- Em với N ra sao chẳng phải việc của mấy anh – Nói rồi Vy đùng
đùng đi ra, kéo tay tôi đi thẳng can-tin, tôi thấy em nó giận thế
cũng chẳng hỏi gì, sau này mới biết bọn kia hỏi em Vy là tôi với em
nó đang có gì với nhau mà ngày này cũng thấy cặp kè, xao lãng
chuyện công tác Đoàn, yêu cầu…chia tay ngay.
Sặc, lãng xẹt, các bố thích em nó thì nói đại ra, thấy đi với tôi
ngứa mắt thì thế chứ công tác quái gì, lâu lâu xẹt ra xẹt vô kí vài
cái hồ sơ, làm như ghê gớm lắm, cứ thích quan trọng hoá vấn
đề.
Tôi thì lúc này cũng hết 6 phần là thích em Vy rồi, 4 phần còn lại
vẫn đang lơ ngơ chả hiểu Tiểu Mai ra sao nữa, tóm lại tôi từ đầu
đến cuối ở thế bị động, không chống chọi được với sự tấn công dồn
dập của em Vy cũng như ko phản đòn gì được với mũi tên băng giá của
Tiểu Mai, thôi thì mọi sự ra sao thì ra. “ Thà yêu người yêu mình
còn hơn là yêu người mình yêu “, Tiểu Mai đã ko ưa tôi thì mọi sự
tôi làm chỉ càng thêm lố lăng thôi, lúc đó tôi đã nghĩ ngô nghê như
vậy đấy.
Tiết mục hát tập thể xem như tạm ổn, chỉ còn tập trung lại tự tập
đội hình với ráp nhạc, ráp sân khấu nữa là xong. Giờ đến tiết mục
múa ballet, cô dạy múa chọn ra được em Vy và nhỏ P, vì 2 em này hồi
nhỏ từng học qua. Còn chọn con trai thì hơi khoai, vì múa tập thể
thì bọn tôi còn cắn răng tham gia, đông vui đỡ quê, chứ múa ballet
thì nào nắm tay ôm eo ôi thôi đủ kiểu, chả đứa nào xung phong. Em
Vy thì dễ thương thật, nhưng nắm tay với ôm eo em nó thì phải hỏi
cây súng tôi đang cầm trước đã, biết thế nên bọn con trai cũng ra
chiều uý kị, còn nhỏ P thì miễn ý kiến, chả liên quan.
- Thôi mày múa pa-lê đi N, cặp sẵn với Vy kìa – Thằng K cà
khịa
- Ko, tao xưa giờ có biết balê là gì, patê trét bánh mì thì ăn –
Tôi quắc mắt
- Mày ko múa tao nhào vô ráng chịu à nha – Thằng D ở đâu đáp
vào
- .Dẹp..dẹp mày đi – Tôi chống chế yếu ớt, nhìn sang em Vy cầu cứu,
ai dè em nó chả có phản ứng gì sất, chỉ cười ruồi.
- Vậy xem như chọn trước D vào tiết mục này, người còn lại chọn sau
– Cô dạy múa bảo
- Em giỡn đó, ko biết múa balê đâu cô ơi – Thằng D xịu mặt
- Ko sao, nay tập mai biết, giờ cô cho em tập thử với P !
Hé hé, này thì thần khẩu hại xác phàm nhé ku, tưởng xơ múi được em
Vy à, cặp với nhỏ P thì thôi rồi, chả cần nhắc mày cũng biết nó dữ
thế nào, tôi khoái trá nghĩ bụng. Nhỏ P dữ thật, thằng D vừa chạm
tay vào nó đã xổ ra
- Cầm gì chặt dữ vậy?
- Ơ..đã đụng vào đâu – Thằng D đỡ đòn trông tội thấy thương
Cả lớp cười ồ ra, 2 đứa nó ngượng đỏ cả mặt, gì chứ cái vụ múa
ballet này có động chạm thân thể, nên chị em bực mình cũng phải. Mà
tâm trạng đã ko tốt thì nào có tập trung được vào công việc, nhỏ P
cũng vậy, nó múa mà cứ lo thằng D lợi dụng động chạm này nọ nên
buổi chiều 3 hôm sau, lúc 2 đứa này đang tập tới đoạn thằng D tựa
eo nhỏ P mà nâng bổng nó lên thì P nó giật nảy mình, té cái đạch ra
giữa sân
- Chết, có sao ko P ? – Thằng D bủn rủn cả tay chân
- Cô ơi, bạn P bị té !!!
- Sao ko P ? mày điên à D ?
- Đâu có…tao…P tự đẩy ra mà – Nom mặt thằng D lúc này trông đến
tội
Nhỏ P ôm cổ chân, mặt tái mét, thở không ra hơi, nhưng vẫn thừa sức
nhìn thằng D với ánh mắt hình viên đạn. Kết quả chẩn đoán tại chỗ,
nhỏ P bị bong gân chân, thằng D vô can vì nhỏ P tự đẩy ra nên té,
nó cũng nhận lỗi rồi. Việc cần làm lúc này là chọn ra 1 nữ khác
thay thế, và thêm 1 nam nữa vào đội hình.
- Giờ các em biết trong lớp còn bạn nữ nào có thể múa ko? – Cô giáo
đăm chiêu
- …….
- À có, nhỏ Mai tổ 1 !
- Ừ đúng rồi, bạn Trúc Mai đấy cô !
- Phải rồi, lớp phó văn thể thì phải biết múa chứ !
Vâng, tiên sư các bạn cấp 3 nhà tôi, còn cả đám nữ trong lớp đang
nằm nhà xem Hoàng tử Ếch Nhái gì đó mỗi chiều sao ko hô hào chọn
lựa con nào mà nhè ngay Tiểu Mai thế, người ta đã ko chịu từ lúc
đầu rồi, chỉ giỏi quấy rối .
- Ừ, để cô gọi điện cho em ấy thử xem – Cô chủ nhiệm nói
“ Đừng nhận lời Mai ơi, ko là anh khó xử lắm “, tôi thì thấp thỏm
ra mặt, nhưng bên kia chả hiểu sao em Vy lại cười tươi rói !
- Mai đồng ý rồi, sáng mai sẽ bắt đầu tập trung đội hình ballet,
nhưng giờ còn phải chọn thêm 1 nam ngoài em D nữa, ai đây nhỉ
?
- Để em cho cô – Thằng K mập trưởng lớp nói rõ to.
- Em cũng được nè cô, vai bộ đội chán chết – Thằng T hóng theo. –
Để em đi cô !
- Em nè cô, em chưa làm gì nà – Và đám con trai đú theo
Cô Hiền ngạc nhiên ko kể sao cho hết, mới hôm bữa chật vật lắm mới
kêu được các ông tướng tham gia văn nghệ, mà chỉ chịu múa tập thể
thì mới đồng ý chứ đừng nói là múa ballet, thế mà hôm nay trông ông
nào ông nấy hung hăng xông xáo tợn.
Nản, thế là tèo, chả những Tiểu Mai có mặt ở đây mà tôi sau này còn
phải xem mấy thằng trẻ trâu này tình tứ xun xoe em nó nữa, múa
ballet mà lại. Tôi thì lúc này có cho vàng cũng chả dám giơ tay phụ
hoạ theo bọn kia xin vào múa cặp với Tiểu Mai, vì em Vy đang cảnh
giới phía đối diện kia kìa, tôi chỉ biết lắc đầu cười khổ.
Cuối cùng thằng L được chọn, cao ráo sáng ***, kể ra cô Hiền chọn
cũng ko tồi, nhưng mà với tôi lúc này thì thằng nào được chọn cũng
là tồi bại hết, toàn lựa cơ hội mà đâm sau lưng chiến sĩ. Cơ mà
nghĩ lại tôi cũng chả có quyền gì mắng tụi nó, nếu chưa phải cặp
với em Vy thì giờ này tôi cũng ton hót ngoài kia giống bọn nó hoặc
là giãy đành đạch vì ko được chọn như thằng K bây giờ rồi .
Chán cái sự đời, ngày mai hứa hẹn tình huống căng thẳng đây, để xem
thằng L hay thằng D ôm eo nắm tay Tiểu Mai rồi về có yên thân với
14 thằng lục lâm thảo khấu mang nỗi đau mất “ vợ “ này ko, à không
đúng, chỉ có 13 đứa thôi, tôi xem như vứt xó, nằm ngoài tình hình
chiến sự rồi, tôi thành “ hoa đã có chủ “. Cũng phải nói thêm, 1
trong 2 thằng L hoặc D mà xáp xáp em Vy quá đà thì tôi cũng múc nó
luôn, nhưng hơi cô đơn, vì chiến tuyến bên này là chỉ là mặt trận
của riêng tôi, hic !
Sáng chủ nhật, hôm nay tôi học thêm hoá trên nhà thằng T, anh nó
dạy thì siêu thật, nhưng khốn nỗi cái màn cân bằng phương trình
phản ứng hoá học mà ko cần viết ra, chỉ nhìn bằng mắt mà tính được
thì nó hơi khoai, tôi đến đau não vì trong 10 phút phải nuốt xong
20 cái pt mà chỉ làm tính nhẩm. Đang căng óc ra làm cái phương
trình 16 thì thằng T lấp ló ngoài cửa, ngoắc ngoắc ra hiệu tôi
nhanh lên.
- Cái gì vậy mậy? Đang làm bài, vụ tính nhẩm này mệt quá !
- Ơ dễ mà, làm đại đi, hôm nào tao giảng lại cho. Đi nhanh ku ! –
Thằng T giục
- Đi đâu ? Gunbound à ?
- “ Bao bao “ cái đầu mày, lên nhà cô dạy múa. – Nó ôm mặt
- Bữa nay tập ballet mà, tao với mày từ giờ chỉ ở nhà múa súng thôi
là dc.
- Thế mày ko lên xem em Vy à ?
- Ơ cái thằng này, mày rủ tao ra để đi xem em yêu tao à ? Tôi trừng
mắt
- Điên, ai chả biết em Vy của mày, tao lên…bảo vệ Trúc Mai.. – Ý đồ
tà đạo mà nó vênh mặt như thể đang nói sắp đi… làm đấng cứu
thế
- À..à, thế đợi bố chút, 5 phút nhá – Tôi gật gù
Làm đại 3 cái phương trình cuối, nộp bài cho anh thằng T xong, tôi
xách xe chạy theo nó. Mịa chưa ăn sáng mà thằng T lại còn chạy
nhanh, tôi đua theo ko kịp.
- Chậm..chậm lại mày ơi..
- Bố khỉ, thằng bệnh phu – Nó làu bàu hãm tốc lại
- Mà…chắc gì..hộc…bữa nay bọn mình có tập múa ? Khi ko..vác xác lên
đứng xem thế thôi à ? – Tôi thở ko ra hơi
- Đếch, hôm qua lúc mày đèo em Vy về thì bọn tao thoả thuận hôm nay
chủ nhật, tập cả ngày luôn rồi, he he !
