Linh vẫn có vẻ kinh ngạc- Thực sự là chỉ thế thôi
sao? Đúng là em chưa hiểu gì về anh Long, đúng không?
- Thực ra em không thích anh ta nên cũng không cần hiểu. Con người
anh ta rất đáng chán ghét, sống không mục đích hay hoài bão mà chỉ
mải mê với những thú vui phù phiếm.
- Em đang ám chỉ cả chị đấy à?- Tú Linh tủm tỉm cười.
- Không ạ, em không có ý nói chị đâu. Chị thật sự rất đáng mến mà.-
Cô vội thanh minh.
- Người không hiểu gì về anh Long như em mà gần anh ấy được thì quả
thật lạ.- Tú Linh chắt lưỡi.- Riêng cái việc chở em trên chiếc xe
con cưng của anh ấy đã làm chị ngạc nhiên lắm rồi. Xưa nay, anh
Long nổi tiếng là một người có trái tim lạnh. Dù một cô gái có đẹp
đến độ nào đi chăng nữa, dù cả thế giới có nhìn cô ta đầy khao khát
thì với anh Long cũng chỉ như bất kì người nào khác. Rất nhiều cô
gái đã phát điên lên bởi ánh mắt hờ hững vô cảm đó.
- Anh ta ngoài việc đua xe và đi gây phiền hà cho người khác thì
chắc chẳng biết làm gì hơn đâu.
- Đó chỉ là cách nhìn phiến diện của em thôi. Chứ chị thấy con
người anh ấy quả thật rất dễ thương, chỉ là người ta không hiểu anh
ấy nên mới nghĩ vậy. Mà em là người ở đây à?
- Dạ quê ngoại em ở đây. Em đến đây du lịch cùng lớp. Em đang học ở
Hà Nội ạ.
- Hay quá!- Tú Linh reo lên- Về Hà Nội chị nhất định sẽ tìm và rủ
em đi chơi nhé. Đọc cho chị số phone của em đi.
Cô đọc số.
- Ngồi xe với anh Long sợ lắm đúng không?- Vừa lưu số Linh vừa hỏi
tiếp.
- Dạ.
- Anh ấy vẫn đua như thế đấy. Liều lĩnh nhưng nói thật là cái phong
cách của anh ấy làm mấy cô gái đổ rầm rầm.
- Chị rất thích anh ấy đúng không?
- Không, chỉ là yêu quý và ngưỡng mộ thôi. Ai mà chẳng thích có một
anh bạn trai mà ra đường thấy gái đẹp không thèm liếc lấy một cái.
Anh Long là người như thế đấy. Nhưng chị chỉ đổi với anh ấy như bạn
bè thôi. Cũng có khối cô ghen tức khi thấy chị đi cùng anh ấy và
anh Khánh. Em rồi sẽ quen với chuyện đó. Chiều mai bọn chị đua, em
đến xem nhé!
- Dạ không được ạ. Trưa mai bọn em về rồi. Về Hà Nội rồi chị em
mình gặp nhau sau cũng được mà. Chị dừng ở đầu phố này được rồi
ạ.
- Đến rồi à?
- Vâng.- Cô mở cửa và bước xuống xe- Cảm ơn chị đã đưa em về.
- Đừng ngại, đã là bạn của anh Long, anh Khánh thì cũng là bạn của
chị mà. Em về nhé. Hẹn gặp lại.
Tú Linh vẫy tay và phóng xe đi thẳng. Khi chiếc xe đi khuất rồi,
Thảo Nhi mới thong thả trở về nhà dì Huyền.
8. Từ lúc nhìn thấy Huy Khánh trên đảo này, đầu óc cô lúc nào cũng
không tập trung vào việc gì được. Lúc nào cô cũng nghĩ đến anh,
mong gặp anh hoặc chỉ cần nhìn thấy anh là đủ. Cô mong sao trời
nhanh tối để gặp Huy Khánh vì tối nay lớp cô sẽ có buổi giao lưu
ngoài bãi biển.
Buổi tối, bãi biển đông nghẹt người. Nhưng lớp của Thảo Nhi vẫn tìm
được chỗ ngon lành để tổ chức giao lưu. Nói một cách thẳng thắn thì
Khánh là người nổi bật nhất trong đám con trai đi cùng lớp cô lần
này. Anh mang cái dáng vẻ của một anh chàng công tử Hà thành chính
gốc, đẹp trai, thư sinh, lịch lãm, nụ cười ấm áp chết người. Mấy cô
nàng còn độc thân trong lớp biết anh không phải bạn trai của Trang
thì ai cũng cố bắt chuyện và làm anh chú ý. Cũng chẳng có gì lạ vì
Khánh đạt được mọi tiêu chuẩn của một chàng trai hình mẫu mà cô gái
nào cũng mơ đến. Thảo Nhi không thể phủ nhận rằng chính cô cũng bị
anh thu hút đến cỡ nào.
Nhìn Huy Khánh ngồi đàn hát trước con mắt thán phục của các cô bạn,
Thảo Nhi thấy có gì đó không vui. Cô không muốn những người con gái
khác nhìn anh như thế? Cô ghen chăng? Anh ngồi cạnh Trang, đối diện
với cô nên ngoài nhìn nhau, hai người không trao đổi với nhau được
câu nào đến tận lúc cả bọn chia tay để đi lẻ. Trang và một vài
người nữa rủ Khánh và Nhi đi uống nước, nhưng cô từ chối. Cô không
chịu được cái cảnh cứ phải nhìn Huy Khánh và không thể nói chuyện
tự nhiên với anh trước mặt bọn bạn, đặc biệt là Trang được.
Về đến phòng, Thảo Nhi đi tắm rồi leo lên giường nằm đọc mấy cuốn
truyện tranh mà Lâm- thằng con cả của dì Huyền và bằng tuổi cô để
lại cả đống trong phòng nó. Đọc được một chốc thì cô ngủ quên, đến
tận khi có tiếng chuông báo tin nhắn cô mới tỉnh dậy. Là một số lạ
nhưng khi đọc nội dung cô biết ngay là Huy Khánh: «Nếu em chưa ngủ
thì ra bãi biển đi, chỗ chúng ta ngồi lúc nãy ấy. Anh đang ở đó.
Anh muốn nói chuyện với em, đi một mình nhé!»
Nhắn một tin nhắn trả lời đồng ý, cô đi ngay ra bãi biển. Cô không
muốn dối lòng, rằng chính cô cũng mong gặp anh muốn chết đi
được.
