CHAP 14
Đổ nước từ trên đầu Yến xuống, ánh mắt nó thờ ơ nhìn Yến như ko có
chuyện j xảy ra, đám học sinh chỉ biết đứng chết trân khi chứng
kiến cảnh vừa rồi của nó. Đám bạn nó dường như k tin vào mắt của
mình, Như cứ đứng zụi mắt hoài, ÁNh thì mở miệng to ra hết cỡ tưởng
chừng như có thể nuốt nổi một con trâu trong đó.
Mặt Yến tái mét, những ngón tay cấu chặt vào váy áo như muốn xé
toạc ra, nghiến răng lại mắt nhỏ nhìn nó đầy căm phẫn.
_ Cảm jác bị nước đổ lên đầu thế nào- nó vừa cười vừa nói với
Yến
_ Mày……. Dám làm zậy zới tao. Yến gầm gừ nói như đe doạ nó
_ Cô là j mà tôi k dám, chỉ là một tập đoàn nhỏ nhoi đóng cọc ở
đây, bộ cô tưởng có thể làm ja đình tôi tri ja bại sản đc hay sao
jống như cô đã từng làm với bạn tôi.- nó lạnh lùng nói
Đám bạn nó chỉ biết đứng ngớ người khi những lời sắc bén lạnh lùng
đó lại phát ra từ nó, mà còn ngạc nhiên hơn khi nó lại bik ja đình
của đám bạn nó đang trong tình trạng phá sản.
CHAT
Ko thể chịu nổi lời nói của nó, Yến vung tay tát thẳng vào mặt nó
nhưng lại ko ngờ nó chặn tay Yến lại và tát thẳng vào mặt nhỏ. 5
dấu tay hằn lên má phải của Yến, máu từ môi bật ra xót vô cùng. Và
thêm một lần nữa, nó lại làm mọi người trong căntin phải phát
hoảng.
_ Hình như cô thích tát người khác lắm thì phải, hum nay được nếm
mùi lại rồi, cảm jác thế nào- nó cừoi nửa miệng nói với Yến.
Tay Yến run cầm cập lại, mắt ko dám nhìn thẳng vào nó, đôi mắt nó
như chiếc dao nhọn có thể cắm vào ngực Yến bất cứ lúc nào, và đặc
biệt đôi mắt của nó tỏ ra uy wuyền hơn bao h hết, nó nhìn Yến jống
như đang nhìn một người hầu nhà nó.
_ Nhà họ Hoàng các người luôn thích làm khó người khác, bắc buộc
chèn người ta đến chỗ chết mới thôi, trong tay tôi có bằng chứng về
việc hối lộ của nhà các người, nếu k muốn bị phá sản tốt nhất nên
cư xử sao cho đúng đi.
Vẫn còn chưa hết căm jận nó, Yến wát lên trên mặt nhỏ những đườg
gân xanh đã nổi lên.
_ Mày nói láo
_ Tiểu thư ko nói láo
Từ đằng xa, thư kí của ba nó đã tới căntin và chứng kiến hết mọi
chuyện. Thư kí đi tới đâu 2 bên đường đều dạt ra tới đó. Đứng trước
mặt nó, thư kí cuối đầu chào nó rồi nói to
_ Nhà họ Đoàn có tiếng trên thế jới, mọi lời nói thốt ra đều có já
trị nên tuyệt dối không bao h nói dối. Nếu như tiểu thư muốn, thì
trong chốc lát, ja đình của cô sẽ trắng tay.
Vừa nge danh họ Đoàn, mọi người trong căntin bàn tán sôi nổi
_ Gia tộc nhà họ Đoàn có thế mạnh trong nước và ngoài nước.-
hs1
_ Đụng đến họ, chắc chắn k yên thân- hs2
_ Nhưng sao cô ta dấu thân phận, lại còn học khối B nữa.- hs3
_ Đúng là cáo jà jả nai tơ- hs 4
_Chắc lại ỷ thế hiếp người đây.
Nó mặc dù đứng bên ngoài, nhưng mọi lời nói của đám học sinh đều ùa
vào tai nó không nge k đc. Nó biết nếu như một khi nói ra danh phận
thật sự cũng chính là lúc chấp nhận mọi lời nói của mọi người. Đó
là điều tất yếu để trở thành người đứng đầu của ja tộc.
Cố gắng cầm kự để không khuỵa xuống, mắt nó nhìn sang Yến rồi
nói
_ Tôi k thích dây dưa, tôi nghĩ cô cần phải làm j rồi.
Nói xong nó way đầu bỏ đi để mặc Yến đứng chết trân tại đó, mắt Yến
trợn ngược lên như ko thể tin nổi điều vừa nghe.
0-0
Rửa, rửa rửa, nó rửa thật sạch bàn tay vừa mới đổ nước lên đầu Yến
rửa sạch bàn tay tát mặt Yến, nó dùng miếng cước xát mạnh lên tay
khiến tay nó tứa ra máu càng lúc càng nhiều. Nó cảm thấy thật dơ
bẩn, đánh người thật sự kinh khủng đến zậy sao. Nó không muốn, hoàn
toàn k muốn.
_ Em cũng đâu cần phải làm tay mình bị thương đến zậy.
Nghe thấy jọng nói đó, nó xoay người lại phía sau. Đôi mắt người đó
sáng ngời, trên miệng cười hiền với nó, nụ cười đó như xoá hết mọi
nỗi đau trong nó. Không hiểu sao khi chợt nhìn thấy người đó, đôi
hàng mi nó chợt rung lên và một thứ nước mặn mặn lăn dài trên
má.
CHAP 15
Khương lấy tay lau jọt nước mặt của nó, mỉm cười dịu dàng
_ Sao em lại khóc, tôi có làm j em đâu.
Không hiểu sao trước mặt Khương nó lại mềm lòng đến thế, đánh nó
mắng nó ntn bị xỉ nhục ra sao, nó tuyệt đối ko rơi nước mắt, vậy mà
trước mặt Khương nó như cởi bỏ bản chất bên ngoài.
Khương nhẹ nhàng nâng bàn tay bị trầy xước của nó lên, dùng khăn
lau nhẹ lên vết thương khuôn mặt Khương có chút xót xa.
Vội lau nước mắt nó lại trở về dáng vẻ lạnh lùng như thường ngày,
rút bàn tay nó ra khỏi bàn tay Khương rồi nói
_ Không liên wan đến anh
_ Em có muốn đi đâu đó jải toả k.
Đứng im suy nghĩ một hồi, nó gật đầu nhẹ nhìn Khương, trên miệng
Khương nở ra nụ cười hạnh phúc rồi cầm tay nó, chạy một mạch ra
trường bất chấp tiếng bảo vệ phía sau gọi inh ỏi.
Một giáo viên, một học sinh lại cùng nhau bỏ trốn, đây đúng là
chuyện tày đình nhất mà nó từng làm. Nắm tay nó chạy mãi chạy mãi,
cuối cùng cũng đến một nơi mà Khương muốn.
Trước mặt nó trải dài là một đồng cỏ xanh mườn mượt, nhìn từ trên
xuống tưởng chừng như có thể lăn xuống bất cứ lúc nào. Đâu đó còn
có những cặp tình nhân ngồi với nhau ngoài ra còn có bọn trẻ đang
jỡn trên cỏ nữa. Nó không hiểu Khương muốn đưa nó đi đâu, nó way
đầu sang thì đã không thấy Khương bên cạnh, bất chợt tâm trạng nó
hoảng hốt vô cùng jống như đang đánh mất thứ j đó.
Ngoảnh đi ngoảnh lại, nó cũng chẳng thấy Khương ở đâu, nó chỉ biết
đứng chôn chân một chỗ không dám bước nửa bước. Và rồi từ đằng xa,
nó lại thấy Khương chạy lại, trên tay còn cầm 2 tấm ván trượt,
khuôn mặt Khương cười rạng rỡ vô cùng.
_ Em cầm lấy- Khương chìa đưa cho nó tấm ván
_ Để làm j?
_ Em nhìn đi- vừa nói Khương vừa chỉ tay xuống dưới- để vui hơn tốt
nhất là chúng ta thử cảm jác mạnh, mỗi người một tấm ván ngồi lên
đó rồi tôi sẽ đẩy em xuống dưới, nhớ là jữ chặt tấm ván nha, khi
trượt em ngã người về phía đằng sau cho an toàn.
_ Trượt……trượt từ đây xuống đó- nó lắp bắp hỏi Khương
_ Đúng zây- Khương mỉm cười nhìn nó
Không thể tin được, nó tưởng Khương đưa nó đến đây là để tâm sự hay
nói chuyện phím như mấy cặp khác, ai ngờ lại là trượt cỏ chưa bao h
nó làm trò này. Liếc nhìn từ trên xuống, nó cuũg phải nuốt nước
miếng vào sâu bên trong họng.
Run rẩy ngồi lên tấm ván, nó đã làm theo lời chỉ dẫn của Khương tay
nắm chặt ván, người ngã ra sau và nhắm mắt.
