- Vào đi, để N dắt xe cho ! – Tôi tắm rửa ăn mặc bảnh bao như Việt
kiều về nước kiếm vợ.
- Ừa, cảm ơn N ! – Nàng cười nhẹ.
- Ủa, bọc gì vậy ? – Tôi thắc mắc khi nhìn vô giỏ xe nàng.
- À, bánh mình làm đấy, mang cho nhà N, hì ! – Tiểu Mai giải
thích.
Tôi thầm nghĩ cuối cùng bàn ăn cũng đã có 1 món là ra hồn, mà lại
là của Tiểu Mai làm mới chết. Tôi tặc lưỡi bước vô nhà, Tiểu Mai đi
cạnh bên.
- Nhà N đi hết rồi, hì ! – Tôi rào trước, hi vọng nàng hiểu khi
chút nữa nhìn bàn ăn “ thịnh soạn “ quá mức cho phép.
- Ừa, vậy à ! – Nàng gật đầu.
- Giờ làm gì ? – Tôi nhìn nàng cười méo xệch.
- Là sao N ? – Tiểu Mai thắc mắc.
- Ý N là giờ…ăn tối luôn hở ? – Trống ngực tôi đập thình
thịch.
- Thì…N bảo Mai qua ăn tối mà ! – Nàng tròn mắt ngạc nhiên.
- Ừ…thì ăn vậy ! – Tôi ngoài cười mà trong bụng rầu rĩ.
Tiểu Mai đứng nhìn vô bàn ăn, tôi giả lơ ngó mấy con…thằn lằn trên
trần nhà đang rượt đuổi nhau chí choé.
- Vậy là….N nấu phải không ? – Nàng tủm tỉm cười.
- Ừm….thì vậy ! – Tôi lúng búng xác nhận.
- Hì, ăn thôi, Mai đói rồi ! – Rồi nàng xới cơm ra chén.
Tôi là chủ nhà, nên nhường khách ăn trước, hồi hộp nhìn Tiểu Mai
đưa mẩu trứng chiên vào miệng, rồi giật mình khi thấy nàng bụm môi
và nhăn mặt.
Và tiếp sau đó nếu ko phải là Tiểu Mai đang ngồi cùng bàn ăn thì
tôi đã phun cơm ra luôn rồi, quả trứng chiên này đúng là mặn kinh
khủng, mà lại có cái mùi đường nghe tởm lợm. Hai đứa ngồi hết nhìn
nhau rồi nhìn xuống bàn ăn, tôi thì ngượng ko để đâu cho hết, cứ
gằm mặt xuống bàn mà đếm…hạt cơm trong chén, được một chốc thì Tiểu
Mai đứng dậy.
- Nhà có lạp xưởng không N ? – Nàng hỏi.
- Ừ, có, mà chi vậy ? – Tôi tò mò.
- Lấy cho Mai lạp xưởng, cà rốt, đậu que nếu có càng tốt ! – Tiểu
Mai trả lời.
- À…cà rốt thì có, ko có đậu que, có hũ đậu Hoà Lan nè ! – Tôi tìm
trong tủ lạnh.
- Cũng được, đưa cho mình đi ! – Nàng gật đầu.
Tôi đứng lóng ngóng nhìn Tiểu Mai nhanh nhẹn làm bếp như đầu bếp
thứ thiệt trong nhà hàng, và vài mươi phút sau bàn ăn đã thay đổi
diện mạo hoàn toàn, món trứng mặn kinh hoàng của tôi được Tiểu Mai
chế biến lại thành cơm chiên dương châu, và trứng luộc được cắt lát
để lên đĩa xà-lách, rưới ít dấm tỏi lên, thế là thành salad trộn,
rồi nàng nấu thêm ít canh phớt gọi là có thứ để húp.
Và tình thế đảo ngược , tôi ngồi cắm mặt vô chén cơm mà ăn lấy ăn
để, dù là mấy phút đầu còn ngường ngượng vì thế này cứ y như là tôi
biết trước mẹ sẽ đi vắng mà mời Tiểu Mai sang làm bếp cho
vậy.
- Từ từ thôi N ! – Nàng cười khúc khích.
- Hic, đói từ chiều giờ..ực. ! – Tôi vừa đáp vừa nghẹn.
Bữa trà vẫn là trà đào với bánh ngọt đi kèm, tôi ngồi phởn ngả tựa
lưng ra ghế, thở dốc thì quá no, Tiểu Mai chốc chốc lại che miệng
cười.
- Cười gì N ế ? – Tôi gãi đầu hỏi.
- Hì, tại nhìn N ngồ ngộ ! – Nàng hấp háy mắt.
- Sao mà ngộ ? – Tôi tò mò.
- Ăn xong rồi thở, thật chưa ai như N, có ngày bể bụng, hì hì ! –
Nàng cười tủm tỉm.
- He he, bể bụng thể nào cũng vô viện, cũng có người lo nữa ! – Tôi
đang phê, nên nói năng bắt đầu quá trớn.
- Ai lo ? – Nàng nghiêm mặt.
- Thì…bác sĩ lo ! – Tôi đâm hoảng, nói trớ qua.
- Hình như ý của N khác mà ? – Nàng nheo mắt.
- Ý là…y tá lo ko dc thì đến…bác sĩ lo ! – Tôi lúng búng trả
lời.
- Phải ko đó ? – Tiểu Mai nhìn tôi.
- Ừ…ừ…p..hải ! – Tôi thiếu điều muốn chui xuống ghế tránh ánh nhìn
của nàng luôn.
- Haizz, N hay tự dối mình quá ! – Nàng thở dài đầy ẩn ý.
- Ớ….đâu có ! – Tôi chối đây đẩy.
- Rõ là có ! – Nàng nhăn hí.
- Không…có ! – Tôi kháng cự yếu ớt.
- Mình nói là có ! – Tiểu Mai lắc đầu.
- Không, thật… là ko có ! – Tôi bắt đầu quíu.
- Chắc chắn là có ! – Nàng bĩu môi.
- Ừ…thì có ! – Tôi thở hắt ra.
- Vậy…ai lo ? – Nàng hỏi trong hơi thở.
- Thì…thì..mẹ N lo ! – Tôi tự nhiên thấy tim đập binh binh.
- ……… ! – Tiểu Mai im lặng.
- Sao…tự dưng im rồi ? – Tôi quệt mồ hôi trán.
- Ngày mai kiểm tra 1 tiết Anh ngữ nhỉ ? – Nàng tự dưng hỏi sang
chuyện khác.
- Ừ…mà sao ? – Tôi ngạc nhiên.
- N ôn bài đi, Mai cũng về ôn bài luôn ! – Nàng đáp lạnh
băng.
- Ừ…thế giờ về à ? – Tôi lóng ngóng.
- Ừm, xong bữa tối thì về chứ sao ! – Rồi Tiểu Mai đứng dậy.
- Vậy để N ra mở cổng ! – Tôi gật đầu.
