Chương I:
Con nhỏ Hương gắt lên với tôi, tiếng thét của nó có thể làm cho
người chết sống dậy mà ko cần thuốc hồi sinh.
- Mày điên rồi à! Việc j phải nói chuyện với cái loại người như
vậy. Chỉ tổ tốn nước bọt - Hương gào ầm lên.
- Cũng đành thôi. Mình cứ đến thôi, việc j phải sợ? - tôi vẫn bình
thản nói.
- Bọn chúng đúng là ko bằng loại cầm thú - Hương nói rồi nhổ phì
một bãi nước bọt xuống chân.
- Kệ đi. Dù sao thì tao vẫn đến gặp chúng - Tôi nhún vai.
Nhỏ Hương bắt đầu dịu giọng hơn, van nài tôi
- Tao xin mày đấy, mày mà đi chúng nó sẽ dở trò hãm hãi mày cho
xem, tao biết là bọn nó sẽ... - nó chưa kịp nói hết câu thì đã bị
tôi chặn họng.
- Hương à! tao rất biết ơn tấm lòng của mày, nhưng tao vẫn phải đi.
Mày cứ yên tâm, dù trong hoàn cảnh nào tao cũng sẽ sống tốt để về
với mày mà. Cùng lắm là khi tao chết mày lo hộ tao hậu sự
thôi.
Tôi vừa dứt lời thì đã bị ngay 1 cái cốc vào đầu. Tôi xoa đầu, mặt
nhăn nhó.
- Con nhỏ điên này - tôi quát lên.
- Mày thích thì đi 1 mình đi, tao ko đi cùng đâu. Đời còn dài, tao
vẫn chưa muốn chết - nó nói với giọng đầy bực bội.
- Tùy mày.
Rồi tôi lại chúi đầu vào quyển sách đang đọc dở.
*************
Cuối buổi học ngày hôm ấy, như đã hẹn, tôi với nhỏ Hương đi ra sân
sau. Nhỏ Hương, mồm thì xoen xoét nói ko muốn đi nhưng cuối cùng
cũng phải đi. Qủa đúng như dự đoán, ko chỉ có 2 anh em nhà họ Lý mà
phía sau 2 anh em bọn nó còn có cả một đội quân hùng hậu. Thật đúng
là phiền phức mà. Lý Tiêu Linh bước lên phía trước.
- Thế nào? Các cậu thấy hôm nay có nóng ko - vẫn cái giọng điệu mỉa
mai ấy, bọn nó lại tính giở trò j đây ko biết, đúng là tiểu
nhân.
- Nóng, làm sao? - tôi trả lời cộc lốc.
- Thực ra, tao nghĩ bọn mày ko nóng đâu. Tiêu Lôi.... - nhỏ nói rồi
vung tay ra lệnh cho anh trai đang đứng bên cạnh. Nhiều lúc tôi tự
hỏi ko biết đâu là anh đâu là em nữa.
Thế là Tiêu Lôi lấy từ đâu ra 1 xô nước đầy rồi hất thằng vào 2 đứa
chúng tôi. Cả hai ướt nhẹp.
- Hahaha, có còn thấy nóng nữa ko cưng, hahaha - nhỏ cười chanh
chua.
- Mát thì có mát - tôi hất hất mái tóc đang ướt sũng của mình về
phía sau - nhưng nhìn thấy chúng mày là tao lại thấy nóng.
- Thôi mà An Anh, chúng ta về thôi - nhỏ Hương vốn đã yếu bây giờ
bị hất nước như thế chắc nó sợ lắm. Thôi thì nể tình con bạn thân,
tha cho chúng nó lần này vậy.
- Sao? Sợ rồi hả cưng, hahaha.
- Chúng mày nhớ đấy, vụ này tao ko để yên đâu - tôi quát rồi dẫn
Hương ra về.
Nhìn dáng vẻ của 2 đứa chúng tôi bây giờ ko khác j 2 con bụi đời.
Vụ này tôi quyết ko tha cho bọn nó.
Chương II:
Hôm nay là chủ nhật, là ngày rỗi rãi nhất của tôi. Lâu lâu mới được
1 ngày nghỉ, phải nhân cơ hội này đi chơi mới được. Nghĩ vậy, tôi
bật dậy khỏi chăn, lao xuống nhà. Tôi bắt đầu cái giong năn nỉ, xin
phép mẹ cho đi chơi.
- Mẹ ơiiiiii! Hôm nay được nghỉ mẹ cho con đi chơi nha - tôi ôm mẹ
nói.
- Cha bố cô, ừ đi đi, nhưng nhớ về sớm đấy - me cốc đầu tôi và mắng
yêu.
- Thanks mẹ nhiều, con yêu mẹ nhất trên đời - tôi hôn mẹ rồi chạy
tót lên gác thay quần áo.
*****
Tôi lang thang dọc các phố phường Hà Nội. Bây giờ tôi mới thấy quê
hương của tôi thật đẹp. Bình thường do mải học và bận làm thêm nên
tôi chưa bao giờ có dịp đi tham quan Hà Nội.
Bên đường có 1 quán cà phê nhỏ, tôi nhẹ nhàng bước đến. Quán cà phê
tuy nhỏ nhưng rất thu hút. Trong quán phát ra tiếng nhạc du dương
làm siêu lòng người, quán được bài trí rất phong phú, tường được
sơn màu vàng nhạt có đủ các hình thù ngộ nghĩnh. Nhưng dường như
tôi cảm giác như quán cà phê này rất quen thuộc, vô cùng quen thuộc
là đằng khác. Đúng rồi. Đây là quán cà phê mà anh đã nói lời chia
tay tôi. Vậy là bao nhiêu kí ức lại hiện về trong tâm trí
tôi....
...........
...........
...........
