Lúc tôi sắp bị tóm đến nơi, đống thùng gỗ bỗng đổ ập.
Tôi thấy mình từ từ "hạ cánh" xuống mặt đất.
Trời ơi... Chẳng nhẽ hôm nay Tô Hựu Tuệ này lại "ngỏm" ở đây thật
sao? Tôi sợ hãi nhắm nghiền mắt, phó mặc theo số phận.
"Rầm! Rầm! Rầm!"
Sau một loạt tiếng động ầm trời, xung quanh lại im ắng...
Ủa? Kì lạ thật, sao tôi không thấy đau tẹo nào? Đáng nhẽ tôi phải
bị cả đống thùng gỗ đè cho bụp rúm mời đúng... Đợi đã, tôi ngửi
thấy mùi bạc hà thoang thoảng. Ôi, lẽ nào tôi đang nằm mơ ư?
Tôi kinh ngạc mở mắt ra. Trời ơi! Là Kim Nguyệt Dạ! Hắn lấy người
che cho tôi, còn hắn bị cả đống thùng gỗ đè. Chắc là đau lắm... Tim
tôi bỗng thắt lại...
"Đồ ngốc... Còn ngẩn tò te làm gì? Mau chạy ra ngoài... Tôi sắp
không đỡ nổi nữa rồi!" Kim Nguyệt Dạ nghiến răng nói từng chữ. Tôi
sực tỉnh, nhanh như chớp bò ra.
"Kim Nguyệt Dạ, cậu k sao chứ? Cố chịu đựng một chút, tôi sẽ cứu
cậu ra!"
Tôi cố gắng hết sức chuyển đống thùng gỗ ra khỏi người Kim Nguyệt
Dạ. Nhưng thùng gỗ nặng quá, dù người Kim Nguyệt Dạ có cố đến mấy
thì cũng chỉ kéo được 3, 4 cái.
Mặt Kim Nguyệt Dạ càng lúc càng đỏ gay, cậu ta hét lên với tôi:
"Hựu Tuệ, cô đi trước đi! Mau thoát khỏi đây, đừng lo cho tôi...
"
"Không! Tôi không thể bỏ mặc cậu được! Muốn đi thì cả 2 cùng
đi!"
Tôi điên cuồng gồng hết sức chuyển những thùng gỗ nặng như đeo đá,
dằm gỗ cắm vào đầu ngón tay tôi, đau đến nỗi nước mắt giàn
giụa.
Nhưng bây giờ chẳng phải lúc để ý đến chuyện đó! Cứu Kim Nguyệt Dạ
đã! Cứu Kim Nguyệt Dạ rồi tính sau! Trong đầu tôi chỉ còn có mỗi ý
nghĩ này.
Đúng lúc này, tôi nghe thấy tiếng cười lạnh tanh của Hắc Long: "Tô
Hựu Tuệ, cô không cần phải cuống lên như thế! Đã đếnrồi thì là
khách, tôi sẽ mời chằng trai dũng cảm này một tách trà!"
Mười phút sau, cả tôi và Kim Nguyệt Dạ bị bọn họ trói bằng dây
thừng to đùng trong tư thế dựa lưng vào nhau, ngồi giữa căn nhà
kho.
Hắc Long ngồi vắt vẻo trên chiếc ghế hôm qua, lạnh như băng nhìn
chúng tôi.
"Sự nhẫn nại của tôi có giới hạn thôi, tôi hỏi lại một lần nữa, Tô
Hựu Tuệ, kho báu ở đâu?"
Tôi nghe thấy giọng nói của Hắc Long nồng nặc mùi "thuốc súng",
nhưng có trời đất chứng giám, tôi không hề biết kho báu ở đâu cả.
Hắc Long nhìn thấy tôi mím môi không lên tiếng, vứt mạnh mẩu thuốc
lá trong tay xuống nền nhà: " Xem ra các vị khách của chúng ta
'rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt' rồi!"
Tôi chết điếng người, lẽ nào họ định...
Hắc Long đưa mắt ra hiệu cho thuộc hạ, hai tên đàn em hùng hùng hổ
hổ đi tới chỗ tôi...
"Đợi đã! Tôi biết kho báu ở đâu!" Kim Nguyệt Dạ phía sau lưng tôi
bỗng lên tiếng.
Sao cơ? Kim Nguyệt Dạ biết kho báu ở đâu? Tôi ngạc nhiên ngẩn người
ra.
"Ồ, chú e biết ư?" Hắc Long nheo mắt nhìn Kim Nguyệt Dạ.
"Đúng, tôi biết! Nhưng nếu muốn tôi nói thì phải thả Tô Hựu Tuệ ra
trước đã!" Kim Nguyệt Dạ từ tốn.
Nhưng Hắc Long chỉ cười khẩy rồi nói:
"Thả người ra cũng được, nhưng phải đợi tôi lấy được kho báu
đã!"
"..."
"Thế nào? Cứng họng rồi hả? Hơ hơ, nhóc con, muốn lừa anh đây thì
về nhà luyện thêm mười năm nữa đi!" Mặt Hắc Long lạnh như
tiền.
"Tôi không lừa các người, tôi cũng sống ở khu biệt thự số 23 phố
Angel, hơn nữa tôi còn biết cả tấm bản đồ mật mã!" Kim Nguyệt Dạ
nhìn thẳng vào đôi mắt gian xảo, lạnh lùng của Hắc Long rồi nói
chậm rãi.
Hắc Long lặng người đi, ánh mắt hơi sáng lên.
Kim Nguyệt Dạ và Hắc Long cứ nhìn thẳng mặt nhau, qua vài giây sau,
Hắc Long hừ một tiếng lạnh ngắt:
"Thả Tô Hựu Tuệ ra!"
Tôi thấy Kim Nguyệt Dạ thở phào nhẹ nhõm.
Hai tên đàn em đi tới giúp tôi cởi trói. Tôi đứng dậy, do dự nhìn
Kim Nguyệt Dạ .
"Hựu Tuệ, cô đi trước đi, đợi tôi cùng bọn họ làm xong việc sẽ về
sau!" Kim Nguyệt Dạ mặt mày vẫn tỉnh bơ như không có chuyện gì xảy
ra.
"Đi mau, nếu không tôi đổi ý đấy!" Hắc Long gắt lên.
FIVE
"Hựu Tuệ, mau về đi! Cứ yên tâm, tôi và cô còn phải thi đấu nữa
mà!" Kim Nguyệt Dạ khẽ nhếch miệng mỉm cười.
Hu hu hu... Đồ ngốc! Bây giờ là lúc nào mà còn nhắc tới vụ thi đấu!
Hai tên áo đen đằng sau lưng tôi bỗng đẩy mạnh tôi một cái, tôi
chới với lao lên phía trước vài bước.
Kim Nguyệt Dạ biết tung tích của kho báu thật sao? Không đúng! Nếu
hắn biết thì đã đi "mách lẻo" với thầy hiệu trưởng Thôi từ lâu rồi,
như vậy cuộc đấu giữa tôi và hắn thắng thua rõ mười mươi còn gì.
