-->
Có tiếng gọi cửa, hắn lau nước mắt đang còn vương trên kẽ mi đi rồi
chậm chạp vô hồn bước ra. Là Thủy Băng, là Tú Anh, là Hoàng Anh, là
Kiệt và có cả… anh Dương nữa.
- Hoàng My đâu rồi? Kêu nó nhanh lên! – Anh Dương giục.
- Đi rồi! – Hắn hờ hững đáp.
- Gì? Đi đâu? – Năm người cùng hét la lên.
- Đi ra sân bay chứ đâu. Hỏi ngu vậy! – Hắn nói xúc xiểm.
- Cậu… - Hoàng Anh.
- Đi từ lúc nào? Tôi tưởng cậu ấy chờ anh Dương tới rồi mới đi chứ!
– Tú Anh.
- Để anh ra sân bay trước, bọn em đi sau nhé. Để anh tìm My! – Anh
Dương
- Vâng! – Đồng thanh.
Anh Dương phóng xe hơi đầy va-li đi. Còn lại hắn và bốn người – Tú
Anh, Thủy Băng, Kiệt và Hoàng anh.
- Thôi, chắc My đi hóng mát ấy mà. Cậu mau thay đồ rồi đi luôn
đi!
Kiệt nói hắn, hắn liếc mắt về phía khác rồi nói cách chả mặn mà
lắm.
- Không rảnh, con nhiều việc. Đi mau, tôi muốn ngủ. Hắn nói một câu
cộc lốc thế rồi đóng sầm cổng bướn vào nhà. Bốn người đứng ngoài
trơ mắt nhìn nhau. Thủy băng nhíu mày:
- Thôi, bọn mình đi đi. Chắc anh Quân với My nói chuyện với nhau
suốt hôm qua rồi!
- Ừ, chắc vậy…
…
Bốn người họ đi lên xe của Kiệt rồi tiến tới sân bay. Ai cũng im
lặng vì không có nó…
.
.
.
- Hoàng My!!
Khi thấy nó, bốn người cùng reo lên rồi vẫy tay với nó. Nó mỉm cười
vẫy tay đáp lại. Bọn họ chỉ nói chuyện một tí với nhau thôi vì nó
và anh Dương phải lên phòng chờ để chờ máy bay đáp xuống bây giờ.
Mười giờ kém 25’ rồi, mười giờ đúng nó sẽ đi anh. Trong lúc chờ đám
của Tú Anh tới, nó và anh Dương đã vô để gửi hành lý rồi. Sau đó nó
và anh đi ra chờ đám Tú Anh tới. Từ nhà nó đến sân bay khá xa
mà…
- Anh dương đi nhé! Anh không về Việt Nam nữa, em nhớ anh
lắm.
Tú Anh thút thít. Cả bọn ôm bụng cười. Nó cũng cười nhưng chỉ là
cho có lệ thôi. Hôm nay nó ít nói, đa số anh Dương toàn nói hộ
thôi…
Trước khi vô phòng chờ, nó kéo Tú Anh ra một góc:
- Nhớ giữ Quân cẩn thận nhé. Đừng bỏ rơi cậu ấy như lúc trước
nữa!
- Hơ, cậu làm sao mà cứ như đi luôn thế?
- Hì, tôi đi đây!
Nó lảng câu hỏi của Thủy Băng rồi chạy vô với anh dương. Anh và nó
tiến vô trong rồi khuất sau cửa ra vô. Cả đám bên ngoài hét
lên:
- Thượng lộ bình anh nhé… anh Dương!!
Nó bên trong dù đang rất buồn nhưng vẫn phải lầm bầm chửi:
- Tsb bọn nó, mình đây thì chả chúc toàn chúc cho anh Dương. Cả hai
tên kia cũng mê trai rồi hả?
…
Có tiếng máy bay. Hắn vội vàng từ trong phòng bay chạy ra lan can.
Hắn ngước lên nhìn chiếc mấy bay đó với khuôn mặt luyến tiếc, hối
hận, xót xa. Hắn chụm hai tay lại rồi hét to:
- Tạm biệt Hoàng My! Chúc cô hạnh phúc bên người cô chọn. Good bye
my love~~~~~!!!!!!!!
Ngồi bệt xuống nền gạch bông lạnh, hắn cười trong khi những giọt
nước mắt vẫn còn lăn…
Ngày hôm qua tiễn em trên con đường lá bay
Những tiếng đàn của mưa buồn biết mấy
Nhìn vào đôi mắt nâu
Những nụ cười gượng vui
Muốn ôm chầm lấy em nhưng lại thôi…
…Rồi lại mơ thấy em
Những giấc mộng giữa đêm
Anh cố chạy đến bên... mà xa mãi
Lại đưa cao cánh tay
Mà không sao với lấy
Chỉ trông thấy hình bóng nhạt nhòa.
Giá như...
[Part 1]
♥♥ _____ ♥♥
Một ngày trôi qua với hắn trong sự quằn quại, hối hận…
Suốt cả ngày nay, hắn ủ rủ ngồi trên giường với gương mặt vô hồn.
Cầm chặt con Garu – con gấu bông của nó trong tay, hắn cắn chặt
môi:
- Xin lỗi vì đã để mày phải một mình. Chỉ vì tao mà chủ nhân của
mày phải bỏ mày ở lại. Tao… xin lỗi…!!
Nước mắt hắn rơi vào con Garu. Từ lúc nào hắn bỗng trở nên yếu đuối
thế này? Lúc Thủy Băng bỏ hắn để đi theo người khác, hắn chỉ thấy
tức, hụt hẫng đến mức chỉ muốn đập phá tất cả chứ không yếu đuối
đến mức phải rơi nước mắt thế này.
Tình cảm lúc trước của hắn dành cho Thủy Băng có thật sự là tình
yêu không?
___
Ngã xuống giường, hắn nhớ đến nó. Nó xuất hiện trong đầu hắn chầm
chầm, chầm chậm và rõ nét như một cuốn phim quay chậm. Lúc nó cười,
lúc nó khóc, lúc nó nhăn mặt, chu mỏ vì bị hắn cốc đầu, lúc nó cười
với một gương mặt đểu và nụ cười quỷ sứ,… Tất cả mọi thứ chạy qua
đầu hắn lúc bấy giờ chỉ toàn là nó – một con bé mà hắn rất, rất
ghét. Ghét từ lần đầu gặp. Ngay tại trong nhà này.
Nhưng, hình như “ghét của nào tời trao của ấy” không bao giờ sai
thì phải! Trái lại nó lại đúng đến mức con người chúng ta phải đặt
“?” vì sự đúng đắn đến mức đáng nghi hoặc của nó.
Bật cười, hắn cười trong khi nước mắt cứ rơi nghẹn ngào không thành
tiếng. Hắn cười vì nhớ lại những kí ức ngọt ngào trải qua bên cạnh
nó trong suốt một năm qua. Hắn khóc chỉ vì… bên cạnh hắn không còn
nó nữa rồi. Không còn ai chăm sóc, không còn ai quan tâm, không còn
ai hỏi thăm, và nhất là không còn ai cãi nhau với hắn để tạo niềm
vui nho nhỏ trong chuỗi ngày vô sắc của hắn nữa rồi.
Người ấy đã đi rồi! Người ấy đi mang theo cả một khoảng trời đầy
hạnh phúc của hắn. Hắn lại vô hồn nữa rồi!
……..
Lấy tay lau nhẹ nước mắt. Hắn cầm cả hai con Garu và Pucca xuống
giường. Hắn tiến vô phòng nó. À không, căn phòng đã từng là của nó
mới đúng! Đặt người lên giường nó, khẽ vuốt lên tấm nệm chỗ nó đã
từng nằm, hắn cố gắng tìm lại hơi ấm còn sót lại từ nó.
… Một đêm dài… 12h khuya… Thời gian chạy chậm lại, tiếng đồng hồ
chạy vang lên. Từng nhịp… Từng nhịp… nghe sao mà não nề.
___
Anh – 5.00 pm
Nó với anh Dương đi dạo chơi trên con phố tấp nập người. Nó cảm
thấy rất háo hức, với nó, mọi thứ quanh đây trông thật lạ lẫm. Khác
nhau từ ngôn ngữ, khác nhau về khí hậu và đặc biệt hơn cả là, khác
vì hôm nay người đi chung với nó là anh chứ không phải hắn như mọi
khi.
- Á anh Dương! – Nó kéo tay anh Dương lại rồi kéo qua một xe hàng.
– Đẹp chưa này! Mua làm quà tặng cho bọn choi choi Kiệt, Hoàng Anh,
Tú Anh và Thủy Băng chắc mấy nường ấy thích lắm ấy. Em mua
nhé!
- Ừ mua đi! Nhưng đừng phung phí quá đấy nhé! Em cứ lựa đi, anh đi
lên trên mua đồ ăn! – Anh Dương nói rồi quay người rảo đến hàng ăn
phía trước.
Còn lại nó. Nó tít mắt lại nhào tới xe bán hàng lựa lựa, chọn chọn.
Khi đã lựa xong bốn món quà vô cùng ưng ý dành cho Kiệt, Hoàng Anh,
Tú Anh và Thủy Băng và nhiều bánh kẹo khác cho bọn bạn trong lớp
rồi thì nó mới bắt đầu cảm thấy lòng nó có cái gì đó rất nặng nề.
“Thế còn cậu ấy thì sao nhỉ? Mình có nên…”
Đôi mắt nó thoáng nhuộm một màu trầm buồn. Gương mặt khẽ cúi xuống,
ngước mặt lên, đập ngay vào mắt nó là một thứ ánh sáng nhẹ nhàng
nhưng rất chói.
Ánh nắng khẽ chiếu xuyên qua vật có ánh sáng nhẹ ấy tạo thành một
thứ ánh sáng cầu vồng bảy màu nhẹ nhàng, thuần khiết và đầy cảm
xúc.
Một nụ cười khẽ lấp ló trong ngọn gió vô tình đang lướt qua.
Đẹp!
