CHAP 24
Nó lết đến trường với cái đầu đau buốt vì hơi lạnh. Tay nó đấm liên
tục lên trán, bây jờ nó chỉ muốn nằm ở lấy cái j đó đập vỡ đầu ra
cho xong. Mọi cử chỉ của nó đều không wa được cặp mắt của Khương,
Khương mềm lòng trước nó và càng mềm lòng hơn khi thấy nó ốm đi vì
bệnh.
_ Nếu không khoẻ, em có thể ở nhà, không nhất thiết phải đến trường
đâu
Câu nói của Khương làm nó tỉnh hẳn, way đầu lại phía sau nhìn
Khương , nó nhoẻn miệng cười với Khương vì bik Khương không sao.
Chuyện Vương bị lão ja bắt cũng là do nó cả, nếu không phải thấy
Vương dẫn nó đi ăn và đi chơi thỳ có lẽ sẽ không bị lão ja hiểu lầm
và bắt Vương để uy hiếp nó. Lòng nó có chút mừng thầm vì người đo
là Vương nếu thật sự là Khương chắc bi jờ nó khó có thể đứng ở đây
nói chuỵên với Khương.
Thấy nó im lặng, Khương áp tay mình lên trán nó
_ Em bị sốt rồi.
Nó vội gạt tay Khương ra và điều đó làm Khương hơi có chút thất
vọng
_ Tôi không sao- nó ngượng ngùng bỏ đi trước, Khương vội nắm tay nó
rồi kéo nó đi một mạch theo hướng phòng y tế.
_ Tôi đã nói là không sao rồi mà
_ nhưng dù sao em cũng nên phòng y tế- Khương khăng khăng dẫn nó
đi
Bộp
Hình như có người đang nắm tay nó lại thỳ phải, mắt nó mờ mờ không
nhìn rõ
_ Anh làm j với bạn gái tôi zậy?- Vương cộc cằn nói
_ Tôi là bác sĩ muốn em ấy lên phòng y tế, chuyện đó cũng cần sự
cho phép của anh sao?- Khương lạnh lùng đáp
_...... tôi ko cần biết, cô ấy là bạn gái tôi, tôi mới có wuyền dẫn
cô ấy đi, đi thôi Thanh- vừa nói Vương vừa kéo Thanh vào người rồi
bỏ đi, chỉ còn Khương đứng đó nhìn nó, càng lúc càng thấy khó
chịu.
Đau nó thốn lên, mỗi sợi dây thần kinh của nó muốn căng ra, môi nó
tái lại rồi nhìn Vương chăm chú
_ Khương, anh dẫn tôi đi đâu vậy?
_ Tôi là Vương, không phải tên đó.- Vương jận jữ wát
_ Khương, anh….- chưa kịp nói hết câu, đầu nó buốt tới tận óc, đôi
mắt nó nhắm từ từ và chìm vào trong vòng tay Vương.
_ Ê..ê…cô…- Vương hoảng loạn nhìn nó rồi đảo mắt xung wanh để tìm
người júp nhưng không tìm thấy một ai.
10a.m tại nhà Vương
_ Con bình tĩnh được ko Vương- mẹ hắn ôn tồn nói
_ Nhưng mà…….- nãy jờ Vương đi wa đi lại trong phòng khách, 30’
trôi wa mà vẫn chưa thấy bác sĩ xuống, điều đó làm Vương hơi lo.
Phải chăng đơn thuần là lo cho nó, hay còn một uẩn khúc j khác,
ngay cả mẹ Vương cũng ngạc nhiên sau khi nhìn thấy nó.
Kịch- tiếng cánh cửa phòng nó mở ra
_ Cô ấy không sao chứ- Vương hỏi dồn nhìn ông bác sĩ
_ Cô ấy không sao thưa cậu chủ, nhưng có điều sức khoẻ cổ hơi yếu,
cậu nên canh chừng cô ấy, tôi đã truyền nước cho cổ.
Nhìn bác sĩ một hồi, hắn đi vào phòng để kịp nhìn thấy nó. Trông nó
xanh xao wá, đôi mắt thâm wần cộng thêm môi nó khô khốc, nhìn nó
hắn chợt thấy nao lòng. LÀ hắn đang thực sụ lo cho nó, hay đơn
thuần là đang nhìn nó như một người nào khác và bất jác trong lòng
hắn lại thấy buồn.
Tay hắn nhẹ vuốt lên má nó, kéo những sợ tóc mái sang một bên, hắn
nhẹ nhàng nắm tay nó và nói những câu khiến cho mẹ hắn bên ngoài
đứng nghe cũng thấy tội
_Nguyệt Anh, tôi sẽ chăm sóc em.
Hàng my nó khẽ động đậy, nó đỡ hơn nhiều rồi mặc dù trong bụng sôi
sùng sục, nó chưa ăn j hết, bao từ nó co thắt lại vì đói, cũng may
là kịp lúc Vương bước vào trên tay còn cầm tô cháo cho nó, bây jờ
nó mới kịp nhìn kĩ Vương. Hoá ra trong lúc nó mơ màng, nó đã kêu
lộn tên của Vương thành Khương, chẳng lẽ nó wan tâm đến Khương vậy
sao, ngay cả người nó không ưa mà nó cũng nhìn lộn, chả trách sao
bọn con gái cứ tưởng lầm Khương thành Vương, Vương thành Khương.
Trông hắn bi jờ thật jống anh hắn, hiền dịu, thích chăm sóc người
khác, nếu mà Vương cứ jữ khuôn mặt và thái độ đó chăm sóc hắn,
không khéo nó lại tưởng lầm là Khương mất. Tránh ánh nhìn hiếu kì
kủa hắn, nó way mặt đi lặng lẽ chùm chăn lên đầu.
_ Cô không tính ăn j hả?
_ Kám ơn anh, nhưng anh để đó đi, tôi sẽ ăn sau.
Nhìn nó chùm chăn kín mít, Vương không nói j đành bỏ ra ngoài,
miệng hắn vẫn còn chút j đó chua chát. Cứ típ tục nhìn nó chắc
Vương không chịu nổi mà chạy đến ôm nó. Không phải Vương ôm nó vì
nó, mà Vương ôm nó vì nó là hình ảnh của Nguyệt Anh. Hình ảnh
Nguyệt Anh như lấn sâu vào tâm trí Vương và mãi mãi cũng ở trong
đó. Vương không muốn wên Nguyệt Anh người mà mang lại cho Vương
nhiều điều thú vị nhất.
_ Ê Vương em xem, cái đó đẹp không? Chị thích cái đó nhất- Nguyệt
Anh tươi cười nói
_ Chị làm ơn đừng chạy nhảy nữa được không? Em nhìn mỏi con mắt rồi
nè- Vương bực dọc nói
_ Xì! đồ ông jà khó tính, suốt ngày càu nhàu, bộ em không thấy ở
đây rất đẹp sao? Chị thích ở đây lắm, cánh đồng hoa mặt trời, còn
có nhiều đom đóm nữa.- Nguyệt Anh thích thú đi lại trên cánh
đồng.
Trời tối rồi, mây đen kéo tới nhanh thật, tuy trời tối nhưng bù lại
lại có rất nhiều đom đóm và còn có cả sao nữa, rất đẹp, rất đẹp,
Nguyệt Anh ngả người nằm lên đùi Vương đôi mắt ươn ướt
_ Phải chi, người chị đi chung là Khương, sao lúc nào anh ấy cũng
không biết chị thích anh ấy chứ.- nói tới đây Anh oà khóc, nước mắt
Anh rơi lã chã trên đùi Vương càng lúc càng nhiều. Đây là lần đầu
tiên Vương cảm thấy đau lòng khi Anh khóc và cảm thấy ghen tỵ với
chính anh mình. Vương thích Nguyệt Anh, nhưng Nguyệt Anh lại thích
Khương. Tình cảm Vương dành cho Nguyệt Anh, có đến chết Vương cũng
ko nói ra.
