Chap 12.5: phát súng của quá khứ, hiện tại, tương lai…….
Ra tới bãi để xe tất cả bọn nó đã quyết định đi moto phân phối lớn
đã được chuẩn bị sẵn vì tất cả ai cũng biết đi cả mà còn là những
tai lái lụa nữa cơ…đừng nhìn thấy Mika là cô gái con nhà da giáo
nhá, đã đi cùng với ren thì k có đâu, Mika là đứa rất ghét bị thua
mà nhất là thua Ten Otohara thì k chấp nhận được nên đã học
đó….Nhưng mọi thứ vẫn k thể yên được khi hiện tại Sandy k hề có
chút bình tĩnh nào…
_Chị Sandy, hay để anh Kevin lai đi _Leo nói
_k _Sandy dứt khoát
_Chị à!... _Jey lo lắng
_Kệ chị, đi lẹ đi _Sandy lạnh lùng
_Trước hẹn 4h cơ mà, h còn chưa tới 4 giờ thì việc gì phải vội vàng
thế? _Ren thủng thẳng nói
_Hừ, điên thật …đúng là trời k ủng hộ mình mà,sao lại tối sầm vậy
chứ?K còn thời gian nữa đâu, mau đi thôi đừng hỏi nhiều nữa _Sandy
ngước lên nhìn bầu trời xanh đang có những đám mây u ám kéo đến, lo
lắng
_là sao? _Ren hỏi
_K gì, đi thôi….._Sandy chào lên xe
9 chiếc xe moto phân phối lớn màu đen bóng loáng từ trong tầm hầm
xe của bar lao vụt qua ngoài đường cùng 5 chiếc oto chở 50 người
của Bang yakuza vùng quan đông lượn lách ,đánh võng qua những chiếc
xe khác, lao vùn vụt qua đường quốc lộ tới điểm đã định
sẵn…..
Sandy cũng chính vì k bĩnh tĩnh và càng bất bình hơn thời tiết hiện
tại chỉ chực chờ 1 cái gì đó là tối sầm lại và kéo mưa nên phóng xe
như điên khiến người đi đường k khỏi rùng mình vì tiếng rồ máy xe,
tiếng phanh xe gấp cọ sát mặt đường tại nên những tiếng kêu chói
tai, kinh người …khiến cho bọn nó đều lo lắng rằng trước khi cứu
được Kyu Min thì người thiệt thân đầu tiên là Sandy….
_Để tôi
Kevin quay lại nói với mọi người rồi rồ máy phóng xe đuổi theo
Sandy. Chiếc xe dần dần đuổi kịp , đi ngang rồi phóng xe vượt qua
Sandy nhưng dường như chính Sandy còn chẳng để ý đến….Bẻ tay
lái,Kevin ngoặt xe sang chặn xe Sandy lại….
KÍT TTTTTTTTTTTTTTTT………
Tiếng phanh xe đột ngột tạo nên trên mặt đường tóe lửa do dánh xe
cọ mạnh vào đường tạo nên 1 vệt xe dài màu đen khiến người ra rợn
tóc gáy…
_Làm cái quái gì vậy?muốn chết à? _Sandy hét lên. May mà lúc đó
Sandy nhận thức được k thì việc tông thẳng vào Kevin là điểu hiển
nhiên xẽ sảy ra dù có bẻ lái cũng k kịp….
Kevin dựng xe, bỏ mũ bảo hiểm bước xuống tiến lại phía Sandy cách
đó chưa đầy 1m, kéo khóa chiếc áo da đen của mình cho thoải mái,
Kevin đứng lại nhìn Sandy nhưng chẳng nói hay phản kháng gì
cả….
_Cái gì đây? _Sandy nhăn mặt
_Cô muốn đi cứu ng hay là muốn đi chết? _Kevin nheo nheo mắt nhìn
cố gái bướng bỉnh mang tên Sandy ở trước mặt mình
_Xì, đồ điên nói mấy thứ vớ vẩn gì vậy? Tui đi _Sandy quay bước
đi
Nhưng vừa bước đi thì nó đã bị cánh tay săn chắc của ng đó kéo lại.
1 người khỏe hơn nó, mạnh hơn nó mà nó lại bị kéo 1 cách bất ngờ
nên chẳng thể phản kháng gì được và nằm gọn trong vòng tay của
Kevin 1’…2’….3’……nó sock và vẫn đang gọn gàng trong vòng tay hắn ,
k động đậy gì, người nó như mềm nhũn ra , sững sờ trước lành động
của đó của hắn….tai nó ù ù cả lại, thứ no nghe thấy duy nhất là
tiếng đập “thình thịch….thình thịch….” Của người con trai kia đường
như cũng đang đập cùng nhịp với trai tim đã loạn nhịp của nó từ lúc
nào…..
_Điên….điên giồ….buông ra _Nó giờ mới hoàn hồn
_K _Kevin trả lời gọn lỏn nhưng rõ ràng giọng nói thì tỏ ra cực khi
ngây thơ tới mức vô (số) tội (= =.)
_Buông ra mau _Sandy hét lên, cô đẩy Kevin ra (hành động quá vô ích
=’’= , nó có thể mạnh hơn bất cứ ai nhưng nó biết rõ nếu đọ sức nó
k thể thắng được con người này)
_Được thôi _Kevin nhìn Sandy đầy tinh ranh
_Vậy còn k mau buông ra, lẹ lên _Sandy nhăn mặt, cố đẩy hắn ra và
mặt càng ngày càng đỏ hơn
_Hô, mặt nhìn hay nhỉ? _Kevin nhìn nó cười tinh nghịch
_Điên, dồ, hâm, hấp…….Bỏ ra _Sandy thụi nguyên nắm đấm vào người
Kevin
_Ặc, đau đó _Kevin hơi nhíu mày
_Hixx, buông lẹ lên, khùng hả?_Sandy gắt lên bằng cái giọng yếu
sìu
_Được nếu em nghe lời tôi _Kevin nhìn Sandy cười hiền
_Gì? _Sandy nhăn mặt khổ sở
_Đi xe chậm lại, đợi mọi người. Em có hiểu rằng mọi người ai cũng
như em đều rất lo cho Kyu Min nhưng họ còn lo cho em nhiều hơn à.
Em thực sự đang mất bình tĩnh đấy, có uất ức hay tức giận, phẫn nộ
tới đâu thì cũng hãy kìm chế lại để đầu óc thật thoải mái thì mới
có thể sử lý được mọi tình huống chứ? Chẳng phải “siêu quậy Sandy”
vốn rất thông minh, lanh lợi sao? _Kevin nhẹ nhàng nói, nhìn Sandy
trừu mến
Nghe Kevin nói vậy, Sandy đâu phải là con ngốc đâu, nó hoàn toàn
hiểu mà phải nói là hiểu rất rõ chứ nên nó chẳng nói gì cả chỉ cúi
xuống và khẽ gật đầu nhẹ như đồng ý và hiểu, Kevin biết, nhìn nó
cười hiền rồi buông Sandy ra, tay xoa xoa nhẹ lên đầu nó:
_ĐI thôi
Sandy và Kevin lên xe của mình, đợi mọi người và cũng đi tới địa
điểm xác nhận Kyu Min đang ở đó.Đấy là 1 ngôi nhà 3 tầng bỏ hoang
đầy bụi bặm và sập xệ ; bên trong thì tối om, ẩm thấp và đầy mạng
nhện chăng lằng nhằng khắp nơi….
_Leo_Sandy gọi
_Dạ _Leo chạy lại
_Lẹ lên, lại đây đi đằng trước chị đi _Sandy nhăn mặt
_Sao ạ ?_Leo đần mặt
_Sao trăng gì trên trời ý, cứ đứng trước đi _Sandy gắt, khuôn mặt
đang cố dấu đi sự sợ hãi 1 cái gì đó…
_A! Hehe hiểu rùi.Tuân lệnh đại tỉ,Key Jey Rey đứng 2 bên và sau
chị Sandy đi _Leo cười lém lỉnh rùi ra lệnh cho 3 tên kia, k quên
đánh mắt với 3 tên đó 1 cái đầy hàm ý
3 tên kia hiểu, chỉ khẽ che miệng cười cười rồi cũng bước tới bên
Sandy
_Gì vậy ?_Kevin hỏi, nhìn 1 cách đầy khó hiểu
_K gì _Mặt Sandy hơi hồng khi nghĩ truyện vừa này nên quay phắt
đi
(keke, chắc mọi người k đoán được vì sao Sandy nhà ta k dưng lại
làm vậy đâu đúng k? Chắc chắn là Sandy k sợ bị đánh lén rồi mà
chẳng qua là nàng nhà ta nhìn thế thôi chứ k sợ trời, k sợ đất lại
cực kì sợ em nhện đó ạ ><. Kaka)
Rồi mọi người nhanh chân bước đi, qua gian phòng này lại tới gian
phòng khác nhờ ánh sáng leo lắt, ít ỏi tử bên ngoài chiều vào ….cả
đám cứ bước đi như thế cho tới khi bị cắt ngang bởi 1 giọng nói và
tiếng bước chân dồn dập đang tiến tới….
_Tụi tao đợi tụi mày lâu rồi đấy _Giọng 1 thằng đàn ông ồm ồm vang
lên
_Ai? _Giọng Sandy lạnh lùng
_Mày k cần biết tụi tao là ai chỉ cần biết rằng chúng mày hôm nay
phải dừng chân lại ở đây thôi. Dù mày có mang theo “Tứ Quỷ” hay kể
cả “ông trùm Kevin” nức tiếng đi chăng nữa thì mày “Siêu quậy
Sandy” hôm nay mày phải nạp mạng cho tao _Thằng đó hách dịch
_Nếu tao k thích vậy ?_Sandy nhìn tụi nó bằng ánh mắt lạnh
lùng
_Được, vậy thi Siêu quậy Sandy,Tứ Quỷ, Ông trùm Kevin,Đại ca Koon
Ham, Co gái vàng Mika, Vệ sĩ Ren …tụi mày có giỏi thì thì tụi mày
cứ sông lên đi.9 chúng mày thử đầu với hơn 600 người bọn tao đi, ai
thắng xẽ rõ thôi…_Thằng đó chỉ về phía những thằng đứng sau hắn,
mặt mũi thằng nào cũng đầy sát khí, tay càm đao, côn nhìn tụi nó
đầy thách thức
_Tụi mày còn kể thiếu đấy. Ryuki này cùng thành viên Bnag Yakuza
vùng quan đông nữa cơ. Đại tỉ,đi trước đi, cứ để tụi nó cho chúng
tôi _Ryuki lên tiếng
_Ai ?_Thằng đó quát
_Mày ngông với ai đấy? Tao Ryuki Ai hôm nay xẽ dạy mày 1 chút bản
lĩnh người cảu Bang Yakuza vùng quan đông_Ryuky nở 1 nụ cười nửa
miệng đầy khinh thường
_Được, vậy dao cho Ryuki nhé. Nhưng phải đảm bảo với tui là tuyệt
đối 1 ai được chết .ok _Sandy cười nhưng khuôn mặt đầy quyết
đoán
Ryuki Suy nghĩ 1 lúc rồi nhìn các anh em trong bang xem ý kiếm thế
nào.Khi họ hiểu được tấm lòng của đại tỉ thì ai nấy cũng đầu gật
đầu đồng ý và Ryuki cũng nhìn Sandy gật đầu cái “rụp” chốt lại cuối
cùng
_Được, đảm bảo _Ryuki nói
_Hì, vậy thẳng tay đi, giết k tha 1 thằng nào luôn _Sandy nói giọng
lạnh lùng liếc qua thằng cầm đầu cười khẩy 1 cái và nhanh chóng
cùng 8 người đi khi tiếng đao kiếm vang lên 1 cách hỗn loạn
Mọi người len tầng 2 nhưng k hề có gì chỉ thấy toàn vỏ trai bia,
rượu vứt vung *** ..có lẽ đây là chỗ ở của bọn nó khi đợi bọn Sandy
đến
_Này Sandy, vậy liệu có ổn k? %0 ng mà đấu với hơn 600 ng lận đó
_Mika hỏi (chậc, lâu lắm mới thấy nàng này lên tiếng)
_Yên tâm đi, họ k phải chỉ là những người chỉ biết đấu đá đơn thuần
thôi đâu, 50 ng họ đều mang những tuyệt chiêu riêng đó.Riêng Ryuki
cũng chẳng thường đâu,anh ấy mới có 20t nhưng đầu óc thì nhạy
bén,tốc độ chuẩn, khả năng tiên đoán đường đi nước bước chuẩn tới
90%, chưa kể khả năng kiếm đạo của Ryuki anh ấy chẳng thua kém gì
Mika hay Ren đâu,có khi lại hơn ý _Koon Ham nói
_Sao anh biết rõ vậy ?_Sandy ngạc nhiên
_Haha, vì anh với thằng Kevin đi đâu chẳng có nhau nên người của
bang yakuza vùng quan đông có gì mà anh k biết chứ, anh còn biết
nhiều hơn nữa cơ _Koon Ham cười hiền, xoa đầu Sandy
_Ừ ha _Sandy gật đầu nghe chừng có ve hiểu lắm nhưng chẳng biết là
hiểu được bao nhiêu phần trong cái lời nói đầy hàm ý của Koon
Ham
Lên tới tầng 3,tầng cuối cùng,k gian càng trở nên âm u và tối tăm
hơn khiến ng khác phải rùng mình vì cái ẩm ướt, u ám, tối tắm bẩn
thỉu ở đây
_Chết tiệt, tối quá _Sandy nắm chặt tay đầy giận giữ
_Sandy, mau tìm Kyu Min , thế này thì k ổn rồi _Mika khuôn mặt biểu
hiện rõ sự lo lắng, sốt ruột
_Điên quá, biết tìm ở đâu h chứ? KWON KYU MIN, cậu ở đâu vậy
hả?_Sandy hét lên
K 1 tiếng động, chỉ có tiếng gió rít qua khe cảu hổng từng cơn lạnh
lẽo qua khe hở của cửa vào trong phòng… Ngoài trời gió , mưa tầm
tã…cơm mưa rào đã đổ uống ầm ĩ như chút nước mắt ai oán của ai đấy
xuống khiến cho cái bầu không khí càng trở nên não nùng, ảm đạm tới
lạnh ngươi….
