♥♥♥Mùa đông cô đơn
Sau sự kiện "đau lòng" đó, Kim luôn tự hỏi "Tại sao và tại sao?".
Vì cớ gì Fernando lại hết lòng vì cô đến thế? Chẳng phải anh yêu
đương hay muốn tán tỉnh gì. Kim cũng từng được nhiều đối tượng đeo
đuổi nhưng chưa có nhân vật nào quái chiêu như vậy.
Ở Việt Nam, người ta ca ngợi, khen tặng, ngưỡng mộ Kim bao nhiêu, ở
đây Fernando không tiếc lời la lối, xỉ vả, mạt sát, lăng nhục cô
bấy nhiêu. Chẳng bao giờ Kim thấy Fernando nhìn mình dịu dàng, lúc
nào anh cũng chằm chặp chiếu tướng cô bằng "cặp mắt mang hình viên
đạn". Trong đời chưa bao giờ Kim sợ ai đến như vậy dù gia đình cô
cũng rất nghiêm khắc.
Đau nhất là có hôm Fernando còn đem cả dân tộc Kim ra trêu cợt: "À
thì ra, sinh viên Việt Nam là vậy đó! Học thì tệ, ngủ thì nhiều mà
lúc nào cũng xin được học bổng của chính phủ nước giàu!". Kim giận
run, nín khóc: "Anh không được phép nói động đến người Việt Nam!".
Fernando nhún vai khinh bạc: "Ai cấm được tôi, tôi thấy sao thì nói
vậy. Mà em có cấm tôi thì cũng còn những sinh viên khác trong lớp
nhận thấy điều này, rồi các giáo sư nữa. Vậy mà thầy Baddley nói
"Cô Kim đó đến từ một nước anh hùng, dân tộc đó tuy nhỏ nhưng chiến
thắng được bao nhiêu là kẻ thù xâm lược". Vậy mà... - Fernando lắc
đầu ngao ngán - có mỗi "giặc buồn ngủ" thôi mà cũng chịu thua!".
Hận người, giận mình, Kim mất hết lý trí cầm dao trên bàn học lăm
lăm chĩa về phía Fernando: "Anh có nghĩ tôi dám giết anh không?".
Fernando mặt lạnh như tiền vừa mở cửa phòng bỏ đi vừa nói: "Ruồi
còn không đủ sức đập nữa là giết người!". Bọn sinh viên đứng đầy
ngoài hành lang há hốc miệng thấy Fernando khinh khỉnh bước ra,
theo sau là Kim mắt mũi tèm lem, lăm lăm cây dao nhựa rọc giấy. Anh
chàng Mauricio người Chilê ở phòng đối diện chép miệng: "Trời! Hai
người này sao cho xem tấu hài hoài vậy không biết!". Thúy Hà cười
lớn nhất: "Yêu nhau lắm giết nhau thôi!".
Tưởng rằng đến nước này thì chẳng mặt mũi nào nhìn nhau, vậy mà
sáng sớm hôm đó, khi Kim mặt bừng bừng vừa chạy vừa thở phì phò
quanh khu học xá, cô chợt nghe tiếng "nâng cao đùi" quen thuộc sau
lưng. Xong phần tập thể dục, Fernando còn đòi hộ tống Kim trực tiếp
đến thư viện thay vì để cô tự đi như thường lệ. Kim không thèm đáp.
Cô bỏ vào nhà tắm, đứng dưới vòi sen suy nghĩ không biết anh muốn
gì. Chẳng dám nhìn cái giường, Kim đeo túi, xách dù, chạy ra bến xe
bus. Fernando vẫn đứng chờ trước khu học xá, anh đưa tay chặn Kim
lại, mời lên chiếc xe hơi đang mở rộng cửa. Không thèm nhìn
Fernando, Kim hung hăng gạt tay anh ra, dợm bước về phía trước.
Fernando kêu lên:
- Sao? Có cần thiết phải cực đoan một cách xuẩn ngốc như vậy không?
Sao lại phải chờ mất thời giờ ở trạm xe bus khi có xe hơi chở đi?
Thời giờ quí báu đó để dành đọc thêm một chương sách phải ích lợi
hơn không?
Kim không đáp, mắt ánh lên tia hằn học.
- Người khôn ngoan - Fernando đều giọng - hơn người dại ở chỗ biết
tận dụng những cơ hội đến với mình hơn là chỉ lo chìu lòng những
cơn tự ái hão vô bổ!
Kim khựng người, đấu tranh tư tưởng vài giây rồi "nuốt nhục" chui
vào xe, người nóng hừng hực như lên cơn sốt chỉ với một ý nghĩ
trong đầu "Sẽ trả mối thù này!". Bên cạnh cô, Fernando đang khởi
động xe, miệng nở một nụ cười "bề trên" biết tỏng cô nàng hận mình
ngút trời mây nhưng chẳng thể làm được gì.
Đến giữa mùa đông, gần Giáng Sinh trường cho nghỉ, Kim tranh thủ
sang miền bắc nước Pháp thăm gia đình người dì. Lần đầu tiên trong
đời cô nhìn thấy tuyết. Những bông tuyết xốp rơi rất dày, phủ trắng
xóa đường phố và những mái nhà bạc đầu. Nhiệt độ ban đêm có khi
xuống dưới mười độ. Nằm trên chiếc giường nệm, đắp tấm mền dày sụ
và lò sưởi bật đến mức tối đa nhưng Kim vẫn không ngừng rên rỉ. Cô
mặc mấy chiếc áo len, hai cái quần thun và mang những ba đôi vớ mà
chưa thấy ấm. Kim phải đắp mền kín mặt vì không khí lạnh tràn vào
mũi không thở được, làm cóng tai và đôi gò má như mất cảm giác.
Sáng tám giờ trời vẫn còn tối mịt, những bồn hoa trước nhà bị đóng
băng trông thật tội nghiệp. Kim nhìn những ngọn cỏ héo úa bị băng
cầm tù, thấy mùa Đông thật kinh khủng. Một con vật nhỏ nào đó chạy
ngang hiên nhà để lại vết chân ngộ nghĩnh bị lún sâu hun hút. Lũ
trẻ con thấy tuyết rơi dày đến gần hai mươi centimét bèn rủ Kim
cùng làm ông già tuyết. Kim mang đôi giày không đủ ấm nhưng mê
tuyết nên chạy nhảy và lăn lộn trên đó cùng đám em họ. Mọi người hồ
hởi nhìn thành quả cao gần hai mét, có mũi bằng cà rốt, mắt nạm
khoai tây, miệng đỏ rực của cà chua và trên đầu đội cái nồi kim
loại bóng loáng. Chừng mười hai giờ mặt trời lên làm tuyết tan chảy
ra thành băng, Kim dù đã cố cẩn thận cũng trượt té vài lần làm lũ
trẻ bật cười ra khói. Dân bên đây mang giày đinh hoặc đeo một dạng
"bàn chông" vào giày mới mong không trượt ngã.