_ EM đừng nhắm mắt, mở mắt ra để cảm nhận được thế jới di chuyển
nhanh đến mức độ nào đi- Khương nói nhỏ vào tai nó, hơi thở kủa
Khương nóng ran khiến gò má nó bắt đầu đỏ ửng lên.
Khương đẩy lưng nó xuống , tấm ván bắt đầu di chuyển từ từ chậm
chậm rồi sau đó trượt nhanh với tốc độ kinh hoàng, nó cảm jác như
muốn bay ra khỏi tấm ván, jó lùa vào rát cả mặt, mặt nó chuyển sang
xanh rõ rệt, tim đập thình thịch bất cứ lúc nào có cũng sẽ được đo
đường nếu như nó không ngã người ra đằng sau.
_ AAAAAAAAAAAAAAAA- ko cầm cự được nỗi, nó cũng phải thét lên vì
trò chơi mạo hiểm này.
Gần xuống dốc tốc độ càng lúc càng chậm lại, nó có thể kiểm soát
được mọi thứ và nó bình tĩnh lại. Bước xuống dưới dốc, nó đã thấy
Khương từ trên cao ôm bụng cười *** nẻo, bực mình vì hành động của
Khương nó chạy lên trên rồi đứng mắng xối xả vào mặt Khương.
_ Anh…… làm cái j zạ hả? Tại sao lại chơi trò mạo hiểm thế, còn
đứng cười đc.
Khương k nói j chỉ đứng ôm bụng cười to như chưa từng đc cười bao
h, ko bik đã bao lâu rồi Khương mới dc cười thoải mái zậy. Còn nó
không chịu được liền dùng chân đá Khương xuống, vì chưa sẵn sàng
cộng thêm tốc độ kinh khủng kủa ván trượt ban đầu Khương mất thăng
bằng xém nữa té nhào ra ngoài. Khương dường như cũng k chịu nổi
và
_ AAAAAAAAAAAAA- tiếng hét của Khương còn kinh khủng hơn của nó, cứ
jống như động đất 10Richter á.
Khương lò bò ngồi zậy khi đã đáp xuống đất, nhìn lên thì thấy mặt
nó đứng đực một hồi rồi phá lên cười, nó ôm bụg cười Khương ih như
Khương đã cười nó, cừoi đến chảy cả nước mắt.
_ EM làm j mà cừoi gê thế, coi chừng ngừoi ta nghĩ là bị bệnh thần
kinh đó
_ Anh…….. đúng là…… - nó vừa cười vừa nói
_ đúng là j chứ- Khương gân cổ hỏi nó
_ Tưởng như anh hơn tôi chắc, ai ngờ anh cũng là lần đầu
trượt.
_ Tại tôi……….- Khương ngượng ngùng k bik nói ntn rồi đánh trống
lảng
_ Thôi k chơi nữa, tôi dẫn em đi ăn kem- nói rồi Khương bỏ đi trước
để nó vừa đi phía sau vừa kười.
Dẫn nó đến khu vui chơi, Khương mua một đống đồ cho nó. Nào làm
kem, là kẹo bònbon, keo dẻo, bánh mứt dâu, bánh kẹp,………. Nó nhìn mà
cũng phải hoảng.
Đang đi cười nói vui vẻ với Khương thì nó và Khương chợt khựng lại,
nhìn người phía trước mặt mình.
Đôi mắt hắn căm phẫn nhìn vào nó và Khương sắc nhọn đến mức muốn
jết người, đôi khuyên tai của hắn cứ thế lấp lánh chíu thẳng trên
gương mặt hắn, một khuôn mặt jống hệt Khương đang chằm chằm nhìn
nó.
CHAP 16
Đôi mắt hắn cắm xoáy vào người nó rồi từ từ jãn ra, trên gương mặt
đó xuất hiện nụ cười khinh khi vô cùng. Chẳng phải hắn cũng cúp như
nó sao, không những zậy còn hiên ngang đi bên cạnh 2 cô gái nữa,
vậy thì làm j mà hắn nhìn nó gê thế, trông cứ như nó đang vụng trộm
với Khương zậy, nó chả hiểu j cũng nhìn lại hắn chằm chằm.
_ Một học sinh, 1 giáo viên lại cùng nhau đi chơi? Các người định
chơi nổi sao??- hắn nhướng lông mày nhìn nó nhưng cặp mắt lại dõi
vào Khương
_ …….- Khương không nói j chỉ im lặng cuối mặt xuống
Thấy Khương im lặng hắn lại được nước lấn tới, chuyển cặp mắt sang
nhìn nó rồi nhếch khoé môi lên
_ Cô cũng gê gớm lắm, vậy mà tôi tưởng cô hiền lắm.
_...........
Cả 2 dường như ko ai nc với hắn, điều đó làm tăng thêm sự kích
thích nơi hắn, mặt hắn bỗng đỏ lên vì jận rồi lại trở về với dáng
vẻ bình thường nhất, nhíu cặp mắt nhìn nó như tìm ra điều j thú vị
lắm. Miệng hắn lại nhếch lên , chân hắn chuyển động tới bên cạnh nó
. Bất jác, nó thoáng rùng mình rồi vội lùi lại một bước gương mặt
tỏ rõ sự đề phòng nhưng lại bình tĩnh đến lạ lùng.
Cầm tay nó lên, hắn nhìn thẳng vào nó, đôi mắt ko còn hung dữ như
thường ngày, thay vào đó là ánh mắt trìu mến nhìn nó. Đôi mắt màu
tìm biếc ấy bỗng nhiên dịu dàng hơn bao h hết, ánh mắt hắn jống như
biết cừơi zậy đẹp đến nỗi nó không thể nào thoát ra nổi. Một thứ j
đó chảy dọc theo sống lưng nó, và trong lồng ngực lại có j đó đập
rất nhanh. Tại sao nó lại có cảm jác đó, chuyện j đang xảy ra ở nó,
mặt nó đỏ ửng lên rất nhiều, vẻ lạnh lùng của nó đã bay đi đâu hết
rồi?
Miệng hắn nở nụ cười hiền với nó. Dường như trong chốc lát, xung
wanh nó chỉ có và hắn. Hoa, là hoa đang rơi trên gương mặt hắn,
những cánh hoa anh đào rực rỡ đáp xuống trên tay nó, cảm jác như nó
đang lơ lửng trên trời vậy.
_ Em còn nhớ chúng ta từng làm j chứ- hắn nói nhỏ đủ để cả 3 người
Khương và 2 đứa con gái đi theo hắn nghe.
Làm cái j cơ?
]_ Ở trên gế đá, chúng ta đã từng hứa với nhau, em ko nhớ sao?- hắn
vẫn nhẹ nhàng hỏi nó, ánh mắt không hề thay đổi.
Trên gế đá, tôi và anh hẹn cái j cơ chứ
_ Chúng ta đã hứa mình thuộc về nhau, đúng không?- bàn tay hắn bắt
đầu cấu chặt vào tay nó, miệng hắn vẫn cười hiền với nó, nhưng có
cái j đó không ổn cho lắm,…….hắn đang cười đều thì phaỉ.
SIZE="3"]Thuộc, tôi và anh, thuộc cái j cơ? Không thể
nào[/size]
Khương vẫn đứng đó nhìn hắn và nó dừơng như Khương ko dám tin vào
những điều chính tai mình vừa nghe.
Cười với nó, hắn nắm tay nó lôi đi mặc kệ 2 đứa con gái đang đứng
chết trân tại chỗ.
Còn nó, khuôn mặt đầy đủ các biểu hiện, bình thường có, lạ có, ngạc
nhiên có, nhưng tất cả đều chỉ thoáng wa và bi jờ tồn tại lại trên
gương mặt nó là khuôn mặt vô cảm, lạnh như băng.
Kéo nó đi một đoạn xa, bất chợt hắn buông tay nó ra way người lại
nhìn nó
_ Cô đừng có tưởng bở, tôi ko hứng thú với hạng như cô
_ Hạng như tôi…….?- nó có chút mất bình tĩnh
_ Chứ j nữa? Thích đi theo con trai đến thế mà, tưởng hiền hoá ra
……… chuyện trong căntin tôi chứng kiến cả rồi, cô cũng gan lắm- hắn
châm biến nó
_ ………- mặt nó tối sầm lại, ánh mắt chuyển sang đục ngầu mặc dù hắn
ko hề thấy
_ Không còn j để nói nữa sao?- hắn khinh bỉ nói nó
_ Tôi đã làm j anh?
_.........
_Tôi và anh ko hề wen nhau, lần gặp mặt đầu tiên anh đổ canh lên
đầu tôi, cho người đánh tôi, cố tình gây sự để Yến đánh tôi và còn
cố tình lấy tôi làm chắn để chọc tức Khương, anh nói xem tôi làm j
anh.- jọng nó nhỏ nhẹ nhưng đầy căm phẫn, mỗi lời nó nói đều như
cắm trên người hắn. BỖng chốc, hắn lại thấy đau lòng đến thế.
CHAP 17
Hắn đứng im lặng nghe nó nói, một chút cũng không phản kháng lại.
