-->
tên tác phẩm: Anh là xã hội đen thì đã sao? tác giả: meili thể
loại: chắc là tình cảm rating: k có cảnh nóng, 15+ đi status: vừa
nghĩ vừa viết, vừa viết vừa nghĩ warning: k có casting: Nhất Bảo,
Mai Mai - hai nv chính của chính Hải Nam, Thùy Linh, Alice - xuất
hiện về sau các nhân vật chính: Mai Mai: tiểu thư duy nhất của tập
đoàn nổi tiếng châu Á Nhất Mai. 19 tuổi. Hay cười, hoà đồng, thỉnh
thoảng vẫn hơi bị kiêu - bệnh của con nhà giàu. Sinh viên năm 1 của
học viện SER1, là nơi học của những ai được xác định là sẽ làm sếp
trong tương lai. Nhất Bảo: cậu chủ của băng đảng xã hội đen khét
tiếng ở Việt Nam. 21 tuổi. Lạnh lùng, nham hiểm. Sinh viên năm thứ
1 của học viện SER1. Tình yêu không quan trọng địa vị, không quan
trọng giai cấp, không quan trọng vật chất, không quan trọng thân
phận. Yêu chỉ đơn giản là yêu. ep1 Chiếc xe Mescerdes đen bóng, mới
cứng cựa đỗ phịch trước cổng học viện SER1, một người đàn ông
khoảng 30 tuổi mặc vét xuống mở cửa xe, một người phụ nữ cũng
khoảng 30 tuổi xuất hiện mặc bộ díp đen, tay cầm ô trắng như đang
đợi ai đó còn ngồi trên xe. Cánh cửa ôtô mở ra, một người nữa bước
xuống xe, mũ trắng, váy trắng, giày búp bê trắng, miệng cười không
tươi, cô gái vừa bước xuống xe lập tức ánh nắng mặt trời ngày hè
như bị hào quang khác lấn át, thật là trắng gì mà sáng thế. - Bên
ngoài trời nắng như vậy mà vào đây mát quá dì nhỉ? - Giọng cô gái
lanh lảnh. - Vâng. Thưa cô đi lối này. Tại phòng làm việc của thầy
hiệu trưởng. - …Chương trình học ở đây rất nhẹ nhàng, không giống
như ở các học viện khác, chúng tôi lấy sự thoải mái của học sinh
làm đầu. Các thầy cô trong học việm không chỉ tận tình, tận tâm,
nhiệt huyết tràn trề, nắm bắt chính xác trình độ của các sinh viên
… - Đủ rồi. Giờ thầy nghe em hỏi. Em hỏi câu nào trả lời đúng câu
đấy, trả lời trọng tâm, ngắn gọn. Thầy hiểu ý em chứ? Thầy giáo bị
bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng lấy lại tự tin cười nói: - Được,
được, cô cứ hỏi. Mai Mai cười tươi: - Trước hết, đến đây thì em là
học sinh của thầy nên thầy cứ việc xưng hô cho đúng cách giao tiếp
của thầy trò với nhau. Từ nãy đến giờ em đã nghe thầy nói rất nhiều
nhưng đó đều là những việc em không quan tâm. - Vậy em cứ hỏi việc
em quan tâm, tôi sẽ giải… - Em học lớp nào? - VIP1. - Ở đâu? - Dãy
nhà A, tầng 2. - Ok. Thank u! - Được rồi. Dì cứ về đi. Giờ con đến
lớp học. Dì ra xe đi. - Vâng. Vậy tôi về trước. Trưa cô chủ về nhà
ăn cơm. - Ok. - Mai Mai cười tạm biệt. - Mình học ở dãy A. Dãy A ở
đâu nhỉ? Ê ấy ơi tớ hỏi. Ê này! Một thanh niên thân hình cao ráo
vừa bước đi, Mai Mai vội chạy theo hỏi: - Ấy ơi, ấy, ấy ơi, tớ muốn
hỏi cái này. Ê. Mai Mai cứ chạy đuổi theo mà cậu thanh niên kia
không quay lại. - Ê THẰNG KIA! CÁI THẰNG QUẦN JEAN ÁO XANH KIA! Cậu
ta đứng khựng lại, Mai Mai cắm cổ chạ các nhân vật chính: Mai Mai:
tiểu thư duy nhất của tập đoàn nổi tiếng châu Á Nhất Mai. 19 tuổi.
Hay cười, hoà đồng, thỉnh thoảng vẫn hơi bị kiêu - bệnh của con nhà
giàu. Sinh viên năm 1 của học viện SER1, là nơi học của những ai
được xác định là sẽ làm sếp trong tương lai. Nhất Bảo: cậu chủ của
băng đảng xã hội đen khét tiếng ở Việt Nam. 21 tuổi. Lạnh lùng,
nham hiểm. Sinh viên năm thứ 1 của học viện SER1. Tình yêu không
quan trọng địa vị, không quan trọng giai cấp, không quan trọng vật
chất, không quan trọng thân phận. Yêu chỉ đơn giản là yêu. Chiếc xe
Mescerdes đen bóng, mới cứng cựa đỗ phịch trước cổng học viện SER1,
một người đàn ông khoảng 30 tuổi mặc vét xuống mở cửa xe, một người
phụ nữ cũng khoảng 30 tuổi xuất hiện mặc bộ díp đen, tay cầm ô
trắng như đang đợi ai đó còn ngồi trên xe. Cánh cửa ôtô mở ra, một
người nữa bước xuống xe, mũ trắng, váy trắng, giày búp bê trắng,
miệng cười không tươi, cô gái vừa bước xuống xe lập tức ánh nắng
mặt trời ngày hè như bị hào quang khác lấn át, thật là trắng gì mà
sáng thế. - Bên ngoài trời nắng như vậy mà vào đây mát quá dì nhỉ?
- Giọng cô gái lanh lảnh. - Vâng. Thưa cô đi lối này. Tại phòng làm
việc của thầy hiệu trưởng. - …Chương trình học ở đây rất nhẹ nhàng,
không giống như ở các học viện khác, chúng tôi lấy sự thoải mái của
học sinh làm đầu. Các thầy cô trong học việm không chỉ tận tình,
tận tâm, nhiệt huyết tràn trề, nắm bắt chính xác trình độ của các
sinh viên … - Đủ rồi. Giờ thầy nghe em hỏi. Em hỏi câu nào trả lời
đúng câu đấy, trả lời trọng tâm, ngắn gọn. Thầy hiểu ý em chứ? Thầy
giáo bị bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng lấy lại tự tin cười nói: -
Được, được, cô cứ hỏi. Mai Mai cười tươi: - Trước hết, đến đây thì
em là học sinh của thầy nên thầy cứ việc xưng hô cho đúng cách giao
tiếp của thầy trò với nhau. Từ nãy đến giờ em đã nghe thầy nói rất
nhiều nhưng đó đều là những việc em không quan tâm. - Vậy em cứ hỏi
việc em quan tâm, tôi sẽ giải… - Em học lớp nào? - VIP1. - Ở đâu? -
Dãy nhà A, tầng 2. - Ok. Thank u! - Được rồi. Dì cứ về đi. Giờ con
đến lớp học. Dì ra xe đi. - Vâng. Vậy tôi về trước. Trưa cô chủ về
nhà ăn cơm. - Ok. - Mai Mai cười tạm biệt. - Mình học ở dãy A. Dãy
A ở đâu nhỉ? Ê ấy ơi tớ hỏi. Ê này! Một thanh niên thân hình cao
ráo vừa bước đi, Mai Mai vội chạy theo hỏi: - Ấy ơi, ấy, ấy ơi, tớ
muốn hỏi cái này. Ê. Mai Mai cứ chạy đuổi theo mà cậu thanh niên
kia không quay lại. - Ê THẰNG KIA! CÁI THẰNG QUẦN JEAN ÁO XANH KIA!
Cậu ta đứng khựng lại, Mai Mai cắm cổ chạy tới. - Hìhì, cậu đứng
lại rồi. - Vừa gọi tôi là gì? Mai Mai đang cười toe toét thì thộn
mặt ra, nhìn gương mặt lạnh như đá, nghe giọng nói buốt như băng,
các dây thần kinh như đua nhau đình công. Mai Mai đứng im như phỗng
nhìn cậu thanh niên mắt như dao găm phóng về phía mình. ep2- Ưm,
tôi, tôi,… - Mai Mai cúi đầu cậy móng tay, ánh mắt kia vẫn cứ hằm
hằm nhìn cô. - Vừa gọi tôi là gì? Cái giọng kia lại vang lên, cậu
ta gằn từng tiếng một. - Là …‘thằng’, nhưng là tại tôi gọi mãi mà
cậu không chịu quay… - IM ĐI. Cậu ta gầm lên, ánh mắt đầy sát khí,
lạnh lùng quay người bỏ đi. Mai Mai cảm thấy trong người như có một
luồng hàn khí cực ghê ghớm đang lan truyền dọc cơ thể, vậy mà bên
ngoài người cô nhễ nhại mồ hôi. Cái bóng của cậu ta dừng lại: - Từ
giờ hãy nói năng cho cẩn thận, cô chỉ là đại tiểu thư ở trong nhà
cô thôi, còn ra ngoài, cô chẳng là gì hết. Đừng nên để bị đánh. Mai
Mai từ nãy giờ chỉ chăm chăm nhìn cái bóng của người đó in dưới nền
đất. Cái bóng đó nói xong thì quay đi. Mai Mai cảm thấy như cả bầu
trời trên kia sắp đổ sụp xuống, cô ngẩng lên nhìn. Ánh nắng mặt
trời gay gắt chiếu thẳng vào mặt cô, vậy mà Mai Mai cứ đứng giữa
sân ngước cổ nhìn trời. Không xong rồi, Mai Mai thấy thân thể mình
mỗi lúc một nặng, đôi chân sắp không đỡ nổi rồi. Đầu óc váng vất,
người đổ dần ra sau. Mai Mai thấy gáy mình như vừa va phải đá,
nhưng lạ là không đau. Trời ơi mình say nắng rồi. - Điên à? Đi ngắm
mặt trời lúc hừng hực nắng làm gì? Có tiếng người. là giọng nói
đáng ghét đó. sao nghe gần quá vậy, hình như nó phát ra từ tảng đá
cạnh tai mình. KHÔNG PHẢI CHỨ? Như bị điện giật, Mai Mai đứng dựng
lên, tách mình ra khỏi tảng đá, đầu óc còn đang choáng váng nên cô
bị loạng choạng. Cố đứng vững lại, nhìn lại cục đá kia. Mình đoán
không sai đúng là tên đáng ghét đó. Hắn đứng dưới nắng chỗ mà Mai
Mai vừa suýt nằm ngửa ra. - Sao cậu lại nói thế với tôi. Từ trước
đến giờ chưa ai doạ tôi như vậy, chưa ai bảo tôi nói năng lung tung
thế nọ thế kia, vậy mà cậu dám.. Mai Mai giơ tay tiến tới trước
định đánh cậu ta nhưng vừa bước đi mắt mũi lại hoa cả lên, cô bổ
nhào về phía trước. Thấy cổ trước mình bị một bàn tay nắm lấy, Mai
Mai trong tư thế nghiêng một góc 60 độ so với mặt đất. Cổ bị bóp
rất khó chịu nhưng nhất thời Mai Mai không cảm nhận thấy. Cô chỉ
thấy trước mắt mình là một cánh tay săn chắc, và môi mình đang chạm
vào cánh tay đó.. Lực đẩy từ dưới lên, đẩy Mai Mai đứng lên, nhưng
vì bị bất ngờ, Mai Mai đứng lên rồi lùi, lùi ra sau, đến khi vấp
phải bậc thềm hành lang thì ngồi phịch xuống, đau cả mông. Mai Mai
nhăn nhó nhìn cậu ta, rồi tròn mắt thẫn thờ: Một boy cao ráo, mặc
áo sơ mi, hai cúc trên để mở, mái tóc vuốt gel thật hợp với gương
mặt dài, góc cạnh thật manly. Cậu ấy đang tiến lại phía cô, giữa
trời đầy nắng nhưng cậu ta đi đến đâu thì ánh nắng ở đó lại tự động
dịch qua chỗ khác như biết rằng dù mình có sáng chói đến đâu cũng
không thể bằng cậu thanh niên này. Cậu ta bước đến trước Mai Mai,
và nhìn cô, đôi mắt mới mê hồn làm sao. Rồi bước đi. Cậu ta bước
qua rồi, Mai Mai như tỉnh mộng. Vội đứng lên: - Này đứng lại. Tôi
bảo cậu đứng lại. Cậu ơi đứng lại cho hỏi tí. Nhưng cậu ta không
đứng lại, Mai Mai đành vội chạy đuổi theo.ep3 Mai Mai chạy đuổi
theo, tay vừa phủi đuôi váy vừa nói: - Này, sao tôi hỏi cậu bao
nhiêu câu mà cậu chẳng trả lời câu nào vậy hả? Mấy lần cậu làm tôi
tí ngã, cậu cũng phải có một lời xin lỗi tôi chứ. Cậu tưởng cậu im
lặng mà làm tôi sợ được à? Mai Mai cứ luôn mồm bám theo sau cậu ta,
rẽ qua hành lang, đi lên cầu thang, cô hoàn toàn không để ý, chỉ để
ý mỗi cái lưng của người mà cô đối thoại cũng như không từ nãy giờ.
