Tên fic : Nếu như anh không là Thiên Thần
Rating : 16+ ( dù tớ có nói thế nhưng chắc có nhiều bợn chưa đủ
tuổi tò mò bon chen vào cho xem =)) )
Thể loại : supernatural , schoollife , romance, comedy.
WARNING : Có nhiều chi tiết hơi bị...người lớn một chút, yên tâm vì
chỉ là về mặt ngôn ngữ, không có vụ fang fập gì trong đây đâu ạ :
MatCuoi (57)
Tác giả : Thanh Dực
Nguồn:zing forum
Hi các bạn thân yêu, cầm trên tay các bạn ngay lúc này chính là tác
phẩm thứ hai của tớ. Tớ đã thử viết trên blog cá nhân 1 tháng rồi,
sau khi xem và rút kinh nghiệm thì tớ quyết định viết bản chính
thức này. Tớ không có nhiều kinh nghiệm viết truyện nên không được
" cứng tay" cho lắm ♥ Vì thế nếu bạn thích thì hãy ủng hộ truyện
của tớ nhé !
Ý tưởng của truyện này là một bài hát bằng tiếng Trung Quốc mà mình
vô tình được biết, ý nghĩa của bài hát ấy rất hay, đến nỗi mình
nghe xong muốn khóc luôn. Từ đó mới có ý tưởng cho truyện này ♥
Mình đã ấp ủ một hình tượng về thiên thần từ rất lâu, từ đôi cánh,
đến màu trắng hay thiên đường, đó là những thứ thuộc về vị thiên
thần trong sáng ♥
Hy vọng các bạn sẽ có những giây phút giải trí thực sự với “ Nếu
như anh không là Thiên Thần”
Giới thiệu :
Câu chuyện bắt đầu với chuyến “ du lịch” của cô bé 15 tuổi Stella
Glass đến Việt Nam – Quê hương thứ hai của cô. Một thân một mình
nơi đất khách, cô đã gặp được Thiên Du – Chàng sinh viên vừa trở về
quê nhà và nghèo kiết xác. Hai người sống chung một căn phòng trọ,
chuyện gì sẽ xảy ra ? Và Stella liệu có thể vén được bức màn bí mật
sau thân thế của “ anh chàng đẹp hơn thần thánh” mang tên Thiên Du
?
Bắt đầu cuộc hành trình dài…
Liệu trong thế giới đầy tội lỗi này có tồn tại con người gọi là "
Thiên Thần" ?
Chapter 1 : Chuyến đi
Bây giờ là mùa đông.
Vùng đất Bắc Mĩ giờ đây đang tràn ngập tuyết, thật nhiều
tuyết.
Cô, Stella Glass – Thiếu nữ cực kỳ yêu tuyết.
Haha, không hẳn là yêu. Vì song song với yêu, cô cũng rất ghét
tuyết. Tuyết cứ nghịch phá khắp đường phố, làm sắc trời dịu đi lại
khiến cô ngủ rất say, kết quả là cứ đến mùa đông cô lại hay đi học
muộn. Vừa ghét lại yêu, yêu thật nhiều, tuyết lạnh băng nhưng cũng
thật dịu dàng, cứ bao bọc cái thế giới mộng mơ trong tâm trí trẻ
con của cô…
Tạm biệt nhé, đất nước Canada xinh đẹp.
Stella Glass tôi đây sẽ bắt đầu hành trình của mình !
….
23.30 PM - Máy bay đến Việt Nam.
Hmmm, cảm giác này êm ái thật ! Bề mặt mà tôi đang dụi đầu lên cực
kì ấm nóng mà lại êm ái. Hơi khó chịu một chút vì cái “ giường” này
đôi lúc lại cựa quậy, làm tôi nửa tỉnh nửa mê.
Trong giấc mơ thường trực, tôi lại thấy anh đứng giữa làn tuyết
xinh đẹp kia…
Cho dù đứng xa vạn dặm, đôi mắt ngọc bích kia vẫn cứ tỏa ra sự
quyến rũ động lòng người. Ryan của tôi, đẹp như vị thần Apollo [1]
trong truyền thuyết, luôn kiêu ngạo, luôn phong độ ngời ngời…
Ai mà tin được, người đó lại là vị hôn phu của tôi chứ !
Lại là giấc mơ đó, anh đứng ở
phía cuối con đường thật dài, vận trên mình bộ lễ phục trắng lịch
lãm, đôi môi nở nụ cười chết người đó…Gyahhhh
Chỉ có một điều là, mỗi lần mơ tôi lại không thể nào thấy rõ mặt
anh !
Kệ đi, tôi đang mơ mà, phải hưởng thụ chứ ~
…
Hừ, cái “ giường” này lại cựa quậy nữa, lần này hình như còn kèm
theo một giọng nói âm trầm.
_ Cô thông cảm, cô ấy nằm một chút sẽ tỉnh dậy thôi !
Cái gì vậy ? Ai thế ?
Dường như sự hiếu kì bất kham của tôi đã chiến thắng cơn buồn ngủ
cùng cực này. Cố nhếch đôi mi mệt mỏi lên, tôi hé mắt nhìn…
Gì vậy ? Đây là Địa Ngục hay Thiên Đường ?
Tại sao ở đây lại có một “ kẻ như thế này “ ?
…
Quá đẹp !
Cơn buồn ngủ của tôi để lại dư vị mờ ảo trong đôi mắt tôi, mọi thứ
xung quanh đều mờ mờ, điều duy nhất tôi thấy rõ là hai vầng sáng
màu cam cam như hai viên đá hổ phách đang chiếu vào tôi.
