Cơn gió biển ùa đến, thổi tung những chiếc lá khô nằm trên
đất lên, thỗi mép váy và tóc dài đến ngang lưng của Lãng
Lãng khẽ bay bay. Lãng Lãng lặng lẽ quay sang nhìn Kim
Nguyệt Dạ. Ánh mắt họ dường như thấu hiểu nhau những tâm
sự thầm kín.
Cả người tôi cứng đơ, đứng núp sau cái cây to, thẫn thờ
nhìn cảnh tượng trước mặt. Ánh mắt Kim Nguyệt Dạ lúc này
giống như lưỡi dao sắc nhọn, chóc chóc lại đâm vào tim
tôi.
Kim Nguyệt Dạ… Hắn vẫn thích cô gái tên Lãng Lãng đó thì
phải! Nhưng nếu như vậy… Những lời ban nãy hắn nói với tôi
ở bờ biển là gì chứ…
“Trời! Vẫn không làm được!” Đật nhiên Kim Nguyệt Dạ hét to
lên, rời ánh mắt đi chỗ khác, đau khổ vò đầu bức tai,
“Haiz, em chỉ cần nhìn cô gái nào quá mười giây, y rằng
khuôn mặt của tên ngố đó lại hiện ra lù lù trước mắt
em!”
“Ha ha ha! Dạ à, tên ngố đó là Hựu Tuệ phải không?” Lãng
Lãng che miệng cười khẽ.
“Đúng đó chị! Hơ hơ hơ…” Kim Nguyệt Dạ nói xong, thở dài
thườn thượt, “Em không hiểu mìn có bị làm sao không nữa,
tự dung lại đi thích cái kiểu con gái ham hố hư vinh, hiếu
thắng, kiêu ngạo, đa nghi, ngang bướng, đã thế còn dữ như
cọp, chẳng nữ tính tẹo nào!”
Cái gì? Cái gì? Hắn ta vừa nói cái gì?
Ham hố hư vinh, hiếu thắng, kiêu ngạo, ngang bướng, đạ thế
còn dữ như cọp, chẵng nữ tính tẹo nào? Trong mắt tên khỉ
hôi đó, tôi là đứa con gái tệ đến thế sao? Dù gì tôi cũng
là Miss teen Milan chứ bộ! Tên khốn Kim Nguyệt Dạ… Mi dám
len lút bêu xấu ta sau lung. Hừ hừ, chỉ muốn quăng hắn
xuống biển làm mồi cho cá mập.
“Nhưng không phải em rất thích cô bé đó sao?”
“Dạ à…” Lãng Lãng an ủi, vỗ vai Kim Nguyệt Dạ, “Mọi
chuyện không tê như em nghĩ đâu! À, em giúp chị sắp xếp
hành lí trong kho nhé, đồ đạc trong đó chất cao như núi
ấy!”
Lãng Lãng dường như chấp nhận buông tay ra khỏi vật báu
cất giấu sâu trong lòng mình, tuy có chút tiếc nuối nhưng
vẫn nở nụ cười mãn nguyện với tôi.
Nói đi nói lại, tuy quen biết Kim Nguyệt Dạ lâu như vậy,
nhưng tôi chưa một lần nào thử cảm nhận suy nghĩ của hắn.
Lúc nào tôi cũng nghĩ hắn là tên khỉ hôi đáng ghét thích
chớp thời cơ chơi xấu tôi, chỉ đôi lúc sắp mất đi thứ gì
đó quý giá nhất mới lộ ra vẻ yếu đuối…
Nhưng sau khi nghe những lời Lãng Lãng nói, tôi bỗng nhận ra
điều gì đó, nhưng vẫn còn mơ hồ lắm, có lẽ tôi cần nhiều
thời gian hơn để từ từ tìm hiểu…
Chị nhận ra được
Em rất yêu cô gái đó
Yêu một cách điên cuồng
Nhưng lại mang trong mình chút tự ti
Cuối cùng...
Thế giới này cũng xuất hiện một người có thể
khiến em bận tâm đến thế.
Cho dù người đó không phải là chị...
Em cũng mãi mãi không cần phải biết là,
Từ lúc bắt đầu cho đến tận bây giờ, bên cạnh chị
không hề có "con người đó".
Tạm biệt nhé, Kim Nguyệt Dạ!
Có lẽ mãi mãi không bao giờ còn gặp lại nhau nữa.
By: Lãng Lãng
CHƯƠNG 03
Vì sao đẹp nhất chính là đôi mắt anh
Địa điểm
Bãi biển
Nhân vật
Tô Hựu Tuệ : Nữ sinh lớp 11 trường cấp III Minh Đức
Bạch Tô Cơ: Nữ sinh lớp 11 trường cấp III Minh Đức
Khâu Hiểu Ảnh: Nữ sinh lớp 11 trường cấp III Minh Đức
Kim Nguyệt Dạ: Nam sinh lớp 11 trường cấp III Sùng Dương
Lăng Thần Huyền: Nam sinh lớp 11 trường cấp III Sùng Dương
Lãng Lãng: Chủ tiệm tạp hóa
One
Có lẽ tại sáng nay tôi dậy sớm quá nên tôi ngủ như chết trên ghế sô
pha cũ trong tiệm tạp hóa. Lúc tôi tỉnh dậy thì đã là buổi chiều,
có ai đó tốt bụng đắp cho tôi một cái chăn mỏng.
“HT, tỉnh rồi à!” Thấy tôi ngồi dậy, dụi dụi đôi mắt hẵng còn ngái
ngủ, Lãng Lãng đang mái gói hành lí bèn quay sang mỉm cười với
tôi.
“Ơ! Xin lỗi chị… Lãng Lãng… Em ngủ thiếp đi lúc nào không biết…”
Tôi ngượng ngùng gãi gãi đầu, đứng bật dậy, chạy lại đến giúp Lãng
Lãng sắp xếp đồ.
“ Ha ha ha, chợp mắt được một lúc cũng tốt! Có vẻ gần đây em rất
mệt mỏi thì phải… Đúng rồi, Dạ vừa đi ra biển rồi!” Lãng Lãng chợt
nhớ ra gì đó, với tay lấy cái áo khoác trên ghế đưa cho tôi .” A!
HT này, bên ngoài gió to lắm, Dạ ra ngoài nhưng không đem theo áo
khoác, em đưa áo này cho Dạ hộ chị nhé!”
“Áo khoác…” Tôi cầm lấy áo khoác của KND, quay đầu ra nhìn cửa sổ,
thấy lá cây kêu xào xạc bởi gió, vội vàng gật đầu,”Vâng! Em biết
rồi! em đưa cho Dạ ngay đây!”
Tôi ôm áo khoác của KND rồi chạy ù ra khỏi cửa tiệm, lao một mạch
ra bãi biển.
Tôi nhìn thấy thấp thoáng bóng KND ở phía xa xa.
Hắn đang quay mặt về phía biển, ngồi một mình trên bãi cát. Hình
như mắt hắn đang hướng về nơi nào đó rất xa xăm. Đứng ở chỗ tôi
nhìn, cứ ngỡ bóng KND là 1 chiếc thuyền nhỏ bị lạc lối giữa biển
khôi mênh mông. Tôi cảm thấy chạnh lòng…
Tôi hít thở một lúc rồi ôm áo khoác đi về phái KND ngồi.
Lúc đến bên cạnh hắn, tôi thấy hắn đang nhắm mắt lại như lăng nghe
cái gì đó, mà cũng giống như để cảm nhận điều gì đó.
Thấy hắn đang nhập tâm như vậy, tôi không nỡ phá ngang, đành ngồi
xuống bên cạnh, choàng áo khoác lên người hắn.
Dường như cảm nhận được sức nặng của chiếc áo khoác, KND mở mắt ra
quay sang nhìn tôi.
“Ủa? Bé heo mập ngủ đẫy giấc rồi à?” KND nhướn mày, cười khì
khì.
Tôi tức cứng cả hàm, trừng mắt lên với hắn.
“KND! Sao cậu cứ th1ich chọc giận tôi nhỉ?”
“ Hơ hơ hơ! Đúng thế đó! Nhìn HT giận nom dễ thương ghê!” KND thản
nhiên gật đầu lia lịa.
“Cái gì? Trên đời này không ngờ có loại người chỉ vì thấy người
khác tức giận nom dễ thương mà tìm đủ mọi cách chơi xấu cả ngày cho
đã!” tôi trợn ngược mắt, nghiến răng kèn kẹt.
“ Hơ hơ! Chính là lúc này đó. Đúng rồi! lúc bé HT nổi giận, mắt cứ
trợn trừng lên như bóng đèn pin ý, đã tròn xoe lại còn phát sáng
nữa! giúp tôi tiết kiệm bao nhiêu là điện!” Nhìn vẻ mặt tức sắp ói
máu đến nơi của tôi, tên khỉ hôi đó chẳng thèm nói một câu xin lỗi,
đã thế còn”thụi” cho tôi thêm một câu rõ đau.
“KND! Cậu…!” tôi tức tối đứng bật dậy, chỉ muốn lao đến bóp cổ cho
hắn chết tươi.
Two
“Hựu Tuệ! Hựu Tuệ!”
“Hựu Tuệ!”
Hình như tai tôi bị ảo giác thì phải! Sao tôi lại nghe thấy hai
giọng nói quen thuộc thế nhỉ? Điệu bộ gọi tên tôi có vẻ xúc động
lắm.
“Tô Cơ! Hiểu Ảnh! Sao hai bà lại đến đây?” Tôi quay đầu lại, nhìn
thấy Tô Cơ đang kéo tay Hiểu Ảnh chạy như bay về phía tôi.
“Hà hà hà hà! Hôm nay bọn tôi hẹn nhau ra biển chơi! Hẹn đúng giờ
này ra đây đó! Một giờ trưa rồi còn gì!” Hiểu Ảnh hí hửng kêu la
inh ỏi.
“Hẹn ra biển chơi?” Tôi ngây người, ngờ vực nhìn Kim Nguyệt Dạ,
“Sao cậu không nói gì với tôi hết?”
“Hơ hơ hơ hơ... Bé Hựu Tuệ à, tôi chỉ tiện thể đưa bé đến đây sớm
hơn một chút thôi mà!” Thằng cha KND làm bộ giả nai nhìn tôi, sau
đó ghé sát thì thầm vào tai tôi, “Cảnh biển sáng nay đẹp lắm phải
không? Có thích không?”
“KND nói gì với Hựu Tuệ vậy? Ứ, Hiểu Ảnh cũng muốn nghe!” Nhỏ Hiểu
Ảnh kiễng chân đòi chen vào giữa bọn tôi để hóng chuyện. Nhưng KND
cao quá nên nhỏ ta bị che kín mít.
“Hơ hơ hơ! Hiểu Ảnh à, nhìn đằng sau kìa...” KND cười tít rồi chỉ
tau về phía sau lưng HẢ. Mắt HẢ bỗng sáng quắ lên, quay ngay đầu
lại.
Ôi! Tuyệt thật!
Gió biển thổi từng hồi từng hôi, trên biển xuất hiện một chiếc
thuyền hình rồng. Cánh buồm trên thuyền căng lên, bay phần phật.
Nhìn từ xa, trông con thuyền như một chàng kị sĩ oai phong lẫm
liệt. Đẹp quá!
“Dạ! Dạ!” Trên thuyền thấp thoáng một cái bóng trông khá cao
to,đang vẫy tay với bọn tôi.
“Tiểu Huyền Huyền! A, THH lái thuyền đến đây để đón công chúa HẢ
à?” Tôi còn chưa kịp nhận ra người đứng trên thuyền là ai thì HẢ đã
nhảy cẫng lên.
Thuyền chầm chậm tiến vào bờ. Tôi, KND, Tô Cơ và Hiểu Ảnh lần lượt
chạy đến gần chỗ thuyền đáp vào. LTH nhảy vụt từ trên thuyền xuống,
mặt mày rạng rỡ chạy ngay dến chỗ KND.
“Lên thuyền đi!” KND gật đầu ra hiệu với LTH.
“Các bạn nữ sinh trường Minh Đức thân mến! Thật vinh dự được mời
bạn lên con thuyền có tên ‘Huyền Dạ’!” Không ngờ tên khỉ ngố LTH
cúi người kiểu quý tộc, rất ga lăn mời ba chúng tôi lên
thuyền.
“Ôi! THH đẹp trai quá!” Xem ra HẢ sốt ruột lắm rồi, nhỏ ta lao ngay
lên thuyền.
“Bé HT, để tôi đưa bé lên thuyền nhé!” Tôi định leo lên đó thì bị
tên KND kéo tay lại. Tôi làm bộ vênh mặt lên, ưỡn ngực, bước đi như
người mẫu trên thuyền.
Chiếc thuyền lướt chầm chậm trên mặt biển sáng lấp lánh trải dài
mênh mông.
Năm người chúng tôi ngồi hai bên thuyền. Ai cũng chăm chú nhìn mặt
biển. Mặt đứa nào trông cũng nghiêm túc, nhập tâm.
“A ha!” TC hét toáng lên rồi dùng hết sức kéo cần câu. Nhưng kéo
đến nơi thì thấy cần câu chả có gì cả. Nhỏ ta bực bội quăng cần
xuốc câu tiếp rồi lẩm bẩm, “Đáng ghét!”
Có vẻ tâm hồn TC đang treo ngược cành cây thì phải
“A a a a a!” HẢ cũng hét toáng lên rồi gồng mình kéo cần câu.
“HẢ, cô đừng có hét um lên thế! Cá sợ quá chạy hết bây giờ!” LTH
lườm HẢ, khẽ càu nhàu.
“THH xem này, sao mồi cau của HẢ lại biến mát nhỉ?” HẢ giơ cái móc
câu lên huơ đi huơ lại, suýt nữa thì mắc cả vào tóc tên
Huyền.
“Ha ha ha! Đồ đại ngốc! Mồi của cô bị cá ăn sạch rồi! Thế mà chẳng
có con nào cắn câu! Ha ha ha!” Tên Huyền đang nổi điên, nhưng vừa
nhìn thấy móc câu nhẵn thín của HẢ, hắn ôm bụng cười sằng sặc, “Cô
nhìn tôi đây này!”.
LTH vừa dứt lời, nhưnh như cắt kéo cần câu lên.
Xoạt! Bộp!
Một con cá rất to bị quăng lên thuyền. Nó có vẻ bất mãn, cứ giãy
giụa lên tục.
“Woa! THH của mình giỏi quá! Câu cá như thần ấy! Phải gọi là vua
sát cá mới đúng!” Hiểu Ảnh thấy cá đã cắn câu, quên béng lời chế
nhạo của LTH, vỗ tay bồm bộp.
“Nè! Đừng có đặt cho tôi cái biệt hiệu rõ gớm con chó đốm thế!” LTH
hậm hực lườm xéo HẢ.
“HẢ! Bà đừng có nhảy lên gào thét ầm ĩ nữa! Cẩn thận không lật
thuyền bây giờ!” TC quay đầu nhìn khuôn mặt đê mê của HẢ, xua tay
ra hiệu nhỏ ta im lặng.
Tôi hết nhìn ba người bọn họ cứ chấm choé với nhau, lại quay sang
nhìn tê KND nãy giờ cạy răng chẳng nói nửa câu. Nhóm TC đã câu được
con cá rõ to, trong khi đó thùng của tôi trống trơn.
Trên biển sóng êm gió lặng, cần câu của tôi cũng lặng thinh, chẳng
có chút tín hiệu nào...Haiz! Sao số tôi đen đủi thế không biết, tự
nhiên lại cùng nhóm với tên KND.
“A!” Bỗng cần câu của KND khẽ động đậy, hắn giật mình thốt lên một
tiếng rồi kéo ngay cần lên.
“Dạ! Nhất định là cá to lắm!” LTH hăm hở lao ra đứng đằng sau
KND.
“HT! Còn đứng nghệt ra đó làm gì! Mau đến giúp tôi cái!” KND chẳng
hề ngoái đầu lại, chỉ hét to lên.
Chà! Có lẽ đúng là cá to lắm
“Kít! Kít! Kít!” Chúng tôi gồng hết sức kéo cần câu lên,
bỗng...
Cạch cạch cạch!
Mọi người hào hứng vây kín xung quanh, ngắm “con cá lớn” vừa câu
được. Nhưng thoắt một cái ai nấy đều shock nặng.
Oái! Chẳng thấy bóng dáng con cá nào mà thay vào đó là một con rùa
đen sì rất to bị lật ngửa bụng lên. Nó đang loay hoay tìm cách lật
người lại. LTH lấy chân đá nó một cái, nó lập tức rụt đầu và bốn
chân vào trong mai.
“Hi hi! HT, là con rùa kìa...” HẢ lấy cần câu rõ rõ vào mai rùa,
chu môi ra nhìn tôi.
“Ha ha ha! Rùa đen Sùng Dương mà lại! Ha ha ha ha! Rùa đen Sùng
Dương!” TC chợt cười phá lên. HẢ và LTH cũng ôm bụng cười
theo.
“Bạn Kim, bạn đúng là kì tài môn câu đó!” Tôi tức hằm hằm nguýt tên
KND liên tục. Thằng cha khỉ hổi này đã làm tôi phí bao sức lực kéo
cần, lại còn khiến tôi mất mặt theo.
“Hơ hơ hơ hơ, bé HT! Bé không thích à? Là rùa đen Sùng Dương đấy!”
