Tôi líu ríu ngồi xuống, quýnh quáng thế nào 2 chân móc vô nhau, té
cái ịch ập mặt xuống cát, ngẩng mặt lên đã thấy em Vy cười rũ
rượi.
Ba phút sau, em Vy phụ tôi phủi hết cát trên người, tôi đầu tóc
quần áo chỉnh tề, ngồi lại vị trí cũ.
- Ngốc ! – Em ấy nói .
- Sao ngốc ? – Tôi nhăn nhó, cái hông vẫn còn đau.
- Tưởng lí do lí trấu gì khó khăn, hoá ra là xỉn thật ! – Vy cười
cười.
- Thì vậy ! – Tôi chun mũi.
- Ai bảo uống rượu chi ! – Vy nheo mắt.
- Tại tụi nó mua rượu mạnh quá ! – Tôi gãi đầu.
- Rượu nào chẳng xỉn, mạnh yếu gì ! – Vy bắt bẻ.
- Có rượu ko xỉn đấy ! – Tôi cãi bướng.
- Rượu gì ? – Em ấy thắc mắc.
- ….Cơm rượu ! – Tôi nói ỉu xìu.
- Xí, vậy cũng cãi cho được ! – Vy bĩu môi.
- Cơ mà hai người cũng hiểu ý nhau quá ha ? – Em ấy hỏi hiểm
hóc.
- Thì….thì…có nháy mắt ra hiệu ! – Tôi thật thà đáp.
- Dở ghê ! – Vy thở dài.
- Gì dở ? – Tôi ngạc nhiên.
- N nói dối dở ghê, Vy nghi N giả say lúc đó đấy ! – Em ấy nhún vai
đáp.
- Là sao ? – Tôi ngớ người.
- Lúc N nói xạo, chẳng bao giờ nhìn thẳng vào mắt người đối diện
được, nên khi đó phải núp ra sau Vy chứ gì, lại còn vờ lim dim mắt
! – Vy thản nhiên trả lời.
- Ớ….. ! – Tôi ngu ra, nghe như có tiếng guốc gõ lộc cộc trong
bụng.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như cất được núi ra khỏi đầu, và bờ
biển giờ đây sóng đã êm, gió đã lặng, và trời….cũng đã tối.
- Về thôi ha ? – Tôi hỏi.
- Ừa, về chứ ba mẹ mong, đi với trai lạ ! – Vy nheo mắt tinh
nghịch.
- Lạ gì nữa ? – Tôi hụt hẫng.
- Lạ vì bữa nay dũng cảm bất thường ! – Em ấy cười cười.
Ra đến bãi giữ xe, tôi đâm ra bạo dạn hơn, cười nói tếu táo trở
lại, nhưng cái số ăn nói nó bị xui, chả bao giờ khá lên được.
- Vậy mà tối qua đến chiều nay Vy với Mai cãi nhau miết ! – Tôi nói
ngu.
- N có nói gì cũng chẳng thay đổi tình hình được đâu ! – Vy nghiêm
giọng.
- Ừm…. ! – Tôi đâm hoảng.
- Và Mai có làm gì cũng đâu thay đổi được N đâu, ha ? – Em ấy hỏi
tôi cười lỏn lẻn.
- Ừ, hẳn rồi ! – Tôi gật đầu chắc nịch.
Con đường biển đã sụp tối, thành phố lại lên đèn, quang cảnh này
vẫn vậy, bình yên tự thuở nào, tôi tự dưng thấy iu người con gái
đang ngồi đằng sau quá thể, cứ như đang trở lại cái hôm mà tôi còn
chở em ấy và còn mong cho lúc này là bất tận vậy.
Với một ai đó hiểu bạn sâu sắc, nếu là người tâm giao tri kỷ thì sẽ
rất đỗi hạnh phúc, nhưng nếu là kẻ thù thì sẽ trở nên cực kỳ nguy
hiểm, vậy nên nếu trong đời bạn tìm được một người như vậy, hãy cố
gắng giữ lấy, nhược bằng không cũng tuyệt đối đừng bao giờ phản bội
họ !
Tháng 3 đối với học sinh trường PBC bao giờ cũng là tháng được mong
đợi nhất, vì vào ngày thành lập Đoàn 26-3, cứ 3 năm 1 lần nhà
trường sẽ tổ chức các hoạt động như là hội chợ và hội trại, các lớp
nào may mắn sẽ được đi hội trại vào năm cuối cấp, vì như vậy sẽ có
nhiều kỉ niệm đáng nhớ hơn khi ta đã quen thân hầu hết bạn bè trong
lớp. Ít may mắn hơn chút là khối 10 đầu cấp, tuy nhiên bọn 10A1 tụi
tôi ko lấy đó làm tiếc rẻ, vì tự xem như đó là dịp thắt chặt tình
bạn ban đầu hơn, dù gì đến năm 12 sẽ lại được làm hội chợ.
Chiều thứ 7 của đầu tuần tháng 3, giờ chủ nhiệm hôm đó, cô Hiền
thông báo kế hoạch cắm trại toàn thể 3 khối lớp, địa điểm cắm trại
là ở khu rừng gần tiểu đoàn 482, và phân công nhân sự đảm nhiệm
việc dựng trại cũng như hậu cần bếp núc, đồng thời phải đảm bảo
thành viên nào của lớp cũng phải tham gia góp sức, bất luận là ít
hay nhiều.
Lẽ hiển nhiên là hội con trai bọn tôi như K mập, L đội trưởng, tam
quái D- T- C, 2 thằng P và Q, có cả X-men đều tham gia, tính thêm
vài đứa con trai khác nữa sẽ đảm trách phần làm cổng trại và dựng
lều thử nghiệm, tính toán làm sao cho mọi thứ đều được sẵn sàng, để
khi lên đến địa điểm dựng trại khỏi lóng ngóng, chỉ việc bắt tay
vào làm thôi.
Phần bếp núc hậu cần ăn uống thì hết thảy giao cho hội con gái, mua
bánh trái và nước uống, còn chuyện cơm canh thì cô Hiền đang phân
vân giữa tự nấu hoặc là đặt sẵn tiệm để người ta đem lên.
- Tự nấu có mà cháy rừng ! – Thằng D cà khịa.
- Thế mấy ông ngon ra mà nấu ! – Nhỏ G.P là phe chủ trương tự nấu
bếp núc.
- Tui chả dại, nhỡ cháy hết cả đám trại thì ăn đạn vào đầu à ? –
Thằng C rụt cổ.
- Vậy nhịn đi, bọn tui tự nấu tự ăn ! – Nhỏ H bĩu môi.
- Nhưng nếu mấy bà nấu ngon thì tụi tui ăn, hề hề ! – Thằng Q cười
đểu.
Cuối cùng chuyện bếp núc tính sau, nhưng cô Hiền có vẻ nghiêng về
phương án đặt cơm sẵn mang lên hơn, vì dù gì đám học sinh loi choi
trước mặt cô lúc này cũng vẫn chỉ mới lớp 10. Nhưng chuyện làm tôi
lo nhất là vụ trang trí cổng trại, dựng thì cũng khó, nhưng trang
trí sao cho đẹp mới là vấn đề, và cô Hiền phán 1 câu làm tôi chưng
hửng :
- Lều trại thì lớp nào cũng giống nhau, nhưng cổng trại thì sẽ khác
vì các thầy cô sẽ có chấm điểm cổng trại từng lớp, nên việc trang
trí cổng rất quan trọng, vậy bây giờ như này, phân công Vy và Mai
cùng xem nên làm bản vẽ trang trí thế nào là hợp nhất, rồi giao cho
các bạn nam làm theo ! – Cô Hiền tiếp lời.
