Hắn tức tốc chạy theo sau khi nó vụt chạy đi. Hắn thấy nó ngồi trên
dòng suối và chẳng khác j`…một kon chuột mắc mưa. Nhưng mưa đâu mà
mắc? Hắn tiến lại gần, đặt tay vòng qua vai nó định đỡ nó đứng dậy
nhưng hành động đó lại làm nó giật nảy mình và lùi lại. Nó ngước
mặt lên nhìn hắn và từ từng đứng dậy:
-Xin lỗi!-nó nói nhỏ
Nói xong nó quay lưng lại và bỏ đi. Nó thừa bik là hắn chẳng bị j`
n`. Ướt! Nó cảm thấy có cái j` đó dính dài vào má của nó. Tóc, tóc
nó ko ướt n` nhưng nó bị bung ra khỏi đồ buột tóc rồi. Gió lại đến,
mún kéo mái tóc của nó đi. Bình thường thì nó sẽ nắm nhanh lấy lọng
tóc đó và buộc lại trước khi có aj đó nhìn thấy. Nhưng lần này, nó
đi như thất thần, chẳng thèm ngó ngàng gì đến mái tóc đang tung nhẹ
trong gió. Nhưng nó ko phải là ng` thất thần duy nhất. Hắn giật
mình khi nghĩ đến sự thật này-ko ko phải đâu, kon nhỏ xấu xí đó
mà…-hắn xua nhanh cái ý nghĩ đó nhưng hắn vẫn mún kiểm chứng xem có
phải là nó. Hắn bước nhanh qua mặt nó và lấy cái mặt kính của nó.
Nó hoàn hồn và nhanh tay giữ lại cái mặt kính của mình. Nhưng sức
nữ nhi làm sao mà bằng nam nhi, cặp đít chai chỉ ra khỏi khuôn mặt
nó sau đó đúng 3s.
Là nó-thiên thần hồi nãy. Thật sự thì hắn ko nghĩ rằng nó là cô gái
hồi nãy nhưng bây h hắn thật sự tin-ko tin cũng ko dc. Hắn đứng
lặng ng` ngắm nó. Nó ngước lên và khi 2 mắt chạm nhau-nó cũng đứng
lặng. Đôi mắt của hắn-một đôi mắt đẹp nhất mà nó từng thấy. Đôi mắt
to với những sợi mi dài và cong. Đôi mắt đen nhánh, sâu thẳm. Đôi
chứa đựng sự cô đơn-nỗi cô đơn hằn sâu.
2 ng` cứ thế nhìn nhau, nhìn mà chẳng bik mình đang làm j`.
----------------*-*------------
Tách!
Mỉm cười-nụ cười ác độc, nụ cười hoàn thành một nhiệm vụ, nụ cười
nữa miệng của một kẻ ghen tị.
-----------------*-*------------
-Ra là nó à?-một cô nàng tóc cắt ngắn lên tiếng
-Hình tao chụp rõ vậy mày còn ko tin à?
-Nhỏ này coi cũng dc hả mày?
-Coi dc cái đầu mày, ko thấy nó định chôm anh Quân của mình
à?
-Tao chỉ nhận xét thôi mà mày…
Bla bla bla bla
-2 đứa mày im hết coi-con nhỏ có mái tóc dài, nhuộm đỏ và mặt mày
make up lòe loẹt từ nãy h im lặng thét lớn. Cả 2 đứa kia im bặt đủ
bik nhỏ này là trùm của nhóm tam tỉ này-Đưa tao hình-nó tiếp và đưa
tay lấy cái hình trên tay kon nhỏ tóc ngắn.
Mắt nhỏ bừng sáng và tiếp đó là một nụ cười ranh mãnh.
-Linh mày cười j` vậy?
-Tao bik làm j` mày goj` Nhật Vy ạ…
Sau khi tỉnh giấc mộng sau đôi mắt của của 2, nó trở về vẻ mặt lạnh
lùng vốn có và hắn thì đứng chết trân, tỉnh lâu wa’ mà. Nó về phòng
y tế và xin nghỉ tiết. Nó phải băng cái chân cái đã, nó còn phải
xem xét xem nó có bị trúng gió j` ko mà bị hắn hút mất hồn như vậy.
Nhưng cô y tá đã đi có việc rồi nên nó phải tự băng thôi. Nó tự
băng dc nhưng nó hơi choáng vì sự việc hồi nãy nên tay chân cứ lúng
ta lúng túng, chẳng làm nên việc j`.
Hắn cũng bước vào phòng y tế để băng lại cái tay? Ko đâu, lúc đánh
nhau thì hắn còn bị nặng hơn nữa cơ mà. Hắn chỉ mún kiếm nó thôi.
Hắn nghe nói là nó ko về lớp sau h nghỉ trưa nên đi tìm. Đi kiếm
ng` ngay giữa ban ngày mà ko sợ nó bị giết-dễ dàng dc “tặng” lửa
hận thù ghen tị từ những cô gái FC Hạ Quân. Hắn thấy nó ở trong
phòng y tế loay quay mãi.
Hắn bước vào thì thấy nó đang vật vã vs cái chân. Hắn tiến đến định
giúp thì nó rụt cái chân lại và đứng dậy:
-Tay anh có sao ko?-nó hỏi trong khi mắt hướng về tủ thuốc, tính
thg ng` của nó ko bỏ dc, dù j` thì nó cũng làm hắn bị thg nên nó ko
thể ko hỏi han dc dù bik rằng chuyện này rất khó vs nó.
-Cô băng dc cho tôi à?-hắn khiêu khích.
Nó tiến tới và nắm lấy cái tay bị thg của hắn về phía mình và kéo
hắn ngồi xuống cái ghế gằn đó để băng lại cho hắn. Vết thg ko sâu
lắm. Nó băng khéo léo đến nỗi hắn ko tưởng dc nó là ng` lóng ngóng
trong việc băng bó hồi nãy. Các ngón tay mềm mại của nó mơn nhẹ
trên bàn tay của hắn làm hắn hơi xuyến lòng, nhưng chỉ hơi thôi
nha. Xong, nó quay lại vs vết thg của mình.
Tay nó rung lên khi nhìn thấy vết thg của nó. Hơi sâu nhưng ko cần
may, nó lại nhớ đến cảnh của quá khứ nhưng nó gắn lấy bình tĩnh và
tự động viên mình cố lên. Thấy nó vậy, hắn kéo nó lại định băng bó
thì nó rút ngay chân ra và phán một câu cộc lốc
-Ko cần.
Hắn vẫn cứng đầu và bắt xoa thuốc rửa lên vết thg cho nó. Cảm giác
xót làm nó ko thể nào phản kháng nữa. 2 bàn tay nó bám chặt vào mặt
nệm, môi bặm lại, nhưng cố gắng ko than lấy một tiếng-than vãn là
hèn.
Hắn thấy nó vậy nên cố gắng nhẹ tay và làm nhanh hơn tí nữa. Xong!
Băng quấn cũng đẹp đấy, chắc có n` kinh nghiệm băng bó cho mình-nó
nghĩ thầm-Cao Hạ Quân aj ko bik là playboy số I và đánh nhau là
trùm, bọn gấu trong trường cũng phải gọi một tiếng anh 2 mà.
-Cám ơn!-nó nói và bước ra khỏi phòng
Nó thấy hắn cũng thú vị. Phải gọi là thú vị hơn n` ng` khác thì
đúng hơn. “Mệt goj`, leo lên sân thg. Mà ngủ thôi. Cúp tiết thì
cũng đã cúp rồi.” – lười số 1 có khác. Nó ngủ cho đầu óc tỉnh táo
hơn sau những sự việc vừa qua.