Cố gắng dụi mắt kịch liệt, cuối cùng thì mắt tôi cũng đã có được
những hình ảnh trung thực nhất.
Hơ, đây là Thiên Sứ hay Thần Chết ???
Tôi chưa sống đủ mà ~~~~~~
Stella tôi 15 năm nay chưa làm việc gì thất đức. Dù có hay ngủ
nướng và đi học muộn cũng chưa dám đắc tội với Chúa hay bất kì vị
thần linh nào, dù đôi lúc mẹ tôi vẫn không thể lôi tôi đi nhà thờ
một cách đều đặn vào cuối tuần nhưng tôi biết Chúa cực kì độ lượng
và sẽ tha thứ cho kẻ vô tư hồn nhiên như tôi. Mỗi tháng tôi đều ăn
chay 10 ngày dù có tháng toàn ăn thịt nhưng chắc sẽ không ảnh hưởng
gì đâu, hơ hơ. Thì tôi đêm đêm vẫn mơ tưởng tới Edward Cullen đấy
thôi [2] tuy đã có Ryan "không một vết xước" bên cạnh nhưng tôi
không hé răng làm sao anh ấy biết được là đêm đêm tôi vẫn “ luyện “
sách của Stephenie Meyer [3] chứ !
Sao tôi lại phải lên trời chứ !
Tên này quả thực là đẹp chết người !
Hắn có một đôi mắt kì lạ, da trắng như men sứ và toát ra một thứ ma
lực vô hình như muốn hút tôi cuốn vào hắn vậy !
Tôi tin có 3 khả năng : 1 là hắn là ma-cà-rồng ( nhiễm truyện quá
rồi =,=) 2 là thiên sứ và 3 là thần chết hay đại loại là ác quỷ gì
đó.
Chỉ có những loại người trên trời đó mới có khả năng đẹp như thế
này !
Sợ hãi trấn an, tôi ngồi phắt dậy, cố gắng tránh xa cái gã “ mĩ nam
nguy hiểm” này. Nhưng tự nhiên trời đất chao đảo, làm tôi đứng
không vững nữa.
Đang ngồi trên máy bay mà !
_ Cẩn thận ! – Hắn đỡ lấy thân người đang ngã chúi về phía trước
của tôi một cách đẹp mắt.
Cảm nhận được hai cánh tay dài chắc khỏe của hắn vòng qua eo, tôi
vội vã ổn định nhịp tim, hít thở sâu dùng hết sức đẩy hắn ra, hét
toáng lên :
_ Bỏ ra, tôi chưa muốn chết !!!
Hơ, hình như đang có rất nhiều người nhìn tôi thì phải. Ngước mắt
lên, tất cả các hành khách trên máy bay đều dán mắt vào chúng tôi,
kèm theo lời xỉ xào :
_ Ôi đôi trẻ này, đúng là không thể nhịn được đến khi xuống máy bay
sao ?
_ Thật hâm mộ, trẻ tuổi sung sức thật !
_ Lãng mạn quá ~
…
Cái quái gì ?!
Hắn bật cười, buông đôi tay đang ôm tôi ra, ê nhưng mà…
Tôi đang ngồi trên đùi hắn !
Kết quả sau một màn “ tình cảm” này là, tôi nhận được
những ánh mắt chả mấy là thân thiện của bàn dân thiên hạ !
…
_ Thôi nào, cô đã ngủ trên đùi tôi cả buổi đấy ! – Hắn cười cười vỗ
về tôi, đang muốn cái biểu cảm trên mặt tôi chuyển đổi.
Trời ơi vừa quê lại vừa thẹn !
Chết mất, còn đâu là phong thái của thiếu nữ nữa chứ !
Hơi bị lay động bởi những lời an ủi của hắn, tôi len lén nhìn sang
gương mặt đang cười tươi rói kia. Đôi mắt như ánh trăng bạc kia nạm
hai viên đá hổ phách rực sáng, tỏa ra những tia ấm áp dị thường,
còn mái tóc hơi rối kia như những sợi đay đan vào nhau, thành một
mái tóc lãng tử hệt như những ngôi sao của Hàn quốc, làn da hắn thì
cứ như da của các cô nội trợ suốt ngày bôi bôi trét trét để có được
nước da trắng hồng. Cả người hắn cứ y như được bao phủ bởi một vầng
hào quang trong suốt, tỏa ra một sức hút kì dị.
_ Anh…anh đeo lens [4] hả ??? – Tôi nhìn chằm chằm vào mắt hắn, chỉ
tay nghi hoặc hỏi.
Hắn hơi ngẩn ra, sờ sờ lên mặt mình như tên ngốc.
_ Lens ? Mắt tôi sinh ra đã thế mà ?
Cái gì ? Thế này mà hắn bảo không đeo lens ư ? đùa đấy à ?
_ Vậy anh là Thần Chết hay Thiên Thần ? Hừ, muốn bắt tôi đi ư ? mơ
đi nhá !– Tôi nói ra một câu ngu chưa từng thấy. Chỉ có trẻ con mới
tin trên đời có chuyện chết đi thì Thần Chết bắt đi hoặc được Thiên
Thần dẫn lên trời, nhưng mà với một tâm hồn yêu lãng mạn và mơ
tưởng như tôi thì không thể không tin được !
Mặt hẳn lại ngẩn ra, hắn xoa cằm ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ, một lát
sau lại tần ngần nói :
_ Tôi và cô đang bay trên trời đấy ! Vì thế chắc tôi là Thiên Thần
rồi ,haha
Cái gì ? Thế anh nói ai đi máy bay đều là Thiên Thần à ?
