Nó vừa mới nghe cái tên Thủy Băng thì trong lòng bỗng có cảm giác
bồn chồn , lo lắng sao ấy . Nó luống cuống giống hắn làm sao rơi cả
đôi đũa xuống đất . Ba tên Tam Hoàng và nhỏ Tú Anh quay qua nhìn nó
. Thủy Băng cũng nhìn nó với ánh mắt ngạc nhiên pha lẫn một chút
thích thú . Bỗng nhiên Thủy Băng chạy lại bên cạnh nó rồi lấy hai
tay nhéo má nó , Thủy Băng cười tít mắt lại :
-Bạn tên gì vậy ?! Nhìn bạn dễ thương quá à !! Bạn xinh quá đi mất
!!
-Ao … ao … Đau quá … Nhè nhẹ thôi bạn gì gì ơi !! Xệ má tôi bây giờ
- Nó rên rỉ vì đau .
Cả bọn nhìn nó với ánh mắt “ xót xa “ . Hắn chạy lại chỗ Thủy Băng
, cầm tay con bé rồi dẫn đi , 4 đứa còn lại nhìn với ánh kinh ngạc
. Kiệt và Hoàng Anh lầm bầm trong miệng :
-Chắc chiến tranh thế giới thứ ba xảy ra mất thôi . Thủy Băng về ,
đại họa đến rồi . Haizz …
-Này , hai tên kia . Có chuyện gì vậy ?! Cô gái ấy là ai ?! Nhóm
Tam Hoàng các người biết cô ấy phải không ?! …
Nó hỏi dồn dập Kiệt và Hoàng Anh . Tú Anh nãy giờ cũng rất thắc mắc
nên con bé quay qua Hoàng Anh :
-Nè , có phải cô gái ấy có quan hệ gì với Quân không ?!
-Ơ … ơ … sao cậu biết ?! – Kiệt và Hoàng Anh đồng thanh
-Vậy là các cậu biết , nói cho bọn tôi nghe đi mà – Nó nài nỉ 2 tên
đó .
-Haizz … thôi được rồi
Hai tên kia sau một hồi đắn đo liền kéo nó và Tú Anh đi ra một chỗ
khuất . Sau đó 2 tên “ nguời vượn “ ấy bắt đầu kể cho 2 đứa nó nghe
chuyện gì đã xảy . Tại sao hắn lại lạnh lùng ?! Tại sao hắn cứ cặp
hết cô gái này đến cô gái khác ?! … Mọi chuyện nó đã hiểu . Nó cũng
đã biết tại sao trong tất cả số điện thoại trong phần danh bạ của
hắn chỉ có tưng ấy người và chỉ có một mình cái tên “ Thủy Băng “
là con gái rồi . Thì ra Thủy Băng là người này và cô gái này là tất
cả của hắn . ĐÚNG KHÔNG ?!
-Haizz ….
Nó khẽ thở dài rồi bước đi . Trong đầu nó hiện đang có những suy
nghĩ mông lung , nó chả biết nó đang nghĩ về ai và về cái gì nữa
…
Ba tiết học kế tiếp là một cực hình đối với nó . Nó chỉ im lặng
nhìn bọn bạn chơi đùa , chọc phá các giáo viên và mỉm cười – một nụ
cười buồn thôi . Nhỏ Tú Anh thấy lạ lắm , nghĩ thầm :
“ Cái con này hôm nay sao thế , tự dưng cái mặt cứ thuỗm ra ?!
“
Nghĩ một hồi , Tú Anh lấy bút viết viết gì gì đó vào một tờ giấy
rồi ném qua cho nó . Tờ giấy bay vèo vèo rồi đáp xuống trước mặt nó
. Nó ngó quanh lớp với cái mặt đờ đẫn rồi từ từ mở tờ giấy ra . Nó
nhìn lướt qua tờ giấy :
[ Con hâm , mày sao thế ?! ]
Nó khẽ cười vì dòng chữ trong tờ giấy , đúng nét chữ con Tú Anh .
Cái chữ xiêu xiêu vẹo vẹo nhưng cực kì bay bướm này chỉ có nó thôi
. Nó bấm bút rồi viết lại :
[ Tao đang yêu mày ạ :”) ]
Nó cười khì khì ném thư lại . Con Tú Anh đọc xong hết cả hồn
:
[ Thề đi ! Tao tưởng là mày “ chung thủy ” với thằng cha Quân lắm
chứ ]
[ Hè hè , đùa thôi , làm gì có chuyện tao lại bỏ bạn Quân “ đẹp zai
” chứ ]
[ Thế sao mày ngồi suy tư thế hả ? ]
[ Buồn ]
[ Why ?! ]
[ Thì người iêu của “ tên đó ” quay về rồi mà !! Tao hết cơ hội rồi
. Hix >.< ]
Cứ thế hai đứa nó viết thư qua lại cho nhau đến ra về cũng chưa hết
chuyện . Nó thích nói chuyện với Tú Anh lắm . Mặc dù con bé Tú Anh
quậy chả thua gì nó nhưng được cái là con bé rất tâm lí , nói gì
cũng đúng và rất hiểu chuyện nên nó và bạn bè trong lớp đều gọi con
bé Tú Anh là “Quân sư tâm lí ” ( giống tên Hoàng Anh nhể , thằng
Hoàng Anh là quân sư quạt mo trong nhóm Tam Hoàng mà :X ) .
Không biết trong tờ giấy , hai đứa nó nói chuyện gì mà sao bây giờ
ra về , nó đi thẳng không chờ hắn như mấy tuần trước nữa . Hắn chạy
ra cổng thì chả thấy nó đâu . Ngó tới ngó lui cũng chả thấy , hắn
bực mình :
“ Con nhỏ này lặn đâu rồi nhể ?! Bình thường vẫn thấy chờ ở đây sao
tự nhiên … “
Hắn vẫn chưa kịp nghĩ xong thì bỗng có tiếng nói từ đằng sau
:
-Anh đang nghĩ gì vậy ?! Không về hả ?!
Thủy Băng lù lù đứng sau hắn hỏi làm hắn đứng cả tim :
-Ối mẹ ơi , em làm anh giật cả mình !! Sao em chưa về ?!
-Em chờ anh về chung mà . Bộ anh đang chờ ai hả ?! – Thủy Băng ngó
quanh như đang tìm kiếm .
-Hả … ờ .. ờ đâu có … anh đang … ờ anh … đang chờ … à đúng rồi …
chờ em đấy mà – Hắn đang bối rối không biết phải trả lời Thủy Băng
thế nào thì tự nhiên cái đầu hắn nảy ra câu trả lời đó . VÀ . hắn
như muốn hét lên vì mình quá thông minh …
-Ơ … Chờ em á ?! – Thủy Băng thắc mắc
-Ừ .. chứ chờ ai nữa ?! Đi về nhà anh chơi nha !! – hắn đề nghị
nhưng trong lòng không muốn lắm . CHẲNG HIỂU TẠI SAO ?!
Hắn và Thủy Băng đi trên đường mà chả nói với nhau câu nào . Hắn
đang suy nghĩ rất nhiều về cuộc đối thoại hồi chiều giữa hắn và
Thủy Băng :
______
-Sao em lại ở đây ?! Không phải em đã bỏ anh rồi sao , sao giờ lại
quay lại ?! Lại vào đúng trường anh đang học nữa chứ ?!
Hắn tức giận , lời lẽ có vẻ cay nghiến lắm . Thủy Băng khẽ cúi đầu
xuống , cô ấy ân hận lắm . Bỏ đi chỉ là một sự lựa chọn – một sự
bắt buộc thôi chứ thực lòng cô ấy còn thích hắn , thích lắm .
-Em biết ... có giải thích anh cũng sẽ không tin đâu !! Nhưng em
thật sự …. Lúc đó .. em … không còn cách nào khác … em phải đi theo
anh ấy . Anh ấy hứa sẽ bảo vệ em , sẽ bảo trợ cho em nên …
-Vậy còn anh ?! Em không tin anh sẽ bảo vệ cho em được sao ?!
-Em … tin … nhưng … đó là do hoàn cảnh …
-Em đừng có đổ thừa cho hoàn cảnh . Lúc bố mẹ em mất , không phải
bố mẹ anh đã nói sẽ nhận nuôi em sao ?! Tại sao em lại bỏ đi …
?!
-Vì ba mẹ anh ấy nói sẽ mua lại công ty ba mẹ em . Họ sẽ tạo vốn và
cứu lại công ty , nên em …mới … mới … - nói đến đây Thủy Băng bỗng
òa lên khóc , cô ấy nói trong tiếng nấc – Hix … em không muốn rời
xa anh .. nhưng họ đã có ý như thế .. hix … với lại nếu không nhờ
họ thì mấy ngàn người trong công ty ba sẽ thất nghiệp …
Thủy Băng khóc làm tim hắn nhói đau . Cái cảm giác yêu thương ấy
bỗng chốc lại trở về trong hắn . Hắn ôm chặt Thủy Băng và khẽ thì
thầm vào tai cô :
-Em đừng khóc nữa … anh tin em mà !! Nhưng .. tại sao em lại quay
về … ?!