- Thôi được, thôi được. Cậu không xin lỗi tôi thì thôi. Mai Mai
đứng khựng lại đầu hành lang: - Vậy tôi chỉ hỏi cậu câu này thôi.
Cậu đã coi tôi như không có thì còn đỡ tôi làm gì? Cậu để tôi chết
phơi ở dưới sân không phải cậu sẽ vui hơn sao? Cậu ta quay lại, đưa
tay vẫy vẫy ra hiệu Mai Mai đi về phía mình. Chả hiểu lúc đấy nghĩ
gì, mà Mai Mai cứ thế thoăn thoắt đi về phía cậu ta. Cậu ta cúi đầu
xuống, gương mặt lạnh tanh: - Nếu hôm nay cô mặc quần thì tôi cũng
chẳng đỡ cô làm gì? ?????? Mai Mai tím mặt, quắc mắt nhìn cậu ta.
Cậu ta khinh khỉnh quay mặt đi: - Đây là dãy nhà A. Rồi cậu ta lấy
tay mở cửa lớp bước vào trong. Mai Mai đứng ngoài ngó trước ngó
sau. Thì ra nãy giờ cậu ta lẳng lặng đưa mình đến nơi mình cần sao.
Hứ, chu đáo vậy mà cứ làm ra vẻ bất cần đời. - Em là học sinh mới
của VIP1 đúng không? Mai Mai đang tủm tỉm cười một mình giữa hành
lang không một bóng người, nghe tiếng người hỏi thì hỏi lại: - Thầy
hỏi em ạ? À, à vâng. Em là học sinh mới, em đang tìm lớp VIP1. Lớp
mình đây phải không ạ? Em chào thầy. Luyên thuyên một hồi rồi Mai
Mai tự động bước vào lớp. Nhìn thầy giáo hớn hở tươi cười thì Mai
Mai cũng tươi cười hớn hở lại. Rôi quay xuống lớp. Trước mắt Mai
Mai là một dãy gồm năm bàn uy nhất trong lớp xếp hàng ngang. Thấy
có sự phân biệt rõ rệt, ba người con trai ngồi ba cái bàn gần cửa,
một mình cậu ta ngồi riêng một chỗ, cách li với ba người kia bởi
cái bàn thứ tư tính từ cửa vào. Và đó là cái bàn duy nhất còn thừa
trong lớp. Nhà mình là mốc biên giới sao? - Thưa thầy có phải em sẽ
ngồi ở cái bàn còn lại kia không ạ? Mai Mai cười như mếu. - Không
sai, em thật tinh ý. Các tài liệu và đồ dùng em cần đều đã có sẵn
trên bàn. Mai Mai tiến đến chỗ ngồi của mình. Thấy cậu ta đang nhìn
mình, bất giác cô cười với cậu ấy một cái. Vậy mà cậu ta hờ hững
quay đi. Con cái nhà ai mà đáng ghét. RENG………… - Tạm nghỉ. Thầy
giáo nói. - À, Mai Mai này. Trò có muốn ăn hay uống gì thì dùng
điện thoại ở góc tường kia. Chỉ cần nhấc lên, bấm phím 1 là gọi
xuống căngtin. Họ sẽ mang đồ ăn lên. -Vâng. – Mai Mai uể oải đáp. -
Này, sao học được một tuần rồi mà giờ cậu mới đi? - Một trong ba
cậu con trai ngồi gần Mai nhất hỏi. - À, mình bận đi nghỉ mát.
Hìhì. Cười nhạt hai tiếng rồi Mai Mai nằm gục xuống bàn. - Cậu sao
thế? - Một trong ba cậu kia lại hỏi. - Đau đầu. Mấy cậu đừng hỏi
nữa. Mai Mai nhắm nghiền mắt lại. Tiếng thầy giáo văng vẳng, Vào
giờ từ khi nào vậy? Mai Mai từ từ mở mắt ra và… cô bắt gặp ánh mắt
của cậu ta đang nhìn mình. Dù đầu đang đau như búa bổ nhưng khi
thấy ánh mắt cậu ta nhìn mình khác hẳn những lần trước, bất giác cô
lại cười với cậu ta. Và cậu ta lại quay đi. ep4 Tại nhà của Mai
Mai. - Cô bị cảm nắng thật rồi. – Dì Minh chườm khăn lên trán cho
Mai Mai. - Dì đừng nói với bố con dì nhá. - Được rồi. Nhưng cô phải
hứa là phải chịu khó ăn vào đấy. Mai Mai gật đầu. Dì Minh bê chậu
nước vừa giặt khăn cho Mai Mai ra ngoài. Còn lại một mình Mai Mai
trong phòng, Mai gõ gõ nhẹ lên đầu. - Nhức đầu quá. Mai Mai nằm gục
trên bàn. Nước mắt rơi xuống ướt mặt giấy trên bàn. Đầu cô mỗi lúc
một đau hơn. Mai Mai lấy hai tay ôm đầu, nước mắt không ngừng rơi,
đau đến mức Mai không khóc nổi thành tiếng. - Thưa thầy, bạn mới
này chắc không thể học tiếp được rồi. - Giọng nói đó, đầu dù đang
rất đau nhưng những hình ảnh lúc cô và cậu ta ở dưới sân lại hiện
ra rất rõ. - Nhất Bảo, em nói ai? Mai Mai hả? Trò đấy bị sao? Thầy
giáo đi xuống, ngó nhìn Mai Mai, thất sắc, mặt thầy còn tái hơn cả
mặt Mai Mai: - Em sao vậy? Hả? Mai không đáp, chỉ càng khóc nức
lên. Cũng lúc ấy, ở góc nào đó trong lớp, giọng nói đó lại vang
lên, vẫn lạnh tanh nhưng Mai Mai không còn thấy băng giá như trước
nữa. - Phòng VIP1 có sinh viên bị cảm. Thầy mau cho người lên ngay.
Vài giây sau, giọng nói của Nhất Bảo nghe gần hơn: - Thầy hỏi xem
bạn ấy có muốn thông báo với người nhà không. … - Cậu ta tốt như
vậy mà sao cứ làm vẻ ngoài lạnh lùng quá thế nhỉ? Tại sao cậu ta
phải làm vậy chứ? Nhất Bảo, Nhất Bảo.. - Cô đang mệt không nằm nghỉ
sao, còn đang nói gì vậy? Mai Mai đang lảm nhảm thì dì Minh bước
vào. - À, không có gì ạ. Sao tự nhiên mặt mình nóng thế này??? ep5
Tại trang viên nhà Nhất Bảo. - Cậu chủ, tin bọn Trâu Trắng ở Hải
Phòng muốn làm phản là có thật. Nhất Bảo ung dung uống trà. - Cậu
chủ, chúng ta nên thẳng tay chừng trị luôn hay chỉ đánh động bọn
chúng? - Điều tra kẻ chủ mưu là ai? - Không phải tên cầm trịch mà
là tên phó. Nhất Bảo nhếch môi: - Chặt tay tên phó. Nhãi nhép mà
cũng muốn làm càn. Tên cầm trịch vô dụng. Lôi hắn ra, đánh hắn cùng
với bọn theo phe tên phó một trận. - Như.. như vậy có nhẹ quá
không? Nhất Bảo cười khẩy: - Không cần đứa nào chết, cho bọn chúng
nếm mùi để lần sau có muốn làm phản thì cũng phải dùng đầu động não
xem có nên hay là không được rồi! - Vâng. Nhất Bảo ngồi lại một
mình. Cậu đưa cốc trà lên miệng nhấp một ngụm. - Cậu đã coi tôi như
không có thì còn đỡ tôi làm gì? Cậu để tôi chết phơi dưới sân không
phải cậu sẽ vui hơn sao? Nhất Bảo đặt cốc trà xuống bàn, nhắm mắt
lại: hình ảnh cô gái mặc váy trắng ngửa cổ lên trời giữa lúc trời
nắng chang chang, rồi gương mặt cô ấy đang cười tươi với cậu.. Nghĩ
đến đấy cậu lập tức mở mắt ra, cười khẩy với chính mình. Trong đôi
mắt cậu, người phụ nữ duy nhất hiện hữu chỉ có mẹ cậu. Đã 16 năm
nay, kể từ khi mẹ cậu qua đời, thì trong thế giới của cậu hoàn toàn
không có đàn bà. Nhất Bảo cao ráo, đẹp trai, đương nhiên là có
không ít bạn gái theo đuổi nhưng chả có cô nào thành công. Năm Nhất
Bảo học lớp 9, có một cô bạn từ trường khác sang chỉ để ngắm hotboy
là cậu ta, nhìn cậu ta được một cái mà người như trên mây, đi đứng
thế nào mà trượt chân ngã cầu thang, hơn chục bậc chứ chẳng ít. Ấy
vậy mà Nhất Bảo cũng đâu để tâm. Buổi tối hôm ấy tại nhà Mai Mai.
Mai Mai vẫn nằm thiếp đi ở trên giường từ chiều. Uống thuốc vào rồi
nên đầu cũng đỡ đau, nhưng nhiệt độ thì vẫn trên dưới 38 độ. - Mai
Mai, cậu thấy sao rồi? Đỡ tí nào chưa? Nhất Bảo ngồi cạnh giường,
ánh mắt vừa lo lắng vừa ân cần nhìn Mai Mai. Ôi, ánh mắt này quen
quá. À đúng rồi, lúc mình tỉnh dậy giữa giờ học, cậu ấy cũng nhìn
mình như vậy. Nhưng ánh mắt này thân thiết hơn. Mai Mai mỉm cười,
nhẹ gật đầu. Nhất Bảo cũng cười lại. Ôi, cậu ấy cười trông đẹp trai
hơn bao nhiêu. - Vậy là được rồi, nhiệt độ của cậu cũng hạ rồi. Cậu
sẽ nhanh chóng khỏe lại thôi. Sáng hôm sau, dì Minh mang cháo và
thuốc vào cho Mai Mai. - Dì ơi, hôm qua, ừm, hôm qua có.. Mai Mai ú
ớ không biết nên hỏi thế nào để dì không nghi ngờ. - À, hôm qua ông
chủ có vào thăm cô, ông chủ có hỏi han cô mấy câu, thấy cô còn mệt
muốn nghỉ thì ông chủ đi ra. - Vậy.., tức là.., hôm qua có ai đến
nhà mình không dì? - Không có, thưa cô. Dì Minh thấy Mai Mai có vẻ
thất vọng hỏi lại: - Có chuyện gì sao cô? Mai Mai lắc đầu, cười
gượng. - Không, không có gì.ep6 3 ngày sau Mai Mai đi học lại. Mặc
dù bố và dì Minh hết lời nịnh Mai Mai ở nhà nghỉ cho khoẻ hẳn nhưng
không hiểu sao Mai Mai lại rất muốn đến lớp. Mai Mai vừa bước vào,
đôi mắt nhìn nhanh về phía cái bàn cạnh cửa sổ, Nhất Bảo đã đến
lớp. Mai Mai thấy cậu ta thì vui lạ thường, cười tươi roi rói,
nhưng cậu ta không để ý gì đến Mai hết. Mai Mai đi về phía bàn của
mình, nhưng mắt vẫn không rời Nhất Bảo Để xem cậu bơ tôi được bao
lâu! Đến khi Mai Mai ngồi vào bàn rồi, cũng vẫn không nhận được cái
nhìn nào của Nhất Bảo cho mình, cô xị mặt. - Khoẻ rồi hả? Cậu đi
học, bọn này vui lắm. - Cậu bạn ngồi bàn bên cạnh nói. - Thật không
đấy? Cậu có hai bạn kia mà còn không vui sao? Cậu bạn ngồi cạnh cậu
kia xen vào: - Thật chứ sao? Ở đâu cũng thế, cũng phải có cả đàn
ông và đàn bà, âm dương hoà hợp, thế mới thích. Lớp toàn gà trống,
chán chết. Cậu vào sau nên không biết. Tuần đầu, chúng tôi chả ai
quen ai. Ngồi học chán quá phải đứng lên đi về, mặc kệ hết giờ hay
chưa.. - âu, òn ạn ia ồi ại mà. Cậu to béo ngồi ngoài cùng kia mồm
nhồm nhoàm nhai bim bim nói leo. Mai Mai nghe không rõ nhăn mặt
nhìn cậu ta. Hai cậu kia thấy Mai Mai không hiểu gì thì hạ giọng
giải thích. Mai Mai phải dịch người tới để nghe cho rõ. - À, là mấy
buổi đầu, bọn này chán quá, bỏ về hết, chỉ còn mỗi cậu kia là ở lại
nghe giảng, chả biết cậu ta là người thừa kế của công ty nào? Mai
Mai gật đầu ra vẻ hiểu, rồi cô quay lại nhìn Nhất Bảo, cậu ta vẫn
kiên quyết không đáp lại cái nhìn của cô. Bực mình thiệt. Đến giờ
nghỉ giải lao. Mai Mai tay chống cằm, mắt tiếp tục nhìn chằm chằm
Nhất Bảo. Cậu ta vẫn không chịu nhìn lại. Đáng ghét. Vào giờ học.
