Bước đến cạnh tôi, hai tay hắn chống lên bệ cửa sổ.
_ Ừ nhỉ … Có lẽ anh … hơi ngu ngốc … - Hắn cười, nhưng sao trông
thật buồn bã.
Số phận ngốc nghếch này đẩy chúng ta đến bên nhau … Nhưng không sao
có thể ở cạnh nhau …
Thực … trớ trêu quá…
_ Rất ngốc thì đúng hơn – Tôi lơ đễnh nói.
_ Tại sao ?
_ Anh nghĩ rằng mang đến hạnh phúc cho người khác thì bản thân sẽ
thấy thanh thản sao ? Kể cả việc từ bỏ hạnh phúc của mình sao
?
Hắn ngơ ngẩn ra, nhìn tôi một lúc…
Rồi hắn lại mỉm cười rầu rầu :
_ Anh không thể ích kỉ được… Giờ thì anh là Thiên Thần rồi, đã hoàn
thành được ước mơ từ nhỏ rồi … Anh không cần hạnh phúc nữa …
Hạnh phúc… Đối với hắn xa vời đến thế sao …?
_ Tại sao ? Tại sao không ích kỉ một chút, tại sao không chịu nắm
bắt lấy hạnh phúc của mình ? – Tôi không để ý rằng giọng của mình
đang trở nên nghẹn đi.
Thiên Du vẫn một mảnh u buồn ẩn hiện trong thần thái, mắt hướng về
bầu trời đầy sao.
_ Vì… nếu như anh ích kỉ … Anh sợ rằng người khác sẽ mất mát vì
lòng tham của anh … Cứ như vậy thà anh chịu đau khổ ủy khuất sẽ tốt
hơn … - Hắn bình thản nói.
Tên này. .. quả thực là rất ngốc mà !
Trong lòng dâng lên một tràng phẫn nộ cùng đau đớn, và một cách
nhanh chóng … Tôi ôm lấy hắn…
_ A … - Hắn ngỡ ngàng.
_ Anh làm cho tôi cảm thấy mình thật đáng ghét a … Tại sao anh lại
cao thượng đến ngốc nghếch như vậy chứ ? – Tôi úp mặt vào lồng ngực
ấm nóng của hắn, khẽ thì thào.
_ Haha… Anh không như em nghĩ đâu … - Hắn cười chua xót _ Anh đã
từng là… một kẻ ích kỉ đáng ghét a….
Tôi cứ muốn như thế này mãi thôi, giây phút này như bọt bóng xà
phòng… Tưởng chừng yên bình bao nhiêu, chẳng mấy chốc sẽ tan biến
mãi mãi…
Tại sao tôi lại ích kỉ như thế này chứ ?
Tại sao tôi không muốn hắn rời xa thế này ?
Không khí tĩnh lặng bao vây lấy chúng tôi .... Khoảng một
lúc.
Rồi hắn cất tiếng, thật khẽ khàng như sợ tôi giật mình :
_ Điều cuối cùng anh muốn làm … Hãy cho anh biết ước mơ của em đi …
- Hắn ôm lấy gương mặt của tôi bằng cả hai bàn tay, đưa nó ngước
lên đối diện mình.
Tôi như chìm vào đáy mắt trong veo tựa hồ thu sâu thẳm ấy…
_ Nếu như tôi nói … Thì anh sẽ yên bình trở về chứ ? – Mắt tôi ráo
hoảnh nhìn hắn ngây ngốc.
Gương mặt của hắn lập tức đanh lại, nhưng rồi hắn cũng nhẹ nhàng
nói :
_ Được … Nhưng anh sẽ chỉ để em sử dụng một nửa sức mạnh thôi …
Phần còn lại anh muốn giảm rủi ro cho em … Anh nghĩ mình có thể
…
_ Anh chắc chứ ? Hãy chắc với tôi rằng … anh sẽ nguyên vẹn làm
Thiên Thần … Nếu không tôi sẽ không bao giờ nhìn mặt anh nữa … -
Tôi nghi hoặc nhìn hắn, quả thực nói ra điều này thực miễn cưỡng a
…
Tôi muốn giữ hắn lại…
Nhưng …
Tôi không thể.
_ Tin anh đi … Anh là Thiên Du mà … - Đôi môi khêu gợi kia cong lên
thành vầng trăng khuyết đượm buồn. _ Hãy nói cho anh biết … điều
ước của em đi … -Hắn nỉ non.
Tôi muốn gì hơn nữa đây ?
_ Tôi ước gì …anh không phải là Thiên Thần …
Hắn ngơ ngác nhìn tôi trân trân, cứng họng không thể nói gì được
nữa.
_ Tôi ghét bộ mặt giả tạo của anh … Tôi
ghét nụ cười như không có gì của anh…Anh nghĩ nếu cứ tỏ ra hoàn hảo
thì mọi người sẽ nghĩ anh ổn ư ? Từ nhỏ đến lớn anh luôn như vậy,
anh nghĩ hy sinh thì sẽ tốt cho bản thân sao ? Tại sao anh lại làm
Thiên Thần chứ ? Sao anh không làm Ác Quỷ đi cho rồi ! – Tôi tuôn
ra một tràng đầy phẫn nộ, khiến con người đang đứng đối diện trở
nên đóng băng.
