" Tèn tèn tèn tèn tèn ten!!!! "
Tiếng nhạc vang rộn trong lòng nó... chỉnh lại khăn xinh trên
đầu... nó ngó sang đối thủ bên cạnh bằng ánh mắt khinh
miệt....
_ Bắt đầu chứ!!!
Tiny nháy mắt với nó...
_ Okie!!!
Nó thổi phù thù đống tóc mai trên đầu... rồi hét thật to... cuộc
đua của hai đứa chính thức bắt đầu!!!
---------
_ Pẹt!!!
Mẩu kem ốc quế trên tay Adan rơi thẳng cánh... nó và Joanne cùng
nhìn cuộc đua trân trối... cũng do tụi nó chính là
BGK...
Hiện tại hai đối thủ đang luốt ầm ầm trên sàn gỗ bóng loáng, với vũ
khỉ là cây chổi lau nhà hiệu mới nhất... nhiệm vụ của hai đứa là
phải lau sạch phần mình được chia trong thời gian nhanh nhất và
sạch nhất...
_ Em nghĩ ai thắng...
Adan quay ra phía Joanne ngóng đợi....
_ Chị em... cũng hok bik... nhưng osin nhà anh tốt
chứ....
_ Đó không phải osin...
Adan đanh giọng... nhưng ngay lập tức nó thoát giọng mơ
màng...
_ Mà là chị dâu tương lai....
------------------------------------------------------
Màn thi thứ nhất diễn ra mà không phân thắng bại... màn thi típ
theo với màn đấu cọ nhà về sinh...
Nó hồng hộc đánh vật với cái bồn câu.... thỉnh thoảng cũng chăm chú
lắng nghe tiếng động từ bên kia.... đối thủ có vẻ đang rất nhiệt
tình trong việc góp phần làm cái bồn cầu thêm trắng trẻo đắng
yêu....Con bé còn khuyến mại thêm vài bài quảng cáo Duck Duck và
cầu tiêu làm nó thêm ngán.... thỉnh thoảng thêm vài tiếng ợ thật
to... Nó nhìn lại phần việc của mình và nhăn nhó... bao nhiu năm
trời nó chỉ ngán mỗi trò này....
_ Cái này... Tiny thắng...
Adan ngán ngẩm tuyên bố sai khi nhìn cái bồn cầu bị cạo hết sơn của
đối thủ...
Đối thủ nhảy cẫng lên trong vui mừng... nó thấy Tiny cao thêm 3
phân... nó thì thấp xuống 10 phân.... nhục hết biết...
Bằng một trạng thái căm phẫn... nó chạy ra chuẩn bị cho phần nấu ăn
kế tiếp....
------------------------------------
Phần này thì nó tự tin là đã làm tốt hơn đối thủ rất nhiều...
Joanne dù bị bà chị trù dập tới tấp nhưng cũng không thể cưỡng lại
hương thơm ngon tuyệt và quyến tũ của món mì Ý xào mướp đắng của
nó... Con bé mau ng rời khỏi bàn Tôm hùm luộc nướng cháy khét của
Tiny để chạy ra chỗ nó xin ăn mảnh.... nó cười xòa!!! Vỗ đầu kon bé
như kon cún con... rùi nhăn nhở với đối thủ.... lúc đó chỉ thiếu
đường xì khói ra miệng...
_ Không phải... rõ ràng là Joe sẽ thik ăn cái của tôi
hơn...
Tiny cố cãi... nó thì khinh khỉnh... không tèm có ý
kiên...
" Anh iu có điện nè!!! "
Tiếng Rainie ý ới đâu đây... nó giật mình... kon bé tới từ lúc nào
vậy...
" Anh iu có điện nè!!! "
Bây h thì nó hiểu ta... cái giọng nhão nhoẹt của kon bạn bắt nguồn
từ cái điện thoại mà Mike lỡ quên....
Theo bản năng nó cầm điện thoại lên...
_ Mike!!! Mang đồ ăn sang cứu anh!@!! Anh... anh....
Nó giật bắn mình.... giọng Chun thì thào như ở cõi nào xa lắm....
rồi tiếng nói chợt im bặt... không còn nghe thấy gì được nữa... nó
vội đặt điện thoại xuống mặt tái nhơt...
Sau vài s hoảng hốt...Nó lôi vội đống đồ ăn vừa làm rồi chạy vụt ra
cửa... đằng sau là tiếng ý ới của Adan...
_ Đi đâu vậy??? Anh Joe chưa về mà!!!
thay đổi nội dung bởi: lue , 15-12-2007 lúc 09:07 PM .
Em! cô gái sống giữa trời Hà Nội
Yêu sắc bằng lăng đang rơi bối rối
Trái tim em dạt giữa đời rất vội
Nhưng nhẹ nhàng em đặt ở trên môi!...
Nó cứ vậy mà chạy thục mạng... trong óc trống rỗng... nó chỉ nghĩ
rằng Chun đang gặp chuyện gì đó rất nguy hiểm... cái cách Chun thều
thào... rồi cả khi tiếng nói anh ta tắt lịm trong điện thoại.... Nó
cần phải làm gì đó... và nó cứ thê chạy một mạch về
nhà...
