Tôi vừa phủi bụi vừa bực tức nói.
_ Chúng ta dọn dẹp lại là sạch ngay ! – Hắn chìa ra chiếc khăn tay
cho tôi, cười nói.
Nghe tên này nói thì nhẹ nhàng cực, nhưng khi bắt tay vào làm
thì…
…Tôi tự hỏi, đây có phải là Địa Ngục không ?
Tôi từ nhỏ đã không quen làm những chuyện này, vì tính tôi cực kì
lười, vừa mới làm một chút đã thở hồng hộc, còn hắn thì vừa lau
chùi cần mẫn lại huýt sáo ra chiều vui vẻ.
Nào là lau sàn, lau tủ, lau bàn, …
Và còn phủi bụi, quét trần, dọn dẹp đồ đạc…
…Blah blah blah ~ Tôi chết mất !
…
Tôi không nhịn được liền ngước lên hỏi :
_ Anh thích dọn dẹp ?
_ Ừ ! – Hắn vừa nhón lên lau cửa kính vừa nói.
_ Thế dọn một mình đi ! – Tôi ngáp dài, rồi nhanh chân chuồn vào
phòng ngủ, để lại gương mặt ngơ ngác của hắn.
Và bây giờ mới thực sự là ác mộng !
Nhà này chỉ có một phòng ngủ !
Tôi gần như đứng hình khi đi hết căn nhà, và nhận ra điều kinh hơn
cả kinh dị này, điều đó đồng nghĩa với việc…
Chắc chắn tôi sẽ đá *** hắn ra ngoài sofa !
Quyết định vậy đi ~
_ Được rồi, đây là chăn gối của anh, ngủ ngon ! – Tôi đặt chồng
chăn gối lên tay hắn, nở một nụ cười khoái trá.
_ Ừ, dù sao tôi cũng định thế rồi ! – Hắn nhận lấy chăn gối, rồi
mím môi, hình như hắn đang nhịn cơn ngáp thì phải ?
_ Rồi rồi mau ngủ đi …” SẦM “ – Nhanh tay đẩy hắn ra ngoài rồi đóng
chặt cửa, tôi cố tìm mọi thứ để chèn vào cửa, để hắn không bao giờ
bước qua được nơi này.
Khi tôi đang cố sức đẩy chiếc tủ trang điểm đến cửa, thì chợt nghe
thấy tiếng gọi từ ngoài vọng vào :
_ Không cần làm thế đâu, tôi sẽ không làm gì cô đâu ! Thật đấy
!
Hừ, sao hắn biết được nhỉ ?
_ Loại người như anh ai tin được chứ ! – Tôi quát to để hắn có thể
nghe thấy.
_ Nếu không tin thì thôi, chỉ sợ sáng mai cô không đẩy nổi cái đống
đó ra, lúc đó tôi cũng chả giúp được gi …
Liên quan gì đến anh chứ !
…
Ờ mà hắn nói cũng phải …
Thôi ngủ quách cho rồi !
Tôi vươn vai ngáp dài đầy mệt mỏi, leo lên chiếc giường lớn màu
trắng. Khi tôi vừa giở chiếc chăn lên đắp, thì trong mép chăn có
thứ gì đó vướng vào…
Bao…bao cao su !!! ( =]] )
_ Gyahhhhhhhhhhhhhhhhh – Tôi quơ mạnh tay để vứt cái thứ “ dơ bẩn”
ấy ra, hét toáng lên đầy kinh hãi.
Mặc dù đã biết về cái đồ vật này, nhưng tôi chưa bao giờ đụng tới
cả ! Thề đấy !
Căn nhà này trước đây chắc chắn là của một đôi vợ chồng nào đó
!
Giờ tôi mới hiểu tại sao nhà này chỉ có một phòng ngủ với một cái
giường đôi !
_ Cốc cốc ! Cô có sao không thế ?! - Ở ngoài cửa, tên Thiên Du gõ
mạnh, giọng khàn khàn lên đầy lo lắng.
_ Tôi…tôi không sao … Chỉ là mơ thấy ác mộng thôi… - Tôi kéo chăn
lên tận miệng, nhỏ giọng như một chú mèo con đang sợ hãi rên.
_ Cô vừa mới bước lên giường chưa đầy 5 phút đã nằm mơ ?
_ Tôi đã nói là không sao mà ! – Mặt tôi đang đỏ ửng như gấc chín,
cái sự cố lúc nãy không thể nào nói cho hắn biết được, cạy mồm tôi
ra tôi cũng sẽ không bao giờ hé răng !
_ Cạch ! Ơ… - Đột nhiên, cửa mở toang. Tên Thiên Du nắm lấy tay nắm
cửa bị gãy ra, mắt trợn to đầy kinh ngạc.
Thế đấy, nhà tồi tàn đến thế là cùng
!
_ Tôi xin lỗi ! Tại cái tay nắm cửa đột nhiên bị gãy…tôi không cố ý
đâu – Hắn khua khua tay vội vã giải thích.
Khi tôi chưa kịp mở miệng, thì đèn, quạt bỗng tắt ngúm, mọi thứ
chìm vào bóng đêm mờ mịt.
Không !!!!!!!!!!
Bóng đêm…tôi sợ bóng đêm !
_ Ahhhhhhhh …không …không…mau bật đèn lên đi…tôi sợ …sợ lắm ! – Tôi
trùm chăn kín mình, run rẩy rên lên như sắp khóc thét.
Từ nhỏ, tôi đã rất sợ bóng đêm, nếu ở đâu đó mà không có chút ánh
sáng nào, tôi sẽ tưởng tượng đến những con quỷ rợn người đó…
Đừng mà ! Đừng bắt tôi đi ! Đừng ăn thịt tôi !
Những hình ảnh đáng sợ đó bắt đầu ùa đến, bủa vây lấy mắt tôi, tâm
trí của tôi.
