-->
Hai năm sau
"Marie, con mau lại đây" là một người phụ nữa đã quá tuổi
"dạ?" là một cô gái trẻ
"con xem cái váy này thế nào?" bà hỏi cô gái
"woa, rất đẹp nhưng mà mẹ định mặc nó vào buổi tiệc ạ?" cô gái trẻ
tròn mắt
"cái con bé này, sao mà con ngốc thế hả? ta mua cho con đấy" bà
cười hiền
"thật...thật vậy ạ? con cám ơn mẹ" cô gái nhảy cẩng lên ôm chầm lấy
bà
"lớn rồi mà như con nít vậy" bà mắng yêu
'kính...koong...'
"Marie, anh về rồi nè" giọng của một người con trai có mái tóc vàng
và đôi mắt xanh thẩm, dáng anh ta cao như người mẫu
"hihi anh mệt không?" cô gái đưa cho anh ta chiếc khăn
"không đâu" anh ta cười, một nụ cười làm bao cô nàng phải điêu
đứng
"Joéph, con mau lại đây, xem bộ này thế nào" là người phụ nữ ban
nãy
"mẹ~ con có thừa mấy bộ đấy rồi mà, đâu cần phải làm thế chứ"
Joéph
"nhưng mẹ muốn tự tay chon cho con mà, Marie, con thấy thế nào?" bà
quay sang hỏi cô gái
"con thấy nó rất đẹp, rất hợp với anh đó" cô thêm vào
"Thưa bà Christian, có thư từ Bordeaux ạ" chị giúp việc lễ
phép
"được rồi, chị mau ra ngoài đi" bà Christian thở dài "thôi hai con
cứ trò chuyện đi, mẹ đi có chút việc"
Xong bà khoác chiếc áo lông thú và đội chiếc mũ rồi bước ra
ngòai
"mẹ đi đâu thế nhỉ? trông có vẻ căn thẳng" Marie lo lắng
"không sao đâu, chắc là lại thư từ của ông Orléan thui mà"
Joéph
"có lẽ thế" Marie nhìn ra ngoài cửa sổ
Trời Paris mỗi lúc một lạnh, mùa đông đã đến gần, nhưng thành phố
này chẳng đổi khác là bao, chỉ có điều con người trở nên lười hơn
mà thôi. Marie nhìn vào khoảng không vô tận và suy nghĩ về một điều
gì đó
"em biết mục đích của buổi tiệc sắp tới là gì mà, đúng không?"
Joéph lên tiếng làm phá tan bầu không khí tĩnh lặng
"em biết" Marie trả lời nhưng mắt vẫn không rời khỏi cảnh vật ngòai
cửa sổ
"em có ý kiến gì không?" Joéph thổi thổi li café nóng
"không, em không có" Marie nói giọng buồn bã
"vậy thì tốt nhưng anh mong em hãy quên đi quá khứ" Joéph nhấp tách
café rồi đi đến gần cô, anh vòng tay qua eo cô
"anh yêu em, em biết đều đó mà"
"vâng em biết, nhưng...." Marie ngập ngừng "em nghĩ mình vẫn chưa
sẵn sàng tiếp nhận tình cảm này"
"đã 2 năm rồi, tại sao? tại sao em vẫn nói câu ấy, anh đã chờ đợi
hai năm rồi" Joéph xoay khuôn mặt cô về phía mình
"em nói đi, anh còn phải chờ đến khi nào?"
"em...em xin lỗi....em thực sự xin lỗi ...nhưng em...em chưa thể
chấp nhận" nước từ khóe mắt cô lăn dài, Joéph lấy tay quệt những
giọt nước mắt cho cô
"anh...xin...lỗi...ah xin lỗi" Joéph ôm cô vào lòng.
Hai hôm sau
'tin...tin...' là tiếng còi xe
"Joéph, Marie, xe đến rồi đấy"
"dạ" là Joéph, anh bước xuống cùng bộ vest đen lịch lãm, tóc được
vuốt lên bằng keo, trông anh lúc này rất cuốn hút.
"xe đến rồi hả mẹ?" là Marie, cô bước xuống cầu thang một cách vụng
về nên đã vấp phải váy, xém ngã nhưng Joéph đã đỡ kịp
"em phải cẩn thận chứ" Joéph lo lắng, nhưng anh mau chóng đỏ mặt vì
Marie đang xuất hiện cùng một chiếc sườn xám xẻ đến đùi, cùng với
mai tóc búi cao để lại một vài sợi tóc dài rũ về phía trước, trong
có lúc này rất quyến rũ và quý phái .
"ơ....em...em xin lỗi" cô thoáng ngượng
"chúng...chúng ta đi thôi" Joé lấp bấp rồi nhanh chóng ra ngoài,
anh không muốn cô thấy khuôn mặt đỏ bừng của anh lúc này
Cả hai cùng lên xe mà gượng ngùng, cô thì ngượng vì bị ngã, còn anh
thì ngượng vì.... (vì cái gì thì chắc các bạn cũng biết, hè
hè)
Buổi tiệc được tổ chức tại một khu nhà hàng khách sạn rất sang
trọng và nhân vật chính là Joéph và Marie.
Cánh cửa vừa được mở ra, cô cùng anh tay trong tay bước vào đại
sảnh nơi diễn ra buổi tiệc
"ồ, chào anh, Wedton" là ông Andrean
"chào ông Andrean" Joéph cũng bắt tay lịch sự
"đây là...." ông GĐ Andrean thắc mắc
"lát nữa ông sẽ biết ngay" Joéph ra hiệu bí mật
"vậy chào anh" nói rồi, ông Andrean đi mất, Marie và Joéph bắt đầu
hòa nhập vào buổi tiệc
"à...anh muốn giới thiệu với em một người, anh ta là một Doanh nhân
Việt, nhưng tài năng lãnh đạo của anh ta thì không thể chê vào đâu
được" Joéph nói
"vậy hả anh? vậy thì chắc em gặp được đồng hương rồi" Marie cừơi
tươi
Nói rồi anh dẫn cô đi đến một nhóm người, trong đó có một người
Việt Nam, anh ta khá cao tầm mét tám lăm, anh ta khoác một bộ vest
đen lịch lãm chẳng thua gì Joéph, anh ta khá trẻ và
"ồ...chào anh, Kevin" Joéph cười khoác vai anh ta
"chào Joéph" anh ta cười "đây là...?" nh ta thắc mắc
"đây là Marie" Joéph xoay sang Marie, mặt cô trắng bệch và không
còn nụ cừơi ban nnãy
"chào cô .... tôi la Kevin, TGĐ công ty thời trang King &
Queen" không ai khác có thể làm cô trở nên như vậy ngòai một
người
"a....chào...chào..anh" Marie lấp bấp
"chắc cô cũng là người Việt, phải không?" Kevin nở nụ cười thân
thiện
"v...vâng..." cô nói mà như run sợ
cô mãi nghĩ ngợi mà quên mình đứng trước anh
"kìa em, em làm sao vậy?" Joéph lay vai cô
"à...à không, em không sao?" cô lấp bấp "em...chỉ thấy hơi chóng
mặt"
"thôi vậy chúng tôi đi trước" Joéph dìu nó vào resting room.
Kevin lắc lắc đầu
"kính thưa quý vị quang khách, rất hân hạnh khi toàn thể quý vị đều
có mặt ở đây" là người dẫn chương trình
"kính thưa quý vị, chúng tôi xin trân trọng giới thiệu người chủ
trì bữa tiệc, ông Joéph D'miean Wedto"
'clap...clap...clap..."