Mai Mai không buồn học nữa, tay cứ tiếp tục chống cằm mà nhìn Nhất
Bảo. Vẫn không chịu nhìn tôi thật sao? Xột xoạt, xột xoạt… Cậu
thích nghe giảng đến thế cơ à? Roạt, roạt… Nhưng nhìn cậu chú nghe
giảng cũng có cái hay. Cậu giống bố hay giống mẹ mà đẹp trai vậy
hả? Mà sao cậu cứ bơ tôi thế. Này, tôi điên lắm rồi đó nha. Ực, ực…
Mai Mai tức giận đập bàn quát: - Cậu có thôi ăn được không hả? Cậu
béo ngoài cùng đang uống nước thì bị sặc, ho sùa sụa. - Cậu đến đây
để học hay để ăn? Tôi thấy cậu chỉ có ăn với ăn thôi, thế thì cậu ở
nhà mà ăn, đừng làm phiền chúng tôi nghe giảng. Cậu béo kia đứng
bật dậy: - Nghe thì cậu cứ nghe, tôi có bắt cậu nhét thịt vào lỗ
tai đâu. Hai người này ngồi gần tôi hơn còn chẳng có ý kiến gì, cậu
ở tít chỗ đấy, quyền gì mà lên tiếng. Mai Mai cũng đứng dậy: - Cậu
to xác mà suy nghĩ quá nông cạn. Hai bạn ấy không nói là vì tôn
trọng cậu, vậy mà cậu không biết đường tôn trọng lại người ta.
Không lẽ cái gì cậu cũng phải để nói mới biết à? Sao cậu không tự
động não một chút. Hứ, đúng là ngu xi tứ chi phát triển. Cậu béo ra
khỏi chỗ, nặng nề bước về phía Mai Mai. Mai Mai nguýt cậu ta một
cái rồi quay mặt ra chỗ khác, không thèm đếm xỉa gì đến cậu ta. -
Nói xong chưa? Cậu ta giận đến tím mặt nhưng vẫn cố nói câu vừa rồi
một cách thoải mái. Mai Mai nguýt cậu ta một cái nữa, không thèm
đáp trả. Một tiếng gió nhẹ xoẹt qua tai trái của Mai Mai, rồi
‘chát’, rồi ‘uỵch’. Chỉ thấy cậu béo ngã lăn ra đất, bàn tay trái
nắm lấy cố tay phải, mặt nhăn nhó. Quay sang thì thấy Nhất Bảo đã
đứng lên từ lúc nào, mắt cậu ta như con dao sắc nhọn phóng thẳng về
phía cậu béo.
ep7 - Nhất Bảo. Nhất Bảo ơi. Cậu đợi tôi một lát. Mai Mai cắm cổ
chạy đuổi theo Nhất Bảo. - Ui. Mai Mai chạy thục mạng, nên khi Nhất
Bảo đột ngột dừng lại, cô không kịp phanh và thế là… úp mặt vào
lưng cậu ta. Mai Mai vội lùi người lại, xoa nắn mặt mũi. - Không bị
tẹt chỗ nào. Hìhì. Cô ngẩng lên thấy Nhất Bảo vẫn đứng đó, không
quay đầu lại nhìn mình. Mai ơi là Mai, hết thơm tay lại đến thơm
lưng người ta, mày như thế người ta có hiểu nhầm không muốn nhìn
mặt mày cũng đúng. - Ehèm. ehèm… Mai Mai hắng giọng: - Ừm, Nhất Bảo
này. – Mai vừa nói vừa bước đến trước mặt Nhất Bảo – Hôm nay, mình
rất cảm ơn cậu, nếu không có cậu nhanh tay giúp đỡ thì giờ mặt mình
đã thành cái bánh bao hồng rồi. Hìhì.. Nhất Bảo không ngó ngàng gì
đến Mai Mai đứng trước mặt, cậu đứng dịch sang một bên rồi bước lên
một bước, ngang hàng với Mai Mai. giọng lạnh lùng: - Tôi đã bảo cô
hãy nói năng cho cẩn thận kẻo sẽ thế nào cô quên rồi sao? Nụ cười
của Mai Mai tắt ngóm, cô lắc đầu nhưng Nhất Bảo đã cất bước đi ngay
khi kết thúc câu nói, chỉ để lại cho cô cảm giác nặng trĩu trong
lòng. Sáng hôm sau đến lớp. Hôm nay Mai Mai vào lớp trong lớp vắng
lạ thường, không thấy tên béo, cũng không thấy Nhất Bảo. - Hai
người kia đâu rồi? - Ai biết! - Tay béo chắc còn sợ chuyện hôm qua
nên hôm nay không dám đến rồi. Rồi hai cậu ta giả vờ làm lại động
tác của tên béo và Nhất Bảo ngày hôm qua: một người mặt hằm hằm giơ
tay đánh lén, một người căm ghét việc làm bỉ ổi ra tay hành hiệp
trượng nghĩa. Xong, hai cậu ta ngồi cười sằng sặc với nhau. Mai Mai
không hiểu tại sao hôm nay Nhất Bảo lại nghỉ, cô nhìn cái bàn trống
không, chỗ Nhất Bảo ngồi, thấy dưới ngăn bàn cậu ta có cái gì đó.
Mai Mai thò tay vào ngăn bàn lấy ra, là một phong bì thư, bên ngoài
có nét chữ viết tay: GỬI MAI MAI Là thư gửi mình sao? Vậy sao lại ở
trong ngăn bàn của Nhất Bảo? Mai Mai mở phong bì thư ra, bên trong
có một tờ giấy được gấp làm bốn, Mai Mai mở tờ giấy ra, lá thư chỉ
vẻn vẹn có 7 chữ: Đợi cậu ở cổng sau Nhất Bảo. Mai Mai thấy Nhất
Bảo viết thư hẹn riêng mình thì vui lắm lắm, không nghĩ ngợi, chạy
luôn ra khỏi lớp.ep8 Mai Mai chạy ra cổng sau, đến nơi, đứng từ
trong sân trường nhìn ra chả thấy ai, cô bước ra ngoài cổng thấy có
cái xe ôtô đang đỗ, Mai không biết đó có phải xe của Nhất Bảo
không, định tiến lại xem, bỗng mồm mũi bị một tấm khăn bịt chặt, cơ
thể thì bị ai đó giữ từ đằng sau. Mai Mai cố hết sức giãy giụa được
vài giây thì ngất đi. Nhất Bảo đến lớp. Hai cậu kia ngạc nhiên hỏi:
- Không phải cậu đi hẹn hò với Mai Mai à? Sao về sớm thế? - Mấy
người nói gì? Hai cậu kia đang tưng hửng, nghe giọng nói lạnh lùng
của Nhất Bảo thì mặt ai cũng ngắn lại. - Thì đây, Mai Mai vừa đọc
xong thư của cậu thì chạy ngay ra khỏi lớp. Nhất Bảo cầm lấy lá
thư. Mặt không giấu nổi sự lo lắng, liền rút điện thoại, quay người
đi ra khỏi lớp. -Hất nước cho nó tỉnh lại. Ào… Mai Mai giật nảy
mình, tỉnh táo lại thì cô thấy người mình sũng nước, tay bị trói
đứng dựa cột. Cô ngạc nhiên khi thấy trước mắt mình là …tên béo.
Mai Mai tròn mắt nhìn cậu ta đang ngồi vắt chân …gặm đùi gà. - Này
béo, mau cởi trói cho tôi đi. – Mai Mai nói. Tên béo nghe vậy liền
nhổ miếng thịt gà trong mồm ra, cười nhăn nhở. - Cởi trói? Haha…
Mày có biết ai là người ra lệnh trói mày vào không? - Là cậu chứ
ai! – Mai Mai trả lời tự nhiên như đúng rồi. - Không sai. Tao là
người ra lệnh trói mày vào, không lẽ giờ tao lại đi cởi trói cho
mày, thế thì ngay từ đầu tao việc gì tao phải trói mày làm gì? -
Thì ở đây chỉ có cậu có thể ra lệnh cởi trói cho tôi thôi, đâu có
ai dám tự tiện cởi trói cho tôi chứ. Tên béo vừa nhai thịt gà vừa
cười. - Sao cậu lại bắt cóc tôi? - Theo mày thì tại sao? - Tại hôm
qua cậu bị Nhất Bảo đánh. Tên béo nổi giận đùng đùng vứt cái đùi gà
gặm dở xuống nền đất. - Con điên, cái gì mày cũng biết câu trả lời
rồi còn hỏi làm gì nữa? - Chỉ hỏi cho chắc thôi. – Mai Mai điềm
nhiên đáp. - Mày thích trêu ngươi tao đúng không? - Tôi không có
hứng trêu cậu. Rồi tên béo cười nham hiểm. - Mai Mai à! Hôm nay thì
không có Nhất Bảo nào ở đây để đỡ đòn cho mày đâu. Nhìn cậu ta lạnh
lùng vậy mà cũng biết thương hoa tiếc ngọc cơ đấy! Để xem hôm nay
tao sẽ chừng trị mày thế nào để bù đắp cho tội lỗi mày gây ra hôm
qua đây? Mai Mai hơi rúm mình, nhưng không chịu nhịn. - Công nhận.
Tại sao cuộc đời lại bất công quá? Nhất Bảo cái gì cũng hơn cậu.
Đẹp trai hơn cậu, cao hơn cậu, dáng đẹp hơn cậu, học giỏi hơn cậu,
nhưng cái quan trọng nhất là đàn ông hơn cậu. Này, hay là cậu bị
vấn đề gì tâm sinh lí hả? Tên béo tím mặt quát: - Tát vào mặt nó
cho tao. Bốp… - Á. Mai Mai nước mắt ròng ròng, một bên má đỏ như
gấc. Tên béo cười to: - Haha… Nhưng có một điều mày lại không biết.
Là tao thông minh hơn nó. Nếu như tao không thông minh nghĩ ra cách
để lại lá thư đó cho mày thì làm sao bắt mày dễ dàng thế được.ep9
Mai Mai cau mày hỏi: - Tại sao cậu lại lấy Nhất Bảo ra để lừa tôi?
Tên béo khoái chí: - Thì chỉ có dùng nó thì mới dụ được mày ra khỏi
lớp. Ủa, không phải mày thích nó sao? Mai Mai tròn mắt: - Ai nói
thế? - Đừng tưởng tao không biết. Cả giờ hôm qua mày có học hành gì
đâu, chỉ toàn ngồi ngắm nó thôi à. Mai Mai má bị tát còn chưa hết
nóng, nghe tên béo nói đến chuyện kia thì hai má càng nóng hơn. -
Mày im đi. – Mai Mai quát - Thằng đần như mày thì biết gì mà lắm
mồm. Thằng béo lại trợn mắt: - Tát mạnh vào mặt nó cho tao. Tên
thằng béo sai hùng hổ đi tới, mặt câng câng. Mai Mai trừng mắt nhìn
hắn ta nhưng người thì run bắn lên vì sợ. Hắn tiến lại ngày càng
gần… Hắn cười đểu… Hắn giơ tay lên… Và… - KHÔNG ĐƯỢC TÁT TÔI. -
DỪNG LẠI. Một giọng nói đầy uy lực vang lên, rồi một đám người ồ ạt
xông vào phòng. Mấy tên đứng trong phòng thì luống cuống, chạy nháo
nhác. Có những cánh tay giơ lên, những tiếng đập, tiếng ‘hự’… - Tất
cả im lặng. Một giọng nói khác vang lên. Im phăng phắc… Mai Mai đưa
mắt nhìn khắp xung quanh, bọn người của tên béo đã bị những người
mới đến kia bó chặt. Rồi tim cô đập rộn ràng, nước mắt rơi lã chã
nhìn bóng người đứng ngoài cửa. Cậu ta tiến lại, vòng ra sau cởi
trói cho Mai Mai. Mai Mai không ngừng nức nở, cô giơ tay đánh nhẹ
vào người cậu ta: - HuHu, sao giờ cậu mới đến, cậu biết, hiix, bọn
chúng nó tát, hix, tôi nhiều lắm không? Huhu… Mai Mai khóc oà lên.
