Insane





Ngọc Linh không muốn mình bị xem là con nít vậy là cô cố gắng ngồi xem. Những thước phim rùng rợn cứ không ngừng xuất hiện làm tim cô thót lên, cô sợ hãi vô cùng. Trong đầu cô từng nỗi sợ cô đơn, về những tháng ngày mất cha mẹ phải ở một mình xuất hiện lần lượt lướt qua. Tim cô đập nhanh, người cô bắt đầu sợ đến run rẩy, mặt mày tái mét và nước mắt rơi. Cô mong sẽ có ai cho mình một bàn tay để cứu ra khỏi tuyệt vọng.

Tấn Phong vô tình quay sang cô, thấy cô như thế anh rất thương xót. Anh hoàn toàn không hiểu được tại sao cô lại như vậy. Anh đụng vào tay cô. Ngọc Linh nhận thấy có bàn tay đang chạm tay mình, cô mừng lắm. Trong ảo ảnh, cô nắm bàn tay ấy.

- Hic…cha mẹ đi rồi. Sợ quá.

Tấn Phong không hiểu Ngọc Linh đang bị gì nữa, anh thật sự rất lo lắng.

- Bóng tối, tại sao trời tối cơ chứ ! Tại sao mình chỉ có một mình.

Đôi mắt cô vô hồn tuôn lệ rơi, anh đau xót khôn nguôi. Tấn Phong liền lấy tay đỡ đầu cô dựa vào vai mình, dùng tay che mắt cô lại.

- Bé con, buồn ngủ rồi hả ? Ngủ đi.

Anh vờ đánh lảng chuyện khác, cố ý nói thế để muốn che dấu thái độ lo lắng. Ngọc Linh dần dần trở lại bình thường, cô tựa đầu vào vai Tấn Phong. Trong lòng cảm giác thấy rất bình yên và an toàn. Cô không còn nghe thấy tiếng hét ghê sợ của người phụ nữ trong phim hay là tiếng ma gào thét đòi trả nợ nữa mà thay vào đó cô đang nghe thật rõ tiếng tim đập nhanh trong lồng ngực mình. Đây hoàn toàn không phải là tiếng tim đập nhanh do hoảng sợ mà nó có gì đó khác lắm. Nhưng đối với cô cái khác này lại rất tốt.

Ngọc Linh không ngờ rằng Tấn Phong lại có thể tốt với mình đến thế. Cô đã không còn thấy hình ảnh 1 bạo chúa ác độc nữa rồi. Ban nãy cô hãy còn nghĩ anh ta đang chơi với kẻ thù bằng cách là cho cô xem thể loại phim mà cô ghét nhất để rồi bây giờ anh lại dịu dàng và ấm áp cho cô mượn bờ vai vững chắc để nương tựa. Cô khẽ cười hạnh phúc.

Tấn Phong thoáng thấy nụ cười của cô, tim anh đã đập bất thường nay lại bất thường hơn nữa. Anh trước giờ chưa biết dịu dàng với một cô gái là gì cả, cũng chưa bao giờ biết quan tâm đến người con gái khác nhưng giờ đây anh đã học được những điều đó. Trái tim anh cũng đang thổn thức vì cô mất rồi. Anh cố bảo với trái tim của mình hay thôi đập mạnh nhưng nó không nghe lợi khiến anh có đôi phần lo sợ rằng bé con của anh nghe thấy rồi lại biết anh nghĩ gì.

Bộ phim cuối cùng cũng hạ màn kết thúc. Ngọc Linh nãy giờ hạnh phúc quá ngủ thiếp đi luôn, bây giờ anh đành phải đánh thức cô dậy. Ngọc Linh dụi mắt, vươn vai trông đáng yêu vô cùng, cô vẫn còn chút chưa tỉnh nên chẳng biết gì. Chỉ biết là hình như cô đang được Tấn Phong kéo tay đi mà thôi.

Ra ngoài cô cùng Tấn Phong đến một quán nước, cùng nhau uống nước và trò chuyện. Anh lân la hỏi cô về việc trong rạp.

- Này, sao ban nãy cô lại khóc. Cô thấy gì thế ?

Ngọc Linh lúng túng không biết trả lời thế nào nữa, cô thật sự không muốn ai biết về việc này nhưng khi thấy ánh mắt Tấn Phong nhìn cô chăm chăm có chút quan tâm, lo lắng. Cô an tâm kể bí mật của mình cho anh nghe.

- Thật ra từ lúc nhỏ, chính xác là từ lúc cha mẹ tôi mất, tôi sợ tối.

Giọng Ngọc Linh có vẻ hơi run run khi kể cho Tấn Phong nghe, anh lắng nghe và cảm thấy đồng cảm với cô.

- Tôi ghét bóng tối, ghét nhất là lúc nằm ngủ bởi tôi hay mơ thấy ác mộng. Tôi cứ tưởng sẽ có mẹ và ba bên cạnh tôi khi tôi giật mình vì cơn ác mộng của mình nhưng mở mắt ra xung quanh chỉ toàn là bóng đêm. Bóng đêm bao bọc tôi và cả sự cô đơn nữa. Trong phòng cũng chỉ có duy nhất tôi và tôi mà thôi. Tôi…hic…tôi sợ.


Giọt nước mắt của Ngọc Linh khẽ lăn dài, Tấn Phong vội chuyển từ chỗ ngồi đối diện cô sang ngồi cạnh. Anh nhẹ nhàng an ủi, vỗ về cô, thì thầm những lời động viên cô.

- Này, tôi là anh trai cô nhá. Sau này cô gọi tôi là anh xưng em hay thích thì gọi tên cũng được nữa. chỉ cần cô gọi điện, dù là nửa đêm tôi cũng sang nhà và bên cạnh cô, thế có được không.

Trước giờ Ngọc Linh chỉ có 1 mình nay đã được có người bên cạnh quan tâm, trong lòng cô bỗng trào dâng 1 niềm ấm áp bao bọc hết con tim. Cô nhẹ nhàng ôm anh khóc nức nở, khóc vì hạnh phúc và vì những điều đau khổ mình trải qua.

Tấn Phong chỉ im lặng, anh nhìn qua cửa kiếng xuyên suốt lên bầu trời. Trong lòng anh có muôn vàn suy nghĩ và âu lo không thể nào hiểu hết.

Bỗng nhiên, cửa quán lại mở. Một cô gái với mái tóc xoăn nhẹ, gương mặt đẹp sắc sảo, nước da trắng mịn màng, đôi chân mày thanh tú và đôi mắt long lanh nhưng lại có những tia nhin sắc lạnh bước vào. Không ai là không nhìn cô bởi thân hình cô chuẩn như người mẫu và đôi chân dài thon
đẹp đang bước vào. Cô ngó nghiêng xung quanh và tiến đến bàn của Tấn Phong. Ai nấy lặng im quan sát.

- Anh Phong

Tấn Phong nghe tiếng gọi anh vội nhìn sang. Ngọc Linh đang khóc cũng nín hẳn và ngẩn đầu lên nhìn. Anh không hề biết cô gái này là ai nhưng chỉ có cảm giác hơi thân quen 1 chút thôi.

- Anh không nhớ em sao ?

- Cô là ai mà tôi phải nhớ cơ chứ !

Mọi người nín thở nhìn cử chỉ lạnh lùng và giọng nói đầy hàn băng của Tấn Phong dành cho cô gái kia. Tất cả đều đang thầm thấy đáng thương cho cô gái xinh đẹp đó.

Cô gái này này bực dọc khi thấy Ngọc Linh ôm người con trai mà cô yêu thương vội đẩy cô ra, kéo anh đứng dậy, nhìn sâu vào đôi mắt Tấn Phong mà trả lời rành rọt.

- Em là Nhi, Trịnh Tuyết Nhi, là người con gái đã chơi lúc bé với anh. Chẳng phải năm xưa anh đã hứa là khi em về sẽ kết hôn với em sao ?

Cả quán sững sờ chẳng hiểu chuyện gì cả, mọi người vẫn chăm chú xem tiếp cứ như là đang xem 1 bộ phim.
Tấn Phong sững người, anh không hề nhớ được chuyện gì cả. Chuyện lúc bé làm sau mà anh nhớ được, đã nhiều năm trôi qua lắm còn gì. Tấn Phong quay lại thấy bé con ngơ ngác, cô đang nhìn anh và Tuyết Nhi, anh sợ cô hiểu lầm.

- Có lẽ cô nhận nhầm rồi, tôi thực là không nhớ ra cô.

Tuyết Nhi gian xảo, bất ngờ ôm anh trong quán và khóc nức nở khiến người khác nhìn vào thầm chê trách Tấn Phong thật tệ bạc.

