-->
Tắc đường. Dòng xe dồn thành một búi ở nút giao thông, nhích từng
mươi phân một. Ngày nghỉ nên vẻ mặt của những nạn nhân cũng đỡ cau
có hơn một chút. Vân lần tay vào túi quần jeans kéo chiếc điện
thoại ra. Chưa kịp mở khoá bàn phím, nàng đã bị những người phía
sau giục giã. “Đi đi chứ!” “Nhanh nhanh lên tí nào!” Hàng loạt
giọng nói ẩn chứa sự sốt ruột. Tặc lưỡi, nhét điện thoại trở lại
túi quần, nàng nhích lên một chút cho vừa lòng đám đông. Thôi thì
kệ con bạn nàng chờ vêu mặt ngoài đường vậy.
Mười phút sau, nhờ sự tích cực của mấy ông cảnh sát giao thông với
đám thanh niên xung kích, đám kẹt xe đã biến mất. Nút giao thông
thoáng đãng, cứ y như chưa từng biết tới ùn tắc bao giờ. Vân tăng
ga phóng thẳng trên con đường ven công viên, gió mát lạnh đem hơi
thu ùa vào mặt. Dù hôm nay trời rất đẹp, nàng cũng không dám đem
“tình yêu mini mới cưới” ra bát phố mà quyết định cưỡi chiếc 82 cũ.
Quả nhiên nàng quyết không lầm. Nếu để “tình yêu mini” đang trong
kỳ trăng mật của nàng mắc trong đám tắc đường, không khéo nàng đã
khóc ròng vì xót xa với những vệt xước sơn rồi. Mà có khi nàng lại
góp phần gây ra ách tắc vì “tình yêu” nghẹn ngào đứng khựng giữa
đường cũng nên.
Quán café vỉa hè yêu quý của nàng đây rồi. Vẫn gốc cây bàng với cái
bệ xi măng ố vàng vết đáy cốc, vẫn đám khách lố nhố ngồi đọc báo
trên những chiếc ghế nhựa xanh đỏ và những đốm nắng rung rinh trên
mái hiên nhà cổ. Con bé đang ngồi bó gối nhìn ngơ ngáo kia rồi,
chắc là nó bực nàng lắm, vì xưa nay nó rất đúng giờ mà. Nàng dựng
xe, không thèm khoá cổ, chạy ào về phía bạn:
- Chủ nhật mà vẫn tắc đường. Đến là bực! Xin lỗi mày.
- Không sao. Tao không bận gì, ngồi đây ngắm đường phố cũng
vui.
Con bé mỉm cười nhẹ nhàng, nàng thích cái kiểu nói từ tốn và điệu
bộ thanh nhã của nó. Nó tên là Hoài Đan, con gái Hà Nội chính cống
chứ không phải Hà Nội nhảy dù như nàng. Nó kém nàng hai tuổi nhưng
nàng lại cùng khoá với nó ở trường đại học, do nàng đã vào chậm một
năm vì thi trượt, lại bị ngừng thêm một năm vì mấy việc lộn xộn học
phí. Nó học giỏi hơn nàng nhiều lắm, và cũng ngoan ngoãn hơn nhiều.
Mãi đến khi sắp ra trường mới có mối tình đầu nhưng thật không may
là lại yêu nhầm người…
Hôm nay, Đan mặc một chiếc áo nỉ có mũ và mang giày vải, bộ dạng
của nó chẳng khác thời bọn nàng còn hay rủ rê nhau đi xem nhạc Rock
là bao. Nàng đón chiếc ghế từ tay bạn, không ngồi ngay, ngó nghiêng
vào phía trong nơi mấy cô bé phục vụ đang hối hả pha pha chế chế
rồi hỏi:
- Mày uống gì chưa?
Con bé không nói, chỉ vào tách cà phê mới vơi chút ít trên bệ xi
măng của cây bàng. Sáng chủ nhật, quán café đông khủng khiếp, đến
phải gào lên để gọi đồ uống mất! Nàng đứng hẳn lên để vẫy cô nhóc
phục vụ quen mặt, thấy có tín hiệu “đã nhận” rồi mới yên tâm hạ tay
phủi ghế ngồi. Một chiếc lá bàng rơi ngay xuống trước mặt nàng để
lại một lỗ hổng trên tàng cây. Ánh nắng rọi xuống ấm áp, mùa thu
sao mà dễ chịu.
Đan hất hàm sang bên cạnh hấp háy mắt ra hiệu gì đó. Vân tò mò nhìn
theo hướng mắt nó và suýt nữa thì buột miệng chửi tục. Khỉ thật,
oan gia ngõ hẹp rồi đây! Hà Nội quả là nhỏ bé. Quanh đi quẩn lại
rồi thể nào cũng có ngày đụng mặt người quen ở mấy quán café vỉa hè
như thế này. Người quen ở đây là Vinh, gã bạn trai cũ của Đan. Nàng
chưa bao giờ khoái tên tóc dài ấy, kể cả khi ban nhạc của hắn làm
mưa làm gió trong hội diễn văn nghệ trường nàng. Bây giờ hắn đang
ngồi lù lù ngay bên cạnh con bé cứ như thể chưa từng có chuyện gì
giữa hai đứa. Nhìn gã trai “người quen” và gã đầu đinh đi cùng đang
bàn luận say sưa về bóng đá thêm một giây, nàng nhăn mặt, ngoắc
tay:
- Đi quán khác, mày!
- Sao lại phải đi? Tao coi hắn như bức vách thôi mà.
“Giọng nó mới bình thản ghê chứ!” Vân nghĩ thầm, quay lại nhìn
gương mặt xinh xắn dịu hiền của bạn, hỏi nhỏ:
- Thật không?
- Thật! - Đan gật đầu mỉm cười - Hẹn mày để đưa thiếp cưới
đây.
- Cưới á?
Suýt nữa thì Vân ngã ngửa ra sau, nàng bật lên một tiếng kêu thất
thanh làm những người xung quanh, kể cả Vinh và gã đầu đinh, phải
quay nhìn. Đón cuốn album và chăm chú vào những tấm ảnh rạng rỡ của
Đan với chồng sắp cưới, nàng vẫn khó có thể tin ngay được. Con bé
với cái thằng đểu giả kia mới chia tay nhau hồi đầu năm thôi mà.
Vân đem thắc mắc ấy ra hỏi, và Đan bình thản trả lời. Nó kể cho
nàng nghe về anh chàng chú rể tương lai mặt mũi ngầu xị của nó. Anh
chàng hơn bạn nàng tới 10 tuổi, hầu như chẳng có điểm gì chung
ngoài một hai sở thích lặt vặt, ấy thế nhưng lại đem đến cho nó một
tình cảm say đắm và lãng mạn không ngờ. Cứ như có mối hẹn ước từ
kiếp xa xưa nào vậy.
Nghe lời kể và nhìn ánh mắt dịu dàng cùng nụ cười mơ màng của Đan,
bất giác Vân nhớ đến cuộc tình hiện tại của mình. Người đàn ông tạm
gọi là của nàng cũng hơn nàng nhiều tuổi, thậm chí hơi quá nhiều
đối với một quan hệ tình cảm bình thường, cũng là người làm kinh
doanh và cũng khá khó tính. Nhưng không giống Đan, nàng không cảm
thấy mình được yêu, không cảm thấy nỗi nhớ khi xa cách và cũng
chẳng có cảm giác bình yên khi ở gần. Thậm chí nàng cũng chẳng buồn
ghen tuông dù…
Vừa mới nghĩ đến đó thì chiếc điện thoại trong tay nàng rung lên.
Trên màn hình hiện ra số của người nàng đang nghĩ đến. “Ờ, cũng có
chút thần giao cách cảm với nhau đấy chứ!” - nàng đứng dậy đi sang
vỉa hè trống bên đường rồi mới bấm máy nghe.
- Đi Chí Linh không?
- Không, cô bạn em hẹn café, mới...
Như đã biết đủ thông tin, không để cho nàng nói hết, đầu dây bên
kia phát ra tín hiệu ngắt cuộc gọi. Vân chưng hửng một tích tắc rồi
nhún vai, trở sang vỉa hè của quán café. Vinh đang cười nói gì đó
với Đan. Mặt con bé rành rành một nỗi chán ghét. Nàng cũng ghét
cung cách trơ tráo của tên tóc dài này, phải cho hắn một câu thật
bõ mới được!
- Anh vẫn còn mặt mũi để nói chuyện với nó sao? - Nàng cao giọng -
Tôi tưởng anh phải biết xấu hổ chứ nhỉ?
Đôi môi chẻ đàng điếm kia còn chưa kịp phát ra lời nào, nàng đã
phẩy tay:
- Đan, mình đi chỗ khác, ở đây có mùi chuột chết kinh quá!