Và rồi “RẦM” _1 tiếng va chạm thật lớn vang lên làm người ta giật
mình trong k gian yên tĩnh tới mức kỳ bí này…
_gì vây ? _Sandy quay ngoắt lại nơi vừa phát ra tiếng nổ
_Chẳng có gì đâu ạ. Chắc ngoài kia mưa gió to quá mà nhà này cũ quá
nên làm cái gì đó rơi đổ thui _Rey chỉ vào bức tường được lát gỗ
hoàn toàn đằng sau vẫn đang đứng im lìm như minh chứng cho câu nói
của mình
_K phải….Phá…phá mau…Kyu Min…Kwon Kyu Min,em ở trong đấy phải k?Kyu
Min à _Koon Ham như linh tính cái gì đó, giọng lắp bắp, vội vàng
chạy tới bức tường đó chân liên tục đạp vào tường
_Anh có lầm k vậy? Đây chỉ là 1 bức tường bình thường thôi mà _Keo
kéo Koon Ham ra trước khi anh làm thương đôi chân của mình
_K đúng, ở đây rõ ràng có khoảng trống _Sandy gõ gõ tay vào tường
gỗ
_Phá ra thì biết _Kevin nói, cười cười kỳ lạ
_Tứ Quỷ, làm đi _Sandy nhìn 4 đứa
Gật đầu, Tứ Quỷ lùi ra xa lấy đà và nhanh như cắt bắn thẳng về phía
bức tường gỗ đã được Sandy đánh dấu .Đạp thẳng chân mình vào bức
tường gây ra 1 tiếng “Rầm” lớn nhưng bức tường này chẳng mảy may
rung chuyển gì,vẫn đứng yên sừng sững 1 cách kỳ lạ…tường gỗ bình
thường thì dính cú đạp của 4 người này đã nát thành đống gỗ vun, bỏ
đi lâu rồi….
_Đau quá _4 thằng ôm chân, đồng loạt rên
_Mấy đứa có sao k? _Sandy lo lắng chạy lại
_Lại k? Tường gì mà đứng như đá ý …độ này què thật rồi _Rey rên
rỉ
_Hixx…em còn chưa lấy vợ, sanh con à _Jey nhăn nhăn khuôn mặt baby
của mình trông đến là tội nghiệp
_”Bốp” Xì, dậy mau mấy thằng này, giả nai ít thui _Sandy đập cho
mỗi thằng 1 cái
_Hixx, thế mà k qua được mắt chị _Leo gãi đầu đứng dậy cười hì hì
(nhìn kute lắm đó ^^~)
_Xì, sống với tụi bây bao năm rồi mà ta lại trả rõ, tụi bây cứ liệu
hồn đấy _Sandy dơ năm đấm đe dọa
_Chậc, tường này cứng vậy làm sao h nhỉ?_Leo trầm ngâm nghĩ
_Sandy, để tụi này cho _Ren cười chỉ tay về phía Mika đang nhìn
Sandy
_ĐƯợc k? _Sandy hơi lo
_Được, yên tâm đi _Ren cười, khoe cái răng khểnh duyên cực duyên
luôn
_ok, vậy nhờ 2 người nhé _Sandy cười
Mọi người lùi ra xa 1 chút theo yêu cầu của Mika. Ren với Mika đứng
đối diện nhau và cùng song song với bức tường. Hít 1 hơi thật dài ,
rút thanh kiếm nhật ra; đây là 2 thanh kiếm đặc biệt vì nó được mạ
1 màu vang bóng loáng, phía chuôi kiếm cũng được cả 2 gắn 2 viên
ngọc nhỏ khá quý, tay cầm được quấn bằng vải đen khá êm,lưỡi kiếm
hơi dài nhưng nhọn, mảnh và cực sắc…..2 thanh kiếm sáng loáng được
2 người nhẹ nhàng bật lên và đi những đường kiếm nhanh nhưng nhẹ và
mảnh vào bức tường khiến cho người ta có cảm giác dường như thanh
kiếm còn chưa chạm nổi vào tường…
2 người tiếp đất 1 cách nhẹ nhàng thì cũng là lúc bức tường kêu
“rắc” 1 tiếng và rồi đổ sập xuống tạo ra tiếng “rầm ….rầm….” của
gỗ, đá rơi và hiện ra 1 căn phòng mật nhỏ….
Koon Ham chẳng thèm đợi cho mấy thanh gỗ, đá bị cắt vụn vởi lưỡi
kiếm của Mika và Ren rơi hết đã chạy vào bên trong mặc kệ cho gỗ
rơi vào người mình đau rát…..
_KYU MIN _Koon Ham hét to chạy vào bên trong
Trước mắt Koon Ham và mọi người hiện ra là 1 khung cảnh k thể nào
tưởng tượng được, k thể nào tệ hơn….Đó là Kyu Min bị chói cả tay
lẫn chân bằng dây thừng, mồm bị bịt băng dính,quần áo rách rưới bẩn
thỉu đang nằm run rẩy dưới nền đất lạnh,ẩm ướt nước mắt dàn dụa,
người ngợm thì chắc do lúc nãy Kyu Min cố tỉnh lăn mình ngã từ trên
giường cao xuống cho tụi nó biết mà bị sước sát hết….
_Kyu Min….Kyu Min à….em k sao chứ?...Kyu Min à…. _Koon Ham lay lay
Kyu Min
…….
Chap 12.6: phát súng của quá khứ, hiện tại, tương lai…….
_Mau cởi trói cho Kyu Min, mau lên _Mika hét lên (chắc mọi người
cũng hiểu là 1 ng ít nói, trầm tính mà hét lên thì họ đang thực sự
lo lắng như thế nào đấy)
_Key, Jey,Rey, Leo mấy đứa lấy đống gỗ này đốt lên mau đi _Sandy
quát, chân dá mấy mảnh gỗ về phía 4 đứa
_Sao vậy à? Mình đang trong hang tụi nó, đốt lửa lên khác gì lạy
ông tôi ở bụi này ạ? _Jey giải thích
_Cấm cãi, đốt lẹ lên đi _Sandy quát lớn (mất bình tĩnh rồi ạ)
Trong lúc tứ quỷ đang ngoan ngoan đi nhóm lửa thì Koon Ham đã nhanh
chóng cởi chói cho Kyu Min lúc này đang thiêm thiếp …có lẽ do quá
sợ hãi 1 cái gì đó mà ngủ thiếp đi cũng k ngủ được mà dậy cũng k
dậy được….
_Đợi chút là Kyu Min xẽ tỉnh lại thôi, có ánh sáng rồi _Mika nhẹ
nhàng nói với Koon Ham khi thấy rõ sự lo sợ trên khuôn mặt
anh
_Sao vậy chứ? Từ lúc quên biết Kyu Min tới h tui chưa bao h thấy
Kyu Min sợ hãi 1 thứ gì đó tới mức kinh khủng như vậy? _Koon Ham
đau đớn nhìn cô gái bé nhỏ tên Kwon Kyu Min đang thiêp thiếp trên
tay mình, khuôn mặt thanh tú nhăn lại sợ hãi
_Con người ai cũng có điểm mạnh điểm yếu, ưu điểm và nhược
điểm….Kyu Min cũng vậy, tuy rất mạnh mẽ, kiên cường, là người luôn
vui vẻ nhưng Kyu Min lại rất sợ bóng tối …._Mika nhẹ nhàng lau
khuôn mặt lấm tấm mồ hôi và bụi bẩn cho Kyu Min
_Sợ bóng tối… _Koon Ham k dấu khỏi sự ngạc nhiên
_Phải, chính vì vậy nên tuy Kyu Min có nhà nhưng có bao h chịu ở
đâu, xuốt ngày tá túc ở nhà em đó thôi _Sandy cởi chiếc áo khoác
ngoài choàng lên ng cho Kyu Min
_Này…xong chưa?Có việc rồi _Kevin chỉ tay về phía thẳng nhỏ con mặc
đồ đen,che mặt và phía sau hay chính xác là sng quanh ngôi nhà là 1
lũ nhung nhúc những thằng khác đang nở 1 nụ cười cực kỳ đểu giả như
chính hắn
_Bị bao vây rôi _Ren nhìn xung quanh căn phòng đều bị bao vây bởi
bọn mặc đồ đen
_Hừ, lũ khốn nạn….hôm nay tao xẽ tính đủ với chúng mày _Sandy nhìn
bọn hắn bằng ánh mắt thù hận đầy tức giận
_Ha, tôi cũng có truyện muốn ôn lại với cô đây thưa tiểu thư nhà họ
Trương, Trương Nguyệt Mỹ Hương _Thằng che mặt cười khẩy
_Vậy hả? Vậy thì xin mời_Sandy bẻ tay răng rắc, k quên khuyến mại
cho hắn 1 nụ cười đểu
_Chị Sandy cẩn thận đấy, nó biết được tên thật của chị thì chắc
chắn nó biết nhiều nữa đó _Leo can Sandy
_Hơ, mấy đứa ra đây làm gì? _Sandy nhăn mặt
_Ra giúp chị mà _Rey nhanh nhảu
_Biến, ai cầm tụi bây giúp chứ?Koon Ham bảo vệ Kyu Min, Ren bảo vệ
Mika. Còn 4 đứa tụi bây lo mà bao quát bảo vệ Mika và Kyu Min cho
chị,tụi nó mà làm sao thì chị giết _Sandy gắt
_Nhưng…._Leo định nói lại thì bị Sandy chặn họng
_K nhưng nhị gì cả…1 là nghe, 2 là mấy đứa tụi bây đi về _Sandy
trừng mắt nhìn 4 thằng mặt đang mếu máo
_Dạ, nghe ạ _4 thằng than ngắn thở dài
_Hì, nào h nhào vô đi,bao nhiêu cũng được hết _Sandy bước lên, nở
nụ cười đầy tự tin, quyết đoán
_Ớ này, tui được đánh chứ nhỉ? K phải làm gì mà _Kevin chỉ vào
mình, ánh mắt nhìn Sandy cực nai tơ
_Xì, tùy _Sandy nhăn mặt sông lên khi mấy trăm thằng tay cầm gậy,
côn, đao, kiếm,…đang tiến lại
Mấy trăm thằng trong cái không gian bụi bặm, ẩm mốc sông vào đánh 2
con người 1 nam, 1 nữ nhờ ánh sáng bập bùng của ánh lửa ở giữa đang
cháy tí tách…Tiếng đổ vỡ, leng keng của đao kiếm va chạm vào nhau k
khỏi khiến người ra rùng mình lạnh sống lưng khi nó vang lên chan
chát đầy sát khí của chết chóc
_Này Ren _Mika gọi
_Hửm? _Ren quay lại
_Tui nhớ Sandy k hề mang vũ khí phải k?Nhất là kiếm nhật nữa _Mika
nheo mắt nhìn về hướng Sandy vẫn đang hăng hái buông từng nhát kiếm
chém tụi nó k thương tiếc
_Phải, đi tay k mà..sao thế? _Ren tỏ vẻ k hiểu
_Uh thì tại thấy thanh kiếm nhật Sandy cầm quen quá _Mika chỉ
_hả? Đâu?....A…A…A……….A…..kiếm cảu tôi, Lee Sandy kia, trả kiếm đây
_Ren hoảng hốt khi sờ vào cạp quần chẳng thấy thanh kiếm đâu cả,
còn mỗi cái vỏ bao k =~=
_À há, thảo nào thấy quen giữ vậy?_Mika cười
_Cười gì chứ? Hixx, con nhỏ này lấy từ bao h k biết _Ren mặt mày
nhăn nhó nói
_Chịu… _Mika lại hướng đôi mắt về phía Sandy
Lúc này Sandy đang chém tụi nó như chém mấy con lơn vậy. Tuy tuyệt
kĩ dùng kiếm so với Mika và Ren thì k bằng được với 2 người có
trình độ chuyên nghiệp này nhưng tất cả những nhát chém đó k hề
thường chút nào.Vì Sandy k dùng cách 1 phát chém chết 1 thằng mà
chỉ chém cho tụi nó k thể bật lại được hay đồng nghĩ với việc k thể
đi+ di chuyển được…..Dù là chém ngang, hay chém dọc thì cái đích
cuối cùng của lưỡi kiếm cũng đều được chủ nhân của nó nhắm thẳng
vào chân của tụi nó mà phang 1 , mà chém ….Từng nhát chém đều cứa
sâu hẳn vào sương làm tụi đấy đau đến tê liệt mà hét cũng không nổi
chết cũng chẳng có gan mà tự sát chỉ biết nằm bò ra đấy ôm cái chân
với vết thương máu đang chào ra lênh láng thấm xuống đất tanh
nồng…..Và máu đã bắt đầu vấy lên quần áo và khuôn mặt xinh đẹp
thanh thoát của Sandy;đôi mắt màu tím long lanh 1 niềm thích thú
tới kì lạ, đôi môi luôn vẽ lên nụ cười đầy ẩn ý khiến đối phương
chạm mặt cũng k hiểu được nó xẽ ra chiêu thức gì, cánh tay thay
mảnh đi những đường kiếm nhanh nhưng lại kì quái chẳng có chút bài
bản nào lại khiến bọn kia run sợ…..Cho dù chân tay Sandy cũng k hề
ít vết sước sát, đặc biệt là chiếc áo tay lửng da ở ngoài đã bị
những cú chém hụt, hời hợt của tụi kia làm cho rách bươm nhưng nhìn
khuôn mặt thế kia thì cũng đủ hiểu rằng bấy nhiêu với Sandy chẳng
là cái gì quá ghê gớm cả…
_Biết Sandy giỏi về võ thuật nhưng tui k ngờ Sandy lại giỏi tới mức
độ này đâu _Ren bất giác thốt lên
_Con nhà võ mà _Koon Ham nhìn về phía Sandy khẽ mỉm cười
_Nhà võ? _Ren nhìn Koon Ham k hiểu
_Ừ_Koon Ham gật đầu
_Sao biết _Ren trố mắt nhìn
_Hì ! _Koon Ham k nói gì, chỉ cười khiến cho Ren càng thêm tò
mò
Còn bên Kevin thì mới gọi là kinh khủng khi Kevin tay không mà 1
mình chọi với mấy chục thằng thế mà chúng cứ nhào vô là y như rằng
bị thương tích k hề nhẹ nhàng chút nào. Thằng nhẹ nhất là toàn mạng
nhưng cũng k thể sống được bao lâu vì khi đầu bị Kevin đập cho rách
hẳn mảng to và máu đang chảy ra như suối hay vị lép sọ,…còn mạnh
thì đương nhiên là 1 phát chết k kịp ngáp.Mùi máu lanh bắt đầu nồng
lên, nó bám vào tay và mặt Kevin rất nhiều, quần áo cũng k tránh
khỏi vấy bẩn tới phát kinh, nếu người bình thường thì có lẽ xẽ k
thể chịu được cái thảm cảnh khi mà máu văng đầy ra sàn, trên tường
còn xác người thì chất đầy trên sàn hoặc những thằng bị thương nằm
vật vạ ở 1 góc nào đấy, trốn chui trốn lủi….Nhìn Kevin bây giờ
trông chẳng khác gì 1 con thú hoang đang cắn sé con mồi không
thương tiếc….
