CHAP I :
Tối Hà nội vào những ngày cuối mùa mưa.Mưa càng ngày càng lớn,trời
tối đen như mực….Đường phố vắng tanh không một bóng người,không một
tiếng xe.Ánh đèn đường nhạt nhòa hòa lẫn vào không gian tĩnh mịch
với làn mưa lạnh buốt làm cho không gian thật yên tĩnh ,vắng lặng
,và thật buồn.
Thời gian gần đây đối với nó là khoảng thời gian buồn nhất , cô đơn
nhất và lạc lõng , trơ trọi nhất giữa cuộc sống này.Cách đây đúng
một tuần ,ba mẹ nó đã qua đời trong một tai nạn giao thông . Công
ty do ba nó là tổng giám đốc cũng vì thế mà đứng trên bờ vực phá
sản . Bắt buộc người ta phải siết lấy nhà nó mà trả nợ .Nó bị tống
ra ngoài đường ,bà con, họ hàng ngoảnh mặt làm ngơ với nó,không
muốn nhận nó là cháu mình.Vì thế mà nó đi lang thang ngoài đường
như một đứa trẻ hư bỏ nhà đi bụi.Nước mưa cứ tạt vào mặt nó không
ngớt nhưng nó chằng còn cảm giác gì nữa.Nó đã chịu đựng cái cảm
giác lạnh nhạt này quen rồi .Nó muốn khóc nhưng nó không thể nào
khóc được nữa .Nước mắt nó đã hết từ hai ngày trước rồi nên nó chỉ
có thể đi,đi và đi mà thôi.Nó lang thang ở ngoài đường chỉ với mấy
bộ quần áo được nhồi vội vàng trong một cái ba_lô và một quyển
An_bulm ảnh chụp gia đình nó từ khi nó còn bé xíu đến giờ.Cái gì có
thể bỏ được chứ An_bulm nó không thể bỏ. Có thể nói tất cả các kỉ
niệm của nó đều được gói trọn ở đây_quyển An_bulm mà đổi cả mạng
sống của nó nó cũng chẳng đổi .
Hiện tại nó đang rất mệt .Cũng phải thôi ,lang thang đã một tuần
nay chưa có gì bỏ bụng mà lại còn dầm mưa 2,3 ngày liền có tiên mới
chịu nổi huấn gì là một con bé đã từng là đại tiểu thư như nó
chứ.Nó từ một con bé luôn sống lạc quan ,yêu đời,chưa có cái gì có
thể làm cho nó buồn ,một chuyện dù lớn đến đâu nhưng nó cũng có thể
xem chuyện đó bé bằng 1 con kiến thì giờ đây đã trở thành một con
bé tự ti với chính bản thân mính,nhút nhát,yếu đuối,rụt rè,không
thể tin tưởng bất kì ai nữa.
Và cứ thế nó đi . Càng ngày nó càng không điều khiển chính mình
được nữa.Chân nó nặng chịch như đang đeo đá .Bụng nó thì cứ réo ầm
lên.sôi sùng sục Đầu nó càng ngày càng ong lên ,quay cuồng,hoa
mắt.Xung quanh bất chợt tối đen . Cuối cùng thì nó té hay chính xác
hơn là nó đã ngất xíu ở trước cổng một ngôi biệt thư lớn….
-o0o-
Nó chợt tỉnh dậy khi nghe có tiếng động lạ . Chớp mắt một cách khó
khăn .Nó cố gắng dụi mắt và lấy hai tay đánh nhẹ vào đầu cho tỉnh
hẳn . Nó bỗng bàng hoàng khi nhận ra mình đang nằm trên một chiếc
giường khá to.Ra giường có màu hồng nhạt xen trắng – một màu đậm
chất con gái và có điển thêm những hoa văn trang trí tinh xảo làm
cho chiếc giường trông thật đơn giởn nhưng cũng rất kiểu
cách.
Nhìn rộng ra xung quanh ,nó mới phát hiện mình đang ở trong một căn
phòng khá to và đẹp không khác gì phòng nó lúc trước.Trong căn
phòng này không chứa gì nhiều ngoài gấu bông .Những con gấu đủ kích
thước to có , nhỏ có , be bé cũng có ,…đa dạng và …rất đáng yêu
.Nhìn kĩ lại mình hơn nó mới chợt nhận ra nó không còn mặc bộ quần
áo hôm qua nữa thay vào đó là một cái váy ngủ màu … đỏ thẫm =.=”
.Một màu chỉ hợp với các quý bà trung niên nhưng lại rất hợp với nó
như làm tôn làn da trắng mịn của nó vậy. Bất chợt…..
….Bất chợt cửa phòng mở ra . Xuất hiện tiếp theo là một người đàn
bà với dáng vẻ quý phái , thanh lịch ,nét hiền dịu ,ân cần hiện rõ
trên khuôn mặt .Thấy nó đã tỉnh nét mặt người đó vui hẳn ra liền
chạy một mạch về phía nó, ngồi lên giường rồi ân cần hỏi :
-Cháu có sao không ?? Cháu đã khỏe chưa ?? Sao cháu lại xỉu vậy ??
Cháu đã hạ sốt rồi chứ ??.....?? ……??.........??......??
Người đàn bà đó cứ hỏi nó dồn dập làm nó chả hiểu mô tê gì hết…Mặt
nó cứ đơ đơ rồi đần thối ra làm mặt nó đã ngố còn ngố hơn .Trông
mặt nó thộn ra đến tội…
- Ấy chết , cô quên mất .Xin lỗi cháu vì đã hỏi nhiều đến thế…Như
đã phát hiện ra mình hỏi hơi nhiều người ấy lập tức rối rít
- Không sao ạ…Nhưng mà …..cô là ai…?? Ngập ngừng một chút nó tiếp
:mà cháu đang ở đâu thế??
- À…cháu đang ở nhà cô…Mà cháu không nhớ gì à??
Nó khẽ gật đầu .Bà ấy liền kể:
- Được rồi…để cô kể nghe cho cháu nghe…Hôm qua , lúc cô với chồng
cô đi làm về thì thấy cháu bất tỉnh trước cửa…Nên cô kêu chồng cô
bế cháu vào nhà nắm…. Hết
Nó vẫn còn ngồi chông tai lên nghe kể . Bà ấy thấy mặt nó đơ quá
nên lấy cùi chỏ hất nhẹ vào vai nó ….
- Ơ…cháu sao thế…??cô kể hết rồi mà..
- Ơ…cô kể xong…xong rồi á…sao lẹ thế….Lám cháu tưởng còn nhiều nên
mới…
- Mới căng tai lên đề nghe chứ gì..haha…Lúc ấy mặt cháu….mặt
cháu…
- Vâng…tức cười lắm …phải không ạ…- Nó đỏ mặt lên nói
- Đâu có…trông ngồ ngộ ….dễ thương lắm…thế cháu muốn nghe cô kể gì
.Chuyện chỉ có thế thôi…
- À…dạ….không có ạ… Cháu cám ơn cô vì đã cho cháu ở đây hôm
qua…
- Cháu thắc mắc quần áo hôm qua của cháu đâu mà lại mặc đồ ngủ của
cô chứ gì??
- Ơ…vâng…sao cô biết.-nó thắc mắc
Bà ấy lấy tay gãi gãi cằm ra vẻ rất gian :
- Thì ta là thiên tài mà…Sao lại không biết cháu đang nghĩ gì
được…Còn quần áo cháu hôm qua ướt nhèm nên cô thay đồ cho cháu…Vậy
sao cháu ất ỉu vậy kể cho cô nghe được không ( bà cô này cũng teen
gứm.Ất ỉu cơ đấy )
Mình có nên kể cho cô ấy nghe không…đây là chuyện của nhà mình mà
.Nhưng cô ấy đã cứu mạng mình…Với lại trong cô ấy rất tốt bụng…Mình
có nên kể không ta…
Hàng vạn câu hỏi cứ luẩn quẩn trong đầu nó…Nghĩ một lúc lâu nó
quyết định là sẽ….
CHAP 2:
Nó quyết định là sẽ…
Nói hết . Nói cho nhẹ lòng . Nói cho hết buồn . Nó cuối mặt
xuống…nói từng lời ngượng nghịu…:
-Cháu … bố mẹ cháu mất cách đây một tuần vì bị tông xe…công ty của
bố cháu vì thế mà phải đứng trên bờ vực phá sản….Họ phải lấy nhà
cháu…để trả nợ ….Họ hàng không ai muốn nhận cháu…thậm chí còn đuổi
cháu đi nữa….nên…nên…cháu mới…lang thang ngoài đường cả tuần
nay….không ăn uống gì lại dầm mưa …cho nên….nên…
-Nên cháu mới xỉu chứ gì – người phụ nữ đó nói như đã hiểu ra vấn
đề - Thật là vô lương tâm…cháu mình như vậy mà cũng nỡ đuổi ra…thật
là…À .Vậy cháu tên gì ??
-Dạ…cháu tên My …Nguyễn Hoàng My….
-Sao… Nguyễn Hoàng My á…- bà ấy đăm chiêu suy nghĩ – sao nghe quen
thế nhờ.Vậy bố mẹ cháu là…
-Dạ…bố cháu là Nguyễn Quốc Minh…Mẹ cháu là Hoàng Diệp Nga…Bố cháu
trước kia là tổng giám đốc công ty thời trang SPS.Còn mẹ cháu là
thư kí của bố cháu…Cô có quen với bố mẹ cháu ạ..??
