Buổi chiều tầm hơn 3h45’, nó đang rút mấy bộ quần áo của nó vô và
đem lên trong phòng.Khi cất vào trong tủ xong thì nó qua giúp ông
bà Tr. sắp xếp hành lý.Sắp xếp đồ đạc được hơn một nửa thì trời
cũng đã gần tối. Ông Tr. xuống bếp nấu cơm ,chỉ còn nó và bà Tr.,
hai người vừa nói chuyện vừa pha trò .Trong căn phòng rộn tiếng
cười mà chưa bao giờ có từ 1 năm trước sau khi hắn gặp
chuyện.
- Nè My!!
- Vâng ạ!!
- Nhân lúc cô chú không có ở đây nhớ tạo cơ hội gần thằng Quân
nhá.
- Ớ dạ…Cô này .cơ hội gì chớ.Ghét cô quá à-Nó đỏ mặt vừa gấp quần
áo vừa đánh nhẹ vào người bà Tr.
- Thôi thôi cô nương.Xạo hoài.Lại còn ghét cô.Chứ không phải đang
mừng lắm à??
- Ơ thì..thì…thôi !! Sao cô ở đây có mấy ngày mà sao nhiều đồ
thế??
- Haizz!!Chuyển chủ đề nhanh thật!!Đáng ra cô tính ở đây lâu hơn để
gần thằng Quân giúp nó vui ko nghĩ đến chuyện cũ nhưng mà có cháu ở
đây rồi cô tin là cháu sẽ giúp nó không nghĩ đến chuyện cũ nữa
.-Bỗng nét mặt bà hơi dịu xuống vẻ lo lắng còn hiện rõ trên khuôn
mặt thanh tú-Cháu nói thật cho cô biết cháu có thích thằng Quân
thật lòng không hay chỉ tại nó giàu có nên cháu mới……
Chưa để cho bà Tr. nói hết nó liền trả lời.Một câu trả lời thật
lòng đã nằm sâu trong tâm trí nó suốt 2 năm nay.Mà nếu như có cơ
hội thì nó sẽ nói thật to cho hắn biết:
- Cháu thích Quân thật lòng!!Đó là điều không thể thay đổi.Ngay từ
lần đầu tiên cháu gặp cậu ấy cháu đã thích rồi.Đã hai năm,hai năm
rồi đó.Cô có biết cháu thích cậu ấy như thế nào không ??Dù cậu ấy
học khác lớp cháu.Dù cậu ấy học lớp *B1 còn cháu học lớp B11* nhưng
cháu vẫn thích cậu ấy.Những ngày cậu ấy không đi học cháu cảm thấy
rất lo lắng.Sợ cậu ấy gặp chuyện gì.Cô cũng biết cậu ấy như thế nào
mà.Dù cậu ấy rất lạnh lùng nhưng cậu ấy cũng rất quậy phá,đánh nhau
, đua xe như cơm bữa ấy.Khi mà cậu ấy đi học lại cháu…..rất mừng
,cảm giác như là mới giảm được 10 kí ấy .Thực ra cháu đã cố tỏ tình
với cậu ấy hai lần rồi nhưng lần nào cậu ấy cũng bỏ đi chả thèm
liếc cháu đến một cái.Hic..buồn quá cô ơi LL !!!Giá như có một ngày
cậu ấy nhìn cháu ha!!-Mắt nó chớp chớp mơ mộng
Có một người đứng nép sau cánh cửa đã nghe thấy được. ( nãy giờ
nghe lén á ).Người đó khẽ nở một nụ cười nụ cười nửa cười
miệng.Thầm nghĩ đắc chí:
“ Ha….con bé osin này mà cũng can đảm để tỏ tình với mình à??Nó như
vậy mà đòi mình liếc mắt nhìn à??Thảo nào mà học chung trường với
mình mà mình chả nhận ra nó!!Con bé này quá mơ mộng ảo rồi!!”
Hắn quay lưng bước đi mà nụ cười đắc chí vẫn chưa tắt.
Sau khi hắn đã về phòng,nó hỏi:
- Sao cô lại hỏi cháu vậy ạ??Mà chuyện cũ gì đó là sao hả
cô??
- À ..cô hỏi vậy thôi .Đâu có gì??-Bà Tr. quay mặt đi nói một mình
không muốn cho nó nghe thấy-Chỉ là cô không muốn cháu như con bé ấy
thôi.
- Cô nói gì ạ ???Con bé nào cơ (tai thính ,chất lượng nghe ngóng
tin tức nhanh )
- Hơ..cháu nghe được à…Không có gì đâu ,chả là mỗi lần đói cái bụng
của cô nó kêu như ai đang nói ấy.Chứ cô có nói gì đâu.
Ông Tr. từ dưới bếp nói vọng lên:
- Xuống ăn cơm cả nhà ơi!!
*Ở trường của hắn-Trường angle school chia làm 3 khu :A,B,C ,mỗi
khu có10 lớp.Trong đó khu B là khối lớp 11. Lớp học được xếp theo
năng lực học tập của từng cá nhân.Lớp hắn là lớp giỏi nhất.Còn lớp
nó là lớp đặc biệt.Đặc biệt ở chỗ khu nào cũng chỉ có 10 lớp.Trong
khi riêng lớp nó lại là B11 .Tại sao lại như vậy??Cứ xem rồi sẽ
biết!!!
Quay trở lại vấn đề. Hiện giờ gia đình hắn đang ngồi ăn cơm tối.Bữa
tối cũng y chang như buổi sáng và buổi trưa .Tức là có nó,có ông
bàTr. và dĩ nhiên là không có hắn .Hắn nói là hắn không muốn ăn với
lí do :Con đang giảm cân .
.
Sau khi ăn tối xong .Nó lên phòng sắp xếp đồ cho ông bà Tr.
tiếp.Không thể nào tin nổi,tổng cộng tất cả là gần …20 cái va-li
~>’’<~ . Dọn xong cũng đã hơn 11 h tối .Nó về phòng tắm lại
rồi leo lên giường .Mở quyển An-buml gia đình lúc trước của nó ra
mà đôi mắt nó nhòa đi.Nó đã tự hứa với lòng là sẽ không khóc mà sao
nước mắt cứ rơi??Chùi nước mắt,nó cố gắng kìm lại ngăn cho những
hạt lệ đừng rơi xuống nữa .Nó ôm quyển an-buml vào lòng thầm
nói:
- Bố mẹ ơi ,con nhớ bố mẹ lắm!!Ở trên đó bố mẹ sao rồi??Con ở đây
vui lắm!!Có cô chú đối xử rất tốt với con!!Có cả người mà con đã
thích thầm từ 2 năm nữa.Cậu ấy là con của cô chú đó.Lúc đầu con
thật không tin , họ rất khác nhau.Tính cách thật sự quá khác.Nhưng
điều đó lại là sự thật!!Dường như cậu ấy rất ghét con nhưng con sẽ
cố gắng để cho cậu ấy không ghét con nữa……Con hứa đó….
Mãi mơ màng nó ngủ lúc nào không biết.Giọt nước mắt lúc nãy vẫn còn
đọng trên mi mắt nó bây giờ bỗng nhẹ nhàng lăn xuống .Chầm chậm
,chầmchậm để không làm nó tỉnh dậy.Giọt nước mắt đó rơi xuống tấm
nệm giường nó đang nằm tạo thành một giọt nước thật đẹp . Nó rắn
chắc và trong suốt như một viên ngọc pha lê cao cấp không thể tan
chảy.
Sáng hôm sau,ăn sáng xong ,ông bà Tr. chuẩn bị đi ra sân bay.Bà Tr.
có vẻ quyến luyến nó lắm.Cứ nắm tay nó dặn dò hỏi chuyện mãi:
- Cháu giữ gìn sức khỏe nhá!!Nhớ ăn uống đấy đủ và cố gắng đừng
nghĩ đến chuyện buồn nữa!!Và nhớ ….tăng mức độ tình củm nhớ -Nói
nhỏ nhỏ rồi đánh mắt với nó.
- E hèm..khụ khụ!!-Hắn ho húng hắn-Nói gì thì nói to lên nhá ,Có gì
mờ ám mới nói thầm thì đấy..khụ khụ !!
- Có gì đâu nào , mẹ chỉ dặn My khi nào mà bị còn hành quá thì
phone cho mẹ thôi .Cứ đa nghi…Thôi !! Đến giờ rồi mẹ đi đây!!khi
nào rảnh mẹ sẽ về chơi.-Liếc hắn-Khi nào thằng Kiệt về nhớ ra đón
nó.Cấm con hùa với nó quậy phá nếu không mẹ bắt nó về nước
đấy!!
- Cô chú ơi!!Cô chú đi mạnh khỏe và thường xuyên gọi điện thoại về
nhé!!Cháu sẽ gọi thường cho cô chú đấy!!
- Ừ !!Cháu cũng vậy nhé!!Thôi trễ rồi…Pp mọi người-Ông Tr.
Xe taxi tới đón.Nó cùng với hắn phụ bê 20 cái va-li ra.Sau khi
chiếc xe vừa đi khuất hắn liếc nó một cái rõ sắc rồi đi vào nhà.Nó
vừa đuổi theo vừa la:
- Nè!!Chờ tôi với !! Sao cậu đi nhanh thế ??Nè……..-Nó chưa nói xong
thì hắn đã dừng lại và quay người qua .Theo quán tính nó không kịp
dừng lại và đã đập đầu vào ngực hắn.Nó xoa xoa cái mũi và không
ngừng rên:
- Ôi…đau quá..huhu…Tại sao cậu lại dừng lại hả??Đã vậy cũng không
thèm nói nữa!!