- Bọn mày điên rồi, bỏ cả ngày lên chỉ để nhìn bọn kia nó nhảy nhót
với em Mai, mù mắt hết nghe con !
- Ừ, thế mày tính ở nhà để 2 thằng kia mặc sức tung hoành với em Vy
hả ?
Ơ ! Thằng này khá, thế mà tôi ko lường ra, nghe nó nói mà tôi toát
mồ hôi, cong chân đạp như …chưa từng được đạp !
- Hăng tiết vịt rồi, phải thế chứ – Thằng T khà khà khoái
trá.
Lúc 2 thằng tôi đến nơi thì trên đó gần như đông đủ cả, chả trách,
hôm nay chủ nhật mà, đứa nào cũng rảnh cả ngày.
- Ê thằng D, bỏ tay ra , xem ai tới kìa !
- Thằng N chậm quá, ko kịp xem cảnh cao trào – Thằng K mập đía
vào
Trong sân, em Vy với thằng D đang múa trước làm mẫu cho Tiểu Mai và
thằng L ngồi xem mà học hỏi, cô dạy múa thì nói liên hồi – “ Đấy,
chỗ này phải thế, phải thế “ . Vy thấy tôi tới, mắt hấp háy cười
rạng rỡ, tôi cũng cười tình lại, và ko mấy buồn nữa khi Tiểu Mai
xem như ko thấy tôi vì tôi cũng xác định là em ấy bơ tôi rồi, chỉ
cảm thấy hơi có gì đó bứt rứt mà ko diễn tả được.
Cái sự múa ballet thì theo tôi nhận xét cũng chẳng có gì ghê gớm
lắm, chỉ là khoác hờ tay lên eo rồi tay kia nắm lại như bắt tay
thôi, dù gì cũng chỉ mới quen biết vài tháng, làm gì thằng D với
thằng L dám làm bậy. Tôi ngồi xem Vy với thằng D múa mà mặt tỉnh
khô, chốc chốc em nó còn quay sang nhìn tôi, ý hỏi xem có hay ko,
tôi cười tít mắt, ý bảo em ấy múa thì múa, nhưng đầu thì cứ quay
sang nhìn tôi cho thằng D tức chơi. Cơ mà có 2 thằng chung tổ với
em Vy thì cũng ra chiều thấp thỏm lắm, cứ ngồi hóng như
hóng…gạch.
Đến lúc Tiểu Mai với thằng L ra tập thì em Vy chạy ra ngồi kế cận
tôi, mặc 2 thằng kia ba hoa chí choét với thằng D mấy câu đại loại
như sao nãy mày nắm tay Vy chặt thế, hay là sao mày múa mãi mà ko
biết mệt !
- N nè, ra ngoài kiếm gì ăn đi, Vy chưa ăn sáng !
- Hic, N ăn rồi, ngồi chơi chút rồi tí mình ăn trưa luôn – Tôi nói
xạo, chứ chân đang rã rời giờ chạy xe gì nổi nữa
- Ừa…cũng được…- Em nó phụng phịu, tay mân mê ly nước
Như đã nói ở trên, trong ballet thì cầm tay và tựa eo đều là những
động tác đầy…nghệ thuật, chứ chẳng có gì bậy bạ trong đó sất, tôi
biết vậy, và cũng biết luôn em Vy đang kế bên nên ngồi xem chẳng tỏ
thái độ gì. Ko như mấy thằng trai làng kia, lúc thằng L tựa eo Tiểu
Mai mà nâng lên thì thằng K mập rú lên, làm cái bộ bật ngửa ra đất,
thằng T thì bưng mặt, mấy thằng khác bặm gan nhìn thằng L trừng
trừng, bọn con gái nhìn thấy cứ gọi là cười rũ rượi.
- Trúc Mai nhìn xinh hén ? – Vy cười cười, liếc xéo tôi
- Ừa, múa đẹp quá chừng – Tôi thơ ngây, trả lời thật thà
- Sao khen người ta? Nãy giờ ko thấy khen tôi câu nào hết – Em ấy
nhéo hông tôi rõ là đau.
- Ai ui da..oái…thì Vy hỏi tui mới trả lời mà – Tôi ôm hông cười
khổ, giờ mới biết vừa bị em Vy gài độ.
- Hứ….- rồi em ấy làm mặt giận, quay ngoắt đi
- Thôi mờ, có ý gì đâu, bạn bè nhận xét chân thành thôi – Tôi xuống
nước năn nỉ ngay
- Bạn bè gì nãy giờ nhìn ko chớp mắt thế ? – Vy bĩu môi
- Ơ…nhìn mà ko chớp thì mỏi mắt chết sao, Vy cứ nói thế, hì hì –
Tôi cười tình, trả lời nhát gừng.
- Lần này thôi nhé, lần sau chết với tôi – Em ấy làm bộ dỗi, mà
trông dễ thương lắm.
- Hì hì, tội của N thì để mình N chết thôi, Vy chết với N chi cho
uổng !
- Mồm mép lắm, hì – Nói rồi em nó véo…mũi tôi một cái rõ tình tứ,
hề hề .
Tôi khoái mê tơi, nhưng trong bụng vẫn thầm vận công giới bị “ Lần
sau phải nghĩ kĩ mới nói, không nên để bị gài nữa, con gái nguy
hiểm thật “ , rồi quay sang hóng chuyện thằng K với thằng T đang
bàn nhau đâm xì lốp xe thằng L cho biết tay, vì cái tội thằng L
hểnh mặt vênh váo với 2 ông thần nước mặn này.
Tiểu Mai đi xe riêng, tôi đèo Vy, thằng K chở nhỏ H, thằng T đi 1
xe, L với D đèo nhau, cả bọn lúc tập múa xong đã 4h30 chiều, rủ
nhau ra biển hóng gió rồi về đi ăn. Thằng T năn nỉ dữ lắm thì Tiểu
Mai mới đồng ý đi chung. Đường rộng, Tiểu Mai chạy giữa, 3 thằng T-
L- D chạy sóng đôi với nàng, tôi đèo em Vy, mà H thì thân với Vy,
nên thằng K mập có vẻ rất bất mãn khi phải chở nhỏ H mà chạy song
song với tôi, để nhỏ H nói chuyện với Vy, tội thằng mập !
Biển Đồi Dương, đúng như tên gọi của nó, là cả một rừng những dương
là dương, 2 con đường nhỏ lát gạch chạy ngoằn ngèo đan xen nhau dẫn
ra bờ biển. Phía trên bên trái là một ngọn đồi xanh mướt cỏ thơm,
từ trên đó nhìn xuống dưới rất đẹp, kế bên đó là khu đất riêng của
sân golf Novotel, rìa của Novotel lại là 1 bãi cỏ xanh mướt trải
dài cả bờ biển bên trái. Bên phải là bãi cát trắng muốt dọc dần đến
ngọn hải đăng, rồi mới đến biển Hương Chánh. Lọt thỏm giữa rừng
dương là những quán café sân vườn mái dừa, có ghế bố dài cho khách
thưởng lãm bờ biển.
Lúc tôi gửi xe xong, đi bộ bờ biển thì đã thấy xa tít ngoài kia bọn
thằng K với Vy, nhỏ H đang đùa giỡn nghịch nước từa lưa, bước được
1 đoạn thì thấy Tiểu Mai ngồi trên đồi, em ấy vẫn vậy, trầm lặng mà
xinh đẹp. Tôi bước đến rồi ngồi xuống bên cạnh Tiểu Mai.
- Tiểu Mai ko xuống đó chơi à ?
- Ừ…mình thích ngắm biển hơn – Em ngập ngừng trả lời
- Hì, xuống chơi cho vui, mấy khi có dịp đi cùng….- Tôi kịp ngậm
miệng trước khi hố lời
- ……. N ra đó đi, chút Vy lại thấy.. !
- ..Sao hôm giờ, Tiểu Mai ko nói chuyện với N nữa ?
- N có đến nói chuyện với mình đâu mà bảo – Nàng hấp háy mắt.
- Tại…N cảm giác như…Mai ko muốn gặp N..
- Nếu vậy thì giờ mình đâu có ngồi đây – Em mỉm cười.
- ………..!!
2 đứa tôi lại lặng im, mỗi người đuổi theo những suy nghĩ của riêng
mình, gió biển vẫn rì rào giữa hàng dương, biển và bầu trời tuy
cùng màu xanh nhưng lại ko xanh giống nhau, là do khác gam màu hay
do đường chân trời đằng xa đang phân cách cả hai ?
Chạy giỡn nghịch nước chán chê rồi, bọn thằng K lếch thếch đi lên,
chả rõ mồ hôi hay nước biển mà nhễ nhại ướt đẫm, Vy tóc dính bết
vào người, cười rạng rỡ trong ánh hoàng hôn buổi chiều tà, rồi tới
ngồi cạnh tôi .
- 2 người ngồi đây nãy giờ hở? Sao ko xuống dưới chơi cho vui ? –
Vy hỏi
- Hì, mình ngại bị ướt, ngồi xem cũng vui mà – Tiểu Mai đáp.
- Còn N, gửi xe xong sao ko ra luôn ? Vy nhìn tôi
- Ừ, gửi xong thì ra đây thấy mỗi.. bạn Mai đang ngồi, chứ đâu thấy
Vy với bọn kia ở chỗ nào đâu mà tìm. – Tôi bịa
- Xạo chưa, ở ngay sát rạt, nhìn ra là thấy – Em nó vẫn xoáy
- Thật ko thấy mà =.= ! – Tôi chống chế yếu ớt
- Phải ko đó ? Hay là…. – Vy cười, tôi toát mồ hôi, bất giác thấy
sao em nó cười hiểm quá..
- Hay là sao…, N ko hiểu !
- Hay là N ..sợ nước đó ? Chắc vậy rồi, hì hì – Rất nhanh, Vy nhìn
qua Tiểu Mai rồi cười nhạt với tôi .
- Sợ nước sao tắm chị hai ? N thơm tho thế này mà – Tôi lảng qua
chủ đề khác ngay
- Giỏi cho cái mồm ! – Nói rồi Vy đứng dậy, vẫy vẫy bọn kia.
Tôi cũng đứng dậy theo, hú vía vì màn xét hỏi vừa rồi, tôi ko lo
cho tôi sẽ ra sao, mà ngại nếu tôi cứ tiếp tục ngồi đây thì sau này
Tiểu Mai cảm thấy khó xử sự với Vy thôi .
Chơi đã rồi, giờ khát nước, bọn nó rủ đi ăn bánh canh với chè đá,
lần này lấy cớ quán bánh canh ở xa, mà lại có đoạn lên dốc nên
thằng T xung phong chở Tiểu Mai. Thằng L có vẻ hậm hực vì bị giành,
cũng phải thôi, chậm thì mất phần, thằng K thì khỏi nói, vẫn mang
cái mặt đi đưa đám mà chở nhỏ H, còn thằng D thì chạy xe Tiểu Mai
mà cái mặt tươi hơn hớn, tôi chẳng hiểu nó vui cái gì !