Bà ấy bỗng vui mừng ôm chầm lấy nó….
-không những quen mà còn thân…rất thân nữa là đằng khác…giới thiệu
với cháu luôn…cô là Trịnh Kim Hoa…Chồng cô là Trịnh Huy Hoàng tổng
giám đốc công ty Đá quý Rubi….hai vợ chồng cô là bạn rất thân với
bố mẹ cháu hồi học đại học đấy nhá…Khi lập công ty…vẫn còn thường
xuyên qua nhà cháu chơi cơ….Cháu không nhớ à?? (lúc đấy nó mới 15
tháng tuổi sao nhớ…) Rồi nhà cô chuyển sang nước ngoài định cư vì
mở công ty bên đó . Trúng”mùa “ nên định không về nữa nhưng mà nghe
tin bố mẹ con mất nên gia đình cô mới chuyển về đây trước là viếng
đám ma , thăm con sau là chuyển về đây luôn vì công ty cô mở chi
nhánh bên này .Còn công ty bên kia giao cho đệ tử cô tự xử…Nếu có
gì xảy ra bên đóthì cô sẽ quăng nó vô nồi…
-Vậy… ạ…-Nó toát hết mồ hôi vì nguyên một tràng nói của bà
Trịnh…nhưng tạm thời nó cũng hiểu được một phẩn rồi
-Ừ….này…hay cháu ở nhà cô đi...á quên…chờ cô một xíu…- Nói rồi bà
Trịnh phóng đi bằng các bước nhảy chân sáo với niếm vui không thể
tả (Nhí nhảnh thật )
-Ơ …vâ…âng..ạ…(trong đầu nó hiện đang suy nghĩ rất nhiều về lời đề
nghị của bà Trịnh lúc nãy….)
Một lúc sau bà Trịnh quay lại với một người đàn ông trông mà theo
suy đoán của nó là ông Trịnh – người bạn thân chí cốt của bố
nó.Trông ông ấy có vẻ rất nghiêm nghị ,quyết đoán khác hẳn với dáng
vẻ của bà Trịnh khi bước vào phòng .Bỗng ông Trịnh thấy nó liền
chạy một hơi vào rồi….ôm chầm lấy nó nhảy cẫng lên nói với giọng
run run thể hiện rõ sự vui mừng :
-Rốt cuộc ta đã tìm thấy con….suốt cả tuần này ta mất ăn, mất ngủ
chỉ vì nghe tin nhà con lấy đi để trả nợ…còn con thì đi đâu biệt
tích…đến trường con học thì bạn con nói con không đi…Mấy bạn con lo
cho con đến mém xỉu…Con đi dâu cả tuần nay hả…
-Ơ…dạ…con…-Nó bất ngờ vì ông Trịnh . Ông ấy đang…đang khóc
-Ông thôi ngay cho tôi - Vâng , Chính là bà Trịnh đấy ạ -Đã dặn
phải kìm nén cảm xúc rồi mà…ông thật là…nguyên cả tuần nay , ngày
nào cũng : hu…hu…tội nghệp con bé My quá…bố mẹ nó mất bây giờ nó
cũng biệt tích…không biết nó ra sao rồi…tôi nhớ nó quá…- bà Trịnh
vừa nói vừa ra dấu bàn tay true ông Trịnh
-Bà được lắm…-nín khóc luôn- Bà dám bêu xấu tôi nhá .Không chơi với
bà nữa.
-Ai cần ông chơi…Xí – Bà Trịnh xí một hơi rõ dài rồi quay qua nói
với nó – Sao ?? cháu đã suy nghĩ kĩ chưa ?? Có đồng ý không
??
-Dạ…cháu ngại…- nó ấp úng
-Ngại gì cháu ơi…cháu đồng ý đi mà…ta tin chắc bố mẹ cháu cũng muốn
cháu ở đây đấy ….Cháu ở đây cháu có thể tiếp tục điều kiện đi
học....nhá….-Ông Trịnh nài nĩ
-Ừ…phải đấy…lâu lâu mới nghe ông nói chí lí được một câu…sao hã
cháu…?? OK HERE không?? Ở đây ta làm mai cho cháu thằng con của
cô…Nó về nước được hai năm rồi .Nó sống chung với bà giúp việc
nhưng mà mới hôm qua bà ấy về quê rồi .Cháu ở đây với nó cho nó vui
nhé…?? Nhé cháu…- Bà Trịnh nhìn nó với đôi mắt cún con ^^
-Dạ…cháu đang suy nghĩ ạ…nhưng mà chuyện làm mai á…cháu….cháu đang
để….ý một người rồi cô ạ….-Nó đỏ mặt
-Sao…??Cháu để ý người rồi á…??
Nó đỏ mặt cuối mặt xuống gật gật đầu…
-Nhưng mà người đó có thích cháu không???-ông Trịnh hỏi
-Ơ…dạ…cái này thì cháu…chắc là không ạ…-nó nói với khuôn mặt đượm
buồn
-Đó…thế cháu thích tên đó làm gì…mà có ngươi max tới mức được cháu
iu của cô thích mà không thích lại à….ai mà điên thế…chắc tên này
vừa chảnh vừa kiêu vừa điêu vừa điệu đây mà…Chảnh đến mức không để
ý tới người đáng iu như cháu .Thật là có mắt như mù có tai như điếc
có mồm như câm mà.Chắc bố mẹ tên đó cũng thuộc loại lắm tiền mặt
chảnh đây nên mới sinh ra cái thứ kiêu như điêu ấy…-Bà Trịnh chửi
một tràng dài mà không biết ngươi nó thích là….Bà ấy mà biết chắc
đứng hình quá .
-Bà làm gì mà hứng gió nổi điên thế…Biết tên đó là ai không mà vác
loa chửi hoành tráng thế…-Ông Trịnh nói với cái tai lùng bùng
-Bộ cô biết người cháu thích là ai hả cô .Cô tài quá đi à….-Nó nói
với giọng tự hào
-Không…chửi phông long trúng ai thì trúng –Bà ấy phán một câu té
ghế
RẦM…..Dưới đất là hai chú cháu nó đang nằm chổng hai chân lên
trời
-Thế mà tôi / cháu tưởng bà /cô tài giỏi đến mức không nói tên vẫn
biết mặt chứ…-2 chú cháu đồng thanh
-Hehe…tôi biết tôi giỏi hai người khỏi khen….nhưng chưa giỏi đến
mức thần thánh ấy đâu..hehe .Mà cháu quyết định chưa hả??
-Dạ…cháu đã có quyết định…
-Sao…sao cháu…đồng ý phải không…??- 2 ông bà Trịnh hớn hở
-Dạ…bây giờ cháu cũng không có nhà nữa…Với lại cô chú là bạn thân
của bố mẹ cháu…Nên…cháu..chắc cháu…sẽ ở đây…..
-Oh yes…yes…yes…-Hai ông bà Trịnh hô ầm lên rồi hai người lấy hai
tay đập vào nhau…
-Nhưng…nhưng mà….-Nó đang tính nói thì…
-Lalala…My sẽ ở đây…Tôi sẽ không còn thấy có lỗi với hai người bạn
thân nữa…lalalala..-ông Trịnh nhảy nhảy rồi xoay vòng tròn
-Vui là vui quá…vui là vui ghê…vui vì có bé My ở nhà…làla –Bà Trịnh
thì hát , vừa múa , vừa lắc lắc mông trông đến mà khủng hoảng
-NHƯNG CHÁU SẼ Ở ĐÂY VỚI THÂN PHẬN LÀ MỘT OSIN Ạ !!! –Nó hét lớn vì
2 người kia cứ nhảy múa tưng tưng
-CÁI GÌ….??-2 người kia còn hét lớn hơn nó – Sao thế được ??Ai bắt
cháu chứ ??
-Dạ không ai nhưng mà như thế sẽ giúp cháu không ngại khi ở đây….Cô
chú cho cháu ở đây chẳng lẽ cháu mặt thớt nằm ì như bà hoàng chờ
người đến phục vụ phục vụ…như vậy cháu sẽ không ở đâu… với lại cô
cũng nói là người giúp việc nhà cô về quê rồi mà…Cháu làm thay bà
ấy có sao đâu….
-Nhưng mà có bao giờ cháu đụng đến mấy thứ này đâu…như vậy cô chú
sẽ có lỗi với bố mẹ cháu mất - Ông Trịnh
-Vâng…cháu chưa đụng đến nhưng không có nghĩa là cháu sẽ mãi mãi
không đụng đến….bây giờ cháu không còn như trước kia nữa.Không còn
là một tiểu thư cơm bưng nước rót hầu đến tận miệng nữa…không quen
thì làm nhiều rồi sẽ quen thôi . Nếu cô chú không chịu cho cháu ở
với thân phận là người giúp việc thì….cháu xin lỗi _ Nó cúi mặt
xuống mong họ chấp nhân
-OK…OK..OK….được nếu như cháu muốn…Tùy cháu thôi…Nhưng mà có việc
gì không làm được thì cứ nói…cô chú sẽ không bắt cháu làm đâu…Nhưng
mà chuyện đi học của cháu ở trường thì cô chú sẽ lo học phí cho
cháu…cháu không được từ chối…coi như số tiền ấy là lương tháng của
cháu…OK ??? –ông Trịnh
-Không được…ai cho thế hở..??- bà Trịnh-Sao lại bắt con bé làm
người giúp việc….- đang nói thì bà bỗng im bặt vì cái nháy mắt của
chồng . Bà đã ngầm hiểu ý chồng – Ừ! Được…Cứ thế mà làm…Cháu chịu
chưa hả ??
