lòng, nhìn hình dáng đáng yêu của Ngọc Linh đôi môi anh mỉm cười.
Hình như Tấn Phong không nhận ra dạo này anh cười rất nhiều, những
nụ cười rất đẹp bởi trong đó là tràn ngập niềm vui, hạnh phúc và cả
sự ấm áp mà Ngọc Linh đã lan tỏa đến. Anh cũng không nhận ra con
tim mình đang hé mở từng chút một chờ Ngọc Linh bước vào.
- Phong thiếu gia…anh chọn gì.
Tấn Phong thoát ngay ra khỏi thế giới của mình nhanh chóng đáp trả
nhân viên bán hàng.
- Chọn cho cô gái kia 1 chiếc đầm phù hợp để hát trên sân
khấu.
Những người nhân viên bán hàng nhanh chóng làm việc, họ chọn biết
bao nhiêu bộ đồ nhưng chẳng có bộ nào mà Tấn Phong thấy phù hợp với
Ngọc Linh cả. Anh đành đích thân ra tay. Anh dạo khắp cửa hàng ngắm
nhìn những chiếc đầm sang trọng. Đôi mắt anh bỗng dừng lại ở một
chiếc đầm hồng rất đáng yêu. Tấn Phong liền mường tượng đến cảnh
Ngọc Linh đang mặc nó trên người, trông cô đẹp như một cô công chúa
từ chuyện cổ tích bước ra, một cô công chúa ngây thơ trong sáng và
thánh thiện như thiên thần. Đôi môi anh lại mỉm cười lần nữa.
- Này, lấy bộ này cho cô ấy mặc thử.
Ngọc Linh nãy giờ chỉ biết làm theo lời Tấn Phong. Vừa mặc chiếc
váy bước ra, Tấn Phong ngơ ngác nhìn. Ngọc Linh giờ đây đẹp lắm,
không có gì có thể tả được. Nhìn gương mặt ngây thơ đầy trẻ con của
Ngọc Linh, Tấn Phong thấy rất hoàn hảo và phù hợp với chiếc
váy.
- Lấy bộ này.
Ngọc Linh nhìn vào chiếc váy, cô thích lắm nhưng giá tiền
thì…
- Thôi, tôi không mua.
- Tại sao ? Cô không thích hả ?
- Không phải
- Tôi hiểu. Tôi tặng cô, cô phải nhận. Cô nhớ mặc nó cho buổi diễn
không thì cô sẽ không yên thân đâu, hiểu không ?
Ngọc Linh nghe lời đe dọa của Tấn Phong cô lo sợ liền ngoan ngoãn
nghe lời. Vậy là hiện tai mọi thứ đã hoàn tất. Tất cả chỉ còn chờ
đến ngày lễ khai giảng. Buổi lễ này sẽ có nhiều điều thú vị
đây.
Cuối cùng cũng tới lễ khai giảng, mọi thứ đến giờ phút này đã tạm
coi là xong xuôi rồi.
Từ 5 giờ sáng Ngọc Linh đã đến trường. Nghe cũng thật buồn cười, ai
đời lại đến 5h sáng cơ chứ. Ngọc Linh đến sớm như vậy là do có
nguyên do. Chẳng qua là cô lo lắng, ngủ không ngon lắm. Cô sợ hôm
nay mình sẽ làm hỏng nhiều thứ, không chuẩn bị kịp lên sân khấu hay
là quên lời khi hát. Ngọc Linh rõ là ngốc nghếch, cô là người sáng
tác bài hát, cô cũng đã học nó rất kĩ rồi vậy mà vẫn còn sợ.
Thật ra ngoài Ngọc Linh ra, vẫn còn có 1 người không ăn ngon ngủ
yên. Không ai khác là Tấn Phong. Cậu cũng vì lo lắng mà thức dậy từ
5h sáng và cũng đến trường.
Thật ra là Tấn Phong lo từ mấy bữa trước rồi. Cậu nhìn Ngọc Linh
thấy cô lúc nào cũng như trẻ con sợ làm hỏng chuyện và đặc biệt là
hát quên lời nên từ sớm cậu đến định xem có thứ gì được thì chuẩn
bị trước giùm cô.
Ai ngờ đâu khi Tấn Phong tới đã thấy Ngọc Linh rồi, anh thấy cô
đang ngồi tập hát. Nhìn thái độ lo lắng của Ngọc Linh anh không
khỏi bị ảnh hưởng. Mấy bữa trước, dù là anh có hơi bực vì Ngọc Linh
dám làm lơ nhưng anh vẫn chăm chú nhìn cô. Tấn Phong biết cô đã học
thuộc kĩ lắm rồi nhưng quái lạ thật, hôm nay cô đang ngồi hát nhưng
sao cứ hát 1 chút là lại nhìn vào tờ giấy, trán cô thì đổ mồ hôi.
Chẳng lẽ…
- Này…đến sớm nhỉ. Cô học thuộc bài hát rồi chứ, đừng làm mất thể
diện tôi đấy nhá !!!
- Tôi…tôi…tôi không nhớ.
Tấn Phong phát hoảng, anh há hốc mồn đưa đôi mắt ngạc nhiên nhìn cô
trong khi cô đang buồn rầu ủ rũ.
- Cô đùa à, tôi nhớ mấy hôm trước cô đã nhẩm kĩ lắm rồi mà
- Ừ, thì là vậy nhưng không hiểu sao tôi đã quên hết
- Từ từ thôi, cô đừng sợ gì hết. Ngồi học lại đi chắc lát là thuộc
lại thôi
Tấn Phong cũng đang lo lắng không kém Ngọc Linh nhưng vẫn phải cố
gắng bình tĩnh trấn an cô. Trong lòng Ngọc Linh hiện tại đang mất
bình tĩnh lắm, cô lo là cô đã quên bài hát mà mình sáng tác thật
rồi.
Tấn Phong nhìn bộ dạng Ngọc Linh lúc này trong lòng bỗng thấy
thương cô vô cùng, anh đang nghĩ chắc Ngọc Linh đang sợ lên sân
khấu.
- À, cô đi thay đồ rồi làm tóc đi.
Ngọc Linh vì lo quá nên quên mất mình phải thay đồ, cô nhanh chóng
chạy đi thay quần áo. Nhìn dáng người của Ngọc Linh, Tấn Phong càng
lúc càng không yên tâm về buổi trình diễn.
Ngoc Linh tập hát rồi lo chuẩn bị thì cũng đã đến giờ diễn, sân
trường lúc này đã khá đông rồi. Mọi người có lẽ đã đến đủ. Nhìn
những gương mặt vui vẻ không lo âu của các bạn, Ngọc Linh ước gì
mình đang là họ. Cô thầm trách tên Tấn Phong đáng ghét đã đề cử
mình để giờ đây mình phải khốn khổ thế này.
Tấn Phong lúc này bước vào thấy Ngọc Linh đang ngồi trên ghế, gương
mặt cô hình như đang bực bội ai đó, 2 bàn tay nhỏ xinh của cô đang
nắm lại thành nắm đấm. Tấn Phong bỗng đâm ra
lo lắng, anh dần đoán ra Ngọc Linh đang giận mình, anh vội quay
lưng bước đi thì Ngọc Linh lên tiếng.
- Tôi ghét anh, tại anh mà hôm nay tôi lo lắng.
Tấn Phong nghe giọng nói có chút câm phẫn đang nói với mình anh
bỗng thấy mình có tội. Phải chăng nếu hôm đó anh không đề cử Ngọc
Linh tham gia thì hôm nay cô đã vui vẻ như bình thường rồi ? Anh
thấy có lỗi nên đành xin lỗi.
- Xin lỗi, cô ráng đi.
Tấn Phong chợt nhận ra mình vừa nói lời không nên. Anh bình thường
kiêu ngạo chẳng tốt lành nay lại nhận lỗi đi xin lỗi chẳng phải anh
đang làm mất hình tượng vốn có hay sao. Lúc đó, anh vội chạy ra
ngoài ngồi cùng với mọi người.
Ngọc Linh thì giờ đây ngẩn ngơ nhìn theo bóng dáng Tấn Phong chạy.
Cô ngạc nhiên quá thể vì đây là lần đầu Tấn Phong xin lỗi cô, cơn
bực bội trong lòng cô giảm quá nữa. Dù sao cậu ấy đã xin lỗi thôi
thì cô phải làm tốt công việc hôm nay thôi.
Tiết mục văn nghệ cũng nhanh chóng được bắt đầu. Rất nhiều lớp đã
biểu diễn tiết mục văn nghệ của mình, ai nấy đều được sự cổ vũ của
mấy bạn khác, cô càng lúc càng hoang mang hơn. Một vài bạn cũng
chọn hát giống cô, giọng họ thật sự rất hay và đầy truyền cảm, cô
bỗng nhiên thấy buồn vì nghĩ mình sẽ không hát hay như họ.