Tiểu Mai và em Vy cùng gật đầu nhưng chả ai nhìn ai như lúc đối tác
nhìn nhau, tôi ôm đầu kêu khổ, 2 em này mà hợp tác thì chỉ có nước
banh luôn cái trại chứ trang trí nỗi gì, có ai chịu nhường ai
đâu.
- Xong, thể nào cũng có chiến tranh nữa cho xem ! – K mập quệt
mũi.
- Tao cũng đoán như rứa ! – Thằng L gật gù.
Địa điểm làm cổng trại và dựng thử lều bạt được quyết định ở nhà L
đội trưởng, vì nghe đâu sân nhà nó khá rộng, và sân cát phía sau
còn rộng hơn, rất tiện cho việc dựng thử lều trại, tốp nam thống
nhất chủ nhật tuần này, tức là ngày mai sẽ bắt đầu vào việc, và cứ
mỗi tuần sẽ báo cáo tiến độ lên cô Hiền, và cô cũng nói thỉnh
thoảng sẽ tự thân chinh đến xem.
Nhưng đến ngày mai tôi còn có việc đáng lo hơn, đó là ngày 8-3,
cũng vài hôm rồi tôi vắt óc suy nghĩ mãi mà ko nghĩ ra được món gì
để tặng em Vy cho nó là lạ độc đáo, ý tưởng làm quà Noel hôm trước
xem như là đỉnh điểm của trí óc rồi, giờ chịu, chẳng nghĩ ra được
thêm gì.
Cuối cùng tan học, tôi tặc lưỡi lượn vô nhà sách xem món gì có thể
mua tặng làm quà được không, nhưng dạo cả vòng mà chả nghĩ được cái
gì ra hồn. Ngắc ngứ một hồi, tôi quyết định tặng…sách, vì nghe đâu
đơn giản mà trí thức nữa.
Nhưng khổ nỗi tôi đâu có biết em Vy thích loại sách gì, tôi thì chỉ
biết bâu đầu vô truyện với sách khoa học hay kỳ bí bá láp, chứ xưa
giờ có mua sách tặng con gái đâu. Đang gãi đầu gãi tai thì cái câu
“ Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ “ lại xuất hiện, tôi thấy Tiểu
Mai cũng đang lọ mọ ở dãy sách văn hoá nước ngoài bên kia.
- Ủa N, cũng mua sách à ? – Chốc sau nàng nhìn thấy tôi, chủ động
bắt chuyện.
- Ừ, tìm vài cuốn về đọc chơi ! – Tôi cười dóc tổ.
- Thế tìm được gì chưa ? – Tiểu Mai hỏi.
- À…đang tìm, mà chưa ra ! – Tôi lúng búng đáp.
- Sách gì, mình tìm phụ cho ! – Nàng cười đề nghị giúp đỡ.
- À…sách mà…sách gì hay hay, dễ đọc ấy ! – Tôi ngắc ngứ ko biết nên
diễn tả ra sao.
- Ừm…để xem ! – Nàng để tay lên môi, suy nghĩ một hồi rồi bảo – N
qua dãy sách kiến thức ngày nay hoặc là khoa học vũ trụ thử xem,
con trai chắc thích đọc lắm !
Tiểu Mai và tôi đứng trước dãy sách nước ngoài, nàng lựa mãi mà tôi
vẫn cứ lắc đầu nguầy nguậy, vì em Vy thì đâu thể đọc mấy cuốn khô
khan như này được, mà nói ra là tặng em ấy cho Tiểu Mai biết thì
cũng…ngại.
- Cuốn này được ko N ? – Nàng chìa cuốn “ Ai cập và những bí ẩn cổ
đại “ ra.
- Ừ…mà chắc không ! – Tôi gật đầu rồi lại lắc đầu.
- Thế cuốn này ? – Là sách “ Phương đông kì bí “.
- Uầy….. ! – Tôi lại lắc đầu, hình như cái cổ sắp rụng luôn
rồi.
- Chứ N thích sách gì vậy ? – Tiểu Mai thở dài đánh thượt.
- À…sách mà dễ đọc, đại loại…nói về cuộc sống…rồi tình cảm ấy ! –
Tôi ngắc ngứ nói.
Đến đây Tiểu Mai vỗ vỗ trán, gật đầu mỉm cười nhìn tôi đầy ý nhị,
rồi nàng dẫn tôi sang khu sách khác, chỗ này bìa sách được trang
trí tinh tế và đẹp hơn rất nhiều.
- Hạt giống tâm hồn nhé ? – Nàng đưa tôi quyển “ Quà tặng trái tim
“.
- Là sao ? – Tôi ngạc nhiên.
- Thì vậy chứ sao, sách này con gái tìm đọc lắm ! – Nàng hấp háy
mắt.
- Sao…sao biết N tặng con gái ? – Tôi giật thót người.
- Nhìn N vầy ai chẳng biết mai ngày gì ! – Tiểu Mai tủm tỉm cười –
N chọn thêm vài cuốn nữa đi, sách loại này đọc cũng hay lắm !
- Ừ, để N xem thử ! – Tôi lò dò xuống hàng sách kệ dưới.
- Vậy N tìm đi ha, mình về trước ! – Nàng xếp mớ sách cầm trên tay
lại.
- Ủa….ừ, cảm ơn nha ! – Tôi ngẩn người đáp.
- Có gì đâu ! – Rồi Tiểu Mai đi ra phía quầy tính tiền.
Đầu tôi tự dưng bị hỗn loạn, bỏ xừ rồi, quên khuấy mất là xưa giờ
tôi chưa tặng gì cho Tiểu Mai dù nàng giúp tôi rất nhiều, và hôm
nay cũng thêm một lần nữa tôi được tư vấn miễn phí. Lúng búng một
hồi, tôi quyết định mua thêm 1 món quà nữa để tặng nàng, nhưng khốn
nỗi tôi lại ko thể tặng sách được, vì chính nàng bày tôi cái này
rồi, biết đâu cả giá sách Hạt giống tâm hồn Tiểu Mai lại chẳng đọc
hết.
Thế là tôi bóc đại thêm quyển “ Cuộc sống có điều kỳ diệu “ cho em
Vy rồi bước nhanh sang quầy lưu niệm, trong đầu nghĩ tới mấy trang
truyện manga Nhật Bản hay đọc, có một vật thường xuyên xuất hiện
trong nhà người bản xứ, đây rồi, thứ cần tìm đây rồi.
Trên tay tôi là một chiếc chuông gió có các thanh inox màu bạc và
thuỷ tinh màu xanh lá cây khá đẹp, và 2 quyển sách lúc nãy, tôi đến
quầy thu ngân.
- Chị gói giùm em thành 2 hộp quà ! – Tôi đề nghị.
- Ừ, em đợi chút ! – Chị nhân viên chỉ tay về phía giấy bóng kính –
Em chọn giấy gói đi !
Chẳng hiểu sau, tôi chọn cho em Vy giấy gói màu hồng vì nghĩ là hợp
cho con gái, còn giấy gói cho quà của Tiểu Mai, tôi lại chọn màu
bạc, vì cho rằng màu này sang trọng và quý phái hơn, và càng khó
hiểu hơn nữa khi món quà tôi chọn cho Tiểu Mai lại chẳng mất công
suy nghĩ một chút nào, cứ như chiếc chuông gió đã có sẵn trong đầu,
lúc cần đến thì nó tự hiện ra vậy.
