Cố gắng lên! Cố gắng lên!
Cả tiết học đầu tiên, tôi phải ngửi cái mùi "đặc biệt" ấy mà không
dám thốt lên nữa lời!
Cuối cùng thì cũng tan học rồi, thoát khỏi bể khổ rồi.. Tôi nín thở
phi vào ra khỏi lớp, cầm bản phô tô hình các cung hoàng đạo trên
cái gương ấy đi đến văn phòng cô Bạch.
Woa!
Lần đâu tiên tôi cảm thấy không khí bên ngoài lớp học thật là trong
lành.
Cốc! Cốc! Cốc!
Cửa phòng hiệu trưởng chỉ khép hờ hờ, tôi lỡ tay mở toang nó ra mất
rồi, nhưng cô Bạch không có ở trong phòng.
Có nên đợi cô Bạch quay lại rồi hẵng vào không nhỉ? Nếu mà vào
phòng cô ngồi trước thì cô có nổi giận không nhỉ? Nghĩ đến đây thì
chân tôi đã bước vào trong phòng từ lúc nào mất rồi.
Tôi run run bước vào trong thêm mấy bước, liếc nhìn bốn phía xung
quanh.
Trên bàn làm việc của cô Bạch có một quyển sách úp ngược xuống, li
trà bên cạnh vẫn nóng hổi, chắc là cô vừa đi đâu đấy, có lẽ lát nữa
sẽ quay lại thôi!
Ồ, quyển sách này cũ quá, giấy ố vàng hết rồi, mà góc trang nào
cũng mốc cả lên. Nó là sách gì tếh nhỉ? Tôi tò mò cầm lên....
"Xoạt!" Một bức ảnh rơi từ trong cuốn sahc ra, rồi "đáp" xuống
sàng. Tôi vội ngời xuồng nhắt nó lên xem....
Đây là bức ảnh đen trắng kiểu cụ, cũng ố vàng giống như cuốn sách
vừa rồi. trong bức ảnh là một đôi nam nữ đang tực vào nhau. trong
rất thân mặt, ở góc dưới bên phải bức ảnh có đề dòng chữ bằng bút
máy: Chụp tháng 8/1981.
Ồ, cô gái này... chằng phải là cô Bạch đó sao? Còn người con trai
bên cạnh.. trong mặt quen lắm cơ...
"Tô Hựu Tuệ, em đến đây khi nào vậy?"
Sau lưng tôi bỗng nhiên vang lên giọng nói nghiêm nghị của cô Bạch,
tôi giật bắn mình, làm rơi cả bức ảnh xuống sàng nhà.
Cô Bạch đứng ngay trước cửa phòng, nhìn bức ảnh dưới sàn nhà, vả
mặt xám xịt lại.
chết rồi, cô Bạch nổi giận rồi... Đầu tôi như bị tê dại.
"Em... đã nhìn thấy?" Giọng nói hơi run run của cô Bạch.
Tôi ngại ngùng gật gật đầu. Cô Bạch bước đến nhặt bức ảnh dưới sàn
lên, đến bên bàn làm việc.
"Mà thôi.. Việc này mình em biết là đủ rồi, tuyệt đối không được
nói với ai!" Cô nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu rồi dặn dò.
Tôi vội vàng vàng gật đầu đồng ý, nhưng tôi vẫn chưa kịp nhìn rõ
người con trai đứng cạnh cô trong bức ảnh kia là ai.
"Tô Hựu Tuệ, hôm nay em tìm cô có việc gì thế?"
"À! Em muốn hỏi cô chút chuyện việc khu biệt thự số 23 phố Angel!"
Tôi nhanh chóng gạt bỏ mọi suy nghĩ linh tinh, rút tấm bản đồ hình
các cung hoàng đạo từ túi áo ra đưa cho cô Bạch, "Cái này em tìm
thấy trên tấm gương trong phòng tắm của khu biệt thự đó, em không
biết nó có liên quan gì đến kho báu không, nên muốn đến hỏi ý kiến
cô."
Cô Bạch cầm lấy tấm bản đồ, nâng kính gọng vàng trên sống mũi lên,
xem tỉ mỉ.
"cái này... có thể là có liên quan đến đấy. Em cứ để nó ở đây, cô
sẽ nghiên cứu kĩ lại xem có phát hiện ra chút manh mối nào
không."
"Thưa cô, ngài chủ tịch bảo sẽ sắp xem cho em và Kim Nguyệt Dạ một
giám khảo đặc biệt, nhưng đến giờ em vẫn chưa có một chút tin tức
nào..."
Cô Bạch trầm tư một lát: "ngài chủ tịch là một người không thích
làm việc thao cách thông thường, nhưng theo tính cách cảu chủ tịch,
vị giám khảo này chắc chắn đã xuất hiện, chỉ cần em để ý cẩn thận
những người xung quanh là được rồi."
Xuất hiện rồi... Trong đầu tôi bổng hiện ra hình ảnh tất cả n~
người mà gần đây tôi gặp....