__________________
CHAP 25
Lần đầu tiên nó thấy hắn đau khổ zậy, địng bụng là ra chào hỏi hắn
rồi về ai ngờ lại nhìn thấy hắn đang gục mặt xuống dưới sàn. Hắn mà
cũng có lúc như zậy sao? Nó cứ tưởng hắn lạnh lùng, tàn ác và có
lúc hơi vô duyên nữa, vậy mà người nó nhìn bi jờ hoàn toàn khác so
với trí tưởng tượng của nó nhiều, nếu nói ra, có lẽ nó thích Vương
lúc trước hơn hay bắt nạt hay càu nhàu và hay vô duyên nữa trông
hắn chả jống hắn chút nào.
_ Way…- nó lay nhẹ vai hắn
Hơi bất ngờ vì bị lay động hắn vội vàng trở về thực tại. Nhíu lông
mày nhìn nó khó chịu hắn bực mình wát
_ Cô ra đây làm j? Mệt sao ko ở trỏng đi.
_ Tôi thấy đỡ rồi, jờ tôi muốn đi về
_ Cũng được, tôi đưa cô về- hắn lạnh lùng nói rồi bỏ đi trước
Nó tần ngần nhìn theo hắn rồi cũng đi theo sau không nói lời nào,
wả thật hum nay hắn lạ wá.
Liếc nhìn những ô dù màu xanh đỏ mà nó đi wa, công nhận nhìn ở một
góc độ nào đó, vật ta xem là bình thường cũng sẽ trở nên đẹp hơn và
nó đang ngồi trên chiếc xe môtô của hắn, mặc dù nó không thích đi
xe này lắm vì tốc độ của hắn chạy rất nhanh còn nữa bên ngoài bụi
bặm nữa, khiến nó có chút khó chịu, nhưng hum nay lại khác, nó thấy
trời trong xanh hơn, tâm trạng nó bỗng nhiên thanh bình đến lạ
thường đây là kảm jác lần đầu mà nó có đột nhiên nó chợt nghĩ đến
Khương. Ở bên Khương nó cũng có tâm trạng như thế này, yên bình và
thanh thản, nó cảm thấy có chút nhớ Khương nhưng chỉ là thoáng wa
thôi thoáng wa thôi.
_ Cô đang nghĩ j thế?- Vương ngoảnh mặt hỏi nó
_ Không có j, anh lo nhìn đằng trước đi- nó nhăn mặt nói
_ ………- hắn không nói j cũng lẳng lặng way đầu về phía trước và cho
xe phóng nhanh hơn. Còn nó ngồi phía sau, muốn run lại vì sợ.
Gần tới trước cổng nhà nó, nó liền kéo áo Vương lại
_ Anh dừng đây được rồi, để tôi đi vào trong.
Hắn dừng xe để nó xuống rồi lạnh lùng phóng đi như chưa từng wen
bik nó.
_ Anh ta….- no đinh lầm bầm trong miệng điều j đó rồi thấy lại
thôi. Nó xách chiếc balô đi từ từ về ngôi nhà màu trắng của nó.
Nghĩ tới việc, phải về căn nhà này, nó chỉ muốn chạy đi đâu đó thật
xa thật xa, ngôi nhà của nó màu trắng, điều đó làm nó không thích
lắm. Người ta thường nói màu trắng là màu tinh khiết và trong sáng,
nhưng đối với nó, màu trắng thật đáng sợ, bởi vì nó wá trắng khiết
cho người ta cảm thấy ngộp thở và không tìm được lối ra, nó thấy sợ
điều đó, nó sợ một ngày nào đó nó không thể tìm được lối ra từ căn
nhà này và chính dòng tộc của nó nữa.
Hít một hơi sâu, way trở lại với bộ mặt lạnh như tiền của nó, nó
mệt mỏi bước vào trong nhà, hình như trong nhà có ai thì phải?
Chiếc BMW màu đen đậu trong sân nhà, chắc là của người nào jàu có
lắm, nhắm nhẹ mắt lại như chuẩn bị sẵn tinh thần để đối diện với ba
mẹ nó.
_ Con chào ba mẹ- nó lạnh lùng đáp
Tên đang ngồi với ba nó thỳ hơi ngạc nhiên nhìn nó, mặc dù biết
trên trường nó không thích nói nhiều với ai zậy mà ở nhà nó còn
tiết kiệm lời nói hơn gấp đôi đã zậy lời nói nghe chán nản và còn
sắc lạnh nữa. Khẽ nhếch môi lên nhìn nó cười, nó chưa nhận ra là ai
đang ở trong nhà nó thì phải.
_ Thanh, có bạn con đến chơi nè- mẹ nó ôn tồn nói
"Bạn?"- nhóm bạn nó làm j biết nhà nó ở đây, liếc nhanh cặp mắt
sang người ngồi đối diện với ba nó, nó bàng hoàng nhận ra khi đó là
người mà nó đang muốn gặp nhưng sao anh ta lại biết nhà nó đã zậy
còn nhìn nó cười tươi nữa chứ. Chớp nhẹ mắt phải 2 cái nó trở về
trạng thái bình thường, cười đáp trả với Khương rồi bỏ lên lầu jống
như rằng nó chưa từng wen biết Khương và điều này kàng khiến Khương
bất ngờ hơn. Nó lạnh lùng đến đáng sợ cứ như một người hoàn toàn
khác, hình ảnh cô gái nhỏ bị đám con gái ăn hiếp mà không khóc một
lời nào thoáng chợt hiện lên trong trí óc Khương,
Em tên j??
_ Thanh- nó nói trống không
_ Lần nào tôi thấy em, em cũng tàn tạ thế này sao??
_...........
_ Nhưng em jỏi lắm, một jọt nước mắt cũng không rơi- vừa nói tay
Khương vừa xức thuốc lên mặt nó.
_ Bác xin lỗi, nó là vậy không thích nói chuyện với ai hết ở nhà nó
thường như thế lắm.- mẹ nó đỡ lời dùm nó
_ Zạ không sao? Cháu cũng biết tính Thanh, bác có thể cho cháu gặp
Thanh một chút đc ko?- Khương lễ phép nói
_ Con cứ tự nhiên nhưng chỉ sợ con Thanh nó không muốn gặp con- mẹ
nó lo lắng nói
_ Zạ không sao, cháu sẽ có cách- Khương vui vẻ nói
_ Vậy thì tuỳ cháu
Đứng trước cửa phòng nó, Khương hơi hồi hộp, có cảm jác j đó len
lỏi trong lòng Khương vừa tò mò nhưng cũng có chút ngại, ngoài
Nguyệt Anh ra nó là người con gái thứ 2 mà Khương phải đến nhà
gặp
Cốc-cốc
_ Ai đó- nó ngồi gục trên bàn học nói vọng ra
_ Là tôi
Vừa nghe thấy tiếng Khương, nó vội bật dậy mắt nó tỉnh hơn rồi. Nó
nhẹ nhàng mở cửa cho Khương vào. Đập vào mắt Khương là sự kinh
hoàng của phòng nó, phòng nó sơn màu đen, hoàn toàn ko có thứ đồ j
của con gái, xung wanh trống rỗng ngoài cái bàn học và tủ wần áo,
đối với nhà nó việc mua 1 cái máy tính là chuyện rất dễ zậy mà
phòng nó còn ko có, thật chẳng biết sao nó có thể sống đc trong căn
phfong tẻ nhạt này.
_ Anh tìm tôi có chuyện j?- nó đi thẳng vào vấn đề
_ Tôi muốn tới xem em khoẻ chưa thôi- Khương đút tay vao túi wần
ung dung nói
" Chỉ vì muốn xem nó có chuyyện j không nên Khương đã tới tận đây,
có phải nó ngeh lầm không?"
_ Tôi không sao- Nó lạnh lùng đáp, đôi mắt liếc sang chỗ khác
_Vậy em đi chơi với tôi ko? – Khương wỳ ngồi xuống nhìn nó một cách
nhẹ nhàng rồi nở nụ cười với nó. Đúng thật Khương không khác j một
vị thần Apollo đẹp đến nỗi trong lòng nó đã bắt đầu zậy sóng.
CHAP 26
Lần đầu tiên nó thấy hắn đau khổ zậy, địng bụng là ra chào hỏi hắn
rồi về ai ngờ lại nhìn thấy hắn đang gục mặt xuống dưới sàn. Hắn mà
cũng có lúc như zậy sao? Nó cứ tưởng hắn lạnh lùng, tàn ác và có
lúc hơi vô duyên nữa, vậy mà người nó nhìn bi jờ hoàn toàn khác so
với trí tưởng tượng của nó nhiều, nếu nói ra, có lẽ nó thích Vương
lúc trước hơn hay bắt nạt hay càu nhàu và hay vô duyên nữa trông
hắn chả jống hắn chút nào.