"xin kính chào, tôi là Joéph GĐ của tạp chí Wind Season" là
Joéph
"nhầm quẳng bá cho thương hiệu thời trang Wind Season và sự thuận
lợi của Show thời trang đầu tiên của cty ở Paris" những tiếng vỗ
tay vang lên theo sau tiếng nói
"tiện thể, tôi cũng xin giới thiệu cô Marie O'livan, người sẽ đính
hôn cùng tôi" Marie bước lên sân khấu mà ai cũng trầm trồ nào
là
"ồ, cô ấy là người châu Á"
"cô ấy đẹp thật"
"đúng vậy"
"...." vân vân và vân vân
"thưa GĐ Wedton, anh có thể cho chúng tôi biết khi nào anh sẽ đính
hôn ạ?" là một anh chàng phóng viên
"chúng tôi sẽ đính hôn sau 2 tháng nữa"
Kevin đứng từ xa
Tiệc kết thúc, Marie cùng Joéph về căn biệt thự quen thuộc, cô chào
bà Christian rồi đi thẳng lên phòng, cô không thích những chỗ đông
người cũng như những nơi tráng lệ tiệc tùng. Cắm tai phone vào, cô
khẽ nhắm mắt và suy nghĩ vì sao Vương lại xuất hiện một cách bất
ngờ như vậy và điều làm Marie ngạc nhiên hơn là vì sao anh không
nhận ra cô, chẳng lẽ cô đã đổi khác đến như vậy sao? mọi thứ thật
mệt mỏi. Theo giai điệu của bài Canon, cô thiếp đi lúc nào không
hay.
2 năm trước
_Bảo, em đang ở đâu? - Vương hét lên như một kẻ tâm thần - tại sao
chứ? tại sao em lại làm vậy với anh, tại sao? - nước mắt Vương lại
tuông ra và trời đỗ mưa
Hắn hận nó, hắn căm thù nó, tại sao nó lại quyết định một mình tại
sao nó lại ra đi mà không có hắn, VƯơng vẫn chạy, chạy mãi cho đến
khi
"ké ttttt......" một tiếng động lớn xảy ra
_có tai nạn
_mau...mau gọi xe cấp cứu mau lên
_cậu ta chảy máu nhiều quá
_sao lại chạy ra giữa đường như vậy
_.....
Và Vương bị tai nạn
1h sáng, tại phòng cấp cứu
_bác sĩ... bác sĩ...con tôi, con tôi có làm sao không? - là mẹ
Vương
_con của ông bà đã qua khoỉu cơn nguy kịch nhưng.... - ông bác sĩ
ngập ngừng
_nhưng... nhưng làm sao hả bác sĩ?
_nhưng theo chẩn đóan thì cậu ấy có thể bị mất trí nhớ tạm thời -
ông bác sĩ kéo cặp kính
_dù gì thì cũng qua khỏi - bà thở phào nhẹ nhõm
_có lẽ như thề sẽ tốt với nó hơn - ba hắn cũng buồn rầu
Tại Paris, ngay thời gian đó
"xoảng..." một tiếng động lớn xảy ra trong bếp
_có chuyện gì vậy? - Joéph lo lắng chạy vào bếp
_à...không... em chỉ sơ ý thôi - nó vội vàng dọn đống đĩa vỡ
_thôi em cứ để đấy, trong em có vẻ xanh xao lắm - Joéph đỡ nó đứng
dậy
_cả...ơn ..anh - nó như người mất hồn
"sao thế này? tại sao tim mày đập nhanh thế này? đau...đau quá" nó
áp tay lên ngực lo lắng.
Quay về thực tại, tại một căn hộ sang trọng
"cô ấy thật đẹp, hình như là gặp ở đâu rồi nhỉ?" Kevin tự hỏi, nhấp
một ít rượu anh ngã người vào ghế sofe mắt nhìn ra cửa sổ
'ring...ring...ring...' tiếng chuông đt vang lên
"alô"
"anh Kevin, là em Emily nè, em nhớ anh quá à" tiếng của một cô bé
giọng rất ư là trẻ con
"Emily? có chuyện gì sao?" Kevin chán nản
"bộ có chuyện gì thì em mới gọi cho anh được sao?" cô bé nói giọng
dỗi hờn "em nhớ anh mà, anh không nhớ em sao?"
"à...ừhm... nhớ nhớ " Kevon kêu khổ
Thế là Emily lại bắt đầu luyên thuyên với Kevin đủ điều nào là :
anh khỏe không? ở bên ấy thế nào? anh không được nghía cô nào ngòai
em đâu đấy và nhớ mua quá cho em nhe anh ....vân vân và vân
vân
'rụp' Kevin cúp máy, anh thờ dài
Emily Rosaline là con gái của ông chủ tập đoàn mĩ phẩm ROSE, bạn
của bố anh, hai nhà đã định hôn ước vào sau cái ngày mà anh ra
viện, Emily là một cô bé bướng bĩnh, cứng đầu và ích kĩ, khi muốn
đạt được điều gì thì cô bé sẽ chiếm được thứ đó bằng mọi
cách.
Sáng hôm sau, Marie thức dậy rất sớm, cô mặc bộ đồ thể thao và đeo
headphone.
Đang chạy bộ trong công viên, thì
"á..." cô khẽ la lên một tiếng
"a...tôi xin lỗi..." người kia cũng luống cuống đỡ cô đứng
dậy
"ơ...là cô Marie" tiếng của Kevin
"ơ... chào anh. Kevin" cô cũng ngạc nhiên không kém
"cô cũng đi tập thể dục ở đây sao?" Kevin tò mò
"đúng vậy, 1 tuần 3 buổi tôi đều chạy bộ ở đây" Marie lấy bình tĩnh
để trả lời, cô không muốn Kevin nhìn thấy nỗi lo của mình
"cô chờ tôi một lát được chứ?" nói rồi Kevin chạy đi đâu đó chừng
5'
"đây, cô uống đi" anh trở lại cùng với chai nước suối
"sao anh biết tôi uống loại này?" Marie ngạc nhiên khi Kevin đưa
cho cô chai trà không đường mà không phải ai cũng có thể uống
được.
"tôi chỉ đóan thôi, bởi vì chẳng phải cô đi tập thể dục đó sao, vì
vậy nên loại nước này là tốt nhất" Kevin giải thích
"anh... thật chu đáo" Marie nở một nụ cười thân thiện
"mà cô Marie...ờ...ừm..tôi có chuyện muốn hỏi cô?" Kevin ngựơng
ngùng
"vâng? anh cứ nói đi"
"chúng ta đã gặp nhau bao giờ chưa nhỉ?" Kevin hỏi làm cô chợt thấy
căng thẳng
"ờ...ơ...sao anh lại hỏi vậy?" Marie bối rối
"không, bởi vì tôi có cảm giác rất quen thuộc khi nói chuyện với cô
mà thôi" Kevin cười rồi uống một ngụm nước
"ơ...chắc anh nhầm rồi...chúng ta chưa từng gặp nhau mà" Marie cười
ngượng " mà anh sang đây lâu chưa?"
"không tôi chỉ mới ở đây đươc 1 tuần mà thôi" Kevin trả lời
Hói một hồi thì Marie biết được, Kevin đã bị mất trí nhớ sau một
tai nạn sau ngày cô rời Việt Nam để sang Pháp. Tim cô trở nên đau
nhói
Tạm biệt Kevin. cô trở về mà lòng đau nhói, nhưng có ích gì chứ,
anh đã quên rồi, quên tất cả những kĩ niệm ngắn ngủi và quên cả cô,
nhưng tại ai chứ? chỉ tại cô, tại cô mà anh mới ra nông nỗi này.
Nhưng ông trời thật là tàn nhẫn, tại sao lại để cô gặp lại anh mà
không cho anh kí ức về cô.
