<p>_ Đưa đây cho anh... <br><br>_ Đưa
đây cho em.... <br><br>_ Của
anh... <br><br>_ Của
em... <br><br>Sau khi hét lên và dồn hết sức
mạnh vào cánh tay cầm đũa chắc chắn.... Joe giật được cái đùi gà
béo ngậy từ đôi đũa chắc chắn hok kém của Chun... Và ngay lập
tức... anh chàng phi cái đùi vào bát nó.,... và cười điệu cười hok
*****ng hàng... <br><br>_ Ăn đi.... tốt cho...
tất cả của em đấy.... <br><br>Nó nhìn Joe với
ánh mắt kinh hãi... Adan và Mike rú lên như thể bọn nó đã biết cái
gì đó thú vị... Ella hục hặc cười trong đống cơm lùng bùng... Chun
thì cắm cảu hết biết.... <br><br>Tức giận ngó
cái mặt đầy tự hào và hãnh diện của Joe lúc ấy... Nó liếc nhẹ sang
Chun... cảm thấy hơi tưng tức vì chưa cho cả hai hai cú đấm đích
đáng.... <br><br>Mấy ngày qua.... nỗi mặc cảm
của nó với Chun dần tắt... đơn giản vì điều nó lo sợ cũng thành sự
thật.... Chun và Joe làm một trận chiến thực sự.... Khi là giành
nhau cho nó ăn ... khi làm công việc hộ nó.... khi thì tranh thủ
kéo nó ra chỗ vắng vẻ thổ lộ tâm tình mỗi khi người kia không có
nhà... Khi khác lại cố gắng gần gũi nó khi người kia ở ngay trước
mặt.... <br><br>Gạt qua sự tức tối vì cả hai
coi nó như một thứ đồ vật... chính xác là một con gấu bông được
cưng chiều.... Nó hết sức cố gắng để tất cả những trò trẻ con trên
kia chấm dứt... bằng cách nói 1000 lần mỗi khi có thể với Chun,
rằng nó hok thik Chun tí ti nào hết.... Nó còn làm một số biểu hiện
chống đối... nhưng Chun vẫn trơ ra mà chiến đấu với Joe.... Cuối
cùng, trong sự thất vọng vô bờ bến... nó hiểu mối quan hệ nhằng
nhịt của nó với hai anh em họ Ngô... đã bị ông bố thân yêu phát
hiện.... <br><br>Một mắt nó ngắm cái đùi gà
chăm chú... mắt kia chớp được cơ hội là liếc ông Ngô một
cái,.... <br><br>_
Á!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! <br><br>Nó
giẫm trúng chân Adan khi tình cờ gặp ánh mắt soi mói của ông Ngô...
Thằng bé đang nhìn nó bằng tất cả lòng căm
hận.... <br><br>Ông Ngô cười nhẹ... và nói với
cái giọng " ta đây biết tuốt " <br><br>_ Bố
biết rồi.... <br><br>Người lãnh hậu quả cú
phun phì phì tất cả phần còn lại của cái đùi từ nó... là Ella....
Mike thở nhẹ vì may mắn ngồi cách Ella
5cm.... <br><br>Dù khó chịu... Nhung Chun vẫn
phẩy nhẹ đống đồ ăn trên người Ella bằng đầu móng tay.... Và sis
đáp trả lại Chun một ánh mắt biết ơn vô
cùng... <br><br>_ Bố biết cái
gì... <br><br>Chun nhăn mặt sau khi vừa vẩy đi
một mẩu thịt từ ngón tay.... <br><br>_ Biết
kon đang thik.... cô bé này.... <br><br>Ông
Ngô chỉ thẳng vào mặt nó.... may là bây h nó không có gì trong
mồm.... nhưng nước bọt thì có... và bây h đến Mike là người lãnh
đạn... <br><br>Joe cắm cúi với đĩa thức ăn như
thể mình không tồn tại.... trong khi Chun lúng
búng... <br><br>_ Gì cơ??? Cô bé
nào??? <br><br>Anh chàng tỏ vẻ ngây thơ nai tơ
khi đảo mắt quanh phòng kiếm cô bé vô
hình.... <br><br>_ cả Joe
nữa.... <br><br>Ông Ngô chậm rãi.... có vẻ
không chút chú ý đến việc tảng lờ của Chun..... Giọng ông nghiêm
túc thực sự.... Điều này chứng tỏ khi ông gọi tên Joe thay vì " thỏ
con "... <br><br>_ Tình tay
ba..... <br><br>Ông kết thúc... và tiếp tục
với thức ăn... <br><br>_
Phải.... <br><br>Joe quyết định đối mặt... và
quàng tay qua vai nó.... <br><br>_ Chỉ con và
Ariel... anh ấy hok có phần.... <br><br>Joe
liếc xáo sang phía Chun... <br><br>_ HOK CÓ
PHẦN!!! Anh là bạn trai đầu tiên...