Phải, nó nói đúng, nó không làm j hắn, không đụng chạm không ****
mắng hắn cũng không đánh hắn, hà cớ j mà hắn phải gây lộn với nó
ngay từ lần gặp mặt đầu tiên, chẳng lẽ nó jống cô ấy đến nỗi hắn
không chấp nhận có một khuôn mặt jống người hắn yêu như đúc. Đúng,
là bản thân hắn nhớ cô ấy đến nỗi, mỗi khi nhìn thấy nó chỉ muốn ôm
nó vào lòng nhưng trong mắt hắn không phải là nó mà là Nguyệt
Anh.
Nhìn hắn chằm chằm, nó không biết phải nói j nên cũng đành way đầu
bước đi. CHỉ còn hắn, mỗi mình hắn đứng lại nhìn vào dág người nhỏ
nhoi của nó.
Bước nặng nề về lớp, nó mường tưởng ra được cảnh khó xử khi gặp bạn
nó,vừa bước vào trong lớp, nó đã thấy nhóm nó nhìn nó với ánh mắt
hình viên đạn. Cuối mặt xuống đi tới chỗ đám bạn, nó lặng lẽ lấy
cặp rồi vội bước ra ngoài.
_ Bạn không định bỏ đi mà ko jải thích đó chứ- Như nói
_ Bỏ đi như zậy, bạn ko thấy nợ tụi mình lời xin lỗi sao- Ánh hờn
jận nói
Way mặt lại từ từ nhìn đám bạn nó
_ Xin lỗi, mình không cố ý dấu các bạn, mình……
_ Bộ xin lỗi là được hả??- My hét lên
_ Phải đó, jấu tụi tui lâu như zậy, còn định bỏ đi k nói lời nào,
bạn coi tuị tui là j??- Như nói
_ Mình…. – nó ngập ngừng k nói tiếng nào, nó thật ko bik jải thyt
ra sao với đám bạn.
Vy bước gần lại nó nhìn nó với ánh mắt sắc lạnh ……… rồi nhe răng
cười nham nhở với nó
_ Bà làm j sợ zậy, tụi tui jỡn hui mừ, keke- vừa nói Vy vừa wàng
vai lên nó
_Haha..- Như nhìn nó cười sặc sụa- tụi tui diễn hay hum??
_ Mấy bà……… - nó chớp mắt nhìn đám bạn nó đang ngồi cười.
_ Thật tình xin lỗi, tại mình ko nói được.
_ TỤi này hỉu mà, ko jận bà đâu, mai mốt có chiện j thy phải nói
tụi tui bik đó- My khoanh tay nói
_ Mình bik ùi, cám ơn mấy bà….
Lần đầu tiên trong đời, nó nhe răng cười thật sự với một ai đó, nó
thật vui vì đã có một đám bạn hỉu nó như zậy. Vui, nó vui lắm chứ,
nó cứ tưởng mọi người sẽ jận nó, hoá ra trong cuộc sống này, còn có
những điều thú vị mà nó chưa bik.
Bước chầm chậm vào nhà, nó đã trông thấy bà dì ngỗi chễm chệ trên
ghế đầu, bên cạnh đó là ba mẹ nó đang cuối gầm mặt xuống. Biết là
có chuyện k hay, nó đi thẳng vào nhà, hành lễ với bà dì trong tư
thế wỳ gối, mặt nó lạnh tanh không một chút cảm xúc.
Nghiêng đầu nhìn nó, miệng bà dì nhếch lên một chút khinh bỉ nhìn
nó, đặt tách trà xuống bàn, bà dì đứng lên nhìn nó rồi nói
_ Nghe nói, ngươi đã nhận làm người của nhà của dòng họ Đoàn
_ Dạ phải- nó nỏi mà k cần phải suy nghĩ, đôi mắt vẫn dán chặt
xuống sàn.
_ Đáng lẽ, mày k nên nhận làm người của dòng họ này mới đúng, thật
là ô nhục, nếu ko phải vì lão ja, ta đã đuổi cổ ngươi.- bà dì gầm
gừ từng tiếng
Ba mẹ nó kũng k dám nói j, cũng phải thôi, họ sợ lão ja một, sợ bà
dì mười, một tiếng của bà dì cũng đủ làm rung chuyển cả dòng họ.
Đáng lẽ, bà dì là người sẽ thừa kế của dòng họ, nhưng vì sự xuất
hiện của nó. Đã làm lung lay chiếc gế bà dì đang ngồi nên việc ghét
nó hành hạ nó là chuyện đương nhiên và bi jờ nó phải wỳ xuống nghe
bà dì **** mắng.
_ Sáng chủ nhật này, các người nên đến nhà của lão ja đi mọi người
sẽ có cuộc họp ở đó.
Nói xong, bà dì bỏ đi không thèm nhìn nó và ba mẹ một chút.Vừa thấy
bà dì đi, mẹ nó chạy lại đỡ nó zậy rồi đứng khóc nức nở. Lúc nào
cũng là một điệp khúc như zậy, mẹ nó thỳ yếu đuối, ba nó thỳ ham
tiền. Liếc nhìn ba mẹ nó một chút, nó bỏ đi lên phòng.
CHAP 18
Đôi mắt thầm wần mệt mỏi của nó càng lúc càng hõm sâu lại không
phải vì nó sợ đến nhà lão ja cũng không phải nó sợ người trong
trường cũng không hẳn là vì ja đình, lý do khiến nó có đôi mắt gấu
trúc ấy không ai xa lạ chính là Khương. Từ cái ngày Vương lôi nó đi
một mạch trước mặt Khương thì từ dạo đó nó không dám nhìn thẳng vào
Khương kũng không dám jải thích vốn dĩ nó chả là j của Khương cả,
việc này đối với nó khó khăn thật.
Bầu trời hôm nay u ám rõ rệt những đám mây kéo dày đặt lại với nhau
như muốn trĩu nặng những hạt mưa xuống đất nhưng trái lại bầu trời
đen xám xịt một hạt mưa cũng không có, tâm trạng nó hỗn độn mỗi lúc
một nhiều phải chăng có phải vì Khương đang đứng nhìn nó trước cổng
trường hay là hôm nay chính là ngày nó phải tới nhà lão ja.
Chầm chậm đi lại gần cổng trường khuôn mặt nó thì bĩnh tĩnh đến lạ
thường, mắt vẫn dán về phía trước nhưng tuyệt nhiên không nhìn
Khương dù chỉ một lần . Khương vẫn lặng lẽ nhìn nó đôi mắt có chút
j đó xa xăm cũng có chút j đó hứng khởi. Nó đi ngang wa mặt Khương
đôi lông mày nó chợt díu lại khi Khương đang níu bàn tay nó
lại.
Mặt nó từ từ way lại nhìn vào bàn tay mình rồi nhìn lên khuôn mặt
Khương, ở Khương có một cái j đó khiến nó yên lòng đến kì lạ.
_ Em định né tôi đến bao h??
_ Tôi không né anh- khuôn mặt và jọng nói nó điềm đạm đến lạnh
người
Trên mặt Khương nở nụ cười nhìn nó rồi cầm tay nó lôi đi mặc kệ
trước mặt nhiều người nhìn nó với con mắt không mấy thiện
cảm.
Nó way mặt nhìn ra phía cánh đồng xa ngoài cửa kính, nó không nhìn
thấy tận mắt được cánh đồng ấy màu j chỉ biết trên những cánh đồng
ấy có rất nhiều bướm cộng thêm những ngọn cỏ lau bạt ngàn trải dài
như vô tận. Khuấy đều li sôcôla nóng trước mặt nó ngẩng mặt lên
nhìn Khương ngồi đối diện với nó ánh mắt Khương cũng đang nhìn xa
về cánh đồng bất tận ấy tay vẫn không wên khuấy chiếc ly café
đen.
_ Anh dẫn tôi ra đây làm j, tôi đã nói là tôi không né anh mà- nó
nói nhẹ nhàng mắt vẫn díu vào li socola nóng.
_ Tôi cũng đâu có nói j em, chỉ là lâu rồi không thấy em nên tôi
nghĩ em né tôi thôi- tay Khương đưa ly café lên miệng .
_ Nhưng cũng đâu cần phải lôi trước mặt nhiều người như zậy, thật
sự rất kì kục đó.
_ Em bận tâm làm j chuyện đó, tôi sẽ jải thích với nhà
trường.
Nghe Khương nói câu đó, nó không nói nữa, đưa ly socola lên miệng,
ánh mắt nó way sang nhìn cánh đồng xa tít ngoài kia. Nó ao ước được
một lần đặt chân lên cánh đồng ấy, một lần chạm vào ngọn cỏ lau một
lần được nắm tay người mình thích chạy nhảy trên cánh đồng đó, phải
chăng có phải rất tuyệt? Đôi mắt mơ màng của nó nhìn ra phía xa
cũng khiến lòng Khương có chút nao nao.
Cả 2 chỉ ngồi im lặng nhìn ra bên ngoài, không một tiếng động,
không một sự phá đám nào đó, ở đây chỉ còn có 2 người hình như có
sợi dây vô hình đang trói buộc nó và Khương mỗi lúc càng gần nhau
hơn.Chỉ im lặng thôi cũng đủ để nó cảm thấy yên bình trong tâm
hồn.
