Rating: mọi lứa tuổi
Thể loại: tình cảm, school life, ...
Nguồn: từ hùi đạp xe wa cầu lộng gió...
Giới thiệu nhân vật:
Nhật Vy: một cô nàng cá tính, nhưng cũng rất nữ tính, cực kì làm
biếng nhưng bik làm mọi việc. Sắc đẹp thì...có sắc nhưng ko có đẹp.
Học hành bình thường, gia đình khá giả, hầu như chẳng nói chuyện vs
aj nên ít aj bik giọng nói của cô, khuôn mặt lạnh như băng nhưng
bên trong tràn đầy xúc cảm, sống trầm lặng nên chẳng aj bik nhà của
cô lun. Luôn luôn bị động trong mọi chuyện
Hạ Quân: một anh chàng hotboy, lạnh như băng. Con của chủ tịch tập
đoàn CNJ_một công ti máy tính đứng đầu thế giới. Thành tích học tập
đứng đầu toàn trường, chơi bời thì trùm lun, thay bồ như thay áo
nhưng chẳng iu aj wa' 1 tuần. Nụ cười chẳng cho ko aj bao h
^^!
Chap 1: Sự hiểu lầm
Ủm.
Nó, một cô gái 15 tuổi hay phóng xe tốc độ nay đã phải trả giá cho
việc làm nguy hiểm này bằng việc phải đo....độ sâu của sông.(tua
lại trí nhớ: nó đang phóng xe chuẩn bị lên cầu để thả dốc thì nó có
cảm giác đụng phải cái j` đó làm nó cứng chân và khi định thần lại
thì nó đang bay...xuống sông).
Nó dường như nghe thêm 2 tiếng ủm nữa khi nó rơi xuống. Chiếc xe
"chiến" của nó tiêu go`j_nó nghĩ thầm nhưng ko phải chỉ có chiếc xe
của nó, còn một cậu thanh niên cao lớn rơi xuống trước nó (nặng rơi
nhanh hơn ^^!) nó kịp thấy trước khi chìm xuống nước...
Nó bik bơi, nhưng sao thế này, nó chẳng thể nào đạp nc' dc, chân nó
tê rần và rát bỏng. Nó từ từ chìm xuống, cứ tưởng mình tiêu go`j,
nó vùng vẫy nhưng đây là khúc cầu vắng khoảng 10h khuya làm j` có
aj để cứu nó. Ko, ngoài ng` thanh niên mà nó nhận ra lờ mờ lúc rơi
xuống. Nhưng anh chàng cũng rơi xuống mà làm sao cứu...Có một bàn
tay vòng qua ng` nó làm cắt đứt dòng suy nghĩ của nó....
------*-*------
-Cô làm j` mà chạy xe như điên vậy?-Hắn cằn nhằn
-......
-Này, tôi hỏi cô ko nghe à? Cô đụng vào tôi làm tôi rớt theo mà tôi
còn phải cứu cô nữa là sao?
-.......
-Cô câm à?-Hắn tức điên lên khi có ng` đầu tiên ko trả lời câu hỏi
của hắn_kon trai độc nhất của chủ tịch tập đoàn CNJ.
Nó chẳng quan tâm lời hắn nói. Từ khi lên thành phố học, nó chẳng
nói chuyện vs aj nên chẳng còn thói wen nói chuyện nữa. vs lại bây
h...cái chân nó đau ê ẩm. Chắc bị quẹt vào thành cầu. Nhưng điều nó
wan tâm nhât bây h là chiếc xe nó tiu go`j, nó phải "lết" về nhà vs
cái chân "cùi" này sao trời?
Đi dc vài bước, nó cảm thấy choáng, chắc vì mấy hôm nay nó chẳng ăn
uống j`-nó chẳng thiết, nó chỉ bik phóng xe dọc các đường trong
thành phố này, và kết cục là ở chỗ cầu hẹp này. Nó định bước típ
bước nữa nhưng nó chẳng thể, đầu nó ong ong và nó ngất xuống. Một
lần nữa, hắn lại đỡ nó…
-------*-*---------
Nó nghe tiếng chim hót ríu rít ngoài cửa, từ từ mở mắt dậy, nó thấy
mình nằm trong một căn phòng rộng, sơn màu vàng nhạt và cái giường
nó đang nằm thì…gằn bằng cái phòng trọ của nó-hix, nó đang nằm ở
cái nơi này thế nào?. Nó-bị bắt cóc-đó là điều nó nghĩ đến trong
đầu đầu tiên. Thế là nghĩ là làm, nó chạy ra cửa chính, nhưng lại
như mọi lần, ko dc. Vừa nhảy xuống giường bước dc vài bước là nó
ngã ngay, và lại chúi mặt vào hắn-cái gã to xác vừa bước vào.
-----*-*------
-Sao cô rắc rối thế, ám tôi từ tối qua tới h?-hắn càu nhàu sau khi
bị nó tát một cái vào mặt.
-Tôi đang ở đâu?-giữ vẻ mặt điềm tĩnh nhất có thể, nó hỏi.
-Nhà tôi!-Hắn điềm nhiên
-Anh là aj? Vì sao tôi lại ở nhà anh?
-Tối hôm wa, cô ngất xỉu, tôi chẳng bik đưa cô về đâu nên đưa cô về
nhà và…-hắn nhìn vào cái chân của nó.
Nó nhìn lại thì thấy chân mình bị băng trắng.
-ừm….-nó thở dài thượt rồi bất giác nhận ra, chỉ vào cái
váy-Còn..?
-Đêm wa cô “học lặn” nên tôi phải nhờ ng` thay dùm, tôi ko mún cô
bệnh rùi lại ám tui-Hắn lại cáu.
Sau đó, nó đi thẳng ra cửa, toang bước ra.
-Cô làm j` vậy?-Hắn lại gần nó, nhìn dò xét.
-Về-nó nói cộc lốc.
-Vậy về đi, wan trọng là cô có ra dc cổng ko?-hắn nhếch môi, ra vẻ
thách thức.
