Được mĩ nam quan tâm, quả thực hạnh phúc. Nhưng mà với tôi thì khác !

Cánh cửa trước mắt tưởng chừng an toàn lại trở nên mỏng manh lạ thường, tôi có cảm giác những ánh mắt đang đổ dần về đây, và cả tiếng bước chân.

A ...

Tôi khúm núm co người, sợ hãi không dám đưa mắt nhìn dù chỉ một chút.

_ Haha, em làm gì mà sợ thế ? Anh có phải là ác ma đâu ? - Giọng nói trầm ồn mà thân thuộc kia lại lọt vào hai lỗ tai tôi một cách nhẹ nhàng trơn tru, làm cả thân thể tôi giãn ra thoải mái.

_ Ryan ... - Tôi nhìn anh đầy cảm kích. _ Cảm ơn đã cứu em ~

Khi tôi cùng anh ló mặt ra, trong nhà WC chẳng hề có ai cả.

Phù ...





Ra tới bên ngoài, đã bắt gặp ngay một đám con gái vây lấy thân người cao 1m90 kia như đám kiến tìm đồ ngọt.

Haizzz... Cảnh tượng này tôi đã xem chán mắt.

Lười nhác đứng một góc quan sát tên Thiên Du, trước đám con gái kia hắn có vẻ hơi lúng túng vụng về, ngược lại với vẻ ngây thơ vô số tội biến thái khi ở trước mặt tôi.

Haha, xem hắn trốn đi được chỗ nào với họ ?

_ Cậu ta có vẻ thu hút con gái nhỉ ? - Ryan đứng cạnh tôi nhìn một cảnh, vẻ thú vị nói.

_ Haha, tuy vậy trong anh ta lúng túng, nhìn thật buồn cười - Tôi bật cười. _ Thật khác lúc ở với em ~

_ Em có vẻ quan tâm đến cậu ấy nhỉ ?

Ách ...

Không khí náo nhiệt hỗn loạn này không sớm cũng không muộn được thay bằng sự im lặng đáng sợ chỉ sau vài phút.

Chắc là thầy giám thị chăng ?

Theo bản năng, tất nhiên tôi sẽ xoay đầu lại như mọi người ... A...

_ Trước nữ giới mà lại lúng túng như vậy, thật chẳng giống anh chút nào ...

Đám nữ sinh liếc nhìn nhau, ai cũng như nín nhịn mà cũng lặng lẽ né sang một bên. Trong sự im lặng nhưng không phải là tuyệt đối, tôi nghe thấy mấy tiếng nói khẽ thầm oán trách :

_ Cô ta tuy chỉ mới về trường, nhưng lại kiêu ngạo hách dịch, cứ bám lấy Thiên Du ...

_ Suỵt im đi, không ả lại nghe thấy đó ...

Hả ?

Họ nói đến Phương Đan ?

Một thân áo dài như ai, nhưng toát ra vẻ thanh nhã tựa đóa lan trắng thuần khiết yểu điệu.

Cái người kia quả thật như chiếc hộp chứa đựng biểu cảm của cả thế giới, vừa nãy hắn bướng bỉnh nạnh kẹ cùng Ryan, nay lại lúng túng trước đám con gái, và giờ thì ...

Thật lạnh lùng.

Phương Đan làm cho bao người phải ngắm nhìn mà không ngăn khỏi cất tiếng trầm trồ, còn hắn chỉ lạnh lùng mà quay mặt né tránh.

_ Xấu hổ sao ? Haha, thật đáng yêu ! - Chậm rãi bước đến bên Thiên Du, Phương Đan cất giọng mắng yêu.

Thực sự cái cảnh này tôi khó có thể mà tiếp thu nổi ...

Bực mình, tôi quay sang một bên, bắt gặp chàng trai cao lớn đứng cạnh mình nãy giờ ...

Đôi mắt xanh của anh, thâm sâu ẩn hiện sự đau đớn thống khổ... Nó day dứt trong mắt anh, ẩn hiện trong đôi tròng trong suốt, như bị anh giằng xé từ sâu thẳm trái tim...

A...

Nhưng đôi môi anh vẫn mỉm cười, nụ cười như điêu khắc tinh xảo chung thủy khắc trên mặt anh. Nó nhàn nhạt, chua xót.

Là gì ?

Theo tầm mắt anh hướng đến, tôi cũng được chứng kiến một màn ...

Thìnhư lần trước ấy, họ ôm nhau...

À chính xác là Phương Đan ôm lấy cái cơ thể đóng băng của hắn - Tôi tự an ủi bản thân.

An ủi ? Tại sao tôi lại phải an ủi ?

Dưới ánh sáng của bầu trời chiều tà, trầm buồn lặng lẽ rơi vào trên hành lang, vòng quanh đôi nam nữ tuyệt đẹp kia...

Không gian, thời gian ngưng đọng trong khoảnh khắc.

Họ thật đẹp đôi, nhỉ ?

Nực cười, cảm giác này là sao chứ ?

Trái tim như bị ai đó hung hăng bóp nghẹt, khó khăn giãy đạp trong lồng ngực chật chội...

Bảo mẫu và vị hôn phu...





Sự lựa chọn tưởng chừng như dễ dàng, nhưng giờ lại khó khăn ...

_ Hai người giờ cũng đã được gặp lại nhau, thật may mắn ... - Một giọng nói trầm ổn mà tôi không hề ngờ tới lại vang lên, phá tan sự trầm lặng.

Phương Đan bước lên trước mặt anh, mỉm cười :

_ Cảm ơn, Ryan, cũng nhờ anh giúp...

