Thây kệ, nếu cứ ngồi yên đến hết buổi học thì cũng tốt, ít ra không
di chuyển sẽ không đau cái hông, tối về hỏi mẹ tính tiếp, tôi tặc
lưỡi nhủ thầm.
- Mày ôn tiếng anh chưa ? Kiểm tra 15 phút đấy ! – Thằng L
nhắc.
- Ờ, hên xui ! – Tôi nhún vai.
- Hên xui cái đầu mày, không lo ôn lại đi, tí đầu giờ em Mai lại
xuống tra tấn mày nữa cho xem ! – Nó sầm mặt.
Chết, quên mất vụ này ! Tôi quíu lên cầm sách English lật ra ôn lại
các công thức với động từ gấp, tối qua có ôn rồi, giờ thêm lần nữa
cho chắc, kẻo tí lại ăn mắng.
- Đó, tao nói sai đâu ! – Thằng L rì rầm khi trống báo hiệu 15 phút
đầu giờ.
Tiểu Mai cầm tập vở bước xuống, tôi nuốt nước bọt cái ực, cố gắng
trấn tĩnh nhớ lại tất cả những gì đã ôn, nhưng khốn nỗi cố nhớ lại
càng quên, chữ nghĩa bay biến đâu mất sạch.
- ………. ! – Tôi làm mặt ngầu, ra vẻ ta đây chả sợ gì sất.
- ………. ! – Tiểu Mai ngồi xuống giở vở ra, nhẹ nhàng vuốt tóc.
- ………. ! – Tôi chột dạ, chết, hông lẽ mặt tôi không ngầu ?
- Vở này là công thức viết tay các ngữ pháp cần nhớ, Mai viết lại
rồi, cũng dễ hiểu thôi, bên này là các động từ bất quy tắc thường
gặp ! – Nàng từ tốn giải thích, rồi chìa quyển vở đang cầm ra cho
tôi. – N học trong đây là gần trọng tâm nhất, từ giờ không cần học
nhiều nữa đâu !
- Ừm ! – Tôi ngạc nhiên, sao bữa nay nàng hiền quá vậy, nhưng vẫn
đóng mặt ngầu của thánh, nghênh nghênh chẳng ngán ai.
- ……… ! – Rồi Tiểu Mai ái ngại nhìn tôi.
- Gì thế… dò bài à ? – Tôi thắc mắc.
- N…bị gì nữa vậy ? Bên hông đau lắm không ? – Nàng hỏi như thủ
thỉ.
- Chẳng sao ! – Tôi đáp gọn lỏn, vờ dỗi vì bị nàng áp đảo cả tuần
nay.
- ….Rõ là có ! – Tiểu Mai nhăn mặt.
- Ơ, ai bảo có, N có bảo vậy không ? – Tôi cười gằn.
- ….Nhưng ai nhìn vào cũng biết mà ! – Nàng vẫn chưa chịu
thôi.
- Giờ N ôn cuốn vở này tí kiểm tra, cảm ơn nhé ! – Tôi kết thúc đối
thoại ở đây.
Tiểu Mai sững sờ, mấp máy bờ môi đỏ mọng định nói gì đó nhưng lại
thôi, rồi nàng đứng dậy đi về chỗ. Bất giác tôi cảm thấy mình điên
quá thể, nàng lo lắng mà lại nói như đuổi, lại cái tật sĩ diện
không bỏ, định đi theo nói gì đó thay lời xin lỗi, nhưng nghĩ em Vy
đang ngồi phía trên nên ngẫm đi tính tới một hồi lại thôi, đành
chúi đầu vô cuốn vở Tiểu Mai vừa đưa.
- Mày sao thế ? Nói chuyện với con gái to tiếng vậy mà được à ? –
Thằng L tỏ vẻ không đồng ý.
- Èo, tha cho tao đi, nãy lỡ lời ! – Tôi xuôi xị.
Công nhận những công thức ngữ pháp tiếng anh mà Tiểu Mai ghi trong
vở trình bày thật khoa học, cái nào ra cái đó, tôi cảm thấy dễ tiếp
thu hơn rất nhiều so với tự học, vả lại còn có ví dụ cụ thể cho
từng trường hợp, khi nào nên làm cái nào. Tôi ngồi gục gặc đầu, dự
đoán tương lai cho bài kiểm tra 15 phút tí nữa tươi sáng hẳn
ra.
Nhưng lật đến đoạn tiếp theo thì tôi thấy một mẩu giấy nhỏ được kẹp
vào giữa vở.
- Hôm giờ…cho Mai xin lỗi, N đừng giận nha ! – Là nét chữ nắn nót
của Tiểu Mai.
Tôi ngẩn người ra mất một lúc, thật ra tôi cũng chẳng giận hờn gì
nàng cả, tôi không học hành cẩn thận thì bị cán sự bộ môn truy bài
là chuyện đương nhiên, thêm cả lúc nãy tôi tức khí giận quá mất
khôn, tôi còn chẳng xin lỗi nàng thì thôi chứ. Tần ngần một hồi,
tôi quyết định viết lại vào mẩu giấy.
- Không có gì đâu, N xin lỗi lúc nãy ha, thật là không cố ý nói như
vậy ! – Chữ nàng đẹp, chữ tôi xấu như cua bò, tờ giấy với 2 nét chữ
như 2 thái cực khác nhau.
Tôi kẹp mẩu giấy lại vào vở, định bụng ôn bài xong sẽ trả lại cho
Tiểu Mai.
Quả thật là bí kíp nàng đưa có tác dụng tức thì, bài kiểm tra
English 15 phút tôi làm cái rột mất có 10 phút, lần đầu tiên trong
đời tôi cảm thấy môn Anh văn dễ nuốt đến thế. Tôi đặt bút cái cộp,
ngẩng mặt lên khoái trá xem vẻ mặt đang nhăn như khỉ ăn ớt của
thằng L với K mập, sướng phải biết !
Tôi ngó lên phía trên, em Vy cũng đã làm xong, đang nghiêm túc chấp
bút nhìn lên bảng, tình cờ…tôi nhìn sang Tiểu Mai, và lại tình cờ
ánh nhìn của 2 đứa chạm nhau, tôi lúng búng khẽ gật đầu hàm ý cảm
ơn nàng, nhưng Tiểu Mai vẻ như hãy còn buồn sau khi bị tôi nạt khi
nãy, nàng lẳng lặng quay lên.
Giờ ra chơi, tôi định lên trên trả vở lại cho Tiểu Mai thì em Vy
lại từ trên đi xuống chỗ tôi ngồi, vô phương trả vở, đành bấm bụng
nhờ K mập đang tót lên chỗ nhỏ H sẵn nhờ nó đưa lại dùm.
- Làm bài được không N ? – Em Vy hỏi han.
- Ừ, tốt ! – Tôi cười khoái chí.
- Thấy chưa, ôn bữa giờ phải có kết quả chứ ! – Em ấy hấp háy
mắt.
- Ừm, hẳn rồi ! – Tôi không dám nói thật ra là nhờ Tiểu Mai, vì dù
gì hôm giờ Vy cũng giúp tôi học lại rất nhiều, nói ra khác nào phụ
công em ấy.
- Mà N còn đau ko ? – Em nó quan tâm.
- Cũng bớt, ngồi yên thì sẽ ko đau nữa ! – Tôi quệt mũi.
- Vậy…tối nói nhà dẫn đi bác sĩ thử xem, chứ vầy sao đi học được ?
– Em ấy đề nghị.
- Ừ, N cũng định vậy ! – Tôi gật đầu.
- Hì, nhớ nhé, đừng cố chịu đấy ! – Vy nhìn tôi tin tưởng.
