XtGem Forum catalog




-->
THREE

Tích tắc! Tích tắc! Tích tắc…

Mười mấy phút qua đi… phòng hiệu trưởng Bạch im phăng phắc! Chỉ có một bầu không khí u ám đến rùng mình.

“Vậy…” Thầy Nhã Văn phá tan sự im lặng đáng sợ, “Em không có bằng chứng chứng minh chiếc điện thoại này không phải của mình đúng không?”

“…” Tôi phải trả lời sao đây? Tôi làm sao có thể chứng minh nó không phải của mình chứ?

“Tô Hựu Tuệ, em đã vi phạm nội quy trường Minh Đức. Với tư cách là trợ lý chủ tịch, tôi sẽ đưa ra quyết định như sau: Em Tô Hựu Tuệ, do vi phạm điều thứ nhất nội quy của trường nên phải chịu hình thức kỷ luật buộc thôi học…”

Tôi giống như tảng đá lạnh lẽo trên đỉnh núi, trơ gan ngồi đó, đầu óc trống rỗng…

“Khoan đã…”

Binh!

Cửa phòng hiệu trưởng bật mạnh ra.

“Kim Nguyệt Dạ?”

Mọi người trong phòng đều ngạc nhiên, tròn mắt nhìn người vừa xông vào.

Hắn… hắn đến 9dây làm gì vậy? À… định đến làm nhân chứng tố cáo tôi chứ gì?

Ha ha, muộn rồi! Ngươi đến muộn rồi! Ông chú râu xồm đã tuyên án “tử hình” ta rồi…

“Kim Nguyệt Dạ, em đến đây làm gì?” hiệu trưởng Thôi kinh ngạc.

Kim Nguyệt Dạ vừa thở gấp, vừa gật đầu mỉm cười rồi xiêu vẹo bước vào.

Sao điệu bộ hắn đi nom kì cục thế… Tôi nhìn hắn trân trân.

“Chào cháu, Kim Nguyệt Dạ!” Ông chú râu xồm mỉm cười.

Thấy ông chú râu xồm ở đây, Kim Nguyệt Dạ cũng ngạc nhiên không kém.

“Chú…” Kim Nguyệt Dạ khẽ thốt lên.

“Kim Nguyệt Dạ, em có thể nói cho biết lí do tại sao em xông vào phòng hiệu trưởng không?” Hiệu trưởng Bạch vẻ mặt nghiêm nghị nhìn Kim Nguyệt Dạ.

“Sao cô lại ở đây?” Kim Nguyệt Dạ mỉm cười hỏi tôi.

“Tôi sẽ không ở đây lâu đâu, đúng như ước nguyện cậu nhé, tôi bị đuổi khỏi trường Minh Đức rồi!” Đáng ghét, đáng ghét! Sao tôi lại vô dụng đến thế, nước mắt cứ ứa ra! Tô Hựu Tuệ, thua thì cũng phải thua cho vẻ vang! Đừng trở thành trò cười cho đối thủ!

“Duổi học! Tại sao? Vì cái điện thoại kia à?” Kim Nguyệt Dạ mỉm cười quay người bước tới bàn hiệu trưởng, cầm điện thoại của tôi đút vào túi áo.

“Hắn… hắn làm gì vậy?

Hành động của Kim Nguyệt Dạ khiến cho tất cả mọi người đều sững sờ.

‘Điện thoại này là của em! Em tìm suốt từ sáng đến giờ mà không thấy, hóa ra là ở đây! Ha ha ha…” Kim Nguyệt Dạ cười rạng rỡ.

Hắn… hắn nói linh tinh gì vậy?

Điện thoại này… là của hắn!

Tại… Tại sao… Chuyện gì đang xảy ra vậy?

“Kim Nguyệt Dạ, em nói gì? Điện thoại này là của em?” Hiệu trưởng Bạch mắt sáng bừng như chết đuối vớ được cọc. Hóa ra cô không muốn đuổi học tôi, nhưng tại sao…

“Vâng!” Kim Nguyệt Dạ khẳng định chắc như đinh đóng cột, trong lòng tôi lại có cảm giác nặng nề như đeo đá.

“Vậy tại sao trong máy toàn là ảnh của em Tô Hựu Tuệ?”

“Bởi vì Tô Hựu Tuệ là bạn gái em, lẽ nào không thể lưu ảnh của bạn gái mình trong điện thoại ạ?”

“Bạn… bạn gái!’ Tất cả mọi người đều há hốc mồm đến nỗi xém chút nữa rớt cả quai hàm. Người há hốc mồm to như ếch ộp chính là tôi.

Bạn gái!

Hắn… hắn đang nói nhảm gì vậy? Rốt cục hắn định làm gì? Kim Nguyệt Dạ, người không biết làm thế sẽ lãnh hậu quả thế nào ư?

“Khà khà, cái này tôi có thể làm chứng!” Ông chú râu xồm đến lúc này mới lên tiếng.

“Không... không phải thế!”

“Bé yêu, bây giờ không phải là lúc xấu hổ! Xin lỗi nhé, anh đã tới trễ, để em chút nữa phải gánh tội thay!”

Đây là Kim Nguyệt Dạ sao? Đây là kẻ luôn trêu chọc tôi, lấy tôi làm trò vui sao?

Thấy tình thề xoay chuyển một trăm tám mươi độ, hiệu trưởng Bạch mắt sáng như bắt được vàng.

“Nói như vậy, đây là điện thoại của em phải không?”

“Vâng, là của em!” Kim Nguyệt Dạ vẫn cười tươi rói.

“Kim Nguyệt Dạ, nếu em thừa nhận chiếc điện thoại này là của mình, cũng chính là em đã thừa nhận tối qua em tự ý xông vào khu biệt thự cổ số 23 phố Angle, nếu thế em sẽ chịu hình thức kỉ luật buộc thôi học đó!” Mặt hiệu trưởng Thôi vẫn điềm tĩnh như không.

“Vâng, em biết!”

“Rất tốt…”

Đúng là thầy nào trò nấy…

“Ngài Nhã Văn! Em Kim Nguyệt Dạ đã thừa nhận đây là điện thoại của mình, như vậy, người vi phạm nội quy không phải là Tô Hựu Tuệ của trường Minh Đức mà là em Kim Nguyệt Dạ trường Sùng Dương! Còn Tô Hựu Tuệ, về việc em dính líu đến chuyện yêu đương trước tuổi, chúng tôi sẽ xử lí vào dịp khác!” Hiệu trưởng Bạch nói một cách nghiêm túc.

Không được! Tôi không thể để Kim Nguyệt Dạ chịu tội thay mình, nhưng chưa kịp mở mồm, một cánh tay đã túm chặt lấy vai tôi khiến tôi đau đến tái mặt, không nói câu nào được. Kim Nguyệt Dạ? Ngươi đang bày trò gì vậy…

“Như vậy thì…”

Tôi đành quay sang cầu cứu người duy nhất có thể cứu được Kim Nguyệt Dạ lúc này – hiệu trưởng Thôi. Trường Sùng Dương không thể thiếu Kim Nguyệt Dạ mà.

“Thầy Thôi, chuyện này…”

“Ngài Nhã Văn, tùy ngài quyết định, tôi xin không có ý kiến gì hết…”

Cái gì cơ? Ngay cả hiệu trưởng Thôi cũng không giúp được Kim Nguyệt Dạ, tại sao chứ…

“Được rồi, em Kim Nguyệt Dạ, chiếc điện thoại này được phát hiện tại khu biết thự số 23 phố Angle chứng minh em đã tự ý vào đó, như vậy theo nội quy của trường, tôi buộc phải bắt em thôi học!”

“Cảm ơn! Em hiểu rồi!” Hắn nói với giọng đều đều. Nhìn điệu bộ mỉm cười của hắn khiến tôi sắp bật khóc.

“Mọi việc đã xong xuôi, tôi xin phép đi trước!” Ông chú râu xồm nói xong liền đứng lên. “À, Kim Nguyệt Dạ, nếu có rảnh nhớ đến Happy House giúp chú một tay nhé. Có cháu ở đó việc làm ăn tốt hẳn lên. Khà khà…”

“Vâng, chú Nhã Văn, chuyện nhỏ! Hơ hơ!”

“Hựu Tuệ, hy vọng cháu rỗi rãi nhớ ghé qua…”

“…”

Tôi ngây người nhìn mọi việc diễn ra trước mắt. Tại sao ai nấy đều bình tĩnh như vậy?

Kim Nguyệt Dạ bị đuổi học cơ mà? Mà tất cả đều do tôi, đến kẻ ngốc cũng biết đó là điện thoại của tôi cơ mà! Tại sao lại như vậy?
FOUR

Với vẻ mặt tỉnh bơ như không có gì xảy ra, Kim Nguyệt Dạ cùng tôi bước ra khỏi phòng hiệu trưởng.

“Ưm, tôi phải về nhà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một chút đây! Hôm qua bị dính mưa, đến giờ vẫn còn đau đầu quá! Bé Hựu Tuệ có muốn đến nhà chăm sóc cho tôi không?” Kim Nguyệt Dạ vươn vai, nháy mắt trêu chọc tôi.

Hắn còn cười được sao? Đuổi học! Là bị đuổi học đó!

“Tại sao?” Tôi ngước đầu lên, nước mắt nhạt nhòa.

