-->
Phần 63:
Hai tuần sau, nó và nhỏ bước vào kì thi tốt nghiệp không chút âu lo
và bước ra với tâm trạng nhẹ nhõm, hai đứa đã làm bài rất tốt, chắc
chắn sẽ đạt thành tích cao. Sau khi công bố kết quả, người có số
điểm cao nhất chính là nó còn thứ hai chính là nhỏ. Nhân dịp hai
đứa tốt nghiệp, hắn cùng Gia long đã tổ chức một bữa tiệc nhỏ tại
nhà. Buổi sáng, hai người đuổi khéo hai đứa đi ra ngoài để ở nhà
nấu nướng và dọn dẹp, đến gần tối mới gọi hai đứa về. Vừa bước vào
nhà, hai đứa đã bị hắn và Gia Long bịt mắt lại và dẫn vào trong.
Đến nơi, hai người mới bỏ tay ra. Nhìn những thứ trước mắt, hai đứa
không kiềm được giọt nước mắt hạnh phúc. Trên bàn là những món ăn
mà nó và nhỏ thích nhất, nào là súp nấm, cơm chiên bọc trứng, canh
trứng, lại còn có cả bánh sakura nữa. Nhưng điều khiến nó và nhỏ
khóc chính là những vết thương trên tay hắn và Gia Long, nắm tay
hắn, nó nghẹn ngào nói:
- Cám ơn anh, hic, em hạnh phúc quá, anh có đau lắm không?
- Không, em đừng khóc, anh không sao đâu, chỉ cần em vui, anh làm
gì cũng được hết – Hắn mỉm cười, lấy tay lau đi giọt nước mắt còn
vương trên mi nó – Có phải em nên thưởng cho anh không?
- Anh muốn em thưởng cái gì? – Nó mỉm cười, trong lòng vô cùng ấm
áp – Anh muốn gì em cũng sẽ cho anh hết
- Em nói đó nha, không được từ chối đâu đó – Hắn cười gian
Không đợi nó kịp trả lời, hắn đặt vào môi nó một nụ hôn rồi ngước
lên nhìn nó, mỉm cười:
- Món quà của em, anh đã nhận được rồi, anh đang rất vui em biết
không?
Nó đơ người nhìn hắn, khi nhận thức được vấn đề, gương mặt nó dần
đỏ ửng lên, nó ngại ngùng nói:
- Anh kì quá đi, Giao Châu và Gia Long đang ở đây mà – Nó đánh nhẹ
vào ngực hắn
- Vậy mà tui tưởng bà quên luôn sự có mặt của tui rồi chứ - Nhỏ lên
tiếng trêu chọc nó rồi quay sang nhìn Gia Long – Phải không
anh?
Gia Long cười cười không đáp và bất ngờ cúi xuống hôn nhỏ, một nụ
hôn rất nhanh nhưng cũng đủ để khiến nhỏ hoá thành quả cà
chua<đỏ mặt ý mà>. Nhìn vẻ mặt nhỏ, nó bật cười:
- Vậy mà bà nói tui, không biết ai vừa mới được hôn vậy ta? - Nó lè
lưỡi ra trêu nhỏ rồi quay sang nhìn Gia Long mỉm cười – Em giao con
bạn ngốc này cho anh đó nha, anh nhớ chăm sóc nó thật tốt đó,
hihi
- Dĩ nhiên rồi, em cứ yên tâm – Gia Long gật đầu, ánh mắt vô cùng
nghiêm túc.
Nó nhìn hắn mỉm cười, nó cảm thấy an tâm khi nhỏ đã tìm được một
bến bờ hạnh phúc để trao thân gửi phận và nó cũng vậy, nghĩ đến đó,
lòng nó tràn đầy hạnh phúc, mọi nghi ngờ đều biến mất bởi vì chỉ
một tuần nữa thôi, nó và hắn sẽ chính thức kết hôn, sẽ chính thức
thuộc về nhau.
Đứng cãi nhau với nhỏ một lát, cả bọn kéo nhau lên bàn ngồi ăn, vừa
ngồi xuống được vài phút, chưa kịp cầm thìa lên thì tiếng chuông
cửa đã vang lên inh ỏi. Nó định đứng dậy để đi mở cửa thì đã bị hắn
đẩy xuống ghế, hắn mỉm cười:
- Để anh mở cho.
Nói rồi, hắn đi nhanh ra cửa, miệng thầm rủa người khách bất lịch
sự làm gián đoạn bữa tiệc
Cánh cửa vừa mở ra, hắn đơ người 3 giây rồi mới lên tiếng:
- Lan, em đến đây có chuyện gì không?
- Dạ không, em ở nhà buồn chán quá nên đến tìm anh chơi cho vui –
Tuyết Lan mỉm cười rồi chớp mắt nhìn hắn – Anh không thích em đến
chơi sao?
Nói rồi, Tuyết Lan lén nhìn vào trong nhà, nhìn thấy băng rôn treo
trên tường, cô ta đã thầm đoán được hắn đang tổ chức tiệc mừng,
muốn đuổi cô ta về sao? Không có cửa đâu, nghĩ vậy, Tuyết Lan buồn
bã nhìn hắn:
- À, em hiểu rồi, thì ra nhà anh đang có tiệc thân mật, xem ra em
phá đám rồi, thôi em về đây.
- Khoan đã, thôi, em vào trong ăn với bọn anh cho vui, dù gì em
cũng là người trong nhà mà – Hắn cũng hơi khó xử nhưng cũng không
nỡ đuổi Tuyết Lan về.
- Vậy có tiện không anh? Em sợ chị Nguyệt không thích em – Tuyết
Lan buồn bã nói, hai mắt long lanh như sắp khóc.
- Không sao đâu, em cứ vào nhà đi – Hắn mỉm cười dịu dàng rồi kéo
Tuyết Lan vào nhà.
Đi sau lưng hắn, miệng Tuyết Lan nhếch lên thành một nụ cười xảo
trá nhưng nhanh chóng biến mất. Đợi mãi không thấy hắn vào, nó định
đi ra ngoài xem thử thì thấy hắn và…..có cả Tuyết Lan, nó hơi bất
ngờ nhưng cũng nhanh chóng trở lại bình thường. Nó lấy thêm một cái
chén cho Tuyết Lan và kéo thêm ghế, mỉm cười nhìn hắn:
- Sao anh mời Tuyết Lan mà không báo cho em biết trước?
- À không, em tự đến, anh Phong không mời em, tại hôm nay em thấy
buồn nên muốn rủ anh Phong đi chơi, không ngờ lại đến lúc mọi người
đang tổ chức tiệc – Tuyết Lan ngại ngùng nói – Thôi, chắc là em nên
về, không làm phiền mọi người nữa.
Nói rồi, Tuyết Lan quay đi định ra về nhưng nó đã giữ cô ta lại,
mỉm cười thân thiện:
- Không sao đâu em, càng đông càng vui mà, em cứ tự nhiên đi
- Vâng ạ, em cám ơn chị - Tuyết Lan cảm động nói
Phần 64:
Nó mỉm cười và dẫn Tuyết Lan vào chỗ ngồi rồi về chỗ của mình. Nhỏ
đợi nó ngồi xuống rồi ghé vào tai nó thì thầm:
- Này, sao bà không đuổi cô ta về đi, tui không thích con nhỏ này
chút nào hết – Nhỏ hơi cau mày, vốn dĩ nhỏ chẳng có chút thiện cảm
nào với Tuyết Lan, hôm trước lại nhìn thấy vẻ mặt gian xảo của cô
ta nên càng có ác cảm.
- Bà đừng vậy, Tuyết Lan là em của Chấn Phong mà, người nhà hết mà,
hơn nữa em ấy cũng là người tốt – Nó mỉm cười, tuy nó không thật sự
mến Tuyết Lan lắm nhưng cũng không hẳn là ghét.
- Bà đừng có mà tin người quá đáng, tui nghĩ con nhỏ này không đơn
giản đâu – Nhỏ nghiêm túc nói
- Tui biết rồi, thôi ăn nhanh đi, lát tui cho bà xem cái này – Nó
mỉm cười, múc cho nhỏ một chén súp nóng.
Nhỏ thở dài rồi cúi xuống ăn, tự hỏi bản thân sao lại có con bạn
tin người như nó. Một lát sau, khi đã ăn xong, hai đứa kéo nhau lên
phòng còn hắn và Gia Long lãnh nhiệm vụ dọn dẹp. Ban đầu Tuyết Lan
cũng phụ giúp nhưng một lúc sau thì lấy cớ muốn nói chuyện với bọn
nó để lên lầu, cô ta vốn rất ghét phải dọn dẹp nhưng vì muốn gây ấn
tượng tốt với hắn nên mới giúp. Hắn cũng không phản đối và chỉ
phòng của nó cho Tuyết Lan. Vừa lên tới phòng nó, Tuyết Lan đã nghe
giọng nhỏ vang lên:
- Woa, trái tim này đẹp quá, nếu theo như bà kể thì đây là vật đính
ước của bà với Chấn Phong phải không?
- Ừ, hihi, đẹp không? Tui cũng thấy đẹp lắm đó, hihi – Nó mỉm cười
đáp lại.
Đứng bên ngoài nghe hai đứa nói chuyện, Tuyết Lan tức lắm, cô ta
không ngờ giữa nó và hắn lại có vật đính ước, mà còn là trái tim
nữa chứ, lúc trước cô ta cũng nằng nặc đòi hắn mua cho sợi dây
chuyền hình trái tim nhưng hắn không chịu mua bởi vì hắn nói rằng
hắn chỉ tặng trái tim cho người hắn yêu mà thôi. Lấy lại bình tĩnh,
Tuyết Lan gõ nhẹ vào cửa, mỉm cười:
- Chào hai chị, em vào được không ạ?
