-->
lặng.
- Thế này là thế nào?
- Là em đã có thai. Anh ngốc thế! – Cô ấy thản nhiên đến như vậy
sao? Cô ấy có thai? Có đùa ko đó? Tôi cố lục lọi trong mớ kí ức hỗn
độn của mình xem có tí gì khiến tôi hiểu ra chuyện gì đang xảy ra
ko!
- Em đùa đấy à? – Tôi gần như muốn quát lớn, mội vài ánh mắt trong
quán quay ra nhìn chúng tôi.
- Anh bình tĩnh đi! Nếu em ko có thai làm sao hai mẹ để cho chúng
mình đc lấy nhau!
- Vậy… vậy cái thai này là của ai? – Tôi cố chấn tĩnh mình.
- Là của em!
- Gì thế? - Lần này thì tôi quát lên thật sự! Gìơ ko chỉ là một vài
nữa mà là tất cả mọi ánh mắt trong quán đều nhìn chúng tôi. Chợt
tôi thấy Thanh Mai bụm miệng cười.
- Anh tưởng em có thai thật à?
- Ý em là gì thế? Anh chịu hết nổi rồi, em đừng úp úp mở mở
nữa!
- Hì, nhìn anh có vẻ phấn nộ nhỉ? – Sao tôi có thể ko phấn nộ đc
chứ. Người con gái tôi yêu chìa ra tờ giấy xét nghiệm có thai mang
tên cô ấy trong khi tôi và cô ấy chưa một lần chung chăn gối. Thử
hỏi ai trong trường hợp như tôi có thể bình tĩnh đc. – Gíây xét
nghiệm giả đấy! – Cô ấy mỉm cười tinh quoái. – Em có con bạn thân
có bà chị gái là bác sĩ khoa sản mà. Em đã kể hết chuyện của chúng
mình và nó đã cùng bà chị đồng ý giúp em.
- Liệu có ổn ko?
- Anh yên tâm, mấy ngày hôm nay em đã trang bị hết những kiến thức
cơ bản của một bà chửa là như thế nào rồi. Biểu hiện đầu tiên là
buồn nôn, nghén đó…. rồi bù lu bù loa, nhiều lắm! Rồi đến lúc mình
lấy nhau rồi, lo gì ko có con thật chứ!
- Anh sợ mọi chuyện ko dễ như chúng ta nghĩ đâu.
- Mẹ em và mẹ anh sẽ phản ứng dự dội chứ gì? Em nghĩ kĩ rồi. Thứ
nhất, thể nào mẹ em cũng có ý định giết em và anh. Mẹ sẽ sống chết
cho anh một trận, can tội dụ dỗ con cái nhà lành, may là đã qua
tuổi vị thành niên từ tháng 1 vừa qua. – Tôi giật bắn mình nghĩ ra,
ừ nhỉ may quá cô ấy đã đủ 18 tuổi rồi. – Hì, nhưng ko sao, bị đánh
mà đc cưới nhau cũng ko uổng anh nhỉ? – Cô ấy cười toe. – Cái này
mới quan trọng, mẹ nào mà chả thương con, dẫu sao thì gạo nấu thành
cơm rồi cũng chả thể thay đổi đc, hì, mẹ tuy yêu chị Thanh Trúc hơn
em nhưng cũng thương em nhiều lắm! Vì ai bảo em giống ba mà! Mẹ có
đánh có **** cũng phải bắt anh cưới em thôi.
- Nhưng còn mẹ anh. Mẹ anh…
- Mẹ anh ko ưng em chứ gì?
- Ừ! – Tôi khẽ gật đầu buồn.
- Hì, em chả sợ. Chỉ cần anh yêu em là đủ. Với lại mẹ anh chẳng lẽ
lại nỡ lòng nào bỏ đi đứa cháu nội của mình à? Mẹ anh tìm vợ cho
anh chắc chắn là muốn có cháu bế rồi. Đúng ko? - Ừ, ko ngờ Thanh
Mai cô ấy lại nghĩ đc nhiều chuyện thế. Đúng là mẹ tôi muốn tôi lấy
vợ nhanh vì dấu sao tôi cũng 30 tuổi rồi, mẹ tôi thì cũng đã già.
Mà ở cái tuổi đã ngoài 50 ai mà chẳng muốn có cháu bế chứ.
Và thế là chúng tôi quyết định thực thi kế sách: “Gạo nấu thành
cơm”. Tôi ko biết có ổn ko nữa, nhưng vì tình yêu chúng tôi buộc
phải liều lĩnh thôi!
Hôm nay, mẹ tôi làm cơm mời ba mẹ con bà Thanh đến ăn. Gìơ chúng
tôi cứ như đã là một gia đình vậy. Đó cũng là cơ hội mà Thanh Mai
bảo chúng tôi sẽ thi hành kế sách cho tình yêu.
- Thanh Mai ra ăn cơm đi con.
- Dạ! – Thanh Mai ngồi vào chỗ, chợt cô ấy bịt miệng chạy vào nhà
vệ sinh. Mọi người lo lắng, tôi cũng giả vờ cùng mọi người chạy vào
xem Thanh Mai thế nào. Bà Thanh, mẹ tôi, Thanh Trúc vô cùng lo lắng
khi nhìn thấy Thanh Mai nôn oẹ. Phải công nhận là cô ấy đóng đạt.
Mấy lần trc, lần nào tập thì cứ đc nửa chừng là y như rằng cô ấy ôm
bụng bò lăn ra cười. Thế mà lần này cô ấy ko những mắt chảy nước
(nguyên một lọ thuốc nhỏ mắt tôi đã chuẩn bị cho cô ấy) mà mặt mũi
còn đỏ gay gắt. Tôi đỡ cô ấy vào phòng khách và ko quên lỡ miệng
nói câu: “Em lại khó chịu rồi à?”. Ba người còn lại nhìn chúng tôi
chằm chằm, tôi giả vờ như mình vừa lỡ miệng rồi cứ dìu Thanh Mai đi
tiếp. Trong lúc đó một tờ giấy rơi nhẹ nhàng từ trong túi quần
Thanh Mai qua sự khéo léo điều khiển của cô ấy đáp nhẹ xuống đất
trước 6 con mắt có thể dễ dàng trông thấy.
Chương XXVII: Bất lực!
Chúng tôi vào đến phòng khách. Tôi vừa đỡ Thanh Mai ngồi xuống ghế
thì điều gì mong đợi cũng đã đến. Bà Thanh tay cầm tờ xét nghiệm
giận dữ:
- Thanh Mai, đây là cái gì?
Thanh Mai sợ sệt nép vào người tôi:
- Anh ơi, anh nói đi, chúng mình ko giấu đc nữa rồi!
Thanh Mai vừa dứt lời thì 6 con mắt lại đổ dồn vào tôi.
- Cậu Lâm, có chuyện gì giấu giếm cậu nói rõ đi! Cái tờ xét nghiệm
có thai này là thế nào? – Bà Thanh gần như muốn ăn tươi nuốt sống
tôi. Tôi lắp bắp:
- Cháu… cháu… xin… lỗi… Cháu… cháu… và… và Thanh Mai… đã… đã có…
có… có… con với nhau ạ!
“Chát” - Một âm thanh kinh khủng vang lên. Khuôn mặt tôi lĩnh trọn
cái tát nảy lửa, nổ đom đóm mắt và in hằn 5 đầu ngón tay của bà
Thanh. Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng tôi vẫn bị sốc trc cái tát
giáng trời của bà.
- Lâm! Mày vừa nói cái gì? - Lần này đến lượt mẹ tôi điên!
Tôi chưa kịp trả lời câu hỏi của mẹ tôi thì ngay lập tức thấy bà
Thanh lao vào, lôi xềnh xệch Thanh Mai ra khỏi người tôi.
- Con Thanh Mai, mày ra đây, mày ra đây cho tao!
- Mẹ ơi! Con biết lỗi rồi!... Mẹ ơi!...
Tôi muốn giữ lấy cô ấy, nhưng bà Thanh đã ném ánh mắt giận giữ vào
tôi:
- Cậu Lâm! Tôi nghĩ cậu là người tử tế nhưng hoá ra cậu cũng chỉ
như bao thằng *** đểu khác. Tôi tưởng cậu hiền lành, tử tế, yêu con
Thanh Trúc nhà tôi, ai dè cậu dám lừa gạt, dụ dỗ con Thanh Mai. Cậu
là thằng *** má! Quân xấu xa! Thằng mất dậy!
- Bà Thanh! Dù gì thì tôi cũng là mẹ nó, bà **** nó khác nào ****
vào mặt tôi hả? - Mẹ tôi giận dữ chả kém. – Bà phải xem lại con gái
bà chứ! Con gái con đứa gì mà mới nứt mắt ra đã ngủ với trai! Gìơ
mới ễnh bụng ra! Con trai tôi mà phải thèm đi dụ dỗ cái loại con
gái như con bà sao?
- Bà Kim! Bà…. Con Thanh Mai! Mày nghe rõ chưa? Mày bôi do chát
chấu vào mặt ****** rồi đó con ơi! Mày đẹp mặt chưa? Mày nghe người
ta **** nhục chưa con? Tao… Tao phải đánh chết mày. – Bà Thanh gào
lên rồi quay ra vớ ngay cái cán chổi vụt lia lịa vào Thanh
Mai.
- Á! Á…. Mẹ ơi…. Đừng… Á… con đau lắm!... A… A… - Tôi ko thể chịu
đựng thêm nữa, tôi lao vào ôm lấy Thanh Mai đỡ cho cô ấy những cái
đòn đau đớn. Bà Thanh vẫn ko chịu dừng tay mà vụt tới tấp vào cả
tôi lẫn Thanh Mai. Thanh Mai ôm ghì lấy tối, nước mắt giàn dụa,
răng cắn chặt để chịu những cái đánh mạnh từ cái cán chổi cứng
nhắc. Tôi cũng siết chặt lấy cô ấy, giang người chắn đỡ cho cô ấy.
Lần đầu tiên tôi cảm nhận nỗi đau thể xác lớn thế này. Ko phải vì
những cái vụt bầm người lên cơ thể tôi mà là trên cơ thể yếu ớt của
Thanh Mai. Những tiếng gậy nện vào người như bọp nghẹt lấy tôi.
Tiếng kêu đau chỉ còn đủ sức rung trong cuống họng của Thanh Mai
khiến tôi đau đớn vô cùng.
Có lẽ bà Thanh sẽ ko chịu dừng lại nếu như Thanh Trúc và mẹ tôi ko
chạy lại kéo bà ấy ra.
- Mẹ ơi đừng đánh nữa! Mẹ ơi, con xin mẹ! Đừng đánh em nữa!
- Bà Thanh! Bà ko đc phép đánh nữa! Bà ko đc đánh con tôi!
- Mẹ ơi! Thôi đi mà! Đừng đánh nữa!....
Cuối cùng, mẹ tôi và Thanh Trúc cũng lôi bà Thanh ra khỏi chúng
tôi.
- Con mất dậy! Đứa con gái mất nết!... – Bà Thanh lại gào lên!
Thanh Mai ngước đôi mắt đẫm nước lên nhìn mẹ:
- Con yêu anh Lâm! Chúng con thực sự yêu nhau! Còn mẹ và bác Kim
thì sao? Hai người chỉ biết làm theo ý mình nhưng có bao giờ để ý
xem con cái mình có thực sự vui vẻ ko? Hai người có quan tâm tới
con cái ko? Có biết anh Lâm, chị Trúc – hai người họ ko có yêu
nhau? Nhưng hai người cứ một
mực, cứ tự sắp đặt và ép buộc tất cả! Con muốn lấy anh Lâm, con yêu
anh ấy, con có con với anh ấy thì sai à?
- Mày!... Mày…. Nói gì? Tao cho mày ăn học mà mày nói với tao thế
à? Mày nghe cho rõ đây, nhất định tao ko bao giờ cho mày cưới rõ
chưa? Có thai thì nạo! Tao ko cần cái loại con như mày và cái thằng
rể *** má kia!
- Bà tưởng tôi cần cái loại con dâu như con gái bà sao? Có cho ko
tôi cũng ko thèm! Cái loại con gái ko biết nhục là gì!
- Mẹ! Mẹ đừng xúc phạm đến Thanh Mai như vậy? Cô ấy ko đáng để mẹ
làm như thế! Con yêu cô ấy! Và con sẽ lấy cô ấy! Mẹ ko có quyền cấm
đoán con! – Tôi khùng lên với những gì mà mẹ tôi đã nói về ng con
gái tôi yêu. Thanh Mai ko đáng bị đối xử như thế! Cô ấy ko phải là
loại con gái như mẹ tôi nghĩ. Tôi yêu cô ấy và nhất định tôi chỉ
lấy mình cô ấy thôi!
- Mày! Mày giỏi thì cứ lấy nó đi! Tao từ mày luôn!
- Mẹ!...
- Con Thanh Mai nhà tôi có thối tha thế nào cũng ko bao giờ tôi
thèm gả cho nhà bà!... Con Thanh Mai, đứng dậy về ngay cho tao! –
Thanh Mai bị bà Thanh lôi đi. Đôi bàn tay tôi ko thể nào giữ nổi
bàn tay bé nhỏ, mong manh của cô ấy. Bởi sau tôi còn có sức mạnh
ghìm chặt từ mẹ. Mẹ tôi ôm ghì lấy tôi, nhất quyết ko cho tôi níu
giữ người con gái tôi yêu. Thanh Mai cứ xa tôi dần, xa tôi dần.