Đó là vào 1 *** sáng trời mưa, anh gọi cho nó nói sẽ chờ nó ở quán
cà phê đối diện Hồ Tây. Nó cứ tưởng rằng vì nhớ nó quá mà anh phải
hẹn nó. Nhưng ko ngờ đó là lần cuối cùng nó găp anh. Nó sợ anh phải
chờ lâu nên đã chạy như bay đến quán cà phê. Nhưng khi đến nơi nó
chẳng thấy ai cả, nó hơi hoảng và nhận ra có điều j đó rất lạ. Bỗng
người phục vụ tiến đến và đưa cho nó 1 tờ giấy, nó mở ra xem thì đó
là bức thư của anh:
"Có lẽ đây là lần cuối cùng anh viết thư cho em. Anh phải đi Pháp,
anh nghĩ em sẽ ko thể đợi anh được nên chúng ta hãy chia tay đi.
Anh mong em sẽ gặp được người tốt hơn anh và hãy quên anh
đi."
Và kể từ lần đó nó ko bao giờ yêu nữa. Vì nó ko tin vào tình yêu,
ko tin vào những lời nói ngọt ngào. Nó quyết định sẽ khép chặt trái
tim lại và ko trao cho bất kì ai. Trái tim ấy sẽ ko bao giờ mở ra 1
lần nữa.
..........
..........
..........
" Tính Toong", tiếng chuông ở cửa vang lên, có khách vào. Như phản
xạ sẽ có 1 nhân viên chạy ra mời. Đây là 1 người con trai tóc vàng,
mũi cao, trên tai có 1 chiếc khuyên, khuôn mặt rất điển trai, ôm eo
2 cô gái bước vào quán, cái hành động "ôm eo" đấy khiến cho cả quán
trở nên xôn xao hơn. Nhưng riêng nó thì ko hề quan tâm. Nó đứng dậy
tình tiền và bước ra khỏi quán. Nó nghĩ và cười thông cảm cho 2 cô
gái kia: lại là 1 nạn nhân của tình yêu.
Nhà nó cũng gần đây thôi, nhưng muốn về nhà nhanh thì phải đi đường
tắt, mà đi đường tắt thì phải xuyên qua cái ngõ rất...... có thể
nói là "nguy hiểm". Nhưng cái bản tính lười nhác của nó lại trỗi
dậy, nó quyết định sẽ đi đường tắt để về nhà nhanh hơn. Nó nhẹ
nhàng đi vào ngõ, càng ngày càng sâu. " Cô em đi đâu 1 mình thế
kia, chơi với bọn anh cái nào" tiếng 1 tên con trai vang lên. Nó
giật mình, ngoảnh mặt lại nhưng ko thấy ai cả, có lẽ chỉ là do nó
sợ quá rồi tưởng tượng linh tinh. Nhưng ko khi nó vừa quay mặt lại
thì đập vào mặt nó là 3 tên con trai bặm trợn, nó hoảng lắm, vội
lùi lại phía sau mấy bước, nhưng ko may lại vấp phải viên gạch và
ngã lộn nhào. 3 tên kia chỉ chờ có thế xông đến.
- Cô em ngon đấy. Cho bọn anh thử nhé - hắn đưa tay lên vuốt ve má
nó.
- K.... ko được đụng vào tôi, cứu tôi với, CÓ AI KO CỨU TÔI VỚI -
nó hét lên. Bình thường ở nhà nó cũng hay tưởng tương ra cảnh này
và nghĩ ra mấy chiêu để hạ gục bọn côn đồ nhưng bây giờ thì lại
thành thế này.
- Hét nữa đi. Ở đây ko có ai đâu, em càng hét bọn anh càng có hứng,
hahahaha - hắn ta cười.
- Tránh xa tôi ra, đồ bẩn thỉu.
- Ngoan nào, ko đau đâu - hắn đưa tay lên vòng 1 của nó - vòng 1
của cô em cũng được đấy - rồi hắn cởi từng chiếc cúc áo trên người
nó ra.
Bất giác nó gọi to tên anh:" MẠNHHHHHHHHHHHHH"
" BỐP", nó mở hé mắt thấy 1 cảnh hỗn loạn đang diễn ra trước mắt.
Là tên con trai tóc vàng lúc nãy đã cứu cô ư. Khi xử lí xong đám
đó, tên con trai đó bước đến chỗ cô, xòe tay ra.
- Thế nào nhóc, định ngồi lì ở đấy đến bao giờ?
- Cả..... cảm ơn - nó bám lấy tay anh và đứng dậy phát hiện
ra...... cúc áo của nó bị bung hết ra. Nó ngẩng mặt lên quát to cái
người đang đứng trước mặt:" QUAY MẶT ĐIIIIIIIIIIIII".
................
Suốt dọc đường đưa nó về nhà, anh cứ cười khúc khích.
- Cười j hả? thích chết ko - mặt nó đỏ gay lên như quả cà
chua.
- Ko có j - anh lại cười.
- NÀYYY! - nó phụng phịu gào lên.
- Hả? được rồi, ko cười nữa - anh dỗ nó(có khóc đâu mà phải dỗ nhỉ)
- mà nhóc chưa cảm ơn anh đâu đấy.
- Ai cho anh gọi tôi lại nhóc hả? - nó gào lên.
- Nhóc học trường Kim Liên hả? - anh hỏi với vẻ mắt rất ngây
thơ.
- Này, tai anh có vấn đề hả? đã bảo ko được gọi người ta là nhóc
rồi mà, mà sao anh biết tôi học Kim Liên?
- Thấy nhóc quen quen, anh cũng học Kim Liên mà^^.
- Sao tôi chưa thấy anh bao giờ? đừng có xạo.
- Nhóc biết Vũ Hoài Khánh chứ?
Cái tên này nó đã nghe rất nhiều rồi là đằng khác, chẳng phải là
người hay đi đánh nhau, gây gổ và hay bị kỉ luật đó sao, nhưng mà
vì nhà hắn ta giàu, lại là con trai của hiệu trưởng nên chẳng ai
dám đuổi học hắn cả. Ko lẽ người này là Vũ Hoài Khánh?
- Đừng có nói với tôi anh..... là Vũ Hoài Khánh nhá??? - khuôn mặt
nó lộ rõ vẻ hoảng sợ.
