Tấn Phong khẽ vui mừng, vậy là Ngọc Linh vẫn còn cơ hội.
Gia Huy thì lúc này đang an ủi Ngọc Linh.
- Đó, cậu thấy chưa. Còn cách mà, cậu sẽ đi được thôi. Chịu khó tập
đi nha.
- Nhưng cực lắm, tớ sợ tớ sẽ nhục chí.
Tấn Phong nhìn Ngọc Linh là anh đủ biết cô không chịu đựng nổi rồi,
anh chỉ còn cách trêu tức cô.
- Bé con không thích đi chơi hả ? Mai mốt tôi sẽ đi chơi 1 mình
không dẫn cô theo đâu. À, mà mỗi lần tôi trêu cô thì cô cũng sẽ
không chạy theo đánh tôi được, đúng không ? Thích quá !
Tấn Phong nói giọng rất đáng ghét, Ngọc Linh vừa nghe đã tức
lên.
- Tôi sẽ tập, sau này tôi đánh anh đến chết thì thôi.
Gia Huy nãy giờ quan sát, anh thấy được trong sự trêu tức của Tấn
Phong có sự khuyên bảo dịu dàng, giọng nói đầy thương yêu. Cả ánh
mắt của Tấn Phong cũng trở nên ấm áp đến lạ. Gia Huy đã biết…Tấn
Phong thật sự thích Ngọc Linh. Anh bắt đầu thấy lo cho mình.
CHƯƠNG 6 : NGỌC LINH TẬP ĐI
“Bé con, anh sẽ giúp em, giúp em có được một nụ cười tươi và giúp
em trở về là chính em. Bé con nè, em phải cố gắng nhé ! Anh sẽ luôn
bên em đấy! Bởi thế nếu có mệt mỏi hãy tựa vào vai anh nè, anh sẽ
cho em nghị lực để bước tiếp”
Tình hình sức khỏe của Ngọc Linh đã có phần tốt hơn trước bởi cô
được cả 2 người con trai chăm sóc. Nào là Gia Huy dẫn cô đi tắm
nắng để tốt cho sức khỏe, nào là Tấn Phong mua thức ăn cho cô. Hai
người cứ vào thăm cô suốt và trông cô như đứa trẻ khiến cho những y
tá không khỏi phì cười khi nhìn cô. Ngọc Linh không hề biết là
trong nụ cười của các chị y tá đang có sự ganh tị. Thử hỏi 1 cô bé
nhìn bề ngoài chẳng có gì đáng chú ý mà lại được 2 chàng chăm sóc
chứ ? Một người dịu dàng, dễ thương luôn hỏi han cô bé. Một người
thì kiêu ngạo, tuy hay trêu chọc nhưng trong đó là sự lo lắng rất
chu đáo. Hai người tốt như vậy mà chỉ quan tâm 1 mình cô bé nhìn
thấy ai cũng ghen mà ngưỡng mộ.
Ngọc Linh thì chỉ cười suốt thôi.
- Này…cô không đi tập à ?
- Ờ, tôi đi.
Nghe Tấn Phong hỏi, Ngọc Linh mới nhớ mình phải đi tập. Vậy là cô
nhờ Gia Huy dẫn đi, Tấn Phong thì cũng lẳng lặng đi đâu đó chẳng ai
rõ nữa.
Ngọc Linh rất là dễ thương, cô chịu khó nghe lời bác sĩ đi từng
bước một. Dù mới tập đi nhưng cô đã rất cố gắng. Trong thâm tâm,
Ngọc Linh muốn mình có thể đi lại được, có thể chạy và nhảy vui
chơi ở những nơi mình thích. Cô sợ mình sẽ là gánh nặng của ai đó
nên cô càng cố gắng nhiều hơn.
Nhìn mồ hôi đầm đìa trên gương mặt và ướt cả lưng áo, ai nấy đều
nhìn cô đầy ngưỡng mộ. Trông cô đầy nghị lực và ý chí. Dáng người
nhỏ bé của cô cứ bước đi chậm chạp từng chút một, đôi mắt kiên định
không thôi làm ai nấy không thể nào rời mắt khỏi.
Thật ra nãy giờ…cô rất mệt, dù là ý chí của Ngọc Linh có mạnh mẽ
nhưng mà việc tập đi thế này mệt lắm và lại khó nữa. Thật là…tội
cho cô.
Cô từng chút một đuối sức và ngồi bệt xuống không chịu tập nữa, đôi
mắt rưng rưng…
Gia Huy nãy giờ quan sát, anh đã biết cô khá mệt nhưng không ngờ
bây giờ cô còn muốn bỏ cuộc nữa. Anh thấy thương cho cô. Anh rất
muốn cô tập tiếp nhưng sợ cô mệt nên…
- Ngọc Linh, cậu mệt rồi sao ? Thôi nghỉ đi…chúng ta đừng tập
nữa.
Tấn Phong bất ngờ xuất hiện, anh bực bội khi nghe câu nói ấy. Anh
không ngờ Gia Huy lại khuyên Ngọc Linh như thế…anh càng không ngờ
bé con của anh lại sớm từ bỏ ý định. Anh không muốn chút nào. Anh
biết nếu Ngọc Linh từ bỏ thì cô sẽ không bao giờ cười tươi như xưa
bởi cô không còn vui chơi chạy nhảy nữa, cô sẽ xem mình là gánh
nặng, cô sẽ mệt mỏi. Anh quyết không cho điều này xảy ra.
- Ôi trời, bé con lười rồi. Vậy là mãi mãi không đi được nữa, vậy
thì mai mốt ta sẽ đi chơi một mình bé con ha. Ta sẽ chạy nhảy tung
tăng, ăn những thứ ta thích.
Tấn Phong cố làm dáng vẻ đáng ghét nhất để khích tướng Ngọc Linh.
Và…nó có tác dụng. Ngọc Linh đứng dậy cố bước đi. Tấn Phong đứng đó
nhìn cô không khỏi xót xa, anh định ngăn lại nhưng rồi thôi bởi vì
dù sao anh cũng muốn Ngọc Linh sau này đi lại bên anh.
Cuối cùng cô đã hoàn thành xong, mọi người xung quanh vỗ tay tán
thưởng. Cô thì vừa khóc vừa cười nhìn trông ngốc nghếch nhìn lại vô
cùng dễ thương.
Gia Huy đứng bên cạnh thẫn thờ với bao suy nghĩ. Anh không ngờ câu
nói của Tấn Phong lại tác động mạnh đến Ngọc Linh như thế. Anh thật
sự không thể không thừa nhận Tấn Phong đang giúp Ngọc Linh. Gia Huy
thầm ngưỡng mộ Tấn Phong.
Tấn Phong thì vui không tả nỗi, anh vội chạy đến với Ngọc Linh, môi
anh cười…một nụ cười thật là tươi. Anh đưa khăn và chai nước mà ban
nãy
mua cho Ngọc Linh, rồi dìu cô vào băng ghế. Ngọc Linh thì trong
lòng vui lắm, cô ôm chầm lấy Tấn Phong vì vui mừng. Tấn Phong khá
ngạc nhiên nhưng sau đó anh cũng ôm cô.
Hai người đã thực sự từng bước một đi đến trái tim của nhau. Tấn
Phong và Ngọc Linh đã châm rãi bước đi vào thế giới của nhau mà
không hay biết. Mọi thứ giờ đây đã sang một trang mới.
Bệnh viện giờ này cũng bắt đầu thưa thớt dần bởi đang gần tới giờ
không cho thăm nuôi, ai nấy đều tranh thủ nói vài lời trước khi tạm
biệt thân nhân.
Gia Huy giờ đang ở trong phòng bệnh của Ngọc Linh lặng lẽ ngắm cô
ngủ. Anh rất thích, thích nhìn Ngọc Linh. Anh có thể cảm nhận được
niềm vui và ấm áp mà Ngọc Linh đã lan tỏa đến, trái tim nhân hậu
của cô có thể làm cho anh cười dù cuộc sống đã trải qua nhiều đau
khổ.
Trong lòng Gia Huy, Ngọc Linh đã dần có 1 vị trí quan trọng. Một vị
trí mà khiến cho anh có nhiều suy nghĩ. Đó không đơn thuần là chỗ
dành cho người anh yêu thương mà còn là cho kẻ thù của anh. Gia Huy
rất đau khổ, anh tự hỏi mình có nên tiếp tục yêu Ngọc Linh mà bỏ
qua hận thù hay là phải trả thù mặc kệ thứ tình cảm kia ?