Có hai tiếng cười cùng lúc vang lên, một từ phía Đan và một, khẽ
hơn, từ phía gã đầu đinh mặc quần túi hộp đi cùng với Vinh. Nàng
liếc sang phía gã một cái sắc lẻm và nhận thấy đôi mắt nâu đang
nhìn trả nàng bình thản.
* * *
Sau bữa trưa với con bạn tốt số sắp lấy chồng giàu, Vân uể oải gửi
xe rồi đi bộ dọc khu phố bán sách hạ giá. Nhà ở tận ngoại ô mà nàng
thì chưa hề muốn về rúc mình trong cái hộp đơn điệu ấy làm gì, nhất
là lúc tâm trạng đang xao xác như thế này. Phải nói là nàng đang
cảm thấy ghen tị với Đan quá thể. Con bé quả là có quý nhân phù
trợ. Tuy có chút bất hạnh vì mẹ mất sớm nhưng nó được bù đắp lại
không biết bao nhiêu mà kể. Nào sắc đẹp, tài năng, tính cách, công
việc… rồi bây giờ là chồng và tài sản nữa. Vân thở dài, nàng cảm
thấy mình thua kém bạn bè nhiều quá. Ngay cả thứ dễ dàng và… nhạt
nhẽo nhất là một tấm chồng với một đứa con nàng cũng không
có.
Đã 26 tuổi, bảy tám năm trời sống ở nơi thành thị bon chen, tất cả
những gì nàng có đều phù phiếm trôi nổi y như cuộc đời nàng. Một
công việc mà tiền kiếm được phụ thuộc vào thời vụ và tâm trạng của
nhiều người, một địa chỉ không biết một vài tháng sau có còn là của
mình hay không, một đống quần áo cùng đồ đạc lặt vặt đẹp đẽ nhưng
vô dụng, hai chiếc xe máy, chiếc sành điệu thì quá đỏng đảnh, chiếc
không đỏng đảnh thì quá cà tàng trong mắt tất cả mọi người. À, cả
một người đàn ông nữa chứ nhỉ, một người cũng giống những người
trước đó, lớn tuổi, đã hoặc đang có vợ, nhiều tiền và nhiều mối bận
tâm, chẳng thiếu mỡ bụng vì những trận ăn nhậu ê hề và cũng thừa
thấp thỏm vì mối quan hệ không chính đáng!
Vân rẽ từ phố ngách nhỏ bán sách ra con phố lớn. Nàng chợt nhớ ra
là mình có gửi ảnh ở một photo gallery ở đây, đã vài tuần trôi qua,
có lẽ mấy bức nàng chụp hồi mùa hè trong chuyến đi Phù Lãng đã được
ai đó mang đi với cái giá tàm tạm đủ để nàng đổ xăng cho “tình yêu”
mấy bữa. Gallery chỉ bán ảnh, những bức ảnh chụp cuộc sống phong
cảnh Việt Nam đẹp và có hồn. Vì thế mà cái cửa hiệu nhỏ xíu chẳng
trang trí nội thất sang trọng lại khá nổi bật giữa đám gallery hào
nhoáng, đầy những bức tranh khổ lớn vẽ mái ngói lô xô nhái phong
cách Bùi Xuân Phái hoặc vẽ người đội nón ngoẹo mặt theo kiểu Thành
Chương, trên cùng dãy phố.
Chỉ có một người khách du lịch mặc quần cộc đeo ba lô cao nghệu
đang ngơ ngáo ngắm nghía. Những tấm ảnh lớn đóng khung bày kín ba
mặt tường còn trên kệ là hàng xấp ảnh nhỏ kiểu bưu thiếp. Vân liếc
qua như để tìm xem ảnh của mình ở đâu rồi ngó qua bức bình phong
nhìn vào gian trong. Ông chủ đi vắng, chỉ có cô nhân viên mặt mũi
nhẹ nhõm đi ra tiếp nàng. Nói chuyện với cô thì cũng dễ chịu đấy,
nhưng nàng thích tiền hơn. Hỏi han thêm vài câu xã giao nữa, nàng
bước ra vỉa hè.
Nắng trải trên những viên gạch đỏ kẻ chéo khấp khểnh. Sao một đường
phố trung tâm lại có thể lưu giữ những tàn dư của một thời Hà Nội
buồn tẻ như những viên gạch này nhỉ? Vân còn đang oẳn tù tì lựa
chọn giữa hai hiệu kem nổi tiếng chỉ cách nhau vài số nhà thì điện
thoại của nàng rung lên. Một số lạ nhưng đẹp, dãy số tượng trưng
cho hành động “san bằng tất cả”!
- A lô, Thái Vân nghe.
- Bắt quả tang đi shopping một mình mà không gọi em nhé!
- À, Phương hả? - Vân dáo dác nhìn ngang dọc, cô gái đang gọi cho
nàng chắc phải ở đâu đó quanh đây. Chắc cô ta lại đi với một vệ
tinh nào đấy và tiện tay dùng điện thoại của anh ta gọi trêu
nàng.
- Hi hi, em ở hàng kính cơ mà!
Nàng quay lại nhìn vào cửa hàng kính thời trang và thấy ngay Hạnh
Phương, cô con gái của bà chủ công ty nàng, đang đứng tươi cười
trong bộ váy yếm bò nhí nhảnh. Thấy Vân đã nhìn ra mình, Phương
duyên dáng gỡ cặp kính màu hồng đang thử ra khỏi mắt và kéo tay
người đứng cạnh. Vân không có ý định bước vào cản trở việc cô chủ
làm điệu với… vệ tinh nên chỉ giơ tay chào và tỏ ra hết sức thân
thiện tươi tỉnh. Chợt nụ cười của nàng kém rạng rỡ đi một chút khi
ánh mắt nàng lướt sang anh chàng tháp tùng Hạnh Phương. Anh chàng
đầu đinh quần túi hộp lúc sáng cũng đang hết sức thân thiện và tươi
tỉnh cười với nàng.
Chỉ vào đồng hồ ra hiệu như mình có hẹn, Vân giơ tay vẫy vẫy chào
Phương và cất bước sang bên kia đường. Nàng lẩn vào đám người xếp
hàng mua kem đông nghịt. Nàng đã thừa kinh nghiệm với cái trò làm
bộ làm tịch gọi người quen khi đang đi với đàn ông rồi! Chắc chắn
người quen ấy sẽ đóng vai một mảnh vải xanh nhợt nhạt làm phông
nền, hoặc cái bậc vàng sang trọng để người gọi leo lên, tuỳ vào
hoàn cảnh. Hoàn cảnh của nàng lúc này có lẽ là cái phông nhợt nhạt
thôi. Lại còn cả cái gã vệ tinh của Phương nữa chứ. Vân chẳng thấy
thú vị gì khi phải gặp lại kẻ ngồi cạnh “con chuột chết” cả buổi
sáng ấy. Hẳn là cái gã non choẹt đó phải hãnh diện ghê gớm vì đã
được người đẹp Hạnh Phương… hạnh tới.
Dẹp gã vệ tinh ra khỏi đầu, chống nạnh để ngăn đám người đang chen
lấn lố nhố không ụp thẳng những túi giấy đựng kem lên người mình,
Vân len vào trước quầy. Nàng dõng dạc nói với bà bán hàng mặc áo
trắng vạt sau xẻ giữa theo đúng kiểu đồng phục của mậu dịch viên
thời bao cấp:
- Cho cháu một đậu xanh một cốm!
Cầm hai que kem lách ra khỏi đám đông, nàng chậm rãi cắn lần lượt
mỗi que một miếng, chẳng bận tâm đến chuyện tránh để kem rớt trên
áo. Hôm nay nàng mặc quần jeans với áo sơmi carô cũ rộng thùng
thình, đến cả đôi giày vải cũng bạc phếch, chẳng có gì phải nghĩ
ngợi cả.
Thong thả đi một vòng con phố với những toà nhà bách hoá, cửa hiệu
sách ngoại văn và gallery, cuối cùng thì Vân cũng thanh toán hết
hai chiếc kem. Nàng dừng lại chờ đèn xanh cho người đi bộ để sang
đường. Chưa đến 3 giờ chiều, ánh nắng tràn trên vỉa hè, dội lên đầu
đám người dạo phố cuối tuần. Vài mươi phút đi bộ làm nàng cảm thấy
khá nóng nực.