của... <br><br>_ Đầu
tiên??? <br><br>Joe hỏi nó với vẻ nghi
ngại.... <br><br>_ Ờ thì hok đầu tiên... trước
em.... <br><br>_
Con.... <br><br>Ông Ngô vừa cắm cúi với cái
cánh gà... vừa chỉ tay vô mặt Joe... <br><br>_
Thì được.... nhưng kon.... <br><br>Ông quay
hướng ra phía Chun... <br><br>_ Thì
không.... <br><br>_ Cảm ơn
bố... <br><br>Joe nói bằng giọng lịch sự...
trong khi Chun thì nổi sùng.... <br><br>_ Bố
... bất công... vô... <br><br>_
Phải... <br><br>Ông Ngô xoa cái bụng căng tròn
của mình... nhìn Chun thik chí.... <br><br>_
Bố có chứ... bố có quyền với con trai bố....
và... <br><br>Ánh mắt ông kiên quyết
hơn... <br><br>_ Cấm túc ba ngày với Ella...
trong phòng con.... <br><br>_
HẢ??? <br><br>Mặt Chun ngơ ra.... vẻ ngây ngô
giờ mới thành thực trên từng đường nét anh
chàng... <br><br>_
Không!!! <br><br>Chun nhìn Ella kinh
hãi... <br><br>_ Ồ!!! Có
chứ.... <br><br>Ella hưởng ứng... và nhìn Chun
với ánh mắt thik chí!!! <br><br>_ Tôi thắng
gòi.... <br><br>Ella nói to bằng giọng của kẻ
chiến thắng tuy hơi cố kìm nén.... nhìn Chun với vẻ mặt ta đây...
mặc cho Chun nhăn nhó, bức xúc.... Sis vươn tay ra... với lấy hộp
bánh gấu nhón lấy cái gọi là phần thưởng cho người thắng.... Từ lúc
hai đứa bị cấm túc tới h.... cả hai chưa có gì vô bụng ngoài mấy
thứ đồ ăn vặt để mốc trông vali của Ella.... Theo ông Ngô... cấm
túc chắc kèm lun với cụm từ : " nhịn ăn
" <br><br>Loạt xoạt gom bài.... bọn nó chơi
tiếp.... mãi cho tới lúc trên tay Chun chỉ còn 1 cây bài.... còn
Ella đang giành quyền đánh và còn những hai
cây.... <br><br>Bằng một ánh mắt gian xảo
không thể tả... Ella liếm mép... ngó sang Chun và bộ bài đang trên
tay anh chàng với vẻ thật khó đoán biết... rồi đột ngột... cô nàng
lao tới trước... toan giật bộ bài của Chun.... Nhanh không kém....
Chun ngả người ra sau để tránh bàn tay đang vươn tới của Ella... Có
vẻ như anh chàng cũng mong manh hiểu Ella tính làm
gì.... <br><br>Một va chạm nhẹ như bông xảy
ra.... Chun trợn mắt.... thấy rõ cây bài át với hình trái tim to
tướng trong tay... bàn tay bây h đang khum khum ôm một vật thể mềm
nhũn và mỏng manh đè lên người anh
chàng.... <br><br>và tim Chun đập dồn.... máu
nóng từ đâu bỗng sôi sùng sục... cái vật ấy nhẹ thì có nhẹ... mà êm
thì cũng êm... tiếng thở nhịp nhàng vang dần to.... rồi Ella hơi
nhỏm dậy... mắt Ella và Chun chạm nhau trong giây
lát.... <br><br>_ Giời
ạ!!! <br><br>Chun hét lên với giọng tức
tối.... rồi đẩy Ella ra trước khi cô nàng kịp làm một động tác gọi
là " ve vãn " <br><br>_ Át
cơ!!! <br><br>Ella ngồi dậy và không chút bối
rối.... thản nhiên nhìn lá bài trên tay
Chun.... <br><br>_ Tôi không có con
cơ... <br><br>Cô nàng toe toét giơ cả hai con
bài mà Chun biết chắc vừa bị tráo lúc
nãy... <br><br>_ Thì cô ăn
đi.... <br><br>Dúi cả đống bánh vô lòng
Ella... Chun thở dài chán nản...và lần mò ra cửa sổ, nghĩ về hai
ngày bị nhốt một chỗ... và chẳng ai trong căn nhà có ý kiến gì về
việc này.... Sự tức tối bừng lên trong bụng Chun và anh chàng bắt
đầu lầm bầm... <br><br>_ Bố thật khó tính,
thật vô lý, thật.... <br><br>_ Bố anh chẳng
sai chút nào trong chuyện này.... <br><br>Ella
cầm đống bài trên tay.... xáo nó lên một cách vô
thức.... <br><br>_ Đương nhiên rồi... vì cô
quá vui mừng khi tôi ở đây... trong bực
dọc... <br><br>Chun quay về phía Ella nói với
sự giận dữ.... <br><br>_ Tôi không nói về cái
đó... có vẻ như anh chưa tỉnh ra... thứ mà anh tưởng là tình yêu
ấy.... đâu có phải... anh đâu có yêu
nó.... <br><br>Chun hiểu " nó " ở đây là ai...
