Lamborghini Huracán LP 610-4 t




Status:

Có phải mọi chuyện trên đời đều đẹp như tranh vẽ, có phải hoàng tử sẽ tìm được bạch tuyết không nếu như… nếu như bạch tuyết thực sự là phù thuỷ…. Lúc đó, hoàng tử sẽ ntn.

Chap 1

_ Con sẽ chuyển vào trường Ales- ba nó nghiêm mặt nói

_ Dạ, con j nữa không thưa ba- nó cuối mặt nhỏ nhẹ nói

_ Không có j, con lên phòng đi.

Cuối chào ba nó xong nó bỏ lên lầu, không một chút phản kháng về lời ba nó nói vẫn khuôn mặt không cảm xúc, nó như chai sạn với cuộc sống, đối với nó sống trên đời này thật là kinh khủng. Nó cũng không đếm nổi số lần nó chuyển trường nữa, nó sống khép kín với tất cả mọi người hầu như không ai biết cuộc sống bên trong nó ntn.

Nó- Đoàn Như Thanh- con của chủ tịch hội đồng wản trị có địa vị rất lớn trong thị trường kinh tế và chứng khoáng. Khuôn mặt dễ thương kực kì chỉ có điều lúc nào cũng mang cặp mắt kính đen, miệng ko bao h nở nổi một nụ cười, ngay cả một người bạn cũng ko có, với nó sống trên đời là bi kịch của nó và đặc biệt không ai biết mắt của nó có màu bạc ngoại trừ nó và gia tộc nhà nó. Có thể nói nó là truyền nhân của thánh nữ, người cai trị phương Đông.

Bước nặng nề lên phòng, nó chỉ biết thở dài với nhữg j nó trải wa, ngày nào cũng như ngày nào đi học về rồi lên phòng, bạn của nó chỉ có mỗi bốn bức tường. Và ngày mai, nó lại bắt đầu một buổi học mới trong một ngôi trường xa lạ, có lẽ đã wá wen với việc này nên nó cũng chả thấy j lạ.Mệt mỏi, nó buông mình chìm vào jấc ngủ.

7ha.m

_ Cô chủ zậy đi ạ- người hầu đánh thức nó zậy

Nhè nhẹ mở mắt, nó ngồi zậy rồi bước xuống jường làm vệ sinh cá nhân.

_ Thưa cô, hum nay là ngày lần đầu tiên của cô, cô nhớ cẩn thận- tiếng ông tài xế nói nó

_...........- nó vẫn nhìn thẳng phía trước nhưng ánh mắt lại vô hồn, không để ý ông tài xế nói j

_ Có điều này tôi mún nói với cô, thân phận cô là con của chủ tịch sẽ được jữ bí mật, k ai biết đâu ạ, trường Ales là trường wý tộc nơi đó sẽ júp cô trong việc wản lý ja tộc sau này- thư kí kế bên nói

Keet…

Xuống xe, đập vào mắt nó là sự hùng tráng của ngôi trường, to đến mức ngạc nhiên, mọi người ở đây đều là con của tai to mặt lớn. Ngôi trường chia làm 2 khu vực A, B. Khu vực A dành cho những con nhà wý tộc còn khu nhà B là dành cho những người thi lọt vào đây nhưng ja đình khá jả. Và đương nhiên, nó phải học khu B.

CHAP 2

Keet…

[ Xuống xe, đập vào mắt nó là sự hùng tráng của ngôi trường, to đến mức ngạc nhiên, mọi người ở đây đều là con của tai to mặt lớn. Ngôi trường chia làm 2 khu vực A, B. Khu vực A dành cho những con nhà wý tộc còn khu nhà B là dành cho những người thi lọt vào đây nhưng ja đình khá jả. Và đương nhiên, nó phải học khu B.]

Không jống như hồi trước l nó đi đâu là một đám cận vệ đi sau nó. Còn bi jờ, một thân một mình phải lũi thũi đi tìm lớp, mà trường lại wá rộng, đi một hồi nó lạc vào khu rừng nhân tạo phía sau trường.

Ở một thành phố chật hẹp này, lại xuất hiện rừng cây thì wả thật điều đó làm nó hơi bất ngờ, cũng mún đi vào xem lắm chứ nhưng sợ trễ học nên nó đành thôi rồi way bước đi.

_ Nhất định, tôi sẽ tới đây- nó nói thầm trong miệng.

Một lần nữa, nó lại phải đi tìm khu dãy nó học mà không một lời chỉ dẫn của ai, lòng vòng một hồi nó đi đến khu hành lang được trang trí 2 bên là dãy hoa, bên dưới trải thảm đỏ, càng đi sâu vào bên trong nó lại càng thấy những tầng ốc cao to, nói đúng hơn là nó đang lạc vào mê cung đầy rẫy nhữg khung cảnh tuyệt vời.

BỐP-Mãi nhìn xung wanh mà nó ko để ý va chạm vào một đám nữ sinh.

_ Con điên này, mày làm cái j thế kia- một nhỏ đứng phía sau nói

_ Mày không biết mày đụng trúng ai sao??- nhỏ bên trái nói

_ Xin…lỗi, tại tôi………

CHÁT- chưa kịp nói dứt câu, nó đã bị con nhỏ đầu đàn tát thẳng vào mặt, tạo ra âm thanh chua chát vô cùng.

Mọi người đang đi bỗng dừng lại bu đông đúc vào nó và đám nữ sinh đó.

_ Con khùng này, mày biết bộ áo này bao nhiu k??- nhỏ đầu đàn hét lên

_........- nó vẫn im không tl, mặt cuối xầm xuống

_ Mày bị câm hả?- nhỏ bên phải nói

_ ……- nó sợ hãi kô dám nói câu nào

Bên cạnh đó, cũng có tiếng xì xào bàn tán, tuyệt nhiên k một ai dám bênh nó trái lại càng khinh nó

_ Con hôi tanh này ở đâu ra thế- một đứa đứng ngoài nói

_ Tởm thật, biến đi- một con nhỏ bịch mũi nói

_ Đúg đó, biến đi- một số đám lớn đồng thanh

Nó kô dám nói j, chỉ bik lầm lũi đi ra ngoài

_ Khoan đã- nhỏ đầu đàn nói- muốn đi đâu có dễ, đưa cái đó tới đây- nhro vừa nói vừa ngoắc tay ra hiệu.

ÀO

Một xô nước đổ từ trên đầu nó xuống. Bất ngờ trước hành động của đám hs đó, nó chỉ bik đứng trơ ra chịu đòn mà không nói j. Trông nó không khác j một con hề.

_ Mày k biết mày đi vào nơi đâu sao??- một con nhỏ õng ẹo nói

Nó từ từ nhìn lên phía trên đầu mình, một cái bảng được trang hoàng tinh tế đề chữ to đùng.

DÃY VIP A

Biết mình đã đi không đúng nơi, nó vội chạy ra ngoài không dám ngoảnh mặt nhìn lại dù chỉ một lần, phía sau nó, bao con mắt khinh thừong bao lời nói mỉa mai cộng thêm những tràng cười chế jễu.

Chạy mãi chạy mãi, nó cũng ko biết mình đã chạy đi đâu, chỉ bik lao đầu vào đâm thẳng cho đến khi nhận ra nơi mình đang đứng là trong khu rừng mới nãy đi wa, chỉ khác ở chỗ, nó đã vào sâu đến nỗi jờ không biết ra đườg nào.

Dù bị đem ra làm trò đùa, một jọt nước mắt cũng kô có, mặc dù cảm thấy tủi thân nhưng để nó rơi nước mắt thì wả thật rất khó.