Bầu trời đang … sáng dần lên…
Hắn im lặng.
Rồi đôi mi hắn khẽ lay động, và những …giọt nước mắt tinh khiết khẽ
khàng rơi trên gò má kia …
_ Ừ … Anh … là một kẻ … hèn nhát …
Nhìn những giọt lệ kia, tôi cũng cầm lòng không được mà òa khóc,
rồi chúng tôi ôm lấy nhau … Chặt cứng như tưởng chừng không thể
tách ra được nữa…
Và bầu trời … bình minh đang dần lên … dần lên khỏi những dãy cao
ốc ngoài kia …
Trái tim … tưởng chừng như vỡ ra vậy …
Tôi phải buông tay, vì hắn, tôi phải buông tay…
Hãy sống như một Stella từ trước đến nay, từ trước khi hắn chưa
xuất hiện…
Đúng vậy …
_ Mặt trời… dần lên rồi … Chúng ta hãy mau mau … - Những ngón tay
của tôi vuốt ve trên tấm lưng rộng rãi của hắn, bên môi một giọng
thì thào thúc giục.
Thiên Du nghe vậy, rời ra khỏi người tôi một chút … Rồi đôi mắt của
hắn khóa chặt trên người tôi.
_Anh biết … - Giọng nói trầm khàn đầy u buồn cất lên.
Giọng nói này, biết bao giờ tôi sẽ được nghe lại ?
Ánh mắt này, biêt bao giờ tôi sẽ được nhận lấy ?
Bàn tay này, biết bao giờ sẽ lại ôm lấy tôi ?
Haha, thật xa vời quá … mong manh quá …
Thiên Thần dịu dàng mà ác độc này… Tôi đã lỡ yêu anh mất rồi…
Trong lúc tôi còn đang ngơ ngẩn, từ khi nào hắn đã bỏ vào tay tôi
chiếc kẹp tóc kia … Và cánh tay bị hắn kéo, thật mau chóng cả hai
đã lại nằm trên giường. Và tôi đang ở trên thân của hắn.
Hai tay chống trên giường, tôi nhìn hắn đầy yêu thương luyến
tiếc.
Và Thiên Du tự bao giờ đã cởi chiếc áo sơmi trắng đẫm máu kia ra …
Hắn một thân trên trần trụi, ở ngực có vết thương đang rỉ máu trông
thật đau đớn a…
_ Hãy đọc theo… thần chú mà anh nói nhé … - Hắn vuốt ve gương mặt
của tôi một chút, rồi ngồi dựa vào đầu giường, đưa một cánh tay của
tôi vòng ra sau lưng.
_ Anh nguyện sẽ biến thành … Thiên Thần mà em yêu trong câu chuyện
cổ tích… Dang rộng đôi tay như đôi cánh, che chở cho em … - Bên
môi, hắn không phải là nói, mà là thì thầm cất lên tiếng hát.
Là…bài hát đó ?!
Đêm đầu tiên mà chúng tôi ở cùng nhau, hắn đã ru tôi ngủ bằng bài
hát này…
_ Anh… nguyện… sẽ biến thành … Thiên Thần mà em yêu …trong câu
chuyện cổ tích… Dang rộng đôi tay như đôi cánh, che chở cho …em…a –
Hốc mắt tôi lại nóng lên, những giọt nước mắt mạn chát khẽ khàng
rơi xuống, vô tình rớt lên tấm lưng của hắn.
_ … Em phải tin rằng … tin rằng chúng mình sẽ… Có một kết thúc hạnh
phúc… và vui vẻ… Như trong những… câu chuyện cổ tích … - Giọng hát
của hắn thật du dương, trầm khàn mà êm mượt lọt vào tai tôi.
Như đêm đó … Tôi đã thiếp đi trong những lời ca ngọt ngào ấy
…
_ Em.. phải tin rằng … tin rằng chúng mình… sẽ… Có một kết thúc
hạnh phúc… và vui vẻ… Như trong những… câu chuyện.. cổ tích ..
Oaaaa … -
Tôi không kìm được mà khóc òa lên…Gục lên bờ vai rắn chắc của hắn
mà nức nở.
_ Đừng khóc… sắp …được rồi … - Hắn vỗ nhẹ lưng tôi, giọng nói kia
cũng nghèn nghẹn lại rồi. _ Giúp anh đặt nó lên lưng nào …
Đôi kẹp tóc trong tay tôi tự khi nào đã trở nên lấp lánh tuyệt đẹp,
nhưng nó không nóng như lần trước, mà tỏa ra một hơi ấm khiến tôi
cảm thấy yên bình …
Cả căn phòng, ngập tràn mùi thơm tựa hoa cỏ của hắn… Nghe thoang
thoảng bên cánh mũi…
Tôi cảm giác được cơ thể của hắn cũng đang nóng lên bất
thường…
_ Mau lên ..a – Thiên Du môt giọng khàn đục kìm chế đau đớn thúc
giục.
Một cách run rẩy, tôi choàng cả hai cánh tay lên lưng hắn, ôm lấy.
