-->
Lắc đầu như thể xua đuổi một ý nghĩ mơ hồ nào đó, Vân dợm bước định
đi và ngay lập tức đứng khựng lại, trán nàng cụng phải mái tóc đàn
ông:
- Thanh chưa về phòng?
- Chưa.
Tiếng bàn phím tít tít, ánh sáng lại soi rõ gương mặt Thanh quay
nghiêng nghiêng, vẻ điềm tĩnh quen thuộc trong dáng vẻ của anh ta
làm Vân bình tâm lại. Nàng đi ra quầy lễ tân tìm chìa khoá mở cửa.
Thanh đi sát phía sau nàng. Bóng anh ta rọi trên tường trùm lên
bóng nàng. Giọng anh ta chậm rãi nhẹ nhàng:
- Đang gió thế mà chị còn ra ngoài ư?
- Không sao, lốc này chỉ hơi lạnh chút thôi, tôi quen rồi – Vân mở
cửa bước chân xuống thềm rồi quay lại đóng cánh cửa – Thanh về
phòng nghỉ đi.
Giơ tay chặn lên cánh cửa, Thanh lách ra, miệng nói nhanh:
- Tôi đi với chị.
Hai người đi hết con đường dốc lên dốc xuống. Tối đen, không một
bóng người. Thị trấn im lìm như một khu phố chết. Thanh đút tay vào
túi quần, vai so lên. Chiếc sơmi rộng thùng thình bằng vải thô có
lẽ không đủ ấm với cơn lốc núi điên cuống này.
- Lạnh đấy, Thanh nên quay về đi.
- Không sao, tôi chịu được.
Vân ngước lên bầu trời đầy sao. Nàng nhận ra rằng, Thanh không còn
xưng em, từ lúc nào chẳng rõ. Anh ta cũng ngửa cổ nhìn lên theo
nàng:
- Chưa bao giờ tôi thấy sao rõ thế này.
- Vì Thanh đang đứng trên cao.
- Và vì Sapa không đèn… Ánh đèn thành phố làm bầu trời sáng lên,
sao sẽ bị mờ đi – Thanh chỉ tay – Kia là sao Bắc Cực.
- Bắc Đẩu chứ!
- Đấy là tên gọi dân gian. Nếu biết trước đêm Sapa đẹp thế này, tôi
đã mang theo kính viễn vọng và chỉ cho chị xem. Bắc Đẩu là tên cả
chòm sao hình cái gáo kia cơ.
- À, ở đây người ta vẫn gọi đấy là chòm sao Gầu Sòng. Thế còn chòm
sao có sao Bắc Cực thì gọi là gì? Nó cũng hình cái gáo đấy.
- Là Tiểu Hùng.
- Vespa, metal và thiên văn…Thanh thích toàn những thứ “hiểm”
nhỉ?
- Hiểm là thế nào? – Thanh rời mắt khỏi bầu trời sao – Là lập dị
à?
- Từa tựa như vậy.
Thanh cười khẽ, lại cho tay vào túi quần, so vai lên.
- Nhờ bố tôi đấy. Chị cũng biết bố tôi đúng không? Ông cụ chẳng
thích cái gì thực tế cả. Nhà có hai kính viễn vọng, năm xe máy,
mười mấy đồng hồ cổ nhưng bếp không gas, nồi không gạo, nhà tắm
không xà phòng.
Vân nhìn vẻ bao dung của Thanh khi nhắc đến người cha xa rời thực
tại và khá gàn dở của mình. Ngay cả một ông bố kỳ quặc như bố anh
ta nàng cũng không có. Nàng nhếch môi chua chát:
- Những ông bố luôn làm khổ chúng ta, nhỉ?
Thanh im lặng bước đi. Hai người vòng qua nhà thờ đá. Nét sừng sững
câm nín in trên nền trời của nó càng làm cho đêm chẳng bình yên.
Vân thoáng rùng mình, nàng đang mặc một bộ váy ngủ khá mỏng, chiếc
áo khoác giữ cho thân trên đủ ấm nhưng đôi chân thì lạnh toát.
Thanh chợt lên tiếng:
- Tên chị nghĩa là gì? Hái mây à?
- Không, sao Thanh lại nghĩ là hái mây?
- Tôi thấy bài Thái liên khúc nghĩa là Khúc hát hái sen nên đoán
vậy.
- Thái liên khúc là băm liên tục đấy, không phải sen súng gì
đâu!
Thanh bật cười. Vân cảm thấy run rẩy chẳng rõ vì gió lạnh hay vì nụ
cười bình thản ấm áp ấy. Nàng quay mặt đi, nói nhỏ:
- Chữ Thái này nghĩa là sáng và nhiều màu hoà vào nhau. Thái Vân là
mây có ánh mặt trời rọi vào sáng bừng lên. Tôi sinh vào sáng sớm,
mẹ tôi nhìn về phía Phán Si Pản thấy cảnh ấy nên đặt như vậy.
- Mẹ chị là người Hoa? Mà chị đọc chữ Fanxipan nghe hay nhỉ. Giống
như tiếng Trung ấy.
- Tiếng H’mông. Người Mông bảo rằng gọi như vậy vì trên đỉnh núi có
ba phiến đá to bằng phẳng. Còn mẹ tôi thì không phải người Hoa, nhà
ông bà ngoại tôi gốc Kiến An - Hải Phòng. Thời kiến thiết Tây Bắc,
người Kiến An lên Sapa đông lắm. Cha tôi mới là người Hoa. Nhà cha
ở cạnh nhà ông bà ngoại tôi. Ông và mẹ tôi lớn lên bên nhau.
- Vậy nên mẹ chị mới biết chữ Hán?
- Mẹ tôi nhờ cha mới biết chữ, cả chữ Hán lẫn chữ Việt. Hồi đó ông
bà ngoại tôi rất phong kiến, không cho con gái đi học. Cha tôi học
Hán văn với ông nội, Việt văn ở trường, được cái gì đều đem dạy lại
cho mẹ. Đổi lại, có gì ăn mẹ cũng chia cho cha. Nhà ông bà nội tôi
nghèo lắm.
- Có phải vì thế mà hai người không thành?
- Không, hai người yêu nhau, hai bên gia đình đều đồng ý, chỉ còn
chờ mãn tang bà nội là cưới thôi. Nhưng rồi tình hình biên giới
căng thẳng, người Hoa ở khắp Việt Nam đều được kêu gọi về nước hết.
Ông nội tôi và cha tôi gốc Phúc Kiến, nghèo nên sống phụ thuộc vào
họ hàng đồng hương nhiều, dắt díu về lại quê cũ, định bụng là khi
nào yên thì sẽ quay sang. Ai ngờ…
Ngưng một hơi, ho húng hắng vì bụi cát bay vào họng, ngồi xuống bậc
đá trước nhà thờ, Vân kể tiếp:
- Một năm trời không ai nhận được tin tức gì của cha tôi. Khi ấy mẹ
21 tuổi, đã mang thai tôi. Cả nhà khuyên răn ép buộc cũng không
chịu bỏ. Ông bà ngoại phần vì phong kiến phần vì không biết cha tôi
còn sống hay đã chết nên đã ép mẹ tôi lấy dượng. Mới đầu mẹ chỉ coi
chuyện cưới dượng là để không mang tiếng chửa hoang, sinh tôi xong
thì sẽ chia tay. Nhưng tôi mới tròn hai tháng thì chiến tranh nổ ra
ác liệt. Bác cả tôi chết vì đạn pháo, bác hai làm dân quân thì hy
sinh trước đó không lâu. Ông bà ngoại tôi suy sụp, dượng đưa cả nhà
chạy xuống tận Mộc Châu và ở đó gần một năm. Khi trở lên Sapa, tôi
đã có em trai…
Thanh gật đầu như đã hiểu được mọi việc. Vân vẫn đều giọng:
- Ngay từ đầu dượng tôi đã biết rõ mọi chuyện của cha mẹ tôi, dượng
là người làm công trong nhà ông bà ngoại. Trước chiến tranh ông bà
tôi có xưởng đậu phụ mà… Dượng ghét cha tôi, cũng chẳng muốn sự có
mặt của tôi trên đời. Nhưng ông ta đối xử tốt với ông bà ngoại và
rất quỵ luỵ mẹ tôi.
- Ông ấy yêu mẹ chị. Rất yêu.
- Nhưng không biết cách.
- Và vì mẹ chị luôn hướng về người khác. Chị giống cha lắm đúng
không?
- Ừ, mẹ tôi chưa bao giờ thôi nghĩ về cha, mỗi lần nhìn tôi lại nhớ
đến ông.
- Từ đó đến nay ông không có tin tức gì?
- Có, nhưng thôi, tôi muốn nhắc tới nữa. Ta về thôi.
Vân đứng dậy, gió cuộn thổi làm mái tóc ngắn loà xoà che cả mặt,
nàng giơ tay vuốt những lọn tỉa cụt lủn vào vành tai, áo khoác lật
ra khỏi bờ vai, chiếc váy mỏng bay bay dán vào người tạo nên một vẻ
liêu trai. Thanh vẫn ngồi trên bậc đá, đôi mắt sáng chiếu những tia
dịu dàng lên những đường nét nuột nà của thân hình nàng, giọng trầm
hẳn xuống:
- Vân… đẹp lắm. Vân rùng mình. Hôm nay có tới hai người cùng nói
với nàng câu này. Tín đã nói và nàng đã dửng dưng. Giờ đến lượt
Thanh… Giọng Thanh ấm áp và dịu dàng. Nàng cảm thấy từ góc khuất
nào đó trong tâm hồn mình, những điệu nhạc êm ả vang lên. Nhưng một
ý nghĩ cũng nhanh chóng bật ra chặn đứng dòng suối nhạc vừa khơi.
Anh ta quá non nớt, hay nói đúng hơn là nàng đã quá tàn tạ rồi.
Nàng hờ hững quay đi.
Hai người lặng lẽ đi tắt qua chợ để về phố Cầu mây. Gió vẫn gầm gào
lồng lộn đè những cây thông non oằn xuống và giật những mái tôn
trên nóc chợ lên. Tiếng tôn loảng xoảng nghe rợn gáy. Chợt Thanh
nắm tay Vân kéo lại, ấn vai nàng xuống và quàng cánh tay che đầu
nàng. Một mảng bảng hiệu bằng sắt tây lỏng lẻo bị gió giật tung rơi
xuống ngay trước mặt hai người. Giọng anh ta không có vẻ gì hốt
hoảng:
- Mình quay lại đi đường vòng thì hơn.
Vân gật đầu tránh ra khỏi tầm che chở của Thanh, quay người đi về
phía đường vòng. Con đường dài hun hút, nàng cất tiếng hát một bài
dân ca quê cha, âm điệu líu lo lạc lõng trong đêm.
“Trái tim em có ước mơ.
Em vẫn nghĩ rằng lấy chồng phải lấy người như anh.
Đêm đêm ngước nhìn trăng, mơ có anh bên cạnh
Hoa trên mặt đất nở vì ai, uyên ương dưới nước thành đôi vì
ai.
Thả chiếc khăn theo gió bay đến bên anh.”
- Tiếng Phúc Kiến y như tiếng Đài Loan nhỉ -Thanh bước lên đi song
song với nàng.
- Giống, Đài Loan và Phúc Kiến cách nhau có một cái eo biển thôi
mà. Nhưng Thanh biết tiếng Trung sao?
- Tôi nghe nói được thôi, chữ thì khó quá không biết viết
mấy.
- Tôi tưởng trong trường đại học Singapore họ chỉ dùng tiếng
Anh.
- Mọi người vẫn phải giao tiếp nhiều bằng tiếng Trung mà, những
người gốc Ấn còn nói tiếng Tamil nữa. Học xong tôi ở lại bên đấy
thêm 2 năm - giọng Thanh chùng lại - Làm để trả nợ tiền đi học.
Đồng nghiệp ở văn phòng phần lớn người gốc Hoa, họ toàn dùng tiếng
Trung, chỉ họp hành công việc với sếp thì mới động tới tiếng Anh.
Hơn nữa tôi từng chung phòng ký túc với một thằng Đài. Nghe Vân nói
giống hệt nó.
Vân đưa mắt nhìn sang. Thanh đang so vai đút tay vào túi quần, dáng
gù gù hơi chúi về phía trước, chỉ thiếu mái tóc dài bẩn bết là đúng
kiểu Rocker bê tha. Hình như anh ta đang ngẫm nghĩ điều gì. Nàng đi
vượt lên:
- Thanh nghe tôi nói bao giờ?