- Ừm, đau mà, ai chịu gì nổi ! – Tôi nói vậy thôi, chứ trong bụng
vẫn còn phân vân lắm.
Đi bác sĩ thì cũng mệt, lỡ bảo gãy xương lại nhập viện như đợt sốt
trước thì chết, tôi ngán bệnh viện lắm rồi, nhưng mà không đi không
được, chẳng lẽ suốt đời nhờ K mập chở hoài, thật chẳng biết nên làm
sao.
Nhưng đến giờ Vật Lí, tôi thề sống thề chết bằng mọi giá ngay tối
nay phải đi bác sĩ xem lại cái hông bên phải, nhập viện cũng chẳng
thành vấn đề nữa.
Đầu đuôi là thầy dạy Lí gọi tên tôi lên bảng làm bài, tôi ngửa mặt
than trời, mọi hôm ngồi hóng mỏi cả cổ thì không kêu, nhè ngay cái
bữa đi đứng khó khăn lại bốc đúng tên tôi. Nghe đến cái tên N, em
Vy quay xuống nhìn tôi đầy lo lắng, thấy thế nên tôi cố gượng cầm
vở đi thật cẩn thận lên bảng.
Bài Lí thầy ra không gọi là khó, nhưng cũng không dễ, dạng này làm
hoài chỉ kẹt nỗi là cách giải hơi dài dòng, tôi lẩm nhẩm, nghĩ đến
đâu đặt bút đến đó, nhìn lại 2 lần đáp số rồi mới bước sang bên cho
thầy kiểm tra.
Dĩ nhiên là đáp án chính xác, tôi thở phào rồi cầm phấn bước xuống
bục giảng đi lại chỗ bàn giáo viên để nhận vở.
Nhưng khốn thay tôi quên mất là mình đang chấn thương cấm cử động
mạnh, tôi bước chân xuống bục giảng cái phịch, và ngay lúc đó cái
hông tôi lại kêu lên “ Bục “, đau điếng hồn, buốt đến tận não, tay
siết chặt lại bóp vụn luôn cả viên phấn đang định để lại vào hộp
phấn trên bàn giáo viên.
- Rốp ! – Tôi đưa tay ôm hông ngay tắp lự, không để ý viên phấn đã
nát bét.
- Thái độ gì vậy N ? Em để viên phấn đàng hoàng không được à ?! –
Thầy giáo ngạc nhiên, cau mày nói gắt.
- Dạ…không..em… ! – Tôi nhăn nhó thở không ra hơi, gần như muốn
khuỵu xuống.
- Em sao ? – Thầy thắc mắc nhìn tôi.
- Dạ thưa thầy, N bị đau bên hông vẫn chưa khỏi, nãy N ko cố ý đâu
thầy ! – Em Vy đứng dậy bào chữa ngay cho tôi.
- À…ra vậy. Em đau ra sao thế N ? – Thầy nhìn tôi dịu giọng trở
lại.
- Dạ…lúc sáng nhảy sào em bị…trẹo hông ! – Tôi nhăn hí đáp
bừa.
- Bạn nào dìu N xuống phòng y tế đi ! – Thầy nhìn xuống dưới
lớp.
- Dạ thôi, em ngồi tại chỗ cũng được, tối về em đi bác sĩ rồi thầy
! – Tôi ôm hông cầm vở rồi xin phép thầy về chỗ.
Chương 12
Quả thật là sáng giờ tôi đến là đau khổ muốn chết đi được với cái
kiểu bị thương mập mờ này, chẳng biết bị gì mà một lần phát tác thì
lại đau thấy mấy ông trời. Tan học, tôi nói em Vy về trước rồi leo
lên xe K mập, chỉ mong cho mau về đến nhà để hỏi ý kiến mẹ tôi xem
có cách nào giúp được không, nhưng mồm thì luôn miệng bảo K mập
chạy thật chậm mà tránh mấy chỗ gồ ghề ra, được cái lúc nãy K mập
thấy tôi thê thảm quá nên giờ nó chạy êm ru hết mức có thể, vậy nên
về tới nhà đã hơn 6h30.
- Sao rồi N ? Còn đau không con ? – Mẹ tôi ngồi ngay phòng khách,
vẻ mặt lo lắng bước ra cửa khi thấy tôi vừa về.
- Bình thường thì không đau, nhưng lâu lâu lại nhói lên khiếp lắm !
– Tôi nhăn nhó ngồi chầm chậm xuống ghế.
- Mà sao mày dại thế con ? Nhảy không được thì thôi cố làm gì, 9
điểm là cao rồi ! – Mẹ tôi thở dài, vẻ như ông anh tôi đã kể hết
mọi chuyện cho bà nghe.
- Con lúc đó biết đâu , giờ sao đây mẹ, đi bác sĩ à ? – Tôi nói méo
xệch.
- Ừ, con thay đồ rồi mẹ chở đi ! – Mẹ tôi đáp.
- Ủa mà đại huynh đâu rồi ? – Tôi thắc mắc.
- Nó đi học rồi, con lên lầu đi ! – Mẹ tôi giục rồi bà dắt xe ra
ngoài.
Tôi ngồi sau xe mẹ tôi mà lo ngay ngáy, lạy trời cho đừng gãy xương
gãy cộ gì, chứ không thì có mà bó bột cả tháng trời, cơ mà nghĩ lại
chắc cũng chẳng phải gãy xương, làm gì gãy xương mà tôi còn đi đứng
sáng giờ được.
- Gần lên cầu, mẹ tránh cái lằn giảm tốc ra nha, khúc đó dằn xóc
lắm ! – Tôi nhăn mặt.
- Ừ, mẹ biết rồi ! – Mẹ tôi gật đầu.
- Mà bị thế này có sao ko mẹ ? – Tôi lo lắng hỏi, cảm thấy mình y
hệt như một thằng hãy còn con nít bám lấy mẹ.
- Cũng chưa biết, để bác sĩ khám thôi ! – Mẹ tôi đáp.
Tôi thở dài ngao ngán, vừa nghĩ vừa tiếc nuối biết vậy hồi sáng
đừng có anh hùng rơm làm gì, và lại cảm thấy ghen tị khi nhìn bọn
nhỏ đang nhắng nhít đá banh bên lề đường, bọn nó thì chạy nhảy sung
sướng, tôi thì giờ đến đi bộ bình thường còn không nổi.
- Ủa ? Gì kì vậy mẹ ? Nhà bác sĩ đâu ở đây vậy ? – Tôi tròn mắt
ngạc nhiên, khi nhận ra mẹ tôi dừng xe trước…nhà Tiểu Mai, rõ là
cánh cổng màu đen quen thuộc đây mà.
- Bé Mai lúc chiều gọi điện nói mẹ dẫn con qua cho ba con bé khám
dùm, nghe nói thì ba bé Mai là bác sĩ mà, con cũng biết đúng không
? – Mẹ tôi vừa dắt xe lên lề vừa giải thích.
- Thì vậy, nhưng ba Mai hay vắng…. ! – Tôi còn đang thắc mắc thì mẹ
tôi đã bấm chuông cửa.
- Kính…coong !
Ít giây sau Tiểu Mai bước ra mở cổng khi nhận ra 2 người bọn tôi
đang đứng trước nhà.
- Chào con, bác trai có nhà không ? – Mẹ tôi gật đầu.
- Dạ có, con nói ba rồi mà, bác vào đi ! – Nàng mở rộng cánh cổng
ra.
- Ủa…sao lúc trước Mai bảo… ! – Tôi đứng trơ như phỗng.
- Ba Mai về chơi hôm đầu tuần này rồi, vào thôi N, đi từ từ ! –
Nàng cười nhìn tôi.
