mới tìm đk kết thúc phần II nèk, hông pik
cóa đúng hông thui cứ đưa lên choa mọi ng xem, đọc đk káj này làm
mk đỡ ức chế káj kết lãg xẹt của phần I (đọc xong hông thích đừng
ném đá mk nhá....tội nghịp mk)
Thiên Bình: Mình thấy bên Cứ điểm mèo hoang có post cái kết của
phần 2 truyện “Bí mật tình yêu phố Angel”, đọc xong mình buồn ghê
lắm vì mình là fan cuồng của Kim Nguyệt Dạ mà. Dạo này vô công rỗi
nghề thế là bắt tay vào tìm xem kết truyện có đúng như bên nhà nàng
Mèo không? May mắn thay, mình tìm được 1 cái kết khác và mình cam
đoan 99% đây là kết thúc thật sự. Đoạn bên nhà nàng Mèo post chỉ là
1 đoạn ngắn của phần 2 thôi.
Ở phần II, Kim Nguyệt Dạ đi nước ngoài chữa bệnh và quay về. Nội
dung phần này chủ yếu xoay quanh việc thân thế của Kim Nguyệt Dạ,
cuộc truy tìm huy hiệu Kim tộc…Đặc biệt phần II sẽ xuất hiện thêm
các nhân vật: Kim Ánh Minh, Mã Thu Thu, Mông Thái Nhất, Hà Ảnh
Nguyệt…Dưới đây là đoạn kết của phần II. Fans của Kim Nguyệt Dạ tha
hồ vui nhé ^^!]
Một kết thúc mới…
Vừa định xoay người –
“Cô bé”
Hả? Ai gọi tôi vậy? Giọng nói này….dường như có năng lực xuyên qua
thời gian, làm tôi thấy quen thuộc mà thân thiết.
Tôi nhẹ nhàng quay người lại. Đúng….chính là người mặc áo
tím.
Không hiểu vì sao khi gặp người ấy, tôi vui sướng giống như người
chết đuối vớ được cành cây…dường như mọi rối rắm, khúc mắc thật lâu
trong lòng có thể cởi bỏ vào lúc này đây.
“Bà bà…”
“Cô bé, lâu rồi không gặp”
Người mặc áo tím vẫn như trước, luôn che mặt bằng chiếc khăn màu
tím. Bà ấy vươn tay…
Không hiểu sao khi nhìn vào ánh mắt ấy, tôi giống như người bị mê
hoặc, không tự chủ đưa tay mình ra
Bàn tay đầy nếp nhăn như que củi cầm lấy tay tôi làm tôi cảm nhận
được sự ấm áp, khiến lòng yên tâm hơn
“Cô bé, mệt mỏi lắm phải không?” Người mặc áo tím dịu dàng
hỏi.
“Bà bà, cháu….” Nghe bà ấy hỏi vậy, vốn dĩ tôi không muốn khóc
nhưng giờ phút này nước mắt cứ như đê vỡ không ngừng rơi. Trước mặt
người khác, tôi chưa từng biểu hiện khổ sở cùng tuyệt vọng, nhưng
giờ phút này, mọi thứ đều tuôn ra…Vì cái gì tôi lại tin tưởng bà
ấy, vì cái gì tôi chấp nhận đem yếu ớt cùng bất lực bộc lộ hết
ra…vì cái gì?
Tôi dùng tay còn lại cầm chặt tay bà ấy, bàn tay ấm áp như hòa tan
băng tuyết, nước mắt cứ thế tuôn rơi
“Số mệnh của con không thể dung nạp hai thế giới. Chân thực và hư
ảo…hiện tại, nên chọn lựa rõ ràng”
“Bà bà, con…thật vô dụng. Con làm người khác chán ghét….con…” Chưa
nói hết câu, nước mắt đã nghẹn ngào làm tôi không nói nên
lời.
“Ta biết. Cô bé à, con là một cô gái tốt, sẽ không ai chán ghét
con. Vấn đề nằm ở chỗ, con luôn vì người khác suy nghĩ, thà để
chính mình chịu thiệt chứ không muốn làm họ tổn thương. Nhưng chính
vì bảo vệ mỗi người mới làm cho tất cả bị thương tổn”
“bảo vệ mỗi người mới làm cho tất cả bị thương tổn” Tôi theo bản
năng lặp lại lời nói của bà ấy.
“Nắm lấy đôi tay này cũng chính là lúc buông đôi tay khác. Hư ảo
hoặc là chân thực, hãy nghe theo tiếng gọi trái tim mình…dù sao,
cũng đã hơn mười năm rồi”
“…”
Tôi ngẩng đầu nhìn ánh mắt bà, rất trong suốt, rất mỹ lệ. Bà nhẹ
nhàng buông tay, chậm rãi xoay người rời đi.
Khi bà ấy xoay người, tôi nghiễm nhiên bắt gặp trong đôi mắt ấy hai
hàng lệ. Ngay cả người mặc áo tím cũng…cũng rơi nước mắt vì tôi
sao?
“Mọi người đều hy vọng con hạnh phúc, cô bé à…” Bà ấy để lại những
lời này rồi rời đi. Người mặc áo tím trước sau vẫn là một bí ẩn,
một bí ẩn huyền ảo mãi không thể lý giải được…
…………
Trời dần tối, những bóng đèn nê ông từ từ sáng lên làm người ta có
cảm giác thật mơ hồ. Bất tri bất giác tôi lại đi đến cây cầu vượt,
nơi mà lần trước Kim Nguyệt Dạ cùng tôi đi. Trong lòng dường như cứ
nhớ đến một người, nhớ lúc hắn cười, nhớ bàn tay ấm áp, nhớ vòng ôm
vững chãi, nhớ những nơi mà tôi đã cùng hắn đi qua…Không biết qua
bao lâu, trong lòng đã âm thầm hạ quyết định.
Đột nhiên có người thản nhiên ôm tôi từ phía sau, trái tim tôi như
đập chậm đi nửa nhịp, sau đó trong lòng dâng lên một tia hy vọng,
là hắn sao? Vì sao hắn biết tôi ở nơi này?
“Bé Hựu Tuệ, tôi thắng rồi”
Là hắn!
Giọng nói vui mừng hòa với hơi thể hổn hển của Kim Nguyệt Dạ từ sau
vọng đến, nhất định là hắn đã chạy rất nhanh…Tôi định xoay người
nhưng lực tay Kim Nguyệt Dạ quá lớn làm tôi không thể động đậy. Hai
người cứ thế dựa sát vào nhau, trong lòng giờ phút này tràn ngập
hạnh phúc.
“Tôi tự nhủ với lòng phải tìm được cậu…Tôi đã suy nghĩ rất lâu rằng
mình sẽ rất biết ơn người có khả năng mang đến hạnh phúc cho cậu,
nếu như người đó là tôi…tôi sẽ không trốn tránh nữa “
“Sau đó thì sao?”
“Kết quả tôi thắng”
“Vậy ư?” Giọng nói của tôi thật nhỏ, màn đêm bao trùm lên thành phố
Milan tựa như một ly rượu đỏ làm người ta say.
“Tôi sẽ vĩnh viễn nắm tay em, không bao giờ buông”
“Tôi yêu em. Hựu Tuệ, chũng ta sẽ mãi mãi bên nhau, được
chứ?”
Giờ phút này Kim Nguyệt Dạ ngại ngùng như một đứa trẻ, giọng nói có
chút khẩn trương, thừa dịp tay hắn thả lỏng, tôi xoay người, nhìn
vào ánh mắt đầy chờ mong của hắn.
“Được không?”
Nhìn vẻ mặt chân thành ấy, tôi không nhịn được liền cười một tiếng,
sau đó kiễng mũi chân, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi hắn.