- Binggo, chính xác^^.
Nghe xong nó ngã ngửa, anh ngạc nhiên đưa tay đỡ nó dậy. Ko ngờ
người con trai này lại là Vũ Hoài Khánh danh tiếng lẫy lừng, là
người con trai đang đứng trước mặt nó, đã cứu nó, và bây giờ đang
đỡ nó dậy. Nó cảm thấy sock toàn tập.
- Ko lẽ Vũ Hoài Khánh đáng sợ với nhóc thế sao? - anh lên
tiếng.
Nó ko nói j, chỉ lẳng lặng bước đi thật nhanh để tránh khỏi ánh mắt
dò xét của Khánh. Khánh gọi với theo bóng của nó.
- Mai em có đến trường ko?
- Tất nhiên là có, anh hỏi j lạ vậy - nó quay người lại trả
lời.
- Vậy mai anh đến đón em, ngủ sớm đi nhé nhóc.
Về nhà tôi tắm rửa rồi lên giường nằm ngủ. Nói là ngủ nhưng tôi cứ
trằn trọc mãi mà ko ngủ được. Ko ngờ người con trai đó lại là Vũ
Hoài Khánh danh tiếng lẫy lừng. Ở trường anh ta hay đánh nhau gây
gổ vậy mà ngoài đời lại biến thành 1 người hoàn toàn khác. Thôi, ko
nên nghĩ ngợi nhiều làm j, ngủ thôi, sáng mai còn phải dậy sớm đến
trường giải quyết 2 anh em nhà Lý nữa. Khoan đã, nếu có Vũ Hoài
Khánh theo phe thì chẳng phải việc đánh bại 2 anh em bọn nó sẽ trở
nên dễ dàng hơn sao. Đúng rồi, sao mình ko nghĩ ra sớm hơn nhỉ.
Được rồi, mai mình sẽ nhờ Khánh giúp. Rồi tôi cầm tấm ảnh của anh
lên hôn chúc ngủ ngon và tắt đèn đi ngủ.
Sáng hôm sau, tôi cầm chiếc đồng hồ đặt bên cạnh giường lên
và........ O.M.G...... 7h rồi. Tôi cuống cuồng đánh răng rửa mặt,
thay quần áo và phi xuống nhà. Mồm ngậm chiếc bánh mì, chân thì xỏ
giày. Chết cha, muộn học mất rồi. Tôi cầm cặp, lao ra bến xe bus
như tên bắn, may quá, chiếc xe bus số 36 vẫn còn ở đó. Tôi chạy đến
vừa chạy vừa gọi to:" Bác tài ơi! chờ cháu với". Đi đến cửa xe, do
vấp phải bậc thang nên tôi lao về phía trước và mất thăng bằng.
Trời ơi, ko lẽ mới sáng ra mà đã phải hôn đất ư? Bỗng thấy ấm ấm ở
eo, người tôi bây giờ như đang lơ lửng trên ko trung, ủa, đáng nhẽ
tôi phải rơi rồi chứ nhỉ. Sao vẫn chưa cảm thấy đau. Tôi mở hé mắt.
Thấy 1 người con trai. Chùi ui, đẹp trai quá đi mất. Sao đời tôi
gặp phải toàn trai đẹp thế này. Hết Hoài Khánh rồi lại đến anh này.
Tôi đang định đứng lên cảm ơn, thì anh ta đã lên tiếng trước.
- Cô còn định ngồi lì ra đấy nữa hả, gà con.
Cái j hả, dám gọi tôi là gà con hả? Từ bé đến giờ tôi chưa từng bị
ai nói thế cả, ngay cả bố mẹ cũng ko bao giờ nói, vậy mà bây giờ
tôi lại bị 1 tên vô danh tiểu tốt, ko hề quen biết gọi là gà con.
Thật khinh người quá đáng.
- Anh gọi ai là gà con hả? Hôm nay mà tôi ko bi muôn học thì anh
chết với tôi - tôi gào lên.
Trong lúc cãi nhau với hắn, tôi phát hiện ra hắn cũng là 1 học sinh
của trường Kim Liên. Nhưng sao tôi chưa gặp anh ta bao giờ, chẳng
lẽ anh ta cũng là 1 học sinh hay bị kỉ luật giống như Hoài Khánh
sao. Hix, lại gặp "côn đồ" rồi. Tôi ngó vào chiếc đồng hồ, mẹ nó
chứ, đã 7h30 rồi, kiểu này lại phải dùng đến mỹ nhân kế để dụ dỗ
mấy tên sao đỏ mất. Hzz, tôi chạy vội xuống xe bus, thà bị muộn học
còn hơn phải ngồi cùng xe với tên kia. Nhưng ko ngờ, tôi xuống xe
hắn cũng xuống xe, tôi vào ngõ hắn cũng vào ngõ, tôi đi đâu hắn
cũng theo đấy. Cuối cùng ko chịu được, tôi quay lai quát hắn.
- Sao anh cứ đi đường của tôi thế nhỉ.
- Ôh hay, đường này có kí tên cô à? - hắn cười mỉa.
Tôi tức lộn ruột mà ko làm được j. Bỗng có 1 chiếc xe máy lao đến
chắn trước mặt tôi.
- Này nhóc, đã bảo anh sẽ sang đón mà sao còn chạy đi đâu đấy, định
bỏ bom anh đấy à? - anh quát tôi. Cái giọng oang oang ấy ko ai khác
ngoài Vũ Hoài Khánh. May quá, có người đến giúp tôi thoát khỏi tên
điên đằng sau rồi.
Dường như anh đã nhìn thấy phía sau tôi có người.
- Ơh, Dương, sao mày lại ở đây? - anh reo lên.
- Ừhm, tao vừa mới về nước, mày quen nhóc này hả?
- Nhóc này á hả, ừ, tao quen, người yêu tao đấy, sao? thấy hợp nhau
ko?
Cái j mà người yêu hả. Tôi có phải đồ chơi của anh đâu.