- Được chứ, em cứ vào đi – Nó mỉm cười đáp lại còn nhỏ thì làm
lơ.
- Vâng ạ - Tuyết Lan cười tươi – Woa, chị có thể cho em mượn trái
tim đó một chút không ạ? Thật là đẹp quá.
- Ừ, cũng được – Nó mỉm cười hơi miễn cưỡng và đưa cho Tuyết Lan
trái tim pha lê.
Nhận trái tim từ tay nó, Tuyết Lan tiếp tục nói, vẻ mặt đã có chút
biến đổi:
- Chị Nguyệt nè, lần trước bị tai nạn, chị có điều tra được là do
ai làm chưa?
- Vẫn chưa, chị cũng không quan tâm lắm, chuyện đã qua lâu rồi mà –
Nó mỉm cười – Mà sao em lại quan tâm đến chuyện này?
- Dạ không có gì, em chỉ tiếc tại sao hôm đó chị lại quá may mắn –
Tuyết Lan nhếch mép – Nếu không thì bây giờ chị đâu có ngồi đây
nhỉ?
Nghe Tuyết Lan nói, gương mặt nó lộ nên vẻ khó hiểu còn mặt nhỏ bắt
đầu đen lại, nằng nặc sát khí. Nó ngạc nhiên nói:
- Em nói vậy là sao hả Lan? Chị không hiểu em đang nói gì.
- Haha – Tuyết Lan cười khinh bỉ - Vậy mà cũng không hiểu sao? Tôi
không ngờ chị ngu đến vậy đó, ý tôi là nếu hôm đó không phải do chị
được xô ra thì chắc chắn chị sẽ chết.
- Cái gì? Không lẽ chiếc xe đó là do em? – Nó cau mày lại, trong
lòng ngạc nhiên tột cùng.
- Đúng, là do tôi – Tuyết Lan nhếch mép – Còn lần trước cũng là do
tôi xoá tin nhắn của chị và kéo anh Phong đi ăn, lần trước anh ấy
thất hẹn với chị là vì đang ở bên tôi.
- Cái gì? – Nó trợn tròn hai mắt, ngạc nhiên đến mức không muốn tin
vào những gì mình vừa nghe được. Lại còn cái gì mà do ở bên cô ta
nên hắn mới đến muộn, rốt cuộc là giữa hắn và cô ta có quan hệ
gì?
Trong lúc nó còn chìm trong suy nghĩ, nhỏ mặt mày đen như mực, sát
khí bắt đầu toả ra, nhỏ gằn từng tiếng:
- Thỉ ra là do mày
Nói rồi, nhỏ vừa định tiến tới xử Tuyết Lan thì nó đã cản nhỏ
lại
- Khoan đã, tui còn có chuyện muốn hỏi cô ta – Nó nhìn thẳng vào
mắt nhỏ rồi quay sang Tuyết Lan – Cô nói vậy là ý gì? Cái gì mà anh
Phong ở bên cạnh cô?
- Hahaha, nói vậy mà cô vẫn không hiểu sao? Anh Phong chỉ đang trêu
đùa với cô thôi, người anh ấy yêu chính là tôi, có bao giờ cô thấy
ảnh từ chối tôi chưa? Lần trước khi tôi hôn vào má anh Phong, anh
ấy đã hôn vào môi tôi đấy, chắc cô cũng thấy mà đúng không? – Tuyết
Lan mỉm cười
Nghe Tuyết Lan nói xong, mặt nó dần dần trở nên đen lại, nó vốn là
người giữ bình tĩnh rất tốt nhưng vào giờ phút này thì không. Đúng
là lúc đó nó thấy cô ta hôn hắn nhưng sau đó thì có một chiếc xe
chạy qua khiến nó không thấy được chuyện tiếp theo, nhưng sau đó nó
thấy hắn cười, chẳng lẽ những gì cô ta nói là thật? Nghĩ tới đó,
tim nó bỗng đau nhói. Tuyết Lan ngồi nhìn nó rồi mỉm cười, nói
tiếp:
- Trái tim này chắc có ý nghĩa quan trọng với cô lắm hả? Chẳng qua
chỉ là một khối đá thôi, chẳng có bất cứ ý nghĩa nào đâu, cũng như
cô đối với anh Phong, chẳng có chút ý nghĩa gì cả.
Nói rồi, Tuyết Lan giơ cao trái tim pha lê lên, ném mạnh vào
tường.
“CHOANG”, trái tim pha lê của nó đã vỡ tan, nhìn những mảnh vỡ lấp
lánh văng tung toé ra khắp nơi, trái tim nó đau nhói. Lúc tặng nó,
hắn đã nói đây là trái tim của hắn, vậy mà bây giờ, trái tim đó đã
vỡ nát.
Phần 65:
Nhỏ bàng hoàng nhìn những mảnh pha lê vỡ dưới chân, nhỏ không ngờ
Tuyết Lan lại dám làm như vậy, máu trong người nhỏ sôi lên, vừa
tính tiến tới “xử” Tuyết Lan thì nó đã nhanh chân hơn, nó kéo tay
nhỏ lại và tiến tới trước mặt cô ta.
“CHÁT”, 5 ngón tay nó hằn đỏ trên mặt Tuyết lan, do bất ngờ, cô ta
ôm lấy mặt, mắt trợn lên nhìn nó, nhưng ngay sau đó, cô ta nở nụ
cười gian xảo và bắt đầu chảy nước mắt. Vừa tính cho cô ta thêm một
tát nữa thì giọng nói của hắn đã khiến nó dừng lại:
- Nguyệt, em làm gì vậy? – Hắn ngạc nhiên vô cùng – Sao em lại đánh
Tuyết Lan?
Nói rồi, hắn lại đỡ Tuyết lan lên, dịu dàng hỏi cô ta:
- Em có đau lắm không? Nói cho anh biết, chuyện gì vừa xảy ra
vậy?
- Hic, là em không tốt, hic, lúc nãy em lên chơi với chị Nguyệt thì
nhìn thấy một viên pha lê rất đẹp, chị ấy cho em mượn, nhưng do em
hậu đậu nên lỡ tay làm vỡ, vì quá tức giận nên chị ấy đánh em, hic,
là em không tốt mà – Tuyết Lan nức nở nói.
- Không…….. – Nó lên tiếng
- Nguyệt, anh không ngờ em lại như vậy, một viên pha lê thì có đáng
để em làm như vậy không? – Hắn cắt lời nó, nhìn nó bằng ánh mắt khó
hiểu rồi quay sang Tuyết Lan – Em có đau lắm không? Đi, anh đưa em
về.
- Cái tên khốn này…..
Nhỏ gầm gừ định giải thích thay nó nhưng liền bị nó cản lại, nó
lãnh đạm nhìn hắn, đôi môi khẽ mấp máy:
- Anh thật sự nghĩ em là người như vậy sao?
Hắn nhìn nó khó hiểu rồi nói nhanh:
- Chúng ta sẽ nói chuyện sau.
Nói xong, hắn dẫn Tuyết Lan đi, còn Tuyết Lan thì khóc không ngừng,
lặng lẽ đi theo hắn, đôi môi vẽ lên một nụ cười nửa miệng. Đợi hai
người đi khỏi, nó cúi xuống lượm những mảnh pha lê vỡ, một giọt
nước mắt chảy dài trên gương mặt không cảm xúc của nó. Nhỏ nhìn nó
khó hiểu rồi bực tức nói:
- Sao bà không để tui giải thích với Chấn Phong? Con nhỏ đó, tui
thật không ngờ, đúng là một con người hai mặt mà – Nhỏ gầm gừ, ngồi
xuống nhặt giúp nó – Mà bà có tin những gì cô ta nói không?
- Giải thích để làm gì? Nếu anh ta nghĩ tui là người như vậy thì cứ
để anh ta nghĩ, có lẽ cô ta nói đúng, đây chỉ là một khối đá và đá
thì không mang theo ý nghĩa gì cả, giải thích để làm gì? – Nó lạnh
lùng nói, không hề nhìn nhỏ mà chỉ lo nhặt những mảnh pha lê
vỡ.
Nó không khóc, không thể khóc, không có gì đáng để nó khóc, chuyện
này chẳng phải nó đã từng trải qua rồi hay sao? Khóc để làm gì? Bắt
đầu từ hôm nay, nó sẽ không khóc nữa, sẽ không bao giờ khóc nữa.
Nhỏ cũng không nói gì, điều nhỏ lo sợ nhất đã xảy ra, thà nó cứ
khóc, cứ thể hiện ra trước mặt nhỏ, chứ nó cứ im lìm và lạnh lùng
như thế này nhỏ khiến không khỏi lo sợ, không lẽ cơn ác mộng 3 năm
trước lại tái diễn hay sao? Nghĩ tới đó, nhỏ khẽ rùng mình và lắc
lắc đầu, cố gắng rũ bỏ suy nghĩ đáng sợ đó ra khỏi đầu. Cơn ác mộng
đó sẽ không bao giờ lặp lại, nhỏ sẽ không để cơn ác mộng đó tiếp
diễn, nhỏ sẽ bảo vệ cho nó, cũng như nó bảo vệ cho nhỏ.
Nhặt hết những mảnh pha lê vỡ, nó lặng lẽ đến bên cái tủ, lấy ra
một lọ thuỷ tinh nhỏ và trút vào đó, sau đó nó lấy một cái nút gỗ
và đậy lại. Rồi nó quay qua lấy túi xách và đặt cái lọ thuỷ tinh,
sau đó quay về phía nhỏ, mỉm cười:
- Chúng ta đi thôi, dọn dẹp xong rồi, mình xuống rủ Gia Long đi
uống nước nha, hihi
- Ừ - Nhỏ gật đầu, trong lòng rất buồn khi nhìn thấy những biểu
hiện của nó.