Hắn nói dối, hắn hoàn toàn không biết kho báu ở đâu, hắn chỉ muốn
bảo vệ tôi thôi. Nghĩ đến đây, tôi đang đi đến cửa nhà kho bỗng
quay người chạy lại, hét to với Kim Nguyệt Dạ:
"Kim Nguyệt Dạ, đồ lừa đảo, cậu không hề biết kho báu ở đâu!"
Kim Nguyệt Dạ mở trừng mắt nhìn tôi kinh ngạc.
"Không hề biết kho báu ở đâu?" Hắc Long nheo mắt lại, lạnh lùng
hỏi.
Tôi như ăn phải gan hùm, quay người sang vênh mặt nói với Hắc
Long:
"Chỉ có mình tôi biết kho báu ở đâu thôi, ngoài ra không ai biết
hết!"
"Cái gì?" Hắc Long nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ.
"Tô Hựu Tuệ, cô điên à?" Kim Nguyệt Dạ bực mình gắt lên.
"Cậu điện thì có! Cậu không biết tí gì về chuyện kho báu sao lại
nói dối?"
"Cô đúng là đầu đất!"
"Cậu dám mắng tôi!"
"..."
"Im mồm ngay!" Hắc Long nổi điên cắt ngang cuộc "đấu khẩu" nảy lửa
của tụi tôi, từ trên ghế đứng phắt dậy, nghiến răng nom rất dữ tợn.
"Tao không có thời gian chơi trò anh hùng cứu mĩ nhân! Dám giỡn mặt
tôi hả? Cho tụi bay biết thế nào là lễ độ, nện cho 2 đứa nhãi ranh
này một trận!"
Hắc Long vừa mới ra hiệu, mấy tên đàn em áo đen đô con hùng hục
xông tới, vây quanh tôi và Kim Nguyệt Dạ. Hu hu hu, thế là xong...
Lần này thể nào cũng bị bọn họ "uýnh" cho vêu mỏ...
Ai ngờ đúng lúc đó, cửa nhà kho bị mở toang, có tiếng người hét lên
lanh lảnh:
"Mau dừng tay!"
Ơ, là giọng của con nhỏ phù thủy Anna mà!
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn ra phía cửa. Người vừa lên
tiếng lúc nãy đúng là Anna. Không chỉ có Anna, mà cả Tô Cơ, Hiểu
Ảnh, Lý Triết Vũ, Lăng Thần Huyền đều lù lù xuất hiện ở cửa nhà
kho.
"Tô Cơ! Hiểu Ảnh!" Tôi xúc động gào ầm lên.
"Hựu Tuệ!" Hiểu Ảnh định chạy lon ton về phía tôi nhưng bị Tô Cơ
chặn lại.
"Hơ hơ hơ, sao tự dưng có nhiều khách đến thế này? Các vị làm tôi
sợ quá!" Hắc Long cười gian xảo.
"Tôi đã báo cảnh sát rồi, các người mau thả họ ra rồi rời khỏi đây
là vừa! Chúng tôi sẽ xem như chưa có chuyện gì xảy ra!" Lý Triết Vũ
bình tĩnh nói với Hắc Long.
Hắc Long ngước mắt lên nhìn Lý Triết Vũ: "Báo cảnh sát à? Được lắm,
thế thì càng hay chứ sao?"
"Hừ, đừng có mà lôi thôi, mau thả người ra! Nếu không thì đừng
trách tụi này!" Lăng Thần Huyền lớn giọng.
Hắc Long cười gằn 2 tiếng, đột nhiên mấy tên đàn em của hắn xuất
hiện ngay sau lưng nhóm Lý Triết Vũ. Chỉ mất có vài phút, nhóm Lý
Triết Vũ , Tô Cơ cũng rơi vào thảm cảnh giống tôi và Kim Nguyệt Dạ,
đều bị trói gô lại thành 2 nhóm trong tư thế dựa lưng vào
nhau.
"Này, mau thả tôi ra, kể cả có bị trói tôi cũng không muốn bị trói
chung với tên khỉ ngố Lăng Thần Huyền!" Tô Cơ giãy giụa kêu
gào.
"Tô Cơ! Cô gọi ai là khỉ ngố hử?" Lăng Thần Huyền nghiến răng ken
két nói.
"Hu hu hu... Mặc dù Vũ rất tuyệt, nhưng Hiểu Ảnh muốn được trói
chung với Tiểu Huyền Huyền cơ..." Hiểu Ảnh chu môi ra, giọng buồn
rầu.
Ôi trời, phục bọn họ sát đất luôn. Lúc dầu sôi lửa bỏng thế này mà
vẫn còn hơi sức để ý vài ba chuyện vặt vãnh!
"Hừ, cấm vô lễ với tôi! Các người có biết tôi là ai không?" Anna
hét um lên.
"Cô là ai á? Thế thì xin cho tôi biết quý cô đây là ai nào?" Hắc
Long cười khẩy nhìn Anna.
"Hứ, ông tôi là chủ tịch trường Minh Dương trước đây, sống trong
căn biệt thự cổ số 23 phố Angel. Bố tôi là chánh tòa án, nếu các
người dám đắc tội với tôi thì tiêu đời là cái chắc!" Anna vênh mặt
lên thách thức.
Con nhỏ Anna sao mà ngu thế hả trời! Tự đi "khai báo" thân thế của
mình cho bọn xấu. Tôi sợ toát mồ hôi.
"Ồ, ông cô là chủ tịch trường cấp ba Minh Dương sao?" Mắt Hắc Long
sáng quắc lên, hớn hở nhìn Anna.
Nhìn thấy ánh mắt đầy sát khí của Hắc Long, Anna run cầm cập:
"Đúng... Đúng thế! Anh... Anh mau thả tôi ra, nếu không..."
Hắc Long bỗng nhếc mép cười đắc ý: "Tốt quá, thế thì chúng ta phải
chăm sóc kĩ cho tiểu thư Anna cao quý..."
Hắc Long vừa dứt lời, Anna đã bị hai tên áo đen xách cổ lên.
"Này, các người định làm gì? Các người định đưa tôi đi đâu?"
Cả 6 người bọn tôi ngồi im trên đất, không dám thở mạnh, chỉ có thể
giương mắt lên nhìn Anna bị đưa đến căn phòng giam giữ tôi ngày hôm
qua.
"Bây giờ tao phải đo có chút việc, đợi tí nữa tao sẽ xử lí tụi bay
sau!" Hắc Long đe dọa xong, quay người đi vào căn phòng nhỏ. Trong
khu nhà kho, chỉ còn lại chúng tôi bị vây ở giữa.
"Hựu Tuệ, cô không sao chứ?" Lý Triết Vũ lo lắng nhìn tôi.
Nhớ tới đoạn đối thoại giữa Lý Triết Vũ và Kim Nguyệt Dạ ngày hôm
qua ở cầu Hỉ Tước, mặt tôi đỏ như quả cà chua.
Tôi ngượng ngùng cúi đầu nhìn xuống sàn nhà, ấp úng trả lời:
"Vẫn... Vẫn ổn"
"Điên thật! Tô Hựu Tuệ, nếu không phải vì cô thì tụi tôi đã không
bị trói gô ở đây. Đúng là đồ sao chổi!" Lăng Thần Huyền gầm
lên.
"Này, Lăng Thần Huyền, cậu chán sống rồi hả? Cậu bảo ai là sao
chổi?" Tô Cơ giận đùng đùng, dùng đầu đập mạnh vào đầu tên Lăng
Thần Huyền , nói gằn giọng.