- Anh…hic…anh quên em rồi ư ? Vậy mà…vậy mà em cất công về đây thăm anh. Anh có biết…em nhớ anh và yêu anh….yêu anh đến dường nào không.

Tuyết Nhi hiểm ác cười nhẹ trên môi với màn kịch hết sức thành công của mình trong khi đó Tấn Phong không biết ứng xử sao cho phải còn Ngọc Linh thì cảm giác đượm buồn nhuốm đầy trái tim và tâm trí cô.


CHƯƠNG 9 : NHỮNG TOAN TÍNH


“Tấn Phong, có phải là giờ này, anh đang bên đấy không ? Bên Tuyết Nhi ấy. Có phải là anh bỏ em rồi, anh ghét em rồi đúng không ? Em…em chỉ còn 1 mình trong bóng tối thôi, em …sợ lắm ! Anh không như lời anh hứa với em rồi, anh không bên em. Tuyết Nhi ấy, thật sự…thật sự rất đáng sợ”

Sau bữa đi chơi với Tấn Phong gặp Tuyết Nhi, Ngọc Linh cảm thấy lòng bất an kì lạ lắm ! Cô có cảm giác rất lạ…cám giác này cô thật sự không thích chút nào cả. Tấn Phong sau bữa hôm ấy cũng lạ nốt.

________

Tấn Phong ngay khi được Tuyết Nhi ôm, nghe những lời cô nói, anh thấy rất lạ. Sau đó, anh cũng trấn tĩnh mình có lẽ đây là fan cuồng thích anh mà thôi. Tấn Phong ngay lập tức đẩy cô gái đó khiến cô loạng choạng suýt ngã. Anh vội vội vàng vàng kéo bé con của anh ra khỏi quán. Vừa ra khỏi quán, lập tức 2 vệ sĩ của gia đình anh chắn ngay trước cửa. Anh bực dọc quát tháo.

- Tránh ra

Hai vệ sĩ vẫn không hề nhúc nhích mà đứng sững đó như bức tượng nặng ngàn cân không gì lay chuyển được.

- Thưa ông chủ mời cậu chủ về. Tiểu thư nhà họ Trịnh đã về rồi.

Tấn Phong nghe tiểu thư nhà họ Trịnh anh chợt nghĩ ngay đến Tuyết Nhi bởi cô giới thiệu mình tên là Trịnh Tuyết Nhi. Anh nhận ra hình như là cô ấy nói quen anh là thật.

- Cậu chủ, phiền cậu đi về.

Thấy tình hình không ổn, anh định kéo Ngọc Linh chạy đi nhưng lại không được. Anh sợ ba anh lại sẽ tìm đến cô làm hại cô mất, thôi thì anh đành đi về vậy nhưng anh sẽ nhờ vệ sĩ đem thêm 1 chiếc xe đến đưa bé con của anh về.

- Thôi được, ta về vậy. Đem đến 1 chiếc xe đưa cô gái này về. Mai mà ta không thấy cô ấy đi học lành lặn thì hãy chờ nhận hậu quả.

Giọng Tấn Phong đầy uy lực, sắc lạnh khiến cho bọn vệ sĩ cũng không khỏi run rẩy. Họ không ngờ vì cô gái này cậu lại có thể trở nên đáng sợ như vậy. Hai người đành bấm bụng bảo nhau phải đưa cô gái này về nhà an toàn.
Tấn Phong đành ngồi lên xe. Anh vừa ngồi lên xe thì Tuyết Nhi đã nhanh chân chạy đến ngồi cạnh anh. Cô nũng nịu tựa đầu vào vai anh và còn lấy tay mình quàng tay anh nữa. Cô cố tình làm cho mình và Tấn Phong trông sao cho thật giống tình nhân nhất khiến cho anh có cảm giác bực mình. Tài xế lái xe cũng lén nhìn họ qua kiếng chiếu hậu. Nói thế nào đi nữa thì Tuyết Nhi trông đẹp đôi với Tấn Phong hơn là Ngọc Linh. Tuyết Nhi rõ ràng là có chiều cao cân đối và khi đứng với Tấn Phong trông hai người rất đẹp đôi. Mặt khác gia thế nhà Tuyết Nhi cũng có chút xứng tầm với Tấn Phong hơn. Rõ ràng là Tuyết Nhi hơn hẳn Ngọc Linh về mọi mặt.

Tấn Phong nãy giờ bực mình vì thái độ của Tuyết Nhi, anh không còn chịu nổi người con gái ngồi cạnh mình nữa. Anh bực bội đẩy cô ra, cố tình gạt tay cô thật mạnh.

- Tôi không có quen cô. Cô là loại con gái nào mà vừa gặp con trai đã ôm rồi còn tựa đầu nắm tay õng ẹo thế này. Thật bực mình.

Tuyết Nhi vẫn không chịu buông tha Tấn Phong, cô nhanh chóng trở lại tư thế ban nãy tựa đầu vào vai Tấn Phong, nắm tay anh
mà nói chuyện.

- Anh…anh thật sự là không nhớ em ư ? Năm xưa trước khi em đi anh đã hứa là khi em về anh sẽ kết hôn cơ mà.

- Tôi đã nói là không quen cô rồi, đi ra đi. Khi nào về tới nhà tôi rồi tôi sẽ làm rõ việc này.

Tấn Phong dứt khoát đẩy Tuyết Nhi ra, anh không thể nào chịu nổi nếu có người con gái không phải là Ngọc Linh ngồi cạnh, đặc biệt là ôm anh thế này.

Tuyết Nhi ngồi im không gần Tấn Phong nữa nhưng mắt cô đã bắt đầu đỏ hoe và long lanh những giọt nước trong suốt. Cuối cùng, cô không kìm được nữa và khóc thút thít khiến cho Tấn Phong có chút bực mình.

- Sao phiền phức thế này. Cô im ngay, không được khóc nữa.

Tuyết Nhi giờ đây bắt đầu không im lặng được nữa, cô cãi lại Tấn Phong.

- Tại sao khi con bé kia khóc anh lại ôm nó, còn em khóc anh lại mắng và còn bực bội là thế nào ?

Tấn Phong ghét nhất là ai dám đụng chạm đến bé con của anh, anh bực bội quát thẳng vào mặt Tuyết Nhi không thương tiếc.

- Cô im đi, ai cho phép gọi Ngọc Linh của tôi là con bé này, con bé nọ. Cô ấy là bé con của tôi, cấm cô có lời lẽ không tốt với cô ấy. Tôi chẳng quen biết cô mà sao từ lúc nãy đến giờ cứ bám dính tôi không buông ?

- Anh…anh vẫn không nhớ ra là quen biết em sao ? Em…em…

Tuyết Nhi vỡ òa, Tấn Phong bực bội quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ. Người tài xế và vệ sĩ thấy tính tình cậu chủ đang bực dọc cũng không dám hó hé mà chỉ cố chạy xe nhanh thật nhanh mong trốn thoát được bầu không khí khó xử thế này.

Tuyết Nhi hậm hực trong lòng, cô không ngờ anh lại quên cô, cô nhớ rõ là năm xưa anh nói thế kia mà, cô không nhầm được, nhất định là không nhầm. Cô quyết định khóc tiếp xem Tấn Phong làm gì.

Tấn Phong cứ nghe tiếng khóc chói tai kia mãi anh không chịu được nên đành mềm mỏng một chút lấy khăn giấy trên xe đưa cho cô.

- Này, im dùm đi, tôi mệt lắm rồi đấy.

Tuyết Nhi đang khóc rất to nhưng im bặt ngay và cười tươi, cô nhận khăn giấy từ tay Tấn Phong và lau nước mắt. Sau đó cô còn cười thật tươi nữa.

Cũng may là tài xế chạy xe thật nhanh nên tới nhà sớm, Tấn Phong mừng thầm vội mở cửa ngay mà không cần vệ sĩ, anh đi thật nhanh vào nhà. Vừa vào nhà, anh đã thấy người mà anh căm ghét đang ngồi chễm chệ trên bộ ghế salon xem báo. Anh định lên lầu thì bị người đàn ông lớn tuổi gọi lại.

- Con ngồi xuống đây ta có chuyện muốn nói.

Tấn Phong thừa biết là người đàn ông này muốn nói về Tuyết Nhi nên anh đành ngồi xuống bởi anh muốn biết cô ấy là thế nào.

Ngay khi Tấn Phong vừa ngồi xuống, Tuyết Nhi đã chạy vào ngồi cạnh Tấn Phong.

- Cháu chào bác ạ.

Người đàn ông vui vẻ cười, khóe đuôi mắt của ông hằn rõ những nếp nhăn do tuổi tác.