Thảo Nhi đến chỗ hẹn thì thấy Khánh đang đứng quay mặt ra biển. Cô
đứng phía sau anh, lặng im ngắm nhìn phải đến 2 phút, cho đến khi
anh quay lại:
- Sao em đến mà không lên tiếng?
Cô không trả lời mà hỏi lại bằng một giọng trêu đùa:
- Anh bị bọn bạn em bỏ rơi rồi à?
- Anh đã chào họ và ra về trước.
- Vậy sao anh còn hẹn em ra đây? Anh nên về nghỉ để ngày mai còn
đua chứ?
- Em hỏi tại sao anh nói về nghỉ mà còn hẹn em ở đây à?- Huy Khánh
quay sang nhìn cô, ánh mắt có vẻ bực bội.- Em đang đùa anh hay thực
sự không hiểu đấy?
- Em đùa chuyện gì ạ?- Cô hơi sợ ánh mắt của anh lúc này.
- Chiều nay em gặp Long à? Anh có nghe Tú Linh kể lại. Hai người đã
nói chuyện gì vậy? Anh tưởng em không thích nói chuyện với cậu
ta?
- Cũng chẳng có gì. Bọn em tình cờ gặp nhau mà. Nhưng sao anh lại
hỏi vậy?
- Vì anh không thích em nói chuyện với bất kì gã nào khác. Cứ nghĩ
đến em đã đi dạo cùng nó chiều nay mà anh thấy trong người khó chịu
không thể chịu được rồi, em có hiểu điều đó không?- Khánh siết lấy
vai cô và nói như hét làm cô phải run lên.
- Anh bị làm sao thế? Anh làm em thấy sợ đấy.
- Anh yêu em, Thảo Nhi. Anh thật sự không tài nào lý giải được tình
cảm của anh từ phút đầu gặp em, nhưng chính người bạn thân của anh
đã chỉ cho anh thấy em ở đâu trong trái tim anh.- Anh đột ngột kéo
cô lại gần và ôm ghì lấy cô.
Thảo Nhi xúc động suýt bật khóc. Hình như cô mong đợi nghe câu nói
này lâu lắm rồi. Thấy cô run lên trong vòng tay mình, Khánh vội
buông tay, kinh hoảng hỏi:
- Sao người em lại run thế? Anh xin lỗi, chỉ vì anh quá bối rối mà
thôi.
- Không phải đâu.- Cô bối rối quay mặt ra phía biển để che đi sự
ngượng ngùng của mình.
- Em hãy suy nghĩ về những lời anh nói nhé! Anh thật lòng quan tâm
đến em. Ngày mai mình gặp lại, em hãy cho anh một câu trả lời
nhé!
Cô gật đầu. Anh tiếp:
- Vậy thôi, em về nghỉ sớm đi. - Vậy em về đây. Anh cũng nghỉ sớm
đi nhé! Nhất định là phải về đích an toàn đấy. Không cần đưa em về
đâu.
Khánh mỉm cười rồi bất ngờ hôn lên trán cô và nói khẽ:
- Chúc em ngủ ngon. Anh rất hy vọng sau này luôn được chúc em ngủ
ngon như vậy.
Đi được vài bước anh quay lại nói:
- À mà ngày mai chắc anh không đến đi chơi cùng bọn em được rồi. Có
lẽ sáng mai phải chạy thử xe nữa.- Anh vỗ trán như chợt nhớ ra.-
Vậy câu trả lời của em để đến khi về Hà Nội hãy trả lời anh
nhé!
Cô gật đầu cười. Anh cũng cười. Cả hai đều đang vui trong lòng mà
không biết rằng chính lời đề nghị định mệnh đó đã làm cả hai rẽ
sang hai con đường hoàn toàn khác nhau trong tương lai.
------------------------------------------
3h chiều ngày hôm sau, cả lớp chào dì Huyền rồi lên xe về Hà Nội.
Thảo Nhi đã nhắn tin cho Khánh và chúc anh an toàn trong cuộc đua.
Khi về đến Hà Nội thì trời đã tối mịt, nhưng Nhi thấy bồn chồn vì
Khánh không báo cho cô kết quả cuộc thi như đã hứa. Chẳng lẽ đã có
chuyện gì không hay xảy ra? Không cầm được lòng mình, cô bấm số và
gọi cho anh.
- Alô.
Tiếng con gái trả lời làm cô sững sờ. Tại sao lại có giọng nữ đáp
lại vào giờ này? Thấy cô im lặng, đầu dây bên kia tiếp:
- Sao em gọi mà không nói vậy Nhi? Chị Linh đây.
Hết sức ngạc nhiên, cô buột mồm:
- Anh Khánh có đấy không chị?
- Vậy em chưa biết gì à?- Linh ngạc nhiên hỏi lại.- Anh Khánh đã về
Hà Nội ngay chiều nay rồi. Anh ấy đi cùng anh Long mà. Em vẫn chưa
biết tin anh Long bị tai nạn trong cuộc đua sao?
- Sao ạ?- Cô nói như hét- Anh ấy bị tai nạn ạ? Thế có sao không
ạ?
- Chắc là không có gì nghiêm trọng.- Giọng Tú Linh vẫn điềm tĩnh.-
Anh Khánh đã đi theo trực thăng đưa anh Long về bệnh viện thành phố
rồi lại bay thẳng về Hà Nội mà. Chị cũng đang trên đường lái xe về
Hà Nội. Có gì sáng mai chị em mình gặp nhau rồi cùng vào thăm anh
ấy nhé!
Tú Linh chào cô rồi cúp máy.
Thảo Nhi ngồi phịch xuống giường, mặt cắt không còn hột máu. Nếu
nói là cô không quan tâm gì đến Long thì hình như cô đang dối lòng
mình. Đặt tay lên ngực, cô khẽ cầu mong anh được bình yên.
Sáng hôm sau, Tú Linh đến đón cô sớm và đưa cô vào bệnh viện, vừa
đi vừa kể vắn tắt cho cô nghe về vụ tai nạn. Thì ra trong khi
Silver Wings đang dẫn đầu cuộc đua với một tốc độ kinh hoàng thì
bất ngờ xuất hiện một chiếc xe gắn máy đi ngược chiều và đối đầu
với anh. Long phanh xe lại rất nhanh, kết quả là chiếc xe chồm lên,
lao qua hàng rào phân cách và lao thẳng xuống biển. Trong lúc mọi
người hoảng loạn cứu Long thì chiếc xe đó đã nhanh chóng chuồn êm
không để lại dấu vết gì.