Càng gần đến Giáng Sinh tuyết càng rơi rất dày, đến nỗi sáng nào đi
làm dượng của Kim cũng phải nhờ mọi người lấy xẻng xúc bớt tuyết
dọn đường cho xe hơi ra. Đến tối đi làm về dượng lại phải quấn dây
xích vào bánh xe phòng tuyết tan thành băng làm đường trơn trợt sẽ
dễ lạc tay lái. Kim nhìn người dượng tóc bạc trắng dù mới trên năm
mươi, mỗi ngày đi làm đều là cực hình vì dượng phải lái xe đến hơn
năm mươi cây số đến sở làm. Buổi tối nếu dượng về trễ một chút mọi
người đều nhấp nhổm. Kim rên với dì sao cuộc sống bên đây cơ cực
quá, dì cô cười buồn vẻ chịu đựng: "Có việc làm là may, thất nghiệp
còn chết nữa! Sống ở đây yên tĩnh quá, chỉ là một ngôi làng tỉnh lẻ
trên đồi cao. Hồi mới qua nhiều lúc nhìn tuyết trắng xóa chán
muốn…tự tử. Gởi hình về Việt Nam ai cũng khen "Tuyết đẹp quá!" mà
dì muốn khóc thét lên". Kim chép miệng như một bà cụ non, an ủi:
"Thôi thì sống ở đây cho tương lai tụi nhỏ". Dì lắc đầu mệt mỏi:
"Bên đây bây giờ không an ninh, tụi nhỏ dễ bị bắt cóc, bạo hành,
làm nhục. Tụi nó tự lấy xe bus đi học, làm gì có thời gian đưa
rước. Đường sá thì hoang vắng, đi lẻ loi một mình dễ bị tấn công.
Thôi, sống đâu thì quen đó, chỉ mong bên nhà đừng "trông chờ" nhiều
vào Việt kiều nữa!".
Dì Kim muốn cô ở lại đón Giáng Sinh nhưng cô thấy sốt ruột. Có một
sợi dây vô hình nào đó kéo cô phải quay lại Oxford. Dì thở dài nhờ
dượng lái xe đưa cô ra ga trước khi đi làm. Kim đành phải đi chuyến
sớm lúc mới sáu giờ ba mươi. Lên tàu rồi cô lại tiếp tục ngủ vì
trời vẫn đang tối mịt như đêm ba mươi. Đến gần chín giờ trời dần
sáng để lộ khung cảnh bên ngoài đang phủ tuyết trắng xóa. Kim ngỡ
ngàng nhận ra tàu đang đi qua những ngôi làng nằm dưới thung lũng,
những cây thông chóp nhọn và các mái nhà nhỏ xinh đều phủ một màu
tuyết trắng rất dày. Những làn khói xám nhẹ nhàng tỏa ra khỏi những
căn nhà be bé. Hẳn người ta vừa thức dậy khơi lò sưởi cho một ngày
mới, nhiều ấm áp và thanh thản. Thung lũng nối thung lũng, làng
tiếp làng, những mái nhà phủ tuyết trắng nhấp nhô, vài ngôi giáo
đường vương cao tháp chuông cũng đắm mình trong màu trắng mùa đông.
Kim ngỡ mình đang lạc vào xứ thần tiên của một thời thơ ấu, đọc
truyện cổ Andersen với "Bà chúa tuyết" hay "Cô bé bán diêm". Thật
lãng mạn cho những gì đang trải ra trước mắt, đẹp lặng người và cảm
thấy thật bình an như khi cầm một tấm thiệp Giáng Sinh vẽ những
ngôi làng nhỏ xinh đắm chìm trong tuyết. Nhưng Kim biết, cuộc sống
không như những chuyến tàu chỉ chạy vút qua và mùa Đông không bao
giờ được chờ đón.
Khi Kim quay lại Anh, tuyết vẫn chưa rơi dù trời rét đậm hơn. Anh
là một hòn đảo nên thường tuyết rơi trễ hơn rất nhiều so với những
nước châu Âu khác. Sự trở về gấp gáp của Kim trở nên vô ích khi cô
biết rằng Fernando đã về Bồ Đào Nha. Bọn sinh viên trong khu học xá
phần đông đã quay về nước đón Noel với gia đình, còn lại một nhúm
quê bên Châu Mỹ hay Châu Á quá xa không về được cũng bị cảm cúm sụt
sịt hết. Nỗi thất vọng và không khí "bệnh hoạn" làm Kim gục ngã, cô
lên cơn sốt, nằm li bì chẳng thiết ăn uống. Mùa đông quả thật khắc
nghiệt, Kim nghĩ nếu mình vẫn ăn uống theo kiểu cũ và không tập thể
dục chắc đã "ngủm" thật rồi. Cả đám bệnh hoạn phải thay phiên nấu
súp rồi cùng động viên nhau ăn. Thúy Hà trở nên dịu dàng, tình cảm
với Kim hơn khi cô ốm, thậm chí chị còn nấu cháo hành nóng cho Kim
nữa. Dạo này Thúy Hà đã chính thức cặp bồ với Jean Louis người
Pháp, cả hai nói tiếng Anh ẹ như nhau nên có lẽ vì thế hút nhau ở
chỗ khác. Giáng Sinh Jean Louis cũng về thăm gia đình bên Pháp nên
Thúy Hà có vẻ rất cô đơn. Sang đây với mục đích chính là tu nghiệp
nhưng do kém ngôn ngữ, Thúy Hà tối ngày chỉ lên trường viết email
và "chat" thêm một chặp rồi bỏ về đi shopping.
Kim vốn không ưa cô bạn đồng hương nhưng trong lúc bệnh hoạn có
người chăm sóc cũng thấy ấm lòng, cô cố nuốt chén cháo hành mà cổ
họng bỏng rát như có gai cào. Kim bị viêm họng khá nặng. Thúy Hà
thân tình hỏi: "Fernando đâu? Sao không đến chăm sóc em? Bình
thường mê nhau lắm mà!". Kim thở khó nhọc nhún vai không biết trả
lời thế nào. Cô nghĩ có giải thích kiểu gì Thúy Hà cũng không chịu
hiểu giữa cô và Fernando chỉ là chuyện học hành. Trong khi bọn Tây
nhìn sơ đã biết Fernando chẳng "xơ múi" được gì. Kim nghĩ anh mà
biết cô bệnh chắc còn la lối thêm vì cái tội mang đôi giày mỏng
dính đi trên tuyết. Nhiều lần Kim định đến phòng khám bác sĩ nhưng
cô chưa có thẻ bảo hiểm y tế, khám bệnh bên Anh rất đắt, tiền mua
thuốc cũng không tưởng tượng nổi. Cô biết bị viêm họng phải uống
kháng sinh mà kháng sinh không có toa bác sĩ không nhà thuốc nào
chịu bán. Cuối cùng suy tính thiệt hơn, Kim đành "nuôi bệnh" hy
vọng tự khỏi.
Khi Fernando từ Bồ Đào Nha quay lại, anh bất ngờ đến khu học xá tìm
Kim mà không báo trước. Nhìn Fernando khỏe mạnh, ánh mắt sáng rỡ,
tràn đầy sinh lực, Kim càng cám cảnh cho thân mình. Anh nhíu mày
nhìn cô ho khúc khắc, ốm quặt quẹo, mặt mày bơ phờ:
- Sao đến nông nổi này? Mà phòng em có mùi gì ngộp thở quá?
- Bệnh! – Kim đáp cụt ngủn, lòng tủi thân vô hạn – Mùi dầu gió châu
Á đó!
- Tại sao bệnh? - Fernando hất mặt hỏi - Đi bác sĩ chưa?
- Tại vọc tuyết! – Kim lào khào trả lời thành thật – Chưa được tổ
chức cấp học bổng phát thẻ bảo hiểm nên không dám đi bác sĩ, sợ
không có tiền trả!
Fernando quát:
- Phải biết thân biết phận chứ, đã yếu mà còn không tự chăm sóc!
Sức khỏe là trên hết, sao bệnh lâu như vậy mà không đi bác sĩ khám?
Em đừng có nói thiếu tiền nghe, tiền em đầy nhóc trong tài khoản,
tại em keo thì có! Nếu đã lỡ keo kiệt thì làm ơn thông minh hơn một
chút đi, sao không gọi cho tôi?
Kim bắt đầu nổi điên:
- Ai biết anh ở đâu mà gọi? Anh về Bồ Đào Nha vui vẻ với gia đình
có để lại cho tôi số điện thoại đâu? Lúc anh đang ăn uống sung
sướng với cha mẹ thì tôi nằm rên hừ hừ cô đơn ở đây. Tôi đang bệnh
mà anh còn la lối vậy đó hả?