Lúc này thằng K chả thèm giữ ý nữa, nó chạy luôn lên trên, dàn hàng
4 để đi chung với Tiểu Mai, mặc cho nhỏ H la oai oái phía sau . Tôi
chở Vy đi chậm, 2 đứa im lặng một hồi mà chẳng ai nói gì, đúng hơn
là tôi ko biết nói gì và cũng lo lo, vì đây là lần đầu tiên 2 đứa
tôi đi riêng với nhau mà yên ắng như vậy.
- Nè, làm bạn bình thường thôi đó nha – Vy giật giật tay áo tôi nói
khẽ.
- Hở, là sao ? – Tôi mừng húm, cuối cùng thì em nó cũng nói.
- Thì N với Mai đó…. – Em ấy cắn môi đáp
- Ừa, thì bạn mà, N có làm gì đâu. – Tôi ngoái lại đáp, mà thật,
đến giờ thì tôi xác định tôi với Tiểu Mai chỉ là bạn, ko hề có ý gì
khác, tôi đang thích em Vy mà.
- Ừ, mà nãy thấy vậy Vy hơi buồn đó…sau này đi đâu, đi 2 đứa nha –
Vy phụng phịu.
- Ừa, hì hì – Tôi cười, thấy sao em nó dễ thương vậy ko biết
nữa.
Rồi từ đằng sau, em ấy khẽ tựa đầu vào lưng tôi… thành phố đã bắt
đầu lên đèn, con đường biển đã dần thưa thớt, ánh chiều tà đang rót
những giọt nắng vàng vọt cuối cùng của ngày lên lưng hai đứa, bất
giác tôi cảm thấy thật bình yên, và thầm mong cho khoảnh khắc này
là mãi mãi mà thôi.
Ngày tổng duyệt các tiết mục của 3 khối cũng đến, cả lớp háo hức
hồi hộp chuẩn bị trang phục, đạo cụ rồi diễn tập lại cho thật chắc.
Nào thì ráp thử sân khấu để xem lúc diễn đứa nào đứng chỗ nào tránh
bị loạn đội hình, rồi ráp nhạc vào tập lại ,….Sáng ngày tổng duyệt,
bọn con trai chúng tôi tập trung tại nhà thằng K lúc 6h sáng để mặc
đồ diễn rồi đề pa xe thẳng lên trường. Tốp nữ thì tập trung nhà em
Vy, sau đó đi taxi với cô Hiền chủ nhiệm, vì con gái thì cập rập
hơn, còn phải trang điểm nữa.
Sáng sớm thì lạnh, những đứa mặc đồ bộ đội như tôi với thằng T thì
ko sao, chỉ tội mấy đứa dân chài, môi răng va nhau cầm cập, tụi nó
chỉ mặc mỗi cái…lưới cá, may là sáng sớm, ít có ai ngoài đường
nhìn, ko lại tưởng bộ đội đào ngũ nhập bọn với tụi đánh bắt trộm
tôm nuôi thì có mà tèo.
Đến trường lúc 6h30, lớp tôi là 10A1 nên sẽ chọn 1 tiết mục để diễn
đầu tiên cho thầy cô chấm điểm, tiết mục thứ hai của lớp sẽ được
diễn vào sau giờ trưa. Vì thế cô Hiền thống nhất với nhóm, chọn múa
tập thể để diễn đầu tiên, chứ sáng sớm mà múa ballet thì ko ổn, ngủ
dậy tay chân đơ đơ sao mà khiêu vũ lả lướt nổi. Tầm 7h tốp nữ có
mặt, nhỏ nào nhỏ nấy trang điểm nhìn lạ hoắc, nhận chẳng ra, em Vy
còn đeo thêm cái mạng che mặt như mấy cô vũ công Ấn Độ ( nghe đâu
cô dạy múa bắt mặc thế ), tôi nhìn mà cứ tủm tỉm cười, em nó biết
ý, cứ canh tôi sơ hở là tới véo vào hông. Tiểu Mai thì đến trưa mới
diễn nhưng cũng lên sớm để xem bọn tôi làm ăn thế nào.
Sân trường cũng đã bắt đầu đông dần những lớp khác đang chuẩn bị
cho tiết mục của mình, vẻ mặt ai nấy cũng hứng khởi pha chút lo âu,
hồi hộp. Tôi thấy có lớp còn mặc đồ lá cây, hình như diễn gì đó
liên quan đến rừng rú đại ngàn hay sao ấy, vì có ông mãnh nào đó
đang ngửa cổ lên trời mà…hú, lạy hồn mới sáng sớm.
Lớp tôi cũng nhao nhao cả lên, cô Hiền dặn dò, bọn con gái lo chỉnh
trang y phục, đám con trai hết chọc lẫn nhau rồi quay sang tán nhóm
nữ.
- H ơi, tí nữa dắt tay nhau ra thì nhớ đề phòng thằng C nhé, dạo
này thấy nó cười 1 mình mãi – Thằng L bơm đểu
- Yên tâm, có gì tao giăng lưới bắt gọn cả ổ, hé hé !
- Tao đạp bật ngửa tụi mày à – Thằng C sừng sộ.
- Các chú đồng thanh nói lại 1 lần nữa, xem anh có oai hay là
không? – Thằng T đứng hẳn trên bàn, 1 tay ôm súng 1 tay chỉ về
phía…quần chúng nhân dân.
- Cái quần rách nữa kìa ku, oai phết – Thằng K chơi đòn quá hiểm,
làm thằng T chột dạ rờ tay xuống đũng quần rồi phát hiện ra bị lừa,
quăng súng xách chổi rượt thằng mập chạy khắp lớp.
Tôi vẫn còn hơi ngái ngủ nên ngồi ngáp muốn rách miệng, đột nhiên
phát hiện Tiểu Mai đang nhìn, tôi lật đật gãi đầu cười chữa thẹn,
nàng cũng gật đầu mỉm cười lại . Rồi tôi lảng đến chỗ em Vy xem thế
nào.
- Xong xuôi hết chưa?
- Hic, ko biết nữa, sáng sớm hát ko tốt đâu, lo lắm – Vy nhíu mày,
cũng phải, sáng sớm thì chả có ai mà hát cho tốt ngay được.
- Mình nhớ là ngậm chanh tươi thì sẽ có tác dụng thông cổ tức thời
đó Vy, tốt cho giọng hát ! – Tiểu Mai đứng đằng sau góp ý.
- Nhưng lấy đâu ra chanh tươi giờ ?
- Vậy Vy đợi N chút ha !
Nói rồi tôi chạy ra ngoài tiệm tạp hoá trước trường mua chanh, nhờ
cắt ra mấy lát mỏng, mua thêm lố kẹo mềm sugus là món ưa thích của
em Vy, rồi ba chân bốn cẳng phóng vô lớp.
Tôi ngồi cạnh cười tình với Vy, vừa kịp thấy ở phía sau, Tiểu Mai
khoác vội chiếc áo len rồi mở cửa, bước ra ngoài sân, xoa xoa đôi
tay nhỏ nhắn như cóng đi vì hơi lạnh buổi sớm…
Phía cuối lớp, thằng T đang rối rít xin lỗi nhỏ Y vì lúc rượt K mập
thì tông trúng nhỏ này đang son môi, làm nhỏ Y lỡ tay quẹt luôn 1
vạch dài trên mặt, thằng K cười lăn bò càng mà ko hay biết cô Hiền
đầy bá khí đang đứng sau lưng nó.
7h15 phút sáng ngày tổng duyệt, còn 15 phút nữa…..!
7h30 phút, chúng tôi lũ lượt kéo nhau vào hội trường, bên trong đã
xếp sẵn bàn ghế cho ban giám khảo là các thầy cô ngồi, phía dưới
lúc nhúc các khán giả của các lớp khác, bên ngoài cửa sổ cũng khá
là đông đảo, bọn tôi bắt đầu cảm thấy hồi hộp rồi, lần đầu đứng
trước đám đông như thế này.
“ Sau đây là tiết mục múa hát tập thể Chiều Phan Thiết của lớp
10A1….”
Nhạc nền nổi lên, 5 thằng dân chài từ cánh gà chạy ùa ra, lạng
quạng vài vòng rồi quỳ xuống, giăng giăng tấm vải xanh như sóng
biển. Rồi em Vy bước lên, bắt đầu cất giọng hát, tôi cam đoan chả
riêng gì giám khảo mà cả đám khán giả cả trong lẫn ngoài đều lặng
đi nghe em nó hát. Tôi thầm cảm ơn Tiểu Mai về món chanh tươi hồi
nãy, em tâm lý quá, xong vụ này phải đến…bắt tay em ấy mới
được.
Rồi các anh bộ đội là bọn tôi bước ra, ôm súng hành quân, vâng, hôm
nay chúng tôi đã cầm được cây súng thật…à không, đúng hơn là súng
gỗ trang trí cho giống súng thật. Đường hành quân từ cánh gà ra sân
khấu khá ngắn, đi vài bước đến giữa sàn, bọn tôi bắt đầu…ôm súng
nhảy múa liên hồi. Không biết ngoài chiến trường có vụ này ko, chứ
tôi thấy chỉ riêng chuyện thò đầu lên mà nhảy nhót thì có 10 cái
mạng cũng ko đủ sống.
Đến lượt 2 cặp tình nhân dắt tay nhau bước ra thăm thú cảnh biển,
hôm nay vẻ mặt các bạn ấy đã đỡ hơn, các bạn nữ cười tươi hơn, mỗi
2 thằng kia càng ráng cười tươi thì càng như mếu, làm như chúng nó
dắt vợ ra…hiến cho các anh bộ đội hay sao ấy.
Múa máy một hồi khoảng 3 phút thì bài hát đã đến hồi cuối, bọn trai
ở dưới nhìn em Vy ko chớp mắt, mịa, giá đây là súng thật thì tôi
phơ bể gáo hết bọn nó, ánh mắt đầy tà vọng.
Kết thúc tiết mục, mọi sự đều hoàn hảo nếu ko tính đến chi tiết lúc
xếp hàng đi vào cánh gà thì thằng K vấp tấm vải của dân chài, té
cái đụi xuống sàn , khán giả cười ồ cả lên.
- Phút cuối còn té, tổ quốc ghi công mày – Tôi cà khịa.
- Tao quê à nha – Thằng K vừa xoa mông vừa làu bàu đứng dậy
Bọn tôi diễn xong lại lũ lượt đi ra ngoài để nhường cánh gà cho các
lớp khác, bên tai tôi nghe loáng thoáng mấy câu….bố láo hết
sức
- Đâu, bồ nhỏ Vy đâu ? – Thằng nhãi nào đó hóng hớt
- Đó, cái thằng đi kế bên em nó, mặc đồ bộ đội ấy !
- Đâu ? Tao chả thấy !
- Kìa, đằng kia….ế, nhìn đằng kia kìa, nhỏ kia xinh quá mậy ! – Bọn
nó chuyển hướng
- Đâu, nhỏ mặc áo khoác màu xám ấy hả ? Ồ, chuẩn phết !