Phòng bệnh của Long là phòng VIP, hai người vệ sĩ đứng ngoài cửa
nhất định không cho Linh và Nhi vào. Sau khi giới thiệu tên và chờ
họ vào báo cáo, cả hai mới được vào thăm. Phòng bệnh này giống như
một căn hộ riêng vậy. Bên ngoài phòng khách có một bộ bàn ghế salon
sang trọng, trên tường là một bức tranh thêu khổ lớn. Lúc này trong
phòng có khá nhiều người, trừ Khánh và Long ra, Nhi không biết một
ai. Một không khí nặng nề và đáng sợ bao trùm cả căn phòng khiến
cho Nhi cảm thấy nghẹt thở. Long ngồi trên một ghế đơn, tay vẫn để
nguyên dây truyền nước, tay bên kia bị bó bột, trán thì quấn băng
trắng, mặt hơi xây sát.
Ngồi đối diện với Long là hai người đã đứng tuổi. Mặc dù trông họ
có vẻ giản dị và hơi xoàng xĩnh so với những người giàu có, nhưng
cô vẫn cảm nhận được những nét quý phái, đường bệ từ họ. Ba người
ngồi trên ghết salon dài còn trẻ, một trong ba người chính là
Khánh. Kéo cô ngồi vào ghế sau khi đã hỏi thăm tất cả, Tú Linh nói
với hai người già:
- Lâu lắm rồi cháu mới gặp hai bác nhỉ? Trông bác Liên dạo này trẻ
thế?
- Con gái càng lớn trông càng xinh nhỉ? Lại mau mồm mau miệng
nữa.
- Anh không bị làm sao chứ?- Tú Linh nhìn sang Long vẻ quan tâm.-
Trông anh te tua thê thảm quá đi!
- Cô nhìn thì biết rồi đấy- Anh đáp hời hợt.
- Tính nó thế, cháu đừng chấp nhé!- Người phụ nữ cười hiền
hậu.
- Hì. Cháu quen rồi bác ạ. Bây giờ mà nghe anh ấy nói câu: “Anh
không sao, cám ơn em.” thì chắc cháu lăn ra đây xỉu mất.
Thảo Nhi cảm thấy cô như người thừa ở đây vì chẳng ai để ý đến sự
tồn tại của cô cả.
- Thôi hai bác phải về đây. Các cháu trông nom Long dùm hai bác
nhé!
Long bướng bỉnh quay đi khi được mẹ mình xoa đầu.
- Tụi con ở đây là được rồi.- Người ngồi bên trái Khánh đáp.
Không một lời chào, đợi bố mẹ đi rồi, Long quay sang nhìn Tú
Linh:
- Hai người qua quán Ngọc Trai mua giúp tôi một suất cháo tu hài
nhé!
“Hai người” ở đây nghĩa là bao gồm cả Nhi nữa. Tú Linh nói
kháy:
- Vẽ chuyện. Không thích bọn này làm kì đà cản mũi thì cứ nói luôn
ra, mệt anh quá đấy.
- Thôi, năn nỉ cô đó.- Long cười hiền khô khiến Nhi ngỡ ngàng. Con
người này không ngờ khi cười lại dễ thương như thế?
Tú Linh ngúng nguẩy đứng dậy và lôi tuột Nhi đi. Từ đầu đến cuối
trong căn phòng này, cô như diễn một vai câm vậy. Cô cảm thấy lạc
lõng với những người ở đây, kể cả thái độ im lặng của Khánh nữa.
Anh bỗng nhiên trong cô sao mà xa vời quá!
Nhi và Linh đã đi rồi, Long quay lại với vẻ mặt lạnh lùng thường
ngày. Tùng hỏi:
- Cô gái đi cùng Tú Linh là ai vậy?
- Là người đã cứu Long lần trước.- Khánh đáp thay Long.
- Ra vậy.- Tùng nhếch mép cười.
Không ai trong những người còn lại hiểu câu “ra vậy” của Tùng có ý
nghĩa như thế nào. Người ngồi bên tay trái Khánh hỏi sang một
chuyện khác:
- Vậy vụ này chú tính sao?
Anh ta hỏi hướng vào Long.
- Có kẻ nhất quyết muốn tôi chết.- Long gằn giọng.
- Tao cũng nghĩ vậy. Và chủ mưu rất có thể là…- Tùng bỏ lửng câu
nói.
- Trần Thắng Lợi. Hắn cay cú tao vì tao không những cướp cái hợp
đồng resort ở Cát Bà mà còn ép hắn phải nhả ra một trong những
thành quả của hắn.
- Giết thằng đó là xong, việc gì chú phải nghĩ nhiều.
- Anh học được cách xử lý đó từ bao giờ thế?- Long liếc nhìn anh
ta.
- Chính ngày đó chú đã dạy anh còn gì. Một thời gian làm ăn ở nước
ngoài đã dạy anh rằng hãy đối với phó với kẻ thù bằng chính thủ
đoạn của hắn. Bây giờ anh chẳng sợ những lời đe dọa vu vơ như trước
nữa.
- Anh cứ làm một thằng con ngoan cho ông bà già nhờ đi. Việc của
tôi, tôi sẽ tự giải quyết. Anh hãy chơi đẹp với hắn, đánh bại hắn
ngay trên thương trường ấy. Cái mối thù ngày trước chẳng đáng để
anh làm vậy đâu.
- Long nói đúng đấy, anh Phương.- Khánh gật đầu đồng tình.- Bây giờ
anh đủ mạnh để hạ hắn mà không cần đến hai bác rồi.
- Hợp đồng cái resort ở Cát Bà tôi giao lại cho anh, coi như là tôi
tạo cho anh bước đà, còn bay được lên hay không anh phải tự dựa vào
sức mình thôi.
- Lâu lắm không gặp lại, không ngờ chú ngày càng giống bố. Tiếc là
chú lại chọn đi con đường khác. Cũng đến lúc chú lo làm ăn đi là
vừa đấy, chú có biết mẹ rất lo cho chú không?
- Cuộc sống của tôi thế nào tự tôi sẽ lựa chọn.
- Được rồi.- Phương đứng dậy- Anh biết là anh không thể thuyết phục
nổi chú. Chú ở đây nghỉ ngơi đi, anh sẽ quay lại sau. Hai đứa ở lại
với nó nhé!
Lúc này, Tú Linh và Nhi đang trên đường quay trở lại bệnh viện.
Thấy Thảo Nhi cứ im lặng mãi, Linh gặng hỏi:
- Em nghĩ gì mà im lặng ghê thế?