“Cái gì tại sao?”

“Tôi muốn nói… tại sao cậu lại nói tôi là bạn gái của cậu? Tại sao lại nhận tội thay tôi? Tại sao phải làm chuyện tốt thừa thãi như vậy?”

“Này, này… cô nói khe khẽ thôi! Cô không cần phải xúc động quá mức khi trở thành bạn gái tôi như vậy đâu? Tôi đâu có nhận tội thay tôi! Tôi vốn dĩ cũng đến số 23 phố Angle mà, đúng không?”

Không phải như vậy.. Tại sao thằng cha này vào những lúc quan trọng đều tìm cách đánh trống lảng thế nhỉ? Đây không phải là câu trả lời tôi cần…

“Hơ hơ, sao mắt đỏ hoe thế kia? Buồn cười đau cả bụng… Này, đồ ngố kia, tôi muốn cô nếm mùi phải mắc nợ tôi như thế nào, rồi cô sẽ luôn phải sống trong day dứt! Đúng rồi, chính là vẻ mặt đó, trông ngộ ghê…”

“Kim Nguyệt Dạ! Cậu…”

“Hơ hơ, thế nhé! Good bé Hựu Tuệ! Phải nhớ kỹ đại ân đại đức này của tôi đấy, sau này còn lấy thân trả nợ cho tôi!”

Để lại một cái ngáp dài đến sái cả quai hàm, hắn thong thả bước ra khỏi Minh Đức.

Tôi vẫn đứng nguyên chỗ cũ với một đống bòng bong trong đầu…

“Hựu Tuệ, chuyện này rốt cục là sao?” Đến lúc Tô Cơ đập bốp vào vai tôi một cái tôi mới phát hiện ra mình đã bước vào học từ lúc nào.

“Tôi…” Tôi kinh ngạc nhìn Tô Cơ.

“He he he… Bà quên mất tôi là cn gái của ai rồi sao? Tôi đã gọi điện cho mama, mama kể hết mọi chuyện cho tôi nghe rồi!”

“…”

“Hừ! Bà khai mau! Sao Kim Nguyệt Dạ lại giúp bà gánh tội để chịu hình thức kỉ kuật thôi học hả?”

“…”

“Hựu Tuệ!”

“…”

Tôi thở dài, uể oải ngồi phịch xuống ghế.

‘Điện thoại này là của em! Em tìm suốt từ sáng đến giờ mà không thấy, hóa ra là ở đây! Ha ha ha…” Kim Nguyệt Dạ cười rạng rỡ.

“Bởi vì Tô Hựu Tuệ là bạn gái em, lẽ nào không thể lưu ảnh của bạn gái mình trong điện thoại ạ?”

“Hơ hơ, sao mắt đỏ hoe thế kia? Buồn cười đau cả bụng… Này, đồ ngố kia, tôi muốn cô nếm mùi phải mắc nợ tôi như thế nào, rồi cô sẽ luôn phải sống trong day dứt! Đúng rồi, chính là vẻ mặt đó, trông ngộ ghê…”

“Hơ hơ, thế nhé! Good bé Hựu Tuệ! Phải nhớ kỹ đại ân đại đức này của tôi đấy, sau này còn lấy thân trả nợ cho tôi!”



Hu hu hu… Tên tệ hại! Không biết trong đầu hắn nghĩ gì?

“Hi Hựu Tuệ, my baby! Lâu rồi không gặp em!” Tôi vừa ngẩng đầu lên đã thấy thằng cha Anh Tỉnh Ngạn tay cầm một bông hoa phăng, hơi nghiêng người, cúi đầu chăm chú nhìn tôi, mái tóc dài ngang vai của hắn bay bay trước gió. Đằng sau là tên Kinh Kong Chu Tử Lang. “Baby, anh đã nghe chuyện của em và Kim Nguyệt Dạ rồi…”

“Thế hả…” Tôi trả lời mệt mỏi.

“Baby, em thật pro! Anh ngưỡng mộ em lắm…”

Tên đầu đất này nói gì vậy? Tôi ngơ ngác nhìn bộ mặt khoái trá của hắn.

“Tất cả đều nằm trong tính toán của em đúng không? Đầu tiên dụ dỗ tên Kim Nguyệt Dạ làm bạn trai của em, sau đó thừa cơ nắm được ‘đuôi’ của hắn, cuối cùng tống hắn ra khỏi trường Sùng Dương…”

“Anh… anh nói cái gì?”

“Ha ha ha… baby à, ngay cả anh cũng phục em sát đất luôn! Thật không hổ danh lá hóa thân của trí tuệ và trí tuệ của Minh Đức!”

Anh Tỉnh Ngạn, anh có biết là anh đang nói gì không?”

Nếu có con dao ở đây tôi sẽ làm thịt hắn ngay tức khắc.

“Này Anh Tỉnh Ngạn, Hựu Tuệ không phải là người mưu mô như anh, mau biến đi chỗ khác!” Tô Cơ thấy ngứa mắt không thể chịu được liền trừng mắt với tên Anh Tỉnh Ngạn.

“Ha ha ha ha… Tô Cơ, em đừng nóng thế, mặc dù anh biết em đang ghen với Hựu Tuệ, nhưng Hựu Tuệ vẫn là bạn thân của em mà! Nếu vì anh mà hai người có xích mích, anh thấy thật có lỗi…”

“Ghen… ghen á?” Tô Cơ kinh ngạc đến dộ hai mắt suýt lòi ra ngoài.

“Người được hâm mộ cuồng nhiệt như anh cũng có lúc trớ trêu thật, ai dà, thật tình…”

Nghe đến đây, Tô Cơ tức đến nỗi phát run lên.

“Anh Tỉnh Ngạn, nếu dạo nay anh rỗi rãi quá thì tôi sẽ góp ý với hiệu trưởng cho anh đảm nhận một số công việc lao động công ích trong trường nhé!”

“Ha ha ha ha, anh cũng đanng định đi đây! Hựu Tuệ, hẹn gặp lại em nhé, baby!” Anh Tỉnh Ngạn dường nhu sợ uy phong của tôi, vội bỏ cành hoa phăng xuống bàn học rồi quay người đi thẳng.

“Hựu Tuệ, bà không sao chứ?” Tô Cơ lo lắng nhìn tôi.

“Tô Cơ, tôi nên làm gì bây giờ?”

Tôi tường thuật mọi chi tiết mọi việc diễn ra trong phòng hiệu trưởng, Tô Cơ và Hiểu Ảnh chỉ biết trợn mắt đến nổi đom đóm rồi nhìn tôi một lúc lâu.

“Hắn nhận tội thay bà cơ à?”

“Kim Nguyệt Dạ thật vĩ đại biết bao! Hiểu Ảnh phục cậu ý quá!”

“Hựu Tuệ, bà đừng quá lo lắng! Kim Nguyệt Dạ là nhân tài mà năm nay trường Sùng Dương phải trả giá đắt mới đào tạo được, hơn nữa hiệu trưởng Thôi lại không phải là người quá cứng nhắc, chắc chắn sẽ không để Kim Nguyệt Dạ thôi học dễ dàng như vậy đâu…”

“Đúng đấy, chú của Tiêu Huyền Huyền là hiệu trường, mà Huền Huyền và Kim Nguyệt Dạ lại là bạn thân, cậu ý sẽ không bỏ rơi bạn bè đâu...”

“Sao lần này bà thông minh đột xuất thế hả Hiểu Ảnh? Tụi mình gọi điện cho Lý Triết Vũ, hỏi xem cậu ta có cách không đi…”

Nhìn hai bà bạn cuống quýt tít mù bày mưu hiến kế, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, có lẽ do tôi căng thẳng quá! Kim Nguyệt Dạ, cái tên lắm chiêu này nhất định sẽ không sao đâu!
FIVE

Tôi đi lang thang, suy nghĩ vẩn vơ trên đường về nhà. Tô Cơ bận rộn luyện tập với hội học sinh, Hiểu Ảnh cũng được người nhà đón về, chỉ còn mình tôi vẫn ngơ ngẩn nghĩ về buổi sáng ngày hôm nay…

“Cô là Tô Hựu Tuệ?”

Tôi hướng về phía phát ra tiếng nói, thấy một đám nữ sinh trường Sùng Dương, dẫn đầu là một nữ sinh mà vừa mới nhìn tôi cứ tưởng đây là phiên bản nữ của nhân vật Nori trong Slam Dunk (1)

“Cô chính là Tô Hựu Tuệ? Hoa khôi trường Minh Đức ?”

Nhóm người này rõ ràng không có thiện ý, tôi vốn là học sinh gương mẫu đầu tàu, chưa từng nếm thử cảm giác bị dân anh chị chặn đường.

“Đúng vậy, các bạn là…”

“Mày chinh là kẻ đã dụ dỗ anh Kim Nguyệt Dạ, hại anh ý bị đuổi học đúng không? Đồ hồ li tinh!”

Tin Kim Nguyệt Dạ đã được công bố khắp trường Sùng Dương rồi sao? Phải làm gì bây giờ?

“Cậu… cậu ta bị đuổi học rồi sao?”

“Đừng nhiều lời! Tất cả là tại mày! Mày đã dùng thủ đoạn bỉ ổi để đuổi anh Dạ! Minh Đức các người là lũ tiểu nhân độc ác!”