Đến khi chạm chân tại cổng rồi... nó mới lờ mờ nhận ra nguy cơ ra
sao nếu nó bước vào nhà.. nhưng rồi nó lại mau chống nhớ rằng...
tất cả những ai có thể nhận ra nó đều đã ra khỏi nhà hết... nghĩ
như vậy... nó bước tới cửa chính... và bấm chuông...
Nó không mất nhiều thời gian để chờ đợi... cánh cửa bật ra tức thì
chỉ sau vài giây ngắn ngủi... Chun đang đứng trước mặt nó.... thân
hình gầy guộc....thê thảm.... đầu tóc rối bù... quần áo như chưa
giặt đã 2 năm nay.... tuy nhiên ánh mắt lờ đờ lấy lại thần sắc ngay
lập tức khi nhìn thấy nó....
_ Em... em...
Nó có thể nhận thấy sự ngỡ ngàng trong lời nói của
Chun...
_ Mike để quên máy ở nhà... ah!!! em mang thức ăn tới cho anh
này...
Nó giơ túi đồ ăn ra trước mắt Chun, nó bây h vẫn không nghĩ tại sao
mình lại có mặt ở đây... phải nó hoàn toàn có thể nhờ Adan hoặc bất
cứ ai đó trong nhà đi đưa đồ ăn cho Chun... tại sao nó phải đến/??
Phải tại sao??? Nó vẫn thik Chun ư??? Hay là....
Trong lúc nó đang hoàn toàn bối rối... thì Chun giật mạnh tay nó...
và kéo thẳng tuột nó đi vô khu vườn rậm rạp... túi đồ ăn trong tay
nó rơi ngay trước cửa... và mắt nó như tối đi khi bị Chun lôi đi...
phải 15 phút sau.... hay lâu hơn thế... Chun dừng lại... buông tay
nó ra và thở dốc....
Nó nhìn Chun... và đột nhiên có câu trả lời... Một người anh
trai... đúng thế... Chun là người anh trai của nó... nó như em gái
của Chun... Nó đã không thik Chun ngay từ ngày đầu tiên... Tình cảm
với Chun chỉ dừng lại ở đó... đó cũng là lý do nó lo lắng cho
Chun... nhưng nếu Chun và Joe cùng lúc đều khiến nó lo lắng... thì
nó biết mình sẽ phải tới bên ai????
Nó cười... và Chun bõng ôm nó....
Nụ cười trên môi tắt lịm... nó không thể cựa quậy nổi trong vòng
tay của Chun.... Trong những cố gắng cuối cùng... nó nghe được lời
Chun nhẹ nhàng...
_ Em hết giận anh rồi... đúng không??? Thật may quá... anh không
dám nghĩ em sẽ tha thứ... vài ngày qua anh nhận ra một điều... anh
yêu em... thực sự...
Khối lượng của Chun đè nặng người nó... và những câu nói của Chun
đè nặng tim nó.... đây mới là rắc rối mà nó phải gánh chịu... rắc
rối hơn bất kì điều gì nó gặp trước đây....
--------------
Tiếng lá cây loạt xoạt... Ella rời khỏi bụi cây gần đó... và chậm
chạp bước qua đóng thức ăn rơi vào nhà... đi thẳng lên phòng...
Ella hok hiểu tại sao mình lại buồn như vậy... những ngày qua được
hành hạ Chun vừa khiến sis vui lại vừa buồn... vui khi thấy Chun
gần mình như vậy... vẻ mặt tức cười của Chun khi nổi giận nữa..
nhưng sis cũng buồn khi thấy Chun ngày càng tàn tạ... nhưng lòng tự
trọng và bản lĩnh vốn có của sis từ trước đến nay không cho phép
sis ngừng lại... nhưng h đây!!! Có phải tất cả những gì sis nghĩ là
không thể nào xảy ra lại đang diễn ra... Chun thik Ariel.... đó là
điều hay ho nhứt.... người sis thầm thik và cô em gái.... Nhưng lỗi
là tại sis chăng... khi sis cứ tỉnh bơ trước Chun....và cố gắng đối
xử với Chun như một đối thủ....
Kéo nhẹ ngăn tủ.... Ella lấy một bức ảnh để trong chiếc hộp cất
kĩ... Trong ảnh... sis và Chun đang hôn nhau... khá bất ngờ... sis
đã xem tấm ảnh hàng ngàn lần....từ cảm giác ngượng ngùng trở thành
thik thú từ lúc nào không biết... Tấm ảnh được chụp vụng trộm chính
là thứ khơi dậy trong sis tình cảm với chính kẻ thù suốt năm cấp 3
của mình... Ella nhắm mắt lại... những gì đã qua như một cuốn băng
quay chậm... chạy từ từ trước mắt sis...