Gia Long từ ngoài bước vào, ngạc nhiên nhìn hai đứa rồi hỏi:
- Chấn Phong đâu rồi? Tuyết Lan nữa? Sao chỉ còn có hai người ở nhà
vậy?
Đáp lại câu trả lời của hắn là cái trừng mắt rất nhanh của nhỏ và
bầu không khí lạnh lùng phát ra từ nó. Anh khẽ nuốt nước bọt cái
ực, biết là mình vừa nói chuyện không nên nói. Nhỏ khẽ cau mày nhìn
anh rồi nói nhanh:
- Anh đi lấy xe đi, bọn em muốn đi uống nước.
- Ừ, anh đi ngay đây – Gia Long gật đầu rồi quay ra ngoài.
Nó và nhỏ cũng đi theo sau đó, không ai nói gì với ai câu
nào.
Phần 66:
Ngồi trên xe, Tuyết Lan đã hết khóc nhưng mắt vẫn còn đỏ hoe, hắn
dịu dàng nói với cô ta:
- Lan, anh thay Nguyệt xin lỗi em, anh không ngờ cô ấy lại hành xử
như vậy.
- Không có gì đâu anh, chị Nguyệt là một cô gái tốt mà, tại em làm
vỡ đồ của chị ấy nên chị ấy giận thôi, em không trách chị ấy đâu –
Tuyết Lan buồn bã nói
- Em đúng là một cô gái tốt, ai cưới được em chắc người đó có phước
lắm – Hắn mỉm cười
- Anh làm em ngại quá à – Tuyết Lan ngượng ngùng nói, còn trong
lòng thì đang cười vui vẻ vì những gì hắn nói.
Trong suốt quãng đường về nhà, hắn và Tuyết Lan nói chuyện rất vui
vẻ, chủ yếu là hắn xin lỗi Tuyết Lan và hỏi rõ chuyện đã xảy ra.
Còn về tụi nó, ngồi trên xe, bầu không khí cũng không khá hơn, cứ
lạnh băng và cực kì ảm đạm. Ngồi bên cạnh nó, nhỏ cũng chẳng dám
nói gì, nói chính xác là không biết nói gì bởi vì nhỏ sợ bản thân
lỡ lời, mà nó lúc này giống như một người đang đứng cạnh vựa sâu,
chỉ còn vài phầm trăm ý chí sống sót, nếu nhỏ nói gì khiến nó đau,
tức là đồng nghĩa với việc cho nó một cước bay thẳng xuống vực sâu,
nhỏ rất sợ chuyện đó lại tái diễn một lần nữa. Một lúc lâu sau, nó
chậm rãi lên tiếng khi nghe Gia Long hỏi muốn đến quán nước
nào:
- Bar Fire – Nó nói ngắn gọn, giọng nói cực kì lạnh lùng
- Cái gì? Bây giờ đã trễ lắm rồi, cũng gần 12 giờ rồi, bà thật sự
muốn đến đó sao? – Nhỏ ngạc nhiên hỏi.
- Phải, có vấn đề gì không? – Nó hỏi ngược lại nhỏ, ánh mắt đầy
băng tuyết như khiến nhỏ không rét mà run.
- Không, không có vấn đề gì – Nhỏ chồm lên nói với Gia Long – Bar
Fire, tốt nhất là anh đừng thắc mắc gì hết, em sẽ giải thích
sau.
- Ừ, anh biết rồi – Gia Long đáp nhanh và tăng tốc, chiếc xe phóng
thẳng đến bar Fire.
Địa điểm: Bar Fire
Thời gian: 11h30
Ba người bước xuống xe, nó không nói không rằng mà bước nhanh vào
bar, nhỏ nhanh chóng kéo Gia Long chạy theo nó. Lúc nó đi gần tới
bàn tiếp tân, đột nhiên có hai tên con trai tiến đến trước mặt nó,
giở giọng trêu chọc:
- Này cô em xinh đẹp, có muốn cùng bọn anh uống một ly không? – Một
tên lên tiếng, giọng nói vô cùng đểu cáng.
- Cút – Nó trừng mắt nhìn bọn chúng, khuôn miệng xinh xắn gằn từng
tiếng – Đừng để tôi phải lặp lại.
- Làm gì ghê vậy cô em? Chỉ một ly rượu thôi mà – Một tên cười phá
lên, nắm lấy tay nó.
Đúng lúc đó, nhỏ và Gia Long cũng tìm thấy nó, Gia Long hơi ngạc
nhiên nói với nhỏ:
- Giao Châu, em nhìn xem, hình như Bạch Nguyệt đang bị hai tên con
trai bao vây thì phải?
- Cái gì? – Nhỏ trợn mắt lên – Chết rồi, chúng ta phải mau lại đó,
nhanh lên, không thì muộn mất.
- Em đừng quá lo lắng, anh sẽ lại giúp bạn em ngay – Gia Long khẽ
mỉm cười, bước nhanh theo nhỏ.
- Không phải em lo cho nó, người mà em lo chính là hai tên đó đó –
Nhỏ hét lên, đi gần như chạy.
Gia Long nghe nhỏ nói xong thì chẳng hiểu gì cả nhưng cũng vội bước
nhanh theo nhỏ. Vừa sắp tới chỗ nó thì nhỏ bị một thằng con trai
níu tay lại, hắn cười dâm dục rồi nói với nhỏ:
- Em thật là xinh đẹp nha, bao nhiêu tiền đây?
- Buông ra – Nhỏ hét lên, sát khí toả ra ngùn ngụt – Nguyệt, bà
bình tĩnh lại đi
Nhỏ cố gắng giật tay ra và hét lên, hy vọng nó nghe thấy nhưng
tiếng nhạc đã át đi lời nhỏ. Tên đang nắm tay nhỏ vẫn lì lợm không
buông ra, nhỏ liền quay ngược người lại và cho hắn một cước vào mặt
khiến tên này ngã xuống sàn, máu chảy ra từ khoé miệng. Không chần
chừ, nhỏ chạy về phía nó, tên kia ôm lấy mặt định đuổi theo đánh
cho nhỏ một trận thì bị Gia Long chặn lại. Anh gằn từng
tiếng:
- Mày dám đụng tới cô gái của tao sao? – Anh cười lạnh khiến tên đó
rùng mình.
Không để hắn nói thêm, anh bồi thêm cho hắn một đá khiến tên đó
ngất xỉu, rồi anh gọi người đến tống tên đó ra ngoài rồi chạy theo
nhỏ, cảm thấy khá thú vị khi nhìn thấy nhỏ cho tên kia một cước,
điều mà hắn không bao giờ nghĩ nhỏ sẽ làm được. Còn nói về nó, khi
bị tên đó nắm tay, nó trừng mắt lên, miệng bắt đầu đe doạ:
- Hôm nay tâm trạng của tôi không tốt, khôn hồn thì bỏ tay
ra.
- Không bỏ thì sao hả bé? Em sẽ cắn anh chắc? – Tên đó cười phá
lên, liếm liếm đôi môi của mình.
- Nguyệt, không được
Cuối cùng nhỏ và Gia Long đã chạy đến chỗ nó nhưng đã quá muộn, câu
nói của tên đó đã khiến nó mất bình tĩnh.
“Bốp”, tên đó bay thẳng về phía sau và ngã đè lên một cái bàn khiến
cái bàn gãy nát. Tên còn lại trừng mắt nhìn nó rồi cũng xông vào
hòng chế ngự nó. Nhanh như chớp, nó quay người lại và dùng judo vật
ngã hắn. Tên kia dần tỉnh dậy thấy bạn mình bị hạ thì liền nhào về
phía nó, tay siết lại thành nắm đấm. Nó cúi xuống tránh cái đấm của
tên đó và dùng sức đá vào ngực hắn, tên đó vì đau nên gục xuống
ngay lập tức, trên ngực xuất hiện một vệt máu đang chảy dài. Nó
quay sang tên còn lại thì thấy hắn đang lao về phía mình, nó tát
cho hắn một phát trời giáng rồi lại cho hắn một đạp. Cầm lấy chai
rượu trên cái bàn gần nhất, nó đập mạnh xuống, “xoảng”, tiếng thuỷ
tinh vỡ khiến mọi người ở đó bất chợt rùng mình. Chai rượu vô hại
lúc nào đã trở thành một món vũ khí bén ngót, nó đưa mảnh thuỷ tinh
vào cổ một tên, giọng sắc như dao cạo:
- Lúc nãy mày muốn mới tao uống rượu chứ gì? Được, tao uống với
mày, nhưng thế rượu bằng chính máu trong người mày.
Nói rồi, nó ấn mạnh mảnh vỡ vào cổ hắn, một dòng máu cũng theo đó
mà tuôn ra. Vì quá sợ hãi nên bọn chúng ngất xỉu, nó vẫn tiếp tục
ấn sâu vào không chút nương tay, còn nhỏ thì nhanh chóng chạy lại
giằng mảnh thuỷ tinh đó ra, hốt hoảng nói:
- Nguyệt, tỉnh lại đi, bọn chúng ngất xỉu hết rồi, bà muốn giết
người sao? Bà tỉnh lại đi, đây không phải là bà – Nhỏ lay lay vai
của nó.
Thấy ánh mắt của nó vẫn không thay đổi, vẫn một mực giật lại mảnh
thuỷ tinh, nhỏ dùng hết sức tát cho nó một cái. Nó chớp chớp mắt
nhìn nhỏ rồi lấy tay xoa xoa mặt:
- Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Phần 67:
Nhỏ nghe thấy nó hỏi câu đó thì thở phào nhẹ nhõm, đỡ nó đứng dậy
rồi quay sang nói với Gia Long:
- Anh xử lí tàn cuộc đi nha, em với nó vào phòng ngồi trước à – Nhỏ
mệt mỏi nói.