Tư duy logic của tên này đơn giản đến kinh hoàng !
_ Haha, anh quả là một người hài hước đó ! – Tôi khua tay, cười
haha như một tên bạn chí cốt đang trò chuyện với hắn.
_ Tôi không nói đùa đâu. Chẳng phải Thiên Thần nào cũng bay sao ?
Có đôi cánh như thế này này – Hắn lại ra vẻ nghiêm túc, hai tay giơ
lên vỗ vỗ như đôi cánh, đôi môi quyến rũ kia mím lại, đôi mắt đầy
vẻ kiên định.
Nếu tôi mà không ngất chắc tôi sẽ thành Thần Chết bắt hắn đi ngay
!
Nhưng mà tiếc thay, tôi bây giờ không thể nào thành Thần Chết được
!
_ Được được, tôi tin anh mà ! – Tôi lại cười cười, cố gắng nín nhịn
sự bực bội trong lòng. Coi như hôm nay tôi xui, gặp phải tên “ mỹ
nam tâm thần” này trong máy bay.
Phải, hôm nay tôi nhất định sẽ đến Việt Nam, nơi mà mẹ tôi đã sinh
ra.
Nói ra cũng oai thật, bố tôi là người Canada, mà ông ấy cũng mang
một nửa dòng máu Anh của ông tôi. Còn mẹ tôi là người Việt Nam,
nhưng bà ngoại tôi lại là người Mỹ.
Chính xác, tôi là con lai !
Nhưng mà ngặt nỗi, tôi lại mang một ngoại hình hơi khác người một
chút !
Tôi có gương mặt của người Châu Á, mắt nâu và da vàng. Tuy nhiên
tóc tôi lại vàng chóe lên. Theo lẽ thường thì mái tóc vàng phải đi
với mắt màu xanh biển. Nhưng tôi lại mang cái gương mặt Tây không
ra Tây, Tàu không ra Tàu này. Suốt mười mấy năm đến lớp tôi toàn bị
chọc ghẹo, và có người còn tưởng tôi nhuộm tóc nữa đấy !
Haha,
nhưng thế này cũng có chút đặc biệt !
_ Sao cô lại đến Việt Nam ? –Chợt, hắn quay sang làm tôi giật bắn
mình.
_ Hả, a ừm…Tôi muốn đi du lịch ! ( Chính xác là bị bắt đi ) – Tôi
cười gượng.
_ Còn tôi thì bị bắt đến đó ! – Hắn cười, nhưng lại nhìn khá khổ
sở.
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me ,chúc các bạn vui vẻ)Ặc, cũng bị bắt đi à
?
Her, tôi có người cùng chí hướng rồi !
_ Vậy anh tên gì ? – Khi vừa biết được mục đích của hắn , tôi liền
gạt đi thành kiến ban đầu, trờ nên thân thiết với hắn từ khi nào
không biết.
_ Trần Thiên Du. Còn cô ?
Trần Thiên Du, cái tên nghe lạ thật ! Thiên [5] là trời ,Du là du
hành à ?
Bỏ qua đi, tôi không phải nhà ngôn ngữ học !
_ Stella Glass
_ Cô là người Việt à ? Nhuộm tóc sao ? – Hắn tùy tiện đưa tay lên
tóc tôi vuốt vuốt, còn ra vẻ ngạc nhiên nữa.
Trời ơi tim tôi !
_ Anh…anh …à à không…Tôi không nhuộm, sinh ra đã thế rồi ! Tôi là
con lai, haha – Gạt vội tay hắn ra, trong lòng tôi thở phào nhẹ
nhõm.
_ Ồ, hay thật, lần đầu tiên tôi gặp “ người lai” đó !
Tên này mắc phải dịch bệnh gì vậy ?
Hắn nghĩ tôi là một giống thú nào đó trên rừng rú sao ?
Và hắn là nhà thám hiểm điên khùng đã phát hiện ra tôi ?
_ Tôi vừa bị ba mẹ bắt về Việt Nam này, haha. Ở Canada cũng lâu
rồi, nên họ muốn tôi về đây sống tự lập và học đại học ở đây luôn.
Chắc sắp tới tôi sẽ rất khó khăn, nhưng mà tôi cũng thấy khá phấn
khích. - Hắn nói, xoa xoa vành tai trắng trẻo của mình.
_ Còn tôi thì do gặp một chút chuyện gia đình. Số phận của tôi cũng
y hệt anh đấy, có lẽ là vậy - Tôi ỉu xìu, nói đến chuyện này thì
cũng thật khó mà giải thích. Gia đình tôi cũng đâu đến nỗi khó
khăn, vậy mà bà ấy hớn hở dắt tôi đến sân bay, vứt cho đống tiền
tiêu vặt và bảo tôi sang Việt Nam vài tháng, đã vậy còn đổi số điện
thoại, mất tăm mất tích ở chỗ chết tiệt nào đó. Hai vị đấng sinh
thành đáng mến của tôi còn cười ngoác miệng mà bảo rằng, đến Việt
Nam sẽ có người giúp đỡ, nên tôi cứ bám lấy cái hy vọng" có người
giúp đỡ" này tạm thời vậy, Haizz...
Có bố mẹ nào lại vứt con mình ở nơi xa lạ chết tiệt này chứ
!!!
Chúng tôi trò chuyện vớ vẩn một lát rồi cũng ngừng, vì tôi quá mệt
mỏi với tâm hồn trong sáng ngây thơ quá mức của tên này. Dù có hơi
bị “ hớp hồn” bởi nhan sắc gạt người của hắn nhưng làm sao hắn đẹp
bằng Ryan của tôi chứ, tôi chắc là thế !