-Sung sướng nhỉ? – Hắn phá vỡ cảnh thanh tịnh của nó.
Nó ko mún nói n` vs hắn nên:
-Ngủ đi!
- Ngủ chung vs “bé” hả?
-Ở đây ko có pé. Nếu mún thì kiếm chỗ khác mà chơi nha “cưng”
Hắn bật cười rồi nằm xuống bên cạnh nó…ngủ. Giấc ngủ yên bình đến
vs cả 2. Lần đầu tiên hắn và nó ngủ trước mặt ng` lạ một cách tự
nhiên như thế. Đúng là lạ wa’. Lạ hơn nữa là “tụi nó” ngủ tới xẩm
tối mà vs:
-Anh làm j` tôi thế?
-Đồ kon gái dâm tặc-hắn tức tưởi sán lại.
-Nói thế là sao hả? Tôi chưa xử anh thì thôi chứ đừng có mà nói thế
à?
Chuyện là dzầy: ngủ say wa’, cặp đôi này càng “xóa mờ” khoảng cách
và đích đến cuối cùng là nàng dc ôm trọn trong vòng tay chàng và
gác luôn cái đầu kim tỉ lên tay chàng làm tay chàng “tê tái”. Còn
nàng thì nghĩ chàng nổi máu 35 í ko 70 nên…
-Đồ điên.
-Đồ dê già.
-Khỉ
-Đi ra xa khỏi tôi.
Và thế là nàng đã cho chàng những “thương” rất nồng nhiệt (thg cho
roi cho vọt mà). Còn chàng thì thg hoa tiếc ngọc nên ngồi đó ngắm
hoa rơi lên ng`.
Cả 2 ng` đang tận hưởng những “giây phút lên mây” thì nàng bỗng bị
thần tuyết ghé thăm rồi sau đó là thần tốc độ. Nhưng thần tốc độ ko
ngăn dc cái miệng của nàng thốt ra “lời vàng tiếng ngọc cho chàng”
trước khi vụt chạy đi.
Chàng thì đang chìm đắm và “iu thg” nên ko đi theo nàng dc nhưng
hồn thì vẫn thả theo nàng để thì thầm những lời ngon ngọt: “cô sẽ
bik tay tôi”
Nó đang đứng trong một tiệm thức ăn dành cho các cặp tình nhân
trong một con dg` ko nhỏ lắm cũng ko lớn lắm trong thành phố. Nó là
nhân viên chế biến kem và bánh ngọt.
Công việc ko khó khăn mấy nhưng phải đi làm đúng h vì phải làm bánh
cho rất nhiều khách. Hoa tay của nó cũng ko thiếu cho việc trang
trí bánh và kem chỉ có điều…
“Ko dc ăn đâu…
Đã bảo ko dc ăn mà…
Mày ăn mà ko bị trừ lương à?
Ăn n` mập đếy, mày đâu có thik mập đâu nào?
Làm việc đi chứ, ở đó ăn hoài
Thôi dc rồi, bik mày ăn cũng chẳng nhiều, chỉ khoái nhấm nháp thui
nên cho mày ăn lun.
Mà mày ăn rồi mày lại bỏ bữa nữa cho mà xem
Hôm nào cũng bỏ bữa, có ngày chết đói…”
Haizz, lý trí của nó cũng ko ngăn dc bản năng của nó. Nó chỉ có cái
tội là ăn tạp thôi chứ nó ăn ko nhiều. Bà chủ cũng “tốt bụng” nên
nó ăn bao nhiu bả lấy 1/3 tiền thôi nên tháng nào nó cũng bị trừ
lương khoảng 222k j` à mà lương nó một tháng dc có 999k thui chứ
nhiu. Bà chủ cho số chẵn ớn. Dù j` thì nó cũng ko thiếu tiền. Nó có
hi tiêu j` nhiều đâu. Nó ko hứng vs những thứ mua sắm lặt vặt. Ăn
thì bỏ bữa liên tục nên chẳng tốn tiền ăn n`. Bệnh thì thường xuyên
nhưng chẳng uống thuốc…chết bỏ. Nó chẳng thiết.
Lại có ng` gọi thêm kem nữa, cả bánh kem lun. Ăn j` mà lắm thế ko
bik. Trời đã tối rồi, khách đã thưa nên nó rỗi việc sẵn tay đem kem
và bánh ra lun. Nhưng ôi giời ơi, sao giời lại bất công thế
này?
-------------------*-*----------------
Hắn, hắn đấy, đi đâu cũng tíu tít kon gái xung quanh, tới các quý
bà đứng tuổi cũng xơi láng ko chừa aj, ngoài nó…Chắc ko ta, ngoài
nó? Chắc dzậy goj`.
Haizzzzz, bên ngoài giời mưa mà bên trong lại nghẹt tiếng ồn thế
này. Chán, chắc xin về sớm thôi. Nó lại đưa bánh và đón nhận cặp
mắt bất ngờ ngợ của hắn và đáp lại là một khuôn mặt lạnh lùng như
thể hồi chìu chẳng có vik. j` xảy ra cả. Nó thấy hắn đứng chết trân
như miếng mồi ở giữa cái tổ kiến…mắt long lanh như thế này thì cũng
hơi…mắc cười. Nó tranh thủ lúc chưa aj để í tới nó thì nó rút lẹ
vào trong và…
-Bà chủ iuuuuu! Cho em về sớm nha-miệng nói ngọt đến tận xương tủy
nhưng hiển nhiên trên mặt ko nở nụ cười xin xỏ nào. Bik tính nên bà
í chỉ cười goj` ko cần nói là nó nhảy ngay vào phòng thay đồ xọt
nhanh cái quần jeans và áo thun trắng rồi vụt ra khỏi cửa.
Nhưng sự đời trớ trêu, vừa ra tới cửa là ào….trời mưa như chưa từng
dc mưa. Ko thể quay vào cữa hàng dc, thế thì chẳng khác này tự chui
vào hang cọp vô điều kiện khi mà hắn cứ rướn ng` mún đi về phía nó.
Rỗi hơi, nó rủa thầm trong bụng cho hắn chết nhưng ng` chết mới là
nó.
Nói sao nhỉ? Nó chưa kịp load dữ liệu xem làm j` tiếp theo thì đã
thấy hắn đứng kế bên và kéo nó đi. Sao hắn ra nhanh thế nhỉ? Mà kéo
nó đi làm j`? Nó rụt tay toan bỏ chạy thì hắn bik trước mưu đồ nên
bế xốc nó lên và vác nó như một bao gạo T_T hắn chẳng bik thg hoa
tiếc ngọc j` cả. Và j` nữa? Hắn quăng nó vào xe của hắn_xe mui
trần. Ặc! Thế này thì khác nào chuột tắm nc’ gạo nhưng nó ko thể
nhảy xuống dc. Hắn lái xe như bị Tào Tháo à ko còn hơn thế nữa cơ,
rượt. Mưa cứ phất vào mặt nó mà buốt hết cả. Nhưng cuộc “vui” nào
cũng phải tàn. Hắn giảm tốc khi quẹo vào ngôi biệt thự của hắn, lại
là cái biệt thự chết tiệc đó. Nghĩ đến ngày đó nó lại thấy ức.
Chiếc xe đạp của nó…lẽ ra nó ko phải khổ sở đi bộ vậy đâu T_T…nhưng
dù j` thì lỗi cũng tại nó hết.