- Và xin giới thiệu sau đây là màn trình diễn của Ngọc Linh với bài
hát do cô tự sáng tác Hạnh phúc anh và em
Ngọc Linh nghe đến mình trình diễn cô thấy lo lắng vô cùng. Từng
bước chân cô bước lên sân khấu bỗng chốc thấy sao nặng nề.
Khi ra đến sân khấu cô bắt đầu lo lắng, chân cảm giác cũng đang run
rẩy, gương mặt dần dần trắng bệch. Tấn Phong ngồi bên dưới nhìn cô
cũng lo lắng không kém. Nhạc đã vang lên nhưng cô vẫn đứng nghệch
ra đấy. Thật ra đầu óc Ngọc Linh đang hoàn toàn không nhớ 1 chữ
trong bài hát. Khán giả đang bắt đầu xì xầm. Tấn Phong bèn chạy vào
phía sau sân khấu hỏi thăm
- Ngọc Linh có đưa cho anh lời bài hát không ?
- Con bé ấy không có đưa nhưng tôi thấy nó làm rơi mảnh giấy
này.
Tấn Phong cầm ngay mảnh giấy và biết ngay đây là lời bài hát. Anh
liền có 1 quyết định táo bạo là hát với Ngọc Linh. Anh nhanh chóng
thay đồ và cầm micro lên hát. Anh đến bên Ngọc Linh trong ánh mắt
ngạc nhiên của cô và toàn thể mọi người có mặt ở đó.
Tấn Phong yêu cầu bật lại bài nhạc. Anh đứng nắm tay Ngọc Linh để
có thể truyền chút gì đó can đảm cho cô. Tấn Phong thật ra không
thuộc cho lắm bởi anh chỉ nghe Ngọc Linh hát vài lần và nhìn lời 1
lần thôi. Anh cũng đang lo lắng.
Nhưng rồi mọi việc cũng tốt đẹp khi Tấn Phong bắt đầu bài hát
Ngày mai đến…ngày mai đến…đem ánh dương đến bên em
Để làm em thấy ấm áp thêm
Tấn Phong chỉ vừa hát hai câu ấy xong thì bỗng nhiên Ngọc Linh cảm
thấy tự tin bỗng trở về…cô bình tĩnh hơn.
Nhờ có anh đi cùng em
Nhờ có anh bên em
Làm cuộc sống em thêm đẹp lên
Sau đoạn hát của Ngọc Linh, Tấn Phong cùng Ngọc Linh hát đến hết
bài. Ánh mắt chất chứa đầy yêu thương của hai người nhìn nhau.
Những động tác hai người làm cũng trở nên hòa hợp đến lạ. Phải
chăng lúc ấy trái tim Ngọc Linh và Tấn Phong đã cùng chung nhịp đập
? Trong mạch máu của cả hai lúc đó phải chăng là cùng đang có 1
dòng máu mang tên hạnh phúc truyền đi khắp cơ thể ? Tất cả mọi
người dưới sân khấu đều bị cuốn theo bài hát, họ như đắm chìm trong
mối tình hạnh phúc.
Và hạnh phúc đã đến đây, đã làm đôi ta bên nhau
Mong sao mỗi ngày là niềm vui
Chỉ cần anh bên em
Chỉ cần em bên anh
Thì chúng ta đã không cần gì nữa rồi
ĐK : Hạnh phúc sao quá ngọt ngào
Chuyện tình ta sao quá nên thơ
Chỉ cần như vậy thôi
Chỉ cần như vậy thôi
Thì chúng ta đã là hạnh phúc nhất trần gian.
Tấn Phong và Ngọc Linh hát cùng nhau, không gian xung quanh không
hiểu sao bỗng chốc ai nấy đều cảm giác đẹp hơn. Bất kì ai nhìn lên
sân khấu và cùng nhau thưởng thức bài hát cũng bì chìm đắm theo. Cứ
như thể 2 người đang yêu nhau, xung quanh họ giờ đây chỉ tràn đầy
màu hồng của tình yêu và hạnh phúc. Giọng hát Tấn Phong quả thực là
rất hay, một giọng hát vừa nhẹ nhàng nhưng lại chứa chan tình cảm.
Ngọc Linh cũng không kém cạnh, ai nấy đều thầm ca ngợi chất giọng
trong trẻo và ngọt ngào của Ngọc Linh. Khi hát bài hát này phải
chăng 2 người đang yêu nhau ???
Ngọc Linh và Tấn Phong ơi, cả hai hình như đang dần mở lòng chờ
nhau bước vào mất rồi.
CHƯƠNG 4 : ANH THÍCH EM
“Hình như anh thích em rồi đấy…con bé không hoàn hảo ạ. Có chút gì
đó nhớ nhung khi không gặp em, có chút bất an khi không thấy em.
Phải chăng anh đã thật sự thích em rồi. Mà cũng chẳng sao em nhỉ ?
Chỉ là thích chứ không phải yêu đâu mà.”
Cuối bữa diễn hôm đó, Ngọc Linh cảm thấy rất thoải mái, tâm tình
cũng trở nên tốt hơn hẳn. Mọi áp lực lên sâu khấu giờ đã không còn
nữa, Ngọc
Linh vui vẻ nở một nụ cười. Tấn Phong cũng thế, anh hoàn toàn không
ngờ được rằng màn cứu tiết mục diễn của Ngọc Linh lại tốt đến vậy.
Thật ra cả anh và Ngọc Linh đã có 1 phút suýt…đau tim. Lúc hai
người vừa hát xong, mọi người không thèm vỗ tay. Cả Tấn Phong và
Ngọc Linh đều nghĩ có lẽ họ hát không hay, Ngọc Linh buồn rầu định
đi vào, bỏ mặc Tấn Phong ngơ ngác trên sân khấu. Nhưng một lúc sau
đã có 1 người vỗ tay và sau đó là tất cả mọi người. Ngọc Linh mừng
lắm, cô vui mừng đến mức khóc ngay trên sân khấu. Tấn Phong liền
cốc nhẹ vào đầu cô và bảo rằng ngốc nghếch. Trong thâm tâm anh lúc
ấy thật ra anh rất muốn ôm lấy Ngọc Linh xoay mấy vòng rồi hét lên
sung sướng nhưng anh không làm thế vì không muốn…mất hình tượng của
mình.
Thật ra mọi người không vỗ tay ngay lúc ấy không phải do 2 người
hát không hay mà chính xác là 2 người hát quá hay. Tấn Phong và
Ngọc Linh cùng nhau hát, giọng hát đã hòa hợp tạo nên 1 thiên đường
tình yêu tràn ngập hạnh phúc. Mọi người vì quá chìm đắm nên quên cả
vỗ tay.
- Này, cảm ơn anh nha !
Ngọc Linh cười hi hi ngốc nghếch như trẻ con nhìn Tấn Phong và cảm
ơn đầy thành ý. Tấn Phong bị nụ cười đó làm 1 phen suýt hóa đá bởi
độ dễ thương quá lớn cũng may anh kịp thức tỉnh bản thân.
- Có gì mà cảm ơn. Nhờ có tôi nên cô không mất thể diện đấy biết
chưa.
Hình như ở gần Ngọc Linh lâu ngày nên Tấn Phong đã bị cô tiêm nhiễm
cho đức tính trẻ con thì phải bởi giờ đây anh đang nói với chất
giọng kể công giống y như một đứa trẻ. Lời nói anh nói với Ngọc
Linh bây giờ không còn đầy trách mắng hay châm chọc như lúc trước
mà trở nên có chút ngọt ngào hơn. Hình như Ngọc Linh đã nhận ra sự
khác lạ trong lời nói, khác lạ ấy theo cô thấy đang là tốt hơn, cô
vui lắm !
- Hihi, biết rồi. Anh giỏi chứ gì.
Ngọc Linh cười ngốc nghếch rồi lại khen Tấn Phong một câu. Cô nhận
ra hình như anh đang bắt đầu có tính trẻ con rồi.
Sau đêm diễn tốt đẹp đó, Tấn Phong quyết định dẫn Ngọc Linh đi chơi
1 bữa. Anh ngại ngùng đến chỗ Ngọc Linh mời cô đi. Tấn Phong trong
thâm tâm có chút lo lắng sợ vì những chuyện cũ mà chút thù hằn với
anh.
- À, cô có muốn đi chơi không ?
- Đi chơi á
Ngọc Linh thì nào có nhớ gì đâu, chỉ nghe đến đi chơi là mắt cô đã
sáng lên rồi, trong lòng cứ vui mãi không thôi, niềm vui ấy còn
tràn ngập và thể hiện đến cả ra bên ngoài, môi cô lúc ấy cũng
cười.
- Ừ, đi chơi. Hôm nay cô diễn tốt nên tôi muốn mời cô đi.
