♥♥♥Lisbon đầm ấm
Mấy ngày bên nhau, Fernando trở thành ông hoàng bất đắc dĩ cho Kim
tha hồ "hầu hạ". Anh gần phát điên vì cô không cho anh làm gì, kể
cả đi ra ngoài dạo phố cũng bị Kim ngăn cản. Cô muốn anh chỉ nằm
dài trên ghế xem tivi và đọc báo, đến giờ thì ngồi dậy ăn, mà phải
ăn cật lực bằng hết cả núi thức ăn cô làm. Mặc kệ Fernando gân cổ
lên phản đối: "Em có biết bắt một người quen hoạt động như anh ngồi
yên một chỗ là ác độc lắm không?", Kim trêu chọc lại: "Vậy anh mới
hiểu trước kia anh bắt một người quen hưởng thụ như em phải hoạt
động là ác động đến mức nào!". Cuối cùng Fernando phải nổi quạu
"vùng lên" đòi hút bụi và lau nhà nếu không anh sẽ trói Kim lại để
tha hồ làm việc, cô mới chịu tha cho anh mấy tiếng được lao động.
Kim nằm vắt vẻo trên ghế, nhìn Fernando hí hửng bò ra lau từng ngóc
ngách, cười không ra tiếng:
- Anh mà về Việt Nam là bị người ta bắt cóc làm chồng ngay. Đàn ông
bên đó sợ làm việc nhà lắm!
- Vậy thì anh sẽ qua Việt Nam tìm vợ- Fernando nháy mắt- Em giới
thiệu dùm anh nhé!
- Hứ!- Kim tự nhiên đổi sang giọng bực tức- Anh về Việt Nam thì ai
làm dùm anh mấy cái dự án vĩ mô bên Mỹ ba năm ròng chứ!
- Nè! Sao Mauricio thích em dữ vậy?- Biết Kim sắp sửa gây sự,
Fernando lật đật chuyển đề tài- Anh thấy em hoàn toàn không hợp với
anh ta.
Kim mỉm cười:
- Mauricio đâu có yêu lý trí như anh. Với anh ta, tình yêu chỉ đơn
thuần là thích nhau trước hết về mặt cơ thể! Anh lại sắp nói em đâu
có gì hấp dẫn so với mấy cô gái bốc lửa miền Nam Mỹ phải không?
Nhưng chính cái vẻ mỏng manh của em làm Mauricio thấy lạ. Với lại,
anh ta ngộ nhận một điều: rằng phụ nữ châu Á rất biết thuật phòng
the, giống mấy cô gheisa của Nhật, các cung nữ Kama sutra của Ấn
Độ, hay mấy nàng cung phi của các ông vua Trung Hoa vậy đó.
- Sai lầm tai hại!- Fernando bật cười- Sao em biết Mauricio nghĩ
vậy?
- Thì chính anh ta thú nhận với em- Kim thành thật khai báo-
Mauricio cứ khăng khăng em là một chuyên gia trong "chuyện đó", nói
cách nào cũng không tin! Anh ta còn nói cả thế giới ai cũng nghĩ
vậy, phụ nữ châu Á nhìn hiền hiền vậy chứ "ác liệt" lắm!
Fernando nhìn Kim dịu dàng:
- Anh không bao giờ nghĩ vậy đâu. Ngay từ đầu anh đã nhận ra em
không biết gì và xuất thân trong một môi trường hoàn toàn nghiêm
túc. Cái cách em nhìn anh hoàn toàn khác các cô gái bên đây.
Kim thắc mắc:
- Cái cách em nhìn anh ra sao? Còn mấy cô gái bên đây nhìn anh kiểu
gì?
- Em chỉ nhìn vào mắt anh, vô cùng trong sáng- Fernando có vẻ
ngượng- Còn mấy cô nàng kia…. nhìn từ thắt lưng xuống thôi! Cho nên
tại sao bao nhiêu sinh viên nữ "bu" lấy anh mà anh chỉ dám đi đến
khuc học xá dạy em. Anh cũng sợ bị "quấy rối" lắm.
Kim gập người cười rũ rượi. Cô cũng nhiều lần tự hỏi tại sao anh
chọn cô mà không phải là những cô bé sinh viên chân dài, mắt xanh,
tóc vàng cực kỳ xinh đẹp bên đây. "Và bởi vì em biết nghe lời-
Fernando thêm vào như đọc được ý nghĩ của Kim- Công nhận em nghe
theo anh răm rắp! Nhìn tưởng cứng đầu nhưng thật ra cũng dễ dạy! Có
điều phải bản lĩnh như anh mới "trị" được em. Cỡ Mauricio không
điều khiển em được đâu!". Kim nhìn vẻ mặt tự hào của Fernando, nghĩ
hoá ra anh cũng trẻ con không kém.
Fernando nhìn Kim dò xét:
- Anh hỏi thiệt nghe. Trong lúc vắng anh, có bao giờ em cô đơn muốn
ngã vào vòng tay Mauricio không?
- Nhiều lúc cũng muốn- Kim nhìn Fernando thú nhận- Nhưng em cũng có
lý trí chứ! Em cần tình cảm, còn Mauricio cần "cái khác". Làm sao
hoà hợp được!
- Thật ra anh ta cũng không hẳn chỉ quan tâm đến thân thể em đâu-
Fernando cười- Nhưng đúng là với Mauricio mà bắt "yêu chay" thì
cũng khó!
Kim tiếp tục khai:
- Em thích Mauricio, anh ta đẹp trai kinh khủng, lại dễ thương và
hài hước. Nhưng em nghĩ mình khó mà yêu anh ta được, vì em không
thấy nể.
- Vậy vơi anh thì em nể hả?- Fernando bật cười hỏi, không dấu được
sự tự hào- Còn anh chàng dễ thương David Wilson của em thì sao? Anh
nghĩ em nể anh ta lắm. Chắc tại anh ta còn nhút nhát, chưa dám tỏ
thái độ gì quá thân mật với em. Nếu không em đã đến với David và
quên phứt anh rồi.
- Chứ còn gì nữa! – Kim xác nhận nửa đùa nửa thật- Sao anh biết hay
vậy?
Fernando sững sờ nhìn Kim làm cô giật mình nhận ra mình đã đi khá
xa giới hạn cho phép. Cô đến bên Fernando đang quì trên sàn với cái
giẻ trong tay, nhìn vào đôi mắt đang bị tổn thương của anh, thú
nhận: "Em làm sao quên anh được! Em mê cái tính siêng năng của anh.