---------*-*----------
Hắn lôi xềnh xệch nó vào trong nhà. Nhà chẳng có aj, chắc mấy cô
hần kia bị cọp vồ bay ra khỏi nhà hết rồi. Tội nghiệp thay cho thân
phận ng` hầu…của hắn. Ng` hầu ko`n dzậy chắc mấy đứa đi theo hắn bị
hắn hành còn dữ. Thế nào cũng vậy mà. Nhưng nó thì sao?
-aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!!!!!-tiếng thét dài với âm cao của nó
làm hắn ngưng hoạt động của mình lại-anh làm j` mà kéo tôi về
đây?-nó hậm hực.
-Tôi chưa hỏi tội hùi chìu của cô nữa mà cô mún j`?-hắn cười ranh
mãnh-nụ cười báo hiệu điều chẳng lành.
Nó tức tối nhưng chẳng làm dc j` vs coi trâu như hắn. Hắn lôi nó
lênh phòng rồi quăng cho nó bộ váy trắng xòe khuyến mãi thêm cái
khăn.
-Tắm đi-hắn nói và tay chỉ về phía phòng tắm, hắn đang lấy thêm bộ
đồ cho hắn.
Cả 2 ng` cùng là chuột mà.
-Anh tắm trước đi-nó nói như ân cần nhưng thực chất đợi hắn tắm thì
nó sẽ chuồn, dầu j` thì cũng ướt goj`.
-Cô cứ tắm đi tôi tự lo cho mình dc-hắn nói xong rồi rút vội.
Nó đứng tức tối nhưng dù j` thì cũng đã ở đây rồi, tắm lun
dzậy.
Nó bước vào phàng tắm, ôi trời ơi, phòng tắm còn rông hơn cái phòng
ngủ của nó, có một cái bồn tắm nc’ nóng, phải gọi là hồ tắm thì
đúng hơn.
Ặc! Nó bước xuống bồn tắm rồi ngâm mình vào đó, suy nghĩ. Sao nó
lại ở đây nhỉ? Sao vs hắn nó lại nói n` thế nhỉ? Mọi ng` nói j` nó
đều im lặng mà? Sao vậy? Nó ko tài nào hiểu nổi. Đôi mắt của
hắn…Thôi kệ nó đi. Nó mệt goj`. Nó vớ lấy cái khăn và quấn vào ng`
rồi ôn lun cái váy…á váy. Nó ghét nhất là mặc váy. Nhưng ko thể
quấn khăn mà trườn ra trước mặt hắn hỏi xem có cái quần jeans áo
thun nào ko à? Chắc nó khùng mới làm như vậy. Thui kệ. Mặc váy đỡ
vậy. Có j` về nhà nhanh rồi thay sau.
-----------*-*--------------
Hắn đang nằm trong bồn tắm. Haizzz hắn cũng cùng suy nghĩ vs nó.
Tại sao vs nó hắn lại nói n` thế nhỉ? Hắn lại chưa bao h có suy
nghĩ sẽ đối xử vs nó như những cô gái khác. Hắn có cảm giác nó ko
giống vẻ ngoài vẫn khoát vào. Cảm giác ấm áp ư?
Chap 7: Đối thủ
-Wow! Đẹp đếy!-hắn thốt lên khi thấy nó đi ra vs cái váy trắng lửng
ngang gối, lộ rõ bờ vai xương vs thân hình mảnh khảnh, làm da trắng
hồng.
-Đưa tôi về.
-No no no no no! Tôi vs cô chưa giải quyết xong chyện chìu nay
mà-hắn cười
-No no no no no! Tôi ko có chuyện j` vs anh hết, anh ko cần đưa tôi
về, tôi tự về dc.
-Như lần kia chứ j`
Nó ko đáp chỉ lẳng lặng bước đi ra cửa.
-Cô ko về dc đâu. Trời mưa còn to hơn hồi nãy nữa đấy.-hắn lại
cười, sao mà nó ghét nụ cười này thế ko bik
-Anh đừng cười nữa cho tôi nhờ!
-Cô ko cười chứ đừng cấm ng` ta cười chứ!-hắn lại nhận ra một điều
là nó ko cười bao h.
Nó ko nói, mắt hướng ra ngoài trời đang tuông ra những hạt mưa buốt
giá.Lòng lạnh buốt mà chẳng khóc dc. “Chán! Sao lại kh1c ở đây cơ
chứ! Tên khốn kia đứng đó kia kìa” mắt nó lại hướng về phía hắn
đang ngồi. Hắn đang nhìn nó lăm lăm, ánh mắt như mún ăn tươi nuốt
sống nó vậy. “Chậc! Khó thoát khỏi căn nhà này đây”-nó đánh cái ực
xuống cổ rồi tìm cách thoát thân.
-Ăn j` ko?-hắn hỏi nhẹ
Nó vẫn im thinh. Hắn bước ra khỏi cửa khi thấy nó vẫn như thế. “Ko
dc! Cô ta trốn mất”-hắn quay lại và kéo tay nó đi.
-Đau!-nó bức xúc khi chìu h bị hắn kéo đi như kon búp bê vậy
-Ko mún chịu đau thì đi theo ko cần tôi phải ép nữa!
Nó rút tay lại và đi theo hắn. Cùi rồi cho lở lun, dù j` thì cũng
khó mà ra. Hắn đưa nó lại chỗ phòng ăn và lôi ra trong tủ lạnh cả
đống thứ. Nó nhìn mà cũng chả mún ăn j` thêm. Hắn thấy nó đứng như
“đất” trồng nên phì cười rồi Are you Ready?....Go. Hắn nhanh tay
xắt xắt, thái thái, xào xào,… Và đây là tác phẩm: Một đĩa xào thập
cẩm nhìn mà nước dãi chảy thành sông, mùi hương thì khó mà cưỡng
lại.
-Ngon lắm đấy cưng.
-Trăm thấy ko bằng 1 thử!-Nó đáp lại dù rằng nó cũng khó cưỡng lại
cái mùi thơm này, đúng là heo mà.
Nó và hắn ngồi xuống ăn trong im lặng dù rằng nó đang cố tránh
tiếng khen ngon. Nó nấu ăn cũng ko có dở. Thế là nó xuất chiêu để
cho hắn ko đắc ý vội.
Nó lôi từ trong tủ lạnh ra vật liệu để làm một cái bánh kem. Đầy đủ
vật liệu. “Ha ha bik thế nào cũng vậy mà”. Let’s go…Păng, 10 phút
sau, tốc độ nhanh hơn cả nhanh, trước mặt hắn đã có một cái bánh
kem bơ tươi. Trang trí rất đẹp mắt, hương vị thì miễn chê mà ko`n
miễn khen. Vì sao miễn khen? Hô hô, ngon wa’ khen ko nổi, hồn thả
vào cái bánh rồi nên…….Ôi mê lyyyyyy
Hắn bây h chỉ còn là cái xác thôi hehe, thế là nó vội đánh số dze.
Lui từng bước từng bước nhưng…
-Heyyyyyyyy, chẹp…
Nguyên một mảng kem vào mặt nó mà nguyên nhân thì aj cũng bik là aj
rồi đấy. Nó tức tối và bụp, nó chạy lại và cho cả cái bánh vào mặt
hắn.
-Hứ! Chừa.
Cả 2 chẳng aj chịu thua ai nên cứ thế kem bay qua rồi lại bay lại.
