Tôi hẹn với Sun đúng mười giờ tối. Tôi phải giấu Tô Cơ, Hiểu Ảnh và
cả Lý Triết Vũ, một mình đến khu biệt thự cổ số 23 phố Angel gặp
Sun.
“Ha ha ha… Ở đây tuyệt quá!” CHúng tôi men theo con phố nhỏ vào khu
biệt thự cổ, Sun bất giác phấn khích kêu lên.
“Suỵt… bé mồm thôi!” Tôi cố gắng ghìm giọng xuống mức tối đa, bịt
miệng tên Sun lại.
Sau khi kết thúc vụ thi đấu lần trước, tôi và Kim Nguyệt Dạ rời
khỏi căn biệt thự cổ này. Nơi này tiếp tục trở thành cấm địa của
hai trường. Hai thầy cô hiệu trưởng ra lệnh tang cường gấp đôi số
người trông coi khu biệt thự, không cho ai ra vào tự do.
Két!
Cửa biệt thự không khoá, tôi len lén đẩy cửa ra, bước và bên
trong.
Khi tôi bước vào phòng ngủ của Kim Nguyệt Dạ, tôi dường như còn
ngửi thấy mùi hương bạc hà phảng phất. Nhớ lại lúc chúng tôi còn
chung sống dưới một mái nhà, tôi bỗng thấy đau nhói.
“Đúng rồi, Hựu Tuệ, còn nhà vê sinh chúng tôi chưa vào!” Sun tỏ ra
rất hào hứng, đi đến đâu cũng ngó nghiêng, mân mê đồ đạc trong
phòng.
“Phòng vê sinh? Phòng vệ sinh thì có gì đáng xem đâu?” Tôi thấy kì
kì bèn hỏi.
“À… Thì chúng ta đã mất công đến đây, cứ đi xem môt lượt, kẻo lại
bỏ mất cái gì đó thì sao. Hơ hơ hơ…”
“Thế thì đi thôi…”
Tôi dẫn Sun đến cửa phòng vê sinh, mở toang cửa ra.
Kì quặc thật, tấm gương trước đây vẽ đầy hình các cung hoàng đạo đã
không cánh mà bay. Tôi lúi húi nhìn quanh nhà vê sinh, nhưng cũng
không phát hiện thấy bóng dáng tấm gương đâu.
“Sao không thấy tấm gương đâu nhỉ?” Sun đột nhiên nói khẽ.
“Sun… anh nói gì cơ? Sao anh lại biết chuyện tấm gương?” Tôi ngạc
nhiên hỏi.
Sun bỗng lặng người đi.
“À! Thì ý tôi là nhà vệ sinh phải có gương chứ? Sao ở đây lại không
có nhỉ? Lạ thật!”
Không biết tại sao, trong lòng tôi bỗng có một cảm giác bất an,
nhưng tôi không thể nói rõ được cảm giác đó thế nào.
“Ai vậy?” Sun đột nhiên ngoái đầu sang cửa sổ đối diện hét lên, làm
tôi giật bắn mình, suýt nữa ngã quay lơ ra đất.
“Gì… gì vậy?” Tôi run lẩy bẩy hỏi lại.
“Hình như tôi vừa nhìn thấy có một bóng đen lướt qua cửa sổ phía
đối diện.” Sun nói xong, tò mò nhìn về phía cửa sổ bên kia.
Bóng… bóng đen? Không phải là thầy giáo trông coi khu biệt thự
chứ?
Tôi mếu máo kéo tay áo Sun.
“Sun, chúng ta đã xem hết khu biệt thự rồi, mau về thôi…”
“Ơ? Thế là xem xong rồi à? Nhưng chúng ta vẫn chưa lên lầu mà!” Sun
trợn tròn mắt nhìn tôi.
“Còn… còn tầng lầu ư?” tôi suýt khóc ra tiếng, “Cô Bạch và thầy
Thôi đã cảnh cáo tôi và Kim Nguyệt Dạ không được lên đó, hay lả
chúng tôi đửng đi!”
“Đi đi mà Hựu Tuệ! Lẽ nào ông không tò mò tên đó có gì sao?” Sun
kéo tay tôi, khẩn khoản van nài.
Tôi bị Sun lôi xồng xộc lên lầu.
Tôi chưa hề lên đây… Híc, không biết trên đó có con quái thú nào
không…
Tôi nuốt nước bọt ừng ực.