Ừm, nhưng mà…Chắc cũng gần bằng !
Suy nghĩ chán, tôi lấy MP3 ra ngồi đu đưa theo những giai điệu sôi
động từ Katy Perry [6] tới Lady Gaga [7] ,lén nhìn ra ngoài khoang
cửa. Hắn đang thiu thiu ngủ gật gà gật gù như một chú mèo trắng
ngoan ngoãn vậy.
Dù so sánh con trai với mèo thì hơi bị “ khớp” nhưng mà quả thực
hắn rất đáng yêu.
Khẽ vươn người lên, tôi chống hai tay lên gò má, nghiêng đầu ngồi
ngắm hắn. Gương mặt sáng lên dưới ánh sáng trong suốt từ cửa sổ,
đôi mắt đẹp kia đã nhắm lại yên bình, tóc hắn bị rối vì dúi đầu vào
ghế dựa, da hắn trắng như nhuộm màu ngọc. Quả thực, tôi không nịnh
đâu nhé ! Hắn quá đẹp !
Thật tiếc, nếu hắn không bị tâm thần thì giờ này chắc đã thành ngôi
sao nổi
tiếng rồi !
Tôi lại tưởng tượng tới hình tượng chàng Edward mà tôi sùng bái lâu
nay, anh ta được miêu tả là có xương đòn gánh rất đẹp. Kể cả Ryan
thân yêu của tôi, suốt ngày ăn mặc kín cổng cao tường, tôi chả bao
giờ thấy được bộ xương quyến rũ nằm ở cổ đó bao giờ cả ! Thật tò
mò…
Cứ thế, mắt tôi lại liếc xuống cổ hắn !
Không chút phòng bị, trong chiếc áo khoác măng tô dài tay, áo sơmi
của hắn trắng phau. Nơi cổ áo bị hở ra không ít, để lộ xương đòn
gánh tuyệt đẹp. Như ẩn như hiện dưới làn da trắng như tuyết kia,
xương đòn gánh [8] hắn như được gọt dũa một cách tỉ mỉ, vừa quyến
rũ lại trông rất rắn chắc !
Nếu Như Anh không Là Thiên Thần
Máu mũi tôi sắp tràn ra rồi !
Xin trời đất tha thứ cho con, nhất thời máu nóng lại nổi lên ! Tôi
không phủ nhận là tôi mê trai đẹp, mà nếu không mê thì tôi là Les à
?
Ừ ừ, đây là nhu cầu bức thiết, ngắm trai đẹp cũng không có gì là
xấu cả ! Hắn đẹp thì phơi ra, tôi đây chỉ là thức thời mà ngắm
nghía thôi ,haha đẹp cả đôi đường.
Nhìn hắn thở, từng hơi nhẹ nhàng tan vào không khí, lồng ngực rộng
rãi kia cứ phập phùng phập phùng nhẹ nhàng, trông hắn thật yên
bình, thật mang đến một sự an toàn kì lạ.
Tên này, kể cả lúc ngủ cũng đẹp.
Nhưng mà trông người hắn cũng khe khẽ run lên, chắc là lạnh quá đây
mà. Tôi vội cởi chiếc áo khoác màu trắng của mình ra, nhẹ nhàng đắp
cho hắn. Thật cái cảnh này làm tôi liên tưởng tới mấy bộ phim tình
cảm, nam chính toàn cởi áo khoác ra khoác cho nữ chính ! Còn tôi
thì ngược lại, cảm giác này cứ y như là chị gái với em trai ấy
!
Bắt đầu chuyến đi và được gặp một anh chàng đẹp trai hơn thần thánh
!
END – Chapter 1 : Chuyến đi
Chú thích :
[1] Apollo : Vị thần Mặt Trời trong Thần Thoại Hy Lạp.
[2] Edward Cullen : Nhân vật không có thật, một ma-cà-rồng xuất
hiện trong loạt series tiểu thuyết Twilight ( gồm 4 phần) của nhà
văn Stephenie Meyer [3]
[4] Lens : Kính áp tròng
[5] Thiên : Ở đây nói chữ “ Thiên” trong tiếng Hán có nghĩa là
trời, thuộc về trời. Ví dụ như :Thiên Thần, Thiên Đường,…
[6] Katy Perry : Nữ ca sĩ US-UK tài năng , nổi tiếng với phong cách
đầy sáng tạo và ấn tượng.
[7] Lady Gaga : Cũng là một nũ ca sĩ US-UK, có phong cách kì quái
độc đáo và nổi tiếng trên toàn thế giới.
[8] Xương đòn gánh : cái này nhiều bạn thắc mắc quá nên mình thêm
vô, phần này là chỗ xương nằm gần cổ, bạn sờ từ hai vai vào một
chút thì sẽ thấy hai phần xương dài dài đấy =,='' hơi khó giải
thích nhưng con trai có cái phần này nhìn khiêu gợi
Chapter 2 : Chàng trai kì lạ
Trời xanh, mây trắng, nắng chiếu lấp lánh.
Hahaha, cuối cùng cũng đến nơi rồi ! Xin chào Việt Nam !
Vừa xuống máy bay, tôi hệt như một con chim cảnh bị nhốt cả năm
trời mới được thả, chạy vù xuống sân bay ngước lên ngước xuống, quả
thực ở đây có nhiều thứ mới lạ vô cùng.
Thật khác ở Canada, ở đây nắng rất đẹp, thật lạ vì bây giờ là mùa
đông, nếu còn ở Bắc Mĩ chắc tôi đang đi Vancouver [1] trượt tuyết
rồi. Thật xui xẻo vì phải đến đây, nhưng bây giờ thì tôi cũng
thấy có một chút cảm tình với nơi này.