...

Chú thích :
[1] Prodeison : Thần biển cả trong truyền thuyết Hy lạp.

[2] Apollo : Thần mặt trời trong truyền thuyết Hy lạp.

[3] MC : Mouth comming, nghĩa là nguyệt san

[4] tampon : băng ... vệ sinh *** anh Du, thực BT.




Nếu Như Anh không Là Thiên Thần
Chapter 13 : Quyết định

Hành lang, chỉ còn lại bốn người chúng tôi.

Tâm trạng này, tôi không thể xác định nổi. Nó rối bời, hỗn loạn.

Bên cạnh, một người con trai ... à không, chính xác là một người đàn ông trưởng thành, hoàn mỹ oai phong.

Và trước mắt, đôi nam nữ cũng không kém phần chói lóa xinh đẹp... hệt như thiên thần.

...

_ Bây giờ cũng đã gặp lại được nhau, hai người đã có kế hoạch gì chưa ? - Ryan cất tiếng hỏi đánh tan sự im lặng.

Tôi nhận ra cái ánh mắt bi thương lúc nãy của anh đã tan biến, hơi thở của anh cũng đã ổn định đều đều.

Ryan là kẻ che giấu cảm xúc rất giỏi.

_ Vậy là ... mọi người biết nhau ? - Tôi không nhịn được bèn ngước lên, cảm giác như mình là kẻ thừa thãi ở đây vậy.

Tôi ghét cảm giác này.

Ryan choàng tay qua vai tôi, mỉm cười :

_ Ừ, Phương Đan là bạn thời thơ ấu của anh, Thiên Du là em trai anh, tụi anh chơi thân với nhau từ bé. Do gặp một số chuyện nên Thiên Du bỗng nhiên mất tích, làm cả gia đình anh và Phương Đan phải đi tìm ròng rã 3 năm trời thật khổ sở... - Anh nhìn Thiên Du bằng một ánh mắt đầy oán trách, cười khổ.

Nhưng đôi môi của hắn lại nhếch lên, một nụ cười trào phúng.

Tại sao thái độ của hắn lại bất cần như vậy ?

Bạn thời thơ ấu ? Mất tích ?

_ Do Thiên Du bị tai nạn giao thông nên mất tích ... Giờ anh ấy trở về lành lặn như thế này thật mừng quá ... - Phương Đan nhẹ giọng, ánh mắt đầy yêu thương nhìn hắn.

_ Vậy ... vậy sao... - Tôi ngượng ngùng nói.

_ Thật trùng hợp ! Stella là vị hôn thê của Ryan, còn tớ là bạn gái của Thiên Du. Từ nay chúng ta sắp trở thành một gia đình rồi ! - Cô gái xinh đẹp reo lên đầy mừng rỡ, cánh tay mềm mại luồn qua cánh tay của hắn mà ôm.

_ Nhầm rồi, tôi và em đã kết thúc từ lâu, đừng
làm cho người ngoài hiểu lầm - Thiên Du bây giờ mới cất tiếng, giọng nói trầm nhưng lạnh băng.

Tôi liếc sang nhìn hắn, từ nãy giờ chỉ câm lặng, gương mặt điềm tĩnh đến lạ thường, duy chỉ đôi lúc nhếch môi biểu đạt một nụ cười nhàn nhạt trào phúng.

Phương Đan nhìn hắn, nhíu mày. Nhưng rồi cô bạn cũng cười khổ :

_ Hì, do anh ấy lâu ngày mới gặp lại nên giận dỗi ấy mà. Còn anh và Stella chừng nào sẽ kết hồn ? - Cô bạn hỏi

_ Tụi anh chỉ có hôn ước chứ chưa đính hôn,nếu nói kết hôn bây giờ thì quá sớm, anh định đợi Stella 18 tuổi sẽ mang cô ấy về Canada chính thức ra mắt bố mẹ, đúng không bà xã tương lai ?- Ryan khẽ luồn những ngón tay thon dài vào mái tóc tôi làm tôi khẽ run lên.

_ Đúng... đúng vậy ... - Tôi lí nhí.

_ Oa, vậy chúc mừng hai người nha ! - Phương Đan cười tươi.

Tôi chẳng thấy ... vui chút nào, thực sự.

_ Còn hai người thì sao ? - Ryan hỏi.

_ Chúng tôi định sẽ trở về Thiên ... à Anh tiếp tục học đại học, rồi sẽ tính chuyện kết hôn - Phương Đan ánh mắt đong đầy hy vọng, ngước lên cái thân hình cao lớn bên cạnh đợi chờ.

Kết hôn ? Trở về Anh ?

Tôi quên mất ... Thiên Du là em trai của Ryan, chắc chắn là người Anh.

Nhưng mắt của hắn ...

_ Chuyện tôi sẽ ở đâu, kết hôn với ai tôi sẽ tự quyết định, không phiền em phải bận tâm - Hắn lãnh đạm cắt ngang.





Trong đầu tôi, có thật nhiều câu hỏi tại sao.

" Tại sao mọi chuyện lại trùng hợp đến thế ? "

" Tại sao hắn lại cự tuyệt Phương Đan ? "

" Tại sao tôi lại cảm thấy nhức nhối thế này ?"

Tại sao ?

_ Thôi nào, các cậu cũng đừng căng thẳng quá, từ từ hàn gắn tình cảm sẽ ổn thôi mà ... - Ryan phân bua _ Còn chuyện của Stella, cảm ơn em trong thời gian qua đã giúp đỡ cô ấy, tối nay anh lập tức đưa cô ấy về nhà mình, không phiền đến em nữa ... - Anh thay đổi xưng hô, giọng nói thâm tình thành thực cảm ơn hắn.

