-->
Phần 35:
Về đến nhà, Tuyết lan tạm biệt hắn rồi ngoan ngoãn đi vào trong
nhưng khi hắn vừa chạy đi khỏi, Tuyết Lan đã cho người lái xe bám
theo hắn. Quả không ngoài dự đoán của cô ta, hắn đến bệnh viện thăm
nó. Lén theo hắn vào trong, nào ngờ khi vừa lên đến phòng nó, Tuyết
Lan đã bị một cô y tá chặn lại với lí do không tiện. Tuyết Lan nghe
xong, nét mặt có hơi biến sắc nhưng lập tức mỉm cười rồi rời đi.
Đến góc khuất, cô ta nấp vào để chờ đợi thời cơ. Khoảng 1 tiếng
sau, cô y tá bị gọi đi, chớp lấy thời cơ, Tuyết Lan đi đến trước
phòng nó, định đẩy cửa bước vào thì lập tức chết sững. Gương mặt cô
ta đỏ ửng khi thấy hắn và nó đang nằm ngủ cùng nhau. Tuyết Lan tức
tối bỏ đi, không quên ném về hai người về ánh nhìn đầy căm tức. Cô
ta chỉ hận không bóp chết nó được mà thôi.
Hai ngày sau, nó được xuất viện. Do hắn có việc, nhỏ lại đi học nên
nó được Eric chở về. Trước khi về nhà, nó còn tranh thủ đi mua tổ
yến, bào ngư và một số thứ khác để về nấu cho hắn. Eric mỉm
cười:
- Em mua về để nấu cho Chấn Phong à?
- Vâng, dạo này em thấy anh ấy có vẻ mệt mỏi lắm – Nó mỉm cười –
Cám ơn anh đã đưa em đi nhé!
- Không có gì đâu, em làm anh ghen tị với Chấn Phong quá – Eric
trêu nó – Phải chi cũng có người nấu cho anh ăn nhỉ? Đúng là Chấn
Phong có một cô vợ hiền.
- Anh trêu em đấy à? – Nó đỏ mặt – Thì anh cứ nói bạn gái mình nấu
cho ăn đi.
- Anh làm gì có bạn gái – Eric cười phá lên – Chỉ có em gái
thôi
Nó tròn mắt, mỉm cười:
- Anh nói anh không có bạn gái thật à?????
- Ừ - Mặt Eric hơi ửng hồng – Anh nói dối em làm gì?
- Sao anh không quen ai? Em thấy có nhiều cô sẵn sàng chết vì anh
đấy!!!!! – Nó trêu
- Vì anh chưa gặp người thích hợp với anh, chỉ đơn giản vậy thôi –
Eric mỉm cười – Tới nhà rồi kìa, em có cần anh giúp mang đồ vào
không?
- Thôi, em tự mang được rồi, cám ơn anh đã đưa em về – Nó mỉm cười
– Coi vậy thôi chứ nhẹ lắm.
Eric mỉm cười không đáp. Chiếc xe Bugatti Veyron màu đen sang trọng
dừng lại trước biệt thự của hắn. Nó vừa bước khỏi xe, tay chưa kịp
lấy giỏ xách thì Eric đã nhanh chóng ôm đống nguyên liệu của nó
đứng trước cửa nhà. Eric mỉm cười nhìn nó:
- Nói vậy thôi chứ để anh giúp cho. Mở cửa đi, anh đem vào bếp giúp
em.
- Ừhm…… - Nó đơ mất 5s mới chạy đến mở cửa cho anh.
Sau khi mọi thứ yên vị trên bếp, nó lấy cho Eric một li nước,
ngượng ngùng nói:
- Anh đã chở em đi mua đồ rồi còn bắt anh mang vào nhà nữa, em thấy
ngại quá.
- Không có gì đâu, thôi, anh về đây, anh còn phải đi làm việc, gặp
em sau nha.
- Vâng, khi nào rảnh anh em mình đi chơi nhé!!!! – Nó cười tít mắt,
tiễn Eric ra cửa.
Khi chiếc xe khuất bóng, nó đóng cửa lại, nhanh chóng thay đồ rồi
xắn tay áo lên, chuẩn bị vào bếp. Khoảng 2 tiếng sau, trong lúc
ngồi chờ cho bào ngư mềm, nó lấy điện thoại gọi cho hắn nhưng không
ai bắt máy, đoán rằng hắn đang bận, nó gửi một tin nhắn cho hắn với
nội dung như sau:
- Anh nè!!!!!Tối nay tranh thủ về sớm nhaz, em có bất ngờ cho anh
đó, nhớ đừng ăn gì hết nhaz, để bụng đói càng tốt, hihi, em đợi anh
về đó*chụt chụt*^^
Bấm nút “gửi” xong, nó đặt đồng hồ hẹn giờ rồi đi dọn dẹp nhà cửa,
sau đó dọn bàn ăn, chuẩn bị một chai rượu vang, sau đó nó trở xuống
bếp, ngồi canh đúng giờ rồi tắt bếp. Sau đó nó đi tắm, thay quần áo
rồi ngồi chờ hắn về.
Địa điểm: phòng Giám đốc công ty Wing
Thời gian: trước đó khoảng 2 tiếng……………………
- Lan, em ở trong phòng chơi đi, anh đi ra ngoài một lát – Nói rồi,
hắn quay đi, để mặc Tuyết Lan trong phòng.
Ngồi một lúc cũng chán, cô ta mở máy tính của hắn lên chơi, nào ngờ
có cài password nên Tuyết lan không sử dụng được. Bực bội, Tuyết
Lan ngồi xuống sofa, lôi điện thoại ra chơi game. Một lúc sau, đang
ngồi chơi, bỗng nhiên cô ta nghe có tiếng chuông điện thoại. Tìm
một lát, Tuyết Lan phát hiện ra cái điện thoại trên bàn hắn, tên
liên lạc hiển thị “Bạch Nguyệt”, biết là nó gọi đến, Tuyết Lan
không thèm bắt máy. Sau đó, cô ta thấy có tin nhắn gửi đến, nhìn ra
ngoài thấy hắn vẫn chưa về đến, Tuyết Lan mở tin nhắn ra xem. Thấy
những lời lẽ đó, máu cô ta sôi lên. Miệng nhếch lên, ánh mắt cực kì
nham hiểm:
- Để rồi xem hai người còn được như vậy bao lâu, đừng hòng tranh
giành Phong với tao.
Nói rồi, Tuyết Lan xoá tin nhắn đó đi, đồng thời xoá luôn cuộc gọi
đến của nó. Sau đó cô ta đặt điện thoại về chỗ cũ và ngồi xuống
sofa đọc tạp chí.
Phần 36:
Một lúc sau, hắn trở lại phòng. Vừa nhìn thấy hắn, Tuyết Lan đã bật
dậy khỏi ghế, líu lo:
- Anh Phongggggg!!!!!!Hôm nay chừng nào anh xong việc?
Hắn giơ tay lên xem giờ rồi nhìn Tuyết Lan, mỉm cười:
- Một lát nữa anh mới xong việc, em chán thì về nhà trước đi.
- Nhưng mà bây giờ cũng đã gần 9 giờ tối rồi, anh còn định làm tới
chừng nào? Hay mình nghỉ sớm đi, anh em mình đi ăn.
- Nhưng mà…. – Hắn lưỡng lự.
- Đi mà anh, dù gì hôm nay cũng đâu có việc gì nhiều đâu, em đói
quá à – Tuyết lan nhõng nhẽo – Đi mà anhhhhhhhhhh………….
Hắn suy nghĩ một lát rồi cũng gật đầu đồng ý. Tuyết Lan vui mừng
nói:
- Vậy mình đi đi anh, à mà anh gọi báo cho chị Nguyệt đi, để chị ấy
khỏi đợi.
Hắn thở dài, lấy điện thoại ra gọi cho nó.
Lúc này, nó đang ngồi chờ ở nhà, bình thường mỗi lần nó nhắn hắn về
sớm thì đúng 8 giờ hắn sẽ có mặt ở nhà. Đang nghĩ vẩn vơ thì điện
thoại nó reo lên, thấy hắn gọi đến, nó mừng rỡ bắt máy:
- Alo, anh sắp về nhà chưa?
- Nguyệt à, em đi ngủ trước đi, anh sẽ về muộn.
- Nhưng mà……..
Nó chưa nói dứt câu thì giọng nói của Tuyết Lan đã vang lên lanh
lảnh:
- Anh ơi, em đói, mình mau đi ăn đi.
- Anh chuẩn bị đi ăn tối với Tuyết lan à? – Nó cố giấu đi nỗi buồn
nhưng giọng nói cứ run run.
- Ừ, chắc sẽ về muộn, em cứ ngủ trước đi.
- Em biết rồi, anh đi ăn vui vẻ nhé – Nó nói nhanh rồi cúp
máy.
Hắn bỏ điện thoại vào túi, có cảm giác là lạ nhưng không hiểu tại
sao. Tuyết Lan nhanh chóng kéo hắn đi, không để cho hắn kịp suy
nghĩ.
Nó lặng người trên ghế sofa, đầu óc rối bời, thì ra trong lòng hắn,
người quan trọng nhất chính là Tuyết Lan. Bình thường, nếu hắn có
về muộn hay có việc gì khác đều gọi về báo cho nó trước. Vậy mà hôm
nay, hắn đã không nói gì cả, hắn im lặng, để rồi bây giờ thông báo
cho nó là đi ăn cùng Tuyết Lan. Tim nó đau lắm, nó biết bản thân
ích kỉ khi ghen tị với em gái của hắn nhưng vào giờ phút này đây,
ngọn lửa ghen tuông mù quáng trong tim nó lại một lần nữa bùng cháy
khiến đầu óc nó không suy nghĩ được gì. Chậm rãi đi xuống bếp, nó
tự mỉm cười với mình:
- Mình nấu nhiều như vậy thì làm sao ăn hết bây giờ?
Đột nhiên nó nhớ đến Eric, nó lấy điện thoại ra gọi cho anh:
- Alo, em gọi anh có việc gì không? – Eric mỉm cười
- Bây giờ anh có bận gì không? – Nó nói đều đều
- Không, có việc gì không May?
- Vậy thì hay quá, anh có muốn đến ăn tối với em không? – Nó khẽ
mỉm cười.
- Vậy còn Chấn Phong? Anh ấy không ăn cùng em sao? – Eric ngạc
nhiên
Nghe nhắc đến tên hắn, tim nó lại một lần nữa đau nhói, nó cố gắng
vui vẻ nói nhưng giọng nói vẫn rất buồn:
- Không, anh ấy đi ăn với Tuyết Lan rồi, anh đến nhà em được
không?
Nghe giọng nói của nó, Eric biết có chuyện không ổn, anh vội vàng
ra xe, nói nhanh:
- Được, anh sẽ tới ngay, em đợi anh một lát.
- Anh nhớ mua rượu nhé, càng nhiều càng tốt.
Nói rồi, nó cúp máy, bắt đầu dọn bàn ăn.
Trong lúc này, hắn và Tuyết Lan đang ngồi ăn trong nhà hàng. Tuyết
Lan trong lòng vui vẻ vô cùng khi nghĩ tới cảnh nó buồn bã ở nhà.
Điều đó khiến cô ta cười luôn miệng. hắn mỉm cười nhìn nó:
- Hình như hôm nay em có chuyện vui phải không?
- Dạ không có gì đâu, tại vì hôm nay em thấy thoải mái thôi
mà.
- Vậy sao? Không biết chị em ăn tối chưa? – Hắn trầm ngâm – Hay là
anh gọi chị ấy ra ăn với chúng ta?
Vừa nghe nhắc tới tên nó, sự vui vẻ trong lòng Tuyết Lan tắt ngóm.
Cô ta mỉm cười:
- Anh khéo lo, bây giờ cũng tối rồi, làm sao chị ấy chưa ăn gì
được?
- Ừ, chắc là em nói đúng, thôi, em ăn đi.
Nói rồi, hắn cầm li rượu vang lên uống, tiếp tục trầm ngâm. Thật ra
hắn vẫn cảm thấy có chuyện gì đó, chỉ là cảm giác đó không thật sự
quá mạnh mẽ. Còn Tuyết Lan, nhìn thấy hắn như vậy, cô ta biết chắc
hắn đang nghĩ tới nó, điều đó khiến cô ta tức tối vô cùng, trong
đầu lại bày ra trăm mưu nghìn kế để chia rẽ hai người.
Phần 36:
Một lúc sau, hắn trở lại phòng. Vừa nhìn thấy hắn, Tuyết Lan đã bật
dậy khỏi ghế, líu lo:
- Anh Phongggggg!!!!!!Hôm nay chừng nào anh xong việc?
Hắn giơ tay lên xem giờ rồi nhìn Tuyết Lan, mỉm cười:
- Một lát nữa anh mới xong việc, em chán thì về nhà trước đi.
- Nhưng mà bây giờ cũng đã gần 9 giờ tối rồi, anh còn định làm tới
chừng nào? Hay mình nghỉ sớm đi, anh em mình đi ăn.
- Nhưng mà…. – Hắn lưỡng lự.
- Đi mà anh, dù gì hôm nay cũng đâu có việc gì nhiều đâu, em đói
quá à – Tuyết lan nhõng nhẽo – Đi mà anhhhhhhhhhh………….