Tuyệt !
…
Nhưng mà có một chút rắc rối ở đây…
_ Stella à ~ Ở đây đẹp thật đó !
… Vấn đề đang nằm ở phía sau lưng tôi ngay lúc này đây…
Tại sao cái tên Thiên Du dở người này lại lẽo đẽo theo tôi chứ
?!
Tôi đang tự hỏi, có nên đi tìm số điện thoại của bệnh viện tâm thần
hay cô nhi viện nào đó rồi đá đìt hắn vào không ?
Tôi đi một bước thì hắn theo một bước, lùi hai bước thì hắn lùi hai
bước, tôi đi nhanh thì hắn cũng nhanh, tôi chậm thì hắn chậm.
Chết tiệt !
_ Rồi sao ? Tôi thiếu nợ anh hay mang thai con của anh à ? Làm quái
gì đi theo tôi suốt thế ? Mẹ anh đâu sao không đi theo, mà cứ bám
lấy tôi như đỉa thế ? – Nhìn hắn bằng nửa con mắt, tôi quay phắt
lại gầm gừ lên từng tiếng.
Tôi đang cố phát ra hết sát khí trên người đây !
Đáp lại biểu tình đáng sợ của tôi, hắn lại chớp chớp mắt, nói nhẹ
nhàng :
_ Chẳng qua là tôi muốn có một người bạn đồng hành thôi mà. Làm ơn
đó, cho tôi đi theo đi, nhất định tôi sẽ không làm phiền cô đâu !
Tôi hứa ! – Vừa nói, hắn vừa giơ tay lên.
Trông mặt hắn rất thành thật, nên tôi đành tạm tin vậy, dù sao đi
một mình cũng chán, có người đi cùng còn hơn.
_ Anh chắc chứ ? – Tôi nhìn hắn đầy nghi hoặc.
_ Thiên Thần sẽ không bao giờ nói dối !
Lại nữa rồi, cơn tâm thần của hắn lại tái phát.
_ Vâng vâng, tôi tin rồi thưa ngài Thiên Thần – Tôi thở dài ngao
ngán. Cảm giác hắn cứ như đứa con nít 5 tuổi vậy, lúc nào cũng ngây
ngây ngô ngô.
_ Ừm… giờ đi đâu nhỉ ? – Hắn rờ cằm suy nghĩ.
_ Tôi đói rồi, chúng ta đi ăn đi ! – Tôi đề nghị.
…
Hai chúng tôi dạo quanh phố một lát, tự nhiên tôi lại cảm thấy bất
an kinh khủng. Nói cho mà biết, trực giác của tôi cực tốt, chắc
chắn sắp có chuyện gì rồi !
Quả thực là thế !
Cái này gọi là “ không gây rắc rối” như lời hắn nói đây…
Chúng tôi được một phen sợ hãi, chạy thục mạng tìm chỗ trốn. Vì sao
? Vì tôi và hắn ăn trộm đồ
của một bà bác chua ngoa nào đó, hay làm một thằng nhóc khóc toáng
lên ? Sai hết !
Bởi vì hắn quá đẹp trai !
Vừa bước ra đường, là tôi nhận được đủ thứ ánh mắt các kiểu như :
ghen tỵ, ganh ghét, vân vân và vân vân… Bởi tôi quá tầm thường còn
hắn quá đẹp, nên đi cạnh hắn là mọi khuyết điểm của tôi như lộ rỗ
mồn một…
Nhưng mà mọi chuyện chưa dừng lại ở đó !
Khi chúng tôi đi ngang một trường trung học, thì ngay lúc giờ ra
về, đám học sinh ùa ra nườm nượp như đi hội. Và khi hắn vừa ngước
lên nhìn một cái thì đám nữ sinh không biết ở đâu ra nhào tới vây
quanh hắn như thú lạ.
Trời ơi ! Sao tôi không nghĩ tới tình cảnh này chứ !
Không ngờ ngoài tôi ra, mọi người phụ nữ đều động lòng trước sắc
đẹp của hắn !
Thật hối hận khi cho hắn đi cùng !
_ Hộc hộc…m…ệt quá ! – Tôi thở như chưa từng được thở, từng đợt
nặng nề. Hắn cũng không kém gì tôi, mồ hôi đã nhễ nhại cả áo.
_ Họ bị làm sao thế ? Tôi chẳng hiểu gì cả … Hộc hộc…- Hắn vừa thở
vừa nhíu mày thắc mắc.
_ Tại anh quá đẹp trai đó !
Khi tôi vừa dứt lời, thì cả người hắn đông lạnh, còn hai gò má
trắng trẻo thì ửng đỏ lên như quả đào.
Gì cơ ? E
thẹn sao ?
_ Thật…thật á ? – Một lát sau hắn mới động đậy, rờ lên mặt mình rồi
ngây ngốc hỏi tôi.
_ Thế từ trước đến giờ ai cũng khen anh “ đẹp gái “ à ?
Mặt hắn lại xịu xuống.
_ Vậy vì gương mặt của tôi mà cô gặp rắc rối thế này sao ?
Chứ còn gì nữa !
Nhìn thấy hắn hơi tồi tội, tôi liền vỗ vai hắn an ủi :
_ Anh hệt như thần tượng ấy ! Mà lũ con gái đều thích trai đẹp mà !
Tôi nghĩ anh nên tự hào mới đúng !
_ Lần đầu tiên có người nói với tôi như vậy đó ! – Đôi mắt đẹp đẽ
của hắn lại ánh lên những tia vui sướng.
