Khi hắn nghĩ rằng nhỏ đã bỏ về hay đại loại là đã lạc mất hắn ..thì
giọng nhỏ từ đâu vang lên sau lưng hắn khiến mọi mệt mỏi trong long
hắn chợt tan biến đâu mất ‘’ ủa?,,anh hok ăn ở trong nhà hang đó
nửa à?’’
Thanh cáu :’’ cô đi đấu thể hả? có bik tôi tìm cô khó lắm
hok?’’
nhỏ đang nhai cứng miệng đầy bắp rang bơ thơm phức nên giọng cứ ấp
úng:’’ anh..anh.. đúng là lạ thật sao hok ăn ttrong đó đi mà chạy
ra đây tìm tôi làm gì ?.,,,tôin đâu ,,phãi kon nít lên 5 đâu mà sợ
lạc’’….
hăn nghe nhỏ nói với giọng điệu vô tư…khiến long hắn cảm thấy yên
tâm hơn rất nhìu ,đúng là trong long hắn nhỏ đã trở nên rất quan
trọng..nhỏ chiếm hẳn trong tim hắn một ngăn , đấy chính là ngăn của
tình yêu ……
nhỏ nói với giọng tụ nhiên nhất:’’ ah ,,,anh đói hok hay ăn bắp
rang bơ với tôi đi…ngon lắm đó .’’
nhỏ dẫu môi:’’th ì anh ăn thử đi rồi bik liền hà’’
Thanh nhìn gói bắp trên tay nhỏ,,,rồi lại nhìn nhỏ ,,xong hắn lại
cười:’’ được!...tôi thử !’’
Hắn bỏ một ít bắp từ gói .. đưa vào miệng,,,,,nhai nó hồi
lâu:……..mùi vị ngọt ngọt beo béo lại thoảng hương thơm ,,,hăn nhận
ra món bắp này củng ngon đấy ,,,,,,nhưng khi nhìn thấy được nét mặt
đàng châm chú theo dỏi của nhỏ liền nói khác ..có lẽ đấy là vấnnđề
,,khiến hắn và nhỏ lun gây nhau mà mãi chẳng thể hiễu được nhau
:’’,,hử…chã ngon gì cả….béo và ngọt …ngán !’’
nhỏ nghe xong liền xuống sắc ..hok them nhìn hắn nữa …:’’ ah đúng
là đồ củ chuối thật rồi…làm mất hứng quá đi !
hắn nhìn nhỏ phì cười rồi lại lắc đầu ….’’ Đúng là ! ..em đúng thật
là y như con nít vậy’’
chợt hắn sựng lại hình nhưu hắn vừa xưng gì với nhỏ nhỉ?’’ là em
sao?’’
thời gian trôi nhanh như thoi quay ,,mà hok kịp đợi chờ
ai?,,,,thoáng chốc mà ngày chủ nhật đã trôi qua ,,,,,,,,trời tối
dần ,,,,,,hăn lái xe đưa nhỏ về ,,,,,,trên đường về nhỏ và hắn hok
ai nói với ai một câu .,vì nhỏ đang còn giận hắn về sự việc lúc đó
..còn hắn thì vì thấy nhỏ giận nên hok mún nhỏ giận them nên giãi
pháp tốt nhất bây giờ là ,,,im lặng thì tốt hơn !
xe dừng lại trước nhà nhỏ…là nhỏ mở cửa xe đi ran gay hok them quay
đầu chào tạm biẹt hắn ..lấy một cái …thoáng chút hụt hẫn hắn
…………hắn nhìn theo dáng nhỏ…….
nhỏ định sẻ quay đi và hok them ..quan tâm hẳn nửa thì nhỏ sưcj nhớ
,,ra ‘’h ình như anh ta còn giữ dợi dây của nhỏ’’
nhỏ hok vào nửa mà đỗi hướng tiến lại phía hắn ,,
nhỏ lên tiếng :’’anh đã hứa nếu đi cùng anh thì anh zẻ trả sợi dây
lại cho tôi nó đâu rồi?’’
Thanh cười buồn,,lấy trong túi sợi dây ,, đưa cho nhỏ:’’ của cô đây
!.,,,,hum nay cô có thấy vui hok ?’’
nhỏ mĩm cười,,,:’’ vui vui ,,,tôi thật sự rất vui.. đi với anh thật
ra củng rất thú vị,,lúc ấy anh lo lắng cho tôi như zay làm tôi rất
cảm động ,,thật đó ‘’ ,,nhưng đó củng chỉ là những lời suy nghi
trong đầu nhỏ ,,,nếu phãi nói ra thì thật rất khó"
nhỏ trả lời giả dối :’’ chẳng vui gì cả .. đi với anh tôi lài càng
thấy bùn hơn ,,,,,,,,,,,có lẻ thật sự tôi và anh hok hợp nhau
rồi..xin lỗi ..’’
dứt lời nhỏ cầm chặt sợi dây trong tay …và chạy một mạch vào nhà,
chẳng dám quay đầu lại ……..vì nhỏ đang run..cảm giác thật khó tả đó
là gì ?
mãi nhìn theo cái dáng người nhỏ bé….đò hắn cười ..buồn ‘’t ại sao
trong …kon người n hỏ bé đó ,,,,lun có môt khoangr cách vô hình nào
đó khiến hắn hok thể nào chạm được nhỏ,,,,,,hok thể ‘’
,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,
chạy nhanh vào phòng nhỏ lao thẳng lên phòng khi Mẹ và em nhỏ kòn
chưa phát hiện ra nhỏ đã trở về …lao đầu vào phòng nhỏ đóng sầm cửa
lại ,,,,, đỗ người trãi dài trên mặt nệm nhỏ ôm chầm lấy gấu
bông,,,,,……….nhỏ đang bị gì thế này cảm giác đó là sao?,,,,,,,cứ
mỗi khi đến gần Hắn là nhỏ ;lại như thế ,,cứ mang cảm giác vừa sợ
nhưung lại vừa gần gủi ………thật ra nhỏ phãi căm ghét hắn mới đúng
khi mà hắn lien tục khiến nhỏ gặp nhiều tai hoạ ,,,bị đánh bị doạ
nạt vậy mà nhỏ hok thể ghét hắn trái lại kòn thấy ,,,hắn tốt,,,vậy
là sao ?,,nhức đầu quá thật cảm giác này là gì? Là gi?
Trong lúc nhỏ đang đau đầu về việc đó thì điện thoại nhỏ đổ chuông
nhỏ bắt máy"’ tôi là Nhật Anh..xin lỗi ai zay ạ?’’
đầu dây bên kia hok có tiếng trả lời ………..thay vào đó đó là một
khoảng không gian im lặng ,,nhỏ hông biết ..là ai đang gọi
,,,,nhưng đã gọi cho nhỏ mà hok trả lời thì thật bất lịch sự nhỏ
tiếp tục hỏi"’ xin lỗi ai zay? Sao hok lên tiếng vậy?’’
thoáng vài giây sao câu hỏi của nhỏ bên kai mới lên tiếng:’’ mày là
Nhật Anh à?’’
nhỏ ngạc nhiên khi họ bik tên nhỏ ,,,trong long nhỏ tự đặt ra cho
mình câu hỏi …ủa ai zay kà? ‘’ xin hỏi bạn là ai sao bik tên
tôi’’
bên kia tự nhiên cườc sặc sụa làm nhỏ thấy bực mình định sẻ cúp máy
đễ kết thúc cuộc điệnn thoại kì cục này …nhưung một cái tên khá
quen đã nếu giữ nhỏ lại đấy là :’’ nghe nói mày đang thân với vương
Thanh ,,,hotboy trường mày’’
nhỏ bắt đầu thấy tò mò về người ngồi sau điện thoại kai là ai
…..nghĩ thế nhỏ bắt đầu hỏi:’’ thê sbạn bik vương Thanh à’’
người bên kia chợt đỗi giọng đánh đá hâm doạ ,,,vàv đầy vẻ giang hồ
khiến nhỏ rung mình …
‘’ nhìu chuyện quá tao hok rảnh tám chuyện với mày,,,,nói tóm lại
mày phãi trách xa Vương Thanh ra nếu còn mún sống yên ,,,,hok t5hì
đừng trách bọn này hok nói trước ..hãy nhớ lấy ….đây hok bik nói
đùa đâu?’’
nhỏ đang rất sợ nhưng vẫn lên tiếng giọng lấp bấp :’’ vậy ..bạn
là,,,,,’’
‘’t ít…tít….tít,,’’ đầu dây bên kai đã gác máy ,,,,nhỏ lạnh người
buông lơi điện thoại ,,,trong lòng vương hang ngàn nỗi nghi ngờ
,,,,thật ra đó là ai ? kó vẻ như bọn họ nói zay là hok phãi đang
đùa rùi,,,,,,,,thật kinh khủng..
