-->
Phần 25:
Đang tắm nghe thấy tiếng cửa mở, hắn giật mình, lấy cái khăn quấn
tạm trên người, chưa kịp bước ra thì nó đã xông vào ôm lấy hắn. Mất
đà, hai người té xuống sàn, nó lấy tay xoa xoa mông:
- Huhu, đau quá à.
- Em làm gì trong đây vậy? – Hắn ngạc nhiên, mặt hơi ửng đỏ – Em có
sao không?
- Em khát nước, cho em uống nước đi – Nó cười cười
- Thiệt tình, không biết uống rượu mà uống cho nhiều, cứ nghĩ em
ngủ say rồi chứ.
Hắn đỡ nó đứng dậy, còn nó thì ngồi bệt xuống sàn. Loai hoai một
hồi, hai người mất trớn té vào bồn tắm. Nó ho sặc sụa, lấy tay xoa
đầu:
- Mình đang ở đâu vậy ta?
- Còn hỏi nữa hả? Cả người ướt sũng rồi kìa, em thiệt là……… - Hắn
nổi điên với nó.
- Hic….híc…..sao anh mắng em – Nó rưng rưng
- Thiệt là, hết nói nổi em rồi – Hắn lắc đầu ngấn ngẩm – Té đâu
không té, lựa ngay bồn tắm mà té, làm sao mà tắm cho em đây không
biết?
- Tắm chung đi – Nó cười tít mắt – Được không?
- Em nói thật chứ? – Hắn tròn mắt lên nhìn nó – Nghiêm túc
hả?
- Thệt mà, tắm chung cho vui, hihi – Nó vẫn cười
- Em giống người đa nhân cách quá, lúc bình thường thì khác, còn
khi say rượu sao giống hệt trẻ con vậy? – Hắn lầm bầm.
- Tắm đi, tắm đi – Nó cười toe toét, lấy tay cởi quần áo ra.
Mặt hắn đỏ ửng, đâu đó bắt đầu thấy “khó chịu”, hắn toan cản nó
nhưng suy nghĩ một lát, hắn vẫn không làm khác được nên đành phải
nhắm mắt làm đại vậy. Tắm xong, hắn thay quần áo cho nó rồi bế nó
ra ngoài, mặt đỏ bừng bừng, thì thầm bên tai nó:
- Em làm ơn đừng thử sự kiên nhẫn của anh nữa được không? Không
phải lúc nào anh cũng chịu đựng được đâu.
Hắn hôn vào trán nó rồi kéo chăn lên đắp cho nó, xong xuôi, hắn leo
lên sofa nằm, mở ti vi lên xem rồi ngủ lúc nào không hay.
Trưa hôm sau, nó mệt mỏi thức dậy, nó cảm thấy khó chịu vô cùng.
Chớp chớp mắt, nó lết khỏi giường và đi rửa mặt, hình như hôm qua
xảy ra chuyện gì đó mà nó không sao nhớ ra được. Đứng trước gương,
nó ngạc nhiên với hình ảnh của chính mình: đầu tóc thì rối bù, hai
mắt lờ đờ, khuôn mặt đầy mệt mỏi, cơ thể sực nức mùi rượu….
- Híc, chắc không dám uống rượu nữa quá, gì mà tàn tạ dữ vậy nè –
Nó bắt đầu ca cẩm, lấy tay xoa xoa mặt – Mình phải tắm cái
đã.
Nói rồi, nó mở nước ấm cho đầy bồn tắm. Trong lúc chờ đợi, nó đánh
răng thiếu điều muốn banh bàn chải mà mùi rượu vẫn không mất đi.
Một lúc sau, nước đầy bồn, nó pha sữa tắm vào rồi ngâm mình vào
trong nước ấm. Nó cảm thấy khá dễ chịu và thoải mái, chỉ hơi choáng
váng một chút mà thôi.
Tắm xong, nó vừa lấy khăn lau tóc, vừa quen tay với lấy quần
áo.
- Sao không có nhỉ? – Ngạc nhiên, nó ngước lên nhìn giá treo đồ -
Không lẽ……………..
Đúng như nó dự đoán, nó không có đem theo quần áo vào phòng tắm,
bây giờ trong phòng chỉ có duy nhất cái khăn tắm nó đang cầm, còn
ngoài ra thì không có gì cho nó che thân cả, ngay cả áo choàng tắm.
Nó cười như mếu, tự nói với bản thân:
- Hic, làm sao bây giờ? Không lẽ quấn khăn đi ra ngoài lấy quần áo?
Huhu, không biết đầu óc để đâu nữa.
- Làm sao bây giờ???? - Nó bắt đầu đấu tranh tư tưởng – Không lẽ ở
trong đây hoài, mà nếu ra ngoài lỡ Chấn Phong dậy rồi sao? Quấn cái
khăn tắm này có khác gì khiêu khích anh ấy đâu?
- ……………………….
Kết thúc màn tự kỉ, nó quyết định thăm dò tình hình xem sao. Rón
rén mở cửa nhà tắm và nhìn ra ngoài, nó thấy hắn vẫn còn nằm ngủ
trên ghế sofa còn cái vali của nó lại nằm bên cạnh giường. Vét hết
lòng can đảm, nó hít một hơi thật sâu và nhẹ nhàng bước về phía cái
vali.
Phần 26:
Nó rón rén bước về phía cái vali, thầm cầu nguyện cho hắn đừng thức
dậy. Lấy được quần áo, nó cũng yên tâm phần nào. Nhìn về phía hắn,
vẫn con ngủ, nó có phần vững tâm một chút. Nó bắt đầu nhón chân,
khẽ bước về phía nhà tắm. Vừa đi được mấy bước, giọng nói ngọt ngào
của hắn vang lên:
- Em làm gì vậy Nguyệt? – Hắn mỉm cười.
- Hơ, anh dậy rồi à? – Nó giật thót
- Ừ, anh mới dậy thôi – Hắn nhìn nó từ trên xuống dưới – Em muốn
quyến rũ anh à?
Nghe hắn nói, nó lắc đầu lia lịa, mặt đỏ bừng, gần như hét
lên:
- Không có, không phải, em không có đâu.
- Vậy sao lại ăn mặc như vậy? – Hắn cười gian, tiến lại gần
nó.
- Tại vì em quên mang theo quần áo mà – Nó hét lên, bay thẳng vào
phòng tắm với vận tốc kỉ lục: 0.01s.
Ở bên ngoài, hắn cười nắc nẻ, dường như thú vui trêu chọc nó đã ăn
vào máu hắn hay sao không biết.
5 phút sau, nó từ phòng tắm bước ra trong bộ váy ngắn, mặt vẫn còn
hồng hồng. Hắn mỉm cười, dịu dàng nói:
- Em có gì muốn nói với anh không?
- Không, có chuyện gì sao anh? – nó ngạc nhiên.
- Để anh gợi ý cho em nhé – hắn cười – Tối hôm qua.
“Tối hôm qua, tối hôm qua…….”, nó chống ngón tay lên trán, bắt đầu
suy nghĩ. “Tối hôm qua mình đã làm gì ta? Tối hôm qua mình đi ăn
với ông John, anh ấy và Eric………..”. Nghĩ tới đó, nó bắt đầu đổ mồ
hôi hột, nó cười giả lả:
- Em….em không nhớ nữa, mà thôi, chuyện hôm qua rồi, hôm nay nhớ
làm gì? Quên nó đi, quên nó đi – Nó vẫy vẫy tay.
- Nhưng anh không muốn quên, nhìn mặt em chắc là đã nhớ ra rồi nhỉ?
– Hắn ngồi dậy, giơ hai tay ra – Muốn được bảo toàn mạng sống thì
lại đây mau.
Biết không thoát được, nó đành phải nghe theo lời hắn. Vừa tới cái
giường, hắn đã lôi nó lên giường và đè lên nó, cười gian:
- Dám nói dối hả? Anh phải phạt em mới được.
Nói rồi, hắn bắt đầu hôn nó, nụ hôn rất dài và rất sâu, nó hầu như
không thể thở được trước nụ hôn nồng nhiệt của hắn. Một lúc lâu
sau, hắn buông nó ra, nó thở như người sắp chết đến nơi. Lấy tay
lau đi giọt nước mắt trên khoé mi nó, hắn hôn lên trán nó, ranh
mãnh nói:
- Còn dám nói dối nữa không?
- Không, em sợ lắm rồi, em không dám nữa đâu – Nó lắc đầu liên
tục
- Vậy còn thân mật với người đàn ông khác? – Hắn nhướng mày.
- Không, tuyệt đối không – Nó nói nhỏ - Nhưng đó đâu phải lỗi của
em đâu.
- Em nói cái gì? – Hắn nhìn nó
- Không có gì, em không có nói gì hết – Nó lắc đầu nguầy
nguậy.
- Thôi, em đói chưa? Mình đi ăn sáng
- Em muốn đi bơi – Nó nhìn hắn, mắt long lanh – Được không
anh?