Hắn suy nghĩ một lát rồi cũng gật đầu đồng ý. Tuyết Lan vui mừng
nói:
- Vậy mình đi đi anh, à mà anh gọi báo cho chị Nguyệt đi, để chị ấy
khỏi đợi.
Hắn thở dài, lấy điện thoại ra gọi cho nó.
Lúc này, nó đang ngồi chờ ở nhà, bình thường mỗi lần nó nhắn hắn về
sớm thì đúng 8 giờ hắn sẽ có mặt ở nhà. Đang nghĩ vẩn vơ thì điện
thoại nó reo lên, thấy hắn gọi đến, nó mừng rỡ bắt máy:
- Alo, anh sắp về nhà chưa?
- Nguyệt à, em đi ngủ trước đi, anh sẽ về muộn.
- Nhưng mà……..
Nó chưa nói dứt câu thì giọng nói của Tuyết Lan đã vang lên lanh
lảnh:
- Anh ơi, em đói, mình mau đi ăn đi.
- Anh chuẩn bị đi ăn tối với Tuyết lan à? – Nó cố giấu đi nỗi buồn
nhưng giọng nói cứ run run.
- Ừ, chắc sẽ về muộn, em cứ ngủ trước đi.
- Em biết rồi, anh đi ăn vui vẻ nhé – Nó nói nhanh rồi cúp
máy.
Hắn bỏ điện thoại vào túi, có cảm giác là lạ nhưng không hiểu tại
sao. Tuyết Lan nhanh chóng kéo hắn đi, không để cho hắn kịp suy
nghĩ.
Nó lặng người trên ghế sofa, đầu óc rối bời, thì ra trong lòng hắn,
người quan trọng nhất chính là Tuyết Lan. Bình thường, nếu hắn có
về muộn hay có việc gì khác đều gọi về báo cho nó trước. Vậy mà hôm
nay, hắn đã không nói gì cả, hắn im lặng, để rồi bây giờ thông báo
cho nó là đi ăn cùng Tuyết Lan. Tim nó đau lắm, nó biết bản thân
ích kỉ khi ghen tị với em gái của hắn nhưng vào giờ phút này đây,
ngọn lửa ghen tuông mù quáng trong tim nó lại một lần nữa bùng cháy
khiến đầu óc nó không suy nghĩ được gì. Chậm rãi đi xuống bếp, nó
tự mỉm cười với mình:
- Mình nấu nhiều như vậy thì làm sao ăn hết bây giờ?
Đột nhiên nó nhớ đến Eric, nó lấy điện thoại ra gọi cho anh:
- Alo, em gọi anh có việc gì không? – Eric mỉm cười
- Bây giờ anh có bận gì không? – Nó nói đều đều
- Không, có việc gì không May?
- Vậy thì hay quá, anh có muốn đến ăn tối với em không? – Nó khẽ
mỉm cười.
- Vậy còn Chấn Phong? Anh ấy không ăn cùng em sao? – Eric ngạc
nhiên
Nghe nhắc đến tên hắn, tim nó lại một lần nữa đau nhói, nó cố gắng
vui vẻ nói nhưng giọng nói vẫn rất buồn:
- Không, anh ấy đi ăn với Tuyết Lan rồi, anh đến nhà em được
không?
Nghe giọng nói của nó, Eric biết có chuyện không ổn, anh vội vàng
ra xe, nói nhanh:
- Được, anh sẽ tới ngay, em đợi anh một lát.
- Anh nhớ mua rượu nhé, càng nhiều càng tốt.
Nói rồi, nó cúp máy, bắt đầu dọn bàn ăn.
Trong lúc này, hắn và Tuyết Lan đang ngồi ăn trong nhà hàng. Tuyết
Lan trong lòng vui vẻ vô cùng khi nghĩ tới cảnh nó buồn bã ở nhà.
Điều đó khiến cô ta cười luôn miệng. hắn mỉm cười nhìn nó:
- Hình như hôm nay em có chuyện vui phải không?
- Dạ không có gì đâu, tại vì hôm nay em thấy thoải mái thôi
mà.
- Vậy sao? Không biết chị em ăn tối chưa? – Hắn trầm ngâm – Hay là
anh gọi chị ấy ra ăn với chúng ta?
Vừa nghe nhắc tới tên nó, sự vui vẻ trong lòng Tuyết Lan tắt ngóm.
Cô ta mỉm cười:
- Anh khéo lo, bây giờ cũng tối rồi, làm sao chị ấy chưa ăn gì
được?
- Ừ, chắc là em nói đúng, thôi, em ăn đi.
Nói rồi, hắn cầm li rượu vang lên uống, tiếp tục trầm ngâm. Thật ra
hắn vẫn cảm thấy có chuyện gì đó, chỉ là cảm giác đó không thật sự
quá mạnh mẽ. Còn Tuyết Lan, nhìn thấy hắn như vậy, cô ta biết chắc
hắn đang nghĩ tới nó, điều đó khiến cô ta tức tối vô cùng, trong
đầu lại bày ra trăm mưu nghìn kế để chia rẽ hai người.
Phần 37:
Khoảng 15 phút sau, Eric đã đến trước cửa nhà. Anh bấm chuông,
trong lòng có chút lo lắng. Nó từ trong nhà bước ra mở cửa cho anh,
Eric lái xe vào trong còn nó thì đóng cửa lại. Nó mỉm cười nhìn anh
nhưng đôi mắt buồn vời vợi:
- Anh có mua rượu cho em không?
- Có đây – Anh giơ lên mấy chai rượu – Em có chuyện gì vậy?
- À không, tại vì em lỡ nấu nhiều thứ quá nên rủ anh đến ăn chung
cho vui đó mà – Nó lè lưỡi tinh nghịch – Thôi, chúng ta vào nhà
đi.
Dứt lời, nó kéo Eric vào nhà rồi đẩy anh ngồi xuống ghế. Bắt đầu
dọn món ăn ra. Eric đặt mấy chai rượu lên bàn rồi xuống bếp phụ nó.
Nó mỉm cười ngại ngùng:
- Em làm được rồi, ai lại để khách giúp chứ?
- Anh là con trai mà, cứ để anh giúp, không sao đâu – Eric mỉm
cười, đón lấy mâm thức ăn rồi bưng ra ngoài.
Nó đứng nhìn anh, khẽ thở dài rồi chậm rãi bước theo, không quên
mang theo 2 cái ly thuỷ tinh. Nó đặt ly lên bàn rồi khui rượu ra,
rót vào ly, sau đó nó giơ ly ra, khẽ mỉm cười:
- Chúc sức khoẻ.
Eric lịch thiệp giơ ly lên, khẽ gật đầu, môi nở một nụ cười rồi đưa
ly lên miệng uống một ít rượu. Còn nó thì nốc một lần hết sạch. Sau
đó hai người bắt đầu ăn, Eric mỉm cười nhìn nó:
- May này, em quả là có tài nấu nướng đấy, chén súp này quả thật
rất ngon.
- Cám ơn anh – Nó mỉm cười đáp lại, đôi mắt vẫn rất buồn.
Nghĩ tới lúc này hắn và Tuyết Lan đang cùng nhau ăn uống bên ngoài,
trong lòng nó lại dâng trào một nỗi buồn vô tận. Eric hiểu rằng nó
đang rất buồn, anh đã biết lí do là vì hắn nhưng cụ thể thì anh
không rõ, cũng không tiện hỏi nó, rót thêm rượu vào ly, anh giơ
lên:
- Chúng ta uống cạn nào.
- Vâng.
Nó đưa ngay lên miệng uống, ít ra nó muốn quên đi những chuyện này.
Ăn xong món súp, nó đem chè tổ yến ra, hai người cứ vừa ăn vừa uống
rượu. Thoáng chốc, 3 chai rượu đã hết sạch. Vốn thường đi theo ông
John làm việc nên 3 chai rượu với anh chẳng là gì cả, hơn nữa, anh
vốn không mua rượu mạnh nên uống 3 chai chỉ như nước lã mà thôi.
Nhưng còn nó thì khác, vốn ít uống rượu, tửu lượng của nó khá yếu,
anh dám chắc là nó đã bắt đầy say.Eric nhìn nó lo lắng nói:
- May này, em say rồi đấy, chúng ta đừng uống nữa.
- Em không say đâu, chúng ta uống tiếp đi – Nó cười tươi, mở thêm
một chai rượu nữa - Nào, chúng ta uống tiếp.
Nói rồi, nó uống cạn ly rượu vừa rót rồi lại rót tiếp một ly nữa,
đưa lên uống tiếp. Uống xong, nó bắt đầu cười phá lên:
- Ai cần hắn ở nhà ăn cùng em chứ? Anh nói có đúng không?
- Ừ, đúng vậy, em đừng uống nữa May à – Eric dịu dàng nói – Em say
lắm rồi đó.
- Em không say mà, để em uống.
Nó nói, cầm ly rượu lên uống cạn. Đặt ly rượu xuống, nó tựa đầu lên
tay mình, nước mắt bắt đầu tuôn ra:
- Đúng vậy, ai mà cần hắn chứ? Hắn chẳng là gì cả, hắn đi ăn với
ai, em mặc kệ, hahaha
Eric im lặng, không biết nói gì. Nó lại tiếp, nước mắt tiếp tục
tuôn trào:
- Anh có thấy em là một con nhỏ ích kỉ không? – Nó cười – Làm gì có
ai đi ghen với em gái của người ta đúng không? Em đúng là một đứa
ích kỉ mà.
Nó nấc lên từng tiếng, mọi thứ trước đây nó kiềm nén đang dần vỡ oà
ra, nó khóc một cách đau đớn:
- Anh có biết không? Em đã gửi cho anh ấy một tin nhắn bảo rằng
đang đợi ở nhà. Tại sao anh ấy biết em đợi ở nhà rồi mà không báo
cho em một tiếng, rồi để lúc báo lại là để nói đang chuẩn bị đi ăn
với Tuyết Lan? Tại sao? Anh nói cho em biết đi, có phải em đã quá
ích kỉ không? Nếu đúng như vậy, anh hãy mắng cho em tỉnh lại
đi.
Nó buồn bã nói, nước mắt giàn giụa trên mặt. Eric rời khỏi chỗ
ngồi, dịu dàng ôm nó vào lòng:
- Không, em không hề sai, đó là chuyện bình thường mà, em đừng buồn
nữa, nhìn em như thế này anh đau lòng lắm. Em là một cô gái tốt, em
chân thật, không giả dối, mọi người ai cũng nhìn thấy mà, em không
ích kỉ đâu – Anh dịu dàng nói.
Nó ôm chặt lấy Eric, vùi đầu vào ngực anh mà khóc. Anh dịu dàng ôm
chặt nó vào lòng, nhẹ nhàng vuốt tóc của nó. Nó khóc rất lâu, khóc
rất nhiều, nước mắt thấm ướt đẫm một mảng lớn trên chiếc áo sơ mi
trắng của Eric. Rồi tiếng nấc của nó nhỏ dần, nhỏ dần rồi im bặt.
Biết nó đã ngủ, Eric dùng tay lau đi những giọt nước mắt còn vương
trên mi nó rồi bế nó lên lầu, dịu dàng nói:
- Anh sẽ giúp em làm rõ chuyện này.
Dừng bước trước phòng nó, anh đẩy cửa bước vào, cảm thấy hơi ngại
vì tự vào phòng nó nhưng cũng không đành để nó ngủ ở dưới phòng
khách. Đặt nó lên giường, Eric đắp chăn cho nó rồi ra ngoài, không
quên đóng cửa lại.
Phần 38:
Eric dọn dẹp bàn ăn sạch sẽ rồi chuẩn bị đi về. Lúc đó, hắn cũng
vừa về tới, thấy anh, hắn cũng hơi ngạc nhiên nhưng rồi một cảm
giác khó chịu chiếm lấy hắn, trong lòng nảy sinh muôn ngàn câu hỏi.
Hắn lạnh lùng:
- Tại sao anh lại ở đây? Cũng đã khá khuya rồi phải không?<11
giờ ạ>
- May mời tôi đến để ăn tối, bây giờ tôi về đây, chào anh – Eric
mỉm cười, không quan tâm đến sự khó chịu trong giọng nói của
hắn.
- Tại sao cô ấy lại mời anh đến đây? – Hắn nhíu mày khó hiểu
- Vì anh không có ở nhà – Eric bình thản đáp.
- Anh…. - Hắn gằn từng tiếng, xốc cổ áo của Eric lên – Anh có ý gì
hả?
Eric nhìn thẳng vào mắt hắn, dùng tay gỡ tay hắn ra, lạnh nhạt
đáp:
- Anh có thể đi ăn cùng người con gái khác thì tại sao cô ấy lại
không thể ăn tối cùng tôi? Hơn nữa, chính cô ấy mời tôi đến, anh
lấy quyền gì mà nổi giận?
Tay hắn siết chặt lại thành nắm đấm, run run, ánh mắt đầy sát khí,
miệng gằn từng chữ:
- Tôi là chồng-sắp-cưới-của-cô-ấy, hơn nữa, tôi đi với em kết nghĩa
của tôi, không phải “người con gái khác”
- Vậy chắc hẳn cô em gái đó rất quan trọng với anh phải không? Quan
trọng còn hơn cả May? – Khoé miệng Eric nhếch lên tạo thành một nụ
cười nửa miệng hoàn hảo.