Và bị đôi mắt thông minh này hớp mất hồn". Rồi Kim cười, đưa tay ra
ôm cổ Fernando vỗ về: "Tuy có lúc anh lạnh lùng đáng ghét, nhưng em
biết thật ra anh rất yêu em". Fernando siết Kim vào lòng, hạnh phúc
nghe cô nhận xét về mình. Kim hỏi lại trong thời gian ở Mỹ, có bao
giờ anh giận cô quá nên ngả vào vòng tay một cô "đồi núi trập
trùng" nào không. Nghe nói phụ nữ bên đó "múp rụp", "điện nước đầy
đủ". Fernando ôm bụng cười, la Kim nói chuyện nghe "du côn" quá,
chắc bị nhiễm Mauricio rồi. Anh bắt chước giọng điệu cô, khoe có
mấy nàng nhìn cũng "ngon cơm" lắm, nhưng anh còn tâm trí nào để ý
đến ai. "Thật ra anh cũng có quan tâm đến một cô, đẹp kinh khủng ,
hiền lành, yêu anh ghê lắm-Fernando đột nhiên đổi giọng- Lần này
anh quay lại Oxford để xem em còn yêu anh không. Nếu em đã có người
khác rồi thì anh cũng không vương vấn gì nữa, anh đến với người đẹp
Mỹ của anh!". Kim bĩu môi nghe Fernando "tự thú", nói không tin
được chuyện hoang đường này. Cô nhìn thẳng vào mắt anh, khẳng định
chắc nịch: "Em biết anh là một người chung thuỷ!". Fernando bật
cười trước cái vè nghiêm trọng của Kim, anh gật đầu: "Em biết nhìn
người đó! Nhưng dù anh chung thủy mà em "cà chớn" thì cũng không
níu chân anh được đâu". Kim bị Fernando bắt phải hứa, từ nay không
được "đông đổng", chuyện gì cũng từ từ thảo luận. Dù cô đã vui vẻ
hứa nhưng anh còn cực đoan tới mức đòi làm "biên bản" cho Kim ký
vô. Fernando nhìn Kim vừa cười rũ rượi vừa ngoan ngoãn "ký cam kết
" có vẻ rất hài lòng. Anh nói ngày mai sẽ về Bồ Đào Nha thăm nhà và
sẽ cùng đón năm mới với gia đình, anh muốn Kim cùng đi. Cô thấy bất
ngờ và cảm động với lời đề nghị nhưng không thoải mái. Mặc cho
Fernando thuyết phục gia đình anh rất thân thiện và Lisbon quê anh
là một thủ đo xinh đẹp, Kim vẫn lắc đầu từ chối. "Lần đầu anh hạ
mình năn nỉ em đó!- Fernando hôn lên mũi Kim xuống giọng- Về nhà
với anh đi!". Kim tiếp tục lắc đầu, vẻ mặt căng thẳng đến mức
Fernando phải trêu chọc: "Hay là em muốn ở lại Oxford để làm tiệc
mừng giao thừa với Mauricio, bù cho đêm Giáng sinh bị anh phá
đám!". Kim thở dài , thú nhận: "Em ngại quá! Nhỡ gia đình anh chê
em thì sao? Dù sao em cũng khác mọi người ở đây nhiều. Rồi em biết
nói chuyện với ba mẹ anh bằng tiếng gì? Em chẳng thể nói tiếng Bồ
Đào Nha!". Cuối cùng Fernando đành ra "tối hậu thư", nếu cô không
về cùng anh thì sẽ không yêu đương gì nữa.
Cha Fernando đón hai người từ phi trường, ông trông hiền lành và
chất phác khác xa cậu con trai. Hai cho con nói gì đó bằng tiếng Bồ
Đào Nha, Kim khép nép leo lên xe, Fernando thì thầm vào tai cô:
"Cha anh hiểu tiếng Anh đó, đừng có nói lén nghe chưa!". Chỉ chừng
hai mươi phút sau đó họ đã về đến nhà. Gia đình Fernando sống trong
một căn hộ khá tươm tất ở gần trung tâm thành phố Lisbon, trong con
đường nhỏ Marta lát đá yên tĩnh và xinh xắn. Kim ngỡ ngàng nhận ra
thủ đô Bồ Đào Nha đẹp và phát triển không thua gì những nước châu
Âu khác, vậy mà Fernando đã nói nước anh còn nhìều mặc cảm so với
cộng đồng các nước xung quanh.
Mẹ Fernando mở cửa đón mọ người vào. Bà còn rất đẹp và trông duyen
dáng, Fernando có lẽ giống mẹ nhiều hơn cha. "Con có phải là cô gái
Giáng sinh năm ngoái Fernando nhờ bác làm bánh cho phải không?".
Fernando lắc đầu trêu Kim: "Không phải, cô khác, không phải cô này.
Cô trước dữ hơn, xấu hơn và còn học dở hơn nữa!". Kim lúng túng,
hỏi lại mẹ Fernando: "Hồi đó đến giờ bác phải làm bao nhiều cái
bánh cho con trai bác tặng bạn gái của mình rồi?". Fernando không
để mẹ trả lời, anh xua tay: "Đừng nói, lộ tẩy hết!", nhưng mẹ anh
đã tiết lộ "Chưa tới một chục cái!" rồi bật cười giòn giã. Kim nghĩ
Fernando giống mẹ tính thích trêu ghẹo người ta và giống bố tính
nghiêm trang. Người chị gái của Fernando cũng đang dẫn người yêu về
thăm nhà. Còn người em trai từ trên lầu xuống chào Kim, thú nhận lộ
liễu: "Bạn xinh lắm! Hèn gì Fernando thất tình chết lên chết
xuóng!". Kim ngơ ngác rồi thấy Fernando ra hiểu bảo thằng em đừng
nhiều chuyện nữa. Họ nói gì đó bằng tiếng Bồ Đào Nha, trông không
được thoải mái.
Fernando dẫn Kim lên phòng mình, bảo cô đừng căng thẳng nữa, không
ai làm gì đâu mà sợ. Một con mèo luồn vào phòng, nhảy lên đùi
Fernando. Anh vuốt ve nó âu yếm, hôn hít, nựng nịu bằng tiếng Bồ
Đào Nha rồi quay sang Kim giới thiệu: "Nó là Lausiana, người yêu
của anh!". Kim không thèm nói gì, cô vốn ngại mèo và đang suy nghĩ
thằng em Fernando có nhầm lẫn cô với ai không mà nói Fernando thất
tình chết lên chết xuống.
- Em sao vậy?- Fernando nhìn vẻ mặt tư lự của Kim- Mệt hả? Em muốn
ngủ một chút không hay đi dạo phố với anh?
- Em muốn về Oxford!- Kim phán.
Fernando bực bội:
- Em bị tâm thần hả? Em đang suy nghĩ gì vậy? Mọi người đang vui vẻ
với em mà, có ai làm gì em đâu. Em đừng có kỳ cục được không?
- Em...- Kim không dám nói thẳng chuyện Fernando từng thất tình ai
đó, cô đành ngụy biện- Em...em ghen... với con mèo!
- Sao?- Fernando chưng hửng- Nó chỉ là con mèo thôi mà.
Kim bực tức:
- Nhưng anh âu yếm nó, anh cho nó nằm trên đùi anh........Anh còn
gọi nó là người yêu của anh trước mặt em nữa!
- Lạy chúa tôi!- Fernando phì cười- Em bệnh nặng quá rồi!
Fernando bỏ con mèo xuống, kéo Kim ngồi lên đùi mình vuốt ve:
- Em nhõng nhẽo thấy mà sợ! Thôi thay dồ đi, anh dẫn em đi thăm
thành phố. Mau lên!
Kim "ghiền" cái giong ra lệnh của Fernando, cô lật đật nghe theo.