Toan phản đối nhưng khi nhìn thấy ánh mắt ươn ướt đó, hắn hoàn toàn
không có khả năng chống cự được, hắn gật đầu cái rụp:
- Ừ, cũng được, em đi thay đồ đi
- Ye, cám ơn anh – Nó mừng rỡ hôn lên má hắn một cái rồi chạy đi
thay đồ.
5 phút sau, nó đẩy cửa phòng tắm bước ra, nó đang mặc một bộ bikini
màu đen làm tôn lên làn da trắng ngần của nó, từng đường cong trên
cơ thể nó hiện ra rất rõ và hấp dẫn vô cùng. Hắn nhướng mày lên,
nhìn nó:
- Em mặc bộ này hả? Còn bộ nào khác không?
- Còn một bộ nữa – Nó lục lọi cái vali một hồi, lôi ra cái áo tắm
một mảnh – Cái này nè.
- Sao em không mặc cái áo đó, cũng đẹp mà.
- Em mặc bộ này không được sao anh? – Nó ngạc nhiên.
- Không được – Hắn phán một câu chắc nịch – Anh nghĩ em mặc cái áo
kia đẹp hơn
- Tại sao? Cho em lí do.
Hắn tiến đến gần nó, cười cười:
- Anh không muốn nói, mau thay ra đi.
- Em-không-thay – Nó nhấn mạnh.
- Thật không? – Hắn cười gian
- Thật, chắc chắn 100%, không thay – Nó quả quyết.
Phần 27:
Nó vừa dứt lời, hắn đè nó xuống giường và hôn vào ngực nó. Bất ngờ,
nó hét lên:
- Anh đang làm gì vậy? Buông em ra.
- Ngoan nào, sắp xong rồi – Hắn tóm lấy tay nó.
Một lúc sau, hắn ngẩng đầu dậy, mỉm cười:
- Xong rồi – Hắn mỉm cười thích thú.
- Anh làm gì vậy hả? – Nó tức tối
- Đánh dấu chủ quyền – Hắn mỉm cười, đưa cho nó tấm gương – Em tự
xem đi.
Tròn mắt nhìn hắn một hồi, nó cầm tấm gương lên và soi vào ngực
mình. Nó ngạc nhiên hỏi hắn:
- Cái dấu đỏ đỏ này là gì vậy? Em bị muỗi cắn hả? Sao em thấy đâu
có ngứa đâu?
Nghe xong câu nói của nó, hắn muốn té ngửa, dù biết nó ngây thơ
nhưng hắn không ngờ lại tới mức này. Lắc đầu ngán ngẩm, hắn chán
nản nói:
- Cái đó mà là muỗi cắn của em hả? Cái đó người ta gọi là dấu hôn
đó.
- Dấu hôn là cái gì? – Nó ngơ ngác.
- Là cái dấu mà khi em “thân mật” với một người đàn ông, em sẽ có
đó – Hắn nhấn mạnh.
Nghe hắn nói tới đó, mặt nó đỏ bừng lên, nó lắp bắp:
- Vậy tức là cái dấu này là khi mà người ta……………
- Ừkm – Hắn gật đầu – Nếu để người khác thấy thì xấu hổ lắm
đó.
Nói xong, hắn mỉm cười gian xảo, nó ấm ức nhìn hắn:
- Anh cố ý phải không?
- Không phải tại anh nha, đã nhắc nhở rồi tại em không nghe thôi –
Hắn cười – Bây giờ thì chịu mặc chưa?
- Mặc thì mặc, anh là đồ đáng ghét, huhu
Nói rồi, nó đành ngậm ngùi đi thay áo tắm, còn hắn thì đứng cười hả
hê trước sự đau khổ của nó. Thay xong, nó ấm ức nhìn hắn:
- Cho em biết lí do
- Lí do gì? – Hắn ngây thơ
- Tại sao bắt em mặc cái áo này? – Nó giở chiêu mắt long lanh với
hắn – Cho em biết điiiiiiiiiii!!!
Nhìn thấy bộ mặt đó của nó, hắn không chống cự được nên đành phải
nói ra, hắn cảm thấy ngại kinh khủng, vậy mà nó còn nhìn hắn chăm
chăm nữa chứ, khó khăn lắm hắn mới nói được thành câu:
- Tại anh không muốn người ta ngắm em thôi, dù gì em cũng là vợ anh
mà.
Nhìn gương mặt đỏ ửng của hắn, nó cảm thấy rất đáng yêu, thì ra hắn
cũng biết ghen, nó cảm thấy vui không thể tả được. Nắm lấy tay hắn,
nó dịu dàng:
- Thôi, mình đi bơi đi, hihi
Nói rồi, nó kéo hắn đi.
Trong 3 ngày còn lại ở Hawaii, hai người vô cùng vui vẻ, toàn bộ
những trò giải trí ở đây nó và hắn đều thử qua. Những cửa hàng đồ
lưu niệm đều có dấu chân của nó , khi đi nó chỉ mang theo cái vali
mà khi về thì một đống túi xách.
Ngày cuối cùng…………
- Anh sắp xếp đồ chưa mà nằm xem tivi vậy?
- Rồi, anh xong lâu rồi, chỉ có em là còn loai hoai thôi, có cần
anh giúp không? – hắn mỉm cười.
- Gì chứ? Tại em mua hơi nhiều đồ thôi mà, mau lại giúp em đi – Nó
năn nỉ.
- Một đống đồ luôn chứ ở đó mà hơi nhiều, thôi nhanh đi, chúng ta
còn phải ra sân bay nữa. – Hắn bay lại phụ nó sắp xếp đồ đạc.
Xong xuôi, nó và hắn đi làm thủ tục trả phòng rồi ra sân bay. Trong
suốt chuyến bay về Việt Nam, hầu như nó đều ngủ. Vừa đặt chân xuống
sân bay Tân Sơn Nhất, nó đã thấy nhỏ và Gia Long đứng đợi. Vừa thấy
hai người, nhỏ đưa tay vẫy vẫy, cười toe và hét lên:
- Tụi tôi ở đây nè.
Nghe tiếng hét “thánh thót” đó, mọi người đổ dồn cặp mắt về phía
nhỏ, nó vội tiến về phía nhỏ, ngượng ngùng nói:
- Sao bà vẫn không thay đổi gì vậy? Biết đây là nơi công cộng
không?
- Hihi, tại tui nhớ bà mà – Nhỏ lè lưỡi – Có mua quà cho tui
không?
- Nhớ tui hay nhớ quà? - Nó cười cười.
- Nhớ bà mà, hihi, cũng nhớ quà nữa – Nhỏ kéo nó đi – Thôi, về nhà
đi, chắc bà mệt lắm rồi.
Chưa kịp trả lời, nó đã bị kéo đi, không đếm xỉa tới hai người đang
phải ngậm ngùi xách một đống đồ theo bước hai nàng.
Trên đường về, hai đứa tíu ta tíu tít không biết bao nhiêu chuyện.
Hắn đưa nó và nhỏ về nhà trước để tặng quà cho ba mẹ nó. Vừa tới
nơi, hai đứa đã phóng vù vào nhà và trốn biệt lên phòng, bắt đầu
“tám”
- Bà đang quen với Gia Long hả? – Nó cười gian
- Ừ, hihi – Nhỏ đỏ mặt – Còn bà thì sao? Bà và Chấn Phong cũng yêu
nhau rồi phải không?
- Ừhm, hihi, xem ra hai đứa mình đều có nơi gửi thân rồi nhỉ? Chừng
nào cưới đây? – Nó trêu nhỏ.
- Cưới gì chứ? Tụi tui chưa quen được lâu mà – Nhỏ ngượng chín cả
mặt – Còn bà với Chấn Phong hết năm nay sẽ làm đám cưới hả?
- Không, tui phải ra trường mới tính tới chuyện đó, mà ai nói tui
cưới hắn chứ? – Nó đỏ mặt
- Vậy là một năm rưỡi nữa – Nhỏ gật gù – Thôi đi bà, muốn gần chết
mà xạo quài.
- Cái gì chứ? Dám trêu tui hả? - Nó cốc vào đầu nhỏ
- ………………………………
Đang nói chuyện thì hai đứa nghe tiếng gõ cửa, bà Như Huỳnh nói
vọng vào:
- Hai đứa xuống nhà dưới đi, mọi người đang đợi đó.
- Vâng ạ - Hai chị đồng thanh rồi đi theo bà xuống phòng
khách.
Hôm đó, cả nhà nó rất vui vẻ. Mẹ nó nấu những món nó thích, nó và
nhỏ đi phụ trong khi papa nó, hắn và Gia Long ngồi đánh cờ. Bữa cơm
rất ngon, rất ấm cúng, bất giác nó và nhỏ nhìn nhau, thì thầm gì đó
rồi cười tủm tỉm khiến hai chàng ngơ ngác. Chính vì hiểu nhau như
thế nên hai đứa cực kì thân thiết với nhau cho đến bây giờ.