- Dĩ nhiên là không, cô ấy là tất cả của tôi, đừng ở đó nói xằng
bậy.
- Tất cả? – Eric mỉm cười – Tôi không nghĩ vậy đâu, nếu là tất cả
thì anh đã nhanh chóng về với May rồi, không phải để cô ấy chờ đợi
mỏi mòn như vậy đâu.
Hắn nhíu mày khó hiểu:
- Anh nói vậy là sao? Chờ đợi mỏi mòn chuyện gì?
- May đã nấu cho anh một bữa tối rất đặc biệt, cô ấy nói rằng thấy
anh dạo này mệt mỏi nên muốn tẩm bổ cho anh – Eric lạnh lùng nói –
Những gì tôi ăn tối nay chính là những thứ cô ấy nấu cho anh
đấy.
Hắn nghe xong thì ngạc nhiên vô cùng:
- Cái gì chứ? Sao cô ấy không nói với tôi? Nếu biết, tôi đã về nhà
rồi
- Anh không biết? – Eric nhướng một bên mày lên – May nói có gửi
tin nhắn cho anh kia mà.
- Tin nhắn? Tôi thật sự không biết.
Eric thở dài, anh tin hắn nói thật, nhìn vẻ mặt ngỡ ngàng của hắn
cũng đủ biết. Anh lạnh lùng:
- Tôi không quan tâm chuyện anh có biết hay không, May đã rất buồn,
tôi khuyên anh nên đối xử với cô ấy thật tốt, không thì đứng trách
tôi.
- Sao anh lại quan tâm đến cô ấy như vậy? – Hắn lạnh lùng nói
- Anh không cần phải biết.
Dứt lời, Eric nhanh chóng vào xe và chạy đi, để mặc hắn đứng đó.
Rồi hắn lấy điện thoại ra xem, miệng lẩm bẩm:
- Làm gì có tin nhắn nào chứ? Chuyện này là sao?
Chần chừ một lát, hắn chạy vào nhà tìm nó nhưng không thấy, hắn
liền tức tốc chạy lên phòng nó. Nó đang ngủ rất say, người nồng nặc
mùi rượu, cựa quậy không ngừng. Hắn nhẹ nhàng tiến đến bên cạnh nó
và tìm điện thoại của nó. Đúng như Eric nói, quả thật nó có gửi cho
hắn một tin nhắn và thậm chí còn gọi cho hắn nữa. Hắn ngồi xuống
giường, dịu dàng vuốt tóc nó:
- Nguyệt, cho anh xin lỗi, nếu anh biết em có gửi tin nhắn đến cho
anh, anh sẽ ngay lập tức về với em.
Trong vô thức, nó nhìn thấy hắn đang đi cùng Tuyết Lan, nó liền
chạy theo hắn nhưng không biết tại sao nó không thể di chuyển được.
Nó gọi tên hắn, hắn cũng không quay lại và hai người dần khuất
bóng. Nước mắt chảy dài trên gương mặt nó, miệng lẩm bẩm:
- Tại sao?
Phần 39:
Hắn lấy tay lau đi giọt nước mắt của nó, thở dài. Hắn cảm thấy đau
và có lỗi với nó nhiều lắm, hèn gì khi hắn gọi báo, giọng nó có vẻ
hơi kì lạ. Nhưng thật sự, hắn không hề nhận được bất kì tin nhắn
nào từ nó, hắn cảm thấy rất lạ bởi vì lúc nào hắn cũng đem điện
thoại bên mình cơ mà, chỉ có duy nhất lúc nãy là bỏ quên trong
phòng thôi.
- Không lẽ là Tuyết Lan? Nhưng tại sao con bé lại làm như vậy chứ?
– Hắn nhíu mày lại – không được, mình phải hỏi rõ chuyện này.
Nghĩ là làm, hắn gọi cho Tuyết Lan nhưng không liên lạc được, hắn
bỏ điện thoại qua một bên rồi đi tắm. Sau đó hắn qua phòng nó và
nhẹ nhàng leo lên giường để không đánh thức nó. Hắn ôm lấy nó vào
lòng và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Địa điểm: Biệt thự nhà họ Vũ…………………..
- Hahahaha, nghĩ tới cái cảnh cô ta ngồi ở nhà chờ đợi mỏi mòn, tao
thấy vui thật đó – Tuyết Lan cười vui vẻ - Tao sẽ cho nó biết, nó
chẳng là gì với anh Phong cả, anh Phong chỉ có thể là của
tao.
- Mày không sợ anh Phong phát hiện ra sao? – Trang Linh thở dài –
Dù gì cô ấy cũng là vợ sắp cưới của anh Phong mà.
- Mày im đi – Tuyết Lan rít lên – Chỉ có tao mới có tư cách làm vợ
của anh Phong thôi, con nhỏ đó chỉ là thứ thay thế, tao nhất quyết
không tha cho nó đâu.
- Tao chỉ cảnh báo mày vậy thôi, tuỳ mày quyết định, thôi, nãy giờ
nói cũng khá lâu rồi, tao ngủ trước đây, sáng mai tao phải đi làm
thêm.
- Ừ, mày ngủ đi, đừng có bép xép với ai đó – Tuyết Lan đe
doạ.
- Tao biết – Trang Linh thở dài, nói nhanh rồi tắt máy.
Trang Linh khẽ thở dài, cô cảm thấy kinh tởm chính con người của
cô, tuy cô không dính dáng đến những việc Tuyết Lan đã làm nhưng cô
đều biết. Nói cách khác, cô chính là nhân chứng sống, chỉ cần cô tố
cáo, Tuyết Lan chắc chắn sẽ bị bắt nhưng cô không thể. Dù gì chính
Tuyết Lan cũng đã cứu sống cô, làm vậy chẳng khác gì là lấy oán trả
ơn mà cô không phải là một con người vong ân bội nghĩa.
Mải suy nghĩ, Trang Linh không tài nào ngủ được, cô bật dậy khỏi
giường và đi ra ngoài. Không khí lành lạnh của đêm khuya khiến đầu
óc cô nhẹ nhàng hơn. Đang rảo bước trên con phố, đột nhiên có tiếng
nói phát ra từ sau lưng cô:
- Này cô em, có muốn đi chơi với bọn anh không?
Trang Linh hoảng hốt quay đầu lại, trước mắt cô là 4 tên thanh niên
trông rất bụi bặm và người chúng sặc mùi rượu. Một tên tiến về phía
cô, giở giọng đểu cáng nói:
- Em thật là xinh đó nha, nào, đi uống với bọn anh một ly
nào.
Nói rồi, tên đó tóm lấy tay cô. Mặt Trang Linh trắng bệt, cô dùng
hết sức giật tay ra và quay đầu bỏ chạy.
- Đuổi theo nó tụi bây.
Đường phố giờ này vắng hoe, lâu lâu chỉ có vài chiếc xe hơi chạy
vụt qua và họ chẳng để ý gì tới cô cả. Trang Linh bắt đầu thấm mệt,
bước chân cô chậm dần và 4 tên kia cũng đã đuổi kịp cô. Bọn chúng
bắt đầu lôi cô đi, mặc cho cô không ngừng hét lên. Bỗng nhiên có
một chiếc xe hơi thắng lại trước mặt họ và một chàng trai bước ra.
Anh ta lạnh lùng nói:
- Bỏ cô ấy ra
Nhưng khổ nỗi, anh ta lại nói bằng tiếng Anh nên bọn chúng dường
như không hiểu, một tên trong bọn chúng tiến đến giơ nắm đấm ra, kề
sát mặt anh:
- Thằng Tây kia, mày nghĩ mày là ai mà xía vào chuyện của tao, lên
tụi bây.
Hắn vừa dứt lời, 3 tên kia xông lên. Trang Linh nhìn chàng trai kia
đầy lo lắng nhưng anh ta vẫn đứng đó, bình thản đến lạ lùng. Rồi
rất nhanh, anh giơ chân lên đá vào mặt tên cầm đầu, hắn té ngược về
phía bọn đàn em, máu từ mũi hắn chảy ra. Rồi bọn chúng lại xông lên
nhưng chàng trai lạ mặt nhanh chóng hạ gục cả 4 người. Bọn chúng
cắm đầu chạy đi, miệng không ngừng đe doạ<đe doạ làm gì? Anh ý
có hiểu đâu mà đe doạ?> Rồi chàng trai đó bước đến giơ tay ra
trước mặt cô, dịu dàng nói:
- Cô có sao không?
- À không? Tôi ổn, cám ơn anh đã cứu tôi – Trang Linh nắm lấy tay
anh.
Eric mỉm cười, đỡ cô đứng dậy:
- Tiếng Anh của cô cũng khá quá nhỉ? Tôi cứ sợ cô không hiểu tôi
nói gì.
Trang Linh thoáng đỏ mặt trước nụ cười đó, cô mỉm cười, ngại ngùng
đáp:
- Lúc nhỏ tôi vốn sống ở Mỹ mà, cám ơn anh đã cứu tôi nhé, tôi tên
là Vũ Trang Linh – Cô mỉm cười - Nếu không thì anh cứ gọi tôi là
Clara, đó là tên tiếng Anh của tôi.
- Chào cô, tôi là Eric, cô không cần cám ơn tôi, đó là điều nên làm
mà – Anh mỉm cười – Sao trời khuya rồi mà cô còn ra ngoài?
- Tôi không ngủ được – Cô khẽ mỉm cười – Còn anh?
- Tôi cũng vậy, xem ra chúng ta là hai người cùng ý tưởng rồi – Anh
mỉm cười – Để tôi đưa cô về nhà nhé?
- À vâng, cám ơn anh – Trang Linh ngại ngùng.
Cô vừa dứt lời, Eric mở cửa xe cho cô rồi cũng mau chóng lên
xe.
Phần 40:
Bầu không khí trên xe vô cùng tĩnh lặng, không ai nói với ai câu
gì. Thỉnh thoảng, Trang Linh lại lên tiếng chỉ đường cho Eric rồi
lại tiếp tục chìm vào khoảng không tĩnh lặng của chính cô. 4 tên
côn đồ lúc nãy đã vô tình gợi lại cho cô những kí ức ngày xưa,
những kí ức cô chẳng bao giờ muốn nhớ lại. 5 nhăm, một khoảng thời
gian không hề ngắn ngủi, nhưng cũng không đủ dài để xoá đi bóng đêm
trong lòng cô. Nhìn vẻ mặt bi thương và buồn bã của cô gái lạ mặt,
đột nhiên lòng Eric khẽ rung lên. Cái hình bóng vừa nhỏ nhắn, vừa
cô độc này khiến anh muốn ôm lấy để bảo vệ và che chở. Bỗng nãy ra
một ý, Eric tăng tốc, chiếc xe phóng vút đi trong màn đêm tĩnh
lặng. Đang ngồi suy nghĩ, Trang Linh chợt nhận ra cảnh vật xung
quanh đang càng lúc càng vắng vẻ và cực kì lạ lẫm. Cô nhìn anh với
ánh mắt đề phòng:
- Anh muốn làm gì? Anh đưa tôi đi đâu?
- Cô hãy tin tôi – Anh nhìn thẳng vào mắt cô, nghiêm túc nói rồi
quay ra tiếp tục lái xe.
Không hiểu sao, cô lại tin tưởng anh, đôi mắt xanh sâu thẳm của anh
ấy dường như không nói dối. Cô mỉm cười:
- Tôi tin anh.
Chừng 15 phút sau, chiếc xe dừng lại trên một cánh đồng rộng lớn.
Eric mở cửa cho cô, cô bước xuống nhìn xung quanh rồi ngạc nhiên
hỏi:
- Đây là đâu vậy?
Anh mỉm cười, giơ ngón tay hướng lên trời. Trang Linh ngước lên
nhìn theo hướng anh chỉ, trước mắt cô là một dải ngân hà lung linh
huyền ảo, các vì sao lấp lánh như đang mời gọi, không kìm được, cô
khẽ thốt lên:
- Oa, đẹp quá!!!!!!!!!!!!!Làm sao anh tìm được nơi này vậy?
- Tôi tình cờ thôi, từ khi tới Việt Nam, mỗi khi buồn, tôi thường
đến đây, nơi này khiến tôi thấy thoải mái.
Anh kéo cô ngồi xuống, cô mỉm cười, ánh mắt ánh lên nỗi bi thương
thầm kín:
- Sao anh lại đưa tôi đến đây?
- Vì tôi thấy cô đang buồn, tôi nghĩ cô sẽ thấy thoải mái hơn khi ở
đây.
Trang Linh cười tít mắt, cô ngả người nằm xuống bãi cỏ, nhẹ nhàng
nói:
- Đúng vậy, nơi này khiến tôi thấy rất tuyệt. Cám ơn anh.
- Không có gì – Anh khẽ mỉm cười.
Rồi hai người lại chìm vào im lặng. Đột nhiên Trang Linh lên tiếng
phá tan bầu không khí tĩnh lặng.
- Anh giữ bí mật được không? – Cô nhẹ nhàng nói – Dù đó là những
việc vô cùng kinh tởm?
- Được, cô muốn nói chuyện gì?