“Đúng! Đồ phù thủy!


“Chúng ta phải báo thù rửa hận cho anh Dạ!”

“Đúng! Không được tha cho nó…”

Anh Tỉnh Ngạn nói không sai, không phải chỉ mình hắn ta mà xem tất cả học sinh của Sùng Dương và Minh Đức đều nghĩ tôi đã dùng thủ đoạn bỉ ổi khiến Kim Nguyệt Dạ bỉ đuổi học, để giành thắng lợi mà không cần phải thi đấu.

“Dạy cho nó một bài học!”

“Đúng, nện cho nó một trận!”

Dưới sự chỉ huy của đàn chị, đám nữ sinh trường Sùng Dương như một đàn cọp dữ lao cề phía tôi.

“Dừng tay!”

Một giọng nói vang lên khiến tất cả mọi người đều đúng im như tượng gỗ.

“Là Lý Triết Vũ!” Một nữ sinh reo lên.

Đúng là cậu ta…

“Lý Triết Vũ…”

“Đúng là anh Vũ rồi! đạp trai quá!”

Đàn cọp cái bỗng biến thành đàn thỏ non hiền lành, hai mắt hiện lên hình trái tim to tướng, đắm đuối nhìn Lý Triết Vũ.

Lý Triết Vũ đi thẳng đến chỗ tôi, không biết tại sao tôi lại vội vã quay mặt đi để chạy trốn ánh mắt của cậu ý, nhưng tay tôi đã bị cậu ấy nắm chặt lại.

“Lý Triết Vú Là cô ta đã hại anh Dạ, tại sao anh còn bảo vệ cô ta?”

“Đúng đó! Lý Triết Vũ, chẳng nhẽ anh cũng bị con nhỏ đó bỏ bùa rồi sao?”

Tôi có cảm giác cánh tay Vũ hơi run…

“Tôi phải đưa Tuệ đi!” Lý Triết Vũ kiên quyết nói, tôi ngạc nhiên nh2in cậu ta.

Không! Không được! Tôi đã hại Kim Nguyệt Dạ bị đuổi học, tôi không muốn Lý Triết Vũ vì tôi mà…

Tôi muốn giằng tay Vũ ra nhưng cậu ta dường như không muốn buông, ngược lại càng nắm chặt hơn.

“Lý Triết Vũ!”

“Lý Triết Vũ!”

Đừng nhu vậy mà Lý Triết Vũ!

“Tránh ra!”

Tất cả mọi người đều ngây ra, đây là lần đầu tiên tôi thấy Vũ tức giận. Thật là đáng sợ!



Tôi được Lý Triết Vũ kéo ra khỏi đám cọp cái đó, đi thẳng về phía trước. Lúc này lại đúng giờ tan học nên tất cả con mắt đều đổ dồn về phía tôi và Vũ. Tôi thật sự không hiểu nổi Vũ đang nghĩ gì.

Trong lòng tôi lúc này bỗng có cảm giác Lý Triết Vũ lúc này gần ngya bên cạnh nhưng lại xa tận chân trời...

“Lý Triết Vũ…”

Tôi muốn nói chuyện với Vũ, cậu ấy đang giận phải không? Đều là do tôi mà Kim Nguyệt Dạ bị đuổi học, cậu ấy giận là đúng rồi…

“Lý Triết Vũ, xin lỗi…”

Cậu ấy đột nhiên dừng lại, tôi kịp định thần, nhìn cậu ấy không chớp mắt.

“Đây là địa chỉ nhà Dạ. Cô đến xem tên đó thế nào đi! Việc khác ngày mai hãy nói…” Nhìn tờ giấy trong tay Lý Triết Vũ, tôi biết có lẽ cậu ấy đã chuẩn bị sẵn trước đó để đưa cho tôi! Vũ, thế này là sao?

Từ trước đến nay cậu ấy đối xử với ai cũng như vậy phải không? Sự ấm áp, nhẹ nhàng đó… tất cả đều xuất phát từ tấm lòng lương thiện của Vũ sao?

“Cảm ơn!” Không biết tại sao tôi lại đón lấy tờ giấy rồi tự bấu chặt vào cánh tay mà Vũ vừa buông ra…
Chương 3

Công tử bần hàn “siêu cấp”

Poor Childle

Địa điểm:
Nhà Kim Nguyệt Dạ
Nhà Tô Hựu Tuệ
Vườn trẻ Ban Mai

Nhân vật:
Tô Hựu Tuệ: Nữ sinh lớp 10 trường cấp III Minh Đức
Bạch Tô Cơ: Nữ sinh lớp 10 trường cấp III Minh Đức
Thôi Hiểu Ảnh: Nữ sinh lớp 10 trường cấp III Minh Đức
Kim Nguyệt Dạ: Nam sinh lớp 10 trường cấp III Sùng Dương

Tại sao lại thế?
Hắn ở trong ngôi biệt thự có thảm cỏ xanh mượt
trải dài
Mà lại dường như chẳng có gì!
Nói theo cách cường điệu hơn, hắn vẫn phỉa ăn
mì úp trừ bữa
Này, này… Tô Hựu Tuệ, bình tĩnh nào!
Đừng phung phí lòng cảm thông của mình
Có thể đây chỉ là một cái bẫy mà thôi
ONE

Đứng trước cửa nhà Kim Nguyệt Dạ, tôi mân mê tờ địa chỉ, lòng bối rối, do dự…

Làm thế nào nây giờ? Có nên vào không?

Không biết giờ hắn đang làm gì nhỉ? Chắc là đang buồn lắm! Bố mẹ chắc mắng dữ lắm. Hay là…

Tôi cứ đi đi lại lại không biết bao nhiêu lần trên thảm cỏ xanh mượt trước cửa nhà hắn. Nhìn thảm cỏ trải dài và ngôi biệt thự sang trọng, tên Kim Nguyệt Dạ này đúng là con nhà đại gia có khác…

“Cô còn định thám thính nhà tôi đến bao giờ?”

Oái! Là giọng của Kim Nguyệt Dạ! Chết rồi! Hắn nhìn thấy tôi rồi! Làm gì bây giờ?

Ba mươi sáu kế, kế chuồn là thượng sách! A lê hấp… Chạy!

Ai da! Ai da… Tại sao… Tại sao không chạy được thế này?

Vừa quay đầu lại đã thấy bàn tay Kim Nguyệt Dạ đang túm chặt lấy cổ áo tôi, cười hì hì nhìn thẳng vào mặt tôi!

“Hi, lâu không gặp…” Tôi lí nhí trong miệng.

“Đã đến nơi rồi sao còn định chạy?” Kim Nguyệt Dạ cười tít.

“Đó là vì… là vì… tôi chỉ tiện đường đi qua đây ý mà! Ha ha ha…”
“Nhà cô và nhà tôi không cùng quận với nhau, làm sao mà lại tiện đường được hả đồ ngốc!”

“Tôi…tôi muốn đi lòng vòng quanh thành phố để ngắm cảnh ý mà! Không được à?” Tại sao hắn lại biết nhà tôi ở đâu nhỉ?

“Hơ hơ hơ… Dúng là nói dối mà không biết chùi mép! Đi theo tôi!”

“Hừ? Đi dâu? Đợi đã! Kim Nguyệt Dạ, đừng có kéo tôi…”

Mười phút sau, tôi đã đứng trong nhà Kim Nguyệt Dạ

“Bé Hựu Tuệ, sao mặt lại thôn ra vậy?”

Kim Nguyệt Dạ ngồi bệt xuống nền nhà phòng khách, nhìn tôi chòng chọc.

“Đây là…”

“Hả? Ừ…”
Sao lại thế này nhỉ? Phòng khách rộng thênh thang nhưng vô cùng trống trải, ngay cả tiếng nói cũng có thể vọng lại. Đây chính là nhà của Kim Nguyệt Dạ sao?

“Thảm đâu? Đèn pha lê đâu? Đồ điện tử cao cấp? Còn cả ghế sôpha đắt tiền nữa…

“Cô lảm nhảm gì vậy?”

“Một căn phòng như thế này đáng nhẽ phỉa có những thứ đó chứ?”

Tên Kim Nguyệt Dạ này rốt cuộc là người thế nào? Sống trong căn biệt thự lớn như vậy nhưng trong nhà lại chẳng có thứ đồ đạc gì. Lẽ nào những người lắm tiền nhiều của đều mắc chứng lập dị?

“Hơ hơ, đúng vậy! Ngay đến bản than tôi còn chưa nuôi nổi thì sao có tiền mua những thứ đó chứ?” Nhìn hắn nằm ườn xuống nền nhà, cảnh tượng trước mắt khiến người ta có cảm giác kì cục khó mà mô tả được…

Cả căn phòng khách rộng đến mấy trăm mét chỉ có độc một cái bếp từ và một nồi nước sôi sung sục, trên nền nhà vương vãi mấy gói mì ăn liền cùng ít vỏ thuốc…
“Không nuôi được cả bản thân mình à? Nhưng nghe người ta đồn thổi thì không phải như vậy…”

Chẳng nhẽ hắn vì một nguyên nhân nào đó mà đoạn tuyệt với gia đình? Hay vì người yêu mà bỏ nhà ra đi…

“Người ta đồn thổi cái gì? Thiếu gia nhà giàu à? Ha ha… ha ha ha!” Kim Nguyệt Dạ ôm mặt cười sặc sụa. “Tô Hựu Tuệ! Cô thật ngây thơ! Mấy tin đồn nhảm nhí đó mà cũng tin à? Đây mới chính là cuộc sống của tôi! Ha ha ha…”

“Sao tôi lại phải thất vọng chứ?” Tên này đúng là chứng nào tật nấy, dù ở cự li gần thế này, nhìn hắn khá đẹp trai, nhưng cũng đừng tự đắc thế chứ!

