Tôi cứng họng, thực sự thì từ trước đến giờ … Tôi cứ định ninh rằng
mình thích Ryan rất nhiều, anh luôn giỏi hơn tôi về mọi thứ … Mẫu
mực hoàn hảo khiến tôi không cầm long được mà yêu thích anh …
Bàn tay to tiến đến tóc tôi mà vuốt ve như những ngày nào, thật nhẹ
nhàng.
_ Không trả lời được thì thôi vậy, anh không ép em … - Anh
nói.
Những ngón tay lả lướt trên tóc tôi, dừng lại ở mái tóc.
_ Chiếc kẹp này … - Tôi cảm nhận được ngón tay của anh đang chạm
lên chiếc kẹp tóc kia.
_ À … của Thiên Du tặng em đó – Tôi nhanh miệng trả lời.
_ Tặng em ? – Ryan ánh mắt hoài nghi, khẽ nhíu mày. _ Anh thấy em
kẹp nó suốt …
_ Hừm, anh ta bảo là không được tháo ra, nếu không thì sẽ chọc ghẹo
em đến chêt – Tôi ngán ngẩm nói _ Dù sao em cũng rất thích nó
…
_ Vậy sao ? – Ryan nhếch môi nở một nụ cười nhàn nhạt.
_ Sao vậy anh ? – Tôi hỏi.
_ Không có gì đâu … - Anh lắc đầu _ Em cứ ngủ đi nhé, anh ra ngoài
đầy, không làm phiền em nữa …
Kéo chăn lên cho tôi, anh hạ đôi môi nóng xuống vầng trán của tôi,
làm tim tôi khẽ đập mạnh nhịp.
Khi anh chuẩn bị xoay mình bước đi, những ngón tay không tự chủ
được của tôi hướng đến cổ tay áo của anh kéo nhẹ.
_ Đừng đi … ở lại đây với em đi … - Tôi thều thào.
Anh hơi ngạc nhiên, rồi cũng nắm lấy bàn tay tôi, ngồi xuống
giường.
_ Đừng đi nhé … anh hứa đừng đi đâu hết nha … - Cơn buồn ngủ của
tôi bắt đầu xông lên tận mắt, làm hàng mi cứ muốn khép vào
nhau.
Không hiểu sao tôi lại làm điều này nữa…
_ Được, anh hứa, ở đây với em, sẽ không buông tay ra, ngủ ngoan nào
… - Giọng nói của anh nhẹ nhàng lướt qua lỗ tai, êm đềm như bản
nhạc cuối ngày.
Tôi mỉm cười ngây ngô, yên phận nhắm đôi mắt lại.
…
Những hình ảnh bắt đầu hiện lên. Tôi nhìn thấy Thiên Du đang ngồi
bên giường của mình, cũng nắm lấy bàn tay tôi, nở một nụ cười ấm áp
như thường trực …
Tôi cứ nhìn hắn thật lâu … tưởng chừng như không bao giờ rời mắt ra
vậy …
Bàn tay tôi đưa lên, xoa xoa nhẹ nhàng mái tóc nâu mềm của hắn, a…
thật sự là rất mượt…
Tôi nhìn đồng hồ báo thức cạnh đèn ngủ. Mới chỉ 6h30
sáng.
Dù sao cũng không ngủ được nữa, đành dậy thôi.
Sau khi đã làm xong các “ thủ tục “ buổi sáng như đánh răng, tắm
rửa, thay đồng phục blah blah blah. Tôi ngáp ngắn ngáp dài uể oải
bước vào nhà bếp.
Quả nhiên, bữa sáng sẽ là sandwich, ốp-la và sữa.
Ryan biến mất dạng, cũng dễ hiểu. Anh ấy luôn đi họp sớm vào buổi
sáng. Còn tôi ở đây chán nản gặm đống sandwich mà anh “ ban “ cho,
qua loa xong chuyện rồi đến trường.
Bao lâu rồi tôi không ăn bữa sáng kiểu thế này nhỉ ?
Nhớ lại, tên Thiên Du lúc nào cũng dậy sớm làm bữa sáng, toàn là
những món bánh lạ mắt ngon tuyệt, tuy chúng tôi hay ăn mì gói nhưng
tôi lại rất thích món đó.
Haizzz… đến trường thôi.
…
_ Cái gì ? Dã ngoại ? – Tôi mở to mắt nhìn đống giấy tờ trong tay
vừa được tên Thanh Nhân giao cho, quên luôn việc phải phát hết đống
này cho cả lớp.
_ Hoạt động thường niên của trường, cậu không biết sao ? – Thanh
Nhân chán ngán nhìn tôi _ Tôi chả thích mấy vụ này chút nào, mau đi
phát cho cả lớp đi ! – Hắn xua tay thúc giục.
Lớp 10A1 đã trở nên “ bình thường” hơn rồi, thật sự.
Sau khi cái tiêu chí “ không học” được hủy bỏ, thì từ đó cái lớp
này đã tiến hóa thành người thường một cách nhanh chóng…
Tôi chả hiểu cái cuộc sống này đang thay đổi theo cái kiểu quái nào
nữa. Dù sao thế này vẫn tốt hơn.
_ Của cậu đây … - Sau khi phát hết cho “ toàn dân “. Tôi mới thở
phào bước về chỗ ngồi trợn mắt ra mà đọc những dòng chữ trong tờ
giấy thông báo.