-Hìhi`…Cháu cám ơn…-Bỗng nó đứng bật dậy giơ tay báo cáo theo kiểu
quân đội, chân co lên rồi dậm xuống đất kêu cái CỘP , mặt nghiêm
trang : Báo cáo , cháu sẽ làm hết sức có thể…Hai cô chú cứ rầy cháu
nếu cháu làm gì sai…Cháu sẽ không giận đâu… dù cô chú có đuổi cháu
cũng không đi…hehe…cháu sẽ nhận làm điệp viên do thám các cuộc hẹn
của cậu chủ để đánh giá cô gái đó đẹp hay xấu , béo hay ốm , trắng
hay đen, tóc dài hay tóc ngắn , tóc quăn hay tóc duỗi , chân mày lá
liễu hay bán nguyệt ,…..Bla…bla…
Nó nói nguyên một chuỗi làm cho ông bà Trịnh muốn vô bệnh viện khâu
lại tai luôn để rồi cuối cùng muốn té ghế khi nghe nó kết lại câu
cuối cùng : Cô chú ăn sáng chưa cho cháu ăn với….Cháu đói !!!( Ngây
ngô một cách tàn nhẫn – câu này hơi vô duyên 1 tí )
-Ờ chưa…cháu thay đồ đi rồi xuống ăn sáng với gia đình cô…Á mà quên
mất…Quần áo hôm qua của cháu ướt hết rồi . Năm bộ ướt cả năm nên cô
phơi ở ngoài ấy…Với thời tiết ẩm ướt thế này nên vẫn chưa khô… cháu
mặc đỡ quần áo của thằng con cô nhá….
-Ơ…..Cháu mặc quần áo cô không được ạ…??
-Được thui nếu cháu can đảm mặc…-Bà Trịnh nói với vẻ mặt rất gian
nhá
“Ơ….là sao …??”
Lưu ý : “….’’ Sẽ là suy nghĩ của nhân vật
-Á…á…á….á….Cháu không mặc đâu- Nó hét muốn bể cả nhà
-Sao thế…đẹp mà-bà Trịnh cười đểu – Cháu không phải muốn mặc đồ cô
sao..hehe?
- Nhưng cháu đâu có biết là sexy cỡ này..huhu…cháu không mặc
đâu…cháu mặc đồ của con trai cô còn hơn…
- Hehe…biết thế nên cô dặn trước rồi mà…Được thui…vậy cháu đi tắm
đi .Cô qua phòng nó lấy đồ rồi mang vô cho cháu.
- À mà cô ơi…vậy quyển an-bulm của cháu…
- Cô để trên bàn á…cũng may là không bị ướt nhiều
- PHÙ…may quá…cám ơn cô…à mà cô ơi….phòng này của ai thế ạ…Con gái
cô à…-Nó thở phào nhẹ nhỏm rồi hỏi
- Hahahaha…làm gì có.Cô làm gì có con gái.Nhưng mà cô thích có con
gái trong nhà nên từ khi thằng con cô về nước cô đã bắt nó phải
chuẩn bị một căn phòng dành cho con gái với ý định là khi nào trở
về sẽ tìm và bắt cóc một cô bé đáng iu về nuôi nhưng mà giờ đã có
cháu vậy là kế hoạch đen tối không thực hiện được rồi_Bà Trịnh tuôn
một tràng
- Vậy té ra phòng này do cậu chủ trang trí à…Ôi… What a beautiful
room! Very so nice …
- Thui…cháu tắm đi .Cô qua lấy đồ
- Vâng – Nó nói xong rồi bước vô phòng tắm
Bà Trịnh cũng ra khỏi phòng nó nhưng bà về phòng mình trước
- Này ông.Để cho My làm người giúp việc nhà mình được không
thế??
- Được sao không .Yên tâm tôi tính hết rồi , nếu không như thế thì
sao con bé chịu ở lại đây chứ??Với lại nhà mình cũng đâu có nhiều
việc .Có gì quét dọn nhà mình làm chung .Bắt thằng quý tử làm luôn
cho 2 đứa nó thân với nhau .Thế thì chuyện đính ước giữa nhà mình
với nhà con bé vẫn được tiếp tục còn gì .hehehe…tôi thật là thông
minh-Ông Trịnh nói với giọng tự hào và cười 1 tràng khoái trí
- Ừm…thế cũng tốt . Mà cái lúc nghe tin con bé biệt tích tôi lo quá
trời…May mà mình chuẩn bị sẵn phòng cho con bé từ hai năm trước chờ
khi nào về nước sẽ qua bắt con bé về làm dâu chứ không thì con bé ở
ngoài ghế rồi….Nhưng mà ông không nghe con bé đang để ý thằng chết
trôi nào đấy à??Không biết nó có bỏ thằng đó không nữa…..Á ….thôi
chết .Tôi qua phòng thằng Quân ( tên của đại thiếu gia- cậu chủ của
nó sắp tới á ) lấy đồ cho con bé mặc đây .
Nói rồi bà Trịnh chạy nhanh qua phòng hắn lấy đồ cho nó . Ông Trịnh
đứng ở trong khẽ mỉm cười vì tính trẻ con của vợ mình
CHAP 3 :
CỘC….CỘC….CỘC…
- Ai đó ??
- Mamy…Người mẹ xinh đẹp của con đây .. ( ối…..ối…)
- Vâng…mẹ vào đi…
Bà Trịnh bước vào phòng của cậu quý tử con mình cười một cái rõ
hiền từ :
- Hai con…mẹ có chuyện muốn nói nè…
- …….-im phăng phắc
- Ê…con có nghe mamy nói không đó??-Bà Trịnh bắt đầu nổi nóng
- Có mà…mẹ cứ nói con nghe…con đang nghe nhạc chứ có làm gì đâu mà
không nghe-hắn trả lời
- Con có nhớ cô bé hôm qua bị ngất trước cửa nhà mình không??
- Có…mà sao ạ ??
- Hoàn cảnh cô bé rất tội nghiệp nên mẹ cho cô bé ở đây làm người
giúp việc cho nhà mình thay bà giúp việc trước .Con thấy
sao??
- Tùy mẹ . Con không có ý kiến .Mà mẹ hỏi con làm gì ??
- À thì đồ cô bé ướt hết rồi nên mẹ qua mượn đồ con cho cô bé ấy
mặc.
- KHÔNG ĐƯỢC – hắn quát ầm lên – Mẹ nghĩ đồ con là đồ gì mà để cho
một con bé giúp việc mặc chớ ??
- Đi mà con yêu…- Bà Trịnh năn nỉ
- Sao không cho con bé ấy mặc đồ của mẹ ??
- Con cũng biết quần áo của mẹ như nào mà…làm sao con bé chịu mặc
chứ …
- Con không biết .Con không…-Hắn chợt im bặt khi…
**Cắt ngang câu chuyện một tí nhá các tình iu….Bây giờ candy giới
thiệu sơ về hắn đây…Mong mọi người đừng phiền vì dừng ở đây có ý đồ
cả đấy ^^ **
Hắn tên đầy đủ là Trịnh Minh Quân . Là một hotboy của trường cấp 3
Angle school cũng là nơi nó đang theo học . Hắn bằng tuổi nó và
hiện đang học lớp 11. Hắn nói chung là một nguời nói khá nhiều
nhưng không bừa bãi.Chỉ nói nhiều với những thứ mà hắn cho là đáng
nói nên hầu như ở trường hắn cứ như là người câm nín ngàn năm vậy
lại trông khá lạnh lung chỉ có ở nhà hắn mới là chính mình . Ít
cười nếu như cười cũng chỉ là nụ cười nửa miệng nhưng cũng có khối
em chết . Học khá giỏi , quậy thì khỏi chê . Đua xe phân khối lớn
nhá , đánh nhau còn hơn cơm bữa , được cái hắn như là lưu manh quý
tộc ấy .Này nhá , không uống rượu vì sợ mặt đỏ lên sẽ xấu , không
hút thuốc vì sợ chết sớm không chửi bậy nói tục vì là “con ngoan
trò giỏi ”(ối…chết vì ảo ) ,ngoài ra nhà còn giàu có thử hỏi ai
không mê .Vậy đó, hắn cứ như là thần tượng của cả trường ấy .Có thể
nói cả trường hắn học không ai là không chết vì hắn .Hắn không sợ
trời , không sợ đất chỉ sợ bố mẹ hắn thôi vì cả bố lẫn mẹ hắn đều
có một tuyệt chiêu khiến hắn phải rùng mình …
~~~~~~~~~~~~~~~ ^_____^ ~~~~~~~~~~~~~~~~
Trở lại câu chuyện nào….