Tôi không thể nhịn được nữa, liền khóc toáng lên như một đứa con
nít bị đánh đòn, không còn chút ý thức nào để giữ hình tượng nữa,
vừa khóc tôi lại rên rỉ :
_ Đừng bắt ta đi mà… mẹ ơi cứu con với…Stella không muốn bị Quỷ bắt
đi đâu…Thiên Thần ơi mau đến cứu cháu đi…Thiên Thần sẽ đuổi ác quỷ
đi, đúng không mẹ ? – Tôi bắt đầu lảm nhảm những điều mà tôi thường
hay khóc lóc nói với mẹ mỗi khi cúp điện.
_ Ngoan, Thiên Thần sẽ đuổi quỷ đi, Thiên Thần sẽ bảo vệ cho
Stella, đừng khóc nữa… - Tôi cảm thấy có vật gì đó đang leo lên
giường, rồi phút chốc lại có một vòng tay ấm áp vòng qua lớp chăn
mỏng.
Ấm thật !
Tuy bị ngăn cách bởi những lớp vải, nhưng tôi cảm thấy hơi ấm đó
lan tỏa dần khắp thân thể, như ánh lửa ấm đang bao bọc lấy
mình.
Còn một điều nữa…
Mỗi khi tôi bị như thế này, tôi sẽ bị mê sảng !
Dần dần ý thức đang tụt xuống, tôi cố cắn răng chịu đựng, không cho
hai bờ mi kia dính lại, đầu óc tôi đang sắp mất dần sự kiểm soát,
bên môi thì cứ mấp máy những câu nói không chủ ý :
_ Ác quỷ , ngươi mau mau cút đi ! Ahhh… ta sợ lắm, sợ lắm…
Tôi ôm lấy đầu mình, nắm chặt lấy tóc của mình, môi vẫn cứ run rẩy.
Đoạn, tôi gồng mình lên, lấy hai tay đấm vào lồng ngực ấm nóng
đó.
Thật nhanh, lớp chăn bị giở mạnh ra, cái bóng người cao gầy kia
liền dang rộng tay ôm chặt lấy tôi, làm đầu tóc tôi lọt thỏm vào
cái lồng ngực rộng lớn kia. Bàn tay thon dài vỗ nhẹ vào lưng, còn
có cả giọng nói khàn khàn trầm ấm ấy nữa…
_ Có Thiên Thần đây rồi, Thiên Thần đã đuổi quỷ đi rồi, anh sẽ ở
đây, bảo vệ cho em , được chứ ?
_ Hứa đi ! – Tôi không kiểm soát được nữa, giọng đang yếu dần đi, ý
thức như một đứa trẻ con.
_ Ừ, anh hứa, anh hứa, mau ngủ đi, ngủ đi …
_ Hát cho ta nghe đi, Thiên Thần, ru ta ngủ đi …- Đứa trẻ trong tôi
đang kiểm soát đầu óc tôi, bắt đầu nũng nịu, dụi đầu vào lồng ngực
của hắn.
_ Được được, anh hát nhé, vậy mau nằm xuống nào… - Hắn vừa dịu dàng
nói, vừa đỡ đầu tôi nằm xuống chiếc gối êm ái.
Tôi cảm nhận được hơi thở của hắn thật gần, thật gần…
Mùi hương lẫn trong làn hơi ấm áp bên tai…
A! Còn có cả những lời ca đang chậm rãi vang lên…
…
Anh nguyện sẽ biến thành
Thiên Thần mà em yêu trong câu chuyện cổ tích
Dang rộng đôi tay như đôi cánh, che chở cho em
Em phải tin rằng
Tin rằng chúng mình sẽ
Có một kết thúc hạnh phúc và vui vẻ
Như trong những câu chuyện cổ tích
…
Cứ thế, tôi dần ngủ thiếp đi, bên tai lưu
lại những lời hát êm dịu ấy…
Khi những lời hát đã ngừng lại, được kết thúc chậm rãi đầy lưu
luyến bằng một nụ hôn thật ngọt ngào…
…
Buổi sáng.
Ánh nắng dịu dàng chiếu qua cửa sổ, trong suốt nhảy nhót trên
giường. Tôi khẽ cựa mình, mắt nheo lại đầy mệt mỏi. Nhìn lên trần
nhà, tôi cố gắng nhớ lại mọi chuyện ngày hôm qua, nhưng mà tôi chả
moi ra được gì trong óc của mình…
Chắc hôm qua đã có chuyện gì đó…
Khi tôi kéo chăn ra toan định đi xuống giường, thì nhìn thấy trên
giường có một cái áo sơmi màu trắng nhăn nhúm…
Lúc này tôi đã hoàn toàn tỉnh táo, bất thần nắm lấy cái áo giơ lên,
ngửi ngửi.
Hả ??? Đây là mùi của tên chết tiệt kia mà !
Tôi bất thần quăng cái áo ra, kiểm tra lại trang phục trên cơ thể
mình. Vẫn bình thường !
Khẽ thở dài, tôi nghe thấy trong phòng tắm có tiếng nước chảy róc
rách. Ai thế ?
Trong nhà này, chỉ có tôi với hắn…
Hắn dám sử dụng phòng tắm trong phòng tôi sao ?
Tôi bực tức lao nhanh đến cửa phòng tắm, trên tấm kính mờ có bóng
người cao lớn dưới vòi hoa sen…
Hắn…hắn…
Đẹp quá !
Thân thể hắn đang lột trần, giữa chúng tôi chỉ còn sự ngăn cách là
cái cửa kính mỏng lét kia…
Hức! Máu mũi tôi sắp phun trào rồi !
Hít một hơi sâu, tôi đặt tay lên cánh cửa, gõ gõ mấy cái :
_ Này ! Anh đã làm gì trong phòng tôi hôm qua thế ?