- Em thấy em quá xa lạ với những người trong phòng bệnh của anh
Long, như thuộc về hai thế giới hoàn toàn khác nhau vậy.- Cô thật
thà đáp.
- Đấy là em chưa quen thôi mà. Họ đều là những người rất dễ gần.
Người mặc áo sơ mi kẻ ca rô chính là anh Tùng, một người bạn thân
khác của anh Long. Anh ấy là một luật sư. Người còn lại là anh
Phương, anh trai của anh Long.
- Thật thế ạ?
- Chị biết là em sẽ ngạc nhiên mà.- Tú Linh bật cười. Đến ngay lần
đầu khi gặp họ chị còn không dám tin họ là anh em ruột nữa. Chị
nghe bố chị nói anh Long không giống bố mẹ mà giống một bà dì ruột.
Cô ấy rất đẹp, nhưng đã qua đời từ 3 năm trước rồi. Em biết không,
chị suýt trở thành chị dâu của anh Long đấy.
- Sao cơ ạ?
- Thật đấy. Bố mẹ chị và bố mẹ anh Long muốn kết thông gia nên muốn
chị và anh Phương thành một đôi, nhưng chị đã không đồng ý.
- Tại sao không ạ?
- Vì bọn chị đâu có yêu nhau. Anh Phương sau đó sang Úc và nghe nói
đã lấy vợ bên đó rồi. Hai người họ mới về Việt Nam được vài tuần
thôi.
Nhi im lặng nghe Linh kể về những kỉ niệm của ngày trước, khi bố mẹ
cô nhất định bắt cô lấy Phương. Nhưng như chợt nhó ra điều gì, Thảo
Nhi quay sang hỏi:
- Thế còn Silver Wings và Prince Sun, hai chiếc xe ấy vẫn ở Cát Bà
ạ?
- Không, sáng nay hai chiếc xe sẽ về đến Hà Nội. Silver Wings hư
hại khá nặng. Chiếc xe đó là quà tặng sinh nhật của dì anh Long nên
nó rất quan trọng với anh ấy.
Thảo Nhi thở phào vì cuối cùng Long cũng được bình an. Nhìn thấy
anh vẫn bình thường, thậm chí là có thể ngồi nói chuyện với cái
giọng thường ngày mà cô rất ghét, nhưng cô vẫn thấy vui.
Khi Nhi và Linh về đến bệnh viện thì Phương và đám vệ sĩ đã rời đi.
Khánh cũng không còn ở đấy, chỉ có Tùng đang nằm dài trên salon đọc
báo một cách lười biếng, còn Long đang được mấy cô y tá giúp thay
băng ở đầu. Thấy hai người đi vào, Tùng nhổm dậy, còn Long thì mở
mắt ra.
- Bữa sáng muộn đấy em gái.- Tùng mỉm cười nói, mắt không chừng
liếc sang Thảo Nhi.
- Anh Khánh đâu rồi?- Linh ngạc nhiên hỏi.
- Nó có hẹn khám với một ông lớn nên về rồi.- Tùng đáp hờ
hững.
Thảo Nhi cố nén một tiếng thở dài thất vọng.
- Nghe nói em chính là người đã giúp đỡ Long dạo trước đúng không?-
Tùng chợt quay sang cô.- Anh là Tùng, bạn của Long, tên em là
gì?
- Cô bé tên Thảo Nhi.- Linh xen vào- Cái kiểu nói chuyện của anh
làm em sởn hết cả gai ốc lên rồi.
Tùng chưa kịp đáp lại thì Long lên tiếng:
- Chiếc xe đã về đến Hà Nội rồi, mày qua công ty bảo hiểm lo thủ
tục cho tao đi.
- Ừ, vậy tao đi một lát sẽ quay lại.
Tùng chào hai cô gái và đi luôn. Trong phòng chỉ còn lại ba người.
Trong khi Tú Linh thao thao bất tuyệt về mấy thứ liên quan đến xe
cộ thì Long ngồi ăn một cách ngon lành. Chợt có tiếng gõ cửa rất
nhẹ và lịch sự. Long buông thìa, nói với Linh:
- Ra mở cửa giúp tôi đi.
Tú Linh vui vẻ đứng dậy. Long quay sang nói với Nhi, vẫn một mực im
lặng nãy giờ:
- Cô giúp tôi đem bỏ nó vào thùng rác trong bếp rồi giúp tôi lấy
cái áo sơ mi ở trong tủ. Chiếc áo này toàn mùi thuốc sát trùng, tôi
không thở được.
Cô ngoan ngoãn làm theo lời anh. Khi mang áo ra cho Long, cô giật
mình thấy Năm Đại Bàng đang ngồi lù lù trên ghế, còn Tú Linh thì
không thấy đâu. Hôm nay, Năm Đại Bàng ăn mặc có hơi khác. Tóc anh
ta chải cụp xuống và anh ta bận một chiếc áo sơ mi hơi nhăn nhúm,
một chiếc quần bò bụi. Nếu không có vết sẹo dài cắt ngang mà thì
không ai dám cho rằng anh ta là một đại ca giang hồ có tiếng. Có lẽ
hắn cố ăn mặc một cách lương thiện nhất khi đến đây. Cô đưa mắt
nhìn Long, hỏi trống:
- Chị Linh đâu rồi?
- Về rồi. Ở nhà cô ta có việc gì đó.
- Nếu không có việc gì thì em cũng về đây.- Cô vơ vội cái túi xách
ở trên ghế.
- Khánh nói nếu cô không có việc gì quan trọng thì ở lại đợi nó.
Xong việc nó sẽ đến ngay.
- Vậy thì hai anh cứ nói chuyện đi, em ra ngoài một lát sẽ quay
lại.
Cô vừa định quay đi thì Long đã chộp lấy cổ tay cô, kéo cô ngồi
phịch xuống ghế. Anh thản nhiên nói tiếp:
- Cô ở lại giúp tôi gọt táo mời khách ăn đi.
Nhi đưa mắt nhìn Năm Đại Bàng, lúc này vẫn đang ngồi đợi tiếp tục
câu chuyện vừa mới bị cô ngắt quãng. Rồi cô miễn cưỡng kéo đĩa táo
lại gần, bắt đầu gọt, nhưng trong lòng thì vẫn sợ hãi và lo
lắng.
- Nghe nói anh bị thương, anh em rất lo lắng.- Năm Đại Bàng lên
tiếng, vẫn cái giọng trầm trầm và có uy ấy.
- Nói anh em yên tâm, tôi không sao. Cũng không cần động tay vào
chuyện lần này, tôi sẽ tự giải quyết được.