THÔNG BÁO VỀ CHUYẾN DÃ NGOẠI LẦN THỨ 2 DO CLUB HOẠT ĐỘNG NGOÀI TRỜI
TỔ CHỨC
Dã ngoại à, khi ở trường cũ bên Canada tôi cũng hay tham gia. Hắc
hắc, tôi rất thích những hoạt động kiểu như thế này !
Không biết là ở trường Thành Khiết này thì có gì đặc biệt hơn không
nhỉ ?
Trong lớp, mọi người đều xôn xao bàn tán, trông ai cũng tươi vui
hào hứng y hệt tôi vậy.
…
Đã giờ trưa, chỉ còn mình tôi ngồi thẫn ra trong lớp học, mọi người
đều đi ăn trưa cả rồi.
Hắn không tới như mọi ngày nữa … Không tới dẫn tôi đi ăn trưa
cùng.
Tên đáng ghét, dám bỏ mặc mình !
Hừ … hừ …hừ
Mắc gì phải chờ đợi hắn chứ ? Tôi đã có Ryan rồi mà …
Đúng, không đợi nữa. Rủ Ryan đi ăn cùng !
Tôi lấy lại tinh thần, hung hồn bước ra khỏi cửa lớp. Hướng phòng
hiệu trưởng thẳng tiến !
Chàng hiệu trường đẹp trai của em ơi ~ Anh nhất định phải đi ăn
trưa với em !
…
Khi tôi đang vèo vèo như ngọn gió bay vào phỏng của ngài hiệu
trưởng đáng mến Ryan thì tỉnh cờ đi ngang dãy phòng học của lớp
12.
Lần đầu tiên tôi đến khối 12. vì từ trước đến giờ do lười biếng nên
toàn rục mặt ngồi trong lớp thôi.
_ A … Có phải Stella Glass đó không ? – Bỗng, từ sau lưng có một
giọng nam lớn tiếng gọi, làm tôi chững bước dừng lại.
Từ xa, một chàng trai mảnh dẻ cao lớn chạy đến cạnh tôi.
_ Vâng, đúng rồi. Có chuyện gì vậy anh ? – Tôi nhìn phù hiệu của
anh ta. Cao Minh lớp 12A1, vậy là tôi phải gọi anh xưng em
rồi.
_ May quá, anh vào lớp em tìm không thấy, thì ra là ở đây – Anh ta
gãi gãi mái tóc đen, cười cười nhìn
tôi.
Thiên Du biến mất và hiện lên anh chàng này sao ?
Hơhơ, buồn cười nhỉ ?
_ Vậy anh tìm em có việc gì sao ? Em nhớ là em không biết anh – Tôi
ngạc nhiên, chớp mắt ngây thơ.
_ A … suýt quên mất, Thiên Du cậu ta gửi cho em cái này nè ! – Cao
Minh dúi vào tay tôi một cái túi giấy ấm ấm.
_ Thiên Du ? Anh ta không đi học sao ? – Tôi nhíu mày.
_ Lúc sáng cậu ta có đến trường, nhưng sau khi nhận giấy thông báo
đi dã ngoại thì đã xin nghỉ sớm rồi vọt đi đâu mất rồi. Trước khi
đi bảo anh gửi cho em cái này
_ Rồi anh ta có nói gì nữa không ?
_ Hừm, cậu ta chỉ dặn anh kêu em ăn hết cái đống này thôi – Anh
cười. _ Lúc trước cậu ta kể về em rất nhiêu nha, giờ anh mới được
gặp.
_ Anh ta nói cái gì ?
_ Cậu ta nói em hay ngủ nướng nè, khi ngủ toàn chảy nước miếng, còn
phàm ăn tục uống, thích mắng **** người khác. Đặc biệt còn nhấn
mạnh là đồ lót của em chẳng quyến rũ chút nào, toàn là màu trắng
làm cậu ta mất hứng – Cao Minh đẩy gọng kính, suy tư nói._ Hai
người sống chung với nhau sao ?
Những ngón tay của tôi nắm chặt lại, răng cũng nghiến kèn kẹt vào
nhau.
Là do Cao Minh này quá thật thà hay do tên tâm thần lẻo mép kia quá
nhiều chuyện ?
Tức chết mất !!! Cái tên tâm thần không có não này !!!
Tôi mà gặp chắc chắn tôi sẽ giết anh, Thiên Du !!!
Rốt cục là anh biến đi chỗ nào rồi hả ?
END CHAPTER 15
Chapter 16 : Lại là rắc rối gì nữa đây ?!
_ Ryan, dậy đi …
Hôm nay, một ngày Chủ Nhật đầy sương mù.
Và bây giờ là 5h30 sáng.
Tôi đang ở đâu ? Xin trả lời là phòng ngủ của Ryan Ashley – Vị hôn
phu hiện đang nằm ôm cái gối ngủ say sưa này đây.
Lý do gì khiến tôi lại dậy sớm hơn anh ấy ?
_ Anh muốn ngủ… hôm nay là Chủ Nhật mà, đâu cần phải đi dạy …. –
Anh ngái ngủ nói, và tiếp tục vùi mình trong chăn tránh lạnh.
_ Nhưng hôm nay đi dã ngoại với trường mà, anh không định đi sao ?
– Tôi bực dọc nói, cố gắng lôi anh ra khỏi cơn buồn ngủ chết tiệt
kia.