_Nhìn Kevin sợ quá _Kyu Min nói (lúc này đã tỉnh lại hẳn rồi
ạ)
_Chậc,thế này con nhẹ nhàng chán đấy.May cho bọn nó là Kevin k dùng
vũ khí chứ k thì ….._Koon Ham bỏ lửng câu nói
30’ sau thì mấy trăm thằng đều nằm rạp xuống đất,k nhúc nhích nổi
chỉ còn những tiếng rên thấu trời đất thì trời đâu đất đâu chúng
thì cũng k hơi thèm quan tâm những thằng đấy làm gì cho tổn
thọ…kiệt sức, mệt mỏi nên chúng chỉ còn biết rên những tiếng rên
hời hợt, đau đớn,kiệt quệ….
Sandy k biết từ lúc nào đã tiến tới gần tên cầm đầu và lột phăng
chiếc khăn che nửa khuôn mặt của hắn ra…
_Xian……Xian Lin ….._Giọng Sandy đanh lại (vì Sandy vẫn k tin được
cô bé hiền lành đó lại ở đây, ng Sandy tưởng là ng khác thui
=~=)
_Chào cô, trưởng nữ nhà họ Trương_Lin nở nụ cười khinh khỉnh
Sandy im lặng, k nói gì
_Lâu quá k gặp nhỉ? Cô h vẫn chẳng khác gì xưa, vẫn bồng bột như
vậy thôi à. Nếu k phải nhỏ bạn cô liều chết lăn xuống cái giường
cao nhất thì ngày hôm nay tôi đã cho cô ta theo đứa con gái đó tế
anh tôi luôn rồi _Lin nhìn Sandy bằng ánh mắt đầy thù hận
_ý cô là sao? _Sandy hỏi
_Hì, khuôn mặt này cô k thấy quen sao?Tôi tưởng sau cái chết của cô
ta thì cô phải nhớ và hận bộ mặt này tới tận xương tủy chứ?_Lin
nhìn thẳng vào mắt Sandy
Sandy sững người lại….khuôn mặt của Xian Lin in hằn trong tâm trí
của Sandy,nhìn những đường nét đấy ,cái bản mặt nó kinh tởm suốt
mấy năm qua hiện về, phát súng định mệnh đấy vẫn in sâu trong trái
tim nó khi chính vì phát súng đấy đã cướp đi sinh mạng của thiên
thần nó yêu quý nhất…1 dòng máu chảy xuống….giọt nước mắt tuôn
rơi….trái tim tan nát…Và hắn, chính hắn,chính là hắn chứ k ai khác
đã giết chết k chỉ 1 người mà đã cướp đi của nó bao nhiêu thứ khác
nữa…….
“Sandy……….Phập…..”
Kevin chạy lại đẩy Sandy ra khi thanh kiếm của Lin phi thẳng vào
đầu Sandy….Nhưng nó qua tay Kevin khi Kevin lao vào đẩy Sandy ra và
lao thẳng vào bức tường phía sau cả 2………..
_Mày….con khốn, mày muốn gì đây? _Kevin hét lên, k kìm được bình
tĩnh mà **** Lin
_Hì, đơn giản thôi, tao muốn lấy mạng nó, muốn lấy mạng Lee Sandy
_Lin cười đầy man rợ
_Mày…. _Kevin định sông lại đánh Lin nhưng đã bị Sandy chặn
lại
_Để tui, lùi xuống đi _Sandy đứng dậy, cởi phăng chiếc áo lửng ngắn
ôm sát người đã rách bươm…Và cuối cùng thi mọi người cũng đã thấy
được thứ là lâu nay Sandy vẫn luôn dấu trong lớp áo dài …1 hình săm
cạnh rốn, kì lạ mang nhưng đẹp 1 cách huyền bí và mang đầy ý nghĩa
. Đó là hình 1 con rơi nhưng được cách điệu với 1 bên mang cánh của
quỷ và 1 bên mang cánh của thiên thần được cách điệu hóa ….
_Mày, mày chính là em của tên khốn đấy ?Đúng k?Nhưng em hắn đâu
phải con gái?Tại sao lại….._Giọng Sandy hơi run, nhưng đó k phải sợ
mà là đang kìm nén 1 cái gì đó…
_hả? _Kevin sững người
Mọi người phía dưới thì hoàn toàn k hiểu gì nhưng chỉ có 1 người
vẫn im lặng từ này tới h khi nhận ra sự tiên đoán của mình lúc này
là đúng, ngay khi anh trông thấy khuôn mặt hắn anh đã ngờ ngợ thấy
1 điều gì đó khác thương ….
_Phải, vì trả thu cho anh tao, cho cái chết tàn nhẫn của anh tao mà
tao đã phải phẫu thuật nhưng gương mặt này thì không…tao muốn nó xẽ
là ám ảnh với mày….Tiếp cận mày chỉ vì điều tra lý lịch mày thôi,
đi với Lee Sandy, được Lee Sandy cứu cũng đủ để có được nhiều thứ
lắm đấy…ha ha ha ha….._Lin cười như 1 thằng điên, có lẽ hắn đã bắt
đầu dồ thật sự
_Mày được lắm, giám mở mồ ra nói 2 chữ “trả thù” sao? Nợ mới, nơ cũ
hôm nay tao xẽ tính đủ với mày _Sandy cười nhạt
Sandy bước tới trỗ Lin,ánh mắt vô hồn,khuôn mặt lạnh lùng vô cảm ,
tâm trí trống rỗng….dòng máu đỏ lạnh ngắt ngày xưa dường như đang
nổi lên ….Leo lo lắng, mọi người ai cũng đều lo lắng cho Sandy, tất
cả đều cảm thấy có gì k ổn nhưng k ai có thể bước lại kéo Sandy nếu
k muốn đổ thêm dầu vào lửa…..1 ánh sáng loang loáng qua mắt
Leo….Nheo mắt, nhìn 1 chút Leo đã nhận ra vật màu bạc lấp ló ở cạp
quần Sandy thì hét lên:
_Anh Kevin, ngăn chị Sandy lại đi….súng ….
_Hả? _Kevin quay lại
_Súng… _Kyu Min chỉ về phía Sandy khi Sandy đang rút súng và chuẩn
bị lền cò
_Nhỏ này điên chắc _Kevin lao nhanh về phía Sandy
“Pằng”…tiếng súng vang lên chói tai
“Rầm”…Sandy ngã xuống……. “Á………Á……..Á……” Tiếng hét đau đớn vang vọng
khắp gian phòng
_Cô điên hả? _Kevin hét lên
_Buông ra _Sandy đẩy Kevin ra, cố đứng dậy khi mắt đã đẫm
nước
_Cô biết đây là đâu k mà giám nổ súng hả?Muốn giết cả lũ à? Đứng
yên đấy cho tôi _Kevin ôm chặt Sandy bằng cánh tay săn chắc của
mình
_Bỏ ra, đừng ngăn tôi, tôi phải giết chết tên khôn này _Sandy hét
lên,2 hàng nước mắt nóng hổi lăn dài trên gò má ửng hồng. Lần thứ 2
Sandy lại khóc, khóc 1 cách đau đớn và khổ cực….
Kevin nhẹ nhàng đặ Sandy ngồi xuống đất, choàng chiếc áo khoác cũng
đã tả tơi k kém của mình lên người Sandy, lấy khẩu súng lục dài
bằng bạc từ tay Sandy, gạt đi 2 hàng nước mắt long lanh, tinh khiết
của nó, nói:
_Thằng đó để tui sử được chứ? Bàn tay này của Sandy k nên nhuốm
thêm máu nữa đâu, nhất là loại máu dơ bẩn như hắn
Sandy k nói gì, ánh mắt vô hồn nhìn đơ đễnh vào khoảng k trung,mỗi
mím chặt, khuôn mặt trắng bệch chỉ khóc mãi k thôi…
Kevin cầm khảu súng cài vào cạp quần bước tới trỗ Lin khi cô ta ..à
phải gọi chính xác là hắn đang nằm quằn quại vì đau đớn khi vết
thương Sandy bắn dù đã bị Kevin chặn lại nhưng nó trượt qua tim và
găm thẳng vào bả vai ….