- Điện thoại di động của tôi nhận được ở khắp Châu Âu. Và tôi cũng
check email mỗi ngày, sao không viết cho tôi? – Fernando cố dịu
giọng lại nhưng không thể không than vãn – Trời ơi, sao mà có người
khờ khạo dữ vậy nè!
- Tôi không "khờ" sao để bị anh "đàn áp" chứ! – Kim nén cảm giác
tủi thân quắc mắt "trả miếng" – Tôi mà "khôn" thì anh chết với tôi
lâu rồi! Đồ tàn ác!
Fernando bật cười:
- Không biết ai ác hơn ai. Đang bệnh mà còn bày đặt hăm he tôi
nữa!
Kim ấm ức:
- Đáng lý anh về Bồ Đào Nha cũng nên gọi cho tôi chúc một câu
"Giáng sinh vui vẻ" hay "Năm mới hạnh phúc". Trong lúc anh hưởng
không khí sum họp với gia đình cũng nên tội nghiệp cho cảnh cô đơn
của tôi ở đây chứ! Anh có biết là lần đầu tôi xa nhà không?
- Đêm Giáng sinh và giao thừa tôi có nhớ đến em – Fernando có vẻ
lúng túng trước lời trách móc nhưng cố pha trò – Nhưng tôi ngại em
nghe giọng tôi rồi nhớ tôi quá, học hành không vô thì chết.
- Phải! Tôi nhớ cái giọng la lối quạu quọ của anh đó – Kim vừa ho
vừa lào khào nói – Có người la lối còn hơn chả có ai ngó ngàng
đến!
Fernando cười lớn rồi lôi Kim đi khám bệnh. Cô dùng dằng không chịu
đi, tỏ ý không thèm làm phiền anh nữa. Đợi Fernando quát to đến mức
những con bồ câu ngoài cửa sổ giật mình bay vụt lên "Ngoài viêm
họng em còn thêm bệnh cứng đầu nữa phải không?", Kim mới giật nẩy
mình chịu líu ríu đi xuống xe cho anh chở đi bác sĩ. Cô tru tréo
"Nãy giờ anh cho tôi uống thuốc bổ đủ hết bệnh rồi, còn đi bác sĩ
làm chi nữa! Người gì mà không nói được một câu an ủi dịu dàng!"
rồi gập người ho một trận tím tái mặt mày. Fernando mỉm cười trêu
"Trời phạt!" rồi vội vàng rút khăn tay ra đưa cho Kim hỉ mũi. Anh
còn tháo khăn choàng cổ của mình quấn thêm cho cô mấy vòng và cởi
áo khoác đang mặc ra choàng lên người Kim. Fernando nhìn cái thân
hình bé nhỏ của cô ngập trong mớ quần áo phì cười "Trông em tròn
quay giống thằng bù nhìn tuyết!". Cô không còn hơi sức nào đấu khẩu
nữa, nằm ngoẹo đầu lên ghế xe. Fernado phải vươn người qua cài dây
an toàn cho Kim, miệng lảm nhảm "Sao số tôi xui quá không biết!"
làm cô muốn ngồi bật dậy đập cho anh một phát. Khốn nỗi lực bất
tòng tâm nên cuối cùng Kim chỉ có thể nằm im như một con mèo ướt
giương cặp mắt lờ đờ bệnh hoạn nhìn "kẻ thù" mặt hồng hào, khỏe
mạnh, vừa huýt gió vừa lái xe chở mình đi bác sĩ.
Ở phòng khám, Fernando khai mình là "người đỡ đầu" của Kim. Trước
mặt bác sĩ, anh trở nên cực kỳ dịu dàng với cô. Thậm chí Fernando
còn dám tỉnh bơ vuốt tóc Kim: "Cô bé này vốn thể chất yếu mà lại có
tâm hồn nghệ sĩ, thích lang thang trong tuyết thật lãng mạng nên
mới bị cảm nặng như vậy". Bác sĩ kê toa cho cô dùng nhiều loại
thuốc, Kim nhìn cái danh sách dài ngoằng mà hồi hộp lo cho số tiền
phải trả. Thật bất ngờ, Fernando trả tiền khám bệnh cho Kim rồi dìu
cô đi ra như thể cô sắp quị đến nơi. Ra khỏi cửa, Kim vùng khỏi
vòng tay của Fernando rồi liếc anh sắc lẻm dù giọng vẫn còn lào
khào: "Tôi sẽ trả tiền khám bệnh lại cho anh". Fernando cười khinh
khỉnh đẩy Kim lên xe: "Thôi khỏi! Keo kiệt như em nên mới chịu đựng
bệnh hoạn cả mười ngày nay, giờ em phải trả tiền khám chắc tiếc đứt
ruột còn bệnh nặng thêm!". Kim nhún vai: "Biết vậy hả? Vậy thì cảm
ơn, không ngại ngùng gì hết!". Fernando lắc đầu cười như mếu: "Tôi
vẫn luôn ao ước em hiền dịu hơn một chút! Hy vọng em chỉ là trường
hợp cá biệt của phụ nữ Việt Nam". Kim nhìn Fernando lạnh lùng: "Tôi
cũng luôn mong anh chỉ là trường hợp "đột biến gen" của đàn ông Bồ
Đào Nha". Fernando bật cười lớn: "Thôi đừng nói nữa để yên tôi lái
xe! Càng bệnh càng dữ! Không lẽ bệnh viêm họng có liên quan gì đến
bệnh "dại" mà y học chưa phát hiện ra?".
Về đến khu học xá, Kim mở dây an toàn rồi quay sang Fernando lạnh
lùng: "Dù sao cũng cảm ơn đã chở tôi đi bác sĩ và hào phóng trả
tiền cho tôi. Tôi tự đi lên phòng được rồi, không cần đưa đâu. Anh
về đi!". Fernando giữ tay Kim lại: "Khoan! Trả khăn choàng và áo
khoác lại cho tôi! Nếu không tôi mà bệnh thì cả hai ta đều chết vì
em thì làm sao có thể chở tôi đi bác sĩ và lại càng không có thiện
chí trả tiền khám bệnh cho tôi!". Kim hơi ngượng, cô tháo đồ ra trả
cho Fernando, miệng lầm bầm: "Chính anh quàng vào người tôi mấy cái
thứ bốc mùi này!". Fernando quắc mắt: "Nè! Vừa phải thôi! Mẹ tôi
vừa giặt đó! Chính em mới đang có cái mùi dầu gió châu Á kỳ lạ, làm
bám hết lên đồ của tôi rồi!". Kim ngượng quá định nói gì đó cãi lại
nhưng một cơn ho vô duyên ập đến làm cô gập người sù sụ. Fernando
nhìn Kim vừa tội nghiệp vừa cười kẻ cả "Tôi đã nói là đừng có dữ
mà!" rồi chồm người ra băng ghế phía sau lấy cho Kim một gói quà.
Kim ngơ ngác: "Gì đây?". Fernando nháy mắt: "Quà năm mới, một loại
bánh ngọt của Bồ Đào Nha. Ho như vậy chắc ăn không được đâu. Nhưng
thôi cứ đưa cho em, nếu không em lại trách không nghĩ gì đến em!".
Kim bất ngờ và xúc động không thốt nên lời, cô giả bộ tiếp tục ho.
Fernando nhìn Kim đóng kịch với những cơn ho, cười cố nén rồi vòng
qua mở cửa xe cho cô: "Thôi lên phòng nghỉ đi! Tôi đi ra pharmacy
mua thuốc cho em xong sẽ mang lại cho".