Đến khi cả 2 thành 2 cái bánh kem di động thì thôi. Lại phải
tắm.
-Hừ, để rồi xem-hắn chạy lại và bế nó lên, chạy vội vào phòng, lôi
ra 2 cái khăn tắm và vào phòng tắm.
Ủm…..ummmmmm
Trận chiến thứ 2 bắt đầu-trận chiến dưới nc’. Phải gọi là chiến
tranh lạnh thì đúng hơn. Chẳng aj nói vs aj câu nào cả, chỉ bik
tiến vào và đập. Ướt sũng. Đến khi cả 2 đều mệt goj` thì…sao lên
đêy? Liều thôi. Nó tháo lun bộ váy và cho nó tõm xuống bồn tắm. Vơ
tay lấy cái khăn và quấn vào ng` trong khi liên tục lấy chân đạp
hắn xuống. Cuối cùng thì cũng dừng sau khi nó quấn xong cái
khăn.
-Còn bộ đồ nào hem?
-Mặc đồ của anh nha em ^^!
-Mơ, đồ của khỉ aj thèm mặc.
Hắn bước lên và đi về phòng lấy cho nó một cái váy mới.
-Có quần jeans ko?
-Em mặc váy mới dễ thg.
-Đừng gọi chị bằng em thế cưng!-Nó đốp trả-dù j` thì chuyện cần
giải quyết đã xong rồi, cho tôi về nhà
-Trời đã tạnh mưa đâu?
-Ko tạnh cũng về.
-OK! Để tôi chở cô về.
-Ko cần-thật ra thì nó ko thik aj béc nhà nó đó mà, chứ thực ra thì
nó cũng mún có aj chở về chik mồ.
-Vậy thôi! Dù nà pé, đừng làm nấm lùn bắt ếch nha ^^!
Nó tức tối và đá cho hắn một cái và đi thay đồ xong bước ra khỏi
căn phòng của hắn lun. Hắn ko đuổi theo nữa, thời gian còn dài mà.
Nó ko thể biến mất dc đâu mà lo.
Nó cầm dù đi ra khỏi cổng biệt thự. “mỏi chân we’’’”. Trong lòng
hơi zui zui mà cũng ko zui. Thật là trái ngược wa’ đi mất…
Chap 8: Điều chẳng lành
Nó quay lại mặt nạ của mình ngay ngày hôm sau làm hắn lại một phen
ngạc nhiên về cách đối xử vs hắn sau khi 2 đứa “tắm chung” như thế.
Lạnh như băng, hơn cả băng nữa. Hắn thì vẫn lạnh lùng vs ng` khác
nhưng vs nó thì vẫn như hum wa…”Zui wa’ mà nên ko nỡ đối xử tệ vs
nó”. Đó là điều làm hắn khó hỉu đếy. Tốt nhất là hum nay cúp đi
dzậy. Lên sân thg. ngủ sướng hơn.
Đang nằm yên trên sân thg. thì điện thoại của hắn reo lên. Số máy
lạ hoắc. Hắn bấm nghe và khựng lại mất một giây…là nàng.
-----------*-*----------
Nàng báo cho hắn bik là tuần sau nàng sẽ về nc’. Nàng đã suy nghĩ
rất n` và nàng mún gặp hắn. Hắn ko bik ý định khi nàng mún gặp hắn
nhưng hắn cảm thấy điều chẳng lành. Hắn nghĩ đến nó và hắn cản thấy
giữa nàng và nó có một điều j` đó…Và hắn hốt hoảng nhận ra…nó giống
nàng. “Đó là lý do hắn đối xử khác vs nó ư? Hay vì một lý do nào
khác? Nhưng rõ ràng là nó giống nàng mà?” Sự trở về của nàng có ý
nghĩa j` trong chuyện này?
Hắn hơi lo lắng. Nàng đã nói rõ ràng mọi chuyện vs hắn trước khi đi
mà, sao h nàng lại quay về?
Mọi suy nghĩ kéo hắn đi về nơi nào chẳng bik…
Lại một ngày nữa trôi wa và nó đã trở lại như ban đầu còn hắn thì
bắt đầu đối mặc vs một vấn đề rắc rối.
------------*-*-----------
Một ngày yên bình vs nó: hắn ko làm phiền nó, ko aj đả động j` đế
nó, việc học tập suông sẻ, ko thiếu nợ, ko thiếu tiền nhưng sao nó
có linh cảm có việc ko hay xảy ra, đối vs nó.
Nó ko ăn cơm vì đã no do mấy cái bánh kem mới làm thử nghiệm. Nó
ngồi bó gối trên giường trong khi tay vẫn đung đưa kon gấu bông
hồng to sụ.
Lại mưa!
Mưa nhỏ hơn hôm wa. Nhưng cơn mưa hôm qua còn để lại dấu tích cho
ngày hôm nay một không khí ẩm ướt kèm theo hơi lạnh. Nó kéo cái
chăn che lun lên đầu nhưng vẫn còn cảm giác lạnh. Hôm wa mưa to hơn
nhưng nó cảm giác ấm áp hơn hôm nay. Hôm nay nó ở nhà một mình, còn
hôm wa, nó ở ngôi biệt thự của hắn. Có j` khác nhỉ? Hôm wa nó đùa
vs hắn, còn hôm nay nó lại ngồi yên suy nghĩ. “Có phải hắn làm cho
nó cảm giác ấm áp ko?”. Nó lắc đầu nguầy nguậy xua tan đi cái ý
nghĩ đó. Ko đâu, cuộc sống của nó chẳng có j` tốt đẹp đâu mà nghĩ
rằng nó tốt đẹp. Nó lại rơi vào trạng thái tĩnh lặng, suy nghĩ về
gia đình của nó. Không, nó ko có gia đình nào cả. Chỉ là giả tạo
thôi. Cuộc sống ko có j` ngoài sự đau khổ.
Nó bậc nhạc, bài Pain của Three Days Grace, có một câu hát mà khiến
nó phải suy nghĩ n`, câu hát đó đúng, đúng vs cuộc đời của nó:
“…This life is filled with hurt, when happiness doesn’t
work…”
Nó thiếp đi lúc nào ko hay…
Một ngày lại wa đi.
---------------*-*-----------------
Mấy ngày sau, nó tránh mặt hắn bằng mọi cách, hoạt động hết công
suất, đầu lun căng ra và ko bao h nghĩ ngơi dù chỉ 1s.
Nhưng chạy trời ko khỏi nắng, nó lại làm cho hắn bị thg lần nữa.
Hix, số nó xui thế đấy. Nó chạy vội và đụng phải hắn, làm bộ hồ sơ
học tập của hắn rơi tung tóe. Hắn đang mơ màng nên bị bật ngược ra
tay quệt vào thành cầu thanh nên bị xước một dg`. Thế là hắn bắt nó
phải đền cái tay lẫn bộ hồ sơ kia…dài 11 trang, chép bằng tay. Chết
nó rùi! Ko thể chối khi đụng mặt trước công chúng thế này khi mà
các cô nàng cứ bu lấy đòi chép và băng bó dùm trong khi hắn cứ đòi
phải là nó. Và lời khiêu khích chữ đẹp-xấu, khéo tay-ko khéo tay
của hắn làm nó cứ sôi sục lên trong khi nó đang bực bội khi hứng
chịu một tuần đầy xui xẻo.