A...

Mọi chuyện sao mà nhanh thế ?

_ Đúng như Ryan nói ... tối ...tối nay tôi sẽ dọn đi, không phiền đến anh nữa ... - Tôi gượng cười, nhưng câu nói này cứ như tắc nghẽn ở cổ họng, thật khó khăn để nói ra.

Tôi biết làm gì với mối tơ vò này ?

...

Thật nhanh chóng, cánh tay của tôi đã bị cánh tay dài rắn chắc trước trước gắt gao nắm chặt, cứ một đà kéo đi về phía trước.

Hắn làm trò quái gì thế ?!

Cả người tôi bị hắn lôi xềnh xệch suốt hành lang, lướt qua các phòng học vắng tênh. Bước chân khập khiễng không nhanh không chậm tiến về phía trước.

Mặc cho tôi giãy giụa, hắn chỉ kéo... kéo mãi.

_ Ê...anh làm trò gì vậy ?! Bỏ ra ... Đau quá ! - Tôi tức giận hét lên.

Tấm lưng của hắn quay về phía tôi, tuy không thấy gương mặt nhưng tôi biết là chắc hắn đang tức giận.

Mọi sự chống đối của tôi đều bị hắn bỏ ngoài tai, cứ thế chúng tôi lôi nhau ra phía sau trường, nơi vườn hoa hồng đỏ thắm rực sắc dưới ánh hoàng hôn.

Đến đây, hắn mới bỏ tay tôi ra, từ từ quay lưng lại trước sự tức giận đan xen khó hiểu của tôi.

_ Anh làm trò gì vậy hả !? Đau chết được ! - Tôi xoa xoa cổ tay, trừng mắt nhìn hắn.

Dưới ánhhoàng hôn, những tia nắng cuối ngày lướt trên mái tóc nâu sẫm của hắn, từng sợi khẽ sáng lên suôn mượt khiến người ta muốn vuốt ve, gương mặt thanh thoát góc cạnh như điêu khắc đầy đau thương ẩn hiện, đôi môi đẹp mím lại đầy bất mản, lông mày cứ thế mà nhíu lại vào nhau.
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me ,chúc các bạn vui vẻ)Hắn đang giận hay đang đau ?

_ Tại sao lại muốn đến ở cùng với hắn ? - Thiên Du giọng nói khàn khàn đầy tức giận. Tôi bỗng nhiên cũng thấy bất mãn y hệt hắn, vặn lại :

_ Vậy tại sao không nói cho tôi biết anh là em trai của Ryan chứ ?

Hắn nghiến răng, quay mặt sang chỗ khác.

_ Từ lâu tôi đã không xem hắn là anh em ruột rồi... Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi - Thiên Du một giọng bất cần, đầy phẫn nộ.

Tại sao thái độ của hắn lại thay đổi 180 độ như thế chứ ?

_ Tôi có quyền quyết định mình sẽ ở đâu và làm gì, anh có quyền gì mà can thiệp ? - Bây giờ tôi mới nhận thức được là chúng tôi đều đang giận, và chắc chắn sẽ cãi nhau tại đây.

Thực sự.

_ Nhưng tôi là bảo mẫu của cô ! Tôi là người giám sát của cô !

Trong mắt hắn, chúng tôi chỉ là quan hệ " chủ tớ " ?

Gì chứ, sao đột nhiên tôi lại ...

_ Còn anh ấy là vị hôn phu của tôi ! - Hắn có quyền quái gì mà ngăn cấm tôi chứ ? nực cười.

_ ...!

_ Anh xem, tôi đi chẳng phải là không phiền đến anh nữa ? Ryan là vị hôn phu của tôi, anh nghĩ là anh ấy sẽ làm hại tôi sao ?





Sao tôi lại có thể nói ra những lời này chứ ?

_ Vị hôn phu... vị hôn phu ... sao cô cứ nhắc đi nhắc lại cái danh từ chết tiệt đó thế hả ?! - Hắn dường như đang rất tức... rất tức...

_ Còn tôi và anh chỉ là bão mẫu và cô chủ thôi, chẳng phải chính anh đã nói thế sao ? - Tôi nhìn hắn, cười lạnh.

_ Vậy ... ngoài cái đó ra .... cô không hề nghĩ gì khác ? - Hắn nhếch đôi môi đang mím chặt cong lên một nụ cười đầy lạnh lẽo.

_ ...

Tôi chỉ biết im lặng, trái tim không hiểu sao cứ giãy đạp, tại sao tôi lại cảm thấy hô hấp thực sự khó khăn đến thế ?

_ Tốt, dù sao cô cũng là một kẻ phiền phức, thoát khỏi cô tôi cũng thật may mắn, vậy đi ... Cô muốn thì cứ rời khỏi, hắn nhất định sẽ chăm sóc cho cô thật tốt ... - Thiên Du nói, trong giọng nói đã trầm ổn lại bình thường của người con trai mới lớn, nhưng sự chua xót không thể không che giấu trên gương mặt, nụ cười của hắn, vẫn hiện hữu.

Lời của hắn như muốn bóp nghẹt trái tim nhỏ bé của tôi, khiến nó cứ nhói lên một cách khó hiểu.

Cảm xúc này ...

_ Cảm ơn ... trong thời gian qua ... - Giọng nói của tôi nghèn nghẹn _ Tôi mong chúng ta vẫn là bạn tốt ... - Níu kéo ? Tôi đang nói gì vậy ?