Trang Linh mỉm cười, đôi mắt nhìn về một khoảng xa xăm. Cô bắt đầu
nói, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đôi lúc khẽ run run:
- Ngày xưa khi tôi ở Mỹ, tôi từng có một gia đình rất hạnh phúc, mẹ
tôi là người Việt, ba tôi là người Mỹ. Vào những ngày cuối tuần,
tôi thường cùng họ đi picnic hoặc đi du lịch đây đó. Rồi một ngày,
khi tôi 8 tuổi, một tai nạn đã cướp đi ba mẹ của tôi – Giọng cô run
run – Sau đó, những người được gọi là người thân của tôi đã cướp
sạch tài sản của ba mẹ tôi, không để lại cho tôi một xu nào.
Cô dừng lại, hít thở thật sâu rồi tiếp:
- Họ đá tôi qua một bên và bắt đầu đùn đẩy tôi cho nhau. Rồi dì tôi
nhận tôi về, từ đó, tôi sống như một con ở, suốt ngày phải thức dậy
từ sáng sớm để làm đủ mọi việc. Cơm thì bữa có bữa không, nếu có
cũng chỉ là cơm nguội là sang lắm rồi. Khi bà ta vui, bà ta không
thèm để mắt đến tôi, còn khi buồn bựa chuyện gì, bà ta đánh đập tôi
như một con chó.
Trang Linh lại im bặt rồi lại nói tiếp nhưng giọng đầy bi thương và
sợ hãi:
- Khi tôi 13 tuổi, bà ta có một người nhân tình. Hắn cũng không
ngừng đánh đập tôi trước mặt bà ta. Rồi một ngày khi bà ta đi vắng,
lúc đó tôi đáng làm việc nhà, hắn từ phía sau ôm chầm lấy tôi và
bàn tay hắn xé toạc áo tôi ra. Tôi cố gắng chống cự thì hắn tát vào
mặt tôi, rồi hắn dùng lời lẽ ngon ngọt dụ dỗ tôi, nào là nếu tôi
nghe lời, hắn sẽ cho tôi ăn ngon, sẽ cho tôi tiền – Cô cười khan
một tiếng nhưng ánh mắt ngập tràn cay đáng – Tôi vẫn chống cự và
lần này hắn đánh tôi rất mạnh. Lúc đó, đầu óc tôi quay cuồng, khoé
miệng còn bị chảy máu nữa, thế là tôi để mặc cho hắn cưỡng bức
mình……
Nghe từ nãy đến giờ, bàn tay Eric đã siết lại thành nắm, anh không
ngờ cô gái nhỏ bé này lại có một quá khứ khủng khiếp như vậy, anh
kinh hoàng nói:
- Sau đó thì sao?
- Sau đó……………….. – Cô dừng lại một lát – Một điều bất ngờ đã xảy
ra, đúng lúc hắn chuẩn bị làm chuyện kinh tởm đó với tôi, người dì
của tôi về tới, trên tay cầm theo một khẩu súng lục. Hắn vội vã
buông tôi ra, bà ta giận dữ nhìn tôi, khuôn mặt đầy nước mắt, bà ta
mắng tôi là con **, là thứ dụ trai, nói tôi dám dụ dỗ trai của bà
ta. Rồi bà ta nổ súng, viên đạn ngăm thẳng vào bụng tôi và máu bắt
đầu túa ra. Lúc đó may mà tôi né kịp, không là “xong” rồi – Trang
Linh bật cười cay đắng - Khắp người tôi lúc đó đau lắm nhưng tôi
gượng dậy và cố gắng chạy đi, bây giờ nghĩ lại không hiểu tôi lấy
đâu ra sức mạnh đó nữa. Tôi chạy mãi, chạy mãi, cuối cùng, tôi gục
giữa đường, lúc đó, trời đang mưa rất lớn, mọi người không ai chú ý
đến tôi cả. Rồi tôi dần mất đi ý thức và rồi tôi chìm vào giấc ngủ.
Khi tôi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang ở trong bệnh viện, thế là tôi
được cứu sống và được đưa về Việt Nam.
- Là ai đã cứu cô? – Eric dịu dàng nói.
- Tôi có nói chắc anh cũng không biết, người cứu tôi là Vũ Tuyết
Lan, từ khi tôi về Việt Nam cũng đã 5 năm rồi, tôi và Tuyết Lan trở
thành bạn thân từ đó. Ban đầu, tôi rất cảm kích cô ấy, nhưng càng
ngày, tôi càng ghê tởm chính ân nhân đã cứu mạng mình. Cô ấy sẵn
sàng giết chết những người cản đường mình chỉ vì một vài xích mích
nhỏ, *** hại không biết bao nhiêu người,… Nhiều lúc, tôi muốn ra đi
nhưng không thể.
- Tại sao? Cô có thể bỏ đi mà hoặc là đi tố cáo cô ấy – Anh níu mày
lại, Eric khá ngạc nhiên khi nghe tới tên Tuyết Lan, anh không hề
quên cô gái đó, cô gái đã nở nụ cười khi May bị tai nạn.
- Vì tôi còn nợ cô ấy một mạng, tôi không thể bỏ đi được trừ khi
trả hết nợ cho cô áy – Trang Linh cười buồn – Dạo này, tôi được
biết cô ấy đang hại một cô gái nào đó, Tuyết Lan nói rằng muốn chia
rẽ hai người họ vì anh ta chỉ có thể là của Tuyết Lan.
Eric nhíu mày, quả đúng như anh đoán, cô gái tên Tuyết Lan này
không hề đơn giản, mọi thứ đã dần sáng tỏ, chính Tuyết lan đã cố
tình cho người đụng May. Xem ra việc này đang dần trở nên phức tạp
rồi đây. Đột nhiên Trang Linh quay qua nhìn anh, mỉm cười:
- Anh có muốn xem vết sẹo của tôi không?
Eric gật đầu, Trang Linh giở chiếc áo sơ mi lên một chút, một vết
sẹo tròn đập vào mắt anh, lòng Eric dâng lên một nỗi xót xa và
thương cảm. Trang Linh mỉm cười:
- Anh đã thấy rồi đấy, đây là vết sẹo tôi sẽ không thể xoá mờ được
cho đến chết.
Eric nhìn cô, Trang Linh đang cười nhưng đôi mắt cô thì không, nó
ánh lên sự đau đớn và tổn thương sâu sắc. Bất ngờ, Eric ôm chầm lấy
Trang Linh.
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Phần 41:
Trang Linh đỏ ửng mặt, cố gắng đẩy anh ra:
- Anh đang làm gì vậy? Mau bỏ tôi ra.
- Khóc đi – Anh dịu dàng nói
- Anh nói cái gì cơ? – Cô ngạc nhiên hỏi lại, trong lòng khẽ rung
lên.
- Hãy khóc đi, cô không cần phải kìm nén, tối nay tôi cho cô mượn
bờ vai – Anh dịu dàng vuốt tóc cô, dỗ dành.
Nghe lời anh nói, mắt Trang Linh ươn ướt, ngày xưa, bố mẹ cô cũng
thường hay ôm lấy cô vào lòng khi cô buồn. Dùng chút sức lực yếu
ớt, cô cố đẩy anh ra nhưng vô ích, cô yếu ớt nói, giọng run
rẩy:
- Tôi không xứng đáng để nhận tình thương của anh đâu, tôi là một
con người vô cùng kinh tởm.
- Không, em không hề kinh tởm, em trong sạch hơn bất cứ con người
nào và tâm hồn em rất đẹp – Eric nhìn thẳng vào mắt cô, dịu dàng
nói – Hãy khóc đi, mang tất cả những gì đau khổ trút hết ra, đừng
tiếp tục kiềm nén nữa.
Và lần đầu tiên trong 5 năm, Trang Linh bật khóc, cô khóc nức nở
như một đứa trẻ, tất cả những hành động của anh đều khiến cô nhớ
tới bố mẹ. Nỗi đau đớn cô dồn nén bấy lâu bất chợt oà vỡ vì sự quan
tâm chân thành của anh. Cô không ngờ lại có người nói những lời đó
với cô, từ cái ngày bố mẹ cô mất đi, sống trong cái ngôi nhà đó,
tâm hồn cô dần trở nên mai một, cô biết tất cả những gì Tuyết Lan
làm, thậm chí cũng từng chứng kiến nhưng cô không hề can ngăn Tuyết
Lan bởi vì cô cảm thấy thù ghét mọi người, dần dần, cô trở nên vô
cảm khi chứng kiến bất hạnh của người khác. Nhưng những năm gần
đây, cô đã dần tự cảm thấy sợ bản thân mình và điều đó đã phần nào
kéo cô ra khỏi “đống bùn lầy”. Nhưng ly nước khi đã đổ thì không
bao giờ hốt lại được trọn vẹn, tâm hồn cô cũng đã có phần nhơ
nhuốc, vậy mà anh vẫn nói tâm hồn của cô rất đẹp.
Eric dịu dàng ôm lấy cô, bàn tay khẽ siết vào vai cô, dịu dàng
nói:
- Hãy quên hết những chuyện đó đi và hãy sống thật tốt, anh tin bố
mẹ em trên thiên đường luôn dõi theo em đó và chắc chắn họ muốn em
sống thật hạnh phúc.
Một hồi lâu sau, Trang Linh ngưng khóc, hơi ấm toả ra từ người anh
khiến cô trở nên bình tĩnh hơn. Cô dùng tay đẩy anh ra, mỉm
cười:
- Cám ơn anh đã cho tôi mượn chỗ để khóc.
- Không có chi – Anh cười, dùng tay lau đi giọt nước mắt còn đọng
trên mi cô – Rất vui khi nhìn thấy nụ cười của em.
Mặt Trang Linh đỏ ửng, cô vội đứng dậy, ngượng ngùng nói:
- Chúng ta về thôi, đã muộn lắm rồi.
- Ừ - Anh mỉm cười rồi ngồi dậy, cởi chiếc áo khoác trên người ra
quàng lên người cô – Coi chừng cảm lạnh đó.
Nói rồi, anh mở cửa xe cho cô rồi đưa cô về nhà. Tối hôm đó, Trang
Linh đã có một giấc mơ rất đẹp, cô mơ về những ngày hạnh phúc khi
xưa và về anh, người con trai đã cứu rỗi tâm hồn cô.
Sáng hôm sau, nó thức dậy rất sớm, nó chỉ cảm thấy hơi khó chịu một
chút vì dư âm của rượu, nhìn sang bên cạnh, nó thấy hắn vẫn còn ngủ
say. Khẽ khàng rời khỏi giường, nó nhanh chóng tắm rửa, làm VSCN và
thay quần áo thật nhanh rồi xuống bếp. Sau khi làm bữa sáng cho hắn
xong, nó viết một lời nhắn nhỏ rồi đi học. Cái se se lạnh của buổi
sớm mai khiến nó tỉnh táo hơn. Những chuyện xảy ra vào ngày hôm qua
lại ùa về trong tâm trí nó khiến nó không thể đối mặt với hắn được,
nó vẫn rất buồn vì chuyện đó và ghen tị với Tuyết Lan.
Buổi học ngày hôm nay trôi qua rất nhanh đối với nó. Nặng nề thu
dọn sách vở, nó không muốn phải đối mặt với hắn, nó không muốn phải
về nhà vào lúc này. Nhìn vẻ mặt của nó, nhỏ biết nó rất buồn, lấy
điện thoại gọi cho Gia Long, nhỏ kể cho anh nghe và huỷ buổi hẹn
chiều nay. Nhận được sự đồng ý của Gia Long, nhỏ chạy đến bàn nó và
rủ nó đi chơi. Đúng như nhỏ đoán, nó đồng ý ngay lập tức. Thế là
hai đứa rủ nhau đi uống nước. Trong phòng riêng, nó kể cho nhỏ nghe
về chuyện xảy ra hôm qua. Nhỏ tức giận đòi tìm Tuyết Lan để “xử lý”
nhưng nó can nhỏ lại. Tuy tức nhưng cũng không muốn nó khó xử nên
nhỏ đành ngồi im. Hôm đó, hai đứa đi đến tối mịt mới về nhà, mặc
cho hắn gọi bao nhiêu lần, nó cũng không nghe máy. Rồi nó ngỏ ý
muốn ngủ ở nhà nhỏ ngày hôm nay. Thấy nhỏ đồng ý, nó lấy điện thoại
nhắn tin cho hắn rồi lên xe về nhà nhỏ.Phần 42:
Sáng hôm nay khi thức giấc, hắn chẳng thấy nó đâu cả. Hắn đoán rằng
có lẽ nó đang ở trong phòng tắm nên ngồi ở ngoài đợi. 5 phút……10
phút…….rồi 20 phút trôi qua vẫn chưa thấy nó ra ngoài. Thấy lạ, hắn
đẩy cửa bước vào thì không thấy nó đâu. Làm VSCN xong, hắn xuống
bếp tìm nó thì thấy bữa sáng đã được làm sẵn, bên cạnh còn có tờ
giấy nhỏ. Cầm lên xem, hắn thoáng ngạc nhiên rồi ngay lập tức hiểu
ra. Hắn tự cười với bản thân:
- Thì ra cô ấy muốn tránh mặt mình.
“ Em đến trường sớm, anh nhớ ăn sáng đó”. Vốn hắn định sẽ giải
thích với nó về chuyện hôm qua nhưng có lẽ không được rồi. Chán
nản, hắn ăn xong rồi đi đến công ty. Vừa bước vào phòng, chưa kịp
nhìn thấy Tuyết Lan thì giọng nói của cô ta đã vang lên lanh
lảnh:
- Anh đến rồi!!!!!!!Em lại đến chơi với anh nè – Rồi cô ta chạy đến
ôm chầm lấy hắn.