Mệt mỏi, ngồi khuỵa xuống, nó hoàn toàn k để ý co người đang tiến dần lại chỗ nó.
Chap 3

Dù bị đem ra làm trò đùa, một jọt nước mắt cũng kô có, mặc dù cảm thấy tủi thân nhưng để nó rơi nước mắt thì wả thật rất khó.

Mệt mỏi, ngồi khuỵa xuống, nó hoàn toàn k để ý co người đang tiến dần lại chỗ nó.

Bước chân người đó càng lúc càng gần vội lau lại mặt nó ngẩng lên nhìn tên đang đến.

Khuôn mặt tên đó phát sáng ra thứ j đó kì ảo rực lửa như mặt trời , sống mũi thanh cao, đôi môi đỏ mọng cộng thêm nước da trắng ngần và nhất là đôi mắt ánh lên vẻ j đó kiêu kì thoáng chút lạnh lùng nhưng lại xen lẫn ấm áp phải nói tên đó jống như vị thần Apollo kiu hãnh vẻ ngời sáng của hắn làm cho mọi vật như có sức sống mãnh liệt hơn bao h hết mái tóc bồng bềnh tựa hơi sương nhưng lại gọn nhẹ cuốn hút. Đúng, một nét đẹp hoàn mĩ k ngờ.

Hắn từ từ đi tới nó rồi wỳ xuống nhìn kĩ vào khuôn mặt nó, tay hắn nâng cằm nó lên một cách nhẹ nhàng, mỉm cười với nó rút ra một chiếc khăn lau chùi nhẹ lên vết thương của nó.

Nó như bị thôi miêng trước hành động của hắn, jống như thiên sứ đang đến bên nó zậy, nhẹ nhàng thư thái và tuyệt đối mang lại cho nó cảm jác an toàn vô cùng như chưa từng có chiện j xảy ra.

_ Em dũng cảm lắm, bị như zậy mà không khóc- hắn vừa lau vừa nói nó

Không đáp lại lời nói của hắn, nó cuối gằm mặt xuống xấu hổ k dám ngước lên. Có lẽ hắn cũng hỉu nên khi lau mặt cho nó xong hắn liền đứng zậy đưa tấm bản đồ vào tay nó rồi lại bước đi về phía trong cánh rừng, thoáng một chút hắn tựa như bốc hơi k để lại dấu vết.

Cầm bản đồ trong tay, nó cố gắng đứng zậy phủi wần áo rồi lặng thầm bước về phía dãy B.

Mới vào ngày đầu tuần mà mặt nó thảm hại hơn bao h hết, nhưng điều khiến nó bất ngờ là hầu như tất cả mọi người trong lớp B đều hoan nghênh nó với vẻ mặt vui hơn bao h hết, chào đón nó rất nồng nhiệt chỉ trong phút chốc nó bỗng thấy mình trở thành đại minh tinh đến k ngờ.

_ Sao cậu bị vậy….- một nhỏ từ bàn trên way xuống hỏi nó

_ Trông cậu thật so bad- một con nhỏ kế bên nhỏ kia cũng way xuống nói

_ Mình nghĩ cậu nên thay đồ- nhỏ bên phải way sang nói

_ Đúng đó cậu nên thay nó đi- nhỏ bên trái nói

Ngượng ngùng nhìn 4 người họ, nó cảm tháy có j đó vui vui rồi mỉm cười nhẹ gật đầu.

Ra chơi 45’, nó cùng bốn nhỏ bạn mới wen đi vào phòng wc.

Thay đồ chỉnh tề xong nó bước ra ngoài khuôn mặt vẫn k có j thay đổi k một chút cảm xúc vẫn lạnh lùng như tiền.

Thấy nó ra 4 nhỏ bắt đầu chạy tới nhìn nó nở nụ cười hiền rồi bắt tay làm wen

_ Mình là Vy

_ Mình là Ánh

_ Mình là Mi

_ Mình là Như

_Còn mình là Thanh- nó cũng cười đáp lại.

Năm đứa nhìn nhau cười một hùi rồi bỗng có Mi lên tiếng

_ Mấy người định đứng ở trong đây cười mải hả? đi ăn đi

_ Bà suốt ngày ăn, ăn ăn ăn cho riết rồi thành heo nái nhá- Như nhìn nó lên tiếng

_ hứ! kệ tui , jờ mí bà có đi hum á- nhỏ Mi jả vờ hơn dỗi hỏi

_ Thôi đi dùm tui ih mấy bà- Vy lên tiếng

Cả năm đưa vui vẻ cùng nhau xuống căn tin, tuy là chia đều ra hai dãy A B nhưng căn tin đều dùng chung cho cả hai khu vực, có thể nói là nơi phân biệt đẳng cấp thì đúng hơn.

CHAP 4

Cả năm đưa vui vẻ cùng nhau xuống căn tin, tuy là chia đều ra hai dãy A B nhưng căn tin đều dùng chung cho cả hai khu vực, có thể nói là nơi phân biệt đẳng cấp thì đúng hơn.

Đã từng nge wa về sự hoành tráng của ngôi trường, nhưng nó càng ko ngờ hơn chỉ mỗi cái căntin thôi cũng khiến nó bàng hoàng jống như những toà nhà cao tầng san sát vào nhau zậy. Tuy là ko đẹp bằng nhà nó nhưng sự rộng lớn này không khỏi khiến nó bất ngờ. Những dãy tầng chia ra rõ rệt, đang phân vân k biết ngồi chỗ nào thỳ có tiếng nói chua chát vọng ra từ đằng sau.

_ Mấy con sâu này, mấy người đang cản đường tụi tao đó

_ Đúng là thứ dơ bẩn, chỉ cần thấy thứ này ở đây, không khí đã trở nên đục hơn.

_ Mấy con ma nữ nhà các người cũng rảnh rỗi lắm khi đứng ở đây đó- Như nói

_ Tụi tao thyt đứng đâu thì đứng mày cản đc hả- My cũng hùng hổ nói

_ Tao thấy cặn bã của tụi mày mới làm ko khí hết trong lành đó- Ánh nói

Chỉ có nó và Vy đứng im k nói j.

Chát

Tiếng bạt tai của nhỏ đầu đàn khiến cho mọi người trong căntin cũng way ra nhìn tụi nó.

Sức bạt tay khủng khiếp đến nỗi miệng Như rách ra 1 mảng máu nhỏ nhẹ xuống, trên má còn hằn ra 5 dấu tay.

_ Đồ dơ bẩn, biến đi- tiếng con đầu đàn gằn từng chữ một

Không nhịn nổi Ánh dơ tay đinh đánh lại thì bị Vy cản lại

_ Nhịn đi, nếu không mình không sống nổi trong trường đâu.

Mặt của Như jờ đỏ tấy lên đôi hàng mi rung rung lại với nhau, đành bik câm lặng ko nói j, nếu chỉ cần nói là một tiếng thì chính thức tụi nó sẽ bị đuổi ra khỏi trường ngay, nếu k phải vì ba mẹ Như có lẽ nó đã jáng cho con nhỏ đó một cái tát rồi.

Nghiến răng nhịn nhục, Như và tụi nó way lưng bỏ đi rồi ngồi xuống một cái bàn trống kế bên kửa sổ có thể nhìn thấy ra ngoài được.

Vừa đặt chân ngồi xuống4 đứa đã an ủi vỗ về Như, còn nó thỳ chạy đi xin đá.