_ Way…- nó lay nhẹ vai hắn
Hơi bất ngờ vì bị lay động hắn vội vàng trở về thực tại. Nhíu lông
mày nhìn nó khó chịu hắn bực mình wát
_ Cô ra đây làm j? Mệt sao ko ở trỏng đi.
_ Tôi thấy đỡ rồi, jờ tôi muốn đi về
_ Cũng được, tôi đưa cô về- hắn lạnh lùng nói rồi bỏ đi trước
Nó tần ngần nhìn theo hắn rồi cũng đi theo sau không nói lời nào,
wả thật hum nay hắn lạ wá.
Liếc nhìn những ô dù màu xanh đỏ mà nó đi wa, công nhận nhìn ở một
góc độ nào đó, vật ta xem là bình thường cũng sẽ trở nên đẹp hơn và
nó đang ngồi trên chiếc xe môtô của hắn, mặc dù nó không thích đi
xe này lắm vì tốc độ của hắn chạy rất nhanh còn nữa bên ngoài bụi
bặm nữa, khiến nó có chút khó chịu, nhưng hum nay lại khác, nó thấy
trời trong xanh hơn, tâm trạng nó bỗng nhiên thanh bình đến lạ
thường đây là kảm jác lần đầu mà nó có đột nhiên nó chợt nghĩ đến
Khương. Ở bên Khương nó cũng có tâm trạng như thế này, yên bình và
thanh thản, nó cảm thấy có chút nhớ Khương nhưng chỉ là thoáng wa
thôi thoáng wa thôi.
_ Cô đang nghĩ j thế?- Vương ngoảnh mặt hỏi nó
_ Không có j, anh lo nhìn đằng trước đi- nó nhăn mặt nói
_ ………- hắn không nói j cũng lẳng lặng way đầu về phía trước và cho
xe phóng nhanh hơn. Còn nó ngồi phía sau, muốn run lại vì sợ.
Gần tới trước cổng nhà nó, nó liền kéo áo Vương lại
_ Anh dừng đây được rồi, để tôi đi vào trong.
Hắn dừng xe để nó xuống rồi lạnh lùng phóng đi như chưa từng wen
bik nó.
_ Anh ta….- no đinh lầm bầm trong miệng điều j đó rồi thấy lại
thôi. Nó xách chiếc balô đi từ từ về ngôi nhà màu trắng của nó.
Nghĩ tới việc, phải về căn nhà này, nó chỉ muốn chạy đi đâu đó thật
xa thật xa, ngôi nhà của nó màu trắng, điều đó làm nó không thích
lắm. Người ta thường nói màu trắng là màu tinh khiết và trong sáng,
nhưng đối với nó, màu trắng thật đáng sợ, bởi vì nó wá trắng khiết
cho người ta cảm thấy ngộp thở và không tìm được lối ra, nó thấy sợ
điều đó, nó sợ một ngày nào đó nó không thể tìm được lối ra từ căn
nhà này và chính dòng tộc của nó nữa.
Hít một hơi sâu, way trở lại với bộ mặt lạnh như tiền của nó, nó
mệt mỏi bước vào trong nhà, hình như trong nhà có ai thì phải?
Chiếc BMW màu đen đậu trong sân nhà, chắc là của người nào jàu có
lắm, nhắm nhẹ mắt lại như chuẩn bị sẵn tinh thần để đối diện với ba
mẹ nó.
_ Con chào ba mẹ- nó lạnh lùng đáp
Tên đang ngồi với ba nó thỳ hơi ngạc nhiên nhìn nó, mặc dù biết
trên trường nó không thích nói nhiều với ai zậy mà ở nhà nó còn
tiết kiệm lời nói hơn gấp đôi đã zậy lời nói nghe chán nản và còn
sắc lạnh nữa. Khẽ nhếch môi lên nhìn nó cười, nó chưa nhận ra là ai
đang ở trong nhà nó thì phải.
_ Thanh, có bạn con đến chơi nè- mẹ nó ôn tồn nói
"Bạn?"- nhóm bạn nó làm j biết nhà nó ở đây, liếc nhanh cặp mắt
sang người ngồi đối diện với ba nó, nó bàng hoàng nhận ra khi đó là
người mà nó đang muốn gặp nhưng sao anh ta lại biết nhà nó đã zậy
còn nhìn nó cười tươi nữa chứ. Chớp nhẹ mắt phải 2 cái nó trở về
trạng thái bình thường, cười đáp trả với Khương rồi bỏ lên lầu jống
như rằng nó chưa từng wen biết Khương và điều này kàng khiến Khương
bất ngờ hơn. Nó lạnh lùng đến đáng sợ cứ như một người hoàn toàn
khác, hình ảnh cô gái nhỏ bị đám con gái ăn hiếp mà không khóc một
lời nào thoáng chợt hiện lên trong trí óc Khương,
Em tên j??
_ Thanh- nó nói trống không
_ Lần nào tôi thấy em, em cũng tàn tạ thế này sao??
_...........
_ Nhưng em jỏi lắm, một jọt nước mắt cũng không rơi- vừa nói tay
Khương vừa xức thuốc lên mặt nó.
_ Bác xin lỗi, nó là vậy không thích nói chuyện với ai hết ở nhà nó
thường như thế lắm.- mẹ nó đỡ lời dùm nó
_ Zạ không sao? Cháu cũng biết tính Thanh, bác có thể cho cháu gặp
Thanh một chút đc ko?- Khương lễ phép nói
_ Con cứ tự nhiên nhưng chỉ sợ con Thanh nó không muốn gặp con- mẹ
nó lo lắng nói
_ Zạ không sao, cháu sẽ có cách- Khương vui vẻ nói
_ Vậy thì tuỳ cháu
Đứng trước cửa phòng nó, Khương hơi hồi hộp, có cảm jác j đó len
lỏi trong lòng Khương vừa tò mò nhưng cũng có chút ngại, ngoài
Nguyệt Anh ra nó là người con gái thứ 2 mà Khương phải đến nhà
gặp
Cốc-cốc
_ Ai đó- nó ngồi gục trên bàn học nói vọng ra
_ Là tôi
Vừa nghe thấy tiếng Khương, nó vội bật dậy mắt nó tỉnh hơn rồi. Nó
nhẹ nhàng mở cửa cho Khương vào. Đập vào mắt Khương là sự kinh
hoàng của phòng nó, phòng nó sơn màu đen, hoàn toàn ko có thứ đồ j
của con gái, xung wanh trống rỗng ngoài cái bàn học và tủ wần áo,
đối với nhà nó việc mua 1 cái máy tính là chuyện rất dễ zậy mà
phòng nó còn ko có, thật chẳng biết sao nó có thể sống đc trong căn
phfong tẻ nhạt này.
_ Anh tìm tôi có chuyện j?- nó đi thẳng vào vấn đề
_ Tôi muốn tới xem em khoẻ chưa thôi- Khương đút tay vao túi wần
ung dung nói
" Chỉ vì muốn xem nó có chuyyện j không nên Khương đã tới tận đây,
có phải nó ngeh lầm không?"
_ Tôi không sao- Nó lạnh lùng đáp, đôi mắt liếc sang chỗ khác
_Vậy em đi chơi với tôi ko? – Khương wỳ ngồi xuống nhìn nó một cách
nhẹ nhàng rồi nở nụ cười với nó. Đúng thật Khương không khác j một
vị thần Apollo đẹp đến nỗi trong lòng nó đã bắt đầu zậy sóng.
CHAP 27
Thành phố vào noel đẹp thật, tuy nó không thích noel cho lắm nhưng
đi với Khương như thế này, thỳ mọi thứ xung wanh nó đều mờ mờ ảo
ảo, nó thấy mọi nơi ánh đèn chỗ nào cũng chiếu, chiếu trên đường,
trên khắp toà nhà, và cả trên khuôn mặt Khương nữa, ánh sáng chiếu
mỗi lúc mỗi rõ và càng lúc nó càng thấy thích nhìn Khương đến lạ
lùng.