Gia Huy vốn dĩ cũng đáng thương. Anh đã trải qua những biến cố mất
cha và mẹ từ nhỏ bởi thế nên anh không thể nào nhận đủ những tình
thương. Trái tim non nớt của đứa trẻ dần bị thời gian làm cho sắt
đá và đầy oán hận. Từ lâu anh đã không hiểu tình yêu là gì nữa, anh
cũng không còn vui tươi như trước. Trái tim anh đã chịu quá nhiều
tổn thương bởi thế anh cần 1 người con gái, 1 người thật sự khiến
cho con tim anh ấm áp, khiến cho anh cảm thấy cuộc sống này đẹp và
có ý nghĩa hơn.
Ngọc Linh là 1 cô gái mà lúc nhỏ Gia Huy rất thích chơi cùng. Lúc
nhỏ, cô cũng dễ thương và đáng yêu như bây giờ. Cô luôn làm cho anh
mỉm cười và chẳng thể nào giận cô cả. Tuy là cô hay nũng nịu đôi
khi là nhõng nhẽo đến mức khó chìu chuộng nhưng anh vẫn cố gắng làm
cho cô vui. Để rồi vì mối thâm thù mà anh đã lãng quên, giờ đây gặp
lại trái tim anh mới có cơ hội trở về như xưa.
Anh vẫn luôn nhớ mãi nụ cười đã khiến cho anh thuở còn bé rung động
và mãi đến giờ vẫn thế. Nụ cười ấy vẫn không thay đổi : trong sáng
và hồn nhiên. Anh cũng sợ mình sẽ làm tổn thương đến cô nhưng nếu
anh không trả thù thì chỉ sợ cha mẹ không yên lòng bởi năm xưa cha
mẹ đã để lại thư bảo anh nhất quyết phải giết cả nhà Ngọc
Linh.
Anh rất đau đớn. Giữa chữ hiếu và chữ tình anh không biết làm sao
nữa.
Và từ cơn đau trong trái tim của anh từng chút một lan tỏa đến mắt
khiến cho những giọt nước ấm áp trong suốt từ từ rơi trên đôi gò
má. Anh nhẹ nhàng hôn lên trán Ngọc Linh và lặng lẽ rời khỏi.
Tấn Phong đã đứng bên ngoài từ lâu và anh đã hiểu mọi chuyện. Anh
hoàn toàn biết được Gia Huy rất thương Ngọc Linh. Anh có thể cảm
nhận được thứ tình cảm mà Gia Huy dành cho người con gái anh thích
đó là tình yêu – một thứ tình cảm còn hơn chữ thích trong anh. Tấn
Phong tuy là kiêu ngạo, đôi khi có lẽ chẳng hiểu gì nhưng trong
chuyện này anh hoàn toàn hiểu bởi Gia Huy cùng hoàn cảnh với
anh…thiếu tình cảm của cha mẹ. Có lẽ Gia Huy đã chịu nhiều đau khổ
và cậu ấy cần tình yêu hơn anh nhưng anh lại không chấp nhận nhường
Ngọc Linh cho hắn bởi anh biết trong tình yêu của Gia Huy còn có
chút hận thù giữa hai nhà.
Tấn Phong cảm thấy trong lòng cũng có chút cảm thông và xót thương
cho Gia Huy. Không hiểu sao lúc này anh lại muốn ôm chầm lấy Gia
Huy mà an ủi con người tội nghiệp đó.
Nụ hôn ban nãy Tấn Phong nhìn thấy, anh quả thực rất rất đau lòng.
Dù biết đó chỉ là 1 nụ hôn đầy yêu thương và có chút đau khổ khi
không được nói lên tình cảm dành cho Ngọc Linh của Gia Huy nhưng
anh vẫn thấy không thích. Anh không muốn người con gái khiến anh
biết yêu thương lại bị kẻ khác thích và còn có nguy cơ không trở về
bên anh. Tấn Phong quyết định anh sẽ cố gắng để có được trái tim
của Ngọc Linh.
Trải qua một quá trình tập luyện đầy gian lao cực khổ, Ngọc Linh đã
không biết khóc bao nhiêu lần và đổ biết bao nhiều mồ hôi để lại
được như hôm nay.
Có thể nói hôm nay Ngọc Linh đã hoàn toàn hồi phục, bữa hôm nay
cũng chính là bữa cuối.
Tấn Phong ngồi bên ngoài nhìn Ngọc Linh, anh rất vui vì hôm nay cô
đã trở về như xưa đi lại được bình thường. Trên môi anh không ngừng
nở nụ cười mãn nguyện.
Ngọc Linh cố gắng từng bước một, cô không ngừng bặm môi vì vẫn còn
chút khó khăn trong điều khiển. Môi cô cũng suýt chút là bật máu.
Và…cuối cùng Ngọc Linh đã đi lại được.
- A….đi lại được rồi.
Cô không ngừng cười thật tươi vì vui mừng và trong sự vui mừng đó
còn có cả giọt nước mắt hạnh phúc của cô. Hạnh phúc vì mình đã có
thể như xưa, làm những gì mình thật sự thích.
Gia Huy đứng bên ngoài rất
vui mừng, anh chạy đến cách Ngọc Linh vài bước và giang vòng tay
rộng chờ cô đến. Nhưng cô lại chạy đến ôm Tấn Phong, ôm anh đầy
hạnh phúc.
Gia Huy cảm thấy lòng mình buồn ghê gớm lắm, anh cứ tưởng sự dịu
dàng chăm sóc của anh đã có thể làm cho Ngọc Linh cảm động vậy mà
cô vẫn không chút quan tâm và chạy đến ôm người khác. Lúc đó, anh
thẫn thờ đứng đó, đôi mắt ánh lên những tia buồn vô hạn.
Ngọc Linh và Tấn Phong lúc này thật sự đang rất vui. Tấn Phong
không ngờ bé con của anh giờ đã đi lại được, đi được 1 cách bình
thường mà chẳng sao nữa, lòng anh rất hạnh phúc. Có thể nói niềm
vui trong lòng Tấn Phong không có gì sánh kịp. Dù cho anh có thấy
một số tiền lớn trước mắt, Tấn Phong cũng chẳng thèm màng tới nữa
là.
Ngọc Linh thì hiện tại rất vui, cô nhảy nhót, ôm Tấn Phong. Ngay từ
giây phút cô đã biết mình đi được, cô đã muốn chia sẻ niềm vui này
cho Tấn Phong. Ngọc Linh đôi lúc cũng tự hỏi bản thân mình là tại
sao cô chỉ muốn gặp Tấn Phong nhiều hơn, muốn thấy anh cười và hạnh
phúc. Ngọc Linh vẫn còn nhớ rõ giây phút đầu tiên cô gặp anh. Đó là
giây phút cả 2 bắt đầu quen và trở thành kẻ thù. Trong đôi mắt anh
lúc ấy hoàn toàn không có tí gì là niềm vui cả. Cô hoàn toàn thấy
được đôi mắt anh sâu lắm. Một đôi mắt mà tựa như lòng đại dương,
một đôi mắt mà khi nhìn vào cô chẳng biết anh đang nghĩ gì. Cô rất
buồn khi nhìn vào đôi mắt anh khi đó bởi lẽ trong đó có sự cô đơn
và nỗi buồn vô hạn. Cô đã thấy rất tội nghiệp cho anh lúc đó nhưng
rồi vì tính đáng ghét của anh mà cô trở nên ghét anh.
Giờ đây, cô thấy trong đôi mắt ấy đã không như xưa nữa. Dù là trong
đó có thể vẫn còn sự cô đơn và những nỗi niềm che dấu không ai biết
nhưng có 1 điều có cảm nhận được anh đang hạnh phúc. Đôi mắt anh đã
dần có thêm chút gì đó ấm áp khi nhìn cô và cả sự dịu dàng mà anh
muốn đối xử với cô.
Ngọc Linh đang cười vui, cô bỗng thấy Gia Huy đang thẫn thờ. Nãy
giờ vì vui quá cô quên mất anh. Cô chạy đến nắm tay anh tỏ ý vui
mừng.
- Cám ơn cậu đã chăm sóc tớ nhé !
Bàn tay Ngọc Linh chạm đến tay anh như có những luồng điện lạ
truyền đến làm anh thức tỉnh.
- À, ừ.
Ngọc Linh cười tươi nhìn anh.
Gia Huy từ lâu đã muốn nếu Ngọc Linh đi lại được thì anh quyết sẽ
dẫn cô đi công viên.
- Ngọc Linh có muốn đi chơi công viên không ?
- Đi, mình thích lắm !
Ngọc Linh cười đến híp cả mắt nhìn Gia Huy, anh vui lắm. Anh định
dẫn cô đi thì Tấn Phong bước đến.
- Bé con biết đi rồi cơ đấy ! Cô có muốn đi ra ngoài khuôn viên
bệnh viện chơi không ?
- Nhưng…tôi đã nói là đi với Gia Huy.
Tấn Phong vụt tắt ngay nụ cười trên môi, anh quay người bước đi.