CHườm đá lên mặt Như, nó chỉ bik im lặng k nói tiếng nào, bởi vì nó cũng nhận ra nhỏ đầu đàn là đứa mà đã tát nó hum trước

_ Đồ mấy con nhỏ ma nữ- Như nghiến răng nói

_ Thù này nhát định cũng có ngày trả lại mấy người- Ánh nói

_Bộ mấy người đó có wuyền lắm hả- nó ngây ngô hỏi 4 đứa

_ Phải, cậu mới tới nên k bik, mấy con nhỏ đó dựa hơi con nhỏ đứng đầu đó, nên lúc nào cũng hống hách, cái thứ ăn bám mà- Như tức jận wát

_ Đúng đó, tụi nó ỷ có thế lực mà ăn híp người khác- trong trường ai cũng sợ tụi nó- Mi nói

_ Có những ngươì vì đắc tội với tụi nó mà bị đuổi ra khỏi trường- Ánh nói

_ Vậy cũng còn đỡ đi, có khi nó làm cho ja đình người đó tri ja bại sản luôn- Vy ngậm miếng bánh bỏ vào mồm nói

Thanh như hiểu được phần nào đó, nên cắm cúi ăn không một chút biểu hiện j hết. Cho đến khi tiếng ồn ào từ bên ngoài vọng vào.

Âm thanh ồn ào đó càng ngày càng lớn như phá vỡ cả bầu không khí im lặng, tiếng gào thét của đám nữ sinh, tiếng tâng bốc của đám nam sinh, lẫn người dãy B và dãy A đều đứng lên mắt không rời khỏi cánh của chính.

Thời khắc đó, như đọng lại cả ngàn năm, 4 đứa con trai từ ngoài cổng bước vào, ai cũng toả rời ánh hào wang có khi còn sáng hơn cả mặt trời đó chứ.

Gió khẽ rít lên thành tiếng, kể từ khi 4 người đó bước vào, cả căntin như bừng sáng ai cũng nìn thở nhìn theo 4 nguoi đó, những người đang đứng jữa đường cũng tự động tách ra 2 bên. Mắt của nó khẽ lướt wa 4 người rồi bất ngờ dừng lại trước một người.