Tôi tức muốn xì khói đằng tai, thế mà thằng cha đó còn cười nhăn
nhở được.
“Ha ha, HT...” TC định nói gì đso nhưng cười không phanh lại nổi,
“Xem ra rùa đen Sùng Dương và bà có duyên với nhau ghê cơ! Ha ha
ha!”
“TC!” Hai tay tôi chống nạnh, trừng mắt nhìn mấy tên đang cười đến
chảy nước mắt, “Hiểu Ảnh! LTH! Cấm cười”
“Hơ hơ! Bé HT à, mọi người đang vui mà, sao bé lại làm cụt hứng
thế?” Tên KND đầu heo đó còn “hào phóng” cười a dua theo. Tức muốn
chết!
“Ha ha...”
“Ha ha ha ha...”
Three
Trời xế chiều, cuộc thi câu cá trên biển của chúng tôi cũng kết
thúc. Mấy người chúng tôi cười nói ầm ĩ đi lên bờ. đương nhiên bây
giờ đã đến lúc chúng tôi thưởng thức thành quả của mình – đốt lửa
nướng cá.
Tách tách tác… tách tách tách….
Trên bờ cát có một đống lửa cháy hừng hực. lát sau, mùi cá nướng
bay khắp nơi.
“Ưm! Cá nướng xong rồi này! Thơm quá! Thơm quá đi!” Lăng Thần Huyền
nhanh nhẩu vớ lấy một xiên cá, cắn ngya một nhát rồi ngấu
nghiến.
“Hì hì hì! Tiểu Huyền Huyền sao lại ăn như chết đói thế? Hì hì hì!
Đề Hiểu Ảnh nướng nhiều cá hơn cho Tiểu Huyền Huyền ăn nha!” Hiều
Ảnnh ngồi bên cứ hoa chân múa tay, lảm nhảm mãi không thôi. Nhỏ ta
cầm ngay lấy bốn, năm xiên cá hơ lấy hơ để trên lửa.
“Á” Ai dè Lăng thần Huyền cừa mới ăn một miếng mặt đã nhăn như
khỉ.
“Sao vậy?” Hiểu Ảnh giật mình, ngẩng đầu lên, trố mắt nhìn tên Lăng
Thần Huyền. nhỏ ta có vẻ lo cho tên khỉ ngố đó lắm.
“Ọe! Ọe ọe ọe!” Lăng Thần Huyền mắt trơn ngược lên như kiểu nhìn
thấy quái vật hồ Loch Ness, miệng giật giật như bị trúng phong,
rồng ầm lên: “Mấy người nướng cá mà không moi nội tạng nó ra
à?”
Hả?
Tôi thộn người ra. Đúng rồi, ban nãy khi nướng cá,ai nấy chỉ mãi
chọn con cá thật mẫm, quên khuấy mất moi nội tạng cá ra.
Tên Lăng thần Huyền đáng thương thật…hắn trở thành vật “thí mạng”
của chúng tôi. Bãi biển ngay lập tức lại nhốn nháo cả lên.
Tôi đang nhìn tên Huyền với ánh mắt thương hại thì có tya ai đó kéo
tôi đứng dậy.
“Này! Kim Nguyệt Dạ, cậu định đưa tôi đi đâu đấy hả?” Bị tên Kim
Nguyệt Dạ lôi đi xềnh xệch, lòng tôi cứ thấp thỏm không yên.
“Đi nhặt thêm củi!” Kim Nguyệt Dạ chẳng thèm ngoái đầu lại nhìn tôi
lấy một cái, cứ kéo tôi đi mãi đi mãi, đi đến một chỗ nào đó khá
xa, không còn nghe thấy tiếng cười nói của tụi Tô Cơ nữa.
Xoạt xoạt xoạt! Xoạt xoạt xoạt!
“Đến rồi!” Kim Nguyệt Dạ đột nhiên dừng lại,nhìn tôi chằm
chằm.
“Đây á?” Tôi ngạc nhiên phát hiện ra đây lại là một bờ biển khác,
chỗ này có vẻ khá yên tĩnh,”Hừ! chỗ này làm gì có củi mà
nhặt?”
Tôi ngơ ngác đi nhòm ngó xung quanh, chất vấn hắn
…
Kim Nguyệt Dạ không hề lên tiếng trả lời.
Tôi thấy căng thẳng vô cùng, ngoảnh đầu lại thì chẳng có ai
cả.
Rào rào rào! Rào rào rào!
Tiếng sóng vỗ rì rào khiến tôi thấy hoang mang. Không thể nào, tôi
vừa mới đi đến đây đã bị lạc mất Kim Nguyệt Dạ sao?
“Kim Nguyệt Dạ!” Lúc này chẳng cần giữ sĩ diện hay hình tượng gì
hết, phải gào tậht to kêu cứu mới được.
“Kim Nguyệt Dạ!” Tiếng vọng lại như cố tình giễu cợt tôi.
“Kim Nguyệt Dạ!” Tôi sợ xanh mặt, lại gào lên rõ to.
“Kim… Nguyệt… Dạ!” Tiếng vọng lại mỗi lúc một lớn, tim tôi suýt
nhảy ra khỏi lồng ngực.
Rào rào rào! Vù vù vù!
Sóng biển đáp vào bờ tới tấp. gió biển thổi tung tóc và áo tôi lên.
Tôi thấy cả người ớn lạnh. Híc, ông trời cứ thích làm khó
tôi.
Trời bắt đầu tối dần.
Tôi sợ hãi, ngồi thụp xuống, lấy hai tay ôm chặt gối.
Véo!
Phụt! Phụt! Phụt! Phụt!
Trên trời vang lên âm thanh gì đó rất to, tôi tò mò ngẩng đầu
nhìn.
Quầng pháo hoa màu tím nổ bung trên trời, ban đầu bé tí sau đó lớn
dần, tỏa thành một bông hoa rất đẹp. Cánh hoa vẫn chưa kịp nở hết
thì một bông hoa khác màu đỏ rực đã nở bung ra.
Màu xanh lá cây… Màu trắng…Màu xanh lam…
Pháo hoa đan xen nhua lóe sáng như soi rọi mắt tôi… Trông lấp lánh,
tỏa sáng lung linh…
Những bông pháo hoa lập tức hợp lại với nhau, nom như một viên ngọc
mà tiên nữ bỏ lại trên trời. Chúng như hàng trăm vì sao cùng đua
nhau tỏa ra vầng sáng rực rỡ.
“Hựu Tuệ, đây là món quà tôi hứa sẽ tặng cho bé! Có thích không?”
Giọng nói của Kim Nguyệt Dạ bỗng vang lên bên tai tôi.
Tôi quay sang nhìn thấy mắt Kim Nguyệt Dạ đang ánh lên vầng sáng
rực rỡ của pháo hoa. Trông chúng như những vì sao lấp lánh hạ
phàm.
“Thích lắm…” Trong lòng thì thích đến đê mê cả người, nhưng ngoài
mặt tôi cố tỉnh bơ, vờ vịt bĩu môi: “Cậu ăn gian, tôi muốn ngắm núi
tuyết cơ mà!”
“Núi tuyết hả? Được thôi, bé đợi chút nhé!” Kim Nguyệt Dạ như có
chuẩn bị từ trước, mắt sáng bừng lên, gật đầu, “Một! Hai! Ba! Hô
biến!”
Kim Nguyệt Dạ như nhà ảo thuật tài ba, rút ở đâu ra một chai nước
khoáng màu hồng.
“Nước khoáng?” Tôi ngẩn người ra nhìn hắn,”Cậu đừng nói với tôi là
núi tuyết đã bị sự nhiệt tình của cậu làm cho tan chảy, nên biến
thành chai nước khoáng này nhé! Lí do ấu trĩ như thế không thể làm
cảm động được Tô Hựu Tuệ này đâu!”
“Hơ hơ hơ…” Tên Kim Nguyệt Dạ vẫn thản nhiên, cười kiểu rất quái
đản, quăng chai nước đó vào tay tôi.
“Cậu…”Bị bất ngờ quá nên tôi chẳng kịp nghĩ ngợi nhiều, đành đỡ lấy
chai nước khoáng với tư thế không thể xấu hơn được.
“Nếu như tôi có thể làm tan chảy núi tuyết thì bé Hựu Tuệ có thể
biến nó thành núi tuyết như cũ đấy!” Kim Nguyệt Dạ nhìn tôi, cười
híp mắt,”Núi tuyết ở trong tay bé đó!”
“Trong tay tôi?” Tôi giật bắn mình, há hốc mồm nhìn Kim Nguyệt Dạ.
Hắn bị “mát dây” chắc? Tôi do dự cúi đầu xuống nhìn.
Trời đất! Trên chai nước khoáng có hình một dãy núi tuyết to lù
lù.
“Thế nào?Đây là dãy núi tuyết nổi tiếng nhất thế giới đó!” Kim
Nguyệt Dạ cười kiểu châm chọc, đắc ý ra mặt.
“Kim Nguyệt Dạ, đồ lừa đảo!” Tôi giận sôi gan, ném trả hắn chai
nước khoáng, rồi hú lên một tiếng như sói, xông thẳng vào địng bóp
cổ hắn cho hả dạ.
“Hơ hơ hơ! Bé Hựu Tuệ, tôi đã làm đúng lời hứa còn gì, để bé ngắm
nhúi tuyết!” Tên trơ trẽn đó cười tươi như hoa, lách nhẹ một cái,
tránh ngay được “móng vuốt” của tôi.
“Đứng lại ngay! Tên lừa đạo kia!” không nện cho hắng một trận, tôi
quyết không cam lòng, tôi la hét ầm ĩ và truy đuồi Kim Nguyệt Dạ
đến cùng.
“Bé không bắt được tôi đâu… Hơ hơ hơ!” Kim Nguyệt Dạ cười lớn, động
tác nhanh nhẹn né tôi nhanh như chớp.
Nhìn tên đáng ghét đó đang cắm cổ chạy, chọc cho mình vui, lòng tôi
bỗng thấy ấm áp lạ thường.
“Kim Nguyệt Dạ, không phải cậu muốn nghe câu trả lời sao?” Tôi đuổi
theo đằng sau, thở hồng hộc,”Câu trả lời là nếu cậu để tôi đuổi kịp
cậu. tôi sẽ bằng lòng!”
“Hả…” Kim Nguyệt Dạ chợt nghệt ra như phỗng, đứng im nhìn tôi cạhy
lại gần.
Tôi tăng tốc chạy vút qua hắn. Nhìn ánh mắt nóng bỏng cùng khuôn
mặt hơi đỏ lên v2i bối rối của hắn, mặt tôi cũng nóng bừng lên
theo.
“Bé Hựu Tuệ, bé bằng lòng rồi à?”
“Ha ha ha! Tội chạy vượt cậu rồi nè, đồ ngốc!Lêu lêu lêu!”
“Này! Bé nói lời phải giữ lời chứ!”
“Hà hà hà…Gió to quá, tôi không nghe thấy gì hết…”
“Tô Hựu Tuệ…”
“Hà hà hà hà…”
Rào rào rào! Rào rào rào!
Sóng vẫn xô bờ, chúng tôi để lại những dấu chân in hằn trên bãi
cát. Sóng cứ từng đợt từng đợt cuộn lên… rồi lạt từ từ rút
xuống…
Four
“Hựu Tuệ, nhanh lên!Tụi mình cùng đi thả đèn trời” Hiểu Ảnh đứng
cách chúng tôi không xa, tay bắc thành loa, gọi chúng tôi
qua.
Đèn trời? Tôi quay sang nhìn Kim Nguyệt Dạ, ai ngờ lại bị hắn lôi
đi xềnh xệch đến chỗ tụi Hiểu Ảnh. Tôi tròn mắt nhìn cảnh tượng
phía trước.
Không biết mấy chiếc đèn trời được chuẩn bị sẵn từ lúc nào đã đặt
ngay ngắn trân cát. Lửa đáy lồng được đốt lên, cháy bập bùng, chiếu
snág cả mặt tôi.
Hơn nữa trên mỗi chiếc đèn trời đều được viết rất nắn nót:
Vũ! Bọn tớ rất nhớ cậu
Tô Cơ, Hiểu Ảnh, Lăng Thần Huyền mỉm cười đứng cạnh đèn trời, im
lặng nh2in tôi.
“Tục thả đèn trời bắt nguồn từ một truyền thuyết có từ rất lâu rồi…
Chỉ cần viết điều ước lên đèn trời rồi thả đi, điều ước đó sẽ thành
hiện thực.” tôi giật mình quay lại nhìn Kim Nguyệt Dạ đang chăm chú
nhìn tôi, khe khẽ kể.
“Điểu ước ghi lại trên đèn trời sẽ thành sự thật…” Tôi lẩm bẩm nhắc
lại lời Kim Nguyệt Dạ nói, “Ước nguyện của tôi liệu có thành sự
thật không?”
“Nhất định được mà!” Hiểu Ảnh chạy tót đến, kéo tay tôi, mặt tôi đỏ
hồng vì bị ánh lửa chiếu, “Dạ đã nói rồi, đèn trời sẽ đem tâm
nguyện của chúng ta gửi lên thiên đường, Vũ sẽ biết thôi!”
“Hựu Tuệ!” Tô Cơ bước đến, nhẹ nhàng ôm lấy tôi, “Thực ra tôi muốn
nói với bà là… mọi người đều rất nhớ Vũ…”
“Tô Hựu Tuệ!” Lăng Thần Huyền nãy giờ không nói câu nào bỗng gầm
lên như beo với tôi.
Tôi nhìn về phía hắn, ai ngờ thấy hắn rơm rớm nước mắt: “Nếu cô
không vui vẻ nhận lời thả đèn trời, Vũ sẽ trách chúng ta đó!”
Sóng biển vẫn từng đợt từng đợt vỗ vào bờ. Gió biển mát lạnh thổi
lướt qua tai tôi, phả vào mặt tôi. Tiếng sóng như lời cầu nguyện
thì thầm. Âm thanh đó thật dễ chịu.
“Hựu Tuệ! Em phải sóng thật hạnh phúc nhé…”
“Hựu Tuệ, tôi sẽ luôn bên em!”
“Xin lỗi…” Tôi đưa mắt nhìn những người bạn nãy giờ vẫn đứng yên
lặng bên mình, giọng nói nghẹn ngào.
Ánh mắt họ dù vẫn tràn đầy sự khoan dung, kiên cường quen thuộc
nhưng còn có cả sự đau khổ, tiếc nuối như tôi.
Tôi chỉ biết đắm chìm trong dằn vặt, đau khổ, mà quên đi mất một
điều, họ cũng mất đi một người bạn tốt giống như tôi… cũng đau đớn
không kém tôi….
“Hựu Tuệ, mau nhìn kìa!”
Tôi ngước đầu lên, một chiếc đèn trời dướng như cảm nhận được tâm
trạng của tôi, chợt bay sát về phía tôi, như muốn an ủi gì
đó.
Tôi dần dần không cảm thấy sợ ánh sáng đó nữa. Mà trái lại trong
lòng tôi lại có cảm giác an tâm, ấm áp vô cùng.
Chúng tôi dõi theo từng chiếc đèn trời mang theo tâm nguyện của mỗi
người đang từ từ… từ từ bay vút lên cao…
Cuối cùng chúng như hòa mình cùng những vì sao lấp lánh trên
trời.
Một người như… hiện lên giữa bầu trời sao…Người đó thật dịu dàng!
Cậu ấy luôn âm thầm dõi theo tôi, nhìn vào mắt tôi… thậm chí quan
sát cả nụ cười của tôi…
Lý Triết Vũ… Là cậu ư?
Người ta bảo rằng, người rời bỏ thế giới này thường đứng trên một
vì sao nào đó để ngóng trông những người họ yêu quý.
Vì sao snág nhất trên kia là cậu phải không?
“Bé Hựu Tuệ!” Kim Nguyệt Dạ bỗng quay đầu lại nhìn tôi, “Hãy hứa
vời tôi, cho dù sau này xảy ra chuyện gì đi nữa, bé cũng phải sống
thật vui vẻ!”
“Yes!”
Những tâm hồn đã từng bị tổn thương nay lại nắm chặt lấy tay
nhau.
Tôi đứng dậy, lấy tay bắc thành loa đưa lên miệng. quay về phía
biển hét rõ to:
“Tô Hựu Tuệ phải sống thật vui vẻ!”
“Tô Hựu Tuệ phải sống thật vui vẻ! Kim Nguyệt Dạ cũng phải sống
thật vui vẻ!” Kim Nguyệt Dạ đứng lên bên cạnh tôi, hét to về phía
biển.
“Tô Cơ phải sống thật vui vẻ!”
“Hiểu Ảnh phải thật vui vẻ, phải thật vui vẻ!”
“Ai cũng phải sống thật vui vẻ!”
…
Bầu trời sao dường như nghe thấy lời hứa của tụi tôi, những ngôi
sao khẽ nháy mắt tinh nghịch.