- À, tôi nhầm - Thanh nói như vừa tỉnh ngủ - Ý tôi là hát. Vân hát
hay lắm.
Vân không quay lại, nàng nói thản nhiên:
- Làm “tay vịn” karaoke chuyên nghiệp mà!
Thanh im lặng, vẫn bước đều đều sát sau nàng, có lẽ sự thật này
chưa đủ khủng khiếp với anh ta. Hai người bắt đầu sải những bước
chân ngược dốc, họ sắp kết thúc cuộc dạo chơi gió bụi theo đúng
nghĩa đen và giấc ngủ chắc đang đợi ở cuối đường. Thanh nhìn đồng
hồ trên điện thoại, 02:10 AM. Nhìn xuống bắp chân rung rung theo
mỗi bước đi lúc nào cũng có vẻ nhún nhảy vui tươi của Vân, Thanh
bỗng buột miệng hỏi:
- Vân có hạnh phúc không?
- Ngay lúc này thì có.
Bước chân phía sau Vân dừng lại. Nàng xoay vai ngoái nhìn. Tối quá,
chỉ thấy hình dáng, chẳng rõ đường nét và cũng chẳng thấy những cảm
xúc. Nàng gật đầu với vẻ quả quyết nhất, giọng bình thản lạ
lùng:
- Đúng thế đấy. Bây giờ tôi đang hạnh phúc.
Nàng tiếp tục quay đầu rảo bước, Thanh im lặng đi phía sau. Nàng
bước lên bậc cửa nghe giọng mình lẫn vào trong gió như tiếng gọi
hồn từ cõi âm u:
- Thanh chưa từng… biết sex?
- Chưa.
- Tại sao?
- Tôi không thích.
- Đáng tiếc!
Hai người đã vào đến nhà, cảm giác ấm và an toàn thật dễ chịu. Vân
cúi xuống bấm khoá, chiếc khoá han gỉ, nàng cắn môi bấm mạnh:
- Thật tệ, đêm nay tôi thấy cần đàn ông. Và tôi đã nghĩ đến
Thanh.
Nhìn Thanh im lặng đi về phía cầu thang như chạy trốn, nàng nhếch
một nụ cười cay đắng. Hẳn anh ta đang ghê tởm loại đàn bà nói toạc
mọi việc thầm kín ra miệng như nàng. Nàng chậm chạp cất chìa khoá
rồi đi mò mẫm trong bóng tối. Chẳng có gì phải vội vàng trong cái
đêm quá nhiều tâm trạng này.
Một ánh sáng lờ nhờ rọi trên những bậc thang, Thanh đứng sừng sững
ở chiếu nghỉ, nhìn xuống phía nàng với một vẻ trầm lặng. Nàng bước
nhanh và không nhìn vào mặt anh ta. Lên đến chiếu nghỉ, nàng lách
người tránh. Một bàn tay đàn ông dày ấm giữ lấy tay nàng:
- Có thật là Vân nghĩ đến tôi không?
Vân không trả lời, nàng rút tay ra và tiếp tục bước lên. Theo mỗi
bước chân nàng là quầng sáng của chiếc điện thoại sắp hết pin, yếu
ớt và hiu hắt. Lên đến tầng có phòng Thanh ở, nàng dừng lại, nói
với một nụ cười nửa miệng:
- Tôi nói đùa đấy, đừng tin.
Thanh còn ngẩn ra thì nàng đã nựng vào gò má vẫn còn vẻ trẻ thơ một
cái:
- Quên đi, cậu nhóc! Chúc ngủ ngon.
Ánh sáng từ chiếc điện thoại chợt tắt ngấm. Hai tay Thanh giữ chặt
lấy vai nàng, đôi mắt sáng long lanh trong bóng tối kề sát mặt
nàng:
- Nếu tôi vẫn tin thì sao?
Vân không trả lời, tiếp tục đi lên. Nàng bước vào cái “ổ” của mình
và để kệ cho Thanh bước vào theo. Khum tay đánh diêm châm một ngọn
nến nhỏ, nàng gắn nó lên cửa sổ. Cánh cửa đóng kín, tiếng gió có đỡ
đi đôi chút những vẫn đầy đe doạ. Đưa mắt về phía Thanh một giây
rồi quay lưng lại, nàng cởi áo khoác, bộ váy ngủ mỏng màu sáng bên
trong ôm lấy thân hình tuyệt đẹp.
Thanh chạm vào những lọn tóc ngắn ngủn của nàng, bàn tay ấm nóng
rụt rè đậu xuống miết nhẹ những sợi tóc tơ trên gáy và khoảng vai
trần. Chàng xoay nàng lại nhìn vào gương mặt dường như không cảm
xúc, hỏi khẽ:
- Tôi hôn môi Vân được không?
Nàng gật đầu, khép mắt. Chàng hôn nhẹ và ngắn, cứ như một nụ hôn
trộm. Vân mở mắt nhìn vẻ bối rối cố giấu trong đôi mắt nâu, nàng
ghé sát lại:
- Tôi có ăn thịt Thanh đâu mà căng thẳng thế?
Hơi thở của nàng ẻo lả lướt trên mặt Thanh, giọng nói này mềm rũ
yếu đuối, khác hẳn với giọng của nàng lúc bình thường. Chàng vòng
tay qua eo nàng ôm nhè nhẹ, chàng hôn lên gò má lạnh toát của nàng,
hỏi nhỏ:
- Có phải Vân mệt không?
Cái đầu lắc lắc. Những lọn tóc tỉa chạm vào cằm, vào cổ
chàng.
- Có lẽ tôi và Vân như thế này thôi thì hơn.
- Đừng sợ tôi bắt đền - nàng nhếch môi châm chọc - nếu Thanh muốn
an toàn thì cứ…
- Không, không phải, tôi chỉ nghĩ là giọng Vân có vẻ mệt
thôi.
Vân phì cười, cái kiểu nhả chữ uốn éo khêu gợi này của nàng mà
Thanh hiểu là mệt cơ đấy! Nàng tách khỏi vòng tay của chàng đi về
giường, vẫn không thôi cười. Thanh ngồi xuống bên cạnh Vân, đôi mắt
đã lấy lại vẻ bình thản nhưng gương mặt vẫn không khỏi ngẩn ngơ một
lát. Chàng khẽ thì thầm:
- Tôi đã rất thích Vân.
“Nghĩa là bây giờ không thích?” Vân nghĩ và để ý nghĩ bật ra cùng
một tiếng cười nữa. Nàng ngả vào vai chàng, lần tay cởi cúc áo
sơmi, áo mở đến đâu, môi nàng trôi đến đó. Nàng hít vào rồi thở ra
khoan khoái. Không “đồ chơi” mùi hoa quả, không thuốc lá, không xe
hơi ghế da, ngay cả mỹ phẩm nam cũng không, làn da ngăm ẩm một lớp
mồ hôi mằn mặn nhưng nhạt mùi, còn bộ quần áo chỉ có hương thơm
trung tính của thứ xà phòng giặt đơn thuần. Lâu lắm rồi khứu giác
của nàng không được nghỉ ngơi như thế này.
Thanh cởi hẳn áo vắt ra thành ghế rồi nhìn thẳng vào mắt Vân. Đôi
mắt dài đang chiếu những tia cười cợt đáp lại. Chàng hôn nàng nhẹ
và ngắn một lần nữa, đôi môi vụng vẫn phảng phất mùi rượu nhưng
nàng thấy dễ chịu. Nàng mỉm cười bâng quơ như đang nghĩ về điều gì
rất đẹp, ánh mắt trở nên đắm đuối mơ màng. Thanh nhìn sững, buột
miệng:
- Mắt Vân rất giống mắt mẹ tôi.
Nói rồi chàng chạm tay lên đuôi mắt và đôi lông mày tỉa mảnh, ghé
môi hôn lên đó. Vân cụp mắt nhìn xuống, tấm lưng trần của Thanh như
một miền đất hoang sơ trải ra dưới mắt nàng.
Thanh có cơ bắp không hẳn là cuồn cuộn nhưng rắn rỏi, khoẻ mạnh và
đẹp. Nàng nằm xuống, nghiêng mặt quay vào tường để Thanh không nhận
ra rằng nàng đang chiêm ngưỡng đến mê mải những đường nét như tạc
của chàng. Sao bây giờ nàng mới nhận ra là chàng đẹp nhỉ? Đôi vai
rộng, khuôn ngực đàn ông nở nang và cái bụng thon chắc của chàng có
lẽ là những thứ Vân chưa bao giờ gặp ở những người đàn ông đi qua
đời nàng, những người đàn ông đáng tuổi cha trong mối quan hệ già
nhân ngãi nhàu nát thì phì nộn kinh tởm, những bạn gối chăn một đêm
chớp nhoáng thì nhớp nháp thảm hại… Nàng nghe giọng mình nhẹ
bỗng:
- Thanh đừng tắt nến, tôi không thích tối.
Thanh ừ một tiếng rất dịu dàng và ngả xuống bên nàng. Gỡ đôi tất
ngắn khỏi hai bàn chân đang lạnh toát của Vân, chàng nâng một gót
chân cho nó gác lên cánh tay mình rồi hôn nhẹ vào từng ngón chân có
móng vẽ hoa năm cánh trắng. Nàng ngọ nguậy vì hơi thở nóng hổi của
chàng cù lên gan bàn chân. Chàng vuốt ve dọc đôi chân trần nuột nà
của nàng, dừng lại một chút ở vết tím mờ mờ phía trên đầu gối nàng
và hôn lên nó. Vân thoáng rùng mình, vết ấy là do bàn tay của lão
già Lương bấu vào trước lúc nàng bước xuống xe tối qua, da nàng vốn
nhạy cảm,chỉ cần bấm móng tay vào cũng ửng đỏ và sau đó để lại vết
bầm... Trên đùi, trên ngực nàng, không biết bao nhiêu vết bầm đã
hiện lên rồi lại lặng lẽ tan đi. Đã có ai thèm hỏi han đếm xỉa gì
đến chúng. Tại sao Thanh lại nâng niu nàng đến vậy? Đây là lần đầu
tiên của chàng chứ có phải của Vân đâu.
Đôi tay lần cởi rồi lướt dọc đường cong của eo nàng. Những ngón tay
chạm nhẹ lên lớp ren của chiếc áo rồi luồn vào trong mơn man bầu vú
no tròn. Vân duỗi người quay ra đối điện chàng và buông một hơi thở
dài. Nàng gạt chiếc móc nhỏ để chiếc áo ren rời khỏi ngực rồi kéo
đầu Thanh ghì vào đó. Thân xác tưởng như đã chai lì giờ đang vật vã
réo gọi, lửa trong nàng đang bừng cháy… Ngọn nến trên cửa sổ nhoè
đi, nàng thấy mình rơi nước mắt.
* * *
Chưa đến 8 giờ sáng nhưng tất cả mọi người đều đã có mặt ở văn
phòng. Mấy chiến dịch tiếp thị lớn nhân dịp nghỉ lễ mà công ty nhận
làm đang đến kỳ nước rút cuối cùng. Vân khệ nệ ôm một cuộn giấy to
và mấy chiếc đĩa CD đi ra đến cửa thì sực nhớ ra điều gì, nàng quay
lại hỏi:
- Vụ ra mắt album mới của ban nhạc Nemi cuối cùng quyết định tổ
chức ở đâu hả anh Giang?
- Cửa chính toà nhà VNRC. Làm việc với bên VNRC về địa điểm, ok
rồi.
Trưởng phòng Thư ló đầu ra gọi:
- Thái Vân, đi giao mẫu về bạn lên đây gặp mình nhé.
Vân “dạ” một tiếng rồi đi qua xưởng in. Thư, sếp trực tiếp của
nàng, hơn nàng đúng một năm một tháng, cô ta giỏi, năng động và
thoáng, nhưng vì thế nên yêu cầu công việc của cô ta cũng rất cao.
Mới vào nên Vân càng phải quay như chong chóng để chứng tỏ mình có
năng lực.