- Lan, buông anh ra, anh có chuyện muốn hỏi em – Hắn cau mày, đẩy
Tuyết Lan ra.
- Chuyện gì hả anh? – Tuyết Lan tròn mắt nhìn hắn, gương mặt vô
cùng ngây thơ.
- Có phải hôm qua chị Nguyệt có nhắn tin và gọi đến cho anh không?
– Hắn hỏi thẳng.
Tuyết Lan giật mình khi nghe hắn nói nhưng cũng mau chóng lấy lại
bình tĩnh, mắt cô ta ươn ướt:
- Hic, sao hôm nay anh dữ với em quá vậy? Anh bắt nạt em, hic
- Anh xin lỗi, em đừng khóc, nhưng em hãy trả lời anh đi – Hắn xoa
đầu Tuyết Lan, dịu dàng nói
- Hic, đúng là chị ấy có gọi và gửi tin nhắn đến cho anh, nhưng em,
hichic – Tuyết Lan sụt sùi khóc – Nhưng mà em vô tình xoá mất, sợ
anh mắng nên em xoá luôn cuộc gọi đến, hic, em không hề cố ý đâu,
anh tin em đi.
Tuyết Lan nắm lấy tay hắn, nước mắt chảy dài trên mặt, buồn bã nói.
Hắn thở dài, xoa đầu Tuyết Lan, dịu dàng nói:
- Thôi, chuyện đã lỡ rồi, anh không trách em đâu, nhưng lần sau
đừng làm như vậy nữa, biết không?
- Hic, vâng, em biết, anh đừng giận em nha, em không cố ý đâu –
Tuyết Lan tiếp tục khóc lóc – Em xin lỗi anh, hic.
- Thôi, không sao đâu, em đừng khóc nữa – Hắn dịu dàng nói.
Tuyết Lan ngước lên nhìn hắn, mắt ngân ngấn nước:
- Vậy là anh tha lỗi cho em phải không?
- Ừ, anh đâu phải người nhỏ mọn đâu – Hắn cười.
Tuyết Lan mỉm cười, ôm chầm lấy hắn:
- Hihi, em biết anh không trách em đâu, mà anh Phong ơi, chị Nguyệt
có giận anh không? – Tuyết Lan buồn bã hỏi.
Nghe Tuyết Lan hỏi, hắn hơi giật mình, thì thầm với chính
mình:
- Cô ấy có giận mình không nhỉ? – Rồi hắn nhớ tới chuyện sáng hôm
nay, thở dài – Chắc là có rồi, haizzz
Rồi hắn mỉm cười:
- Chắc là cô ấy giận anh rồi, thôi, anh làm việc, em ngồi đó chơi
đi nha.
- Anh Phong nè, mai mốt em sẽ sang xin lỗi chị Nguyệt giúp anh nha
– Tuyết Lan ngọt ngào nói.
- Ừ - Hắn mỉm cười rồi đi ra ngoài.
Nhìn bóng hắn dần khuất, Tuyết Lan hả hê vô cùng, cô ta nhếch môi
lên tạo nên một nụ cười nửa miệng đầy thoả mãn:
- Cuối cùng cũng giận nhau, để rồi xem hai người còn yêu nhau được
bao lâu.
Còn hắn thì dù đang làm việc nhưng trong lòng thì suy tính mọi cách
để giải thích với nó. Tối, hắn cố gắng về nhà thật sớm nhưng chẳng
thấy nó đâu, rồi hắn chờ nó, chờ mãi vẫn không thấy nó về nhà mặc
dù bây giờ đã khuya lắm rồi. Lo sợ nó bị tai nạn, hắn toan đi tìm
thì điện thoại báo có một tin nhắn.
“Tối nay em không về, anh tự đi ăn nhé, ngủ ngon”. Đọc xong tin
nhắn, hắn như hoá đá. Vậy là nó thật sự muốn tránh mặt hắn. Ngẩn
ngơ một hồi, hắn quyết định phải đi tìm nó. Đầu tiên, hắn gọi về
nhà ba mẹ nó để thăm dò, thấy nó không về nhà, hắn gọi cho Gia Long
và giọng điệu chuyển qua…..hăm doạ. Một lúc sau, Gia Long đành phải
nói cho hắn biết là nó đang ở nhà nhỏ. Nắm được thông tin, hắn tức
tốc phóng xe đến nhà nhỏ. Đến trước cửa nhà, hắn thấy hai người
đang ngồi trò chuyện ngoài vườn, chưa vội bấm chuông, hắn đứng đó
nhìn nó. Nói chuyện một lát, nó gục xuống vai nhỏ và nhỏ ôm nó vào
lòng. Dường như nó đang khóc , hắn thấy nhỏ đang cố gắng an ủi nó.
Một nỗi xót xa trào dâng trong lòng hắn, hắn không ngờ nó lại buồn
đến như vậy, nhất định hắn phải giải thích nói nó. Nghĩ là làm, hắn
lấy điện thoại gọi cho nó, hắn thấy nó có cầm điện thoại lên xem
nhưng không nghe máy. Kế bên, hình như nhỏ đang thuyết phục nó điều
gì đó nhưng hắn chỉ thấy nó lắc đầu. Hắn lại tiếp tục gọi cho nó,
nó vẫn không nghe máy. Hắn nhắn tin cho nó, một tin nhắn ngắn gọn
nhưng đủ để nó hiểu
“Anh đang ở trước nhà Giao Châu, xin em hãy cho anh một cơ hội để
giải thích được không?”
Rồi hắn bấm “gửi”, hắn thấy nó cúi xuống đọc rồi nó nhìn thẳng ra
cửa. Sau đó nó nói với nhỏ và cùng nhỏ chạy đến mở cửa cho hắn, nó
tránh ánh mắt của hắn.
- Sao anh lại đến đây?
- Về với anh đi, anh muốn nói chuyện với em – Hắn dịu dàng nắm lấy
tay nó
- Không nói ở đây được sao? – Nó vẫn không nhìn vào mắt hắn – Muốn
nói gì anh cứ nói đi.
- Thật ra anh không hề biết em gửi tin nhắn đến cho anh, là Tuyết
Lan đã vô tình xoá đi, em hãy tin anh, nếu biết, anh đã về nhà ngay
lập tức rồi, anh xin lỗi, xin lỗi vì đã để em chờ ở nhà – Hắn nhìn
thẳng vào mắt nó – Về nhà với anh đi được không?
Nó khẽ run lên, môi bắt đầu mấp máy, giọng đầy ngạc nhiên:
- Là thật sao? Anh không biết sao?
- Anh xin thề, điều anh nói là sự thật, em hãy tin anh – Hắn ôm lấy
nó – Về với anh nha.
- Vậy mà em đã hiểu lầm anh, em xin lỗi – Mắt nó rưng rưng nước
mắt.
- Không, anh mới là người có lỗi, chỉ cần em đừng giận anh nữa,
muốn anh làm gì cũng được - Hắn lau đi giọt nước mắt vừa rơi ra
khỏi mắt nó – Về với anh nha?
- Ưm – Nó mỉm cười, rồi nó quay sang nói với nhỏ - Cám ơn bà đã
chứa chấp tui nhưng bây giờ tui về đây, làm phiền bà quá.
Nhỏ mỉm cười, giả vờ vuốt vuốt ngực:
- Ừ, hai người về nhà diễn phim tiếp đi, nãy giờ đứng coi mà tui
muốn ói quá, haiz, lúc nãy ăn có mấy chén cơm mà bây giờ ói thì
tiếc lắm, mà nếu ói thì chắc phải vài thao mới chứa hết,
hahaha
Nói xong, nhỏ chạy mất dạng còn nó thì mặt mày đỏ ửng, vừa chạy
theo nhỏ vừa hăm doạ:
- Bà thử để tui bắt được coi, tui đánh bà nhìn không ra người luôn
đó.
- Bắt được thì đánh, còn không bắt được thì đừng doạ nhau nhé bạn
hiền, hahah – Nhỏ vừa chạy, vừa lè lưỡi trêu nó.
Hai đứa rượt đuổi nhau một hồi thì té lăn ra đấy, quần áo lắm lem
nhưng ôm bụng cười rất vui. Hắn tiến đến đỡ hai đứa dậy, mỉm cười
với nó:
- Em cũng nghịch quá nhỉ? Về được chưa Lâm tiểu thư?
- Được rồi – Nó gật đầu, thở như sắp chết.
- Đem con nhỏ bạo lực này về giùm đi, không thì nó giết tôi chết
mất – Nhỏ thở không ra hơi nhưng vẫn cố trêu nó.
Nó không nói gì mà liếc nó một cái nhá lửa khiến nhỏ im bặt. Rồi nó
ra xe ngồi trước, hắn vừa định đi theo thì bị nhỏ tóm lại, nhỏ nói
thầm vào tai hắn:
- Anh mà làm nó buồn nữa, tôi giết anh đấy nhé
Rồi nhỏ buông hắn ra và chạy vào nhà còn hắn thì mỉm cười nhìn nhỏ
rồi nhanh chóng vào xe và phóng về nhà.
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Phần 43:
Trên đường về nhà, nó không nói gì với hắn mà chỉ nhìn ra ngoài.
Bỗng nó đột nhiên lên tiếng, phá tan đi bầu không khí đó:
- Anh nói Tuyết Lan đã vô tình xoá tin nhắn của em phải
không?
- Ừ, Lan nói vô tình xoá tin nhắn của em nhưng sợ anh mắng nên
không dám nói, em cũng đừng trách cô bé nha, anh nghĩ Tuyết Lan
không cố tình làm vậy đâu.
- Em không giận đâu, nhưng em phải phạt anh – Nó cười ranh
mãnh
- Sao lại phạt anh chứ? – Hắn nhìn nó bằng đôi mắt vôtội.
- Vì cái tội làm em buồn – Nó phụng phịu – Anh không chịu à?
Hứ.
- Thôi, thôi mà, em muốn phạt gì cũng được hết, huhu, có ai bắt nạt
chồng như em không?
Nó liếc mắt sang hắn, răng nghiến ken két còn tay thì phát ra tiếng
răng rắc, miệng hăm doạ:
- Anh nói em bắt nạt chồng à?
- Không! Anh không có nói, anh nói không ai thương chồng như em hết
– Hắn vội vàng nói còn trong lòng thì đang gào thét không
ngừng.
Nó cười gian tà, lấy tay xoa xoa mặt hắn:
- Phải vậy mới được chứ, bắt đầu từ hôm nay phiền anh làm việc nhà
và nấu cơm nhé, CHỒNG YÊU – Nó nghiến răng.
Nghe hai tiếng”CHỒNG YÊU” của nó mà hắn nổi da gà, thầm khóc thương
cho số phận của mình bởi vì hắn biết, không chỉ đơn giản là làm
việc nhà mà còn phải gánh chịu nhựng trò đùa bất tận của nó nữa.
Sau khi “truyền bá tư tưởng” xong, hắn và nó ai làm việc nấy, không
nói gì với nó nữa. Nhưng chỉ có điều là sau cuộc nói chuyện, nó rất
vui còn hắn thì đau khổ cho bản thân. Rồi hắn chợt lên tiếng:
- Nguyệt này, em sẽ làm vợ anh thật chứ?
- Sao anh lại hỏi vậy? – Nó ngạc nhiên
- Vì anh đã yêu em mất rồi, không biết từ khi nào mà em chiếm một
vị trí rất lớn trong trái tim anh– Hắn mỉm cười
Nghe hắn nói, má nó đỏ ửng lên, nó ngượng ngùng nói:
- Anh mà cũng nói được những lời này sao? – Nó trêu nhưng giọng vẫn
ẩn chứa sự hạnh phúc – Em cũng yêu anh lắm đấy.
Hắn mỉm cười không đáp và nắm lấy tay nó. Nó nhìn hắn mỉm cười,
lòng tràn đầy hạnh phúc, chỉ một câu nói và cái nắm tay này cũng đã
khiến lòng nó ấm áp rất nhiều, có lẽ hạnh phúc thật sự rất đơn
giản.
------------------
Từ ngày Eric cứu Trang Linh khỏi đám lưu manh, hai người thường
xuyên gặp nhau hơn và dần dần hiểu nhau. Đối với Trang Linh, Eric
là một người có lí tưởng và rất tốt bụng, luôn luôn quan tâm cho
người khác. Còn với Eric, cô là một người con gái hoàn hảo, cô
thông mình, nhân hậu và hay lo nghĩ cho người khác. Anh đã xác định
được rằng cô chính là nửa còn thiếu của mình và anh sẽ không bao
giờ bỏ cuộc trừ khi cô đã có người yêu. Nhưng anh vẫn chưa muốn bày
tỏ vào lúc này vì còn quá nhiều lí do, thứ nhất, hai người chỉ mới
quen nhau vài ngày, anh không muốn cô nghĩ anh đang đùa giỡn với
cô, còn thứ hai, anh vẫn còn phải bảo vệ cho nó. Sau khi làm rõ
chuyện này, chắc chắn anh sẽ bày tỏ tình yêu của mình với cô.