_______
Hai ngày…
Ba ngày…
Năm ngày…
Năm ngày đã trôi qua đồng nghĩa với việc nó đã đi Anh được năm ngày
và cũng đồng nghĩa với việc hắn nhớ nó trong sự dằn vặt, đau đớn
của sự tột cùng cũng đã được năm ngày.
Năm ngày nay, hắn không ăn uống, không đi đâu mà chỉ ngồi lì trong
phòng với bóng tối bao trùm lấy cơ thể. Hắn cứ ngồi thế chả khác
nào tượng đá. Phải chăng… đấy là cách hắn tự dằn vặt mình…
…
Trà Sữa Violet – 2.00 pm.
Một cửa hàng đậm chất violet. Màu tím trang nhã là tone chủ đạo của
quán Trà Sữa này với mọi đồ vật khác cũng đa phần là màu tím. Với
cách trang trí, bày biện, giá cả phải chăng cùng màu tím nhạt, bắt
mắt đã làm cho quán Trà Sữa ở đây trở thành một điểm hẹn lý tưởng
cho các bạn học sinh, sinh viên tới lui. Và tất nhiên, cũng không
thể vắng mặt các “anh, chị đại” của chúng ta rồi.
- Chắc tôi chết mất! Cả tuần nay được nghỉ học, con My cũng không
có ở đây. Buồn muốn die bật ngửa.
Tú Anh cầm ly trà sữa socola nâu đen trong tay rồi nói với gương
mặt sầu não. Bân cạnh là Kiệt, Hoàng Anh và Thủy Băng cũng chả lấy
làm vui vẻ gì. Kiệt sau khi đã cố gắng hút mấy hạt trân châu vào
miệng rồi mới bắt đầu nói. Trông bạn Kiệt có vẻ là bực tức
nhất.
- Hừ. Cậu nói lại đi nhé! Chả phải suốt mấy hôm nay cậu đi chơi với
Hoàng Anh suốt là gì? Còn dám nói chán sao? Từ hồi nó bị cậu bỏ bùa
yêu đến giờ, lúc nào hai người cũng đi kè kè với nhau như hình với
bóng. Bực bỏ xừ đi!
- Gì! Ai bỏ bùa yêu chứ? Cậu nói lại đi nhé! – Tú Anh bực tức đốp
lại.
- Thôi thôi cho can. Biết là Tú Anh và Hoàng Anh đi chơi với nhau
nhưng mà thiếu Quân và My thì cũng chán lắm chứ! Quân gọi điện mãi
mà chẳng thấy bắt máy. Không biết có sao không nữa…
Thủy Băng hắt nhẹ một hơi. Không khí phút chốc bao trùm trong yên
lặng. Như không chấp nhận cái không khí này, Kiệt liền móc điện
thoại trong túi ra và gọi cho hắn.
- Gì? – Vẫn với cái tư thế ngồi tự kỉ như mọi hôm, hắn bắt máy rồi
nói như có lệ.
- Gì gì cái đầu mày! Mau ra Trà Sữa Violet nhanh. Tụi tao chờ
đấy!
- Ừ, cũng được!
Hắn trả lời một cách uể oải. Đứng dậy cũng với một cách vô cùng uể
oải, hắn lại uể oải lết vô phòng tắm “tỉa tót” lại. Hắn đi ra khỏi
nhà mà không “trang điểm” như mọi khi. Lạ thật!
____
- Gì? Nói mau tao còn về! – Hắn quăng cái chìa khóa xe lên trên bàn
của tụi Kiệt rồi kéo ghế ngồi xuống!
- Mày làm gì mà phải nóng! Mấy hôm nay chả thấy mặt mũi tăm hơi mày
đâu nên muốn gọi mày ra tâm sự ấy mà! Hè hè!
Kiệt nhăn răng ra cười trông đến mà nham nhở rồi nháy mắt với Thủy
Băng. Thủy Băng như hiểu ý, cô kéo hắn lại gần mình:
- Hoàng My đi rồi anh cũng lặn luôn hả? Bộ nhốt mình trong phòng mà
nhớ cô ấy hay sao thế?
Thủy Băng nói nửa đùa nửa thật, nửa châm chọc nửa cảnh cáo khiến
hắn khẽ giật giật lên vì bị nói trúng tim đen. Hắn vội vàng xua tay
liên hồi:
- Làm gì mà nhớ con bé ấy chứ! Nó đi anh càng mừng ấy!
Hắn thốt ra câu nói ấy khiến cả không gian như chùng xuống. Mỗi
người tự dưng lại mang một tâm trạng khác nhau không thể lý giải
được. Hắn thì vẫn thế, vẫn mang một màu xám xịt u ám đến thê
lương.
Tú Anh khẽ thở một hơi dài rồi chống cằm nhìn ra cửa sổ, nơi có
chậu hoa violet tim tím đặt trên bậu cửa, cô mơ màng nói:
- Hoa violet đẹp nhỉ? Nhỏ Hoàng My thích hoa này lắm! Nó thích màu
đen, trắng nhưng cũng rất thích màu tím. Màu tím nhạt - màu của sự
lãng mạn, hoa violet giản dị nhưng thuần khiết, mỏng manh nhưng cao
đẹp. Hầy…
- Chẹp chẹp. Cái này là My nói hay nàng nói thế hả? Sao mà lai láng
đầy triết lý thế? – Hoàng Anh tơm toe nhảy vô. – Này, coi chừng
nước mắt chảy ra vì nhớ cô bạn thân yêu vấu bây giờ đấy. Há
há!
- Èo, mắc gì mà lại nhớ nó đến nỗi phải khóc chứ! Ngày mốt nó về
rồi cơ mà!
Tú Anh đập cái “cốp” vô đầu Hoàng Anh. Kiệt và Thủy Băng cũng nhảy
vô trêu đùa họ. Nhưng, họ nào biết rằng họ đang “bỏ rơi” một người
đang cứng như tượng đá với một con tim đang bị vò nát chứ.
- Sao? Tôi nói gì? – Tú Anh hỏi lại và nhìn hắn đầy ngạc
nhiên.
- Cậu kêu… ngày mốt Hoàng My về à? Sao lại…
- Ơ… Không phải à? Hôm bữa nó nói với bọn tôi là nhân nhà trường
nghỉ học một tuần, anh Dương rủ nó qua Anh để thăm bố mẹ anh Dương
rồi quay về mà. Thế nó nói cậu thế nào? – Tú Anh nheo nheo mắt chả
hiểu sự gì. Hoàng Anh, Kiệt và Thủy Băng cũng nhai nhao lên…
- Ơ… Thế không phải con bé ấy đi luôn sao? – Hắn nói trong vô hồn,
toàn thân hắn cứ giật giật lên.
- Điên à… - Bốn cái miệng cùng đồng thanh. – Cậu ấy nói sẽ cố về
thật sớm, trước sinh nhật cậu một ngày để kịp chuẩn bị cho cậu mà!
– Tú Anh lại chau mày.
KÉT!
Hắn kéo ghế bước ra ngoài. Đầu óc hắn trống rỗng…
…
Vù…. Vù…..
Hắn phóng xe đi thật nhanh, chạy bạt cả gió. Tốc độ bây giờ là bạn
của hắn. Gió cứ đập vô mặt hắn đến đau rát. Thì ra… tất cả chỉ là
hiểu lầm. Chỉ vì hắn hiểu lầm là nó đi luôn nên hắn vô cớ chửi nó,
kêu nó đừng bao giờ quay lại nhà hắn nữa. Là tại hắn…
Giá như…
Giá như anh nghe kĩ hơn thì có lẽ em đã không bỏ đi trong lạnh
nhạt…
Giá như lúc em đi anh nắm chặt lấy tay em mà nói: “Anh thích em!”
thì có lẽ đã ngăn được bước chân em…
Giá như anh dũng cảm hơn thì có lẽ hiện giờ em vẫn đang bên cạnh
anh như lúc xưa…
Giá như…
___
Trong căn phòng tối đen, lại chỉ có hắn và những giọt nước mắt đang
âm thầm chảy ngược vô trong tim.
Sao mà lại đau thế này?
Có gió mưa từng cơn trong lòng, bóng ai xa tầm tay
Đêm quất quây mình anh cô đơn, khóc vì em bước đi
Đếm tiếng mưa ngoài hiên vô tình, nghe cay đôi mắt buồn
Gió cuốn theo dòng đời ngược xuôi, khiến phút giây lạnh câm…
Giờ có anh ngồi nhớ dĩ vãng, giờ có anh ngồi mơ
Giờ có anh ngồi khóc, bao đêm cô đơn nghe tiếng mưa âm thầm
Vì em yêu ra đi, vì đôi ta chia ly
Hạnh phúc có không người ơi?
Tìm kiếm bao ngày tháng, tìm kiếm bóng hình ai
Tìm kiếm trong hồi ức, khi đôi ta chung bước trên con đường
Giờ cơn mưa rơi rơi, mà vì sao hôm nay
Chỉ riêng bóng anh mong chờ…
- Mưa kí ức -
To Be Cotinued…
Món Quà Dành Cho Thiên Thần
[Part 1]
Thượng đế yêu thiên thần – Đó là điều chắc chắn!
Người sẽ dành tặng cho đứa con của người món quà tuyệt nhất!
-oOo-
“Nó kêu nó sẽ cố về sớm hơn một ngày để chuẩn bị kịp sinh nhật cậu
vào hôm sau…”
Từng câu, từng chữ, từng từ của Tú Anh nói ra cứ đâm sâu vô trái
tim hắn. Ôm chặt, ôm thật chặt con Garu và Pucca vào trong lòng,
hắn thẫn thờ nằm trên giường nó.
Hôm nay đã là ngày thứ sáu từ khi nó đi Anh…
____
Tại nhà của anh Dương – Anh: 10.30 pm.
- Em chuẩn bị hành lý đi về đấy à? – Anh Dương tựa trước cửa phòng
nó, hay tay khoanh trước ngực rồi.
Nó lúi cúi thu dọn hành lý, miệng trả lời nhưng vẫn không ngẩng
lên. Nó đang sắp xếp thật cẩn thận mấy món quà mua riêng cho nhóm
Kiệt, nhất là… hắn. Nó phải để thật cẩn thận không bị bẹp hết thì
nguy.