Phần 28:
Từ ngày về Việt Nam, tình cảm hai người ngày càng bền chặt, hằng
ngày nó đi học ở trường xong, về nhà còn nấu cơm cho hắn và dọn dẹp
nhà cửa. Ban đầu hắn phản đối nhưng rồi cũng bị nó thuyết phục nên
đành phải để nó làm với một điều kiện là phải để hắn giúp. Nếu nó
rảnh rỗi, nó còn giúp hắn giải quyết công việc.
Rồi một ngày kia, hắn giới thiệu cho nó gặp một người, cô gái đó
tên là Vũ Tuyết Lan, là tiểu thư của tập đoàn Shark đứng 15 trên
thế giới. Qua cách nói chuyện của hắn, nó cảm nhận được tình thương
của hắn dành cho Tuyết Lan, giống như tình cảm của người anh trai
đối với người em gái vậy. Cô ấy cũng rất đáng yêu nhưng không hiểu
sao nó vẫn không thật sự có cảm tình với Tuyết Lan. Tuyết Lan cười
tươi với nó:
- Chào chị, em là Tuyết Lan, rất vui được gặp chị.
- Chào em – Nó mỉm cười thân thiện.
- Tuyết Lan, giới thiệu với em, đây là vợ chưa cưới của anh – Hắn
đặt một tay vào vai Tuyết Lan.
- Vợ chưa cưới? – Tuyết Lan ngạc nhiên một lát rồi nhanh chóng lấy
lại nụ cười – Vậy sao? Chừng nào hai người kết hôn?
- Năm sau anh và chị ấy sẽ kết hôn – Hắn mỉm cười, nháy mắt với
nó.
- Vậy sao? – Tuyết Lan trầm ngâm một lát rồi mỉm cười – Thôi, mình
đi ăn đi, em đói quá.
Cô ta ôm lấy tay hắn, nũng nịu rồi quay sang nó mỉm cười:
- Được không chị?
- Ừ, em muốn ăn gì? – Nó mỉm cười
- Em muốn ăn sushi, được không anh? – Tuyết Lan nắm lấy tay áo
hắn.
- Ừ, đi thôi.
Hắn vừa dứt lời, Tuyết Lan đã kéo hắn ra khỏi cửa, nó từ từ bước
theo sau, cảm thấy hơi khó chịu khi thấy hắn thân thiết với người
khác. Rồi nó lấy tay gõ vào đầu mình, cố xua đi suy nghĩ ngốc
nghếch đó.
Tại nhà hàng, Tuyết Lan dùng đũa gắp một khoanh sushi đưa lên miệng
hắn:
- Nói a đi nào!!!!!!!
- Thôi, anh tự ăn được rồi, sao hôm nay em lại nổi hứng muốn đút
cho anh ăn vậy?
- Em muốn chăm sóc anh mà, nói AAAAA đi – Cô ta vẫn tươi cười
Hắn mỉm cười, mở miệng ra theo lời Tuyết Lan. Cô ta sau khi đút cho
hắn, cười toe toét:
- Ngon không?
- Ngon, mà anh tự ăn được rồi – Hắn quay qua nó – Em ăn có ngon
không?
- Ngon lắm, anh đừng lo – Nó mỉm cười, che đi sự khó chịu trong
lòng.
Ngồi nhìn hắn thân thiết với nó, Tuyết lan khẽ cau mày khó chịu, cô
ta giật giật tay áo hắn, miệng cười rất tươi:
- Anh này, em đút cho anh nữa nè.
- Thôi, anh tự ăn được rồi.
Tuy phản đối nhưng Tuyết Lan bỏ ngoài tai, tiếp tục gắp cho hắn,
hắn cũng đành phải bó tay mà thuận theo cô ta. Trong suốt bữa ăn,
hắn và Tuyết Lan nói rất nhiều chuyện, chủ yếu là về gia đình hắn.
Nó chỉ ngậm tăm ngồi ăn, không nói gì cả bởi vì nó có biết gì để
nói đâu, ba mẹ hắn nó chỉ mới gặp có một lần thôi<đi tặng quà
lưu niệm ák>, hầu như nó chưa biết gì về gia đình của hắn cả. Ăn
xong, hắn đưa Tuyết Lan về nhà, trước khi vào mà, Tuyết Lan hôn vào
má hắn một cái rồi mới chạy đi. Nhìn thấy cảnh tượng đó, sự khó
chịu trong lòng nó lại gia tăng nhưng nó vẫn cố che giấu. Trên
đường về nhà, hắn hỏi nó:
- Sao lúc đi ăn em không nói gì vậy?
- Em đâu biết gì mà nói hả anh? – Nó mỉm cười – Tuyết Lan hình như
rất thân thiết với gia đình anh thì phải?
- Ừ, con bé giống như em gái của anh vậy, mẹ anh cũng xem Tuyết Lan
như con cái trong nhà, mà em hỏi có gì không?
- Không, em chỉ hỏi vậy thôi mà, không có gì đâu.
Nói rồi, nó quay ra cửa ngắm nhìn cảnh vật, hắn thấy vậy cũng không
hỏi gì thêm. Bỗng nhiên điện thoại nó rung lên, là nhỏ gọi
đến.
- Alo, bà gọi tui có gì không? – Nó bắt máy.
- Tui muốn rủ bà đi chơi đó mà, đi không?
- Ừ, tui cũng đang rảnh. Chừng nào?
- Bây giờ nè, bà lại nhà tui đi, tui đợi.
Nói rồi, nhỏ cúp máy, nó quay qua hắn:
- Anh chở em lại nhà Giao Châu được không?
- Ừ, em và cô ấy đi chơi hả?
- Ừhm, em cũng muốn đi chơi một chút, hihi – nó cười
- Đi đâu thì đi nhưng tối về sớm với anh nha, xa vợ anh nhớ lắm đó
– Hắn cười gian
- Anh này, em đi có một chút thôi mà – Nó đỏ mặt
Tới nhà nhỏ, trước khi nó xuống xe, hắn kéo tay nó, mỉm cười:
- Có gì điện thoại cho anh nha.
- Ừ, em biết rồi, thôi em đi à – Nó bước xuống xe.
- Ừ, tối gặp.
Nói xong, hắn phóng xe đi, nó bước tới cổng nhà, bấm chuông một hồi
lâu mới thấy nhỏ vác xác ra. Nó gầm lên:
- Tưởng bà chết trong đó rồi chứ!
- Thôi mà, hihi, xin lỗi, mình đi thôi, xe đợi sẵn nè.
- Đi đâu?
- Đi mua sắm,hihi, nhanh lên.
Hai đứa lên xe và và bắt đầu dạo xung quanh các cửa hàng quần áo.
Mua đồ xong, hai đứa đi ăn kem. Trong nhà hàng, đang măm măm ly kem
socola, bỗng nhiên nhỏ ngẩng đầu lên hỏi nó:
- Bà với Chấn Phong dạo này sao rồi?
- Sao là sao? Thì vẫn bình thường thôi, còn bà thì sao?
- Cũng vậy thôi à, hihi
- Ừ, mà Giao Châu nè, nếu mà Gia Long có một đứa em gái, không phải
là em gái ruột nha, vô cùng thân thiết với nhau thì bà nghĩ sao? Ví
dụ thôi nha.
Phần 29:
- Ưhm, tui sẽ xử con nhỏ đó – nhỏ cười toe
- Tui hỏi nghiêm túc đó – Nó nghiêm mặt.
- Tui đùa chút cho vui mà, nếu là tui, tui sẽ nói thẳng với Gia
Long là tui không thích, mà sao bà hỏi vậy?
- Vì Chấn Phong cũng có một cô em gái như vậy đó, cô ấy có vẻ rất
tốt, rất đáng yêu nhưng tui lại thấy hơi khó chịu khi thấy họ gần
gũi, có lẽ tui ích kỉ quá bà ha? – Nó cười buồn.
- Bà điên à – Nhỏ búng vào đầu nó – Sao lại ích kỉ chứ? Chuyện đó
là bình thường mà, nếu là tui, tui cũng vậy thôi. Mà bà tính làm
gì?
Nó lấy tay xoa xoa trán, cười buồn:
- Chắc tui sẽ từ từ theo dõi, nếu thấy cô ấy quá thân thiết với
Phong thì tui sẽ nói chuyện với anh ấy.
- Bà điên à? Không được, phản đối, bà cần phải nói ngay, con trai
là chúa lăng nhăng, coi chừng bị cướp người yêu hồi nào không hay
đó!!!!!!
- Nhưng tui muốn tin anh ấy – Nó cười với nhỏ - Bà đừng lo, tui
biết mình đang làm gì mà.
Biết tính nó đã quyết thì không thay đổi được, nhỏ hậm hực
nói:
- Tuỳ bà thôi, nhưng nếu có chuyện gì thì phải nói cho tui biết
đó.
- Ừ, tui biết rồi, mà bà không được nói chuyện này với ai đó, kể cả
Gia Long, hứa với tui đi!!!!!!
