Hắn vừa nghe tiếng chuông ra về vang lên liền hét lên làm cho cả
lớp quay lại nhìn . Thầy giáo đứng ở trên bục cũng chỉ biết nhìn
hắn với ánh mắt … bó tay . Khi thầy ấy vừa ra khỏi lớp cũng là lúc
hắn quải cái cặp ra đằng sau lưng rồi hiên ngang để tay vào túi ra
về . Cái dáng bất - cần - đời cùng với mái tóc đen ánh vàng ấy của
hắn thì dù có cách xa cả 5 mét cũng dễ dàng nhận biết được .
- Chờ em với chứ !! Đi nhanh quá vậy ?!
Thủy Băng gọi giật ngược ở đằng sau . Hắn quay lại rồi nở một nụ
cười tươi với cô ấy :
- Xin lỗi , em về trước nhék !! Anh phải đi đằng này một lát
!!
Nói rồi hắn quay lưng đi , trong lòng có vẻ phấn khởi lắm …
________
- Cô ơi … chỗ này có cần việc làm không ạ ?!
- Xin lỗi !! Chỗ cô không nhận học sinh cấp II .
- Nhưng cháu học cấp III rồi mà !!
- Không tin !!
Phải . Đó là nó . Nó đang cùng với Tú Anh đi tìm việc làm thêm .
Nhưng đến đâu nó cũng được nghe những câu tương tự như thế . Nó đi
đã hơn 10 chỗ rồi mà vẫn chưa ai nhận . Ai cũng nói là chỗ họ không
nhận học sinh cấp II nhưng thực tế thì sao ?! Nó đã học cấp III rồi
nhưng vì chiều cao nó thấp xỉn nên chẳng ai tin . Cứ thế , nó đi
hết chỗ này đến quán kia , quán kia đến góc nọ mà vẫn chưa ai nhận
nó , đã vậy còn ôm nguyên cục tức + quê lủi thủi đi nữa .
Chỉ khổ cho nó là nó làm một mẻ cho Tú Anh cười đau cả bụng .
- Tao đã nói là uống nhiều sữa vào cho “ chóng lớn ” mà không nghe
. Để giờ đây ôm hận vào người vui không cưng ?!
- Cưng cái lưng ấy !! Mày thì cao hơn tao bao nhiêu chứ mà làm
phách – Nó chau miệng tức tối
- Ừ thì không cao hơn mày bao nhiêu nhưng cũng đủ để người ta biết
là tao học cấp III . Không như ai kia … - Tú Anh đá lại nó . Gì chứ
mấy vụ đá xoáy , móc đểu kiểu này thì Tú Anh đã xưng hạng nhì thì
chả ai dám xưng hạng nhất . Đến nó cũng phải ngã mũ chào thua thôi
.
- Mày … Hứ … - Nó tức không nói được gì nữa . Nó bực bội bỏ đi làm
Tú Anh phải chạy theo năn nỉ nó mãi . Vậy là bọn nó lại hòa . Đúng
là bạn thân !!!
_______
♥ Tại biệt thự nhà họ Trịnh – nhà hắn 6h45 pm ~
Hắn mỉm cười xoay xoay cái kẹo lollipop trong tay . Hắn thích thú
với món quà định tặng cho nó lắm . Đích thân hắn đã mua và trang
trí thêm cho cây kẹo bằng chiếc nơ màu hồng xing xinh được buộc ở
que cầm .
Hắn còn tặng cho nó thêm một chú gấu teddy nhỏ xinh mặc chiếc áo
màu vàng với cái quần đen . Nhìn chú gấu này yêu chết đi được
.
Hắn đặt cả hai món xinh xinh yêu yêu đó vào một cái hộp quà cũng
xinh xinh yêu yêu không kém .
Ba màu dành cho ba thứ hắn định tặng nó ( bao gồm cả hộp quà ^^ ) ,
nhìn rực rỡ không chịu nổi . Màu nào cũng chói và nổi bật . Hắn đặt
tên cho món quà này là : Cầu vồng tam sắc ^^ …
.
Thời gian dần trôi … Mãi mà vẫn chưa thấy nó về … Hắn đi ra đi vào
, ngồi lên ngồi xuống ra chiều không kiên nhẫn lắm . Từ trước đến
nay hắn có chờ ai bao giờ đâu . Trễ chưa quá 5’ còn bị hắn chửi cho
chứ ở
đấy mà đã hơn 2 tiếng rồi .
- 3 … 2 … 1 … !! 9h15’ . Vừa chuẩn một tiếng rưỡi . Con bé này đi
đâu mà lâu thế không biết . Bực bội
quá mà . Askkk !!
Hắn lấy tay gõ từng nhịp trên mặt đồng hồ . Gương mặt hắn giờ cau
có hơn bao giờ hết . Nhưng gương
mặt hắn bỗng giãn ra . Hắn gật gật đầu với cái suy nghĩ : “ Chắc là
muốn tránh mặt mình đây mà ” .
Hắn mỉm cười rồi với tay lấy cái Iphone 3G trên bàn . Hắn bấm số
gọi cho ai đó …
___ 10’ sau ___
Nhân viên giao đồ ăn tới . Hắn chạy ra trả tiền rồi xách bao nhiêu
là đồ ăn vào . Vừa mới mở ra , mùi thơm bay ngào ngạt . Chuyện ,
thức ăn ở nhà hàng Claycost mà , đến hắn ăn thường xuyên vậy mà
còn
thèm nữa là . Hắn mỉm cười “ Kiểu này là con bé ấy ăn đã luôn ”
.
Hắn xớt thức ăn trong hộp ra đĩa rồi sắp xếp lại bàn ăn . Hắn hơi
bị khéo tay đấy , chẳng mấy chốc mà trông bàn ăn thịnh soạn chẳng
kém gì các nhà hàng hắn đã tới . Hay đi ăn cũng có lợi chứ nhỉ ?!
Hắn nở một nụ cười tự thưởng cho mình …
Sao hôm nay hắn cười nhiều thế nhỉ ?!
.
- Gru` … Chắc điên quá !! Sao mãi vẫn chưa về !! Không biết có bị
gì không trời !!
Hắn nhìn lên đồng hồ , 10h30’ là những gì hắn thấy lúc này . Hắn
không còn cảm thấy bực bội vì chờ lâu nữa mà thay vào đó là cảm
giác lo lắng . Lo cho nó gặp chuyện nên mới về trễ thế này .
“ Con bé có thể gặp chuyện gì nhỉ ?! Tông xe ?! Bắt cóc ?! Hay đi
ăn hàng với nhỏ Tú Anh rồi bội thực ?! Ôi không !! Dẹp ngay cái ý
nghĩa cuồng điên ấy đi !! Nhưng mà … Tức thật , con bé ấy mà có
điện thoại bên người có phải đỡ không ?!”
Hắn với tay lấy cái áo khoác , định đứng lên đi tìm nó thì chuông
cửa vang lên . Hắn vội chạy ra ngoài mở cửa . Trong lòng có vẻ nhẹ
nhõm hơi một tí …
“ Đúng là Hoàng My rồi !! ”
Hắn mở cửa cho nó vô . Thấy bộ dang mệt mỏi của nó , hắn chau mày
hỏi :
- Cô bị sao thế ?!
- Hờ … không có gì !! Vô nhà đi đã …
- Ờ …
Hắn với nó đi vô nhà . Nó đang tính đi lên lầu thì hắn kéo nó ra
bếp . Không hiểu chuyện gì nó cũng đi
theo …
- Ăn cơm chưa ?! – Hắn hỏi
- Hả … ?! Ờ ừmk … Ăn rồi … Xin lỗi vì đã về trễ !! Tại hôm nay Tú
Anh với tôi đi tìm việc làm nên … Xin lỗi đã để cậu chờ … - Nó cười
… gượng .
- Gì cơ !! Ăn rồi á ?! Làm tôi chờ cơm cô đây nè !! Tôi mua nhiều
đồ lắm , cô ngồi ăn với tôi đi – Hắn nhăn nhó nhìn vô bàn ăn rồi
lại nhìn nó .
Nó nhìn vào bàn ăn … Toàn là những món nó thích . Hồi trước ba mẹ
nó còn sống nó cũng hay ăn những món này lắm . Trước đây nó cũng là
một cô chủ nhỏ của tổng công ty thời trang SPS nổi tiếng trên khắp
Châu Á mà … Nhưng giờ thì lịch sử thay đổi rồi . Nó cố gắng kìm nén
thói ham ăn đó rồi buông một câu :
- Tôi no lắm !! Tôi chỉ khát nước thôi !! Cậu ăn đi , ăn không hết
thì cất lại mai ăn . Nếu nguội rồi thì để tôi hâm lại cho !!
- Khỏi !! Tôi tự xử được rồi … - Hắn nhìn nó đầy tức giận . Nó cũng
chả biết phải làm thế nào nữa . Nó hứa với hắn là sẽ hạn chế ăn nhà
hắn rồi mà . Nó mở tủ lạnh ra , lấy chai nước rồi tu hết cả chai
.
- Tôi lên phòng trước nhék !! Chúc ngon miệng !!
Hắn không thèm để ý lời nó . Bực bội đem đi cất đồ ăn rồi bước
thẳng lên lầu . Nó chỉ nhìn theo mà chẳng nói gì . Chờ hắn đã vào
phòng rồi nó lấy tay ôm bụng :
- Hức … Đói bụng quá … Uống nhiều nước đến thế rồi mà vẫn đói …
Uống nhiều quá giờ bụng ọc ạch toàn nước thôi … hức … - Nó rên rỉ
rồi ôm bụng vào phòng …
____
Tâm trạng hắn giờ cũng chả vui vẻ gì . Cầm hộp quà “ Cầu vồng tam
sắc “ trong tay mà bực bội . Đã chưa tặng được cho nó thì thôi mà
ngay cả tiếng xin lỗi cũng chưa . Cả công hắn bày dọn bàn ăn nó
cũng chả thèm động đến . Hắn nhớ lại lời nó nói lúc nãy rồi gật gù
nhận xét .
“ Đang đi tìm việc làm ư ?! Chỉ vì lời nói của mình à ?! Tự trọng
con bé này cao thật đấy !! ”
Hắn giơ hộp quà ngang tầm mắt rồi quyết tâm :
- Nhất định mai tôi sẽ xin lỗi cô !! Cứ chờ đó !!
Hắn lại mỉm cười rồi kéo mền qua người nằm ngủ . Hắn nói trong cơn
mê :
- Xin lỗi !! Xin lỗi !! Đừng giận tôi nữa …
Nó cũng chả vui vẻ gì . Lấy tay xoa xoa mắt cá chân , miệng thì
xuýt xoa liên hồi . Lần đầu tiên nó đi nhiều nơi đến thế . Đi qua
gần 5 dãy phố trên và hơn 38 tiệm lớn nhỏ xin làm thêm . May mà có
tiệm nhận nó . Cũng giống như đợt trước , nó được nhận vào làm một
chân phục vụ cho một quán caffe .