- Vậy tôi yên tâm rồi. Anh ở lại dưỡng thương cho lành hẳn rồi hãy
ra nhé! Mọi người rất muốn đến thăm anh nhưng sợ làm phiền tới
anh.
- Tôi biết anh em có lòng thế là được rồi.
- Vậy tôi đi đây.
Năm Đại Bàng đứng dậy, chào một cách chân thành rồi lại đội sụp cái
mũ lên đầu và đi ra. Nhi nhìn trái táo đang gọt dở trên tay, rồi
lại nhìn Long thắn mắc. Phớt lờ ánh mắt của cô, anh chậm rãi lần
cởi từng chiếc cúc áo. Thảo Nhi thoáng đỏ mặt dù đây chẳng phải lần
đầu cô nhìn thấy cơ thể anh ta. Do bị gãy một tay nên loay hoay mãi
anh mới cởi được áo ra. Cô nhận thấy ngực anh cũng được băng trắng
lại. Đặt trái táo xuống, cô hỏi:
- Anh có thể tự mặc áo được không?
- Cô nghĩ tôi vô dụng thế sao?- Long liếc nhìn cô.
- Ngực anh bị sao thế?
- Gãy hai xương sườn. Không sao.
“Vậy mà còn nói không sao ư?”- Cô thầm nghĩ. Bây giờ cô mới nhận ra
những vết thương cũ của Long đã hoàn toàn biến mất, không để lại
dấu vết gì, dù chỉ là những vết sẹo nhỏ nhất. Cô cứ ngây ra cho đến
khi Long ngẩng đầu lên nhìn cô khiến cô bối rối cúi xuống bổ quả
táo vừa gọt xong. Long lại tiếp tục công việc mà không biểu lộ thái
độ gì. Không khí yên lặng làm cô thấy nghẹt thở, cô đằng hắng một
tiếng rồi hỏi:
- Bố mẹ anh có vẻ rất thương anh đấy chứ? Tại sao anh không sống
cùng họ? Dù sao thì sống bên cạnh những người thân vẫn là tốt nhất
mà.
- Tôi không quen.- Long đáp lại, giọng nhẹ bẫng khiến cô cảm thấy
hơi chông chênh.
- Lần đầu tiên em nghe có người nói không quen sống cùng bố mẹ
đấy.
- Cô không biết thì đừng phát biểu lung tung nữa.- Long gằn giọng,
cố kết thúc cái chủ đề mà anh rất ghét này.
- Anh luôn cho là tôi rắc rối, không hiểu chuyện. Ít nhất thì cũng
phải cho tôi biết rồi mới đánh giá được tôi có hiểu hay không chứ?-
Cô cự lại.
Long lặng thinh. Anh lại bắt đầu cái thái độ khép mình lại và thờ ơ
với xung quanh như bao lần khác. Cô muốn đứng dậy, ra ngoài để
không khí trong phòng bớt căng thẳng, nhưng đúng lúc ấy thì anh lại
đột ngột nói tiếp:
- Họ đã vứt bỏ tôi ngay từ khi tôi còn bé. Họ không có lý do gì để
đòi hỏi ở tôi một thái độ khá hơn cả. Trong thâm tâm họ, tôi chỉ là
một thằng bé láo lếu, ranh mãnh, lười biếng và cứng đầu mà
thôi.
Nhi chết sững trước lời bộc bạch của anh. Hình như đôi mắt luôn cao
ngạo kia vừa chùng xuống và có cái gì đó long lanh nơi mi mắt. Long
quay mặt đi. Khi ngoảnh lại, mắt anh lại ráo hoảnh, khô khốc và
lạnh nhạt.
- Vậy anh đã lớn lên mà không có sự quan tâm của cha mẹ sao?
- Nói vậy đủ rồi.- Long dựa lưng vào ghế và nhắm mắt lại. Anh lúc
nào cũng dừng câu chuyện với cô một cách ngang chừng như thế khiến
đôi khi cô cảm thấy hẫng hụt.
Lại có tiếng gõ cửa. Cô đứng dậy. Sau cánh cửa là hai cô gái trông
rất đẹp mà cô đoán họ là những người mẫu. Thấy cô, hai người họ
ngừng cười, nhìn nhau rồi cô gái ôm bó hoa hỏi bằng giọng hách
dịch:
- Anh Long ở trong này à?
Cô khẽ gật, thế là hai người họ xô cô ra và đi vào. Hai cô gái ríu
rít chào anh rồi ngồi xuống hai bên thành ghế nơi Long đang
ngồi.
- Sao hai cô biết tôi ở đây?
- Bọn em biêt tin từ chiều qua. Hỏi mãi mới biết anh ở đây. Ai cũng
lo cho anh hết á.
- Vậy hai cô cứ ngồi đây đi, tôi có cái hẹn với bác sĩ đi chụp lại
não rồi.- Anh lạnh lùng đứng dậy và đưa mắt ra hiệu cho Nhi đi theo
mình.
- Anh sẽ trở lại ngay chứ?- Hai người tẽn tò đưa mắt nhìn
nhau.
- Dĩ nhiên, nếu hai cô có thể chờ.
Thảo Nhi vội theo Long. Nhưng khi thấy anh đi vào thang máy và
xuống thẳng tầng 1 rồi đi ra sân, cô ngạc nhiên hỏi:
- Không phải anh phải đi chụp X- quang sao?
- Cô định ngồi đó nghe họ lải nhải thì cứ quay lại.
- Nhưng anh đâu được phép rời khỏi bệnh viện.- Cô cau mày.
- Không được rời khỏi đây là ý của họ, còn có ở lại đây hay không
là do tôi quyết định. Tôi nói rồi, nếu cô không đi cùng tôi cũng
không sao…
Không yên tâm với việc để anh ra ngoài một mình trong tình trạng
này, Thảo Nhi mím môi và chạy theo anh ra cổng.
9. Long gọi taxi cho hai người và yêu cầu ra cầu Long Biên. Thảo
Nhi rất muốn thắc mắc về nơi đến đó, nhưng rồi cô lại không hỏi. Đi
được một lúc, Long yêu cầu người lái xe dừng lại trước một cửa hàng
hoa. Một lúc sau, anh ôm ra theo hai bó hoa thạch thảo tím rất to.
Cô quay sang ngạc nhiên hỏi:
- Sao anh mua nhiều thế?
Long không trả lời. Im lặng một lúc, đột nhiên anh hỏi lại
cô:
- Cô thích hoa gì?
- Hoa hướng dương.
- Tại sao?