Nhất Bảo nhìn một bên má đỏ lừ, sưng vù của Mai Mai mà lửa giận sôi
sùng sục: - Bọn chúng tát cô tất cả bao nhiêu cái? Mai Mai nấc lên
mấy tiếng, lau nước mắt đáp: - Một… huhuuuuuuuuuuuu…… Mấy tên đàn
em của Nhất Bảo người run lên vì phải nhịn cười. - Nhất Bảo à, đáng
lẽ tôi phải dạy bảo bọn thuộc hạ cẩn thận hơn, xin lỗi vì đã làm
cho bạn gái cậu chịu đau. Về nhà tôi sẽ phạt chúng nó. Cậu hãy… Tên
béo im bặt khi thấy ánh mắt đầy sát khí của Nhất Bảo. - Mày còn về
nhà được sao? Rồi cậu nói, giọng nhỏ nhưng rất vang: - Tên nào đã
tát cô ấy? Bọn thuộc hạ của tên béo đồ dồn đôi mắt nhìn một tên,
tên này mặt tái mét: - Đại ca, …đại ca hãy tha cho em, .. em cũng
chỉ là làm theo mệnh lệnh thôi ạ. Rồi hắn chỉ tay vào tên béo: - Là
hắn, hắn đã sai em tát bạn gái của đại ca. Tên béo mở miệng toan
nói nhưng Nhất Bảo đã lạnh lùng ra phán quyết: - Chặt hết tay phải
của bọn chúng. Rồi nắm lấy tay Mai Mai dắt cô đi. - Đừng. Mai Mai
nắm khuỷu tay cậu nói: - Cậu làm vậy thì bố cậu ta sẽ không để yên
đâu. Rồi bố Mai và bố Bảo cũng sẽ vào cuộc. Toàn những người có địa
vị. Mọi chuyện sẽ rắc rối lắm. Bố Mai mà biết chuyện thế nào cũng
cho công ty nhà cậu ta phá sản. Nhất Bảo nhìn gương mặt sưng húp,
đẫm lệ của Mai, vừa giận vừa thương: - Không lẽ lại bỏ qua? - Hay
thế này, bắt tất cả bọn chúng thề không được tiết lộ chuyện này với
ai. Rồi tát vào mặt tên béo hai cái thật đau. Nhất Bảo có vẻ không
hài lòng với cách giải quyết này nhưng cũng gật đầu: - Tát mỗi tên
20 cái. Riêng tên béo thì 40. Trên xe ôtô của Nhất Bảo. Mai Mai cứ
tủm tỉm cười từ lúc lên xe tới giờ. Nhất Bảo thấy cô vừa khóc xong
lại cười ngay thật trẻ con hết mức. - Giờ tôi sẽ đưa cậu về nhà.
Thứ 2 cậu có thể đi học bình thường. - Không, tôi không về nhà đâu.
Mai Mai giãy nảy lên. - Thế cậu muốn đi đâu? - Tôi thì làm gì có
chỗ nào để đi. – Suy nghĩ một lát rồi Mai Mai nói – Hay về nhà Bảo
đi!ep10 Nhất Bảo ngạc nhiên hỏi: - Tại sao? - Mai Mai mất tích nửa
ngày nay rồi, chắc chắn bố Mai lo lắm. Về nhà, thế nào bố cũng phải
hỏi bằng được rằng Mai đã đi đâu. Bây giờ Mai đến nhà Bảo, Mai sẽ
gọi điện cho bố bảo Mai đi đến resort của nhà một đứa bạn nghỉ cuối
tuần. Hôm nay đã là thứ 6 rồi. Đến chủ nhật Mai sẽ về nhà, Mai sẽ
không làm phiền Bảo đâu! Bảo đắn đo một lúc rồi cũng bảo tài xế lái
xe về thẳng nhà mình. Mai Mai thích thú cười khúc khích… - Cười đủ
chưa? Mai lắc đầu. Bảo không nói gì nữa. - Bảo không hỏi xem Mai
cười chuyện gì à? - Không. - Ớ.. Không muốn biết thì thôi. Im lặng
một hồi. Nhất Bảo tự nhiên hỏi: - Sao cô lại dễ bị lừa thế? - Hả?..
À, Mai cũng không biết. Đơn giản thì thấy lá thư đó đề tên Nhất
Bảo, Bảo muốn gặp Mai thì Mai đến chỗ hẹn. Ai biết đâu đấy lại là
cái bẫy. Im lặng một hồi nữa. - Mà sao Bảo lại tìm được Mai nhanh
vậy? - Hôm nay tôi đến lớp muộn. Đọc được lá thư đấy tôi biết ngay
là trò của thằng béo. Trước đấy, tôi đã nghi thằng béo sẽ không bỏ
qua cho cô nên tôi đã cho người theo dõi cô, và cả thằng béo nữa.
Không ngờ thằng béo này khôn hơn tôi nghĩ. Nó cắt đuôi người của
tôi nên tôi phát hiện ra chỗ bọn chúng nhốt cô mới muộn như vậy.
Mắt Bảo vẫn xa xăm nhìn về phía trước. Mai Mai gật đầu. Trước cửa
trang viện của Nhất Bảo. - Oa. Không ngờ nhà của cậu lại thế này.
Giống nhà quý tộc trong phim cổ trang Trung Quốc quá. Kia là chữ gì
vậy? Mai Mai chỉ tấm biển treo trên cửa trang viện. - Cô không cần
biết. - Nhất Bảo thờ ơ nói rồi bước chân đi vào trong. - Này chẳng
qua là tôi không học tiếng Nho thôi nhá! - Thưa cô, đây là chữ Hán.
- Thuộc hạ của Nhất Bảo nhắc. Mai Mai nhìn cậu ta: - Tôi biết rồi,
tôi cố tình nói sai đấy!!! - Gà nhà Bảo ngon nhỉ! Mai Mai tay cầm
cả con gà gặm ngon lành. Nhất Bảo nhìn cô ăn trông rất đáng yêu,
liền lập tức quay mặt ra chỗ khác. Một lúc sau không thấy tiếng gì,
Nhất Bảo quay đầu lại thì thấy con gà chỉ còn nửa phần thân thể Mai
Mai đặt trước mặt, không ăn nữa, còn Mai thì quanh miệng đầy mỡ
bóng nhoáng, mắt ướt nhoè. - Lại sao vậy? Được Nhất Bảo hỏi thì Mai
khóc nức lên: - huhu… - Làm sao? - Nhất Bảo giọng quan tâm. -
Huhu.. hôm nay thằng béo nó cũng ăn gà… Mai nhìn thấy gà Mai lại
nhớ đến thằng béo… huhu.. lại nhớ đến cái tát. Từ bé đến giờ
..hix.. Mai chưa từng bị tát… huhu….. Nhất Bảo nhìn cô gái tội
nghệp, bất giác đưa tay lau nước mắt cho cô. ep11 - Thôi, ăn tạm
cái gì khác nhá! - Nhất Bảo dịu dàng hỏi. Mai Mai chăm chăm nhìn
Nhất Bảo, có phần ngạc nhiên, có phần thinh thích, Mai Mai lắc đầu:
- Mai không muốn ăn nữa. Cô đưa tay lau nước mắt. - Thôi chết rồi,
huhu… Tay Mai Mai toàn mỡ, định lau mặt nào ngờ chỉ làm mặt bẩn
thêm. Mai lại khóc. Nhất Bảo nhìn mà cười. Mai Mai lần đầu tiên
thấy Nhất Bảo cười mà quên cả khóc vì cậu ấy …đẹp trai quá! Mai Mai
cũng cười lại. - Được rồi, đi rửa mặt rồi về phòng ngủ đi. Mai Mai
gật đầu. Ra đến cửa, Mai Mai chợt quay lại: - À, mà bố mẹ Bảo đâu?
Mai có cần phải chào họ rồi mới đi ngủ không? - Họ không có nhà.
Nhất Bảo nói, giọng nói không còn như lúc nãy. Mai Mai thấy vậy chỉ
gật gật: - Ừm, vậy Mai đi ngủ đây. Sáng hôm sau: - Con làm bố bất
ngờ đấy! - Chuyện gì ạ? - Chuyện con ra tay giải cứu cô tiểu thư họ
Mai đó. - À. - Nói thử bố nghe, con có ý gì với cô gái đó không? -
Sao bố lại hỏi con như vậy? - Vì từ trước đến nay con chưa từng như
vậy. - Bố, bố đừng nghĩ như vậy, trong lòng con chỉ có một người
phụ nữ duy nhất là mẹ con mà thôi. - Ừ, quá khứ là như vậy, hiện
tại có thể là như vậy, nhưng tương lai thì chắc chắn không thể như
vậy. Nhất Bảo cười nhạt. - 3 tháng rồi không gặp. Bố nói chuyện
khác hẳn. Bố Nhất Bảo cười lớn: - Bố quên không nói với con, thời
gian qua, bố giao lưu nhiều với mấy vị cao tăng nên nói chuyện cũng
hơi bị triết lí. Nhưng con đừng đánh trống lảng. Bố thấy suốt 16
năm qua con đã sống quá khép mình, đã đến lúc con phải mở lòng mình
rồi, Bảo ạ. - Chẳng phải công việc của bố con mình đòi hỏi phải như
vậy sao? Bố Nhất Bảo lắc đầu: - Không hẳn, lúc nào cần phải vậy thì
mới phải như vậy, còn những lúc khác con không nhất thiết cứ phải
làm vẻ lạnh lùng, che giấu lòng mình. Ông thở dài nói tiếp: - Suốt
16 năm qua, điều bố thấy tiếc nhất là không thể làm bạn của con, để
con có thể có một người bạn tri kỉ. Chính vì vậy, mà điều bố mong
muốn nhất là tìm được cho con một người bạn để con chia sẻ mọi
điều, cô gái đó liệu có thể là tri… - Bố, con không…
Áaaaaaaaaaaaaaa………… Gâu gâu gâu……… Tiếng Mai Mai kêu thất thanh,
tiếng chó sủa loạn xì ngậu ngoài sân trước. Nhất Bảo cùng bố vội
vàng chạy ra xem có xảy ra chuyện gì.ep12 Chạy ra đến nơi, thấy hai
tên thuộc hạ đang dỗ dành con chó to, còn Mai Mai thì đứng trên
hiên ôm cột nhà lấm lét nhìn. - Chuyện gì thế? – Nhất Bảo hỏi. -
Mai thấy mấy con chó con dễ thương quá, chỉ muốn lấy một con lên ôm
thôi, chả biết con chó điên kia ở đâu ra chạy tới cứ nhằm Mai mà
cắn. Rồi Mai nhìn Bảo cười nịnh. - Hàhà.. Đấy là con chó mẹ. Bố
Nhất Bảo nói. Mai Mai thấy sự xuất hiện bất ngờ của một người lạ,
thì cứ đứng trân trân nhìn. - Chào cháu, bác là bố của Nhất Bảo. Là
bố của Nhất Bảo à. Thế mà mình cứ tưởng là quản gia nhà Nhất Bảo.
Sao hai người họ chả giống nhau tẹo nào? - À, cháu.. chào bác. Thấy
bố Nhất Bảo cứ nhìn mình chằm chằm, Mai Mai cũng cứ cười nhìn lại
ông, nhưng không biết nói gì rồi lại ngẩng lên nhìn Nhất Bảo hy
vọng cậu giúp thoát khỏi bầu không khí tĩnh lặng nào ngờ cậu ta đâu
có thèm nhìn cô. - Hìhì… Mai Mai cười. - Bác có thể đừng nhìn cháu
nữa được không? Hình như cả Nhất Bảo và bố cậu ta đều ngạc nhiên
trước cách xử lí tình huống của Mai Mai. Cả hai người họ đều nhìn
cô… Gì thế này? Đã bảo đừng nhìn cơ mà. - Hìhì… Mai Mai lại cười.
Bố Nhất Bảo đột nhiên cười hà hà nói: - Cháu sẽ ở lại đây bao lâu?
- Hết ngày mai ạ. - Ừ, cứ ở lại chơi bao lâu cháu muốn. Nhất Bảo
này, tại sao con không dẫn bạn đi tham quan nhà mình nhỉ? Nói đúng
ý, Mai Mai reo lên: - Bảo cho Mai xem phòng của Bảo nhá. - Không.
Nhất Bảo lạnh lùng lên tiếng. Chẳng biết cậu ta trả lời ai nhưng
đều là từ chối cả. Mai Mai mặt tiu nghỉu. - Ơ, ờ, thế để bác dẫn
cháu đi. Nhưng bác chỉ có thể dẫn cháu đi loanh quanh thôi chứ
không thể đến nơi cháu muốn được rồi. - Được vậy là tốt rồi ạ. –
Mai Mai lại tươi trở lại. Rồi bố của Nhất Bảo đi trước dẫn đường.