-Bởi vì khi xa anh em mới cảm thấy em không chỉ thích anh như em
vẫn tưởng . Em cứ nghĩ là ở một nơi mới em sẽ quên được anh nhưng
không phải . Càng cố quên anh em lại càng yêu anh nhiều hơn . Một
năm qua em đã cố hết sức rồi nhưng đêm nào em cũng chỉ mơ thấy anh
. Và hôm đó , em đã quyết định nói rõ với Tuấn Nhật ( tên cái người
bảo trợ nó ) . Và … anh ấy đã nói sẽ cố coi em là em gái và … anh
ấy sẽ ủng hộ em đến với anh . Nhưng .. em biết anh ấy buồn lắm … Em
đã làm cho anh và Tuấn Nhật phải đau khổ . Em tệ lắm đúng không
?!
Nước mắt Thủy Băng lại một lần nữa tuôn trào . Hắn cũng chẳng biết
nói gì thêm . Hắn chỉ biết ôm Thủy Băng và an ủi cô ấy . Sau đó hai
người họ vào lớp . Thủy Băng có thành tích học tập cũng rất đáng nể
nên đã được thầy hiệu trưởng giới thiệu vào lớp IQ – lớp của hắn .
Khi Thủy Băng vừa vào lớp đã khiến cho bọn mọt sách – cái bọn lúc
nào cũng coi sách , vở là mạng sống mình được một phen say như điếu
đổ . Kiệt và Hoàng Anh chạy ra . Kiệt đưa tay ra :
- Không biết Quân và cậu đã nói chuyện gì nhưng cũng chào mừng bạn
mới …
- Cảm ơn cậu
Kiệt và Thủy Băng bắt tay nhau … tự dưng làm cho hắn … ghen . Và
lúc đó , hắn mới nhận thức được rằng : Hắn vẫn còn thích Thủy Băng
lắm . Mặc dù đã có lúc hắn lỗi nhịp … vì nó …
*** Nhưng mà tình cảm của hắn đối với Thủy Băng liệu có còn như
trước không ?! ***
- Nè – Thủy Băng kêu hắn khi hắn chả nói năng gì
- Hả … ờ … sao … ?! – hắn hoàng hồn
- Anh cứ như người mất hồn ấy . Anh đang nghĩ gì vậy ?!
- Ờ .. anh … đang nghĩ về chuyện hồi sáng …
- À … Thì ra thế . À mà đúng rồi , cái người mà cùng ngồi lúc ra
chơi với anh ấy , có phải thích anh không ?! – Thủy Băng hỏi mà cứ
như phát hiện ra chuyện động trời ấy
- Sax … gì chứ ?! Ai biết được … - Hắn trợn mắt
- Anh khỏi giấu , cái lúc em xưng tên ra tự dưng cô ấy rớt đũa
xuống đất rồi tự nhiên nhìn anh có vẻ lo lắm . Mà đây là lần đầu
trừ Thủy Băng này ra nhóm Tam Hoàng cùng ngồi ăn với con gái đấy .
Mà lại là hai Girl mới kinh chứ . Ai vậy … ?! – Thủy Băng nheo mắt
trông đểu cực kì
- Ax …. Thôi được rồi , tí vào nhà anh kể cho mà nghe … - hắn chào
thua
- Nhớ đấy …
_______
Hắn mở cửa vào nhà , nhìn quanh quất cũng chả thấy nó đâu . Hắn kêu
Thủy Băng ngồi ghế chờ còn mình thì lên phòng thay đồ . Thay đồ
xong hắn đi ngang qua phòng nó , thấy cửa mở hé nên hắn đẩy cửa vào
. Vào trong thì thấy tắt đèn tối thui , cố mở mắt nhìn kĩ thì hắn
thấy nó đang ngồi thu lu trong góc . Hắn khẽ chau mày rồi chạy lại
chỗ nó :
- Cô sao vậy ?!
- Ơ … Cậu về rồi hả .. ?! – Nó giật mình vì tự nhiên thấy hắn đứng
trước mặt nó . Nó vội quay mặt đi chùi chùi mấy giọt nước mắt (?) .
Rồi nó nhe răng cười với hắn – Có sao đâu , tôi bình thường … Tại
hôm nay bà cô cho lớp tôi một bài tập nói về … ờ … nói về …. A ..
đúng rồi … nói về : Khi ngồi ở góc tối thì đầu tiên bạn sẽ cảm thấy
thế nào ?!
CỐP …
Hắn kí vô đầu nó một kí … Đau điếng … Nó ôm đầu … mỏ chu ra … miệng
chu chéo :
- Sao cậu kí đầu tôi ?! Biết đau không hả ?! Hix …
- Tại vì không chỉ cô chạm dây , lớp cô chạm dây mà ngay cả GV dạy
lớp cô môn đó cũng đu dây điện nốt . GV gì mà cho học sinh cái đề
bài nhảm chưa từng thấy – Hắn ngẫm nghĩ
- Thì tôi cũng thấy nhảm mà . Ê … mà sao cậu vô phòng tôi mà không
gõ cửa hả ?! Lỡ tôi đang thay đồ thì làm thế nào ?! – Nó tức
tối
- Thì nhìn luôn chứ sao … hí hí !!! – Mặt hắn dê khủng khiếp
- Ax … cái gì chứ … cậu đi ran gay cho tôi – Nó đá hắn
- Từ từ … con gái gì mà bạo lực … Thủy Băng đang ở dưới nhà , tôi
muốn giới thiệu cô với cô ấy .. xuống nhanh … - Hắn xoa xoa cái
lưng mới bị nó đá
- HẢ … Thủy Băng … ở đây … á ?! – Nó lắp ba lắp bắp ..
- Vâng !! Vì thế … CÔ XUỐNG LẸ CHO TÔI – Hắn hét lên rồi bỏ đi
.
Hắn vừa đi ra khỏi phòng thì nó lập tức phóng vào WC ngay . Nó soi
ngay vô gương :
- Mình thế nào nhỉ ?! Có ổn không ?! Trông cũng xinh ấy nhỉ … Haizz
…
Nó tự xăm soi mình trong gương và bỗng thở dài …
“ Dù sao thì Thủy Băng cũng đã trở về … mình hết cơ hội rồi … Làm
sao mà so được với Thủy Băng kia chứ … Haizz … “
Lại thở dài thêm một cái nữa rồi nó chải lại đầu , cột lại mái tóc
, thay đồ ( nãy giờ vẫn mặc đồ học sinh …
Nó bước xuống lầu , tự nhiên nó cảm thấy không tự tin lắm .
- Chào bạn … - Thủy Băng vừa thấy nó liền chạy đến và béo má nó –
Bạn dễ thương thế !! Yêu quá … Ơ mà … bạn ở chung nhà với … Jae Jin
à ?! – Thủy Băng nheo nheo mắt lại , ngạc nhiên .
- Ơ … Jae Jin là ai ?! – Nó thắc mắc
- Là tôi !! Tên tiếng Hàn của tôi là Lee Jae Jin … Giới thiệu với
Thủy Băng , cái con bé này là người làm nhà anh … Nó nói nhiều
không chịu được …
BỐP …
- Á …. Cái con bé này – Hắn ôm chân nhảy vòng vòng vì bị nó dậm cho
một phát . Nó và Thủy Băng ôm bụng mà cười vì nhìn hắn như con choi
choi
- Hì … bạn tên gì vậy … mình tên là Vũ Hoàng Thủy Băng … Tên tiếng
Hàn mình là Kim Ga Eul … Lúc sáng mình gặp nhau rồi rồi ha … Hiện
tại mình đang học ở lớp của Jae Jin … À quên Quân … Có gì bạn chiếu
cố nhé …
- Ờ … Mình là Nguyễn Hoàng My . Giờ bạn đang học lớp IQ hả …. Vậy
cái đó … bạn phải nhờ Quân giúp đỡ chứ - Nó nói , giọng buồn buồn
.
- Mình thích bạn cơ . Hì hì – Thủy Băng cười . Nó công nhận Thủy
Băng có nụ cười đẹp . Hỏi sao hắn không thích cơ chứ .
- Thôi , mình lên lầu , hai người nói chuyện tự nhiên
Nói xong nó chạy thẳng lên lầu , nó không muốn nhìn thấy cảnh hắn
và Thủy Băng gần gũi hơn được nữa . Hắn và Thủy Băng chỉ biết nhìn
nó chạy lên lầu mà chả hiểu gì cả .
----- ------
Không biết Thủy Băng và hắn nói với nhau cái gì mà hai người ngồi
cười vui lắm . Nó khẽ nhìn lén trên lầu rồi thở hắt ra một cái .
Hắn có bao giờ cười với nó thế đâu , hai đứa đụng mặt nhau là cãi
nhau ầm ầm . cười nổi gì . Nó lại thở dài thêm một cái nữa rồi lại
lẳng lặng vào phòng . Nó có biết đầu hắn cũng có cười mỗi khi đi
với nó ấy chứ . Chẳng qua nó không thấy mà thôi …
♥ 9.30 pm ~
KÉT …
Hắn đóng cửa cho Thủy Băng rồi đi vào nhà . Nó đang dọn đẹp lại cái
bàn phòng khách . Thấy thế hắn lại gần nó rồi hỏi :
- Ầy , cô thấy Thủy Băng thế nào ?!
- Xinh , dễ thương , hiền , hơi phá cách , tính tình hơi ương , khá
dịu dàng . Không biết tại sao lại thích cậu – Nó trả lời bằng một
giọng khó chịu .
- Ya` , cái con bé này . Sao Thủy Băng lại không thích tôi chứ ?!
Tôi đẹp trai , manly , lại galang thế này – Hắn ngông mặt tự hào (
, ọc , xin người )
- Đúng rồi , chỉ phải tội tính tình như cá ươn , suốt ngày cãi nhau
với một bạn gái rất xinh ( ọc , lại thêm một người nữa ) , lại hay
đu cột điện nữa chứ . À quên , thêm cái tội tự tin thái quá nữa
.
