Hừ! nguy hiểm thật, trình độ dụ dỗ các bé
fan của tên hồ li tinh này ngày càng cao thủ!
"Ồ! Thật vậy sao?" Kim Nguyệt Dạ đột nhiên dí sát bản mặt đáng ghét
về phía tôi, "Không biết sức hấp dẫn của tôi có hiệu quả với bé Hựu
Tuệ không nhỉ?"
Mặt hắn cứ dần dần tiến sát lại...
Khuôn mặt hắn như được chạm khắc tinh xảo, cái mũi thẳng thanh tú,
đôi lông mày đen đậm, lại còn cả khoé miệng khẽ nhếnh lên cười như
ác ma, hàm răng trắng đều...
Oái! Tên khốn Kim Nguyệt Dạ! Sao hắn dám dí sát mặt về phía tôi gần
như vậy? Tôi như bị thiếu ôxi, vội vàng quay ngoắt cái mặt đỏ bừng
đi.
"Hừ! Đừng tưởng bở! Sức hút của cậu chẳng có tác dụng gì với tôi
đâu, cậu có dùng điện cao áp hai nghìn vôn cũng thế thôi!"
"Chậc, thế sao mặt bé lại đỏ ửng thế kia?" Kim Nguyệt Dạ cười ma
mãnh.
"Vớ vần, tôi... tôi đỏ mặt lúc nào?" Tôi gắt ầm lên, len lén liếc
Hiểu Ảnh và Tô Cơ.
"Mặt bà đỏ lắm, Hựu Tuệ..." Tô Cơ dùng ánh mắt thương hại nhìn
tôi.
"Ừ... đỏ hơn cả nước dưa hấu của Hiểu Ảnh..." Nhỏ Hiểu Ảnh còn gật
gù chứng thực.
"Phì!" Kim Nguyệt Dạ thấy bộ dạng lúng túng như gà mắc tóc của tôi
bèn phì cười.
Hai con nhỏ đầu gỗ này! Sao lại giúp giặc hại nhà thế chứ?
"Mặt... mặt tôi đỏ là do xem phim cảm đông chứ bộ!" Tôi cố cãi cùn
lấy được, tay chỉ bừa về phía màn hình tivi.
"Ồ! Là do xem tivi ư?" Kim Nguyệt Dạ tò mò nhìn theo phía tay tôi
chỉ.
"Hura! Là Sun kìa!" Hiểu Ảnh bỗng rú lên.
Gì cơ? Là Sun á?
Sao lại trùng hợp vậy?"
FIVE
Nhưng đúng là đời này có rất nhiều chuyện trùng hợp ngẫu
nhiên!
Trên tivi đang chiếu khuôn mặt đẹp mê hồn của Sun.
"...Tôi sẽ tiếp tục cố gắng, mặc dù cô ấy đã có bạn trai nhưng tôi
không bỏ cuộc đâu. Tôi tin rằng sự cố gắng chân thành của mình sẽ
làm cô ấy cảm động!"
Cậu ta đang nói về tôi ư? Cái gì mà bạn trai? Tôi có bạn trai hồi
nào?
"Thật cảm động...Sun, cậu còn điều gì muốn nói với cô ấy không?" MC
đứng bên cạnh, nước mắt ngắn nước mắt dài.
"Hựu Tuệ..." Trên màn hình, Sun đột nhiên hơi lưỡng lự, "Tôi biết
sự xuất hiện đột nhột của tôi khiến em cảm thấy bối rối, nhưng mong
em hãy cho tôi một cơ hội bù đắp, bởi tôi thật sự hy vọng em sẽ
chấp nhận tôi".
Chương trình kết thúc với khuôn mặt rất thành khẩn của Sun.
Một bài hát du dương bỗng nổi lên: "Em có thể quên... nhưng anh
luôn phải nhớ... Khi mất em, anh mới hiểu thế nào là cảm giác hụt
hẫng... Dù anh không phải chàng hoàng tử tuấn tú có cả đoàn thấp
tùng uy vệ... nhưng con tim anh luôn mách bảo rằng... Anh thật sự
yêu em!"
"Hu hu hu, cảm động quá!'Xin hỏi đời người là mấy nỗi, chỉ mong sớm
chiều ta được ở bên nhau'! Hựu Tuệ bà may mắn quá đi! Thật là..."