Mai Mai theo sau, trước khi đi cô không quên lườm Nhất Bảo một cái.
Bố Nhất Bảo dẫn Mai Mai ra sân sau. Không tin được, cảnh đẹp như
tranh, có bãi cỏ, vườn hoa, những chú bướm xinh xắn bay rập rờn, có
cái thác nho nhỏ, nước từ trên thác đổ vào dòng suối đương nhiên là
nhỏ nốt (hàng nhái mà), dòng suối này chảy quanh một cái gì đấy có
mái che, được đỡ bởi các cột chống bao quanh ( xin lỗi mìh ko bít
cái nhà đó gọi là gì ). Mai Mai ngồi trong đó, thơ thẩn ngắm cảnh.
- Đẹp quá bác ạ. - Cháu cứ ngắm cho thoải mái đi. Khi nào ngắm xong
thì cho bác hỏi vài điều. - Vâng. Cái gì? Hỏi mình vài điều á? -
Bác muốn hỏi cháu chuyện gì ạ? - Cháu cứ ngắm cảnh đi đã. Động đến
trí tò mò của mình rồi, làm sao ngồi ngắm cảnh được nữa!
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
ep13 - Cháu không ngắm được nữa. Bác hỏi gì thì hỏi luôn đi. Bố
Nhất Bảo cười, cái quạt cầm trên tay cứ phẩy qua phẩy lại. - Ừ, đã
vậy, bác sẽ hỏi thẳng luôn. Cháu thấy Nhất Bảo thế nào? Có nằm mơ
Mai Mai cũng không nghĩ bác ấy sẽ hỏi câu này. Lại nhớ lúc nãy Nhất
Bảo từ chối thẳng thừng mình làm Mai Mai không tỏ ra khó chịu không
được. - Ui giời, người đâu lúc nào cũng ra vẻ lạnh lùng, thờ ơ với
người khác mà rõ ràng cậu ấy đâu phải như vậy đâu. Cháu cảm thấy
cậu ấy luôn có sự quan tâm âm thầm đến người khác, nhưng cậu ấy lại
không muốn người khác biết. Việc gì phải làm thế chứ. - Vậy nếu nó
chỉ quan tâm như vậy với mỗi mình cháu thì cháu thấy sao? - Làm sao
để cháu biết là cậu ta chỉ như vậy với mỗi mình cháu chứ? Mà nếu có
như vậy thật thì cháu thấy cũng ..vui. Hìhì.. Bố Nhất Bảo lại gật
gù cái đầu rồi thở dài: - Bác thật là một người bố không tốt. Cháu
biết không? Nhất Bảo là một đứa… - BỐ. Nhất Bảo bất thình lình xuất
hiện. - Cô về phòng đi. - Gì cơ? Mai đang ngắm cảnh mà. - ĐI ĐI.
Mai Mai giật bắn mình. - Tại sao cậu phải như vậy? Tại sao cậu lúc
nào cũng phải tự biến mình thành một kẻ đáng ghét khó gần như vậy
chứ? Nhất Bảo hằm hằm nhìn Mai Mai. Mai Mai dồn hết sức dũng cảm
đứng dậy nhìn thẳng vào mắt Nhất Bảo. - Nhất Bảo à, có những lúc
Mai như đã được nhìn thấy con người thật của Bảo. Mai cảm thấy Bảo
là người rất dễ mến, bên cạnh Bảo có thể đem lại cho người khác cảm
giác bình an. - Nói xong chưa? Nhất Bảo lạnh lùng hỏi. - CHƯA XONG
ĐÂU! – Mai Mai không thể chịu được cái kiểu cố chấp của cậu ta - Để
có thể nói những lời tốt đẹp về cậu không phải không có nhưng mà
cậu toàn làm cho người khác thấy bực mình vì thái độ của cậu thôi.
Cậu thật khó hiểu lắm. Mai Mai tức giận bỏ đi. Nhất Bảo đứng đó,
hình ảnh cuối cùng của Mai Mai vẫn hiện hữu trước mắt cậu, đôi mắt
cô gái như lóng lánh lệ. - Bình thường, cô bé này có vẻ trẻ con,
nhưng suy nghĩ thì có phần sâu sắc hơn. Bố thấy những gì cô bé đó
nói con cũng có cái đúng đấy. Con không nên nghĩ thân phận của con
sẽ làm hại cô bé. Nếu như con có cảm tình với Mai Mai thì hãy mạnh
dạn lên. Rồi ông cũng bỏ đi nốt. Chỉ còn lại một mình Bảo. Cậu ngồi
phịch xuống cái ghế. - Bên tôi mà em thấy bình an sao? Tim cậu đau
nhói. Trong đầu cậu chỉ xuất hiện toàn hình ảnh của Mai Mai, những
câu nói của Mai Mai cứ vang lên bên tai cậu. Hết cả ngày hôm ấy.
Mai Mai cứ ở rịt trong phòng, không chịu ra ngoài, cơm cũng không
ăn. Đến 10h tối. Mai Mai nằm trằn trọc trên giường. Cô đã nguôi cơn
giận với Nhất Bảo rồi nhưng cơn đói đang hoành hành trong bụng nên
không ngủ được. Không nhịn được nữa quyết định đi xuống bếp. Mở cửa
phòng ra. Mình đang mơ à? Nhất Bảo đứng ngoài cửa từ lúc nào. Mai
Mai thấy Nhất Bảo thì vội đóng cửa vào. Nhất Bảo liền lấy tay đẩy,
không cho cô đóng cửa, nhưng Nhất Bảo đẩy mạnh quá làm cánh cửa mở
ra, đập vào trán Mai Mai cái ‘bốp’. Mai Mai lùi lại tay giữ trán,
bao nhiêu cái bực tức với Nhất Bảo từ sáng lại theo cái cộc đầu vừa
nãy ùn ùn kéo về. Cô quắc mắt nhìn Nhất Bảo, nước mắt bắt đầu lăn
dài.ep14 Nhất Bảo nhìn Mai Mai khóc, chân cậu vô thức bước vào
phòng, rồi tiến về phía Mai Mai. - Đi theo tôi. - Nhất Bảo nói. -
Đi đâu? - Cứ đi đi, cái này đẹp lắm. Nói rồi cậu rảo bước ra ngoài.
Mai Mai vẫn còn giận lắm nhưng tò mò quá, thế là chân cứ thế bước
theo. - Nếu chỉ để ngắm bầu trời đen kịt thì đứng dưới sân nhìn lên
cũng được, cần gì phải leo lên tận mái nhà làm gì. - Lát nữa nó mới
xuất hiện. - Cái gì? Sao băng á? - Sao biết? - Sao băng thật á? Mai
nói bừa đấy, thế mà chuẩn hả? Haha.. sao mình siêu thế! - Ai bảo là
tí có sao băng? Mai Mai đang tự ca ngợi mình thì có cái kéo cắt
phập hết suy nghĩ của cô. Nụ cười của Mai Mai tắt ngóm. - Thế tí có
cái gì? - Thì cứ đợi sẽ biết. Nhất Bảo ngả người nằm xõng xoài trên
mái nhà. Mai Mai ngồi bó gối bên cạnh. - Nằm xuống đây. - Hả? - Nằm
xuống mà nhìn cho đỡ mỏi cổ. Mai Mai ban đầu hơi lưỡng lự nhưng rồi
cũng nằm xuống cạnh Nhất Bảo. Đúng là trong tư thế này ngắm trời
thích hơn hẳn. - Bầu trời cao quá. Mai Mai giơ tay lên đo độ cao
của trời. - Mẹ ơi, mẹ có thấy con không? - Mẹ ở trên đó à? - Ừm.
Mai đưa tay chỉ ngôi sao duy nhất trên bầu trời. - Bảo có thấy ngôi
sao kia không. Đấy là mẹ của Mai đấy. Mẹ là ngôi sao sáng nhất, đẹp
nhất luôn dõi theo bố con Mai. Mẹ yêu bố con Mai lắm. Bảo biết
không? Lần nào đến sinh nhật Mai, bố con Mai cũng mở tiệc ở tầng
thượng, trên đó có kính thiên văn, Mai có thể thấy mẹ đang dự sinh
nhật cùng bố con Mai, thấy được mẹ cười với Mai, mẹ cười đẹp lắm.
Nhưng ..mẹ không thể ôm Mai vào lòng được.. Nói đến đấy giọng Mai
Mai run run rồi nghẹn lại, những giọt nước mắt lại tuôn trào. Nhiều
phút trôi qua… Mai Mai đã thôi không khóc nữa. Cô quay sang, thấy
Nhất Bảo vẫn nằm ở đấy, đôi mắt cậu nhìn cô được bao lâu rồi không
biết. Đêm nay không có trăng, trời không sáng lắm, nhưng ở khoảng
cách gần, Mai Mai vẫn cảm nhận được đôi mắt Nhất Bảo nhìn mình ấm
áp lạ thường. Nhất Bảo đưa tay lau nước mắt còn đọng lại ở khoé mắt
cô. Rồi bàn tay cậu áp lấy má Mai Mai. Hai người họ cứ nằm đó nhìn
nhau, chẳng biết trời đất xung quanh gì nữa.ep15 Òng ọc… Tiếng động
phát ra từ bụng Mai Mai lôi hai người họ trở về với thực tại. Mai
Mai xấu hổ quá, ngồi bật dậy đưa tay ôm bụng. Cũng may trời tối
không thì Nhất Bảo sẽ nhìn thấy rõ gương mặt đỏ như gấc của Mai
Mai. - Đói rồi hả? Nhất Bảo cũng ngồi dậy. Mai Mai gật đầu. - Thì
cả ngày Mai có ăn gì đâu. Nhất Bảo làm mặt trách: - Ai bảo không
chịu ăn? Có ai bắt nhịn đâu! - Tại Bảo làm Mai giận không nuốt được
gì đấy chứ! Nhất Bảo im lặng vài giây, nhìn Mai Mai. - Muốn ăn gì
giờ? - Đang đói thế này ăn gì cũng thấy ngon! - Thế xuống đi, để
bảo nhà bếp làm cái gì cho mà ăn. - Nhưng Bảo đã cho Mai xem gì
đâu. Nhất Bảo không đáp lại. - Kêu đói lắm mà sao ăn ít thế? -
Người ta ăn đến 33 cái bánh bao rồi mà còn kêu ít! - Ăn tiếp đi,
nhà bếp làm 50 cái cơ. - Nhưng Mai no lắm. Mai Mai xoa xoa cái bụng
no căng của mình. - Thế thì thôi. Đi theo tôi. Nhất Bảo lại đứng
lên, đi ra khỏi phòng. Mai Mai cũng lật đật đứng dậy chạy theo cậu
ta. Nói một câu thôi cũng đã chết ai! - Lại lên nóc nhà à? Mai Mai
nhăn nhó hỏi. - Thì thứ tôi muốn cho cô xem đã xuất hiện đâu? - Ở
trên trời, không phải sao băng, không lẽ là sao chổi. Mai Mai lảm
nhảm, rồi giãy nảy: - Mai không lên nữa đâu, ngắm sao chổi đen bỏ
xừ. Rồi cô quay mình bỏ đi. Nhất Bảo giơ tay nắm vào vai Mai Mai
quay người cô lại sát người mình, nói nhỏ: - Lên đó với tôi. Mai
Mai cảm thấy trong người đang nóng lên: - Mai muốn uống Docter
Thanh! - Ăn nhiều bánh bao cho lắm vào. Rồi cậu đẩy Mai về phía
trước để cô leo lên thang. Ngồi trên mái nhà… Nhất Bảo nằm thoải
mái ở trên đó, trong khi Mai Mai không ngừng cựa quậy tay chân,
chốc chốc lại nhìn cậu ta, trời tối om, có nhìn cũng chỉ thấy một
cái bóng đen to đậm hơn cảnh xung quanh mà thôi. - Cái đó bao giờ
mới xuất hiện đây? - Ở bên tôi em thấy bình an thật sao? - Hả? Mai
Mai đang bực dọc khắp mình, câu nói vừa rồi của Bảo như một thứ
nước lạ kì xua tan mọi bực dọc trong cô. Nhưng một cảm giác kì lạ
khác nhanh chóng trào lên ngay sau đó. Một cảm giác không thể diễn
tả được. Mai Mai quay đầu lại, chạm ngay gương mặt của Nhất Bảo đã
ngay sát mặt mình. - Em không nghe rõ sao? Giọng nói nhẹ nhàng chưa
từng nghe ở cậu ta. Mai Mai vội ngồi lùi lại, tránh gương mặt cậu
ta đang sát mặt mình. - Cậu vừa gọi tôi là gì cơ?ep16 Tiếng Nhất
Bảo cười. - Đừng xưng hô với anh như thế nữa. Em kém tuổi hơn mà. -
Cái gì? Bảo có biết bản thân mình đang nói gì không? Mai Mai bắt
đầu thấy khó chịu. Nhất Bảo vẫn điềm nhiên - Năm nay em 19 tuổi
đúng không? Còn anh 21 tuổi rồi. Mai Mai cười khẩy: - 21 tuổi? 21
tuổi mà mới là sinh viên năm nhất sao? Bảo đừng đùa nữa. Mai không
thích trò đùa này đâu. - Anh không đùa. Giọng nói của Nhất Bảo trở
nên nghiêm túc. Mai Mai nhăn mũi: - Nhìn mặt mũi khôi ngô thế mà
thi tốt nghiệp 2 năm mới đỗ cơ á? Bảo cũng phải quyết tâm lắm nhỉ?