- Ừ - Gia Long gật đầu, vẫn còn khá ngạc nhiên khi chứng kiến nó xử
lí hai tên kia, anh tò mò lắm nhưng vì nhỏ đã nói trước là không
được hỏi nên cũng đành im lặng, có gì sẽ hỏi nhỏ sau.
Nó đi đến đặt phòng xong rồi dẫn nó vào, còn anh thì kêu người xử
lí tàn cuộc rồi cũng theo hai đứa nó vào phòng ngồi. Khi đã yên vị
ngồi xuống ghế, nhỏ bảo người phục vụ mang đến một ít thuốc sát
trùng, bông gòn và băng keo cá nhân, nó ngạc nhiên hỏi nhỏ:
- Bà cần những thứ đó làm gì?
- Bà nhìn tay bà với tay tui đi, cũng phải băng lại chứ - Nhỏ thở
dài – Bà không nhớ chuyện gì vừa xảy ra sao? Ít nhất cũng phải có
chút ấn tượng chứ?
- Tui vẫn còn nhớ một chút, tui lại bị như vậy nữa rồi nhỉ? Đã ba
năm rồi, không ngờ tui lại bị như vậy một lần nữa – Nó cười buồn –
Tui có lỗi với bà quá.
- Lỗi phải gì chứ? Lúc nãy là bà chỉ tức giận quá thôi, đừng nghĩ
về chuyện đó nữa, bà sẽ không rơi vào tình trạnh đó nữa đâu, đừng
nghĩ ngợi gì nhiều hết
- Ừ, tui cũng hy vọng vậy, hihi – Nó mỉm cười vui vẻ nhưng nhỏ biết
trong lòng nó đang rối rắm lắm.
Nhận lấy đồ từ tay người phục vụ, nhỏ băng bó cho nó rồi nó băng bó
cho nhỏ. Xong xuôi, ba người ngồi uống rượu đến khuya.
Còn phần của hắn, sau khi chở Tuyết Lan về nhà, hắn nhanh chóng về
nhà để hỏi nó rõ ràng về chuyện lúc chiều, nào ngờ lúc về thì không
có ai ở nhà hết, chỉ có mảnh giấy Gia Long để lại nói rằng bọn nó
đi chơi và anh khuyên hắn không nên phiền nó trong lúc này. Hắn
chán nản bỏ lên lầu làm việc. Lúc chiều khi hắn đang dọn dẹp thì
nghe có tiếng vật gì đó vỡ, hắn vội chạy lên xem, nào ngờ lại thấy
nó tát Tuyết Lan nên hắn vội lên tiếng. Tuy nhìn thấy ánh mắt nó,
hắn có phần hơi khó hiểu nhưng hắn biết Tuyết Lan vốn xưa nay hiền
lành nên hắn mặc định chuyện này là lỗi của nó. Thấy nó cũng không
phủ nhận, lại thấy Tuyết Lan đang khóc nên hắn mới đưa Tuyết Lan về
trước, định bụng sẽ nói chuyện với nó sau, nào ngờ khi về thì nó đã
đi mất tiêu.
Còn nói về nó, lúc này, hai đứa nó đã say như hũ chìm, Gia Long thở
dài, hai tay đỡ hai đứa lên xe rồi chở nó về nhà nhỏ vì trước khi
uống rượu với nó, nhỏ đã dặn là không được đưa nó về nhà hắn. Bế
hai đứa vào phòng, đáp chăn xong xuôi anh mới ra ngoài, lấy điện
thoại gọi cho hắn.
- Alo, có chuyện gì? – Hắn lãnh đạm nói
- Bạch Nguyệt sẽ ở nhà Giao Châu qua đêm, ông không cần đợi cửa đâu
– Gia Long nói nhanh
- Tôi sẽ đến đón cô ấy – Hắn lạnh lùng nói
- Tôi khuyên ông là nên để cô ấy ở đây với Giao Châu, tuy tôi không
rõ chuyện gì đã xảy ra nhưng tôi biết rằng cô ấy không muốn về nhà,
nếu ông quan tâm đến Nguyệt thì nên để cô ấy ở đây đi, thôi, chào
ông – Gia Long nói nhanh rồi tắt máy, không để hắn nói thêm.
Hắn đặt điện thoại xuống bàn và cắm đầu vào làm việc, cố không nghĩ
ngợi tới nó và những câu hỏi đang hiện ra trong đầu hắn.
Còn nói về Tuyết Lan, lúc này đây trong lòng cô ta đang cực kì vui
sướng, cuối cùng thì hắn cũng đã hiểu lầm nó, xem ra kế hoạch của
cô ta sắp thành công rồi, chỉ cần một vài chuyện xảy ra nữa thôi,
hắn và nó sẽ nhanh chóng chia tay thôi. Nghĩ tới đó, Tuyết Lan
không kìm được tràng cười khoái trá.
Lúc này, Trang Linh và Eric đang tức tốc bay về Việt Nam, vốn định
về từ lâu nhưng do anh có việc đột xuất nên phải ở lại Mỹ, đến bây
giờ mới về được, lòng Trang Linh như lửa đốt khi nhận được những
cuộc gọi của Tuyết Lan, cô không ngờ mọi chuyện lại xảy ra như vậy,
bây giờ cô chỉ muốn về Việt Nam thật nhanh để trả nợ cho Tuyết Lan,
để có thể nói ra sự thật, hy vọng sẽ không quá trễ để có thể cứu
vãn mọi chuyện……………
Phần 67:
Nhỏ nghe thấy nó hỏi câu đó thì thở phào nhẹ nhõm, đỡ nó đứng dậy
rồi quay sang nói với Gia Long:
- Anh xử lí tàn cuộc đi nha, em với nó vào phòng ngồi trước à – Nhỏ
mệt mỏi nói.
- Ừ - Gia Long gật đầu, vẫn còn khá ngạc nhiên khi chứng kiến nó xử
lí hai tên kia, anh tò mò lắm nhưng vì nhỏ đã nói trước là không
được hỏi nên cũng đành im lặng, có gì sẽ hỏi nhỏ sau.
Nó đi đến đặt phòng xong rồi dẫn nó vào, còn anh thì kêu người xử
lí tàn cuộc rồi cũng theo hai đứa nó vào phòng ngồi. Khi đã yên vị
ngồi xuống ghế, nhỏ bảo người phục vụ mang đến một ít thuốc sát
trùng, bông gòn và băng keo cá nhân, nó ngạc nhiên hỏi nhỏ:
- Bà cần những thứ đó làm gì?
- Bà nhìn tay bà với tay tui đi, cũng phải băng lại chứ - Nhỏ thở
dài – Bà không nhớ chuyện gì vừa xảy ra sao? Ít nhất cũng phải có
chút ấn tượng chứ?
- Tui vẫn còn nhớ một chút, tui lại bị như vậy nữa rồi nhỉ? Đã ba
năm rồi, không ngờ tui lại bị như vậy một lần nữa – Nó cười buồn –
Tui có lỗi với bà quá.
- Lỗi phải gì chứ? Lúc nãy là bà chỉ tức giận quá thôi, đừng nghĩ
về chuyện đó nữa, bà sẽ không rơi vào tình trạnh đó nữa đâu, đừng
nghĩ ngợi gì nhiều hết
- Ừ, tui cũng hy vọng vậy, hihi – Nó mỉm cười vui vẻ nhưng nhỏ biết
trong lòng nó đang rối rắm lắm.
Nhận lấy đồ từ tay người phục vụ, nhỏ băng bó cho nó rồi nó băng bó
cho nhỏ. Xong xuôi, ba người ngồi uống rượu đến khuya.
Còn phần của hắn, sau khi chở Tuyết Lan về nhà, hắn nhanh chóng về
nhà để hỏi nó rõ ràng về chuyện lúc chiều, nào ngờ lúc về thì không
có ai ở nhà hết, chỉ có mảnh giấy Gia Long để lại nói rằng bọn nó
đi chơi và anh khuyên hắn không nên phiền nó trong lúc này. Hắn
chán nản bỏ lên lầu làm việc. Lúc chiều khi hắn đang dọn dẹp thì
nghe có tiếng vật gì đó vỡ, hắn vội chạy lên xem, nào ngờ lại thấy
nó tát Tuyết Lan nên hắn vội lên tiếng. Tuy nhìn thấy ánh mắt nó,
hắn có phần hơi khó hiểu nhưng hắn biết Tuyết Lan vốn xưa nay hiền
lành nên hắn mặc định chuyện này là lỗi của nó. Thấy nó cũng không
phủ nhận, lại thấy Tuyết Lan đang khóc nên hắn mới đưa Tuyết Lan về
trước, định bụng sẽ nói chuyện với nó sau, nào ngờ khi về thì nó đã
đi mất tiêu.
Còn nói về nó, lúc này, hai đứa nó đã say như hũ chìm, Gia Long thở
dài, hai tay đỡ hai đứa lên xe rồi chở nó về nhà nhỏ vì trước khi
uống rượu với nó, nhỏ đã dặn là không được đưa nó về nhà hắn. Bế
hai đứa vào phòng, đáp chăn xong xuôi anh mới ra ngoài, lấy điện
thoại gọi cho hắn.
- Alo, có chuyện gì? – Hắn lãnh đạm nói
- Bạch Nguyệt sẽ ở nhà Giao Châu qua đêm, ông không cần đợi cửa đâu
– Gia Long nói nhanh
- Tôi sẽ đến đón cô ấy – Hắn lạnh lùng nói
- Tôi khuyên ông là nên để cô ấy ở đây với Giao Châu, tuy tôi không
rõ chuyện gì đã xảy ra nhưng tôi biết rằng cô ấy không muốn về nhà,
nếu ông quan tâm đến Nguyệt thì nên để cô ấy ở đây đi, thôi, chào
ông – Gia Long nói nhanh rồi tắt máy, không để hắn nói thêm.
