Chap 29.1: Thử thách cuối cùng

Kêt từ sau cái đêm Long tuyên bố như vậy với Mỹ Hương xong thì ngày nào Long cũng đi theo Mỹ Hương, bám lấy Mỹ Hương k dời và trở thành tên “đáng ghét” suốt ngày chếu chọc Mỹ Hương như xưa làm nó vừa tức vừa buồn cười mà chẳng biết đã hết giận tên ngốc này lúc nào rồi ý….và cũng chẳng biết cái con người lạnh lùng của “Ông trùm Kevin” nhà ta đã đi đâu mất rồi mà những ngày qua suốt ngày thấy Long cười toe toét và bám theo Mỹ Hương k dời nửa bước làm bọn kia cũng thấy lạ, mắt tròn ngạc nhiên nhìn sự thay đổi nhanh đến chóng mặt cả về tính cách lẫn cách cư sử của 2 đứa luôn….
Hôm nay cũng vây, mới sáng sớm ra tên Long đã chạy vèo cái từ nhà Triệu Gia sang nhà Trương và chạy thẳng vào phòng 2 anh em nó gọi 1 con heo đang ngủ vùi trong đống chăn gối hỗn tạp kia dậy với tinh thần cực kì hưng phấn…..
_Mỹ Hương….Mỹ Hương dậy đi, mau dậy đi…._Long lay mạnh Mỹ Hương dậy khi nó đang ở trog chăn
_Cút…..Biến…. Đồ điên, biến đi để ta ngủ _Mỹ Hương nhăn mặt vơ gối ném vào mặt Long rồi lại rúc vào chăn ngủ tít mít tiếp
_Này, làm cái gì mà mới bảnh mắt ra đã sang đây gọi Mỹ Hương vậy???_ Anh Thắng bước ra từ trong phòng tắm, tựa lưng vào cửa nhìn Long khó hiểu
_Kệ ta, Mỹ Hương mau dậy đi…. Ta đưa mi đi chơi, đi ăn nè_ Long lay lay Mỹ Hương + dụ dỗ nó bằng đồ ăn
_Đi chơi, đi ăn hả?_ Mỹ Hương chui từ trong chăn ra, 1 mắt nhắm 1 mắt mở hỏi Long nhìn hắn bằng ánh mắt đầy nghi ngờ
_Phải_ Long gật đầu quả quyết
_Ok, đợi 15’ thôi _ Nói xong Mỹ Hương vùng dậy chạy cái vèo vào trong phòng tắm với vận tốc ánh sáng
Long nhìn theo cái sáng đó mà k khỏi phì cười, h hắn mới phát hiện ra rằng Mỹ Hương cực kì trẻ con luôn à, 19t rồi mà cứ như trẻ con mới lên 5 lên 6 ý, ham chơi ham ăn ==.
_Ha, tui cứ tưởng cậu k gượng dậy được mà giữ khoảng cách với Mỹ Hương chứ? _ anh Thắng nhìn Long cười cười
_Tui k nhường Mỹ Hương cho cậu đâu. Mà ý vậy là sao ??_ Long nhíu mày nhìn Thắng khó hiểu
_Đồ ngốc, nhớ hôm đó tui nói gì với cậu chứ?_ Anh Thắng lắc đầu
_NHớ, vậy nên mới bảo là k thua mà _ Long nhăn mặt
_haha, thằng ngốc. Mi quên mất 1 điều rằng cuộc đời ta còn có 1 người con gái nữa khiến ta phải ddien đảo sao? Mỹ định để người đó đi đâu vậy, ta nghĩ mi biết rõ hơn ai hết chứ _ Anh Thắng nhìn Long tự dưng lại bật cười
_Ý mi là….._Long bỏ lửng câu nói nhìn Thắng đầy ngờ vực
_Thật là, thế mi nghĩ với ta Băng Băng là gì vậy? Mi nghia ta yêu Mỹ Hương thật sao? Vậy còn Băng Băng là gì chứ? Mi biết tính ta sẽ k bao h đi lấy người con gái mình k yêu, mà người đó còn là chị của mi đó _Thắng nhìn Long cười đầy ẩn ý
_vậy mi k có tính cảm với Mỹ Hương sao?_ Long vỡ vạc ra; thật là hắn quên mất là Thắng đã yêu chị gái mình như thế nào
_Phải, ta với Mỹ Hương chỉ là tình cảm anh em thôi, 2 đứa qua thân nhau chẳng qua vì ta nuôi Mỹ Hương từ bé mà tính cách 2 đứa lại quá là hợp nhau thôi. Nhưng có lẽ nếu ta và Mỹ Hương k phải là anh em, và Băng Băng cũng k xuất hiện thì ta sẽ yêu nó đấy_ anh Thắng trầm ngâm rồi nhìn Long mặt đang đần ra mỉm cười
_Hừ, vậy mi vẫn còn yêu chị ấy sao?_Long liếc séo Thắng
_ĐƯơng nhiên và sẽ mãi mãi k bao h thay đổi_ Thắng ngước nhìn tấm ảnh người con gái mặc váy trắng, gương mặt xinh đẹp y như thiên thần kia đang mỉm cười hạnh phúc
Long cũng nhìn tấm ảnh người con gái đó, gương mặt đẹp tới thánh thiện vẫn luôn là người chị là hắn hết mực yêu thương và muốn bảo vệ khỏi vòng tay của quỷ giữ. Người chị đẹp rạng ngời nhưng giản dị, hiền hòa vãn luôn chăm cho hắn từng chút 1 khiến cho trái tim hắn chưa từng đi lạc hướng vào con đường xấu 1 lần nào cả….
Có lẽ hắn cũng yêu chị gái mình rất nhiều, yêu nhiều như tình yêu của Thắng dành cho Mỹ Hương vậy….
_mà này Thiên Long, ngày cậu về làm rể nhà họ Trương chỉ là truyện trước sau thôi nhỉ, cũng k còn xa đâu. Cậu cũng nên tính tới truyện gọi tôi 1 tiếng anh Thắng đi, tui hơn cậu tận 4 t lận đó_ Anh Thắng khoác vai Long nở nụ cười đắc trsi và đầy gian tà
_Xì, quên đi. Mi hành ta bao lâu này ta k chấp nhặt mi thì thôi, biến đi _ Long nhăn mặt, hất tay Thắng ra
_Haha..ha….
Thắng cười nhìn tên Long mặt đang đỏ lên vì giận mà k khỏi thấy thú vị…. Anh nghiệm ra 1 đều rằng : “chơi đùa với Triệu Lý Thiên Long là thú vị nhất….”
Mỹ Hương ra nhìn thấy 2 tên này 1 tên thì lườm còn 1 người kia thì cứ nhìn tên lườm mình cười cười làm nó chẳng hiểu giữa 2 con người này có truyện gì nữa cả. Long ném cho Thắng 1 cái nhìn cảnh cáo rồi lôi tuột Mỹ Hương đi lượn chẳng kịp để cho nó hỏi xem có truyện gì đang sảy ra ở đây….

Và nơi hắn đưa nó đến cũng chẳng phải nơi nào xa lạ cả, mất gần 2 tiếng đi oto là tới thôi…. Chinh là thành phố Hà Nội. Đỗ xe ở trung tâm thành phố Hà Nội hắn đưa nó đi dạo vòng khắp nơi, ngắm người ngắm cảnh đường phố Hà Nội thôi.Nó thì k hiểu sao cực kì phấn khởi luôn, cứ như là lần đầu tiên ra Hà Nội k bằng ý, chỉ chỏ khắp nơi trong khi hắn thì cứ nhìn nó cười hiền; trong mắt hắn ngoài nó ra thì chẳng con ai hay phong cảnh đẹp gì cỏ thể lọt vào mắt hắn được cả…..
_Vui chứ? Đói chưa, muốn ăn gì k?_ Hắn nhìn nó trừu mến, nhẹ nhàng hỏi
_KEM….._Nó trả lời k cần suy nghĩ gì luôn
_Được_ hắn khẽ gật đầu
Hắn dẫn nó đền 1 tiệm kem lớn, được bầy biệ khá bắt mắt và hai màu trắng và xanh lá tươi mát trông khá dễ thương…..
_Nè, nè….. trỗ này mắc lắm đó_ Nó nhìn tờ menu rồi đẩy tay hắn. Đúng là trỗ này đẹp, bắt mắt thật nhưng giá cả thì chẳng bắt mắt chút nào luôn.
_Nhưng kem lại ngon phải k? Cứ gọi đi k phải lo đâu_Hắn mỉm cười hiền với nó
_Ha, nhớ đó đừng ân hận…. Vậy chị ơi chi em 5 kem socola, 5 kem dâu, 5 kem sữa, 5 kem hoa quả, 5 kem vani,…. Um….Tạm vậy đã đi _ Nó cầm tờ menu đọc 1 lèo còn bà chị nhân viên đó cứ đừng nhín nó trố mắt ra ngạc nhiên
_Đúng là đồ con heo mà_ Hắn thở dài
_Kệ tui _ Nó chu mỏ xinh của mình lên chêu tức hắn
Thế là nó ngồi oánh chén nó nê tất cả đống hem đấy mà chẳng mất nhiều thời gian trong khi hắn ngồi nhin nó chỉ biết lắc đầu bái phục khả năng ăn thiên tài của nó cùng cái bụng k đáy…Nhưng tên này hơi lo, đương nhiên k phải lo vì thiếu tiền rồi (ví tiền tên này k bào h có dưới 10 triệu, đấy là k tính thẻ ==. )mà lo nó ăn tới cả tá kem thế kia viêm họng mà ốm mất……
Rồi hắn con đưa nó đi khắp nơi trong thành phố Hà Nội từ: công viên, vườn thú, siêu thị, shopping,….. đưa nó đi tới tất cả những nơi trong thành phố Hà Nội này nhưng đặc biệt ở những nơi đó là đều là nơi các cặp đôi thường hẹn hò….
Và hình ảnh 1 chàng trai bảnh bao, thân hình cao to mặc bộ đồ đơn giản với áo phông đen, quần bò mài xanh và giầy thể thao trắng tay trong tay nắm 1 cô gái ăn mặc cũng đơn giản mà cá tính k kém với áo 2 lỗ ôm sát người màu xanh biển sậm có mũ phía sau, quần jean đen mài rách đằng trước và bạc trắng đằng sau, đi giầy thể thao trắng, đội 1 chiếc mũ le nửa đầu màu đen đi dạo vòng vòng khắp thành phố Hà Nội khiến cho k ít người phải thầm ngưỡng mộ bởi họ quá đẹp đôi, đều là trai tài gái sắc cả…..

Mà đi với nó đúng là vừa vui nhưng cũng mang họa vào thân lắm, nó quậy tưng bừng luôn ý. Đi đường có gặp cặp đôi nào là nó nhìn chằm chằm khiến người ta khó chịu luôn, mà gặp anh nào đẹp trai ăn chơi tý hay em nào nhìn dễ thương tý là nó ngồi bình phẩm cho thì thiên nga cũng biến thành vịt con xấu xí hết mới khổ chứ, mấy người đơ tức lắm nhưng ngặt nỗi nhìn nó đúng là hơn người thật mà nhìn hắn đi với nó thì có cho tiền cũng chẳng giám ai bắt nạt nó được…. Mỹ Hương nhà ta hồn nhiên vô đối à.

Nhưng thế chưa là gì, đi mà thấy cặp đôi nào nhìn cũng được cả nam lẫn nữ, đẹp đôi thì nó chê ỏng chê eo làm nhỏ người yêu cứ nhìn nó lườm nguýt; nhìn cặp nào như đôi đũa lệch hay túm lại 1 câu là k hợp đôi thì nó khen lên khen xuống, khen thành hoa thành bướm thành công thành phượng luôn làm cho mấy cặp đó sướng rơn còn hắn thì k thể nhịn được mà ôm bụng cười sặc sụa…….Nó đúng là quái chiêu mà…..

Mua hè k chỉ là mùa với cái nắng oi bức, nóng nực của thời tiết mà nó còn là mùa của những cơn mưa rào đầu hạ chợt đến rồi chợt đi…… Hôm nay cũng vậy, thời tiết oi ả khiến người ta cảm thấy khó chị thì 1 cơn mưa rào kéo đến để nhấn chìm cái oi nóng đấy đi……
Mọi người ai cũng vội vã về nhà hay tránh mưa thì nó với hắn lại tắm mình trong cơn mưa đóm vui đùa với nhau trong công viên trước ánh mắt của mọi người. Nụ cười của nó cũng k thể nào bị làn mưa kia xóa nhòa đi được, cái mát mẻ như ngấm vào từng da thịt của 2 vậy….

_A…….A………….A…………thích quá _ Nó rei lên thích thú, nhảy quanh hắn
_Đồ ngốc, ốm thì làm sao hả? _ Hắn mắng nó nhưng vẫn dầm mưa với nó à
_K ốm đâu, ta khỏe lắm…..a, thích quá……mát ghê_ Nó cười tít mắt, nắm tay hắn quay vòng vòng
_Này Mỹ Hương, nghe ta nói được k??_ Hắn siết chặt tay nó, hướng ánh mắt nó nhìn vào hắn
_ Hử? gì vậy??? Đang nghe đây_ Nó mỉm cười nghiêng đầu nhìn hắn
_ Ta….. ta yêu mi _ Hắn ấp úng nói. Do mưa nên chắc nó k nhìn rõ chứ hiện h mặt hắn đang đỏ lên đấy; từ trước tới nay hắn đều được người ta chủ động tỏ tình cả chứ chưa bao h phải tỏ tình với ai cả, hồi yêu Thanh Thanh thì hắn cũng chưa từng nói yêu cô bé chỉ là cả 2 tự hiểu với nhau thôi …..
_Hở…!!......_Nó đần mặt ra nhìn hắn
_ Ta yêu mi. Triệu Lý Thiên Long yêu Trương Nguyệt Mỹ Hương _ Hắn nói gần như hét lên vậy

Giữa cơn mưa rào sối sả của mùa hè đó,trong làn mưa đó hắn đã quyết định tỏ tình với nó cũng như hắn đã đưa ra quyết định quên đi quá khứ để đón nhận người con gái của tương lai này đây….. Phải, hắn yêu nó nhiều lắm, tù lúc nhận ta tình cảm của mình đối với nó thì hắn đã chẳng biết từ lúc nào, từ bao h đã yêu nó tới vậy rồi, chỉ biết h hắn cần nó hơn bao h hết….. Nó đã làm thay đổi con người của hắn, thay đổi rất nhiều….

Đối với con người chúng tam cơn mưa là sự li biệt, những cơn mưa thường tượng chưng cho sự đau thương, chia lìa vì mưa chính mà nước mắt mặn chát, đớn đau là sự tổn thương mà ông trời khóc thay cho ta, khóc thay cho 1 cuộc đời 1 mối tình…..Vậy, liệu với nó và hắn thì cơn mưa có ý nghĩa gì đây? Mưa sẽ giúp hắn giảm đi đau thương hay mưa đối với hắn sẽ là gì đây????....

Khoảng k gian tĩnh lặng, mọi thứ như ngưng đọng lại, chỉ còn có nó và hắn 2 ánh mắt nhìn nhau k rời và 2 trái tim đập rộn ràng…. 1 cảm giác lo lắng bỗng dưng dâng lên với hắn khi hắn thấy nó cứ im lặng mãi, cứ nhìn hắn mãi thôi mà chẳng nói câu nào cả….. bỗng dưng hắn thấy sợ, lần đầu tiên hắn cảm thấy sợ 1 cái gì đó…..
Cuộc đời hắn, trong cái từ điển của hắn chưa bao h có chữ “ sợ” cả nhưng k hiểu lần này vì sao hắn lại có cảm giác này. Ngày trước, dù có đối mặt với nhưng kẻ tàn nhẫn, tanh mùi máu tới đâu có khi còn cầm trắc cái chết, cán cân giữa cái chết và sự sống của hắn rất mong manh mà hắn cũng chẳng có cảm giác gì của sự sợ hãi cả……..vậy tại sao h hắn lại có cảm giác này??? Tại sao nó cứ im lặng mãi khiến hắn sợ………????
Chap 29.2: Thử thách cuối cùng