Phải, Khuôn mặt tên đó phát sáng ra thứ j đó kì ảo rực lửa như mặt trời , sống mũi thanh cao, đôi môi đỏ mọng cộng thêm nước da trắng ngần và nhất là đôi mắt ánh lên vẻ j đó kiêu kì thoáng chút lạnh lùng nhưng lại xen lẫn ấm áp phải nói tên đó jống như vị thần Apollo.
Có chút ngạc nhiên khi lại gặp tên đó ở đây, nhưng lấy lại vẻ điềm tĩnh rồi cắm cúi ăn típ dường như nó chưa bao h wen bik tên đó, ngay cả khăn tay hắn đưa cho nó, nó cũng bỏ lại khu rừng wuyết không đụng đến chiếc khăn đó.
_ Này công nhận nha, tuy có chút ganh tỵ với mấy tên đó nhưng tui thấy ai kũng đệp trai hết á- Mi nói
_ Phải đó, tui cũng thấy zậy, mấy bà có để ý ko khi mấy tên đó zừa bước vào, jống như căntin này mún nổ tung ra zậy- Ánh
_ Ừm, tui cũng thấy zậy nữa- Vy nói
_ Nhưng vẫn cảm thấy họ kiêu kiêu thế nào á- Như nói
4 người bạn họ vẫn bàn tán sôi nổi về 4 tiếng đó cho đến khi Vy nhớ tới nó rồi ra hiệu cho 4 đưa bạn im lặng chăm chú nhìn nó.
Khuôn mặt không có j là lấy làm lạ hay hiếu kì về 4 tên đó, nó chỉ ngồi ăn như chưa từng xảy ra chiện như zậy bao h.
_ Bà ko hỏi tụi tui zìa 4 người đó hả- Như hỏi
Ngẩng đầu lên mỉm cười nhẹ vơi Như rồi nói như không nói
_ Mình không có hứng
_ KHÔNG CÓ HỨNG- 4 đứa đồng thay nói to làm cả căntin đều nhìn nó chằm chằm, và rồi cũng có người để ý đến sự có mặt của nó.
_ Mấy bà nói nhỏ thôi, tui ko có hứng thiệt – nó ngồi ngụm ly nước nói- thật sự rất chán nếu như hỏi về 4 tên đó.
_ Cậu không bik về 4 tên đó thật hả, ít nhìu j nữ sinh trên toàn đất nước này đều mơ có được bọn họ đó.
Thanh vẫn im lặng k nói j jống như chả buồn để tâm đến.
Cộp cộp cộp
Cả căntin nín thở nhìn theo dáng người đang đi, tiếng jày của người đó vang lên rất nhỏ và nhẹ nhưng cũng đủ làm tắt tất cả âm thanh trong căntin. Khuôn mặt tên đó lạnh lùng đến phát sợ chỉ hằn lên nổi mún đánh ai đó.Rồi:
Rào- một thứ nước nhờm nhờm chảy từ trên đầu nó xuống, rớt từng jọt từng jọt trên gương mặt nó, lấm tấm trên đầu nó là những cọng rong biển.
Bàng hoàng trước cảnh vừa rồi, căntin lại càng im lặng đến phát khiếp hơn ngay cả tiếng thở cũng ko ai dám thở mạnh chỉ bik ôm miệng lại mà thốt ko thành lời.
Nó từ từ đứng lên, way đầu lại phía người đổ canh lên đầu nó.
Khuôn mặt tên đó phát sáng ra thứ j đó kì ảo rực lửa như mặt trời , sống mũi thanh cao, đôi môi đỏ mọng cộng thêm nước da trắng ngần và nhất là đôi mắt ánh lên vẻ j đó kiêu kì thoáng chút lạnh lùng nhưng lại xen lẫn ấm áp phải nói tên đó jống như vị thần Apollo.
Người mà nó luôn cho rằng là thiên thần một vị thần rực rỡ nhất, lại đổ canh lên đầu nó.Mắt hắn không còn ấm áp ánh hào wang không toát lên đc vẻ như vị thần Apollo, đôi môi ko đỏ mọng như trước nhưng lại nhếch lên nhìn nó với vẻ khinh thường.
Chẳng lẽ nó làm điều j sai?? Có phải những lời nói của nó bị tên đó nghe thấy nên mới đến tìm nó, mà hình như không phải, ánh mắt hắn nhìn nó đầy thách thức jống như cố tình trêu nó thỳ đúng hơn, nhưng tại sao?? Nó đã làm j??
4 đứa bạn nó đều ko thể nói đc câu nào khi chứng cảnh nó bị đổ canh lên đầu.
_ Đúng là đồ thối mà- nhỏ lúc trước tát nó lên tiếng
Sau đó là tiếng cười khúc khích phía sau, cả căntin như bừng tỉnh rồi bắt đầu chế nhạo nó bằng những hành động thô lỗ và khích bác.
_ Con điên này, đáng lẽ phải cho nó thêm cái này mới đúng- một con nhỏ từ từ tiến lại nó rồi úp nguyên một khay thức ăn lên mặt nó.. Cả đám lại tiếp tục đứng cười nó, không chịu được Như wát lên
_ Các người wá đáng lắm
_ Mau xin lỗi cô ấy, nếu không tôi sẽ ko tha các người- Ánh lên tiếng
_ Mau! Xin! lỗi!- Mi gằn từng tiếng nói
_ Nhanh lên- Vy lạnh lùng lên tiếng, jọng nói có sức hăm doạ vô cùng
Một lần nữa, căntin lại im lặng, không ai dám nói tiếng nào vì tụi nó vốn biết, 4 đứa Mi,Như, Vi, Ánh, mỗi khi tức jận thì hậu wả khó lường, có lần đánh đám con trai gần 20 đứa thê thảm, khiến ai cũng sợ nhưng k hề bị đổi học vì học lực của 4 người đó wá đỉnh, nhà trừong sợ mất nhân tài nên đều bỏ wa.
Khuôn mặt nó vẫn vậy, không một chút thay đổi, bình thường đến mức ngạc nhiên khiến đám hs có đôi chút jật mình, jống như đằng sau cặp mắt kính màu đen ấy là cả một uy lực rõ ràng như đốt cháy cả không jan.
CHAP 6
Khuôn mặt nó vẫn vậy, không một chút thay đổi, bình thường đến mức ngạc nhiên khiến đám hs có đôi chút jật mình, jống như đàng sau cặp mắt kính màu đen ấy là cả một uy lực rõ ràng như đốt cháy cả không jan.
Hắn đứng yên nhìn nó, trên môi nhếch lên jống như đang coi thường nó, nhẹ nhàng bước tới, hắn nâng cằm nó lên, săm soi một chút rồi thì thầm vào tai nó
_ Mày có biết?? Trông mày thấy ghét lắm không??
Lông mày hơi nhướng lên một tý, bình tĩnh lại nó tl hắn
_ Nhưng cũng đâu liên wan đến cậu, theo tôi nghĩ chắc cậu chưa đi học bao h
Đám hs lại được dịp mở to mắt nhìn vào nó, không ngờ trên đời này lại có đứa dám chống đối hắn.
Tay hắn bóp mạnh vào cằm nó, rồi wát lên
_ Con nhỏ này, mày nói j
_Cậu không đáng để tôi nói chuyện, nên vì thế………. Hãy biến đi- nó lạnh lùng nói
CHÁT
Tiếng bộp tai đánh vào mặt nó, không ai khác ngoài con nhỏ lúc trước, nếu tính không lầm chắc nhỏ đó tát nó khoảng 3 lần rồi thì phải.
_ Mày không biết mày đang nc với ai hả
_.........
Nó cuối đầu im lặng không nói j, tuyệt nhiên mắt ko hề rơi một jọt nào, vẫn cương nghị im lặng, mặt nó đanh lại đôi chút rồi lại jãn ra tỏ vẻ chả thèm wan tâm và điều đó khiến cho nhỏ đó ngày càng tức hơn.
Không chịu nổi trước thái độ ngang tàng của nhỏ kia, Như tiến tới và tát mạnh vào mặt nhỏ đó , làm cho mọi người xung wanh một phen khiếp vía.
_ Cái tát này dành cho mày đó- Như trợn mắt lên nhìn nhỏ nói
_ Dám đánh bạn của tụi tao hả- Ánh lên tiếng
Hắn từtừ thả lỏng tay ra rồi way sang wác mắt với đám bạn của nó.
- Jữ đám tụi nó lại- hắn wắc tay ra lệnh cho đám hs phía sau.
Vì bị jữ mạnh wá,cộng thêm đông người nữa, dù có vùng vẫy cách mấy đám bạn nó cũng ko thể nào thoát ra nổi.
_ Bi jờ cô thyt làm j thỳ làm đi- hắn way sang nói với nhỏ tát nó.
Nhỏ hùng dũng bước đến nó, tay nắm tóc nó rồi jật mạnh xuống, rồi dùng chân đạp lên đầu nó, nhỏ còn không tha bắt nó ngẩng mặt lên liên tục tát nó đến nỗi nó bị rách một mảng môi, máu càng lúc tứa ra càng nhìu.