- Chị chêm thêm ít giấy mềm vào hộp đựng chuông gió đi chị, cho lúc
cầm tặng nó khỏi kêu ! – Tôi lo xa, muốn giữ bí mật món quà đến
phút cuối, vì tiếng leng keng của chuông gió sẽ rất đặc trưng không
lẫn vào đâu được.
Bỏ vội 2 hộp quà vào trong cặp, tôi vuốt hết tốc lực theo hướng con
đường mà dự là Tiểu Mai sẽ đi theo đó về nhà, tôi chạy nhanh hết
mức có thể, cuối cùng giảm tốc lại khi thấy nàng đang thong thả đạp
vào hướng đường TQ. Tôi điều hoà lại nhịp thở, quệt mồ hôi rồi vờ
chạy thong thả tới gần xe nàng.
- À…Tiểu Mai nè ! – Tôi gọi nàng ngay sát bên.
- Ơ….gì vậy N ? – Tiểu Mai ngạc nhiên dừng xe lại.
- Ừ…thì… – Tôi lúng búng mở cặp ra, lấy hộp quà màu bạc – Tặng Mai
nè, dù chưa phải đúng ngày nhưng…mừng 8-3 nhé ! – Tôi ấp úng
nói.
Nàng hấp háy mắt, đôi gò má cao đỏ hồng lên, rồi cười tươi trong
nắng chiều, đón lấy hộp quà từ tay tôi.
- Cảm ơn N nhé ! – Tiểu Mai thỏ thẻ.
- Hì, N… về ha ! – Tôi cười trừ rồi vội nhìn sang chỗ khác, bỏ xừ,
sao xinh quá vậy trời ?
- Ừ, N về ! – Nàng gật đầu cười nhẹ.
Tôi đạp xe dông thẳng, trống ngực đập liên hồi, đầu lấn cấn tự hỏi
lúc tặng quà cho em Vy mình đâu có nhát chết vậy đâu nhỉ ?
Sáng chủ nhật, tranh thủ lúc ông anh đang còn ngủ và mẹ đang dưới
bếp, tôi khoác vội cái sơ mi rồi dắt xe, len lén bỏ hộp quà cho em
Vy vào giỏ rồi chạy biến, khổ, đi tặng quà mà mắt cứ láo liên như
thằng trộm gà vì sợ người nhà thấy. Kế hoạch hôm nay là tôi sẽ sang
nhà Vy, rồi hai đứa ăn sáng, rồi mới lên nhà thằng L sau để bắt tay
vào làm trại, dự là sẽ mất cả ngày, nhưng như vậy lại càng vui hơn,
quả là một ngày chủ nhật tuyệt vời không thể mong gì thêm
nữa.
Trời trong xanh, nắng dịu nhẹ, gió mát rượi, tôi đạp xe mà lòng
phơi phới, nhưng hình như bữa nay là ngày xui, vừa lên đến dốc cầu
thì tôi nghe cái “ Độp “, rồi bánh xe xì lốp ngay tắp lự.
Tôi lắc đầu kêu khổ, dắt xe vô tiệm ngồi chờ vá xe, thế này là trễ
hẹn với em rồi, ác cái xưa nay tôi luôn đúng giờ mới đau.
Mất 20 phút cho 1 lỗ thủng khá to, tôi ba chân bốn cẳng chạy hết ga
hết số sang nhà Vy, hẹn 7h30 mà giờ đã 7h40 rồi.
Và lại xui thêm cái nữa, tôi quên mất bữa nay chủ nhật, gia đình em
Vy đều có mặt đầy đủ trong nhà, thế nên tôi chẳng dám ôm quà vào
tặng, cứ ru rú ngoài cổng, nhất quyết đợi em ấy ra ngoài rồi đi
luôn dù chị ba em Vy khẩn khoản mời vào mãi.
- Chà, lần đầu tiên đi trễ nha ! – Em ấy bước ra cười cười.
- Hì, tại cái này nè ! – Tôi chơi trò dóc tổ, bịa ra lí do là
bận…mua quà.
- Gì thế ? – Vy vờ ko hiểu, nheo mắt cười tình.
- Thì…8-3, hì hì ! – Tôi gãi đầu chìa hộp quà ra.
- Ừ, cảm ơn ha, đợi Vy vào cất rồi đi luôn ! – Em nó nhận quà rồi
đi vào trong, ra chiều vui thích lắm.
Tôi có hơi hụt hẫng, tưởng em ấy bay vào ôm hôn như trong phim chứ,
nghĩ lại thì chắc do chưa ăn sáng cho tỉnh ngủ nên hãy còn mơ mộng
hão huyền, tôi tặc lưỡi lắc đầu.
Hai đứa ăn sáng xong, ngồi nói chuyện một hồi, đến gần 9h mới lên
tới nhà thằng L, đến nơi đã thấy bà con tụ họp đông đủ, nói là đông
đủ chứ chỉ có tầm hơn chục đứa, nhóm thằng K, tôi với em Vy, Tiểu
Mai và nhỏ H, vì các thành phần này được xem là cốt cán trong việc
dựng trại, còn mấy nhỏ nữ khác thì gọi là tò mò lên chơi xem thử
thế nào.
Bọn con trai đang ngồi chỉ trỏ và săm soi mấy cái ống tre ống nứa
vừa mua, đứa thì bảo dây thừng rồi đinh vít gì đó, thằng thì nói
dùng dao rồi máy khoan, ỏm tỏi cả lên.
Thấy tôi với em Vy lên trễ, bọn K mập chẳng buồn tỏ thái độ gì,
chẳng quan tâm gì sất, cái mặt cứ khinh khỉnh ra chiều anh đây chả
thèm chấp mấy chú giờ dây thun, tôi biết chiêu này quen quá rồi,
được, đã thế anh bựa với các chú luôn đây này.
- Giờ này mới thế này thôi hử ? Làm thế này nhìn xấu hoắc ! – Tôi
dựng xe, đứng chống nạnh chỉ tay năm ngón quát lớn.
Chẳng nói chẳng rằng cả bọn K mập lao vào đè tôi xuống sàn nhà mà
đấm đá túi bụi dù chẳng lấy gì làm đau cho lắm.
- Này thì đi trễ !
- Này thì thích làm cán bộ !
- Tao đập lãnh đạo luôn !
- Thánh hả ? Cho nó thêm vài tống nữa đi !
- Ớ ớ…hiếp….giết người đây nàyyyy….cứu….bớ… ! – Tôi cuộn người lại
phòng thủ, vừa cười vừa la oai oái.
- Thôi mấy ông, giỡn vừa thôi ! – Nhỏ H xua tay.
Bọn tôi đứng trước bản vẽ phác thảo cổng trại của K mập, nhìn thì
cũng ra dáng cổng trại, nhưng vấn đề là làm nó như thế nào.
- Tí chiều mát đi mua tre trước ! – Thằng L bắt đầu.
- Tre cỡ nào thì vừa ? Mấy cây ? – K mập liếm môi.
- Tới đó tính, vấn đề là làm sao nối mấy cây tre lại với nhau cho
ra cái cổng ! – Thằng T thắc mắc.
- Hay dùng dây thừng buộc lại như nãy nói ? – Thằng D gợi ý.