Sau hai tiếng đồng hồ đi vứoi Khương nó đành phải way lại trường vì
hôm nay phải kiểm tra toán một tiết.
Jờ cũng là jờ ra chơi nên mọi người hầu như cũng không chú ý j đến
sự có mặt của nó chỉ có đám bạn wĩ của nó là đang đứng chống nạnh
chăm chú nhìn vào nó như muốn hỏi đã xảy ra chuyện j. Cười trừ với
đám bạn nó định cuối đầu vô lớp thì đã bị Như tóm lấy cái cặp lôi
một mạch ra sân sau trường.
_ này này, bà không định nói cho tụi này biết bà mới đi đâu à- Như
chống nạh hỏi no
_ Tui hem có đi đâu mà- nó mở to con mắt hết cỡ nhìn Như đế chứng
tỏ bản thân vô tội
_ Khà khà, bà đừng dấu tụi này, tụi tui thấy bà zới thầy Khương đi
ra ngoài ……- Ánh bâng wơ nhìn xung wanh rồi đột ngột way sang nhìn
nó.
_ Tụi tui chỉ là đi ra ngoài có chút chuyện thôi.- nó vẫn nài nì
nói
_CÁI J TỤI TUI Á? BỘ 2 NGƯỜI…..- cả đám đồng thanh ngước lên nhìn
nó mắt chớp chớp liên tục.
Biết mình nói hố, nó ngượng ngùng jải thyt
_ Không phải tui với thầy không có j hết, ý tui là tui và thầy đi
jải wuyết một số chuyện nên mới đi học trễ.
_ ồ! thỳ ra là vậy, zậy mà làm tụi này cứ tưởng hai người…..- My
chem chép miệng như tiếc hùi hụi một cái j đó.
_ Vậy tui zô lớp được chưa?
_ Thôi tha cho bà, zô lớp thui- Vy wàng tay lên người nó rồi kéo
theo cả bọn vào lớp
5 tiết học trôi wa nhanh chóng, nó phải trở về nhà và chuẩn bị cho
việc trưa nay phải đến nhà lão ja.
Chiếc Luxgen7 CEO đang lăn bánh đến nhà lão ja, mắt nó không ngừng
dán chặt wa ô cửa sổ bên ngoài, tay nó cũng bắt đầu cấu chặt lên
gấu váy đen bên phải trông nó như đang toan tính điều j đó khiến ai
cũng phải có chút run sợ.
Trước mặt nó là một ngôi nhà cổ kính cũng với 2 bên dãy hoa bước
vào trong, vì lão ja là người ưa chuộng kiểu nhà Nhật nên ông
thường cho xây những sân vườn theo kiểu sỏi đá hai bên. Phải nói là
nhà lão ja rất rộng, có thể chứa cả ngôi trường nó vào đây cũng
không chừng. Dòng họ nó đa số đều sống cùng với lão ja duy chỉ có 1
ja đình là sống bên ngoài không ai khác chính là ja đình nó.
_ Cô ta đến rồi kìa, nghe nói cô ta đã nhận là con cháu của dòng họ
Đoàn.- đứa con gái đứng bên hông chỉ chỏ nói nhỏ với đứa con gái
bên cạnh
_ Sao nó không chết wách đi cho rồi, còn ở đây làm j, đúng
là….
_ Biết đâu một trong đám bọn mình mới là con cháu của thiên nữ, lão
ja chưa j đã vội cưng chiều nó đến như zậy, chắc j đã là nó
_ Đúng vậy, dòng tộc nhà mình hầu như là sinh con gái, lão ja đã
từng đếm xỉa đến ai ngoài nó đâu.
Những tiếng gai góc xỉa xói lên người nó ngày một nhiều trở thành
một thứ hỗn tạp hơn bao h hết trong dòng tộc ngoài lão ja ai cũng
ganh ghét ja đình nó và những đứa con gái của ja đinh đó càng gét
cay gét đắng nó hơn. Bao đời dòng tộc nhà nó đều thịnh vượng và
phát đạt đến zậy là đều nhờ con cháu của thiên nữ cai wản cho nên
việc lão ja nói nso là con cháu thiên nữ khiến ai cũng bất ngờ và
ganh tỵ, chỉ có nó là người không có hứng trong chuyện đó.
Tương truyền rằng, thánh nữ có đôi mắt bạc rất đẹp, làn da trắng
ngần như tuyết, đôi môi nàng mỏng manh như cánh hoa anh đào, khuôn
mặt nàng thánh thiện nhẹ nhàng như mặt nước trong veo của hồ thu.
Mái tóc dài đen nhánh làm tôn lên vẻ bất diệt của nàng. Nàng từ từ
ngoi lên từ mặt nước đẹp tựa như nữ thần aphrodite kiều diễm.
Nhưng đó chỉ là tương truyền thôi vì vốn dĩ chưa ai một lần nhìn
thấy có người đẹp đến như zậy, nhìn lại nó thỳ không jống lắm,
không phải riêng j một mình nó có đôi mắt bạc và hầu như con cháu
nữ ở dòng tộc nhà nó đều có đôi mắt bạc cho riêng mình.
Mọi người đã bắt đầu tụ họp về nhà chính gần hết mọi người ai ai
cũng ngồi wỳ xuống để chuẩn bị đón chào lão ja và khi lão ja bước
vào mọi người đều đứng lên nghiêm mình chào một cách cung kính. Lão
ja ngồi ở phía đầu chủ toạ và mỉm cười đôn hậu nhìn xuống dưới ra
hiệu cho mọi người ngồi xuống.
CHAP 19
Lão ja ngồi ở phía đầu chủ toạ và mỉm cười đôn hậu nhìn xuống dưới
ra hiệu cho mọi người ngồi xuống.
Mọi người cũng im lặng ngồi xuống, phía bên tay phải của lão ja là
bà gì đang ngồi chiễm trệ trên đó đôi mắt tỏ ra uy quyền không ai
bằng, dường như mọi thứ có thế bị thiêu rụi bởi cặp mắt của
bà.
Nó cũng cuối đầu im lặng không nói, tuy không ai nói ra nhưng không
khí vô cùng nặng nề lâu lâu có con mắt liếc nó mang theo đầy vẻ căm
thù.
Không khí trầm tĩnh lại khi lão ja cất tiếng nói lên
_ Chắc hẳn mọi người đã biết tại sao phải có cuộc họp ngày hôm
nay.?
_..........
_ Đúng vậy, theo như ta được biết Thanh đã nhận mình là con cháu
của dòng họ Đoàn, điều đó khiến ta rất vui và như ta đã nói Thanh
chính là đời trước của Thánh nữ thì đồng nghĩ với việc nó sẽ cai
wản dòng họ chúng ta.- lão ja điềm tĩnh nói
Tay nó bắt đầu bấu chặt lại với nhau ánh mắt nó có chút hỗn độn rồi
lại trở về trạng thái bình thường jống như chưa từng nghe chuyện j
xảy ra.
_........
Không một tiếng động lên tiếng, mọi thứ vẫn im lặng mặc dù trong
lòng mọi người không ai khuất phục trước câu nói của lão ja cho đến
khi một tiếng nói được cất lên.
_ Con không đồng ý với ý kiến của lão ja
Mọi người ngạc nhiên nhìn về phía phát ra tiếng nói, đó chính là
con gái của bà dì đang ngồi kế bên mẹ nó. Nhỏ có một làn da trắng
ngần, đôi môi đỏ mọng và mái tóc đổ ngắn gọn gàng trông như một đoá
hoa sứ thanh khiết. Đôi mắt nhỏ cũng là màu bạc nhưng lại ánh lên
vẻ j đó tinh nghịch không jống ánh mắt nó màu bạc nhưng lại điềm
tĩnh như mặt nước.
Lão ja nhìn nó rồi mỉm cười
_ Vậy con muốn như thế nào hả Thục Lam?
Nó cũng mỉm cười đáp trả ông rồi đứng zậy nói.
_ Theo con được biết Thiên nữ có mái tóc dài, nước da trắng ngần và
được sinh ra từ nước, trong dòng tộc ta đa số đều là nữ, họ cũng có
wuyền được cất tiếng nói cho riêng mình, khi mới được sinh ra ông
chỉ cưng chiều một mình chị Thanh thì có lẽ không được hay cho lắm.
Ông luôn khăng khăng chị Thanh là đời trước của Thánh nữ nhưng chưa
ai chứng kiến được khả năng biến đổi đó, vậy có phải ông nên cho
mọi con cháu của ông có thể thử được không?
Sau tiếng nói của Thục Lam cả khán phòng bắt đầu bàn luận sôi nổi
và có dấu hiệu đồng tình. Lão ja suy nghĩ một lát rồi lại mỉm cười
đôn hậu nhìn mọi người ra hiệu im lặng và ngước lên nhìn Thục
Lam
_ Vậy con muốn thử như thế nào?
_ Ngày trăng tròn chính là ngày sức mạnh của Thiên nữ trở nên mạnh
nhất và dễ biến đổi nhất, vào ngày hôm đó chúng ta sẽ tập họp ở
trong hồ bơi phía sau nhà và những người con gái sẽ ngâm mình dưới
nước, người nào biến đổi trong nước thì lúc đó người đó sẽ chính là
con cháu đời trước của Thiên nữ.