Mịa, chúng bây đi xem văn nghệ hay xem gái thế ? Hết cà khịa bố rồi
đến nhìn Tiểu Mai, tức íu chịu được. Thằng T cũng ko kém, chạy tới
ngay chỗ Tiểu Mai khoa tay múa chân cười nói liến thoáng, còn giơ
cây súng lên ý chừng cho bọn ngoại đạo biết đừng hòng rớ vào được
con gái A1.
Về lớp, bọn tôi lại nhao nhao, đứa thì bảo nãy đứng sai chỗ, đứa
thì ko hài lòng với động tác đó, nhỏ thì khoe có mấy anh lớp trên
nhìn nó.
- Khi nãy thằng nào làm tao té thế ? Ê hết cả mình – Thằng K ức
chế
- Hài, anh đang thu lưới lại thì chú bước qua, anh tưởng chú muốn
gia nhập hải quân nên cho chú thử thách, dè đâu chú bị say sóng
!
- A cái thằng được, phạt mày trực nhật 1 tuần nha con – K mập
doạ.
- Lạm quyền lớp trưởng tao bắn bỏ nha mậy ! – Thằng T dí dí mũi
súng vô trán thằng K
Cô Hiền thì đang khen em Vy ko tiếc lời, bảo sao sáng sớm mà hát
tốt quá vậy, em nó cười tươi rói, làm mấy thằng trong lớp động lòng
phàm =.=! Nhỏ H thì khoe cái đoạn dắt tay thằng C đi ra nó được
thầy ở dưới nhìn và gật gù, chắc thầy hài lòng với vai diễn của nó
lắm . Tôi đưa mắt nhìn Tiểu Mai, tay chỉ vô mấy lát chanh trên bàn
gật đầu cười cười, nàng hấp háy mắt lắc đầu ý bảo ko có gì.
Tiết mục đầu đã xong, lợi thế mở màn cho buổi diễn đầu tiên đã được
khai thác triệt để, lúc ra ngoài các lớp khác xuýt xoa khen A1
chuẩn bị kỹ lưỡng, các giáo viên bộ môn cũng đến cười nói hỏi han
với cô Hiền. Bây giờ chỉ còn tiết mục khiêu vũ ballet cho đầu giờ
chiều này, lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất của 3 năm phổ
thông, 2 hot girl A1 Tiểu Mai và Vy diễn chung 1 tiết mục trước bàn
dân thiên hạ.
Cũng chẳng biết là may mắn hay xui xẻo khi tôi ko được chọn vào
tiết mục múa này, vì nếu tôi diễn chung với Tiểu Mai hay là Vy thì
đảm bảo thiên hạ ở dưới sẽ ném gạch tôi rào rào, vì nắm tay em Vy
thì trai làng nó vốn ghét sẵn nay sẽ ghét thêm , còn tựa eo Tiểu
Mai thì chẳng riêng gì khán giả mà em Vy kế bên cũng có thể hạ gục
tôi bằng tia nhìn toé lửa bất cứ lúc nào !
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
Chương 3
Đi thăm một lượt hết nhà các thầy cô thì đã 3h30 chiều, lúc nãy đứa
nào cũng thấm mệt vì cả ngày chạy ngoài đường, nên ý kiến ra biển
chơi xong rồi về ăn lẩu được nhiều người đồng tình nhất. Vậy là gần
35 đứa lục tục kéo nhau ra biển, y như là đi càn đi quét chứ chẳng
phải đi thăm thú cảnh quan nữa.
Biển đông nghẹt, người tắm thì ít mà học sinh thì nhiều, hoá ra ko
phải mỗi mình lớp tôi đổ bộ ra biển mà là tư tưởng lớn gặp nhau,
phải gọi là đông dàn trời. Đến đây thì bọn tôi bắt đầu chia tốp ra,
nhóm thì chạy luôn xuống nước mà nghịch, nhóm thì lập phe chơi keo
hay u gì đó, một vài đứa ngồi trên bờ hóng gió, K mập với nhỏ H thì
đã tếch đi đâu mất. Tiểu Mai vẫn ngồi phía trên đồi, khác là lần
này nàng ko ngồi 1 mình, mà là thằng T đang liến thoắng kế bên, và
thằng C thì lấp ló phía sau như chực xô thằng này lăn cù xuống biển
chơi. Nghịch nước thì ướt, chạy giỡn thì đổ mồ hôi, mà hóng gió thì
mỗi chỗ trên đồi đã có Tiểu Mai rồi, tôi nghĩ ko nên lên đó ngồi,
thế là bệt luôn xuống bờ cát.
Thằng D chạy lại :
- Sao ngồi 1 mình vậy ku ? Ra đá cầu, tao mới mua nè !
- Gió máy thế này mà đá gì nổi ! – Tôi lắc đầu.
- Kệ, ngồi không làm gì !– Nói rồi nó chạy về phía bọn thằng L với
mấy đứa tổ 3 đang đợi.
Tôi vừa định đứng dậy nhập hội cầu mây với tụi nó thì em Vy từ đâu
bước lại.
- Tản bộ với Vy đi N ! – Em nó rủ, mặt vẫn lạnh tanh.
- Ừ, thì đi… ! – Tôi đáp, vẻ hối lỗi pha lẫn bực dọc vì bị làm lơ
cả ngày nay.
Bọn tôi tháo dép xách tay, đi về hướng sân golf Novotel, ở đó có cả
thảm có xanh mướt trải dài đến tận mũi đá xa tít ngoài kia. Gió
biển thổi mát rượi, càng đi xa về hướng này thì biển càng vắng dần,
tiếng đùa giỡn í ới đằng xa giờ chỉ nghe vọng lại. Em Vy mắt nhìn
xa xăm, vẫn lặng im đi cạnh tôi, thỉnh thoảng khẽ vuốt tóc và cười
mỉm. Đi được một lúc thì tôi hết đợi nổi nữa, cất tiếng trước
:
- Sao hôm nay ko nói với N gì hết vậy ? – Lần này tôi đã nói rõ
ràng rành mạch, hình như bị bơ cả ngày nay nên giờ tôi chẳng thấy e
ngại gì nữa, hùng hổ nữa là khác.
- Biết rồi còn hỏi ! – Vy đáp gọn lỏn.
- Ừ thì biết, được chưa ? – Tôi bạo gan.
- Thế biết gì, nói Vy nghe ! – Em nó dừng bước, quay lại nhìn thẳng
vào tôi.
- Thì…chuyện N tặng hoa cho 2 người lúc diễn. – Tôi hơi chột
dạ.
- 2 người là 2 người nào ?
- Thì là Vy với…Mai – Tôi gãi đầu.
- Ơ, tặng hoa cho bạn diễn văn nghệ thì đâu có gì sai – Em ấy
đáp.
- Nhưng…N lại tặng hoa giống nhau.. !
- Vy là gì với N ? – Mắt em nó nhìn xoáy vào tôi.
- Thì…bạn gái !
- Vậy Mai là gì với N ? – Lại hỏi tiếp
- Là…bạn bình thường ! – Tôi khó khăn trả lời.
- Vậy sao N còn mua cùng 1 loại hoa tặng cả 2 người chứ ? – Giọng
Vy chuyển sang trách cứ.
- Ừ..thì,..lí ra N ko nên mua hoa hồng phớt nhưng.. – Tôi bắt đầu
nói tào lao.
- Thế ra tặng hoa hồng phớt cho tôi là sai à ? – Tiếp tục bắt
bẻ.
- Ko, ý N ko phải vậy…tức là… – Tôi đổ mồ hôi hột dù gió đang mát
lạnh.
- Lần trước Vy nói N còn vi phạm thì chết với tôi, thế bây giờ
…chết cho tôi xem đi – Mắt em nó đã đỏ hoe, hay là tôi tự thấy vậy
ko biết nữa.
- Ơ…lúc đó…làm gì đến nỗi phải … – Tôi quíu lên.
- Không được chứ gì, vậy thôi !
Dứt lời em nó bước đi ngang qua vai tôi, còn tôi thì đứng chết trân
tại chỗ, người cứ đờ ra chả biết làm gì sất.
- “Chụt “ , từ đằng sau, Vy nhẹ nhón chân và hôn lên má tôi, rồi em
cười khúc khích, tôi mặt đỏ như gấc chín, run run vì quá bất
ngờ.
- Hì, chết rồi nhé, chết…đứng luôn kìa ! – Em nó vẫn cười, mắt ánh
lên vẻ tinh nghịch.
- Ơ…vậy là sao… ? – Tôi đang ngu.
- Là tha rồi đó, hì hì, nãy giờ chỉ đùa chọc N thôi, chứ hôm qua
nhỏ H tới nhà Vy kể hết oy, hết giận từ hôm qua rồi kia !
- Èo…vậy mà sáng giờ làm tưởng…hết hồn. ! – Tôi thở phào.
- Tưởng gì ế ?
- Thì tưởng….ko nhìn mặt nữa chứ sao !
- Bậy nào, em đâu dám bỏ chàng cô đơn chứ, hì hì – Em ôm tay tôi ,
nghiêng mái đầu cười lả lướt.
Chúng tôi dạo bộ dọc theo bờ biển, một tay xách dép, tay còn lại
nắm tay nhau, lúc này thì nhìn em Vy dễ thương thật, nụ cười toả
nắng, thỉnh thoảng khẽ vuốt đôi làn tóc mai, chợt em nó chạy lại
chỗ bờ cát gần bãi cỏ :
- Rùa con kìa N ! – Mắt em hấp háy.
- Ko phải đâu, là baba đấy ! – Gì chứ kiến thức phổ thông thì tôi
nhiều vô kể .
- Ộ ôi, nhìn yêu thế !
Ngồi chơi thêm chút nữa thì bọn tôi đi ngược lại, về chỗ lớp đang
tập trung, chứ lỡ đi xa quá bị bỏ lại mất thì khổ. Mới được nửa
đường thì đã thấy Tiểu Mai và thằng T đi hướng ngược lại, thằng T
tay kia cũng cầm dép, tay còn lại cầm….chai nước, Tiểu Mai chỉ đi
cạnh bên.
- Ghê nha, nắm tay rồi nha ! – Thằng T chọc.
- Sao đây ? Ghen tị à ? – Tôi phản pháo.
- Hé hé, tao ko dám ! – Nó cười đểu cáng kinh dị.
Dĩ nhiên, Tiểu Mai đang thấy tôi với Vy, tay trong tay đi dạo, và
nàng ko tỏ thái độ gì cả, đi trước mặc cho thằng T quày quả chạy
sau. Nhưng tôi của ngày đó đâu hay biết Tiểu Mai nhà tôi đang buồn
lắm, lúc này tôi chỉ đang cực kỳ vui sướng mà thôi .
Đi đến gần chỗ lớp tập trung, Vy mới rời tay tôi và đi trước, cũng
phải, để cả lớp thấy thì ngượng chết, tôi vừa định bước theo sau
thì chợt nghe :
- Vừa nãy cũng không hẳn là giỡn đâu ! – Giọng em Vy ở phía trước
khẽ thoáng trong làn gió biển mát lạnh của buổi hoàng hôn.