- Cô … Dẹp cô đi … hừ - Hắn tức mình , cái họng đơ ra không nói
được gì
- Ê này , sao Thủy Băng không gọi cậu bằng tên Việt mà lại gọi bằng
tên Hàn ?! – Nó hỏi
- À , Thủy Băng kêu xưng hô vậy cho nó thân mật . Lúc du học ở Hàn
cô ấy gọi tôi bằng tên Việt vì bọn Hàn toàn gọi tôi bằng JeaJin .
Còn về Việt Nam thì cô ấy gọi tôi bằng Tên Hàn vì ở đây bọn nó gọi
tôi bằng Quân . Nói chung là cho nó khác người ấy mà .
- À … ra thế … nhưng tôi tưởng cậu ở Mỹ cơ mà – Nó hỏi , giọng buồn
buồn
- À , tôi sinh ra ở Việt Nam . Lúc 3 tuổi thì qua Mỹ . Lúc bắt đầu
học lớp 9 thì tôi và Thủy Băng qua Hàn du học . Thế thôi . – Hắn
giải thích
- Thế sao Thủy Băng không gọi cậu bằng tên Tiếng Anh .
- Ai biết . Thôi , dừng chuyện tôi lại đi , còn cô thì sao
- Sao là sao ?! – Nó thắc mắc
- Thì cô có tên Hàn hay Tiếng Anh nào không ?! Bố mẹ cô cũng là dân
kinh doanh có tiếng ở Việt Nam , chả lẽ cô không có ?!
- Ơ … tôi không có , tôi chỉ đi du lịch ở nước ngoài mấy tuần rồi
về thôi chứ không có ở đó từ bé nên không có tên nước khác – Nó nói
mà giọng nó như muốn khóc ấy , nhắc đến bố mẹ nó thì nó lại như vậy
.
- Ơ … tôi xin lỗi ( hắn biết xin lỗi ư :O ) , tôi không cố ý – Hắn
rối lên khi thấy nó sắp khóc .
- Hix ….. huuuuuu …. – Nước mắt nó bắt đầu rơi . Hắn càng ngày càng
rối chả biết phải làm thế nào . Thấy nó khóc , tim hắn tự dưng đau
lắm . Chả biết làm gì hắn nắm đại lấy tay nó rồi kéo nó đi .
-Ơ … - Nó ngạc nhiên lắm vì lần này hắn không nắm cổ tay nó rồi bạo
lực kéo đi như bình thường mà nắm lấy bàn tay nó , nhẹ nhàng mà kéo
đi . Nó chỉ biết đi theo hắn thôi .
Hắn dẫn nó ra sau vườn rồi thả tay nó ra . Nhẹ nhàng kéo nó ngồi
xuống . Hắn lấy tay nhè nhẹ lau những giọt nước mắt của nó :
-Xin lỗi . Cô đừng khóc nữa mà . Tôi đâu có cố ý . Cô làm vậy tôi
khó xử lắm .
-Tôi xin lỗi , tôi không muốn làm cậu khó xư đâu . Nhưng … hix …
Tôi … tôi nhớ bố mẹ tôi lắm … huhu – Nó òa khóc nức nở .
Hắn thật chả biết làm thế nào . Tự nhiên hắn kéo nó lại và ôm chặt
nó . Hắn … làm nó hoảng thế cơ chứ . Nó lắp bắp :
-Cậu buông tôi ra … sao tự nhiên …. lại thế này … ?!
-Ai kêu tôi làm cô khóc làm gì ?! Cô không khóc nữa thì tôi sẽ
buông cô ra .
-Ừ … thì … buông ra đi … tôi không khóc nữa . Thề đấy .
-Rồi… OK … - Hắn buông nó ra , lòng mừng thầm vì nó không khóc nữa
. Nó ( giả bộ ) cau có :
-Đồ lợi dụng
-Ừ đấy !! Ai kêu có con nhỏ nào đó mít ướt làm gì ?!
-Tại ai ?! – Nó điên tiết .
-Tại cậu !!
-CÁI GÌ ?! Nói lại coi …!!
Cứ thế , cứ hai tiếng cãi nhau chí chóe vang lên . Cái khu vườn yên
lặng là thế bỗng chốc ồn ào chỉ vì giọng hai đứa nó – Hai cái giọng
tàn phá muôn loài… ÔI CÁI CUỘC ĐỜI NÀY !!!
♥ Ấm áp ♥
Chỉ cần một cái hỏi thăm , một lời quan tâm ...
… Cũng đủ để làm “ ai đó “ vui trong lòng …
------
♥ Thứ hai – 5.30 am ~
“ I will promise you du nune nomam damgo saragalkke… “
[Promise – ANJELL ]
Sáng sớm , chuông điện thoại của hắn reo lên . Hắn mơ màng quờ
quạng cái Iphone rồi trả lời với giọng chưa tỉnh :
- Alo … Ai vậy ?! Hơ … ơ – Vừa trả lời hắn vừa ngáp một cái rõ dài
( hix … rõ là vô duyên >”< )
- Lô lô , ai ai cái gì ?! Em nè !! Quên giọng “ cún con “ của em
rồi hở ( OMG ) – Đầu dây bên kia trả lời với cái giọng bực tức xen
lẫn bông đùa .
- Hix … Tại mới ngủ dậy nơron thần kinh chưa hoạt động ấy chứ . Mới
sáng sớm em gọi có chuyện gì không ?! – Hắn bực mình đốp lại
.
- Có chứ . Muốn rủ anh đi học chung nè , anh đi học với em há !! Em
đi một mình chán lắm !! Em làm đồ ăn sáng cho anh rồi này , có cả
cho nhóc My nữa !! Rủ nhóc ấy đi chung cho vui , em thích con bé ấy
lắm ^^ ! – Thủy Băng cười trong điện thoại
- À … tưởng gì . Chuyện đó thì OK thôi , 6.30 em tới nhé , giờ anh
chuẩn bị đây .
- OK , nhanh lên đấy , lề mề như mấy lần trước đi . – Thủy Băng giở
giọng đe dọa làm hắn rùng mình một cái . Hắn ừ lí nhí trong điện
thoại rồi cúp máy . Hắn tung mền lên đánh vai một cái rồi bước vào
phòng tắm . HÀNH TRÌNH TÂN TRANG SẮC ĐẸP … BẮT ĐẦU
.
.
.
Zzz . Zzz …
Nó đang ngủ ngon lành thì hắn mở cửa phòng nó cái rầm rồi giật mền
của nó làm con bé xém nữa là rơi xuống đất :
- Cậu làm gì vậy ?! Tôi đang ngủ mà … - Nó bực mình gãi gãi cái đầu
rồi ngáp một cái
- Ngủ gì giờ này , 6.15 rồi đấy cô … Dậy đi cho tôi nhờ .
- Hờ … sớm mà … Thôi được rồi chờ tôi tí , tôi rửa mặt đã rồi tôi
làm đồ ăn sáng cho – Nó dụi mắt rồi gãi đầu bước vào phòng
tắm
- Thôi khỏi . Tí nữa Thủy Băng tới rủ tôi với cô đi học , cô ấy kêu
làm đồ ăn sáng cho mình rồi . Cô khỏi làm nữa . Thay đồ nhanh rồi
còn đi .
- Ơ , Thủy Băng tới à .. Ờ .. ừmh … Tôi chuẩn bị đây – Nó đi mà cái
mặt ỉu như bánh bao chiều vậy . Tự dưng nó thấy … chán quá .
.
.
.
Nó bước xuống lầu thì đã thấy Thủy Băng ngồi nói chuyện với Quân ,
mặt nó thảm hơn bao giờ hết . Nó khẽ thở dài rồi đi xuống , nó cười
với Thủy Băng :
- Cậu đến rồi hả ?! Mình đi thôi !!
- Ừ … Tôi có làm đồ ăn sáng cho cậu nè … tí nữa đến trường nhớ cho
tôi lời bình phẩm nhé . Hì hì – Thủy Băng cười . Nó nhìn thấy cô ấy
cười cũng cười theo .
“ Làm sao có thể ghét một người có nụ cười y chang thiên thần như
Thủy Băng chứ ?! “
Nó thầm nghĩ rồi đi theo hắn và Thủy Băng . Nó không dám đi song
song với hai người mà chỉ đi phía sau . Nhìn hai người họ mà nó
thấy mình thật kém cỏi quá . Hai người họ thật sự rất xứng đôi , họ
lại còn quen nhau từ cấp II , làm sao mà nó có thể thân với hắn như
Thủy Băng được chứ ?! Nhìn thấy hắn vừa nói vừa cười rất tươi với
Thủy Băng mà nó lại ước có một lần hắn dịu dàng nói chuyện với nó
như vậy . Hình như nó đã quên hôm qua hắn đã dịu dàng với nó như
thế nào . Hắn đã an ủi nó rất nhẹ … Chỉ có điều … khi nó hết khóc …
thì hắn và nó lại om sòm như thường ngày …
- Way … Sao thế hả ?! Cô có đi nhanh lên không thì bảo !! – Hắn
quay xuống và hét to khi thấy nó như người mất hồn .
- Ờ … biết rồi … cậu cứ đi trước đi , không lại mất công kêu tôi
phá hoại tình cảm của cậu > - Nó bực mình ..