- Vâng, Anh kém Việt Nam những bảy tiếng đồng hồ cơ mà. Em phải về
thật sớm chứ… - Nó nói nhưng phảng phất trong đó là sự buồn
bã.
- Hầy. Sinh nhật nhóc Quân chứ gì? Mai mấy giờ em ra sân bay?
- À, mai 11.30 em ra sân bay. Hầy, chắc cũng chả còn dịp để gặp anh
nữa đâu nhỉ? Anh ở lại đây luôn àm phải không? – Nó nhìn anh, đôi
mắt ngân ngấn lệ.
- Ôi cái con bé này!!! Yên tâm, khi nào nhớ anh, cứ alo cho anh một
tiếng, anh sẽ mua vé bay về Việt Nam cho em yêu anh ngay.
- Thôi, thôi. Em sợ chị dâu ghen lắm. Khi nào đám cưới nhớ mời em
đấy. Hahaha!
Anh Dương đã có bạn gái! Bạn gái anh là người gốc Anh, tên cô ấy là
Maria Sanpana, cô ấy rất dễ thương, đôi mắt màu xanh biển rất dễ
mến. Tính tình thì khỏi phải nói, đảm đang, hiền lành, thật thà,
vui vẻ và thân thiện. Hôm nọ anh dẫn cô ấy đi chơi sẵn dịp giới
thiệu với nó. Nó nhanh chóng trở thành bạn của Maria vì tính hai
người khá hợp nhau.
Lúc về, nó đè anh ra mà đánh vì cái tội đã có bạn gái mà còn dám
giấu nó. Tất nhiên là nếu không có cuộc gọi điện chúc ngủ ngon của
Maria và sự can thiệp của bố mẹ anh thì anh đã bị “tàn phai nhan
sắc” mất rồi.
Nó còn vui hơn khi biết là đợt về nước lần này của anh thì anh sẽ ở
lại tiếp quản công ty của bố mẹ và có ý định sẽ đính hôn với Maria
trong thời gian sớm nhất khi anh ổn định lại việc ở công ty.
Anh Dương chắc chắn sẽ có một cuộc sống hạnh phúc. Một cái kết thúc
thật tốt đẹp như hoàng tử hoàng tử và nàng công chúa xinh đẹp trong
truyện cổ tích.
Còn nó, khi quay trở về Việt Nam, nó sẽ trở lại với hình hài một cô
bé lọ lem không nơi nương tựa. Hoàng tử trong mơ của nó đã nhẫn tâm
đuổi nó đi rồi, không cần đến nó nữa rồi. Cô bé lọ lem chỉ biết mỉm
cười, nuốt nước mắt và tủi hổ vào trong mà cầu chúc cho chàng hoàng
tử và nàng công chua kiều diễm, xinh đẹp sẽ được hạnh phúc bên nhạu
trọn đời.
.
.
.
Ngày thẫn thờ nhìn mây trôi làm bạn…
Ánh trăng đêm khao khát nắng tươi hồng…
Một ngày mới lại đến. Ngày thay cho đêm, mặt trời thế chỗ trăng
vàng. Bầu trời bắt đầu vực lên một màu vàng cam – màu của bình
minh, màu của sương sớm và màu của một sự hy vọng mới.
Ngày mới – Ngày của một niềm vui mới!
Hắn – Trịnh Minh Quân. Học sinh của lớp IQ trường Angle School, là
một Hot boy no.1 của trường. Tính tình kiêu căng, ngạo mạn, cặp hết
cô này đến cô khác [Do sự chia tay đột ngột của cô bạn gái] thì giờ
đây lại ngồi ủ rủ, thất thần như một người thực vật. Là do sự ganh
ghét, cộc cằn của hắn hay là do nó nói quá lấp lửng?
Hắn đã ghi trong nhật kí của hắn như thế này:
Mưa mang em đến với anh.
Và. Nắng mang em đi khỏi anh.
Em thích mưa. Còn anh thì lại rất thích nắng.
Em là Mưa. Mưa lúc nào cũng muốn xuất hiện cùng với Nắng, được cùng
Nắng vui đùa, được Nắng yêu thương, quan tâm. Nhưng chính anh là
Nắng. Nắng đã khinh thường sự xuất hiện của Mưa, ghét bỏ Mưa. Nắng
đã dùng những tia nắng quyền uy để dập tắt Mưa mỗi khi Mưa chợt đổ
tới, tất cả nhằm xua đuổi Mưa đi. Để đến một khi Mưa đi rồi, đi rất
xa để tìm đến một Ánh Nắng mới, một Ánh Nắng ấm áp, tràn đầy lòng
người rồi thì Nắng mới hối hận. Hối hận vì giờ đây, Mưa đã không
còn thuộc về Nắng nữa…
Nắng nhận ra… Nắng đã yêu Mưa. Yêu rất nhiều!
…
- Em đi nhé! Anh với Chị Maria nhớ đám cưới nhanh thật là nhanh để
em còn có cơ hội đi Anh lần nữa đấy!
Nó đẩy vali buồn bã nói với anh Dương và Maria. Anh Dương quay qua
thông dịch lại cho Maria vì cô không biết tiếng Việt, cô chỉ biết
nói một ít nhưng chậm lắm. Nghe anh Dương nói lại bằng tiếng Anh,
cô cười một cách tinh quái rồi nói lại. Anh Dương giải nghĩa lại
cho nó:
- Maria nói là sẽ đám cưới ở Việt Nam nên em chả còn cơ hội nào nữa
đâu. Hahahah!!!!
- Hai người ranh thế hả? Hừ!
…
Gửi hành lý rồi đi ra nói chuyện với nhau thêm một tí nữa thì nó
phải vô phòng chờ để chuẩn bị bay. Nó chào tạm biệt anh Dương và
Maria rồi với đôi mắt ngấn nước, nó đi thật nhanh vào phòng chờ.
Bất chớt Maria chụp lại tay nó, nó ngạc nhiên nhìn cô. Maria khẽ
mỉm cười rồi thì thầm vào tai nó điều gì đó bằng tiếng Việt.
Nó trợn tròn mắt lên nhìn Maria. Vì Maria nói tiếng Việt không
chuẩn lắm nên nó không hiểu hay là vì lý do khác?
Gió và nắng khẽ mơn man trên làn môi của Maria. Cô cười, một nụ
cười tươi, nụ cười cô không khác gì sự rực rỡ của ánh nắng nhưng ấm
áp, yêu thương đầy nhân hậu của ánh trăng vàng…
…
Máy bay bắt đầu cất cánh… Nó cứ suy nghĩ mãi về câu nói của Maria…
Dù cô ấy nói tiếng Việt chưa chuẩn và cũng không rõ từ lắm nhưng nó
vẫn hiểu. Lạ một điều là nó lại hiểu. Lạ nhỉ?
Phải chăng đây cũng là một sự kì lạ khác của số phận?
…
Chiều – 6.30 pm.
Ngồi trong phòng khách, hắn lại bắt đầu nhớ đến nó. Nhớ cái cảnh nó
bắt đầu chính thức ở nhà hắn, nó đã dọn dẹp nhà, vừa dọn nó vừa hát
bài Siêu Nhân Gao. Đã thế lúc hắn đang coi hoạt hình Siêu nhân, nó
đứng coi làm sao chắn ngay trước màn hình làm hắn phải lấy lon coca
ném vào nó…
Toong…!
Nước mắt lại rơi, nước mắt hắn rơi từng giọt trên mặt bàn.
Sao lại thế này?
“Hôm nay là sinh nhật tôi đấy! Cậu có còn nhớ đến không? Đáng lẽ
cậu đã ở đây và có lẽ đang chuẩn bị một bữa tiệc sinh nhật thật đặc
biệt cho tôi như lời Tú Anh nói phải không? Giá như tôi không nói
câu đó, giá như tôi không ghen tuông vô cớ, giá như tôi bình tĩnh
hơn thì có lẽ mọi việc đã là như thế. Thế mà giờ đây… Có lẽ cậu sẽ
không bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa như chính tôi đã nói đúng
không? Giá như tôi đừng nói cậu rất phiền phức, đừng bao giờ quay
lại nhà tôi và cũng đừng bao giờ để tôi thấy mặt cậu nữa thì có lẽ
tôi và cậu vẫn đang rất ồn ào như mọi ngày nhỉ? Tại tôi… Tất cả là
tại tôi thì tôi trách ai bây giờ…? Tại tôiii…”
Hắn bắt đầu khóc to hơn. Hắn yếu đuối quá nhỉ? Ừ thì yếu đuối,
nhưng mà… Khi mình nhận ra mình không yêu người con gái ấy như mình
tưởng, chỉ là cùng lớn lên bên nhau rồi nảy sinh ra tình cảm anh em
nhưng lại ngộ nhận thành tình yêu thật sự. Giờ đây khi biết mình
yêu người khác, yêu thật sự, mà chính mình lại làm cho người ấy
phải bỏ đi thì sự yếu đuối ấy không đáng bị chê cười.
Tính Toong…~~~
Tiếng chuông cửa nhà hắn vang lên. Tim hắn tự dưng lại “thịch” một
cái. Lòng hắn như lâng lâng, tim hắn như đang vui mừng kiểu gì
ấy.
“Là cậu ấy! Cậu ấy về thật sao?”
Vội vàng phóng vô phòng vệ sinh lau mặt. Hắn chạy như bay ra ngoài
sân. Gần đến cổng, hắn cố trấn tĩnh lại mình, hắn đi từ từ lại
nhưng gương mặt vẫn không giấu nổi vẻ vui mừng, nhẹ nhõm.
Bàn tay run run mở khóa cổng, cả toàn thân hắn bỗng giật lên khi mở
cổng ra. Hắn he hé nhìn được người sau cửa là cong ái khi thấy bộ
quần áo con gái người ấy đang mặc. Tim hắn chợt nhảy cẫng lên, hắn
nuốt nước bọt trong trạng thái nhẹ nhàng khi phát hiện ra cô gái đó
có mang theo quà và bao nhiêu là đồ ăn khác.