Nhưng rồi cái gì đến nó cũng phải đến, im lặng 1 lúc lâu vì quá bất ngờ thôi. Nó khẽ mỉm cười, bàn tay nó với lên chạm vào gương mặt hắn, 1 cía kiễng chân nhẹ nó ôm trầm lấy hắn, giọng nói nhẹ sen lẫn niềm vui, hạnh phúc dâng chào bên tai hắn, nó nói:
_Tui đã đợi câu nói này của rất lâu, lâu lắm rồi đó Thiên Long
_Vậy là……_Hắn ngỡ ngàng nhìn nó, khuôn mặt k dấu khỏi niềm vui sướng những vẫn muốn hỏi lại vì hắn sợ hắn hiểu sai, hắn nghe lầm mất ……Hắn thật k ngờ nó lại đồng ý với hắn dễ dàng như vậy
Nó gật đầu, năm chặt tay hắn nói:
_Tui yêu cậu…..
Chẳng đợi nó nói dứt câu, hắn chỉ cần có vậy là đã quá đủ rồi….Nhấc bổng nó lên cao và xoat nó vòng vòng trên k cười hạnh phúc; trong lòng hắn h cực kì vui,cực kì mãn nguyện…..Những hạt mưa như đang nhảy điệu vũ chúc phúc cho hắn vậy…..
Vâng, mưa là sự chia biệt , là đau thương,…. Nhưng sau mỗi cơn mưa mùa hè sẽ lại xuất hiện cầu vồng nên tình yêu đẹp nhất có lẽ là tình yêu của có với hắn vì sau đó cơn mưa rào đó là trời quang mây tạnh và trả lại cho bầu trời sắc xanh tươi mát. Hơn hết, trên bầu trời lúc đó lại còn hiện cả cầu vồng 7 sắc cực đẹp nữa….1 hiện tượng hiếm hoi mà k phải ai cũng được chiêm ngương; có lẽ đây là lời chúc phúc của chúa trời dành cho tình yêu của nó với hắn…..
Sau đó, 2 đứa ướt như chuột lột nhìn nhau mà cười toe toét….Rồi hắn đưa nó về khách sạn nhà mình để thay đồ và tắm chứ dầm mưa lâu vậy, quần áo lại ướt hắn sợ nó ốm thật mất luôn….Lúc ấy chắc chắn sẽ có 1 con hổ giữ ở nhà ăn thịt hắn k cần hỏi nguyên do vì ai cả luôn…..
_Tên kia, sao lại mua thứ này vậy chứ hả? Mặc thế quái nào được đây trời….._Nó la oai oái từ phòng tắm ra
_Sao mà k được? Đẹp thế con gì, đúng kiểu mi hay mặc mà_ Hắn vừa lau tóc vừa nói
_K được là k được, mi điên à? Đồ ngốc, rõ ràng là mi muốn ta tức chết mới hả lòng hả dạ mà_Nó gắt
_Mặc ra coi nào. Lẹ lên, có cần ta vào mặc giùm cho k???_ Hắn dục
“RẦM…….”
Nó thẳng chân đạp tung cửa nhà tắm cái “rầm” bước ra, ngang eo có buộc 1 cái khắn tắm dài chấm đất màu trắng, mặt hằm hằm đầy sát khí nhìn hắn:
_Mi cởi quần mi mặc ra, đưa ta mau lên
_K, điên à_ Hắn nhăn mặt
_K biết, ra k mặc được cái quần này đâu_ Nó nhăn mặt
_Thế đã mặc chưa mà lại quấn khăn tắm thế này ? Bộ tính quyến rũ ta hả?_ Mặt hắn nhìn nó cực đểu
_ Vớ vẩn, mặc rồi nhưng….. nhưng mà……_ Nó ấp a ấp úng
_Sao???_ Hắn nghiêng đầu nhìn nó
_Con nói nữa, ta k mặc được cái quần đùi này đâu, có bao h mặc đâu à mau đổi cho ta cái quần khác k đưa ta quần jean của mi đây, lẹ lên_ Nó gắt lên, đánh bùm bụp vào hắn
(2 anh chị này lạ ghê, yêu nhau mà ta với mi như đúng rồi ý)
Hắn nhìn nó cười cười cực đểu rồi 1 tay túm chặt lấy 2 tay nó k cho đánh nữa 1 tay giật mạnh chiếc khắn tắm nó đang buộc ngang eo kia ra……
Và trước mặt hắn chính là cặp chân thon dài cực kì trắng của nó và chiếc quần đùi cực cá tính rất hợp với chân nó mà hắn vưa mới mua cho nó nhưng nó nhất quyết, sống chết k chịu mặc mà bắt đổi cái khác cũng chính vì cũng như chẳng bao h chịu mặc váy là vì chân nó có 1 vết sẹo dài chạy thẳng từ mắt cá chân lên tới tận đầu gối…..
_Đừng có nhìn,đồ ngốc. Đồ dê già, bỏ ra mau lên_ Nó dãy, cố thoát ra khỏi tay hắn nói như sắp khóc tới nơi rồi ý
_Nhìn thấy rồi, k phải dãy nữa đâu. Cái sẹp này ta biết từ trước rồi_ Hắn thả tay nó ra
_Hừ…_Nó tức giận đứng dậy bỏ đi
_Này, ai cho đi mà đi chứ. Lại đây mau lên_ Hắn túm tay nó lại kéo nó ra rồi bắt ngồi xuống ghế
_Làm cái gì đó_ Nó trừng mắt
_Ngồi im, hỏng là ráng chịu đó_ Hắn quỳ xuống nắm lấy chân nó làm mặt nó cứ đỏ cả lên vì ngượng
Hắn bắt đầu lôi từ trong túi ra 1 chiếc bút dài, ngòi nhỏ cực mảnh màu đen và đặt đầu bút lên chân nó vẽ ra hình 1 con bướm đen được cách điệu dè lên vết sẹo ở chân nó. Nhưng đường nét bút đưa đi rất mảnh, nhỏ đã tạo nên 1 con bướm đêm trông y như thật ở chân nó rất sống động và càng nổi bật trên nước da trắng hồng của nó còn vết sẹo kia thì hoàn toàn biến mất. Mà nhìn rất giống 1 hình xăm ở chân nó, k chỉ che được vết sẹo mà còn càng làm cho nó thêm cá tính hơn…
_Được rồi đó, đẹp j??_ Hắn xoay xoay chân nó nhìn con bướm đen cười mãn nguyện
_Vẽ vậy cũng thế thôi, vào nước rồi cũng trôi ngay à _ Mặt nó ỉu sìu
_Làm gì có truyện đó,đây là loại mực đặc biệt đấy. Cho vào nước, chạy nhảy thoải mái cũng trả sao đâu,muốn tẩy nó đi thì chỉ dùng xà phòng mới tẩy được thôi _ Hắn cười hiền xoa đầu nó giải thích
_Hử, thiệt k?_ mặt nó sáng lên thấy rõ
_ĐƯơng nhiên rồi, bút này ra phải đặt mua đó, k rẻ đâu, cất cho cẩn thận đấy_ Hắn gật đầu, đặt cây bút vào tay nó
_Tuyệt quá, cám ơn nha_ Ánh mắt nó long lanh đầy mừng rỡ
_Ngốc, chỉ cần Mỹ Hương vui là được rồi. Từ h hãy mặc cả váy và quần đùi đi, đừng ép nhình vào trong những cái quần jean đó nữa_ Hắn nắm tay nó, hôn nhẹ lên mu bàn tay
_ĐƯợc, nhất định sẽ vậy_ Nó ôm chầm lấy hắn
_Được rồi, về thôi k mọi người sẽ lo đấy, đi chơi cả ngày nay rồi_ Hắn nhìn nó mỉm cười hiền
_Um _ Nó gật đầu
Và thế là buổi đi chơi của 2 đứa kết thúc, 2 trái tim của 2 con người này h đã cùng chung 1 nhịp đập, đã cùng hướng vào nhau. Đặc biệt là hắn đã cho nó biết yêu rồi…..
Liệu có đúng là k biết k yêu hay là vì 1 lí do nào đó khác? Nếu thực nó k biết yêu tại sao nó lại đồng ý yêu hắn nhanh tới vậy?....
Nhưng có 1 điều rằng, liệu tình cảm của nó với hắn kết thúc có quá đơn giản k??
Chắc chắn là k rồi…… ^^~
TỐI ĐẤY, TẠI TRƯƠNG GIA:
_Mọi người, về rồi đây_ Nó hơn hở chạy vào, phía sau là hắn
_Sớm ghê ha? Thằng kia, mày đưa em tao đi đâu mà h mới về hả?_ anh Thắng mặt hằm hằm đứng đó khoanh tay nhìn Long
_Hỏi ngu thế mày, đi chơi chứ đi đâu_ Long hờ hững trả lời, k quên đá đểu Thắng 1 câu
_Biết h là mấy h rồi k hả? Ai cho mày đưa em gái tao về muộ vậy? HẢ? HẢ?....._ anh Thắng chỉ cái đồng hồ cheo trên tường
_Thằng này hôm nay bị làm sao vậy? hết đầu có vấn đề h tới mắt cũng có bệnh luôn à, có 7h tối thôi mà _Long k thèm nhìn đồng hồ ở tường lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ ở điện thoại
_5h là h giới nghiêm rồi_ anh Thắng gằn từng tiếng
_Vớ vẩn _ Long lại buông 1 câu hờ hững, hắn chẳng quan tâm tới h giới nghiêm gì gì đó vì thực ra là Thắng bốc phét đấy chứ bt Mỹ Hương nhà ta có đi chơi tới đêm cũng chẳng vấn đề gì chỉ cần Thắng biết Mỹ Hương đi với ai và đi đâu là ok à
…………….
2 con người này, 1 người thì rõ điểm đạm 1 người thì rõ là lạnh lùng nhưng k hiểu sao mà cứ đụng tới nó là cả 2 h chẳng khác gì 2 đứa trẻ con đang tranh dành nhau món đồ chơi mà mình hết sức yêu thích vậy nè (=”=)….. Có vẻ như Mỹ Hương k chỉ có sức hút lạ thường với con trai mà còn có khả năng thay đổi bản tính của những người đó…. Những con người hết mực thương yêu nó….
Trong khi đó, Mỹ Hương nhà ta đang mắt tròn mắt dẹt , mặt méo sẹo vì bị 2 con người này đá bay sang 1 bên chẳng thèm quan tâm luôn và cũng chẳng hiểu luôn là đang có truyện gì sảy ra ở đây nữa…
_Hai người….._Mỹ Hương đang định can 2 người này thì 1 giong nói…..chính xác thì 1 giọng hét từ đâu thất thanh vang lên….
_Anh Long….. _ Người ta nghe thấy giọng nhưng chẳng thấy người_chủ nhân của giọng nói đó đâu
Và từ xa, có 1 bóng chạy vụt vào nhà,lướt qua nó và chạt lại ôm trầm lấy tên Long khi hắn với anh Thắng vẫn còn đang mải mê cãi nhau ….
_Cái quái gì vậy??_Long giật tay người đang ôm mình ra, gắt lên
_Hơ, em đây mà _1 nhóc cao ngang vau hắn, tóc dài ngang lưng, mắt tròn xoe, khuôn mặt baby lên nhìn hắn
_Em……Quyên Quyên….._ Long khá ngạc nhiên trước sự xuất hiện của cô bé này
_ Em tưởng anh k nhớ Quyên chứ. Quyên Quyên nhớ anh Long lắm, rất nhớ_ Cô bé cười toét, ôm chầm lấy Long, hôn lên má hắn
Mỹ Hương đứng ngoài từ nãy tới h chứng kiến 2 người 1 người tự sưng là anh 1 người tự sưng là em lâm ly bi đát, tình củm nãy h mà k khỏi bực mình, đã thế nhỏ lại còn hôn Long khiến nó càng chướng mắt….. Mỹ Hương kéo con bé ra khỏi người Long trừng mắt nhìn cô bé :
_ĐỦ RỒI NGHEN
_À, Mỹ Hương, cô bé này là Triệu Lý Quyên Quyên,em họ tui đó_ Long cười với Hương, giới thiệu cô em họ
_Hừ, tui ghét con bé này _ Mỹ Hương khó chịu nói
Và màn đấu khẩu bắt đầu:
_Ê! Làm như tui yêu chị lắm đó, bà chị vô duyên_Quyên Quyên nhìn nó bằng ánh mắt khó chịu
_Thì sao? Chứ chẳng nhẽ để cho mi được nước lấn tới à? Là anh em thì cũng vừa phải nghen, nam nữ thụ thụ bất thân
_Thế sao nãy tui thấy chị ôm tên kia thì sao? Ai nói gì chị k??
_Ta với anh ý là anh em ruột, là anh em ruột đó hiểu chưa? Mi với Long chỉ là anh em họ, là anh em họ đó cũng chỉ là người xa lạ cớ gì ôm nhau, lại còn hôn người ta là sao hả hả?,……
_Tui thích đó thì sao nào? Chị làm gì được tui nào?
_Nhưng ta k thích, ta k cho thì mi có kiến gì k nào?
_Chị kì vây? Chị là cài gì của anh ấy mà cấm tui…… vô duyên
_Ai mới là vô duyên, chơ chẽn hả? Tui với hắn là người yêu k được à? Sao, ý kiến gì k?
_Tui cũng yêu anh ý mà
_Xì, anh em họ ai cho yêu mà bày đặt à
_Ta thích ta cứ yêu đấy mi làm gì được ta nào?
_Thì kệ mi nhưng Long là của ta rồi
_Anh ý là của ta chứ?
_Hồi nào vậy? Ngày nào tháng nào năm nào?
_Ngày này tháng này năm này
_Tào lao k à. Ta là bạn gái còn mi chỉ là em họ. em họ thôi đó…..
……………….
Và h thì nó và cô em họ kia của hắn đứng cãi nhau tay đôi, k ai chịu thua ai vứt 2 tên kia qua 1 bên luôn chẳng thèm quan tâm….
_Này, tỏ tình với Mỹ Hương rồi sao?_Anh Thắng huých vai Long hỏi
_Ờ, đồng ý rồi. kaka_Long cười cực kì vui sướng và đắc trí
_Mi biết truyện Quyên Quyên cũng thích mi mà, phải k?_anh Thắng quay lại nhìn Long hỏi
_Nhưng ta yêu Mỹ Hương và sự thật thì ta với em ấy là anh em họ, sao yêu nhau được_ Long vẫn chăm chú nhìn Mỹ Hương
_Nếu 2 người k là anh em họ thì mi tính sao?_ anh Thắng khẽ mỉm cười
_Triệu Lý Thiên Long này cả đời chỉ yêu mình Trương Nguyệt Mỹ Hương thôi_ Giọng nói của Long cực kì kiên quyết,ánh mắt tuyệt nhiên k rời khỏi người con gái mình yêu kia
_Nhưng mi có biết là Mỹ Hương nó yêu mi k theo cách mà mi tưởng k?_Lời anh Thắng buông xuống nhẹ nhưng khiến Long phải xao động mạnh
_Là sao?_Long quay lại nhìn Thắng 1 cách khó hiểu
Anh Thắng k nói gì chỉ khẽ cười, ánh mắt hướng về phía 2 cô bé vẫn đang cãi nhau cực kì hăng say k biết mệt mỏi kia
Mỹ Hương với Quyên Quyên đứng cãi nhau suốt từ nãy tới h chẳng thèm nghỉ ngơi hay có biểu hiện gì là của mệt mỏi cả……đúng là kì phùng địch thủ
_Có truyện gì vậy_ Mika cùng tụi kia bước vào
_Ồ! Chào mấy đứa_anh Thắng quay lại nhìn tụi kia mỉm cười
_Ủa, Mỹ Hương với ai kia?_Ren chỉ về phía Mỹ Hương với 1 nhỏ nữa đang gân cổ cãi nhau với nó
_Có truyện gì mà Mỹ Hương với 2 nhỏ kia cãi nhau ghê vậy?_ Kyu Min nhìn 2 người đó
_Haha, k có gì đâu. Mỹ Hương đủ rồi dừng lại đi. Kyu Min với Mika tới rồi này_anh Thắng cuối cùng cũng phải ra tay ngăn cản 2 người kia
Đúng là sức mạnh lời nói của anh Thắng thật đáng nể, chỉ cẩn 1 câu thôi mà Mỹ Hương chẳng thèm quan tâm tới lời nói của nhỏ kia nữa, đá bay nhỏ qua 1 bên chạy lại tíu ta tíu tít với 2 cô bạn thân của mình :
_A, Kyu Min, Mika tới rồi hả?
_Hừ,này chị kia. Tui tuyệt đối sẽ k thua chị đâu_Quyên Quyên vừa nói vừa thở vì hết hơi do lúc nãy cãi nhau với Mỹ Hương rồi bỏ đi 1 mạch
Quyên Quyên thì vậy chứ còn nhìn mặt Mỹ Hương nhà ta thì chẳng thấy gì cả, ngay cả thở gấp hay tỏ ra mệt mỏi cũng k….vậy cũng đoán đc màn đấu khẩu này ai là người thắng rồi nhỉ?
_Ai vậy?_Mika nhìn cái dáng kiêu ngạo của Quyên Quyên bỏ đi mà nhíu mày quay lại hỏi Mỹ Hương
_Là con em họ trời đánh của tên này_Mỹ Hương nhăn mặt, tay chỉ thẳng vào mặt Long
_Tui ghét con bé đó_ Cả Mika và Kyu Min cùng đồng thanh
_Sao ghét vậy? Cô bé đâu có làm gì 2 người đâu à?_Koon Ham nhìn Kyu Min với Mika k hiểu
_Nhìn mặt là đã thấy k ưa nổi rồi, dù cũng xinh đó_ Mika lạnh lùng nói
_Ai gây với Mỹ Hương của tui, tui đều ghét hết_ Kyu Min nói k cần suy nghĩ
_Thôi, tui về đây tạm biệt mọi người nhé_Long chào tạm biệt tụi nó rồi ra về
Mấy tên kia cũng theo Long về bên nhà luôn, tụi nó thì tíu tít vào phong Mỹ Hương ngồi nói chuyện buôn dưa lê dưa chuột, anh Thắng lại bận bịu công việc của công ty do thời gian sang Nhật k giải quyết hết dồn lại…..
Đừng thấy lạ khi nó với hắn chẳng thấy có biểu hiện gì nhiều của 1 cặp mới yêu nhau nhé. Nó vốn k phải là 1 đứa con gái bình thường, cứ phải quấn quýt bên người yêu k dời mới chịu được à vì chúng nó yêu nhau mới chưa được 1 ngày , tụi kia cũng còn chưa biết à…. Cậu truyện tình cảm của 2 đứa nó cũng chỉ vừa mới bắt đầu thôi….

SÁNG HÔM SAU, TẠI TRIỆU GIA:
Mỹ Hương cùng với anh trai sáng sớm đã qua Triêu Gia để chào cha Triệu vì từ lúc về tới h chúng nó suốt ngày mải chơi quá nên quên mất công việc sáng sớm phải qua Triệu Gia chào cha mình. Đây là 1 tục lệ của chúng nó cũng từ khá lâu rồi, đó là khi ông Triệu chính thức nhận tụi nó làm con thì đấy là việc tất yếu và càng bắt buộc hơn khi mà Triệu Gia và Trương Gia chỉ cách nhau 1 khi vườn trúc cùng như anh Thắng chính thức chở thành rể nhà Triệu Gia rồi……
Phong cách xây dựng nhà bên Triệu Gia trái ngược hoàn toàn so với phong cách nhà bên Trương Gia với kiến trúc kiểu phương Tây nhà tầng; họa tiết, hoa văn trang trí từ ngoài nhà cho tới vườn vào nhà chính đều là những họa tiết được làm tất tỉ mỉ, công phu, cầu kì cũng đã đủ cho ta thấy sự sang trọng, quý phải và giàu có khi nhìn vào ngôi nhà này. Đồ trong nhà cũng được làm khá nhiều bằng chất liệu gỗ và đặc biệt là hầu như đều được mạ vàng. Có thể thấy phu nhân nhà Triệu Gia là 1 người ưa sự sang trọng, quyền quý vì căn nhà hầu hết đều được làm theo ý bà cùng như đồ đạc từ to tới nhỏ đầu do đích thân tự tay phu nhân chọn từng vật dụng 1…….và ta có thể cảm nhận thấy rằng ông Triệu cực kì yêu thương vợ mình nên mới giao cho bà toàn quyền bày trí ngôi nhà này theo sở thích…..
Chap 29.3: Thử thách cuối cùng
_Mẹ, tụi con tới rồi nè _ Mỹ Hương chạy lại ôm trầm lấy người phụ nữ trung niên, khuôn mặt đẹp nhưng đã điểm nét thời gian, dáng người mảnh khảnh, vận trên người bộ sườn sám màu đen họa tiết hoa văn cầu kì
Nhìn người phụ nữ này ta có thể thấy được nét đẹp kiểu diễm, quý phải của 1 vị quý tộc, 1 phu nhân Triệu Gia- người giàu nhất thế giới nhưng tuyệt nhiên bà lại nhìn Mỹ Hương nhà ta bằng 1 ánh mắt cực hiện hậu như nhìn chính con gái ruột của mình vậy chứ k hề là 1 người phụ nữ gay gắt, khó khăn như vẻ ngoài cao sang của bà….. Gương mặt bà rất giống 1 người… đó chính là chị Băng Băng , có lẽ chị ấy đã thừa hưởng hết nét đẹp từ bà…..
_Con gái ngoan, tới chào ba hả? Con bé này càng lớn càng xinh đẹp à_ Bà mỉm cười hiền vuốt tóc Mỹ Hương
_Hihi, con vừa tới chào ba ạ. Con nhớ mẹ chết đi được ý, nhớ lắm à_ Mỹ Hương nũng nịu dụi đầu vào cổ bà
_haha, cái con bé này ta tưởng con đi du học phải thay đổi cái tính đó đi chứ à! Cứ nhõng nhẽo hoài sao mà lấy được chồng đây để ta còn được ăn mừng chứ? _ Bà đánh yêu vào ng Mỹ Hương
_Đâu có, con lớn rồi mà. Mẹ cần con bưng, bê, rửa, cọ cái gì k để con làm cho, dễ thôi mà hehe_ Mỹ Hương nhìn bà cười toe toét (chém đấy, nó còn bắt con trai mẹ dọn nhà còn mình ngồi dung chân cơ mà ==.)
_ Thôi, tôi xin chị à, chị cứ động vào cái gì là chén đũa nhà tôi cứ k cánh mà bay cả lượt, k cần đâu. Giúp thì giúp ta lên tầng gọi thằng Long nó dậy đi, ta gọi nó từ nãy tới h rồi nó k thèm dạy, mang bố nó ra dọa nó cũng k thèm nghe luôn. Haizzz…. Cái thằng này đúng là chẳng biết giông ai nữa_ Bà lắc đầu nói
_Hơ, thế chẳng nhẽ đêm qua tên đó làm gì ngủ muộn lắm ạ? _ Mỹ Hương nghiêng đầu hỏi
_Nó về nhà từ bấy đến h đều chơi k chứ cha nó có bắt nó làm việc gì ở công ty đâu. Qua 8h nó đã từ nhà con về mặt tự dưng hớn ha hớn hở rồi chui lên phòng ngủ luôm từ lúc đó mà, con với trả cái…._ bà thở dài vì tên con trai bất trị này
_hehe, mẹ để con lên sử đẹp tên đó cho. Cái tội làm mẹ xinh đẹp của con thờ dìa như thế này là k được. mẹ cứ yên tâm đi_ Mỹ Hương cười toét, mặt đầy mưu mô
_ĐƯợc được…. nhờ con cả đó_Bà mỉm cười xoa đầu Mỹ Hương
Rồi nó phóng thẳng lên tầng trên và dừng chân lại trước cửa phòng gỗ cao tới 3m này. Đừng nhín cái cửa, hít 1 hơi thật dai…..hơi này đương nhiên và chắc chắn là k phải để nó lấy tinh thần của 1 đứa con gái gõ cửa phòng bạn trai đâu ạ mà với cá tính của nó đương nhiên là lấy hơi để có sức mà đạp tung cái cánh cửa ấy ra rồi…..
“BỐP…… RẦM……….”
_Con heo rừng kia có mau dậy k thì bảo? _ Mỹ Hương vặn volum miệng to hết mức, sông thẳng tới giường cỡ big size của kia của hắn mà phi cước đá bay hắn ra khỏi giường và đáp đất đầy âu yếm và trừu mến
“RÂM….BỐP……….Á…….”
_Bão…… động đất…….. sóng thần…… ớ….. mà ở đây làm quái gì có cái đó nhỉ?_Long hốt hoảng bò dậy khỏi đóng chăn gối rồi mới ngớ người ra
“Bốp”
_Ngủ lắm quá não có vấn đề à?_ Mỹ Hương ngồi trên thành giường, ánh mắt sát thủ và đôi chân vàng ngọc đạp k thương tiếc lên ngực Long
_Au, đau đó. Vũ phu quá à_ Long ôm ngực ăn vạ
_Chết đâu mà lo, ẻo lả nó vừa thôi. Dậy lẹ đi_ Mỹ Hương hờ hững nói, chẳng mảy may thương sót Long (Hơ, tính cách này thấy giống giống ai ta?)
Long đang định nói gì đó, nhổm người dậy dí sát mặt mình vào mặt Mỹ Hương thì trong đống chăn gối hỗn tạp bị Mỹ Hương đá xuống đất kia có 1 giọng nói yếu ớt vang lên chen vào làm cả hắn với nó cứ ngớ người ra….
_Cứu……cứu với…..
Dạ, người này bị cả đống chăn gối từ cái giường cỡ big size của Long nhà ta đè cho k thoát ra được nên h đang sắp ngạt thở chết tới nơi. Nó với hắn nhanh chóng vứt bớt đống đồ đi để tìm người đó thì khi vừa tìm được thì mặt cả 2 đứa đã tối sầm lại luôn
1 cô bé tóc đen dài ngang lưng, mắt tròn xoe, khuôn mặt baby hơi ngái ngủ, mày dài, nước da trắng ngần và đặc biệt hơn là trên người cô bé chỉ mặc độc có 1 chiếc áo của hắn thôi, chiếc áo dài tới ngang dùi rộng thùng thình
_hixx…. Tý nữa thì chết nghẹt rồi_ Cố gái ôm nhực thở phảo nhẹ nhõm
__Qu…..Quyên Quyên, tại sao em lại ở đây_ Long nhìn cô bé ấp úng nói
_Ớ, em ngủ với anh từ hôm qua mà_ cô bé Quyên Quyên ngây thơ trả lời
_Hả? em nói gì kì vậy? Lúc nào thế? Mà sao lại mặc áo của anh thế này…._Long đổ mồ hôi hột nhìn con bé
_Thì tại….. _ Con bé ngập ngừng đỏ mặt, bẽn lẽn nhìn Long
_Ấy, sao lại…._ Long nhìn con bé bỗng dưng lại lúng túng kia mà hắn lại vừa chẳng hiểu vừa tá hỏa luôn vì sợ nó hiểu ngầm
_Đủ rồi…._ Mỹ Hương đứng phắt dậy
_Mỹ Hương à……k…………k…… phải như vậy đâu, có sự hiểu nhầm thôi, hiểu lầm thôi……_Long vội vã túm lấy tay nó
_Ai nói gì đâu. Xuống nhà đi, mẹ gọi đấy_ Mỹ Hương mặt lạnh như tiền nói với hắn rồi đẩy cái gối đang cầm trong tay vào ng hắn và bước đi ra khỏi phòng
Hắn nhìn nó bước đi mà mặt méo sệch luôn, kiểu này nó k giận cũng thấy lạ à…. Chỉ có 1 ai đó ở phía sau lưng khẽ nhếch môi nở nụ cười đắc thắng
Vội vã đánh răng rửa mặt rồi chạy xuống nhà gặp nó để giải thích thì mẹ hắn lại bảo nó về với anh Thắng rồi và còn nói là mắt nó rất bình thường, vẫn cười tươi như k có truyện gì sảy ra cả. Hắn thấy thế càng k ổn, thà cứ giận ra mặt đi còn hơn là cáu mà cứ mỉm cười vậy thì càng phiền hơn, hấp tấp chạy qua nhà Trương gia tìm nó thì anh Thắng túm áo hắn giật lại k cho vào khi hắn đang định bước vào võ đường,nói:
_Tốt nhất là cậu nên về đi. H gặp nó k hay đâu, nó vừa về đã chui vào phòng tập bắn súng rồi. Nếu cậu muốn chết dưới nòng súng của nó thì cứ vào nhưng tui báo trước là nó đang nổi điên đấy
Thắng đã nói thế thì hắn còn vào thế nào được chứ à. Hắn biết mà, nó mà điên lên thì cái mặt này của hắn cũng sẵn sàng được nó lôi ra làm bia đỡ đạn luôn….. h hắn còn chẳng biết giải thích sao với nó về việc của Quyên Quyên lại ngủ trên giường hắn, mặc áo của hắn nữa vì hắn cũng có biết gì đâu….