"Ôi! Tô Cơ! Cô muốn đập bể sọ tôi à?" Lăng Thần Huyền hét
lớn.
"Tô Cơ, Hiểu Ảnh... Cảm ơn các bà đến cứu tôi..." Tôi cảm động nhìn
hai bà bạn cùng vào sinh ra tử với mình, mũi cay cay.
"Ơ, có người đến kìa!" Hiểu Ảnh từ nãy đến giờ cứ nhìn chằm chằm ra
cửa, bỗng vui sướng hét lên.
Sao cơ? Có người đến? Ai vậy? Có phải là cảnh sát không? Tôi thấp
thỏm quay mặt nhìn ra phía cửa.
Cửa căn nhà kho xuất hiện một cô gái.
"Cô Di!" Mấy tên đàn em hung tợn đứng canh ở cửa đột nhiên cúi đầu
cung kính với cô gái đó.
Cô Di? Tôi dán mắt vào nhìn. Là Tiểu Di ư? Có phải là Tiểu Di lần
trước đã giúp tôi trong cuộc thi Miss Teen Milan không? Sao lại là
chị ấy?... Lòng tôi bỗng thổi bùng lên một ngọn lửa hi vọng. Tiểu
Di nhìn thấy chúng tôi đang bị trói ngồi bệt trên đất, liền quay
sang nói với mấy tên áo đen: "Tôi lái xe tới, tiện thể mang theo ít
đồ ăn cho Hắc Long và mọi người, các anh ra xe bê hộ đồ ăn vào đây
hộ tôi!"
"Nhưng mà... Còn mấy đứa nhóc kia..." Một tên mặc áo đen do dự nhìn
chúng tôi đáp.
"Tụi nhóc bị các anh trói chặt thế kia, làm sao chạy được! Vả lại
có tôi ở đây trông hộ mà! Ra xe bê hộ đồ ăn chỉ mất có mấy phút
thôi, không sao đâu!"
"Vâng..." Mấy tên áo đen đều kéo ra khỏi khu nhà kho.
Khi những bóng đen đó đi khuất khỏi cửa nhà kho, Tiểu Di cẩn thận
quan sát xung quanh, rồi vội vã ngồi thụp xuống, gắng hết sức cởi
dây trói cho tôi và Kim Nguyệt Dạ.
"Chị Tiểu Di? Có đúng là chị không?" Tôi mừng rỡ hỏi.
"Đúng thế! Hựu Tuê, là chị đây!" Tiểu Di gật đầu đáp lại. Nhìn thấy
mặt tôi đang nghệt ra, chị ấy liền ra hiệu bảo tôi im lặng. "Chị
biết các em có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng chuyện đó tạm gác lại
đã, sau này có cơ hội chị sẽ giải thích sau. Hắc Long sắp ra rồi,
các em mau đi đi!"
Loay hoay một lúc lâu, dây thừng trên người tôi và Kim Nguyệt Dạ
mới được cởi bỏ.
"Tiểu Di, cảm ơn chị!" Tôi cảm động nắm tay Tiểu Di.
"Không, chị phải cảm ơn các em mới đúng, thực ra Hắc Long không
phải là người xấu, chỉ vì chị mà anh ấy mới ra nông nỗi này!" Tiểu
di thở dài. "Các em mau tháo dây thừng cho tất cả moi người đi! Đợi
Hắc Long ra là không kịp đâu!"
"Đã không kịp rồi" Từ sau lưng chúng tôi vọng lên giọng nói lạnh
lùng của Hắc Long.
Toàn thân tôi tê dại giống như bị điểm huyệt. Tôi đứng chôn chân ở
một chỗ, sợ sệt quay đầu lại nhìn Hắc Long dẫn theo đám "quân áo
đen" đi ra khỏi căn phòng nhỏ.
"Hắc Long, xin anh hãy thả bọn họ ra!" Tiểu Di đau xót nhìn Hắc
Long.
"Tiểu Di, em đừng ngốc thế! Nếu anh thả bọn chúng ra thì vụ kho báu
tính sao đây? Em không muốn có kho báu nữa à?" Tuy Hắc Long có vẻ
bực mình nhưng giọng nói lại ẩn chứa dịu dàng.
"Kho báu..." Tiểu Di sững người ra, quay đầu lại nhìn sáu "tù binh"
trong tay Hắc Long.
"Lẽ nào bà chị Tiểu Di đó muốn có kho báu trong khu biệt thự cổ số
23 phố Angel? Không tin nổi..." Lăng Thần Huyền chán nản than
thở.
"Hắc Long!" Tiểu Di đột nhiên quay đầu lại nhìn chằm chằm Hắc Long,
giọng nói kiên quyết, "Em không cần kho báu! Nếu chỉ vì chuyện của
chúng ta mà làm tổn thương đến người khác thì thà em không cần kho
báu ấy nữa!"
"Tiểu Di, em có biết em đang nói gì không?"
Hắc Long nói như hét lên. Lũ đàn em mặc áo đen đứng xung quanh run
lên bần bật, sợ đến nín thở. Nhưng Tiểu Di vẫn đứng im, kiên định
một chỗ, sẵn sàng đón nhận cơn phẫn nộ ngút trời của Hắc
Long.
Tiểu DI tuyệt quá! Tôi cảm thấy vô cùng thán phục cô gái tuy bề
ngoài yếu đuối, nhu mì nhưng bên trong lại hết sức kiên
cường.
"Hắc Long, em yêu anh. Em biết bố em ra điều kiện phải có một trăm
triệu cho chúng ta ở bên nhau là quá đáng, nhưng em không đồng tình
với việc anh dùng thủ đoạn này để đạt được mục đích!"
Hắc Long nghe xong, trừng mắt lên: "Em cho rằng anh là ai? Không
phải vì em sao? Để chúng ta được bên nhau mãi mãi sao?" Hắc Long
tức sôi máu, quay người tung chân đá chiếc thùng gỗ ngay phía sau.
Hic, chiếc thùng gỗ nặng như đá tảng, thế mà bị hắn đá vỡ toác một
mảng.
"Xin lỗi anh, Hắc Long... Nếu anh vẫn nhất quyết làm theo ý mình,
thì thà em nghe theo sự sắp đặt của bố, lấy người chấp nhận mua lại
công ty của bố!" Tiểu Di cúi đầu buồn bã.
"Cái gì? Em bảo sao? Em sẽ lấy tên già khót đó ư? Tiểu Di! Em lấy
lão ta liệu có hạnh phúc không?" Hắc Long như điên loạn, gào ầm
lên, không còn giữ được vẻ điềm tĩnh nữa.
"Nói như vậy tức là em... bằng lòng lấy lão già thối tha đó hả?"
Hắc Long nắm chặt hai tay, uất hận đến nỗi trên trán nổi gân xanh,
mắt đỏ ngầu, trông như một con thú hoang dại đang nổi điên
lên.
Tiểu Di cúi đầu khẽ nấc lên, khó khăn lắm mới gật đầu khe
khẽ.
"Em!" Nhìn thấy Hắc Long vung tay lên, tôi không kịp nghĩ gì cả,
lao ngay đến đỡ cái tát giúp Tiểu Di.