Tôi rụt cổ đi e dè vào nhà Tiểu Mai, thầm hoảng khi nghĩ sắp phải
đối diện với bác sĩ là ba của nàng, nhỡ lát có gì thì lại mất mặt
chết. Tôi và mẹ ngồi ở ghế phòng khách, Tiểu Mai tất tả chạy lên
lầu gọi ba xuống, rồi nàng ra bếp pha trà.
Trái ngược với tưởng tượng ban đầu của tôi, ba Tiểu Mai là một
người đàn ông khá cao to, tầm bốn mươi hay năm mươi tuổi gì đó,
khuôn mặt tươi cười vui vẻ có điều gì đó luôn tạo cảm giác thoải
mái cho người đối diện, dáng người rất có khí độ của một người dày
dạn từng trải, hệt như người nước ngoài nhất là khi bác ấy cất
giọng nói chào mẹ tôi, giọng khoẻ và sang sảng, nghe có âm hưởng
phương Tây trong đó hay sao ấy.
- Vậy là sau khi cháu nhảy sào xong thì bị như vầy ? – Bác ấy trầm
ngâm.
- Dạ…. ! – Tôi lúng búng đáp.
- Nào anh bạn, lên ghế này ngồi để bác xem thế nào, nam nhi mà, đi
thẳng lên ! – Ba Tiểu Mai cười cười chỉ sang cái ghế cao trước mặt
bảo tôi sang đó ngồi ! – Uống trà đi chị, để tôi xem cậu nhà ra
sao, nhanh thôi !
- Dà anh cứ để tôi ! – Mẹ tôi gật đầu cầm tách trà Tiểu Mai
mời.
Tôi cố đi thẳng đường hoàng đến ngồi xuống cái ghế inox trước mặt
ba Tiểu Mai, rồi xoay lưng lại theo chỉ dẫn, bác ấy ấn tay vào rồi
nắn phần hông bên phải, tôi cắn môi để khỏi kêu đau, dù thật ra là
vẫn chưa đau tí nào cả, chỉ dự trước mà thôi, tí nhỡ có la còn kiềm
lại được, không thì đến chết nhục với Tiểu Mai mất.
- Đau bên này à con ? – Ba Tiểu Mai hỏi.
- Dạ… ! – Tôi hồi hộp đáp.
- Xoay sang phải xem nào !
- Dạ…… !
- Rồi, quay bên trái !
- ……… !
- Chà, bị vẹo hông thôi ! – Bác ấy kết luận.
- Dạ…rồi giờ sao bác ? – Tôi run trong bụng, hú hồn chả phải gãy
xương.
- Tha thuốc đặc trị là hết dần thôi, mà chắc cả ngày nay con chịu
đau dữ lắm nhỉ ? – Ba Tiểu Mai hỏi.
- Dạ…cũng ko đau lắm ! – Tôi vờ khiêm tốn, dù khoái chí tử.
- Ừm, thật ra chuyện vẹo khớp với bong gân, bác cũng gặp trên
thuyền mãi, mấy thuỷ thủ với hành khách hay bị vụ này lắm, ai lần
đầu đi thuyền chưa quen cũng say sóng, đi lẩn quẩn thế nào cũng té
! – Bác ấy kể .
- À…con thì chắc không bị say sóng ! – Tôi gật gù đáp.
- Chưa đi chưa biết ấy chứ, con đã đi thuyền bao giờ chưa ? – Bác
ấy lại hỏi.
- Dạ…con chưa…..Rắc…Khục…ahhhhh….ặc….hơ… ! – Tôi đau điếng hồn, còn
chưa kịp định nghĩa mức độ cơn đau thì đã cảm thấy tỉnh táo hẳn ra,
nhẹ nhõm cả người, dù mồ hôi vã ra như tắm.
- Okie, vậy xong rồi đấy, trật khớp thôi ! – Bác ấy vỗ vỗ vai tôi
cười.
- Ơ…vậy xong rồi à anh ? – Mẹ tôi hãy còn ngạc nhiên.
- Ừm, cậu nhà do nhảy sai tư thế sao đó dẫn đến trật khớp hông, sửa
lại là khỏi ngay rồi, chị đừng lo lắng ! – Bác ấy gật đầu rồi quay
sang bảo Tiểu Mai – Dẫn bạn ra sau rửa mặt đi con ! –
- Dạ, cảm ơn anh nhiều, chứ nãy giờ thấy nó đau rên rỉ miết ! – Mẹ
tôi thở phào.
Tôi vốc từng bụm nước mát lạnh mà tạt lên mặt, ôi, cảm giác như vừa
được hồi sinh, cái hông giờ không còn đau nữa mà chỉ hơi ê ẩm, tôi
đã thử nhún chân rồi, hoàn toàn lành lặn trở lại như ban đầu.
- Hết đau rồi há N ? – Tiểu Mai đưa tôi khăn lau mặt.
- Ừ, may ghê ! – Tôi cười tươi rói.
- Hì, vậy tốt rồi ! – Nàng gật đầu nhìn tôi.
- Cảm ơn Mai nhiều nha, nãy trước khi đi N cứ tưởng phải vô viện bó
bột chứ ! – Tôi hãy còn chưa hoàn hồn.
- Đâu có gãy xương mà phải bó bột ? – Tiểu Mai tròn mắt ngạc
nhiên.
- Thì…tưởng gãy mà ! – Tôi nhún vai đáp.
- Hic, gãy xương là lúc sáng N nằm luôn trên sân rồi, đâu có còn đi
đứng được ! – Nàng lắc đầu ngao ngán.
- Hì, sao cũng được ! – Tôi khoái chí tử.
- À, lúc chiều làm bài được không N ? – Tiểu Mai hỏi.
- Ừ, tốt lắm, nhờ bí kíp Mai đưa đó ! – Tôi tự dưng thấy nàng thân
thiết quá xá.
- Hì, trả vở cho mình làm gì, viết riêng cho N đó, cầm lại về mà
học chứ ! – Nàng vuốt tóc cười mỉm. batting eyelashes
- Vậy à ? – Tôi ngẩn người ra rồi tần ngần đáp – Thì…trả vở mới gửi
lại…được chứ !
- Ừm….. ! – Nàng cắn môi ngại ngùng. winking
- …..À, vậy cảm ơn Tiểu Mai lần nữa nha, thật đấy ! – Tôi cảm thấy
dù gì nói lời cảm ơn bao giờ cũng dễ hơn là lời xin lỗi.
- Có gì đâu, lần sau N cẩn thận hơn là được ! – Nàng gật đầu.
- Hic, cũng đâu muốn vậy, chỉ muốn giật con 10 thôi ! – Tôi lắc đầu
tiếc rẻ.
- Eo ơi, cao quá ai mà nhảy cho nổi ! – Tiểu Mai xua tay.
- Lần cuối N mém qua đó, tự dưng lúc đó đau quá, nên vung tay trúng
sào luôn, uổng ! – Tôi đấm 2 tay vào nhau vẻ bất nhẫn.
- Thôi, còn 2 năm học nữa mà ! – Nàng nói.
- Èo, lần sau ko dám chơi dại nữa, 9 điểm cũng được ! – Tôi lè
lưỡi.
- Hì, biết đâu đấy, con trai mà ! – Tiểu Mai hấp háy mắt – Mẹ N đợi
kìa, ra trước thôi !
- Ừ ! – Tôi giật mình, nãy giờ cứ ngỡ…đang trong nhà mình.
- Dạ, cảm ơn bác, con về ! – Tôi lễ phép cúi đầu chào ba Tiểu Mai,
thật sự rất thấy kính trọng và nể phục bác ấy.
- Vậy cảm ơn anh nhiều, cảm ơn con nhé Mai ! – Mẹ tôi chào 2
người.