Hắn lạnh lùng giơ năm ngón tay lên trước mặt nó:
- Nếu cô muốn sống ở đây lâu dài thì cố gắng mà giữ lấy năm điều
này.Nghe cho kĩ ,tôi không nhắc lại lấn thứ hai đâu .Thứ nhất cô
phải gọi tôi là cậu chủ, không được gọi như tôi là bạn cô.Thứ hai
cô không được làm phiền tôi.Thứ ba cô không được vào phòng tôi khi
chưa có sự cho phép của tôi..Thứ tư cô phải nghe lời tôi . Thứ năm
và cũng là điều cuối cùng và cũng là điều quan trọng nhất cô không
được kể cho ai nghe là cô đang sống ở nhà tôi .Nếu cô làm trái lời
hoặc cố tình vi phạm thì cô dọc quần áo mà đi nhá.Tôi không tiễn
đâu.Lúc đấy thì đừng có khóc mà năn nĩ gọi bố mẹ tôi.Tôi không nghe
đâu.
Nói rồi hắn bỏ đi,hai tay đút vào túi quần trông lạnh lùng và cũng
không kém phần…..đẹp trai
Nó đang suy nghĩ về những điều kiện của hắn,miệng lẩm nhẩm học
thuộc:
- Cũng không khó lắm ,mấy điều kiện này dễ ẹt hà….Cậu tưởng í lộn
cậu chủ tưởng như vậy là dễ dàng đuổi tôi ra khỏi nhá chắc…đừng ảo
nữa.Tôi phải ở đây để làm cho cậu nhớ à lộn cậu chủ nhớ đến tôi.Há
há há …Ê ,chờ tôi với .Đi nhanh thế??
Sau khi vô nhà ,hắn nằm ườn trên cái sô-fa vươn vai rồi ngáp sảng
khoái:
- oáp…..cuộc sống là đây..bố mẹ đi rồi mình lại được tận hưởng cảm
giác độc thân , hic….ước gì không có con bé đấy ….-hắn chạy xuống
bếp lấy một đống bánh sanack rồi lại chạy lên phòng khách gác chân
lên bàn. Một tay thì bấm remote , một tay thì bỏ bánh vào miệng ăn
ngon lành :
- haizz….chán!!! Chả có phim nào hay hết....A….chương trình dạy nấu
ăn kìa….hức…Đang đói nhìn cái này còn đói hơn….Mấy giờ rồi ta???mới
10.00…Hình như tí nữa có phim thì phải ??Ráng coi mấy cái quảng cáo
chờ tới giờ vậy..
Về phần nó.Nó đang ở trong bếp rửa chén . Nó có bao giờ rửa đâu
chứ.Nó từng là đại tiểu thư mà.Lần đầu tiên rửa nên suýt rơi mất
lần . Sau hơn nửa tiếng đồng hồ hì hục rửa năm cái chén cuối cùng
cũng xong.Cũng may không bể cái nào.Khiếp nó thật ,rửa cho đến khi
cái chén nó phát sáng thì nó mới chịu ngừng.Cũng gần 10.30 rồi.Phải
nấu cái gì cho hắn ăn thôi.Mà nó thì biết nấu cái gì nhờ??Tất nhiên
là không biết rồi vì vậy cho nên nó đành…..nhịn đói.Mà như vậy thì
hắn cũng phải thế.Không biết hắn có chịu hay không.Nên nó đành phải
hỏi “cậu chủ” thôi:
- Cậu chủ ơi!!Cậu có muốn ăn gì không ạ-hỏi trước
Hắn trả lời cụt ngủn và lạnh lùng:
-Không!!Nhìn mặt cô tôi ăn không vô!!
Nó mừng ra mặt ,nhảy tưng tưng :
- Vậy cậu chủ không ăn ạ???Vậy tôi khỏi nấu nhá???-Nói xong nó chạy
vào bếp chuẩn bị “quyết chiến” với quái vật.
Thật đấy.Nó đang đánh nhau với quái thú đấy.Trông nó y chang “ nữ
hiệp sĩ anh hùng” đang cẩm kiếm đánh yêu tinh.Mà kiếm ở đây là
….chổi còn yêu tinh , quái vật là…rác.Công nhận nó tưởng tượng hay
thật.Dùng may hút bụi nên cũng nhanh thôi ,chỉ khoảng nửa tiếng để
hút bụi hết cái nhà.Xong phần quét thì phải tới phần lau.Nó tiếp
tục tới công việc lau nhà.Bỗng nghe có tiếng nhạc action phát ra từ
phòng khách.Nó giật mình nhìn lên cái đồng hồ rồi hét …thầm : (Sợ
“cậu chủ” nghe)
- AAAAAAAAAAAA….Má ơi!!Hôm nay có phim ….hoạt hình“Siêu Nhân Gao”
.Ối..11 giờ rồi .Đến giờ rồi làm sao giờ . Mình đang lau nhà làm
sao chạy lên phòng coi được.Mà coi ở phòng khách thì cậu ấy sẽ
không cho đâu…..Làm sao??Làm sao giờ??…Á..biết rồi..cậu ấy cũng
đang coi siêu nhân mà phải không??Chạy ra đó lau nhà lâu lâu coi ké
..hehe..thông minh thật ta ơi!!
Nghĩ là làm nó chạy ra phòng khách lau nhà.Vừa lau vừa mân man cái
Ti-vi .Đang lau nhà thì có cái khúc 5 anh em siêu nhưn đánh bọn
ôruku ( viết đúng không ta ) hay quá nên nó đứng lại coi.Mà khổ cái
là nó duyên đến độ đứng che ngay cái ti-vi làm hắn không được coi
đâm ra cáu,hắn lấy luôn cái vỏ cocacola mới uống xong quăng vào
người nó ,hét to:
-Cái con bé kia….Duyên vừa phải thôi chứ…Đang coi khúc hay mà đứng
nhay cái màn hình ai coi được…lượn ra chỗ khác nhanh..Mà cô lo lau
nhà đi.Xớ rớ ở đây làm gì hả??Tôi cho cái nữa bây giờ!!
Nó xoa xoa đầu,mặt nhăn nhó,chu mỏ rên :
- Hức…đau…ác độc..tôi coi ké tí mà cũng keo…tại lâu chưa coi nên
muốn biết thôi chứ bộ….không cho thì thôi…Xí…plè
Nó dậm chân thình thịch đi ra chỗ khác,lầm bầm:
- Ai mà tin nổi hotboy lạnh lùng như cậu ấy mà lại coi phim hoạt
hình siêu nhân gao chứ.Đã vậy coi lại còn cười nữa chứ.Như con nít
ấy-Hức đau quá….
Vì hắn không cho nó ở phòng khách lau nhà nữa với lí do:Sợ gián
đoạn phim nên nó đành ôm cục tức mà vô nhà bếp lau nhà.
- Hai con thằn lằn con đùa nhau cắn nhau đứt đuôi………..
Nó vừa lau nhà vừa lau bàn ăn vừa hát.Tiếng nó hát nghe thật dễ
thương,y như con nít ấy.Tiếng nó trong trẻo vút lên làm nó đỡ mệt
hơn.Mặc dù không coi được phim nhưng mà nghe tiếng thôi cũng đủ làm
nó cười tít mắt rồi.Bây giờ trông nó yêu lắm.Nó mặc một bộ cây
trắng làm nó y chang thiên thần-Thiên thần trần gian.Bất ngờ tay nó
vướng vô một vật đang ở trên bàn ăn và…….
…....XOẢNG……
Tiếng rơi vỡ của vật đó vang lên làm nó tái xanh mặt mày.
“Chết rồi,làm sao bây giờ???Cậu ấy mắng cho xem!!”-Mới nghĩ đến
cảnh ấy nó đã rùng mình rồi.Nhưng điều đó cũng không làm cho nó sợ
bằng tiếng nói “hỏi thăm” của hắn.Hắn đang ở phòng khách thì nghe
tiếng rơi vỡ,nên phải bỏ phim chạy vô xem chuyện gì.Hắn hét
lớn.
-Cô làm bể cái gì vậy hả???Cô muốn đuổi ra khỏi nhà hả???Cô muốn
chết không hả???...
Nó giật mình sợ hãi,cúi mặt xuống nhận lỗi ,lấy tay chỉ chỉ cái
đống “thành tích” của nó,lắp bắp:
- Hức…cá…i …kia….kìa….tôi không….cố….hức …ý…đâu…..tôi…chỉ…lỡ
tay….hức…thôi…!!Cậu chủ …đừng…giận…nhá!!!!:m196:
Hắn nhìn theo hướng tay nó chỉ.Khi đã thấy và biết được cái vật tội
nghiệp bị vỡ kia là cái gì.Hắn “ngậm ngùi đau xót” mà chửi
nó:
- Đồ phá hoại .Cô có biết cái bình hoa đấy tôi mới mua nhân dịp tôi
sống ở VN một mình mà không có bố mẹ không hả??Cô tính phá hoại kỉ
niệm đầu đời,bằng chứng cho sự tự lập của tôi đấy hả???…tôi
phải…tôi phải…..:m029:
CHAP 7 : Past B: Nụ cười đánh mất
Tôi phải…..tôi phải….
Hắn chưa kịp nói xong thì nó đã vội nói :
- Cậu chủ đừng đuổi tôi mà.Tôi lỡ tay thôi chứ đâu cố ý…..cậu chủ
đẹp trai , cậu chủ tốt bụng , cậu chủ đáng yêu ơi….đừng đuổi tôi mà
…. nha…Tôi năn nỉ cậu chủ mà…-Nó chắp hai tay lại rồi chớp chớp mắt
.
- Tôi bảo đuổi cô hồi nào ??Cô nghĩ tôi hẹp hòi vậy hả ??(Chứ còn
gì??)Tôi đâu phải loại người có tí chuyện mà lại đuổi Osin như vậy
chứ…Cô mà ở đây đảm bảo lại vỡ đồ nữa…Lên lầu dọn dẹp ngay cho
tôi….Cấm cô……….ơ…..ơ…đâu rồi??Thôi kệ ,chắc cô ta nhớ điều kiện của
mình rồi,không dám vô phòng mình đâu!!