- Ưm…cảm ơn bữa tối nhé ! – Trời tối, tôi thấy hình như Tiểu Mai
đang cười.
- Không, N cảm ơn mới phải ! – Tôi nhún vai.
- Vậy mình về ! – Nàng nói gọn lỏn.
- Ừ…về cẩn thận..à thôi để N đưa Mai về ! – Tôi nói như quíu.
- Ko cần đâu, mới 9h hơn thôi mà, N ôn bài đi ! – Nàng lắc đầu từ
chối.
- Ừm…cũng được ! – Tôi thở dài.
Con gái khó hiểu thật, mới bữa ăn còn cười nói vui vẻ vậy mà giờ đã
đùng đùng bỏ về ? Tôi đứng thẫn thờ nhìn đến khi Tiểu Mai khuất nơi
cuối đường mới bước trở vô nhà, lòng đầy ngổn ngang thắc mắc chẳng
biết sao nàng lại có thái độ như vậy, chẳng lẽ vừa nãy tôi có nói
gì sai sao ta ?
Buổi học đầu giờ chiều hôm sau, tôi ngồi tí toét với bọn K mập về
vụ con cán sự hóa A2 dạo này nó cứ đá lông nheo tôi mỗi lần đi
ngang qua.
- Thế là thế nào nhỉ ? – Tôi vờ không hiểu.
- Hông lẽ em nó lại kết mày nữa sao ta ? – K mập liếm môi.
- Cũng đúng, chắc mấy hôm bên A2 tao nhá xèng dữ quá nên con nhỏ đó
…hâm mộ luôn rồi ! – Tôi vung tay chém thật lực lên bàn.
- Lạy thánh, đi đâu cũng gieo rắc tai họa cho con gái nhà lành ! –
Thằng L đang ôm cuốn English nằm dài trên bàn mà than.
- Hề hề, cái hay của thánh mà lị ! – Tôi cười khoái chí tử.
- Cơ mà…..ớ….! – Đang nói K mập đột nhiên ngưng bặt.
- Gì thế ? – Tôi ngạc nhiên khi thằng L cũng thất thần mà cắm mặt
vô cuốn sách.
Tôi ngẩng mặt lên, hóa ra Tiểu Mai đang ôm sách đứng trước mặt tôi,
nhìn nàng sao mà nghiêm nghị quá, tôi đâm chột dạ.
- Sao thế Mai ? – Tôi thấy trống ngực đập binh binh.
- N ôn bài cho kiểm tra 1 tiết Anh ngữ chưa ? – Nàng hỏi lạnh
lùng.
- Ừ….ôn rồi, à…mà còn tí chút nữa là xong thôi ! – Tôi lúng búng
đáp, hơi dóc tổ vì thật ra tôi vẫn chưa ôn hết bài vở.
- Thế mình truy bài N vậy ! – Rồi nàng ngồi xuống đối diện
tôi.
- Ớ….sao lại thế ? – Tôi quíu.
- N liệt kê cho Mai 15 động từ bất quy tắc ở cả 3 thì đi ! – Nàng
ra đề ngay lập tức.
Tôi méo xệch nhìn bọn thằng K thằng L xem có đứa nào giúp được
không, chứ cái đề này oái ăm quá, tôi tưởng Tiểu Mai kêu ghi công
thức các thì English còn đỡ được, dè đâu 2 thằng trong hội Tam
hoàng cứ nhìn đâu đâu, và bên trên thì em Vy ra chiều nhấp nhổm lắm
nhưng lại không giúp được, rất đơn giản, đây là giờ truy bài của
Tiểu Mai.
- Đây nè ! – Tôi hồi hộp đưa tờ giấy viết được vỏn vẹn có 7 từ, và
cũng chưa chắc nó đúng.
- Kiểm tra 1 tiết quan trọng mà N học vậy sao được, hở ? – Nàng
nhìn tờ giấy tôi đưa rồi lắc đầu ngao ngán.
- Thì…học rồi đó ! – Tôi cố phản kháng.
- Tối qua N ko có ôn bài, phải không ? – Nàng nhìn tôi sắc
lạnh.
- Có…có chứ ! – Thật ra tối qua Tiểu Mai vừa về là tôi tót lên lầu
xem tivi đến khuya.
- Đây gọi là có hở ? 15 từ ghi được 7 từ, sai hết 4 từ, N muốn mấy
điểm English đây ? – Hổng dè nàng gay gắt đến vậy.
- Èo…muốn cho nhiêu cho ! – Tôi xuôi xị cười trừ.
- 2 điểm nhé ? – Tiểu Mai cười lạnh.
- Cái gì ? Không thuộc động từ bất quy tắc mà chỉ được 2 điểm kiểm
tra thôi á ? – Tôi thiếu điều ngã bổ ngửa luôn ra đằng sau.
- À, vậy là cũng còn học những cái khác nhỉ, thế giờ N điền vào chỗ
trống 5 câu này cho Mai nhé ! – Nàng nói dịu dàng mà tôi nghe như
từng nhát búa đập bang bang vô đầu.
- Ớ….ờ…. ! – Tôi á khẩu nhìn nàng ra đề, mồ hôi bắt đầu túa
ra.
Thế quái nào mà mấy câu điền vô ô trống hôm nay khó qua thể, tôi
ngồi nhìn mãi mà chả hiểu mô tê gì sất, nhắm mắt xua tay điền đại
vô, viết chưa đến chữ cái thứ 3 của từ Library thì Tiểu Mai gõ gõ
xuống mặt bàn, rồi lắc đầu.
- Thế đủ rồi, N chẳng học môn này chút nào cả ! – Nàng nhún
vai.
- Thì…thấy…cũng ko quan trọng lắm ! – Tôi gãi đầu cãi cùn.
- Ừ, khống chế xuống học sinh trung bình cho biết ! – Tiểu Mai nhún
vai cười nhạt.
- Bạn nói ai học sinh trung bình ?
Em Vy đứng ngay sau lưng Tiểu Mai, giọng bất nhẫn.
- Mình nói người ko chịu học bài tử tế, sao, có gì sai à ? – Tiểu
Mai đáp tỉnh rụi.
- Hừ, để xem ! – Rồi em Vy lấy tờ giấy tôi đang làm bài.
Và ngay sau đó em ấy thở dài, quay sang nhìn tôi vẻ cảm thông,
nhưng tôi thì nhìn thấy rõ nộ khí xung thiên ở trong mắt em
nó.
- Từ mai mình sẽ kiểm tra bài của N thường xuyên, liệu mà học đi !
– Rồi Tiểu Mai đứng dậy, và trước khi đi còn buông lại 1 câu – Còn
Vy, bạn bênh người ta cũng đúng nơi đúng chỗ thôi !
- Bạn bảo ai…. ! – Em Vy chưa nói dứt câu, tôi đã níu tay em ấy
lại, lắc đầu ra ý bảo ko cãi nữa.
Cãi sao được mà cãi, Tiểu Mai nói đúng quá rồi, tôi ko học thì tôi
tiêu tùng, chứ trời xuống cứu cũng ko được, thương mỗi em Vy, cắn
môi nhìn tôi vẻ ái ngại.