Tô Cơ tranh thủ chùi nước mắt nước mũi vào áo tôi rồi véo tôi một
cái rõ đau.
May mắn cái nỗi gì, có mà xui tận mạng thì có!
Toàn những chuyện không đâu vào đâu làm cuộc sống của tôi rối tung
rối mù lên. Số tôi sao mà đen như quạ!
"Đúng đó HựuTuệ, tuy bà có Dạ, nhưng cũng phải đối sử tốt với Sun
đấy!" Hiểu Ảnh ân cần dặn dò tôi.
Con nhỏ này! Nói nhăng nói cuội cái gì thế?
"Bravo!" Kim Nguyệt Dạ bỗng cười khẩy rồi huýt sáo, "Hựu Tuệ, cô
đừng giả bộ nữa, người ta là đại minh tinh đấy, trong lòng cô chẳng
rú lên vì sung sướng ấy chứ!"
Hừ! Tên khốn này! Sao hắn nói mỉa mai đau thế không biết!
"Kim Nguyệt Dạ, cậu không biết gì thì đừng có mà nói nhảm!" Tôi tức
hằm hằm, trừng mắt với hắn.
"Chậc có người là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau..." Giọng
điệu của Kim Nguyệt Dạ nghe chua như giấm.
"Cậu..."
"Có cậu ta trợ giúp, không chừng cuộc thi lần này cố thắng chắc
đó!"
Grừ! Hắn càng nói càng quá đáng.
"Cậu và cậu ta đều là lũ khỉ đột chết tiệt!" Đầu tôi như muốn nổ
tung, tôi gào lên.
"Ồ, cô nói đúng lắm, tôi chỉ là con khỉ hôi, nhưng Sun là hoàng tử
nặng tình đấy!" Câu nói của Kim Nguyệt Dạ như thách thức tôi, nhưng
còn có vẻ hơi giận dỗi.
"Hừ, thì sao hả? Cậu ghen tức à? Tôi và Sun sẽ nối lại duyên xưa
cho cậu xem!" Tôi diên tiết gắt ầm lên, bản thân tôi cũng không còn
biết mình đang nói gì nữa.
"..." Kim Nguyệt Dạ lặng người đi, mặt mày xám ngoét.
"Hựu Tuệ, bà nói bừa gì đấy?" Tô Cơ thấy tình hình căng thẳng như
đấu bò tót, vội vàng kéo tay ao tôi, lúc này tôi mới giật mình tỉnh
lại.
Chết thật... Tôi óc heo hay sao hả trời! vừa rồi tôi buột miệng nói
gì ý nhỉ?
Nhưng bây giờ có hối hận cũng chẳng kịp...
Ánh mắt của Kim Nguyệt Dạ bỗng trùng xuống, hắn chẳng nói câu
nào.
Hắn... giận ư? Sao không nói mỉa mai như mọi khi? Hắn im lặng bất
thường thế này khiến tôi nổi da gà.
Một lúc sau, Kim Nguyệt Dạ cười lạnh tanh rồi quay người bỏ đi
thẳng.
Tôi ngồi ngây ra ghế, đầu đặt lại như đất sét.
Tại sao mỗi lần gặp nhau chúng tôi đều có kết cục không vui... Kim
Nguyêt Dạ, đồ khỉ hôi! Tại hắn khiêu khích trước nên tôi mới nổi
điên, ăn nói hàm hồ như thế!
CHƯƠNG 5
CÁNH ĐỒNG HOA OẢI HƯƠNG THÚT THÍT KHÓC THẦM
Oa oa oa... hu hu hu...
Ông trời ơi, sao ông nhỏ mọn vậy
Hôm qua con chỉ lầu bầu ngài có chút xíu
Mà hôm nay ngài đã thả chó dữ rượt con
Chạy, chạy, tôi chạy chạy chạy...
ONE
Ánh mắt lạnh như băng của tên Kim Nguyệt Dạ lúc rời khỏi Happy
House cứ thiêu đốt giày vò tôi suốt cả buổi tối. Sáng hôm sau, tôi
mắt nhắm mắt mở khoác balo đến trường.
"Hi! Tô hựu Tuệ, chúc cô buổi sáng tốt lành!" Vừa mới bước đến
trước cửa lớp, tôi đã nghe thấy tiếng cuơiằng sặc như ma của thằng
cha Lăng Thần Huyền.