“ Vậy là được rồi !! Mai bắt đầu việc làm !! Phải bóp dầu cho cái
chân hết đau mới để mai còn sức mà chạy bàn nữa chứ !! ”
Nó suy nghĩ một lát rồi lấy dầu xoa vào chân … Miệng rên rỉ , mặt
nhăn nhó không ngừng …
*** TỰ TRỌNG CAO ***
[ Part 3]
---
“ Lala bay lên theo cơn gió … Lala bay qua góc phố quen … Lala bay
cao bay xa mãi … Để thổi bay những nỗi nhớ … ”
[ Lala bay lên – Đại nhân ]
Tiếng chuông điện thoại lại reo lên lần thứ năm . Hắn nhăn nhó rồi
khổ sở ngồi bật dậy lấy cái I-phone áp lên tai . Hắn nói trong khi
đôi mắt vẫn nhắm nghiền , giọng bực dọc xen lẫn một chút lưu luyến
của giấc mơ ngày hôm qua – một giấc mơ có nó và hắn :
- Alo … Nếu là Thủy Băng thì xin em đấy !! Anh đã nói đừng bao giờ
gọi cho anh khi đồng hồ chưa tới 6 giờ rồi mà !! Hơ ~~~ !!
Hắn ngáp một hơi dài rồi nheo mắt cầm cái đồng hồ hiệu Rolex đang
để trên bàn lên : “ Vừa đúng 5h45’ !! ”
Đầu dây bên kia cười khúc khích , “ ai đó ” cất tiếng nói trong
trẻo như trẻ con xen lẫn một chút tinh quái và ma mãnh :
- Romeo của em hỡi !! Hãy thức dậy và chuẩn bị mở cửa chào đón nàng
juliet đến nào !! Nàng ta không thích sự chờ đợi đâu đấy …
- Hơ ~~~ !! Juliet của lòng ta !! Hôm nay không cần phiền nàng đến
đâu , ta ăn sáng rồi đi học sau cũng được !!
Hắn lại ngáp một cái rồi trả lời bằng cái giọng “ sến ” chưa từng
thấy . Hôm nay hắn muốn đi với nó và việc cần nhất là xin lỗi với
tặng quà kìa . Hôm qua hắn tự hứa với lòng là hôm nay phải đi làm
hòa với nó cho kì được cơ mà . Chính vì thế nên đành “ thất lễ “
với Thủy Băng vậy .
- Haizz … Thôi cũng được … Coi kiểu này chắc là chưa làm hòa được
với Hoàng My nên muốn đi chung tìm cớ bắt chuyện chứ gì ?! Phải
không Romeo chàng ?!
Thủy Băng thở hắt ra một cái rồi “ phán ” ra một câu như đi guốc
trong bụng hắn vậy … Gì chứ cô nàng là một chuyên gia tâm lí không
– bằng – cấp đấy …
Hắn khẽ cười trừ trong điện thoại rồi cúp máy . Trong đầu hắn nghĩ
chỉ duy nhất một câu : “ Sao cô ấy cứ như là đi doctor trong bụng
mình ấy , lạ thiệt !! ”
Hắn đứng dậy vươn vai mấy cái rồi tiến vào WC làm vệ sinh cá nhân .
Đánh răng , rửa mặt , vuốt gel , chải tóc , thay quần áo , tự làm
đẹp thêm cho mình bằng mớ vòng vèo kiểu cách trên người , … Lần nào
cũng thế . Lần nào hắn cũng làm những chuỗi công việc ấy vào mỗi
buổi sáng và kết thúc bằng việc soi gương nhìn lại toàn diện vào
mình . Tự hỏi sao con trai mà cũng điệu thế nhỉ ?!
____
- Woa ~ !! “ Lẹt đẹt ” hôm nay dậy sớm thế !! Bình thường là 6h30’
mới xuống cơ mà … Hôm nay mới 6h20’ đã xuống mà còn … Gì chứ ?! Làm
cơm hộp nữa á !! – Hắn tròn xoe mắt nhìn nó rồi nhìn hộp cơm màu
đen trắng đang nằm trên bàn . Hắn đang tỉnh hay đang mơ thế này ?!
Hay là mưa đá vừa rơi vào phòng nó tối qua ?! Ôi trời … !!
- Lẹt đẹt gì chứ !! Làm như tôi thức dậy sớm là chuyện lạ Việt Nam
không bằng ý . Không biết là Thủy Băng có làm bữa sáng cho cậu
không nên tôi làm luôn . Nếu cậu ấy làm rồi thì … để trưa cậu ăn
luôn thể nhé … Bỏ uổng lắm . Thôi , tôi đi đây . Tôi có hẹn với Tú
Anh rồi – Nó xách cặp lên rồi đưa cho hắn hộp cơm nó vừa mới làm .
Dạo này trình nấu ăn của nó lên tay lắm đấy . Đừng coi thường là nó
chỉ biết làm mỗi món cơm trộn theo kiểu Hàn Quốc thôi nhé .
- Ơ kìa … Cô ăn sáng chưa ?! – Hắn gọi với theo nó , ngạc nhiên vì
lần này nó không kì kèo đòi đi chung với hắn như mọi khi mà lại còn
làm bữa sáng cho hắn nữa chứ . Chuyện lạ !!
- Ăn rồi … Yên tâm .
Nó quay lại nheo nheo mắt với hắn . Nó nở một nụ cười ngây ngô rồi
bước đi . Trong giây phút đó , tim hắn bỗng rung lên nhẹ nhàng như
những giọt sương ban mai rớt xuống trên những cánh hoa mỏng manh
buổi sớm . Nhẹ nhàng nhưng mãnh liệt , thoáng nhanh nhưng sâu lắng
khiến người ta có một chút gì đó luyến tiếc vì cảm giác đó thoáng
qua quá nhanh khi còn chưa kịp cảm nhận được gì …
“ Rốt cuộc là vẫn chưa xin lỗi được !! Càng ngày càng chán mà !!
”
.
.
.
___ Bãi cỏ sân sau trường Angel Shool – 6.30 am ___
Ánh nắng sớm khẽ lách qua những kẽ lá rồi hắt nhẹ lên khuôn mặt
trắng hồng đến đáng yêu của Thủy Băng … Cô khép hờ đôi mắt màu
nhung yêu kiều làm nổi bật đôi hàng mi dài và cong một cách tự
nhiên . Giang đôi tay đón lấy luồng gió mát se lạnh của buổi sáng
sớm , cô cảm thấy lòng mình dễ chịu và bình yên hơn bao giờ hết
.
Những làn gió vô tình tạt qua mặt Thủy Băng khiến cô hơi se lại .
Đôi mắt vốn nhắm nghiền giờ đây bỗng mở ra khi cảm nhận có ai đó
đang quàng một chiếc áo khoác len dày vào người mình . Cô mỉm cười
nhìn người đối diện rồi giơ tay đón lấy ly caffe macchiato nóng hổi
đang bốc khói nghi ngút mà người ấy đưa . Thủy Băng nhấp một ngụm
nhỏ rồi cười nhẹ nhàng với người ấy :
- Vẫn là cậu hiểu rõ tôi nhất . Caffe macchiato ít đường nhưng đánh
nổi thật nhiều kem và rắc một ít vụn bánh Ý trên mặt . Chỉ có mình
cậu biết đến món uống yêu thích của tôi và cũng chỉ có mình cậu nhớ
đến trong khi Quân lại chẳng hề muốn biết . Ngộ quá phải không Kiệt
?!
- Có lẽ là tại vì do tôi hay để ý tới từng thứ mà mọi người hay gọi
chăng ?! ‑ Kiệt ngồi xuống bên cạnh Thủy Băng rồi cũng nhấp một
ngụm ca cao nóng nhiều kem trên bề mặt – Hoặc cũng có thể là do tôi
và cậu thích món uống gần giống nhau , nhỉ ?!
Kiệt lại nói tiếp . Đôi mắt nâu vốn rất đa tình nay trông thật xa
vời . Cậu ấy đang nghĩ gì thì có trời mới biết . Ánh mắt cậu ấy
nhìn ở một nơi xa xăm nào đó . Trông nó bây giờ trong veo như một
viên ngọc quý dễ vỡ đang được những ánh nắng tinh khiết bảo vệ .
Đẹp lạ lùng !! Người ta gọi cậu là Hoàng tử sầu muộn chắc không sai
đâu nhỉ ?!
- Mấy nàng trong trường gọi cậu là Hoàng tử sầu muộn chắc không sai
đâu ha ?! Giờ mà mấy nàng ấy nhìn thấy ánh mắt cậu lúc này chắc
nguyện xin chết đây !!
Thủy Băng sau một hồi ngắm Kiệt chán chê liền đổi qua trêu cậu ấy .
Kiệt dẩu mỏ lên ra vẻ hờn giận kiểu trẻ con rồi nói , vẫn bằng cái
giọng điệu y chang một đứa – con – nít :
- Hoàng tử sầu muộn gì chứ ?! Nếu chỉ vì tôi mang đôi mắt màu nâu
lãng tử – màu của sự trầm buồn mà gán ghép cho tôi cái biệt danh ấy
thì thà tôi mang cái biệt danh “ công tử nhà họ Hứa* “ thì hơn
…
* Biệt danh “ Công tử nhà họ Hứa “ là do nhóm Tam Hoàng đặt cho
Kiệt . Tại vì cái tên này hay hứa này hứa nọ mà không khi nàogiữ
lời .
- Thôi , đứng lên đi , ngồi đây với cái vẻ mặt ảm đời này làm gì ?!
Cẩn thận coi chừng bọn Boy Fan của cậu thấy lại đặt cho cái biệt
danh là công chúa sầu muộn đấy !!
- Gớm chưa !! Làm như tôi nổi tiếng như cậu ấy !!
- Biết đâu được !!
Kiệt đưa tay ra nắm lấy tay Thủy Băng rồi kéo lên . Bỗng nhiên có
một luồng điện nhẹ chạy ngang dọc khắp người Thủy Băng làm cô ấy
bất động khoảng 2 giây . Tự cảm thấy khuôn mặt mình đang nóng ran
lên và tim bắt đầu rung lên nhè nhẹ như gợn sóng .
“ Sao thế này ?! Cảm giác này là sao ?! Trước giờ mình nắm tay Quân
mà có cảm giác là lạ này đâu ?! Kì quá vậy nè ?! ”
Thấy Thủy Băng bất động , Kiệt hươ hươ tay trước mặt cô rồi nhìn cô
bằng ánh mắt khó hiểu :
- Này !! Trúng gió đấy à ?! Sao tự nhiên lại đứng hình vậy ?!
- Ơ , cậu không cảm thấy gì à ?!
- Thấy gì là thấy gì ?! Có thấy cái chi đâu !! – Kiệt nghiêng đầu
hỏi , trên mặt in rõ cả dấu “ ? ” to đùng .
- À , không thấy thì thôi !! Coi như tôi chưa nói gì nhé . Tôi đi
trước đây .
Nói rồi Thủy Băng đi về lớp bỏ lại đằng sau là Kiệt với ánh mắt khó
hiểu . Bất giác cậu nhìn lòng bàn tay vẫn còn hơi run run của mình
.
“ Sao tự dưng lúc kéo Thủy Băng lên tay mình như bị điện giật ấy
nhỉ ?! Chẳng lẽ … cái cảm giác này là … Ôi trời !! Thủy Băng là
người thu lôi sao ?! Cô ấy có khả năng phóng sét ra hả trời ?!
Không được . Để Quân biết chắc cậu ấy đau lòng lắm . Phải giúp Thủy
Băng giữ kín bí mật này mới được … ”
Kiệt làm ra vẻ nghiêm trọng rồi chạy đi . Đang chạy đến hành lang
thì cậu ấy đụng phải “ ai đó ” . Người đó tru tréo , chửi Kiệt um
tùm :
- Mắt mũi mày để ở sau ót hả ?! Hay là đi ăn đám giỗ mất rồi
?!
- Xin lỗi đại ca !! Em đang vội .