Tôi nghĩ là nên bịt mặt hắn lại thì hơn ! Mở balo ra, tôi lục tìm
chiếc kính cận và cái mũ lưỡi trai. Aha ! Có rồi.
_ Này, anh đeo vào đi, không đeo là tôi vứt anh ở đây luôn đó ! –
Đưa “đồ hóa trang” cho hắn, tôi lườm một cái làm hắn khẽ giật
mình.
Sau khi hắn hóa trang xong xuôi, thì tôi mới dám ngó mặt ra quay
ngang quay dọc dè chừng đường phố, cảm thấy ổn rồi thì chúng tôi
mới bước xuống đường.
Haizz, vừa mới đến đây đã gặp rắc rối !
…
Quán café “ Last Time” nằm trong một cái hẻm nho nhỏ.
_ Này, ở đây là chỗ của bạn anh á ? – Tôi chỉ tay lên biển hiệu
bằng gỗ mục nát trên cửa, khều khều tên Thiên Du bên cạnh.
_ Ừ, tôi nghĩ cô sẽ thích cậu ấy ! – Hắn cười.
Chúng tôi bước vào, tôi không hiểu cái hắn gọi là “ thích” là như
thế nào. Nhưng mà cách bày trí của quán café này đủ nói lên tính
chất bệnh hoạn của chủ nhân rồi…
Y hệt căn nhà hoang ấy !
Nào là trần gỗ mục, ghế bám đầy bụi, khắp nơi thì giăng đầy tơ
nhện, còn trên tường thì chằng chịt toàn là hình bikini của mấy em
chân dài nữa chứ !
Vạn nhất là, khách khứa trong này toàn là mấy ông già bụng phệ đang
ngồi bàn bạc chuyện gì đó trông khoái trá lắm.
_ Ê các ông, hôm qua tôi vừa tìm được một bộ JAV [2]cực kì hot nhé
! ( Thanh Dực : =]]zz )
_ Tôi chỉ thích Maria Ozawa [3] thôi ~
_ Mấy thứ đó phải giấu thiệt kỹ, đó là kho báu của chúng ta ~ Nếu
để các con mụ ấy phát hiện ra thì coi như chúng ta không còn chỗ
dung thân – Một ông ra vẻ thần bí liền khe khẽ nói.
Thật hối hận khi đã dỏng tai lên nghe !
…
Tôi cảm thấy mình y hệt Robinson đang lạc trên đảo hoang !
Tên Thiên Du kia thì chẳng tỏ ra chút gì là ngạc nhiên hay sợ hãi
gì cả, ngược lại còn tỏ ra khá thú vị.
Cái quán này không rộng lắm, đi vào một chút là đến căn phòng nằm
khuất sau đám cây cảnh um tùm. Hình như đó là phòng của quản
lý.
Khi chúng tôi vừa bước đến chiếc cửa, thì trên đầu rơi rớt xuống
cái gì đó…đen đen.
Tôi liền đưa tay lên vai phủi đi cái thứ màu đen đó…
Nhện !
_ Ahhhhhhhhhhhhhhh !!!!! – Tiếng hét thất thanh vang lên khắp không
gian. Tôi đây bẩm sinh sợ nhất các loại côn trùng, nhất là cái thứ
kinh dị này !
Ê nhưng mà…
Có người còn hét to hơn tôi !
Cái quái gì thế !?
Tên chết tiệt này đang ôm chầm lấy tôi, lại còn hét to nữa chứ
!
_ Này này ! Anh…bỏ ra mau ! – Tôi rít lên từng tiếng, tức giận
phừng phừng.
Hắn dụi đầu vào lưng tôi, cả người như run run lên thì phải ? Còn
vòng tay đang ôm lấy eo tôi thì như siết chặt hơn.
_ Tôi…tôi sợ lắm ! – Giọng hắn run rẩy như
sắp khóc.
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me ,chúc các bạn vui vẻ)Tôi tự hỏi, tên này
có phải là con trai không ?
Nhưng rất may là nơi này thật tối, nên hắn không thể thấy được mặt
tôi đang đỏ ửng lên !
_ Đ..được rồi ! Anh mau bỏ ra đi, con nhện đó đã chết dưới gót giày
của tôi rồi ! – Luống cuống gỡ tay hắn ra, khi tôi vừa quay lại thì
thấy hắn đang cười ngạo nghễ.
_ Hehe, tôi chỉ đùa chút thôi mà ! – Hắn giơ con nhện đen đó lên,
nở một nụ cười gian ác.
Ác quỷ !
Gyahhhh, tên này dám lấy tôi ra làm trò đùa sao ?!
_ Anh…anh … - Tôi nghiến răng kèn kẹt, hai tay nắm lại thật chặt
như muốn bóp nát hắn trong tay.
_ Cạch ! – Tiếng cửa mở vang lên sau lưng tôi. Tên Thiên Du liền
ngước mặt lên ra chiều vui vẻ.
_ Long time no see ! William. ( Lâu quá không gặp ! William ~ ) –
Một giọng nói khàn khàn vang lên, tôi liền quay mặt lại.
Một vóc người cực kì cao lớn, trên mình là bộ vest bóng bẩy lịch
lãm, gương mặt tuấn tú đầy băng lạnh, tóc dài xõa ra đến ngang
vai.
Tên này là chủ quán !
Khi tôi chưa kịp định thần lại thì Thiên Du đã bước lên một bước,
tay bắt mặt mừng với tên chủ kia.
_ Tôi đã nói rành Tiếng Việt rồi, cậu không cần dùng Tiếng Anh nói
chuyện với tôi nữa đâu ! – Hắn cười.