"Tô Hựu Tuệ, em và Kim Nguyệt Dạ ở cùng một nhà nhưng cô tin rằng
em biết rõ nhiệm vụ của mình là gì, em hiểu ý cô chứ?" cô Bạch đột
nhiên ngừng lại, rồi lại nói tiếp, " Nhưng cô cũng mong em phải
biết tự chăm sóc mình."
Tôi ngẩn người, gật gật đầu.
"Tốt lắm, cô đã gọi điện về nhà em rồi, cắp sách và quần áo mẹ em
sẽ gửi đến ngay, hi vọng em sẽ thể hiện hết khả năng của mình để
giành chiến thắng, có và tất cả mọi người trong trường Minh Đức sẽ
rất biệt ơn sự cố gắng của em!"
Tôi ngơ ngác nhìn cô Bạch, bỗng cảm thấy một người biết trân trọng
bức ảnh kỉ niệm ngày xưa như cô xem ra cũng không phải là người
đáng sợ đến thế. Có lẽ đàng sau mỗi người luôn có những câu chuyện
thầm kín, ví như Kim Nguyệt Dạ.....
FIVE
Tôi có tình đi tạt ngang chéo để thoát khỏi đám fan và mấy tên bám
đuôi có thể xuất hiện mọi lúc mọi nơi, vòng vẻo mãi cuối cùng cũng
về tới khu biệt thự cổ số 23.
"Cạch cạch cạch" Ủa? TIếng gì vậy nhỉ... Tôi đi đến trước cửa, ghé
tai nghe động tĩnh bên trong....
"Cốp!"
"Ái!" Đầu tôi vừa ghé vào cửa thì cánh cửa đột nhiên bật mạnh
ra.
Tôi bị cánh cửa cứng như đá va vào, ngã nhào xuống sàn, trán sưng
vù lên một cục to.
"A! Hựu Tuệ, tôi đã làm cơm tối này! Cô có muốn ra đây ăn không?"
Kim Nguyệt Dạ bê một khay thức ăn đứng ở cửa phòng tôi, hắn ngạc
nhiên nhìn tôi đang trừng mắt ngồi dưới sàn nhà.
"Không ăn!" Tôi tức đến nổ đom đóm mắt, bật dậy.
"Tôi làm món thịt chiên đấy, cô không muốn ăn thật sao?"
"..." Nghe hắn ta nói vậy tôi mới nhìn thấy bụng mình sôi lên vì
đói.
Nhưng mà... Tôi ngờ vực nhìn Kim Nguyệt Dạ, thằng cha này sao lại
tốt bụng đột xuất thế nhỉ?
"Bé Hựu Tuệ, bé chắc chắn không muốn ăn chứ? OK thôi, tôi ăn một
mình vậy!" Kim Nguyệt Dạ nói xong, xé một miếng thịt từ đĩa bỏ tọt
vào miệng, "Ưm! Đã quá đi mất, trình độ nấu ăn của mình vẫn không
giảm sút tẹo náo"
Kim Nguyệt Dạ vừa lẩm bẩm vừa đi vào phòng ăn.
"Wow! Canh hôm nay sao mà ngon thế cơ chứ! Ai dà, ngon quá ngon
quá! Ôi! Củ cải cũng thật là giòn!" Tiếng của Kim Nguyệt Dạ vang ra
từ phòng ăn.
Thằng cha này cố tình làm vậy đây mà! Đồ tôi! Nhưng mà....
"Ọc ọc ọc" ÔI, tôi ôm cái bụng đã "biểu tình" đến mười mấy phút
rồi, ngần ngại đứng trước cửa phòng ăn.
"Ô, Hựu Tuệ ra rồi à? Đúng lúc quá!" Kim Nguyệt Dạ tỉnh bơ nhìn
tôi, sau đó chậm rãi húp một ngụm canh, "Cơm canh đều ăn hết sạch
rồi, cô đến rưa bát là vừa đấy!"
"Cậu..." Tôi tức muốn ói máu, quay thẳng về phòng.
Thôi đi! Tô Hựu Tuệ, chết vinh còn hơn sống nhục, mày có đói đến
chết cũng không được ăn đồ bố thí, tôi bực mình vỗ vỗ bụng... Híc,
không phải chứ... Sao lại đau râm rẩm thế này, tôi chỉ vỗ nhẹ bùng
thôi làm j mà đau đến vậy nhỉ.
Tôi cố bước thêm mấy bước, đau.. đau quá... Lúc đi đến cửa nhà vệ
sinh, tôi không chịu được nữa, bám vào khung cửa ngồi sụp
xuống.
"Bé Hựu Tuệ này!" Giọng tên Kim Nguyệt Dạ vang lên trên đầu tôi,
"Hơ hơ, cho bé năm hào nè, mau tránh ra hộ cái!"
hắn vừa nói dứt câu, một đồng tiền sáng chói từ phía trơi rơi
xuống. Thằng... Thằng cha mắc dịch này dám coi tôi như mấy bà lao
công trông nhà vệ snih. Ai da! Bụng lại đau quăn lên một hồi... Hừ,
Tô Hựu Tuệ ta dù có chết cũng không để mi được như ý đâu! tôi gắng
nốt chút "sức còm" lao vào trong nhà vệ sinh, khóa trái cửa
lại.