"Chát!" Cái tát đau điếng của Hắc Long đánh trúng vào mặt
tôi...
Tôi có cảm giác má trái bị tê liệt hoàn toàn, tai ù đi mất cảm
giác, mắt hoa lên...
"Anh!" Tiểu Di kinh ngạc nhìn Hắc Long rồi lại nhìn tôi.
Hu hu hu... Má tôi đau nhói, khó mà mô tả được cảm giác lúc này...
Đau quá!
Hắc Long thừ mặt ra nhìn tôi, dường nư cũng ngạc nhiên vì hành động
của mình, đôi mắt chất chứa bao đau đớn, uất hận, thậm chí bất lực,
Tiểu Di bắt đầu khóc nấc lên sau lưng tôi.
"Hựu Tuệ..." Tô Cơ lo lắng gọi tên tôi.
Tôi chúa ghét loại đàn ông đánh phụ nữ. Vì quá phẫn uất, tôi buột
miệng nói ra: "Anh không xứng đáng có được tình yêu của Tiểu
Di!"
"Cô nói gì?" Hắc Long trợn mắt giận dữ nhìn tôi.
"Yêu một người là để người đó được hạnh phúc, vui vẻ. Vì Tiểu Di,
vì muốn được sống mãi mãi bên Tiểu Di, anh mới bất chấp tất cả đi
tìm kho báu! Nhưng bây giờ thì sao chứ? Anh thấy Tiểu Di có vui
không?"
Hắc Long lặng người đi, bị nói đúng chỗ đau nên nổi điên, giơ tay
lao về phía tôi.
"Dừng tay! Hắc Long!" Đột nhiên, một giọng nói vang lên sau lưng
tôi. Tôi quay đầu nhìn lại, hóa ra Kim Nguyệt Dạ.. Còn Lý Triết Vũ,
hai người bọn họ đứng hai bên, cùng nhau giữ tay Hắc Long
lại.
"Đại ca sao vây?" Bọn đàn em giúp Tiểu Di lấy đồ, tay xách nách
mang đủ các túi to nhỏ đi vào trong nhà kho, nhìn thấy cảnh hỗn
loạn trước mắt liền khựng người lại, trố mắt ra.
"Còn đứng đó làm gì? Mau cho chúng một trận đi!" Hắc Long phẫn nộ
ra lệnh cho tất cả thuộc hạ.
Nghe thấy lệnh của Hắc Long, bọn đàn em liền nhe răng nhe vuốt lao
về phía chúng tôi.
"Hựu Tuệ, cẩn thận!" Kim Nguyệt Dạ hét lên, kéo tôi về phía sau
lưng.
Á! Một tên cầm dùi sắt định đập vào đầu Kim Nguyệt Dạ!
"Kim Nguyệt Dạ!" Tôi kêu thất thanh. Nhưng khi dùi sắt chuẩn bị nện
trúng đầu Kim Nguyệt Dạ, chợt có một bàn tay chặn chiếc dùi sắt ấy
lại. Hóa ra là Lý Triết Vũ! Không ngờ Lý Triết Vũ bình thường trông
thư sinh là vậy, thế mà sức mạnh phi thường...
"Hựu Tuệ, mau cởi trói cho Huyền, rồi dẫn các bạn nữ chạy
đi!"
Lý Triết Vũ nói đoạn, đẩy tôi ra chỗ an toàn.
"Tô Hựu Tuệ! Cô đầu heo à? Còn đần mặt ra đấy làm gì? Mau cởi trói
cho tôi!" Lăng Thần Huyền rống lên như bò.
"Ờ, ờ...!"
Tôi hốt hoảng nhìn Kim Nguyệt Dạ và Lý Triết Vũ bị sa vào trận địa
địch, vội vàng chạy đến tháo dây thừng cho Lăng Thần Huyề.
Hu hu hu... Cái dây thừng chết tiệt, nút thắt sao mà khó mở
thế?
"Tô Hựu Tuệ, sao cô chậm như rùa bò thế? Ngọc nữ trường Minh Đức
cái quái gì? Ngay cả sợi thừng mà tháo không xong!" Thằng cha Lăng
Thần Huyền sốt ruột quá quát ầm lên.
"Lăng Thần Huyền! Cậu in miệng ngay! Không thấy Hựu Tuệ đang tháo
à?" Tô Cơ còn điên máu hơn, lấy đầu thụi đôm đốp vào đầu của Lăng
Thần Huyền.
"Tô Cơ, cô muốn chết hả? Dám lấy đầy húc đầu tôi, nếu chẳng may tôi
biến thành đứa si đần như cô, cô phải chịu trách nhiệm đấy!" Lăng
Thần Huyền bực mình gắt lên.
"Chịu thì chịu chứa sao! Quá lắm lấy cậu chứ gì!" Tô Cơ cười như
nắc nẻ. Nhưng vừa mới nói xong, Tô Cơ phát hiện ra mình lỡ miệng,
mặt đỏ như gấc.
"Tô Cơ mà lấy Tiểu Huyền Huyền thì Hiểu Ảnh phải làm sao?" Hiểu Ảnh
ấm ức nói, nước mắt chảy ròng ròng.
"Khâu Hiểu Ảnh! Bộ cô bị khùng à? Tôi có điên đâu mà đi rước cái đồ
con gái diều tha quạ mổ ấy!"
"Cậu nói ai diều tha quạ mổ?'' Tô Cơ nghe xong tức lồng lộng như
cọp cái lên cơn.
"Bụp" Tôi còn đang lúi húi tìm cách tháo thì dây thừng đã bi Tô Cơ
làm đứt phăng.
"Woa! Sức mạnh kinh hồn thật!" Lăng Thần Huyền cầm chiếc dây thừng
đứt đôi, há hốc mồm nhìn Tô Cơ.
''Thôi đi!Mấy người đừng có cãi nhau nữa! Lăng Thần Huyền cậu mau
đi giúp Kim Nguyệt Dạ và Lý Triết Vũ một tay! Cậu xem, bọn họ bị
vây kín thế kia...'' Tôi nóng lòng như lửa đôt, đưa măt nhìn về
phía Kim Nguyệt Dạ và Lý Triết Vũ.
Ai ngờ tôi lại nhìn thấy bao nhiêu tên áo đen nằm sõng soài dưới
đất, còn Kim Nguyệt Dạ và Lý Triết Vũ thì đứng dựa lưng vào nhau
như kiểu đóng phim chưởng. Họ cùng nhau trình diễn một màn võ thuật
vô cùng đẹp mắt, đánh cho kẻ địch phài lăn lê bò toài.
Kim Nguyệt Dạ và Lý Triết Vũ, người thì vung tay đấm, người thì
nhấc chân đá, lại có hai tên áo đen nằm đo ván!
''Woa...Trông như Thành Long với Lý Liên Kiệt ý! Sao mà tài thế?''
Tô Cơ mắt trố ra như ốc bươu.
''Hơ hơ... Nói cho mà biết, Vũ đai đen taekwondo hẳn hoi nhé! Võ
judo của Dạ luyện cũng khá đấy chứ!'' Lăng Thần Huyền đăc ý, mặt
vênh ngược lên trời.
''Lăng Thần Huyền còn rảnh rang tán chuyện nữa a? Mau giúp một tay
đi!'' Tôi cố nói rồi đẩy mạnh Lăng Thần Huyền vào trận chiến.