Đang phân vân về cuộc điện thoại lúc nảy nhỏ chưa kịp bình tâm lại
thì em trai nhỏ gọi dồn ở ngoài cửa :’’ chị hai Mẹ bảo chị xuống ăn
tối kìa ..Mẹ còn nói có chuyện muốn nói với chị ‘’
nhỏ chồm người khỏi giường giọng lạt nhách:’’ uh'…nóin với Mẹ chị
xuống ngay ‘’
xếp gọn chăn mền ..nhỏ đặt con gấu bông vào đúng chổ rồi buớc khỏi
phòng
xuống tới phòng ăn ,,nhỏ đã thấy em nhỏ đang náo nức ngồi đợi Mẹ
đem đồ ăn tối ra .nhỏ lê từng bước chân nặng nề tới bàn và ngồi
xuống giọng than thở :’’ Mẹ …con mệt quá~’’
nghe nhỏ than Mẹ nhỏ lo lắng :’’ thế con mệt ở đâu?’’
nhỏ mệt mỏi gục đầu ngay tại phòng ăn ;;"’ chổ nào củng mệt,,,,mệt
lắm ạ?’’
em nhỏ ngồi kê bên thấy zay liền chọc:’’yyyy..chị hai lớn rồi còn
làm biếng …giả bệnh nữa chứ..’’
đang mệt mỏi đâu đầu về vụ bị hâm doạ vô lí giờ bị thằng em châm
chọc nhỏ gắt :’’ mày có thôi ngay hok….còn nói nữa thì tao đanh đó
‘’.thằng nhóc im ru hok nói them câu nào nửa chỉ châm chú vào đĩa
thức ăn Mẹ nhỏ dọn ra ,,,
bà đặt tô soup lên bàn rồi hỏi nhỏ:’’ ngày mai Mẹ phãi sang nhật
…con tạm sang nhà Bác Ân ở nhờ nhe,,,dẫu sao thì con củng sắp làm
dâu nhà đoá ,,, đến đấy đễ tập làm quen đi thì vừa ‘’
câu nói của Mẹ nhỏ như gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt nhỏ…làm nhỏ
chới với bật dậy như lò xo,,,nhỏ lớn tiếng :’’ Mẹ sao con có nhà Mà
phãi đi ở nhờ hả?............thế con đi còn Bin thì sao
,,,?’’
nhỏ đã nói thế rồi mà mẹ chẳng có ý gì là bỏ cuộc bà cuời to:’’
haha,,,,,con đừng lo Bin nó sẻ đi cùng Mẹ ?’’
nhỏ bực ,,,sao lại zay..thật vô lí hết sức ;’’ sao ,,mẹ đưa nó đi
mà con thì Mẹ lại gữi ,,,còn nhà này thì sao ?’’
bà vừa lên tiếng vừa nhai cơm nhìn nhỏ:’’ con yên tâm ,,,mẹ đã có
cách của Mẹ ,,,,2 ngày nửa con cứ đến nhà Bác ấy đi ,,’’
nhỏ năng nỉ:’’ Mẹ ,,,con hok mun zay đâu ?’’
‘’ con hok được cải ……..phãi bik nghe lời thì mới ngoan chưs pahĩ
hok Bin của MẸ ..!’’
‘’d ạ! ‘’ thằng nhóc dạ ngọt sớt làm đầu nhỏ tức mún nổ khói thảm
rồi………trách mãi rồi thì củng dích……….ở chung nhà ..tức là cúng ăn
cùng uồng cùng sinh sống …gặp mạt nhau thường xuyên …….hok thể nào
hắn đúng là nổi ám ảnh triền mien hok dứt của nhỏ?
….
Hoàng đang âu sầu ..bâng khuâng về những lời hương nói hum trước nó
như là nỗi,,,,,sợ dai dẳng trong đầu anh ,,,nổi sợ ấy hok phãi là
anh đang sợ Hương mà là anh đang sở hải chính anh.những lúc nhìn
thấy hương anh luôn nghĩ về nhỏ,,,Hương có tính cách sở thik rất
giống nhỏ,,mỗi khi ở bên hương anh luôn thấy hình ảnh nhỏ,,có lẽ vì
anh quá thik nhỏ chăng? Thik nên mới như vậy ? quả thật lúc nghe
Hương nói mún kết than với anh ….anh đã thoáng sửng sờ…hok hiễu sao
anh định từ chối nhưng lại hok thể mở lại kết quả đả gieo cho Hương
them hy vọng…….giừo anh bik phãi làm sao đây,,,,,,,,?
Đang đau đầu về vụ đó thì anh nghe điện thoại reo ?...anh mệt mỏi
bắt máy :’’t ôi là Hoàng xin nghe?’’
Bên kia cười lớn ,’’ hihihi…..mình nè !?’’
Anh bắt đầu chủ ý :’’ mình nè ..mà mình là ai ?’’
Bên kia trả lời vẻ cưòi cợt :’’ mình nè ?...anh hok nhớ em sao? Ôi
buồn quá hichic…’’
Anh cười vì câu đùa của người đó …..’’ nhưng mà em ơi anh có nhìu
người yêu lắm em là cô thứ mấy gì ?’’
đầu bên kia tự nhiên đổi giọng ,,,:’’ ghê nha,,,, bị mình nắm đuôi
rồi nhe ….’’
giờ thì Hoàng đã bik đó là ai rồi,,,tim anh đập liên hồi ..cảm giác
hạnh phúc ngập tràn,, đây là lần đầu nhỏ chủ động gọi cho anh ,,,kể
từ khi anh cho bik số ,,anh trả lưòi vui ‘’ ủa,,,???? Ai
zay?,,,,,,,có wen hok ta?,,, ùh nghe giọng điệu quen thật ….mà nà
.nói thật nghe ,,tự khi nghe thấy giọng này..tôi them ăn sơri kinh
khủng?’’
nhỏ lên tiếng đầy hờn:’’bik người ta rùi còn chọc nữa
hả?....huhuhuhu…’’
anh bật cười,,,,,thật thoải mái ,,,,’’ thôi đùa tí mà …Anh gọi cho
Hoàng có gì hok?
nhỏ trả lời ‘’ho àng rảnh hok đi uống nước với mình đi ‘’
đối với Hoàng thì đây chính là niềm vui,,,anh hok thể từ chối nhỏ
được,,,,một cảm giác thật khó tả …..’’ được Hoàng ra ngay quan củ
nhe,,,’’
nhỏ trả lời nhẹ ‘’ uh'’’
‘’thanh ..anh đi ăn kem với em đi .. đi ..’’ cô năng nỉ Thanh ..tay
hok thôi lay …hắn ,,hắn chán nản nhìn cô ,,,,hắn chỉ xem kô như một
người bạn hok hơn hok kém ,,,ngay từ lúc đầu cho đến bây giờ thì
vẫn thế,,,,hắn đẫ khẳng định sẻ hok bao giờ có thể yêu được cô
,,nhưng hình nhừ cô cố hok mún nghe hay hok mún đối mătỵ với sự
thật
Hắn nhẹ nhàng gở tay cô ra lên tiếng ‘’ đuợc anh sẻ đi nhưng chỉ
một lát thôi,,,,anh đang mệt !’’
Cô nhủng nhịu dựa đẩu vào vai hắn ngọt giọng:’’uh miễn anh đi là
đựoc ‘’
Hoàng đua nhỏ vào một quán khá sang trọng …họ chọn nghồi ở một góc
khuất với cửa….
Nhỏ kêu cam vắt còn Hoàng gọi café ,,,
hoảng nhấp một ít café rồi lên tiếng :’’ có viẹc gì Anh gọi Hoàng
ra đây uống nước vậy?’’
nhỏ hok nói gì chỉ ngồi nhìn ly cam và xoay tròn cái ống phãi khá
lấu sao nhỏ mới mở lời được’’ nhỏ sắp dọn nhà mà nới nhỏ dọn đến là
nhà của tên củ chuối đó’’
anh cười’’ ùm…..dọn nhà…..hả? mà Anh nói gì nhà Vương Thanh
?’’
nhỏ gật đầu,,’’unh',,hai ngày nữa ,,’’
hoàng hok thể tin vào tay mình nửa ,,sao lại thành ra như vậy
,,,Nhật Anh làm sao mà đến nhà Thanh sống được ,,,…bất chợt anh nhớ
đến sự việc vào chiều hum đoá..phãi rồi hình như Thanh và nhỏ có
hônn ước ,,,,mấy người lớn làm vậy là có ý ,,,nhưung như thế ,,thì
sao có thể ..
BIK nói gì đây chẳng lẻ nói nhỏ hok nên đến…nhưng đây ;là quyết
địnhn của bậc người có hok mún nhỏ củng hok dàm cải lại anh cười
buồn bả :’’ ùh …thì củng hơi lạ nhưng là Mẹ nói thì phãi nghe
….
nhỏ buồn;;khẻ gật đầu:’’ um'.’’