Chưa đầy 3 giây sau, nước đã được tắt, hắn mở cửa bước ra…
Cả người hắn đang trong tình trạng “ bán nude” chỉ mặc độc chiếc
quần dài màu đen, tóc ướt đẫm.
_ Hê, làm gì chắc cô cũng đoán ra được mà … - Hắn nở một nụ cười
gian xảo.
Làm…làm gì ?
Đừng có nói là…
_ Anh…anh… - Tôi run run, chỉ tay vào mặt hắn định quát to.
_ Tôi làm sao ? Chắc hôm qua tôi rất tuyệt mà đúng không ? – Tên
Thiên Du xoa đầu tôi như một con mèo, giọng hào hứng.
Tuyệt ?
Tôi đưa tay lên cốc đầu mình, véo má và tát vào mặt mình. Đau thật!
Vậy là không phải là mơ !
Hắn…hắn dám làm chuyện đó với tôi ư ?
Vậy là…
Nước mắt không hiểu từ đâu lại chực trào, tôi không kìm được khóc
nức nở.
Cả đời này tôi sẽ không dám gặp mặt Ryan nữa rồi !
Lần đầu tiên của tôi đã bị tên ******** này lấy mất !
_ Hức… Anh…là đồ chết tiệt ! – Tôi nức nở, nụ cười của hắn tắt
ngấm, mặt ngơ ngác như thỏ con._ Tôi… tôi sẽ tố cáo anh vì tội
cưỡng bức trẻ vị thành niên, anh chết chắc rồi !
_ Chính cô đã quyến rũ tôi trước đấy, cô ôm tôi trước cơ mà, không
nhớ sao ?
_ Cái gì ? – Tôi trợn to mắt.
Hắn nhìn tôi chằm chằm…
_ Hahaha … - Hắn ôm bụng cười to, dường như sắp ngã xuống đất
rồi.
_ Hức, anh cười cái gì ? Bộ làm tôi ra thế này vui lắm sao ? – Tôi
liếc hắn, mắt vẫn ướt đẫm.
_ Haha, hôm qua quả thực cô không nhớ gì sao ?
_ Không!
_ Cô nghĩ tôi sẽ làm chuyện đó với người mà tôi gặp lần đầu sao ?
Cô xem quá nhiều tiểu thuyết rồi đấy!
Tên này dám nhạo báng sở thích của tôi ư ?
_ Hừ, trong truyện chẳng phải hay có kiểu nhân vật bá đạo điên
khùng như anh sao ? Thường thì sau khi hắn làm bậy, sẽ tìm cách
tiếp cận nữ chính để lợi dụng lâu dài, sau đó họ yêu nhau…
Tới đây, tôi bất thần bụm miệng lại.
Yêu…yêu sao ?
Mơ đi !
_
Sao ? Hình như tôi yêu cô mất rồi … - Hắn kề sát mặt tôi, giọng
khàn khàn, ánh mắt lại cực kì nghiêm túc.
Mặt tôi đã ửng đỏ lên !
_ Hừ, tránh ra đi, buồn nôn quá ! – Tôi đẩy mạnh hắn ra, hậm hực
quay về giường.
_ Thề đấy, hôm qua tôi chẳng làm gì đến cô cả. Hôm qua cúp điện, cô
bỗng nhiên la hét om sòm, làm tôi chẳng ngủ được gì cả, với lại nhà
này chỉ có một cái phòng tắm trong phòng cô, tôi đành vào đây dùng
tạm thôi, hiểu chưa ? – Hắn nhún vai, tuôn một tràng.
_ Thật chứ ? – Tôi nheo mắt.
_ Thật.
_ Phew ~ - Tôi thở phào nhẹ nhõm, lau đi nước mắt.
Hắn cười, bước đến cửa thì quay đầu lại, nháy mắt :
_ Còn nữa, môi cô ngọt lắm đấy !
H…hả ?
Ngọt…?
Tôi bước chậm rãi ra khỏi phòng, ngơ ngác nhìn quanh, mọi thứ hôm
qua kinh tởm thế nào. Hôm nay lại sạch sẽ lạ thường, hệt như một
căn nhà khác…
Hắn đã dọn hết đống chiến trường hôm qua sao ?
Khi tôi còn đang ngỡ ngàng, thì nghe thấy mùi thơm nức mũi từ nhà
bếp. Khịt khịt mũi, tôi theo mùi tiến nhanh vào trong.
Đập vào mắt, chính là hình ảnh hắn đeo tạp dề, đung đưa chiếc chảo
nóng trên bếp điêu luyện.
Tôi không nhịn được bụm miệng cười to !
_Hahaha… - Tôi cười lớn làm hắn bất giác quay lại.
_ Gì vậy ? – Mồ hôi hắn nhễ nhại, ướt cả cổ áo sơmi trắng.
_ Anh đúng là bảo mẫu đó ! Giờ tôi hình dung ra được rồi ! – Tôi
ngả người xuống ghế, khóe mắt còn đọng lại giọt nước do quá buồn
cười.
Hắn chỉ nhún vai, đôi môi cong lên đầy thanh tú.
…
Tôi tò mò tiến lại bếp, hắn đang chiên trứng. Trông hắn lật qua lật
lại miếng trứng cực kì đẹp mắt, màu vàng tươi của cái trứng thật
kích thích !
Trên cái bếp còn lại, là nồi mì đang sôi !
Nhìn ngon thật !
Tôi cười cười, đang cực kì muốn ăn những thứ này. Tựa lưng vào cạnh
bếp, tôi tò mò nhặt gói mì lên định nghịch ngợm một chút.
Xoay gói mì trong tay, bỗng mắt tôi dừng lại trước một dòng chữ màu
đen in trên gói mì…
Hạn sử dụng : 12.12.2011
Hôm nay là ngày 13…
Vậy là…
Hết hạn sử dụng rồi !