Nó bỏ ra ngoài, tìm dg` đi. Đúng như hắn nói, wan trọng là nó ra dc
cổng ko. Nơi này rộng thiệt. Đúng lúc đi wa vườn hoa-chẳng bik nơi
nào là nơi nào, nó nghe dc 2 cô hầu nói chuyện với nhau. Với tính
tò mò cao sụ thì dại j` mà nó ko nghe lén ^^!
-Lại thêm một đứa nữa a`?-1 cô lên tiếng
-Con nhỏ lần này thua mấy đứa trước nhiều. Nhìn lúa wa’.
-Haizz! Ko bik cậu chủ đã đưa bao nhiu kon về goj`? Tuần nào cũng
thấy.
-Đúng là cậu Hạ Quân, con của chủ tịch CNJ sung sướng thiệt, dùng
tiền như nc’. Đợt trước đưa về một cô rùi cũng bỏ, nhìn nó cũng
xinh.
-Đợt này đưa con này về như bắt cá vậy, cả ng` ướt nhem. Nhưng sớm
muộn j` cũng đá. Lúc nào chỗ chia tay cũng là cái vườn bách hợp
dưới cái cây cổ thụ.
-Tội! Cái vườn đẹp mà việc làm chỗ nó chẳng đẹp chút nào…
Nó-mặt đỏ phừng, tay thì nắm chặt, môi mím lại. Ko ngờ nó lại bị
lừa dễ vậy. Một ng` như nó chỉ lừa ng` ta mà bây h bị ng` ta lừa.
Cố lấy lại bình tĩnh, nó bước ra. 2 cô hầu giật thót. Nó từ tốn
hỏi:
-Có thể chỉ tôi ra khỏi đây dc ko?
-Xi..n xin lỗi!-cô hầu lung túng-Tôi ko thể khi ko có cậu
chủ….
-Vậy là tôi ko dc ra ngoài?-Nó trừng mắt nhìn làm tim 2 cô nàng
nhảy disco.
-Tôi chỉ sợ cậu….
-Ko sao. Cậu chủ của các cô đi nghỉ rồi, tôi sẽ ko nói aj bik
đâu.-Nó nhếch môi.
------*-*-------
Đúng là có một nụ cười rê rợn có lợi thiệt. Giờ nó đang đứng ngoài
ngôi biệt thự của hắn, long thầm mỉm cười và tự nhủ sẽ ko bao h gặp
lại hắn nữa-kẻ đã xỏ mũi nó. Và hắn sẽ là ng` đầu tiên và cuối cùng
lừa dc nó.
Nó đang ngồi thừ suy nghĩ trên một chiếc giường mà toàn bộ đều màu
hồng-từ cái ga gối, ga giường, chăn, khung giường, đến cả con gấu
bông bự cũng là màu hồng.
Phòng của nó-căn phòng ngủ trong một căn nhà chỉ có 4 phòng nhỏ:
phòng ngủ, gian bếp, phòng khách và phòng tắm, nằm sâu ở trong một
con hẻm vắng hoe. Nó ko thix không khí ồn ào và cái thứ bụi bặm bám
đầy ở cái thành phố này-một thành phố mà vì bất đắc dĩ nó mới đến.
Nó thích cái cảm giác yên tĩnh ở một nơi dc bao quanh bằng cây cối
và tiếng chim-trước nhà là một giàn hoa tigon, sau nhà là một hàng
cây ăn quả và vài luống rau đủ loại, trong phòng còn có cả các chậu
lan bên khung cửa sổ, các chậu xương rồng trên tất cả các bàn lớn
nhỏ trong nhà, riêng trong phòng nó còn có một chậu bồ công anh
tươi tốt. Còn rèm cửa là một màu hồng-nói chung tất cả những j`
bằng vải trong nhà đều màu hồng, tường nhà sơn màu của da trời, cửa
nhà màu trắng còn sàn nhà lót gạch màu nâu nhạt. Vì thế nó chọn
ngôi nhà này.
Phòng của nó là nơi nó ở n` nhất trong ngày. Nó chẳng làm j`, chỉ
ngồi đó, ngồi hướng mắt ra cánh đồng cỏ lau xa xa, suy nghĩ. Mắt nó
mông lung, ẩn chứa một nỗi buồn thăm thẳm. Đôi mắt màu đen lúc nào
cũng như chứa nước.
-----*-*-----
-Ông đi với con nhỏ kia đi lun đi. Quay về đây làm chi?-mẹ nó thét
lớn.
-Bà tưởng là bà tốt lắm sao? Bà cũng dạng như tôi thôi. Tôi bị ba
mẹ ép mới cưới bà. Và bây h là vì con Vy nên tôi mới chịu đựng tới
h này.
-Vậy sao? Hay là ông ko nỡ xa cái nhà này-nơi đã nuôi ông sống đến
h này? Ông thừa bik con Vy ko phải là….
Nó vô tình nghe dc trận cãi nhau-ko bik lần thứ bao nhiu rồi của
cha mẹ nó. Nhưng lần này, lần này khác những lần trước. Lần này
khác đến nỗi mà nó ko thể nào chấp nhận dc…
Nó-ng` bất cần với mọi thứ. Nó-sống cho riêng mình, vì theo nó,
chẳng aj đáng để nó hy sinh hay chịu thiệt thòi hết. Tuổi thơ của
nó đã để lại cho nó những vết thương khó lành. Nó là một ng` gần
như vô hình, một ng` lun làm nơi để mọi ng` đổ tội-dù ko phải là
của nó, một ng` ko nên đến cõi đời này. Nó quyết là ko đụng chạm
đến aj hết, hoặc họ có đụng chạm j` thì nó cũng im thít. Nó ko phải
là một con ng` vô dụng, hiền dịu, nhẫn nhục, mà hoàn toàn ngược
lại, nó dữ dằn, cá tính mạnh, sống nội tâm sâu sắc. Chỉ là nó nghĩ,
mọi chuyện chẳng đáng để nó wan tâm.
Từ nhỏ, mẹ nó đã ko thương iu j` nó, bà lun đánh đập chửi mắng nó.
Vì thế, nó sống trong trầm lặng, thường khóc thầm và suy nghĩ vẩn
vơ. Chỉ có cha là thương iu nó. Nhưng chỉ một mình cha nó thì ko
thể làm lành vết thương cho nó dc.