* * * * * * * * *

Tối hôm đó, Trương Gia và Triệu Gia cùng mở tiệc tiếp đãi khách khứa và những vị khách này k ái khác chính là tụi nó cùng gia đình nhà Quyên Quyên mới tới chơi….. là 1 bữa tiệc ngoài trời của gia đình
Và ngày hôm nay Mỹ Hương nhà ta còn bị bắt mặc nguyên cả bộ kimono dày cộp, phát ngốt đi chào mọi người bên nhà Triệu Gia với lí do là trưởng nữ của dòng họ khiến cho nó chỉ muốn khóc thét lên luôn. Tụi kia dù k phải vác lên người mình cả bộ kimono nhưng cũng đểu phải mạc yukata cả vì đây là truyền thống bắt buộc nhà Trương Gia rồi ( khổ nhỉ? ==”) nhưng còn đỡ hơn nó phải mặc kimono, vì ít ra yukata mùa hè khá mỏng và mát, lại chỉ có 1 lớp thôi ạ…
_Mỹ Hương, mau tới chào người nha Trương Gia đi, đừng có làm mất mặt cha mẹ đó _ Mẹ Mỹ Hương dục nó k quên dặn dò cô con gái siêu quậy, siêu bắng nhắng của mình
_Dạ _ Mỹ Hương dạ nhẹ 1 tiếng, khẽ gật đầu
Mỹ Hương vận trên mình bộ kimono màu trắng tinh khiết với những hình hoa văn to bản cầu kì màu đỏ được làm rất tỉ mỉ tới từng chi tiết. Mái tóc được búi gọn lên phía trên và cài 1 chiếc châm bạc óng ánh hình con bướm đính đá rất tỉ mỉ để lộ cổ cao, và trắng của mình…. Trông Mỹ Hương nhà ta h chẳng khác gì búp bê Nhật Bản cả…..
_Mỹ Hương _ Long chạy lại túm tay Mỹ Hương trước khi nó đi mất
_Ớ, anh Long _ Giọng nói này tỏ ra khá ngạc nhiên trước hành động nắm tay bất thường của Long
_Hả? Em, Thanh Thanh…. Mỹ Hương đâu sao em lại…._ Long nhíu mày nhìn cô em gái song sinh của Mỹ Hương
_ Ô! Anh nhận ra em hả? Phân biệt được sao? _Thanh Thanh còn ngạc nhiên hơn nữa khi Long phân biệt được 2 chị em khi mà Thanh Thanh đang giả dạng Mỹ Hương
_ 2 người chỉ có cái mặt là giống nhau thôi chứ tính cách thì khác hoàn toàn, nhìn sơ qua là biết liền. Và Mỹ Hương cũng k bao h gọi anh là anh cả đâu _ Long cười, giải thích
_ Hihi, anh siêu thật đó. Đến bố mẹ em còn nhầm hoài à_ Thanh Thanh cười khúc khích
__Thôi k nói chuyện này nữa, Mỹ Hương đâu rồi mà em lại mặc như thế này? _ Long hỏi tay chỉ vào bộ kimono dành cho trưởng nữ mà Thanh Thanh đàn mặc
_Anh cũng biết tính chị hai em đó, đâu có thích học lễ nghĩa đâu nên làm sao tiếp được mấy vị bô lão xuốt ngày phép tắc ở trong nhà được à, vậy nên h em với chị ấy đổi trỗ cho nhau rồi. Còn chị ấy vứt cho em bộ kimono này rồi đi đầu mất từ tối tới h ý_ Thanh Thanh lắc đầu k biết
_Cám ơn em _ Nói rồi Long vội vã bỏ đi
Thanh Thanh nhìn bóng dang hấp tấp, vội vàng đi của Long mà chỉ iết lắc đầu, ánh mắt khẽ nhỉn theo cái bóng dáng nhỏ bé đang dần dần biến mất đó mà khẽ mỉm cười, miệng lẩm bẩm:
_Anh Lòng khờ thật đấy,phân biệt được 2 chị em em mà k nhận ra “cô bé” ngày xưa là ai ư?anh mà k mau nhận ra đi thì sẽ phiền hà lắm đó
Còn Mỹ Hương, sau khi đùn đẩy trách nhiệm vô vàn khó khắn, gian lao , khổ cực cho cô em gái song sinh yêu quý của mình thì h đang lang thang bên hồ sen ở nhà. Nó ngồi vắt vẻo trên chiếc cầu bắt ngang hồ thẫn thờ nhìn trời nhìn ao sen nhìn hư vô mà trong lòng thù cực kì bấn loạn…..
_Hóa ra chị trốn ở đây _ 1 giọng nói đầy mỉa mai vang lên
Mỹ Hương hơi giật mình quay lại thì nhận ra người đó chẳng ai khác hóa ra là cô em họ của tên Long_ Quyên Quyên đang khinh khỉnh nhìn nó
Quyên Quyên khá đẹp và rạng rỡ trong chiếc váy dạ hội tím dài ngang đùi bồng bềnh với bông hồng tím được tết bằng lụa buộc ở eo kết hợp với bèo trông vừa đẹp vừa sang trọng trẻ trung lại còn tôn lên nước da của cô bé….. Trai ngực với cô bé, Mỹ Hương nhà ta rất giản dị trong bộ yukata màu đỏ đơn giản nhưng vẫn có mang nét đẹp và hơi hương của cô gái Nhật bình dị….
_Muốn gì đây?_ Mỹ Hương khẽ nhíu mày, bước xuống đứng đối diện nhỏ trên cầu
_À! K có gì, tôi chỉ muốn nhìn vẻ mặt thảm bại của chị khi thấy tôi và anh Long ngủ với nhau như thế nào thôi _ Cô bé cười đắc trí
_Vậy sao? Vậy thật xin lỗi nhé vì mắc công cô tới tìm tôi mà chỉ nhìn khuôn mặt k biểu cảm này thôi à. Tiếc thật đó_ Giọng nói của Mỹ Hương cực lạnh và xen chút gì đó khinh thường, mỉa mai
_Cô…._Quyên Quyên tức giận
_Hừ, cô quên mất Trương Gia là gì rồi sao? Trương Gia là nơi huấn luyện vệ sĩ cấp cao toàn thế giới đấy. Và tôi nhắc cho cái đầu thiển cận của cô hay và nhớ lấy rằng việc đầu tiên của 1 vệ sĩ phải học đó cính là khống chế cảm xúc cho dù sợ hãi hay đớn đau buồn vui. Và hơn nữa tôi cũng nói cho cô biết rằng dù cho cô có ngủ với Triệu Lý Thiên Long đi nữa cũng chẳng làm cho tôi dao động nổi đâu trừ phi cô và tên đó có con với nhau, hiểu chứ?_ Mỹ Hương nhìn cô bé cười nhạt
_ Cô….Cô….Cô giám nói như vậy với tôi sao?_ Nhỏ trừng mắt lên nhìn Mỹ Hương
_Sao? Cô nghĩ mình là ai vậy hả tiểu thư Quyên Quyên. Cô ở Triệu Gia có thể là cành vàng lá ngọc nhưng bước sang nhà Trương Gia này thì cô chẳng là cái thá gì hết. Biến đi _ Mỹ Hương đẩy nhẹ Quyên Quyên sang 1 bên để bước đi thì cô bé Quyên Quyên đó túm chặt lấy tay nó lại
_Ta chưa xong với nhau đâu, anh Long phải là của tôi _ Quyên Quyên nắm chặt lấy tay Mỹ Hương ép vào người mình
_Làm gì đó? _ Mỹ Hương khẽ nhíu mày
Quyên Quyên k nói gì cả, chỉ hất mặt về phía sau Mỹ Hương. Mỹ Hương quay lại theo hướng đó thì thấy tên Long đang chạy đi tìm hắn và hắn cũng đã nhìn thấy 2 đứa đúng trên cầu này rồi và đang hớt hải chạy tới….
_Á….
Khi nó mới kịp nhận ra Long từ phía xa nhưng nó hoàn toàn chưa hiểu được ý đồ và động cơ của nhỏ Quyên Quyên thì đã thấy nhỏ kéo tay nó dí sát vào ng nhỏ đồng thời tựa người sát vào thành cầu và ngửa người buông mình xuống hồ sen trước ánh mắt ngạc nhiên của nó…..
Lúc Long tới, cánh tượng mà hắn nhìn thấy là nó du Quyên Quyên xuống hồ sen chứ k phải nhỏ tự reo mình xuống…..
“ Á………….Á………..Á………. ẦM……….”
_Quyên Quyên…..
Long chạy lại trừng mắt nhìn nó như k thể tin được nó làm vậy rồi vội vã nhảy xuống hồ cứu Quyên Quyên đang dãy dụa bên dưới. Còn nó sau khi hoàn hồn, hiểu truyện gì đang sảy ra thì vội vàng chạy xuống cạnh hồ đợi hắn lên, nó muốn giải thích với hắn là k phải tại nó….. Nó tuyệt đối k bao h làm vậy…..
1 lúc sau, Long ôm Quyên Quyên trên tay, 1 người đều dính đầy bùn . Quyên Quyên ngắc ngoải vì vị sặc nước còn hắn, hắn bước lên trừng mắt nhìn nó, ánh mắt đầy tia lửa giận giữ, hỏi nó:
_Cô có biết Quyên Quyên k biết bơi k hả?
_Tui….._Mỹ Hương định giải thích thì giọng Quyên Quyên yếu ớt vang lên, cánh tay cô bé bấu chặt lấy tay Long lay lay nói:
_Anh Long đừng trách chị ấy, là em chọc cho chị ấy giận trước
_Cô…._Mỹ Hương đanh mắt nhìn nhỏ
_Mỹ Hương, tôi thật k ngờ cô lại như vậy. Tại sao cô lại làm thế? Tại sao k nghe tôi giải thích, hả? Tại sao? Tại sao cô lại làm như vậy với Quyên Quyên chứ; dù có tức giận đến như thế nào cũng đừng có quá đáng như vậy chứ? Nếu hôm nay tôi k tới kịp thì Quyên Quyên phải làm sao hà? Cô thật là k biết xấu hổ khi làm trò hèn hạ vậy, chẳng nhẽ tình cảm của ta nhạt đến mức k thể để tin tưởng được nhau sao?_ Long quát sối sả vào mặt Mỹ Hương, chẳng để nó nói câu nào
_K phải tôi làm_ Mỹ Hương chỉ nói vậy, giọng nói kiên quyết nhìn thằng vào mắt Long
_Hừ, cô đừng tưởng tôi mù nhé, chính mắt tôi nhìn thấy tay cô đẩy Quyên Quyên xuống hồ. Cô giám làm mà k giám nhận, sao cô hèn vậy?_ Long nhìn Mỹ Hương bằng ánh mắt khinh bỉ,cười nhạt rồi quay bước đi
1 mình nó đứng trôn chân ở đó, nhìn theo bóng dáng hắn mà nó đau nhưng tại sao miệng nó lại mỉm cười_ nụ cười chua chát
1 lúc sao, Mika và Kyu Min khuôn mặt đầy lo lắng chạy tới bên nó; có lẽ mọi người đều biết do hắn bế Quyên Quyên như vậy nên mới tới:
_Mỹ Hương, Có truyện gì vậy? _ Kyu Min lay lay nó
_Mỹ Hương_ Mika k dấu được sợ lo lắng dành cho nó
2 đứa bạn cứ hỏi mãu ,lay Mỹ Hương mãi mà nó chẳng cử động cũng chẳng nói gì, ánh mắt cứ vô hồn nhìn vào khoảng k vô tận đầy bóng đen u buồn trước mặt nhưng tuyệt nhiên k hề nhỏ 1 giọt nước mắt nào
_Mỹ Hương_ Giọng nói ấm áp gọi tên nó,người con trai trong bộ vest trắng bước tới gần bên nó, nhìn nó bằng ánh mắt thân thương
Chỉ mới nghe tới giọng của người đó gọi tên nó mà đã khiến Mỹ Hương nhà ta trở lại, ánh mắt đã có hồ hơn nhưng mất hẳn cái long lanh tuyệt diệu vốn có đó rồi. Nó ngẩng lên nhìn thấy anh mắt, nụ cười ấm áp của anh khiến cho nó bỗng trở nên yếu ớt, nó bước tới ôm trầm lấy anh, dấu khuôn mặt mình vào ngực anh
_Mỹ Hương…._anh nhẹ nhàng gọi tên nó, 1 cánh tay giữ eo nó 1 cánh tay khẽ xoa đầu nó
_ Anh, em mệt quá. Bế em đi_ Giọng Mỹ Hương khàn đục vang lên
Anh k nói gì chỉ nhẹ nhàng, cẩn thận bế nó lên, đặt đầu nó tựa vào vai anh cho thoải mái. Ánh mắt nó nhắm nghiền đầy mệt mỏi, khuôn mặt dù k biểu cảm nhưng có nét mệt mỏi…..

...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................

Chap 29.4: Thử thách cuối cùng

Xong rồi nó được anh Thắng bế vào nhà, để lại 2 cô bạn đừn ngoài đó
_Con nhỏ ngốc nghếch này_Mika nhìn Mỹ Hương như vậy k khỏi sót
_Rốt cục có truyện gì chứ à? _ Kyu Min buồn rầu nhìn bóng cô bạn thân yêu của mình đang khuất dần trong bóng tối

* * * * * * * * *
Nhưng ngày sau đó Mỹ nhà ta nhốt mình trong phòng 1 tuần liền, k bước chân ra khỏi phòng nửa bước luôn…..đương nhiên, với tính cách của Mỹ Hương chắc chắn nó sẽ k bao h khóc nức nở để đến nỗi ngất lên ngất xuống vì truyện tình cảm rồi, nước mắt nó trước h chỉ để dành khóc cho 1 người có tên là “ Triệu Lý Băng Băng thôi. Còn Mỹ Hương nhà ta nhốt mình trong phòng để ngủ ngon lành trong vòng tay ấm áp của anh trai mình để ổn định lại tinh thần thôi, và vì vậy mà đương nhiên 1 tuần đó anh Thắng cũng chẳng bước chân ra ngoài cửa phòng đến nửa bước. Tất cả thức ăn của 2 người này đều do 1 mình anh Phương (Độc Tam) nấu rồi để Tứ Quỷ nhà ta thay phiên nhau mang vào, đồ dùng cũng là Tứ Quỷ chứ tuyệt nhiên người làm k bao h được động tới hay lại gần phòng anh Thắng cả do 3 anh trai của Mỹ Hương và Thắng cùng Tứ Quỷ k cho đụng vào…..

Còn tụi kia, Mika và Kyu Min sau khi nghe Ren với Koon Ham kể lại mọi truyện thì cũng khá bất ngờ trước việc Mỹ Hương và Long yêu nhau nhưng k phải là điều khó đoán vì đây chỉ là truyện trước sau 2 người này thành cặp mà thôi.Nhưng thứ khiến 2 cô bạn xinh đẹp của ta phát điên lên chính là lúc nghe truyện của nhỏ Quyên Quyên thì máu giận lại bốc lên đến đỉnh đầu mà đập tay cái “rầm” xuống bàn, trừng mắt gắt lên từng tiếng 1 cực kì kiên quyết:
_Tuyệt đối Mỹ Hương k bao h làm cái trò đó

Và hậu quả sau cái đập tay đầy quyên quyết và bạo lực đó là cái bàn uống nước gẫy đôi luôn (==”)
Nói thì nói vậy chứ tụi nó cũng biết làm gì đâu vì Mỹ Hương cũng đâu chịu bước ra khỏi cái phòng đâu và tên Long thì cũng túc trực ở bên Quyên Quyên xuốt do sau đêm đấy con bé đó bị ốm nặng. Nhưng dù vậy thì tụi nó có thể quả quyết 1 điều rằng nếu Mỹ Hương nhà ta đã ghét nhỏ đó tới muốn nhỏ chết luôn thì sẽ k bao h dùng cái cách bỉ ổi đó mà đường đường chính chính mà thẳng tay đánh nhỏ trước bàn dân thiên hạ luôn cho dù nhỏ có là em họ của Long thì với 1 Mỹ Hương trời k sợ đất k sợ thì chẳng phải là truyện lạ. Vấn đề là lấy đâu ra bằng chứng để chứng minh sự thật mà Long nhìn thấy tận mắt kia đây…..

Vậy nên, những ngày ở nhà Mỹ Hương tụi nó thay vì ngồi rảnh rỗi chơi thì lại bái sư học võ : Ren với Mika nhờ anh Phong (Nhất Phong ) chỉ dạy thêm về kiếm thuật cho mình để có thể có được 1 đường kiếm tuyệt đỉnh như anh; Kyu Min với Koon ham cùng nhờ anh Vương (Nhị Hỏa) và anh Phương (Độc Tam) chỉ dậy thêm về võ đạo; riêng Kyu Min nhà ta trong quá trình học tính cách có phần giống Mỹ Hương: ham học, quậy phá tưng bừng nhưng lại rất nhí nhảnh khiến anh Phương rất mực yêu quý coi như em gái và đã dậy thêm cho Kyu Min về độc và cách dùng độc để ám sát như thế nào. Ngoài ra tụi nó còn giúp mẹ Mỹ Hương dạy ở võ đường nữa, cuộc sống ở đây trở nên khá là thú vị và vui vẻ nhưng có 1 điều mà chúng nó k thể nào hiểu được là tại sao Mỹ Hương như vậy, anh Thắng như thế mà chẳng thấy cha mẹ 2 người này nói gì hay ý kiến sao cả về 2 đứa con cưng suốt 1 tuần liền nhốt mình trong phòng….. quả thực rất là lạ

Lúc tụi nó hỏi thì mẹ Mỹ Hương chỉ mỉm cười hiền và nói:
_Tụi nó lớn cả rồi vậy nên ta thấy để chúng nó tự mình giải quyết thì tốt hơn. Và Mỹ Hương nó có thằng Thắng rồi thì tuyệt đối k sao đâu

Lời nói chắc như đinh đóng cột của mẹ Mỹ Hương khiến tụi nó k khỏi ngạc nhiên. Và nhìn cái khuôn mặt k thể tin được của 4 đứa chúng nó mẹ Mỹ Hương đã cười hiền và kể lại cho chúng nó nghe câu chuyện về 2 anh em nhà này….. đây là những câu truyện k tưởng…..