Rồi vuốt ve hình xăm đôi cánh đen kia … Nhẹ nhàng đặt đôi kẹp tóc
lấp lánh lên chúng …
Thực kì diệu, chiếc kẹp tóc lập tức truyền lên hình xăm tinh xảo đó
một thứ ánh sáng kì dị, khiến cho hình xăm trở nên sáng chói, và
đôi kẹp tóc dính vào lưng của hắn… Từ từ khẽ đọng đậy….
_ Aaahhhhh…. – Cơ thể hắn khẽ run lên, và bên môi hắn đau đớn rên
rỉ không thôi.
Tôi ôm lấy gương mặt góc cạnh tuyệt đẹp kia, cầm lòng không được mà
hôn lên đôi môi nóng bỏng quyến rũ lòng người ấy…
Hắn hơi ngạc nhiên vì bị hôn, nhưng rồi cũng từ từ nhiệt tình đáp
lại… Khiến cả hai mê mẩn quấn lấy nhau, hơi ấm nóng truyền qua nhau
đầy những cảm xúc mãnh liệt …
A…
Một lúc, Thiên Du luyến tiếc rời ra khỏi đôi môi của tôi…
Và khi tôi mờ mịt mở đôi mi ra…
Cả cơ thể cao lớn kia tỏa ra một thứ ánh sáng quỷ dị mà không hề
chói mất … Thực ấm áp…
Làn da lấp lánh, đón lấy những tia nắng đầu tiên …
Và…
Đôi cánh kia, trắng muốt xinh đẹp, những đốm sáng nho nhỏ rơi ra từ
chúng … Như những chú đom đóm mùa hè tinh nghịch…
Đôi cánh kia càng ngày càng lớn, dang rộng ra … Nó từ từ lay động,
dần dần vỗ vỗ một cách nhẹ nhàng mà khỏe khoắn …
Lông vũ khẽ khàng đáp xuống chiếc giường trắng toát …
Y hệt… giấc mơ đó … Thứ đã ám ảnh tôi những ngày qua …
_ Anh … thật đẹp quá … - Tôi lẩm bẩm, mắt mở to nhìn một
cảnh.
Thiên Du đưa những ngón tay man dại lướt trên gương mặt của tôi,
thì thào :
_ Dù anh … không có ở cạnh… Nhưng hãy tin rằng anh luôn … dõi theo
em …
Hắn đến bên cửa sổ lớn, dưới ánh bình minh đang dần lên cao …
Mặt trời đỏ hỏn như lòng trứng gà … Những gọn mây trắng tinh nhẹ
nhàng lướt qua …
Bước một chân lên cửa sổ, hắn ngoái đầu nhìn lại … Dưới ánh sáng mờ
nhạt, đôi mắt vàng cam óng ánh kia tỏa ra một ánh sáng như ánh
trăng khuya, khiến cho tôi có muốn cũng không thể nào quên được …
Ánh nhìn đó thật dịu dàng, thật ấm áp, tràn ngập yêu thương luyến
tiếc…
Đôi cánh vỗ nhè nhẹ…rồi mạnh dần …
Lông vũ trắng tinh…
_ Yêu em …là một sai lầm … - Hắn cười chua xót.
Thiên Du …yêu…yêu…yêu tôi sao ?
_ Đó là một sai lầm ngọt ngào … - Trước sự ngỡ ngàng của tôi, hắn
vươn tay chạm lên cánh môi của tôi, rôi đặt đôi môi mình lên đó hôn
nhẹ… Cái hôn phảng phất như gió, nhưng mang theo biết bao luyến
tiếc ngậm ngùi lướt qua …
_ Đáng ghét …sao đến bây giờ mới nói hả ! – Tôi quát to, mắng hắn.
Nước mắt vẫn không ngừng rơi.
Đôi môi của
hắn chỉ nhếch lên, rồi hắn bước lên cửa sổ, đôi cánh vỗ càng ngày
càng mạnh…
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me ,chúc các bạn vui vẻ)Ánh nắng đầu ngày
chiếu lên cơ thể tuyệt đẹp của hắn, nhưng thân thể kia đã trở nên
nhàn nhạt như một cái bóng, tưởng chừng như vô hình vậy … Vầng sáng
yếu ớt nhè nhẹ ấy, phủ lên mái tóc hắn một ít hào quang, hệt như
vòng sáng trên đầu của những Thiên Thần trong cổ tích…
Ngoài trời kia, những màn sương nhàn nhạt phủ lên bầu trời trong
vắt… Khiến cho cảnh quan trông thật u buồn kì dị…
Hắn khẽ khép đôi mi dày, mắt hướng về phía bầu trời …
Và trong khoảnh khắc cuối cùng ấy … Thiên Du không quay lại nhìn
tôi nữa…
_ Nếu như anh không là Thiên Thần … Thì em sẽ yêu anh chứ ?
Khi đôi cánh kia mang hắn bay vút lên bầu trời trong veo, trong tai
của tôi vang vọng câu nói đầy những ấm ấp kia …
Nước mắt lại nhòa trong nhãn quang,..
_ Đồ ngốc … Dù anh có là Ác Quỷ em cũng sẽ yêu anh !