Nó thay đổi hoàn toàn sau khi chuyển cấp-từ 1 sang 2. Nó nghĩ thay
đổi bạn mới sẽ khác. Nó cười n` hơn, gần như nó ko để aj thấy nó
buồn. Dù nó buồn thế nào, muốn khóc thế nào thì nó cũng để nụ cười
át lấy-dù đó là nụ cười giả tạo. Nó nhường nhịn tất cả mọi ng` xung
quanh, nó ko trách aj một lời, dù họ có lỗi vs nó thế nào đi nữa.
Nhưng, có aj nghĩ như nó? Họ nghĩ nó hiền hay bị khùng j` đó. Họ
mặc ý sai khiến nó-nó vẫn nhịn.
Nó định sang cấp 3 vẫn vậy vì lúc này nó có bạn-dù chỉ là bạn
“mướn”-mướn bằng chính nước mắt của nó. Nó cần cảm giác có bạn, nó
muốn mình ko là cái bóng trong cuộc đời này-ko aj bik đến. Nhưng
sau lần đó, đúng, lần đó-nó đã phải suy nghĩ lại. Nó cười, một nụ
cười chua chát, nó cười, cười rất lớn, nó cười, cười mà gần như
khóc. Nhưng, nó ko khóc dc. Những giọt nước mắt chực dâng ra nhưng
nó ko ra dc-những giọt nước mắt ở lại vs nó như một điều để nhớ,
một điều muốn quên.
Nó về nhà và nghe dc trận cãi nhau này, nó-lại cười, vẫn là nụ cười
đó-nụ cười của những giọt nc’ mắt. Nó đẩy cửa phòng bước vào với
một cái cười nửa miệng. Cha mẹ nó đứng như tượng nhìn nó.
-Con sẽ chuyển trường, lên thành phố học-nó mở lời.
-Ko dc-mẹ nó ghìm giọng.
-Ko cũng đi-nó giương cặp mắt nhìn mặt bà mẹ đã nuôi mình 14 năm.
Nó nhìn thẳng vào mắt mẹ nó- ánh mắt của một con sư tử, một kẻ làm
chon g` khác phải phục tùng.
Mẹ nó sững sờ, cụp mắt lại trước ánh mắt của nó. Lần đầu tiên nó
trái ý bà. Bà đồng ý vs điều kiện là nó chỉ dc trợ cấp
500.000đ/tháng, nhà sẽ dc mua lun trên kia vì bà ko muốn nó ở nhà
trọ. Tiền học thì cung cấp riêng-chỉ chỉ bà ấy dc thông báo của
trường. Nó đồng ý và bây giờ nó đã ở đây, trên cái thành phố mà nó
cho là chạy trốn mới đến đây. Cũng chẳng phải là chạy trốn. Nó chỉ
là muốn thay đổi tất cả, tất cả cuộc sống của nó.
Nó-lại đội thêm một mặt nạ nữa-mặt nạ của sự lạnh lùng, vô cảm. Nó
ko thể tin dc con ng`, nó cũng ko tin vào mấy cái tình cảm vẩn vơ
mà trước kia nó mong muốn. Nó chán wa’ rồi, nó mún chết. Nhưng nó
ko dc chết, nó phải sống, phải sống để cười cái đời tàn nhẫn. Nó ko
cười, ko nói, ko buồn, ko j` hết, nó như một cái xác, chỉ lẳng lặng
đứng nhìn cuộc sống. Nhìn ng` ta đau khổ để mà cười cho trái tim
bớt rỉ máu. Nó làm việc cho nó, sống cho nó, có thể cho là ích kỉ
đi, nhưng nó ko thiết. Nó wa’ mệt vs cái gọi là sống rồi. Nó kết
“bạn” với những vật vô tri vô giác-vì những vật đó chẳng bao h phản
bội nó. Tình yêu vs nó là một thứ xa xỉ, một từ mà chắc ko bao h
xuất hiện trong từ điển của nó…
Nhưng nó đâu bik rằng, nó mang một trái tim-một trái tim nhân hậu
hơn hết tất cả những trái tim khác. Một trái tim nóng ấm đang bị
nó-đúng hơn là lí trí của nó kìm kẹp. Nó ko hiểu hay ko muốn hiểu,
chấp nhận cái trái tim đó. Nó đã bao quanh trái tim đó một lớp
băng-một lớp băng chứa đựng một viên pha lê ở trong. Và aj, aj có
thể lấy dc viên pha lê ấy ra?...
Chap 3: Hắn
Sau khi bị nhốt trong phòng của căn biệt thự-của chính hắn. Hắn tức
điên-Ko ngờ kon nhỏ này…-hắn nhủ thầm. Đúng là hắn quá khinh địch.
Bình thường chẳng aj mún ra khỏi khu biệt thự này cả. Hoặc là chẳng
aj ra dc. Đúng là hắn ko ngờ…
Sau khi đẩy cửa phòng bước ra, nó đã khóa cửa lại, vì nó bik thế
nào hắn cũng ko tha. Bọn nhà giàu lúc nào cũng thế-chẳng xem aj ra
j`. Hắn định ra, sau khi nhấp hết ngụm trà. Nhưng đã bị kẹt, đến
khi quản gia đến hắn mới ra dc. Lúc đó thì nó đã đi ra rồi. Hắn tức
điên, còn 2 cô hầu sau khi bị “sư tử” vồ làm cho phải làm việc “phi
pháp” vs hắn thì im re, mặt mày tái mét, miệng lắp bắp định nói j`
vs nhau nhưng ko dc khi nhìn thấy nỗi tức giận của cậu chủ sau khi
bị “gái” lừa.Nhưng, hắn cũng ko ngốc đến nỗi nào sau khi lấy đi sợi
dây chuyền của nó-sợi dây chuyền bằng bạc và mặt dây chuyền chỉ là
hình một giọt nước.
Nó-ng` đầu tiên ko mê mẩn với “sắc trai” của hắn. Hắn cảm thấy có
điều j` đó thú vị ở nó, có thể là do từ đó tới h chưa aj ko thik
nói chuyện vs hắn như nó-nói chuyện như bị bắt buộc, những cô gái
khác gặp hắn thì một là mắt mở to, đứng chết trân hoặc là kiểu
“thấy trai là tơm tớp tơm tớp”. Hắn cũng ko bik nữa-ko bik vì sao
nó lại thu hút hắn như thế. Hắn mún tìm hiểu thêm về nó, để trả thù
vụ hôm nay và để xem điều j` ở nó khiến hắn quan tâm đến vậy.