Hắn chợt im bặt khi nhận thấy ánh mắt sát thủ, giết người chỉ bằng
con ngươi ( tuyệt chiêu của mẹ iu hắn đấy thế là giải đáp thắc mắc
của mọi người rồi nha ^^) từ phía mẹ hắn .Từ cãi bướng hắn chợt
thay đổi 180* thành con ngoan con hiền con chỉ nghe lời mẹ :
- Vâng…mẹ…mẹ…tính thế cũng được đấy…cứ lấy đồ con cho con nhỏ Osin
ấy mặc…Trong tủ á…mẹ cứ lựa chọn tự nhiên nha .Hì hì…- hắn cười
duyên
- Kể ra là con biết điều…cứ chờ mẹ ra tuyệt chiêu mới chịu nghe
lời…lần nào xong cũng muốn nổ con mắt…-Bà Trịnh vừa nói vừa mở tủ
hắn ra – ÔI TRỜI ƠI ! –Hét muốn bể cả phòng- Sao tủ áo con nồng nặc
mùi nước hoa thế ?hehe…nhưng mà…mùi này là mùi mẹ thích á…(vô duyên
thật ) – Bà Trịnh lựa lựa một hồi và …..
- A…cái quần short này trông vừa với bé My nhất.Đảm bảo con bé mặc
vô còn dài hơn cái quần bình thường của con bé.-Bà Trịnh reo
lên
- Á..không được …cái đó…-Im bặt vì tia nhìn giết người không cần
dao kéo của mamy “hiền lành”
Hắn suy nghĩ
“Huhu… cái quần mới mua ngày hôm qua của tôi . Tôi không ghét cô là
không dược mà….-Chợt hắn nhớ lại lời mẹ hắn - Vậy té ra cô ta có
một mẩu à..???? Ghét nhất mấy đứa lùn .(láo thật ta cũng nhùn đấy
nhá ) Vậy là thêm một lý do nữa để mình ghét con bé Osin ấy (nhùn
cũng là một cái tội thật ..haizz…)
- A…a…cái áo này đẹp quá…màu hồng đáng iu nữa chứ…Con thật biết
chọn đồ mà…điểm này con thật giống mẹ…-Bà Trịnh reo lên lần nữa
,thái độ vui mừng như trẻ con thấy đồ chơi
Hắn nhìn cái áo với vẻ mặt đau khổ không thốt lên lời…
- Trời…ơi…con điên…lên mất…cái áo …..bồ con ….mới tặng cho con…hôm
qua….còn chưa kịp mặc…ASKKK…MẸ ƠI…- hắn hét lên rồi đập chân thình
thịch trên giường nhõng nhẽo .Có ai tin đây là Hotboy lạnh lùng nổi
tiếng ở trường không trời.
- Im ngay cho mẹ..Con thật không khác gì bố con mà…Bên ngoài thì
lạnh lúng , nghiêm trang , đạo mạo .Bên trong thì nhõng nhẽo y như
con nít.Con phải biết hy sinh cho con gái chứ.Áo nhiều mà cứ ém
trong tủ không thèm mặc để mẹ lấy rồi mới tiếc .Con thật
@#$%&*!......@#$%&!-Bà Trịnh cho hắn luôn một bài
- Mới sáng mẹ đã cho con nghe Ép bạn nghe đài rồi…Kệ mẹ đấy muốn
lấy gì thì lấy – Hắn nói rồi làm mặt giận phụng phịu nhìn iu chết
đi dược á
Sai khi đã lựa đồ xong ,Bà Trịnh đi ra khỏi phòng liếc xéo hắn rồi
nói :
- Mẹ lấy đồ xong rồi…Con đúng là đồ ki bo có nghề luôn á. - Bà
Trịnh nói tiếp rít qua kẽ răng- Nhanh chuẩn bị rồi xuống ăn sáng
…Vẫn thời gian cũ .Mẹ cho con 12’ chuẩn bị .Đúng giờ mà chưa xuống
thì…- Bà ấy lấy ngón tay trỏ lia qua cổ
- Vâ…ng ..ạ…
= = = = = = = = = = = = = = =>> o_0 << = = = = = = = =
= = = = = =
- TRỜI ! – Bà Tr. hốt hoảng khi thấy nó đi ra khỏi phòng .Tưởng
tượng xem , cái áo Sơ-mi màu hồng tay dài đã được hắn cuộn tay áo
lên gọn gàng nếu hắn mặc thì tay áo dài đến khuỷu tay mà khi nó mặc
tay áo dài thòn lòn qua cả tay nó .Chưa kể đến cái áo dài còn hơn
cái áo của bà Tr. lúc nãy nó mặc.Cái quần short thì cũng khá vừa
với chân nó nhưng còn cái đũng quần thì mém nữa là chạm đất cứ dài
lết phết ngang đầu gối . Cái cạp quần thì đến mà rộng , nó phải
cuốn cái eo xuống mấy vòng mà vẫn thùng thình làm nó cứ phải cầm
cạp mà xách .Mái tóc tỉa đuôi cá dài chấm lưng ôm nhẹ khuôn mặt làm
nổi rõ làn da trẳng => Trông nó hơi kì nhưng cũng rất đáng
iu
- Thui! Để cô lấy cái thắt lưng cho cháu thắt .Ai lại cầm cạp xách
ngược lên thế này trông buồn cười mà chết mất
Sau khi đã được bà Tr. tút lại quần áo 1 lần thì trông nó cũng tạm
ổn . Nó bước xuống lầu với bà Tr. ăn sáng .Xin thông báo thêm , từ
nãy đến giờ đã qua 8’
- Cháu ăn chung với cô chú được ạ…?
- Tất nhiên rồi…cháu là người trong nhà mà.Lại là một người giúp
việc đặc biệt nên cứ tự nhiên – Ông Tr. nói rồi khẽ nháy mắt với vợ
.Hai người tủm tỉm cười
- À…cháu quên mất…cậu chủ tên là gì vậy ạ ??
- Trịnh Minh Quân cháu ạ .Cháu thấy tên nó đẹp không ?? Chú đặt cho
nó đấy . hehe !!-Ông Tr. lên mặt tự hào
- Ông này vớ vẩn thật…tên thì quan trọng gì chứ…Quan trọng là cái
người đã sinh ra thằng Quân cực khổ như thế nào kìa…Sinh ra nó vừa
đẹp trai , vừa học giỏi , lại còn là Hotboy của trường .Tự hào thế
còn gì ??-Bà Tr. còn tự hào hơn
- Ô hay…Thế cái tên không quan trọng chứ cái gì quan trọng .Thế nếu
không quan trọng thì sao lúc mới sinh bà không đặt tên quách cho nó
là Trịnh Văn Mướp đi cho rồi .Lại còn…
- Ông @#$%&!
- Còn bà &%$#@!
Lại bắt đầu rồi…haizz
- Thôi…làm ơn tha cho cháu với….cháu muốn biết mặt cậu chủ….-Nó
hiện đang rất nôn nóng vì cái tên này nghe rất quen.Giống một người
nào đó….
- À…ngay bây giờ cháu sẽ được gặp . Nhớ là đừng ngất ngây như con
gà tây nha cháu – Bà Tr. vừa dứt lời thì ông Tr. dơ cao bàn tay
mình lên rồi bắt đấu đếm to :
- 5….4….3….2…1….tóc
Sau tiếng búng tay của ông Tr. là tiếng chạy rầm rầm xuống cầu
thang và :
- Xong rồi . Báo cáo bố mẹ không trễ một giây – Đứng cạnh bàn ăn
bây giờ là hắn-cậu chủ tương lai vô vàn thân quen ( thân quen á )
với nó .
TẠCH……….Nó làm rớt cây đũa xuống sàn nhà vì nhận ra người mà nó vô
cùng để ý….
-oOo-
CHAP 4:
TẠCH……….Nó làm rớt cây đũa xuống sàn nhà vì nhận ra người mà nó vô
cùng để ý….
- Con có sao không My?? Nhức đầu à??Sao lại rơi cả đũa vậy??-Ông
Trịnh lo lắng hỏi
- Con…ơ…dạ…con không sao…Con vẫn khỏe….thật đấy ạ-Vừa nói nó vừa
nhìn chăm chăm vào hắn
“ Ơ..con này max à…Sao cứ nhìn mình thế?? Á…à đúng rồi….Quân ta là
ai mà không khiến người khác phải trầm trồ chứ…hehe…” (_ _”)- Hắn
đang cười ảo tưởng bỗng dưng lại nhìn nó với con mắt nửa căm thù
nửa buồn cười :
“ Hố..con Osin này mặc quần áo chả có sì-tai gì hết á …Rộng trên
phình dưới , túm cổ bó hông trông mất hết thẫm mỹ. Đúng là chả ai
mặc đồ đẹp như Minh Quân ta…Mà nó mặc rồi ai mà dám mặc lại chứ ??
Con nhỏ này không ngờ nó lùn đến thế .Chắc cỡ mét 50 là cùng…Trông
mà hoảng…Hiện tại nó làm mình ghét 3 thứ : Dám mặc đồ của bổn thiếu
gia mà pha chế lung tung bộ đội, lùn một cách quá đáng và cái cuối
cùng là dám nhìn nhan sắc ta một cách đắm đuối….”