Nge xong câu nói của Thục Lam, lão jà bật cười thành tiếng rồi vuốt
vuốt đám râu trước mặt mình và nói
_ Chẳng trách con được xem là đứa thông minh và tinh nghịch trong
dòng tộc ta, như vậy cũng được, còn 2 ngày nữa sẽ là ngày trăng
tròn lúc đó chúng ta sẽ tụ họp ở đây và xem sự biến đổi của thiên
nữ.
Mọi người trong dòng tộc đều vui ra mặt và bắt đầu liếc xéo nó như
ám chỉ rằng họ sẽ là thiên nữ chứ không phải nó.
Khuôn mặt nó bình tĩnh lạ thường nếu để ý khoé môi nó khẽ nhếch lên
rồi trở về trạng thái cũ. Vốn dĩ nó chả hiểu cái j về thiên nữ
nhưng lão ja cứ cho rằng nó là thiên nữ nên nó cũng chả bận tâm xem
có phải thực hay không. Nếu như đợt này nó không phải là thiên nữ
thì có thể nó sẽ được thoát ra khỏi vòng vây của dòng tộc, nhưng
nếu là phải thì có lẽ sẽ hơi mệt đối với nó.
Trời chập choạng tối, gia đình nó phải ở lại để dùng bữa với lão ja
và mọi người nên việc nó bỏ về là không thể nào. Ăn một ít bít tết
vào miệng nó bỏ ra ngoài vườn hưởng thụ không khí trong lành. Vừa
có cơn mưa thoảng wa nên khu vườn yên tĩnh hơn và trong lành hơn.
Gió biển bên ngoài khẽ lùa vào ngón tay nó trượt dài trên sống lưng
khiến nó lạnh buốt, khẽ ngồi vào chiếc xích đu nó lấy tay vờn những
bông hoa dành dành mọc lan ra bên ngoài cửa.
_ Em sẽ nói với ông là chị trốn ra ngoài đây đấy.
Ngeh có tiếng phía bên tai mình nó ngẩng đầu lên và trông thấy cô
em họ Thục Lam đang đứng tựa cây cột ngoài hiên. Nó khẽ cười với
Thục Lam rồi ngoắc tay ra hiệu ngồi xuống cạnh nó, Thục Lam cũng
cười lại rồi tiến về phíanó ngồi xuống.
Trong dòng họ nó, nó chỉ nói chuyện được với mỗi Thục Lam, Thục Lam
nhỏ hơn nó 1 tuổi, tính tình hiếu động, thẳng thắng với mọi người
và đặc biệt không hiểu sao Thục Lam lại thích nói chuyện với nó hơn
những người con gái khác.
_ CHị không giận em chuyện mới nãy chứ- Lam nghiêng nghiêng đầu way
sang hỏi nó
_ Không, trái lại phải cám ơn em mới đúng, nếu như chị không phải
là thánh nữ thì mọi chuyện sẽ đỡ rối hơn.
_ Nói thật, em không hứng thú chuyện này cho mấy, chỉ là em có chút
tò mò về hình dạng thiên nữ nên mới bày ra trò này thôi, chứ ai làm
thiên nữ thì không wan trọng.- Thục Lam chống cằm nhfin ra phía xa
rồi nói
Mỉm cười nhìn Thục Lam nó lấy tay xoa đầu Lam rồi hai chị em nhìn
nhau cười như 2 đứa bạn thân rất hiểu nhau zậy.
Ngày thứ nhất chầm chậm trôi wa như chẳng có j xảy ra , chỉ có đìêu
nso và Khương đã thân nhau hơn một chút, chỉ là một chút thôi, nó
kũng không tiện kể cho Khương nghe về dòng tộc nó vì nó nghĩ là
không nên kể thì hay hơn.
Ngày thứ 2 tới
Nó vẫn học tập bình thường trong lớp cho đến khi
RẦM
Cánh cửa lớp bung ra mang lại tiếng vang dữ dội. Nó cũng bị tiếng
vang làm cho giật mình, vừa nhìn ra cửa nó đã trông thấy Khương thứ
2 đang dáo dác tìm ai đó và ngướng cặp mắt vào nó.
Hắn bước lên bàn hùng dũng đi về phía nó rồi ngồi xổm trên bàn nó
nhìn nó chăm chăm. Nó nhướng đôi lông mày lên nhìn hắn rồi bất thần
thở dài cắm cuối viết bài tiếp xem hắn như vô hình.
_ Ê!- Vương nhìn nó nói cách thô lỗ
_ Chuyện j?- nó đáp lại Vương tay vẫn cắm cuối chép bài
_ Cô nhìn tôi này, cô định không coi tôi ra j hả?- Vương wát vào
mặt nó
_ Cậu có biết cậu đang choáng tầm nhìn tôi viết bài không?? Có
chuyện j thì nói đi chứ- nó ngẩng mặt lên nói chuyện với Vương,
jọng nhỏ nhẹ.
_ Ra chơi, cô phải đợi tôi vì tôi có chuyện cần gặp cô, nhớ
đó.
Vương nói như ra lệnh cho nó rồi way đầu bỏ đi không thèm ngoái đầu
lại nhìn ông thầy đang chết đứng vì tức.
CHAP 20
Một tiếng trôi wa như ko có j xảy ra, nhiều con mắt lâu lâu lại
liếc xuống phía dưới nó, gen tị có, ngưỡng mộ có và ghét cũng có
nữa nhưng còn nó thì chả đá động j đến chuyện vừa xảy ra jống như
mọi chuyện đang chỉ diễn ra trong chớp nhoáng kể từ lúc Vương vào
lớp ngồi xổm trên bàn nó.
15’ trôi wa, mặc dù bên ngoài mặt không wan tâm nhưng trong lòng nó
lại có chút xao động, đợi 15’ rồi mà vẫn chưa thấy Vương tới nó có
hơi lo lo nhưng chỉ là một chút thôi, một chút nhỏ nhoi trong lòng
nó.
_ Ê, bà làm j ngồi thẫn thờ zạ- Như vỗ vai nó lên tiếng
_ Không có j……….- vừa nói nó vừa cười hiền với đám bạn đang bu xung
wanh
_ Đừng nói zới tui là bà đang đợi tên kia nha.-ÁNh chớp mắt liên
tục nhìn nó nói
_ Vớ vẩn, không có zụ đó đâu..
Nói xong nó cười trù với đám bạn rồi way mặt zô ô cửa kính.
RẦM
Cánh cửa lớp bung ra, khỏi cần phải nhìn nó cũng biết là ai. Hắn
chạy xồng xộc vào lớp nắm tay nó chạy đi một mạch như chả có j xảy
ra rồi vụt mất trong nháy mắt, đám bạn nó chỉ còn biết nhìn mà thở
dài.
Chạy mãi chạy mãi, nó cũng chả bik hắn đang lôi nó đi đâu nữa, 2
anh em nhà này lạ thật lúc nào cũng lôi nó đi xồng xộc zậy, không
nói không rằng mà cứ lôi đi như zậy, thật nhức đầu.
_ Này, anh định đưa tôi đi đâu zậy, tôi mệt lắm rồi đó- nó vừa chạy
vừa thở hồng hộc
_ Cô im một lát không được à.- hắn cộc cằn nói nhưng chân vẫn
chạy
Chạy nãy jờ nó cũng thấm mệt rồi, mồ hôi chảy lã chả trên lưng áo
với khuôn mặt nó, hắn cũng không khác j nó, mồ hôi vả trên tấm áo
sơ mi trắng của hắn. Nói j thì nói , mặc dù ghét hắn thật nhưng
cũng phải công nhận hắn điển trai thật, đôi lông mày lúc nào cũng
díu lại, miệng nhếch lên bất cần đời, và cả đôi khuyên tai hắn đeo
bên tai trái lấp lánh ko ngừng khiến nó hơi nhoá mắt.
Dừng rồi, cuối cùng hắn cũng chịu dừng lại, ngồi bệt xuống đất, hắn
và nó thi nhau thở.
_ Được rồi, đi thôi- hắn đứng lên phủi đất rồi đi thẳng một
mạch
_ Đi? Đi nữa sao, tôi mỏi lắm rồi- nó chán nản nói
Vừa nge câu nói của nó, hắn way đầu lại đôi lông mày hắn nhíu sát
nhau nhìn nó một cách khó chịu.
_ Mới chạy có xíu, mà cô đã như zậy rồi, đúng là đồ gà ngắn chân
mà- hắn cáu gắt wát nó
_ Cái j, tôi là gà ngắn chân á hả? Anh dựa vào đâu mà nói
vậy.
Nó wên cả mệt đứng zậy **** hắn một tăng, còn hắn thì đứng ngây ra
nhìn nó một hồi rồi đứng cười như chưa từng được cười.
_ Anh bị điên sao? cười cái j
_ Chẳng phải jờ cô có thể đi được rồi sao
Nói rồi hắn đút tay vào túi wần bỏ đi trước, nó đứng ngớ một hồi
rồi cũng đi theo hắn.