Ngọc Linh thấy thế thì không nỡ, cô liền quay ra từ chối Gia
Huy.
- Thôi, bữa khác đi nhé !
Ngọc Linh bỏ mặc cảm xúc của Gia Huy và chạy đến Tấn Phong, cùng
anh đi. Anh vừa nhìn thấy Ngọc Linh thì đã mỉm cười vui vẻ, còn chủ
động nắm tay cô chạy đi. Vì Ngọc Linh mới tập đi nên chưa chạy
được. Cô chạy vài bước đi đã vấp ngã. Tấn Phong thấy lo vội bế cô
đi.
Phía sau, Gia Huy đứng đấy nhìn 2 người. Lòng anh nhanh chóng bị
nỗi buồn và cả niềm đau xâm chiếm lấy.
Ra tới ngoài khuôn viên, Tấn Phong đặt Ngọc Linh ngồi xuống băng
ghế và ngồi cạnh cô.
- Tốt quá nhỉ ? Cô đi được rồi cơ đấy !
- Tất nhiên tôi phải đi được rồi. À, tôi còn nhớ anh nói là anh
trêu tôi nhưng vì tôi đi không được nên tôi sẽ không đánh anh được
đúng không ?
Ngọc Linh đưa đôi mắt lém lỉnh nhìn Tấn Phong, cô nở một nụ cười
rất ư là độc ác nhìn anh. Tấn Phong ái ngại toan chạy thì đã bị cô
nắm lấy tay giữ lại và bị cô đánh 1 trận. Ngọc Linh thì sức yếu,
đánh anh chẳng đau chút nào nhưng Tấn Phong vẫn vờ là mình đau và
la lên oai oái khiến cho cô bật cười khe khẽ vì thích.
- Thôi được rồi. À, bé con tôi gọi cô bằng em được không ? Tôi xưng
anh.
- Sao lại thế ? Tôi không thích.
- Tôi lớn hơn cô mà, cô không thấy tôi cao hơn cô sao ?
- Ơ…
- Vậy nhé ! Em gái….
Tấn Phong cười to trêu chọc cô khiến cho Ngọc Linh nổi giận quay
sang 1 bên, vòng tay trước ngực.
- Thôi, em đừng giận anh trai ha. Em gái ngoan, hôm nay trời xanh
rất đẹp, mây cũng đẹp nữa kìa, anh cho em gái tựa đầu vào vai anh
mà ngắm trời đấy !
Ngọc Linh nghe nói trời đẹp cô đã thích lắm rồi, cô vội ngồi xích
lại gần Tấn Phong và tựa đầu vào vai anh ngắm trời.
Hai người giờ đây trông cứ như đôi uyên ương vậy, ai nấy nhìn đều
cảm thấy lòng trào dâng một niềm hạnh phúc.
Gió thổi nhẹ nhàng trong không gian, Ngọc Linh dần dần nhắm mắt vì
buồn ngủ, cô ngủ thiếp trên vai anh. Tấn Phong mỉm cười nhìn cô,
anh vòng tay qua vai cô nhìn cô hạnh phúc.
- Ngọc Linh à, anh yêu em rồi, em có biết không ?
Ngọc Linh không biết
có nghe hay không nhưng môi cô đã mỉm cười.
Từ xa, Gia Huy nhìn 2 người, lòng ghen tức nổi lên, anh quyết định
sẽ không để cho cả 2 được yên. Mối thâm thù anh nhất quyết sẽ
trả.
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me ,chúc các bạn vui vẻ)CHƯƠNG 7 : TRẢ THÙ /
NGƯỜI RA ĐI
“Bé con…em tội nghiệp quá bé con à ? Cả 2 chúng ta đều bị bắt cóc.
Anh biết làm thế nào đây ? Anh chỉ mong sẽ cứu được em thoát ra còn
anh thì có bị sao cũng được. Nhìn em khóc anh rất đau lòng đó, có
biết không ?”
Một năm học cuối cùng cũng trôi qua thật nhanh chóng. Đã có khá
nhiều chuyện xảy ra nhưng đến giờ coi như là vẫn tạm ổn. Ngọc Linh
giờ đây đã thực sự hoàn toàn đi lại chạy nhảy bình thường có điều
trở trời 1 chút chân cô vẫn hơi đau nhức.
Mùa khai trường bắt đầu trong khí trời se lạnh và tràn ngập háo hức
phấn khởi. Mọi thứ cứ như thể bắt đầu lại từ đầu. Một tuần học đã
trôi qua.
Ngọc Linh dạo này vẫn thế, vẫn trẻ con, chẳng trưởng thành lên được
chút nào và vẫn quấn quýt bên Gia Huy. Đôi lần, Tấn Phong định nói
ra hết tất cả mọi chuyện cho Ngọc Linh nhưng sợ cô lại không tin.
Gia Huy đã nói cho anh hết tất cả thâm thù rồi thì hắn chắc chắn đã
có kế hoạch tỉ mỉ và lòng tin tuyệt đối của Ngọc Linh. Hắn nhất
thiết là sẽ không sợ Ngọc Linh không tin hắn. Quả là 1 con người có
phần nham hiểm.
Giờ ra chơi, Ngọc Linh ngồi giữa Tấn Phong và Gia Huy. Cô rất là
vui vẻ và đầy hạnh phúc. Bên cạnh cô hiện là 2 người rất quan tâm
chăm sóc thử hỏi sao không vui cho được. Thỉnh thoảng có 1 vài cô
gái có đi ngang và xầm xì to nhỏ.
- Này, mày thấy cái con bé ngồi kế Phong thiếu gia và Gia Huy không
?
- Ừ, thì sao ?
- Tao thấy nó vờ ngây thơ đó mày ơi. Nó định lợi dụng hai người đó
thôi. Nhìn nó tao chẳng ưa nổi.
- Thiệt hả mày. Con đó nhìn mặt hiền vậy thế mà lại tráo trở thế
nhỉ ?
Tấn Phong rất bực bội khi vô tình những lời nói đó lọt vào tai anh.
Anh nhanh chóng lườm mắt và ánh lên tia nhìn giết người. Bọn họ
lảng đi mất.
Gia Huy lúc này vẫn trò chuyện với Ngọc Linh
- À, Ngọc Linh, cậu luôn tin tưởng tớ chứ ?
- Sao lại hỏi lạ thế Huy ?
- Trả lời đi mà.
- Tất nhiên là tin rồi, tin tuyệt đối luôn. Cậu rất tốt với tớ mà,
làm sao cậu gạt được tớ chứ ? Đúng không ? Dù ai nói thế nào về cậu
tớ vẫn tin cậu.
Tấn Phong nghe câu trả lời xong anh càng tin quyết định mình không
nói kế hoạch cho Ngọc Linh biết là đúng, anh sợ cô nói là anh nói
xấu Gia Huy, cô sẽ xa lánh và giận anh. Tấn Phong giờ đây thực
không biết làm cách nào cho bé con của anh tin anh nữa.
Gia Huy cũng có chút đau đớn khi nghe Ngọc Linh trả lời. Anh vẫn
mong cô sẽ nói không. Thấy được niềm tin của Ngọc Linh dành cho
mình, anh có chút không nhẫn tâm hại cô nhưng 1 bên chữ hiếu 1 bên
chữ tình, anh làm sao mà bất hiếu cho đặng. Gương mặt anh bỗng
thoáng chút biến sắc, đôi mắt anh trở nên đau khổ.
Cuối giờ, Tấn Phong, Ngọc Linh đi về. Anh quyết định sẽ đi về chung
để đảm bảo an toàn cho cô.
Không hiểu sao hôm nay anh thấy trong lòng có gì đó không tốt cho
lắm ! Tim thì cứ đập rất nhanh theo kiểu lo sợ mà lo sợ về cái gì
thì anh không rõ. Mí mắt anh cũng giựt rất lạ. Anh có linh cảm hôm
nay là một ngày không tốt lành cho lắm.
Anh nắm tay rất chặt và dẫn Ngọc Linh về, anh sợ bé con của anh
chạy mất. Ngọc Linh thấy rất lạ không hiểu sao hôm nay Tấn Phong
không giống bình thường. Đôi mắt anh cứ nhìn đi nhìn lại, tay còn
nắm chặt tay cô, nắm chặt đến mức hằn rõ dấu 5 ngón tay của anh
nữa. Ngọc Linh chịu không được nữa, giận dữ gạt tay Tấn Phong
ra.
- Đau quá, anh nắm tay tôi gì mà chặt vậy. Tôi không có phải là con
nít.
Tấn Phong vẫn mặc kệ Ngọc Linh đẩy tay mình ra mà dùng sức nắm chặt
hơn. Tay Ngọc Linh là tay con gái nên cần nhẹ nhàng vậy mà Tấn
Phong lại … Cô đau quá đến mức bật khóc nức nở làm cho Tấn Phong
bối rối.