-Ừ thì chép-lời tuyên bố dõng dạc làm cả khu xung quanh xôn xao khi
“ng` câm bik nói”-là nó đấy lên tiếng. Chất giọng thì lại cao vút
trời thế kia thì khó mà chối. Thôi xin khướt lun vài cái ngày rảnh
rỗi vậy. Nó đi theo hắn xuống phòng y tế dưới cả ngàn khẩu đại bác
đang thi nhau nổ xung quanh nó. Nhưng lẽ ra ng` bệnh phải đi sau
chứ, sao ng` bệnh lại hăn hái đi trước thế này? Rõ là xạo mà.
“-Đồ kon nhỏ “ếch đít chai” mà làm nổi vs hoàng tử của tụi tao
à?
-Xấu như ma, có khi hoàng tử chỉ mún chọc nó chơi thôi chứ làm j`
nó có tới vinh hạnh dc hoàng tử ưu ái thế.
-Xí! Có bữa cho nhỏ đó một trận mới dc.”
Nó bỏ ngoài tai tất cả những lời nói của lũ chim chích chòe 7 màu
kia nói vì chỉ có kẻ trong cuộc mới bik chuyện j` xảy ra vs nó. Hắn
đúng là ác quỷ. “Ơ! Sao mà nó ko dc phép đem bộ hồ sơ về nhà mà
chép mà phải “đóng ụ” ở nhà hắn cả tuần thế này?-Lời đề nghị ác ôn
của tên cẩu ghẻ đó đúng là khó chối thiệt goj`”
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
-Chép đi, chép nhanh vào!-Hắn ngồi ngoắc nghẻo trên ghế làm nó mún
đá một cái nhưng rán đi, nhịn, phải nhịn-Sao chép chậm thía hả?
Nhanh lên đi. Tại cô mà tôi nộp trễ bài đó-hắn lên giọng nhưng thực
sự thì có nộp j` đâu. Chỉ là vui thôi, mà có nộp thì aj bắt hắn nộp
sớm dc. Hắn mún nộp bao h cũng dc. Hix, bị buộc ở vs hắn thế này
chắc có ngày die
-Cô làm j` tôi ăn dc hem?-Hắn mĩm cười, kệ hắn, nó ngồi im như
chẳng nghe j`.-Ơ? Cô ko nghe à?
Đến lúc này thì nhịn cũng bằng thừa:
-Tôi có phải làm osin cho anh đâu mà sai bảo? Mún thì bảo mấy cô
hầu kìa, còn ko thì tự nấu đi, anh nấu dc mà, sao cứ phải làm ng`
khác bực mình thế nhỉ? Mà nói cho anh bik, tôi về nhà chép còn
nhanh hơn ngồi đây nghe anh sai vặt nhá! Nợ j` trả nấy, tôi có phải
nợ là hầu của anh đâu? Đồ khỉ.
Nó tuôn một hàng dài cả thước mà ko cần nghĩ hơi làm hắn phải thở
dùm -.-! Sau đó thì là một tràng cười nắc nẻ của hắn vs cách chửi
của nó, một ng` ít nói mà…
-Công nhận cô cũng đanh đá dzữ nhỉ? Tưởng cô hiền lắm, ít nói nữa
mà ng` khác tưởng là bị câm ka`. À mà hình như cô iu tôi thì phải?
Chỉ nói chỵ.n vs mình tôi thôi?
Quê, nó mặt đỏ lừng phừng vì hắn nói wa’ đúng. Phải chữa sượng một
tí thôi. Nó có phải là kon nhỏ dễ ăn hiếp đâu?
-Anh cũng như tôi chứ đâu? Có mà anh thik tôi, tôi thg tình nên nói
chy.n vs anh cho anh đỡ bùn khổ đó mà. Làm bộ mặt lạnh vs ng` khác
mà quậy tôi thế này a`? Tin rằng tôi nói vs FC của anh rằng khi anh
ở nhà thế nào ko? Tôi thừa bik cái sỉ của anh to lắm-hehe! Phải thế
chứ, Hoàng Tường Nhật Vy mà chịu thua kon chó ghẻ này sao?
Trúng tim đen, hắn hết nói nhưng cũng chẳng bik nói j` hơn. Ơ
nhưng…hắn thik nó hồi nào ta? Có thể nó nói cũng đúng…Cả 2 lại rơi
vào im lặng. Không khí quanh căn nhà căn như dây đàn khi ng` này
nạnh ng` kia, chọt wa, chỉa lại làm hoa cả mắt (t/g).
Booonggggg! Đồng hồ điểm 10h đêm! Ặc, trễ dữ, phải về thôi.
-Tối rồi, tôi về
-Về sớm thế, còn n` mà-hắn chỉ tay vào cái xấp hồ sơ kia
-Mai làm dc mà! Mà thôi, tôi đem về nhà chép-nó tiến lại định lấy
xấp giấy. Dễ j` hắn tha cho! Hắn giựt ngay trước khi nó kịp
tới
-Mai làm dc mà!-hắn nói y chang câu nó vừa nói. Nó cũng chẳng còn
cách nào khác là ngày mai quay lại hang cóc này. Đúng là đời đen
như chó mực.
------------------*-*------------------
Ngày mới lại bắt đầu….
-Whoaaa-mới ra là nó ngáp ngắn ngáp dài rồi! Chạy ra làm vệ sinh
xong mở tung tủ lạnh kéo ra một gói fast food “nhỏ” thui rồi đi
thong thả tới trường.
Đang đi dọc dg` và ăn dc gần 1/3 bọc bánh thì bọc bánh…ko cánh mà
bay T_T Mà cái cánh kia chính là hắn. “Nhà giàu j` đâu mà đi ăn
giựt thía chứ? Đói wa’! Có bọc bánh nhỏ ko mà cũng mất. Ko thể để
mất vậy dc” Nghĩ xong nó nhàu tới và giựt lấy bọc bánh trên tay
hắn-dù j` cũng là của nó mà. Cả 2 chẳng aj chịu nhường-như thg` lệ
nên cứ đứng giữa dg` mà quẳng wa quẳng lại. Chán! Hắn rút ra một
miếng snack đút ngay vào miệng nó. Ko thể cưỡng lại dc nữa, nó nhai
ngon lành, hắn đút thêm miếng nữa, nó cũng nhai ngon lành, đến khi
hết bọc snack nó mới hoảng hồn khi thấy nụ cười ranh mãnh của hắn!
“Thôi chết goj`, tàn đời bổn tiểu thư ta” Nhưng hắn chỉ kéo nó đến
trường trước hàng ngàn còn mắt. Nhưng trong số đó có một cặp
mắt…
-----------*-*----------
Một ngày trôi wa trong lặng lẽ và những lời chỉ trỏ, khinh miệt,
nhưng đêm dài lắm mộng và cơn ác mộng của nó lại đến. Phải cố thôi,
còn bữa nay thôi là kết thúc rồi, cố lên-nó tự động viên
mình.
-------------*-*-----------
Tốt! cuối cùng thì cũng thoát dc ác mộng! Her her, nó mừng wa’
cha`j nên chuẩn bị ăn mừng nhưng…hụt. Nó bị ép buột goj`. Hix! Hắn
lúc nào cũng thik làm theo ý mình…Nhưng cũng chẳng cần làm mặt lạnh
vs hắn nữa, vô ích!
Cả một bàn ăn rộng lớn thía này là hắn làm sao trời? Hèn j` hắn
biến mất tăm lúc đưa nó đến đây. Thôi kệ! Dù j` thì hắn cũng có
lòng thế thì mình ko từ chối nữa. Ăn nào!
Hắn cười thầm-“ko ngờ cô bé này chịu an đấy!”