“Hơ hơ, chắc cô lại đang gắn mấy chi tiết li kì sướt mướt trong phim vào tôi hả? Cuộc sống của tôi hiện giờ rất tốt, chẳng có ai quản lí mà cũng chẳng có ai làm phiền cả, hơ hơ…”

Không biết tại sao mặc dù hắn cười nhưng tôi lại cảm thấy hơi buồn!

“Vậy bố mẹ khôn ở cùng cậu sao?”

“Tôi không có bố mẹ!”

“Không có bố mẹ?”

“Lạ lắm sao?”

Tôi ngẩng đầu lên, thăng cha này tuy vẫn cười tươi nhưng ánh mắt co vẻ gì đó không ổn!

Chẳng nhẽ… hắn là trẻ mồ côi?

Bỗng nhiên trước mắt tôi hiện lên hình ảnh một đứa trẻ mồ côi cô độc, bên ngoài tuyết rơi trắng xóa, còn bên trong chỉ có hắn với căn phòng rộng thênh thang và một lò lửa bập bùng cháy. Rồi đến lúc không còn đủ tiền mua củi, ngọn lửa nhỏ bé trong lò kia cũng sẽ tắt ngấm…

“Tô Hựu Tuệ, chuyện gì vậy? Sao cô lại nước mắt nước mũi đầm đìa thế kia?”

Khóc? Tôi khóc ư? Tôi bất giác đưa tay lên lau mắt, đúng là có nước mắt thật… Tô Hựu Tuệ, may làm sao vậy? Sao lại vì một câu nói của hắn mà khóc chứ?

“Tô Hựu Tuệ, không đến nỗi thảm thương như cô nghĩ đâu. Chỉ là không có bố mẹ thôi mà, tôi sống như vậy đã mười năm rồi. Cô xem, tôi chẳng phải vẫn sống tốt sao, vả lại tôi đã quen rồi!” Kim Nguyệt Dạ vươn vai rồi lại nằm vật xuống nền nhà…

Mười năm…

Đồ ngốc, cuộc sống thế này mà cũng quen được là sao?

Mười năm trước, Kim Nguyệt Dạ bây giờ cũng chỉ là một đứa bé chưa đầy sáu tuổi…

“Thôi chết! Nước sôi rồi!”

Trước mắt tôi là một Kim Nguyệt Dạ mặc bộ đồ thể thao hang hiệu, đang lúi húi nấu mì, tôi chợt thấy mình đúng là chẳng hiểu tí gì về hắn cả… Chẳng biết nhóm Lý Thiết Vũ có hiểu rõ hoàn cảnh của Kim Nguyệt Dạ không? Hắn không có người than nào ư? Nhưng một cô nhi không nơi nương tựa tại sao lại có căn nhà lớn như vậy? Lại có được phong thái quý tộc như thế…

“Này, Tô Hựu Tuệ, trông bộ dạng của cô gớm quá, đừng có bắn nước mũi vào bát của người ta”. Kim Nguyệt Dạ hét lên kinh ngạc

“Cậu… Tôi đâu có chảy nước mũi? Cậu…cậu muốn chết hả? Hu hu hu…” Tại sao tôi lại khóc thảm thương đến thế? Tôi đâu phải là trẻ mồ côi, mà cái tên cô nhi đẹp trai trước mặt tôi vẫn còn đang vui vẻ nấu mì cơ mà!

“Eo ôi! Nước mũi, nước mũi lòng thong kiaf1 Cô qua bên kia đi, đừng xích lại gần bát mì của tôi!” Kim Nguyệt Dạ xem tôi như đứa trẻ thò lò mũi xanh. Tức thật! Xem như nước mắt vừa nãy tôi tự khóc cho mình vậy…

“Hơ hơ! Ngốc xít… Lại đây nào!”

Tên đó bỗng im lặng nhìn tôi, rồi rút ra một cái khăn tay đưa cho tôi. Thoắt một cái, tôi nhhuw trở lại với cảm giác lần đầu tiên gặp hắn… cũng dịu dàng như vậy, sự dịu dàng khiến tôi thổn thức…

“Đây mà là ngọc nữ của trường Minh Đức sao? Kể cả biết mình ngố thì cũng phải giả bộ một tí cho xứng danh chứ!”

“Cậu, cậu sau này định sống như thế nào đây?” Tôi sực nhớ ra lí do mình đến đây, hắn là một cô nhi, đã thế còn bị đuổi học thì sau này biết sống thế nào?

“Thế nào là sao?”

“Thì sau này cậu định sống tiếp thế nào?” Bị đuổi học chẳng khác nào cắt mất đường sống của hắn, tương lai hắn rồi về đâu?

Tôi thấy lòng mình nặng trĩu.

“Sau này? Thì vẫn nhu vậy thôi! Có nhiều thời gian đi làm thêm hơn, chẳng phải lo lắng chuyện học hành, thế này tốt quá còn gì?”

Không phải! Không phải thế! Nếu không phải tại tôi, hắn sẽ có một tương lai tươi sang, chỉ cần hắn đỗ đại học thì sẽ không phải khổ cực thế này nữa! Tất cả là tại tôi…

“…Kim Nguyệt Dạ… Xin lỗi!”

“Hả? Sao phải xin lỗi?”

“Nếu không phải tại tôi thì cậu sẽ không bị đuổi học…”

“Hơ hơ hơ hơ, bé Hựu Tuệ này! Nếu có định diễn vở ‘anh hung cứu mĩ nhân’ thì tôi cũng phải chọn một em xinh xắn đáng yêu, ba vòng đều chuẩn chứ! Bộ cô nghĩ tôi bị bại não mà đi nhận tội thay cô? Hơ hơ hơ…”

“Cậu…”

Trời ơi, sao… sao lại có chuyện ngược đời thế này, rõ rang túng quẫn đến mức phải ăn mì để trừ bữa vậy mà mọi động tác, cử chỉ của hắn trông vẫn… vô cùng quý tộc…

Tôi lấy tay gõ lia lịa vào đầu mình. Tỉnh lại! Tỉnh lại ngay! Không được để trúng tà của hắn.

“Cô vốn đã gốc lại định biến mình thành thiểu năng chắc? Đúng rồi, cô đến đây làm gì?”

“À! Lý Triết Vũ đưa cho tôi địa chỉ nhà cậu, với lại sáng nay thấy cậu không được khỏe nên đến thăm…”

Oái! Tôi đến đây để thăm bệnh mà, sao lại quên béng mất nhỉ?

“Chà cô đến đây vì lo cho tôi sao? Bé Hựu Tuệ phải lòng tôi rồi đúng không?”

“Cái gì… cái gì?” Hắn đột nhiên dí sát mặt về phía tôi làm tôi giật nảy mình, khoảng cách gần đến mức tôi cảm nhận được cả hơi thở của hắn.

“ Mà thôi! Coi như tôi chưa nói gì hết! Bệnh thường thôi uống thuốc rồi ngủ một giấc là khỏe ngay!”

“Bị bệnh mà cậu còn ăn mì úp à?” Hắn nghĩ hắn là mình đồng da sắp sao?

“Vậy tôi phải ăn gì nào? Thế cô đến thăm bệnh nhân mà chẳng đen theo quà cáp gì à?” Nhìn ánh mắt trách móc của hắn, tôi cũng thấy hổ thẹn trong lòng. Nói cũng đúng, mang tiếng là đến thăm bệnh với xin lỗi thế này mà lại trơ mắt ngồi nhìn hắn ăn mì úp sao?

“Tôi… Vậy chờ tôi ra ngoài mua ít đồ nhé, cậu thích ăn gì nào?”

“Này! Đợi đã!”

Kim Nguyệt Dạ đột nhiên đứng dậy, tôi đang chuẩn bị đi mua đồ thì bị hắn kéo giật lại, tôi mất thăng bằng lăn quay xuống đất…

Quái lạ, mặt đất sao lại vừa mềm vừa ấm thế này?

Lúc tôi kịp hoàn hồn thì thấy mình đang ngã vào lòng của Kim Nguyệt Dạ…

“Cậu… cậu không sao chứ?” Tôi giãy giụa cố ngồi dậy nhưng không nhúc nhích nổi.

“Oái… Cậu… cậu muốn làm gì?” Hắn đột nhiên thay đổ vị trí nằm đè lên người tôi.

Nụ cười rạng rỡ như thiên thần đó càng lúc càng gần mặt tôi, hơi thở ấm áp cứ mỗi lúc tiến hơn…

Làm sao bây giờ? Phải làm gì bây giờ? Tô Hựu Tuệ! Không được, mày phải tỉnh táo lại ngay, không được để thằng cha háo sắc này thừa cơ ức hiếp!

“Đền ơn thôi! Cô hại tôi bị bệnh, lại còn bị đuổi học, đây coi như báo đáp!”