Những tiếng kêu yêu ớt của cô ấy vang lên, cào xé ruột gan
tôi:
- Anh Lâm cứu em với!... Cứu em với…. Anh Lâm ơi.…
Chương XXVIII: Kẻ điên!
Thanh Mai đi khỏi, tôi gồng mình đẩy người ra khỏi mẹ, tôi lao ra
ngoài nhà như một kẻ điên loạn. Nhưng đã quá muộn, chiếc taxi đã
chuyển bánh, khuất dần vào trong bóng tối. Tôi khuỵ gối xuống lòng
đường, nước mắt tôi chợt lăn một vệt dài. Tôi đau!
Tôi trở vào nhà trong bộ dạng của một kẻ đang điên, và vô cùng đáng
sợ. Tôi đi qua mẹ mà ko thèm nhìn bà lấy một cái. Tôi trở lên
phòng, vào nhà vệ sinh, xả nước và gục mặt trong bồn rửa. Nước lạnh
làm giải toả cái nhiệt trong tôi. Nhưng hình ảnh Thanh Mai gào thét
trong đau đớn khiến tôi nghẹt thở.
Tôi vớ cái điện thoại gọi cho Thanh Mai nhưng máy đã bị tắt. Tôi
biết cô ấy đã bị cắt liên lạc với tôi. Tôi gọi điện máy bàn, đường
dây cũng ko liên lạc được. Tôi gọi cho Thanh Trúc, cô ấy cũng ko
nghe máy. Qúa tuyệt vọng, tôi lao ra khỏi nhà trong chiếc SANTAFEB
quen thuộc của mình, lái xe như một thằng điên phi thẳng đến nhà
Thanh Mai.
- Anh Lâm! Anh còn đến đây làm gì?
- Thanh Trúc! Anh xin em đó! Em cho anh gặp Thanh Mai đi!
- Em ko nghĩ là hai người lại có thể với nhau. Nhưng việc anh và
Thanh Mai có con thì càng ko thể chấp nhận! Thôi anh về đi! Mẹ em
đang mất bình tĩnh, đợi khi nào mẹ nguôi giận thì anh đến!
- Ko! Thanh Trúc, anh muốn gặp Thanh Mai!
- Thanh Mai… nó….
- Thanh Mai… cô ấy ở đâu? Cô ấy có bị làm sao ko? Thanh Trúc anh
cầu xin em đó, cho anh gặp Thanh Mai! Anh yêu em gái em thật lòng
mà!
- Cậu còn đến đây làm gì? - Tiếng bà Thanh khiến cả tôi và Thanh
Trúc phải giật mình.
- Thôi anh về đi! Mau lên!
- Ko! Cô ơi! Cho cháu gặp Thanh Mai đi mà!
Vừa lúc đó tôi nghe tiếng đập cửa ầm ầm và tiếng gào thét của Thanh
Mai trên phòng.
- Mẹ ơi! Thả con ra! Mẹ ơi!... Con xin mẹ đó! Thả con ra!
- Thanh Mai ơi! – Tôi như một thằng điên gào gọi cô ấy!
- Anh Lâm ơi! Anh có ở đó phải ko? - Tiếng tay nện vào cửa lại vang
lên liên hồi, tiếng gào thét trong nước mắt nhưng yêu ớt cứ dội vào
tim tôi.
- Anh Lâm ơi…..! Mẹ ơi…. Thả con… ra…
- Cậu cút về cho tôi! – Bà Thanh giận dữ, cùng Thanh Trúc đẩy tôi
ra khỏi cửa nhà.
- Anh Lâm anh về đi!
- Ko! Cô ơi! Cháu xin cô đó! Cô cho cháu gặp Thanh Mai. Mõi tội lỗi
là do cháu! Tất cả là do cháu, ko liên quan gì đến Thanh Mai! Cô
ơi! Xin đừng làm gì cô ấy! Thanh Mai vô tội! Chúng cháu yêu nhau!
Cháu yêu cô ấy thật lòng mà.
- Tôi bảo cậu về cơ mà! Cậu ko về tôi báo cảnh sát đó!
- Cháu thực lòng yêu con gái cô! Cháu xin cô đấy…
Mặc cho tôi nói gì và tiếng Thanh Mai gào thét ko thôi trên phòng,
bà Thanh vẫn nhất quyết đuổi tôi ra khỏi nhà, đóng chặt cổng và tắt
điện. Tôi đứng ở ngoài, ngước đôi mắt đỏ ngầu lên phía phòng Thanh
Mai. Bóng cô ấy chạy lại đứng bên cửa sổ nhìn xuống chỗ tôi. Cô ấy
gào gọi tên tôi, nhưng tôi ko thể nào nghe tiếng bởi lớp kính của
sổ kín bưng. Đôi tay cô ấy nắm chặt đấm mạnh vào kính cửa một cách
tuyệt vọng.
Trái tim tôi đau thắt, người con gái tôi yêu đang đứng ngay trc mắt
tôi nhưng lại bị ngăn cách hoàn toàn.
Mưa!
Mưa nặng hạt!
Mưa ngày càng nhiều!
Tôi vẫn đứng chết chân nhìn người con gái tôi yêu. Bốn con mắt nhìn
nhau hoà trong nước mắt. Và có cả những giọt nước mắt hoà trong
mưa.
Tôi ứơt sũng và lạnh. Tôi thấy lạnh trong lòng. Tôi thấy đau trong
tim. Tôi chỉ muốn khuỵ xuống. Người con gái tôi yêu cũng đang đau.
Tôi cảm nhận rõ những dòng nước mắt nóng bỏng qua lớp kính dày đặc
kia.
Mưa sối sả! Mưa làm cho con người ta buốt lạnh và nhói đau. Mưa làm
nỗi đau trở nên nhức nhối. Mưa khiến nước mắt rơi nhiều hơn. Nhưng…
mưa ko làm con người ta xuôi lòng và bỏ cuộc.
Chương XXIX: Con yêu hai người thật nhiều!
Tôi cảm nhận thật mơ hồ cái mềm mại từ đôi bàn tay thiếu nữ đặt lên
chán mình. Và cái nóng bỏng bởi giọt nước mắt vô tình rơi trên má.
Tôi thấy toàn thân như mềm nhũn, ko có chút sức lực để nắm lấy cái
cảm giác ấm áp dù chỉ là mơ hồ đó. Trong cơn mê, tôi nghe văng vẳng
lời thì thầm: “Đừng chết!... Anh nhé!... Đừng bỏ em… anh nhé!” Tôi
ko còn thấy gì nữa, thiếp đi trong cơn mệt mỏi và cái đầu đau nhức,
nóng bỏng.
Tôi lim dim, khẽ mở đôi mắt một cách mệt mỏi và khó khăn. Cái trần
nhà sơn kẻ các đường thẳng vuông góc. Cái đồng hồ vuông vắn, nâu
đen. Cái bàn làm việc với một chồng giấy tờ… Mọi thứ thật thân
quen. Tôi đang nằm trong chính căn phòng của mình. Rõ ràng tôi nhớ
là tôi đã ở nhà Thanh Mai cơ mà. Cái đầu tôi đau nhức. Khắp người
vẫn nóng ran. Tôi nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc và tiếng đẩy
cửa. Tôi nhắm chặt mắt như chưa hề có sự tỉnh dậy của mình. Tôi cảm
nhận rõ đôi bàn tay mẹ đặt trên chán mình. Tôi giận bà lắm... nhưng
cái cảm giác lúc này trong tôi bình yên thấy lạ. Tôi nhớ đến Thanh
Mai và cái đầu tôi lại đau như búa bổ. Tôi lo cho Thanh Mai. Tôi
nhớ Thanh Mai. Tôi muốn gặp cô ấy! Nhưng cơn đau đầu lại khiến tôi
thiếp dần.
Đã ba ngày nay tôi ốm mê man. Cứ tỉnh lại mê. Cứ thế, người tôi gầy
đi trông thấy. Nhưng hôm nay, tôi thấy người đỡ hơn. Cái đầu đã nhẹ
đi rất nhiều. Bổng tôi nghe thấy tiếng ai đó kêu la ngoài nhà. Cố
bước ra khỏi chăn, tôi tiến lại chỗ cửa sổ. Qúa choáng váng. Tôi
thấy Thanh Mai. Cô ấy đang đứng ngay trc cửa nhà tôi. Đầu đeo băng
dôn, tay giơ tấm biển to đoành với dòng chữ: “Cháu yêu anh Lâm! Xin
hãy cho chúng cháu cưới nhau!”. Và cô ấy liên tục kêu gào cái khẩu
hiệu đó.
- Bác Kim! Xin bác hãy cho chúng cháu đc cưới nhau! Cháu yêu anh
Lâm! Chúng cháu yêu nhau! Chúng cháu chỉ cưới mình nhau thôi! Bác
Kim ơi! Bác Kim ơi! Xin hãy chấp thuận cho chúng cháu!...
Tôi ko biết là nên vui hay nên buồn nữa đây. Đồng hồ mới điểm chưa
đầy 6h sáng mà cô ấy đã làm loạn cả khu phố lên thế. Nhưng tôi vui
vì nhìn Thanh Mai khí thế như vậy có nghĩa là cô ấy ko sao cả. Tôi
muốn mở cửa gọi cô ấy. Trong khi tôi đang cố mở bằng đc cái chốt
cửa thì nhìn thấy mẹ tôi chạy ra. Ko đc! Bà sẽ giết cô ấy mất!
Nhưng tôi ko thể. Tôi vẫn còn rất mệt. Tôi ko đủ sức để đẩy nổi cái
chốt cửa sổ. Tôi cố gắng bước thật nhanh xuống
nhà.
- Cô định làm loạn ở đây sao? - Mẹ tôi quát lớn!
- Cháu xin lỗi! – Thanh Mai co rúm người, cái môi bặm lại, hai cái
mắt nhắm chặt. Cứ như đang chờ đợi hình phạt từ mẹ tôi!
- Cô có biết là vì cô mà hàng xóm gọi điện sang **** tôi ko?
- Cháu! Cháu biết lỗi rồi ạ! – Cô ấy nói mà mắt vẫn nhắm
chặt!
- Tôi đã làm gì cô đâu mà cô co rúm người thế kia?
Thanh Mai hé hé cái mắt, sợ sệt:
- Cháu sợ bác sẽ đánh cháu!
- Tôi ko giống mẹ cô. Đi đánh con người khác!
- Bác ơi! Anh Lâm…
- Nó vẫn bệnh! Tất cả là vì cô đó!
Thanh Mai bật khóc khiến mẹ tôi phải sững người.
- Huhuhu… huhu…. – Cô ấy khóc ngày một to.
- Tôi đã làm gì cô đâu mà cô khóc hả? Cô nín ngay cho tôi. Ko hàng
xóm nghe thấy lại bảo tôi đánh người.
- Bác ơi! Cháu xin bác đó! Bác cho cháu cưới anh Lâm đi! – Cô ấy ôm
chầm lấy mẹ tôi mặc cho bà kéo mãi cũng nhất quyết ko chịu buông
tay ra.
- Trời ơi là trời! Trên đời còn có kiểu người thế này sao?
- Bác! Bác đồng ý bác nhá!
- Bỏ tôi ra đã! Ôm thế này tôi nghẹt thở mất!
Thanh Mai buông ra nhanh chóng, miệng cười toe dù mắt vẫn ngân ngấn
nước:
- Mẹ đồng ý mẹ nhé!
- Ai là mẹ cô hả?
- Là mẹ đó!
- Tôi ko phải mẹ cô!
- Nhưng là mẹ chồng con!
- Cái con bé này!
- Mẹ ơi con đói!
- Cái gì?
- Từ hôm qua tới giờ con chưa ăn gì! Con đói thì cháu nội mẹ cũng
đói mà!
- Cái con bé này. Sao ko ăn? Tệ quá đi! Ko biết lo cho bản thân thì
phải biết nghĩ đến con chứ! Đúng thật là…. Còn đứng đó làm gì? Vào
đây tôi nấu mì cho.
Tôi đứng trên cầu thang nhìn cái dáng nhỏ nhắn của cô vợ tương lai
lẽo đẽo theo sau mẹ tôi khiến tôi thấy lòng chợt vui quá. Tôi khẽ
mỉm cười thấy lòng đầy hạnh phúc. Thanh Mai! Anh yêu em! Mẹ! Con
yêu mẹ! Con yêu hai người thật nhiều!
Chương XXX: Mít ướt!
Tôi leo lên giường giả như ko hay biết chuyện gì và vẫn còn chìm
trong giấc ngủ. Đúng như tôi đoán, mẹ tôi cho Thanh Mai lên phòng
thăm tôi. Bàn tay mảnh dẻ của cô ấy khẽ đặt lên trên má tôi rồi
lướt nhẹ khắp mặt. Cứ như là cô ấy nhớ chúng lắm và muốn ôm trọn
chúng vậy. Bàn tay cô ấy dừng lại trên đôi môi tôi. Đôi môi khô,
nhạt phếch của một kẻ ốm yếu. Lại một lần nữa tôi cảm nhận đc cái
bỏng rát trên má mình bởi giọt nước mắt nóng hổi của người con gái
tôi yêu. Thanh Mai đưa hai tay nắm chặt lấy bàn tay của tôi. Cái
siết như trao hết yêu thương và nỗi nhớ mong của cô ấy. Tôi thấy
mình như đc tiêm hàng vạn những liều thuốc tăng cường sinh lực. Mọi
mệt mỏi trong tôi đều tan biến. Tôi vùng dậy, ôm choàng lấy Thanh
Mai trong sự ngỡ ngàng của cô ấy. Cái ôm riết như ko đủ cho bao nỗi
đau khổ và nhớ mong những ngày qua. Cái ôm như muốn giữ chặt người
mình yêu, không để phải xa nhau một lần nữa. Cái ôm như lấp đầy và
chữa lành mọi vết thương đau nhói trong lòng và trong hai con tim
đang yêu.