Anh có vẻ rất tự hào về quê hương của mình, mặt anh sáng rõ khi chỉ
cho Kim những ngôi nhà nhỏ xinh xắn được ốp gạch men có những hoạ
tiết màu xanh của sứ. Việc dùng gạch men azulejos làm vật liệu
trang trí là một trong những nghệ thuật kiến trúc đặc trưng của Bồ
Đào Nha. Hàng cọ dài thẳng tắp và những con đường lót đá kỳ công
xen hai màu đen trắng cũng là nét lạ của đất nước này.
Fernando vừa đi vừa làm hướng dẫn viên du lịch:
- Giống như Roma của dân La Mã, Lisbon nằm trên bảy ngọn đồi, nên
em thấy nhà cửa nhấp nhô vậy đó. Từ ngọn đồi này sang ngọn đồi kia
người ta dùng thang máy, buồn cười không? Còn có những chiếc xe
điện chỉ dài bốn mét dùng để đưa khách bộ hành lên xuống nữa. Đây
là nét đặc trưng nhất của Lisbon so với những thành phố
khác......
Rồi Fernando cầm tay Kim đi trên con đường chính dẫn ra trung
tâm:
- Đường này tên là "Liberdade", có nghĩa là tự do. Nhìn lên hướng
bắc em có thấy cột cao có tượng Marquez de Pombal không? Năm 1755,
vào ngày một tháng mười một mà dân Thiên Chúa giáo gọi là ngày lễ
Các Thánh- Còn tụi con nít thì tổ chức Halloween- Lisbon bị động
đất rất nặng làm ba chục ngàn người chết, hoả hoạn, đổ nát, tan
hoang cả thành phố. Nhờ vào ý chí sắt đá, hầu tước Pombal đã cho
xây dựng lại Lisbon. Công của ông rất lớn trong việc tạo nên thủ đô
ngày nay.
- Sao ai ăn ở không mà chịu khó lót đá theo hoa văn cực khổ dữ
vậy?- Kim thắc mắc nhìn con đường dài đẹp mắt- Em không tưởng tượng
nổi.
- Người ở đây vốn yêu cài đẹp- Fernando cười kiêu hãnh- nên cực một
chút cũng không sao, chứ ai mà ở không chứ!
Fernando dẫn Kim ra quảng trường Figueira chỉ cho cô tháy pháo đài
Saint Georges với mười toà tháp trải dài có lối kiến trúc theo kiểu
người Moor. Pháo đài nằm trên ngọn đồi cao nhất nên dù đứng bất kỳ
đâu ở Lisbon cũng thấy Saint Georgesngạo nghễ và xinh đẹp như một
vương miện của thành phố. Biết Kim không đủ can đảm leo lên mấy
trăm bậc thang lên pháo đài trứ danh này ngắm thành phố, Fernando
chọn cách dễ dàng hơn. Anh đưa cô lên thang máy Santa Justa. Kim
ngỡ ngàng nhìn thang máy bằng sắt nằm ngoài trời như một cái tháp
duyên dáng được trang trí bằng những đường viền đăng-ten bao phủ
bảy tầng lầu. Thang máy cao bốn mươi lăm mét nên đứng trên đỉnh cô
tha hồ thấy Lisbon trải dài bên dưới. "Thang máy này xây từ năm
1902 lận đó- Fernando cho biết- do kiến trúc sư người Bồ Đào Nha
Mesnier du Ponsảd, một đồ đệ của Gustave Eiffel!". Nghe nhắc đến
người xây dựng tháp Eiffel, Kim khoe: "Ở Sài Gòn cũng có một công
trình của Eiffel, đo là bưu điện trung tâm thành phố".
Hai người đi tiếp đến Praca do Comercio, tức là quảng trường Thương
mại. Đây là quảng trường chính của Lisbon, rộng ngút mắt với các
tòa dinh thự của chính phủ bao quanh. Từ đây có thể nhìn ra dòng
sông Tagus ôm lấy thành phố. Fernando chỉ cho Kim thấy chiếc cầu
treo xa xa. Cây cầu do nhà độc tài Salazar cho xây và khánh thành
năm1966. Vào thời điểm đó cây cầu treo dài hai cây số rưỡi, rộng
sáu mươi mét này được xem là kỷ lục của dân châu Âu. Cầu được đặt
tên Salazar nhưng ngày hai mươi lăm tháng tư năm 1974 nhà độc tài
bị lật đổ, cầu đổi tên là "Hai mươi lăm tháng tư". Cho đến nay
chiếc cầu treo này vẫn là niềm tự hào của người dân Lisbon. "Cây
cầu treo dài nhất nước em là bao nhiêu?" Fernando đột nhiên hỏi.
Kim nhíu mày mơ hồ: "Chắc cầu Mỹ Thuận, đâu chừng một ngàn năm trăm
mét". Fernando ngạc nhiên khen người Việt Nam cũng xây được cầu dài
quá. Kim làu bàu chán nản: "Được chính phủ Úc tài trợ!".
Họ lấy xe điện, đi tiếp ra tháp Belém. Cái tháp xây bằng đá sáng
màu, nằm ở lưng chừng mặt nước sông Tagus, chỉ cao vừa phải nhưng
mang giá vẻ đặc biệt khác với những cái tháp lừng lững ở Oxford hay
các lâu đài sông Loire của Pháp. Bên trong tháp Belém người ta
trang hoàng như một chiến hạm và quả thật tháp tượng trưng cho tinh
thần đam mê thám hiểm bằng những chuyến vượt biển của người Bồ Đào
Nha. Nhìn Kim trầm trồ cảnh đẹp yên bình với những hàng cây ô-liu ở
đây Fernando cười hài lòng: "Em thấy chưa, nêu em không chịu đi vơi
anh là lỗ rồi!". Kim thăc mắc: "Lisbon vừa đẹp hiện đại vừa giữ
được những giá trị lịch sử và văn hóa. Sao người ta không đi du
lịch nhiều như những thành phố khác?". Fernando nhún vai giận dỗi:
"Tại người ta "chảnh" giống em vậy đó! Mà người Lisbon thì khiêm
tốn, giống anh nè, đâu có thèm quảng cáo làm chi!".Kim bật cười,
thấy đôi khi Fernando cũng trẻ con lắm. "Nói vậy thôi chứ Bồ Đào
Nha hàng năm thu hút cả hai mươi triệu du khách- Anh cười tự hào-
Tại em trẻ người non dạ nên không biết đấy thôi!".
Trời sụp tối khá nhanh, mùa đông ở Lisbon không lạnh như ở bên
Oxford, chỉ khoảng năm độ. Fernando nói thôi mình về, để ở nhà chờ
cơm tối. Họ quay về bẳng xe điện rồi xuống ở quảng trường Comercio
cho Kim ngắm cây thông khổng lồ thay đổi ánh đèn mỗi hai phút.