À !! Thì ra cái tên Kiệt đụng trúng là hắn – bạn Quân “ thân thương
“ của chúng ta . Chết chưa . Ai kêu nhè đúng lúc hắn đang bực mình
vì chưa xin lỗi được nó mà đụng vào làm gì ?! Sau một hồi khản cổ ,
la ó – chịu trận , sưng tai thì hai tên dắt díu nhau đi về lớp
.
Hôm nay có phải là một ngày đẹp trời không vậy ?!
…
..
.
Sau năm tiết học quậy phá tưng bừng , bụng nó đáng trống kinh hồn .
Từ hôm qua tới giờ nó chỉ uống nước trừ cơm . Nó đã nói với hắn là
nó sẽ hạn chế ăn uống ở nhà hắn một cách tối đa , mà đã như thế thì
nó nhịn luôn cho rồi . Cùng lắm thì nó cứ uống nước “ đun sôi để
nguội ” đến cuối tháng . Đến khi lãnh lương rồi ăn bù chắc cũng
chẳng sao . Ôi con bé này , suy nghĩ hạn hẹp thật !!!
Ra về , nó chạy vội đến chỗ làm . Hắn đứng ngoài cổng chờ nó thấy
vậy đuổi theo mà không kịp . Mặt nhăn nhó khó chịu lững thững ra về
. Thủy Băng thấy vậy cũng không dám lại gần hắn , cô ấy đi về với
Kiệt và Hoàng Anh coi bộ còn ổn hơn .
Cộp …
Nó đặt ly nước thứ … xuống bàn . “ Sao vẫn đói vậy trời ?! ” . Nó
nhăn nhó xoa xoa cái bụng đang réo ầm ĩ rồi lại tiếp tục sự nghiệp
rửa chén bát của mình . Cũng may cho nó là hồi trước nó với Tú Anh
ngày nào đi học về cũng ghé qua quán caffe này nên bà chủ nhuyễn
mắt . Lúc nó xin việc với Tú Anh , thấy nó lững thững trên đường bà
chủ đã gọi lại và cho nó một chân phục vụ , khi nào quán vắng thì
ngồi rửa chén bát , ly cốc thôi . Công việc khá nhẹ nhàng vì nó chỉ
phục vụ ở tầng trệt chứ không phải ở trên lầu . Bình thường khách
tuổi teen rất thích ngồi tầng trên để ăn uống nên tần dưới rất ít
người , phục vụ cũng đỡ mà tiền lương vẫn bằng nhau .
Nó thật là may mắn !!
.
“ Cuối cùng cũng xong việc !! ”
Nó thở phào rồi xem đồng hồ treo trên tường của tiệm . “ Chết cha ,
gần 11h rồi ” . Nó vô trong thay đồ rồi lấy cái áo khoác treo trên
giá mặc vào . Cúi đầu chào bà chủ , nó vội vàng đi về . Người nó
mệt lử rồi , giờ chạy về thật nhanh đi tắm rồi nằm ngủ thì sướng
như tiên . Tự dưng mặt nó nhăn nhó rồi nhìn xuống cái bụng vẫn đang
réo của mình “ Quên mất , phải ăn một cái gì đó thì mới sướng như
tiên được ” .
Nó thở dài rồi lấy trong túi ra mấy tờ giấy bạc . “ Ôi , tiền để
dành của tôi sao giờ chỉ còn có năm mươi mấy nghìn vậy ?! ” . Nó
đau khổ nhìn rồi cũng quyết định lấy số tiền ít ỏi đó mua ổ bánh mì
thịt ăn đỡ . Giờ mà nó không ăn chắc là nó xỉu mất .
____
“ Chắc mình điên quá !! ”
Hắn bực bội ném hết chăn gối xuống đất . Bực mình cũng phải . Lúc
nó đi về , thấy hắn nó chỉ ậm ừ hỏi han như có lệ rồi chạy vô bếp
tu nguyên chai nước rồi bỏ lên lầu . Hắn đơ mặt rồi xị xuống : “
Cái con bé này , chưa kịp xin lỗi nữa !! ” . Tức quá hắn lên lầu
rồi sự việc như thế này đây . “ Đã vậy thì tôi chả thèm xin lỗi cô
nữa , cô muốn tránh mặt tôi thì tôi cũng tránh mặt cô luôn !!
”
Hắn nằm ệch ra giường với gương mặt cau có . Miệng thì nó tránh mặt
nhưng lòng hắn thì đang buồn kinh khủng . Hai ngày rồi chả nói
chuyện bình thường được với nó . Suốt từ hôm qua đến nay , tính đi
tính lại thì nó chỉ nói với hắn được đúng năm câu . “ Ôi cái số của
tôi , tự dưng vì con bé ấy mà đời tôi phải khổ thế này sao ?!
”
Một ngày trôi qua trong yên lặng …
Hai ngày trôi qua trong não nề …
Ba ngày trôi qua trong vô vọng …
Đến ngày thứ tư …
Nó đi về nhà với dáng vẻ mệt mỏi , gương mặt tái xanh , nhợt nhạt .
Hôm nay nó xin nghỉ ở quán caffe một ngày . Đầu nó nặng như đang
đeo đá cộng thêm cái bụng trống rỗng ọc ạch toàn nước thì làm sao
mà làm việc được nổi . Mặc dù sáng nay trước khi đi học nó đã ăn
một gói xôi rồi mà đã như thế này đây , nếu mà không ăn chắc nó hết
còn sức mà lết về .
Nó có biết được rằng là khi cơ thể rơi vào tình trạng đói lả suốt
ba ngày thì một gói xôi cũng chả đủ để tiếp thêm năng lượng chứ
đừng nói tới là khi trong người đã bao nhiêu là nước thì xôi vào
rồi tiêu hóa như thế nào ?!
Chính vì thế mà đã đói nay lại càng đói thêm rồi dẫn đến tình trạng
như thế này đây !!
Nó chỉ kịp mở cửa đi vào rồi té xỉu ngay tại chỗ . Hắn nghe thấy
tiếng động liền từ bếp phóng ra rồi đôi mắt trợn tròn lên vì cảnh
tượng trước mắt . Hắn vội vàng chạy đến chỗ nó rồi vỗ nhẹ vào má nó
:
- Này , dậy đi , cô sao thế này !! Này !!
Hắn đoán có chuyện chẳng lành nên vội vàng bế nó lên phòng . Đắp
vội cái mền cho nó , hắn cuống quýt gọi điện cho bác sĩ . Sau một
hồi khám và kiểm tra tổng quát , vị bác sĩ vỗ nhẹ vào vai hắn
:
- Đừng lo , bạn gái cậu không có gì nghiêm trọng lắm đâu . Bị ngất
có lẽ là do làm việc nhiều nhưng không chịu ăn . Có lẽ nhịn ăn phải
3, 4 ngày rồi đấy . Bệnh suy nhược thần kinh ấy mà . Cứ để cho cô
ấy nghỉ ngơi , khi nào tỉnh thì cho ăn cái gì đó lỏng thôi như cháo
hoặc sữa . Sau đó cho cô ấy uống Vitamin rồi nghỉ ngơi . Nói với
bạn gái cậu là đừng có kiêng ăn kiểu đấy nữa nhé . Còn để việc này
xảy ra thì lần sau sẽ mệt lắm đấy !!
Khi bác sĩ đi về , hắn vội vàng đóng cửa rồi chạy thằng lên lầu .
Hắn nhìn nó với đôi mắt buồn bã và gương mặt đầy hối lỗi . Ngồi
xuống chiếc ghế bên cạnh giường , hắn nắm lấy đôi tay nhỏ bé của nó
rồi áp lên má mình , giọng dịu dàng , trìu mến :
- Tôi xin lỗi , đáng lẽ tôi không nên nói với cô những điều như hôm
bữa . Biết cô thế này thì tôi chẳng muốn chọc cô để cô cãi nhau với
tôi làm gì . Xin lỗi cô nhé !!
.
.
.
♥ Tại phòng của nó – 11h37’ pm ~
Nó chớp mắt tỉnh dậy , lấy tay xoa xoa cái đầu rồi nheo mắt cố định
hướng xem mình đang ở đâu .
“ Ơ , phòng mình đây mà !! Mình về tới nhà rồi sao ?! ”
- Cô tỉnh dậy rồi hả ?! Thấy ổn chứ ?! – Hắn mở cửa ra , thấy nó
tỉnh lại rồi hắn mừng đến chừng nào . Giọng nói có vẻ vui vẻ hơn
rất nhiều .
- Đầu hơi nhức !! Mà tôi bị sao thế này ?!
- Hừm !! À , cô không biết cô bị gì sao ?! Bác sĩ nói là cô làm
việc nhiều mà còn lo “ ăn kiêng ” 3, 4 ngày nay nên dẫn đến suy
nhược cơ thể ấy mà !!
Hắn nói , giọng hờn trách . Nó nghe vậy chỉ biết cúi đầu xuống lặng
thinh . Hắn chả nói gì mà từ từ đi xuống lầu . Nó nhìn theo e ngại
: “ Chắc cậu ấy giận mình rồi !! ” . Khẽ thở hắt , nó nằm xuống
giường nghĩ bâng quơ …
- Này , dậy uống sữa đi !! Không đói chết bây giờ !!
Trái với suy nghĩ của nó , hắn không những không giận mà còn xuống
bếp pha nó ly sữa rồi mang lên trên phòng cho nó . Hắn đưa trước
mặt nó nhưng nó không dám cầm … nó lại sợ …
- Uống đi mà … Cái này coi tôi xin lỗi vì đã để cậu không ăn mấy
ngày nay nhé !!
- Ơ tôi … Vậy tôi uống nhé !! – Nói rồi nó cầm ly sữa hắn đưa uống
cạn . Lần đầu tiên trong đời nó thấy sữa ngon đến thế . Trước giờ
nó ghét uống sữa pha nhưng lần này lại khác . Chắc một phần là vì
quá đói bụng , phần còn lại là do hắn pha đấy nhỉ ?!
- Này , Hoàng My !! – Hắn gọi nó .
- Sao ?! – Nó lấy tay quẹt sữa dính trên miệng rồi trả lời hắn
.
- Tôi xin lỗi !! – Hít một hơi thật sâu , hắn xin lỗi thật thành
khẩn . Có lẽ đây là lần đầu tiên hắn có thái độ như vậy đấy .
- Chuyện gì vậy ?! Sao xin lỗi tôi chứ ?! – Nó tròn mắt nhìn hắn .
Con bé này giả ngốc hay sao ấy nhỉ ?!
Hắn cũng tròn mắt lại nhìn nó . Trong đầu hắn suy nghĩ nhiều thứ :
“ Ô hay , con bé này bị mất trí nhớ à ?! ” .
- Ờ thì xin lỗi cái vụ tôi nói cô ăn không ngồi rồi ở nhà tôi ấy .
Không phải chính lý do đó khiến cô ra nông nỗi này sao … ?! Thôi ,
hòa nhé !!
Hắn cười nhẹ rồi đưa tay ra . Cái cảm giác đã nói xong hết những
thứ trong lòng mình nhẹ nhàng nhỉ ?! Nó chẳng nói gì , chỉ khẽ cười
:
- Có gì đâu mà phải xin lỗi tôi . Tự tôi cũng cảm thấy mình ăn
không ngồi rồi nhà cậu mà . Với lại cũng tự tôi muốn đi làm thêm để
có tiền mua những thứ mình thích . Chả liên quan gì đến cậu đâu !!
- Nó phẩy tay bác bỏ .