Trong khi chúng tôi ở bên nhau thì ko biết mẹ tôi đã đi đâu. Đến
tận trưa mới thấy mẹ tôi về. Nhìn thấy tôi, sắc mặt có vẻ tỉnh táo,
tôi biết bà vui lắm nhưng vì có Thanh Mai nên bà tỏ ra bình thản
như ko.
- Thanh Mai bữa nay ăn cơm ở đây.
- Dạ?
- Sao vậy?
- Dạ! Cháu… cháu…
- Tôi đã nói với bà Thanh rồi!
Vừa nghe thấy mẹ tôi nhắc đến mẹ, Thanh Mai có vẻ lo sợ lắm. Cô ấy
cứ bấm ngón tay liên tục. Tôi đoán chắc cô ấy sợ mẹ tôi đã nói
chuyện cô ấy đến đây làm loạn. Thử nghĩ xem ai mà có thể chấp nhận
cảnh con mình lại đi ********* đòi cưới chứ. Tôi khẽ đưa tay nắm
lấy bàn tay cô ấy rồi nhẹ nhàng:
- Ko sao đâu! Ở lại ăn cơm với mẹ và anh. Mấy hôm nay anh cũng nhớ
cơm lắm rồi đấy! – Tôi khẽ cười để xua đi những lo lắng trong cô
ấy. Thanh Mai mỉm cười nhưng liếc sang mẹ tôi thì cô ấy vẫn còn
gượng gạo lắm.
- Thôi ko phải đứng đó mà tình cảm. Vào đây phụ tôi một tay nấu
nướng. - Bất giác tôi thấy Thanh Mai run lên. Cô ấy khổ sở quay
sang tôi cầu cưú. Cô ấy thì biết nấu nướng gì đâu mà phụ mẹ tôi
chứ. Qủa này thì tiêu thật rồi. – Ơ hay, còn đứng đó làm gì?
- Dạ… dạ cháu vào đây ạ! – Cô ấy vừa đi vừa ngoái lại, cái mặt mếu
máo trông đến là thảm hại. Tôi chỉ còn biết khẽ cười: “Thôi cố đi
em, đừng làm vỡ hay cháy cái gì là đc!”
Một tiếng đồng hồ sau, mẹ tôi và Thanh Mai trở ra với một mâm đầy
thức ăn. Một kì tích xảy ra. Ko có một cái gì đổ vỡ hay cháy khét.
Mẹ tôi cũng ko kêu than gì cả ngoài câu:
- Bữa nay toàn tôi nấu đó, chỉ dám nhờ em yêu của anh phụ lạt rau
với thái củ thôi đó.
- Cám ơn mẹ! – Tôi khẽ cười trong khi Thanh Mai cái mặt tái lại. –
Thôi ăn cơm nào. Nhớ cơm mẹ nấu quá! – Tôi gắp lia lịa thức ăn vào
bát mẹ, và bát Thanh Mai.
- Tưởng mày quên bà mẹ này rồi! – Tôi cười khì rồi gắp thức ăn và
một miếng to đoành. Mẹ tôi cũng bắt đầu dùng bữa. Nhưng riêng Thanh
Mai cái tay vẫn để dưới bàn, chẳng thấy cầm bát ăn cơm gì cả.
- Sao vậy? - Mẹ tôi đặt bát xuống hỏi.
- Em mệt ở đâu à? – Tôi cuống quýt.
- Dạ ko!
- Vậy sao ko ăn đi! Hay phải để tôi mời?
- Dạ ko ạ! – Thanh Mai vội vã cầm đũa lên, nhưng ngay tức khắc tôi
và mẹ phải giật mình. Tay phải cô ấy một dòng máu chảy dài xuống cả
cổ tay. Tôi vội kéo tay cô ấy lại. Một vết cắt sâu hoắm trên ngón
tay trỏ.
- Em bị đứt tay sao ko nói gì hả?
- Cái con bé này, đứt tay sao ko nói một tiếng. Để máu chảy nhiều
thế kia à.
“Hu hu…” – Cô ấy bật khóc trong sự ngỡ ngàng của cả mẹ và tôi. Nước
mắt chảy ra như suối, ướt đầm đìa cả cổ áo.
- Con bé này, ai làm gì mà khóc như mưa thế? – Thanh Mai đưa cánh
tay còn lại lên gạt nước mắt, nghẹn ngào:
- Con… sợ bác mắng con… hậu đậu, vụng về… nên bị đứt tay đau lắm
cũng ko dám nói! Huhu… con đau lắm! – Máu chảy đúng là càng lúc
càng nhiều.
- Thằng Lâm, còn ngồi đấy làm gì? Lấy bông băng lại đây. – Tôi như
sực tỉnh chạy như bay lên phòng lấy bông băng.
Mẹ tôi tỉ mỉ chấm vết cắt bằng thuốc đỏ. Thanh Mai nước mắt vẫn
chảy dài.
- Con bé này thật là! Đau một tí rồi nó khác khỏi.
- Huhu…
- Đã bảo ko khóc nữa rồi mà! Lớn từng này tuổi rồi còn khóc
nhè.
- Bác ơi! Bác đừng mắng con! Con sợ lắm!
- Hả? - Mẹ tôi nhìn bộ dạng của Thanh Mai chỉ biết lắc đầu. – Con
gái gì mà yếu đuối thế? - Mẹ tôi nghiêm mặt. – Ko khóc nữa. Giờ có
con rồi, ko đc khóc ko con nó sinh ra lại giống mẹ. Ơ hay… con bé
này…
Chương XXXI: Tình yêu và trách nhiệm.
Hôm nay tôi và mẹ sẽ sang nhà Thanh Mai để nói rõ chuyện của chúng
tôi. Hoá ra sáng ngày hôm qua, mẹ tôi và bà Thanh đã hẹn gặp nói
chuyện với nhau. Tôi ko biết có phép màu gì mà giữa hai bà mẹ khó
tính có thể ngồi nói chuyện và đưa đến kết quả
quả là có buổi nói chuyện giữa hai bên gia đình như ngày hôm
nay.
Năm con người ngồi trong phòng khách. Tôi và Thanh Mai là căng
thẳng hơn cả. Mẹ tôi nhìn tôi và Thanh Mai rồi bảo:
- Hôm qua, mẹ và bà Thanh đã nói chuyện với nhau. Thật sự mà nói cả
mẹ và bà Thanh đều ko bằng lòng với việc làm của hai con. Các con
thật thiếu suy nghĩ và quá nông nổi. Các con đã phạm một sai lầm mà
hai mẹ ko thể chấp nhận. Hai con đã làm cho mọi người quá mệt mỏi
và thất vọng. Mẹ luôn tự hào về con Lâm ạ, nhưng vì chuyện này mẹ
thật sự thấy buồn. - Lời mẹ như cứa vào da thịt tôi. Tôi biết mình
đã sai, quyết định này của tôi và Thanh Mai thật sự đã đi quá xa và
chẳng thể dừng lại. Có lẽ đúng là nó quá nông nổi. Nhưng tôi ko thể
trách ai, tôi mới là kẻ đáng trách, một thằng đàn ông đã trưởng
thành, đã 30 tuổi đầu lại có thể chấp nhận và đồng tình với kế sách
chẳng mấy hay ho này của cô người yêu chưa học hết THPT. Nhưng
chúng tôi thực sự yêu nhau! Người ta vẫn nói khi người ta yêu người
ta thường mù quáng mà. Và chúng tôi dám chấp nhận tất cả vì tình
yêu đích thực của mình.
- Gìơ có nói thêm gì thì cũng đã muộn. Chuyện đã rồi. Con dại thì
cái mang. – Bà Thanh thở dài. - Mẹ nào cũng muốn con cái mình tốt
cả, nhưng nếu hai con đã quyết định đến với nhau, mẹ và bác Kim ko
can thiệp gì. Chỉ có điều, các con phải tự chịu trách nhiệm lẫn
nhau. Cuộc sống gia đình có nhiều điều ko dễ dàng như các con nghĩ.
Nhất là giờ các con sắp làm cha làm mẹ. Các con phải biết bảo ban
nhau, phải biết giữ gìn tình cảm vợ chồng, cũng như cùng nhau xây
đắp hạnh phúc gia đình, nuôi dạy con cái. – Bà Thanh quay sang tôi.
- Cậu Lâm thì ko nói làm gì. Cậu đã có sự nghiệp nhất định. Nhưng
còn con Thanh Mai nhà tôi, nó thì học hành ko tốt, nghề nghiệp thì
chưa có. Tôi nghĩ đó là gánh nặng cho cậu và cũng cho cả bà Kim
nữa. Nhưng vì hai con đã gây hậu quả quá lớn, và cũng chính hai con
muốn đến với nhau nên hai con phải tự chịu trách nhiệm. Mẹ cũng
mong hai con biết lỗi lầm của mình và phải trưởng thành hơn
nữa.
Tôi và Thanh Mai lặng im ko nói gì cả. Những lời hai bà mẹ nói đủ
để chúng tôi hiểu mình phải chịu trách nhiệm lớn thế nào. Nhưng
chúng tôi cũng vui lắm, vì giờ tất cả có nghĩa là chúng tôi sẽ đc
chung sống với nhau. Tôi biết gặng nặng gia đình là rất lớn nhưng
đc sống với ng mình yêu thì còn gì hạnh phúc hơn. Chúc cho lựa chọn
của chúng tôi là ko hề sai lầm!
Trước khi đám cưới đc tổ chức, mọi người đã đề ra điều kiện cho
chúng tôi đó là Thanh Mai phải thi đỗ tốt nghiệp. Đó cũng là điều
tôi mong mỏi ở cô ấy. Tôi và Thanh Mai biết những kiến thức cô ấy
có được thật sự quá mong manh cho việc đỗ tốt nghiệp. Vì vậy chúng
tôi lại bắt đầu lao vào ôn luyện cho Thanh Mai. Thời gian thi chẳng
còn nhiều nên cô ấy phải nỗ lực nhiều lắm. Nhìn cô ấy gầy hẳn bởi
những đêm thức trắng để học bài, sáng lại vội vã đến trường, tôi
thấy lòng mình nhoi nhói. Người ta vẫn nói sức mạnh của tình yêu
lớn lắm! Mong rằng nó sẽ giúp cho Thanh Mai bé bỏng của tôi đủ sức
để vượt qua giai đoạn khó khắn này!
Chương XXXII: Cô bé Hy – Un.
Thanh Mai hút cốc sinh tố sữa chua nhìn tôi:
- Anh ơi! Chị Thanh Trúc dạo này buồn lắm! Có lẽ là vì chuyện chị
ấy và ông Chan. Làm thế nào để cho mẹ đồng ý nhỉ?
- Khó thật đấy!
- Mẹ đã quá đau đầu vì chuyện của em rồi, giờ thêm chuyện của chị
chắc mẹ đến bệnh mất! – Cô ấy thở dài, hướng đôi mắt xa xăm nhìn ra
cửa kính. Tôi khẽ nắm lấy bàn tay cô ấy, mỉm cười.
- Em tinh ranh lắm mà! Sao ko nghĩ cách giúp chị!
- Giúp chị Trúc á! – Cô ấy nhăn cái mũi lại giả đò đăm chiêu suy
nghĩ. - Ừm! Phải nghĩ cách giúp chị ấy mới đc! – Nghe cô ấy nói tôi
hơi giật mình. Tôi chỉ đùa cô ấy thôi chứ cô ấy mà nghĩ cách ko
khéo lại giống chuyện của chúng tôi, làm bà Thanh sốc thêm cú
nữa.
Tôi giờ như đã là con rể trong nhà, thế nên bà Thanh cũng rất hay
làm cơm vào thứ 7 gọi tôi đến ăn cùng. Hôm nay cũng ko ngoại lệ. Đi
làm về cái là tôi rẽ thẳng đến nhà Thanh Mai luôn. Chà đúng là tiếp
đãi con rể quý có khác, mẹ vợ tôi chuẩn bị nhiều thức ăn lắm! Mà
hôm nay Thanh Mai thật lạ, mọi lần là hay lăng xăng chạy ra chạy
vào chỗ mẹ nấu ăn, chẳng phải là giúp mẹ nấu nướng gì đâu mà cốt là
để nhúp nháp thức ăn, thế mà hôm nay trong khi thức ăn ngon rất
nhiều mà chẳng thấy cô ấy thiết tha gì, cứ thấy thấp thỏm, ngóng
Thanh Trúc đi làm về.
Vừa thấy tiếng xe máy Thanh Trúc về cô ấy đã lao như bay ra đón.