anh chàng gằn giọng... <br><br>_ Cô nói thế là
sao??? Tôi yêu cô ấy... <br><br>_ Yêu... hay
anh chỉ coi nó như một món đồ chơi cần giành giật từ cậu em yêu
quí.... <br><br>Ella nói với sự mỉa mai rõ
ràng... rồi đứng dậy.... hãm ngay trước mặt
Chun... <br><br>_ Vô lý... tôi nhận ra tôi yêu
cô ấy ngay trước khi cô ấy nói với
tôi.... <br><br>_ Đối với anh, nó là một thói
quen.... <br><br>Ella cắt lời
Chun... <br><br>_ Thói quen, thưa đức ông kính
mến... cùng với sự đối đãi vô cùng lịch sự của tôi... quí ông đâm
ra bất mãn... và nhớ tới cái thói quen đó hơn bất cứ cái
gì... <br><br>_ Ra
vậy... <br><br>Chun đưa ra vẻ mặt bừng
tỉnh... <br><br>_ Đó thì ra là do tính cách
hay ho của tôi.... <br><br>Anh chàng liếc xéo
sang phía Ella... <br><br>_ Và dĩ nhiên... có
cả phần của quý cô.... <br><br>_ Tôi chấp
nhận... <br><br>Mặt Ella ửng
đỏ.... <br><br>_ Tôi đã đối xử với anh hok
được tốt cho lắm.... <br><br>_ Không được
tốt.... tồi tệ.... <br><br>Chun gắt
gỏng.... <br><br>_ Cứ coi là đúng đi... nhưng
anh phải hiểu... chốt lại là anh hok yêu
Ariel.... <br><br>_ Sao cô cam đoan chắc
vậy... và sao cô cứ thik xía vô chuyện người
khác... <br><br>_ Tôi thấy thế.... anh thấy
thói quen của anh bị cướp đoạt.... người mà anh chắc mẩm đã si mê
mình.... bây h nói với anh là thik em trai của anh... mà anh lại
chưa thất bại bao h.... và với ý nghĩ " mình yêu cô ấy... " anh bất
chấp tất cả mà giành giật.... và anh đã quên tôi là
ai??? <br><br>_ Ah!!! phải... cô là hôn thê
của tôi.... và cô muốn trói buộc tôi suốt đời với cô... cô có yêu
tôi đâu.... <br><br>_ Nhưng tôi biết rõ anh
thực sự thik ai... <br><br>Ella hoàn toàn mất
tự chủ... sis gào lên... <br><br>_ Ai
nào??? <br><br>Chun nhẹ nhàng... sau cái sững
người không đáng có trước Ella.... <br><br>_
Ai??? <br><br>_ Anh không thể chối cãi là vừa
rồi anh muốn ôm tôi.... <br><br>Ella nhẹ giọng
lại... cái nhìn của sis xoáy sâu vào
Chun... <br><br>_ Cô đừng tưởng
tượng... <br><br>_ Tôi yêu
anh.... <br><br>Chun đứng sững như vừa bị sét
đánh trúng.... Anh chàng nhìn Ella thô lỗ... và Ella cũng đáp lại
như thế.... hai đôi mắt nhìn nhau như muốn trao nhau suy nghĩ,...
và cánh cửa bật mở... <br><br>_ Em... ơ....