Lý Triết Vũ, cậu có nghe thấy không? Cậu cũng phải sống thật vui vẻ
đấy…
CHƯƠNG 4
Trái táo ước nguyện của công chúa tuyết
Địa điểm
Ghế đá gần sân vận động
Phòng học lớp 11A trường Minh Dương
Vườn táo đằng sau trường Min Dương
Nhân vật
Tô Hựu Tuệ: Nữ sinh lớp 11 trường cấp III Minh Dương
Bạch Tô Cơ: Nữ sinh lớp 11 trường cấp III Minh Dương
Khâu Hiểu Ảnh: Nữ sinh lớp 11 trường cấp III Minh Dương
Kim Nguyệt Dạ: Nam sinh lớp 11 trường cấp III Minh Dương
Lăng Thần Huyền: Nam sinh lớp 11 trường cấp III Minh Dương
Anh Tỉnh Ngạn: Nam sinh lớp 11 trường cấp III Minh Dương
ONE
Bước đi uyển chuyển. Trang phục chỉnh tề đâu vào đấy. Nụ cười tuyệt
chiêu hình bán nguyệt. Ánh mắt tràn đầy tự tin. Còn cả mái tóc đen
bóng không tì vết...
“Ê, mau nhìn kìa! Là Miss teen Milan năm ngoái – Tô Hựu Tuệ
đó!”
“Đúng rồi! Nom xinh thật! Nghe nói lần trước trông con nhỏ đó trầm
uất lắm mà, bây giờ đã lấy lại tinh thần rồi à?”
“May quá! Mới đầu mình định chuyển sang làm fan của bạn khác, nhưng
bây giờ nhìn thấy công chúa Hựu Tuệ đã tươi tỉnh lại thế này... Ừm,
đứa muốn quay lưng lại với bạn ấy như mình thấy thật đáng xấu
hổ!
“Công chúa Hựu Tuệ gắng lên nhé!”
“Cảm ơn các bạn!” Tôi quay đầu sang, mỉm cười trìu mến, vẫy tay với
đám fan đang đứng ở phía đường đối diện. Tôi thấy xúc động vô
cùng.
Đúng vậy! Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ cố gắng trở lại là công chúa
Tô Hựu Tuệ lừng lẫy trước kia, không để mọi người phải thất vọng
nữa.
Đợi đã! Cảm giác quen thuộc đến sởn gai ốc này là... Lẽ nào
là...
“Hi!Baby Tô Hựu Tuệ!”
“Anh Tỉnh Ngạn! Anh làm ơn đừng gọi tôi là baby nữa được không?”
Tôi cố nở nụ cười điềm đạm, nói với giọng không thể mềm hơn được
nữa, “Mong sau này anh gọi tôi là Tô Hựu Tuệ!”
“Ồ! Baby Tô Hựu Tuệ... Nhìn thấy em đã lấy lại tinh thần thế này,
anh vui lắm! Nhưng sao em lại nỡ lạnh lùng với anh thế? Híc! Chẳng
nhẽ Anh Tỉnh Ngạn này đã hết thời rồi chăng? Không thể như thế
được! Anh không thể chấp nhận nổi sự thật phũ phàng thế này! Hu hu
hu hu!” Tên khỉ điên khùng Anh Tỉnh Ngạn ôm trong tay một bó hoa
baby, khóc lóc thảm thiết, nhưng vẫn không quên pose dáng “quý sờ
tộc” cực chuẩn.
“Baby Hựu Tuệ! Em biết không, từ lúc hai trường nhập làm một đến
giờ, tên nhãi ác ma Kim Nguyệt Dạ đó càng lúc càng làm mưa làm gió.
Ngay cả đám fan cừu non tâm hồn thuần khiến của anh cũng bị tên ác
ma đó mê hoặc rồi cuỗm mất! Hu hu hu hu!”
“Ác ma tức chỉ tôi hả?” Một giọng nói trầm trầm từ sau lưng vọng
lại, cắt đứt tiếng khóc lóc ỏm tỏi của Anh Tỉnh Ngạn, “Vậy... anh
đừng có quấy nhiễu bạn gái của ác ma nữa! Nếu không... kết cục còn
thảm hơn đó!”
Kim... Kim Nguyệt Dạ!
Cả người tôi cứng đờ như khúc gỗ.
Làm sao đây? Làm sao bây giờ? Tôi... Đây là lần đâu tiền tôi đối
diện hắn với tư cách là... bạn gái. Tôi phải tỉnh bơ như không,
chào hỏi hắn một câu hay chỉ mỉm cười chào buổi sáng thôi?
“Bạn... bạn gái?” Mắt Anh Tỉnh Ngạn trợn hoả lên với vẻ không thể
tin nổi.
Tên khùng này! Sao hắn to mồm thế không biết? Tôi hốt hoảng nhìn
ngõ xung quanh. May quá! Không có ai đi qua đây cả.
Rầm!
Nhìn thấy phản ứng của tôi, Anh Tỉnh Ngạn như bị người ta tát cho
một cái nổ đom đóm mắt, đầu quặt sang một bên, nước mắt chảy ròng
ròng.
“Tại sao lại thế? Tại sao Thượng đế lại nỡ đối xử với con như thế?
Lẽ nào ngài ghen tị vì con quá hoàn hảo sao? Cuộc đời thật quá bất
công!” Anh Tỉnh Ngạn quay người chạy đi trong làn nước mắt. Fan
trung thành nhất của hắn – King Kong Chu Tử Lang vội vã đuổi theo
sau.
Nhìn theo bóng Anh Tỉnh Ngạn, tôi thương cảm thở dài. Chợt thấy cái
tên ác ma vừa bắt nạt người khác – Kim Nguyệt Dạ đang cùng Lăng
Thần Huyền đi lướt qua tôi.
Bộp!
Vai tôi có cảm giác bị ai đó vỗ nhẹ, còn cả câu nói rất dịu dàng
của Kim Nguyệt Dạ: “Đừng đứng ngẩn tò te ra nữa, cẩn thận không
muộn học đó!”
Xẹt!
Tôi bỗng thấy mình như biết thành bức tượng thạch cao chôn chân một
chỗ, ngơ ngẩn nhìn theo bóng Kim Nguyệt Dạ.
Kim Nguyệt Dạ... Hắn vừa vỗ vai tôi. Sao trong lòng tôi lại sôi
sùng suc, như toả khí nóng phừng phừng thế này? Mặt tôi lập tức đỏ
như quả cà chua.
“Ơ, Hựu Tuệ! Sao mặt bà đỏ lòm vậy?”
Tô Cơ và Hiểu Ảnh không hiểu đứng lù lù cạnh tôi từ bao giờ, cứ đi
vòng quanh dò xét tôi mãi.
“Vì... trời nóng quá ấy mà!”
“Lạ nhỉ, hôm nay dự báo thời tiết nói nhiệt độ sáng nay chưa đến
mười độ mà! Hựu Tuệ, thân nhiệt bà tốt ghê, cảm thấy nóng cơ
đấy...”
“...”
“Ha ha! Hiểu Ảnh, cái này gọi là ‘ngọn lửa tình yêu’, ha ha
ha!”
“Tô Cơ! Bà...”
...
Tôi nghe thấy từ xa vọng lại tiếng cười của Kim Nguyệt Dạ. Ánh mặt
trời ấm áp của buổi sáng đầu xuân khẽ len mình qua đám mây, rải
nắng xuống sân trường, như sưởi ấm cả lòng người.
“Phù...Rõ bực!!!”
Giờ nghỉ trưa, tôi cùng Tô Cơ và Hiểu Ảnh ngồi ở ghế đá gần sân vận
động ăn trưa.
Tôi vừa mới đút một thìa cơm vào mồm, chợt nhớ lại chuyện lúc sáng,
cả người tôi bỗng mềm oặt như cục bông gòn, nằm bò xuống ghế đá.
Ban nãy tôi đói sôi cả bụng, thế mà bây giờ chẳng còn tâm trạng để
ăn nữa.
“Ngày đầu tiên quay lại trường mà lại để hắn đá xoáy! Bực mình
thật! Tôi phải nghĩ ra cách gì đó chơi lại hắn một vố thật đau mới
được!”
“Hở? Hựu Tuệ muốn hơn thua với ai vậy?” Hiểu Ảnh vừa nhồm nhoàm
nhai thịt bò nướng vừa hỏi. Nhỏ ta đang bận chúi đầu vào ăn như
thuồng luồng thế mà cũng cố dành chút “thời gian rỗi” để “có lời”
với tôi.
“Hơn thua? Không phải thế! Tôi...” Tôi lấy đũa chọc lia lịa vào hộp
cơm, đột nhiên định thần lại, “Hiểu Ảnh, trông tôi giống muốn hơn
thua với ai lắm à?”
“Ừ!” Hiểu Ảnh gật đầu như bổ củi và tranh thủ gắp một miếng thịt bò
trong hộp cơm của tôi rồi bỏ tọt vào miệng, “Vì cứ lúc nào muốn tìm
cách hơn thua với ai, bà đều sốt sắng đến nỗi không ăn được gì
mà!”
“Ừm...” Nhìn khuôn mặt đang đê mê thưởng thức bữa trưa của Hiểu
Ảnh, tôi thở dài tiếc đứt ruột miếng thịt bò vừa bị nhỏ ta cướp
trắng trợn
Hiểu Ảnh nói cũng có lí lắm.... Từ hồi còn học mẫu giáo, tâm hồn
vốn yếu đuối mong manh của tôi đã nhận ra rằng, tất cả lũ con trai
trên thế giới này toàn là lũ khỉ hôi không hơn không kém. Dần dần
trong quá trình trưởng thành, sự mặc nhân đó mỗi lúc một lớn, tôi
càng căm ghét tụi con trai, tính cách cũng trở nên háo thắng, thích
cạnh tranh. Tôi thường tự nhủ với mình rằng, tuyệt dối không được
phép thua bất kì ai, đặc biệt là lũ con trai.
Đã quen sống như thế hơn chục năm nay, bây giờ ngay cả khi nhận lời
làm bạn gái người ta rồi mà tôi vẫn chứng nào tật nấy.
Đứa con gái như tôi... chẳng dễ thương tẹo nào...
“Chẹp! Đùi gà nướng hôm nay ăn ngon ghê cơ! Cho Hiểu Ảnh ăn nốt cái
đùi gà của Hựu Tuệ nhé!” Hiểu Ảnh gặm đùi gà ngon lành.
Tôi đành gật đầu, gắp cái đùi gà của mình bỏ vào hộp cơm của Hiểu
Ảnh.
“Đúng rồi, Hiểu Ảnh nè...”
“Chuyện gì vậy Hựu Tuệ? Chẹp chẹp... Ngon quá! Ngon quá cơ!”
“Bà nói xem... tình yêu là gì nhỉ?
“Tình yêu là gì á?” Mắt Hiểu Ảnh sáng long lanh, ngây ngô hỏi ngược
lại tôi.
“À ha ha ha! Mà thôi! Tôi hỏi linh tinh ấy mà! Bà cứ ăn đùi gà tiếp
đi!” Tôi vỗ cái đầu đang ong lên của mình, cười giả lơ với Hiểu
Ảnh.
Thật tình, sao tôi lại đi hỏi Hiểu Ảnh câu nhảm nhí thế nhỉ? Con
nhỏ ngốc này từ trước đến giờ IQ thấp lắm, đừng nói đến chuyện
“tình củm”, ngay cả mến ai đó là như thế nào nhỏ ta còn chẳng hiểu
gì nữa cơ...
Nhìn Hiểu Ảnh ăn vui vẻ, tôi thở dài não nề, quay sang nhìn bà bạn
Tô Cơ nãy giờ hồn vẫn bay lên tận mây xanh: “Tô Cơ, bà nói gì đi
chứ?”
Tô Cơ thẫn thờ ăn từng miếng cơm, dường như chẳng nghe thấy tôi nói
gì cả. Tôi phải huých nhẹ nhỏ ta một cái, nhỏ ta mới có phản
ứng.
“Ơ... À... Hựu Tuệ, tôi đang mải nghĩ chút chuyện... Bà nói lại
đi...” Tô Cơ sực tỉnh, ngại ngùng nhìn tôi.
“Tình yêu là gì nhỉ?” Tôi đau khổ nhìn Tô Cơ.
“Theo ba mươi sáu kế dành cho tình yêu thì nó giống như một trò
chơi vậy, bà phải là người điều khiển được nó, hơn nữa điều quan
trong là bà phải giữ được nết quyến rũ, duyên dáng của mình thì mới
cầm chắc phần thắng trong tay và không sợ bị đá!” Cứ câu hỏi nào
thuộc “món tủ” của Tô Cơ là y rằng người nhỏ ta hừng hực như phát
điện.
Tô Cơ nhanh như cắt rút từ trong ba lô ra một cuốn dày cộp màu
trắng được buộc nơ đỏ quăng về phía tôi.
“Cái gì thế này?” Tối ởn cả gai ốc, tò mò mở cuộn giấy đó ra xem,
“Bí kíp tình yêu của Bạch Tô Cơ!”
“Đúng thế!” Mắt Tô Cơ bỗng loé sáng, “Bí kíp tình yêu của Bạch Tô
Cơ có tất cả 131 bí kíp! Trong này ghi chép tất cả những triệu
chứng cũng như điều khó thổ lộ trong tình yêu, kèm theo đó là những
cách gỡ rối! Hựu Tuệ, nếu bà muốn tốc chiến tốc thắng thì phải học
thuộc lòng như ăn cháo mấy bí kíp này!”
“Hả? Có nhầm không vậy... Phải học hết chỗ này á?” Tôi thấy mắt
mình hoa cả lên, “Bí kíp thứ nhất... Bí kíp thứ hai... Bí kíp thứ
ba... Bí kíp thứ tư...”
“Thôi, đừng đọc nữa, đọc kiểu bà thì có đến năm sau cũng chưa
xong!” Thấy tôi lẩm bẩm đọc chậm rì rì, Tô Cơ sốt ruột cắt ngang
không thương tiếc, “Tóm lại, rơi vào tình huống như bà, bà phải tìm
cách khiến tên Kim Nguyệt Dạ đó chết mê chế mệt bà. Chỉ có như vậy
bà mới dễ dàng sai bảo hắn như cún ý! Hiểu chưa hả?”
“Nhưng mà... Tô Cơ nè, mấy bí kíp này của bà có ổn không vậy? Cái
gì mà ‘lạt mềm buộc chặt – bám dai như đỉa’, lại còn ‘một là vờ
khóc lóc – hai là làm ầm lên – ba là doạ tự vẫn’ nữa chứ!” Đọc đến
đây tôi lạnh cả sống lưng. Tôi lo lắng nhìn bà bạn cạ cứng, hi vọng
có cách nào “bình thường” hơn chút.
“Cái gì? Bà dám chê bai bí kíp của tôi hử? Đây là những kinh nghiệm
quý báu bao nhiêu năm nay tôi đúc kết lại đó!” Tô Cơ quắc mắt lên
với tôi, làm như vẻ mình là bậc thầy trong chuyện này.
“Đâu có! Đâu có!” Tôi chắp tay cúi đầu xin lỗi rối rít, “Chúc sư
phụ Tô Cơ phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn!”
“Hà hà hà!” Tô Cơ sướng đến vỡ mũi, “Hựu Tuệ. Tôi nói cho bà biết,
chỉ cần bà từng bước làm theo những bí kíp của tôi, đảm bảo chỉ
trong một thời gian ngắn, tên Kim Nguyệt Dạ đó sẽ nghe lời bà răm
rắp ấy chứ
“Yeah, sắp có trò hay xem rồi!” Môi Hiểu Ảnh bóng nhẫy toàn mỡ, hét
toáng lên.
TWO
Bí kíp “Mặt dày đeo bám”: Bạn là cát, bạn là gió, bạn là một đoá
hoa bên đường chàng đi... Nói tóm lại, bản phải tìm cách lởn vởn
quanh chàng mọi lúc mọi nơi. Bạn luôn hiện ra lù lù trong tầm mắt
chàng. Phải làm sao để bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, chàng đều
nhìn thấy bạn.
Sau đó... sau đó chàng quá quen với sự tồn tại của bạn, không thể
sống thiếu bạn được. Bạn giống như khí ô xi, không có bạn thì chàng
không thể thở được!
- - - Trích từ Bí kíp tình yêu của Bạch Tô Cơ, quyển 9, bí kíp thứ
12.
“Dạ ơi! Đây là món bánh tình yêu Tiramisu(1) mà Tuệ làm trong giờ
nữ công gia chánh đó! Tấm lòng Tuệ dành cho Dạ như cuồn cuộn chảy
trong từng miếng bánh! Hi hi hi hi...”
Oẹ... Con nhỏ Tô Cơ điên khùng đó, sao lại đi xúi tôi nói mấy cái
lời sến chảy hến thế nhỉ? Mà tại sao tôi lại không được xưng là
“tôi” mà phải bắt chước xưng tên giống như Hiểu Ảnh chứ? Kinh...
kinh quá! Thấy khắp người ngứa ngáy, da gà nổi lên từng mảng.
Tôi đi lại lại một mình trên hành lang lẩm nhẩm biểu diễn “lời
thoại tình củm” mà Tô Cơ chuẩn bị cho. Không hiểu sao cả người tôi
lạnh toát.
“Bé Hựu Tuệ...”
Ai ngờ tên khỉ hôi Kim Nguyệt Dạ đứng lù lù sau lưng tôi từ lúc
nào.
Lẽ nào mấy câu thoại tôi vừa tập, hắn nghe thấy hết cả rồi...
Kim Nguyệt Dạ mỉm cười gian xảo, nhận giỏ bánh Tiramisu từ tay tôi.
Sau đó hắn cứ nhìn đắm đuối đứa đang vã mồ hôi ra như tắm là tôi.
Đột nhiên hắn giơ tay ra véo má tôi rõ đau.