Bản thân nó không hề phản kháng, vẫn mặc cho đám nữ sinh bu lại đánh, và cứ thế khuôn mặt bình tĩnh vô cùng, jống như đã chịu wen rồi vậy, xem ra chả có chút nào là đau đớn. Càng đánh nó, miệng nó lại cười lớn hơn, điều đó lại khiến cho hắn tức tối hơn rồi bỏ mặc nó bước đi, phía sau vẫn là 3 người bạn của hắn.
Còn bạn nó, nhìn thấy nó bị đánh đến thảm thương cũng gào lên khóc.
CHAP 7
Từ từ lết đôi chân đi ra ngoài, đầu nó choáng váng, mắt kũng không mở nổi, jờ nó chỉ mún nằm ở đâu đó nghĩ một chút. Đám bạn nó vị tui kia lôi đi đâu còn khôg rõ chỉ còn nó ở đó. Mắt căng thật to để cố định hướng đường đi. Đầu nó đau buốt, các dây thần kinh kăng ra hết cỡ, lấy tay ôm đầu, nó khuỵa xuống một cách thảm thương, tai ù đi không nghe thấy j, nó chỉ muốn ngủ, đầu nhức kinh khủng. Nhắm nhẹ con mắt lại nó buông mình nằm ngay jữa hành lang nhưng nó vẫn nghe thấy có người gọi tên nó, gọi rất thân thiết rất nhẹ nhàng .
Đau đầu wá, mở đôi mắt ra xem mình đang ở đâu. Nó thấy mình đag nằm trên jường trắng chắc là đang ở phòng y tế rồi nhưng ai đưa nó vô đây mới được
_ Em tỉnh rồi sao??- một jọng nói wen thuộc hỏi nó
Nó trố mắt nhìn tên đó mà miệng ko dám nói một câu nào
_ Em làm j nhìn tôi jữ thế, tôi có ăn thịt em đâu- tên đó vẫn tử tế hỏi nó
Chớp mắt mấy cái để jữ bình tĩnh lại rồi khuôn mặt jãn lấy lại bình tĩnh. Mắt nó liếc sang chỗ khác để không phải thấy tên đó nữa.
_ Sao lần nào gặp tôi, em cũng im lặng zậy??
_.......
Nó không nói j , bước xuống jường định đi thì đầu nó bắt đầu đau lên choáng váng nó ngã khuỵ xuống, cũng may tên đó chạy lại đỡ nó nếu ko chắc đầu nó đập vào thành jường rồi.
Gạt tay tên đó ra, nó bắt đầu mở miệng
_ Đừng có jả bộ làm người tôt, đổ canh lên người tôi, bắt bạn tôi, cho người đánh tôi, bi jờ lại đưa tôi lên phòng y tế. Anh muốn j đây??
Tên đó ngạc nhiên hết cỡ rồi bắt đầu nhìn chằm chằm nó hỏi
_ Tôi đổ canh lên người em, bắt bạn em, cho người đánh em ………. Tôi làm những chuyện đó bao h??
Chịu không nổi, nó gân cổ lên cãi, đây là lần đầu tiên nó mạnh miệng đến zậy
_ Anh còn chối, mới tức thời dưới căntin xong mà bi jờ anh còn chối, anh cũng đê tiện wá đó.
_ Em căn cứ vào đâu mà kêu tôi làm những việc đó, nãy jờ tôi ở trên đây chăm sóc hs, tôi xuống căntin hồi nào??
_ Anh chăm sóc cái j, sao anh nói dối trắng trợn thế- mặt nó jờ đỏ bừng
_ EM nhìn kĩ áo tôi đang mặc xem, cả phù hiệu nữa đây nè, tôi làm ở phòng y tế, là jáo viên rồi mắc j phải làm những việc đó với học sinh của mình.
Giờ nó mới chú ý cái áo blu trắng của tên đó đang mặc , mặt nó biến sắc, miệng ko mở ra đc.
_Em tin rồi chứ j, jờ thì ngồi xuống đi.
Hắn đỡ nó ngồi xuống, lấy cồn và thuốc đỏ xức lên đầu gối nó. Còn nó thì không biết nói ntn nữa, sự việc diễn ra wá nhanh làm cho nó không hình dung nổi là chuyện j đang xảy ra.
Xức thuốc cho nó một hồi, như chợt nhớ ra j đó. Tên đó ngẩng mặt lên nhìn nó lấy thuốc xức lên đó rồi nói
_ Tôi tên là Khương, chắc người mới nãy em gặp là em tôi rồi đó.
_ Em anh…..?
_Phải, nó ngang bướng lắm, nó là em song sinh với tôi. Nhưng tôi nhảy cóc nên học nhanh hơn nó nhìu, jờ tôi làm ở phòng y tế để tiện nghiên cứu một số việc. Nếu em tôi làm j em thì tôi thay mặt nó xin lỗi em.- Hắn cười hiền nói với nó
Nụ cười của hắn như xoá hết mọi vết thương của nó, nó không cảm thấy đau đầu nữa thay vào đó là cảm jác lâng lâng khó.
Nụ cười đó làm tâm trạng nó bình yên đến kì lạ, jống như đang được bảo vệ zậy.
_ Em tên j??
_ Thanh- nó nói trống không
_ Lần nào tôi thấy em, em cũng tàn tạ thế này sao??
_...........
_ Nhưng em jỏi lắm, một jọt nước mắt cũng không rơi- vừa nói tay hắn vừa xức thuốc lên mặt nó.
0_0
Thời jan trôi đi như chậm lại, xức thuốc cho nó xong, Khương lại ngồi vào bàn làm việc làm j đó không để ý nó cho lắm, đến khi sực nhớ ra nó thì nó đã bỏ đi đâu rồi, Khương chỉ biết lắc đầu
_ Em lì thiệt.
CHAP 8
Vừa bước vào lớp nó đã bị đám bạn nó hỏi han tới tấp khiến nó cũng phải chóng mặt theo.
_ Này cậu có sao k??- Vy hỏi
_ Không bj j đó, có cần chụp X- quang k??- Như hỏi
_ Hay là đưa cậu đi cấp cứu nhé??- Mi hỏi
_ Từtừ, mình có bị j đâu. Sao lại chụp X-quang rồi cấp kứu nữa
_ Ờ ha- Mi nói
_ Xin lỗi, mới nãy tụi mình bị bọn nó lôi lên sân thượng, đánh đám nó xong tụi mình chạy xuống tìm bạn mà không thấy- Ánh buồn nói
_ Không sao, mình đâu có bị j đâu- nó cười nói
_ Tên Vương đó, đúng là đồ cặn bã mà- Như hét to
Nó trố mắt nhìn Như phì cười rồi hỏi
_ Vương nào?
_ Tên đổ canh lên người cậu đó, hắn là Phan Anh Vương, con trai nhà tài phiệt với bất động sản có tiếng trên TG, hắn lúc nào cũng kiêu căng, đánh nhau, chơi thể thao, học hành đều đỉnh hết, cả khối đứa trồng cây si rồi đó, hắn wen bồ như thay áo. CÒn con nhỏ đánh cậu là Yến nhà nó kinh doanh đá wý, là vị hôn thê của tên Vương đó. Chảnh hết nói- Như trả lời
_ Oh, vậy sao- nó cũng chả có biểu hiện j là ngạc nhiên, đã vậy còn lẩm bẩm trong miệng " cũng bt mà"
_ Vậy còn Khương là ai??-nó nhìn Như hỏi
_ À là Phan Thành Khương, anh ấy làm ở phòng y tế đó, tính tình hiền dịu, lúc nào cũng cười với mọi người mặc dù còn trẻ nhưng anh ấy đã thành công nhìu dự án trên TG rồi- Như nói
_ Ảnh đi đến đâu, nơi đó như có sức sống, chưa làm phật lòng ai bao h, là hình tượng của nhìu nữ sinh.- Mi nói
_ Chỉ có điều….- Ánh nói
_.........?
_ Là anh em song sinh với tên Vương, đúng là thật bất công mà- Vy nói lớn
_ Nge nói hai anh em họ ko ưa nhau, tene Vương đó thyt gây sự vơí anh Khương lắm, mỗi lần zậy là anh Khương nhịn, thật tức chết mà……..- Ánh nói
Nãy jờ nó chăm chú ngồi nge, miệng cũng không khen không chê không ngạc nhiên, jống như chả buồn để ý. Phải cố gắng lắm nó mới ngồi nghe bạn nó nói về 2 tên đó. Trong đầu nó, không hề ấn tượng với ai, nó cũng ko ghét ai, cảm thấy mọi chuyện xảy ra đều wá đỗi bt.
Thật chả biết, lúc trước nó học ở trường khác có từng bị ntn k??
0_0
Mới bước zô xe, nó cũng bị bác tài hỏi thăm khí thế về vết thương trên người, nhưng nó không nói j chỉ lẳng lặng ngắm nhìn ra cửa sổ khuôn mặt cũng không có biểu hiện j.