Thảo nào mà trên lớp Bảo học chăm hơn hẳn mấy cậu kia. - Em có mắt
nhìn người không đấy? - Hả? Nhất Bảo ‘hừ’ một tiếng: - Em chỉ có
thể nhìn ra vẻ đẹp bên ngoài của anh mà không nhận ra vẻ đẹp trí
tuệ trong con người anh sao? - Là sao? - Anh thi một lần là tốt
nghiệp luôn. Nhưng anh không học đại học ngay. - Tại sao? À, anh
không trượt tốt nghiệp mà là trượt đại học. Mai Mai gật gật đầu, tự
khâm phục tài suy luận của mình. Nhất Bảo lấy ngón đấy dí đầu Mai
Mai: - Đồ ngốc, SER1 có tuyển đầu vào đâu. Mai Mai gạt tay Nhất Bảo
ra - Thế thì sao giờ Bảo mới là sinh viên năm nhất. Giọng Bảo chợt
khác hẳn, không dịu dàng cũng không bông đùa, mà trở lại là Bảo của
thường ngày. - Đó là chuyện riêng của anh. Rồi Bảo nắm lấy hai vai
Mai Mai, xoay người cô đối diện với mình. - Nói cho anh nghe đi,
những gì sáng nay em nói có phải là thật không? Mai Mai không hiểu
gì cả, cứ trân trân nhìn bóng đen trước mặt. Nhất Bảo lại nói: -
Những câu nói của em lúc ở ngoài hoa viên ý. Em nói hoàn toàn là
cảm giác thật của em chứ? Mai Mai nhớ lại những câu nói ban sáng
của mình. - À, Mai nói rồi còn gì. Bảo đang hỏi gì đấy? - Hãy nói
lại cho anh nghe cảm giác của em khi ở bên cạnh anh đi. - Bảo thực
sự muốn nghe lại à. - Ừ. - Nhưng Mai không nhớ cụ thể mình đã nói
như thế nào nữa. - Thì nói ý chính thôi. Nhất Bảo làm sao vậy nhỉ?
Những câu nói đấy chắc giờ mới thấm được vào óc cậu ta. Nhưng mà
nói mấy cậu đó… sao giờ mình thấy không thuận mồm. - Nói đi. - Nhất
Bảo giục. - Ừ thì , đại khái là.. , ôi giời, nói chung là ở cạnh
Bảo Mai thấy vui nhưng nhiều lúc Bảo làm Mai thấy Bảo là người rất
khó hiểu. - Khó hiểu lắm à? - Ừm. – Mai Mai gật đầu cái rụp - Nếu
như Bảo hay cười, không giữ bộ mặt khó đăm đăm kia nữa thì trông
rất đẹp trai. Hì. Còn nữa, Bảo phải thường xuyên quan tâm đến Mai,
không được làm Mai giận, làm Mai buồn, nếu không Mai sẽ không yê…
Mình đang nói gì thế này? Mai Mai khựng lại, ấp úng. Tuy trong bóng
tối nhưng Mai Mai cảm nhận rõ mồn một Nhất Bảo đang nhìn cô. Thình
thịch… thình thịch… Tim Mai ơi đừng đập to thế chứ! - Hì hì… - Mai
Mai cười. - Bảo nói gì đi, không gian tĩnh lặng thế này mà Bảo cứ
ngồi im vậy, như ma ý. Mai Mai rùng mình một cái. - Nói đến ma mà
nổi hết da gà rồi này. Ơ LÀM GÌ ĐẤY?ep17 Không tin nổi, Nhất Bảo
đang ôm Mai Mai… Từ bé đến giờ, Mai Mai thân ngọc giá ngàn vàng,
chưa từng bị một tên con trai nào động vào một chỗ nào trên người
chứ đừng nói là ôm trọn vẹn như hành động của Nhất Bảo kia. Mai Mai
không ngừng vùng vẫy. - Ngồi im đi. Nhất Bảo nói. Nói vậy mà Mai
Mai xuôi theo, cô ngồi im. - Nhất Bảo cậu lại hành động khó hiểu
rồi! – Mai Mai nói với hi vọng Nhất Bảo sẽ buông mình ra. 1 thời
gian trôi qua… Cuối cùng Nhất Bảo cũng chịu buông Mai Mai ra rồi.
Không hiểu sao lúc Nhất Bảo buông Mai ra cô lại thấy hơi lạnh và có
một cái gì đó hơi bị …hình như là bùn, và cô muốn Nhất Bảo ôm mình
thêm lúc nữa. - Thôi rồi! Nhất Bảo thở dài rồi lại ngả người nằm
xuống. - Sao lại thôi? Mai Mai tò mò hỏi. - Đáng lẽ tôi không nên
làm vậy! Cô hãy cứ coi như là không có chuyện đó nhá! - Biết rồi. –
Mai Mai vẫn chưa ổn định lại tinh thần, nghe câu nói vừa rồi của
Nhất Bảo thì cô thấy buồn rõ lắm. - Nhất Bảo này! - Gì? - Mai thấy
Bảo là người sống khép kín có đúng không? Nhất Bảo không trả lời. -
Chỉ là Mai thấy Bảo không hay nói chuyện với người khác. Hay là Bảo
không tìm thấy người phù hợp để nói chuyện? - ... - Thôi vậy, Bảo
không muốn nói thì thôi. Mai Mai thở dài. - Không biết những đứa
con gái lớn bằng tuổi Mai, bọn nó thường nói chuyện gì với mẹ mình
nhỉ? - Thế em thường nói chuyện gì? - Chuyện gì Mai cũng nói hết.
Hìhì. Nhưng mà chán lắm. Mai nói mà mẹ có nói lại được đâu. Nhiều
khi muốn một câu khen ngợi, động viên từ mẹ cũng chẳng được. Ôi,
nhắc đến mẹ mà lại muốn khóc. - Vậy thì từ giờ có chuyện gì cứ nói
với anh, anh sẽ thay mẹ động viên em. - Thật không đó? Mai Mai đang
khóc lại nhoẻn miệng cười tươi được luôn. - Nhưng có một điều kiện!
– Mai Mai nói – Đó là anh có chuyện gì cũng phải nói với Mai. Ok? -
Em vừa gọi anh là gì? - Hả? Mai Mai nhớ lại xem mình vừa gọi cậu ta
là gì, nhưng chả nhớ ra. Không lẽ là… - Mai vừa gọi ...như thế
...thật hả? Nhất Bảo cười. Sao trông mặt cậu ta bây giờ lại rõ hơn
lúc trước này. - Em nhìn lên trời kìa. Mai Mai ngửa cổ lên trời. Có
vệt sáng vụt đến, rạch một đường trên bầu trời đêm, cảm tưởng như
sắp rơi xuống đầu hai đứa. - Đấy là sao băng hay sao chổi? - Sao
băng. - Trời ơi, sao băng, Mai Mai nhìn thấy sao băng, mẹ ơi con
thấy sao băng này. Mai Mai reo lên. Rồi chợt nhớ ra điều gì, cô
quay sang Nhất Bảo: - Bảo có đồng ý với điều kiện vừa rồi của em
không? - Em bắt đầu bị loạn xưng hô rồi đấy. - Nhất Bảo cười ma
mãnh. - Có đồng ý không? - Ờ thì …, ừ. Mai Mai cười tươi. - Vậy thì
chắp tay vào nhìn lên sao băng và nói: Tôi, Nhất Bảo xin hứa từ nay
sẽ luôn quan tâm đến Mai Mai, lắng nghe mọi tâm tư, suy nghĩ của
Mai Mai, động viên Mai Mai và cũng sẽ chia sẻ tâm sự của tôi với
Mai Mai. Sẽ không làm Mai Mai giận, hay buồn. Nếu không, tôi xin
chịu mọi hình phạt Mai Mai đề ra. - Cái gì đấy. Nói gì mà kì vậy. -
Mau lên, nói đi, lại một ngôi sao băng nữa kìa! ep 18 Sáng hôm sau,
bố con Nhất Bảo đang ngồi ăn sáng ngoài tiền sảnh. - Tối qua vui
không con? - Bố lại đang hỏi chuyện gì vậy? Bố Nhất Bảo cười: -
Hình như từ khi cô tiểu thư Mai Mai đó xuất hiện thì đầu óc con ngu
đi? - Bố nói chuyện kiểu gì đấy? Bố Nhất Bảo cười phá lên: - Đừng,
đừng nhìn bố với ánh mắt đó. Tối qua hai đứa làm gì mà lên nóc nhà,
xong lại xuống, rồi lại lên nóc nhà vậy? Mắt ông nhìn Nhất Bảo thăm
dò. Nhất Bảo thì cúi mặt tập trung ăn. - Nói đi con trai! – Ông
nhắc lại, mắt vẫn không rời Nhất Bảo. Nhất Bảo không tránh được
nữa. - Ngắm sao thôi. Bố mau ăn đi! - Ngắm sao? - Bố Nhất Bảo mở to
mắt nhìn cậu con trai - … con làm ta bất ngờ đó. Lãng mạn thật. Ông
cười rồi đưa mắt nhìn xa xăm. - Ngày xưa, hồi bố còn trẻ, bố cũng
cùng mẹ nó ngắm sao đấy. Chỉ tiếc là những tháng ngày còn lại của
ta ở trên trần gian này chẳng thể gặp lại mẹ con nó nữa rồi. Nói
xong ông thở dài. Không gian tĩnh lặng. - Mọi người ăn sáng sớm
vậy? Giọng nói nheo nhéo vang lên. Mai Mai đang đứng trước sảnh. Nụ
cười tươi rói. Cô như không hề cảm nhận được không khí u buồn đang
bao trùm nơi đây. Sao lúc nào em cũng cười được thế! - Nhất Bảo
nghĩ – Cũng tốt. Mai Mai vẫn tươi cười bước vào. Cô tự động ngồi
vào ghế, chả để ý đến bố con Nhất Bảo đang nhìn mình. - Sao mặt lại
bí xị thế kia? Nhất Bảo và Mai Mai đang ngồi bên bờ suối giả. - Tí
nữa Mai phải về nhà rồi. - Về đi. - Nhất Bảo nói. - Về nhà thì còn
buồn gì nữa. Hay lại thích bị bắt cóc. Mai Mai bật cười khúc khích.
- Mai lại đang thích được bắt cóc đây. Nhất Bảo đưa tay sờ trán Mai
Mai. - Cũng hơi ấm. - Nhất Bảo nói. Mai Mai nghe Bảo nói vậy thì
đưa tay sờ trán mình, rồi sờ trán Nhất Bảo, rồi lại sờ lại trán
mình. - Đâu có. Trán Bảo cũng thế mà. Trán Mai có ấm hơn đâu. Nhìn
Mai Mai mà Nhất Bảo bật cười, cậu đưa tay dí trán Mai Mai một cái.
- Ngốc ạ! Mai Mai chợt làm mặt nghiêm - Hôm qua Bảo hứa gì còn nhớ
không? Không được làm Mai giận. Bảo chỉ cần chê Mai một câu thôi
cũng đủ để Mai giận đấy nghe không? - Không. - Nhất Bảo nói tỉnh
bơ. - Ơ. Mai Mai không nói lại được thì làm mặt giận, khoanh tay
trước ngực. Khoảng 2 minutes trôi qua, chả ai nói với ai câu nào.