Vừa nghe tin không bị đuổi , nó chạy lên lầu luôn… vừa đi vừa lẩm
nhẩm :
Hắn đi xuống phòng coi phim Siu nhưn tiếp .Còn nó lon ton mang cái
xô với cái khăn vào phòng hắn :
- Hức….Cái phòng ghê rợn….Đồ quái thái…làm gì mà sơn màu đỏ hoét
như huyết tương ấy….kiểu này chắc phòng hắn chưa bao giờ có trộm
đột nhập mất…Vừa mới vô đã ngất vì tưởng ma rồi….May mà có đèn chứ
không thì mình cũng chả dám vào…Ban đêm giật mình tỉnh dậy chắc
tưởng gặp ác mộng…
Nó vừa lau cái bàn học của hắn vừa nhăn mặt làu bàu….Bỗng nó dừng
lại khi tay nó chạm vào một khung hình.Một khung hình bị quay mặt
vào trong.
Tò mò nó cầm lên xem,khung hình thật là đep , màu vàng đồng…đơn
giản nhưng trông rất xinh….
Là bức hình của một cô gái.Trông xinh không thể cãi được.Cô gái có
một nụ cười thật ấm áp,rạng rở như ánh nắng ban mai .
Gương mặt cô không hề trang điểm nhưng trông rất đẹp và giản dị,mái
tóc dài uốn lọn phồng màu đen nhánh làm nổi bật làn da trắng và đôi
má ửng hồng của cô - một nét đẹp thuần khiết của một thiên sứ với
nụ cười sưởi ấm muôn vật của mặt trời.
Trong ảnh ,cô gái mặc một chiếc váy màu trắng đính những hạt cườm
đá pha lê làm nó phản chiếu ánh sáng với mặt trời tạo ra một lớp
óng ánh bảy sắc cầu vồng thật mỹ miều.Nếu cô gái này có đôi cánh
trắng muốt mọc đằng sau lưng thì sao nhỉ???
Nó bất giác phải buột miệng khen :
- Đẹp quá !!!! Trông cứ như là thiên thần thời hiện đại vậy.
Nó càng ngạc nhiên hơn khi thấy cái người đứng bên cạnh cô gái ấy
trong tấm hình là …hắn.
Hắn rất khác . Hình như bức hình này chụp lâu rồi thì phải . Trông
khuôn mặt hắn khá trẻ con . Mà theo ngày tháng trong tấm hình này
thì hình như là chụp cách đây 2 năm rồi thì phải.
Hai năm à . Hắn cũng về nước cách đây 2 năm .Nó suy nghĩ nhiều về
con số 2 này lắm .Có rất nhiều uẩn khúc về sự kiện cách đây 2 năm
nay . Nhưng điều mà khiến nó phải suy nghĩ nhiều nhất chính là nụ
cười của hắn….
Nó mới rạng rỡ và đẹp làm sao .Hình như từ lúc nó biết hắn đến giờ
nó chưa thấy hắn cười –một nụ cười đúng nghĩa của nó lúc nào
hết.Không thể chối vì kúc này hắn đẹp hơn bao giờ hết .
Nó cảm thấy ghen tị với cô gái đã đem đến cho hắn nụ cười này nhưng
nó cũng rất cảm phục cô gái vì nhờ cô mà nó biết : hắn biết cười.Và
hình như hắn đã làm mất nụ cười đó-Nụ cười bị đánh mất
Nó đặt khung hình nhẹ nhàng xuống bàn trở lại .Nhưng thật không may
cho nó.Khi mới đặt xuống thì vô tình cái khăn lau bàn lúc nãy nó
đang cầm trên tay quét trúng khung ảnh và….bức ảnh đã rơi xuống đất
ngay trước mặt hắn khi hắn “vô tình”lên lầu để kiểm tra nó lau dọn
đến đâu rồi hay lại trốn việc.
Khung ảnh rơi xuống.Mặt thủy tinh bên trong quá mỏng nên vỡ thành
từng mảnh nhỏ,có miếng còn nát vụn .Lớp đồng dát bên ngoài thì bị
long thành từng mảng trông rất nham nhở
Hắn và nó đứng sững người lại.Chưa nhận thức được hắn đang ở trong
phòng này,nó hoảng hồn ngồi xuống nhặt miểng vỡ.Gương mặt nó tái
xanh vì sợ .
Hắn chạy đến ngay chỗ nó,mặt đỏ lên vì tức.Gạt nó ra làm nó té
xuống đất .Hắn nhặt tấm hình lên .Đôi mắt long lên vì giận.
Hắn ra chỗ nó bị hắn đẩy lúc nãy xách cổ áo nó rồi kéo nó đứng
dậy.Nhìn nó bằng cặp mắt giận dữ đầy thù hận và nói-một giọng nói
nhỏ nhưng sắc lẻm và lạnh lùng.Mặt hắn bây giở cũng lạnh không
kém.Hắn chửi nó …..
~ WHY?? ~
Hắn ra chỗ nó bị hắn đẩy lúc nãy xách cổ áo nó rồi kéo nó đứng
dậy.Nhìn nó bằng cặp mắt giận dữ đầy thù hận và nói-một giọng nói
nhỏ nhưng sắc lẻm và lạnh lùng.Mặt hắn bây giở cũng lạnh không
kém.Hắn chửi nó …..
Hắn kề mặt sát vào nó , giọng đanh lại :
- Hình như tôi có nói với cô là không được vào phòng tôi rồi, đúng
không??Và tôi cũng nói cô không được đụng vào bất cứ đồ đạc của tôi
rồi phải vậy không??Sao cô còn dám đụng vào đồ tôi nữa hả??Cô bị
điếc hay nhờn mặt thế???Cô có biết bức hình đấy rất quý với tôi
không ??( không nói sao biết )….Nói !!! nói nhanh …. Chọc tức tôi
hả ?? – hắn quát lên
Nó chỉ biết lặng im ,đôi mắt trong veo của nó bắt đầu ngấn lệ .
Nhưng….nó phải ngăn cho dòng nước mắt này không được trào ra.
Bởi vì ….hắn không thích con gái khóc.Điều này nó biết khi nghe bọn
con gái nhiều chuyện lớp bên cạnh nói.
Vì vậy ,nó phải cắn chặt môi và tự dặn lòng là không được phép khóc
.Môi nó muốn bật máu ra nhưng nó vẩn cắn chặt .
Hắn không bận tâm đến những điều đấy , thậm chí cũng không cần để ý
xem nó đang làm gì.
Trong mắt hắn bây giờ nó như là một kẻ thù-một kẻ thù thì luôn làm
chướng mắt tới cái người được gọi là căm thù tên kẻ thù ấy (ối…lằng
nhằng quá ) :
- Cô điếc hả ??Nói tôi nghe coi???Có con osin trong nhà như cô thật
là ngu mà.Sao mẹ tôi lại cho cô ở đây chứ.Cái con osin ăn bám như
cô thật là vô tích sự .Cô không có gì làm ngoài việc phá hoại tôi
sao?? Từ hôm cô ở đây đến giờ toàn gây phiền phức cho tôi .Cô là
thứ ăn bám đáng ghét nhất mà tôi từng gặp….
- Im đi…-Nó hét rồi khóc nấc lên.Một phần là do bị hắn chửi và cũng
do một phần là lòng tự trọng của nó đã bị xúc phạm-xúc phạm quá
lớn.Đối với nó là một tổn thương quá sâu ,vì vậy nó không thể kìm
nén lại dòng lệ đang cố nuốt vào này được.Mặc kệ cho hắn có ghét nó
hay không ??
- Cậu biết gì mà nói??Cậu nói tôi ăn bám hả??Tôi ăn bám nhà cậu bao
giờ chứ ??Tôi xin lỗi vì đã đụng vào vật báu của cậu .Tôi xin lỗi
vì đã làm hư nó.Nhưng tôi không cố ý cơ mà.Câu có biết không
hả??Cậu có cần phải chửi tôi như thế không??Cậu chửi tôi sao cũng
được nhưng không được nói tôi ăn bám nhà cậu.Cậu biết câu đó dối
với tôi như một sỉ nhục rất lớn không??Tôi biết cậu ghét tôi .Cậu
không ưa tôi ngay ngày đầu khi tôi ở đây.Tôi biết....Nhưng tôi
không muốn thừa nhận điều ấy.Nhưng bây giờ tôi chịu đủ rồi …cậu
không muốn tôi ở đây thì tôi đi.Tôi đi cho cậu vừa lòng…Cậu yên tâm
tôi không nói với bố mẹ cậu đâu.Và cậu cũng sẽ không thấy tôi xuất
hiện trước mặt cậu nữa đâu .
Nói rồi nó tông cửa bỏ chạy….vừa chạy nó vừa chùi nước mắt . Lòng
nó đau như cắt.Trái nó như bị ai bóp nát vụn…..
Chạy xuống sân nó mở cửa đi luôn .Nó hơi chần chừ lúc mở cửa nhưng
tự trọng không cho phép nó chần chừ.
Trời bỗng đổ mưa….
Trái tim em như bị ai xát muối
Nó rỉ máu chỉ vì người em thương
Ở trong phòng ,hắn nhìn ra cửa sổ.Nhìn theo cái bóng nhỏ bé của nó
mà hắn có một chút động lòng.
Hắn nắm chặt bức ảnh cô gái rồi ôm vào lòng ,hắn nói bằng một giọng
cay đắng pha lẫn nỗi buồn.Ánh mắt hắn không còn lạnh lẽo và tóe lửa
nữa mà thay vào đó là một nỗi buồn chất chứa :
- Thủy Băng à !!!Anh làm vậy có phải là sai không??Nói vậy có với
con bé đó có phải là rất nặng không ??Nhưng cũng chỉ tại con bé ấy
làm hỏng đồ kỉ niệm của em.Có phải ngay từ đầu yêu em là anh đã sai
không??Tại sao em lại bỏ anh?? TẠI SAO ??
Hắn hét lên rồi lấy tay còn lại đập tay liên tục xuống nền nhà mặc
cho kẽ tay đang bắt đầu rỉ máu.
----------------------
Nó chạy trong những hạt mưa lớt phớt.Nó căm ghét mưa.