Dường như khác hẳn với tưởng tượng của tôi, trên lầu được quét dọn
sạch sẽ, bên trong có bày một chiếc bàn đọc sách, một chiếc giường,
bên phải cửa sổ có một giá sách nhỏ, nhưng trên đó không có cuốn
sách nào, mà chỉ có một chiếc bật lửa hết ga.
Lẽ nào trên này có người ở? Tôi nhíu mày nhìn xung quanh.
“Sun, anh làm gì thế?” Tôi không hiểu vì sao Sun lại mở toan tất cả
các học bàn.
“He he he, không có gì! Tôi thấy tó mò chút thôi, không chứng trong
những cái hộc bàn lại xuất hiện một con mèo máy Doremon cũng nên,
hay có thể thông sang một thế giới khác ấy chứ. Hơ, đây là cái gì?”
Sun đột nhiên nhấc một chiếc hộp ra khỏi hộc bàn. Chiêc hộp dường
như có ma sát, hút chặc ánh mắt tôi.
Trởi ơi… Trong hộp có một thứ khiến chún tôi đều há hốc mồm.
Bức ảnh này chính là bức ảnh mà tôi đã thấy trong phòng hiệu trưởng
Bạch. Bức ảnh đó chụp thầy Thôi và cô Bạch.
“Còn có một cuốn nhật kí, trên đó viết tên thầy Thôi và cô Bạch.
Hựu Tuệ, em thử nói xem thầy Thôi và cô Bạch là thế nào với nhau
nhỉ? Sao họ lại…”
Tôi không nghĩ được nhiều như thế, giật lấy cuốn nhật kí từ tay
Sun, nhét vào hộc bàn.
Không ngờ… Đây lại là nơi cất giấu nhật kí trao đổi giữa cô Bạch và
thầy Thôi .
“Ơ, sao cánh cửa ở đây lại mở ra thế này? Ai ở trong đó?” Bên trong
biệt thự cò tiếng láo nháo.
“Chết rồi! Sun! Thầy giáo gác cửa phát hiện ra chúng ta rồi!” Tôi
sợ đến đứng tim, cuống quýt không biết làm thế nào.
Cộp cộp cộp…
“Có ai ở trên đó không?”
Hu hu hu! Chết thật rồi! Thầy giáo gác cửa đã lên đến nơi. Làm thế
nào bây giờ? Làm thế nào bây giờ? Nếu bị tóm được, chúng tôi bị
đuổi học chứ chẳng chơi. Tôi lo cuống cuồng, mồ hôi vã ra như
tắm.
Đột nhiên, Sun đẩy tôi đến bên cửa sổ, thái độ dứt khoát:
“Không còn cách nào khác, thẩy giáo đến nơi rồi, mau nhảy xuống
đi!”
“Nhảy… nhảy xuống? Sun! Anh có điên không? Đây là tầng hai đấy!”
Tôi không tin nổi tai mình.
“Á á á!”
Tôi chưa kịp hoàn hồn thì đã bị Sun ôm chặt, nhảy phắt khỏi cửa
sổ…
“Hựu Tuệ, em không sao chứ?” Sun buôn tay ra, lay lay tôi.
Tôi sợ hãi mở to mắt…
Ôi, tôi vẫn còn sống.
“A, tôi trông thấy bọn chúng rồi! Bọn chúng ở đằng kia!” Đột nhiên
có ánh đèn pin sượt qua người chúng tôi, một thẩy giáo ló đầu ra
cửa sổ, ngay lập tức phát hiện ra chúng tôi.
“Chết thật, chúng ta bị phát hiện rồi. Mau chạy thôi!” Tôi kéo tay
Sun, chạy thục mạng ra khỏi cổng biệt thự.
“Bọn chúng ở đằng kia! Mau đuổi theo!”
May mà tôi thuộc làu các đường trong khu biệt thự, kéo Sun chạy tắt
đến chỗ tường thấp, leo qua đó trốn khỏi khu biệt thự…
Biệt thự cổ số 23 phố Angel lại được một phen nói loạn. Tôi thấy
mình mệt rã rời, rệu rạ như một con robot thiếu dầu bôi trơn. Lúc
chia tay, tôi đã dặn đi dặn lại Sun đừng nói ra bí mật vừa nhìn
thấy trên lầu. Sun phải thề sống thề chết tôi mới yên tâm, đi một
mạch về nhà, nằm ngủ thẳng cẳng trên giường tới sáng.