nghe thấy tiếng gào.... <br><br>Nó ló mặt
vào... tay cầm một đống đồ ăn trong cái khay bạc.... dừng trong
tích tắc để hiểu điều gì đang diễn ra trong
phòng <br><br>Chun bứt đôi mắt mình ra khỏi
tia nhìn với Ella.... đi tới cạnh Ariel.... Sau khi giật khay đồ ăn
ra khỏi tay nó.....Chun kéo nó đi.... anh chàng lúc này đang có
việc cần xác định.... <br><br>Ella nhìn theo
cánh cửa khép dần theo quán tính... thở dài... có vẻ như....cô
ngàng sắp phải về nhà đến
nơi... <br></p><p>Và cứ thế... chân nó
tiếp bước Chun... hok chút thắc mắc... bằng một suy nghĩ hay ho nào
đó.... nó nghĩ có lẽ đây là lần cuối cùng Chun kéo nó đi kiểu
ngày.... <br><br>hai đứa dừng lại ngay chỗ
Ella nói cho nó bik Joe là chồng chưa cưới của nó.... bằng tất cả
sự bình tĩnh... nó há mồm... <br><br>_ Anh
muốn nói với em cái gì??? <br><br>_ Em không
yêu anh thật hả??? <br><br>Thái độ của Chun
bây h thật khó cắt nghĩa... giống y một đứa trẻ hồi hộp đợi
quà... <br><br>_
Ừ!!! <br><br>Nó ngạc nhiên khi thấy mình xác
nhận hok chút bối rối.... <br><br>_ Em có thể
nói... <br><br>_ Gì
cơ.... <br><br>_ À!!! Thì... nói : EM RẤT YÊU
JOE VÀ GHÉT ANH VÔ CÙNG được hok... <br><br>_
EM RẤT YÊU JOE VÀ GHÉT ANH VÔ
CÙNG!!! <br><br>Nó nói thành thực y theo Chun
và ngắm gương mặt Chun với sự khó hiểu... nhưng khi Chun thở dài và
nhìn nó... Nó thấy mắt Chun ánh lên một thứ gì đó có thể gọi là bi
thương.... Nó tiếp tục chờ đợi một trận lôi đình hoặc dửng dưng....
Nhưng Chun cúi gằm mặt xuống trong một thời gian ngắn.... Chân anh
chàng đang vẽ nên những kí tự gì đó trên nền đất ẩm... miểng lẩm
nhẩm những câu nghe không rõ... Rồi Chun đọt ngột ngẩng đầu lên...
nắm lấy tay nó... <br><br>_ Anh cần phải đi
một thời gian... <br><br>_
Hả!!! <br><br>Nó tròn mắt... giọng Chun cương
quyết đến bất ngờ... <br><br>_ Anh sẽ lên sắp
xếp hành lý... ah... không... không được... Ariel... cho anh vay
tiền... <br><br>_ Bao
nhiêu??? <br><br>Nó tính hả một câu nữa nhưng
rồi đổi sang câu hỏi ý nghĩa hơn đôi
chút... <br><br>_ Càng nhiều càng ít, hok... ý
anh là càng tốt... <br><br>_ 1 triệu... đủ
chứ.... <br><br>Nó rút tiền trong túi rồi nhìn
Chun với ánh mắt thăm dò.... <br><br>_ Uh!!!
Chắc đủ... <br><br>Cầm lấy số tiền... Chun
quay ngay người lại và đi thẳng... nhưng chỉ ba bước anh chàng quay
lại.... đem theo một câu nói hay ho
nữa... <br><br>_ Nhớ đừng cho bố anh phá
nhà... <br><br>Để lại nó một ánh mắt tin
tưởng... Chun nhanh ****ng lên xe.... rồi hai bóng đèn đó khuất dần
sau cổng lớn.... <br><br>Nó đứng một mình với
đợt gió lạnh... lòng thắc mắc hok hỉu Chun bị làm
sao.... <br><br>Y như Chun đã tiên liệu trước
khi đi... Ông Ngô... vừa biết tin thằng kon trai yêu dấu trốn
nhà... đã nổi cơn tam bành... phải nhờ tới cái lưỡi dẻo như kẹo kéo
của nó và Ella... cùng với sức lực của ba đứa kon trai... mới kéo
được ông Ngô bình tĩnh ngồi
xuống.... <br><br>Những ngày sau đó... điệp
khúc của ông Ngô lặp đi lặp lại... <br><br>_
Đồ bất hiếu , đò phản bội giống nòi... đồ hư đốn... đồ cứng
đấu... <br><br>cái điệp khúc ấy làm nó và ba
anh em cười ngặt nghẽo... chỉ riêng Ella có vẻ như hok thể cười
được.... Nó cũng không dám gặng hỏi gì bà chị... cho tới sau bữa ăn
tối... Ella mới lại gần nó... <br><br>_ Trước
khi đi... lão ấy có nói gì... hay bảo bao h về
hok??? <br><br>_
Không... <br><br>Nó trả lời thành thực...