Đúng là khi có tình yêu trợ giúp thì việc gì làm cũng xong xuôi
ngon lành, cả tuần nay cái mặt tôi cứ tươi hơn hớn, tinh thần phấn
khởi, học hành tấn tới. Mấy cái cân bằng phương trình nhẩm bằng mắt
bây giờ bây giờ với tôi chỉ là chuyện vặt, nhoáng 1 cái xong luôn
50 cái, toán học với vật lí gì cũng như muỗi chích, sáng thì nằm
ngủ nướng chiều học tối đi chơi với em Vy, khuya về xem lật sách
xem vài trang vậy mà điểm toán với lí vẫn cao đều đều. Còn môn Văn
thì khỏi nói, tôi giỏi bẩm sinh, giờ dù có sức mạnh tình yêu trợ
giúp cũng chả giỏi hơn được, hề hề !
Nhưng mà tôi chỉ ngại môn Anh văn, học thuộc lòng thì được chứ mấy
cái ngữ pháp thì tôi chịu, học hành lòm bòm, lèo tèo vài con 7-8 là
đã mừng lắm rồi. Cơ mà nhân vô thập toàn, dở môn này thì cũng chẳng
sao, sau này vào đại học rồi đi học thêm cũng chưa muộn. Thế nên
giờ tự học trên lớp, tôi toàn tếch sang nhóm Văn của em Vy phụ
trách ngồi dòm em ấy mà thôi. Trong lớp thì tôi làm cán sự Toán, em
Vy cán sự Văn, Tiểu Mai chịu trách nhiệm Anh ngữ, thằng T thì các
bác cũng biết, nó làm cán sự Hoá, thằng L phụ trách Vật Lý. Giờ tự
học mỗi cán sự sẽ ra bài tập rồi giảng giải cho mấy đứa khác, đứa
nào cảm thấy yếu môn nào thì đến khu nhóm của cán sự đó mà học
thêm. Tôi thì toàn ra 1 đống bài toán dài loằng ngoằng cho bọn kia
tự giải, ko được thì giở sách đọc đáp án, rồi thì qua bên nhóm Văn
ngồi, vì…tôi tự phịa là tôi dở Văn lắm, hề hề. Nhóm Anh ngữ của
Tiểu Mai là đông người nhất, phần vì môn này tuy ko khó nhưng phát
âm với ngữ pháp cũng hơi khó nuốt, phần vì Tiểu Mai dịu dàng, ai ko
hiểu gì nàng cũng chịu khó từ tốn giải thích đến lúc hiểu mới thôi.
Nên sau giờ tự học mỗi Tiểu Mai là tôi thấy em ấy mệt nhất, cũng
thấy…tội tội, nhưng có ăn gan hùm mật gấu tôi cũng ko dám hỏi han
hay là qua nhóm nàng học, thôi thì cứ cố lên, em nhé, chúng ta ai
cũng có trách nhiệm cả !
Thứ 7 tuần này, hai tiết chủ nhiệm sẽ dành cho cuộc thi “ Hái hoa
học tập “, đại khái là thường niên, nhà trường sẽ tổ chức cuộc thi
giữa các lớp cùng khối với nhau, mỗi lớp chia làm 4 nhóm, 3 nhóm
kia thì mỗi nhóm sẽ đi sang một lớp khác, nhóm còn lại thì ở tại
lớp làm sân nhà, như vậy tại mỗi phòng sẽ có 4 lớp thi với nhau,
nội dung là các câu hỏi về tất cả các môn học, các câu hỏi sẽ được
rút thăm ngẫu nhiên. Đây cũng có thể coi là một cuộc thi khá quan
trọng, vì đem chuông đi đánh xứ người, đã đánh là phải thắng, sân
nhà thì càng phải thắng nữa. Lớp tôi lại là lớp chọn, A1 đầu tàu
của khối nên càng phải đứng đầu, nhưng học sinh bên A2 – A3 và A4
thì nghe đâu cũng giỏi ko kém, nên lỡ mà thua thì nhục lắm.
Cô Hiền phân nhóm thì cứ mỗi tổ là một nhóm, nhưng mỗi nhóm sẽ có 2
cán sự bộ môn trong đội, nhóm nào ít cán sự hơn thì sẽ ở tại lớp.
Nhóm 1 sẽ có cán sự Hoá và Sinh, nhóm 2 là Văn và Lí, ko biết là
may mắn hay xui xẻo nhóm 3 lại là Toán và Anh ngữ, nhóm còn lại ở
tại lớp, tập trung nhiều hơn các học sinh giỏi đều các môn. Nghe
xong danh sách phân nhóm, em Vy quay ngay xuống chỗ tôi, lia tia
nhìn sắc bén, ý chừng bảo :
- Đấy, anh mà léng phéng thì liệu hồn !
- Hì….- Tôi lắc đầu cười khổ, ra chiều uý kị.
- Vậy thôi, các nhóm đến phòng ghi trong danh sách đi – Cô Hiền
bảo.
- Làm ăn cho ngon lành nha mậy – K mập bảo tôi.
- Ờ, nhóm nào thua trực nhật cả tháng – Tôi cười đểu thằng T.
- Hê, chưa biết ra sao đâu ku – Thằng T tự tin.
- Đi nhé ! – Tôi cười cười với em Vy.
- Ờ, trông cái mặt vui quá hén – Em nó nheo mắt.
- Đâu có, đang rầu nè – Tôi giả bộ thảm não.
- Hì, đi đi ông – Em đẩy lưng tôi.
3 nhóm lục tục đi đến các phòng đã quy định, đến nơi thì đã thấy 3
lớp kia yên vị, nhìn bọn tôi chằm chặp, bọn A2 mặt ngầu kinh, chắc
là tinh thần quyết tâm cao độ đây.
- Ngồi sao giờ ? – Tôi hỏi.
- 2 cán sự ngồi chung cho dễ thảo luận! – Nhỏ Y lên tiếng.
- Ờ, vậy…cũng được !
Vậy là tôi ngồi đầu bàn, Tiểu Mai kế bên, còn lại cứ tự chen
vô.
- Hi, N đem theo cả vở viết à ? – Tiểu Mai bắt chuyện.
- Ừa, để tính toán chứ ! – Tôi đáp.
- Uhm, cố lên ha ! – Nàng cười tươi rói, tôi nghe tim đập thình
thịch.
- Ừ…hi vọng là rút thăm trúng câu về Toán. – Tôi gãi mũi
- Hì, mấy câu khác mình nhắc cho ! – Em ấy cười tình.
- À…ừ… – Tôi ngập ngừng.
Phía bên kia, bọn con trai lớp khác xì xào bàn tán, nghe loáng
thoáng như :
- Thằng ôn này bắt cá hai tay !
- Bậy bạ, một tay nó bắt hai con cá !
- Để tao méc em Vy – Thằng ranh nào chốt câu này hiểm quá.
Nghe đến đây, tôi bất giác nhích người lùi ra phía đầu bàn, và Tiểu
Mai thì tròn mắt ngạc nhiên kế bên, chắc em ấy tưởng tôi đang sốt
ruột, muốn trổ tài ngay đây :
- Bình tĩnh N, chưa bắt đầu thi mà !
- Vậy à…lâu nhỉ ! – Tôi đáp cho qua chuyện.
Thằng D ngồi phía sau, mặt cắt ko còn hột máu, miệng lẩm bẩm
:
- Cầu trời đừng trúng câu toán, câu lí, câu anh văn !
- Toán dễ ẹc, tao bày mày cả buổi hôm trước rồi còn gì ! – Tôi quắc
mắt nạt.
- Mày bày cái con khỉ, toàn giao bài xong chạy đâu mất, học với mày
tao học với cái đầu gối còn hơn ! – Nó phản pháo.
- Ơ…cái thằng.. – Tôi cứng họng, nó nói đúng quá mà.
- Ko sao đâu D, trả lời sai thì được trợ giúp mà, có gì Mai nhắc
cho! – Tiểu Mai góp ý.
- Vậy mới phải chứ – Thằng D liếc xéo tôi – Hì, vậy nhờ Mai cả nha
! – Như con nít, nó vừa nạt tôi xong đã quay sang Tiểu Mai cười tít
mắt.
Chậc, cái thằng, chỉ là thi thôi mà, ngồi dưới mà còn run vầy, tí
lên trên làm ăn thế quái nào được. Cơ mà nó nói cũng đúng, nhỡ nhóm
tôi mà thua thì nhục ko biết để đâu cho hết với mấy lớp khác, có
khi phải trực nhật cả tháng ấy chứ. Nghĩ đến đây, tôi toát mồ hôi,
bắt chước thằng D khẽ lẩm bẩm theo :
- Cầu trời đừng dính câu lịch sử với địa lý !
Mỗi lớp sẽ cử đại diện lên rút thăm câu hỏi, người rút sẽ kiêm luôn
phần trả lời, đúng thì được cộng 10 điểm, sai thì lớp của người đó
trợ giúp, đúng cộng 8 điểm, nếu lớp của người rút thăm trả lời vẫn
sai thì theo thứ tự số lớp mà lớp kế bên sẽ trả lời, đúng được cộng
6 điểm, cứ thế giảm đi mỗi lần 2 điểm nếu trả lời sau. Ok, luật lệ
đã được chủ nhà phổ biến và các đội khách thông qua, cuộc thi bắt
đầu, 10A1 sẽ mở màn.
Như dự định, tôi sẽ rút thăm đầu tiên, dù gì tôi cũng là cán sự
toán, vào cuộc thuận lợi sẽ lấy tinh thần cho nhóm, với cả cũng thị
uy cho các lớp khác. Tôi hiên ngang bước tới bàn rút thăm, cho tay
vô, nghĩ thầm :
- Tránh lịch sử, né địa lý !
Hên, quả là bàn tay vàng, tôi rút ngay thăm Hoá học, chẳng phải sở
trường nhưng cũng ko phải sở đoản. Thăm là một câu cân bằng phương
trình hoá học, khá phức tạp, nhưng chẳng hề gì, tôi liếc mắt cái
rồi đưa thăm cho đại diện chủ nhà viết đề lên bảng. Công thức vừa
viết xong, các lớp khác đang lục tục lấy giấy viết với máy tính ra
giải thì tôi điền vào thẳng luôn, cái vụ này thì phải cảm ơn anh
thằng T, luyện mãi giờ đã đến lúc xuất đạo, đại công cáo
thành.
- Đáp án chính xác, cộng 10 điểm cho lớp 10A1 ! – Lớp trưởng chủ
nhà A2 tuyên bố khi lớp nó và 2 lớp kia còn hí hoáy giải.
- Cái gì nhanh vậy ? – Nhỏ bên A4 ngơ ngác.
- Nó biết trước đáp án à ? Hay là đúng phương trình ruột ? – Thằng
nào đó bên A3 đoán mò.
- Gặp thứ dữ rồi, cái phương trình khoai thế mà nó… – Đứa kế bên e
ngại.