- Ngoan lắm Tuyết Nhi. Lâu lắm rồi mới gặp cháu, không ngờ cháu đã xinh đẹp thế này, ba mẹ cháu đâu rồi ?

- Dạ, ba mẹ cháu còn bên Mĩ ạ, chỉ có mình cháu về thôi.

- Nếu ở có một mình vậy cháu sang nhà bác cho vui, thằng Phong hay đi chơi lắm, bác chỉ ăn có một mình thôi.

- Thôi ạ, cháu sợ phiền cho bác.

- Không phiền chút nào, cháu cứ ở lại

- Nếu bác đã mời thế này, cháu sẽ ở lại.

Tấn Phong ngồi đó nghe cuộc đối thoại giữa người anh ghét và Tuyết Nhi, anh cảm thấy không vui. Ngay khi nghe Tuyết Nhi ở lại anh càng bực hơn nhiều.

- Tôi không cho phép Tuyết Nhi ở lại.

- Nhà của ta, ta muốn cho ai ở là quyền của ta, con được phép cho hay không sao ?

- Nhưng…tôi là con ông, tôi cũng là thành viên trong nhà, ông cũng nên để ý đến lời nói của tôi chứ.

- Bộ mày quan tâm tao à ? Đến 1 chút tôn trọng ba mình còn không có.

Tấn Phong bực mình đứng dậy, đi thẳng lên phòng. Trước khi đi anh còn ném tia nhìn sắc lạnh cho Tuyết Nhi.
Tuyết Nhi khóc lóc trước mặt ba Tấn Phong khiến ông có phần áy náy về hành động con trai mình.

- Thôi con đừng khóc, lên phòng ngủ đi. À mà con về đây định học trường nào vậy ?

- Con chưa biết nữa.

- Hay là con học cùng Tấn Phong đi, sẵn trông hộ nó luôn.

- Dạ vâng ạ.

- Vậy thì con ngủ sớm, mai đi học luôn nhé !

- Dạ vâng ạ.

Tuyết Nhi kính cẩn chào ba Tấn Phong và lên phòng ngủ. Trong phòng, Tấn Phong bực mình, anh tức đến nỗi đập rất nhiều đồ đạc trong phòng cho thỏa cơn giận. Chỉ tại Tuyết Nhi mà hôm nay anh không bên bé con của anh được nhiều, chẳng chở bé con về được.

Lúc đó, ngoài cửa phòng có người gõ cửa, Tấn Phong không muốn tiếp ai nên đuổi đi.

- Ta không muốn gặp ai hết.

- Nhưng thiếu gia à…

Nhận ra tiếng quản gia, anh cho phép vào bởi quản gia là người mà trong cái nhà này anh tôn trọng nhất.

Bà giản gia vào phòng và cầm theo cuốn album hình khiến cho anh ngạc nhiên. Quản gia ngồi cạnh Tấn Phong, mở những hình thuở bé cho anh xem. Anh nhận ra thuở bé anh hay chụp hình cùng một đứa con gái, cô ấy rất quen. Anh giật mình hỏi
quản gia.(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me ,chúc các bạn vui vẻ)- Đây…đây chẳng phải là con bé đó sao ?

- Đúng…đây là Tuyết Nhi.

- Sao con chụp cùng con bé ấy ?

- Con bé ấy là tiểu thư nhà họ Trịnh, lúc nhỏ nhà tiểu thư bên cạnh nhà con, hai đứa hay chơi với nhau lắm ! Tiểu thư rất thích con và vậy là người lớn 2 bên quyết định là sẽ cho 2 con kết hôn khi lớn. Ông bà Trịnh mở thêm chi nhánh công ty bên Mĩ nên dời nhà sang đó và cho tiểu thư sang đó học vì bên đó điều kiện tốt hơn.

- Ra là thế, hèn chi con không nhớ.

Tấn Phong tiếp tục nhìn chăm chăm vào những bức hình, anh phát hiện ra hồi bé anh chụp hình có vẻ không vui, và con không thích Tuyết Nhi, anh nhận ra cô bé bên cạnh cười tươi hơn.

- Con không thích Tuyết Nhi đúng không ạ ?

- Đúng rồi, từ bé con đã ghét tiểu thư. Có mình tiểu thư là hay theo sau con thôi.

Tấn Phong cứ ngồi xem chăm chú và những kí ức tuổi thơ trở về. Anh dần dần nhớ ra nhiều chuyện. Anh bỗng nhớ đến lời của Tuyết Nhi nói là anh đã đồng ý kết hôn với cô ấy. Anh cố gắng nghĩ lại xem mình có hứa không. Và…anh đã nhớ ra

- Hic…em phải đi theo ba mẹ sang Mĩ.

- Kệ cô

- Nhưng em chỉ muốn ở bên anh thôi

- Tôi ghét cô. Cô đi tôi mừng lắm

Đứa bé gái xinh đẹp òa khóc khiến cho những người lớn xung quanh, đặc biệt là ba mẹ đứa bé gái thấy tội nghiệp cho con mình. Mẹ cô liền kêu cô lại thì thầm vào tai cô điều gì đó. Cô hớn hở đứng trước mặt cậu bé hỏi.

- Anh nè, sau này lớn lên khi em về anh sẽ kết hôn với em nhé !

- Không, tôi không thích.

Cô bé bắt đầu thút thít. Mẹ cậu bé nhìn cậu bé thầm bảo cậu rằng nói đồng ý. Cậu không chịu nhưng vì thấy mẹ tha thiết muốn mình như thế nên cậu đồng ý.

- Ừ, được rồi. Cô về đi rồi thích thì kết hôn

Con bé nín khóc ngay và mỉm cười

Tấn Phong nhớ ra, anh thật sự thấy lời nói năm xưa của bản thân quá tai hại. Nhưng đó cũng vì mẹ, bởi anh rất yêu thương mẹ nên mẹ bảo gì anh đều làm nấy.

Nhắc đến mẹ anh lại càng ghét ba mình. Tại ba lo công ty không về thăm mẹ nên mẹ đã buồn bã và lâm bệnh nặng. Ngay giây phút bà gần chết, bà mong gặp chồng mình vậy mà người chồng lại vì kí hợp đồng công ty không về để bà ra đi trong đau khổ. Anh hận ba, anh rất hận ba mình vậy nên chẳng khi nào anh gọi ông một tiếng ba kể từ khi ấy nữa. Giờ nghĩ lại anh càng thấy thương mẹ hơn và rất nhớ mẹ.

---------------------------

Ngọc Linh thấy Tấn Phong mới vào trường mà đã không vui, ngồi một chỗ, gương mặt còn đăm chiêu, cô hỏi anh.

- Này, Phong, cậu sao thế ?

Tấn Phong nghe Ngọc Linh gọi mình một tiếng Phong rất ngọt ngào, anh vui vẻ quay sang cô.

- Không có gì đâu, Ngọc Linh.

Ngọc Linh sững người khi nghe Tấn Phong gọi mình bằng Ngọc Linh thay cho cô khiến cô vui mừng. Cô cười hạnh phúc. Và lúc đó …ngoài cổng, Tuyết Nhi xuất hiện náo động cả trường, ai nấy đều bu lấy cổng trường xem mặt người đẹp.

Tuyết Nhi xuống xe dưới ánh nắng nhẹ nhàng lúc sớm càng làm cô nổi bật. Cô đứng im nhìn xung quanh. Cuối cùng cô tìm được Tấn Phong, cô vui mừng cất tiếng gọi anh.

- Tấn Phong, em đây nè.

Ai nấy tản ra hai bên cho Tuyết Nhi gọi Tấn Phong. Lúc ấy Tấn Phong ngạc nhiên trố mắt nhìn Tuyết Nhi. Ngọc Linh nhìn Tuyết Nhi và nhớ đến chuyện hôm qua.

Trong sự ngạc nhiên của tất cả mọi người, Tuyết Nhi đeo cặp, không ngần ngại chạy đến chen vào giữa chỗ ngồi của Ngọc Linh và Tấn Phong ôm anh và còn hôn chụt lên má anh khiến cho Tấn Phong từ ngạc nhiên chuyển sang tức giận. Gương mặt dần dần chuyển sang đỏ lừ. Mọi người có thể thấy được xung quanh Tấn Phong đang có hỏa khí và hỏa khí này đang dâng ngùn ngụt có thể nướng chín, thiêu sống bất cứ ai và thứ gì xung quanh.