Từ ngày gặp anh, cô cảm thấy bản thân mình đã thay đổi, tuy chỉ
ngắn ngủi vài ngày nhưng cô đã thích anh rồi. Tuy cô không thể bày
tỏ với anh cho đến khi nào cô thoát khỏi Tuyết Lan nhưng dù sao vào
giờ phút này, cô cảm thấy hạnh phúc với hiện tại. Chỉ cần nhìn anh
lúc nào cũng vui vẻ là đủ.
---------------------------
Sau khi về đến nhà, hắn phải nấu mì cho nó còn nó thì đi tắm và thư
giãn. Nấu xong,hắn lên phòng mời nó xuống ăn. Vừa ăn được một đũa,
nó lập tức nhăn mặt lại:
- Cái này là gì đây? Đây mà gọi là mì à?
- Xin hỏi tiểu thư cảm thấy không hài lòng chuyện gì?
- Nấu gì mà mì còn chưa chín, với lại tôi đã nói rồi, tôi ăn trứng
chín cơ mà, nấu lại đi, còn cái này thì tự ăn cho tôi – Nó kiêu kì
nói, trong bụng thì cười như điên.
Thế là hắn phải nấu lại, lần nào nó cũng chê, lúc thì mặn quá, lúc
thì nhạt quá, lúc thì nguội quá, lúc thì nóng quá,……Đến gói
thứ…..5, nó mới gật gù:
- Cái này không tệ, tốt lắm, bây giờ thì rửa chén bát đi – Nó nhìn
hắn, quát – Sao lại nằm đó hả? Ăn xong mà ngủ là thành heo
đó.
- Vâng, thưa tiểu thư
Hắn cố gắng bò dậy<ăn 4 gói mì, em bái anh làm sư phụ ạ> và
đi rửa chén còn nó thì chạy lẹ lên phòng và bắt đầu cười. Nó cười
nhiều tới mức bụng đau quặn và nước mắt chảy ra như đang khóc mà
vẫn không dừng được. Vẻ mặt của hắn lúc ăn tới gói mì thứ 4 thảm
không thể tả được. Hắn hầm hầm lên phòng với khuôn mặt đỏ ửng. Hùng
hổ tiến về phía nó, hắn cười gian:
- Có vẻ như em đang rất vui nhỉ? Có cần anh giúp em vui hôn nữa
không?
Dứt lời, hắn đè nó ra chọt léc, mặc cho nó van xin và hăm doạ. Một
lúc sau, hắn nằm nhìn nó ôm bụng thở thì mỉm cười:
- Em còn muốn vui nữa không? Anh giúp em nữa nhé – Nói rồi, hắn bật
dậy và đè lên người nó.
- Không, em hết muốn vui rồi, bây giờ đi ngủ, đúng rồi, đi ngủ - Nó
hốt hoảng nói và nhắm tịt mắt lại.
- Em muốn trốn sao? Không dễ đâu vợ à.
Nói rồi, hắn chạm tay vào eo nó còn nó thì toát mồ hôi chờ đợi
“trận tra tấn” sắp diễn ra. Nhưng nó không cảm thấy nhột mà chỉ cảm
thấy đôi môi hắn đang áp vào môi nó. Nó mở bừng mắt ra nhìn hắn
không chớp mắt, hắn dừng lại, mỉm cười nhìn nó:
- Nhắm mắt lại đi vợ - Nói rồi hắn lại tiếp tục hôn nó.
Hắn hôn nó một lúc lâu rồi di chuyển xuống cổ nó và xương quai
xanh, tay thì luồn xuống cởi bỏ lớp áo trên người nó ra, xoa nắn gò
bồng đào của nó. Bị hành động của hắn khiêu khích, nó khẽ rên lên
hưởng ứng. Dục hoả trong hắn cháy lên hừng hực. Hắn dùng tay vuốt
ve từng đường cong trên cơ thể nó, mơn trớn. Máu trong người nó sôi
lên, nó cảm thấy rất nóng và theo bản năng, nó áp người lên cơ thể
mát lạnh của hắn, vô tình kích thích dục vọng trong hắn ngày càng
dâng cao.
Phần 44:
Hắn tiếp tục hôn nó, tay lần mò đến nơi mật thất của nó, nó lại khẽ
rên lân, càng áp sát vào người hắn. Đặt một tay lên mặt nó, hắn dịu
dàng:
- Cho anh nhé!!!!
- Ưm – Nó khẽ đồng ý, khuôn mặt đã đỏ lại trở nên đỏ hơn.
Hắn mỉm cười, hôn vào đôi môi của nó, dùng tay tách hai chân nó ra
và từ từ tiến vào, xé rách lớp ngăn cách giữa hai người.
- A……đau quá – Nó nhăn mặt, nước mắt rưng rưng
- Rồi sẽ hết đau ngay thôi, ngoan nào – Hắn hôn vào mắt nó và tiếp
tục “manh động”
Hai người cứ tiếp tục triền miên với nhau, càng lúc càng trở nên
dồn dập hơn. Sau khi phóng thích tất cả mầm mống tội lỗi vào trong
nó, hắn nằm lăn sang một bên, để cho nó gối đầu lên tay hắn. Hắn
dịu dàng hỏi, tay không ngừng vuốt ve cơ thể nó:
- Em có đau lắm không?
- Không đau lắm, anh đừng lo – Nó mỉm cười hạnh phúc.
Hắn hôn lên tóc nó và tiếp tục vuốt ve cơ thể nó. Rồi dục hoả lại
dâng lên, hắn cười gian nhìn nó. Thấy lạ, nó hỏi:
- Sao anh nhìn em ghê vậy?
Hắn không đáp mà cúi xuống áp vào môi nó một nụ hôn cuồng nhiệt,
tay không ngừng xoa bóp gò bồng đào của nó. Hắn tiếp tục kích thích
cơ thể nó khiến nó không thể chống cự lại được. Đêm đó, hai người
“manh động” không biết bao nhiêu lần, rồi quấn lấy nhau mà chìm vào
giấc ngủ.
Sáng hôm sau, đang say giấc nồng bỗng nhiên hắn bị một đạp bay
thẳng xuống đất. Chủ nhân cú đá kia không ai khác chính là nó. Hắn
nhìn nó bằng cặp mắt vô tội
- Vợ, sao vợ đạp chồng xuống đất?
- Không vợ chồng gì hết á, từ nay cắt đứt, tui cấm mấy người vào
phòng tui nửa bước – Nó lườm hắn, gương mặt đỏ ửng.
- Tại sao? – Hắn ngơ ngác – Chồng đâu có làm gì vợ đâu?
- Không làm gì hả? – Nó gào lên – Tối hôm qua mấy người làm chuyện
đó với tui mấy lần??????
Hắn ngồi lẩm nhẩm một hồi rồi ngước mặt lên nhìn nó:
- Chồng cũng không nhớ nữa vợ, nhưng mà……. – Hắn xụ mặt
xuống.
- Nhưng mà cái gì? – Nó nhíu mày – Nói mau đi
- Nhưng mà tại tối hôm qua vợ nói vợ muốn nữa mà, đâu phải tại
chồng đâu.
Nghe hắn nói tới đó, nó muốn nổ tung, không nói không rằng, nó quấn
lên người tấm mền và phóng vào nhà tắm. Do tấm chăn dài và một phần
do nó chạy nên vừa tới gần cửa phòng tắm, nó vấp ngã đè lên người
hắn. Đỡ nó trong vòng tay, mắt hắn quét khắp người nó: cặp bồng đào
đang lấp ló trong tấm chăn, làn da trắng mịn mềm mại và đôi môi đỏ
hồng, hơi sưng lên do tối hôm qua hắn hôn nó “hơi” mạnh. Giật mình,
nó quýnh quáng đứng lên nhưng không cách nào thoát khỏi vòng tay
của hắn. Mặc cho nó đang cố đứng dậy, hắn luồn tay vào trong chăn
và xoa bóp hai quả đào của nó. Mặt nó đỏ bừng, cố gắng đứng dậy,
miệng không ngừng phản đối:
- Tối hôm qua chưa đủ sao? Buông tui ra mau.
Hắn nhướng một bên mày lên, cười gian:
- Em phản đối anh chứ cái này thì không, xem ra nó thành thật hơn
em đấy<ý ngực của chị ý>
Rồi hắn tiếp tục “công việc” còn đang dang dở. Hắn tiếp tục vuốt ve
cơ thể nó và ngậm lấy một bên của nó mà mút. Không kiềm được, nó
rên lên khe khẽ. Hắn di chuyển đôi môi lên môi nó, hôn nó thật sâu
và bế nó lên giường. Hắn hôn nó gấp gáp, tay vuốt ve cơ thể nó còn
nó không ngừng rên lên. Hắn tiến vào trong nó, lần này hắn “hành
động” vô cùng mãnh liệt.
-----------
Sau khi làm xong, hắn bế nó vào phòng tắm và hai người ngâm mình
vào dòng nước ấm áp. Nó nép đầu vào ngực hắn, hơi thở vẫn còn chưa
ổn định. Hắn vuốt tóc nó, dịu dàng hỏi:
- Vợ có thấy khá hơn không?
Nó không đáp mà chỉ khẽ gật đầu. Nó vẫn cảm thấy ê ẩm vô cùng nhưng
ngâm mình trong nước ấm khiến nó cảm thấy thoải mái hơn.
Sau đó, nó mặc quần áo rồi xuống bếp nấu bữa sáng cho hắn. Nhìn nó
loai hoai nấu nướng, hắn thấy rất hạnh phúc, vậy là chỉ còn một
khoảng thời gian nữa là nó sẽ chính thức trở thành vợ hắn, hắn thật
sự mong mỏi ngày đó mau đến. Ăn sáng xong, nó dọn dẹp nhà cửa, lên
phòng lấy tấm trải giường, nó nhìn vệt màu đỏ trên tấm vải và khẽ
mỉm cười hạnh phúc bởi vì đây chính là bằng chứng cho thấy nó đã
thuộc về hắn.
Dọn dẹp nhà xong, nó cùng hắn đến công ty. Vừa mở cửa vào phòng,
giọng Tuyết Lan đã vang lên khiến nó hơi bất ngờ:
- Anh Phonggggggggggggggg, sao hôm nay anh đi làm trễ vậy? – Cô ta
chạy đến ôm chầm lấy hắn.
- Lan, buông anh ra – Hắn kéo cô ta ra
Tuyết Lan phụng phịu, định nói điều gì đó nhưng khi nhìn thấy nó,
mặt cô ta hơi biến sắc nhưng lập tức trở nên vui vẻ:
- Chào chị, dạo này chị có khoẻ không?
- Chị vẫn khoẻ, còn em thì sao? – Nó mỉm cười vui vẻ, lúc này, nó
hoàn toàn không còn ghen với Tuyết Lan nữa.
- Em vẫn khoẻ, hihi.
- Thôi, hai chị em nói chuyện đi, anh đi qua phòng nhân sự, lát anh
trở lại nhé.
- Ừm, anh cứ đi đi, lát gặp – Nó mỉm cười dịu dàng.
- Vâng, lát gặp anh nha – Tuyết Lan cười tươi, vẫy tay với
hắn.
Hắn mỉm cười và quay đi. Bỗng nhiên hắn dừng lại và ghé vào tai nó,
thì thầm:
- Tối nay về tiếp tục nhé vợ yêu – Nói rồi, hắn đi nhanh ra
ngoài.
Nó nghe hắn nói xong, nó ngượng chín cả mặt. Vừa tính quay sang
**** cho hắn một trận thì hắn đã đi mất. Tuyết Lan chứng kiến cảnh
hai người thân thiết thì trong lòng tức lắm, cô ta không ngờ nó và
hắn lại hết giận nhanh như vậy. Kéo nó ngồi xuống ghế, Tuyết Lan
tươi cười:
- Wao, hai anh chị thân thiết ghê nha, làm em ghen tị quá à
- Thân thiết gì đâu em, tụi chị cũng bình thường thôi mà – Nó mỉm
cười
- Không dám đâu, em thấy hai người thân hơn bình thường luôn, chắc
xảy ra chuyện gì rồi phải không? – Tuyết Lan trêu chọc.
Nghe cô ta nói, mặt nó lại tiếp tục đỏ ửng, biểu hiện đó của nó
khiến Tuyết Lan tức điên lên, cố gắng giấu đi sự tức giận trong
giọng nói, Tuyết Lan ra vẻ lo lắng:
- Chị Nguyệt à, em thương chị như người thân trong gia đình vậy á.
Thật ra, anh Phong lăng nhăng lắm đó chị, cặp kè hết cô gái này đến
cô gái khác, sau khi chơi đùa với họ xong, anh ấy sẽ vứt bỏ không
thương tiếc, nhưng em nghĩ chị và anh ấy chưa có chuyện gì đâu đúng
không?
Không để cho nó trả lời, Tuyết Lan tiếp:
- Chị đừng có làm chuyện đó với anh Phong nha, sau khi đạt được mục
đích, con trai thường tìm đến một người mới đó chị, hihi
- Ừ, chị biết, em cứ yên tâm nha – Nó mỉm cười, gương mặt hơi biến
sắc.
Nghe Tuyết Lan nói xong, bỗng dưng nó cảm thấy sợ, tuy biết ngày
xưa hắn đúng là người như vậy còn bây giờ thì không, nhưng lỡ như
hắn làm vậy thì sao? Nó sẽ phải làm gì?.....trong đầu nó hiện lên
muôn vàn câu hỏi. Nhìn vẻ mặt trầm ngâm của nó, Tuyết Lan hả hê vô
cùng, cô ta đã cố tình gieo vào nó mầm mống của sự nghi ngờ và cô
ta sẽ từ từ chia rẽ hai người, để rồi người đạt thắng lợi cuối cùng
chỉ có thể là cô ta.