Vân còn đang phân vân xem có nên phanh cúc chiếc sơmi carô sờn tay
ra không thì một đám con gái sành điệu lướt qua chỗ nàng đứng, mấy
chiếc váy hai dây điệu đàng phô những cặp vai trắng nõn và những
đôi dép cao gót làm phần hông sau của các cô nâng lên đầy khiêu
khích. Một nỗi ghen tị trào lên khiến nàng bực bội. Cởi phăng chiếc
áo carô buộc ngang người, mặc kệ ánh mắt của những người vừa dừng
đèn đỏ đổ dồn về phía mình, nàng hất mặt đi sang đường trong một bộ
dạng khác hẳn. Vòng hông chao đảo nhịp nhàng theo những bước dứt
khoát của đôi chân dài. Chiếc áo hai dây màu vàng đất hợp với mái
tóc ngắn tỉa loe xoe nhuộm nâu của nàng kinh khủng! Và chẳng cần
đến đôi guốc gót nhọn dựng đứng như chiếc ghế đẩu kia, nàng vẫn cao
ngang mấy cô ả đang vênh váo đi phía trước, cuộc đời đẹp thế
đấy.
Nhà hàng Rochelle hôm nay đông đặc biệt. Ô tô sang trọng đỗ san
sát. Bãi để xe máy cũng đầy rẫy những chiếc xe ga đời mới. Vân cua
một vòng điệu nghệ trên chiếc Vespa màu “tro của hoa hồng” và dựng
chân chống ngay trước mũi một đám Spacy, @ hợm hĩnh. Dù chỉ trị giá
6 triệu đồng kể cả công tái tạo sắc đẹp và hàn khung inox, “tình
yêu mini” của nàng trông có phong cách và sang trọng hơn hẳn những
chiếc scooter trị giá mấy ngàn đô dán đề can chống xước kia!
Hất mái tóc và chỉnh lại chiếc nơ trang trí bên hông bộ váy màu
hồng nâu gợi cảm, nàng rút một chiếc phong bì trong túi xách và
bước những bước kiêu hãnh về phía cửa, tà váy quấn quýt vờn lấy cặp
chân dài, đôi sandal cao gót khiến những bắp thịt săn chắc như được
tôn lên. Vân mỉm cười. Nàng không có gương mặt thật sự nổi bật,
nhưng thân hình của nàng thì hẳn ối kẻ phải ghen tị.
Nhanh nhẹn leo qua mấy bậc cấp, tiến đến trước mặt cô dâu chú rể,
nàng ngắm nhìn bộ váy suông màu trắng trang trí bằng những đoá hồng
cuộn từ lụa và dải khăn tơ hờ hững trên vai cô dâu, vờ dằn
dỗi:
- Ai cũng tự lo váy cưới như mày thì tao chết đói… Nhưng mà thôi,
xí xoá cho mày... Chúc hai người trăm năm hạnh phúc!
Đan cười dịu dàng nắm tay Vân lắc lắc rồi khẽ nghiêng mặt đưa tay
giới thiệu nàng với chồng. Anh chàng nở nụ cười thân thiện, lên
tiếng cảm ơn bạn vợ và nhã nhặn mời nàng tự nhiên nhập tiệc. Vân
cũng lịch sự rút lui để nhường chỗ cho những đợt khách tiếp theo,
nàng bỏ phong bì vào chiếc hộp hình trái tim có ghi chữ “Nhà gái”
đặt ngay lối đi rồi bước tới bên bàn cầm đĩa chọn đồ ăn. Thức ăn có
vẻ ngon, đầy phong vị nước Nga và biển cả, tôm hấp và cá hồi hun
khói đỏ au, salad Nga nhiều màu, những miếng mực tẩm bột rán vàng
rộm cùng một khay đầy những lát bánh mì đen kèm theo phô mai trắng
và trứng cá muối xanh đỏ.
Lấy kẹp gắp mỗi món một hai miếng, Vân cầm đĩa đi lòng vòng tìm gặp
đám bạn đại học. Cũng không có nhiều người lắm vì một số đã đi nước
ngoài hoặc vào Nam làm việc. Gã Tố “tồ” như nhảy nhổm lên khi thấy
nàng. Vừa làm điệu bộ lật vẩy tay áo, Tố vừa giả giọng phim Hồng
Kông léo nhéo:
- Đại sư tỷ giá lâm.
Lũ con trai xung quanh cũng vờ vịt hô hào:
- Đại sư tỷ cát tường!
Vân cười ngất, nàng phẩy tay theo kiểu của các vị thái hậu trong
phim:
- Tồ “tồ” bình thân. Các khanh bình thân.
Tố “tồ” nhón một miếng cá hồi trong đĩa của nàng rồi cười hì
hì:
- Trông đại tỷ càng ngày càng… nạc ra. Ngon ngon là!
- Nạc ra, mỡ ở lại chứ gì - Vân lăm le giật lại miếng cá trên tay
Tố - Lâu lắm không tụ tập rồi đấy nhỉ? Tố dạo này vẫn làm cho
Silvermoon chứ?
- Vưỡn tỷ ạ. Em bắt cơ sở cách mạng với một nữ đồng chí ở đấy rồi.
Mai phục lâu dài chờ thời cơ là… lá la.
- Thằng “tồ” nó điêu đấy tỷ ơi, chẳng đứa nào ngó ngàng đâu - Một
cậu bạn khác lên tiếng - Còn tỷ giờ sao? Từ hồi cưới cái Quỳnh là
tỷ mất mặt.
- Thì ta chém nó vì vụ váy bảy tầng đuôi cá đuối dài hai thước nên
mới phải lặn. Chứ nói dại, nó bắt được nó chém lại thì cổ đâu mà
đỡ!
- Đời tỷ tàn rồi tỷ ơi, cái Quỳnh nó cầm dao phục ở ngay sau
kìa.
Biết là cậu bạn nói đùa vì cô bạn tên Quỳnh đã theo chồng sang tận
Ba Lan, Vân vẫn quay lại. Chợt nàng thấy một gương mặt quen thuộc ở
gần đó. Người đàn ông vẫn chia động từ yêu ở thì hiện tại tiếp diễn
với nàng đang đi cùng vợ. Bắt gặp ánh mắt của nàng, anh ta lảng
tránh rồi quay hẳn người sang chỗ khác. Bà vợ già xồ xề tội nghiệp
xun xoe hết hỏi han lại chạy đi chạy lại lấy đồ ăn đồ uống cho
chồng. Tự nhiên một nỗi chán chường dâng lên ngang cổ làm Vân không
thể nuốt nổi miếng mực thơm ngon. Một ai đó gọi tên làm nàng giật
mình bừng tỉnh. Diễn “cảm” mỉm cười, ánh mắt lấp lánh sau cặp kính
dày cộp:
- Bọn em đang bảo tỷ thay thêm mấy đời bồ rồi?
- Ôi giời, hỏi khó thế! Đợi ta đếm đã nhé.
- Không định dừng vó phiêu du hả tỷ?
- Khi nào tìm được “bác” nào như “bác” Lập nhà cái Đan thì ta dừng!
- Vân vuốt tà váy ngồi xuống bên một dãy ghế mà nhà hàng kê sẵn để
mọi người nghỉ chân. Nàng liếc đám bạn bằng đôi mắt có đuôi sắc lẻm
- Không thì ta cứ làm ngựa hoang tàn phá những đồng cỏ bất kể già
non.
- Eo ôi, tỷ đừng doạ bọn em.
Nhìn vẻ co rúm sợ sệt đầy tinh thần diễn xuất của đám bạn, nàng
cười khanh khách. Tất cả đám này đều thua tuổi nàng, thậm chí Tố
“tồ” vì đi học sớm còn kém nàng tới 3 năm. Tuy ra trường không còn
gặp nhau thường xuyên nhưng cả bọn vẫn coi nàng là thủ lĩnh tinh
thần như thuở nào. Tố, Diễn, Quyền và Hải Anh vẫn là những gã trai
nghịch ngợm giống hệt hồi còn lê dép quèn quẹt trên giảng đường.
Hoài Đan cùng mấy cô bạn khác đã lấy chồng nhưng còn giữ nguyên
được những nét trẻ trung. Còn nàng thì đã quá già và mệt mỏi vì
những cuộc tình chẳng biết tương lai và những người đàn ông không
thích nói đến ngày mai. Dường như trong tất cả đám sinh viên tốt
nghiệp cùng khoá, chỉ có nàng càng ngày càng cằn cỗi và chua chát
đi. Nhướng mắt về phía người đàn ông với dáng điệu hãnh tiến đang
cười nói bên bà vợ chính thức, nàng nâng ly rượu vang sóng sánh
trước mặt đám bạn, chép miệng nói nhỏ:
- Ta muốn dừng nhưng chẳng ai cho…
Rồi hướng về phía cô dâu chú rể đang đi đến, nàng ngay lập tức trở
nên tươi tắn sôi nổi:
- Nào các khanh, uống mừng Đan sư muội đi chứ nhỉ!