"Huyền, sao bây giờ mới ra?" Lý Triết Vũ vừa nói vừa dùng ngón đòn
đá xoáy hạ gục một tên áo đen.
"Chắc là sợ ko dám ra!" Kim Nguyệt Dạ cươi ranh mãnh rồi ra cú đấm
liên hoàn, làm cho một tên áo đen ngã vật ra ngất xỉu.
"Hừ! Đừng nhiều lời! Dạ! Vũ! Cho mấy tên ngốc này biết thế nào là
sự lợi hại của Tam đại thiên vương trường Sùng Dương! Lên thôi!"
Lăng Thần Huyền hưng phấn ra mặt. Cả 3 nười bon họ nhảy lên, tung
một cú đá cực kì ngoạn mục.
"Hay lắm!" Tô Cơ vui vẻ bật tay tách một cái.
"Tiểu Huyền Huyền tuyệt wá!" Hiểu Ảnh mừng rỡ vỗ tay liên
tục.
Nhưng lúc chúng tôi đang mải theo dõi "trận chiến", một thằng cha
áo đen lồm cồm bò dậy, đứng ngay sau Tô Cơ, giơ cái dùi cui
lên.
"Tô Cơ! Cẩn thận!" Tôi hét lên.
"Hựu Tuệ, bà nói gì cơ?" Tô Cơ ngây người nhìn tôi.
Lúc dùi cui sắp giáng xuống đầu Tô Cơ đến nơi thì Lăng Thần Huyền
bỗng nhiên xuất hiện sau lưng Tô Cơ, đứng ngăn giữa Tô Cơ và tên du
côn kia, đá văng tên kia rõ xa.
Nhưng Thần Huyền bị dùi cui đánh vào vai, ngã khuỵa xuống
đất.
"Lăng Thần Huyền!"
"Huyền!"
"Tiểu Huyền Huyền!"
Lúc này, mười mấy tên đàn em của Hắc Long đều bị knock out, ngã lăn
cù chiêng trên đất, Kim Nguyệt Dạ và Lý Triết Vũ lo lắng chạy tới
chỗ Lăng Thần Huyền.
Tô Cơ đỡ Lăng Thần Huyền mồ hôi mồ kê nhễ nhãi đứng dậy, quan tâm
hỏi:
"Lăng Thần Huyền! Cậu không sao chứ? Bị đánh vào đâu? Có đau
không?"
"Đồ ngốc, đừng có động vào tôi, chắc tôi bị sái vai rồi!"
"Woa, Tiểu Huyền Huyền dũng cảm quá! Cứu được Tô Cơ! Hiểu Ảnh vỗ
tay khen Tiểu Huyền Huyền nè!" Hiểu Ảnh cảm động vỗ tay bồm
bộp.
"Chúng ta giải quyết xong việc ở đây rồi, mau đi thôi!" Lý Triết Vũ
lấy tay quệt vệt máu dính trên trán, giục giã.
"Kim Nguyệt Dạ, Lý Triết Vũ, các cậu vẫn ổn chứ?" Nhìn quần áo bọn
họ bị xé tanh bành, tôi lo lắng hỏi.
"Ừ, không sao!" Lý Triết Vũ mỉm cười gật đầu nhìn tôi.
"Vẫn sống nhăn!" Kim Nguyệt Dạ ngồi thụp bên cạnh Lý Triết Vũ, thốt
ra một câu kì quặc.
Thoắt một cái, bầu không khí bỗng trở nên lúng túng, khó xử, tôi
không biết phải làm gì bèn cúi đầu.
"Được rồi, tụi mình nhân lúc này rời khỏi đây thôi!" Lý Triết Vũ có
vẻ hơi sốt ruột.
Đúng lúc ấy, cửa nhà kho bỗng nhiên xuất hiện hai mươi mấy tên dàn
em của Hắc Long.
"Bọn mày tưởng thoát khỏi đây dễ lắm hả? Hắc Long đứng một bên cười
nhạt nói.
"Hắc Long, em xin anh hãy tha cho bọn họ!"
Tiểu Di đứng một bên cầu xin, nước mắt giàn giụa, nhưng Hắc Long
vẫn cứng đầu không nghe, dù có mười con trâu kéo cũng không thể làm
hắn lung lay.
Sáu người chúng tôi đều thấy ớn lạnh, bởi vì chúng tôi đều rõ, vừa
rồi chúng tôi đã dốc hết sức đánh bật hết mười mấy tên, nếu bây giờ
Iại thêm hai mươi mấy tên nữa, chúng tôi chỉ còn cách ngoan ngoãn
giơ tay chịu trói.
Nhưng tục ngữ có câu "Khổ tận cam lai", không đúng, phải là "Trong
cái ruit có cái may", đúng thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, các chủ
cảnh sát anh dũng đã tới kịp. Tiếng còi cảnh sát vang vọng lại mỗi
lúc một gần.
"Hắc Long, hay là chúng ta giao kèo với nhau?" Kim Nguyệt Dạ bỗng
dưng Iên, nói ra một câu làm tôi suýt há rách miệng.
"Giao kèo?" Hắc Long sốt ruột hỏi.
"Anh thả chúng tôi ra, chúng tôi sẽ làm chứng tập thể là anh không
bắt cóc chúng tôi!"
"Kim Nguyệt Dạ! Cậu điên à? Việc gì phải giúp cái tên khùng đó?'"
Tô Cơ gào Iên tức giận.
"Tôi ủng hộ Kim Nguvệt Dạ! Dù thế nào đi nữa, chúng ta hãy cho anh
ấy một cơ hội, để anh ấy và Tiểu Di làm lại từ đâu!" Tôi bỗng nhiên
hiểu ý của Kim Nguyệt Dạ.
"Nhưng mà Hựu Tuệ... "
"Ừm, tôl tán thành quyết định của Dạ và Hựu Tuệ!" Lý Triết Vũ mỉm
cười rồi nhìn tôi gật đầu.
"Vũ và Dạ đã không có ý kiến gì thì tôi cũng vậy!" Lăng Thần Huyền
nói với giọng hơi bất mãn.
"Yeah! Nếu tất cả mọi người đều ủng hộ Dạ và Hựu Tuệ thì Hiểu Ảnh
cũng ủng hộ!"
"Mấy người đúng là..." Tô Cơ chu môi ra không nói nữa.
"Cảm ơn các em!" Tiểu Di cảm kích đi đến trước mặt chúng tôi, khẽ
gật đầu cảm ơn.
"Ha ha ha ha!" Từ nãy đến giờ Hắc Long vẫn đứng yên vị không nhúc
nhích, bỗng cười nghiêng ngả như một kẻ điên. "Tha thứ cho tôi ư?
Tôi không cần các người phải thương hại! Cả đời Hắc Long này chưa
hề cúi đầu trước ai, lần này cũng vậy!" Hắc Long nói xong, lấy một
chiếc bật lửa từ trong túi ra, sau đó bật lên, ném vào đống thùng
gỗ. Đống thùng gỗ khô, hơn nữa bên trong lại có nhiều giấy vụn nên
bắt lửa rất nhanh, cháy bùng lên. Ngọn lửa hung dữ dần dần lan
rộng. Chúng tôi ngẩn người ra, Kim Nguyệt Dạ xông lên phía trước,
cởi chiếc áo khoác ra dập lửa.