- Hơ … biết vậy thì tốt … Tưởng không biết chứ !! – Hắn đốp
lại
- … - Nó lặng thinh không nói gì . Hắn nghiêng đầu tự hỏi sao hôm
nay con bé nó hiền thế
Đến trường nó đi thẳng vào lớp mà chả nói năng tiếng nào . Thủy
Băng khẽ nheo mắt rồi quay qua hỏi hắn :
- Hầy , Hoàng My sao ấy ?!
- Ai biết , sáng sớm đã thấy vậy rồi . Chắc bị ốm rồi … – Hắn trả
lời . Nghe giọng nói cũng có vẻ rất lo lắng . Nhưng sau đó hắn gạt
đi rồi nắm tay Thủy Băng đi qua dãy hành lang vào lớp mình . Vừa
mới tới cửa chưa kịp yên vị ở ghế thì tên Kiệt vào Hoàng Anh đã hét
toáng lên :
- Ối … Anh chị hai đẹp đôi quá , Cho em xin cái chữ kí về làm “
giống “ nào ( ặc ặc ) – Hoàng Anh tinh tướng hét lên làm Thủy Băng
muốn độn thổ .
- Dào … Chị dâu về làm anh hai em anh ý hiền hẳn … Bình thường thế
này thì thằng nhóc Hoàng Anh đã bị một đấm đo tường rồi – Kiệt chớp
mắt baby .
- Bọn hóng hớt … nói nhiều quá không biết mỏi miệng hả ?! Tao đấm
cho mỗi đứa một đấm bây giờ – Hắn bực mình hăm dọa .
RENG !!
May mà tiếng chuông vào lớp vang lên kịp thời chứ không thì chiến
tranh hạt nhân nổ ra sớm . Nghe chuông bọn nó chạy tán loạn vào chỗ
. Bọn nó hấp tấp như vậy bởi vì tiết đầu là tiết : Toán – Thầy dạy
là một người Anh mới về trường cách đây 1 tháng và rất là nổi tiếng
với việc cực kì nghiêm khắc và độc ác , anh ấy nổi tiếng là người
thầy “ mẫu mực “ không hề bênh vực cho bất kì học sinh nào kể cả
nhóm Tam Hoàng . Anh ấy đã từng đuổi nhóm Tam Hoàng ra khỏi lớp và
phạt chạy 10 vòng sân trường vì tội nghe nhạc trong giờ học .
Vì thế nên nhóm Tam Hoàng ghét anh ấy ra mặt . Và nghe dâu lí do
anh ấy từ Anh chuyển về đây và xin làm thầy giáo của trường nó và
hắn là vì phải tìm một cô cháu gái vừa bị mất tích . Sở dĩ tác giả
gọi thầy ấy là anh ấy vì thầy chỉ mới có 22 tuổi . Cực kì trẻ và
cực kì handsome . Anh ấy vừa vào trường đã khiến cho rất nhiều nữ
sinh và các cô giáo phải chết mệt nhưng rồi cũng phải nhanh chóng
vỡ mộng vì anh ấy cũng y chang tên Quân – nhân vật chính kia : lạnh
lùng như con thạch sùng . Thậm chí còn có phần lạnh lùng hơn . Hắn
đã từng nói nhỏ với nhóm Tam Hoàng là : Tao phải công nhận tên thầy
dạy toán mình đích thị là sư phụ tao . Hán lạnh lùng và “ chảnh “
kinh quá. Hơn cả tao nữa .
Thôi , tạm thời ngừng việc lí lịch anh ấy cái đã . Kể về nhóm Tam
Hoàng và lớp IQ lúc này đã . Cả lớp im phăng phắc không một tiếng
động . Ta chỉ có thể nghe tiếng loạt soạt của tiếng ghi chép thôi .
Cả bọn Tam Hoàng bình thường hờ hững với việc học thế mà cũng đang
cắm cúi ghi bài . À không , một thằng đang cắm cúi ghi … thư tình (
ôi mẹ ơi ) đó là thằng Hoàng Anh . Tên nhí nhố đó đang cắm cúi trả
lời thư cho Fan “ ái mộ “ của mình . Nhìn mà chán .
.
.
.
RENG !!
Tiếng chuông ra chơi vang lên báo hiệu giờ “ tử hình “ của nhóm Tam
Hoàng đã kết thúc ( Đối với nhóm Tam Hoàng thì tiết toán của anh ấy
là một cực hình ) . Hắn thở phào vì mình đã thoát nạn , nhanh chóng
hắn thu xếp sách vở trên bàn quăng thẳng vào hộc bàn rồi vươn vai
mệt mỏi tới chỗ Thủy Băng :
- Ăn cơm em làm nhá Thủy Băng , anh đói rồi này !! – Hắn xoa xoa
cái bụng đang réo .
- Umk` … qua lớp Hoàng My rủ cậu ấy nữa nhé – Thủy Băng nháy mắt
.
- Hờ … phải ăn chung với con bé ấy á !! Nản thế !! – Hắn nói thế
nhưng thực ra cũng muốn ngồi chung ăn cơm với nó lắm . Hắn muốn
nghe mấy câu chuyện ở lớp nó vì lớp nó rất vui chứ không phải chỉ
chú tâm vào học như lớp hắn .
.
- Hoàng My ới ời !! – Thủy Băng ghé đàu vào lớp rồi kêu nó .
- Hả … ới !! Ai kêu vậy ?! – Nó đang ngủ trên bàn lập tức tỉnh dậy
vì giọng của Thủy Băng … quá sức là khỏe
- Nè … đi ăn cơm thôi !! Cậu chứ ăn phải không ?! – Thủy Băng hỏi
.
- Hả … ăn cơm .. ?! – Nó nhìn qua chỗ hắn thấy hắn mặt lạnh băng (
kiêu như mọi ngày ) thì mặt nó bỗng buồn hiu :
- Thôi , tôi không ăn đâu , tôi vẫn no lắm . Cậu với Quân ăn đi
.
- Ơ … nhưng mà … tôi lỡ làm rồi … - Thủy Băng nhìn nó , ánh mắt
long lanh .
- Hì … thông cảm cho tôi . Tôi no thật mà . – Nó vỗ vỗ cái bụng
.
- Hix … đành vậy … vậy tôi đi trước nhé . Vậy giờ hộp cơm này biết
tính làm sao đây ?! – Cô nàng suy nghĩ có vẻ riếc rẻ lắm .
- Để “ em “ ăn cho .. .
Kiệt từ đâu nhảy tới chụp lấy hộp cơm Thuỷ Băng đang cầm rồi chạy
biến . Thằng nhỏ làm con bé giật cả mình . Hoàng hồn lại Thủy Băng
lập tức dí theo Kiệt , luôn miệng hét :
- Kiệt kia , đứng lại , ai cho nhà ngươi ăn hả ?!
- “ Anh rể “ cho phép em mà – Kiệt vừa chạy vừa quay đầu lại trêu
.
Hắn thấy cảnh Thủy Băng và Kiệt rượt đuổi mà buồn cười không chịu
nổi . Hắn đút hai tay vô túi quần rồi chậm rãi bước về phía căn-tin
. Không quên quay lại hỏi nó :
- Vậy cô không đi ăn với bọn tôi hả ?! Thế thì tôi đi trước nhé !!
Nếu đổi ý thì ra chỗ căn-tin thấy bàn nào nhiều girl “ bu “ vào thì
ngồi nhé . Chỗ chúng tôi đấy … Mà hôm qua giờ tôi chưa thấy cô ăn
gì mà vẫn no hả ?! Nếu đói thì có gì nói tôi , tôi mua đồ ăn ở
căn-tin cho nhé !! – Giọng hắn bỗng quan tâm đến nó , ấm áp đến lạ
thường .
- Umk` … - Nó ậm ừ trong họng .
Hắn có biết rằng chỉ cần một câu nói quan tâm đơn giản như vậy thôi
cũng đủ khiến nó cảm thấy rất vui . Nó vui vì hắn có một tí quan
tâm đến nó . Ước gì … lúc nào hắn cũng “ điên điên “ như vậy
…
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
***Tự trọng cao ***
-[ PART 1 ]-
Không ăn trong một tuần …
Chuyện gì sẽ xảy ra … ?!
.
Khoảng cách đang gần lại
Đưa hai đứa nó tiến lại gần nhau hơn …
---
Sáng hôm sau …
- Ầy , khỏi làm đồ ăn sáng ngày mai cho tôi nhé , Thủy Băng làm cho
tôi rồi !! – Hắn từ trên lầu nói vọng xuống . Sao tự nhiên hôm nay
cả nó và hắn đều dậy sớm thế nhỉ ?!
- Ờ , vậy tôi đi trước nhé !! Về khỏi chờ tôi !! – Nó mở tủ lạnh
lấy miếng bánh bông lan bỏ vào miệng rồi xách cặp đến trường . Mọi
hành động của nó diễn ra quá nhanh khiến hắn chả hiểu gì hết
…
“ Con bé này dạo này làm sao ấy !! “
Hắn suy nghĩ bâng quơ một lúc rồi chặc lưỡi bỏ vào phòng tắm “ tút
“ lại nhan sắc … Nở một nụ cười mỉm trong gương rồi hắn tự khen : “
Dạo này mình trông đẹp lạ … “ ( ọc ọc )
6 giờ kém 15’ . Hôm nay là một ngày đáng để ghi vào sách kỉ lục
ghi-nét đấy – ngày đầu tiên nó đi học sớm mà lại . Nó cũng chẳng
hiểu sao hôm nay nó lại đi học sớm như thế này nữa . Có lẽ là nó
muốn tạo không gian riêng giữa hắn và Thủy Băng chăng ?! Hay là nó
không muốn nhìn cảnh hai người ấy thân mật ?! … Hàng ngàn câu hỏi
cứ tự đặt ra trong đầu nó . Nó tự hỏi rằng sao bây giờ nó lại yếu
đuối đến thế . Trước đến giờ nó là một đứa có tính cách khá là mạnh
mẽ cơ mà … Sao bây giờ lại …?!