Em! cô gái sống giữa trời Hà Nội
Yêu sắc bằng lăng đang rơi bối rối
Trái tim em dạt giữa đời rất vội
Nhưng nhẹ nhàng em đặt ở trên môi!...
8 năm trước....
_ Này!!! Này....
Ella lơ mơ tỉnh ngủ... vừa sau một tiết lịch sử dài ngoằng và nghe
là sự không cần thiết... lờ đờ lật con mắt lên... Ella ngó ngay
thấy mặt Lela, cánh tay phải thân cận của mình.... trông mặt con bé
lúc này khá là hoảng hốt.... Léo nheo với giọng ngái ngủ.... Ella
ngáp dài...
_ Sao, tao đang ngủ mà??? Chuyện gì đấy???
_ Chúng nó bảo... Annie đang hôn Chun ở phòng truyền
thống....
Một dòng máu nóng chảy tràn lên não Ella khi nghe câu nói ấy...hết
Sam, Alex... bây h thì đích thân thủ lĩnh nam sinh phải đi quyến rũ
khối nữ sinh của nó.... khoác vội cái áo màu lông chuột lên
người... Ella cầm đầu khoảng 10 đứa con gái kéo rầm rầm xuống phòng
truyền thống.... thoáng thấy nó trên hành lang... mọi ánh mắt đều
phải cúi xuống và tự động tránh đường... dẫu sao nó cũng là chị hai
của cái trường này... kẻ không kiêng dè nó chỉ có mỗi hắn, cũng
phải... hắn cũng là anh hai của cái trường này.... Theo truyền
thống bao nhiêu năm nay... thủ lĩnh nam sinh và nữ sinh luôn là
những người thân cận... vậy mà không hiểu sao nó và hắn không thể
hòa hợp.... ít ra là tới bây h....
Nó đạp tung cánh cửa phòng truyền thống... mọi chuyện là sự thật,
như Lela nói... Chun và Annie đang hôn nhau thắm thiết.... không
kiêng dè... không chút ngại ngùng.... Nó phi thân qua vài cái
bàn... rồi giật mạnh tay Annie ra khỏi Chun trước khi thằng bé tính
làm điều đó....
_ Chị hai...
Annie lắp bắp... có thể thấy ngay là nó rất kinh hãi...
_ Ra ngoài!!!
Ella quắc mắt... và Annie vội lỉnh ra ngoài... 10 đứa con gái tính
giáp là cà... thật không may khi Chun chỉ có một
mình...
_ Cả chúng bay nữa... và đóng cửa lại...
Lệnh dõng dạc từ mồm Ella phát ra.... lũ con gái bên ngoài líu ríu
đóng cửa ngay tức khắc.... bây h chỉ còn nó và hắn trong trạng thái
căng thẳng tột bậc...
_ Anh tính sao??? Bên nữ sinh chúng tôi chưa làm cái trò nào bỉ ổi
như vậy... quyến rũ... đích thân anh phải làm... anh muốn thắng tôi
tới vậy...
_ Cô ra lệnh mà không hề nghĩ họ nghĩ sao về cái lệnh đó... không
phải ai cũng không cần đàn ông như cô....
_ Anh nói cái gì???
Ella cất giọng the thé....
_ Tất nhiên... cô thì có bao h biết sự ngọt ngào trong tình yêu là
gì??? Cấm người của cô có quan hệ lung tung với con trai, điều luật
hay gớm....
_ Anh...
Ella nghẹn giọng... giơ một nắm đấm lên... và trước khi nó làm cho
sông mũi Chun bẹp dí... hắn tránh được và làm chiện không ai ngờ
tới...
Mặt Ella lập tức đỏ bừng.... nó đang trao đổi nước bọt với hắn...
môi nó bỗng có cảm giác nhầy nhày... nó thấy ghê... và muốn rút
người ra khỏi tình trạng này ngay lập tức... nhưng có gì đó đã ngăn
không cho nó làm vậy... một cảm giác ấm áp bao phủ quanh nó.... nó
từ từ đặt bàn tay lên lưng Chun...
Phải rất lâu sau đó.... Chun buông nó ra và nhìn nó với ánh mắt
kinh ngạc.... Rồi hắn lao vụt ra khỏi phòng, lầm bầm cái gì đó mà
nó chắc là : " Cho cô biết thế nào là lễ độ "
Ngay ngày hôm sau... tấm ảnh nó và Chun kiss nhau được ban bố trên
bảng thông báo... tốc độ thông tin truyền ra nhanh hơn hẳn nó
nghĩ... nó hok điều tra được là ai đã phát tán tin đó.... nhưng
chuyện anh hai và chị hai yêu nhau làm cả trường mừng hết biết....
tình yêu giữa phái nam và nữ trong trường mọc ra nhanh hơn lúc nào
hết... bọn nó như thể cố gắng iu sống iu chết, trước khi hai anh
chị lại quay ra thù nhau như cũ vậy...