- Được rồi, có gì anh qua nhà đón tôi.
Ngọc Linh lúc đó vui đến mức vừa đi về vừa tung tăng nhún nhảy,
trước khi ra khỏi cổng cô còn quay đầu lại ra hiệu chữ V rồi mới
bước đi. Tấn Phong thì cũng khá quen với tính cách ấy rồi nhưng
thấy cô đang vui nên anh cũng bị niềm vui đó ảnh hưởng, môi anh lại
nở 1 nụ cười.
Từ chiều, Tấn Phong đã chuẩn bị tươm tất sang nhà Ngọc Linh, anh ấn
chuông chờ Ngọc Linh ra, trong lòng anh lúc ấy đang rất háo hức.
Ngọc Linh thì đang thay đồ nên mặc nhiên là cô không nghe thấy. Vậy
nên Tấn Phong đứng ngoài cửa chờ hơn 15’. Anh vô cùng bực bội cứ đi
đi lại lại trước cửa, miệng khẽ lầm bầm mắng Ngọc Linh.
- Cô hay lắm ! Dám để tôi chờ.
Vì Tấn Phong cứ đi lại trước cửa nên những người đi đường đi ngang
đều nhìn anh nghi hoặc nghĩ anh là kẻ trộm. Trông bộ dạng Tấn Phong
lúc ấy đến là khổ và nhìn còn đáng thương nữa chứ !
Anh quyết định nhấn chuông lần hai. May thay Ngọc Linh vừa chuẩn bị
xong cô chạy ra mở cửa. Tấn Phong trong lòng rất hậm hực định toan
tính sẽ mắng Ngọc Linh cho thỏa nỗi giận nhưng rồi anh không còn cơ
hội thốt nên lời bởi Ngọc Linh bây giờ rất xinh.
Cô mắc trên mình 1 chiếc áo hơi dài có đôi phần giống chiếc áo đầm.
Đặc biệt là có thêm 1 chiếc thắt lưng nữa. Mặc kèm với cái áo ấy là
quần jean lửng, nhìn cô trông bụi hơn bình thường. Đến mái tóc Ngọc
Linh buộc cao gọn gàng về bên tay phải. Ngọc Linh chỉ thoa 1 chút
son bóng trên môi nhưng trông cô vẫn rất đáng yêu khiến cho Tấn
Phong hóa đá. Mọi ngôn từ anh định mắng Ngọc Linh vì công anh chờ
đợi nãy giờ đã bay biến đâu mất. Cơn giận ngùn ngụt ban nãy trong
lòng anh bỗng chốc đã tan đi hết rồi.
Tấn Phong vội lấy lại phong độ.
- Đi chơi nhanh đi, cô để tôi chờ lâu rồi đấy.
Ngọc Linh vui vẻ vào trong nhà lấy đôi giày búp bê mang đi ra,
trông cô giờ chẳng khác gì con búp bê, xinh ơi là xinh.
Hôm nay, Tấn Phong chở Ngọc Linh đi bằng chiếc xe gắn máy, ngồi
phía sau Ngọc Linh khoái chí lắm, cô cứ cười thật tươi và ê a hát.
Tấn Phong ngồi trước nhìn qua kính chiếu hậu anh thấy vậy trên môi
cũng mỉm cười.
Tấn Phong hôm nay chở Ngọc Linh đi công viên. Anh vội vàng đi gửi
xe và nắm tay Ngọc Linh dẫn vào. Anh nắm tay là hoàn toàn có chủ ý
vì sợ Ngọc Linh đi
lạc, tính Ngọc Linh hay nhảy nhót thì ai cũng biết rồi vì thế vấn
đề đi đi lạc là hoàn toàn không tránh khỏi. Ngọc Linh thì vô tư,
chẳng hiểu dụng ý của Tấn Phong cô cứ kéo anh đi xem hết cái này
đến cái kia làm cho gương mặt Tấn Phong phải nhăn vì mệt.
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me ,chúc các bạn vui vẻ)Cuối cùng Tấn Phong
không chịu nổi nữa nên anh đành ngồi xuống băng ghế, anh kéo Ngọc
Linh bảo cô cùng ngồi. Ngọc Linh thì không thích ngồi yên vậy nên
cô đã buông tay Tấn Phong đứng lên. Tấn Phong liền nảy ra ý tưởng
và anh hành động. Anh đưa chân ra, Ngọc Linh không thấy vậy là cô
bước đi vấp phải chân anh và bị té. Tấn Phong lúc này mới thấy hành
động mình làm là sai, Ngọc Linh té thế nào cũng bị trầy đầu gối,
vậy là anh đưa tay nắm tay Ngọc Linh kéo về phía mình.
Gương mặt Ngọc Linh lúc ấy thoáng cái đã ở trước mặt Tấn Phong còn
cách mặt Tấn Phong dưới 5 cm. Tim anh lúc này đập thật nhanh, trong
lòng anh có những cảm xúc lạ. Tim Ngọc Linh cũng được dịp nhảy thật
nhanh theo một điệu nhạc nào đó. Hai người lần này lại lần nữa có
rung động với nhau rồi.
Một lúc sau, Ngọc Linh ý thức được nên cô vội đậy Tấn Phong khiến
cho anh ngã nhào về phía sau. Băng ghế này vốn không có chỗ để tựa
mà. Ngọc Linh được dịp cười vui vẻ.
Buổi đi chơi đó, Tấn Phong cứ nhớ mãi. Dĩ nhiên là Tấn Phong làm
sao quên được khoảnh khắc mà nhịp tim không do mình làm chủ được cơ
chứ. Anh cũng đang dần dần nhận ra mình có chút thích Ngọc Linh,
gương mặt anh giờ đây đăm chiêu suy nghĩ.
Tấn Phong đang cố biện hộ với bản thân là do tim mình bị…bệnh. Quả
là lý do nực cười, thử hỏi anh đang khỏe mạnh chẳng có bất kì dấu
hiệu bệnh nào trước đó vậy mà bảo tim mình bệnh ai mà tin cho
được.
Tấn Phong đã ngồi hàng tiếng ở nhà sau buổi đi chơi để suy nghĩ
những vấn đề đó. Thật là…Tấn Phong bắt đầu ngốc nghếch. Đúng như
người ta nói dù cho bình thường người ta có thể thông minh như bác
học nhưng trong tình yêu thì vẫn là kẻ ngốc nghếch thôi.
Tấn Phong thì trằn trọc vậy Ngọc Linh thì như thế nào ? Dĩ nhiên là
giờ này cô đang an giấc nồng trên chiếc giường êm ấm trong nhà. Cô
có lẽ mãi mãi và mãi mãi về sau vẫn chỉ là 1 đứa con nít
thôi.
Hôm sau, 2 người vẫn đi học bình thường. Nhưng Tấn Phong bắt đầu
tránh gặp Ngọc Linh. Hình như anh bắt đầu nghĩ bệnh của mình là do
tiếp xúc với Ngọc Linh nhiều, bị cô làm cho tức giận nên mới
thế.
Ngọc Linh thì bắt đầu thấy chán. Vì có lần Tấn Phong hù dọa cả
trường nên giờ chẳng ai dám chơi với cô ngoại trừ Tấn Phong mà giờ
Tấn Phong cứ hay lảng tránh nên cô rất buồn. Ngọc Linh quyết định
cô sẽ đến trò chuyện với Tấn Phong.
Ra chơi, Tấn Phong ngồi ở băng ghế đá nơi mà ít ai để ý. Ngọc Linh
chạy đi hỏi nhiều người lắm nên mới tìm ra anh. Lúc biết được chỗ
của anh, cô vờ núp sau lưng anh sau đó là nghiêng đầu ra phía
trước, đưa đôi mắt to tròn long lanh nhìn anh không chớp. Tấn Phong
bị Ngọc Linh dọa làm giật mình. Đáng ra bình thường anh phải bực
bội lắm khi thấy thế nhưng lần này anh lại vô cùng vui, tim anh
lại…Tấn Phong đưa tay lên trái tim.
- Này, sao vậy ? Anh bị đau ở đâu à ? Dạo này tránh mặt tôi nữa,
buồn chết đi được í.
Tấn Phong xích qua một bên khi thấy Ngọc Linh vừa nói vừa ngồi bên
cạnh.
- Này, chúng ta là kẻ thù. Kẻ thù chẳng bao giờ mà chơi với nhau
nữa.
Ngọc Linh nghe Tấn Phong nói nên sực nhớ nhưng giờ đây trong lòng
cô không còn thấy quan trọng chuyện đó bởi Tấn Phong đã từng tốt
với cô. Cô xem anh là bạn.
- Không quan tâm, tôi thích anh là bạn cơ. Vậy nha !