-------*-*--------
Ringgggg…
Tiếng chuông điện thoại kéo hắn về thực tại. Hắn bấm nghe, hắn
chẳng nói j` rồi nhanh chóng cúp máy.
Hắn bước vào một căn phòng rộng ở góc của tòa nhà-nơi có ánh sáng
nhẹ và một loài cây thân leo màu xanh thẫm có những bông hoa nhỏ li
ti bám trên thân màu xanh dương nhạt và màu hồng nhạt leo giáp trên
các bức tường xung quanh căn phòng. Nhưng trên các song cửa
sổ-những cửa sổ lớn bao quanh căn phòng hình vòng cung là những dây
hoa hồng đỏ-loài hoa hồng có những gia to và nhọn, cánh dày như
nhung và lá màu xanh ngắt.
Căn phòng ko sơn tường, nó có vẻ cổ kính, nhưng màu của những viên
gạch xây nên nó-một màu nâu sậm ko làm mất đi vẻ đẹp của căn phòng.
Căn phòng trống chỉ duy nhất có một cây dương cầm ở gần cửa sổ. Ánh
sáng bên ngoài len vào căn phòng chỉ là những đốm sáng nhỏ may mắn
lọt qua dc những kẽ lá của dây hoa hồng.
Hắn ngồi xuống chỗ cây đàn, bàn tay hắn lướt nhẹ trên những phím
đàn. Những nốt nhạc dịu dàng, du dương cất lên-những nốt nhạc đã
dẫn hắn và nàng đến bên nhau. Nhưng cũng những nốt nhạc ấy đánh dấu
sự xa cách của hắn và nàng. Bài nhạc hay, nhưng nó vẫn thiếu một
thứ j` đó, thứ j` mà hắn vẫn ko nhận ra. Thứ mà hắn vẫn cố tìm
kiếm. Đó là tình yêu? Sự chia ly? Hay đó chỉ có thể là một nỗi buồn
vu vơ? Hay đó là lời nhạc của những giọt nc’ mắt-vừa đau khổ, vừa
hạnh phúc?
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
2 năm trước,
Hắn-một công tử chính cống, luôn luôn ngoan ngoãn, đứng đầu trong
dòng họ, đang chạy chiếc xe hơi của mình đi qua các con phố và phải
dừng lại tại một phòng âm nhạc. Tiếng dương cầm đã dẫn hắn vào gặp
nàng.
Nàng-lúc đó là cô học sinh cấp 2, bằng tuổi hắn vs niềm đam mê âm
nhạc. Nàng có một năng khiếu duy nhất là chơi dương cầm. Chẳng nhạc
cụ nào nàng chơi dc ngoài dương cầm. Ấp ủ niềm mơ ước lấy học bổng
sang Anh quốc học nhạc. Nàng đã cố gắng miệt mài để đạt dc nó. Là
một cô bé nhà nghèo nên nàng chỉ dc tập luyện trong phòng nhạc cũ
này. Sau khi gặp hắn, cuộc đời nàng thay đổi. Hắn iu nàng, tuy
nhiên nàng ko iu hắn. Nàng ko muốn lừa dối hắn khi hắn muốn giúp
nàng học dương cầm để nàng đạt dc học bổng. Nàng định nói ra nhưng
có một chuyện khiến nàng ko thể chối từ.
Với khả năng của nàng thì đủ sức lấy học bổng nhưng với túi tiền
thì đành nói ko. Ba hắn đã bik chuyện của hắn và nàng và ông ấy ko
mún nàng và hắn có mối quan hệ nào hết. Ông ấy đã đi gặp nàng để
thỏa thuận rằng: nếu nàng chịu ko gặp hắn nữa, thì ông ta sẽ chu
cấp toàn bộ khoản tiền nàng cần để sang Anh học và cả chi phí ăn ở.
Lúc đó nàng hơi lưỡng lự vì lời đề nghị của ông. Nàng suy nghĩ. Hắn
chỉ cho nàng tới mức đạt dc học bổng thôi. Còn nếu ko gặp hắn
nữa-một ng` nàng ko hề iu thương, chẳng quan trọng j` vs nàng thì
nàng lại dc chu cấp cả chi phí học và ở. Và thế là nàng đồng ý vs
ông ấy. Nàng ko thể từ bỏ cơ hội này dc.
Sau khi nàng đi, hắn mới bik thỏa thuận này. Shock! Đây là mối tình
đầu của hắn. Mà chỉ vì tiền, nàng đã lừa hắn một cú ngoạn mục mà
sau khi nàng đi hắn mới nhận ra. Hắn thay đổi. Hắn chi tiền phung
phí, những cô gái đến vs hắn vì tiền lả chủ íu, hắn bik thế, nhưng
hắn chẳng thể tìm nổi ng` nào đến vs hắn ko vì tiền. Hắn sống buông
thả.
Ko bao lâu sau, mẹ hắn mất trong một vụ tai nạn. Ba hắn là một ng`
độc đoán, hắn ko mún chống đối ông ấy. Hắn giúp ba hắn trong việc
điều hành công ty, nhưng hắn ko mún chút nào. Chính ba hắn ép hắn
mà. Hắn và ba hắn cũng ko thường gặp nhau. Vì thế nào gặp nhau cũng
có chuyện. Hắn làm việc tại nhà, thông qua mạng Internet, nhưng rất
hiệu quả. Ba hắn càng siết chặc hắn và mún điều khiển hắn hơn khi
hắn lên cấp 3. Từ đó, hắn và ba luôn bất đồng nên hắn nghỉ làm ở
công ty và sử dụng tiền do những đợt làm hacker cho ng` khác. Tuy
ba hắn vẫn cho hắn một tài khoản tiền nhưng hắn chẳng bao h sử dụng
cả-đó là của ông ấy, hắn ko thèm. Hắn sống cuộc sống đó tới bây h.