Ngọc Linh ngơ ngác không hiểu chuyện nhưng khi thấy người con gái kia đang hôn Tấn Phong cô hơi có chút hoài nghi về thân phận 2 người. Ngọc Linh chợt nhớ đến chuyện hôm qua. Cô dần dần nhận ra đây là cô gái hôm qua, cô nhớ đến lời nói của Tuyết Nhi, cô thầm nghĩ Tuyết Nhi có lẽ là người yêu Tấn Phong. Ngọc Linh bỗng nhiên thấy lòng rất buồn, không chỉ thế, con tim cô cũng có cảm giác nhói nhói rất khó chịu. Nhìn sang 2 người lần nữa, cô có cảm giác mình giống như đang phá vỡ không gian cả 2 nên liền đứng lên và đi vào lớp. Bóng dáng nhỏ bé dần khuất sau cánh cửa lớp, trông rất đáng thương.

Tuyết Nhi quan sát Ngọc Linh nãy giờ nên cô cũng nhận ra được phần nào tâm trạng của Ngọc Linh, cô rất vui sướng khi đã đuổi được con bé bám lấy Tấn Phong đi. Cô quay sang Tấn Phong cười vui vẻ.

Tấn Phong thấy Ngọc Linh buồn bã đi vào anh liền trừng mắt nhìn Tuyết Nhi, anh hậm hực lấy tay lau đi nụ hôn của Tuyết Nhi, ngữ khí rất đáng sợ nói thẳng vào cô.

- Ghê tởm, cô là loại con gái gì chứ ? Chẳng bằng bé con của tôi. Tại cô mà bé con của tôi đi mất, tôi
đi đây.

Sau câu nói đầy lửa giận, Tấn Phong đi vội vã vào lớp chỉ để gặp Ngọc Linh xem cô thế nào. Anh đi chưa được 1 bước đã bị Tuyết Nhi kéo lại. Cô không muốn Tấn Phong phải chạy theo con bé kia, con bé ấy nào có bằng cô, nó không đẹp bằng cô một tí nào cả, lại cũng chẳng xứng tầm với Tấn Phong. Mặt khác, Tấn Phong cứ gọi Ngọc Linh là bé con của tôi, làm cho Tuyết Nhi rất tức giận. Cô càng lúc càng cố nũng nịu hơn.

- Anh…em chỉ thương anh thôi mà. Ba anh đã cho phép em vào trường, học chung với anh chỉ để gần anh thôi đấy !

Học chung trường đã là quá đáng nay là con học chung lớp. Nghe câu ấy thôi Tấn Phong đã bực nay càng bực hơn. Anh giờ đây không chỉ căm ghét Tuyết Nhi mà còn cả người đã sinh thành ra nữa. Bàn tay xinh đẹp của Tuyết Nhi cứ níu tay Tấn Phong lại làm anh bực bội. Anh đưa mắt buồn bã nhìn vào lớp rồi lại nhìn sang Tuyết Nhi. Anh thật không chịu nổi cô nữa nên gạt thẳng tay cô. Vì sức anh là con trai, anh đã gạt mạnh đến mức khiến cho Tuyết Nhi té xuống nên đất, người dính đầy bụi bẩn, đôi tay xinh đẹp chống xuống cũng bị trầy xát.

Tấn Phong nhìn Tuyết Nhi một chút rồi đi vào lớp. Những người khác nãy giờ không dám bênh vực nay đã tiến đến vây quanh Tuyết Nhi. Đặc biệt là các nam sinh. Họ đã thích vẻ đẹp của Tuyết Nhi ngay từ khi cô bước xuống xe rồi vậy nên ngay khi có cơ hội lấy lòng người đẹp, họ liền tiến đến dìu Tuyết Nhi đứng lên. Trong lòng bọn họ bắt đầu có hận thù với Tấn Phong vì anh dám làm cho Tuyết Nhi ngã.

Tuyết Nhi thấy tình hình bên mình đang có lợi nên cô càng lúc càng tiến tới. Cô giả vờ khóc trông như tội nghiệp lắm khiến ai nấy cũng mủi lòng. Dù các bạn nữ có chút căm ghét Tuyết Nhi vì cô dám hôn hoàng tử của trường và vì cô đẹp nhưng vẫn có chút thấy xót cho cô. Bọn họ cũng giúp đỡ Tuyết Nhi đưa cô vào phòng y tế và sát trùng vết thương.

Giờ học bắt đầu, mọi người đều có mặt đông đủ sau khi giúp Tuyết Nhi xong, cô cũng về lớp và làm quen mọi người. Tuyết Nhi bỗng nhiên trở thành thiên thần trong lớp bởi cô vừa đẹp lại ăn nói rất dễ thương với mọi người. Tấn Phong thì lo sợ không biết cô gái này định giở trò gì ra nữa.

Ngay khi được giáo viên cho cô chọn chỗ ngồi, cô vui vẻ đi xuống ngồi cạnh Tấn Phong. Giờ đân Tấn Phong ngồi giữa 2 người con gái. Một là người anh rất mực yêu thương và người con gái còn lại chính là người anh ghét cay ghét đắng.

Tuyết Nhi thấy bước đầu tiếp cận anh thành công, cô rất vui và nở một nụ cười ma mãnh. Và nụ cười ấy vô tình lại lọt vào mắt của Tấn Phong khiến anh không khỏi có chút lo lắng. Tuyết Nhi suốt giờ học cứ cố tình xích lại gần Tấn Phong khiến anh rất bực bội, anh đành nhích vào 1 chút về bên phía bé con của anh.

Cứ như vậy suốt giờ học, Tấn Phong chẳng học hành được. Cho đến khi anh không còn chỗ để nhích vào nữa thì cũng đã đến lúc anh không kìm chế được lửa giận. Anh đứng dậy ngay giữa giờ học và nói thẳng vào mặt Tuyết Nhi.

- Sao cô cứ thích xích vào vậy ? Tôi không còn chỗ nữa rồi. Cô thích thì nhích vào luôn đi, Tôi đi đây.

- Thôi anh à, em xin lỗi, anh ngồi xuống đi.

Tuyết Nhi cố tình làm bộ mặt tội nghiệp cho mọi người thấy, ngay cả Ngọc Linh cũng thấy thương cho cô. Cô thầm nghĩ nếu là cô, hẳn cô đã bỏ qua cho rồi nhưng Tấn Phong lại khác. Anh thấy gương mặt đó quá giả tạo. Anh lại lần nữa quát thẳng vào mặt Tuyết Nhi.

- Gương mặc cô giả tạo quá ! Tôi ghét loại con gái thế này nhất. Cô định đóng kịch à. Không hiểu sao thuở bé tôi có thể chơi chung với cô được, rõ là bực mình.

Tấn Phong nói với giọng điệu rất nặng nề làm Tuyết Nhi thấy ấm ức thật sự. Cô không ngờ lúc nhỏ Tấn Phong lại căm ghét mình đến thế. Từ giả thành thật cô chạy ra khỏi lớp và ấm ức khóc. Ai nấy xì xào bàn tán làm tiếc học trở nên hỗn loạn.

- Các em im lặng. Tấn Phong, em quá đáng rồi. Đi ra xin lỗi bạn ấy đi. Em ấy là con gái, em không nên đối xử như vậy.

Nghe lời thầy giáo nói, cả lớp cũng hùa theo Tấn Phong.

- Đúng rồi xin lỗi cậu ấy đi.

- Tuyết Nhi thật tội nghiệp.

Tấn Phong vẫn đứng đó. Anh không hiểu tại sao mọi người lại hùa theo Tuyết Nhi như thế nữa. Rõ ràng đó là đứa con gái thật chẳng có gì là tốt lành cả. Anh toan định ngồi xuống thì Ngọc Linh lên tiếng.

- Tấn Phong, anh đi khuyên Tuyết Nhi đi. Anh quá đáng lắm.

Cả lớp ai cũng ngạc nhiên vì vốn dĩ Ngọc Linh ít nói nay cũng lên tiếng. Tấn Phong cũng nhìn Ngọc Linh với sự bất ngờ của mình. Anh thấy hình như bé con của mình cũng đang đứng bên phe Tuyết Nhi cả rồi. Anh càng thấy ghét Tuyết Nhi hơn.

- Anh đi xin lỗi ngay, không là em không nói chuyện nữa.

Cả lớp có chút bàng hoàng khi nghe giọng của Ngọc Linh nói chuyện với Tấn Phong :
gọi anh xưng em vô cùng bình thường. Họ thầm nghĩ chắc có lẽ vì Ngọc Linh mà Tấn Phong đối xử với Tuyết Nhi như vậy. Họ đâm ra cũng có chút ghen ghét Ngọc Linh.

Ngọc Linh thì cũng đang ngạc nhiên vì mình bởi cô không ngờ mình dọa Tấn Phong lại lấy lí do trẻ con như thế. Cô tưởng là Tấn Phong không nghe nào ngờ anh lại…

- Thôi, anh đi ra nói chuyện với Tuyết Nhi, bé con hứa là phải trò chuyện với anh đấy !