- Lỡ buộc ko chặt thì sao ? Còn phải leo lên cổng mà trang trí với
gia cố thêm phía trên nữa ! – Tôi quan ngại tình hình.
- Dùng ốc vít đi, canh cỡ rồi lấy máy khoan, xỏ ốc qua rồi vặn lại
! – Thằng C hiến kế.
- Cũng được, mà nền đất trên chỗ cắm trại là thế nào nhỉ ? – Thằng
L gật gù.
- Nền cát đỏ, không sâu lắm ! – Tôi đáp, vì chỉ mới năm lớp 9 vừa
rồi tôi cũng cắm trại ở tiểu đoàn 482.
- Vậy sao mà cắm cổng xuống được ? – Thằng Q cắn môi.
- Quên mất, tao tưởng đâm cây tre xuống sâu rồi dựng lên chứ ! –
Thằng D gãi đầu.
Quả thật là đúng vậy, nếu dựng cổng hay dựng lều muốn vững chắc thì
phải có móng, vì những lúc leo lên đỉnh cổng hay chóp lều để thao
tác đục đẽo mà móng không vững thì có mà té gãy cổ chứ chẳng chơi,
hơn nữa dù nền cát có sâu cũng ko thể làm móng được, vì cát sâu thì
đất mềm, làm trại lần này chẳng phải chuyện đùa.
- Hay là mỗi bên cổng, mình cũng dùng tre cỡ to, nhưng dùng thêm
bốn khúc tre cỡ nhỏ để làm 4 chân xung quanh, vậy đứng cho vững ! –
Thằng T sáng mắt.
- Chuẩn, tao cũng định nói thế ! – Thằng D bố láo.
- Thế giờ quyết định như này…như này…. ! – Cả bọn con trai xúm vào
bàn luận phác thảo kế hoạch, nhóm con gái bên kia thì có vẻ êm ả
hơn, chỉ đang bàn về hậu cần ăn uống.
Sau 30 phút thương thảo và bàn luận, cuối cùng kế hoạch được chốt
lại, buổi sáng và buổi trưa hôm nay sẽ dành cho việc liệt kê ra tất
cả các nguyên vật liệu chủ yếu, sau đó buổi chiều sẽ tách nhóm ra
đi tìm mua, rồi các ngày trong tuần học xong coi rảnh ngày nào làm
được việc gì thì tranh thủ làm ngày đó, thiếu thốn gì trong quá
trình làm việc sẽ từ từ mua thêm.
Thời gian dự kiến trên giấy tờ là tầm 2 tuần cổng trại và lều bạt
sẽ xong xuôi, dành hẳn 3 ngày để thử nghiệm thành quả trên sân sau
nhà thằng L trước khi lên sân trại chính thức. Nhưng giấy tờ chỉ là
giấy tờ, bọn tôi ko tính đến thời gian chơi giỡn và dây dưa từa lưa
trong quá trình thi công, vì đâu có thằng nào làm sếp thằng
nào.
- Giờ làm gì ? – Phác thảo kế hoạch xong, thằng L hỏi.
- Đi mua đồ chứ làm gì ! – Tôi trố mắt, sao mà thằng này hỏi ngu
thế ko biết.
- Mày nhìn thằng mập với bọn kia đi ! – L đội trưởng thở dài.
Tôi nhìn theo hướng tay nó chỉ, hoá ra phía sân sau là vườn nhà
thằng L, và ở đó hiện đang có 2 cây mận lùn xịt mà lại trĩu quả,
trái nào trái nấy to đùng cứ lủng lẳng ngay tầm tay nhìn…bắt ghét
con mắt. K mập với bọn thằng D đang hí hửng hái lấy hái để, tốp con
gái trầm trồ xuýt xoa bu xung quanh đợi chia phần.
- Chà, giờ có muối ớt nữa thì tuyệt ! – K mập liếm môi.
- Ê ku, nhà có cối chày với muối ko mậy ? – Thằng T hỏi với
sang.
- Èo, giờ làm hay ăn đây ? – Tôi chưng hửng.
- Ăn xong rồi làm…ngoàm…nãy giờ..nói mệt rồi…ực ! – Thằng Q đang ôm
trong tay cả đống mận, miệng nhai nhồm nhoàm.
- Ê bọn tao hết cây luôn có sao ko mậy ? – Thằng D la lên
hỏi.
- Thoải mái, ăn xong làm việc dùm tao ! – L đội trưởng hào phóng
xua tay rồi vô nhà trong lấy muối.
Thật là bó tay với cái bọn này, kêu lên làm trại mà mới được bữa
đầu chưa ra ngô ra khoai gì bọn nó đã bày trò ăn chơi ra, tôi tức
khí…nhào đến cây mận chừng sợ mất phần, giơ tay hái liên tục.
- Nè Vy ! – Tôi hái xong chuyền sang cho em Vy đứng cạnh giữ.
- Ế, có khế nữa cà tụi bây ơi ! – Thằng C chỉ sang hướng bên trái
góc vườn.
- A ùa, khế chín ngon quá ta ! – Nhỏ Y ù hai mắt sáng rỡ.
- Nè Mai, giữ dùm mớ mận ! – Thằng D đổ mớ mận trong áo ra cho Tiểu
Mai giữ rồi phốc sang cây khế.
Nó leo cây y chang Tôn Ngộ Không, thoáng chốc đã lên đến tán cây mà
vặt ngay 1 quả khế to đùng vàng rụm, táp 1 miếng rõ to.
- Ối…ối….giời…ôi…..éc….ặc…. ! – Thằng D quăng trái khế xuống đất,
ôm cổ kêu lên thất thanh.
- Có độc, là kẻ nào ám toán đệ tử bổn phái ? – Tôi trố mắt, vẫn còn
giỡn được.
- Chua…chua…quá tía má….ơi…nước ! – Thằng D lăn luôn cái phịch
xuống cát.
- Mày gạt tao để ăn một mình chứ gì ? – Nói rồi K mập xăm xăm bước
tới hái luôn 1 trái trên tầm với nó 1 chút.
Thằng D ôm cổ la làng, K mập nhăn nhó chạy thẳng vào nhà trong vì
khế vừa chua vừa chát, nghe đâu là chua đến tét lưỡi, cả đám bọn
tôi phá ra cười rũ rượi.
- Bố mấy thằng điên, cái này là khế nấu canh, chúng mày ko phân
biệt được à ? – Thằng L tay cầm chén muối ớt sầm mặt.
- Ai biết, hề hề ! – Thằng T cười cầu tài, hú hồn vì nó chưa nối
gót thằng D với K mập.
Cả đám hơn chục đứa nam nữ ngồi quây lại dưới hiên nhà quanh chén
muối ớt xuýt xoa, mận hái xuống đổ tràn cả ra ngoài mâm, cây nhà lá
vườn có khác, nhìn ngon mê ly, lại càng ngon hơn khi là…miễn phí
chả tốn xu nào, bọn con trai ăn như bỏ cơm, táp chưa hết trái này
đã quăng rồi cầm lên trái khác.
- Phê…ực.. ! – Thằng Q nuốt trọn nguyên nửa trái mận.
- Tái tê như con búp bê ! – K mập gật gù bình phẩm.
- Ăn vừa vừa thôi, mai hái ăn tiếp, hớ hớ ! – Nhỏ Y ù cười
tham.