Rõ ràng là tôi rất rất ghét hắn, không hề muốn làm bạn với hắn cơ mà ?

Hắn trầm tĩnh, câm lặng, chậm rãi quay đầu.

_ Đó là nhiệm vụ của tôi, thực sự tôi không hy vọng chúng ta sẽ làm bạn ...

Chúng tôi đứng lặng dưới ánh hoàng hôn đang dần buông khỏi bầu trời...

Xung quanh ngập tràn hoa hồng đỏ thắm, chúng từ khi nào đã không còn kiều diễm rực rỡ nữa ... Màu sắc tối dần, màu đỏ tươi dần chuyển thành đỏ sẫm đau thương ...

Lần thứ hai, tôi đứng ở đây
...

Thật khác ...

Lần đầu tiên, cùng Ryan, tôi đã tìm lại được anh ...

Lần thứ hai, cùng hắn - Thiên Du, tôi đã rời xa hắn ...

A... cảm xúc thật khác nhau ...

Người con trai trước mắt tưởng chừng như gần gũi, nay đã lạ lẫm đến lạ thường ...

Tôi nhớ đến năm mình 6 tuổi. Tôi đã đánh mất con búp bê mà tôi thích nhất, đó là quà của bà nội tặng cho tôi... Và như những đứa trẻ khác, tôi khóc rất nhiều, rất nhiều, làm cả nhà khổ sở suốt đêm... Sau đó, Ryan đã đến bên tôi, nhẹ nhàng dỗ dành... Anh nói rất nhiều điều mà với trí óc non nớt của một cô bé 6 tuổi tôi không thể nào hiểu hết được...

Anh đã nói một câu mà tôi không thể nào quên...

" Nếu em đã đánh mất nó rồi, đơn giản chỉ có hai điều này thôi... Một đó là em sẽ tìn lại được nó, hai là nó sẽ đến với một người chủ khác, đến một nơi khác mà em không thể tìm lại được. Đó là vận mệnh, là số phận, nó mang đến cho em hạnh phúc hoặc cướp đi hạnh phúc của em ... "

Ừ, đó là số phận.

Số phận khiến cho mọi thứ trở nên đáng ghét như thế này đây.

Tôi ngước lên nhìn tấm lưng trắng kia, hắn đứng ở đấy, thật lâu.

Tôi cảm nhận được hơi thở đều đều của hắn, thật khiến người khác thấy bình tâm.

Hắn hít vào một hơi thật mạnh, rồi từ từ quay đầu lại với tôi :

_ Lát nữa cô hãy về nhà dọn hành lý nhé ! - Gương mặt đau thương đã biến mất, nụ cười chua xót đã tan đi ... Hắn lại trở về như Thiên Du mà lần đầu tôi gặp, đôi môi đẹp mỉm cười đầy dịu dàng...

A...

Hắn làm sao, lại có thể thay đổi cảm xúc nhanh như vậy ?





Không đợi tôi kịp trả lời, hắn đã nhanh chân bước đi, hướng phía cổng trường mà bước.

Chân tôi cứ như bị chôn dưới đất, cả cơ thể tựa hồ như chết lặng, cứ như không bao giờ có thể cử động được nữa.

Duy chỉ có đôi mắt cứ dõi theo từng bước chân chậm rãi của hắn, chúng chăm chú thu vào đáy mắt từng cử động nhỏ của hắn như muốn lưu luyến níu kéo...

Nhưng tôi làm sao có thể ?

Chúng tôi chỉ là ... Bảo mẫu và chủ nhân ...

Hắn đã có Phương Đan ... Tôi đã có hôn ước với Ryan...

Nực cười, chúng tôi chỉ là mới quen hơn 10 ngày ... 10 ngày thôi ...

Và tôi ... yêu Ryan 10 năm ...

Hốc mắt tôi nóng lên, nóng lên nặng trĩu đong đầy trong mắt ...

A ... Nước mắt ...

Chúng chống lại sự gắng gượng của tôi, cứ thế mà âm thầm xâm chiếm lấy gương mặt của tôi, làm hai gò má tôi ướt đẫm ...

Đừng mà !

Bỗng, có tiếng giày lộp cộp tiến đến, tôi vội vã quệt tay dụi đi nước mắt, làm bộ mặt tươi tỉnh quay đầu lại.

Tôi biết, đó là Ryan.

Vì anh luôn bước đi một cách chậm rãi, từng bước nhịp nhàng như một bản nhạc vui vẻ muôn thuở.

Nhưng nó không khiến tôi vui nổi.

_ Đã xảy ra chuyện gì ? - Anh lo lắng hỏi, bước đến bên tôi.

_ Không có gì đâu, chỉ là tên Thiên Du ấy muốn nói lời tạm biệt thôi, bị anh cướp mất công việc nên hắn bực mình ấy mà ... - Tôi có nặn ra nụ cười.

Ryan khẽ nhíu mày, nhìn tôi chăm chú :

_ Quả thực là không có chuyện gì ?

Tôi lắc đầu.

_ Được, giờ chúng ta đi ăn rồi về nhà em dọn hành lý, được chứ ?
Anh thấy hơi đói rồi - Anh nắm lấy tay tôi, mỉm cười dịu dàng.

Thật ấm, nhưng sao xa lạ đến ngạc nhiên.

Hay là tại vì lâu rồi không được nắm tay ?

Đâu có ... lúc nãy tên đáng chết kia cũng nắm lấy tay tôi cơ mà, còn rất thô bạo nữa chứ !