nhưng bộ mặt lo lắng của Ella hok chấp nhận câu trả lời 1 chữ của
nó... <br><br>_ Uh!!! anh ấy chỉ bảo em đưa
tiền... gòi phóng đi luôn... <br><br>Ella tiu
nghỉu... lần mò lên gác.... cái câu hỏi quan tâm của Ella làm nó
hứng thú.... nó cứ dốc toàn câu chuyện với Joe.... và thật may hai
đứa có cùng một suy nghĩ.... <br><br>Sang hôm
đó.... 5 ngày kể từ khi Chun vác tiền ra đi.... nó đang mải mê với
cái máy hút bụi.... Ella ngồi trên sofa... ngắm hình ảnh trên tivi
chuyển đổi với ánh mắt đờ đẫn vô
hồn... <br><br>_
Reng!!! <br><br>Ella bật dậy ngay tức thì...
lon ton ra cửa.... và xìu thấy rõ khi nhận ra ai trước
cửa.... <br><br>_ Mike của em
đâu??? <br><br>Rainie hok chút chú ý tới vẻ
sầu thảm trên mặt Ella... nó hỏi hồn nhiên vô tư.... và ngay lập
tức... cứ như hai đứa nó có thần giao cách cảm.... Mike phi từ trên
gác xuống... chạy lại là ôm chầm lấy
nó... <br><br>_ Nhớ
quá!!! <br><br>và hai đứa hôn nhau thắm thiết
làm nó nhìn mà thấy thèm... quả thật... Mike hôn điệu nghệ hơn Joe
của nó nhiều... <br><br>Rất nhanh sau đó....
Khi Mike và Rainie đang yên ổn với sự riêng tư trên gác,... Ella
lại lật đật ra mở cửa lần nữa.... Khách lần này là Joanne... Nó hơi
ngạc nhiên... hôm nay dù không phải... nhưng theo nó là ngày lễ
tình yêu.... <br><br>Adan không muốn tình yêu
của bọn nó bị dòm ngó... dù hok ai có hơi làm vậy.... nên đã đưa
Joanne đi chơi.... Nó thở dài... Joe đang mải làm luận văn tốt
nghiệp trên gác... và nó cũng đang làm việc.... chúng nó hok
thể... <br><br>" Reng!!!
" <br><br>Tiếng chuông cửa lại vang... nó nhìn
Ella... nhưng lần này chị nó có vẻ bắt đầu chán với việc mở cửa....
nó đành lật đật chạy ra... <br><br>Một luồng
hơi nước phóng thẳng vô mặt nó.... làn hơi tan đi... và trước mặt
nó là Chun... mặt đỏ như gấc... râu ria hơi tùm lum... bà bộ quần
áo bụi bặm hok giống với Chun chút
nào.... <br><br>Không chút để ý tới nó.... Ánh
mắt Chun phóng thẳng qua Ella... và bà chị nó từ từ đứng
dậy..... <br><br>Bằng những sải chân dài...
Chun tới cạnh Ella... vẫn thở dốc... vẫn đỏ
mặt.... <br><br>_ Cô nói cô yêu tôi thật
hả??? <br><br>_ Chứ anh đi đâu nãy
h.... <br><br>_ Tôi đang
hỏi.... <br><br>_ Tôi cũng đang hỏi
mà... <br><br>_
Cái.... <br><br>_ Thật... yêu
thật.... <br><br>Trong một giây.... nó bịt mồm
mình bằng mấy ngón tay để khỏi hét lên.... và y như nó đoán....
Chun hôn Ella.... <br><br>Cảm giác đó thật khó
tả... giống như khi Joe hôn nó... hạnh phúc vô cùng... hạnh phúc
khi mọi chuyện kết thúc êm đệp và nhẹ nhàng... hạnh phúc khi không
còn ai bị tổn thương và đau khổ.... Nó nhìn Chun với Ella, và cười
thật hạnh
phúc <br></p><p><br></p><p>Lại
một lần nữa... nó và mọi người đều biết mọi chuyện đang tiến hành
theo chiều hướng tốt đẹp... Ngoại trừ việc ông Ngô, đã quyết định
là Chun và Ella phải tách nhau ra... để chuẩn bị cho hôn lễ diễn ra
sau hai tháng nữa... <br><br>Đó cũng là lý do
để Chun và Ella quấn nhau hơn trong suốt hai ngày cuối cùng tụi nó
được ở bên nhau... dường như chúng đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian yêu
đương cho cãi vã và tranh luận... Dù biết cuối cùng chúng nó cũng
là của nhau... nhưng việc làm vợ chồng hok hay ho bằng việc làm
tình nhân... <br><br>Ngày Ella rời khỏi nhà họ
Ngô... cũng là lúc ông Ngô đưa Chun sang Mỹ... để ra mắt bà Trần -
má nó, bây h vì quá bận công việc nên không thể về nước dự đám cưới
của nó... dù rất khó chịu... Chun vẫn buộc lòng mình xa Ella... dĩ