Tôi trợn to mắt, nhặt hộp trứng lên kiểm tra, trên đó cũng ghi hạn
sử dụng là 12/12/2011.
Tên chết tiệt này không biết những thứ này ăn vào sẽ đau bụng mà
chết sao ?
_ Thiên Du!!!! – Tôi quác mắt nhìn hắn hét to, cảm giác như nhà sắp
sập rồi.
_ Sao? Cô gọi tên tôi sao ? – Hắn rạng rỡ quay sang nhìn tôi long
lanh.
_ Gọi tên anh chứ gọi tên mẹ anh à ? – Tôi lườm hắn.
_ Lần đầu tiên cô gọi tên tôi đó ! – Hắn cười tươi.
_ Phiền quá! Này, nhìn kĩ đi, anh không biết những thứ này đã hết
hạn sử dụng sao ? Muốn chết à ? – Tôi giơ gói mì lên quăng vào mặt
hắn.
_ Tôi biết mà, vì chính tôi đem chúng qua đây ! – Hắn vẫn giữ nụ
cười, giơ cái balo đầy thực phẩm lên. _ Vẫn còn dùng được mà, nên
tiết kiệm một chút. Những thứ này tôi phải xin đến gãy lưỡi thì hội
hỗ trợ người nghèo mới cho tôi đấy !
Ặc!
Tôi xây xẩm mặt mày, những lời này hệt như đang muốn bức tôi ngất
!
Nếu Như Anh không Là Thiên Thần
Dù khá là kinh hãi, nhưng những thứ này thực sự rất ngon! Tôi đã
vứt ra khỏi đầu cái ý nghĩ là những thứ này ăn vào sẽ bị đau
bụng.
Tôi ăn cực
kì ngon lành, nhưng khi ngước lên nhìn hắn thì…
Hắn thực sự ăn rất ít, dường như không ăn gì cả.
Tôi nhớ hôm qua, hắn cùng đi ăn với tôi, bảo là không đói nên chỉ
ngồi nhìn tôi ăn thôi. Tôi không nhịn được, bèn ngước lên hỏi hắn
:
_ Sao anh ăn ít vậy ?
Hắn chống cằm, chăm chú nhìn tôi, cười nói :
_ Tôi không đói.
_ Đừng nói với tôi là anh định đầu độc tôi với đống thức ăn hết
date này nhé … - Tôi nghi hoặc.
_ Haha, nếu vậy sao cô còn ăn ?
Tôi cứng họng, vì những thứ này quá ngon !
_ Ờ thì…anh nấu ngon, được chưa ? – Tôi cúi gầm mặt, gắp mì lên ăn
ngấu nghiến.
_ Thực ra thì nếu như tôi ăn thì cũng được thôi, còn không ăn thì
cũng không chết đói – Hắn nói.
Hắn nói vậy có ý gì ?
Hah! Tôi đang nghĩ đến Edward ! Anh ấy cũng không ăn gì cả, chỉ hút
máu thôi !
Tên này là ma-cà-rồng ?
_ Này này…anh là ma-cà-rồng ? Ý tôi là vampire ấy ?
Hắn cười lớn, rơi cả nước mắt.
_ Hahaha, vampire [1 ] sao ? Cô lại nghĩ lung tung rồi !
_ Không phải sao ?
_ Tôi là Thiên Thần, chẳng phải tôi đã nói với cô rồi sao ? – Hắn
lại dán mắt vào tôi, thản nhiên nói.
Tên này lại lên cơn tâm thần !
Sống chung ? Liệu còn điều gì bất ngờ sẽ xảy ra ?
END Chapter 3 : Sống chung
• Chú thích
[1] Vampire : Tên Việt hóa gọi là ma-cà-rồng, đây là một loại ma
quỷ không có thật, có rất nhiều câu chuyện ly kì về loài động vật
hút máu này. Theo các truyền thuyết ở Phương Tây, thì đây là một
loại động vật có hình dáng y hệt con người, có răng nanh, vẻ ngoài
xinh đẹp và hoàn mỹ, sợ ánh sáng và chỉ xuất hiện vào ban đêm, thức
ăn chính là máu, khi tấn công dùng răng nanh cắn da thịt con mồi
rồi hút máu ra. Hiện thân chính là con dơi đấy các bợn ạ, có truyện
còn cho rằng vào ban ngày thì chúng biến thành dơi, ban đêm biến
thành người đi hút máu. Còn theo truyện của Phương Đông chúng ta
thì ma-cà-rồng còn gọi là ma cương thi, chắc bợn nào xem phim Trung
Quốc nhiều là biết, mấy con này cũng y hệt người, mà xấu xí, cũng
hút máu và suốt này nhảy tưng tưng như điên, thường mặc trang phục
của quan thì phải ? Để tóc bím như thời mãn thanh ý, con này cũng
chả khác zombie là mấy đâu @@
* Nhân vật Stella là một fan cuồng nhiệt của bộ truyện
Twilight
Chapter 4 : Nội quy
Truyện ế quá *daudon* mình viết chỗ nào không hay thì mong các bạn
góp ý nhé
Đã gần một ngày kể từ khi sống với tên tâm thần Thiên Du !
Nếu qua được một ngày, có lẽ tinh thần của tôi đã rất là “ thép”
rồi !
Tôi không thể nào hiểu được hắn, lúc nào cũng ngây ngô như trẻ con,
đụng gì cũng cười, không cười to thì cười mỉm, làm như mình thánh
thiện lắm !
Lại còn dùng “ mỹ nam kế” suốt ngày tự vỗ ngực cho rằng mình là
Thiên Thần, lại hay tỏ ra thân mật với tôi nữa !
Nói cho mà biết, tôi không dễ dàng gì sa vào bẫy của các người đâu
!
Hehe, tôi đã sớm biết đây là trò ma quỷ của bố mẹ tôi mà.