Hắn đặt điện thoại xuống bàn và cắm đầu vào làm việc, cố không nghĩ
ngợi tới nó và những câu hỏi đang hiện ra trong đầu hắn.
Còn nói về Tuyết Lan, lúc này đây trong lòng cô ta đang cực kì vui
sướng, cuối cùng thì hắn cũng đã hiểu lầm nó, xem ra kế hoạch của
cô ta sắp thành công rồi, chỉ cần một vài chuyện xảy ra nữa thôi,
hắn và nó sẽ nhanh chóng chia tay thôi. Nghĩ tới đó, Tuyết Lan
không kìm được tràng cười khoái trá.
Lúc này, Trang Linh và Eric đang tức tốc bay về Việt Nam, vốn định
về từ lâu nhưng do anh có việc đột xuất nên phải ở lại Mỹ, đến bây
giờ mới về được, lòng Trang Linh như lửa đốt khi nhận được những
cuộc gọi của Tuyết Lan, cô không ngờ mọi chuyện lại xảy ra như vậy,
bây giờ cô chỉ muốn về Việt Nam thật nhanh để trả nợ cho Tuyết Lan,
để có thể nói ra sự thật, hy vọng sẽ không quá trễ để có thể cứu
vãn mọi chuyện……………
Phần 68:
Sáng hôm sau, nhỏ giật mình tỉnh giấc, cả người mồ hôi đầm đìa,
khuôn mặt tái nhợt vì sợ hãi. Nhỏ vừa gặp ác mộng, cơn ác mộng 3
năm về trước. Lắc lắc đầu, nhỏ cố rũ bỏ suy nghĩ đó ra khỏi đầu rồi
quay sang nhìn nó. Trông nó lúc này vô cùng bình yên, khuôn mặt
toát lên vẻ thánh thiện và trong sáng đến không ngờ, nhìn nó vào
lúc này thì có ai lại nghĩ cô gái lạnh lùng và khát máu tối hôm qua
lại là cùng một người chứ?
Ngồi nhìn nó một lát, nhỏ nhẹ nhàng leo xuống giường và ra ngoài,
vào phòng tắm để làm VSCN, sẵn tiện tắm luôn cho tỉnh táo. Tắm
xong, nhỏ bước ra ngoài thì thấy Gia Long đang ở trong bếp, nhỏ lên
tiếng:
- Sao anh dậy sớm vậy? Không ngủ thêm một lát nữa đi
- Anh đi mua đồ ăn sáng cho em và Nguyệt, tối qua anh thấy em say
lắm mà, sao không ngủ thêm một lúc cho khoẻ? – Gia Long mỉm cười,
tiến tới ôm nhỏ vào lòng.
- Thật ra em uống không nhiều lắm, chủ yếu là con Nguyệt uống mà –
Nhỏ mỉm cười rồi khẽ thở dài – Anh đừng đem kể chuyện tối qua cho
ai biết được không? Đặc biệt là Chấn Phong, hắn ta càng không được
phép biết.
Nhắc tới tên hắn, nhỏ khẽ cau mày khó chịu, anh mỉm cười dịu
dàng:
- Anh sẽ không nói đâu, nhưng em có thể nói cho anh biết chuyện tối
qua là sao không? Tại sao Bạch Nguyệt lại trở nên như vậy?
- Chuyện đó………… - Nhỏ ngập ngừng, ánh mắt đầy khó xử.
- Không sao, anh chỉ hỏi vậy thôi, em không cần phải khó xử đâu –
Gia Long véo vào mũi nhỏ - Thôi, lại ăn sáng đi, còn phần của
Nguyệt thì cứ để khi nào cô ấy dậy thì ăn sau cũng được.
- Gia Long – Nhỏ nắm tay anh lại, ánh mắt vô cùng bối rồi – Em xin
lỗi, em không muốn giấu anh nhưng em thật sự không thể nói được trừ
khi Nguyệt cho phép, anh đừng buồn em nha.
- Cô bé ngốc, lẽ nào anh không hiểu chuyện đó sao? Được rồi, em lại
ăn sáng đi, đừng nghĩ tới chuyện đó nữa – Gia Long xoa xoa đầu nhỏ,
khẽ mỉm cười.
Nhỏ mỉm cười nhìn anh, đôi mắt ánh lên tia hạnh phúc, lúc nào anh
cũng thấu hiểu những gì nhỏ nghĩ và cực kì tâm lý, có được Gia
Long, nhỏ cảm thấy mình là cô gái may mắn nhất trên đời.
Sau khi ăn xong, nhỏ lên phòng với nó còn Gia Long thì đến công ty
làm việc. Vốn tưởng nó còn ngủ, nào ngờ khi đẩy cửa bước vào phòng,
nhỏ đã giật nảy mình khi không thấy nó đâu. Nhỏ vội chạy lòng vòng
khắp nhà tìm nó. Bỗng nhiên nhỏ thấy cánh cửa trên sân thượng hé
mở, một tia kinh hoàng lướt qua trong mắt nhỏ, nhỏ sợ hãi chạy
nhanh lên trên, miệng không ngừng cầu nguyện cho mọi chuyện vẫn ổn
thoả. Cánh cửa sân thượng mở ra, nhỏ thở phào nhẹ nhõm khi nhìn
thấy nó đang ngồi nhìn trời. Nó đang ngồi lặng lẽ trên sàn đá, tay
nắm chặt cái lọ thuỷ tinh đựng những mảnh pha lê vỡ màu hồng đang
lấp lánh dưới ánh nắng, khuôn mặt phẳng lặng không có chút cảm xúc.
Dường như nó vẫn không nhận biết được sự có mặt của nhỏ, vẫn ngồi
thẫn thờ nhìn lên bầu trời, đôi mắt ánh lên một chút đau thương
nhưng trong lòng thì trống rỗng. Rồi nó lại giơ cái lọ thuỷ tinh
lên trước mặt và nhìn ngắm những mảnh pha lê vỡ, miệng khẽ ngân nga
một giai điệu
Nhỏ lặng người nhìn nó, rõ ràng hai đứa đang ở rất gần nhau nhưng
vì sao nhỏ lại thấy nó cách xa đến vậy? Dường như cả thế giới này
đã biến mất, mọi vật trên cõi đời này đều không còn tồn tại, tĩnh
lặng đến lạ kì. Thế giới này chỉ còn lại mình nó, chỉ duy nhất mình
nó mà thôi, tất cả những hành động của nó rất bình thường nhưng tại
sao lại cô đơn tới vậy? Hình dáng của nó sao lại trở nên mỏng manh
như vậy? Nhỏ tưởng chừng như chỉ cần chạm nhẹ vào là hình ảnh của
nó sẽ vỡ nát ra và tan biến vào hư không………………..
Những giọt nước mắt tuôn rơi và chảy dài trên gò má của nhỏ, rơi tí
tách xuống đất. Nhỏ nhẹ nhàng tiến lại phía nó và ôm lấy nó, những
giọt nước mắt không kiềm lại được cứ tí tách rơi, nó vẫn ngồi lặng
lẽ, mắt nhìn về một phương trời xa xăm, bầu trời trong xanh như đã
trở nên u ám, những tiếng chim hót nghe sao thật não lòng, ngọn cỏ,
nụ hoa như chẳng còn sức sống và đang dần héo úa như chính tâm hồn
của nó………………
[…….Biết yêu là đau…nhưng sao em vẫn cứ yêu……..]
___Sam___
Một lúc lâu sau, nó đỡ nhỏ vào phòng, lúc này nhỏ đã ngủ thiếp đi
do khóc quá nhiều, đôi mắt vẫn còn đỏ hoe. Nó khẽ mỉm cười nhìn
nhỏ, lòng có chút ấm áp tràn về khi nhận ra rằng nó không hề cô
đơn, nó vẫn còn có nhỏ, dù mọi chuyện có ra sao thì nhỏ sẽ ở bên
cạnh nó, nó chắc chắn như vậy. Rồi nó nhẹ nhàng đi ra ngoài và vào
bếp nấu cơm trưa. Nhìn thấy phần ăn sáng đã nguội lạnh, nó đem bỏ
vào lò vi sóng để hâm nóng lại rồi lấy ra ăn. Mùi cháo cá xộc vào
mũi nó khiến nó cảm thấy buồn nôn. Sau khi ói xong, nó giơ tay ra
để tính toán, miệng lẩm nhẩm đếm, rồi nó lại nhớ đến những biểu
hiện lạ thường của mình trong khoảng thời gian gần đây. Mặt nó trở
nên trắng bệch, chân bủn rủn không còn chút sức lực, nó ngồi phịch
xuống sàn nhà, miệng thì thầm:
- Chẳng lẽ…………………………..? – Rồi nó lắc đầu nguầy nguậy – Không thể,
không thể nào, chắc là muộn thôi, chỉ là đến muộn thôi, thỉnh
thoảng mình vẫn hay bị như vậy mà.
Nó tự ngồi trấn an bản thân, cố gắng điều hoà nhịp tim đập chậm
lại, sau đó nó đứng dậy, ngồi vào bàn và tiếp tục ăn cháo. Lần này
nó không buồn nôn nữa mà ăn rất ngon lành, điều đó khiến nó vững
tâm hơn một chút nhưng trong lòng vẫn còn rất lo lắng.
Nhỏ ngủ một lát thì giật mình tỉnh dậy, nhìn thấy mình đang ở trong
phòng thì ngạc nhiên vô cùng, tự hỏi bản thân:
- Chẳng phải lúc nãy mình đang ở trên sân thượng sao? Sao bây giờ
lại ở đây? Còn Bạch Nguyệt đâu? – Nhắc tới tên nó, nhỏ hốt hoảng –
Nguyệt? Chẳng lẽ………?