Báo đáp? Lấy than mình báo đáp? Không được…

Tôi cố sống cố chết vùng dậy, nhưng hắn khỏe như voi, cái bản mặt đáng ghét kia càng lúc càng gần, đến cả long mày cũng nhìn rõ mồn một. Hắn định làm gì? Hôn tôi ư? Không! Tôi không muốn thế…

Khổ nỗi tôi không thể cử động được, mặt nhăn lại hết cỡ, môi mím chặt, mắt nhắm tịt…
Ơ, sao không có âm thanh gì vậy? Chẳng thấy tên đó có động tĩnh gì hết! Tôi từ từ mở mắt, bắt gặp một đôi mắt không chút biểu cảm…

“Hơ hơ, hơ hơ…” Hắn ta lại còn cười được!

“Hơ hơ hơ hơ…”

Có gì đáng cười chứ? Thằng cha đó còn bò lăn bò toài ra đất cười ngặt nghẽo, cười điên đảo…

Nhưng nhìn điệu bộ cười đến run người của hắn, lòng tôi như trút được gánh nặng, hắn lại trêu chọc tôi đây mà! Tô Hựu Tuệ ơi là Tô Hựu Tuệ, mày đã bị hắn lừa bao lần rồi mà vẫn chưa sang mắt ra sao!
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
TWO

Khắp nơi đã bị bong tối bao phủ, ánh đèn đường nhập nhoạng…

“Hắt xì!”

Đột nhiên một chiế áo được đắp lên vai tôi.

“Hôm nay có gió mùa, cô không xem dự báo thời tiết à? Cũng may tôi có mang thêm áo khoác…” Kim Nguyệt Dạ mặc một cái áo sơ mi mỏng tanh, cười híp mắt nhìn tôi.

“Cảm ơn!” Tôi bỗng thấy tim mình loạn nhịp. Hai chúng tôi đột nhiên nín thinh. Bầu không khí tĩnh lặng này thật là đáng sợ, tôi vội đổi chủ đề:

“Ừm, Kim Nguyệt Dạ, sau này cậu muốn làm nghề gì?”

“Làm bác sĩ!”

“Bác sĩ?”

Tôi kinh ngạc khi nghe thấy câu trả lời đó. Nếu hắn là bác sĩ thật thì các bệnh nhân đáng thương thể nào cũng trở thành đối tượng để hắn “chọc ngoáy” cho xem!

“Bố mẹ tôi trước kia cũng là bác sĩ ở một bệnh viện, hồi hai người còn ở nhà, mỗi ngày dều có rất đông bệnh nhân dến cảm ơn…” Kim Nguyệt Dạ nhìn xa xăm như đang kể chuyện về một người khác.

“Ồ… Thế… thế à?” Hóa ra hắn có bố mẹ! Nhưng bố mẹ hắn đi đâu mất rồi? Tại sao lại bỏ hắn một mình như vậy?

“Ê! Đồ ngốc! Vẻ mặt cô thế là sao?”

“Làm bác sĩ thu thập không tồi, lại được mọi người kính trọng. Tương lai có nuôi con heo ngốc như cô trong nhà cũng không sợ chết đói! Hà hà…” Kim Ngyệt Dạ tay chống cằm ra vẻ trầm tư.

“Cậu nói cái gì? Ai là heo ngốc hả? Tôi không cần cậu phải nuôi! Hừ!” Vừa mới nghĩ hắn cao thượng, bây giờ lại hiện nguyên hình tên chồn hôi!

“Anh ơi, mua cho chị gái xinh đẹp này một bông hoa đi, em còn hai bong thôi…” Giọng yếu ớt vang lên làm gián đoạn câu chuyệ của chúng tôi, có một đứa bé gái tầm mười tuổi ăn mặc nhếch hác, run lập cập trong gió rét, nhìn chúng tôi với ánh mắt van xin.

“Ừ, bao nhiêu tiền một bong?”

“Mười đồng ạ!” Đôi mắt cô bé sang bừng hi vọng, giơ cao bong hoa trong tay.

Những mười đồng cơ á? Sao đắt thế?” Tôi nhíu mày, bình thường chỉ có hai đồng một bong thôi mà!

“Trả em hai mươi đồng này!” Kim Nguyệt Dạ rút tiền từ trong túi ra dúi vào tay cô bé.

“Này, đắt quá thì phải!” Tôi ké tay hắn, thằng cha này bình thường mặc cả ác liệt lắm cơ mà.

“Cảm ơn anh! Anh thật tuyệt vời!” Bé gái đưa cho Kim Nguyệt Dạ bong hoa, chạy vụt đi.

“Hừ, hoa hồng loại này trong cửa hang chỉ có hai đồng là mua được cả bó, ngốc!”

“Cô thích hoa không?” Kim Nguyệt Dạ không thèm đến xỉa đến lời tôi nói, cười híp mắt.
“Tôi… tôi không cần!” Tôi bĩu môi nhin bông hoa trong tay Kim Nguyệt Dạ, lí nhí trả lời mặc dù trong lòng không hề nghĩ thế.

“Ồ, thế hả? Vậy sao cô lại giữ bông hoa chặt thế?”

Á…

Ối trời ơi! Không biết từ lúc nào tay tôi lại tự động giơ ra cầm chặt bong hồng trong tay Kim Nguyệt Dạ.

Xấu hổ chết mất thôi!

Tôi vọ àng tự dánh vào tay mình, thấy giận mình quá đi mất…

“Hơ hơ hơ!”

“Híc…”

“Dù sao tôi mua hoa này cũng để cho cô mà!” Kim Nguyệt Dạ nháy mắt mỉm cười.

“Thật… thật sao?”

Ôi chao, đây là cảm giác gì thế này? Tôi thấy mình lâng lâng như bay lên tận thiên đường…

Hừu, dù đó là một bong hoa đã nát bươm… nhưng xem ra thằng cha Kim Nguyệt Dạ cũng có lúc da lăng ra phết! Hê hê!

“Trả tôi đi!” Kim Nguyệt Dạ đột nhien chìa tay ra trước mặt tôi.

“Trả cái gì!” Tôi trợn tròn mắt không hiểu.

“Hai mươi đồng?”

“Hai… hai mươi đồng? Nghĩa là sao?”

“Tiền trao cháo múc, tôi đưa hoa cho cô rồi, giờ cô phải đưa tiền cho tôi chứ còn gì!”

“… Cậu… cậu có nhầm không vậy? Làm gì có chuyện con trai tặng hoa cho con gái lại đòi con gái trả tiền hả?”

“Ủa? Tôi có nói tặng cô đâu? Hơn nữa, cô cũng thấy rồi đấy, bây giờ tôi phải chạy ăn từng bữa, làm gì có thừa tiền để làm mấy chuyện vô vị kiểu này?”

“Vậy… vậy tôi… tôi không cần hoa nữa! Cậu cầm về đi!”

“Không được! Hàng đã bán miễn trả lại!”

“Cậu… cậu cậu cậu cậu cậu! Đồ mặt dày!”

“Hơ hơ! Không có tiền à? Vậy… hay là cô đem bán hai bông hoa này đi! Tiền bán được trả lại cho tôi! Chậc, đúng là xui tận mạng, cô còn nghèo khiết xác hơn tôi!”

“Cậu muốn tôi bán chỗ hoa này?”

“Không bán thì thôi, nhưng vẫn phải trả tôi tiền, nhiều nhặn gì đâu, chỉ có hai mươi đồng thôi mà! Hơ hơ!”

“Kim Nguyệt Dạ! Đồ đểu giả!”

“Hơ hơ, bé Hựu Tuệ cố lên! Chẳng nhẽ có bán mấy bong hoa này mà bé cũng không làm nổi?”

“Cái gì? Tôi sẽ bán cho cậu xem!”

Đến tối, khi tôi về đến nhà, papa mama đã đi ngủ từ lúc nào…

Vừa ngáp vừa đẩy cửa phòng, vứt cặp sách lên giường, tôi ngồi trước máy tính.

Ngọn gió thần sầu: Tô Cơ, Tô Cơ, bà có online không?

Mưa phùn tháng ba: Đây, đây… tôi đợi bà nãy giờ… Bà chết dẫm ở đâu vậy mà bây giờ mới online?

Ngọn gió thần sầu: Tôi đi chết ở nhà Kim Nguyệt Dạ chứ ở đâu!

Mưa phùn tháng ba: Á! Bà… bà đi báo đáp hắn thật à?

Ngọn gió thần sầu: Bà chán sống rồi hử? Tôi chỉ đi đến cảm ơn hắn thôi.

Mưa phùn tháng ba: He he, thật sao? Vậy nhà hắn như thế nào? Sa hoa và lộng lẫy lắm à?

Ngọn gió thần sầu: Căn phòng rất lớn… nhưng…

Mưa phùn tháng ba: Nhưng cái gì? Bộ nhà hắn thàng trữ đồ quốc cấm sao?

Ngọn gió thần sầu: Không phải thế, chỉ là… trừ bức tường, nền nhà và trần nhà ra thì chẳng còn thứ gì nữa!

Mưa phùn tháng ba: What? Hay bà vô nhầm nhà? Hay là nhà hắn bị trộm lẻn vào khuôn sạch đi rồi?