Làm việc ở với cường độ căng thẳng quả thật rất mệt nhưng cũng rất
thích thú, nó đã đòi hỏi nàng nhiều kiến thức cũng như kỹ năng mà
suốt thời gian làm việc ở Hạnh Nhu nàng không động đến, chẳng hạn
như việc thuyết trình trước tập thể và sử dụng các phần mềm vẽ phức
tạp. Như hôm qua, khách hàng chỉ đưa mẫu là một file ảnh jpeg nặng
chưa đến 3Mb, không thể dùng để in ra khổ lớn được. Nàng đã phải
thức đến 2 giờ sáng để vẽ lại hoàn toàn cái mẫu áp phích đấy bằng
chương trình đồ hoạ vector rồi ghi ra CD để kịp đưa đi in trong
sáng nay. Lưng mỏi nhừ còn ngón tay bấm chuột thì dại hẳn đi nhưng
nàng cảm thấy thoải mái tinh thần, vì nàng được phát huy tối đa
những thứ đã học và cả khả năng tiềm ẩn của mình.
Rời xưởng in, nàng trở lên gõ cửa phòng sếp. Thấy nàng, Thư nói
ngay:
- Vụ Nemi ra mắt album chắc anh Giang nói cho Vân nghe rồi. Vân qua
chỗ VNRC nghiên cứu địa điểm làm gấp mẫu sân khấu nhỏ. Logo của nhà
tài trợ với hình bìa album mình đã để hết trong usb này rồi.
Vân nhận nhiệm vụ rồi xuống lấy xe. Công việc bận và phải đi lại
nhiều, dù rất ngại gặp khách hàng - đối tác với bộ dạng cọc cạch
váy áo ngất trời nhưng xe tã nát, nàng vẫn không dám đi “tình yêu
mini”. Hôm qua nó giở chứng như vậy, dù đã được sửa ngay nhưng ai
dám chắc nó không phát bệnh nữa cơ chứ. Lỡ nó ì ra đúng lúc nàng
đang có hẹn làm việc gấp thì nguy!
Phóng con nghẽo già 82 qua toà cao ốc văn phòng kiêm trung tâm mua
sắm lớn bậc nhất thành phố, Vân gửi xe, lấy máy ảnh chụp phần cửa
chính của toà nhà ở nhiều góc độ khác nhau. Nàng cần một hình dung
cụ thể để thiết kế một mẫu sân khấu phù hợp với địa điểm và bắt
mắt.
Mải nhìn vào màn hình của chiếc máy ảnh, nàng vô tình lùi và va
phải lưng một người. Anh ta vừa dừng lại để nghe điện thoại.
- Ấy chết, xin lỗi.
Không để ý đến lời xin lỗi của nàng, anh chàng vẫn đang bận bịu với
cuộc gọi, thậm chí cũng chẳng cần quan tâm đến cú va chạm. Nàng
nhìn anh ta và thoáng ngờ ngợ. Đợi anh chàng có vệt râu quai nón
xanh rì do lười cạo ấy dừng cuộc điện thoại và quay sang, nàng
nói:
- Xin lỗi, vừa rồi tôi va phải anh.
- Không sao – Anh ta nói cộc lốc.
Vân thoáng tự ái, hôm nay nàng ăn mặc và trang điểm khá đẹp, vậy mà
cái thằng cha hầm hầm này lại nhìn nàng như nhìn vào chỗ không
người. Ồ, nàng đã nhớ ra anh ta là ai rồi:
- Anh có phải là chồng của Hoài Đan không?
Đã quay người đi, anh chàng dừng lại, nét mặt giãn ra chút
ít:
- Đúng rồi, cô biết vợ tôi à?
- Em là bạn học, anh có gặp em ở đám cưới rồi.
- Xin lỗi, tôi không nhớ lắm. Hôm đấy đông người quá.
- Em là Vân. Có lần em gọi điện đến rủ Đan đi uống nước nhưng anh
bảo là Đan đi du học… Em vẫn gặp Đan trên mạng, nó nhắc anh
luôn.
- À… tôi nhớ rồi - Anh chàng mỉm cười một cách khó khăn và cúi
xuống nhìn đồng hồ, chiếc đồng hồ hiệu Bvlgari trị giá ngang với
nửa năm lương của nàng - Xin lỗi Vân, tôi có khách hàng đang
đợi.
Nói xong anh ta quay người đi luôn. Hừ, ngay đến một câu xã giao
kiểu “có khoẻ không” hay “hẹn khi khác nhé” cũng không nói nổi. Tại
sao con bạn nàng lại có thể yêu được cái gã mặt mũi lúc nào cũng
như bị đau bụng giun mà ăn nói thì nhát gừng thế này nhỉ?
Vân nhún vai bỏ qua chuyện đó. Nàng tiếp tục công việc chụp ảnh của
mình. Nàng nhìn lên chữ VNRC bằng đồng gắn trên toà nhà. Đàn ông
làm trong cái tập đoàn đang nổi này toàn những tên thần kinh có vấn
đề! Cái gã Lập gì đó thì vừa nhìn một người đàn bà hấp dẫn là nàng
bằng cái nhìn của một người ăn chay trường dành cho miếng thịt gà
cúm. Lão phó tổng thì ngông cuồng bốc giời. Còn một uỷ viên hội
đồng quản trị thì vô học thô lỗ. Ấy là nàng đang nói tới Thìn, ông
chồng hờ của mình! Mới đầu giờ làm việc, nếu mà nàng còn đứng xớ rớ
ở đây nữa, có khi sẽ đụng mặt anh ta cũng nên. Tối qua chỉ vì
chuyện xe nàng hỏng mà anh ta gào thét như một thằng điên...
* * *
Bát côn của chiếc Vespa mini không thể chỉnh nắn nữa mà phải thay
mới hoàn toàn, lại thêm một vài bệnh lặt vặt nữa, Vân đành chịu
đựng sự mệt mỏi để chờ sửa dứt điểm một thể. Thanh e dè và lặng lẽ
đứng bên nàng mấy phút rồi cũng phải quay lại công ty, chỉ còn nàng
với ông Lộc trong xưởng. Ngoài mấy câu trao đổi cầm chừng về máy
móc khung sơn của Vespa ra, ông già chẳng thiết nói gì thêm nên
nàng cũng không hào hứng lắm.
Ông thợ lành nghề vẫn đang mổ xẻ chiếc xe thận trọng như một bác sĩ
trong cuộc đại phẫu và nàng còn đang uể oải ngồi nhìn xe cộ qua lại
bên ngoài nghĩ ngợi lung tung thì Thìn đã gọi điện. Anh ta quát ầm
lên trong máy:
- Giờ này mà cô còn chưa thèm về à? Hôm qua tôi bảo cô thế
nào?
- Xe hỏng, em đang đợi sửa.
- Thế còn cơm nước? Cô định để tôi nhịn đói à?
- Trong tủ lạnh có thức ăn, anh lấy ra cho vào lò vi sóng đi.
- Tôi không ăn cơm thừa của cô.
Vân nhăn mặt. Gia trưởng cục súc, hạch sách vô lý, tại sao trên đời
lại có một kẻ đáng chán như vậy được cùng lúc làm chủ hai người đàn
bà nhỉ? Thìn mượn cớ quát tháo nàng chuyện cơm nước chẳng qua là để
trút bực bội vì công việc hoặc vì bức xúc chưa được thoả mãn đấy
thôi. Nàng cố gắng dịu giọng, nói cho xong chuyện:
- Thế thì anh xuống nhà mua thức ăn sẵn dưới siêu thị. Lát nữa em
về.
- Cô nói thế mà nghe được à? Về đây mau lên!
- Xe hỏng, chưa về được – Vân xẵng giọng.
Thìn bắt đầu chửi bới và quát tháo về chuyện xe cộ của nàng. Vân
chán ngán bỏ điện thoại ra khỏi tai, để mặc những lời tục tĩu của
anh ta oang oang trong máy. Ông Lộc vẫn chăm chú với đám ốc vít máy
móc. Một lát sau thì Thìn dập máy. Khi nàng về đến nhà, trời vẫn
chưa tối hẳn, anh ta đã bỏ đi rồi.
* * *
Mới nghĩ đến đấy, nàng đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Số của
Thìn.
- A lô, Thái Vân nghe – nàng nói bằng giọng nhạt nhẽo.
- Cô đến cửa văn phòng tôi làm gì?
- Công ty có việc.
- Chứ không phải cô rình mò tôi à?
- Anh đừng có tưởng tượng đi!
- Đùa chút vậy mà – Thìn bỗng đổi giọng - Thế xong việc chưa, lên
đây với anh.
Vân ngẩng lên, những ô cửa kính của toà nhà cao tầng đang trố mắt
nhìn lại nàng, chắc Thìn đang đứng đâu đó và theo dõi mọi cử chỉ
của nàng nãy giờ. Giọng anh ta nhẹ nhàng giả lả:
- Anh ở trên cao lắm, nhìn lên không thấy gì đâu. Vào trong, bấm
thang máy lên tầng 16 đi.
Thìn vẫn cấm nàng bén mảng tới gần nhà và nơi làm việc của anh ta.
Sáng nay lại… Chẳng lẽ anh ta nhớ nàng đến nỗi đấy! Vân chán ngán
thở ra:
- Em phải về công ty bây giờ.
- Xe sửa xong chưa? Chưa xong thì chiều tan làm anh đón.
- Không cần đâu, em đi cái 82 rồi. Với lại hôm nay em phải chờ
người mang bản in thử qua, chắc sẽ về muộn hơn một chút.
- Được, thế anh chờ ở nhà rồi đi ăn tiệm.
Vân đi ra chỗ gửi xe, không cảm thấy xúc động gì vì thái độ ngọt
ngào của Thìn. Cuộc đời đã dạy nàng rằng sự tử tế đột xuất của một
tên đàn ông cũng giống như một miếng mồi ngon có ngoắc lưỡi câu.
Nàng phóng đi. Còn rất nhiều việc chờ nàng ở văn phòng.
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Mới 6 giờ rưỡi, vào mùa hè thì có thể coi là chiều, Thìn đã ngồi
với Lương Nhữ Tri trong nhà nàng. Lão già bệ vệ choán hẳn một mé
salon, Thìn thì đang đứng ngồi không yên, vẻ khúm núm. Lão già Đài
Loan nói tiếng Việt rất sõi, đang nhắc gì đó về chuyện hội đồng
quản trị, cổ phần, cổ đông… Thấy nàng xuất hiện ở cửa lão lập tức
ngừng lời, cười với nàng, chuyển ngay sang tiếng Phúc Kiến:
- Thái Vân, em đã về. Tôi và Bá Thìn chờ em mãi.
À, có lẽ Thìn đổi giọng ngọt nhạt qua điện thoại sáng nay là vì lão
già này. Gần đây anh ta tỏ ra rất khăng khít với lão già họ Lương,
một điều “anh Lương” hai điều “đại ca Lương” dù sau lưng lão, anh
ta vẫn luôn chửi lão là đồ nọ đồ kia. Vân lặng lẽ cởi đôi sandal
không đếm xỉa gì tới ánh mắt thèm thuồng của cả tên già lẫn tên ít
già hơn, hỏi trống không:
- Có việc gì sao?
- Có việc rất quan trọng, không có em không thể thành được.
Mặt Thìn sa sầm vì không hiểu lão già và nàng nói gì, nhưng Lương
Nhữ Tri đã liếc thấy ngay. Lão cáo già cười, chuyển sang tiếng
Việt, giục Thìn “trình bày vấn đề cụ thể” với nàng. Thìn hắng
giọng, hôm nay Vân mặc quần ống hơi ngắn và ôm, đôi mắt híp tịt của
anh ta lim dim như dính vào đùi nàng:
- Em chơi với vợ của thằng sếp tổng của anh, đúng không?
- Ai cơ? Hoài Đan ấy à?
- Chứ còn ai vào đây nữa.
- Là thế này, cô Vân ạ - lão già chen vào, giọng tiếng Việt hết sức
lơ lớ và khách sáo -chẳng là tôi và ông Thìn đây có quan hệ làm ăn
với ông Bùi, chồng của bạn cô Vân. Ông ta là một người ưa phụ nữ và
rất… cường tráng.
- Con Hoài Đan đã bị thằng đấy hành cho đến nỗi không chịu nổi,
phải bỏ sang Anh trốn.