_ William à , nghe tin cậu về nước là tôi đã cấp tốc chuẩn bị mọi
thứ rồi, thôi mau vào đi ! – Tên kia cười, choàng tay qua vai Thiên
Du._ Còn đây là bạn cậu sao ? – Hắn nhìn tôi.
William ? Hắn gọi tên Thiên Du này là William ?
_ Ừ, bạn mới quen, cô ấy tên là Stella Glass !
Tôi cười gượng gạo :
_ Vâng, Chào anh !
_ Chào, tôi tên là Tuấn Anh !
…
Khi đã an tọa trên chiếc sofa đỏ, tên tóc dài kia mới bắt đầu khơi
chuyện :
_ Mọi thứ tôi đã sắp xếp cả cho cậu rồi, bây giờ cậu chỉ việc
chuyển đến đó thôi.
Đưa hai tay nâng tách trà lên ngửi ngửi, rồi nhấm nháp, tên Thiên
Du trông thật nhã nhặn. Hắn chỉ đáp lại ngắn gọn :
_ Ừ !
_ Còn cô ? Hẳn là vừa đến đây, dù sao thì cũng là bạn của William,
có cần tôi giúp đỡ gì không ? – Tóc dài quay sang tôi, nở một nụ
cười.
_ William ? Là … ? – Tôi vừa nói vừa chỉ tay sang cái người ngồi
cạnh mình.
_ Ừm, là cậu ta
Tên của hắn làm tôi tưởng tượng đến hoàng tử nước Anh [4]!
_ Tôi cũng là lần đầu tiên đến đây, nên vẫn còn lạ chỗ, nếu có anh
giúp đỡ thì tốt quá ! – Tôi cười.
_ À, cô đã thuê khách sạn chưa ? Nếu chưa thì có thể ở tạm cùng với
William, căn nhà tôi cho cậu ta mượn vẫn còn rộng rãi chán ! – Hắn
đề nghị.
Cái gì ?! Ở chung với cái tên điên khùng này sao !?
Sợ hãi nuốt nước miếng, tôi mường tượng về cái cảnh mà tôi ở chung
với hắn…
Thậm chí không cần tưởng tượng, tôi dám cá là chưa đầy 1 ngày tôi
sẽ phát điên với tên “ mỹ nam tâm thần này” !
_ Ahaha, một người như anh Thiên Du đây sao lại chấp nhận ở chung
một chỗ chật chội với tôi chứ ! Không cần đâu, tôi tự thuê phòng là
được, cảm ơn anh ! – Tôi khoát tay.
_ Stella à, tôi không ngại đâu ! Có cô ở cùng tôi lại càng vui ấy
chứ ! – Tự nhiên cái người không cần thiết mở miệng này lại lên
tiếng cắt ngang…
_ Đấy cô thấy chưa, cậu ấy không ngại đâu, vậy đi nhé ! Đây là chìa
khóa nhà, hai người cứ đến địa chỉ
này này ! – Tên tóc dài chìa ra một mảnh giấy ghi chú và một chùm
chìa khóa mới tinh.
_ không cần thiết, tôi không ở với anh đâu ! – Tôi gầm lên, quắc
mắt nhìn tên Thiên Du đang thản nhiên cười.
Đáp lại tôi, hắn chỉ cười mà dịu dàng nói :
_ Tôi biết cô đang gặp khó khăn mà, chẳng phải cô cũng bị bắt ép
đến đây sao ?
Chỉ một câu, hắn đã bắn trúng tim đen của tôi.
_ Tại…tại sao anh …?
_ Haha, lúc tôi ở sân bay đã tình cờ nghe mẹ cô trò chuyện với cô
rồi ! – Hắn nhấc tách trà lên.
…
Tôi dẫm chân bình bịch trên đường, hai tay nắm chặt, răng nghiến
lại.
Trời đã tối, hình như đã rất là lâu kể từ khi tôi bước ra khỏi quán
café siêu cấp bệnh hoạn đó.Haizz, chiều giờ chưa ăn gì, thật đói
quá !
Ngày hôm nay quả nhiên xảy ra thật nhiều chuyện rắc rối !
Khẽ thở dài, tôi rẽ vào một công viên ven đường. Bước thẫn thờ qua
những hàng ghế đá, những đôi tình nhân đang quấn quít lấy nhau đầy
tình cảm. Người thì hôn hít, người thì ôm lấy nhau…
Trời ạ !
Bước ngang qua một đám những bà chị đang tám chuyện, tự nhiên một
người trong đám đó ngước lên nói với tôi.
_ Em à, mau tha lỗi cho người ta đi, người ta đi theo em nãy giờ
rồi đó ! – Bà chị tóc xoăn thành lọn nói làm tôi chững bước dừng
lại, tay chỉ về phía sau lưng tôi.
Tự nhiên thấy bất an quá !
_ Người…người nào …? – Môi tôi run rẩy.
_ Bạn trai em đó ! Thiệt là đẹp trai chết người được đi ! – Bà chị
kia mắt đầy thèm thuồng.
_ Bạn trai ? – Tôi vừa nuốt nước miếng sợ hãi vừa chầm chậm quay ra
phía sau.
Quả nhiên, như tôi đã mờ mịt đoán ra được !
Tên chết tiệt này lại lẽo đẽo theo sau !!!
Thiên Du !!!
Đập vào mắt là nụ cười rạng rỡ thường trực của hắn, tôi không thấy
gì là vui vẻ mà ngược lại máu nóng lại sôi lên !
Tên biến thái này !