Tay hắn khuấy đều li café trước mặt, nhìn một góc nào đó, nếu như
không có đôi khuyên tai màu bạc bên tai trái chắc nó sẽ tưởng lầm
là đang nhìn Khương, người ngồi đối diện trước mặt nó. Hắn đi một
mạch, thì ra là đi uống nước, mà lạ ở chỗ hắn và Khương cùng dẫn nó
vào đúng một wán và ngồi cùng một chỗ, chỗ đó có thể nhìn xuyên wa
tấm kính mà trông thấy cánh đồng cỏ lau mà nó thyt. Thật chả hiểu
sao, lại có sự trùng lặp kì lạ đến zậy.
_ Nhìn đủ chưa, bộ chưa thấy người đẹp trai sao?
Hắn way mặt nhìn nó, tay chống lên cằm hỏi nó một cách ngớ ngẩn,
còn nó biết mình hơi vô ý tứ , khuôn mặt sượng lại rồi dãn ra tay
nó cũng chống lên cằm jống hắn nhưng không nhìn hắn nữa mà nhìn nơi
phía xa cánh đồng cỏ lau đó.
Nó và hắn im lặng đến nửa tiếng rồi hắn đột ngột hỏi nó
_ Cô nói xem, cánh đồng đó có chứa j?
Mắt nó chớp một chút trông có chút ngạc nhiên nhìn hắn
_ Tôi nghĩ, đó là cánh đồng cỏ lau tuyệt đẹp- nó mơ màng nói
_ Sai rồi, đó là cánh đồng hoa mặt trời, ở đó rất đẹp rất rộng rất
lãng mạn- vừa nói tay hắn vừa cầm ly café lên uống.
_ Hoa mặt trời?- nó đúng là nhìn ko ra tại sao trên đó lại có hoa
mặt trời, mà tại sao hắn lại biết chứ.
Như hiểu được ý nó, hắn cười ngây ngô nhìn nó.
_ Cô muốn tới đó xem không?
_ Tơí chứ, tôi muốn tới lắm- nó hào hứng nói
¬ _ Vậy đi thôi.
Bước nhẹ trên những ngọn cỏ, nó tưởng chừng như mình đang bay vậy.
Hoá ra là nó tưởng lầm, đây không phải là cánh đồng mà là một ngọn
đồi nhỏ trên đây mọc toàn hoa mặt trời, rất đẹp, phải đối với nó
đẹp vô cùng. Tay nắm những bông hoa mặt trời nó chạy nhảy xung wanh
như đứa con nít mới lớn, thật chẳng dám nghĩ trông nó thường ngày
trầm tĩnh lại có thể chơi đùa như vậy.
_ Cô làm ơn đừng chạy nữa được không? Tôi nhức đầu lắm rồi đó- hắn
cạu cậy wát nó
_...........
Im lặng nhìn hắn một hồi, nó đứng im một chỗ nhìn hắn, trông hắn
thật buồn, buồn đến nỗi nó cảm thấy phải phát thương. Chẳng lẽ, hắn
có chuyện j sao? Chầm chậm tiến gần lại hắn, nó ngồi xuống kế bên
hắn nhẹ nhàng hỏi
_ Anh có chuyện j buồn? Có thể nói tôi nge được không?
Hắn không nói j, khuôn mặt jãn dần ra rồi nói một câu không ăn nhập
chủ đề
_ Buồn ngủ rồi, tôi chợp mắt một lát, cô ngồi canh cho tôi
ngủ
Ngã người trên cánh đồng, hắn nằm ngủ một cách ngon lành.
CHAP 21
2 tiếng trôi wa rồi, chân nó bắt đầu chịu không nổi , người như tê
đi, hắn thì nằm đó ngủ ngon lành, không như nó nãy jờ ngồi im một
chỗ canh cho hắn ngủ. Chả biết nên kêu nó khờ hay không nữa. CHỉ
biết ngồi nhìn hắn ngủ ngon lành trong khi chân nó muốn xụi đi vì
bị cặp chân hắn đè lên đùi. Con trai j mà ngủ không ý tứ j hết, hắn
cứ thoải mái gác chân lên đùi nó như chẳng có j xaỷ ra, một phần sợ
hắn nó cũng không dám kêu hắn zậy cũng không dám chỉnh sửa chỗ nằm
của hắn nên thành ra jờ nó muốn phát khóc vì đôi chân sắp bị
liệt.
Nằm xoay xoay người một hồi, hắn mới phát hiện có cái j kạ vào đầu
hắn, thì ra là hắn vướng phải cục đá nhỏ trên đầu nên đâm ra chưa
ngủ đủ jấc phải thức zậy phát cáu với nó.
_ Cô làm j thế hả? ngồi đó làm j?
_ Thỳ tôi ngồi đấy chứ có làm j.- nó điển nhiên đáp
_ Sao không về đi còn ở đó- mắt hắn nhăn lại, tay vò vò đám tóc rối
trên đầu
_ Chẳng phải anh kêu tôi canh anh ngủ sao?- jọng nó trầm lại phát
ra như một đứa con trai
Ngớ người nhìn nó một hồi, không ngờ trên đời còn có sinh vật lạ
như nó ngồi canh cho người khác ngủ, thật chẳng dám hiểu nổi, nó đi
với một tên con trai lạ đến 8h tối, ngồi canh cho tên đó ngủ nữa,
hắn cũng chả biết nó có bị điên không.
_ Đúng là thần kinh mà
Hắn cáu gắt wát nó rồi phủi người đứng lên, đôi mắt hắn liếc sang
nó chớp mắt vài cái rồi wát
_ Còn ngồi đó, đứng lên đi.
_ Anh có thể đừng wát nữa được không, anh là loại người j zậy, coi
như tôi ngốc cũng được nhưng ngồi canh cho anh ngủ 2 tiếng đồng hồ,
một câu cám ơn cũng không có, anh dựa vào cái j mà mắng tôi?- wên
mất đôi chân đang tê lại, nó hùng dũng đứng lên mặt sắc lạnh nhìn
hắn nói, jọng của nó nhẹ nhàng nhưng có phần gai gốc jống như muốn
cắm lên người hắn, ánh mắt nó không một chút sợ hãi ko một chút dao
động, nói đúng hơn ánh mắt ấy lạnh đến thấu xương.
Có chút rùng mình vì lời nói của nó, hắn không biết nói j liền way
lưng bỏ đi đôi mắt hắn một lần nữa lại liếc xéo nó, miệng khinh bỉ
cười lên.
_ Đi thôi tôi bao đi ăn
Vừa nói xong hắn way lưng bỏ đi, để mặt nó đứng từng ngừng một hồi
rồi cũng phải đi phía sau.
30’ rồi, nó cũng chả biết hắn dẫn nó đi đâu, chỉ biết là nó đang đi
trong một con hẻm nhỏ, người wa lại nơi đây rất ít lâu lâu lại có
một vài chiếc xe máy phóng ra rồi lại mất dạng sau lưng nó. Đèn
đường mờ ảo, jống như sắp lụi tàn trong đêm, thỉnh thoảng trên một
vài mái nhà nó còn nghe thấy tiếng mèo kêu nữa. Đây là nơi khri ho
cò gáy j mà một bóng người cũng không có, những dãy nhà san sát cao
tầng như bám víu vào nhau. Đang bận suy nghĩ mà nó wên mất tiếng
hắn wát nãy jờ.
_ Gà ngắn chân, đi lẹ lên đi cô chậm chạp wá
_ …….
Nó không đáp trả lời hắn, không phải vì nó jận hắn cũng không phải
vì nó sợ mà chẳng wá nó lười phải trả lời phải cãi với hắn. Đối với
nó cãi nhau nãy jờ cũng là wá mệt rồi.
Gần cuối con hẻm, nó đã thấy có ánh sáng lập loè nhưng hơi yếu ớt,
người wa lại cũng đôi hơn rồi trông như họ đang rất vui vẻ vậy.Càng
đi sâu nó lại càng thấy mùi mặn của nước biển cộng thêm mùi mực
nướng và cả mùi của heo way nữa, chẳng lẻ nó đói wá đâm ra hoá
cuồng nên mới ngưởi thấy nhiều mùi vị đến zậy.
Hắn đi kế bên nó nhìn thấy đôi lông mày díu lại của nó, hắn cũng
phần nào đoán được ý nghỉ trong đầu nó
_ Cô đừng suy nghĩ lung tung nữa, tới đó nhanh thì biết thôi.
Ngước nhìn hắn thấy hắn nói cũng có lý nó thôi ko nghĩ nữa, rồi
lẳng lặng theo hắn. Hắn dẫn nó vào một wán nằm ở phía góc của dãy,
ở đây có thể nhìn ra biển, nó cảm nhận được mùi vị nhẹ nhàng của
thứ nước mặn mặn đó, không hiểu sao nó thích nhìn biển vào ban đêm
hơn, thích trầm mình xuống dưới biển để nếm hương vị mặn mà đó. Bàn
tay nó chà sát vào nhau để có thể jữ hơi nóng cho người rồi nhẹ
nhàng nâng chén sủi cảo lên miệng.