- Hic…đau …đau quá đi…
Ngọc Linh đưa cổ tay bị hằn dấu ngón tay của Tấn Phong cho anh xem,
cô không ngừng xuýt xoa.
- Đỏ rồi…đau quá…anh…hic…anh làm gì vậy ?
Tấn Phong rất bối rối, anh đã sợ gặp chuyện gì nên cảnh giác cao
vậy mà giờ anh phải dẹp cái cảnh giác của mình để dỗ dành Ngọc
Linh. Anh lấy tay Ngọc Linh thổi nhẹ và ôm cô vào lòng.
- Xin lỗi…xin lỗi bé con. Tôi chỉ sợ cô đi lạc.
Bỗng nhiên, 1 chiếc xe hơi 7 chỗ tiến đến dừng cạnh Tấn Phong. Anh
chưa hết bàng hoàng thì đã bị 3 hay 4 tên gì đó bịt mặt từ trên xe
nhảy xuống. Một chiếc khăn tay trắng nhanh chóng ụp vào mặt Tấn
Phong và Ngọc Linh.
Tấn Phong nhìn quanh đường mong có người giúp vậy mà chẳng thấy 1
ai cả. Anh nhìn sang Ngọc Linh, cô đang vùng vẫy nhưng dần dần cô
nhắm mắt ngất lịm. Anh vẫn cố gắng chống chọi, chống chọi hết mức
có thế.
- Này, thằng này vũng vẫy dữ quá ! Mày lấy cái khăn khác nhanh
nhanh đổ thêm thuốc
mê cho tao.
Tấn Phong rất lo, anh đang dần cảm giác thấy mắt mình nặng trịch
sắp không mở nổi nữa.
Từ đằng xa…anh thấy mập mờ…không rõ ràng hình bóng 1 người…đang
cười…nụ cười không thân thiện.
Tấn Phong mở mắt ra, anh cảm thấy đầu mình hơi đau một chút. Anh cố
gắng mở thật to đôi mắt nhìn xung quanh xem mình đang ở đâu.
Bóng đèn tròn chao đảo phía trên vì gió khá mạnh làm cho căn phòng
sáng mập mờ, nhìn không rõ ràng. Anh còn cảm nhận được một mùi ẩm
mốc khó chịu ở xung quanh nữa. Tấn Phong cố gắng lắm anh mới nhìn
được xung quanh 1 chút. Anh cảm giác đây là một nơi xa lạ. Anh toan
định đứng dậy bước đi thì mới phát hiện mình bị trói. Nhìn sợi dây
thừng quấn quanh người và ở chân, anh biết mình khó lòng mà thoát
ra được.
Tấn Phong lại nhìn xung quanh tìm thứ gì đó để mở trói thì phát
hiện ra có 1 người cũng đang bị trói. Anh giật mình…Ngọc
Linh.
Anh từ từ nhớ lại mọi chuyện trước đó. Giờ Tấn Phong mới nhận ra là
cả anh và Ngọc Linh đã bị bắt cóc. Chắc chắn là kế hoạch đã được
sắp đặt bởi trước khi nhắm mắt chính anh đã thấy có người mỉm cười
độc ác nhìn anh và Ngọc Linh. Tấn Phong hoảng sợ, anh vô cùng lo
lắng. Giờ đây còn có Ngọc Linh nữa, anh phải thận trọng hơn nhiều
nếu muốn thoát, nhưng bằng cách nào. Lỡ như sơ sẩy một chút thì coi
như cả anh và Ngọc Linh xong luôn. Mà tại sao lại muốn bắt cóc anh
và Ngọc Linh cơ chứ ? Ngọc Linh có làm nên tội với ai đâu ? Ngọc
Linh cũng có giàu có đâu sao lại bắt cóc ? Trong 2 người chỉ có anh
là ai cũng biết đến. Muốn bắt cóc thì bắt cóc anh chứ bắt cóc thêm
Ngọc Linh làm gì ? Lợi lộc đâu có thêm được đâu ? Anh cứ suy nghĩ
mãi mà không ra.
Suy nghĩ được một lát, Tấn Phong thấy không có kết quả, anh quyết
định sẽ đánh thức Ngọc Linh. Việc đánh thức Ngọc Linh cũng chẳng
đơn giản, tay chân anh bị trói thì làm cách nào mà đánh thức cơ
chứ. Miệng anh thì bị 1 chiếc khăn nhét vào rồi. Anh không cách nào
đánh thức cô dậy được.
Trong đầu anh bỗng lóe sáng một ý tưởng. Chỗ anh cách Ngọc Linh chỉ
có vài bước chân, hay là anh chịu khó nhích từng chút một đến chỗ
cô ? Nghĩ là làm, Tấn Phong nhanh chóng thực hiện.
Vì dây trói toàn thân khá chặt, mà dây này bọn bắt cóc còn lấy buộc
thêm đôi tay của Tấn Phong khiến cho mỗi lần di chuyển, dây trói
siết chặt. Tay Tấn phong dần dần đỏ lên và rướm máu nhưng anh vẫn
mặc kệ. Tấn Phong rất kiên cường, anh cố gắng chịu đau mà không rên
la.
Cuối cùng, sau rất nhiều nỗ lực, mồ vôi cũng đổ ra, Tấn Phong cũng
đến gần Ngọc Linh, anh hích nhẹ vai cô.
Chừng 2’, Ngọc Linh tỉnh dậy. Ngay khi tỉnh dậy Ngọc Linh đã hoảng
sợ, cô không biết mình ở đâu ? Cô vốn là 1 cô gái trong sáng, hiền
lành lại từng bị tổn thương về tâm lí do mất cha mẹ nên dần dần cô
sợ bóng tối. Cô đã ngủ 1 mình, tự lập ngay từ nhỏ. Những tổn thương
vì thiếu tình cảm cha mẹ đối với cô mà nói là rất đáng sợ. Rất
nhiều lần cô gặp ác mộng, cô mong sẽ có vòng tay mẹ ấm áp ôm cô dỗ
dành và cả ly nước cha đưa cho mong cho cô trấn tĩnh. Vậy mà…cô
không có.
Ngọc Linh hoảng loạn, cô không ngừng la hét trong tâm trí bởi miệng
cô cũng bị bịt chặt. Giọt nước mắt cứ thế tràn ra khỏi bờ mi, lăn
dài và làm ướt đẫm cái khăn bịt mắt cô.
Tấn Phong lặng lẽ nhìn cô, tim anh đau đến mức không thở được. Anh
giờ đây không làm được gì mà cứ nhìn cô khóc…và khóc.
Tấn Phong chợt nhận ra 1 điều, tại sao Ngọc Linh lại bị bịt mắt còn
anh thì không. Giả sử cứ cho là bọn chúng không đủ khăn nhưng làm
thế nào như thế được. Bọn chúng đã chuẩn bị chu đáo lắm rồi chứ, đã
vạch sẵn một kế hoạch còn tẩm thuốc mê cho anh nhiều hơn nữa. Tấn
Phong nhận định trong đây có gì đó không bình thường.
Bây giờ anh biết là mình không thoát được nên phải tìm cách liên
lạc bên ngoài. Anh nghĩ nếu mình gọi điện thoại mà nói lớn tiếng sợ
bọn chúng nghe thấy, còn nếu bấm tin nhắn sợ là sẽ hơi lâu. Cuối
cùng, anh đưa ra biện pháp sẽ rút điện thoại và gọi cho sở cảnh
sát.
Anh cúi đầu, nhìn chiếc điện thoại đang muốn rớt ra khỏi túi, anh
mừng thầm. Anh cố gắng nhích qua nhích lại để cho chiếc điện thoại
rớt ra ngoài và nhặt lên. Anh tưởng tượng trong đầu những nút bấm
và bấm số thật nhanh. Sau đó anh lấy lưng mình đập mạnh vào phía
sau. Phía sau anh là tấm tôn.
Rầm…rầm…
Những âm thanh nhức óc, chói tai không ngừng vang lên. Về phần Tấn
Phong thì anh bị thương. Vì tay anh buộc chặt phía sau và mặt khác
là anh đập khá mạnh, nên lưng anh bị bầm và tay anh đau đến mức
giống như bị gãy nứt.
Két…két…
Một cách cửa từ từ hé mở khiến cho Tấn Phong phải nhắm mắt lại vì
chói. Anh nhìn ra phía cửa và anh nhận ra là bọn cướp.
Bọn chúng bước vào và tiến đến
đứng trước mặt anh. Từng khuôn mặt giờ đây đã được anh ghi lại vào
đầu. Anh nhất quyết sẽ để bọn chúng ngồi tù, làm cho bọn chúng đau
khổ như chết. Bọn cướp nhìn thấy được ánh mắt căm phẫn của Tấn
Phong mà bật cười. Những nụ cười tà ác, gương mặt gian tà và thái
độ lưu manh khiến cho Tấn Phong càng giận. Ngọc Linh thì run bần
bật vì sợ, cô sợ những tiếng cười đó, tinh thần cô càng lúc càng
không ổn định.