Rồi Fernando nhìn vào mắt Kim:
- Mẹ tôi làm ổ bánh này đó. Còn tôi thì có công bê lên máy bay đến
tận đây. Ngon lắm nhưng để lâu không được. Em đừng mời tụi bạn
trong khu học xá nghe, ngày mai tôi đến dạy em tôi ăn dùm cho. Rồi
năm sau tôi nói mẹ tôi làm cho em cái khác!
Fernando nói xong ôm bụng cười khi thấy Kim cầm gói quà mà mặt mày
bí xị: "Em ráng dễ thương một chút đi! Rồi kỳ nghỉ Giáng sinh năm
sau tôi hứa sẽ ở bên em!". Kim vừa đi lên lầu vừa làu bàu: "Năm sau
tôi về Việt Nam rồi! Ai cần anh nữa!"
Dù nói thế, Kim biết cô cần Fernando kinh khủng, nhất là trong mùa
Đông giá lạnh này. Mùa Đông ở đất nước sương mù thật thê lương.
Trời lúc nào cũng âm u, tuyết bắt đầu rơi khi ở những nước Châu Âu
khác trong đất liền đã trở nên ấm áp. Oxford phủ một màu trắng u
buồn với những mái vòm cao vút đầy tuyết đứng chênh vênh. Những
ngôi trường cổ kính càng thêm giá lạnh với những bức tường đá xám
lại và các cánh cửa gỗ trầm mặc cô đơn. Mọi người hạn chế tối đa
việc đi ra đường. Kim viện cớ mới hết ốm để khỏi lên thư viện học,
cô trốn biệt trong phòng, đến mức không đi siêu thị phải nhờ mấy
đứa chung nhà mua đồ ăn dùm. Không biết đứa nào "mách lẻo",
Fernando đến la lối um xùm "Phải đi ra ngoài cho quen với thời
tiết, em định làm con gấu ngủ Đông suốt ba tháng sao?". Anh lôi cô
ra ngoài dù chẳng biết sẽ đi đâu, nhiệt độ đang ở mức không độ lúc
ba giờ chiều. "Chúng ta không đi xe hơi – Fernando cảnh báo – Đi bộ
thế này vào trung tâm". Kim đội nón len như mấy ni cô ở Việt Nam để
che hai tai lại mà vẫn có cảm giác tai đông cứng đến gần rụng. Cô
nghĩ mình trông "kỳ cục" với cái nón len che sùm sụp nhưng ngoài
đường ai cũng trùm đầu lại bằng đủ thứ nón mũ và khăn choàng che
kín mũi. Fernando trông cũng kém đẹp trai với cái nón len dày cui
như thầy chùa nhưng Kim không còn hơi sức đâu mà cười cợt, cô xuýt
xoa với đôi tay lạnh cóng dù đã mang đôi găng bằng da cực dày. Mọi
người cúi đầu tránh những con gió rét mướt tạt vào mặt, ai cũng đi
lom khom bằng những bước ngắn nhưng lại có vẻ vội vã như đang
chạy.
Ở bến xe bus không ai đứng yên được một giây, cứ phải chạy tại chỗ
cho cơ thể vận động liên tục. Kim thấy mấy bà già lụm cụm tám chín
chục tuổi tội nghiệp chống gậy dấn từng bước khó nhọc trong làn gió
tê tái. Đột nhiên có bà đánh rơi túi đựng cam. Bà già mặc đồ lùm
xùm, đi đứng đã khó khăn nên nhìn mấy trái cam lăn lông lốc ra vỉa
hè lúng túng không biết xử lý ra sao. Fernando và Kim cúi xuống
giúp, lúc Kim đưa vào tay bà túi cam, cô cám cảnh hỏi: "Sao mấy bà
ra đường làm chi vào thời tiết này? Cần mua gì thì nhờ hàng xóm
giúp cho!". Mấy bà lão bật cười, họ đồng thanh nói cô bé này đúng
dân châu Á mới sang Oxford học. Bên đây không ai giúp ai cái gì, vả
lại mấy người già càng cần phải ra đường mỗi ngày. "Chúng tôi mà sợ
rét trốn biệt trong nhà thì chân tay cứng đờ cả lại. Đến mùa Xuân
trời có ấm hơn nhưng do suốt mấy tháng mùa Đông không vận động,
chúng tôi sẽ bị liệt hết. Chúng tôi phải cố gắng, mỗi ngày đều phải
cố gắng với những khớp xương đau nhức này. Càng già càng phải chiến
đấu với mùa Đông, phải tự cứu mình trước khi trời cứu, cháu ạ!". Xe
bus đến, mấy bà khó nhọc lục tục leo lên. Kim chạy đến đỡ nhưng họ
cười đẩy cô ra: "Để chúng tôi tự lực, cô bé!". Những hành khách
khác kiên nhẫn đứng chờ dù ai cũng nóng lòng được sớm chui vào xe
bus ấm áp. Kim cũng định bụng leo lên nhưng Fernando giữ tay cô lại
"Tôi đã nói là chúng ta đi bộ mà!"
Kim gục đầu cắm cúi bước. Những viên đá lót đường trơn trợt làm cô
loạng choạng chợt ngã mấy lần. Fernando không đưa tay ra đỡ, nếu
anh có đưa tay hẳn Kim cũng không thèm vịn lấy. Cô xấu hổ thấy mình
không bằng mấy bà già mỗi ngày phải chiến đấu với những khớp xương
rệu rã trong cái lạnh khắc nghiệt mùa Đông. Càng đi Kim càng thấy
ấm hơn, vào đến trung tâm rồi cô cũng không biết Fernando sẽ đưa
mình đi đâu. Cô cố gắng kiên nhẫn không chịu hỏi, đến khi thấy hai
người cứ đi vòng vòng ngang qua chỗ cũ đến ba lần, cô đứng lại, thở
một hơi dài làm khói bốc lên tận đỉnh một ngôi giáo đường:
"Fernando, anh giỡn mặt với tôi hả?". Fernando cả cười: "Mệt rồi
sao? Thôi thì vào đây uống trà! Tôi chỉ muốn luyện cho em đi bộ
trong mùa Đông thôi".
Hai người vào một tiệm trà ấm cúng, Kim đuối sức vì "hành trình"
hai cây số dưới trời giá rét nên giận dỗi dán mặt vào cửa sổ nhìn
ra ngoài để mặc Fernando gọi trà nóng và mấy loại bánh ngọt. Trong
tấm kính cửa sổ, cô thấy hình ảnh phản chiếu Fernando đang khoan
khoái pha sữa vào trà rồi ung dung ăn hết cái bánh chocolat này
sang cái bánh nhân táo khác. Cuối cùng không chịu nổi mùi trà nóng
ấm áp pha sữa thơm lừng và hương bánh ngọt ngào ngạt, Kim quay lại
nhìn Fernando trách móc: "Không mời tôi ăn hả?". Fernando tỉnh bơ
nhìn dĩa bánh đã hết veo và bình trà cũng kịp cạn, liếm môi thòm
thèm nói: "Tưởng em thích nhìn đường phố hơn. Chắc mình gọi thêm
bánh, em có cần tôi đút tận miệng không?". Lần này trà vừa kịp đem
lên Kim đã hối hả pha cho mình một cốc đầy rồi đổ sữa vào đục ngầu
cả lên. Cô vừa thổi vừa uống, lắng nghe thứ chất lỏng ấm áp đang
lan tỏa vào từng tế bào lạnh cóng của mình. Dân Anh có lối uống trà
sữa vào mỗi buổi chiều thật đặc trưng chắc cũng do trời rét quá cần
nạp nhiều năng lượng. Họ ghiền trà sữa và không bỏ được thói quen
uống trà vào mỗi chiều, như dân Việt Nam không bỏ được giấc ngủ
trưa dù cuộc sống có trở nên bận rộn bao nhiêu. Sinh viên nước
ngoài đến Anh cũng dần bị trà sữa mê hoặc và thấy mỗi buổi chiều
lạnh cóng bên ly trà pha sữa ấm sực là thời điểm thật "thiêng
liêng" trong ngày.