- Ừ, tui hứa mà, không lẽ tui nhiều chuyện lắm sao?
- Bà đâu có nhiều chuyện – Nó cười cười – Mà là cực kì nhiều
chuyện.
Nói xong, nó nhăn răng ra cười, nhỏ quê độ, cúi xuống ăn kem, không
nói thêm lời nào. Nó cũng ngưng cười rồi cúi xuống ăn, trong lòng
vẫn còn hơi vướng bận chuyện của Tuyết Lan.
Tại biệt thự nhà họ Vũ…………………….
- Tuyết Lan, mày mới nói gì cơ? – Tiếng Trang Linh hét lên trong
điện thoại.
- Tao nói là tao sẽ xử con nhỏ đó, mày điếc à? – Tuyết Lan bực
bội
- Mày có điên không? Coi chừng phạm pháp đó.
- Không có đâu mà mày lo, thế lực của ông già nhà tao dư sức bưng
bít mà, với lại nếu có chuyện gì cũng không tới lượt tao hưởng đâu
– Tuyết Lan cười đểu.
- Mà mày tính làm gì?
- Tao sẽ cho người lái xe đụng nó, giống như một vụ tai nạn
vậy.
- Tại sao chứ? Vì một người con trai ư? Đáng không hả Lan, mày nên
suy nghĩ kĩ đi.
- Mày im đi, sao lại không đáng? Mày biết tao yêu anh Phong bao lâu
rồi không? Con nhỏ đó lấy quyền gì mà cướp anh ấy của tao?
- Mày thật là........họ yêu nhau là chuyện của họ, mày không mừng
thì thôi sao lại làm vậy chứ?
- Mày im đi, tao đã quyết rồi, không ai được cướp Phong của tao,
mày đừng có mà bép xép đó.
- Tao biết rồi, tuỳ mày thôi, tao không có ý kiến.
Nói rồi, Trang Linh tắt máy, cô thở dài mệt mỏi, đã 5 năm rồi, cô
và Tuyết Lan trở thành bạn thân đã ngần ấy năm, là người hiểu rõ
Tuyết Lan nhất và là người duy nhất biết được những việc làm ghê
tởm của Tuyết Lan. Đã nhiều lúc cô muốn dứt bỏ mọi thứ, không muốn
dính dáng gì tới Tuyết Lan nữa nhưng chưa bao giờ cô làm được những
việc đó. . Cô thở dài, chắp tay lại thầm cầu nguyện:
- Xin Chúa hãy che chở cho người con gái tội nghiệp ấy, cho dù có
phải hy sinh mạng sống của con, xin hãy giúp con.
Nói rồi, cô mở mắt ra, cười buồn cho chính mình. Còn Tuyết Lan, sau
cuộc nói chuyện với Trang Linh, cô ta lấy điện thoại gọi cho một
người nào đó, bắt đầu tiến hành thoả thuận và lên kế hoạch để “xử”
nó.
Lúc này, nó và nhỏ vẫn đang tung tăng trên phố, cười đùa vui vẻ với
nhau. Hai đứa đi chơi tới gần 10 giờ tối mới chịu về nhà.
Vừa mở cửa bước vào nhà, nó đã thấy hắn đứng thù lù trước cửa với
gương mặt quá ư là hình sự. Nó cười giả lả:
- Anh…..Anh đứng đây làm gì vậy? Ăn cơm gì chưa?
- Cũng còn nhớ tới anh nữa hả? Tưởng em đi chơi vui quá quên anh
rồi chứ - Hắn buộc tội.
- Đâu có đâu, hihi, anh ăn gì chưa? – Nó toát mồ hôi hột nhưng vẫn
cố nở nụ cười.
- Chưa, đâu ai nấu gì đâu mà ăn – Hắn dỗi
- Vậy em đi nấu mì nha, anh đợi em một chút – Vừa chớp được thời
cơ, nó vội lao vào bếp.
Hắn ngồi xuống bàn nhìn nó, hần như ngày nào hắn cũng nhìn nó nấu
nướng, hắn chưa bao giờ thấy chán khi nhìn nó cả. Khi nấu ăn, ở nó
toát ra một vẻ đẹp rất đáng yêu, cứ lăng xăng bên cạnh bếp, vẻ mặt
thì đủ kiểu, nhiều lúc trông mắc cười không chịu được . Nếu trước
khi gặp nó, có ai hỏi hắn về chuyện lấy vợ thì có chặt đầu hắn
xuống hắn cũng không thèm, vậy mà bây giờ, hắn lại mong thời gian
trôi qua thật nhanh để danh chính môn thuận rước nó về nhà.
- Làm gì mà anh nhìn em chăm chăm vậy? – Nó ngạc nhiên hỏi.
- Tại anh thấy em đáng yêu – Hắn đứng dậy, tiến đến gần nó và ôm
lấy nó – Vợ anh lúc nào cũng đáng yêu hết.
- Anh kì quá, có cưới đâu mà cứ vợ hoài – Nó đỏ mặt
- Trước sau gì thì em cũng là vợ anh mà, bây giờ gọi trước đâu có
sao đâu – Hắn hôn lên tóc nó – Vợ yêu.
- Aaaaaaa – Nó hất tay hắn ra – Mì chín rồi, lấy cho em cái tô đi,
đũa nữa.
Hắn thở dài, ngao ngán nói:
- Em cũng biết làm mất không khí ghê ha?
Nói rồi, hắn đi lấy tô cho nó, hắn cẩn thận múc mì ra rồi bày lên
bàn:
- Nè, anh ăn đi, coi chừng còn nóng lắm đó – Nó cười toe.
- Ừ, em cũng ăn đi.
Nó ngồi xuống và bắt đầu ăn một cách từ tốn. Hắn thì ăn trong 1
phút 30 giây. Sau khi ăn xong, hắn quay qua giành ăn với nó. Hai
người cứ đùa giỡn với nhau rất vui vẻ, tất cả mọi chuyện không vui
đều được nó “đá” bay khỏi đầu. Cuộc chiến kết thúc, kết quả là nó
đành phải ngậm ngùi nhìn hắn ăn hết 1/2 phần mì trong tô. Nó dỗi,
bắt hắn phải rửa chén, còn mình bỏ lên phòng và đi tắm. Tắm xong,
nó giở tập ra xem bài ngày mai, học được một lát thì hắn xông vào
phòng nó và tót lên giường nằm đọc sách. Nó bực bội hỏi:
- Sao không ở phòng của mình đi mà qua đây làm gì?
- Anh thích, qua ngủ với em, ngày nào cũng vậy mà em còn ngại
sao?
- Ai nói ngại?Anh đi về phòng đi, tôi không ngủ với người ham ăn,
hứ - Nó dỗi
- Thôi mà vợ, ai kiu vợ nấu ngon quá làm gì? Vợ nấu ngon nên chồng
mới muốn ăn nhiều mà.
- Vậy là tại tôi hả? Được rồi, mai mốt tự nấu ăn đi nha.
- Thôi mà vợ - Hắn nài nỉ - Vợ mà làm vậy chắc chồng đói chết
mất
- Vậy thì ai là con heo tham ăn? – Nó cười gian
- Vợ àkkkkkkkkkkkkkkkk – Hắn đỏ mặt – Đừng làm vậy mà!!!!!
- Là ai? – Nó nhướng một bên mắt lên, cười ranh mãnh
- Hic, vợ ăn hiếp chồng, hic, chồng là con heo tham ăn, được chưa?
– hắn ngượng ngùng nói.
Nghe hắn nói xong, nó phá lên cười nắc nẻ, chưa bao giờ nó chán trò
chơi này cả, hình như thói quen thích bắt nạt người khác của hắn
truyền vào máu nó rồi hay sao không biết nữa. Nhìn nó cười, hắn
phóng lại cạnh nó và đè nó ra hôn. Tới lúc nó giơ cờ trắng chào
thua, hắn mới buông ra, hả hê nhìn nó thở hồng hộc, hắn cười:
- Còn dám trêu anh nữa không?
- Hihi – Nó cười cười
- Cười gì? Còn hay không? – Hắn lặp lại, cười ranh mãnh.
- Không, hihi – Nó cười giả lả.
Ngoài miệng nói vậy thôi chứ cả nó và hắn đều biết chắc chắn nó sẽ
không bao giờ ngừng trò chơi này lại, cũng như hắn không bao giờ
ngừng trêu chọc nó vậy.
Hôm sau, nó và nhỏ được tan học sớm nên rủ nhau đi xem phim, đang
líu lo trên đường, bỗng nhiên nhỏ để quên đồ bèn chạy đi lấy, nó
cũng chạy theo nhưng vừa chạy được mấy bước, một chiếc xe phóng về
phía nó với một tốc độ kinh hoàng. Đâu đó nó nghe tiếng nhỏ thét
lên rồi trước mắt nó tối sầm lại.
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Phần 30:
- May, May, em có sao không? Mau gọi cấp cứu đi – Eric hốt hoảng la
lên khi thấy máu trên người nó bắt đầu tuôn ra.