- Có gì đâu chị ! – Bác trai cười nhã nhặn.
- Bác với N về cẩn thận ! – Tiểu Mai chào mẹ tôi.
Dọc đường về tôi sướng mê tơi, cứ gọi là cười toe toét, thế là từ
mai lại chạy nhảy thả giàn nữa rồi, không phải té xe nhảm nhí như
lúc sáng nữa. Cơ mà sau này đúng thật là phải cẩn thận lại thôi,
nhớ lại cú sửa khớp lúc nãy của ba Tiểu Mai tôi vẫn còn hoảng, đau
kinh dị nhưng cũng hiệu quả kinh hồn, đúng là bác sĩ đi khắp thế
giới có khác, từ phong cách khí độ đến chuyên môn đều khác người,
hì hì ! happy
Em à, anh cảm ơn em lần nữa nhé, từ dạo đó đến giờ mỗi lần trước
khi vận động mạnh hay là đá banh, anh vẫn nhớ mãi bài học kinh
nghiệm này, bao giờ cũng khởi động thật kĩ nhất là phần hông và eo,
thế nên mỗi lần chúng bạn nhìn thấy cảnh đó đều phì cười, nhưng chỉ
em là hiểu với anh thôi, nhỉ ? ^_^!
Trưa hôm sau, tôi làm bộ chảnh, ăn cơm xong phóng xe ngay sang nhà
K mập.
- Nhanh đi học mập ơi ! – Tôi gọi với vào trong nhà.
- Ớ…ớ…đang ăn..thằng nào đấy ? – Nó quần đùi áo thun ôm chén cơm
chạy ra ngoài.
- Thánh đây, hề hề ! – Tôi cười tự mãn.
- Ặc, mày tự chạy xe đến đây à ? – K mập suýt nữa phun cơm ra
đường.
- Chứ tao đang ngồi trên cái gì đây ? Xe tăng à ? – Tôi chỉ chỉ vô
chiếc xe đạp.
- Hôm qua còn…đi bác sĩ rồi à ? – Nó nuốt vội chén cơm.
- Ờ, xong xuôi, giờ tao khoẻ như voi ! – Tôi chống nạnh vênh mặt. –
Mà nhanh lên !
- Ừ, ừ, ra liền ! – Nó gật gật rồi chạy bắn vào trong.
Năm phút sau, trên đường tới trường, tình thế đảo ngược trở lại so
với hôm qua.
- Chạy chậm …thôi mày..ộc ! – K mập than thở chạy tụt lại phía sau
xa lắc.
- Trễ học sao chú ? – Tôi giảm tốc đợi xe nó lên, cười đểu
cáng.
- Tao…mới ăn xong…muốn mửa quá ! – Nó nhăn nhó.
- Èo, thôi nể mặt chú, anh đợi, hề hề ! – Tôi khoái chí tử.
Lên đến lớp, tôi như thằng cuồng loạn, hết lăng xăng giúp nhỏ H lau
bảng rồi lại láu táu xếp ghế giùm thằng X quét lớp, tất cả chỉ
nhằm…chứng tỏ tôi đã bình phục trở lại. ( hic, giờ nghĩ lại cứ thấy
chuối quá cỡ thợ mộc ! )
- Ơ, N…bình thường rồi à ? – Em Vy ngồi dưới lớp ngạc nhiên.
- Ừ, hì hì, hết đau rồi ! – Tôi thích thú vì em nó đã nhận
ra.
- Vậy là đi bác sĩ rồi hở ? – Nhỏ H tò mò.
- Không ! – Tôi khoát tay.
- Chứ sao mà hết ? – Vy thắc mắc.
- Hà hà, đêm nằm ngủ N tự vận công đề khí, chữa lành vết
thương…chứ…sao… ! – Tôi huênh hoang chơi trò bố láo, và rồi ngượng
chín người khi thấy Tiểu Mai đang lắc đầu tủm tỉm cười ý nhị.
- Xạo quá ! – Em Vy nhăn mũi.
- Ừ…thì…đi bác sĩ mà ! – Tôi lúng búng xác nhận, thầm rủa mình vừa
giỡn dại quá thể.
- Dóc tổ vừa thôi ông hai ! – Nhỏ H thè lưỡi.
- Ừ…ừ… ! – Xuôi xị.
Tôi gãi đầu liên tục cứ như càng gãi thì sẽ càng chữa được thẹn,
vừa mới khỏi chấn thương đã bị kê tủ đứng liên tục vào miệng, thật
là quê không biết để đâu cho hết, và càng nhục hơn nữa khi thằng D
vừa vào lớp thấy tôi thì đã chạy lại nói rõ to, làm cả bọn con gái
tổ 1 được một phen cười như vỡ chợ.
- Thánh N, em nói thánh nghe nè, đem cho thánh chai rượu thuốc ở
nhà em nè, thánh xoa bóp vô hông, rồi uống vài ngụm, tối ngủ thì bế
khí luyện công, đảm bảo mai hết ngay !
Dạo này bài vở hãy còn thong thả, giờ ra về tôi đèo Vy chạy lòng
vòng chứ chưa về nhà vội làm gì.
- Này, vài bữa nữa đi đâu chơi hen ? – Tôi đề nghị.
- Là đi đâu ? – Vy ngồi sau xe thắc mắc.
- Thì loanh quanh trong nội thành nè ! – Tôi chột dạ, PT đúng là
nhỏ bé thật.
- Ừ, mà..chắc vài bữa thì ko được rồi ! – Em ấy ngập ngừng.
- Sao thế ? – Tôi ngạc nhiên.
- Ngày mai Vy đi học lớp cán bộ liên Đoàn rồi, ở trường cộng đồng
ấy ! – Vy thở dài.
- Ớ…là sao ? – Tôi sững người.
- Là Đoàn trường cho các bí thư đi học lớp sinh hoạt Đoàn, thời
gian này được nghỉ học trên trường luôn, vì nghe đâu là ở lại kí
túc xá ! – Em ấy giải thích.
- Ừm…mà còn bài vở trên lớp thì sao ? – Tôi hỏi.
- Thì tự bổ sung thôi, mà chỉ học có 2 ngày chứ mấy ! – Vy từ tốn
trả lời.
- Ờ, mà học gì mà phải ngủ lại ? – Tôi liếm môi tò mò.
- Thì nghe thầy nói là giao lưu với các Đoàn trường khác, nghe đâu
đêm cuối còn có lửa trại ngoài biển nữa ! – Em ấy tiếp lời.
- Chà, thích nhỉ, mà trường đó ở đâu vậy ? – Tôi dừng xe lại.
- À, gần biển thôi, N chạy ra đường TQ đi ! – Vy chỉ tay sang bên
phải.
Tưởng đâu xa lạ, hoá ra là cái trường này, từ nhỏ chạy ra biển đá
banh thì tôi đã thấy mãi rồi mà cứ ngờ ngợ đó hình như không phải
là trường, vì toàn thấy học sinh không mặc đồng phục mà cứ mỗi
người mỗi khác, nên cứ tưởng đó là cơ quan gì đó. Trường khá to, có
đến 2 dãy lầu cao trước mặt, theo lời Vy thì đó là ký túc xá, nằm
ngay sau khuôn viên trường, còn trước mặt trường là bờ biển Đồi
Dương luôn.
Vậy nên chiều bữa học hôm sau, khi K mập viết tên Vy vào danh sách
vắng 1 học sinh trên phần sĩ số ở góc bảng, chỉ có mỗi tôi với nhỏ
H là không ngạc nhiên.
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
- Ớ, Vy bị sao thế mậy ? – Thằng C thắc mắc.
- Chẳng biết, thầy giám thị bảo tao ghi vắng ! – K mập lắc
đầu.