Nơi nó đang ăn là một khu phố cổ của người Trung Quốc, hầu như đa
số đều là người trung wốc sống ở đây, họ muốn mang ẩm thực của nước
họ đến cho mọi người nên đều tập trung đông đúc ở một chỗ rồi thành
lập ra nơi đây, ban ngày họ đóng cửa nhưng ban đêm lại vô cùng sầm
uất, họ ít dùng đèn điện bù lại họ thắp những ánh đèn jống như hoa
đăng treo dài trên các con phố, chắc không ai nghĩ rằng ở nơi đây
lại có một khu phố như thế này. Nó không thích người trung wốc
nhưng bi jờ nó lại có cái nhìn khác về họ, họ cũng như người việt
nam đều rất mến khách và vui vẻ, điều đó làm nó thấy có chút ấm
lòng, nhưng sự ấm lòng đó không thể hiện được trên khuôn mặt lạnh
já của nó.
Hình như nó cũng chưa biết là tại sao hắn lại lôi nó ra đây thỳ
phải
_ Anh đưa tôi ra đây làm j còn hẹn với tôi nữa?
_ Tôi ko hẹn với cô, đừng tưởng bở- hắn lạnh lùng đáp
_ ……….
_ Tôi muốn trao đổi, cô làm được ko?- hắn vẫn ngồi nhấm nháp ly trà
vừa nói
_ Trao đổi? Về chuyện j?- nó thấy lòng có chút thấp thỏm, mắt nó
díu laị nhìn hắn như đang đề phòng
Khoé môi hắn nhếch lên cười với nó trông đểu vô cùng cộng thêm đôi
lông mày hắn díu lại với nhau như đang tính toán j đó và cả đôi
khuyên tai hắn đeo nữa cứ như đang trêu đùa nó vậy, ruốc cuộc là
chuyện j?
_ Làm bạn gái của tôi?
Jọng hắn như trời sấm vang lên trong đầu nó, mỗi lúc một nặng
hơn.
CHAP 22
Nước trong miệng nó xém phun ra khi vừa nghe hắn nói. Chớp mắt liên
tục nhìn hắn, nó chép miệng một hồi rồi khuôn mặt đanh lại nhìn hắn
với đôi mắt sắc lạnh nhất.
_ Anh đừng jỡn nữa
_ Tôi không jỡn, trước khi tôi ép cô thì cô nên đồng ý làm bạn gái
tôi đi- hắn vừa uống vừa nói nó
Đúng là lạ thật, nó chưa từng thấy ai mà bắt người khác làm bạn gái
còn đe doạ nữa chứ, nó lại nhìn hắn một chút rồi đôi lông mày nó
chợt nheo lại
_ Anh không thích tôi, tôi không thích anh, tại sao lại làm bạn gái
anh?
_ Cô không cần biết, đừng có hỏi nhiều zậy, cô nên đồng ý nhanh
đi.- hắn cáu gắt nói với nó
_ Nếu tôi nói không thì sao?- nó lạnh lùng nói
_ Cô dám?.
Hắn nghiến răng lại gằn từng chữ nói nó, trông hắn jữ tợn thật.
Nhưng như thế thì chưa đủ để nó sợ hãi cũng chưa đủ khả năng để nó
phải đồng ý, đối với nó điều hắn nói thật nhảm nhí. Nhếch khoé môi
lên nó bình tĩnh nói hắn khuôn mặt chả biểu hiện j là sợ
_ Nói xong chưa, xong rồi thì tôi đi đây.
VỪa dứt câu nó đứng zậy đinh bỏ đi thì bị hắn kéo tay lôi lại lần
này có vẻ hắn jận thật rồi
_ Là vì Khương đúng không? Cô không wen tôi thì thằng đó chứ
j?
" Thằng Khương", hắn đang nói cái wái j zậy, Khương thì liên wan j
đến chuyện này, còn nữa Khương là anh hắn mà hắn nói với jọng đó
thật wá vô lễ rồi, tại sao trên đời này lại có thứ người như zậy?
Bụng nó sôi sùng sục vì câu nói của hắn nhưng trên mặt lại điềm
tĩnh đến lạ thường thật sự jờ nó kũng không biết nói với hắn ntn
nữa.
_ ………
Nó lắc đầu ngao ngắn nhìn hắn rồi lại bỏ đi về phía trước mỗi bước
chân của nó càng lúc càng nhanh hơn nhưng vẫn đủ để nó nghe hết câu
nói của Vương vọng lại từ phía sau
_ Cô tưởng hắn thích cô sao? Hắn chỉ coi cô là người thay thế
thôi.
"Người thay thế" thay thế cái j thế, nó và ai thay thế nhau? Nó
nghĩ lòng mòng hồi lâu cũng chả hiểu hắn đang ám chỉ đến ai? Đấm
nhẹ lên trán một hồi nó ngả xuống jường rồi thiêm thiếp đi mà wên
mất rằng ngày mai chính là ngày trăng tròn, cái ngày mà nó bị cuốn
vào vòng xoáy của tình yêu và cũng bắt đầu từ ngày đó sóng jó nổi
lên nhấn chìm thân hình bé nhỏ của nó.
8 a.m tại trường
_ Ê Mi bà bị sao zạ? – Ánh nói nhỏ vào tai Mi
_.......- Mi vẫn lắc đầu nhưng tay thì lại ôm bụng jữ zội
Ánh lo lắng nhìn My rồi way sang nhìn cả đám bạn đang nhìn 2 đứa,
ánh lắc đầu như chẳng hiểu được j từ My.
Cơn đau bụng của My càng lúc càng đau hơn, My ôm chặt lấy bụng trên
mặt mồ hôi tuá ra lúc nào không hay. Đôi mắt My mờ dần rồi dường
như ko chịu đựng nổi nữa, My gục đầu xuống bàn mặc cho cả đám bạn
đang bủa vây kêu réo xung wanh.
Đặt My xuống jương y tế, cả đám lo lắng nhìn đồng hồ mỗi lúc một
lâu hơn như đang chờ đợi ai đó
_ Sao thầy còn chưa đến- Như chắp tay lại đi lòng vòng hỏi trống
không.
_ Làm sao tui biết được, hôm nay thầy Khương không đến trường sao?-
Ánh nhăn mặt hỏi gặng Vy
Vy lắc đầu , khuôn mặt cũng biến sắc chỉ còn nó là vẫn bình tĩnh
gọi người tới đưa My vào bệnh viện.
6 p.m tại nhà nó
Đến jờ nó mới sực nhớ là tối nay phải đến nhà Lão gia bản thân nó
có chút lo lo nhưng cũng có chút hồi hộp, nếu như nó không phải là
thiên nữ chắc hẳn mọi người trong dòng tộc sẽ thi nhau chà đạp nó
nhưng điều đó không sao hết miễn là nó có thể đổi lại sự tự do thỳ
bị mọi người chà đạp cũng không có j là khó.
Cấu chặt những ngón tay đang đan vào nhau nó ở từng chút một để cảm
nhận được hơi lạnh toát ra từ căn phòng. Nó đang ở nhà lão gia và
cùng với con cháu của lão ja tất cả đều tụ họp nơi đây và đang đón
chờ điều j đó. Chỉ có mỗi Trúc Lam là vẫn ngồi hoay hoáy trong
phòng miệng vẫn tủm tìm cuời nhìn nó làm nó cũng có chút yên
tâm.
12p.m tại sau sân vườn nhà lão ja
Mặt trăng tròn hơn thường ngày, làm lộ rõ vầng sáng jữa bể bơi sau
nhà, từ hầu tớ cho đến người cao nhất cũng đứng thành 2 dãy xung
wanh hồ để chuẩn bị nghe lệnh lão ja .
Tay lão ja chống gậy đôi mắt đăm chiêu nhìn về nó rồi liếc sang
Trúc Lam và dừng lại ở mặt nước, nước yên tĩnh, một cơn gió ùa vào
cũng đủ làm cho người ta rùng mình.
_ Thời khắc đã tới từng người một hãy bước xuống nước và hãy nghĩ
đến điều làm bản thân mình tức giận nhất lúc đó ta sẽ có câu trả
lời- Lão ja ôn tồn nói
Dứt câu nói của Lão ja, người thứ nhất bước xuống , nửa tiếng trôi
wa, mặt nước vẫn êm ả dường như ko động đâỵ thay vào đó càng trói
trặt cô gái đó hơn. Kế tiếp là người thư 2 người thư 3 rồi đến
người thứ 15 vẫn không có j xoay chuyển được mặt nước. Và đến Trúc
Lam, nàng tinh nghịch bước xuống nước đôi mắt nheo lại vì thích
thú, nhắm nghiền đôi mắt lại Trúc Lam chìm mình vào trong suy nghĩ,
bỗng nhiên mặt nước chuyển động to dần xoáy nước bắt đầu hình thành
và cuốn cả Trúc Lam vào bên trong, khuôn mặt của Lão ja tái lại và
mọi người đều hoảng loạn khi thấy cảnh tượng đó, một Trúc Lam hoàn
toàn khác, đôi mắt màu bạc của cô bỗng đen lại lòng sọc lên nhìn về
phía dưới nước những con sóng nhỏ gập vào nhau từng hồi một làm bắn
tung toé nước lên và nhìn Thục Lam thật lúc này thật kiêu sa thật
lộng lẫy làm người ta dễ mềm lòng.