Tấn Phong buồn bực đi ra. Dù trong lòng ai nấy ngạc nhiên nhưng họ vẫn tiếp tục học.

Ngọc Linh trong lớp vẫn vô tự không mảy may có chút suy nghĩ gì cả.

Tấn Phong bước những bước nặng nhọc ra ngoài sân trường. Anh vô tình nhìn thấy Tuyết Nhi ngồi trên băng ghế đá sau cây phượng. Anh đến bên cạnh và ngồi xuống nhưng vẫn mặc nhiên không nói gì. Tuyết Nhi biết Tấn Phong đang ngồi cạnh nên cô giả vờ khóc. Giọt nước mắt lăn dài qua đôi gò má trông đáng thương vô cùng.
Tấn Phong muốn nhanh nhanh kết thúc chuyện này nên anh quay sang ngại ngùng khều vai Tuyết Nhi. Đôi mắt long lanh đỏ hoe của Tuyết Nhi quay sang nhìn anh rất đỗi ngạc nhiên. Tấn Phong vẫn không nhìn Tuyết Nhi mà nhìn bâng quơ đâu đó. Anh bực mình nhưng cũng có chút ngại ngùng nói tiếng xin lỗi Tuyết Nhi.

- Xin lỗi.

Nghe từ xin lỗi được nói ra từ miệng Tấn Phong, cô rất vui. Cho dù anh nói vô cùng cộc lốc không hề thành ý nhưng cô biết anh cũng đã cố gắng để nói lắm rồi. Cô cười tươi vui vẻ và lau đi nước mắt.

Anh nhìn trộm sang Tuyết Nhi ngay sau khi nói từ xin lỗi, thấy cô cười coi như mọi chuyện xong, anh đứng dậy bước về lớp. Ai ngờ chưa bước đi được đã bị cô nắm tay còn hôn lên má nữa. Anh bực mình quay lại mắng cô.

- Tôi xin lỗi cô là được rồi nhưng cô có cần thiết vui đến mức hôn cô không. Thật đáng ghét.

Anh phũ phàng bỏ cô đi, Tuyết Nhi vội chạy theo sau Tấn Phong và bước về lớp.
Vừa bước về lớp thì tiếng trống ra chơi cũng đến. Lúc này Ngọc Linh bước ra khỏi lớp, vô tình cô gặp Tấn Phong ngoài cửa.

- Bé con, hihi. Anh đã xin lỗi Tuyết Nhi, vậy là em gái yêu của anh phải nói chuyện tiếp với anh đấy ! Thôi chúng ta đi ăn đi bé con.

Anh nói chuyện có phần rất vui vẻ với Ngọc Linh khiến cho Tuyết Nhi bực mình. Cô cứ giống như kẻ thừa phá đám cả hai vậy. Ngọc Linh nhìn sang thấy Tuyết Nhi buồn cô cũng mời cả Tuyết Nhi đi ăn.

- Đi ăn với bọn mình đi Tuyết Nhi.

Tuyết Nhi vui vẻ hớn hở đi ăn cùng cả 2 nhưng Tấn Phong lại nói với giọng bực bội.

- Bé con, anh không thích Tuyết Nhi, sao em lại mời đứa con gái này chứ ! – Tấn Phong quay sang Tuyết Nhi nói giọng hăm dọa.- Không cho cô đi cùng, tôi sẽ chỉ ăn cùng bé con.

Ngọc Linh bực mình với tính khí của Tấn Phong, cô đánh nhẹ vào tay anh và nói giọng có chút hung dữ với Tấn Phong.

- Anh phải cho Tuyết Nhi ăn cùng, không thì em nhịn đói.

Tấn Phong hậm hực, anh quay sang lườm Tuyết Nhi như trẻ con rồi nói

- May cho cô đấy ! Thôi đi ăn đi.

Vậy là cả 3 cùng đến canteen ăn. Không biết cố tình hay vô ý mà cả 3 ngồi đúng ngay cái bàn trung tâm của canteen, nơi mà ai quan sát cũng được. Tuyết Nhi và Ngọc Linh nhanh chân chen vào, mua cho mỗi người một tô nuôi. Sau đó cả hai cùng tiến đến bàn mình.

Ngọc Linh thì ngồi đối diện với Tấn Phong, duy chỉ có Tuyết Nhi là ngồi cạnh anh chen giữa.

Tấn Phong nhìn qua Ngọc Linh tươi cười.

- Em không mua món nào cho anh trai mình ư ?

- Không, em quên rồi hay em vào đó mua.

- Thôi, phiền em lắm ! Em đút anh ăn nhé , có được không ?

Trước mặt Tuyết Nhi, Tấn Phong vô tư thể hiện nét trẻ con và cả những cảm xúc ít khi nào thể hiện bên ngoài khiến cô sững sờ không tin được.

- Ừ, thì đút anh ăn.

Ngọc linh xúc được 1 muỗng định thổi cho mau nguội rồi đút Tấn Phong thì Tuyết Nhi đã lên tiếng.

- Để tớ đút cho.

Ngọc Linh liền nhớ đến cảnh ban sáng, cô thấy mình thật vô duyên khi mình lại có ý định đút cho người yêu của Tuyết Nhi ăn. Cô liền đồng ý.

- Ừ.

Ngọc Linh lộ rõ nỗi buồn, cô cúi mặt xuống, ăn tô nuôi của mình. Tuyết Nhi khi đó thì hớn hở xúc 1 muỗng nuôi và thổi rồi đưa đến trước miệng Tấn Phong, anh nhất quyết không ăn và nhìn sang Ngọc Linh. Anh muốn Ngọc Linh đút cho mình ăn hơn. Nhìn gương mặt bé con của mình đang buồn tâm trạng anh cũng bị ảnh hưởng không ít.

- Tôi muốn Ngọc Linh đút ăn hơn.

Ngọc Linh nghe thế liền ngẩn mặt lên nhìn Tấn Phong, cô bỗng cảm thấy lòng mình có gì đó vui vui.

Tuyết Nhi nghe thấy thế liền một mực nhất quyết đòi đút Tấn Phong ăn cho bằng được, Tấn Phong bực mình khi thấy Tuyết Nhi cứ đưa muỗng nuôi lên trước mặt anh, anh tức giận lấy tay hất đi. Vô tình muỗng nuôi đổ lên quần áo của Ngọc Linh, anh sợ Ngọc Linh bị bỏng liền ẵm cô đến chỗ vòi nước rửa sạch.

Tuyết Nhi ngồi đó, nhìn cảnh anh lo cho Ngọc Linh, trong lòng cảm thấy tức
giận lắm, cảm giác ghen tức lẫn đố kị cứ dâng cao.(bạn đang đọc truyện tại ,chúc các bạn vui vẻ)Tấn Phong lúc này đang làm sạch phần nuôi trên quần áo của Ngọc Linh, anh xuýt xoa hỏi cô xem có làm sao không ?

- Có làm sao không bé con. Bỏng rồi hả ? Đến bệnh viện nhé !

Ngọc Linh bật cười vì anh, cô không hiểu sao hôm nay anh lại ngốc nghếch quá đỗi. Trước khi đút anh ăn hẳn Tuyết Nhi đã thổi cho nguội rồi bởi vậy làm sao phần nuôi đó làm cô bỏng được. Vậy mà Tấn Phong cứ lo lắng cho lắm vào.

Cô liền cốc nhẹ vào đầu Tấn Phong – hành động mà trước đây cô chưa bao giờ làm với anh.

- Làm sao em bỏng được, phần nuôi ấy Tuyết Nhi thổi nguội rồi mà. Ngốc thế.

Nhận được cái cốc yêu thương của Ngọc Linh, Tấn Phong vừa thấy lạ mà cũng thấy hạnh phúc. Anh cười hì hì nhìn Ngọc Linh.

- Tại anh lo quá thôi !

Từ xa 1 con người xa lạ đang mỉm cười thích thú.

Cuối giờ về, Tuyết Nhi liền về nhà vì ba mẹ có gửi đồ cho cô nên cô đành không đi chung với Tấn Phong và Ngọc Linh.