Hồi trước bố mẹ nó thường nói là đi bộ buổi sớm rất tốt cho sức
khỏe và làm cho tinh thần con người cảm thấy thoải mái nhưng mà sao
nó lại chả cảm thấy vậy một chút nào . Nó hiện giờ cảm thấy chán
nản và … đói bụng cực . Nó đã ăn sáng đâu chứ . Mới ăn có miếng
bánh bé xíu . Nó ôm cái bụng đang réo của nó rồi tự dưng lại thầm
ước có một hoàng tử “ very handsome “ xuất hiện và mang đồ ăn sáng
đến cho nó . Vị hoàng tử ấy sẽ cưỡi một con SH màu đen và tay phải
đưa nó hộp … xôi gà , tay trái đưa nó một ly sữa nóng . Ôi thôi …
mới nghĩ đến đây mà trong mắt nó đã xuất hiện bao nhiêu là những
viễn cảnh tươi đẹp . Chỉ cần nghĩ đến ăn là bao nhiêu chuyện buồn
của nó tạm gác lại rồi đấy . Nó cứ ngơ ngẩn trên đường với ước mơ
ăn uống đến khi … một bịch kẹo “ rơi “ thẳng vô đầu nó :
- Ối mẹ ơi … - Nó hét lên rồi chửi búa xua – Tên cô hồn nào dám
quăng bịch kẹo “ trái cây “ vô đầu bà . Bà biết được bà đấm cho lồi
mồm … Phí của nó vừa thôi chứ , không ăn mà đem vất vậy hả ?!
- Ôi dời … tưởng ai …. Hóa ra là My “ ngố “ – Một tên con trai với
giọng nói khá là dễ thương vang lên .
- Ai dám nói tớ ngố đấy … á … ra là Hoàng Anh “ súp pờ ba be “ (
super babie ) … Sao nói tớ ngố hả ?!
Nó đang định chửi cái tên dám kêu nó “ ngố “ một trận thì nhận ra
ngay cái tên đang trước mặt nó là ai . Cái mặt tên Hoàng Anh đang
rất là “ ngây thơ “ và “ tong tắng “ ( ) . Hoàng Anh nở một nụ cười
đểu
- Hầy “ chị hai à “ … chị đi đường mà mắt cứ ngó qua tiệm “ PIZZA “
, “ em “ sợ chị bị tông xe nên phải hy sinh nguyên bịch kẹo để kéo
hồn “ chị “ về đấy .
- Xì … chỉ được cái … múa mồm … Mà sao cậu đi học sớm thế ?! Không
đi chung với Kiệt “ súp pờ ớt ly “ ( super ugly ) hả ?!
- No no [-x … Cái tên Kiệt ấy dậy trễ lắm . Mỗi lần đi với tên đó
là tôi phải vác cái bụng trống rỗng vào lớp đấy . Thà đi một mình
cho nó khỏe . Mà cậu ăn sáng chưa . Tôi mời cậu nhé !! – Hoàng Anh
chớp mắt 3bie .
- Ờ … tôi … - Nó đang mừng thầm đấy – Thôi … tôi không ăn đâu <=
Giả bộ từ chối
- Thôi nào , đi sớm như vầy là chắc cậu cũng chưa ăn rồi . Đi với
tôi nhé . Tôi mời mà …
- Ờ tôi …
Nó chưa kịp nói thì Hoàng Anh đã kéo nó đi vào một quán phở gần đó
. Hai người gọi món rồi vừa ăn vừa nói chuyện . Công nhận là Hoàng
Anh nói nhiều thật , chả thua kém tên Kiệt kia là mấy . Chỉ phải
cái tội là tên này nói chuyện hơi bị “ eo ẻo “ một tí nhưng nói
chuyện với tên này thì nó cảm thấy rất thoải mái . Nó chỉ bực mình
vì Hoàng Anh cứ hỏi nó về chuyện nhỏ Tú Anh thôi .
- Này nhỏ , Tú Anh thích ăn gì vậy ?! Ngủ một ngày mấy tiếng ?!
Trong lớp có quậy không ?! Có nickname gì không ?! …
Thằng bé hỏi nó bao nhiêu là câu hỏi khiến nó muốn bể cái đầu .
Nhưng mà việc đó làm nó hơi bị nghi ngờ tên này đấy . Nó nheo mắt ,
gương mặt đang rất đểu :
- Làm gì mà hỏi về Tú Anh lắm thế ?! Bộ cậu thích con bạn thân của
tôi rồi đấy hả ?!
- Gì chứ , tôi thèm vào thích con bé chằn lửa ấy ?! Nó “ chằn “ còn
hơn cả cậu !! – Hoàng Anh chối đây đẩy nhưng mà khuôn mặt đang đỏ
dần lên :”> .
- Thôi đi , đừng có mà chém . Không thích mà cậu hỏi lắm thế ?!
Thích thì tôi làm mai cho :P
Nó trêu làm Hoàng Anh cứ dần đỏ mặt lên . Đây là lần đầu hắn có một
tí để ý đến con gái mà . Nhưng tính tên này cũng y chang hắn :
Không bao giờ thừa nhận những gì mình đang nghĩ cả . Hoàng Anh cứ
luôn miệng tìm lý do để hỏi những cái Tú Anh thích . Ví dụ như
:
- Tôi hỏi là muốn dán cái “ sơ yếu lí lịch “ của con bé ấy vô bảng
tin trường thôi . Tại vì con bé ấy hôm bữa dám đồn ầm cả trường lên
là : Hot boy no.3 của trường – Hoàng Anh có cái tật rất thích nhõng
nhẽo với nhóm Tam Hoàng … Ấy thế nên tôi mới …. Cậu cười cái giề …
?!
Hoàng Anh bắt đầu cáu lên vì nó cứ cười tủm tỉm làm cho thằng bé
bực mình :
- Sorry cậu nhé … Hì hì … Cái đó … không phải do Tú Anh nói đâu … -
Nó chớp mắt .
- Chứ ai … ?! Không lẽ … ?! AAAA … cậu bán đứng tôi đấy hả ?! –
Hoàng Anh hét lên đưa tay “ cốp “ lên đầu nó một cái .
- Á … - Nó ôm đầu , miệng tru tréo – Tôi chỉ “ vô tình “ nói cho
con nhỏ Chi lớp kế tôi thôi mà . Hì hì ^^ - Nó cười duyên , chớp
mắt babie ( nhân tạo )
- Ha ha … Vui quá ha … cậu có tin vô tình cậu đi lụm răng cậu luôn
không hả ?! – Hoàng Anh giơ nắm đấm trước mặt …
- Không tin … Ple` > – Nó thách
- Cậu … - Thằng bé tức ọc cả máu …
Nó và Hoàng Anh cãi nhau mà mọi người xung quanh đớ mắt ra nhìn .
Đứa thì giở võ mồm , đứa thì dùng “ liên hoàn cước “ … Thật không
chịu nổi . Cái quán phở được một một lần coi phim “ hành động “ mà
nó thật tình đến thế . Kẻ 8 lạng người nửa cân … Bây giờ thì đố đứa
nào kêu Hoàng Anh là một * baby boy * nữa đấy … cái này phải gọi là
* kill boy * thì đúng hơn .
Vô tình hắn và Thủy Băng đi ngang qua đó . Thủy Băng đang ôm chặt
lấy cánh tay và tít mắt cười vì đang kể một câu câu chuyện cười cho
hắn nghe . Hắn đang cười thì vô tình quay qua phía nó và Hoàng Anh
đang cãi nhau . Tự nhiên có cái gì đó như điện giật chạy nhẹ qua
người hắn . Không đau nhưng lại cứ buốt nhẹ và nhói ở tận trong tim
. Hắn chợt bất động một lúc rồi khẽ cười – một nụ cười man mác nỗi
đau : “ Được đó Hoàng My , tưởng tại sao lại đi sớm ai dè đi gặp
Hoàng Anh , Hừzzz , thì ra là thích Hoàng Anh , tốt thôi … “
- Sao vậy jeajin ?! – Thủy Băng nghiêng đầu hỏi hắn [ Thủy Băng vẫn
gọi hắn là jeajin * Lý do đã được giải thích ở chap trước nữa ^^~ *
]
- À không ?! Tự dưng anh cảm thấy mình hơi bị “ ngố “ ấy mà
^^
- Hả ?! – Trên đầu Thủy Băng đầy những dấu “ ? “
- Không có gì !! Đi thôi – Một tay hắn khoác vai Thủy Băng , tay
còn lại để vào túi , thong thả đi . Hắn đâu biết nó đã nhìn thấy
cảnh vừa rồi . Nó xụ mặt xuống , trề môi rồi quăng cặp vô mặt Hoàng
Anh : “ Đi học thôi , tính ở đây đánh nhau tiếp chắc ?! “
♥ Lớp ghost ~
Nó mệt mỏi nằm dài trên bàn học , đôi mắt thơ thẩn nhìn ra sân
trường . Nó ước gì nó không nhìn thấy cái cảnh tượng vừa rồi . “
Haizz … “
Khẽ thở dài rồi lại nhìn cái đám loi choi đang cầm chổi quật nhau
túi bụi trên bục giảng , gương mặt đứa nào cũng nở một nụ cười đến
tận mang tai mà nó lại muốn ước thêm một điều nữa “ Ước gì mình trở
lại như bình thường . Lúc nào cũng là Ghost head bày trò chứ không
phải để bọn nó bày trò hộ mình “ . Nó nhắm mắt lại rồi thả hồn bay
theo gió …
- Á mẹ ơi , lạnh thế !! – Nó giật mình mở mắt rồi lấy tay ôm má –
Con nhỏ kia … Bạn bè thân nhau thế mà mày lấy lon nước “ Sting “ áp
vô má tao thế hả ?! – Nó quay qua mắng Tú Anh …
- ^^ … Bạn bè thân thiết nên tao mới làm thế chứ bộ . Sao mặt mày
hôm nay đơ thế ?!