Muốn chia rẽ tôi với Ryan sao ? Còn khuya !
…(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me ,chúc các bạn vui vẻ)
_ Này, cô đang nghĩ gì thế ? Không chơi nữa à ? – Một giọng nói dịu
dàng vang bên tai, kéo tôi ra khỏi những suy nghĩ mang đầy tính
chất tự sướng của mình. ( TD : )
Quên mất, tôi và hắn đang chơi caro !
_ Không…không có gì … Tiếp đi ! – Tôi giật thót cả tim, nếu để hắn
biết được những suy nghĩ của mình thì kế hoạch của tôi coi như bại
lộ !
Haha, tôi đã có một kế sách tuyệt diệu để đáp lại rồi đây !
_ Cô không muốn đánh nữa ? Nhìn cô hơi lạ đấy … -Hắn kề sát mặt
tôi, đôi lông mày thanh tú khẽ nhíu lại.
Ặc, lại nữa !
Tôi đỏ mặt, cúi xuống đánh đại một dấu X vào tờ giấy. Hắn cũng lùi
về, lơ đễnh đặt tay xuống bàn khoanh một dấu O…
Rồi hắn lại ngước lên, nở một nụ cười rạng rỡ :
_ Cô thua rồi.
Hả ?
Tôi bất thần nhìn xuống tờ giấy. 5 dấu O thẳng hàng !
Chết tiệt !
Do không quyết định được người nào sẽ rửa chén, nên tôi và hắn đành
dùng đến trò này để phân định thắng thua…
Nãy giờ tôi đã thua 10 hiệp !
_ Không…không…chơi lại đi ! Tôi không chịu đâu, anh ăn gian ! – Tôi
dẩu môi, bực tức quát vào mặt hắn.
_ Haizz, tôi nhường lắm rồi đó, nãy giờ cô toàn thua , bộ cô không
biết đánh caro hay là do đang nghĩ chuyện gì , hử ? – Hắn thở
dài.
Phập ! Mũi tên không biết từ đâu bất ngờ cắm mạnh vào tim đen
!
_ Không, tôi không có…nghĩ gì hết – Tôi cố nhìn sang chỗ khác, né
tránh ánh mắt chăm chú của hắn.
Không thể thất thế mãi được ! Tôi phải ra tay thôi.
_ Tôi có một đề nghị. – Tôi hít sâu lấy bình tĩnh, nhẹ giọng nói
với hắn.
_ Sao ?
_ Dù gì thì chúng ta cũng ở chung nhà, vì thế tôi và anh nên lập ra
một nội quy để không xâm phạm đời tư của nhau, được chứ ?
_ Tại sao ? – Hắn nhíu mày.
_ Vì tôi muốn thế ! Sao anh hỏi nhiều vậy ?
_ Được thôi ! – Hắn vừa nói vừa lấy tờ giấy đang đánh caro dang dở
và cây bút đặt trước mặt tôi.
Tôi hí hửng viết những dòng chữ trên tờ giấy nhăn nhúm. Hắn cũng
cúi xuống viết, gương mặt rất bình thản.
Một lát sau.
_ Xong !
Chúng tôi trao đổi giấy cho nhau, chọn lọc ra những yêu cầu hợp lý
để viết thành nội quy chung.
Tôi cầm tờ giấy của hắn, mặt méo dần theo những dòng chữ “ rồng bay
phượng múa” của hắn :
Stella phải cho tôi giúp đỡ, bất cứ điều gì cũng được, miễn là cô
muốn.
Ngắn gọn vậy thôi đấy !
Hắn chỉ muốn có nhiêu đó ? Quả thực là đáng ngờ !
Hèn chi chưa đầy 5 phút hắn đã dừng bút, mặt ra vẻ bí bí ẩn ẩn rồi
nhìn tôi cười toe toét !
Trong khi đó tôi lại viết ra một đống những điều lệ quái gở !
Lén lườm hắn đang cầm tờ giấy của tôi, gương mặt nhìn chăm chú vào
những dòng chữ, thỉnh thoảng lại nở nụ cười. Rồi hắn đọc to :
_ Điều I : Mỗi sáng hai người đều phải dậy cùng tập thể dục, vào
lúc 5.00 AM
Điều II : Vì Thiên Du là chủ nhà, nên mọi công việc nhà đều do anh
đảm nhiệm.
Điều III : Khong được phép tự ý đụng chạm tôi. Nếu có hành vi gì
quá đáng tôi sẽ kiện anh tội “ cưỡng bức trẻ vị thành niên – Đọc
tới đây hắn ôm bụng cười to !
Điều VI : Luôn luôn phải mặc quần áo đầy đủ, dù là “ bán nude” cũng
nghiêm cấm, nếu anh làm mất một giọt máu mũi của tôi thôi thì tôi
sẽ giết anh !
Điều V : Tuyệt nhiên
cấm anh bước chân vào phòng tôi, dù là một ngón chân cũng không
được !
Điều IV : Không được xâm phạm đời tư của tôi, cấm nhiều chuyện
!
Tôi suy nghĩ rồi sẽ bổ sung sau !
Dứt lời, hắn xem lại một chút, rồi nhíu mày :
_ Chỉ có thế thôi ?
Tôi gật đầu, không hiểu ý của hắn lắm.
Hắn còn muốn thêm sao ?
Cái gì mà dậy lúc 5 giờ sáng, thực ra tôi chỉ đang muốn hành hạ hắn
thôi ! Tôi là chúa ngủ nướng, dậy được 5 giờ chắc cũng là kì tích
!
Còn vụ làm việc nhà, haha, kì này hắn sẽ chết vì mệt do những trò
bày bừa nghịch phá của tôi !
Tôi còn đang suy nghĩ thêm để hành hạ hắn, chắc chắn phải làm hắn
không còn giọt máu rồi lết về gặp mẹ tôi và báo rằng “ Cô chủ đã
thắng tôi rồi ! “
Hahaha !