Kim đang đói bụng nên chộp lấy cái bánh kem chocolat người phục vụ
vừa đem đến rồi đưa lên miệng nhai ngấu nghiến, không thèm bỏ ra
đĩa lấy muỗng xúc dịu dàng như mọi người xung quanh. Đến lúc thấy
Fernando nhìn cô chằm chằm rồi chép miệng than "Đi với em tôi xấu
hổ quá!", Kim mới chợt giật mình. Cô vội vã liếm mép và mút những
ngón tay dính đầy chocolat như một con mèo nhỏ lem luốc. Fernando
nhăn mặt rút khăn tay ra đưa, Kim từ chối "Tôi có khăn giấy, anh
thọt tay vô túi áo tôi lấy ra dùm", nhưng anh đã cầm tay cô lên lau
chăm chú và tiện thể chùi cả miệng vẫn còn sót một miếng bánh to
tướng trong đó. Kim nhìn chiếc khăn trắng tinh bị dây bẩn bằng
những vệt chocolat, xấu hổ và tức giận: "Hình như lúc nào anh cũng
làm tôi trở nên... không ra thể thống gì?". Fernando lạnh lùng:
"Thôi ăn nhanh đi rồi về. Tôi không có thời gian ở đây với em suốt
buổi chiều đâu!". Kim thở hắt ra: "Nếu bận anh đi trước đi, không
lẽ tôi không biết đường tự về nhà mình". Fernando đứng dậy, anh nói
mình sẽ trả tiền nên cô cứ ngồi lại ăn thong thả, nhớ lúc về cũng
cố gắng đi bộ chứ đừng leo lên bất kỳ chiếc xe bus nào.
Fernando đi rồi Kim mới thấy có một người ngồi kế bên dù "khắc
khẩu" nhưng ấm cúng hơn rất nhiều, ngoài trời tuyết lại rơi đợt
mới. Cô nuốt tiếp cái bánh còn lại một cách khó nhọc, uống tách trà
sữa đã nguội lạnh rồi nặng nề khoác áo, thở dài nghĩ tới đoạn đường
quay về trong thời tiết khắc nghiệt. Cô nghĩ mình không việc gì sợ
Fernando đến mức phải lê gót dưới tuyết khi xe bus cứ hai phút lại
tấp vào, nhưng rồi nhớ đến mấy bà già cố gắng vận động, Kim đành
cắm cúi bước đi cho nhanh. Trời càng lúc càng rét, tuyết rời dày
hơn, gió thốc mạnh hơn. Kim ghì tấm khăn choàng quấn kín trên đầu,
một tay đút sâu vào túi áo khoác, dấn bước khó khăn. Một viên đá
lót đường trơn như mỡ làm cô trượt một cú hai chân giơ bổng lên
suýt ngã bật ngữa ra sau, đột nhiên có ai đó bất ngờ chụp Kim lại
vào phút cuối. Vừa kịp hoàn hồn, Kim giật nẩy mình nhận ra đó là
Fernando: "Anh theo dõi tôi hả?". Anh không trả lời, đều giọng đề
nghị: "Có muốn dựa sát vào người tôi không? Như thế sẽ ấm áp hơn,
không bị trợt ngã nữa và quãng đường đi sẽ ngắn lại!"
♥♥♥Thành công bước đầu
Dù chậm chạp so với sự mong đợi mỏi mòn của Kim, mùa Đông rồi cũng
dần ra đi. Tuyết bắt đầu tan, nhỏ những giọt nước lạnh cóng từ trên
mái vòm chạm khắc cầu kỳ của những ngôi trường cổ kính xuống vài
người khách bộ hành đang rảo bước.
Những bức tượng đá "đội mũ trắng" suốt bao nhiêu ngày giờ bắt đầu
rũ tóc, những dòng nước rỉ rả thay phiên nhau chảy xuống mũi, xuống
cằm trông ngộ nghĩnh làm sao.
Lũ sinh viên lại đem xe đạp ra vi vu ở những đoạn đường khô ráo.
Nhiệt độ dần dần nhích lên, gió hết mạnh, trời bớt âm u.
Một buổi sáng thức dậy, Kim chợt nhận ra mặt trời lên sớm hơn
thường lệ. Nhìn ra cây cỏ bên ngoài, chồi non đang nẩy mầm, hoa hé
nụ e ấp, cảnh vật xinh tươi mơn mởn. Bên kia đường, hàng cây phong
cổ thụ đã có những chiếc lá xanh non nhú ra khắp lượt. Kim cột dây
giày, hăm hở chạy vài vòng quanh khu học xá. Giờ Fernando chẳng cần
"áp giải" cô nữa. Kim đã khỏe mạnh và năng động hơn, gò má ửng hồng
không còn xám ngoét, môi không khô nứt nẻ như dạo trước. Đặc biệt
đôi mắt Kim "có thần" hơn, dáng vẻ tự tin, không cúi gằm đầy tự ti
như hồi mùa thu mới bên Việt Nam sang. Không có Fernando nhưng giờ
con trai trong khu học xá đã bắt đầu hộ tống theo Kim khi cô chạy
buổi sáng. Họ nhận ra cô nàng Việt Nam trở nên mượt mà, mắt đen
láy, tóc dài cột nhổng năng động, miệng chúm chím hay cười khá có
duyên.
Từ dạo Thúy Hà xong chương trình tu nghiệp về nước hồi tháng giêng,
Kim lại trở thành Miss Việt Nam trong cộng đồng sinh viên khu học
xá ở đây, thậm chí có vài người còn thân thiện gọi cô là Miss Châu
Á khi không có Lệ Chi ở đó. Công bằng mà nói, dạo này Lệ Chi xuống
sắc thấy rõ. Cô bé mặt bơ phờ do thường xuyên thức khuya, lại tập
tành hút thuốc và nốc bia nên càng ngày bọn Tây càng chán. Tụi con
gái châu Âu cũng thích ăn chơi, nhưng bọn chúng luôn biết tự chủ.
Đa phần đều chơi thể thao và ăn uống cẩn thận. Còn Lệ Chi hẳn bị
gia đình kềm cặp từ nhỏ, đến lúc xổ lồng hối hả sống, muốn dừng
cũng không kịp.
- Chào Miss Châu Á - anh chàng Mauricio đẹp trai chạy đuổi theo -
Hôm nay trời ấm quá!
- Có nắng rồi - Kim hào hứng - Nhưng đừng gọi em như vậy, cho em
làm Miss Sài Gòn cũng hân hạnh lắm rồi.
- Ừ, ở Luân Đôn một thời có vở kịch Miss Sài Gòn nổi tiếng lắm
đó!
- Lâu lắm em mới lại thấy nắng, nhớ Việt Nam quá!
- Anh cũng thấy nhớ nắng Nam Mỹ quê hương - Mauricio phụ họa rồi
ngắt một bông hoa dại bên đường cài lên tóc tặng Kim - Mùa xuân đến
rồi đó!
Kim ngỡ ngàng:
- Thật sao? Mùa xuân đến rồi hả?