KÉT …hắn vừa nghĩ vừa rủa thầm vừa kéo ghế ra ngồi nói với ông bà
Trịnh một cách tự hào :
- Bố mẹ , hôm nay con xuống vừa đúng giờ nhá…Mà sao lần nào bố mẹ
cũng cho con thời gian là 12’ thế?? Sao không cho chẵn tròn chục
luôn đi??
- Dĩ nhiên là có lí do rồi con iu…con số 12 là một con số rất có ý
nghĩa với bố mẹ đó…Nó cũng có lien quan ít nhiều với con nữa á..-Bà
Trịnh nói
- Gì mà rắc rối thế ạ…12 mà quan trọng gì chứ?? Con chỉ thấy số
Đô(la) mới quan trọng thôi à-Hắn
- Hehe…rồi từ từ con sẽ hiểu … À .Đây là My , từ nay sẽ ở đây phụ
giúp gia đình mình.Con nhớ quan tâm tới cô bé nha !- quay qua
nó-Cháu nói gì với cậu chủ tương lai đi cháu…
- ….- Nó im lặng vì còn mải nhìn
Bà Tr. nhìn nó mới phát hiện nó đang nhìn hắn,liền trêu nó:
- Đấy…đã kêu cháu phải uống thuốc coi chừng bị đứng hình rồi
mà…-Nói thì thầm với ông Tr.- Chắc nó thích thằng Quân rồi …Đảm bảo
nó sẽ không thích cái thằng trứng ung kia nữa đâu …hí hí-Bà Tr.
cười nham nhở rồi cùng với Chồng ăn sáng.
Hắn cũng ăn nhưng khác hẳn với thái độ hí hửng của bố mẹ ,hắn trông
cứ cau có và trông rất xì đùng xì đoàng .Hắn ăn mà mắt cứ liếc căm
thù đầy ẩn ý về phía nó,miệng lẩm bẩm :
- Grừ…Cái con này.Ghét quá.Cứ nhìn mình thế này ai mà nuốt trôi cho
nổi chứ…Chả lẽ nó thần kinh à?? Ăn không lo ăn…ASSKKKK-hắn hét lí
nhí trong miệng vì sợ hét to sẽ nhận được một cái nhìn sát thủ từ
ai đó
Nó vẫn thế .Không biết tai sao mà nó cứ nhìn chăm chăm hắn.Ánh mắt
vui mừng tràn ngập hạnh phúc xen lẫn một niềm vui chưa tắt hẳn
.Trái tim nhỏ bé của nó cứ hối hã lên 1 điều gì đó như rất vui .Tay
chân nó cứ run lên nhè nhẹ .Cảm giác này thật lạ.Có phải chăng là
YÊU??
Nó nhìn hắn thật chăm chú.Cái tay cứ đưa cái muỗng không chả có tí
đồ ăn lên miệng mà …mút như mút kẹo.Cái mặt thì cứ gọi là đần đến
khó tin cứ như là bị hớp hồn ấy.Mà đúng thật , chả phải nó đang bị
hắn bỏ bùa hay sao.BÙA TÌNH YÊU.:m055:Nó không ngừng nghĩ : “Không
ngờ cậu ấy là con của cô chú…sao trông tính tình cậu ấy khác quá
vậy??Cô chú thì tính nhí nhảnh ,trẻ con ,còn cậu ấy thì lạnh lung,
ít nói….Ôi mính đang mơ hay đang tỉnh đây ?? mình được sống chung
nhà với cậu ấy- Trịnh Minh Quân-Hotboy nO1 của trường và cũng là
người mình đã thích 1 năm tròn…Sao mình cảm thấy hạnh phúc dâng
trào vậy trời…Mơ à?? Phải mơ không?? Hay tại cả tuần nay không đi
học nên nhớ cậu ấy dến phát sốt??”
KẾT THÚC SUY NGHĨ CỦA NÓ – 1 CON BÉ DỞ HƠI HAY MƠ MỘNG ẢO .
Nó tự lấy tay béo má mình một cái rồi :
- Ái ui…đau quá-Nó hét toáng lên rồi lấy tay xoa xoa má mình-không
phải mơ à ?? Vậy là thật rồi.Mình đang ở chung nhà với Hotboy Quân
– Tình yêu đầu tiên vừa chớm nở .Ôi! mình cảm thấy mình thật hạnh
phúc…Trong cái rủi có cái may mà…Thật sự thì mình rất……
RẦM….Nó chưa kịp nghĩ dứt câu thì hắn đứng dậy đập bàn cái rầm…Hắn
không thể chịu cảnh người ăn người gặm muỗng nhìn mình một cách đắm
đuối đến chảy cả nước…miếng như thế được =.=”.Hắn phải đứng lên đòi
quyền bình đẳng thôi…Hắn là một con người cộc cằn thích gây sự mà .
Đúng rồi…nhất quyết phải như thế .Hắn hét to :
- Ê…con bé Osin kia….
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
CHAP 6a : Sau khi đã ăn sáng xong,nó cùng với bà Tr. lên phòng nó “
giải quyết một số vấn đề” .Vừa đi nó vừa nghĩ xem mình đã đắc tội
gì với bà ấy .
“ A . Đúng rồi,chắc là do mình khiến Quân bỏ bữa ăn sáng nên cô Hoa
mới tức
giận mà gọi mình lên phòng hầu chuyện …Hu…Số mình thê thảm rồi …Chỉ
tại không kìm chế được nỗi nhớ...hix..hix
Hiện tại, 2 người đang ở trong phòng nó.Nó thì cứ cuối mặt xuống
như người có
lỗi,thái độ rụt rè như sợ bị quát mắng.Thật ra nó không ở đây cũng
không sao.Tìm
một chỗ làm thêm rồi từ từ tích cóp thuê nhà cũng được.Nhưng mà bây
giờ , nó biết
nó sống chung nhà với hắn rồi thì thực sự nó không muốn phải rời
khỏi đây đâu.Nó
chỉ có mong ước một điều là khi ở đây nó sẽ được hắn chú ý đến.À
không..Nhớ
đến cái tên nó thôi hay là chỉ liếc nhìn nó một giây thôi cũng
được.Nó hy vọng là bà
Tr. sẽ không vì quá tức giận mà đuổi nó ra khỏi đây…Có phải cứ hy
vọng là sẽ thất vọng không đây??
Về phía bà Tr. bà đang nhăn mặt lại…vì cố nín cười hay đang tức
giận đây?? Bà thích nó nhưng bà có rầy nó không là một chuyện
khác…Hi hi ….Ơ…bà đang
cười à..là sao??...À biết rồi…Thực ra thì bà có chuyện muốn nói với
nó nhưng nhìn
mặt nó trông có vẻ hối lỗi với lại hơi sợ mình nên bà cũng đoán ra
được chuyện gì…
Thôi thì trêu nó tí vậy…Bà nhủ thầm rối quyết định cho nó sợ một
lần .Mặt bà
nghiêm lại .Bà bắt đầu nói với chất giọng đanh thép (nai tơ đấy chứ
trong bụng đang cười thầm này ) :
- Cháu có biết sao cô gọi cháu lên đây không??
- Hic..dạ..vâng…ạ..”Quả này mình chết chắc rồi” -Nó vừa nói vừa
nghĩ
- Sao nào ??
- Dạ…cháu xin lỗi cô….tại cháu mà làm cho cậu chủ bỏ bữa sáng..cháu
xin cô đừng đuổi cháu ra khỏi nhà nha cô..-Nó nói tưởng chừng như
khóc đến nơi
“ he he..đúng như mình nghĩ mà…con bé My này dễ thương thật..tưởng
mình đuổi ra
khỏi nhà nữa chứ…Chả lẽ con bé nghĩ mình xấu bụng đến thế à ??Có
mỗi cái
chuyện thằng Quân bỏ bữa mà cũng chửi nó..đuổi nó ra khỏi nhà
sao….Thằng
Quân bình thường còn bỏ nhiều hơn ấy chứ..Đúng thật là con bé đáng
yêu ghê…
Nhìn mặt con bé tội quá .Chắc không nhịn cười được rồi đành vô vấn
đề luôn vậy “
- Ha..ha..ha.. -Bà Tr. cười sảng khoái-Cháu nghĩ cô xấu đến thế
chắc??Ai nói cháu
là cô sẽ đuổi cháu chứ??
- Ơ…tại..vậy chứ không phải hả cô ??..Phù..may quá-Nó thở phào nhẹ
nhỏm
- Tất nhiên…Thôi!Vô vấn đề chính luôn này .-Bà Tr. làm mặt gian –
Cháu thích thằng
Quân nhà cô rồi à??
- Ơ..cô…cháu ..không hề …-Nó đỏ mặt
- Thôi cô nương.Khỏi chối.Nhìn là biết rồi.Cháu tưởng dễ dàng qua
mặt được một người
làm trong kinh doanh như cô được à??Đúng không-Bà ấy nhấn mạnh Câu
cuối
- Hic..Vâng ạ….cháu -Nó cuối mặt xuống thấp hơn .Đang định nói tiếp
thì bà Tr. hét lên sung sướng
- YEAR…Cô biết mà…tốt quá...tốt quá… -Đang nhảy vui mừng bỗng bà
đứng
khựng lại nheo mắt hỏi nó-Vậy còn cái người cháu thích trong trường
thì sao?? Cháu còn thích không ??