Em yêu anh … yêu anh …!
Stella Glass này là một con ngốc trì độn mà ..!
Từ phía xa, đôi cánh vỗ thật nhẹ nhàng càng ngày càng xa dần, đến
khi chỉ nhìn thấy một đốm sáng nho nhỏ lẩn khuất sau những đám mây
…
Ngoài trời kia, những chiếc lông vũ nhẹ nhàng rơi xuống …
Và…
Thực diệu kì … Chúng tan ra thành những hạt tuyết trắng …Rơi xuống
… rơi xuống…
Tuyết trắng muốt …
Tuyết mà tôi yêu, tinh nghịch nhảy nhót khắp nơi… Sao hôm nay lại
trông buồn bã như thế ?
Đó là ngày đầu tiên và cũng là ngày cuối cùng… Thành phố đó có
tuyết rơi.
…
Và trên chiếc giường phủ vải trắng ngà ấy…
Có một chàng trai tuyệt mĩ đang ngủ thật ngon …
Nói là ngủ thôi… nhưng hơi thở của chàng đã tắt lịm tự lúc nào
…
Gương mặt của chàng thật yên bình … tựa như không ai có thể đánh
thức được nữa …
Da của chàng trắng bệch, nhưng cũng thật đẹp làm sao …
Cơ thể của chàng… đã trở nên lạnh lẽo từ lúc nào…
Đôi môi quyến rũ của chàng… Đã không thể mỉm cười ấm áp như trước
nữa rồi …
_ Thiên … Du … - Tôi khóc òa lên, bên môi cứ lẩm bẩm thì thào cái
tên đó…
“ Nếu như có nụ hôn của hoàng tử … công chúa sẽ tỉnh dậy ….”
Đặt đôi môi lên cánh môi lạnh băng đó, dù cố gắng thế nào … Cũng
không thể làm Hoàng Tử tỉnh dậy được nữa …
_ Tại sao ? Tôi đã hôn anh mà sao anh không tỉnh dậy hả ?! Nếu như
anh không tỉnh dậy ngay lập tức thì tôi sẽ hận anh suốt đời … sẽ …
ghét anh … suốt đời … Hưc…hưc…
Tôi cứ hôn lên đó mãi… hôn mãi…
Nhưng hơi ấm của tôi… đã không thể làm cho cái cơ thể lạnh băng
trong tay nhúc nhích …
_ Stella …
Sau lưng, giọng nói quen thuộc truyền đến …
_ Thiên Du đã đi rồi… - Ryan đứng bên cửa, ngậm ngùi u buồn nói. _
Chúng ta … phải mang thân xác của cậu ấy trả về mộ … Nếu không sau
này sẽ gặp rắc rối …
Tôi như bị đâm một nhát thật đau vào tim.
_ Anh nói cái gì ?! Tại sao … tại sao chứ ?! Thiên Du vẫn còn ở đây
cơ mà … Nực cười quá, hắn còn sống đây mà … Mộ gì chứ ? – Mắt tôi
ráo hoảnh, gần như hét lên. Ôm lấy cơ thể vô hồn của Thiên
Du.
_ Stella … Em hãy chấp nhận sư thật đi … Cậu ấy đã đi ra rồi
…
Khôngggg!!!!
Nếu Như Anh không Là Thiên Thần
Khôngggg!!!!
Những điều ngu xuẩn này, hắn vẫn còn
sống cơ mà !
Không, đừng đi … !
Và tự bao giờ, ba người bạn của tôi đã đi vào phòng …
Gương mặt của họ… cũng đầy những buồn bã nặng nề …
_ Rất tiếc … Tôi xin lỗi … - Thanh Nghĩa bước đến bên giường, một
cách dễ dàng gỡ từng ngón tay tôi đang bám trên cơ thể của Thiên Du
ra…
_ Không…! Tôi không cho phép … ! Dưới đất rất cô độc… làm sao hắn
có thể sống được chứ …! – Tôi cố gắng níu lấy, gào thét thật
lớn…
…
Và trong gió … bay đến bên chiếc giường trắng …Một mảnh giấy.
Mảnh giấy ghi chú màu vàng ấy, đã lấm bụi … Nhàu nát …
“ I will come back … Please wait .. “ - Tôi sẽ trở lại… Xin hãy đợi
…
Đó là tờ giấy mà tôi đã viết khi rời khỏi ngôi nhà này…
Nhưng…
Lại có thêm một dòng chữ mới ở phía dưới …
“P/s I love you … “ – Tái bút : Anh yêu em…
Đó là ngày cuối cùng của tháng mười hai …
END CHAPTER 27
Chapter 28 : Tưởng chừng như đã kết thúc … - END
London, Anh – Một ngày mùa xuân …
Khu mộ của gia đình Ashley.