- Cậu về thật rồi sao!
Không giấu nổi vẻ vui mừng, hắn mở toang cổng ra rồi nói với giọng
vui mừng không kìm nén, hắn vui đến nỗi muốn nhảy vào ôm nó nữa
đấy.
Nhưng…
- Chúc mừng sinh nhật anh nhé! Happy birthday!
- Ơ…
Ngước mặt lên, hắn cảm thấy như toàn thân bất động, mắt hắn hoa
lên, tim như ngừng đập, mũi như ngừng thở.
“Là Thủy Băng, không phải cô ấy ư?”
- Anh làm sao thế? Cảm động đến đơ cả người à? Mau mau mời em vào
nhà đi chứ! Em mua quá trời đồ chuẩn bị tiệc sinh nhật cho anh này!
Bánh sinh nhật do em tự làm đấy nhé! Cực khổ lắm đấy!
- Hả… À ờ, em vào đi. Anh đang rất cảm động đấy!
Mắt hắn thẫn thờ, nói như có lệ., hắn cười phớt lờ, vẻ giả tạo.
Thủy Băng cũng mỉm cười, cũng là một nụ cười gượng gạo, giả tạo y
hệt hắn. Mắt cô thoáng buồn…
…
- Nhớ đến hồi trước, năm nào em cũng tổ chức sinh nhật anh nhỉ. Lúc
đấy có mỗi hai đứa mình mà cũng vui khiếp. ôm nay có thêm Hoàng My
và nhóm của Kiệt cũng đến nữa. Chắc năm nay còn vui hơn!
- Ừ… Hì hì… Chắc thế!
Thủy băng lại cười. Cũng lại là một nụ cười buồn. Cô khẽ thở
dài…
Vừa nghe tiếng chuông vang lên, mắt hắn bỗng sáng lên, vội vàng
chạy ra mở.
- Happy birthday! Tụi này đến rồi này!
- Là bọn mi sao?
Hắn khẽ nhếch môi, cố gắng cười. Nhưng, đôi mắt khẽ xịu xuống,
trông rất rõ là hắn buồn.
“Ừ! Mình đã đuổi cô ấy đi rồi mà. Còn trông mong gì nữa hả
Quân?”
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
- Happy birthday to you… Happy birthday to you… Happy birthday…
Happy birthday… Happy birthday to Quân…!!!!!!
Cả đám hát ầm lên, không ngừng vỗ tay huơ chân trông rất khoa
trương. Tú Anh vỗ nhẹ vào vai hắn:
- Nào nào, mau cầu nguyện rồi thổi nến đi! Bọn này trông chờ phút
giây này nhất đấy. Khè khè!!!!!
Tú Anh cười trông rất chi là xảo quyệt. Cả đám bao gồm cả Thủy Băng
bỗng nhìn nhau trong ánh mắt gian xảo, cả bọn cười mỉm chi trông
rất… điêu.
- Ừm thì cầu nguyện! Nhưng mà nói trước là đừng có giở trò ụp mặt
tôi xuống bánh kem. Trò này tôi biết tỏng nhé! Bánh kem do Thủy
Băng làm tặng tôi đấy, để ăn thôi chứ đừng có bày trò! Cấm làm hư
hỏng bánh người yêu tôi làm. Hahaha!!
Hắn chắp tay lại, đang tính cầu nguyện, cả đám Tú Anh cũng đang để
tay trong tư thế đè đầu hắn liền bị hắn ngẩng đầu lên lừ mắt đe
dọa. Cả đám im thin thít chả dám hé răng gì nữa. Riêng Thủy Băng,
cô đang khẽ đỏ mặt lên vì vui sướng. Cô đang vui vì câu nói của
hắn: “Cấm làm hư hỏng bánh người yêu tôi làm. Hahaha!!”
Khẽ chắp tay đặt trước ngực, hắn nhắm mắt tập trung, lòng hắn khẽ
mơn man một chút gì đó…
“Nếu điều ước đêm giáng sinh là có thật thì tôi mong…”
Phù…!
Cầu nguyện xong, hắn dừng một chút rồi thổi tắt nến. Đám Tú Anh hú
lên rồi cũng nhanh chóng nhường chỗ cho yên tĩnh thế vào. Tự dưng
không khí bỗng nguội lạnh hẳn, không còn ồn ào như lúc ban đầu
nữa.
Hắn chỉ khẽ nhếch môi rồi lấy dao cắt bánh kem. Cả đám ăn bánh kem
trong sự chán nản, chả ai nói với ai câu nào. Họa may cũng chỉ có
Hoàng Anh và Tú Anh nói chuyện bằng… mắt. Họ khẽ liếc mắt đưa tình
với nhau ấy mà!
Bên ngoài, trời vẫn mưa không dứt. Mưa càng ngày càng nặng hạt hơn.
Cơn mưa dai dẳng kéo dài khiến lòng ai đó nặng nề đến thê
lương.
Cười thì cười đó nhưng trong lòng liệu có vui không?
_______
Một tiếng… Hai tiếng trôi qua…
Cả bọn ăn có miếng bánh kem và đống bánh kẹo mang tới mà mãi vẫn
chả hết. Nói trắng ra là chả ai đụng đến cả. Mỗi người đều đang
theo đuổi những suy nghĩ riêng của mình.
8h45’… Mưa vẫn chưa tạnh. Bầu trời nhem nhuốc những mảng mưa lất
phất. Không khí trong nhà hắn trông rất thê thảm.
- Em đi rửa tay tí nhé!
Thủy Băng đứng dậy rồi đi vô phòng vệ sinh. Trong phòng vệ sinh, cô
lấy điện thoại ra rồi bấm số…
Tít… Tít…
- Alo… - Đầu dây bên kia…
…
30’ sau...
Ngoài đường, phố xá vẫn khá tấp nập. Mưa vẫn chưa có vẻ gì là tạnh
nhưng dường như nhịp sống bên ngoài vẫn không hề thôi ồn ào.
Bộp… bộp!
Tách… Tách!!
Hộc… Hộc!!!
Bàn chân nhỏ bé chạy thật nhanh trên con đường mưa. Từng giọt, từng
giọt rơi xuống cứ tát liên tục vào người đó! Gió lạnh lùng đến tàn
nhẫn tát vào mặt người đó những hơi thở lạnh buốt.
“Quyết định của mình… là đúng?”
CHAP CUỐI ~
Món Quà Dành Cho Thiên Thần
[Part 2]
Thượng đế yêu thiên thần – Đó là điều chắc chắn!
Người sẽ dành tặng cho đứa con của người món quà tuyệt nhất!
-oOo-
Ở Part 1, nó đã lên đường quay trở về Việt Nam. Anh Dương đã có bạn
gái “ngầm” và họ sẽ tổ chức đám cưới trong thời gian sớm nhất. Hiện
tại, nhóm Tú Anh và Thủy Băng đang tổ chức sinh nhật cho hắn nhưng
không khí hình như không được ổn cho lắm thì phải. Ngoài trời, mưa
vẫn chưa chịu thôi. Một bàn chân nhỏ bé khẽ lao mình chạy như bay
trên con đường mưa nhạt nhòa:
“Liệu quyết định của mình… là đúng?”
- Ôi giời ơi! Tôi bắt đầu chán cái cảnh mọi người nhìn nhau cười
ruồi thế này rồi đấy! Ai tìm đề tài gì nói đi chư!
Tú Anh cau có dẹp bánh kem – vốn là món ăn sở thích của mình qua
một bên. Nãy giờ cô chỉ đụng đến có hai miếng bánh, không phải vì
cái bánh không ngon mà là vì không khí chán đến độ chả ai muốn đụng
vào.
Kiệt ngáp một cái rõ ràng, cậu lấy tay phẩy phẩy đống bánh kẹo
giống như đang phẩy ruồi, chán nản nói:
- Hầy, làm gì mà ruồi muỗi gián kiến nó bu đầy thế này? Ôi, sinh
nhật gì mà chán nản.
- Oài… Giá như có con quỷ ấy ở đây thì…
- Suỵt…!
Tú Anh đang nói dở thì bị Hoàng Anh huých nhẹ vào hông rồi ngăn
không cho cô nói nữa bởi tiếng “suỵt” nhỏ. Hoàng Anh ngăn cản cô
không cho cô nói về nó nữa là đúng. Bởi vì gần xát bên, gương mặt
hắn đang rất, rất là buồn. Đôi mắt hắn đong đầy một sự buồn bã mà
ai nhìn vào cũng biết ngay. Nỗi buồn mang tên “Hoàng My”.
______
- Hộc… hộc… Cố lên ---!!!
Chạy, bàn chân nhỏ bé của con người đó vẫn tiếp tục chạy. Nhưng,
lòng lại lo lắng…
Lo…
_____
Không khí vẫn thế. Mọi người vẫn cứ cắm cúi ăn phần bánh kem của
mình nhưng sao mãi mà vẫn chưa thấy phần bánh hết? Thủy Băng cứ
liếc nhìn về phía đồng hồ nhà hắn hoài, cô đang trông chờ điều gì
sao? Hay cô đang chờ kì tích xuất hiện?
Thời gian trôi qua dần… 9h30’ rồi nhỉ? Không khí chả khá lên nổi dù
chỉ là một tí. Tú Anh liếc mắt ra ám hiệu cho Hoàng Anh, Hoàng Anh
mặt mày khổ sở đứng lên nhăn răng ra cười… điêu:
- Đại ca! Sinh nhật thì cũng sinh nhật rồi, bọn này đến thì cũng
đến rồi, chúc mừng cũng chúc mừng rồi, thổi nến cầu nguyện đại ca
cũng “xử” rồi, ăn bánh thì cũng ăn rồi… [Blabla…] Thôi thì cũng trễ
rồi, bọn này đi về...ề…ề…. Dính Doong….!!!!!!
Hoàng Anh chưa kịp dứt câu thì tiếng chuông cửa hắn vang lên. Ngoài
trời, mưa chưa tạnh hẳn, vẫn còn lớt phớt vài hạt nhỏ, đủ để làm
ướt áo ai đó…
- Mau mở cửa đi Quân!