Ngày hôm sau, tôi cầm số tiền Sun cho vay, hẹn Lý Triết Vũ và Tô Cơ
tan học đến Happy House tìm Kim Nguyệt Dạ. Nhưng vừa đến cửa tôi
bỗng do dự…
“Hựu Tuệ… Chúng ta đến rồi, sao cô không vào đi!” Lý Triết Vũ kéo
cánh cửa Happy House, nhìn tôi đang thừ mặt đứng trước cửa.
Không nghĩ ngợi nữa… Tôi hít một hơi dài, cùng Lý Triết Vũ bước vào
Happy House.
“Dạ, chúng tôi đến rồi đây!”
Tô Cơ, Hiểu Ảnh, Lăng Thần Huyền, Kim Nguyệt Dạ đều có mặt.
“Hi, Kim Nguyệt Dạ! Lâu lắm rồi không gặp.”
“Hựu Tuệ của chúng ta hôm nay không đi cùng đại minh tinh à?”
Grừ! Thái đô thằng cha Kim Nguyệt Dạ thế là sao? Tôi ném ánh mắt
hình tia lửa đạn tới hắn.
“Hựu Tuệ nói là có một tin tốt lành muốn báo cho chúng ta!” Lý
Triết Vũ mỉm cười nhìn tôi.
“Ừm… Tôi muốn nói là cái nhà rách của cậu coi như có thể giữ được.”
Tôi nguýt dài tên Kim Nguyệt Dạ.
“Nghĩa là sao?” Kim Nguyệt Dạ ngơ ngác, không hiểu gì.
“Tô Hựu Tuệ, ý cô nói số tiền còn lại đã gom đủ rồi hả?” Lăng Thần
Huyền nhảy dựng lên nhìn tôi trừng trừng.
Hơ hơ hơ… Thế mới biết Tô Hựu Tuệ ta tài ba hơn người, ngay cả tên
khỉ ngố cứng đầu Lăng Thần Huyền cũng bắt đầu khâm phục bản lĩnh
của ta.
“Mọi người đang nói cái gì vậy?” Kim Nguyệt Dạ ngẩn ra nhìn mọi
người.
“Dạ! Chúng tôi đã biết chuyện của cậu. Mọi người củng nhau nghĩ
cách giúp cậu gom ít tiền, như vậy cậu sẽ không cần phải chạy đôn
chạy đáo nữa!” Lý Triết Vũ kiên nhẫn giải thích điều chúng tôi trăn
trở mấy ngày qua.
“Tôi không cần!”
“Kim Nguyệt Dạ, cậu đừng ngoan cố nữa? Cậu có biết để gom được số
tiền này chúng tôi đã phải tốn bao nhiêu công sức không?” Tôi cố
nén cơn giận, “Số tiền này mồ hôi nước mắt của mọi người. Để giúp
cậu, chúng tôi phải nghĩ ra đủ cách, Hiểu Ảnh gom toàn bộ số tiền
tiêu vặt, còn tôi phải chạy đến mượn tiền Sun…”
“Cô nói gì? Cô đến tìm tên Sun đó vay tiền á?” Kim Nguyệt Dạ cắt
ngang lời tôi, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn tôi.
“Tô Hựu Tuệ, tôi nói cho cô biết, tôi không cần sự thương hại của
người khác, đặc biệt là tên Sun đó.” Kim Nguyệt Dạ kiên quyết, “Cô
đi trả ngay tiền cho tôi, việc của tôi không cần cô lo.”
“Cậu…” Tôi điên tiết đến nỗi có thể lao tới cắn chết tươi
hắn.
“Dạ!”
“Đủ rồi! Tôi còn phải làm việc. Chuyện ngôi biệt thự, tôi sẽ tự có
cách!” Kim Nguyệt Dạ nói xong, quay đầu đi vào nhà bếp.
“Kim Nguyệt Dạ, đồ óc heo!” Tôi tức quá, ném balo về phía hắn,
nhưng Kim Nguyệt Dạ chẳng thèm quay đầu lại.
“Được, kệ xác cậu!” Tôi cáu tiết giơ chân đạp cửa, không thèm nhặt
balo lên, nổi giận đùng đùng lao ra khỏi Happy House.