- Thôi đi cô , tôi biết lòng tự trọng cô cao lắm cơ !! Hay giờ vầy
đi , cô khỏi cần đi làm nữa . Ở nhà làm việc rồi tôi trả lương cho
, ăn uống không tính . Nhé ?! – Hắn đề nghị
- Ai lại thế , kì chết !! Nhưng mà tôi … - Nó ấp úng
- Này … Tôi đã nói là coi như có chưa có chuyện gì xảy ra rồi mà .
Cứ như bình thường đi . Nha !! – Hắn cáu .
- Thôi được rồi , hòa thì hòa . Nhưng tôi vẫn sẽ làm thêm ở quán
caffe . Nhưng mà giờ chỉ làm đến 7h tối thôi , không phải lúc 11h
khuya như bình thường nữa . Xong rồi những lúc ở nhà , tôi sẽ dọn
dẹp nhà . Thế nào ?!
Nó trình bày kế hoạch như thế cũng được quá nhỉ . Hắn khẽ cười ,
lòng vui hơn bao giờ hết . Hắn đưa bàn tay ra :
- Vậy hòa nào !!
- Ừ thì hòa !!
Nó cũng cười – cười thật tươi rồi đưa tay ra bắt lại . Sau đúng một
tuần mệt mỏi , đói bụng , lẫn tránh nhau , cuối cùng hai đứa nó
cũng đã làm hòa . Ôi , thật là con nít quá !!
“ Lần đầu tiên biết yêu thương biết quan tâm biết hy vọng …
Biết rằng tuy có những muộn phiền vẫn không ngăn nổi những ước mơ
…
Và lần đầu tiên biết vu vơ biết nhớ nhung đến một người …
Lần đầu tiên tôi nhớ về một ánh mắt luôn dõi theo ngọt ngào …
”
[ Ước mơ của thiên thần – Nam Cường ft Ngô Trác Linh ]
___ ___ ___
- Ê !! Sao cô lại làm thêm ở cái quán caffe đó đến những 11h tối
vậy ?! Có thể về lúc 7h mà ?!
- Thì muốn tránh mặt cậu chứ sao nữa !!
- Cái gì chứ ?!
- Hahaha !!
Sau cơn mưa trời lại sáng !!!
::: Đối thủ nặng kí :::
Phải làm gì khi địch thủ của bạn xuất hiện?!
Chém, giết hay lờ đi?!
Nhất là đó là người mà bạn rất ghét, cực kì ghét!!!
- Hơ ~~~ !! Sáng rồi hả trời? Sao trông trời vẫn tối thế này?
Hắn kéo rèm cửa uể oải nói. Bầu trời hôm nay trông u ám quá. Đã 6
giờ hơn rồi mà trông như mới 3 giờ sáng vậy. Hắn khẽ thở hắt ra một
cái quay lại xếp chăn, gối, miệng làu bàu:
- Kiểu này chắc tí trời mưa mất, phải mang theo cây dù thôi!
___
- Chào buổi sáng!! Trứng ốp la với bánh mì chứ?
Nó cười toe với hắn. Sau vụ ngày hôm qua, mức độ thân thiết giữa
hắn với nó có vẻ gần lại hơn rồi. Đặc biệt hơn, hôm nay hắn sẽ làm
những gì hắn đã muốn. Hắn đáp lại rồi vỗ vỗ vào cái bụng:
- Dĩ nhiên, bụng tôi đang mời gọi bánh mì ốp la chui vào đây!
Nó cười khì rồi dọn bữa ăn sáng cho hắn. Hắn ngần ngại một lúc rồi
lấy trong cặp một hộp quà – hộp qua tam sắc:
- Cái này tặng cô!
- Sao cơ, tôi á? Ngày gì mà tặng tôi? – Nó trố mắt nhìn hắn.
- À, cái này tôi mua hôm bữa, tính tặng cô để xin lỗi nhưng tại cái
vụ ấy ấy… Giờ hòa rồi tặng chứ để làm gì? – Hắn giải thích.
- À! Vậy tôi nhận, cám ơn nhé! – Nó tít mắt lại rồi đưa tay nhận
món quà. “Không nhận thì phí lắm. Hehehe!!”
Nó và hắn ăn sáng rồi đi đến trường. Trước khi đi, hắn không quên
lấy cây dù để ở cửa rồi bỏ vào cặp. Hôm nay, nó và hắn đến trường
trong tâm trạng cực kì thoải mái và thanh thản. Dù bên ngoài trời
vẫn tối nhưng xung quanh nó và hắn rạng rỡ những ánh sáng của tình
bạn.
Chỉ dừng lại ở mức tình bạn thôi sao?
____
- Sao rồi hả nàng?! Hôm nay nàng gọi tôi qua gấp thế là có chuyện
gì?
Tú Anh để cặp xuống bàn rồi vỗ vai nó. Nghe giọng điệu của nó thì
Tú Anh cũng có thể đoán được là nó đang có chuyện vui. Chuyện gì
nhỉ? Với cái IQ trên 130 của cô thì cô đoán chuyện vui đó chắc chắn
liên quan đến hắn. Quá chuẩn nhỉ?
Nó mỉm cười rồi kể tất cả cho Tú Anh nghe. Cô nàng nghe xong chỉ
khẽ cười rồi “phán” ra một câu:
- Đảm bảo hắn ta có một tí, tao nói một tí thôi nhé, hắn thích mày
là cái chắc!!
- Gì cơ?! Mày điên à?!
Nó hét lên khiến Tú Anh không dám nói gì nữa. Nó ngoác miệng ra la
lối, nào là: “Mày điên à?! Mày khùng à?! Mày tâm thần à?!
- Tao chỉ nói là hắn thích có một tí thôi mà. – Tú Anh bịt tai lại
nói.
- Ủa?! Mày nói có một tí thôi hả?! Làm tao… khoái. Hahaha!! – Nó
cười lớn rồi chạy đi, không quên lè lưỡi trêu Tú Anh.
- Đồ con khỉ!!
Tú Anh cầm quyển vở ném nó. Nó lách được nhưng không ngờ lại trúng
một người - một người cực kì ngây thơ, vô tội và trong trắng [như
tờ giấy than]. Người đó la oai oái rồi nhảy thẳng vào lớp nó.
- Ai đã ném tôi vậy hả?!
- AAAAA!!!! Anh Hoàng Anh kìa tụi bây ơi!! – Bọn lớp nó hét toáng
lên rồi bu quanh cậu ấy. Hoàng Anh vội gạt ra rồi giảm bớt âm thanh
lại:
- Xin lỗi, lúc nãy mình bị ai đó cầm quyển vở ném. Bạn nào muốn ám
sát mình thì xin lên tiếng ạ!!
Cậu ấy nói với vẻ mặt dịu dàng nhưng giọng lại gằn từng tiếng như
đe dọa. Cả lớp ai cũng im phăng phắc, chả ai hé thêm được câu nào
mặc dù ai cũng biết “ai đó” là ai. Nhưng mà lớp Ghost là ai chứ, họ
không bán rẻ bạn bè chỉ vì hám trai đâu. Chuyện!!
Tú Anh không nói gì, con bé cúi mặt xuống rồi rụt rè giơ tay tay
lên. Mặt con bé cứ cúi gằm. Nó lo lắng cho số phận Tú Anh lúc này.
Gì chứ, thằng Hoàng Anh bình thường rất vui vẻ, trẻ con nhưng mà
khi không vô tội vạ lại bị nguyên quyển vở ngay đầu thì thằng bé sẽ
đổi tính ngay. Va chạm vào đầu ấy mà.
- Là tôi, xin lỗi, tôi thề là tôi không cố ý. Tôi chỉ muốn ném nhỏ
My thôi.
- Ơ, là cậu ném à?! – Ngay lập tức Hoàng Anh dịu giọng hẳn lại. Nét
mặt giãn dần ra. Cậu tiến lại gần phía Tú Anh săm soi gì đó rồi giơ
tay lên…
- Này, nó chỉ vô ý thôi, cậu làm gì mà ghê quá vậy!! – Sợ Hoàng Anh
đánh Tú Anh nên nó vội hét lên.
Hoàng Anh không nói gì, cậu vẫn tiếp tục giơ tay và đang chuẩn bị
hạ xuống. Theo tú Anh nghĩ thì khi cánh tay ấy hạ xuống thẳng vào
đầu cô thì cô sẽ dẹp như con tép cho xem. Cô giơ tay lên như phòng
thủ, cô đang che chắn cho cái đầu đã được chải chuốt công phu của
mình.
BỘP!!!
- -
- -
- -
Cả lớp nó, thậm chí là cả mấy đứa lớp khác đang đứng bên ngoài hóng
chuyện cũng nhắm mắt lại. Bọn họ không muốn nhìn thấy cảnh tượng
này đâu. Tú Anh bị Hoàng Anh giáng thẳng vào mặt, vài giọt máu từ
khóe môi cô tuôn ra. Tú Anh ôm má đang in đỏ năm vệt ngón tay, bật
khóc nức nở rồi bỏ chạy khỏi lớp…
BỘP!!!
Cả bọn từ từ hé mắt ra. Tú Anh cảm thấy sau cú “BỐP” vừa rồi mà
đầu, mặt, mũi vẫn không có cảm giác gì chỉ thấy vai hơi nằng nặng.
Cô vội mở mắt ra, Hoàng Anh đang ghì chặt vai cô. Cả lớp, bọn bên
ngoài và ngay cả nó cũng trợn tròn mắt, cứ tưởng là Tú Anh sẽ như
trong tưởng tượng chứ. Ai dè không phải. Hoàng Anh chả thèm chú ý
đến bọn họ, cậu vẫn một tay ghì vai Tú Anh, tay kia để trong túi
quần rồi từ từ ghé sát vào tai Tú Anh, thì thầm:
- Cậu được lắm, dám ném quyển vở vô đầu tôi. Tối 7h30’ ra Ness
Chukpy chờ tôi. Trốn là ăn đòn. Để xem tối nay tôi xử cậu thế
nào.
Hoàng Anh bỏ đi rồi mà Tú Anh cứ đứng ngẩn ngơ mãi. Tối nay sao?!
Bị xử sao?! Nhưng sao giọng nói của Hoàng Anh không phải như đang
đe dọa mà nó rất trầm ấm, nhẹ nhàng lại hơi ấp úng mặc dù đã cố sức
kìm giọng lại nhỉ?!
“Chắc do mình tưởng tượng quá!!”
Chuông reo vào lớp vang lên, lớp nó nhanh chóng ổn định chỗ ngồi.
Sau khi đã ngồi xuống, nó vội vàng hỏi nhỏ Tú Anh là lúc nãy Hoàng
Anh nói gì. Cô thuật lại cho nó nghe, nó nhăn trán suy nghĩ một lúc
rồi nói Tú Anh:
- Vậy là sao?! Chẳng lẽ đến đó rồi mới xử tử mày?!
- Hix… Tao không biết!! Chết tao rồi!!
- Để tối nay tao đi theo xem tên đó dám làm gì. Có gì tao gọi Quân
tới giúp.
- …
Tú Anh đang định nói thì lập tức im bặt vì thấy “tia sét” ở trên
cao. “Tia sét” thấy cô đã ngưng mà vẫn thấy nó đang thao thao bất
tuyệt nên liền đổi hướng về nó. Mặc cho Tú anh đã nháy nó, khều nhẹ
nó nhưng nó vẫn không để ý, để rồi kết quả thế này đây:
- Cô “sếp sòng” của lớp này mau ra ngoài đứng phạt cho tôi. Cuối
buổi ở lại vệ sinh lớp và dãy hành khối 11 cho tôi cho tôi. Bỏ về
tôi phạt kiểm điểm.