Thủy Băng giục hắn. Trông nét mặt cô có vẻ vui lắm, nhưng đôi mắt
thì long lanh ẩn chứa sự buồn bã. Miệng nở nụ cười rõ tươi nhưng
trong lòng lại vô cùng lo lắng… Lo lắng người quan trọng nhất với
cô sẽ theo gió mà bay đi… bay xa… bay mất… để cô phải đau khổ.
Nhưng, chắc chắn cô sẽ không hối hận bởi quyết định này… Quyết định
mang Mưa về bên Nắng!
- Chờ tí! Tôi ra ngay!
Hắn xỏ đôi dép vào rồi loẹt quẹt bước ra. Những song sắt của cái
cổng xanh rêu to đùng ấy san sát nhau làm hắn chả nhận ra nổi người
ở ngoài cửa kia là ai. Tự dưng hắn bổng thấy hồi hộp không lý do.
Đưa tay ra, hắn chần chừ mở cửa một cách khó hiểu.
KÉT!!!
Sao cánh cổng bỗng dưng nặng thế nhỉ? Làm hắn phải mở từ từ ra một
cách nặng nề, không thể mở nhanh được.
Ai ở đằng sau cổng nhỉ? Cái áo màu vàng… sao quen quá!!!
Tim giật thót lại. Hắn đẩy cổng thật mạnh… Cánh cổng bị mở toang
ra, nhanh như cắt và rất đột ngột.
Không gian như dừng lại, mưa lớt phớt bỗng tạnh hẳn như phép lạ.
Gió khẽ đung đưa, mơn man những cành lá mong manh. Trợn to đôi mắt,
hắn sững người vì người đang đứng trước mặt hắn
“Là… là…”
- Chào cậu! Chúc mừng sinh nhật! – Nó ngước mặt lên nhìn hắn, nở
một nụ cười. Trong đó xen lẫn vui mừng, xen lẫn nhớ nhung, xen lẫn
tình yêu và xen lẫn cả sự gượng gạo…
- Cậu… Cậu về thật rồi sao? Là cậu… thật hả? – Hắn không kìm chế
nổi mong muốn gặp nó, sự yêu thương, sự hối hận, vui mừng… Tất cả
bỗng làm giọng hắn trở nên run rẩy, ngập ngừng và lúng túng.
- Ừ, tôi về rồi. Cậu không muốn mời tôi vô nhà hả?
- A có! Cậu vào đi.
Nó với cái balo to đùng chầm chậm đi vào nhà. Vừa bước vô nhà, cả
đám nhìn nó với con mắt không thể to hơn.
1s… 2s… 3s…
Cả đám loai choai ấy nhảy ra khỏi ghế rồi ùa vô ôm nó, gương mặt ai
cũng đầy rạng rỡ. Cầu vồng như hiện ra, lấp ló sau nụ cười của mỗi
đứa.
Thủy Băng khẽ mỉm cười vì nó đã về…
Mưa và Nắng như ở hai thế giới khác nhau, cả hai như không bao giờ
có thể hòa hợp được với nhau. Nhưng một khi cả hai kết hợp lại có
thể tạo ra Cầu Vồng!
♥ Mưa + Nắng = Cầu Vồng | Sun + Rain = Rainbow ♥
_____
- Tình cảm xong chưa hả? Để My đi thay đồ mau!
Hắn cốp đầu Tú Anh, đá đít Hoàng Anh rồi sút Kiệt bay vô tường làm
cả ba đứa nhăn nhó, cau có lườm hắn. Nhưng nghĩ lại, cả bọn lại
thôi vì hắn nói cũng… đúng. Quần áo nó ướt thế kia cơ mà
[=_=]
- Không sao đâu! Tôi không có mang quần áo về! Để thế này cũng
được, tí thay! Hề hề!
- Tùy cậu!
Hắn nhún vai, thôi thì kệ nó.
- Qua đây ngồi với tôi này My già!
Kiệt ngoắt ngoắt nó. Nó lườm lườm Kiệt, ngồi cạnh cậu rồi đá cậu
một cái:
- Già cái mô gì? Muốn chết hả?
- Ai kêu cậu về đây trễ quá, không phải chân yếu tay run nên đi
lâu, về muộn à? Thế thì không gìa chắc trẻ hả?
Nó nín luôn vì lý sự “súp pờ” cùn của hắn.
…
Có nó về, không khí vui hơn thì phải. Mọi người nói chuyện sôi nổi
vô cùng, nó như là thần ban sự sống đang ban phát sự sống ở nơi đây
vậy.
Nó đá đểu, móc xoáy mọi người. Nó kể về việc nó đã được đi tham
quan ở những nơi nào với anh Dương ở Anh, kể về việc anh Dương có
một cô vợ chưa cưới trông rất xinh và dịu dàng.
Kiệt, Tú Anh, Hoàng Anh cười ngất vì mấy câu đá đểu của nó. Không
khí đúng là tưng bừng hẳn nhỉ. Hắn thì cứ ngồi yên, lặng dõi theo
nó qua đôi mắt trầm buồn. Hắn thấy buồn lắm, rất buồn vì từ khi
ngồi với Kiệt, nó chưa hề nhìn hắn lấy một lần. Thủy Băng chỉ khẽ
đưa con mắt pha lẫn nhiều cảm xúc mà nhìn nó rồi quay sang nhìn
hắn, liên tục. Cô cười nhẹ, nụ cười của thiên sứ ban niềm vui cho
người khác:
“Mình đã lựa chọn đúng khi gọi điện cho Hoàng My, đã hành động đúng
khi kêu cô ấy về. Quân à, cố gắng giữ My bên cạnh đấy, còn một lần
nữa, em sẽ không để cô ấy lấy mất anh đâu!”
….
Một tiếng… Hai tiếng trôi qua…
Cả bọn ăn có miếng bánh kem và đống bánh kẹo mang tới mà mãi vẫn
chả hết. Nói trắng ra là chả ai đụng đến cả. Mỗi người đều đang
theo đuổi những suy nghĩ riêng của mình.
8h45’… Mưa vẫn chưa tạnh. Bầu trời nhem nhuốc những mảng mưa lất
phất. Không khí trong nhà hắn trông rất thê thảm.
- Em đi rửa tay tí nhé!
Thủy Băng đứng dậy rồi đi vô phòng vệ sinh. Trong phòng vệ sinh, cô
lấy điện thoại ra rồi bấm số…
Tít… Tít…
- Alo… - Đầu dây bên kia…
[Trích từ part trước]
- Dương hả? Em – Thủy Băng đây! Hoàng My đâu rồi, cho em gặp mau
đi, em gọi nãy giờ cho cô ấy mà không được.
- Ơ? Nó về Việt Nam lâu rồi cơ mà! Tính ra thì giờ này nó đã về tới
rồi chứ! Nó còn kêu phải về để tổ chức sinh nhật cho nhóc Quân cơ
mà!
- Ơ? Thế ạ? Ơ… Dạ vâng! Thế thôi…
“Cậu đâu rồi Hoàng My, mau bắt máy đi!”
Cứ gọi cho nó liên tục nhưng không được, Thủy Băng bực bội lắm rồi
đấy.
“Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được… Xin…”
“Số máy quý khách…”
“Số máy…”
“Reng….”
- A được rồi!
Thủy Băng như muốn hét lên vì vui mừng. Bắt máy rồi, có tiếng trả
lời. Đúng là nó. Thủy Băng vội hỏi, giọng có vẻ hơi cao lộ hẳn vẻ
bực tức:
- Nãy giờ cậu làm gì mà off máy thế?
- Hết pin, giờ mới sạc, mới mở máy này. Gọi gì lắm thế hả?
- Cậu đang ở đâu vậy? Mau về nhà nhanh!
- Tôi… tôi đang ở… Tôi… Xin lỗi quân hộ tôi, tôi vì một lời hứa mà
không thể quay về được nữa. Tôi xin lỗi!
Nó đang tính cúp máy thì Thủy Băng hét lớn lên trong điện thoại.
Chỉ một câu thôi, nhưng lại đủ để giữ chân nó:
- Tôi không cần biết đó là lời hứa gì nhưng tôi xin cậu mau đến đây
mau, Quân… Quân… đang say xỉn, gọi tên cậu kìa. Đã thế còn tự đánh
tay vào tường đến độ rớm máu, miệng thì không ngừng xin lỗi cậu…
Mau về đi… Tôi xin cậu…!!!!!!!!!
- Thật sao? Tên… tên ngốc này… !!!
….
Chuyện là thế. Và giờ nó ở đây, ngay trước mặt hắn. Nhưng không
nhìn hắn đến một lần.
Khi đứng ở cửa chờ người mở cửa, nghe thấy giọng hắn vẫn tỉnh táo
là nó biết Thủy Băng nói dối rồi. Nhưng nó không thể chạy đi được.
Có lẽ, nó cũng mong muốn gặp hắn chăng…?
Và giờ đây, khi đang ngồi đối diện với hắn nhưng nó không thể nhìn
vào mắt hắn như bình thường được. Có lẽ, nó sợ đối diện với sự
thật, rằng nó sẽ bị hắn đuổi đi chăng? Hay nó sợ nhìn thấy ánh mắt
tức giận của hắn, hay ánh mắt muốn tống khứ nó ra khỏi nhà này?
Hay…
Thế nên nó không dám nhìn hắn, dù chỉ là một lần. Nó sợ…
- Ôi mẹ ơi! Tưởng bánh kem sẽ bị “ế” chứ! Ai dè đâu có con ham ăn
này vô đã hết sạch rồi!
CỐP!!!
- Con kia! Mày muốn gì? Nãy giờ tao ăn có tí nhá! Với lại làm gì
hết sạch, còn một miếng với kem đầy trên mặt bánh này… Hay là chơi
cái gì cho đúng chất sinh nhật đi nhể…? Hế hế hế!!!