Vân vừa gặp chồng Đan sáng nay, nàng không nghĩ người đàn ông có
đôi mắt nhìn phụ nữ hững hờ như thế lại là một kẻ bạo dâm theo như
lời của Thìn và Lương ám chỉ. Hơn nữa là gần đây nàng vẫn liên lạc
với Hoài Đan qua email, đôi khi có hẹn chat, nói chuyện cũng khá
lâu. Nó thường nói rằng Lập đối xử với nó rất tốt, chẳng qua là có
đôi chút mắc mớ vì tự ái về quá khứ nên nó mới đi học xa để cả hai
vợ chồng cùng có thời gian suy nghĩ. Nàng không hỏi sâu thêm nhưng
cũng có thể tin là Đan không nói dối.
Lương và Thìn thấy nàng tỏ vẻ không tin thì nhìn nhau như hội ý.
Thìn châm một điếu thuốc, nhả khói chầm chậm và nói với vẻ quả
quyết:
- Thông tin này anh có được từ chính em trai thằng Lập, đảm bảo
chính xác.
- Giờ tôi phải làm gì? -Vân hỏi và ngay lập tức nhận được câu trả
lời đúng như nàng đã dự đoán. Lương Nhữ Tri cười, nói bằng tiếng
Phúc Kiến:
- Thái Vân, ngoài em ra, còn ai có thể làm hắn hài lòng nữa?
Vân nhìn sang Thìn, anh ta không hiểu câu nói của lão già nhưng vẫn
nở một nụ cười khuyến khích. Ý tưởng này hẳn đã nảy ra từ cái tư
duy thô bỉ khốn nạn của anh ta. Có lẽ sáng nay Thìn đã nhìn thấy
nàng nói chuyện với Lập. Nàng nhếch mép, mặt đầy vẻ cay đắng:
- Ý của hai người là -nàng nói bằng tiếng Việt – tôi sẽ phải ngủ
với chồng bạn tôi?
- Đừng nói thế, em chỉ bẫy nó thôi. Bọn anh đang có vụ…
- Bá Thìn! - lão già khoát tay làm Thìn ngưng bặt. Gương mặt phì
nộn thâm hiểm của lão ánh lên sự đe doạ, lão đã đọc được sự không
bằng lòng trong câu nói của Vân và nhanh chóng cắt ngang vẻ hăng
hái của Thìn - Nếu cô Vân thấy không tiện thì không nên miễn
cưỡng.
Dù trời nóng, Vân vẫn thấy lạnh sống lưng vì cái nhìn của lão già
họ Lương. Nàng biết rõ lão cũng hệt như lão biết nàng vậy. Nàng nói
tiếng Phúc Kiến:
- Bùi Đức Lập không để ý đến đàn bà đâu. Ông đừng tin lời Bá Thìn,
hãy hỏi cô bạn của ông. Cô ta hiểu rõ họ Bùi hơn bất cứ ai.
Nói xong, nàng đứng dậy vào phòng trong thay áo. Đang lần tay kéo
khoá chiếc váy mặc ở nhà, nàng thấy một bàn tay nhơm nhớp miết lên
lưng mình. Không phải Thìn.
* * *
Bar Tiếng Vọng vào những buổi tối cuối tuần không có show nhạc Rock
trông giống một quán cafe vườn. Khuôn viên rộng của nhà văn hoá
được tận dụng để đặt những bộ bàn ghế bằng sắt uốn. Những chậu cây
trắc bá được kê rất khéo như những bức bình phong xanh quây từng
bàn lại, ánh đèn trang trí nhỏ xíu chỉ đủ cho những đôi tình nhân
không hôn nhầm vào mũi nhau.
Ngồi xuống một chiếc bàn ở góc tối nhất, Vân gọi một chai nếp cẩm.
Chai to, rượu rót vào cốc thuỷ tinh chuyên dùng để uống sinh tố,
nàng nốc tì tì ngay trước ánh mắt kinh hoàng của cô nàng phục vụ
mặt non choẹt. Hồi ở trường Mỹ thuật, nàng đã cho một gã khoá trên
đo ván ngay trong tiệc nhậu ra mắt cũng bằng thứ rượu nếp cẩm này.
Thứ rượu ngô của người H’mông đen ở Sapa còn chẳng làm gì nổi nàng
nữa là…
Không có ban nhạc Rock, loa thùng phát ra rả những bài hát lời lẽ
ngô nghê kiểu như “Mất đi người yêu anh thì sao, mất đi người yêu
thì với anh cũng thế thôi”. Vân nghe những lời lải nhải của đám ca
sĩ thị trường, nàng cười một mình, bỗng muốn gào lên hát theo. Giai
điệu kiểu này quả là dễ thuộc.
Rót tiếp lưng cốc rượu nữa, nàng thôi uống ừng ực mà nhâm nhi từng
ngụm nhỏ, vừa uống vừa lơ đãng ngó ra các bàn xung quanh. Bóng tối
đang đồng loã cho những trò rúc rích của mấy cô cậu sinh viên vốn
thiếu chỗ kín đáo để mò nhau. Thỉnh thoảng lại có những tiếng hổn
hển quá đà, rồi một đôi nào đó khẽ khàng đứng dậy nắm tay đi ra
cổng. Nhà văn hoá nằm trong một đường nhánh ở ngoại ô, bên cạnh là
rất nhiều nhà nghỉ, kể cũng thuận tiện!
Ánh đèn xe bỗng lia tới chỗ nàng ngồi, có lẽ một gã vô ý nào đó đã
không nhìn thấy tấm biển yêu cầu khách hàng tắt máy trước khi bước
vào cổng. Nàng không nhìn ra nữa, chăm chú vào cốc rượu. Có tiếng
chân đến gần rồi dừng lại, rồi một giọng hết sức thân thiết vang
lên:
- A, chào người đẹp, hôm nay không chê ở đây có mùi chuột chết
à?
Nàng ngẩng lên, Vinh đang đi với hai tay guitar còn lại trong ban
Biển Gọi, cả ba đều nhìn nàng bằng cặp mắt chẳng thiện cảm gì và
hai tên kia bắt đầu hùa theo Vinh buông những lời cợt nhả. Cô nàng
phục vụ, chắc là sinh viên đi làm thêm, chạy đến lễ phép cúi chào.
Vinh nghiêm mặt nhìn cô ta ra vẻ rất bề trên:
- Đầu óc mắt mũi để đâu? Sao để bạn anh ngồi chỗ tối thế?
- Dạ… dạ…
- Mau vào lấy thêm thịt bò khô cho chị uống rượu – Vinh khoa tay
nạt nộ rồi quay sang Vân cười – Nhân với chả viên, bố láo quá,
người đẹp xá tội nhé.
Vân nhếch mép cười khẩy:
- Chỗ này được đấy!
Vinh xoa tay nhìn quanh vẻ tự mãn:
- Đúng là người đẹp khen có khác. Nghe đến đâu mát đến đấy. Nói
thật là mình anh thì không làm được gì cả…
- Hơ, ngữ như anh thì chỉ cần lo biết điêu biết khắc biết đục biết
đẽo cho khéo là đủ chứ cần gì... Kể ra, thù lao làm chồng của anh
cũng hậu hĩnh nhỉ.
Vinh cười hềnh hệch. Điệu bộ của hắn vẫn nhơn nhơn y như nàng đang
khen ngợi hắn thật lòng vậy. Chắc hắn cũng chai với những lời móc
máy rồi! Vân xách theo chai ruợu đang uống dở ra chỗ để xe. Trước
khi phóng đi nàng ngoái lại giơ tay theo kiểu lính chào gã “chuột
chết”. Nàng thấy khâm phục hắn vì mức độ trơ tráo. Nhưng xét ra thì
nàng cũng có hơn gì hắn đâu, có chăng là vẫn còn chút tự trọng ngu
ngốc thôi!
Con đường dẫn vào nhà văn hoá mấp mô xóc nảy. “Tình yêu mini” nhảy
tưng tưng như làm xiếc mà Vân vẫn không giảm ga. Hai cốc nếp cẩm
dường như đang phát huy tác dụng, nàng thấy hưng phấn. Đến đoạn
ngoặt, nàng giật nảy người vì một chiếc xe xuất hiện bất ngờ. Chao
tay lái tránh, giảm ga bóp côn đến cứng cả khớp tay, nàng quay lại
quát tướng lên:
- Đi thế à?
Đường tối và nàng đang rất muốn gây sự với một ai đó, nếu là một gã
du côn để nàng có thể đánh nhau thì càng tốt. Nhưng người nàng vừa
quát không phản ứng như nàng mong muốn, chỉ từ tốn vòng xe đối diện
với nàng, đèn xe chói mắt nhưng nàng vẫn nhận ra gương mặt
đó.
- Cục cưng Ác ma Tăng đa là la đâu hết rồi, nhóc?
Thanh không trả lời, nhìn nàng như muốn đọc thấu những ý nghĩ trong
cái đầu vô tổ chức đang ngật ngưỡng.
- Sao thế? Ăn phải cái gì cấm khẩu rồi à?
- Không.
- Phải “không ạ” chứ! – Vân vỗ vỗ vào đầu xe Thanh -Tôi hơn cậu hai
tuổi đấy. Đi uống rượu không?
- Vân uống nhiều rồi.
Nàng cười sằng sặc giơ chai nếp cẩm lên:
- Nhiều đâu mà nhiều. Vẫn còn nửa chai này.
- …
- Sao? Đi hay không nói nhanh lên!
- Vân gửi xe đi, tôi đèo.
- Xe ghẻ thế đòi đèo. Ha ha ha…
Vân phóng vụt đi. Thanh vội vã rồ ga đuổi theo. Chàng đi song song
ngay bên cạnh, cố gắng ghìm để nàng thấy vướng và giảm tốc
độ.
- Sao đây? – Nàng phanh két lại, hất mặt – Định gạ nhau đua à? Xe
này 50 thôi nhưng đua được đấy! Đếm đến ba nhé, một… hai…
Thanh giữ chặt lấy cánh tay Vân để nàng không vọt lên được. Chàng
thấy nàng rùng mình. Tối nay nàng mặc một chiếc áo hai dây đen có
viền hồng và một chiếc quần ngố hồng, trông không quá phô bày mà
vẫn lả lơi. Bàn tay ấm của chàng phủ lên làn da mịn trên cổ tay
nàng một sức kiềm giữ, dù lỏng lẻo nhưng nàng không sao giật ra
được. Thanh chỉ về phía chân cầu thang của một khu tập thể, nơi
treo biển giữ xe qua đêm.
- Vân gửi xe vào kia đi. Rồi tôi đưa Vân về.
Vừa nói chàng vừa xuống xe tắt máy và đỡ Vân xuống. Vân đẩy chàng
ra, giương mắt nhìn cái vẻ giống như sự nhẫn nhục của chàng, cười
phá lên làm một số người đi đường ngoái lại nhìn. Trông chàng và
nàng giống một đôi tình nhân đang dùng dằng giận dỗi làm lành,
phải, giống ghê gớm!
- Không về đâu, đi uống rượu tiếp.
- Được rồi.
Chàng đỡ nàng tựa vào yên chiếc xe Best vỡ yếm của mình rồi dắt xe
nàng vào gửi. Phía chân trời, ánh chớp lóe lên báo hiệu một cơn
giông rất gần.
Vân mở cửa và nhoài ngay xuống salon. Có tiếng mưa rơi lộp độp,
những luồng gió nóng và mát vẫn xen kẽ nhau luồn qua cửa sổ. Hơi
nước ngai ngái bên ngoài mới chỉ lơ lửng phía trên căn phòng, còn
dưới sàn, trên lớp vải bọc đệm ghế, mùi thuốc lá khét lẹt vẫn sực
lên như một nỗi ám ảnh.
Nàng vặn nắp dốc ngược chai, dòng rượu màu tím sẫm bò chầm chậm dọc
thành chai nhưng không đủ để tụ thành một giọt. Nàng ngửa cổ, hé
miệng chờ. Rồi giọt rượu nhỏ ngoan cố cũng đậu xuống môi nàng, nàng
liếm và cố cảm nhận mùi vị nhưng không được. Nàng quăng chiếc chai
rỗng xuống đất, ngẩng lên nhìn Thanh. Chàng đang đứng tựa vào cửa
nhìn nàng đăm đăm.
- Đóng cửa lại, nhóc!
Thanh với tay ra sau đóng cửa, mắt chàng vẫn không rời nàng nhưng
chàng bất động. Nàng ngoắc ngoắc ngón tay, huýt sáo:
- Lại đây!
- …
- Đừng có đứng như thế, hiên ngang không có ích lợi gì đâu! Bỏ giày
ra và lại đây!