Gyahhhh ... đừng nghĩ tới hắn nữa, mày chỉ được phép nghĩ tới Ryan thôi !

Tôi lắc mạnh đầu, xua đuổi hắn trong tâm trí, sóng bước cùng Ryan tiến về phía trước...

Liệu chúng tôi có thể đi hết con đường này ?





Chapter 14 : Sorry, It's too late

Tôi bước xuống xe, ngoảnh đầu với Ryan đang đứng cạnh chiếc Harley cưng của anh :

_ Em vào một chút sẽ ra ngay ! – Tôi nói.

….

Căn phòng ngủ bé xíu, chỉ vẻn vẻn hơn 5m vuông, trong góc phòng là chiếc giường đã cũ, với tấm drap giường trắng toát ...

Giữa căn phòng, là chiếc cửa sổ lớn, lúc nào cũng mở toang, đón lấy gió, nắng và ánh sáng của những ngôi sao lấp lánh ...

Tôi bất giác mỉm cười, rồi cúi mình xuống giường, kéo chiếc balo to nặng của mình ra.

A...

Chiếc khóa kéo bị vướng một núm chỉ may màu đỏ tươi, cả chiếc túi bám đầy bụi trắng.

Con búp bê Thiên Thần vẫn một nụ cười xinh xắn, nằm gọn trong tay tôi [1]

Mấy ngày qua tôi tự hỏi nó đã biến đi đâu mất, thì ra là ở đây.

Tôi phủi bụi cho nó, rồi âu yếm ôm nó vào lòng, thì thầm :

_ Đành phải để mày ở lại đây thôi ...

Nuối tiếc xếp gọn lại đồ đạc, tôi đem con búp bê vải cũ nát kia đặt bên cửa sổ, để lại một tờ giấy ghi chú ...

" I will come back, please wait ... " ( tôi sẽ trở lại, xin hãy đợi ... )

...

Khi tôi vừa bước ra khỏi căn phòng, thì hắn đã đứng đợi ở trước cửa nhà, ôm lấy một cái túi lớn.

Theo trí nhớ không mấy tốt đẹp của tôi thì, lúc nãy hắn đã rất giận, tôi xác định 100% như vậy. Nhưng nhìn xem, biểu cảm đáng ghét kia lại trở về trên gương mặt đẹp chết người của hắn ...

Tôi cảm thấy thật ghét nụ cười đó ... rất ghét ...

_ Gì vậy ? - Tôi chỉ tay vào chiếc túi.

_ Cái này coi như quà chuộc lỗi ... - Hắn nhỏ giọng, có vẻ ngượng ngùng.

_ Lỗi gì cơ ? - Tôi tròn xoe mắt.

_ ... Lúc nãy đã làm cô đau tay ... Còn trẻ con... tức giận với cô ... Xin lỗi - Thiên Du chậm rãi nói, xoa xoa đầu tóc rối bù.

_ Haha ... buồn cười quá ... - Không hiểu sao tôi lại cảm thấy buồn cười kinh khủng, cứ cười ha hả thật to làm hắn ngớ người, nhìn trân trân. _ Tôi không trách anh đâu ...

Hắn thật trẻ con ...

_ Đây là bàn chải và khăn mặt mới, bàn chải thay 3 tháng một lần, khăn mặt dùng xong nhớ giặt sạch - Hắn bắt đầu dúi vào tay tôi những vật dụng cá nhân mà hắn lôi ra từ trong chiếc túi.

_ Chewingum đủ cho cô ăn cả tháng, nhớ đừng nhả lung tung, Ryan hắn rất ghét như vậy. - Lại nữa ...

Blah blah blah ~




Nếu Như Anh không Là Thiên Thần
Tôi không nhớ mình đã nhận từ hắn bao nhiêu món đồ nữa, đến nỗi trong tay ôm đồm không xuể một đống vật dụng cá nhân.

Thấy tôi khổ sở ôm đống đồ, hắn khẽ cười trộm. Rồi tiến gần giúp tôi bỏ hết vào trong balo.

_ Này, anh đưa quà thì đưa hết túi được rồi, cần gì phải nói từng món,
mất thời gian ... - Tôi bĩu môi.

Hắn đang kề sát thật gần, đứng phía sau lưng bỏ từng món đồ vào trong. Chỉ im lặng.

_ Tôi muốn được ở cùng cô lâu hơn - Hắn chậm rãi nói.

Bây giờ tôi mới để ý, từng động tác, từng câu nói của hắn đều chậm rãi...

Tôi không biết phải nên nói cái gì nữa...

Cảm nhận được cả hơi thở của hắn thật gần, mùi thơm thoang thoảng từ cổ áo của hắn như mùi cây cỏ vậy, thật thanh nhã dịu nhẹ đến lạ ...

Nó không giống mùi nước hoa chút nào.

Ế ?

Hắn đang kề ... kề sát tai tôi !

_ Anh làm gì vậy ? - Tôi hơi run mình, nhìn hắn đầy ngờ vực.

_ Nhớ đừng để quần chip của cô cho hắn thấy, biết chưa ? - Hắn làm giọng đe dọa, khẽ nói vào tai tôi.

Cái tên này ... đùa sao ?

Biến tháiiiiii !!!!

_ Được rồi, cô mau đi đi, hắn đã đợi khá lâu rồi đấy ... - Thiên Du nhìn đồng hồ, thúc giục.

Đến lúc này tôi không thể chịu nổi nữa rồi, tên ngốc !