Ngọc Linh đưa đôi mắt thân thiện nhìn anh và thêm 1 nụ cười dễ
thương mong được anh nhận làm bạn. Tim Tấn Phong vốn đã không bình
thường khi gần Ngọc Linh nay lại bị nụ cười của cô bồi thêm nữa,
tim anh càng lúc càng loạn nhịp. Anh lúng túng đứng lên. Nhìn điệu
bộ của anh cứ giống như là anh đang muốn trốn chạy hay sao
ấy.
- Tôi không thích.
Tấn Phong chạy đi để Ngọc Linh ở lại, cô ngơ ngác, buồn rầu trông
tội nghiệp. Tấn Phong chạy 1 hơi sau đó anh dừng lại. Tim anh vẫn
còn đập nhưng không phải do mệt mà là do anh…thích Ngọc Linh.
Anh nhớ lại mọi thứ từ ngày đầu Ngọc Linh cho đến giờ, anh nhận ra
hình như từng chút một anh xích lại gần Ngọc Linh. Khi mọi thứ giờ
đã rõ ràng, anh định chạy lại chỗ Ngọc Linh thì …cô đang ngồi với 1
đứa con trai khác. Cô đang nói chuyện rất vui vẻ. Ngọc Linh thấy
Tấn Phong đã quay lại cô đứng dậy tươi cười với anh và giới thiệu
người con trai đang nói chuyện cho anh biết.
- Hi, đây là Gia Huy nè Tấn Phong, cậu ấy là bạn lúc nhỏ của
mình.
Tấn Phong nhìn vào gương mặt Gia Huy, anh nhận ra đây chính là
người con trai hôm bữa trong lễ khai giảng đã vỗ tay đầu
tiên.
Nhìn vào đôi mắt Gia Huy, anh bỗng thấy bất an.
CHƯƠNG 5 : LÀ
NGƯỜI THỨ BA
“Anh rất muốn được em quan tâm, ríu rít bên cạnh như chú chim nhỏ
mỗi ngày nhưng…em giờ lại quan tâm người khác. Em có biết hắn là
người rất xấu không ? Anh không thể nào tiếp cận em được nữa, bé
con ạ ! Anh…nhớ em lắm !!!”
Kể từ ngày Ngọc Linh biết Gia Huy được chuyển về gần khu nhà cô
sống, cô rất vui. Thử hỏi ai gặp lại bạn thuở bé cùng ôn lại kỉ
niệm sao mà chẳng vui cho được. Suốt ngày, Ngọc Linh chỉ quấn quít
bên Gia Huy, vui cười, trò chuyện cùng anh và cả đùa giỡn
nữa.
Tấn Phong thì đáng thương vô cùng. Anh cứ tưởng rằng Ngọc Linh vẫn
sẽ bên cạnh anh, vẫn là 1 đứa trẻ mang lại niềm vui mỗi ngày đến
cho anh nhưng xem chừng lại không được nữa rồi. Vì thế, Tấn Phong
bỗng đâm ra phiền muộn âu sầu, ăn cũng chẳng còn thấy ngon nữa và
hằng đêm anh luôn thao thức không ngủ được.
Tấn Phong cứ ngỡ ngày hôm đó, khi anh quay lại gặp Ngọc Linh, tình
hình hai người sẽ tốt hơn nhưng ngờ đâu Gia Huy xuất hiện. Ừ thì cứ
cho là Gia Huy xuất hiện đi nhưng Ngọc Linh vẫn hợp với Tấn Phong
hơn chứ. Anh đã giúp Ngọc Linh nhiều rồi mà, anh cũng không đem ít
tiếng cười đến cho cô mặc dù thỉnh thoảng anh vẫn hay trêu chọc cô.
Anh vốn tưởng Gia Huy là kẻ thứ 3 trong cuộc sống hai người nhưng
bây giờ nhìn lại thì dù không muốn nhưng anh vẫn phải nói anh là kẻ
thứ ba. Khi Tấn Phong nhận ra điều này, anh càng trở nên phiền muộn
hơn, gương mặt đã không còn vui vẻ và đầy sức sống như trước.
Ngọc Linh thì nào có hay điều này, cô vẫn cứ vô tư bên cạnh Gia
Huy.
Hôm nay Tấn Phong đến trường như mọi hôm bằng chiếc xe hơi riêng
của gia đình. Vừa bước vào cổng sân trường Mỹ Phương anh đã thấy
Ngọc Linh bên cạnh Gia Huy như mọi khi, trái tim anh bỗng dưng thấy
nhói, nhói đến mức khiến anh muốn bật khóc nhưng lại khóc không ra
nước mắt.
Tấn Phong quyết định anh sẽ đến trò chuyện với Ngọc Linh rồi dần
dần kéo cô bỏ mặc Gia Huy.
- Này, hôm nay cô vui quá nhỉ ?
- Tất nhiên, tôi gặp được Gia Huy mà. Gia Huy rất là dễ thương và
đáng yêu, lúc nào cũng vui vẻ trò chuyện với tôi.
Ngọc Linh khen ngợi Gia Huy chẳng khác nào cô đang lấy con dao đâm
vào tim Tấn Phong, đã đau nay lại càng đau.
- Dạo này tôi cũng tốt với cô chứ bộ, quên tôi rồi hả ?
Tấn Phong cố gắng lấp liếm nỗi đau đang dần thể hiện rõ trên gương
mặt mà ra giọng trẻ con, đòi Ngọc Linh quan tâm mình.
- Ừ, thì anh tốt với tôi. Khi nào rảnh tôi đi chơi với anh
nha.
Ngọc Linh dỗ dành Tấn Phong rồi tiếp tục quay sang trò chuyện với
Gia Huy. Không biết có phải là Tấn Phong nhìn nhầm hay không nhưng
hình như môi cậu ấy vừa nở ra nụ cười nửa miệng gian ác. Anh vội
chớp mắt nhìn lại thì thấy Gia Huy đang cười thân thiện với mình.
Tấn Phong vội trấn an mình là do mình nhìn nhầm.
Tấn Phong vẫn đang ngồi cạnh Ngọc Linh nhưng Ngọc Linh mặc nhiên
quay sang Gia Huy mà tiếp tục trò chuyện chẳng mảy may quan tâm
anh, nói chính xác hơn là cô đang bỏ mặc anh. Càng nhìn hai người
trò chuyện, thỉnh thoảng cười đùa, tâm trạng anh mỗi lúc một tệ.
Tấn Phong lẳng lặng đi vào lớp.
Tùng…tùng…tùng…
Tiếng trống bắt đầu giờ vào học, Tấn Phong vui vẻ khi nghe thấy bởi
anh sẽ được gặp Ngọc Linh nhưng Gia Huy lại không.
Lớp học bắt đầu đông đủ có trật tự.
Cộp…cộp…cộp…
Tiếng bước chân cô chủ nhiệm bước vào khiến cả lớp vô cùng ngạc
nhiên. Chẳng phải hôm nay tiết đầu là tiết Toán do thầy dạy hay sao
? Tại sao cô lại vào lớp ? Ai nấy đều xì xầm hỏi nhau.
- Các em trật tự…hôm nay có 1 bạn chuyển qua lớp ta học.
Tấn Phong mặt cứng đơ, anh không tài nào thốt nên lời được bởi
người chuyển vào lớp chính là Gia Huy. Tấn Phong bỗng nhiên thấy lo
vô cùng, anh bắt đầu có cảm giác Ngọc Linh sẽ rời xa mình mà đến
bên Gia Huy.
Trái với Tấn Phong, Ngọc Linh cười vui vẻ, cô vô cùng sung sướng
khi thấy Gia Huy. Trong lòng cô giờ đây, Gia Huy quan trọng hơn Tấn
Phong rất nhiều, cô cho rằng Gia Huy tốt hơn Tấn Phong. Cậu ấy lúc
nào cũng sẵn sàng trò chuyện với cô, luôn bên cạnh cô, ôn hòa vui
tươi với cô và dĩ nhiên không làm cô khó chịu bực mình như Tấn
Phong. Ngọc Linh cho rằng Gia Huy là người tốt nhất trên thế giới
và cô hoàn toàn tin tưởng tuyệt đối vào Gia Huy.
Tấn Phong nhìn sang gương mặt vui vẻ của cô, anh liền cười, một nụ
cười buồn. Bây giờ thì anh chẳng còn vị trí gì trong lòng Ngọc Linh
nữa. Tấn Phong bắt đầu ngẫm nghĩ thế.
Anh giờ đây không còn tâm trí quan tâm việc gì nữa nên đã để 2 tay
lên bàn úp mặt xuống.