Xin nói thêm, Ryan thường ngày siêng năng chăm chỉ, nhưng khi tới
cuối tuần thì sẽ hoàn toàn khác.
Anh ấy sẽ tận dụng mọi thời gian nghỉ ngơi chỉ để ngủ.
Ryan dường như không muốn nghe tôi, cứ nhắm tít mắt lại, bên môi nỉ
non :
_ Anh già rồi, không hứng thú với mấy chuyện đó … Xin tha lỗi cho
ông già 22 tuổi này …Oáp..
Tôi mím môi, xoa xoa gò má trắng nõn của anh :
_ Đi mà … em muốn anh đi … mau dậy chở em đi đi đi … - Tôi chớp mắt
nhõng nhẽo, thực sự cái trò này tôi chẳng muốn làm chút nào, buôn
nôn thật !
_ … - Ryan mở mắt, nhìn tôi trân trân một lúc _ Được rồi, anh có
một điều kiện
Lại điều kiện...
_ Điều kiện gì ?
_ Nói “ Em thích anh “ đi – Ryan cười đắc ý _ Mà không phải chỉ hôm
nay đâu, mà mỗi buổi sáng đều như vậy
_ Cái gì ? – Tôi đỏ mặt.
_ Không thích ? Được rồi…- Ryan vừa nói, làm bộ mặt thất vọng, đắp
chăn lên ngủ tiếp.
A …. Tôi muốn đi dã ngoại mà !
_ Okay … Hừm …. Em thích anh …được chưa ? – Tôi hít hơi lấy dũng
khí, nói lớn.
Quả nhiên.
Ryan bật dậy, đeo mắt kính vào, nhìn tôi cười
cười rồi vươn vai, nhanh chóng bước vào phòng tắm.
Y hệt như một người khác !
…
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me ,chúc các bạn vui vẻ)
Nếu Như Anh không Là Thiên Thần
Lên xe, và lên đường !
Tâm trạng tôi cực kì hào hứng, quả thực mấy ngày qua tôi mong chờ
buổi dã ngoại này lắm lắm.
Bổ sung thêm, là tôi đang bực tức vì “ cái tên kia” đã biến mất
dạng 3 ngày nay.
Tôi đang mong chờ được gặp hắn, rất muốn hỏi tội và đánh cho một
trận !
Thôi, dẹp bực dọc qua một bên, dù sao hôm nay cũng được ở cạnh Ryan
và cùng đi chơi nữa mà ~
Ngồi trên xe bus của trường, ừ thì được ngồi cạnh Ryan đấy, nhưng
tôi phải trả giá bằng mấy cái ánh mắt liếc dọc liếc ngang của tất
cả phái nữ đang ngồi trên xe, bao gồm cả các cô giáo thầm thương
trộm nhớ anh.
Nếu như tôi tự mò đến ngồi cạnh anh thì có lẽ “ tội” sẽ nhẹ hơn,
nhưng anh lại tự tiến đến ngồi cạnh tôi mới chết !
Và cái ngu của tôi là không để ý Ryan cũng được yêu thích không kém
gì tên Thiên Du tâm thần kia.
_ Mặt em làm sao vậy ? Hôm qua thức khuya nên bị méo mặt rồi sao
?
Cái người ngây ngô bên cạnh lo lắng hỏi han.
_ Anh ngây thơ thật đó – Tôi nhe răng cười nhìn anh.
_ Cảm ơn, anh còn nghĩ anh đen tối lắm – Ryan cười đắc ý.
_ Thật … thật á – Tôi hơi run mình, vờ hoảng sợ nhìn anh.
_ À … không tin sao ? muốn anh thể hiện ngay tại đây luôn hả … -
Giọng nói của anh trờ nên ái muội, khoảng cách giữa chúng tôi dần
bị anh thu hẹp.
_ Đừng đùa nữa ~ - Đỏ mặt, tôi đánh vào vai anh. _ Em cảm thấy anh
như người khác ấy.
_ Vậy sao ? Thực ra anh muốn thay đổi một chút – Ryan xoa
cằm.
_ Tại sao lại muốn thay đổi ?
_ Bí mật – Ryan nheo nheo mắt, chống tay lên bệ cửa kính.
Tôi cũng chả buồn hỏi nữa, đưa mắt nhìn ra ngoài. Ngoài cửa kính xe
mờ mờ bám những hạt sương sớm, cảnh vật vùn vụt chạy qua mắt.
A… buồn ngủ quá …
Tôi phải thừa nhận là dạo này tôi hay bị mất ngủ và thường xuyên mơ
thấy ác mộng. Nói quá thế thôi chứ chính xác là 3 ngày nay.
Ác mộng rất kinh khủng, lại có máu và tiếng gào thét của một người
đàn ông nào đó nữa.
Ngáp một cái, tôi dụi dụi mắt tránh đi cơn buồn ngủ đang dâng
trào.
Ôi … thực sự tôi chịu không nổi mà ~
_ Stella… dừng lại đi ! Đừng tiếp tục nữa !
A… tôi đang ở đâu thế này… sao xung quanh đều tối đen như mực
?!
Xung quanh vang vọng tiếng nói khan đục ấy … thảm thiết …
_ Stella, dừng lại đi… tôi van cô đừng đi nữa !
Cái gì vậy ? Ai đó ?