Tôi ngồi lắc đầu cười khổ ở dưới, biết ngay là thể nào thằng C nó
cũng lo quýnh lên là em Vy bị gì cho xem, may phước là nhỏ H vẻ như
đang giải thích cho tốp trên biết rằng Vy chỉ tạm vắng cho học Đoàn
thôi.
- Phu nhân mày bệnh vắng mà sao mày cười gì thế N ? – Thằng L trố
mắt nhìn sang.
- Bệnh cái đầu mày, đoán vớ vẩn ! – Tôi sầm mặt nạt ngang, làm nó
tắt đài ngay tắp lự.
Tối đó, ăn cơm xong tôi phóng ngay lên tiệm net “ gặp “ em Vy, hề
hề, không hẹn hò trực tiếp được thì ta gặp qua Y!M thôi !
May thật, vừa onl nick lên đã thấy nick Ym em Vy sáng đèn, chắc là
đợi sẵn rồi.
- Hi !
- Giờ này mới lên, hứ !
- Hì, bị ông anh bắt rửa chén, trễ tí !
- N cũng biết rửa chén à ?
- Chứ sao, trùm rửa chén đấy !
- Vậy cũng tự hào cho được rolling on the floor
- =.=! Mà đang ở đâu đấy ?
- Phòng máy của trường, may mà vào YM được !
- Ừ, ngày nay sao rồi ?
- Bình thường, cũng vui lắm, quen thêm nhiều bạn ^ _ ^ !
- Ờm, thế…có quen thêm anh nào ko đấy ? =.=!
- He he, có sao ko devil nhiều anh hỏi thăm lắm !
- Ặc sad
- Kệ mấy ổng, V chẳng quan tâm !
- Ừ, ngoan !
- Có mấy lúc chia cặp boy-girl chơi trò chơi, Vy ko chơi chỉ ngồi 1
chỗ !
- Sao thế ??? thinking
- Wish you were there happy
- Là cái gì ? Nói tiếng việt đi >”<
- Hic, thôi, quê rồi ! tongue
- =.= !
- Nè, sáng mai N dậy sớm đi nha, sang đây đón V ăn sáng !
- Ủa ? Ko bị bắt ở lại à ?
- Không, đầu giờ sáng cho tự do ra ngoài !
- Ừ, vậy mấy giờ ?
- Đúng 7h nha, V đợi trước cổng !
- Ừa, ok, đúng 7h có mặt !
- Vậy nhé, giờ Vy off đây, ngồi lâu ko được !
- Ừ, ngủ ngon nhé !
- Ừm, bb love struck
Em Vy vừa off, tôi cũng đứng dậy tính tiền ra về luôn, chạy bay về
nhà tót ngay vô giường ngủ dù chỉ mới 9h30 tối, dặn đồng hồ sáng
mai là 6h30, dậy sớm còn hơn là đi trễ.
Sáng sớm, tôi vọt ra khỏi nhà trong ánh mắt ngỡ ngàng của mẹ, vì
mọi hôm tôi toàn nằm nướng khét lẹt đến hơn 8h, mẹ tôi vào giật
tung chăn mền mới chịu lồm cồm bò dậy.
Đường biển sáng sớm hãy còn vắng, lác đác vài người đang chạy bộ và
tập thể dục, tôi cũng hít một hơi dài tận hưởng bầu không khí mát
lạnh và trong lành, cảm thấy vô cùng thống khoái. Cổng trường của
kí túc xá em Vy đang học hiện ra trước mặt, tôi chạy xe chậm lại,
lò dò lạng về phía bên tay mặt cánh cổng.
- N, bên này nè ! – Em Vy đã đợi sẵn bên mái hiên phòng bảo
vệ.
Tôi xuống xe dắt bộ, định đi vô khuôn viên trường gặp em ấy luôn,
dè đâu Vy lắc đầu, hất hất tay ra hiệu bảo tôi cứ đứng đợi ở ngoài.
Tôi ngẩn tò te, chả hiểu mô tê gì sất, đến khi Vy đi ra gần cổng
rồi thì tôi mới nhận ra, phía sau cổng là tầm 4-5 đứa con trai đang
đứng vờ tán dóc, trong khi mắt thì địa láo liên về phía em Vy, và
khi thấy tôi thì bọn nó nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống.
- Ớ…thằng A đây mà ! – Tôi ngạc nhiên nhận ra thằng cao nhất trong
đám đó.
- Ah, N à, nãy giờ tao cứ ngờ ngợ ! – Thằng A, bạn cấp 2 của tôi
hồi còn học 8A1, thằng này học thì dở, lại lẻo mép vô đối, nhưng
được cái bắn cặp CS với tôi rất ăn ý, nên tôi cho nó xem bài hoài,
dù chẳng ưa gì nó lắm.
- Giờ mày làm bí thư à ? – Tôi đồ rằng nó cũng chung khoá học với
Vy.
- Ừ, còn mày làm gì ? – Nó gật đầu hỏi lại.
- Tao… ! – Tôi bất ngờ vì câu hỏi oái ăm của thằng này, hông lẽ nói
tôi làm thánh 10A1.
- Ớ, hỏi mày làm gì mà đứng đây, hay cũng tới học Đoàn ? – Thằng A
nheo mắt.
- Thì tao làm…. ! – Tôi lúng búng định chơi dóc tổ.
- Làm bạn trai mình đấy ! – Vy nhún vai nói tỉnh rụi. winking
- Ớ….thật à ? – Cả bọn tụi thằng A ngạc nhiên. surprise
- Đi thôi N, đói bụng rồi, hì hì ! – Em Vy ngồi lên yên sau xe, đẩy
vai tôi.
- Ừ…ừ.., thế tao đi nhé ! peace sign – Tôi chào bái bai bọn thằng A
đang chảy xệ cả mặt, trong bụng vẫn còn bất ngờ vì câu vừa rồi của
Vy.
- Chà, ra là bọn nó theo Vy hôm qua đấy hả ? – Tôi tò mò.
whistling
- Hông để ý nữa ! – Em ấy lắc đầu.
- Là sao ? – Tôi thắc mắc.
- Là nhiều quá nhớ ko hết, hì hì ! – Vy xua tay. raised
eyebrow
- G…h…ghê ! – Tôi hãi thầm trong bụng.
- Đùa đấy, mà quan tâm làm gì, nhỉ ? – Em ấy nhìn tôi cười tình.
winking
- Ừ, chuẩn ! – Tôi khoái chí cười tít cả mắt.
Tôi sướng mê tơi chở em Vy về lại kí túc xá sau đó, trong bụng thầm
hãnh diện lây, hổng dè em ấy oai quá thể, nạt phát mà 5 thằng kia
nín thít, cơ mà tôi cũng hơi rùng mình vì biết đâu sau này mình
cũng giống vậy, làm bạn với vua như làm bạn với hổ mà !
- Xong, vào i ! – Tôi cười cười.
- Ừ, mai gặp lại ! – Em Vy gật đầu.
- Ừm, còn ở lại tối nay nữa thôi phải ko ? – Tôi lại hỏi.
- Ờ, xong vụ trại đêm là sáng mai về nhà luôn ! – Vy đáp.
- Thế cần N tới đón ngày mai ko ? – Tôi chu đáo đề nghị.
- Hì, mẹ Vy đón rồi ! – Em ấy lắc đầu.
- Oh, về đây ! – Tôi hơi hụt hẫng, tưởng sáng mai tới đón em ấy sẽ
lòi chành ra cơ số những thằng con trai khác sẽ chết đứng vì ghen
ăn tức ở chứ.
- Ừa, bye ! – Vy chào tôi rồi bước vào lại sân trường.
Tôi nhún vai, quay xe định đạp trở về thì vừa ra tới cổng trường
thằng A ở hàng nước kế bên đã vọt ra chặn đầu.