Thanh im lặng. Chàng không thể hiểu nổi người đàn bà này. Nàng đang
gặp chuyện gì, tâm trạng nàng đang như thế nào, hành động và lời
nói của nàng sắp tới sẽ ra sao. Chàng không biết và cũng không biết
phải hỏi nàng từ đâu.
Vân ngả trên ghế, mái tóc rối bời và đôi bàn chân trần đung đưa.
Những móng chân vẽ hoa năm cánh trắng ngọ nguậy trước mặt Thanh.
Nàng nhìn chàng bằng ánh mắt dài dại của người đã uống quá
nhiều.
- Sao lại có người tốt như cưng nhỉ?
Nàng nhắc lại câu nói bằng một giọng lè nhè rồi chúi đầu vào chiếc
gối ôm trên ghế. Mưa vẫn rơi đều ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng một ánh
chớp loé lên và tiếng sấm nổ rền rền đầy đe doạ. Lát sau nàng lên
tiếng, vẫn không ngẩng đầu khỏi mặt gối:
- Trong tủ để giày có cái áo mưa, lấy mà về.
Thanh mở chiếc tủ thấp nằm ngay gần cửa, ba ngăn toàn giày nữ, chỉ
có một đôi dép đi trong nhà đặt dưới gầm là có vẻ nam tính. Chàng
nhấc mấy đôi guốc gỗ sơn mài, rút mảnh áo mưa được gấp gọn gàng ra
khỏi hốc tủ. Tần ngần thêm một giây rồi chàng lên tiếng:
- Vân nghỉ đi, tôi về.
Quay người, chưa kịp chạm vào tay nắm cửa, chàng đã giật mình vì
một tiếng oẹ. Từ salon phòng khách, Vân vùng dậy chạy thẳng vào
gian bếp phía trong. Thanh vội đi theo. Nàng đang nôn ra toàn nước,
thứ nước có màu lờ nhờ như lẫn máu. Nhìn nàng gập người tì hẳn vào
thành chậu rửa mặt tái nhợt, Thanh cảm thấy lo sợ thắt lòng. Chàng
đến sát bên vòng tay ôm lưng để nàng không ngã. Đỡ nàng ngồi xuống
bên bàn ăn, chàng đến mở tủ lạnh. Có vài gói mỳ ăn liền, mấy hộp đồ
nguội và một ít rau. Nhấc một chiếc soong men từ trên giá, đổ nước,
đặt lên bếp, chàng nghe giọng Vân lè nhè:
- Hết gas rồi.
Nhìn nàng một giây, chàng tới bên nồi cơm điện đổ nước vào và bật
nút. Vân quan sát tất cả bằng ánh mắt lờ đờ, rồi nàng bật cười
khan:
- Cũng tháo vát nhỉ!
Để mặc Thanh loay hoay với bát đĩa thức ăn, nàng loạng choạng đứng
dậy đi vào trong. Dù cửa sổ đóng kín nhưng phòng ngủ bừa bộn như
thể cơn giông ngoài kia vừa ập vào. Chăn gối rơi xuống đất còn trên
giường là váy áo, đồ lót bị xé rách quăng vương vãi, một chiếc bao
cao su nhây nhớt đến lộn mửa. Nàng thẳng tay hất chúng ra thật xa
rồi ngã xuống giường nằm bất động.
Một lát sau, có tiếng chân ngập ngừng và bóng người dừng ở cửa,
nàng hé mắt nhướng mày nhìn vào gương mặt chứa quá nhiều cảm xúc
của Thanh:
- Sao? Thấy ghê tởm lắm hả?
- Mỳ xong rồi, Vân ra ăn đi.
Vân chống tay ngồi dậy, nét mặt mệt mỏi thẫn thờ. Nàng nhìn đống
lộn xộn trên sàn bằng đôi mắt dửng dưng. Cúi xuống cuộn những mảnh
vải bị xé rách trong tay rồi lại buông ra, nàng lách qua người
Thanh. Người nàng không hề có mùi rượu, chỉ có một mùi nước hoa man
mát, vậy mà chàng thấy choáng váng.
Vân nhìn bát mỳ có cả rau thơm và thịt trên bàn, cảm giác cồn cào
xông lên, không phải từ dạ dày trống rỗng mà từ một nơi nào đó rất
sâu trong cơ thể. Nàng gục mặt xuống bàn. Một bàn tay chạm khẽ lên
mái tóc rối của nàng, gượng nhẹ vuốt cho những lọn tóc tỉa loe xoe
xuôi lại. Vân ngẩng phắt lên, làm bàn tay bị hất ra sau. Nàng nhìn
bát mỳ, hừ mũi:
- Công nấu mỳ trả thế nào đây? Không phải chỉ mấy cái vuốt tóc thế
chứ?
Không đợi Thanh trả lời, nàng cầm đũa lên gảy từng sợi mỳ với vẻ
bất cần. Được lưng bát, có tiếng nhạc phát ra từ chiếc điện thoại ở
trên bàn phòng khách. Thanh đi nhanh ra lấy đưa nàng, đôi mắt lặng
lẽ chiếu những tia buồn buồn. Vân hờ hững đưa tay đón chiếc điện
thoại không cần liếc vào màn hình mà chỉ nhìn chàng, môi nhếch nụ
cười khẩy:
- Không phải thằng nào gọi đâu. Nhắc giờ uống thuốc tránh thai
thôi.
Nói rồi nàng đi vào phòng ngủ lấy một viên trong vỉ thuốc để ngay
đầu giường. Thanh theo sau nàng, tay cầm một cốc nước lọc. Nàng
giật cốc nước uống chiêu thuốc rồi tiếp tục cười bằng mũi và nửa
miệng, hất hàm về phía thứ “đồ chơi” đã qua sử dụng nằm nhăn nhúm
trên sàn:
- Tất nhiên, cái kia thì tiện và an tâm hơn!
- Vân đừng nói nữa, được không? – Thanh nhìn thẳng nàng, vẻ van lơn
ánh lên trong mắt.
- Không muốn nhắc đến à? – nàng vung tay quẳng vỉ thuốc xuống gối,
đưa tay nựng má chàng – Không nhắc đến nhưng vẫn phải dùng thôi,
cưng à.
Không đợi dứt câu, nàng luồn tay kéo chiếc áo lót quai mảnh ra khỏi
người và nhìn chàng đầy bỡn cợt:
- Thích gộp công môi giới sửa xe hôm qua nữa hay tính riêng?
Thật khó có thể diễn tả được vẻ mặt Thanh lúc này. Vừa giận dữ dồn
nén vừa trách móc, nó làm cho nàng cảm thấy không chịu nổi. Nàng
quay đi thật nhanh, giọng lạnh lẽo trơ khấc:
- Thanh toán cho xong đi, tôi không thích mang nợ đâu.
Rồi không thèm ngoái nhìn xem chàng phản ứng thế nào, nàng cởi quần
áo. Tấm thân trần với những đường cong đẹp đẽ phơi dưới ánh sáng
trắng của ngọn đèn. Làn da chỗ eo lưng đầy những vết xước xát bầm
tím. Nàng quay lại tiến đến trước mặt chàng với điệu bộ vừa khiêu
khích vừa khinh bỉ. Làn da trắng mịn trên gò ngực tan nát vì những
dấu bầm hằn rõ năm ngón tay và cả những vết răng.
Thanh đứng lặng trước những vết tích đau lòng ấy, chàng có cảm giác
ai đó bóp nghẹt tim mình. Vân nhếch môi cười thản nhiên như không.
Nàng ngả người xuống đệm, hất mặt nhìn chàng:
- Thấy rách nát quá à? Thông cảm nhé, hôm nay tiếp hơi nhiều
khách!
Nói xong câu ấy, nàng phá lên cười sằng sặc, tấm thân trần quằn
quại trên giường, giọng nói chát chúa cay độc:
- Thật ra thì cũng chẳng nhiều. Mới có hai thằng, giờ thêm cưng nữa
là ba. Mà buồn cười thật, cưng là thằng trẻ nhất nhưng không khoẻ
nhất mới hay!
- Em thôi đi có được không? – Thanh gầm lên, quỳ sụp xuống bên
giường giữ chặt lấy vai nàng. Đôi mắt vốn hết sức dịu dàng giờ như
toé lửa.
Vân rùng mình vì chữ “em” phát ra từ môi chàng, nàng trơ mắt nhìn
thẳng vào đôi mắt ấy. Một giây. Hai giây. Và nàng bật khóc.
Thanh chẳng thể làm gì hơn là ôm ghì lấy người đàn bà đang nức nở
này. Chàng kéo Vân ngả hẳn vào mình. Đôi vai trắng ngần của nàng
đang rung lên, khẽ như một cánh hoa trong gió và nước mắt như những
giọt mưa xuân rơi xuống thấm ướt dần cổ áo chàng.
* * *
Một tiếng sét lớn làm Vân tỉnh giấc, nàng đang ở trong vòng tay
Thanh, cằm tựa vào đôi vai rộng của chàng. Nàng khẽ cựa mình lui ra
ngắm nghía, chiếc đèn ngủ toả ánh sáng vàng ấm áp soi rõ gương mặt
trẻ trung im lìm trong giấc ngủ. Nàng vừa có một khoảng lặng bình
an tuyệt đối bên người đàn ông này. Chàng không lợi dụng lúc nàng
yếu đuối để đòi hỏi chuyện chăn gối. Thậm chí chẳng cởi lấy một
khuy áo trên chiếc sơmi sáng màu đang mặc, chàng cứ thế dỗ nàng vào
một giấc ngủ êm ả yên lành bằng những lời thì thầm không rõ nghĩa
và sự vỗ về đơn giản nhẹ nhàng.
Nàng chạm môi lên vầng trán hầu như chưa thấy nếp nhăn của Thanh,
trong lòng dấy lên một ham muốn mãnh liệt với cơ thể chàng. Nàng
muốn chàng, muốn được ân ái, được tan chảy, được bùng cháy, như đã
từng như vậy trong ánh nến lung linh trên căn gác thượng nhỏ hẹp ở
Sapa. Nụ hôn của nàng lướt lên mái tóc ngắn thơm mùi xà phòng chất
phác rồi lại trở xuống gương mặt đẹp. Chàng đã dậy từ lúc nào, đôi
mắt nâu sẫm lại nhưng vẫn phủ lên nàng như những tia sáng của một
ngôi sao lành.
Không chịu nổi ánh nhìn da diết ấy, Vân định quay đi nhưng Thanh đã
giữ lấy vai nàng. Vẫn bình thản như lâu nay nàng đã biết, chàng đặt
môi xuống gò má nhợt nhạt còn hoen vệt nước mắt của nàng. Chàng rụt
rè miên man lướt qua đôi môi lạnh toát đang mím chặt. Bị cuốn vào
nụ hôn còn chưa thành thạo ấy, Vân lặng đi mất mấy giây, bờ môi
tưởng như băng giá từ từ mềm lại, hé mở đón nhận và rồi quấn quýt
không rời. Vân nhắm nghiền mắt run rẩy, nàng sợ cái cảm giác quá
đắm say nhưng cũng đầy vội vã này…
Thanh thấy khó thở khi nhìn vẻ bất an trên gương mặt nhợt nhạt của
Vân. Chàng muốn làm tất cả để xua đuổi nỗi sự đau đớn trong tâm trí
cũng như trên thân xác nàng. Chàng cúi xuống, hơi thở bao trùm lấy
những đường nét tròn đầy đẹp đẽ nhưng bầm dập của bầu ngực, rồi vẫn
bình thản dịu dàng như lâu nay nàng đã biết, chàng ghé môi hôn lên
đó.
Vân như được đánh thức bởi những cử chỉ yêu thương của chàng. Rướn
người như để tự giải thoát mình khỏi những trở ngại đang vây bủa để
tiến gần hạnh phúc hơn một bước, nàng bắt đầu lần tay cởi những nút
khuy nhựa trong suốt trên chiếc áo màu ghi nhạt và im lặng vuốt ve
bờ ngực nở của chàng. Thanh ngẩng lên gọi tên nàng như thể trong
giấc mộng, đôi mắt dịu dàng giờ như phủ một làn hơi ngây
ngất.