Đường phố lúc này người xe nườm nượp nhưng không ai nhận ra rằng, ở
một góc cầu vượt giờ phút này hạnh phúc dâng trào
…………………….
“Bé Hựu Tuệ, sao mặt bé đỏ như quả dâu tây vậy?” Kim Nguyệt Dạ cúi
đầu, dùng giọng nói dịu dàng, tràn ngập ý cười nhìn tôi.
“Hả? Cái gì mà dâu tây?….này này, làm gì có…” Tôi vuốt ve hai má
nóng bừng, đuổi theo sát Kim Nguyệt Dạ không ngừng phân bua.
“Cảm ơn Hựu Tuệ, cảm ơn vì đã lựa chọn tôi, tôi thật hạnh phúc” Kim
Nguyệt Dạ bỗng nhiên nghiêm túc nói.
Tôi chạy tới lan can cầu vượt, chắp tay làm thành hình cái loa sau
đó hướng về phía những người bên dưới hô to: “KIM NGUYỆT DẠ!!! TÔI
SẼ LÀM CHO CẬU HẠNH PHÚC”
Thở phào một hơi, tôi mới xoay người….Kim Nguyệt Dạ đứng đó nhìn
tôi, nở một nụ cười rạng rỡ.
**************************
Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, Kim Nguyệt Dạ đưa tôi đến trước của
nhà. Tôi nhìn hắn cười cười, sau đó lấy chìa khóa ra chuẩn bị mở
cửa.
“Hựu Tuệ…”
“Sao?” Tôi xoay người, thấy Kim Nguyệt Dạ vẫn chưa rời đi.
“Cảm ơn cậu”
“Những lời này cậu nói không biết bao nhiêu lần rồi đó!” Tôi cố ý
nhíu mày, làm ra vẻ nghiêm túc nói.
“Được rồi được rồi, có gì về sau hẵng nói, bây giờ tôi vào nhà
nha.” Tôi nhìn hắn cười ngọt ngào rồi xoay người lần nữa
“Hựu Tuệ, chờ một chút”. Kim Nguyệt Dạ gọi tôi lại, hắn rút từ
trong áo khoác ra một phong thư :”Đây là Vũ nhờ tôi đưa cho cậu.
Sáng ngày mai cậu ấy sẽ rời đi bằng máy bay riêng cho nên chúng ta
không cần tiễn…Thế nhé, ngày mai gặp!”. Nói xong, Kim Nguyệt Dạ lại
nghịch ngợm nháy mắt, sau đó đưa tay lên chào theo kiểu quân đội
rồi từ từ xoay người rời đi.
Nhìn theo bóng lưng hắn, trong lòng tôi ngập tràn hạnh phúc. Kim
Nguyệt Dạ, cuộc chiến của chúng ta mới chỉ bắt đầu thôi, về sau
phải nhờ cậu chỉ giáo nhiều hơn. Trở lại phòng, ba mẹ đã đi ngủ từ
sớm, tôi nhẹ nhàng bật đèn bàn rồi mở phong thư của Vũ ra lẳng lặng
đọc –
Hựu Tuệ!
Nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng tôi quyết định viết cho cậu lá thư này.
Dạ đưa thư này cho cậu chắc hẳn cậu cũng đoán được rồi chứ? Đúng
vậy, sau khi chúng ta gặp mặt ở quán cà phê, tôi đã gặp Dạ. Chúng
tôi đã nói rất nhiều chuyện, đem những tâm sự thầm kín trong lòng
mấy năm qua nói cho đối phương biết, cho nên vừa rồi Dạ mới đi tìm
cậu, cậu cũng đừng quá kinh ngạc.
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu đó là năm năm trước, năm năm qua,
tôi hết sức ngạc nhiên vì mình thế nhưng lại bất chấp tất cả để bảo
về một cô gái. Năm năm qua, chúng ta đã trải qua rất nhiều chuyện.
Tôi đã nhìn thấy cậu tự tin mà cười tươi một cách kiêu ngạo, từng
nhìn nét mặt bối rối thật đáng yêu, từng nhìn thấy cậu vì quan tâm
bạn bè mà rơi lệ, từng nhìn thấy cậu vì mọi người mà nỗ lực phấn
đấu….Hựu Tuệ, cậu thật sự rất tuyệt, trong thế giới của tôi, cậu là
cô gái xinh đẹp và đặc biệt nhất.
Tôi biết cậu luôn xem tôi như thiên sứ mà ông trởi ban tặng, về
điểm này, chỉ cần nhìn vào mắt cậu là có thể thấy được. Tuy là bạn
tốt, lại hay dựa dẫm nhau nhưng tôi có thể thấy được khoảng cách
giữa chúng ta. Hựu Tuệ, cậu biết không? Kỳ thật, thiên sứ cũng cần
được bảo vệ, được yêu thương. Mà cậu luôn là thiên sứ của tôi, cậu
hạnh phúc hay đau khổ, cậu tươi cười hay rơi lệ đều ảnh hưởng đến
cảm xúc của tôi. Hựu Tuệ, tôi thừa nhận, tôi rất thích cậu. Nếu ai
đó có thể làm cho cậu hạnh phúc, tôi sẽ rất cảm kích., cho dù người
kia không phải tôi….tôi cũng chúc các người hạnh phúc, sẽ không
tiếc nuối, không đau lòng. Tôi nguyện dùng hết thành tâm của mình,
chân thành chúc phúc cho cậu cùng Dạ. Hựu Tuệ, tấm lòng của cậu tôi
có thể thấy được, cũng hiểu được người cậu thích là ai, cho nên lần
này hãy dũng cảm đứng ra bắt lấy tay Dạ.
Hựu Tuệ, không cần xin lỗi tôi, thật sự không cần. Bởi vì cho đến
bây giờ tôi không cảm thấy việc cậu thích Dạ làm cho tôi thương
tổn. Có thể ở bên cậu gần sáu năm đã làm tôi mãn nguyện lắm rồi.
Thích một người là chuyện của bản thân mình, có lẽ tôi sẽ đi Anh
quốc nhưng tôi vẫn trước sau một lòng thích cậu, thương nhớ cậu. Đó
cũng là một cách trân trọng, không phải sao?
Nguyệt động trong truyền thuyết rốt cuộc cũng được chúng ta phát
hiện, hy vọng “Ánh trăng thiên sứ” sẽ đem lại hạnh phúc cùng vui vẻ
cho cậu và Dạ. Biết không? Khi chờ đợi trong động, tôi đã đem chiếc
nhẫn kim cương mà lúc trước mẹ tôi tặng cậu đặt trên “Nguyệt chi
quang”, hy vọng nó sẽ tỏa ra ánh sáng rực rỡ khắp thành phố Milan,
đó cũng là lời chúc phúc của tôi. (đoạn này ta chém bừa, cái chi
tiết đó chưa đọc nên không biết thế nào )
Rạng sáng ngày mai máy bay sẽ cất cánh cho nên mọi người không phải
tiễn. Tôi sẽ trở về, vì thế nhất định không được đau lòng, được
chứ? Cùng Dạ trở về hẳn là trời đã khuya. Tôi đoán xung quanh nhất
định rất yên lặng, cậu chắc hẳn là đang ngồi bên ánh đèn đọc thư
rồi. Về sau đừng ngủ trễ như vậy nữa, đối với con gái là không tốt
đâu.
Ngủ ngon Hựu Tuệ, hãy mơ những giấc mơ đẹp….