Nó cười một cách đê tiện rồi lấy tay quẹt miếng kem trên mặt bánh
rồi trét thẳng vô mặt Kiệt. Vừa mới uống nước xong nên không kịp
đỡ, mặt cậu dính đầy kem. Kiệt lườm nó rồi lấy kem trét lại nhưng
nó né kịp nên miếng kem tươi trăng trắng ấy đã “dính” thẳng vô
gương mặt trắng trẻo, mịn màng của Hoàng Anh. Thằng bé đơ ra chưa
hiểu chuyện gì vì nó đang ngồi ăn… sanack.
Tú Anh thấy “chồng” mình bị thế nên liền hét lên rồi “bụp”, cả
miếng bánh với đống kem dầy trên mặt bánh đều đang “tọa lạc” trên
mặt, tóc, tai, mặt, mũi của Kiệt.
Nó thấy cậu bị thế nên ngoác miệng ra cười, cười lăn lộn, quằn
quại. Kiệt tức giận quạt bánh kem đầy trên măt mình mà trét lên mặt
nó. Thế là một trận “Chiến tranh giữa các bánh kem” bắt đầu xảy ra.
Kiệt trét nó, nó trét Hoàng Anh, Hoàng Anh trét lại Kiệt [Không dám
trét “vợ” mình], Kiệt tức khí trét lại Tú Anh trả thù, Tú Anh trét
nó. Cái vòng dây trét bánh kem của bọn quỷ này cứ thế mà trét qua
trét lại. Đến lúc Kiệt, cặp đôi nhà Anh [Hoàng Anh, Tú Anh] trả thù
nó. Vì trong lúc “chiến tranh” xảy ra,cả bọn phải rời khỏi ghế mà
trét, mà tránh nên giờ nó đang ở giữa nhà. Tú Anh, Hoàng Anh liền
túm lấy nó đè ra để cho Kiệt cầm đống kem trét vô mặt, tóc tai
xuống tới tận chân nó. Được cái Thủy Băng trét rất nhiều kem tươi
trên bánh nên giờ bọn nó tha hồ mà… quậy.
Hắn nhìn cả bọn quậy tưng thế mà nhịn cười không nổi. Ôm bụng cười
trên ghế “xem phim”, hắn cười lăn lóc. Sinh nhật năm nay thật đặc
biệt quá. Đặc biệt vì năm nay nó tổ chức nhưng không chỉ có hai
người tham dự mà còn cả đám bạn thân thiết chứ không như mọi năm,
chúng nó đều cố tình không đến chia vui ngày sinh với hắn vì không
muốn làm kì đà giữa hắn và Thủy Băng. Năm nay vui vì đông người
này, vì cái không khí náo nhiệt này và còn vì có… nó nữa, nếu không
có nó thì làm sao có được cái không khí này? Nếu không có nó thì
cái không khí hiện tại chắc chả như lúc nó chưa tới thôi, chán nản
ai cũng muốn bỏ về.
- Vui lắm đúng không? – Thủy Băng đứng cạnh hắn. Mắt cô nhìn theo
hướng hắn đang nhìn. Là nó ---
- Ừ, không khí vui thế này sao anh có thể buồn được?
- Không! Ý em là Hoàng My về, anh vui lắm đúng không? – Thủy Băng
nói một cách rõ ràng, dứt khoát.
- Ơ… - Hắn nhìn cô chăm chăm. Ánh mắt nhen lên sự khó hiểu.
- Thôi, bỏ đi. Ra đấy xử Hoàng My nào. Trông cậu ấy như là thần
bánh kem ấy.
Thủy Băng kéo hắn ra chỗ nó. Kiệt lấy luôn cái bánh kem để trong
cốp xe máy mà cậu tính tặng cho hắn nhưng vì biết Thủy Băng tặng
bánh cho cậu rồi nên tính cuối giờ lấy bánh này trét bánh kem, còn
đang buồn vì tưởng kế hoạch sẽ thất bại vì cái không khí chán nản,
tính mang về chia ba ăn với cặp đôi nhà Anh nhưng ai dè nó về,
không khí vui hẳn ra, trò trét bánh kem mà lúc đầu cậu nghĩ đã được
thực hiện. Ôi sướng thế!
- Bánh đây, bánh mới đấy! Đủ để làm Quỷ Dạ Xoa thành Quỷ Kem đây!!!
Mau làm thịt đi!
Kiệt mang bánh kem mới vào, cả bọn hú ầm lên rồi vốc lấy kem trét
trên, trét dưới, trét tứ phía nó. Nó không thể đỡ được vì đôi nhà
Anh đang giữa chặt lấy nó.
Vẫy vùng một hồi, nó cũng thoát ra được, nó lấy lại sức mạnh và bắt
đầu lấy kem ném lại bọn nó. Nó trét đống kem đang dính đầy người nó
vào mặt hắn, cầm kem ném Kiệt, trét kem vô tóc Tú Anh, ụp đầu hoàng
Anh vô ổ bánh rồi vốc kem ném Thủy Băng.
Tàn tiệc, cả bọn rũ rượi nhìn nhau rồi ôm bụng nằm xuống mà cười.
Không cười cũng lạ, cả bọn chả khác nào con ma. Thê thảm nhất là
nó, kem dính từ tóc đến chân.
Kem còn dây ra cả nền gạch, cả tường, cửa sổ nhà hắn nữa. Chỉ vì
con mụ My đã ném kem vô người chúng nó nên mới thế. Thế nên cả đám
bị hắn giữ lại, bắt dẹp sách cái đống tàn tích gây ra mới được
về.
Cả bọn dọn dẹp xong cũng đã gần 12h khuya. Như chợt nhớ ra điều gì,
nó giữ cả bọn lại:
- Khoan đã, tôi có quà tặng mọi người này!
- Quà từ Anh á hả? – Tú Anh chớp mắt.
- Ừ. Lựa cực khổ lắm đấy nhá. Hehehe!!
Nó tặng mọi người theo tên được viết và dán cẩn thận trên hộp quà.
Nó đưa quà cho hắn, cười gượng, mặt nhìn xuống đất, miệng chỉ khẽ
nói, nhỏ như một làn gió:
- Quà sinh nhật này! Vui vẻ nhé!
- Ừ! Cám ơn! – Hắn cũng khẽ đáp lại nó bằng nụ cười gượng và đôi
mắt buồn không kém. “Sao không ngước mặt lên nhìn tôi một lần, để
thấy nó đang muốn xin lỗi cô đến chừng nào?”
Cả bọn muốn mở quà nó ngay lập tức. Thế nê nó cũng đành nhăn nhó
gật đầu đồng ý.
Kiệt mở ra đầu tiên, quà của cậu là một chiếc khăn len màu xanh đen
được đan bằng tay, được làm nổi bằng những họa tiết đỏ, trắng pha
lẫn với nhau tạo ra những hình thù kiểu cách, độc đáo. Có lần, nó
nghe Kiệt nói là cậu ấy đang tìm loại khăn len kiểu này nhưng ở đây
không có bán. Vừa thấy chiếc khăn len này thấp thoáng sau cửa hàng
bán quần áo là nó vội vàng mua ngay.
Quà cho Tú Anh và Hoàng Anh là một cặp nhẫn đôi được thiết kế đơn
giản nhưng khá kiểu cách.
Quà cho Thủy Băng là một sợ dây chuyền. Mặt sợi dây chuyền là hình
một giọt nước trong suốt trông cứ như là giọt nước thật ấy, khi
đụng vào có cảm giác mát lạnh và mong manh có thể xuyên qua được y
như một giọt nước thật vậy. Nó chọn quà này cho Thủy Băng vì nó
nghĩ Thủy Băng rất hợp với sợi dây chuyền này. Giọt nước mong manh,
dễ vỡ nhưng khi đã vỡ rồi là có thể kết hợp lại với các phân tử
nước khác để ngày càng to lớn và mạnh mẽ hơn. Đúng với con người
của Thủy Băng.
- Tôi… tôi mở nhá! – Hắn lập bập trông rất khó khăn.
- Mở đi! Đừng chê là được! – Nó khẽ cười, nhẹ như gió thoảng. Gương
mặt hắn vì nụ cười của nó mà khẽ đỏ lên, như một thiên thần
ấy.
XOẠT….TTTT…TTTT
- Woa~~~~ Xinh thế!
Cả đám chợt đồng thanh thốt lên khi thấy món quà của hắn. Một đôi
bông tai với một chiếc là hình một thiên thần trắng đang giương đôi
cánh cũng màu trắng tinh trông rất thuần khiết. Chiếc hoa tai chỉ
nhỏ cỡ một tay út của một em bé mới sinh thôi. Nhưng đôi cánh lại
giang ra rất to tưởng chừng như chỉ cần một làn gió nhẹ thổi qua
thì thiên thần bạc trên tay hắn sẽ cùng với đôi cánh to, rộng ấy mà
bay lên bầu trời xanh thăm thẳm ấy mất thôi. Nhưng, hắn sẽ không
cho thiên thần này bay đi mất như đã làm với nó trước kia đâu. Cơ
hội này, hắn sẽ nắm giữ… Nắm chặt trong lòng bàn tay. “Còn Thủy
Băng… Cô ấy… Anh xin lỗi… Thủy Băng ạ!”
Chiếc hoa tai còn lại là hình một ác quỷ màu đen với đôi cánh dơi
đen pha đỏ vươn rộng ra như các thể loại phim kinh dị, không thể
thiếu là cái đuôi màu đỏ với chóp nhọn phía dưới càng làm cho chiếc
hoa tai trở nên kinh dị nhưng lại vô cùng, vô cùng Cool~~~
- Đẹp thật! Cám ơn cậu nhé!
Hắn cười tươi, lộ rõ cả núm đồng tiền mà ngay cả Thủy Băng cũng
không biết là hắn có nữa. Gương mặt đẹp, gọn gàng cùng với làn da
trắng, má của hắn từ khi nào mà đã trở nên hồng hồng trông rất dễ
thương cùng với nụ cười tỏa nắng thấp thoáng là núm đồng tiền ẩn
hiện sau nụ cười làm cho hắn trông giống con nít kinh khủng.