Nhất Bảo lên tiếng. - Nghe anh nói này. Mai Mai hất cằm ra chỗ khác
làm như không nghe. - Em còn ngồi đây thì có quay đầu đi đâu cũng
vẫn nghe thấy anh nói thôi. Mai Mai không đáp. - Mấy ngày qua em ở
đây đừng nói cho ai biết. - Biết rồi. - Ngày mai đi học, gặp anh
thì đừng có hớn hở quá! Mai Mai quay đầu lại, vênh mặt. - Việc gì
em phải hớn hở khi gặp anh? Nhất Bảo cười nhạt. - Anh dặn không
thừa đâu. Mai Mai bĩu môi cái, lại quay mặt đi. - Còn nữa. Em nhớ
đi đứng cho cẩn thận. - Mai không phải trẻ con lên ba. Nhất Bảo im
lặng một lúc rồi khẽ gật đầu. - Được rồi. Từ ngày mai gặp anh thì…
- Tại sao lại phải làm vậy? Có phải Bảo định nói gặp Bảo thì làm
như không quen, hãy thờ ơ với Bảo như Bảo vẫn thờ ơ với người khác
chứ gì? Tại sao phải thế chứ? - Anh không định nói thế, nhưng ý anh
muốn nói đại khái cũng là như vậy. Khoé mắt Mai Mai lại rưng rưng.
Nhất Bảo vỗ vai Mai Mai nhẹ nói: - Sẽ có một lúc anh nói cho em
biết. Còn giờ em chỉ cần làm theo những gì anh nói là được rồi. -
Nói cái gì? Bảo nói luôn đi. - Lúc nào thích hợp, anh sẽ nói. Cũng
đến lúc em phải về nhà rồi đấy. Nhất Bảo đứng dậy, cậu chìa tay ra.
Đâu đó trong tâm trí hai người tái hiện hình ảnh một khoảng sân
ngập tràn ánh nắng, cô gái ngồi bệt dưới đất, cậu thanh niên cao
ráo tiến về phía cô gái đó. Cứ ngỡ cậu sẽ chìa tay ra giúp cô đứng
dậy. … Nhưng không. Cậu ta đi thẳng. Mai Mai nắm lấy tay Nhất Bảo.
Đứng dậy. Mai Mai hỏi: - Vậy những lúc nào thì Mai Mai có thể nói
chuyện bình thường với Bảo như hai người quen biết đây? Nhất Bảo
cười: - Khi anh bắt chuyện trước. Rồi cậu ta nháy mắt. Đáng ghét.
Biết mình đẹp trai lắm không mà còn nháy mắt! ep19 Sáng thứ 2 đến
lớp. Mai Mai tung tăng, tươi cười bước vào lớp. Chưa bao giờ Mai
thấy thích đi học như bây giờ. Ngày chủ nhật hôm qua phải ở nhà
mình, không được gặp Nhất Bảo, Mai Mai thấy buồn muốn chết. Cô mong
mau mau chóng chóng đến thứ 2 để được đến trường. Vậy nên hôm nay
Mai Mai đến trường từ rất sớm. 6h30. Mai Mai đang ngồi một mình
trong lớp. Hôm qua mình đã nhắn tin cho Bảo là phải đến sớm rồi.
Chắc tẹo nữa là cậu ấy đến thôi. Mai Mai cười một mình. 7h00 Mai
Mai vẫn ngồi một mình. 7h30 Đáng ghét. Đâu rồi nhỉ? 8h00 Mai Mai
cau có mặt mày, tức giận vẽ bậy lên bàn Nhất Bảo. 8h15 - Đi học rồi
hả? Hai cậu bạn cùng lớp đã đến. Mai Mai ngủ gật từ lúc nào, cô uể
oải ngồi thẳng dậy. Thấy Nhất Bảo vẫn chưa đến, mặt Mai Mai xị ra.
- Hôm trước mấy người đồng loạt bỏ học, đánh quả lẻ gì à? Mai Mai
thấy hỏi chuyện hôm thứ 6 vừa rồi thì chau mày: - Không có gì. Hai
cậu kia cười với nhau, không để ý bộ mặt của Mai Mai đang rất khó
coi như thế nào. - Ờ, sao hôm nay béo đến muộn thế nhỉ? - Cậu bạn
hỏi - Ai biết. - Cậu kia trả lời. Lại nhắc đến tên béo. Sao không
hỏi thăm Nhất Bảo đây này? Nhắc đến tên béo là Mai Mai thấy bực
mình, cô quay sang bên kia, thấy Nhất Bảo vẫn chưa đến. Nhất Bảo
chưa đến. Tên béo cũng chưa đến. Nhớ lại chuyện hôm thứ 6, sắp vào
giờ rồi mà hai người họ cũng chưa đến, Mai Mai chợt thấy bồn chồn.
Có khi nào tên béo lại lừa Nhất Bảo để trả thù chuyện hôm trước
không? Nghĩ đến đấy Mai Mai đứng bật dậy. vội vã chạy ra khỏi lớp.
BING… - Ui da.. Tiếng Mai Mai kêu lên, cô bị dội ngược lại phía
sau.
ep20 Mai Mai chừng mắt nhìn xem tên nào vừa đâm vào mình. Là thầy
giáo. - Sao thầy không nhìn gì hết vậy? Thầy giáo mặt mày xanh
nhợt. - Không, thầy có, thầy có nhìn, .. em có sao không? Mai Mai
chợt nhớ ra chuyện mình đang vội làm, cô giơ tay gạt thầy giáo qua
một bên để lấy lối đi. Ông thầy giáo còn đang sợ hãi về cú va chạm
vừa rồi, thấy Mai Mai bước về phía mình thì rúm người lại. Thầy
giáo vừa bị gạt qua một bên, thì hình ảnh Nhất Bảo xuất hiện trước
mắt Mai Mai. Cô mừng nhưng chưa hết lo. Mai Mai lại gần Nhất Bảo,
nắm vai, lắc tay cậu ta như thể vừa gặp lại người thân vừa đi chiến
trường về. - Là người thật, vẫn còn nguyên vẹn. Mai Mai lảm nhảm,
nước mắt đã lưng chòng. Mai Mai thấy Nhất Bảo thì vui lắm, muốn nói
nhưng nhất thời không nói được, cứ đứng đó bóp vai cho cậu ta.
Trước bao nhiêu con mắt đang nhìn họ nhưng trong mắt Mai Mai giờ
chỉ có Nhất Bảo thôi. Mai Mai ngẩng đôi mắt ướt nhoè nhìn Nhất Bảo.
Đôi mắt ướt ấy chỉ có mình Nhất Bảo nhìn thấy. Nhưng như đã nói
trước, Nhất Bảo tỏ ra không hề để tâm đến, gương mặt cậu ta lạnh
lùng nhìn Mai Mai. Đã quen với chuyện này, Mai Mai thấy cậu ta có
thái độ như vậy với mình cô cũng chẳng lấy làm buồn bực. - Anh biết
ngay em sẽ thế này mà! Mặt Nhất Bảo thì lạnh tanh nhưng giọng nói
của cậu ta thì chả lạnh tẹo nào. Nhất Bảo nói rất nhỏ, chỉ đủ để
Mai Mai nghe thấy. Nhìn gương mặt lạnh như băng của cậu ta, người
ngoài có thấy mồm cậu mấp máy cũng chỉ nghĩ cậu ta nói những câu
doạ nạt, hay làm người khác buồn mà thôi. Mai Mai quay người bước
vào lớp trước. Thầy giáo và hai cậu kia thấy Mai Mai khóc thì ai
cũng nghĩ ‘Nhất Bảo thật quá đáng. Mai Mai cũng chỉ là quan tâm đến
cậu ta thôi, cần gì phải nói những lời khó nghe với một cô gái
chứ’. Mai Mai ngồi vào chỗ của mình. Khi Nhất Bảo đang quăng cặp
lên bàn cậu ta thì: - ẤY, từ từ đã! Mai Mai lại đứng bật dậy. Cô
rút trong túi của mình ra một cái khăn tay. Cái khăn đó để … lau
bàn Nhất Bảo. Mai Mai thực hiện hành động đó trước con mắt ngạc
nhiên của tất thảy những ai có mặt trong phòng học VIP1. Mai Mai
lau bạn sạch sẽ xong thì lẳng lặng quay về chỗ, không nhìn Nhất Bảo
lấy một cái. Theo thoả thuận, Nhất Bảo cũng dửng dưng ngồi vào chỗ.
Giờ nghỉ giải lao… trong phòng học chỉ có Mai Mai và Nhất Bảo. Mai
Mai liếc nhìn Nhất Bảo nhưng cậu ta quyết không nhìn lại cô. Mai
Mai xé mẩu giấy hí hoáy viết rồi ném sang bàn Nhất Bảo. Nhất Bảo
khẽ cười, mở giấy đọc. ‘Sao hôm nay B đến muộn thế? M cứ nghĩ là B
đi tìm tên mập. Mà sao béo lại đi du học gấp thế? liệu có gì liên
quan đến chuyện hum trước ko?’ Nhất Bảo viết và đáp trả rất nhanh.
Mai Mai hí hửng mở ra đọc. Cô ngạc nhiên trước mẩu thư đáp trả chỉ
vẻn vẹn 4 từ: ‘Bận. ko. ko biết.’ Mai Mai lại cắm cúi viết: ‘B ko
cần biết hôm qua M về nhà thế nào à?’ Nhất Bảo không viết trả. Mai
Mai nhăn nhó nhìn cậu ta rôì lại viết tiếp lá nữa. ‘Khi nào thì mới
thôi trò này đây????????’ ‘Cứ theo thoả thuận’. Nhất Bảo trả lời
kèm theo nụ cười ma mãnh. Mai Mai không nói gì vì theo thoả thuận
hai người chỉ nói chuyện khi Nhất Bảo bắt chuyện trước. ep21 Hai
người họ cứ như thế, gặp mặt nhau thì coi như không khí. Đã 1 tuần
trôi qua. Mai Mai sức chịu đựng không còn bền bỉ. Lúc đầu giờ khi
Nhất Bảo bước vào lớp, cô đã nhìn cậu ta với ánh mắt đáng lẽ không
được phép. Nhất Bảo thì cứ nhất nhất thờ ơ cô bằng được. Giờ nghỉ
giải lao. Nhất Bảo đứng dậy đi ra khỏi lớp. Mai Mai cũng đứng dậy
ngay sau khi Bảo khuất bóng. Nhất Bảo ung dung bước đi. Mai Mai thì
chạy theo đằng sau. Và đương nhiên cô vẫn giữ khoảng cách với cậu
ta để tránh bị phát hiện. Đến hành lang vắng người. Nhất Bảo đã
phát hiện ra mình bị bám đuôi nhưng cậu ta làm như không hay biết,
vẫn thản nhiên đi. Đến chỗ rẽ, đoạn hành lang này thì không một
bóng người. Nhất Bảo đứng nấp vào chân cầu thang, khi Mai Mai chạy
đến nơi, ngó ngang ngó dọc cũng không thấy Nhất Bảo đâu. - Đi đâu
rồi? Mai Mai ngơ ngác ngó nghiêng. - Á. Một bàn tay chạm vào người
làm Mai Mai thót tim. Cô lập tức quay người ra sau, là …Nhất Bảo.
Nhất Bảo nhìn Mai Mai, không nói gì rồi ...bỏ đi. - Bảo ơi, Mai
không thích thế này nữa đâu. Chán lắm à! Mai Mai lẽo đẽo chạy theo.
Cô nắm được tay Nhất Bảo nhõng nhẽo: - Bao giờ thì Bảo mới nói
chuyện với Mai đây? Khi nào hả? Hay Bảo muốn Mai đi cầu xin tên xấu
nào đó đến bắt cóc Mai. À không, Mai sẽ treo biển ‘BẮT CÓC TÔI ĐI,
SẼ ĐƯỢC TRỌNG THƯỞNG’. Háhá… Không biết làm thế có được không nhỉ?
Bảo ơi, Bảo nói gì đi. Nhất Bảo đột nhiên dừng lại, cậu quay lại
nhìn Mai Mai. Mai Mai hồi hộp nhìn cậu, chờ mồm cậu ta mấp máy phát
ra âm thanh nào đó… Nhất Bảo nhìn Mai Mai rồi đưa mắt nhìn lên trên
trong im lặng. Mai Mai đưa mắt nhìn theo. Ôi mẹ ơi !!! Thứ Nhất Bảo
muốn Mai Mai nhìn là cái biển WC màu xanh bên cạnh còn có hình một
the boy. ????? Hai người họ đang đứng trước cửa nhà vệ sinh nam. Và
trong đó có một người là the girl.ep22 Sáng hôm sau đến trường.
Trường SER1 bình thường cũng có tương đối nhiều các hoạt động ngoài
giờ để làm tăng sự hứng thú cho con em của các vị có máu mặt đến
với ngôi trường này, nhưng các hoạt động đó thường vẫn không được
các thiếu gia và tiểu thư này hưởng ứng. Có chăng thì chỉ có hai
hội do sinh viên tự lập ra là PRETTY GIRL và HANDSOME BOY với hai
tập san cùng tên ra theo chu kì nửa tháng một số. Nhưng hôm nay,
thời thế đã thay đổi. Ngôi trường này bỗng náo nhiệt lạ thường. -
Không thể tin được là thật sao? Mình còn chưa ra tay sao con nhỏ đó
dám… - Ê, ê trông mặt có thể thấy gia thế nhà nó không vừa đâu nha!