Vũ
Cẩn thận xếp lại lá thư rồi nhẹ nhàng đem nó bỏ vào phong bì, tôi
đứng dậy, lặng lẽ bước ra ban công. Nhìn ánh đèn đường xa xa tràn
ngập cô đơn, Vũ đã từng đứng lặng nơi ấy, ngây ngốc bảo vệ tôi.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời Milan nhuộm một màu hồng nhạt, loáng thoáng
có thể thấy được những ngôi sao bé xinh. Tôi nhắm mắt…
Vũ, cảm ơn cậu…Chúc cậu lên đường bình an, hy vọng một ngày nào đó
cậu sẽ tìm được hạnh phúc thật sự…Chúng ta cùng nhau cố lên…
Buổi tối hôm đó, tôi đã ngủ rất ngon. Tôi cùng bạn bè mình thật sự
hạnh phúc, rất hạnh phúc…
Vĩ thanh
Một năm rưỡi sau. Lễ tốt nghiệp đại học Tinh Hoa
“Hựu Tuệ, nhanh lên, sắp đến phần phát biểu của cậu rồi. Tại sao
còn đứng đây ngơ ngác vậy?”
“Thu Thu, đừng để ý tôi, tôi thật sự không quen khi nhìn các cô gái
kia” Ngay lúc Thu Thu lên tiếng thúc giục, ánh mắt tôi vẫn dính
chặt trên đám ong mật kia, chết tiệt, trung tâm của đám ong ấy lại
là…là tên “yêu nhan hoặc chúng” Kim Nguyệt Dạ.
Tại lễ tốt nghiệp, hiệu trưởng muốn tôi cùng Kim Nguyệt Dạ lên đài
phát biểu, thật không công bằng, cái tên kia chỉ tùy tiện nói vài
câu mà làm cho đám nữ sinh thét chói tai. Đáng chết, hắn rõ ràng là
cố ý.
Phát biểu xong, Kim Nguyệt Dạ thần bí rời khỏi đám ong mật, kéo tôi
ra khỏi khán đài đi vào một con đường đầy cỏ xanh mà không đợi tôi
hỏi rốt cuộc là chuyện gì xảy ra –
“Hựu Tuệ” Phía sau vang lên hai giọng nữ cực kỳ hưng phấn
“Tô Cơ, Hiểu Ảnh? Sao hai bà không ở trường học, hai bà không tham
gia lễ tốt nghiệp sao?” Tôi vừa kinh ngạc vừa vui mừng
“Trường học của bọn tôi tổ chức sớm hơn trường bà đó”
“Thật vậy ư? Vậy…Lăng Thần Huyền không phải cũng…”
“Bổn thiếu gia ở đây, haha…Đương nhiên còn có…A, đồ ngốc, đừng lại
đây!!!”
“Tiểu Huyền Huyền đừng chạy mà, Hiểu Ảnh muốn cùng Tiểu Huyền Huyền
đứng chung một chỗ, chuyện của Hựu Tuệ nói sau nha “
Haizzz, xem ra cái cặp đôi dở hơi này muốn dây dưa cả đời đây
Người cùng đi với Lăng Thần Huyền ôm chầm Tô Cơ, hai người cười
ngọt ngào, hoàn toàn không để ý những người xung quanh.
“Anh, thân thể cậu có tốt không?”
“Ừ, sau khi phẫu thuật liền điều trị ba tháng, hiện tại đã không có
việc gì ” Mục Dã Anh cười cười nói. (Anh chàng Mục Dã Anh này xuất
hiện trong phần II, là người mà Tô Cơ thích, cơ mà ta thấy nó mâu
thuẫn với Couple 50…aizzz, cái này chờ sách ra xem thử)
Về sau có thể an tâm giao Tô Cơ cho cậu ấy rồi. Ha ha, hôm nay thật
sự rất vui. Những người bạn tốt đều đến tham dự lễ tốt nghiệp,
nhưng…nếu Vũ cũng…
Ngay tại thời điểm nghĩ đến Vũ, Kim Nguyệt Dạ bỗng nhiên nén xuống
không khí náo nhiệt:”Mọi người chú ý! Hôm nay sẽ có một người bạn
từ xa đến cùng chúng ta chung vui”
“Oa, thật vậy chăng? Dạ, nhất định là Vũ đúng không? Vũ đã về rồi!
Vạn tuế!” Hiểu Ảnh đột nhiên nhảy dựng lên, phấn khích vỗ tay
nói.
Mọi người nghe Kim Nguyệt Dạ nói thế, trong lòng đều ôm một tia hy
vọng. Kim Nguyệt Dạ nói người kia là bạn tốt, nhất định là Vũ rồi.
Đột nhiên nghe được cách đó không xa…
“Chân đừng nhúc nhích, có thể đặt tay lên vai tôi” Một nam sinh
ngồi xổm trên đất, dường như đang giúp một nữ sinh.
“Tại sao phải nghe cậu?” Lúc này mới phát hiện, nữ sinh kia rất có
khí chất, trong ánh mắt lộ ra sự quật cường cùng kiêu ngạo.
“Nếu muốn rút giày ra khỏi vết nứt này, phải nghe lời tôi” Nam sinh
vẫn bình tĩnh nói.
Rốt cuộc nữ sinh cũng rút được gót giày ra khỏi chỗ nứt.
“Cám ơn, cám ơn” Bọn họ chắc là lần đầu tiên gặp mặt, có lẽ nam
sinh ngẫu nhiên nhìn thấy tình trạng lúng túng của cô ấy nên mới ra
tay giúp đỡ.
“Không cần cảm ơn tôi, chỉ là tâm trạng tốt thôi” Nói xong, nam
sinh xoay người, nhìn về phía chúng tôi.
Có lẽ, câu chuyện trên đường phố Angel chính là thanh xuân tươi đẹp
mà những thiếu nam thiếu nữ này cùng nhau xây dựng. Chúng ta theo
đuổi tri thức, theo đuổi tình bạn, tình yêu. Chúng ta dũng cảm
cười, dũng cảm khóc, dũng cảm yêu, lưu lại những năm tháng thanh
xuân khó quên. Một đoạn chuyện kết thúc cũng là lúc đoạn chuyện
khác bắt đầu. Trên bước đường đời, chúng ta cùng nắm tay, cùng cất
bước…Bức màn “Bí mật tình yêu phố Angel” tuy khép lại nhưng tình
bạn của họ sẽ là vĩnh cửu…
Five
Hả? là cánh cửa sắt?
Đi một lúc lâu, đột nhiên cánh cửa sắt loang lổ vết rỉ đứng sừng
sững trước mặt chúng tôi, tôi và Lý Triết Vũ giật mình khựng lại,
sau đó vội chạy đến cánh cửa, đưa tay đẩy mạnh nó ra.
"Trời, cửa bị khóa rồi..." Tôi tiếc nuối nhìn Lý Triết Vũ, rồi cúi
xuống nhìn chiếc khóa to đùng trên cánh cửa.
Lạ thật, cửa đã bị rỉ hoen thế này mà chiếc khóa vẫn chưa hề rỉ, đã
thế trông còn khá mới là đằng khác.
Đúng rồi! Tôi có mang theo thanh kim loại tìm được ở căn phòng 501,
biết đâu nó lại chính là chì mở cái khóa này. Nghĩ bụng, tôi cẩn
thận lấy thanh kim loại từ trong túi ra, sau đó thử cắm vào lỗ khóa
xem có mở được không.
Cạch! Cạch!
"Xem ra không được rồi." Tố cố mở mà không được, Lý Triết Vũ vỗ nhẹ
vai tôi, "Chúng ta thử nghĩ xem còn cách nào mở cánh cửa này
không."
"Có thể bẩy cuẩ ra được không?" Tô Cơ đề xuất.
"Bẩy bằng cách nào? Chả có gì để bẩy cả! Dùng răng chắc?" Lăng Thần
Huyền tạt ngay gáo nước lạnh vào người Tô Cơ.
'Lăng Thần Huyền! Cậu!" Tô Cơ đang định hơn thua thì nhìn thấy tôi
trừng mắt nhìn nên đành im lặng.