* * *
Xong tiệc cưới, từ giã cô dâu chú rể đẹp đôi và đám bạn nhí nhố,
Vân vi vu cưỡi “tình yêu mini” đến nhà hàng Bia hơi Mỏ neo dự một
cuộc họp mặt với hội đồng hương Lào Cai. Dịp cuối tuần nàng thường
rảnh rỗi quá mức. Người tình phải ở nhà với vợ hoặc nếu có ra ngoài
cũng là đi chơi golf hoặc ăn uống với đối tác làm ăn, nàng chẳng
còn cách nào hơn là nhận lời tham gia hết cuộc gặp nhóm bạn này đến
buổi họp hội đồng hương khác.
Vân đến cũng là lúc tiệc bia sắp tàn, mọi người đang hứng chí rủ
nhau đi karaoke. Nàng ngồi một lát, ăn uống một chút cho phải phép
rồi rút lui êm đẹp. Sau đám đồng hương này, nàng còn một buổi báo
cáo về “tình yêu mini mới cưới” trước câu lạc bộ Vespa nữa. Nàng
chẳng muốn có một phút nào trống trong cái ngày chủ nhật mà lòng
nàng đã quá trống trải chán nản này.
Quán café nằm trên con đường lớn và đẹp vào bậc nhất thành phố,
buổi chiều vắng vẻ, những ngôi biệt thự Pháp cũ im lìm trong nắng
thu, chỉ có những chiếc lá vàng xào xạc rơi trên vỉa hè rộng thênh.
Dựng “tình yêu mini” bên cạnh một hàng Vespa cổ điệu đà khác, nàng
liếc qua đám xe như để điểm danh chủ nhân rồi bước tới đẩy cửa
nhanh nhảu chào. Một đám già trẻ lẫn lộn ồ lên đáp lễ. Nàng ngoắc
ngón tay về phía dãy xe, hỏi ngay:
- “Em” Acma xanh yên đỏ là của bác nào mới “cưới” đấy?
Thành, người được coi là sáng lập câu lạc bộ Vespa, cười chỉ vào
một người ngồi phía trong:
- Của Thanh. Vân chưa biết Thanh nhỉ.
Vân nghiêng đầu nhìn và hơi sững lại với chủ nhân của chiếc Acma*.
Tưởng ai, hoá ra người quen cả thôi mà! Đôi mắt nâu nhìn nàng cười
hiền lành. Dù cảm thấy khá dễ chịu với gương mặt sáng sủa theo kiểu
thanh niên năng động của Thanh, nàng vẫn không khoái nổi anh chàng
này. Chỉ cần gặp anh ta đi với một mình Vinh hay Hạnh Phương là đã
quá mất cảm tình rồi, đằng này nàng còn thấy anh ta dính theo cả
hai. Mà vĩ nhân nào đó đã dạy, hãy cho tôi biết bạn anh là ai, tôi
sẽ nói anh là người thế nào. Thanh đã làm bạn với hai nhân vật nàng
chẳng ưa gì thì… Thành vỗ tay lên bàn lộp bộp làm cho Vân không
nghĩ tiếp được, anh ngồi xích vào trong nhường ghế:
- Ngồi đi Vân. Thằng này là cháu ruột… thừa của anh, mới đi học ở
Sing về.
Vân gật đầu trước nụ cười thân thiện của Thanh, mặt không tỏ vẻ gì
nhưng thầm nghĩ: có lẽ “cháu” cũng mới tập tành Vespa theo phong
trào thôi! Như hiểu được ý nghĩ của nàng, một chú lớn tuổi trong
hội lên tiếng trêu:
- Cô Vân đừng thấy cháu nó trẻ mà khinh nhé! Trông thế thôi,
“nghiện” hai chục năm rồi.
- Ấy, họ hàng gì mà cô với cháu! Mấy bác cứ làm em nó sợ - Vân lắc
lắc mái tóc nâu. Thành tươi cười nói tiếp luôn:
- Thằng này có thâm niên cưỡi Vespa của ông già từ hồi mới đẻ cơ.
Ông già nó là cái lão từng bỏ vợ để cưới một lúc ba em tăng-đa
đấy?
Vân à lên một tiếng. Người đó thì nàng biết, quái kiệt Túc “sáu
ngón”. Giới chơi xe cổ ở miền Bắc không ai không nhắc đến ông bằng
vẻ kính nể lẫn ái ngại vì niềm đam mê Vespa tới độ tan nát gia
đình. Bất giác nàng liếc sang Thanh với một chút cảm thông. Nghe
nói vợ cũ của ông Túc đã có chồng mới và sang Đức làm ăn sinh sống.
Xa mẹ, lại sống với ông bố ngoài xe ra không biết gì hơn, có lẽ cậu
ta cũng phải vất vả nhiều.
Thanh chuyển quyển thực đơn cho Vân, giọng nhẹ nhàng:
- Chị gọi đồ uống đi. Nghe chú Thành nhắc đến chị suốt. Chị chính
là người ép giá con mini của ông Đỗ ở Nhổn, đúng không?
- Ờ… - Vân mỉm cười đáp lại - Nhìn “em” của Thanh mình lại thấy
tiêng tiếc “em” Acma năm 1957 máy gin mua hụt trong Sài Gòn.
Linh, vợ Thành, xoay xoay chiếc móc đeo chìa khóa hình Vespa, dài
giọng ra vẻ đàn chị:
- Úi giời ơi, can cô! Chị đây nếm mùi một ác-ma máy gin rồi, ác
lắm. Trung bình hai ngày dắt bộ một lần, hụt hơi sái tay tím đùi,
gãy gót vài ba đôi giày, muộn làm không biết mấy chục bận. Thôi,
phận gái phải biết điều. Cô cứ đi con mini đấy cho dễ xử lý lại đỡ
tiếc tiền. 6 triệu cái xe “dọn” tinh tươm, chị thấy thế là quá
được!
- Phải đấy. Nữ đi mini cho nhẹ nhàng - Một người khác góp
chuyện.
Vân vung tay hào hứng:
- Ấy, kiếm được một “em” standard ngon thì cũng đi được chứ sao.
Chẳng lẽ các bác lại cứ bắt em chết dí với mini à? Hồi xưa em đi
“con” super tân trang thành sprint thì sao?
Nghe Vân nói vậy, Thanh cười xoà:
- Chị Vân thì không nói làm gì rồi.
Nhận thấy vẻ thán phục thật lòng trong câu nói của anh ta, Vân
thoáng ngượng. Nàng cũng mới chơi Vespa được ba bốn năm nay, chỉ
vừa mới sang đời xe thứ hai thôi, xét ra thì thua xa con nhà nòi
như Thanh hoặc dân gạo cội như Thành. Chẳng qua vì tính hiếu thắng
ngông nghênh chọn loại xe ít nữ tính nhất để đi nên mới… nổi tiếng
đôi chút. Nàng không biết đáp lại Thanh thế nào thì mọi người bắt
đầu nhao lên, hết bàn luận về “tình yêu mini mới cưới” của nàng lại
chuyển sang “em Acma xinh tươi gốc Sing” của Thanh. Buổi họp mặt
càng lúc càng rôm rả.
* * *
Khi Vân từ đám hội họp Vespa trở về nhà thì thành phố đã lên đèn.
Khu chung cư cao tầng chìm trong ánh sáng cao áp tạo nên một vẻ
ngăn nắp, đơn điệu nhưng thanh bình. Nàng gửi xe rồi bấm nút gọi
thang máy. Cánh cửa bóng loáng mở ra và nàng hơi giật mình vì người
đang ở trong đó. Gương mặt dài vô cảm, cặp mắt nhỏ nhìn suốt từ đầu
đến chân nàng không nói năng gì. Vân bước vào thang máy, bấm nút
đóng cửa lại rồi mới hỏi:
- Anh có chìa khoá cơ mà, sao không vào nhà? Chờ em lâu chưa?
- Đứng ngoài mỏi chân định về đây. Chìa khoá để quên trong túi quần
vứt trong máy giặt em đã chịu giặt cho đâu.
Nàng ngẩng mặt nhìn lên dãy số sáng lần lượt trên bảng điều khiển
thang máy, chán ngán nói với ông chồng hờ:
- Anh mang về bảo gấu mẹ vĩ đại giặt đi. Em bận.
Gương mặt đàn ông kề sát vào mặt nàng, giọng cười khề khà:
- Lại ghen đấy hả?
- Không - Nàng nhích ra, tránh bàn tay đang định đặt lên eo mình.