- Nguyệt, Nguyệt – Nhỏ chạy đến, nước mắt rơi lã chã, khuôn mặt vô
cùng hoảng sợ.
- Cô là ai vậy? Cô có biết nói tiếng Anh không? Hãy gọi xe cấp cứu
đi.
- Tôi là bạn của cô ấy, tôi…tôi đã gọi rồi, cô ấy không sao đúng
không? – Nó nói trong nước mắt.
Nó vừa dứt lời, xe cứu thương đã đến nơi, nó và Eric nhanh chóng
lên xe. Đến bệnh viện Thành phố, nhỏ chạy theo nó đến phòng cấp cứu
nhưng các y bác sĩ không cho nhỏ vào. Đứng bên ngoài, nhỏ khóc nức
nở, Eric cố gắng an ủi nhỏ nhưng nhỏ không ngừng khóc, anh thật sự
chẳng biết phải làm gì. Bây giờ anh cũng không khác gì nhỏ mà cũng
đang rất lo lắng cho nó.
Một lúc sau, hắn và Gia Long chạy tới, Tuyết Lan chạy theo sau.
Nhìn thấy Eric, hắn có hơi ngạc nhiên một chút nhưng rồi nhanh
chóng quên đi. Hắn nắm lấy vai Eric, lo lắng hỏi:
- Cô ấy sao rồi? Mau cho tôi biết đi.
- Tôi không biết, nãy giờ vẫn chưa thấy bác sĩ ra ngoài.
- Chuyện gì đã xảy ra?
- Cô ấy bị tai nạn, nhưng mà……. – Eric ngưng lại – Anh bình tĩnh
lại đi.
Tuyết Lan khẽ mỉm cười, gương mặt cô ta cực kì hả hê. Cô ta tiến
đến bên Phong, rưng rưng nước mắt:
- Anh bình tĩnh lại đi, có em đây mà, cô ấy sẽ ổn thôi
Miệng nói vậy chứ trong lòng cô ta đang cầu cho nó chết cho xong,
cô ta không hề biết Eric đã nhìn thấy nụ cười lúc nãy. Hắn chẳng
quan tâm tới Tuyết Lan, ngồi phịch xuống ghế, hai tay đan chặt lại
với nhau.
“Làm ơn đừng có chuyện gì xảy ra”, hắn thầm cầu nguyện. Một giờ
đồng hồ trôi qua, không khí vẫn nặng nề vô cùng. Hắn và Tuyết Lan
ngồi trên ghế, Eric thì đứng nhìn cánh cửa phòng cấp cứu, còn Gia
Long đang dỗ dành nhỏ. Mọi người ai cũng đều có cùng một tâm trạng,
một suy nghĩ là mong cho nó tai qua nạn khỏi.
Cánh cửa phòng cấp cứu hé mở, vị bác sĩ già bước ra bên ngoài. Hắn
vội chạy đến nắm lấy vai ông:
- Bác sĩ, cô ấy có sao không? – Hắn lo lắng vô cùng.
Ông ấy thở dài, dùng tay mở khẩu trang ra:
- Cô ấy không sao, không bị va đập mạnh, chỉ có điều………. – Ông lại
thở dài.
- Thế nào hả? Mau nói đi
- Cậu hãy bình tĩnh – Ông lại tiếp – Chỉ có điều cô ấy bị mất máu
hơi nhiều vì vết thương ở đùi. Nhưng cậu cứ yên tâm, cô ấy ổn rồi,
chỉ cần nằm viện theo dõi vài ngày thôi.
Nghe bác sĩ nói xong, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, nhỏ thì mừng
đến mức ngất xỉu khiến Gia Long lo lắng vô cùng. Hắn và Eric vào
thăm nó còn Tuyết Lan thì tức đến tái mặt nhưng cũng vào theo. Nó
vẫn còn đang ngủ, khắp người chỉ bị xây xát và chân của nó đang
được băng bó lại. Nhìn thấy nó vẫn ổn, hắn và Eric thở phào nhẹ
nhõm. Tuyết Lan mắt ươn ướt tiến lại bên giường bệnh, giọng nói pha
chút mừng rỡ:
- Vậy là chị ấy ổn hả anh? Em lo quá!!!!
- Em đừng quá lo, cô ấy ổn rồi.
Hắn mỉm cười, đặt một tay lên vai Tuyết Lan. Eric thì không nói gì,
chỉ đứng lặng lẽ nhìn nó. Anh rất vui vì nó không sao, nếu lúc đó
anh chậm một bước thì chắc có lẽ nó đã mất mạng rồi.
- Tại sao anh lại ở đây? – Hắn hỏi.
- Tôi đến Việt Nam làm việc cùng ba tôi, ông ấy bận nên tôi sang
đây trước.
- Anh có thể nói rõ cho tôi biết sự việc xảy ra lúc đó không? – Ánh
mắt hắn ẩn chứa sự giận dữ - Nhất định tôi sẽ tìm ra tên đó bằng
bất cứ giá nào.
- Lúc đó tôi đang đi dạo ngoài đường thì nhìn thấy cô ấy, tôi định
đến chào cô ấy một tiếng thì từ xa có một chiếc xe lao thẳng tới.
Tôi vội lao đến đẩy cô ấy ra còn chiếc xe kia thì chạy mất. Đó là
một chiếc xe màu trắng nhưng có vẻ hơi cũ, biển số là 52U
25xx.
- Cám ơn những thông tin của anh và cảm ơn vì đã cứu cô ấy.
- Không có gì đâu. Thôi tôi về đây, ngày mai tôi sẽ trở lại thăm cô
ấy, chào anh.
Eric chào hắn xong thì nhanh chóng ra ngoài, anh cảm thấy trong
chuyện này có rất nhiều điểm đáng ngờ, và còn cô gái lúc nãy, tại
sao cô ta lại nở nụ cười thoả mãn đó khi mọi người đang rất lo lắng
cho nó……
Sau khi Eric đi rồi, Tuyết Lan mới nói chuyện với hắn:
- Anh nè, hồi nãy anh chàng đó nói gì vậy?
- Không có gì đâu, anh ta chỉ nói một vài chuyện về vụ việc thôi
mà.
- Vậy hả? – Cô ta trầm ngâm một lát – Anh ta có nói chuyện gì đặc
biệt không anh?
- Không, sao em quan tâm đến chuyện này quá vậy? – Hắn mỉm
cười.
- À không, tại em muốn biết thôi mà, em thấy tội nghiệp chị Nguyệt
quá, không biết ai mà đi làm mấy chuyện này nữa – Tuyết Lan buồn
rầu.
- Em đừng buồn, dù gì cô ấy cũng ổn rồi, em đúng là một cô gái tốt
– Hắn xoa đầu Tuyết Lan – Thôi, em về nhà đi, anh muốn ở đây với cô
ấy.
- Vậy em về trước nha, tạm biệt anh.
Phần 31:
Nói rồi, cô ta nhanh chóng đi ra ngoài và gọi xe đến rước mình.
Trong phòng bệnh, hắn ngồi im lặng nhìn nó. Khi nghe tin, hắn thật
sự vô cùng sợ hãi, đây là lần đầu tiên hắn sợ đến như vậy, hắn sợ
sẽ mất nó, sẽ không còn nhìn thấy nó nữa, điều đó đối với hắn còn
đau đớn hơn cái chết. Đang miên man nghĩ ngợi, tiếng nói của Gia
Long kéo hắn về với hiện tại:
- Cô ấy sao rồi?
- Vẫn chưa tỉnh – Hắn đáp – Còn Giao Châu?
- Cũng chưa tỉnh, bác sĩ nói cô ấy lo lắng quá mức nên bị ngất,
chắc lát nữa sẽ tỉnh thôi.
Gia Long vừa dứt lời, nhỏ đã đẩy cửa xông vào phòng và chạy đến nắm
lấy tay nó, mừng rỡ:
- May mà bà không bị gì, thật là may quá – Nhỏ lấy tay lau nước
mắt.
- Em lại khóc nữa rồi, đúng là mít ướt mà – Gia Long nắm lấy tay
nhỏ, nhoẻn miệng cười - Đừng quá lo lắng, cô ấy ổn rồi.
- Ừ, em khóc vì vui mà – Nhỏ lè lưỡi – Em có mít ướt đâu.
Hắn thì không quan tâm đến cặp đôi trẻ con kia mà chỉ nhìn nó. Đột
nhiên hắn nhìn thấy nó khẽ cau mày, bắt đầu cựa quậy, hắn mừng rỡ
nói:
- Cô ấy tỉnh rồi, gọi bác sĩ đi, nhanh lên.
5 phút sau, bác sĩ có mặt, sau khi khám cho nó xong, ông ấy mỉm
cười:
- Cô ấy ổn rồi, chỉ cần tịnh dưỡng thì sẽ mau chóng bình phục
thôi.