- Oài … Gì đâu !! Cảm thấy mình là một con người tội lỗi nên mới
thế . Hì hì ^^ - Nó cười gượng .
- Mày bỏ cái điệu cười ấy đi . Nhìn mà chán … Tội lỗi gì chứ ?! –
Tú Anh lườm nó .
- Tí tao kể cho !!
- Thôi vầy đi , tí nữa mày lấy tờ giấy viết tâm sự của mày rồi đưa
tao đọc . Chứ mày kể chẳng ăn thua gì đâu . Tâm sự viết trên giấy
mới là nỗi lòng thật của mình . Vậy đi . Uống lon nước này đi cho
tỉnh . Tao đi đây một tí .
Tú Anh nháy mắt rồi bỏ đi . Nó khẽ cười vì con bạn thân của nó . Tú
Anh là người hiểu nó nhất . Bao giờ nó buồn Tú Anh cũng chia sẻ ,
nêu ý kiến . Đôi lúc con bé chỉ nói có mấy câu thôi nhưng cũng làm
cho nó cảm thấy rất nhẹ nhõm “ Iêu mày lắm con quỷ ^^ … “
Nó suy nghĩ một lát rồi lấy trong cặp một quyển vở , xé tờ giấy đôi
rồi bắt đâu lấy cây bút rồi nắn nót viết …
“ Trông chờ vào mày đấy , tờ giấy iêu quý … “
.
Tú Anh lấy trong túi ra tờ giấy lúc nãy nó đưa rồi mở he hé ra đọc
. Con bé không muốn cho đứa nào trong lớp đọc được bức thư [ hay
tâm sự ] này của nó .
Hiện tại là mình đang rất buồn … Cảm giác nhìn thấy cái tên đó đi
chung với Thủy Băng làm cho trái tim mình như muốn vỡ tan . Nói ra
cái điều này cảm thấy hơi kì nhưng thực sự nó là thế . Cảm giác lúc
này của mình thực sự là cũng chả biết phải diễn đạt như thế nào nữa
, rất khó nói . Nhưng mà “ ĐAU “ là từ thích hợp nhất vào lúc này
chăng ?!
Muốn giồng như lúc trước , cứ bày trò với bọn ở lớp rồi lại quay
qua nói chuyện với Tú Anh . Hai đứa sẽ lại bàn tán về một anh chàng
nào đó hay về một bộ phim đang cực Hot hiện nay . Nhưng mà muốn
cũng chả được . Chắc chắn là thế .
Giờ cứ nhìn thấy “ tên đó “ đi chung với Thủy Băng là cảm thấy rất
khó chịu . Muốn hắn nói chuyện với mình , trêu mình hay cãi nhau
với mình như trước mà sao khó quá !! Bây giờ hắn lúc nào cũng đi
chung với Thủy Băng cả ở trong giờ học lẫn cả ra chơi hay lúc đi về
. Thủy Băng dạo này cũng hay đến nhà chơi . Cô ấy ở nhà mình rất
lâu và nói chuyện với “ tên đó “ cũng rất hợp . Họ chơi với nhau từ
lâu lắm rồi mà , nghe Hoàng Anh nói là hồi trước khi còn ở Mỹ , họ
lúc nào cũng đi cạnh nhau như hình với bóng . Hix …
Từ khi Thủy Băng về , công nhận là hắn cười nhiều hơn trước . Lúc
nào cũng cười . Còn lúc đi với mình thì hắn cứ khó chịu , lại còn
lúc nào cũng trêu mình , cãi nhau với mình , đá móc , đá xoáy với
mình nữa chứ … Từ lúc ở nhà hắn tới giờ , hắn chỉ quan tâm tới mình
được đúng 3 lần ( mình nhớ chính xác luôn đấy ) . Còn lại thì …Tại
sao vậy chứ ?! Tại sao lại ghét mình ?!
Thủy Băng trở về rồi thì sao chứ ?! Mình vẫn có thể nói chuyện với
hắn , cãi nhau với hắn cơ mà !! Nhưng tại sao lại không được ?! Từ
lúc Thủy Băng về mình không muốn nói chuyện với hắn nữa . Mình khó
chịu lắm khi không nói chuyện ( hay cãi nhau ) với hắn . Nhưng mà …
có lẽ … không nói chuyện với hắn … là cách tốt nhất . Bởi vì … mình
sợ rằng … cứ nói chuyện với hắn và cứ để tâm tới hắn e rằng một lúc
nào đó mình sẽ không quên được hắn nữa và càng ngày càng thích hắn
nhiều hơn . Rồi lúc không còn ở đây nữa , chắc chắn trái tim mình
sẽ … đau lắm .
Ước gì có ba mẹ mình còn sống , mình sẽ không phải ở nhà hắn .
Không phải nhìn thấy những thứ mình không muốn nhìn . Nếu ba mẹ
mình còn sống … thì mình sẽ không phải yếu duối như thế này đâu !!
Ba mẹ ơi … !!
Tú Anh ơi , mày đọc xong cái tâm tư “ cùn “ của tao rồi thì cho tao
lời khuyên nhé . Bây giờ chỉ có mày và cái lớp “ Quỷ nguyên chất “
này mới làm tao vui được thôi .
* Note : Mày không được cho bất cứ ai đọc cái này nghe chưa ( Lớp
mình cũng không được ) . Cấm đấy ^^ . Tao không muốn cho ai biết là
tao yếu đuối như vậy đâu .
Gấp “ tâm tình “ của nó lại . Tú Anh cảm thấy buồn lắm . Nó cảm
thấy mình thật đáng trách vì đã không tìm ra lời khuyên thích hợp
nào cho con bạn . Tú Anh biết là sau khi ba mẹ nó mất , nó đã gần
như là mất hết cuộc đời rồi . Vui vẻ , thoải mái được như lúc này
là nhờ công bọn ở lớp lúc nào cũng tạo tiếng cười , cũng an ủi ,
động viên nó từng ngày . Hơn hết là nó đang được sống chung nhà với
hắn – cái người mà nó thích đã hơn một năm rồi nên nó gần như khôi
phục lại tính cách hoàn toàn . Giờ bạn gái của hắn cũng đã trở về ,
biết được điều này nên Tú Anh lo lắm . Lo là trái tim bé nhỏ của
con bạn sẽ lại tan nát một lần nữa . Biết tính sao bây giờ …
Khẽ đưa mắt nhìn về phía nó . Thấy nó đang “ hồn vía lên mây “ ,
mắt nhìn ra sân vô hồn , chả có tí cảm xúc nào . Tú Anh buồn bã thở
dài …
“ Tao xin lỗi mày vì tao là một đứa bạn tồi … “
.
….
……..
………….
………………..
Reng !!!
Tiếng chuông ra chơi vang lên . Tú Anh liền kéo nó ra căn – tin .
Nó không muốn đi một chút nào :
-Tao không đi đâu , mày rủ Hoàng Anh đi đi !!
-Mày điên à ?! Rủ tên con nít đó làm gì chứ ?! – Tú Anh cong miệng
lên , lườm nó một cái . Mặt con bé đang thoáng đỏ lên , nhìn dễ
thương cực :”>
-He he , có lẽ mày không biết nhưng tao nói cho mày một bí mật này
. Đó là … tên * baby boy * đó … đang thích một đứa …
Nó nói lấp lửng làm Tú Anh nóng ruột lắm . Tự dưng Tú Anh thấy sao
sao ấy . Nghe tin cái tên đó đó thích một nguời làm con bé cảm thấy
… chán nản .
-Ừ … thế tên đó thích ai vậy ?! Tao quen không ?! – Tú Anh hỏi cho
nó có lệ
-Dĩ nhiên là mày quen rồi !! Thân nữa là đằng khác !!
-Hả … Ai ?! – Tú Anh giật mình vì không ngờ người mà Hoàng Anh
thích lại là người nó quen thân .
-Đó là … là … tao nè … Hahaha – Nó cười lớn . Rồi giơ tay " 2 " Tú
Anh .
BỐP !!
-Mày chết đi !! – Tú Anh cầm chổi quất nó lên tận mây xanh <~ Ác
quá … Amen
.
.
.
Sau khi nó từ “ trên trời rơi xuống “ , đầu óc vẫn còn lơ ngơ . Tú
Anh “ cõng “ nó ra căn-tin rồi gọi đồ ăn , thức uống . Nó tỉnh lại
rủa Tú Anh một tràng . Con bé lấy hai tai ôm đầu rồi mếu máo nói nó
:
-Mày bớt nóng đi . Ai kêu mày trêu tao làm gì ?! Uống nước , ăn
bánh hộ tao cái . Tao gọi toàn là món mày thích đấy .