Những ngôi mộ phủ một màu xám của gạch đá đã lâu năm, khoác lên
mình những mảng nắng mùa xuân dìu dịu lấp lánh… Khiến cả khu mộ dần
chìm trong biển nắng, nhưng không hề chói lọi, mà nhẹ nhàng ấm áp
…
Từng phần mộ sắp sắp nhau thật đều, từng hàng dài tưởng chừng vô
tận…
Những bước chân của tôi lướt qua những cánh hoa hồng trắng rải trên
nền đất, dẫn đến phần mộ được lát gạch trắng còn rất mới…
Phần mộ ấy, thật đặc biệt, nằm ở nơi ánh dương chiếu lên rạng ngời
nhất, được mặt trời ưu ái cho những tia nắng tuyệt đẹp nhất, lấp
lánh nhất …
Xung quanh phần mộ đó, là những bông hoa hồng trắng muốt được rải
đều xung quanh …
Hoa hồng trắng, chính là loài hoa mà tôi yêu nhất … Và, hắn cũng
vậy …
Nắng len lỏi, lặng lẽ sượt qua dòng chữ khắc trên bia đá …
“ William Arthor Ashley “
( 1991 – 2009 )
Cái tên đó …
Gương mặt tuyệt mĩ trên bia mộ khiến lòng người rung động kia, cậu
thanh niên trẻ măng với nụ cười ngoác đến mang tai, mang đến cho
người ta cảm giác vui vẻ tràn ngập … Nụ cười ấy, như tỏa
nắng…
Khóe môi tôi khẽ nhếch một nụ cười.
Bó hoa hồng trắng thật lớn trên tay, được tôi nhẹ nhàng đặt trên
phần mộ của hắn …
Trên phần mộ lát đá hoa cương trắng bóng loáng, có một vật lấp lánh
tỏa sáng ánh kim …
Chiếc cảnh nhỏ nhắn xinh xinh màu trắng, đã thiếu đi một nửa còn
lại …
Ơ …?
Tôi ngỡ ngàng, sững sờ nhẹ nhàng chạm lên chiếc cánh …
Nó … là chiếc kẹp tóc đó mà ?
_ Stella …
Tôi nghe rõ mồn một tiếng bước chân từ phía sau đang vọng dần tới,
ngoài tôi ra còn có ai ở đây sao ?
Quay đầu lại, dáng người cao lớn kia đang tiến đến, sau lưng anh là
hàng ngàn tia nắng lấp lánh trượt trên bờ vai anh … Hệt như một đôi
cánh.
_ Ryan … - Tôi lẩm bẩm gọi tên anh, đôi chân cũng từ từ tiến lại
gần anh hơn.
Thần thái của anh phủ lên một vẻ rầu rĩ ẩn hiện, nhưng bị nụ cười
nhàn nhạt trên môi anh che phủ, nếu không tinh ý thì không thể nào
nhìn ra nét u buồn trên gương mặt tuyệt mĩ kia được…
Ryan vẫn giỏi che giấu cảm xúc như vậy …
Anh bước lại, mỉm cười với tôi một cái,
đưa mắt nhìn sang phần mộ của Thiên Du, rồi chậm rãi dịu dàng nói,
nhưng vẫn mang chút trầm buồn :
_ Em… quả thực đã yêu cậu ấy rồi …
Tôi mỉm cười, cố kìm nén cảm xúc :
_ Có lẽ … Nhưng em nghĩ em sẽ mau quên thôi … Cũng có thể đây … chỉ
là cảm xúc…nhất thời … - Tôi cố dối lòng mình… Cố gạt đi hình bóng
hắn trong tâm trí nhưng dường như thật khó… - Chừng nào chúng ta sẽ
đính hôn ? – Tôi ngước lên hỏi anh.
Ryan vẫn mỉm cười, rồi anh nói :
_ Không đâu, chúng ta sẽ hủy bỏ hôn ước …
Mắt tôi đột nhiên mở to ra, ngơ ngác :
_ Tại sao ? Tại sao đột nhiên …?
Nhưng trong tôi chẳng có tý cảm xúc gì về chuyện này, thực
sự.
Tại sao thế ? Rõ ràng …
_ Vì…em … Đã không còn yêu anh nữa rồi … - Anh nói, gương mặt toát
lên vẻ buồn bã lại càng đậm thêm.
_ …
_ Tự bao giờ, em đã yêu William mà không hề hay biết, tưởng rằng từ
trước đến giờ mình luôn thích anh … Nhưng thực ra, nó đã tàn phai
từ lâu rồi …
_ Ryan…em …
_ Em không có lỗi, là do anh quá vô tình … Từ 10 năm nay biết nhau,
dù em biết anh không thích em nhưng vẫn cố đuổi theo anh, nhưng anh
lại … lạnh lùng với em… Vì lúc đó anh quá yêu Angie … Và tình cảm
của em, anh biết, đó chỉ là sự ngưỡng mộ, sự sùng bái mà thôi. Đó
không phải tình yêu, Stella à … - Những ngón tay của anh lướt trên
mái tóc của tôi.
Sự ngưỡng mộ ?
_ Anh xin lỗi, vì tất cả những điều từ trước đến giờ …
_ Không, em mới là người phải xin lỗi … Vì em đã mang đến quá nhiều
rắc rối cho anh… Lại còn khiến cho người anh yêu … - Tôi thực sự
hối lỗi, không dám nhìn anh ngập ngừng nói.