Đó chính là cái ngày mà bà sinh ra Mỹ Hương với Thanh thanh thì cả 2 đứa bé đều rất trắng chẻo, mập mạp, dễ thương và k hề có vấn đề gì cả. Nhưng cho tới 2 năm sau, k hiểu vì sao mà sức khỏe của Thanh Thanh lại yếu đi rõ rệt ,bệnh tật quanh năm cho dù cách chăm sóc 2 đứa bé này y như nhau trong khi Mỹ Hương nhà ta lại cực kì khỏe mạnh k hề mắc bất cứ bệnh tật gì dù chỉ là cảm cúm thông thường. Vì lẽ đó và cùng vì do cha mẹ 2 đứa cũng bận rộn cho quá nhiều công việc trong khi Thanh Thanh ốm đau suốt nên đã rất lo lắng mà dành tất cả thời gian còn lại trong quỹ thời gian còn của mình lo cho Thanh Thanh hơn mà quyên mất Mỹ Hương, chỉ dao Mỹ Hương cho người làm trong nhà chăm lo. Anh Thắng, cũng chính từ lúc đó thấy cha mẹ chăm lo cho Thanh Thanh mà bỏ Mỹ Hương cho người làm trong nhà chăm sóc thì đã k nói 1 lời nào mà thay cả cha lẫn mẹ chăm sóc cho Mỹ Hương: chăm cho nó từ cái ăn, cái ngủ, từ bộ quần áo,….từng li từng tý 1 rất cẩn thận và k khiến ai động vào Mỹ Hương cả. Mặc dù thời gian đầu 1 cậu bé cũng mới chỉ gần 7 tuổi chăm sóc 1 đứa trẻ quả thực khó khăn nhưng chưa lúc nào Thắng nghĩ sẽ bỏ cô em này cả, 1 mình học cách chăm em, dỗ em, cho em ăn, ru em ngủ,….chưa bao h nản lòng. Và cũng chính từ hồi đấy cho tới lúc Mỹ Hương lớn hơn và trưởng thành thì cũng vẫn là do 1 mình anh chăm lo, yêu thương , dạy dỗ hết mực như vậy nên càng ngày nó càng quấn anh trai, k rời anh nửa bước luôn; dần dần sau này trong mắt Mỹ Hương ngoài người anh trai quá hoản hảo quá tuyệt vời này chẳng có người con trai nào khác có thể lay động trái tim nó,trừ 1 người….. Sau này anh Thắng cũng chỉ nới với cha mẹ rằng:
_Hãy cứ chuyên tâm chăm sóc Thanh Thanh cho con bé khỏe lại, để nó có cuộc sống bình thường còn Mỹ Hương cứ để con lo là được….

Có lẽ chúng chính nhờ vậy mà cha mẹ Mỹ Hương mới có thể chăm lo tốt nhất cho Thanh Thanh nên tới h bây h cô bé mới có thể khỏe manh, khỏi bệnh mà vui vẻ cười nói như vậy được…..Nhưng cũng chính vì vậy nên Mỹ Hương lớn lên mà k có tình yêu thương của cả ch lẫn mẹ và đấy cũng chính là lí do vì sao mà anh thắng có tầm ảnh hưởng lớn tới Mỹ Hương như vậy….

Có lẽ, cũng chính vì vậy mà dù Thanh Thanh dù có k được anh Thắng quan tâm nhiều như những gì anh Thắng dành cho Mỹ Hương nhưng cũng chưa 1 lần nào tủi thân hay ghen tức với chị mình vì Thanh Thanh hiểu rằng ngày xưa cô bé đã lấy hết tình yêu thương của cha mẹ dành cho Mỹ Hương mà chưa bao h Mỹ Hương mở lời trách móc hay oán hận thì việc anh Thắng rõ ràng yêu thương Mỹ Hương hơn cũng chẳng đáng để ghen tỵ. Ngược lại, sau này Thanh Thanh hết mực thương yêu chị hai cũng vì muốn thay ba mẹ bù lại đắp lại tình cảm cho chị hai. Với cô bé này thì hình ảnh người chị gái song sinh với mình thiếu thốn tình cảm cha mẹ nhưng khi ngã lại phải tự đứng dậy, tự ăn ,tự mặc đồ mà vẫn mỉm cười cực tươi với cô đã mãi mãi khắc sâu trong tim cô bé này rồi……

Câu truyện thứ 2 chính là câu chuyện về 4 năm trước, khi chị Băng băng mất. Cái ngày chị Băng Băng ngã xuống thảm cỏ xanh, ngày Mỹ Hương mất đi “thiên thần” của mình, ngày anh Thắng mất đi người vợ_ người chiếm gần hết trái tim anh cũng chính là ngày anh Thắng bỏ lại cô em gái nhỏ mà giam mình trong phòng tối 4 năm liền đấy. Mỹ Hương lần đầu tiên phải khóc từ lúc sinh ra tới h, nó khóc ròng rã xuốt mấy ngày đêm liền k biết mệt mỏi, nỗi đâu này chưa dứt được thì lại trồng thêm nỗi đau khi biết anh trai mình thương yêu nhất h không muốn gặp bất cứ ai kể cả mình cho dù nó đã đứng đợi anh ở trước cửa căn phòng đấy cả mấy tháng trời liền. Thiếu anh trai, người là 1 phần hơi thở của nó thì nó cũng chẳng làm gì được ra hồn cả, cái gì cũng thấy k vừa ý và nhất là trong giấc ngủ hằng đêm của nó k được bảo hộ bởi anh….Nó đã k thể chợp mắt được chút nào trong mấy tháng liền dù cho có muốn ngủ rất nhiều vì nó mong đây là 1 giấc mơ thôi, khi tỉnh dậy nó sẽ quyên sạch và mọi thứ lại trời về với nó. Sau đó, nó đã tìm đến thuốc ngủ để mình chìm vào giấc ngủ hằng đêm nhưng thuốc ngủ thường hoàn toàn chẳng có tác dụng gì đối với 1 đứa có nỗi đâu quá lớn như nó nên phải dùng đến những loại thuốc ngủ đặc biệt hơn với liều dùng cứ 1 ngày cao hơn thì cũng tới lúc chẳng có thuốc nào giúp được nó cả, mọi loại thuốc ngủ với người ta có thể gây chết người nếu uống quá liều nhưng đều chẳng ăn thua với nó…. Tất cả loại thuốc nó đều nhờn cả…. Và đây cũng chính là lí do vì sao mà sau này nó miễn nhiềm với tất cả mọi loại thuốc gây mê, thuốc ngủ loại thường và kể cả thuốc đặc nhiệm cũng chưa chắc đã quật ngã được nó.

Sau này, 1 thời gian sau chị Băng Băng mất, anh Thắng đã vĩnh viễn k bước ra khỏi cánh cửa đó,nó cũng quá tuyệt vọng thì sau khi ổn định lại được tinh thần hơn 1 chút thì nó đã lao đầu vào tập luyện những khóa học khốc liệt của Trương Gia dành cho người kế vị và đồng thời tham gia vào “W” và cũng là lúc nó khuấy động tát cả các vũ trường, quán bar để quên đi màn đêm k có anh trai ; nó để sự mệt mỏi của người lần đánh nhau, nhảy múa, quậy quá tới chân tay rã rời đưa nó vào giấc ngủ…….nhưng trong tim nó hình ảnh người anh trai chưa bao h chết, nó vẫn hy vọng anh quay lại………

Cuối cùng 4 năm sau, 4 năm dài nhất cuộc đời nó như 4 thế kỉ vậy thì anh Thắng đã bước chân ra khỏi phòng tối, đã tới đón nó và cho nó cuộc sống của ngày xưa đã lấy lại hoàn toàn của 1 cô bé Trương Nguyệt Mỹ Hương ngày xưa. Nó đã k cần thuốc và sự mệt mỏi để đi vào giấc ngủ vì nó có anh, có người bảo hộ giấc ngủ cho nó, có người dù trong mọi hoàn cảnh vẫn nhìn nó bằng đôi mắt dịu dàng và nụ cười ấm áp……

* * * * * * * * * * *

1 tuần sau, cuối cùng Mỹ Hương cũng đã bước ra khỏi căn phòng đó cùng với anh thắng để gặp mọi người nhưng Mỹ Hương lại khiến tất cả cực kì ngạc niên và càng tin thêm về vời mẹ Mỹ Hương là sự thật khi mà bước ra khỏi căn phòng đó k phải là 1 con người tiều tụy, chán trường, sơ xác mà lại là 1 Trương Nguyệt Mỹ Hương với nụ cười tươi rói như ngày xưa, ánh mắt long lanh như những vì sao đêm trên trời….. 1 con người tràn đầy sức sống…..
_A, nhớ cậu chết mất luôn à _ Kyu Min chạy lại ôm trầm lấy Mỹ Hương
_Con ngốc, làm người ta lo chết được à_Mika mắng, đánh nhẹ vào đầu Mỹ Hương
_Xin lỗi mọi người, tui trở lại rồi đây _Mỹ Hương cười tít mắt

Sau đó Mỹ Hương cũng chỉ chăm chú tập luyện võ thuật và súng cũng như bắt đầu học hỏi phụ giúp anh trai truyện ở công tý dồn lại trog những ai anh đi Nhật vẫn chưa giải quyết xong thì lại bị ngừng lại vì nó đã chiếm hết thời gian của Mỹ Hương chẳng còn phút nào nghỉ ngời cả. Có điều là tuyệt nhiên từ lúc bước ra khỏi phòng Mỹ Hương k hề nhắc tới truyện của Quyên Quyên và Long vừa rồi nên cũng chẳng ai giám hỏi…..

Nhưng có 1 điều chắc chắn rằng Mỹ Hương cũng k hề gửi 1 lời xin lỗi nào về phía bên Triệu Gia hay tuyệt nhiên k có 1 lời giải thích nào về vụ của Quyên Quyên cả. Và Triệu Gia cũng hoàn toàn chẳng bận tâm tới truyện của lũ trẻ chúng nó, hay ông Triệu k bao h mở lời trách cư nó cả……

_Con mời ba uống nước_ Mỹ Hương tận tay bê nước vào cho 2 người cha : cha Triệu và cha Trương (cha ruột nó)
_Cám ơn con _ Cha Triệu nhìn Mỹ Hương cười hiền
_Thế truyện này rốt cục là cầm bao nhiêu vệ sĩ đây? Tôi sẽ huy động tất cả các vệ sĩ cấp cao cùng thằng Phong, Vương và Phương sang đó hỗ trợ ông liệu có đủ k?_ Cha Mỹ Hương hỏi
_Tài năng của 3 đứa đó tôi cũng được diện kiến rồi, hoàn toàn k tầm thường chút nào nhưng dù gì vẫn phải cần có 1 người chỉ huy đầy kinh nghiệm chứ. Trong khi 3 đứa đó kinh nghiệp thực chiến thì có thừa nhưng kinh nghiệp chỉ huy cả đoàn vệ sĩ hớn vậy thì k hề có_ ông Triệu khẽ lắc đầu
_Ủa, có truyện gì vậy cha?_ Mỹ Hương vào đưa nước cho 2 cha thì nghe vậy k khỏi tò mò hỏi
_À! Cha đang phải đi đón 1 đoàn khách VIP như mọi năm đấy nên cần 1 lượng lớn vệ sĩ để đảm bảo an toàn cho ta và cả đoàn khách đó nữa nhưng hiện tại lại k tìm được người chỉ huy.Mối làm ăn này rất quan trọng vì toàn là những nhân vật đặc biệt, rất có tiếng trong giới kinh doanh nên k thể nào lơ là hay sơ xuất được. Bình thường vẫn là 1 tay thằng Thắng chỉ huy và lo tất cả nhưng dạo này nó lại bận truyện của công ty quá nên ta lại k muốn nhờ, để nó tập trung vào công việc của mình._ Ông Triệu giải thích
_Ồ! Thế theo con nghĩ thì 3 anh ấy chắc chắn k ổn đâu ạ, nên thêm cả Tứ Quỷ vào nữa. Chứ 3 người à cả 1 đoàn khách lớn thế chắc chắn có truyện gì sẽ k ứng phó kịp à_ Mỹ Hương suy nghĩ 1 chút rồi nói
(Đừng thấy lạ khi thấy Mỹ Hương có thể thoải mái ngồi nói chuyện công việc với 2 cha nhé vì tụi nó đều đã đến tuổi được biết tất cả và trước h công việc của 2 cha k phải là chưa bao h chúng nó tham gia mà còn tham gia rất nhiều là đằng khác. Trương Gia được như ngày hôm nay cũng có 1 phần đóng góp k nhỏ của anh Thắng và Mỹ Hương là 2 con người được đặc huấn đặc biệt đấy ạ)
_Cũng phải, nên cho thêm Tứ Quỷ vào sẽ ổn hơn_ ông Trương gật gù đồng tình
_Vậy còn chỉ huy?_ Ông Triệu hỏi
_Để con cho. Trước h việc nhà Triệu Gia thì k là anh Thắng cũng là con lo mà…_ Mỹ Hương mỉm cười, giọng nói đầy kiên quyết
_Còn làm được k đó? Truyện lần này rất quan trọng k như những lần trước đâu, mất mạng như choi đó_ ông Trương khẽ nhíu mày
_Cha, cha đã thấy con trong công việc biết chơi đùa bao h chưa?Đã là người nhà họ Trương thì sứ mệnh bảo vệ Triệu gia là của tất cả mọi người, là việc rất bình thường mà_Mỹ Hương nhìn thẳng cha mình, giọng nói chắc nịch
_Còn chắc mình làm được chứ? Còn chưa bao h nhận những vụ lớn như vậy mà_Ông Trương hỏi lại
_Dạ _Mỹ Hương gật đầu chắc nịch, k cần suy nghĩ lại
_Được, vậy việc này sẽ dao cho con, nhớ phải cần thận đấy_ ông Trương thở hắt ra gật đầu
_Hì, vậy địa chỉ, giờ giấc thì như thế nào ạ?_Mỹ Hương cười, hảo hứng hỏi
_2h30’ chiều này, tại sân bay Nội Bài họ sẽ đáp máy bay xuống_ Cha Triệu nói
_ĐƯợc ạ, đúng 2h con sẽ cùng Tứ Quỷ và Tam ca tới đó. Cha cứ đưa những vệ sĩ kia tới trước đi_Mỹ Hương gật đầu
Chao đổi với 2 người cha 1 lúc rồi Mỹ Hương xin lui ra để 2 cha bàn công việc làm ăn của riêng mình
Vừa nước ra khỏi cửa phòng đã thấy Tứ Quỷ đứng đó, ánh mắt chúng nó đã cho Mỹ Hương thấy rõ ràng 4 tên quỷ này đã nghe thấy hết truyện ban nãy rồi….
_Nghe thấy rồi chứ hả? Nghe rồi thì mau giúp chị chuẩn bị quần áo đi. Trước khi đi chị muốn tới 1 nơi đã _ Mỹ hương vừa đi vừa nói, theo sau là Tứ Quỷ
_Chị hai, để anh Thắng biết truyện thì sẽ k hay đâu ạ _ Leo e dè nói
_Vậy nên đừng để anh ấy biết, rõ chưa? Chỉ cần 1 đứa tụi bây hé mồm ra thì chị từ luôn cả 4 đứa, liệu đó_ Mỹ Hương dở giọng đe dọa
_Dạ _ Tứ Quỷ đồng thanh, giọng tiu nghỉu
_Tốt, h giúp chị chuẩn bị quần áo, chị cần tới nơi này 1 lát_ Mỹ Hương nhếch môi tạo ta 1 nụ cười nửa miệng đầy ẩn ý
Tứ Quỷ giúp Mỹ Hương sửa soạn đồ đạc cũng như thay y phục đặc nhiệm dùng cho vệ sĩ của mình rồi cùng Mỹ Hương đi tới 1 nơi, đó là Triệu Gia và gặp 1 người, k ai khác chính là……….. Quyên Quyên…..
Chap 29.5: Thử thách cuối cùng