Bữa sáng đầu tiên của kế hoạch làm trại nó tanh bành ra như thế
đấy, chưa làm được chút gì đã lại ăn chơi sa đoạ, nhưng như vậy vẫn
còn đỡ hơn chuyện sắp xảy ra lúc sau đây, mà tôi đến giờ vẫn kinh
nghiệm xương máu một câu, đó là đừng bao giờ cù nhây và giỡn dại
với con gái !
“Biển vắng mây xám lạnh tình anh sao đành..lời hát lời yêu thương
như sóng xô trùng dương…”
Lời hát vẫn vang lên văng vẳng, da diết và ngọt ngào y hệt như lần
đầu tiên tôi nghe…
Ừ lần đầu tiên…N hát cho tôi nghe…
Vậy mà đã bảy năm trôi qua rồi, thời gian cũng ít có nhanh thật .
Tôi bất giác mỉm cười với những kí ức đang tràn về, về một khoảng
đời đẹp nhất tôi từng có.
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
Vẫn chưa quên cảm giác ngồi nhóp nhép sugus sau lưng N mỗi tối đi
học thêm, mùi mồ hôi nồng chừng như quen thuộc, và ngày nào N cũng
mang sugus cho tôi hình như đã thành việc hiển nhiên giống như
chuyện một ngày có 24 tiếng.
Tôi có thói quen cầm những vỏ bánh, vỏ kẹo hay hộp sữa đã uống hết
trên tay cho đến khi nào tìm được cái thùng rác để giục vô mới
thôi. Cho nên mỗi khi tôi ăn một cái kẹo là bắt N vừa đạp xe vừa
kiếm cho tôi cái thùng rác bắt chạy chậm chậm cho tôi ném vào
trong, 7/10 là tôi ném ngay…bên cạnh thùng rác. Hì. Mỗi lần như thế
N lại lắc đầu rồi phì cười bảo “ trình như thế thì thà giục luôn
ngoài đường cho xong ” dù biết là nói xong trước sau gì cũng bị
nhéo vài cái đau điếng.
N vẫn gọi tôi là Vy, còn tôi gọi N với vô số cái tên xấu xí…đặc
biệt nhất có lẽ là.. đầu đá vì quả tình hắn vừa cứng đầu, lại cố
chấp và.. ngốc xít mà , hì hì !
Mỗi lần hai đứa cãi nhau, giả sử có biết trước mình đuối lý là tôi
quăng ngay câu “-Đúng là đầu đá” tự nhiên tình thế sẽ đảo ngược vì
thể nào cũng sẽ có người lắc đầu quầy quậy, quơ tay múa chân rồi
cắm mặt đi thẳng ^_^
Còn bài hát đó, trong một lần đi chơi ở nhà bạn, tôi ngồi trên xích
đu, đung đưa và nghêu ngao hát, N bắt ghế ngồi bên cạnh. Bình yên
và lãng mạn phết :”> Hát chán, tôi bắt N hát cho tôi nghe, N lắc
đầu quầy quậy, tôi ra chiêu nũng nịu…Thế là hát …“Biển vắng mây xám
lạnh tình anh sao đành. Lời hát lời yêu thương như sóng xô trùng
dương…Ngày hôm qua mắt nhòa niềm hạnh phúc có nhau vỡ òa mà hôm nay
đôi lứa sao xa tầm tay…”
Tôi ngẩn ngơ, một phần là vì hóa ra đầu đá của tôi cũng biết hát,
ngoại trừ giọng hơi yếu với cả hơi điệu một chút thì cũng có thể
gọi là hay ( tongue) còn phần khác là do giai điệu…nghe buồn quá .
Tôi bảo N bày cho tôi hát, N bày cả bài nhưng tôi chỉ thuộc có hai
câu, đến bây giờ vẫn chỉ nhớ hai câu đó. Từ hôm ấy đi đâu làm gì
tôi cũng nghêu ngao hai câu này rồi tự hào khoe “tui hát bài này
hay hơn N” trước cái vẻ mặt miễn cưỡng chấp nhận của hắn ^_^
Cơ mà trêu vậy thôi chứ đầu đá cũng không hẳn là toàn đá đâu nhé,
nhớ có lần thấy tôi làm thơ, hắn cũng tập tành làm thơ tặng tôi.
Tan trường, N gọi với theo, đưa cho tôi mảnh giấy gấp tư rồi biến
mất, tôi đọc xong buồn cười không để đâu cho hết, thơ thẩn gì cứ y
như văn xuôi chấm xuống dòng mà chằng ý nào ăn rơ ý nào.
Hôm sau vô lớp tôi vờ nghiêm mặt:
- Này, bắt đền đi !
- Ơ..ơ gì…gì thế? – Hắn ngơ ngác.
- Tại N mà cóc nhảy tùm lum ngoài đường, một mình tui bắt không
xuể! – Tôi bật cười to.
Mặt hắn đỏ lựng, úp mặt xuống tự kỷ, nắm tay thu lại vỗ bành bành
lên bàn trong khi tôi cười đến thắt ruột.
Ấy vậy mà hắn không từ bỏ, vài hôm sau lại đưa cho tôi hẳn một tờ
giấy đôi chi chít chữ. Tôi vừa đi vừa đọc… say sưa đến nỗi đã về
đến trước cửa nhà vẫn không biết… Có lẽ đó là bài thơ tình hay nhất
tôi từng đọc, ít nhất là tính tới thời điểm đó…
Bài thơ rất dài, mỗi khổ thơ đều bắt đầu bằng chữ “ Nếu…Thì ”…Bài
thơ ấy, tôi sẽ giữ cho riêng mình như là một kỉ niệm quý giá. Chỉ
xin trích 4 câu tôi nhớ nhất, vì khi đọc, tôi cảm nhận được một
cách trọn vẹn tình cảm của người viết :
“ Nếu cuộc đời là những nỗi buồn vui
Thì anh sẽ vui nhận phần buồn ấy
Để mỗi ngày em vui hơn hết thảy
Thì nỗi buồn tự tan biến nơi anh ”….
Tôi khẽ cười, trong tim có chút gì đó vừa nhen nhóm chẳng gọi thành
tên…
Những năm tháng học trò êm đềm của tôi đã trôi đi với những xúc cảm
tinh khôi như thế…
Bảy năm sau, mỗi lần tôi rủ rê coffee, N tới nhà đón, ngồi trên xe
chờ trước thềm nhà trọ, tôi lại ngẩn ngơ lần nữa… Anh chàng của tôi
ngày ấy đây sao? Trong kí ức của tôi, N mãi là một cậu nhóc lớp 10,
đội cái mũ kết màu đen trông ngố không thể tả, đạp cái xe ọp ẹp đưa
tôi đi học, bây giờ đã là một thanh niên trưởng thành với áo sơ mi
quần tây giày tây , laptop và xe máy, mùi mồ hôi năm xưa giờ thành
mùi nước hoa manly, đúng điệu mà tôi rất thích ( Sau này khi có
người yêu, nhất định sẽ mua đúng loại này để tặng anh…)
SG dường như rất nhỏ, cảm giác bình yên khi ngồi sau lưng người tri
kỉ tâm giao luôn làm tôi thấy dễ chịu, tôi có thể thoải mái gác tay
lên vai N, kể cho N nghe về mấy cái đuôi hay anh chàng tôi vừa bị
sét đánh, N cũng kể cho tôi rất nhiều chuyện tiếu lâm, lần nào cũng
bị tôi bắt bài rồi cà khịa vài câu, vẫn cái kiểu lắc đầu quầy quậy,
quơ tay múa chân bảo quên đi, xem như chưa nói …^_^!