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Phần 69:
Nhỏ lập tức tung chăn ra mà chạy ra ngoài, vừa mở cửa ra thì một
mùi hương thơm phức xộc vào mũi nhỏ. Nghe theo tiếng gọi của “trái
tim”, nhỏ phóng như bay xuống bếp để tìm thứ phát ra mùi thơm quyến
rũ kia thì nhìn thấy nó. Lúc này nó đã cột tóc lên cho gọn, mặc vào
người chiếc áo tạp dề trắng, còn tay thì đang chiên dở con tôm lăn
bột. Nhỏ mon men lại gần nó thì phát hiện thêm nồi canh nấm đang
sôi ùng ục và bốc khói nghi ngút. Nó nhìn nhỏ mỉm cười:
- Lấy cho tui cái đĩa đi, nếu muốn ăn thì cứ lấy ăn, nhưng coi
chừng phỏng đó.
- Ừ, hihi, đợi tui một lát – Nhỏ chạy đi lấy đĩa rồi đưa cho nó,
mỉm cười – Đây nè, bây giờ bà cảm thấy như thế nào?
- Bình thường – Nó lảng tránh ánh mắt của nhỏ, khẽ mỉm cười, trong
lòng có chút chấn động khi nghe nhỏ hỏi.
- Nguyệt, bà có định giải thích với Chấn Phong về chuyện đó không?
– Nhỏ đặt một tay lên vai nó – Bà cũng biết là Chấn Phong thật sự
rất yêu bà mà.
- Sao tự nhiên hôm nay bà lại bênh vực Chấn Phong vậy? Bình thường
tui thấy bà đâu thích anh ấy đâu? – Nó miễn cưỡng nở nụ cười –
Người ta không tin mình thì biết nói gì hả bà?
- Tui không bênh vực hắn mà là lo cho bà, Nguyệt à, hai người nên
gặp nhau nói chuyện rõ ràng thì sẽ tốt hơn đó – Nhỏ nắm lấy vai nó
– À, có phải hai ngày nữa là sinh nhật của Chấn Phong không?
- Phải, có gì không?
- Vậy là được rồi, chúng ta đi mua quà sinh nhật cho hắn, bí mật tổ
chức một bữa tiệc, tui không tin hắn lại để bụng chuyện này khi
nhìn thấy tấm lòng của bà – Nhỏ mỉm cười – Dù gì hai người cũng sắp
kết hôn rồi, đừng vì cô ta mà quay lưng với nhau, cô ta càng muốn
hai người chia rẽ thì hai người càng phải thắm thiết mới
được.
Nghe nhỏ nói xong, hai mắt nó rưng rưng nước mắt, nó ôm chầm lấy
nhỏ, nghẹn ngào nói:
- Bà nói đúng, tui không thể để cô ta thành công trong việc chia rẽ
tình cảm của tui và anh Phong, vậy bà giúp tui gọi về nhà nói với
anh Phong là tui ở nhà bà thêm hai ngày nữa nha, được không? – Nó
mỉm cười.
- Dĩ nhiên là được rồi, thôi, bây giờ tui với bà ăn cơm rồi chúng
ta đi mua quà sinh nhật cho chồng tương lai của bà – Nhỏ nháy mắt
với nó rồi lấy điện thoại ra gọi cho hắn.
Sau khi nghe nhỏ nói, trong lòng hắn cảm thấy rất buồn, xem ra nó
lại muốn tránh mặt hắn nữa rồi, hai ngày nữa là sinh nhật hắn, có
lẽ nó không nhớ. Tuy trước giờ hắn cũng chẳng tổ chức sinh nhật
nhưng không hiểu sao khi nghĩ rằng nó không nhớ sinh nhật của hắn
khiến hắn rất buồn, chuyện hôm trước nó tát Tuyết Lan, hắn cũng
không còn muốn hỏi han gì nữa, tuy nó sai nhưng hắn vẫn yêu nó,
tình yêu đó đủ để hắn tha thứ những chuyện vặt vãnh này, dù là có
lỗi với Tuyết Lan nhưng hắn vẫn mặc kệ, nó là quan trọng
nhất.
Thấy hắn ngồi trầm ngâm, biết hắn đang nhớ nó, Tuyết Lan tức lắm,
cô ta liền chạy tới kéo tay hắn, nũng nịu:
- Anh Phong, hôm nay chúng ta vào siêu thị chơi đi, lâu lắm rồi em
chưa đi, được không anh?
- Ừ, được thôi, nhưng chiều nay nhé, bây giờ anh phải giải quyết
công việc – Hắn khẽ mỉm cười – Em lại ghế ngồi chơi đi.
- Vâng ạ - Tuyết Lan cười tươi rói và chạy lại ghế ngoan ngoãn ngồi
im.
**************
Chuyến bay vừa hạ cánh, Eric đã vội gọi cho nó và nhanh chóng chạy
lại nhà nhỏ. Ngồi nói chuyện một lát, nó và nhỏ vô cùng ngạc nhiên
khi nghe Trang Linh kể về những việc làm của Tuyết Lan trước đây.
Một cảm giác ghê tởm và tức giận dâng lên trong lòng hai đứa, nhỏ
thì nằng nặc yêu cầu Trang Linh tố cáo cô ta nhưng sau một hồi nghe
nó thuyết phục, nhỏ đành hậm hực im lặng và chấp nhận hứa sẽ không
nói với ai chuyện này cho tới khi nào Trang Linh thanh toán hết mọi
nợ nần với Tuyết Lan.
Sau khi nói chuyện xong, cả bốn người rủ nhau đi siêu thị để chọn
quà cho hắn. Vừa bước vào trong thì nhỏ kéo Trang Linh đi vệ sinh,
nó muốn đi theo nhưng nhỏ nói không cần, nói nó và Eric cứ đi chọn
quà trước, lát nữa nhỏ và Trang Linh sẽ đến đó sau
Bước đến quầy bán áo sơ mi, nó chọn cái áo màu đen giơ lên hỏi
Eric:
- Anh thấy cái áo này như thế nào?
- Cũng đẹp lắm, nhưng có vẻ không hợp với anh lắm nhỉ? – Eric mỉm
cười trêu nó – Nhưng lại hợp với Chấn Phong.
- Anh đứng im cho em – Nó lườm anh rồi ướm cái áo lên người Eric,
trong lòng không ngừng đánh giá, đùng là rất hợp với hắn.
Rồi nó mỉm cười:
- Vậy quyết định lấy cái này đi, còn bây giờ thì mình đi chọn dây
chuyền đi anh.
Nói rồi, nó chạy sang quầy bán dây chuyền để xem, chọn mãi mà vẫn
chưa thấy sợi dây nào vừa ý, bỗng nhiên nó nhìn thấy một mặt dây
chuyền hình cây thánh giá nhưng được cách điệu nhìn rất đẹp, mặt
dây chuyền này được làm bằng bạc nguyên chất, giá cả thì cũng vừa
vặn túi tiền, nó đưa lên cho Eric xem, mỉm cười:
- Anh thấy mặt dây chuyền này đẹp không?
- Được đó, đẹp lắm, anh nghĩ em nên mua cái này, đúng là em chọn
toàn thứ hợp với Chấn Phong thôi.
Nó đỏ ửng mặt, lấy tay đánh nhẹ vào người anh một cái rồi kéo Eric
đi, không biết rằng có một người đang nhìn nó với ánh mắt đầy ngạc
nhiên và giận dữ. Còn một người thì đang nở nụ cười thích thú khi
nhìn nét mặt của người kia.
Vừa đi khỏi quầy trang sức thì điện thoại của nó rung lên, vừa áp
vào tay nghe thì tiếng hét của nhỏ như chọt thủng màng nhĩ của
nó:
- BÀ CHẾT Ở ĐÂU RỒI? HAI NGƯỜI ĐANG Ở ĐÂU HẢ?
- Bà điên à? Đang trong siêu thị chứ đâu, đứng trước quầy dây
chuyền chứ đâu? Lẽ ra tui phải hỏi bà chứ? Bà đi vệ sinh làm gì mà
tới mấy kiếp lận? – Nó cũng không vừa, đốp lại nhỏ còn Eric thì
đứng cười cười
- Tui với Trang linh đi tìm hai người nãy giờ nè, đứng ở đó cấm
nhúc nhích, tụi tui tới liền – Nhỏ nói nhanh rồi cúp máy.
Nó dẹp điện thoại rồi quay qua “truyền đạt” lại những gì nhỏ nói và
đứng đợi. Một lúc sau thì thấy hai người chạy tới, ôm theo một đống
đồ. Nó tròn mắt nhìn nhỏ, tay chỉ vào đống đồ:
- Cái gì đây?
- Hihi – Nhỏ cười giả lả - Cũng không có gì đặc biệt lắm đâu
mà.
Nó lườm nhỏ rồi quay sang Trang Linh
- Trang Linh, chị biết em thật thà nhất, nói cho chị biết, nãy giờ
hai người đi đâu – Nó mỉm cười ngọt ngào nhưng giọng nói đầy tính
chất đe doạ - Và mấy cái túi đó đựng cái gì?
- Dạ, lúc nãy khi đi vệ sinh xong, em và chị Giao Châu đi tìm hai
người, nhưng khi đi qua chỗ bán túi xách…… - Nghe nói tới đây, nhỏ
nhìn Trang Linh với ánh mắt cầu xin khiến cô hơi ngập ngừng.
- Bà đi qua bên kia, để bọn tui nói chuyện – Nó lườm nhỏ rồi quay
sang Trang Linh, mỉm cười – Nói tiếp đi, chị sẽ bảo vệ cho
em.