Fernando nói cây thông nhân tạo này cao nhất châu Âu. Người Bồ Đào
Nha thích mình cũng phải hơn người ta nên thỉnh thoảng thực hiện
những vụ phá kỷ lục vô bổ kiểu này. Kim cười thấy anh lúc thì bênh
người mình, lúc lại giễu cợt không thương tiếc. Thành phố được tháp
đền rất lộng lẫy để đón Giáng sinh và năm mới. Fernando nói mấy năm
rồi về nhà anh chỉ đi vào dịp này, đôi khi vào hè nhưng không
thường lắm. Nếu hè mà quay lại Kim sẽ thấy bến cảng nhộn nhịp, du
thuyền đậu san sát và người ta nhảy nhót khắp đường phố.
Trời đột ngột đổ mưa lất phất, Fernando nói anh thích đi bộ dưới
mưa kiểu này, nếu Kim không phiền thì chẳng cần lấy taxi làm gì. Cô
cười: "Em không ngờ anh cũng lãng mạn dữ vậy!". Fernando có vẻ
ngượng, anh không thích bị bắt gặp mình cũng bày đặt thích mưa. Kim
hỏi dò:
- Có phải nụ hôn đầu tiên trong đời anh diễn ra dưới mưa
không?
- Phải!- Fernando trả lời liền khiến Kim ngỡ ngàng tưởng hỏi chơi
ai ngờ trúng thật.
- Có phải người yêu cũ của anh tên Lousiana không?
- Phải!- Fernando lại tiếp tục rơi vô tròng.
- Có phải anh từng thất tình chết lên chết xuống vì cô ta không?-
Kim cố kìm cơn ghen vô cớ của mình lại.
- Phải!- Fernando nhìn Kim cười- Em biết hay vậy?
- Có phải cô ta tặng anh con mèo không?- Kim tiếp tục hỏi dồn
dập.
- Sao?- Fernando nhìn Kim đang khổ sở- Em hết "mớm cung" rồi "bức
cung" anh hả? Anh có thể trả lời "phải" với em. Nhưng nghĩ tội
nghiệp con mèo, rủi tối nay em đem nó đi xử trảm thì nó chết oan
mạng.
Kim định gây sự hay cãi cọ lại với Fernando nhưng hai người đã về
đến nhà rồi. Anh lắc đầu nhìn cô cười: "Em cố gắng vui vẻ dùm anh
nghe! Rồi tối vô phòng em muốn giết anh cũng được". Kim thấy cả nhà
đã ngồi bên bàn ăn đông đủ chờ cô và Fernando về. Mẹ Fernando nấu
ăn rất ngon và mọi người cũng nhau trò chuyện nói cười rất đầm ấm.
Ăn xong Kim giành rửa chén nhưng Fernando nói có máy rồi. Cha
Fernando pha trà rồi mọi người ngồi nói chuyện phiếm bằng tiếng Bồ
Đào Nha.Kim hoàn toàn không hiểu gì nhưng nhớ lời Fernando dặn ,
thấy người ta cười cô cũng cười theo. Mãi một lát sau Fernando mới
chợt nhớ Kim không hiểu tiếng Bồ Đào Nha, anh đứng dậy kéo cô lên
lầu.
Con mèo lại đi theo Fernando, anh phải đuổi Lousiana ra ngoài, cố
tình nói tiếng Anh với nó: "Thôi cưng làm ơn tránh xa anh ra, kẻo
cô này ác lắm, dám đem cưng đi lột da thì rồi đời!". Kim buồn cười
nhưng vẫn làm mặt giận. Cô không thể nào tưởng tượng nổi một người
phách lối như Fernando mà cũng có thời bị thất tình.
- Em sao rồi?- Fernando nhìn Kim vẫn còn đang phụng phịu- Đánh răng
đi rồi ngủ! Hay còn muốn hỏi cung nữa? Hỏi tiếp đi, hỏi tới đâu anh
khai tới đó, bảo đảm hoàn toàn khớp với trí tưởng tượng phong phú
của em!
Kim đỏ mặt:
- Em có tưởng tượng gì đâu!- Kim đỏ mặt- Em cũng biết anh như vậy
thì có một đống bồ trước khi gặp em cũng là chuyện thường! Mà anh
là người phương tây thì chắc biết "chuyện đó" hồi còn Trung
học.
- Không tới mức một đống bồ- Fernando phì cười nặn kem lên bàn chải
cho Kim, nửa đùa nửa thật- Chỉ chừng mười người thôi, như mẹ anh
nói đó! Anh có bao giờ thèm để ý đến mấy anh bồ cũ của em đâu,
nhưng mà chắc không ai chịu nổi em nên bây giờ anh mới "hứng"
hết!
- "Hứng" khôn không hà!- Kim quạu quọ- Họ cũng yêu em nhưng đâu có
được em "dâng hiến", em "giữ gìn" ghê lắm! Anh có biết ở Việt Nam
người ta ví sự trinh tiết của một cô gái đáng giá…. một ngàn lượng
vàng không?
Fernando khinh khỉnh:
- Trời! Ai thèm chứ! Làm gì mắc dữ vậy? Anh nói thiệt, anh còn bị
áp lực và không thoải mái tý nào vì phải làm người đàn ông đầu tiên
trong đời em!
Kim nổi điên, cô vớ cái mắc áo bằng gỗ trong tầm tay phang vào
người Fernando nhưng anh tránh kịp . Biết mình lỡ chạm vào một điều
gì đó thiêng liêng của người Việt Nam, Fernando đành làm bia cho
Kim quăng tiếp mấy cái mắc áo nữa. Đến lúc hết "vũ khí", cô nhào
đến tức tưởi cào cấu Fernando đang trân mình chịu đựng. Mẹ Fernando
đột ngột gõ cửa gọi "Fernando!", anh nhân dịp đó hối Kim "Ra mở cửa
đi!" rồi hoàn hồn nhìn lại những vết tích trên người mình. Mẹ đưa
vào phòng một cái khay có một chai nước và mấy thỏi chocolate: "Xin
lỗi con vì cả nhà lúc nãy toàn nói tiếng Bồ Đào Nha nên con không
hiểu gì! Ngày mai bác làm tiệc cuối năm lớn lắm, con nhớ xuống bếp
phụ bác với nghe! . Kim mỉm cười gật đầu hứa ngày mai sẽ xuống
sớm". Mẹ Fernando nhìn cô khen: "Con có nụ cười tươi rói! Sẽ đem
lại niềm vui cho những ai ở gần con!". Rồi nhìn vẻ sượng sùng của
Kim và căn phòng bừa bộn, bà nháy mắt với Fernando: "Thôi hai đứa
nghỉ ngơi đi!". Mẹ Fernando đi ra, anh đóng của lại, suýt xoa nhìn
mấy vết bầm và cả những đường quào ứa máu trên tay rồi nhìn Kim lắc
đầu trêu trọc: "Mẹ anh chưa có dịp thấy em nổi điên! Anh không thể
khai vừa bị em "bạo hành". Mà con mèo thì không biết nói em hăm lột
da nó ra sao!". Kim "quê kinh khủng, cô đến ôm cổ Fernando, nhỏ
giọng giảng hoà: "Thôi mà, em giỡn chút xíu! Anh có đau lắm không?"
Fernando kéo Kim vào lòng, chép miệng: "May là giỡn thôi đó! Mai
mốt không biết anh còn bị em "khủng bố" đến mức nào!".