- Người yêu người đương cái j? Hôm qua anh còn ôm eo 2 nàng kia vào
quán mà hôm nay đã bảo tôi là người yêu anh. Thật trơ trẽn.
- Sao, nhóc ghen hả - Khánh dí sát vào mặt tôi.
- Ghen cái *** !!!
- Hahaha, mà Dương, thằng Mạnh có về cùng mày ko?
Cái tên Mạnh lại 1 lần nữa lấn chiếm tim tôi. Bỗng từ trong ngõ
phát ra tiếng 1 người con trai trầm ấm vang lên:"Tao về rồi đây".
Tôi quay người lại. Người con trai tóc vàng, khuôn mặt rạng ngời,
dáng người cao, ko ai khác ngoài anh. Đúng vậy. Anh đã về. Tôi ko
kìm được chạy đến ôm chầm lấy anh. Anh hơi bất ngờ nhưng cũng mỉm
cười và ôm lại tôi. Bao nhiêu nhớ thương, bao nhiêu sự mong chờ,
bao nhiêu nước mắt kìm nén trong những ngày tháng qua chợt dâng
trào và bật ra. Tôi dụi đầu vào ngực anh, hít hà mùi hương từ anh,
khóc như 1 đứa trẻ con. Lúc này tôi chợt nghĩ tôi là người con gái
hạnh phúc nhất thế gian. Đúng. Tôi đang thật sự rất hạnh
phúc.
Chương III:
- Em vẫn khỏe chứ? - giọng anh trầm ấm vang lên bên tai tôi.
- Em khỏe, còn anh?
- Anh vẫn thế, nhìn em khác nhiều quá - anh hỏi tôi, tay mân mê cốc
cà phê. Thực sự đến giờ tôi cũng ko nghĩ tôi và anh sẽ nói chuyện
như vầy.
- Anh cũng thế.
Bầu ko khí bỗng trở nên căng thẳng hơn. Ko ai nói j thêm. Cuối cùng
vẫn là anh lên tiếng trước.
- Em.... chắc có người yêu rồi nhỉ - anh cười miễn cưỡng.
- Em á - thật sự tôi rất ngạc nhiên khi anh hỏi tôi câu đó, ko lẽ
anh ko biết rằng tôi đã chờ đợi anh bao nhiêu năm qua.
- Sao vậy? - anh cũng ngạc nhiên ko kém.
- Em chưa có người yêu. Anh cũng biết là.....
Chưa nói hết câu tôi đã bị anh "bịt miệng" bằng một nụ hôn. Tim tôi
bắt đầu đập "lỗi nhịp". Tôi nhắm mắt tận hưởng nụ hôn tưởng chừng
như dài hàng trăm thế kỉ từ anh. Cuối cùng nụ hôn cũng dứt, hơi thở
của 2 chúng tôi dường như gấp gáp hơn, giọng anh trầm ấm vang lên
bên tai tôi.
- Đừng nói j cả, anh vẫn yêu em.
Sau câu nói của anh, người tôi lại 1 lần nữa rơi vào trạng thái
"người ơi ở lại hồn đi nhé". Anh nhìn tôi cười rồi kéo tôi sát lại
gần anh. Thời gian ơi! Hãy dừng lại để tôi được ở bên anh mãi thế
này.
********
Anh ôm eo nó. Tim nó như muốn rớt ra khỏi lồng ngực. Đã lâu lắm rồi
nó ko có được cảm giác ấm áp, gần gũi như ở bên anh lúc này.
- Em ngồi đây đợi anh đi lấy xe rồi đưa em về - anh nói rồi chạy
đi.
Nó đứng đợi anh ở cổng trường. Bình thường nó vẫn đứng đây đợi bố
mẹ, đã quen với những cái nhìn dòm ngó của các anh chàng trong
trường, nhưng hôm nay khuôn mặt nó rạng rỡ nên càng trở nên đẹp
hơn, ai ko nhìn thì mới lạ.
- Đang nghĩ j mà cười một mình vậy nhóc - tiếng 1 người con trai
vang lên và tất nhiên nó nhớ giọng người con trai này, ko ai khác
chính là tên đã đụng nó ở xe bus.
- Ko liên quan đến anh.
- Nhóc là người yêu của thằng Mạnh hả? - anh ta tiến đến chỗ
nó.
- Thì sao? Liên quan j đến anh hả?
- Ko, anh chỉ hơi ngạc nhiên thôi. Thằng Mạnh đâu thích con gái đâu
mặc dù nó đã........ - chưa nói hết câu anh đã bị giọng nói của
Mạnh chặn họng.
- An Anh, mau lên xe đi.
Nhìn thấy anh, nó vội chạy đến mặc dù nó đang rất muốn nghe vế sau
câu nói của Dương. Suốt dọc đường về nhà, nó nghĩ ngợi mãi ko
thôi.
- Em đừng nghe Dương nói. Anh.....
- Em hiểu mà, anh ko cần nói j đâu, em tin anh.
Chiếc xe đỗ xịch lại trước cổng nhà anh. Nó ngạc nhiên hết đưa mắt
nhìn anh lại quay sang nhìn ngôi nhà.
- Sao anh lại đưa em đến đây? - nó tháo dây an toàn và xuống
xe.
- Hôm nay anh muốn em ở cùng anh - anh nháy mắt tinh nghịch với
nó.
- Nhưng......
- Anh đã xin phép mẹ em rồi, em ko phải lo nữa - rồi anh kéo tay nó
vào nhà, đúng lúc đó thì trời đổ mưa, tiếng sấm làm nó rùng
mình.
- Nếu anh ko kéo em vào nhà nhanh thì chắc bây giờ người em đã
thành chuột lột rồi.
Bước vào nhà, nó ngó xung quanh. Kể từ ngày anh đi nó chưa bao giờ
quay trở lại nơi này. Ngôi nhà vẫn sạch sẽ tinh tươm như vẫn được
dọn dẹp thường xuyên. Dòng suy nghĩ của nó ngay lập tức bị cắt
ngang bởi giọng nói trầm ấm của anh.