Ở Sài Gòn với nắng nóng quanh năm, chưa bao giờ Kim thấy được hết
niềm hạnh phúc khi mùa xuân đến. Mỗi lần gần Tết, nghe người ta hát
"Xuân đã về! Xuân đã về!" bằng một giọng vui vẻ, Kim còn cáu thêm:
"Có gì vui đâu, già thêm một tuổi, xuân xiếc cái gì!". Nhưng sáu
tháng nay ở Anh, có trải qua một mùa thu buồn ảm đạm với lá vàng
rơi theo những cơn gió cắt da và một mùa đông lạnh khắc nghiệt với
tuyết phủ trắng đường, mới cảm nhận được mùa xuân có ý nghĩa đến
thế nào. Fernando thường hay động viên Kim: "Ráng đợi đến mùa xuân,
khi thời tiết dễ chịu hơn, cảnh vật xinh đẹp lên, lúc đó em cũng sẽ
yêu đời hơn, vui khỏe hơn và không còn... bị buồn ngủ nữa!". Thật
chán, anh chẳng phải là một người lãng mạn, Kim đã đợi anh kết thúc
câu nói của mình bằng một lời hứa nào đó chẳng hạn như "... và tôi
sẽ mời em đi ăn kem rồi hai đứa mình cùng vào rạp xem phim!"
- Kim nè! - Mauricio dừng lại thở - Anh chàng Fernando dở người đó
là gì của em vậy?
Kim nhún vai không trả lời. Như chỉ đợi có thế, Mauricio hào hứng
nói tiếp:
- Lúc đầu thấy anh ta chăm sóc em tận răng, tụi này cũng nghi là
bạn trai. Nhưng rồi thấy anh ta thô bạo quá, chẳng tế nhị hay dịu
dàng tí nào với em cả. Anh ta có bao giờ tặng hoa cho em
chưa?
Kim ngao ngán:
- Anh ta thiếu điều muốn... tặng em nắm đấm khi em giải sai bài
tập. Mà lúc em làm bài trúng anh ta cũng chẳng thèm khen lấy một
câu chiếu lệ.
- Ừ! Tệ thật - Mauricio phụ họa - Anh chàng Fernando đó người Bồ
Đào Nha, đáng lẽ phải nồng nhiệt như xứ sở đầy mặt trời của anh ta,
sao lại lạnh lùng như dân Ăng-lê!
Kim nhìn Mauricio trêu chọc:
- Khác xa với anh! Sưu tầm bao nhiêu cô gái rồi? Đủ mọi màu da phải
không?
- Chưa có da vàng! - Mauricio nheo mắt cười tình - Thật đó! Anh
không thích Lệ Chi, sẵn sàng ngủ với tất cả mà không cần tình yêu.
Cô nàng Yutaka thì như một bà già cằn cỗi. Còn Thúy Hà quả có xinh
đẹp nhưng trông "quê quê".
- Thôi đủ rồi! - Kim bật cười tuy lòng hơi bất mãn trước những nhận
xét của Mauricio - Anh nhìn lại mình đi! Làm như "ngon" lắm vậy
đó!
Hôm nay Kim có hẹn với giáo sư Baddley nên cô không đứng lại cà kê
dê ngỗng với anh chàng người Chi-Lê ăn ớt nhiều hơn két nữa. Cô hồi
hộp rảo bước đến trường. Đi ngang qua vườn Bách Thảo, Kim lặng
người ngắm những chồi non nhú ra như những bàn tay trẻ con rụt rè
và mũm mĩm xòe những búp lá năm cánh. Những nhánh cây trơ trụi suốt
Đông giờ đều trổ những chiếc lá đầu tiên. Thiên nhiên thật kỳ diệu,
tưởng như mọi cỏ cây đều chết vùi dưới cái lạnh khắc nghiệt bao
nhiêu tháng, giờ đây khi thời tiết ấm lên, vạn vật đều hăm hở ngoi
lên với sức sống mới. Kim lại xúc động dừng bước bên cầu Magdelen
bắc ngang dòng sông Cherwell thơ mộng. Hàng liễu rũ xinh đẹp hai
bên sông thay áo màu xanh nõn. Kim bất ngờ chợt nghe tiếng những
con vịt xám gọi bầy, chúng cạ những chiếc mỏ bé bỏng vào nhau âu
yếm ra chiều vô cùng hạnh phúc. Đôi thiên nga từ đâu lướt đến, rũ
đôi cánh trắng muốt và vươn chiếc cổ kiêu kỳ soi mình xuống dòng
sông xanh. Một bà mẹ trẻ đẩy xe nôi đi dạo, cánh tay nhỏ xinh của
đứa bé huơ lên vui mừng vẫy gọi đám thủy cầm.
Kim ước gì mình có thể đứng lại nhìn ngắm cảnh thanh bình nhưng cô
phải tiếp tục đi đến trường. Dân Anh mê những dòng sông nhỏ hay có
khi chỉ là con kênh nhân tạo chảy vắt qua thành phố, họ chăm chút
trồng hai bên bờ những hàng cây xanh rợp bóng, thả vào đó những con
vật dễ thương cho chúng bơi lội và đặt những chiếc xuồng xinh xinh
cho du khách dạo chơi. Kim ngậm ngùi nghĩ giá con kênh Nhiêu Lộc
của Sài Gòn cũng được đối xử tử tế như vậy, thành phố sẽ nên thơ
hơn biết bao và người dân có thể dùng "taxi xuồng" làm một phương
tiện giao thông hữu ích và lãng mạn.
Khuôn viên những ngôi trường Oxford cũng trở nên xinh đẹp hơn khi
mùa xuân đến. Những chiếc sân vuông của The Queen College, Trinity
College, Saint John College… được phủ cỏ xanh nhung mượt, những bồn
hoa dọc các lối đi đã được chăm sóc sau những tháng giá Đông, người
ta trồng vào đó những cành hồng sặc sỡ, những khóm cúc vàng tươi,
hoa tu-líp tím kiêu kỳ. Lũ bướm đủ màu bị mùi hương các loài hoa
quyến rũ, bay lượn đầy phấn khích làm bọn chim sâu nức lòng cũng
ríu rít véo von. Trước cửa sổ phòng giáo sư Baddley, những cành dây
leo đang cựa mình thức dậy, chúng quấn quýt quanh kẽ hở của những
viên đá xám lót tường, những nụ hoa rụt rè trổ lốm đốm đỏ trên nền
những chiếc lá xanh non… Kim tự nhủ được làm giáo sư dạy trong ngôi
trường danh tiếng, có một căn phòng làm việc yên tĩnh trong khung
cảnh cổ kính lãng mạng như Baddley, thật hạnh phúc làm sao. Cô đi
vòng ra lối hành lang, rụt rè gõ cửa phòng giáo sư. Ông lên tiếng
mời cô vào. Kim thấy ông cũng tươi tắn như mùa xuân ngoài cửa sổ.
Giáo sư mặc áo sơ mi màu xanh da trời và Kim nhận ra mắt ông cũng
tràn ngập một màu xanh yên lành.
Giáo sư nhìn Kim ngạc nhiên:
- Em khỏe không? Tôi thấy em thay đổi khá nhiều đó! Em trông khác
xa với dạo trước. Như vậy tôi cũng mừng!
- Thầy... - Kim ngỡ ngàng thấy giáo sư tỏ vẻ quan tâm đến mình
nhiều như vậy - Em thấy khỏe lắm. Đặt lưng xuống là em ngủ như
chết, còn lúc ăn thì nhiều gấp ba bốn lần so với hồi mới qua.
Giáo sư vui vẻ đổi đề tài:
- Tôi đã đọc đề cương làm luận văn của em. Em đã cố gắng rất nhiều.
Em tiến bộ lắm. Em đã đi đúng đường rồi đó!
- Thật hả thầy? - Kim ngộp thở, không tin vào tai mình.
- Coi kìa, phải tự tin lên chứ! Không phải mấy tháng nay em đã nỗ
lực hết sức mình đó sao? Em cũng đã hòa nhập được vào không khí học
tập năng động và có phương pháp ở đây. Em đã đi một bước khá xa rồi
đó!