- N ơi là N, học vầy sao mà kiểm tra ? Hồi thi học kỳ 1 N bảo sẽ ôn
luyện anh văn thường xuyên mà ! – Em ấy trách móc.
- Thì…cũng có ôn đó, mà…chẳng vô ! – Tôi thú thật. – Mấy vụ này
ngày càng khó lên rồi !
- Haizzz, để người ta nói mình vậy đó, nghe được hông ? – Em Vy lắc
đầu.
- Thôi, qua bữa kiểm tra này N học lại anh văn ! – Tôi hứa cho qua
chuyện.
- Chẳng tin, từ mai ông vác vở sang nhà tui, để tui kèm lại, đến
chiều còn trả bài với người-ta ! – Em ấy gằn giọng ý chỉ Tiểu
Mai.
- Ừ….cũng được ! – Tôi thở dài ngao ngán, thế là lại phải quay về
với những buổi học tù đày.
Tuy nhiên bài kiểm tra anh văn hôm đó tôi làm ko đến nỗi tệ, dù
đúng là tôi có yếu về mặt này nhưng ko phải là dốt, ít ra còn biết
học theo đề mà làm, chỉ ác nỗi sao mà Tiểu Mai đùng 1 cái lại thay
đổi 180 độ vậy ko biết, chăm chăm mỗi tôi mà kiểm tra vào những giờ
truy bài sau đó.
Thế là chiều nào tôi cũng bất đắc dĩ có mặt ở nhà em Vy, hôm thì vò
đầu bứt tai chia thì, hôm thì toát mồ hôi hột mà dịch nghĩa, và hôm
nay thì tôi đang buồn thườn thượt cầm bảng danh sách các động từ
bất quy tắc mà tụng như tụng kinh ko-ran.
- Haizz, sao mà khó nuốt vậy trời ? – Tôi ngửa mặt than thở.
- Dễ mà, mấy từ đó hao hao giống nhau thôi ! – Em Vy nhìn
sang.
- Vậy mới khó, chứ khác nhau 100% thì dễ nuốt hơn rồi ! – Tôi nhăn
nhó nói bừa.
- Đừng có xạo, muốn khác nhau thì chuyển qua học từ mới đi nè ! –
Em ấy bĩu môi.
- Èo….thôi cho xin đi ! – Tôi ôm mặt thở dài – Haizzzz……… !
- Mà sao Trúc Mai cứ nhè N mà dò bài nhỉ ? 2 người đang giận nhau
gì à ? – Vy tò mò hỏi tôi.
- Chả biết, cũng chẳng có giận hờn gì sất ! – Tôi nói theo chủ quan
mình tôi.
- Thế sao lại lạ vậy nhỉ ? – Em ấy nhăn mặt.
- ………………….. ! – Tôi hết biết bình luận gì luôn.
- Hay là….ghen ? – Rồi em Vy vỗ vỗ trán, đưa ra 1 cái kết luận
không ngờ.
- Sặc…ghen ai chị hai ? – Tôi giật mình.
- Dám lắm, thái độ này quen lắm nè, có khi….Mai cũng thích N đó ! –
Em ấy nheo mắt.
- Bậy bạ, chứ ko nhớ hôm mùng 1 tết, người ta đi chung với bạn trai
à ? – Tôi chối bay biến ngay, mà lại nói nhanh như máy.
- Ừ…ha, cũng đúng ! – Vy cười cười.
- Cơ mà dẫu là ghen thì có ích gì, N với Vy….vầy rồi ! – Tôi mạnh
bạo nói.
- Hì hì, chà, dốt anh văn nhưng giỏi mồm thiệt nha ! – Em Vy cười
rạng ngời.
Cả 2 đứa tôi ngồi nghĩ ngợi lung tung, quả thật là Tiểu Mai bây giờ
chẳng biết đường nào mà lần, đúng y như lời bọn thằng T đang bàn
luận.
- Sao tao điểm anh văn cũng thấp tè mà ko thấy nàng ta đến kèm như
thằng N ta ? – Thằng T rầu rĩ thắc mắc.
- Mày có phải là thánh đâu ! – Thằng D nhún vai nói tỉnh khô.
- Chắc mày làm gì phải tội với người đẹp rồi con giai à ! – K mập
vỗ vỗ vai tôi.
- Làm gì là làm gì, bố trẻ ? – Tôi nhăn nhó, bọn này chả giúp được
gì, toàn bơm đểu.
- Sao mày hỏi tao ? Đi mà hỏi chính chủ ấy ! – Thằng K xua
tay.
Ờ, nó nói cũng đúng, giờ thà tôi muối mặt mà đi hỏi thẳng Tiểu Mai
một lần cho xong, có gì còn biết mà rút kinh nghiệm, chứ cứ lò dò
trong đêm thế này thì ngày nào cũng đau não với nàng mất.
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
Nói là làm, giờ ra về, nhân lúc ko ai để ý tôi mon men dắt xe lại
gần Tiểu Mai.
- Tiểu Mai nè ! – Tôi cố gắng nói thật nhẹ nhàng.
- Hở ? – Hổng dè nàng chẳng buồn quay mặt lại mà tiếp chuyện như
buổi nào.
- Ừ…thì…sao mà bữa giờ toàn dò bài mỗi mình N không thế ? N có làm
gì…thì nói chứ…. ! – Tôi cũng chột dạ vì điệu bộ Tiểu Mai lúc
này.
- Chẳng có gì, ghét quá rồi ! – Nàng nói lạnh lùng và dắt xe đi
thẳng, từ đầu đến cuối chẳng thèm nhìn tôi lấy một lần nào.
- Ớ…… ! – Tôi á khẩu, đứng chôn chân tại chỗ, mặt ngu ra.
Tôi chở em Vy về, mặt mày méo xệch, chẳng biết nên nói gì.
- Lậm quyền, vậy là lậm quyền, ghét ai thì truy bài người đó à ? –
Em Vy phản ứng gay gắt khi nghe tôi kể lại.
- Thôi, giờ ráng học chứ biết sao giờ ! – Tôi thở dài.
- Ờm, mà chuyện này ko thể để yên được ! – Em ấy kịch liệt
nói.
- Èo, có gì đâu, cũng đúng mà, chỉ cần N khá hơn tiếng anh là hết
bị vầy thôi ! – Tôi đâm hoảng khi nghĩ đến viễn cảnh 2 nàng chiến
tranh một lần nữa.
- Hic, đợi N khá thì ….. ! – Vy nói nửa vời.
- Thì sao ? – Tôi ngạc nhiên.
- Thì…có mà đến hết năm, môn gì giỏi mà sao môn này ông học chậm
quá ! – Em ấy nhăn mặt.
- Cố chứ biết sao giờ ! – Tôi tặc lưỡi đáp.