Trông hắn lúc này thật khác xa với lúc đầu nó gặp. Trái ngược với
“yêu quái đội lốt người” hồi trước thì giờ đây hắn không khác gì là
một thiên sứ cả. Không, không những hắn là thiên thần mà còn là
tiểu thiên thần nữa. Mà tiểu thiên thần thì rất, rất, rất là cute!
Siêu dễ thương. Chính là hắn bây giờ này. Vì nó đấy!!!!
Đeo hai chiếc hoa tai ấy vào bên tai phải. Hoa tai hình thiên sứ ở
trên hoa tai hình đầu lâu. Cả hai vật tưởng như không bao giờ đụng
mặt nhau, gặp mặt nhau ở cùng một chỗ thì giờ đây lại hòa hợp, mang
đậm một nét mạnh mẽ, lạnh lùng của quỷ và nét mỏng manh, thuần
khiết của một thiên thần. Ánh sáng từ vầng trăng khẽ làm cho cả hai
chiếc bông tai lóe sáng. Một thứ ánh sáng dịu hiền, thanh thoát chứ
không phải ánh sáng dữ dội, tàn nhẫn của loài quỷ. Điều này nói lên
gì đây? Có phải là hai vật này rất vui khi ở cạnh nhau hay không?
Hình như là đúng rồi mà. Ánh sáng đó ngày càng phát ra mạnh hơn,
làm chói mắt một số người đấy.
Giống hắn và nó nhỉ? Hai con người đã từng rất ghét nhau. Tưởng như
không bao giờ có thể sống chung một nhà, cùng tồn tại dưới một bầu
không khí được thì giờ đây lại đang thầm cảm ơn thượng đế vì đã
mang cái người đó đến bên mình, làm cho mình trở thành một con
người mới. Được cho mình nếm trải một mùi vị của cuộc đời.
________
Đi rồi, đám loai choai ấy đi về rồi. Chỉ còn mình nó với hắn trong
căn nhà đã từng là của cả hai. Nó đang tươi cười vẫy tay tạm biệt
Tú Anh khi cô ra khỏi cổng, quay lại, thấy hắn, mắt của nó lại trầm
hẳn một màu, gương mặt khẽ cúi xuống, cười gượng rồi chào tạm biệt
hắn:
- Thôi, trễ rồi! Tôi về đây! Cậu ngủ sớm nhé! Mai gặp lại ở
trường!
Hít một hơi, nó quay lưng toan đi thì bị hắn nắm chặt tay giữ lại.
Nó trợn tròn mắt lên nhìn hắn, hơi ấm từ bàn tay hắn đang lan tỏa
khắp người nó:
- Đi đâu? Đây không phải là nhà cậu sao?
Giọng run đến độ đứt quãng, hắn nói với mạch máu sắp nổ tung:
- Tôi đã từng coi đây là nhà của tôi. Nhưng, hết rồi! Tôi đi để
thực hiện cái lời hứa ấy với cậu mà! Không phải chính cậu đã đưa ra
cái lời hứa đừng bao giờ quay lại nhà cậu sao? À xin lỗi, cái lời
hứa đừng để cậu nhìn thấy mặt tôi nữa ấy, tôi không làm được rồi.
Xin lỗi thật lòng đấy! Xin lỗi vì tự nhiên lại đến nhà cậu dự sinh
nhật tỉnh bơ, xin lỗi vì đã đến làm cậu chướng mắt, xin lỗi vì đã
không thực hiện được lời hứa hôm đó. Xin lỗi… Giờ tôi đi đây. Nếu
không cả cái lời hứa không được ở đây nữa tôi cũng không thực hiện
được mất!
Quay lưng, bỏ chạy. Nó muốn chạy đi để hắn không thấy nó đang khóc.
Dùng hết bình tĩnh để nói những câu đó, nó thật sự là một con người
mạnh mẽ?
Chụt~~~
*Hôn*
*Trợn mắt*
- Ưm… Buông ra… Cậu làm… gì… thế… nà….y….
Nó cố gắng đẩy hắn ra. Hắn đang ôm chặt lấy nó, đầu sát đầu, mắt
sát mắt và… môi đụng môi…
Hắn hôn nó với bao nhiêu tâm tư trong lòng. Thế nên, nụ hôn ấy mãnh
liệt đến cháy bỏng…
Hắn khẽ thì thầm trong khi vẫn còn hôn nó:
- Là hiểu lầm. Chỉ do tôi hiểu lầm nên mới làm cậu phải buồn! Tôi
xin lỗi! Tôi có một cau muốn nói…
- Câu gì?
- A…nh thí…ch e…m!
- Không hối hận chứ?
Thấy Thủy Băng ngồi dưới cây cột đèn gần nhà hắn vào đêm đó, Kiệt
tới gần rồi đưa trước mặt Thủy Băng loại cappuchino đánh nổi kem,
loại Thủy Băng thích.
- Cậu biết hết rồi à?
Đưa tay nhận lấy café do Kiệt đưa, Thủy Băng hỏi nhưng có vẻ không
trông chờ
- Ừ, tình cờ đi lên lầu nhà Quân tính “giải tỏa nỗi buồn” vì cậu
chiếm lâu quá thì tôi nghe cuộc đối thoại giữa cậu và My. Hầy… Tôi
thật sự phục cậu vì lòng cao thượng đó!
- Cao thượng gì chứ! Chẳng qua vì tôi chợt nhận ra tôi mới là kẻ
thứ ba xen vô câu chuyện Ác Quỷ Và Thiên Thần giữa họ nên tôi mới
rút lui thôi.
- Ừ. Tôi biết chứ!
- Theo cậu thì tôi… làm vậy là đúng hay sai?
- Ừ… Tôi không chắc! Nhưng mà tôi nghĩ hành động đó là đúng! Cố
gắng đi nhé!
Kiệt vỗ nhẹ vào đầu Thủy Băng rồi đứng lên. Thủy Băng kéo cậu lại.
Nhìn cậu bằng ánh mắt long lanh, gương mặt buồn bã, Thủy Băng, dưới
ánh trăng khẽ cất giọng hê thảm đến tội nghiệp:
- Đừng bỏ tôi! Cho tôi mượn vai cậu đi!
- Ừ! Khóc đi! Nhưng đừng làm ướt áo nhé!
- Cậu đúng là dã man… Hừ…!!!
- Tôi mà! Cám ơn vì đã khen… Hahaha!!
- Hahaha!!!!
Tiếng cười trong làn nước mắt của Thủy Băng khẽ theo gió mà đi xa
mãi. Nỗi buồn như bị vơi đi một nữa rồi ấy nhỉ.
“Cám ơn Kiệt vì tất cả…”
“Nhìn cậu thế này, tôi đau lòng lắm! Tại sao tôi lại thích cậu nhỉ?
Đã từ lâu rồi…”
_______
Nhà nó và hắn… ♥
Nó và hắn ngượng ngùng nhìn nhau. Nó ngồi trên ghế sofa, hai chân
co lên rồi ôm lấy, nét mặt bối rối, đỏ lên vì ngượng làm cho nó
trông dễ thương lắm. Ánh trăng phảng phất lên gương mặt của nó một
màu vàng của hạnh phúc, ấm áp đầy quen thuộc.
Hắn ngồi bên cạnh nó, cũng ngượng ngịu, lúng túng không kém. Hắn
chả dám tin là mình đã hôn nó và nói “I love you” nữa. Hắn từ khi
nào mà đã trở nên dũng cãm thế?
- Không! – Lạnh lùng, hắn phán một câu gọn và sắc lạnh. Nó trợn to
mắt lên, lòng lại đau. “Sao mình lại tin những điều cậu ấy nói lúc
nãy chứ!”
- Vậy… vậy hả? – Cúi mặt xuống, mắt nó lại tối đi một màu.
- Đùa thôi, đừng có làm hành động vậy chứ! Này, Quân… nói đùa thôi
mà… My!!!
Ngẩng đầu lên, nó nhìn hắn với ánh mắt cương quyết, một ánh mắt sắc
lạnh. Ánh mắt này như khiến cho người đối diện phải khai hết sự
thật vậy. Tự dưng hắn thấy lạnh sống lưng quá đi mất:
- Ơ… Sao thế? Sao trông dễ sợ quá vậy?
- Tôi hỏi cậu ba câu thôi! Nếu phải thì cậu gật đầu, còn không thì
lắc! Được không?
- Ừ! Hỏi đi!
- Cậu… có thật sự thích tôi không?
Suy nghĩ. Cốt ý cũng chỉ để làm nó hồi hộp thôi. Hắn thấy nó đã gần
như có vẻ mất bình tĩnh rồi thì hắn mới cười với vẻ mặt cực kì gian
manh của một con cáo rồi mới gật đầu, chắc nịch và đầy cương quyết,
Ánh mắt hắn nói rất rõ về hành động của hắn rồi!
Nó nhẹ nhõm được một phần. Nó lại tiếp tục hỏi:
- Chỉ là đùa giỡn đúng không? Cậu muốn trả thù tôi sao?
*Lắc đầu*
- Vậy cậu không còn yêu Thủy băng nữa sao?
*Lại lắc đầu*
“Ơ, thế là sao? Cậu muốn bắt cả hai tay sao Quân? Đang trêu tôi đấy
hả?”
- Cậu đang thắc mắc lắm đúng không? Tất nhiên là tôi rất yêu Thủy
Băng rồi. Nhưng xin cậu hiểu cho là “yêu” ở đây lại theo một nghĩa
khác! Tôi yêu Thủy Băng giờ đây chỉ theo nghĩa bạn bè thôi. Tôi yêu
cô ấy theo kiểu “yêu mến” chứ không phải ‘yêu thích”. Tôi yêu cô ấy
như yêu Kiệt, Hoàng Anh và Tú Anh. Còn với cậu…
- Là theo kiểu yêu thích? – Nó nói xen lời hắn.
Hắn mỉm cười. Gật đầu thay vì trả lời, như lời nó nói lúc nãy: Ohải
thì gật đầu, không thì lắc đầu.
Nó ôm chầm lấy hắn, cười trong sự hạnh phúc.