Về đến nhà, ba nó nhìn nó rồi k nói câu nào, trong lòng lại có chút mừng thầm. Thấy nó đi ngang wa mìh, ba nó mới bắt đầu nói
_ Nếu con không muốn bị đánh ntn nữa?? Chỉ cần chấp nhận là người kế thừa ja tộc ta, thì không một ai dám đụng đến con nữa đâu.
_ Ý tốt của ba con cám ơn, nhưng kon không cần.
Nói rồi nó bỏ lên lầu, mặc cho mẹ nó nhìn 2 cha con nó mà lắc đầu
_ Mình kũng không cần ép con như zậy- mẹ nó nói
_ Bổn phận của nó, nó phải biết, mai mốt nó sẽ hiểu thôi.
Ngã người trên jường, nó hồi tưởng lại sự việc xảy ra hum nay, từ lúc bước vô trường đã bị đánh, sau đó gặp một người lạ, rồi lại wen đám bạn mới, và kế là bị đánh ở căntin, rồi lại tình cờ gặp lại tên ban sáng. Mọi sự việc diễn ra wá nhanh khiến nó cũng có chút rối rối, nhưng dù thế nào chăng nữa, nó cũng k bao h nhận mình là người thừa kế ja tộc, nó ghét phải chấp nhận sự thật như thế. Đối với nó, cảm jác bị jam cầm trong căn nhà này là wá đủ ngay cả việc mình có năng lực nó cũng không màng tới.
CHAP 9
Tại nhà họ Phan cũng đang xảy ra trận xung đột jữa 2 anh em sinh đôi
_Tôi làm j kệ tôi liên wan j anh
_ Mày không thấy làm zậy wá đáng hả??- Khương hét to
_ Con nhỏ đó là j của anh mà anh bênh cô ta chằm chặp thế- Vương cũng wát lại
_ Thanh là học trò của tao, mày ko đc làm khó thanh.
_ Tôi cứ làm đó, xem anh làm j đc tôi- Vương trợn mắt thách thức nhìn Khương.
_ Mày….
Mẹ của 2 người đó cũng đành bó tay bức lực, lần nào cũng zậy về nhà là lại cãi cọ, lần trước là con gái, bi jờ cũng là vì con gái mà cãi nhau. Không biết cái nhà này có duyên với con gái thế không biết, ông Phan cũng chỉ biết ngồi thở dài đọc báo, mặc kệ 2 đứa kia muốn làm j thì làm, chuyện xảy ra như cơm bữa, có thể nói nếu như ngày nào ko cãi nhau, chắc chắc ngày đó trời sập.
Không muốn cãi nhau zới nó, Khương đành bỏ lên phòng. Còn Vương thì cầm áo khoác phóng trên con môtô của mình đi tới bar.
6h30, tại lớp nó
Mọi việc vẫn trôi wa bình thường như mọi khi,mọi thứ đều lặp đi lặp lại như một vòng tuần hoàn, còn đỡ hơn về nhà, về nhà ko ngủ thì cũng học bài. Cuộc sống của nó tẻ nhạt vô cùng.
_ Này, tý nữa mí bà định đi đâu không, tui chán lắm rồi- My nói
_ Đúng đó, buồn chết đc, hay là tan học mình đi hát đi- Ánh lên ý kiến
_ Sau đó mình đi ăn kem- Vy cũng hùa theo
_ Nhưng không biết tui có đi đc k nữa?- nó ngậm ngùi nói
_ Tại sao??
_ Tại vì ba mình không cho toàn bắt phải có người theo sau- nó ngán ngẩm nói
_ ôi trời, thời đại j rồi mà còn vụ đó nữa, thật là chán, hay mấy bà nghĩ cách j đi- Ánh chống cằm nói
Mọi người vẫn vận dụng hết trí óc của mình để nghĩ cách cho nó nhưng ngoại trừ một người là tâm hồn đang để đâu đâu nữa. Từ sáng tới jờ, không mở miệng nói với ai, miệng lúc nào cũng thở dài, ánh mắt hơi mệt mỏi nó đã chú ý từ nãy đến jờ nhưng vẫn chưa tiện hỏi, không ai khác người đó chính là Như.
Nó ra dấu cho mọi người nhìn về phía Như, cả 3 đứa đều ngao ngán lắc đầu, vì từ nay đến jờ mọi người đều cố bắt chuyện với Như nhưng không nói wá 3 câu, đây là lần đầu tiên Như trầm đến zậy, điều đó khiến nó có chút băn khoăn.
RẦM
Mọi người nhìn về hướng phát ra tiếng động, có một người đang từ từ đi vào trước con mắt ngạc nhiên của nhiều người. Xung wanh tên đó lúc nào cũng u ám đáng sợ, áo bỏ ra ngoài trên người khoác thêm cái áo màu đen tay đút vô túi wần, hắn hiên ngang bước lên bàn từng đứa một rồi ngồi xổm trên bàn nó và nhìn nó chằm chằm.
Jờ nó mới có dịp nhìn kĩ tên đó, nước da trắng ngần, sống mũi thanh cao , mái tóc đc vuốt keo dựng đứng lên, trên tai hắn còn lấp lánh khuyên tai, hắn chỉ đeo một bên còn bên còn lại để không, miệng lúc nào cũng cười khinh khỉ, cặp mắt tím biếc sắc lạnh vô cùng, khi nó nhìn vào cặp mắt đó, nó cảm thấy như có một hố đen rất sâu đang cuốn nó vào khiến nó không thở nỗi khi mỗi lần nhìn thấy hắn, nếu như anh hắn là vị thần Apollo thỳ hắn lại là người đc coi là cai wản sự sống, thần Hades.
Đôi mắt hắn ngạo nghễ nhìn nó, miệng lại hơi nhếch lên nhìn nó cách khinh bỉ rồi hắn nhảy xuống bàn nó. Nắm tay lôi nó đi một cách thô bạo trước bao con mắt của nhiều người. Chỉ như zậy thôi, cũng đủ cho nó thấy hắn ngang ngược vô cùng.
CHAP 10
Bị hắn lôi đi sòng sọc, nó không những khó chịu mà còn thấy rất tò mò nữa, chẳng biết hắn sẽ lôi nó đi đâu, nó chỉ bik cuối mặt đi theo hắn. Đến cuối dãy hành lang khu B , hắn đẩy nó vô tường rồi chống tay lên tường hỏi nó, vẻ mặt hắn trông jữ dằn vô cùng.
_ Cô là j của tên đó?
_ ……..- nó không hiểu hắn đang hỏi j
_NÓI- hắn wát lên
Hơi có chút jật mình khi hắn wát nhưng lấy lại bình tĩnh, nó hỏi lại hắn
_ Tôi không biết anh đang nói ai
_ Cô còn nói dối, là tên Khương đó, cô là j của tên đó??- hắn nghiến răng nói
_ Tôi và anh ta không có wan hệ j hết- nó lạnh lùng nói mắt không nhìn vào hắn
_ Cô nói láo
_ Không tin thì đừng hỏi- nó lại nỏi tỉnh weo, mặt không chút biến sắc
Bóp mạnh vào mặt nó, hắn lại gầm gừ hỏi
_Đừng jỡn mặt tôi, cô là j của tên đó
Bị bóp đau wá, nó không tài nào nói đc chỉ biết gương mắt lên nhìn hắn.
2 người cứ nhìn nhau chằm chằm cho đến khi có một tiếng nói phát ra
_ 2 người đang làm cái trò j thế- Yến hét to, đi theo sau cô ta là đám học sinh nữ
Vừa trông thấy Yến, khuôn mặt hắn jãn ra jống như sắp tìm ra trò chơi mới zậy liền buông tay không bóp mặt nó nữa, way sang nói nhỏ với nó, và điều đó càng khiến Yến sôi máu hơn.
_ Nói đi, cô và hắn có wan hệ j, nếu không nói, tôi sẽ bắt cô gánh kết wả thảm nhất- hắn gé sát vào tai nó nói
Hơi thở của hắn phà vào mặt nó nóng ran, không jống như khuôn mặt lạnh lùng và sắc nhọn của hắn. Nhưng sao bản thân nó lại thấy gai góc phía sau lưng??
_ Tôi nhắc lại lần nữa, tôi không có wan hệ j với tên đó
_ Cô được lắm, để xem cô chịu đựng đc bao lâu- hắn lại thì thào bên tai nó
Yến đứng từ xa không nghe được j đã zậy còn chứng kiến cảnh "thân mật" của hắn và nó, tay nhỏ bấu chặt vào váy, mặt dân dần tím ngắt lại, rồi bước tới chỗ của nó. Nhìn Yến từ từu bước sang, tâm trạng hắn hả hê vô cùng rồi lại ghé sát vào nó nói tiếp
_ Nói đi, để tránh bị ăn đòn còn không cô sẽ thảm đó- miệng hắn nhếch lên
_.........