Mấy ngày ở nhà Fernando, Kim dần hoà vào không khí đầm ấm của gia
đình anh. Cô trở nên thân thiện với mẹ anh hơn và tuy không giao
tiếp nhưng cha anh đã nhìn Kim rất dịu dàng. Từ Lisbon, Kim sẽ một
mình về Oxford và Fernando sẽ bay thẳng về New York. Chuyến bay của
anh sẽ đi trước và cha anh hứa sẽ đưa Kim ra sân bay bốn tiếng
sau.
- Sao không ngủ đi em?- Fernando bật đèn nhìn Kim trằn trọc- Khuya
lắm rồi!
- Em sợ phải xa anh quá!- Kim không muốn mình tỏ vẻ yếu đuối để bị
Fernando cho là cố tình làm khó- Mai anh đi rồi , biết chừng nào
mới gặp? Nhưng thôi, biết làm sao được, sự nghiệp của anh là trước
hết mà!
- Tội nghiệp em!- Fernando chùng giọng đề nghị- Tháng tư nhân kỳ
nghỉ lễ Phục sinh, em sang Mỹ thăm anh đi! Anh mua vé máy bay gửi
về cho em n hé! Rồi đến hè em về Việt Nam thăm gia đình thì cho anh
về với. Anh sẽ từ Mỹ bay thẳng luôn, hoặc nếu em muốn, anh sẽ ghé
qua Oxford đi chung với em. Thỉnh thoảng anh cũng có thế về Oxford
báo cáo tiến độ dự án. Và rồi đến Giáng sinh năm sau anh lại gặp
em, sẽ dẫn em quay về Bồ Đào Nha chơi nữa. Em còn nhiều chỗ chưa
thăm quan hết mà. Đó em thấy không, coi như cứ mấy tháng mình lại
gặp nhau.
- Anh nói mấy tháng nhẹ hều như mấy ngày!- Kim bật cười trước lịch
trình hẹn hò Fernando đề ra- Em với anh giống Ngưu Lang và Chức Nữ
quá!
- Là ai?- Fernando ngơ ngác.
Kim kể cho Fernando câu chuyện tình của Ngưu Lang và Chức Nữ, là
hai người phạm tội sống trên trời. Mỗi năm họ chỉ được Ngọc Hoàng
cho gặp nhau một lần vào ngày mồng bảy tháng bảy âm lịch trên cây
cầu Ô Thước, do những con quạ nối nhau lại. Vào dịp đó họ thường
vui sướng nhưng sẽ khóc sướt mướt khi chia tay nhau, nên sẽ có một
trận mưa lớn rơi xuống trần. Kể xong Kim tưởng Fernando sẽ biết cảm
cảnh, ai ngờ lại còn cười tỏ vẻ khoái chí: "Anh thấy mình sướng hơn
họ chứ! Thời đó họ làm gì có điện thoại và email! Lại càng không có
máy bay để mấy tháng là gặp mặt!". Kim nhìn vẻ mặt hồn nhiên của
Fernando thấy khó chịu, cô lầm bầm: "Em ước gì đừng bày đặt yêu
anh! Thà học xong về nước phứt cho rồi! Lấy một ông chồng Việt Nam,
sanh một đống con, suốt đời hưởng thụ cảnh ung dựng tự tại. Khỏi
nhớ nhung, khỏi đợi chờ, khỏi tốn tiền máy bay, khỏi sợ bị gia đình
hai bên không chấp nhận!". Fernando bật cười kéo Kim vào lòng hôn
và lại giở giọng trêu chọc ra: "Nhưng em nói chồng Việt Nam không
thích làm việc nhà, mà em thì lười biếng có hạng. Thôi ráng chờ anh
vài năm, rồi anh sẽ làm nô lệ cho em suốt đời!"
♥♥♥Người đến sau
Từ ngày Fernando đột ngột xuất hiện trong đêm Giáng sinh, Mauricio
cũng tránh mặt Kim luôn. Anh từ chối không cùng đi bơi vào cuối
tuần với những lý do vớ vẩn. Kể cả cái quần bơi và mắt kính bơi bỏ
quên lại nhà Kim đêm đó, anh cũng không thèm đến lấy.
Kim mất đi một người bạn mồm mép cũng thấy buồn, nhưng rồi chẳng
muốn dây dưa làm gì, cô tự đi bơi một mình và không thèm gọi cho
Mauricio nữa.
Cuối tuần Kim chỉ đến khu học xá chơi với mấy đứa sinh viên bên
Việt Nam qua hay thỉnh thoảng làm cơm mời vài người quen. Cô chưa
có dịp mời David vì tuần nào anh cũng về Birmingham thăm gia đình.
Không muốn tiếp tục nhận những ánh mắt dịu dàng đầy tình cảm của
David sau khi Fernando quay lại, Kim cố tình thỉnh thoảng nhắc đến
bạn trai của mình hiện làm việc ở Mỹ và tế nhị từ chối lời mời ghé
nhà uống trà như trước kia. David có vẻ ngạc nhiên vì trước đó
không hề nghe Kim nói có bạn trai, tuy nhiên anh biết cách kín đáo
giấu sự thất vọng của mình.
Kim không dám tâm sự nhiều hơn, còn David cũng không bao giờ hỏi
thêm về người bạn trai của cô. Nếu biết đó là Fernando Carvalho,
từng làm trợ lý chính cho giáo sư Baddley, hẳn anh cũng lấy đó làm
lạ. Quả thật Fernando và Kim có vẻ không hợp nhau vì thoạt nhìn một
người rất nghiêm khắc còn một người chuộng sự thân thiện. Đôi khi
Kim cũng tự vấn để thấy rằng với David có thể hai người sẽ xứng đôi
hơn. David lúc nào cũng dịu dàng, nhỏ nhẹ và đáng tin tưởng. Anh
hoàn toàn thích hợp với một người cần tình cảm, thích nũng nịu và
luôn có nhu cầu tìm một "cây tùng, cây bách" để dựa vào như Kim.
Tuy nhiên cô cũng biết chỉ với Fernando mình mới có được những tình
cảm cuồng nhiệt, những phút giây nồng cháy và cả những thời điểm
căm ghét cùng cực.
Kim hầu như không thích hội họp mất thời gian ở những chỗ bạn bè,
đi làm về thì lôi đống sách Fernando tặng ra đọc ngấu nghiến. Những
cuốn sách đó quả rất dễ đọc và bổ ích, toàn những kiến thức Kim cần
mà chưa nắm vững. Đúng là chỉ có Fernando mới biết cô cần trao dồi
cái gì. Kim thường đem vào văn phòng những cuốn sách đó, để lúc cần
thì tiện tra cứu. Một lần Vi Vi Le tình cờ đi ngang qua bàn Kim,
chị cầm một cuốn sách lên rồi bật reo "Sao có được cuốn này hay
vậy? Ở mấy cửa hàng sách của Waterstones ( ) cũng không thấy bán
đâu!". Cuốn sách nói về sự lầm lẫn giữa luật kinh tế ở châu Âu và
châu Mỹ, Kim vẫn chưa đọc tới vì cô không quan tâm đến luật. Kim
thấy Vi Vi thích nên hào phóng nói: "Cho chị mượn đó, bạn em mua
bên Mỹ, em cũng chưa đọc!". Vi Vi nói cảm ơn, lần đầu Kim thấy chị
ta cười với mình thân thiện. Nhưng đột nhiên Vi Vi nhăn mặt khó
chịu khi lật đến trang có lời đề tặng âu yếm của Fernando. Cô ta
cười mỉa:
- Giờ tôi mới biết vì sao cô có nhiều sách hay đến như vậy! Người
như cô làm sao tự mình chọn được những loại sách này chứ!