_ Tôi nói này ...

Thiên Du vẫn ngây mặt ra, vẫn cái nụ cười chết tiệt kia.

_ Anh đừng có thái độ đó nữa ... thật giả tạo ... Anh nghĩ làm vậy tôi sẽ vui vẻ mà đi sao ? - Tôi nhẹ giọng.

Hắn vẫn cười, như chẳng hề nghe thấy gì.

_ Mau đi đi, Ryan đang đợi ... Cô muốn hắn bị muỗi đốt đến đỏ tấy chân lên hả ? - Giọng hắn châm chọc, bàn tay to xoay người tôi quay lại. Đẩy tôi đi.

...

Khi tôi đã ra đến chiếc cổng trắng, hắn đứng bên cửa, lặng lẽ nhìn, không quên nở nụ cười thường trực.

Tôi nhìn hắn, cũng đáp lại bằng một đường cong nhẹ trên môi. Và xoay lưng bước đi.

Một bước ... hai bước ... ba bước ...

...

_ Would you ... stay with me ?

Sau lưng, đột nhiên vang lên tiếng nói âm trầm ấy .... Thật dịu dàng, thật ấm làm sao. Và cả những ngón tay thon dài đang níu lấy vạt áo làm tôi khẽ giật mình. Hé mắt nhìn phía sau, hắn đang ngồi bệt trên bậc thang thấp, nhìn tôi chăm chú, tha thiết.

A ...





Tôi ngước lên, bắt gặp ngay ánh mắt của Ryan đang nhìn mình đầy thương yêu, như từ trước đến giờ vậy.

Tôi biết, đó là con đường mà mình phải đi ...

_ I'm so sorry ...

Ngậm ngùi, tôi nói ngắn gọn như thế, không dám quay lại nhìn hắn lấy một lần, chạy đến bên cạnh Ryan.

Mùa đông, gió thật lạnh.

...

Chung cư XX - Căn hộ số 1038

Đó là nhà của anh.

Một căn hộ đúng nghĩa - hiện đại, gọn gàng và tiện nghi.

_ Hy vọng em sẽ thích chỗ này ... - Khi tôi vừa đặt chân vào sàn nhà mát lạnh của căn hộ, anh đã nhanh chóng cúi mình, xỏ vào chân tôi đôi dép ngủ màu trắng êm mượt bằng lông.

A ...

Mặt tôi đỏ ửng lên, tim đập rộn ràng vì động tác dịu dàng của anh.

_ C... cảm ơn ...- Tôi lí nhí.

Rụt rè theo sau anh vào trong căn hộ, tôi ngơ ngác nhìn chung quanh. Đây không phải là lần đầu tiên tôi vào một căn hộ cao cấp, nhưng vì đây là chỗ ở của anh nên tôi mới cảm thấy thật đặc biệt, và cả cảm giác hồi hộp.

Bày trí của nơi này cũng không cầu kì, nhưng mang lại cảm giác tinh tế. Một tông đen trên tường, và những bức tranh ấn tượng đa sắc dưới ánh đèn màu vàng hắt xuống. Giữa phòng khách là một chiếc sofa đỏ, có cả
quầy bar và thư phòng riêng nữa.
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me ,chúc các bạn vui vẻ)Theo chân anh, dẫn tới một căn phòng ở cuối hành lang.

Anh mở chiếc cửa gỗ màu trắng đục, bật đèn.

_ Từ nay đây sẽ là phòng của em ~ - Ryan nói, không quên nở một nụ cười.

Nhìn xung quanh căn phòng, nó khiến tôi choáng ngợp. so với căn phòng lúc trước của tôi thì lớn gấp đôi ấy chứ ! Nhìn xem, chiếc giường mà tôi đang ngồi êm ái và cực rộng. Căn phòng một tông trắng đen đúng với sở thích của tôi, có kệ sách và chiếc bàn gỗ giữa phòng đặt một bình hoa hồng trắng...

Anh biết tôi thích hoa hồng trắng ?

Tôi ngạc nhiên, quay sang nhìn anh. Ryan tựa vào cánh cửa, cười nhẹ :

_ Em thích chứ ?

_ Rất ... rất thích ! - Tôi gật mạnh đầu.

_ Vậy thì tốt, mau tắm rửa đi - Anh nói.

...





Tôi thả mình trên giường, dán mắt lên trần nhà. Chẳng biết làm gì.

Thường thì giờ này, Thiên Du hắn sẽ xem phim kinh dị ...

Ặc, hắn luôn dọa cho tôi phát khóc với các thể loại phim kinh dị từ ma đến quỷ kia, nghĩ lại tôi muốn rùng mình ...

Hắn luôn có những sở thích trái ngược với tôi ...

A! Sao lại nghĩ tới hắn chứ ?!

Tôi bực dọc nhảy khỏi giường, gõ đầu mình thật mạnh để xua tan hắn ra khỏi đầu.

Thế giới của tôi, chàng trai của tôi, chỉ có Ryan Ashley thôi.

Thả bước lòng vòng trong căn hộ đầy hào hoa của anh, tôi cũng cảm thấy hơi nhàm chán một chút, dường như ở đây thiếu thiếu cái gì đó ...

Xuống bếp, tôi định kiếm một chút đồ ăn vặt buổi tối.

Oạch !

Tủ lạnh nhà Ryan, quả nhiên... Toàn là đồ hộp, fastfood, đóng gói ,...

Ryan không biết nấu ăn, đó là điêu mà cả thế giới thừa nhận, tôi suýt nữa là quên mất điều này.