,-----------------
Cùng lúc đó Tiểu Minh đua Thanh vào ngay quán nhỏ và Hoàng đangt
ngồi ……có phãi là trùng hợp…
Cô kéo tay Hắn ghì vào trong …….đưa mắt nhìn xung quanh ….cô giật
mình khi thấy ….Nhỏ và Hoàng đang ngồi gần đó ,, định kéo Thanh đi
khỏi quán thì Thanh thấy nhỏ ,,,,,,,,,,,tất nhiên hắn sẻ hok ra về
về dễ dàng như vậy khi chưa hiễu rỏ lí do tại sao nhỏ và Hoàng có
mặt ở đây ……mà còn đi chung cùng nhau ,,,,hắn tiến lại phía nhỏ
,,,,cô bực mình đi theo HẮN …
nhỏ Thấy hắn đang đi cùng tiểu Minh tiến lại phía nhỏ …..nhỏ hoảng
hốt vội vàng lấy túi xách che mặt lại …hành đồng của nhỏ khiến
Haòng hok hiễu anh hỏi ‘’ Anh ,,sao vậy /’’
‘’xin chao~….sao trùng hợp vậy ?’’ hắn lại gần bàn và lên
tiếng
Ánh mắt ngượng ngùng của nhỏ nhìn hắn ,, sự lo lắng của Hoàng..cùng
ánh nhìn khác lạ của THANH làm nổi ghen tức của Tiểu MINH ..trào
lên ,,,cô đưa tay cầm ly nước cam trên bàn tát thẳng vào mặt nhỏ
dưới sự ngở ngàng của Hoàng và Thanh …….
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
Cô gào lên tát tay vào mặt nhỏ bất ngờ khiến hai người con trai hok
kịp trở tay : ‘’ *** !...mày đúng là *** !’’
hắn nghe cô nói vậy nạt lớn:’’ em làm gì vậy ,,,,hả?’’
‘’ anh im đi ,,,hok cần anh quan tâm ‘’ nhoe hét lên đẩy hắn ra rồi
trừng mắt nhìn Tiểu MINH đang trong cơn giạn dữ :’’ cô nói ai là
*** ? nói lại xem ‘’
Tiểu Minh nghe nhỏ nói vậy liền lập lại ‘’ tao nói mày đó *** mặt
dày.. đeo trai ‘’
‘ ‘’ bốp !!!!!’’ nhỏ tạt tay vào mạt cô giọng lạnh băng ‘’ trả lại
cho cô …tôi nhịn vậy là quá đủ rồi ..cò vẻ như cô thik tát vào mặt
người khác lẳm nhỉ ?’’
Cô sòng sọc nhìn nhỏ định lên tiếng như nhỏ đã án lời:’’ cô mắng
nguời khác là *** ,,,,mà cô hok bik rằng nó vốn là chó sao ,,bộ cô
đui hay sao mà hok bik nó là con chó hả >’’
Cô cứng họng trước lời của nhỏ:’’ may..mày..dám…’’
nhỏ lấn lời lần nửa :’’ nói lại cho cô nghe lần nửa tôi và hắn hok
có quan hệ gì cả ,,, đừng vội tự ý gán ghép rồi ,,niỗi điên lên như
thế cô hĩu hok………Hoàng chúng ta về đi ..Anh mất hết cả hứng rồi
‘’
nói xong nhỏ nắm tay Hoàng đi nhanh khỏi quán ,,,mà hok thẻm quay
đầu lại ….
;;’’anh ,,,,anh nghe chưa nó hok coi anh ra gì kìa ?’’ cô châm chọc
,,,nhầm chia rẻ hắn và nhỏ
hắn từ lúc nhỏ nạt hắn tới giừo hắn chưa hề lên tiếng …’’; làm ơn
tránh xa tôi ..ra ,,,’’ ,
hắn nói rồi giật tay khỏi người cô đi khỏi quán đễ cô lại với nổi
uất hận dâng đầy ,,,,
nhỏ bỏ khỏi quán thì mưa đổ như trút mưa nhiều và nặng hạt như nổi
buồn và nước mắt ...chạy thật nhanh
về nhà (nhà nhỏ gần quán ) mà hok chờ Hoàng đưa nhỏ vì nhỏ ghát cảm
giác lúc này ghét chính mình .....vì nếu đễ Hoàng đư aveef nhỏ sẻ
chết mất ..sẻ chết mất...........
..........nhỏ chạy trong nước mắt .chưa bao giờ nhỏ cảm thấy nghẹt
thở đến vậy .cổ họng như ngenj đặc khiến nhỏ hok thể thở nổi
............hắn là ai chứ?.Cô ta là ai ? 2 người họ là ai ? mà làm
nhỏ uất ức như vậy ..............nhỏ hận vì nhỏ đã gặp hắn ngày
nhập học nhỏ Hận vì tiểu Minh dám vì Hăn mà đánh nhỏ .........nhỏ
hận tất cả ..
sa \u cùng thì nhỏ củng về đến nhà .............mệt mỏi nhỏ lê từng
bước chân nặng nề .........vào tới cửa Mẹ nhỏ từ trong bếp bước ra
........thấy nhỏ thân hình tàn tạ ..người ướt sủng Bà sửng người
:"" trời đất ! .con tôi sao vậy nè ........hok phãi hum chiều con
có mang ô sao ?"" bà vừa nói vừa lấy khăn bông lau người và tóc nhỏ
.........miện hok thôi nói liên tục ...nhưng nhỏ cảm thấy đầu nặng
trĩu mi mắt như cạn dần ánh sáng .........giờ nhỏ chỉ mún ngủ
....:"" Mẹ làm ơn đừng nói gì nửa?....con mệt lắm conmuns được ngủ
"" dứt lời nhỏ gở tay Bà ra rồi đi thẳng lên phòng
................mắt hok thèm quay lại .....chốc chốc Mẹ nhỏ ...lên
tiếng :"" ngày mai con đến nhà BÁC Ân sớm nhe ....được chứ?"" BÀ
gọi vọng theo đễ hỏi nhỏ nhưng nhỏ chẳng nghe thấy gì nửa .......vì
lòng nhỏ bây giờ đắng lắm .........thế đấy ...vậy mà nhỏ đã nghĩ
nhỏ bắt đầu suy nghĩ thật nhiều về Hắn ..nhưng bây giờ thì hết
rồi.....đối với hắn bây giờ nhỏ chỉ còn sự căm ghét ..nghĩ tới hắn
..thì lòng tự trọng của nhỏ cảm thấy bị tổn thương ...
vừa về đến nhà chưa kịp thay áo ..hắn đã bắt ngay điện thoại ...""
HOÀNG tao nghe đây ?""
bên đầu bên kia giọng Hoàng đầy lo lắng ;"" Thanh ,,,ơi ..tao mất
dầu Nhật anh rồi...""
hắn giật mình bật dậy như tên bắn ..tim hắn chợt đập mạnh "" cái gì
..hok phãi mày về với nhỏ sao ?""
giọng bên kia nhợt nhạt :"" tao bik chứ nhưng nữa đường thì trời
mưa nhỏ bảo lạnh nên nhờ tao mưa cafe dùm lúc tao ra thì nhỏ biến
mất ..""
Thanh đưa tay che vầng trán đầy mệt mỏi :"" được rồii thôi đễ tao
gọi xem sao vậy ""
Hắn cúp máy ..khi Hoàng chưa kịp lên tiếng ...chừng hồi lâu ..hắn
cầm điện thoại và quay số đầu nghĩ ..thật nhiều "" Nhật Anh cô ngeh
máy đi ..xin cô đó ...""
nhưng bên đầu bên kia đáp lại chỉ là lời hộp thư thoại nhỏ đã tắ
máy điều đó càng khiến hắn thêm lo lắng .......hắn cúp máy và gọi
bàn cho Mẹ nhỏ :"" alo ..bác hả ?.cháu là Vương Thanh nè
...""
mẹ nhỏ trả lời "" à ..cháu à ..có việc gì hok? cháu ""
hắn nhanh nhẩu :"" BÁC ơi Nhật Anh về chưa ?""