Nhớ chị gái đến thế sao? Chắc sắp lấy chồng nên tình cảm nó tràn
trề! Tôi đang phụ giúp mẹ vợ dọn đò ăn ra thì thấy Thanh Trúc và
Thanh Mai vào nhưng dẫn theo một đứa bé gái chắc tầm 6, 7 tuổi. Con
bé có mái tóc đen xoăn tự nhiên, đôi mắt tròn và sáng, cái môi nhỏ
xíu, đỏ mọng. Chiếc váy chấm bi hồng càng tôn lên vẻ đáng yêu của
nó.
- Chào bà và chú đi Hy – Un.
- Dạ! Con chào bà, con chào chú!
Bà Thanh ngạc nhiên:
- Con ai vậy Thanh Trúc?
- Dạ con của tổng giám đốc. Ông ấy phải đi công tác một tuần nên
gửi bé Hy – Un nhờ con trông giùm. - Vừa nghe đến đó tôi giật mình.
Gìơ thì tôi đã hiểu tại sao hôm nay Thanh Mai của tôi lại lạ như
vậy. Tôi cam đoan sự có mặt của bé Hy – Un ở đây chắc chắn có bàn
tay của cô ấy.
- Hoá ra là con của ông Chan hả? Đúng là gái Hàn Quốc có khác xinh
quá! – Bà Thanh vui vẻ cầm tay đứa bé. - Lại đây con, vào ăn cơm
cùng bà nào.
- Dạ!
- Ngoan quá! Mà này sao con bé nói tiếng Việt sõi thế?
- Bé theo ông Chan sang Việt Nam từ năm 1 tuổi mà mẹ!
- Vậy à? Thế Hy…
- Dạ, con tên Hy – Un ạ!
- Con ngoan quá! Thế con học lớp mấy rồi?
Con bé xoè tay ra đếm:
- 1, 2.. Dạ 2…. ạ! – Bà Thanh và chúng tôi bật cười trc hành động
ngộ nghĩnh của con bé! Tôi và bà Thanh mải cười mà ko hề nhận ra có
hai cô nàng nhìn nhau cười tinh quoái.
Chúng tôi bắt đầu dùng bữa. Cuộc nói chuyện chỉ xoay quanh cô bé Hy
– Un đáng yêu.
- Thế ba Chan có hay đưa con đi chơi ko?
- Dạ ít lắm! – Con bé cười toe – Nhưng cô Trúc hay đưa con đi công
viên nhảy nhà phao lắm! Con thích chơi cả nhà bóng nữa! – Bà Thanh
nhìn Thanh Trúc, chắc bà cũng hơi ngạc nhiên trc sự quan tâm của cô
con gái với con ông tổng giám đốc lại nhiều như vậy. Thanh Trúc chỉ
biết khẽ cười gượng gạo.
- Thế chắc Hy – Un quý cô Thanh Trúc lắm nhỉ? – Thanh Mai vừa lên
tiếng con bé đã gật đầu lia lịa.
- Dạ Hy - Un yêu cô Thanh Trúc lắm! Ba Chan cũng yêu cô Thanh Trúc.
– Bà Thanh giật mình xít rơi đũa. – Ba con khen cô Thanh Trúc vừa
xinh đẹp lại vừa giỏi giang. Ba bảo sau này nếu con ngoan và học
giỏi con cũng giống cô Trúc! – Con bé lại cười, nụ cười đẹp như một
thiên thần. Và hình như cũng có một nụ cười nở trên môi bà
Thanh.
Chương XXXIII: Điều kì diệu!
Một tuần ko phải là một con số lớn nhưng cũng ko quá nhỏ để làm nên
một điều kì diệu. Tôi đã nghĩ như thế khi cô bé Hy – Un đến ở nhà
mẹ vợ tôi. Trong suốt một tuần này, con bé vẫn đến trường đi học,
và sinh hoạt bình thường cùng với 3 mẹ con bà Thanh. Thanh Trúc thì
bận đi làm, Thanh Mai thì phải đi học, và tất nhiên việc chăm sóc,
đưa đón con bé bà Thanh phải kiêm cả.
Sáng nào, bà Thanh cũng cứ đi tập thể dục về là lên phòng gọi bé Hy
– Un dậy, nhắc bé đánh răng, rửa mặt, thay quần áo, ăn sáng, rồi
đưa bé đến trường. Con bé có vẻ quý bà Thanh lắm, có khi nó quấn
quýt bên bà Thanh còn nhiều hơn là bên Thanh Trúc và Thanh Mai.
Thanh Mai lúc nào cũng than vãn: “Nó ngủ trưa dậy, ko thấy mẹ em
đâu là y như rằng nó hỏi suốt. Nào là bà đâu rồi?, nào là bà đi đâu
vậy dì? Nào là bà đi bao gìơ về!...”
Nhưng trong suốt một tuần này, Thanh Mai cũng hay hớn hở khoe tôi:
“có
con bé mẹ em vui hẳn, nhà lúc nào cũng có tiếng trẻ con. Kế sách
của em cũng tuyệt quá anh nhỉ?!?” Ừ thì công nhận Thanh Mai của tôi
có cái đầu cũng khá thông mình. Cái đầu với một núi các trò, thật
sự tôi phải thua cô bé của tôi ở cái khoản này.
Một tuần cũng đã trôi qua. Hôm nay bà Thanh làm cơm mời cả tôi và
ông Chan cùng đến dùng bữa. Tôi đến từ sớm phụ đưa mẹ vợ đi ra siêu
thị mua đồ ăn. Con bé Hy – Un cũng nhất quyết đòi đi theo, nó cứ
bám riết bà Thanh như hình với bóng, bà đi đâu nó cũng đi theo đấy.
Ra đến siêu thị, con bé lăng xăng chạy nhảy khắp nơi, gặp ai nó
cũng lễ phép chào, líu lo suốt buổi. Nhìn con bé trông xinh xắn,
lại tây tây nên ai cũng nhìn và bắt chuyện.
- Ôi cháu bác ạ? Xinh quá!
- Cháu ngoại tôi đấy! Người Hàn Quốc đó nhá! – Tôi ko biết bà Thanh
nói đùa hay thật nữa chỉ biết trông bà lúc đấy thì vui ra
mặt.
Bữa cơm với đầy đủ mọi người quây quần và tất nhiên ko thể thiếu
nhân vật chính là ông Chan. Chúng tôi trò chuyện vui vẻ với đủ thứ
đề tài, từ món canh cua bà Thanh nấu quá ngon, đến việc thi cử của
Thanh Mai, hay những câu chuyện thú vị của bé Hy – Un trong những
ngày ở đây. Bữa cơm diễn ra vô cùng thân mật và vui vẻ, ai cũng đều
thấy thoải mái và ngon miệng vô cùng.
Ăn cơm xong mọi người lại quây quần trong phòng khách ăn đồ tráng
miệng còn bé Hy – Un thì ra hiên đùa nghịch với con mèo mun con, bà
Thanh mới mua về cho con bé chơi. Thanh Trúc khéo léo gọt hoa quả.
Bà Thanh lặng lẽ nhìn ông Chan khi thấy ánh mắt mang rõ vẻ khác
thường của một ông chủ với cô nhân viên. Ánh mắt dành cho người mà
ta yêu thì đúng hơn.
- Hai con yêu nhau đc bao lâu rồi, Thanh Trúc? – Bà Thanh vừa buông
câu hỏi cả 4 người chúng tôi đều phải há hốc miệng.
- Dạ!... - Giọng Thanh Trúc run lên rõ trong cuống họng. Ông Chan
đặt miếng lê xuống bàn, nhìn bà Thanh đáp:
- Có lẽ cô đã biết mọi chuyện. Cháu và Thanh Trúc yêu nhau cũng đc
gần 2 năm.
- 2 năm? - Cả tôi, Thanh Mai và bà Thanh cũng đều phải ngạc nhiên.
Hai năm, cả một quãng thời gian như thế mà Thanh Trúc có thể giữ
kín đến cả mẹ và em gái đều ko hay biết.
- Con xin lỗi! Tại con sợ mẹ sẽ ko chấp nhận chuyện tình cảm này
nên con mới phải giấu mọi người như thế.
Bà Thanh thở dài:
- Đúng là cha mẹ sinh con trời sinh tính! Tôi đã biết chuyện kể từ
khi Hy – Un đến đây. Nếu ko phải con bé nó ngoan thế thì hai anh
chị mệt với tôi rồi đấy!
Trong khi Thanh Trúc và ông Chan còn chưa biểu lộ gì thì Thanh Mai
đã nhảy cẫng lên:
- Hoan hô mẹ! Mẹ thật là tuyệt vời – Cô ấy chạy lại ôm hôn bà Thanh
rối rít cứ như người đc bà Thanh chấp nhận chuyện tình cảm là cô ấy
ko bằng.
- Tôi còn chưa trị tội cô đó. Tôi biết thừa là cái trò này chả ai
khác ngoài cô đâu đấy.
- Eò, con phảỉ là người có công chứ! Mà ko có con sao mẹ có đc cô
cháu gái ngoại Hàn Quốc yêu thế kia. Suốt ngày bà ơi!
Thanh Mai vừa dứt lời, bé Hy – Un đã từ ngoài chạy vào mếu
máo:
- Bà ơi! Con mèo nó cào xước tay con!
- Đâu lại đây bà xem nào, con mèo hư thật, dám làm đau cháu
bà.
Nhìn cảnh hai bà cháu chúng tôi ko khỏi bật cười. Không khí gia
đình vui cứ như đêm 30 tết. Thế đấy, điều kì diệu đã xảy ra và tôi
hạnh phúc lắm khi nó đc tạo nên phần lớn là công của cái đầu lắm
trò – cô nàng bé bỏng của tôi!
Chương XXXIV: Đêm tình yêu!
Ngày mai là Thanh Mai đã đi thi tốt nghiệp rồi. Cả một tuần nay
chúng tôi ko gặp nhau. Tôi nhớ cô ấy lắm nhưng tôi phải để cho cô
ấy có thời gian ôn luyện. Trong suốt một tuần, trc sự tham mưu của
anh chàng Đức tôi đã quyết định làm một món quà tặng cô vợ của
tôi.
- Mai em thi rồi đấy! Ko cho em ngủ còn gọi em ra đây làm gì? –
Đang toe toét cười khi thấy cô ấy ra thì ngay lập tức bị cô ấy dội
cho gáo nước, tắt luôn. - Đứng đó làm gì thế? Ko đi đâu à? Hay gọi
em ra đây chỉ để ngắm?
Tôi ỉu xìu, lắc đầu:
- Ko! Đi ra chỗ này.
- Sao mặt buồn thế? Rủ người ta đi mà cái mặt buồn thế kia à? –
Đáng ghét thật đấy, trong khi tôi hớn hở muốn cho cô ấy một điều
bất nhờ trc khi thi thì cô ấy lại cau có mặt mày như thế. Ko buồn
mới lạ. - Mặt mà buồn như thế ứ thèm đi đâu!
- Hì! Ko! Ko! Vui rồi nè! – Tôi ngay lập tức phải ngoác cái miệng
ra cười. Thanh Mai nhăn mũi “xí” một cái rồi toe toét khoác tay
tôi.
- Đi thôi nào anh yêu!
Chúng tôi đi ra khuôn viên gần nhà Thanh Mai. Gìơ đã hơn 11 giờ nên
khuôn viên vắng chẳng còn ai.
- Em nhắm mắt lại. Cấm ti hí đó. Ăn gian là anh phạt đó.
Thanh Mai nhắm nghiền đôi mắt, nhăn nhó:
- Em nhắm chặt rồi. Nói nữa là người ta mở mắt bây giờ đó!
- Đừng, đừng nhắm một tí thôi.
- Mở mắt ra đi em! – Tôi thì thầm bên tai Thanh Mai. Đôi mắt cô ấy
từ từ mở ra. Cả một khoảng đất rộng xung quanh chúng tôi sáng bừng
bởi những ánh nến lung linh và những dây đèn nhấp nháy chăng thành
dòng chữ: “Thi tốt em yêu nhé”
Tôi thấy rõ đôi mắt sáng niềm vui và nụ cười đầy bất ngờ trên môi
Thanh Mai. Chưa hết bất ngờ, tôi bê ra một bình thủy tinh đựng đầy
hạc giấy, đc trang trí vô cùng xin xắn và dễ thương, giơ ra trc mặt
cô ấy, đôi mắt tôi khẽ nhắm chặt:
- Người ta nói nếu gấp đc 1000 con hạc giấy bạn sẽ có một điều ước.
Nay trong tay tôi đang có 1000 con hạc giấy, tôi cũng muốn có một
điều ước. Nhưng tôi ko ước cho bản thân tôi mà tôi muốn dành nó cho
người con gái tôi yêu. Người quan trọng nhất với tôi lúc này. Điều
ước đó là cô ấy sẽ đủ tự tin để thành công trong kì thi tốt nghiệp
ngày mai. – Tôi khẽ mở mắt. Tôi nhìn rõ ánh mắt tràn đầy yêu thương
và hạnh phúc mà Thanh Mai trao cho tôi. Cô ấy đón lấy chiếc bình
hạc giấy, kiễng chân và dướn người. Nhẹ nhàng, dịu êm và ngọt ngào.
Cô ấy trao cho tôi một nụ hôn cháy bỏng. Những cây nến như lung
linh hơn, trái tim tình yêu của chúng tôi như rực rõ hơn, đẹp hơn.