"Cộp cộp cộp!" Hiểu Ảnhôm một túi bánh đi tới, rồi ngó nghiêng cái
cửa. Nhỏ ta bỏ tọt một cái bánh vào mồm, sau đó đưa tay nắm chặt ổ
khóa "Chuyện nhỏ này để cao thủ Hiểu Ảnh giải quyết cho!"
"Hiểu Ảnh, bà đừng nghịch nữa, ngoan ngoãn đứng ra sau đi. Để tôi
và Lý Triết Vũ nghĩ cách!" Tôi lắc đầu lôi Hiểu Ảnh ra.
Hiểu Ảnh nhìn cahm82 chằm vào cái ổ khóa to, hơi cahu mày rồi giật
mạnh xuống!
Keng!
Đột nhiên một tiếng động lớn vang lên khiến mấy người bọn tôi đang
tranh cãi nảy lửa bỗng im bặt.
Hả? Không phải chứ! Hiểu Ảnh đúng là kéo được khóa ra rồi! ( đọc
tới đây mk há mồm trợn mắt)
"Hiểu Ảnh, cô khỏe như voi ấy!" Lăng Thần Huyền há hốc mồm kinh
ngạc, nhìn chằm chằm chiếc khóa trên tay Hiểu Ảnh
'Hiều Ảnh có nói dối ai bao giờ đâu! he he he!" Hiểu Ảnh giơ tay
lên rồi bắt chước động tác giống vận động viên thể hình, đắc ý
cười
Lý Triết Vũ cầm lấy ổ khóa, mỉm cười xoa đầu Hiểu Ảnh
"Chiếc khóa này đúng là có vết bẩy, cahc81 là ai đó đã bẩy xong rồi
lại khóa vào"
"Hả? có phải là Sun và Kim Nguyệt Dạ làm không?" Tôi ngạc nhiên
hỏi
"ừm, Chắc thế." Lý Triết Vũ mở cửa ra, treo khóa lên "Không khéo họ
lại đang ở bên trong, chúng ta phải cẩn thận hơn, đừng để phát ra
tiếng động."
"Hiểu rồi." tôi gật đầu, đua tay ra hiệu "suỵt" với ba tên còn lại
rồi tiếp tục đi.
Đường hầm này giống hệt đường hầm ở dưới giếng cổ, càng vào sâu
càng thấy cao, càng đi càng thấy rộng, nước cũng gần như không còn
thấy nũa.
Đi mãi, đi mãi, đột nhiên trước mặt chúng tôi hiện ra ba đường đi
rẽ theo ba hướng khác nhau
"Làm thế nào đây?'' Tình huống bất ngờ trước mặt làm chúng tôi bối
rối, Lăng Thần Huyền chạy đến ngó trước ngó sau, ''Vũ, chúng ta nên
đi đường nào mới đúng? Hay là chúng ta chia thành ba nhóm?"
''Không được, chúng ta không được tách ra thành ba nhóm.'' Tôi lắc
đầu, ''Bây giờ rất có thể bọn Sun cũng đang ở đây, nếu chúng ta
tách nhau ra thì nguy hiểm lắm.''
''Thế chúng ta đi thử từng đường vậy, nếu không đúng lại đi đường
khác.'' Tô Cơ bước lên hai bước, lo lắng nhìn chúng tôi
''Thế cũng không ổn.'' Tôi vẫn lắc đầu, ''Nếu đi vào trong, chúng
ta lại gặp nhiều ngã rẽ nữa thì rất dễ bị lạc.''
''Vậy chúng ta phải làm sao?'' Lăng Thần Huyền aot61 ruột hỏi, Tô
Cơ va Hiểu Ảnh chăm chú nhìn tôi. Tôi im lặng suy nhgi4.
''A, có cách rồi.''
''Cách gì?'' mọi người đều đồng thanh hỏi
''Tất cả chúng ta sẽ cùng đi vào một đường, sau đó nếu gặp ngã rẽ
thì bố trí người đứng canh ở đó, như vậy chúng ta sẽ không bị lạc
đường, hơn nữa nếu ai gặp chuyện gì thì có thể hét to lên báo cho
mọi người biết.''
''Hả? Mỗi người canh một chỗ á/'' Nghe tôi nói vậy, Tô Cơ sợ rúm cả
người, ôm chặt lấy cánh tay Hiểu Ảnh, ''Hựu Tuệ, bà còn cách nào
khác không? Một mình đứng ở nơi ma quái này cứ thấy ghê ghê thế nào
ấy...''
''Xin lỗi Tô Cơ, bây giờ chẳng còn cách nào khác đâu..'' Tôi thở
dài, con nhỏ này là chúa sộ ma, lần này đúng là làm khó cho nhỏ ta
rồi.
''Được rồi, được rồi! Bây giờ chỉ có cách đấy thôi!'' Lăng Thần
Huyền xua tay, ''Thế này đi, nếu đi vào đó mà gặp ngã rẽ thì tôi sẽ
canh ngã rẽ đầu tiên, Hiểu Ảnh canh ngã rẽ thứ hai, còn lại thì bọn
cậu tự sắp xếp, nếu đi tiếp mà không có ngã rẽ nào thì Tô Cơ không
phải canh ngã rẽ một mình!''
''Woa, Hiểu Ảnh và Tiểu Huyền Huyền cùng canh ngã rẽ!'' Nge thấy
Lăng Thần Huyền nói vậy, Hiểu Ảnh vui quá nhảy dựng lên, thế là bị
cộc đầu, ''Aí, Hiểu Ảnh đau quá, Tiểu Huyền Huyền ơi...'
''Đáng đời, ai bảo cô cứ nhảy linh tinh cơ!'' Lăng Thần Huyền quắc
mắt nhìn Hiểu Ảnh, ''Còn nữa, hai chúng ta canh ở hai chỗ khác
nhau, cấm cô không dược chạy đến tìm tôi rõ chưa? Nấu không Tô
Cơ,Vũ và Hựu Tuệ sẽ không tìm thấy đường ra!''
''Ưm, xem ra Tiểu Huyền Huyền thích Tô Cơ hơn...''
''Này! Cô nói linh tinh gì đấy?''
''Sự thật là thế mà...Lần nào gặp chuyện gì, người mà Tiểu Huyền
Huyền nghĩ tới đầu tiên chính là Tô Cơ. Hôm Tiểu Huyền Huyền ngủ
ngật ở lớp, lúc mơ toàn gọi tên Tô Cơ thôi...''
''Cô nói linh tinh nữa là tôi rạch mồm cô ra đấy!''
''Hựu Tuệ, cứu Hiểu Ảnh với! Oái oái!''
Hiểu Ảnh bị Lăng Thần Huyền cốc đầu, ôm đầu chạy đến chỗ tôi.
''Hiểu Ảnh đừng nói linh tinh nữa!'' Tôi lấy tay xoa đầu Hiểu Ảnh,
''Lâng Thần Huyền nói đúng đấy, nếu bà cứ chạy linh tinh thì tụi
tôi không tìm được lối ra đâu, bà cũng không muốn thế đúng
không?''
''Ưm...'' Hiểu Ảnh dụi mắt, ngoan ngoãn gật đầu.
''Đã vậy, nếu lát nữa gặp ngã rẽ, Hiểu Ảnh phải ngoan ngoãn đứng ở
đó, không được chạy đi đâu cả, có chuyện gì thì cứ hét to gọi mọi
người nhé!''
''Được!''
Phù... Thấy Hiểu Ảnh bình tĩnh lại tôi mới thở phào nhẹ nhõm
Sau đó, theo đúng như kế hoạch, chúng tôi để lại một người ở mỗi
ngã rẽ, bây giờ chỉ còn lại tôi. Lý Triết Vũ vá Tô Cơ.
Hả? Tô Cơ lạ thật, con nhỏ này sợ nhất bóng tối với ma quỷ, bình
thường nhỏ ta toàn run bần bật nắm chặt lấy cánh tay tôi, thế mà
hôm nay..lại ngẩng cao đầu đi sau tôi, chẳng có vẻ gì là sợ sệt
cả.