Buổi ăn diễn ra trong âm thầm lặng lẽ. Nhưng không khí đôi bên đã
ko còn căng thẳng như trước tuy vẫn còn:
-Hey! Sao cô quăng cả miếng rau vào mặt tôi thía?
-Ai biểu anh cứ thấy tôi gắp j` là chộp ngay làm tôi chẳng ăn dc
j`, thì tôi cho anh ăn rau đấy, món tôi thik nhất!
Bla bla bla bla….Thế rồi cũng hết một đêm dài…
Thông báo mới của trg`: “Trg` tổ chức buổi dạ hội cho toàn thể HS
của trg` vào ngày X tháng X năm Y. Các HS đi form, nữ mặc váy dạ
hội, nam mặc vest, ko cần phải đi theo cặp. Đặc biệt phải mang mặc
nạ!”
-----------------*-*-----------------
Lớp 11A2…..
-Hạ Quân! Anh đi form vs em nha!
-Ko! Đừng đi vs con nhỏ xấu xí đó, đi vs em đi
-Ko! Em cơ…
Bla bla bla…
Đánh nhanh rút gọn! hắn phi nhanh ra khỏi lớp, cúp lun buổi này
nhưng cùng lúc đó-vì quá ồn ào, nó cũng chuồn lun cho khoẻ. Nó suy
nghĩ nên đi đâu thì đây! Ngủ.
--------------*-*--------------
-Này!-hắn, lại phá giấc ngủ yên bình của nó. Sao lúc nào hắn cũng
bik nó ở đâu thía nhỉ? Tốt nhất làm lơ thui…
-Á! Lạnh!-tiếng thét thất thanh làm nó tỉnh ngủ…là của chính nó-làm
j` thế?
-Ko uống à?- “Sir uống thì uống chứ! Làm như…” nó thầm nghĩ rồi vs
tay lấy cái lon nc’ ngọt, hắn đưa ngược ra phía sau rồi theo đà đó,
nó dc ôm trọn trong lòng của hắn! Ngượng, nó vùng ra. Khó thoát lắm
pé ơi (cái này t/g mún cũng ko dc hotboy ôm, pé lại mún vùng
ra---sự đời trớ trêu T_T, cho pé khỏi ra lun)
-Này! Thả ra-nó cằn nhằn!
-Đi form vs tôi đi, tôi sẽ thả
Thoáng chút phân vân, tốt nhất là ko. Nó lắc mình + đầu ngoầy ngậy.
Hắn phì cười-sao lại cười thía chứ! Và siết chặt nó hơn trong vòng
tay. Hắn ko mún buông nó ra! Hắn cảm giác dc sự ấm áp và yên bình
khi ôm nó trong lòng. Hắn thì càng siết chặc vòng tay hơn khi nó
thì vùng vẫy ra, đúng là nó dễ bị dụ thiệt-chỉ cần một lon nc’ ngọt
thui >.<. Chẳng thể chịu dc tình cảnh như thế này nữa. Nó cúi
mặt xuống thấp gần mặt hắn, gần lại và khi cả 2 chỉ còn 1mm…Da nó
chạm nhẹ vào da hắn và…
Aaaaaaaaa! Tiếng la của hắn vang dội trong khu rừng cạnh con
suối-chính là chỗ nó ngủ đấy!-Cô là ng` hay cẩu thía?
-Ai biểu anh ko thả tôi ra?
Đến đây thì aj cũng bik một sự thật là nó đã cắn hắn. Vì để thoát
thân thôi mà ^^! Nhưng chơi chiêu cẩu xực thì hơi wa’. Làm j` dữ
thế chỉ là ng` ta đang tận (hưởng)….tuỵ vì buổi dạ hội thôi!-hắn
vội vàng chỉnh lại dù đang mún nói tận hưởng cảm giác im dịu
đó.
-Tận tuỵ á? Có khi anh chỉ mún kiếm ng` đi cùng để bỏ mấy kon nhỏ
loi choi thôi!-nó đáp thẳng toẹt nhưng vì trúng tim đen nên hắn im
re, dù sao thì hắn cũng có í đó.-Nhưng đâu cần có cặp đi. Còn đeo
mặt nạ nữa chứ, anh sợ j`?
Nó nói cũng đúng. Nhưng hắn vẫn mún nó đi, thử xem cô nàng nhà quê?
này thía nào? Chắc chưa từng đi form.
-Nhưng dù sao…cô cũng đi chứ?-hắn nhìn nó dò xét.
-Ko!
-Sao vậy? Ko dám đi hay cô sợ mình ko bik đi form nên ngại?-hắn
thách thức
-Mún nghĩ sao thì nghĩ!-nó bắt đầu bực, nó ghét form, ồn ào, lẻ
loi, ko có váy T.T (chắc là lí do chính đây mà)
-Cô đi hay ko là chuyện của cô nhưng tôi nói cho cô bik tôi sẽ bắt
cô phải đi cho bằng dc.
-Tôi là j` mà anh wan tâm lắm thế?
-Một con ng` thú vị!-Hắn nháy mắt
Sir! Nó chẳng thiết. Con ng` như hắn thật phiền phức, có khối con
gái mún dc một góc của tình cảm hắn dành cho nó mà ko cho, lại đeo
theo nó, mệt. Sao lại ân cần thân thiết vs nó dzậy? Câu trả lời…vẫn
còn là một bí ẩn…Trời ơi! Tốt nhất là chuồn thôi, ngồi kế kẻ điên
như hắn thì nó chắc cũng điên theo thôi.
-------------*-*-------------
Trường luôn luôn có những trò độc trong form, vs những trò ngẫu
hứng của thầy phụ trách (ông này thg` nổi cơn điên bất tử). Nó trốn
lun trong nhà chẳng thèm bén mảng ra ngoài! Nhưng dù j` thì nó cũng
có đi đâu khác ngoài trg` học và chỗ làm đâu?
Nhưng cấp này hình như nó ko thấy hắn xuất hiện vậy nhỉ? Mà sao nó
phải wan tâm chứ? Nó bị gì dzậy ka`?
-------------------*-*-------------------
Kia hắn kìa! Đi kế bên là một cô nàng rất xinh! Chả bik là aj nữa?
Hắn cười? Khi đi vs cô nàng này hắn cười nhiều quá!
Hắn cùng cô nàng kia đang đi về phía nó kìa. Ơ nhưng nơi nó đứng có
aj xung quanh đâu nhỉ? Thôi chắc họ định tâm tình, nó ghét ỉ ôi lắm
nên đi trước khi nghe những lời tâm tình ướt át đó. Khi đi ngang
qua hắn và cô nàng thì bị hắn kéo lại.
-Cô thấy bé này xinh ko?-hắn hỏi nó chi nhở?
-Xinh hay ko thì anh cũng chọn rồi, hỏi tôi làm chi?
-Xem cô có khiếu thẩm mĩ ko?
-Sir!-nó quay đi thì lỡ ghe hắn nói vs cô ả ỏng ẹo
-Em thấy trg` này có j` khác ko?
-Ko! Em thấy rất vui vì anh vẫn còn chấp nhận em!
-…
-Em xin lỗi vì đã ra đi như vậy! Em cũng vì bị ba anh ép buộc nhưng
khi qua bên đó rồi thì em mới nhận ra là em cần anh. Em iu anh mà
ko nhận ra! Em xin lỗi nha!