Từ khi Khương mở lời rủ nó đi chơi, trong lòng nó đã có chút zậy
sóng, nhưng đi bên cạnh Khương như zầy nó lại thấy ấm áp hơn.
Khương hình như thích đi như zầy với nó hơn, Khương vui vì nó đã
chấp nhận đi cùng Khương, nhìn thấy vẻ mặt nó ngơ ngác với khung
cảnh xung wanh , Khương trông nó thật thú vị.
_ EM làm j ngơ ngác zậy, bộ lạ lắm hả- Khương vừa nói vừa nhìn dáo
dác xung wanh
_ Không có j…- nó lơ là đáp
Thật ra là nó đang muốn ăn j đó lắm vì ngại Khương nên nó không dám
nói bụng nó đang cồn cào lên cả rồi. Khương mỉm cười nhìn nó, rồi
nắm tay nó nhẹ nhàng đi tới wán ăn bên đường. Có hơi chút bất ngờ
nhưng nó cũng để Khương dẫn đi ăn vì bụng nó không chịu nổi nữa
rồi.
Ở đây là wán bình dân, mọi người thường lui ra vào wán này lắm và
hình như Khương là người wen của wán này thỳ phải? Khi thấy Khương
bước vào, bà chủ wán đã cừoi với Khương. Phố xá càng lúc càng đông,
những dây leo chớp chớp đèn chiếu vào mặt nó làm lộ lên vẻ trẻ con
và ngây ngô khi ăn nữa, mọi người không đi xe ở khu này, thườg là
những cặp tình nhân dắt tay nhau dạo wanh phố phường và cùng nhau
vui đùa nữa, trông họ thích thật, trong lòng nó cũng có chút gen tỵ
rồi, nếu là trứoc đó nó không màng đến chuyện trai gái hay j hết,
với nó chỉ có khoảng không làm bạn nhưng jờ thỳ khác rồi, nó có bạn
có bạn trai và còn có cả Khương nữa. Nghĩ đến " bạn trai" nó lại
liên tưởng người ngồi đôi diện nó là Vương chứ không phải Khương
nữa.
_ Tên điên đó, không biết đang làm j nữa?- nó vẩn vơ nghĩ rồi tự
cười với chính mình.
Khương nhìn nó 1 cách khó hiểu, lâu rồi không thấy nó cười đột
nhiên lại cười như thế làm Khương cảm thấy trong lòng hơi nao
nao.
_ EM cười j zậy?
Chớp đôi mắt nhìn Khương mấy cái rồi nó lảng đi
_ Cô ơi cho cháu li sting
Jải wuyết cái bụng xong, nó và Khương đi dạo trên vỉa hè, người ở
đâu cũng đông cả nó dáo dác nhìn xung wanh để nhìn nhiều thứ mới
lạ, lần đầu tiên nó đi dạo với người khác jới và cũng lần đầu tiên
nó thích thế jới bên ngoài đến zậy, đã lâu rồi nó không có cảm jác
đó. Đang nhìn mọi nơi thỳ dôi mắt nó dừng lại ở góc khuất sau cột
điện. Gần đó cũng có một con hẻm đi sâu vào đó, và chính ngay tại
đây, đứng ở một vị trí cách xa Vương nó đã kịp trông thấy đôi
khuyên tai khuyếch bạc đang loé lên từng chập một.
LÀ Vương, Vương đang ngồi một mình ở góc khuất đó, không gế không
nơi để đi, trông Vương thật tội nghiệp, jống như thế jới này cái
thế jới nó đang thật sự thích đây đang bỏ mặc Vương vậy, một mình
Vương chỉ một mình Vương……
Vương nhắm nghiền đôi măt để cảm nhận khung cảnh xung wanh mình,
mặc mọi ngừoi nói j mặc người ta xỉa xói ra sao, Vương vẫn cứ ngồi
đó, đầu Vương dựa vào nền gạch nhà của người ta, Vương đang nghĩ
đến Nguyệt Anh, cũng chính nơi này Vương đã để vuột mất Anh…..Giá
như lúc đó Vương dũng cảm hơn một chút, dũng cảm để nói ra tình cảm
của mình thỳ phải chăng Anh sẽ way lại nhìn Vương? Vương vẫn chờ
Anh , đến tận bi jờ cũng thế và mãi về sau cũng sẽ thế. Vương yêu
Anh nhưng lại không thể nói, cảm jác đó dày vò Vương từng chút một
từng chút một.
_ A…- Vương khẽ rên nhẹ một tiếng khi thấy cái j đó lạnh lạnh đang
áp trên mặt mình. Thì ra là nó đang cầm lon sting lạnh áp lên má
Vương.
_ Cô bi điên hả?- Vương càu nhàu đáp
_ Uống đi- nó không màng đến lời Vương nói chỉ cầm lon sting đưa
lên trước mặt Vương.
_ Không cần- Vương lạnh lùng gạt tay nó ra rồi đứng lên lặng lẽ đi
vào con hẻm
Nó dõi theo Vương rồi cũng bước theo sau, đôi tay nó lạnh cóng đan
vào nhau thi thoảng lại bấu chặt vào cấu váy để bớt căng thẳng hơn.
Nếu nó đoán không lầm, chắc đây là nơi dẫn đến cánh đồng hoa mặt
trời.
Ban đêm nơi đây nhiều đom đóm hơn, Vương vẫn ngồi một mình ở góc
cây đại thụ to đó, đôi mắt vẫn nhắm nghiền lại. Thật uổng công nó
đã nói dối Khương để chạy lại xem coi Vương có bị j không. Hoá ra
lại là vô ích rồi.
Những đám mây đen đang bao phủ trái tim đôi ta
Anh chăm chú lắng nghe những cảm xúc bị lãng wên từ lâu
Thật khác biệt và rõ ràng
Tựa như bức tranh tươi đẹp
Chỉ có thể ngắm nhìn nơi hồi ức của một người
Trái tim đau đớn bị tổn thương còn có thể tiếp tục yêu em?
Anh đã cố găng rất nhiều để nắm lấy bàn tay em lạnh já……
……..
Những nốt nhạc nơi cửa miệng Vương thốt ra, nó ngeh rõ từng lời
từng lời một, jai điệu thật hay nhưng lại buồn, Vương hát rất hay
rất thành tâm, thành tâm đến nỗi khoé mắt của Vương đã bắt đầu ươn
ướt. Nhìn Vương đau đớn, bản thân nó chỉ biết lặng câm dõi theo
Vương
CHAP 28
Mưa lất phất rơi trên con hẻm nó đi, nó nhìn thấy mưa rõ hơn wa ánh
đèn phản chíếu xuống đường, khu này vắng vẻ wá nhưng không hiểu sao
nó không hề sợ, nó ít khi nào đi một mình vào ban đêm lắm nhưng jờ
khi đi bên cạnh Vương thì không hiểu sao nó lại thấy nhẹ lòng hẳn,
liếc nhanh nhin Vương rồi lại nhìn về phía trước. Mới nãy nghe
Vương hát, nó thấy trong lòng nó có thứ cảm jác rất khác lạ, vừa
chút khó chịu nhưng vừa có sự thương cảm, nó thấy bản thấy mình
ghen tỵ với cô gái mà Vương thích, được một người con trai thích
mình đến zậy, nếu là nó chắc nó sẽ không bỏ một người như Vương mà
đi, nhưng lý do tại sao Vương và cô gái đó không ở chung với nhau,
thì nó không biết…..
Vương thấy nó im lặng hồi lâu thì hơi bực mình. Thật sự là Vương
không thích im lặng wá, im lặng wá khiến Vương có cảm jác như mình
đang bỏ lại một mình, Vương không thích cảm jác đó lắm, nó làm
Vương thấy nghẹt thở. Dường như không chịu được Vương way sang thúc
mạnh vào vai nó
_ Nói j đi- Vương nhăn mặt nói nhưng mắt vẫn hướng về phía
trước
Hơi jật mình vì cú thúc mạnh của Vương, nó ngước lên nhìn Vương rồi
lảng
_ Hôm nay trời đẹp nhỉ
Thấy nó nói một câu không ăn nhập chủ đề, Vương nhìn dáo dác xung
wanh lên trời xuống đất rồi way sang nhìn nó.