Vừa lúc đó thang máy dừng, cánh cửa từ từ mở ra một hành lang vắng
tanh, những cánh cửa gắn số đóng im ỉm. Nàng bước về phía căn hộ
của mình, mở túi xách lấy chùm chìa khoá. Chưa kịp tra chìa vào ổ,
nàng đã giật thót người vì hai bàn tay từ phía sau vòng ra chộp lấy
ngực mình. Thân thể đàn ông gần như ép nàng vào cánh cửa, hơi thở
mơn trớn nồng mùi rượu:
- Để anh chờ lâu quá rồi đấy!
Vân mặc kệ những ngón tay bấu trên áo, nàng mở khoá cửa rồi co chân
cởi sandal, cặp đùi săn chắc hằn lên sau làn váy mềm mại. Người đàn
ông hấp tấp đẩy nàng vào hẳn trong nhà. Không để Vân bật điện, anh
ta kéo nàng nằm dài trên tấm thảm nỉ trải sàn phòng khách, bàn tay
túm chặt bờ vai mịn, bàn chân đi giày da nghiến lấy vạt váy
mỏng…
48 tuổi, Thìn thừa thô bạo để làm nàng đau đớn và mệt mỏi. Bất cứ
lúc nào, nửa đêm hay sáng sớm, anh ta cũng có thể xuất hiện, tóm
lấy người nàng và thực hiện cái kiểu chiếm đoạt nhanh gọn như thế
này. Không hôn, không vuốt ve, không hỏi han dạo đầu, những cuộc ái
ân vừa đơn điệu vừa chóng vánh khiến nàng càng lúc càng ngán ngẩm.
Đã một năm nay nàng chịu đựng cuộc sống kiểu này. Thìn chu cấp cho
nàng tiền thuê nhà và vài khoản chi tiêu hàng tháng, đổi lại, nàng
có nghĩa vụ phải đáp ứng khi anh ta yêu cầu.
Đợi người đàn ông dừng lại và nằm vật ra thở, nàng trở dậy nhặt váy
áo đi vào phòng tắm với tâm trạng chán chường. Đây không phải lần
đầu Vân chung sống với người tình, cũng chẳng phải lần đầu nàng
biết tới vị nhạt nhẽo của cái mà người đời vẫn ca ngợi là men say
mật ngọt. Trước Thìn nàng đã đi lại với những người thậm chí còn
già và quái gở hơn. Nhưng không một ai làm cho nàng cảm thấy ngán
ngẩm và coi thường như anh ta. Hành động lờ hẳn nàng ở tiệc cưới
buổi trưa rồi buổi tối lại tìm đến đòi hỏi quan hệ chỉ là một trong
những biểu hiện đáng chán mà nàng thấy ở Thìn.
Nhưng ngẫm lại thì nàng cũng có tử tế gì hơn anh ta đâu. Nhờ lợi
dụng lòng ham muốn của anh ta đối với thân thể mình, nàng đã có chỗ
ở, có vật dụng đắt tiền, có tài khoản ngân hàng và có cả những
tháng ngày không trống vắng… Ngâm mình trong bồn tắm, Vân thở dài,
khép mắt mặc kệ thời gian trôi. Nghĩ lại thì nàng đâu có mất mát
gì, có chăng chỉ là chút niềm tin vào đàn ông và hy vọng về cuộc
sống gia đình, mà những thứ ấy thì đã tiêu tan từ lâu lắm rồi, từ
khi nàng vừa mới bước chân về Hà Nội. Ngày ấy…
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Vân mệt mỏi đọc thông báo trên bảng tin. Tên nàng đang nằm đàng
hoàng trong danh sách những sinh viên bị xem như tự ý thôi học vì
không hoàn thành học phí. Khoản tiền hơn một triệu quả là không nhỏ
với một cô gái ngoại tỉnh như nàng. Mẹ ở nhà đang ốm. Mọi khoản chi
tiêu giờ dượng nàng nắm giữ. Tiền chép tranh vừa được ứng trước quá
ít ỏi, nàng đã bán chiếc xe đạp, đồng hồ và cả mấy bộ quần áo, thậm
chí đem cầm chứng minh thư và thẻ sinh viên nhưng vẫn chỉ được quá
nửa số học phí. Chẳng có người thân nào ở Hà Nội, mới sang học kỳ
hai của năm thứ nhất, cũng không bạn bè nào dám tin tưởng cho vay.
Vân thở ra, gần như tuyệt vọng.
Lên phòng quản sinh nài xin làm đơn trình bày rồi ký tên vào tờ cam
kết sẽ hoàn thành học phí ngay trong tuần, Vân cầm tờ giấy hẹn thất
thểu ra khỏi cổng trường. Nàng muốn tiếp tục học nên đã liều cam
đoan như vậy chứ kỳ thực cũng chưa nghĩ ra cách gì để xoay tiền.
Ông chủ xưởng tranh chép đã tốt bụng ứng trước cho nàng một trăm
ngàn dù nàng chưa giao tranh. Tình hình bán tranh chép cũng đang
khó khăn, nàng chẳng dám phiền ông thêm một lần nữa.
Mua một chiếc bánh mì ế loại 700 đồng gặm cho qua bữa, Vân dành
tiền mua một tờ báo Rao vặt để tìm những thông tin việc làm. Giờ
thì có làm nhân viên tiếp thị dầu gội đầu rởm hay tiếp viên nhà
hàng bia hơi lẩu dê nàng cũng bằng lòng. Một mẩu quảng cáo in đậm
đập vào mắt nàng:
“Một công ty liên doanh trong lĩnh vực may mặc thời trang cần tuyển
người mẫu. Yêu cầu: 18-23 tuổi, ngoại hình đẹp, cao trên 1m65. Anh
văn giao tiếp. Ưu tiên biết tiếng Trung. Liên hệ thi tuyển trực
tiếp qua số điện thoại…”
Vân nhìn lại mình. Nàng có gương mặt dễ coi nhưng chẳng thể nói là
đẹp. Tiêu chuẩn về tuổi, chiều cao và ngoại ngữ thì hoàn toàn phù
hợp. Thôi, cứ thử một lần xem sao. Tới bên cột điện thoại, nhét
chiếc thẻ chỉ còn mươi nghìn đồng vào máy, nàng bấm số. Dù gì thì
việc này cũng đơn giản và nhanh gọn hơn. Việc làm hồ sơ xếp hàng
trước cửa những trung tâm xin việc nàng sẽ để đến ngày mai.
Người phụ nữ nghe điện thoại hỏi đôi ba câu rồi đọc cho Vân một địa
chỉ. Sau khi chuẩn bị lại quần áo đầu tóc cho tươm tất, nàng có mặt
trước toà biệt thự ven Hồ Tây lộng gió. Bấm chuông với niềm hy vọng
khấp khởi về khoản tiền học phí, nàng không biết rằng cuộc đời của
mình sẽ thay đổi hoàn toàn sau buổi chiều cuối đông ảm đạm
này…
* * *
Tiếng đập cửa làm Vân giật mình. Giọng Thìn trống không bực
bội:
- Này, ngủ trong đấy à?
Rời khỏi bồn tắm nước đã nguội ngắt, nàng chẳng buồn lấy khăn che
người, đi ra mở cửa. Gương mặt dài thượt của Thìn đang cau có, nhìn
thấy thân hình loáng nước của nàng thì giãn ra thật nhanh. Anh ta
ghì lấy nàng, vội vã bập môi vào gò ngực trần tròn trịa.
Bản năng đàn bà muốn được yêu đương của Vân trỗi dậy nhưng nàng bất
động, nàng biết Thìn chẳng thể làm gì thêm, hoặc giả có làm được
thì anh ta cũng không đem cho nàng cảm giác hạnh phúc bay bổng gì.
Đợi những nụ hôn thô bạo ngơi dần, nàng đi khỏi cửa phòng tắm, hỏi
nhạt nhẽo:
- Anh ăn cơm ở đây không, để em nấu?
Rồi chẳng buồn nghe câu trả lời, nàng về phòng thay quần áo. Nàng
biết câu trả lời sẽ là “không”. Có bao giờ Thìn ăn bữa tối chủ nhật
với nàng đâu, ân huệ đấy dành cho bà vợ chính thức của anh
ta!