Mới vừa bước ra cổng trường, Tấn Phong đã nhận được tin nhắn điện thoại. Anh bực bội rút điện thoại ra xem dù trong lòng không muốn chút nào

<Hẹn ở gốc cây Kỉ niệm, trong vòng 15’ nếu không đến, người mà được gọi là bé con trong tối nay sẽ lĩnh hậu quả>

Tấn Phong nhìn sang bé con, anh lo lắng. Anh không biết kẻ này là ai nữa? Tự nhiên lại nói đến gốc cây Kỉ niệm. Có cái cây nào tên đấy đâu mà nói chứ ! Rõ thiệt là lạ. Còn bé con nữa, chắc chắc là tối nay anh khó lẻn ra ngoài nhà được bởi người anh gọi là ba đã cho bao vây hết căn nhà làm sao mà thoát ra bảo vệ cho được. Thiệt tình. Tấn Phong thầm nghĩ kẻ nào dám phá anh cũng chán sống đến nơi rồi đây.

Anh cất điện thoại vào túi, trong lòng có cảm giác rất bực bội, trán nhăn lại.

Anh chợt thiết nghĩ, tên ấy chắc có lẽ nhắn nhầm máy, chỉ vô tình có tên “bé con” là trùng hợp thôi. Chắc không sao. Với sự tự biện hộ của mình, anh thầm thấy chẳng có gì là to tát nên tiếp tục nắm tay Ngọc Linh dẫn về.

Dù có nói thế nào thì Tấn Phong vẫn băn khoăn thôi, anh vốn là người muốn tìm ra sự thật cho bằng được mà. Anh lại kêu Ngọc Linh dừng lại, mở tin nhắn ra đọc. Tấn Phong khẽ nhắc lại và còn lặp lại cái tên câu Kỉ niệm.
Lần này, thì anh mới nhận ra tên của cái cây này quen quen. Hình như anh có nghe hay thấy câu này rồi nhưng thật ra là nó ở đâu cơ chứ ! Anh bực bội suy nghĩ.

Ngọc Linh nãy giờ thấy anh rất lạ, cô cứ đưa đôi mắt khó hiểu nhìn anh rồi lại thu về và nhìn xuống đấy, đôi chân cô cứ không ngừng nghuệch ngoạc trên nền đất những hình vẽ chẳng ra hình thù gì.

Tấn Phong đứng đó bỏ mặc Ngọc Linh đứng bên cạnh buồn buồn. Anh suy nghĩ mãi chẳng ra nên nhìn những cây xung quanh đường xem có thể nhớ gì không. May thay anh nhớ ra. Anh liền hớn hở vui mừng quay sang Ngọc Linh.

- Em về đi. Anh có việc.

Tấn Phong vội chạy đi thật nhanh bỏ mặc cô ngơ ngác đứng đó. Lát sau cô lủi thủi đi về 1 mình.

Tấn Phong thì chạy rất nhanh, vừa chạy anh vừa nhìn đồng hồ. Chỉ còn có vỏn vẹn 3’. Anh cố gắng dùng hết sức chạy mà không cần quan tâm gì cả. Cuối cùng bước chân anh dừng lại ở 1 vườn hoa. Vườn hoa này ngay cạnh trường mẫu giáo của anh. Anh đi từng bước 1 tiến sâu vào và dừng lại ở 1 gốc cây cổ thụ khá to. Anh đưa tay sờ lên thân cây. Anh nhắm mắt lại dần dần cảm nhận những mảnh kí ức bỏ sót. Những hình ảnh xưa lại hiện về. Trước mặt anh xuất hiện những đứa trẻ rất đáng yêu đang ở trong vườn. Có 1 cô giáo đang quản lí học sinh và rồi xuất hiện 1 cậu bé đang ngồi 1 mình. Anh quan sát rất kĩ cậu bé. Anh dám khẳng định người đó chính là anh. Bỗng có 1 cậu bé khác đến bên ngồi cạnh. Anh định quan sát gương mặt cậu bé thì ở thực tại có 1 bàn tay đang nắm chặt vai anh.

Tấn Phong liền thoát ra khỏi thế giới trẻ thơ, anh nhanh chân, nhanh tay xoay người né tránh. Anh lùi lại 1 bước ngắm gương mặt người đó.

- Phong, cậu giỏi đấy, vẫn còn nhớ cái cây này.

Tấn Phong đưa đôi mắt ngạc nhiên nhìn người con trai đang đứng xuất hiện, anh cảm giác người này có phần gì đó thân quen.

- Tấn Phong, bạn thân của cậu mà cậu không hề nhận ra ư ?

Tấn Phong nghe nói vậy, anh cố quan sát kĩ hơn nhưng vẫn không tài nào nhận ra được.

- Cậu thật dở quá đó.

Người con trai đứng trước mặt anh thất vọng, anh ấy tung cú đá thẳng vào mặt Tấn Phong rồi nhẹ nhàng xoay người còn định dùng tay đánh vào mặt anh. Tấn Phong nhanh nhạy né tránh. Trong đầu anh hỗn loạn vô cùng. Anh không biết người con trai này là bạn hay thù nữa.

- Thân thủ nhanh hơn trước rồi, vậy là tránh được con bé Tuyết Nhi rồi nhé !

Người con trai đứng trước Tấn Phong cười tươi. Tấn Phong nhận ra người này có quen Tuyết Nhi. Vậy hẳn là người này anh cũng quen bởi
còn biết tên anh cơ mà. Anh suy nghĩ về thuở ấu thơ. Anh dần nhớ ra có 1 cậu bé có hay nói chuyện cùng anh. Anh chợt thốt lên…

- Quốc Anh, Đặng Quốc Anh đúng không ?

- Anh em tốt giờ mới nhớ ra.

Người con trai trước mặt giờ đã rõ ràng, Tấn Phong vui vẻ đến đặt tay lên vai cười vui mừng.

- Lâu quá tưởng cậu đi luôn rồi chứ !

- Hihi. Hình như cậu có đi học võ rồi đúng không ?

- Ừ.

- Tớ phải thử cậu xem thế nào đã.

Quốc Anh liền nhanh tay nhanh chân tung vài cú đá còn dùng chiêu dương đông kích tây định đánh lạc hướng. Ai ngờ Tấn Phong lại biết khiến cậu bại trận. Cậu ỉ ôi than trách.

- Giỏi thế. Sao lại biết đòn của tớ. Hic. Tức quá. Thua rồi.

- Ai bảo cười gian khi đang đánh làm gì.

Quốc Anh tự bảo mình ngốc khi lại sơ hở như thế. Anh cười trừ.

Tấn Phong nói chuyện được một lát, anh liền hỏi han Quốc Anh.

- Sao cậu về đây ?

- Cậu nghĩ thử xem.

Sau câu nói của Quốc Anh, Tấn Phong suy nghĩ.

Một người bạn lâu năm đã không gặp bỗng nhiên lại về thì quả thật là lạ. Cứ cho rằng về gặp mình nhưng chuyện này lại là điều không thể. Tấn Phong thừa biết Quốc Anh rất ham học, chỉ cần có điều kiện là cậu ấy sẽ ở bên nước ngoài chứ chẳng chịu về đâu. Chắc chắn phải vì cái gì đó quan trọng, cậu ấy mới về mà thôi.

- Suy nghĩ ra chưa Phong, cậu vẫn còn ngốc nghếch như xưa à ?

Quốc Anh cười trêu chọc nhìn Tấn Phong. Anh bực mình, ném tia nhìn không vui cho Quốc Anh. Quốc Anh cũng đã thừa biết tính tình Tấn Phong, bao nhiêu năm vẫn không thay đổi. Mỗi lần trêu chọc cậu ấy một cái là thế nào cậu ấy cũng giận dữ nhìn sang.

Nhìn thái độ cười cười của Quốc Anh, Tấn Phong thật sự chẳng thích chút nào. Lần nào cũng vậy, mỗi lần anh suy nghĩ không ra một chút là cậu ấy bông đùa trêu chọc. Anh lần này nhất quyết không thua và suy nghĩ tiếp.

Anh không ngừng hỏi bản thân tại sao Quốc Anh về. Chắc chắn vì lí do quan trọng nên cậu ấy về. Vậy lí do này quan trọng đến mức nào. Tấn Phong nhớ rõ ràng hình như lúc bé trước khi đi, cậu ấy từng bảo sẽ không về nước với bất kì lí do gì hết, duy chỉ có… Đến câu duy chỉ có thì Quốc Anh im lặng. Tấn Phong tiếp tục nặn óc mà nghĩ, anh nghĩ chỉ có thể vì người mình yêu thương mới có thể thay đổi con người thôi. Chắc chắn là thế. Vậy thì Quốc Anh yêu ai ? Chẳng lẽ là Tuyết Nhi ?

Nếu là Tuyết Nhi thì cũng đúng bởi cô ấy vừa về là chưa bao lâu gặp tên này. Có khi nào là vậy.

- Cậu về vì Tuyết Nhi đúng không ?

Tấn Phong chăm chú quan sát gương mặt, cử chỉ và cả những gì đang thay đổi trên gương mặt cậu ấy.