Đồ khỉ hôi! Đồ cứng đầu! Kim Nguyệt Dạ là tên siêu ngốc! Tức chết
đi được… Á á á!
“Hựu Tuệ!” Sau lưng tôi có tiết của Lý Triết Vũ.
“À ừ… Lý Triết Vũ…” Tôi vẫn chưa nguôi cơn tức, lấy lại chiếc balo
từ tay Lý Triết Vũ.
“Hựu Tuệ, đừng giận! Dạ… có thể là có nguyên nhân gì đó…”
“Thế thì cứ để cho hắn chết chìm cùng với mấy nguyên nhân vớ vẩn
ấy…” Đồ khỉ hôi! Chết quách đi cho rảnh nợ! Tôi định nói thế nhưng
nhìn bộ dạng lo lắng của Lý Triết Vũ, tôi vội nuốt mấy từ đó
lại.
“Hựu Tuệ” Lý Triết Vũ nói rồi dừng lại, “Dạ cũng có nỗi khổ tâm
riêng, có những chuyện chúng ta chưa trải qua thì không thể nào
hiểu nổi. Hãy cho cậu ấy chút thời gian, cậu ấy sẽ hiểu ra
thôi.”
“Lý Triết Vũ, tôi đã làm gì sai nào?” Tôi như một quả bong bóng bị
xì hơi, buồn bã hỏi.
“…”
“Tại sao cậu ấy lại đối xử với tôi như vậy? Tại sao cậu ấy ghét Sun
đến thế? Sun cũng là bạn tôi, giống như các cậu vậy.”
“Đừng bao giờ so sánh chúng tôi với Sun! Hựu Tuệ, nhớ trả lại tiền
cho cậu ta, chúng ta không cần cậu ta giúp đỡ gì hết, hiểu
chưa?”
Nhìn thấy ánh mắt nghiêm nghị của Lý Triết Vũ, tôi sợ hãi, bất giác
gật đầu.
FIVE
“Lý Triết Vũ, chúng ta phải đi tìm thầy Thôi sao?” Tôi theo sau Lý
Triết Vũ và Lăng Thần Huyền tới phòng hiệu trưởng Thôi.
“Tôi cũng không biết, nhưng bây giờ chúng ta cũng không còn cách
nào khác…” Lý Triết Vũ vỗ vai tôi như muốn an ủi.
Lăng Thần Huyền đắc ý, hẩy mũi, vỗ ngực:
“Yên tâm, yên tâm! Thầy Thôi là chú tôi, chúng ta nói với chú ấy sẽ
không sao đâu.”
“Có cậu thì chúng tôi phải yên tâm sao?” tôi ngó lơ tên Lăng Thần
Huyền.
“Tô Hựu Tuệ, cô ăn nói cẩn thận nhé! Nếu không phải việc đang gấp,
tôi cho cô biết tay!”
Lăng Thần Huyền quả nhiên mắc lỡm, tôi cố ý nói như vậy để cho
không khí bớt căng thẳng. Nhưng Lý Triết Vũ vẫn rất trầm tư.
Lạ thật… Bình thường lúc nào cửa phòng thầy Thôi cũng khép hờ nưng
sao hôm nay lại đóng im ỉm thề nhỉ? Lẽ nào thẩy ấy có khách đặc
biệt?
Lý Triết Vũ dưởng như cũng nhận ra điều này, nhíu mày rồi quay lại
nhìn tôi.
“…Thầy Thôi, việc này khiến tôi hết sức bất ngờ…”
Chúng tôi còn đang lưỡng lự có nên gõ cửa hay không thỉ có tiếng
nói vọng từ bên trong ra.
Ơ… Giọng nói quen lắm… Là ai nhỉ?
“Sun, tôi không hiểu làm thế nào cậu lại biết được?”
Lần này là tiếng của thẩy Thôi, nhưng thầy vừa nói là… Sun? Đúng
rồi. Giọng nói ban nãy là của Sun. nhưng cậu ấy ở trong phòng thầy
Thôi làm gì? Tôi ghé tai vào cánh cửa.
Nghe thấy giọng của Sun, ánh mắt Lý Triết Vũ trở nên rất khó hiểu.
Lăng Thần Huyền cũng tò mò, ghé sát tai vào cửa nghe động tĩnh bên
trong.