- Em uống gì?
- Cho em tách cà phê được rồi.
- Anh ko ngờ là em biết uống cà phê đấy. Từ lúc nào vậy?
- Hihi, em cũng ko biết, thói quen rồi anh ạ.
Một lúc lâu sau thấy anh bước ra từ bếp.
- Chết, anh quên chưa mua cà phê. Em ngồi đây đợi anh nhé, anh chạy
ra siêu thị 1 lát rồi về.
Nó bật cười khi thấy vẻ lúng túng của anh. Anh vẫn thế, vẫn hậu đậu
như ngày nào. Nó ngồi đợi anh, 1 tiếng..... 2 tiếng..... 3
tiếng...... mãi chưa thấy anh về, nó bồn chồn trong lòng, ko lẽ anh
đã xảy ra chuyện gì sao? Đúng lúc đó, tiếng chuông cửa vang lên, nó
chạy ra mở cửa. Một cô gái vô cùng xinh xắn đang đứng trước mặt
nó.
- Ơ - cô gái nhìn thấy nó, vô cùng ngạc nhiên.
- Cô là....
- Cho mình hỏi, đây có phải nhà anh Mạnh ko?
- À, đúng, có chuyện gì ko bạn?
- Vậy bạn là ai?
- Mình là.....
- Bạn là em gái Mạnh đúng ko, mình đã từng nghe Mạnh kể anh ấy có
một cô em gái rất đẹp. Quả đúng là vậy, bạn thực sự rất đẹp - Mạnh
có em gái ư? Sao trước giờ nó chưa từng nghe anh ấy kể về việc này.
Môi nó nhếch lên một nụ cười đau khổ.
- Chị là bạn gái của anh trai em, rất vui được gặp em - tim nó như
có một mũi tên xuyên qua, đau, xót..... - Thôi, cũng muộn rồi.
Phiền em báo lại với anh trai em khi nào về thì gọi cho chị ngay
nhé, pp em.
Cô gái đó đi rồi nó vẫn đứng ngẩn ngơ ở ngoài cửa. Sao anh ấy lại
lừa dối nó, sao có thể nhẫn tâm vậy chứ. Nó cầm máy nhắn tin cho
anh:" Nhà em có việc, em về trước đây, khi khác gặp lại anh sau".
Rồi nó đóng cửa cận thận cho anh và ra về.
Như đoán trước có điều chẳng lành, nhận được tin nhắn của nó, anh
vội chạy về nhà . Anh điên cuồng lục tung căn nhà lên tìm nó. Trời
lại đang mưa nó có thể đi đâu được chứ. Nó mới nhắn tin cho anh
cách đây không lâu, chắc chưa thể đi xa được. Anh lao ra ngoài mưa,
mưa xối xả bắn lên người anh nhưng cũng thể ngăn cản được anh đi
tìm nó. Rồi anh nhìn thấy một bóng người nhỏ nhắn, mái tóc dài bị
nước mưa làm cho ướt nhẹp, bước đi xiêu vẹo. Anh vội vàng chạy đến
ôm nó vào lòng. Nó hơi bất ngờ, ra sức đẩy anh ra nhưng cánh tay
săn chắc của anh dường như không chịu thua. Nó gục đầu vào vai anh
khóc, tiếng khóc của nó làm anh phải thả nó ra.
- Em sao vậy, chẳng nhẽ em không muốn anh ôm sao? - anh lo lắng
hỏi.
- Anh còn có thể ôm tôi sao, tôi thực sự quá ngây thơ khi đã tin
anh đến lần thứ 2.
Nó đẩy anh ra và một mình bước đi. Anh chạy theo kéo tay nó
lại.
- Có chuyện gì vậy, em nói gì anh không hiểu?
- Có chuyện gì thì chính anh mới là người hiểu rõ nhất chứ - nó hét
lên trong mưa. Mưa như cũng đang oán giận anh như nó ngày một nặng
hạt hơn.
- Anh.....
- Đủ rồi, về với cô bạn gái của anh đi - giọng nó yếu ớt.
Nói rồi nó lại bước đi xiêu vẹo. Đầu óc nó quay cuồng trong mưa.
Màn mưa làm mắt nó mờ nhạt hơn. Bịch......
..............
- An Anh, An Anh, tình dậy đi con, đừng làm mẹ sợ, An Anh - trong
cơn mê man, tôi nghe thấy tiếng của mẹ, xung quanh là một màu trắng
xóa.
Tôi từ từ mở mắt, tôi đang ở đâu? Tôi nhìn thấy khuôn mặt mẹ đang
lo lắng cho tôi.
- Mẹ, sao con lại ở đây?
- Con làm mẹ lo quá, đây là bệnh viện, hôm qua con bị ngất trước
cửa, Mạnh đã đưa con vào nhà, con không nhớ gì hết hả?
- Mạnh! Mạnh đâu?
- Mạnh nó về từ tối hôm qua, nói còn phải đi học, chiều nay sẽ đến
thăm con.
- Con cũng đỡ rồi, mẹ cho con đi học đi - tôi nằng nặc nhổm người
dậy, thực sự lúc này đây tôi rất muốn gặp anh, muốn được nghe anh
giải thích về chuyện ngày hôm qua.
- Không được, con vẫn còn rất yếu phải nằm đây nghỉ.
Tôi cũng đang yếu nên không thể cãi lại mẹ. Đúng lúc đó thì cửa
phòng mở ra. Là anh - Mạnh.
- Mạnh đấy hả cháu, may quá, con bé cứ đòi đi gặp cháu từ nãy giờ,
cô nói mãi nó không nghe, thôi cháu ở lại trông nó dùm cô nhé, cô
phải đến công ty bây giờ - mẹ tôi lên tiếng trước.
- Vâng, cháu sẽ chăm sóc An Anh ạ.
- Ừ, vậy phiền cháu.
Mẹ ra ngoài và đóng cửa cẩn thận, bỏ mặc 2 đứa chúng tôi ở
đây.