Vân mỉm cười trước vẻ vừa tê dại vừa tôn thờ ấy, nàng đáp trả cái
nhìn của chàng bằng cách cúi xuống, hôn mê mải lên làn da nồng nồng
mùi mồ hôi của chàng. Đôi môi và những đầu móng tay nàng như có ma
lực kéo căng tất cả những giác quan sâu kín đang lơi lỏng. Thanh
nâng tấm thân nóng rực của Vân lên để cùng nàng tận hưởng những đam
mê tiếp nối. Hai người dìu nhau vào một khoảng lặng tưởng như vô
tận.
* * *
- Em biết anh yêu em từ khi nào không? – Thanh nói sau khi đã dẫn
nàng bước ra khỏi cõi mơ hạnh phúc, chàng vuốt nhè nhẹ lên những
nếp nhăn mờ nơi đuôi mắt nàng.
Vân lắc đầu, nhìn chàng bằng ánh mắt lạ lẫm. Chưa bao giờ nàng nghĩ
đến điều đó, cũng như chưa bao giờ nàng tự hỏi mình câu tương tự.
Thậm chí nàng còn chưa một lần dám định nghĩa tình cảm trong lòng
mình. Nàng thở ra nhè nhẹ, hơi thở ấm trượt trên bờ vai vững chãi
của chàng:
- Em còn chưa biết là mình yêu em.
Thanh bật cười, chàng ôm nàng chặt hơn và thì thầm vào tai nàng ba
chữ ngọt ngào muôn thuở. Vân lắng nghe, cũng mỉm cười nhưng tâm hồn
nàng đang héo hắt. Thật ra, nàng đã nói dối. Tại sao nàng lại không
biết chứ!
Trước cả khi được hạnh phúc tột cùng trong vòng tay chàng lần thứ
hai này, nàng đã khẳng định được rằng tình cảm mà nàng luôn thấy
trong đôi mắt nâu ấm áp ấy là tình yêu. Phải, chỉ có tình yêu mới
khiến chàng luôn ở có mặt mỗi khi nàng cần, mới khiến cho chàng
quên sạch tất cả những gì chàng đã thấy đã nghe về nàng để đối xử
dịu dàng với nàng như thế. Và chỉ có tình yêu mới khiến cho chàng
chịu đựng những lời cay đắng phũ phàng của nàng hết lần này sang
lần khác. Nghĩ đến đó, nàng bất giác thở dài:
- Hôm nay em đã rất tệ với mình.
Thanh lắc lắc đầu, tì má vào mái tóc rối, ôm vai nàng vỗ nhè nhẹ
như ru ngủ. Chàng biết, hắn đã làm nàng tổn thương, thậm chí là
hoảng loạn. Và nàng đã làm những việc bất cần, đã nói những lời gai
góc để trấn áp tâm trạng đau đớn của chính mình. Vân nhìn gương mặt
tĩnh lặng của chàng, thì thầm:
- Mình kể cho em nghe chuyện của mình đi.
- Chuyện gì?
- Chuyện của mình, gia đình mình.
- Em cũng biết rồi mà… Bố mẹ anh lấy nhau vì tình cảm nhất thời, về
sống chung mới biết là không dung hoà được. Anh mới ra đời là bố mẹ
ly thân. Anh tròn ba tuổi, mẹ giao anh cho bố, bỏ đi xuất khẩu lao
động, ít lâu sau thì gửi đơn ly hôn về. Anh sống với bố, cứ như vậy
đến tận bây giờ.
- Bố mình chỉ biết có xe Vespa và đồng hồ cổ, mình làm thế nào mà
được thế này? Ý em là mình vẫn khôn lớn, học hành…
- Anh được thế này là nhờ ông nội – Thanh với tay lấy chiếc ví mở
ra chìa trước mặt nàng tấm ảnh đen trắng chụp một ông già và một
cậu bé sún răng cầm bằng khen – Ông chẳng nề hà gì. Ông đi xin sữa,
quấy bột, chăm anh ăn uống, tắm rửa, giặt giũ, rồi dạy anh học, đi
họp phụ huynh, đạp xe chở anh đi thi... Đến khi ông già yếu rồi mất
thì anh tự lo cho mình.
Nàng cầm lấy chiếc ví đã sờn, ngắm nghía tấm ảnh cũ, buột
miệng:
- Mình rất xinh trai... Bây giờ vẫn thế.
Thanh cười hiền hiền, chàng định lấy chiếc ví thì Vân đã lật sang
ngăn còn lại. Ở đó có một bức ảnh của nàng. Nàng bước đi giữa bãi
đá cổ lộng gió, tóc bay loà xoà và vẻ mặt ngênh ngáo đầy ghen tức.
Hình như khi ấy Esmeralda Hiền đang làm mẫu hay ưỡn ẹo gì đó và thu
hút hết sự chú ý của mọi người, thế nên không một ai, kể cả nàng,
biết là bức ảnh này tồn tại trên đời.
Nàng chạm vào lớp nhựa trong của ngăn để ảnh, nở nụ cười chẳng rõ
vui buồn:
- Mình chú ý đến em từ lúc em ghen tị ngấm nguýt như thế hay
sao?
- Không, anh thích em từ ngày đầu tiên gặp.
- Khi em bảo chỗ mình ngồi có mùi chuột chết ấy à?
- Ừ.
- Mình dở hơi!
- Cả lúc em vừa đi vừa ăn kem rồi lườm người đi đằng trước và cởi
hẳn áo ngoài ra mặc áo hai dây sang đường để vứt que vào thùng rác
nữa.
Vân thoáng đỏ mặt ngượng ngùng. Khi làm trò nhố nhăng ấy, nàng đã
chẳng thèm để ý đến xung quanh. Thanh cười nhỏ:
- Ngay lúc nhìn thấy em lườm mấy cô váy đầm ăn diện phía trước, anh
đã đoán em sẽ làm gì đó như mở thêm cúc hoặc buộc vạt áo lên
rồi.
- Vậy mà lần ở Millenium em lại còn vờ vịt đoan trang bảo không
tiện cởi áo giữa đường để “làm hàng” với mình nữa chứ. Mình nhớ
không?
- Anh nhớ - Thanh ve vuốt cánh tay nàng, giọng chàng thủ thỉ - Anh
thật sự yêu em cũng từ hôm ấy.
Nụ cười mơ màng bỗng nhiên tắt lịm trên môi Vân, nàng cười
nhạt:
- Vì thấy không xong với Hạnh Phương chứ gì?
Không để chàng kịp trả lời, nàng vùng ngồi dậy, xoay tấm lưng trần
về phía chàng, cất giọng trống không lạnh lùng:
- Xong nợ rồi, mặc quần áo đi về đi.
Thanh chưa thể đọc được ý nghĩ ẩn chứa trong câu nói ấy, chàng vòng
tay ngang ngực Vân định kéo nàng trở lại nhưng nàng lập tức hất
mạnh ra.
- Anh làm em khó chịu à? – Chàng hỏi trong sự ngỡ ngàng.
Không ngoái lại, nàng đi thẳng vào phòng tắm, buông thõng một tiếng
“ừ”. Tròng vội chiếc quần jeans, Thanh đuổi theo nàng, cửa phòng
tắm suýt nữa đóng sập vào tay chàng. Vân trừng mắt nhưng Thanh vẫn
không buông tay khỏi cánh cửa phòng. Nàng nhìn vào cổ tay nổi gân
của chàng, nhếch môi:
- Hay là muốn lần nữa?
Quay trở lại giường, nàng tránh nhìn vào mặt chàng, ngồi ngả xuống
đệm:
- Đây, làm gì thì làm, nhanh nhanh lên!
Thanh đi theo nàng nhưng không ngồi xuống mà đứng sững cạnh giường.
Chàng vẫn không thể lý giải thái độ cáu bẳn rồi bất cần đột ngột
của nàng.
- Em sao thế?
- Không làm sao cả
- Vừa rồi em còn rất bình thường cơ mà? – Chàng cúi xuống.
- Thì bây giờ vẫn bình thường!
- Không, em đang bực, hoặc đang giận - Thanh lắc đầu vẻ không tin -
Nói cho anh nghe đi, anh đã làm gì để em không vui?
Chàng cố nhìn thẳng vào mắt nhưng nàng đã chao nghiêng người tránh
né. Chàng tiến thêm một bước ôm lấy vai nàng.
- Đồ điên! – Vân đẩy chàng ra, xẵng giọng – Đi ra!
Nhìn vẻ mặt ngơ ngẩn của Thanh, Vân bật cười khanh khách:
- Ngây thơ vô tội thật!
Đứng hẳn lên, nàng với tay lấy chiếc áo lót tròng vào người với vẻ
bất cần. Còn đang cố với ra sau lần chiếc móc nhỏ, nàng thấy tay
mình nhẹ bẫng. Thanh giúp nàng gài lại áo rồi tranh thủ hôn lên gáy
nàng. Vân quay ngoắt lại nói mỉa mai:
- Thành thạo thế này mà dám bảo là chưa biết sex là gì. Xem ra mình
cũng chẳng thật thà cho lắm, nhỉ!
Chàng chưa kịp nói lời nào thì nàng đã cởi chiếc áo ren vừa mặc ra,
quay lại giơ nó lên trước mặt chàng cười sặc sụa:
- Ha ha, đừng tìm cách giả vờ với em! Gà mờ thật thì không biết
cách cài khoá underwear cho bạn tình như mình đâu.
Rồi chẳng đợi câu trả lời xác nhận của chàng, nàng nhìn khắp người
chàng bằng ánh mắt mơn trớn lả lơi, ghé môi vào sát miệng
chàng:
- Ngay từ lần trước, thấy mình cầm cự được rất lâu là em biết thừa
rồi.
Thanh nhìn sững vào gương mặt cười cợt của Vân, chàng định mở lời
thì nàng đã lùi ra xa, cất giọng bất cần chua chát:
- Nhưng mà em không có ý kiến gì đâu. Bản thân em có nguyên vẹn
sạch sẽ gì mà đòi gặng hỏi mình. Em thấy sung sướng khi cùng với
mình, thế là đủ.
- Anh đã…
- Em không cần mình giải thích! - Vân kêu lên ngắt lời. Nàng quay
mặt ngồi bó gối nhìn thẳng vào lớp chăn đệm nhàu nát, đột nhiên
nàng rùng mình.
Ngoài trời, mưa vẫn rơi, âm thanh đều đều đơn điệu. Thanh lấy áo
mình khoác lên tấm thân trần run rẩy của nàng. Thời tiết năm nay
thật lạ, đã gần hết tháng tư mà vẫn có gió mùa đông bắc lạnh se se
như cuối thu. Nàng liếc xuống chiếc áo, nói cảm ơn bằng tiếng Trung
và khẽ nhếch môi cười:
- Mình đã từng ngủ với ai trước em thì nào có cần thiết gì. Mình đã
thấy qua rồi đấy, chỉ trong vòng mấy tiếng đồng hồ tối nay, em còn
để tới ba người trèo lên giường này. Một người đáng tuổi ông em,
một người đáng tuổi cha, còn mình thì kém cả tuổi em em…
Ngưng một lát như để những lời của mình dội thẳng vào đầu chàng,
Vân tiếp tục kể, giọng khàn hẳn đi:
- Mình đã biết một phần chuyện nhà em rồi... Dượng chẳng ưa gì em.
Năm đó, vì ông ta em đã…
Vân xếp gọn tập thư đặt lên giá như cũ rồi ra khỏi văn phòng khoa.
Vẫn không thấy thư của mẹ. Đã cuối tháng một, nàng sắp bước sang
học kỳ mới và đã viết thư về nhà từ hai tuần trước để xin tiền. Vậy
mà không có hồi đáp gì. Thư chuyển tiền không có, ngay cả những
dòng dặn dò ngắn ngủi thường lệ cũng không. Chẳng lẽ công việc ở
nhà bận bịu quá làm mẹ quên? Hay là việc kinh doanh có trục trặc
gì? Hay là mẹ ốm? Nghĩ đến đó, Vân vội đạp xe ra bưu điện.
Nhà nàng trên Sapa vẫn chưa mắc điện thoại, phải gọi vào số máy nhà
hàng xóm nhờ nhắn lại. Bà già hàng xóm vừa nghe nàng xưng tên đã
nói luôn:
- Cái Vân chưa biết chuyện gì à? Mẹ mày đi bệnh viện nửa tháng nay
rồi đó.
Vân đứng lặng, vậy là điều xấu nhất trong phỏng đoán của nàng đã
trở thành hiện thực. Bà hàng xóm vẫn nói gì đó về bệnh của mẹ nàng,
“xuất huyết”, “nhược cơ”, “tiểu cầu”, “siêu vi trùng”, toàn những
từ ngữ nặng nề làm nàng càng thấy lo sợ.