Nó nhăn nhó một cách đầy đau khổ nhìn bọn bạn trong lớp rồi lững
thững ra ngoài. Ai thì bọn nó còn dám giỡn mặt chứ tiết của cô Linh
Đan môn Ngữ Văn này bọn nó chả dám quậy đâu. Cô ấy nổi tiếng “ác
độc” khi phạt học sinh mà. Hình phạt cho nó là còn nhẹ đấy!! Vì cô
như thế nên nãy giờ lớp Ghost quậy nổi tiếng phải im phăng phắc để
nghe đấy.Gì thì gì chứ cô giảng bài rất tuyệt!!
- -
- -
- -
RENG!!!
Năm tiết học trôi qua với nó là một cực hình, cứ nghĩ đến hình phạt
cuối giờ học nó lại chán. Nó ghét nhất là làm vệ sinh lớp. Mà cái
lớp cuả nó thì… May mà đã dặn lớp nó là hôm nay không được bày trò
quậy phá mấy thầy cô để cho cái lớp không bị bẩn. Thế mà do từ lúc
ăn trưa tới giờ trời cứ mưa suốt, giày đứa nào đứa nấy lem nhem
toàn nước rồi đất bẩn. Thế mà không biết ngồi yên, đứa này rượt đứa
kia trèo lên bàn ầm ầm. Thế thì đòi sạch bằng niềm tin chắc?! Trông
cái lớp nhếch nhác toàn những nước với đất, toàn dấu giày với dấu
dép trông mà chán. Nó phải méo mặt vì ông trời, tự dưng lại đổ
mưa.
“ Rõ là số xui, bình thường thì muốn mưa chả thấy, lúc nào không
cần thì đổ mưa lụt cả đường. Hừ!!”
Nó chống cằm lên cây giẻ lau ngán ngẩm. Hắn từ ngoài cổng trường
chạy vào lớp nó với vẻ mặt tức giận. Nhìn thấy nó đang cầm giẻ lau
chạy qua chạy lại, hắn nhéo tai nó một phát :
- Này, tập múa với cây lâu nhà đấy à? Mau về thôi! Hôm nay siêng
quá mà đi lau lớp thế này?
- Hix … tôi đâu muốn. Thôi, cậu về trước đi, tôi bị phạt phải ở lại
làm vệ sinh lớp rồi dãy hành lang khu 11 nữa. Về đi không mưa to
hơn nữa là lụt đường khó về lắm. – Nó đẩy hắn đi nhưng hắn cau có
quay lại.
- Gì chứ? Chẳng lẽ tôi để cô dọn nguyên cả khu 11. Để tôi giúp
cho.
- Khỏi, cậu về trước đi. Mất công nghe cậu cằn nhằn lắm. Về sớm nấu
cơm hộ tôi nhé ^^ . Nhé !!
Nó làm mặt cún con rồi nũng nịu với hắn. Tự dưng trong phút chốc,
gương mặt hắn đỏ lên, tim đập tình thịch rõ mồn một giữa tiếng mưa
ngoài kia. Nó nhìn vô ngực trái hắn rồi nhăn mặt:
- Hầy, làm gì mà tim đập ghê vậy? chẳng lẽ vì câu nói của tôi sao?
Á, cậu thích tôi à, đúng không? – Nó đẩy đẩy vai hắn. Mặt hắn càng
đỏ lên gấp bội, hắn vội đẩy nó ra rồi lớn giọng với nó, cố gắng để
che dấu cảm xúc của mình lúc này.
- Ngớ à? Tại tôi đói. Tôi về đây, tự đi mà dọn một mình. Không thèm
giúp cô nữa. Hứ!!
Hắn lấy cặp đang để trên bàn rồi bực dọc bỏ đi. Nó cười hì hì khi
thấy bộ dang hắn lúc này. Trông đáng yêu làm sao ấy. Khi nhìn lại
cái lớp, mặt nó xụ xuống, thất thểu cầm cây lau nhà đi giặt.
“Kể cũng lạ, đói bụng mà tim lại kêu à?!”
Cái suy nghĩ đó cũng nhanh chóng dập tắt vì “sứ mạng diệt trừ” bụi
bẩn vẫn đang trong tay nó. Nó mà không “diệt trừ” thì ngày mai, ác
quỷ - Cô Linh Đan sẽ dán lên trán nó một cái bản kiểm điểm to
tướng. Bị trừ hạnh kiểm là cái chắc.
- Hừ, dám chọc quê mình. Cho cô ở lại làm vệ sinh một mình. Đừng
mong tôi giúp. Hứ!!
Hắn bực bội, vừa đi trên đường vừa lẩm bẩm một mình. Gió tạt nhẹ
vào gương mặt hắn, những giọt mưa lơ đãng vô tình làm ướt tóc hắn.
Trông hắn lúc này thật cuốn hút. Dù mưa to thế nhưng hắn vẫn hiên
ngang đi trên đường. Một tay để hờ vào túi, tay kia quải cặp ra
đằng sau. Mặc dù đem theo cây dù gấp to tướng nhưng hắn vẫn cứ để
trong cặp không thèm lôi ra. Ý định đầu tiên của hắn là mang cho nó
để nó khỏi bị cảm cơ. Chứ hắn thì thích mưa và đặc biệt là tắm mưa
lắm. Hắn mạng thủy mà.
Mấy cô đi trên đường trông thấy hắn thì tim cứ đập thình thịch rõ
mồn một giữa màn mưa dày đặc kìa. Có mấy cô còn kè kè đi bên cạnh
hắn để bắt chuyện rồi đưa dù cho hắn. Nhưng tất cả phải giải tán đi
hết chỉ vì cái liếc mắt lạnh cóng của hắn. Hắn thích tắm mưa một
mình và có lẽ bây giờ chưa chắn hắn đã về nhà đâu. Hắn phải đi tắm
đến khi… nhức đầu mới chịu thôi. Lâu lắm rồi mới có trận mưa to thế
này cơ mà.
- ĐỈNH CỦA ĐỈNH!!
Hắn la lên rồi chạy như bay trên con đường Hà Nội vào những ngày
mưa bất chợt. Những cơn mưa chợt tới như thế này thì thường mang
cái cảm giác se lạnh và rát buốt nhưng cũng có một cái gì đó rất ấm
áp. Mưa Hà Nội lạ quá!!
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
♥ Nhà hắn – 4h55’ pm
- Hà, sướng quá. Lâu lắm rồi mới tắm mưa đã thế này, xong rồi tắm
lại bằng nước nóng. Ôi, cuộc sống là đây!!
Lại là một thói quen nữa của hắn. Lần nào tắm mưa xong là hắn chui
vào phòng tắm rồi tắm lại bằng nước nóng, xong rồi chui vào chăn
cuộn tròn lại rồi nằm ngủ. Sở thích của hắn cũng dễ thương quá chứ
nhỉ.
Cuộn tròn trong tấm chăn dầy, hắn cầm quyển truyện ma “Người khăn
trắng – Mồ hoang huyệt lạnh” rồi bắt đầu đọc. Khẽ rùng mình vì
những chi tiết rờn rợn trong truyện, hắn đưa tay lên xem đồng hồ
màu đen kẻ sọc rồi đứng lên nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trời vẫn mưa dai dẳng trông không có vẻ như là muốn tạnh. Bầu trời
xám xịt hơn khi về chiều và nó như đang sập tối hẳn. Trông cứ như
đang 6 giờ vậy. Hắn băn khoăn suy nghĩ không biết nó đã xong chưa.
Nghĩ ngợi một lát, hắn vào WC “trang điểm” cho mái tóc rồi bước
xuống nhà. Vào gara lấy chiếc ô tô phân khối lớn, trùm cái áo mưa
lên, hắn phóng đi.
“Không vì lòng nhân từ thì tôi chả đi đón cô thế này đâu nhé! Phiền
thật!”
Miệng thì lầm bầm thế nhưng trong lòng lại nghĩ khác. Hắn lo khi nó
về mắc mưa rồi lại bệnh. Thế nên đang “chăn ấm nệm êm” nhưng hắn
vẫn lấy xe đón nó đây.
_____
- Mưa to thế này không về nhanh thì chắc mình bị ốm thật quá! Ghét
mưa, thích trời âm u cơ.
Nó lầm bầm rồi lấy cặp che trên đầu chạy về. Nó vốn là một đứa hơi
bị “mẫn cảm” với mưa. Nó rất khỏe, nó ít khi bị ốm nhưng chỉ bị
dính mưa hay chính xác hơn là dính những cơn mưa bất chợt thế này
thì nó lại rất hay bị bệnh. Mà bệnh thì ít nhất cũng phải 2,3 ngày
mới khỏi. Chứ nếu mà mưa bình thường thì nó cũng chả sợ đâu.
Đang chạy vội về thì nó bị trượt chân, té xuống. Đầu gối nó toạc
hẳn một đường, chưa kể đến nó còn bị trật chân. Nó rên rỉ ôm đầu
gối tự trách mình sao mà hậu đậu thế này. Kiểu này thì ốm liệt
giường thật rồi.
- Em không sao chứ?
Bỗng một người đến gần rồi đưa tay ra giúp nó. Nó ngước lên. Trong
màn mưa, hình ảnh người ấy mờ mờ, ảo ảo, có một cái gì đó quen quen
nhưng cũng là lạ. Nó đưa tay cho người ấy, chàng trai kéo nó lên
rồi đỡ nó vào trạm xe buýt gần đấy.
- Cảm ơn!
Chàng trai lấy trong cặp ra một cái ugo rồi nâng nhẹ chân nó lên.
Thổi nhè nhẹ vào đầu gối nó, anh nói – một giọng nói trầm ấm,
truyền cảm:
- Anh dán đỡ băng cá nhân cho em, có gì về nhà em sát trùng sau
nhé.
- Vâng ạ! Cám ơn anh nhiều.
Sau khi dán xong, anh hỏi nó:
- Em tên gì ấy nhỉ?
- Em á, Nguyễn Hoàng My anh ạ! – Nó tít mắt giới thiệu.
- Sao cơ?
Anh trố mắt nhìn nó như không tin vào tai mình. Tự dưng anh chồm
lên chạm nhẹ vào cằm nó rồi xoay xoay gương mặt của nó. Nó cảm thấy
nó chịu, nó gạt tay anh, nhăn nhó:
- Anh bị sao vậy hả? Làm gì mà quay tôi ghê thế?
- Em… thật là Nguyễn Hoàng My sao?
- Chứ ai vào đây nữa. Hừ - Nó quay mặt đi. Bỗng dưng chàng trai
chụp lấy tay nó rồi ôm nó vào lòng. Nó đỏ mặt, cuống cuồng đẩy
chàng trai ấy ra.
- Anh bị sao vậy?! Tôi… tôi về đây. – Nó định đứng lên thì lại một
lần nữa, chàng trai chụp lấy tay nó rồi kéo nó ngồi xuống.
- Em định về với cái chân thế chắc? Thật không nhận ra anh
hả?
- Quen đâu mà nhận!
- Trời ạ. Anh là Trần Anh Dương đây mà!! Bố mẹ anh hồi trước là bạn
thân và cũng là hàng xóm của nhà em mà. Không phải hồi đó, lúc nào
em cũng đi bên cạnh anh như hình với bóng là gì. Hơn mười hai năm
rồi con gì.