Tôi chỉ cố nói cứng vậy cho em Vy khỏi bùng nổ chiến tranh một lần
nữa thôi, chứ tự biết giỏi Anh văn đối với tôi là một điều xa vời
quá sức tưởng tượng, và nếu Tiểu Mai cứ thế này hoài thì tôi chắc
chỉ cầu cho thằng H.N nó hứng chí về lại A1 để thầy hiệu trưởng bốc
tôi lại qua A2 mất thôi !
Những tưởng học kỳ còn lại trong lớp 10 của tôi sẽ phải tiếp diễn
cảnh cứ sáng nào cũng phải lò dò ôm tập sang nhà em Vy để được phụ
đạo, và đến đầu giờ chiều sẽ phải ngồi căng não với Tiểu Mai, nhưng
cơ hội tháo gỡ tình trạng này đã đến, và cái giá tôi phải trả cũng
không gọi là nhỏ.
Sau 1 tuần hết 5 ngày bị Tiểu Mai truy vấn bức cung bằng tiếng nước
ngoài, tôi …bơ phờ hốc hác như thằng nghiện thiếu thuốc, nhìn đâu
cũng thấy Yes với No lởn vởn trước mặt, còn lại là những chữ tượng
hình nổi lềnh bềnh trong không khí như Enough, You’re so bad cứ đập
vô mặt tôi bằng giọng nói của Tiểu Mai.
- Ê, N, ế ! – K mập gọi với theo khi tôi thất thểu lê thân ra cửa
lớp.
- Cái giề…nói đi…. ! – Tôi thều thào như cô hồn ẩn khuất.
- Thằng bệnh, sáng mai tao với mày đi sớm chuẩn bị sào với nệm kiểm
tra 1 tiết thể dục đấy ! – K mập dặn.
- Ờ…biết…về đây ! – Tôi gật đầu như rụng luôn xuống cổ.
- Cổng chính đóng rồi, bố, ra cổng sau kìa ! – Nó chỉ tay rối
rít.
Tôi quờ quạng đạp xe về nhà, thở chẳng còn chút sinh khí sau khi
vừa bị Tiểu Mai quay cho 30 cái động từ bất quy tắc liên tiếp, cũng
hên là tôi trả lời đúng gần như toàn bộ, và em Vy cười tươi rói
thưởng cho tôi một chai Sting dâu, và tôi thiếu điều muốn phun ra
luôn ngụm Sting vừa nuốt, chỉ vì Tiểu Mai lại vừa đi ngang và bảo “
Chiều mai kiểm tra 15 phút anh văn nữa đấy ! “.
Sáng hôm sau, tôi trắng mắt ra vì thức cả đêm hôm qua để soát lại
mớ ngữ pháp lùng bùng cho kiểm tra 15’ English chiều nay, và lại đi
sớm khi chỉ mới 6h sáng lên trường chỉ để kéo mấy tấm đệm thể dục
và sào tre cho môn nhảy cao. Thằng L kéo đệm, K mập nâng một bên,
tôi ôm sào lê lết trên sân.
- Ê, tí bay nhảy nổi ko mậy ? Trông như thằng chết trôi ! – Thằng L
bình phẩm.
- Vô tư, món ruột của tao ! – Tôi khoát tay.
Thật vậy, môn thể dục tôi sợ gì chứ nhảy sào là chuyện cỏn con, tôi
cực kỳ tự tin về khoản này vì hồi nhỏ tôi nhảy dây bay cũng dữ dội
lắm, bọn con gái hồi cấp 1 cứ gọi là trố mắt ra mà nhìn tôi y chang
thần điêu đại hiệp, bay lượn điên cuồng !
Cả lớp xếp hàng đông đủ ngoài sân tập, sau tiết đầu khởi động và
nhảy lại một đợt trước khi kiểm tra, bây giờ thầy giáo sẽ gọi tên
từng người lên lấy điểm kiểm tra một tiết.
Đại loại quy định kiểm tra thế này, tùy theo từng mức sào dành cho
nữ và nam mà sẽ có các cột điểm từ 4 đến 10 điểm, thấp nhất là 4,
ai không được thì cho dê-rô luôn khỏi nhảy mức 1-3 gì sất, mỗi
người được nhảy 3 lần nếu rớt sào xuống đệm. Tư thế nhảy dĩ nhiên
là bay người qua sào, 2 tay và 1 chân tiếp đệm, chân còn lại giơ
lên như cái đuôi…bò cạp, thế nên bọn tôi tếu táo đó là kiểu nhảy “
Bọ cạp thăng thiên “ , và nữ kiểm tra trước, nam sẽ kiểm tra sau,
một điều tất yếu là tốp nữ nhảy sào thấp tè, không đáng nhắc tới,
quan trọng là đến đợt kiểm tra của tốp nam. Lúc này thì cả lớp A1
và một số học sinh 2 lớp khác kết thúc giờ học đã quây lại thành 1
vòng tròn lớn, khoảng giữa là đường chạy của tốp nam bọn tôi đến
sào tre.
Mức 4 điểm, qua hết không lọt lại thằng nào.
Mức 5 điểm, cũng qua gọn ơ, trừ thằng X tổ 2, đám bọn tôi đều đồng
ý là trông thằng này nó ẻo lả sao sao ấy, rủ ra đá cầu cũng ko dám,
đá banh lại càng không, và giờ thể dục thì lúc nào cũng ẹ
nhất.
Nhảy lần đầu, nó bay qua đệm, chân móc cây sào bay theo, bọn tôi
ráng nín cười.
Nhảy lần hai, nó chạy đến gần sào rồi quay lại, hủy lượt vì lỡ
đà.
Nhảy lần ba, cả đám bọn tôi hồi hộp căng mắt nhìn, thằng X nét mặt
căng thẳng, mím môi vận lực, chạy thật nhanh và tung chân phi qua,
nhưng ôi thôi chỉ có một chân bay qua sào, chân còn lại vẫn kẹt bên
kia, đây gọi là tình huống khó đỡ nhất của các bậc nam nhi, thằng X
mặt tím tái, tay muốn ôm…chỗ kia lăn ra gào thét mà chỉ biết bất
lực…ôm sào và cắn môi nín nhịn.
Bọn tôi cố gắng lắm mới ko cười thành tiếng, nhưng nhỏ Y ù thì phá
ra cười hô hố, và thế là kéo theo học sinh 2 lớp kia cười như vỡ
chợ.
Mức 5 điểm, thằng X đau khổ nhờ K mập dìu vô sân ngồi, mặt đỏ như
gấc chín.
Mức 6 điểm, thằng L đi bộ đến sào rồi tung người, qua luôn cái
một.
- Sặc, ghê vậy ! – K mập thẫn thờ.
- Lại thích chơi nổi đây mà ! – Thằng T tặc lưỡi.
- Dễ ợt, để tao ! – Tôi liếm môi.
Cũng y như vậy, tôi đi bộ và đến gần sào mới nhảy lên, qua sào ngọt
như mía lùi.
- Thánh, ghê quá ! – Thằng C rụt cổ.
- Hừ, để bố ! – Thằng D tức khí.