Và tình yêu trong mỗi chúng tôi đêm nay như đc chắp thêm đôi cánh.
Đêm như huyền bí hơn và nụ hôn vẫn đang ngọt ngào!
- Anh gấp tất cả sao? 1000 con?
- Thật ra… - Tôi gãi tai. - Chắc khoảng gần 100 con?
- Thế còn 900 còn lại?
- Anh nhờ cậu Đức! Cậu Đức lại nhờ các nàng của cậu ấy… và các nàng
ấy có nhờ ai nữa ko thì anh chịu!
”Bụp”
- Oái sao lại đấm anh!
- Thế mà cũng đòi! Làm người ta cảm động gần chết! Hoá ra là toàn
nhờ người khác gấp hộ!
- Nhưng anh đã cắt tất cả chỗ giấy để gấp 1000 con hạc này đó! Em
xem này – Tôi chìa ngón tay vẫn còn thương tích – anh cắt rộp cả
tay này!
Thanh Mai cầm ngón tay đau của tôi ngắm nghía.
- Ko phải giả!
- Ý em là anh nói dối hả?
- Uk! Hì
- Dám nói anh thế hả? Có đứng lại ko? Anh mà bắt được thì chết với
anh.
- Ông già, đố đuổi đc em đó! – Cô ấy cười, tiếng cười trong trẻo
vang khắp cả khuôn viên.
Chương XXXV: Anh yêu em nhiều lắm!
Ngày thứ nhất.
“Mẹ mua cho em con heo đất.
Mẹ mua cho em con heo đất… í o í ò.
Ngày hôm nay em vui lắm
Cầm heo trên tay em ngắm… í ò í o
Làm sao cho heo mau lớn
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Làm sao cho heo mau lớn í o í ò
Heo ko đòi ăn cơm
Heo ko đòi ăn cám
---------------------------
Heo chỉ cần em bế trên tay ầu ơ
Em ko thèm mua kem
Em ko thèm mua bánh
Em để dành cho heo
Em lì xì cho heo đất 200 mỗi ngày
Này heo ơi ngoan nhé í o
Này heo con ơi mau lớn í o
…”
Nhạc chờ của Thanh Mai đó. Đã hơn 18 tuổi đầu, chưa kể sắp lấy
chồng đến nơi rồi mà cô ấy vẫn chả khác con nít tẹo nào. Hai cuộc
gọi nhỡ. Ko biết là cô ấy đã dậy chưa hay vẫn còn tít mít trong
chăn. Hôm nay thi rồi, mà tôi biết cái tật ngủ nướng lại thêm bệnh
lề mề của cô ấy nên phải gọi dậy sớm. Hôm thi đầu tiên ko thể đi
trễ đc.
- A lô… - Giọng đầy ngái ngủ.
- Dậy đi em yêu!
- Em vẫn buồn ngủ lắm!
- Ko đc! Dậy sớm chuẩn bị đi, anh đến đón đi ăn sáng rồi đưa đi thi
luôn.
- Cho em ngủ thêm một tí thôi! Hôm qua ngủ muộn mà.
- Thôi nào, dậy đi. Ko anh gọi mẹ mẹ lại quạt cho bây giờ!
- Đáng ghét! - Đầu dây bên kia đã tắt. Nhưng tôi biết rõ là cô nàng
của tôi vẫn chưa ra khỏi cái giường đâu. Thôi thì cho vua ngủ nướng
ngủ thêm 5 phút nữa vậy.
- Dậy chưa đó!
- Dậy rồi mới nghe điện thoại đc chứ!
- Nhưng chưa ra khỏi chăn đúng ko?
- Mùa hè em có đắp chăn đâu!
- Trời! Thôi dậy đi, nửa tiếng nữa anh lái xe qua đón.
- Đi ô tô à?
- Ừ!
- Ko đi ô tô đâu!
- Sao vậy.
- Đi thi chứ có phải đi đâu đâu. Em ko thích đi ô tô đi thi đâu. Có
đi thì đi xe máy thôi!
Trời đất! Đi xe máy thì tôi biết kiếm đâu ra. Nhà có mỗi cái ô tô
thôi. Thế là tôi lại phải lái xe lao như bay đến nhà cậu Đức mượn
xe. Tôi bấm chuông bao lâu mới thấy cậu ta ra mở cửa. Quần áo thì
xộc xệch. Cái áo lại còn mặc trái nữa. Chắc chắn chàng ta vừa quơ
vội đống quần áo vương *** trên sàn nhà đây.
- Sếp!... Sao sáng sớm đã đến nhà em thế!
- Tôi đang vội. Hôm nay cậu cho tôi mượn xe máy đc ko.
- Sao lại phải mượn xe em? Con ô tô của sếp hỏng à?
- Ko! Hỏng thì tôi lái tới đây kiểu gì. Thanh Mai ko thích đi ô tô
đi thi.
- À ra vậy! Rồi, sếp cứ lấy con xe em đi tạm.
- Anh ơi làm gì ngoài đó mà lâu vậy? - Một cô gái trẻ tóc xoã ngang
vai, mặc trên mình mỗi cái áo cánh dài tay của cậu Đức.
- Em ra đây làm gì chứ! Vào nhà đi, anh đang nói chuyện với sếp! –
Cô gái đi thẳng vào nhà ngay. Cậu Đức nhìn tôi gãi tai. Tôi đoán ko
sai mà.
- Thôi lấy xe nhanh cho tôi rồi còn vào ko em nó đợi!
- Sếp!...
Thanh Mai ngồi sau xe cười nói mãi ko thôi. Ai đời ngồi sau xe
ngươì yêu, lại sắp là chồng nữa chứ, mà cô ấy chả ôm eo gì cả, hai
tay hết dang rộng lại đưa lên cao. Cứ hồ hởi đón gió trời!
- Vợ ôm eo chồng đi!
- Ôm gì mà ôm! Phải kiêng!
- Kiêng gì?
- Đỏ tình đen bạc! Ông già ạ! Hì… Hôm nay ko ăn bánh mì ốp la đâu
nhá!
- Sao thế?
- Phải ăn xôi đỗ! Ngốc thế! - Hôm nay tôi mới phát hiện thêm, cô
nàng của tôi còn mắc bệnh mê tín!
Tôi ở công ty làm việc mà mắt cứ dán vào đồng hồ, đếm từng giây
từng phút. Ko biết Thanh Mai của tôi thi cử thế nào, chứ tôi lo
lắm! Kiến thức của cô ấy ko chắc, hơn nữa ko biết cô ấy có gây ra
chuyện gì ko! Cô ấy là **** gây chuyện mà. Nhỡ lại… Mà thôi, tôi
tin ở Thanh Mai mà. Cô ấy đã cố gắng ôn luyện rất chăm chỉ. Chắc
chắn là cô ấy sẽ đỗ thôi.
- Em thi thế nào? Làm đc chứ?
- Cũng tuỳ, văn em chém gió hết. Gặp ông bà nào đầu óc bay bổng,
trí tưởng tượng phong phú thì chắc ko đến nỗi, còn ông bà nào trọng
kiến thức và lời văn trau truốt thì em đứt! – Cô ấy làm tôi đau
tim.
Ngày thứ 2.
- Anh ơi em đau bụng!
- Chết! Sắp thi rồi còn đau bụng là sao?
- Làm sao em biết đc! Anh phải hỏi cái bụng em chứ?
- Thế sáng ngoài xôi ra em có ăn gì ko?
- Có! Sữa chua, mận, hình như cả xoài dầm nữa thì phải! – Ôí trời
đc buổi cô ấy dậy sớm học bài thì… ăn lắm thứ thế. Ko đau bụng mới
lạ!
Ngày thứ 3.
- Thôi chết anh ơi! Em quên máy tính ở nhà rồi!
- Thi toán mà em còn quên máy tính! Thôi đợi anh, anh phi nhanh về
nhà! – Nói rồi tôi lao xe máy phi như bay về nhà lấy máy tính. Còn
chưa kịp thở ra hơi thì:
- Anh ơi!
- Gì?
- Thật ra… em có máy tính. Chắc mẹ hay chị Trúc bỏ vào giùm em rồi!
– Cô ấy rụt rè rút cái máy tính từ trong túi sách ra.
- Hì… Ko sao! Coi như là anh tập thể dục vậy. Thôi mau vào đi, nhớ
thi tốt đấy – Tôi tức đến nghẹn cổ! Cái mặt tôi cười mà cứ như
khóc!
****
- Thế nào rồi em? Điểm thi đỗ chứ?
- … - Mặt Thanh Mai buồn thui, cô ấy chẳng nói câu gì cả.
- Sao vậy? Có điểm thi rồi mà, em đc bao điểm?
- Em… - Cô ấy choàng tay ôm chặt lấy cổ tôi rồi khóc nấc lên. Tôi
thấy tim mình thắt lại, cổ họng nghẹn đắng. Tiếng cô ấy khóc mỗi
lúc một to hơn. Tôi cố gắng lấy lại bình tĩnh, an ủi cô ấy.
- Thôi, ko sao! Vẫn còn đợt 2 thi lại mà. Từ giờ đến lúc đấy, mình
chăm chỉ học hơn nữa là đc thôi. Đừng khóc nữa. – Tôi nhẹ nhàng kéo
tay cô ấy ra. Ko một giọt nước mắt. Đôi mắt khô ro. Cái miệng còn
toe toét cười. – Này, anh tưởng em khóc. Trượt mà cười tươi thế
à?
- Em có nói trượt bao giờ đâu! Tự anh suy đoán đấy chứ! – Cô ấy
cười tinh quoái.
- Thế có nghĩa là em đỗ rồi phải ko? - Mắt tôi sáng trưng.
- Hì… - Cô ấy vênh cái mặt trắng hồng lên, tự đắc. - Tất nhiên.
Thanh Mai mà lại!
“Cốp”.
- Á! Sao anh lại cốc đầu em?
- Cho chừa cái tội dám chọc anh. Biết anh lo thế nào ko?
- Hì! – Cô ấy lại cười toe. - Biết mới chọc mà!
Bất chợt tôi ôm chặt cô ấy vào lòng. Cái siết thật mạnh. Cô ấy ngạc
nhiên lắm. Cứ đứng yên ko hiểu hành động của tôi.
- Thanh Mai! Vậy là chúng ta sắp đc lấy nhau rồi. Anh nhớ em lắm!
Anh yêu em nhiều lắm! – Mái đầu cô ấy ngả sát vào bờ ngực tôi, đôi
tay cô ấy ôm chặt lấy tôi.
- Em cũng yêu anh nhiều lắm!
Dưới nắng chiều, hoàng hôn buông rơi, hồ nước phẳng lặng, hàng cây
xanh mát, những ghế đá lặng im, có một nụ hôn nhẹ nhàng và ngọt
ngào .
Chương XXXVI: Đám cưới hoàn mĩ!
Cuối cùng thì ngày mà chúng tôi mong đợi cũng đã đến. Mẹ tôi và bà
Thanh
hối hả chuẩn bị cho cái đám cưới này lâu lắm rồi. Mọi thứ đc lên
danh sách, chuẩn bị chu đáo. Vì đám cưới lần này quan khác đến dự
rất đông, lại có nhiều nhân vật có máu mặt, quan sếp to nên hai bà
mẹ quyết định phải tổ chức một đám cưới hoàn mĩ nhất. Quyết định
cuối cùng đc đưa ra là mở tiệc đứng, tất nhiên địa điểm đã đc chúng
tôi giới thiệu đó là bãi đất trống “Khoảng Lặng”.
Đám cưới của chúng tôi đc tổ chức theo kiểu Hàn Quốc. Cái này thì
khỏi nói vì tất nhiên có phần của ông Chan ở đây rồi. Chiếc cổng
hoa với rực rỡ những sắc hoa mùa hè, hai bên cột cổng đc sơn màu
hồng phấn đẹp lung linh. Tấm thảm đỏ đc trải dài từ đầu cổng ra tận
nơi cha xứ đứng tuyên bố. Hai bên là những hàng khách ngồi tham dự.
Những lãng hoa to và những chùm bóng bay rực rỡ sắc màu. Còn có cả
hệ thống phun nước làm mát không khí nữa. Đám cưới của chúng tôi tổ
chức vào mùa hè mà.
Mọi người ai cũng hồ hởi, nóng lòng muốn xem hai cô tiểu thư xinh
đẹp của nhà bà Thanh và hai chàng rể quý của bà. Chí ít thì cũng
một người là trưởng phòng của một tổng công ty lớn, một người lại
là tổng giám đốc công ty liên doanh với nước ngoài hơn nữa lại là
người Hàn Quốc, ko tò mò mới lạ. À quên, chắc các bạn đang bất ngờ,
đám cưới này ko phải chỉ tổ chức cho riêng mình tôi và Thanh Mai
đâu, Thanh Trúc và ông Chan cũng cùng cưới với chúng tôi mà. Niềm
vui đc nhân đôi đó!
Chúng tôi từng đôi sánh bước bên nhau bước trên tấm thảm đó tiến
tới chỗ cha xứ trong tiếng nhạc êm du và những nụ cười chúc phúc
của mọi người. Nhưng dẫn đầu lại là cô bé Hy – Un trong bộ cánh
thiên thần, đầu đội vương niệm, tay sách giỏ đựng đầy cánh hoa
hồng. Tiếp đến là cặp đôi Thanh Trúc và ông Chan. Thanh Trúc đẹp
lắm. Cô ấy mặc bộ váy cưới ngắn chưa đến đầu gối nhưng tà sau thì
dài lê thê. Bộ này là do ông Chan đích thân đặt ở bên Hàn Quốc đó.