Chẳng trông chờ một aj giúp hắn cả. Cuộc đời hắn sẽ thay đổi từ
đâu?
Chap 4: Gặp gỡ
Nó bước vào trường CNJ vs một tâm lí vô cùng bình thản, một vẻ mặt
cũng vô cùng bình thản, bộ đồng phục trường-áo sơ-mi trắng, cravat
đen đỏ, váy chữ A dài đến đầu gối sọc đen đỏ, giầy đen, tất đen,
tóc buộc gọn xuống nhẹ nhàng…tất cả đều như ban đầu ko giống như HS
trong cái trường này, đều make up lại hết-váy ngắn củn cỡn, áo xẻ
ngực sâu, tóc tai đủ loại, nhuộm màu xanh đỏ.
Nó mún một chút yên tĩnh cho một buổi sáng chào mừng cho những biến
cố sắp tới từ ngôi trường quý tộc này-trường CNJ, nó giật mình khi
nhớ lại cái tên này, cái tên khiến nó gợi nhớ về hắn và cái ngôi
biệt thự kia.
Ngôi trường này, nó đã khám phá hết ngóc ngách rồi. Nó là ng` xác
định phương hướng rất tốt nên ko khó khăn để tìm dg`. Nó leo lên
sân thượng của trường-nơi cao nhất của ngôi trường khang trang vs 3
dãy lầu 4 tầng xếp hình chữ U này. Nó chọn nơi này vì ở đây, nó có
thể thoải mái, ko aj lên đây cả, gió thì vô cùng phóng túng, khung
cảnh rộng rãi cho nó một cảm giác yên bình-một cảm giác mà nó đang
tìm kiếm.
Xem lại đồng hồ, chỉ mới gần 7h, 8h mới vào học cơ mà. Nó là ng`
lun lun sợ muộn một thứ j` đó nên nó hành động rất sớm, đó là lí do
nó ở trường vào h này. Nó tựa mình vào một góc của mái ngói rồi
nhắm mắt lại, ngẩng mặt lên trời rồi khẽ hít cái không khí buổi sớm
yên lành. Nó khẽ hát. Chất giọng của nó nên gọi là trời phú thì mới
đúng. Chất giọng của một ca sĩ. Ừh thì nó là một ca sĩ dc đào tạo
mà-đào tạo từ nhỏ lận, ba mẹ nó mún nó là một ng` hoàn hảo. Một bài
hát bùn, ngẩng mặt lên trời mà hát, nó nhắm nghiền mắt lại, cố gắng
cảm nhận ánh sáng mặt trời cố gắng len wa những đám mây. Giọng nó
vút cao một cách đột ngột rồi lại trầm xuống mức thấp nhất. Nghe
như khúc aj oán làm cho ng` nghe cảm thấy não lòng nhưng cũng cảm
thấy nhẹ nhàng. Nhưng dù sao thì cũng chẳng aj nghe đâu. Nó chẳng
là j` trong aj cả nên chẳng aj thèm wan tâm đâu. Nó chẳng thiết tha
j` để cho ng` ta khen tặng hay ko mún ng` ta chê bai j` nên nó sống
trong lặng lẽ.
--------*-*--------
Hắn lại phải chạy ra khỏi căn nhà đó. Nói là chạy chứ chẳng aj đuổi
vì hắn chẳng mún ở nhà mà thoai. Hắn leo lên sân thượng của trường
CNJ-trường học của nhà hắn xây dựng-dành riêng cho hắn. Hắn thường
leo lên sân thượng để ngủ, chỉ vậy thôi. Hắn thường ko đến lớp
nhưng học lực vẫn siêu phàm còn hạnh kiểm của hắn thì ko aj dám hạ
xuống. Cả trường này, chẳng aj mún lên sân thượng làm j` cả-ngoại
trừ hắn vì chỉ có hắn mới chịu nổi cái gió gió trên này, vs lại
chẳng có cô công chúa, hoàng tử nào lại “hạ cố” lên cái nơi chẳng
aj quét dọn này cả, dù rằng nó chẳng dơ vì đã có gió. Hắn ngửa lưng
lên sàn và lim dim mắt.
Có tiếng hát. Tiếng hát nhỏ lắm. Hình như cũng ở trên sân thượng
này. Tiếng hát hòa theo gió, nhưng gió ko thể át tiếng của nó dc mà
gió chỉ mang các nốt nhạc bay cao và xa hơn. Lần theo tiếng nhạc,
hắn tìm ra nó. Hắn núp sau phía bên kia nóc trường-nơi mà nó đang
ngồi. Nhưng càng nghe hắn nàng nhích lại gần phía nó. Hắn hòa mình
vào bài hát và như tỉnh mộng khi nó kết thúc bằng một nốt vút cao.
Một bài hát kì lạ, một lời hát mà hắn chưa từng nghe bao h. Hắn
ngước lên nhìn nó…
Kết thúc bài hát-bài hát do nó tự sáng tác, nó vẫn ko mở mắt. Chẳng
sợ muộn, nó đã có hẹn h rồi-cho cái điện thoại đời mới của nó. Nó
tiếp tục theo cái suy nghĩ miên man của nó. Nó cười, một nụ cười
nhẹ, một nụ cười buồn, nụ cười của nó bây h là nụ cười thật sự của
nó bây h, nụ cười xuất phát từ một trái tim đang rỉ máu. Chẳng bik
vết thương khi nào lành? Có aj có thể nói cho nó bik-khi nào vết
thương của nó sẽ lành? Nụ cười của nó chưa tắt thì trên mi mắt nó
xuất hiện một giọt nc’ mắt-chỉ một giọt thôi, một giọt nằm ngay bên
má phía bên hắn ngồi-nó ko hề bik. Nó cảm nhận dc hơi ấm nóng từ
giọt nước mắt duy nhất đó. Nó vẫn giữ nụ cười, từ từ mở mắt ra. Vì
sao nó lại khóc? Chỉ có một giọt thôi-giọt nước mắt chảy ngược. Nó
vẫn giữ nguyên tư thế mắt khẽ mở và ngẩn mặt lên hóng gió. Có thể
đó là dấu hiệu cho một cuộc sống mới? Dấu hiệu cho bik là những
giọt nc’ mắt trước đã hết? Chỉ còn giọt này-giọt bị bỏ rơi và sót
lại.