Ngay cả nó cũng thấy thẹn... nó tránh mặt Chun trong nhiều ngày sau
đó và bắt đầu có suy nghĩ tik cực hơn... nhưng mọi chuyện như kết
thúc khi nó lại thấy Chun kiss một con bé khác trên hành lang...
Một trò đùa, một sự trả thù... nó nghĩ vậy và tiếp tục đưa mọi thứ
trở lại và chiến tranh với phe nam sinh lại tiếp tục...
Tuy nhiên Chun thì khác... hắn đỏ mặt khi gặp nó... mọi nơi và mọi
lúc... nổi cạu với tất cả mỗi khi có ai nhắc tới nụ hôn của hắn và
nó... Nó... dĩ nhiên thấy chuyện này thật đáng lợi dụng nên luôn
lấy nụ hôn đó làm vũ khí khi muốn uy hiếp Chun... và nó cũng đạt
thành công.... phe của Chun đầu hàng cho tới khi tất cả ra khỏi
trường... và 8 năm sau, bố nó thông báo Chun sẽ làm chồng
nó...
----------------------------------------
Ngắm kĩ bức ảnh và thở dài... chống đối không có nghĩa là cảm giác
của sis với Chun sẽ thay đổi... sis không thể phủ nhận tất cả....
Tiếng gõ cửa vang tới tấp khi sis lấy lại bình tĩnh...
_ Chuyện gì vậy???
Ánh mắt lơ đãng của Ella hướng ra cánh cửa mở toang... Chun đang
đứng cạnh đó...
_ Về lúc nào thế...
_ Mới thôi...
Ella tụt xuống giường....sis thấy vẻ mặt Chun ngơ ngác... không cố
gắng để hiểu giữa Chun và Ariel rốt cuộc lại xảy ra chuyện gì....
sis nắm tay Chun... kéo xuống nhà...
_ Gì thế???
Chun hốt hoảng... tưởng rằng Ella lại bắt anh làm cu li lau
nhà...
_ Tôi mua gà rán.... xuống ăn chứ???
Một buổi tối khá bình yên với cả nhà họ Ngô, Tiny bị ốm nặng sau
trận thi đấu và đến h chưa có dấu hiệu khỏi.... Joanne vì lo lắng
cho bà chị nên cũng ở nhà miết... báo hại Adan suốt ngày phải sang
nhà kon bé... để rồi nghe những lời nghi vấn bất hủ đại loại như :
Tôi trông cậu hok ra dáng đàn ông đích thực??? từ bố mẹ
Joanne....
Bữa tối tuyệt vời như mong đợi.... sau khi ngắm hai ông anh xực món
mì trộn với nét mặt vô cùng khoan khoái + đã đời.... Adan liếm mép
quay sang con bé osin nhà mình đang trong quá trình làm nốt phần mì
thứ 3 + thức ăn cho con mèo xinh xắn.... Tiếng dép loẹt quẹt sau đó
3s thông báo thằng bé sắp được xực... Adan toe toét đón lấy đĩa
thức ăn rồi nhăn mũi lại khi mùi tanh của cá xộc vô mũi
nó....
_ Gì đây??? Phần của Princess mà???
Nó giật nảy mình... nhìn đăm đăm Adan hồi lâu... rồi quay lại chỗ
con mèo... nhưng thật không may... đĩa mì của Adan đã bị kon mèo
liếm gần nửa.... vẻ mặt nó vô cùng khoan khoái khi bỗng nhiên được
ăn ngon như vậy.... Adan nhìn nó với thái độ bực tức... quẳng đĩa
cơm vô mặt con mèo... rồi chạy ra vét nốt phần mì của nó trong
chảo....Nó thì cứ vậy... ngơ ngơ.... rồi đi ra sân
sau....
Mấy hôm nay với nó không có gì tuyệt vời hơn là suy nghĩ... suy
nghĩ về tất cả... dĩ nhiên là nó thik Joe... mọi chuyện thật đơn
giản... nhưng lại bắt đầu phức tạp khi Chun biểu là anh ta thik nó,
nếu mà Chun chỉ trêu đùa nó thôi thì còn đỡ... bây h anh ta thik nó
thật rồi... một con osin và hai anh em... nó thật sự lúng
túng...không biết phải làm sao??? và không chỉ có vậy... dính vô
chuyện này còn có cả Ella nữa... nó dám cá là bà chị yêu quái của
nó có tình cảm với Chun... nếu không thì chẳng đời nào bà ấy chịu
lấy một người do cha sắp đặt cả... Mặc dù bà ấy vẫn chưa để lộ
ra....
Nó cứ thế ngồi ở bậc thềm... mặc cho lũ muỗi xô vô cấu xé....ruồi
nhặng bay đầy khi đánh hơi được mùi thức ăn ngon lành phảng phất
quanh người nó... mãi cho tới khi Joe đập vai nó....
Cái đập vai khá đau và nó la lên...
_ Làm gì mà đau thê???
Joe cười toe toét.... giơ bàn tay đầy máu....
_ Đập muỗi!!!
Trông nụ cười của Joe hiện giờ thì dễ nhầm cậu với kẻ có máu giết
muỗi....