- Chẳng tại sao cả. Khi anh yêu ai đó thì làm gì có lý do nào ngoài
yêu yêu đâu. Thích là thích thôi.
Long nhìn cô, hình như một hình ảnh của quá khứ lại ập đến tâm trí
anh. Nhi vẫn tiếp tục:
- Nếu không xin được việc gì, em sẽ làm nghề trồng hoa để bán. Em
sẽ trồng cả một cánh đồng hoa hướng dương. Còn anh, nếu không làm
một kĩ sư điện máy thì anh sẽ làm gì?
- Tôi không biết.- Long khẽ đáp.
- Tại sao? Anh phải biết rõ hơn ai hết là anh thích gì chứ? Người
ta lớn lên là nhờ có mơ ước mà.
- Tôi không tin cái triết lý vớ vẩn đó.- Anh hừ giọng- Ngoài muốn
đua xe ra, tôi chẳng muốn làm gì cả.
- Chẳng lẽ anh chỉ có mỗi ước mơ là đua xe thôi à? Thế anh sẽ làm
gì để nuôi bố mẹ anh, rồi còn vợ con anh sau này nữa chứ?
- Cô thật nhiều chuyện.
- Rõ ràng là anh có ước mơ đúng không? Nhưng anh không muốn nói ra
thì em cũng không ép đâu.
Long im lặng, xe đã đến chân cầu Long Biên. Thảo Nhi ôm bó hoa
trong khi chờ anh trả tiền. Nhìn thấy cái ví của anh, cô lại nhớ
đến hai bức ảnh trong đó. Có lẽ hai người con gái trong hai bức ảnh
ấy chính là hai mối tình khắc cốt ghi tâm của anh. Một cảm giác
thật lạ trào lên trong lòng cô, có cái gì đó đắng đắng nơi cổ họng
mà cô không tài nào lý giải được. Mãi đến khi nghe anh nhắc cô mới
lật đật chạy theo. Nhiều người đi qua nhìn theo hai người, nhất là
nhìn Long. Bóng anh trùm gọn lên người cô, dưới cái nắng buổi sáng
muộn. Cô không thể không thừa nhận rằng Long là một chàng trai thực
sự hấp dẫn, với vẻ mặt ngang tàng, ánh mắt sắc lạnh nhưng cuốn hút.
“Liệu có ai nghĩ hai người là một cặp không nhỉ?” Nghĩ vậy nhưng
rồi cô tự cắn vào môi một cái để chế nhạo và trừng phạt cái ý nghĩ
vớ vẩn của mình.
Thảo Nhi vẫn tấp tểnh bước theo anh. Dưới ánh nắng mặt trời, mái
tóc Long đỏ lên một cách kiêu kì, mùi nước hoa nhè nhẹ thoảng trong
gió. Chiếc áo sơ mi ngắn tay thẳng nếp vì được là lượt tương đối
cẩn thận, khác xa với Hải Long của những lần gặp trước. Mỗi lần gặp
anh là cô lại nhận ra anh khác đi. Lần thứ nhất, anh te tua trong
bộ quần áo đầy máu và rách tơi tả. Lần thứ hai, thứ ba anh giống
một tên giang hồ tàn nhẫn. Lần thứ tư ở đảo lại là một người ham mê
tột cùng trò chơi tốc độ. Và hôm nay đây, anh có một cuộc sống gia
đình phức tạp, một nụ cười hiền khô và là một người đàn ông hấp dẫn
theo đúng nghĩa.
Long dẫn cô xuống bãi giữa sông Hồng, rồi lại đi tuốt về phía cuối
bãi. Thảo Nhi đã phải thốt lên ngạc nhiên khi thấy ở đó có một ngôi
mộ xây bằng đá cẩm thạch. Lẽ nào Long mua hoa đến viếng ngôi mộ đơn
độc này? Đúng như cô dự đoán, anh đến trước ngôi mộ và đặt bó hoa
lên trên. Cô bước lại gần hơn và giật mình khi nhìn vào bức di ảnh
trên mộ. Chính là một trong hai cô gái có trong bức ảnh anh giữ
trong ví. Bia mộ có ghi tên “Ngô Khánh Linh”- đúng là mối tình đầu
của anh. Chị đã qua đời được 5 năm.
Long cứ đứng lặng mãi trước ngôi mộ, chẳng nói gì cả. Chưa bao giờ
cô thấy gương mặt anh trở nên u uất như vậy, một nét đau buồn có
thể dễ dàng nhận thấy. Nụ cười của người con gái trong bức di ảnh
sao mà ấm áp đến thế. Có lẽ vì thế mà những người đang sống không
sao quên được.
Một lát sau, Long dợm bước trở lên cầu, mang theo bó hoa còn lại.
Anh đi tiếp ra tận quãng giữa cầu rồi quăng bó hoa xuống dòng nước
đục ngầu phía dưới. Một vài người nhìn anh hiếu kì, Nhi cũng vậy.
Rồi Long tựa vào thành cầu và cứ đứng mãi như thế. Mất một lúc, anh
mới dứt mình ra khỏi tâm trạng đó và quay sang hỏi cô:
- Tại sao cô lại im lặng?
- Anh hỏi sao cơ ạ?- Cô hỏi lại vì nghĩ mình nghe nhầm.
- Tại sao cô không thắc mắc người trong ngôi mộ đó là ai? Mọi khi
cô nhanh nhảu lắm mà?
- Em sợ nếu em nói ra anh sẽ nổi giận.- Cô ấp úng đáp.
- Tại sao tôi lại nổi giận?
- Vì chắc chắn anh không thích điều này. Khi anh nổi giận, trông
anh rất đáng sợ, nên tốt nhất là em sẽ im lặng.
- À phải, tôi quên mất là chúng ta đã gặp nhau trong hoàn cảnh như
thế nào.- Long vẫn nhìn thẳng ra phía trước.- Nhưng cô cứ nói đi,
tôi sẽ không nổi giận với cô.
- Thực ra em biết người trong ngôi mộ đó là ai. Lần trước khi anh
bị thương, em đã vô tình nhìn thấy hình chị ấy trong ví của anh.
Chị ấy hẳn là một người quan trọng với anh đúng không?
- Quan trọng ư?- Long lẩm bẩm.
- Bạn gái của anh phải không?
Long im lặng. Có những câu hỏi anh không biết phải trả lời như thế
nào.
- Nếu người mà cô rất tin và yêu một ngày phản bội cô, thì cô sẽ
làm gì?
- Nếu anh học được cách tha thứ thì anh sẽ vượt qua những chuyện đó
dễ dàng thôi.