Khóe mắt cô đã bắt đầu cay, Marie vội vàng quệt tay. Cô không muốn
ai nhìn thấy cả, cô không về nhà ngay mà ghé siêu thị, cô cần mua
ít đồ.
mãi đi mua đồ mà cô quen luôn cả giờ giấc, Marie mở điện
thoại
"hôm nay đã là 18 rồi sao?" cô cất đt như chợt nhớ ra điều gì đó.
Marie nhanh chóng đẩy chiếc xe chở hàng ra tính tiền, cô nhanh
chóng lái xe về nhà, nhưng trên đường đi Marie dừng lại ở cửa hàng
giày.
"chị gói giùm tôi đôi này"
"tạm biệt quý khách"
Marie bước ra cùng với gói quà trên tay, cô lái xe về biệt
thự.
11h trưa thứ bảy, ngôi nhà lại trống trơn, Joéph thì đang ở công
ty, còn bà Christian thì chắc là lại đi thăm ông Orléan, chỉ con
hai con Beggie, cùng chị người ở Céline ở và bác quản gia già
Pierre.
Marie lên phòng tắm rửa rồi thay đồ, cô luôn đối xử rất tốt với mọi
người, cô cũng đảm đang nên ai ai cũng quý mến cả.
Cô dọn dẹp bát đỉa rồi, cấm quyển tiểu thuết ra ngồi đọc.
Làn gió mát cứ lần lượt thổi nhè nhẹ, làm những cành hoa hồng tỏa
hương ngào ngạt, mọi thứ trong thật yên ả làm sao, Marie rất thích
được như thế này, kí ức mà cô chẳng muốn nhớ lại cứ tràn về, gấp
quyển sách lại, cô lại thấy lòng man mát buồn, cô nhớ đến những
ngày tháng ở bên Vương (giờ là Kevin) nào là ngọn đồi chong chóng
anh làm cho cô, nào là buổi cắm trại là nơi mà anh đã cứu cô, mọi
thứ quá đẹp, quá hạnh phúc, mắt cô lại nhòe nước. Cô hối hận, đúng
cô thật sự hối hận, biết thế cô đã ở lại, biết thế cô đã ở bên
Kevin và cùng đấu tranh cho tình yêu của mình nhưng vì sự ích kĩ và
ngu ngốc trong cô, cô đã nghĩ làm như vậy sẽ tốt cho cả hai, một
phút dại dột mà bây giờ cô phải ở đây một mình đau khổ...
'kính koong' tiếng chuông cửa làm cô bật tỉnh
"cậu chủ đã về" ông quản gia ra mở cửa, cô lẻn ra cửa sau rồi lên
lầu, cô không thể để Joéph thấy khuôn mặt đẫm nước của mình bây
giờ.
Một lúc sau
'cộc cộc'
"là anh Joéph đây, em có bên không Marie?"
"vâng, cửa không khóa" cô nói vọng từ trong phòng tắm
Joéph bước vào, cô cũng vừa bước ra, tay cầm cái khăn lau mặt, cô
vừa rửa mặt xong.
"anh tìm em có việc gì không?" Maỉe treo chiếc khăn và quay lại
chiếc sofa riêng trong phòng cô
"anh chỉ muốn nhìn thấy em nghe em nói mà thôi" Joéph cười bằng nụ
cười đẹp trai nhất có thể
"chỉ vậy thôi sao?" Marie ngạc nhiên
"anh đùa thôi, ngày mai là sinh nhật của một đối tác quan trọng nên
anh muốn em đi cùng, nếu em rãnh" Joéph giờ mới nói thật
"là ai thế? em có biết không?" Marie hỏi
"anh ta là Kevin, là TGĐ người Việt mà chúng ta gặp hôm qua đấy"
Joéph nói, tim của Marie lại rung lên.
"à...thì ra là anh ta"
"vậy chúng ta đi cùng chứ?"
"vâng" Marie chỉ nói thế thôi
"vậy thôi, em cứ đi nghỉ đi" Joéph ra ngoài, chỉ còn lại mình cô ở
trong phòng cô thấy thật cô đơn làm sao.
ngồi trong phòng mà trong đầu Kevin chỉ nghĩ đến Marie, có lẽ cô đã
cướp mất trái tim anh rồi, nhưng đâu đó trong tâm trí anh phải mâu
thuẩn < mày đang nghĩ gì vậy chứ? chẳng phải chỉ con 2 tháng nữa
là cô ấy đính hôn rồi sao> Kevin cười mà nghĩ mình mới thật ngốc
nghếch làm sao, anh lắc lắc đầu và muốn quên đi hình ảnh cô xuất
hiện cùng với chiếc đầm sườn xám quyến rũ trong đêm tiệc nhưng
không tài nào quên được.
anh tự nhủ thầm bản thân
Thành phố Paris hoa lệ đẹp nhất khi mặt trời lặng, mọi ánh đèn điều
được bật sáng. Đứng từ tầng 28 của tòa nhà, Kevin lại càng thấy nó
đẹp hơn, mọi thứ thật lung linh và huyền ảo. Và có cái gì đó len
lõi vào đầu anh, kí ức chăng? Chong chóng là những chiếc chong
chóng đang xoay tròn... còn có cả những ành đèn đầy màu sắc... một
cô gái có mái tóc tém lém lĩnh... cô ấy là ai? tại sao lại xuất
hiện trong đầu anh, có ấy có liên quan đến anh chăng? mọi thứ cứ
lần lượt hiện ra, thật lộn xộn, anh chẳng nhớ gì cả, anh không thể
thấy mặt cô gái đó... .
Một ngày mới lại đến, Marie dạy từ rất sớm, cô đi ra cực bưu
điện
"xin lỗi anh, tôi có thể gửi bưu kiện ở đâu?" cô nhẹ nhàng hỏi anh
nhân viên
"à cô đi hướng đó, phía cuối hành lang là nơi gửi bưu kiện" anh
nhân viên nhìn cô say đắm
Marie theo lời hướng dẫn của anh nhân viên và gửi cái gói gì đó cho
nơi gửi bưu kiện.
Cô mỉm cười và bước ra thật nhẹ nhàng, cô sẵn tiện ghé chợ luôn.
Mua vài thứ cô quay về nhà và chuẩn bị buổi sáng.
"em đang làm gì vậy?" là tiếng của Joéph
"sao anh dậy sớm vậy?" cô đang bận tay sắp xếp đống đĩa ra
bàn
"mùi thơm quá anh không tài nào ngủ được" Joéph đến bên Marie ôm cô
từ đằng sau
"thật là ... nhưng bữa sáng vẩn chưa xong đâu" cô nói rồi thoát
khỏi vòng tay của Joéph, và chuẩn bị bánh mì baguette cùng paté và
ít phô mát, cô còn pha thêm một ít chocolate nóng cho cả nhà.
8h sáng cả nhà nđều thức giấc, bà Christian rất ngạc nhiên và hài
lòng, bà hài lòng vì có một cô con dâu tương lai đảm đang như thế
(ng` Việt Nam ấy má ạ ! )
Cả nhà ngồi và ăn cùng nhau vì hôm nay là chủ nhật nên Joéph sẽ đi
làm muộn hơn về sẽ về sớm còn bà Christian thì sẽ ở nhà.