- Cái gì? Nhìn mặt trông rớt mồng tơi thì có. - Nó dám cầm tay Nhất
Bảo sao? Ai cho nó làm thế chứ? …… Các nữ sinh tiểu thư trong
trường đang vô cùng bức xúc với tập san HANDSOME BOY số ra đặc
biệt. Không biết bên trong đó có gì mà cô nữ sinh nào cầm báo y như
rằng đều đỏ mặt tía tai. HOT BOY NO1 của SER1 làm chuyện MỜ ÁM.
9h15’ thứ 2 vừa qua một member trong clb handsome boy đã bắt quả
tang người được bình chọn là hotboy số 1 của học viện SER1 ngay từ
khi mới gửi hồ sơ vào trường dắt theo một cô gái vào… WC nam. Đây
là thông tin chính xác 100% (bức hình chụp Mai Mai nắm tay Nhất Bảo
đứng trước nhà vệ sinh nam, và cái biển WC hình như đã qua chỉnh
cho to và đậm hơn bình thường) Theo lời mem kể lại, khi đang đứng ở
hành lang vào giờ nghỉ, cậu bắt gặp Nhất Bảo đi qua. Một hotboy đẹp
ngời ngời như Nhất Bảo sẽ không lấy gì làm ngạc nhiên khi có girl
bám theo, nhưng điều khiến mem này chú ý chính là ở hành động bất
thường của cô gái: ‘Tôi thấy cô ta đi lại không bình thường, chính
là như vậy, cô ta đi lại không bình thường’. Điều ngờ vực đó đã
khiến mem không thể không đi theo Nhất Bảo và cô gái có dáng đi
không bình thường kia. Cũng theo lời của mem này thuật lại, họ đã
nắm tay nhau đi một đoạn tương đối dài nhưng có lẽ với mem thì khi
họ đứng trước cửa WC là đoạn cao trào nhất trong cuộc hành trình.
Và…bức ảnh trên ra đời. Sau đây là một số lời bình của một số thành
viên khác: - Trông cô gái có vẻ ngây thơ, có khi nào Nhất Bảo là
yêu râu xanh? - Đây rõ ràng là cô gái này nắm tay Nhất Bảo, tức cô
ta tự nguyện mà. - Tôi thấy cô gái này còn nét hồn nhiên hiện rõ
trên gương mặt nhưng hành động của cô ta cho thấy cô ta không phải
dạng vừa. - Tôi chưa từng nghe Nhất Bảo có bạn gái. Đọc tin này
xong, tôi phần nào bị bất ngờ. Tôi không biết các fan nữ của Nhất
Bảo có ngất xỉu đồng loạt không? Tôi đang nghĩ có khi học viện của
chúng ta phải mở rộng bệnh xá! Theo tin mới nhất được cập nhật sau
khi tập san này được phát hành thì phía các nữ sinh viên đang rất
tức giận trước thông tin trên, với tầm ảnh hưởng quá lớn của Nhất
Bảo đến các cô này thì mọi mũi nhòn đang chĩa vào cô gái trong tấm
hình. Cô gái này là ai chúng tôi đang tìm hiểu và sẽ sớm thông tin
đến các quí tiểu thư sớm nhất có thể. ep23 Mai Mai đi học muộn, uể
oải bước vaò lớp, không để ý rằng thầy giáo và hai cậu bạn cùng học
đang nhìn mình với ánh mắt khác thường. - Nào, nào chúng ta tiếp
tục. - Thầy giáo nói. Mai Mai buồn ngủ quá. Ngồi học cứ tí lại ngáp
dài một cái. Còn hai cậu bạn ngồi bên kia thì thỉnh thoảng lại liếc
nhìn Mai Mai rồi lại chỉ chỉ vào cái gì đó dưới ngăn bàn, xí xồ với
nhau vài câu. Giờ nghỉ giải lao… Mai Mai gục mặt xuống bàn ngủ. Hai
cậu bạn kia ngồi thì thầm to nhỏ. - Đứa con gái rõ ràng là Mai Mai.
Tôi nhớ cái váy này Mai Mai mới mặc mà. -Tôi cũng thấy thế. Cho Mai
Mai biết nhá? - Đừng. Đợi Nhất Bảo ra ngoài đã. Hai cậu bạn liếc
trộm Nhất Bảo một cái. - Ngay hôm tên béo với Mai Mai cãi nhau, tôi
đã nghi ngờ Nhất Bảo này rồi mà. Bình thường cậu ta có bao giờ nói
chuyện hay giũp đỡ ai đâu, thế mà hôm ấy lại anh hùng ra tay trợ
cứu mĩ nhân. Chẹp, chẹp… - Xì. Khó hiểu. Mà không chừng đấy là mưu
của cậu ta cho Mai Mai vào chòng cũng nên. Tôi thấy Mai Mai cứ đần
đần kiểu gì. - Không biết khi mọi người phát hiện ra cô gái bí mật
trong bức ảnh này là Mai Mai của VIP1, và cách Nhất Bảo đưa Mai Mai
vào chòng thì dư luận sẽ thế nào đây? - Nhất Bảo ra ngoài rồi kìa!
Thời cơ cho hai cậu này đã đến. Cậu ngồi gần Mai Mai hơn ném tập
san vào chân bàn của Mai Mai sao cho bức ảnh phải bị lộ ra. - Mai
Mai, Mai Mai ơi. - Hửm? - Nhặt hộ mình quyển tạp chí dưới chân cậu
được không? - Ừm. Mai Mai vẵn gục mặt trên bàn chỉ với tay xuống
đất. Sờ, sờ, sờ được quyển tạp chí thì cầm lên đưa cho cậu bạn
không cần biết mình vừa cầm phải cái gì. Kế hoạch thất bại. Trước
khi vào giờ học tiếp theo, Mai Mai cố lết đi rửa cái mặt cho tỉnh
ngủ. Tuy nhiên khi vào giờ học nghe thầy giảng bài như hát ru à ơi,
mi mắt Mai Mai lại rơi vào tình trạng nặng trĩu. RENG….. Tiếng
chuông hết giờ. Nghe thấy nó mà Mai Mai tỉnh cả người. Thật kì
diệu. Hết mệt mỏi. Mai Mai cười toe toét, đứng bật dậy, giữa lớp cô
vươn vai, lắc hông vài cái cho dãn xương dãn cốt. Trên đường ra
cổng trường, Mai Mai tung tăng bước đi. Bỗng một giọng nói rất quen
vang lên đâu đó: ‘Anh biết ngay là em sẽ thế này mà!’ - Nhất Bảo,
Bảo chịu nói chuyện rồi sao? Mai Mai hớn hở quay lại tưởng Bảo đứng
ngay sau mình, nhưng đâu phải. Ngáo ngác nhìn quanh. Nhất Bảo kia
rồi. Nhưng cậu ấy đứng cách mình mấy chục met, nói to chưa chắc
mình đã nghe được giữa lúc ồn ào này, huống chi giọng nói đó nghe
rất gần. Sao vậy nhỉ? Mình bị ảo giác chăng? Nhất Bảo đang tiến về
phía Mai Mai. Mai Mai cứ đứng đó như trời trồng. Không phải là đợi
Nhất Bảo đâu, nhưng không hiểu sao Mai Mai không nhấc chân quay đi
được. Nhất Bảo tiến mỗi lúc một gần Mai Mai hơn. Giọng nói đó rã
ràng là của Nhất Bảo mà. Nhất Bảo vẫ đang đi thẳng về phía Mai Mai.
Thực ra thì có không ít sinh viên đang tiến về phía Mai Mai để …ra
cổng trường. Nhưng trong mắt Mai Mai lúc này, từ Nhất Bảo như toả
ánh hào quang lấn át hết mọi vật xung quanh. Và đương nhiên là Mai
Mai cũng không để ý rằng có rất nhiều người cũng đang nhìn Nhất Bảo
như mình, nhưng họ khác với Mai Mai ở chỗ Mai Mai nhìn trực diện,
còn những người khác chỉ dám nhìn lén.ep24 Nhất Bảo vẫn tỏ thái độ
thờ ơ với Mai Mai, cậu đi qua Mai Mai như hai người không quen
biết. Khi Nhất Bảo đi qua rồi, Mai Mai vẫn đờ đẫn đứng đấy. Rồi cô
quay người lại, chỉ còn nhìn thấy lưng Nhất Bảo mà thôi. Cậu ấy như
không hề cảm nhận thấy sự tồn tại của Mai Mai. Hai mắt Mai Mai bắt
đầu nhoè nước khi nhìn lưng Nhất Bảo càng lúc càng xa. Tối hôm đó
tại nhà của Mai Mai. Mai Mai ngồi thẫn thờ trong phòng. Mắt đăm đăm
nhìn lên bầu trời. Cốc cốc cốc Cạch Dì Minh mở cửa vào. - Mai Mai.
Tôi có nấu món súp gà cô vẫn thích đây. - Dì cứ để đấy. Dì Mình đặt
bát súp lên bàn. - Cô chủ có chuyện gì mà buồn từ lúc đi học về đến
giờ vậy? Có thể nói cho tôi biết không? Mai Mai mắt vẫn không rời
khỏi bầu trời. - Dì ơi. Có chuyện này tôi không hiểu. Dì Minh ân
cần bước đến gần Mai Mai, tò mò ngó lên bầu trời …đen kịt. - Hôm
nay không có sao. – Mai Mai nói. - Vâng. Trời này đêm nay có mưa
lắm. À, cô chủ có chuyện gì không hiểu có thể nói cho tôi nghe
không? Mai Mai im lặng một lúc rồi khẽ lắc đầu. Dì Minh hơi thở dài
rồi nói: - Vậy cô chủ hãy ăn ít súp kia cho nóng. Mai Mai gật đầu,
mắt vẫn không rời khỏi bầu trời. Dì Minh lặng lẽ ra khỏi phòng.
Tiếng cạch cửa vừa dứt thì nước mắt của Mai Mai cũng bắt đầu lăn
dài. Rồi cô bật khóc thành tiếng. Bầu trời đen đầy mây giờ được Mai
Mai nhìn qua làn nước mắt… Tại nhà của Nhất Bảo. - Mai Mai. Anh làm
vậy cũng là vì em, anh muốn tốt cho em thôi. Hãy hiểu cho anh. Sáng
thứ 4 tại trường SER1. Hôm nay cả 2 tạp chí nổi nhất và cũng là duy
nhất của học viện SER1 là HANDSOME BOY và PRETTY GIRL cùng ra tập
san đặc biệt, và đã thu được lượng độc giả ngoài sự mong đợi. Tập
san với cái tit CÔ GÁI BÍ MẬT CỦA HOTBOY NO1 NHẤT BẢO ĐÃ ĐƯỢC PHÁT
HIỆN. Bằng chứng là bức ảnh chụp Mai Mai và Nhất Bảo giờ ra về hôm
qua. Nội dung bài báo: Cô gái bí mật xuất hiện bên cạnh hotboy Nhất
Bảo trong bức ảnh đăng số đặc biệt vừa rồi đã được xác minh thân
phận. Không ai khác chính là sinh viên năm thứ nhất của học viện
SER1 tên Mai Mai. Mai Mai năm nay 19 tuổi, là bạn học cùng lớp với
hotboy Nhất Bảo. Không những thế, Mai Mai còn là bạn ngồi bàn cạnh
bàn của Nhất Bảo. Ngoài ra, theo một nguồn tin đáng tin cậy cho
hay, Nhất Bảo và Mai Mai có liên quan đến việc một học sinh của lớp
VIP1 đột ngột rút hồ sơ khỏi học viện sau khi bị hai người này song
kiếm hợp bích ‘cho một trận’ trước mặt bàn dân thiên hạ VIP1. Sự
thật về chuyện tình cảm của hotboy đẹp zai nhiều tai tiếng này là
thế nào? Chúng ta có thể hi vọng một cuộc họp báo của chàng hotboy
sẽ được tổ chức để nói rõ ràng về vấn đề trên? Có hay không buổi
họp báo là tuỳ thuộc vào sự manh động của các độc giả! Cám ơn đã
đón đọc. Về phía dư luận. - Con nhỏ này gớm thật! Mày dám cướp Nhất
Bảo của chị hả? - Có thể ngồi ở VIP1, thế lực nhà nó không nhỏ đâu.
- Nhìn này, Nhất Bảo thờ ơ với nó đúng không? Thế mà nó phải làm
mắt buồn để hấp dẫn Nhất Bảo. Thật là ma nữ mà. - Để xem con bé đó
sẽ xử trí thế nào? - Định làm gì? - Bắt nó phải nói rõ. Không được
để nó yên. Phải làm vậy chứ, đúng không?