- À, thì đúng là của bạn trai em tặng - Kim hơi bất ngờ trước cách
phản ứng của Vi Vi - Anh ta biết em cần gì, anh ta hiểu em còn hơn
em hiểu chính mình nữa!
Vi Vi không giấu vẻ khó chịu, nhìn Kim nói thẳng:
- Tôi có nghe tụi sinh viên đồn cô "dụ" được Fernando Carvalho mà
không tin. Cái anh chàng mạnh mẽ đó sao lại bị "vô tròng" dễ dàng
như vậy! Thì ra cô được giáo sư Portlock nhận làm cũng vì Fernando
Carvalho đã giúp cô. Cái bài thi đó của cô tôi có xem, xin lỗi vì
sự tò mò nhưng tôi đã rất thắc mắc không hiểu vì sao giáo sư lại
chọn cô. Một người sắc sảo như giáo sư tại sao không nhận ra một
người đến từ Việt Nam như cô thì làm sao có đủ tầm nhìn và kinh
nghiệm để làm được bài thi đồ sộ và chi tiết như một chuyên gia như
thế? Rõ ràng là có người làm dùm! Vậy mà nhờ đó cô mới được ở lại.
Dạo này Việt Nam cũng phát triển rồi mà, về Việt Nam cô cũng có thể
xin được việc tốt, có cần phải làm mọi cách để được ở lại không?
Sống dựa vào đàn ông như cô không thấy trơ trẽn lắm sao?
- Chị... - Kim bất ngờ, không thốt nổi nên lời - Tôi...
Đột nhiên David đang đứng photo gần đó thấy không khí căng thẳng
quá đã đến bên Kim: "Thôi mình đi ra ngoài uống cà phê đi!". Kim đi
theo David, nhận từ tay anh ly cà phê trong máy tự động, uống ngụm
chất lỏng đắng nghét, tức ứa nước mắt.
- Đừng để ý đến Vi Vi - David phẩy tay - Cô ta đôi khi rất quá
quắt!
- Cảm ơn anh! - Kim nhìn David, đau khổ nghĩ biết đâu anh tin lời
Vi Vi Le mà không để lộ ra - Nhưng nhiều lúc em thấy cô đơn
quá!
David đột nhiên nhận xét:
- Em là một người rất can đảm. Nếu chúng tôi phải qua Việt Nam mà
bị người ta đối xử không thân thiện chắc cũng chịu không nổi. Không
hiểu sao Vi Vi có thành kiến với em. Thôi tránh xa Vi Vi ra, cô ta
rất có ác cảm với những người đồng hương cùng trang lứa với
mình.
Kim ấm ức:
- Em có đụng chạm gì chị ta đâu?
- Anh đã nói em đừng để ý mà. Nhân tiện - David lúng túng hỏi -
Fernando Carvalho là bạn trai em sao?
- Phải - Kim gật đầu xác nhận, ngại ngùng nghĩ hẳn David cũng thất
vọng cô khi biết Fernando giúp làm bài dùm - Anh ta biết anh.
- Biết chứ - David cười - Cùng làm một khoa mà! Anh biết anh ta
đang ở Mỹ, hóa ra đó là bạn trai em. Có liên lạc với Fernando cho
anh gởi lời hỏi thăm.
Kim cảm ơn David rồi tiếp tục thắc mắc vì sao Vi Vi phụ trách về
luật cho các dự án của giáo sư Portlock, không liên quan gì đến
chức trợ lý giảng dạy cấp thấp của Kim mà cứ đi theo "xỉa xói" cô
hoài. David nhún vai, cười khó hiểu: "Nhiều khi có những lý do sâu
xa từ thời quá khứ nào đó mà em không biết!". Tối đó Kim về nhà,
buồn bực bỏ cả cơm. Cô nghĩ chắc Vi Vi nói đúng, giáo sư Portlock
nếu biết Fernando giúp cô làm bài thi đó chắc ông đã không nhận cô
làm trợ lý. Hẳn cô nên nói thật với ông điều này. Khi Fernando gọi
về chúc cô ngủ ngon như thường lệ, anh nghe một tiếng khóc òa nức
nở trong ống nghe.
- Em làm sao vậy? - Fernando có vẻ hoảng nhưng cố pha trò -
Mauricio "quấy rối" em phải không?
- Em... - Kim vẫn nức nở - ... khổ quá!
- Em đừng có nói với anh là David Wilson tỏ tình với em nhe? -
Fernando vẫn cố trêu chọc - Hay là bị một cậu sinh viên nào đè ra
hôn?
Kim khóc hoài không nói, cuối cùng Fernando phải quát "Nín đi! Anh
chưa chết mà làm gì trù dữ vậy!" rồi dập ống nghe Kim mới giật mình
nín khóc. Năm phút sau Fernando gọi lại, nghe giọng Kim bình tĩnh
hơn, anh gắt: "Em có biết anh ghét nghe khóc lắm không! Chuyện gì
kể anh nghe đi!". Kim sụt sịt kể lể sự tình rồi kết luận mình phải
thú nhận với giáo sư Portlock. Tưởng nghe Fernando an ủi, ai dè anh
còn cười lớn, nghe ngạo nghễ vô cùng:
- Em có tội gì mà phải thú nhận? Có chăng là làm cho anh lo lắng vì
cái tật khóc nhè của em!
- Em phải nói với Portlock chính anh giúp em làm bài thi đó! - Kim
cương quyết - Nếu em không nói thì Vi Vi Le cũng sẽ méc!
- Vi Vi Le? - Fernando hỏi lại, giọng hơi ngạc nhiên - Cô ta làm gì
trong văn phòng giáo sư Portlock?
- Phụ trách luật! - Kim ấm ức - Người gốc Việt đó, mà ghét em như
gì!
Fernando cười lớn:
- Cô ta ghét em là phải rồi! –Ai biểu em là bạn gái của anh!
- Sao? - Kim ngơ ngác nghe Fernando cười hoài - Anh có biết em ghét
nghe anh cười lắm không? Có chuyện gì kể em nghe đi!
- Nghe anh nói đây - Fernando nghiêm túc - Em không có gì phải lo
ngại vì đã "lừa bịp" giáo sư Portlock. Ông ta không ngây thơ như Vi
Vi nghĩ đâu. Một người sắc sảo như giáo sư hẳn đã biết ngay từ đầu
không phải tự em làm một mình nên đã gặng hỏi "Có ai làm dùm em
không?". Giữa bài thi đợt đầu và bài thi lại là một khoảng cách
lớn, em lại từ Việt Nam sang. Dĩ nhiên là phải có ai giúp em rồi.