"thôi chào mẹ con đi làm. anh đi nhé Marie"
"ừ, con đi đi" bà Christian cười phúc hậu
"vâng" cô nói vọng từ bếp lên
MỘt lúc sau, khi mọi chuyện đã xong xuôi
"Marie, con lại đây ta có chuyện muốn nói với con" bà Christian
ngồi ghế sofa
"dạ, mẹ có chuyện gì muốn nói với con ạ?" Marie thắc mắc
"con...có phải là con...không yêu thằng Joéph?" bà chợt hỏi làm
Marie bất ngờ
"con....con...." cô bối rối khi bà nói đúng
"con hãy cứ nói, ta sẽ không trách con đâu" Bà Christian nói giọng
buồn
"dạ...con...con không...không yêu...Joéph" cô lấy hết can đảm để
nói với bà
"phew... ta đoán không sai mà..." bà Christian thở dài "với một
người làm mẹ như ta thì con không thể nào qua mắt ta được
đâu"
"con...con... xin lỗi mẹ..." cô cuối gằm mặt
"không... con không có lỗi gì cả, ta hiểu con đồng ý lấy nó chỉ vì
mang ơn mà thôi" bà Christian nuối tiếc "nhưng ta sẽ không đồng ý
cho đám cưới này, mong con hiểu cho ta, một người làm mẹ ta không
muốn các con phải sống mà không có tình yêu"
"vâng, con hiểu" Marie nói giọng buồn
"nhưng ta muốn con vẫn sẽ làm con gái nuôi của ta" bà Christian
nhìn cô cười hiền hậu "ta rất vui khi có con"
"con...con cảm ơn mẹ" cô cui mừng đến rơi nước mắt, đúng vậy cô
thực sự chỉ mang ơn Joéph mà thôi, nhưng đâu phải chỉ bằng một
cách, sẽ có rất nhiều cách để đền ơn đáp nghĩa mà đúng không?
(^_^)
Tầm 3h chiều, chiếc xe hơi đen sang trọng của Joéph đã đậu ở trước
cổng
"Marie, em mau thay đồ rồi đi với anh nào" Joéph hớn hở
Marie cùng bước lên xe với Joéph, anh cùng cô đến cái beauty salon
để chuẩn bị.
2 tiếng sau, Marie bước ra cùng với chiếc váy trắng yêu kiều có
hàng cườm xinh xắn và lấp lánh, có cả một chiếc nơ màu đen được cột
quanh eo, cùng với đôi giày cao gót màu trắng muốt và chuỗi ngọc
trai cô đang đeo trên cổ làm tôn lên làn da trắng như bạch tuyết
của cô. Mái tóc màu nâu mật ong tự nhiên được uốn thành lọn và được
vén sang 1 bên, trông Marie lúc này rất đẹp, mà không phải nói là
đẹp nghiêng nước nghiêng thành (hơi quá thì phải ). Joéph bỏ tờ báo
xuống, anh nhìn cô không hề chớp mắt, cô quá đẹp. Còn Joéph thì
lịch lãm cùng với chiếc veston đen được may sát người, làm tôn thêm
thân hình người mẫu của anh.
Cả hai sánh bước đến khách sạn Réston (chế bậy đó nha)
Cùng bước vào buổi tiệc, mọi thứ thật lộng lẫy, từ bàn ghế, đèn,
đến sân khấu, mọi thứ đều đợc sắp xếp rất kĩ lưỡng.
"chào anh, Joéph" là Kevin rồi anh xoay sang Marie với con mắt thẫn
thờ
"chào...cô Marie"
"chào anh" Marie ngại ngùng khi đối mặt vớ Kevin , mặc dù đã gặp
anh trông bộ vét này nhiều lần nhưng hôm nay, anh không mạc bộ vest
đen trang trọng như thường ngày mà là một bộ vest trắng tinh tựa
bạch mã hoàng tử (ố, lại hơi lố rồi, xin nỗi )
"kính thưa các quang khách, như mọi người đã biết mục đích của buổi
tiệc ngày hôm nay, vì vậy tôi không vòng vo nữa, xin mời anh Kevin
Vu (VŨ đấy ạ)" tiếng ông Mc vang lên, Kevin vừa bước lên sân khấu,
làm cả các cô gái ở trong sảnh phải xao xuyến (không phải chỉ có
người Pháp mà là tất cả những đối tác ngoại quốc nữa)
"tôi xin chân thành cảm ơn tất cả mọi người đã đến chung vui với
tôi trong ngày sinh nhật thứ 20 này của tôi" Kevin cười một cái làm
bao nhiu cô gái phải điêu đứng và cô cũng vậy.
Và buổi tiệc bắt đầu êm đềm như thế, cho đến khi một cô gái xuất
hiện.
"Kevin, em đến rồi nè" là cô bé Emily ngày nào
"ừ..." anh chỉ ừ mà lòng không muốn chút nào, anh không hề cảm thấy
có một chút tình cảm với EMily, anh chỉ xem cô bé như là em gái mà
thôi.
"xin giới thiệu với tất cả mọi người, đây là cô Emily Rosaline,
người sẽ đính hôn với TGĐ Kevin của chúng ta" ông Mc lên tiếng làm
mọi con mắt đổ dồn về phía Emily và Kevin, cô bé cứ ôm Kevin cứng
ngắc nhưng anh thì chẳng hề có cảm giác gì.
Marie thấy tim mình đau nhói, thật may vì cô chẳng cầm ly rượu nào
nếu không thì nó sẽ rớt mất.
"em...em cảm thấy hơi chóng mặt một chút ... chắc em sẽ ra ngoài
một lát " cô xoay sang nói với Joéph
"ừ, nhưng nếu em cần về nhà thì hãy nói " Joéph xoay sang cô ân
cần
Cô đi ra vườn mà đầu óc quay cuồng, cô không muốn nhìn thấy cảnh
đó, nhưng nó cứ hiện mãi trong đầu, Marie tìm một cái xích đu gần
đấy. LÀn gió mát có thể giúp cô giải thoát được phần nào
"cô Marie? phải là cô không?"
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
WARNING 15 +
"cô Marie? là cô phải không?"
Cô giật mình khi nghe ai đó gọi mình, xoay lại thì đó là
Kevin
"sao anh lại ở đây, đáng lẽ anh phải ở bên trong chứ?" Marie ngạc
nhiên
"chỉ là tôi không thấy thoải mái, và muốn ra đây hóng mát" Kevin
cười nhẹ, anh cảm thấy rất vui khi gặp riêng cô ở bên ngoài "tôi có
thể ngồi cùng cô chứ?"
"vâng, anh cứ tự nhiên" cô mỉm cười đáp lễ nhưng lòng vẫn buồn rười
rượi
"cô cũng ra đây hóng mát?" Kevin thắc mắc
"vâng, tôi không thích chỗ đông người" cô nói mà giọng thở
dài.
"cô có chuyện không vui sao?" (thằng cha này đúng là mất trí nhớ =
một kẻ vô dụng mà)
"à...không, không có đâu" cô chối biến và cố gắng nở nụ cười miễn
cưỡng "à, hình như tôi chưa chúc mừng anh"
"chúc mừng tôi? chuyện gì cơ? chẳng phải là cô đã chúc mừng sinh
nhật tôi rồi sao?" Kevin tự hỏi
"không phải chuyện đó là chuyện của anh với cô Emily đó" cô nhắc
lại mà tim đập mạnh
"vậy sao? dù gì cũng cảm ơn cô nhưng.... tôi thực sự chỉ xem Emily
là em gái mà thôi" Kevin nói mà mắt nhìn về bầu trời
"tại sao lại thế?" Marie cảm thấy nỗi buồn vơi đi một nửa
"tôi cũng chẳng biết, nhưng tôi không có chút tình cảm nào với
Emily cả" anh thở dài "chắc cô cũng đã biết tôi đã từng mất trí nhớ
và trong giấc mơ của tôi lúc nào cũng chỉ xuất hiện một cô gái
nhưng... tôi không tài nào nhớ nỗi khuôn mặt của cô ấy" anh sực nhớ
là đang ngồi cạnh cô "ấy... sao tôi lại nói với cô những chuyện này
nhỉ?" anh quay sang nhìn cô cười
"aa...không sao đâu" Marie cố gắng nén hết những giọt nước mắt cứ
trực rơi ra kia
"tôi thật ngốc phải không?" Kevin cười buồn "nếu là cô, cô nghĩ cô
gái ấy là ai?" Kevin chợt hỏi làm trái tim của cô thắt lại
"...nếu là tôi...tôi sẽ nghĩ người đó là... là một người bạn cũ
hoặc là người để lại ấn tượng sâu sắc" Marie trả lời
"tại sao không phải là người yêu hay bạn gái?" Kevin thắc mắc vì
trong câu trả lời của cô không có sự xuất hiện của tình yêu, cũng
phải thôi, cô đã làm tổn thương anh, tổn thương trái tim anh, cô
chỉ muốn anh đừng nhớ về cô, có lẽ như thế sẽ tốt cho anh
hơn.