Rụng, thằng D bắt chước bọn tôi nên rụng ngay phát đầu, và lại rụng
tiếp phát thứ 2, sào rơi lộp độp, đến lần 3 nó ko dám giỡn nữa,
chạy lấy đà nên qua sào khá dễ.
- Hố hố, mày tưởng dễ à ? – Thằng L cà khịa.
- Chẳng qua…tao đói bụng thôi ! – Thằng D chữa thẹn.
Mức 6 điểm, vẫn ko đứa con trai A1 nào bị rơi lại, trừ K mập khá là
chật vật ở lần nhảy cuối cùng, may phước trời thương làm sao mà cây
sào rung bần bật một hồi rồi yên vị luôn trên 2 cột trụ, K mập thở
phào, nhỏ H cười sung sướng.
Mức 7 điểm, bắt đầu căng rồi, mức này khá là cao, và L đội trưởng
vẫn phong cách cũ, đi bộ rồi nhảy qua sào cái một trong ánh mắt
thán phục của cả 3 lớp.
- Chậc, chả sao, xem thánh đây ! – Tôi mím môi.
- Hè hè, để tao coi ! – Thằng L phủi phủi tay.
Tôi đi chầm chậm đến gần sào, vận hết sức mà tung người qua, may
thay cũng qua ngọt lịm như lần trước, em Vy vỗ tay cười tươi
rói.
- Hề hề, thế nào ? – Tôi cười đểu.
- Mày dám chơi mức 8 điểm không ? – L đội trưởng hất hàm.
- Chơi mày luôn nà, tưởng tao sợ sao ? – Tôi nghênh mặt.
Ở mức 7 điểm, sau 3 lần nhảy không thành công, K mập tự hài lòng về
con 6 vượt trội của mình, và cười mãn nguyện rút vào hàng ghế khán
giả, thằng P tức anh ách ra vẻ ko cam chịu, thằng Q thì mặt méo xẹo
chảy dài ra như trái dưa leo.
Mức 8 điểm, trên sân còn lại tôi, L đội trưởng, thằng D, thằng T và
thằng C, tôi điếng hồn nhìn mức sào 8 điểm này, phải nói là nó….hơi
bị cao, đi bộ tới nhảy chỉ có nước chui qua sào chứ làm gì
nổi.
- Ê chú…nãy anh giỡn đấy ! – Thằng L quệt mũi.
- Ờ, mày tưởng tao nói thật à ! – Tôi thở phào, hú hồn hú
vía.
Thằng C mím môi mím lợi vận sức mà chạy, nhưng cố mấy nó cũng chỉ
làm được một chuyện là đá cây sào văng ra chứ chẳng thể nào đưa
chân qua nổi, rụng sau 3 lần nhảy, ra về trong tiếng cười muôn thuở
của Y ù và đám đông 3 lớp. Kế đến là thằng D, nó căng thẳng nhìn
cây sào vừa được K mập và thằng P đặt lại ở mức cũ, rồi nó vận sức,
chạy chầm chậm rồi đột ngột tăng tốc, qua rồi, anh ấy qua sào rồi,
và nằm xuống…đè luôn lên cây sào, may là sào búng ra chứ ko chỉ có
nước gãy đôi.
- Tuyệt chiêu, lấy thịt đè sào ! – Tôi cười sằng sặc.
- Dẹp mày đi ! – Thằng D quắc mắt, rầu rĩ nhập bọn với K mập.
Tôi rụng sào một lần, hên là lần 2 qua được, thế là cầm chắc con 8
điểm trong ánh mắt thán phục của em Vy và cơ số…các bạn nữ khác,
nhưng cũng toát mồ hôi lạnh vì cũng có phần may mắn trong đó! L đội
trưởng siêu nhiên hơn, qua luôn ngay lần đầu tiên, và thằng T thì
đến lần thứ 3 phước chủ may thầy mới được 8 giống 2 đứa tôi.
Mức sào 9 điểm hiện ra trước mặt, 3 thằng tôi lè lưỡi đực mặt nhìn,
cao thấy mấy ông trời luôn, cảm giác là bất khả thi chứ đừng nói gì
là nhảy.
- Lạy hồn, chim bay qua à ? – Thằng T rụt cổ.
- Không phải chim, tên lửa thì họa may ! – Tôi phụ họa.
- Để tao ! – Thằng L xua tay.
Rụng ngay cái độp, L đội trưởng nhăn nhó mặt mày, và quệt mồ hôi
hột khi rụng luôn đợt 2.
- Thôi xong, tao cũng giống thế rồi ! – Tôi thở dài.
- Còn lần nữa, biết đâu ! – Thằng T hồi hộp.
Và chả riêng gì nó, cả đám học sinh lúc nhúc trên sân đều hồi hộp
theo dõi lần nhảy cuối của thằng L, nó căng mắt nhìn rồi bắt đầu
lấy đà chạy, bay đẹp như phim, qua luôn ngọt xớt, tiếng vỗ tay xì
xào bàn tán vang lên rần rần.
- Cái này gọi là…sức mạnh ý chí đấy chú ! – Tôi ngao ngán.
- Èo…hên xui thì được ! – Thằng T thẫn thờ.
Thằng T đứng chống nạnh giữa sân, mặt căng thẳng nhìn sào, y
chang….Tần Thủy Hoàng đang đứng trước Vạn Lý Trường Thành
vậy.
Lần đầu, sào rơi lộp độp, không ngoài dự đoán.
Lần hai, suýt nữa thì qua, nhưng lúc rơi xuống thì gót chân nó lại
móc lên, đá luôn cây sào tung lên giời, cả đám xuýt xoa, thằng T ôm
mặt đầy tiếc nuối.
- Xui, đúng xui ! – Thằng L quệt mồ hôi, tiếc dùm thằng T.
- ……. ! Tôi chả buồn bình luận, âm thầm vận khí đề công.
Lần ba, khác với lần hai, thằng T rớt sào một cách tệ hại khi nửa
thân dưới của nó va hẳn vào sào, gia nhập hàng ngũ khán giả trong
tư thế ngẩng cao đầu.
- Thôi chú, tí anh bao chú nước mía, phù hộ cho anh ! – Tôi vỗ vai
thằng T rồi bước ra sân.
Tôi thè lưỡi nhìn cái sào như nhìn kẻ tử thù, mày không để ông qua
thì tí ông bẻ mày gãy đôi một phát chết luôn, nhá !
Lần đầu, rụng không thương tiếc, tôi nhăn mặt bực bội, nhưng nhìn
thấy em Vy đang dõi theo lại cảm thấy năng lượng trào dâng.
Để tao qua nhé sào, không là tí tao dìm mày….xuống cống đấy ! – Tôi
lầm rầm rồi chạy chầm chậm, đến gần sào tăng tốc độ, đưa chân phải
qua sào, và đá luôn nó văng lên giời, đau điếng cái chân, rụng luôn
lần hai.