“Ái! Làm thế Tuệ đau lắm! Dạ đừng đùa kiểu đó mà!”
Grừ! Tên khốn Kim Nguyệt Dạ kia, mi mà không bỏ tay ra, ta cạp chết
ngươi bây giờ.
“Hơ hơ hơ! Bé Hựu Tuệ đang bày mưu hãm hại tôi hả?” Kim Nguyệt Dạ
cười ma mãnh, nhếch mày nhìn tôi.
“Đâu có! Đâu có! Tuệ chỉ muốn bày tỏ tấm lòng mình với Dạ thoi
mà!”
“Bé nói thật chứ?”
“À... Ừ thật mà!”
Kim Nguyệt Dạ ăn một cái bánh: “À! Đúng rồi, bé Hựu Tuệ! Món bánh
Tiramisu bé làm ngon lắm! Giá lúc này mà có một tách trà
thì...”
“Ơ... Biết rồi! Để Tuệ đi lấy trà cho Dạ! Ha ha ha! Dạ đợi ở đây
chút xíu nhé!”
Rầm rầm rầm rầm! (Tiếng bước chân uất hận của Tô Hựu Tuệ)
Điên máu thật! Đúng là đồ được voi đòi tiên! Đã được ăn bánh miễn
phí lại còn vòi vĩnh uống trà! Nhưng mình phải bình tĩnh, không thể
để kế hoạch được dàn dựng công phu thế này bị bóp chết trong trứng
nước được.
“A, Dạ! Trà nè! Ơ...”
Ủa? Hắn lặn mất tiêu rồi! Chẳng thấy bóng dáng đâu cả!
Tôi đứng nghệt ra nhìn vào lớp của Kim Nguyệt Dạ. Cả phòng học vắng
ngắt. Ở trên bảng có một dòng chữ to đoành:
Bé Hựu Tuệ, trưa nay lớp tôi có buổi thí nghiệm nên tôi đi trước
đây. Trà bé cứ uống đi nhé! Nhưng phiền bé chuẩn bị bữa trưa cho
tôi! Yêu là phải chăn sóc chu đáo cho nhau mà!
Kim Nguyệt Dạ
Cái gì? Đồ tồi! Hắn nghĩ tôi là nô tì của hắn chắc? Dám nghêng
ngang sai bảo tôi!
Tôi như trút giận, uống ực một hơi hết veo tách trà, ném choang cái
tách về phía bảng.
Hừ hừ hừ hừ... Kim Nguyệt Dạ... Mi muốn được chăm sóc chu đáo hả?
Được thôi, Tô Hựu Tuệ này sẽ cho ngươi “nếm mùi” thế nào là chăm
sóc chu đáo! Khà khà khà, đến khi ngươi bị sập bẫy, ta sẽ quay ra
lạnh nhạt, hờ hững cho ngươi biết mặt!
Grừ! “Trận chiến” này còn lâu ta mới thua ngươi nhé!
“Trận chiến tình yêu” gay cấn của công chúa Hựu Tuệ bắt đầu!
Fighting!
Có điều...
“Bé Hựu Tuệ! Tôi thèm ăn thịt bò khô quá! Bé chạy đi mua hộ tôi một
bịch đi!
“Bé Hựu Tuệ! Tôi mỏi vai quá! Bé bóp vai đấm lưng hộ tôi
cái!”
“Bé Hựu Tuệ! Bé phải chăm sóc chu đáo cho bạn trai chứ!”
“Bé Hựu Tuệ! Tôi thích uống...”
Á á á á á á á á á...
Sao lại thành ra thê nào? Rõ ràng tôi phải là người chủ động đì hắn
một trận ra trò chứ? Sao tôi lại bị lép vế, để hắn quay như chong
chóng thế này?
Bí kíp “Lúc nóng lúc lạnh”: Trước tiên phải để chàng thấy bạn là
một người cực kì nhiệt tình, lúc nào cũng cháy hừng hực như một
ngọn lửa. Rồi đến khi chàng đã quá quen với sự nhiệt tình của bạn,
bạn quay sang lạnh nhạt với chàng! Lúc này chàng chẳng khác nào cá
đã rời khỏi mặt nước, không thể sống nổi nếu thiếu bạn!
Sau đó... sau đó chàng sẽ ngoan ngoãn thuần phục dưới chân bạn! Bạn
tha hồ hành hạ, sai bảo chàng!
- - - Trích từ Bí kíp tình yêu của Bạch Tô Cơ, quyển 16, bí kíp thứ
36.
Hà hà hà hà hà... Chiêu “Lúc nóng lúc lạnh” này cũng được đó! Xem
ra bà bạn Tô Cơ cũng đâu quá ngốc như tôi nghĩ. Không ngờ lại viết
ra được tuyệt chiêu thế này. Tuy có vẻ hơi tàn nhẫn chút, nhưng
muốn đối phó với phần tử nguy hiểm đầu bảng như tên hồ li tinh Kim
Nguyệt Dạ, không dùng cách này không được!
Được rồi, không việc gì phải lằng nhằng nữa! Hiệp hai “Trận chiến
tình yêu” giữa Tô Hựu Tuệ và Kim Nguyệt Dạ bắt đầu!
Kim Nguyệt Dạ! Mi cứ đợi đó!
Reng reng reng reng... Reng reng reng reng...
Không nghe thấy, không nghe thấy gì hết!
Reng reng reng reng... Reng reng reng reng...
Vẫn không nghe thấy, không nghe thấy gì hết!
Reng reng reng reng... Reng reng reng reng...
Cuối cùng thì...
“A lô, Tô Hựu Tuệ nghe đây!”
“Ngại quá, bé Hựu Tuệ! Chiều này thấy gọi tôi đến văn phòng có chút
việc nên để bé mất công đợi lâu rồi!”
Cái gì? Hắn không đến á? Mới đầu tôi và hắn hẹn nhau đi chơi. Nhưng
tôi cố tình cho hắn leo cây, ai dè thằng cha đáng ghét này cũng
không đến.
“Ồ thế hả!” Tôi cố nuốt cục tức xuống, vờ vịt trả lời qua loa cho
xong, “Xin lỗi nhé! Vì nhóm fan của tôi kéo tôi đi ăn mừng nên tôi
cũng đâu có đến chỗ hẹn!”
Tên tệ hại kia! Sao mi không nói sớm hử? Báo hại ta ngồi thấp thỏm
canh điện thoại ở nhà, định cho ngươi bẽ mặt một phen, ai dè kế
hoạch hỏng bét! Thằng cha đáng ghét...
“Thật thế à? May quá!” Kim Nguyệt Dạ thở phào nhẹ nhõm, như giải
quyết xong chuyện gì rắc rối lắm, “Bé Hựu Tuệ nè! Độ này tôi làm
thêm kín cả thời gian, nên không đi chơi nhiều với bé được, bé
không giận chứ?”
“Ha ha ha ha! Đương nhiên là không, tôi cũng bận lắm!”
Tôi cố kìm nén, làm lạnh cái đầu đang bốc hoả của mình, nhưng trong
bụng thì rủa xả thằng cha khỉ hôi đó đến trăm lần.
Hừ... Chẳng nhẽ chiến thuật của tôi đều bị hắn đoán trước được. Làm
gì có chuyện đó? Tôi diễn xuất như thần, sao có thể dễ dàng bị tóm
được đuôi như thế? Đúng rồi, nhất định hắn đang thăm dò tôi, muốn
tôi để lộ sơ hở đây mà! Đã thế thì hôm nay Tô Hựu Tuệ ta bất chấp
tất cả!
“Thế thôi nhé, tôi nay tôi còn có chút việc, có gì gọi lại sau nhé!
Bye!”
Tít tít tít...
Tôi còn chưa kịp há miệng nói thì thằng cha tráo trở đó đã cúp máy
cái rụp.
Á á á á á á á á á... Tức chết mất!
Sao lại như thế này? Rõ ràng Tô Cơ bả, chiêu “lúc nóng lúc lạnh”
này là hiệu quả nhất, nhưng sao vẫn không xi nhê gì hết vậy?
Chắc chắn là có vẫn đê! Kế hoạch của tôi nhất định là có vấn đề ở
đâu đó.
(1) Tiramisu: là một loại bánh nổi tiếng của Italia, có hương vị
rất ngọt ngào nên còn được mệnh danh là bánh tình yêu.
Three
Bí kíp”Thổi Lửa tình liên tục” : Nêu bạn mến chàng, bạn phải tìm
mọi cách thể hiện cho chàng biết. Bạn phải dùng những câu nói ngọt
ngào nhất ( câu nào càng sến súa càng tốt), cử chỉ phải thật dịu
dàng, âu yếm. Như thết chàng sẽ cảm động trước tất cả những gì bạn
làm và tự thấy hổ thẹn. Chỉ cần bạn nắm được trái tim chàng.
Sau đó… sau đó bạn có thể từ thế bị động trở thành chủ động, sai
bảo chàng như sai bảo tên cún.
- - - Trích bí kíp tình yêu của Bạch Tô Cơ, quyển 21, bí kíp thứ
7.
“Ôi! Lăng Thần Huyền! Lăng Thần Huyền! Xin a hãy nhận lấy trái táo
tình yêu này!”
“Lăng Thần Huyền! Khó khăn lắm em mới hái được trái táo này ở vườn
táo sau trường mình! A mà k nhận là e khóc đấy!”
“Lăng Thần Huyền, trái táo e hái mới ngọt nhất! A nhận trái táo của
e đi mà! Nhận đi mà!”
…
Tên khỉ ngố Lăng Thần Huyền bị đám nữ sinh bu quanh như kiến. Trông
hắn y như “sao bự” bị phóng viên lao vào săn tin. Thằng cha khỉ ngố
Lăng Thần Huyền dương dương tự đắt đi về phía tôi. Tôi thở dài chán
nản. Đời người thật bất công, ngaycả tên Lăng Thần Huyền mà cũng
được các bé hâm mộ điên cuồng như thế, chả bà Tô Hựu Tuệ này càng
ngày càng xuống dốc không phanh.
Tự ngẫm lại kế hoạch của mình, xem ra hai bí kíp trước của Tô Cơ
thất bại thảm hại rồi. Còn bây giờ, tôi bị thằng khỉ hôi Kim Nguyệt
Dạ sai bảo như nô tì, chứ có thấy “từ thế bị động trở thành chủ
đông” gì đâu…
“Tiểu Huyền Huyền!” Hiểu Ảnh nãy giờ đứng “gác kiếm” bên cạnh tôi.
Nhỏ ta hí hửng vẫy tay lia lịa với tên Huyền.
Miệng tôi cứ khẽ giật giật, thở dài ngao ngắn.
Đám nữ sinh trong trường bị điên hết lượt rồi chắc? Sao chẳng có óc
thẩm mĩ tí gì nhỉ? Từ lúc hai trường hợp làm một đến nay, tên Lăng
Thần Huyền chả khác nào gấu Bắc Cực xuất hiện ở Châu Phi, trở thành
động vật quý hiếm trong trường. Chỗ nào thấy hắn xuất hiện là y
rằng tụi con gái gào rú ầm lên.
Nhưng đáng thương nhất có lẽ là Anh Tỉnh Ngạn… Vì từ hôm hai trường
hợp làm một, danh hiệu hot bo Minh Đức của hắn phải ngậm ngùi
nhường chỗ cho kẻ khác…
“Ủa? Hai cô đều ở đây à? Lăng Thần Huyền hồ hởi vẫy tay với đám
fan, ôm một bọc táo đi đến chỗ chúng tôi.
“Woa! Tiểu Huyền Huyền tuyệt quá! Nhận bao nhiêu là táo ước
nguyện.” Hiểu ảnh sướng đến mắt sáng long lanh, lon ton chạy đến
giúp Lăng Thần Huyền đỡ lấy mấy trái táo.
“Ôi dào! Thật tình… Mới sáng bảnh mắt ra tôi đã bị tụi con gái đó
đeo bám! Phiền chết đi được!” Lăng Thần Huyền ngồi phịch xuống ghế
đá cạnh Hiểu Ảnh làm bộ bóp chân bóp tay ra vẻ ta đây mệt mỏi
lắm.
Xì! Sướng rên còn bày đặt vờ vẫn. Mà hắn chỉ nhận hơn cả chục trái
táo thôi mà, có gì ghê gớm đâu. Tôi liếc xéo hắn một cái.
“À, àm táo nhiều quá, cô và Tô Hựu Tuệ chia nhau mỗi người một nửa
ăn hộ cái!”
“Hả? Thật á? Nhưng sai Tiểu Huyền Huyền lại biết Hiểu Ảnh thích ăn
táo?” Hiểu ảnh cầm một quả táo lên, lăn lăn trên má.
“Bà làm ơn đi, Hiểu Ảnh! Bà phải biết giữ sĩ diện cho mình chứ!”
Nhìn bộ mặt vênh ngược lên giời của thằng cha Lăng Thần Huyền, k
hiểu sao tôi nổi giận đùng đùng.
“Hựu Tuệ, đây là táo ước nguyện đó! Hôm nay là ngày cầu nguyện của
trường Sùng Dương và Minh Đức mà! Sao Hựu Tuệ lại không
biết?”
“Ngày cầu nguyện…” tôi ngây người ra. “… là ngày gì vậy?”
“Hựu Tuệ k biết thật à?” Hiểu Ảnh lắc đầu nguây nguẩy, “Cứ đến
tháng ba hằng năm, vườn táo đằng sau trường Minh Dương lại kết quả.
Các nữ sinh đều lũ lượt kéo nhau đến hái mỗi người một trái. Sau đó
họ sẽ dán hình mình lên trên táo rồi đem tặng cho nam sinh mình yêu
mến. Nam sinh đó nhất định sẽ rất cảm động. Như thế tình cảm giữa
hai người sẽ có tiến triển thuận lợi…”
“Phải là con gái tặng con trai mới được à… Nếu nhiều nữ sinh tặng
cùng một nam sinh thì sao?”
“Híc… Phải rồi, Tô Cơ bảo nam sinh đó phải ăn hết trái táo thì điều
ước của nữ sinh kia mời thành hiện thực!”
“Phải ăn hết?”
“À! Đúng rồi, Tiểu Huyền Huyền nè!” Hiểu Ảnh bỗng hí ha hí hửng
quay sang phía tên Huyền, nũng nịu kéo tay tên Huyền, “Nếu Hiểu Ảnh
tặng Tiểu Huyền Huyền táo thì Tiểu Huyền Huyền có ăn k?”
“Hở? Cô tặng tôi táo ước nguyện á?” Ban đầu Lăng Thần Huyền còn đờ
mặt ra, lát sau mặt hắn đỏ như quả cà chua, nói ấp a ấp úng, “Cái
này… tôi…”
“Tiều Huyền Huyền…” Mắt Hiểu Ảnh sáng rực,”ép cung” bằng cách dí
sát đầu về phía Lăng Thần Huyền.
“OK! OK! Tôi sẽ ăn táo ước nguyện của cô, thế được chưa? Lăng Thằng
Huyền bị dồn đến chân tường, k còn đường thoát, đành bằng lòng cho
xong chuyện. Mặt hắn đỏ đến tận cổ.
“Thật hả?” Hiểu Ảnh sung sướng ngồi thẳng dậy, đập tay đét một cái,
“Thế táo ước nguyện của Tô Cơ thì tính sao đây?”
“Ơ! Táo của Tô Cơ…?” Lăng Thần Huyền sững người, nét mặt tối sầm
lại, “Tô Cơ đâu có tặng táo ước nguyện cho tôi!”
“Không tặng ư?” Hiểu Ảnh ngạc nhiên lắc đầu, bỗng cười híp mắt, “k
sao hết! Tô Cơ nhất định sẽ tặng Tiểu Huyền Huyền táo ước nguyện
cho coi! Vì Tô Cơ thích Tiểu Huyền Huyền mà! Đến lúc ấy, Tiểu Huyền
Huyền… phải ăn hết táo của Tô Cơ đó!”
“Khâu Hiểu Ảnh! Cô có bị khùng không?” Lăng Thần Huyền k thể chịu
đựng thêm được nữa, nhảy dựng lên mắng Hiểu Ảnh té tát.
Tôi thương cảm hết nhìn Lăng Thần Huyền rồi nhìn bà bạn Hiểu Ảnh
đầu gỗ.
Tôi thở dài lắc đầu, tiếp tục ăn nốt bữa trưa, giả vờ k nghe thấy
gì hết!
“Sao tự nhiên… Tiểu Huyền Huyền lại cáu ầm lên thế?” Hiểu Ảnh ngoan
ngoãn cắn ngón ta nhìn Lăng Thần Huyền.
Lăng Thần Huyền hứ một tiếng, chỉ muốn cốc vỡ đầu Hiểu Ảnh để xem
trong đầu nhỏ ta chứa cái gì.
“Mà thôi! Ai thèm dây dưa với đứa đầu đất như cô cho mệt! Tôi đi
đây!” K ngờ cũng có lúc tên Huyền biết “thương hoa tiếc ngọc”. Tôi
cứ tưởng hắn phải nhảy cẫng lên bóp cổ Hiểu Ảnh cho bõ tức, ai dè
hắn chỉ tức tối lườm Hiểu Ảnh, rồi đi thẳng về khu giảng
đường.