_ Ngốc, em không có lỗi … Là tại anh quá ngu ngốc …
Sự im lặng phủ lên chúng tôi một cách lặng lẽ…
Được khoảng một lúc, Ryan lại ngước lên :
_ Có lẽ, anh sẽ rời khỏi đây … - Anh nói.
Tôi ngạc nhiên :
_ Anh định đi đâu ? Chẳng phải còn Thành Khiết …
_ Vị trí hiệu trưởng đã được nhường lại cho một người mới rồi, em
đừng lo… Bản thân anh cũng không hứng thú gì với công việc đó lắm …
- Anh cười khổ. _ Anh vẫn chưa nghĩ ra là mình sẽ đi đâu …
_ Em nghĩ… đi du lịch sẽ khiến anh bình tâm và dễ dàng quên đi mọi
chuyện … Hãy bắt đầu cuộc sống mới của mình một cách vui vẻ nhé,
chúc anh hạnh phúc ! – Tôi mỉm cười rạng rỡ, chân thành nói. – Ryan
trong mắt em luôn luôn là chàng trai tuyệt vời nhất, nhất định sẽ
có một cô gái tuyệt vời sánh đôi cùng anh !
Ryan cười, nụ cười giờ đây cũng vui vẻ hơn một chút.
_ Nhất định anh sẽ hạnh phúc … Còn em thì sao ?
Tôi chỉ cười.
Ai biết sau này sẽ như thế nào ?
Khu mộ của dòng họ Ashley ngập trong nắng vàng nhạt, và một đôi nam
nữ tạm biệt nhau, tạm biệt trong yên bình và những lời chúc phúc
chân thành…
Họ sẽ đi đến con đường hạnh phúc của họ, chắc chắn là như
thế.
…
3 năm sau …
Đúng 3 năm sau khi Thiên Du rời đi …
Stella Angel Glass đã trở thành một cô gái xinh đẹp, và cô đã trở
thành tân sinh viên của đại học United Kingdom…
Vậy ước mơ của cô là gì thế nhỉ ?
Kí túc xá XX, thủ đô London, Anh.
Ngày
28/12/2014
Woaaaaa… Hôm nay có môt cảm giác cực kì lạ nha…
Đêm qua mình đã nằm mơ thấy WILLIAM ASHLEY !!!
Chết tiệt, phải quên đi thôi !
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me ,chúc các bạn vui vẻ)Ngày 29/12/2014
Quên làm sao được nhỉ ? Vì mình vẫn còn đang đeo chiếc kẹp tóc kia
còn gì …
William chết tiệt, anh chết ở chỗ thối nào vậy ?!
Ngày 30/12/2014
Thích quá ! Ngày mai mình được đi thực tập đến chỗ viện thiên văn
học … Huraaaa!
“ Dream are like a stars, you may never touch them… But if you
follow them, they will lead you to your destiny … “
Phải, nếu như mình đi theo những vì sao, chúng sẽ dẫn mình đến định
mênh của mình …
P/S : Thiên Du, anh vẫn sống vui vẻ chứ ?
Một buổi sáng tinh khôi trong lành…
Cũng là ngày cuối cùng của tháng mười hai …
A… Đừng nhớ đến nó nữa…
Tôi đứng trước gương chải tóc, cẩn thận chỉnh trang lại trang phục.
Khi đã cảm thấy thực vừa lòng, tôi vội nhìn đồng hồ … Và tất tả
chạy ra ngoài…
“ Ring … ring “ – Chuông điện thoại bỗng nhiên reo lên.
“ Ryan is calling “
_ Alo, Ryan à ? – Tôi vừa chạy vừa mở điện thoại.
_ Ừ, anh đây… Nghe nói em hôm nay đi thực tập à ? – Trong điện
thoại, anh dịu dàng hỏi han.
_ Vâng, thực tập ở viên nghiên cứu, còn anh vẫn sống tốt chứ
?
_ Rất ổn, rất hạnh phúc… À mà Thiên Nhật nó rât nhớ em đấy … - Anh
vui vẻ nói.
_ À … Con bé rắc rối đấy hả ? Bảo với nó hộ em là hè này dì Stella
sẽ về đó lấy thịt của con làm bữa tối đấy, nhớ nhé …!
_ Hahaha – Anh cười thành tiếng - Này Stell, em có bạn trai chưa
?
_ Tại…tại sao tự nhiên lại hỏi vậy ? Dĩ nhiên là vẫn chưa rồi
…
_ Anh biết là em vẫn chưa quên được cậu ấy, đúng không ? – Giọng
anh trở nên rầu rầu.
_ …
_ Yên tâm đi, anh chắc là cậu ấy sẽ trở lại … William đã muốn cái
gì thì chắc chắn thứ ấy sẽ là của cậu ta … Có thể là cậu ấy sẽ trở
lại… Cũng có thể là hôm nay thì sao ?
_ …
_ Thôi, không nói nữa, bye em ..
_ Bye anh, hôn cái.
_ Bậy nào, anh có vợ rồi nhé !
_ Em thăng đây – Tôi cười nói, rồi cúp máy.