Craccccc….
Nó bị kéo khỏi những tưởng tượng. Nó nhìn quanh và phát hiện ra
hắn. Hắn nhanh chóng thay đổi thái độ từ lén lút sang đứng thẳng,
mặt đanh lại với ánh mắt tăm tối. Hắn tiến về phía nó. Chưa kịp nói
j` thì nó đứng thẳng dậy và chẳng cần nhìn hắn, nó quay mặt định đi
xuống tầng dưới nhưng nó vẫn nghe đủ câu nói của hắn:
-Bài hát hay lắm, cô ca sĩ!-Hắn nói vs giọng mỉa mai, ko phải vì
hắn mỉa mai đâu, bài hát đủ làm cho hắn lặng im lắng nghe và bỏ dc
lớp vỏ mà. Hắn chỉ vậy thôi-đó là hắn?
Nó vẫn chẳng quay lại mà bước xuống típ tục. Những bước tiến chậm
rãi, thư thái như chẳng có j` là hối hả cả, giống như đi thư giãn
trong công viên vậy. Nó làm hắn bực bội. Nó đi thanh thản wa’. Bỗng
nhiên hắn nhớ tới nàng. Nàng ko có thư thái chậm rãi đó mà trái
ngược hẳn. Nàng ko hát hay nhưng nàng đàn giỏi. Hắn lại có thêm một
điều ko hỉu dc từ nó: Vì sao nhìn thấy nó mà hắn lại nhớ đến
nàng?
Hắn đứng nhìn nó đi xuống rồi mới bước những bước dài xuống lớp.
Hắn thể nào cũng bik khi hắn xuống dưới thì hắn cũng chả dc yên.
Bọn kon gái lúc nào cũng nhặn xị lên vậy. Nhưng chỉ có nàng là ko
thix. Và bây h là nó-cô nàng kiêu ngạo, hắn khẽ thở dài và cảm thấy
vui trong lòng khi nghĩ tới đây. Hắn sao thế nhỉ? Tự nhiên vui vì
nó…..
Chap 5: Một ngày mới
Vik chap ni` go`j ma` may' tính nhà bị hư nên ko post dc, pà kon
thông cảm
Nếu mình vik có j` cần góp í thì báo cho mình. Mình chẳng bik có
thiếu sót ko vì vik go`j post lun ko kiểm tra lại
Nó quay về lớp mà đầu còn chưa load dữ liệu xong. Hắn-sao hắn lại ở
trên đó. Rõ ràng là chẳng có aj thèm lên đó mà? Hắn đã thấy j`
chưa?????
Nó thẩn thơ như nai tơ mà bước vào văn phòng. Thầy Chủ nhiệm của nó
dẫn nó vào lớp và giới thiệu nó vs bạn bè. Lớp 10A2. Phải lên tận 2
lầu-cũng hơi mệt à nha. Leo cầu thang kiểu đó aj mà ko mệt, cũng
phải cố thôi. Tất cả các lớp A1 A2 và A3 đều học tầng 3. Lúc nó đi
lên cầu thang tầng 3, nó nhìn quanh và chợt thấy hắn đứng trước lớp
11A2 và…bị một đống tiểu thư bu quanh. Nếu ng` bình thg` thì sẽ rất
khó chịu và vùng ra, hắn thì ko. Hắn tuy ko cười n`, chỉ mỉm mỉm
nhưng tay thì từ eo này đến eo kia. Nó chỉ nhìn lướt wa là đủ hỉu
hắn như thế nào. Nhưng xấu số cho nó. Thị lực của hắn cực kì tốt và
hắn đã nhìn thấy hắn. Nó đi nhanh theo thầy.
Thấy hắn nhìn cái “con nhỏ” quê mùa đó, lũ con gái nháo nhau lên
bàn tán. Nào là tóc, đến áo, rồi xuống váy, cộng thêm 2 cái đít
chai nữa chứ, bik chắc là chẳng phải nhà giàu rồi. Nó mặc kệ cái
tụi nhà giàu này mà quay lưng đi, đâu bik rằng đằng sau hắn đã
“tặng” nó một nụ cười ma quái.
---------------*-*---------------
-Chào các em, đây là bạn Hoàng Tường Nhật Vy, bạn ấy mới chuyển đến
sau nên vào học muộn hơn chúng ta vài ngày, mong các em giúp đỡ bạn
mới-thầy giáo lên tiếng trước-Em muốn nói j` vs các bạn ko?-thầy
hỏi nhỏ nó.
-Em muốn về chỗ ngồi-nó nói chỉ đủ để thầy nghe.
-Thôi dc rồi-thầy lên tiếng khi nghe dưới lớp nhốn nháo bàn nhau về
“ma nhà quê”-Em muốn ngồi chỗ nào thì vào đi-thầy quay sang
nó.
Nó bước thẳng xuống cuối lớp, chọn một cái bàn trống còn các bàn
xung quanh cũng trống nốt. Chọn chỗ ngồi kế bên cửa sổ hướng ra
vườn cây, nó lặng lẽ ngồi xuống rồi hướng mắt ra ngoài cửa sổ, rồi
thả hồn theo đó ra ngoài theo mây và gió.
-Con nhỏ hách dịch-một con nhỏ giọng chua chát lên tiếng nói vs đứa
kế bên.
Nhỏ kế bên gật gù rồi cả 2 quay trở về bài giảng của thầy.
Nó chẳng bỏ sót từ nào. Nó như là 2 con ng` vậy. Dù mắt hướng ra
ngoài sân nhưng tai thì vẫn ở trong lớp. Nó chỉ chờ đợi tới tiết ăn
trưa giữa giờ mà chuồn thôi. Nó chán cảnh ngồi gò bó lắm-nhưng phải
chịu thôi. Nó chẳng cần học bài thì cũng đạt điểm trung bình đủ lên
lớp rồi. Nó mà chịu học thì chả kém aj đâu. Chỉ là nó nghe theo
câu: “Học ko chơi đánh rơi tuổi trẻ”. Còn câu đi theo sau thì nó
bỏ.