"thì...thì chẳng phải anh đã có Emily rồi đó sao? vì vậy tôi không
nghĩ có là bạn gái đâu" Marie giải thích
"có lẽ thế, khi tôi tỉnh dậy trong bệnh viện, mọi người cũng nói
Emily là bạn gái tôi nhưng...tôi không cảm thấy vậy"
"có lẽ là do anh đã bị mất một phần trí nhớ thôi" Marie cố an
ủi
"à mà, cô đến Pháp lâu chưa?" Kevin mới chợt hỏi
"tôi ở đây được 2 năm rồi"
"nhưng làm thế nào mà cô gặp được GĐ Joéph?" Kevin lại hỏi
"chỉ là tình cờ thôi, tôi gâp anh ấy khi đang sang đây du học" cô
cười buồn, cô không muốn nói dối nhưng làm như vậy thì anh sẽ không
nghi ngờ
"vậy à? thế thì tiếc thật? ước gì tôi có thể gặp cô Marie sớm hơn"
lời nói của anh làm tim cô như nhảy khỏi lòng ngực
"sao...sao anh lại nói vậy?" Marie cười ngượng
"có lẽ tôi... tôi đã thích...cô Marie mất rồi" Kevin quay sang nhìn
Marie
"anh...anh... đang nói gì vậy?" Marie bối rối
"ơh... tôi...tôi xin lỗi" Kevin cuối mặt "chắc tôi đã làm cô
sợ"
"thôi...tôi, tôi đi vào trước vậy" cô nghẹn ngào quay đi, nhưng anh
nắm tay cô kéo giật vào lòng mình, anh ôm lấy cô thật chặt
"làm ơn....làm ơn hãy để tôi ôm em một lần, chỉ một lần này thôi
được không?" anh van nài
"..." Marie chẳng nói gì, cô không đáp trả cái ôm nhưng cũng không
đẩy anh ra, cô thực sự rất muốn ôm anh và nói em chính là cô gái
đó, nhưng lương tâm cô không cho mình làm vậy, cô đã làm tổn thương
anh quá nhiều.
"tôi yêu em" anh chỉ nói nhiêu đó thôi
5' rồi 10' anh và cô vẫn im lặng và dần nới lỏng tay mình ra
"vậy...tôi đi trước" Marie toan bước đi, nước mắt cô đã trào ra
thật rồi, cô không thể nào kìm nén nó thêm nữa, cô đã yêu anh đến
thế này rồi sao?
"xin em...xin em hãy quên những gì xảy ra hôm nay" Kevin nói trong
tyuệt vọng
Marie không nói mà chỉ bước đi , cô đau khổ biết nhường nào. Sau
khi cô bước đi, những hình ảnh trong đầu anh lại hiện ra, nhưng lần
này nó lại hiện ra rất rõ, anh chỉ nhìn thấy cô ấy có đôi môi nhỏ
xinh xắn, đôi mắt hai mí to tròn và chiếc mũi thanh tú, tất cả đều
hiện ra nhưng không rõ ràng, anh đã cố gắng nhớ lại thật kĩ, nhưng
những hình ảnh đó chỉ thoáng qua.
Ở một nơi nào đó, có một ai đó đã thấy Kevin và Marie, anh ta nắm
chặt bàn tay, đôi mắt tối sầm lại (chắc là các bạn đều biết nhưng
nói thế này cho nó bí ẩn)
"chúng ta về thôi" Joéph lânh lùng nắm lấy tay Marie khi cô vừa trở
vào đại sảnh
Cô không nói gì mà cứ đi theo anh, anh cũng chẳng chào lấy Kevin
một tiếng.
Kevin cũng trở vào trong không lâu sau đó, anh rảo mắt tìm kiếm
bóng dáng một ai đó nhưng có lẽ người đó đã về mất rồi.
Trên đường về, Joéph không nói tiếng nào, anh chỉ lái xe, Marie thì
chẳng còn tâm trạng nào để mở lời.
"em nói đi? nãy giờ em đi đâu?" Joéph chợt lên tiếng phá tan bầu
không khí im lặng
"em... em ra vườn" cô chỉ nói ngắn gọn
"chỉ có vậy thôi sao?" mắt Joéph tối sầm lại "em nói đi? em đã gặp
ai?"
"là Kevin" cô trả lời khuôn mặt lạnh nhạt, vô hồn
"tại sao lại ở cùng với anh ta?" Joéph mất hết bình tỉnh
"em chỉ trò chuyện" cô nói giọng buồn rầu
"trò chuyện? chỉ trò chuyện mà ôm nhau sao?" Joéph quát "em tưởng
tôi là thằng ngốc chắc"
anh dừng xe lại
"hắn là gì đối với em?" anh nắm chặt hai vai cô
"là...là..." câu hỏi này thật khó khăn làm sao
"là người đó đúng không?" Joéph nói lớn
"đúng, nhưng...." Marie nghẹn ngào
"thảo nào... thảo nào... em lại có thể ôm anh ta dễ dàng đến
thế"
"nhưng... " cô định nói tiếp nhưng bị Joéph chặn ngang
"có phải em vẫn còn yêu hắn ta?"
"em...em..." cô lấp bấp
Anh dùng tay kéo cô, anh đặt lên môi cô một nụ hôn, nhưng lại là
một nụ hôn cưỡng ép, anh hôn xuống cổ, rồi xuống vai ... tay anh
luồng xuống lớp váy của cô (huhu không dám coi nữa âu, mọi người tự
hình dung y) Marie đã đầy anh ra nhưng, với sức mạnh của cô bây giờ
thì chuyện đó là không thể.
"anh đang làm gì thế? mau buông em ra...mau...mau thả em ra
Joéph..." cô cố đầy anh thật mạnh
"bốp" và một cái tát thật mạnh, cô nhìn anh bằng ánh mắt căm ghét,
nước mắt đã tuông ra tự khi nào.
Cô mở cửa xe và bước ra ngoài, cô chạy thật nhanh, chạy mãi, chạy
mãi và chẳng biết nên chạy về đâu. Và trời đổ mưa, một cơn mua nặng
hạt, Joéph quay đầu xe, anh phóng thật nhanh và dừng lại ở con hẻm
nơi có một quán bar Henry
Một tiếng sau, cũng là lúc buổi tiệc kết thúc, Kevin gượng cười
chào các vị khách cuối cùng, Emily đã được các vệ sĩ đưa về, anh
mệt mỏi lái xe về nhà. Trong cơn mưa nặng nè, có ba con người, mỗi
người một tâm trạng khác nhau. Kevin lờ mờ nhìn chiếc bóng quen
thuộc đang nằm bên đường, là một cô gái, một cô gái mặc chiếc váy
dạ hội màu trắng.