-Ơ tao … thôi !! Tao uống nước thôi – Nó nhón lấy ly trà sữa để vào
chỗ nó nhưng nó cũng chả uống . Nó chả muốn Tú Anh bao nó một chút
nào .
-Con bé này … Mày làm như tao là người ngoài ấy !! – Tú Anh bỉu môi
trách nó rồi mở bọc bánh “ Snack “ ra . Lấy một miếng rồi đút vô
miệng nó – Ăn đi … ngại ngùng cái gì ?!
-Hì … Chóp chép … - Nó cười khì rồi nhai miếng bánh Tú Anh vừa đút
.
.
Thủy Băng kéo hắn ra căn-tin . Hắn lưỡng lự không muốn đi nhưng mà
Thủy Băng khỏe quá không đi không được nên hắn đành đi luôn . Ra
căn-tin thì thấy nó đang ngồi với Tú Anh . Tự dưng hắn muốn đến nói
chuyện với nó nhưng vẫn còn hơi giận lúc sáng nên thôi . Hắn nắm
lấy tay Thủy Băng kéo ngang qua bàn nó rồi ngồi vào bàn đối diện .
Cả nó lẫn Tú Anh đều không biết đến sự hiện diện của hắn vào lúc
nãy nên vẫn vô tư nói chuyện . Nó ngậm cái ống hút trong ly trà sữa
với vẻ mặt ỉu xìu :
-Xin lỗi mày nhé – Nó nói
-Ơ , vụ gì ?! – Tú Anh thắc mắc – Khi không lại xin lỗi tao là sao
?!
-Thì … lần nào cũng để mày bao thế này !! Tao có lỗi quá còn gì ?!
Lần sau đừng bao tao nữa . Tao ngại lắm ấy . Có lẽ tao phải đi tìm
việc làm thêm thôi … Tao thấy cứ để mày bao rồi lại ăn không ở nhà
hắn cũng … kì quá !! – Nó cúi mặt xuống nói .
-Tao thì bình thường thôi , có gì đâu . Hồi trước mày cũng hay bao
tao mà . Dạo này mày không có tiền thì để tao “ đền ơn đáp nghĩa “
mày lại ^^ - Tú Anh cười .
-… - Nó chưa kịp nói gì thì bỗng có tiếng ai đó chen vào …
-Cô cũng biết là cô ăn không ngồi rồi nhà tôi hả ?! Biết kì thì làm
ơn về nhà ngoài ăn rồi coi phim ra thì làm việc nhà hộ tôi cái . Ha
!! – Hắn hếch mặt lên … - Ê mà tôi nhớ hồi hôm trước khi Kiệt về cô
có làm thêm ở đâu đâu mà … cô nói là làm thêm để trả tôi cái khung
hình bị vỡ ấy . Trả xong rồi bộ không làm nữa hả ?! Cô để bạn cô
bao cô vậy không thấy kì à ?!
-Ơ … - Nó ngước mặt lên . Thấy hắn , nó cúi mặt xuống - Ờ ừm … cái
chỗ ấy … tôi làm xong, lãnh lương xong rồi nghỉ nhiều quá nên hộ …
không cho tôi làm nữa . Tôi đang tìm chỗ khác nhưng mà họ lại không
nhận học sinh cấp III – Nó nói mà có gì đó ngượng ngùng lắm .
-Vậy hả ?! Hay là cô muốn ăn trực nhà tôi . Làm ơn làm phước đi …
khó chịu muốn chết !! Hừ … - Hắn khoanh tay lại rồi nhìn vào chỗ
khác .
Nó thấy khó chịu lắm … Lần đầu tiên có người làm nó thấy khó chịu
như thế . Nó đứng dậy rồi quát vào mặt hắn :
-Tôi xin lỗi nếu như đã làm cậu thấy khó chịu . Cậu không muốn tôi
ăn ở nhà cậu nữa thì cậu cứ nói từ trước . Giờ tôi không ăn rồi
tích cực làm việc ở nhà cậu là được rồi chứ gì ?! Vậy thì tốt thôi
, từ giờ tôi sẽ làm theo ý cậu . Tú Anh , tao về lớp trước nhé
.
-Khoan đã … đừng đi mà … - Tú Anh kéo nó lại nhưng nó hất tay Tú
Anh ra rồi bỏ về lớp . Tú Anh quay sang lườm hắn – Cậu hay vậy ?!
Có ai khiến cậu nói không ?!
-Anh hơi quá rồi đó !! Sao lại nói cậu ấy như vậy ?! – Thủy Băng
cau mày tỏ rõ vẻ đang khó chịu .
-Có sao đâu . Con bé ấy… chả vì thế mà buồn đâu . Hai người đừng có
lo thái quá như vậy !! – Hắn nói ra vẻ chả có gì … Nhưng ai biết
sau khi nó đi thì hắn đang nghĩ cái gì chứ .
-Cậu sai thật rồi … Nó không mạnh mẽ như vẻ ngoài của nó đâu !! Cầm
lấy !! – Tú Anh nói thật nhanh và đưa cho hắn cái gì đó khi đi lướt
qua hắn . Con bé lập tức chạy đi tìm nó và Tú Anh chắc chắn một
điều là hiện giờ … con bé đang ở đó mà thôi …
-Anh ở đây mà suy nghĩ đi … Em đi đây … Nói như vậy với cậu ấy là
sai lắm rồi đấy … - Thủy Băng khẽ thở dài rồi cũng bỏ đi mất
.
RENG !!
Chuông vào lớp vang lên . Tất cả học sinh đều đi vào lớp vì đã đến
tiết . Chỉ còn lại một mình hắn ở căn-tin . Hắn giở tờ giấy mà lúc
nãy Tú Anh đưa cho hắn . Đó chính là tâm sự của nó khi nãy nó vừa
đưa cho Tú Anh . Đọc tới đâu … tim hắn lại nhói đau tới đây . Gương
mặt bình thường vô cảm của hắn bây giờ bỗng trở nên rất … đau đớn .
Bàn tay như muốn vò nát cả tờ giấy vậy :
“ Tôi xin lỗi , có lẽ … tôi làm tổn thương cô thật rồi !! Tha lỗi
cho tôi !! Tôi không muốn như vậy đâu !! tôi chỉ muốn trêu tức cô
để cô nói chuyện với tôi , cãi nhau lại với tôi thôi … Tôi phải làm
sao để cô không giận tôi nữa bây giờ ?! “
Từ xa , Tú Anh khẽ mỉm cười – một nụ cười buồn . Từ nãy tới giờ ,
Tú Anh đã nhìn thấy hết cử chỉ cũng như cảm xúc trên khuôn mặt hắn
:
“ Tôi biết tôi đã không lầm khi cho cậu xem “ tâm tình “ của nhỏ My
mà . Tôi tin chắc cậu không cố tình khi nói ra những điều đó với
nhỏ như vậy . Nếu nó biết cậu đang buồn khi nói những điều đó với
nó như vậy chắc nó vui lắm . Tôi hy vọng là cậu sẽ xin lỗi nó và
làm cho nó vui . Được không ?! “
*** Tự trọng cao ***
[ Part II ]
---
Ở part trước , hắn đã lỡ lời xúc phạm nó . Tú Anh đưa cho hắn bức
thư mà nó viết cho Tú Anh . Đọc xong hắn cảm thấy rất hối hận . Và
hiện tai , Tú Anh đang đi tìm nó … - Tóm tắt part trước .
- Tao biết mày đang ở đây mà !!
Tú Anh chạy đến rồi vỗ nhẹ vào vai nó . Con bé ngồi xuống bên cạnh
nó rồi nhìn qua xung quanh :
- Lần nào buồn mày cũng đến đây !! Cũng biết chọn cảnh đấy nhỉ ?!
Nơi đây quá chuẩn cho mày giải tỏa căng thẳng còn gì ?!
Nó khẽ cười rồi nằm dài xuống trên bãi cỏ đằng sau trường . Đây là
nơi nó hay tới khi nó buồn , mệt mỏi hay có tâm sự gì đó . Chỗ này
nhà trường cấm không cho học sinh vào vì đơn giản là sợ bị học sinh
phá hoại hay đại loại thế . Mặc dù nó quậy nhưng nó lại không bao
giờ quậy ở đây . Có lẽ vì nơi đây là một nơi rất thiêng liêng đối
với nó và cũng là nơi nó gặp hắn lần đầu tiên …
________ 1 năm trước _______
- Ya` … Tao không muốn nghe nữa !! Cúp máy đây !!
Hắn bực bội tắt nguồn điện thoại đi để không còn ai kêu nữa . Chán
nản , mệt mỏi hắn nằm xuống bãi cỏ . Đặt một tay lên trán , hắn đưa
mắt nhìn lên bầu trời với đôi mắt vô hồn , không có tí cảm xúc .
Hắn nằm đó suy nghĩ về một người – cái người đã bỏ rơi hắn vào đúng
ngày noel để hắn từ người lạc quan , vui vẻ trở thành con người như
thế này đây …
Cầm lấy chai rượu Broxn , hắn uống như uống nước lã . Bất chợt hắn
ném chai rượu xuống đất , chai rượu vỡ tan như trái tim hắn lúc này
. Nhớ lại những lời Kiệt – tên bạn thân vẫn ở nước ngoài của hắn
nói càng làm hắn giận sôi …
- Thủy Băng … cô ấy … đang sống chung nhà với Tuấn Nhật … đại ca …
- Kiệt nói với giọng lo lắng
- Ya` … Tao không muốn nghe nữa … cúp máy đây !!