Rengggggggggggg
Nó như hồi sinh và bước xuống căng-tin. Vẫn bước chân chậm rãi đó
mà bước xuống cầu thang. Nó chẳng hề hay bik rằng hắn đã nhìn nó từ
nãy h và bây h hắn đag bước theo.
Nó ra căng-tin và có cảm giác có aj đó đang đi theo nó. Nó mua
nhanh một hộp sữa tươi duy nhất và chuồn ra khỏi căng-tin. Hắn vừa
bị bao quanh bởi các hộp thức ăn của lũ nhoi nhoi-theo hắn nghĩ và
vì căng-tin đông wa nên đã mất dấu nó lun.
--------*-*-------
Nó rút nhanh hộp sữa rồi quăng nó vào một sọt rác gần đó rồi lại
lang thang đi tìm chỗ nghỉ. Trưa mà, cho nghỉ một tí cũng đâu sao.
Nhưng đi đâu bây h? Nó nhớ lại cái khuôn viên nơi nó nhìn ra từ
trong lớp hồi nãy. Nó bước nhanh ra đó.
------------*-*----------
Nó tựa lưng vào 1 gốc cây cổ thụ có thân nghiêng. Nơi này là nơi
yên tĩnh nhất sau sân thượng mà nó từng đến. Nơi đây có một con
suối nhỏ chảy wa. Chẳng bik suối bắt đầu từ đâu vậy nhỉ? Xung quanh
con suối chảy róc rách suốt ngày là những tán cây vs những lá nhỏ
và tàn cây rộng bao mát cả một vùng xung quanh. Thảm cỏ xanh vs
những cánh hoa mỏng manh màu trắng rung rinh trong gió. Thảm cỏ còn
nguyên vẹn chứng tỏ ít aj lui tới đây nên nó thoải mái hơn tí nên
cho phép mình gỡ bỏ cặp kính cận dày cộp ra-dù nó chẳng bị j` về
mắt hết. “Xấu thì cần j` phải ‘ngụy trang’ ta?”-nó nghĩ thầm nhưng
rồi nó xua ngay suy nghĩ đó đi. Cặp kính là chỉ để phòng ngừa ng`
khác bik dc cảm xúc cùa nó thôi nhưng chỉ là hờ thui vì nó bik cách
giấu nhẹm cảm xúc mà. Nếu ko giấu dc cảm xúc thì nó chuyển cảm xúc
thành một cảm xúc khác. Nó sợ. Nó sợ ng` khác bik nó để rồi nó phải
chịu n` ng` dò xét, bàn tán về đời tư của nó. Nếu bị nói xấu thì dù
j` nó cũng có phút yên tĩnh ở nhà hơn. Ngôi nhà của nó từ lâu đã ko
có bước chân hay hơi ấm của aj khác ngoài nó, nó như một bóng ma dù
đang trong nhà của mình. Đi lại nhẹ nhàng, ăn uống nhẹ nhàng, nó ko
thik tiếng động dù chỉ là bước chân. Nhưng nó thik các âm thanh của
tự nhiên, tiếng nc’ chảy, tiếng chim hót, tiếng gió và lá xôn xao.
Nó thik âm nhạc, nó chỉ mở nhỏ thui nhưng vì tiếng nhạc nên căn nhà
cằng thêm tĩnh lặng.
Nó nằm trên thảm cỏ đó rồi thiếp đi. Nó mơ thấy một màn đêm, một
đêm đen đến ngạt thở, siết chặc và quây quanh lấy nó, nó cố vùng
vẫy, bóng đêm càng mún nuốt chửng lấy nó, nó ngạt, ngạt lắm…Nó giật
mình tỉnh dậy. Lau vội mồ hôi trên mặt và đứng dậy. Đi về phía bờ
suối, nó xõa lun tóc cho nó bay dài trong gió. Nó đứng cạnh bờ suối
mà nhìn sâu vào đáy của dòng suối. Ánh nắng phớt nhẹ lên mái tóc và
chiếu xéo vào mặt nó làm lộ rõ nỗi buồn ẩn sâu trong nó. Ánh nắng
làm má nó hồng lên-như một thiên thần mới xuống trần.
Nó suy nghĩ vẩn vơ rồi trong vô thức, nó bước xuống suối và đi
thẳng qua bờ bên kia. Nc’ cứ ngập dần lên ng` nó. Nó cứ bước rồi nó
phải dừng lại, vì….
Chap 5: Phím dương cầm
Khó khăn lắm hắn mới thoát khỏi đám con gái. Nhưng nó đã biến mất
goj`. Chẳng bik làm j` nữa nên hắn trốn lun, tránh rắc rối. Hắn đi
ra con suối, nơi có một căn phòng cũ, chứa một cây đàn dương cầm
cũ-hắn dành cho nàng nhưng ko dc. Hắn thường lại đó mỗi khi buồn.
Hắn bước đi trên nền cỏ, men theo con suối rồi bất chợt dừng
lại.
Hắn thấy một cô gái, tóc thẳng và xõa trong gió, những ánh nắng xen
kẽ làm ánh lên mái tóc dài và đen lấp lánh. Ánh nắng làm cho mặt cô
ấy sáng bừng lên. Đôi mắt to hướng xuống dòng suối làm cho cô càng
thêm đẹp. Đôi mắt mơ màng ấy như muôn ngàn giọt nc’ long lanh tích
lại. Cô bước xuống nước, làn nước trong xanh lượn vào trong như
quấn lấy cô, nc’ long lanh, cô cũng long lanh. Một sự kết hợp hoàn
hảo, như một phiến băng pha lê ngay giữa dòng nc’, quý báo và dễ
vỡ. Ánh mặt trời soi xuống và ánh lên càng thêm lóng lánh.
Hắn bước tiếp và…
Crac! Hắn giẫm nhầm một cành cây khô dưới đất. Cô gái vụt chạy về
phía bên kia dòng suối. Hắn đuổi theo cô gái. Càng đuổi, hắn càng
vào sâu vào rừng cây. Cô gái nhanh nhẹn len qua các nhánh cây rồi
biến mất vào các tán cây. Bây h hắn lại đang đứng trước căn phòng
gỗ dành cho nàng. Hắn hơi lưỡng lự rồi quyết định bước vào.