“Tiểu Huyền Huyền đợi Hiểu Ảnh đã nào!” Hiểu Ảnh vội vàng nhét hộp
cơm của nhỏ ta vào tay tôi, nhảy phóc qua ghế đá, chạy như tên bắn
đuổi theo tên Huyền. Trước lúc đi, nhỏ ta còn k quên cầm theo quả
táo ước nguyện Lăng Thần Huyền cho.
Ôi… Mệt thật! Xem ra cả đời này họ còn lằng nhằng với nhau
lắm!
Nhưng vụ trái táo ước nguyện mà Hiểu Ảnh vừ nói… Tô Cơ chả hề đả
động gì với tôi cả… Tôi liếc nhìn bọc táo chín đặt trên ghế đá, đầu
bỗng nãy ra một ý định.
Four
Cái con nhỏ ngố Tô Cơ này rõ là… Cứ lúc quan trọng là lại biến mất
tăm! Báo hại tôi đànhg một thân một mình “ứng chiến”.
Chậc, thăm dò xung quanh trước đã rồi tính sau.
Tôi chỉnh lại trang phục, nhíu mày, đi đi lại lại quanh bờ tường
bao bên ngoài vườn táo.
Ủa? Có người sao?
Lúc tôi tựa vào tường, ngẫm nghĩ cách leo vào thì có một cái bóng
đen sì phía tay trái cách chỗ tôi đứng k xa chạy vút qua. Tôi giật
mình, nép vào tường, đợi đến khi cái bóng đó k còn động tĩnh gì nữa
mới thò đầu ra nhìn về phái đó.
Hà hà hà… Đúnng như tôi đoán, một nữ sinh khác cũng lén lút đến đây
bứt táo giống tôi. Nhưng nữ sinh đó có vẻ hơi vụng về, nhảy lên
tường mấy lần đều bị trượt xuống.
Bịch!
“Ái! Đau quá!”
Đây là giọng… của Tô Cơ.
“Tô cơ? Sao bà lại ở đây?” Vừa nhìn thấy tôi, Tô Cơ hí hửng ra mặt,
nhưng sau đó mặt nhỏ ta chảy dài ra, “ Hội kỉ luật của trường cử bà
đến đây để tóm người à?”
“Nói nhảm!” Tôi cúi người xuống dìu Tô Cơ đứng dậy, trừng mắt với
nhỏ, “Tại ab2 cố vần oàn mấy bí kíp dỏm cho tôi, làm tôi bị bẽ mặt
trước tên Kim Nguyệt Dạ. Món nợ này tính thấ nào đây? Đống bài tập
bà nhờ tôi làm, bà tự đi mà làm nhé!”
“Ấy, đừng đừng!” vừa nghe hai chữ “bài tập”, Tô Cơ như biến thành
con mèo nhỏ ngoan ngoãn, “Đại nhân Hựu Tuệ, tiểu nhân đã giúp ngài
nghĩ ra một chiêu mới cự hay!”
“Hả? Nói nghe coi!” Hai tay tôi chống nạnh, sốt ruột giậm chân
xuống đất.
“Lá…” Tô Cơ chầm chậm ghé sát tai tôi thì thầm, cười r6a1t xảo
quyệt, “Chúng ta dùng trái táo ước nguyện để buộc chặt tim họ
lại!”
Vừ nghe Tô Cơ nói dứt câu, tôi thấy rạo rực trong lòng. Đúng al2
chị em tốt của tôi có khác, ngay cả suy nghĩ cũng giống nhau y
chang.
Thấy thái độ của tôi êm êm, Tô Cơ lại đi đến gần tường, hăm hở xắn
tay áo, nghển cổ nhìn bờ tường rồi bật mạnh một cái.
“Hự! Yeah! Lên được rồi!” Tô Cơ bấu được tay lên thành tường, sướng
quá hét um lên.
“Tô Cơ, cẩn thận đó…” Tô đến gần chỗ Tô Cơ, do dự k biết có nên
giúp nhỏ ta một tay hay k.
Tô Cơ quay lại nhìn tôi, giơ một tay làm thành hình chữ “V”, tiếp
tục leo lên. Nhỏ ta nhấc một chân định đạp vào tường lấy đà trèo
lên từng tí một. Nhưng khổ nỗi tường trơn tuột, nhỏ ta đạp một hồi
mà k tìm được điểm tựa.
“Oái!” Bỗng chân Tô Cơ bị hụt, cả người chới với.
“Cẩn thận đấy!” tôi chẳng kịp nghĩ ngợi nhiều, lao như bay đến giữ
một ch6an nhỏ ta, để một ch6an nhỏ giẫm lên vai tôi.
“Phù…” Tô Cơ trấn tĩnh lại, mắt trợn lên nhìn xuống phía dưới,”Hựu
Tuệ, bà…”
“Tô Cơ… Bà đừng nói nữa, tôi sắp k trụ nổi nữa …” Tôi căn chặt môi,
cố gắng đỡ lấy Tô cơ, “Chân trái mau đạp lên viên gạch thò ra kia
đi, rồi lấy đà trèo lên! Tôi…. Sẽ đứng dưới hỗ trợ cho bà!”
“Hựu Tuệ, tôi…”
“Híc… mau lên hộ cái, tôi… tôi sắp ngỏm rồi đó…”
Nhưng may mắn nhất là lúc tôi đến gần cây táo đó thì thấy nó chi
chít quả, chứ k phải chỉ có mỗi một quả. Tôi chẳng việc gì phải
nhọc công với tay hái trái táo ở tít chỗ cao kia.
Hà hà! Được lắm! Cứ đà này thì kế hoạch háo táo của tôi sẽ thành
công mĩ mãn.
Tôi tóm lấy hai trái táo, bứt nó từ trên cành xuống, ném cho Tô Cơ
một quả. Tô Cơ sung sướng đón lấy trái táo, tóm lấy tay tôi lắc
lắc. Bỗng nhỏ ta sững người ra, toàn thân cứng đơ như khúc
gỗ.
“Hựu Tuệ…Tôi… Hình như tôi vừa giẫm phải cái gì đó…”
“Hả? Giẫm phải cái gì cơ?” Tôi giật mình, tò mò nhìn xuống chân nhỏ
ta. Dưới ánh trăng mờ mờ, hình như Tô Cơ giẫm phải cái gì đó dài
dài, lông lá.
Thôi chết! Nếu tôi đoán k nh6a2m thì Tô Cơ đã trót giẫm phải đuôi
con chó canh vườn táo. Có vẻ Tô Cơ cũng nhận ra đeì6u đó, quay đầu
sang, mắt trợn ngược nhìn tôi.
“Hựu Tuệ… Có lẽ chúng ta…”
“Mau chuồn thôi!”
“Grừ! Gâu gâu gâu gâu gâu!”
Vừa dứt lời, cả tôi và Tô Cơ kéo tay nhau chạy thục mạng về phía
tường để thoát thân. Con chó bị Tô Cơ đạp trúng hình như lâu nay
chưa ăn gì, nước miếng chảy ròng ròng, chạy như điên về phía chúng
tôi.
“Tô Cơ! Mau lên! Giẫm vào chân tôi rồi nhảy lên tường đi!” Chạy đến
tường, tôi giơ một chân ra làm trụ để cho Tô Cơ trèo lên.
“Hựu Tuệ, thế cón bà thì sao?” Tô Cơ hốt hỏng nhìn con chó sắp đuổi
đến nôi, lo lắng hỏi dồn.
“Đừng lằng nhằng nữa! K kịp bây giờ, mau lên đi!”
“Ừ!” Tô Cơ cắn chặt răng, giẫm lên chân tôi, cố hết sức trèo
lên.
“Grừ! Gâu gâu gâu gâu gâu gâu! Grừ grừ!”
Tiêu rồi! Con chó hung dữ đó đuổi đến nơi rồi. Nó đứng cách tôi có
một bước chân, trợn trừng mắt nhìn tôi chằmh chằm, như đang chuẩn
bị đánh chén bữa tối ngon lành.
“Hựu Tuệ! Hựu Tuệ! Mau trèo lên đi! Nếu k nó cắn đó!” Tô Cơ đứng
trên bờ tường, gào um lên.
Con chó đó hung hãn đến mức làm chân tôi mềm nhũn ra. Nhưng vừa
nghe thấy lời nhắc nhở của Tô Cơ, tôi cố trấn tỉnh lại, quay vội
người đu lên tường.
“Grừ! Gâu gâu gâu!” Con chó thấy tôi định trốn,nhe nanh lao về phía
tôi.
Tôi sự hú hồn, chân đạp mạnh lấy đà, tay kéo mạnh cả người
lên.
Hộc! Hộc! Hộc! Hộc!
“Không… Không sao rồi… Ha ha… Ha ha…” Tôi sợ đến bay cả hồn vía,
thổ hổn hển nhỉn xuống con chó đang gầm ghè dưới chân tường.
“Nhưng… nhưng mà Hựu Tuệ nè…” Tô Cơ quay sang nhìn tôi, chỉ tay
xuống một trái táo chín mọng đang nằm lăn lóc dưới chân tường, “Táo
của bà…”
Ối! Táo của tôi…
Tôi giật mình tỉnh lại, quờ tay vào trong túi áo, thấy trống
không.
“Lúc bà dồn hết lực trèo lên, táo rơi ra…” Tô Cơ tiếc nuối nhìn
tôi, cắn môi khó xử, “Làm sao bây giờ! Có xuống nhặt nó
không?”
“Phù… Thôi kệ…” Tôi chán nản thở dài, “Có tặng hay không tặng Kim
Nguyệt Dạ không quan trọng, xuống dưới kia nguy hiểm lắm!”
“Nhưng mà…” Tô cơ hết nhìn tôi rồi lại nhìn xuống trái táo nằm lăn
lóc phía dưới, mắt nhỏ ta bỗng rất kiên quyết, “Hựu Tuệ! Để tôi
xuống nhặt táo hộ bà!”
“Hả? Tô Cơ, bà điên à?”
“Vì tôi mà bà mới làm rớt mất trái táo! Có gan làm thì phải có gan
chịu! Bạch Tô Cơ này từ trước đến nay không thích làm liên lụy
người khác!”
“Tô Cơ… Đừng… đừng đi mà!”
Huỵch!
Tô Cơ bất chấp lời can ngăn của tôi, nhảy luôn xuống vườn
táo.
“Grừ! Gâu gâu gâu! Grừ! Grừ!” Thấy Tô Cơ nhảy xuống dưới,con chó
sướng rơn , nước miếng tuôn ra xối xả, giơ nhanh nhe vuốt lao về
phía Tô Cơ.
Tô Cơ dựa sát người vào tường, nhẹ nhàng đi chuyển về phía trái táo
bị rơi. Lúc chân chạm vào trái táo Tô CƠ hơi cúi người xuống nhặt
trái táo lên.
“Grừ!!!”Con chó quan sát từng động tác của TC rồi nhảy chồm lên lao
về phiá nhỏ ta.
“á!” Tô Cơ sợ quá, nhám tịt mắt lại cả người né sang một bên.
“Tô Cơ!” thấy tình thế ngàn cân treo sợi tóc, tôi sợ đến nỗi xuýt
rơi cả tim ra ngoài, “Tô Cơ! Kệ trái táo đó đi! Bà quang trái táo
ra chỗ nào đó xa xa vào, đánh lạc hướng con chó rồi nhân cơ hội
trèo lên tường ! tôi sẽ kéo bà lên!”
“Hựu Tuệ…!” Tô Cơ nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, ngước đầu lên
nhìn tôi, gật đầu túi bụi. nhưng lúc nhỏ ta giơ trái táo của tôi
lên để ném ddi thì lại do dự. Tô Cơ mím chặt môi nghĩ gì đó rồi đột
nhiên đổi tay, ném trái táo của nhỏ ta đi.
“ Tô Cơ! Mau lên!” thấy con chó mải nhìn theo trái táo bị quăng đi,
tôi hét lên.
“híc! Hựu Tuệ!kéo tôi lên nhé!” Tô Cơ gào lên rõ to, nhảy phốc lên
tường . toi tóm chặt lấy tay nhỏ kéo lên.
“gâu gâu gâu! Grừ!” con chó thấy Tô Cơ lại lần nữa thoát nạn, tức
điên lên, gào rú ầm ĩ phía dưới
Tôi và Tô Cơ nhìn nhau, thở hồng hộc, đột nhiên cười phá lên
“Tô Cơ! Trái táo của bà tinh sao?” tôi nhìn trái táo của TC bị ném
đi rõ xa. Sốt ruột hỏi.
“chẳng sao đâu. K có thì thôi! Dù có nó đi nữa cũng vô ích!” Tô Cơ
cời gượng nhét trái táo trả tôi. “nhưng táo của Hựu Tuệ thì khác,
đó là lời hứa của tôi với bà, nhất định tôi phải làm được!”
“Tô Cơ…!”
“được rồi! Tôi với bà đừng ngồi lì trên tường như hai con ngố nữa!
con chó đó hôi như cú ý! Kinh chết đi được!” Tc thu ánh mắt lại. Lè
lưỡi lêu lêu tôi.
“Híc… Bà nói cũng đúng!” Tôi mỉm cười lắc đầu,”Chắc tôi có thù từ
kiếp trước với tụi chó hya sao ấy! Lần nào cũng bị chúng phá đám!
Xui tận mạng!”
“Hê hê hê! Nhưng hôm nay có lẽ chúng ta phải cảm ơn con chó ngốc
đó!”
“Tại sao?”
“Vì nhờ nó mà bà sẽ giúp tôi làm bài tập cả tháng! Yes!” Tô Cơ nhảy
tót xuống, giơ tay lên vẫy tới tấp ăn mừng.
Nhìn khuôn mặt hí hửng của Tô Cơ, cảm giác hạnh phúc như xâm trọn
trái tim tôi.
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
FIVE
La la la la la la!
Tôi cầm trái táo có dán hình mình tung lên trời rồi lại nhanh tay
bắt lấy, mặt mày phấn khởi đi về phía trước.
Đến nơi rồi! Lớp 11A trường Minh Dương.
Tôi ngước đầu lên nhìn cái biển lớp, chỉnh lại tóc tai cùng trang
phục, khe khẽ đẩy cửa.
Két!
Ủa? Quái lạ, cả lớp tên Kim Nguyệt Dạ đi đâu hết rồi? Sao phòng học
trống hoác, chẳng có bóng người thế này?
Tôi tò mò nhìn ngó sắp xung quanh, gãi đầu gãi tai bước vào trong
phòng.
Phù! Thế này cũng hay, nhân lúc không có ai ở đây, lén lút bỏ trái
táo vào ngăn bàn Kim Nguyệt Dạ. Đợi lúc hắn quay về nhìn thấy, hẳn
là bất ngờ lắm. Làm thế thì kế hoạch của tôi càng dễ thành công
hơn. Khà khà khà khà!
Tôi nắm chặt trái táo, cười sằng sặc như ma làm, tra chỗ ngồi của
Kim Nguyệt Dạ trên tấm sơ đồ lớp treo bên cạnh bảng. Sau khi xác
định được đúng vị trí, tôi rón rén đi đến chỗ bàn học của
hắn.
Cộp cộp cộp cộp!
Ơ... Có nhầm không vậy! Ngăn bàn Kim Nguyệt Dạ nhét đầy toàn táo là
táo, ngay cả ba lô của hắn cũng bị lôi ra khỏi ngăn bàn cho rộng
chỗ để táo. Thằng cha này được hâm mộ đến thế cơ à? Lẽ nào tôi toàn
phải đứng dưới cơ hắn? Hắn bị đám fan girl đó chiều quá đâm hư
rồi.
Nhìn cái ngăn bàn đầy ụ táo, tôi nghiến răng ken két, hậm hực ngồi
bịch xuống chỗ hắn, tiện tay lấy một quả táo ra săm soi.
Oái! Sao nữ sinh này lại cố cười nhe răng ra hết cỡ vậy? Bộ tưởng
quảng cáo kem đánh răng chắc? Loại!
Hở? Hình như tôi đã gặp nữ sinh này ở đâu đó! Trông xinh xắn ra
phết, nhưng mà người kiểu này dễ thay lòng đổi dạ lắm (đương nhiên
là trừ tôi ra)... Chẳng cần phải suy nghĩ nhiều! Loại luôn!
Ối! Có lộn không vậy? Sao lại có ảnh ai già chát thế này? Táo của
người này mà Kim Nguyệt Dạ cũng chịu nhận á? Thật hết chỗ nói...
Haiz! Chẳng cần phải nhiều lời, tóm lại là loại ngay lập tức!
Loại! Loại nữa! Loại tiếp!
Hộc hộc hộc hộc hộc hộc!
Sau khi đã săm soi hết toàn bộ chỗ táo trong ngăn bàn Kim Nguyệt
Dạ, cả người tôi mướt mồ hôi. Nhưng mf bây giờ, ngăn bàn của hắn
nhẵn như chùi, bởi vì tất cả số táo bị loại đã được tôi quăng vào
một cái túi nilông, buộc chặt lại.
Hà hà hà hà hà... Bây giờ đến lúc táo của ta xuất chiêu!
Tôi cười đắc ý, nhẹ nhàng đặt trái táo của mình vào trong ngăn bàn
Kim Nguyệt Dạ. Bỗng một giọng nói mỉa mai vang lên bên tai.