_ Tôi nghĩ cô sẽ muốn nhiều hơn, đừng ngại, bao nhiêu tôi cũng chấp
nhận ! – Hắn cười.
Bao nhiêu cũng chấp nhận ?
Đáng nghi quá !
Mắt của tôi nhìn hắn ngày càng hẹp lại, có phải hắn đang định dụ
tôi vào bẫy ?
Woa, tôi không dễ bị mắc lừa vậy đâu !
_ Không, tôi nghĩ như vậy là đủ, liệu anh có chấp nhận không ? –
Tôi nhếch môi.
_ Okay, nhưng tôi phải sử dụng phòng tắm, nhà này chỉ có phòng cô
có phòng tắm thôi !
Sao tôi không nghĩ đến điều này nhỉ ?
Lúc sáng, chỉ mới nhìn hắn qua cửa kính, máu mũi tôi đã chực trào
!
Hắn tính biến tôi thành bệnh nhân thiếu máu sao ?
_ Rồi rồi… anh có thể sử dụng phòng tắm lúc tôi không có ở trong
phòng – Tôi nuốt nước bọt một cách khó khăn.
_ Vậy, yêu cầu của tôi, cô chấp nhận chứ ? – Hắn nheo nheo
mắt.
Chỉ có một dòng gọn lỏn.
Quá hời !
Tên này căn bản là một tên ngốc ! Đến điều kiện cũng rõ mồn một là
có lợi cho tôi !
Ngu gì mà không chịu ?
_ Haha, tất nhiên là được ! – Tôi vỗ vai hắn, bật cười thành
tiếng.
Sau khi đã kí vào bản nội quy, tôi hí hửng đem tờ giấy dán lên tủ
lạnh để cả hai đều có thể dễ dàng xem lại.
Hình như là, ngày mai tôi phải đến trường rồi …
Mẹ nói, tôi sẽ được chuyển đến 1 trường cấp 3 trong thành phố
này…
Hmmm, tên Thiên Du liệu có cùng đến học không nhỉ ?
…
05.00 AM
Tôi lăn lộn trên giường, nũng nịu dụi đầu vào chăn gối êm ái.
Cảm thấy có đầu ngón tay ai đó đang chạm vào gò má mình, tôi bực
bội gạt ra, tiếp tục say giấc nồng.
Thật phiền quá ! Tôi sẽ không dậy vào giờ này đâu ! Bên Canada
chẳng phải đang là buổi tối sao ?
Nhưng mà cái kẻ đáng ghét kia vẫn không tha cho tôi. Chọc chán, hắn
lại ghé sát vào tai tôi thì thầm, phả làn hơi ấm nóng ngất ngây kia
vào vành tai tôi :
_ Stella à, chẳng phải cô đặt ra yêu cầu phải dậy lúc 5 giờ sáng và
cùng tập thể dục sao ?
Yêu cầu ? Thôi chết rồi … Nội quy !
Mà hôm qua chính tôi là người đã lập ra điều khoản quái ác đó
!
Khi nghe xong những lời đó, tôi giật mình mở to mắt. Và hình ảnh
đầu tiên tôi được nhìn thấy trong ngày chính là gương mặt tuấn tú
của hắn.
Đôi mắt màu đá hổ phách sáng lên như hai vì sao, đôi môi quyến rũ
kia nhếch lên một nụ cười, chiếc mũi dọc dài thẳng như được gọt dũa
tỉ mỉ , cả gương mặt góc cạnh như một tuyệt phẩm không tỳ vết của
Thượng Đế !
Khẽ nuốt nước bọt, mắt tôi mở hết cỡ ra nhìn hắn.
Khi
nhận ra hành động “ thưởng thức mỹ nam” của mình quá sỗ sàng, tôi
liền vội vàng né mặt hắn, gỡ chăn bước vội xuống giường, bước nhanh
vào nhà tắm.
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me ,chúc các bạn vui vẻ)Thế là tôi đã trải
qua được một ngày ở chung với hắn !
Chúng tôi đang chạy bộ trong công viên, buổi sáng sắc trời dịu nhẹ,
những hơi lạnh từ bốn phía cứ thế mà bủa vây lấy cơ thể, làm tôi
khẽ run lên.
Tôi thực sự khâm phục mình, lần đầu tiên mà tôi dậy sớm như thế
này.
Nghĩ đi nghĩ lại, sao tôi có thể đặt ra được điều kiện ngu ngốc như
vậy chứ ?
Nhìn hắn xem, thậm chí còn không có chút gì là mệt mỏi, ngược lại
còn tỏ ra vui vẻ, vừa chạy vừa huýt sáo nữa chứ !
Thật hối hận mà !
Trong lòng thầm mắng mình, nhưng người tôi đang lạnh đến chết đây
!
_ Cô lạnh à ? – Thiên Du tiến lại gần, ngó mặt lo lắng hỏi
tôi.
_ Ờ
Vừa dứt lời, một cái áo khoác rộng thùng thình được quàng lên vai
tôi.
Ngạc nhiên, tôi giơ cái áo màu đen lên, cái này của hắn ?
_ Cảm ơn – Tôi nghĩ cũng nên lịch sự một chút.
_ Giúp đỡ cho cô là bổn phận của tôi – Hắn mỉm cười.
Haizz, thế đấy, bảo mẫu đơn giản chỉ có hai chữ “ Giúp đỡ “
Tôi tự hỏi, nếu hắn dùng từ “ hầu hạ” thì có phải hay hơn không ?
Hắc hắc hắc
…
Sau khi đã dùng bữa sáng và làm những công việc cần thiết. Tôi bước
vào phòng đóng chặt cửa, lôi ra bộ đồng phục đã được mẹ mình chuẩn
bị sẵn trong balo.