Cô bé Quyên Quyên sau hơn tuần liền phát sốt thì h đã khá hơn rất nhiều nhờ bàn tay chăm sóc của Long, hiện tại đang nằm trên giường của Long thư thái đọc sách dưỡng bệnh 1 cách cực kì thoải mái….
_Xin chào_ Tiếng nói đó phát ra từ ban công
Quyên Quyên giật mình quay lại nơi phát ra tiếng nói đấy. Từ phía ban công, 1 cô gái tóc ngắn, đen ôm lấy khuôn mặt thanh tú, trên người mặc 1 bộ đồ da bó sát người với áo hốc tay cổ dựng bằng da có séc và quần da bóng, chân đi đôi bốt dài tới gần đầu gối 10 phân màu đen cũng bằng dã buộc dây, tay đeo găng ta da màu đen bước tới bên giường Quyên Quyên…..
_Cô…._Quyên Quyên k khỏi ngạc nhiên trước người con gái đang ở trước mặt mình kia
_Lâu k gặp, khỏe chứ? Nhìn cô ốm ghê_ Cô gái nói giọng chế diễu
_Mỹ Hương, cô vào bằng lối nào vậy??_ Quyên Quyên nhíu mày nhìn Mỹ Hương
_Hừ, tôi ở Triệu Gia lâu hơn cô nhiều đấy. Mọi ngõ ngách ở Triệu Gia này chẳng có trỗ nào là tôi k biết cả, tiểu thư ạ. Cái lan canh này chỉ cách phòng ngay bên cạnh có chưa đầy mấy cm thôi, được chưa?_Mỹ Hương nhìn Quyên Quyên bằng đôi mắt lạnh nhưng cực kì sáng, có thể nhìn thấu tâm tư của người đối diện mình
(Hì, đừng có lạ khi Mỹ Hương có phòng ở đây nhé, k chỉ nó mà cả anh Thắng cũng đều có 1 phòng riêng ở đây cơ vì nó k chỉ là con Trương Gia mà cũng là con Trương Gia nữa mà. Nó thích ở đâu thì ở thôi )
_Vậy cô tới đây tìm tôi có truyện gì vậy? _Quyên Quyên tỏ ra khó chịu
_À! Tôi muốn xác nhận 1 điều thôi ý mà. Quyên Quyên cô yêu Long tới vậy sao? Tôi k thể nào hiểu nổi là vì sao mà cô phải tự mình nhảy xuống hồ rồi lại còn đổ tội cho tôi chỉ vì muốn có được Long thôi sao? Vậy có đáng k?_ Mỹ Hương nhìn thẳng vào mắt Quyên Quyên hỏi
_Hừ, 1 người như cô thì làm sao mà hiểu được chứ? Tôi cho dù là nhảy xuống hồ hay xuống biển, dù cho có thế nào đi chăng nữa thì bằng mọi cách tôi phải có được anh ấy. À! Mà cô chắc k nhỉ?.....tuy tôi bị ốm nặng nhưng bù lại thì những ngày ấy anh Long đã chăm lo cho tôi từng chút 1 dó, anh ấy còn chẳng thèm đoái hoài gì tới cô mà ở bên tôi suốt đó, hiểu k? H anh ấy rất thương tôi _Quyên Quyên nói bằng giọng đắc trí
_Chỉ vậy thôi mà cô lừa Long, đổ tội lên đầu tôi cô cảm thấy vui chứ?_ Mỹ Hương hơi nhíu mày nhìn Quyên Quyên
_Haha, k phải vui mà là rất vui. Phải nói là tôi quá thông minh chứ nhỉ? Lợi dụng bóng tối để che mắt anh Long để anh ấy hiểu lầm cô thực sự lúc đó tôi mới nghĩ ra đấy.Cũng phải cảm ơn cái mặt ngờ nghệch của cô lúc đó nữa đây, Nhìn cô h nghĩ lại tôi k khỏi cảm thấy buồn cười. Mỹ Hương, cô muốn đấu với tôi thì còn phải đợi 100 năm nữa đấy _ Quyên Quyên che miệng cười khoái trí, giọng nói đầy mỉa mai đối với Mỹ Hương
_Được, vậy h cô hãy cư vui với thủ đoạn đi. Nếu cô lấy được Long thì cứ lấy, tôi trả cho cô đấy_ Mỹ Hương khẽ thở dài
_K phải trả vì anh Long sẽ chẳng bao h thuộc về cô cả_Quyên Quyên khinh khỉnh nói
_Ồ!Cứ cho là vậy đi nhưng cô cũng k biết được điều này đâu nhỉ? Trương Nguyệt Mỹ Hương này là kẻ đã k ăn được thì sẽ đạp đổ_ Mỹ Hương nghiêng người cúi xuống nói thầm vào tai Quyên Quyên
“Cạnh…..”
ĐÚng lúc đó, cửa phòng lại mở ra và Long bước vào, mắt chạm mắt khiến Long k khỏi ngạc nhiên khi thấy Mỹ Hương lại ở đây nhưng thấy Mỹ Hương đứng sát Quyên Quyên làm hắn lại nhớ tới truyện tối đó mà thấy tức giận, trừng mắt với nó, nói:
_Mỹ Hương, cô làm gì đó?
_Chậc, k ngờ mi lại về nhanh vậy _ Mỹ Hương bình thản nhún vai hờ hững nói
_Cô…._Long định nói thì Quyên Quyên chen vào
_Anh Long, anh đừng trách chị ấy nữa. Chị ấy chỉ qua đây thăm em và xin lỗi thôi mà_ Quyên Quyên dở giọng vị tha
_Haha, sang thăm thì cso thể có vì tôi muốn nhìn thấy cái mặt xanh lét như tàu lá chuối của cô ta khi bệnh thế này thôi. Còn xin lỗi ư, k bao h _ Mỹ Hương phẩy tay, cười nhạt
_Cô muốn gì đây, Mỹ Hương?_ Long nhìn Mỹ Hương khó hiểu
_ Yên tâm đi, tôi tới k phải để giết cô ta đâu mà phải lo lắng vậy. Chỉ nói truyện chút thôi và cái này là cho anh_ MỸ Hương vừa nói vừa bước lại trỗ Long rồi thẩy cho hắn cái điện thoại trên tay mình cầm nãy h
Rồi Mỹ Hương bước qua Long đi thẳng ra cửa chính mà ra về, có 1 điều là ánh mắt Mỹ Hương chưa 1 lần nào chạm vào ánh mắt Long cả….. Vì sao vậy???....
Đi tới của, bỗng dưng Mỹ Hương quay lại nhìn 2 con người đang nhìn mình với ánh mắt khó chịu kia, nói:
_Này Quyên Quyên, cô ở đây cả tuần nay có bao h tự hỏi mình rằng rõ ràng cô cũng là con cháu của Triệu Gia, là 1 đại tiểu thư nhà họ Triệu mà bị tôi đẩy ngã xuống hồ thế rồi tôi cũng chẳng 1 lần xin lỗi hay giải thích gì mà bên Triệu Gia k hề nói hay tỏ thái độ gì với Trương Gia k? Vậy thì là cô hay là tôi mới là kẻ đáng thương thế???
Nói rồi Mỹ Hương đẩy cửa bước ra khỏi nhà Triệu Gia thì Tứ Quỷ và Tam Ca đã đứng đợi sẵn ở ngoài cổng rồi. Mỹ Hương nhận đồ từ tay Leo: 2 khẩu súng lục dài bằng bạc cài ở 2 bên eo và rất nhiều băng đạn để thay được cái ở phía sau thắt lưng, và kính râm cùng mũ bảo hiểm…..
_Bạch Hổ đâu rồi_ Mỹ Hương hỏi, tay vừa đeo mang đồ lên người
_Nó được đưa lên oto cùng những vệ sĩ khác đi trước rồi ạ _ Leo trả lời
_ Um, vậy đi thôi _Mỹ Hương khẽ gật đầu , bước lên chiếc xe phân phối lớn màu đen bóng loáng
_Mỹ Hương, em bảo với Thắng chưa? _ anh Phong hỏi
_Hì, rồi anh ấy cũng sẽ biết thôi _ Mỹ Hương cười trừ
Tứ quỷ thì im lặng, tuyệt nhiên k giám hé răng nửa lời
Rồi tất cả xuất phát, địa điểm chính là sân bay Nội Bài hiện đang có 1 chiếc máy cá nhân trở 1 đoàn khách VIP đang tiến đến…..
……………………
Còn lúc đó , tại phòng tập võ nhà Trương gia, anh Thắng với tụi kia đang ngồi nói chuyện. Anh Thắng dạy cho Ren với Koon Ham những cách kinh doanh tốt nhất, những mánh trong kinh doanh để tụi nó có thể tự lập nghiệp trên đôi tay mình và lúc này chúng nó hoàn toàn k biết gì về truyện của Mỹ Hương…….
“RẦM…..”
_Này, có Mỹ Hương ở đây k? _ Long đẩy cửa cái “rầm” chạy vào
_K, làm cài gì mà chạy như điên vậy?_ Thắng nhíu mày nhìn tên Long đang đứng trc cửa thở hồng hộc, mồ hôi vã ra như tắm
_Mỹ Hương k ở đây thì đi đâu nhỉ? Tui tìm khắp cả trỗ này rồi mà k thấy _ Long quyệt mồ hôi trên mặt
_ Cậu tìm Mỹ Hương làm cái gì? Tìm để nói những lời làm đau lòng cậu ấy sao?_ Kyu Min gay gắt quát vào mặt Long
_Tui….._Long ngập ngừng. Hắn k biết nên giải thích như thế nào nữa nhưng quả thật hắn đã khiến nó bị tổn thương quá nhiều rồi
_ Kyu Min à, bình tĩnh đi đa_ Ren lên tiếng can ngăn
_Sao mà bình tĩnh được chứ. Tại cái tên ngốc này mà Mỹ Hương của tui nhốt mình trong phòng 1 tuần liền đấy,hắn cũng đâu thèm bén mảng tới hỏi coi Mỹ Hương của tui có bị sao đâu…. Đồ tồi tệ_ Kyu Min vẫn k khỏi tức giận mà gắt lên
_ĐƯợc rồi Kyu Min, im cái coi nào. Tìm Mỹ Hương có truyện gì vậy, chắc k phải h muốn sang đòi nợ cho Quyên Quyen chứ?_ Mika bịt mồm Kyu Min đưa trả về chủ là Koon Ham rồi quay lại hỏi Long bằng giọng cực kì châm biến
_À! Tui……tui……._ K hiểu sao mà tên Long này cứ ấp a ấp úng như gà mắc tóc
_Nhận ra rồi hả? Tìm Mỹ Hương là để xin lỗi phải k?_ Koon Ham lên tiếng nói hộ Long
_Um…. _Long khẽ gật đầu
_Hử? Làm thế nào mà biết được? Chắc chắn k phải là nhỏ Quyên Quyên đó tự mình thú nhận rồi_ Kyu Min nhíu mày, nhăn mặt nói
_Là Mỹ Hương. Cô ấy tới gặp Quyên Quyên để nói chuyện, giả vờ như là để hỏi truyện nhưng thực chất là thu âm tất cả đoạn đối thoại giữa 2 người vào cùng lời thú nhận của Quyên Quyên _ Long bật đoạn ghi âm trong điện thoại lúc Mỹ Hương đưa cho mình ra cho tụi nó nghe
Nghe xong, tụi Ren với Koon Ham cũng phải gật đầu khâm phục cách giải quyết của Mỹ Hương quá thông minh mà cũng quá nham hiểm; quả thực còn gì hơn là tự lời người hại thú nhận mình là thủ phạm chứ? CÒn lúc đó mặt Mỹ Hương với Mika nhà ta tối sầm lại, ánh mắt hiện lên đầy tia tức giận, cả 2 cùng sắn quần sắn áo, rít lên từng tiếng :
_Tui đi giết chết con nhỏ đấy
_ 2 đứa bình tĩnh cái đã. Long, mi tìm khắp nơi cũng k thấy Mỹ Hương hả? _ Anh Thắng can 2 đứa tụi nó trước khi 2 đứa vác đao đi băm nhỏ
_K _ Long khẽ lắc đầu
_Lạ thật, Mỹ Hương đi đâu được nhỉ. Đâu có thấy nó nói là ra ngoài đâu_ anh Thắng trầm ngâm
_ Phải ha, từ sáng tới h chẳng thấy Mỹ Hương đâu à. Bình thường thì vẫn hay quanh quẩn ở võ đường mà, k thì lúc nào trả bám lấy anh Thắng_ Ren nói
_ Hay vẫn ở Triệu Gia_ Koon Ham nói
_ K, tui tìm rồi.Người làm ở nhà bảo thấy lúc bước ra khỏi phòng tui là Mỹ Hương đi thẳng ra khỏi Triệu Gia luôn _ Long lắc đầu giải thích
_ Anh Thắng ơi!!......._ giọng Thanh Thanh từ ngoài cửa vọng vào
Thanh Thanh hớt hải chạy vào võ đường. K biết có truyện gì mà khiến cho cô bé Thanh Thanh bình thường lúc nào cũng đi đứng nhẹ nhàng , 1 người lúc nào cũng điểm tĩnh, hiền lành như vậy h lại phải chạy hụt hơi, vội vội vàng vàng thế này chẳng giống Thanh Thanh chút nào……
_Thanh Thanh, em dù có k còn bệnh nhưng cũng k được chạy như thế chứ _ anh thắng nhìu mày nhìn Thanh Thanh căn dặn
_Đừng quan tâm em….có……..có truyện lớn sảy ra rồi…….. _ Thanh Thanh xua tay, vừa thở dốc vừa nói
_Bình tĩnh đi rồi nói_ Kyu Min vỗ vai đưa nước cho Thanh Thanh uống
Nghỉ 1 chút, lấy lạu hơi, lau mồ hôi Thanh thanh tự dưng khuôn mặt biểu hiện đầy lo lắng nhìn anh Thắng nói:
_anh Thắng, lần này cha Triệu lại đón khách làm ăn sang đây nữa và cần 1 lượng lớn vệ sĩ, anh nghe truyện này chưa?
_Vậy sao? Anh k nghe cha nói, chắc tại dạo này anh đang bận việc bên công ty nên k có thời gian nói chuyện với cha_ anh Thắng khẽ lắc đầu
_ Vụ lần này quan trọng lắm vì người sang toàn là ng có máu mặt trong giới kinh doanh thôi. Cha đã phải dùng tới cả Tứ Quỷ và Tam ca luôn à_ Càng nói khuôn mặt Thanh Thanh càng tỏ ra sợ hãi, lo lắng
_Thì sao đâu? Nếu là anh thì anh cũng dùng 7 người này_ anh Thắng vẫn điềm tĩnh như k ngồi thưởng trà
_Nhưng vấn đề là ở trỗ. Người chỉ huy của quân đoàn hơn trăm người đó k phải là Tam Ca, cũng k phải là Tứ Quỷ đâu. Anh biết là ai k? Là chị hai đấy ạ….._ Nói xong câu này Thanh Thanh nhắm mắt chuẩn bị chờ phản ứng của anh trai
“CHOANG……”
Chén trà anh Thắng đang cầm trong tay rơi xuống nền nhà gỗ vỡ tan tành, nước vung lênh láng ra sàn, ánh mắt anh từ bình thảnh chuyển sang ngạc nhiên rồi trong ánh mắt đó bừng bừng lửa giận nhìn Thanh Thanh gằn lên từng tiếng:
_Em nói cái gì?
_Người chỉ huy cả đoàn quân cùng Tứ Quỷ và Tam Ca đi đón khách VIP là chị Mỹ Hương ạ _ Thanh Thanh sợ hãi nói, k giám nhìn vào ánh mắt anh trai mình
_Thanh Thanh, em chắc chứ?_ Long hỏi Thanh Thanh. Hắn k tin là Mỹ Hương giám nhận nhiệm vụ này 1 mình
_Dạ, Dương (Leo) nhắn tin cho em vừa xong. 2h30 chiều này khách sẽ đến sân bay ạ_ Thanh Thanh gật đầu quả quyết
_Có truyện gì vậy? Vụ đó là sao?_ Mika cảm nhận được bầu k khí cực kì căng thẳng ở xung quanh 3 người này nên lên tiếng hỏi
_Đấy là nhiệm vụ của những người trong Trương Gia, chỉ có những người thực sự có kinh nghiệm như anh Thắng hay cha mẹ anh Thắng làm thôi; đó là đi đón những khách làm ăn của Triệu Gia. Họ đều là những người rất giàu, có tài năng cũng đồng nghĩa với việc đấy có rất nhiều kẻ thù 1 lần đi như vậy có khi cần phải có 1000 vệ sĩ theo cơ. Nhất là Triệu Gia lúc nào cũng là mục tiêu hàng đầu của bọn sát thủ do các nơi khác cử đến tiêu giệt, đây là cuộc chiến trong giới kinh doanh. Vậy nên cần bảo vệ rất cẩn thận và gắt gao vì mục tiêu của chúng là khách Vip cùng như cha Triệu và đặc biệt là người chỉ huy sẽ bị nhắm đầu tiên _ Long giải thích, khuôn mặt hiện rõ chữ lo lắng
_Khách Vip với Triệu Gia thì rõ nhưng tại sao lại còn cả chỉ huy cũng là mục tiêu của bọn đấy được?_ Kyu Min hỏi
_ Giết được chỉ huy thì cả đội sẽ bị phân tán dù hàng rào có là vệ sĩ cấp cao tới đâu thì mất chỉ huy khác gì rắn mất đầu. Vì cả chỉ cần 1 phút lơ là của chỉ huy thôi là tất cả sẽ phải chết_ anh Thắng lạnh lùng nói
_HẢ…….._cả bọn nghe xong há hốc mồm luôn
_Vậy….vậy Mỹ Hương……_Kyu Min lắp bắp
_Chết tiệt, nhỏ đó bị điên rồi hay sao k biết đc. Tui tới đó_ Long tức giận đấm mạnh vào tường
_Đứng lại. Cậu đi h cũng chẳng giải quyết đc gì đâu, tới h sẽ làm Mỹ Hương phân tâm hơn thôi, cậu biết hơn hết vì sao Mỹ Hương nó nhận công việc này mà. Tốt nhất là ở đây đợi kết quả đi_ anh Thắng nói nhưng trong giọng nói đó kìm nén 1 cái gì đó…..
Chap 29.6: Thử thách cuối cùng

* * * * * * * *

Đúng 2h chiều Mỹ Hương cùng Tứ Quỷ và Tam ca có mặt tại sân bay Nội Bài. Bạch Hổ cùng đi cạnh Mỹ Hương tiến vào phía bên trong sân bay. Người con gái vừa xinh đẹp rạng ngời vừa quá trẻ này là chỉ huy của 1 đội quân vệ sĩ cấp cao thật đúng là 1 truyện khiến người ra k khỏi kinh ngạc . Hình ảnh cô gái nhỏ tuổi với con 1 chú Bạch Hổ đi bên cạnh chỉ đạo cả đội hình bảo vệ 1 cách nhuần nhuyễn k để lại 1 khe hở nào cho bọn kia có cơ hội ám sát dù đây mới chỉ là lần đầu của cô nhận chức chỉ huy là 1 điều hiếm có mà khó có ai nếu k chứng kiến tận mắt thì k tin….nhưng dù vậy k hiểu sao cả đội quân đều răm rắp nghe theo mệnh lệnh của cô, vậy mới thất được sức mạnh chỉ huy của trưởng nữ nhà Trương Gia nức tiếng ghê gớm tới đâu…..
2h30’ thì chiếc máy bay cá nhân của Triệu Gia trở khách VIP đáp xuống sân bay. Mỹ Hương đi cạnh cha Triệu phía sau là Tứ Quỷ và Tam ca ra đón đoàn khách VIP. Thao cách bố trí thì Tứ Quỷ và Tam mỗi người sẽ bảo vệ 1 người trong đoàn khách VIP đấy còn những người ngoài kia lập hàng rào bảo vệ bên ngoài và 2 bên, riêng Mỹ Hương và Bạch Hổ lúc nào sẽ đích thân bảo vệ cha Triệu……
_Ồ! Cô gái còn trẻ vậy mà đã là chỉ huy rồi sao?_ Bà khách Tây đi ngay sau cha Triệu nói bằng Tiếng anh, giọng bà khá ngạc nhiên khi nhận ra Mỹ Hương là chỉ huy của đoàn bào vệ khi trái Mỹ Hương đeo băng trắng ghi chữ “chỉ huy” bằng Tiếng Anh
_Chào phu nhân, bà quá khen rồi_ Mỹ Hương mỉm cười, lịch sự đáp lại
_ Cô bé này thật xinh đẹp_Bà ngắm nhìn Mỹ Hương trầm trồ khen ngợi
_Cám ơn phu nhân_Mỹ Hương cúi đầu cám ơn

“KLICK……”
“GRỪ….. GỪ…….GỪ…………………”
Tiếng lên cò súng, rất gần. Mỹ Hương và Bạch Hổ đều nghe thấy rất rõ tiếng lên cò….
Bạch Hổ chắc chắn cảm nhận rõ hơn Mỹ Hương tiếng lên cò đó phát ra từ đâu nên ánh mắt đã hằn lên những tia giận giữ ghê gớm, giọng gầm lên những tiếng đang sợ
Đưa mắt theo hướng mắt Bạch hổ nhìn, phát hiện ra mục tiêu những quá muộn, Mỹ Hương k thể kịp rút súng ra nên đã xoay người chạy tới trỗ cha Triệu trước khi chúng bắn vì người chúng nhắm vào vẫn là cha Triệu……
“Bạch Hổ”
“GRÀO OOOOOOOOOOOOOOO……….”
Cùng lúc đó Mỹ Hương hét kên, Bạch Hổ hiểu ý chủa chử nhân mình nó xoay người nhảy lên sô ngã và khách VIP đó đồng thời gầm lên 1 tiếng lớn vào cho Tứ Quỷ và Tam Ca cũng như cả đoàn vệ sĩ biết……..
“PẰNG……PẰNG……….PẰNG……”
Tiếng súng liên thanh vang lên chói tai rợn tóc gáy khiến khiến VIP hoảng sợ nhưng bọn chúng bị Mỹ Hương phát giác trước khi bắn nên hầu như chúng k bắn chúng được ai cả. CHỉ có Mỹ Hương dù có nhanh như sóc thì khi kịp phát giác đã k thể di chuyển nhanh bằng vận tốc ánh sáng của viện đạn được nên dù chỉ cách chi Triệu có mấy bước chân nhưng k thể trở tay kịp mà lĩnh ngay 1 viên đạn vào tay trái khi bảo vệ cha Triệu….
_MỸ HƯƠNG….
_CHỊ HAI…….
Tứ Quỷ và Tam ca lo lắng định chạy tới trỗ Mỹ Hương khi thấy nó đổ sụp xuống đất vì vết thương sượt vào cánh tay thôi nhưng đi 1 đường khí sâu nhưng nó hét lên ngăn lại:
_K được lại đây. Giữ nguyên đội hình. Tứ Quỷ, Tam ca phải bắt sống chúng k được giêt. Bạch Hổ bắt thằng đang bỏ chạy kia lại
Chỉ chưa đầy 1 giây sau Mỹ Hương bật dậy hét lên ra lệnh, Bạch hổ cùng rời chủ nhân thực hiện mệnh lệnh…..
Rút khẩu súng được cài ở eo ra, mặc kệ cánh tay đang bị thương Mỹ Hương nhắm cực kì chuẩn xác những bọn giả làm nhân viện hãng hàng không đang trà trộn trong này khiến chúng k bị bắn thủng chân thì cũng thủng táy hoặc dứt luôn mà ngã xuống đất….. Chỉ cần nhìn lướt qua đã nhận ra đâu là địch, chỉ cần 1 phát súng mà đập đan viên đạn chúng đang bắn tới và viên đạn Mỹ Hương bắn ra lúc nào cũng đi nhanh hơn viên đạn của chúng bắn tới khiến chúng k thể làm gì được ngoài đành chịu trận, nhắm mắt quằn quại trong đau đớn về thể xác….Còn tên đang chạy cũng chính là tên nhắm bắn cha Triệu khiến Mỹ Hương nhà ta bị thương đang trà trộn trong đám người bên ngoài kia chạy trốn nhưng cũng bị Bạch Hổ đuổi kịp và cắn đứt 1 tay, phê đi luôn 1 chân và nhận hẳn 1 cái tát kinh khủng từ Bạch Hổ bất tỉnh nhân sự luôn……
Sau tiếng súng của đội trưởng Mỹ Hương là tiếng súng của Tứ Quỷ và Tam Ca cũng bắt đầu vang lên, khả năng bắn chuẩn xác của nhưng con người này mà chẳng mấy chốc đội ngũ bắn tỉa của bọn kia đã bị nhắm bắn sạch nhưng tuyệt nhiên k có 1 tên nào chết……Quả thật những đứa con do Trương Gia đào tạo phải khiến người khác từ kinh ngạc đến hoảng sợ luôn, sợ đối đầu với họ thì cầm chắc cái chết thảm trong tay…..
Cả k đội k ai giám phá đội hình cho tới lúc đưa được tất cả khách VIP lên xe theo đường hầm riêng tại sân bay do Trương Gia tạo nên về đến khách sạn của Triệu Gia đã được phong tỏa an toàn mới giám thở phào nhẹ nhõm mà đi thu dọn đống tàn phế kia……
_Chị hai, k sao chứ_ Dương (Leo) cùng Tứ Quỷ lao tới như tên bắn
_Tiểu Hương, ổn k?_ anh Phương, Vương và Phong cũng ngay lập tức chạy tới
_ Hì, ổn ạ _ Mỹ Hương cười tươi cho mọi người khỏi lo lắng, tay bịt miệng vết thương đang chảy máu k ngớt
“ROẠT….”
Anh Phong thẳng tay sẽ luôn cái áo mình đang mặc để băng vết thương cho Mỹ Hương, nói:
_Em chuẩn bị tinh thần đi, về thằng Thắng nó mà k sử đẹp em thì anh cũng thấy tiếc đấy….
_Hì, em chuẩn bị tâm lý sẵn rồi_ Mỹ Hương cười trừ. Thật sự là nó sắp xác định thật rồi
…….
_Cô chủ, bọn sát thủ kia làm gì đây ạ?_ 1 tên vệ sĩ cấp cao tiến tới hỏi Mỹ Hương
_Gửi tất cả bọn ấy tới Nhật, đưa cho bang chủ bang Yakura vùng quan động ý, ông ấy sẽ tự biết giải quyết như thế nào_ Mỹ Hương nói
_Dạ_ Tên vệ sị cấp cao gật người , cúi gập mình chào Mỹ Hương rồi bước đi