Bà vui vẻ trả lời giọng thoải mái khiến hắn thấy như vừa vứt bỏ
được một tảng đá lớn trong lòng hắn thở phào.."" Em nó về rồi nhưng
hơi mệt ..con bé dầm mưa cả buổi chiều nhưng giờ thì hok sao rồi
cháu yên tâm ""
hắn cười chào tạm biệt "" dạ ..cháu cmas ơn ""
hắn thả tay cho điện thoại rơi bộp xuống nền gạch ..mệt mỏi ngã
người lên mặt nềm ......đưa cánh tay gác lên vấng trán ..thật may
mắn ..nhỏ hok sao ?......................hăn thấy lòng hắn tan nát
..ánh mắt nhỏ nhìn hắn đầy căm phẫn..làm hắn ..đau nhói holk phãi
hắn hok nói mà là hắn hok thể nói ..đôi mắt ánh nhìn đó làm hắn đau
...........đau lắm .....điều đó cho thấy ..tất cả nhưunxg gì hắn cố
gắng vào ngày hum qua .thoáng chốc tan thành may khói
.............hắn vò đầu ..."" chết tiệt ..thời hạn 3 tháng chỉ còn
2 ..có lẻ nếu cứ như vậy .hắn sẻ
trời đêm nạy lạnh và tối mưa mãi mà chẳng dứt ..hình như mưa đang
khóc cùng nhỏ thì phãi ..cuộn tròn trong chăn nhỏ ngồi bó gối ..đầu
tóc nhỏ rối bời hòa vào làn nước mắt ..nhỏ thấy mi mắt đau rát
...biết thế nhưng sao nhỏ chẳng thể dừng ,nước mắt cừa trào ra
ngoài mãi ...tại sao Sơri mày điên rồi .......tự nhiên bắt đầu nhớ
đến hắn nhiều làm chi đễ rồi mày ngồi đây khóc ngu ngốc !..ngu ngôc
.!.đúng là ngốc nghếch mà !..hức hức ..nhỏ nấc lên ngenj ngào rồi
vất chăn ném xuống đất ...cùng lúc với tiếng cửa phòng nhỏ vang lên
kèm theo là giọng rất đổi thân quen với nhỏ ....là Bobo ...nhỏ nhào
khỏi giường .mở tung cửa ..thấy Bobo nhỏ thấy mọi uất ức đau khổ
điều được vỡ tan ..bật khóc vỡ òa nhỏ nấc trong nghẹn ngào trên bờ
vai to lớn của Bobo .....""bobo cậu thật tốt thấy ..nhỏ vậy bobo
hok đẩy nhỏ ra đễ hỏi gì nhỏ mà chỉ lặng yên đễ nhỏ thỏa sức khóc
....được thế nhỏ khóc nhiều hơn ..chừng vài phút sau khi thấy nhỏ
đã thật bình tỉnh ..bobo đẩy nhẹ người ra hỏi nhẹ nhàng tay lau nhẹ
dọng nước mắt trên gò má nhỏ :"" chuyện gì đã xảy ra với sơri ...mà
làm sori đau thế ...đừng khóc nữa ..BOBO buồn lắm ..Bobo hok thik
Sơri khóc mãi thế đâu ?..biết hok hả ?""
nhỏ thích ở gần bobo nhất bobo tâm lí dễ mến ...dù là con trai
nhưng bobo chưa bao giờ làm sơri phật lòng cả ..vậy mà hok hiễu tại
sao ..sơri hok yêu mến bobo nhỉ ?.....nhỏ rời khỏi BOBO ngồi lên
chiếc ghế của bàn học ..đầu cuối gầm ..thoáng chút Bobo đến bên nhỏ
với sợi truy băng màu hồng trên tay .."" sơri ..búi tóc lên đi
..như vậy sẻ đẹp hơn bây giờ ..""
nhỏ nhìn bobo bằng ánh mắt ngở ngàng ..mặt khẻ đỏ lên đưa tay lấy
sợi truy băng .....buộc xong tóc nhỏ thì thầm khi bobo ngồi lên
giường:"" BOBO ....à ..sau kì thì này lớp sơri được nghĩ tết .cho
sơri về quê chung với bobo nhé..ở đây hoài sơri mệt mỏi quá
""
bobo nhìn nhỏ rồi ôm choàng nhỏ thật nhẹ nhàng ..nhẹ như không
..cậu nhắm chặt đôi mắt ..phãi một lúc sau cậu mới lên tiếng ""
được ..bobo rất vui..nếu thấy bùn khổ xin hảy nhớ đến bobo ..bobo
mãi mãi sẻ ở bên cạnh sơiri ...thế nên dù sau này có thế nào thì
sơri đừng che giấu cảm xúc hảy đến tìm bobo.. bobo mãi lắng nghe và
thấu hiểu mà ..""..nhỏ nghe bobo nói vậy thì lòng thấy nhẹ nhàng
hơn nhìu ...vùi khuôn mặt của nhỏ vào vai bobo nhỏ ..thổn thức ""
sơri bik rồi ..nhất định rồi ..bobo mãi là bạn tốt của sơri mà
..phãi hok .""
bobo khẻ cười nụ cười tuy thật tươi nhưng ẩn sâu bên trong nó đã
méo mó đi mất rồi ..cậu nhẹ giọng ..vào tai nhỏ :"" uh'..nhất định
rồi ..mãi là bạn tốt ""....
sau buổi tối hôm đó bobo về lại quên đễ học thêm khoa shai .lúc
chia tay bobo nhỏ buồn khôn siết chỉ mún được đi chung với bobo
..vì nhỏ sợ lại phãi đối mặt với mọi người với nhưungx người trong
ngôi trường xa lạ đó ...chỉ vào đó học hok quá 3 tháng mà đã có quá
nhiều sự việc liên tiếp xảy ra làm tổn thương nhỏ ..ngay từ lần đầu
vào đã bị cả đám fangirrl trong trường căm ghét ...sau đó còn bị
Tiểu Minh ghen tuông đánh vào mặt nhỏ ........hàng liên tiếp nhiều
chuổi sự việc xảy ra khiến nhỏ mệt mỏi
đưa tay vổ thật mạnh vài cái vào đầu ..mặt nhăn nhó ..nhỏ thất
thiểu đến trường học ............chân nhỏ đang đi mà lòng chẳng mún
đến ...vì đến đó chắc chắn nhỏ sẻ gặp hắn và tiểu minh đấy là điều
hok trách khỏi .........
suốt buổi học ngay sau đó nhỏ liên tục tránh mặt hắn ..........đang
đi mà chợt thấy hắn đi đến là nhỏ đổi hướng rẻ đi nơi khác
...............nhìn thấy nhỏ làm vậy ..hắn thấy bực bội lạ thường
,,,,,,cứ như nhỏ quyết định tuyệt tình với hắn vậy..hok lẻ ngay cả
tình bạn củng hok còn sao ?...........ý nghĩ đó cứ đeo bám lấy hắn
từ suốt buổi học ..........hắn hok tài nào học được chử trong đầu
.........cảm giác thật tồi tệ .......hắn quyết định phãi tìm gặp
nhỏ để nói rỏ ..hok thể cứ như vậy được ...........dẫu sao hắn và
nhỏ củng sắp ở chung nhà nếu cứ tình trạng này thì thật rất khó xử
..
nghĩ là làm hắn ..bỏ khỏi lớp ngay sau giờ ra chơi và đến thẳng lớp
nhỏ ..........trên đường hắn đi đã có biết bao nhiêu fan chạy theo
...nhưng hắn hok quan tâm chỉ nhầm hướng lớp nhỏ đi tới ....
hắn bước tới lớp khi nhỏ đang nghe nhạc bằng tai phone trong điện
thoại nên đương nhiên tiếng reo hò inh ỏi của đám con gái bên trong
và ngoài lớp ...đã bị tiếng hát ngọt ngào của Ngô Trác Linh át mất
..
hắn bước lầm lầm đến ngay chổ nhỏ ngồi ..."" chiều tan học ở lại
lớp tôi có chuyện mún nói với cô ...nhớ đến đó ...tôi hok đùa đâu
""...nhỏ sửng người đánh rơi phone khỏi tai khuôn mặt hồng hào chợt
tái xanh ...giọng ấp úng"" hok ..tôi hok mún nói chuyện với anh
..vậy là đủ ròi...tôi hok có gì đễ nói với anh cả ..đễ tôi yên
""
nhưng nhỏ chưa nói hết câu thì hắn đã quay đầu bỏ đi khi nhỏ chưa
kịp từ chối ...nhỏ nhìn trừng theo cái dáng cao to đó khuất dần
trong đám fangirrl ...lòng nhỏ chợt thấy nhói đau ...có vẻ như nhỏ
ghét hắn như thế ...tại sao hắn đi giữa đám con gái đó mà hok thấy
..bực mình sao...sao hắn lại quá dễ dãi trong tình cảm thế kia
...thật bực mình nhỏ ghét hắn như thế ...!
hương ôm chống sách từ trong thư viện bước ra ...thì thấy Hoàng và
một đám con trai đang to tiếng sau khuôn viên trường..tò mò Tôi đi
giật lùi lại thêm vài bước ..........Tôi giật mình đánh rơi toàn bộ
số sách trên tay nagy lúc Hoàng vừa bị một tên con trai xa lạ trong
nhóm đó đánh một gậy vào đâừ bật máu....Tôi rất sợ thậm chí đôi
chân tê cứng hok dám bước thêm bước nào hơn nữa ......nhưng mà..tôi
thất sự rất lo cho Hoàng ........như tìm thấy trong người một nguồn
sức mạnh to lớn Tôi ôm chống sách lao vào bọn đó ném từng quyển vào
đầu chúng thật nhanh và chuẩn khiến cả bọn giật mình ôm đầu trừng
mắt nhìn Tôi ..một tên trong số gầm lên "" Gừ ...!!! CON NHỎ KIA
..MÀY LÀ AI MÀ LÁO QUÁ ..MÚN CHẾT HẢ?"".......tiếp sao câu nói đó 4
tên đó lao vào nhỏ ..dự cảm Tôi sắp bị đánh ....tôi hoảng sợ ôm
chặt đầu .....nhưng hok có gì xảy ra cả tôi hok hề thấy đau
....nhướng đôi mắt mở to tôi giật mình...Hoàng cậu ấy đã che ngang
cho tôi ,,,hứng trọn một gậy vào vai ...tôi hoảng lên khi Hoàng
khùy xuống"" trời ơi .!!!...hOÀNG ..HOÀNG ƠI..CÓ SAO HOK ""...nhưng
Hoàng hok trả lời anh chỉ cười "" bọn mày mún làm gì tao củng được
cấm đụng vào cô bé đó ..biết hok hả?""