"Này, sao cô không mau vào lớp đi! Sắp đến giờ học rồi đấy!" Tên
Lăng Thần Huyền tự dưng tốt đột xuất, giục tôi, đã thế còn nhường
dường cho tôi vào trước.
"Ờ, ờ... tôi vào ngay đây..." Tôi mỉm cười gian manh rồi lùi lại
vài bước
Ủa, hình như không ổn... Tôi thấy cánh cửa lớp khép hờ có gì đó mờ
ám lắm! Theo trức giác tôi mách bảo, chắc chắn tên khỉ ngố này lại
bày trò gì đây!
Hừm! Tên Lăng Thần Huyền ba trợn này xem thường ngọc nữ trường Minh
Đức quá, định giở trò làm tôi bẽ mặt hả? Hơ hơ, chờ mặt trời mọc
đằng Tây đi.
"Ơ, Hiểu Ảnh! Sao bà lại đến đây? Tìm Lăng Thần Huyền hả?" Tôi há
hốc miệng nhìn ra sau lưng Lăng Thần Huyền, hét lên vui
sướng.
"Cái gì? Hiểu Ảnh á?" Lăng Thần Huyền mới nghe thấy Hiểu Ảnh, mặt
mũi đã xanh xám như bị trúng gió co giò bỏ chạy.
Rào!
Hắn vừa đẩy cửa toan chạy bổ vào lớp thì bị một thùng nước bẩn dội
ào xuống.
"Ha ha ha! Trúng rùi, trúng rùi!" Mấy tên nam sinh trong lớp chạy
tới vỗ tay ầm ĩ, gào lên phấn khích, "Ha ha ha, ngọc nữ trường Minh
Đức trở thành chuột lột Minh Đức rồi!"
"Ngại quá, không ngờ mấy bạn lại ra đây tiếp đón tôi long trọng thế
này, làm ơn nhường đường chút nào, cảm ơn nhé!" Tôi mỉm cười ung
dung đi lướt qua đang trợn tròn mắt nhìn.
"Oái! Đại ca Lăng Thần Huyền! Sao lại là đại ca... Bọn em sai
rồi... Oái! Xin đại ca tha mạng...!"
Tôi từ tốn ngồi xuống ghế, mãn nguyện nghe tiếng kêu rên thảm thiết
phía sau lưng.
Chà, buổi sáng nên làm gì trước nhỉ?
Thấy tôi nhét balo vào trong ngăn bàn, mấy tên nam sinh bên cạnh cố
nín cười, mặt mày như bị biến dạng... Bọn họ lại bày trò gì nữa
đây?
Tôi rút tay ra khỏi ngăn bàn.
Hơ... cái gì thế nhỉ? Tay tôi hơi buồn buồn! Tôi cúi đầu nhìn xuống
tay mình...
Xời! Lại cái trò cũ rích từ thời nào rồi!
"Oái, má ơi Gián!" Tôi cười thầm rồi lại vờ vịt hét lên thất
thanh.
"Hê hê hê! Tô Hựu Tuệ! Hay lắm! Đáng đời cô!" Lăng Thần Huyền dù bị
ướt nhẹp từ đầu đến chân vẫn tươi tỉnh như sáo, ôm bụng cười nhạt
nghẽo.
"Á... đừng mà, biến mau... biến mau..." Tôi cố ý chạy đến bên cạnh
Lăng Thần Huyền, ra sức đẩy mạnh tay.
Xoẹt!
Con gián trên tay tôi như một viên đạn, nhè thẳng mặt Lăng Thần
Huyền mà lao tới, rơi trúng mũi tên đó.
Hơ Hơ Hơ, em gián này được đấy, có năng khiếu làm lính nhảy
dù.
"Á á á... Á á á! Gián! Gián! Ai giúp tôi gỡ con vật kinh tỏm này ra
với!" Lăng Thần Huyền Kinh hãinhin2 em gián bò lôm cồm trên sông
mũi, sợ đến nỗi suýt oà khóc.
"Đại ca bình tĩnh! Đại ca cứ bình tĩnh!" Mấy tên nam sinh vừa rồi
cuống quýt cả lên. Lát sau tên Thần Huyền mới thoát khỏi "móng
vuốt" của em gián hôi.
"A ha! Xin lỗi nhé! Lăng Thần Huyền... Ban nãy tôi không cố ý đâu,
có lẽ em gián thấy cậu thân thiện, đáng yêu nên phải lòng cậu đó!"