* * * * * * * * * *

TẠI TRƯƠNG GIA:
Mỹ Hương cùng Tứ Quỷ và Tam ca đi vào . Mỹ Hương khoác áo da của Dương lên người để che đi vết thương ở cánh tay k cho anh Thắng biết nhưng khi cả lũ vừa đặt chân vào sân nhà chính của Trương Gia đã thấy anh Thắng và tụi nó đợi ở đấy rồi…… Nuốt nước bọt cái “ực” Mỹ Hương tiến lại trỗ anh Thắng, khẽ nói:
_Anh hai….
_Còn coi tôi là anh sao, k giám_ anh Thắng lạnh lùng quay mặt đi
_Hai à…._ Mỹ Hương nhìn anh trai
Anh Thắng k nói gì, lạnh lùng ngồi uống trà. Tụi kia nhìn Mỹ Hương đầy thông cảm nhưng h thì chịu cũng k giúp được gì, nhìn anh Thắng thế kia cũng đủ biết động zô là chết bất đắc kì tử
_Hixxx….hai à, tại em thấy anh dạo này bận rộn công việc bên công tý quá nên mới giúp anh thôi mà, đừng giận em mà tuội nghiệp lắm. Em có sao đâu à, vẫn lành lặn khỏe mạnh trở về bên anh đây gì….Hai à…….._ Mỹ Hương cười trừ, giải thích + ỉ ôi ông anh trai đừng giận
_Hình phạt, tự nói đi_ anh Thắng nói nhưng k thèm nhìn mặt Mỹ Hương
_Dạ, phat: 1 tuần k đi chơi, 1 tuần ngồi tự kỉ trong võ đường, 1 tuần k được nói chuyện với anh, 1 tuần về phòng ngủ ạ _ Mỹ Hương tiu nghỉu nói và k quyên quay lại lầm bẩm : “ Điều kiện ác ma, biến thái, quái dị”
_Đấy là đi chơi k nói với anh thôi, còn đây là nhận nhiệm vụ k nói với anh mà con là nhiệm vụ nguy hiểm 1 báo với anh, sao nhẹ thế được chứ hả? Phạt: 1 tháng k được ra ngoài, 1 tháng ăn cơm trắng, 1 tháng ngồi võ đường kiểm điểm, 1 tháng ngủ ở võ đường, cấm đọc truyện tranh, xem tivi, nghe nhac 1 tháng. Rõ chưa?_ anh Thắng đanh mắt nhìn Mỹ Hương
Quả thực thì anh vô cùng tức giận nó vì giám nhận nhiệm vụ nguy hiểm như thế mà k bảo anh1 tiếng nào, nó có biết là chỉ cần nó bị sao thôi là anh sẽ phát điện k nữa? Nhưng hơn cả sự tức giận dành cho nó là sự lo lắng tột cùng, anh ngồi đây có vẻ bình thản nhưng thật ra anh như ngồi trên đống than vậy, anh sợ nó chỉ cần sờ sảy 1 cái mà mất mạng thì k biết lúc nó anh phát điên đến mức nào luôn nữa…..H nó chở về bình anh là may mắn lắm rồi, nhìn nó vậy thì dù anh muốn giận nó nữa cũng k được vì con nhóc em tiểu yêu này quá quan trọng với anh, anh quá thương yêu nó……
_Hơ, hixx…..dạ, tuân lệnh sếp ạ. Em vào thay đồ đây_ Mỹ Hương mặt méo sệch, lết từng bước vào phòng
Hình phạt lần này còn kinh khủng hơn hình phạt nó nói, và biến thái kinh hồn. Nó đây 1 ngày k có truyện tranh thì k sống được rồi huống hồ 1 tháng; đã vậy còn k được ngủ với anh trai thì 1 tháng sau nó bước ra sẽ còn là cái thây ma biết đi quá……
Nó đang định bước đi vào phòng thì anh Thắng nhận thấy có cái gì đó k ổn lắm, nhìn mặt Tứ Quỷ và Tam ca càng thấy k ổn nên liền kéo tay Mỹ Hương kéo lại:
_Khoan, đứng lại đã
_A……_Mỹ Hương nhăn mặt kêu lên vì bị anh Thắng túm đúng tay bị thương
_Biết ngay mà_ anh Thắng kéo Mỹ Hương sát lại mình, giữ chặt người nó k cho động đậy cùng cánh tay đau và thẳng tay lột cái áo khoác nó đang khoác bên ngoài kia ra…..
Hiện ra trước mắt anh Thắng và tụi nó là cánh tay bị thương k hề nhẹ tý nào của Mỹ Hương. Dù đã được anh Phong quấn rất nhiều lớp vải dày nhưng máu vẫn chảy và chàn ra thấm đỏ cả băng quấn chứng tỏ rằng vết thương của Mỹ Hương đã bị hở miệng rồi và hiện tại thương k còn nhẹ chút nào nữa cả……
Lúc này thì anh Thắng tức giận thật rồi, mặt mũi tối sầm lại, bàn tay siết chặt lấy nhau cố kìm nén sự tức giận để k quạt cho cô nhóc em này 1 trận nên thân…. Tứ Quỷ nhà ta nhìn cảnh tượng này cùng sát khi phừng phừng u ám vây quanh đây dày đặc của anh thắng mà mặt mũi đứa nào đứa nấy cũng xanh lét như tầu lá chuốt chỉ còn biết ôm đầu thở dài lẩm bẩm buông 1 câu : “Chết chắc rồi”
_Trời ơi! Mỹ hương bị thương rồi_ Kyu Min đạnh chay lại trỗ Mỹ Hương thì Miak ngăn lại
Lúc này tốt nhât là k nên chen vào , cứ để anh Thắng giải quyết truyện của Mỹ Hương thì tốt hơn……
_TRương Nguyệt Mỹ Hương _ anh Thắng gắt lên từng tiếng
_HÌ, em k sao đâu mà. Tại lúc bảo vệ cha bị đạn của lũ sát thủ xoẹt qya tý thôi, chỉ chầy tý thối ý mà. Mới lại Bạch Hổ cũng trả thù cho em rồi, nó phế 1 tay với 1 chân của thằng đó rồi mà, k sao đâu_ Mỹ Hương cười cười giải thích cho hai nó nghe, cố làm hai nó hạ hỏa
Anh Thắng k nói gì, bế thốc Mỹ Hương lên quay lại nói:
_Kyu Min, Mika nhờ 2 em đem giúp anh hộp thuốc vào phòng
Nói rồi anh bế Mỹ Hương đi thẳng vào phòng, tụi kia chỉ còn biết ngồi cầu nguyện cho Mỹ Hương được an lành, sống sót quay về trong trân bão táp của anh trai…..
Sau đó thì thực ra nhìn thấy Mỹ Hương vậy rồi anh sót có dám mắng **** nó câu nào đâu, Anh Thắng hàng ngày đều đích thân thayy bông băng với thuốc cho Mỹ Hương và bắt nó ăn rất nhiều đồ ăn bổ để bù lại lượng máu đã mất. Nó mặc dù k bị anh Thắng đá qua phòng xám hối hay thực hiện hình phạt 1 tháng kia nhưng tuyệt nhiên anh Thắng cũng k cho Mỹ Hương bước ra khỏi phòng nửa bước đến khi nào cánh hay lành lặn hẳn lại và lên da non mới thôi. Còn Tứ Quỷ nhà ta là khổ nhất, vì bị Mỹ Hương uy hiếp thôi nhưng can tội giám dấu anh Thắng mà bị phạt ở võ đường tự kiểm điểm, xám hối 1 tuần liền…..
Và cũng trong những ngày đó, Long ngày nào cũng lui tới Trương Gia xin gặp Mỹ Hương nhưng tuyệt hiên Mỹ Hương k thèm đoái hoài gì hắn cả. Long cũng biết rằng sự việc lần này Mỹ Hương sẽ chẳng dễ dàng gì tha thứ cho mình cả nên ngày nào cũng ngồi trước cửa phòng nó từ sang đến tối mịt, mặc kệ là ngày nắng hay là mưa đều ngồi trước cửa phòng nó đợi nó bước ra…hay là chỉ đợi 1 cái gật đầu đồng ý nói chuyện từ nó mà thôi….
…………….
1 tuần sau đó nó được anh Thắng thả cho tự do ra ngoài vì vết thương cũng đa gần khỏi và lên da non rồi nhưng chủ yếu là vì đội khách VIP của cha Triệu mà Mỹ Hương đã bảo vệ đấy mở tiệc chúc mừng cuộc hợp tác thành công của các bên và rất muốn Mỹ Hương cũng như các vệ sĩ đặc biệt bảo vệ họ bên Trương Gia tham gia để cảm ơn cô bé và mọi người đã cứu sống mình. Hơn nữa, nhờ có Mỹ Hương mà họ đã truy ra tung tích của người muốn ám sát đó để quét gọn 1 mẻ tất cả bọn đấy luôn…..

CHính vì vậy mà tại nhà hàng nổi lớn nhất ở Hà Nội này, nhà hàng “Love Song” trức thuộc quyền quản lý của Triệu Gia là địa điểm được chọn tôt chức bữa tiệc lớn và quan trọng . Nên tất cả các nhân công bình thường làm trong nhà hàng đều được thay thế toàn bộ bằng người nha Trương Gia để đảm bảo an toàn; từ đầu bếp đến bồi bàn, phục vụ đều là các vệ sĩ cấp cao nhà Trương Gia mang tới. Lần này k chỉ có Tứ Quỷ và Tam ca nhất định phải tham gia vào đội ngũ bảo vệ mà còn có cả Mika, Kyu Min, Ren, Koon Ham cũng tơi giúp sức; k chỉ là để đảm bảo an toàn cho khách VIP mà cha Mỹ Hương rất khuyến khích chúng nó đi lần này để tụi nó có dịp được học hỏi từ những con người dày dặn kinh nghiệm này về những bài học quý giá trong kinh doanh cũng như để họ biết mặt tụi nó_nhưng người được Trương Gia và Triệu Gia bảo hộ….

Tới tối hôm nay, sau những ngày bận rộn chuẩn bị tiệc này thì đêm tiệc dạ hội trên nhà hàng nổi “Love Song” cũng đã được bắt đầu. Bên ngoài nhà hàng được bố trí tới 2 hàng rào vệ sĩ cấp cao chắc chắn; bên trong là 1 hàng rào vệ sĩ nữa đứng sung quanh 4 bức tường nhà bao quát tất cả; còn chưa kể tới còn có các nhân viên phục vụ, đầu bếp từ trong ra ngoài và Tứ Quỷ ,Tam ca và tụi nó là những khách mời vinh dự vừa là những người bao quát chỉ huy chung cả đêm tiệc này….

Phong tiệc được trang trí rất đẹp và sang trọng bới tiệc đứng: các món ăn đều là những món ăn đặc sản của Việt Nam là chỉ yếu nhưng cũng có cả 1 số món ăn nước ngoài để cho mọi người tưởng thức trong ánh đèn vàng ấm cúng . Màu trắng tinh khiết và thuần túy của giới quý tốc dù chỉ mà 1 màu sắc đơn thuần nếu k muốn nói là vô sắc h đây lại cực kì đẹp ,lộng lẫy ,sang trong khi nổi lên trên nền lảm lông đỏ sẫm của nhà khiến nó vẫn sang trọng mà k quá phô trương, khiến người ra vừa bước vảo đã cảm thấy rất hài lòng bởi sự ấm cúng, thanh khiết nơi này….

Ở đây, ai ai cũng khoác lên mình những bộ đồ đắt tiền, bạc triệu, những bộ vest những bộ đầm khẳng định đắng cấp trong giới quý tộc của mỗi con người hiện hữu trong buổi tiệc này. Và tụi nó cũng k nằm trong ngoại lệ đó và nhất là khi ngoại hình của chúng nó đã rất nổi bật rồi thì khi khoác trên mình những bộ cánh dù đơn giản hay cầu kì cũng khiến cho tụi nó tỏa ra 1 sức hấp dẫn tới kì lạ…..

Tụi nó còn rất ngạc nhiên khi 2 cái tên Choi Bang và Kwon Bang cực kì nổi tiếng trong giới kinh doanh này; dù biết cha mẹ của chúng nó đều là những người đặc biệt nhưng họ k ngờ rằng cha mẹ họ lại nổi tiếng tới mức vậy.Và 2 cái tên Kwon Kyu Min con gái của ông trùm thế giới đã làm k biết bao tràng trai chết vì sắc đẹp kiểu diễm của mình nhưng lại là con cưng của ông Kwon và Choi Koon Ham thông minh,tài năng, quyết đoán đã là người được ấn định thừa kế cả tập đoàn CIA sau này cũng k hề lạ lẫm gì với họ.Nhưng còn ngạc nhiên hơn nữa khi nhắc tới 3 cái tên Choi Koon Ham, Qualy Kevin hay Triệu Lý Thiên Long, Ren Otohara thì mới biết được đây là 3 chàng trai trẻ nhất trong giới kinh doanh này thì k ai là k rõ thì họ dù chưa chính thức bước vào thế giới của những người kinh doanh nhưng lại nắm trong tay k biết bao nhiêu các quán bar,vũ trường lớn nhỏ ở các thành phố rồi……Đặc biệt cái tên Lee Ryan hay Trương Hàn Anh Thắng lại còn khiến họ cực kì nể phục khi mới chỉ có 23t nhưng đã tự lập cho mình 1 công ty riêng k cần bất cứ ai giúp đỡ,đã đưa công ty đó vượt mặt hẳn những công ty lão thành hơn thế để đứng trong vị trí top 100 công ty mạnh nhất toàn thế giới. Và hôm nay họ còn biết thêm và được diện kiến cô gái vàng của Nhật Bản Mika Nakashima ,tài sắc đều vẹn toàn; cùng cô bé thiên tài, dũng cảm, mưu trí_ Lee Sandy hay Trương Nguyệt Mỹ Hương đã 1 mình chỉ huy cả 1 đội quân vệ sĩ cùng tài bắn súng thiện sạ đã khiến họ rất khâm phục….. tất cả đều là những cái tên họ muốn khắc ghi, muốn quen và muốn hợp tác sau này……

Những con người k chỉ có tài sắc mà còn có tài này đã khiến những vị tiền bối lão thành ở đây rất quý mến k chỉ đơn giản tụi nó đều mang trên mình 1 cái họ quá có tiếng mà bởi vì chúng nó còn mang trong mình những kiến thức uyên thâm, 1 cách giao tiếp quá tốt đã khiến cho chúng no ghi được 1 số điểm rất lớn đối với các vị khách này. Tất cả khi gặp tụi nó đều muốn bắt tay và mong được hợp tác với chúng nó sau này dù hiện tại chúng nó chưa có 1 công ty riêng nào của mình ngoại trừ anh Thắng……

Và cuối cùng thì nhân vật chính của chúng ta, là 1 trong số nhuwngxlis do có buổi tiệc này sau khi sắp xếp xong tất cả mọi việc ổn thỏa thì cũng đã xuất hiện bên cạnh anh trai mình…..Mỹ Hương khi xuất hiện đã khiến cho rất nhiều người ngạc nhiên. Nó k giống bất cư ai ở đây khi k nó k hề khoác trên mình bất kì bộ cánh lộng lẫy nào cả bộ đồ nó khoác trên mình là bộ quần áo truyền thống của cô gái Việt Nam xưa với áo yếm màu đỏ mận của thiếu nữ ngày xưa khoe cả khoảng lưng trắng ngần k tì vết và quần vải ống rộng, đi giầy đế cao. Dù bộ đồ khá đơn giản, k cầu kì nhưng chiếc áo yếm lại là điểm nhấn mạnh cho Mỹ Hương khi ai ai cũng bị Mỹ Hương hút hồn bởi vẻ đẹp đậm chất Việt Nam đấy lại quyến rũ đến chết người. Chỉ với bộ đồ này Mỹ Hương đã lại mang vào trong lòng những người nước ngoài kia 1 nét đẹp văn hóa Việt Nam của mình 1 cách sâu sắc

Bữa tiệc diễn ra rất vui, ai cũng ăn uống rất vui vẻ, cưới nói rất thoải mái khi họ được những con người trẻ này đưa vào nhưng câu truyện mộc mạc, đời sống đớn giản hơn chứ k phải là những mưu mô,tính toán như ở thế giới kinh doanh kia…..họ dường như đã quên luôn cả công viec, mệt nhọc ngày thường líc nào k hay……

Còn hắn – Thiên Long, hắn đợi nó bao nhiêu ngày qua cũng chỉ đợi tới lúc nó bước ra khỏi phòng để nói với nó 1 câu xin lỗi và mong nó tha thứ cho hắn. Đợi mãi mới được lúc thấy nó đi 1 mình, hắn vội vàng chạy towiskeos tay nó lôi ra 1 góc phòng ít người qua lại, còn chẳng để nó kịp hiểu ra cái gì đã lôi tuột nó đi…….

_Đồ điên, làm cái quái gì vậy?_ Mỹ Hương gắt
_ Tui muốn nói chuyện. Mỹ hương đừng tránh mặt tui nữa được k?_ Long nhìn Mỹ Hương, ty nắm chặt lấy tay nó như sợ nó chạy mất vậy
_Truyện gì? Tui nhớ là mọi chuyện đã rõ ràng cả rồi mà, có gì để nói nữa đâu_ Mỹ Hương cười nhạt
_Tui xin lỗi, tui biết tui sai rồi, tui xin lỗi vì đã k tin Mỹ Hương. Làm ơn đừng giận tui nữa được k??_ Long năm nỉ xin lỗi nó rối rít
_Chẳng giống Thiên Long chút nào nhỉ? _MỸ Hương nghiêng đầu nhìn Long
_Mỹ Hương à……_Long nhìn Mỹ Hương bằng ánh mắt đau khổ. Người khiến hắn thay đổi, người làm cho hắn trở thành còn người khác chẳng phải là nó sao, cứ ở bên cạnh nó thì hắn chẳng bao h còn là hắn nữa…..
_Thiên Long, có lẽ cả anh và tôi để đã quyên mất 1 điều rằng tôi chúa ghét những kẻ lăng nhăng bội bạc. Vậy anh đã ngủ với bao nhiêu đứa con gái rồi? Và hơi hết đôi môi này của anh đã hôn biết bao nhieu cô gái trong tay anh rồi vậy; nó k còn là của tôi nữa rồi…._ Mỹ Hương nhìn Long, giọng nói lạnh như đã, bàn tay khẽ miết nhẹ lên môi Long cười đầy mỉa mai, đau đơn rồi bước đi nhưng trong nụ cười đó còn có gì đó chua sót lắm…

Còn Long, hắn chết sững người, đứng chôn chân tại đó vì những gì Mỹ Hương nói đau quá nhưng cũng đúng mà cũng sai…….Nhưng hắn k biết phải lý giải cho nó như thế nào khi mà đôi mắt long lanh lạnh lùng đó của nó nhìn thằng vào mắt hắn trong 1 giây, bàn tay ấm nóng chạm vào môi hắn, giọng nói lạnh như nước đá đó phát ra thì trái tim hắn như ngưng đập rồi…..


Chap 30:Thiên thần bước ra từ cánh cửa thời gian

Sau buổi tối hôm
đấy thì mấy ngày sau Long cũng mất tích luôn, chẳng thấy bóng dáng đâu cả nhưng
xong rồi chỉ được mấy hôm lại thấy Long bám nhằng nhằng theo Mỹ Hương như trước
đây nhưng dường như Mỹ Hương hoàn toàn chẳng đếm sỉa gì đến Long nếu k muốn nói
là thái độ rất gay gắt với hắn rồi cấm k cho hắn bước chân vào cửa nhà Trương
Gia luôn…..
Chính vì vậy mà
ngày nào Long cũng lởn vởn trước cửa cổng nhà Trương Gia từ sáng cho tới tối
mịt mới lọ mọ đi về chỉ mong cho Mỹ Hương tha thứ cho mình…..
Và ngày hôm nay
cũng vậy, bóng dáng Long thấp thoáng ngoài cổng nhưng khác với mọi hôm là xuốt
từ đêm qua tới h trời k hiểu sao cứ mưa lớn nên hiện trạng h là người của Long
ướt như chuột lột luôn rồi…..
_Mỹ Hương, lại
đây_ anh Thắng gọi nó, kéo nó rà ngoài hiên
_Sao vậy hai_ Mỹ
Hương nhìn anh nó k hiểu
_Em nhìn kìa_
anh Thắng chỉ tay về phía cổng nhà
Ở công, Long
đang đứng tựa người vào tường đợi nó cho dù quần áo đã ướt sạch, dù lạnh nhưng
quyết k bỏ cuộc và ánh mắt lúc nào cũng hướng về ngôi nhà trong kia đầy mong
chờ….chờ nó mãi, cho dù tuyệt vọng tới đâu thì trái tim hắn mách bảo hắn k được
bỏ cuộc…….
_Mỹ Hương, anh
hỏi em:em có yêu Long k?_ anh Thắng xoay người Mỹ Hương lại phía mình, để nó
đối diện với anh
_Em….._ Mỹ Hương
lúng túng
_Anh biết, em
đồng ý yêu thằng Long là vì nó chính là người mà em đợi khi xưa nhưng nếu cậu
bé ngày xưa k bao h xuất hiện mà chỉ có 1 thằng Long em gặp bây h thì em sẽ
đồng ý yêu nó chứ?_ anh Thắng nhẹ nhang hỏi
_ Em….em cũng k
biết nữa_ Mỹ Hương ngập ngừng, lắc đầu
_Em cứ thử nghĩ
xem. Những ngày ở Nhật cuộc sống của em, quan hệ củ em và Long như thế nào? Có
thể em k nhận ra những chẳng phải em vẫn luôn hướng tới thằng Long sao? Đúng k?
Dù lúc đầu em k ưa nó đi chăng nữa….Em cứ nghĩ kĩ đi…._ anh Thắng mỉm cười vuốt
tóc Mỹ Hương
_ Dạ _ Mỹ Hương
dạ nhẹ 1 tiếng
Mỹ Hương đi vào
phòng, ánh mắt lướt qua phía cổng_nơi hắn đáng đứng mà đôi mắt trong chẻo, đẹp
đẽ của nó k khỏi chùng xuông nhưng nó k thể lí giải được cảm giá trong nó lúc
này là như thế nào nữa…..