Tôi xoay mình khắp bốn phía, chỉ nghe thấy tiếng nói đó …
Cái quái gì đang xảy ra vậy ?
...
Khi tôi chưa kịp hoàn hồn thì xung quanh trời đất y như ngả
nghiêng, và trên mặt truyền đến một cơn lạnh đột ngột làm tôi sởn
gai ốc choàng tỉnh.
_ What the ...? - Tôi la lên, bất giác sờ lên gương mặt lạnh ngắt
của mình.
Thì ra tôi nằm mơ, cảnh vật đã rõ ràng trở lại.
Và cái người trước mắt đang cười ngạo nghễ nhìn tôi, cái người mà
tôi không hề ngờ tới luôn.
_ Đúng là heo, đồ hám ngủ ! - Tên Thanh Nhân lầm bầm **** rủa, tiện
tay quăng vào người tôi lon soda.
_ Tôi chưa hỏi tội cậu cái vụ đã
đánh thức tôi đó ! - Tôi chụp lấy, gân cổ cãi lại.
Hắn cười khẩy, giơ cái đồng hồ Rolex hàng hiệu ra chường trước mặt
tôi :
_ Nhìn đi, mọi người đều đã xuống xe cả rồi.
_ Hả ?! - Vội vã đảo mắt nhìn quanh, trong xe chẳng còn ai, và xe
đã dừng lại. _ A... thật xin lỗi
_ Không sao không sao ... cậu cứ uống soda trước cho tỉnh ngủ -
Thanh Nhân khoát tay, bên môi nở nụ cười.
Sao cái nụ cười ấy nó khác thường thế nhỉ ?
Tôi hơi nghi hoặc nhìn hắn, nhưng do quá khát nên đưa tay lên mở
nắp lon soda.
" Phụt ! "
Một tiếng động giòn giã vang lên. Và chuyện gì đến cũng đã
đến.
Tôi ngước gương mặt dính đầy nước soda lên nhìn hắn, mỉm cười. Hắn
cũng mỉm cười lại với tôi.
_ Đồ chết tiệt ! Cậu đứng lại cho tôi !
Hơhơ, nói trắng ra chỉ là do tôi ngây thơ, mắc lừa cái tên khốn
này.
Mặt tôi được rửa cho tỉnh ngủ bởi nước soda, tóm lại là vậy.
Núi XX.
Chúng tôi đi dã ngoài ở một ngọn núi ở ngoại thành, mất khoảng 3
tiếng đi xe bus.
Tôi ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, cũng không ngạc nhiên mấy vì đây
không phải lần đầu tôi đi leo núi. Bố tôi là một nhà thám hiểm cù
bơ cù bất suốt ngày trên núi trên rừng, nên tôi cũng thỉnh thoảng
được đi theo ông lên núi.
Ở đây hơi se lạnh, khiến tôi khẽ run mình.
Không lạnh như ở Canada vào mùa đông nhỉ ?
A... tôi nhớ tuyết quá ~ Chỉ tiếc là ở Việt Nam không thể nào có
tuyết được.
_ Đang nghĩ gì vậy ? - Từ phía sau truyền đến một mảng ấm áp, chẳng
mấy chốc bờ vai đang run lên của tôi được vây lấy bởi chiếc áo
khoác.
_ A ...cảm ơn anh ... Ở đây không lạnh bằng Canada vào mùa đông
đâu, đối với em chẳng là gì hết - Tôi vỗ ngực nhe răng cười nhìn
Ryan.
_ Haha, vậy mà em lại run lên là sao ? Lời nói với cử chỉ thật khác
nhau a - Ryan cười khẽ.
_ Hừm ... đó là cơ thể nó tự phản ứng với lạnh thôi chứ có phải
miệng em nói ra đâu - Tôi bĩu môi.
_ Ngốc, cơ thể luôn thành thật hơn lời nói - Anh đưa tay cốc nhẹ
đầu tôi.
Nhìn xung quanh, tôi thấy rất nhiều học sinh mà tôi gặp trong
trường tụ tập ở đây, quả thực là... Khoảng 100 người thôi sao
?
Học sinh của trường Thành Khiết xấp xỉ 3000 người, vậy mà ở đây chỉ
có khoảng 100 người thôi ?
_ Hey ... Ryan ... em hỏi này - Tôi đưa tay khều nhẹ anh.
_ Hửm ?
_ Tại sao ở đây chỉ có khoảng 100 người ? Em nghĩ dã ngoại thì sẽ
có rất nhiều người tham gia cơ mà ?
_ À ... cái đó là do CLUB Hoạt động ngoài trời sắp xếp, hình như là
chia ra khu vực ra tập trung thì phải ? Ở đây có 100 người thì chỗ
khác sẽ có 100 người, rải rác khắp ngọn núi này. - Ryan xoa xoa
mũi.
_ Ồ vậy à ...
Tôi dò mắt xung quanh, hình như ở đây có cả lớp 10A1 của tôi luôn,
chỉ thiếu có ...
Phương Đan.
Ừm, cũng dễ hiểu, cậu ấy là tiểu thư lá ngọc cành vàng, không phù
hợp với những hoạt động như thế này chút nào.
Và theo chân của người hướng dẫn, cả đoàn chúng tôi di chuyển vào
trong rừng.
Ở đây có rất nhiều cây lá kim [1], nhiều nhất có lẽ là thông và
dương xỉ thì phải ?