Nó quay đi... không nói gì nữa.... Joe ngồi xuống cạnh nó... trong
cậu có vẻ lúng túng....
_ Cô còn giận tôi không..... Tôi thề là tôi không liên quan đến kế
hoạch của anh hai, ngoại trừ có mắng cô trheo kịch bản 2 hay 3 lần
gì đó... Tôi.....
joe ngừng nói để tham khảo thái độ của nó... từ nãy h mặt nó vẫn
trơ ra như vậy???
_ Tưởng hết giận rồi....
joe thì thầm... rồi cầm chặt mảnh giấy trong tay hơn nữa... toan
đứng lên...
_ Tôi đâu có giận anh...
Nó thả ra một câu rồi tiếp tục im lặng....
Joe mừng vui thấy rõ....
_ Thật hả??? vậy thì....
Bằng một động tác nhanh ng, Joe nhét vô tay nó mảnh
giấy....
_ Chủ nhật này trường tôi mở dạ hội... trong đó nói mình được mời
một người khác cùng dự.... vậy cô có thể...
_ Tại sao???
_ Gì???
_ Tại sao tôi phải đi cùng anh... tôi nói là tôi thik anh rồi
ah!!!
_ Không.... chỉ là....
_ Tránh xa tôi ra... đừng có tình cảm với tôi nữa... đừng có làm
tôi khó xử.... hãy để tôi yên....
Nó nói mà như sắp khóc.... nó đứng lên một cách nhanh ng... rồi
biến mất sau bếp....
-----------
Mike há hốc mồm... lũ mì tự động rơi ra khỏi miệng....
_ Gì thế????
_ Còn gì nữa... thik mà không dám bày tỏ...
Adan vừa mút mì vừa nói giọng cụ non...
_ Vậy là sao???
Mike ngơ ngác.....
_ Anh yêu nhiều nên lú rồi hả??? Đui cũng thấy kon mụ osin thik anh
tư mà???
_ Hả??? Vậy sao???
_ Thế mắc chi kon bé phải đấu với Tiny làm gì???
_ Anh tưởng Joe bảo kon bé bày ra trò ấy???
_ Thôi đi...
_ Nhưng nếu thik thì bày tỏ luôn đi... tội gì...
_ Vấn đề là Chun cũng thik con bé...
_ Hả??? Không phải ông ấy lợi dụng sao???
_ Trời ơi!!! Thì đúng lúc đầu là thế.... nhưng mà lửa gần rơm lâu
ngày cũng bén.... nếu hok thì đời nào ông ấy chịu ra khỏi nhà để
đến nhà chị hai Ella...
_ Ờ!!!!
Mike gật gù... nhìn thằng em với vẻ thán phục....
Adan được dịp vênh mặt... liền bồi thêm vài câu chứng minh cho sự
hiểu biết của nó....
_ Em nghĩ con bé chắc cũng nhận ra chuyện ấy rồi... nó đang rất đau
khổ giữa Chun và Joe... sợ sẽ làm cả hai tổn thương... nên muốn
tránh xa cả hai.... có khi nó còn đang tính bỏ nhà này
đấy.....
_ Hỏi thế gian tình ái là....??? ăm.... ăm....
_ Im cho em ăn....
Mike làm ràm trong đống bánh mì vừa bị Adan tống vô
họng!!!
Em! cô gái sống giữa trời Hà Nội
Yêu sắc bằng lăng đang rơi bối rối
Trái tim em dạt giữa đời rất vội
Nhưng nhẹ nhàng em đặt ở trên môi!...
Gió thổi nhẹ.... nhánh cây Chun vừa vặt ở đầu ngõ cũng vì thế mà
khẽ lay... Nhìn nhánh cây trân trối.... Chun bắt đầu công việc của
mình...
_ Vào...
_ Chuồn....
_ Vào....
_ Chuồn....
............................................
Cứ vậy cho tới chiếc lá thứ 9...
_ Vào......
Chun đứng lặng sau câu nói... vào ah!!! phải chuồn chứ.... nghĩ vậy
và anh chàng quay gót....
" Cạch!!! "
Tiếng cửa bật mở... và mồ hôi mẹ mồ hôi con túa ra trên mặt
Chun.....
_ Mới về ah???
Giọng Ella cất lên thật dịu dàng...
_ Dạ.... vâng ạ!!!
_ Sao lễ phép thế???
Sis túm gáy bộ vest lịch sự... kèm theo nụ cười hiền lành... lôi
Chun vô nhà....
--------------------------------------------------------------
_ Nước cam này!!! Uống đi.....
Ella hì hục vặn ca vát của Chun sau khi hất một cốc nước cam đầy bự
vô mồm chàng...
_ Sao chưa ra nhỉ... hay là vặn bên này...
Động tác mạnh bạo của Ella khiến Chun gần như nghẹt
thở...
_ Ặc... ôi.... ự... àm... ược..... ặc....
Ella không thèm đếm xỉa tới vẻ mặt người chết trôi của Chun... vẫn
vặn tích cực....