_ Cô không thấy mưa lất phất hả, đẹp j mà đẹp, tối thui kia kìa-
Vương cau có đáp
_ ờ thì…….. ý tui nói trời mưa đẹp…….- nó cười trừ nhìn Vương
_ Trời mưa đẹp?.......đâu, đẹp chỗ nào đâu, cô chỉ tui coi coi-
Vương lại nhìn xung wanh tìm cái đẹp mà nó nói
_ Sao tui biết nó đẹp chỗ nào mà chỉ, đẹp thì đẹp thôi……- nó hơi
bực
_ Cô…….. hôm nay cô ăn gan hùm rồi mới dám trả treo tui đó- Vương
chặn đường nó khoanh tay nhìn nó
_ Vớ vẩn thật, anh né ra đi để tui đi về nhà nhanh nữa, tối
rồi..
Nó né sang chỗ khác để đi, mỗi bước đi của nó càng lúc càng nhanh
hơn, vì trời mưa ko lất phất nữa mà hạt nào hạt nấy đã bắt đầu nặng
trĩu, rớt mạnh xuống đầu nó, vai nó và lấm tấm trên mặt, thật khó
chịu khi cứ phải đi ngoài trời mưa, nước mắt nước mũi nó lẫn vào
nhau vì lạnh.
_ Sao chân cô ngắn mà cô đi nhanh thế.- Vương chạy kế bên nó, mặt
cũng ướt sũng mưa như nó
_ Anh không thấy lạnh hả?- nó vừa chạy vừa hỏi Vương
_ Bộ cô lạnh lắm sao
_...........
Nó không thể trả lời Vương nữa, vì mưa phả vào mặt nó càng lúc càng
mạnh, nó thấy rát cả miệng, nó đuối sức lắm rồi, nếu không chạy về
kịp chắc nó té xỉu lun mất…Đang bận với suy nghĩ của mình, nó chợt
cảm thấy hình như trời không còn mưa nữa, tạnh rồi thì phải . mưa
không phả vào mặt nó, cũng đột ngột dừng lại, bộ có hiện tượng lạ
hả? Mà đúng thật, hiện tượng lạ xuất hiện, mà còn xuất hiện ngay
trên đầu nó nữa. Thì ra là Vương lấy áo khoác che trên đầu nó rồi
người Vương chỉ mặc một áo mỏng manh có khi mỏng hơn nó ấy chứ, zậy
mà lại mở áo khoác che cho nó. Ngước mắt lên nhìn Vương, nó đã
ngừng chạy, Vương cũng ngừng chạy, chỉ có nó và Vương dưới ánh đèn
đường màu vàng. Nó im lặng nhìn Vương có chút thắc mắc
_ Sao không chạy nữa, đứng đây làm j?.
_........
_ Ê, tui đang hỏi cô đó- Vương nheo mắt nhìn nó
_.........- nó vẫn im lặng nhìn Vương, mắt không hề chớp
_ Ê, CON NHỎ KIA, CÔ BỊ CÂM HẢ- Vương wát lớn vào mặt nó
_ Anh không lạnh hả?
Thấy nó hỏi câu hỏi ngớ ngẩn, Vương phì cười một hồi rồi nói
_ Đó là chuyện của tui, cô lo làm j, đi thôi.- vừa nói vừa vừa kéo
nó sát vào Vương rồi cùng chạy nhanh về nhà.
Dựa vào người Vương, nó thấy tim mình đạp liên tục, như muốn nhảy
ra khỏi lồng ngực, ở bên Vương nó thấy ấm áp hơn nhìu, mỉm cười
nhìn Vương rồi nó cùng Vương chạy tiếp.
10.30 p.m, trước cổng nhà nó
_ Anh lỡ đưa tui đến nhà rồi, hay là anh ở đây nàh tui đi rồi sáng
mai hẳn về.- nó ngây thơ hỏi
Chớp mắt liên tục nhìn nó, Vương cốc vào cái trán nó thật
mạnh
_ Đau, anh bị thần kinh hả- nó vừa xoa đầu vừa liếc Vương
_ Cô là con gái, có bao jờ có đứa con gái nào mời con trai vào nhà
wa đêm không?
_ ơ hay, là tui tội nghiệp anh nên mới kêu anh vào nhà tui, bộ anh
tưởng tui muốn chứa anh hả?- nó nhăn mặt wát Vương rồi way đầu bước
thẳng vào nhà, mặc kệ Vương đứng như trời trồng như nhìn nó.
Không nhìn Vương một chút nó bước một mạch vào sân nhà, mặt nó còn
có chút bực dọc vì lời nói của Vương, thật tình là nó không có ý j
với Vương mà, đơn thuần là bạn bè mời vô nhà thôi, hắn làm cái wái
j mà phản ứng mạnh zậy chứ.
Nó khó chịu vào nhà mà wên mất có 3 người nhìn nó không chớp
mắt
_ E…hèm…..
_.........- nó không chú ý lắm vẫn cặm cụi đi tiếp
_ưhmmmm……..
Nghe tiếng wen wen nó nhìn sang phải thì liền thấy ba mẹ nó đang
ngồi hay bên gế, và chính jữa là bà cô đang chiễm chệ ngồi……
Hoảng hồn, nó cuối gầm mặt xuống khuôn mặt đanh lại rồi tiến thẳng
tới chỗ 3 người, cung kính wỳ xuống và thưa
_ Con chào dì và be mẹ.
_ Hưm…….. đi chơi về rồi sao? Tôi thấy cô không coi ai trong mắt
mình nữa thì phải? Ngay cả tôi cô cũng dám bỏ đi một nước.
_.... con không dám..- nó nhỏ nhẹ đáp nhưng khuôn mặt không chút
biểu cảm
_ Đừng tưởng mình là thánh nữ, muốn làm j thì làm, chưa chắc cô là
thánh nữ đâu, còn phải đợi một đợt kiểm tra nữa mà………- bà dì nghiêm
mặt nhìn thẳng vào nó- ja đình không có jáo dục dẫn đến có đứa con
******* đến thế, thấy người lớn không thèm chào….- bà dì liếc mắt
nhìn ba mẹ nó rồi nhfin xuống người đang wỳ dứới chân bà…- ngươi
biến đi đừng để ta thấy ngươi nữa.
Gật đầu nhẹ, nó way đầu bỏ đi, một lần nữa khuôn mặt không có cảm
xúc, đối với nó nó đã wá wen với việc ngày nào cũng bị bà j` móc
méo, và càng vô cảm hơn khi ba mẹ nó- một người cúi gầm mặt xuống
xấu hổ, còn một người ngồi ôm mặt khóc, nó thật không biết mẹ nó
khóc là vì bị bà dì nói vậy mẹ mới khóc hay mẹ nó khóc cho nó nữa.
Nuốt nước đắng vào cổ, nó bước lên cầu thang và không một lần nhìn
lại……
CHAP 29
Vương đứng dưới nhà nó một hồi rồi định way đầu đi thì đầu Vương
cảm thấy đau buốt, tay Vương xoa nhẹ lên đầu rồi dựa vào
tường
_ Đau wá….chắc là dầm mưa nên đau đầu wá……- Vương vò lấy tay vò đầu
thật mạnh
Vương thấy xung wanh toàn màu trắng, trắng wá đến nỗi Vương không
thấy j cả, mắt Vương díu lại giãn ra , chân Vương dường như không
chịu đựng được sức nặng của thân thể và Vương khuỵa xuống.
Nằm một mình trên lầu, nó cảm lại cảm thấy xung wanh 4 bức tường
không khác j nhà là tù, nếu cho nó lựa chọn chắc chắc nó sẽ lựa
chọn không bao jờ vô chính căn phòng này nữa, nó cảm thấy khó thở
và mún khóc, lòng nó nặng trĩu nặng đến nỗi nó thấy như cả thế jới
này nó đang gánh trên vai vậy. chớp mắt 15’ nó không tài nào ngủ
được, khoác nhẹ áo khoác, nó mở cửa đi ra ngoài sân, hum hỉu sao nó
cảm thấy không yên tâm vê Vương cho mấy, mưa đã tạnh, đường mát mẻ
hơn nhìu, hít thở một hơi thật sâu, nó đi định đi dòng dòng thì nó
trông thấy có jáng người đang nằm ngoài kia.