Phần 45:
Một lúc sau, hắn trở lại phòng. Vừa thấy hắn, Tuyết Lan đã ôm chầm
lấy tay hắn, nũng nịu:
- Anh Phonggggggg, em muốn đi chơi, anh chở em đi nha.
- Anh còn phải làm việc mà, à mà Nguyệt này, chúng ta đi thôi – Hắn
mỉm cười nhìn nó.
- Đi đâu? – Nó mỉm cười nhưng trong lòng vẫn còn để tâm điều Tuyết
Lan nói.
- Đi làm việc – Rồi hắn quay qua Tuyết Lan – Em về nhà trước đi,
hôm khác anh chở em đi chơi.
- Vâng, anh hứa đó nha – Tuyết Lan xịu mặt xuống rồi bỏ về, trong
lòng thì căm ghét nó vô cùng, nhất định cô ta phải chia rẽ hai
người thì mới vừa lòng.
Đến chỗ hẹn, hắn và nó ngồi chờ đối tác đến. Trong lúc chờ đợi, nó
hỏi hắn:
- Lần này chúng ta gặp ai hả anh?
- Rồi em sẽ biết thôi, người quen đó – Hắn mỉm cười ra vẻ bí
mật.
- Chẳng lẽ là….. – Nó chưa kịp dứt lời thì Eric đẩy cửa bước vào
trong.
- Chào hai người, đợi lâu chưa?
Nhìn thấy Eric, nó rất vui:
- Dạo này anh khoẻ không? Sao không liên lạc với em? Hay là đi hẹn
hò với cô nào nên quên em rồi? – Nó trêu.
- Anh làm gì có ai? Còn em thì sao? Mới hôm trước khóc lóc ầm ĩ mà
bây giờ đã hoà nhau rồi sao? – Eric cũng không vừa, trêu ngược lại
nó.
- Anh…. – Mặt nó đỏ ửng - Em không thèm nói chuyện với anh nữa,
hứ
Ngồi im lặng nhìn hai người đấu khẩu, hắn cảm thấy khó chịu trong
lòng khi nhìn thấy nó thân thiết với Eric. Hắn lãnh đạm lên
tiếng:
- Này, có lẽ chúng ta nên vào vấn đề chính nhỉ?
- Anh nghĩ có người ghen rồi đó – Eric thì thầm vào tai nó – Anh
nghĩ em nên qua bên đó ngồi với Phong thì tốt hơn
- Vâng, vậy hôm nào mình nói chuyện sau nha, em đi đây – Nó cũng
thì thầm lại rồi an phận ngồi kế bên hắn.
Hắn khẽ cau mày lại, nói khẽ vào tai nó:
- Em được lắm, tối nay về biết tay anh.
Nói rồi, hắn và Eric bắt đầu bàn về công việc, còn nó thì ngồi im
lặng, trong lòng không ngừng gào thét kêu cứu. Sau khi bàn việc
xong, nó muốn đến nhà nhỏ chơi, suy nghĩ một lát, hắn đồng ý nhưng
ra điều kiện là nó phải về sớm. Tuy không cam tâm nhưng nó cũng
phải đồng ý. Đến nhà nhỏ, hai đứa rủ nhau lên phòng đóng cửa lại,
bắt đầu mở hội buôn dưa lê. Nhỏ trịnh trọng thông báo:
- E hèm, tôi xin tuyên bố buổi thảo luận về vấn đề “lẩu thập cẩm”
của chúng tôi xin được phép bắt đầu.
Nó ngồi nghe xong thì vỗ tay hưởng ứng. Nhỏ tiếp tục:
- Xin hỏi tiểu thư Bạch Nguyệt của chúng ta muốn chia sẻ chuyện
gì?
- À, đây là một chuyện hơi khó nói – Nó gật gù -
$^(#$^^%*^$#%^#$%^*^&^$%, rồi xong, chuyện là vậy đó thưa hội
trưởng hội buôn dưa lê.
Nghe nó kể xong, nhỏ đứng hình, tới mức nó phải nhắc khéo:
- Hội trưởng ơi, coi chừng ruồi bay vào miệng đó – Nó trêu
Nhỏ lấy lại bình tĩnh và gào ầm lên:
- Vậy là bà làm chuyện đó rồi hả????????????
- Im coi – Nó lấy tay bịt miệng nhỏ lại – Tui đâu có mướn bà hét
lên đâu.
- Hihi, xin lỗi, tại tui bất ngờ quá, công nhận, trẻ con bây giờ
lớn nhanh thật – Nhỏ giả vờ ngẫm nghĩ – Tội lỗi, tội lỗi
Nhỏ vừa nói xong, hai cái gối trên tay nó phi thẳng vào mặt nhỏ, nó
gằm gè:
- Bà nói nữa đi, rồi tui sẽ thương bà lắm – Nó nhoẻn miệng
cười
- Thôi, thôi, mà nè, nói chuyện nghiêm túc đi, bà không định làm gì
con Tuyết Lan à? Tui nghĩ nó không đơn giản đâu.
- Bà đừng nói bậy, Tuyết Lan rất tốt, với lại, cô bé có vẻ hay lo
lắng cho người khác, chắc chuyện lần dó chỉ là vô tình thôi – Nó
mỉm cười – Mà Giao Châu nè, có khi nào anh Phong có người con gái
khác ngoài tui không?
- Bà bị ấm đầu sao? Tui thấy Chấn Phong thương bà quá trời luôn,
làm gì có chuyện đó – Nhỏ sờ trán nó – Đâu có nóng đâu ta, mà sao
bà hỏi vậy?
- Giỡn hoài, tại…tự nhiên tui thấy lo, tui sợ anh Phong chán tui,
haizzzz – Nó thở dài thườn thượt.
- Điên nè – Nhỏ đánh vào đầu nó một cái – Không có chuyện đó đâu,
mà bà cũng đừng có ỷ y, lo mà giữ chồng đó, coi chừng bị con em
cướp mất bây giờ.
Nhỏ nói xong, nó vật nhỏ ra và bắt đầu chọt léc, nó cười man
rợ:
- Nãy giờ tui thấy bà giỏi quá nhỉ? Dám đánh tui cơ đấy, cho bà
biết tay nè.
- Thôi, tui xin lỗi, tui xin lỗi, hahahahah – Nhỏ cười như
điên.
Một lát sau, nó bỏ nhỏ ra, mỉm cười:
- Đừng có làm thế nữa nhé, không thì biết tay tui
- Biết rồi, bà là đồ ác ma đội lốt người, tui “may mắn” lắm mới có
con bạn như bà – Nhỏ liếc nó, thở như sắp chết
- Cám ơn, quá khen, quá khen – Nó cười vô tư
- Mà Nguyệt, tui nói thật đó, cẩn thận với Tuyết Lan, tui có linh
cảm xấu về cô ta – Nhỏ nghiêm túc nói
- Ừ, tui biết rồi, thôi, mình nói tới chuyện của bà đi – Nó vui
vẻ
Nguyên buổi chiều, cho tới lúc hắn tới rước nó, buổi “thảo luận”
của tụi nó dường như chưa có điểm dừng.
Phần 46:
Về đến nhà, nó đi làm bữa tối cho hắn, đang loai hoai nấu thì một
vòng tay ấm áp vòng qua eo nó, nó mỉm cười, mắng yêu hắn:
- Không thấy người ta đang làm việc sao?
- Thấy chứ, nhưng ai kêu vợ đáng yêu quá làm gì khiến chồng không
kềm chế được – Hắn mỉm cười, hôn vào cổ nó – Tại vợ dụ dỗ chồng đó
nha.
- Gì chứ…..ưm ưm…..
Nó chưa kịp nói xong thì đã bị hắn chặn lại bằng nụ hôn cuồng
nhiệt. Vừa hôn nó, tay hắn vừa vuốt ve từng đường cong trên cơ thể
nó. Hơi thở nó dần trở nên gấp gáp, người nó trở nên mềm nhũn,
không còn sức chống cự. Hắn cười gian tà, bế nó trên tay, hắn mỉm
cười:
- Em muốn làm ở đây hay trên phòng?
- Nhưng còn cơm tối thì sao? – Nó vội nói, mặt dần đỏ ửng
lên.
- Mặc kệ nó, anh đếm đến 3 nhé, ở đây hay lên phòng? – Hắn cười
cười và bắt đầu đếm – 1, 2,….
- Trên…..trên phòng…….. – Nó ấp úng trả lời, giấu gương mặt đang đỏ
ửng vào ngực hắn – Ít nhất cũng phải tắt bếp chứ.
Hắn mỉm cười và hôn lên tóc nó:
- Vậy mới ngoan chứ, vợ yêu
Nói rồi, hắn tắt bếp rồi bế nó lên phòng. Đặt nó lên giường, hắn
nằm đè lên người nó, cười gian:
- Vợ à, em có nhớ lúc chiều anh nói gì không?
- Nói gì là nói gì? – Nó nhìn hắn bằng ánh mắt khó hiểu – Không, em
không nhớ.
- Lúc chúng ta gặp Eric, anh đã nói gì nhỉ? Em không nhớ thật à? –
Hắn tiếp tục cười.
Ngẫm nghĩ một lát, nó chợt nhớ ra, khuôn mặt đang đỏ hồng càng trở
nên đỏ hơn nữa, nó cười giả lả:
- Em không nhớ gì hết á, anh đâu có nói gì đâu, không có nói gì hết
á – Nói xong, nó vớ lấy cái chăn – Thôi, đi ngủ, ngủ sớm tốt cho
sức khoẻ.
Nói rồi, nó đẩy hắn ra và trùm mền lên người, nhắm chặt mắt lại.
Hắn bật cười thành tiếng, giọng điệu ẩn chứa sự đe doạ:
- Vậy sao? Anh không có nói gì sao? Hình như trước kia có người
từng hứa là sẽ không nói dối thì phải.
Nằm cuộn mình trong chăn, nghe hắn nói xong, nó lạnh cả sống lưng
nhưng vẫn vờ nằm ngủ. Hắn nhướng một bên mày lên, thì thầm vào tai
nó:
- Xem ra em ngoan cố quá nhỉ? Để anh cho em biết thế nào là trừng
phạt.
Nói rồi, hắn giật tấm chăn trên người nó ra và đè lên người nó, hôn
nó một cách cuồng nhiệt. Hắn hôn đến khi nó giơ tay chịu thua mới
dừng lại. Sau đó hắn cởi bỏ quần áo của nó ra và ném xuống đất. Bất
ngờ, nó lấy tay che cơ thể mình lại, mặt đỏ như quả cà chua, miệng
lắp bắp:
- Anh làm gì vậy?
- Trừng phạt – Hắn mỉm cười – Em còn ngại ngùng gì nữa? Đây đâu
phải là lần đầu?
Nói rồi, hắn bắt đầu chiến dịch trừng phạt của mình. Vài tiếng đồng
hồ trôi qua, chiến dịch kết thúc. Nó nằm gối đầu lên tay hắn, thở
mệt nhọc. Lấy tay lau đi giọt nước mắt còn vương trên mi nó, hắn
mỉm cười:
- Sau này còn dám nói dối nữa không?
- Không – Nó thở không ra hơi – Em sợ anh lắm rồi, anh là đồ tàn
bạo, hichic
- Tại em nói dối chứ không phải tại anh nhé – Hắn bật cười – Mà vợ
đói không? Chồng nấu mì cho vợ.
- Ưm – Nó khẽ gật đầu, bụng nó cũng bắt đầu biểu tình khi nghe hắn
nhắc tới mì.
- Vậy để chồng đi nấu – Hắn nhảy khỏi giường và mặc quần áo vào,
trước khi ra khỏi phòng, hắn nói thêm – Lạnh thì vợ mặc tạm cái sơ
mi của chồng đi nhé, cấm mặc đồ khác.
Nói xong, hắn chạy xuống bếp nấu mì, bỏ lại nó đang tức muốn xì
khói.
- Cái gì chứ? Lạnh như vậy mà kêu mình mặc sơ mi của hắn sao? Đúng
thật là tên đáng ghét mà, hichic
Nói là nói vậy thôi chứ nó không dám cãi hắn, mặc vào người cái áo
sơ mi trắng, nó lết về giường và nằm xuống, thầm nguyền rủa
hắn:
- Hic, tên đáng ghét, ê ẩm hết mình mẩy rồi nè, hic.
Đang ngồi “than ngắn thở dài” thì tiếng nói của hắn vang lên:
- Hay quá nhỉ? Dám ngồi nói xấu chồng mình phải không? Được rồi,
không cho vợ ăn mì.
Nó giật mình quay lại thì thấy hắn đang đứng ở cửa, tay bê hai tô
mì. Nó vội nói ngọt:
- Hihi, em nói đùa đó mà, hihi
- Không biết, không cho ăn – Hắn nói tỉnh queo khiến nó tức sôi
máu.
- Thôi mà, hichic, người ta đói lắm rồi, em chỉ đùa thôi mà, anh là
người tốt nhất trên đời này luôn á – Nó cố nén giận, ngọt ngào
nói.