Quốc Anh nghe câu nói của Tấn Phong xong, anh bỗng nhiên im lặng, sự im lặng này có thể nói là thay cho chữ đồng ý nhưng không hiểu sao lúc sau Quốc Anh không thừa nhận mà cười to vỗ vai Tấn Phong.

- Thôi đi Tấn Phong, cậu nghĩ Tuyết Nhi có thể làm mình về sao ? Thiệt tình. Tớ về để thăm cậu thôi. Lâu quá không gặp bạn thân mà.

Tấn Phong nhìn Quốc Anh thấy cậu không có chút gì giấu giếm hay nói sai sự thật nên trong lòng, sự tin tưởng vào lời nói Quốc Anh tăng lên đáng kể.

Cuộc nói chuyện giữa 2 người, cuộc hội ngộ của 2 bạn thân đã kéo dài quá lâu và trời cũng sập tối. Tấn Phong và Quốc Anh ra về. Quốc Anh đến 1 chỗ giữ xe gần đó và lấy chiếc xe đạp. Anh chở Tấn Phong về, vừa về họ vừa trò chuyện.

- Này Quốc Anh, cậu không đi xe hơi à ?

- Ừ, tớ thích đi xe đạp. Hihi. Đi xe hơi quá người ta để ý.

- Ờ, mà cậu hình như từ Mĩ về đúng không?

- Đúng rồi.

- Bên đấy học sao rồi.

- Tớ nhảy cóc nên học đại học xong xuôi hết rồi, vừa học đại học lấy bằng xong là về. Mai mốt về đấy học cao hơn thôi.

Tấn Phong không ngờ theo thời gian, Quốc Anh lại thông minh thế, khác xưa rồi. Cậu ấy giờ học rất giỏi. Chắc về đây cậu ấy không đi học.

- Ờ, Phong, mai tớ vô trường cậu làm học sinh 11 nha.

- Hả ?

- Ừ, thì thích thế nên về học sẵn tiện gặp bé con của cậu nha. Tớ sẽ…

Quốc Anh nói giọng chẳng mấy tốt lành làm anh sợ bé con của mình sẽ gặp nguy hiểm. Anh liền nói 1 câu đe dọa Quốc Anh.

- Cậu mà làm gì bé con của tớ là tớ giết cậu.

Quốc Anh ngạc nhiên khi nghe câu nói ấy, cậu không ngờ là giờ đây Tấn Phong thực đã phải lòng 1 người con gái. Cậu vẫn còn nhớ rõ cậu bé Tấn Phong thuở xưa chúa ghét con gái, chỉ cần 1 đứa con gái đến gần cậu đã buông lời đau lòng nói với người ta không thương tiếc.

Quốc Anh thầm thấy Tấn Phong đang rất hạnh phúc với người được gọi là bé con. Anh vẫn còn nhớ rõ chuyện anh thấy ở trường Mỹ Phương đó là cảnh Tấn Phong lo cho bé con. Cảm giác nhìn vào thấy 2 người thực sự rất dễ thương.

Hôm sau, Quốc Anh cùng Tấn Phong đến trường, hai người trò chuyện vui vẻ. Với gương mặt đẹp trai
vốn có, sự hoạt bát và vui vẻ khi trò chuyện cùng Tấn Phong đã khiến mọi người chú ý. Đặc biệt là những bạn nữ.
Quốc Anh thỉnh thoảng đi ngang vài bạn gái, đưa tay chào, miệng cười rất vui nhìn họ làm cho họ thoáng phải bị đơ người trước nét đẹp chói lóa.

Tấn Phong lắc đầu nhìn Quốc Anh.

Đi được vài bước anh đã thấy bé con ngồi ở băng ghế đá. Anh liền bỏ mặc Quốc Anh ngồi cạnh Tấn Phong. Thấy cậu bạn vui vẻ, Quốc Anh cũng đi theo.

- Bé con. Anh trai đến rồi nè.

Ngọc Linh cười tươi chào Tấn Phong. Quốc Anh bên ngoài nhìn thấy họ đang rất hạnh phúc. Anh tiến đến trêu chọc.

- Bé con, chào bé.

Quốc Anh dùng từ “bé con” nói chuyện với Ngọc Linh làm cho Tấn Phong khá là giận dữ. Anh chẳng thích người nào ngoài anh gọi Ngọc Linh là bé con.

- Ai cho gọi Ngọc Linh là bé con, chỉ mình tớ được gọi. Cấm cậu gọi.

Quốc Anh thấy thái độ trẻ con của Tấn Phong, anh cười cười nhìn Tấn Phong. Tấn Phong quay sang Ngọc Linh, giới thiệu với cô người bạn của mình.

- Ngọc Linh, đây là Quốc Anh, bạn thân của anh từ nhỏ. Em làm quen nhé !

Nãy giờ Ngọc Linh đã thấy lạ khi thấy Quốc Anh, nay được Tấn Phong giới thiệu, cô hiểu ra. Cô mỉm cười chào Quốc Anh.

- Hi, chào cậu.

Quốc Anh vui vẻ nhìn Ngọc Linh, anh còn cố tình nắm tay Ngọc Linh với ý là bắt tay làm quen trước mặt Tấn Phong khiến cho Tấn Phong tức giận.

- Chào Ngọc Linh, rất vui được quen biết.

Tấn Phong mặt giận bực bội, anh vội nắm tay Ngọc Linh vào lớp bỏ mặc Quốc Anh. Quốc Anh cười nhìn theo bóng dáng họ.

Lúc này, Tuyết Nhi mới đi vào trường. Cô nhìn sang băng ghế đá nơi Tấn Phong hay ngồi nhưng không thấy anh. Cô định vào lớp thì bỗng nhiên hình ảnh quen thuộc đi ngang tầm mắt cô. Cô vội nhìn lại nơi băng ghế đá. Cô không tin điều mình đang thấy. Cô vội đi đến gần nhìn thử. Điều cô thấy là không sai.

- Quốc Anh.

Quốc Anh quay lại xem ai gọi mình, ra là Tuyết Nhi, anh cười nhìn cô.

- Sao cậu về hả ?

- Thì đi theo cậu. Bên đấy vừa xong đại học là cậu đã chạy về tìm Tấn Phong.

- Kệ tớ chớ.

- Ừ, thì kệ cậu.

Quốc Anh lè lưỡi chọc Tuyết Nhi rồi chạy vào lớp học, Tuyết Nhi cũng nối đuôi chạy theo sau mong đuổi kịp Quốc Anh để đánh cho 1 trận vì tội dám lè lưỡi chọc mình.

Mừng vì Quốc Anh trở về nên cả nhóm quyết định sẽ tổ chức cho 4 người đi cắm trại trên 1 bãi cỏ. Từ sớm, Ngọc Linh và Tuyết Nhi đã dậy để chuẩn bị thức ăn và nước uống, còn 2 người con trai còn lại thì lo đem theo những thứ cần thiết còn lại cho buổi cắm trại. Cả 4 cùng nhau lên chiếc xe hơi của Tấn Phong và khởi hành.

Vừa đến nơi, Tuyết Nhi và Ngọc Linh đã mở cửa xe chạy xuống, vui vẻ nhảy nhót và còn nắm tay nhau vui mừng. Cả hai không quên quay đầu lại tươi cười rủ Tấn Phong và Quốc Anh cùng đi.

Hai người chỉ biết lắc đầu vì tính cách ham vui của 2 đứa con gái. Bọn họ đành phải mang giỏ đựng thức ăn và nước uống ra. Hai đứa con gái thì mải lo cười đùa nằm trên cỏ thích thú mặc cho Tấn Phong và Gia Huy phải vất vả lấy tấm bạt trải xuống làm chỗ ngồi và bày thức ăn. Xong xuôi đâu đó Tấn Phong cất tiếng gọi..

- Bé con đừng ham chơi nữa, đến đây ăn nè.

Ngọc Linh nghe tiếng Tấn Phong gọi, cô liền chạy như 1 đứa trẻ ngồi cạnh anh. Tuyết Nhi đáng thương buồn rầu, vẫn nằm đấy vì chẳng có ai gọi. Cô vẫn mải mê nhìn ngắm bầu trời.