Còn về phía
Long, sau bao nhiêu ngày dẫm mưa dãi nắng chỉ mong thể hiện được thành ý, sự
hối lỗi của mình với Mỹ Hương, mong nó tha thứ thì sau mấy tuần liền như vậy
khi mà trời nắng mưa thất thường thì có tới thần tiên cũng chẳng chịu được chứ
nói gì tới Long nên k tru được nữa ngã gục luôn vì bênh rồi……Hắn lúc chỉ mới
hây hây sốt thì vẫn sang nhưng h bệnh trở nặng hẳn thì nằm luôn rồi….

Mỹ Hương nghe
hai mình nói thì cũng k khỏi đau lòng, sót xa cho hắn. Nó k hiểu sao hắn phải
làm như vậy vì nó chứ?Có đáng k? Quả thực mà nói thì nó đã từ lâu hết giận hắn
rồi nhưng tình cảm của nó dành cho hắn của ngày xưa chưa bao h thay đổi nhưng
còn tình cảm nó dành cho hắn bây h thì sao? …..nosk rõ….. nó chưa bao h dành
tình cảm yêu thương cho ai ngoài thằng bé ngày xưa cả nên nó k biết nó đối với
hắn ra như thế nào…….
Mải suy nghĩ
miên nam thế nào má nó chìm vào giấc ngủ lúc nào k hay… vẫn là vòng tay ấm áp
của anh trai bên cạnh, nó đã mơ….mơ thấy hắn của hiện tại……

Những hình ảnh
nó và hắn khi ở Nhật Bản. Phải rồi, h nó mới nhận ra là nó gặp hắn lần đầu k
phải ở trường K.W mà là ở trên con phố Sagu ở trung tâm. Rồi hình ảnh hắn chơi
bóng rổ, lúc hắn đánh nhau, những lúc 2 đứa cãi nhau trí chóe ….. lúc đấy nó
quả thực rất ghét hắn vì hắn là tên hống hách, đa tình, lăng nhăng. Nhưng chẳng
phải những lúc nó suy sụp vì anh trai đều có hắn ở bên sao: lúc nó đứng im cho
3 thằng ca chớn đánh mình tới sước sát hết cả chân tay, lúc nó sợ hãi phóng xe
như điên đi cứu Kyu Min vì sợ Kyu Min lại vì nó mà bước vào con đường như chị
Băng Băng ngày xưa, lúc nó k tiếc thân mình mà quậy phá đánh nhau……và cả lúc nó
chýt nữa là mất mạng thì hắn cũng chẳng ngần ngại mà bao lần khi sông vào cứu
nó,tại sao nó lại k nhận ra chứ???...Tại sao mà trước h nó k hề nhận ra rằng ánh mắt hắn lúc nào cũng dõi theo nó;
ánh mắt hắn nhìn nó là ánh mắt bình yên của sự quan tâm, lo lắng yêu thương chứ
k lạnh lùng, băng giá như hắn nhìn bất cứ người nào khác…..

Và hình ảnh cuối
cùng trong kí ức của nó chính là hình ảnh người con trai bước vào trong khu
vườn của nó ở Nhật Bản khi nó đang nằm ngủ dưới gốc cây anh đào lớn, ánh mắt
nhìn nó đầy yêu thường rồi cở áo đắp lên cho nó….. người con trai đó…..người đó
mang khuôn mặt, ánh mắt tới nụ cười tất cả đều là của 1 con người mang cái tên
Triệu Lý Thiên Long……

…………..

Nó giật mình
tỉnh dậy, người đầy mồ hôi thở, thở gấp vì tim nó hiện tại đập rất nhanh và
mạnh…..Chìa khóa trong tim nó đã được mở rồi nhưng nó có chấp nhận được k?
Nhưng điều trước hết bây h nó nghĩ tới, nó cần xác định trước tiên là việc
khác. Nó chạy như bay ra tủ quần áo của mình nó lôi chiếc áo măng-tô dài bằng
dạ màu đen mà trước đây khi nó ngủ ở khu vườn có cây anh đào đó tỉnh dậy đã
thấy trên người mình; k hiểu sao khi sắp xếp đồ đạc nó lại na theo cả cái áo
này về Việt Nam. Ôm chặt cái áo vào longfm nó gục xuống cạnh tủ. Tuy rằng vì
thời gian rất lâu rồi nên chiếc áo này k còn rõ rệt mùi hương như lúc đầu nó
ngửi thấy khi tỉnh dậy nữa nhưng nó chưa bao h quên được mùi hương này vì mùi
hương đó từ lúc ở Nhật vẫn đã luôn ở bên nó. Cái mùi hương thơm dễ chịu từ nước
hoa sịn nhưng nó nhẹ và thanh hòa quyện cùng với mùi người đàn ông trên chiếc
áo khoác này khiến nó cực kì dễ chịu và thích cái mùi này cho dù nó có k thích
dùng nước hoa chút nào….. đây chính là mùi của hắn

Tới h no mới
nhận ra thêm 1 điều nữa là hắn lúc nào cũng ở quán bar, sàn nhảy; xuốt ngày
uống rượu; còn đánh nhau rất nhiều,….. nhưng tại sao nó chưa bao h ngửi thấy
mùi rượu nồng nàn trên người hắn, mùi máu trên người hắn; nhưng mùi rất nồng và
dễ bắt đó chưa bao h nó ngửi được hay cảm nhận thấy cả….

RING……..RING……….RING……..

Tiếng chuông
điện thoại làm nó thức tỉnh, nó lê từng bước nặng nề lại gần giường trên tay
vẫn cầm chiếc áo đó nó nhấc máy, giọng nhẽ bẫng trả lời điện thoại:
_Alo
_Mỹ Hương, dậy
rồi hả?_ Là người mà ai cũng biết là ai đấy gọi cho nó
_Dạ, hai đi đâu
vậy? Sao k gọi em dậy đi cùng?_Mỹ Hương trách
_ Rồi, anh vừa
ra ngoài chút thôi ý mà. Biết ngay là thể nào em cũng tự tỉnh mà. Dậy lâu
chưa?_ anh Thắng cười
_Được 1 lúc rồi
ạ. Sao tự dưng hai ra ngoài lại gọi điện thoại cho em vậy?_ Mỹ Hương hỏi
_Um, có việc bảo
em_ giong anh Thắng ở đầu dây bên kia trở nên nghiêm nghị lạ thường
_Gì vậy ạ?_ Mỹ
Hương tò mò
_Uh, nhưng trước
hết anh muốn kể cho em 1 truyện này đã_ Giọng anh thắng trở nên trầm hơn
_Là sao ạ???!!_
Mỹ Hương càng ngày k hiểu anh trai đang muốn nói gì nữa
_Câu truyện này
kể về 1 thằng nhóc, khi còn bé đã yêu 1 đứa con gái rất nhiều nhưng phải đi xa
để thực hiện mong ước của mình cũng như để đủ khả năng bảo vệ chị gái thân yêu
của mình cùng cô bé mà mình yêu thương là 2 người con gáu quan trọng nhất cuộc
đời thằng nhóc đó. Ngày tháng qua đi thằng nhóc trở thành 1 người con trai
trưởng thành hơn, đẹp trai,lãng tử, hào hoa, có rất nhiều các cô gái theo đuổi
và rất nhiều mỗi tình 1 đêm nhưng chưa bao h quên hình ảnh cô bé dễ thương đó.
Khi về Việt Nam đã gặp lại cô vé nhưng thực chất thì người thằng nhóc này gặp
là em gái song sinh của cô bé, có lẽ vì k cảm nhận thấy tc rõ như ngày xưa mà
thằng bé vẫn chìm trong cuộc sống xa hoa ăn chơi. Và rồi 1 ngày gặp cô bé bên
Nhật, cô bé làm hắn thay đổi ,làm hắn tốt hơn nhưng hắn k hề nhận ra rằng cô
gái mình yêu hiện tại chính là cô bé ngày xưa. Vậy h cô bé đó định làm thế nào
với thằng nhóc ngu ngốc đó đây???_ anh Thắng từ từ kể lại mọi chuyện
_Anh…..anh…._ Mỹ
Hương nghe xong lắp bắp
_Mỹ Hương, những
ngày qua em đã suy nghĩ kĩ chưa? Tình cảm của em với Long hiện tại ra sao? Em
mà k nhanh lên, k mau nhận ra thì em sẽ mất thằng Long mãi mãi đấy. K chỉ Long
bây h đâu mà kể cả Tiểu Long của em cũng sẽ biến mất mãi mãi đây_ anh Thắng khẽ
thở dài
_ Ý anh là sao?_
Tự dưng Mỹ Hương có linh cảm k tốt, khẽ nhíu mày hỏi anh
_Mỹ Hương, nghe
kỹ nhưng gì anh nói này: Bây h là 8h rồi và 9h thằng Long và Thanh Thanh sẽ tổ
chức lễ cưới. H thằng Long nó bị điên nặng rồi, từ lúc khỏi bệnh nó đã xin cha
sang hỏi cười Thanh Thanh; em biết là Thanh Thanh k thể khước từ được khi cha Triệu là người đích thân ra mặt
chỉ hôn mà.Chỉ còn 1 tiếng nữ thôi, em định sao đây?_ anh Thắng trầm ngâm nói
_Anh…..anh dỡn
em hả? Long với Thanh Thanh…sao có thể?......_ Mỹ Hương lắp bắp….h nó đang cực
kì sock vì truyện này
_em có thấy anh
dỡn với em sao? Anh bảo rồi, thằng Long nó đang bị điên mà; chính là người hỏi
cưới Thanh Thanh đấy. Em có biết vì sao k?Chính vì Thanh Thanh mang hình dáng
của em đấy Mỹ Hương _anh Thắng chán nản nói

Nhưng lúc này
điện thoại đã rơi khỏi tay Mỹ Hương rồi còn đâu nữa, nó đang chết sững người
bởi những lời anh Thắng vừa nói đó rồi….. đầu óc nó hiện tại đang hoàn toàn rối
rắm. Những kí ức về quá khứ và hiện tại cứ đan sen nhau khiến nó như phát điện
lên dược……
Còn anh Thắng
biết h có nói chắc cũng chẳng còn gì lọt được vào tai nó đâu nên khẽ thở dài
rồi cúp máy. Ngẩng mặt lên nhìn lễ đường lộng lẫy này mà h anh chẳng biết nên
vui hay nên buồn nữa…..