Tôi chỉ hy vọng ở đây không có rắn các loại và thú
rừng thôi...
Gió mùa đông ở đây không quá mạnh, nhưng cũng khiến người ta khẽ
run mình. Sương mù đang dần tan đi theo thời gian đang trôi về buổi
trưa, chúng tôi đi bộ cũng không quá lâu, mấy chốc đã đến một cái
đám lều giữa rừng cây...
Ở đó cũng có rất nhiều học sinh.
Thì ra họ đều đến đây trước chúng tôi.
_ Được rồi, mọi người tập trung lại đây nào ! - Tiếng nói từ loa
lớn của người hướng dẫn viên vang lên giũa không khí ồn ào hào hứng
giữa núi rừng.
Tôi rất thích những hoạt động ngoài trời, thích nơi đông người và
náo nhiệt.
Cùng mọi người tụ tập, tiếng nói oang oang từ chiếc loa trên tay
của anh chàng hướng dẫn viên kia tôi đều thu vào tai một cách kĩ
lưỡng.
_ Buổi dã ngoại năm nay của chúng ta, sẽ là một trò chơi cực kì hấp
dẫn ~ - Anh ta nheo nheo mắt, ra vẻ thần bí khiến mọi người đều ồ
lên. _ Đó là đi tìm kho báu ~
Lại là trò này, tôi đã chơi chán rồi.
Tuy hơi thất vọng một chút, nhưng tôi vẫn chăm chú lắng nghe, hy
vọng sẽ có điều gì mới lạ.
_ Trò chơi tuy không mới, nhưng giữa núi rừng bát ngát này biết
chuyện gì sẽ xảy ra ? Luật chơi thế này : tất cả mọi người sẽ phân
đội, mỗi đội là 2 người, một nam một nữ... Và cùng cạnh tranh đi
tìm kho báu trong bán kính 100m ở khu rừng này. Yên tâm là ở đây
không hề có rắn rết hay thú rừng ác hiểm, mà chỉ có bẫy do chúng
tôi bày ra thôi ~ - Anh ta thao thao bất tuyệt _ Và chia ra làm 10
chặng, gợi ý kho báu đầu tiên sẽ được công bố sau khi các bạn chia
đội, và sau đó cùng nhau băng rừng để tìm gợi ý kho báu ...
Cũng không có gì mới, ngoài chuyện chia cặp chia đôi kia.
Tôi nghĩ trò này nên tổ chức vào lễ Valentine mới đúng.
_ Kho báu chính là phần thưởng ... Và cặp đội về cuối cùng ... Sẽ
bị phạt.
Mọi người bắt đầu hoang mang nhìn nhau.
_ ... Hình phạt là phải hôn nhau say đắm trước mặt bàn dân thiên hạ
tại đây !
_ Aaaaaaaaaa - " toàn dân" đồng loạt kêu lên.
Hơ, hôn sao ?
Không biết tôi phải chung đội với ai đây ? Chẳng quen biết ai cả
...
Ryan ? Nhưng anh ấy là giáo viên cơ mà ?
Tiếng còi của người hướng dẫn viên vang lên, những đôi nam nữ bắt
đầu tìm nhau để bắt cặp. Cả khu rừng tĩnh lặng trở nên huyên náo
bởi đám học sinh của Thành Khiết...
Tôi vừa bước vừa nhìn quanh xem mình có quen biết ai để nhờ vả hay
không, sao toàn mấy người lạ mặt thế nhỉ ?
Hic, do tôi suốt ngày ở trong lớp nên chẳng có ai quen biết mà
...
Mấy phút sau, mọi người đều đã có đôi có cặp, còn mình tôi lủi thủi
đứng trong đám hàng ngũ cặp đôi thân mật kia ...
_ Còn bạn nào chưa có đôi không ? - Anh hướng dẫn viên nói
lớn.
_ Tôi nè ! - Tôi bực dọc giơ cánh tay lên trước những ánh mắt ngạc
nhiên xen lẫn cười nhạo của mọi người.
_ Chỉ có mình cậu, làm sao đây nhỉ ? - Hướng dẫn viên gãi gãi đầu,
suy tư một lúc.
_ Không sao, tôi không tham gia là được - Tôi thất vọng nói.
_ Vậy giáo viên có được tham gia không ?
END - CHAPTER 16
Một ngày bắn hai chap, ta phục ta luônThần">
[1] Cây lá kim : Loại cây chỉ sống ở vùng lạnh, lá của chúng nhỏ và
thon dài kết thành một chùm. Ví dụ như cây thông ấy. Ở Đà Lạt có
rất nhiều.
Chapter 17 : Nghi ngờ
Hơ hơ…
Cuối cùng thì tôi cũng đã tìm được bạn đồng hành cho cuộc tranh
giành kho báu cực kì tẻ nhạt này …
_ Giáo viên thì có được tham gia không ?
Thế đấy, chẳng ai dám từ chối chàng hiệu trưởng ngây thơ này
cả.
…
_ Rốt cục là chúng ta đã đi về hướng Nam hay hướng Đông vậy ? – Tôi
giơ tay lên trước trán xoay ngang xoay dọc như Tôn Ngộ Không
[1].
_ Hừmmmmm – Cái anh chàng hồn nhiên kia vẫn không rời mắt khỏi tấm
bản đồ trên tay, làm ra vẻ trầm ngâm suy nghĩ.