- Ơ…Dạ…Thế cô không biết Quân học trường nào ạ??-Nó bất ngờ vì
tưởng bà Tr. biết người nó đang thích trong trường cũng là cái mặt
mẹt của hắn
- Biết chớ .ANGLE SCHOOL .Ớ mà cháu cũng học ở đó nhỉ??Chả lẽ
là….
- Vâng ạ…-Nó gật gật đầu ,Mặt đã đỏ nay còn đỏ hơn
- Trời… Thật là định mệnh…Đúng là trong cái định mệnh không ai có
thể đoán trước được chữ NGỜ..Cô hạnh phúc quá …Ơ..vậy..cái thằng
hồi sáng cô chửi nó kêu là
vừa chảnh vừa kiêu vừa điêu vừa điệu , có mắt như mù có tai như
điếc có mồm như câm
là…Vậy cô chửi cả bố mẹ hắn chẳng lẽ cũng là…ỰC…Là chửi con cô ấy
hã-Bà Tr. chơi một tràng rồi nuốt nước miếng
- Hic…vâng ạ .Đó mới là vần đề lớn đấy ạ….
- Hic…thôi kệ không sao.Cô là một người yêu đời..chả thèm nhớ mấy
cái đấy..Chỉ cần biết là cháu thích thằng Quân là OK rồi..Vậy cháu
đã tỉnh tò với nó chưa??
- Dạ chưa…cháu sợ …Haizz..-Mặt nó đượm buồn
BỐP –Bà Tr. đập vào lưng nó một cái đau điếng .
- Buồn gì …Chưa có không có nghĩa là sẽ NEVER..Cô sẽ tạo cho cháu
cơ hội..he he he -Nhìn mặt bà ấy bây giờ ta có thể đoán ra mặt con
cáo nó như thế nào
- Cô cười đểu quá ạ…Mà cơ hội gì cơ cô??…Cháu chưa hiểu cho
lắm.
- Yên tâm..từ từ nó mời lừ xừ..Cháu sẽ biết ngay thôi .Thôi ! Xuống
nhà rồi cô chỉ cháu cách rửa chén ,Quét nhà,với lại nấu cơm
- Vâ..ng…ạ-Nó toát hết mồ hôi hột ra
~~~~~~~~~~~~~~~~~ + __________+ ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
-Hai cô cháu làm gì lâu thế??Để tôi rửa hết đống chén mới chịu
xuống.Hai người
chơi kì thật.Chơi như vậy ai dám chơi nữa??-Ông Tr. nói với vẻ mặt
tức giận xen lẫn đau khổ vì vừa rửa xong một đống chén đầy
oạch
-Cháu xin lỗi chú-Nó cuối mặt xin lỗi
-Không sao..chắc cháu bị mụ phù thủy bắt buộc chứ gì??-Ông ấy vừa
nói vừa liếc xéo bà Tr.
- Ông liếc cái gì đấy??Tôi với bé My phải bàn chuyện quốc gia đại
sự .Con nít như ông biết gì mà nói chứ??
- Tôi con nít thì bà người lớn à…??Con nít có ai làm được cái chức
tổng giám đốc công ty đá quý chưa hả??Ông Tr. quê độ cãi lại
- Có !!- Ai ?? – Là ông !! – Bà @#$%^&*! –Ông
*&^%$#@!
- Haizz..-Nó chỉ biết đứng nghe mà thở dài .
30’ sau tại nhà bếp .Quay cận cảnh ở đấy nào .Bà Tr. có nói là sẽ
dạy nó cách rửa chén nhưng tạm thời thì đống chén đó đã được xử lý
do bàn tay đảm còn hơn đang của ông Tr. Vậy còn lau nhà với nấu cơm
, làm thức ăn thì sao??Bà Tr. có chỉ nó không thì không biết mà chỉ
nghe tiếng nó lâu lâu khen bà ấy nức nở :
- Oa..cô làm đẹp quá…!Sao cô biết làm vậy??
- Thì tại cô có học mà ! 3 ngày/tuần đấy cháu.Khổ luyện lắm
đấy!
(Oa…bà Tr. giỏi thật…học nữ công gia chánh 3 ngày/tuần luôn .Vậy
chắc đang chỉ nó cách trang trí thức ăn đây nên nó mới khen đẹp
)
- Ôi….cô tuyệt thật…không ngờ cô Pro đến thế….Đẹp quá…cứ như thật
ấy (!?)
- Dĩ nhiên .Cô mà lại…Không giỏi sao là cô…Em giỏi mình nhờ -Bà Tr.
hớn hở quay
lên nhìn ông Tr. đang ………nhặt rau (!?)
- Ừ…bà thì giỏi lắm…ngồi tí tỡn vẽ móng chân , giũa móng tay cho
cái My (Ạch làm
tưởng bà này giỏi )…bắt tôi ngồi nhặt bốn bó rau muống vậy đấy…nãy
giờ còn chưa
xong nữa đây này…Sao không có ai khen tôi ??-Ông Tr. tức giận vừa
nhặt rau
- Cháu xin lỗi chú…để cháu nhặt cho….Tại cháu….-Nó hốt hoảng định
đứng lên thì
bà Tr. cắt ngang rồi kéo tay nó ngồi lại xuống ghế
- Ông này…ông không thấy My nó vừa ốm dậy sao lại còn bắt nó làm
việc nhà….??
- Vậy còn bà…bà rảnh thế còn gì??
- Ơ hay ông này..ông không thấy tôi đang làm móng cho con bé à…Ông
cố làm nốt
hôm nay đi.Mai tôi chỉ cho My nó làm .Lỡ hôm nay nó đang làm thì bị
ốm lại thì làm
sao hả??Ông có chịu không…??
- Bà làm phụ tôi đi chứ.Móng thì lúc nào làm chẳng được??
- Ông không biết gì hết á.Làm móng cũng là một nghệ thuật .Mà người
làm móng
chính là người tạo ra cái nghệ thuật ấy.Giờ ông biết chưa hả
??
- Bà…bà..-Ông Tr. đuối lý rồi
- Thôi…yên nghe tôi phân công nhiệm vụ cho ông đây.Ông nhặt rau
xong thì phải đi
quét nhà và cả quét sân nữa,lau nhà từ trong ra tới ngoài .Xong rồi
thì phải đi nấu cơm
và làm thức ăn . Xong rồi thì dọn bàn ăn ,xắp xếp chén đĩa.
OK??
- WHAT ??-ông Tr. hét toáng lên như bị giựt đồ - Sao bà phân công
cho tôi nhiều
việc thế ?? Bà muốn tôi die à??Vậy còn bà làm gì nói tôi nghe
coi.
- Việc của tôi thì quan trọng hơn ông nhiều .Trước tiên tôi lo làm
móng cho cái My
xong nốt , rồi lo đi tắm ,dậm tí phấn ,trang điểm .Canh khi nào đến
đúng 12 h
thiếu 48’ lên phòng thằng Quân ra hẹn cho nó đúng 12s phải xuống
dưới ăn cơm không
được trễ 1s Và cuối cùng là phải thay mặt ông vì có lẽ ông không
còn hơi sức đâu mà
thở tại làm quá nhiều việc để thông báo tin khẩn cho bọn nó .
- Tin gì vậy cô??-Nó thắc mắc
- He he…Ăn cơm xong cháu sẽ biết …Bật mí cho cháu tí một tí thì cái
này liên quan
đến việc cho cháu cơ hội đây-Bà Tr. nháy mắt nó
- Này bà .Nãy h bà nói gì thế.Cơ hội gì..?? Cơ hội cho ai??Mà làm
sao-Ông Tr. vẫn
chưa biết gì về việc nò thích hắn cả.Mà bà Tr. cũng quên nói nên
khiến ông ấy cứ như
là trẻ lên 3 chẳng hiểu chuyện gì
- Haizz…tôi quên nói ông…Tí nữa lên phòng họp mặt vợ chồng thì biết
ngay …
Vậy nhé…-Bà Tr. thở dài
- Hả..ờ..Ok…ẤY…Còn công việc…-Ông Tr. chưa nói xong thì bà Tr. đã
kéo nó ra
chỗ khác để tiếp tục làm…móng . (_ _“).
-oOo-
Quay ống kính ,chuyển cảnh lên trên lầu nào. Hiện tại chúng ta đang
ở trong
phòng hắn.10.30’AM .Sau khi hắn đã ngủ tiếp được một giấc .Hắn là
vậy .Mỗi lần
tức giận một cách vô cớ hắn đều ngủ mà không biết tại sao??Có thể
tất cả chúng
ta đều nghĩ thằng này MAX .Chỉ có mỗi chuyện có người nhìn mình mà
cũng tức
giận cho nổi nóng bỏ lên phòng cho được.Đúng là tên cộc tính,khó
chịu.
Đúng ,Hắn chấp nhận cho là như thế chỉ vì hắn không thích như
thế.Trong hắn có
rất nhiều vấn đề được bao bọc bởi một vẻ ngoài lạnh giá , quậy phá
, thích gây gổ ,
đánh nhau . Nhưng ,hắn vẫn là hắn.Dù lớp bọc bên ngoài có như thế
nào thì sau
một thời gian nhất định nó sẽ bị phá vỡ ,thay thế vào đó là một con
người cũ : ôn
hòa ,nhiệt tình , trái nghịch với vỏ bọc bên ngoài….