“Bé Hựu Tuệ đang làm gì thế?” Không biết thằng cha Kim Nguyệt Dạ
đứng lù lù sau lưng tôi từ khi nào. Thấy vẻ mặt lúng túng hốt hoảng
của tôi, hắn vỗ tay cười phá lên, “Hơ hơ hơ! Tôi biết rồi nhé! Bé
tưởng tôi hẹn hò với nữ sinh khác nên chạy đến đây thám thính chứ
gì!”
Thằng cha mặt dày đó cười gian xảo, chớp mắt phóng “tia lửa điện”
liên tục, dí sát mặt về phía tôi. Má tôi đỏ bừng lên, chỉ muốn có
cái lỗ nẻ nào nhảy xuống.
“Thực ra... thực ra... tôi đến đây...” Tôi cố vắt kiệt não để tìm
cách giải thích, nhưng không hiểu sao đầu óc rỗng tuếch.
“Sao? Thế bé Hựu Tuệ đến đây làm gì nào?” Kim Nguyệt Dạ cười khì
khì cúi thấp người xuống nhìn thẳng vào mắt tôi. Khuôn mặt làm như
mình biết tỏng hết mọi chuyện của hắn làm tôi thấy ngứa ngáy hết cả
người, “Có phải độ này tôi không dành nhiều thời gian dẫn bé đi
chơi, nên một ngày không gặp tôi, bé cứ ngỡ xa nhau hàng năm trời
đúng không? Bởi thế bé mới không chịu đựng nổi...”
“Tặng cậu cái này!” Nhìn bộ dạng đắc ý của Kim Nguyệt Dạ, tôi cắn
chặt răng, lấy trái táo ra, cố ý ném thật mạnh về phía trán hắn,
“Hừ! Hai hôm nay nhàn rỗi không có việc gì làm nên tôi ra vườn táo
sau trường bứt vài trái. Thích ăn hay vứt tuỳ cậu!”
“Hả? Táo ư?” Kim Nguyệt Dạ đỡ lấy trái táo, tay xoa xoa trán, tròn
mắt kinh ngạc nhìn tôi.
Hừ! Tên khỉ hôi đáng ghét! Thái độ mi thế là sao hả? Tôi chẳng đoán
sai tẹo nào, lát nữa... nhất định hắn sẽ cười giễu tôi cho
coi.
Nhưng mà, đợi đã... Tôi quên béng mất kế hoạch ngày hôm nay. Kế
hoạch của tôi là rót những lời đường mật vào tai hắn để hắn cảm
động liêu xiêu cơ mà? Chưa gì tôi đã đưa luôn cho hắn trái táo, lại
còn nói kiểu gắt gỏng.
Thôi, bỏ đi vậy! Xem ra tôi lại phải đi tìm Tô Cơ để thương lượng
“đối sách” thích hợp . Tôi hậm hực lườm xéo Kim Nguyệt Dạ một cái,
vươn vai ưỡn ngực như tráng sĩ xông trận quay người định rời
khỏi.
“Từ từ đã!”
Hả? Tên Kim Nguyệt Dạ định làm gì vậy?
Tôi quay lại nhìn hắn, không ngờ hắn cắn một miếng táo rõ to, nháy
mắt với tôi: “Bé Hựu Tuệ, trái táo này ngon lắm!”
Sáng lấp lánh... Sáng lấp lánh...
Kim Nguyệt Dạ... Hắn lại cười kiểu thiên sứ, nụ cười đó tôi đã ngắm
suốt hai năm nay rồi. Nhưng tại sao đến bây giờ tôi vẫn thấy tim
mình đập thình thịch mỗi khi nhìn thấy nó nhỉ?
“Ơ, bé Hựu Tuệ sao vậy?” Kim Nguyệt Dạ ngây người ra nhìn
tôi.
Tôi định thần lại, cố lắc lắc cái đầu
Không được, không được! Trong cuốn Bí kíp tình yêu của Bạch Tô Cơ
có nói là, bên nào dễ bị bên kia mê hoặc thì sẽ là bên thua cuộc.
Vì thế tôi phải kiềm chế! Hết sức kiềm chế. Nhưng tại sao tim tôi
lại chẳng chịu nghe lời điều khiển của tôi nhỉ?
“Đồ ngốc! Mấy cái bí kíp vặt của Tô Cô chả có ích lợi gì đâu!”
Giọng nói mỉa mai quen thuộc tiếp tục vang lên, còn có cả tiếng
nhai táo giòn tan nữa. Tất cả dường như tô điểm thêm sự đắc ý của
chủ nhân tiếng nói đó.
“Cậu... cậu vừa nói gì?” Tôi hốt hoảng. Đúng là chẳng có chuyện gì
qua được mắt hắn.
“Có phải Tô Cơ dạy bé nào là ‘lạt mềm buộc chặt – bám dai như đỉa’,
rồi còn ‘lúc nóng lúc lạnh’? Còn cả cái gì mà làm chàng cảm động
bạn sẽ giành phần thắng tuyệt đối, sau này tha hồ sai bảo chàng như
tên cún đúng không?”
Cả người tôi đầm đìa mồ hôi.
Cứ mỗi lần bị hắn “bắt bài” là tôi lại sợ toát mồ hôi lạnh.
Tình hình này có vẻ bất lợi cho tôi rồi. Tôi nên lảng đi chỗ khác
thì hơn, tìm Tô Cơ bàn bạc kĩ lại đối sách rồi quay lại “khiêu
chiến” với hắn sau. Tôi tự nhủ, cố gắng giữ bình tĩnh, không dám
nhìn thẳng mặt Kim Nguyệt Dạ: “Ha ha ha, tôi còn có chút việc nên
đi trước đây!”
“Tôi... rất cảm động!”
Hả? Tôi vừa mới bước đi thì chợt nghe thấy tiếng nói khe khẽ sau
lưng. Tôi giật mình dừng lại.
“Đồ heo ngố kia, đây là tình cảm chứ có phải thi đấu đâu! Mà nếu
đây là cuộc thi đấu thật sự thì tôi đã thua em từ lâu rồi!” Giọng
nói phái sau như ngừng lại cùng lúc với tim tôi, lúc lâu sau mới
vang lên tiếp, “Không nhìn thấy em, tôi thấy nhớ da diết! Không tìm
thấy em, tôi thấy bồn chồn không yên! Lúc em giận, tôi rất hay để ý
từng cử chỉ của em! Lúc em đau khổ, tôi cũng thấy đau lòng theo!
Nếu không có em, cuộc đời Kim Nguyệt Dạ này chẳng có chút ý nghĩa
nào hết! Những điều này em có hiểu không? Đồ ngốc!”
...
Khoảng lặng ấm áp như trải ra giữa hai chúng tôi. Tôi không dám
quay đầu lại nhìn hắn. Đây có phải là tình cảm yêu mến thực sự mà
Tô Cơ nói không nhỉ? Nếu không phải thì tại sao mắt tôi lại ướt
nhoà đi thế này?
Có lẽ tôi nên nói với Tô Cơ, kế hoạch tuy bị đổ bể hết rồi nưhng
tôi lại cảmt hấy mãn nguyện hơn bao giờ hết.
Tôi đưa tya chùi mắt, khoé miệng khẽ nhếch lên thành một đường cong
hình bán nguyệt hạnh phúc.
............................................
Hựu Tuệ à!
Nhìn thấy một Hựu Tuệ tràn đầy sức sống đã quay trở lại,
Tôi rất vui
Hựu Tuệ!
Tình yêu có đúng giống như một cuộc thi đấu không?
Tôi cũng không rõ nữa
Nếu như trong cuộc thi đấu đó, một bên là người mình yêu quý
nhất
Một bên là người mình muốn bảo vệ nhất
Vậy tôi phải làm thế nào đây?
By: Bạch Tô Cơ
CHƯƠNG 5
Lạc bước trên phố Bảo Thạch
Địa điểm
Quán bar Angel
Phố Angel
Thư viện
Nhân vật
Tô Hựu Tuệ: Nữ sinh lớp 11 trường cấp III Minh Dương
Kim Nguyệt Dạ: Nam sinh lớp 11 trường cấp III Minh Dương
Sun: Thần tượng tuổi teen
Bạch Ngưng: Hiệu trưởng trường Minh Đức cũ
ONE
Có nên đi không? Hay là thôi nhỉ... Nhưng mà...
Tôi đứng một mình bên phố Bảo Thạch, đấu tranh tư tưởng kịch liệt,
nhìn chăm chăm vào cái di động im lìm chẳng có chút động tĩnh
nào.
Sáng sớm hôm nay, Sun đột ngột gọi điện thoại cho tôi, bảo là sẽ
nói cho tôi biết sự thật về cái chết của Lý Triết Vũ. Mà sự thật gì
nhỉ? Không phải Lý Triết Vũ bị hắn hại ra nông nỗi đó sao?
“Hựu Tuệ, nếu cô muốn biết chuyện xảy ra ở dưới giếng cổ cụ thể thế
nào thì hẹn cô sáu giờ tối nay tại quán bar Angel trên phố Bảo
Thạch... Tít tít tít...”
Sau khi nhận được điện thoại của Sun, vì tò mò muốn hiểu rõ ngọn
ngành vụ dưới giếng cổ dạo trước là thế nào, tôi quyết định một
mình mò đến chỗ này.
“Ô! Em gái nom xinh tươi ghê nhỉ! Đi uống vài chén với mấy anh
nhé!”
Hừ... Gớm quá! Đúng là phố Bảo Thạch không phải là chỗ tôi nên lui
đến, khắp nơi toàn là quán bar đèn mờ, đám bợm nhậu say xỉn thì
nhiều vô kể.
Tôi lùi lại phía sau, nhìn khắp một lượt ba tên dáng vẻ du côn say
lướt khướt đang đứng trước mặt. Tôi quay vội người đi co giò chạy
về con phố đối diện.
Hộc hộc hộc! Dù gì cũng đã mất công đến tận chỗ này, hay là cứ đi
tìm Sun hỏi rõ đầu đuôi mọi chuyện. Những thắc mắc cứ quay vần
trong đầu rồi đè nặng lên ngực tôi, khiến tôi không thở nổi. Sớm
muộn thì việc này cũng sẽ lộ rõ chân tướng thôi, không việc gì phải
kéo dài ra thêm.
“Hơ hơ hơ hơ! Bé nai đó bị chúng ta doạ cho sợ mất mật rồi!”
“Thật tình... Đã bảo mày phải lịch thiệp một chút mà không nghe!
Đáng kiếp! Hà hà hà hà!”
Ba tên du côn kia cười như điên phía sau tôi. Tôi cố gắng trấn tĩnh
lại, ánh mắt nhìn về hai bên đường phố Bảo Thạch!
Quán bar Angel... Quán bar Angel...
A! Tìm thấy rồi! Quán bar Angel ở đằng kia!
Sắp đi đến cuối phố Bảo Thạch, tôi đột nhiên nhìn thây cửa ngõ nhỏ
có treo bảng hiệu được kết từ nhiều chiếc đèn nhấp nháy màu tím đề
là: Quán bar Angel.
“Hi! Em gái! Vào quán bar Angel chơi cho đã đời đi! Trong đây có
nhiều anh chàng đẹp giai lắm đó!”
Người phụ nữ đứng trước của câu khách vẫy tay với tôi, cười ha hả
rõ vô duyên.
Tôi bực mình nhíu màu, hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí bước
vào trong quán.
Chát chát! Bùm bùm! Bùm bùm!
Ôi... Má ơi! Chẳng hiểu sao nhiều người thích kéo đến đây đú đởn
giết thời than thế không biết? Bên trong tối mò, đèn thì mờ, không
khí ngột ngạt, tiếng nhạc inh tai nhức óc được vặn to hết cỡ, nghe
mà muốn nổ màng nhĩ. Những người trong quán bar ánh mắt đều đê mê,
điên cuồng uốn éo theo điệu nhạc. Nếu như không phải tôi đã biết
trước đây là quán bar thì có lẽ tôi tưởng mình đi nhầm vào trại
thương điên mất.
Một người phụ nữ dấn tôi đến chỗ còn trống, sau đó rời khỏi. Tôi
đứng như phỗng ở đó, kiễng chân lên ngó xung quanh, bỗng có người
vỗ vai tôi.
Hả? Là Sun sao?
Tôi vội vã quay người lại, nhưng hiện lên trước mặt tôi lại là một
khuôn mặt ụ thịt nom như cái mặt heo.
Đầu óc tôi như ù lên bởi tiếng nhạc gào rú, chưa kịp định thần lại.
Tên “mặt heo” đó liếm liếm môi, nở một nụ cười rõ dê xồm. Hắn đưa
ly rượu vừa uống một ngụm cho tôi.
“Em gái, uống với anh một ly nhé! Anh cô đơn quá! “
Oẹ! Oẹ! Oẹ! Tởm quá đi mất!
Nghe thấy tên “mặt heo” nói với giọng ồm ồm như bị nghẹt mũi, tôi
nổi hết cả gai ốc, vội tránh qua một bên.
“Xin lỗi, tôi đến đây tìm người có việc chứ không phải đến đây
chơi!”
“Cưng đừng sợ mà! Người cưng cần tim không phải là anh sao?”
Hừ! Đi chết đi! Tên “mặt heo” cà chớn kia! Dù mắt của Tô Hựu Tuệ
này có mù đi nữa cũng chẳng thèm đến đây tìm ngươi nhé.
“Xin lỗi! Cô ấy đến tìm tôi!”
Đúng lúc tên “mặt heo” đó định tóm lấy tôi, cánh tay ai đó giơ ra
chặn giữa tôi mà tên “mặt heo”.
“Sun?” Nhìn thấy khuôn mặt mà cả đời này tôi không thể quên được,
tôi giật mình hét lên.
“Cái gì? Hoá ra em gái đã có người rồi à? Chán chết!” Tên “mặt heo”
nhìn Sun một lượt rồi vùng vằng cầm ly rượu đi thẳng.
Tôi quay đầu nhìn Sun. Tuy vừa rồi hắn có giúp tôi, nhưng tôi chẳng
thấy cảm kích tẹo nào mà trong lòng hậm hực, tôi nhìn hắn.
“Ha ha ha, Hựu Tuệ! Quả nhiên cô đến thật!” Sun khẽ nhấp một ngụm
rượu, nhếch mép cười xấu xa, “Hựu Tuệ! Cô liều thật đấy! Nhưng nơi
này không hợp với những người như cô đâu! Cô không sợ tôi lén quay
lại rồi tung clip lên mạng, fan ruột của cô mà thấy chắc đau lòng
lắm!”
“Hừ, cậu sẽ không làm thế đâu!” Mặt tôi lạnh như tiền, hừ một
tiếng. Tôi liếc xéo tên Sun, lửa giận như cháy đùng đùng trong lồng
ngực, “Sun! Hôm nay cậu gọi điện đột xuất cho tôi chắc không phải
chỉ vì muốn kể cho tôi nghe việc xảy ra dưới giếng cổ, mà còn muốn
thăm dò thông tin gì từ tôi đúng không? Có chuyện gì cậu mau nói
đi, đừng úp úp mở mở nữa!”
Bốp bốp bốp!
Nghe lời tôi nói, Sun sững người ra một lúc, sau đó vờ vịt vỗ
tay.
“Thông minh lắm! Công chúa Milan có khác! Đúng thế, hôm nay tôi mời
cô đến đây vì muốn chơi trò hỏi đáp với cô!”
“Hỏi đáp?” Tôi không hiểu hắn định nói gì.
“Ha ha ha!” Sung cười gian gian, đặt ly rượu xuống bàn bên cạnh,
“Luật chơi rất đơn giản, tôi và cô đưa ra câu hỏi cho nhau, rồi trả
lời. Nếu bên nào không trả lời được thì trò chơi coi như kết thúc,
cô thấy thế nào?”
Tôi lưỡng lự nhìn Sun, không biết hắn đang toan tính chuyện
gì.
Thằng cha này lại định bày trò quỷ gì nữa đây? Nếu hán muốn trao
đổi thông tin với tôi thì cứ nói thẳng ra, việc gì phải bày trò hỏi
đáp gì gì cho mệt. Nhưng dù gì tôi đã lấy hết can đảm đến đây gặp
hắn, không thể về tay không được. Cứ làm theo lời hắn trước đã, để
xem hắn giở trò gì.
“Được, tôi đồng ý!” Tôi hít một hơi thật sâu, gật đầu.
“Ha ha ha ha! Hựu Tuệ! Tôi càng ngày càng khâm phục sự can đảm của
cô đó!” Sun lại cầm ly rượu lên, ngồi hơi nghiêng cười, mỉm cười
nhìn tôi, “Để tỏ thành ý mời cô đến đây, tôi cho cô hỏi
trước!”
“Cho tôi hỏi trước?”
“Đúng vậy, cô hỏi trước đi!” Sun gật đầu chắc như đinh đóng
cột.
Tôi cắn chặt môi suy nghĩ, cố gắng lấy lại bình tĩnh.
“Vậy tôi không khách sáo nữa! Tôi muốn biết tại sao nước trong
giếng lại đột ngột dâng lên?”
“Ha ha ha!” Sun nhấc lông mày, giả bộ lắc đầu, “Hựu Tuệ! Con người
cô thẳng thắn thật, hỏi thẳng vào vấn đề luôn, không vòng vo gì
hết. Nói thật nhé, hôm đó tôi cũng sợ hết hồn!”
“Tóm lại cậu có trả lời hay không?” Nhìn thái độ khinh khỉnh của
hắn, tôi tức lộn ruột.