- Ha ha. Chú em nhìn bọn anh với anh mắt thế đó sao ?
Bọn chúng cười giễu cợt với Tấn Phong một lúc nhưng rồi sau đó ánh
mắt dữ tợn và nụ cười của bọn chúng tắt ngúm. Bọn bắt cóc tức
giận.
- Mày dám nhìn tao thế không sợ tao móc mắt mày ra hả ?
Sau chữ “hả” là một tiếng bốp của 1 tên cầm cây côn quất xuống nền
đất. Một tên khác tiến đến trước Tấn Phong và nắm chặt nấm đấm lại
đánh vào mặt anh.
Tấn Phong bị cú đấm ấy làm ngã xuống nền đất. Tên vừa đánh Tấn
Phong cũng không phải hạng vừa, hắn đánh khá là mạnh, anh hoàn toàn
nhận ra tên này cũng đã từng đi đánh người nhưng có điều những cú
đấm này chỉ là chưa qua bài bản. Tấn Phong cố gắng gượng dậy, anh
đưa ánh mắt kiên định không sợ gì cả nhìn bọn chúng. Bọn bắt cóc
bắt đầu e ngại nhìn Tấn Phong. Bọn chúng chưa bao giờ thấy người
nào như anh cả, bị bắt cóc nhưng vẫn không sợ chi cả.
Ngọc Linh ngồi bên kia thút thít. Ban nãy cô nghe tiếng có người bị
ngã xuống đất, và tiếng côn chạm xuống nền, những thứ tiếng đó
không phải tốt lành gì. Và… cô biết người bị đánh là Tấn Phong bởi
trước khi ngất đi, cô thấy Tấn Phong bên cạnh cô. Anh cũng bị bắt
nữa, cô nhớ rõ nhất là đôi mắt Tấn Phong lúc đó nhìn cô. Đôi mắt lo
lắng và đầy yêu thương.
Ngọc Linh khóc, khóc vì biết Tấn Phong vừa bị đánh. Anh đang chịu
đau. Cô có thể cảm nhận được rằng trong lòng mình cũng đang rất
đau. Đau vì những nỗi đau Tấn Phong đang chịu đựng.
Tấn Phong bây giờ mới thực sự bắt đầu kế hoạch, anh cố tình ư ử
trong cổ họng như muốn nói. Bọn chúng rất muốn biết Tấn Phong có
ngôn từ giọng điệu thế nào, có phải là anh đang che dấu nỗi sợ hay
không nên liền lấy chiếc khăn trong miệng Tấn Phong 1 cách thô
bạo.
Tấn Phong cười thầm trong lòng và bấm ngay nút gọi. Anh đợi chừng
hơn 15s và bắt đầu nói chuyện với bọn cướp.
- Đây là đâu hả ?
Tấn Phong quát thật to như sợ người bên đầu dây nghe không rõ
ràng.
- Mày cảm nhận coi đây là đâu. Tao thấy mày cũng đâu có ngu đâu
thằng nhãi.
Tấn Phong cố gắng lắng nghe và cảm nhận. Anh nhận thấy có mùi gì
rất quen. Một mùi rất đặc trưng…đúng rồi là mùi của biển và hình
như anh còn nghe thấy tiếng sóng.
- Biển ư ?
- Thằng nhãi, mày khôn đó. Tụi tao đã bắt cóc mày và con bạn mày
đến nhà kho sát bờ biển phía đông. Mày có biết là nơi này ít người
qua lại không hử ? Thế nên đừng hòng mà trốn.
“Đừng hòng mà trốn ?” Câu nói này cứ không ngừng vang bên tai Ngọc
Linh. Cô lo sẽ không trốn được và cô sẽ mãi sống trong nỗi
sợ.
Tấn Phong giờ đây đã an tâm rằng cảnh sát đã biết và giờ chỉ là chờ
đợi họ tới mà thôi. Anh bắt đầu ung dung, ngữ khí có phần còn kiên
định, chắc nịch và đầy uy lực khiến cho bọn cướp cũng khiếp sợ đến
bảy tám phần.
- Vậy ai là chủ mưu ?
Bọn chúng vừa định nói ra thì đã nghe thấy tiếng bước chân. Cả bọn
vội chia ra hai hàng cúi đầu xuống.
Tấn Phong nhìn ra phía ngoài xem ai bước vào, anh thấy 1 dáng người
cao tầm bằng anh và rất quen thuộc.
- Chào đại ca.
Anh dần nhận ra đây là tên chủ mưu đứng sau tất cả.
Quả là chiếc đèn tròn để trong nhà kho không hề vô ích bởi giờ đây,
dưới cơn gió mạnh, nó đã chiếu ánh sáng lướt qua gã đại ca ấy.
Đó…đó là Gia Huy.
Tấn Phong định thốt lên là Gia Huy nhưng anh lại ngăn mình lại. Anh
không muốn Ngọc Linh của anh phải buồn thêm. Anh thừa hiểu bé con
của anh đã hoảng sợ lắm rồi nếu mà còn nói thêm là người cô tin
tưởng e là cô sẽ xỉu và rơi vào hoảng loạn tột cùng mất.
Tấn Phong buồn rầu nhìn Gia Huy, anh có chút không ngờ là anh. Anh
biết không ít thì nhiều Gia Huy có tình cảm với Ngọc Linh. Anh
không nghĩ là hắn đứng đầu mọi chuyện. Vậy mà…anh cảm thấy rất thất
vọng về Gia Huy.
- Chào Tấn Phong, tao rất muốn trả thù thế nên bắt cả 2 người
đấy
Gia Huy đã lột bỏ hoàn toàn 1 con người dịu dàng hiền lành, anh giờ
đây đã thành 1 con ác quỷ, thành 1 con người đầy hận thù không còn
tình thân, tình yêu nữa.
- Tao vốn thắc mắc tại sao có người lại bắt có cả tao và Ngọc Linh
nhưng giờ đã rõ rồi. Tao muốn hỏi mày tại sao mày lại không bịt mắt
Ngọc Linh mà chỉ bịt mắt tao vậy ?
Tấn Phong hỏi với giọng tự tin, không e sợ chút nào.
- Tao muốn mày chứng kiến người mà mày thích sẽ bị thương, sẽ
chịu
đau, sẽ rên la, sẽ khóc. Tao nghĩ là cảm giác ấy sẽ lạ lắm.(bạn
đang đọc truyện tại ,chúc các bạn vui vẻ)Gia Huy cười đểu cáng tiến
đến gần Tấn Phong, đưa tay vuốt mặt Tấn Phong rất thích thú.
Tấn Phong đưa đôi mắt sắc lạnh đầy lửa hận nhìn Gia Huy, lắc đầu để
gạt đôi tay bẩn thiểu của người mà anh ghét.
- Mày trả thù ? Giỏi. Ngọc Linh rồi sẽ không chơi với mày nữa đâu,
cô ấy sẽ chơi với tao. Cô ấy rồi sẽ thích tao, mày sẽ cô đơn, mày
sẽ như những tháng ngày mất cha mẹ. Cô đơn và chịu đau về tâm hồn.
Haha.
Tấn Phong cố tình đâm khoét cho trái tim Gia Huy chịu đau. Anh cố
gắng dùng mọi ngôn từ khoét cho trái tim Gia Huy một vết thương,
một vết thương mà không ai bù đắp được. Anh sẽ làm cho vết thương
kia trở nên bưng mủ ngay thời khắc này để cho Gia Huy lồng lộn lên,
đau đớn lên mà bỏ mặc Ngọc Linh để xử anh.
Cách của Tấn Phong quả thực không vừa, trái lại còn làm cho anh
chịu nguy hiểm. Gương mặt Gia Huy đanh lại, trở nên sắc lạnh, ánh
mắt càng lúc càng giống 1 con thú đang bị điên lên, cơn tức giận
đến đỉnh điểm. Những thằng đàn em thấy thế cũng e ngại, lùi về sau
vài bước không dám gây 1 chút tiếng động.
Gia Huy không suy nghĩ nhiều nữa, anh hét to đầy giận dữ ra
lệnh.
- Tụi bây lấy ghế đập chết thằng Phong cho tao.
Bọn đàn em không dám trái lệnh nên liền làm nhanh. Ngọc Linh nghe
giọng đầy giận dữ là cô đã biết Tấn Phong sẽ chịu đau. Cô không
muốn. Trái tim cô đang thôi thúc cô cứu Tấn Phong nếu không cô sẽ
hối hận. Ngọc Linh vội dùng hết sức nhào đến chắn cho Tấn Phong.