Hắn vẫn thản nhiên tươi cười, bước lên một bước cạnh tôi, choàng
tay qua vai tôi. Đã vậy còn làm một bộ mặt tội nghiệp đến thảm
thương, chán ngán nói với bà chị kia :
_ Haizz, cô ấy bướng bỉnh lắm chị à, em năn nỉ hoài mà không chịu
tha thứ cho em gì hết ! – Đoạn, hắn đưa tay lên véo má tôi.
Grừ…grừ… Tôi cố nén giận trong lòng để giữ thể diện trước bàn dân.
Rồi làm bộ mặt liếc mắt đưa tình với hắn, vòng tay qua eo hắn véo
một cái thật đau, rặn ra giọng ngọt như mía lùi :
_ Anh ấy cũng đáng ghét làm chị à, tối ngày cứ đòi “ yêu” em hoài,
mạnh mẽ chết đi được ý ~ Thử hỏi sao em không giận chứ !_ Mắt tôi
chớp chớp như một con thỏ. Gương mặt hắn đã ngẩn ra rồi, háháhá. (
Các bợn thân yêu có hiểu “ yêu” là gì không ? ôi đầu tôi nó đen tối
mất rồi )
Bà chị kia nghe vậy mà mặt cũng đỏ lên, rồi vỗ vai tôi :
_ Gyahhhh, mấy em hạnh phúc như vậy, làm chị thèm lấy chồng quá !
Thôi em mau tha thứ cho cậu ta đi, cậu ta đáng yêu thế em còn đòi
gì nữa chứ !
Rồi, khi bà chị đó đi khỏi, tôi liền trừng mắt nhìn hắn :
_ Tên biến thái này, sao cứ đi theo mãi thế ! – Tôi quát.
_ Tại cô đang cần giúp đỡ ! – Hắn cười.
_ Thế
anh là người của hội chữ thập đỏ hay bảo mẫu của tôi ? Tôi đã nói
không cần là không cần mà !
Xí xí , bảo mẫu sao ?
Nhắc đến danh từ này, tôi liền nhớ lại lời dặn dò của bà mẹ đáng
kính…
_ Stella à, trường học bên đó mẹ đã lo liệu hết rồi, còn người giúp
đỡ sẽ đến gặp con để lo chỗ ở và sinh hoạt. Người đó sẽ giám sát
con 24/7, nếu con có ý định trốn hay nghịch phá gì thì chuyện kết
hôn với Ryan mẹ sẽ suy nghĩ lại, nhớ đó !
Chết tiệt !
Hắn là người của mẹ cài vào !
_ Tôi chỉ là một người tốt bụng muốn giúp đỡ cô thôi mà, nếu cô
không cần thì thôi vậy … - Hắn thở dài, định bước đi thì tôi liền
nói vọng theo.
Nếu Như Anh không Là Thiên Thần
_ A! Đợi đã ! Tôi đúng là cần anh giúp đỡ !
Còn giả vờ giả vịt ! Chậc, đành phải hợp tác với hắn thôi ! Nếu
không giấc mơ được làm vợ của Ryan sẽ tan thành mây khói !
Qua đêm với chàng trai đẹp như tiên ! Liệu có gì đặc biệt ?
END Chapter 2 : Chàng Trai Kì Lạ
- Chú thích
[1] Vancouver : Một thành phố nổi tiếng ở Canada, là một trong 10
thành phố hiện đại nhất thế giới, mùa đông thì nơi này trở thành
một thánh địa tuyệt vời về các hoạt động ngoài trời như trượt
tuyết, trượt băng,… nói chung là những hoạt động vui chơi với tuyết
:”
[2] JAV : Japanese Adult Video , “ phim người nhớn ” của Nhật Bản
Chi tiết liên hệ Google. ( Haizzz, thề là mình chưa xem đừng vu oan
cho mình nhé :” )
[3] Maria Ozawa : Nữ diễn viên phim khiêu d*m nổi tiếng kì cựu của
Nhật Bản Cái này bạn nam nào cũng biết, nhỉ Mình đọc báo thấy chị
này bị mất tích trong vụ thảm họa ở Nhật Bản rồi.
[4] William – Hoàng tử nước Anh : Ở đây tên tiếng anh của Thiên Du
là William, nên Stella liền tưởng tượng đến hoàng tử William của
hoàng gia Anh, anh này vừa kết hôn đấy, đẹp trai cực :”
Chapter 3 : Sống chung
( Hình minh họa tự biên đây ạ )
Số 299 Hẻm XX …
_ Chỗ này anh gọi là nhà à ?
_ Ừ, cũng lâu rồi tôi không trở lại đây…
Bạn có biết tôi đang nhìn thấy gì không ?
Thật kinh khủng !
“ Nhà” mà tên Tuấn Anh đó nói, là một căn nhà hoang nằm sâu trong
con hẻm hun hút, chẳng có lấy một người hàng xóm, đã vậy đồ đạc thì
mục nát hêt cả, trần nhà thì lỗ chỗ là dột nát, cơ man nào là bụi
và mạng nhện !
Tôi quên mất cái quán “ Last Time” của hắn cũng chả hơn gì nơi này
!
Không lẽ mẹ tôi muốn con gái yêu của mình ở một nơi như thế này sao
?
Mặt của tôi như méo dần đi khi bước từng bước vào căn nhà này, vừa
đi mà bụi và đất đá cứ thế mà rơi lộp độp xuống đầu tôi như mưa,
còn cái tên chết tiệt kia thì cứ ngó ngang làm như những thứ này
thú vị lắm !
_ Hừ ! Tôi sẽ không ở đây vào đêm nay đâu ! –