_Đau chứ? _Kevin lấy chân đã vào người Lin
_****!.... _Lin trừng mắt nhìn Kevin
_Hừ,gan nhỉ…nhưng ít ra cũng k như thằng anh chó má của mày trước
khi tao giết đã cúi lạy , van xin tao tha cho cái mạng chó của
nó.Và những gì nó phải trải qua cũng k bằng những gì nó mang lại
cho ng nó hại đâu, người quan trọng nhất cuộc đời tao đã vị nó giết
chết 1 cách đau đớn. 1 phát chém đôi người với con chó nhứ hắn là
quá nhẹ đấy …_Kevin hét lên,ánh mắt trợn ngược nhìn hắn đầy căm
phẫn
_Mày… _Lin bắt đầu run sợ
_Yên tâm đi, mày xẽ k được teo cho chết nhẹ nhàng như thằng anh mày
đâu.Giám động vào bạn tao,giám nhắm vào người con gái của tao thì
hôm nay tao xẽ cho mày hiểu vì sao cái tên Qualy Kevin lại được thế
giới đem e dè như vậy, xẽ cho mày hiểu thế nào là cái đau đớn về
thể xác và tâm hồn _Kevin cười lạnh
Nói là làm,Kevin lấy chân nghiến 1 cái và dẫm nát cánh tay trái của
Lin và cùng với tiếng la thất thanh đầy đau đớn của hắn…
_Truyện…truyện này là sao vậy ?_Miak giọng nới hơi run khu chứng
kiến cảnh vừa rồi
_Đừng xem _Ren bịt mắt Mika
_Truyện dài lắm, sau này 2 người đó xẽ tự khắc kể cho mọi người
nghe thôi…._Koon Ham nói giọng hơi trầm,ôm chặt Kyu Min bé nhỏ đang
run rẩy trong tay mình khi chứng kiến cảnh vừa rồi
_uh…._Ren khẽ gật đầu
Còn Kevin khi đã dẫm nát nốt cánh tay phải cảu hắn , cho hắn tàn
phế cả 2 tay, chết cũng k được mà cũng k thể sống được với sự đau
đớn thấu tim gan này….Lin hét lên 1 cách yếu ớt…
_Giêt tao đi…
_Giết mày?Đơn giản quá đó, trò chơi mới bắt đầu được có 1 nửa thôi
mà _Kevin nhìn hắn Khinh khỉnh
Tiếp tục Kevin bẻ gẫy nốt 2 chân còn lại của hắn. Hắn rú lên như 1
con lợn bị cắt tiết đâu đớn, điên cuồng, bải hoải…..Mồ hôi đầm
đìa,nước mắt dàn dụa,hơi thở khó nhọc,tay chân đâu đớn nhưng tê
liệt hoàn toàn….hắn có thể cảm nhận được rõ tiếng sương tay chân
mình đang gãy vun ra từng mảnh….Lin ngắc ngoải giữa sự sống và cái
chết….nhưng tuyệt nhiên hắn k thể chết được…chỉ cảm nhận rõ nỗi đau
đang dày vỏ cả thân thể này…
“Pằng…”
1 tiếng súng nổ chói tai vang lên, 1 sinh mệnh đã được an bài với
cái chết,1 dòng máu đỏ tươi chảy loang loảng dưới sàn đất
ẩm….
Phải, chỉ với 1 phát súng, bằng chính khẩu súng của Sandy thì Kevin
đã kết liễu cuộc đời của hắn chỉ với 1 phát súng vào đầu k 1 chút
mày may hay thương tiếc….
Cũng lúc đó Ryuki đã giải quyết xong bọn ở dưới nhà sau 1 hồi vất
vả….họ k thể liều mạng chết vì lời nói của đại tỷ đã ban xuống
“tuyệt đối k được ai chết” nên cũng có chút vất vả….Tuy k thể chứng
kiến tất cả nhưng Ryuki và thành viên bang yakuza lên cũng đủ chứng
kiến được cảnh “ông trùm Kevin” kết liễu mạng sống của tên Lin _Tên
đầu trùm….
_Kevin … _Ryuki gọi
_Xong rồi sao? K ai bị thương chứ? _Kevin quay lại,giọng nói lạnh
lùng tay quyệt đi vệt máu của tên Lin bắn lên mặt
_Ổn, chỉ có 1 số người bị thương 1 chút thôi _Ryuki khẽ gật
đầu
_Um…được rồi vậy sử lý giùm nốt đống này nhé, tụi này lui trước.Đốt
tất cả người lẫn nhà, hiểu chứ? _Kevin nói, nhẹ nhàng bước tới trỗ
Sandy bế phốc lên
_Hiểu _Ryuki khẽ gật đầu
_Tui k muốn để ai sống sót hay còn lại chút tàn tích nào của vụ này
đâu, làm cho gọn vào. Còn lại cứ về báo với bang chủ các người là
truyện còn lại nhờ ông ấy giải quyết nốt _Kevin cùng mọi người bước
ra ngoài
Sandy đã thiếp đi từ lúc ra khỏi căn nàh đó, nên được lên xe moto
Kevin cùng mọi người đi thẳng về nhà mình…chẳng ai nói bất cứ 1 câu
nào, chẳng ai hỏi 1 câu nào….
Về tới nhà Kevin đưa Sandy lên phòng còn mọi người ngồi dưới phòng
khách đợi
_Khoan đã anh Kevin… _Jey gọi với lại khi Kevin định bế Sandy lên
phòng
_Sao vậy? _Kevin quay lại
_um…là….._Jey ấp úng
_K sao đâu Jey, để anh ấy vào phòng cũng được …dù sao anh ấy cũng
biết hết truyện rồi mà_Leo nói
_Sao cớ? _Kevin nhìn k hiểu
_k sao ạ, anh cứ đưa chị ấy lên phòng đi _Leo cười
Kevin k lấy gì nữa, lẳng lặng đưa Sandy lên phòng.Cánh cửa mở ra,
beent rong chr đạo với 3 tông màu đen – xám – trắng trầm lặng, lạnh
lẽo như tâm hồn của chính chủ nhân căn phòng này vậy….Đặt Sandy
xuống giường, đắp chăn và ngắm nhìn cô, nàng côn chúa nổi loạn này
1 chút rồi Kevin dần nhận ra 1 thứ khiến anh phải ngỡ ngàng và anh
cũng hiểu đây có lẽ là lí do vì sao nó k cho bât cứ ai bước vào căn
phòng này….
Bên bức tường màu đen nằm cạnh tường có 1 khung ảnh cở lớn,kích
thước đúng bằng bức tường đấy, khung ảnh được mạ vàng; bên trong
khung ảnh có 2 người con gái rất đẹp.Bên trái là cô gái có khuôn
mặt trái xoan,nước da trắng hông,mắt xanh biển, tóc vàng, diện 1
chiếc váy dây màu trắng mỏng manh như chính con người cô trông như
1 thiên thần khi có thêm 1 cái vòng trên đầu màu vàng đang phát
sáng cùng đôi cánh thiên thần trắng đằng sau lưng, bên phải có lẽ
là Lee Sandy với đôi mắt đỏ long lanh kì bí,mát tóc đen ngắn cắt
tới vai theo kieur vic nhưng mai được nuôi dài tới ngực, môi đỏ,mắt
kẻ đen,diện 1 chiếc váy dây đen trông nó như là đại diện chi ác quỷ
với đôi cánh rơi đen tuyền được lồng vào cùng với đôi cánh trông
khá giống cánh thiên thần nhưng nó đôi cánh này lại mang màu đen u
tối của bóng đêm thăm thẳm của địa ngục….
Hình ảnh 1 thiên thần, 1 ác quỷ chụm tay ,cụm đầu vào nhau khẽ mỉm
cười khiến cho rung động lòng người …tới con người lạnh giá như
Kevin từ khi cái ngày ấy sảy ra đã chẳng còn biết tới 2 từ “yêu
thương” nhưng khi xem bức ảnh này thì k thể chào lên những cảm xúc
khó tả với cả 2 người con gái này….nét đẹp thánh thiện và nét đẹp
sắc sảo k ngờ khi đứng gần nhau lại tạo nên 1 tuyệt kĩ tới
vậy….
_Này… _Tiếng gọi kéo Kevin về với hiện tại…
_Mọi người đang đợi cậu đó, xuống đi _Koon Ham đứng dựa lưng vào
cửa
_Truyện gì vậy ?_Kevin bước lại, khuôn mặt lại trở về vẻ lạnh lùng
thường ngày
_Chắc mấy đứa đấy im lặng nhiều quá nên h muốn tra khảo đó mà. Về
truyện quá khứ của Lee Sandy và cậu đó, tui chẳng biết giải thích
như thế nào cho phải cả… _Koon Ham ngán ngẩm
_ừ, thì đằng nào cũng chẳng thê dấu mấy người đó mãi được, để tui
cho _Kevin vỗ vai thằng bạn
_À!Truyện lần này cũng nhờ cậu giải quyết nốt nhá.Cứ nói đó chỉ là
sung đột bang phái đi _Kevin nói tiếp
_Uh, biết rồi,gọi từ nãy rồi.Xuống đi, để tụi kia kéo lên thì phiền
đấy _Koon Ham cười
Cả 2 cùng bước xuống nhà và đón nhận ngay những ánh bắt khó hiểu
của tất cả khi vẫn còn đang đi xuống….
_Haizzz…tôi đây, có truyện gì thì mọi người cứ hỏi đi _Kevin thở
dài
_Tất cả _Kyu Min lườm
_Truyện của cả 2 người _Giọng Mika lạnh lùng nhưng đầy đanh
thép
_Được,truyện này nếu mà kể tỉ mỉ ra thì k thể trong 1 sớm 1 chiều
mà xong được nhưng tóm lại là nó có liên quan tới 4 năm trước khi
sảy ra cái chết cảu 1 người _Kevin nói
_Ai cơ?Sao tui k hay? _Ren hỏi
_Vu đấy Ren k biết vì hôm đấy Ren bận nên k đi cùng 2 đứa tui _Koon
Ham nói
_Lần nào nhỉ? _Ren thắc mắc
_Lần chị gái tui chết hay chính là người bạn thân quan trọng nhất
của Sandy chết _Kevin nói, giọng k dấu được nỗi đau từ rất lâu vẫn
được kìm nén
_Hả? gì cơ? Kevin có chị gái á? _Kyu Min ngạc nhiên
_Um, chị ấy bị chính thằng anh trai của Lin bắt cóc để tống tiền
nhà tui. Nhưng lúc chạy trốn hăn sợ xẽ bị bắt nên đã bắn chết chị
ấy bằng 1 phát thẳng vào tim và chị ấy đã mất ngay lúc ấy, mất ngay
lúc viên đạn xuyên qua tim…_Giọng Kevin chua xót
Nghe Kevin nói tới đây, mọi người ai cũng im lặng tới lạ thường, k
gian dường như trùng xuống,k khí như nghẹt thở….Ánh mắt ai cũng k
dấu được nỗi đau sót, thương cảm…Tứ Quỷ dù cũng đã nghe truyện này
nhưng thực sự tụi nó chưa bao h nghĩ người con gái đó lại là chị
gái của Kevin….dù biết cái chết đấy đã k chỉ giết chết chị ấy mà
còn giết chết tâm hồn bao nhiêu con người nhưng cũng k ngờ nó lại
mang tới 1 tai họa lớn vậy…đúng là khi mất đi thiên thần thì thế
giới k thể yên bình……..
_Gia đình tui với gia đình Sandy khá thân thiết nên việc này cũng
chẳng có gì lạ cả.Sandy k giống những tiểu thư khác, tính cách cũng
lạ, là 1 cô be khó gần, k thích tiếp xúc với ai ngoài người nhà
mình cả nhưng ngay lần đầu gặp chị tui cô ấy đã nghệt mặt ra 1 lúc
rồi chạy tới ôm chầm chị ấy và 2 người quấn quýt với nhau từ lúc
đấy…Và k chỉ vậy mà chị tui cũng chính là người yêu hay nói chính
xác là vợ chưa cưới cảu anh trai Sandy nên cái chết của chị tui k
chỉ gây đau đớn với gia đình tui mà còn ảnh hưởng rất lớn tới gia
đình Sandy và nhất là cô ấy và anh cô ấy _Kevin nói tiếp, ánh mắt
nhìn xa xăm
_Vậy sau đó thì sao ?_Kyu Min hỏi dồn
_Um..hồi đấy anh trai Sandy bị trầm cảm, tự nhốt mình trong phòng
tối k gặp bất kì ai kể cả Sandy vẫn luôn quấn quýt với anh, Sandy
đã khóc mấy tháng liền k nghỉ cũng chẳng ăn uống gì vì chị tôi mất
lúc đấy lại càng đau hơn khi anh trai mà mình yêu quý k chịu gặp
mình….và rồi cô ấy đã bỏ nhà đi khăp nơi để tìm tên giết chị
ấy.Nhưng đương nhiên động vào người nhà tôi thì k thể sống sót được
nên 1 năm sau hắn chết…vụ đó tivi cũng có đăng tin đấy _Kevin
cười_1 nụ cười nhạt
_À!tui nhớ rồi,vụ đấy Koon Ham có gọi tui đi nhưng tối hôm đấy tui
phải hộ tống tổng thống Nhật qua Hàn nên k đi được, phải k ?_Ren
reo lên khi lục lọi trí nhớ 1 chút mới nhớ ra
_Phải đó _Koon Ham gật đầu
_Vậy thằng khốn đó ai giết? _Ren hỏi, mặt tỉnh bơ như vừa hỏi 1
truyện bình thường ở huyện
_À, hắn là do tui sử nhưng nhát chém đôi người mà thời sự đưa tin
là Kevin chém, tui k biết dùng kiếm mà _Koon Ham cười hiền
_Hôm đấy tui có nghe thời sự, thảo nào thui bảo nhìn thấy khuôn mặt
Lin ở đâu đó rồi, hóa ra là vậy.Nhưng thời sự đưa vụ đó lần đấy
xong cũng thôi luôn à _Mika h mới lên tiếng nói
_Uh, thi có ai giám động tới người nhà họ Qualy chứ? Lại được thêm
người đứng đầu thế giới CIA lên tiếng thì dù chính phủ Nhật Bản
cũng k giám làm to _Koon Ham nói
_haizzz..tất cả truyện đại khái là như vậy… _Kevin thở dài
_hixx…thật k ngờ là Sandy đã phải chịu 1 quá khư đau thương tới vậy
à _Kyu Min nước mắt rưng rưng
_Vậy hóa ra 4 năm trước chị ấy về Việt Nam rồi biệt tích cùng vì lý
do này sao? Em thật k ngờ à _Rey siết chặt nắm đấm
_Này Le, mi biết đúng k?Vì vậy mới 1 mực đợi chị ấy đúng k?Sao k
nói vơi tụi này hả? _Jey nhìn Leo
_Chị Sandy cấm k cho nói, chị ấy cũng đâu cho tui về cùng đâu; chị
ấy bảo nói vs ai hoặc theo chị ấy về thì chị ấy từ mặt luôn _Leo
mặt buồn tiu nghỉu
_Haizzz…đúng là Lee Sandy lúc nào cũng ôm đồm _Key thở dài
_Nhưng chẳng phải 2 người nói k biết nhau cơ mà? Sandy có bao h nói
là quen Kevin đâu _Mika hỏi
_Tui biết Sandy từ khi Sandy vẫn còn bé cơ, vì tui vẫn luôn theo
chị tui sang nhà Sandy mà nhưng lúc ấy Sandy ngoài anh trai mình ra
cũng chẳng thèm quan tâm tới ai cả, kể cả lớn hơn chút thì cũng chỉ
có Tứ Quỷ thôi…Tui hồi đấy biết nhưng vẫn hay đi cũng anh cô ấy
thôi chứ cũng k mấy khi gặp chạm mặt Sandy. Mà mọi người cũng biết
trí nhớ Sandy rất tồi nên việc k quen tui là đương nhiên, chị tui
mất tui đã sang Nhật sống và vào thế giới đêm luôn mà _Kevin giải
thích
….