Tôi nghẹn ngào ,,,,,,,,,,,nhìn Hoàng đau xót ...Hoàng vì Tôi mà ra
nông nổi này..tôi thật ngốc ..cứ tưởng chạy xen vào sẻ cứu được Anh
nào ngờ lại càng làm cho HOÀNG thêm lo lắng ...xin lỗi
tên con trai đứng đầu gầm giọng :"" được thôi ...nhưng mà nè ,,,mày
liệu hồn đó ..còn theo bạn gái tao nửa thì bik ,,,"" tên đó giở trò
hâm dọa rồi ..cùng bọn còn lại bỏ đi .........còn lại đây Tôi và
Hoàng ...vết thương nơi đầu và vai Hoàng rỉ máu khiến tôi sợ hải vô
cùng tôi lấy khăn trong cặp buộn chặt vết thương cho Hoàng thổn
thức "" Hương xin lỗi chỉ tại hương mà Hoàng bị thương như vậy
""
nghe Tôi nói thế nhưng Hoàng chỉ cười anh dùng tay bên trái xoa đầu
tôi .phì cười nụ cười đau đớn "" hok sao ...HOàng phãi cảm ơn Hương
đó chứ...vì hương đã đánh bọn chúng trông mêli thế cơ mà"" tôi bật
cười trong nước mắt ...đở hoàng ngồi dậy ..vì vết thương bên vai
quá đau nên Hoàng phãi dựa hết vào người Hương ..hương cười ""
Hoàng thật lạ ..lúc nào rồi mà còn đùa vậy ..xem nè sưng hết cả
rồi..."" Hoàng chỉ cười chút chút lại hơi nhắn vì vết thương rát
lên ..nhưng trong tâm trạng vẫn rất thoải mái "" hok sao Hoàng là
lực sỉ mà ""
Tôi nghe Hoàng nói vậy chỉ còn bik lắc đầu...Hoàng đúng là
Hoàng...đúng là Hoàng mà tôi đã rất thik .........
tan hoc nhỏ định sẻ chạy ra gặp hắn đễ nói rỏ thì lập tức bị đám
bạn thân cua Tiểu Minh gọi giật lại kèm theo là cái siết mạnh vào
cánh tay khiến nhỏ đâu buốt ...phãi hét lên"" aa...đau quá..đừng
làm vậy ..""..
cả đám dồn nhỏ vào chân tường ..Ngọc diệp đưa tay xô nhỏ ..đanh mặt
"" mày định đến chổ hẹn của Vương Thanh thật hả?..gan nhỉ""....nhỏ
rùng mình giọng đứt quảng "" Tôi...tôi...chỉ mún đến nói rỏ thôi
mà..các bạn là ai?""...
Nó(Ngọc Diệp )...một con nhỏ nhà giàu xấu tính chua ngoa ..cầm đầu
nhóm Girl-vip8x ...nó là em họ của tiểu Minh ..tính khí thất thường
,,,nhưng đối tượng mà nó kết hok phãi Vương Thanh mà là Đỗ
Hoàng...sở dĩ nó làm vậy chỉ vì thương Tiểu Minh nhwung quan trọng
nhất là nó vốn rất ghét nhỏ Và Hương...nhỏ bik được điều này qua
lớp đàn em
nhỏ đi giật lùi lại thêm vài bước nữa ...định sẻ bỏ chạy thật nhanh
thì đã bị nó nắm tóc kéo lại ...qua sddau nhỏ nhỏ chống cự bằng
cách dùng chân đá văng vào bụng Diệp ...cùng lúc nó buông tóc nhỏ
ra ôm bụng thì 3 đứa con gái còn lại xiết chặt hai tay nhỏ đứa còn
lại tát liên tục vào mặt nhỏ .....nhỏ mún chống cự lại vì đau
nhwung hok thể tay và chân nhỏ bị kìm rất chặt ..nhỏ nhắm kín mắt
đễ chịu đừng ...giờ trong đầu nhỏ chỉ còn một suy nghĩ."" hy vọng
sẻ có người đi ngang qua đây ...làm ơn ..""
hắn đi qua đi lại trước cửa lớp của nhỏ khá lâu mà hok thấy nhỏ hắn
giận điên lên ...đấm thụp mạnh tay vào tường ..."" được lắm
!...Nhật Anh cô ghét tôi đến vậy sao ?...""..
hắn đang rất cáu thì bóng Tiểu minh xuất hiện kế bên anh giọng ngọt
xớt "" anh đang đợi Nhật Anh à ...""
hắn hok trả lời cô mà quay lưng bỏ đi ..hok nói thêm lời nào với cô
nửa hành động đó ..làm cô thấy bị tổn thương cô siết chặt tay đến
bật đỏ .....dẫu khẻ môi ...rồi quay lưng ....đến bên một cô gái
đứng gần đó .."" bàn hãy đem lá thwu này đến cho Vương Thanh ..và
làm theo lời tôi đã dặn xong việc ..tối ẻ hok đễ bạn thiệt đâu
""..cô gái nhận lá thư từ tay cô cười khẩy ..đưa ánh mắt nhìn dáng
Thanh đang mờ dần "" bạn cú yên tâm đâu dẻ vào đó ...""
Tiểu minh cười nhẹ ...nhìn cô gái bắt đầu đi thẳng ,,,lòng đầy
khoái trá ,,,"" sẻ có tuồng hay coi rồi..""....đang định đi chợt
điện thoại cô reo "" tôi đây xong rồi hả ?"" bên đầu kia là giọng
của Ngọc diệp "" ok..coi như chị hả dạ rồi nhé...đấy chỉ là đoàn
cảnh cáo thôi .....nhwung em dám chắc kon bé đó sau lần này ..sẻ
hok dám đến gần Vương Thanh nữa đâu ...""..cô nghe vậy thấy lòng
sảng khoái lạ thường "" em làm tốt lắm ...""..........cô cúp máy
rồi bỏ nó vào túi xách nở một nụ cười thật sáng chân thong thả bước
đi lòng tràn chề ...sức sống
hắn định sẻ ra xe và về nhà thì điện thoại của hắn reo lên :"" cháu
à ? bác nè Mẹ của Nhật Anh ,,đây""...hắn mở cửa xe bước vào trong
rồi mới trả lời :"" à ..bác có việc gì hok ?""..đầu dây bên kia bà
cười khá to :"" haha ...hok có gì ..hiện giờ bác đang ở sân bay
...hành lí của Nhật Anh bác chuyển sang nhà cháu rồi ...sẳn tiện
cháu qua lớp nó đón về giùm bác nhé.."" lời dặn dò của bà làm hắn
phãi suy nghĩ ..vẫn chưa về sao ? lạ thật ...hắn kê điện thoại lại
gần tai"" dạ cháu bik rồi ..bác đi may mắn.."" hắn cúp máy khi đầu
bên kia gác máy đư ămts nhìn xung quanh trường đầy vẻ suy nghĩ chợt
hắn giật mình ..trời~ có khi nào đã quay vào lớp
.............
-----------------
hoàng rời khỏi phòng y tế sau khi chia tay hương xong anh lang
thang dạo quanh hành lang khá lâu mới qưyết định quay về .....nhưng
chư akipj đi thì trời đổ mưa ..khiến anh phãi quay vào lấy dù ..lấy
xong anh quay lưng thì nghe thấy tiếng khóc trong lớp ...giật lùi
bước anh đưa mắt nhìn vào cửa sỗ sâu tận bên trong cùng của góc lớp
dáng người nhỏ bé thu người ....đang úp mặt trên gối đễ khóc ..nhận
ra đó là nhỏ anh nhanh chóng đi vào trong nhưng đựoc nữa đừong thì
Vương Thanh từ trong cơn mưa chạy ùa vào lớp ..sự xuất hiện của
Thanh là anh chùn bước khẻ cười đưa mặt nhìn ra ngoài ....bợ vai
đang bị thưong của anh đột nhiên nhói đau ..nó làm anh phãi buông
rới cây dù ..chiếc dù rơi ra từ tay anh xuống đất hoà vào từng hạt
mưa ước nhòa nước bắn tung toét Hoang nhìn mãi theo cây dù ..rồi bỏ
đi giữa cơn mưa lạnh giá..lòng buồn như cắt anh chỉ là kẻ đơn
phương .một người thứ ba ..thì chỉ còn bik có thế ...đứng nhìn nhỏ
thương nhỏ quan tâm nhỏ từ xa............anh hướng mắt nhìn đôi tay
ước đẫm nước ,,Nhật Anh cô bé mãi mãi vẫn họ thuộc về anh ..vĩnh
viễn .......