-Hắn đặt một nụ hôn vào môi cô nàng, cô nàng cũng vòng tay luồn vào
tóc hắn đáp lại nụ hôn nồng cháy đó. Nó nên đi thôi nhưng cô nàng
đó là aj nhỉ? Cách đối xử vs cô nàng đó của hắn ko giống cách hắn
vẫn làm vs các cô gái khác. Thôi nghỉ suy nghĩ đi, quay về lớp
thôi.
-------------*-*------------
“Sau h tan học, gặp nhau ở cánh rừng bên trái của trg`, có việc cần
giải quyết.”
Aj gửi vậy nhỉ? Tên ng` nhận là nó mà? Nó chẳng bik là aj? Có nên
đi ko nhỉ? Chắc nên đi (đúng là tò mò hại thân)
---*-*---
-Chào các em! Thầy xin giới thiệu một ng` bạn mới chuyển trg` vào
lớp chúng ta. Bạn Châu Lệ My!-là nàng đó. Nó ngước mắt lên và hơi
sững lại khi thấy ng` đó là cô nàng đi chung vs hắn hồi nãy. Cả lớp
xôn xao vì cô bạn mới đến: xinh đẹp, nhà giàu, theo thông tin từ
toà soạn cạp cạp của bọn trong lớp thì cô nàng này đi học nhạc ở Mĩ
2 năm và h trở về VN để tìm một ng`-nó bik đó là aj rồi. Vậy là nó
đã hiểu mối quan hệ của hắn và Lệ My rồi. Ng` iu cũ à? Nó cảm thấy
hơi bu`n! Sao lại bùn nhỉ? Chẳng lẽ hắn quan trọng vs nó đến nỗi nó
phải để tâm sao? Thôi bỏ đi, ko quan tâm nữa! Cô Lệ My j` đấy đang
chào cả lũ chim sẽ chích choè trong lớp. Giọng cô nàng này hay
thiệt, nghe xong khó quên..
Nàng về bên hắn thiệt rồi! nàng nói iu hắn nhưng vì lúc đó ko nhận
ra tình cảm của nàng dành cho hắn, nàng quay lại đây là để tìm hắn.
Nếu như là 2 năm về trc’ thì có lẽ hắn sẽ rất vui, nhưng sao khi
nghe nàng nói câu này hôm nay, hắn lại cảm thấy bình thg`. Hắn vẫn
còn iu nàng cơ mà? Hắn hôn nàng nhưng ko có một tí cảm xúc j` gọi
là ngọt ngào của 2 ng` iu nhau cả? Nàng cũng thay đổi, nàng ko còn
là cô gái kín đáo như lúc trc’ nữa, nhưng dù j` thì nàng vẫn còn
nét đẹp của ngày xưa, cái nét đẹp mà hắn vẫn hằn mơ ước có dc, cái
nét đẹp đã làm hắn mê mẩn, cái nét đẹp đã làm hắn đau hết 2 năm
nay. Nhưng sao bây h, khi hắn đã có dc nó rồi thì hắn lại thấy nó
quá tầm thg`. Vậy cái j` mà hắn cảm thấy đặc biệt nhỉ? Hắn bik có
thứ j` đó đặc biệt vs hắn, nhưng ko phải là nàng sao? Vậy là thứ
j`….
------*-*------
-Giải quyết nó càng nhanh càng tốt cho tao, tốt nhất là trước vũ
hội đi!-cô gái mím chặt môi, suy nghĩ
-Tụi em làm nhanh thôi, chị mún cảnh cáo hay hạ luôn?
-Cảnh cáo thôi!
-Chị ra mặt ko?
-Uhm, tao mún giấu mặt vì chắc nó bik mặt tao rồi, tao ko mún nó
chen chân vào kế hoạch của tao nghe chưa. Tốt nhất để tao ra lời
cảnh cáo, tao mún tự tay mình làm nó đau kìa! Con nhỏ đáng
ghét.
-Chị ác thiệt! Ko ngờ chị dùng tới cách này, bình thg` chị dùng
cách đơn giản hơn mà?
-Con nhỏ này ko dùng cách đơn giản dc vì chuyện ko phải về phía nó
mà về phía…
-Em bik rồi! Em sẽ cố gắng, bye chị nha!
---------*-*-------
Lại là hắn, đúng là chạy trời ko khỏi nắng, nhưng lẽ ra nó phải có
chút bực bội chứ, sao nó lại cảm giác yên bình thế này?
-Này! Cô ko bik cách chào ng` lớn là như thế nào à?
-Cháu chào ông!-nó nói chĩa lại
-Làm j` già thía! Mà cô ko thèm gọi lịch sự là anh-em dc à?
-Vậy thì anh cũng đâu có hơn tôi đâu. Dc kêu anh rồi còn đòi j`
nữa?
-Thì kêu anh theo tuổi thôi nhưng xưng tôi thì hơi kì đó nha
em!-hắn hơi nhấn chữ em lên
-Mệt! Cái cô My mỳ j` đấy ko đi theo anh à?-nó buột miệng
hỏi?
-Sao? Ghen à?
-Mắc j` tôi phải ghen? Tại thấy trống trống cái khoảng bên cạnh anh
thôi?
-Vậy em mún lắp đầy ko? Bằng em đấy?
-Cho ko cũng ko thèm!-thật sự thì nó vui khi hắn nói thế…
-Sao lúc nào cũng hằn học vs anh thế? Cười lên tí đi.
-Mắc mớ j` phải cười?-thật sự thì nụ cười vẫn chưa có thể quay về
vs nó.
-Em suy nghĩ về việc đi form vs anh ko?-hắn lỡ miệng
-Chả phải anh có cô nàng Lệ My rồi sao?
Nó nói đúng nhưng ko hỉu sao hắn ko mún đi vs nàng. Hắn vẫn còn nhớ
về nàng, hắn iu nàng đấy nhưng tại sao?
-Nhưng anh muốn em đi chung vs anh-hắn nói rồi kéo nhỏ và đặt một
nụ hôn vào môi nhỏ, hắn cũng ko bik tại sao làm vậy, chỉ là mún vậy
thôi. Bỗng! Cảm giác hắn đang tìm kiếm đây mà! Cảm giác của hắn là
nó à? Cảm giác ngọt ngào bí ẩn, cảm giác như đang bay…
Còn về phần nó, trước hành động bất ngờ của hắn, nó chả có cách nào
thoát ra khỏi vòng tay của hắn. Nhưng vòng tay của hắn thật vững
chãi, cảm giác dc bảo vệ, vòng tay ấm áp, nó thật sự ko mún thoát
ra khỏi vòng tay này…
-Anh! Anh ko còn iu em nữa sao?-My xuất hiện vs 2 dòng nc’ mắt, hắn
buông nó ra và đuổi theo nàng khi nàng bỏ chạy. Còn nó thì đứng đó,
một dòng nc’ mắt rơi. Tại sao? Tại sao nó lại khóc. Cảm giác đó,
cảm giác từ hắn…Nhưng nó cảm giác mất mát, hơi hụt hẫng, nó bị sao
thế nà? Tại hắn, cút đi tên đáng ghét…Nó quay về lớp như ng` thất
thần, giọt nc’ mắt đã khô, tại sao nó đau? Nó đã iu rồi sao? Không
thể dc, ko thể mình bị xoáy vào tình yêu. T/y chỉ là giả dối thôi!