Anh tiến đến chỗ tôi và ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Tôi nhìn
từng cử chỉ của anh. Có khi nào đã có lúc nào đó, 1 người con gái
khác cũng nhìn anh như vậy. Đang nghĩ ngợi lung tung thì tiếng của
anh vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi.
- Chuyện hôm qua em nói là sao?
- Em....
- Em sao vậy? Chẳng giống em chút nào. Có chuyện gì hả An
Anh.
- Em hỏi anh một câu được chứ.
- Ừ, em cứ hỏi.
- Sang bên đó, anh có quen cô gái nào không. Mà nói đúng hơn là anh
có yêu cô gái nào không.
- Anh..... - anh hơi chần chừ và có lẽ cũng bị bất ngờ bởi câu hỏi
của tôi - sao em lại hỏi thế.
- Hôm qua, khi anh ra siêu thị có 1 cô gái đến tìm anh. Cô ấy nói
cô ấy là bạn gái anh.
- Em tin cô ta?
- Tất nhiên là không, nhưng bây giờ em muốn nghe một lời giải thích
từ anh - giọng tôi hơi nghẹn lại.
Anh có lẽ cũng nhận ra tôi đang hơi mất bình tĩnh. Anh cầm tay tôi
và nói những lời ngọt ngào để xoa dịu tôi. Nhưng tôi vung tay anh
ra.
- Anh nghĩ em tin những lời đó của anh sao? - tôi nhíu mày - em
không phải là con ngốc.
- Không lẽ em tin những lời cô ta nói thật sao. Em không tin anh
ư?
- Tin anh? ha, bị anh lừa tình 2 lần mà anh vẫn còn bảo em tin anh
sao.
- Anh....
- Anh làm sao? à, hay anh định bảo vệ cô ta, người bạn gái của anh?
vậy thì anh làm được rồi đấy......
Chưa để tôi kịp nói hết câu, anh liền kéo tôi lại và đặt lên môi
tôi một nụ hôn. Tôi vùng vậy ra khỏi anh, nhưng sức tôi sao có thể
đọ lại sức anh chứ. Nước mắt giàn dụa, tôi ôm anh và đáp trả nụ hôn
ấy.
- Anh sẽ bảo vệ em, sẽ yêu em, sẽ không bao giờ để em phải chịu tổn
thương 1 lần nữa. Anh hứa đấy - anh xoa đầu tôi.
Nước mắt như lắng đọng trong tim chợt vỡ òa. Tôi ôm anh khóc nức nở
trong vòng tay anh. Tôi không đơn thuần chỉ là thích anh nữa rồi.
Tôi đã yêu anh, yêu rất nhiều.
Chương IV:
Ngày qua ngày, nó và anh lại vui vẻ bên nhau nếu như không có cái
ngày định mệnh ấy.
Hôm ấy, nó ở nhà ôn thi thì có điện thoại của anh gọi đến. Hình như
dạo này anh ít gọi cho nó hơn. Chắc hôm nay nhớ nó quá đây mà. Nghĩ
rồi, nó bắt máy luôn.
- Em đây anh, có chuyện gì ạ?
- Chúng ta chia tay đi em.
- Anh cứ đùa, em không thích anh đùa thế đâu.
- Không, anh muốn chia tay thật.
- Hả? - nó sững người bởi câu nói của anh, bình thường anh cũng đùa
nó nhưng chỉ cần nó không thích thì anh sẽ dừng lại ngay, nhưng hôm
nay, quả thực anh rất khác.
Nó im lặng, anh lại tiếp tục lên tiếng.
- Im lặng có nghĩa là đồng ý rồi nhé. Từ giờ không còn là gì của
nhau nữa.
- Khoan đã, nhưng tại sao chứ. Chẳng phải chúng ta đang rất vui vẻ
sao, hay em làm gì sai, anh nói đi, em sẽ sửa mà - lúc này nó mới
hoàn hồn.
- Không em không làm gì cả, chỉ là anh muốn chia tay thôi.
- Lí do - giọng nó hơi trầm hơn.
- Chán. Em cũng biết mà, chơi một món đồ chơi lâu ngày thì cũng
phải chán chứ, mà đương nhiên chán thì cũng phải vứt bỏ thôi. Tuổi
trẻ mà em.
- Đồ tồi - nó bật khóc trước lời nói của anh.
- Ồ, chính miệng em nói thế nhé, vậy thì chia tay thôi.
- Được chia tay thì chia tay, từ giờ không còn quan hệ gì hết - nó
cúp máy và gục đầu xuống tay khóc nức nở.
Tối hôm ấy, có một cái bóng nhỏ bé ở trong quán rượu.
- Chủ quán, cho chai rượu nữa.
- Có ngay có ngay.
10h30': vẫn thế.
11h: vẫn tình trạng cũ ==!
11h45': có 4 chàng trai bước tới. Hóa ra là Khánh, Dương, Hưng (anh
này là bạn của 3 anh kia ^^) và tất nhiên là có cả Mạnh.
- Chúng mày ơi, nhìn xem ai kìa - Hưng chỉ về hướng nó đang ngồi và
hét lên.
- Hả, đâu đâu đâu? - Dương tò mò nhìn theo hướng tay Hưng
chỉ.
- Hình như là An Anh thì phải, sao cô ấy lại ở đây vào giờ này. Ê
Mạnh, tao không ngờ là mày lại có thể thả lỏng bạn gái thế
đâu.
Nghe đến từ An Anh, cả Mạnh và Khánh cùng quay ngoắt 180 độ về phía
nó. Mạnh bước về phía nó đang ngồi.
- Ê, nhóc, đã không biết uống rượu thì còn uống làm gì?
- Anh là ai mà dám gọi tôi là nhóc hả? - nó cố mở to đôi mắt nhìn
về phía người đối diện nhưng sao mắt nó cứ cụp xuống - À, Anh muốn
làm quen với tôi đúng không (nấc). Thôi, tôi có người yêu rồi. Anh
ngồi đây, tôi sẽ kể cho anh nghe về người yêu tôi - nó kéo tay Mạnh
ngồi xuống - người yêu tôi tên là Mạnh, anh ấy đẹp trai hơn anh
nhiều, anh ấy cũng đối xử với tôi rất tốt (nấc). Thôi, anh tìm
người khác đi ha, dù sao thì cũng cảm ơn anh vì đã làm quen với
tôi.