Tôi công đức viên mãn, cười tự tin đường hoàng đi về chỗ ngồi, hề
hề.
- Ghê mậy, học thuộc trước à ? – Thằng D chồm lên hỏi.
- Điên, biết ra trước cái nào mà học, luyện đấy ! – Tôi sừng
sộ.
- Luyện sao hay thế ? Chỉ tao với ! – Nó nài nỉ.
- Dẹp, bí mật gia truyền ! – Tôi quay lên lại.
- N giỏi ghê, Mai còn đang tính hệ số thì N xong òy ! – Tiểu Mai
nhìn tôi đầy ngưỡng mộ.
- Hì hì, anh thằng T dạy đó, chứ ko thì N cũng phải mò mẫm thôi ! –
Tôi cười trừ.
- À ra thế, mai mốt tao đăng kí thầy cho học, hê hê ! – Thằng D
hóng hớt.
Lớp 10A2 cử lên thằng nhãi khi nãy đòi méc em Vy chuyện tôi cười
nói với Tiểu Mai, nhìn bộ đi đứng là thấy ko ưa rồi.
- Cầu cho mày tạch đi, bốc trúng câu khó vô ! – Tôi trù ẻo.
- Xấu tính ! – Tiểu Mai kế bên nghe thấy, nàng lắc đầu cười lỏn
lẻn.
- Hì, tất cả vì A1 thôi mà ! – Tôi xấu hổ tự bào chữa.
Thằng A2 rút thăm Toán, đề vừa xuất hiện trên bảng thì ở dưới đã
rộn lên tiếng sột soạt giải bài, tôi mất 1 phút để có đáp số, câu
này cũng tàm tạm, có chỗ hóc nếu ko tinh ý, tôi chắc mẩm thằng kia
sẽ tạch. Dè đâu nó đăm chiêu tí rồi viết y chang bài giải của
tôi.
- Đáp số đúng rồi, 10A2 được cộng 10 điểm !
Èo, gặp đại kình địch môn Toán rồi, lúc nó về chỗ đi ngang qua tôi
còn ráng liếc nhìn Tiểu Mai rồi cười tình nữa chứ, mịa cái thằng,
đợi bố đấy !
10A3 và 10A4 đều trả lời đúng 2 câu địa lý và sinh học tiếp theo,
tôi thở phào vì ít nhất cũng loại ra được 1 câu địa lý. Đến lượt
thứ 2 của lớp tôi, nhỏ Y xung phong lên tiếp theo, rút trúng thăm
văn học, đề là nêu tiểu sử Tố Hữu, khá dễ, nhỏ Y đọc rào rào, 10A1
được 20 điểm ngon ơ.
Lượt kế tiếp, nhỏ nào đó bên A2 hốt luôn câu toán nữa, đề dễ nhưng
nó lại trả lời sai, thế là trông chờ vào lớp nó trợ giúp. Thằng
nhãi nhìn Tiểu Mai khi nãy lại trả lời đúng, chắc trình nó cũng
ngang ngửa tôi quá, thây kệ, dù gì lớp nó cũng mất 2 điểm, câu này
được mỗi 8 điểm. A3 trả lời chính xác câu lịch sử, khiếp, nhỏ bên
đó bê nguyên luôn cái tổ chức công xã nguyên thuỷ lên mà đọc oang
oang, dù đề chỉ hỏi một chi tiết nhỏ nhít, 10 điểm tối đa cho cái
sự hăng hái quá đáng của đại diện 10A3 . Đến lượt A4, hốt trúng câu
vật lý, thằng A4 tính sai ngay phép tính đầu, thế mà nó cứ làm tiếp
như đúng rồi, viết ra đáp án còn làm bộ phủi phủi tay, nhìn về lớp
nó cười hãnh diện.
- Sai, lượt trợ giúp của 10A4 ! – Đại diện A2 nhận xét.
Thằng kia thất vọng thấy rõ, mặt nó chảy dài ra như trái dưa leo,
thất thểu về chỗ ngồi dù lớp nó trợ giúp đúng đáp án. Lượt tiếp
theo, thằng D hào hứng bước lên, tự tin cho tay vào hộp thăm, và
tôi trông cái mặt nó ko khác gì đứa A4 vừa rồi khi nghe câu hỏi
:
- Dịch ra tiếng Anh câu sau đây : Ba tuần sau tính từ hôm nay, tôi
đang thu hoạch mùa vụ của tôi. ! – Nhỏ A2 đọc tới đâu, thằng D với
tôi mặt xám ngoét đến đấy.
Thôi xong, câu này tôi cũng bó tay, nhìn sang thì Tiểu Mai vẫn mỉm
cười thản nhiên.
- Ơ…Count from today until three week…I’m going to… mình ko trả lời
được. – Thằng D cúi gằm mặt lí nhí nói.
- Mời đại diện A1 trợ giúp !
- Three weeks from now, I’m harvesting my crops ! – Tiểu Mai đứng
dậy đáp.
- Hoàn toàn đúng, cộng 8 điểm cho 10A1 !
Không hổ danh cán sự Anh, em ấy dịch ngắn gọn mà súc tích, chả bù
với tôi, câu cú lủng củng mà còn thiếu từ, tôi lén lén vò tờ giấy
mà tôi vừa ghi câu dịch vào, thầm cảm ơn trời vì lúc đầu tôi ko rút
trúng cái thăm này, chứ ko thì giờ đây tôi chẳng khác gì thằng D,
lều bều bước về mà mặt đỏ như gấc chín vì cái bọn A3 đang cười lăn
lộn câu dịch của nó.
- Thôi mày, chả sao, khó vậy tao cũng chịu ! – Tôi vỗ vai an ủi
thằng D.
- Ờ, xui quá ! – Nó rầu rĩ đáp.
- Giờ tự học tiếp theo D qua nhóm Mai nhé, mình bày thêm cho ! –
Tiểu Mai đề nghị.
- Ừ, nhớ rồi ! – Thằng D tươi lên 1 chút.
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
Đến lượt tôi rầu, cứ cái đà này chắc tôi ngu Anh văn luôn quá, muốn
nhờ Tiểu Mai kèm mà ngại em Vy ép chết tiếp thì có mấy cái mạng
cũng ko đủ hoàn sinh, nghĩ đến đây tôi thiểu não chả buồn để ý
thằng D vừa mới thê thảm đó giờ đã cười ha hả, vỗ tay rào rào vì
bọn A3 đáp sai câu Văn học khi đại diện chốt đáp án :
- À…ừm…Ôđixê sau khi chiến thắng thần Zeus trên sông…amazôn mới về
nhà ngồi viết ra bộ sử thi này, sau đó…mới chết… !!!!
4h45 chiều của buổi hái hoa học tập diễn ra tại phòng của 10A2,
cuộc thi đã về đến giai đoạn cuối, 10A1 chỉ được 104 điểm, 10A2
chiếm 108 điểm, 10A3 được 92 điểm và 10A4 vẫn còn 1 lần rút thăm
cuối, nếu trả lời đúng ngay lần đầu tiên thì với 100 điểm hiện có
10A4 sẽ chiến thắng với số điểm cao nhất là 110 điểm.
Tôi chẳng ngờ kết quả lại diễn ra theo chiều hướng bất lợi thế này,
dù tôi trả lời chính xác cả 2 câu Lí và 1 câu Hoá về sau, Tiểu Mai
trợ giúp đúng trọn 4 lần Anh ngữ và Sinh vật thì vẫn ko gánh hết
những lần trả lời sai liên tục về sau của các thành viên trong
nhóm, dẫn đến ko được 10 tuyệt đối và dần bị 10A2 dẫn điểm. Thằng D
mặt mày thiểu não, nhỏ Y thì hết nói gì nổi, mấy đứa khác cũng ko
khá hơn, chả buồn cổ vũ hay giải bài nữa. Tôi đã bắt đầu sốt ruột,
cứ nhấp nhỏm ngồi chả yên, mỗi Tiểu Mai là vẫn bình tĩnh dù em đã
lộ vẻ lo âu, đôi bàn tay đan vào nhau.
Lượt rút thăm cuối, lớp tôi nếu muốn dẫn đầu thì đại diện đầu tiên
của 10A4 phải trả lời sai, và trợ giúp tiếp theo cũng sai nốt, thì
mới đến lớp tôi giành quyền trả lời, nhưng xác suất xảy ra chuyện
vậy thì khá thấp, vì câu hỏi sẽ ko khó lắm, và trình độ các lớp thì
xêm xêm nhau, chưa kể nếu lớp tôi mà trả lời sai nốt thì 10A2 sẽ
vươn lên đầu bảng, tôi chẳng lạ gì thằng nhãi giỏi toán và con bé
giỏi đều bên đó, nãy giờ chiến trận hầu như chỉ diễn ra giữa tôi –
Tiểu Mai với thằng này – nhỏ kia của 10A2.
Đại diện 10A4 lên rút thăm, là một bài toán nhỏ, tôi mừng thầm vì
nhận ra vẻ lo lắng trên mặt thằng vừa rút thăm, và trong bài toán
này hình như có đến 2 chỗ lừa tình, tôi ko ngồi giải liền mà đợi cơ
hội, miệng lầm rầm :
- Sai đi, câu này khó, sai đi !
- Ưm…lách cách…- Bên cạnh tôi, Tiểu Mai đã bắt đầu suy nghĩ và bấm
máy tính giải bài, em ấy cắn môi trông đăm chiêu tợn.
Tôi tự tin sẽ giải quyết câu này trong 15 giây, nên chăm chú quan
sát đội 10A4 .
- Đáp án ko chính xác, mời 10A4 trợ giúp ! – Nhỏ A2 vừa nói xong
câu này, tôi quay ngay sang bên phía 10A4 dòm lom lom.
Y chóc, lớp nó vẫn còn đang tranh luận về đáp án, cơ hội đến rồi,
tôi tức tốc đặt bút giải ngay, gì chứ Toán thì tôi tự tin lắm.
Xong, đã ra đáp án, tôi nhìn sang Tiểu Mai thì nàng vẫn còn đang
nghĩ, và phần trình bày vẻ như quá dài dòng.
- 10A4 không có sự trợ giúp, quyền trả lời thuộc về 10A1 !
Tôi vừa định đứng lên, đọc ra đáp số thì có người giật giật tay áo
tôi lại và níu xuống.
- N nè, đáp án của N hình như ko chính xác đâu, đọc của mình đi N!
– Ra là Tiểu Mai, em ấy chắc suy nghĩ quá nên ko tỉnh táo nữa rồi,
bảo tôi làm sai rồi chìa bài giải của em ra.
- Ko đâu, N tính kỹ rồi ! – Tôi cười khẩy, rồi lại tiếp tục đứng
lên, đọc đáp án – Đáp án cuối cùng của 10A1 là….!
- Đừng, N ơi, tin Mai đi.. ! – Nàng níu tay tôi khẽ nói, nhìn thẳng
vào tôi với ánh mắt đầy kiên định.