_ Okie!!!
Không thể kìm được nụ cười hãnh diện.... Ella ngẩng lên... gương
mặt lập tức biến sắc....
_ Anh sao thế??? Cảm nặng hả??? Đấy... đã bảo đừng thắt ca vát chặt
quá cơ.... để tôi đưa anh lên giường nhé....
_ Không.... ông....
_ Đồng ý hả???? Được liền....
Nói là làm... sis nắm lấy cổ áo Chun... lôi xềnh xệch lên
gác....
---------------
_ Nhiệt độ này, thuốc cảm này, khăn này... thôi chết... khăn là
trên trán.....
Ella rút cái khăn bị kẹt giữa một đống thuốc thang, kẹp nhiệt từ
mồm Chun ra.... phẩy phẩy vài cái... rồi tương thẳng vô trán
Chun.... cậu chàng bây h đang sắp hấp hối rồi.... liền nhìn Ella
với ánh mắt xin tha mạng...
_ Trời... ơn huệ gì????
Ella phẩy tay cười khanh khách....
_ Lòng tốt mà...... thôi... chắc đói lắm rồi hả??? Tôi nấu cho cái
gì đó mà ăn nhé....
_ ư... ư....
Chun cố gắng vừa nuốt thuốc vừa la hét phản đối....
_ Yên tâm, tôi biết anh thik nhất món gì rồi....cà ri cải thảo trộn
thuốc bắc....
Ella hí hửng chạy thật nhanh xuống nhà... bỏ lại Chun với nỗi lo
lắng đè nặng....
3 ngày nay... từ lúc kon bé đãi Chun món gà rán ngon lành.... nó
bắt đầu đóng vai người vợ tốt.... người yêu chu đáo.... ngày nào
cũng về thật sớm.... chờ Chun ở nhà... rồi hành hạ cậu bằng một
loạt động tác vũ phu mà mục đích là cởi giầy, ca vát và áo
khoác.... Đến khi cậu tắm cũng không yên.... cứ 2 phút nó lại lao
vào để đưa bàn chải giầy, khăn lau bàn..... rồi còn thỏ thẻ hỏi thử
xem Chun có muốn nó chà lưng cho cậu không.... có thể nó bị pp nó
ép làm vậy... nhưng một lý do khác... nghe có lý không kém... là nó
đã tìm cách mới để hành Chun....
Tất cả sự hành hạ về thể xác thì kòn chấp nhận được... chứ hành hạ
nội tạng... dạ dày.... thì không thể chấp nhận... cái món cà ri cải
thảo trộn thuốc bắc của nó đúng là món thật tuyệt vời cho ăn....
với hình thù kì quái và hương thơm bất hủ.... đau khổ hơn là nó cứ
nằng nặc kêu là cậu thik món đó và nó chỉ biết làm mỗi món đó....
oh hok????
Chun rên thầm trong đau khổ...... đúng lúc đó thì điện thoại của
cậu kêu liên hồi...
" Alo.... "
Chun nói khó nhọc sau khi phun hết cả đống thứ lùng bùng trong
mồm...
" Bố đây... con sống tốt chứ "
" Tốt ah!!! TỐT SẮP CHẾT ĐÂY!!! "
Chun hét lên trong điện thoại... cầu mong ông Ngô thủng màng cho
sớm....
" Uh... bố biết là con hạnh phúc sắp chết mà.... có vẻ kon nên về
nhà rồi.... "
" Cái gì??? Uh đúng... về nhà... vậy kon về luôn nhé....
"
Chun đã quên mất lý do cậu đến nhà Ella, vì trốn Ariel... bây h
Ariel đã tỏ ra quên hết chiện cũ... thì về là đúng
thôi....
" Không được.... "
" Sao nữa ah!!! "
" Con phải đợi Ella với chứ??? "
" Hả??? Sao phải đợi.... "
" Nó về cùng kon??? "
" What??? "
Chun gào lên....
" Mấy tháng qua nó đã phải vất vả chăm sóc kon... bây h ông Trần
đang dọa đuổi nó ra khỏi nhà... ta phải cho nó tá túc chứ???
"
" Không..... "
" Thích đi ăn mày hả.... thôi ngoan đi... bố sẽ về nhà để hưởng chế
độ chăm sóc đặc biệt của kon dâu... pp kon!!! "
" Ấy!!! Bố... bố không.... "
Chun không còn cơ hội để phản pháo... ông Ngô đã dập máy.... với
một đống thông tin hay ho vừa được tiếp nhận... Chun lờ mờ hiểu
ra...
" Cạch!!! "
Ella lại xuất hiện... với khay đồ ăn.....
_ Cô... cô làm thế này để về nhà tôi đỡ bị trả thù
hả???
Mắt Chun long lên... xoáy chặt vô Ella....
_ Đúng đấy.....
Sis cười toe!!!