- A …a … bựt … bựt …
Hắn hét lên rồi túm lấy cỏ mà nhà trường đã trồng nhổ ra … Hắn như
một tên vô học làm nát gần như là cả một nửa bãi sân sau hôm đó .
Tình cờ tiết đó nó cúp học . Nó quyết định trốn vào sân sau chơi .
Cái gì chứ càng cấm nó lại càng thích vào …
- Ối mẹ ơi … cái quái gì thế này ?! Sao chổi rớt xuống Trái Đất à
?! Ủa … Ai thế này ?!
Nó đang hết sức bất ngờ trước cảnh tượng xung quanh bãi cỏ sau
trường mà nó đang thấy thì nó phát hiện có ai đó đang nằm trên cỏ .
Nó tiến lại gần tên đó :
- Woa~ !! Đẹp trai quá !! Sao bây giờ mình mới biết vậy ?!
Nó tròn xoe mắt nhìn “ người lạ đó ” đang nằm . Công nhận tên này
cực kì đẹp trai ngay cả trong lúc ngủ . Đôi mắt khép hờ ẩn sau hàng
mi dài và cong . Mũi thẳng , cao . Hắn có cái miệng rất dễ thương (
mặc dù “ dễ thương “ không phải là từ miêu tả con trai ^^ ) và lúc
ngủ trông nó đáng yêu hơn bao giờ hết ( lại dùng từ miêu tả con gái
nữa rồi … ) .
- Cô nhìn tôi hơi kĩ rồi đấy !!
Hắn nói trong khi đôi mắt vẫn khép . Nó hơi giật mình khi nghe hắn
nói – Cái giọng có vẻ rất lạnh lùng nhưng cũng rất cô đơn :
- Tôi muốn nhìn xem cái tên nào đã phá hoại cảnh quan môi trường
đây này . Làm như … tôi thích lắm ấy !! – Nó nghênh mặt đáp lại –
Cái này mà nói với nhà trường thì sao nhỉ , bạn học … ?! – Nó nháy
mắt tinh nghịch với hắn .
- Chả sao !! Nếu thích cứ nói !! Đuổi học càng khỏe !! – Hắn ngồi
dậy , nhìn nó với ánh mắt sắc như … dao cạo … Hắn làm nó tụt hết
hứng thú rồi .
THÌNH THỊCH …
“ Thánh thần thiên địa ơi !! Mở mắt ra hắn còn đẹp hơn …”
- Được !! Cậu giỏi !! Đã vậy tôi tha cho cậu !! Để xem cậu tài giỏi
đến cỡ nào !! Ê … tôi đang nói với cậu đấy … dám bỏ đi hả …
?!
Nó tức giận gọi với theo hắn … Hắn vẫn đi một cách bất cần đời ,
một tay để vào túi , tay còn lại xoa xoa cái đầu . Nó nhìn theo rồi
nở một nụ cười … đểu .
“ Để rồi xem … hehehe !!! “
- Em kia … Dám vào khu vực cấm của trường rồi phá phách như thế này
hả ?! – Thầy giám thị tình cờ đi ngang qua và phát hiện ra nó đang
đứng đấy . Thế là thầy ấy cứ tưởng nó phá liền hét tướng lên
.
“ Tiêu rồi … có phải mình đâu … cái tên đó .. đi rồi … “
- Ớ … thầy ơi … em … AAAA … thầy ơi !! Em biết lỗi rồi … - Nó hét
lên rồi chạy đi … Sau lưng là thầy giám thị đang cố đuổi nó .Gương
mặt nó lúc này nhìn mếu máo không thể tả .
“ Cậu cứ chờ đấy … để xem tôi xử cậu thế nào … Tức thật … ”
________ Kết thúc hồi tưởng ________
- Hức … - Nước mắt nó tự dưng lại tuôn ra … Trái tim nó đang bị tổn
thương nặng nề …
- Thôi … đừng khóc mà … Vào học đi – Tú Anh dỗ nó
- Hức … Tao có muốn đâu … hôm nay mày phải đi tìm việc làm với tao
!! Tao ghét cái cảnh bị hắn xỉ vả lắm rồi … Hức …
- Được rồi … Tao luôn ở bên cạnh mày mà !!
Vậy là hai đứa nó quyết định bùng tiết và nằm ở bãi cỏ để tâm sự …
Tú Anh kể nó nghe mấy chuyện mà đám * Quỷ nguyên chất * lớp nó hay
bày trò cũng như than vãn khi thiếu vắng nó . Tú Anh động viên nó
và khuyên nó nên tìm một người khác , đừng cố nuôi hy vọng với hắn
nữa . Nó cùng với Tú Anh còn bàn với nhau xem những phố nào , quán
nào , … đang tuyển người . Thế là chỉ trong … 2 tiết bùng … bọn nó
đã giải quyết và nói với nhau được mấy chuyện . Bọn nó còn bàn thêm
được mấy trò quậy phá định mai trêu chọc mấy thầy cô nữa .
Đúng là lớp Ghost “ nhất quỷ nhì ma ”… !!
_______
Hắn gục đầu trên bàn với vẻ mặt thiểu não . Ai kêu hắn tự chuốc lấy
họa để bây giờ phải đau đầu tìm cách suy nghĩ chứ … ?!
Hắn cầm tờ giấy Tú Anh đưa đọc đi đọc lại . Càng đọc hắn lại càng
hiểu ra vì sao mà mấy hôm nay trông nó là lạ . Không được vui vẻ và
hay trêu hắn như mọi khi … Thì ra lý do đơn giản chỉ vì hắn đi
chung với Thủy Băng nên làm nó buồn . Hắn khẽ cười … Tự dưng biết
được lí do nó như vậy làm hắn bỗng cảm thấy vui vui …
Bắt chước nó , hắn cũng lấy ra một tờ giấy rồi .. viết tâm sự mình
vào …
Nắn nót viết từng chữ ...
Lần đầu hắn chú tâm vào một việc như vậy .
Dạo này mình làm sao ấy ?! … Bình thường mình có quan tâm đến ai
cũng như ai đang có suy nghĩ gì đâu sao tự dưng bây giờ lại … ?! Cứ
thấy trống trải khi không được nói chuyện với “ nhỏ “ ấy … Hôm nay
lỡ xúc phạm đến nhỏ đó rồi . Thực ra mình cũng có muốn đâu , chỉ
muốn trêu tức con bé ấy rồi hai đứa lại “ đốp chát ” với nhau như
mọi ngày thôi . Nhưng không ngờ …
Đọc xong cái thư [ hay tâm tình của con nhỏ ^^ ] mà Hoàng My [ gọi
thế cho tiện chứ nhỏ này nhỏ kia không quen ] gửi cho bạn nhỏ thì …
cảm thấy mình vừa hành động một cách thiếu ý thức … Hoàng My mất ba
mẹ là đã buồn lắm rồi thế mà mình lại … Qua bức thư thì có lẽ cô ấy
cũng cảm thấy “ tội lỗi ” khi ở nhà mình lắm … Như vậy cho thấy tự
trọng cô bé ấy rất cao … Mình lỡ miệng xúc phạm cô bé đến như vậy
rồi thì … Chắc giờ cô bé buồn lắm …
Quyết định rồi … để thế này mình cũng cảm thấy … áy náy lắm [ câu
này được chính mình viết ra ư ?! ] . Chiều nay mình sẽ đi … làm
lành với cô nhóc … Mua cho cô bé một món quà nhỏ để làm lành chắc
là sẽ ổn thôi !!
Đừng giận tôi nhé cô nhóc !! Đừng làm mặt “ ngầu ” như mấy hôm nay
nữa . Cứ nói chuyện với tôi như bình thường đi , đừng vì Thủy Băng
mà cảm thấy mình là người thừa nhé ^^ !!!
“ Xong rồi … !! Công nhận là cảm thấy dễ chịu hơn một tí !! ”
Hắn khẽ cười rồi gấp lá thư lúc nãy thật cẩn thận . Hắn cát lá thư
ấy tận sâu trong đáy cặp để không ai phát hiện ra . Xong xuôi , hắn
lại nằm gục trên bàn . Dường như nét mặt hắn đã dễ chịu hơn một xíu
.
- Hầy !! – Thủy Băng huých nhẹ hắn rồi đưa cho hắn một tờ giấy .
Hắn hơi chau mày , suy nghĩ một lát hắn quyết định mở ra . Những
dòng chữ nghiêng nghiêng , nắn nót hiện ra đập vào mắt hắn .
< Anh tính sao về chuyện Hoàng My đây !! Tự dưng ăn nói kiểu đó
!! >
< Ừk !! Anh biết anh sai rồi !! Anh tính là chiều nay đi học về
sẽ xin lỗi cô bé !! >
< Cha !! Lần đầu mới thấy anh chịu nhận lỗi nhanh thế đấy !! Đổi
tánh rồi hử ?! >
< Chắc thế !! ^^~ . Thôi !! Ngưng đi !! Anh muốn nghỉ một lát !!
Còn phải nghĩ xem cách nào để xin lỗi con nhỏ đó để không phải “
quê ” đây >
Thủy Băng mỉm cười vì những dòng chữ hắn ghi . Cô biết là hắn đã
cảm thấy “ tội lỗi ” lắm rồi nhưng vẫn mạnh miệng nói là xin lỗi nó
sợ “ quê ” . Chợt tự nhiên nét mặt Thủy Băng bỗng thay đổi , cô
nhìn hắn đang gục trên bàn mà khẽ thở dài .
“ Tính cách bướng bỉnh của anh hình như thay đổi khá nhiều rồi !!
Chắc là vì Hoàng My đúng không ?! ”