Tại sao mỗi lần nó buồn,mỗi lần nó chán nản,mỗi lần nó cảm thấy
mình như một đứa bỏ đi thì lại trời mưa.Ông trời trêu đùa nó
sao??
Trời mưa mỗi lúc một to hơn…. không một gơn mây….
Nó chạy được một đoạn khá xa thì dừng lại.Ngồi xuống ôm ổ bụng bên
trái.Nó bắt đầu cảm thấy đau rồi.Nghỉ một chút…nó thầm rủa tên ôn
đã chửi nó :
- Hức….đồ đáng ghét…thấy tôi chạy mà không cản lại…Tôi ghét cậu….đã
vậy thì tôi sẽ không quay trở lại nữa.
Đi thất thểu từng bước ,nó bỗng sực nhớ ra :
- Chết rồi….Quần áo của mình …An-bulm ảnh của mình….Mất gì thì mất
nhưng không thể mất cái đó được….Bây giờ quay lại đấy lỡ hắn khinh
mình thì sao..Hắn sẽ chê cười mình…Nhưng mà đó là kỉ niệm duy nhất
của bố mẹ mình mà…-Nó suy nghĩ một hồi lâu thì….-Mặc kệ….hắn nói gì
cũng được .Mình lấy xong rồi đi chết ai mà sợ.
Nghĩ là làm.Nó quay đầu đi luôn.Nhưng xung quanh nó lúc nãy bỗng
tối sầm lại .Đầu óc quay cuồng.Nó đau đầu kinh khủng và lại một lần
nữa nó lại ngất xỉu.Nhưng lần này thì khác.Nó không xỉu ở trước cửa
nhà hắn nữa mà là một góc vắng không người qua lại.
Trời vẫn tiếp tục mưa…mưa không ngớt…mưa lại còn to hơn lúc
chiều….Trời u ám như chính tâm trạng nó lúc này….Mưa dai dẳng biết
chừng nào ngưng ??
Hắn dọn dẹp những mảnh vỡ thủy tinh rồi vuốt lại tấm hình đã bị
nhàu nát trong tay hắn ( nguyên nhân chính làm hư tấm hình =.=” )
cất ngay ngắn trong ngăn bàn rồi đi xuống dưới nhà .
Hắn cầm remote tiếp tục coi phim như không có gì xảy ra với suy
nghĩ:
- Cô ta đi chán rồi lại tự quay về thôi .Cô ta làm gì có nhà
.
Vì cái suy nghĩ ấy mà hắn cứ nằm ườn ở cái ghế sô-fa cho tới khi
:
ọc….ọc….oc – bụng hắn sôi dữ dội .Hắn ôm bụng nhăn nhó . Ngước nhìn
lên cái đồng hồ rồi nhìn ra ngoài đường nơi có màn mưa càng ngày
càng dày đặc không có vẻ gì là tạnh .Hắn chẹp miệng :
- Híc….mấy hôm rồi nhịn đói chưa ăn gì giờ đói quá.Mà sao gần 6 giờ
rồi mà con bé này vẫn chưa về ta??Không biết nó đi đâu.Lỡ bố mẹ gọi
về thì chết.Đói bụng quá.Đành mất mặt một lần năn nỉ nó về kêu nó
nấu cơm vậy chứ biết sao bây giờ.Đói quá rồi .Cô giỏi lắm .Chờ tôi
tìm được cô thì cô biết tay tôi .Gru`
Hắn chạy lên lầu lấy cái áo khoác , chạy xuống lấy cái chìa khóa xe
tra vào ổ rồi phóng đi . Trước khi đi hắn còn rú ga mấy tiếng do
thói quen đua xe đã ăn sâu vào máu.
Cứ thế , hắn lao vút trong màn mưa .Quẹo hết ngõ này tơi ngõ kia mà
vẫn chưa thấy nó đâu.Hắn bắt đầu bực mình:
- Bực quá…vẫn chưa thấy con bé này đâu hết.Tôi mà tìm ra cô thì…cô
biết tay tôi.Hơ..hơ..Hắt xì…hơi….lạnh quá…
Nhưng dường như hắn có một linh cảm – một linh cảm rất mạnh cho
thấy nó đang ở một nơi.Hắn bất chợt rùng mình :
- Quái …sao mình có cảm giác nó đang dầm mưa nhờ??Nó đâu có ngốc
đến cỡ đó . Nhưng mà sao cứ có cái cảm giác này??Mà sao mình lại có
cảm giác chứ ??Trước giờ mình đâu có linh cảm này ngay cả đến Thủy
Băng . Sao nhờ??Hay là…Chẳng lẽ…Không… không phải…sao mình thích
con bé mới gặp 3 ngày mà toàn gây rắc rối cho mình chứ …Mệt quá…tìm
nó đã…lắm chuyện quá…
Theo trực giác mách bảo , hắn liền quay đầu xe lại và phóng thật
nhanh .Hắn rú ga liên tục và càng ngày càng tăng tốc.
Hắn như xé toạc màn mưa và át hằn tiếng mưa bằng những tiếng nổ bô
quái gở.
Và kết quả cho những cái nẹp bô khoe khoang của hắn là….xe bị nổ
lốp ngay giữa đường khi đã gần tới nơi nó bị xỉu.
Hắn bực mình chửi bậy một từ : Mẹ kiếp ….rồi dong xe gửi đại chỗ
nhà thằng bạn gần đấy rồi tiếp tục lê thân dầm mưa đi tìm nó
tiếp.
Đi mãi mà vẫn không thấy nó ,thêm cái lạnh và đói ,hắn càng ngày
càng bực mình :
- Mệt quá !! Sao đi mãi vẫn chưa thấy ??Biết nó ở đâu mà tìm
đây??Từ chiều đến giờ phải hơn 6 tiếng rồi ,hay là nó lên xe buýt
đi rồi??Vậy mình còn tìm nó làm gì??Nhưng sao mình cứ có linh cảm
là nó ở đâu gần đây nhờ ??Bực mình quá !!
Hắn vừa đi vừa lẩm bẩm mãi cho tới khi vấp phải “cái gì đó” làm hắn
té lăn quay ngay giữa góc phố , hắn hét ầm lên :
- YAAAAA ! Có xui cũng xui vừa thôi chứ . Làm gì xui liên hoàn thế
này??Bực mà chết mất.Thằng nào mất dạy để nguyên khúc gỗ to tướng ở
đây thế này??Ông mà biết được ai ông đánh cho thọt giò …Bực quá
!!
Hắn nản chí không muốn tìm nó ,định quay về thì chân hắn lại vấp
“cái gì đó” một lần nữa .Không nhịn được nữa hắn ngồi xuống coi vật
đó là vật gì.Bất chợt hắn reo lên :
- Ơ…bé osin , sao…sao nó nằm sải lai ở đây thế này?? - Hắn đánh nhẹ
vào má nó – Ê, ê tỉnh lại…Sao nằm ở đây??Chết rồi hả?? - Hắn bắt
đầu lo lắng
Đầu hắn bắt đầu phân tích dữ liệu :
“ Hình như cái hôm mẹ kêu mình đưa quần áo cho con bé mặc là nó mới
sốt dậy thì phải .Từ hôm đó đến giờ là 2 ngày rồi.Bây giờ lại thêm
dầm mưa 6,7 tiếng đồng hồ nữa.CHẾT CHA!! Sao sống nổi?? – Hắn suýt
nữa thì hét lên
Hắn gãi gãi đầu nhăn mặt ,lấy tay sờ trán nó :
- Chết giấc !! Nóng quá , phải cõng nó về nhà thôi .Hở , cõng nó á
??Sao cõng nổi trời??Tự nhiên cái xe quái nó nổ lốp giữa đường là
sao??Thôi mệt quá . Đại cho rồi.
Hắn nâng nhẹ nó lên rồi xốc nó lên vai . Đi từng bước vội vàng về
nhà , lòng lo lắng không ngừng , có một phần hối hận nữa .Ai kêu
hắn là một tảng băng không biết lo lắng cho người khác chứ??
Linh cảm là một thứ
Cảm nhận
Mà chỉ có những người
Được coi là
Định mệnh của nhau
Thì mới
Cảm nhận được
Hắn cõng nó trên lưng mà không ngừng càu nhàu :
- Người gì mà trông bé con mà nặng quá vậy, mệt muốn chết hà. Nếu
không phải lỗi tại tôi thì tôi đã không cõng cô về rồi. Cô nên hãnh
diện một tí đi.
Cứ thế hắn tự hỏi tự trả lời suốt quãng đường . Nói chung hắn không
muốn cằn nhằn nó nhưng hắn mệt quá nên phải nói một mình cho bớt
mệt
Về đến nhà , hắn cõng nó lên giường , quẳng nó cái ầm lên nệm rồi
lấy tay vỗ lưng mấy cái.
Xong rồi hắn chạy về phòng tốc hành thay đồ rồi chạy lại về phòng
nó.Hắn gãi đầu gãi tai mãi mà vẫn không biết làm gì .Mặt hắn cứ đực
ra ngu không thể tưởng .
Cuối cùng hắn đành phải gọi điện cho ông bác sĩ chuyên môn của nhà
hắn.
Tiếng tút………..kéo dài lắm hắn đứng tim và mệt mỏi.
10’ trôi qua ,không có ai nhấc máy , hắn bực mình dập mấy cái rầm
rồi lầm bầm :
- Chắc lại đi bù khú rồi .Bực mình thật.
Hắn bước tới gần giường nó .Trong đầu hắn bỗng nảy ra một phương án
: thay quần áo cho nó.
Nhưng không được , hắn như hóa đá :
- Không được ,sao mình thay quần áo cho nó được ??Chết mất . Nhưng
không thay thì nó chết quá??Sao giờ??Hay là nhắm mắt thay vậy??Mình
đang làm cử chỉ hào hiệp mà.Nhưng mà….
Hắn bước lại gần nó hơn . Rờ nhẹ vào trán rồi nắm nhẹ bàn tay nhỏ
nhắn của nó.Hắn chép miệng :
- Hình như không ổn rồi.Tay chân thì lạnh ngắt,trán thì nóng .