Thầy Toán giờ đây cũng bước vào và dạy tiết đầu tiên. Tiết đầu
tiên, Tấn Phong đã bỏ mặc. Ngọc Linh thấy lạ khi thấy Tấn Phong như
vậy. Cô cũng từng nghĩ là anh đang ngủ nhưng bình thường anh ngủ
thì cũng nằm lên bàn quay mặt sang cô đằng này anh lại không cho ai
nhìn
mặt mình. Cô cũng nhận ra hình như lúc sáng cậu ấy có gì đó không
vui cho lắm. Ngọc Linh có cảm giác hơi lo lắng cho Tấn Phong, cô
vội quay sang lay cậu ấy.
- Này…dậy đi
Ngọc Linh lay mãi Tấn Phong cũng không tỉnh dậy, cô liền kéo cậu
ấy, đưa tay sờ lên trán. Tấn Phong đang bị sốt. Cô liền xin thầy
dẫn Tấn Phong lên phòng y tế.
- Thầy ơi, Tấn Phong bị sốt rồi, em có thể đưa bạn ấy đi lên phòng
không ạ ?
- Được, em đi đi.
Với dáng người nhỏ nhắn, Ngọc Linh khó nhọc đưa Tấn Phong đi.
Tấn Phong ốm hoàn toàn là chuyện sớm muộn. Anh dạo anh ăn lại ít
thậm chí bỏ bữa. Đặc biệt là anh lại ngủ không ngon, tâm trạng thì
chẳng vui và còn có phần sa sút. Tâm tình anh thật sự mà nói đã trở
nên tồi tệ do tâm bệnh mà ra.
Dìu Tấn Phong vào phòng, Ngọc Linh đã xin cô cho viên thuốc hạ sốt
và dìu Tấn Phong ngồi dậy, cho anh uống. Sau khi uống xong, Ngọc
Linh nhẹ nhàng đỡ anh nằm xuống.
Tấn Phong đang sốt cao, anh không ý thức được mình và đã nói ra
những điều mà anh đã dấu trong lòng.
- Ngọc Linh, cô đừng …đừng chơi với Gia Huy nữa.
Ngọc Linh trố mắt nhìn Tấn Phong, cô tưởng anh đã tỉnh nhưng anh
vẫn nhắm mắt.
- Này, anh tỉnh rồi à ?
Tấn Phong vẫn nói mớ.
- Tôi…tôi không thích…thấy cô chơi với hắn. Hay là cô bỏ mặc hắn
đi. Tôi…tôi nhớ cô lắm, bé con !!!
Bất ngờ, Tấn Phong đưa tay lên. Ngọc Linh nắm lấy định đặt xuống
thì bị anh kéo xuống, tai cô áp vào ngực trái nơi trái tim Tấn
Phong đang đập trong lồng ngực. Dù anh đang mê man vì sốt nhưng có
lẽ anh nhận ra được Ngọc Linh đang gần mình nên tim anh đập rất
nhanh, liên hồi trong lồng ngực.
Ngọc Linh lúc ấy nghe được rõ ràng, cô bối rối vội chạy ra khỏi
phòng.
Lúc ấy, 1 người khác đi vào phòng. Cô trực phòng thì đã ra từ lâu
rồi nên trong phòng còn 2 người. Lúc này,
Tấn Phong tỉnh dậy.
- Anh…anh vào đây làm gì ?
- Tôi vào gặp anh.
Tấn Phong ngạc nhiên khi mở mắt ra là thấy ngay Gia Huy, anh ngồi
bật dậy.
- Anh thích Ngọc Linh đúng không ?
- À, ừ. Tôi thích cô ấy.
- Anh cứ thích đi nhưng anh sẽ không được gần cô ấy đâu vì cô ấy
đang mến tôi hơn anh.
Gia Huy cười trên môi, nụ cười khiến Tấn Phong đâm ra thấy bất
an.
- Rồi cô ấy cũng về với tôi. Bé con là của tôi, là kẻ thù của tôi
chỉ duy nhất tôi được đụng vào.
Gia Huy không nhịn được cười khi nghe Tấn Phong nói 1 câu đầy tính
sở hữu.
- Anh tưởng tôi thích cô ấy thật à. Nếu anh tưởng thế thì lầm rồi.
Tôi về gặp cô ấy là để trả thù. Năm xưa cha mẹ tôi chết, tôi thành
kẻ mồ côi chính là do cha mẹ cô ấy làm. Quả thật lúc nhỏ, 2 chúng
tôi rất thân với nhau, suốt ngày vui đùa cùng nhau. Cha mẹ của 2
bên vì thế mà cũng rất hay qua lại. Nhưng mọi chuyện không tốt đẹp
như thế mãi. Do bạn bè rủ rê, cha mẹ tôi đã đi hút ma túy và còn
bán ma túy cho các con nghiện. Cha mẹ cô ấy biết được đã khuyên
ngăn. Có lẽ anh cũng biết, ma túy hại con người thế nào rồi đấy !
Cha mẹ tôi không dứt ra được nên càng lúc càng lún sâu. Cha mẹ cô
ấy đã báo cảnh sát. Vì không muốn ngồi tù nên cha mẹ tôi đã tự vẫn
bỏ mặc lại tôi trên cõi đời.
Gia Huy cười to, nụ cười sầu thảm và bi thương. Tấn Phong càng lúc
càng sợ Gia Huy, nhìn gương mặt hiền lành của anh nhưng thâm tâm
lại ác độc muốn báo thù.
- Anh chắc chưa được biết về cái chết của cha mẹ ruột cô ấy đâu nhỉ
? Cha mẹ Ngọc Linh chết là do tôi mướn người để tông ba mẹ cô ấy.
Bề ngoài người ta chỉ xem đó là một vụ tai nạn giao thông nhưng
thực chất là cố tình. Tôi đã dùng số tiền cha mẹ bán ma túy để làm
việc đó. Tôi quyết để cả gia đình cô ấy phải chết, tôi phải trả
thù.
Vừa nghe Gia Huy nói, Tấn Phong vừa chăm chú nhìn Gia Huy, trong
đôi mắt của Gia Huy hiện giờ chỉ toàn là hận thù và những mưu kế đã
sắp đặt chỉ chờ thực hiện. Tấn Phong bỗng đâm ra lo cho Ngọc Linh,
đúng lúc Ngọc Linh bước vào.
- Ủa, Huy, cậu cũng ở đây ư ?
Gia Huy liền đổi thái độ nhanh như chớp trước Tấn Phong.
- Ừ, mình hơi lo cho Phong, hình như cậu ấy còn mệt, để cậu ấy nghỉ
đi. Chúng ta lên lớp.
Gia Huy nắm tay Ngọc Linh bước đi, trước khi đi cậu ấy còn quay lại
nhìn Tấn Phong với con mắt và nụ cười độc ác.
Tấn Phong buồn bã, anh sợ Ngọc Linh sẽ gặp nguy hiểm.
Tấn Phong giờ đây đã hiểu rõ con người của Gia Huy, hắn quả là 1
con người thâm độc, thù dai và quyết tâm phải trả thù bằng được.
Nhìn gương mặt hắn giả vờ thân thiện trò chuyện với Ngọc Linh, càng
lúc Tấn Phong càng bực tức vì không có cách vạch rõ bộ mặt thật của
hắn. Quả thật Gia Huy quá đê tiện. Điều này không còn gì có thể bàn
cãi được rồi.
Hôm qua Tấn Phong còn sốt thì hôm nay cậu ấy đã khỏe. Điều dĩ nhiên
là Tấn Phong phải khỏe bởi cậu muốn bảo vệ Ngọc Linh, người con gái
mà hắn
thích. (bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me ,chúc các bạn vui vẻ)
Giờ ra chơi Tấn Phong vội chạy đi kiếm Ngọc Linh thì đã thấy cô
đang vui vẻ bên Gia Huy rồi. Không biết Gia Huy đã nói gì với Ngọc
Linh mà cô bỗng nhảy cẫng lên, vỗ tay thích thú. Gương mặt Ngọc
Linh nhìn từ xa, Tấn Phong cũng thấy được đôi mắt to tròn long lanh
cứ như đang reo vui cùng cô, đôi môi đang cười thật tươi vì thích
thú. Nhìn thấy Ngọc Linh tràn đầy sức sống bên một người không phải
là anh, Tấn Phong thấy buồn. Hình như gần đây anh không còn làm cho
Ngọc Linh vui được như thế nữa, cô cũng không suốt ngày bên cạnh
anh vui tươi nữa rồi. Lòng Tấn Phong đau lắm, đau đến mức anh cũng
loạng choạng muốn té ngã.
Khoảng hơn 1’ sau anh mới bình tâm trở lại được và chạy đến chỗ
Ngọc Linh.
- Này, cô làm gì mà như cún con nhảy nhót thế hả ?
Ngọc Linh vô tư qua mặt sang Tấn Phong. Lâu rồi mới mặt đối mặt gần
Ngọc Linh, đôi mắt anh ánh lên nét buồn rầu nhìn Ngọc Linh, nụ cười
định chào hỏi Ngọc Linh cũng theo đó mà trở nên không tươi như
trước.