NHững khúc mắc trong lòng cả lũ đã được giải mã gần hết, mọi người
ai cũng biết truyện và h trong lòng 2 cô gái nhỏ bé kia đang nuôi 1
quyết tâm nhất định phải bảo vệ cô bé tên Lee Sandy bằng được….quá
khứ là vậy, hiện tại là vậy nhưng chắc chắn tương lai xẽ khác….nó
có thể vẫn phải đổ máu, vẫn phải có nước mắt nhưng rồi nhất định
mọi thứ xẽ tốt đẹp…….
END CHAP 12
1 PHẦN QUÁ KHỨ CỦA SANDY ĐÃ ĐƯỢC HÉ LỘ NHƯNG ĐẤY CHỈ LÀ QUÁ KHỨ VÀ
HIỆN TẠI CÒN TƯƠNG LAI PHÍA TRƯỚC CỦA TẤT CẢ XẼ NHƯ THẾ NÀO THÌ XẼ
Ở NHỮNG CHAP TIẾP THEO ....VÀ CHAP 13 XẼ LÀ: "TRỞ VỀ - ĐỐI
MẶT"
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Chap13: Trở về - Đối mặt
_Oa..a..a.a. mỏi tay quá_Kyu Min vươn vai
_Sữa của em này, uống đi _Koon Ham cười hiền,đặt 1 hộp sữa nhỏ lên
bàn Kyu Min
_Hì,thanks anh _Kyu Min cười tươi, uống hết hộp sữa 1 cách ngon
lành
_À này Koon ham biết Kevin đâu k ?từ sáng tới h chẳng thấy mặt mũi
tên này đâu cả,hay lại sảy ra vụ gì rồi?_Ren hỏi
_Ủa, mà nhắc mới nhớ à Sandy hôm nay cũng nghỉ luôn à?_Kyu Min ngó
dáo dác
_À! Chị Sandy cùng với eo về Việt Nam rồi à _Jey từ ngoài bước vào
với Key và Rey
_Hả? Về Việt Nam á? Sao ại về vào lúc nay?có truyện gì à? _Kyu Min
k khỏi lo lắng
_Cái này em cũng k rõ, sáng sớm nay chị ấy di chuyến sớm nên chỉ
bào về Việt Nam có chút việc rồi đêm nay ại bay qua đây ạ _Jey giải
thích
_À hay Kevin và Sandy hẹn hò nhỉ?_Ren sau 1 hổi chắp tay lên chán
đã phán ra 1 cái suy nghĩ hết sức ấu trĩ và vô cũng vớ vẩn, vẩn
vơ
_Vớ vẩn quá, phát ngôn bừa bãi _Mika cho Ren nguyên quyển sách vào
đầu vì tội chuyên gia phát ngôn vớ vẩn
_Haha, k phải đâu, ban sáng Kevin có gọi điện dao công việc hôm nay
nhờ tui làm còn cậu ấy bận đi viếng ai ý _Koon Ham cười
_Vậy sao? Haizz…hum nay k được nghe Sandy với Kevin cãi nhau cũng
buồn thật đấy, thảo nào cứ thấy thiếu thiếu cái gì ý à _Kyu Min mặt
xị ra, thở dài thườn thượt
_Ờ phải _Ren hưởng ứng, thở dài theo
******
(tớ k nói nhưng trước h từ chap 1 tới chap này mấy ng họ đều lấy
tiếng nhật làm tiếng nói chung nhá; còn ở chap này thì hắn và tên
ấy nói là nói tiếng việt nha ^^~ ; h xẽ có 1 số đoạn nói là tiếng
Việt or hàn, tới những đoạn đó tớ xẽ ghi rõ còn k ghi gì tức là nói
tiếng Nhật nhá, mặc dù tớ oánh là oánh tiếng việt chứ tớ chịu hẻm
biết tiếng Nhật đâu, hehe ~^^~)
Tại 1 căn biệt thự lớn,bên trong 1 căn phòng rộng, đồ đạc được vứt
1 cách cực kì bừa bãi với ngổn ngang và giấy tờ, sách báo,….phía
sau màn hình máy tính có 1 người đang chúi đầu vào nó cùng đống hồ
sơ bày ngổn ngang và có 1 người nữa đang đứng phía sau tấm rèm khẽ
ngắm nhìn cảnh vật thiên khiên qua khe hở của tấm rèm……
_Này, định tính như vậy đến bao h vậy hả? _Hắn hỏi
_Sao cớ? _Tên kia đáp 1 cách thơ ngây vô (số) tội
_Nó suýt giết người đấy.!!Định tính bao h mới bước ra khỏi trỗ naỳ
đây? _Hắn thở dài
_Chậc, vậy truyện như thế nào? Chắc cậu giải quyết xong rồi hả?
_tên kia rời màn hình, xoay ghế hướng về phía hắn
_Thằng đó tính trả thù cho anh trai nó_người đã giết chị ấy, hắn
tính nhắm vào con nhóc đấy. Nhưng yên tâm đi, xong rồi, tui k để
tay nhóc loi choi đó vấy máu đâu _Hắn nhìn xa xăm
_Chắc nó sock lắm _Tên kia thở dài, mặt k dấu được nỗi lo
lắng
_ờ, nhưng k sock bằng tui. Mà này, con nhỏ đó học bắn súng từ bao h
vậy? Sao tui k biết? _Hắn quay lại nhìn tên kia cười khổ
_À há? Chưa nói sao? Nó học sau 2 năm cô ấy mất, bố mẹ cũng k chịu
đâu nhưng rồi cũng phải nhượng bộ nó _tên kia lắc đầu chán
nản
_Vì sao? _Hắn nhìn khó hiểu
_Thì đấy, chẳng biết nó trấn của ai trong nhà khẩu súng nữa, nó tới
trước mặt ba má chĩa thẳng khẩu súng vào thái dương ép ba má cho nó
học chứ sao? Ba má mà k cho nó học thì nó lấy thân mình làm bia đỡ
đạn luôn _Tên kia cười 1 cách kì quặc khi nhớ lại quá khứ hào hùng
đầy lẫy lừng của cô em
_Vậy trấn của ai?Thằng ngu đó phải sự tội, chém chết k tha _Hắn
nhăn mặt
_Vớ vẩn, chém sao được _Tên kia nhăn mặt theo
_Sao k ? _Hắn quay mặt đối diện với tên kia
_Vì súng đó của tui mà _Tên kia cười đắc trí
“RẦM” hắn nghe xong trượt chân té luôn (=~=)
_Sặc…..
_haha, tại trước ba đưa súng cho tui k hiểu nó nấp ở đâu mà thấy
được nên sau này cuỗm luôn như thế đấy, suy ra tui vô tội _Tên kia
cười nham nhở
_Mi chết luôn có phải đỡ khổ ta k? _Hắn vơ quấn sách gần đấy ném
thẳng vào cái mẹt đang cười nham nhở của tên kia
_Ầy, sách quý đó, chỉ có 2 quyển trên thế giới này thui à, đừng vứt
như vậy chứ? _Tên kia đỡ lấy quấn sách nhanh,gọn, nhẹ
_Hừ, k đùa nữa.Tui về Việt Nam k phải là ngồi tán phét đâu, đi được
chưa đây ? _Hắn ngó đồng hồ
_Chậc, ừ thì đi _Tên kia ngán ngẩm
_Chuẩn bị hoa chưa? Vác cái xác k tới tui đạp ông chết luôn đó_Hằm
gườm gườm
_Rồi, hoa ly, loài hoa cô ấy thích nhất mà _Tên kia cười, nụ cười
như luyến tiếc cái gì đó, mang 1 nét buồn khôn tả
_Tốt _Hắn vỗ vai tên kia
Rồi cả 2 cùng bước ra ngoài,thoát khỏi cái căn phòng tối k có lấy 1
chút ánh sáng nào có thể chàn vào được. H thì có thể thấy rõ hơn cả
2 người: hắn diện 1 bộ vest lịch sự màu đen,áo sơ mi trắng bên
trong, tóc hung đỏ, tai khuyên nhỏ màu đen; tên kia thì mặc 1 bộ
vest trắng tất:sơ mi trắng, áo vest trắng, quần trắng, giầy da
trắng, cùng với nước da trắng cũng k kém khi mà lâu lắm rồi hắn k
bước ra ngoài lấy 1 lần….chỉ độc có mái tóc hơi dài của hắn là nổi
bật 1 màu nâu hạt dẻ khiến hắn cực kì thu hút người ta kể cả nam
lẫn nữ nếu như chỉ cần nhìn thấy dù 1 lần hay chỉ là cái lướt
qua….
Cả 2 cùng bước len chiếc limou trắng tới 1 nơi để thăm lại 1 người
xưa,1 người quan gái cực kì quan trọng trong cuộc đời của cả 2
….
Chiếc xe dừng lại trước 1 cánh cổng gỗ lớn nhưng đã bị bạc màu do
thơi gian có in biển “Nghia trang Triệu Gia”….Tuy đây là 1 nghĩa
trang riêng, bên trong có rất nhiều cây cối mọc xanh um, xào xạc
nhưng nó cũng k thể xua đi được cái ảm đạm và nỗi buồn u uất ở nơi
đây….Nó dễ dàng kéo ta trở về với quá khứ mang tên của 1 cô gái với
nụ cười thiên thần, đôi mắt to tròn thơ ngây, thân hình mảnh mai
yếu đuối nhưng tâm hồn lại kiên cường bất khuất, dù cô đã 18 tuổi
nhưng con người cô cực kì ngốc nghếch, khờ khạo khiến người ta khi
nhìn thấy cô xẽ dấy lên 1 quyết tâm bảo vệ cô khỏi cái đen tối, nhơ
nhuốc của xã hội hỗn độn, đầy âm mưu đen tối kia…..
Bước chân nhẹ nhàng tới ngôi mộ máu trắng, bên trong đặt 1 tấm ảnh
của 1 cô gái mặc 1 chiếc váy trắng tinh,mái tóc xõa dài đang mỉm
cười thật tươi ; cô gái này đã k chỉ may nắm được ông trời phú cho
sắc đẹp mà còn ưu ái cho cô đôi mắt biết cười…..Gió nhẹ thoảng qua,
làn hương bay nhẹ trong khoảng không những cánh hoa ly trắng đang
tỏa hương thơm nhè nhẹ như cố để vơi đi từ bao lâu của ai đó mà tựa
như chỉ mới hôm qua thôi…..
_Có người tới trước rồi sao ? _Kevin cất tiếng nói, phá tan k gian
im lặng khi thấy trên ngôi mộ đấy là bó hoa ly trắng cùng những nén
nhang đang tàn trong gió, ngôi mộ cũng đã được lau sạch xẽ, cỏ được
phát quang hết cả….