Tấn Phong và Gia Huy đầy ngạc nhiên.
Còn thằng đàn em đang cầm ghế thì vẫn mặc nhiên làm theo lệnh đại
ca. Gia Huy không suy nghĩ nhiều vội chạy đến ôm Ngọc Linh.
Chiếc ghế bị dùng với tất cả lực của 1 người đàn ông trưởng thành
nên đã đập rất mạnh vào phần lưng và đầu của Gia Huy gây chấn
thương mạnh và máu tuôn rất nhiều.
Ngọc Linh vì sợ mà ngất lịm không hay.
Lúc đó, cảnh sát đã đến.
Tấn Phong đã được bác sĩ băng bó khá cẩn thận và phải cho lời khai
với mấy chú cảnh sát. Mấy ông chú này khá là thích anh bởi trong
trường hợp bị bắt cóc, hầu hết mọi người đều hoảng loạn, van xin
bọn bắt cóc chỉ có số ít như anh là bình tĩnh tìm cách thôi. Các
ông chú cảnh sát còn có ý định huấn luyện anh rồi cho vào nữa nhưng
dĩ nhiên là anh không đồng ý rồi.
Sau khi mọi việc xong xuôi, anh nhẹ nhàng đi đến phòng bệnh nơi bé
con của anh đang nằm. Nhìn gương mặt của Ngọc Linh hãy còn trắng
bệnh anh không khỏi xót xa. Không biết Ngọc Linh đang mơ thấy gì mà
trán cô khẽ khăn lại và cô còn khóc nữa. Tấn Phong vội nắm lấy tay
của Ngọc Linh, anh mong cái nắm tay này sẽ truyền thêm cho cô sức
mạnh, cho cô niềm tin để có thể vượt qua những đau khổ cô đang
thấy.
Cái nắm tay ấy hình như là có tác dụng thật bởi cô đã ngưng khóc và
môi cũng mỉm cười.
Thật ra Ngọc Linh đã nằm mơ thấy những điều rất tồi tệ. Cô thấy
mình của những ngày thơ ấu không cha mẹ. Cô bị bơ vơ, lạc lõng.
Trong bóng đêm, cô thu mình vào góc phòng sợ hãi sẽ có điều gì đó
đến nếu mình ngủ quên. Nhưng rồi cô cũng gật gù ngủ thiếp để rồi
những cơn ác mộng xuất hiện, cô hoảng sợ hét lên và thức tỉnh. Cô
sợ lắm ! Cô mong sẽ có mẹ và cha bên cạnh nhưng cuối cùng họ không
có. Cô đã phải tập tự đối mặt với sợ hãi ngay từ thuở ấu thơ. Nhưng
với 1 người yếu đuối như Ngọc Linh thì có lẽ sẽ không bao giờ được.
Những nỗi sợ hãi đó đã dần dần ngấm vào người cô khiến cho cô hoảng
sợ. Cô sợ ngủ trong bóng tối. Cô rất sợ cô đơn 1 mình. Nhiều đêm cô
cũng không ngủ được. Những nỗi đau mà Ngọc Linh nếm trải chắc hẳn
ai thấy cũng cảm phục và thương tâm cho cô.
Cứ tưởng mình sẽ mãi khóc trong mơ vậy mà Ngọc Linh lại được 1 bàn
tay ấm áp nắm. Cô không biết đó là ai nhưng chỉ biết nó rất dịu
dàng, ấm áp. Nó giúp cô vững tin hơn và rồi những cơn ác mộng đó
dần dần trôi qua.
Tấn Phong ngay khi thấy Ngọc Linh không sao nữa, anh lặng lẽ rời
khỏi và đi sang phòng của Gia Huy. Anh rất đau xót khi nhìn Gia Huy
bị thế này. Nghe đâu là bác sĩ bảo xương có chút vần đề, phần xương
vai thì hình như là bị nứt và phần não cũng có dấu hiệu xuất huyết.
Tấn Phong không khỏi thương tâm khi nhìn kẻ thù của mình.
Một bài entry trên blog của Tấn Phong có viết thế này :
“ Tôi và em cùng bị bắt cóc, cùng lo lắng và hoảng sợ nhưng có lẽ
tôi can đảm hơn em nhiều ! Em…tôi thương em và tôi thích em. Rất
thích. Vì không muốn bị em tổn thương nên tôi quyết định ngay lúc
hỏi những điều thắc mắc với tên bắt cóc tôi đã không nói ra tên
hắn. Tôi đã cố chọc cho hắn nổi điên và thế là mọi chuyện đã giống
như bây giờ. Em thì không sao nhưng hắn thì bị thương khá nặng và
đang hôn mê.
Tôi vô cùng cảm phục hắn. Tôi ghen
tị hắn. Hắn yêu em hơn tôi, vì em hắn nguyện chịu thương thay em.
Tôi có thể thấy được khoảng khắc hắn chịu đòn chiếc ghế thay em.
Hắn ôm em chặt đến mức nếu tôi là em tôi nghĩ mình đã ngạt thở. Hắn
dùng thân hình to lớn của mình để bao bọc em không cho em tổn
thương dù một giây phút nào. Đôi mắt hắn dù ánh lên nét đau đớn
nhưng lại vô cùng mãn nguyện. Tôi tự hỏi rằng phải chăng lúc đó hắn
nghĩ mình có thể chết ngay sau chịu đựng chiếc ghế ấy nhưng lại
hạnh phúc vì cứu được em ?
Gia Huy ơi, tại sao ngươi lại yêu Ngọc Linh nhiều hơn ta ? Tại sao
lại thế ? Nếu ta là em ta đã chọn ngươi rồi. Ta chỉ biết trêu chọc
cô ấy trong khi ngươi lại rất đỗi dịu dàng và ấm áp. Rốt cuộc là
ngươi nghĩ gì ? Tại sao ngươi bắt cóc cả ta và em để rồi cứu em ?
Ngươi không muốn em tổn thương mà sao ngươi làm thế ?
Gia Huy à, ta sẽ gọi ngươi bằng một tiếng bạn nhé ! Nếu sau này tôi
làm tổn thương em thì tôi mong cậu sẽ là người thay tôi quan tâm và
bảo vệ em. Tôi mong cậu cứ đánh tôi thật mạnh để trả thù cho nỗi
đau của em.
Dù bây giờ cậu chưa tỉnh nhưng tôi tin rằng rồi mai đây cậu sẽ tỉnh
lại, cậu sẽ tiếp tục yêu và bảo vệ Ngọc Linh. Tôi sợ tôi không đủ
khả năng làm em cười như cậu, tôi sợ mình sẽ làm đau Ngọc Linh thế
nên tôi sẽ giao cho cậu bé con. Tôi chỉ có 1 ước nguyện chân thành
là cậu làm cho bé con hạnh phúc.
Có thể cậu không thể đọc được entry này nhưng trong thâm tâm tôi,
tôi đã nhận cậu làm người bạn thân mới.
Tấn Phong”
Trải qua nhiều chuyện, Tấn Phong giờ đã dần mất đi bản tính kiêu
ngạo vốn có mà trở nên trầm tĩnh và biết suy nghĩ hơn. Trong thâm
tâm anh có rất nhiều suy nghĩ nhưng vẫn mãi chôn chặt mà không nói.
Đôi mắt anh tự lúc nào đã sâu này càng sâu hơn, chất chứa bao nhiêu
là ưu tư và phiền muộn.
Phải chăng chuyện tình này sẽ càng ngày tồi tệ hơn hay sao ?
Một tháng trôi qua, Ngọc Linh đã tỉnh từ lâu, cô không ngừng khóc
khi biết Gia Huy đã chịu nỗi đau thay cô. Ngọc Linh vẫn là cô bé
ngốc nghếch chẳng biết gì để Tấn Phong lừa dễ dàng.
Thật ra, anh đã kể lại cho cô nghe về vụ bắt cóc hôm đó nhưng đều
là sai sự thật. Tấn Phong kể rằng lúc anh nói chuyện với bọn cướp
tay đã bấm số điện thoại gọi cho Gia Huy. Lúc cô ra hứng đỡ cho anh
cũng là lúc Gia Huy đến cùng cảnh sát, anh đã chạy đến đỡ giùm
cô.
Tấn Phong rất tốt…rất tốt. Anh sợ Ngọc Linh đau nên đã kể sai sự
thật. Anh muốn Ngọc Linh của anh luôn tin tưởng vào cuộc sống, anh
sợ trái tim nhỏ bé của cô tổn thương. Anh hiểu được những tổn
thương mà Ngọc Linh trải qua khi thiếu vắng cha mẹ. Vậy nên anh
muốn bù đắp cho cô. Nhìn cô khóc, trái tim Tấn Phong không ngừng
nhói đau, anh không biết mình nên làm sao để có thể giải quyết mọi
chuyện. Anh không biết phải thế nào cho phải.