- Dạ, tới chỗ bán túi xách, chị ấy mua liền 3 cái, rồi còn ghé vào
chỗ bán váy và giày nữa….. – Trang Linh thật thà nói.
- Tốt lắm, cám ơn em, bây giờ em đứng qua một bên để chị thanh lí
nội bộ - Nó mỉm cười nhìn Trang Linh rồi quay sang nói với nhỏ - Bà
tính trốn đi đâu?
Lúc này, nhỏ đang rón rén quay lưng đi, khi nghe nó gọi, nhỏ giật
thót rồi quay lại cười hì hì:
- Tui tính đi vòng vòng xem đồ chứ có đi đâu đâu, hihi
- Vậy à? Nãy giờ đi chưa mệt sao? Vậy mà dám nói là đi tìm tui, bà
giỏi nhỉ? Lát nữa về nhà bà sẽ biết tay tui – Nó nở nụ cười ác
quỷ
- Chị Nguyệt, em xin chị, em lỡ dại, huhu – Nhỏ bay lại ôm nó, giở
chiêu năn nỉ - Chị đừng trách con nít mà, huhu
- Đừng có mà năn nỉ, bà chuẩn bị nếm mùi địa ngục đi – Nó mỉm cười
rồi quay sang nói với Eric và Trang Linh – Chúng ta về thôi.
Nói rồi nó kéo hai người về còn nhỏ thì chạy theo, ra sức năn nỉ và
dụ dỗ nó, cả 4 người đều cười nói rất vui vẻ, không hề biết gì tới
cơn giông tố sắp đến.
Phần 70:
Thời gian: lúc nó và Eric đang lựa áo sơ mi……….
- Anh Phong, nhanh lên, hôm trước em nhìn thấy mấy kiểu áo sơ mi
đẹp lắm – Tuyết Lan nắm lấy tay hắn kéo đi
- Từ từ mà đi, không ai giành áo của em đâu – Hắn mỉm cười nhìn cô
ta.
Tuyết Lan mỉm cười, chạy nhanh đến chỗ bán áo, bỗng nhiên cô ta
nhìn thấy nó và Eric đang chọn áo, cô ta nở một nụ cười thích thú
rồi chạy ngược lại hắn, vẻ mặt có chút hoảng hốt:
- Anh Phong, chúng ta đi mua dây chuyền đi, em không muốn mua áo
nữa – Tuyết Lan hốt hoảng nói
- Chuyện gì vậy? Không lẽ ở chỗ báo áo có gì lạ sao? – Hắn ngạc
nhiên hỏi rồi ngước lên nhìn vào quầy bán áo sơ mi.
- Đừng nhìn – Tuyết Lan hốt hoảng nói nhưng miệng lại mỉm
cười.
Khi hắn vừa ngước lên, đập vào mắt hắn chính là cảnh nó và Eric
đang chọn áo. Nhìn nó cười vui vẻ bên Eric, lại còn ướm thử áo vào
người anh, máu trong người hắn sôi lên sùng sục, bàn tay bất giác
siết lại thành nắm, gương mặt đầy sát khí. Tuyết Lan nắm lấy tay
hắn, hốt hoảng nói:
- Anh Phong, em xin lỗi, lẽ ra em không nên rủ anh đi mua áo, anh
đừng nghĩ xấu về chị Nguyệt, chị ấy không phải như vậy đâu
- Đi về - Hắn gằn từng tiếng rồi quay người đi.
Tuyết Lan nhếch mép lên tạo thành một nụ cười quỉ dị, cô ta cực kì
thoả mãn với biểu hiện của hắn, không ngờ lại gặp nó ở đây, lại còn
trong tình cảnh này, đúng là ông trời giúp cô ta mà. Đứng nhìn nó
một lát rồi cô ta cũng nhanh chóng chạy theo hắn, trong lòng cực kì
vui vẻ.
Hắn nhanh chóng lấy xe rồi đưa Tuyết Lan về, cô ta không ngừng nói
tốt cho nó và nói rằng đó chỉ là hiểu lầm. Hắn thì không nói gì cả,
gương mặt lạnh băng trông cực kì đáng sợ. Mỗi khi nghe cô ta “vô
tình” nhắc đến hai từ “ngoại tình”, mặt hắn càng lúc càng lạnh lẽo
và đầy sát khí. Xem ra hắn đã nghĩ hơi nhiều rồi, cứ tưởng nó buồn
nên không về nhà, nào ngờ là vì bận hẹn hò với Eric, nghĩ tới đó,
hắn tăng tốc độ và phóng như bay trên đường.
Trong lúc đó, bọn nó đã về tới nhà. Sau khi ăn cơm, Eric và Trang
Linh xin về trước để nghỉ ngơiTiễn hai người về xong, nó bay vào
bếp nấu cho nhỏ món cháo địa ngục, nguyên liệu gồm “một ít” ớt bột,
“một ít” tiêu, ớt thái nhỏ, thịt bò bằm và hành lá xắt nhuyễn, sau
đó nó nhanh chóng múc ra tô và đưa cho nhỏ kèm theo một nụ cười
ngọt ngào:
- Nhớ ăn hết đó biết không? Bà mà bỏ mứa tui sẽ buồn lắm đó – Nó
mỉm cười.
- Huhu, tha cho tui đi mà – Nhỏ mếu máo nhìn nó
- Ai da, vốn tính cho bà ngồi ăn một mình, nhưng do thấy bà tội
nghiệp quá, tui ngồi đợi bà ăn hết vậy – Nó lại mỉm cười – Nào, ăn
đi, “NGON” lắm đó.
Nghe nó nói xong, nhỏ cười ra nước mắt, đau khổ nhìn xuống tô cháo
màu đỏ của mình<đỏ vì ớt đó mn>, bắt đầu than thân trách
phận, biết vậy không thèm năn nỉ nó, để bây giờ nó ngồi một đống ở
đây làm nhỏ không đổ bớt được. Ngồi nhìn nhỏ mếu máo, chần chừ mãi
không dám ăn, nó nhếch mép:
- Sao bà không ăn? Hay là bà chê ít, để tui nấu thêm nha? – Nó mỉm
cười thánh thiện
- Không, không, để tui ăn, tui ăn liền đây – Nhỏ hốt hoảng
nói.
Nhìn xuống tô cháo một lần nữa, nhỏ run rẩy cầm thìa lên múc một ít
cháo và đưa lên miệng, bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Nuốt nước bọt cái
ực, nhỏ ăn muỗng đầu tiên. Khi cháo vừa chạm lưỡi, gương mặt nhỏ đỏ
bừng lên vì cay. Nó mỉm cười nhìn nhỏ, giơ giơ ca nước ra trước mặt
nhỏ:
- Mau ăn hết đi rồi mới được uống nước.
Lấy hết can đảm một đời, nhỏ nhắm mắt ăn hết tô cháo rồi chụp lấy
ca nước tu ừng ực. Uống xong ca nước, nhỏ chạy tới bên cạnh bình
nước lấy thêm và chơi hết nửa bình. Sau khi đã đỡ cay một chút, nhỏ
nhìn nó đầy căm phẫn, nó nhìn nhỏ mỉm cười:
- Chà, để mặt bà với trái cà chua kế bên chắc không nhận ra cái nào
là cái nào đâu ha? – Nó cười cười.
Nhỏ không đáp mà hậm hực đi lên phòng, miệng vẫn còn xuýt xoa vì
cay. Nó mỉm cười rồi vội chạy theo, không quên xách theo cái áo sơ
mi và mặt dây chuyền. Leo lên giường ngồi, nó lôi ra một đống giấy
và keo dán, nhỏ ngạc nhiên hỏi:
- À ính àm ái ì ậy?
- Bà nói gì tui không hiểu – Nó cười gian
- Ại à ứ ai? – Nhỏ hậm hực nói, lưỡi vẫn còn tê vì cay.
- Thôi, không nói nữa, giúp tui cắt giấy ra thành từng miếng lớn
đi, tui gói quà cho anh Phong, hihi – Nó mỉm cười.
Nhỏ không đáp mà cầm kéo lên bắt đầu cắt giấy. Hai đứa cắt cắt dán
dán một hồi thì cũng xong, nhìn thành quả mình vừa tạo ra, nó tấm
tắc khen:
- Đẹp thật
- Đương nhiên rồi, tui với bà làm mà không đẹp nữa thì ai làm mới
đẹp? – Nhỏ mỉm cười
Nó mỉm cười không đáp, nhỏ nhìn ngắm hộp quà một lát rồi hỏi
nó:
- Mà nè, hồi nãy bà bỏ cái gì vào trong hộp quà vậy?
- Một mảnh giấy, thiệp mừng sinh nhật đó mà, hihi – Nó mỉm cười,
khuôn mặt ánh lên niềm hạnh phúc.
Ngày sinh nhật hắn cuối cùng cũng đã đến, nó và nhỏ đi mua nguyên
liệu về làm bánh kem, bận rộn cả một buổi sáng, cuối cùng cũng hoàn
thành, trên mặt bánh là một lớp lem tươi, chính giữa là chocolate
được cuộn lại và bào thành dây, thân bánh được quét lên một lớp
chocolate nhìn vừa đẹp vừa ngon
Làm xong bánh, hai đứa mất thêm một khoảng thời gian để trầm trồ
rồi bắt đầu nấu nướng. Nó làm món sườn xào chua ngọt, giò heo nấu
măng, cháo bào ngư, lại còn làm thêm cả bánh cupcake nữa. Nhìn
thành quả lao động của mình, nó cảm thấy tự hào, nhất định đây sẽ
là một buổi tiệc sinh nhật tuyệt nhất mà hắn có được, nghĩ đến đó,
nó cảm thấy rất vui sướng. Khi hai dứa xong hết việc thì trời cũng
đã sụp tối, nó và nhỏ thay đồ rồi nhanh chóng dọn thức ăn ra, bây
giờ chỉ còn đợi mọi người đến nữa thôi.