Rồi cả Lý Triết Vũ cũng lao lên! Nhưng muộn mất rồi. Dù Kim Nguyệt
Dạ và Lý Triết Vũ có cố dập thế nào thì lửa vẫn cháy bừng bừng, các
lúc bốc càng cao.
Tường nhà kho đều ốp bằng gỗ nên bén lửa nhanh kinh khủng.
"Mau chạy thôi! Mau chạy thôi!"
Tụi đàn em của Hắc Long thấy lửa cháy to, chạy tan loạn như chim vỡ
tổ, lao như bay ra khỏi nhà kho. Trong lúc hỗn loạn, bọn họ hất đổ
rất nhiều thùng gỗ, khiến cho lửa bén vào, càng cháy dữ dội
hơn.
"Không xong rồi! Mau chạy thôi!" Kim Nguyệt Dạ và Lý Triết Vũ chạy
lại giục ầm lên.
"Còn Hắc Long thì sao?"
"Kệ hắn! Mau thoát khỏi đây trước đã!"
"Chị Tiểu Di! Mau kéo Hắc Long chạy ra cùng chúng em!" Tôi hốt
hoảng.
Tiểu Di gật đầu, chạy tới kéo Hắc Long đang ngồi thất thần trên
đất, nhưng anh ra nhất quyết không chịu đi. Kim Nguyệt Dạ chạy qua,
dùng tay đấm một quả thật mạnh vào sau đầu Hắc Long. Hắc Long lăn
ra ngất xỉu.
Kim Nguyệt Dạ nháy mắt, kéo Hắc Long dậy giao Tiểu Di. Tiểu Di kinh
ngạc tròn xoe mắt nhìn.
"Tiểu Di, chỉ có chị mới cứu được anh ấy thoát khỏi địa ngục này,
giúp anh ấy sống lại lần nữa!" Kim Nguyệt Dạ mỉm cười.
Tiểu Di nở nụ cười dịu dàng, cảm ơn Kim Nguyệt Dạ rồi dìu Hắc Long
ra khỏi khu nhà kho.
"Còn chần chừ gì nữa, mau chạy thôi!" Lý Triết Vũ hối thúc.
Tô Cơ và Hiểu Ảnh cùng dìu Lăng Thần Huyền đi. Còn Lý Triết Vũ và
Kim Nguyệt Dạ mỗi người cầm một tay của tôi... Thế này... Thế này
là sao?
Tôi ngơ ngác đứng đực ra nhìn bọn họ.
Kim Nguyệt Dạ và Lý Triết Vũ nhìn nhau vài giây, rồi đột nhiên cùng
kéo tay tôi chạy đi. Tôi bị kẹp ở giữa hai người đó, tim đập thình
thịch theo bước chân họ chạy ra ngoài nhà kho.
Hộc hộc... Cuối cùng cũng thoát khỏi cái nơi quái quỷ này! Tôi thở
dốc, nghe thấy tiếng xe cứu hỏa tới dập lửa.
Haiz, thế là mọi chuyện đều kết thúc tốt đẹp!
Á! Đợi đã, còn thiếu Anna! Anna vẫn ở trong căn phòng nhỏ đó chưa
ra! Nghĩ đến đây, cả người tôi đờ ra.
Tôi chẳng nghĩ ngợi gì hết, co giò chạy về phía nhà kho.
Anna, Anna...
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Chương 6
KIM NGUYỆT DẠ KIM NGUYỆT DẠ
Địa điểm:
Khu nhà kho ngoại ô
Nhân vật:
Tô Hựu Tuệ: Nữ sinh lớp 10 trường cấp III Minh Đức
Kim Nguyệt Dạ: Nam sinh lớp 10 trường cấp III Sùng Dương
Anna: Nữ sinh lớp 10 trường cấp III Sùng Dương
Không...đây không phải sự thật...
Chắc tôi đang nằm mơ rồi...
Ha ha ha...chắc chắn là vậy...
Tôi lại mơ ngủ!
Thượng đế ơi, con cầu xin ngài,
Hãy cho con tình dậy, để thoát khỏi giấc mơ này.
"Hữu Tuệ! Hựu Tuệ, bà làm gì thế?"
"Hữu Tuệ!"
..
Chẳng thèm đoái hoài tiếng gọi í ới sau lưng, nhân lúc cứu hỏa
không để ý, lao vào nhà kho.
Vì đã từng ở đó một buổi tối, nên tôi nắm khá kĩ địa bàn bên trong
nhà kho. Nhưng này lửa cháy to quá, đến đâu cũng thấy khói đên bốc
mù mịt, cả nhà kho chìm trong biển lửa.
Ặc ặc...khó thở quá! Khói trong nhà kho dày đặc, tôi thấy đầu nặng
trĩu, khó chịu vô cùng...cố lên Tô Hựu Tuệ !
Dù sao cũng liên quan đến tính mạng của một người mà...
Anna...
Tôi gắng gượng đến cửa căn phòng nhỏ.
Chết rồi! Cửa bị khóa bằng xích sắt.
"Anna!" Tôi vừa đập cửa thình thình vừa hét lên.
"Hu hu hu... Tôi ở trong này! Khặc khặc khặc!" Tôi nghe loáng
thoáng có tiếng khóc của Anna ở bên trong.
"Đợi chút, tôi sẽ cứu cô ra ngay!"
Tôi nhìn xung quanh, thấy phía gần cửa có một cái rìu.
Tôi lấy hết sức bình sinh giơ rìu lên bổ xuống cái khóa xích
sắt.
"Choang choang choang..."
Chết thật! sao cái khóa quái quỷ này khó mở thế! Hu hu hu...không
xong rồi...tôi thấy khó chịu quá...vì thiếu ôxi nên đầu tôi tê dại
như người bị tiêm thuốc mê.
"Cứu tôi với..." Anna rên rỉ ở phía bên kia cửa.
Tôi dùng tay đập mạnh vào đầu mình để tỉnh táo lại, sau đó nín một
hơi thật dài, cầm rìu bổ mạnh xuống!
"Keng" Khóa sắt bị đứt rời ra. Tôi mừng rỡ lôi cái xích sắt ra khỏi
cửa.
"Anna!" Tôi lao vào bên trong, đỡ Anna đang ngồi bệt trên mặt đất
khóc nấc.
"Là cô sao? Sao lại là cô?" Anna tròn mắt kinh ngạc nhìn tôi.
"Đừng nói gì cả! Chúng ta mau đi thôi!" Tôi tranh thủ thời gian kéo
vội Anna ra ngoài.
"Đợi đã chúng ta đi từ phía bên này!" Anna nhặt cái rìu đập mạnh
vào cửa sổ. nhưng khi Anna bổ rìu xuống cửa vẫn không chịu bật ra,
đã thế cái rìu lại còn bám chặt vào gỗ trên tường. Nhỏ ta cố hết
sức nhưng không rút cái rìu lại được.
"Để xem nào!" Tôi nhẹ đẩy Anna sang một bên, rút cái rìu ra, dùng
chút sức còn lại đập vào cửa sổ.