Ryan giờ đã yên bề gia thất với Nhật Hạ - Một chị gái cực kì cực kì
xinh đẹp. Và họ đã có một đứa con 3 tuổi, con bé tinh nghịch Thiên
Nhật… Ryan rất yêu chị ấy, tôi mừng vì anh đã quên được Angie, đã
quên đi kí ức buồn đó …
Dù sao thì với tôi, Ryan là một kỉ niệm đẹp.
Bố mẹ tôi cũng đã bớt phiêu bạt đây đó, cũng đã yên thân dưỡng già
ở New York, mẹ tôi giờ đã thích cuộc sống nhộn nhịp ở đó … Còn bố
thì đã chuyển sang nghề … Xách túi cho mẹ tôi đi shopping … Hầy,
ông bà già ấy vẫn còn sung sức lắm nhé, tối ngày ở trước mặt tôi
diễn trò tình cảm làm tôi phát nôn…
Còn Tứ Thanh, hình như đã xuất hiện người cuối cùng… Và họ hiện
đang làm nhiệm vụ dài hạn ở trần gian …
Oaaaaaaaaaa …Sao ai cũng hạnh phúc vui vẻ còn tôi lại cô đơn thế
này...
…
Đường đến viện nghiên cứu cũng khá xa, tôi phải qua thêm một trạm
xe buýt nữa mới tới được.
Hơi huốm của mùa xuân dường như đang bắt đầu ùa về …
Nắng lấp lánh rơi nhẹ trên những mái nhà, trên ống khói …
Tuy thời tiết vẫn còn khá lạnh, nhưng
không khí dường như đang trở nên dìu dịu trong lành hơn thường ngày
…
Hắn sẽ …trờ lại sao ?
Y hệt như ngày đầu tôi gặp hắn, một ngày mùa đông. Một ngày mùa
đông nắng lung linh.
Đây không phải Việt Nam, mà là London …
Những bước chân của tôi chậm hơn theo dòng suy nghĩ, đôi mắt ưu tư
thất thần nhìn về phía xa xăm, ngẩn ngơ…
“ Rào …! “ - Tiếng nước đổ từ phía sau lưng khiến tôi giật mình
ngoái đầu lại.
Trước cửa hàng hoa, một anh chàng mảnh dẻ cao lớn ướt nhẹp khi bị
bà bán hoa đổ nước lên người. Trông anh ta khổ sở làm sao…
Ý … Trên áo sơmi trắng kia, là huy hiệu của trường United Kingdom
mà ?
Thì ra anh ta cũng học cùng trường, thôi thì tôi cũng động lòng
thương người. Vội bước đến toan đưa cho anh ta chiếc khăn
tay.
_ Hey ! – Tôi vỗ vai anh ta.
Dưới lớp áo ướt kia, tấm lưng trắng nõn hiện ra… Oa… da anh ta đẹp
thật nha … Nhưng trên lưng…lại ẩn hiện một vết sẹo lớn …
Chẹp, xin chia buồn cho làn da đẹp của anh a…
_ A… Sao… - Theo bản năng phản xạ, anh ta quay lại.
Trời đất quỷ thần ơi …
Một chàng trai có mái tóc vàng óng, vuốt ve nó chắc sẽ êm lắm
a…
Da anh ta trắng như sứ …
Và…và…
Dưới cặp kính gọng đen …
Đôi mắt đó …
Nếu Như Anh không Là Thiên Thần
Đôi mắt vàng cam óng ánh như viên đá hổ phách …
Chúng tôi như lặng đi, nhìn nhau trân trân…
Không khí như nghẽn lại…
Khong gian tưởng chừng như ngưng đọng trong khoảnh khắc…
Đẹp quá !
Chỉ có điều… Gương mặt này trông thật đáng yêu a…
_ Các người tính đứng đó làm cảnh à, mau tránh ra cho người ta buôn
bán nữa …! – Bỗng, tiếng quát tháo đầy bực bội của bà chủ cửa hàng
hoa khiến cả hai chúng tôi thất thần tỉnh ngộ.
_ A xin lỗi … - Một cách đồng loạt, chúng tôi cúi xuống.
Trời ạ…
Cảnh tượng gì thế này …?
Tôi ngước lên nhìn anh chàng cực kì “ đáng yêu” kia, đoạn lôi trong
túi xách ra chiếc khăn tay chìa ra cho anh ta :
_ Nè, lau đi, trông anh thảm thật đó …
_ A… Cảm ơn … -Giọng nói trầm ấm vang lên, cái giọng du dương mà
khàn trầm ấy …
_ Không, từ lúc sinh ra mắt tôi đã như thế này rồi
Anh ta nhận lấy chiếc khăn, dùng nó lau lau trên chiếc áo khoác nâu
bị ướt. Và …Trên ve áo của chiếc áo khoác ấy …Một thứ sáng lấp
lánh, ánh kim dưới nắng vàng…
Đôi cánh … kẹp tóc.. Đôi cánh…
Mắt tôi như phủ một lớp sương mờ…
Cảnh tượng quá khứ đau đớn ấy lại ùa về trong óc…
Tại sao đến cả cách nói chuyện cũng giống …?
_ Nè, cô vẫn ổn chứ ? – Bàn tay thon dài kia hươ hươ trước mắt tôi,
khiến tôi giật mình thoát khỏi hoài niệm.