Nói rồi, bác sĩ ra ngoài, hắn và Gia Long thì đứng nhìn nó, còn nhỏ
thì ngồi cạnh giường, nắm lấy tay nó. Rồi nó cũng mở mắt ra. Nhỏ
mừng rỡ ôm chầm lấy nó:
- Hay quá, bà tỉnh rồi, làm tui lo muốn chết luôn nè, bắt đền đi,
huhu
- Ay, đau, nhẹ tay một chút, làm gì mà bạo lực vậy – Nó trêu nhỏ -
Mà tui đang ở đâu vậy?
- Hihi, xin lỗi, tại tui vui quá – Nhỏ buông nó ra – Bà đang ở
trong bệnh viện đó.
- Sao tui lại ở đây? – Nó ngơ ngác.
- Bà không nhớ hả? Bà bị tai nạn đó
Ngẫm nghĩ một lúc, nó mới sực nhớ ra:
- Tui chỉ nhớ là tui thấy một chiếc xe, rồi sau đó tui không biết
gì nữa hết. Hình như có ai đó đã cứu tui phải không?
- Là Eric đã cứu em – Hắn lên tiếng.
- Eric sao? Anh ấy làm gì ở đây? – Nó ngạc nhiên vô cùng – Vậy anh
ấy đâu rồi?
- Eric nói là đến đây làm việc, mai anh ta sẽ trở lại thăm em, còn
bây giờ thì anh ta đã đi rồi.
Nghe hai người nói chuyện nãy giờ, nhỏ mới sực nhớ ra:
- A, Eric là anh chàng tóc vàng mắt xanh lúc nãy phải không? – Nhỏ
mỉm cười
- Ừ - hắn và nó đồng thanh.
- Wao, anh ta trông đẹp trai quá chừng, hihi – Nhỏ mê mẩn.
Nó phì cười, ngoắc nhỏ lại nói nhỏ:
- Nè, bà làm gì mê trai lộ quá vậy? Không sợ chết hả?
- Sao chết? – nhỏ ngây thơ.
- Thấy ngón tay tui không? – Nó giơ ngón tay ra, cười gian – Nhìn
theo hướng ngón tay tui nha.
Nói rồi, nó chỉ ngón tay về hướng Gia Long, nhỏ nhìn theo, gương
mặt đang hồng hào bỗng dưng tái mét. Gia Long không nói gì, chỉ mỉm
cười. Nhỏ quay qua nó, nói khe khẽ:
- Nguyệt ơi, cứu tui đi, tui hứa sẽ bao bà một chầu mà.
- Bà tự lo liệu đi nhé, tui không biết đâu. – Nó cười gian – Hình
như Gia Long có chuyện muốn nói với bà đó, mau lại đằng đó
đi.
- Nhưng mà….. – Nhỏ chần chừ
- Thà biết tự giác còn được chết toàn thây, không thì…… - Nó nhăn
răng ra cười, lấy tay xẹt ngang qua cổ.
Nghe nó nói xong, nhỏ lạnh xương sống nhưng cũng đứng dậy và lại
đứng với Gia Long. Anh mỉm cười, thì thầm vào tai nhỏ:
- Có anh rồi mà còn khen người khác đẹp trai, em cũng can đảm quá
ha?
- Đâu có đâu, đó giờ em nhát gan lắm, chắc anh lộn em với ai rồi đó
– Nhỏ cười giả lả
- Lộn với ai sao? Bây giờ em muốn chết đuối hay bị phanh thây? –
Gia Long mỉm cười
- Hic, em lỡ lời mà, tha cho em đi mà, huhu – Nhỏ năn nỉ.
- Anh sẽ xử lí em sau – Gia Long nói một câu chắc nịch – Và lần này
không nhẹ nhàng đâu.
Nghe anh nói xong, nhỏ đứng năn nỉ không biết mệt. Trong lúc hai
người đang “xử lý chuyện riêng tư”, hắn đến ngồi cạnh nó, dịu dàng
nói:
- Em thấy khoẻ chưa?
- Cũng không sao đâu anh, em chỉ thấy hơi ê ẩm, đau nhất là ở tay
và chân – Nó cười
- Em thật là, đi đứng kểu gì không biết, mai mốt cấm em ra ngoài
luôn – hắn cau mày
- Hơ, thôi mà, đâu phải tại em đâu, lúc đó là đèn đỏ mà, hic, anh
mà nhốt em trong nhà chắc em chết vì chán quá – Nó nhõng
nhẽo.
- Không là không – hắn quả quyết.
- Hứ, anh nhớ nha, em-không-thèm-nấu-ăn, không thèm làm gì hết, chỉ
nằm chơi thôi – nó dỗi
- Em cũng biết làm khó người khác quá ha? Ít nhất thì trước khi
lành hẳn thì em không được ra ngoài khi không có anh đi theo – Hắn
nhượng bộ.
- Ừ, hihi
Sau đó, nhỏ ở lại với nó cho tới khi cô y tá báo hết giờ thăm bệnh,
còn hắn và Gia Long lấy lí do có việc, nhanh chóng ra về để đi điều
tra xem ai đã lái xe đụng nó.
Phần 32:
Địa điểm: Biệt thự nhà họ Vũ……..
- Anh làm ăn cái kiểu đó hả? – Tuyết Lan tức giận hét lên trên điện
thoại.
- Làm sao tôi biết được? Đột nhiên có người nhào ra cứu cô ta, tôi
cũng đâu có muốn.
- Đúng là ăn hại mà, lo mà trốn đi, nếu không muốn vào tù.
- Cái gì chứ? Còn tiền của tôi?
- Đừng có mà mơ, không làm được việc mà đòi tiền hả?
Nói xong, Tuyết Lan tắt máy và gọi cho Trang Linh:
- Alo, chuyện gì vậy?
- Thất bại rồi, số cô ta cũng lớn lắm.
- Vậy sao? – Cô lạnh nhạt đáp, cố che đi sự vui mừng của
mình.
- Phải, lần sau tao sẽ không thất bại nữa.
- Mày lại muốn làm gì?
- Tao sẽ chia rẽ anh Phong và nó, chỉ cần anh Phong ghét nó, anh ấy
sẽ bỏ nó, hahaha – Cô ta cười lớn.
- Tuỳ mày thôi, tao có việc rồi, nói chuyện sau đi.
- Sao mấy hôm nay mày kì lạ vậy? Đừng nghĩ tới chuyện phản bội tao,
mày còn nợ tao một mạng đó – Tuyết Lan đe doạ.
- Mày đừng đoán bừa, chuyện đó tao biết, không cần nói đâu.
Nói rồi, Trang Linh cúp máy, khẽ thở dài. Dĩ nhiên là cô nhớ, cô
không sao quên được cái ngày mà Tuyết Lan đưa cô về từ cõi chết, kể
từ đó, hai người thành bạn thân, hay nói đúng hơn cô trở thành nô
lệ của Tuyết Lan. Trừ khi cô trả cho Tuyết Lan món nợ này, không
thì cô sẽ chẳng thể nào bỏ đi được.
Sau khi nói chuyện với Trang Linh, Tuyết Lan gọi cho một người nào
đó:
- Giết hắn đi, làm cho kín đáo.
- Vâng thưa cô, hãy giao cho chúng tôi.
Cô ta tắt máy rồi ngồi bày mưu tính kế để *** hại nó.
Tại khách sạn Diamond……………………
- Vậy sao? Cám ơn các anh
- Không có gì, chúng tôi chỉ làm đúng nhiệm vụ thôi.
- Ngày mai tôi sẽ chuyển tiền cho các người.
Tắt điện thoại, Eric càng chắc chắn vụ tai nạn của nó là do sắp
đặt. Theo như điều tra, kẻ lái xe đã chết còn người chủ mưu đứng
đằng sau vẫn đang là ẩn số. Eric thở dài, có lẽ đây là một vụ không
đơn giản, còn cô gái ở bệnh viện ngày hôm nay, anh có linh cảm mạnh
mẽ rằng cô ta có liên quan mật thiết đến chuyện này.
Sáng hôm sau, Eric đến thăm nó, anh tặng cho nó một bó hoa, mỉm
cười:
- Em đã thấy khoẻ hơn chưa?
- Woa, đẹp quá, cám ơn anh – Nó cười tươi – Em cũng thấy khá hơn
rồi, chỉ có điều chân em vẫn còn đau.
- Vậy à? Khi nào em được ra viện?
- Chắc khoảng 2 ngày nữa, anh sẽ ở Việt Nam bao lâu? – Nó mỉm
cười
- Khi nào xong việc anh sẽ về Mỹ, không ngờ mới đến Việt Nam đã gặp
lại em – Eric xoa đầu nó – Chúng ta đúng là có duyên nhỉ?
Nó hơi rụt đầu lại vì cảm thấy ngại, như cũng hiểu ra, anh bật cười
và rút tay về:
- Anh xin lỗi, anh không có ý làm em ngại – Anh mỉm cười – Đây là
thói quen của anh thôi.