- Cô say rồi, tôi là Mạnh đây - anh lắc mạnh vai nó.
Nó đẩy tay anh ra, giọng lè nhè
- Tôi không say, anh đừng có mà lừa tôi, Mạnh tốt hơn anh nhiều,
anh ấy không bao giờ lừa tôi cả - mắt nó bắt đầu rơm rớm nước mắt -
Mạnh rất tuyệt. Đối với tôi, không ai có thể thay thế anh ấy cả.
Nhưng tại sao anh ấy lại đối xử với tôi như vậy, tại sao chứ? - mỗi
câu tại sao nó lại đấm vào ngực Mạnh một cái.
Sau một hồi chịu đựng, anh nắm lấy cổ tay nó
- Cô say rồi, để tôi đưa cô về.
- Tôi chưa có say mà, tôi tự về được - nó gạt tay anh ra rồi loạng
choạng đứng dậy ra về.
Thấy vậy, Khánh định đuổi theo nhưng lại bị Mạnh ngăn lại.
- Mày yêu nó à?
- Nếu đúng thế thật thì sao? Mày nhường nó cho tao à?
- Không lẽ mày định ăn lại đồ thừa của tao à - Mạnh túm lấy cổ áo
Khánh hét to.
- Bây giờ mày đang ghen đấy à, đúng đấy, tao ăn thừa nhưng tao còn
có thể bảo vệ được cô ấy, còn mày, mày nhìn lại mày đi, mày chỉ nói
xuông thôi, xem mày làm được gì cho An Anh. Chỉ vì những đồng tiền
dơ bẩn mà mày vứt bỏ cô ấy để chạy theo con đàn bà đó, mày có còn
sĩ diện không. Vậy mà bây giờ còn dám lên mặt ư - Khánh gạt tay
Mạnh ra rồi chạy theo nó.
Khánh chạy theo cái bóng đang loạng choạng đi trên đường.
- Chờ anh với An Anh.
Nó quay mặt lại. Khuôn mặt nó lúc này đáng yêu đến nỗi phải làm cho
Khánh dao động.
- Anh gọi em à? - nó lấy tay chỉ vào mình.
- Hả? Anh.... à.... ừ - sau một thoáng xao động, Khánh đã lấy lại
được vẻ bình tĩnh thường ngày.
- Có chuyện gì không anh?
- Không, anh chỉ muốn đưa em về nhà thôi. Bây giờ cũng tối rồi,
trơi lạnh và ngoài đường lúc này cũng có nhiều thành phần xấu lắm,
nên em......
Chưa kịp nói hết câu, Khánh đã bị nụ hôn của An Anh "chặn họng".
Mặc dù hơi ngạc nhiên nhưng anh cũng nhắm mắt đáp trả nụ hôn của An
Anh.
- Anh nói nhiều làm em nhức đầu quá - nó nói vào tai anh.
- Vậy anh đưa em về nhé.
- Tùy anh.
Đi được nửa quãng đường, nó dừng lại nhìn lên trời và phát hiện hôm
nay có rất nhiều sao. Nó kéo tay anh ngồi xuống chiếc ghế đá bên
cạnh. Nó chỉ tay lên trời, ngả đầu vào vai Khánh. Có lẽ vì nó đang
say hoặc cũng có thể là nó đã có một chút gì đó gọi là tình cảm với
Khánh.
- Em muốn làm những ngôi sao trên kia để có thể soi sáng cho những
người mà em yêu thương.
- Nếu vậy anh sẽ làm trăng để có thể mãi mãi ở bên cạnh em.
Nghe Khánh nói vậy, nó quay sang nhìn anh một lúc lâu rồi
hỏi.
- Anh Khánh, em hỏi thật nhé, anh thích em có phải không?
- Nếu đúng như vậy thì sao, em làm bạn gái anh à? - anh hỏi ngược
lại nó.
- Không, em không thích anh.
- Nếu vậy em có thể lợi dụng anh để trả thù Mạnh.
- Anh không cảm thấy khó chịu khi bị lợi dụng sao?(ngáp)
- Không, nếu người lợi dụng anh là em.
- Anh nói vậy thì em cũng không khách sao nữa, em sẽ......
Nó nói đến đây thì ngủ gục trên vai Khánh luôn.
.................................
Sáng hôm sau, nó tình dậy thì thấy mình đang nằm trong phòng. Ngồi
dậy, nó thấy đầu mình hơi choáng váng còn cổ họng thì bỏng rát như
có ai vừa châm lửa đốt. Bước xuống phòng khách lấy nước uống thì
thấy có tờ giấy để trên bàn. Hóa ra là của Khánh viết cho nó:" Anh
làm bữa sáng cho em rồi đó. Em ăn xong thì đến nhà anh ngay
nhé".
Nó mỉm cười và ngồi xuống bàn nếm thử bữa ăn sáng. Ông này nhìn thế
mà lắm tài phết, nó nghĩ rồi tiếp tục nhập cuộc vào bữa ăn.
Nó đến nhà Khánh. Ngôi nhà này đã quá quen thuộc với nó rồi. Đây là
một căn hộ khá đẹp. Căn nhà này là do 4 người Hưng, Dương, Khánh và
Mạnh chung tiền mua. Nhắc đến Mạnh, lòng nó lại quặn lại. Nghĩ đến
việc phải đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng vô cảm của anh là nó lại
không chịu được. Nhưng quyết định cuối cùng của nó vẫn là phải bước
vào vì....... trên tay nó hiện giờ là cả một đống đồ ăn. Hôm nay
chủ nhật nên nó muốn đến làm một bữa ăn cho 4 chàng này. Nó bấm
chuông cửa.