Trời cũng đã tạnh mưa, tại tầng 28 của căn hộ sang trọng. Bế cô gái
vào phòng mình, mặc dù không muốn nhưng người cô ướt đẫm, nếu không
thay áo sẽ bị cảm mất, anh đánh liều thay đồ cho cô. Cầm ly rượu
trên tay, anh tự hỏi tại sao cô lại ra nông nổi này, hay là tại
anh. Nhìn thật kĩ, cô càng đẹp hơn khi ngủ, đối mắt nhắm nghiền
trông rất mơ mộng, chiếc mũi thanh tú, làn da cô trắng nõn nà và
khá mịn màng, đặc biết nhất là đôi môi cong quyến rũ của cô, anh
như muốn hôn nó ngay lập tức, nhưng anh không thể làm tổn thương
cô, làm tổn thương người con gái mà anh đã thầm thương trộm
nhớ.
Cô thức giấc mà đầu đau như búa bổ, mọi thứ chung quanh cô vẫn xoay
mòng, cô cố rướn mắt để nhìn mọi thứ xung quanh, đây là đâu? cô
đang ở đâu thế này? cô bắt đầu lo lắng, những gì cô nhớ được là cô
đang chạy trong cơn mưa nặng hạt ấy.
'cạch'
"em tỉnh rồi sao?" là Kevin, anh bước vào, trên tay là một to
cháo
"sao...sao anh lại ở đây?" cô ngạc nhiên
"đây là căn hộ của tôi" Kevin đặt tô cháo còn nóng hổi xuống
bàn
"nhưng...nhưng tại sao tôi lại ở đây?" cô lo lắng
"em bị ngất, vì không biết nhà của em... nên tôi đưa em về đây"
Kevin ngượng
"vậy sao...? cảm ơn anh" Marie nói nhỏ
"thôi, em ăn cháo đi, còn nóng đấy" Kevin đưa cô tô cháo cùng mấy
viên thuốc "em mau ăn rồi còn uống thuốc"
"..." Marie không nói gì, cô nhớ lại những ngày ấy, cũng như bây
giờ, anh luôn là người chăm sóc cho cô
"nhưng... GĐ Joéph đâu mà để em đi ra ngoài một mình?" anh hỏi làm
cô ngừng ăn
"..." cô im lặng và cuối gằm mặt xuống, như hiểu ý anh cũng không
hỏi nữa, mà chỉ ngồi nhìn cô ăn nốt tô cháo
"em... cứ ở đây nghỉ ngơi, chút nữa tôi sẽ đưa em về" Kevin dịu
dàng
"cảm...ơn" cô nói nhỏ nhưng đủ để anh nghe thấy
"không sao" anh cười, một nụ cười buồn, anh nhận ra rằng mình đã
yêu cô mất rồi, những hình ảnh ấy lại hiện ra mỗi lần anh đứng
trước cô, lại là cô gái tóc tém, anh đã từng chăm sóc cho cô ấy.
MỌi thứ lại ùa về, thật lộn xôn, tại sao chỉ mỗi lần đứng trước cô,
mọi hình ảnh của quá khứ lại hiện về, tại sao mỗi lần đứng trước cô
anh lại có cảm giác quen thuộc, phải chăng anh và cô có mối liên hệ
nào đó? anh thực sự băng khoăn.
"em...em cứ nằm nghỉ, tôi ra ngoài một lát" Kevin nói dịu dàng rồi
bước ra ngoài.
Những giọt nước mắt lại tuông ra, tim cô thắt lại, tại sao, tại sao
lại như vậy? cô đã cố gắng để quên anh nhưng anh lại cứ xuất hiện
ngay trước mắt cô. Cô muốn quên anh như anh đang quên cô, làm như
thế có phải sẽ tốt hơn không? Ông trời, tại sao ông lại quá tàn
nhẫn với cô và anh như thế. Mắt cô nhắm lại, cô dần chìm vào giấc
ngủ.
Anh vứt mẫu thuốc xuống sàn, tại sao lại như vậy? tại sao chính anh
lại là người con gái mình yêu ôm kẻ khác, nhưng đây không phải là
một cái ôm bình thường. Anh đau lắm, anh đã chờ đợi và yêu cô suốt
hai năm, vậy sao chỉ vì cô ôm người khác làm anh không thể nào chờ
thêm 2 tháng nữa. Anh cầm chai rượu và tu thật mạnh.
"anh Joéph, chúng ta uống cùng nhau nhé " giọng một cô gái
"được, hôm nay tôi sẽ uống cùng cô"
Cô gái đó là Célia, là một tiểu thư nhà giàu xinh đẹp nhưng rất ăn
chơi và hư đốn, cô thích JOéph từ khi hai người học cấp 3. Cô ả là
một con người nham hiểm và độc ác, luôn muốn đoạt được mọi thứ
thuộc về mình.
Sáng hôm sau, Marie đã khá hơn rất nhiều, cô nhờ Kevin trở cô về
nhà, ngôi nhà vắng vẻ, bà Christian có lẽ đã đi đâu đó còn ông quản
gia và chị hầu gái thì cũng xin về quê, cô chào tạm biệt Kevin và
lên phòng, cô cũng đoán được JOéph không có mặt ở nhà.
Anh lờ đờ mở mắt, một khuôn cảnh lạ lùng đập vào mắt anh, anh sựt
tỉnh nhìn sang bên cạnh mình, là một cô gái tóc vàng hoe, trên
người không một mảnh vải che thân, nhìn lại mình anh cũng không khá
hơn
"này...này... Célia, cô mau tỉnh dậy đi" anh lay cô gái bên
cạnh
"gì vậy Joéph?" cô ta uể oải xoay người lại
"tại ... tại sao tôi với cô lại ở đây chứ?" Joẹph lo lắng
"anh không nhớ gì sao? ..." cô ta mặt trơ trẽn "chúng ta đã uống
rượu... và cùng vào đây"
"không... không thể nào..." Joéph ôm đầu
Anh nhanh chóng mặc áo rồi chạy ngay ra phòng không quên gửi lại
cho cô ả một cái lườm sắc lẽm
cô ả nghĩ thầm rồi cười khẩy
Anh vội vã lái xe về nhà và cố gắng nhớ lại chuyện tối hôm qua,
nhưng vì quá say, anh chẳng thể nào tự chủ nữa, mọi thứ đều rối
tung.
Ngôi nhà trống toác, nhưng cửa vẫn còn chưa khóa, anh đoán chắc hẳn
sẽ có người ở nhà. Đậu xe ở bãi trước anh bước lên phòng mình, mọi
chuyện là sao? anh, chính anh mới là người phản bội cô, làm sao có
thể ... cô chỉ là ôm một người khác còn anh thì đã 'hú hí' với một
người con gái khác. Anh chưa bao giờ cảm thấy rối bời như lúc này,
anh không phủ nhận trước khi quen Marie, anh đã từng làm chuyện đó
với hàng tá cô, nhưng kể từ 2 năm trở lại anh chưa lần nào quan hệ
với bất cứ cô gái nào. Anh hối hận và cắn rứt biết bao, mọi thứ chỉ
còn lại 2 tháng, 2 tháng nữa mà thôi tại sao anh lại vụt mất.
Không, nếu anh không nói và cô ả kia không mở lời thì làm sao cô ấy
biết được, đúng thế, anh sẽ làm như thế.