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
Thanh bước vào đã khá lâu nhưng hắn vẫn hok thể lên tiếng hắn chỉ
nhìn nhỏ nhìn mãi ,,,,,,,,,,,,,,,cho tới khi nhỏ đột ngột ngẫng đầu
lên ..thấy được nhỏ lòng hắn nhói đau ..sao lại ra nông nổi này hả
? Nhật Anh ...?....khuôn mặt bầu bỉnh đọng đầy nước mắt đôi mắt
trong và sáng bổng nhiên ửng đỏ ..nhưng điều làm hắn đau hơn cả là
hai bên má của nhỏ đỏ hằn dấu tay ...hắn nhận ra rằng nhỏ đã rất
đau đớn ..bước thêm vài bước nữa và ngồi xuống đối diện với nhỏ với
anh mắt nhìn hắn xa lạ và nhợt nhạt ..hắn vuốt tóc nhỏ snag hai
bên;" Nhật Anh ..hok sao chứ ? ...chúng ta về thôi "" ........hắn
lên tiếng ...khá lâu rồi mà nhỏ vẫn hok thèm trã lời hắn ..chỉ nhìn
mãi hắn ...phãi rất lâu sao đó nhỏ mới thốt lên được giọng nhỏ rất
yếu vì lúc này do bị đánh vào mặt quá nhiều nên giờ cổ họng nhỏ đau
quá ;" anh còn định làm hại tôi đến bao giờ ?...anh đi đi ..tôi rất
mệt mỏi khi nhìn thấy mặt anh .."" nhỏ nói rồi bật cười to nhìn
trừng hắn rồi lại khóc "" anh là đồ đáng ghét ..vậy mà hok hiễu
sao...tôi lại như vậy ..."" nhỏ nấc lên trong nghẹn ngòa rồi gục
đầu vào vai hắn ..........hắn chỉ im lặng ngồi yên đễ mặc nhỏ khóc
..vì ngoài đễ nhỏ thỏa sức khóc thì hắn hok bik nên làm gì nữa
..tất cả là tại hắn ....xin lỗi ...Nhật Anh....hắn yêu nhỏ nhwung
luôn làm nhỏ khổ ...xin lỗi .mà ..
Nhỏ tỉnh dậy khi trời vừa chợp tối,,,mưa từ bên ngoài vẫn hok ngớt
..xoay người đưa mắt nhìn đảo quanh trần nhà …nhỏ dùng tay dụi mắt
..ủa đây là đâu vậy ?.............vương vai thật mạnh nhỏ ngồi dậy
đẩy tấm chăn sang một bên đồng lúc với tiếng bật cửa nguời buớc vào
bên trong hok ai xa lạ là Vương Thanh ..hắn bước vào với cái khay
trên tay ..nhỏ nhìn thấy bên trên khay là một tô cháo nóng còn bốc
khói nghi ngút …đi kèm với tô cháo là vỉ thuốc và ly sữa ….hắn đặt
khay lên bàn ..rồi quay sang nhìn nhỏ ………….hắn nhìn nhỏ rồi ngượng
ngừng …tay xoa xoa sau ót …nhỏ nhìn trân hắn từ lúc hắn bước vào
cho tới khi hắn nhìn nhỏ …..hắn đùa ‘’: nè…bộ chưa từng thấy người
nào đẹp trai như tôi sao mà nhìn dữ vậy ?’’ ………..nhỏ đang thất thần
nhưng khi nghe hắn nói thì bản tính vốn có trong nhỏ trổi dậy ‘’ ôi
trời ạ !..........đẹp á…anh đúng là tai họa thần xui xẻo của tôi
thì đúng hơn ..’’ …thấy nhỏ mạnh miệng như vậy hắn thấy lòng thoải
mái hẳn đi ..’’ cô ăn cháo và uống thuốc nhanh đi ….mặt cô sưng như
cái bánh bao rồi kìa ?’’ hắn vừa nói vừa đư atay chỉ vào 2 má nhỏ
…điều đó khiến nhỏ nhớ đến những sự việc hum qua
Câu nói của Ngọc diệp như ám ảnh nhỏ ‘’ mày liệu hồn …còn bén mảng
lại gần Vương Thanh thì đừng có trách bọn này độc ác …nghe chưa
hả?’’
thoáng chút rùng ..mình ..nhỏ co người lại tránh tay của hắn chạm
vào tóc nhỏ ‘’ đi đi …ra đi…đựng chạm vào tôi ‘’
Dứt lời nhỏ gạt tay hắn ra rồi xích lùi về phí cuối giường …mặt tái
mét …nhữung cử chỉ lạ lùng của nhỏ làm hắn sửng sốt tự nhiên đang
vui bổng chốc khác thường ‘’ làm gì thế ……..sợ tôi ăn thịt cô à
?...’’
Nhỏ hok nhìn hắn nữa …nhỏ hok nghe thấy gì nữa bên tay nhỏ bây giờ
ngoài giọng nói của Ngọc diệp ra thì nhỏ chẳng nghe thấy gì nữa
..bitk chặt hai tay .nhỏ hét lên ‘’ đi đi …tôi sợ lắm …đừng lại gần
tôi đừng chạm vào tôi…’’
Hắn nghe nhỏ hét vào mặt hắn làm cơn nóng giận vì bị xúc phạm trào
lên ‘’ cô nói gì hả?...sợ tôi..sao phãi sợ ‘’
Nhỏ nhẹ giọng tay vẫn hok bỏ ra ‘’ sợ hết sợ anh quan tâm sợ anh
lại gần sợ anh nói chuyện với tôi..sợ tất cả ..’’
Nghe nhỏ nói thế làm hắn đau như xé …quá ra hắn đối với nhỏ là tình
yêu sự quan tâm còn đổ lại cho hắn …chỉ là nổi sợ hải của nhỏ .nhỏ
ghét và sợ hắn đến vậy sao..được nếu vậy thì hắn sẻ đễ nhỏ yên
..hắn bỏ cuộc ,,,
Đôi mắt hắn đỏ ngầu ..chỉ nhìn trừng vào nhỏ ánh mắt xót xa và đầy
sự nuối tiếc ….đưa tay hất đổ khay thức ăn xuống đất hắn đi giật
lùi rồi quay đầu rời khỏi phòng đóng sầm cửa lại ……..
Còn lại nơi đây nhỏ ngồi trên giường trong khi bên dưới là cháo và
sữa …hòa vào nhau tràn ra nền gạnh từng mảnh vỡ của ly và chén
..trộn chung lại như từng thanh lam khứa nát tim nhỏ ……………giận thật
rồi..hắn sẻ ghét nhỏ lắm…….nhưng thôi như thế cũng tốt………nhỏ đúng
là ích kỉ thật ..chỉ nghĩ cho thân nhỏ …..nhưng nhỏ đành chiụ nhỏ
chỉ mún được yên thân ..hok mún thật sự trong thâm tâm nhỏ hok mún
nhóm Ngọc Diệp và Tiểu Minh căm ghét nhỏ ……….vậy nên xin lỗi
..Vương Thanh…
sao đêm hôm đó hắn và nhỏ sống chung với nhau cùng một ngôi nhà mà
cứ như là 2 kẻ xa lạ …nhỏ ví mình như là nguời ở nhờ nhà hắn chứ
hok phãi là danh nghĩa con dâu thử nghiệm …Bác Ân vì mún vun đấp
cho nhỏ và hắn nên đã sang Nhật Cùng Mẹ đễ nhường chổ cho nhỏ và
hắn thoải mái nhưng có thật là thoải mái khi cả hai điều mang nhiều
tâm sự khi 2 trái tim hok cùng chung nhịp đập thì tất cả mọi thứ
chỉ còn là vô nghĩa ….sáng nhỏ đi học từ rất sớm chiều về thì lên
lầu vào phòng và ở trong đó suốt tới buổi cơm chiều bác quản gia
kêu nhỏ mới ra ăn xong là nhỏ lại về phòng ngay …….còn hắn sáng đi
học từ rất trể …tan học thì hok buồn về nhà mà chỉ rêu rao đua xe
cùng đám bạn …hoặc hok đua xe thì cùng đám con gái trong trường đi
bar..nhảy ..hay đại loại là đi ăn ..đi du lịch có khi cả tuần hắn
hok thèm quay về nhà lấy một lúc ……..thế đấy suốt gần2 tuần nhỏ và
hắn sống tách biệt như thế mặc dàu cả hai đi đâu làm gì ở rất xa
cũng luôn nghĩ về nhau nghĩ với hai tâm trạng khác nhau..nhỏ nhớ
hắn với sự hối hận vì đã mắng hắn ……….hắn nhớ nhỏ với sự tiếc nuối
khôn cùng với ý sẽ mất nhỏ…….