Không biết anh đang ở đâu nhỉ ?

_ Hey ... - Đi lòng vòng một hồi, tôi mò được vào thư phòng, anh đang ngồi trên chiếc ghế xoay, chăm chú đọc sách.

Thư phòng hình như là phòng rộng nhất ở đây thì phải ...

Sách... sách ... sách ... Tôi nhìn mà hoa cả mắt.

_ Đã tắm xong rồi à, lại đây ngồi với anh một chút nào ... - Ryan ngoắc tay gọi tôi.

Ngồi trước mặt anh, được ngắm nhìn dung nhan của anh thật gần, mắt tôi như mờ ảo đi trước những đường nét trên khuôn mặt kia.

Anh vẫn đẹp như vậy, nhưng lại mang một cảm giác xa lạ khó hiểu.

Đôi mắt xanh ngọc đang chăm chú từ cuốn sách đưa lên, bắt gặp ngay ánh mắt của tôi.

A ...

Bàn tay ấm của anh đang đặt lên mu bàn tay của tôi, xoa xoa nó thật dịu dàng, khiến tôi bối rối.

_ Đã bao lâu rồi nhỉ ? Lâu lắm rồi chúng ta mới có cơ hội được gần nhau thế này ... - Anh nhẹ giọng.

_ Thời gian cũng trôi qua thật nhanh, em cảm thấy ... - Tôi lí nhí.

_ Em cảm thấy gì nào ? - Bàn tay kia đã bắt được tay tôi, nắm thật chặt.

_ Chúng ta đang dần xa cách ... em ... thấy như vậy ... Anh đã trưởng thành thật rồi ... - Tôi nhìn anh, nặn ra một đường trăng khuyết trên môi.

_ Ừ, anh cũng không muốn làm thế này, nhưng do bác Smith cứ nhờ mãi... Muốn anh làm hiệu trưởng ấy mà, nên anh cũng không từ chối được - Ryan cười khổ.





_ Còn chuyện ... Thiên Du là em trai anh ... sao không nói cho em
biết sớm chứ ? Rõ ràng khi mới vào nhập học anh đã biết em đi cùng ... anh ta ...

_ Anh chỉ muốn biết xem nó đang muốn làm gì thôi ... Thực sự thì điều đó khiến anh ghen đấy, biết không ? - Anh nói, bàn tay lại xiết chặt thêm một chút.

A...

_ Phương Đan ... thực sự là ... bạn gái của anh ta sao ?

Anh nhìn tôi một chút, rồi mới cất giọng :

_ Đúng vậy. Sao em lại quan tâm điều đó đến thế ?

Tôi khó khăn lắm mới có thể mở miệng trả lời :

_ Vì ... vì em tò mò thôi mà ...! - Mắt của tôi di chuyển sang chỗ khác.

Và tôi cảm giác không khí đang trở nên ái muội...

Gương mặt lãng tử kia đang chiếu đối diện tôi, và tôi cảm thấy nó đang rất gần ... đang nhích lại gần mình hơn, khiến tim tôi vỗ trống liên hồi ...

Bên tai, giọng nói khàn trầm của anh du dương như khúc nhạc đêm đượm buồn vang vọng.

_ Em có biết anh đã rất nhớ em không ?

Mặt tôi đỏ lên, tôi bảo đảm luôn.

_ Em... em cũng vậy ...

Những ngón tay thon dài kia rời khỏi tay tôi, từ từ chạm nhẹ lên da mặt mẫn cảm của tôi, vuốt ve thật âu yếm.

Hơi thở của chúng tôi đều gấp rút, đều quyện vào nhau như một hỗn hợp kích thích cảm xúc...

Chúng tôi đang kề sát, rất sát...

Đôi môi tuyệt đẹp mà tôi luôn ao ước kia nhẹ nhàng chạm vào môi tôi. A... thật mềm. Môi của chúng tôi quấn lấy nhau một cách nhẹ nhàng như cánh chuồn chuồn lướt trên mặt nước. Đúng, đây là nụ hôn mà tôi ao ước ...

Và tôi bắt đầu cảm thấy đầu lưỡi của anh chạm đến môi mình, từ từ liếm mút.

Một cảm giác tội lỗi xông lên tận óc ...

_ Ưm ...! - Bất giác, tôi vùng ra khỏi tay anh, vội vã dùng cả hai tay che môi mình lại.

Nếu như anh biết nụ hôn đầu của tôi đã bị tên chết tiệt Thiên Du kia cướp mất rồi thì như thế nào đây ?

Khoảnh khắc mà anh bắt đầu mãnh liệt xâm chiếm lấy bờ môi, trong đầu tôi lại dâng lên cái cảm giác khi tên chết tiệt ấy hôn mình !

_ Stella ... làm sao vậy ? Khó thở sao ? - Anh vẫn một giọng khàn khàn, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn tôi đầy mị lực.

Đôi mắt anh lúc này như biển hồ sâu thẳm, ngập tràn những tia mãnh liệt hướng chòng chọc vào tôi, say đắm.

_ A ... Xin lỗi anh ...

Ryan đứng lên khỏi chiếc ghế xoay, bước đến chiếc sofa rộng rãi mà tôi đang thả lưng, ngồi phịch xuống cạnh tôi. Tôi cảm giác được chúng tôi đang ngồi rất sát nhau.

_ Em cũng đang bắt đầu trưởng thành rồi đấy ... - Anh nói, xoa xoa mái tóc của tôi.

_ Thật vậy sao, em cũng rất mong mình lớn nhanh một chút ... - Tôi mỉm cười.