Ngọn gió thần sầu: Không phải trộm, mà là gia cảnh bần hàn, tôi cũng không rõ lắm, chỉ biết hắn không phải là “đại thiếu gia” như mọi người đồn đại.

Mưa phùn tháng ba: Bà chắc chứ?

Ngọn gió thần sầu: Tất nhiên!

Ở trong căn phòng đó đến mấy tiếng đồng hồ, lại được tận mắt chứng kiến cuộc sống của Kim Nguyệt Dạ, tôi sao không chắc chắn được chứ.

Mưa phùn tháng ba: … Thảo nào hắn phải đi làm thêm, nhưng Hựu Tuệ à, bây giờ hắn bị đuổi học rồi, đến cơ hội đổi đời duy nhất cũng bị bà cướp mất… Thật không ngờ hotboy trong mơ của bao nhiêu nữ sinh lại bị rơi vào thảm cảnh như vậy…

Ngọn gió thần sầu: Không đến mức bi thảm như bà nói đâu, Tô Cơ. Dù sao hắn vẫn có cơ hội đi học lại mà, Kim Nguyệt Dạ sẽ vẫn là Kim Nguyệt Dạ thôi!

Đúng vậy! Hắn là thiên tài số một Kim Nguyệt Dạ! Không thể đầu hàng sớm như vậy được! Nghĩ bụng tôi thấy còn một chút hi vọng, mong rằng ngày mai tỉnh dậy mọi chuyện sẽ khác.

“Ôi! Hựu Tuệ hôm nay cậu xinh quá đi! Đúng là công chúa trường Minh Đức có khác!”

“Hựu Tuệ, cho mình xin chữ kí đi!”

“Hựu Tuệ, lần này cậu đứng đầu trường Minh Đức đấy! Hơn nữa còn hơn người đứng đầu trường Sùng Dương đến mấy điểm liền! Ha ha… Sùng Dương không có Kim Nguyệt Dạ làm sao thắng nổi Minh Đức chúng ta?’

“Hựu Tuệ…”


Đây chính là cuộc sống mà tôi hằng mơ ước, trở thành một Tô Hựu Tuệ hoàn hỏa trong mắt mọt người…

Nhưng sao tôi lại không thấy vui như trước? Không có Kim Nguyệt Dạ, Tô Hựu Tuệ này “ độc bá võ lâm”, đáng nhẽ phải ngẩng mặt lên trời mà cười dung sướng chứ? Chỉ có điều, lòng tôi sao lại…

Một ngày…

Hai ngày…

Chớp mắt, một tuần đã trôi qua.

Ngày nào tôi cũng sống trong tiếng hoa hô và tán thưởng của mọi người.

Nhưng thật kì lạ, tôi dần nhận ra mình thiếu hụt một cái gì đó, trong lòng vô cùng trống trải…

THREE

“Này, bà biết tin gì chưa? Có một học sinh trường Sùng Dương nhìn thấy Kim Nguyệt Dạ đang làm thầy nuôi dạy trẻ ở trường mầm non Ban Mai thuộc trường cấp ba Sùng Dương đấy! Ngày nào cũng phải chăm sóc cả lũ trẻ con lớp lá, thật tội quá!”

“Bà đùa à? Thiên tài trường Sung Dương mà phải đi làm thầy nuôi dạy trẻ sao?”

Kim Nguyệt Dạ? Thầy gáo mầm non? Tôi vội dỏng tai lên hóng hớt chuyện tụi Tô Cơ và Hiểu Ảnh đang thì thầm với nhau.

“Sau khi thay x vào phương trình này, kết quả sẽ là…”

Đang giờ học mà chỉ lén lút chúi đầu vào nói chuyện riêng, thảo nào kết quả học tập của hai con nhỏ này kém vậy. Tôi lắc lắc đầu cố tập trung nghe thầy giảng bài, nhưng cái tai lại không chịu nghe lời, cứ dỏng lên để hóng chuyện.

“Tô Cơ, tụi mình có nên giúp Kim Nguyệt Dạ không?”

“Tôi cũng muốn thế! Nhưng bà cũng biết tính của mama tôi đấy, vừa cổ lỗ lại cứng nhắc, nhất quyết không cho Kim Nguyệt Dạ đi học lại, nếu cứ thế này e là chẳng có hi vọng gì đâu!”

“Bên Tiểu Huyền Huyền cũng đang ngĩ cách! Nhưng chắc cũng bó tay thôi! Mà tôi nghe Huyền nói Kim Nguyệt Dạ chẳng hề lo lắng gì cả, ngày nào cũng chỉ chăm chăm đi làm thêm!”

Hóng được câu chuyện của hai nhỏ bạn mà lòng tôi nặng trĩu, tay xoay tròn bút theo thói quen.

Kim Nguyệt dạ đang làm them ở nhà trẻ sao?

Hay chính xác là hắn đã hết hi vọng được đi học lại?

Tôi nên làm thế nào đây? Cứ khoanh tay đứng nhìn hắn vứt bỏ lại tương ali sang lạn…

Cả ngày hôm nay đầu óc tôi chỉ nghĩ đến Kim Nguyệt Dạ.

Khi tôi tỉnh táo lại, vừa ngước đầu lên đã nhìn thấy bốn chữ chói lòa: Nhà trẻ Ban Mai. Trời… sao… sao tôi lại đi đến đây thế này?

Chà sân trường vắng lặng, có lẽ bọn trẻ đang học trong lớp.

Cầu trượt và xích đu trông đáng yêu quá! Lại có cả ngựa gỗ nữa này…

Haiz, thấy nhớ ngày xưa quá, bao nhiêu kỉ niệm tuổi thơ chợt ùa về…

Tôi bước đến chỗ ngựa gỗ, dáo dác nhìn xung quanh.

Không có ai cả!

He he he he…

Hai mắt sáng long lanh, tôi chạy lại ngồi lên một chú ngựa gỗ…

Phi nào… phi nào…

Cảm giác như được trở alij năm tháng ấu thơ vô tư hồn nhiên, những tháng ngày chan chứa nụ cười…

“E hèm!”

Ối! Có tiếng người! Tôi quay lại phía sau…

“Tô Hựu Tuệ! Cô… cô đến đây làm gì?” Kim Nguyệt Dạ dẫn theo một đám trẻ lít nhít đột nhiên xuất hiên ở cửa phòng học, trợn tròn mắt nhìn tôi như quái vật.

“À! Tôi… tôi muốn xem thử xem con ngựa gỗ này có… có chắc không thôi…” Hu hu hu hu… Tô Hựu Tuệ, mày biết giấu mặt vào đâu bây giờ? Bị bắt quả tang ngay tại chỗ.

“Thế nó có chắc không?” Kim Nguyệt Dạ cố nín cười hỏi tôi.

“Chắc… Rất chắc… ha ha ha…” Tôi cố hết sức giẫm chân xuống mặt đất.

Sao… sao không đứng dậy được thế này?

Tôi… tôi hình như bị kẹt vào chỗ ngồi rồi, làm sao bây giờ?

“Bà già kia, mau tránh ra, trả ngựa gỗ lại cho bé Cường!” Một thằng nhóc lao xồng xộc đến, ngông nghênh quát lên với tôi.

Bà già? Trẻ con thời nay sao lại láo toét thế nhỉ? Thằng ranh đáng ghét!

“Nhóc con, phải gọi chị chứ!” Tôi gắng kìm lửa giận, nhẹ nhàng nói, còn chú ý nhấn mạnh vào chữ “chị”

“Bà già xuống ngay đi! Nhanh lên!” Thằng ranh thối tha đó vẫn hoàn toàn không coi tôi ra gì, chạy lại kéo tay tôi ra.

Oái! Không xong rồi, con ngựa gỗ này làm sao vậy? Chẳng nhẽ mới bị biến nhỏ lại?

Làm thế nào bây giờ? Làm sao đây? Tôi lo lắng, mồ hôi chảy ròng ròng!

“Bà chị này làm trò gì vậy?”

“Không biết nữa! To đầu như vậy còn chơi trò của con nít! Xấu mặt quá đi!”

“Chị ta còn không chịu xuống nữa kìa! Lêu lêu đi các bạn…”

“…”

“Xuống thôi!” Kim Nguyệt Dạ mỉm cười chìa tay về phía tôi.

“Làm… làm gì vậy?” Tôi hậm hực.

“Đương nhiên là giúp cô xuống ngựa rồi! Chẳng nhẽ cô muốn ngồi ở đấy cả đời sao?”

Híc híc híc… Tất nhiên là không rồi…

Mặt tôi méo mó, chìa tay ra, mấy phút sau đã được giải thoát khỏi con ngựa gỗ đáng ghét.

“Bé Hựu Tuệ, sao bé lúc nào cũng thích làm những chuyện đáng xấu hổ thế nhỉ?” Kim Nguyệt Dạ cười châm chọc.

“Hừ! Cái gì là chuyện đáng xấu hổ hả? Tôi nghe nói cậu làm them ở đây nên…” Thôi tiêu rồi, sao lại buột miệng nói với hắn chân tướng sự việc chứ.

“Ô hô! Cô đến tận đây chỉ vì muốn gặp tôi sao?”

“Đâu có!” Lại thế rồi, lại thế rồi, mặt hắn sao cứ dí sát vào mặt tôi như vậy chứ?

“Hơ hơ hơ hơ, đã đến đây rồi thì tiện thể giúp tôi một chút đi, bé yêu!”