Không thay đồ cho nó là không ổn . Haizz , đành vậy , Hy vọng tỉnh
lại nó đừng chửi mình .
Nói rồi hắn nhắm chặt mắt lại , rồi lấy tay che mặt . Mặt hắn dần
đỏ lên , nóng ran . Hắn nhẹ nhàng đưa những ngón tay đang run nhè
nhẹ tới gần cúc áo của nó.Khi đã chạm tới hắn giật mình buông
ra.Hắn tự lấy tay tán vào mặt mình =.=” :
- Sợ gì chứ!!Cứu người mà…Hức ….cố lên.
Tự cổ vũ chính mình thêm một lần nữa,tim hắn đập mạnh hơn bao giờ
hết.Hắn lại từ từ đưa tới gần, chạm được vào cúc áo nó rồi,mặt hắn
càng đỏ tợn.
Hắn nhắm thật chặt mắt lại.Hít một hơi thật sâu để lấy tinh thần .
Những ngón tay của hắn run lên bần bật . Tay hắn gỡ nhẹ cái cúc áo
của nó.
Trong đêm mưa,tiếng tim đập của ai đó át hắn cả tiếng mưa.Không
gian yên ắng không một tiếng động.
Hắn chưa kịp gỡ được nửa cái cúc thì ….
RENG…!!RENG…!!.....
Tiếng chuông điện thoại reo lên dồn dập làm hắn giật bắn người
nhưng hắn phải thở phào và cũng phải cám ơn cái điện thoại yêu
dấu.
Nhấc ống nghe lên,hắn tằng hắng sửa lại giọng bằng giọng lạnh như
đá thường ngày :
- Alo !
- Quân hả con ?? – giọng một người hỏi .
- Vâng !! Tôi đây !! Ai đấy – lạnh như không có gì lạnh hơn
- Khiếp mày!!Bác đây!!Bác Yến đây.Mày đừng có nói là mày không nhận
ra giọng bác nhá!!Bác giận đấy!!
- Á..xin lỗi bác!!Tại mưa to nên con không nghe.Hì Hì….Bác gọi con
có gì không ạ ??-Cười lấy hên,thay đổi thái độ ^^?
- À….Con Ti Hoa nhà bác bị ốm…Mưa to quá không mua thuốc được.Nhà
con có không cho bác viên thuốc hạ sốt ,con bé sốt cao lắm!!
Một ý tưởng nảy lên trong đầu hắn :
- Vâng,chắc có.Bác qua nhà con lấy nhá.Sẵn con nhờ bác cái này!!Mặt
hắn gian không chịu nổi >”<
- Ừ …chờ bác tí – Cúp máy luôn
Trên môi hắn nở 1 nụ cười gian .
* LÝ LỊCH TRÍCH NGANG ^^:*
Bác yến : đã tầm 52 tuổi , tính tình khá trẻ con ,vui vẻ,tốt
bụng.Là hàng xóm của nhà hắn trước khi hắn ra đời và di cư sang
Mỹ.Hầu như tất cả quá khứ về hắn bà rất rành và thường hay cho hắn
lời khuyên.Rất rõ tính cách của hắn.
Đặc điểm : Không nhiều chuyện nên có bí mật cứ kể cho bác ấy nghe
và bạn sẽ nhận được lời khuyên thích hợp ^^.
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Kính koang ….!! Kính koang…!! –Tiếng chuông cửa nhà hắn reo liên
hoàn , rõ mồn một giữa đêm mưa ^^
Hắn chạy vội xuống cầu thang , cầm trên tay cây dù rồi ào ra cửa .
Gương mặt vui hơn hội .
- A !! Bác …. How are you ?? – Hắn niềm nở , không có tí gì gọi là
lạnh lùng hết (^^v)
- You cái gì mà you ?? Không mời bác vào nhà à ??-Bác yến cốc đầu
hắn
- Auz ~>”<~ !!Con quên ! Bác vô đi – hắn nhăn mặt ôm
đầu
Bác yến theo hắn vào nhà . Vừa mới bước vào, hắn đã lắp bắp hỏi
:
- Bác..Yến..!! Bác rảnh…không…?
- Làm gì….??Nói gì nói nhanh ,bác còn về cho con Ti Hoa uống thuốc
.
- Hơ…sao bác biết …con có chuyện …nhờ thế ??
- Nhìn cái mặt mày là biết !!
- Hì !! Bác theo con lấy thuốc đi rồi con nói bác chuyện
này!!
- Hừ..nhìn cái mặt mày bác nghi lắm nhá !!
Sau khi hắn đã lục tung cái tủ thuốc rồi đưa cho bác Yến vỉ thuốc
hạ sốt ,hắn lập bập nói :
- Bác Yến yêu dấu !!Cháu nhờ bác cái này nhá …
- Umh`….!!
- Chả là con osin nhà cháu… nó dầm mưa nên sốt cao !! Cháu tính
thay đồ cho nó nhưng mà ... nhưng mà … - nói tới đây , hắn bắt đầu
đỏ mặt
- Nhưng mà cháu sợ, cháu là con trai mới lớn nên cháu ngại lắm chứ
gì ?? – Bác yến nhái giọng hắn rồi tiếp :
- Thôi !! Mau đưa bác lên phòng nào !! Dầm mưa để lâu coi chừng vô
phổi thì chết !!
- Vâng ạ !! – thật là lễ phép
Hắn dẫn bác Yến vào phòng nó :
- Cô bé dầm mưa lâu chưa ??
- hình như 6 , 7 tiếng đồng hồ rồi bác – Nói một cách bình thản như
không có chuyện gì
- Cái gì ??? Mày muốn con bé chết hả??Mau ra ngoài để bác thay đồ
cho con bé mau !! –Bác yến quát ầm lên rồi đủn hắn ra ngoài
cửa.
Bác với lấy bộ quần áo trong cái ba-lô của nó rồi mặc đỡ vào . Bác
Yến rờ nhẹ vào trán nó rồi khẽ lắc đầu . Bác mở của đi ra ngoài
.
- Quân !!
- Vâng !!
- Cô bé sốt cao lắm .Sao cháu không gọi bác sĩ ??
- Haizz…cháu có gọi cho ông bác sĩ nhà cháu mà chả thấy ông ấy bắt
máy.
- Ai??Ông bác sĩ “ già còn ham hố “ á ??
- Hơ..hơ… cháu không biết !! Hình như chỉ có bác mới gọi ổng là vậy
!! (=.=”)
- Ông già ấy thì chán lắm !! Thôi , bác về , không con Ti hoa mong
. cháu nhớ những lời bác dặn nhá
- Vâng .
- Trước tiên……..Sau cùng……Đấy…nhớ chưa ??
- Vâng ..cháu nhớ rồi…có gì cháu gọi cho bác .
Hắn tiễn bác Yến ra cổng rồi khóa cửa lại . Hắn vào phòng nó . Rờ
nhẹ trán nó lần nữa :
- Vẫn cứ nong nóng nhờ !! – Lấy cái chăn đắp lên tận cổ cho nó
.
Hắn chạy về phòng lấy cái máy sấy tóc . Cắm vào ổ điện rồi ngồi lên
giường sấy tóc cho nó .
Hồi tưởng của hắn
[Bác yến] : Con nhớ trước tiên là lấy chăn đắp thật ấm .Rồi dùng
máy sấy sấy khô tóc cô bé . Không thì sốt nặng hơn đấy
[ hắn ] : Yes sir !! -
Kết thúc hồi tưởng
------------------------
Hắn đang sấy tóc cho nó . Bàn tay hắn luồn nhẹ vô từng lọn tóc
nó.Mùi thơm từ mái tóc nó cứ phảng phất quanh hắn làm hắn cảm thấy
thật ấm áp – Một mùi hương quen thuộc
Hắn cảm thấy nhớ Thủy Băng – Người con gái đầu tiên và có lẽ cũng
là lần cuối cùng hắn yêu .
Thủy Băng cũng có những nét rất giống với nó . Đó là điều hắn
nghĩ.
Thủy Băng cũng có mái tóc dài và hương thơm đặc biệt xuất phát từ
chính mái tóc.Chính mùi hương này làm hắn cảm thấy quen thuộc
.
Nhưng dường như cảm giác này có phần khác . Hắn không biết nó có
thêm cái gì mà hình như khiến cái vật đang nằm trong lồng ngực bên
trái hắn rung lên nhè nhẹ thì phải .
Cảm giác chắc gì đã đúng??
Và
Cảm giác chắc gì đã sai ??
Những lọn tóc mềm mượt và thêm cái “khang khác” từ mái tóc nó cứ
khiến tim hắn đập nhẹ nhàng
Ngồi sấy tóc cho nó mà hắn cứ nhìn chăm chăm vào khuôn mặt nó
.
Nó cũng đáng yêu chứ nhờ .
Khuôn mặt bầu bĩnh như trẻ con . Làn da trắng hồng tự nhiên làm ửng
hồng đôi má phúng phính . Đôi lông mày cong vút và dài làm đôi mắt
nó to và rất trong sáng .
ð nói tóm lại là nó không đẹp nhưng dễ thương . ( trích nguyên văn
những lời hắn nghĩ )
Tự nhiên hắn đỏ mà không biết tại sao . Có phải là tại vì nó
.
Bỗng hắn tự lấy tán tán vào mặt mình một cái rõ đau =.=” :
- Mình điên thật rồi . Sao lại nghĩ con bé này giống Thủy Băng chứ
. Sao giống được ?? Thủy Băng của mình tất cả mọi thứ đều hoàn hảo
.Từ tính tình đến việc nấu ăn …Mọi thứ đều giỏi . Còn con bé này
không biết nấu ăn thế nào chứ tính tình thì nhí nhố như con nít (
nhìn lại mình đi , Cũng loi choi mà nói ai ??)
Nhắc đến Thủy Băng là hắn lại đau nhói ở tim . Nét mặt hắn trông
sầu đời kinh khủng . Hắn bắt đầu nhớ lại . Nhớ lại cái ngày hôm đấy
.Cái ngày mà đã làm hắn thay đổi hoàn toàn về tính tình cũng như
mọi thứ . …..