* * *
Đã gần Tết, công việc mùa cưới tạm lắng dịu một vài ngày, cửa hàng
áo cưới vẫn mở cửa nhưng chỉ để khoe cành đào rừng thật lớn ở tiền
sảnh. Vân thảnh thơi ngồi trong văn phòng vào mạng đọc bài trong
diễn đàn về nhiếp ảnh. Nàng mới được Thìn tặng một chiếc Canon 300D
đắt tiền nhân một phi vụ nhập rượu ngoại thành công.Cũng chưa thực
sự quen máy nhưng nàng đã chụp thử nghiệm được một vài bức hoa đào
và phong cảnh khá đẹp. Hôm qua nàng đã tỉ mẩn mở phần mềm xử lý ảnh
viền khung cho mấy bức ưng ý nhất đưa lên mạng. Mọi người đã vào
xem khá đông và cũng có mấy bài nhận xét ngắn phía dưới. Nàng đọc
và hài lòng khi thấy những ý kiến đánh giá rất khả quan. Một cái
nick là Blue-sabbath còn nhiệt tình phân tích nhữgn điểm tốt và
chưa tốt của từng bức kèm theo gợi ý về giải pháp khắc phục. Vân
viết bài cảm ơn ngay lập tức. Chụp ảnh máy cơ đã tương đối vững tay
nhưng với máy cơ kỹ thuật số nàng vẫn còn chút ít bỡ ngỡ, những
người bạn trên mạng quả thật là nhiệt tình và vô tư khi chia sẻ
kinh nghiệm của mình cho nàng.
Có tiếng chân người đến, Vân vội vã tắt cửa sổ diễn đàn nhiếp ảnh
và vờ chăm chú vào trang web áo cưới quốc tế. Nàng không muốn bà
chủ hay xét nét của nàng phải bận tâm vì chuyện nhân viên dùng máy
tính nối mạng của công ty vào việc riêng. Nhưng không phải bà Hạnh
Nhu bước vào phòng mà là cô con gái. Hạnh Phương đang học năm cuối
đại học Quản trị kinh doanh, được xưng tụng là hoa khôi của các sàn
nhảy. Hôm nay là sinh nhật Phương. Có lẽ cô nàng dạo một vòng qua
đám nhân viên của mẹ để nhận quà.
Vân mở ngăn kéo bàn lấy ra một hộp giấy đựng lọ nước hoa Green Tea
của Elizabeth Arden. Hộp này là của một gã bồ cũ tặng, nàng chưa hề
động đến một giọt vì lọ đang dùng vẫn còn già nửa. Tối qua nàng lục
nó ra, nghĩ bụng đem cái này tặng cô nàng đỏng đảnh cho yên chuyện!
Chìa hộp nước hoa trước mặt Hạnh Phương, nàng cười ngọt nhạt:
- Chị gửi bạn mua ở sân bay đấy, không sợ hàng trôi nổi đâu. Chúc
mừng sinh nhật, tiểu thư!
“Tiểu thư” toét miệng cười vẻ hài lòng lộ rõ. Cầm lọ nước hoa làm
điệu bộ đưa lên mũi ngửi rồi cô nàng thẽ thọt nói:
- Tối chị qua sàn Millenium nhé, em tổ chức ở đó. Cấm vắng mặt
đấy!
Nhìn theo dáng đi nhí nhảnh của Phương, Vân chán ngán quay trở lại
với trang web về thời trang cưới. Làm việc trong một công ty gia
đình kiểu như thế này thật chẳng dễ chịu chút nào. Ngoài công việc
của một hoạ sĩ thiết kế áo cưới, Vân kiêm luôn vai trò quản lý
studio ảnh nghệ thuật. Đám nhân viên phần lớn đều là họ hàng của
giám đốc, tiếp xúc với đám đó đôi lúc rất bực mình vì cái phong
cách “chẳng ai đuổi nổi ta” của họ. Và khó chịu hơn hết là việc
phải o bế cô chiêu cậu ấm của bà chủ Hạnh Nhu. “Công tử” Bảo Phương
đang học lớp 6 thì ngang ngược chọc phá và hơi một tí là quấy khóc
làm nũng theo đúng hình mẫu con cầu tự. “Tiểu thư” Hạnh Phương sinh
viên năm cuối thì thơn thớt nói cười trước mặt và bêu xấu sau lưng.
Nếu như Vân không xuất hiện trong buổi sinh nhật tối nay của cô
nàng, rồi sẽ lại có những lời xầm xì chẳng hay ho gì về nàng truyền
qua truyền lại trong đám nhân viên họ hàng dây mơ rễ má rồi đến tai
cả bà chủ cho mà xem, nàng biết thừa những cái trò đó. Vậy là đi
đứt một buổi tối yên tĩnh!
Cận Tết, Thìn bận rộn với việc biếu xén quà cáp, nếu có rảnh cũng
phải đưa vợ con đi sắm sửa chào hỏi nên hầu như nàng được tự do.
Dạo gần đây tình cảm của nàng với anh ta càng ngày càng xấu đi.
Chẳng những nàng thấy chán ngán trên giường mà còn không thiết nhìn
mặt hay nghe anh ta nói nữa. Việc không phải gặp và chiều chuộng
Thìn khiến cho nàng sung sướng hơn bao giờ hết.
Duy chỉ có điều, nỗi buồn vì sự trống trải cô đơn khi năm hết tết
đến nhà nhà sum họp vui vầy khiến nàng cảm thấy nặng nề. Nhìn cảnh
Hạnh Phương ríu rít với mẹ, nàng chạnh lòng nhớ đến mẹ mìh. Bà hay
lam hay làm, những ngày này chắc lại hì hụi giã giò, chọn mộc nhĩ
nấm hương, rửa lá dong, hoặc đang bươn chải nốt những ngày cuối năm
ở chợ thị trấn kiếm tấm áo cho các em nàng. Đã gần bốn năm nay Vân
không về thăm nhà.
Buổi tối, trời ấm áp lạ lùng. Gió nồm hây hẩy khiến những người đi
đường cất hết áo khoác khăn quàng, những chiếc áo len mỏng lên ngôi
như một thứ thời trang bất ngờ dịp giáp Tết. Vân mặc một bộ đồ
jeans gọn gàng cưỡi chiếc xe 82 tã nát xông thẳng tới cửa bãi để xe
của vũ trường Millenium. Đám nhân viên nhìn con nghẽo già của nàng
một cái rồi lờ đi, để mặc nàng tự phóng vào trong. Đang lẩm bẩm
chửi “lũ khốn nạn chỉ thích dắt xe đẹp”, nàng suýt nữa đâm phải
chiếc Vespa Acma sơn xanh yên đỏ đang đứng khựng giữa lối đi. Tiếng
phanh ken két của chiếc 82 khiến chủ nhân chiếc Acma quay lại. Nhận
ra người quen, anh ta mỉm cười méo xẹo. Vân dựng xe vào một góc
trống rồi trở ra hỏi:
- “Em xinh tươi” lại giở chứng hả Thanh?
- Vâng, may là đến tận đây rồi mới dừng. Cũng chỉ mất công dắt bộ
thêm mấy bước. Chị đi sinh nhật Phương hả?
- Ừ, chứ không thì chui vào chỗ này làm gì! Thanh mua hoa ở đâu mà
đẹp thế?
Nhìn bó hoa ly gói giấy lưới trong tay, Thanh cười xoà:
- Bà chị họ có cửa hàng hoa, em đến mua ủng hộ… Nhờ chị Vân chút
được không? Chị cầm hộ bó hoa để em rảnh tay đưa ẻm vào bãi.
Vân gật đầu, đón bó hoa trong tay Thanh, nhìn anh ta cẩn thận dắt
xe vào bãi, dựng chân chống giữa ngay ngắn, nàng phì cười. Hình như
dân chơi Vespa nào cũng thuộc nằm lòng bài họcựng xe không cẩn thận
để nghiêng về bên máy hoặc dốc đuôi thì dễ bị ngạt xăng, đọng dầu.
Xe sẽ khó nổ hoặc nếu có nổ được cũng dễ chết máy trong lúc đang
bon bon trên đường. Đưa lại Thanh bó hoa, Vân nháy mắt:
- Ngạt xăng hay đọng dầu?
- Không - Thanh lắc lắc đầu. Vài tháng không gặp, mái tóc đinh chôm
chôm của anh ta đã dài ra trông thấy - Đến kỳ chi tiền cho dây ga
rồi chị ạ.
- Gần đây có hàng nào thay dây được không nhỉ? Mình lại quên cái
danh sách những địa chỉ sửa Vespa ở nhà rồi.
- Khu này thì em là thổ địa, với lại em tích trữ sẵn dây trong cốp,
không sao đâu. Mà “em mini tro hoa hồng” của chị bệnh gì hay sao mà
lại đi xe này?
Vân nhét vé xe và chìa khoá vào túi quần, giọng nhẹ tênh:
- Mình ở chung cư, không dám gửi ẻm ở hầm toà nhà, gửi nhờ một nhà
dưới tầng trệt. Hôm nay nhà họ đi vắng, không lấy xe ra được.