- Ơ….- Tôi chợt do dự, xưa nay tôi cực kỳ tự tin về kiến thức Toán
của mình, làm gì có chuyện tôi sai chứ, hơn nữa bài giải của Tiểu
Mai quá dài so với 1 câu hỏi nhỏ như vầy, tôi giải rất ngắn gọn và
nhanh chóng,…nhưng ánh mắt của em ấy như cầu khẩn và ko kém phần
quyết đoán.
- Lớp 10A1 có câu trả lời không ? – Nhỏ A2 hỏi lần cuối.
- Đáp án …của 10A1 là…Với M = 4, vectơ AC đạt trị tuyệt đối ! – Tôi
hồi hộp cực độ với đáp số tôi vừa đọc.
- Chính xác, cộng 6 điểm cho 10A1 ! –Đại diện A2 xác nhận, thoáng
vẻ thất vọng.
Tôi buông người ngồi phịch xuống bàn, chả thốt được câu nào cũng
chẳng cười nổi, dù nhóm tôi vỗ tay rào rào phía sau. Tiểu Mai đã
đúng, tôi sai, mà lại là sai hoàn toàn, sao lại như thế được ? Tôi
chẳng phải xưa nay rất giỏi toán hay sao ? Bài vừa rồi với tôi ko
khó, tôi từng làm qua dạng này cả trăm lần rồi, sao mà…. Tôi quay
sang nhìn Tiểu Mai với ánh mắt bất nhẫn, nụ cười trên môi em chợt
tắt khi thấy tôi như vậy.
- Sao vậy… N ? Lớp mình đứng đầu rồi mà ? – Em tròn mắt ngạc
nhiên.
- Ừ…thì, sao đáp án của N lại sai ? – Tôi hỏi thật nhỏ, nắm tay thu
lại.
- Mình xem bài giải N rồi, lúc đầu N giải đúng nhưng đề bài có ra
điều kiện, N lại quên ko dùng nó, thành ra đáp án của N có đến 2
trường hợp, thật ra chỉ có 1 nghiệm không âm thôi .! – Tiểu Mai từ
tốn giải thích.
- Ra vậy, may mà… ! – Tôi ngượng ngập, nhục ko biết để đâu cho hết
vì khi nãy còn cười em ấy ngớ ngẩn.
- Hì, N mệt rồi đó, mình về lớp thôi ! – Nàng cười thật hiền.
Chung cuộc, 10A1 dẫn đầu với 110 điểm, A2 xếp nhì với 108 điểm mà
tiếc hùi hụi, A4 xếp hạng 3 với 100 điểm, 10A3 vị trí cuối cùng 92
điểm. Nhờ Tiểu Mai hết sức can gián tôi mà 10A1 mới lội ngược dòng
ngoạn mục vươn lên vị trí cao nhất, nhưng thằng D thì không biết
điều đó, và những đứa còn lại trong nhóm cũng ko biết rằng sự thật
là tôi sai, Tiểu Mai mới đúng.
- Đấng cứu thế, từ nay tao gọi mày đấng cứu thế, bái phục ! – Thằng
D bá vai mà cú vào đầu tôi.
- Dẹp mày đi ! – Tôi sầm mặt, nạt ngay.
- Ơ cái thằng… thắng mà sao nó ko vui vậy kìa ! – Nó há mồm kinh
ngạc.
Về lại lớp, hoá ra chỉ có mỗi nhóm của tôi và Tiểu Mai là xếp nhất,
3 nhóm còn lại có 2 nhóm về nhì, 1 nhóm về ba, lớp 10A2 dẫn đầu
trên cả 3 mặt trận còn lại, hoá ra lớp bên đó nhiều người giỏi mà
trình độ lại tương đồng nhau, nên dễ dàng chiến thắng.
- Xui, A2 nó trả lời đúng từa lưa, tao bó tay ! – K mập than
thở.
- Ờ, tao toàn bốc trúng Lịch sử với Công dân, đen toàn tập. ! –
Thằng T phân trần.
- Hề hề, chúng mày trực 1 tháng đi, bọn tao xếp nhất đấy ! – Thằng
D cười đểu, tranh thủ chớp ngay cá độ.
- Ghê thế, mà toàn thằng N trả lời chứ gì, chứ mày biết gì đâu . !
– K mập cà khịa.
Tôi nghe đến đâu nóng mặt đến đó, nếu ko nhờ Tiểu Mai thì chắc tôi
đã thành tội đồ rồi, hại lớp xếp thứ 3 chứ đâu sai, vậy mà giờ bọn
này nó tâng mình lên tận mây, chẳng thấy vui tẹo nào.
- Haizz, chúng mày đi mà cảm ơn Mai ấy, tao chả làm được cái quái
gì sất – Tôi thở dài thảm não.
- Biết rồi, đấng cứu thế, hề hề ! – K mập nhái theo thằng D.
- N giỏi hen, làm cả nhóm xếp nhất, trên cả A2 luôn ! – Em Vy ngồi
sau xe, cười tình khen tôi.
- Ờ…, cả nhóm cùng trả lời mà, đâu phải mỗi mình N ! – Bực, hết
thằng D rồi đến em Vy, sao mà được khen tôi thấy tệ gì đâu.
- Tại Vy nghe nhỏ Y kể nhờ bài toán cuối N giải đúng mà lớp mình
đứng nhất, phục ghê, hôm nào qua nhà dạy Vy nha. !
- Ừ, để hôm nào đã !
Rồi tôi đạp nhanh chở em Vy về, chẳng buồn chở đi dạo sau giờ tan
học như mọi khi nữa, giờ tôi chỉ muốn về nhà tôi thật nhanh để dội
nước làm nguội cái đầu, rồi lôi cái bài toán chết giẫm vừa nãy ra
mà giải lại, mà băm mà vằm mới thôi.
Sau vụ thi đua vừa rồi thì tôi bắt đầu nể phục Tiểu Mai, hoá ra em
nó giỏi toàn diện các môn chứ không nghiêng về các môn tự nhiên như
tôi với thằng T , hay nghiêng về các môn xã hội như em Vy. Thế nên
thầy cô cũng biết ý, ít kêu em ấy lên bảng kiểm tra bài hơn, mà lựa
bài nào khó hoặc cần cách giải hay hơn thì mới gọi tên nàng. Chứ ko
như bọn tôi, cô dạy Sinh cứ lâu lâu hú tôi lên bất tử, thằng T bị
thầy Địa lý kêu lên thì ngắc ngứ một hồi rồi tắc tị, em Vy thỉnh
thoảng chạm mặt thầy Toán, cùng chung số phận với bọn tôi. Xưa nay
tôi cứ tưởng ko ai vừa giỏi khối tự nhiên vừa giỏi cả khối xã hội,
dè đâu bây giờ thì có rồi, chẳng qua trong lớp Tiểu Mai ít phát
biểu, vẻ chừng như em ấy không muốn phô trương.
Và tôi đã ngu Anh văn từ trước, nay lại càng ngu hơn, khốn nỗi tôi
lúc này lại ko dám vác xác qua nhóm Tiểu Mai mà ngồi học, hơn nữa
tôi cũng chẳng muốn ngồi chung với cái bọn mà tai thì nghe, mắt thì
đê mê nhìn em ấy chứ chả biết có học được quái gì ko nữa. Giờ Anh
cô Hiền, tôi ngồi lim dim, từ vựng ngữ pháp cứ tai nọ xọ tai kia
rồi trôi tuột ra ngoài mà không đọng lại được cái gì. Có bữa cô
Hiền gọi lên bảng trả bài, tôi ngáp ngáp được vài chữ rồi xụi lơ,
thế là lên bảng đếm số, rầu không tả được, giờ Toán cười tí tởn
khoái chí bao nhiêu thì giờ Anh ngữ thấp thỏm rầu rĩ bấy
nhiêu.
- Đại ca, làm sao giỏi tiếng Anh ? – Tôi lò dò tới hỏi ông
anh.
- Cút, tao đang ôn bài ! – Ổng phủi phủi tay.
- Mai về đệ mua Sting dâu sữa cho ! – Tôi giở chiêu cũ.
- Mịa, thì xem phim phụ đề nhiều vô, vừa học vừa giải trí, dễ nuốt
! – Rồi lão lại cắm đầu vào mớ sách vở cao nhồng trước mặt.
Ờ há, chí lí, có vậy mà tôi ko nghĩ ra, học hành mà cứ gượng ép sao
mà chữ nghĩa nó vào đầu được, phải tạo sự hứng thú chứ, như lúc tôi
làm Toán vậy đó, vừa nghe nhạc vừa làm. Thế là thay vì đi mua sách
luyện ngữ pháp và từ vựng như các bậc thầy cô chỉ dạy thì tôi dốc
hết tiền bạc đi mua….DVD phim. Này thì hành động trinh thám, kinh
dị cao bồi đủ các thể loại, tôi khệ nệ ôm lên phòng, đóng cửa bế
quan tu luyện.
Một tuần sau, tôi xuất sơn, mắt trắng ra vì phim ảnh, nhìn đâu cũng
thấy súng ống, tai lúc nào cũng đì đoàng bom đạn. Không rõ trình
Anh ngữ có lên chút nào chưa, chỉ chắc chắn bây giờ kể phim nào tôi
cũng nói vanh vách, diễn viên nào tôi cũng biết. Một bữa, cô Hiền
lại lôi đầu tôi lên hỏi và trả lời bằng tiếng Anh :
- What will you do if you have free time ? – Cô Hiền hỏi.
- Ừm….i will do a cop…using a gun and….hold your fire, ok team, on
your mark, Go ! – Tôi chả hiểu cô Hiền hỏi gì sất, nghĩ gì trong
đầu cứ nói đại.
Cô Hiền ngạc nhiên ko kể hết, vài đứa khá Anh ngữ trong lớp thì
cười rũ rượi, K mập với thằng D chẳng hiểu gì cũng ngoác miệng cười
theo, em Vy gục mặt xuống bàn, vai run run, chắc em nó đang cười ,
Tiểu Mai che miệng nhìn ra ngoài cửa sổ.
- Em vừa nói gì vậy, N ? – Cô Hiền lắc đầu.
- Dạ…em nói tiếng Anh… ! – Tôi linh cảm có sự chẳng lành.
- Biết, nhưng em có hiểu câu hỏi của cô ko ?
- Dạ…hiểu sơ sơ…dạ..không hiểu..! – Tôi đâm quíu.
- Thế sao em trả lời ? Hay…em có biết em trả lời gì ko ? – Cô Hiền
gặng hỏi.
- Dạ…em xem trong phim… rồi học theo. ! – Tôi cúi cằm mặt thú
nhận.
Một tràng cười khủng khiếp nổ ra trong lớp, cả đám phá ra cười sằng
sặc, thằng T chảy cả nước mắt nước mũi, K mập ôm bụng đập bàn rần
rần, em Vy khỏi ngóc đầu lên luôn, Tiểu Mai thì hình như bận bịu
quan sát thời tiết hôm nay ghê lắm. Kết cục 1 tuần bế quan vẫn
chẳng khá hơn, thậm chí là tệ hại hơn.