- Sặc, làm bố hết hồn ! – Tôi thắng xe cái kít.
- Hề hề, anh em lâu ngày ko gặp mà chú chơi xấu quá ! – Nó cười đểu
cáng.
- Là sao ? – Tôi trố mắt nhìn nó, vẫn cao to và đen, có hôi không
thì chưa biết.
- Là nãy nhỏ Vy A1 nói có thật ko thế ? – Thằng A vào thẳng ngay
vấn đề.
- Thì…thật ! – Tôi hiểu chuyện đáp lời.
- Úi chà, nhát gái thế mà tốt số phết nhỉ ! – Nó cười khẩy.
- Nhát cái đầu mày ! – Tôi sầm mặt nạt.
- Hề hề, thế cạnh tranh công bằng nhé, sau này có bị giựt cũng đừng
trách ! – Nó vỗ vỗ vai tôi cười nhếch mép.
- Tuỳ mày, về đây ! – Rồi tôi đạp xe dông thẳng.
Hừ ! Trình chú tuổi gì mà đòi giật em Vy với anh chứ, cả đám loi
nhoi trong trường còn chưa làm em ấy để mắt tới lấy một lần thì cái
thằng cùi bắp như chú có mà lên núi yêu…đười ươi hay vượn cái thì
may ra còn cơ hội ! Tôi yên tâm đạp xe thong thả về nhà, trong bụng
hoàn toàn tin tưởng Vy một lòng với mình, bọn này dù có tấn công
quyết liệt cách mấy cũng chả thể đổ được em ấy đâu, thật !
Chiều nay là chiều thứ năm, chỉ học có 2 tiết tự học rồi được về
sớm, tôi khoái trá định rủ K mập ra net làm thêm vài ván
Gunbound.
- Ê chú, tí học xong ra net ko ? – Tôi đề nghị.
- Chi ? Tối rồi đi ! – K mập ngạc nhiên.
- Thì đi tới tối luôn, bữa nay tao có hứng, ra dạy cho mày vài
đường cơ bản ! – Tâm trạng tôi hãy còn lâng lâng sau bữa sáng nay
được oai lây vì em Vy.
- Chà, Vy vừa nghỉ thì mầy lộng hành quá hả ? – Thằng L hóng chuyện
xen vào.
- Hề hề, phải biết tận dụng chứ ! – Tôi cười đểu đáp trả.
- Chắc bữa khác đi, tí kẹt đấy ! – K mập lắc đầu.
- Kẹt gì nữa ? – Tôi trố mắt.
- Mày cũng kẹt, thằng L cũng thế luôn ! – K mập nói.
- Ớ, là sao ? – L đội trưởng thắc mắc.
- Tí ra về rồi biết ! – K mập ra vẻ bí hiểm.
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
Hoá ra là bữa nay sinh nhật thằng C, nó định ra về rủ bạn bè thân
quen về nhà nó ăn chơi sa đoạ một bữa cho thả giàn, hèn gì K mập
bảo thể nào tụi tôi cũng bận. Giờ ra về, băng bọn còn ở lại trong
phòng là những người được C chủ xị mời, K mập khoác vai thằng L bàn
bạc xem ăn gì, thằng D đang đấu láo với thằng T và nhỏ Y ù về vụ
nên uống gì, tôi thì khẽ liếc về chỗ ngồi đang trống của em Vy, thở
dài tiếc thầm giá như em nó có ở đây thì vui hơn rồi.
- Ở lại Mai ơi, chơi chút rồi về ! – Nhỏ H níu kéo.
- Chắc mình…. ! – Tiểu Mai định lắc đầu từ chối.
- Qua nhà C chơi đi, có mấy bạn nữ nữa mà ! – Thằng C ám chỉ nhỏ H
và Y ù.
- Đi luôn đi Mai, về sớm làm gì ! – Tôi cũng góp phần.
- Ừm…ừ, okie ! – Nàng gật đầu chấp thuận.
Thế là cả bọn lục tục kéo nhau sang nhà chủ xị, và hết thảy đều bất
ngờ khi nhà thằng C cũng ở gần biển Đồi Dương luôn, cách một khoảng
là đến ngay chỗ rừng thông, và cũng chỉ cách Tiểu Mai chừng 2 dãy
nhà là cùng. Nhà nó đơn sơ nhưng khá rộng theo kiểu cũ, có hiên
gạch cực mát trước sân nhà dưới hàng cây sơ-ri trĩu quả, chỉ nhìn
là đã thấy thích mê tơi rồi.
Nhưng thằng C là cái thằng trời đánh thánh vật, đúng là ăn chưa no
nên lo chưa tới.
- Sặc, bố tưởng mày nấu ăn sẵn rồi chứ ? – K mập ngã bổ ngửa ra
sau.
- Không, giờ đi chợ rồi về nấu, còn sớm mà ! – Nó nhún vai đáp tỉnh
khô.
- Ừ, tao thấy cũng được đấy, vậy vui hơn là ăn sẵn với ra quán, cơ
mà mày định nấu món gì đãi bọn tao thế ? – Thằng D bênh vực chủ
xị.
- Tao…có biết nấu gì đâu ! – Thằng C thật thà đáp.
- Tổ bà chú chơi anh à ! – Và thằng D tráo trở, vừa bênh xong nó
quay lại chửi xối xả.
- Hoá ra ông rủ bọn tui tới để nấu ăn hở ? – Nhỏ H nheo mắt.
- Đâu có, tui..nghĩ vậy sẽ vui hơn mà ! – Nó lúng búng đáp.
- Ừa, cũng được mà, nấu nhanh thôi ! – Tiểu Mai nói.
- Thế nhà mày đã có gì sẵn chưa ? – L đội trưởng hất hàm hỏi.
- Có…sò đá ! – Thằng C gãi đầu.
- Là cái quái gì ? – Công nhận động đến ăn uống thì K mập hung hăng
thật.
- Là sò đá ấy, ăn ngon lắm ! – Thằng C đáp.
- Sò đá cứng như đá, ăn vô rụng răng chứ ngon nỗi gì ! – Tôi cà
khịa.
- Bậy, thử chưa, tui ăn rồi nè, cũng được lắm ! – Nhỏ Y ù phản
đối.
Đứng cãi nhau chí choé một hồi, K mập thở phì phò vì mệt, thằng C
quệt mồ hôi vì liêntục bị bức cung, bọn tôi lắc đầu ngán ngẩm, cuối
cùng theo thương nghị hoà bình của Tiểu Mai, thì tốp nữ sẽ đi chợ
mua thêm vài thứ về nấu, tốp nam chia làm 2 nhóm, tôi – K mập –
thằng C sẽ ở nhà lột sò ra khỏi vò để lấy thịt trước, bọn thằng D –
thằng T và L đội trưởng sẽ đi mua đồ uống, tất cả nhất trí rồi xuất
phát.
Tôi ngồi trơ ra như đá, K mập mặt ngu thấy rõ, và thằng C thì thẫn
thờ, cả 3 thằng tôi đang ngồi nhìn nguyên cái thau sò đá bự
chảng.
- Giờ làm sao mở nó ra mà lấy thịt đây ? – Tôi bực mình hỏi.
- Chả biết ! – K mập quệt mồ hôi, xoa xoa tay vì nãy giờ ngồi dùng
móng mà tách 2 vỏ sò đến xước từa lưa mà chẳng làm được gì
sất.
- Chứ mọi khi nhà mày làm sao ? – Tôi sẵng giọng hỏi thằng C.
- Chả biết, lúc ăn tao mới mò xuống mà ! – Nó nhún vai đáp.
- Hay là tụi sò này chưa chết ? – K mập liếm môi.