- Tức là anh gặp cô gái nào cũng làm như vậy à? – Nó cười
- À không, chỉ với cô em gái của anh thôi, em khiến anh nhớ đến con
bé
- Nhìn anh vậy mà thương em gái quá nhỉ? – Nó nháy mắt
- Em đang trêu anh đấy à? Thật ra anh cảm thấy có lỗi với con bé
nhiều hơn – Eric cười buồn
- Tại sao vậy? – Nó ngạc nhiên
- Vì anh quá bận rộn với công việc nên thường không dành nhiều thời
gian cho nó – Anh mỉm cười – Nhưng con bé vẫn rất thương anh.
Nó mỉm cười:
- Em nghĩ sau khi về nước, anh nên cùng con bé đi chơi, chắc con bé
sẽ vui lắm đó
- Anh cũng nghĩ vậy, thôi, xin phép em, anh phải về đây, anh phải
ra sân bay đón bố - Anh mỉm cười – Anh sẽ trở lại thăm em vào ngày
mai nhé!
Nói rồi, anh quay đi, nó vội kéo Eric lại:
- Nãy giờ lo nói chuyện, em quên nói chuyện này nữa – Nó mỉm cười –
Cám ơn anh đã cứu em.
- Không có gì đâu cô bé, anh đi đây – Eric lại xoa đầu nó – mau
chóng bình phục nhé.
- Cho em gửi lời hỏi thăm ba anh nha.
- Ừ, anh sẽ chuyển lời.
Nói rồi, Eric quay đi, ra đến cửa anh nhìn thấy hắn, anh gật đầu
chào rồi nhanh chóng rời khỏi bệnh viện. Hắn đẩy cửa bước vào,
giọng nói đều đều nhưng ẩn chứa một chút khó chịu:
- Sao anh ta có vẻ vội vã vậy?
- À, anh ấy nói phải đi đón ông John, hôm nay anh không đến công ty
à? – Nó mỉm cười
- Ừ, hôm nay anh đi xem xét mấy công trình của tập đoàn, chân em đỡ
đau chưa?
- Vẫn còn đau lắm, em chưa tự đứng lên được, chỉ có thể vịn vào bàn
mà đi thôi – Nó mỉm cười – Anh đi một mình à?
- Không, anh……………
Hắn chưa kịp nói xong thì giọng nói của Tuyết Lan đã vang lên lanh
lảnh bên ngoài:
- Anh Phongggggggggggggggggg, sao anh không chờ em mà bỏ vào trước
vậy?
- Anh đi với Tuyết Lan à? – Nó ngập ngừng hỏi
- Ừ - Hắn mỉm cười – Phải chi được đi với em thì hay quá.
- Anh Phong, bây giờ mình đi chưa? – Tuyết Lan ôm chầm lấy cánh tay
hắn – Em chào chị, chị đã khoẻ hơn chưa?
- Chị khoẻ rồi, em và anh Phong có việc thì cứ đi đi, không sao đâu
– Nó miễn cưỡng mỉm cười.
- Lát nữa anh đi cũng được mà – Hắn nắm lấy tay nó – Anh muốn ở với
em một lát nữa.
- Sao lúc nãy anh nói chúng ta phải tranh thủ đến đó sớm mà – Tuyết
Lan chen vào.
- Lan, đừng nói nữa – Hắn cau mày khiến cô ta im bặt.
Nó nhìn hắn, mỉm cười:
- Thôi, anh cứ đi đi, công việc quan trọng hơn mà, có gì lát đến
thăm em cũng được.
- Đúng rồi đó anh, chị Nguyệt đã nói không sao mà, chúng ta mau đi
đi – Tuyết Lan nũng nịu
Suy nghĩ một lát, hắn nhìn thẳng vào mắt nó, mỉm cười dịu
dàng:
- Vậy anh đi trước, xong việc anh sẽ trở lại.
- Ừ, anh cứ đi đi – Nó mỉm cười – Em sẽ đợi mà.
- Vậy anh đi đây.
Từ trước đến nay, dù đã biết hắn từ lâu nhưng Tuyết Lan chưa bao
giờ thấy được nụ cười đó của hắn, vậy mà nó – một người chỉ vừa mới
xuất hiện mà đã được hắn đối xử như vậy. Chứng kiến cảnh đó, cô ta
tức muốn lộn ruột nhưng cũng đành phải nuốt xuống. Khi hắn vừa dứt
lời, Tuyết Lan không hề chần chừ mà kéo hắn đi mất, cố gắng ôm tay
hắn thật chặt. Lặng nhìn hai người, nó khẽ thở dài, nói nó không
khó chịu thì chắc chắn là nói dối nhưng nó chẳng biết làm gì, nó
cảm thấy bản thân quá ngốc nghếch khi ghen với Tuyết Lan.
- Sao mày lại đi ghen với một cô bé như vậy hả Lâm Bạch Nguyệt?
Tuyết Lan là em gái của Chấn phong cơ mà, mày thật là xấu xa.
Nó tự nói với bản thân, lấy tay cốc vào đầu mình, khẽ thở
dài.
Phần 33:
Tại công trường, Tuyết Lan hoàn toàn bị bỏ mặc, hắn thì hết đi xem
bản thiết kế rồi lại đi nói chuyện với kiến trúc sư. Cô ta tức tối
vô cùng nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ dễ thương, đáng yêu. Ngồi mãi
cũng chán, Tuyết Lan chạy đi tìm hắn. Thấy hắn đang rảnh rỗi, Tuyết
Lan chạy đến ôm chầm lấy tay hắn, nũng nịu:
- Ở đây nắng quá à, mình về được không anh?
- Anh đã nói em đừng đi theo rồi mà, nếu mệt thì em về trước đi –
Hắn đáp, chẳng buồn nhìn cô ta mà chăm chú vào bản thiết kế trên
tay.
- Em không về đâu, em muốn ở đây với anh thôi – Tuyết Lan phụng
phịu
- Tuỳ em thôi, anh phải đi làm việc đây, em vào trong mát ngồi đi,
anh đang bận lắm – Nói rồi, hắn bỏ đi một nước, để mặc cô ta đứng
đó.
Nghe hắn nói xong, Tuyết Lan tức lắm nhưng cô ta vẫn không bỏ cuộc,
vẫn bám theo hắn.
- Em giúp gì được không anh Phong?
- Không cần đâu, em cứ vào trong ngồi đi, xong việc rồi chúng ta
về.
- Nhưng mà……… - Tuyết Lan nũng nịu – Em muốn giúp mà.
- Nghe anh đi, anh bận lắm – Hắn cau mày – Em đừng có trẻ con như
vậy, người lớn một chút đi.
Nói rồi, hắn tiếp tục làm việc. Tuyết Lan tức tối bỏ vào bên trong.
Do mọi người đều đang làm việc nên cũng chẳng có ai quan tâm đến cô
ta, Tuyết Lan dùng chân giẫm mạnh xuống đất, miệng không ngừng ****
rủa:
- Chỉ tại cô ta, chỉ vì sự có mặt của cô ta nên anh ấy mới đối xử
với mình như vậy, mình sẽ không tha cho cô ta đâu, không bao
giờ.
Rồi cô ta lấy điện thoại ra gọi cho Trang Linh. Khi cô bắt máy,
Tuyết Lan bắt đầu trút nỗi tức tối lên cô. Trang Linh không nói gì
mà chỉ im lặng lắng nghe, cô không muốn nói và cũng không biết nói
gì. Tuyết Lan nói cho Trang Linh tất cả những âm mưu cũng như
chuyện cô ta là chủ mưu vụ giết người. Vài tiếng đồng hồ trôi qua,
hắn vẫn chưa xong việc, còn Tuyết Lan thì cứ đi tới, đi lui để giết
thời gian. Đang tức tối thì nghe có tiếng người đến gần, Tuyết Lan
nhanh chóng lấy lại bộ mặt đáng yêu của mình và ngồi xuống ghế. Hắn
mệt mỏi đi vào bên trong và ngồi xuống. Tuyết Lan vội đến cạnh hắn,
lo lắng hỏi:
- Anh làm sao vậy?
- Anh không sao, xong việc rồi, chúng ta về thôi – Hắn mỉm
cười.
- Em muốn đi ăn được không anh? – Tuyết Lan nhõng nhẽo
- Anh xin lỗi, hôm nay em về nhà trước nhé, hôm khác anh sẽ đưa em
đi ăn được không?
Tuyết Lan toan cãi nhưng nhìn vẻ mặt đáng sợ của hắn, cô ta lại
thôi. Tuyết Lan theo hắn ra xe và ngoan ngoãn về nhà nhưng trong
lòng thì không hề vui chút nào.
Đưa Tuyết Lan về tới nhà xong, hắn đến bệnh viện với nó. Nhìn thấy
vẻ mặt mệt mỏi của hắn, nó vội rời khỏi giường và tiến về phía hắn.
Vừa bước được vài bước, nó khuỵ xuống do vết thương ở chân, hắn vội
ôm lấy nó và bế nó lên, mắng:
- Em đang làm gì vậy hả? – Hắn cau mày – Có biết mình đang bị
thương không?