Nó cảm thấy không có j đáng nói, nên cũng đành im lặng xem diễn biến ntn. Cuối cùng, cũng lại gần nó Yến hết nhìn nó rồi nhìn sang hắn, ngẩng cao mặt hỏi
_ Tại sao anh lại ở đây?
Lông mày của hắn hơi nhướng lên một tý tỏ vẻ là không liên wan j hết rồi liếc mắt nhìn sang Yến, nhẹ nhàng nâng cằm Yến lên và đặt nhẹ vào đó là một nụ hôn, trong miệng còn thì thầm
_ Là cô ta kêu anh tới.
Được hắn hôn như vậy Yến tỏ vẽ khá bất ngờ vì từ trước tới jờ đa số đều là Yến chủ động nhưng đợt này lại là hắn, Yến có chút vui vui trong lòng và đáp trả lại nụ hôn cuả hắn trước con mắt của bao nhiêu người và nó.
Nó giương con mắt sang nhìn hắn và Yến hôn nhau, mặt vẫn không một chút biểu lộ, bình thản vô cùng jống như là trước mặt nó không hề tồn tại cảnh này.
Đáp trả nụ hôn của hắn xong Yến xoay người nhìn nó rồi bất chợt jáng bạt tai thẳng vào mặt nó. Không biết đây là lần thứ mấy Yến tát nó.
Biết trước chuyện này sẽ xảy ra, khi ăn bạt tát nó cũng chả có j đề phòng hay né tránh vì nó biết sẽ chạy không thoát khỏi Yến.
_ Mày jỏi lắm, zám zụ dỗ chồng chưa kưới của tao, xem ra mày chán sống rồi.
_ Tôi không có- nó lạnh lùng nói
_ Mày còn xảo wuyệt, chính miệng chồng tao nói mà mày còn chối.- Yến chỉ thẳng tay vào mặt nó
Liếc nhìn Yến một hồi, nó lại way đi và đáp gỏn lọn
_ Tôi không có
CHAP 11
Nó muốn chóng mặt vì nãy jờ bị Yến "tra tấn", nó đã nói không có j mà nhỏ Yến cứ đa nghi truy hỏi nó từ đầu đến jờ.
_ Con wỹ cái, mày dám zụ dỗ anh Vương- Yến nghiến răng hỏi nó
Bị đánh, bị mắng , nó cũng không hề chống trả lại mặc dù nó biết mình có khả năng đó chỉ là nó không muốn gây phiền phức, tại sao mới bước vô trường này lại biết bao nhiêu truyện xảy ra với nó.
Cứ thấy nó im lìm Yến càng lúc càng jận tím mặt, ra hiệu cho đám con gái xông lên hội đồng nó. Hết bị núm tóc tát vào mặt bị đạp bị xúc phạm nặng nề, nó đều trơ mặt ra không biểu hiện một cảm xúc nào, chỉ biết cắn răng cho im chuyện. Phải chăng nó wá nhu nhược?? Lúc nào cũng chịu để người khác chà đạp để người ta hành hạ, để chứng tỏ mình là một con người hoàn toàn nó đã không dùng năng lực kủa nó, làm con người khó khăn đến zậy sao, nếu biết trước kết kục thế này, nó đã không cố gắng để trở thành một con người theo đúng nghĩa căn bản.
Đầu nó đau buốt, liên tục bị đập vào tường, nó cũng không hiểu mình đang trong trạng thái nào nữa, chỉ biết jờ nó muốn ngủ, nhắm đôi mắt từ từ lại để cảm nhận đc cảm jác đc jải thoát
_ Các người dừng tay cho tôi.
Ai nói thế nhỉ??- trong cơn miên man nó nge có jọng nói rất wen thuộc
Đám đánh nó vừa nge tiếng Khương hét lên đã dừng tay lại, khuôn mặt biến sắc rõ rệt.
_ Anh Khương sao anh ở đây- Yến lầm bầm trong miệng
Chạy lại đỡ nó zậy, Khương bế nó lên đi ngang wa đám học sinh, không một ai dám ngăn cản Khương ngoại trừ tên đó.
_ Hừ! cô ta là j của anh.- Vương hầm hừ nói
_ Không liên wan đến mày, tao đã cảnh cáo mày mà mày còn làm vậy? Khương xoay người nói chuyện với Vương trên tay vẫn đang bế nó.
_ Có phải cô ta jống cô ấy, nên anh mới wan tâm đúng không??
Giống ai chứ, ai đang nói thế
_ Không liên wan đến Nguyệt Anh, mày đừng có tưởng nhầm.- nói rồi Khương way lưng bỏ đi để mặc Vương đang nghiến răg ken két.
Khương đi được một hồi, Vương cũng bực tức bỏ đi theo, ở đó chỉ còn mình Yến mặc ngu ngơ không hiểu chuyện j xảy ra.
Nhẹ nhàng đặt nó lên jường, Khương chăm chú nhìn nó, miệng thở dài rồi đưa tay từ từ vuốt lên khuôn mặt của nó. Cảm jác có người sờ má mình, nó cựa wậy vào tay người đó như con mèo con rồi ngủ thiếp đi. Khương biết thế nào Vương cũng gây khó dễ cho nó, nên định bụng đến xem thử ntn, thì ai ngờ lại wá chậm, vừa đến nơi Khương đã thấy nó nằm bẹp dưới đất, không kêu kứu cũng không đỡ chỉ biết hứng chịu tất cả, nhìn thấy nó như zậy bỗng dưng trong lòng Khương nỗi zậy niềm đau xót vô cùng nhưng vẫn ko hiểu tại sao
_ Có phải em wá jống người đó, nên tôi đau lòng không?? Hay em chỉ là em, người kiên cường nhất tôi từng gặp- Khương lầm bầm trong miệng đủ để chính anh nghe thấy.
Thiêm thiếp được 1 tiếng, nó cũng đã tỉnh và biết mình đang ở đâu. Lần nào nó bị đánh, anh đều xuất hiện jống như trong bao chuyện cổ tích, khi công chúa bị nạn hoàng tử đều xuất hiện bảo vệ công chúa, vừa nghĩ đến thế nó đã chua chát cười chính mình. Công chúa? Hoàng tử? đối với nó đều là thứ lừa người.
_ Co phải tôi làm em tỉnh jấc không?- Khương đang làm việc way lại nhìn nó
Lắc đầu nhè nhẹ, nó cảm ơn Khương mà miệng thì khô khốc. Khương đi tới và mỉm cười với nó và nói
_ Trông em lúc nào cũng tàn tạ thế này sao??- Khương xức thuốc lên đầu gối nó.
_ Sao anh lại júp tôi.
_ Em là học trò của tôi, tôi júp em chuyện bt thôi mà.
_ Nhưng tôi không cần- nó ương bướng đáp
Ngước lên nhìn nó, Khương lấy tay gỡ cọc tóc vướng trên mắt nó rồi nói
_ EM biết không? Nhịn nhục cũng có jới hạn, đến một ngày nào đó, em phải đứng lên bảo vệ wuyền lợi của chính mình, vì……. Thân xác này là của em, ngoại trừ em tự phá huỷ, còn không không một ai có thể phá huỷ đc em.
_ Nhưng không có nghĩa em làm chuyện ác đâu nha- Khương bông đua trêu nó
Nó im lặng nhìn Khưong xức thuốc cho mình, bản thân nó trỗi dậy một thứ cảm jác lạ đang xen lẫn trong lòng nó. Mỗi lúc cảm jác này càng lớn dần đến nỗi mỗi khi nhìn thấy Khương nó thấy như ánh sáng đang đến với nó.
CHAP 12
2 tuần lặng lẽ trôi wa, bắt đầu từ cái ngày nó bị Yến đánh được Khương cứu thì mọi chuyện đều xảy ra rất đỗi bình thường, bình thường tới mức khiến nó phải đâm ra nghi ngờ.Người thích gây sự như Yến mà lại bỏ wa cho nó dễ dàng zậy, phải chăng là có nguyên do?
Đồng thời, nhóm bạn nó lại lục đục, không hiểu sao Như từ dạo đó hay nổi cáu zới đám Vy, ngày thứ nhất ngày thứ 2 rồi bắt đầu đến Ánh cũng buồn bực rồi nổi cáu với nó trong khi nó không làm j ngoại trừ chúc ÁNh câu " Buổi sáng tốt lành", thì đã bị Ánh mắng xối xả. Mặc dù nhóm nó không nói ra nhưng nó vẫn tờ mờ hiểu được chuyện j, chỉ là không dám chắc thôi.
Vừa đi vừa suy nghĩ nó cũng chả biết nó đang đi đâu chỉ biết lúc đứng lại là nó đang đứng trước cửa phòng y tế. Suy đi nghĩ mãi nó cũng chẳng nghĩ ra được j, bỗng dưng trong lòng nó lại muốn gặp Khương, có thể gặp Khương nó sẽ biết được câu tl thì sao? Lặng lẽ nhìn vào phòng y tế thấy Khương đang làm việc chăm chú, nó buột miệng thở dài rồi bỏ đi ra phía sau trường.