Thử thách đã thực sự qua rồi. Thời gian đã làm cho hắn nhận ra tất
cả: Người hắn yêu là nó, là nó chứ không phải ai khác. Là oan gia
mà hắn trước đây cực kì rất ghét, luôn tìm mọi cách để đuổi đi, để
hành hạ mà giờ đây hắn lại nâng niu cô “oan gia” ấy trong vòng tay
ấm áp.
Nó đã trải qua sự bất hạnh quá lớn trong cuộc đời rồi. Mất ba mẹ,
nhà cửa là quá đủ rồi. Giờ đây, Thượng Đế đang bù đắp lại cho nó
bằng cách gửi một thiên thần đến cho nó. Nó hạnh phúc biết bao. Chỉ
cần cái gật đầu của hắn cũng để nó thấy hạnh phúc, thấy ấm áp lắm
rồi. “Cám ơn anh! Em yêu anh nhiều lắm…!”
Chỉ cần cái gật đầu của ai đó cũng đủ để ai đó thấy hạnh phúc
♥
Trong vườn hoa thơm ngát lộng gió trời, hắn dựa lưng vào nó dưới
ánh trăng chứng giám một tình yêu đang chớm nở.
“Thủy Băng sẽ như thế nào nếu biết cậu yêu tôi? Tôi không muốn làm
cậu ấy buồn một chút nào! Cậu ấy là một người tốt, rất tốt”
“Ư. Tôi cũng không muốn làm cô ấy buồn nhưng chính cô ấy đã kêu cậu
về đây thì có lẽ cô ấy đã nhận ra tình cảm thật sự của tôi rồi.
Thủy Băng là một người tốt”.
Gió, ánh trăng, các vì tinh tú, bầu trời thăm thẳm, rộng lớn đầy
nhân hậu kia đều đang chứng giám cho hạnh phúc của họ.
Từ một nơi nào đó gần nhà hắn, nụ cười của Thủy Băng cũng đang
phảng phất hiện lên chúc mừng họ. Kiệt cười vì Thủy Băng đang
cười.
Đôi bông tai ấy, đôi bông có hình Ác quỷ và Thiên Thần nó vừa tặng
hắn khẽ lấp lánh những ánh sáng huyền bí. Nó cũng đang khẽ chúc
mừng cho họ đấy!
Năm năm sau…
Tại một khu vườn với cỏ xanh mướt, những chum bong bóng hồng, trắng
xen lẫn nhau được cột ở khắp mọi nơi. Không khí ồn ào, náo nhiệt
khỏi chê.
Ba mẹ hắn khoác với nhau đi tới chỗ nó với hắn trong nụ cười rạng
rỡ, tay bà Trịnh cầm một ly rượu đỏ. Bà vẫn y như ngày nào, vẫn trẻ
trung y chang như 5 năm về trước. Tính tình bà vẫn thế, vẫn như con
nít trá hình, vừa gặp nó, bà đã chạy vào ôm nó rồi béo má, hỏi thăm
nó đủ thứ. Miệng thì không ngừng khen nó, miệng xuýt xoa khen thẳng
con trai quý tử có mắt nhìn người. Blalala…
Ông Trịnh thở dài vì bà Trịnh, trông vợ mình cứ khoác vai con bé
rồi dẫn đi khắp vườn kể chuyện “thời xưa tích cũ” của bà và ông
Trịnh bất kể nó đang mặc một bộ đồ cưới trắng toát như tuyết với
đuôi áo hơi dài trông rất thướt tha như thiên sứ thì bà cũng không
tha.
Chỉ khi hắn tới kéo nó đi vì đã đến giờ làm lễ cưới của nó và hắn
rồi thì bà mới chịu ngưng. À mà quên chưa nói nhỉ, hôm nay là ngày
cưới của nó và hắn cũng là ngày mà nó lần đầu tiên đặt chân đến
nhà. À không, ngất xỉu trước cổng nhà hắn để ông bà Trịnh phải bế
lên và mới có nhiều chuyện để thành truyện “Chỉ Cần Cái Gật Đầu”
như ngày hôm nay đây chứ.
Tú Anh và Hoàng Anh từ Mỹ trở về cấp tốc để dự đám cưới của đôi bạn
trẻ này. Họ đã lấy nhau được hai năm rồi và Hoàng Anh đang là giám
đốc công ty của gia đình cậu. Công việc làm ăn khá thuận lợi và
suôn sẽ nên đôi “Anh” thường hay “bỏ” công ty cho người quản lý
“chăm sóc” mà đi chơi =.=” . Từ Mỹ về là họ đang đi “hú hí” với
nhau đấy.
- Hầy, Thủy Băng thì phải chụp hình cho một tờ báo nổi tiếng của
Thụy Sĩ. Kiệt thì lo cái hợp đồng kinh tế bên London. Riết rồi chả
gặp được hai người này. Hai người này cứ bận thế thì thời gian đâu
mà tình cảm với nhau được nhỉ? Chắc chia tay sớm quá!
Hoàng Anh ngồi rên rỉ bi thương. Ừ mà đúng thật. Kiệt với Thủy Băng
quen nhau cũng đã 2 năm nay rồi khi Thủy Băng chịu mở lòng mình ra
và quen với Kiệt. thế nhưng họ lại quá bận rộn với công việc của
mình. Thủy Băng là một người mẫu trẻ và vô cùng nổi tiếng hiện nay
nên cô phải đi nước ngoài và chụp hình nhiều.
Kiệt thì với sự trợ giúp của gia đình mình và gia đình Hoàng Anh và
gia đình hắn nên cậu đang mở một công ty thời trang. Công ty đang
làm ăn khá ổn và đang có chút máu mặt trên thương trường…
Nhưng mà họ có biết được rằng là Kiệt và Thủy Băng đã bí mật đính
hôn với nhau rồi chứ. Họ đang chờ một ngày để đám cưới đó. Sẽ sớm…
rất sớm thôi!
- Oa! Bé Tiểu Anh trông dễ thương chưa này! Trông chả giống ba mẹ
gì cả.
Nó bẹo má bé Tiểu Anh – Là “cục cưng” của đôi bạn “Anh”. Tú Anh tức
giận đánh nó một phát bất kể nó là cô dâu hôm nay:
- Vớ vẩn! Tiểu Anh không giống tao với Hoàng Anh thì chả lẽ giống
ông bà hàng xóm? Hứ…
- A, dám đánh vợ tôi hả mụ già Tú Anh?
Hắn bất bình vì “vợ” mình bị đánh nên liền nhảy ra “tay đôi”. Nhưng
chưa “tay đôi” được bao nhiêu thì đã bị ông Trịnh kéo lên làm lễ
cưới rồi.
Nó và hắn đứng trước mặt cha trong khu vườn bát ngát xanh mướt này,
tự dưng nó và hắn run quá.
Đôi bông tai thiên sứ - Ác Quỷ khẽ lấp lánh trên tai hắn.
- Con có đồng ý lấy Minh Quân làm chồng không? Bất kể khi anh ấy ốm
đau, bệnh tật… -Tiếng cha sứ cất lên, nó ángại ngùng khẽ gật đầu.
Miệng nở một nụ cười hạnh phúc.
- Thế còn Quân? Con có đồng ý lấy Hoàng My làm vợ không? Bất kể
khi…
Cha xứ nói xong rồi mà hắn trông chẳng tỏ vẻ gì là đồng ý cả. Trề
môi nhìn nó từ trên xuống dưới với dáng vẽ bất mãn, tỏ vẻ không
chịu làm mọi người xung quan chợt ồ lên hoang mang. Ông bà Trịnh
nhìn nhau: “Nó đang làm trò gì vậy nhỉ?” Còn nó thì đang lo lắng,
sợ hãi đến tột độ. “Anh ấy… sao vậy…? Hay là… không yêu mình nữa?
Không muốn lấy mình làm vợ…?”
Vừa nghĩ tưng đó thôi mà nó đã hoang mang muốn khóc. Nhìn gương mặt
nó lúc này làm cho hắn vui quá. Hắn chợt mỉm cười rồi gật đầu, gật
đầu giống trò chơi “Phải thì gật, không thì lắc” của nó năm nào. Nó
vẫn đang cúi mặt xuống, không nhìn thấy hắn gật đầu. Hắn liền nheo
mắt lại và hét thật to:
- Con đồng ý.
Rồi cúi xuống hôn nó thật nồng nhiệt. Nó mở mắt hết cỡ vì sự đột
ngột này nhưng rồi cũng nhanh chóng nhắm mắt lại để tận hưởng sự
ngọt ngào bất tận của một của nụ hôn khi mình đã chính thức thuộc
về một người. Ngọt ngào quá đi mất!
Môi hắn trong khi vẫn chưa rời môi nó thì tay hắn đã khẽ đưa lên.
Hắn gỡ bông tai hình thiên sứ của hắn ra rồi đeo vào cho nó. Nháy
mắt với nó, hắn thì thầm:
- Thế mới giống vợ chồng chứ! Vợ mình đeo bông tai này quả rất hợp.
I love you forever… My Angel ♥♥♥
Tiếng vỗ tay xung quanh làm nó đỏ hết cả mặt. Quá tuyệt vời!
Nắng! Nắng lung linh rực rỡ khẽ làm cho hai chiếc hoa tai của nó và
hắn phát sáng. Một thứ ánh sáng rực rỡ, chói lóa.
Lạ thay… Thứ ánh sáng đó lại đang dần lớn hơn và kết hợp với nhau
tạo thành một trái tim bằng ánh sáng của mặt trời. Rõ ràng là
Thượng Đế muốn gửi quà chúc mừng cho đôi trẻ này mà…
_________
Xa xa… những ngọn cỏ khẽ lung lay trong làn gió…
Xa dần, xa dần, tất cả mờ ảo dần…
Chuyện tình yêu...
Đẹp như bầu trời xanh thăm thẳm…
Huyền ảo như mặt nước về đêm…
Lung linh như các vì tinh tú…
Tỏa sáng như mặt trời…
Ấm áp như vầng trăng…
Mãnh liệt như một ngọn lửa…
Và cũng rất thuần khiết như một giọt nước tinh khôi…