Hồi tưởng 2 năm về trước
Vào một ngày No-el cách đây đúng 2 năm . Tuyết rơi phủ kín mặt
đường . Trời rét căm nhưng các cặp tình nhân vẫn khoác vai nhau đi
trong niềm hạnh phúc .
Cách con đường nhộn nhịp đó không xa . Tại một nhà hàng sang trọng
mang tên “ restaurant love“ cũng nhộn nhịp người không kém.
Nhà hàng này chỉ mở cửa vào những dịp đặc biệt và chỉ đón tiếp các
cặp couples vào thôi .
Hôm nay là No-el nên nhà hàng chơi một bản nhạc dành tặng riêng cho
các đôi tình nhân đang yêu nhau và đang có mặt tại nhà hàng
này.
Bản nhạc thật hay , thật có ý nghĩa .Bản nhạc này mang tên “ the
roses for me , my love“ .Bản nhạc được sáng tác từ nhạc sĩ Cheery _
candy từ rất lâu và đến giờ vẫn được lưu truyền .
Không khí hiện tại ở nhà hàng đang rất lãng mạng .Bỗng có tiếng hét
từ một người con trai :
- Em nói cái gì ?? Tại sao lại như thế hả ??
- Em xin lỗi . Em thích anh nhưng em không thể đến với anh .Vì vậy
chúng ta chia tay đi .-Cô gái nói với giọng bùn bã nhưng rất cương
quyết
- Em nói em thích anh thì sao lại chia tay .Tại sao lại không thể
đến với anh .
- Em xin lỗi…!!! Anh đừng hỏi em nữa…!!Chúng ta chia tay thế thôi
….!!! Tạm biệt anh !! – Cô gái hét lên rồi cầm giỏ xách chạy ra
ngoài nơi có một chiếc xe hơi cực sang trọng đang chờ cô ấy
Người con trai như chết đứng vì cảnh tượng này . Thế là hết , mối
tình đầu thanh mai trúc mã từ khi 2 người còn bé tí đã tan vỡ .Cô
gái đã có người mới – Đó là những điều chàng trai ấy biết.
-----------------------------
Trong đêm giáng sinh , đáng ra là ngày hạnh phúc đối với tất cả mọi
người nhưng đối với chàng trai lại là ngày đáng ghét nhất .
Sau khi đã nốc hết bao nhiêu rượu trong quán Bar và vất vưởng trên
đường .Cuối cùng hắn cũng về nhà trong trạng thái say khướt.
Bố mẹ hắn lo lắng hỏi nhưng hắn chỉ lắc đầu và lên phòng
Gọi điện thoại cho cô gái nhưng không có ai bắt máy . Đã khuya, 12
h đêm rồi chứ ít chứ.
Chàng trai bực tức gọi điện cho thằng bạn để nhờ điều tra thêm về
cô gái và để nghe một tràng chửi vì tội phá giờ thiêng của người
bạn :
- Kiệt , mày điều tra cho tao thêm về Thủy Băng xem cô ấy đang đi
đâu
- Ớ …Không đi chung cùng với đại ca sao??Mà đại ca uống rượu
à??
- Nói nhiều , mau điều tra cho tao
----------------------
Và sau khi nghe được kết quả điều tra của Kiệt , chỉ trong một đêm
hắn đã là con người hoàn-toàn-khác . Hắn lạnh lùng chỉ vì không
muốn thích một-ai-nữa . Hắn đập phá tất cả mọi thứ và quyết định về
Việt Nam để thay đổi tất cả.
----------------------
- Đại ca…theo thông tin em biết thì gia đình nhà Thủy Băng đã mất
sau một vụ tai nạn cách đây đúng một tuần .Thế đại ca không biết à
??
- ……
- Cô ấy đã được một người bảo trợ đi qua Úc và sinh sống luôn bên
ấy .Chuyến bay khởi hành lúc 1h đêm và sẽ bay trong vòng 5’ nữa
….Và nghe nói gia đình bảo trợ cô ấy có một người con trai cũng
bằng tuổi đại ca và hắn ….cũng rất đẹp trai….
Cạch…hắn làm rơi chiếc điện thoại xuống đất …..Ừ thì hắn biết gia
đình cô gái hắn thích gặp nạn nhưng hắn hoàn toàn không biết có
người bảo trợ cho cô ấy đi Úc….
Nhưng chỉ vì vậy mà chia tay sao ???
Kết thúc hồi tưởng
- Nước…nước….. _ tiếng reo vô thức của nó vang lên kéo hắn về thực
tại . Hắn nói :
- Gì ?? Cô nói gì nói lại tôi nghe coi .Tôi không nghe thấy
=.=”
- Nướ…..c ….. _ tiếng nghe rất là bi ai
- À….nghe rồi…chờ tôi tí nhá…tôi lấy liền !!!
Hắn chạy xuống bếp lấy nước cho nó rồi chạy một mạch lên
phòng
Hắn đưa ly nước trước mặt nó :
- Này!! Uống đi ! –Trông rất tự hào
- …..
- Ơ…chết !!Quên mất…Con bé này nó đang ngất sao uống được ??
- Nước…..nước !!
- Biết rồi …biết rồi …!!Nước đây…Cô không tỉnh lại sao uống hả ?? –
hơi cáu rồi
- Nước…nướ….c….!!
- Chời ạ…nước …nước hoài…nè…cô không dậy sao uống hả??
- Nư…ớ…c….- giọng của nó khàn khàn đầy mệt mỏi .
Hắn chả biết làm sao bây giờ nữa,vò đầu bứt tóc mãi mà chả biết làm
sao để cho nó uống nước trong khi nó đang ngất thế này nữa .Cuối
cùng một cái bóng đèn lóe sáng trong đầu hắn
. Nhưng hắn khựng lại vì một lý do ….
- Không được ….dùng cách này để cho nó uống nước thì …..chết mất...
không được …sao giờ ??Ngay cả đến Thủy Băng mình cũng chưa từng
…làm sao có thể–Hắn đang phân vân không biết làm thế nào.Vì cái
cách này coi bộ hơi nguy hiểm,tàn một phần đời trai của hắn không
biết chừng
- Nước….nứ…ơ….c…
Cái tiếng kêu của nó như một động lực vô hình thúc đẩy hắn thực
hiện cái “ sáng kiến “ hắn vừa đề ra .
Hắn muốn cho nó uống nước nhưng bằng cách này thì thật không dám
làm….nhưng …
- Nướ…c…nước….
Nghe cái tiếng nó thảm thiết thế hắn cũng không đành lòng . Hắn tự
cổ vũ chính mình bằng….một tán vô mặt mặt :
- Không sao ….không sao…cái này không có tội đâu ,cái này chỉ là
giúp người…mà giúp người thì không có tội …..Hức….đành vậy
thôi….
Sau cái màn tự hỏi tự trả lời ấy ,cái mặt hắn nhăn hơn bao giờ hết
.
Hắn đau khổ cầm cái ly nước vừa mang lên cho nó rồi đưa lên miệng
mình …
Rồi hắn từ từ tiến đến bên giường nó.Lấy một tay chống làm điểm tựa
rồi dần dần kề mặt mình lại gần mặt nó => truyền nước
Thình thịch….thình thịch…..
Tiếng tim hắn đập dồn dập .Mặt hắn càng ngày càng đến gần mặt
nó.Môi hắn càng ngày càng sát môi nó.Và…..cuối cùng môi hắn đã chạm
vào môi nó.
Hắn như ngừng thở.Những mạch máu trong cơ thể hắn cứ rung bần bật
lên .
Cuối cùng do tim đập mạnh quá nên hắn đã ngẩng mặt lên và không
ngừng lấy tay chùi miệng , mặt đỏ lên :”(
- Sao kì vậy chời…..??Tự nhiên lại thế này….??Sao tự nhiên hồi hộp
thế này …??
Hắn cứ một tay đưa lên ngực vừa lẩm bẩm như thằng điên ngoài chợ .
Hắn đi vô trong rửa mặt . Sấp sấp nước vô mặt cho tĩnh táo rồi trở
ra .
Hắn lấy tay rờ nhẹ trán nó lần nữa . Cũng bớt nóng rồi nên hắn định
về phòng ngủ .
Nhưng hỡi ơi…..ngay sau khi hắn vừa mới định quay đi thì nó đã nắm
lấy tay hắn ( vô thức ) .Hắn giật thót . Một luồng điện chạy qua
người hắn . Hắn nghĩ nó giả vờ xỉu nên quát nó cho đỡ ngượng =.=”
:
- Ya`…con bé này.Dám giả vờ hả.Lại còn nắm tay mình nữa.Buông ra
mau .
- Lạnh…quá….tôi…lạnh…..- nó nói và siết chặt tay hắn hơn
- Lạnh…??Bộ cô ngất thật hả ?? (_ _”)Xin lỗi tôi tưởng cô giả
bộ-Hắn biết xin lỗi hả chời
Nắm tay nó.Tay nó lạnh thật.Hắn chạy qua phòng lấy thêm chăn đắp
cho nó.Nhưng nó vẫn không ngừng kêu lạnh.
Cuối cùng suy nghĩ mải hắn cũng quyết định là….
Hắn nhảy lên giường nó. Kéo nó quay mặt vào mình rồi ôm nó vào lòng
, tim hắn lại một lần nữa đập thật nhanh
……Ngại ngùng…..
………….Hồi hộp……….
………………..Nhưng cũng có cái gì vui vui …………………
……………………….Nhen lên trong lòng hắn……………………..
Hắn cứ ôm nó vào lòng .Và quả nhiên nó đã không kêu lạnh nữa.
…….Và hôm ấy …...
……hắn ngủ rất ngon……
………..Chỉ vì nó…………
………..Nhờ nó………….
………..Đem lại cho hắn………..
………….một cái cảm giác……..
…………………. Bình yên………………
………Không còn nhớ đến Thủy Băng nữa………
…………..Mặc dù…….nó chả làm gì…………….