Ngắm nhìn những cảnh vật thiên nhiên xung wanh, nó cảm thấy lòng mình thanh thản vô cùng, mùi hương của hoa lài làm nó dễ chịu hơn, ánh nắng dịu nhẹ xiên wa kẽ lá rồi xoa nhẹ lên mặt nó, ngẩng mặt đón ánh nắng buổi sáng nó chợt mỉm cười với chính mình, cảm jác này jống như được jải thoát.
RẦM
Có tiếng người ngã lên tấm tôn trên tường làm nó cũng jật mình way lại. Một tên con trai đầu bờm xờm đang nằm dưới đất. Thoáng tò mò, nó tiến lại tên đó, vừa nhìn thấy tên đó nó way lưng bỏ đi liền vì không ai khác nguời đó chính là Phan Anh Vương, người nó cảm thấy nguy hiểm khi ở cạnh
_Cô định bỏ đi khi thấy tôi nằm zưới đất sao??- mặc dù nằm dưới đất mắt nhắm nghiền nhưng hắn vẫn cảm nhận được là có người đang tới
_ Anh muốn j đây??- nó nhăn mặt hỏi
_ Đỡ tôi zậy- hắn nói như ra lệnh
Miễn cưỡng ngồi xuống đỡ hắn đứng zậy ra ghế đá ngồi rồi nó lại bỏ đi. Đi được một đoạn, nó way đầu lại phía hắn, vẫn thấy hắn nằm trên ghế đá nhưng không hiểu sao chân không nghe lời dẫn nó đến bên cạnh hắn.
_ Chưa đi sao?- hắn cộc cằn hỏi nó
Không nói j, nó lấy tay sờ lên vết thương trên trán của hắn, máu từ đó chảy ra càng lúc càng nhiều, áo trắng phía sau lưng của hắn cũng bị nhuốm màu của máu, miệng hắn khô khốc vì khát nước , trên miệng còn bị rách một mảng nữa.
Chắc lại đánh nhau- nó lầm bầm trong miệng đủ để nó nge thấy
_ Tôi đỡ anh lên phòng y tế.
Vừa nghe nhắc đến phòng y tế, hắn liền mở to mắt nắm cổ áo nó xuống noi
_ Cấm cô dẫn tôi đến gặp tên đó.
Chớp mắt mấy cái nhìn hắn, nó gật đầu rồi đỡ hắn dựa lên gế, rồi chạy đi chỗ khác.
_ Phải rồi, phải rồi, đi hết đi, đi cho khuất mắt tôi đi, các người đều là thích bỏ rơi người khác.- hắn nhếch môi cười khinh bỉ jống như nói với chính mình.
Chạy một hồi, nó cũng way lại chỗ hắn trên tay cầm đủ đồ nghề júp băng bó vết thương, không phải nó bỏ đi mà là chỉ đi mua đồ cho hắn, nó còn chu đáo đến mức lấy bộ đồ học sinh khác mang đến cho hắn.
Chăm sóc kĩ kàng từng vết thương cho hắn, nó không nỡ làm cho hắn đau một chút nào.
Tại sao tôi lại cưú anh trong khi anh hành hạ tôi?? Tôi có wa ngu ngốc không đây?- nó suy nghĩ trong đầu
Băng vết thương rồi thay áo cho hắn xong nó, nó way sang hỏi hắn
_ Có cần tôi kêu người júp không??
_ Không cần, cô đi đi- hắn nhăn mặt đáp
Thu dọn đồ lại, nó đứng zậy bỏ đi mặt không chút biểu lộ rồi bước đi thẳng, mặc kệ hắn ngồi đó một mình đang nhìn về phía xa xăm nào đó.
CHAP 13
Không để ý j đến Vương nó bỏ đi một mạch lên lớp, vừa đi vừa ngáp dài nữa chắc tối wa nó lại không ngủ được, chưa kịp đặt chân vào lớp nó đã ngeh tiếng bàn cãi của nhóm nó.
_ Bà nói j kì zậy, chuyện này không liên wan đến Thanh- Như hét to
_ Bộ tui nói là liên wan đến Thanh hả, là tui hem chịu được khi phải chứng kiến gđ mình thôi- ÁNh gông cổ lên cãi
_ Gđ bà bị chẳng lẽ ja đình tui hem bị- Như nói
_ 2 người đừng nói nữa, hum wa tui về nàh cũng vừa nge tin ba tui phá sản.- Mi lên tiếng can ngăn
_ Chắc lại là trò của nhỏ Yến với thằng Vương rồi- Vy buồn nói
_ ĐỒ ĐÊ TIỆN- Như wát to lên đủ để bên ngoài nó nghe thấy hết từ nãy đến jờ.
Không muốn nge tiếp câu chuyện nữa, nó lầm lì bỏ về nhà tâm trạng hoang mang vô cùng. Phải chăng chính bản thân nó nhu nhược nên mới làm tình hình tệ đi. Ước muốn trở thành một con người bình thường khiến bạn bè nó gánh chịu tất cả hậu wả sao?
Thật không đáng chút nào?- nó chua xót cười cho chính bản thân mình lặng lẽ đi về nhà một mình.
Vừa về tới nhà gặp thư kí riêng của ba nó, nó chặn đường lại hỏi
_ Cô có thể điều tra cho tôi biết ja đình của nhà họ Phùng, Nguyễn, Tạ, Hoàng đang trong tình trạng thế nào ko??
Có chút ngỡ ngàng về câu hỏi của nó, trước h nó ghét tham ja vào chuyện chính trị kinh tế của ja đình, đây là lần đầu tiên nó phải mở lời hỏi trước như zậy. Cô thư kí gật đầu mỉm cừoi với nó tỏ vẻ bằng lòng.
5’ sau, cô thư kí tiến lại gần nó rồi nói
_ Gia đình của người đó đang trong tình trạng phá sản, chỉ còn một ngày hum nay nữa, họ chính thức trắng tay.
Như biết trước được sự việc, nó cũng ko bất ngờ lắm chỉ biết nhìn sang chỗ khác như suy nghĩ điều j rồi bỏ lên lầu.
8h p.m tại phòng khách của ja đình nó.
_ Thưa ba, con có chuyện muốn nói.- nó cuối đầu nghiêm lễ với ba nó
_ Con nói đi.
_Xin ba…….. júp bạn con- mặt vẫn cuối gầm xuống, ko dám ngước lên nhìn ba nó.
Buông điều thuốc trên miệng và tờ bao xuống, bà nó chậm rãi nhìn nó từ trên xuống dưới rồi nói.
_ Chỉ cần chấp nhận là con của gia tộc ta, mọi lời nói của con đều có hiệu lực.- ba nó nhìn nó như khiêu khích
2 bàn tay bấu chặt vào nhau đỏ tấy, răng nó cắn chặt vào môi như muốn tứa máu, nó lạnh lùng nói zới ba nó.
_ Ba ép con
_ Ta k ép con, đường là do con chọn, một là con sẽ có mọi thứ, hai là chấp nhận thua cuộc, con chỉ có thể chọn 1 hoặc 2.
Trong lòng nó chưa bao h ghét ai đến zậy và ba nó- chính là người đầu tiên khiến nó căm ghét. Chỉ vì wuyền lực, không ngại ngùng dâng con mình cho kẻ khác, vì wuyền lực ép con mình làm những chuyện nó không muốn.
_ Là ba ép con- nó lầm bầm trong miệng đủ để nó nghe thấy
Không nói không rằng, nó bỏ lên lầu.
8h30’ a.m, tại căntin trường.
Nhóm nó đang ngồi vào bàn nói chuyện vui vẻ, thi lại gặp đám Yến đi tới
_ Chào mấy đứa thất bại- Yến jễu cợt trêu đám nó
_ Mày………- Như định đứng lên cãi với nó thì bị Vy ngăn lại.
_ Cảm jác trở thành người trắng tay ntn, có vui k?
Yến vừa dứt lời, đám hs nữ phía sau nhỏ liền há miệng cười thật to. CÒn tụi nó, vẫn im lặng nhịn nhục cắm cúi ăn cơm cho wa loa. Yến thấy tụi nó coi mình như là người vô hình liền lấy cơm đổ hết lên đầu nó.
Lúc nào người bị mắng cũng là nó, bị đánh cũng là nó, bị người khac đem ra làm trò đùa cũng là nó. Nó đã làm j sai?
_ Chỉ cần chấp nhận là con của gia tộc ta, mọi lời nói của con đều có hiệu lực
Nhớ lại lời nói của ba nó, nó cắn môi đứng zậy cầm li nước đổ từ trên đầu Yến xuống trước con mắt kinh hoàng của bao nhiêu người.

.:Trang Chủ:.
Copyright © 2013 YeuTruyen
C- STAT truyen teen hay