Trong nhà, Khánh đang nằm xem phim, nghe thấy tiếng chuông cửa vội
vàng bật dậy chạy xuống nhà mở cửa. Hưng và Dương ngạc nhiên nhìn
nhau, không hiểu hôm nay có chuyện gì mà thằng này lại chăm chỉ đột
xuất thế. Bình thường có chuông cửa Khánh phải sai một trong hai
người xuống mở cửa nhưng hôm nay thì...... đúng là bó tay. Chỉ đến
khi An Anh - nó bước vào thì hai người mới nhìn nhau và gật đầu
hiểu ra vấn đề.
- Em đến chơi thôi, cần gì phải mua nhiều đồ như vậy. Em vào bếp
trước đi, để anh xách đồ hộ cho.
Nó và anh vào bếp. Nó ngạc nhiên khi thấy bếp núc rất sạch sẽ, mặc
dù trong nhà toàn con trai (thì có bao giờ đụng đến bếp đâu mà chả
sạch =.=!!!!). Nào bắt đầu công việc thôi. Xem nào, gia vị đâu rồi.
Úi, đâu rồi, lại quên, nó vỗ vào đầu mình mấy cái. Khánh nhìn nó
phfi cười rồi hỏi.
- Quên gì hả?
- À vâng, em... quên mua gia vị rồi.
- Ok, để anh đi mua, em cứ làm đi - rồi anh chạy vụt ra
ngoài.
- Ơ.... ừm - nó mỉm cười rồi bắt đầu thái hành.
............
Trên gác:
- Ê, Mạnh, bây giờ mà mày vẫn còn ngủ được hả, thằng Khánh nó đang
lởn vởn cạnh người yêu mày kìa.
- Ư, người yêu tao là con nào, tao có bao nhiêu con mà.
- An Anh, dậy đi nhanh - 2 ông tương Dương, Hưng cứ hét thật lực
vào tai Mạnh, hét như chưa bao giờ được hét.
- Hả, An Anh á - nghe đến An Anh, Mạnh bật dậy như lò xo, chạy vụt
xuống nhà.
- Cái thằng này, thế mà hôm qua còn làm bộ.
............
Dưới bếp, nó đang thái hành. Ui cha, hình như đứt tay rồi, bị đứt
sâu quá. Đang loay hoay tìm bông băng thì Mạnh từ đâu lên
tiếng.
- Vẫn cẩu thả như ngày nào. Định cho chúng tôi uống máu của cô đấy
à - Mạnh tiến đến chỗ An Anh.
Anh cầm tay nó lên và đưa vào miệng ngậm (èo, ông này bẩn quá ==).
Nó vì quá ngạc nhiên, chưa kịp chuẩn bị gì nên trống ngực cứ đập
liên hồi. Nó cũng không biết rằng bên ngoài cánh cửa đang có một
người rất yêu nó......
..................
Một ngày thật là dài, cuối cùng thì đã làm xong việc, có lẽ tôi
phải về thôi, cũng 9h rồi, mẹ tôi lại mắng thì khổ. Về ngủ sớm để
sáng mai còn kịp dậy đi học nữa, mấy hôm nay tôi chả ôn bài gì cả,
chắc quên sạch sành sanh rồi, kiểu này đang đứng đầu lớp chắc xuống
bét lớp quá, kiểu gì cũng bị 2 anh em nhà Lý cười cho thối
mũi.
Vừa ra đến cửa thì tôi thấy Khánh đang ngồi ở bậc thang, vẻ mặt anh
rất suy tư, như đang suy nghĩ một điều gì đó. Tôi bước xuống ngồi
cạnh anh.
Khánh...... đang hút thuốc. Thấy tôi có vẻ hơi ngạc nhiên, anh
nói.
- Em chưa thấy con trai hút thuốc bao giờ sao? - anh nói vẫn tiếp
tục ngậm điếu thuốc.
- Không phải.... nhưng đây là lần đầu tiên em thấy anh hút
thuốc.
- Có sao đâu, anh cũng là con trai mà - mắt Khánh đang nhìn xa xăm
về một phía nào đó.
- Hút thuốc có hại cho sức khỏe lắm, anh nên cai thuốc đi - tôi
nhấn mạnh từ "cai" để anh rõ hơn.
- Anh có làm sao thì em cũng đâu liên quan gì đến em - anh dụi điếu
thuốc xuống chân rồi đứng dậy, thấy vậy tôi cũng đứng dậy theo
anh.
- Sao anh lại nói vậy, chẳng phải chúng ta là.... - tôi chưa kịp
nói hết câu thì bị anh nói ngang.
- Ý em là chúng ta đang yêu nhau đúng không, vậy em không nhớ những
gì anh nói ngày hôm qua sao, anh chỉ nói em lợi dụng anh, còn anh
là vật để cho em lợi dụng thôi, chứ chúng ta sẽ không có chuyện yêu
thật.
- Anh nghĩ em là loại người như thế thật sao, anh nghĩ em bỉ ổi như
thế sao, em là loại con gái thế nào trong mắt anh, hay chỉ là một
con bé chỉ biết đi lợi dụng không hơn không kém trong mắt anh - mắt
tôi bắt đầu hơi ươn ướt.
- Anh.... vậy chứ tình cảm của em dành cho anh là như thế nào, hay
chỉ là lòng thương hại.
- Em không phải - lúc này mắt tôi không phải là hơi ươn ướt nữa mà
là nước mắt thật, đây là lần thứ hai tôi khóc vì một người con
trai.
- Người em yêu là Mạnh, là Mạnh chứ không phải Khánh. Cho nên đừng
bảo giờ nói với anh như vậy.
...... Chát.......
Một cái tát từ tay tôi giáng xuống Khánh.
- Có lẽ em đã nhìn nhầm anh - chỉ nói đúng một câu như vậy tôi chạy
đi bỏ mặc Khánh.
.......................
Nó chạy đi đâu biết rằng có một người đã đứng và chứng kiến tất cả.
Nụ cười nhếch mép bỗng hiện lên. Phải, đó chính là Mạnh.