_ Trơì ạ, bộ ngoài đây mát đến nỗi có người muốn ngủ ngoài đường
lun hả chời….- nó lầm bầm trong miệng rồi định ngoải bước vào nhà
thì nó trông thấy đôi khuyên tai bạc đang lấp lánh bên đường
_ Vương…- nó hốt hoảng chạy lại đỡ Vương zậy.
Thật thảm hại, nó không biết Vương đã nằm ở đây bao lâu rồi nữa,
nếu biết chuyện này xảy ra nó sẽ kêu Vương vào nhà luôn cho rồi. Nó
mở máy gọi đt cho bác wản ja
_ Bác Lý à, bác ra ngoài júp tôi cái này với.
_ Biết zậy, tui lôi anh vào nhà cho rồi…- nó càu nhàu nói rồi bước
vội đỡ Vương zậy.
Thấy bác Lý và nó đỡ người lạ mặt vào nhà thì hơi thắc mắc
_ Ai zậy Thanh?-ba nó lên tiếng
_ Là bạn con , ba cho bạn con ở đây một đêm nha- nó nhở nhẹ
nói
Hơi chút khó chịu, ba nó nghiêng đầu nhìn Vương rồi mỉm cười
_ Là cậu Khương mới nãy mà? Mau đỡ anh ta vào nhà đi
_ Khương?- nó thắc mắc nhìn ba nó rồi nhìn xuống Vương, mọi người
lầm Vương với Khương là đúng rồi. Mỉm cười nhìn Vương nó đỡ Vương
lên phòng khách.
_ Này, ông thấy không? Con bé Thanh nó cười kìa, lần đầu tiên tôi
thấy nó cười đó- mẹ nó nhìn nó rồi nói
_ ….- không trả lời mẹ nó, ba nó trầm ngâm suy nghĩ rồi nhẹ lắc đầu
bỏ vào phòng
Đỡ Vương lên jường nó way lại nói với bác Lý
_ Bác mời bác sĩ jùm tôi.
_ Dạ- bác Lý gật đầu rồi bước ra ngoài
Lấy khăn nóng áp lên trán Vương, nó bước ra ngoài để bác sĩ kiểm
tra cho Vương.
_ Lần đầu tiên tôi thấy cô dẫn bạn vào nhà- bác Lý ân cần hỏi
_ ……….- nó không nói j chỉ im lặng nhìn vào trong phòng , trong
lòng hơi lo lắng
Thấy bác sĩ vừa ra ngoài nó vội chạy vào hỏi
_ Anh ta có sao không ông Sur( tên bác sĩ)?
_ Anh ta không sao nhưg do dầm mưa khá lâu cộng thêm việc xỉu bên
ngoài ko đc phát hiện sớm nên phổi bị nhiễm trùng nhưng tôi đã chữa
cho anh ta chắc không có vấn đề j đâu, cô chủ khỏi lo.
Thấy ông Sur( bác sĩ) nói như zậy, nó cũng thấy phần yên tâm, liếc
nhẹ đôi mắt nhìn Vương rồi gật đầu zới ông Sur.
_ Bác Lý, bác chăm sóc cậu ta dùm tôi.- nói rồi nó nhẹ nhàng đóng
cửa và trở vào phòng mình
_ Nguyệt Anh…….Nguyệt Anh……
Vương vội bật dậy, một lần nữa Vương lại trông thấy Nguyệt Anh chỉ
tiếc là ở trong mơ thôi, lấy tay lau nhẹ mồ hôi trên trán Vương mới
thấy mình đang ở trong một căn phòng lạ, hơi chút tò mò Vương bỏ
xuống jường và bước ra ngoài.
Nhà hơi tối, xung wanh Vương toàn là những ngọn đèn mờ mờ ảo
ảo
XOẢNG
Tay Vương hình như vơ trúng cái j thì phải, đột nhiên căn phòng
sáng lên, mọi thứ rõ ràng hơn trong mắt của Vương, mọi con mắt của
mọi người dồn vào Vương, từ người hầu đến ba mẹ nó và cả đến bà dì
đang nhìn Vương với một cặp mắt khó chịu nữa.
Nhíu đôi lông mày nhìn Vương bà dì nói như ra lệnh
_ Tại sao lại có người lạ trong nhà, đem hắn ra ngoài phòng khách
đi- dứt câu bà dì bỏ ra ngoài chỉ còn mình Vương và bác Lý đang
cuối gầm mặt xuống vì sợ
_ Ngươi tên j?- bà dì khó chịu hỏi
_ Vương
_ Nhìn ngươi rất wen hình như đã thấy ở đâu rồi?
_ Anh ta tên Vương sao?, tôi còn tưởng anh ta tên Khương?- mẹ nó
way sang hỏi bác Lý
_ Cái này…..tôi cũng không rõ thưa bà..- bác Lý cuối đầu đáp
_ Sao tên đó lại ở trong nhà này- bà liếc nhìn nửa con mắt như muốn
hỏi ông Đoàn
_ chuyện này……….- ông Đoàn không biết nói như thế nào….
Đầu Vương ong ong lên, mỗi tiếng nói của những người trong nhà này
jống như âm của búa bổ vào đầu Vương từng chút từg chút một.
_ Là bạn của tôi……
Nghe tiếng nói phát ra từ phía sau mình Vương kịp way lại nhìn rồi
từ từ ngã xuống, trong một lúc bên tai Vương dường như nghe tiếng
nói của Nguyệt Anh………
CHAP 30
_ Bác Lý đưa anh ta lên phòng dùm tôi đi- nó lạnh lùng nói
Liếc đôi mắt về phía bà dì, nó kính kẩn cuối đầu chào mọi người rồi
bỏ lên phòng. Nó cũng cảm thấy đầu đau nhức hơn, nếu như bác Lý
không chạy kịp thời vào phòng nói nó thì chắc xảy ra chuyện lớn
rồi, đã zậy còn bị hiểu lầm tùm lum hết nó thấy khó chịu lắm.
6a.m tại nhà nó
Không khí nặng nề bao trùm khắp nhà nó, ai cũng nhìn nó với cặp mắt
dè chừng nhưng nó không wan tâm và ngay cả Vương cũng không wan
tâm, nó với Vương chăm chú ăn như chưa có j xảy ra.
Mới sáng sớm, Vương đã bị kêu zậy mà còn ở một nơi lạ lùng như zậy
nữa nên Vương kũng ko thích thú cho mấy Vương chỉ muốn ăn thật
nhanh để về nhà, nếu không phải bị mẹ nó bắt ở lại chắc Vương đã về
nhà lâu rồi.
CỘP
Tiếng bát đũa được đặt xuống sàn một cách mạnh bạo, bà dì chầm chậm
nhìn nó và Vương
_ Tôi không thích có người lạ trong nhà…- nói rồi bà dì đứng zậy bỏ
đi
Vương không wan tâm lời bà dì trước mặt mình, ăn lẹ chén cơm rồi
Vương đứng zậy bước ra ngoài ko wên chào hỏi ba mẹ nó, và nó cũng
đứng zậy sách cặp ra ngoài.
_ Ê, đợi tôi với tôi có chuyên muốn nói- nó nhón chạy theo
Vương
Đút tay vào túi wần, Vương bỏ đi một mạch mặc kệ nó í ới chạy phía
sau.
_ Anh không sao chứ?
_ko sao- V lạnh lùng đáp nó
_ Ờ….
Trời hum nay đẹp thiệt, trong và mát mẻ đến thế chắc là nhờ cơn mưa
hum wa , liếc nhìn xung wanh vội thở dài rồi cũng bước nhanh theo
V, mong sao mọi chuyện ở nhà sẽ dễ thở hơn vì có bà dì.
Bốp
đang suy nghĩ nên nó không để ý là V đã dừng lại và hậu wả là đầu
nó đập zô lưng V, không hiểu cái lưng đó làm bằng j nữa, không chờ
V nói nó ngiêng đầu lên phía trước xem ai đã ngáng người nó.
_ Khương!
Đôi mắt Vương nhíu lại khi thấy miệng nó thốt lên từ Khương, sao
bỗng nhiên Vương thấy ghét Khương hơn, làm j mà thân thiết đến mức
độ đó.