- Giờ nhà cháu còn ai ở nhà không bà?
- Có, có dượng mày với thằng cu út.
- Mẹ cháu nằm bệnh viện tỉnh ạ?
- Ừ, nhưng bà không rõ khoa nào đâu. Mày dập máy đi lát gọi lại để
bà sang gọi dượng mày nhé.
Ông dượng đủng đỉnh trả lời những câu hỏi lo lắng của Vân bằng vẻ
dửng dưng nhát gừng. Khi nàng hỏi bệnh tình của mẹ, ông ta nói qua
quýt. Việc hỏi xin học phí cũng bị từ chối với lý do “bao nhiêu
tiền dồn vào cho mẹ mày nằm viện rồi”. Và ống nói đặt cạch xuống
thô bạo.
Vân nhẩm tính số tiền trong đầu cùng một số dự định. Nàng ra ga mua
vé tàu về Lào Cai ngay tối đó.
Mất cả một buổi sáng nàng mới tìm thấy mẹ trong bệnh viện tỉnh. Bà
đang nằm mê man, làn da xanh tái và mái tóc xơ xác. Vuốt nhẹ lên
gương mặt bất động của mẹ, Vân quay ra nhìn em gái:
- Còn ai trông mẹ nữa? Bác sĩ bảo bệnh gì?
Đứa em gái nhỏ của nàng sợ sệt nhìn vẻ bơ phờ của chị nói ngắc
ngứ.
- Mẹ bị phát ban… rồi chảy máu cam… rồi…
Nó quá nhỏ để hiểu được những gì mà người lớn trao đổi với nhau.
Vừa lúc đó dượng nàng hai tay xách hai chiếc cặp lồng tất tả bước
vào. Thấy nàng, ông ta thoáng khựng lại, hỏi chỏng lỏn:
- Không ở dưới đấy mò lên đây làm gì?
- Mẹ con bị làm sao?
- Xuất huyết giảm tiểu cầu. Biến chứng nặng gì đó ở màng não.
- Bệnh đó là vì cái gì? Sao mãi không tỉnh?
- Bọn nó bảo phải nằm đây làm huyết đồ, xét nghiệm tìm hiểu nọ
kia.
Ông ta sắp cặp lồng cơm ra bàn, lẩm bẩm chửi bác sĩ ăn tiền, kêu
tiền thuốc men nằm viện tốn kém. Vân ngán ngẩm lắng nghe những lời
ca cẩm phát ra cùng những từ ngữ thô lậu, nàng nói nhỏ:
- Bị từ hôm trước mà dượng không báo cho con về…
- Mẹ dặn không được cho chị biết - đứa em gái rụt rè vừa nói vừa
đưa cho nàng cặp lồng cơm của nó.
Ông dượng thấy vậy liền nạt:
- Cơm của mày mày ăn đi! Về đ. báo trước thì ai biết mà hầu.
Vân chán ngán phẩy tay ra hiệu cho đứa em cứ ăn, nàng đi ra ngoài
cổng viện mua một chiếc bánh mì paté rồi trở vào. Ông dượng đã bỏ
đi đâu mất, đứa em gái nuốt vội miếng cơm rồi nói lí nhí:
- Bố bảo chị về Hà Nội học cho giỏi. Ở đây bố với anh Kỷ lo
rồi.
Hừ, ông ta mượn lời con bé đuổi nàng đấy! Không có tiền thì học
giỏi bằng nước lã chắc? Bình thường mẹ nàng nắm tiền nong cắt đặt
mọi việc thì ông ta nhũn như con chi chi, có hậm hực cũng chỉ dám
nói sau lưng mẹ. Vậy mà bà mới ốm mươi ngày, ông ta đã muốn bứt
nàng ra khỏi mối dây gia đình vốn đã quá lỏng lẻo này. Nàng quay ra
ga với nỗi hoảng sợ, nói dại nếu mẹ có mệnh hệ nào thì nàng biết
nương tựa vào ai đây?
Tàu về đến Hà Nội, mới gần 7 giờ nhưng trời đã tối mịt, ánh đèn của
những quán hàng quanh ga vàng vọt trong gió bấc đem đến cho những
người khách cô độc cảm giác quạmh quẽ giữa biển người. Vân xách
balô đi bộ về phía phố Nguyễn Thái Học. Hôm qua nàng vừa được một
thầy giáo ở trường chỉ cho xưởng chép tranh ở đây. Với một sinh
viên mỹ thuật công nghiệp năm thứ nhất đang cần làm thêm, chép
tranh thuê cũng là một lựa chọn không tồi. Tiền trong túi giờ không
đủ cho một chuyến xe buýt, cũng may là nàng biết lối tắt thông từ
ga Trần Quý Cáp ra Nguyễn Thái Học. Chẳng biết giờ này còn ai ở đó
để giao việc cho nàng không.
Những phiên bản Mùa thu vàng, Hoa diên vỹ hay Thiếu nữ bên hoa huệ
chỉ giúp Vân không ngất xỉu giữa đường vì đói và đỡ cho nàng khoản
tiền giấy tiền màu đi học chứ chẳng giúp nàng trở thành sinh viên
gương mẫu trong việc hoàn thành học phí được. Những tờ thông báo
nhắc nhở của nhà trường cứ liên tiếp đưa tới từng lớp. Và tất nhiên
chúng không ghi thiếu tên nàng.
Cố gắng liên lạc về nhà hỏi thăm bệnh tình của mẹ với hy vọng mong
manh là bà đã bình phục phần nào, nàng vấp phải bức tường lạnh nhạt
mà dượng và đứa em trai kế dựng lên quanh bà. Người hàng xóm nhiệt
tình hỏi han cũng chỉ nhận được những tin tức sơ sài từ miệng hai
đứa em nhỏ ngơ ngác rằng mẹ đã tỉnh nhưng vẫn yếu, vẫn mệt và chưa
được về nhà. Vân thậm chí đã viết thư gửi về địa chỉ bệnh viện,
nhưng chỉ có một sự im lặng đáng sợ đáp lại nàng. Thế là trong buổi
chiều ảm đạm cuối đông ấy, nàng đã…
* * *
Người đàn bà có đôi mắt sắc như dao cau đứng lên khỏi salon. Nhìn
soi mói vào từng đường chỉ trên áo nàng, bà ta cất giọng hỏi han
đon đả chân tình:
- Sinh viên Mỹ thuật thời trang à? Thật là phù hợp quá… Bố cháu là
người Phúc Kiến ư? Khéo lại là chỗ thân quen cũng nên.
Vân gượng cười méo xẹo. Nàng vừa cuốc bộ từ nhà trọ lên tận Hồ Tây,
chiếc bánh ế lúc trưa dường như đã biến mất không tăm tích. Cái đói
và cái mệt làm sắc mặt nàng đã trắng giờ lại càng trắng bệch hơn.
Người đàn bà tự xưng là trưởng phòng nhân sự hết vuốt tóc lại nắm
tay nàng, vẻ mặt và cử chỉ tỏ ra hết sức ân cần. Trao đổi thêm vài
câu tiếng Anh tiếng Trung, bà ta gật gù với vẻ khá hài lòng:
- Mặt cháu không có nét lắm nhưng chúng ta sẽ có chuyên viên trang
điểm. Dáng người và trình độ như vậy là quá mỹ mãn rồi. Giờ chỉ còn
chờ giám đốc đồng ý nữa thôi.
Vừa lúc đó chiếc xe loại bảy chỗ đỗ xịch trước thềm. Một người đàn
ông lớn tuổi bệ vệ bước xuống. Bà trưởng phòng cung cúc chạy ra cúi
chào.
Vân khoác chiếc áo choàng lụa đi ra mở cửa sổ và đứng nhắm mắt hít
thở không khí lành lạnh sau cơn mưa. Một lát, nàng quay lại nhìn
người đàn ông trẻ đang ngồi im lặng trên giường, cất tiếng cười uể
oải:
- Lão giám đốc đáng kính đấy là người lớn tuổi nhất trong số ba
“người khách” của em hôm nay. Em đã từng coi lão ta như cha như
ông, thậm chí còn kể chuyện gia đình mình cho lão ta nghe.
Thanh đứng dậy đến bên nàng, một tay bám vào chấn song cửa, một tay
quàng nhẹ lên vai nàng. Vân quên mất là mình vừa dằn hắt chàng.
Nàng đón nhận bàn tay ấy với vẻ nhu mì rời rã, tựa trán vào bờ vai
có mùi mồ hôi nhàn nhạt của chàng, vẫn tiếp tục mạch câu
chuyện:
- Lúc đầu mọi việc tương đối bình thường. Em cùng với chín người
nữa được bố trí ăn ở tại công ty, hàng ngày có xe đưa đi “thực tế”.
Người ta đem hàng kiện quần áo đến, chúng em phải tự chọn, tự là ủi
và tự sửa cho vừa vặn. Những buổi đi làm mẫu ở ngoại thành có vẻ
hơi đáng ngờ, nhưng bọn em chẳng đứa nào nhận ra, tất cả còn quá
trẻ và nhiều tự ái, thích được nghe phỉnh nịnh thích tỏ ra là mình
quan trọng. Không những thế, tiền thù lao còn khá cao. Kiếm được
vài trăm nghìn một ngày, với em và nhiều người lúc đó là một giấc
mơ. Nhưng chỉ sau vài buổi chụp ảnh mẫu ở ngoại thành như vậy, tất
cả đã thay đổi…
Vân bật cười khan, tiếng cười nghe sắc nhọn như tiếng oán
hờn:
- Thông báo tuyển người mẫu cho công ty may mặc thật ra chỉ là cái
cớ để lão già tuyển hàng mới cho đường dây gái gọi cao cấp. Bọn em
đã trở thành những mắt xích trong đó. Nhóm người mẫu được chia nhỏ
ra “vì yêu cầu làm việc”. Em vì nói được tiếng Trung nên được tháp
tùng sếp đi công chuyện. Và trong một lần đi công chuyện như thế,
em đã thành đàn bà, với một chai nước pha thuốc ngủ, trên băng sau
của một chiếc Mekong kín mít.
Thanh ôm ghì lấy nàng. Người run run như vừa trải qua một cơn chấn
động nhưng nàng vẫn mỉm cười, đôi mắt càng ngày càng tối lại đầy
chua chát:
- Em đã chẳng thể phản ứng vì không hề có bằng chứng gì của sự
cưỡng đoạt. Lão già thậm chí còn gọi đấy là bước đào tạo ban đầu
cho công việc. Em định bỏ đi thẳng thì lão đã ném ra tờ hợp đồng em
ký đồng ý cộng tác hai năm cho công ty cùng bản kê những khoản em
đã hưởng suốt mấy tuần trước đó, số tiền lên tới chục triệu đồng,
bao gồm cả chi phí ăn ở. Vậy là em biết rằng mình chẳng còn đường
nào để lùi.
Thanh đứng sững, vòng tay như cứng lại quanh người nàng. Chàng biết
mình chẳng thể nói được điều gì, chỉ có thể lặng im mà nghe nàng
kể. Những lời kể khô khan như thể bao nhiêu nước mắt và máu đã cạn
rồi:
- Em nhắm mắt đưa chân, cầm những đồng tiền bán thân của mình để
nộp cho nhà trường. Đã được tiếp tục học nhưng kỳ đó em chểnh mảng
bê trễ. Thay vì học vẽ ở trường, em được lão già và lũ má mì dạy
cách chiều chuộng đàn ông.
Nàng đi về phía giường, chống tay nửa nằm nửa ngồi, hất mặt nhìn
lên:
- Mình thấy đấy, em đã tiếp thu tốt!
Thanh ngồi xuống bên nàng, giọng quả quyết một cách trầm
tĩnh:
- Phải làm thế nào thì lão ta mới buông tha em?
- Lão ta đã buông rồi - Vân vẫn mê mải ngắm những mép phào trang
trí trên trần - Nói đúng hơn, lão buộc phải buông.