Tôi đồng ý với N ” Với một ai đó hiểu bạn sâu sắc, nếu là người tâm
giao tri kỷ thì sẽ rất đỗi hạnh phúc vậy nên nếu trong đời bạn tìm
được một người như vậy, hãy cố gắng giữ lấy, nhược bằng không cũng
tuyệt đối đừng bao giờ phản bội họ ! ”
Với tôi N là một người như vậy, một người rất đặc biệt mà tôi không
bao giờ muốn đánh mất!
… Vy Nguyễn
Đầu đuôi mọi chuyện là tại thằng D ăn no rửng mỡ, sau khi xong bữa
mận cây nhà là vườn thì bọn con trai ngồi dưới thềm tán dóc đợi…giờ
trưa ăn cơm, tốp con gái thì chia ra, em Vy với nhỏ H ngồi xích đu,
Tiểu Mai ở kế bên vẻ như đang bày Y ù nấu vài món chay, nhỏ P ngồi
tám chuyện với các nhỏ khác. Trưa nắng 11h, ngồi dưới gốc mận mát
rượi của nhà thằng L, tự dưng tôi nổi hứng…leo lên cây hái thêm vài
trái nữa ngồi nhâm nhi, vì lúc nãy tôi ngồi kế bên Y ù, kết quả là
bị nhỏ này giật ăn hết rồi cười hô hố, tôi ngẩn tò te mất mấy phút
mới phục hồi lại tinh thần.
- Ham ăn thế chú ? – K mập trố mắt.
- Nãy tao ăn ít, giờ tọng thêm cho đủ sở hụi ! – Tôi nói vọng từ
trên cây xuống.
Lần này tôi hái toàn lựa mấy trái to nằm tít trên cao, quả mận nào
nấy đều bóng ưỡn và mọng nước, nhìn chỉ muốn cắn cái rộp. Lúc trèo
xuống, chợt thấy em Vy đang nhìn tôi cười cười.
- Nữa ko Vy ? – Tôi chìa mớ mận trong tay ra.
- Ừ, ít thôi ! – Em ấy hấp háy mắt.
Thằng K nhìn tôi bằng ánh mắt thòm thèm, dù rằng nó đang xoa bụng
vì quá no.
- Dòm cái giề ? – Tôi ngưng thần giới bị ngay, giấu mớ mận ra đằng
sau.
- Nhìn…mày, hề hề ! – K mập cười láo liên.
- Dẹp ! – Tôi sầm mặt nạt.
Mận nhà thằng L đúng là ngon tuyệt, tuy là giống mận màu trắng
nhưng ngọt và giòn ko thua gì giống mận đỏ, tôi đang thưởng thức
thì bên xích đu nhỏ H la oai oái :
- Chua quá, ông N hại tui ! – Nhỏ H mặt nhăn như bị.
- Ớ….. ! – Tôi ngớ người.
- Chua chua ngọt ngọt ăn cũng ngon mà ! – Em Vy cười đáp.
Và thằng D trời đánh thánh đâm chớp ngay cơ hội.
- Ối chà, Vy thèm chua à ? – Nó vờ thốt ra, mặt đểu hết sức.
- Đâu….có.. ! – Vy ngơ ngác lắc đầu.
- Hà hà, bạn Vy nhà ta thèm chua ! – K mập cũng hùa vào chọc.
- Hây dà, con gái thèm chua thì hình như đến lúc…. ! – Thằng T nheo
mắt tinh quái.
Tôi ngồi bên kia cười cười, tưởng rằng đây chỉ là giỡn qua lại cho
vui, nên cũng bước tới gần xích đu hóng chuyện.
- Nãy ko nói, tui hái thêm mấy trái chua xuống cho ăn ! – L đội
trưởng tham gia.
- Mấy ông thôi đi nha ! – Nhỏ H xua tay.
- Hề hề, sao rồi bạn Vy, đã biết trai hay gái chưa ? – Thằng Q chọc
hiểm.
Em Vy mặt đỏ như gấc, phản đối yếu ớt trước cả đám đang bâu vào mà
cù nhây chọc, cuối cùng em ấy quyết định đứng dậy đi ra chỗ
khác.
Nhưng hình như mận nhà thằng L có chất độc tẩy não, tôi cũng bị mất
đi tỉnh táo, thấy Vy đứng dậy liền bước tới chặn đầu.
- Ấy, ngồi xuống, coi chừng động…long thai ! – Tôi cười cười ấn vai
em nó ngồi xuống lại xích đu.
- Ố ồ ô, long thai luôn à ? Hớ hớ ! – Y ù với điệu cười kinh dị
muôn thuở quay sang.
- É hé hé, hèn gì bữa giờ có biểu hiện lạ lùng ! – Thằng D bố
láo.
- Chắc lúc nãy thèm khế lắm mà hông dám ăn đây mà ! – Thằng T bơm
đểu.
Nhỏ H ngồi chối đây đẩy, bào chữa dùm em Vy đang cúi gằm mặt, tôi
ko nhận ra được tình hình trước mắt, vẫn còn đứng cười ha hả, đến
khi thấy Tiểu Mai nhăn mặt trừng mắt nhìn thì tôi mới giật thót
người mà ngậm mồm lại, đưa mắt nhìn sang xích đu.
Em Vy nấc lên rồi ứa nước mắt, cả đám ngay lập tức im bặt.
- Ông thấy chưa ? – Nhỏ H nhìn tôi toé lửa.
- Ơ…… ! – Tôi run run bước lại gần.
Và tiên sư thay mấy thằng bạn chí cốt, chọc giỡn thì cả đám hùa
vào, đến lúc giải quyết hậu quả thì chỉ có mình tôi bước tới, còn
tụi nó tản ra rồi lảng đi đâu mất tích.
- Này…làm sao đó ? – Tôi chột dạ hỏi, để tay lên vai em ấy.
- …….. ! – Vy chả thèm dòm, hất tay tôi ra một cách rất là
phũ.
- Đó, giỏi quá mà ! – Nhỏ H cạnh khoé.
- Ngon chọc nữa đi ! – Y ù đía thêm, trong khi rõ là lúc nãy nhỏ
này cũng có góp phần.
- Thôi mà…nãy giỡn mà… ! – Tôi ngồi xuống năn nỉ.
- ……….. ! – Em Vy quệt nước mắt đứng dậy rồi bỏ đi ra phía nhà sau,
nhỏ H lật đật bước theo.
Khỏi phải nói, cái mặt tôi chảy dài ra như trái dưa leo, hôm nay
hình như ra đường ko coi ngày hay sao đây mà, lúc thì xì lốp xe,
lúc thì bị chặn họng, và mới vừa sáng còn tặng quà cười nói vui vẻ
với em nó thì giờ tôi đã bị giận, lần đầu tiên tôi bị Vy giận một
cách chính thức và công khai trước mặt bàn dân thiên hạ như thế
này.
- Sao rồi ? – Bọn K mập rón rén trờ tới.
- Trăng sao gì nữa, nãy giờ tụi mày đâu ? – Tôi méo xệch miệng
hỏi.
- Núp…chứ đâu ! – Thằng D gãi đầu.
- Hừ, cả đám làm mình tao chịu ! – Tôi hừ nhạt rồi thất thểu ra sân
ngồi tự kỷ.