…….mãi cho đến một ngày vào buổi sáng của ngày thứ hai đầu tuần ở
trường …
hum nay hắn hok mún đi đua xe cũng chã còn tâm trí đi chơi nữa hắn
quyết định sẽ về nhà ………vì hắn nhận ra ranừg sao hum đó hắn chưa
từng quay về nhà ……….hok bik nhỏ sống ra sao rồi nữa……..ở trong
trường nhỏ tránh mặt hắn suốt vì mún nhỏ đừng ghét hắn thêm nữa nên
hắn hok tìm nhỏ nữa …..
đang suy nghxi về nhiều vẫn đề về nhỏ thì một cô gái tết tóc hai
bên ..đeo cặp kính khá dầy …đi đến ‘’ anh ..là Vương Thanh…tôi có
là thư này cần gởi cho anh …’’……..hắn giật mình quay lại chưa kịp
địnhk thần thì cô gái dúi vào tay anh lá tư rồi bỏ chạy …..nhìn
theo dáng người lạ lẫm đó ..hồi lâu sao anh mới bốc
thư,,,,,,,,,,,hok bik trong thư vik gì mà hắn vội vàng chạy đi
ngay………..trong rất gấp gáp …..
------------------------------------
lâu quá hok viết nên người ta hok coi nữa rồi ....-"" có lẽ đúng là
truyện mình bình thương hok hay lắm ...nhưu lời bạn ấy nói vậy
.......""
hi' hi'...........minh vẫn chưa sữa dc máy .....cố ganứg lắm mình
mới nhập dc 2 doan này ;lại đóa ...
Thanh chạy đến chổ đã đề ra trong lá thư..nơi đó là khu nhà xe của
trường hắn đưa mắt nhìn quanh trong tâm trạng đầy lo lắng nội dung
trong lá thư đã viết Nhật Anh đang nguy hiễm đến ngay nhà xe nhưng
hắn đến đây từ lâu rồi vẫn chẵng thấy bóng dáng nhỏ hay một ai cả
không gian vắng lạnh..chỉ mỗi mình anh ,cảm giác như vừa bị đùa
giỡn hắn bực dọc lấy lá thư ra định xé nát chúng thì một cái bóng
màu đen xuất hiện ,quay người lại cứ ngở là nhỏ hắn chạy lại nhưng
đến gần ,thật gần thì anh nhận ra rằng đấy hok phãi là nhỏ mà là
Tiểu Minh ,nhìn thấy thế hắn cau mày quay phắt nhưng đã nhanh chóng
bị nhỏ chặn ngang đường ‘’ anh đi đâu ?nếu người đứng đây hok phãi
là em mà là kon bé đó thì chắc anh đã hok làm như vậy ,đúng
hok?’’..hắn hok trả lời mặt vẫn hok nhìn cô lấy một cái hắn thản
nhiên ‘’ đúng !thì đã sao? Tránh ra ‘’.,
Hắn nói thế làm cô bực ‘’ anh thik con bé đó vậy sao ?’’
Thanh gở tay cô ra giọng thật chậm nhưng rất rỏ ràng ‘’ có thì sao
mà hok thì sao? Em đừng trẻ con như vậy nữa sẽ hok thể nào anh yêu
em đuợc đâu ?’’
Cô hét lên như đễ át đi cái giọng nhẹ nhàng nhưng sắc nhọn đầy gai
góc đó’’ hok ! em hok nghe ! em hok mún nghe !’’
Hắn im lặng đứng nhìn về một khoảng trống xa xôi,đễ mặc cô đứng đó
trong nước mắt
Nhỏ ra khỏi lớp chưa đầy năm phúc thì bị một cô gái tết tóc hai bên
đeo cặp kính to chặn lại !’’ bạn ơi! Minh là bạn của Hương ,Hương
nói nhờ bạn đến nhà xe lấy đồ giùm Hương trong rổ xe’’
nhỏ quay người định sẻ hỏi cô gái đó là ai nhưng chưa kịp thì cô
gái biến mắt ,nhỏ lắc đầu khó hiễu nhưng vẫn đi đi với bạn tính
ngây thơ dễ tin người nhỏ rẻ hướng sang nhà xe của trường với hy
vọng sẻ lấy nhanh đồ cho Hương
-------------
nhưung khi đi gần tới nhà xe thì điện thoại nhỏ reo lên trong túi
xách nhận ra đó là số của Hương "" ê..mày về đến nhà chưa đi ăn kem
coi "" nhỏ châu mày vừa đi vừa trả lời "" xì.!1thôi đi đừng có xao
,chẳng phãi mày đang nhờ tao lấy đồ trong nhà xe cho mày
sao?""
nghe nhỏ nói thế bên đầu dây Hương cười lớn đến độ nhỏ phãi đưa
điện thoại ra xa đễ khỏi bị điếc "" ê ! ai nhờ mày đâu ?tao đâu có
đi xe đạp bao giờ đâu mà lấy đồ chứ ?""
nhỏ thản thốt"" ủa hok phãi mày có nhờ một người bạn gái tết tóc
hai bên nhờ nói với tao sao?""
Hương trả lời giọng thản nhiên "" làm gì có tao có đứa bạn nào lạ
vậy đâu ? mày bị lừa rồi hahaha""
nhỏ quạu lên với ý nghĩ bị lừa dối ,giờ lại thêm nụ cuời khả ố của
Hương nữa làm nhỏ hét lên "" này đủ rồi nhe ! cười đủ chưa ha? thật
bực mình hà?"" nói xong nhỏ cúp máy cái rụp bỏ ngay vào túi mặt
giận dữ ,hử ! tức quá lớn như vậy rồi mà còn bị lừa nữa ! nhỏ đi
thatạ mạnh và nhanh cho đến khi nhỏ đến gần sát nhà xe
----------------------
Thanh bỏ hai tay vào túi quần đình bỏ đi nhưng cô bất chợt nhào đến
ghì chặt anh hôn tới tấp ngay khi cô vừa nhìn thấy dáng nhỏ đang
hướng đến ,và đương nhiên nhỏ đã nhìn thấy thấy thật rỏ là đằng
khác
còn ng đọc thì mình nhất đính sẽ hoàn thành t/p .nếu nhưu các bạn
hok c/m thì mình sẽ rất bùn nhưng vẫn sẻ hết long vì các bạn ..nhất
định sẽ sáng tác đến chạp cuối cùng ..
Đôi mắt nhỏ mở to tưởng chừng như hok thể nhắm lại nhỏ đứng nhìn
hắn và Tiểu minh trong khi túi xách của nhỏ đã hoàn toàn nằm dài
trên mặt đất ,chẳng thể làm gì củng hok thể lên tiếng nên nhỏ đành
im lặng mãi cho đến khi hắn nhận ra sự có mặt của nhỏ đằng sao Tiểu
Minh liền hốt hoảng như vừa bị hàng tấn kim đâm trúng, vội vả đẩy
tiểu Minh ra với ý định sẽ chạy đến bên nhỏ ,nhưng ngay lập tức hắn
bị Tiểu minh kéo tay giật người lại giọng hờn giận " Thanh anh làm
vậy là sao ? chẳng phãi chúng ta đang rất tốt sao ? hay tại con nhỏ
này mà anh lại như thế ,hok phãi anh vừa nói rất yêu em sao
?""
Hắn sửng người như người từ thiên đàng bước xuống địa ngục trước
lời nói dối mang nhiều hàm ý chia rẻ ,ác ý của cô và nhất là đó là
điều hok thật sự dối trá trắng trợn ,nghĩ thế hắn vội quay sang
nhìn nhỏ như mong chờ từ nhỏ một cảm xúc khác ,mà hok giống như
những gì nhỏ đã nhìn thấy và nghe được nhưung hok đáp lại cho hắn
là cái nhìn rẻ lạnh đầy u uất điều đó làm hắn sợ ,giật ngay tay lại
nhìn vào Minh gầm giọng "" cô nói gì thế hả ? tại sao! Tại sao! Cô
dám làm vậy lố bịch""
Trái lại với cơn giận dữ và tâm trạng ngở ngàng ngẹn đắng nơi nhỏ
là một thái độ hoàn toàn khác ,thản nhiên ,nhẹ nhàng , Tiểu Minh
vẫn cười với giọng bất cần"" anh sao lại như thế thật quá đáng hà ?
hok phãi anh mới nói rất ghét Nhật Anh sao ? anh nói thấy nó là đã
hok ưa rồi ,giờ anh lại quên rồi sao""
Thanh giận và tức hừng hựt đến nóng mặt định dang tay tát vào mặt
Tiểu Minh thì nhỏ hét lên khiến hắn chùn tay lại "" nè ,hai nguời
đóng kịch vậy đủ chưa ? hai người có yêu nhau hay hok ? thì củng
chẳng kan gì đến Nhật Anh này cả ,hiểu chưa "" nói rồi nhỏ cúi
người nhặt túi xách lên ,ném cho hắn ánh mặt thật sắc đaỳa uất hận
rồi bỏ đi đễ lại đây hắn thấy mình chơi vơi và hụt hẫn một cảm giác
mất mát một thứ rấ quý giá mà hok thể níu kéo được .