" Loẹt!!!Xoẹt!!! "
Hất đi hất lại đống rác bẩn gần cầu thang,.... chốc chốc nó lại ngó
xuống tầng 1... Joe đang đọc báo khá say sưa... Nhìn Joe... nó thây
cảm giác tội lỗi dâng đầy mà không hiểu vì sao??? Con bé bây h mới
tiếc của... đáng lẽ nó cứ đồng ý đại đi... khi nào thuận tiện thì
sẽ nói với Chun đơn giản thế này : " Lâu nay em nhận ra em thik anh
Joe... So sozy!!! "
Nó ôm đầu.... sao mà ngố thế không biết.... Tiếng điện thoại reo
gần xa làm nó bừng tỉnh....
" Alo!!! Tôi muốn gặp Joe "
Cái giọng nheo nhéo... cô ta khỏi rồi ah!!! Sao không ốm thêm vài
thập kỉ nữa... cứ nhằm lúc này mà....
" TÔI MÚN GẶP JOE!!! "
Nó giật bắn mình... kon bé có thần giao cách cảm nên biết mình đang
bị nói xấu sao???
" Không có nhà!!! "
Nó cố gắng để giọng tự nhiên...
" Biết ngay có mụ osin phá đám mà.... Tôi không tin...
"
" Không tin cũng chịu... anh ấy tới trường rồi!!! "
" Đừng có hòng lừa bịp!!! Tôi vừa gọi tới khoa... họ bảo Joe hôm
nay nghỉ... "
" Vậy thì.... đi đâu đó... chung quy tôi đâu phải con bọ nào đó cứ
bám theo Joe 24/24.... "
Nó tuy mất vẻ tự nhiên... nhưng độ cao của chất giọng không thay
đổi.... hưng phấn của nó khi chọc tức được con mụ Nhớt < Tiny
> vừa lên đỉnh điểm thì lại tụt xuống mức đỉnh điểm từ dưới lên
khi có một giọng thứ 3 chen vô cuộc trò chuyện....
" Alo!!!! "
Giọng Joe hơi khàn.... Nó chưa bao h ghét việc thông điện thoại
giữa các tầng như lúc này....
" Joe!!! Gặp được anh thật vui quá... nếu anh không nhấc máy chắc
có mụ phù thủy hok cho em gặp anh... "
" À!!! Ừm!!! "
Giọng Joe hục hặc... chắc sắp kiếm cớ dập máy... nó hy vọng như
vậy....
" Em nghe nói có buổi dạ hội ở trường.... anh.... đã đi với ai
chưa???? "
Phép lịch sự tối thiểu là đặt tai nghe xuống... nhưng sau câu nói
này thì nó cam chịu làm người bất lịch sự.....
" Ah!!! Chưa..... "
Giọng Joe thành thực lạ lùng.....
" Vậy... em đi với anh được không.... "
Tiny rụt rè!!! Còn nó thì mún nhảy ngay lên máy bay tính đâm cho
kon bé nhát dao giữa cổ....Nó cứ thế cầm điện thoại nhảy tưng tưng
bày tỏ sự phản đối... mặc cho người dưới nhà có nghe thấy gì hay
không...
" À..... "
Joe ấp úng.... nó nắm chặt điện thoại... mồ hôi ướt rịn
tay....
" Được..... "
Hẳn là Tiny vừa trúng mánh lớn trong khi nó vừa mất đi 100 triệu...
có thể nhận thấy niềm hạnh phúc dâng tràn trong từng thớ thịt của
kon bé thông qua hơi thở gấp của nó.....
" Thật chứ.... anh sẽ đi với em.... "
Cụm từ " đi với em " được kéo dài 1 cách có chủ ý...
" uh!!! "
Giọng Joe mệt nhọc....
" Vậy em đợi anh!!!! "
Sau câu nói đó là hai tiếng cúp máy nặng nề... một vì vui sướng...
còn cái kia thì nó hok bik vì lẽ gì... Nó vẫn đang lơ lửng trong
cảm giác thất vọng... tại sao??? " Trời!!! Mày không được hỏi lý
do... chính mày đã từ chối người ta trước cơ mà.... " Nó tự nhủ....
tự an ủi rằng làm thế là đúng... và có ích.... nhưng vẫn thấy mình
ngu tệ...
------------------------------------------------
_ Thật ah!!! Chú tính đi với kon mẹ nhớt thật sao????
Mike cuống quít hỏi....
_ Đừng gọi Tiny là kon mẹ nhớt....
_ bênh thấy ớn...
Adan bồi một câu... rồi mân mê đống dạ phục trên giường
Joe....
_ Anh thấy không ổn chút nào....
_ Nhưng em không thể không tham dự mà hok có đôi.... em là thủ
khoa.... và không có lựa chọn...
Joe đứng dậy... và bước ra cửa sổ trong im lặng....
Mike nhìn Adan... cùng lúc bắt kịp ánh mắt thằng bé đang nhìn về
mình....
_ Không.... có chứ!!!!
hai anh em nhìn nhau đầy ẩn ý rồi cười sằng sặc.... Joe quay lại
với ánh mắt khó hiểu... rồi lại quay về với màu tối om trước mặt...
rì rầm....