Trông cô ấy thường ngày đã đẹp, hôm nay trang điểm cô dâu trông
hiền dịu và xinh đẹp vô cùng. Mọi người ai cũng xít xoa khen ngợi.
Cuối cùng là cặp đôi của chúng tôi. Thanh Mai thì khác, cô ấy chọn
bộ váy cưới theo thiết kế của người Việt Nam. Bộ váy cưới trắng dài
chạm đất, đc điểm những hoạ tiết ren, ngọc và đá đẹp mắt. Chiếc váy
cưới quây bó sát bờ ngực cô ấy để lộ bờ vai mềm trắng mịn và tấm
lưng mảnh mai. Đầu đội dế trắng với chiếc vương niệm đính đá long
lanh. Trên tay còn cầm bó hoa tươi xinh xắn. Trông cô ấy đẹp và
lộng lẫy chả kém gì chị. Và có lẽ sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra, hay
sẽ đúng là một dám cưới hoàn mĩ như hai bà mẹ mong muốn nếu như ko
bắt cô vợ xinh đẹp của tôi đi đôi cao gót 10 phân chỉ vì cô ấy thấp
hơn tôi… nhiều quá!
Chúng tôi đang sánh bước đi bên nhau, tươi cười với quan khách.
Trông Thanh Mai lúc đó rạng rỡ lắm, đôi mắt sáng long lanh, cái
miệng nhỏ xinh với lớp son nhũ bóng hồng tươi tắn thì… Bỗng Thanh
Mai loạng choạng, ko giữ nổi thăng bằng kéo cả tôi và cô ấy cùng
ngã xuống, lăn khỏi tấm thảm đỏ ra nền cỏ xanh rì. Hoá ra chiếc váy
dài lê thê cộng thêm đôi cao gót “siêu cao” khiến cô ấy dẫm phải
váy và “thảm hoạ” xảy ra. Tôi đã nghĩ như thế khi tất cả quan khách
phải sửng sốt kinh hoàng đứng bật cả dậy, hai bà mẹ thì nhìn nhau
khốn đốn, Thanh Trúc và ông Chan nhìn chúng tôi lo lắng. Những
tiếng cười rúc rích chợt vang lên. Nhưng mọi thứ đc xua tan hết,
hay nói cách khác là mở màn cho một điều thú vị. Thanh Mai và tôi
nằm chồng lên nhau. Bốn con mắt nhìn nhau, ko hiểu sao lúc đó, tôi
muốn hôn lên đôi môi hồng gợi cảm của cô ấy. Mọi người ồ lên, reo
vui và phấn khích. Thế là trên nền cỏ xanh mát, êm ái, dưới những
cánh hoa hồng mịn như nhung khẽ bay bay từ đôi tay nhỏ bé của cô bé
thiên thần tình yêu Hi – Un, trong tiếng nhạc rộn ràng, chúng tôi
trao cho nhau một nụ hôn ngất ngây và ngọt ngào. “Em yêu! Gìơ đây
ta thật sự đã là của nhau rồi!”. Nụ hôn thêm cháy bỏng và ngọt ngào
hơn. Ko biết đây có phải là một đám cưới hoàn mĩ như hai bà mẹ mong
muốn ko nhỉ
Chương XXXVII: Đêm tân hôn!
Tôi đc nghỉ 1 tuần ở cơ quan. Chúng tôi cũng định đi hưởng tuần
trăng mật ở Nha Trang cùng hai vợ chồng Thanh Trúc và ông Chan.
Nhưng hai bà mẹ cắt luôn khoản này của chúng tôi vì lí do Thanh Mai
đang có thai, ko đc đi đâu hết. Kế sách có em bé của Thanh Mai vẫn
thường đem lại nhiều tác dụng phụ ko mấy mong đợi như thế
này.
Đêm nay là đêm tân hôn của vợ chồng chúng tôi. Căn phòng tân hôn
chính là phòng của tôi với mọi đồ đạc đã đc tân trang lại. Ngoài
bàn làm việc của tôi ra, giờ có thêm cả bàn trang điểm của vợ nữa.
Chăn, ga, gối, đệm đc thay mới hoàn toàn. Đêm tân hôn có khác,
giường trải ga đỏ, nền nhà rắc cánh hoa hồng, hai cái gối ngủ to
đoành đc đặt kế với hai cái gối ôm trái tim đỏ rực. Tuy nhiên, theo
điều khoản của người lớn thì chúng tôi bị cấm làm chuyện xxx. Điều
tưởng chừng là vô lý với vợ chồng mới cưới nhưng lại là có lí bởi
Thanh Mai của tôi đang có thai mà. Nhưng mặc kệ, đó là trên lý
thuyết giả thôi, chứ thực tế nào có vậy. Nên chúng tôi tất nhiên là
ko thể chấp hành mệnh lệnh của các bậc tiền bối rồi!
Nằm dài trên giường chờ cô ấy tắm xong. Tôi bắt đầu nhớ tới những
lời dặn dò của anh em chiến hữu.
- Mình là đàn ông, mình có thể thua kém về mọi mặt nhưng tuyệt đối
ko đc thua kém trong chuyện đó! Ko đc để phụ nữ nó khinh mình biết
chưa anh! - Cậu Đức vỗ vai tôi.
- Con vợ em suốt ngày nó làu bàu chê em thể lực kém, ức lắm anh ạ!
Thế nên anh phải cố hết sức đó! - Thằng Tuấn còi dặn dò tôi với tư
cách của một kẻ đã nếm mùi thất bại.
- Phải đấy! Anh cứ phải phát nào ra phát đấy cho em! Ko đc yếu
mềm!...
Đấy, tôi nào có biết gì đâu. Ko ngờ chỉ mỗi chuyện tưởng chừng như
bình thường thế thôi nhưng lại lắm rắc rối và khó khăn ghê. Nhưng
ko sao, kĩ năng cậu Đức và mấy anh em nhân viên cấp dưới vợ con đề
huề truyền dạy tôi nghe và khắc ghi ko bỏ sót điều nào. Và giờ chỉ
chờ đợi đến tí nữa là thể hiện thôi!
Vợ tôi đang tắm. 15 phút. 20 phút. 30 phút. 1 tiếng. Trời đất, hơn
1 tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chưa thấy vợ tôi ra. Sao cô vợ tôi lại
tắm lâu thế chứ! Tôi lại phải bật dậy khỏi giường đi vào phòng
tắm.
- Em yêu làm gì trong đấy mà lâu vậy? – Ko có tiếng trả lời. –
Thanh Mai, em có trong đó ko vậy? Thanh Mai, mở cửa ra cho anh!
Thanh Mai! – Tôi lấy chân đá mạnh một cái vào cửa. Một tiếng “Uỵch”
từ trong phát ra. – Thanh Mai em có sao ko vậy?
- Ko, ko … em ko sao!
- Vậy mở cửa ra cho anh! – Cánh cửa từ từ mở. Cô ấy rụt rè bước ra.
Đôi mắt lộ rõ vẻ vừa mới ngủ dậy. – Em ngủ trong đó đấy à? – Cô ấy
cúi gầm mặt. – Em sao thế? Sao lại ngủ trong đó?
- Em sợ anh?
- Cái gì?
- Em ko biết đâu! Em ko ngủ với anh đâu! Em ko muốn làm giống người
lớn trong đêm tân hôn đâu. Bọn bạn em bảo kinh lắm! – Cô ấy vừa
khóc vừa nói. Trời đất đây có phải là Thanh Mai mà tôi biết ko? Cô
ấy yêu sớm hơn cả tôi, ấy vậy mà trong chuyện này còn con nít hơn
cả tôi.
- Thôi nín đi! Thì mình là vợ chồng mà! Vợ chồng nào chả phải thế!
Mình còn phải sớm sinh em bé nữa mà!
- Ko! Em ko ngủ với anh đâu! – Cô ấy bật khóc còn to hơn cả lúc
nãy!
- Thôi thôi nín đi! Ko mẹ biết thì chết!... Thôi thì mình chỉ ngủ
cùng thôi vậy, ko làm gì cả!
- Ứ đâu!
- Hả?
- Anh xuống đất nằm đi! Nhỡ ngủ cùng, nửa đêm anh giở trò thì
sao!
- Cái gì vậy? Sao bắt anh nằm đất hả?
- Anh ko nằm thì em nằm!
- Thôi… thôi… anh… nằm!
Đấy, đêm tân hôn của tôi đấy! Có lẽ cả đời ko quên nổi!
- Thanh Mai, Lâm dậy mau, sáng rồi! - Tiếng mẹ tôi gọi cửa. Nắm đấm
cửa từ từ chuyển động. Thôi chết, tối qua vợ chồng tôi quên ko khoá
cửa phòng. Tôi và Thanh Mai nhìn nhau. Tôi vục dậy, trèo nhanh lên
giường. Nhưng khổ nỗi, tay chân luống cuống, chăn nó cứ quấn vào
chân, tôi trèo mãi ko
lên nổi thành giường, dù Thanh Mai đang ra sức cùng kéo tôi
lên.
“Bụp”.
- Hai đứa dậy mau! - Mẹ tôi mồm chữ A, mắt chữ O trc cảnh tượng hai
vợ chồng ôm nhau ngủ dưới đất, giường ga xộc xệch, chăn rải từ
giường xuống đất! - Trời ơi là trời! Hai vợ chồng mày ngủ kiểu gì
mà lăn cả xuống đất thế này!?!
- Ơ mẹ! Chào buổi sáng!
- Sáng sủng gì? Dậy? Dọn dẹp lại phòng ngay. Còn Thanh Mai xuống
nấu ăn sáng.
- Dạ?
- Còn dạ gì? Con dâu về nhà ko nấu để mẹ chồng nấu à?
- Dạ… ko! – Thanh Mai mếu máo nhìn tôi. Ngày đầu tiên làm dâu của
cô ấy đã bắt đầu rồi đó!
Chương XXXVIII: Vụng về!
“Xoảng”.
- Cái con bé này! Đến cầm cái bát thôi mà cũng đánh vỡ. – Tôi đang
tranh thủ đánh một giấc, vừa nghe thấy tiếng mẹ tôi quát Thanh Mai
ở dưới bếp tôi vội bật dậy như một cái lò xo lao nhanh xuống dưới
bếp. Thanh Mai hai hàng nước mắt chảy dài. Dưới sàn nhà nước trứng
chảy lênh láng, mảnh vỡ văng tứ tung. – Còn đứng đó mà khóc nữa à?
Mau dọn đi, cái con bé này! – Thanh Mai sợ hãi luống cuống cúi
xuống nhặt mảnh vỡ. Có lẽ vì quá sợ hãi và luống cuống lên cô ấy
vừa mới chạm xuống nhặt mảnh vỡ đã bị cứa một vệt dài. - Trời ơi!
Sao trên đời lại có đứa hậu đậu thế này! Chổi có, hót rác có dùng
để làm gì?
- Mẹ thôi đi! – Tôi chạy lại ôm lấy Thanh Mai, nắm chặt ngón tay
đầy máu của cô ấy. – Mọi ngày mẹ vẫn nấu ăn sáng mà. Gìơ cô ấy vừa
mới về mẹ đã bắt làm rồi. Mẹ phải từ từ để cô ấy làm quen dần với
cảnh về nhà chồng chứ! - Mẹ tôi cứng họng. Bà ko nói nổi câu gì. Ko
phải vì tôi nói đúng quá mà vì bà ko tin nổi thằng con quý của bà
nó đang mắng bà để bảo vệ con vợ nó.
Cuối cùng thì mẹ tôi cũng chả thèm nấu ăn sáng và tất nhiên bãi
chiến trường mẹ tôi cũng ko thèm dọn. Tôi và Thanh Mai lại phải lúi
húi quét dọn. Cả một phòng bếp sực mùi tanh của trứng, cả một chút
mùi nước mắm nữa. Tôi thở dài:
- Thật ra là lúc nãy em sai đó! Anh nói mẹ như thế là ko đúng đâu.
Chắc mẹ sẽ giận lâu đó!
- Em biết! Gìơ phải làm sao hả anh!
- Anh cũng chưa biết. Có lẽ trưa nay em lại phải nấu cơm đấy!
- Anh đùa à?
Tôi và Thanh Mai cả hai lúi húi ở dưới bếp. Chẳng phải là nấu nướng
gì đâu!
- Anh mua ở đâu thế?
- Đèn Lồng Đỏ!
- Trời sang thế? Mẹ nghi đó!
- Yên tâm, mình cứ đảo đảo lên, cho nó lung tung và hơi nát là
đc.
- Sao anh ko mua canh rau ngót hay canh rau muống nó mới giống, mua
hẳn canh gà, hấp thế.
- Em nghĩ ở đó có canh rau muống cho em à?
- Xuỵt! Khẽ thôi ko mẹ biết giờ!
- Biết rồi.
- Sườn chua ngọt cơ á? Mà sao cả tôm chiên thế này.
- Thì mẹ anh vẫn làm mà!
- Nhưng đây là em nấu chứ ko phải mẹ anh!