Nó nheo mắt lại nhìn kĩ người đang đứng trước mặt nó. Nó bắt đầu
ngờ ngợ cái tên này. Trần Anh Dương sao?! Nếu nó không nhớ nhầm thì
trước đây khi nó còn sống ở Thành phố Hồ Chí Mình, ở gần sát nhà có
một người hàng xóm rất thân với nhà nó. Họ có một người con lớn hơn
nó năm tuổi. Nó với anh thường hay đi chơi và hai đứa lúc nào cũng
kè kè đi bên cạnh nhau như hình với bóng. Sau đó thì nhà họ chuyển
qua Anh sống, từ đó cũng chả gặp hay liên lạc với họ nữa.
Mọi thông tin, tín hiệu tưởng chừng như đã trôi vào dĩ vãng của
dòng kí ức thì hôm nay, nó gặp lại anh – Người mà nó vô vàn yêu
quý. Mọi kí ức về anh tưởng như đã được cất giấu tận sâu trong
chiếc hộp thời gian thì giờ đây đã được mở khóa. Nó ôm chầm lấy
anh, thủ thỉ:
- Sao anh lại về đây? Không phải anh đang ở Anh sao.
- Hì, thì ba mẹ anh bảo là ba mẹ em vừa mới qua đời sau vụ tai nạn
giao thông. Anh lo cho em nên mới về đây. Về Sài Gòn thì mới nghe
tin em chuyển nhà qua Hà Nội và hiện tại đang sống ở khu vực này
nên anh mới quyết định ở lại đây để tìm em.
- Thật sao!! Thế giờ anh ở đâu?
- Anh ở khu chung cư gần đây. Bí mật này, anh đang trong lốt là một
thầy giáo dạy ở trường học cấp III gần đây đấy. Em biết trường
Angel School chứ?
- Hả..aaaa?! Em… học… ở đó… mà!! Sao em lại không anh?
- Sao?!!!
A!! Tôi vừa nhận ra người này. Đây là thầy giáo dạy Toán của lớp IQ
– Lớp của hắn đây mà. Có lần tôi đã nói về người này cho các bạn
rồi nhỉ. Đây là thầy nổi tiếng về nghiêm khắc và dạy rất giỏi nên
cả nhóm Tam Hoàng cũng rất tập trung khi đến giờ thầy. Đặc biệt hơn
bọn họ cũng rất ghét thầy ấy.
Về việc tại sao nó lại không gặp được anh trong khi nó và anh cùng
chung một trường thì có lẽ là do anh dạy ở tầng trên cùng còn nó
thì học ở tầng cuối cùng. Mỗi lần dạy học thì anh toàn đến thư viện
để xem sách – cái nơi mà nó chưa bao giờ đến một lần. Ra về, lúc
nào cũng phải ở lại họp đến tối mới về, không thì cũng bị các giáo
viên nữ kéo đi uống café.
Anh là ai chứ? Là một người mang dáng vẻ phong trần, khá bụi bặm.
Là một người khá tâm lý, ôn hòa nhưng lại khá ít nói. Một nụ cười
hiền, đáng yêu cộng thêm khuôn mặt điển trai đã làm cho đông đảo
khối học sinh nữ và các cô giáo trẻ tuổi phải chết mê khi anh vừa
đặt chân tới trường.
ở Anh, anh làm ở công ty ba mẹ và hiện tại công ty đang phát triển
rất tốt vì những dự án anh đưa ra. Anh là một nhà quản lý tài giỏi
với tài năng thiên bẩm. Anh đang giúp ba mẹ thực hiện một vụ án
mang tính chất tầm cỡ nhưng phải bỏ ngang vì anh phải về Việt Nam
để tìm người bạn thơ ấu thất lạc. Những tin đồn được tung ra khi
anh mới vào trường như là để tìm cô cháu gái thất lạc, bị thất tình
nên về Việt Nam, tìm người yêu,… tất cả chỉ mới đúng được một nửa.
Anh cũng tìm, nhưng là tìm cô bạn thưở nhỏ kìa.
- Thôi, anh để xe gần đây, để anh đưa em về nhé!! Giờ em ở
đâu?
- Em ở nhờ nhà bạn!! Em không thích về bây giờ đâu, em thích nói
chuyện với anh cơ. Lâu lắm rồi anh em mình mới gặp nhau. Mười hai
năm rồi còn gì. Lúc anh qua Anh, em mới có năm tuổi nhỉ? Em chả nhớ
gì về anh nữa đâu, anh phải nhắc lại cho em nhớ chứ. Hì hì.
Nó giả bộ rồi nhõng nhẽo với anh. Anh xoa nhẹ đầu nó: “ Được rồi cô
bé!!” rồi ngồi xuống.
- Em lên đi!!Anh cõng đến chỗ gửi xe. Anh không có gửi xe ở
trường.
- Tuân lệnh!!
Nó nhảy lên người anh, chân đau thế mà nhảy khiếp. Anh nhăn nhó
trêu nó nặng rồi chạy đi. Ngoài trời chỉ còn lất phất những hạt
mưa. Đâu đó gần những tán cây, gương mặt nặng trĩu và đôi mắt
thoáng buồn của một người đang dõi theo bóng hai người – một nam,
một nữ đang khuất dần phía con đường. Hắn bực tức đá vào tường rồi
đá vào chiếc xe ô tô hắn quý hơn cả mạng sống:
- Cô được lắm. Làm tôi cất công đến đón cô để rồi như vầy sao? Hừ,
đang tình cảm với hắn ta à? Thích hắn ta rồi chứ gì? Chứ nếu không
sao lại nhảy lên lưng hắn ta chứ. Thích ai không thích lại đi thích
cái tên tôi ghét nhất trường chứ. Askkk!!! Bực bội quá mà!!
Hắn hét lên rồi nhảy lên xe phóng đi. Giữa đường phố bắt đầu tấp
nập lại người, chiếc ô tô cứ thế lao vun vút qua. Sao trong lòng
hắn lại đau nhói thế này? Giờ hắn mới hiểu cảm giác của nó khi thấy
hắn và Thủy Băng đi chung với nhau. Khó chịu, đau nhói, rát buốt ở
tận sâu trong tim tưởng chừng như không thể thở được.
ĐAU!!
“Cho nơi đây một bóng hình…
Cho nơi đây một nỗi sầu…
Yêu thêm đau dù không biết mai đi về đâu…”
… Cảm giác …
:::::::::::
-AAAAAAAA!!!!!!!!!
Hắn phóng xe giữa dòng người tấp nập. Lúc này đây tốc độ chính là
người bạn lí tưởng nhất của hắn. Từng cơn gió tạt mạnh vào gương
mặt hắn càng làm hắn thấy chua xót. Hắn tiếp tục nhấn ga và phóng
thật nhanh, nếu đang đua xe thì chắc chắn hắn sẽ được giải nhất mất
thôi.
Dừng xe lại ở một công viên vắng người, hắn rảo bước tiến lại một
băng ghế đá rồi ngồi xuống. Nhìn những tán lá lào xào do những cơn
gió thổi trên cao mà hắn lại càng tức. Chả ai hiểu nổi hắn tức vì
điều gì?
“Sao tự dưng mình lại tức chứ? Rõ ràng con bé ấy chả phải người yêu
mình cũng chả phải của riêng mình. Sao lại tức đến thế cơ chứ?
Chẳng lẽ… mình… thích nó rồi sao. Không! Không thể nào! Không thể
được! AAAAA!!!!!!
Hắn hét lên rồi lấy tay vò cái đầu vốn là “gương mặt thứ hai” của
hắn. Ngẩng mặt lên, hắn nhìn người đi đường với ánh mắt bất cần
đời. Hắn khẽ nhếch môi, chua xót cười:
-Mặc kệ cô, cô với tôi chẳng là gì của nhau cả. Cô thích ai không
phải là chuyện của tôi. Hứ!!!!
Bỗng hắn đứng phắt dậy rồi chỉ tay bâng quơ giữa không trung.
-Mà tôi nói cho cô biết trước nhé, không phải tôi thích cô nên nãy
giờ tôi mới có thái độ đấy đâu nhé. Tại vì… tôi đang đói mà cô lại
lo ngồi trên lưng người khác không chịu về nấu cơm nên tôi mới tức
đấy nhé. Tôi… Hix… Nãy giờ mình nói với ai vậy? Đi về!
Hắn tự biên tự diễn một hồi rồi đứng dậy đi về. Đội nón bảo hiểm
lên, hắn phóng đi. Tốc độ bây giờ đã giảm thấy rõ. Chắc là sau một
hồi “khùng điên” hắn đã thức tỉnh. Hắn đi bỏ lại sau lưng bao ánh
mắt “nghẹn ngào”:
-Tội nghiệp, đẹp trai thế mà bị khùng!
_____
-Hứ, giờ này mà còn chưa chịu về. Con gái con đứa, tám giờ gần chín
giờ rồi mà thế đấy.
Hắn nhìn đồng hồ rồi nhìn ra ngoài cổng, và một miếng cơm lớn vào
miệng, hắn tức giận:
-Trễ thế rồi còn chưa chịu về. Đã thế tôi khóa cổng khỏi vào cho
biết!
Chịu sao nổi chứ. Hắn “ghen” đến độ đấy sao? Mới tám giờ gần chín
giờ mà hắn kêu trễ. Thật ra mới 8h40’ hơn một tí thôi ấy chứ mà đã
la ó om xòm. Lúc trước khi còn sống một mình, hắn về lúc 2, 3 giờ
sáng là chuyện thường thế mà đã… Đúng là “ghen làm mờ mắt”
thật!
Có tiếng mở cổng. Là nó. Nó từ trong xe bước ra với vẻ mặt hớn hở.
Nó cúi đầu chào anh rồi bước vào nhà. Nó đã kể cho anh nghe việc nó
ở nhà hắn từ hồi ba mẹ nó mất đến giờ. Anh không chịu, anh kêu thân
con gái mà ở một mình với một tên con trai mà tên đó còn cực kì
ranh ma nữa. Anh bắt nó phải dọn đến khu chung chư chỗ anh nhưng nó
một mực không chịu. Nó không muốn xa hắn đâu.
-Ngày mới nắng ấm heo xinh xinh đi trên con đường… - Nó vừa đi vào
nhà vừa hát rộn ràng bài “Chuyện tình hai con heo” của Minh Hằng.
Hắn tiếp tục và cơm vào trong miệng rồi lầm bầm:
“ Lúc nào rồi mà còn ngày mới nắng ấm chứ!! Không biết coi đồng hồ
à?”
BỐP!!!
-Chào buổi tối!!
Nó thấy hắn liền đánh cái “bốp” vào lưng hắn làm hắn suýt sặc cơm.
Hắn quay lại cau có:
-Hay nhờ. Đã đi về trễ rồi còn tính gây án mạng nữa hả?
-Hì, nhẹ mà. Đang ăn cơm hả? À, tôi có cái này cho cậu nè!!
Nó đưa đưa trước mặt hắn một cái hộp đựng bánh kem của hãng làm
bánh cực kì nổi tiếng. Mở ra, bên trong là một chiếc bánh kem loại
trung với kem socola phủ kín bên ngoài. Trên mặt là những quả dâu
và những vụn chocolate phủ kín và được làm nổi bằng những dây kem
màu trắng bao bên ngoài vỏ bánh. Nó đặt bánh trên bàn rồi mỉm cười
pha chút… đểu:
-Xin lỗi vì đã về muộn, tôi đền cho cậu bánh kem socola dâu này.
Loại cậu thích nhất đúng không?