''Tô Cơ, bà không sao chứ? Tô Cơ...Có nghe toi6noi1 không? Này, Tô
Tơ!''
''Ơ, Hựu Tuệ! Bà đang gọi tôi à?''
Thấy gọi mãi mà Tô Cơ không trả lời, tôi và Lý Triết Vũ lo lắng
dừng lại, quay sang nhìn Tô Cơ.
''Hi hi hi, Lý Triết Vũ, Hựu Tuệ, sao hai người không đi tiếp
vậy?'' Tô Cơ ngại ngùng gãi đầu cười xòa. Chắc con nhỏ này vẫn còn
đang mải nghĩ tới câu nói ban nãy của Hiểu Ảnh.
''Lại có một ngã rẽ nữ, nột người phải ở đây canh rồi.'' Tôi nhìn
Tô Cơ thở dài
''Hựu Tuệ, hay để tôi ở lại. Tô Cơ sợ tối, em và cô ấy đi tiếp
nhé.'' Lý Triết Vũ D9u7a đèn pin cho tôi.
''Không cần, không cần đâu!'' Tô Cơ vội vàng đẩy tay Lý Triết Vũ
ra, ''D9e63 tôi ở lại, nếu có chuyện gì tôi sẽ hét to là
được...''
''Nhưng Tô Cơ, bà thật sự không sao đấy chứ?'' tôi không yên tâm
nhìn Tô Cơ
''Không sao, không sao!'' Tô Cơ cười rồi đẩy tôi và Lý Triết Vũ đi,
''Các cậu mau đi đi, có chuyện gì cứ hét to lên, tôi sẽ đến trợ
giúp ngay!''
''Tô Cơ...''
Nhìn bộ dạng vui vẻ của Tô Cơ, tôi thỏ dài rồi bước tiếp cùng Lý
Triết Vũ.
Tô Cơ chắc đang mong có chuyện gì để nhỏ ta hét to gọi Lăng Thần
Huyền đến làm anh hùng cứu mĩ nhân đây mà! Ai chà... Từ trước tới
giờ tôi không hề biết Tô Cơ lại thích Lăng Thần Huyền đến thế, ngộ
nhỡ nó và Lăng Thần Huyền đúng là anh em thì...
''Hựu Tuệ, em không sao chứ?'' Nhìn vẻ mặt đau khổ của tôi, Lý
Triết Vũ lo lắng hỏi.
''Ừm.. Tôi đang lo chuyên Tô Cơ và Lăng Thần Huyền...'' Tôi chau
mày buồn bã lắc đầu, ''Thật sự tôi rất lo cho hai đứa ngốc đó,
không biết sau này sẽ ra sao...''
''Em đừng lo!'' Lý Triết Vũ quay đầu lại cười với tôi, ''Mỗi người
đều có quyền lựa chọn số mệnh của mình, nếu Tô Cơ bị tổn thương thì
đã có người bạn tốt như em ở bên cạnh, tôi nghĩ cô ấy sẽ ổn
thôi.''
''Hi vọng là thế...''
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Chương 04: Trái tim thiên sứ
Địa điểm:
Khu biệt thư số 23 phố AngeL
Nhân vật:
Tô Hựu Tuệ: nữ sinh lớp 11 trường cấp III Minh Dương
Bạch Tô Cơ : nt
Khâu Hiểu Ảnh: nh
Kim Nguyệt Dạ : nam sinh lớp 11 trường cấp III Minh Dương
Lý Triết Vũ : nt
Lăng Thần Huyền : nt
Sun: Thần tương tuổi teen
One
Tôi và Lý Triết Vũ cùng nhau bước đi.
May mà không còn ngã rẽ nào nữa, hai chúng tôi đi thẳng đến tận
cưới con đường. Sau đó, chúng tôi phát hiện ra một cái hang dất có
hình thù rất kì lạ, hình như là một căn phòng, lẽ nào đây là nơi
cất giấu kho báu mà chúng tôi đang tìm? Tôi và Lý Triết Vũ nhìn
nhau, cả hai cùng phấn chấn bước vào trong.
Khi quan sát kĩ hơn, chúng tôi phát hiện ra cái hang này không hề
nhỏ, ở góc hang có thắp một ngọn nến, trong hang chất đầy các đồ
linh tinh, thậm chí còn có cả một đống sách cũ chồng cao đến tận
trần.
Nhưng kí lạ là một góc hang lại được sắp xếp rất gọn gàng, khác hẳn
với mọi thứ bừa bãi xung quanh, nơi đó có hai chiếc ghế sô pha được
kê ngay ngắn, bên cạnh là bàn trà nhỏ bằng thủy tinh. Bức tường
đằng sau chiếc ghế sô pha trấ trắng và nhẵn, đối lập hoàn toàn với
những chỗ khác.
Lý Triết Vũ đi quanh xem xét, cuối cùng cậu ấy nhìn bàn trà.
''Hựu Tuệ, em bảo...đây là cái gì?'' Lý Triết Vũ đi tới rồi đu6a
tay sờ bàn trà.
Trên bàn đó bày một thứ có hình thù rất lạ, nom khá giống đồ cổ, vỏ
ngoài nó màu đen, phát ra ánh sáng lấp lánh.
''Có lẽ đây là công tắc của cánh cửa bì mật nào đó... Mà cũng có
thể là một thứ đồ thần kì nào đó...'' Tôi đến bên cạnh Lý Triết Vũ,
dán mắt vào thứ đồ có hình thù kì lạ đó, cố gắng tận dụng hết tất
cả những gì đã đọc trong truyện trinh thám.
Trước đây tôi đã từng nghe hiệu trưởng Bạch Ngưng nói, trong khu
biệt thự số 23 có rất nhiều căn phòng bí mật, liệu thứ đồ kì lạ này
có phải công tắc để mở cử không?
''Công tắc ư?'' Lý Triết Vũ nhắc lại lời tôi, rồi cúi xuống nhìn kĩ
một lần nữa. Khi nhìn xuống đáy của nó, ánh mắt cậu ấy sáng
lên.
''Hựu Tuệ, em nhìn này ở đây có một dãy các lỗ nhỏ... Tổng cộng có
bảy cái lỗ.''
''Thật không?'' Toi khom lưng cúi nhìn, ''Mỗi lỗ đầu có một màu
khác nhau. Ơ, đây chính là màu của cầu vồng bảy sắc mà.''
''Ừm...'' Lý Triết Vũ gật đầu, ''Hựu Tuệ, em nói rất đúng, hình
dáng của mỗi cái lỗ đều giống như chiếc chìa khóa. đúng rồi, em đưa
tôi xem miếng kim loại lần trước tìm thấy ở căn phòng 501, có
lẽ...''
''Ừ.'' Tôi cẩn thận lấy miếng kim loại đó từ trong túi ra, thử vào
từng cái lỗ một, đến cái lỗ màu lam thứ năm thì nhét miếng kim loại
vừa khít lỗ.
''Được rồi! Đây chính là chìa khóa để mổ cái này!''
Tôi phấn khích nhin Lý Triết Vũ, khuôn mặt Lý Triết Vũ cũng hiện
lên nụ cười vui mừng. Nhưng...
Bốp bốp bốp!
D9ung1 lúc đó, chúng tôi nghe thấy tiếng vỗ tay sau lưng.
''Ha ha ha! Hia bạn vất vả quá!''
Giọng nói quen thuộc đó làm tôi rùng mình, tôi và Lý Triết Vũ sững
sờ quay người lại nhìn.
Là tên Sun! Còn có cả... Kim Nguyệt Dạ! Sau lưng họ còn có cả mấy
tên vệ sĩ áo đen thân hình cao to.