“OK OK OK, tôi nói!” Sun cười phá lên rồi thở dài, “Dưới giếng có
một chỗ điều khiển nước. Hôm đó có người đã ấn cái nút điều khiển
đó, thế là cửa đá ngăn mạch nước ngầm được mở ra, thế rồi giếng bị
dòng nước ngầm đó nhấn chìm”.
“Vậy ai là người đã ấn nút?” Tôi sốt ruột.
“Ừm...” Sun bặm môi lại, giơ ngón tay lên xua xua, “Không được phạm
luật, Hựu Tuệ à! Mỗi lần chỉ được hỏi một câu thôi! Tôi đã trả lời
xong câu hỏi của cô, bây giờ thì đến lượt tôi!”
Bực thật, thằng cha Sun này cố tình chơi trò mèo vờn chuột với tôi
đây mà.
Nhưng không biết ai đã ấn nút mở cửa đá nhỉ? Mà tại sao phải mở cửa
đá đó ra làm gì? Còn nữa, sao Kim Nguyệt Dạ lại bị ngất xỉu? Rốt
cuộc kho báu đã rơi vào tay ai? Tất cả những điều này tôi rất muốn
biết...
“Được rồi, đến lượt tôi!” Sun hắng giọng, còn tôi thì cố lên giây
cót tinh thần, “Lúc cô và Lý Triết Vũ chạy thoát ra ngoài, cậu ta
có nói với cô chuyện gì liên quan đến kho báu không?”
Kho báu? Hôm đó tôi và Lý Triết Vũ chạy thục mạng ra ngoài. Lý
Triết Vũ còn liên tục động viên tôi không được bỏ cuộc, còn hơi sức
đâu mà nói đến chuyện kho báu cơ chứ? Thằng cha Sun này mê tiền đến
loá mắt rồi.
“Không có!” Tôi lắc đầu quả quyết, “Hôm đó chúng tôi chỉ mải chạy
ra ngoài, làm gì có thời gian nói chuyện khác cơ chứ!”
“Ừm, cô nói cũng đúng...” Sun chống cằm nghĩ ngợi rồi lẩm bẩm. Một
tia sáng màu xanh của chiếc đèn nháy khẽ lướt qua mặt hắn. Tôi phát
hiện ra mắt hắn đang nhìn tôi chằm chằm, dường như muốn xác định
xem tôi nói thật hay nói dối.
Hừ, thằng cha này gian xảo, đa nghi hơn tôi nghĩ nhiều. Tôi phải
cẩn thận đề phòng hắn mới được.
“OK! It’s you turn!” Lát sau, Sun bỗng bật tay kêu tách một cái,
rồi làm động tác bắn súng chĩa về phía tôi.
Mặt tôi vẫn lạnh như băng, tiếp tục hỏi câu thứ hai.
“Hôm... hôm đó ở dưới giếng đã xảy ra chuyện gì?” Lần này tôi nhanh
nhạy hơn một chút, đem tất cả những thắc mắc trong lòng hợp thành
một câu hỏi chung chung.
“Ha ha ha, Hựu Tuệ! Cô ranh ma quá đó!” Sun mỉm cười “khen ngợi”
tôi một câu. Nhưng trong mắt tôi, hắn đang cười mỉa tôi thì có, “Cô
thật lòng muốn biết hôm đó đã xảy ra chuyện gì dưới giếng
sao?”
“...” Tôi nhìn Sun, không hiểu sao trong lòng lại dấy lên cảm giác
sợ hại khi phải nghe thấy câu trả lời. Nhưng chân tường sự việc
đang nằm ngay trước mắt, tôi không thể bỏ lỡ cơ hội này.
“Đã vậy thì... tôi sẽ kể cho cô nghe!” Sun giống như thợ săn sắp
tóm được con mồi, hưng phấn ra mặt. Hắn đặt ly rượu xuống rồi cười
rõ gian, dí sát miệng về phía tai tôi, “Dưới giếng đã xảy ra một
chuyện động trời, mà Kim Nguyệt Dạ là nhân vật then chốt trong
chuyện đó!”
“Sao cơ?” Nghe xong, tôi giật nảy mình.
Kim Nguyệt Dạ là nhân vật then chốt? Hắn nói thế là ý gì? Chẳng nhẽ
Kim Nguyệt Dạ là người đã ấn nút mở cửa đá hay là chuyện về kho
báu?
“Hựu Tuệ, cô có biết Kim Nguyệt Dạ đã làm gì không? Sun như nhìn
thấu tâm can tôi, đắc ý lắc lắc ly rượu.
Tôi hít thở, cố trấn tĩnh lại, rồi gật đầu.
“Thực ra cậu ta và tôi...”
“Hựu Tuệ!”
Đúng lúc chiếc màn bí mật sắp được hé mở thì một giọng nói có vẻ
rất căng thẳng vang lên cắt ngang câu chuyện.
Không hiểu tại sao, tôi lại chẳng vì thể mà nổi giận, trái lại thấy
lòng nhẹ nhõm. Tôi đang sợ cái gì cơ chứ...
Ơ? Người vừa gọi tên tôi là ai vậy? Giọng nghe quen quá...
Tôi do dự quay đầu lại, thấy Kim Nguyệt Dạ mặc đồng phục quán Happy
House đang đứng thở dốc ngay trước mặt tôi.
“Kim Nguyệt Dạ, sao cậu lại đến đây?” Tôi chớp mắt liên tục để xem
mình có nhìn lộn người không, đầu thì vẫn mải suy nghĩ về những
điều Sun vừa nói.
“Chuyện này lát chúng ta nói sau!” Kim Nguyệt Dạ nhìn rồi kéo tôi
về phía sau hắn, lấy lưng che kín tôi lại.
“Hơ hơ hơ... Kim Nguyệt Dạ, cậu đến rồi à!” Sun chẳng có chút bất
ngờ nào trước sự xuất hiện đột ngột của Kim Nguyệt Dạ. Tôi đứng sau
lưng Kim Nguyệt Dạ nên không biết vẻ mặt hắn lúc này thế nào, nhưng
nghe giọng nói có vẻ tự đắc lắm.
“Sun, có vẻ như trí nhớ của cậu không được tốt lắm, nên quên mất
những gì tôi đã nói với cậu rồi!” Hau tay Kim Nguyệt Dạ đút túi
quần, điệu bộ vẫn tưng tửng như mọi ngày, nhưng giọng nói thì lạnh
như đá.
“Ai da, giận rồi hả? Được rồi, được rồi! Tôi vẫn chưa quên đâu!”
Nói đoạn, Sun đặt tay lên vai Kim Nguyệt Dạ, “Hôm nay tôi hẹn Hựu
Tuệ ra đây vì muốn biết tình hình cô ấy gần đây thế nàot hôi! Dù
gì... cô ấy cũng từng là mối tình đầu của tôi mà! Ha ha!”
Hừ! Cái tên nói dối không biết ngượng mặt. Hắn coi tôi là mối tình
đầu từ khi nào vậy? Tuy ngày xưa tôi từng có cảm tình với
hắn...
Trời ạ! Thích hắn đúng là nỗi sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời Tô
Hựu Tuệ này. Nghĩ lại mà tôi chỉ muốn thắt cổ tự vẫn cho
xong.
“Ha ha, Hựu Tuệ này, tôi rất muốn biết sau khi cô biết được sự thật
thì phản ứng sẽ thế nào...”
“Sự thật gì?” Thấy điệu bộ tên Sun cứ vòng vo đủ kiểu, tôi điên
tiết lao thẳng đến trước mặt hắn, “Sự thật là tên bất lương như cậu
mới chính là hung thủ hại chết Lý Triết Vũ!”
“Tên bất lương?” Sun nghe thấy tôi nói xong, mặt tối sầm lại, “Hựu
Tuệ! Cô dựa vào cái gì mà dám khẳng định tôi là hung thủ hại chết
Lý Triết Vũ?”
“Không phải cậu thì ai?” Trong đầu tôi chợt hiện lên cảnh Lý Triết
Vũ bị cả dòng nước nuốt gọn, ngực tôi như thắt lại, “Lúc đó dưới
giếng chỉ có cậu, Lý Triết Vũ và Kim Nguyệt Dạ. Nếu không phải là
cậu thì là Dạ làm chức?”
“Hựu Tuệ, cô thông minh quá!” Sun nhếch mày, làm bộ huýt sáo bất
cần đời, nhìn Kim Nguyệt Dạ với ánh mắt đầy ẩn ý, “Biết đâu chính
là Kim Nguyệt Dạ làm thì sao?”
“Sun!” Tôi hứ một tiếng lạnh tanh, “Kim Nguyệt Dạ và Lý Triết Vũ
thân nhau như anh em, cậu ấy không đời nào làm chuyện đó!”
“Vì kho báu thì có thể lắm chứ!” Sun cười giảo hoạt, “Hựu Tuệ à,
không chỉ có một mình tôi muốn có kho báu đâu.”
Câu nói của Sun khiến tôi bần thần cả người, không biết phải tiếp
lời hắn thế nào. Kim Nguyệt Dạ vì khó báu mà hại chết Lý Triết Vũ
ư? Làm gì có chuyện đó! Nhưng... nhưng mà hôm đó dưới giếng đã xảy
ra chuyện gì nhỉ? Kim Nguyệt Dạ chưa hề kể lại với tôi bao
giờ!
Hỗn loạn... Hỗn loạn quá đi mất! Đầu óc tôi quay cuồng. Có ai nói
cho tôi biết, mọi việc rốt cuộc là thế nào không? Tại sao Kim
Nguyệt Dạ lại ngất xỉu... Âm thanh ầm ầm hôm đó vọng lại là tiếng
gì?
“Sun! Cậu uống say rồi hả? Nói nhiều câu hơi thừa rồi đó!” Kim
Nguyệt Dạ cười lạnh, hẩy tay Sun đang đặt trên vai xuống rồi phủi
phủi vai mình.
“Ha ha ha ha ha...” Sun nhìn tay mình, tự cười mỉa mai, “Rất tiếc!
Hôm nay tôi không hề uống say. Vì lâu rồi mới nhìn thấy Hựu Tuệ,
vui quá đâm buột miệng nói ra thôi!”
“...”
“Nhưng có điều hai chúng tôi nói chuyện với nhau chưa được bao lâu,
mà chuyện phức tạp thế này nói ra thì mất thời gian lắm. Có lẽ hẹn
Hựu Tuệ lần sau sẽ nói chuyện nhiều hơn...”
“Đủ rồi!” Kim Nguyệt Dạ đột nhiên gắt lên, làm tôi đứng đằng sau
giật nảy mình. Giọng nói của hắn hơi căng thẳng, hình như đang lo
sợ điều gì đó.
“Sẽ không có lần sau đâu...” Kim Nguyệt Dạ cố ghìm giọng xuống. Hắn
lúc này chẳng khác nào con thú hoang bị dồn vào chân tường, không
còn điềm tĩnh như mọi khi.
“Ồ! Thế hả?” Sun nhìn với vẻ khiêu khích, sau đó cười phá lên đắc
ý, “Ha ha... Kim Nguyệt Dạ! Tốt nhất là nên thế. Tuy bình thường
thì tôi độ lượng lắm, nhưng tốt hơn hết, cậu đừng có thử thách sự
nhẫn nại của tôi! Không còn nhiều thời gian nữa đâu!”
“Cậu nói xong chưa?” Kim Nguyệt Dạ lạnh lùng ngắt lời Sun.
“Xong rồi!” Sun lùi về phía sau hai bước, cười nhạt.
“...” Kim Nguyệt Dạ trừng mắt với Sun rồi thở dài nhìn tôi, “Hựu
Tuệ, chúng ta về thôi!”
“Ừ” Tôi sực tỉnh lại, khẽ gật đầu.
Chậc, xem ra có người không thích tôi có mặt ở đây rồi. Vậy tôi đi
trước đây!” Sun cầm lấy chiếc ao khoác vắt trên ghế. Lúc đi qua chỗ
tôi hắn còn ghé vào tai tôi thì thầm, “Hựu Tuệ! Cô muốn biết câu
trả lời thì cứ hỏi Kim Nguyệt Dạ, cậu ta biết rõ mọi chuyện mà. Ủa?
Mà cậu ta chưa kể gì với cô hả? Hơ hơ hơ...”
“...” Tôi kinh ngạc nhìn Sun. Mặt hắn nom rất nham hiểm, “Dạ... Dạ
không giống cậu!”
“Hay lắm, tôi cũng đang chờ đợi cái mà hắn không giống tôi đấy!”
Sun nói xong, cười thâm hiểm nhìn tôi và Kim Nguyệt Dạ rồi quay
người bỏ đi. Chỉ còn lại tôi và Dạ đứng sững người ra.
Tiếng ồn ào xung quanh như nhấn chìm nhịp tim đập thình thịch của
tôi. Đèn nháy đủ màu đua nhau chiếu rọi vào tôi, hỗn loạn giống như
tâm trạng của tôi lúc này.
“Hựu Tuệ, chúng ta đi thôi...” Một lúc lâu sau, Kim Nguyệt Dạ lên
tiếng phá vỡ bầu không khí trầm mặc và ra hiệu tôi đi cùng cậu ấy
về.
Tôi đi đằng sau Kim Nguyệt Dạ, cúi đầu lặng lẽ, lòng nặng trịch như
treo hàng trăm tấn đá, loạn cào cào cả lên.
TWO
Từ lúc rời khỏi quán bar Angel, Kim Nguyệt Dạ cạy răng chẳng nói
nửa câu. Cứ chốc chốc tôi lại len lén quan sát phản ứng của hắn,
nhưng không biết nên mở miệng nói gì bây giờ.
Câu nói của Sun cứ quay vòng vòng trong đầu tôi. Đầu tôi sắp bốc
khói bởi toàn những chuyện không đâu như thế.
“Hựu Tuệ... Sao bé lại tự gõ vào đầu mình côm cốp thế kia?” Kim
Nguyệt Dạ tròn mắt quay sang nhìn tôi.
“Ơ, không có gì! Tôi thấy... hơi đau đầu. Híc...”
“Hoá ra là đau đàu à? Tôi tưởng bé đang tự trách mình cơ đấy!” Kim
Nguyệt Dạ ngước đầu nhìn trời, thở dài, “Có những người tuy làm
sai, nhưng không bao giờ thấy dằn vặt lương tâm cả! Tôi cảm thấy
ngực mình có cái gì đó rất khó chịu!”
Híc! Hắn ta đang nhắc khéo tôi chăng? Muốn tôi xin lỗi hắn ư? Đúng
là tên lòng dạ hẹp hòi.
Tôi bĩu môi, lườm hắn một cái, cuối cùng cũng chịu mở miệng nói câu
xin lỗi.
“Xin lỗi nhé! Tôi không cố ý!”
“Ủa? Hựu Tuệ, bé vừa xin lỗi tôi đấy à? Sao tôi chẳng cảm thấy gì
nhỉ?” Hai tay Kim Nguyệt Dạ đút túi quần, vẫn tỉnh bơ như không,
“Bạn gái của mình lại giấu mình đến quán bar gặp tên con trai khác
là chuyện cực kì nghiêm trọng đấy! Chỉ nói một câu xin lỗi là xong
à? Đã thế vừa rồi nói câu xin lỗi mà chẳng có tí thành ý gì
cả!”
“Vậy cậu muốn thế nào đây?” Tôi bực mình gắt lên. “Còn nữa, sao cậu
cũng xuất hiện ở quán bar Angel vậy?”
“Hơ hơ hơ! Vì tôi và bé Hựu Tuệ có thần giao cách cảm mà.” Kim
Nguyệt Dạ nháy mắt với tôi, né tránh câu hỏi vừa rồi.
“Hừ, tôi còn lâu mới tin!” Tôi trề dài môi, liếc xéo hắn một cái,
thấy hắn tuy đang cười nưhng khuôn mặt lại thoáng chút bất
an.
“Hựu Tuệ, cô thông minh quá! Biết đâu chính là Kim Nguyệt Dạ làm
thì sao?”
“Vì kho báu thì có thể lắm chứ! Hựu Tuệ à, không chỉ một mình tôi
muốn có kho báu đâu.”
Mấy câu nói vừa rồi của Sun lại vang lên trong đầu tôi. Tôi thộn
người ra, có cảm giác lạnh toát sống lưng.
Kim Nguyệt Dạ hại chết Lý Triết Vũ? Sao... sao có chuyện đó được!
Kim Nguyệt Dạ và Lý Triết Vũ thân nhau chẳng khác nào anh em ruột.
Lúc Kim Nguyệt Dạ cần người giúp đỡ, Vũ luôn ở bên chìa tay ra
không chút lưỡng lự. Một người anh em tốt như Lý Triết Vũ, Kim
Nguyệt Dạ sao có thể làm hại cơ chứ?
Đúng thế... Không thể sai được! Nhất định thằng cha Sun đó muốn
đánh đòn tâm lý đây mà. Hắn ta lại lừa gạt tôi.
Nghĩ đoạn, đầu óc tôi đang căng thẳng như sợi dây đàn bỗng như được
giải toả, thấy cảnhv ậtxung quanh đáng yêu hơn bao nhiêu.
Tôi im lặng đi đằng sau Kim Nguyệt Dạ. Những toà nhà cao tầng đi
hai bên đường bắt đầu lên đền, chiếu sáng cả đường đi.