Nó đứng nhìn sự thay đổi của Thục Lam trong lòng nó vui hơn bào h
hết vì nó biết trong dòng tộc ta trải bao nhiêu thế hệ chỉ có duy
nhất một hiện thân của thiên nữ và người đó chính là Thục Lam, bắt
đầu từ đây về sau nó có thể được tự do rồi, điều mà nằm mơ nó cũng
ko jám nghĩ tới.
Nửa tiếng trôi wa, mặt nước dần dần trở lại như cũ, mắt Thục Lam
trở về màu bạc, thân hình cũng trở lại bình thường, một lần nữa
Thục Lam nhoẻn miệng cười tươi với nó, nó cũng vui vẻ đáp lại và
còn chúc mừng Thục Lam. Moj người vui vẻ cười với Thục Lam và bà dì
là người tở ra vui vẻ nhất vì ít ra Thục Lam là người mà bà ta ưa
thích , bà dì liền way sang nói với Lão ja:
_ Thưa Lão ja, jờ ta đã biết ai là thánh nữ thực sự vậy bi jờ chúng
ta nên chuẩn bị cho Thục Lam và không cần phải thử người còn lại
nữa đúng không ạ.
BÀ dì vừa dứt lời mọi người đều vỗ tay hoan nghênh và đồng ý với ý
kiến của bà dì, duy nhất chỉ có lão ja vẫn im lặng dường như ông
đang suy tính điều j đó.
_ Như Thanh ta muốn con thử xuống nước- lão ja nhìn nó rồi
nói
Nó nhìn lão ja một hồi rồi nhìn sang cặp mắt khinh miệt của mọi
người nó nhẹ lắc đầu rồi nói
_ Con không xuống đâu với lại ông cũng biết ai là thánh nữ rồi mà
không phải ta nên vào trong chuẩn bị cho Thục Lam sao?
_ Đừng nói j hết, nghe lời ta, xuống đó đi- lão ja vẫn nhìn nó chăm
chăm nói
_ Xin lỗi, con có việc phải về- vừa nói xong nó vội đi về phái cánh
cổng
_ Con chắc là con không xuống chứ, nếu vậy ta cho con gặp người
này- lão ja mỉm cười nói với nó rồi ánh mắt của ông di chuyển về
phía đám vệ sỹ.
__________________
CHAP 23
Nó từ từ way đầu lại, đôi mắt nó híp lại rồi díu ra pha chút hoảng
loạng, nó nhìn thấy một người đang bị trói nằm vật xuống nền nhà,
mái tóc đen ướt sũng cộng thêm đôi mắt đờ đẫn nhìn nó như muốn nói,
trông hắn thật tội nghiệp nhưng dũ có bị thay đổi như thế nào nó
cũng nhận ra đó là Khương người có khuôn mặt rạng ngời lúc nào cũng
cười và cả đôi mắt biết nói nữa.
Nó way mặt sang nhìn lão ja như muốn hỏi chuyện j đã xảy ra, nhưng
đáp lại nó lại là đôi mắt lạnh tanh của ông cộng thêm nụ cười ma
wái nữa.
_ Ta cho con lựa chọn, một là xuống nước hai là con sẽ không thấy
nó nữa.
Miệng nó mấp máy không nên lời, đôi mắt nó đảo wa đảo lại chưa bao
jờ thấy nó lo lắng cho ai đó thật sự khuôn mặt bình tĩnh của nó
cũng biến mất nó đang phân vân, phân vân thật sự.
15’ trôi wa vẫn chưa thấy được câu trả lời, lão ja liếc đôi mắt
nhìn sang đám vệ sĩ rồi
BÙNG
Nước văng tung toé lên khuôn mặt nó, miệng nó không nói được câu
nào, nhìn Khương đang chìm dần xuống hồ. Đầu nó bắt đầu đau nhức,
nhìn Khương, nhìn Lão ja rồi đảo cặp mắt sang nhìn mọi người xung
wanh ai cũng nhìn nó với cặp mắt tò mò lẫn chút chế jễu.
Nhìn Khương hồi lâu, nó lao xuống hồ mắt cố mở thật to để tìm
Khương, nhưng nó càng hoảng loạn hơn khi không thể nào tìm thấy
Khương ở đâu, nó cảm thấy lo lắng, đầu nó càng lúc càng đau dường
như cơ thể nó không kiểm soát nổi, có thứ j đó đang cấu xé trong
người nó, máu dồn lên mặt đứt đoãn, nước dâng cao lên như thuỷ
triều rồi va đập vào thành tường , nó đứng trên mặt nước đôi mắt
chuyển sang màu tím nhìn vào mọi người với khuôn mặt jận dữ.
Phải trông nó thật đẹp, nước ôm lấy nó vào lòng, người nó như được
tráng bằng men sứ trắng toát và mềm mại, đôi môi đỏ hồng khép lại
mắt nó càng đẹp hơn và long lanh hơn nó là đứa con rơi của thánh
nữ- người được sinh ra từ nước.
MẮt nó chao đảo tìm Khương rồi bất chợt thấy Khương đang nổi lênh
đênh trên mặt nước , nó nhẹ nhàng nâng Khương dậy rồi đỡ lên thềm
nhà, nó đã trờ lại hình hài kũ nhưng điều đó không làm nó bận tâm
bằng Khương, đôi mắt Khương khép hờ trông mệt mỏi lạ.
_ Con đúng là con của thánh nữ- lão ja mỉm cười đáp
Liếc cặp mắt sắc lạnh vào lão ja nó im lặng không nói lời nào, đỡ
Khương zậy và từ từ đi ra ngoài, nó muốn đi thật nhanh thật nhanh
chạy ra khỏi ngôi nhà đó càng xa càng tốt bỏ lại cho mọi người
trong họ hàng biết bao điều thắc mắc và ghen tị. Lần đầu tiên trong
dòng tộc, xuất hiện 2 thánh nữ.
Nó đỡ Khương xuống jường nằm, người nó và Khương đều ướt sũng, nó
đinh way đi thỳ bị Khương dữ lại
_ Người mới nãy là cô sao?- Khương lạnh lùng nói
_..........
_ Đôi mắt bạc và màu tím, ruốc cuộc các người là ai- Khương mở mắt
nhìn nó chằm chằm
_....- nó vẫn im lặng vì không biết trả lời Khương như thế nào ,
bản thân nó còn chẳng hiểu được sự thay đổi trong người huống chi
là phải jải thích cho Khương.
Nhìn nó một lâu, khoé môi Khương chợt hếch lên trông như đang muốn
trêu đùa nó. Mắt nó díu lại nhìn Khương với vẻ nghi ngờ rồi bàng
hoàng nhận ra rằng sự lấp lánh của đôi khuyên tai nằm trên tai
Khương.
_ giờ cô mới nhận ra tôi là ai hả?? Không ngờ cũng có lúc cô nhận
lầm tôi với tên kia.- Vương kười mỉa nhìn nó
_ Anh gạt tôi- nó lạnh lùng đáp
_ Tôi không gạt cô là do cô tự hiểu lầm thôi.- Vương vừa nói tay
vừa xoa chiếc póng đèn kế bên
Là nó sai thật, sai thật khi nhìn Vương ra Khương, còn tệ hơn khi
Vương lại là người biết bí mật của ja tộc nó Nhìn khuôn mặt Vương
lúc này, nó thật sự tức jận chỉ muốn nhào zô kấu xé Vương ra
.
_ Anh muốn j – nó miễn cưỡng hỏi
_ Như cũ thôi, làm bạn gái tôi- Vương nói bằng jọng chắc nịch
_ Tôi từ chối
_ Vì Khương hửm?
" Khương" câu hỏi của Vương làm lòng nó có chút xao động, có thật
là nó vì Khương không, khi nhìn lầm Vương ra Khương bản thân nó như
bị lửa đốt khi thấy Khương bị xô xuống nước càng đau hơn khi thấy
khuôn mặt bê bét máu trước đó của Khương. Phải chăng nó đang vì
Khương, nó có tình cảm với Khương ? Điều mà nó chưa bao h nghĩ tới,
một người nhje nhàng, ân cần hỏi nó lúc nó buồn lúc nó tức jận lúc
nó sắp khóc, Khương đều là người xuất hiện trước mặt nó đầu tiên.
Nó đã thích Khương thật sao?
Thấy nó im lặng, Vương lại hỏi một lần nữa
_ Làm bạn gái tôi hoặc bí mật của cô bị công bố.
Nó sợ nhất là mọi người biết bí mật của nó, mọi người sẽ nghĩ nó là
phù thuỷ là wái vật mất nếu biết sự thật này, nó không phải là con
người nó cũng chẳng biết nó là j nữa.
_ Mọi người sẽ không tin anh.
_ Mọi người sẽ tin tôi, vì con mắt của cô màu bạc.- Khương đưa tay
sờ lên má nó
_..........
_ Cô sẽ phải đồng ý thôi.
Díu đôi lông mày nhìn Khương, nó gật đầu đồng ý.