Tiếng mưa bên ngoài hòa lẫn với nhịp tim bên trong của cả hai con
người . Nên mặc dù trời có thật lạnh nhưng họ vẫn cảm thấy thật ấm
áp ….
-----------------------
Sáng .
Ánh nắng lên len lỏi qua những kẽ lá và hắt lên khuôn mặt hắn.Hắn
lấy tay rờ trán nó :
Phù….hết nóng rồi….!!Thôi…Đi nấu cháo cho nó ăn…
Hắn về phòng vệ sinh cá nhận rồi đi xuống bếp….Gãi đầu mãi mà vẫn
chả biết nấu cháo thế nào….
“ Thôi cứ nấu đại cho xong vậy , mất công nó tỉnh dậy lại không có
“
Vậy là hắn đi lấy nồi nấu cháo và bắt đầu vật lộn với cái
bếp.
------------>> ~ nửa tiếng sau đó ~
<<------------
Hiện tai hắn đang ngồi vắt vẻo trên ghế và…lau mồ hôi rồi tự nói
một mình :
Sụp….sụp…..ôi ngon quá …..mấy ngày nhịn đói ăn mì gói cũng thấy
ngon…sụp…sụp ?! Mà sao cháo thơm thế nhờ?? Đến mình còn thèm đây
này . Sao bác Yến nấu cháo ngon thế không biết ?!
Hức…thì ra là hắn không nấu được nên đành qua nhà bác Yến xin cháo
thế mà cứ tưởng….
Hắn bưng bát cháo lên cho nó .Nó vẫn chưa tỉnh nên hắn quyết định
lấy quyển an-buml nó để trên bàn ra coi .
Hắn phì cười vì những tấm hình của nó.Những tấm ảnh trông ngộ
lắm.Phần đầu thì chụp lúc nó còn bé , càng về sau thì trông có vẻ
lớn hơn.
Điều làm hắn chú ý là hồi nhỏ cho tới bây giờ tấm nào nó cũng chụp
rất ngộ nhưng cũng hay hay ^^~
Tấm thì nó chu chu cái mỏ , có tấm thì nó đang phồng mặt , tấm thì
đang lè lưỡi…..Nhưng cái nào cũng đáng yêu hết :”>
Hắn nhẹ nhàng rút trong cuốn an-bulm một bức hình –Một bức hình nó
đang làm xấu nhưng trông rất xinh rồi nhét vào túi quần . Cái mặt
trông rất gian >
Đúng lúc ấy thì nó tỉnh lại.Xoa xoa cái đầu nó tự hỏi :
- Ôi mình đang ở đâu đầy ??Thiên đàng hay địa ngục??
- Đang ở nghĩa địa chờ mai táng thưa cụ !! – Hắn vẫn ngồi trên ghế
nói với cái giọng điêu
- AAAAA….!!!Mẹ ơi !!! Cậu chủ làm tôi hết hồn!!!! Dám hù tôi hả ??
– Nó hét toáng lên và lấy gối quăng vô ..mẹt hắn
- YA`…cô làm gì đấy…nể cô mới ốm nên tôi không thèm chấp
nhá…..
Nó lấy tay dụi dụi mắt , Hỏi hắn :
- Sao tôi ở đây ?? Tôi nhớ tôi đi rồi mà?? AAAAAAA……!!Mà sao tôi
lại mặc bộ quần áo này??Hôm qua tôi mặc cái áo khác cơ
mà!!AAAAAAAAAAAAAAA…..Chả lẽ…..
Nó chưa kịp nói hết thì hắn đã bịt miệng nó lại rồi đau khổ giãi
thích cho nó nghe chứ không thì sập nhà .Cuối cùng nó đã hiểu.Hắn
kêu nó vệ sinh cá nhân rồi bưng cho nó tô cháo bắt nó ăn rồi đi
uống thuốc.Xong rồi hắn phi qua phòng hắn nằm ngủ ngon ơ.
.
.
.
Tầm 3h chiều , sau khi nó đã ăn uống và tắm rửa.Nó bỗng nảy ra một
ý định :
- Ngày mai mình sẽ đi học lại .
Ừ !! Nó sẽ đi học lại .Nó đã nghỉ cả hơn một tuần rồi mà . Nhưng đồ
đi học ngay cả tới cặp , vở…nó cũng chả có.Nó lục trong cái ba-lô
của nó thì nó mới biết nó vẫn còn cái ví tiền,không nhiều lắm so
với số tiền tiêu vặt của nó hồi trước nhưng cũng đũ mua bao nhiêu
đồ để vô học
Đi một mình thì chán quá , cứ như con điên mới xuất viện ấy nên nó
quyết định rủ hắn theo .....
---------------
liệu hắn có đi không.???Mà đi thì sẽ ra sao.....
:..Hoàng Hôn..:
_
Nó mở cửa vào phòng hắn.Hắn vẫn đang ngủ.Nó lay lay vai hăn :
- Ê cậu chủ ơi . Dậy tôi nói nghe cái này . Ê !!!!
- AAAAAAA…..cô lượn đi . Tôi đang ngủ biết chưa hả .
Nói xong hắn lấy gối úp vô mặt rồi lấy chân đủn nó ra .
- Gru`….không dậy hả ?? Đã vậy tôi cho cậu biết tay .
Nó phồng mặt đi xuống bếp rồi trở lên với cái lọ gì đó trên tay .Nó
đứng trước giường hắn với bộ mặt rất ác quỷ .
- HeHeHe……này thì không chịu dậy hả . Là do cậu quyết định đấy nhá
!!!
Vừa nói nó vừa lấy tay rắc rắc một nhúm nhỏ mấy cái hạt trong cái
lọ lúc nãy nó cầm trên tay . Chỉ 2s sau nó đã có tác dụng cực mạnh
khiến hắn phải bật dậy…
- Cô…cô….ai cho cô dám rắc hạt tiêu vô người tôi hả
- :-“ ….. ai kêu không chịu dậy làm gì ….dậy đi tôi nói nghe cái
này , vui lắm
- Cái gì?? – Hắn dụi mắt rồi hỏi tiếp – Không vui thì cô đừng có ở
đây nữa nghe chưa ??
- Rồi…
.
.
.
Thế là sau một hồi kể lể , năn nỉ , chớp mắt . Hắn đã lưỡng lự gật
đầu với vẻ mặt khó chịu và…. buồn ngủ :
- Hơooooo...oáp. Được rồi.Cô đi về phòng thay đồ đi , chờ tôi thay
đồ xong rồi đi
- Yes sir !! ^^
Nó vui lắm .Vui vì hắn đã đồng ý . Vui vì hắn đi cùng nó . Khoảng
cách hy vọng sẽ rút lại .
-----------------
Cộc cộc cộc….
Gõ cửa mải nhưng không thấy hắn trả lời.Mở nhẹ cữa không thấy đóng
nên nó vào luôn .
- AAAAAAAAAAAAAA …. Cậu chủ muốn chết hả ?? Sao giờ vẫn còn ngủ
??
- …. – Vẫn ngủ như chết
- Gru`….. đừng để tôi phải dùng chiêu cũ nhá !!
- AAAAAAAAAA – tiếng la thứ 2 trong ngày được hét lên –,đừng tôi
dậy rồi .
- Hehe .. Mau thay đồ rồi đi với tôi . Trễ rồi biết chưa hả . Tôi
cho cậu 12’ chuẩn bị - Sao giống bama hắn thế =.=” . Nếu không thì
đừng hỏi tại sao ( ai chủ ai tớ thế ?? )
- Cô….
……
- A…
Nó đứng dựa lưng vào cửa chờ hắn . Và kết quả cho việc đó là hắn mở
cửa ra và…nó té vô người hắn.May mà hắn đỡ kịp . Bốn mắt nhìn nhau
. Chớp chớp …. Mặt nó ửng đỏ lên
- :”>
Hắn không nói gì . Chỉ biết nhìn nó và thấy sao nó hôm nay xinh thế
:”> , mặt hắn cũng dần đỏ lên và cố quát cho bớt ngượng và cho
không khí bớt yên tĩnh :
- Ê…..sao hôm nay cô dám mặc áo giống tôi hả ?? – Hắn soi nó mãi
mới tìm thấy chủ đề gậy chiến :
- :O – Nó dụi dụi mắt như không tin vào mắt mình , chợt …- A :”>
với cậu có duyên thật ý nhờ . Bắt tay cái đi .
Ừ . Đời có nhiều cái duyên thật . Nhiều đến nỗi ta phải gọi nó là
tình cờ . Tình cờ hôm nay hắn và nó mặc chung một kiểu áo, chung
một màu áo và tính cờ hơn là 2 cái áo ấy là một cặp .
- Điên à . Bắt cái gì , thay ngay áo ra cho tôi. – Hắn nói nhưng
không hiểu sao có cái gì trong lý trí hắn kêu hắn nói là nó đừng
thay
- Ứ…tôi hết áo rồi.Lúc đi tôi gom có mấy bộ mà toàn bộ cũ thôi.Tôi
không muốn cho cậu chỉ mất mặt đâu.
- Hừm….
- Đấy…..nếu muốn thì tôi thay….Rồi lúc ấy người ta nhìn thì đừng
nói .
- Khoan – Hắn chụp khuỷu tay nó lại – Hừm…tôi không muốn bị người
ta cười là đi chung với đứa ăn mặc quê mùa đâu nên tôi tạm chấp
nhận đấy .
-
Vừa đi mà hai đứa cứ cãi nhau ầm lên . Nào là :
- Chả hiểu sao tôi lại phải mặc áo “tình cờ” giống nhau với cô thế
nhở?? …. V.v……
Hắn ca cẩm suốt khiến nó cứ phải đốp lại . Rồi hắn ngồi xuống mang
giày vào, miệng vẫn không ngừng nói :
- Không biết mặc thế này có làm người ta hiểu nhầm không nhở
…
- Bực mình quá …- Hắn chưa kịp nói hết câu thì nó hét lên - Khỏi
phải móc , tôi thay là được chứ gì
- Khoan – Mặt tái xanh – Cô …có biết là trễ rồi không hả , đi nhanh
rồi tôi còn về …. học bài nữa :O
- Nể cậu chủ đấy nhá chứ không thì…. Ơ đâu rồi….?Đứng lại chờ tôi
với…
Hắn đã đi ra cửa từ lúc nào khiến nó phải chạy theo ( chân ngắn ) .