Hắn nhìn chiếc bánh với vẻ mặt “tao phải ăn mày cho bằng được” rồi
gật gật đầu vì câu hỏi của nó. Không để hắn phải “thòm thèm” chiếc
bánh hơn nữa, nó lấy ra cái thìa rồi đưa cho hắn. Hắn cầm thìa rồi
ăn chiếc bánh kem ấy ngay tức khắc. Nó bật cười vì hắn, trông hắn
ăn cứ như là con nít ấy.
-Này, tôi kể cậu nghe. Biết sao tôi về trễ không?
-Ông iết, ôi ính ỏi ội ô ày. Ói i… - Hắn ăn đầy bánh trong miệng
nên nói tiếng được tiếng mất. Tạm dịch là: Không biết, tôi tính hỏi
tội cô này. Nói đi…
-Tôi vừa gặp được người bạn thời thơ ấu đấy. Anh ấy từ bên Anh về
Việt Nam vì nghe tin ba mẹ tôi mất. Biết tôi gặp chuyện nên ở lại
đây rồi tạm thời làm thầy giáo để tìm tôi. Ngạc nhiên ở chỗ là anh
ấy là thầy giáo dạy cậu đấy. Biết ai chưa…?!
-Hứ. “Anh thầy” Trần Anh Dương chứ gì?
-Hơ, sao biết tài thế?
-Hứ. Ơ, khoan đã, cái gì cơ? Cô kêu ông ấy là… bạn thơ ấu của cô á?
– Hắn “hứ” nó rồi chưng hửng về cái câu nó nói lúc nãy.
-Ừ, bạn tôi. Dạy trường mình mà tôi không biết. Lúc nãy tôi trượt
chân té thì anh ấy ra đỡ. Nói chuyện một hồi thì mới biết là bạn
hồi nhỏ. Hồi trước tôi với anh ấy thân nhau lắm nhé. Tôi mới qua
nhà anh ấy chơi nè, thế là hai đứa ra tiệm bánh mua bánh về. Thấy
trễ rồi sợ cậu… hí hí… - Nó cười bao đểu xong tiếp – nên tôi mua
bánh chuộc tội. Hè hè.
-Cười duyên nhờ. Ăn xong rồi, dẹp hộ tôi.
-Bánh ngon đúng không?! – Nó hí hửng khi thấy hắn ăn sạch sành sanh
cái bánh.
-Hứ, chả, chẳng qua là tôi đói nên mới “cố gắng” mà ăn đấy. – Hắn
vênh mặt lên trông mà muốn đánh cho phát.
-Thôi, thôi. Đói cũng chả ăn hết sạch sẽ được tưng đấy đâu. Mà cơm
canh ê hề thế này, ăn từ nãy giờ mà còn kêu đói.
Nó bĩu môi rồi dọn dẹp lại bàn ăn. Ăn no rồi hắn ra phòng khách coi
phim. Xoa xoa cái bụng tròn quay, hắn tít mắt lại vì món bánh kem
của nó. Đúng món hắn thích mà lại. Không chỉ vì món bánh kem nên
hắn mới cười đâu. Tự dưng nghe nó nói bất giác hắn như nhẹ đi cả 10
kg. “Chỉ là bạn thưở nhỏ nên mới thân thế thôi. Hì hì!!”
Dọn dẹp xong, nó ngồi xuống bên cạnh hắn rồi với tay lấy quyển
truyện trên bàn. Đang ngồi nghiền ngẫm trông rất mê say thì bất
chợt hắn kéo kéo tay áo nó:
-Này, mai chủ nhật đi xem phim không? Phim Woochi đấy, phim này
nghe nói hay và hài lắm. Đi không?
-Mai á hả? Mấy giờ?! – Nó hỏi, mắt vẫn không rời quyển
truyện.
-9h45’ chiếu!! Đi nhé. Không bỏ uổng lắm!!
-Hix… Tôi muốn đi với cậu lắm. Chỉ khổ nỗi là mai tôi với anh Dương
đi chơi ở khu giải trí Capital thôi. Mà sao cậu không rủ Thủy
Băng?
-Hừ, mai cô ấy vào Hồ Chí Minh có việc rồi. Nếu không thì tôi rủ cô
làm gì?! – Hắn cau có đáp lại. Xem chừng hắn có vẻ tức tối lắm khi
nó nói mai sẽ đi chơi với anh Dương.
-Vậy hả? Vậy cậu đi xem với Kiệt hay Hoàng Anh đi. Ấy chết rồi… mấy
giờ rồi…?! Chết cha… Hoàng Anh… cái tên ấy… Ối mẹ ơi…!
Vừa nhắc tới Hoàng Anh, nó vội nhổm dậy xem đồng hồ trên tay hắn.
Đúng 9h25’. Nó thấp thỏm không yên, nó vừa nhớ ra là hồi sáng, Tú
Anh chọi nguyên quyển vở vào người tên đó. Thế là Hoàng Anh hẹn Tú
Anh tối nay 7h30’ tại quán Ness Chukpy, trễ là chết. Giờ hơn 9h
rồi, không biết tương lai của Tú Anh sao nữa. Nó lo cho Tú Anh quá
mặc dù nó biết Hoàng Anh không lí nào lại động thủ với một cô gái
mà đặc biệt hơn là đã nói chuyện với mình nhiều lần rồi. Nó vội
vàng mượn điện thoại hắn rồi bấm gọi cho Tú Anh sau khi đã kể qua
loa chuyện ném lộn. Trước khi đưa, mặt hắn mếu máo và dặn nó rất
kĩ:
-Nhớ là nói một tí thôi đấy, không thôi tôi hết tiền mất!!
-Rồi rồi, biết rồi!!!! – Nó trả lời đại khái rồi gọi cho Tú Anh.
Tiếng nhạc chờ cứ vang lên mà không có ai nhấc máy càng làm cho nó
thấy sốt ruột. “Nhấc máy nhanh lên Tú Anh, mày chết rồi sao
hả?”
-Alo, ai đấy? – Cuối cùng thì Tú Anh cũng nhấc máy.
-Ê, mày đó hả? Tao, Hoàng My nè!! Lão Hoàng Anh có làm gì mày không
hả?!
-Hí hí… Mày đó hả… Tao… Hí hí… Thôi… thứ hai lên lớp tao kể cho…
Ngại lắm mày ạ! – Đáp lại với cái giọng lo lắng của nó, Tú Anh chỉ
trả lời bằng cái giọng… nhão nhoét chưa từng thấy
-Gì, tên đó không làm gì mày đấy chứ hả? Sao tự dưng mày nói chuyện
kinh thế!!
-Tên đó á? A, Hoàng Anh ý hả? Hí hí… Hắn làm… làm…
-Làm gì...?! Alo… alo… - Đồ con quỷ, chưa chi đã cúp máy rồi. – Nó
điên lên rồi hét vào điện thoại.
-Trả cho tôi!! Tốn cả tiền!! Ối điện thoại yêu quý, em không sao
chứ hả?
Hắn giằng lấy điện thoại trong tay nó rồi vuốt ve, âu yếm chiếc
điện thoại như thể chiếc điện thoại đó là “cục cưng” của hắn vậy.
Hắn còn hôn điện thoại nữa kia mà. Ối giời!!!
-Này, Tú Anh không sao chứ hả? – Sau khi “âu yếm” cái điện thoại
đến chán, hắn mới lò dò hỏi chuyện về Tú Anh.
-Ai biết cái con quỷ đó. Hỏi thì cứ nói cái giọng như mới trúng bùa
yêu ấy. Nghe mà rợn cả da gà. Thôi, tôi lên phòng đây. Mai cậu rủ
Kiệt đi coi phim nhé. Tôi bận rồi. Hè hè!!
Sau điệu cười man rợ ấy, nó tung tăng nhảy lên lầu bỏ lại hắn ngồi
một mình trong phòng khách với gương mặt nặng trĩu, bao quanh là
mùi thuốc súng nồng nặc. Hắn lầm bầm với theo nó:
“Cái đồ… Làm gì mà cứ phải đi với hắn thế? Cô không thích hắn tôi
đi bằng đầu. Bày đặt bạn thưở nhỏ gì chứ! Đã vậy mai tôi đi một
mình. Xí!”
Bực dọc, hắn đi lên lầu rồi chui vào phòng trùm kín chăn lên người.
Lấy điện thoại mở nhạc hết công suất, hắn nhăn nhó:
-Hứ, mở nhạc cho quên đi!!! Mà sao mình lại bực tức khi nghe nó nói
hắn sẽ đi chơi với tên đó ngày mai rồi lại cảm thấy nhẹ nhõm khi
biết nó với ông Dương chỉ là bạn thân hồi nhỏ nhỉ? Askkk!!! Điên
quá!! Á à, biết rồi. Chắc là cảm thấy bực mình vì lần đầu tiên có
đứa dám từ chối đi chơi đây với mình đây mà. Ừ, chắc thế!!
Lần nào cũng thế, lần nào mà hắn có biểu hiện “ghen” vì nó là hắn
cũng bác nỏ bằng những lí do hết sức… cùn. Đến khi nào hắn mới chịu
hiểu ra đây?
Đêm khuya, những vì sao sáng lấp lánh trên bầu trời. Mặt trăng nhẹ
nhàng soi ánh sáng thanh khiết, dịu dàng của mình vào căn phòng
lạnh lẽo của hắn. Nàng trăng chỉ khẽ lắc đầu vì tính tình ngang
bướng nhưng lại rất đáng yêu của anh chàng . Nàng lặng yên ngắm
nhìn gương mặt lúc ngủ của hắn, có một cái gì đó rất yên bình, rất
thanh thản hiện lên trên gương mặt hắn lúc này. Đôi khi chân mày
hắn nhíu lại chỉ vì những hành động, cử chỉ khó chịu trong giấc mơ
càng làm hắn trở nên baby một cách khó kiềm chế. Mặt trăng chỉ cười
rồi khẽ chào tạm biệt hắn. Phải chăng nàng trăng đã mê hắn
rồi?
Một ngày buồn bã với bao điều anh không thấy nữa…
Một ngày vội vã những mong chờ em như lúc xưa…
Một ngày nắng lên qua đi những đêm nhiệm màu…
Một Lần Làm
Shelock Holmes
-[ Part 1 ]-
:::::::::::
Sáng, ánh nắng lấp lánh chiếu qua khung cửa sổ rọi thẳng vào giường
khiến cả thân hình hắn bừng sáng – một thứ ánh sáng ấm áp đan xen
chút gay gắt. Vội vàng tỉnh dậy, hắn chạy vào WC rồi bắt đầu sửa
soạn. Hôm nay hắn sẽ đi xem phim một – mình(?)
Hắn bước ra, trông thật khác hẳn thường ngay. Hắn mặc một chiếc áo
thun loại dày có mũ màu trắng với tay dài màu đỏ thẫm, thêm cái
quần jean màu đen rách bươm ở đầu gối càng làm cho hắn trông vừa
bụi vừa dễ thương.
[ Như cách ăn mặc của Lee Jae jin trong clip Heaven, part 2 –
F.T.Island ]
Nhìn đồng hồ treo trên tường. 9h15’. Hắn ngó quanh khắp nhà, chắc
chắn rằng nó đã đi khỏi hắn mới xỏ đôi giày all star trắng đen cao
cổ vào rồi tiến đến gara dắt xe moto ra. Mọi hành động của hắn lúc
này có vẻ rất khẩn trương và rất cẩn thận.