- Thật không? – Hắn nhướng một bên mày lên
- Thật mà, em đâu có gạt anh bao giờ đâu – Nó nở nụ cười vô tội
nhìn hắn.
Hắn mỉm cười, đưa cho nó tô mì. Ngồi ăn cùng nó, thỉnh thoảng hắn
lại quay sang đút cho nó ăn, nhìn gương mặt đáng yêu của nó, hắn
cảm thấy rất vui và cảm giác chiếm hữu trong hắn ngày càng lớn hơn.
Hắn sẽ không tha thứ cho bất kì ai dám đụng đến nó và đặc biệt là
cướp nó đi.
Phần 46:
Về đến nhà, nó đi làm bữa tối cho hắn, đang loai hoai nấu thì một
vòng tay ấm áp vòng qua eo nó, nó mỉm cười, mắng yêu hắn:
- Không thấy người ta đang làm việc sao?
- Thấy chứ, nhưng ai kêu vợ đáng yêu quá làm gì khiến chồng không
kềm chế được – Hắn mỉm cười, hôn vào cổ nó – Tại vợ dụ dỗ chồng đó
nha.
- Gì chứ…..ưm ưm…..
Nó chưa kịp nói xong thì đã bị hắn chặn lại bằng nụ hôn cuồng
nhiệt. Vừa hôn nó, tay hắn vừa vuốt ve từng đường cong trên cơ thể
nó. Hơi thở nó dần trở nên gấp gáp, người nó trở nên mềm nhũn,
không còn sức chống cự. Hắn cười gian tà, bế nó trên tay, hắn mỉm
cười:
- Em muốn làm ở đây hay trên phòng?
- Nhưng còn cơm tối thì sao? – Nó vội nói, mặt dần đỏ ửng
lên.
- Mặc kệ nó, anh đếm đến 3 nhé, ở đây hay lên phòng? – Hắn cười
cười và bắt đầu đếm – 1, 2,….
- Trên…..trên phòng…….. – Nó ấp úng trả lời, giấu gương mặt đang đỏ
ửng vào ngực hắn – Ít nhất cũng phải tắt bếp chứ.
Hắn mỉm cười và hôn lên tóc nó:
- Vậy mới ngoan chứ, vợ yêu
Nói rồi, hắn tắt bếp rồi bế nó lên phòng. Đặt nó lên giường, hắn
nằm đè lên người nó, cười gian:
- Vợ à, em có nhớ lúc chiều anh nói gì không?
- Nói gì là nói gì? – Nó nhìn hắn bằng ánh mắt khó hiểu – Không, em
không nhớ.
- Lúc chúng ta gặp Eric, anh đã nói gì nhỉ? Em không nhớ thật à? –
Hắn tiếp tục cười.
Ngẫm nghĩ một lát, nó chợt nhớ ra, khuôn mặt đang đỏ hồng càng trở
nên đỏ hơn nữa, nó cười giả lả:
- Em không nhớ gì hết á, anh đâu có nói gì đâu, không có nói gì hết
á – Nói xong, nó vớ lấy cái chăn – Thôi, đi ngủ, ngủ sớm tốt cho
sức khoẻ.
Nói rồi, nó đẩy hắn ra và trùm mền lên người, nhắm chặt mắt lại.
Hắn bật cười thành tiếng, giọng điệu ẩn chứa sự đe doạ:
- Vậy sao? Anh không có nói gì sao? Hình như trước kia có người
từng hứa là sẽ không nói dối thì phải.
Nằm cuộn mình trong chăn, nghe hắn nói xong, nó lạnh cả sống lưng
nhưng vẫn vờ nằm ngủ. Hắn nhướng một bên mày lên, thì thầm vào tai
nó:
- Xem ra em ngoan cố quá nhỉ? Để anh cho em biết thế nào là trừng
phạt.
Nói rồi, hắn giật tấm chăn trên người nó ra và đè lên người nó, hôn
nó một cách cuồng nhiệt. Hắn hôn đến khi nó giơ tay chịu thua mới
dừng lại. Sau đó hắn cởi bỏ quần áo của nó ra và ném xuống đất. Bất
ngờ, nó lấy tay che cơ thể mình lại, mặt đỏ như quả cà chua, miệng
lắp bắp:
- Anh làm gì vậy?
- Trừng phạt – Hắn mỉm cười – Em còn ngại ngùng gì nữa? Đây đâu
phải là lần đầu?
Nói rồi, hắn bắt đầu chiến dịch trừng phạt của mình. Vài tiếng đồng
hồ trôi qua, chiến dịch kết thúc. Nó nằm gối đầu lên tay hắn, thở
mệt nhọc. Lấy tay lau đi giọt nước mắt còn vương trên mi nó, hắn
mỉm cười:
- Sau này còn dám nói dối nữa không?
- Không – Nó thở không ra hơi – Em sợ anh lắm rồi, anh là đồ tàn
bạo, hichic
- Tại em nói dối chứ không phải tại anh nhé – Hắn bật cười – Mà vợ
đói không? Chồng nấu mì cho vợ.
- Ưm – Nó khẽ gật đầu, bụng nó cũng bắt đầu biểu tình khi nghe hắn
nhắc tới mì.
- Vậy để chồng đi nấu – Hắn nhảy khỏi giường và mặc quần áo vào,
trước khi ra khỏi phòng, hắn nói thêm – Lạnh thì vợ mặc tạm cái sơ
mi của chồng đi nhé, cấm mặc đồ khác.
Nói xong, hắn chạy xuống bếp nấu mì, bỏ lại nó đang tức muốn xì
khói.
- Cái gì chứ? Lạnh như vậy mà kêu mình mặc sơ mi của hắn sao? Đúng
thật là tên đáng ghét mà, hichic
Nói là nói vậy thôi chứ nó không dám cãi hắn, mặc vào người cái áo
sơ mi trắng, nó lết về giường và nằm xuống, thầm nguyền rủa
hắn:
- Hic, tên đáng ghét, ê ẩm hết mình mẩy rồi nè, hic.
Đang ngồi “than ngắn thở dài” thì tiếng nói của hắn vang lên:
- Hay quá nhỉ? Dám ngồi nói xấu chồng mình phải không? Được rồi,
không cho vợ ăn mì.
Nó giật mình quay lại thì thấy hắn đang đứng ở cửa, tay bê hai tô
mì. Nó vội nói ngọt:
- Hihi, em nói đùa đó mà, hihi
- Không biết, không cho ăn – Hắn nói tỉnh queo khiến nó tức sôi
máu.
- Thôi mà, hichic, người ta đói lắm rồi, em chỉ đùa thôi mà, anh là
người tốt nhất trên đời này luôn á – Nó cố nén giận, ngọt ngào
nói.
- Thật không? – Hắn nhướng một bên mày lên
- Thật mà, em đâu có gạt anh bao giờ đâu – Nó nở nụ cười vô tội
nhìn hắn.
Hắn mỉm cười, đưa cho nó tô mì. Ngồi ăn cùng nó, thỉnh thoảng hắn
lại quay sang đút cho nó ăn, nhìn gương mặt đáng yêu của nó, hắn
cảm thấy rất vui và cảm giác chiếm hữu trong hắn ngày càng lớn hơn.
Hắn sẽ không tha thứ cho bất kì ai dám đụng đến nó và đặc biệt là
cướp nó đi.
Phần 47:
Hắn nhanh chóng xử gọn phần mì của mình và ngồi ngắm nhìn nó. Quét
mắt lên cơ thể nó từ trên xuống dưới, ánh mắt hắn dừng lại ở……ngực
của nó. Vốn dĩ hắn chỉ tính đùa nó thôi, không ngờ nó lại mặc áo sơ
mi của hắn thật. Hắn khẽ cau mày, do nó không cài hết cúc áo mà chỉ
cài 4 cúc dưới<áo sơ mi có 6 cúc ạ> nên vô tình khiến bầu
ngực tròn trịa của nó đang thấp thoáng hiện ra, chưa kể đến việc
đôi chân trắng muốt của nó cũng đang trưng bày trước mắt hắn, điều
này khiến “nội tâm” của hắn cảm thấy khó chịu. Vốn định tha cho nó
ngủ ngon đêm nay nhưng xem ra không được rồi. Hắn khẽ lắc đầu, nở
nụ cười ranh mãnh của mình và nhìn nó. Còn nó thì vẫn vô cùng tập
trung vào chuyên môn nên không hề chú ý đến hắn. Ăn xong, nó vỗ vỗ
cái bụng
- Ngon quá, hihi, em no rồi, anh đi rửa chén nha – Nó nhìn hắn với
ánh mắt cầu xin – Em biết anh thương em mà.
- Ừ - Hắn dẹp tô của nó sang một bên, mỉm cười – Nhưng không phải
là bây giờ.
Không để nó kịp hiểu, hắn lập tức áp đôi môi ấm áp lên môi nó. Nó
cố gắng nói trong nụ hôn cuồng nhiệt của hắn:
- Không………phải…………….nữa……………..chứ………………………?
- Ừ - Hắn tạm rời môi khỏi nó và đáp gọn lỏn, sau đó tiếp tục cúi
xuống hôn tiếp.
Dùng hết sức đẩy hắn ra, nó thở hổn hển:
- Lúc……lúc nãy đã làm rồi mà, với lại em đâu làm gì anh nữa đâu –
Nó nhìn hắn với ánh mắt chứa đầy sự van xin.
- Em quyến rũ anh – Hắn đáp nhẹ hững
- Cái gì chứ……..ưhm……………..
Không để nó dứt lời, hắn tiếp tục hôn nó và lập tức bế nó lên
giường, tiếp tục “bá đạo”. Đến gần 2 giờ sáng, mí mắt nó mới có dịp
được đoàn tụ với nhau. Dù miệng không ngừng mắng hắn nhưng thật ra
nó đang rất hạnh phúc và hài lòng với cuộc sống hiện tại. Nhiều
người thường nói tình yêu đầu thường không có kết quả nhưng với nó,
câu đó hoàn toàn sai bởi vì hắn chính là tình yêu đầu tiên của nó
và chỉ một thời gian nữa thôi, hắn sẽ chính thức trở thành chồng
nó, người sẽ luôn ở bên nó cho đến hết cuộc đời này. Thiếp đi trong
vòng tay ấm áp của hắn, nó vô tư không biết rằng sóng gió đang
chuẩn bị ập đến và rồi nó sẽ phải đối mặt với những bước ngoặt lớn
của cuộc đời, liệu nó có đủ lòng tin vào tình yêu của nó và liệu
hắn có như vậy không? Điều đó không ai có thể đoán trước được bởi
cuộc đời luôn ngập tràn sóng gió và liệu một tình yêu chân thật có
thể vượt qua không hay chính tình yêu đó đã bị làm mờ mắt bởi hạt
giống nghi ngờ nhỏ bé thuở nào đã đâm chồi nảy lộc????
Ngày tháng dần trôi qua, rất ngọt ngào và hầu như không có nhiều
xung đột. Tuyết Lan vẫn vậy, vẫn vô cùng thân thiết với hắn, điều
đó thỉnh thoảng khiến nó khó chịu nhưng rồi nó cũng quên đi và câu
nói lúc trước của Tuyết Lan cũng chẳng khiến nó phải để tâm đến
nữa. Và ngày này cuối cùng cũng đã đến, nó đang đối mặt với kì thi
tốt nghiệp và điều này cũng đồng nghĩa, chỉ một thời gian ngắn nữa
thôi, nó và hắn sẽ chính thức thuộc về nhau. Vì lí do phải học thi
nên nó dứt khoác không cho hắn làm chuyện đó với lí do: nó phải
thức học bài và mỗi ngày phải đi ôn thi ở trường. Mặc dù không muốn
nhưng trước sự kiên quyết của nó, hắn đành phải gật đầu nhưng thỉnh
thoảng, hắn vẫn “thất hứa” một vài lần, nhưng khi ngày thi cận kề,
nó hoàn toàn cấm tiệt nên hắn đành phải chấp nhận.
Từ lúc bắt đầu thông báo lịch thi, nó và nhỏ thường gặp nhau hơn,
điều đó khiến Gia Long cũng chả vui vẻ gì nhưng cũng đành phải chấp
nhận. Nhỏ và nó mỗi ngày thường cũng nhau ôn bài, chán thì nói
chuyện phiếm với nhau. Rồi một hôm, nhỏ tiết lộ cho nó một chuyện
khiến nó bất ngờ vô cùng……………..
- Cái gì? Bà nói thật chứ? – Nó tròn mắt nhìn nhỏ
- Thật mà, tui đâu nói dối bà làm gì, bộ bà không thích hả? – Nhỏ
cười cười
- GIAO CHÂU – Nó đột ngột hét lớn lên – Không, tui thích lắm, bà
làm tui cảm động quá
Nó ôm chầm lấy nhỏ, nước mắt cũng bắt đầu trào ra. Nhỏ mỉm cười,
lấy tay lau nước mắt cho nó:
- Vậy là cuối cùng điều ước của tui cũng thành sự thật, bà cũng
đừng khóc nữa, đây là chuyện vui cơ mà – Nhỏ mỉm cười
- Hihi, tui xin lỗi, tại tui vui quá, thật sự tui vui lắm, mà tại
sao đó lại là điều ước của bà? – Nó cười tươi rói, lấy tay lau đi
giọt nước mắt còn vương trên mi.
Nhò mỉm cười và bắt đầu nói……………………………..