Kim không đáp nên lời, cô đang vui mừng lẫn tủi hờn nhớ lại những
khó khăn trong sáu tháng qua. Cố mím chặt môi nhưng Kim không tài
nào giấu được những giọt nước mắt sung sướng đang trào ra. Giáo sư
nhìn cô cười hiền từ, ông đột nhiên nháy mắt hóm hỉnh:
- Tôi e rằng có ai đó bày sẵn cho em phải không? Fernando làm dùm
em những trang đề cương này chứ gì?
- Không! Không hề! - Kim gần như thét lên, giọng lạc đi vì phẫn nộ
- Fernando chưa bao giờ làm bài giùm em, anh ta chỉ ra bài tập và
bắt em tự xoay sở một mình.
- Tuy nhiên Fernando cũng bày cho em phương pháp nghiên cứu và cách
lập luận?
- Anh ta bắt em làm tới làm lui cả chục lần trước khi nộp cho thầy
- Kim sắp khóc òa lên - Lúc thì anh ta chê "phần đặt vấn đề ngây
ngô như học trò tiểu học", lúc lại nhận xét "cách lập luận… ngu
thấy mà ớn", có khi còn... vừa chưởi bới vừa đọc phần kết
luận.
Baddley bật cười lớn tiếng:
- Anh ta nghiêm khắc hơn tôi tưởng nhiều quá! Nhưng như thế cũng
không vô ích, đúng không?
Kim không biết trả lời sao, cô im lặng gật đầu. Giáo sư chỉ ra cho
cô vài chỗ cần sửa lại và kết luận đề cương đã hoàn chỉnh, chỉ cần
bám sát đề cương là cô sẽ hoàn thành luận văn một cách tốt đẹp. Tuy
nhiên ông cũng ân cần khuyên cô tiếp tục nỗ lực hơn nữa vì trong
thời gian làm luận văn cô vẫn phải hoàn tất mấy môn học khác.
- Và chắc là bây giờ em "cứng cáp" rồi – giáo sư nháy mắt – Không
cần phải làm phiền Fernando nữa, để anh ta tập trung làm luận án
tiến sĩ của mình. Mấy tháng qua Fernando lo kèm cặp em nên có phần
lơ là trong công việc.
Kim ngạc nhiên:
- Em đâu có làm phiền anh ta! Chỉ có anh ta làm phiền em
thôi!
- Thôi được rồi! – Giáo sư cười, lắc đầu – Thanh niên các em lạ
thật đó! Hay là tôi người phương Tây nên không hiểu được văn hóa
của em? Nhiều khi người ta cứ nghĩ người phương Tây chúng tôi tự
cao tự đại, nhưng tôi lại thấy những dân tộc trông có vẻ hiền lành
ở phương Đông lại có một niềm kiêu hãnh thật đáng ngạc nhiên.
Rời phòng giáo sư Baddley, Kim vừa mừng vì đề cương luận văn đã
được duyệt vừa thấy bất an vì bị cho là "làm phiền" đến Fernando.
Đã vậy còn bị ông thầy ám chỉ gì đó khi nói "người phương Đông có
một niềm kiêu hãnh đáng ngạc nhiên". Kim đi lang thang trong khuôn
viên trường một lúc rồi ngồi xuống bên bức tượng điêu khắc của một
sinh viên đặt trên cỏ. Bức tượng làm bằng một chất liệu gì đó màu
đen, lên nước bóng như đá và có hình thù như một sinh vật đang suy
tư trong một tư thế rất vặn vẹo. "Sao mà lúc nào cũng phải mệt óc
quá vậy nè! - Kim lầm bầm, vuốt nhẹ tay lên tượng - Nhìn mày thấy
đời đáng chán quá!".
Công bằng mà nói, Fernando đã đổ nhiều công sức cho cô, dành nhiều
thời giờ và sự nhiệt tình đến mức cực đoan nhằm giúp cô học tập.
Nhưng Kim đâu có yêu cầu anh, đâu thèm làm phiền anh, chính anh tự
đến, tự lên lịch học và can thiệp vào cả những chuyện tập thể dục
hay ăn uống của Kim. Anh tự làm cho cô ghét dù biết rằng nếu không
có anh chắc chắn hôm nay cô không thể được giáo sư Baddley khen
ngợi. Điều này cũng đồng nghĩa với việc cô không cách gì hoàn tất
nổi khóa Cao học trong một năm và về nước với bằng Thạc sĩ. Suy đi
tính lại, từ ngày "gắn bó" với Fernando, Kim không bị thiệt bất cứ
điều gì, chỉ "được" mà không "mất". Thôi thì những lúc bị anh sỉ vả
làm lòng tự trọng tổn thương thì đó cũng chỉ là chút "học phí" ít
ỏi phải trả cho Fernando so với thời giờ và công sức anh đổ ra. Bên
đây không ai cho không ai cái gì; bồ bịch, vợ chồng cũng rạch ròi
tính toán chi li. Trong những quán ăn, Kim ngạc nhiên thấy ai cũng
phải "tự xử", không có chuyện nam giới phải trả tiền còn cô người
yêu vểnh mặt vô tư. Đôi tình nhân sống chung một phòng cũng phải
chia tiền thuê sòng phẳng. Ăn uống, điện nước, lò sưởi cũng chia
đều. Đời anh anh lo, đời em em lo, dù có ăn chung bàn hay ngủ chung
giường. Bình đẳng tuyệt đối nên tình yêu mới thật sự trong
sáng.
Thời gian đầu sang Oxford, Kim hay bất mãn khi thấy con người đối
xử với nhau quá rạch ròi. Hôm nay một sinh viên ở chung nhà mượn cô
bịch mì spaghetti, ngày mai cô sẽ được trả lại đúng nhãn hiệu này.
Thậm chí Kim có vui vẻ cho luôn cũng không ai đồng ý. Chỉ khi nào
chủ nhân đem đồ ăn dư xuống bếp và viết giấy ghi rõ "Tự ý dùng" thì
mọi người mới dám lấy ăn. Không có chuyện xin nhau dù trái ớt hay
củ hành bé nhỏ, càng không nên mượn dùng chung quá thường xuyên
những dụng cụ học tập, sách vở hay quần áo như người Việt Nam. Ai
cũng có lòng tự trọng từ những chuyện chi li nhất. Trong những buổi
họp mặt thì mỗi người làm một món góp vào, ai không được mời thì
đừng dẫn xác đến, hoặc nếu có lỡ đến thì nên đi về, cũng chẳng ai
giữ lại theo kiểu "thêm một cái chén chứ bao nhiêu". Sinh nhật hay
tiệc tùng nếu chủ nhân mời phải biết đem hoa, rượu, chocolate, trái
cây hay một món quà đến. Đi "tay không" sẽ tự thấy xấu hổ và trông
mình kỳ cục như… không mặc quần áo. Kim thấy mọi người rạch ròi như
vậy đôi khi không được tình cảm nhưng chẳng ai nợ ai cái gì, không
ai có thể lợi dụng ai và cũng không người nào cảm thấy bị "chơi
gác". Rốt rồi cô lại thấy câu ngạn ngữ tụi bên đây hay nói "Sòng
phẳng làm nên tình bạn tốt" cũng đúng lắm.