Kế bên hắn Tiểu Minh thấy hắn buồn thì thaóng trong cô bất chợt
những xúc cảm yêu thương thù hận bật hóa thành đau xót ,đua nhẹ tay
lại gần tóc hắn nhưng đôi tay cô chựng lại vì sự sở hài và tự kỉ
Thanh đừng giận em ! em làm vậy củng vì yêu anh ,em hok thể có anh
, mãi mãi ,em bik chứ thế nhưung để nhường anh cho người con gái
khác ư? Em hok thể làm được ?
Đó chỉ là những cảm xúc giả dối nhỏ ghét mình như thế ! ba từ"
chẳng kan gì " làm nhỏ chua xót
Có lẽ nhỏ chưa thật sự hiễu mình đang làm gì và đang mún những gì
nhưng nhỏ bik ánh nhìn mà nhỏ giành cho hắn bây giờ hok giống như
với Bobo hay Đỗ Hoàng , nó là một cảm giác gần gủi nhưng đễ khẳng
định đó là tình yêu thì còn thật quá sớm khi nhỏ nghĩ rằng đã có
lúc nhỏ căm hận hắn kinh khủng vì chính hắn đã gián tiếp làm cuộc
sống vốn là một màu hồng tương sáng của riêng nhỏ thành những mảng
màu đen tối của ganh ghét và thù hận
Dường như những lúc nhỏ suy nghĩ thật nhiều về hắn thì lại thấy mệt
mỏi ,đôi chân nhỏ mỏi nhừ chỉ mún được yên ,nhỏ hok đi nữa mà dừng
lại tại một băng ghế đá trong sân trường ,quyết định sẻ hok buồn
nghĩ về hắn nữa nhỏ đem điện thoại ra nghe nhạc hình như hum nay có
bài mới của Ngô Trác Linh thì phãi ?nhỏ nhoẻn miệng rồi đeo phone
vào tai bắt đầu thưởng thức
Giật mình bật mở mi mắt khi nghe thấy có tiếng ai gọi tên nhỏ bên
tai kèm theo đó là hai cái phone trong tai nhỏ bị người gọi nhỏ kéo
ra ,cau mày nhỏ đưa tay dụi mắt đễ nhìn rỏ xem đó là ai ?
Thì ra đấy là .....
Ngớ ngẫng có kèm theo là sự im lặng lạnh người ,hướng ánh mắt ngở
ngàng đễ nhìn chốc chốc lại nhấp nháy mi mắt ,định sẽ bỏ nhanh điện
thoại vào túi rồi bỏ đi nhưng nhanh chóng đã bị giữ lại bởi giọng
nói trong trẻo của cô bạn đó níu lại ‘’ bạn đừng đi nói chuyện với
mình tí nhé ! mình xin lỗi mà ‘’
Chẳng có câu trả lời nào cả nhỏ im lặng đi giật lùi rồi quay lại
chổ củ ,khi nhỏ vừa đặt người xuống cô bạn đó thổn thức tay hok
thôi lay nhỏ cô bạn đấy hok ai khác là cô bé thắt tóc hai bím đeo
kính to vừa lừa nhỏ hum sáng‘’ mình xin bạn làm ơn đừng lại gần
vương Thanh nửa ‘’
Nhỏ giật mình như người vừa bị một tảng đá đập phiá sau đau điếng
giọng nhỏ bắt đầu lấp lửng nhưng âm vần trong miệng nhỏ phát ra
nhợt nhạt hok sao nghe rỏ’’ bạ..n nói g..ì,,,vậy ? bạn củng bik đến
Vương Thanh ứ ?’’ nhỏ hỏi nhưng trong lòng đầy rẩy hoài nghi , ít
lâu sao nhỏ bắt đầu hỏi tiếp ‘’ bạn tên là ?’’
Bạn ấy hok trả lời vội mà đưa tay quệt vệt nuớc đọng trên 2 khoé
mắt rồi mới lên tiếng chậm chạp nhưng rỏ và dễ nghe ‘’ minh tên là
Dương Bình ở lớp B ,thật ra mình đã ..’’ giọng Bình lấp lững ở ý
cuối khá lâu làm nhỏ bật lên trong đầu những suy nghĩ hok tốt nhỏ
nghĩ chắc lại là fan của hắn chứ đâu? Ng' đâu mà ;lắm rắc rối ,nhỏ
lắc đầu lia lịa đễ xua đi những suy nghĩ chán ngắt về hắn đễ quay
lại với Bình đang ở kế bên khi cô bạn ngớ người nhìn nhỏ ,thấy vậy
nhỏ chỉ bật cười to ‘’ hà hà bạn là Bình à .ừm Bình nói Anh hok
được chới thân với Thanh là vì lí do gì vậy ? hay Bình củng thích
Thanh ? hoặc là ..’’ nhỏ chưa thốt dứt câu Bình đã vội nhảy phóc
vào Miệng nhỏ ngồi ‘’ hok hok phãi vậy Bình hok có ý gì với Vuơng
Thanh cả bạn đừng nghĩ vậy ‘’
Nhỏ nhanh nhẩu ‘’ vậy thì vì sao ? ‘’
BÌnh cúi gầm mặt thoáng lát lại ngước lên nhìn nhỏ nhưng bị nhỏ bắt
gặp Cô bạn vội quay đi ‘’ mình …bị tiểu Minh..à mà ,,’’ Bình nói
lấp lững bỏ dỡ nữa chừng đứng vụt dậy định bỏ chạy nhưung đâu dễ
nhỏ là ai chứ nhanh như sóc nhỏ chạy lên ngay chặng ngang đường
Bình ‘’ bạn nói gì ? có liên quan đến tiểu Minh sao,,,nếu bạn hok
chịu nói rỏ thì đừng hòng đi đâu hết ‘’
Bình nhìn nhỏ bằng khuôn mặt đỏ rực như sắp khóc điều đó cho nhỏ
nhận ra rằng cô Bạn mới này mang rất nhiều tâm sự chua xót .nhỏ
thấy vậy thì lại thấy thêm chùn lòng nới lỏng tay nhìn Bình hồi lâu
‘’ Bình thật ra đã có chuyện gì vậy ?
Nhỏ hok bik tại vốn Bình là một cô bé nhạy cảm hay do Nhỏ siết quá
mạnh tay mà cô bạn cứ nhìn nhỏ khóc suốt mãi cho đến khi đã thấm
mệt thì Bình mới lên tiếng nhưng lần này như lấy đc bình tỉnh Bình
nói rỏ ràng và rành mạch hơn ‘’ xin lỗi mình hok mũn vậy đâu nhưung
Tiêu Minh bảo nếu mình hok thể tách Thanh và bạn ra thì đừng hong
lấy lại được số hình đó .’’
Nhỏ hỏi ‘’ số hình nào mà thật ra Tiểu Minh đã làm gì bạn chứ
?’’
Bình lại tiếp tục khóc ‘’ đấy là số hình mà …mình vô tình bị mà
thôi bạn hok nên bik ..chỉ cần bạn làm ơn trách xa Thanh ra là đã
giúp mình rồi ..híc híc .’’
Nói xong Bình bỏ chạy như bay chẳng mấy chốc đã khuất hút giữa sân
trường trời nhạt màu chiều gió thổi mạnh giá và ghét gợi lên trong
nhỏ hàng đống cảm xúc mơ hồ quái lạ làm ngay chính nhỏ củng hok thể
hiễu nổi .
Hoàng đi dọc theo các quầy đĩa nhạc đã khá lâu mà vẫn chưa tìm được
cái đĩa nào ưng ý ,hết lấy lên rồi bỏ lại vì những đĩa mà anh thích
thì hình nhưng nhỏ hok thích những đĩa anh thấy chẳng có chút hứng
thú thì nhỏ lại rất ư là thích , quá chán nản anh quyết định bỏ đi
những hok biết là may mắn hay xui xẻo đây mà vô tình tìm thấy được
một đĩa của nhóm S.H.E nhóm mà nhỏ và anh đều thích rơi ra từ quầy
bên dưới ,cầm đĩa trên tay anh ra ngay quầy tính tiền trong tâm
trạng vui vẻ ..
Những khi ra vừa tới quầy nhận ra giọng nói trong rất quen tiến
thêm vài bước nữa thì ra …….
Hoàng nhìn thấy tôi nhưng vẫn hok tỏ thái độ gì khác ngoài cái cười
xả giao vốn dĩ của đôi bạn bình thường nhưng đối với tôi thì khác
khi nhìn thấy Hoàng một cảm giác se se trong lòng đầy rẩy những cảm
xúc yêu thương dâng tràn nó khiến tôi hok sao nhìn thẳng vào Hoàng
được cứ cúi mặt rồi thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn Hoàng .