_ Cái này là cái quái gì ? – Tôi giơ đống vải trắng lên, nhíu mày
lẩm bẩm.
Đó là một bộ trang phục thật lạ, tà áo dài chạm đất, phần trên thì
kín cổng cao tường, hai tay áo dài màu trắng. Trên nền vải trắng
tinh, còn có những hoa văn tinh tế được in ẩn hiện mờ nhạt đầy
thanh nhã.
Đã vậy, còn thêm một cái quần bằng tơ tằm rộng thùng thình !
Cái trang phục này mặc như thế nào ? Tôi chỉ nhớ nó trong thật quen
thuộc.
Không còn cách nào khác, tôi mang bộ trang phục đó ra ngoài phòng
khách, nơi tên Thiên Du đang ngồi cắm hoa.
Tôi có cảm giác hắn y hệt osin vậy.
Hahaha, thì đúng rồi còn gì !
Hí hửng suy nghĩ, tôi không để ý là hắn đang nhìn chằm chằm gương
mặt đầy tư mãn của mình.
_ Cần tôi giúp thay trang phục à ? – Bất giác hắn nói làm tôi giật
bắn mình.
Phải rồi ! Tôi đang định hỏi hắn cách mặc thứ trang phục quái gở
này !
_ Tôi…tôi định hỏi anh cái trang phục này là gì thôi…- Tôi giơ bộ
đồ màu trắng đó lên, ấp úng.
_ Hửm ?
Hắn nhận lấy đống vải trắng trong tay tôi, giơ lên xem xét một lát,
rồi cũng reo lên :
_ Đây là áo dài truyền thống của Việt Nam ! Cô mang nửa dòng máu
Việt mà không biết sao ?
_ Xin lỗi đi ! Tôi mới đến đây có 1 ngày ! Ngoài Tiếng Việt được
học cấp tốc ra thì còn lại tôi đều mù tịt ! – Tôi bĩu môi.
_ Được rồi, để tôi giúp, hôm nay cô đi học ?
_ Ừ ! Mẹ tôi nói đây là đồng phục !
Tôi cứ nghĩ, khi nghe đến từ “ mẹ” hắn sẽ có một chút biểu cảm gì
đó. Nể sợ chẳng hạn ? Nhưng không, hắn chỉ tỉnh bơ mà đáp lại rằng
“ Ừ ! “
Khi tôi chưa kịp nhận thức gì thì, hắn đã nắm lấy tay tôi dắt nhanh
vào phòng ngủ.
_ Này này, Điều khoản số III , anh quên rồi
sao ? – Tôi quát.
_ Nhưng cái này là giúp đỡ, giúp đỡ mà ! – Hắn ngoảnh lại.
Sau khi đã yên vị trong phòng , hắn đóng cửa lại, để mình tôi trong
phòng, rồi bước ra trước cửa nói vọng vào :
_ Cởi đồ ra ! Rồi tròng cái áo dài vào !
Tôi ngây ngốc, nhưng cũng làm theo lời của hắn. Chết tiệt, cái này
sao khó mặc thế !
Còn cả hai cái tà dài dài kia nữa, tôi không hiểu là nó để làm gì
?
Chật quá !
_ Này, sao cái này…chật quá vậy ! – Tôi hét vọng ra ngoài đủ cho
hắn nghe thấy.
_ Mặc vào rồi biết chật hay không thôi mà – Giọng hắn đều
đều.
Cố gắng loay hoay trong cái áo chật không tả nổi. Tôi tự hỏi liệu
mẹ có phải mẹ tôi không?
Sống cùng 15 năm sao không biết 3 vòng của con gái mình như thế nào
?!
_ ****! Khó mặc quá ! – Tôi gào lên.
Dứt lời, tôi nghe thấy tiếng thở dài ngoài cửa, rồi cánh cửa mở ra,
hắn chậm rãi bước vào, mặt đỏ ửng.
Hắn tiến lại, khẽ nhắm mắt cho hai hàng mi nhẹ nhàng buông xuống,
cất giọng ngập ngừng :
_Được rồi, thò hai tay vào hai cái tay áo đấy, thấy chưa ? – Hắn
nhắm mắt nhưng tay vẫn tìm đến chính xác vai áo xộc xệch của tôi,
nhẹ nhàng nhích chúng sang một bên.
Tên này hí mắt sao ?
Nhịp tim mạnh mẽ hòa vào nhau, không gian im ắng đến nỗi nghe thấy
tiếng tim đập.
_ Cấm anh hí mắt đấy ! Anh mà nhìn thấy một chút da thịt của tôi
thì tôi sẽ băm anh ra ! – Tôi lườm hắn, tròng hai cánh tay vào tay
áo chật khít.
_ Chẳng phải bình thường tôi vẫn thấy mặt cô đó sao ? – Hắn ngơ
ngác nói.
_ Nhiều lời ! – Tôi quát.
_ Cô mặc xong chưa ? – Hắn hỏi.
_ Rồi ! Còn đống nút này thì sao ? – Tôi chán ngán nhìn những hàng
nút chằng chịt trên ngực.
Chết tôi ! Làm sao mặc đây ? Nhiều nút như thế này…
_ Trước khi giúp cô, làm ơn cô hãy dùng hai tay che… ngực lại đi …
- Hắn đỏ mặt, giọng ngại ngùng.
Không thể được ! Tôi sẽ không để hắn làm chuyện đó trên người mình
đâu !
_ Thôi khỏi ! Tôi tự làm ! – Tôi đỏ bừng mặt, đẩy hắn ra khỏi
phòng. Tên Thiên Du chưa kịp ú ớ gì thì đã nhận lấy cái đóng cửa
mạnh bạo của tôi.
Nếu Như Anh không Là Thiên Thần
_ Phù…
Suýt nữa thì đã có chuyện động trời rồi !
Thân thể tôi chỉ cho mình Ryan đụng vào !