Hắn chạy xe trên đường làm bao cô gái phải mê mẩn. Hắn phóng nhanh,
tránh xe nhanh và luồn lách qua các xe khiến bao người đi đường
phải trợn tròn mắt và nhìn hắn với ánh mắt thán phục. Hắn khẽ nhếch
môi cười ra vẻ khinh đời. Dưới ánh nắng, kính mũ bảo hiểm của hắn
lấp lánh những tia nắng sáng ngời làm cho nụ cười của hắn thêm rạng
rỡ và cuốn hút hơn.
Thật may là nụ cười ấy đã được giấu sau mũ bảo hiểm nếu không thì
mấy cô đến té xỉu mất thôi!
________
Dừng xe lại ở trước cửa rạp chiếu phim, hắn trề môi một cái rồi lại
tiếp tục phóng đi. Ơ, hắn không đi xem phim à? Hắn tiếp tục chạy
thẳng và dừng lại ở một nơi – BÃI GỬI XE.
…
Đứng trước cổng khu giải trí Capital, hắn giơ nắm đấm trước mặt:
“Hứ, đừng có mong tôi ghen nhé. Chỉ sợ tên Dương đó làm gì cô nên
tôi mới đi theo rồi có gì ứng cứu thôi. Tên gì mà lại là Trần Anh
Dương chứ? Anh Dương á? Chả khác nào là anh dê. Anh của cả con dê
thì sao mà… Hứ!!!”
Hắn lầm bầm ra vẻ ta đây là “Nam tử hán” rồi nào là “Hành hiệp trừ
nghĩa”, ai chả biết là hắn đang ghen rồi lén đi theo chứ!
- Hừ, đâu rồi nhỉ? Không biết trước khi đi con bé ấy mặc đồ màu gì
nữa. Khó tìm quá!
Hắn hết nghiêng đầu qua trái rồi lại nghiêng đầu qua phải tìm kiếm
nó:m086:. Gãi đầu, gãi tai, hắn nhăn mặt vì ánh sáng mặt trời đang
chiếu gay gắt trên cao. Những giọt mồ hôi cứ thế tuôn ra trong vắt,
lấp lánh vì ánh nắng tựa như những hạt pha lê trong suốt đang tỏa
sáng.
Nhăn mặt tỏ rõ vẻ khó chịu, hắn hừ mũi rồi kéo cái mũ cũng màu đỏ
thẩm giống màu tay áo lên. “Cũng may là mặc áo có mũ, không thì
chết!”. Chỉ khổ một điều, hắn ăn mặc kiểu đó, đội cái mũ có sẵn
trên áo lên đầu càng làm cho các cô thấy cảm mến. Trông hắn rất là
dễ thương vào lúc này. Điều đặc biệt làm cho hắn đáng yêu hơn bao
giờ hết là chiếc mũ còn có túm bông bông làm bằng len xám cứ lúc
lắc qua lại trên đỉnh đầu qua từng bước chân hắn đi.
Hắn bực mình khi thấy mọi người đặc biệt là các bà, các cô cứ nhìn
hắn với ánh mắt nồng nàn yêu thương và đầy rẫy trái tim màu hồng.
Chịu không nổi, hắn hất cái mũ xuống để nó rơi rồi yên vị sau cổ.
Lườm bọn con gái đó một cái, hắn ngông nghênh bỏ tay vào túi rồi
tiếp tục đi thẳng. “ Chết tôi rồi!”. Vừa hét lên bằng mắt, hắn vội
vàng kéo mũ đội lên đầu rồi lấy mắt kiếng trắng đeo vào.
- Hết cả hồn, may mà nó không nhận ra mình. Hú vía, khoảng cách gần
thế mà… A-men, chúa còn thương con!
Hắn thở phào một cái rồi đưa tay ra làm dấu thánh giá. Sự việc là
thế này đây. Hắn đang đi ngông nghênh thì gặp nó và anh Dương đi
ngang qua mặt, khoảng cách giữa họ chỉ có một mét thôi nhưng may
sao nó lại không thấy hắn. Chắc bởi vì hắn ăn mặc khác thường ngày
quá và một phần cũng có thể là do nó cứ đi thẳng mà không để ý đến
xung quanh nên mới không nhận ra hắn đang ở đây.
Mọi hôm hắn chỉ mặc áo sơ-mi, áo thun và cách điệu cho cách ăn mặc
đó bằng những thứ dây nhợ, vòng vèo,… quanh cổ và cổ tay. Nhưng hôm
nay hắn chỉ mặc áo có mũ và cũng nhờ chiếc mũ ấy mà hắn đã giấu
được mái tóc màu đỏ đồng vốn rất nổi bật dưới ánh nắng.
Mái tóc chính là đặc điểm nhận dạng đầu tiên của hắn!
- Thật may là mình chọn cái áo này. Định mặc để dìm hàng cho mọi
người khỏi chú ý, ai dè lại làm nó không nhận ra bởi cách ăn mặc
chưa bao giờ thấy ở mình. Số đỏ. Hí hí!!
Để dìm hàng cho mọi người khỏi chú ý á? Lạy người, người không thấy
bởi cái ăn mặc chưa – bao – giờ - thấy này mà người lại càng làm
cho nhiều cô mong muốn sở hữu người ư? Đã vậy còn thêm cặp mắt
kiếng trắng nữa, hỏi ai mà không “ham của lạ” chứ.
BÉP!!!!!!!
-Á, ngứa quá!! Con muỗi kia, dám đốt ta hả? Chờ đấy!! Á, lại một
con nữa… Á, mẹ ơi… sao lắm muỗi thế này hả mẹ?!!!!
Hắn vừa đập muỗi vừa ngồi gãi liên hồi. Số là nó và anh Dương đang
ngồi nói chuyện ở ghế đá, hắn cố rình để nghe xem nó và anh nói gì
thế nên hắn mới núp ở sau cái ghế đá cách đó mấy hàng rồi cố nghe.
Chỉ khổ là cái ghế đá hắn đang núp gần ngay bãi cỏ và bụi rậm nên
muỗi cứ thế mà từng đàn bay ra đốt hắn.
-Á, con muỗi khốn nạn. Sao mày đốt ngay mỏ tao vậy hả? Á…
Hắn rên rỉ rồi lấy tay gãi miệng. Con muỗi vừa đốt hắn bay đi ve
vẩy đôi cánh nhỏ bé với gương mặt tự hào: “Chị em ơi, tao vừa hôn
được cái anh đẹp trai đang nhổ cỏ ở ghế đá kia kìa. Hí hí. Anh ấy
dễ thương quá cơ!!”. Thế là đàn muỗi nhao nhao lên đòi bay ra “xem
mặt” hắn ngày càng nhiều. May phước là trong túi quần hắn có cái
khẩu trang nên hắn lấy ra rồi đeo vào.
“Hix… phải phòng thủ mặt thật cẩn thận. Bị muỗi chích sưng đỏ hết
thì sao đi lừa tình được >"<".
Các cô muỗi cái không thể chui vào khẩu trang mà “hôn” hắn được nên
“ôm hận” chuyển “yêu thành thù”. Các cô muỗi chích tùm lum vào tay,
vào chân hắn khiến hắn vừa nguyền rủa lũ muỗi vừa lấy tay gãi muốn
nát toàn thân. Ai kêu đẹp trai, độ lừa tình cao quá làm gì để muỗi
cũng bị “hút hồn” chứ.
“Mẹ ơi, đã mặc áo tay dài, quần jean bó đến thế thế mà vẫn bị đốt.
Bọn muỗi này chui vào đâu để đốt thế không biết nữa. Tức
thật!!”
Hắn lại tiếp tục nhăn nhó, rên rỉ. Ai kêu cái tội mặc quần jean, áo
tay dài nhưng mà rách “có kĩ thuật” hết chỗ này đến chỗ kia. Quần
áo rách model tùm lum nên mới thế. Chừa cái tội thích lừa tình nhé
con!
-Này, ở đây rình mò cái gì thế hả?
-Rình mò cái gì chứ, chả qua tao… không thích ngồi trên ghế đá
thôi. Tao thích ngồi trên cỏ hơn. Được khô… ng… Á!!!
Hắn trả lời người đó rồi từ từ quay mặt lại để nhìn người lạ mặt.
Vừa mới nhìn xong, chưa kịp nói dứt câu hắn đã hét lên không thành
tiếngrion49:. Gương mặt của người lạ đó thật… quái quá. Nam không
ra nam, nữ không ra nữ. Tóc dài tới chấm lưng nhưng gương mặt lại
đầy góc cạnh mang rõ nét đàn ông. Khuôn mặt thì trang điểm đậm
trông vừa lòe loẹt vừa kinh dị. Đã thế người “kinh dị” đó còn mặc
áo ba lỗ với cái quần màu vàng chóe bó sát chân làm hắn chói mắt
suýt ngất. Gương mặt thì đánh phấn trắng quá còn cổ thì không có
nên trông mặt thì trắng, cổ thì đen làm người đó càng quái dị hơn.
Bỗng “quái dị” chớp đôi mắt “long lanh” với hàng lông mi… giả rồi
cất tiếng nói vừa ồm ồm vừa the thé vừa nhõng nhẽo đủ để hắn biết
đây chính là dân bê đê chính hãng.:m061:
-Anh, đẹp trai quá à. Làm người yêu em nha anh!!
Hắn sững người vì lời tỏ tình “cô nàng” nói ra. Chưa hết, “cô nàng”
còn vuốt ve gương mặt baby của hắn khiến hắn đơ mặt không thể nói
gì được nữa. Bỗng nhiên, “cô hai phai” gỡ khẩu trang của hắn vất ra
xa rồi đưa mặt lại gần hắn và đích đến của cô nàng là cái miệng
đang mở to hết cỡ kia. Hắn tái xanh mặt lại, run cầm cập, cố lấy
lại nét phong độ “thuở xưa, hắn xô “cô nàng” té chổng gọng. “Chạy
là thượng sách!”. Hắn nghĩ rồi chạy thật nhanh, “cô hai phai” cũng
không phải tay vừa, “cô” hét lên: “Đứng lại anh đẹp trai!!” rồi
đuổi hắn. Khắp khu giải trí náo loạn chỉ vì hắn và “cô”.
Độ lừa tình cao quá đến cả bê đê cũng bị dính !!
Hắn và “nàng hai phai” chạy ngang qua mặt nó và anh nhưng nó không
thể nhận ra được. Nó nhíu mày chỉ chỉ hai người đang chạy rồi hỏi
anh:
-Hai người kia chơi trò gì thế nhỉ?
-Chắc là chơi rượt bắt. Họ tình cảm quá nhỉ?
Vì nhìn từ xa nên cả hai không thể biết “ cô nàng lực lưỡng” kia là
bê-đê nên anh Dương mới phán ra một câu rất chi là “dễ thương” như
thế. Nếu mà nó biết hắn “được nàng bê đê” tỏ tình thì chắc nó sẽ
cười và trêu hắn đến già quá.
___
-AAAAAAAA!!!!!!!!! Tha mạng, làm ơn đừng đuổi nữa!!!!!!!
:m142:
-Làm bạn trai em đi anh, em hứa là sẽ chung thủy với anh
mà!!!!rion39:
-Không! Đến chết cũng không!!!! AAAAAAA!!!!!!!!!!
Hắn và “nàng” vẫn tiếp tục chơi trò “đuổi bắt tình ái”. Người cắm
đầu chạy, kẻ cắm cổ đuối.Số phận của hắn đang nằm trong tay “nàng
bê đê”, hắn sẽ ra sao. Liệu hắn có thoát để tiếp tục làm thám tử
theo dõi nó và anh Dương nữa hay không hay là hắn sẽ bị “nàng” bắt
lại và sẽ bị “cụt con đường sống”?!