- Anh bị làm sao vậy? Sao có vẻ mệt mỏi như vậy? – Nó đặt một tay
lên mặt hắn, lo lắng – Nói cho em biết đi.
- Em thật là ngốc mà, em có biết bản thân đang bị thương hay không?
– Hắn dịu dàng nói và nắm lấy tay nó.
- Em không sao, anh mau nói cho em biết chuyện gì đi – Nó lo lắng
hỏi.
Hắn thở dài, đặt nó xuống giường rồi dịu dàng nói:
- Anh không sao đâu, anh vừa gặp một chút rắc rối thôi.
- Mau nói cho em biết đi – Nó nắm lấy tay hắn.
- Thiết kế công trình bị lỗi, anh và kiến trúc sư phải sửa rất lâu
mới hoàn thành, bây giờ phải xây lại phần bị lỗi đó, nhưng em yên
tâm đi, mọi chuyện ổn thoả rồi, chỉ tại anh hơi mệt thôi – Hắn mỉm
cười.
- Vậy mà em tưởng có chuyện gì, làm em hết hồn – Nó mỉm cười – Anh
ăn gì chưa? Có đói không?
- Anh đang rất đói đây nè – Hắn ra vẻ khổ sở - Có một thứ anh rất
muốn ăn, em có thể giúp anh không?
- Được, anh cứ nói đi, nếu làm được, em sẵn sàng làm cho anh ăn –
Nó lo lắng – Anh muốn ăn gì?
- Em chắc không? Em hứa đi anh mới nói – Hắn cười gian.
- Ừ, em hứa mà, anh cứ nói đi, nếu làm được em nhất định sẽ làm
mà
Nghe hắn nói, nó hơi nghi ngờ nhưng vì lo lắng cho hắn nên nó sẵn
sàng đồng ý.
Phần 34:
Hắn mỉm cười, dịu dàng nói:
- Em đã hứa rồi đó nha – Hắn mỉm cười – Anh muốn ăn em<ý là hôn
đó mn>.
Nghe hắn nói xong, mặt nó đỏ bừng, miệng lắp bắp:
- Anh…….anh……..
- Anh làm sao? – Hắn mỉm cười – Chuyện này có gì khó đâu? Chỉ hôn
thôi mà.Hơn nữa, em đã hứa với anh rồi mà.
- Nhưng mà…..em….đây là bệnh viện mà – Nó đưa ra lí do cuối
cùng.
Nghe nó nói xong, hắn cho gọi y tá vào phòng, hai người họ nói
chuyện với nhau một lúc lâu. Ban đầu, nó thấy cô y tá có vẻ không
đồng ý, rồi cô ta lại lấy điện thoại ra gọi cho ai đó, một lúc sau,
nó thấy cô ta cười vui vẻ với hắn. Tự nhiên nhìn cô y tá đi khỏi
phòng, nó thấy bất an vô cùng, đặc biệt là khi nhìn nụ cười ranh
mãnh của hắn, nó lại càng lo lắng gấp bội.
Hắn đóng cửa lại rồi mỉm cười nhìn nó:
- Em yên tâm đi, không ai vào đây nữa đâu, bây giờ thì em thực hiện
lời hứa của mình đi chứ.
- Nhưng mà……..lỡ như Giao Châu đến thăm em thì sao?
- Hôm nay trường em học đến chiều mà, làm sao Giao Châu có thể đến
thăm em vào lúc này được chứ?
Hắn mỉm cười và tiến đến bên cạnh nó. Nó lắp bắp, cố nói một lí do
nào đó:
- Nhưng……nhưng mà………
- Không nhưng gì hết.
Dứt lời, hắn cúi xuống hôn nó. Nụ hôn vô cùng mãnh liệt. Niềm đam
mê giữa hai người bùng cháy, hắn đè lên người nó, cẩn thận không
chạm vào chân nó, còn nó thì vòng tay qua cổ hắn. Nụ hôn rất dài và
rất ngọt. Lưỡi hắn quấn lấy lưỡi nó mà đùa nghịch, còn bàn tay thì
bắt đầu cởi từng cái cúc áo của nó. Nếu là bình thường, chắc chắn
nó sẽ cho hắn một cước bay khỏi giường vì tội háo sắc, nhưng vào
giờ phút này, đầu óc của nó như bị tê liệt trước nụ hôn của hắn nên
nó không thể từ chối được. Hắn và nó quấn chặt lấy nhau, nó dùng
tay cởi áo của hắn ra, ném xuống sàn và quàng tay qua cổ hắn.
Nhận được sự hưởng ứng của nó, dục hoả trong hắn bùng lên dữ dội,
hắn cúi xuống hôn vào cổ nó, mơn trớn. Hơi thở nóng hổi của hắn phả
vào người nó khiến máu trong người nó cứ sôi lên sùng sục. Hắn dùng
tay xoa bóp một quả đào của nó và tiếp tục hôn nó. Nó thở dốc, khẽ
rên lên, điều này càng khiến dục hoả bốc cao không kìm được, hắn
không còn lí trí, dùng tay tách chân nó ra. Nhưng không may, nơi
hắn chạm vào chính là vết thương của nó. Một tiếng hét long trời lở
đất vang lên khiến màng nhĩ của hắn gần như nổ tung và “lửa” giữa
hai người tắt ngóm.
Hắn chán nản mặc lại áo cho nó và cúi xuống xem vết thương. Lần
trước cũng vậy, gần đến cao trào thì y như rằng lại có chuyện gì đó
xảy ra, hình như hắn toàn lựa giờ “con rệp” để ăn nó hay sao ấy.
Kiểm tra một lát, hắn nhìn thấy miếng gạc đang có một ít máu đỏ rỉ
ra từ miệng vết thương. Hắn ngước lên nhìn nó, lo lắng hỏi:
- Em có sao không?
- Đau quá, hic – Mắt nó ươn ướt – Nhưng em không sao, chắc lát nữa
sẽ hết mà.
- Để anh đi gọi bác sĩ – Hắn nhanh chóng mặc áo vào và quay
đi.
Nó nắm chặt lấy tay hắn, mỉm cười:
- Em không sao đâu, anh đừng lo, ở đây với em đi – Mắt nó long lanh
– Được không?
- Nhưng còn chân em? – Hắn lưỡng lự - Em không sao thật chứ?
- Thật mà, ở bên em được không? – Nó mỉm cười, gương mặt hơi ửng
hồng – Tự nhiên em muốn ở bên anh.
Hắn mỉm cười rồi ôm lấy nó. Nó dúi đầu vào ngực hắn, khẽ mỉm cười.
Nó không hiểu cảm giác trong lòng mình là gì nữa và nó cũng không
muốn biết. Nó chỉ biết rằng vào giờ phút này, nó muốn được ở bên
cạnh hắn, điều đó khiến tim nó cảm thấy ấm áp và bình yên, ngọn lửa
ghen tuông trong lòng nó đã tắt ngóm, tất cả những gì nó biết vào
lúc này là một vòng tay ấm áp và niềm hạnh phúc đang tràn ngập. Rồi
nó ngủ thiếp đi, hắn mỉm cười hôn vào tóc nó.
Từ rất lâu rồi, hắn chỉ có công việc, ai dám cản đường hắn chắc
chắn không có chuyện tốt. Những cô gái chân dài nóng bỏng, những cô
nàng xinh xắn như búp bê, những cô tiểu thư xinh đẹp,…….trước giờ
hắn đã gặp nhiều, chơi đùa đến phát chán nhưng hắn không yêu ai cả.
Nói chính xác hơn, bọn họ chỉ là những con búp bê cho hắn giải trí
lúc buồn chán mà thôi. Hơn nữa, trước giờ hắn luôn nghĩ rằng không
có người con gái nào mà không gục trước hắn, chỉ cần hắn nở nụ cười
là họ đã “ngã rạp” trước hắn. Còn nó thì khác, lần đầu tiên gặp
hắn, nó thậm chí không “mê” hắn mà còn cho hắn một đá, lúc đó, tức
thì có tức nhưng hắn cũng khá thích thú với người con gái xinh đẹp
này. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ hắn đã thích nó từ khi mới gặp mặt thì
phải. Nó chân thật, không giả dối, không trang điểm loè loẹt diêm
dúa mà sở hữu một vẻ đẹp tự nhiên, nhiều lúc ngốc nghếch như một
đứa trẻ, nhiều lúc lại lạnh lùng đến rợn người. Đối với hắn, nó
chính là mảnh ghép duy nhất của hắn, là một nửa còn thiếu trong
cuộc đời hắn. Có nó, hắn như có thêm sức mạnh, nhưng qua chuyện lần
này, hắn mới phát hiện: nó không chỉ là nguồn sức mạnh của hắn mà
còn là nhược điểm lớn nhất của hắn. Sau một hồi “tự kỉ”, hắn ôm lấy
nó và chìm vào giấc ngủ, môi nở một nụ cười.