Lúc này, toàn thân tôi mền nhũn ra, không còn một chút sức lực nào,
ngac lăn ra đất.
Anna quay lại nhìn tôi, mặt mày hoảng hốt:
"Tô Hựu Tuệ! Sao cô còn không mau đi?"
"..." Tôi yếu ớt ngước đầu lên mỉm cười với nhỏ ta. Tôi không còn
hơi nói được câu nào.
Anna loay hoay một lát rồi nhảy từ cửa sổ xuống, xòe tay về phía
tôi: "Cô cứu tôi một lần, tôi cứu cô một lần!"
Tôi khẽ mỉm cười với Anna, đưa tay về phía nhỏ ta...
Thôi chết! Miếng ngọc bội hình phật bà quan âm trên tay tôi đâu mất
rồi? Chắc lúc nãy tôi không cẩn thận làm rơi mất. Nguy rồi, đó là
bùa hộ thân mà Tô Cơ tặng cho tôi, tôi phải tìm nó.
"Thôi mà, bà đừng giân nữa, tôi tặng bà cái này nè, đây là vật hộ
thân mà bà ngoại tôi lúc còn sống tặng tôi đó, bây giờ tôi tặng nó
lại cho bà, nó sẽ thay tôi giúp bà, cố lên nha!" Tô Cơ tháo trên cổ
xuống một miếng ngọc bội đặt vào tay tôi.
"Anna, cô chay trước đi, tôi còn tìm một món đồ..." Không biết tôi
lấy sức mạnh từ đâu ra, gắng bò dậy, lao thẳng vào bên trong.
"Hựu Tuệ..."
"Đừng lo, tôi tìm được đồ sẽ ra ngay! Khặc khặc khặc..." Tôi cúi
người tìm kiếm. Ngọc bội đâu rồi? Ở đâu nhỉ?
Lửa càng lúc càng dữ dội, cả căn phòng khói đen bao phủ, không khí
xung quanh bức bối như cái lồng hấp.
Sao không thấy nhỉ? Không biết nó nằm ở đâu? Mau lên nếu
không...
Tôi vội vã dùng tay mần mò trên mặt đất. Bỗng tôi sờ thấy một vật
hơi ấm ấm. Tôi lôi lên xem. May qua, là miếng ngọc bội!
"Hữu Tuệ! Cẩn thận!"
"Rầm..."
Một tiếng động rất to vang lên. Hóa ra là cái đầm gỗ bị đốt cháy
đen thui từ trên trần rới xuống. Tôi chưa kịp định thần thì một
người lao đến ôm chặt tôi vào lòng.
Mùi bạc hà thơm thoang thoảng ... là Kim Nguyệt Dạ! Ủa? Lẽ nào tôi
bị ảo giác? Đúng lúc hắn ôm tôi vào lòng, tôi thấy hắn như biến
thành một thiên thần dùng đôi cánh trắng toát bao bọc lấy
tôi.
"Kim Nguyệt Dạ! Kim Nguyệt Dạ! Cậu không sao chứ?" Tôi giãy giụa bò
từ dưới Kim Nguyệt Dạ lên.
"Đồ đầu heo! Cô chán sống rồi hả?" Kim Nguyệt Dạ ôm chặt tôi vào
lòng, hét lên "Sao còn quay lại đây?"
"Tôi.. tôi làm mất miếng ngọc bội Tô Cơ tặng..."
"Cô điên vừa thôi, ngọc bội quan trọng hơn tính mạng à?" tiếng Kim
Nguyệt Dạ tự nhiên bé dần, trán hắn lấm tấm mồ hôi.
"Kim Nguyệt Dạ...cậu..." Cảnh tượng trước mắt khiến tôi sửng
sốt.
Chân Kim Nguyệt Dạ bị tấm gỗ rơi xuống vừa nãy đè lên. Hơn nữa tấm
gỗ ấy vẫn còn đang cháy.
...
"Kim Nguyệt Dạ! Để tôi giúp cậu đẩy nó ra!" Tôi đứng dạy, chạy đến
bên tấm gỗ, hăm hở xắn tay áo lên, nhổ nước bọt vào lòng bàn
tay.
"Hơ! Hựu Tuệ ! Sao cô lại nhổ nước bọt vào hai lòng bàn tay thế?
Tởm quá!" mặt Kim Nguyệt Dạ trắng bệch, cắn răng nhìn tôi.
"Nếu cậu không muốn chết thì ngậm miệng lại!" Tôi bực mình lớn
tiếng.
Cái thằng cha chết bầm này, 'ngỏm' đến nơi rồi mà vẫn còn nói mỉa
tôi.
Cả cái khúc gõ quái gở này nữa! Mày chết cháy thì chết một mình đi,
lại còn muốn lôi tụi tao chết theo hả?
Hây da! Xem sức mạnh thần sầu của bản cô nương đây!
Hic...Nó vẫn nằm nguyên không nhúc nhích...
Xem nội công bạt núi cái thế của ta đây...
Ôi! Nó chỉ nhúc nhích có tẹo...
"Này, Hữu Tuệ! cô có nhấc nổi không đấy?" Tên Kim Nguyệt Dạ đúng là
cà cuống chết đến đít còn cay, vẫn chọc quê tôi.
"Kim Nguyệt Dạ! Cậu nghĩ tôi đang giúp ai đây?'
Tên khốn này, tôi chỉ muốn phi thẳng khúc gỗ vào đầu hắn cho chết
liền! Nhưng cứu hắn ra đã rồi tính sau, nếu không hai đứa tụi tôi
cháy xém thánh than mất. Khói bốc lên mù mịt khiến mắt tôi cay xè,
tôi đẩy...đẩy này, tôi nhấc...nhấc này, tôi khiêng ...khiêng này.
Ối cha mẹ ơi, chẳng nhẽ khúc gỗ chết tiệt này mọc rễ trên đất hay
sao? Dù tôi có gắng sức thế nào chăng nữa, nó vẫn nằm trơ ra
đó.
" Hữu Tuệ! Nom cô nhe răng nhìn ớn quá, hệt như con tinh tinh ở
vườn thú ý. Nếu tôi kịp chụp lại rồi tung lên mạng rao bán chắc đắt
như tôm tươi! Hơ hơ hơ..." Thằng cha trời đánh nói với giọng khinh
khỉnh.
"Kim Nguyệt Dạ! Đồ khốn, mi chết đi!" Trán tôi nổi gân xanh lên,
khúc gỗ hướng về phía đầu của tên khốn đó. Ối, tôi nhấc được cả
khúc gỗ lên nè!
"Hơ hơ! Đây gọi là kế khích tướng!"
Hu hu... Thằng cha Kim Nguyệt Dạ chết băm chết bằm kia...Nếu như
không gặp phải tình huống ngàn cân treo sợi tóc này, ta sẽ tung
trưởng cho mi lãnh đủ.
"Rầm rầm..."
Lại có hai tấm gỗ khác từ trên trần nhà rớt xuống gần chỗ chúng
tôi.
Tôi giật nảy mình quay dầu lại: " Kim Nguyệt Dạ! May chuồn thôi!
Lát nữa tôi sẽ tính sổ với cậu sau!"
Tôi vừa nói, vừa bịt mũi lại để không hít phải khói, đi về phía cửa
nhà kho đang chìm trong khói đen kịt.