Đau... đau quá.. Mồ hôi trên trán tôi từng giọt từng giọt lăn xuống
má, toàn thân cứ run lên không thể kìm lại được.
"Tô Hựu Tuệ, cô bị táo bón hay sao mà mãi không mở cửa thế!"
"Tô Hựu Tuệ, Cô còn không mở cửa là tôi ra ngoài cổng lớn bắc loa
đi rêu rao đấy!"
"Hựu Tuệ, cô làm sao thế? Nói gì đi chứ!"
"Hựu Tuệ, Hựu Tuệ.. Cô mà không trả lời là tôi xong vào
đấy..."
Ôi không, thằng cha này sao lại ngỗ ngược đến thế nhỉ.. Nhưng mà
tại sao giọng hắn càng lúc càng xa thế...
"Rầm!"
Sau tiếng động mạnh đó, Kim Nguyệt Dạ xuất hiện ngay trước mặt tôi.
Cả người tôi mềm nhũn ra không còng nghe theo sự điều khiển của
mình nữa, tôi ngã lăn ra sàng nhà...
Tôi cố gắng mở mắt ra, bỗng nhìn thấy khuôn mặt to đùng của Kim
Nguyệt Dạ. Đây là lần đầu tôi nhìn hắn ta gần như thế, tim tôi đập
liên hồi...
Hôm qua chắc là tôi đã làm hắn ta sợ chết khiếp, biết làm sao được,
ai bảo cứ mỗi lần "đến tháng" thì tôi lại bị cái bụng hành hạ dữ
dội như vậy chứ. Nghĩ đến sắc mặt tái nhợt của Kim Nguyệt Dạ hôm
qua, và cả điệu bộ tay chân luống cuống của hắn mà tôi không thể
nhịn được cười.
Nhìn bộ dang của Kim Nguyệt Dạ trước mặt, trông hắn có vẻ rất mệt
mỏi, nằm phục bên cạnh giường tôi. He he... Nom hắn phờ phạc chẳng
khác ào một đống giấy ăn bị vò nhàu, nhưng... không hiểu sao nhìn
hắn vẫn đẹp trai thế nhỉ..
Mái tóc bù xù, che lấp nữa hàng lông mi vừa đậm vừa dài, ngủ mà vẫn
để lộ ra cái khóe miệng quyến rũ....
Hu hu hu.. Thượng đế thật là thiên vị!
Cái gì tốt đẹp đều ban cho thằng cha này hết.
"Trông cô có vẻ tươi tỉnh lại rồi, vẫn còn cười được à!" Hai mắt
hắn đang nhắm đột nhiên mở trừng ra, con ngươi đen láy nhìn chằm
chằm vào tôi, bắt quả tang tôi đúng lúc.
"Đó là vì..." Tôi lúng túng ngoảnh mặt đi, sau đó nói với giọng
trêu chọc, "Tôi nhớ không nhầm hôm qua có người nghệt mặt ra hỏi
tôi 'đến tháng' tức là sao?"
"Cách gọi của con gái các cô làm sao tôi biết được?"
"Ha ha.... ha ha...!'
"Tô Hựu Tuệ, có gì đáng cười chứ?"
"Ha ha... ha ha..."
"Tơ Hựu Tuệ, cô hóa ngốc rồi hả?" Kim Nguyệt Dạ nhìn tôi với ánh
mắt lo lắng.
"Có ngốc thế nào cũng không ngốc bằng cậu đâu!" vừa đấu khảu với
hắn, tôi vừa liếc nhìn chiếc đồng hồ ở đầu giường.
"Oái, bảy giờ hai mươi phút... muộn rồi!"
Đồng phục, đồng phục! Cặp sách, cặp sách! thôi chết tôi rồi, không
kịp mất rồi! Hôm nay đến lượt tôi phải trực nhật, bảy giờ ba mươi
phút là phải có mặt ở tường! Sao tôi lại sơ suất thế này chứ, thật
là......
"Ơ! Hựu Tuệ, còn bốn mươi phút nữa mới vào học cơ mà, cô làm gì
mà..."
"Rầm!" Kim Nguyệt Dạ chưa kịp nói hết câu đã bị tôi đẩy ra khỏi
cửa.
Một phút sau tôi mở cửa ra, thở hồng hộc nhìn thấy Kim Nguyệt Dạ
vẫn đứng nguyên như cụ trước của phòng ngủ của tôi.
"Trời, Hựu Tuệ, cô là siêu nhân à? Mới hơn một phút đã thay đồ xong
rồi!" Kim Nguyệt Da nhìn tôi như nhìn quái vật.
"Hừ, nên nhớ rằng công chúa Tô Hựu Tuệ này không phải là hư danh
đâu nhé, mà thôi, không lằng nhằng với cậu nữa, bye!"
Tôi đắc ý vẫy tay chào tên Kim Nguyệt Dạ. he he, đến trường thôi!
Một ngày tuyệt đẹp ở trường MInh Đức lại sắp bắt đầu ... còn
có.....