- Uí giời, mẹ có biết là em nấu dở đâu. Chỉ biết là em vụng về
thôi.
- Hai cái này nó ko đi liền với nhau à?
- Chắc là ko! Mà thôi nhanh lên…. Đừng, đừng!
- Gì thế?
- Sao lại bày cả đồ trang trí làm gì?
- Ừ nhỉ! Hì, em quên.
- Oái, đừng đổ, túi nước chấm đó. Cái này vứt đi, mình phải tự pha.
Nhà làm gì có mấy cái linh tinh trong đó.
Sau hơn 30 phút, cuối cùng thì chúng tôi cũng dọn ra đc một mâm cơm
với đủ các món ko thua kém mẹ tôi thường ngày: cải bắp quấn thịt,
canh gà, sườn chua ngọt, tôm chiên, salat rau xanh bao gồm: rau
sống, cà chua, dưa chuột… (mua ở nhà hàng) và nước chấm (tự
pha).
Gọi mãi mẹ tôi mới chịu xuống. Mặt bà nhìn cái là biết cơn giận
chưa nguôi.
- Mẹ vào ăn cơm đi! Thanh Mai mất cả buổi sáng làm cơm để xin lỗi
mẹ đó! - Mẹ tôi giật mình trước lời giới thiệu của tôi.
- Tất cả là Thanh Mai làm đây sao?
- Vâng, vợ con cũng đc đấy chứ mẹ!
- Để xem đã! - Mẹ tôi nói thế chứ tôi biết bà bất ngờ lắm. Chắc
chắn là hết giận rồi. Mẹ tôi lấy đũa gắp miếng sườn ăn thử. – Cũng
đc! - Phải là quá đc chứ ko phải là đc! Mẹ tôi thật là… Nhà hàng
nổi tiếng người ta nấu cơ mà. Mẹ tôi tính thế đấy, muốn đc mẹ tôi
khen thì phải thật hoàn hảo. Như Thanh Trúc là một ví dụ. Đang hớn
hở với việc nâng tầm cao Thanh Mai trong mắt mẹ thì hai đứa giật
mình bởi tiếng mẹ hỏi. - Thế cơm đâu? Ăn cơm mà ko bê nồi cơm ra à?
- Chết! Mải chú tâm đến thức ăn mà quên khuấy mất món quan trọng
nhất. Gìơ thì hai đứa chúng tôi chỉ biết mặt mếu nhìn nhau.
- Dạ, tụi con quên nấu cơm rồi!
- Cái gì!?!
Chương XXXIX: Ngủ cùng!
Vừa nhìn thấy Thanh Mai mang quần áo vào phòng tắm tôi cũng vớ quần
áo và lao như bay đến khoác tay cô ấy.
- Chồng làm gì đấy!
- Tắm!
- Ko thấy người ta đang vào à?
- Thấy mới vào cùng mà!
- Cái gì thế? – Nhìn cái vẻ mặt giận dữ của cô ấy sao mà yêu thế ko
biết!
- Hì, thì mình là vợ chồng, tắm chung có sao đâu!
- Ko đc! Đi ra đi! – Cô ấy ra sức lấy tay đẩy người tôi.
- Nhưng chồng muốn tắm cùng vợ! – Tôi làm bộ nũng nịu.
- Muốn ăn đấm ko? Thích tắm thì vào mà tắm một mình nhá! – Nói rồi
cô ấy toan bước đi!
- Thôi đc rồi, ko tắm chung nữa. Vợ tắm đi!
- À thôi… chồng tắm đi!
- Ko đc! Tắm sau rồi lại ngủ trong đó như hôm qua ý à. Vợ tắm
đi!
Hí hửng từ trong bồn tắm ra, với ý nghĩ hôm nay cô ấy ko trốn đc
tôi đâu. Nhưng vừa ra đến giường đã thấy cô ấy ngủ rồi. Tôi trèo
lên giường, khẽ đưa tay gạt mấy lọn tóc rối của cô ấy, rồi nhẹ
nhàng lứơt tay trên đôi má ửng hồng của cô ấy. Rõ ràng là cô ấy cảm
nhận đc tất cả mà. Rồi khi bàn tay lướt đến đôi môi hồng tôi cúi
đầu hôn nhẹ lên đó một nụ hôn phớt qua môi. Đôi tay cô ấy khẽ nhúc
nhích. Hì, cam đoan là cô vợ tôi giả vờ ngủ rồi. Tôi hắng
giọng.
- Sao vợ mình hôm nay ngủ sớm thế nhỉ? Nhưng thôi, ngủ cũng có cái
hay của nó. Mình phải tận dụng cơ hội mới đc. – Nói rồi tôi khẽ cúi
đầu xuống người cô ấy giả vờ như mình đang giở trò. Ngay lập tức cô
ấy vùng dậy, vớ lấy cái gối ôm chặt.
- Chồng định giở trò gì hả? - Giọng cô ấy run lên.
- Uả tưởng vợ ngủ rồi mà! Hì, vợ là vợ của chồng sao lại bảo chồng
giở trò. Vợ phải thực thi nghĩa vụ của người vợ chứ!
- Ko đc! Chồng mà làm gì vợ gọi mẹ đó!
- Để mẹ biết là vợ chồng mình chưa hề ngủ với nhau bao giờ à?
- Đồ đểu! – Nói rồi cô ấy quẳng cái gối vào tôi!
- Vì vợ, chồng phải đểu hôm nay mới đc!...
- Á, cứu tôi với!...
- Ko ai cứu đc vợ đâu!
- Chồng mà lại gần vợ giết chồng!
- Vợ còn chạy nữa, chồng mà bắt đc thì vợ cũng chết với
chồng!...
Cứ thế hai đứa chúng tôi rượt đuổi nhau trong phòng. Những tiếng
ùynh uỵch, la hét vang rõ khắp nhà.
- Cuối cùng thì cũng tóm đc vợ rồi!
- Buông vợ ra đi!...
- Vợ chồng mày làm cái gì đó hả? - Mẹ tôi đẩy cửa bước vào. Tôi vội
vã buông vợ ra. Nhìn căn phòng tan hoang, vợ chồng tôi lại đang
giằng co nhau trên giường. Mẹ tôi lại gầm lên:
- Chúng mày muốn chết à? Vợ mày đang có thai đó.
- Tụi con có làm gì đâu!
- Lại còn ko nữa!... Thanh Mai vào ngủ với mẹ.
- Cái gì vậy mẹ?
- Còn gì ở đây nữa? Muốn ngủ đợi khi nào đẻ xong cho chúng mày ngủ
tha hồ. – Thanh Mai nhìn tôi mếu máo. Gì chứ, đợi đến lúc cô ấy đẻ
xong thì chắc cả đời cũng ko đc ngủ cùng nhau!
Sáng, chưa kịp mở mắt đã bị Thanh Mai chạy vào phòng đánh
thức:
- Anh ơi, chết rồi, mẹ bắt em đi chợ cùng mẹ mua đồ ăn, trưa làm
cơm dì Hương đến chơi!
- Thì em cứ đi chứ sao! – Tôi ngái ngủ!
- Chồng với chả con! Người ta sắp chết rồi đây này!
- Xong chưa Thanh Mai! Làm cái gì mà lâu thế? Ngủ trong nhà vệ sinh
rồi à? - Tiếng mẹ tôi từ dưới nhà vọng lên!
- Dạ con xong ngay đây!... Anh ơi làm thế nào đây? – Tôi ngồi dậy,
thở dài một cái.
- Thì em cứ đi chợ cùng mẹ đi!
- Thế còn lúc trưa nấu cơm?
- Đi đi, rồi về anh khác tính cho.
- Ơ con Thanh Mai, nhanh lên!
- Dạ con xuống đây!... Chồng nhớ đấy nhá!
- Rồi rồi… - Tôi trả lời bâng quơ rồi lại ngủ tiếp mà ko hề biết
rằng sắp có chuyện rồi!
Chương XXXX: Cô con dâu chẳng ưa nổi!
Vừa mới thức giấc bước xuống dưới nhà, tôi giật mình khi thấy Thanh
Mai đang khệ nệ bê một làn đầy thức phẩm và rau xanh. Vội chạy
xuống đỡ hộ cô ấy một tay, tôi vội hỏi mẹ:
- Hôm nay có vụ gì mà mẹ và Thanh Mai mua lắm thứ thế? Định mở tiệc
ạ? – Thanh Mai quay ngoắt ra nhìn tôi.
- Hôm nay dì Hương mày mới bay từ Mỹ về đây. Hôm đám cưới mày dì ko
về dự đc nên hôm nay tranh thủ thời gian bay về xem mặt cháu dâu. –
Tôi quay sang nhìn Thanh Mai bắt gặp ngay cái lườm cháy da mặt của
cô ấy. Rõ ràng là sáng cô ấy đã nói với tôi rồi mà. Chết thật, phen
này tôi tiêu với cô ấy rồi. Trước khi vào phòng mẹ tôi còn dặn dò –
Nấu ngon ngon vào, đừng để ****** xấu hổ với dì. Dù dì thì cũng là
con dâu quý của cả họ đấy! – Tôi chả hiểu sao mẹ tôi phải nói thế.
Cô dâu quý của cả họ thì sao. Nói thế chứ mẹ tôi về quê đc mấy lần.
Tôi nghi lắm, chắc mẹ tôi chót khoe mẽ gì về cô con dâu với dì
Hương đây! Đang miên man suy nghĩ tôi giật mình bới cái véo tím tay
của cô vợ.
- Tính sao với chỗ này đây? Em ko biết đâu! – Cô ấy phụng
phịu.
- Anh cũng ko biết!
- Cái gì? Sao anh bảo anh sẽ nghĩ cách hả?
- Ờ thì anh vẫn nghĩ mà nhưng ko ra!
- Em ko biết! Em ko biết đâu! Tại anh đó! Hôm qua gạt mẹ nên giờ em
mới khổ thế này. Tí nữa ko nấu nổi thì em chết!
- Mệt nhỉ? – Tôi thở dài. – Mà ko sao, hay em cứ thử nấu đi, biết
đâu ăn đc!
- Nấu kiểu gì em ko biết! À đúng rồi! – Cô ấy cười tinh ranh,
30 phút sau.
- Nhanh lên bà…. Khẽ khẽ thôi, kẻo mẹ tôi biết!
- Rồi! Mà bác ở trong phòng thật chứ? Nhỡ nhìn thấy là tiêu
đó.
- Em biết rồi, vào bếp nhanh lên chị.
Đó, cô vợ quý của tôi lại giở trò tinh quoái rồi đấy. Cô ấy gọi cô
bạn yêu quý nổi tiếng nấu ăn ngon ở lớp đến nấu giùm cô ấy. Trong
khi hai cô nàng hi hoáy ở dưới bếp thì tôi phải làm nhiệm vụ anh
bảo vệ canh gác ko cho mama có dịp “đột kích” vào trong bếp. Đang
tu trai nước lọc, căn bản vừa ăn sang xong chưa kịp uống nước nên
hơi khát. Tôi tu ừng ực. Đang tận hưởng cái cảm giác mát lạnh của
dòng nước trôi xuống cổ họng thì tiếng mẹ tôi khiến tôi giật mình,
ho sặc sụa.
- Con trai bao nhiêu tuổi rồi mà ăn uống kiểu thế hả?
- Mẹ… mẹ… - Tôi cố gắng nói to để Thanh Mai và cô bạn của cô ấy có
thể nghe thấy.
- Thanh Mai đang trong bếp hả? Để mẹ vào xem nó nấu nướng thế
nào.
- Ko, ko cần đâu mẹ. Mẹ cứ trong phòng nghỉ ngơi, tất cả cứ để vợ
con nấu là đc!
- Thôi, một mình nó nấu sao xuể. – Nói rồi mẹ tôi bước vào bếp. Tôi
vội vã chạy theo.
- Mẹ… mẹ à? – Thanh Mai rối rít. Tôi đảo mắt nhìn quanh. Trong
phòng chỉ có mỗi Thanh Mai, tôi ko thấy cô bạn của vợ đâu cả. Ko
biết là đã lú ở đâu rồi.
- Nấu đc ko? Để mẹ giúp một tay.
- Dạ đc mà mẹ. Mẹ cứ vào phòng nghỉ ngơi đi ạ. Con nấu một loáng là
xong.
- Á! Rán! - Tiếng la thất thanh từ trong góc tủ. Cô nàng với cái áo
dính đầy mạng nhện vừa chạy ra vừa vung tay nhảy tưng tưng trong
phòng bếp trc con mắt kinh ngạc của mẹ tôi và 4 con mắt đầy sợ hãi
kiêm thất vọng của tôi và vợ. Thế là cô bạn tốt giết chết chúng tôi
rồi!
Sau khi tiễn bạn về, Thanh Mai thất thểu bước vào nhà. Mẹ tôi ngồi
trên ghế với ánh mắt đầy quyền uy và thật đáng sợ.
- Anh chị giỏi lắm! Gạt cả bà già này cơ đấy!
- Chúng con ko dám ạ. – Đôi mắt sắc lạnh, chẳng mấy thiện cảm gì mẹ
tôi dành cho Thanh Mai.
- Cô mà lại còn ko dám sao? Ngay từ đầu tôi đã ko ưa gì cô rồi.