Trong phòng làm việc của thẩy Thôi, chúng tôi nghe thấy tiếng cười
nhạt của Sun.
“Chỉ tình cờ thôi, không ngờ tôi lại phát hiện được thứ này.”
Tôi lặng người đi. Tim như bị bóp nghẹt.
Tôi cắn chặt môi, lén nhòm vào bên trong…
Rầm…
Trong tay Sun là… Người tôi như bị sét đánh trúng, đờ ra như khúc
gỗ, đầu óc quay cuồng…
Sun… Trong tay cậu ấy là cuốn nhật kí…
Nhưng… Cậu ấy đã từng hứa với tôi… Cậu ấy đã từng hứa sẽ giữ bí
mật. Hơn nữa tôi nhớ đã đặt cuốn nhật kí vào chỗ cũ rồi mà… Lẽ nào…
Lẽ nào cậu ấy giấu tôi lấy trộm cuốn nhật kí từ ngôi biệt thự? Còn
nữa, sao cậu ấy lại đem cuốn nhật kí đến gặp thầy Thôi?
Tôi hoang mang tột độ.
“Bạch Ngưng và tôi từng viết cuốn nhật kí này khi cỏn trẻ… Cậu đem
nó đến gặp tôi nói chuyện là có mục đích gì?
Kho báu?
Ba người chúng tôi như bị sét đánh ngang tai.
Hoá ra tất cả đều là giả dối… Cái gỉ mà bạn bè? Cái gì mà giúp
tôi?... Hoá ra Sun cũng có âm mưu giống hệt tên Hắc Long từng bắt
cóc tôi, chỉ muốn biết về bí mật kho báu trong ngôi biệt thự
cổ.
Tôi cố nén những hơi thở dồn dập.
“Xem ra hôm nay cậu đến đây để uy hiếp tôi.” Thầy Thôi mỉm
cười.
“Sao? Ông không tin lời tôi nói sao?” Sun có chút thất vọng.
“À… cũng không phải là không tin. Thực ra tôi cũng đã nghi Tô Cơ là
con đẻ của mình, nhưng Bạch Ngưng luôn phủ nhận. Bây giờ chỉ dựa
vào cuốn nhật kí này mà cậu nói tôi và Tô Cơ có quan hệ cha con,
liệu có võ đoán quá không?”
“Hơ hơ… tôi biết là ông sẽ nói vậy.” Sun cười nhạt nói, “Thế thì
xin ông xem kĩ trang cuối cùng.”
…
Phòng làm việc bỗng dưng yên ắng. Lăng Thần Huyền ghé tai nghe lõm
nãy giờ sắc mặt bỗng tái đi.
Một lúc lâu sau, thầy Thôi thở dài não nề.
“Xem ra việc này có thể là thật, nhưng tôi vẫn cần diều tra
thêm…”
“Không thể nào!” Lăng Thần Huyền trọn trờn mắt kinh ngạc.
“Ai ở ngoài cửa đó?” Thầy Thôi nói lớn.
Binh!
“Huyền, đợi đã…!”
Lý Triết Vũ không kịp ngăn lại, Lăng Thần Huyền đã không còn đủ
tỉnh táo, đẩy rầm cửa phòng hiệu trưởng, túc giận bước vào.
“Chú vừa nói gì? Sao Tô cơ lại là con gái của chú được?” Lăng Thần
Huyền hét lên với thầy Thôi.
Thầy Thôi ngạc nhiên nhìn bộ mặt đỏ gay của Lăng Thần Huyền, đi sau
còn có cả tôi và Lý Triết Vũ.
“Các em… đều nghe thấy hết?”
“Vâng, xin lỗi thầy, chúng em đều nghe thấy hết rồi.” Lý Triết Vũ
khẽ gật đầu.
“Hơ hơ hơ, thật không may.” Sun ngồi đối diện bàn làm việc, nhún
vai.
“Sun! sao cậu lại làm thế?...” Giọng tôi run lên.
“…” Sun quay lưng về phía tôi, cúi đầu không trả lời.
“Sun, trả lời tôi đi. Sao cậu lại làm thế?” tôi như bị kích động
gào lên.
“Tại sao tôi phải giải thích với cô?” Sun quay đầu lại, nhìn tôi
bằng ánh mắt vô cảm.
Tôi lặng người đi.
“Sun… Rốt cuộc cậu là người như thế nào?”