Ủa? sao Kim Nguyệt Dạ không đi theo tôi?
Tôi quay đầu lại. Kim Nguyệt Dạ đang đi cà nhắc, đánh vật với chiếc
chân đau, mím chặt môi đau đớn.
"Đau thế rồi mà còn cố! Sao lúc nãy không nói sớm?" Tôi tức giận
kéo tay Kim Nguyệt Dạ khoác qua vai tôi "Nào, đi thôi! Tôi dìu
cậu!"
"Hơ hơ, bé Hựu Tuệ này, chúng ta chẳng khác nào cặp uyên ương hoạn
nạn có nhau nhỉ?" Kim Nguyệt Dạ cười nhăn nhó, nháy mắt với
tôi.
Thằng cha này thật tình...Không biết óc hắn chứa những gì nữa, lúc
này mà còn đùa được.
"Nói vớ vẩn! Đi thôi!" Tôi không thể bình tĩnh hơn được, lườm
hắn.
"Hơ hơ hơ..."
Oái! Chết thật! Hình như khói càng ngày càng nông nặc! Tôi không
còn nhìn rõ cách cửa thoát ra ngoài nữa. Không xong rồi! Mau thoát
khỏi đây thôi!
"Hựu Tuệ! Kim Nguyệt Dạ! Có nghe thấy tiếng tôi không?"
Là Tô Cơ! Tiếng của Tô Cơ!
"Nhà kho sắp sập đến nơi rồi! Mau thoát ra ngay! Nhanh lên! Hu hu
hu!"
"Rầm rầm...Rầm rầm.."
Có mấy khúc gỗ rơi tiếp xuống!
Nhà kho sắp sập rồi sao? Chúng tôi không thể bước thêm một bước nào
nữa! Thế là hết! Tôi không muốn chết! không muốn chết!
Tôi tức ngực quá...Đầu cũng nặng trình trịch. Mắt tôi bị khói tạt
vào đến nỗi không thể mở ra được...
Không khí...Tôi cần có khí để thở.
Đột nhiên, chân tôi mền oặt ra.
"Hựu Tuệ" Kim Nguyệt Dạ vội vàng đỡ lấy tôi, nhưng vì bị thương ở
chân nên đứng không vững, chúng tôi cùng ngã nhào xuống đất.
"Hựu Tuệ...Chúng ta như hai củ khoai lang nướng trong lò...Hơ hơ
hơ..." Kim Nguyệt Dạ thở hổn hển rồi cười nói.
"Cậu mới là củ khoai lang nướng thì có...Còn lâu tôi mới..." Tôi
cười yếu ớt.
"Hựu Tuệ... Cô không sao chứ? Có cần người bị thương như tôi dìu cô
không? Đúng là đồ vô dụng..."
"Kim Nguyệt Dạ...Cậu im miệng ngay...Cậu nói ai là đồ vô dụng? Tôi
đi cho cậu xem!" Nói đoạn tôi nấy hết sức bò dậy khỏi mặt
đất.
"Cô đúng là đồ vô dụng... loay hoay mãi chẳng tìm nổi đường ra...
Nếu tôi tự đi có lẽ đã ra được từ lâu rồi!"
Tôi nổi đóa, đứng phắt dậy.
Gừ! Kim Nguyệt Dạ! Thằng cha vong ân phụ nghĩa! Nếu không phải ta
động lòng trắc ẩn dìu ngươi thì ta đã chạy thẳng ra ngoài hưởng
phúc từ lâu rồi.
"Hừ... Có giỏi thì đi đi..." Tôi bực mình gắt gỏng với tên Kim
Nguyệt Dạ.
"Ok thôi, nếu ai ra sau thì phải sủa gâu gâu đấy!" Kim Nguyệt Dạ
nháy mắt với tôi, rồi đứng thẳng dậy, lết từng bước lên phía
trước.
"Ơ... Kim Nguyệt Dạ...chân của cậu..."
"Kể cả chân có bị thương...Tôi vẫn chạy nhanh hơn bé yêu đấy...Bé
Hựu Tuệ chuẩn bị sủa gâu gâu đi là vừa! Hơ hơ hơ..." Kim Nguyệt Dạ
tuy đi cà nhắc nhưng tấc độ lại nhanh khủng khiếp.
"Đợi đã... Kim Nguyệt Dạ!"
Tên khốn Kim Nguyệt Dạ ! Đồ tồi! Trong lúc hiểm nguy thế này, hắn
chỉ biết có mình! Đúng là phí công tôi ban nãy bỏ bao nhiêu sức lực
để cứu hắn! Tôi đúng là có măt như mù! Hừ! Tôi cắn chặt răng, dùng
chút sức lực cuối cùng chạy.
"Rầm rầm râm..." Trần nhà và tường từ từ nghiêng đi.
Tôi nghiến chặt răng, nhắm tịt mắt lại, lấy hết sức phóng ra phía
trước.
Hura, may quá! Cửa của nhà kho ở ngay đằng kia!
Kim Nguyệt Dạ tự nhiên nhếch mép cười rất gian xảo nói với
tôi:
"...Hựu Tuệ, tôi không khách sáo nữa , tôi đi trước đây...Cô ở lại
phía sau mà làm cún sủa gâu gâu nha! Hơ hơ hơ..."
Không để tôi kịp phản ứng, Kim Nguyệt Dạ phóng như bay về phía
cửa.
"Kim Nguyệt Dạ ...cậu..đợi đã!"
Tôi điên máu chạy hốc tốc về phía trước!
Tôi chạy...chạy...chạy.
Ha ha ha...ta đuổi kịp mi rồi! Kim Nguyệt Dạ !
"Kim Nguyệt Dạ...Cậu không thắng nổi tôi đâu...Đợi mà làm cún đi!"
Tôi gắng đến hơi thở cuối cùng, chạy vượt qua Kim Nguyệt Dạ ra
ngoài.
Ủa?
Ủa?
Ủa?
Kim Nguyệt Dạ tự nhiên đứng sững lại phía sau lưng tôi!
Sao hắn lại mỉn cười nhìn tôi? Đúng thế, hắn đang cười...nhưng tôi
cảm thấy như đang khóc...
Không đúng...Không đúng! Không đúng!
Hắn làm trò gì vậy? Hắn muốn thì đấu với tôi cơ mà? Tại sao lại
không đứng im không đi tiếp? Hừ, tôi phải quay lại hỏi hắn mới
được.
Đúng lúc này, ngay trước mặt tôi vang lên một tiếng động long trời
lở đất.
"Rầm! Uỳnh uỳnh.."
Một cái rầm nhà to đùng bị lửa thiêu đột ngột rơi xuống, rơi vào
chính giữa tôi và Kim Nguyệt Dạ .
Mợi người đứng ở ngoài nhà kho...Tô Cơ... Hiểu Ảnh...Lý Triết Vũ...
Lăng Thần Huyền... Hắc Long...Tiểu Di...Có cả cảnh sát... Lính cứu
hỏa...
Tất cả bọn họ đều trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng khủng khiếp trước
mắt...
Còn tôi đứng chôn chân ở một chỗ, mắt đờ ra không chớp...
Đây không phải sự thật...
Mà chỉ là ảo giác thôi...
Kim Nguyệt Dạ...
Cậu ở đâu...