- Gia Huy hứa là dẫn tôi đi chơi đó, vui ghê luôn.
Tấn Phong càng lúc càng bị Ngọc Linh làm cho tâm tình tồi tệ hơn.
Tại sao lần trước anh dẫn cô đi mà thái độ của cô lại không vui như
lần này ? Tại sao vậy ? Tấn Phong cứ như thế, nhìn Ngọc Linh không
chớp mắt, hàng vạn câu hỏi lướt qua đầu anh.
- Này, có phải là anh đang ghen tị với tôi không ?
Tấn Phong sực tỉnh nhìn gương mặt cứ như là tự hào như là thắng đc
anh càng làm anh khó chịu.
- Tôi làm gì mà phải ghen tị với cô chứ !
- Ừ, coi như anh không ghen đi ha. Vậy có muốn đi cùng không
?
Giọng của Ngọc Linh rõ ràng là không tin Tấn Phong không ghen tị,
cô cố ý hỏi thêm. Ngọc Linh không biết là ngốc thật hay giả nữa,
những câu nói của cô cứ như vui lắm, cứ như hạnh phúc lắm khi được
đi với Gia Huy. Trong lòng Tấn Phong đang đau tột cùng.
- Tôi không thèm đi. Hắn thì có gì là thú vị mà cô cứ bám riết
không buông thế hử ? Cô thích hắn hay là yêu hắn rồi. Con gái mà
bám dai như đĩa thế thì chẳng có loại đàn ông nào là thích
đâu.
Tấn Phong bực mình, dùng những lời lẽ thật tồi tệ để nói với Ngọc
Linh. Anh không ngờ là cô ngốc quá thể, ngốc đến mức bị hắn lừa mà
cũng chẳng biết.
Cô lặng lẽ nhìn Tấn Phong và rồi cô khóc. Những giọt nước mắt cứ
lặng lẽ rơi trên đôi gò má và tí tách rớt xuống nền đất. Không gian
bỗng nhiên tĩnh lặng, từng chiếc lá không còn lay động nữa. Phải
chăng vạn vật xung quanh đang thấy cảm thương cho cô nàng ngốc
nghếch bị lừa ? Phải chăng vạn vật đang khẽ thầm rơi lệ như chính
lòng của Tấn Phong ?
Ngọc Linh ngốc nghếch vẫn không ngừng khóc. Cô không hề nghĩ Tấn
Phong lại nói cô là loại người như thế. Cô chỉ đơn thuần là muốn
vui chơi với Gia Huy bởi hắn tốt hơn thôi.
Gia Huy ở ngoài chứng kiến, hắn mỉm cười thích thú vì mọi thứ càng
lúc càng thuận lợi với mình. Gia Huy tiếp tục đứng dậy đóng cho
xong màn kịch hay. Hắn nhanh chóng đứng trước mặt Ngọc Linh, đấm 1
phát vào mặt Tấn Phong.
Tấn Phong vì thương tâm khi thấy Ngọc Linh khóc nên không để ý và
té ngã. Trên khóe môi anh bắt đầu có máu. Gia Huy mỉm cười tà ác
nhìn Tấn Phong và đóng kịch.
- Cậu…tại sao lại nói thế với Ngọc Linh, cô ấy chỉ đơn thuần là
chơi với tôi thôi. Cậu thật quá đáng đó.
Nói xong, Gia Huy quay lại ôm Ngọc Linh, cậu ấy vỗ về an ủi, Ngọc
Linh được dịp khóc to hơn. Tấn Phong đau lòng, lấy tay lau vết máu
nơi khóe miệng, lặng lẽ đứng dậy. Ngọc Linh nhìn theo dáng đi của
anh, sau màn mưa nước mắt, cô thấy được dáng đi buồn bã của Tấn
Phong.
Chiều hôm đó, Ngọc Linh và Gia Huy đi chơi, Tấn Phong không an lòng
nên đã lén đứng chờ ở cổng công viên và âm thầm đi theo bảo vệ.
Nhìn nụ cười không chút phiền muộn khi Ngọc Linh đi vòng xoay ngựa
gỗ, anh thấy lòng nhen nhóm một chút ấm áp. Tấn Phong thầm khen Gia
Huy.
- Gia Huy, cậu ác độc lắm ! Nhưng có 1 điều tôi luôn hài lòng về
cậu chính là khả năng làm cho Ngọc Linh cười.
Nhìn từ xa, Tấn Phong thấy được vóc dáng chạy nhảy tung tăng như
trẻ con của Ngọc Linh, mấy lần cô suýt vấp té may mà có Gia Huy.
Tấn Phong thầm lắc đầu và mỉm cười.
Tấn Phong thầm hài lòng khi thấy có vấn đề gì trong ngày hôm nay.
Ngọc Linh hoàn toàn bình thường, không sứt mẻ.
Gia Huy, Ngọc Linh quyết định sẽ về bằng xe buýt, cô quýt định đến
trạm xe để chờ. Ngọc Linh thì ai cũng biết rồi đấy, cô nào thích
ngồi yên vậy là cô quyết định kéo Gia Huy đứng dậy. Trong lòng Gia
Huy, 1 kế hoạch được vạch ra. Anh ngấm ngầm đưa tay định đẩy Ngọc
Linh ra ngoài đường, bàn tay đang chầm chậm từng bước 1 sẽ làm việc
tội ác, Ngọc Linh vẫn cứ vui tươi hồn nhiên. Tấn Phong từ xa thấy
vậy toan chạy ra la lớn.
- Ngọc Linh à, coi…
Câu nói chưa kịp hoàn thành thì 1 đám trẻ con cũng đi từ công viên
ùa
ra xô đẩy Gia Huy, Gia Huy bị đẩy lên phía trước, bàn tay cũng vì
thế mà lao lên đẩy Ngọc Linh ra. Cô vô cùng bàng hoàng và hốt hoảng
không biết chuyện gì thì một chiếc xe lao đến rất nhanh, Ngọc Linh
sững người, nước mắt rơi tí tách, trong đầu cô thoáng hiện ra hình
ảnh Tấn Phong.
Tấn Phong sững người, tim anh đau đớn đến mức gần như không còn cảm
giác gì nữa, gương mặt cũng trở nên đờ đẫn không còn chút máu. Tấn
Phong hớt hải chạy đến, xô đẩy hết mọi người ra đến bên Ngọc Linh.
Gia Huy sững người, anh không ngờ Ngọc Linh lại có thể nằm im nhắm
mắt trước mặt anh.
Tấn Phong giờ đây hận Gia Huy đến tận xương tận tủy, anh quyết tâm
sẽ khiến Gia Huy trả giá. Tấn Phong nhanh chóng ẳm Ngọc Linh bắt
taxi đến bệnh viện, anh kê đầu của Ngọc Linh nằm trên chân mình.
Nhìn gương mặt Ngọc Linh mỗi lúc một trắng bệnh, máu mỗi lúc chảy
ra nhiều hơn, Tấn Phong đau lắm ! Trái tim của Tấn Phong cũng đang
dần dần rỉ máu vì Ngọc Linh. Nước mắt Tấn Phong cứ nhẹ nhàng từng
giọt rơi trên gương mặt Ngọc Linh. Giọng Tấn Phong bỗng chốc cũng
nghẹn ngào, anh nói với cô những câu động viên mong là cô sẽ nghe
thấy.
- Này, bé con, cô nhất định phải sống. Cô nhất định phải tỉnh.
Chúng ta là kẻ thù cơ mà, là kẻ thù có đúng không ? Đã là kẻ thù
thì phải quyết chiến đấu đến giây phút cuối cuối chứ. Cô có biết
là…tôi rất nhớ cô không.
Bác tài xế nhìn qua gương thấy Tấn Phong đầm đìa nước mắt, ông cũng
đau lòng. Bác tài chỉ còn cách là lái xe thật nhanh để giúp cho
người con gái mà Tấn Phong yêu thương mau chóng tỉnh dậy.
Ngọc Linh vẫn mê man bất tỉnh…lúc này cô đang mơ.
Ngọc Linh thấy trước mắt mình là một khoảng không rất tối, tối đến
mức cô đưa tay lên ngang mặt cũng chẳng thấy được. Cô vô cùng sợ
hãi, cô rất sợ. Lúc đó bỗng nhiên trước mắt cô có 1 ánh sáng, áng
sáng ở trước mặt càng lúc càng rọi đến nơi cô. Ngọc Linh tò mò,
định bước đến bỗng có người gọi.
- Ngọc Linh, cô không được bước đến đó.
Ngọc Linh quay lại thì ra là Tấn Phong, không hiểu sao trong lòng
Ngọc Linh rất vui mừng, cô vội quay lại chạy đến ôm Tấn Phong, cô
dụi đầu vào lòng anh. Tấn Phong vồ về, ôm cô trong vòng tay ấm
áp.