_um, chắc là Sandy _Tên kia cười, đặt nhẹ bó hoa xuống trước
mộ
_Hả? cô ta cũng về sao? _Hắn hơi ngạc nhiên
_Uh, năm nào nó trả về thăm mộ cô ấy vào ngày giỗ thay tui….Nó là
đứa hay quyên, và thực ra là chẳng bao h chịu nhớ kể cả ngày sinh
nhật của mình…vậy mà k hiểu sao ngày giỗ của cô ấy nó tuyệt đối k
bao h quên, dù chỉ chậm 1 ngày _Tên kia cười, nụ cười mang nét buồn
khó tả
_Hừ, thế thì mau xuất hiện đi, trước khi cái đầu con nhóc đó nổ
tung _Hắn nhăn mặt
_ờ thì cũng phải giải quyết xong mọi việc đã chứ _Tên kia nói
_hừ, lẹ lên. Xong chưa? Về thôi, ta còn ra sân bay nữa _Hắn đã tên
kia
_đau, ta đập cho bây h.Roài, về…._Tên kia lườm
Cả 2 cùng bước đi, hắn bước nhanh đi trước còn tên kia bước theo
sau,…ngoài lại nhìn người con gái trong ảnh kia 1 lần cuối , mỉm
cười thật tươi, tên kia khẽ nói:
_Vợ ơi! Anh đi nhé…..
*********
BIỆT THỰ NHÀ HỌ TRƯƠNG:
_Cậu chủ _Cô hầu cúi chào lễ phép
_Um…hôm nay Mỹ Hương về nhà phải k?_Tên kia hỏi
_Dạ,cô chủ dẫn cậu Leo về nhà lấy chút đồ rồi qua chào ông chủ bà
chủ bảo qua viếng mộ tiểu thư họ Triệu rồi ra sân bay về Nhật luôn
rồi ạ _Cô hầu báo lại
_Um, được rồi _Tên kia gật đầu rồi ra hiệu cho cô ra ngoài làm việc
tiếp
_haizzz may là k đụng mặt k thì giải thích phiền phức muốn chết à!
Thui, tui đi luôn đây _hắn thở dài
_Hở? về sao?Bay chuyến đêm cũng được mà.Đang muốn nhờ cậu mấy
chuyện ở công ty đây _Tên kia ngồi vào bàn máy tính và bắt đầu tiếp
công việc dang dở của mình lúc nãy
_Chậc, lần nào tui về cũng bóc lột sức lao động cảu tui là sao? Nhớ
phải trả công cho tui đó _hắn tiến đến bàn làm việc của tên
kia
_Rồi, tui xẽ gả công chúa nhà họ Trương cho cậu là được chứ gì?_Tên
kia cười tinh ranh
_Thui đi, lấy con nhỏ nắng mưa thất thương đó để nó oánh cho tui
hồn lìa khỏi xác à? K nói truyện đó nữa, làm lẹ tui còn về k cho
ông làm mình đó _hắn nhăn mặt, cố dấu đi khuôn mặt đang đỏ lên của
mình
_ha, chưa chắc nhé _Tên kia cười, nụ cười chứa đựng đầy ẩn ý…
************************
TRƯƠNG K.W, TẠI CĂNG-TIN
_Của em này Kyu Min _Koon Ham đưa Kyu Min hộp sữa vừa mua
(chú thích là nhỏ này mê sữa lắm ==. Trả bù cho Sandy nhà ta ghét
cay ghét đắng sữa =~=)
_A! Cám ơn anh nhiều nha _Kyu Min cười hiền
_Này, tại sao phải ra căng-tin ngồi như thế này chứ? Khó chịu ghê
_Mika nhăn mặt khó chịu vì mấy cái ánh mắt đầy trừu mến của mấy
thằng con trai và thù hắn của mấy đứa con gái chiếu về phía
mình….
_thôi, cố tạm hôm nay đi, tại phòng nghỉ đang sửa mà, biết sao được
_Ren cười
_Hừ, tui về trước đây, qua lớp kiếm đọa đây. Koon Ham đưa Kyu Min
về nhà giùm tui nha…Nhớ là phải đưa về tận nhà đó _Mika đứng dậy
bước đi, k quên dặn dò Koon Ham cẩn thận
_Rùi, biết mà _Koon ham cười
_Um _Mika gật đầu rồi bước đi kéo theo những ánh mắt ghen ghét có,
yêu thương có, ngưỡng mộ có nhưng cô cũng chẳng bận tâm mà cứ nói
chuyện với Ren như lũ sung quanh chết hết rồi vậy
2 người kia bước đi để 2 người kia ở lại…..dù đã k còn nước mắt để
khóc, k thể đau vì quá đau, k thể tỏ ra k yêu khi lại yêu người ta
quá nhiều….Kyu Min k thể ngăn mình k nhìn Koon Ham dù hình ảnh Koon
Ham trong cô chẳng hề và chưa bao h mờ nhạt đi chút nào dù là hồi
bé hay bây h…..Kyu Min tự hỏi tại sao anh lại vẫn đối sử với cô như
thế khi cô đã làm anh đau như vậy, khi đã phũ phàng từ trối tình
cảm anh dành cho cô bao nhiêu ngày qua như vậy….sao anh lại đối sử
với cô ân cầm thế? Quan tâm thế?.....
_Kyu Min…..Kyu Min……_Koon Ham gọi, lôi Kyu Min về với hiện
tại
_Hử….a……dạ …….._Kyu Min lúng túng đỏ mặt
_sao vậy ?em mệt ở đâu à ?_Koon Ham lo lắng
_Dạ, k ạ ! có truyện gì thế ạ ? _Kyu Min lăc đầu, k dấu được sự bối
rối….
_Hì, em lạ thế? Mình về thôi, Mika với Ren đi qua club rồi hay em
muốn ở đây cũng được _Koon Ham cười
_k, về….về thôi ạ _Kyu Min lúng túng đứng dậy đi 1 mạch
Koon Ham theo sau Kyu Min để lại sau bao nhiêu con mắt tiếc nuối,
hụt hẫng vì k được ngắm nhìn nụ cười hiếm hoi của anh thêm 1 chút
nữa…..Cũng k có gì lạ khi họ lại tiếc nuối tới vậy bởi vì Koon ham
vốn là 1 người khá chín chắn,kiệm lời và cũng lạnh lùng máu lạnh y
như tên Kevin trong tất cả mắt những cô gái…..nhưng có lẽ chẳng
biết từ lúc nào mà cái hàn khí ấy đã biến mất và thay vào đó cho
anh là khuôn mặt với nụ cười tuyệt đẹp….Có lẽ cũng là nhờ 1 ai đó
yêu anh anh nhưng lại từ chối, lại làm anh đau….nhưng anh đã quyết
tâm rằng k bỏ cuộc; đây là quyết tâm từ lúc anh cứa cô bé đó,là cái
khi mà anh vào căn phòng bí mật đó trông thấy cô bé luôn gọi tên
anh, khi mà cô khóc nấc lên và ôm chặt lấy anh…..
Nhưng người ta có nói “giang sơn khó đổi bản tính khó dời” (hình
như vậy =~=) nên nhưng cử chỉ anh ý chỉ yêu thương, chăm sóc, cười
đùa anh ý chỉ dành cho 1 mình người tên Kwon Kyu Min thôi nên mấy
bạn nữ đừng mơ hão là anh ý xẽ thay tính đôi nết hoàn toàn nhớ…vì
dù gì anh ý cũng là anh hai của 1 bang tầm cỡ, là quản lý của cả 1
quán bar to nhất nhì tokyo mà….kakaa, đừng nên mơ mộng nhiều (đấy
là Zen nói thẳng sự thật nó hơi phũ phàng tý,bạn nào mà có chót yêu
anh Koon Ham thì đừng hy vọng nhớ ,kekee)
Cười nhẹ, Koon Ham bước đi song song với Kyu Min, nhẹ nhàng nắm lấy
bàn tay nhỏ bé, thanh mảnh đó; Koon Ham nói nhưng khuôn mặt vẫn
nhìn thẳng về phía trước…:
_Kwon Kyu Min, em có thể cho anh biết lý do thực sự em từ chối tình
cảm của anh được k? 1 lời nói thật lòng, 1 sự thật ý
Kyu Min hơi bất ngờ trước câu hỏi của Koon Ham nhưng cô cũng chỉ
biết cúi mặt xuống để dấu đi khuôn mặt đỏ như quả gấc của mình và
im lặng…thực sự cô cũng k biết phải nói phải giải thích với anh như
thế nào cho phải…
_Anh đã suy nghĩ mãi nhưng anh vẫn k hiểu là do lý do gì mà lại như
vậy ?Hay anh sai ở đâu nữa….Nhưng anh xẽ đợi em, anh xẽ đợi em Kwon
Kyu Min ạ….đợi ngày em đồng ý làm người yêu anh, người mình Choi
Koon Ham này thôi _Koon Ham siết chặt lấy tay Kyu Min
_Em……_Người Kyu Min bắt đầu run lên
_Sao vậy ? _Koon Ham quay lại khi cảm nhận thấy bàn tay Kyu Min
đang lạnh ngắt và run lên
_Anh…anh k hiểu à? Anh k hiểu hay thực sự k hiểu vậy? em….em tuyệt
đối k thể yêu anh được đâu, tuyệt đối k thể đc….anh đừng đợi làm gì
cả…hixxxx…k thể đc mà…. _Hai hàng nước mắt trong chẻo, tinh khiết
lăn dài trên 2 gò mà Kyu Min
_Cho anh 1 lý do đi nếu k anh xẽ k buông em ra đâu…..k bao h _Koon
Ham nhìn Kyu Min, ánh mắt như xoáy vào trái tim của Kyu Min_1 trái
tim bị tổn thương…
_Anh k biết em là ai sao?Em là con gái của ông trùm mafia thế giới
đấy…..làm sao họ có thể chấp nhận được chứ? Em k muốn làm anh phải
khó sử, tuyệt đối k…._Kyu Min quyệt nước mắt, nói 1 lèo nhưng k hề
nhìn Koon Ham,k nhìn vào ánh mắt như muốn suyên thấu cả con người
cô kia…
_Hả? _Koon Ham cũng nghe xong đơ luôn
Kyu Min tính chạy đi, thực sự cô k còn sức chịu đựng được nữa,k hề
muốn khóc nữa nhưng tại sao nước mắt cư rơi,k muốn đau nhưng sao
lại yêu con ng đó nhiều đến thế?.....cô muốn chạy trốn, chạy trốn
tất cả…..
Quay đầu toan bước đi nhưng Kyu Min k thể đi được nữa vì đã có 1
hơi ấm ,1 cánh tay mạnh mẽ, 1 nụ hôn ngọt ngào đã khiến ng cô nhũn
ra k còn chút sực lực để chạy nữa….
Hình ảnh 1 người con trai cao hơn 1m80 mặc 1 chiếc áo sơ mi trắng
đơn giản, tuần tụt đen bụi bặm, giầy nike trắng đang ôm 1 cô bé
xinh đẹp mặc 1 chiếc đầm lụa màu trắng và đặt 1 nụ hôn ngọt ngào
nhưng k kém phần mãnh liệt, cuốn hút lên đôi môi nhỏ xinh kia của
cô bé khiến những người đi qua phải ghen tỵ cũng như mơ ước thèm
thuồng…..
_Dù anh có là chủ tịch 1 tập đoàn CIA tầm cỡ thế giới hay em có là
con gái độc nhất của ông trùm mafia thế giới đi chăng nữa cũng k
quan trọng.Thứ anh cần k phải địa vị hay 1 trỗ đứng trong xa hội
này mà đó là em. K ai có quyền ngăn cản tình cảm của anh _Koon Ham
cười hiền, nhẹ nhàng đặt 1 nụ hôn lên chán Kyu Min nhưng dọng nói
thì cực kì đanh thép
_Em…… _Kyu Min đỏ mặt
_Anh chỉ cần Kyu Min thôi, chỉ cần em tin anh thôi.Anh nhất định xẽ
khiến họ phải đồng ý _Koon Ham quả quyết, nắm chặt lấy đôi bàn tay
nhỏ bé kia
_Như vậy có ổn k ?_Kyu Min hỏi
_Được, nhất định là ổn mà.Chỉ cần em luôn bên cạnh anh thôi công
chúa ạ _Koon Ham hôn nhẹ lên tay Kyu Min
Suốt chặng đường về chẳng ai nói với ai câu nào nhưng trên khuôn
mặt thanh tú của Kyu Min và Koon Ham đều ửng hồng và môi vẽ nên 1
nụ cười hạnh phúc, rất tươi tắn khiến cho hoa bên đường cũng phải
ghen ghét vì họ hạnh phúc quá, đẹp quá…..Bầu trời dường như xanh
hơn, ánh nắng k quá gắt nhưng cũng đủ làm cho ai đó ấm lòng…những
cơn gió nhẹ nhàng thổi bay làn tóc ai đấy , tiếng cay xanh xào xạc
như chúc phúc thay cho họ…1 cặp đôi hạnh phúc,1 cặp đôi dám đối mặt
với thử thách sau này…..