Tiền bạc là thứ có thể "tái tạo", là vật chất có thể trả vay mà tụi
Tây còn không muốn lôi thôi nói chi đến thời gian là thứ quí giá vô
cùng ở cái nơi luôn phải chạy đua từng giây một. Học phí của Oxford
thuộc loại cực kỳ cao trong hệ thống giáo dục thế giới, chỉ có con
em dân quí tộc, gia đình quyền thế hay thương gia giàu có mới kham
nổi, còn sinh viên có học bổng càng phải cam kết đạt điểm cao nhất
trong thời hạn qui định nên không ai muốn mình phải trễ một năm
học, phải chậm một học kỳ hay phải nợ một tín chỉ. Tất cả đều được
qui ra tiền, lạnh lùng, thật đắt. Chương trình học ở Oxford khá
nặng, lại thiên về tự học nên ai cũng tranh thủ tối đa. Tranh thủ
vừa ăn trưa vừa đánh máy, vừa đọc sách vừa đi xe bus, vừa đứng chờ
máy giặt vừa làm vài động tác thể dục, vừa xem truyền hình vừa làm
bếp, thậm chí ở nơi riêng tư tối đa là trong WC mà còn ráng tranh
thủ ôm máy tính xách tay đánh lia lịa. Có đứa còn đùa "Ở trong đó
sướng lắm, bao nhiêu thứ đều tranh thủ tuôn ra, kể cả ý
tưởng".
Sống ở nơi thời giờ thật sự là vàng bạc, Kim cũng nhiều lần bó tay
trước câu hỏi vì sao Fernando tuần nào cũng dành cho cô mấy tiếng
đồng hồ quí giá. Trong suốt khoảng thời gian mấy tháng trời từ lúc
anh bắt đầu kế hoạch "phụ đạo" cho đến nay, nếu phải trả lương cho
một gia sư dạy Cao học, có kinh nghiệm làm trợ lý giáo sư và
"thương hiệu" mạnh trong giới Oxford như Fernando, Kim hẳn đã sạt
nghiệp không còn một xu dằn trong tài khoản ngân hàng. Đó là chưa
kể thời giờ anh làm huấn luyện viên "áp giải" cô chạy bộ, làm tài
xế đưa đi bác sĩ, làm bốc vác cho mớ lương thực mỗi tuần đi siêu
thị. Lạy Chúa, còn khoản thời giờ Fernando chấm bài tập ở nhà và
sửa các tiểu luận vài chục trang cho Kim nữa, càng tính cô càng
thấy chóng mặt. Nhưng sự thật là Kim không hề cảm thấy phải nợ nần
gì ai và vẫn còn ấm ức bao phen bị anh làm phiền phải khóc lên khóc
xuống. Nghĩ được như thế Kim mỉm cười đứng dậy nhưng áo khoác cô bị
bức tượng "vặn vẹo" níu lại mạnh đến mức té lăn ra cỏ. Thở dài nhìn
khuôn mặt "đăm đăm" của bức tượng, cô thấy cuộc đời quả khó chịu.
Giáo sư Baddley đáng kính mà còn nói Kim làm phiền Fernando thì đám
sinh viên trẻ người non dạ xung quanh càng cho là cô nhất định phải
"ơn nặng như núi" với anh. Cuối cùng Kim quyết định tìm gặp
Fernando để hỏi cho ra lẽ "Rốt cuộc ai làm phiền ai?".
Cửa phòng làm việc của Fernando không khép kín, Kim thấy vài sinh
viên nữ đang cười nói vây quanh bàn anh hỏi thăm gì đó. Làn da rám
nắng của người đến từ một nước miền nam châu Âu bên bờ Địa Trung
Hải, đôi mắt thông minh và cái vẻ nghiêm trang nhưng nụ cười thân
thiện của Fernando làm bọn sinh viên bản địa rất hâm mộ. Bọn con
gái da trắng như sáp, núc ních và mặt đầy tàn nhang cũng thường
kháo nhau Fernando quan tâm đến Kim một cách đặc biệt. Fernando
đang từ tốn trả lời từng người. Khi còn lại một mình, anh có vẻ mệt
mỏi. Fernando ngáp một cái nghe rõ kêu làm Kim đứng bên ngoài cũng
phải giật mình.
- Thì ra anh cũng biết buồn ngủ hả? - Kim bước vô phòng không gõ
cửa.
Tiếp tục ngáp thêm vài cái thật thoải mái, Fernando hỏi:
- Tại sao không? Em làm như chỉ có mình em được "độc quyền" khoái
ngủ. Giáo sư Baddley nhận xét đề cương tốt chứ?
- Phải! - Kim trả lời vui vẻ - Thầy nói em đã đi được nửa đoạn
đường rồi, chỉ cần bám sát đề cương là xong.
Fernando cười chiến thắng:
- Có thế chứ! Thầy tuy đôn hậu nhưng rất nghiêm khắc! Được nghe
Baddley khen không dễ đâu!
Kim ngập ngừng:
- Em nghĩ… Em phải cảm ơn anh!
Fernando thôi không ngáp nữa, mặt làm ra vẻ vô hồn vô cảm. Kim kéo
ghế ngồi xuống đối diện. Cô nhận ra hiếm có dịp mình được nhìn
thẳng mặt anh như thế này. Mắt Fernando màu nâu thăm thẳm với hàng
lông mi dài cong vút. Tại sao hồi nào đến giờ Kim chỉ toàn nhìn anh
len lén một cách thật tự ti? Rồi thì nếu không giương mắt nhìn căm
thù, Kim cũng sẽ nhòe nhoẹt nước mắt trước người con trai sắt đá
này.
- Sao lâu quá không thấy anh cười dịu dàng với em? - Kim hỏi, tuy
giọng có vẻ châm chọc nhưng thật tình - Em nhớ lần đầu gặp anh,
cũng trong phòng này, anh cười tươi ơi là tươi, mắt anh thật sáng.
Lúc đó em thấy anh đẹp trai như tài tử Jude Law và dễ thương vô
cùng!
- Vậy hả? - Fernando bật cười trước vẻ chân thành của Kim - Thì
chính em làm cho anh ra nông nổi này chứ ai! Trước khi gặp em anh
"phong độ" bao nhiêu thì bây giờ anh như một thằng xì-ke thế
này!
- Anh nói sao? - Kim kinh ngạc trước lời "chụp mũ".
Fernando tiếp tục "tố":
- Không phải sao? Trong khi anh ngày càng "thân tàn ma dại" thì em
lại "phơi phới" hẳn ra. Không tin lấy gương ra soi đi! Lên ít nhất
là ba ký! Thần sắc tươi tắn, da mặt mịn màng! Trời ơi, hôm nay em
còn thoa son nữa!
Kim ngượng quá la toáng lên:
- Anh... anh vô duyên quá! Thì ra anh cũng biết quan tâm đến cái
đẹp hả?
- Em mới vô duyên! - Fernando nhún vai, giọng khinh khỉnh - Con
trai nào không thích nhìn con gái xinh đẹp? Vì vậy anh mới bắt em
tập thể dục, ăn cho đủ chất, ngủ cho đúng giờ, làm việc có phương
pháp!
- Thôi! Lại bắt đầu lên giọng ta đây! Thì hôm nay em trả ơn!
- Trả cái gì? - Mặt Fernando làm bộ thờ ơ - Phải xứng đáng
đó!
- Hôm nay em mời anh ăn tối ở một nhà hàng sang trọng nào đó mà anh
muốn. Rồi... rồi... rồi nếu anh thích đi xem phim thì em "đài thọ"
luôn.
- Vậy thôi hả? - Fernando ra vẻ thất vọng - Sáu tháng trời đau khổ
của anh: không có ngày cuối tuần đi chơi với bạn bè, không có một
buổi tối rảnh rỗi xem đá banh trên ti-vi, không có một buổi sáng
được ngủ thẳng giấc. Nè, đó là anh chưa nói lúc trước con gái theo
anh nhiều lắm, từ ngày thấy anh "o bế" em dữ quá, còn ai dám "nhào
vô"!
- Đáng đời anh! - Kim cười *** nẻ nhận ra hồi nào đến giờ mình đã
"trả thù" rồi mà không biết - Vậy nhé, tối này em chờ anh ở khu học
xá.