Nó ko thực đâu, mà nếu có thực đi nữa, cũng chẳng còn phần của nó
đâu…
-----------*-*----------
Hắn đã đuổi kịp nàng rồi, nàng khóc, hắn đứng sau nàng mà ko bik
nói j`! Hắn đã sai? Hắn làm nàng khóc rồi, hắn ko thể phạm lỗi lần
nữa. Nhưng còn nó thì sao? Lúc hôn nó…nó ko hề đẩy ra. Giữa nó và
nàng hắn sẽ chọn aj? Nàng ư? Hắn bước tới, vòng tay qua ôm nàng,
xoay nàng lại, lấy tay lau đi những giọt nc’ mắt còn vương trên má,
hắn hôn nàng. Ko một cảm giác…
-------*-*------
-Xử lẹ nó cho tao! Chiều nay nó và kẻ đó đã đi wa’ xa mối quan hệ
có thể rồi!
-Chiều nay giải quyết nha chị, dù j` thì cuối tuần cũng form rồi,
hôm nay là thứ 3 rồi!
-Dc! Làm cho gọn đừng để aj bik nha
Tan trường! Nó đến chỗ hẹn. Khi đến nó chẳng thấy aj, vs lại trời
cũng sập tối. Trời chuyển mưa rồi, những hạt mưa li ti đã bắt đầu
rơi…
-Mày là con nhỏ đã cướp Hạ Quân của chị tao à?-một con nhỏ sau tán
cây lên tiếng
-Chị xử nó đi! Đừng để nó cản đường chị.
-Im lặng nào!-một cô gái trong bóng tôi lên tiếng nhưng có vẻ cô ấy
ko mún cho nó thấy mặt-mày thân thiết vs Hạ Quân cỡ nào rồi?
Nó linh cảm điều chẳng lành khi đến đây mà!
-Khỏi nói tao cũng bik! Tốt hơn là mày tránh xa Hạ Quân ra nếu ko
mún nhận hậu quả của việc làm ngu ngốc này.
-Việc j` tao phải tránh?-tự ái của nó nổi lên cao-mà chính thằng
kon trai chưa chắc là của mày đang bám theo tao đó chứ!
-Mày! Chị làm nhanh đi chị!
-Đứng sang một bên để tao tự giải quyết!-nhỏ quay sang nó, giọng
mỉa mai-Ra mày cũng bik nói à?
-Tao đâu có câm!
-Mày bik hậu quả của việc mày làm ko?
-Tao bik rõ mấy hạng ng` như tụi mày! Vs lại iu thg j` Hạ Quân, mày
chỉ mún tài sản của hắn thôi.
-Mày ko ngốc như tao nghĩ nhưng mày ngốc vì đã đụng phải tụi
tao…-dứt lời, cả tốp con gái, chắc hẳn là dân anh chị bao xung
quanh nó. Nó bik ko có chuyện lành xảy ra rồi, tẩu vi thg. sách
nhưng chạy thì nhục lắm. Kiểu này là tiến thoái lưỡng nang rồi…-Mày
ko uống rượu mời mà mún uống rượu phạt chứ đừng đổi lỗi cho tao
nha! Ha ha ha ha…-tiếng cười chưa dứt thì nó có cảm giác vật j` đập
mạnh sau cổ nó, nó ngã xuống, tâm trí nó hơi hoảng nhưng ko làm sao
đứng dậy nổi. Nó chết mất, có vật j` đó đập mạnh vào đầu nó. Bàn
tay nó đau lắm…Mắt nó mờ đi, nó rơi vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh,
tiếng cười của nó vang vọng vào đầu nó, tiếng cười, mọi kí ức khi
xưa-những vết thg chưa lành đã lại bị xé toạt…
-Mày là cái thá j` chứ? Tao thấy mày đi làm osin đi còn hay hơn
đó!
-Hôm nay mày ko nghe lời à?
-Tôi bận thiệt mà! Mà các bạn cũng đâu có trực nhiều đâu?
-Sir! Vì mày mà tụi tao bị phạt nà.
-Nhưng hôm nay đâu phải ngày tui trực, các bạn ko trực thì tại các
bạn mà!
-Hứ! Còn lí sự à? Đánh nó cho tao. Cả hội nhàu vô, 2 đứa nắm 2 tay
của nó, đức kia tát thẳng vào mặt nó, đấm vào bụng nó, máu nó chảy
dài trên má, những tiếng cười sang sảng bên tai nó, lại thêm một cú
đánh nữa, đau, hình như tay nó bị rạch thì phải? nó đau khắp mình
mẩy…
-Đừng làm cao quá nha cưng! Mày là cái j` mà bắt tụi này trực. Mà
tao nhớ ngày nào mày cũng trực mà? Sao hôm nay ko trực? Định phản
à?-nhỏ giật ngược tóc nó ra sau, lướt lưỡi dao trên má nó rồi rạch
một dg` trên mặt nó, kéo tiếp cây dao xuống cổ nó, nó đau
lắm…
-Tụi tao chơi đủ rồi, thả nó ra đi! À mà mày nhớ làm một con osin
tốt chút nha!-nhỏ hất tóc bỏ đi và quăng cây dao lại trước mặt nó.
Nó nằm đó, đến khi tỉnh dậy thì nó vẫn ở đó, chẳng có aj xung quanh
cả, lẻ loi, cô độc, nó cầm cây dao lên rồi về nhà…
---------*-*--------
Hôm nay, cũng vậy, tại sao nó cứ phải chịu khổ như thế này chứ? Nó
đau, nó có cảm giác lâng lâng, thần kinh như tê liệt, nó mún thiếp
đi. Mưa từng giọt rơi trên má nó, mưa nặng hạt hơn rồi, giọt nc’
mưa xối thẳng vào vết thg của nó, xót quá! “Có aj ko? Có aj ở đó
ko? Có aj cứu tôi ko, cứu tôi ra khỏ cái bóng tối đặc nghẹt này
đi”-nó kêu lên trong im lặng, nó sợ lắm, sợ bóng tối lắm, nỗi cô
đơn, đau đớn, đau, cơn mưa cứ xát thêm nỗi đau vào vết thg của nó,
đau!...
-Ông đi với con nhỏ kia đi lun đi. Quay về đây làm chi?-mẹ nó thét
lớn.
-Bà tưởng là bà tốt lắm sao? Bà cũng dạng như tôi thôi. Tôi bị ba
mẹ ép mới cưới bà. Và bây h là vì con Vy nên tôi mới chịu đựng tới
h này.
-Vậy sao? Hay là ông ko nỡ xa cái nhà này-nơi đã nuôi ông sống đến
h này? Ông thừa bik con Vy ko phải là con của ông mà! Hứ! Hồi đó
khi tôi có bầu con Vy, ba mẹ tôi cho tôi cưới ông chỉ là để che cho
cái thai hoang thôi. Ông hiểu rõ điều đó mà vẫn cưới tôi đủ bik ông
ko tốt lành j`.
-Bà ko kém j` đâu! Bà đàng hoàng làm sao có chửa hoang dc! Kon Vy
là con hoang…là con hoang…là con hoang…
-Ko! Ko phải đâu, ko phải đâu…-nó nói trong cơn mê, nc’ mắt nó cứ
trào ra, miệng thì vẫn lãi nhãi những từ ngữ rời rạc
-Nhật Vy! Nhật Vy tỉnh đi, Nhật Vy..-một giọng nói kêu tên nó trong
hoảng loạn, giọng nói nghe thân quen lắm, giọng nói nó mún dc giữ
mãi…là aj vậy?-Nhật Vyyyyyy!!!-ấm quá! Cảm giác ấm quá! Của aj vậy?
Nó chết rồi sao?