“…” Sun im lặng, không trả lời.
“Lần đầu tiên tôi gặp cậu, tôi cứ tưởng cậu là một thiên sứ… nhưng
cậu lại vào hùa với mấy bạn cùng lớp bắt nạt tôi…”
“Mình chỉ muốn chơi với bạn Vũ thôi mà!”
…
“Trông cậu bẩn thế! Nhất định không phải là cô bé ngoan, tớ không
kết bạn với trẻ hư đâu!”
“Tớ không phải là trẻ hư…”
“Cậu chính là trẻ hư, mẹ tớ bảo thế!”
“Không! Không! Tớ không phải…”
…
“Trẻ hư! Trẻ hư! Trẻ hư!”
“Khi tôi nghĩ cậu là một ác ma thì cậu lại xuất hiên bên cạnh, lúc
nào cũng giúp đỡ tôi.”
“Em xem cái này đi!”
“Cái gì vậy?”
“Sơ đồ đồng diễn thể dục?”
“Đúng thế! Tôi mất mấy đêm liền mới vẽ lại được các vị trí và đông
tác của từng người một đấy…”
“Hay lắm, làm thế này sẽ tiện hơn! Sao tôi không nghĩ ra nhỉ? Vị
trí của mỗi người trên sân khấu
giống như một ô vuông trên bàn cờ. Chỉ cần ghi rõ số trên mỗi ô thì
lúc chỉ huy sẽ dễ dàng hơn nhiều. Sun, anh tài thật!”
“À… Ừ… Hơ hơ hơ! Thế nào! Anh làm trợ lí cho em cũng tốt đấy
chứ?”
“Cậu… cậu là thiên sứ hay ác ma?...”
“Ha ha ha!” Sun lắc đầu, “Sao con gái rắc rối thế nhỉ? Cái gì mà
thiên sứ với chả ác ma? Cô đang đọc thơ à?”
“…”
“Tôi là tôi, chưa bao giờ thay đổi, Tô Hựu Tuệ ạ!”
“Tại sao cậu lại lừa dối tôi… Tại sao cậu lại đối sử với tôi như
vậy…?”
Tôi thấy mình như bị lạc vào một thế giới bao phủ toàn băng tuyết.
Hoá ra cảm giác bị bạn bè phản bội lại nhức nhối thế, tim như bị xé
ra, rỉ máu.
“Tô Hựu Tuệ, nếu tôi nói với cô rằng ban đầu tất cả chỉ là tình cờ,
sau đó tôi không làm chủ nổi tình hình nữa, cô có tin không? Tôi
không muốn làm tổ thương ai tôi chỉ muốn có được cái tôi
muốn.”
“Thứ mà cậu mốn chính là kho báu sao? Hay là vị trí thần tượng của
cậu? Vì những thứ ấy… cậu có thể bày tỏ tình cảm với một người con
gái mình không hề thích? Vì nó… mà cậu sẵn sàng ra tay sắp đặt mọi
việc từ trước?” tôi như bị sét đánh ngang tai, cả ngưởi run
lên.
“Đúng đấy!” Sun không hề giấu giếm mà thừa nhận tất cả, nhưng hắn
không hề nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Cậu…”
“Hôm nay tôi phải đánh chết tên khốn này!” Lăng Thần Huyền tức sôi
máu, mất kết lí trí. Trông Huyền như một con bò tót bị chọc giận,
mũi xì khói, lao đến chỗ Sun.
“Lăng Thần Huyền, dừng tay! Đừng làm mọi chuyện rối tinh thêm!” Mặt
thầy Thôi không biểu lô cảm xúc, cất giọng trầm trầm.
Nghe giọng thầy Thôi, Lăng Thần Huyền như bị điểm trúng huyệt, cú
đánh nhằm thẳng vào mặt Sun dừng ngay lại…
Thầy Thôi khẽ thở dài.
“Chuyện của Tô Cơ đến giờ vẫn chưa sáng tỏ…”
“Nhưng vừa rồi chú nói…”
Lăng Thần Huyền định tranh luận nhưng bị thầy Thôi ra hiệu bằng mắt
nên im bặt.
“Tóm lại, cả ba em về trước đi. Tôi có chuyện muốn nói với
Sun.”
Nghe câu tiễn khách của thầy Thôi, ba người chúng tôi đành bước ra
khỏi phòng.