<Đã bắt mn chờ lâu, Sam post hình lên cho mn xem nèk>
Phần 71:
Từ lúc ở siêu thị về, hắn không ngừng uống rượu, say quá thì gục
xuống ngủ, khi tỉnh dậy lại uống tiếp. Hắn không thể nào kiềm chế
được cơn giận dữ khi nhớ tới cảnh nó và Eric vui vẻ bên nhau. Hôm
nay là sinh nhật hắn, vậy mà nó vẫn mặc kệ, có lẽ hắn đã lầm tưởng
đối với tình yêu của nó, hắn bật cười chua chát, miệng không ngừng
nốc rượu. Bỗng nhiên hắn nghe thấy tiếng chuông cửa, một tia hy
vọng sáng lên trong lòng hắn, hắn vội đi mở cửa, mong mỏi người đến
chính là nó. Nhưng khi nhìn thấy Tuyết Lan, niềm vui trong hắn vụt
tắt, hắn lạnh nhạt hỏi:
- Em đến đây làm gì?
- Em đến chơi với anh, không được sao? – Tuyết Lan mỉm cười
- Sao cũng được, nếu thích thì em vào đi – Hắn lạnh nhạt đáp, tiếp
tục ôm chai rượu uống.
Cô ta lại ngồi cạnh hắn, trong lòng bỗng nảy ra một ý. Tuyết Lan
quay qua phía hắn và cố chuốc rượu cho hắn thật nhiều. Một lát sau,
hắn trở nên say khướt và ngủ thiếp đi. Nhìn thấy hắn đã ngủ, Tuyết
Lan cố đỡ hắn lên phòng, sau đó lục tìm điện thoại của hắn và tắt
nguồn. Cô ta trở ngược xuống dưới lầu và khoá cửa lại rồi trở lên
lầu, cởi đồ của hắn ra và tự thoát y. Sau đó cô ta nằm xuống cạnh
hắn và vờ thiếp đi.
Vài tiếng sau, Gia Long và Eric đến nhà tìm hắn, gọi cửa mãi mà
không thấy hắn lên tiếng, nhìn xung quanh thì thấy xe hắn vẫn còn ở
nhà, điều đó chứng tỏ hắn đang ở trong nhà. Gia Long lấy điện thoại
ra gọi cho hắn thì không liên lạc được.
Nghĩ rằng hắn ngủ quên, Gia Long lại gọi điện thoại cho nó
- Alo?
- Nguyệt, là anh, Gia Long đây, em có chìa khoá nhà Chấn Phong
không?
- Dạ có, mà có chuyện gì không anh?
- À, nếu vậy thì em về nhà được không? Có vẻ như Chấn Phong ngủ
quên thì phải, được không em?
- Vâng, anh đợi một lát, em đến ngay.
Nói rồi, nó cúp máy, Gia Long quay sang giải thích với Eric và cùng
đứng chờ bọn nó. Một lát sau, hai đứa đến, nó nhanh chóng lấy chìa
khóa mở cửa ra. Trong nhà tắt đèn tối om khiến nó và nhỏ xém té,
sau khi mở đèn, bốn người lên phòng tìm hắn. Khi vừa bước lên cầu
thang thì đột nhiên trời đổ mưa như trút nước. Nó ngạc nhiên
nói:
- Sao lại mưa nhỉ? Rõ ràng lúc nãy trời vẫn còn rất đẹp mà.
- Thôi, lo lên tìm Chấn Phong đi – Nhỏ nhắc nó
Nó gật đầu rồi đi tiếp, khi cánh cửa phòng hé mở, mọi người như
chết sững khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Hắn và Tuyết Lan đang
nằm trên giường, cô ta đang ôm lấy hắn, quần áo thì vương *** dưới
sàn. Nó nhìn hắn, không muốn tin vào những gì mình đang nhìn thấy,
trong lòng như có thứ gì đang bị xé nát, ngay cả hô hấp cũng trở
nên khó khăn. Nhỏ lo lắng nhìn sang nó, trong lòng dâng lên một nỗi
giận dữ. Eric thì khẽ thở dài, nắm nhẹ lấy hai vai nó để an ủi. Lúc
đó, bỗng nhiên có một giọng nói đánh thức cả bốn người đang đứng
bất động:
- Các người đến đây làm gì? – Hắn lạnh lùng nói.
Vẫn không có một tiếng trả lời, bỗng nhiên có một giọng nói trong
trẻo phát lên:
- Ưhm, anh Phong, chuyện gì vậy? – Tuyết Lan lấy tay dụi dụi mắt,
khi nhìn thấy nó, cô ta vội nói, giọng nói đầy hối lỗi – Chị
Nguyệt, em xin lỗi, nhưng em và anh Phong đã…………
Hắn khá ngạc nhiên khi nhìn thấy Tuyết Lan và mình đang nằm trên
giường, thân thể không có một mảnh vải, vốn định giải thích nhưng
khi nhìn thấy Eric đang đứng sau nó, hai tay đang nắm lấy vai nó
thì hình ảnh hai người thân mật lại tràn về trong đầu hắn, kéo theo
ngọn lửa của lòng ghen tuông. Hắn vòng tay ôm lấy Tuyết Lan, nhìn
thẳng vào nó, giọng đầy mỉa mai:
- Cô về đây làm gì?
Nhìn thấy hắn ôm cô ta vào lòng, trái tim nó rướm máu, nó khó nhọc
nói, giọng run run:
- Anh và cô ta thật sự đã làm chuyện đó?
- Phải, thì sao? – Hắn lạnh lùng nói
Nghe câu trả lời của hắn, niềm hy vọng trong nó vụt tắt, nó vẫn cứ
thuyết phục bản thân rằng việc này là do cô ta làm ra nhưng hắn đã
xác nhận điều đó là sự thật. Cả người nó run run, nó bật cười chua
chát:
- Thì ra, ngay từ đầu, tôi chỉ là một con ngốc, tôi yêu anh, một
lòng với anh, để giờ đây nhận được kết quả là đây, hahaha
- Yêu tôi? – Hắn vẫn lạnh lùng, tuy trong lòng có chút dao động khi
nhìn thấy nó đau đớn – Nực cười, trước mặt thì nói yêu tôi còn sau
lưng thì đi thông dâm.
Nó như hoá đá khi nghe hai chữ “thông dâm” phát ra từ miệng hắn,
đứng cạnh nó từ nãy giờ, nhỏ tức giận vô cùng, nghiến răng gằn từng
chữ:
- Anh nói vậy là sao hả?
- Giao Châu, để tui, bà đừng nhúng tay vào – Nó ngăn nhỏ lại rồi
nhìn thẳng vào mắt hắn – Tôi có thể biết lí do vì sao mình lại nhận
hai chữ “thông dâm” không?
- Sao lại hỏi tôi? Lẽ ra cô mới là người biết rõ chứ, vậy được, tôi
sẽ nói cho cô biết, tôi vốn tưởng cô vì giận tôi chuyện Tuyết Lan
nên không về nhà, nào ngờ đó chỉ là một cái cớ để cô đi chơi với
hắn, tôi thấy hai người mua sắm rất vui vẻ mà - Hắn mỉa mai – Hôm
nay lại còn mặc nhiên dẫn hắn về đây nữa chứ.
- Ý anh là tôi và Eric sao? Chẳng lẽ anh đã nhìn thấy chúng tôi ở
siêu thị vào hai hôm trước? – Nó ngạc nhiên – Đó chỉ là hiểu lầm,
thật ra là………
- Hiểu lầm? Cô đã nói với tôi hai từ này bao nhiêu lần rồi? – Hắn
cắt ngang lời nó – Bây giờ thì mời đi cho, tôi cần nghỉ ngơi với
Tuyết lan.
Nói rồi, hắn cúi xuống hôn phớt vào môi cô ta như để chứng minh lời
mình nói. Nó đứng đó nhìn hắn, trong lòng đau đớn tột cùng, cố kìm
dòng nước mắt, nó nghẹn ngào nói:
- Được, tôi đi đây, chúc anh hạnh phúc, hôn ước giữa chúng ta xem
như chưa từng tồn tại.
Nói rồi, nó chạy vụt đi, nhỏ hét lên:
- Đồ khốn, anh vì con ả này mà phản bội nó, lẽ ra Nguyệt không nên
yêu anh, anh không hề xứng đáng với tình cảm của nó. Cứ ở đó mà
hạnh phúc với cô ta đi, rồi sẽ có một ngày bộ mặt thật của cô ta
hiện ra trước mặt anh.
Một dòng nước mắt chảy dài trên mặt nhỏ, nói xong, nhỏ vội chạy
theo nó, chỉ còn Eric và Gia Long đứng đó. Gia Long lên tiếng,
gương mặt đầy thất vọng:
- Tôi không ngờ ông lại là người như vậy
- Tôi không hiểu mọi người nói gì nhưng xem ra May đã chọn nhầm
người, dù sao cũng chúc mừng sinh nhật anh.
Nói rồi, hai người chạy theo hai đứa nó. Hắn nghe Eric nói xong thì
giật mình, tại sao Eric lại biết hôm nay là sinh nhật của hắn?
Chuyện này rốt cuộc là sao đây? Trong lòng hắn thật sự rất đau khi
nhìn thấy ánh mắt của nó, phải chăng hắn đã sai?
< K biết có ai thấy đau lòng khi đọc chap này k nữa, chứ khi
viết, Sam đau lắm ák, nhưng Sam k giỏi văn lắm + tình cảm dâng trào
nên viết k được hay, mn thông cảm nhaz>