----------*-*------
Căn phòng này đã cũ lắm rồi. Ánh sáng xen wa từng khe gỗ vào phòng.
Ánh nắng hắt nhẹ, một phần vì nhiền cây xung quanh làm khu vực tối
thêm, một phần vì căn phòng kín ko bao h mở cửa sổ. Ko aj lui lại
đây nên nó trở nên hoang vắng. Hắn miết nhẹ ngón tay trên cây đàn
dương cầm. Phủi ghế rồi ngồi xuống, nhấn tay vào nốt đô rồi những
âm thanh từ cây đàn reo lên. Âm thanh ko hay, khô khốc như xoáy sâu
vào không gian tĩnh lặng của căn phòng. Hắn chẳng bao h đàn dc bài
nhạc này, hắn ko bắt kịp nhịp thở của gió, bắt kịp những âm thanh
nhanh nhảu của những con chim bên ngoài…Hắn ngưng đàn và nhìn xoáy
sâu vào bài nhạc mà nàng đã đàn-bài nhạc làm xao lòng hắn. Hắn ko
bao h dám đàn bài đó. Hắn sợ nó sẽ quay về cùng vs kí ức đau
buồn.
Hắn bước ra cửa và bước đi. Đi chậm thôi, chậm thôi….
--------*-*---------
Nó chạy vào một căn phòng cũ kĩ lắm.
-Sao hắn lại ở đó. Sao lúc nào cũng gặp hắn thế? Nó hỏi mình khi
ngồi yên trong căn phòng để trốn hắn. Ngồi vào một góc nhỏ của căn
phòng có một cây đàn.
Hắn bước vào làm nó giật mình. Hắn đàn-một bài nhạc hay nhưng ko có
hồn. Nó tranh thủ buột lại tóc và đeo lại cặp kính khi hắn đàn. Nó
ngước lên và nhìn thấy hắn-khóc. Chẳng hiểu tại sao hắn khóc. Nó
ghét nc’ mắt lắm. Nó sợ nc’ mắt thì đúng hơn. Hắn đàn dc phân nửa
bài nhạc thì ko đàn nữa. Nó chờ hắn ra khỏi thì nó bước ra, bây h
nó mới nhìn lại cây đàn và bài nhạc trên đó. Ko phải bài nhạc hắn
đàn hồi nãy. Nó nghĩ hắn đang sáng tác nhạc nhưng ko dc như ý. Ko
đâu. Sao hắn lại khóc. Thế thì có j` phải khóc đâu? Nó chẳng bik
nhưng lại ngồi xuống tay lướt nhẹ trên phím đàn-những nốt nhạc ban
nãy âm vang nhưng ko phải khô khốc nữa, nó có sức sống. Bài nhạc
như hòa mình vào khung cảnh bên ngoài. Gió, bài nhạc như gió thoảng
quanh, nhẹ nhàng.
Lâu lắm rồi nó ko đàn. Nó có năng khiếu nhiều môn. Nhưng nó ko thik
thế. N` ng` sẽ trông chờ vào nó làm dc những thứ họ muốn. Nó ko
muốn bị bó buộc. Nó chỉ chơi cho nó, nó có tài “lẻ” thui.. Nó ko
phải là thiên tài hay là một ng` hoàn hảo về tất cả các mặt trong
cuộc sống. Nhưng nó đỏ để mọi ng` phải ngưỡng mộ. Nó ko mún thế. Nó
ko mún n` ng` bik về nó. Nổi tiếng đi kèm vs tai tiếng. Chán!
------------*-*-------------
Có tiếng nhạc. Hắn đứng sựng lại để thưởng thức. Hắn nghe rõ tiếng
nhạc phát ra từ căn phòng đó-căn phòng mà hắn mới bước ra. Aj đàn
nhỉ? Ko có aj hik mà? Hắn quay lại căn phòng. Ko mở cửa, hắn nhìn
qua khe cửa. Là nó. Hắn hơi ngỡ ngàng. Sao nó lại ở đây? Nó đàn bản
nhạc của hắn-hay. Hắn ko bik bài nhạc của mình sai chỗ nào mà khi
nghe nó đàn lại khác xa của hắn đàn thế? Hắn mở cửa bước vào vs sự
hốt hoảng trên khuôn mặt của nó. Rõ ràng là hắn đã đi rồi nó mới
đàn cơ mà. Sao hắn lại…
Nó ngưng đàn và đứng bật dậy khỏi ghế, lùi về đề phòng, dè chừng
như gặp phải điều j` đáng sợ lắm. Hắn tiến, nó lùi. Căn phòng căn
ra, không khí ngột ngạt, căn như dây đàn. Nó sẩy chân và té nhào
xuống sàn, theo thói wen, nó quơ tay xem có thể bám vào cái j` ko?
Và “thứ” nó vơ dc là hắn. Hắn hơi bị chúi về phía nó và cũng lỡ vấp
chân vào mảnh gỗ nhô lên phía dưới và té nhào. Hắn và nó cùng té
xuống, hắn đè lên chân nó và tí nữa thui hắn đã ôm lun nó rồi. Tay
hắn bị xước vào khe gỗ và chảy một dg` máu cũng hơi bị dài. Chân nó
bị hắn ém xuống sàn thì một mảnh dằm gỗ đâm vào chân, ko phải là
một mảnh dằm nhỏ, phải gọi là một mảnh gỗ thì đúng hơn. Máu chảy,
đau, mặt nó trắng bệch ra.
Hắn ngồi dậy và đỡ nó lên. Hắn vô tình đưa cánh tay bị xước về phía
nó. Máu, nó sợ, hay tay ôm lấy đầu, mắt mở căng ra, úp mặt xuống
đầu gối, những kí ức đã nằm yên sau lớp vỏ bảo vệ như vỡ tung,
miệng nó lun lắp bắp từ xin lỗi. Hoảng loạn, nó rán hết sức, vùng
chạy ra khỏi căn phòng, chạy men theo bờ suối, nó mò xuống
suối.
Nó úp mặt xuống nc’, nhờ dòng nc’ để cho nó tỉnh lại, thoát khỏi
cơn mê hiện tại.
Rất lâu goj` kí ức đã nằm yên.