Thanh gật đầu ý chừng đã hiểu rồi đi vòng sang bên cạnh như che cho
Vân sang đường an toàn. Vân nhìn kiểu galant rất tự nhiên của
Thanh, tự nhủ, có lẽ là thói quen của dân du học mới về, rồi sẽ
biến mất theo thời gian thôi. Nàng cảm ơn rồi lên mấy bậc cấp, thấy
Thanh còn loay hoay gửi túi xách, nàng đi thẳng vào bên trong mà
không chờ anh ta.
Âm nhạc giần giật và không khí nhộn nhạo nhưng nàng nhanh chóng
nhận ra đám sinh nhật của Hạnh Phương. Cô nàng mặc một chiếc quần
jeans bó với áo yếm vàng lóng lánh, đang ngả hẳn vào lòng một gã
trai già dặn mặc áo pull Giordano, dáng điệu rất âu yếm. Bất giác
Vân nhớ đến Thanh, nàng quay lại xem anh ta phản ứng thế nào nhưng
không thấy đâu nữa. Chắc cậu nhóc thấy cảnh đó đã tự ái bỏ về rồi.
Nàng xốc lại chiếc áo khoác jean mài bạc phếch rồi tiến đến chỗ
Phương, môi nở nụ cười cầu tài nhất.
- Xin lỗi Hạnh Phương nhé, chị vội quá nên không kịp mua thêm hoa
hay quà gì cho em.
- Không sao đâu chị. Chị đến chơi với em là vui rồi - giọng Phương
độ lượng - Bày vẽ quà cáp tốn kém làm gì.
Cô ta nói cứ như cô ta chưa từng cầm hộp Green Tea của nàng vậy!
Vân nghĩ bụng như thế nhưng tất cả những gì nàng biểu hiện ra mặt
là một nỗi áy náy sâu sắc. Làm ra vẻ e dè ngồi xuống, cầm chai
Heineken một ai đó chuyẻn cho, nàng chưa kịp uống thì thấy Thanh
xuất hiện. Sự có mặt của anh ta không làm cho Hạnh Phương nao núng.
Vẫn tựa hẳn vào gã trai mặc áo Giordano, cô ta hờ hững mời Thanh
ngồi, thậm chí cũng chẳng buồn nhìn đến bó hoa đẹp của anh
ta.
Đột nhiên Vân thấy bất nhẫn, nàng hơi xích vào trong để lấy chỗ cho
Thanh và cầm một chai bia chuyển cho anh ta. Âm nhạc bắt đầu trở
nên sôi động với những tiếng méo điện tử và trống bass dồn dập.
Phương cùng gã bồ Giordano kéo nhau ra nhảy, đám bạn lố nhố cũng
hùa theo với vẻ xu nịnh đáng ghét. Vân bình thản ngắm nhìn những
điệu bộ khêu gợi nhảy nhót của Hạnh Phương với một nụ cười nhếch
môi. Cô nàng sẽ có một tương lai rực rỡ với đám đàn ông, hẳn
thế!
Không khí trong sàn nhảy ngột ngạt và khá nóng nhưng Vân không cởi
áo khoác, nàng muốn đóng cho xong vai kịch bà chị già nhợt nhạt để
Hạnh Phương không kiếm cớ đặt điều gây chuyện. Hạnh Phương sắp ra
trường và chắc sẽ về làm cho công ty của mẹ. Có lẽ thời gian tới
Vân phải tìm cách nhảy sang một chỗ khác. Chứ hàng ngày phải làm
việc và lo cười nói đối phó với cô chủ nhỏ tuổi nhưng khôn xảo này
thì nàng đến điên mất.
Nhạc chuyển sang một điệu nhẹ nhàng hơn. Hạnh Phương ôm riết lấy gã
Giordano, thỉnh thoảng trao đổi một nụ hôn say đắm. Vân liếc sang
Thanh, vẻ mặt anh ta vẫn bình thản, thoáng nét chịu đựng. Tự dưng
Vân thấy bực vì cái cung cách trông thì quân tử nhưng thực ra là
cực kỳ thiếu tự tin ấy. Nàng hỏi to, át tiếng nhạc:
- Số điện thoại của cậu là bao nhiêu?
- Chị hỏi để làm gì - Thanh cũng gào tướng lên.
- Để nhắn tin nói chuyện. Mình không gào được thế này mãi
đâu.
Thanh cười với vẻ thú vị, anh ta rút điện thoại bấm số của mình lên
màn hình rồi chìa cho nàng. Vân liếc vào màn hình rồi sực nhớ ra là
trong óc nàng vẫn lưu ấn tượng về dãy số “san bằng tất cả” này.
Nàng rút điện thoại bấm tin nhắn nhanh như chớp:
- Minh thay Thanh hen hen the nao ay?
Thanh đọc tin nhắn rồi hí hoáy bấm trả lời:
- Sao chi lai noi the?
- Vi cau cu ngoi duc mat ra.
- Ngoi duc mat, nghia la gi?
- Ngồi đực mặt - Vân tìm cách gõ dấu để Thanh hiểu.
- Trông em thộn lắm à?
- Ừ, mặt mũi cậu ngơ ngác như bò đội nón ấy.
- Thì em đúng là bò đội nón chứ sao nữa. Chị không thấy Phương chê
em à?
- Mình nói cái này có thể làm cậu không bằng lòng...
- Chị cứ nói đi ạ.
- Tính Phương như thế từ xưa rồi. Hời hợt lắm.
- Vậy à? Em không biết. Nhưng em không thích Phương nữa đâu.
- Ủa, sao vậy?
- Không có gì - Thanh lên tiếng trực tiếp làm Vân giật mình ngẩng
lên khỏi màn hình điện thoại. Vẻ mặt của anh ta hơi khó hiểu, không
ra cười cợt, cũng không ra mỉa mai, giống nụ cười hờ hững của một
kẻ mộng du.
Vừa lúc đó, đám lố nhố cùng Hạnh Phương quay về. Thanh đứng dậy nói
lịch sự:
- Phương và các bạn ở lại vui vẻ. Anh xin phép về.
Thấy vậy Vân cũng nhổm lên, ghé tai Hạnh Phương nói nhỏ:
- Chị cũng về nhé. - Trời ơi, còn sớm mà, sao chị không ở lại nhảy
với em một bản rồi hãy về. Bia cũng chưa uống kìa - Cô nàng thốt
lên với vẻ vồn vã rất kịch.
- Thôi, chị ngại lắm, chị có biết nhảy nhót gì đâu - Vân cũng cùng
cô ta tiếp tục đóng nốt màn diễn chị em thân mật - Phương để chị
về, nhé!
- Được rồi, Phương sợ chị quá đi. Chị đi đường cẩn thận. Anh Thanh
cũng vậy. Bye.
Nghe những lời dặn dò nhạt nhẽo phát ra từ đôi môi trái tim như một
cuộn băng thu sẵn, Vân mỉm cười nhẹ nhàng. Nàng đi sau Thanh một
quãng, len dần trong đám đông để ra phía cửa. Đã gần 10 rưỡi đêm,
gió nồm ấm vẫn thổi. Vân thở phào vì thoát ra khỏi cái không gian
quá ồn ào và ngột ngạt của vũ trường. Đi sang đường về phía bãi xe,
nàng phanh vạt áo ra đập đập. Hơi nóng cùng mùi khói ám vào chiếc
áo khoác jean làm nàng muốn hắt hơi. Giọng Thanh nhẹ nhàng vang
lên:
- Không lạnh lắm, chị cứ cởi áo khoác ra một lúc cho đỡ ngộp.
- Giữa đường, không tiện.
Một tia nhìn hơi lạ lướt qua gương mặt sáng sủa, nhưng rồi Thanh
chỉ mỉm cười. Anh ta khoác chiếc túi có lẽ là đựng máy tính xách
tay lên vai, dẹp đỡ xe xung quanh cho nàng dắt xe ra suôn sẻ rồi
mới tiến về phía chiếc Vespa cổ của mình. Nhìn dáng điệu của anh
ta, Vân cảm thấy một sự bình thản và điềm đạm lạ lùng. Có thật là
anh ta kém nàng hai tuổi không nhỉ?
- Nhà Thanh ở đâu?
- Em ở ngay gần đây thôi. Chỗ đầu Ấu Triệu.
- À, vậy thì gần. Thanh cứ lên xe ngồi đi, mình đẩy cho. Đỡ phải
dắt bộ.
- Cảm ơn chị. Em dắt một lúc coi như tập thể dục.
- Đừng ngại, mình cũng nhờ người ta đẩy mấy lần rồi. Chuyện thường
ngày ở huyện ấy mà!
Thanh vẫn giữ vẻ mơ màng hờ hững của một kẻ mộng du. Anh ta lắc
đầu:
- Em không khách sáo đâu, không cần đẩy thật mà. Em dắt bộ một tí
là về đến nhà thôi.