Bé con của anh vẫn đều đặn thăm Gia Huy, vẫn lặng lẽ khóc khi ở bên
cậu ấy. Tấn Phong chỉ lẳng lặng quan sát không nói gì. Anh biết
Ngọc Linh rất tin tưởng Gia Huy, cô giờ đây chắc hẳn đã không ít
thì nhiều có tình cảm với cậu ấy. Tấn Phong biết và lần này…anh
không ngăn cản bởi Gia Huy xứng đáng được có. Anh biết Gia Huy cũng
giống Ngọc Linh nhưng chịu tổn thương nhiều hơn, trái tim cậu ấy
còn yếu đuối hơn cả Ngọc Linh nữa. Cậu ấy cần Ngọc Linh hơn anh,
cần hơn anh rất nhiều.
Có lẽ trong mắt hai người, Ngọc Linh là thiên thần nhỏ. Thượng đế
quả là rất tốt khi chịu mất đi 1 thiên thần trên ấy để đổi lại có
một thiên thần ở trần gian sưởi ấm 2 con tim. Ngọc Linh là 1 cô gái
nhân hậu. Cô không có ngoại hình hoàn hảo nhưng cô có 1 trái tim ấm
áp có thể mang lại niềm vui cho bất cứ ai. Cô cũng rất trong sáng
và hồn nhiên như mảnh pha lê trong suốt không chút tì vết.
Ba con người với những nỗi đau thầm kín lại gặp nhau, trớ trêu thay
lại có tình cảm với nhau. Thật đau xót và thương tâm. Vòng xoáy
định mệnh quả thật là nghiệt ngã.
Trải qua nhiều ngày chăm sóc cho Gia Huy, Ngọc Linh cảm thấy mình
có chút mệt mỏi. Thân hình cô vốn đã mỏng manh nhỏ bé nay lại càng
nhỏ bé hơn. Cô gầy gò hơn bao giờ hết. Tấn Phong sợ cô sẽ lâm bệnh
nên đã khuyên nhủ cô về.
- Này, bé con, cô về đi. Tôi chăm sóc cậu ấy. Cô mệt lắm rồi, cứ
thế này cô sẽ bệnh và khi Huy tỉnh dậy, cậu ấy sẽ không vui
đâu.
- Nhưng…
- Cô có nghe lời không thì nói.
Tấn Phong trừng mắt đe dọa bé con, ngữ khí cũng đầy uy lực khiến
cho Ngọc Linh nhỏ bé sợ hãi. Cô run run gật đầu.
Chỉ còn Tấn Phong ở lại bệnh viện, anh lặng lẽ ngồi gần Gia
Huy.
Gia Huy lúc này mở mắt nhìn Tấn Phong.
- Cô ấy về rồi à ?
Tấn Phong vô cùng ngạc nhiên khi thấy Gia Huy tỉnh, mặc khác cậu
lại rất điềm nhiên giống như không bị gì cả.
- Ừ, cậu có thấy gì không ? Tôi gọi bác sĩ
- Không cần. Vài ngày
trước lúc 2 người đi về nhà thì tôi đã tỉnh và bác sĩ đã khám
rồi.
- Họ có nói gì với cậu không ?
- Ừ có nhưng thôi, tôi biết đủ rồi.
- Tại sao cậu tỉnh rồi mà không cho chúng tôi biết ?
- Vì…tôi không muốn gặp Ngọc Linh. Tôi…tôi thấy có lỗi.
- Có lỗi…có lỗi hả ???
Tấn Phong đứng thẳng người, anh bực bội quát to và nắm lấy cổ áo
Gia Huy. Gia Huy thừa biết Tấn Phong sẽ như thế này nên đã chuẩn bị
trước, thái độ trở nên điềm tĩnh hơn. Nhưng vì Tấn Phong hơi thô
bạo nên đã động vào vết thương của Gia Huy khiến anh khẽ rên.
Tấn Phong lúc này mới trấn tĩnh mình và buông Gia Huy ra.
- Tôi biết trước anh sẽ nổi nóng rồi. Tôi định là lát nữa tôi sẽ
đi.
- Đi. Đi đâu ?
- Tôi định đi sang nước ngoài 1 thời gian. Tôi mong anh chăm sóc
cho cô ấy. Tôi cũng mong anh nói sự thật cho cô ấy biết, tôi khống
muốn lừa dối Ngọc Linh.
- Anh…anh không sợ cô ấy đau sao ?
- Có…tôi sợ. Nhưng thà rằng cô ấy đau 1 chút nhưng rồi sau đó cũng
sẽ quên kẻ xấu xa như tôi.
- Anh…anh xấu xa ư ? Anh cuối cùng cũng đã cứu cô ấy thôi. Tôi đang
tự hỏi anh yêu Ngọc Linh nhưng tại sao lại bắt cóc cô ấy chứ
?
- Tôi…rất khó xử. Tôi đã hứa với ba mẹ sẽ hại cả gia đình cô ấy
nhưng xem ra tôi không làm được rồi.
Gia Huy cười 1 nụ cười nhạt đầy khó hiểu khiến Tấn Phong có chút
ngạc nhiên.
- Anh không sợ tôi sẽ làm cô ấy khóc sao Gia Huy ?
- Tôi tin anh sẽ không làm thế bởi anh thích Ngọc Linh.
- Ừ…cứ cho là tôi thích nhưng đó không phải là yêu.
- Anh nhầm rồi Tấn Phong, anh không nhận ra rằng anh dần đã quan
tâm Ngọc Linh hơn sao ? Tuy lời anh nói có ý trêu chọc cô ấy nhưng
thực chất là lời động viên, khuyến khích và đầy yêu thương. Anh đã
yêu Ngọc Linh rồi.
Tấn Phong ngạc nhiên, tại sao anh không nhận ra mình yêu Ngọc Linh
cơ chứ ? Tại sao Gia Huy lại nhận ra ? Mọi câu hỏi cứ vậy mà xoay
quanh anh.
- Tôi không tin.
- Thời gian rồi sẽ nói cho anh hiểu. Tôi nhờ anh chăm sóc cô ấy và
anh hãy đưa bức thư này cho cô ấy sau khi tôi đi.
- Được rồi. Tôi sẽ giao. Tôi cũng bắt đầu thích anh rồi Gia Huy,
anh thật ra rất dịu dàng. Anh tốt hơn tôi nhiều, nếu tôi là Ngọc
Linh tôi sẽ chọn anh.
- Chọn tôi ư ? Cô ấy liệu sẽ làm vậy chăng ?
Gia Huy lại cười, nụ cười đau đớn trước mặt Tấn Phong khiến anh
càng lúc càng không hiểu người bạn thân mới của mình đang nghĩ
gì.
- Tôi muốn cậu làm bạn thân của tôi. Một người bạn tốt.
- Được.
Gia Huy và Tấn Phong bắt tay nhau, anh mắt xuyên suốt nhìn vào nhau
như muốn nhìn thấu tâm can đối phương. Họ nở nụ cười vui vẻ.
Hôm sau, Ngọc Linh vào bệnh viện thì cô đã phát hiện Gia Huy đi
rồi. Cô không ngừng khóc vì lo. Lúc đó, Tấn Phong bên cạnh ôm cô vỗ
về và trao cho cô tận tay bức thư.
Cô cố gắng nín khóc và đọc thật chậm từng chữ trong bức thư
“Ngọc Linh yêu quý,
Xin lỗi vì tớ phải đi. Tớ đã làm quá nhiều chuyện có lỗi với cậu mà
cậu không hay biết. Tớ thành thật xin lỗi.
Những ngày bên cậu, tớ rất hạnh phúc. Trái tim tớ dần dần trở nên
ấm áp hơn. Cậu có biết ngay từ những năm tháng mất cha mẹ tớ đã đau
khổ thế nào không ? Tớ mất hết tình thương yêu mà đáng ra tớ phải
có. Trái tim tớ lúc đó rất cô đơn và lạnh lẽo nhưng thật may mắn là
tớ gặp cậu.
Ngọc Linh, cậu có biết cậu giống 1 viên đá quý hiếm không ? Cậu là
1 người rất đặc biệt trên thế gian này bởi cậu có trái tim nhân hậu
và ấm áp, nụ cười trong sáng và hồn nhiên. Cậu cứ như 1 đứa trẻ và
nhờ cậu tớ lại được trở về tớ ngày xưa không lo âu phiền
muộn.
Ngọc Linh à, tớ mong cậu đừng khóc khi tớ đi có được không ? Tớ
ghét cậu khóc lắm bởi khi cậu cười trông cậu đẹp hơn.
Ngọc Linh à, cậu vốn dĩ quá ngây thơ cậu có biết không ? Giá như
cậu trưởng thành hơn 1 chút thì chắc sẽ tốt hơn rồi nhỉ ?