- Nó núp trong vỏ sao mày biết chưa chết ? – Thằng C lắc đầu.
- Thì tách vỏ ra xem thử ! – K mập quệt mũi.
- Tách kiểu gì ! – Thằng C chán nản.
- À, có cách ! – Tôi tự nhiên có phát kiến mới.
K mập bày vài con sò đá ra nền đất, thằng C nhấp nhổm ngồi cầm
xoong hứng, tôi cầm búa oai như Thiên lôi .
- Ổn không mày ? – K mập rụt cổ.
- Đảm bảo, vỏ cứng mấy cũng không chịu được đâu ! – Tôi nói chắc
như đinh đóng cột.
Tôi mím môi, cầm búa giáng thật lực từng nhát mạnh bổ xuống đám sò
đá đang cứng đầu khép miệng dưới nền nhà.
Y chóc, vỏ sò đá đã nát bét ra, và thành công ngoài dự tính, phải
nói là quá sức tưởng tượng, phần thịt sò cũng bị tôi đập…banh chành
luôn, nền nhà toàn vỏ sò với nước dơ văng tung toé.
- Mấy ông làm cái gì vậy ? – Nhỏ H dựng xe trước nhà la oai
oái.
- Thì…tách thịt sò ! – K mập xám mặt.
- Điên à, ai tách kiểu đó, ông kia cầm búa làm gì nữa ? – Y ù nhìn
sang tôi đang giơ búa lên cao, mặt ngu ra y như thằng khùng.
- N ơi, phải rửa sạch rồi bắc nước sôi đem luộc, vậy sò mới chết mà
há vỏ ra chứ ! – Tiểu Mai khẽ lắc đầu.
- Thế…thế..à ! – Tôi hạ búa xuống.
- Mấy ông ra ngoài chơi đi, phiền ghê ! – Nhỏ H nhăn nhó để giỏ đi
chợ xuống đất.
Ba thằng tôi líu ríu nghe lệnh, chạy ra giữa sân ngồi tự kỷ y như
mèo con vừa bị chủ nạt, chẳng dám hó hé gì sất, chỉ biết nhìn 3 bạn
nữ trổ tài nữ công gia chánh.
Bọn thằng D về, tươi cười hớn hở dắt xe vô nhà.
- Hàng về, hàng về ! – Thằng D la lớn.
- Mua gì đấy ? – Tôi ngóc mặt lên hỏi.
- Đây, pepsi cho các quý cô, 7up loại thường và hảo hạng cho các
quý ông ! – Nó vung tay giới thiệu.
- 7up cũng có loại thường với hảo hạng à ? – K mập trố mắt.
hypnotized
- Khà khà, loại thường có vị ngọt, còn loại hảo hạng cũng ngọt mà
lại nồng, cay cay nữa ! – Thằng T khoái chí chìa cái chai 7up hảo
hạng ra.
- Sặc, rượu đế à ? – Thằng C bật ngửa. worried
- Hề hề, đàn ông mà chú, làm quen dần đê ! – Thằng D cười đểu.
laughing
- Tao bảo rồi mà 2 đứa nó ko nghe, mới cấp 3 đã rượu chè, chậc ! –
L đội trưởng tặc lưỡi. sigh
4h chiều, các món ăn đã được dọn ra thơm phức trên thềm hiên nhà,
nào là ốc sa tế, rồi thịt bò xào cay, tôm chiên bột với thịt nem
nướng, tất nhiên không thể thiếu món sò đá thần thánh nấu cà ry,
pepsi và 7 up hai loại, không gian mát mẻ thoáng đãng trước sân,
bàn ăn thịnh soạn, bạn hiền ngồi quanh, thật chẳng còn gì
bằng.
- Dzô, chúc mừng sinh nhật anh C ! – Thằng D nâng ly.
- Dzô, hấp pì bớt đầy ! – K mập chu mỏ giả như thổi nến.
- Dzô đêeeeee ! – Thằng T vận động.
- Mày chưa gì ham ăn thế N ? – L đội trưởng là oai oái.
- Hề…ực…tao thử vị tí ! – Tôi cũng nâng ly.
- Ăn vụng à ? Tui đạp ông giờ ! – Nhỏ Y ù hăm doạ.
9 đứa học trò 10A1 ăn uống thả giàn, cười nói ỏm tỏi, khuấy động cả
nhà thằng C.
- Leng keng, bây giờ tới màn chính đây ! – Thằng T gõ gõ
chén.
- Ăn no chết bỏ rồi còn màn gì nữa ? – K mập xoa bụng thở.
- Đây, đây ! – Thằng D lôi chai rượu đế từ sau lưng ra.
- Ặc…7up hảo hạng ! – Tôi rụt cổ.
- Rót, đây, ly đầu em mời thánh ! – Thằng D rót rượu ra cái ly thuỷ
tinh nhỏ xíu.
- Thôi, đừng uống rượu ! – Nhỏ H can ngăn.
- Lâu lâu chơi vui thôi mà, ai ép mấy bà uống đâu ! – Thằng T phản
đối.
- Mấy ông uống vô xỉn say quậy lắm ! – Y ù nhăn mặt.
- Quậy gì, chai có chút ét chả bõ nhét bụng ấy chứ ! – Thằng D sừng
sộ.
- Tao cũng ko muốn uống, bọn mày bạo quá ! – L đội trưởng phản
pháo.
- Đây, thánh, ly này thánh mở màn đi, đàn ông mà ! – Thằng D chìa
cái ly cho tôi.
Nó chơi quá hiểm, đụng ngay cái tính sĩ diện của tôi, chả sao,
đúng, nam nhi mà, ly rượu ít ỏi này bõ bèn gì !
Tôi cầm cái ly nhỏ đang sóng sánh rượu trong đó, mùi khá là nồng,
tôi nhăn mặt, tự nhiên lại đưa mắt nhìn sang Tiểu Mai, nàng cười
cười không nói gì.
Đúng là rượu đế, mùi nồng mà lại cay xé lưỡi, tôi nuốt thẳng xuống
bụng luôn chứ chả dám ngậm họng, thở ra cái phì.
- Đúng là thánh, bây giờ xoay vòng, nữ miễn uống, từ thánh tính qua
trái, tới thằng L, thằng K, thằng C, thằng T rồi tới tao lại ! –
Thằng D phân luật.
- Tao không uống rượu, dẹp mày đi ! – L đội trưởng nhăn mặt.
- Uống, mày ko thấy thánh à ? – Thằng T nạt.
- Kệ nó, tao ko thích nhậu ! – Thằng L cương quyết.
Nhưng L đội trưởng cũng là cái thằng ôn thần trời dập, nói một đằng
làm một nẻo.
- Dzô đi các chú…khà….yếu thế…vòng mới đi ! – Thằng L nâng cái ly
cạn sạch lên.
- Ớ…tao vừa xong…mà ! – Thằng D hoảng vía, mặt đã ngà ngà
say.
- Kệ, quất tới bến, dzô, lâu lâu lâu người ta…mới…. ! – Nó bắt
nhịp.
- Lâu lâu lâu người ta…ợ,…mới nhậu một lần…lâu lâu.. ! – Thằng T
vung tay từa lưa, thở phì phò như trâu.
- Uống đi…ực…thánh.. ! – Thằng D chuyền ly sang tôi.
Tôi nốc xong ly cuối, rồi ly cuối nữa, rồi cứ cuối cuối, cuối
cùng…thấy trước mắt mờ dần, rồi nằm vật ra ngủ luôn lúc nào không
hay.
- Ớ…típ… ! – K mập nói mớ, đập tay vô mặt tôi – Bốp !