Tôi xoa xoa chỗ bị đau, mặt nhăn như cái bị rách, Kim Nguyệt Dạ lôi tôi vào phòng học cùng tụi nhóc.

“Ối trời ơi! Có… có chuyện gì xảy ra vậy? Đại chiến thế giới lần thứ ba sao?

Tôi thật không dám tin vào mắt minh.

Căn phòng rộng khoảng năm chục mét vuông, sách vở, miếng xếp hình, đồ chơi vứt tứ tung trên sàn. Ngay cả bàn ghế cũng bị lật đổ, nằm ngổn ngang trong phòng. Nơi đây thật chẳng khác gì mới bị một trận lốc xoáy càn quét…

Đám trẻ chạy ùa vào phòng, hò hét, chạy nhảy khắp nơi.

“Cô giúp tôi quét dọn nền nhà sạch sẽ nhé! Lộn xộn thế này bọn trẻ dễ bị ngã lắm.” Thằng cha Kim Nguyệt Dạ thản nhiên sai bảo tôi như người hầu.

“Hôm nay giáo viên dạy cùng tôi bị ốm, chỉ có một mình tôi thôi, đang không biết xoay sở thế nào may mà cô đến giúp! Hơ hơ!”

“Á!” Một thằng nhóc đột nhiên hét toáng lên làm tôi và Kim Nguyệt Dạ tim bắn khỏi lồng ngực.

“Có chuyện gì vậy?”

“Thầy Kim, Tiểu Cường… Tiểu Cường tè dầm rồi ạ!”

“Ai cho mày nói to thế hả!”

“Thầy ơi, Tiểu Cường uýnh con nè…”

Hừ, đó chẳng phải là thằng nhóc hỗn láo vừa nãy sao? Hê hê hê… Ban nãy còn hung hăng bọ xít vậy, bây giờ thì ê mặt chưa cưng?

“Thầy Kim, thầy Kim, bé Lan muốn nghe thầy kể chuyện.” Một cô nhóc khệ nệ ôm theo chồng truyện cổ tích, ngượng ngùng kéo vạt áo Kim Nguyệt Dạ.

“Ừ! Được rồi…”

“Thầy ơi, Tiểu Cường véo má con…”

“Tiểu Cường, con phải ngoan chứ! Không được suốt ngày bắt nạt các bạn!”

“Thầy Kim, tại nó không ngoan đấy chứ…”

“Thầy Kim, con muốn đi ị!”

“Ừ, thấy đưa con đi đây!”

“Thầy Kim…”

Hô hô hô! Thằng cha Kim Nguyệt Dạ này đến Thượng đế cũng không làm hắn cay mày thế mà lại bị một đám nhóc bốn, năm tuổi quay như dế.

Tôi đứng trong phòng cười hả hê, còn Kim Nguyệt Dạ mướt mát mồ hôi lo đối phó với tụi trẻ.

“Này, Tô Hựu Tuệ, nhanh qua đây giúp một tay đi!”

“Ha ha ha… Muốn tôi giúp hả?”

“Chứ còn gì!” Thằng cha này ngay cả lúc nhờ vả người khác mà vẫn huênh hoang gớm!

“Giúp cậu cũng được thôi nhưng có một điều kiện!”

“…”

“Nếu không đồng ý thì cậu ở lại mà chơi với đám nhóc một mình!”

“Tôi đồng ý!” Hơ hơ, trông thấy bọ dạng thê thảm của tên Kim Nguyệt Da,
xem như chuyến đi hôm nay của tôi không công cốc rồi.

“Được, cậu đồng ý rồi nhé, không được nuốt lời đó!”

Tôi nhìn khắp căn phòng. Ồ, là đàn Accordion(2)! Dùng cái này được đấy! Cầm đàn Accordion lên, tôi bắt đầu chơi bản nhạc quen thuộc…

“Lấp lánh lấp lánh ánh bạc ánh vàng, bầu trời đầy sao, ngôi sao bé nhỏ…”

Đám trẻ bị tiếng đàn thu hút, bắt đầu trật tự, lần lượt ngồi xung quanh tôi, yên lặng lắng nghe tôi hát…

Vừa hát, tôi vừa đắc ý quay đầu sang nhìn Kim Nguyệt Dạ.

“Lấp lánh lấp lánh ánh bạc ánh vàng, ngôi sao nho nhỏ…”

Ngay cả cô nhóc đang quấn lấy nghe Kim Nguyệt Dạ đọc truyện cũng say sưa lắng nghe tiếng đàn,sau đó còn giơ tay múa theo điệu nhạc.

“Lấp lánh lấp lánh…”

Những cánh tay nhỏ xíu giơ mỗi lúc một nhiều, cả căn phòng tràn ngập tiếng nhạc cùng tiếng hát của trẻ thơ

(2) Đàn Accordion: Đàn phong cầm.

FOUR

Mệt… mệt chết mất thôi!

Sau khi giúp Kim Nguyệt Dạ thu xếp xong đống đồ chơi vứt tung trên nền nhà, tôi mệt đén nỗi không nhấc nổi tay chân lên, thế mà Kim Nguyệt Dạ vẫn tất bật chuẩn bị cho buổi học ngày mai.

Tôi dựa vào tường, dưới ánh đèn, chăm chú nhìn từng động tác của hắn.
Nhìn cái điệu bộ tưng tửng thường ngày của Kim Nguyệt Dạ, tôi không dám tin là hắn lại làm việc tỉ mỉ, chu đáo đến vậy. Nhưng góc tối hành lang dưới ánh đèn ấm áp như có một sức lôi cuốn kì diệu.

Có chuyện gì làm khó hắn vậy? Đôi lông mày đen đậm và dài nhăn lại vì mệt mỏi… Hừm, tôi vẫn thích cái đoi long mày ngỗ ngược nhếch lên khi trêu chọc tôi hơn.

Đôi môi hồng hào của hắn mím chặt lại, bình thường nếu không phải cãi nhau với tôi thì cũng nghĩ cách châm chọc tôi.

Còn nữa…

Kể cũng lạ… Taih sao dáng vẻ của hắn càng lúc càng nhạt nhòa đi… còn mắt tôi ngày càng nặng trĩu…

Buồn ngủ quá…

Ưm… Có cảm giác hơi lành lạnh… hắn bao giờ mới cong việc đây? Tôi còn phải về nhà làm bài tập nữa…

Tôi mơ mơ màng màng.

Đẹp quá! Bốn phía đều là những tấm rèm kết từ hạt thủy tinh lấp lánh, trong suốt. Hơ, là ai theeskia?

Tôi nhìn thấy một người con trai cuộn tròn trong một hạt thủy tinh trong suốt, cô đơn như thể viên thủy tinh đó là cả thế giới của cậu ấy. Tại sao… tại sao tôi lại muốn bay ngay tới để an ủi cậu ấy, nhưng toàn thân lại không thể cử động được

Tôi đột nhiên nhận ra mình cũng đang bị nhốt trong một viên thủy tinh. Đừng mà… Lạnh quá… Cô đơn quá…

Bỗng chố, từ trên trời rơi xuống rất nhiều long vũ trắng muốt, một dôi cánh lớn dịu dàng ôm lấy tôi, thật ấm áp. Tất cả nỗi cô đơn và sợ hãi đều tan biến như bọt xà phòng…

Ồ! Hình như còn có một chiếc lông vũ chạm hẹ lên môi tôi…

Nhè nhẹ, mềm mềm và âm ấm.

“Tít tít… Tít tít… Tít tít…”

Tiếng tin nhắn làm tôi choàng tỉnh.

Hả? Tôi ngủ quên từ khi nào vậy? Tôi quay đầu nhìn về phía chiếc đèn để bàn…

Hừm! Không có ai cả!

Mở tin nhắn ra xem:

“Cô ngủ say như heo ý, ngáy to như bò rống. Thấy khiếp quá nên tôi lượn trước đây!

Mà cô nhớ lau miệng hộ cái, nước dãi chảy suýt làm ngập cả thành phố. Chủ nhật ngày mai, sáu giờ sang tôi đợi cô ở bến xe Milan. Đây là điều kiện thứ ba nhé!

From: Kim Nguyệt Dạ”

Gì thế này?

Chỉ hận không thể đập ỡ cái điện thoại này, thật uổng công tôi đã giúp hắn hôm nay. Ai dại gì mà ngày mai dẫn xác đi!

Chương 04

Tạm biệt biển hồi ức.
Good bye, memory ocean

Địa điểm:
Xe khách đi đến thị trấn star
Bên bờ biển
Cửa hàng tạp hóa.

Nhân vật:
Tô Hựu Tuệ: Nữ sinh trường cấp III Minh Đức
Bạch Tô Cơ: Nữ sinh trường cấp III Minh Đức
Kim Nguyệt Dạ: Nam sinh lớp 10 trường cấp III Sùng Dương
Lý Triết Vũ: Nam sinh lớp 10 trường cấp III Sùng Dương

Gió biển vờn mơn man, tiếng sóng vỗ rì rào.

Ánh trăng soi bàng bạc, bầu trời đêm lung linh…

Trong khung cảnh thơ mộng trữ tình đó,

Đôi môi của chúng tôi khẽ chạm vào nhau…

Nhưng đúng thời điểm lãng mạn nhất,

Bụng tôi lại sôi òng ọc!