Tôi thấy lạnh cả sống lưng, định rút chiếc chìa khóa đang cắm trong
lỗ kia ra.
''Nhanh lên! Lấy chiếc chìa khóa đó lại đây!'' Thấy hành động đó
của tôi, mặt Sun biến sắc, quay lại ra lệnh cho đám người mặc dồ
đen đứng đằng sau.
''Vâng.'' Một tên vệ sĩ trả lởi rồi chạy về phía tôi.
''Không được động vào cô ấy!'' Lý Triết Vũ đưa tay đấm vào mặt tên
mặc đồ đen đang nắm cánh tay tôi, tên kia ngã dúi về phía trước, Lý
Triết Vũ vội kéo tôi đứng sau lưng cậu ấy.
Nhân cơ hội đó, tôi vội rút nhanh chiếc chìa khóa ea,căm phẫn nhìn
Sun và Kim Nguyệt Dạ.
Sun lại ra lệnh cho ba tên mặc đò đen kahc1 vây xung quanh toi va
Lý Triết Vũ.
Làm thế nào đây... Mặc dù Lý Triết Vũ đã đứng đằng trước bảo vệ
nhưng cậu ấy khó mà địch nổi mấy tên đô con cùng một lúa thế này.
tim tôi đập mạnh hơn, chiếc chìa khóa trong tay sắp bị bóp méo
rồi.
''Không sao, Hựu Tuệ, hãy tin tôi!'' Dường như cẩm nhận được sự
căng thẳng của tôi, giông Lý Triết Vũ trầm xuống, rất khác với ngày
thường...
''Người thừa kế của dòng họ Lý có khác, khó nhằn ra phết d8ay61
nhỉ?'' Sun nháy mắt mắt rồi nhếch mép cười gian xảo, ''Nhưng không
biết mấy đứa bạn của mày có dũng cảm như mày không?''
Sun nói xong liền giơ tay bật tách một cái. Hai tên mặc đồ đen cao
to áp giải Tô Cơ, Hiểu Ảnh và Lăng Thần Huyền vào.
''Tô Cơ, Hiểu Ảnh, Lăng Thần Huyền, các cậu không sao chứ?'' Nhìn
dáng vẻ hốt hoảng của bọn họ và cả vết thương trên mặt Lăng Thần
Huyền, tôi định chạy tới nhưng Lý Triết Vũ kéo tay lại.
''Tao không có thời gian đôi co với chúng mày, mau đưa chìa khóa ra
đây! Nếu không...'' Sun nhìn Tô Cơ, Hiểu Ảnh và Lăng Thần Huyền với
vẻ mặt nham hiểm.
''Sun... Đồ khốn!'' Tôi chẳng còn để ý gì đến hình tượng thục nữ
của mình nữa, mặt đỉ gay chỉ thẳng may=t85 Sun chửi rủa.
Hu6u5 Tuệ, bình tĩnh nào!'' Lý Triết Vũ quay lại, kéo tay tôi
xuống, thì thầm, ''Lát nữa, em nép vào góc tường, tránh chỗ này
càng xa càng tốt, nhớ nhé!''
Không hiểu Lý Triết Vũ định làm gì, cậu ấy nhìn tôi với ánh mắt vô
cùng kien định. Lúc mọi người còn chưa kịp định thần thì Vũ đẩy
mạnh tôi vào góc tường, rồi một mình xông lên phía Sun!
Two
Đánh rắn phải đánh dập đâu!
Tôi chợt hiểu ra y của Lý Triết Vũ, sự lo lắng và căng
thẳng trong tôi dường như lên đến mức đỉnh điểm!
Không ngờ Sun kéo một tên mặc áo đen đứng chắn trước mặt
hắn, Lý Triết Vũ giơ tay đấm mạnh khiến tên đó ngã xuống.
Sun đã ở ngay trước mặt, Kim Nguyệt Dạ đột nhiên nhanh như
chớp ngăn Lý Triết Vũ lại, rồi đẩy Vũ vào vòng vây của
bọn mặc đồ đen.
"Kim Nguyệt Dạ, đồ phản bội! Vũ, để tôi đến giúp cậu!"
Lăng Thần Huyền hét lên. Cậu ta đang cố vùng vẫy thoát
khỏi su kìm kẹp của hai tên mặc đồ đen, sau đó chạy nhanh
vào vòng vây của bọn đồ đen để hỗ trợ Lý Triết Vũ.
"Huyền, vết thương của cậu..." Lý Triết Vũ lo lắng nhìn
vết thương trên mặt Lăng Thần Huyền.
"Vũ, đừng coi thường tôi!" Lăng Thần Huyền trừng mắt nhìn
đám người to cao mặc đồ đen xung quanh, "Nào xông vào đi! Tao
chẳng ngán tụi mày đâu!"
"Huyền... Cậu phải cẩn thận đấy!"
''Không sao! Có giỏi thì nhào vô đi!"
Lăng Thần Huyền hét to, Lý Triết Vũ cúi người xuống thấp
để cho Lăng Thần Huyền nhảy qua.
Hai tên mặc đồ đen bất ngờ bị ngã vật xuống.
Tiếp đó,Lăng Thần Huyền và Lý Triết Vũ như đã hẹn trước
với nhau, quay sang hai phía đánh gục hai tên nữa.
Tôi trợn tròn mắt, trông cứ như phim hàng động Mĩ ấy, tim
tôi cũng nhảy nhót theo từng động tác của họ. Hiểu Ảnh
và Tô Cơ cũng như bị kích động, vừa hò hét vừa nhảy múa
loạn xạ, nếu tay không bị trói thì hai đứa nó đã vỗ tay
ầm ĩ như sấm rồi.
"Hừ, lũ vô dụng!" Sun nhíu mày nhìn lũ mặc đồ đen bị Lý
Triết Vũ và Lăng Thần Huyền hạ đo ván trên đất, rồi vẫy
tay với mấy tên đằng sau, "Chúng mày còn đứng đấy làm gì?
Xông lên xử chúng nó đi!"
''Vâng!"
Sun đúng là tên tiểu nhân, đã cậy nhiều người hơn lại còn
ra lệnh cho chúng tiếp tục xông lên. Nhưng công nhận Lý
Triết Vũ và Lăng Thần Huyền tuyệt quá!
"Lý Triết Vũ! Lăng Thần Huyền! Cẩn thận đấy!" Tôi nắm
chặt chiếc chìa khóa trong tay rồi hét to.
Lăng Thần Huyền nhân lúc tôi hét to, đạp tiếp một tên khác
ngã nhào xuống, rồi đắc ý quay lại nháy mắt với
tôi.
"Lo gì chứ? Tôi và Lý Triết Vũ mà kết hợp với nhau thì
sẽ là vô địch thiên hạ mà lị!" Lăng Thần Huyền còn chưa
kịp ba hoa xong liền bị tên mặc đồ đen đấm mạnh vào má. (
đang gay cấn mà đọc tới đoạn này làm mk cười sằng
sặc)
"Lăng Thần Huyền! Ngốc nó vừa thôi!'' Tô Cơ đứng bên cạnh,
mặt đỏ gay nhảy dựng lên.
"Tiểu Huyền Huyền, cẩn thận ảnh hưởng đến dung nhan đấy."
Hiểu Ảnh hét lên như sắp khóc.
"Nhìn đây!" Lăng Thần Huyền hét lên rồi giơ chân đạp vào tên
mặc đồ đen vừa đánh cậu ta, nhưng tên đó đã nhanh tay hơn,
giơ tay định đấm vào bụng Lăng Thần Huyền.
"Cẩn thận!" Lăng Thần Huyền chưa kịp phản ứng thi Tô Cơ đã
gào lên, chạy như bay đến chắn trước mặt Lăng Thần Huyền,
tên mặc đồ đen đấm mạmh và mạng sườn Tô Cơ.