- Tha thứ ư? Tôi có thể tha thứ cho kẻ đã phản bội tôi và mang thai
với một thằng khác sao?
- Nhưng chị ấy đã phải trả giá.- Giọng cô chùng xuống.- Thực ra,
không người con gái nào lại không muốn sống trọn đời cùng người mà
họ yêu và sinh con cho họ. Nhưng cũng vì rất nhiều lý do mà họ
không thể đạt được điều mà họ mong muốn. Nếu không phải do hoàn
cảnh bắt buộc, em sẽ quyết không bao giờ rời bỏ người em yêu.
- Vậy cô yêu ai? Người cô mong muốn sẽ sinh con cho là ai? Huy
Khánh à?
Thảo Nhi đỏ mặt không đáp. Đúng là Khánh đã vụt đến trong tâm trí
cô. Nhưng rồi cô vội xua đi hình ảnh đó. Sự việc sáng nay đã khẳng
định cô không thuộc về thế giới của anh.
Không đợi câu trả lời từ cô, Long giục:
- Về thôi, nếu không thì mọi người sẽ náo loạn cả lên đấy. Sáng nay
vất vả cho em rồi.
Long khẽ cười rồi quay người bước đi, cô ngẩn ra một lúc rồi lại
vội vàng chạy theo anh.
Khi Long và Nhi về đến bệnh viện thì Khánh và Tùng đang đợi ở đó,
có vẻ hơi bồn chồn. Điện thoại của cả hai đều bỏ lại ở phòng nên
không biết cả hai đi đâu mà tìm.
Cái thái độ lạnh lùng cố hữu của Long dường như lại trở về với con
người anh. Long chẳng nói gì với cô nhiều nữa mà quay sang giải
thích với hai thằng bạn. Nhìn Khánh cười mà Nhi cứ ngỡ câu chuyện
trên bãi biển mới tối hôm kia đã xảy ra từ lâu lắm, và hình như anh
đã quên khoảnh khắc đó của hai người. Khi người ta mang đồ ăn trưa
đến thì cô chào và ra về. Long gật đầu chào bâng quơ, còn Khánh
đứng dậy và nói sẽ đưa cô về.
Ngồi trên xe, Thảo Nhi không biết nói gì, Khánh cũng lặng im. Mãi
một lúc sau anh mới hỏi.
- Long không bắt nạt em chứ? Cảm ơn em đã ở lại với nó. Mấy hôm nay
cả anh với Tùng đều bận quá.
- Không đâu anh ạ! Dù sao hôm nay em cũng rảnh mà.
- Thực ra cứ nghĩ đến chuyện đó là anh lại không tập trung vào việc
được, thế nên xong việc là anh đến bệnh viện ngay.- Huy Khánh quay
sang cười, một nụ cười rõ ràng là không vui vẻ gì.
- Anh đi đâu vậy? Nhà em ở hướng này mà.- Cô vội hỏi.
- Anh mời em đi ăn. Hình như chúng ta còn một chuyện chưa nói xong
mà.
Nhi biết anh đang nói đến chuyện gì. Giá như ngay sáng hôm sau hai
người gặp nhau thì có lẽ câu trả lời của cô sẽ không do dự như lúc
này. Giờ đây, suy nghĩ của cô đã bị bao nhiêu chiều hướng tác động
vào, khiến nó không còn được như lúc đầu nữa. Cô sẽ trả lời anh thế
nào đây? Có cái gì đó đang ngăn cản cô nói câu đồng ý với anh, một
thứ tình cảm nào đó khiến cô không còn nghĩ đến anh trọn vẹn được
nữa. “Tại sao yêu một người mà lại có thể đi mang thai với một
người khác?” Câu hỏi của Long văng vẳng trong đầu cô. “Không, không
phải phản bội, tất cả chỉ là sự lựa chọn nhầm lẫn mà thôi.” Nhi nắm
chặt bàn tay, miệng mím lại để lấy can đảm. Cô quay sang định nói
với Khánh thì anh dừng xe trước một cửa hàng Pizza:
- Ăn Pizza nhé!
Nhi nhìn Khánh và chỉ biết cười đáp lại. Nhìn anh, mọi sự quyết tâm
trong lòng cô đều tan chảy.
Lúc này, trong bệnh viện, Tùng và Long đang giải quyết bữa trưa.
Thấy bạn mình cứ im lặng mãi, Tùng cười ranh mãnh hỏi:
- Trông mặt mày bất mãn thế? Thức ăn không ngon à?
- Không.- Long đáp cụt lủn.
- Vậy mà mày ăn như kiểu cố lùa nó vào cổ họng ấy.- Tùng vẫn tiếp
tục.
- Lặng im và ăn đi.
- Hồi sáng hai em Kim Ngân và Thùy Dương vào thăm mày đúng
không?
- Ừ...
- Nghe nói ảnh chụp hai cô nàng với Windy lên trang bìa tháng này.
Nghe nói hai em ấy qua tay thằng Khánh hết rồi đúng không? Thế thì
còn mong đợi gì mà ve vãn mày nhỉ?- Tùng chép miệng.
- Tao không quan tâm chuyện đó.- Long hờ hững đáp lại.
- Vậy mày có quan tâm không nếu “em bé” kia lên giường cùng nó
không?
Long đặt cái thìa xuống bàn mạnh đến nỗi Tùng cũng phải thót tim.
Đó là biểu hiện của một cơn thịnh nộ sắp bùng nổ, bất chấp người
phải hứng chịu là ai.
Và Tùng chợt hiểu rằng sau này không nên vì bất cứ lý do gì, dù là
nhỏ nhặt nhất mà đụng chạm đến cô gái bé nhỏ kia nữa.
Long bỏ bữa ăn luôn và bỏ về giường nằm, không nói gì thêm, khác
với cái tính khí thường ngày của anh.
Tại quán Pizza.
Nhi xoay xoay ly nước cam trong tay, ngập ngừng với biết bao suy
nghĩ trong đầu. Sau khi gọi đồ ăn và thức uống cho cả hai, Khánh
quay vào, nói với cô:
- Hôm nay anh có cái hẹn quan trọng ở phòng khám nên sáng chẳng kịp
nhắn em chuyện gì, may mà Long giữ em ở lại được. Em đã theo Long
đến chỗ Linh à?
- Vâng, nhưng sao chị ấy lại được chôn ở đó ạ?
- Trong bức thư tuyệt mệnh để lại cho Long, Linh nói muốn được nằm
ở bãi giữa sông Hồng. Long nó thường trốn ra đó ngồi cả buổi.