Suy nghĩ một hồi xem làm cách nào để xin lỗi Vy, tôi chợt nghĩ ra
con gái là rất thích ăn uống, có thể bao tử no rồi thì sẽ tâm trạng
sẽ dễ chịu hơn, thế nên tôi chạy ra đầu ngõ mua ngay vài lố kẹo
sugus rồi thêm cả nước ngọt đem vào.
Nhưng đáp lại nỗ lực chân thành của tôi là sự im lặng đáng sợ của
Vy, thậm chí em ấy còn chẳng nhìn tôi lấy một cái, xem như tôi
chẳng tồn tại trên đời ấy, chắc là ruồi muỗi đang vo ve xung quanh
mà thôi. Kết quả là mớ kẹo và nước được nhỏ Y ù với mấy nhỏ khác
tận dụng triệt để, tôi ôm mặt thảm não ngồi tự trách bản thân khi
nãy biết vậy ngồi yên là được rồi, nhào vô chi ko biết.
Trách bản thân chưa đã, tôi chuyển sang trách…nhỏ H, sao mà nhỏ này
cứ kè kè sát bên em Vy miết, làm tôi muốn tới làm mặt tội nghiệp để
xin lỗi Vy cũng ko được, vì cái tính sĩ diện ko cho phép tôi tự hạ
thấp mình trong mắt người khác ngoài người tôi thích ra.
Và lại còn bất công hơn nữa, khi đến giờ cơm trưa em Vy đã cười nói
lại bình thường với bọn K mập, chỉ có đối với tôi là vẫn giữ nguyên
khuôn mặt vô cảm như băng sương, không nói không rằng mà cũng chẳng
ừ hử chi hết, làm như em ấy là họ hàng đâu đâu của Tiểu Mai lạnh
lùng cố hữu hay sao ấy, cứ để tôi mặc sức tự do độc thoại rồi lại
thất thểu rút lui trong câm nín, tiu nghỉu như mèo bị cắt
tai.
Chương 14
Tôi ngồi đóng mặt ngầu trong bàn ăn, vì đã quyết là sau năn nỉ
chuyển sang đe doạ, đóng mặt giang hồ để…làm giặc, tôi ngồi ăn mà
để chén xuống nền gạch rốp rốp, chốc chốc lại bẻ khớp tay rắc
rắc.
- Bể chén nhà tao, thằng điên ! – L đội trưởng quắc mắt.
- Ớ…ờ… ! – Tôi giật thót người, vì bị nó chơi đòn kinh tế quá
hiểm.
Tiểu Mai khúc khích cười, còn Vy vẫn chẳng đoái hoài gì đến tôi, dù
cho ai nhìn vô cũng biết tôi đang giận, giận lắm đấy ! Nhưng giận
giả vờ thì chẳng bao giờ có tác dụng, chỉ góp phần tăng sự nhí nhố
mà thôi, kế hoạch làm giặc thất bại, tôi chuyển sang đầu
hàng.
Tôi đóng mặt buồn kế sau đó, ai hỏi gì kêu gì cũng ừ cho qua
chuyện, lết đi như thằng chết trôi, và đặc biệt lúc nào có em Vy
gần đó thì tôi lại càng thêm vào cái sự thê thảm như nhà mất sổ
gạo, cốt chỉ mong em ấy động lòng mà cho qua.
Đến tầm 3h chiều, tôi bó tay chịu chết, lết vô nhà trong nằm vắt
tay lên trán trách phận đời đen bạc, giận gì mà giận dai thế ko
biết, cứ đà này tôi chẳng thèm xin lỗi nữa, ngoan cố thêm chỉ tổ
mất mặt. Ừ, chẳng thèm nữa, thích phũ thì đây cũng bơ luôn, ai cần
ai cho biết, hừ !
Và tôi cần em ấy thật, chứ cứ vầy bứt rứt khó chịu lắm, chừng lát
sau dòm như Vy đang ở nhà sau, tôi lò dò đến chỗ Tiểu Mai đang ngồi
nghe nhạc, nhờ tư vấn khách hàng.
- Gì thế N ? – Tiểu Mai tháo headphone ra.
- Ừ…thì chuyện của Vy ấy mà ! – Tôi ngần ngừ mở lời.
- Ừm, sao ? – Nàng hỏi.
- Thì…sao mà…cả đám cùng chọc, mà Vy giận có mỗi N thế, bất công,
phân biệt đối xử ! – Tôi nói như oan ức lắm.
- Thì đúng là phân biệt đối xử mà ! – Tiểu Mai bật cười.
- Là sao ? – Tôi ngơ ngác ko hiểu ý nàng.
- Ưm…., mà N đùa ác quá, gặp mình thì mình cũng giận ! – Nàng lắc
đầu.
- Vậy sao giờ ? – Tôi nhăn mặt.
- Xin lỗi ! – Nàng nhún vai đáp gọn lỏn.
- Nãy giờ N xin lỗi rát họng rồi mà có ăn thua đâu ! – Tôi ỉu xìu
nói.
- Chân thành vào, nãy giờ N nhí nhố gì đâu không ! – Tiểu Mai thở
hắt ra.
- Là sao ? Thế nào là chân thành ? – Tôi thắc mắc.
- Là cảm thấy nên làm sao thì làm vậy ! – Rồi nàng lại đeo
headphone vào.
Tôi biết ý lùi ra ko làm phiền Tiểu Mai nữa, dù tự hỏi rốt cuộc vừa
rồi là nàng đã tư vấn giúp đỡ gì chưa ko biết, chứ tôi thì vẫn còn
ngu ngơ trong đầu. Đang lẩn thẩn bước vô trong nhà thì chạm mặt em
Vy đang cầm giấy bút đi ra ngoài, 2 đứa khựng lại chút rồi em ấy đi
ngang qua luôn, tôi ngẩn tò te rồi bặm môi đi lại ra nhà sau. Cứ
thế tiếp diễn, Vy nhà trước thì tôi nhà sau, em ấy trong nhà thì
tôi ngoài sân, tôi tự dưng cảm thấy ngày hôm nay sao mà dài quá
thể, chỉ mong hết ngày về nhà ngủ cho xong.
Tầm 3h30 chiều, thằng L kéo cả bọn đi mua tre về bắt đầu làm cổng
trại, tôi lủi thủi đạp theo chẳng dám quay lại nhìn xem em Vy có
đang dòm gì tôi ko. Đến chỗ bán tre gần khu di tích Dục Thanh, bọn
tôi dựng xe rồi vào trong xưởng, cơ man nào là gỗ tre nứa các loại,
mùi thơm đặc trưng của gỗ dậy lên.
Chọn lựa một hồi, bọn tôi vác ra 8 cây tre ống loại lớn dùng làm
cột trụ chính cho trại và cổng trại, và gần 10 cây tre thân nhỏ dài
để trang trí và làm móng, xong xuôi đâu đó cả bọn hì hục thay phiên
nhau, 1 thằng ôm tre 1 thằng đạp xe, mệt rồi sẽ đổi phiên. Đường từ
chỗ mua tre về lại nhà thằng L ko xa lắm, nhưng vì ôm nặng nên bọn
tôi chạy chậm hẳn, khúc lên dốc cầu còn cực khổ hơn. Mới được nửa
đường đứa nào đứa nấy đã mồ hôi đầm đìa, thở phì phò như
trâu.
- Biết vậy nãy thuê xe ba gác chở đi phải đỡ không ! – K mập quệt
mồ hôi trán.