Cô lật quyển Album mà mình mang theo 2 năm trước, gia đình cô thế
nào rồi nhỉ? họ sống tốt chứ? họ có nhớ đến cô hay chăng? ... thỉnh
thoảng những câu hỏi ấy cứ vây lấy cô, cô nhớ họ biết bao... những
giọt nước mắt lại lăn dài trên đôi má gầy gò, tìu tụy hơn trước của
cô, cô đã sai lần khi nghĩ sao đây sẽ có một cuộc sống mới nhưng
nào ngờ mọi thứ còn tệ hơn trước. Tiếng tin nhắn ĐT vang lên làm
cắt ngang dòng suy nghĩ của Marie, cô cầm chiếc đt và bắt đầu
đọc
<>
Anh ngồi trong căn hộ của mình nhận tin nhắn và mỉm cười, như thế
là ổn rồi, cô đã khỏe lại. Nhìn mông lung, anh chợt nhớ ra, đúng
rồi là gói quà, hôm qua lúc anh chuẩn bị đến bữa tiệc thì người của
công ty bưu kiện lại đến và đưa cho anh một gói bưu kiện, nói chính
xác là gói quá có giấy bóng kiếng bao bọc, nhưng vì vội nên anh
chưa mở nó ra, đó là một đôi giày da, trông rất đẹp và hợp thời
trang. Đọc những dòng chữ trong mảnh giấy nhỏ bên trong anh cảm
thấy tò mò
<> đó là tất cả, chỉ có bấy nhiêu thôi nhưng anh thực sự tò
mò, ai là người lạ?
Anh lại nghĩ đến cô, nhưng chẳng phải cô đã đến buổi tiệc cùng
Joéph và tất nhiên là đã tặng quá, thế thì ai được nhỉ? thật là khó
hiểu.
Bà Christian đã trở về, bà cảm thấy ngôi nhà thật trống trãi và
lạnh lẽo hơn bình thường, như thần đoán ra đã có chuyện gì đó, bà
lên phòng Joéph
'cộc cộc'
"ai đó"
"là mẹ đây"
"mẹ vào đi cửa không khóa"
Bà mở cửa và bước vào, con trai bà đang ngồi trên chiếc bàn làm
việc quen thuộc.
"mẹ về rồi à?"
"ừ, mẹ có chuyện muốn nói với con" bà nghiêm mặt
"vâng, con đang nghe" anh xoay về chiếc sofa nhỏ nơi bà đang
ngồi
"ta... ta... không đồng ý chuyện kết hôn của hai đứa" bà vừa dứt
câu, anh hết sức bất ngờ
"tạ... tại sao lại như vậy? chẳng phải mẹ đã đồng ý rồi sao?" Joéph
lòng đau như cắt
"đúng nhưng ta cảm thấy việc này sẽ làm khổ cả hai đứa" bà từ tốn
nâng tách trà nóng
"tại sao lại không tốt, chẳng phải cô ấy là con gái nuôi của mẹ,
như thế thì quá tốt rồi mà" anh nói lớn
"nhưng điều mà mẹ muốn nói ở đây là con bé không hề yêu con" bà
nhìn thẳng vào anh
"t... tại sao mẹ... mẹ lại biết chuyện đó?" anh ngỡ ngàng
"sự thật sớm muộn sẽ được phơi bày, con còn định dấu ta đến khi
nào, nếu không nhờ kinh nghiệm sống suốt bao nhiêu năm nay thì có
lẽ ta đã chẳng biết gì" bà nói giọng sầu não
"con... con..." anh cuối gằm mặt xuống không thể nói thêm được lời
nào
"con hãy hủy bỏ việc đính hôn đi" bà nói rồi đứng dậy, nhanh chóng
ra cửa "tất cả vì con và con bé"
"không... con yêu cô ấy, con đã chờ cô suốt 2 năm nay, không thể
nói từ bỏ là từ bỏ được, vậy còn cô ấy?" anh nói to
"con đừng lo con bé đã đồng ý, con hãy tỉnh lại đi Joéph ạ" bà nói
là lòng đau như cắt.
Cánh cửa khép lại, chỉ còn mình anh ở trong phòng. Tại sao? Tại sao
mọi chuyện lại ra nông nỗi này? mẹ anh nói đúng, sự thực thì sẽ sớm
muộn cũng được phơi bày, anh đau khổ, anh không cam tâm, anh chán
nản, cầm ly rượu trên tay, anh như muốn để lại tất cả và chỉ mang
cô đi.
Trong lòng cô lúc này cũng đau nhói, chẵng lẽ anh đã yêu cô đến thế
sao? nhưng đối với cô, anh chỉ là một người anh, một người bạn và
một người ân nhân, chỉ thế thôi, tất cả chỉ có thế, không hơn cũng
không kém.
'Do you know how I feel?...' chuông điện thoại vang lên
"alô?"
"là em, Emily đây"
"vậy có chuyện gì vậy? anh đang trong giờ làm việc"
"em nhớ anh, muốn nghe giọng của anh" Emily nhõng nhẽo
"nhưng anh đang làm việc mà" Kevin khẽ gắt
"dành một chút thời gian cho em không được sao?"
"thơi được rồi, em muốn nói gì?"
"chiều nay anh rãnh không? em muốn đi ăn tối"
"chiều nay anh..." anh chưa kịp nói hết câu Emily chen ngang
"em đã hỏi trợ lí của anh rồi, chiều nay anh chẳng có cuộc họp nào
cả"
"hừm, thôi được rồi, địa điểm? thời gian?" Kevin thở dài thườn
thượt
"7 giờ tối nay, tới nhà em đi, chúng ta cùng đi" Emily hớn hở
"Ok, tạm biệt" Kevin mệt mỏi cúp đt thoại.
Cô ngồi trong căn phòng trống, nơi có chiếc grand piano màu trắng
kiêu sa, mà nghĩ mông lung, thật sự cô không muốn làm tổn thương
Joéph một chút nào cả, nhưng nếu cứ tiến đến hôn nhân với anh như
vậy thì sẽ càng làm khổ cả hai, cô nhắm nghiền mắt, đôi tay cô khẽ
lướt trên phím đàn, rồi từng giai điệu mượt mà nhưng sầu não lại
vang lên, cứ mỗi lần căng thẳng cô lại tìm đến căn phòng này, ở đây
cô có thể tìm được không gian riêng cho mình.
7h tối tại một căn biệt thự hiện đại nằm giữa Paris rộng lớn, nơi
có một chiếc ô tô đen tuyền đang đậu trước cổng
"em xong rồi, chúng ta đi thôi" Emily tung tăng xuống cầu thang,
Kevin đã ngồi ở phòng khách đợi cô bé, anh cảm thấy khó chịu.
Kevin cùng Emi đến một nhà hàng gần đó, khu nhà hàng không quá to
nhưng khuôn viên trông khá rộng và thoáng đãng. Anh cùng Emi dùng
bũa tối, nhưng chỉ có Emi nói, hết chuyện trên trời dưới đất rồi
lại chuyện trần gian, còn anh thì chỉ ừ hử cho qua chuyện. Dùng bữa
tối xong, anh định đưa cô bé về nhưng cô bé nhất mực không chịu mà
đòi anh phải dẫn cô đến "ngọn đồi tình yêu" cơ, Kevin đành miễn
cưỡng chấp nhận với khuôn mặt hầm hầm.
'cộc cộc'
"cửa không khóa, mời vào"
"Marie, em...em có rãnh không?" là Joéph
"có chuyện gì sao anh?" cô nói mà tay đang rót tách trà
"chúng ta đi dạo đâu đó đi" Joéph đề nghị
Cô lưỡng lự một hồi lâu rồi cũng đồng ý, cô cũng đang muốn xã
stress một tí.
Joéph dừng xe tại một khu đồi khá rộng (khu đồi cách thành phố hơi
xa), bây giờ mới 7h nên ngọn đồi khá đông đúc. Ngọn đồi này rất lạ
mặc dù là đồi nhưng ở giữa lại có một cái hồ lớn và có một cây cổ
thụ khá to nằm giữa hồ (bao quanh là nước). Cái tên "ngọn đồi tình
yêu" đã có từ rất lâu, mọi người thường bảo những đôi lứa yêu nhau
mà đến đây thì sẽ bên nhau mãi mãi, (mặc dù là người Pháp nhưng họ
vẫn mong may mắn đến với mình) điều kiện là mỗi cặp phải ghi một
điều ước lên một tờ giấy sau đó gấp lại thành một chiếc thuyền thả
trôi trên mặt hồ, nếu chiếc thuyền nào mà dính chặt với nhau thì
những người đó sẽ trở nên hạnh phúc.