Chúng tôi chậm rãi đi trong rừng, âm thầm vượt qua những tán cây
nhọn…
Xung quanh cũng có vài đôi lẻ tẻ ở gần chúng tôi, nhưng chẳng mấy
chốc họ đều biến đâu cả.
Là do nãy giờ chúng tôi vẫn chưa qua được chặng số 2 !
_ Ryan à, trời tối rồi đó ~ - Tôi ngán ngẩm nhìn bầu trời đang dần
tối rồi quay lại nhìn anh đang chăm chú trên tấm bản đồ. _ Đừng nói
là anh muốn kết hôn với tấm bản đồ đó luôn nha ?
Cái gọng kính đen ngước lên nhìn tôi trân trân, cười một cái rồi
cúi xuống tiếp tục công việc
” tìm hiểu “
Hay là anh ấy mắc bệnh “ tâm thần đột ngột “ ?
Mà cũng là anh em ruột với Thiên Du, không lẽ họ có gene di truyền
bệnh tâm thần ?
_ Ryan, đừng nói với em là anh bị lây bệnh tâm thần từ Thiên Du nha
– Tôi không có chút đùa giỡn nào, nhìn anh ngây ngốc.
Anh lắc đầu, mắt vẫn không rời “ bảo vật” trên tay.
_ Anh mắc bệnh nan y đột xuất à ?
Lại một cái lắc đầu.
_ Hay là anh đói bụng quá và muốn ăn … cái tấm bản đồ đó ?
Một cái lắc đầu kịch liệt nữa.
_ …
_ Ryannnnn , trời tối thui rồi đó ! – Tôi không nhịn được nữa, bèn
la lớn lên.
_ Anh biết, vì vậy đêm nay chúng ta ở trong rừng đi – Bây giờ anh
mới chịu ngước lên, thản nhiên nói.
Ở trong rừng đêm nay á ?
_ Ryan à, rốt cục là anh bị cái gì vậy ? – Tôi vừa buộc nút thắt
dây thừng vào cọc vừa ca cẩm.
Anh đang gắn khung của chiếc lều, quay đầu lại :
_ Anh muốn thua cuộc
_ Hả ?
_ Anh muốn hôn em
Tôi đỏ mặt, rồi sửng cồ lên :
_ Anh có bị gì không vậy ? Em và anh mà hôn nhau trước mặt mọi
người thì scandal chết luôn á ! – Tôi la lên.
Nếu Như Anh không Là Thiên Thần
_ Có sao đâu, dù sao cái luật đó là do họ đặt ra, cũng đã chấp nhận
cho anh chung đội với em, nên anh không sợ - Ryan vẫn tiếp tục chăm
chú ráp khung lều, thản nhiên.
Trời ơi ~ Giờ tôi mới biết một điều …
Anh em nhà họ Ashley này đều biến thái như nhau !
Nhắc mới nhớ, mấy ngày nay tên Thiên Du không hề đến trường, và
buổi dã ngoại này hắn cũng không tham gia …
Hắn biến đi đâu ấy nhỉ ?
Việc dựng lều đối với chúng tôi không hề khó khăn, vì bên Canada
những hoạt động như thế này tôi rất hay tham gia.
Ryan nhóm lửa lên, còn tôi lục trong túi ra một gói ngũ cốc và hộp
sữa ăn chống đói.
Trời đã rất tối…
_ Ngày mai chúng ta làm sao trở về đoàn đây ? – Tôi lo lắng
hỏi.
_ Không sao, mặt
trời lên và chúng ta có thể dùng la bàn để tìm phương hướng. – Ryan
bỏ vào trong đống lửa một khúc củi làm chúng kêu “ tách” một cái
thật vui tai.
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me ,chúc các bạn vui vẻ)_ Ừm
…
Gió đêm trong rừng thật yên bình, thổi nhè nhẹ vào trong lều của
chúng tôi …
Và như những đêm gần đây, tôi không tài nào chợp mắt được …
Không phải vì gặp ác mộng, mà là do cái người đang nằm cạnh tôi
đây.
Ryan !!!
Nghĩ gì mà không mang theo lều dự trữ, lại còn chui vào đây nằm
chung với tôi nữa chứ !
Còn ngủ ngon lành, không biết trời trăng mây gió gì cả ~
Nhưng mà … tôi không nỡ đuổi anh ấy ra …
_ Haizzz – Tôi liếc nhìn gương mặt tuyệt mỹ đang chìm vào giấc mộng
đẹp kia, khẽ thở dài một cái. Thôi tôi ra ngoài ngồi một chút cho
khuây khỏa vậy.
Ngồi trước đống lửa, tôi thỉnh thoảng lại ngước lên nhìn xung
quanh, có cảm giác như không phải chỉ có một mình chúng tôi ở đây
vậy …
“ Loạt xoạt “ – Một tiếng động không hiểu từ đâu vang lên.
“ Bộp “ – Lại một tiếng động va đập thật mạnh nữa.
“ A! “ – Lần này là tiếng kêu của…ai đó.
M…ma …ma sao ?
Tôi thất thần, hoảng sợ đứng dậy, đưa mắt run rẩy nhìn xung quanh,
cố gắng mở to nhất có thể.
Mấy cái tiếng động đó cứ thay phiên nhau lặp đi lặp lại…
Và tôi nhìn thấy đám dương xỉ trước mặt hơi khẽ lay động.