Nhưng thôi, nghĩ là giờ thì cô cũng là con trong nhà, tôi coi như
con gái. Cô ko biết thì bảo ko biết, lại còn bày trò gạt tôi. Nghĩ
tôi ghê gớm quá sao? Sợ tôi chê cô con dâu đoảng, vụng về, kém kỏi?
Đó là sự thật, anh chị định giấu tôi đến bao giờ. Định suốt ngày
nhờ người đến nấu hay ra quán mua về? …Anh chị tưởng tôi đã hết
giận chuyện hôm qua rồi sao? Tôi ko biết cô hay ho, tài giỏi thế
nào nhưng tôi thấy kể từ ngày quen cô thằng Lâm càng ngày càng tệ.
Tôi chưa nói đến chuyện hai anh chị dám qua mặt hai mụ già chúng
tôi mà mang bầu. Chỉ cần hôm qua, nghe thằng Lâm nó nói mẹ nó để
bảo vệ cho cô vợ yêu quý, bà hoàng của nó là cũng đủ biết
rồi!
Thanh Mai lặng im ko nói gì cả. Tôi cũng ko thấy cô ấy khóc như mọi
lần nhưng đôi mắt thì buồn và chắc uất ức lắm.
- Mẹ nói gì vậy?
- Tôi nói gì anh chị tự hiểu. Thôi, giờ thì tập trung vào nấu nướng
dì Hương sắp đến rồi.
Tôi liếc nhìn Thanh Mai, cô ấy khẽ nở nụ cười gượng gạo. Tôi bỗng
thấy lòng mình đau nhói. Ở bên cạnh cô ấy mà tôi cũng chẳng giúp gì
đc cho cô ấy. Để cô ấy phải chịu những lời nói nặng nề của mẹ. Gìơ
thì tôi biết vì sao cô ấy ko khóc. Vì những giọt nước mắt đã chảy
ngược vào lòng trong sự uất ức và cay đắng.
- Thằng Lâm, ra ngoài mua ít bia Hà Nội đi, nhà hết rồi! Còn Thanh
Mai, mang thịt gà ra chặt đi!
- Dạ!
- Thôi để tí con về chặt cho.
- Thôi khỏi, có mỗi chặt thịt gà cũng ko biết chặt thì làm ăn gì.
Thôi anh đi mua bia nhanh lên.
Tôi mua bia về đã thấy dì Hương đến. Dì tôi lấy chồng Mỹ nên ở Mỹ
sống cùng chồng luôn. Đám cưới tôi có điện sang mời dì nhưng vì dì
tôi và ông chồng người Mỹ bận tối mắt tối mũi, ko về dự đám cưới
của tôi đc. Thu xếp xong công việc là dì bay về đây luôn. Còn ông
chồng Mỹ của dì thì hiếm hoi lắm mới cùng dì về Việt Nam. Lần này
cũng vậy, thấy có mỗi dì thôi.
- Dì đến rồi đó ạ? Đi đường vất vả ko dì?
- Mệt mỗi lúc ngồi máy bay thôi. Đáp xuống sân bay Hà Nội là khoẻ
ngay. Đúng là về Việt Nam, về với quê hương, bao mệt mỏi nó tan
biến hết.
- Dì mà cũng yêu quê hương ghê nhỉ? Yêu thế sao còn chọn sống ở Mỹ
làm
gì?
- Bác thật buồn cười. Tình yêu nó vĩ đại mà. Một khi đã yêu phải
yêu hết mình chứ Lâm nhỉ?
- Cái này thì dì nó khỏi nói. Nó giỏi cái khoản này lắm. Nhờ thế mà
tôi mới có đc cô con dâu… À giỏi giang, ngoan hiền.
- Khiếp quá cơ. Cháu dâu chặt thịt gà xong chưa? Để xem cháu dâu
tôi thế nào mà bà chị tôi khen ghê lắm.
- Thật ạ?
- Thật mà!
- Thôi thôi, dì… dì để cháu nó còn vào hộ vợ nó.
- Trời, quan tâm con dâu ghê. Phen này chắc cháu dâu tôi đẹp người
đẹp nết lắm đây. Vừa lòng đc chị tôi là hơi bị đc đó! – Tôi chẳng
hiểu nổi dì tôi đang nói gì chỉ biết rằng mẹ tôi có vẻ lúng túng
lắm. Tôi cá là mẹ tôi đang giấu giếm chuyện gì đây.
Thức ăn đã bày biện cả trên bàn. Chỉ thiếu mỗi món thịt gà nữa
thôi.
- Thanh Mai chặt thịt gà xong chưa? Đem lên đi con.
- Dạ!
Hai phút sau tiếng “dạ” Thanh Mai cũng đem đc đĩa thịt gà lên. Dì
tôi nhìn Thanh Mai cũng gật đầu cười khen xinh. Nhưng khi cháu dâu
vừa mới đặt đĩa thịt gà xuống nụ cười trên môi dì tôi tắt lịm. Mẹ
tôi thì tím mặt. Đĩa thịt gà nát tươm, nhìn đã chả buồn gắp. Thanh
Mai chỉ biết cúi đầu lặng im. Mọi người cũng chả ai nói câu gì. Tôi
buộc phải lên tiếng.
- Tay vợ cháu hôm qua bị đau. Thôi ko sao, toàn người nhà ý mà.
Thanh Mai em ngồi xuống đi.
Cả buổi, ko khí gia đình chẳng mấy vui vẻ gì. Dì tôi nhìn Thanh Mai
và liên tục đưa mắt thắc mắc với mẹ tôi. Cuối bữa cơm, trong lúc
Thanh Mai ở dưới bếp rửa bát, trên nhà, dì tôi khẽ thắc mắc:
- Sao cháu dâu khác hẳn những gì em tưởng tượng thế. Đúng là xinh
nhưng…
- Sao dì hỏi nhiều thế nhỉ? Con dâu tôi nó vụng về thế thôi. Nó ko
duyên dáng, giỏi giang như tôi đã kể vời dì đc chưa?
- Ơ… Sao chị lại giận chứ.
- Ko giận sao đc! Dì đang cười vào mặt tôi chứ gì? Rằng tôi kén cá
chọn canh giờ lại vớ phải một đứa con dâu vụng về, chẳng làm nổi
cái gì, đến chặt thịt gà cũng ko xong! - Mẹ tôi vừa dứt lời thì
dưới bếp: “Xoảng” – Âm thanh đủ giết chết bao người!
Chương XXXXI: “Vì con có bầu!”
Một tuần nghỉ sau đám cưới, có thể đối với nhiều người đó là quãng
thời gian đẹp nhất, ý nghĩa nhất. Nhưng các bạn xem đấy, với tôi nó
đúng là một quãng thời gian khủng khiếp. Nhưng vẫn chưa là gì với
những chuỗi thời gian tiếp theo sau này.
- Sếp đến rồi kìa!
- Chúng em chào sếp!
- Ờ, chào mọi người! – Tôi nói với giọng chả mấy gì phù hợp với
không khí hân hoan chào đón của mọi người trong phòng.
- Nhìn sếp bơ phờ thế kia là nghi lắm đó nha! Chắc đêm qua… - Cậu
Đức nói đến đây quay lại cùng mọi người cười hô hố, cứ như là cậu
ta và mọi người đoán đúng lắm ko bằng. Đêm qua ư? Mấy ngày nay rồi,
tôi nào có đc ngủ cùng vợ bữa nào. À chính xác là một tuần. Tính cả
hai ngày phải ngủ dưới sàn nhà. Ko biết nếu bọn họ biết chuyện sẽ
cười vào mũi tôi thế nào đây.
- Anh Lâm! Thế nào? Làm tốt chứ!
- Sao lại ko? Các cậu khinh thường sếp mình thế à?
- Thật ạ? Thế chị nhà… khen chứ ạ? - Cả phòng lại cười rầm
rộ!
- Trật tự đi! Thôi đến giờ làm rồi, vào làm việc đi, ko cuối tháng
đánh giá xếp loại tôi trừ hết điểm giờ. - Vừa nói đến tiền có khác
ai nấy đều tập trung chuyên môn ngay ko cần tôi nhắc đến lần thứ
hai. Nhân viên của tôi đó, đc cái giống tôi, nhắc đến tiền là làm
việc rất hiệu quả. Nhưng dẹp yên đc đám nhân viên, tôi lại thấy tủi
cho thân mình. Ai đời lấy vợ rồi, mang phận chồng mà chả đc làm
chồng! Tất cả cũng chỉ tại cái kế sách mang bầu rồi mà ra. Và cái
kế sách ấy còn gây ra đủ rắc rối nữa.
Tôi vừa trở về nhà đã thấy tiếng Thanh Mai và mẹ tôi:
- Mẹ, sao mẹ lại vứt hết quần của con thế?
- Con gái lấy chồng rồi sao có thể mặc cái thứ này đc chứ?
- Quần tụt thì sao hả mẹ? Con thích mặc vì chúng thoải mái.
- Ko đc! Mẹ đã mua mấy cái quần chửa cho con rồi.
- Quần chửa?
- Phải! Bắt đầu từ hôm nay mặc đi!
- Gì vậy chứ! Con mới chưa đầy hai tháng mà. Bụng làm gì đã to mà
phải mặc quần chửa chứ mẹ!
- To hay ko to tôi ko cần biết! Vì cô có chử, phải mặc quần chửa,
ko sau này ảnh hưởng đến cháu tôi. Thế thôi, ko nói nhiều
nữa.
- Thật là bất công! – Thanh Mai hét lên.
- Nếu sợ sao còn chửa sớm làm gì?
- Dạ?... – Cô ấy ấm ức lắm mà ko nói đc gì!
Tôi bước lên tầng ngay sau khi mẹ tôi trở về phòng. Nhẹ nhàng ôm
chầm lấy vợ từ sau lưng, khẽ thơm lên má cô ấy.
- Nhớ vợ quá!
- Buông ra đi người ta đang tức đây!
- Sao vậy? – Tôi giả vờ như ko biết chuyện gì. Cô ấy kéo tay tôi
ra, xoay người lại.
- Mẹ quá đáng lắm! Mẹ vứt hết quần tụt của em. Lại còn bắt từ giờ
phải mặc một đống quần chửa mẹ mua nữa chứ! Làm sao mà em mặc đc
đây. Quần chửa xấu chết đi đc!
- Thôi mà! – Tôi kéo cô ấy vào lòng. - Mẹ lo cho em và cho cháu nên
mới như thế. Em chịu khó đi.
- Em ứ mặc quần chửa đâu!
- Vậy em mặc váy nhé? Đc ko anh đưa đi mua?
- Váy á? Hì, còn đỡ hơn quần! – Cô ấy cười toe. Rõ ràng cũng thích
điệu mà lâu nay giả vờ.
Thế là ngay lập tức, sau khi đi làm chiều về, tôi đưa Thanh Mai đi
chọn mua váy luôn. Lúc đầu cũng có ghé qua cửa hàng “Mẹ và bé”
nhưng khổ nỗi chẳng có cái váy bầu nào vừa với cái bụng eo thon của
vợ tôi cả. Thế là đành phải vào shop thời trang trong siêu thị mua
váy bình thường nhưng phải mặc thoái mái và tất nhiên ko chặt bụng.
Thanh Mai - vợ tôi đúng là mặc gì cũng đẹp. Cô ấy thử cái váy nào
trông cũng xinh. Nhìn cô ấy trông cứ như một con búp bê nhưng tinh
nghịch và nhí nhảnh lắm. Thử váy mà cô ấy làm đủ động tác bắt tôi
lôi điện thoại ra chụp hình cô ấy. Phải công nhận thêm cái nữa là
vợ tôi chụp hình rất ăn ảnh. Cái nào trông cũng xinh và dễ thương.
Khác hẳn với những lúc đanh đá, cáu gắt của cô ấy. Vợ tôi đúng là
đẹp quá đi!
- Anh ơi, đôi cao gót này đẹp quá! – Thanh Mai reo lên khi đập vào
mắt chúng tôi là đôi cao gót 7 phân, trông vô cùng dễ thương với
hình cỏ 3 lá lấp lánh đủ màu.
- Cao thế này em đi nổi ko?
- Hì, 10 phân thì em mới sợ thôi chứ 7 phân thì bình thường. Nhớ
lần trc đi dự sinh nhật cùng em ko? Em mặc váy đi đôi 7 phân
đó!
- Và nhảy rất đẹp?
- … - Cô ấy lại cười. Nụ cười mà tôi rất thích mỗi khi nhìn ngắm vợ
mình. Có lẽ kí ức về những ngày tháng chúng tôi chưa yêu nhau cũng
có biết bao những điều thú vị và những kỉ niệm đẹp.
Thanh Mai cứ nằng nặc đòi mặc váy và đi luôn đôi cao gót mới mua về
nhà. Công nhận là nhìn cô ấy rất đẹp khi mặc váy và đi cao gót.
Suốt cả lúc từ siêu thị đi ra bãi đỗ xe ai cũng phải liếc nhìn cô
ấy. Trông cô ấy đẹp như một bông hoa tươi tắn căng đầy nhựa sống và
long lanh bởi những giọt sương mai! Chúng tôi đi bên nhau như một
cặp đôi hoàn hảo nhất. Ko biết có phải là tôi đang tự sướng ko nhỉ?
Nhưng thực sự đó là những gì mà tôi đã cảm nhận thấy.
Vừa bước vào nhà, chúng tôi vội vã lên gác ngay. Tại sợ lại bị mẹ
la đi mà