_ Làm gì kòn!!!
Em! cô gái sống giữa trời Hà Nội
Yêu sắc bằng lăng đang rơi bối rối
Trái tim em dạt giữa đời rất vội
Nhưng nhẹ nhàng em đặt ở trên môi!...
_ Trực Thụ!!! Anh có đi dự dạ hội hóa trang hok???
" Bíp!!! "
_ Thứ 5 : Tường thuật trực tiếp lễ hội sinh....
" Bíp!!! "
_ Tuổi trẻ như một lễ hội...
" Bíp "
_ Á!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Nó hét dài để bày tỏ sự bực tức dồn ứ lại trong
người....
_ Không thể chịu được nữa....
Nó với lấy áo khoác... quàng lên người rồi phóng vọt ra
ngoài....
_ này.....
Mike vừa hé miệng quan tâm hộ Rainie thì kon bé biến mất
tiu....
_ Ngoài trời lạnh lắm...
Mike lơ ngơ với câu nói hok ai hưởng ứng.....
_ Làm gì bây h....
Mike quay ra ngay tức thì với Adan... lúc này vẫn đang tích cực vét
nốt vài sợi mì cuối nồi...
_ Thì phone chứ sau.....
Dùng hai tay vuốt mép y hệt mí bà nhai trầu... Adan phi qua chiếc
ghế bành êm ái.... và yên vị bên cạnh cái điện thoại...
_ Anh hai ah!!! Osin nhà mình lỡ chân té từ tầng 3 xuống... về ngay
nhá!!!
" Cụp!!! "
_ Vậy thôi ah!!!
Mike nhăn nhó....
_ Nó đủ thông minh để bik đây là 1 trò lừa....
_ Sao lại hok về... về chứ...
Adan phản pháo với giọng tin tưởng.... em cá cả sinh mạng
đấy!!!
_ Uh thì cứ coi chú đúng đi... nhưng mà này....
_ Sao nữa.....
_ Anh nghĩ chú mày ghét Ariel lắm cơ mà./...
_ Ừ thì...
Adan nhún vai...
_ Nhờ nó mà em có được Joanne.... mà dù sao có 1 con osin còn hơn 1
con mẹ Nhớt trong nhà đúng hok....
_ Ừ!!! Chú nói phải????
----------------------------------------------
Gió lật phật và một con bọ xấu số đâm sầm và mũi nó.... hệ quả tiếp
theo là con bọ nát toét trong hai ngón tay của nó...
Mấy tiếng trước.... Joe khoác bộ quần áo hoàng tử... gương mặt rạng
rỡ ngời ngời phóng kon xe đi đón Tiny.... < là nó nghĩ thế!!!
> Càng nhớ đến nó càng thấy người nóng bừng bừng mặc dù trời đã
sang đông.... Nó ngửa mặt lên trời.... những ngôi sao sáng lấp lánh
như lớn dần lên... tỏa sáng hệt như những chùm đèn pha lê khổng
lồ....
và trong ánh sáng rạng rỡ tuyệt đẹp ấy... nó thấy nó... trong bộ
quần áo dạ tiệc lộng lẫy.... đang uyển chuyển theo từng bước chân
vững chắc của Joe.... Joe kéo chặt nó vào người... và cười tươi
hạnh phúc.... nhạc nền êm dịu... thời gian như ngưng đọng... tất cả
chỉ dành cho hai đứa nó... nhìn ngắm hai đứa nó....
" Soạt!!! "
Nó vấp phải hòn đá.... không đau cũng không ngã... nhưng đủ làm nó
hiểu mình đã xoay tại chỗ khoảng 5s hay nhiều hơn thế.... ánh sáng
rực rỡ biến mất... những ngôi sao lại thu nhỏ.... ánh lung linh....
nó vẫn đứng giữa hai hnagf cây và trwuowcs mặt là những vạt tối sẫm
màu...
_ Tưởng tượng vớ vẩn...
Than thầm với chính mình... nó siết chặt hơn chiếc áo quanh
người... bước chậm hơn... thở cũng chậm hơn...
Nhưng tiếng thở gấp gáp thì lại vang lên to hơn.... mạnh mẽ....
**** ??? Nó tự nghĩ... Nếu có **** thì cũng đỡ hơn phải ở đây một
mình...
Nó nhìn quanh quất kiếm con **** tốt bụng.... nhưng chả có kon ****
nào cả... trước mắt nó là một dáng người đang tiến lại gần nó với
tốc độ vừa phải,....
Mất 2s sau... để nó nhận ra đó là ai??? Joe lại gần nó hơn chút
nữa.... ôm ngực thở và không nói tiếng nào....
_ Anh ở đây... làm gì???
Nó hỏi và tim đập dồn.....
_ Để gặp em.... vậy.... chà... còn em???
Tiếng của Joe nhạt đi và hòa với tiếng thở.... Nó chỉ cười và
đáp...
_ Để đợi anh!!!