Chap 14: Mèo Hoang.
Sandy từ Việt Nam bay sang Nhật thì trời đã tối lắm rồi vậy mà khi
về đến nhà vẫn thấy Kyu Min đứng đợi trước cửa khuôn mặt đang sị
xuống , cái môi đỏ tự nhiên đang cong cong lên đầy hờn dỗi , má
phúng phính phùng to nhìn nhỏ bạn của nó thế này thì đang tức lắm
đây…..
_Lee Sandy ngu ngốc _Kyu Min chạy lại ôm chầm lấy Sandy
_Nè, sao lại ngồi đây zị? Lại còn mắng tui nữa chứ _Sandy nhăn
mặt
_Hứ, đi về mun zị hả? làm người ta đợi ở ngoài trời tối sợ muốn
chết luôn à _Mắt Kyu Min rưng rưng
_Ý, sao k vào nhà? Key,Rey, Jey, Leo đều ở nhà cả mà. Tui bận chút
công truyện nên về muộn à _Sandy nghiêng nghiêng mặt
_Hixx…k thích,ngại lắm, tui đợi đón Sandy nhưng ai ngờ zìa mụn zị
đâu chứ?Đã kêu là tối sang nhà bồ ngủ rồi mà_Kyu Min mặt xị
ra
_Rui rùi, sorry tại tui quên béng mất , thui vào nhà lẹ đi, xương
xuống rồi nè_Sandy cười trừ, lôi Sandy vào nhà
Và ngay lúc vào nhà Sandy đã đạp thẳng chân cho 4 thèng kia đang
ngồi trên ghế xem tivi ngã lăn xuống đất 1 cách k thương tiếc vì
cái tội 4 thằng ngồi hếch mõm lên coi tivi mà k để ý camera bên
ngoài làm Kyu Min bướng bỉnh của nó vốn đã sợ tối rồi lại còn phải
đứng đợi….
Vì vậy nên 4 thằng đành đau đớn chịu trận **** của Sandy mặc dù Kyu
Min đã cố can ngăn và nói rằng k phải tại 4 tụi nó nhưng co
phương…(=~=)
Sáng hôm sau khi Sandy bước chân vào K.W đã nhận thấy cái ngôi
trường hôm nay xôn xao lạ thường và nhất là mấy thằng sinh viên hôm
nay hình như k sợ chết hay sao mà cứ nhìn thấy cái mặt Sandy là bắt
đầu chỉ chỉ, chỏ chỏ và nói mấy câu rất chi là kì quái như:
_Giống nhỉ? _Thằng thứ 1
_Giống quá, cứ như bản sao ý,….. _Thằng thứ 2
_Lạ quá, k biết là quen nhau k? hay là người nhà nhỉ _Thằng thứ
3
_hay là trò đùa nhỉ? _Thằng thứ 4
…..
Sandy nhăn mặt 1 cách cực kì khó chịu:
_Cái quái gì đang diễn ra thế này?
_Này, sang kia đi, cả 1 lũ túm tụm kia kìa,qua hỏng hớt tý đi _Kyu
Min khểu nhẹ vai Sandy
Cả lũ kéo sang, khi Sandy tới k hiểu sao chẳng cần hét hay bon chen
gì mà cả đám đông lại rẽ ra làm 2 phía tại thành 1 lối đi cho Sandy
vào khiến tụi nó ngạc nhiên lắm….
Và như vậy chưa là gì khi mà trước mặt….người trước mặt tụi nó mới
khiến cả lũ sock thật sự , chết đứng luôn…1 cô bé lúng túng đang e
ngại đứng đó, cô bé có mái tóc ép dài tới ngang vai ôm lấy khuôn
mặt xinh xắn,tóc vàng, mắt nâu,dáng người thanh mảnh diện 1 bộ đồ
khác đơn giản với quần jean và áo phông nhẹ nhàng nếu nói thì chúng
chẳng có truyện gì đặc biệt cả…. nhưng thứ khiến cả lũ sock tới vậy
là dù có khác về tóc , về cách ăn mặc nhưng cái khuôn mặt đó trong
hàng ngàn, hàng vạn các khuôn mặt khác cũng k thể giống tới mức
đấy….giống như từ 1 khuôn đúc ra vậy…
Phải, khuôn mặt cô bé ngây thơ, đang bối rối vì đám đông lạ đó
giống y hệt khuôn mặt của Lee Sandy…giống như 2 giọt nước
vậy…
_Trương Mỹ Thanh Thanh…._Sandy gằn lên từng tiếng bước tới trỗ cô
bé đang ngơ ngác và mừng rỡ
_Ch……_k để cô bé nói lên Sandy đã gắt ken
_TỤi mày đứng đấy hóng hớt cái quái gì hả? Biến, tao đập chết bây h
_Sandy quát lên, đuổi tất cả lũ đang hóng tai lên kia đi
Lũ đấy biết thân biết phận và cũng biết trước hậu quả ra sao nên
đành nuốt cục tò mò lại và tản ra về lớp mình chỉ còn lại những
tiếng xì xầm xa xa….
Bọn chúng tản hết, chỉ còn lại 6 đứa tụi nó và cô bé lạ giống Sandy
thôi, k khí bỗng im lặng, trùng xuống và ngột ngạt tới kì lạ vì k
có ai lên tiếng và Sandy cũng chẳng nói gì cả chỉ nhìn cô bé kia
chằm chằm…
_Chị…._Cô bé khẽ gọi Sandy và cách gọi đấy đang làm lũ kia dần hồi
phục thì lại bị sock đợt 2
Sandy vẫn chỉ im lặng
_Chị à…_Giọng cô bé run run
_Người đâu? _Sandy hỏi, giọng lạnh tanh
_Um…tại em nghĩ chắc tới đây k sao nên…nên cho họ về rồi ạ _cô bé
rụt rè, ấp úng nói
_ “Bốp” _Chị chiều mày quá rồi nên quen rồi à? Biết ở Nhật nguy
hiểm như thế nào k hả?Muốn chị mày tức chết thì mới vui à? Ai? Ai
cho mày sang đây? _Sandy tức giận quát cô bé và thẳng tay đánh cô
bé 1 cái tát đỏ cả má
_Sandy , dừng tay lại đi _Mika ngăn Sandy lại
_Leo, đưa Thanh Thanh về đi _Sandy nói rồi bước đi
_Chị hai…_Thanh Thanh níu tay chị mình lại
_Đừng để chị nói lại câu nữa _Sandy hất tay Thanh thanh ra
_Chị Sandy, để 1 mình Leo đưa tiểu thư về nhà có được k? _Jey lên
tiếng
_K sao, mình Leo ổn rồi. 3 đứa ở lại bảo vệ Kyu Min. Vào lớp thôi
_Sandy bước đi
Mọi người biết Sandy đang rất khó chịu nên cũng chẳng có ai hỏi gì
cả, im lặng đi theo Sandy vào lớp. Leo đưa Thanh Thanh về nha bằng
moto, Thanh Thanh dù rất muốn nói chuyện với chị mình nhưng biết
lần này làm Sandy cáu nên cũng chẳng giám hó hé gì nữa, đành về nhà
đợi.Lúc đấy, chỉ có 1 người sock, sock toàn tập luôn khi chứng kiến
truyện vừa rồi mới sảy ra…..
TRONG LỚP HỌC CỦA HỌC SINH BAN 2, NHÓM 1: CẤP KING
_Haizzz…được rồi, mấy người đừng có nhìn tui nhưu vậy nữa được k?
Muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi _Sadny thở dài nhìn lũ bạn sau khi lấy
lại bình tĩnh
_Cô bé lúc đó là ai? _Mika hỏi
_Trương Mỹ Thanh Thanh hay chính là em gái song sinh của tớ_Sandy
trả lời
_Nè, tại sao lại đánh cô bé đó thế? Nếu là em cậu thì tui chẳng bao
h nghĩ Sandy lại làm vậy đâu.Em ý đã cất công tới gặp Sandy mà,
cũng vì muốn nói chuyện với cậu thôi à _Kyu Min bức xúc nói
_Hì, thực ra đây cũng là lần đầu tiên kể từ bé tới h tui đánh nó
đấy. Thanh Thanh sinh ra thể lực đã rất yếu ớt nên nó hoàn toàn k
thể có 1 chút thể lực nào để học võ công nên truyện nó gặp nghuy
hiểm là rất cao. Mà mọi người cũng thấy rồi đấy, điều k đáng nhất
là nó lại mang 1 khuôn mặt giống y hệt tui nên việc nó xẽ gặp nguy
hiểm lại càng cao hơn, nhất là ở Nhật này.Vậy nên 1 mình tới trường
này mà k mang theo vệ sĩ là 1 việc quá liều lĩnh với nó _Giọng
Sandy trùng xuống, đôi mắt hướng ra xa xăm, vô định
_Nói vậy thì trước h mọi người chỉ biết tới sự tồn tại của cậu thôi
à?K ai biết tới sự hiện diện của em gái cậu ngoài gia đình sao
?_Mika nhìn thẳng vào mắt Sandy hỏi
_Um, thực ra thì nó vẫn được sinh hoạt bình thường như người khác
thôi nhưng lúc đi đâu đó thì phải có ít nhất 5 vệ sĩ được rèn luyện
tốt nhất đi cùng và những việc cần tới sức lực hay nói thẳng ra là
nguy hiểm như đánh nhau thì là tui làm còn việc đi dự tiệc tùng, ăn
uống, dạ hội là do nó đảm nhiệm _Sandy cười hiền
_Sao lại phải thế? _Kyu Min mặt đần ra
_keke thì tui với nó là chị em song sinh mà. Từ bé đã toàn đổi trỗ
cho nhau thui, nó ghét mấy việc hoạt động mạnh như võ nên tui toàn
đi học thay hộ nó còn mấy cái sến sến như nhảy nhót, múa ba lê, học
phép tắc thì tui cực kì ghét nên nó đi học thay tui à, hehe _Sandy
cười tinh nghịch
“RẦM…..OẠCH……..”
Kevin nghe tới đó thì k hiểu sao lại té ghế ngã cái “Rầm” luôn
(=”=). Tên nay k hiểu sao từ lúc vào lớp tới h cứ lơ nga lơ ngơ như
bò đội nón ý, xong h k hiểu sao đang yên đang lành lại té ghế mới
nản…..đúng là mất mặt quá…..
_Này, sao thế? _Ren đần mặt nhìn thằng bạn đang lồm cồm bò dậy, k
thể cười được luôn
_K sao _Kevin lắc đầu
_Hơ, hôm này tên này ăn phải thức ăn quá hạn à hay uống nhầm thuốc
sổ roài _Sandy cũng nghệt mặt ra luôn
_Xì_Kevin chẳng thèm quan tâm tới lời chêu ghẹo cực kì khích bác
của Sandy luôn
_Đúng là có vấn đề thật rồi _Ren gật gù công nhận
_Bạn Lee Sandy , ban 2, nhóm 1, cấp KING ra lấy quà này _1 nhỏ
giọng lanh lảnh vang lên
_ủa? Là Sandy đó _Koon Ham quay lại nhìn Sandy
_Chậc, ai zị ta? Mềnh quen ai nhể? _Sandy nhíu mày, miệng lẩm bẩm
bước về phía của lớp
_Là bạn hả? _Nhỏ hỏi
_um, Lee Sandy là tui _Sandy nở nụ cười xã giao
_của bạn nè _Nhỏ đặt vào tay Sandy 1 hộp quà khá là to được gói rất
cần thận, hộp quà màu đen được buộc thêm 1 chiếc nơ mày trắng bằng
lụa ở trên
_Thanks,mà cho hỏi ai đưa tui zị ? _Sandy nghiêng nghiêng đầu nhìn
món quà lạ
_K biết nữa, người đó che kín mặt nhờ đưa tôi đưa bạn lúc ở cổng
trường _Nhỏ đó lắc đầu
_Um, thanks nhiều nhé _Sandy cười, khẽ gật đầu cảm ơn cô bạn
Chào tạm biệt rồi nhỏ cũng bước đi, Sandy bê chiếc hộp về phía bàn
mình trước những con mắt tò mò về chủ nhân của hộp quà cũng như bên
trong chiếc hộp này chứa đựng cái gì?
Sandy từ từ tháo nơ lụa ra, mở nắp hộp quà và khi vừa mở ra thì lại
làm cả lũ sock luôn khi bên trong hộp phát ra tiếng
“meooooooo…..”