Tôi căng thẳng cực độ trước bao nhiêu ánh mắt đang dòm vô mỗi mình
tôi, thằng L thì đang phởn ở bên hành lang dành cho người đã qua,
tôi cắn răng lẩm bẩm : Em…lạy anh sào, năn nỉ anh cho em qua…tí em
lấy giẻ lau anh sạch sẽ bóng bẩy đã đời luôn !
Và ở lần nhảy cuối cùng của mức 9 điểm, tôi bay qua được thật, bước
vô đứng chung với L đội trưởng trong tiếng vỗ tay ầm ầm do bọn K
mập khởi xướng và kéo theo toàn bộ sau đó, ôi, oai y hệt Napoleon
!
Mức 10 điểm, cái này nếu tôi nhớ không lầm thì trong tiếng Anh gọi
là Impossible, tức là không thể, là bất khả thi, là chuyện hoang
đường, mức sào cao chót vót, thằng L còn phải chùn chân.
- Ai trước ? – Nó liếm môi.
- Mày, hông lẽ tao ! – Tôi sừng sộ, nó định đem thánh ra làm chuột
bạch đây mà.
- Thánh quái gì nhát thế ! – Rồi nó lùi lại phía sau, bước vào
đường chạy.
Lần đầu, nó rụng, lần 2, cây sào rụng, không khác gì nhau, lần 3,
cả sào và nó đều rụng, tôi thiếu điều muốn lăn ra xỉu luôn giữa
sân, thằng ôn thần này mà còn không qua nổi thì nói gì đến tôi,
thánh thì đâu có hơn gì thần chứ !
- Thôi bó tay đi N ơi ! – Thằng K nói rõ to.
- Bỏ đê, qua chẳng nổi đâu thánh ! – Thằng D phụ theo trù
dập.
Tôi nghe đến đâu điên tiết đến đó, quyết tâm dù chết cũng phải bay
qua được mức sào này cho bọn nó biết mặt, cả mấy chục người đang
dòm mà rụng sào thì còn gì là thể thống của thánh nữa, em Vy cũng
đang nhìn tôi nữa kia mà, rồi….Tiểu Mai nữa !
Tôi bước thong thả vào đường chạy, hít một hơi thật sâu, trong đầu
đã nghĩ ra viễn cảnh huy hoàng trước mắt, tôi bay cái một qua sào ở
lần nhảy cuối cùng, vậy nó mới gay cấn, và toàn bộ cả đám sẽ vỗ tay
ì xèo, em Vy sẽ chạy đến….ôm hôn, thầy giáo sẽ khen tôi rối rít, và
bọn thằng L sẽ trắng mắt ra trước cảnh tượng vinh quang của thánh N
10A1.
Nhưng ở đời, mấy ai dự được chữ ngờ đâu chứ !
Tôi nhìn chằm chằm vào mức sào, tự quyết sống chết cũng phải giật
con 10 về ăn chơi, nhưng cũng hãi thầm vì số phận của thằng L trước
đó, e rằng tôi sẽ giống nó mất thôi. Cơ mà trời sinh tôi cái tính
sĩ gái và sĩ diện, thế nên đứng trước đám đông lại càng làm tôi
thêm tự tin, tôi mím môi, chuẩn bị làm quả “ Bọ cạp thăng thiên “
để đời.
Vẫn bài cũ, chạy bước nhỏ chầm chậm rồi đột ngột tăng tốc, guồng
chân tôi quay như máy, nhưng do tâm lí hay quên khấn “ thần sào “
hay sao mà còn 1 bước nữa mới đúng bước dậm nhảy thì tôi lại tung
luôn người lên, hấp tấp tôi xoay vội phần hông để cho cả thân qua
sào trước, và sai lầm là ở chỗ này.
- Khậc….bục.. ! – Tôi nghe đau nhói bên hông phải, và cảm nhận rõ
rệt 2 tiếng kêu vừa rồi từ các khớp xương đằng lưng hông, và tôi
rơi phịch luôn xuống đệm.
- Lạch …cạch ! – Sào dĩ nhiên là rớt, dù tôi chẳng biết mình đã
đụng vô nó hồi nào.
Tôi chống tay đứng dậy, rồi thiếu điều muốn quỵ xuống cả người,
toàn thân như vô lực chỉ trong 1 phần tỷ giây, nhưng lại gượng
người cho vững, nhăn nhó bước xuống đệm, và cái khoảnh khắc chân
tôi từ đệm bước xuống đất, một cơn đau thấu trời xanh, lần đầu tiên
tôi cảm nhận được thế nào là đau vật lý thật sự, máu dồn lên đến
não chỉ để cầm cự đừng quỵ ngay giữa sân, tôi nghiến răng kèn kẹt
bước lại vào đường chạy.
Nhưng chẳng một ai biết là lúc này tôi đang đau đến khóc
thét.
- Lạy hồn, xoay người trên không luôn ! – Thằng L thè lưỡi.
- Thê vân tung của Võ Đang à thánh ? – Thằng D trố mắt.
Tôi chả buồn trả lời, hít một hơi dài rồi chạy lấy đà cho lượt nhảy
thứ 2, nhưng mỗi bước chân là mỗi lần hông phải tôi buốt đến tim,
thề có trời đất đây là cơn đau kinh hoàng nhất mà đời người êm đềm
hiếm ai trải qua, cảm nhận rõ từng dây thần kinh đang giật
ngược.
Tôi chạy chậm được nửa đà rồi dừng lại và đi về điểm xuất phát,
biết rằng đã lỡ đà, nhảy nữa cũng chỉ rớt sào.
Hết thảy trên sân đều ngơ ngác chẳng hiểu tôi đang làm gì vì bỏ
lượt là bỏ đi một phần 3 cơ hội, trong khi căn cứ theo lần nhảy đầu
tiên, nếu gắng thêm chút nữa là qua được mốc cuối, đó là theo lời
bình luận của K mập sau này.
- Em có nhảy lần cuối không ? – Thầy giáo cau mày gõ gõ bút vào sổ
điểm, vì tôi lúc này đang đứng quệt mồ hôi trên sân, chả có vẻ gì
là sẽ nhảy tiếp.
- ………. ! – Tôi gật gật đầu, ngậm tăm thở dốc, đến nói lớn còn không
có sức.
Lần cuối rồi, có rụng cũng phải ngẩng cao đầu, lỡ trót đóng vai anh
hùng thì đóng cho đến cùng, tôi đưa mắt nhìn em Vy đang hồi hộp,
quyết định luôn, có…phế cũng phải nhảy phát này cho kỳ được.
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
Đôi khi sức mạnh tinh thần có thể vượt qua nỗi đau thể xác, tôi
thấy câu này cũng đúng, và ngay bây giờ thì nó hoàn toàn đúng, tôi
hít thở thật sâu rồi chạy nhanh ngay từ đầu, chẳng cần tạo gia tốc
nữa. Đau ở bên hông thì vẫn có, nhưng không quan trọng nữa, tôi
không đếm xỉa nữa, chạy thật lực và tung người bằng hết sức có thể,
mọi thứ hoàn hảo, cả thân và 2 chân tôi đều qua sào mà không hề sai
sót kĩ thuật, nhưng ngay xoay người tiếp đất thì bên hông lưng lại
nhói lên một lần rõ buốt tận não, tôi đau quá giật mạnh tay trái
đột ngột, kéo luôn cây sào và té ầm xuống đệm nhảy.