- Biết vậy hôm qua mua vé số rồi, ai cũng nói như mày, hừ ! – Thằng
T nhăn hí.
- Thôi tấp vô quán nước mía đi, nghỉ chút rồi đi ! – Thằng D đề
nghị.
Cả bọn bỏ tre xuống đường và đổ bộ vô quán nước mía, nhưng tôi thì
hồn vía vẫn đang thơ thẩn ở chỗ em Vy, cứ nhằm xe mà đạp
thẳng.
- Ê cái gì thế, dừng lại quán nước mà ! – Thằng C ngồi sau la oai
oái.
- Ủa ? Vậy à ? – Tôi giật mình.
Nước mía được kêu ra, mỗi thằng một ly, cả bọn châu đầu vào uống,
riêng tôi cái mặt vẫn cứ ngu ra ngước nhìn trời nghĩ vẩn vơ, chẳng
buồn đụng vào một giọt.
- Thánh bị sao thế ? – Thằng D ngạc nhiên.
- Uống lẹ đi về mậy ! – L đội trưởng sốt ruột.
- Ko uống đưa tao ! – K mập quệt mũi, chồm sang kéo cái ly của tôi
lại.
- Bốp…ai da ! – Tôi cầm trái tắc trên bàn quăng thẳng vô đầu
nó.
- Thằng này bữa nay sao thế ? Như bệnh ! – Nó nhăn nhó ôm
đầu.
Lượt về tiếp theo đổi phiên, tôi như thằng mất hồn ôm tre ngồi sau
xe, vẫn chẳng hiểu được thế nào là xin lỗi chân thành như Tiểu Mai
nói, chẳng phải sáng giờ tôi chạy đôn chạy đáo mua kẹo nước, rồi
nói chuyện hỏi han đủ điều mà Vy vẫn bơ tôi đấy sao, còn phải làm
gì nữa đây ?
Về tới nhà thằng L, bọn tôi lục tục ôm cả đống tre ra sân cát rộng
phía sau nhà nó rồi lăn ra nằm thở, mồ hôi nhễ nhại ướt đẫm cả áo,
nhỏ H chạy lại đưa nước ngay cho K mập uống, và tôi thì ngồi tựa
cửa mà thẫn thờ vì chẳng thấy em Vy hỏi han gì sất, Tiểu Mai phía
trong nhìn tôi ái ngại, tôi chỉ biết lắc đầu cười trừ.
- Chết, quên mua ốc vít với máy khoan rồi ! – Thằng C thốt
lên.
- Ặc, nãy sao ko nói ? – Thằng L ôm đầu.
- Để bọn tao đi mua đinh ốc cho ! – K mập vẻ như đã hồi sức, kéo
tay thằng T đứng dậy.
- Nhà tao có máy khoan sẵn nè, về nhà lấy chút là xong ! – Thằng D
nói.
- Cho tao đi với, mậy ! – Tôi ỉu xìu đi theo thằng D.
Bình thường thì đừng hòng giờ này tôi lê thân theo tụi nó, nằm nhà
uống nước ăn mận vẫn sướng hơn là vừa về đã lại đi tiếp, nhưng giờ
ở lại thì có ích gì ngoài việc nhìn Vy đóng mặt phũ với tôi, thôi
thì ra ngoài cho thư thả đầu óc.
Nhà thằng D khá xa, nó đèo tôi mà chốc chốc lại phải thay phiên,
chạy một hồi mới tới, nhà nó trông khá đơn sơ với cửa rào và hàng
kẽm gai quanh dậu hoa mào gà, bên trong là nền đất với xi măng,
võng treo phía tấm phản, giếng nước và con bò bị cột mõm vào gốc
cây, đúng chất nông thôn dân dã.
- Chà, nhà mầy vầy lên ăn chơi sướng phải biết ! – Tôi khoái
chí.
- Ờ, ngại bọn mày ko dám chạy xa lên đây thôi ! – Nó gật gù .
Cơ mà nhà nó xa thật, 4h từ nhà thằng L chạy sang mà giờ đã 5h hai
thằng tôi mới đề-pa đạp về lại, đường trên này rộng rãi vắng người
mà gió lại mát, buổi chiều không nắng xung quanh hai bên là ruộng
lúa, dễ tạo cho con người một cảm giác bình dị an nhàn khó tả hết,
ngang qua những cánh đồng lúa đã vàng ươm như chỉ chờ vụ gặt, tôi
tót xuống xe bảo thằng D đợi chút.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy bông lúa, màu vàng lẫn với xanh lá rất
đẹp và lại thơm mùi sữa, tôi tần ngần chút rồi hái lấy một đọt bông
lúa đã trĩu hạt đem về.
- Bệnh, đàn ông gì đi hái bông lúa, mày gay à ? – Thằng D rụt
cổ.
- Kệ tao, mày chả biết gì sất ! – Tôi lắc đầu đáp.
Về đến nhà thằng L, dòm quanh quất một hồi, tranh thủ lúc nhỏ H
đang ngồi tán chuyện với K mập ở mấy cây mận, tôi tót ngay đến chỗ
xích đu, thong thả ngồi xuống cạnh em Vy, tự dưng thấy mình bạo dạn
hẳn.
- Tặng Vy này ! – Tôi chìa bông lúa khi nãy ra.
- ………. ! – Vy tròn mắt ngạc nhiên, đón lấy bông lúa từ tay
tôi.
- Lúc nãy cho N xin lỗi nha, sau này ko có vậy nữa đâu ! – Giờ thì
tôi đã hiểu lời xin lỗi chân thành mà Tiểu Mai nói là như thế nào,
chính là những gì xuất phát tự chân tâm.
- Ừm, ko có vậy nữa đó ! – Vy thỏ thẻ.
- Ừ, hứa đấy ! Không giận nữa nhé ? – Tôi thở phào nhẹ nhõm, cất đi
gánh nặng trong lòng.
- Ừa, ai bảo giỡn kỳ cục làm gì ! – Em ấy nhìn bông lúa, cười
mỉm.
- Hì, lỡ dại mà ! – Tôi gãi đầu cười trừ.
- Chở Vy về đi N, tối còn học thêm nữa ! – Em ấy đã lấy lại vẻ tình
tứ như thường với tôi.
Tôi hớn hở đạp xe chở Vy ra ngoài trong ánh mắt ngơ ngác của bọn
thằng L vì vừa lấy đồ về đã chạy biến mất, mặc kệ, lúc này mọi yêu
cầu của em ấy là quan trọng nhất. Dù tôi thật tình chẳng muốn chở
Vy về chút nào, vừa làm lành lại chút thì đã phải ai về nhà nấy,
cảm thấy sao mà hụt hẫng quá !
- Hái bông lúa ở đâu vậy N ? – Vy tò mò hỏi.
- Trên đường nhà thằng D ấy ! – Tôi cười cười đáp.
- Nhìn lạ hen, lần đầu thấy đấy ! – Em ấy cầm nhẹ đọt bông giơ
lên.
- Ừ, nãy N cũng mới thấy thôi ! – Tôi gật đầu.
- Ủa, mà nhà Vy đường bên trái mà ? – Vy ngạc nhiên.
- Vậy hả ? Thôi lỡ nhầm rồi cho nhầm luôn đi, tí vòng lại ! – Tôi
cố tình quẹo phải.
- Hức ! – Em ấy lắc đầu.
Nhưng đến cuối đường, tôi lại quay ngược trở lại thêm vòng
nữa.