_Anh hai_ Thanh
Thanh trong bộ váy cưới màu trắng tinh khiết cực kì lộng lẫy bước lại mỉm cười
nhìn ông anh trai đang đăm chiêu của mình
_Em gái, em đẹp
quá. Em chắc chắn sẽ là 1 cô dâu đẹp nhất đất nước luôn _ anh Thắng nhìn Thanh
Thanh mỉm cười dịu dàng, bàn tay khẽ vuốt nhẹ lên lọm tóc của cô bé
_Hì, anh quá
khen rồi_ Thanh Thanh cười ngượng
_Em gái, em chắc
chắn sẽ chọn đi con đường này chứ? Em sẽ k hối hận chứ?_ anh Thắng nhìn vào mắt
Thanh Thanh hỏi
_Dạ, k ạ_ Thanh
Thanh quả quyết
_Um, anh xin lỗi
vì trước h k quan tâm em nhiều. Từ h hãy sống thật hạnh phúc, em chịu nhiều vất
vả rồi_ anh Thắng nhẹ nhàng ôm lấy Thanh Thanh an ủi
_Hì, em k sao
mà….nhưng….nhưng chị hai mà biết truyện này chắc chắn sẽ giận em lắm _Thanh
Thanh mặt hơi ỉu sìu vì buồn
_Yên tâm đi, Mỹ
Hương nó k phải là 1 đứa k biết suy nghĩ, nó sẽ chấp nhận sự thật thôi _ anh
Thắng an ủi Thanh Thanh
_Này em, cô dâu
phải ở trong kia chứ sao lại chạy ra ngoài thế này hả? Để mấy vị trưởng lão
thấy họ tức hộc máu chết luôn đấy_ 1 người con trai đi tới cốc yêu vào đầu
Thanh Thanh
_Ơ, anh phải để
anh em em tâm sự với nhau tý chứ à_Thanh Thanh nũng nịu nói
_Hừ, tâm sự thì
cũng đừng có ôm nhau chứ_ Người đó nhăn mặt
_Hơ, anh em mà
ôm nhau có sao đâu. Ô, mà anh ghen hả?_ Thanh Thanh cười cười đẩy tay người con
trai đó
_Haha, thằng
Long nó ghen rồi_ anh Thắng nhìn Long cười đểu
_Anh ghen thật
hả?_ Thanh Thanh ngó mặt Long đầy nghi ngờ
_Hứ, vớ vẩn.
Ghen cái gì mà ghen, em mau vào trong đi k để bố mẹ thấy là chết cả đám bây h_
Long gắt rồi đẩy Thanh Thanh đi vào trong
2 chị em nhà
Thanh Thanh với Mỹ Hương tuy là song sinh nhưng tính cách lại trái ngược nhau
hoàn toàn luôn. Tuy vậy thì những khoản khác cũng k khác nhau là mấy nhất là
cái việc chuyên gia đi ngược lại với quy luật thì y như nhau luôn. Ai đời cô
dâu lại bước ra thánh đường ôm anh trai mình ngay tại đó trong khi còn chưa
thành hồn với chú rể…… đúng là bó tay (=.=)
_CHậc, nhìn bảnh
ghê nhỉ?_ anh Thắng nhìn bộ lễ phục trắng của Long nói
_Hừ, tui k thích
màu này_ Long nhăn mặt
_Haha, đẹp mà,
phong độ lắm. Thỉnh thoảng cung nên thay đổi 1 chút chứ_ anh Thắng cười cười
Long k nói gì,
thở dài 1 cái rồi đặt mình xuống ghê cạnh Thắng ở lễ đường. Cả 1 hoàn toàn im
lặng, k ai nói câu nào cho tới 1 lúc sau anh Thắng mới lên tiếng:
_Này Long, cậu
có nhớ tên cô bé ngày xưa của cậu tên là gì k?
_là Tiểu Nguyệt.
Sao hỏi vậy?_ Long khẽ nhíu mày nhìn Thắng k hiểu
_Um, sao lại gọi
cô bé đó là Tiểu Nguyệt?_Thắng hỏi tiếp
_Thì lúc cô ấy
sinh vào đêm mà trăng trên trời rất tròn và sáng mà và cũng vì thế mà bố mẹ mới
thêm chữ Nguyệt vào tên để…..Hả?.....Nguyệt…..tên……Là……là Trương Nguyệt Mỹ
Hương. Phải l, cô bé đó chính là Mỹ Hương
đúng k?_ Long đang giải thúc thì sực nhớ ta cái gì đó rồi tự dưng lắp bắp đứng
bắt dậy nhìn Thắng mà gắt lên
_Biết rồi thì
còn cân gì hỏi tui nữa_ Thắng vẫn bình thản như k, cười cười nhìn Long
_Chết tiệt. Ở
đây tự lo đi, tui đi tìm Mỹ Hương_ Long tức giận bỏ đi
Chạy ra tới cánh
cửa gỗ ở nhà thờ, vừa mở cửa ra thì ngay trước mắt Long là hình ảnh Mỹ Hương
vừa hớt hải chạt đến cũng đang định đẩy cửa đi vào. 2 mắt chạm nhau, 2 trái tim
vô tình cũng chung 1 nhịp đập, 2 khuôn mặt ngỡ ngàng, ngạc nhiên trước sự xuất
hiện của đối phương bỗng dưng cả 2 cảm thấy lúng túng….
_Mỹ
Hương,tui…._Long ấp úng nói. Hắn k khỏi ngạc nhiên khi bỗng dưng thấy Mỹ Hương
ở đây
Nhưng bỗng dưng
Mỹ Hương kiễng chân, tay với lên túm cổ áo Long kéo nhẹ xuống và đặt lên môi
tên ngốc đang lúng túng kia 1 nụ hôn ….. Long hơi sững người trước nụ hôn bất
ngờ này nhưng rồi 1 chút sau cũng vòng tay ôm lấy Mỹ Hương và đáp trả lại nụ
hôn đó…..nụ hôn của người mà anh đã yêu trước kia và bây h, tình yêu 15 năm của
1 thằng bé với 1 con bé…..
Và k biết từ
kucs nào mà cha mẹ, tụi nó,…. Tất cả đã đứng đông đủ để chứng kiến cảnh 2 con
người này hôn nhau trước cửa nhà thờ đức bà…..
Khi 2 người dứt
nhau ra, Mỹ Hương lấy tay đấm nhé lên ngực Long, mỉm cười tươi như ngày xưa con
nhóc đó mỉm cười với thằng nhóc ngố, lặp lại đúng ý câu nói mà cô bé đã nói:
_Nụ hôn đầu của
Long đã là của tui thì Long sẽ phải thuộc về ta mãi mãi, nhớ k? Dù Long có phải
đi xa bao lâu nữa thì tui cũng sẽ phải về để lấy ta làm vợ, rõ chưa? Tiếu
Nguyệt này sau này chỉ lấy 1 mình Tiểu Long thôi
_Mau nhớ lại đi,
đồ ngốc_ Mỹ Hương ánh mắt buồn buồn chạm nhẹ tay lên mặt Long
_Câu trả lời của
thằng bé ngốc đó là : “Nhất định vậy rồi, Tiểu ong này sẽ mãi chỉ là của riêng
Tiểu Nguyệt mà thôi”. Tiểu Nguyệt, tui chưa bao h quyên lời hứa đấy và tui cũng
chưa bao h để bất cứ đứa con gái nào chạm vào môi này ngoài Tiểu Nguyệt cả;xin
lỗi đã để em phải đợi quá lâu_ Long nắm lấy tay Mỹ Hương, ánh mắt đầy trừu mến
yêu thường nhìn nó
_Nhớ rồi sao?_
Mỹ Hương khá ngạc nhiên
_Anh chưa bao h
quên cả, tại anh ngốc quá k nhận ra em là người anh tìm bấy lâu thôi. Tiểu
Nguyêt, anh xin lỗi vì tất cả_ Long hôn nhẹ lên bàn tay Mỹ Hương
_Em cũng ngốc.
Tức lúc ở Nhật anh đã luôn quan tâm bảo vệ em mà em k nhận ra. Xin lỗi _ Mỹ
Hương quàng tay ôm lấy Long
_Hãy tha lỗi tất
cả cho anh nhé, anh thật ngu ngốc quá. Anh yêu em nhiều lắm._ Long siết chặt
lấy Mỹ Hương - cô gái nhỏ bé trong vòng
tay mình
Vậy là ta có thể
hiểu rằng Mỹ Hương nhà ta k phải là 1 cô gái ngốc nghếch k biết yêu mà là vì nó
đã vẫn luôn đóng chặt cánh cửa trái tim mình lại nhờ nụ hôn thời thơ ấu đấy để
chờ đợi 1 ngày cậu bé kia quay về mà thôi…. 1 tình yêu vượt quá cả thời gian,
vượt qua mọi giai cấp để cả 2 tới với nhau là 1 tình yêu của hiện tại, 1 hạnh
phúc của quá khứ…..
“BỐP…….BỐP…………BỐP……….”
Tiếng vỗ tay của
mọi người vang lên k dứt lôi 2 con người đang ở trong 1 thế giới riêng kia trở
về hiện tại…..
_Ơ…..mọi
người…._MỸ Hương ngớ người nhìn mọi người có mặt ở đây đông đủ từ lúc nào
_Oa, 2 người
lãng mãn chết đi được ý_ Kyu Min cực kí phấn khích
_Con ngốc, h mới
nhận ra hả? Làm tụi này lo chết được, cứ tưởng 2 người k thành được chứ à_Mika
cười tươi, cốc nhẹ lên đầu Mỹ Hương
_Hì, mọi người
phải vất vả rồi, xin lỗi_Mỹ Hương cười ngốc nghếch
_Chị hai, vậy là
em có thể yên tâm rồi. Chúc mừng 2 anh chị nha_ Thanh Thnh vui mừng chạy lại ôm
chầm lấy Mỹ Hương
_A! Thanh Thanh,
chị xin lỗi vì phá đám cười của em nhưng……nhưng chị k thể để Long và em lấy
nhau được, chị xin lỗi_ Mỹ Hương ngập ngừng nói
_Hơ, chị hai nói
cái gì kì vậy?_ Thanh Thanh ngẩn người nhỉn Mỹ Hương k hiểu
_ Mỹ Hương, em
nòi gì vậy? Sao anh với Thanh Thanh lấy nhau được chứ? Anh chỉ làm phù rể cho
Thanh Thanh thôi mà_ Long nhíu mày nhìn Mỹ Hương
_Ơ, thế anh
Thắng….. A! Anh THắng, anh lừa em phải k?_Mỹ Hương trừng mắt quay lại nhìn ông
anh của mình
_A! Thiệt là….
Anh hai, anh lại lấy lễ cưới của em ra đánh cược rồi phải k?_ Thanh Thanh thở
dài lườm ông anh mình
_Haha,tại 2 đứa
kia ngốc k chịu được nên anh phải ra tay thôi,mà lúc này là chuẩn nhất còn gì
nữa nên chỉ mượn tạm em đất diễn tý thôi mà_ anh Thắng cười cười giải thích
_Thiệt tình, chị
hau hôm nay là ngay cưới của em nhưng k phải là em với anh Thắng, vì đấy là 1
điều k thể và k vao h sảy ra cả. Con người em muốn lấy là đây…_ Thanh Thanh đi
lại trỗ đám đông kéo tay chú rể đang đứng đó từ nãy ra diễn kiến chị hai mình
_Hả?..._Mỹ hương
nhìn chú rể mà ngạc nhiên tới mức chết lâm sàn luôn
_Chị….chị hai_
Ché rể e dè
_Trương Hoàng
Anh Dương…_Mỹ Hương gắt lên từng tiếng, trừng mắt nhìn Dương
_Chị hai….em xin
lỗi vì đã dấu chị, nhưng…._ Dương sợ hãi nói
_Thằng nhóc này,
máy giám tán tỉnh em gái chị hả? Chán sống rồi hay sao vậy? Thằng này đúng là
gan cùng mình mà, biết Thanh Thanh với chị mày quan trọng như thế nào k hả?_ Mỹ
HƯơng nhéo tai Dương hét lên
Lúc này có 3
thằng nhìn Dương bị vậy cực kì đắc trí. 3 tên đó k ai khác chinh là 3 con quỷ
con lại: Key, Rey, Jey. Dủ khi 3 tên biết truyện này cũng đã sử đẹp tên này rồi nhưng mà nhìn Mỹ Hương sử tên Dương vẫn thấy phấn khích vô cùng, nhìn cực đã mắt…..
_Chị hai à,em với Dương yêu nhau thật lòng mà . Em biêt tụi em k nói với chị là tụi em sai nhưng mà em thấy chị hai găp nhiều truyện quá nên em k giám nói.Em xin lỗi_ Thanh Thanh cố gắng giải thích với chị mình
_Phải đó, em yêu Thanh Thanh thật lòng mà chị. Em quý mến cô ấy thật lòng mà_Dương cố giải thích
_2 đứa đúng là k coi ta ra gì mà. Tụi bây gặp nhau được có mấy lần, làm sao mà yêu nhau được? Kì zậy?_Mỹ Hương tức tồi nói
_Mỹ Hương, Dương đã từng vì cứu Thanh Thanh mà bị thương nặng tới suýt mất mạng khi bọn “W” ám sát Thanh Thanh đấy. Dương cũng như Long sẽ chịu đâu, chịu bị thương chứ k bao h để cho người mình yêu bị thương tổn gì đâu. Em hãy cho 2 đứa 1 cơ hội đi, anh nghĩ Dương cũng k giám làm gì Thanh Thanh đâu_anh Thắng bước lên nói đỡ hộ 2 đứa
_Thiệt k?_Mỹ Hương quay lại nhin Thanh Thanh và Dương
_Dạ_Thanh Thanh và Dương cùng đồng thanh gật đầu
_Hừ, thôi được rồi. Nhưng mà nghe rõ đây Trương Vũ Anh Dương mày chỉ cần làm em gái chị rơi nước mắt, à k chỉ cần làm nó buồn thôi thì chị cạo đầu cho mày vào chùa đi tu luôn, rõ chưa?_Mỹ Hương cảnh cáo Dương
_Dạ, vâng ạ _Leo gật đầu lia lịa
Và đáng nhẹ đám cưới của câu dâu Trương MỸ Thanh Thanh và chú rể Trương Vũ Anh Dương có thể tiếp túc diễn ra tiếp nếu như cánh cửa nhà thờ kia k mở, và người bước vào đó lại là…… Triệu Lý Quyên Quyên
_Xin chào mọi người_ Quyên Quyên mỉm cười bước vào
_Quyên Quyên _Mika, Kyu Min nhìn Quyên Quyên bằng ánh mắt khó chịu
_Thanh Thanh, chúc 2 người hạnh phúc nhé_Quyên Quyên đưa bó hoa hồng đỏ thắm được bó rất đẹp cho Thanh Thanh
_Cám ơn_ Thanh Thanh nhận bó hoa, gật đầu cám ơn
_Hì, k có gì đâu. Tui tới đây k chỉ để chúc phúc cho mình mà còn muốn giải thích những truyện vừa qua với mọi người nữa_Quyên Quyên nói, bước tới trỗ Mỹ Hương
_Cái gì nữa đây?_ Mỹ Hương nhíu mày
_Mỹ Hương,nhưng truyện vừa qua thực xin lỗi nhé. Nhưng tui muốn chị biết 1 điều là tui chưa bao h có tình cảm với anh Long đâu_Quyên Quyên cười, nhìn Mỹ Hương thú nhận
_K có thế tại sao em lại phá anh với Mỹ Hương?_Long nhăn mặt
_Hì, tại do có người nhờ em giúp nên em mới làm vậy thui phải k anh Thắng nhỉ?_Quyên Quyên quay qua nhìn anh Thắng
_Hả?_ Mỹ Hương và cả tụi nó, tất cả ở đây đều ngớ người
_Anh nhờ Quyên giúp để thử tình cảm của 2 người thôi. Quyên thấy thú vị nên đồng ý giúp anh ý thôi ý mà chứ chẳng có tình cảm gì đâu, Quyên cũng muốn xem người yêu của anh Long bị như vậy sẽ đương đầu ra sao nữa. Hihi, còn có gì thì cứ hỏi anh Thắng nhé_Quyên Quyên cười tươi nhìn anh Thắng
_Anh hai, là thật hả….?_Mỹ Hương nhìn anh Thắng như k tin
_Anh hai lại bầy ra trò chơi này phải k?_Thanh Thanh lườm ông anh mình
_CHậc, hì, phải là chính anh làm đó_anh Thắng nhún vai, mỉm cười thú nhận
_HẢ?...._Bạn kia ngã ngửa luôn bởi lời thú nhận quá ư bình thản của anh
_Mi…._Long giận tun người khi anh Thắng thú nhận, anh Thắng h trở thành 1 người chuyên phá hoại tình cảm của cô em gái trong mắt tụi nó rồi…
Long định chạy tới đánh cho anh Thắng 1 trận thì Mỹ Hương đã chạy lên trước mất rồi. Nhưng đương nhiên thì dù có truyện gì đi nữa Mỹ Hương cũng k bao h giám hỗn vs anh mình chứ đừng nói là đánh nên trái với phản ứng của mọi người nghĩ tới thì Mỹ Hương lại ôm trần lấy ông anh trai mình, khẽ nói:
_Cám ơn anh
_Ha, anh phá 2 đứa mà còn cám ơn anh sao?_anh Thắng cười cười nhìn cô em gái đang ôm chặt lấy mình
_K phải mà, em biết anh hai sẽ chẳng bao h phá Mỹ Hương đâu. Anh hai lo cho em nếu k nhận ra tình cảm của mình với Long mà cứ mãi dành tình cảm cho Tiêu Long quá khứ thì khi yêu Long rồi sẽ có những thứ,nhưng sự thật sẽ khiến em bị tổn thương rồi sẽ hối hận mãi mãi và rồi cả em với Long cũng sẽ bị tổn thương cả.Em biết mà, hai lúc nào cũng lo lắng cho em hết mà_Mỹ Hương lắc đầu,dụi dụi vào ngực anh hai nói
_Em gái của anh lớn thật rồi_anh Thắng cười hiền xoa đầu cô em gái nhỏ
ĐÚng là trên đời này sẽ chẳng còn có ai hiểu được anh Thắng như Mỹ Hương và cũng sẽ chẳng ai hiểu được Mỹ Hương, lo lắng cho nó bằng anh Trai mình cả ngoại trừ người mà cả 2 cùng yêu thương ra…..
Và rồi mọi khúc mắc đã được xóa bỏ hoàn toàn,trò chơi kéo dài 4 năm của anh Thắng dành cho 2 đứa ngốc mà anh đều coi như em ruột cả kia đã kết thúc toàn vẹn đúng như những gì anh đoán…..Tất cả những gì anh làm suốt 4 năm qua tất cả cũng chỉ vì tình yêu của ông anh trai dành cho cô em gái nhỏ mà mình đã tự tay chăm sóc, nuôi dưỡng nao nhiêu năm trời…..
Và đám cười của Thanh Thanh với Dương lại được tiếp tục dù hơi muộn 1 chút nhưng cũng chẳng hề hấn gì bởi vì ngày hôm nay Thanh Thanh đã quá hạnh phúc khi chị hai mình đã tìm được 1 nửa còn lại cũng như được biết thêm rằng ông anh trai quả thực là 1 ng anh quá ư là tốt, Thanh Thanh rất tự hào vì mình là em của 2 con người này.Cô em út Thanh Thanh trong gia đình lại đi trước các anh các chị mà lên xe hoa đầu tiện….Nụ cười của cô dâu bên cạnh người chồng của mình sắp tới đây quả thực rất đẹp,nó rất tươi và mang trên đó là 1 niềm hạnh phúc khôn tả….. Bó hoa mà Thanh Thanh tung lên đã được Long bắt được, có lẽ đám cưới tiếp theo sẽ là hỉ sự của Trương Gia và Triệu Gia rồi…..2 nhà này dù trong bất cứ cái gì từ trước tới nay quả thực có duyên nợ với nhau rất lớn…..
* * * * * * * * * * * *
1 năm sau; trên mảnh đất Nhật Bản;đúng vào ngày mà 3 thiên thần mang trên mình đôi cánh của ác quỷ gặp nhau, ngày mà bánh xe định mệnh quay để họ trở thành bạn để họ gặp người con trai số phận của mình thì hôm nay đây;trên 1 hòn đảo nhỏ đang chuẩn bị diễn ra lễ thành hôn cực kì long trọng của chúng nó do 1 tay cha những người cha của chúng nó tổ chức……
Hàng rào vệ sĩ được bố trí khắp trong ngoài hòn đảo để đảm bảo an toàn tuyệt đối cho tất cả chúng nó _những người thừa kế sáng của các tập đoàn sau này. Ở giữ hòn đảo, trên bãi cỏ xanh mượt mọi người đang tấp nập chuẩn bị mọi thứ cuối cùng trước lúc buổi lễ bắt đầu…..
_Thằng kia, mày mà làm Mỹ Hương khóc thì anh sẽ giết chết mày đấy_10 người chồng hờ của Mỹ Hương chỉ thằng mặt Long cảnh báo
_Rồi, nói hoài_Long trả lời cực kì hờ hững
_Trả lời anh mày thế à?_10 tên chồng hờ của Mỹ Hương hét lên tức tối
_Mấy người phiền ghê, Mỹ Hương bây h là của tui rồi nên k cần lo cho cô ấy nữa đâu. Mấy anh hết là chồng của cô ấy rồi, đừng mơ tưởng nữa. Long nhìn 10 tên chồng hờ của Mỹ Hương đang tức xì khói mà nở nụ cười cực đểu rồi chuồn luôn
Phải, rốt cục thì sau bao nhiêu cố gắng,tránh dành nhau thì cả 10 tên chồng hờ của Mỹ Hương chẳng ai dành được nó cả. Dù có làm gì đi chẳng nữa thì cũng k thể đọ được tình yêu hơn 15 năm của Long dành cho Mỹ Hương nên đành chịu thua thôi; h mấy tên này cũng chỉ còn biết lui bước tìm 1 hạnh phúc khác để chúc phúc cho chúng nó mà thôi
Tới h làm lễ,cạnh bục trắng nơi có vị linh mục đang đứng là 3 chàng rể của Trương Gia, Kwon Bang, Nakashima đang đứng cười toe toét, trưng bộ mặt hạnh phúc nhất đón chờ cô dâu của mình bước ra. Đứng giữa là Kevin khoác trên mình bộ vest đen trông rất lịch lãm, trưởng thành; còn 2 bên là Koon Ham và Ren khoác trên mình bộ vest trắng lịch sự,trang nhã……
Chuông ngân vang, 3 cô dâu của chúng ta từ từ bước ta lễ đường…..
Mỹ Hương khoác trên mình chiếc váy cô dâu màu trắng tinh khiết,ở trên là yến để hở cả khoảng lưng trắng ngần k tỳ vết của nó; phần dưới thì là chiếc váy nhiều lớp bồng bềnh gắn đầy những viên phim cương và pha lê quý nhỏ lấp lánh thành hình bông tuyết….. Trông Mỹ Hương hôm nay quả thực là kiểu diễm và lộng lấy khiến trái tim tên nào đó nhìn chút nữa muốn rớt ra luôn
Còn Mika và Kyu Min lại chon cho mình bộ đồ cưới truyền thống của đất nước là kimono và hanbok đỏ rực rỡ thêu rồng bay phượng múa bằng chỉ vàng cực cầu kì, đầu đội mũ phượng,cài trâm ngọc …… Trông cả 2 đều mang nét đjep rạng ngời, quý phái của 1 bậc quý tộc trong bộ đồ truyền thống của người con gái khiến cho 2 tên ngốc cứ ngẩn người ra mà chút nữa quyên mất buổi lễ mà chạy tới ẵm cả 2 lên xoay vòng vòng…
Buổi lễ diễn ra cực kì suôn sẻ, k có bất kì trở ngại nào cả; cảnh tượng chú rẻ và cô dâu chao nhẫn cưới cho nhau và chao cho nhau nụ hôn làm chứng thì cũng là lúc pháo hoa đồng thời nổ lên rực rỡ cả bầu trời và khiến cả bầu trời đỏ rực bởi chữ hỷ ta đùng đỏ rực giữa trời đã trở thành cảnh tượng đẹp nhất mà tất cả chúng nó cũng như mọi người mãi mãi k bao h quyên…..
Bữa tiệc cưới bắt đầu,mọi người ai ai cũng chúc phúc cho chúng nó và tặng quà mừng cho chúng nó tất cả đều là những món quà đầy ý nghĩa và rất đjep, riêng 10 ngươi cha nuôi của Mỹ Hương đã tặng hẳn cho chung nó hòn đảo này…..
Nhưng có 1 người mà nó chưa nhận được lời chúc phúc, người đó sau khi buổi lễ kết thúc thì nó chẳng con nhìn thấy anh ở đâu nữa cả……đó chính là anh Thắng…..
Nó đang đứng ngó nghiêng khắp nơi tìm bóng dáng anh thì ông chồng bên cạnh lại đứng nhìn cái dáng vẻ nháo nhác của nó mà mỉm cười hiền chứa đựng đầy yêu thương với nó,rồi mới vỗ vai nó,nhẹ nhàng cúi xuống nói thầm vào tai nó:
_Em nhìn kìa_Long đưa tay chỉ về phía đằng xa
Mỹ Hương k hiểu Long muốn nói gì nhưng cũng nhìn theo hướng tay Long chỉ. Từ đằng xa, trong đám người đông đúc đó xuất hiện 1 cậu bé chừng 5t,mặc trên mình bộ vest trắng tinh thắt nơ bướm màu đen, trên này ôm 1 bó hoa lớn gần bằng người mình chạy về phía Mỹ Hương và Long cười cực kì tươi……
_Con chúc 2 người hạnh phúc
_Cám ơn con_ Long nhân bó hoa từ tay thằng nhóc giúp Mỹ Hương vì hiện tại nó đang chêt sững rồi;tim nó dường như ngừng đập 1s khi nhìn thấy đứa bé
Vì sao ư? Bới vì đứa bé chỉ chừng 5,6t này từ phía sau có mọc ra 1 đôi cánh thiên thần, k những vậy điều khiến nó thấy đôi cánh thiên thần sau lưng nó có lẽ vì gương mặt đứa bé này giống y hệt “thiên thần” của nó….. Vẫn là khuôn mặt rạng ngời nét đẹp sắc sảo đó, nụ cười thiên thần có thể sưởi ấm bất kì trái tim lạnh giá nào, ánh mắt tựa như nắng xuân ấm áp,……. Tất cả…..tất cả đều rất giống khiến nó như được gặp lại “thiên thần” . Cái khuôn mặt này thì du có chết đi nữa hay có là 1 đứa đãng trí tới đâu cũng k thể quyên được
_Con……Con…_Mỹ Hương khụy chân xuống nhìn đứa bé, tay chạm nhẹ lên khuôn mặt của đứa bé
_Mỹ Hương, thằng nhóc này chính là cháu của em và là con của anh với Băng Băng_1 giọng nói nhẹ nhàng vang lên
_Anh….hai….sao lại….._Mỹ Hương ngẩng lên nhìn anh trai mình. Anh khoác trên mình vộ vest trắng lịch lãm đang nhìn Mỹ Hương bằng ánh mắt cực dịu dàng
_Mỹ Hương, nó tên là Trương Hàn Anh Quân_ anh Thắng nói, xoa đầu đứa trẻ đang bám lấy tay mình đó
_Nhưng tại sao? Từ lúc nào vậy ……2 người……._Mỹ Hương lắp bắp nói k nên lời vì quá súc động
_Băng Băng mang thai đứa bé này lúc cố ấy 17t. Lúc cô ấy mang tai cũng là lúc “W” bắt đầu có biến nên anh với Băng Băng giấu k cho bất cứ ai biết truyện này để đảm bào an toàn cho đứa bé. Lúc anh với em cùng sang Nhật thì Băng Băng cũng sang nhưng em k biết thôi; ngay khi Băng Băng sinh đưa bé này ra thì anh đã phải đưa nó sang Mỹ sống vì lúc đó “W” quản giáo Băng Băng rất gắt gáo. Và đúng như những gì Băng Băng linh tính anh đã k thể cứu được ô ấy khỏi cái họa này nên chẳng lâu sau khi cô ấy về nước đã bị “W” sát hại như em biết đấy. Và từ đó đến này ,anh vì muốn đứa bé này an toàn mà k cho ai biết, thỉnh thoảng anh cũng sang Mỹ thăm nó cho đến h mọi thứ đã hoàn toàn ổn,những bọn đầu quân cho “W” đã bị giệt tất cả nên anh đưa nó về đây sống cùng em và gia đình_anh Thắng giải thích
Nghe anh trai mình kể mà chẳng biết từ lúc nào trên khóe mắt Mỹ Hương đã lăn dài hàng nước mắt nóng hổi rồi………
_Quân, con đã chào cô chưa?_ anh Thắng nhìn Mỹ Hương khẽ cười rồi quay lại nói với con trai
_Dạ, con chào cô ạ. Con là Anh Quân_ Quân lễ phép nói. Quả thực đây là 1 đứa trẻ ngoan
_Đừng gọi ta như vậy. Con hay gọi ta là mẹ, từ h ta sẽ là mẹ nuôi của con; ta sẽ chăm sóc cho con để bù cho con những gì con đã thiều trong những năm quá_Mỹ Hương ôm lấy đứa bé òa khóc nức nở
Đứa bé ngây thơ k biết làm sao nên nhìn bố mình. Anh Thắng nhìn cậu con trai khẽ mỉm cười hiền và gập đầu. K hiểu sao bỗng dưng đứa bé lại nở nụ cười cực kì rặng rỡ, ôm trầm lấy Mỹ Hương nói:
_Mẹ Mỹ Hương
Vậy là, dù ông trời đã lấy đi “thiên thần” của cuộc đời nó nhưng ông đã trả lại cho nó 1 “thiên thần nhỏ” này đây.
Có lẽ “thiên thần” này cũng chính là kí do vì sao anh Thắng cô gắng sống tiếp cho tới bây h, nó là nghị lực sống của anh và cũng là niềm vui,niềm an ủi lớn lao cho anh trong bao năm quá. Và cũng chính lẽ đó mà anh muốn giữ chọn chứ “chồng” với chị Băng Băng mà lại đóng cửa YeuTruyen.Wapsite.me của mình lại 1 lần nữa, để dành tất cả tình cảm cho đứa con này.Đứa con này và Mỹ Hương chính là niềm vui lớn nhất của cuộc đời anh
Từ đây sẽ là ngày tháng hạnh phúc của “thiên thần” này mãi mãi về sau khi có tới 2 ông bố và 1 ngươi mẹ yêu thương em hết lòng…..



_THE END_

.:Trang Chủ:.
Copyright © 2013 YeuTruyen
C- STAT truyen teen hay
XtGem Forum catalog