nhiên là kèm theo lời hứa viết cho sis 10 bức thư mỗi ngày bằng
tay.... <br>(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me ,chúc các bạn
vui vẻ)<br>Không rơi vào cảm giác hồi hộp nhớ nhung như
Chun... dù vậy... tâm trạng Joe hiện tại cũng đang rối bời không
kém.... Trăm sự cũng chỉ tại một câu nói của ông Ngô trước khi lên
đường... <br><br>_ Bố hok có ý kiến về việc
con thik ai??? NHưng nếu là mẹ thì bố không
chắc... <br><br>Lời cảnh báo của ông Ngô lập
tức có tác dụng.... ba ngày sau khi Ella rời nhà... Joe nhận được
email của bà Ngô.... một bức thư mang đầy đủ tính chất ngắn gọn, rõ
ràng và đáng
sợ... <br><br>Trích: <br><br>Con
yêu!!! <br><br>Má đang rất bận với công việc ở
đây... tuy nhiên vẫn có thể vét số thời gian free tính đến từng
giây để dự đám cưới anh con.... 3 ngày nữa má sẽ về Đài Loan... Tuy
nhiên, má nghe nói kon đang hẹn hò với một cô gái, nói đúng hơn là
cô giúp việc nhà mình... kon cũng biết là má rất khó tính... và hãy
liệu mà cư xử... <br><br>Yêu
con... <br><br>Má của
kon!!! <br><br>Xóa bức thư đi với nỗi lo lắng
tăng dần... Joe biết bà Ngô sẽ không bao h chấp nhận một cuộc hôn
nhân không môn đăng hộ đối... Trong khi cậu và Ariel... dù hok ai
nói với ai... cũng đã ngầm hiểu là bọn nó mún dính với nhau suốt
phần đời còn lại... Phải có cách nào đó để thuyết phục bà Ngô
chứ.... đúng... phải có cách.... <br><br>Mấy
hôm sau khi Ella đi.... nó thấy hơi hụt hẫng... dẫu sao thì chị nó
rời xa nó cũng không phải là chuyện đáng mừng... nhớ lại những giây
phút rủ rỉ tâm tình, nói xấu về mấy thằng kon trai nhà này... nó
lại càng thấy nhớ bà chị yêu quái của mình hơn... Nó nghĩ rằng Joe
cũng giống nó... bởi khi Chun đi cùng ông Ngô... Joe hay cáu gắt
hơn và thỉnh thoảng suy nghĩ những điều gì đó thật mông
lung... <br><br>Nhìn vào mắt Joe hiện h... nó
càng thấy rõ điều đó hơn... dù tụi nó đang đi chơi... nhưng Joe hok
hề tỏ ra vui vẻ... <br><br>_ Đừng làm như vậy
nữa... <br><br>Joe nói thẳng thắn khi nó cho
ngón tay vô mồm và gặm.... <br><br>_ Có sao
đâu... anh chẳng ca cẩm gì về việc đó xưa
nay... <br><br>_ Bây h thì anh ca đấy.... và
thôi ngay kiểu ăn cơm cho chân lên bàn, cái thói ăn uống như hổ
báo... vừa ăn vừa tung bắp rang ra khắp nơi... ăn nói ý tứ vào một
chút.... đừng có nói trống không với anh...
và... <br><br>Cả loạt lời dạy bảo được phun
ra... không những thế... Joe bắt đầu có ý kiến về cách ăn mặc...
tuy không lịch sự cho lắm nhưng rất thoải mái của nó.... Cái cảm
giác bị người khác sửa lưng thật khó chịu... nhất là khi đó là
người nó yêu... Nó bắt đầu có cảm giác là Joe đang dần khó tính và
khó chịu.... như một ông cụ
non... <br><br>Đương nhiên không thể xả nỗi
bực dọc này với ai trong số Adan và Mike.... Rainie thì vừa bận yêu
vừa bận việc... nên con bé từ chối mọi cuộc tiếp xúc với nó... Nó
đã nghĩ tới tình huống tâm tình với con Jozy... Rồi nó chợt hiểu
mình chưa điên đến mức ấy... <br><br>" Thì
thỉnh thoảng bọn kon trai nó cũng đao đao như thế!!!
" <br><br>Ella cho nó lời khuyên thật chí
lí... Nó bắt được câu reply của bà chị và bắt đầu gõ máy như
điên... sao nó không chat với bà ấy sớm hơn... để mà bực dọc suốt
hai ngày trời.... <br><br>" Chun có bao h thế
đâu.... anh ấy " <br><br>" Này!!! Nói năng cho
cẩn thận... tính quay sang Gấu xinh của chị hả... đừng hòng... với
lại... Chun đã hết đao kể từ khi... có chị
" <br><br>" Vâng... em biết
" <br><br>" À!!! mà này!!!