- Con lạy thánh, hoá ra thánh luyện anh văn như thế ! – Thằng C
cười toét miệng.
- Sáng tạo, tại hạ bái phục các hạ ! – K mập chắp tay bái
lạy.
- N ơi là N, khờ quá ! – Em Vy quệt nước mắt, cười cười – Mai sáng
ôm sách qua Vy kèm cho !
- Ờ…. ! – Xong, ông anh chơi tôi vố này đau quá, tiền mất mà tật
mang, quả này thì theo đến hết đời cấp 3 của tôi mất, còn dám vênh
mặt lên với ai nữa, tôi lắc đầu cười khổ.
Sáng hôm sau, tôi lọ mọ ôm tập vở qua nhà em Vy, hồi hộp chẳng biết
em nó dạy dỗ mình ra sao đây, hay là lại kéo vô tivi ngồi luyện
phim nữa ko biết.
- Vào nhà đi con, ngồi đợi nó chút ! – Mẹ em Vy gọi tôi ngồi.
- Dạ, cảm ơn bác ! – Tôi cúi chào lễ phép, biết đâu lại là nhạc mẫu
tương lai thì sao.
Em Vy từ sau nhà khệ nệ lôi mớ sách Anh ngữ rồi từ điển ra, tôi vừa
nhìn đã muốn mửa, học hành gì nổi, cuốn nào cuốn nấy dày cộm, chữ
thì chi chít chẳng rõ ràng như mấy cuốn truyện chưởng tôi hay
đọc.
- Giờ học ngữ pháp trước, còn từ vựng ko biết tới đâu thì xem tới
đó, ha ? – Em Vy nháy mắt.
- Ừ, sao cũng được ! – Tôi nghe tới ngữ pháp đã ngán ngẩm.
- Vậy giờ N viết ra công thức các Thì đã học đi !
- Ừh, thì viết ! – Tôi ngẫm nghĩ một hồi rồi đặt bút.
- Sao có mỗi cái Thì hiện tại đơn thế ? – Vy thắc mắc.
- Thì…biết mỗi cái này…. – Tôi lúng búng đáp.
- Ông ơi, từ mai qua đây luyện ngữ pháp nhé, ko đi chơi long nhong
nữa ! – Em nó vỗ vỗ trán chốt lệnh, tôi nghe mà tái cả mặt
mày.
Mấy ngày tiếp theo y như địa ngục trần gian, sáng học nhà em Vy,
chiều học trường, tối học nhà, chẳng còn thời gian mà chat chit hay
game ghiếc gì nữa, tôi xuống sắc, trông tiều tuỵ thấy rõ, sụt gần…1
kg vì suốt ngày toàn học với học. Cơ mà vậy cũng có lợi, lên nhà em
Vy suốt, dần dà mẹ em ấy cũng quý tôi, cứ đem trà với bánh ngọt lên
cho bọn tôi lúc giải lao mãi, rồi ngồi nói chuyện vui vẻ. Đặc biệt
em Vy có người chị thứ 3, nhìn xinh xắn mà tính tình vui vẻ, hôm
đầu chưa biết, lúc thấy chị đang quét nhà, tôi khều khều em nó hỏi
:
- Vy, sao nhà mướn người làm đẹp quá vậy ? – Tại tôi thấy chị rất
siêng, lúc nào cũng làm không ngơi tay.
- Ơ, chị Vy đấy, người làm gì ông hai. ! – Em nó cười khúc
khích.
- À…ừ, thế à ! – Tôi thầm rủa cái mồm mắm muối, chị ấy mà nghe được
có khi sẵn cán chổi nhét vô miệng tôi luôn quá.
Bế quan 2 tuần ở nhà em Vy, tôi cũng gặt hái một số thành công nhất
định, trình Anh ngữ giờ đã khá lên chút ít, tuy ko là bao nhiêu vì
tôi cũng ko chú tâm học mấy nhưng cũng đủ để qua giờ kiểm tra nói
của cô Hiền, ko lên sổ đầu bài ngồi tự kỷ nữa
- Xét thấy thời gian qua N đã có những tiến bộ nhất định nên hôm
nay tháo bỏ cấm vận, cho phép đi chơi lại, hì hì ! – Em Vy cười
cười nói.
- Hề hề, phải vậy chứ ! – Tôi nhẹ nhõm thở phào, cuối cùng cũng
thoát khỏi những tháng ngày tù đày trong mớ ngôn ngữ ngoại
bang.
- Vậy giờ đi đâu nè ? – Em Vy lên yên sau xe tôi, vịn tay áo
hỏi.
- Đi ăn rồi vô nhà sách chơi, sau đó đi dạo, tối về lại đi ăn ! –
Tôi phác thảo kế hoạch.
- Duyệt, on your mark, go ! – Em nó nhại lại câu nói để đời của
tôi.
Tôi lắc đầu cười khổ, co chân đạp xe, thầm nghĩ cầu cho hôm nào
thầy Toán gọi em nó lên, quay cho 1 trận thì sau đó thể nào cũng
tìm đến tôi nhờ vả, cơ hội phục thù rồi sẽ đến, rồi ngày nào tôi
cũng tọng vô đầu em nó các bài toán siêu cấp, hề hề ! Nghĩ bụng tôi
cười khoái chí, tít mắt đạp xa, suýt nữa thì nhào đầu vô chiếc ba
gác đang chạy ngược lại, làm em Vy được 1 phen thử tim, tôi thì
lãnh cái véo đằng hông đau ứa nước mắt.
Chủ nhật tuần này, em Vy bí thư lớp tôi đã thống nhất với bí thư
11A1 sẽ tổ chức 1 trận bóng giao hữu giữa 2 lớp 10A1 và 11A1, phần
thưởng là 200k cho đội thắng trích từ tiền quỹ của hai lớp. Nhắc
tới đá banh thì cũng gần nửa năm nay tôi không đụng vô, nên chắc
cũng có sa sút đi chút đỉnh phong độ, rồi nhớ lại 2 lần sút vào nhà
Tiểu Mai đến giờ vẫn còn hãi hùng. Lần này là đá thật, danh dự con
trai hai lớp sẽ được đem lên đặt vào quả bóng, nên chẳng ai bảo ai,
bọn tôi mặt mày đăm chiêu tợn, cũng phải….200k thì một bữa mực
nướng với ốc xào no nê chứ chẳng chơi, hề hề.
- Giờ sao các chú ? – K mập mở đầu hội nghị.
- Thì lập team đá chứ sao ! – Tôi đáp.
- Vấn đề là lập thế nào ? Ai đá ? ! – Nó nhăn mũi.
- Tao, mày, thằng T, D, C, L, lượm thêm 2 thằng nữa là đủ team 8. !
– Tôi đáp.
- Đá banh đội 11 người mà, sao mày tuyển có 8 đứa thế ? – Thằng D
thắc mắc.
- Vy bảo 11A1 chỉ có 10 nam, mà hết 2 lão phế ko biết đá banh, nên
lớp mình cũng chọn ra 8 người thôi, có hơn thì ngồi dự bị ! – Tôi
gục gặc giải thích.
- Mà…tao cũng đá à ? Chạy gì nổi mậy ! – K mập thè lưỡi.
- Chạy cho teo mỡ, tướng mày trấn giữ khung thành ai cũng ngán ! –
Thằng T cà khịa.
- Thế tí nữa bảo thủ quỹ chi tiền ra mua 1 trái banh, rồi chiều
chiều học xong kéo băng kiếm sân tập đá cho quen đội hình. ! –
Thằng L bảo K mập.
- Rồi sân đâu mà tập ? Tập với ai ? – Thằng C thắc mắc.
- Cứ để tao lo ! – Thằng L vỗ ngực tự tin.
Ngoài khu dân cư mới 36 hecta có nhiều khoảng đất trống đang trong
thời gian quy hoạch, nên cứ chiều mát là trẻ con thanh niên trai
tráng gì cũng kéo nhau ra đó lập team đá bóng, giao hữu có, ăn tiền
cũng có, cứ 1 bàn thắng tính 10k, luật bất thành văn là vậy. Chiều
thứ 5 mới 3h, thằng L ôm banh dẫn bọn tôi ra đó, đứng xem một hồi
thì chọn được 1 sân cũng khá rộng, rồi nó ngoắc ngoắc mấy thằng vẻ
như là dân ở đó tới thủ thỉ một hồi, bọn kia gật gật rồi í ới gọi
nhau.
- Xong, 8 thằng mình đá với 8 thằng nó, 1 bàn thắng 10k, chúng mày
xem kinh tế ra sao mà liệu hồn đá cho tốt.! – Thằng L chưa gì đã
chơi đòn tâm lí.
- Cả đám gộp lại được 90k, thua 8 trái dư sức ! – K mập lẩm
nhẩm.
- Dẹp mày đi, chưa đá đã tính bàn lùi ! – Thằng C sừng sộ .
- Giờ đội hình sao đây ? – K mập liếm môi.
Phân tích sở trường sở đoản một hồi, bọn tôi thống nhất lập đội
hình mèo quào như vầy, K mập giữ gôn, thằng L trung vệ kiêm luôn
đội trưởng, 2 thằng tổ 3 hậu vệ trụ, thằng C và D làm tiền vệ tuyến
giữa, thằng T yếu sức nhưng nó bảo dứt điểm tốt nên làm tiền đạo
cắm, tôi dẫn bóng tốt nhưng ko dứt điểm được thế là đá vị trí tiền
vệ tổ chức.
- Roét ! – Bóng lăn, bọn tôi giao bóng trước.
Bày vẽ đội hình thì hoành tráng cho lắm, đến lúc đá thì chẳng ra
cái củ khoai tây gì. Tôi với thằng T ở hàng công hóng banh như hóng
gạch, thiếu điều kéo luôn thằng thủ môn bên kia ra mà bàn chuyện
thời sự chính trị quốc tế. Bọn thằng L làm ăn phía dưới ko được
chút nào, bóng toàn lăn bên phần sân chúng tôi, thằng C với D rút
về làm hậu vệ luôn. Bọn xóm 36 vẽ banh như xỏ chỉ, nó quây 1 hồi
thì bọn thư sinh sách vở tụi tôi đã mệt đứ đừ, thêm K mập thủ gôn
cái vẹo gì toàn thấy banh là nó ôm cột dọc mà né lấy né để, thủng
luôn một lúc 3 quả cho 10 phút đầu tiên.
- Đi mịa nó 30k, toi 15 ly nước mía rồi ! – Thằng T ôm mặt tiếc
nuối.
Thằng L mặt mũi đỏ gay, hết quát K mập chụp cho đàng hoàng đến sừng
sộ 2 thằng hậu vệ tổ 3, phì phèo cả nước bọt nhìn mà hãi. Thằng C
đá bóng mà cái mặt cứ cúi gằm xuống đất, đụng banh là chuyền đại ko
cần biết chân cẳng bên nào nhận bóng, thằng D giữ bóng tốt, nhưng
mỗi cái nó ngại va chạm, cứ thấy thằng nhãi xóm 36 hùng hục lao vào
là nó sút bắn chim trời luôn.