Phải giữ mình…giữ mình … - Tôi tự nhủ.
Rồi đứng trước gương, nhíu mày nhìn hàng nút phức tạp trên ngực,
rồi tôi hí hoáy cài cài bấm bấm…
5 phút sau …
_ Cài thế này đúng chưa ? – Tôi bẽn lẽn nhìn hắn, chỉ tay vào hàng
nút trên ngực.
Hắn nhìn chằm chằm, làm tim tôi đập vồn vã.
_ Tên biến thái, nhìn gì mà lắm thế ! Tôi móc mắt anh đấy ! – Tôi
quát.
_ Cô cài sai rồi, thế này mới đúng ! – Hắn đưa tay lên gỡ một chiếc
nút gần cổ ra, cài lại.
Sau khi đã “ giúp đỡ” xong xuôi như lời hắn nói, hắn mỉm cười đầy
mãn nguyện, đưa ngón cái lên :
_ Tuyệt ! Trông cô đẹp lắm !
Đ…đẹp ?
Tôi tiến lại chiếc gương lớn, xoay trái xoay phải nhìn mình trong
gương.
Oa! Đẹp thật đó !
Tuy nó hơi bó sát, nhưng chiếc cổ cao đi xuống dưới tà áo, dán lên
người tôi những họa tiết bay bổng đầy nữ tính, còn nền vải trắng
thì tôn lên làn da sáng, như khoác lên người tôi một lớp hào quang
lấp lánh.
Chợt, tôiquay sang nhìn hắn, hắn đang lấy một cuốn sổ tay màu
trắng, ghi ghi chép chép gì trong đó.
_ Gì vậy ? – Tôi ngó vào.
_ Không có gì ! – Hắn vội vã giấu cuốn sổ nhỏ vào trong túi
áo.
Gì đấy ? Ghi chép hoạt động ?
Biến thái đến thế là cùng !
Mẹ tôi muốn hắn dõi theo từng nhất cử nhất động của tôi sao ?
_ Hello everyone! I’m new student , my name is Stella Glass, I’m
from Canada and I’m fifteen !
( Xin chào tất cả các bạn ! Mình là học sinh mới đến, tên mình là
Stella Glass, đến từ Canada , 15 tuổi ) - Tôi tuôn một tràng, trong
lòng thở hồng hộc vì hết hơi.
Phải, hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi học ở trường mới !
Ừm để tôi nhớ lại đã, hình như đây là trường trung học Thành… Thành
gì đó …
_ Chào cậu, tôi là lớp trưởng lớp 10A1, chào mừng đến với trung học
Thành Khiết ! – Khi tôi còn đang ngơ ngẩn, thì từ phía sau có một
giọng nam đầy kiêu hãnh vang lên.
Đúng rồi ! Thành Khiết !
Tôi quay phắt lại, đó là một cậu trai trông rất ngỗ nghịch, chiếc
áo sơmi không hề cài một chiếc nút nào, cứ thế mà để lộ ra yết hầu
màu bánh mật bóng nhẵn đầy nam tính. Gương mặt dài vuông vức, từng
milimet trên làn da như được chăm chút thật kỹ, tuy cách ăn mặc lôi
thôi nhưng cả người cậu ta như toát ra một phong thái vương giả
kiêu ngạo.
Còn nữa, đôi mắt hắn ta như mắt chim ưng, như sẵn sàng lướt một dao
sắc lẹm vào bất cứ kẻ nào dám chống lại !
Tôi đang nghĩ, liệu có phải mình đang dấn thân vào chế độ độc tài
của Hitller [1] ?
Chưa hết, ngoài cậu ta, cả cái lớp 10A1 này y hệt như những người
nghiện cosplay [2] ấy !
_ À vâng chào cậu … Vậy mình có thể ngồi ở đâu đây ? – Tôi ấp úng,
nở một nụ cười gượng gạo.
Hắn buông bàn tay thon dài ra khỏi mái tóc rối bù ướt đẫm của mình,
liếc tôi một cái, chỉ ngón út về phía chiếc bàn trống phía cuối
lớp, cạnh một cái cửa sổ.
Ngón út ?
Cái lớp này quả là kì lạ, y hệt như một nồi cháo thập cẩm vậy,
chẳng ai mảy may quan tâm đến tôi – kẻ bất hạnh bị đẩy đến cái lớp
học quái dị này. Nhìn xem, cả lớp học hệt như một vũ hội hóa trang,
người tóc xanh, người mặc áo không cài nút, người xăm hình, người
trang điểm như một con tắc kè !
Mắt tôi sắp mờ đi vì phải nhìn thấy quá nhiều màu sắc !
Tôi lật đật bước về phía chiếc bàn kia, tay nắm chặt balo. Nuốt
nước bọt, tôi bước những bước thật chậm, vì có linh tính chẳng
lành…
Bước lại càng gần, những tiếng động kì lạ cứ từ từ mà lọt vào tai
tôi.
Tiếng động đó, như những tiếng sáo nhỏ, phát ra một cách đều đặn,
như một thanh âm của Thần Chết…
Và tôi đang đứng trước chiếc bàn chết chóc đó, và nhẹ nhàng đặt một
bàn tay lên mặt bàn, hít một hơi mạnh, nhắm mắt cảm nhận…
Trong hộc bàn, quả là có cái gì đó đang ngọ quậy…
Có lẽ tôi biết đó là gì rồi !
_ RẦM ! – Tôi đẩy hết lực lên bàn tay, chặt một cái vừa đủ vào mặt
bàn, để cho cái thứ kì quặc kia rơi ra ngoài.
Rắn !
Những con rắn đen đang ngọ quậy, ưỡn ẹo quấn vào nhau do lực tác
động mạnh nên rơi hết cả ra ngoài. Chúng lè lưỡi, phát ra những
tiếng “ xì xì” đầy
ghê sợ.