Xùy…xùy… chuyển ngay cái văn dài dòng nội tâm của nhân vật này
đi…Nói về chủ
đề chính nào.Hắn đang lèm bèm rủa nó với cái bụng sôi sung sục vì
đói…Ai kêu ngu không chịu ăn làm gì..
“ Đồ con Osin đáng ghét , dám nhìn ta một chằm chằm làm ta nổi nóng
bỏ đi giờ
đói bụng gần chết .Mà sao có ác cảm với cái nhìn của nó thế nhờ??Nó
có làm gì
mình đâu cơ chứ??Hay tại lúc đó trông nó giống cô ấy quá…Cái nhìn
thẫn thờ với
gương mặt ngố tàu ửng hồng trông…rất …đáng yêu.Giống một cách kì
lạ-Hắn nhớ
lại với nét mặt thoáng buồn-AAAAAAAAAA-hắn hét lên như một thằng
mới trốn trại
rồi tự lấy tay tán vào mặt mình một cái-Mình mát à..đem so sánh nó
với cô ấy .Nó
chưa bằng 1/100 của cô ấy nữa – đang cáu lên tự dưng hắn dịu lại-Mà
mặt nó lúc
nãy trông cũng hay hay nhờ . Ắc-lấy tay tán vào mặt mính một lần
nữa ( _ _”)-ĐIÊN
À…mệt quá…không nghĩ nữa..nghe nhạc coi có bài nào ROCK không
delete nó ra
khỏi bộ óc mình coi…Quân ta là ai mà lại phải nhớ con gái như nó
trong đầu chứ”
Hắn lấy cái máy Mp3 ra rồi cho 2 cái tai nghe vào tai và bắt đầu
lựa bài hát.Hắn
xoay xoay nút bấm một hồi để tìm bài nào thật rock & roll
.Miệng lẩm nhẩm theo
danh sách bài hát:sing a song* ;happiness* ; full house*; the
bell*;……..và cuối cùng
dừng lại ở bài: Hồng hồng tuyết tuyết ^ ^ " – một bài mà ai cũng
biết là nó nằm
trong chèo tuồng cải lương,ca trù gì đấy không biết mà tuổi teen
bây giờ rất ít người
nghe .Hắn bấm nút start và nhép theo bài hát : Ớ hồng hồng tuyết
tuyết ứ
hự….mới ngày nào còn chưa biết…..
Mới nghe đến đó thì………..
CHAP 6b :CỘC…CỘC….tiếng gõ cửa phòng hắn nhè nhẹ vang lên .Hắn vẫn
không
biết gì vì hiện tại hắn đang nghe bài nhạc quá là “hiphop” hồng
hồng tuyết tuyết với cái
volum cao hết cỡ,đã vậy cái mồm hắn cứ rống lên theo lời bài hát mà
nghe muốn lọt
tai…lâu lâu cứ chêm mấy câu ứ hự nghe khiếp…=.=” nên không biết có
người gõ cửa.
Bà Tr. gõ cữa mãi mà chẳng thấy thằng con yêu quái ra mở cửa ,đang
gõ nhẹ nhàng
bà chuyển qua thái độ ăn cướp .Gõ cửa mà muốn cho cánh cửa vỡ vụn
theo từng tiếng
gõ cửa của bà…Vẫn không nghe , bà đành phải dùng nội lực thần công
thôi . Bà bắt
đầu hít vào thở ra giơ chân lên cao ,hai tay co lại đặt ở trước
ngực giống các tư thế
phá cửa của karate và bắt đầu : HÂY DA .Bà định đá cửa thì cái chân
vừa suýt đụng
chỉ còn cách cái cửa chừng 2 mm nữa thôi thì bà bỗng xoay người lại
rồi từ từ trở lại
về trạng thái ban đầu .Quay lưng lại rồi bắt đầu bước đi .Vừa đi
vừa nói : Xém nữa
quên mới sơn móng chân ,tí nữa thì bị hư móng rồi.Về phòng lấy chìa
khóa sơ cua
mở có hơn không ?? (_ _”) . Candy mệt với bà nội hai này rồi.
Sau khi lấy chìa khóa ở phòng mình , bà đến phòng hắn rồi tra nhẹ
chìa khóa vào nắm
độ của bà hiện tại y chang ăn trộm-tất cả đều nhẹ nhàng ( ý đồ gì
đây??).Bà rón rén
bước đến bên giường hắn rồi hét toáng lên:
- LÀM GÌ MÀ KHÔNG MỞ CỬA CHO MẸ HẢ??
-
Bà hét to đến nỗi cho dù đã mở hết volum mà hắn vẫn phải giật mình
ngồi dậy đến nỗi
rớt cả cái tai nghe .
- Mẹ làm gì ở đây??Sao vô phòng con mà không gõ cửa??Lại còn hét
muốn bể cả
-
nhà bể cả tai??
- Chứ không phải tại con à….Gõ cửa muốn sưng cả tay khàn cả tiếng
mà còn
- nói.Mém nữa là mẹ ra chiêu “ một chân đập nát cửa gỗ “ rồi đấy
nhá . Con làm gì
-
- nói mẹ nghe.
-
- Thì con nghe nhạc.Mà sao mẹ vô được.Mà vô tìm con có chuyện gì
không .
-
- Xuyên tường vô.Xuống ăn cơm nhanh lên . Time cũ 12’ , trễ một
giây là con tơi
-
- bời hoa lá nghe chưa??
-
- Con không ăn đâu .Con mệt . Với lại xuống ăn cơm cái con Osin ấy
lại nhìn con
-
- thẫn thờ .Mất công lại bị con nhỏ đó nói là con bỏ bùa.
-
- Mắc gì mệt.Bé My thích con thì nó nhìn con có gì thắc mắc.
-
- Sao thích con nhanh thế được.Con biết con rất handsome baby nhưng
mà sao dính
-
- nhanh thế được??
- Haizz…khổ công nuôi con ăn học mà ngu quá.Con học cùng trường với
cô bé mà
-
- con lại không quen à??
-
- Mẹ cũng biết là con có bao giờ nhìn mặt con gái đâu.Mắc gì con
phải để ý tới con
-
- Osin ấy chứ.Tired quá.Mẹ xuống đi..con không ăn …
-
- Mẹ không biết ,đúng 12’ sau mà không thấy con xuống thì….-bà Tr.
lấy ngón tay
-
- trỏ lia ngang qua cổ.Dường như chiêu hù dọa này ngày nào cũng có
thì phải >”<
-
Nói xong , bà Tr. đi ra ngoài để cho hắn ở trong phòng với một cục
tức.
~~~~~~~~~~~~~ v ^ 0 ^ v ~~~~~~~~~~~~~ v ^ 0 ^ v
~~~~~~~~~~~~~~~~~
- OA…đẹp quá..cháu sắp xếp bàn ăn hả?? Rất có mắt thẩm mỹ đấy cháu
.Đẹp thật!!-bà Tr. khen nó khi thấy nó đang sắp mấy cái ly vào bàn
ăn .Mà trên bàn ăn có rất nhiều món ngon được trang trí đẹp
mắt
- Dạ đâu ạ .Chú Tr. dọn bàn ăn đấy ạ .Cháu chỉ xếp ly thôi
à!!
- Haizz…Bà Tr. nhìn đồng hồ..Quá 2s rồi mà thằng Quân chưa chịu
xuống nữa.Chắc nó muốn tôi quẳng nó xuống sông Hà làm con Hà Bá
quá
Bà Tr. tức mình lấy chén cơm rồi và vào miệng một đống thức ăn
,trông bà bây giờ rất buồn cười .
- Ôi cô ơi .Cô ăn coi chừng bị mắc nghẹn đó…Sao cô cho nhiều thức
ăn vào miệng thế ạ??
- Không sao đâu cháu .Cô có thói quen khi bực mình thì sẽ nốc rất
nhiều thức ăn vào miệng .Mà theo cô đó là cách nhai cục tức của
mình=>nghiền nát đối thủ (?!).Nhai cho đến khi nó nát rồi nuốt
trôi khỏi cuống họng của mình =>nuốt giận, uống nước cho trôi
đến bao tử => loại bỏ mãi mãi coi nó chưa hề xuất hiện.Mỗi lần
giận cô đều làm thế và lần nào cũng rất có hiệu quả .Vì vậy cô chưa
từng giận ai quá 10’.Chính vì vậy nên da mặt cô mới….hehe …đẹp như
thế này này =.=? –Bà Tr. cười tươi rồi chỉ tay vào mặt mình èèNhiều
khi cũng buồn vì mợ 2 nhí nhố này lắm .Ít ra ông Tr. cũng ra dáng
một tổng giám đốc hơn một tí . ^0^
Sau khi đã ăn cơm trưa xong ,bà Tr. kéo ông Tr. lên phòng họp hội
nghị chỉ có hai người. Không biết hai người đã nói gì với nhau mà
khi ra khỏi phòng mặt của hai người này rất chi là gian tà và cứ
bụm miệng cười mãi => Dẫn đến nguy cơ nổ não vì nó cứ suy nghĩ
mãi và thắc mắc.