_ Ai đó ? – Tôi hoài nghi, cầm cây gậy gỗ tiến đến đám dương xỉ kì
lạ kia.
Tôi lấy cây gậy với đến đám cây bụi hươ hươ xem có cái gì trong đó
hay không, nhưng nó khá xa tầm với của tôi, nên tôi đành phải bước
lại gần hơn để xem.
_ Á! – Tôi kinh sợ kêu lên, cả thân thể đột nhiên rơi vào một
khoảng không !
“ Rầm ! “
Nằm bệt trên một bề mặt không quá cứng, tôi thấy may vì cái lưng
của mình không bị chấn thương gì cả, và khi tôi định ngồi dậy thì
…
_ Haha, ngươi dám bén mảng đến đây, quả thực là muốn tự sát mà ! –
Giọng của một gã đàn ông thì phải ? Nghe có vè hơi đáng sợ …
Với bản chất tò mò của mình, thì tôi liền cao hứng mà khẽ bò dậy
xem xét.
Thì ra lúc nãy tôi đã té lên một cái thùng carton, ở đây có rất
nhiều thùng carton lớn nhỏ khác nhau.
Nhưng làm sao giữa núi rừng mà tôi lại vào được một chỗ như thế này
chứ ?
Tôi bèn ngước lên trên đầu, có một cái lỗ lớn ở trên đó. Thì ra nơi
này là một cái “ căn cứ bí mật” sao ?
Hêhê, tôi rất hứng thú với mấy chuyện này đó nha !
Núp sau đám thùng carton, tôi hé mắt ra theo dõi cái đám người đáng
ngờ kia. Ánh đèn vàng từ chiếc đèn dầu dưới đất hắt lên gương mặt
người họ mờ ảo.
Có 5 người đàn ông mặc vest đen, đứng xoay lưng về phía tôi. Họ
trông có vẻ lực lưỡng thật.
_ Hừ, ngươi muốn chết thì ta cho ngươi chết ! – Một gã có vẻ đang
rất đắc ý, môi cười khinh khỉnh đá thật mạnh vào góc tường.
A…. họ đang đánh nhau với ai sao ?
Rồi cả đám đàn ông kia lần lượt hạ thủ thật mạnh tay, họ cứ đấm đá
vào một ai đó …
Tôi cố gắng mãi cũng không thể nhìn thấy được, vì mấy người đó đã
che hết tầm mắt tôi rồi …
Không biết ai mà xấu số thế nhỉ ?
_ Các người cứ giết ta đi, miễn là đừng động đên cô ấy là được rồi
!
– Một giọng nói nghe có vẻ yếu ớt, nghe như rên rỉ nhưng cũng thật
cương quyết.
Nghe quen quen…
_ Thiên Thần, ngươi muốn hại bọn ta kiếp sau không thể làm người
nữa hay sao. Mà bọn ta cũng không có ý định giết ngươi, chỉ muốn
hành hạ cho ngươi sống không bằng chết thôi … - Một gã khinh bỉ
nói, giọng điệu thật thâm độc …
Họ đang nói cái quái gì vậy ? Thiên Thần sao ?
_ Ta…chỉ là một Thiên Thần bất tài … trong vòng 3 năm vẫn không thể
hoàn thành một nhiệm vụ … hành hạ ta thì các ngươi có ích lợi gì
chứ … a … - Trong giọng nam tính ngắt quãng khàn đục kia, hình như
đó là cái người bị đánh …
_ Ngươi nghĩ bọn ta không nhìn ra sức mạnh của ngươi sao ? Tưởng là
chỉ cần giả vờ như vậy thì sẽ che mắt được Hunters [2] bọn ta sao ?
Ngươi thao túng được cả Tứ Thanh Thiên Thần [3] thì không phải là
kẻ tầm thường rồi !
_ Ta… không có … thao túng bọn họ … - “ Nạn nhân” kia cứ tiếp tục
rên trong đau đớn.
_ Chối cũng vô ích ! Mau giao nộp đôi cánh của ngươi ra đây ! – Gã
kia hình như đang bắt đầu nôi khùng lên, hắn gầm lên oang oang làm
tôi chói tai.
“ Binh bốp bụp ! “
Họ lại tiếp tục đánh cái người tội nghiệp kia …
Hừ, tôi không thể nào ngồi yên đứng nhìn nữa !
_ Haha, có rên rỉ cũng vô ích, chẳng ai đến cứu ngươi được đâu !
Kết giới [4] ở đây rất mạnh, con người không thể nào vào được
!
_ Thế … ông chưa từng nghe câu “ nữ hiệp cứu mĩ nam “ sao ? – Tôi
hùng hồn đứng lên trên đám thùng carton, nhếch môi cười đe dọa
nói.
_ Nhóc con …sao ngươi vào được chỗ này !?– Một gã kêu lên, chỉ ngón
trỏ vào tôi.
_ Haha, ta là Stella Glass, chuyện gì mà ta làm không được ? Các
ông mau thả cái người kia ra cho ta !
_ Hahaha, một nhóc con vắt mũi chưa sạch mà dám đối đầu với bọn ta
? Ngươi muốn tự tử thì tìm cách khác đi … ahahah – Mấy gã đó ôm
bụng cười phá lên.