_ Không…không có gì – Tôi vội vàng điều chỉnh lại trạng thái bình
thường, mỉm cười với anh ta.
Tôi cảm giác được đôi mắt hổ phách ấy chan chứa những yêu thương
đang lướt trên người tôi… Thật quen thuộc …
Thỉnh thoảng, đôi môi hơi cong lên quyến rũ kia lại mấp máy một
chút, hình như đang định nói gì…
_ Chào anh, tôi phải đi trước
đây – Tôi vội nói.
Đúng là giống thật …
Nhưng người chết …
Làm sao có thể sống lại chứ ?
Có lẽ tôi đã yêu đến mức mù quáng, chẳng phân biệt được thật ảo rồi
…
Tôi xoay người bước đi…
Một bước …
Hai bước…
Ba bước…
_ Đến vậy mà … em vẫn không nhận ra sao ?
Sau lưng, giọng nói âm trầm nam tính ấy vang lên khiến nhịp tim tôi
như ngừng đập…
Wiiliam ?
Khi tôi ngỡ ngàng quay đầu lại, thì chẳng có ai ở đó cả.
Stella tôi đã mê muội mất rồi … Thực ngốc quá.
Hy vọng làm gì chứ ?
…
Viện nghiên cứu thiên văn học London
Ở đây cực rộng lớn a…
Có rất nhiều thứ để khám phá ! Nếu đêm nào cũng được ngắm sao ở đây
thì hay biết mấy ~
Tôi cùng đoàn học sinh cùng trường dạo quanh viện nghiên cứu, được
gặp rất nhiều giáo sư tiến sĩ nổi danh trong nghề … Thực thích ghê
a !
Hêhê, nhưng Stella tôi làm sao thỏa mãn được hết chứ ?
Cái tôi muốn là được lên tầng cao nhất, được ngắm vũ trụ bằng cái
ống kính thiên văn cực đại kia kìa …
Nhưng mà còn lâu mới lên tới đó…
Và tôi quyết định, phải lên đó xem trước mới được, tiện thể chụp
lén vài tấm hình …hêhê.
Lên thang máy, tới tầng cao nhất của tòa nhà…
Quả nhiên, không có ai ở đây cả …
Trên tầng cao nhất là một mái vòm lớp kính trong suốt, có thể nhìn
ta ngoài bầu trời xa xăm kia …
Ước mơ … được chạm đến những vì sao …
Ước mơ … Được vươn tới “ định mệnh” tưởng chừng như vô vọng kia
…
“ Có thể ngày hôm nay cậu ấy quay lại thì sao ? “ – Câu nói trong
điện thoại lúc nãy của Ryan cứ vang vang trong óc tôi, khiến tôi
rối bời mà suy nghĩ.
Hắn sẽ quay lại ư ?
Bất chợt, tôi nhìn vào bầu trời đầy sao qua lớp kính kia…
Những ngôi sao sẽ dẫn đường… đến định mệnh.
Hiện giờ trong phòng tài liệu, mọi người hình như đang xem tranh
…
Tôi rón rén lẻn vào trong đám đông … Mọi người đang tụ tập quanh
một vị giáo sư khá già, tầm khoảng 60 thì phải ?
_ Tôi là Collin Frank, còn đây là trợ giảng tạm thời của tôi … -
May quá, ông ta mới bắt đầu vào thuyết trình…
Ở ngoài đám đông, cái con người cao ngều ấy bước vào, đĩnh đạc, nam
tính …
Chàng trai da trắng như sứ, mái tóc vàng óng ánh kim …
Trên áo sơmi trắng tinh của chàng, chiếc cánh nhỏ lấp lánh kim
tuyến trắng khiến người ta chú ý…
Dưới cặp kính cận gọng đen, đôi mắt vàng cam như hai viên đá hổ
phách linh động nhìn quanh ..
Lông mày chàng thanh tú hơi nhếch lên, khiến cho gương mặt càng
thêm phần vui vẻ…
Bạc môi chàng hơi cong lên đầy khêu gợi, chốc chốc lại tạo thành
những đường cong tuyệt mĩ khiến cho gương mặt của chàng lại thêm
anh tuấn rạng ngời …
Hệt như ánh dương soi rọi … Tuy thực sáng nhưng không hề chói lọi,
ngược lại mang đến cảm giác gần gũi thân thuộc lạ kì …
_ A… Xin lỗi vì đã đến hơi muộn … Tôi là William Ashley, hiện đang
làm trợ giảng tạm thời của giáo sư Frank, mong các bạn ủng hộ. Sau
này chúng ta sẽ còn gặp nhau nhiều. – Chàng trai mái tóc vàng óng
cất giọng, đoạn đưa mắt liếc nhìn tôi…
Là anh ta.
Cái tên đó, như sét đánh ngang
tai tôi, tuy nó lọt vào tai nhưng lại khiến phổi tôi khó khăn hô
hấp…
Và tôi biết, đây là định mệnh của mình.
Ai biết ngày mai sẽ như thế nào chứ ?
" Nếu như anh không là Thiên Thần ... Thì em sẽ yêu anh chứ ?
"