- Tôi cấm cô bước đến đó. Cô mà bước đến là tôi nghỉ chơi với cô
luôn, biết không hả ? Bé con này, ngoan nhé, đừng đến đó nhé ! Bé
con ơi, tôi nhớ em lắm biết không ? Quay về đây đi, nghe lời tôi
nhé !
Ngọc Linh nước mắt đầm đìa ôm Tấn Phong. Cô ôm chưa được bao lâu
thì anh đã đẩy cô ra, anh biến mất trong khoảng tối. Ngọc Linh
khóc, cô sợ hãi vô cùng. Bỗng nhiên sau lưng cô lại có tiếng gọi
rất quen thuộc, rất dịu dàng, rất thân thương.
- Ngọc Linh
Ngọc Linh quay đầu lại, là Gia Huy, là người cô rất mực tin tưởng
và vui vẻ khi ở bên. Cô vội chạy đến nắm lấy đôi tay của Gia Huy.
Gia Huy mỉm cười nhìn cô.
- Này, Ngọc Linh, cậu theo mình nhé ! Được không ? Đi về bên phía
ánh sáng này. Có phải là ánh sáng cho cậu cảm giác an toàn hơn
không ? Đúng không ? Vậy theo mình đi, chúng ta sẽ cùng nhau hạnh
phúc và bên nhau chơi đùa mãi mãi.
Ngọc Linh theo sự dẫn dắt của Gia Huy qua bên phần ánh sáng. Thần
trí của cô không còn tỉnh táo nữa, cô cứ nhìn Gia Huy, đi theo anh
qua cánh cửa ánh sáng.
Lúc này ở thực tại, Ngọc Linh đang được cấp cứu, các bác sĩ lo
lắng. Trên chiếc máy đo nhịp tim, 1 đường dài thẳng tắp và tiếng
tít chói tai. Các bác sĩ quyết định lấy máy xóc điện mong cô lấy
lại được nhịp tim. Bên ngoài phòng cấp cứu, Tấn Phong lo lắng, anh
đưa tay chắp lại khấn nguyện thượng đế mong cô được sống.
- Con chỉ mong cô ấy được sống, dù là sau này có thể con không được
gần cô ấy con cũng vui lòng. Chỉ mong là cô ấy được hạnh phúc.
Thượng đế, con xin người bởi con đã thích cô ấy mất rồi.
Tấn Phong thành khẩn cầu nguyện, anh sợ Ngọc Linh sẽ rời bỏ anh.
Trái tim anh đã nhờ có Ngọc Linh mà trở nên ấm áp, nhờ cô mà anh
cũng vui vẻ hơn, anh không muốn Ngọc Linh biến mất.
Tấn Phong trong giậy phút này cũng có chút bực tức, anh quát mắng
Ngọc Linh vì mỗi lần anh quát mắng Ngọc Linh sẽ đáp trả. Anh mong
lần này cũng thế, Ngọc Linh sẽ tỉnh dậy và mắng anh. Tiếng Tấn
Phong vang vọng khắp hành lang bệnh viện.
- Ngọc Linh, cô tỉnh ngay, thứ như cô ngực cũng chẳng có. Đồ con
nít, tỉnh ngay cho tôi nhờ không là tôi giận cô. Nhanh lên, tỉnh
ngay. Kẻ thù phải sống dai để trả thù cho nhau chứ.
Trong giấc mơ, Ngọc Linh bỗng nghe tiếng Tấn Phong, cô vội buông
tay Gia Huy và quay đầu lại, là Tấn Phong. Anh đang tức giận nhìn
cô, rất bực bội nhìn cô nhưng anh lại dang rộng vòng tay chờ cô.
Ngọc Linh có thể cảm nhận được sâu trong ánh mắt đang tức giận nhìn
cô là sự ấm áp, là sự lo lắng và cả quan tâm.
- Về đi Ngọc Linh, tôi biết là mình hay trêu chọc
cô nhưng cô vẫn luôn vui vẻ khi bên tôi mà. Về đi nhé ! Bé con, cô
không về là tôi giận thật đấy.(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me ,chúc các
bạn vui vẻ)Trước mắt Ngọc Linh là một Tấn Phong khác nhưng Tấn
Phong này là người luôn hiện trong trái tim và tâm trí của cô. Cô
cũng tin anh và niềm tin này lớn hơn khi tin Gia Huy.
Ngọc Linh đang ngẩn ngơ suy nghĩ thì Tấn Phong lùi dần. Ngọc Linh
sợ lắm, cô sợ Tấn Phong đi, cô vội chạy đến nắm tay anh, ôm anh
thật chặt, đi theo anh bước ra khỏi cửa ánh sáng và đi đến bóng
tối.
Trong phòng cấp cứu, tim của Ngọc Linh đã bắt đầu đập. Tất cả y bác
sĩ đều mỉm cười vui mừng vì vừa cứu được một mạng sống.
Sau khi ca cấp cứu thành công, bác sĩ bước ra. Tấn Phong vội chạy
nhanh nắm chặt tay bác sĩ, gương mặt lo lắng.
- Bác sĩ, cô ấy sao rồi ?
- Ca cấp cứu rất thành công nhưng…hiện tại cô ấy vẫn mê man vì não
chấn động hơi mạnh. Nhưng anh đừng lo, cô ấy không mất trí nhớ đâu
nhưng có điều…cô ấy có thể sẽ không đi lại được.
Tấn Phong buông tay, thững thờ như người mất hồn. Anh cũng vui lắm
! Anh rất vui bởi Ngọc Linh còn sống nhưng mà cô ấy sẽ không còn là
chú chim nhỏ biết chạy, biết nhảy trước mặt anh nữa. Anh sợ Ngọc
Linh sẽ buồn, sẽ không muốn sống khi biết tin này.
Chiếc giường nơi Ngọc Linh đang nằm vội đẩy ra chuyển cô đến phòng
chăm sóc đặc biệt. Tấn Phong trong vô thức bước theo. Lúc này, Gia
Huy xuất hiện. Nãy giờ anh rất lo lắng cho Ngọc Linh, anh sợ Ngọc
Linh chết. Qua vài ngày bên cô, anh đã vô cùng hạnh phúc. Nhìn đôi
mắt long lanh khi cô nhìn anh, nhìn nụ cười đáng yêu của cô anh
cũng có chút động lòng.
Tấn Phong thấy Gia Huy đã hầm hầm nổi giận không kìm chế được vội
đánh Gia Huy 1 quả đấm, Gia Huy ngã ngay trên sàn. Tấn Phong mặt đỏ
bừng vì tức, gân máu cũng nổi lên trên trán.
- Anh, tại anh mà cô ấy đang mê man. Tại anh mà Ngọc Linh không đi
lại được nữa. Ngọc Linh mà không tỉnh được tôi sẽ giết anh.
Gia Huy không tin được lời Tấn Phong nói, anh đứng dậy nắm cổ áo
Tấn Phong.
- Anh nói gì ?
- Anh còn không nghe rõ nữa hả ?
Gia Huy giờ đã hoàn toàn tin tưởng, anh buông tay, ngồi xuống nền
đất. Vết bầm trên mặt do Tấn Phong đánh hãy còn đau nhưng có lẽ nó
không sánh được với nỗi đau trong tim mình. Anh trách bản thân là
lỗi do anh cả.
Tấn Phong bỏ mặc Gia Huy, anh vội đi đến phòng chăm sóc đặc biệt lo
cho Ngọc Linh.
Tấn Phong lặng lẽ vào phòng Ngọc Linh, anh đến gần và ngồi bên cạnh
cô. Trông cô giờ đây rất đáng thương, phần trán bị băng lại, khắp
người thì bị thương. Đặc biệt anh nhìn lên gương mặt của Ngọc Linh,
đôi mắt cô vẫn đang nhắm nghiền lại, hàng lông mi vừa đen lại dài
và cong vút.
Không hiểu sao nước mắt của Tấn Phong lúc ấy lại lăn dài. Phải
chăng anh đang xót thương cho Ngọc Linh ? Cho những nỗi đau cô đang
gánh chịu ? Tim anh giờ đây nhói đến mức muốn thở cũng khó. Anh vô
cùng đau đớn và hối hận vì đã không đi cùng cô, ngay bên cạnh cô
lúc cô gặp tai nạn. Phải chăng lúc ấy nếu anh đang bên cạnh thì anh
đã ngăn được âm mưu đen tối kia rồi. Càng nghĩ anh càng hận bản
thân. Anh đưa đôi tay khẽ sờ lên gò má mịn màng của Ngọc Linh. Sau
đó Tấn Phong cầm tay cô lên áp lên gò má mình.