" <br><br>Dòng chat tiếp theo của Ella mau
****ng vuột khỏi đầu nó.... Tiếng điện thoại hối thúc dưới lầu hai
buộc nó phải bỏ cái laptop ra một bên mà lon ton chạy
xuống.... <br><br>Nhấc máy... nó vẫn còn thở
hổn hển.... <br><br>" Ai vậy???
" <br><br>Một giọng phụ nữ khá đứng đắn vang
lên đầu dây bên kia... nó hơi giật mình... rồi trả
lời... <br><br>" Ch áu là...
" <br><br>" Ah!!! Tôi biết rồi... chào cháu...
tôi là Hermy... mẹ của Joe.... " <br><br>Nó
sững người... nó đang được tiếp chuyện bà Ngô... mẹ
Joe... <br><br>" Tôi chỉ muốn nói là ngày mai
tôi sẽ đáp chuyến bay lúc 5h chiều... có thể cảm phiền cháu
" <br><br>" Vâng!!! Cháu sẽ bảo họ ra đón
bác.... " <br><br>" Vậy cảm ơn cháu...
" <br><br>Giọng bà Ngô hơi đông cứng trong câu
nói cuối cùng... đặt điện thoại xuống... tim nó đập dồn... hóa ra
đây là lý do mà Joe sửa lưng nó.... <br><br>_
Ariel!!! <br><br>Joe xộc vô phòng kon bé...
cánh cửa phòng mở rộng.. và trong phòng chẳng có ai... sau vài h
suy nghĩ... Joe nghĩ tốt hơn hết là nói thẳng cho nó biết chuyện gì
đang xảy ra.... " <br><br>Sau vài giây thắc
mắc xem con bé đi đâu... Joe ngó quanh căn phòng... và đập vô mắt
cậu là màn hình laptop rực sáng... <br><br>_
Phoenix!!! Nick con trai ah... <br><br>Với sự
tò mò xen lẫn nghi ngờ... Joe ngồi xuống trước màn hình.... xem cái
tên phoenix này là ai mà lại chat với người yêu
cậu.... <br><br>" Bao h em mới nói cho Joe
biết : Joe là hôn phu của em... bố vẫn đang tìm em đấy... ông cho
người kiếm Ariel... con gái ông ở khắp mọi nơi....
" <br><br>Có cái gì đó đang quay tít trong đầu
Joe... cái này... thật kì lạ... Sao cậu lại là hôn phu của Ariel
được... lần đọc những dòng ở trên... Cái mớ đông đặc trong đầu Joe
dần vỡ ra... lạnh buốt... <br><br>" Cạch!!!
" <br><br>Joe ngẩng mặt lên... đứng ngay trước
cửa là nó.... đôi mắt mở lớn hơi kinh
hoàng... <br><br>thay đổi nội dung bởi: lue ,
21-12-2007 lúc 08:01 AM . <br><br>Em! cô gái
sống giữa trời Hà Nội <br><br>Yêu sắc bằng
lăng đang rơi bối rối <br><br>Trái tim em dạt
giữa đời rất vội <br><br>Nhưng nhẹ nhàng em
đặt ở trên môi!... <br><br>_ Tại
sao??? <br><br>Joe lên tiếng sau vài phút sững
sờ.... Nhưng với nó vài phút đó chắc phải ăn mất cả tiếng đồng
hồ.... <br><br>_
Em.... <br><br>Nó ngắc ngứ.... lời lẽ... suy
nghĩ của nó không hiểu đã bay biến đi đâu
hết... <br><br>_ Có phải cô cố tình vào nhà
này để thử tôi... <br><br>_
Không.... <br><br>_ Để coi thằng ngốc có yêu
cô hok??? <br><br>_
Không.... <br><br>_ Rồi yêu anh trai thằng
ngốc đó để coi nó phản ứng ra sao??? <br><br>_
Anh... <br><br>_ Rồi xem nó đau khổ như thế
nào khi mẹ nó biết nó yêu một con bé giúp
việc... <br><br>_ Em đã
định.... <br><br>_ THÔI
ĐI!!! <br><br>Cuối cùng thì Joe bùng nổ...