Nhìn thấy nó, Khương nhoẻn miệng cười và vẫy tay gọi đôi mắt Khương
zẫn zậy vẫn ấm áp và mang cho nó cảm jác an toàn , ko hiểu sao bản
thân nó cũng cười lại với Khương điều mà trước đây nó chưa bao h
làm thì đột nhiên lại vì Khương mà xuất hiện.
_ Tôi chở Thanh đi học, em lên xe đi- Khương vẫn cười hiền nói với
nó
_ Không được, cô ta đi phải đi với tôi- Vương đứng đó cũng lạnh
lùng , và nhẹ nhàng cầm tay nó nhưng có chút thô bạo lôi nó đi
ngang wa mặt Khương.
Một mình Khương đứng đó, phải, chri duy nhất một mình Khương, lần
đầu tiên Khương cảm thấy hụt hẫng và mất dần thứ j đó, phải chăng
Khương đang đợi thứ j đó đến từ nó và cả Khương nữa.
7a.m tại trường
Nó dường như cảm nhận được không khí xung wanh mình, tuy nó không
được đẹp cũng có thể wá bình thường và xấu xí trong mắt mọi người
nhưng chắc cũng ko đến nỗi nhiều người trong trường cứ liên tục xăm
xoi về nó như thế, cảm jác khó chịu thật, nãy jờ trong đầu nó toàn
đầy hình ảnh về bà dì nên không nhớ nhữg j đang xảy ra xung wanh
mình, đến khi tỉnh lại nó chỉ thấy Vương cầm tay nó, đi t
_ Khươnghật nhanh , thật nhanh, chả trách đám con gái cứ nhìn nó
chỉ trích trong đó có vị hôn thê của Vương nữa.
Dừng lại, nó lạnh lùng hỏi
_ Anh bỏ tay tôi ra được chưa?
Vương cũng dừng lại theo nó, tay bỗng chốc buông ra, mắt hướng xa
xăm và cũng trầm ngâm nói
_ Cô đã là bạn gái tôi, tốt nhất đừng đi với tên đó.
_ Tên nào?
_ Tại sao?
_ Vì tôi ghét.- Vương nhìn nó sắc lạnh rồi vụt đi về phía trước bro
lại sau lưng nó bao nhiêu điều không hiểu
CHAP 31
_ Ê cái mới nãy mình thấy là nhìn nhầm hả mày?
_ Tao không biết nữa, hình như là nắm tay đó
_ Nắm j mày ơi, Vương ghét nó muốn chết nghĩ sao nắm tay zạ?
_ Đúng rồi đó, hôm bữa tao còn thấy Vương tát nó mà.
_ Mày không nghe đồn hả, Vương còn kêu mấy người khác đánh nó nữa
đó.
_....
Mặc dù im lặng đi ngang wa đám nữ sinh nhiều chuyện nhưng nó vẫn
không thể nào không để ý được, mới sáng sớm mà chuyện đã nháo nhào
rồi, cái j mà tát, cái j mà kêu đánh, nó còn không biết tại sao lại
có mấy tin đồn đó nữa. Lắc đầu ngao ngán, nó chầm chậm bước vào
lớp.
_ Ê nhỏ, chuyện là thật hả?
Chưa kịp bước vào lớp 1 bước nó đã bị nhỏ My lôi một mạch đến đám
bạn hỏi
_ …? - mặt nó ngớ ra như chả hiểu chuyện j hết
_ Đừg dấu tụi này nha, tin tức tụi này là số zách đó- Ánh vỗ ngực
tự đắc
Vẫn không hiểu đám bạn nói j, nó vẫn lắc đầ không hiểu
_ Không ngờ thiệt, zậy mà tụi này còn tưởng bà bị tên đó mần thịt
rồi.- Vy chép miệng nói ra vẻ rất tinh đời , còn nó vẫn chẳng hiểu
đám bạn đang đề cập đến vấn đề j?
_ Mấy bà đang nói j zạ? tui chả hiểu.
_ Đừng xạo nữa nhá, tụi này bik rồi đó- Như vừa ăn vừa nhìn nó
nói
Nheo mắt lại nhìn đám bạn, nó không màng nữa mà ngồi xuống gế, dù
sao cũng chả đáng bận tâm j cho lắm, chắc lại là chuyện mà nó cho
là tào lao thôi.
Tiết học trôi wa chầm chậm, đối với nó mấy môn đó không khó nhai
cho lắm nhưng nghe nhiều chắc nó chán chết mất, way đầu nhìn ra cửa
sổ, nó hít lấy một bầu không khí trong lòng, mắt đung đưa nhìn mọi
thứ xung wanh rồi bất chợt dừng lại, nó cố xoa mắt thật kĩ xem là
nó có nhìn lầm không, hình như có một người đang nằm trên cây thỳ
phải, đôi khuyên tai khuyếch bạc lấp lánh như đang nằm trên lá chíu
thẳng vào mắt nó. Chắc nhiu đó thôi cũng đủ để nó nhận ra người
đang ở trên cây. Như thấy một gánh nặng đè người , nó way đầu lên
bục jảng coi như chưa từng thấy thứ ở trước mặt.
Vương nằm trên cây đôi mắt nhíp lại và tai đeo headphone, cả thân
người như muốn đung đưa theo nhạc, Vương thấy nó trông thấy mình
rồi nhưng vẫn cố làm ngơ, điều đó làm Vương bực mình , trước jờ
chưa có ai ngó lơ Vương như zậy, ngay cả Nguyệt Anh cũng không dám
nữa là , mà con nhỏ đó lại dám lơ .
Nghĩ tới Nguyệt Anh, lòng Vương bỗng chùn xuống, nhíu trán lại,
Vương tự hỏi, jờ Nguyệt Anh đang làm j? 5 năm rồi Vương không thể
nào wên được Anh, mỗi lần nhìn nó Vương lại nhớ đến Anh, một nỗi
buồn xâm chiếm lấy Vương làm Vương càng ghét nó hơn khi mỗi lần
nhìn thấy nó. Và Vương wuyết định sẽ làm nó thật đau lòng đau lòng
cho bỏ ghét cái bản mặt jống Nguyệt Anh đến thế, Vương wuyết tâm sẽ
làm nó yêu Vương và đau khổ vì Vương, chưa bao h Vương ghét ai thậm
tệ đến thế chỉ đơn jản rằng người đó wá jống người Vương yêu.
Nghĩ đến đó, Vương nhảy xuống cây, tay đút túi wần và tiến thẳng về
khu nhà B.
_ Chán thật đó, nãy jờ tui ngồi nghe mà hok hiểu j hết á, mấy bà
hiểu không? – My nói nhở zới đám bạn
_ Tui nói thiệt, tui hiểu tui chết liền á, chả hiếu thầy đang ú ớ j
nữa- Vy chống cằm trả lời My
_ Chời nếu như mà có cái j đó khuấy động một chút chắc đỡ nhàm chán
hơn á- Như nói
RẦM
Vừa nhìn đám bạn nói xong nó way mặt về phía cửa lớp
_ Trời ,chời, sao miệng tui linh jữ zậy nè- Như lầm bầm một
mình
_ Rồi, coi cine miễn phí chắc lun- Vy way mặt về phía Vương đang đi
tới nó
_ Mấy bà hok sợ tên đó làm j Thanh hả- Mý lo lắng hỏi
_ Bà ngốc zừa hoy, Thanh zới Vương là coupe mà , sợ j mà sợ- Ánh
ngẩng cái mặt ngái ngủ lên nói với My .
Thấy Vương xồng xộc đi về phía mình, nó có chút hơi lo, tự nhiên
đang yên đang lành lại chạy xộc vào đây đã zậy còn tiến về phía nó
với vẻ mặt ngạo nghễ kinh khủng jống như trong lớp không có ai zậy,
vẫn dáng vẻ đó, bất cần đời, đôi mắt thờ ơ và dáng vẻ đút túi vào
wần nữa, nó nheo mắt nhìn Vương như đang đặt một dấu chấm hỏi to
đùng.