Luật là luật, sào rớt thì không được công nhận, thầy giáo lắc đầu
rồi ghi điểm 9 của tôi vào sổ, tôi cắn răng đập tay xuống đệm bất
nhẫn vô cùng.
Thằng L và K mập chạy tới dẹp sào và đệm, đám đông tản dần đi,
riêng lớp tôi tập trung lại thành hàng để nghe thầy tổng kết.
- Đứng dậy dẹp đệm mậy, tiếc gì nữa ! – L đội trưởng hất tay.
- Tiếc sao ko, qua sào rồi thì tay mày quơ quào lung tung, mém nữa
ăn 10 ngon ơ ! – K mập xuýt xoa.
- Ề….này.. ! – Tôi khó nhọc ngoắc K mập tới.
- Gì thế ? – Nó thắc mắc.
- Dìu…dìu tao đứng dậy, đau…hông quá ! – Tôi thở dốc.
- Sặc.. .! – Rồi K mập kéo tay tôi.
- Để tao khoác vai mày…đừng để lớp nó thấy ! – Tôi đến chết vẫn sĩ
diện.
- Tao kéo đệm che cho ! – Thằng L nói là làm, nó nâng cao tấm đệm
dựng đứng lên.
K mập dìu tôi vô can-tin ngồi trước, nhưng tôi tính già hoá non,
muốn không ai biết là tôi đang bị đau thì cả lớp vẫn biết, tôi thấy
K mập đang trả lời thầy giáo gì đó, vẻ như thầy ngạc nhiên khi thấy
tôi không ra đứng với lớp sau khi dẹp xong dụng cụ.
Tôi ngồi tựa hẳn lưng vào ghế, cảm nhận phần hông đã bớt đau, nhăn
nhó xoa tay rồi tặc lưỡi tiếc nuối cho lần nhảy cuối cùng, phải chi
lúc đó đừng quơ tay thì đã được điểm tối đa rồi, đúng là hụt mất
phen làm…anh hùng.
Tan hàng, cả bọn K mập chạy bổ ra can-tin vừa đi vừa đấu láo, nhóm
em Vy, nhỏ H nhỏ P với Y ù đi kế bên, lạ nỗi lần này….trong nhóm nữ
có cả Tiểu Mai. Bọn thằng L và em Vy ngồi cùng bàn với tôi, Tiểu
Mai, K mập, nhỏ H và mấy nhỏ còn lại ngồi bàn cạnh bên, hình như
mấy cô muốn đi xem mặt thần tượng…gãy cánh là thánh đây hay sao mà
kéo nhau hết ra can-tin thế không biết nữa.
- Thánh sao thế ? Ối giời ơi là giời ! – Thằng D vờ bưng mặt rống
riết.
- Quả hụt ăn tiếc quá mậy, về chặt tay cho rồi đi ! – Thằng T kéo
ghế ngồi xuống, gọi nước cho cả bọn.
- Èo….. ! – Tôi cười nhăn nhở.
- Có sao không N ? Nãy thấy N đi không được mà ? – Em Vy ngồi cạnh
bên lo lắng.
- Chắc không sao… ! – Tôi đáp bừa cho em nó khỏi lo, chứ thật tình
tôi cũng chẳng biết tình trạng hiện giờ của mình ra sao, chỉ thấy
là hình như ngồi yên thì không đau như lúc đi đứng chạy nhảy.
- Vậy khá rồi, chả bù cho tao ! – Thằng L rầu rĩ – Ít nhất mày còn
xém qua, còn tao thì từ tạch đến tạch !
- Té xuống còn ôm sào nằm luôn chỉ có mỗi ông, hớ hớ hớ ! – Y ù bàn
kế bên cười át sang tận bàn này.
- Mà mày nói thế thì bọn tao còn tệ hơn cả tạch à ? – Thằng C hất
hàm nhìn thằng L.
- Chú thì khỏi nhắc, hố hố ! – Thằng T cười đểu cáng.
- Hê hê, ít nhất tao cũng còn hơn X- men ! – Thằng C ám chỉ cú nhảy
thần sầu 2 chân kẹp sào của thằng X vừa nãy.
- Lạy hồn, quả đó hiểm thật, đau não với nó quá ! – K mập rụt
cổ.
- Làm gì mà không thốn, tận trong ra ngoài ấy chứ ! – Thằng T lè
lưỡi.
- Anh ấy rất ư là hoành tráng với từng bước chạy điệu nghệ, và với
cú búng người đầy ảo diệu được dự là khinh công tuyệt đỉnh đã thất
truyền, ịch, hô hố, dập…..ấy ấy !! Thằng D ngồi phán, nửa chừng im
bặt vì cái lườm toé lửa của em Vy.
- Ăn nói lịch sự chút đi mấy ông ! – Nhỏ H nhăn mặt.
- Ha ha, nó nghe được chắc giết mày quá D ơi ! – Bọn thằng L phá ra
cười sằng sặc.
- Thứ quỷ sứ, chỉ biết nói tào lao ! – Nhỏ P bực dọc.
- Khửa khửa, sao không nói….Rốp ! – Tôi cũng cười rung cả ghế, định
nói thì im bặt, cái hông đột ngột đau tận vào não, tôi bóp vụn luôn
cái ly…mũ đựng Sting dâu đang cầm trên tay, nước ngọt với đá thỏi
văng tung toé.
- Cái thằng….điên…này ! – Thằng T bực bội nhưng ngay sau đó cũng
như cả bọn, hết thảy 2 bàn đều đang phát hiện tôi lúc này bộ dạng
cực kỳ….khủng bố, mắt long lên sòng sọc, gồng cứng người.
- Quốc Toản ver 2, bóp nát…ly…nhựa ! – Thằng D cà khịa giữa chừng
rồi méo xệch lúng búng. – Gì…gì vậy Mai.. ? Giỡn ..mà !
- Gì…sao…vậy N ? – Em Vy run lẩy bẩy hốt hoảng.
- …….. ! – Tôi nhăn trán, cắn chặt môi để khỏi kêu lên thành tiếng,
rồi thở dốc khi liền sau đó cơn đau lại lắng xuống, khi tôi đã ngồi
bất động.
- N đau ở đâu vậy ? – Em ấy trông sắp mếu đến nơi.
- Chưa biết…hình như hông phải ! – Tôi lắc đầu, tay cứ chốc chốc
lại đưa hờ vào hông.
- Đi bác sĩ đi ông, để lâu mệt đó ! – Nhỏ P nói.
- Từ đã, có lúc đau có lúc bình thường, chẳng biết sao nữa ! – Tôi
khoát tay, bắt đầu quê vì để cả bọn biết cái bộ dạng thê thảm lúc
này.