đứng lên ngay lập tức... với vẻ mặt đỏ bừng vì giận dữ... Joe án
ngay trước mặt nó... <br><br>_ Tôi đã tin cô,
đã yêu cô, đã đau khổ vì cô... vậy là ổn hả??? Ờ đúng!!! Sao tôi
lại thik cô được nhỉ??? Con bé đã coi tôi như một thằng giúp
việc... và bây h là một gã ngốc... <br><br>_
Em không hề biết cho tới khi... <br><br>Nó khổ
sở giải thik... <br><br>_ Tôi không muốn nghe
nữa.... <br><br>Quăng ánh mắt lạnh lùng vào
nó.... Joe đẩy nó qua một bên... tiến ra
cửa... <br><br>_ Vì em muốn ở cạnh
anh.... <br><br>Joe khựng lại... nó biết điều
đó... nếu hok cho Joe hiểu... nó chắc hẳn không còn cơ
hội... <br><br>_ Chúng ta yêu nhau ... phải
không.... vậy dù em có là ai cũng đâu quan trọng... em chỉ muốn ở
bên anh... không muốn chúng ta bị ràng buộc bởi cái hôn ước vớ vẩn
ấy... mà là bằng tình yêu thật sự.... điều đó sai
sao??? <br><br>Giọt nước mắt ấm nóng lăn qua
má nó... khi nó quay lại nhìn đôi vai rộng của
Joe... <br><br>_ Sao lại
ko??? <br><br>Joe quay lại nhìn nó.... mắt anh
chàng hơi đỏ.... <br><br>_ Vì cô đã giấu
tôi... cô không tin tưởng tôi... nếu cô nói ra tất cả... mọi thứ
hẳn đã đơn giản hơn nhiều... tôi sẽ không phải lo lắng... không
phải suy tính một khi mẹ tôi phản đối việc cô và tôi yêu nhau...
Tôi cũng sẽ không phải quát cô như vậy.... Cô không hề nghĩ đến
tôi... cô không hiểu được... cô chỉ quan tâm tới bản thân cô
thôi.... <br><br>_ Em xin
lỗi.... <br><br>Có lẽ nó hiểu những điều Joe
nói....nó biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu cứ giấu Joe như vậy... nhưng
nó vẫn giấu... có lẽ vì sự ích kỷ trong
nó.... <br><br>_
và... <br><br>Giọng Joe nghẹn
lại.... <br><br>_ Tôi không muốn thấy mặt cô
nữa.... <br><br>Giọt nước mắt lại rơi khi nó
ngước nhìn lên hoảng hốt.... Cánh cửa gỗ dần khép lại mà nó không
thể làm gì được... Đó là sự quyết định của Joe với nó sao??? Chỉ vì
nó không nói cho Joe biết... mọi chuyện sao trở nên như vậy??? Nó
có nên năn nỉ Joe không??? Nó hiểu Joe... Joe sẽ không nghe bất cứ
lời nào của nó trong lúc này.... <br><br>Nó
cảm thấy bất lực.... nó ngồi xuống giường... Nước mắt vẫn ứa ra từ
cặp mí sưng húp.... vậy là kết thúc sao??? Nó phải làm
gì??? <br>5h
sáng..... <br><br>Mặt trời mới chỉ ló lên như
một chấm đỏ nho nhỏ phía chân trời... Không khí lạnh và khô...
Tiếng gió xào xạc quanh quẩn.... Tai nó u u những âm thanh vô định
từ con đường vắng vẻ.... Khép nhẹ cánh cửa và thầm mong sao không
ai nghe thấy... Nó nắm chặt quai vali.... ngước nhìn lên ngôi biệt
thự... sau một thời gian gắn bó... Nó đã vô tình coi nơi này như
nhà mình.... Không hiểu sau khi tỉnh dậy... mọi người trong nhà sẽ
có phản ứng ra sao trước việc nó bỏ đi... vui mừng hay xúc động...
và Joe nữa... Joe sẽ nghĩ sao??? <br><br>Hít
thật sâu để ngăn giọt nước mắt lại chực trào ra.... nó cúi đầu...
mở cánh cổng kọt kẹt... xách cái vali rồi dần mất hút trong màn
sương mỏng.... <br><br>Đâu đó trên ngôi biệt
thự... một ánh mắt dõi theo bóng nó đang xa dần... đôi mắt nó cũng
như đôi mắt nó.... đỏ ửng và sưng mọng sau một đêm mất ngủ.... Thở
một hơi dài và nặng nề... Joe bước lại gần cánh cửa phòng đã khóa
kín.... cầm lên bức thư được nhét qua khe cửa hẹp vào
phòng... <br><br>Trích: <br><br>Em
xin lỗi!!! <br><br>Em đã sai khi không nói tất
cả với anh... em không mong anh tha thứ... Em không còn biết nói gì
hơn những lời này... dù nó hoàn toàn vô nghĩa.... nếu có thể...
không phải lúc này... mà là một lúc nào đó.... em có thể gặp lại
anh... và chúng ta sẽ lại bắt đầu được
hok??? <br><br>Em yêu anh
. <br><br>Một giọt nước rơi đè lên dấu chấm
của bức
thư... <br></p><p><br></p><p>THE
END.</p><br>