_ Tại sao ... ? Em chờ đợi ... đám cưới của chúng ta ? - Anh lại kề sát, đưa gương mặt góc cạnh trắng ngần dưới đèn vàng đầy mờ ảo tiến gần đến tôi một cách chậm rãi.

_ Có lẽ ...

_ Nhưng ... em làm cho anh còn mong chờ điều đó hơn em nữa ... em có hiểu anh muốn nói gì không ? - Hơi thở đầy mê hoặc của anh phả đều trên gương mặt tôi, khiến tôi khẽ run lên.

Nếu như hỏi tôi khi nào Ryan nguy hiểm nhất, thì chính là lúc này.





Tim tôi đang đập, tim anh cũng đang đập. Dồn dập.

Hơi thở đều mị hoặc dây dưa vào nhau khiến không khí như bị
nghẽn lại.

" Ring ring "

Môi cách môi 5cm.

" Ring ring "

Môi cách môi 2cm.

" Ring ring"

Môi cách môi 1cm.

" RING RING"

_ E... em phải nghe điện thoại ! - Tôi gần như thốt lên, túm lấy cái điện thoại trong túi quần đứng dậy.

" Thiên Du is calling "

Cái tên phá đám này !

Tôi bực dọc toan cúp máy, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng nên nghe.

_ Alo - Tôi thều thào một cách lười biếng trong điện thoại.

_ Cô đang làm gì ? - Hắn hỏi.

_ Hô... a nghe điện thoại của anh chứ làm gì ... ahaha

_ Thật không ? Tên Ryan kia đã chạm đến chỗ nào rồi ? Lúc nãy tôi quên mua nước tẩy rửa, ngày mai tôi mang qua giúp cô " thanh lọc cơ thể "

Cái quái gì ?!

_ Cái người cần tẩy rửa mới là anh á ! Đi mà tẩy cái não đen như mực của anh đi ! Chào !

Tôi cúp máy, tức điên lên được !

END CHAPTER 14.

Hahaha, xem hai anh đấu đá nhau nào Lần đầu tiên ta tả cảnh hôn :" dở đừng chê nhé :"

Chú thích
[1] Stella đã nhặt được một con búp bê vải trên đường về nhà trong chapter 7.




Nếu Như Anh không Là Thiên Thần
Chapter 15 : Em sẽ thế nào nếu thiếu anh đây ? Cô gái ngốc

Đêm.

Chiếc cửa sổ lớn vẫn mở toang, ngoài kia là màn đêm vô tận đen kịt, điểm vài ngôi sao nhỏ lấp lánh …

Tôi không ngủ được.

Lăn lộn trên chiếc giường lớn, tôi cứ trằn trọc mãi, không thể nào đi vào giấc ngủ dễ dàng như mọi khi. Quái, tôi thích ngủ lắm mà ?

Hay là tại lạ chỗ, ngủ không quen ?

_ 101 con cừu … 102 con cừu … 103 con cừu … - Không biết tôi phải đếm bao nhiêu con cừu nữa mới ngủ nổi đây ?



Bỗng, tôi nhớ lại cảnh ngọt ngào lúc nãy, bất giác sờ lên bờ môi mình …

A … Vị nóng bỏng ngọt ngào của đôi môi tuyệt đẹp kia vẫn còn dư âm ấm nóng trên môi …

Tạm thời cứ coi như đây là nụ hôn đầu đi, bỏ qua cái nụ hôn chết tiệt của tên khùng kia ! Haha.

Chắc giờ này hắn đang ngủ … hừm…

Dám ngủ ngon lành khi tôi đang trằn trọc thế này, thật tức chết ~

_ Không ngủ được sao ?

Đột nhiên, trong không gian tĩnh mịch của màn đêm, giọng nói trầm ổn vang lên đánh vỡ những suy nghĩ miên man trong đầu của tôi.

_ A … Ryan à ? – Theo phản xạ, tôi liền quay đầu lại, thấy anh đang chầm chậm tiến vào phòng ngủ của tôi.

Giường hơi rung một chút, anh ngồi bên cạnh tôi. Tôi định bò dậy thì anh đã khoát tay bảo tôi nằm xuống.

_ Anh cũng không ngủ được à ? – Tôi ngạc nhiên hỏi.

_ Ừ… có lẽ anh hồi hộp lo lắng vì có một cô gái trong nhà của mình … lần đầu tiên – Anh cười khổ.

A … anh mà cũng có lúc thế này sao ?

_ Haha, lần đầu tiên em nghe anh nói một câu kiểu như thế, thật hiếm có – Tôi cười.

_ Tại sao ?

_ Vì Ryan trong mắt em luôn kiêu hãnh tự tin, sẽ khó có thể nói ra một câu như thế được ! – Tôi không suy nghĩ liền trả lời.

Ryan mỉm cười, rồi than nhẹ :

_ Em sai rồi … Nếu như anh không phải người như vậy thì sao ?

Ánh mắt ngọc bích nhìn tôi chăm chú, như chờ đợi câu trả lời từ kẻ tầm thường thiếu suy nghĩ này.

_ Hmmmm … Nếu
không phải như em nghĩ, thì thôi vậy … Chỉ cần là anh, em nghĩ em cũng sẽ thích anh như từ trước đến giờ vậy … - Xoa xoa mũi, tôi ngượng ngùng nói.

_ Thật vậy ? Em thích anh đến mức độ nào ?

.:Trang Chủ:.
Copyright © 2013 YeuTruyen
C- STAT truyen teen hay
XtGem Forum catalog