- Thôi mà, đi bác sĩ đi N ! – Vy lo lắng.
- Ừm… ! – Rồi tôi đứng dậy – Về thôi, ôn bài chiều kiểm tra anh văn
nữa ! – Tôi chỉ muốn về nhà càng sớm càng tốt, ngồi đây mãi chả
khác gì thằng bệnh phu, ai cũng nhìn chằm chằm.
- Về nổi không N ? – Em Vy đi cạnh bên.
- Được mà, hỏi hoài ! – Tôi nhăn nhó, nói như gắt.
- Ừ…ừ ! – Em ấy líu ríu.
- Èo…N về trước nhé ! – Tôi nói dịu xuống lại, cảm thấy như vừa lỡ
lời.
- Ừm, về cẩn thận đấy ! – Em nó dặn với theo, tôi dắt xe đi
thẳng.
Quả thật đây là lần đầu tiên tôi thấy leo lên cái yên xe đạp sao mà
nó khó quá thể, cứ nhấc chân lên là lại nhói giật 1 phát ngay hông,
tôi chật vật mãi mới yên vị mà đạp về nhà, bụng đầy hoang mang cầu
trời cho đừng gãy cái xương nào, biết vậy nãy đừng cố nhảy cho
xong, sĩ gái cho lắm rồi giờ ôm tật vào thân.
Chạy xe đường bằng phẳng thì không sao, nhưng cứ hễ đạp lên dốc cầu
hay là qua đoạn gồ ghề là tôi chỉ muốn quăng xe mà ôm hông nằm lăn
ra đường giãy đành đạch, cầu được ước thấy luôn, vừa xuống dốc cầu
LHP, ngay đoạn gờ trắng giảm tốc, cái hông phản chủ lại đau bật lên
thấu trời, tôi buông luôn tay lái, té lăn cù đèo.
Tôi nhăn nhó ngồi dậy, một tay ôm hông một tay phủi đất cát trên
người, nhăn nhó vì vừa đau vừa quê khi người đi đường ngoái lại
nhìn, tôi thì xây xước khắp người, may lúc té chẳng có chiếc xe nào
cũng đang xuống dốc ngay sau lưng, chứ không thì giờ tôi còn lâu
mới ngồi dậy được. Thế là tôi èo uột dắt bộ xe về nhà chẳng dám đạp
nữa, vừa đi vừa lo ngay ngáy cái hông phải có thể đau bất cứ lúc
nào, vừa bước khập khiễng vừa xuýt xoa cho vệt trầy ngay tay phải
đang bắt đầu rát dần.
- Sặc, sao huynh về sớm thế ? – Tôi ngạc nhiên vì lẽ ra giờ này anh
tôi phải ở lớp.
- Được nghỉ 3 tiết cuối ! – Ổng ngồi ngay bàn khách.
- Sướng ! – Tôi thở dài thườn thượt.
- Mày sao thế ? Oánh lộn à ? – Ông anh tôi trố mắt nhìn bộ dạng thê
thảm của tôi.
- Không, đệ té xe ! – Tôi loay hoay mãi mới dắt xe vào nhà
được.
- Thằng nào tông ? Có đập lại nó chưa ? – Ổng sừng sộ như chính ổng
bị thương.
- Èo…tự té huynh ơi ! – Tôi lắc đầu nhăn nhó.
- Sao mà tự té ? – Ổng trố mắt ngạc nhiên.
Tôi rầu rĩ kể hết sự tình sau khi rên la ỏm tỏi vì bị ổng tẩm o-xy
già vô mấy vết trầy bị té xe rồi dùng gạc băng lại.
- Thứ ngu, tưởng mức 10 dễ qua hay sao mà anh hùng rơm ! – Ổng
mắng.
- Èo…ai biết ! – Tôi đồ rằng nếu chẳng phải đang bị đau thì đã ăn 1
đạp rồi.
- Mày lại sĩ gái chứ gì ! – Ông anh tôi nhếch môi.
- Con trai thằng nào chả vậy đại ka, cơ mà vụ cái hông sao đây ? –
Tôi cười nhăn nhở.
- Đợi chiều mẹ về mà hỏi chứ sao, mà chiều mày đi học được không ?
– Ổng hỏi.
- Chắc nhờ K mập qua chở, chứ không tự đạp nổi ! – Tôi nhún
vai.
- Ờ, vậy đi, tí tao chở đi ăn cơm ! – Rồi ổng ra sau bếp rửa
tay.
Cơm trưa xong, tôi gọi phone sang nhà K mập nhờ nó chở đi học dùm
vì cái hông lâu lâu vẫn nhói lên đau bất tử, chẳng thể nào tự chạy
xe được.
- Ê chạy chậm thôi, đau tao mày ! – Tôi ngồi sau xe K mập la oai
oái.
- Èo, chậm hết cỡ rồi, trễ học mất ! – Nó quệt mồ hôi, trưa nắng
chang chang lại còn đạp xe siêu chậm dang nắng trên đường.
- Thì tao bảo mày qua sớm đi, 12h30 mới mò mặt qua, lề mề ! – Tôi
làu bàu.
- Ông quăng mầy xuống xe nha con ! – Nó đâm quạu.
- Ấy…ấy…đi tiếp đi ! – Tôi hoảng hồn, nhỡ nó làm thật chỉ có nước
lết xác.
Vào lớp, tôi cà nhắc vì chân đau, bước thật chậm vì sợ hông đau,
tay phải thì băng gạc, tay trái xách cặp, trông thảm hại hết
sức.
- Sặc, thánh sao vậy ? – Thằng D thấy đầu tiên, nó gọi lớn.
- Té lầu chắc luôn ! – Thằng T nói bậy bạ mà trúng tùm lum.
- Hay bị đánh ghen ? – Nhỏ P chun mũi.
- Dẹp tụi mày đi ! – Tôi nhăn mặt nạt ngang.
Đi ngang qua chỗ em Vy thì em ấy tròn mắt nhìn tôi, ngạc nhiên
không để đâu cho hết.
- ….N….sao nữa vậy ? – Em nó nói, tay run run chỉ vô miếng gạc đang
trên tay phải tôi.
- Không sao, trầy sơ sơ ấy mà ! – Tôi cười gượng.
- Nhưng..sao mà bị trầy chứ ? – Em ấy lo lắng.
- Giỡn…với ông anh ấy mà ! – Tôi dóc tổ, chứ nói té xe thì nhục
lắm.
- Ơ…hông bị đau còn giỡn nữa ? – Vy thẫn thờ.
- Ừ…thì..N về chỗ đây ! – Tôi đánh trống lảng, xách cặp đi
thẳng.
- Bớt đau chưa ku ? – L đội trưởng chồm lên – Bị cái quái gì nữa
đây ?
- Èo, chẳng có gì ! – Tôi lắc đầu ngao ngán.
- Tao hỏi nó có chịu nói đâu, phù ! – K mập cầm vở quạt lấy quạt
để, mồ hôi túa ra.