Marie ghi xong lời nguyện ước cô gấp lại và cùng với chiếc thuyền
ước của Joéph cô đặt chúng lên mặt nước, 2 chiếc thuyền vẫn dính
chặt vào nhau nhưng đi đến được 1/3 quãng đường thì tự dưng chúng
tách ra, Joéph hoàn toàn không muốn tin, đó là do ông trời sắp đặt
hay sao, thay vào đó chiếc thuyền của cô lại bị dính chặt vào chiếc
thuyền màu trắng (là của một người nào đó) từ bên kia. (mỗi lần thả
thuyền sẽ theo lượt, ai mua vé trước sẽ thả trước, và sẽ có tất cả
10 cặp thả cùng lúc nên rất ít khi bị trùng lập nhau, và như vậy
khi thuyền bị tách hay còn dính chặt lại là điều dễ nhận
biết)
Joéph cười buồn, anh không cam tâm, anh vội vã lẫn đi chỗ khác với
lí do để anh đi mua chút đồ uống.
"không thể nào được, tại sao lại bị tách chứ, em không chịu đâu,
đây là cái đồi dởm, làm lại, chúng ta làm đi mà ..." EMi nhăn nhó
bù lu bù loa
"thôi, mọi người đang nhìn kìa, chúng ta mau đi thôi" Kevin kéo Emi
ra khỏi đám đông. Cô bé nhăn nhó một mực không chịu. Nhưng tiếng Đt
của cô bé reng lên, là anh trai cô, anh đã đến Paris nên Emi phải
nhanh chóng ra sân bay đón và tất nhiên là phải tạm biệt Kevin điều
mà cô bé chẳng muốn tẹo nào.
Sau khi Emi rời khỏi, Kevin cũng chẳng muốn về ngay mà anh đi dạo
gần đấy, anh nhớ lại ngọn đồi chong chóng trong giấc mơ của mình,
có cái gì đó quen quen.
"ah...."
"ấy....tôi...tôi xin lỗi" Kevin giật mình vì va phải một người, vội
vàng đõ cô gái ấy và hết sức ngạc nhiên
"là em sao?"
Marie ngước lên và hoàn toàn bất ngờ, cô không ngờ anh cũng có mặt
ở đây, thật là trùng hợp.
Anh cùng cô đến một chỗ khuất người và ngồi xuống bãi cỏ
"thật trùng hợp, không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây" Kevin cười
một nụ cười rất ư là handsome
"tôi không ngờ anh cũng đến đây" Marie ra vẻ hơi bất ngờ
"mà... em có đi cùng ai không?" anh đột nhiên hỏi làm cô hơi
ngượng
"tôi..tôi đi cùng Joéph" Marie trả lời
"vậy... Joéph, anh ấy đâu rồi?"
"ừ nhỉ... anh ấy bảo đi mua thức uống sao đến giờ vẫn chưa thấy?"
Marie nhìn đồng hồ
'ting...ting...ting...' là tiếng tin nhắn Đt của cô
<> vẻn vẻn dòng tin nhắn, Joéph biến mất dạng.
15' trước đó, khi Joéph đang định mua ít đồ uống thì anh nhận được
một cú điện thoại và ngay lập tức rời khỏi Ngọn đồi tình yêu.
"có chuyện gì sao?" Kevin quan tâm
"à... chỉ là Joéph có việc bận nên đi trước rồi" Marie gấp đt
"nếu em không phiền ... tôi có thể đưa em về nhà" Kevin
ngượng
"kh...không cần phải vậy đâu... sẽ có người đến đón tôi ngay thôi
mà" Marie từ chối, cô không muốn bên anh lúc này, cô muốn anh quên
hết tất cả về cô.
Ngồi được chừng 20' thì cô nhận được cú điện thoại, xe đã đợi ở
chân đồi.
"tôi phải đi rồi... tạm biệt anh" Marie nói rồi nhanh chóng đi khỏi
đó.
Về đến khu biệt thự, cô cứ mông lung nghĩ về anh, còn anh thì mãi
cảm thấy người con gái ấy thật thân quen mặc dù chỉ là mới gặp, cô
cho anh cảm giác gần gũi, nhưng anh không thể nào nhớ ra.
Tại một quán bar sang trọng, người đàn ông bước đến quầy Bar, nơi
có một người phụ nữ trẻ ăn mặc khá sexy, anh tiến đến và lây vai cô
ả.
"oh... Joéph... Joéph... của em, hức.... anh đến rồi sao?" là
Célia, cô ta nói giọng lè nhè
"cô... muốn gì?" Joéph nói giọng bực dọc
"anh yêu... hức... hức... anh làm gì phải tức giận thế?" cô ả rướn
người đưa tay lên vai anh
"cô... mau buông tôi ra..." Joéph hất tay cô ả
"hừm... hức... chẳng phải đêm hôm ấy chúng ta đã rất vui đó sao?
hức.... sao giờ anh lại làm mặt lạnh với em ...." cô ả cười
khẩy
"cô... cô im ngay cho tôi... không đúng... đêm hôm ấy chúng ta
chẳng có gì cả" Joéph quát
"anh... hức đừng có chối bỏ sự thật như thế" cô ả cầm ly rượu và
uống một hơi "nếu... người ngoài mà biết TGĐ Joéph quan hệ với một
người đàn bà khác ... hức"
"cô... " Joéph tức đỏ mặt, anh mất hết bình tĩnh
"anh hức... anh không nên tức giận như vậy... hức... nếu như không
muốn mọi chuyện bị phát tán" cô ả mặc dù đang hơi say nhưng bấy
nhiêu rượu thì chẳng ăn thua gì với Célia.
"vậy cô muốn gì?" Joéph hạ giọng
"hừ... muốn gì hả? tôi muốn tất cả.... hức..." cô ả xoay sang anh
cười nhếch mép
"bao nhiêu đây đủ để cô câm mồm của cô rồi chứ?" Joéph quăng một
xấp tiền lên quầy bar
"hừm... anh xem thường Célia này quá rồi...hức ... em muốn anh...
em muốn chúng ta kết hôn ..." cô ả quàng vai anh
"sao cơ? ... không bao giờ... cô đừng có quá đáng" Joéph hất tay cô
ả
"quá đáng... hức... ai mới là người quá đáng... một TGĐ quan hệ với
một cô gái rồi bảo quá đáng, nếu chuyện này mà sáng tỏ.. hức thì ai
mới là kẻ quá đáng" cô ả ra vẻ hù dọa
"cô...cô..." Joéph bối rối, anh suy nghĩ một hồi lâu rồi quyết định
"nếu cô muốn thì tôi sẽ đến... nhưng... chuyện kết hôn thì không
thể được"
"không được ư? nhưng không sao như thế cũng được, nói hãy giữ lấy
lời..... hức... không thì chuyện gì đến sẽ đến ..." cô ả nói rồi
ngả nghiêng bước đi ra cửa.
Joéph lái xe về nhà với một tốc độ bất cần, tại sao mọi chuyện lại
ra nông nỗi này chứ... anh chỉ vừa hoà lại với Marie thế mà mọi
chuyện lại rối tung.
Một đêm trăng khuyết, những cơn gió mát rượi rít khẽ qua từng tán
lá cây, ba con người, với ba tâm trạng khác nhau, buồn bã, đau khổ
và lo sợ.