Tôi ra vẻ vô tội, hấp háy mắt.
"Hừ hừ... Hựu Tuệ cô cứ đợi đấy... Chưa biết mèo nào cắn mỉu nào
đâu!" Tên Lăng Thần Huyền trợn mắt lên với tôi, tức sôi máu vùng
vằng bước ra khỏi phòng học.
Hô hô hô, đúng là đồ khỉ ngố, muốn đấu với ta hả, đợi kiếp sau
đi!
Mấy ngày liền, tên Lăng Thần huyền không chịu nương tay, hôm nào
cũng bày đủ trò chơi xấu tôi. nhưng Tô hựu Tuệ này bản lĩnh đầy
mình, trò nào của hắn cũng bị tôi "hoá giải" tất tần tật.
Công nhận thằng cha này bám dai như đỉa đói, thua ê chề thế mà vẫn
không nhụt chí. Buổi chiều có tiết học hoá, hắn lại là người đến
học muộn nhất...
"Nào các em, ai có thể làm lại thí nghiệm thầy vừa minh hoạ!" Thầy
giáo hoá mỉm cười trìu mến.
"À! Là em Hựu Tuệ bên trường Minh Đức hả? Nghe các thầy cô giáo
trường Minh Đức nói em rất giỏi môn hoá, vậy hơm nay mời em lên làm
lại thí nghiệm cho các bạn xem!" Thầy giáo háo đưa tay làm động tác
"xin mời".
Hừ, tên ngốc Lăng Thần huyền! Ngươi muốn gài bẫy ta mất mặt chứ gì?
Ngại quá, lần nàylai5 làm ngươi thất vọng rồi. Thí nghiệm cỏn con
này ta chỉ cần nhắm mắt cũng có thể làm được! Ngươi chông mắt lên
mà xem cho rõ nhé!
Tôi nở nụ cười hình bán nguyệt, đứng dậy trong tiếng rầm ran bàn
tán của lớp, bước lên bục giảng với dáng đi uyển chuyển.
Ai ngờ khi chuẩn bị bắt đầu màn "biểu diễn" ngoạn mục thì tôi phát
hiện ra bình đựng khí ôxi không cánh mà bay.
Sao thế nhỉ? Ban nãy còn cơ mà!
"Sao vậy? Ngọc nữ Minh Đức tài mạo cao chót vót mà lại không làm
nổi thí nghiệm dễ ợt đó hả?" Tên Lăng Thần Huyền cười giễu
tôi.
Hừ! Chắc chắn hắn giở trò rồi! Tôi cố trấn tĩnh lại, mặt tỉnh bơ
như không, khẽ mỉm cười với học sinh bên dưới:
"Trong khi tiến hành thí nghiệm, đôi lúc chúng ta sẽ gặp phải một
số tình huống phát sinh ngoài ý muốn, nhưng các bạn đừng bỏ cuộc mà
hãy tận dụng những nguyên liệu và thiết bị có sẵn trong tay, để có
thể chiết xuất tạo thành những nguyên liệu cần thiết cho thí
nghiệm..."
Tách tách tách!
Xem ta điện phân nước đây!
Vài phút sau, tôi đã hoàn thành việc tạo ta khío6xxi mới, một
thoáng là xong cả thí nghiệm.
"Eo ôi! Thật hay đùa vậy? Siêu thật đấy!"
"Ngọc nữ trường Minh Đức có khác..."
Cả lớp xì xầm bàn ra tán vào.
Bốp bốp bốp!
Lý Triết Vũ là người đầu tiên đứng dậy vỗ tay khích lệ màn "biểu
diễn" không thể chê vào đâu của tôi, tất cả học sinh có mặt thấy
thế cũng vỗ tay theo.
Hà hà hà! Tiếng vỗ tay vang trời! Những ánh mắt thán phục!
Tôi đứng trên bục giảng ngất ngây tận hưởng tiếng vỗ tay như sấm
dậy bên tai.
Từ khi bước vào trường Sùng Dương đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi
nghe thấy tiếng vỗ tay nhiệt tình đến như thế!
Đúng, đúng vậy, phải thế chứ!
Nhìn ánh mắt tràn đầy vẻ ngưỡng mộ của mọi người, tôi có cảm giác
thắng lợi đang từng bước xích đến bên tôi.