- Chị ấy thích hoa thạch thảo ạ?
- Đúng vậy. Lần đầu Long tỏ tình với cô ấy là ở một thung lũng hoa
thạch thảo trên Đà Lạt.
- Anh ấy không sống cùng bố mẹ ạ?
- Ừ, nó sống cùng cô Lan, dì của nó. Sau khi dì ấy mất thì nó thuê
phòng trong khách sạn ở. Gần đây anh mới kêu nó về sống cùng
anh.
- Anh ấy giống người dì này ạ?
- Cô Lan từng là người mẫu nổi tiếng trên các sàn diễn thời trang
trước đây. 15 năm trước cô ấy lấy một người nước ngoài, nhưng cuộc
hôn nhân của họ không có con nên Long như con của họ vậy. 9 năm
sau, chồng cô ấy gặp tai nạn và qua đời, đó là một cú sốc cực nặng
với cô ấy. Cô dành hết tình yêu thương cho Long và nuông chiều nó
hết mức. Silver Wings là món quà sinh nhật mà cô ấy tặng cho nó.
Người thứ hai rời bỏ Long sau chú Max là Linh. 3 năm trước, người
thương yêu cậu ấy nhất cũng ra đi vì căn bệnh ung thư, căn bệnh mà
vì nó cô Lan không thể có con được. Đối với Long, đó là giai đoạn
tệ hại và khó khăn nhất cuộc đời nó, vì đó cũng là thời điểm mà My
Vân bỏ đi. Nó cũng vì thế mà suy sụp hoàn toàn.
- Em không nghĩ anh ấy lại có một quá khứ buồn như thế.- Cô thở
dài- Em chỉ luôn thấy trong mắt anh ấy những nối đau mà không sao
có thể bật thành tiếng khóc được. Có lẽ chính những nỗi đau đó đã
giam hãm anh ấy và làm cho anh ấy trở thành tồi tệ như thế.
Khánh lặng im trước những lời cô nói. Lặng im và nhìn cô đầy đau
khổ, anh khẽ cười:
- Đây là lần đầu tiên anh biết thế nào là cảm giác ghen tuông, quả
thật nó chẳng dễ chịu chút nào. Có lẽ trước đây anh đã quá vô tâm,
không để ý đến suy nghĩ của những cô gái luôn chạy theo anh.
Thảo Nhi bối rối khi nhận ra cô đã vô tình làm anh đau. Cô đã quên
rằng anh không thích cô nhắc đến Long.
- Anh cảm thấy anh không còn là chính anh khi đứng trước mặt em
nữa, mọi sự tự tin đều tan biến cả. Mỗi lần nghe em hỏi chuyện về
Long, anh thấy thực sự rất khó chịu. Anh luôn tự hỏi, tại sao không
bao giờ em quan tâm đến cuộc sống của anh như nó? Tại sao em không
bao giờ hỏi những chuyện riêng liên quan đến anh?
Cô lúng túng nhìn vào đôi mắt buồn tênh của Khánh. Đúng là cô chưa
bao giờ hỏi. Trước mặt cô, anh luôn là một người thật hoàn hảo,
không đau khổ, không nổi loạn như Long, nên cô đã chẳng bao giờ
biết anh sẽ buồn. Cô đã không quan tâm đến cảm giác của anh.
- Em còn nhớ đã hứa với anh chuyện gì không?- Khánh tiếp- Anh không
muốn làm em khó xử. Trước đây, anh đã nói rằng em là một người quá
hiền lành, hiền lành đến dại dột. Em không biết từ chối điều gì,
chuyện đó quả thật không tốt chút nào. Nếu em muốn từ chối anh, em
cứ nói, vì em được cái quyền từ chối đó. Anh không ép em quyết định
chuyện gì làm sau này em phải hối hận. Nếu em chưa quyết định, anh
vẫn có thể đợi, bao lâu cũng được. Còn nếu em đã có câu trả lời,
thì dù thế nào anh cũng vui vẻ đón nhận nó.
- Em không biết phải nói với anh thế nào.- Cô nhìn vào mắt anh ngập
ngừng.- Đêm hôm đó ở bãi biển, những lời anh nói đã làm em cảm thấy
thực sự rất… vui và hạnh phúc. Cảm giác đó rất thật. Ngay lúc đó em
đã có thể không ngần ngại mà nói với anh rằng em đồng ý.
Khánh lặng im nhìn cô, ánh mắt anh khích lệ cô cứ việc nói ra suy
nghĩ của mình.
- Em đã luôn băn khoăn tự hỏi tại sao anh lại chọn em, một người
chưa bao giờ nổi bật giữa những người khác? Tại sao anh không chọn
một người xinh xắn như Trang hay cá tính như chị Tú Linh? Đã có lúc
em cho rằng anh chỉ coi em như người qua đường mà thôi, và em không
đủ tự tin để giữ trái tim một người như anh. Em cứ hoài nghi như
thế mãi. Nhưng rồi em nhận ra anh thật lòng với em, em đã khao khát
được đáp lại tấm chân tình đó.
Giá như tất cả cứ diễn ra như em nghĩ thì mọi chuyện đã khác. Nhưng
sáng nay, khi đến thăm anh Long, khi em mong gặp anh biết chừng nào
thì em mới nhận ra, thế giới của hai chúng ta quá xa nhau. Em cảm
thấy bản thân em lạc lõng và bị cô lập hoàn toàn trong cái thế giới
của anh. Tất cả mọi người, cả anh đều nhìn em với ánh mắt hoàn toàn
xa lạ…
- Lý do chỉ có vậy thôi sao? Chứ không phải vì ai đó đã buộc em
phải nhìn nhận lại tình cảm của em à?- Anh cười buồn.
- Em không biết điều gì đang diễn ra trong lòng em. Em chỉ không
muốn sau này phải hối hận. Trái tim em sẽ sớm cho em biết nó đập vì
ai.
- Anh không phải là người bỏ cuộc trong bất cứ chuyện gì. Nhưng có
lẽ lần này anh phải từ bỏ em rồi, anh hiểu ánh mắt của em đang
hướng đến ai. Nhưng dù sau này có thế nào đi chăng nữa, anh sẽ luôn
đi bên cạnh em, anh muốn che chở cho em…
- Em… em thực sự không đáng để anh làm vậy đâu.- Thảo Nhi lắc đầu,
chính cô cũng đang muốn khóc òa lên. Làm sao mà cô lại có thể làm
con người kia buồn và thất vọng vì mình nhiều như thế?