“Hựu Tuệ...” Giọng nói trầm trầm của Kim Nguyệt Dạ bỗng vang lên,
“Nếu... những lời Sun nói là sự thật... Nếu Vũ là do tôi hại chết
thì em nghĩ sao?”
Câu nói của Kim Nguyệt Dạ như nhát dao xoáy vào tim tôi, phá vỡ bầu
không khí yên lặng. Tôi khẽ run lên.
“Kim Nguyệt Dạ, cậu đừng có nói linh tinh... Lý Triết Vũ... Lý
Triết Vũ làm sao có thể do cậu hại chết được!” Tôi đặt trọn niềm
tin vào Kim Nguyệt Dạ, nhưng dù như thế chăng nữa, giọng tôi vẫn
hơi run run.
Kim Nguyệt Dạ không nói gì cả mà chỉ dang hai tay ra, ngẩng cao đầu
ngắm nhìn trời. Dạ cười không được tươi tắn như mọi khi. Gió khẽ
thổi tóc và mép áo của Dạ bay lên. Lúc mơ màng, tôi tưởng Kim
Nguyệt Dạ sẽ cưỡi ngọn gió bay đi mất.
Kim Nguyệt Dạ nói... vì cậu ấy nên Lý Triết Vũ mới chết...
Tôi mở to mắt nhìn Kim Nguyệt Dạ, cảm giác bất an dâng trào trong
lòng.
Tại sao... tại sao Kim Nguyệt Dạ lại hỏi tôi như thế?
A, tôi hiểu rồi! Chắc Kim Nguyệt Dạ thấy hối hận vì mình bị ngất...
bị đám thuộc hạ xấu xa của Sun đánh ngất, làm liên luỵ đến chúng
tôi lúc tháo chạy. Nhưng vì muốn cứu tôi nên Kim Nguyệt Dạ mới ra
nông nỗi đó. Nếu cảm thấy hối hận thì người đó phải là tôi mới
phải...
Tuy nghĩ như vậy, nhưng trong lòng tôi lại thấy mâu thuẫn vô cùng.
Cảm giác đau đớn cứ lan dần khắp cơ thể, tôi thấy khó thở.
“Kim Nguyệt Dạ, đó không phải là lỗi của cậu... Cậu đừng tự trách
mình...”
“Đừng tự trách mình?” Kim Nguyệt Dạ tròn mắt nhìn tôi, nét mặt ánh
lên chút vui mừng, “Hựu Tuệ, em tin tôi ư?”
“Ừ, tôi tin cậu!”
“Hựu Tuệ...” Kim Nguyệt Dạ mừng rỡ, định tiến sát về phía tôi nhưng
sau đó hắn chợt dừng lại, nét mặt lại lộ rõ vẻ tuyệt vọng, “Không!
Em sẽ không tin đâu. Sau này nếu có ai đó nói gì về tôi, em nhất
định sẽ không tin tôi...”
“Kim Nguyệt Dạ! Cậu biết không, đầu tôi chứa đầy kỉ niệm về Lý
Triết Vũ với chúng ta. Những kỉ niệm đó cũng đủ để chứng minh tình
bạn giữa cậu và Vũ. Tôi tin cậu!”
“Em tin tôi thật sao?” Kim Nguyệt Dạ vẫn còn chút nghi ngờ.
“Ừ, tôi tin!” Tôi quả quyết nhìn thẳng vào mắt Kim Nguyệt Dạ.
“Hựu Tuệ! Sau khi Vũ mất, tôi cứ nghĩ rằng nếu người bị chết chìm
dưới cái giếng đó là tôi thì tốt biết mấy... Vì chỉ cần như thế,
mọi chuyện đau khổ sẽ chấm dứt...”Kim Nguyệt Dạ khẽ nói rồi dừng
lại trước mặt tôi, ánh mắt kiên định hơn bao giờ hết, “Nhưng bây
giờ... tôi sẽ không nghĩ như thế nữa. Hựu Tuệ, tôi không thể sống
thiếu em được. Chỉ cần có em ở bên, dù xảy ra chuyện gì tôi cũng
không lùi bước...”
Kim Nguyệt Dạ nói xong, giơ hai tay ra ôm chặt lấy tôi. Tôi cảm
thấy sự cô đọc như hiện hữu trong con người Dạ.
“Kim Nguyệt Dạ...”
Tôi nhẹ nhàng vỗ vai hắn, không dám đập mạnh vì tưởng chừng dùng
sức mạnh quá, tâm hồn mong manh kia sẽ vỡ tan.
“Hựu Tuệ, xin em hãy tin tôi! Dù bất kể nơi đâu, bất kể khi nào, em
nhất định phải tin tôi, có được không?”
“Được... Được!”
Phút chốc, tôi thấy mình như hiểu phần nào con người Kim Nguyệt
Dạ.
THREE
Lại là một buổi sáng đẹp trời, con phố Angel vẫn yên bình như mọi
khi.
Thời gian trôi qua nhanh thật, nháy mắt đã sang xuân rồi. Trút bỏ
bộ quần áo mùa đông dày cộp, tôi cảm thấy mình như được hồi sinh,
bước đi cũng nhẹ nhàng hơn bao nhiêu.
Còn lâu mới đến giờ học, tôi khoác ba lô bước đi chậm rãi, tinh
thần sảng khoái bắt đầu một ngày mới...
“Bé Hựu Tuệ, bé đi đâu mà sớm thế? Bộ hẹn hò với ai hả?”
Giọng nói mỉa mai quen thuộc lại vang lên. Chẳng cần ngoái đầu lại
nhìn cũng biết, cái tên có bộ mặt thiên sứ đó đang ra vẻ ta đây thế
nào.
“Bạn Kim, đây là quyền tự do cá nhân của tôi! Tôi hẹn hò với ai
việc gì phải khai báo với bạn nhỉ?”
“Ủa? Vậy sao? Bé Hựu Tuệ mắc bệnh đãng trí à?” Hai tay Kim Nguyệt
Dạ đút túi quần, cười tỉnh queo, đã thế còn đắc ý ra mặt, “Không
đợi bạn trai mình đến đón đi học cùng, lại còn hẹn hò bí mật với
người khác, chuyện này gay go to đấy! Với tư cách là bạn trai của
bé, tôi nên phạt bé sao đây?”
“Cậu...cậu muốn gì đây?” Tôi cảnh giác cao độ nhìn hắn, nhưng chưa
thấy hắn có “dấu hiệu” gì bất thường.
“Hơ hơ hơ hơ! Tụi mình có thần giao cách cảm với nhau mà! Sao bé
lại không biết tôi muốn làm gì nhỉ?” Thằng cha hồ li đó nháy mắt rõ
gian, đột nhiên hắn đổ cả người lên lưng tôi.
“Bé Hựu Tuệ yêu dấu, chỉ vì đi tìm bé mà suốt sáng nay tôi chạy mỏi
nhừ cả chân! Bây giờ chẳng còn tí sức lực nào nữa, bé cõng tôi đến
trường nhé! Coi như đây là chút bù đắp dành cho bạn trai của bé
vậy!”
“Cái gì? Cõng... cõng cậu đến trường á?” Tôi bị sức nặng của hắn đè
đến nỗi hai chân như sắp choãi ra. Tôi hậm hực quay ngoắt đầu lại
trợn mắt lên với hắn, “Kim Nguyệt Dạ, cậu tưởng tôi là lực sĩ chắc?
Tôi làm sao cõng nổi cậu hả?”
“Hơ hơ hơ! Đó là chuyện của bé! Tóm lại, bé phải cõng tôi đến
trường, như thế mọi người mới biết đôi ta thắm thiết thế nào
chứ!”
“Cậu là đồ...” Nhìn nụ cười “tiểu nhân đắc ý” của hắn, tôi tức đến
nỗi suýt ói máu.
Sao tôi lại đi nhận lời làm bạn gái loại người như hắn nhỉ? Tôi
đúng là có mắt không tròng. Nhưng biết làm thế nào đây? Chẳng nhẽ
để mọi người trên đường thấy cảnh mất mặt này. Thôi mặc kệ! Cứ xem
như luyện tập thể dục, cố cõng cái tên nặng như bò mộng này đến
trường vậy. Chỉ cần đi đến cửa trường là ổn rồi.
Tôi nghĩ bụng rồi cắn răng cắn lợi cõng cái tên cao một mét tám đến
trường.
“Ồ! Hơ hơ hơ! Bé heo nè, sức mạnh của bé hãi hùng thật, cõng được
tôi thật chứ chả chơi. Sau này tôi có say xỉn thì cũng đã có người
cõng về nhà rồi. Bé heo ngốc của tôi sẽ cõng tôi về nhà! Hơ hơ hơ!”
Thằng cha mặt dày đó hí hửng vỗ vai tôi.
Tôi tức tối, định đá một cái cho hắn ngã sấp mặt xuống đất.
“Nằm mơ!”
“Đừng có như thế mà, Hựu Tuệ! Sao bé dễ nổi giận thế? Sau này chúng
ta phải sống hoà thuận một nhà với nhau mà!” Kim Nguyệt Dạ ôm chặt
cổ tôi, áp khuôn mặt hồ li tinh của hắn vào má tôi rồi cười khì
khì.
Hừ! Cái gì mà sống hoà thuận một nhà với nhau? Chính hắn gây sự
trước với tôi đấy chứ. Tôi hậm hực lườm hắn, chẳng còn chút sức lực
nào để đấu khẩu với hắn neã.
“Hựu Tuệ! Bé phải chú ý đường đi chứ! Phía trước có hố nước to đùng
thế kia!”
“...” Tuy không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nhưng tôi định hất tung
hắn xuống cái hố nước cho bõ tức. Ai ngờ đột nhiên chuông di động
reo ầm ĩ. Tiếng di động đã ngăn lại hành động “quá khích” đó của
tôi lại.
Reng reng reng! Reng reng reng!
“A lô?” Kim Nguyệt Dạ nhảy xuống khỏi lưng tôi. Trong điện thoai
vang lên giọng nói con trai. Kim Nguyệt Dạ vẫn mỉm cười, nhưng hình
như nụ cười đó không được tự nhiên lắm.
“Xin lỗi, tôi không có thời gian!”
Giọng nói ở đầu bên kia rất nhỏ. Không biết họ đang nói chuyện gì
với nhau, nhưng chưa gì Kim Nguyệt Dạ đã thẳng thừng cắt ngang
lời.
Tôi ngạc nhiên nhìn Kim Nguyệt Dạ khẽ nhíu mày.
Kim Nguyệt Dạ dường như biết tôi đang nhìn hắn. Hắn quay ra nhìn
tôi một lát rồi mỉm cười, lùi lại phía sau hai bước. Tôi không còn
nghe thấy giọng nói trong di động nữa.
Một lát sau, Kim Nguyệt Dạ gật đầu: “Được, tôi biết rồi... Chủ nhật
gặp...”
“Chuyện gì vậy?” Tôi đấm bóp cái vai đau nhừ của mình, giả vờ như
không nghe thấy gì hết.
“Bé Hựu Tuệ cũng biết mà!” Kim Nguyệt Dạ gãi đầu gãi tai, vờ vẫn
thở dài khó xử, “Được hâm mộ quá đôi khi cũng khổ, suốt ngày có
hàng dài nữ sinh muốn hẹn hò với tôi! Tuy tôi đã có bạn gái rồi
nhưng cũng không thể để họ thất vọng được!”
“Vậy hả...” Tôi khẽ nhếch mày, trong đầu là một trăm lẻ một dấu
hỏi.
Giọng nói vừa rồi là của con trai mà, lẽ nào tôi nghe nhầm...
“Hơ hơ! Vậy nhé, bé Hựu Tuệ yêu dấu mau lên lớp đi!”
“Ơ tôi...” Tôi còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị tên Kim Nguyệt Dạ
lôi xềnh xệch đi như cái bao tải.
Nhìn phía sau lưng Kim Nguyệt Dạ, tôi thấy cả người mình như bị mây
đen bao phủ, dự cảm chẳng lành cứ lan dần ra...
FOUR
Cả ngày hôm nay tôi cứ thấp thỏm không yên. Vẻ mặt Kim
Nguyệt Dạ khi nghe điện thoại sáng nay cứ hiện lên trong
đầu tôi mãi, không xua đi được.
Rõ ràng sáng nay có tên con trai nào đó gọi cho hắn, sao
hắn lại nói dối tôi? Hắn đang giấu tôi chuyện gì
chăng?
Sun!
Lạ thật, sao cái tên Sun lại loé lên trong đầu tôi nhỉ. Hay
là người gọi điện sáng nay cho Kim Nguyệt Dạ chính là tên
Sun đó? Ôi, mày làm trò gì vậy Tô Hựu Tuệ? Mày có phải
là nhà tiên tri đâu cơ chứ? Trên đời này thiếu gì con trai
mà mày cứ nhật định hải do tên Sun đáng ghét đó gọi
nhỉ?
Nhưng mà… nhưng mà… tối hôm qua ở quán bar Angel, Sun nói
chuyện với Kim Nguyêt Dạ là “Cậu đừng có thử thách sự
nhẫn nại của tôi!” và “Không còn nhiều thời gian nữa đâu!”
ý thế nào nhỉ?
Không ổn… Rõ ràng là có cái gì đó không ổn!
Tốt nhất tôi nên đi tìm Kim Nguyệt Dạ hỏi cho rõ
ràng.
Tôi lượn một vòng trong thư viện, khẽ gọi tên hắn nhưng
chẳng có ai trả lời cả. Lát sau tôi nhìn thấy sau giá
sách địa lí xuất hiện ột bóng dáng quen thuộc.
“Kim…”
Xoạt!
Hả? Chuyện gì vậy? Tôi há hốc mồm nhìn học sinh ưu tú
của trường – tức Kim Nguyệt Dạ ngang nhiên xé một trang
trong cuốn sách, vội vã đút vào túi quần. Hắn làm trò
gì vậy?
Tôi rón rén đi đến phía sau, đập bốp một cái vào vai hắn.
Ai dè hắn giật bắn mình, mặt ngạc nhiên.
“Là bé Hựu Tuệ à?” Kim Nguyệt Dạ mừng rỡ khi nhìn thấy
tôi. Nhưng trước lúc đó, mặt hắn có chút hoang mang.
“Tô Hựu Tuệ! Cô gọi em đến sớn thế này không phải để ngồi
nhìn em ngẩn ngơ nghĩ chuyện ở tận đâu…”
“Em xin lỗi cô ạ!”
“Cô vừa nói với em về việc tranh quyền sở hữu căn biệt
thự cổ số 23 phố Angel, em có hiểu cô nói gì không?” Cô
Bạch nhấc gọng kính ở dưới sóng mũi lên, nhìn tôi đăm
đăm.
Thấy ánh mắt chờ đợi của cô Bạch, tôi vừa mới ngước đầu
lên lại cúi vội xuống. Ban nãy cô Bạch nói những gì, tôi
hoàn toàn chẳng nhớ tẹo nào.
“Tô Hựu Tuệ! Cô biết gần đây xảy ra khá nhiều chuyện…”
Giọng cô Bạch dường nhưn chùng xuống khiến tôi thót tim,
“Nhưng em phải hiểu một điều, tuy trên danh nghĩa hai trường
đã sát nhập làm một, nhưng cuộc thi đấu vẫn chưa kết thúc
đâu. Tranh quyền sở hữu căn biệt thự cổ số 23 sẽ là cuộc
thi đấu gay cấn nhất vì nó có liên quan đến việc ai là
người đứng ra lãnh đạo trường Minh Dương trong tương
lai.”
“Vâng thưa cô Bạch, em hiểu rồi ạ!” Tôi thành khẩn gật
đầu.
“Chỉ có điều em…” Cô Bạch định nói gì đó nhưng lại thở
dài não nề, “Cô nghĩ chắc em cũng nghe được tin từ thầy
Nhã Văn, vì Lý Triết Vũ không may bị tai nạn thiệt mạng,
nên nhà trường nghiêm cấm các học sinh trong trường tìm
kiếm kho báu trong khu biệt thự.”
“Vâng, em có nghe nói chuyện đó ạ!”
“Có điều cô vừa nhận được tin, dạo này Kim Nguyệt Dạ đang
tìm hiểu về bản đồ các cung hoàng đạo liên quan đến kho
báu!”
“Cô bảo sao cơ ạ? Là Kim Nguyệt Dạ ư?” Nghe tin sét đánh
ngang tai đó, tôi há hốc cả mồm, khẽ rùng mình.
“Em Tô Hựu Tuệ!” Cô Bạch chống cầm suy nghĩ, ánh mắt án
lên vẻ nghiêm túc sau lớp kính dày cộp, “Cô biết em và Kim
Nguyệt Dạ độ này rất thân thiết với nhau, nhưng cô mong em
sẽ không liên quan đến chuyện này. Còn về vụ Kim Nguyệt Dạ
đang tìm hiểu bản đồ các cung hoàng đạo, cô sẽ thong báo
lại với thầy Thôi ngay!”
“Em biết rồi ạ. Cô cứ yên tâm, em sẽ không vi phạm nội quy
trường đâu!”
“Thế thì tốt. Vậy trước khi cuộc thi đấu diễn ra, cô hi
vọng em sẽ vứt bỏ khỏi đầu mình những suy nghĩ linh tinh,
trở thành Tô Hựu Tuệ ưu tú trước đây. Liệu trong kì thi
sắp tới, em có tự tin giành được quyền tham gia cuộc thi
đấu đó không?”