"Tô Cơ!"
"Tô Cơ!"
Tôi và Hiểu Ảnh sợ thất thần, Lăng Thần Huyền giật mình
rồi cũng hét lên, lấy cả thân mình đâm sầm vào tên mặc đồ
đen.
Tiếp đó, Lăng Thần Huyền chạy như bay đến bên Tô Cơ đang nằm
dưới đất, nhưng Lăng Thần Huyền không thể cởi được sợi dây
thừng trên người mình, đàng quỳ xuống lo lắng nhìn Tô
Cơ.
"Chúng mày muốn chết à? Có đánh thì đánh tao đây này!''
Lăng Thần Huyền ngẩng đầu lên, mắt như sắp bốc hỏa, đang
định đứng dậy quyết đấu tiếp cùng bọn đó thì bị Lý
Triết Vũ ngăn lại.
"Bảo vệ Tô Cơ đã!"
Lý Triết Vũ đạp một tên mặc đồ đen ra, kéo mạnh Tô Cơ và
Lăng Thần Huyền sang một bên.
Khuôn mặt của Lý Triết Vũ đã đầy vết thương, máu và mồ
hôi chảy ròng ròng xuống hai gò má. Cậu ta lấy tay lau,
rồi nhìn chằm chằm vào đám người mặc đồ đen.
''Lý Triết Vũ, xem ra tao hơi coi thường mày rồi!" Sun khoanh
tay cười nhạt, "Nhưng tao khuyên mày đừng phí sức, một mình
mày không đánh nổi bọn tao đâu."
"Sun! Tao sẽ khiến mày hối hận vì những gì mày đã làm!"
Lý Triết Vũ nhíu mày nhìn Sun, giơ hai tay ôm lấy tôi. Cả
người cậu ấy khẽ run lên, tôi cảm nhận được sự mạnh mẽ,
kiên cường như toát ra từ người cậu ấy. Tôi trừng mắt nhìn
Sun, đột nhiên phát hiện Kim Nguyệt Dạ đang đứng ở góc
tường nhìn chúng tôi với ánh mắt khó hiểu.
"Ha ha ha... Được thôi, để xem rốt cuộc ai mới là người
phải hối hận!"
Sun vừa ra lệnh, đám người mặc đồ đen liền lao như điên vào
chúng tôi.
Lý Triết Vũ cố gắn chống đỡ những đòn tấn công tới tấp
của họ. Lúc cậu ấy đã thấm mệt, bọn mặc đồ đen nhân cơ
hội đấy xông vào tôi.
Loáng một cái, tên mặc đồ đen đó định túm lấy tôi, Lý
Triết Vũ liền chắn trước mặt tôi, tên măc đồ đen giơ tay
đấm mạnh vào lưng Lý Triết Vũ.
Trong chớp mắt, tôi có nghe thấy tiếng xương bị gãy.
"Lý Triết Vũ!"
"Hự hự hự!" Lý Triết Vũ ho liên tục, tôi nhìn thấy máu
chảy ra từ miệng cậu ấy.
"Vũ! Cậu không sao chứ? Tao giết chúng mày!" Lăng Thần
Huyền nhìn thấy Lý Triết Vũ ngã trên đất, gào lên căm
phẫn. Cậu ta muốn chạy đến cứu Lý Triết Vũ nhưng vừa đi
được mấy bước, liền bị một tên áo đen ngáng chân.
"Lý Triết Vũ!" Tô Cơ và Hiểu Ảnh ngồi khóc thút
thít.
Những tên còn lại ùa đến, Lý Triết Vũ ôm chặt tôi, mặc
cho những cú đấm đá như mưa cứ giáng liên tục trên người
cậu ấy.
Đừng bảo vệ tôi nữa! Đừng chịu đau hộ tôi nữa!
Tôi muốn thoát khỏi vòng tay Lý Triết Vũ, muốn dùng chút
sức lực yếu ớt của mình để bảo vệ câu ấy. Nhưng dù tôi
có vùng vẫy thế nào, cũng không thể thoát khỏi vòng tay
rắn rỏi củ Vũ
Tại sao... tại sao lần nào cũng là Lý Triết Vũ bảo vệ
tôi? Sao tôi lại vô dụng thế này...
Nước mắt tôi trào ra, không cò nhìn rõ xung quanh nữa.
"Sun! Thứ mà chúng ta cần là chiếc chìa khóa trong tay Hựu
Tuệ." Trong mơ màng, tôi nghe thấy giọng nói trầm trầm của
Kim Nguyệt Dạ.
"Nói có lí!" Lúc này Sun như bừng tỉnh, ra lệnh cho đám
người kia. "Mau cướp lấy chiếc chìa khóa trong tay con nhỏ
kia đi!"
"Không... không! Dừng tay!" Tôi hét lên, mặt ướt đẫm nước
mắt, "Đừng đánh nữa! Tôi... tôi sẽ đưa chìa khoá cho các
người!"
"Hựu Tuệ! Đừng đưa cho chúng!" Tô Cơ và Hiểu Ảnh cũng gào
lên.
Nhưng tôi chẳng còn tâm trạng để ý chuyện khác nữa, tôi
không thể đứng nhìn Lý Triết Vũ vì tôi mà chịu đau đớn
như vậy.
"Hựu Tuệ, đừng đưa..." Lý Triết Vũ gắng gượg ngẩng đầu
nhìn tôi, nhìn thấy những vết bầm dập khắp người cậu ấy,
tim tôi như vỡ vụn.
"Ha ha ha...Hựu Tuệ, cô biết điều đấy!" Sun có vẻ hài
lòng, ra lện cho bọn mặc đồ đen dừng tay lại. Đột nhiên
hắn ta như nhớ ra điều gì đó, quay sang cười tươi với Kim
Nguyệt Dạ đang đứng ở góc tường, "Kim Nguyệt Dạ, để con
nhỏ Hựu Tuệ không giở trò, cậu qua chỗ đó lấy chìa khóa
đi!"
Kim Nguyệt Dạ ngạc nhiên nhìn Sun, đắn đo một lúc rồi bước
đến chỗ tôi. Đôi mắt đẫm lệ của tôi vẫn còn nhìn thấy
dáng vẻ đắc thắng của Sun, rồi cả Lý Triết Vũ đang nằm
co quắp trên đất(@@). Tôi cắn răng, ném chiếc chìa khóa
xuống đất.
"Kim Nguyệt Dạ, tôi sẽ nhớ mãi chuyện này!" Tôi nghiến răng
nói.
Kim Nguyệt Dạ từ từ cúi người xuống, tay hắn run run nhặt
chiếc chìa khóa lên(híc, tội nghịp Dạ wá), nhưng hắn cũng
chẳng nhìn tôi lấy một cái đã quay lại ném chiếc chìa
khóa cho Sun.
"Lấy được chìa khóa rồi thì tha cho chúng nó đi!"
"Không được!" Sun lạnh nhạt, "Trước khi lấy được kho báu,
không đươc thả chúng đi."
"..."
Kim Nguyệt Dạ chỉ im lặng, không ai biết hắn đang nghĩ
gì.
Theo lệnh Sun, đám người mặc đồ đen kia lấy dây thừng buộc
chúng tôi lại, đẩy về phía với Lăng Thần Huyền, Tô Cơ và
Hiểu Ảnh. Vì bị thương nên mọi người đều ngồi im một
chỗ.
Nhưng đúng lúc ngã xuống đất, tôi bỗng nhìn thấy một vật
sáng lấp lánh ở phía góc tường. A, một con dao nhỏ bằng
ngón tay?
Con dao này quen quá... Đây chẳng phải là con dao mà tôi và
Lý Triết Vũ đã đánh mất khi đi kiểm tra khu biệt thự số
23 ư?
Lẽ nào...