Tôi giật mình choàng tỉnh, mở mắt dậy mà cái đầu nó cứ váng vất,
định nhắm mắt ngủ tiếp thì lại thấy trước mặt quay cuồng, mà mở mắt
ra thì lại thấy buồn ngủ, nhìn đồng hồ thì đã 9h đêm hơn. Bãi chiến
trường đã được dọn dẹp sạch sẽ, thằng D nằm vật vạ gác cả chân lên
người thằng C mà ngáy, L đội trưởng thì lăn cù ra dù cho thằng T
đang ôm chân nó ngủ, K mập cái mồm cứ chốc chốc lại nhóp
nhép.
Tôi nhìn lên trời đã tối thui, bầu trời đêm cao vợi đầy sao, gió
thổi mát rượi qua hàng cây sơ-ri đang rì rào, không gian tĩnh lặng.
Tôi hít 1 hơi dài rồi vươn vai đứng dậy, định ra sân rửa mặt thì
chân đi loạng choạng không vững, cứ quờ quạng mà mò ra lu nước gần
giếng, chưa kịp làm gì thì đã mửa ra xối xả vô gốc cây. Thật đúng
là ăn nhậu chi cho mệt mà hại cái thân tàn !
Chốc sau chừng đã mửa xong, tôi rửa mặt rồi lảo đảo bước ra hiên
nhà ngồi trên bậc tam cấp, thở phì phò, đầu vẫn còn nhức mà lại
khát nước quá thể.
- Ủa, N ko ngủ nữa à ? – Tiểu Mai từ trong nhà bước ra.
- Ừ…N vừa dậy…ợ…. ! – Tôi nhăn nhó, vẫn còn buồn nôn. d\\’oh
- Đừng ngồi N, đứng dậy cho mau tỉnh ! – Nàng nhắc nhở.
- Hic…khát nước ! – Tôi thều thào. yawn
- Vậy….N đi bộ được ko ? – Nàng hỏi.
- Chắc…được, mà chi vậy ? – Tôi quệt mắt ngạc nhiên. confused
- Ra ngoài uống nước mía, giải rượu bia tốt lắm ! – Tiểu Mai đáp.
happy
Quả thật là công hiệu, sau khi nốc liên tục 3 ly nước mía ở quán
ngoài đường dọc theo hướng biển thì tôi đã thấy khá hơn, đã đỡ cơn
khát và bớt nhức đầu, dù còn hơi hơi buồn nôn.
- Giờ đi bộ dạo mát chút là tỉnh hẳn thôi, ra mồ hôi sẽ đỡ bớt đấy
! – Tiểu Mai cười.
- Ừ, giờ bảo sao N nghe vậy thôi à ! – Tôi gật đầu ngay tắp
lự.
Đường biển giấc tối thế này, mọi hôm tôi toàn chạy xe đạp chứ chẳng
hề đi bộ, đúng là dạo bộ khúc này cũng có cái thú của nó, gió mát
lồng lộng thổi đến tỉnh hẳn cả người.
- Nãy N ngủ lúc nào vậy ? – Tôi thắc mắc hỏi.
- Lúc cuối N nốc hết chai rượu D đưa rồi ngủ luôn đấy ! – Tiểu Mai
đi cạnh bên.
- Ớ…có à ? – Tôi sững người giật thót.
- Ừ, N với L thách nhau ai uống hết chai thì thắng, hì hì ! – Nàng
tủm tỉm cười.
- Bậy quá, nhậu vô chẳng nhớ gì sất ! – Tôi lắc đầu ngao
ngán.
- Mà cái chai lúc đó còn ít thôi ! – Nàng nói.
- Rồi ai uống hết ? – Tôi tò mò.
- Thì N uống xong đến L, mà lúc đó L chạy ra ngoài nôn ra luôn rồi,
nên lúc dọn H đổ đi rồi ! – Tiểu Mai nhún vai đáp.
- Ừ….. ! – Tôi xấu hổ, rốt cuộc 2 thằng tôi chả ăn nhậu ra cái gì
sất.
Thoắt cái 2 đứa tôi đã đi ra đến tận rừng thông gần biển, tôi thong
thả dạo bước, Tiểu Mai sóng đôi bên cạnh.
- Mà nay vui thật N ha ! – Tiểu Mai hấp háy mắt.
- Ừ, sinh nhật tự túc kiểu này thích hơn, cơ mà cũng hơi mệt ! –
Tôi gật đầu đáp.
- Do N uống rượu chưa được nên mệt vậy thôi ! – Nàng nhìn sang tôi
cười.
- Ừ, xưa giờ có uống đâu ! – Tôi rụt cổ. I don\\’t know – Ne
- Thế ý là nếu N uống nhiều chắc ghê lắm nhỉ, hì hì ! – Tiểu Mai
cười tủm tỉm. winking
- Được vậy…thì tốt quá ! – Tôi lúng búng đáp, nhìn nàng cười mỉm
trong gió, đôi làn tóc mai khẽ nhẹ đưa, quả tình là…đẹp một cách ma
mị, tôi ngẩn người ra mất một lúc. drooling
- Gì thế N ? – Nàng ngạc nhiên. raised eyebrow
- À…ờ…ko, gió …gió ấy, mát ! – Tôi vội ngó lơ chỗ khác.
whistling
- ……….. !
Tôi giả khùng ngó sang bên phải, ngắc ngứ cả lúc mà chẳng nói được
câu nào, Tiểu Mai vẫn cũng chẳng nói gì, thế rồi tôi định bụng quay
qua nói đại câu bá láp nào đó thì…cứng họng, cảm thấy như sét đánh
giữa đêm rất mực đang yên bình.
Trước mặt 2 đứa bây giờ là em Vy đang chung nhóm các bí thư bên
trường, đúng là sáng nay em ấy có bảo tối sẽ đốt lửa trại sinh hoạt
ngoài bãi biển, và tôi sau chầu nhậu say bí tỉ lúc chiều nay đã
quên khuấy đi mất, cứ đăm đăm đi ra hướng biển.
Gió biển vẫn thổi mát rượi, nhưng tôi thấy như lạnh buốt từng cơn,
tim đập bình bịch từng hồi cứ như muốn vỡ ra.
Cả hai nàng đứng lặng yên nhìn nhau, trân trối ! straight
face
Tiểu Mai sững sờ không nói một lời, và em Vy thì tay trái run run
ôm lấy tay phải, mắt đã hoe hoe đỏ, tôi tỉnh cả rượu đứng bất động,
thật là tình huống này tình ngay lý gian, tôi biết dù có mở miệng
giải thích cũng chỉ là vô ích, chỉ tổ ăn tát như trong mấy phim
tình cảm bi luỵ.
Trong đầu tôi suy nghĩ thật nhanh, không phải suy nghĩ mà phải gọi
là đầu óc hoạt động hết công suất, nháng lên như chớp sáng.
Giờ không lẽ nói với Vy rằng Tiểu Mai là dì út, và nói với Tiểu Mai
rằng Vy là má nuôi, không, như thế thì bựa quá, chỉ có trong hài
kịch Gala cười vừa xem năm trước.
Còn giải thích rằng tôi vì say rượu nên mới đi dạo với Tiểu Mai,
thế thì trong tình huống nếu tôi là em Vy, tôi sẽ nghĩ gì khi gặp
cảnh này ?
- Hừ, uống rượu rồi cùng người ta dạo bộ ra biển ? Sao phải thế ?
Hay là mượn rượu lấy can đảm để nhân lúc tôi ko có mặt, ông ra tỏ
tình với người ta ? Phải rồi, biển đêm lãng mạn thế kia mà ! – Cam
đoan là nếu tôi mở miệng phân trần thì em Vy sẽ nghĩ vậy, và khả
năng tôi bị vỡ mồm sau đó là rất cao.