Chàng ngả người nằm xuống. Vân ngả theo, tự nhiên ghé miệng cắn lên
bắp tay chàng. Thanh để nàng tựa đầu lên vòm ngực, nghe giọng nói
mệt mỏi của nàng hoà lẫn nhịp đập tim mình:
- Em ở trong cái ổ dịch hạch đấy gần bốn năm trời. Với cái mác sinh
viên Mỹ thuật và vốn tiếng Trung, em là một món hàng sống khá sáng
giá cho những gã trọc phú và Hoa kiều. Trong số những khách hàng
quen của em, có một người Đài Loan tên là…
- Trưởng phòng Lý, hôm nay ông rảnh rỗi thế?
Thái Vân vừa nói vừa vén tà áo dài mỏng tang ngồi lên chiếc ghế cao
của quầy bar. Người đàn ông mặc sơmi đỏ mỉm cười nhìn nàng, giơ cao
cốc bia:
- Tôi có hẹn với một người họ hàng. Bố cậu ấy vừa mới nhận được
giấy phép đầu tư vào Việt Nam.
- Ồ, quả là việc vui mừng. Em uống cùng với trưởng phòng Lý mới
được.
Vân cầm cốc bia người phục vụ vừa đưa tới, chạm vào cốc của Lý một
cái. Người đàn ông được gọi là trưởng phòng Lý là một trong những
khách hàng tử tế nhất của nàng. Ông ta nhã nhặn lịch sự, đòi hỏi
vừa phải và thường boa cho nàng rất khá. Những khi quá bận rộn
không thể qua đêm với nàng, ông ta vẫn đến quán bar này uống và
tính tiền hoa hồng vào tên nàng.
Được nửa ly, Lý bỗng nhổm lên gọi:
- Nguyên Hanh, ở đây cơ mà.
Một gã trẻ tuổi đóng bộ complet đen xách cặp tiến đến. Thấy Thái
Vân, hắn bỗng đứng khựng lại. Lý trèo xuống khỏi ghế chạy tới kéo
gã tới bên quầy bar, hồ hởi giới thiệu:
- Nguyên Hanh, đây là Nguyễn Thái Vân tiểu thư, bằng hữu của em.
Thái Vân, đây là Chung Nguyên Hanh, anh họ tôi, tân cử nhân đại học
Oxford, giám đốc điều hành công ty TSS.
- Giám đốc Chung, hân hạnh!
Đáp lại nụ cười tươi tắn của Vân, gã họ Chung chỉ lầu bầu một câu
chào nhạt nhẽo. Vân biết ý lui vào một góc bàn phía trong để hai
anh em Lý nói chuyện. Nàng ngồi có vẻ lơ đãng với ly bia nhưng thực
ra vẫn không bỏ sót cử chỉ nào của hai người đàn ông. Nàng đã được
huấn luyện để biết tránh xa hoặc tiến lại tiếp chuyện chiều chuộng
khách hàng đúng lúc. Và để làm được như vậy, lúc nào khách cũng
phải ở trong tầm quan sát của nàng.
Dường như chủ đề câu chuyện đã chuyển từ việc làm ăn sang bản thân
nàng. Họ Chung đang đưa mắt kín đáo về phía nàng và hỏi Lý một câu
gì đó. Lý cười xoà vỗ vỗ lên vai Chung xem ra rất chân tình. Anh ta
đưa mắt về phía Vân ra hiệu. Nàng hiểu ý tiến lại, vẫn tươi cười
tiếp chuyện. Những câu tán gẫu tầm phào về tình hình thời tiết, môi
trường kinh doanh xen kẽ với những tiếng cười và cử chỉ thân mật
của Lý. Chung Nguyên Hanh vẫn ngồi cứng đờ như tượng. Chợt anh ta
hỏi độp một câu:
- Không rõ Nguyễn tiểu thư quê quán ở đâu?
Những cô gái làm nghề như Vân thì có tới vài chục quê, nhưng Lý là
khách quen nên biết quê thật của nàng, anh ta trả lời thay:
- Thái Vân quê ở Sapa, Lào Cai.
Rồi như sực nhớ ra điều gì, Lý vỗ vỗ lên trán:
- Hình như ông và bác cũng có thời ở đó, mãi đầu năm 78 mới về Phúc
Châu, đúng không nhỉ?
* * *
Vân ngước mắt nhìn lên, Thanh đang dịu dàng nhìn trả lại
nàng.
- Mình đoán được ra Nguyên Hanh là ai không?
Thanh gật đầu. Chàng ôm lấy lưng nàng, kéo lại chiếc áo ngủ để nó
phủ hết bờ vai tròn mịn và hôn lên đôi mắt long lanh nước.
- Gần sáng rồi, em ngủ đi một chút.
- Em không buồn ngủ - Vân ngóc đầu lên khỏi ngực chàng - Mấy giờ
rồi?
- Gần 3 giờ.
Với chiếc đồng hồ dây da sờn cũ trên mặt tủ đầu giường đeo vào cổ
tay chàng, nhìn đăm đăm vào những chấm và số La Mã, Vân bật
cười:
- Chiều nay em vừa được gợi ý là phải đưa một người vào tròng, nói
cụ thể hơn là vào giường. Đó là một đại gia, chỉ riêng cái đồng hồ
anh ta đeo đã ngang ngửa ba bốn cái Acma của mình. Mà mình biết ai
đã gợi ý cho em vụ này không? Có hai thằng chó chết, chúng nó đã
bàn nhau đem em đi làm…
Tiếp tục nhếch một nụ cười đắng ngắt, nàng nói nhanh:
- Và một số đó là chồng em, đúng ra là chồng hờ, vì hắn đã có vợ
con rồi. Hắn đã trả nợ lão già cho em, giúp em xin việc, thuê nhà
này cho em… Em đã từng coi hắn là cái phao cứu vớt cuộc đời. Vậy
mà, thế đấy!
- Có phải người tiễn em ở sân ga không? – Thanh đột ngột lên tiếng
ngắt lời.
Vân nhìn xoáy vào cặp mắt bình thản của chàng, môi mấp máy:
- Anh đã…
Thanh mỉm cười vì Vân đã chịu gọi chàng là anh. Chàng gật đầu, kéo
nàng trở lại vòm ngực mình, tay lần lần những sợi tóc bám trên cổ
nàng:
- Khi đó đứng mua hàng ở sát cạnh xe, anh nghe và hiểu hết.
- Có phải vì thế mà có lúc anh đã tránh em?
- Ừ, lúc đó anh thấy quá bất ngờ - Thanh gật đầu - Nhưng rồi
anh…
Thấy chàng bỏ lửng câu nói hơi lâu, Vân nhỏm dậy thở dài:
- Anh cứ kể đi, em đang nghe mà.
- Anh không biết nữa. Anh không thể cưỡng lại, không thể tỏ ra lạnh
nhạt được. Ở trên tàu, anh cố nằm im vờ không để ý, nhưng cứ dỏng
tai lên nghe mọi thứ tiếng động phát ra bên giường em.
- Vậy còn cuộc điện thoại? Anh cũng nghe hết?
- Ừ, anh nghe hết.
- Biết vậy rồi vẫn dính vào em?
- Ừ.
Vân vùng hẳn dậy nhìn thẳng vào gương mặt tĩnh lặng của Thanh, bàn
tay chàng từ cổ trượt xuống ngực nàng. Nàng lắp bắp:
- Anh điên rồi!
Thanh chẳng trả lời. Chàng ngồi dậy gạt chiếc áo choàng lụa ra khỏi
người nàng rồi lặng lẽ mỉm cười. Chàng kéo nàng lại bên mình, bàn
tay bắt đầu mơn man lên vùng da thịt nhạy cảm thơm man mát của Vân.
Dù nàng đã cố phủ chiếc áo choàng ngăn cản, thân xác nàng vẫn bật
lên những điệu nhạc êm ái trước hơi ấm mà đôi bàn tay hết sức yêu
chiều ấy mang lại. Trong cơn hoan lạc thao thức, nàng nghe chàng
nói mãi lời yêu.
* * *
Thang máy mở, Vân nhìn quanh định hướng rồi nhón chân đi lên những
bậc thang gỗ bóng lộn. Cánh cửa kính sặc sỡ mở ra làm cái khô hanh
giả tạo của điều hoà phả vào mặt nàng. Quán bar trên tầng thượng
building chào đón nàng bằng vẻ lành lạnh đài các, những chiếc sofa
đỏ kê sát những bức tường bằng kính nhìn xuống thành phố. Mấy người
khách, quần áo sang trọng hoặc thời thượng hoặc cả hai, ngồi ngả
ngớn bên những ly nước kiểu cách, không trầm ngâm với những quân cờ
vua nhỏ bằng pha lê thì cũng ôm gối ngắm khung cảnh đang trải rộng
phía ngoài. Một nơi quả là thượng lưu hàn nhã.
Vân lặng lẽ ngồi xuống một chiếc bàn trống ở góc phòng. Anh chàng
bồi bàn ăn mặc kiểu hip-hop chìa cho nàng tấm menu và kính cẩn quan
sát nét mặt người khách lạ. Vân gọi một ly cocktail loại nhẹ rồi
lặng lẽ quay mặt nhìn ra bên ngoài cửa kính. Nàng chờ Thìn. Mối
quan hệ của nàng với chồng hờ từ trước tới nay luôn dừng lại ở
những lần gặp gỡ tại nhà hoặc cùng lắm là đi ăn ở nhà hàng quen,
riêng tư kín đáo. Đây là lần đầu tiên nàng chủ động hẹn anh ta ở
chốn công khai sang trọng này.
Người phục vụ trở lại với ly cocktail màu xanh dịu mắt. Vân nhấp
thử một chút, cảm thấy dễ chịu với vị bạc hà the the và chút rượu
mùi không đáng kể của nó. Ánh đèn thành phố rực rỡ và ánh hoàng hôn
le lói đang giao hoà với nhau ở lưng chừng tầm mắt của nàng, một
ngôi sao, có lẽ là sao Hôm, đang toả sắc xanh nhỏ nhoi phía chân
trời. Bất giác nàng nghĩ tới một người. Liệu qua lớp kính dày như
thế này thì kính thiên văn có nhìn rõ sao không nhỉ?
Chợt Vân thấy ai đó huýt sáo gần mình, nàng quay lại và thoáng ngạc
nhiên vì người vừa ngồi xuống đối diện nàng không phải là
Thìn.
- Chào em - người mới đến nháy nháy mắt - Không nhận ra à?
Vân ngớ ra một giây rồi ngay lập tức nở nụ cười:
- Anh Tường. Suýt nữa thì em không nhận ra thật. Anh ăn mặc khác
quá.
- Hôm nay anh có hẹn đặc đặc biệt.
- Thế ạ?
Vân cười nhẹ nhàng. Trong đoàn đi Sapa, Tường là người nàng nể hơn
cả “ông địa” Ngữ. Anh còn khá trẻ, dễ coi, có vẻ thành đạt, lại
thấy mọi người bảo là chưa vợ, nhưng cách anh giữ khoảng cách với
phụ nữ thật lạ lùng. Một phong thái vẫn tự tin, hơi nghiêm khắc
nhưng không khó chịu, nghiêm túc và nhẹ nhàng đúng lúc, nó khiến
người ta cảm thấy không thể xem thường. Vì vậy nên khi thấy Tường
nhắc đến “cái hẹn đặc biệt” với ánh mắt lấp lánh, Vân đoán ngay ra
rằng anh đã có nơi có chốn, và việc anh trở nên hơi xa vời già dặn
hơn so với tuổi chỉ là một biểu hiện của sự chung thuỷ.
Tường không nhìn vào cuốn menu mà người phục vụ đưa tới, anh gọi
ngay bia tươi rồi chỉ vào ly cocktail trên bàn:
- Grasshopper à?
- Sao anh biết?
Tường mỉm cười, không trả lời vào câu hỏi hơi sửng sốt của Vân mà
hỏi luôn câu khác:
- Hình như đây là lần đầu em ngồi ở đây?
- Vâng, em mới nghe một chị ở văn phòng quảng cáo.
- Thấy quán này được không?
Vân xoay chiếc ly trong tay nhìn ra khoảng không gian thoáng đãng
bên ngoài. Trời đã tối hẳn, nhữgn ánh đèn xe, đèn quảng cáo rực rỡ
và sinh động hơn bao giờ hết. Nàng quay lại đưa mắt quanh quán như
thầm đánh giá:
- Em thấy nội thất trang trí được, có cảm giác hơi lạnh. Địa điểm
thì lý tưởng, cảnh bên ngoài quá đẹp.
- Của một bác nick là Concato, cũng tham gia trên mạng mình đấy, em
biết không nhỉ?