_ Đi với tôi- Vương lạnh lùng nói
_ Không được, tôi còn phải học- nó trầm ngâm nói
_ Cô dám cãi lời tôi
Mặt nó nóng lên vì hơi thở của Vương phả từng chút một vào tai nó,
nói ngoài được rồi có cần đứng gần thế không? Nó đứng zậy lùi xa
Vương ra một chút, thấy nó cứ né mình hoài, Vương nắm tay lại, mặt
lộ rõ vẻ tức jận. Không nói nhiều, Vương đã nắm tay nó lôi ra
ngoài.
_ Choài, kông nhận thể hiện tình cảm mạnh bạo thật- Vy chép chép
miệng bình phẩm
_ Cái này người ta nói nà tình iu vượt lớp đếy- Như cũng chen zô
không kém
--------------------------------------------------------------------------------
Chap 32
Nó không biết đây là lần thứ mấy Vương lôi nó ra như zậy rồi, nó
thật không muốn làm chuyện để ý đến zậy đâu, jựt tay Vương ra , nó
cau mày nhìn Vương một cách khó chịu
_ Đừng làm zậy nữa được không, sao lúc nào anh cũng lôi tôi ra bằng
kiểu đó thế.
_ Ai biểu không nghe lời tôi làm j?- Vương nghênh mặt nói
_Tôi muốn đi hay không là chuyện của tôi, không nhất thiết lúc nào
cũng đồng ý với anh.- nó bực mình wát
Chát
5 dấu tay in hằn lên khuôn mặt nó, rát đến nỗi máu từ miệng nó muốn
tứa ra từng chút một, đau thật, đau đến nỗi trong lòng nó cảm thấy
như bị xúc phạm bị chà đạp bị làm theo ý người khác, tuy nó bị ăn
nhiều cái tát rồi nhưng đây là lần đầu tiên nó thấy mình bị khinh
thường đến thế.
Vương không ý thức được điều mình làm, chỉ tại không chịu nổi được
thái độ của nó dành cho mình nên Vương mới vung tay tát thẳng vào
mặt nó, và còn một điều nữa chính là sự ương bướng của nó wá jống
Nguyệt Anh
Tuy mắt nó được che bởi mắt kính nhưng Vương vẫn cảm nhận được sự
tức jận của nó, hình như xung wanh Vương đang có sự chuyển động j
đó nhưng Vương vẫn không tài nào hình dung nổi, jó từ đâu thốc lên
càng lúc càng mạnh như muốn cuốn trôi mọi thứ xung wanh bay lên
cùng, trời cũng tối xầm lại đôi mắt nó sắc lạnh cắm thẳng vào
Vương, tuy có chút bất ngờ nhưng không hiểu sao Vương lại kô cảm
thấy sợ nó, chỉ là có chút j đó khiến Vương thắc mắc.
Nó như cũng thấy được sự thay đổi của mình, trong lòng nó bỗng trỗi
zậy cái j đó rất nóng như muốn thiêu đốt cả người đứng trước mặt
mình, nó không thể kìm lại được cơn jận đó, trước đây nó nhịn rất
jỏi dù người khác có nói j có làm j nó cũng đều bỏ wa nhưng sao lần
này Vương chỉ tát nó mà nó lại nóng và jận đến mức đó. Nó kũng thấy
như không kiểm soát được bản thân mình
_ Thanh
Jọng nói rất nhẹ nhàng vang lên như thức tỉnh con người nó, bỗng
chốc mọi luồng khí xung wanh nó biến đi , nó lại trở về với dáng vẻ
kũ, nó không biết ai đã gọi tên nó nhưng chắc chắc là không phải
tên đang đứng trước mặt nó. Ngoái đầu lại nhìn đằng sau, nó đang
thấy 1 Vương thứ 2 đang đứng nhìn nó với khuôn mặt khó hiểu.
Khương như là vị thần zậy được phái xuống để xoa dịu những cơn đau
trong nó, nếu Khương không tới kịp lúc và kêu tên nó chắc hẳn nó
cũng không biết nó đang làm j nữa, bình tĩnh lại nó xoay người về
Khương như đang muốn hỏi Khương tìm nó có chuyện j?
_ Em địh cúp tiết sao? – Khương nhẹ nhàng tiến gần lại nó hỏi
_....- nó im lặng, vì vốn dĩ không biết trả lời như thế nào, kêu nó
cúp tiết thỳ không phải nhưng mà đang đứng ở đây người khác không
nghĩ nó cúp tiết mới lạ, thật chẳng bik jải thích với Khương thế
nào
_ đó là chuyện của chúng tôi, liên wan j anh- Vương lạnh lùng
nói
_ Nhưng mày cúp tiết, còn lôi Thanh zào nữa, tao không cho phép mày
làm điều đó
_ Anh là j của cô ta mà xen vào, cô ta ….- vừa nói Vương vừa liếc
mắt sang chỗ nó, tay Vương kéo nó lại ôm sát vào người mình rồi
dõng dạc nói- cô ta… là bạn gái tôi, anh có ý kiến không.
Nhăn trán lại Khương nhìn nó như muốn tìm câu trả lời từ nó, còn nó
cứ có cảm jác đang bị mang ra làm vật thí nghiệm zậy, cố vùng vẫy
thoát khỏi tay Vương, nó ngẩng mặt lên nhìn Vương với ý muốn Vương
bỏ tay ra nhưng đáp lại nó là cái siết tay mạnh hơn và Vương ngả
người xuống thì thầm vào tai nó
_ Thánh nữ, cô muốn tôi kông khai mọi chuyện sao?
_ Anh…..
Không ngờ Vương còn đe doạ nó về cái đó, nếu như không có Khương ở
đây chắc nó đã cho Vương một đạp rồi, thật là điên mất, tự nhiên
đang yên đang lành lại bị một tên không ra j nắm đuôi, mà còn phải
ngeh lời tên đó nữa chứ.
_ Cái đó là thật hả Thanh- Khương vẫn cố gặng hỏi nó để tìm một câu
tl, trong lòng Khương mong rằng nó sẽ tl không phải, nếu như zậy
Khương có thể đường đường chính chính jành lấy nó rồi
_ Tôi…..- nó cũng không biết tl Khương ntn, nó không muốn phải
khẳng định lời nói của Vương nhưng trong trường hợp này, không nói
ko dc
_ Phải…… nhưng mà..
_ Anh nghe rõ rồi đó, jờ chúng tôi có thể đi được không?
Nói rồi Vương nắm tay nó đi một mạch ra cổng trường để Vương đứng
lại đằng sau bao nhiêu câu hỏi, vậy rốt cuộc trong đầu Vương đang
nghĩ cái j Khương hoàn toàn ko biết.
_ Đi chơi thôi- Vương vui vẻ nắm tay nó nói
_ Anh thật wá đáng, tôi chưa thấy ai ngang ngược như anh..- nó cáu
jận nói
_ Tôi không cần biết, chỉ cần làm cho tên đó tức, là tôi đã zui
rồi.- Vương toe toét cười nói với nó
Bó tay với Vương , nó không biết 2 anh em nhà này có chuyện j nữa,
thấy Vương vui vẻ như zậy, nó cũng không muốn trách làm j nữa, cứ
để mặc Vương nắm tay muốn lôi đi đâu thì đi
Tại khu vui chơi
_ Cô thấy sao, nhìn đã chứ? - Vương vừa khoác vai nó vừa hỏi mắt
vẫn dán vào cái tàu lượn siêu tốc đang dần dần trượt xuống
Còn nó, mắt cứ liên tục chớp không ngừng, nó cũng đi wa nhìêu nơi
rồi nhưng mà cái mà nó ngán nhất chính là độ cao, chỉ cần nghĩ đến
nơi nào thật cao nó đều lạnh toát người, xung wanh khu vui chơi này
nơi nào cũng liên wan đến độ cao và đặc biệt là cái tàu lượn siêu
tốc mà tên Vương đáng ghét đó đang nhìn chăm chú.
_ Tôi không muốn chơi.- nó bình tĩnh nói
_ Tại sao?
_ Tôi không thích cũng không có hứng
_ Có j đâu mà không có hứng tôi thấy thú vị mà. – Vương tò mò hỏi
nó
_ Nhưng tôi không thích là không thích- nó hơi bực nói
_ Kệ cô, tôi không wan tâm, jờ thì đi vô thôi.
Không cho nó nói thêm, Vương đã một mạch lôi nó đi vào trong khu
vui chơi.