Nó bỗng nhận ra một một điều là “lúc nãy mình đã quá hiền với cậu
ấy.Tại sao lúc cậu chửi mình trong phòng ăn mình lại không chửi lại
chứ??Đó không phải là tính cách thật sự của mình cơ mà.Tính cách
thật của mình đâu dễ cho người khác bắt nạt như vậy chứ.Cứ mỗi lần
đứng trước cậu ấy mình lại như vậy.Mà mình cảm thấy một tuần nay
mình quá yếu đuối thì phải.Trước khi bố mẹ mất mình đâu như vậy”
.Nghĩ tới đây mặt nó thoáng buồn vì nhớ bố mẹ nó nhưng rồi cũng
tươi tỉnh lại vì bên cạnh nó lúc nãy có ông bà Tr.-Là hai người bạn
thân chí cốt của bố mẹ nó mà nó chỉ mới gặp trong buổi sáng này
thôi mà nó đã rất có cảm tình với nọ ,đã vậy còn có bạn bè cùng lớp
hết mực quan tâm ,lo lắng cho nó .Và đặc biệt hơn còn có hắn –tình
yêu đầu tiên của nó…
Hiện tại nó đang cùng đi với ông bà Tr. lên phòng hắn-mà theo nó đó
là căn phòng sặc mùi nước đá và sát khí nhưng cũng không kém mùi
của tình yêu (ắcắc, ảo mà tưởng ).Nó thật không ngờ được ở chung
nhà với hắn và càng không dám tin nó đang ở trước cửa phòng hắn.Cái
cửa gỗ được sơn màu đen bóng với các họa tiết trang trí được trạm
trổ tinh xảo là các hình xương người nhỏ đan chéo nhau màu trắng
bàng bạc được khắc nổi nhẹ trên bốn mép cửa .Ở giữa cánh cửa ấy là
một đầu lâu xương sọ đan chéo nhau khắc nổi đậm và to làm cho căn
phòng trở nên kì bí lạ.Bà Tr. bước vào trong cùng với ông Tr. Nó
vẫn tần ngần đứng ở cửa vì nó nghĩ không biết sau cái cửa đầu lâu
đáng sợ kia là căn phòng đáng sợ đến nhường nào.
- Cháu vô đi ,đừng sợ .
- Vâ..ng
- Vào đi rồi sẽ biết ,cô có tin quan trọng muốn nói với cháu và
Quân.
- Vâng ạ !
“ Không biết là chuyện gì nữa.Sao trông mặt cô ấy vui thế” .Nó cứ
nghĩ mãi rồi bước qua ngưỡng cửa phòng hắn lúc nào không hay
.
Á……-Nó bỗng hét lên khi tận mắt nhìn thấy phòng hắn.Căn phòng trông
thật khủng
khiếp.Xung quanh tường được sơn màu đỏ như máu.Xung quanh bức tường
đỏấy là
các hình vẽ đầu lâu , ma quái , yêu tinh cụt đầu màu trắng có,đen
có ,xanh thẫm cũng
có.Chiếc giường đen từ đầu đến cuối:Cái gối nằm,cái gối ôm,cái
chăn….Ngay cả con
gấu bông à quên con yêu tinh bông một mắt với cái lưỡi đỏ ngầu le
ra trông đến mà
ớn cũng đen nốt.Bàn học thì màu trắng xung quanh là các hình đầu
lâu…..Nói chung
các thứ trong phòng toàn là đen trắng cả ngoại trừ bức tường đỏ
thẫm như máu đã qua
ba ngày…..
Hồn vía nó như nhập vào các hình ma quái trên tường rồi đấy.Nó đứng
im như pho
tượng cho đến khi một chiếc dép trong nhà bay thẳng vào đầu nó kèm
theo là lời nói chói tai làm nó tỉnh dậy:
- Osin..vào đây làm gì??Muốn chết à??Xông vô không thèm gõ cửa luôn
hả??
Tự nhiên bị nguyên chiếc dép bay thẳng vô mặt.Nó như từ một con mèo
con hiền lành đang cuộn tròn nằm ngủ bị người khác trêu phá ,con
mèo con ấy chắc chắn sẽ tỉnh dậy và giơ nanh vuốt ra cào cấu cái
người vừa trêu nó.Nó liền đáp trả:
- Đâu có.Cô chú dẫn tôi vô đấy chứ.Chứ tôi có tự ý vô đâu.-Nò trả
lời
- Cô còn dám cãi à. –Hắn điên lên vì lần đầu có người dám trả lời
hắn
- Tôi có cãi đâu .Nói đúng chứ bộ
- Cô dám…
Hắn chưa nói hết thì ….
- Thôi ngay.Là mẹ dẫn My vào .Mẹ và bố có chuyện muốn nói với các
con-Bà Tr. giảng hòa ,vẻ mặt rất nghiêm túc
- chuyện gì mà mẹ/cô nghiêm túc thế??-Nó và hắn cùng nói
- Đứng có bắt chước giống tôi-hắn quát nó
- Ai bắt chước cậu…..c…h….ứ-Nó đang nói hùng hồn thì bỗng ngắt ngứ
trở về lại thái độ rụt rè khi đứng trước mặt hắn như ban đầu.Nó sợ
ánh mắt của hắn.Ánh mắt trong veo, lạnh lẽo như viên pha lê trong
suốt đắm mình trong dòng nước cực lạnh của bắc cực.Còn giống cái
roi điện ở trong rạp xiếc mà người ta thường dùng quất thẳng vào
mõm con sư tử hung dữ để chế ngự nó.Cái roi điện là ánh mắt của hắn
còn con sư tử chính là nó.Nó đang rất sợ.Nó cũng không biết tại sao
mình lại sợ đến thế.Khi nhìn vào ánh mắt ấy ,nó bỗng trở nên ngắc
ngứ và rụt rè không kiểm soát nổi.Nhận ra sự khác thường,ông Tr.
lên tiếng giải vây cho nó.
Thôi nào hai đứa.Cãi nhau không lớn nổi đâu.Bây giờ nghe bố mẹ nói
đây. Hai ông bà Tr. cùng đồng thanh nói:
- Ngày mai hai ta sẽ lên đường trở về Mỹ!!
Hắn dường như có vẻ không bất ngờ lắm.Hắn leo lên giường nằm đọc
truyện rồi nói như đó là điều hiển nhiên ,mắt vẫn không rời cuốn
sách:
- Có gì đâu mà bố mẹ nghiêm trọng hóa vấn đề lên thế.Hai năm khi
con dọn về đây lâu lâu bố mẹ về thăm cũng chỉ ở 2.3 là nhiều.Có bao
giờ ở quá một tuần đâu.Thế mà con cứ tưởng có chuyện gì…
- Đấy.Bố mẹ nó kêu đi về mà trông nó bình thản đến vui mừng ghê
chưa??Giận.Xí-Bà Tr. giả bộ giận dỗi.
Nó lại gần ông bà Tr. , nét mặt buồn hiu:
- Sao cô chú về sớm thếạ??Sao không ởchơi ít lâu??
- Cũng chỉ mình con lo cho cô chú.-Bà Tr. nhìn hắn rồi tiếp – Tại
cô chú kí xong hợp đồng bên này rồi nên phải về sớm sợ thằng đệ tử
cô không lo được việc ấy.Qua đó xong chắc thằng đó sẽ về nước
đó..
Bà Tr. chưa nói xong thì hắn đã hét lên vui mừng:
- AAAAAAA…thật không mẹ….thằng Kiệt sẽ về đây hả??Vậy chừng nào nó
về??Mẹ kêu nó về sớm nhá.Lâu rồi không gặp nó….
Hắn chưa nói xong bà Tr. quát ngay một trận:
- Con thôi ngay nhá.Thằng Kiệt về thì con vui lắm.Còn mẹ về thì cái
mặt chảy ra như con dog Bec-giê là sao??Nói cho con biết con với
cái My sống chung với nhau cấm cãi nhau đấy.Nếu có gì thì con đừng
trách.
- WHAT??Mẹ đùa à.Sao con lại phải ở chung với con bé Osin đáng ghét
này chớ??
- Mẹ không biết.Đừng nói nhiều.Cấm con đuổi bé My ra khỏi nhà.Mẹ sẽ
gọi điện về thường xuyên kiểm tra.-Quay sang nó nói giọng ngọt-My
à,tí nữa con ra sân sau rút quần áo của con vô nhá phơi lâu lắm rồi
đấy.Rồi vô phòng nghỉ đi tối qua phòng giúp cô chú dọn Va-li
nha
Vâng ạ….-nó nói rồi khẽ liếc sang nhìn hắn coi hắn phản ứng như thế
nào.Hắn đang nhìn nó với ánh mắt căm thù.Hắn đã ghét nó nay càng
ghét hơn.Trong ba điều hắn ghét nó (3 diều đó là: dám mặc đồ của
bổn thiếu gia mà pha chế lung tung bộ đội, lùn một cách quá đáng và
cái cuối cùng là dám nhìn nhan sắc ta một cách đắm đuối….)nay phải
bổ xung thêm đáng ghét thứ tư nữa là dám ở chung nhà với bổn thiếu
gia . Hắn lườm nó muốt toét con mắt .Còn nó thì sợ quá chuồn xuống
nhà dưới.