Nhưng cuối cùng giáo sư cũng công nhận em, vì quả thực chính em đã
bảo vệ thành công bài thi đó. Em có lỗi gì đâu nếu trước đó em
không đủ phương pháp và kinh nghiệm? Miễn là em biết nắm bắt lấy
những gì người ta trao cho em để một mình thực hiện bài thi của
mình. Không lẽ một người như Portlock lại không biết đánh giá em
qua những gì em đã làm trong thời gian qua, cần gì bị Vi Vi "thọc
gậy bánh xe" chứ!
Kim ngỡ ngàng hỏi:
- Anh nói thật không?
Fernando hỏi lại đầy kiêu hãnh:
- Từ hồi nào đến giờ có cái gì anh nói với em mà sai đâu? Em đã
tiến bộ nhiều lắm rồi, sao không chịu tự tin lên mà cứ cúi đầu cho
người ta lung lạc tinh thần? Mình còn không tin vào bản thân mình
thì làm sao thuyết phục được người khác tin mình. Em phải biết thế
mạnh của mình để phát huy và điểm yếu của mình để cải thiện. Bài
học căn bản của lý thuyết Marketing mà học hoài không vận dụng được
là sao?
- Tại anh bỏ em bơ vơ một mình làm chi? - Kim ngượng quá, phụng
phịu.
- Bỏ em mà hầu như tối nào cũng phone cho em hả? - Fernando dịu
dàng - Nghe anh dặn nè, em không được để cho Vi Vi ăn hiếp nghe
chưa! Cô ta không có gì hơn em hết, chẳng qua sinh sống và thụ
hưởng nền giáo dục ở đây từ nhỏ. Nếu cô ta có cùng xuất phát điểm
như em, chắc chắn sẽ thua em. Người thích từ chối cội nguồn của
mình, hay "lên mặt" với những người không có điều kiện như mình là
người cực kỳ ích kỷ. May mà Vi Vi chưa thành luật sư, cỡ cô ta chỉ
có làm luật sư nô lệ cho tụi giàu và giết chết người nghèo thôi!
Chắc vô văn phòng luật sư tập sự không thành công nên mới quay về
chỗ giáo sư Portlock phụ trách ba cái dự án vớ vẩn đó thôi.
- Sao anh rành Vi Vi quá vậy? - Kim hỏi bâng quơ, ngạc nhiên sao
cái gì anh cũng biết.
Fernando phì cười tiết lộ:
- Có gì đâu, trước Vi Vi học luật, lên Cao học thì học chung vài
tín chỉ với anh… Vi Vi mê anh lắm mà không được, nên dĩ nhiên là
ghét em rồi!
- Sao? - Kim bất ngờ.
- Sao trăng cái gì! - Fernando cười lớn - Thôi em ngủ đi! Trên đời
này chỉ có em là không biết mê anh, cỡ Vi Vi toàn đè anh ra "quấy
rối". Khủng khiếp!
- Cô ta còn sỉ nhục em, nói em dụ dỗ anh...
- Em làm sao dụ được anh! - Fernando dịu giọng - Tại Vi Vi dụ anh
hoài không được nên nghĩ ai cũng dụ đàn ông giống cô ta!
Kim giật mình nhớ những lời bóng gió của David:
- Có phải David cũng biết chuyện này không? Anh ta biết Vi Vi có
liên quan đến anh phải không?
- Phải! - Fernando cười lớn - Cả khoa hầu như ai cũng biết, cô ta
lộ liễu kinh khủng. Chuyện lâu rồi, lúc em chưa qua. Thôi, ngủ
ngon, chào!
Kim còn đang ngơ ngác thì Fernando cúp máy rồi. Không thể nào tưởng
tượng nổi một người lạnh lùng như Vi Vi lại dám chủ động "quấy rối"
con trai, và càng không thể ngờ một người mạnh mẽ như Fernando lại
bị con gái "đè" ra. Càng nghĩ, Kim càng thấy mình hóa ra vô cùng
ngây thơ rồi mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
David đến nhà đón Kim từ sáng sớm, họ cùng đi công tác. Hai người
sẽ đến thăm một doanh nghiệp nhỏ ở Birmingham để đánh giá tình hình
tài chính nhằm tư vấn giúp doanh nghiệp thoát khỏi sự khó khăn. Đây
là lần đầu Kim được đến doanh nghiệp nên cô rất phấn chấn và hồi
hộp. David lái xe, dọc đường anh toàn kể chuyện cười cho thời gian
trôi qua nhẹ nhàng và vui vẻ. Anh nói thứ sáu tuần nào cũng lái xe
đi trên đoạn đường từ Oxford về Birmingham thăm gia đình, nhưng lần
này cùng đi với Kim nên thấy đường ngắn lại. Cô nghe giọng David
thành thật đến mức ngượng ngùng không dám quay sang nhìn mặt
anh.
David bắt chuyện:
- Em từng thăm bao nhiêu thành phố ở Anh rồi?
- Chỉ có Oxford và Luân Đôn - Kim trả lời - À, còn Cambridge nữa,
đi với Mauricio!
- Nếu biết em chưa đến Birmingham, anh đã mời em về nhà chơi hồi
Giáng sinh – David thở dài, giọng nuối tiếc – Nhưng thôi, giờ mình
cũng đang đi Birmingham. Xong việc ở doanh nghiệp mình ghé lại nhà
anh nhé. Cha mẹ anh chắc sẽ rất vui được làm quen với em!
Nhận thấy Kim đang ngượng ngùng và lúng túng, David đành thêm vào:
"Hiếm khi họ được gặp một người đến từ Việt Nam, một đồng nghiệp
của anh...". Kim gật đầu, mỉm cười cố trấn tĩnh: "Sao anh không nói
sớm, để em mua trái cây hay chocolat đem lại làm quà!". David đột
ngột nắm tay cô, nói không cần, cha mẹ anh vốn rất chân chất, họ
không quan tâm đến những chuyện màu mè mang tính xã giao đâu. Kim
để tay mình trong tay David, không dám rút ra và chợt nhận thấy hơi
nóng từ tay anh truyền sang cho cô một cảm giác thật bình an. Đột
nhiên David giật mình nhận ra anh bị lầm đường, phải quay xe lại
chạy thêm một quãng nữa. David bối rối nói thật kỳ lạ khi một người
như anh có thể lẫn lộn đoạn đường quen thuộc đến mức này. Kim bật
cười, cô trêu mấy ông đang làm Tiến sĩ ai cũng "khùng khùng"
hết.
David đột nhiên hỏi khi nghe Kim nhắc đến vụ Tiến sĩ:
- Fernando chừng nào về Oxford bảo vệ luận án? Công việc bên Mỹ của
Fernando có tốt đẹp không?
- Em không biết! - Kim thú nhận - Em không quan tâm đến công việc
của anh ta lắm!
- Thật không? - David ngạc nhiên - Vì sao chứ?
Kim lúng túng:
- Em… không đủ trình độ để quan tâm đến việc của Fernando… Chuyện
em mà em còn làm chưa tốt nói gì để ý đến mấy cái dự án vĩ mô của
anh ta.