Tôi ngẩng đầu nhìn, quả thật trong căn phòng kím mít này
có một vết nứt, hóa ra nơi chúng tôi đang đứng lại chính
là căn phòng bí ẩn không có cửa của khu biệt thự số
23.
Nhân lúc Sun không chú ý, tôi cầm vội con dao lên.
Sun và Kim Nguyệt Dạ cầm chìa khóa đi đến chỗ đi đến chỗ
bàn trà, vừa đi vừa quay đầu lại nhìn chúng tôi.
"Ha ha, dù chúng mày có cố gắng thế nào thì thắng lợi
cuối cùng vẫn thuộc về tao thôi. Hãy chấp nhận sự thực
này đi! Ha ha ha!"
"Thằng đểu!" Lăng Thần Huyền cắn răng chửi Sun.
Sun đứng trước bàn trà, cầm chìa khóa xem xét, sau đó cắm
chìa khóa vào lỗ màu lam rồi vặn mạnh.
Cạch cạch cạch!
Chiêc bàn trà phát ra âm thanh rất lạ.
"Ha ha ha!" Sun cười như điên dại, "Sắp tìm được kho bắu
rồi! Kho bắu là của tao!"
Có thật bên trong là báu vật không? Sun sẽ lấy được báu
vật ư?
Nhìn dáng vẻ cườh hả hê của Sun, tôi và mọi người thất
vọng nhìn nhau, rồi buồn bã thở dài.
Nhưng, đột nhiên...
Xoẹt!
Chiếc bàn trà bỗng loé sáng, từ bên trong phát ra một tia
sáng màu trắng chiếu thẳng lên bức tường nhẵn nhụi
kia.
Một bức tranh mờ ảo dần dần hiện ra trên bức tường trắng
toát.
Đây là cái gì? Cùng với những tiếng đống kì quái phát ra
liên tục từ chiếc bàn trà, tất cả mọi người đều nín
thở.
Một bức hình đen trắng từ từ hiện ra trước mặt chúng
tôi
Trong bức hình có hai người ăn mặc khác nhau.Một người mặc
áo vest đuôi tôm, trên đầu đội chiếc mũ cao; người còn lại
thì ăn mặc rất giống thời nhà Thanh.Họ đang tươi cười đứng
trước một căn nhà rất đẹp..
Rồi lại tiếp một bức nữa:
Vẫn là hai người đó, đằng sau có mấy thanh niên,có lẽ
tuổi cũng trạc chúng tôi. Hình như họ đang tổ chức nghi lễ
gì đó, vừa đốt pháo vừa chào cờ, còn sau lưng họ vẫn là
ngôi nhà đó..
Lại tiếp một bức khác:
Lần này dường như hai người này đang tranh chấp gì
đó,những người thanh niên cũng chia làm hai phe,họ cầm cờ,
đứng sang hai bên, chỉ duy nhất thứ không thay đổi đó là căn
nhà..
Không thể thế được, hóa ra cái bàn trà kì lạ đó lại là
máy chiếu ư?
Tôi há hốc mồm kinh ngạc.
"Có để ý căn nhà trong bức hình không?"
Lý Triết Vũ đứng bên cạnh ghé sát tai tôi.Tôi nhìn chằm
chằm vào ngôi nhà khác lạ đó.
"Thấy ngọn núi sau căn nhà đó không?Nó có lẽ chính là khu
biệt thự số 23 trươc đây!"
Khu biệt thự số 23 trước đây ư? Tôi kinh ngạc nhìn Lý Triết
Vũ, cậu ấy gật đầu khẳng định với tôi.
Không hiểu sao bức hình đột nhiên dừng lại rồi một giọng
nói trung tuổi vang lên"Chào mừng các bạn đến với vùng
đất bí ẩn của khu biệt thự số 23.."
Tất cả mọi người đều nín thở chờ đợi. Sun bị kích động
quá, không nói được câu nào.
Đột nhiên, một âm thanh chói tai vang lên.Bức hình trở nên
mờ mờ,rồi từ từ biến thành những nốt chấm trắng..
"Chết tiệt!"Sun gằn giọng, tức tối đạp vào cái bàn trà
nhưng vẫn không ăn thua gì.
"Đây là cái gì thế này?Trái tim thiên sứ rốt cuộc ở
đâu?Tao phải giải thích sao với ông chủ đây?"
Ông chủ ư?Nghe Sun nói,tôi giật mình.
Lẽ nào tất cả những gì Sun làm đều có người đứng sau ra
lệnh?Vậy người muốn lấy được báu vật rốt cục là có mục
đích gì? Trái tim thiên sứ mà Sun nói là cái gì
vậy?
Sun móc điện thoại ra, định gọi cho ai đó nhưng mất tín
hiêu, hắn kéo theo mấy tên mặc đồ đem đi ra ngoài, chỉ để
lại hai tên áo đen và Kim Nguyệt Dạ trông coi chúng
tôi.
"Kim Nguyệt Dạ, đứng đây trông chừng mấy đứa này hộ tôi,
tôi sẽ quay lại ngay!"
Nhân lúc Sun không có ở đây, tôi tiếp tục chuyện định làm
ban nãy.Tôi cầm con dao cứa đứt sợi dây thừng ở tay, rồi
nhanh chóng đưa dao cho Lý Triết Vũ.
Tôi lén nhìn: Sun đã đi được một quãng rồi,Kim Nguyệt Dạ
đứng bên bàn trà quay lưng lại với tôi,hai tên kia thì cũng
không để ý lắm...
Cơ hội tốt đây!
Nhân lúc Kim Nguyệt Dạ chưa chú ý tới, tôi lao thẳng vào
hắn ta
Huỵch!
Bị tôi lao vào mạnh quá,Kim Nguyệt Dạ ngã xuống,cả người
đập vào chiếc bàn trà,chiếc máy chiếu rơi xuống,đột nhiên
có một vật sáng rơi ra từ chiếc máy đó.
Đây là cái gì?Tôi và Kim Nguyệt Dạ đều tròn mắt nhìn vật
sáng trong suốt đó.
"Kim Nguyệt Dạ! Mau nhặt lấy miếng kim cương đó, nó chính
là trái tim thiên sứ! Nó là báu vật mà chúng ta
tìm!"
Tôi vẫn chưa kịp hoàng hồn thì giọng nói của Sun vang
lên.
Trái tim thiên sứ ư?
Tôi nhìn ra ngoài, thấy Sun đã mang theo đám người kia chạy
vào, vừa chạy vừa gầm lên, "Kim Nguyệt Dạ! Nhanh lên! Nhặt
lấy trái tim thiên sứ đi!"
"Kim Nguyệt Dạ !Đừng đưa nó cho Sun!"
Kim Nguyệt Dạ định đưa tay ra nhặt trái tim thiên sứ đang lăn
bên cạnh hắn. Ai ngờ tôi hét toáng lên, xông đến trước mặt
hắn giành lại miếng kim cương!
Kim Nguyệt Dạ ngạc nhiên, né người sang một bên theo phản
xạ. Lúc đó, tay tôi đã cầm chặt miếng kim cương, nhưng vì
ban nãy chay nhanh quá nên bị mất thăng bằng, cả người tôi
đập vào tường rồi ngã nhoài dưới đất.
Rầm rầm!
Vẫn còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, sau lưng tôi vọng
lên tiếng động long trời lở đất, tôi cố gắng đứng giậy
nhưng lại bị ngã nhào xuống đất.
Tôi quay đầu lại nhìn, một cánh cửa đá dầy vừa đóng sập
xuống, chặn cửa hang lại, chặn cả Sun và đám thuộc hạ
đang định chạy tới ở bên ngoài!
"Hựu Tuệ!"
"Tô Hựu Tuệ"
Tôi thở dốc, thấy bên tai mình vang lên những tiếng hét
thất thanh.