_Ặc, sao lại là mèo? _Ren nhăn mặt k hiểu
Sandy k nói gì, khễ nhấc con mèo khỏi hộp. Đó là 1 chú mèo nhỏ,
lông đen tuyền, 1 bên mắt xanh lá 1 bên mắt mang màu xanh biển, ánh
mắt của chú mèo này nhìn cực kì tình anh, lanh lợi. Khi vừa nhìn
thấy Sandy nó đã nhảy phốc lê vai cô chủ nhỏ và dụi dụi vào mặt cô
chủ của nps 1 cách cực kì lạ, như kiều là 1 cách chào hỏi hay 1 sự
nhờ nhung của chú mèo dành cho Sandy………
_Mèo đen sao? Sao lại là đen? _Miak thốt lên, vô cũng ngạc nhiên
trước màu lông của chú mèo (đừng lạ vì con người ra thường quan
niệm rằng mèo đen là 1 con vật mang đến điểm chẳng lành, k may mắn
)
_Wild….anh….._Sandy nhìn chú mèo , miệng cứ lẩm bẩm cái gì đó còn
người thì cứ cứng đơ ra
_Cầm…..giữ….giữ dùm tớ con mèo….._Sandy lắp bắp nói rồi đặt con mèo
vào tay Kyu Min rồi phóng đi mất hút chẳng kịp để mọi người hiểu
truyện gì đang diễn ra cả..
_Sandy bị sao vậy nhỉ? _Kyu Min nhìn theo bóng Sandy đã khuất xa
xa
_này Kevin sao im lặng thế?Này….nè…..Kevin…._Koon Ham lay lay Kevin
khi tên này đang chới với trên mấy tầng mây…
_A….hả…..hả……._Kevin đã rớt xuống và trở lại bình thường
(=~=)
_Mày bị làm sao vậy ?_Koon Ham nhăn mặt nhìn thằng bạn đang ngơ ngơ
ngác ngác
_k sao _Kevin cười trừ
_Á…ui, đau quá _Kyu Min nhăn mặt khi bị chú mèo cào vì tội cố động
vào nó
_Sao k Kyu Min _Koon Ham lo lắng cầm tay Kyu Min xem
_K sao ạ! Nhưng con mèo này kì ghê, nãy quấn Sandy vậy mà Sandy vừa
đi khỏi thì k ai động được vào người nó luôn _Kyu Min nhăn
mặt
_K cho ai động vào đã đành đã vậy nó cũng chẳng bỏ đi hay tỏ ra
hoảng sợ người lạ gì luôn _Mika nhìn con mèo chăm chăm
Kevin nhìn con mèo 1 lúc rồi bất giác gọi:
_wild….wild phải k?...wild, lại đây nào!!
Khi con mèo vừa nghe thấy tên gọi mình và giọng nói đối với nó cũng
rất quen thì bất giác quay lại và vừa mới chỉ nhìn thấy mặt Kevin
thôi thi nó đã nhảy vào lòng Kevin bám dính luôn còn miệng thì cứ k
nhừng kêu những tiếng “meo…meo….”làm cho cả lũ cứ mắt chữ A, mồm
chứ O há hốc hết cả ra muốn rớt quai làm luôn….
_Ha, đúng là Wild thật rồi. Lâu lắm k gặp mà vẫn nhớ ta hả? trí nhớ
tốt đó _Kevin bỗng dưng bật lên 1 nụ cười hiền, tay xoa xoa đầu chú
mèo nhỏ đang cuộn tròn trong tay mình
Chú mèo thôi kêu nhưng đầu liên tục dụi dụi vào người Kevin như làm
lúc này với Sandy trông rất là tình cảm
_Ke…..Kevin….thế thế này là sao? _Giọng Ren run run chỉ về phía con
mèo đang cuộn tròn người rúc vào Kevin và theo Kyu Min nhận xét là
đanh đá vậy mà trc Kevin lại k hề có chút đề phòng nào
_À! Thì tui trước cũng kể rồi đấy. Con mèo này hiện tại là thuộc
quyền sở hữu của Sandy nhưng trước tui với nhà Sandy vốn quen nhau
mà nên việc con mèo này nó biết tôi có gì lạ đâu. Chú mèo này thực
chất là của anh trai Sandy _Kevin cười cười giải thích
_Hả, quen vậy sao Sandy kêu là k ?_Ren nhìn Kevin bằng ánh mắt đầy
nghi ngờ
_Cô ta chỉ quấn chị thui thui. CÒn khi đấy trong mắt cô ta thì trừ
anh trai mình ra thì chẳng có người đàn ông nào đáng để cô ta bận
tâm nữa là nhớ mặt với tên _Kevin thở dài
_Chậc, vậy sao k cho Sandy biết đi _Mika hỏi trúng tim đen của
Kevin luôn (đúng là thâm hiểm thật =~= )
_À…ờ…ùm…thì.,…thì chưa tới lúc thôi. Mà nói h cô ta cũng có nhớ ra
được đâu chỉ tổ làm mọi truyện trở nên rối ren hơn thôi; mọi người
cứ kệ đi_Kevin lúng túng 1 hồi mới tìm ra được câu trả lời thik
đáng
Mọi người k ai nói gì nữa, tất cả đều chìm vào im lặng, mỗi người
đều theo đuổi 1 suy nghĩ riêng nhưng có chung 1 điểm là đều hướng
về phía cô bé có cái tên y như người _Lee Sandy
Còn lúc đấy Sandy đang chạy thục mạng tới cổng trường, đầu nó trống
rỗng chỉ văng vẳng duy nhất 1 câu nói : “Khi mèo đen xuất hiện, anh
xẽ tới đón em về bên anh” .
Sandy chạy nhanh tới mức chẳng để ý gì nữa nên cứ bị vấp ngã liên
tục nhưng dường như cái đau đớn về thể xác này k bằng được thứ nó
đang chờ đợi. và rồi cứ thế nó ngã rồi lại đứng dậy, ngã rồi lại
đứng dậy khiến cho chân tay, quần áo nó sước sát, lấm lem 1 màu đất
cái bẩn…Nhưng rốt cục khi chạy tới cổng trường thì nó mới thầm thí
cái đau của những vết sước cái cảm giác hụt hẫng lại đang đong đầy
trong tâm hồn nó. Nó dường như chẳng còn chút sức lực nào nữa, 2
chân khựu xuống đầy bất lực khi trước mắt cô k có bóng dáng của
người ấy, chỉ có cánh cổng lạnh lùng đang đứng im làm, bóng dáng hờ
hững của người người đi qua cùng những chiếc xe vẫn đang bon bon
chạy…..tất cả mọi thứ đều k có vương chút bóng dáng nào của người
ấy, cái người nó đã đợi mỏi mòn hơn 3 năm nay……
Lết cái thân xác mệt mỏi, tàn tạ chẳng còn chút sức sống nào bước
vào lớp 1 cách nặng nhọc. Sandy chẳng thèm chào bà giáo đang tức nổ
người Sandy bước thẳng vào trỗ và về bàn của mình. Chú mèo nhìn
thấy cô chủ về nhưng thân hình thì đầy vết sước,ánh mắt vô hồn vậy
liền nhảy phốc lên vai cô dụi dụi đầu tỏ ý lo lắng ……
_LEE SANDY _bà giáo hét lên
_Gì? _Sandy trán nản quay lại
_Cô…cô giám ăn nói thế với tôi à? _bà giáo giận run người
_muốn gì? Nói lẹ đi _Sandy đặt mình xuống ghế, tay vuốt vuốt tai
chú mèo nhỏ
_Cô, đây là cái sở thú nhà cô à?tôi hỏi cô đây là cái sở thú hay là
cái lớp họ hả? ai cho cô mang chó mèo vào lớp thế này hả? Mau vứt
nó đi cho tôi _Bà giáo đập bàn quát ầm ĩ
_Thế cô là cô giáo mà k biết đây là cái sở thú hay lớp học à?Đây là
mèo và ở đây cũng chẳng có con chó nào cả, em thấy cô nên về khám
lại mắt đi _Sandy lạnh lùng và đáp trả bà giáo
_Cô …..cô……_bà giáo cứng họng
_Cô muốn gì? _Sandy nhíu mày nhìn nhìn bà giáo khinh khỉnh
_Cô đi ra ngoài ngay cho tôi _Bà giáo gõ thước cái “rầm” xuống mặt
bàn
_Chậc, khỏi, về luôn. Chào _Nói rồi Sandy thản nhiên đeo cặp vào và
đi về trước ánh mắt ngỡ ngàng của tất cả
_Sandy à? Sao vậy ?_Kyu Min níu tay Sandy
_Tui k sao, mai tui xẽ đi học mà _Sandy cười mệt mỏi
Sandy bước đi trước những ánh mắt ngạc nhiên đến ngỡ ngàng của cả
lũ sinh viên trong lớp đang nhìn nó 1 cách khó hiểu vì dù có là các
đại tiểu thư mà lại thuộc cấp KING luôn được các thầy cô giáo kiêng
nể nhưng lần đầu tiên trong lichj sử K.W lại có 1 học sinh ngang
nhiên giám cãi tay đôi với giáo viên trước toàn thể lớp….Nhưng bà
giáo đâu hiểu được đâu, chỉ có tụi bạn nó là hiểu được vì sao Sandy
lại thế sau những sự việc đã diễn ra… và bá giáo đã thật là ngu
ngốc khi k lại châm ngòi nổ cho 1 quả bom nổ chậm, quả bom mang tên
Lee Sandy
Tâm trạng hụt hẫng và chán nản, mệt mỏi lại càng chẳng muốn về nhà
vào lúc này nên Sandy quyết định tới nơi đấy, 1 thảo nguyên rộng
lớn thênh thang ngoài Tokyo….cái nơi 5 năm trước hai nó tặng cho nó
với lời cầu chúc: “nơi này cũng là anh, em hãy tới đây khi mệt mỏi
hay gặp truyện khó khăn nhé. Gió xẽ giúp em kéo nỗi buồn đi
xa,hương hoa nơi đây xẽ làm tan đi mệt mỏi của em, cây anh đào này
là anh xẽ luôn cho em 1 trỗ dựa khi em cầm….”
Khẽ đẩy cánh cửa gỗ sơn trắng, Sandy bước vào trong, cảnh vậy dường
như vẫn chẳng có chút thay đổi nào lắm so với lúc nó về đây mấy năm
trước cả,nhưng dường như thảo nguyên mênh mông này vẫn luôn được
bàn tay của con người nuôi dưỡng, chăm sóc hàng ngày nên nó k hề
rậm rạp chút nào và quanh hàng rào cũng đc được trồng thêm những
bụi hoa hồng đỏ rực rỡ…..
Đi dạo 1 vòng, Sandy tiến tới cây anh đào to lớn (thuộc dạng cổ thụ
đó)đang nở những cánh hoa màu hồng phớt nhẹ nhàng khe sắc _1 sắc
đẹp k quá nổi bật nhưng lại thu hút người ta bởi màu của nó khiến
người ta cảm thấy thật nhẹ nhàng, và đây cũng là cây anh đào duy
nhất được đặt ở giữ khu thảo nguyên này….Chú mèo Wild nhảy xuống
đất 1 cách nhẹ nhàng, Sandy đặt mình nằm xuống tựa người ngả vào
thân cây còn chú mèo wild thì đang nằm cuộn tròn trên người Sandy
thiu thiu ngủ. Hít hà lấy hương vị của thiên nhiên, cuối cùng sau 1
lúc Sandy cũng thiếp đi khi tâm trạng đã khá hơn 1 chút
1 tiếng….
2 tiếng…..
3 tiếng…….
4 tiếng….. trôi qua
Trời thu trong xanh, ánh nắng như sưởi ấm cho Sandy, gió và cây hòa
quyện vào với nhau tạo nên những tiếng xì xào như khúc hát ru đưa
Sandy vào giấc ngủ bình yên
Wild đang ngủ bỗng giật mình tỉnh dậy khi nó cảm thận thấy có tiếng
bước chân người đang tiến tới ….. nhìn thấy người đó nó nhẹ nhàng
nhảy ra khỏi người Sandy vẫn đang thiêm thiếp ngủ mà dụi dụi đầu
vào chân người đó….nhận được 1 nụ cười hiền cùng ám hiệu im lặng,
wild hiểu và nó nhẹ nhàng quay trở lại nằm cạnh Sandy
“tìm mãi hóa ra cô lại ngủ ở đây….nằm vậy cảm thì sao?”
Cở chiếc áo măng-tô dài của mình, nhẹ nhàng đắp lên người cho
Sandy, khẽ mỉm cười và vuốt nhẹ lên đầu chú mèo nhỏ rồi người đó
bước đi
Khi tỉnh dậy Sandy thấy chiếc áo khoác lạ trên người mình thì k
khỏi ngạc nhiên . Cầm chiếc áo trên tay, mùi hương thơm trên chiếc
áo tỏa ra khiến Sandy cảm thấy dễ chịu và cũng quen thuộc lắm nhưng
tuyệt nhiên với cái trí nhớ ngắn hạn của mình thì Sandy k thể nào
nhớ ra được chủ nhân chiếc áo này là ai….Cầm chiếc áo trên tay,
Sandy cùng chú mèo nhỏ tên Wild đi về nhà…có lẽ cô nên về gặp cô em
gái bé nhro của mình rồi….