David bật cười:
- Em nói như thể em có trình độ học vấn rất thấp! Em cũng là Thạc
sĩ rồi mà. Anh có cảm giác em khá tự ti trước Fernando. Anh ta có
độc đoán với em lắm không? À, ý anh nói, anh ta có nghiêm khắc
không?
Kim không biết trả lời làm sao. Cô không muốn nói xấu Fernando từng
đàn áp mình ngóc đầu không lên, cũng không dám khoe đôi khi cô nổi
điên cào cấu anh đến rướm máu.
David biết Kim đang không thoải mái, anh bắt sang chuyện khác, kể
về thành phố Birmingham là nơi hội tụ của nhiều nền văn hóa. Khi
đến nơi, Kim nhận ra quả đây là thành phố hợp chủng quốc với nhiều
màu da, nhiều sắc dân và người Hoa hiện diện khá đông. Doanh nghiệp
hai người đến thăm cũng có nguồn gốc từ một gia đình Trung Hoa lâu
đời, tuy nay đã hoạt động theo kiểu hiện đại nhưng gốc rễ của sự
quản lý vẫn còn theo lối gia đình trị. Xong việc, như đã có lời
mời, David hào hứng đưa Kim về thăm nhà. Cha mẹ David ngoài bảy
mươi, hẳn họ có con khi tuổi đã cao. Ông bà dọn sẵn bàn chờ con
trai và cô bạn đồng nghiệp người Việt Nam cùng ăn tối. Không khí
trong gia đình David thật ấm cúng, người này nói người kia cười, ai
cũng thích pha trò và âu yếm chăm sóc nhau bằng những cử chỉ nhỏ
nhặt như rót rượu dùm, lấy thêm khăn ăn hay mời nhau món tráng
miệng. Đột nhiên cha David đề nghị Kim ở lại thêm vài ngày, để có
thể đến Stratford-Upon-Avon thăm quê hương của Shakespeare rồi ghé
qua Warwick thăm lâu đài cổ luôn. Hai thành phố nhỏ này nằm gần
Birmingham. Kim lúng túng, nhưng David đã vội khuyến khích "Hôm nay
thứ năm rồi, nếu ăn xong anh lái xe quay về Oxford thì chiều mai
anh cũng phải quay lại đây. Chi bằng mình ở đây luôn, đến chiều chủ
nhật quay về Oxford. Văn phòng cũng đâu có chuyện gì cấp thiết,
giáo sư Portclok đang giảng dạy ở bên Thụy Sĩ. Tiện quá rồi còn
gì!". Kim phì cười gật đầu đồng ý.
David đưa Kim lên phòng, nói đây là phòng cũ của người chị gái đã
lấy chồng và hiện ở Liverpool. Anh chợt thú nhận chưa bao giờ đưa
bạn về nhà và mời ngủ lại như thế này. Kim cười thật lòng: "Vậy thì
em hân hạnh quá!". Cô hơi khó ngủ trong căn phòng lạ rồi giật mình
tắt điện thoại cầm tay. Nếu Fernando từ Mỹ gọi về nhà cho cô ở
Oxford mà không gặp, thể nào cũng phone vô di động. Tốt hơn hết là
tắt phứt cho rồi, khỏi phải dài dòng giải thích lung tung.
Gần nửa đêm, khi Kim vừa chợp mắt, David sang gõ cửa phòng, anh đưa
điện thoại di động của mình ra, nói có Fernando muốn gặp cô. Kim
đang trong tình trạng lơ mơ, cầm điện thoại lên ngái ngủ: "Ai bên
đầu dây vậy?". Fernando nói anh muốn để yên cho cô ngủ nhưng David
cứ một mực bảo không sao. "Anh phone cho em không được nên lo không
biết em có gặp chuyện gì không. Sao ở lại Birmingham chơi mà không
báo cho anh một tiếng? - Giọng Fernando từ tốn – Anh phải phone vô
di động cho Mauricio, rồi gọi lại lần nữa về nhà em ở Oxford gặp
chị người Ý, chị ta nói nghe em đi công tác ở Birmingham và đáng lý
tối nay đã quay về rồi. Anh nhờ chị ta cho số của David. Thôi được
rồi, biết em ở lại gia đình David anh cũng yên tâm. Chỉ sợ em bị
tai nạn...". Kim mở mắt không lên, cô thều thào: "Trù không hà!
Thôi em ngủ tiếp đây! Được rồi, từ nay về sau em không tắt di động
nữa! Chào!". Kim đưa trả điện thoại lại cho David, thấy anh đang đỏ
mặt lên: "Bộ Fernando hay ghen lắm hả? Anh ta theo dõi em suốt
sao?". Kim phì cười, nói Fernando vốn "máu lạnh", không biết ghen
là gì đâu, tại anh ta lo lắng nên gọi điện tùm lum vậy thôi. David
nhìn Kim che miệng ngáp rồi đi vô phòng ngủ tiếp, chép miệng: "Em
vô tư kinh khủng!". Kim quay về giường và chợt thấy tỉnh như sáo.
Cô nhớ lại giọng điệu lo lắng và từ tốn của Fernando. "Chắc anh ta
cũng nổi khùng nhưng cố gắng làm ra vẻ tự chủ - Kim phì cười một
mình – Đáng lý mình cũng nên báo qua một tiếng cho xong, khỏi phiền
Fernando gọi lòng vòng tìm lung tung. Mà nếu có tai nạn thì sao
chứ? Ở tuốt New York có giải quyết được gì đâu mà cũng bày đặt lo
lắng!"
David chở Kim đến quê nhà của Shakespeare, anh lăng xăng chụp hình
cho cô rồi thuyết minh "loạn xì ngầu" lên. Kim biết anh đang rất
phấn khích. Nhìn khuôn mặt tròn vành vạnh như trẻ thơ của David và
đôi lúm đồng tiền thật dễ thương của anh, cô nghĩ ai được anh yêu
hẳn sẽ rất hạnh phúc vì không bao giờ phải thấy anh cáu kỉnh. Hai
người vào một nhà hàng truyền thống Anh ngay trong khu du lịch,
David gọi món "fish and chips" và nhìn Kim ăn ngon lành với một vẻ
rạng rỡ kỳ lạ. Khi cô thú nhận mình không thể "thanh toán" nổi
những miếng khoai tây chiên giòn rồi xoa bụng một cách "bình dân"
rên lên "Em đầy lắm rồi!", David phì cười và tự nhiên đề nghị "Vậy
đưa đây anh ăn dùm cho!". Kim mừng rỡ trút hết mớ khoai tây sang
cho anh rồi nhìn anh hồn nhiên ăn một cách hạnh phúc. Cô biết dân
Anh hiếm khi ăn dùm kiểu này, phải thân mật lắm mới dám ăn đồ thừa
lại của người khác. Ngay cả Fernando cũng chưa bao giờ ăn dùm Kim
cái gì. Lúc nào anh cũng nói "Ăn cho hết! Em phải chịu trách nhiệm
về những gì em gọi chứ! Mà em còn phải ăn nhiều hơn nữa mới
khỏe!".