Khóc mà không được, cười cũng chẳng xong!
ONE

“Đi, không đi! Đi, không đi!...”

Thật không ngờ hotgirl “vạn người ngưỡng mộ” Tô Hựu Tuệ này lại có lúc ngồi thơ thẩn, tay ngắt từng cánh hoa, miệng lẩm bẩm như mấy cô nàng đang tương tư trong tiểu thuyết ba xu thế này.

Chiếc kim đồng hồ cứ nhích dần từng vạch, còn tôi thì vẫn đấu tranh tư tưởng kịch liệt đi hay không đi… Vì hai bức ảnh lần trước mà hắn đã hại tôi thê thảm lắm rồi, tôi vẫn chưa quên cảnh mình phải ngồi trong toilet suốt ba tiếng đồng hồ đến khi ngất lịm.

Lần… lần này thế nào hắn lại chả bày trò tai quái gì đó.

Nhưng… nhưng, một giọng nói từ đâu đó vang lên trong đầu tôi: Có thể lần này sẽ khác.

Đến lúc tôi hạ quyết tâm vượt qua cả việc tắc đường, nổ lốp… … để đến bến xe khách thì đã muộn mất 4 tiếng đồng hồ.

Bến xe lúc này chỉ còn lác đác vài bóng người . Hừ! Chắc hắn ta đi trước mất rồi…

Phỏng đoán đó làm cho tôi có cảm giác hụt hẫng.

“Bé Hựu Tuệ!” Một giọng nói vang lên từ phía sau. Vẫn nụ cười rạng rỡ đó, Kim Nguyệt Dạ mặc áo T-shirt màu trắng và quần jean xanh nhạt đi thẳng về ohia1 tôi…

Chết rồi! Chết rồi! Lại nụ cười kiểu thiên thần đó… Hựu Tuệ à, bình tĩnh… Hết sức bình tĩnh…

“Ha ha, tôi bị tắc đường…” Tôi giữ khao3ng cách với hắn, cố vịn ra một lí do hợp tình hợp lí.

“Hơ hơ, lên xe thôi, xe sắp chạy rồi!”

“Lên… lên xe? Này!”

Hắn hôm nay uống nhầm thuốc gì vậy? Tôi còn chưa kịp hiểu đầu cua tai nheo ra sao thì đã bị tên Kim Nguyệt Dạ lôi lên một chiếc xe khách.

“Cậu muốn đưa tôi đi tôi?” Tôi cố làm ra vẻ bình tĩnh.

“Đợi chút cô sẽ biết ngay thôi! Hơ hơ!” Kim Nguyệt Dạ làm ra vẻ thần bí, nháy mắt.

Chẳng nhẽ… Chẳng nhẽ hắn định bắt cóc tống tiền? Hay là dẫn tôi đến một nơi lạ hoắc lạ huơ nào đó để tôi ngày ngày phải lao động khổ sai kiếm tiền cống nạp cho hắn? Hình ảnh tên Kim Nguyệt Dạ cười như ác ma, đếm tiền xoèn xoẹt bỗng hiện lên trong đầu tôi.

Không! Không được! Tôi không thể chịu được nỗi nhục đó! Trước khi xe chạy phải chuồn thôi!

Tôi liếc trộm Kim Nguyệt Dạ, thấy hắn đang dựa vào cửa sổ, hai mắt khép hờ…

He he, cơ hội tốt đây!

Tôi rón rén đứng lên, cong lưng một chút… nhẹ nhàng… nhẹ nhàng nào…

“Bé Hựu Tuệ định đi đâu thế?” Cánh tay dài như vòi bạch tuộc của Kim Nguyệt Dạ túm chặt lấy cổ tôi làm tôi suýt tắt thổ tại chỗ.

“Á! Tôi… Bỏ tay ra đã… Ặc ặc ặc!”

“Ủa, cô bé muốn đi vệ sinh à? Trên xe có mà, nhưng em chịu khó đợi năm phút nữa nhé, xe chạy thì mới dùng được!”

Chị nhân viên xinh đẹp help me, help me! Tên lòng lang dạ sói này muốn bắt cóc em…

“Chỉ có năm phút thôi mà, bé yêu chịu khó chút đi!” Mặc cho tôi giãy giụa, tên Kim Nguyệt Dạ vẫn dửng dưng.

“Nhưng… nhưng tôi muốn đi ngay!”

“Ồ, vậy honey xem bức ảnh này trước đã…” Kể cả đứa ngốc cũng biết đàng sau nụ cười của tên Kim Nguyệt Dạ là lời cảnh báo đanh thép.

“Ha ha! Không cần đâu, không cần đâu!” Tôi đành lủi thủi quay về chỗ ngồi.

“Đừng lo bé yêu, tôi sẽ không bán bé đi đâu…” Hắn nhìn tôi rồi quay mặt đi, cười khùng khục đến run cả vai. “Hơn nữa tôi đi buôn bé chỉ tổ lỗ chỏng gọng…”

“Cậu chết đi! Dám mở miệng nói những câu như thế à? Cho cậu biết tôi còn là trinh nữ đáng giá ngàn vàng đấy nhé!” Câu cuối cùng tôi như hét thẳng vô mặt tên Kim Nguyệt Dạ.

Trên xe đang ồn ào như cái chợ vỡ bỗng im thin thít, mọi ánh mắt đổ dồng về phía “phát ngôn viên” là tôi. Tôi vội vàng thu mình lại, mặt đỏ như cái mông khỉ.

Hi1c, ối trời ôi, ước gì có cái lỗ nẻ để tôi chui vào.

Hu hu hu… Tại sao lại trúng kế của thằng cha này chứ? Tại sao chứ?

Xe bắt đầu chuyển bánh, tôi cảnh giác cao độ ngó chằm chằm tên Kim Nguyệt Dạ. Có lẽ do trí não làm việc quá độ nên khi ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài xe từ từ lướt qua, chẳng bao lâu sau tôi đã tựa đầu vào cửa xe, ngủ như chết lúc nào không biết.

Có ai đang kéo lông mi của tôi…

“Biến mau!” Tôi bực mình huơ tay đuổi đi.

“Hựu Tuệ à, cô dậy mà xem ảnh ngủ đến chảy dãi này! Hơ hơ…”

Chảy dãi? Ảnh? Tôi mở to mắt. Má ơi! Trước mặt tôi là khuôn mặt to tổ chảng của thằng cha Kim Nguyệt Dạ.

Tôi hốt hoảng ngồi bật, xung quanh hành khách đang ngủ say, ngoài cửa kính là những hàng cây xanh như lùi lại phía sau. Á… tôi đang bị tên Kim Nguyệt Dạ bắt cóc cơ mà.

Khoan! Hắn vừa nói gì nhỉ? Ảnh chảy dãi? Tôi vội giơ tay lên lau khóe miệng, làm gì có… Lau lại lần nữa xem nào!

“Ha ha… Ha ha ha ha…” Kim Nguyệt Dạ bò lăn ra ghế cười sặc sụa.

Có gì đáng cười chứ? Đồ dở hới Tôi lườm hắn một cái nhưng thằng cha này còn cười to hơn cho tất cả các hành khách đều tỉnh giấc, cáu bẳn nhìn chúng tôi.

“Nhà xe xin thông báo, xe đã đến bến, xin mời hành khác lấy hành lý của mình…”

“Xuống xe thôi…” Tôi chưa kịp định thần thì đã bị hắn kéo xuống xe.

“Đưa đây!

“Cái gì?”

“Vé xe! Tôi thấy cô giấu trong ba lo!” Hắng đúng là ranh mãnh, chẳng có việc gì qua được hắn. Vì sợ bị hắn vứt ở nơi khỉ ho cò gáy mà tôi đã lén lấy trộm ví tiền và vé xe giấu đi.

“Oái!” Vừa cho tay vào ba lô.

Ví đâu? Hồn tôi như lìa khỏi xác, sờ lại lần nữa.

Kính, lược, khăn, giấy ăn, quạt, mũ… Không thấy! Không thấy đâu cả!

“Tô Hựu Tuệ! Cô đừng bảo là làm mất rồi nhé!” Kim Nguyệt Dạ trừng mắt lên cảnh cáo tôi.

“Híc… để tôi tìm lại…” Tôi lật tung ba lô lên một lần nữa để tìm.

“Cô đừng nói với tôi là cô làm mất vé xe lẫn ví tiền của hai chúng ta rồi nhé!” Ánh mắt hắn mới đáng sợ làm sao!

“Ha ha… Tôi… làm mất thật rồi!”



Tôi mếu máo không biết làm gì hơn, ngước mắt nhìn Kim Nguyệt Dạ.

“Ai chà, biết làm sao được! Xem ra phải xài cách ‘đặc biệt’ vậy…” Hắn thở dài, cười méo xẹo.

“Cách gì? Cách gì nói đi?”

“Thế này nhé…”

Kim Nguyệt Dạ thì thầm vào tai tôi…

“Làm… làm thế có ổn không?” Tôi ngờ vực.

“Không sao đâu! Cứ nghe theo lời tôi đi…” Kim Nguyệt Dạ cười rất tự tin rồi nháy mắt với tôi.


.:Trang Chủ:.
Copyright © 2013 YeuTruyen
C- STAT truyen teen hay