_ Dám nói ta vắt mũi chưa sạch ? – Kìm *** tức giận trong lòng, tôi
nghiến răng kèn kẹt. Liếc xuống dưới chân, chiếc gậy gỗ lúc nãy mà
tôi mang theo nằm chỏng chơ ở đó.
_ Nãy giờ ngươi đã nghe thấy hết những gì bọn ta nói ? – Tràng cười
vừa dứt, gã đứng giữa ra dáng thủ lĩnh nghi hoặc nói.
_ Thì sao ? – Tôi cầm chắc cây gậy trong tay.
_ Vậy thì ngươi phải chết … - Gã thản nhiên nói, và cả đám đàn ông
ấy từ từ tiến lại đống carton mà tôi đang đứng.
“ Phốc ! “ – Tôi nhún mình lấy đà nhảy một phát bay qua đầu bọn họ,
chạm đất ngay trước mắt kẻ tội nghiệp bị hành hạ nãy giờ kia.
Trò parkour [5] này lâu rồi tôi mới dùng đến đó nha !
_ Cũng nhanh nhẹn thật, nhưng ngươi nghĩ sẽ thoát khỏi bọn ta được
sao ? – Gã thủ lĩnh đầy đe dọa trong mắt, gầm gừ.
_ Ta đâu phải chỉ có nhiêu đó ? – Tôi cười khinh khỉnh quét mắt
nhìn bọn chúng.
Chỉ cần hạ được tên thủ lĩnh này thì sẽ nắm chắc phần thắng …
Hắn thật cao lớn, và lực lưỡng …
Nhưng cái đó cũng là một điểm yếu…
Tôi liêc lên nhìn trần của nơi này, ở trên có vài đoạn rễ cây cắm
sâu trong lòng đất lộ ra chằng chịt, trong này cũng khá rộng, được
rồi …
Bọn chúng tiến đến gần hơn, và tôi bắt đầu
làm động tác nhún mình.
“ Hấp ! “ – Khi tên đầu đàn giơ cánh tay to định tóm lấy tôi thì
tôi đã nhanh chóng đu lên bề mặt tường đất, cố gắng với tay nắm lấy
đám rễ cây to lớn trên đầu.
_ Các ông chỉ có nhiêu đó thôi sao ? Để thua một đứa nhóc con thì
nhục nhã lắm a – Tôi lè lưỡi châm chọc, một tay nắm lấy rễ cây, cả
người đu đưa trên cao.
_ Xuống đây ! Không thì biết tay ta ! – Gã kia tức tối ngước mắt
gào lên.
_ Thả người kia ra nếu không ta sẽ không nể mặt các ông là người
lớn tuổi mà ra tay đó !
_ Ta mới có 35 tuổi , không phải người lớn tuổi ! Ranh con ~
_ Hahaha ~ - Tôi cười lớn, rồi đưa chân ra sau tường đất, đẩy vào
đó một cái lấy đà, buông tay khỏi rễ cây nhảy xuống.
Độ cao 5m.
Và …
“ Rầm ! “ – Gã thủ lĩnh 35 tuổi kia ngã nhào xuống đất, và tôi ngồi
trên người hắn.
Chưa kịp để hắn hoàn hồn, thì….
_ Ngủ ngon nha ông lão 35 tuổi – Tôi nói giọng ngọt ngào, đưa tay
ra sau cổ hắn ấn huyệt.
Xỉu ~~~~~~
_ Sao, mấy người có muốn ngủ ngon đêm nay luôn không ? – Tôi phủi
phủi tay, quay ra sau nhìn đám người còn lại.
_ Ngươi … ngươi dám … - Bọn chúng cũng tức rồi … Ô hô…
Khi tôi kip đứng lên chuẩn bị tư thế sẵn sàng đánh nhau thì
….
“ Bốp ! Bốp ! Bốp ! “ – Ba tiếng động thực lớn vang lên, cả 3 gã
ngã rầm xuống.
Và sau khi 3 cái chướng ngại vật kia nằm yên vị dưới đất, trước mắt
tôi là một thân hình cao gầy, mảnh dẻ thân thuộc…
Máu chảy trên gương mặt hoàn mĩ… nhiều như rượu vang đỏ …
Cơn ác mộng … ngày hôm đó đã thành sự thật …
_ A… - Tôi vô tình chạm vào vết thương trên đầu làm hắn rên
lên.
_ A… xin lỗi …xin lỗi – Bị tiếng kêu làm cho giật mình thoát khỏi
suy nghĩ miên man, tôi vội vã buông tay ra. _ Anh cố gắng chịu đau,
tôi sẽ tìm cách để leo lên tìm Ryan cứu viện… trước hết phải cầm
máu đã … - Tôi nhìn quanh xem có cái gì để buộc vết thương
không…
Có gì đó kì lạ …
Đám đàn ông kia …đã biến mất !
_ Họ… họ biến đâu …hết rồi ? – Tôi run run, chỉ tay vào mặt đất
trống không.
_ Chúng chạy thoát… rồi
Không thể nào, bị đánh như thế mà vẫn chạy thoát được ? Mà bọn họ
là ai cơ chứ ?
Thật đáng ngờ …
Nhưng phải cứu người trước đã …
“ Roạt ! “ – Tôi cầm một góc áo sơmi của mình, xé toạc ra làm
băng.
Tôi cúi người xuống gần hắn, cầm một miếng băng vải hướng đầu hắn
quấn
lên.