Bỗng nhiên, có 1 gương mặt che tầm nhìn của cô, ra là Quốc Anh, anh cười tươi nhìn Tuyết Nhi. Cô đã phải có 1 phen ngỡ ngàng khi nhìn anh bởi không hiểu sao nụ cười anh bỗng chốc lại đẹp đến vậy. Trước giờ cô chỉ mải mê lo nhìn theo Tấn Phong mà quên mất đi Quốc Anh. Cô chẳng bao giờ quan tâm đến người con trai đã ở bên cạnh cô suốt như thế. Nay có cơ hội nhìn ngắm, cô mới thấy được Quốc Anh cũng chẳng hề kém Tấn Phong, anh rất đẹp trai, anh rất dịu dàng, anh cũng rất vui vẻ và hình như anh đã theo cô lâu lắm rồi. Tuyết Nhi nhìn Quốc Anh, cô suy nghĩ rất nhiều nhưng có 1 điều cô chưa hề nghĩ đến đó là có thể Quốc Anh cũng đã yêu cô từ lâu.

Quốc Anh nhìn xuống Tuyết Nhi, anh mỉm cười nhìn cô. Nhìn gương mặt thoáng có chút gì đó ngỡ ngàng khi nhìn anh làm tim anh thấy ấm áp lạ. Anh biết Tuyết Nhi luôn nhìn và chỉ nhớ mỗi Tấn Phong, trong mắt cô luôn chỉ là Tấn Phong. Quốc Anh không trách cô, anh biết cô đã yêu Tấn Phong say đắm và anh cũng giống cô. Hình như anh đã yêu cô cũng say đắm như thế. Anh đã theo cô từ rất lâu rồi. Anh vẫn lặng thầm bên Tuyết Nhi từ những ngày ở Mĩ. Anh luôn vỗ về, an ủi và làm bờ vai cho cô tựa mỗi khi cô khóc vì nhớ Tấn Phong. Quốc Anh đã ôm Tuyết Nhi rất nhiều lần chỉ với ước nguyện là cô sẽ có thể cảm nhận sự ấm áp và tình thương mà anh truyền đến nhưng cô vẫn mảy may đuổi theo Tấn Phong bỏ
mặc anh. Anh không hề trách cô được. Tình yêu mà. Đâu có ai điều khiển được con tim mình đâu.

- Quốc Anh, cậu đang chắn tầm nhìn của mình đấy !

- Tớ thích thế đó.

- Được rồi, hay lắm !

Tuyết Nhi tinh nghịch kéo Quốc Anh sang một bên nhưng vô tình cô lại làm anh ngã xuống, gương mặt cô và anh bỗng chốc gần nhau và ngược với nhau.

Không gian không hiểu vì nguyên cớ gì mà im lặng đến lạ kì. Gió thổi nhè nhẹ thật êm dịu, chỉ có tiếng tim đập của Quốc Anh và Tuyết Nhi hiện thời là lớn nhất mà thôi. Tuyết Nhi thoáng chút đỏ mặt, gương mặt của cô ửng hồng trở nên xinh đẹp đến lạ. Quốc Anh ngẩng người, anh nhận ra tình hình lúc này liền bật dậy ngồi cạnh Tuyết Nhi. Anh cười cười nhìn cô vờ như chuyện ban nãy chưa từng xảy ra. Sau đó anh ngồi cạnh Tuyết Nhi và cùng cô ngắm nhìn Tấn Phong và Ngọc Linh.

Tấn Phong và Ngọc Linh đã bỏ mặc hai người kia từ lâu rồi và bắt đầu ăn uống. Họ tươi cười vui vẻ.

Tấn Phong càng ngày càng thích trêu Ngọc Linh nên anh ngắt mũi Ngọc Linh làm cho cô phải la oai oái. Cô tức mình dùng hết lực của mình đánh anh. Tấn Phong giả vờ đau quay mặt giận. Ngọc Linh ngây thơ tưởng là mình đã bị giận vậy là đến gần Tấn Phong, nắm tay anh nói giọng nũng nịu xin lỗi.

- Xin lỗi anh trai, em gái xin lỗi mà.

Tấn Phong cười thầm trong lòng nhưng anh vẫn cố nghiêm túc giận, quay mặt hướng khác nói chuyện với Ngọc Linh.

- Em muốn chuộc lỗi thì hãy hôn lên má anh đi.

- Thôi, không được. Đang có Tuyết Nhi và Quốc Anh mà, vả lại hình như như thế này không hay lắm.

- Thôi thì giận em gái luôn.

Tấn Phong lúc này im bặt, anh thầm đếm đến 3 và còn cam đoan cô sẽ hôn anh. Và…Tấn Phong đúng. Ngọc Linh đã nhẹ nhàng hôn anh làm tim anh đập loạn lên. Cô bẽn lẽn quay gương mặt đỏ bừng của mình đi và cảm nhận những nhịp đập bất thường trong lồng ngực.

Từ xa, Tuyết Nhi nhìn thấy, cô buồn lòng và rơi nước mắt. Cô không khóc nấc lên nhưng chỉ lặng lẽ rơi nước mắt mà thôi. Quốc Anh biết thế nào Tuyết Nhi cũng thế này nên anh ôm cô vào lòng an ủi. Anh không biết phải làm thế nào cho cô không rơi nước mắt nữa. Nhìn cô thế này, anh thực rất đau lòng. Tuyết Nhi được Quốc Anh an ủi, cô cảm thấy bớt đau đi phần nào nhưng thay vào đó, trong đầu cô ngấm ngầm nghĩ kế hoạch *** hại Ngọc Linh.

CHƯƠNG 10 : KẾ HOẠCH VÀ NHỮNG GIỌT NƯỚC MẮT


“Tấn Phong, em…không hiểu sao lại thế này nữa. Tại sao Tuyết Nhi lại như thế hả anh. Em sợ lắm ! Em cần có anh bên cạnh nhưng…ngay cả anh cũng không gần bên em được. Em…em không biết mình có thể làm gì nếu không có anh bên cạnh nữa. Tấn Phong, em cần anh”


Trời nắng đẹp cho một ngày đầu tuần, Ngọc Linh vui vẻ đến trường và cô ung dung ngồi vào băng ghế đá quen thuộc. Ngồi chưa bao lâu thì Tấn Phong, Quốc Anh và Tuyết Nhi cũng đến. Cô tươi cười chào mọi người, hôm nay có lẽ là 1 ngày thật đẹp không có chuyện gì cả.

Dù vẫn như mọi hôm, Tấn Phong buông những câu nói đáng ghét cho Tuyết Nhi nhưng rồi sau đó cũng bị Ngọc Linh mắng cho vài câu, còn Quốc Anh ngồi cười nhìn 3 người vui vẻ.

Ra về, Tấn Phong và Quốc Anh được giáo viên gọi lên vì nhờ mang chồng tập của học sinh lên phòng giáo viên nên đã đi, trong lớp chỉ còn mỗi Tuyết Nhi và Ngọc Linh thôi. Xung quanh mọi người cũng đã về từ lâu rồi.

- Ngọc Linh này, Tấn Phong thích cậu có đúng không ?

Ngọc Linh ngơ ngác vì câu trả lời đó, cô không hiểu thật sự câu hỏi này có hàm ý gì. Mà nhắc về việc đấy thì Tấn Phong chắc thích cô như anh em hay bạn bè. Mà cái này thì có gì đâu. Bình thường thôi.

- Ừ, chắc là thế.

Ngọc Linh nói một câu không chắc chắn lắm nhưng miệng lại nở nụ cười tươi hồn nhiên vui vẻ. Tuyết Nhi trong lòng ngổn ngang trăm mối. Cô thừa biết câu trả lời rồi nhưng không ngờ khi nghe cảm giác lại đau đến không tưởng được. Cô không ngờ Ngọc Linh cũng biết Tấn Phong thích mình. Nhìn thái độ của Ngọc Linh chắc là cũng thế rồi nhưng cô vẫn muốn hỏi.

- Vậy cậu có thích Tấn Phong không ?

Câu hỏi này là cho Ngọc Linh giật mình và có phần hơi lúng túng. Cô không biết phải trả lời thế nào ? Cô thật sự có thích Tấn Phong không ? Sự thật có phải thế không nhỉ ? Nếu nói không thích thì cũng không đúng bởi mỗi khi không gặp Tấn Phong cô thấy buồn lắm, có gì đó hình như là hơi nhơ nhớ nếu không gặp anh nhưng nếu nói cô thích Tấn Phong thì cũng không phải bởi cô đôi khi rất ghét anh, anh thỉnh thoảng hay trêu chọc cô lắm. Ngọc Linh thầm tự hỏi mình rốt cuộc tình cảm này là gì.

Tuyết Nhi thấy Ngọc Linh nghĩ ngợi, cô không muốn phải chờ liền buông một câu với vẻ hối thúc.

- Cậu trả lời mình đi.

- À, ừ, mình thích cậu ấy.

Ngọc Linh chỉ nói đại một câu thế thôi nhưng cô nào đâu biết có chuyện sắp xảy đến
với mình.
.:Trang Chủ:.
Copyright © 2013 YeuTruyen
C- STAT truyen teen hay