À, cậu đừng lo cho tớ, tớ thật sự đã khỏe rồi đấy ! Không biết mai
sau có gặp lại cậu không nhưng cậu cứ yên tâm nếu tớ có gặp lại cậu
tớ sẽ xuất hiện 1 cách bất ngờ nhất.
Gia Huy”
Ngọc Linh không ngừng khóc khi đọc thư. Cô không ngờ trong mắt Gia
Huy mình lại trở nên đáng yêu đến thế.
Tấn Phong đứng nhìn Ngọc Linh, anh ôm cô vỗ về an ủi. Anh từ từ kể
cho cô nghe sự thật theo lời hứa giữa anh và Gia Huy.
Ngọc Linh rất giận khi Gia Huy xấu tính như thế nhưng cô cũng xí
xóa bỏ qua cho anh bởi vì anh cũng đã chịu đau thay cô rồi. Nhìn
ánh mắt của Tấn Phong, Ngọc Linh cảm thấy hình như giữa Gia Huy và
Tấn Phong đã có nhiều chuyện mà cô không biết.
CHƯƠNG 8 : VỊ HÔN PHU
“Hihi. Bé con của anh ngốc quá ! Những ngày bên em, đi chơi cùng em
mới càng lúc thấy em ngốc ơi là ngốc nhưng cũng dễ thương.
Anh…không biết em nghĩ gì khi thấy cô ấy xuất hiện. Chỉ thấy gương
mặt em buồn 1 tẹo thôi. Anh không hề biết
cô ấy mà, mong là em tin anh nhé, nhé bé con !”
Tấn Phong có vẻ càng ngày càng hạnh phúc khi bên cạnh Ngọc Linh.
Anh dần dần trở nên vui vẻ và ấm áp hơn xưa. Nhưng dù là có thay
đổi đến đâu thì tính cách đó vốn dĩ cũng chỉ có khi bên cạnh bé con
của anh ngoài ra anh vẫn kiêu căng và ngạo mạn khi trước mặt mọi
người.
Mọi người trong trường dần dần không nói động gì đến Ngọc Linh, về
tích cách ngây thơ của cô bởi lẽ họ nhận ra cô thực chất là
vậy.
Ngọc Linh với Tấn Phong giờ đây rất vui vẻ, chiều nào hai người họ
cũng đi chơi cùng nhau. Tấn Phong yêu Ngọc Linh nhưng vẫn không nói
vì anh biết cô chỉ như 1 đứa con nít xem tình cảm giữa anh và cô là
tình bạn bình thường mà thôi.
Chiều thứ 3 anh lại cùng Ngọc Linh đến công viên. Hôm nay anh và
Ngọc Linh quyết định không chơi nhiều mà ngồi ở băng ghế trò chuyện
và ngắm nhìn hoạt động xung quanh. Tấn Phong thật sự bị sốc khi
thấy thế bởi bình thường cô đâu chịu ngồi yên thế này.
Thật ra cô không chơi trò chơi nhiều nữa vì cô chơi hoàn chán rồi
nên thích nhìn xung quanh, thỉnh thoảng cô lại cười vui vẻ khi thấy
1 điều gì đó.
Thời tiết cũng có phần oi bức nên dù ngồi 1 chỗ mà Tấn Phong vẫn đổ
mồ hôi. Ngọc Linh chơi rồi cũng chán định hỏi xem anh có muốn ăn
kem không thì thấy giọt mồ hôi trên trán anh. Cô rút vội khăn giấy
và lau mồ hôi cho anh. Nhìn thái độ ân cần của Ngọc Linh, trái tim
Tấn Phong bỗng nhiên bấn loạn hết cả, gương mặt cũng ửng đỏ.
Cô đang nhìn anh thế này thì dĩ nhiên là nhận ra gương mặt anh biến
chuyển thế nào rồi vậy nên cô bỗng đâm ra lo lắng tưởng anh bị bệnh
hay bị sốt gì đấy mà giấu cô. Cô vội đưa đôi tay mình lên sờ má Tấn
Phong rồi còn sờ trán mình và trán anh ấy thế nào.
- Bị sốt ư ? Hình như không đúng.
Tấn Phong ngại vôi quay đi và đứng dậy. Ngọc Linh ngơ ngác nhìn Tấn
Phong chẳng hiểu chuyện gì.
- À…không…tôi khỏe, cô nhìn nhầm đó. Cô có thích ăn kem không
?
Tấn Phong muốn đánh trống lảng nên rủ Ngọc Linh đi ăn kem. Lẽ dĩ
nhiên là cô nhanh chân đứng lên kéo tay anh chạy đi rồi. Nhìn 1
người cao ơi là cao bên 1 cô bé nhỏ nhắn xinh xinh đang chạy trong
công viên, ai nấy đều bảo 2 người trông dễ thương dù nhìn về chiều
cao thì chẳng xứng cho lắm.
Ngọc Linh vỗ tay và ánh mắt linh hoạt nhìn những cây kem celano. Cô
thích thú vô cùng. Tấn Phong lắc đầu nhìn cô. Bây giờ trông anh
chẳng khác nào anh trai dẫn 1 đứa em đi ăn cả.
- Này, mua cho tôi 2 cây nha. 1 cây chocolate và 1 cây dâu
nha.
Ngọc Linh cười hì hì như con ngốc để mong Tấn Phong mua cho mình 2
cây.
- Cô là con gái mà ăn nhiều vậy nhỉ ? Thiệt tình.
- Kệ tôi, mua cho tôi đi.
- Thôi được rồi.
Tấn Phong không thể nào không mua trước gương mặt tội nghiệp của
cô. Vậy là anh mua cho cô theo ý muốn của cô và mua cho mình 1 cây
chocolate.
Ngồi xuống 1 băng ghế đá, cô vội bỏ phần giấy ngay và nhanh chóng
ăn lấy như sợ ai giựt mất. Tấn Phong thích thú ngồi bên cạnh ăn từ
từ, vừa ăn vừa nhìn cô.
Anh thầm cười trong lòng bảo cô là bé con ngốc bởi cô ăn cứ như chú
mèo con dính kem lên má.
- Ngọc Linh, cô ăn kem hay quá nhỉ ? Dính lên má rồi kìa.
Ngọc Linh tỏ ý không hiểu, anh cúi sát mặt Ngọc Linh hôn lên chỗ
dính kem trên má cô. Mẩu kem nhỏ nhanh chóng dính trên miệng anh và
anh liếm lấy. Gương mặt của cô ửng đỏ lên hết, cô chẳng biết cậu ta
làm thế có ý gì nhưng trong tim cô cũng có chút rung động.
- Ai cho phép anh làm thế hử ? Anh phải lấy khăn giấy ra lau cho
tôi chứ !
- Tôi là con trai làm sao mà có khăn giấy nên chỉ có cách này
thôi.
Ngọc Linh nghĩ cũng đúng, cô cũng gật đầu đồng tình nhưng vẫn phản
bác.
- Lần sau cấm anh làm thế có biết không ?
- Ừ, cô không thích thì thôi.
Nghe câu nói giống như là Tấn Phong không hôn cô nữa, cô bỗng thấy
buồn. Ngọc Linh vốn cũng chẳng hiểu cảm xúc con tim tí nào. Ngốc
thật.
Một ngày trời nắng đẹp lên cao, chính xác là một ngày chủ nhật. Tấn
Phong và Ngọc Linh đi chơi. Họ cùng nhau đi xem phim. Có điều Tấn
Phong rất ác độc.
Mua 2 chiếc vé xem phim và phần bỏng ngô thệt to, cả 2 ly coca.
Phong và Ngọc Linh vào trong. Anh chọn vị trí tốt nhất để có những
cảnh phim thật đẹp mắt. Cả 2 yên vị và bắt đầu xem. Ngọc Linh vô tư
không hay biết gì, cô tưởng đây là 1 bộ phim tình cảm hoặc là hoạt
hình bởi trước đó cô đã bắt Tấn Phong mua nhưng sự thật thì…không
phải thế.
Tiếng nhạc ghê rợn vang lên vã chữ horror movie đã làm cho cô hiểu.
Cô tái mét mặt mày, cô vốn ghét thể loại này bởi ma toàn xuất hiện
trong bóng tối mà bóng tối vốn lại là nỗi ám ảnh trong cô. Cô quay
sang đưa ánh nhìn căm ghét tặng Tấn Phong. Anh chỉ cười nhìn
cô.
- Tôi đã…đã nói là đừng xem
Nhìn ngữ khí con chút run vì sợ anh cười hì hì trên môi nhìn Ngọc
Linh và còn buông vài câu bông
đùa.
- Èo…con nít thế bé con. Em gái muốn lớn phải xem đi.