Nó chạy lại ôm tay hắn :
- Hơi…mệt quá….
Mặt hắn đỏ lựng lên , tự nhiên tim hắn đập loạn nhịp :
- Con bé này , nam nữ thọ thọ bất thân hiểu chưa hả?? Tự dưng ôm
tay tôi – vừa nói hắn vừa kéo tay ra .
- Hứ…Không thì thôi. Mà giờ ai còn câu đấy nữa .Chưa nghe câu ‘’
nam nự bình đẳng’’ hả ??
- ….. – Im lặng không nói gì bởi vì nó nói quá đúng .
- Mà sao lại đi bộ , xe mô-tô cậu chủ đâu rồi ??
Cái xe của hắn hiện giờ vẫn còn trong nhà thằng bạn vì cái tội
thích rú ga => chưa đi sửa .
- Hôm cô bị bệnh ấy , tôi chở cái con bồ đi shop , nó mua nhiều đồ
quá nên xì lốp . Rồi gặp cô ấy ( nói dối )
- Hừ … Cho đáng , ai kêu thích chở gái đi làm gì , nếu hôm đấy mà
cậu đi tìm tôi thì cái xe đâu có bị sao – Nó giận dỗi
“ Chính vì đi tìm cô nên cái xe mới thế ấy chứ “ – Hắn nghĩ
.
.
.
Vừa đi ai cũng nhìn bọn nó vì :
1. Mặc đồ giống nhau .
2. một người quá cao , một người quá …nhùn
3. một người thì liến thoắng nói, một người lạnh băng chả nói câu
nào .
4. Và cuối cùng là một người cứ tìm cách trêu người kia , còn một
người cứ nhịn cười
- Sắp đến chưa, tôi mỏi chân quá . Nãy giờ đi bộ hơn nữa tiếng đấy
– Hắn vừa than vừa đấm đấm chân – Trời lại nắng cô muốn giết tôi hả
??
- Tôi cũng nóng muốn chết này . Chờ tí .Cố đi một tí đi
- Chờ hoài , nãy giờ hơn mười lần rồi . mà phải vô cái chỗ cô chỉ
mới được , ở gần kia có cái shop bán đồ đẹp mà không chịu vào
…
- A…Đến rồi …
Nó chỉ vào một cửa hàng có cái tên là: ♥LƯU LY ♥
Nó đẩy cửa vào , miệng cười toe , một người niềm nở mời :
- Chào quý khách…ơ !!
- Chị Lưu Ly !! – Nó vui mừng hét lên rồi nhào tới ôm chầm người có
cái tên đấy
Chị Lưu Ly – Chủ cữa hàng chuyên bán đồ dùng học tập Lưu Ly , rất
thân với nó và đám bạn nó . Tốt bụng nhưng cũng rất…dữ
>”<
- Sao em lại ở đây .Chị cứ tưởng là em mất tích rồi chứ .Hức… Đám
bạn em ngày nào cũng đến hỏi chị có thấy em không mà chị có biết
đâu . Con Bách Hợp ( em của chị Ly) ở nước ngoài đọc trên mạng nghe
vậy cũng gọi cho chị liên tục . Ai cũng lo cho em mà em lại dám lặn
mất à ??thế giờ em ở đâu ??
Bách Hợp - em chị Ly , bạn thân của nó , hiện đang du học từ 2 năm
trước .Nhân vật này sẽ được nói đến ở các chap sau nên hãy nhớ tên
nhân vật này
- Hì , bí mật nhưng mà chị yên tâm , một nơi rất tốt nhá !!
^^
- Hừm . không nói thì thôi , ơ !! mà em đi với ai kia ??
Chị Lưu Ly chỉ chỉ tay vào hắn .Cái người đang đứng dựa vào tường ,
khoanh tay lạnh lùng chăm chú nghe cuộc đối thoại giữa nó và chị
Ly
- Ơ , dạ , cái đó … - Nó ấp úng
- Chào , tôi là Quân .
Hắn đứng trước mặt chị Ly rồi tự giới thiệu , trên gương mặt không
biểu lộ tí sắc thái nào .
- Hơ..chào em , cứ gọi chị là Ly .Chị là bạn của …
- Biết rồi . Bạn con ngốc này chứ gì ? – Hắn hướng mặt ra cửa ,
lãnh đạm nói.
- Cái gì cơ , nói ai ngốc đấy ?? - Nó hét lên ra chiều tức tối
:-L
- My , qua đây - Chị Ly ngoắc nó
- Vâng
Vậy là sao My ?? Đó không phải là Quân – hotbot trường mà em thích
sao??Sao em lại đi chung với cái thắng máu lạnh đấy ??
- Ơ .. dạ …Em kể chị không được nói cho ai nhá !!
- Gật gật
- Chuyện là @#$%!^&(*) sau đó (*)&^%$#@! … Xong !!
Nó liến thoắng kể , chị Ly gật đầu ra vẻ đã hiểu . Nó và chị đi ra
ngoài nơi hắn đang đứng đó
- Thôi , em với chị ra lựa đồ đi , cứ để cho bạn em ở đây
- Vâng
Chị Ly kéo tay nó ra lựa . Vừa lựa đồ vừa hỏi chuyện nó …..
~~~
Sau khi nó đã lựa đồ xong
- Sao hôm nay cửa hàng đông khách thế chị ?? – Nó nhìn vào cái đám
đông toàn là con gái trước cửa.
- Nhìn kĩ lại đi nhỏ , bọn ấy không có mua đồ mà là mua trai đấy .
Không thấy bọn nó đang bao quanh “ người í “ à ??
Cái bọn con gái ấy đang bao quanh lấy hắn , đông lắm , tầm cỡ hơn
30 nguời chứ ít gì .Trong đó có những bà đã hơn 40 tuổi , con nít
có , tầm tuổi nó và hắn cũng có , ngay cả bà già 65 tuổi cũng mom
mem chống gậy đến hỏi số phone hắn . Hắn bị hỏi đến nghẹt cả thở ,
mặt đỏ gay , mặt hắn cau có hắn nhưng không dám chửi họ . Hắn chỉ
còn cách là đưa mắt sang cầu cứu nó .
Nó chả thấy gương mặt hắn đang cầu khẩn nó lúc này .Cái nó đang
thấy là bọn người đó đang dành giựt hắn .Nó gườm gườm mắt nhìn về
phía họ . Bực mình . Nó chạy về phía hắn , nó chạy thẳng vô bọn con
gái rồi lôi hắn về phía quầy . Điều này làm hắn rất ngạc nhiên
.
Sau khi đã lôi hắn ra được , nó ôm chặt cánh tay hắn , phồng miệng
nói , noi tất cả những gì nó muốn nói , từ lâu … :
- Ai cho mấy người tán bạn trai tôi vậy hả , đồ vô duyên !!
Hắn khẽ mỉm cười vì khuôn mặt nó lúc này , đáng iu quá !!
- Bạn trai của cô ?? Xin lổi à , cô như vầy mà anh ấy thèm quen à
??
Trong đám đông dạt ra một đứa con gái cực kì …. xấu .Trang điểm thì
lòe loẹt , mặc quần áo thì ngắn cũn cỡn .
- Ơ…thì…nhưng mà cô không thấy chúng tôi mặc áo tình nhân hả ?? –
Nó lấy tay chỉ chỉ , nét mặt thoáng chút bối rối .Nó thầm nghĩ
.
“ Ừ , ai là bạn trai mày chứ , đồ nhận vơ . Lỡ hắn không nhận
thì…”
- Cô ấy là bạn gái tôi đấy .Sao ?? Có ý kiến gì không ?? . Bỗng
dưng hắn lên tiếng cắt ngang suy nghĩ nó .
- Em không tin . Con bé này nó…. – Một đứa khác lên tiếng , con bé
quát to nhưng bị hắn cho 1 cú :
- Cô ấy không đẹp nhưng tôi thích cô ấy , bởi vì cô ấy là cô ấy ,
không giống như bọn con gái trang điểm lòe loẹt như mấy người . Sẵn
đây nói luôn , tôi thích cô ấy .
Hắn nói với một giọng trầm nhưng rất chắc chắn khiến bọn con gái có
phần tin , nhưng để chắc chắn hơn vừa nói hắn vừa khoác vai qua nó
, lấy ngón tay vờn nhẹ lên má nó . Biết chỉ là diễn kịch . Chỉ là
muốn giúp nhau thoát khỏi bọn con gái nhiều chuyện này nhưng sao cả
2 lại đõ mặt lên , tim đập loạn xạ …
- Thôi , chúng tôi tin rồi , xin lổi cô bạn chúng tôi … đi đây
.
Bọn hám trai đó đi ra khỏi cữa hàng với gương mặt ngại . Chị Ly
đứng đó mỉm cười
- Thôi 2 em về đi !! Trễ rồi đấy . Vì 2 em là tình nhân nên chị
giảm 50% đấy .Lần sau ghé lại nhá . hehe
- Chị !! Ai là tính nhân với nhau chứ ?? – Cả hai đỏ mặt hét toáng
lên rồi cùng nhìn nhau vì…đã nói giống nhau .
- Đấy…thế còn chối , thôi !! mai My nhớ đi học nhá !!
- Vâng , nhưng chị đứng nói với mấy đứa bạn em về chuyện em kể chị
đấy – Nó quay lại hét to với chị Ly rồi quay qua lườm hắm đang kéo
nó về
- OK !! – Chị Ly cũng hét lên
Hai con người cùng hướng về phía trước , nơi ánh hoàng hôn đang dần
tắt . Những sắc đỏ cuối cùng của ngày chiếu lên 2 đứa trông thật
dịu dàng và hạnh phúc .
….Hoàng hôn ….