Vân bỗng hắt hơi liền hai cái làm vẻ mặt Thanh tập trung hẳn
lên:
- Trời đổi gió rồi hay sao ấy, chị mau về kẻo muộn.
- Mùi khói trong sàn khét quá - Vân xua tay, những sợi dây sâu xa
trong tâm hồn chợt rung lên khe khẽ vì cách nói chứa đầy vẻ quan
tâm của Thanh. Nàng rút khăn giấy lau mũi và cười - Hắt hơi được
thế dễ chịu hơn nhiều rồi. Thôi, Thanh không cần đẩy thì mình về
đây. Hôm tới họp mặt câu lạc bộ nhớ đến đấy.
- Vâng, em sẽ đến... Chị… lái xe cẩn thận.
Vân nổ máy định vào số phóng đi, nghĩ thế nào lại quay sang hỏi
Thanh một câu hết sức tò mò:
- Này mình hỏi một tí, sao Thanh lại sơn xe xanh lắp yên đỏ?
- Vì em thích Barca, câu lạc bộ Barcelona ấy.
- Ra vậy! Mình thì thích Real. Thôi, mình về đây. Chào.
Thanh nhìn theo dáng điệu lúc nào cũng như vội vã của Vân, trên môi
điểm một nụ cười hiền.
Mùng 2 Tết, quán café Jackie đại bản doanh của câu lạc bộ Vespa
treo biển nghỉ nhưng vẫn có một đám tụ tập bên trong tay bắt mặt
mừng chúc tụng vui vẻ. Và tất nhiên, không thể thiếu dãy xe Vespa
bóng lộn dựng ngoài vỉa hè. Một chốc lại có một ai đó chạy ra
ngoài, điện thoại áp tai, mặt mũi nháo nhác, tay vẫy lia lịa. Hôm
nay hội Vespa Hà Nội đón chiến hữu Vespa từ Hải Phòng lên giao lưu
đầu năm. Chủ nhiệm Thành cầm chai vang nổ chuẩn bị bóc lớp giấy bạc
bọc ngoài nút chợt dừng lại quay sang nhìn vợ:
- Linh ơi, em quên Vân à?
- Đâu có, em nhắn tin cho cả group rồi mà.
- Có khi nào tết nhất lại nghẽn mạng không? Sao giờ này chưa
thấy…
- Có báo cáo là nhắn thành công rồi nhưng không thấy tin trả lời.
Chắc đang trên đường tới.
- Để cháu gọi thử xem – Thanh giơ điện thoại lên – Không chừng là
em mini hờn dỗi cũng nên.
- Trong nhà sóng kém lắm, ra ngoài mà gọi, thanh niên ơi!
Ông chủ quán Jackie và cũng là một tay chơi Vespa có hạng vừa bê
chiếc bếp gas du lịch vừa hích hích vào sườn Thanh. Thanh gật đầu
cất điện thoại vào túi áo, giúp ông chủ quán bệ vệ bê nồi lẩu đặt
lên bàn và bật bếp rồi mới đi ra ngoài. Thanh bấm số của Vân và
kiên nhẫn lắng nghe những tiếng tút chậm chạp. Hình như Vân để điện
thoại trong túi xách, hoặc quên ở nhà. Vẫn có tín hiệu đổ chuông
nhưng chẳng ai nghe máy. Thanh định ngừng cuộc gọi thì bỗng có
tiếng “alô”, một giọng khàn đặc trả lời.
- Chị Vân phải không ạ? Chúc mừng năm mới. Em là Thanh đây.
Đầu dây bên kia có tiếng hắt hơi và sụt sịt.
- Chị không được khoẻ sao?
- Ừm, mình bị cảm cúm một chút. Chắc mọi người tụ tập đủ hết rồi
hả?
- Vâng, chú Thành đang nhắc chị đấy. Có mấy bác dưới Hải Phòng lên,
mọi người đông đủ cả. Chị uống thuốc gì chưa, có mệt lắm không?
Liệu có đi được…
- Ừm… chắc là không đi được Thanh ạ.
- Nếu không đi xe được thì cho em địa chỉ, em đến chở bây
giờ.
- Thôi không cần đâu, mình vừa uống thuốc cảm, giờ thấy buồn ngủ
rồi, Thanh xin lỗi mọi người giúp mình. Vậy nhé!
Chưa kịp nói gì thêm thì Vân đã ngắt máy. Thanh ngẩn ra một lúc
lâu. Mãi đến khi có người thò đầu khỏi cánh cửa kính gọi to, Thanh
mới giật mình quay trở vào. Cuộc liên hoan tân niên có lẽ vẫn vui
với tất cả mọi nguời.
* * *
Vân tắt hẳn điện thoại. Nàng buông người xuống giường mệt mỏi.
Ngoài đêm giao thừa lên sân thượng xem pháo hoa theo thói quen,
thời gian còn lại nàng nằm bẹp trong giường, phần vì buồn và trống
trải, phần vì cơn sốt bất ngờ. Thìn bận rộn ở nhà với vợ con từ hôm
tiễn ông Táo đến nay, một tin nhắn cũng khôgn thấy gửi. Bạn bè bận
sum họp với gia đình, chẳng ai nhớ đến kẻ cô độc cằn cỗi như nàng.
Người duy nhất nàng có thể trông mong là mẹ thì chỉ có thể nhắn gửi
yêu thương qua những cuộc điện thoại không dài. Vả lại nàng cũng
chẳng muốn mẹ thêm nỗi lo toan sầu não nào nữa nên chẳng nói chuyện
mình ốm cho bà biết.
Khu chung cư khép kín với bên ngoài, nhà nào biết nhà nấy nên thậm
chí một người khách tình cờ đến xông đất cũng không có. Mấy món ăn
nàng cố mua sắm để có không khí Tết chẳng ai đụng đến ngoài chính
nàng. Và người đầu tiên gọi điện nói chuyện hỏi han nàng trong năm
mới lại là một người hầu như xa lạ. Dù biết mục đích của cuộc gọi
chỉ là cái hẹn với đám dân chơi Vespa, nàng vẫn cảm thấy ấm áp đôi
chút trước những lời thăm hỏi có vẻ chân thành của anh ta. Ôi,
những ngày xuân của nàng... Sao mà buồn thảm đến vậy.
Mấy viên thuốc cảm sốt Vân vừa uống dần phát huy tác dung, nàng
chìm vào giấc ngủ mê mệt. Nàng chỉ thức giấc khi thấy cảm giác khó
chịu phía trên người mình. Mở hé mắt uể oải, nàng nhìn thấy gương
mặt dài và cặp mắt một mí của Thìn. Anh ta đang loay hoay xoay nàng
nằm ngửa ra, bàn tay luồn vào bụng vào ngực nàng vội vã, hơi rượu
phả vào mặt nàng khiến cảm giác choáng váng vì cơn sốt trở lại.
Chẳng thèm cởi bộ đồ ngủ, Vân vén váy lên và để mặc anh ta thực
hiện cái công việc của một con đực theo kiểu năm phút nữa là tận
thế. Thỉnh thoảng nàng vờ rên vài tiếng nhỏ để việc Thìn đang làm
không giống sự cưỡng bức. Rồi nàng lại ngủ thiếp đi trong cảm giác
mơ hồ về bóng chiều nhập nhoạng.
Khi nàng tỉnh dậy lần thứ hai, trời đã tối hẳn và Thìn đã đi khỏi.
Tất cả những gì giúp nàng nhận ra rằng anh ta đã ở đây chỉ là đầu
mẩu thuốc lá trong chiếc gạt tàn đầu giường và một phong bao lì xì
chỏng chơ trên gối. Hẳn là ông chồng hờ của nàng đã tranh thủ những
phút rảnh rang hiếm hoi trong lịch ăn Tết luôn kín đặc những chương
trình chúc tụng thăm nom để đến đây, vừa hoàn thành nghĩa vụ tài
chính đầu năm cho vợ bé vừa giải quyết nhu cầu cấp bách mà bà vợ
lớn đã không còn đáp ứng đầy đủ.
Nhếch môi cười khẩy với tờ tiền polyme mệnh giá lớn trong chiếc
phong bao đỏ, Vân ngồi dậy, cảm giác chòng chành như đi trên một
chiếc cầu treo, họng đau rát, trán hâm hấp nóng còn người lại ớn
rét. Thìn đã không quan tâm đến việc nàng sốt ra sao khi mò mẫm làm
tình trong ánh sáng yếu ớt của buổi chiều muộn, thậm chí nếu nàng
có là một cái xác cứng lạnh thì anh ta vẫn thoả mãn như bình
thường, chắc vậy! Mở tủ lạnh lấy một góc bánh chưng nhai nuốt trệu
trạo rồi uống thuốc, Vân giữ mắt mình ráo hoảnh.