Trong lòng Tấn Phong lúc đó, anh rất nhớ Ngọc Linh, anh mong là cô
tỉnh, tỉnh thật nhanh để còn thấy được nụ cười ấm áp của cô, thấy
được sự trong sáng hồn nhiên trong tâm hồn cô mang đến cho anh. Anh
rất nhớ Ngọc Linh, nhớ da diết lắm ! Chỉ cần Ngọc Linh tỉnh lại dù
anh phải đánh đổi mạng sống hay cả việc sau này không gặp Ngọc Linh
nữa, anh cũng bằng lòng.
Đang suy nghĩ, anh bỗng nhiên thấy từ khóe mắt Ngọc Linh có giọt
nước mắt lăn dài, ruột gan anh bỗng nhiên cũng quặn thắt khi thấy
vậy.
- Gia Huy, Gia Huy ơi…hic…
Nghe Ngọc Linh gọi Gia Huy, lòng anh đau như cắt chỉ muốn băm hắn
ra thành trăm mảnh. Tại sao ngay lúc này, ngay khi hắn đã hại cô
đến mức không còn có thể đi lại vậy mà vẫn gọi tên hắn. Chẳng lẽ vị
trí của anh không quan trọng. Ừ, thì anh hay trêu chọc cô nhưng
cũng đâu làm hại cô vậy tại sao cô không thử gọi tên anh mà gọi tên
hắn. Trong lòng Tấn Phong giờ đấy đau đớn khôn cùng, một nỗi đau có
sự bon chen của ghen tị.
Anh đứng dậy, cười đau khổ, đưa đôi mắt yêu thương nhìn Ngọc Linh
lần cuối rồi lặng lẽ ra ngoài.
Tấn Phong vừa bước ra đã thấy Gia Huy, anh rất tức giận khi thấy
hắn, hắn đã hại Ngọc Linh vậy mà còn dám đến đây, không biết còn
dám giở trò gì nữa nhưng… Ngọc Linh hình như thích hắn, thích Gia
Huy đến mức bỏ mặc anh, chẳng thèm nhớ hay gọi tên anh vậy thì anh
nên để cô và người cô yêu thương bên cạnh nhau chứ nhỉ ? Tấn Phong
chỉ còn biết làm thế và lặng thầm bảo vệ Ngọc Linh, đứa con gái có
tâm hồn trong sáng như một đứa trẻ.
- Tôi cảnh cáo anh, anh dám hại Ngọc Linh lần nữa
thì biết tay tôi. Lần này tại anh mà cô ấy phải nằm viện sao anh
còn đến đây. Anh đến đây để xem cô ấy sống hay chết thế nào à
?
Tấn Phong quát mắng Gia Huy, anh ghét đứa con trai này, người khiến
cho Ngọc Linh mê man và cũng là người duy nhất làm cho Ngọc Linh
vui vẻ.
Gia Huy đứng lặng im nghe Tấn Phong la mắng mình trong bệnh viện,
giờ đây anh còn tâm trạng nào nữa để mà phản bác lại chỉ biết lắng
nghe thôi. Nhưng dù sao, Gia Huy muốn vào thăm Ngọc Linh cũng phải
hỏi Tấn Phong bởi anh là người hiện tại đang chăm sóc và bảo vệ
Ngọc Linh.
- Tôi…tôi có thể vào thăm cô ấy được không.
- Tùy anh
Tấn Phong trả lời một cách không biểu cảm và lạnh lùng, anh quay
người bước đi. Gia Huy nhìn anh ngạc nhiên bởi anh không tin là Tấn
Phong lại cho anh vào dễ như vậy. Mà dù sao chuyện đó cũng chẳng
quan trọng, bây giờ việc cần làm là vào xem Ngọc Linh thế nào
?
Gia Huy nhẹ nhàng vào phòng Ngọc Linh, anh đến ngồi cạnh cô. Nhìn
hậu quả của việc anh gây ra cho cô, lòng anh đau như cắt. Thật ra
lúc anh đưa tay định xô Ngọc Linh, gần sắp đạt được mục đích thì
tay anh đã ngừng lại. Anh bỗng không muốn trả thù nữa nhưng…vì bọn
trẻ con đã xô đẩy anh, đôi tay chưa kịp rút lại đã tiếp tục hành
động tội ác của chủ nhân nó. Vậy là anh đã đẩy Ngọc Linh đi.
Cái khoảnh khắc thấy Ngọc Linh nằm bất động bên vũng máu, tim anh
lúc đó đã ngừng đập, ngừng đập vì đau, ngừng đập vì quá sững sờ.
Anh thấy mình có lỗi với Ngọc Linh. Nếu lúc đó anh không đưa tay
lên thì phải chăng Ngọc Linh đã không gặp nguy rồi. Anh hận mình,
anh hận mình ghê lắm !
Anh nhìn Ngọc Linh mà không khỏi không thấy thương xót cho cô. Bỗng
nhiên anh thấy cô mỉm cười.
- Tấn…Tấn Phong…xin lỗi vì…vì bỏ mặc anh.
Gia Huy đau xót trong lòng, rất đau. Anh đang nghĩ phải chăng Ngọc
Linh đang nằm mơ gặp Tấn Phong, cười vui vẻ xin lỗi để anh tha thứ
? Gia Huy cảm giác hình như chỉ cần Ngọc Linh cười tươi và nhìn hắn
thì hắn sẽ vui vẻ tha lỗi.
- Tấn Phong…tôi…tôi nhớ anh. Anh…có thể trêu chọc tôi như mọi
ngày…có đươc không ?
Gia Huy càng nghe càng thấy đau đớn không gì tả được. Hình như Ngọc
Linh…từng chút một cũng thích Tấn Phong. Anh phải làm gì đây ? Gia
Huy phải làm gì ? Anh lặng thầm ra khỏi phòng và đi tìm lại những
thứ anh quên lãng từ lâu.
Đã 3 ngày kể từ khi Ngọc Linh gặp tai nạn, cô ấy vẫn chưa tỉnh. Tấn
Phong vẫn đều đặn vào thăm và chăm sóc, anh không muốn lúc Ngọc
Linh tỉnh dậy người đầu tiên cô nhìn thấy là Gia Huy, anh muốn là
anh.
Vì suốt ngày anh chỉ lo cho Ngọc Linh mà chẳng chịu chăm chút 1 tí
nào cho bản thân nên sức khỏe đã sa sút. Chỉ 3 ngày mà anh trông
gầy hơn, đôi mắt thì có phần thâm quầng vì ngủ không ngon giấc, sức
sống trên gương mặt như bị rút cạn. Giờ đây chẳng ai còn thấy 1
Phong thiếu gia đẹp trai, kiêu ngạo mà chỉ là 1 người với sức khỏe
đã bị kiệt quệ.
Tấn Phong hôm nay cũng vậy, anh chậm rãi lấy khăn ấm lau mặt cho
Ngọc Linh.
Đột nhiên, ngón tay Ngọc Linh khẽ cử động, mi mắt cũng chút chuyển
động, anh mừng lắm ! Anh rất mừng là đằng khác. Anh vội nắm lấy đôi
bàn tay nhỏ nhắn với những nhón tay suôn dài áp lên gò má của
mình.
- Tấn…Phong
Ngọc Linh mở mắt và nhìn thấy anh, cô gọi tên anh đan xen chút
thương yêu và dịu dàng. Tấn Phong rất vui, anh rất thích, anh có
thể nghe thấy giọng nói với thanh âm dễ nghe, trong trẻo mà ngọt
ngào. Giọng nói mà anh đã rất nhớ.
- Nhóc con, vậy là cô tỉnh rồi !
Anh cười thật hạnh phúc nhìn cô, giọng nói cũng đầy sự vui mừng và
thương yêu. Ngọc Linh rất vui. Cô rất hạnh phúc khi thấy Tấn
Phong.
Ngọc Linh thấy toàn thân mệt mỏi vì đã không chạy nhảy, đi chơi
trong 3 ngày, cô định bước xuống giường nhưng…chân cô không cử
động. Cô lo sợ…cô cứ tưởng do chân mình nằm lâu bị tê nên cố lần
nữa, cô…không…không cử động được. Tấn Phong đã biết trước điều này.
Anh chăm chú nhìn Ngọc Linh, đau lòng.
Ngọc Linh thì bắt đầu khóc, níu tay áo Tấn Phong và ôm anh.
- Hic…sao…sao tôi đi không được. Tôi…tôi bị gì rồi ? Tôi…sợ quá.
Anh…anh có giúp…hic…tôi được không ?
Anh ôm Ngọc Linh, vỗ về an ủi cô.
- Không sao đâu mà. Cô ở đây để tôi gọi bác sĩ.
Anh hớt hải chạy đi kiếm bác sĩ và bỏ mặc Ngọc Linh.
Lúc anh và bác sĩ quay lại đã thấy có Gia Huy bên cạnh. Hắn đang
nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, nắm tay an ủi. Trong lòng Tấn Phong
nhen nhóm lửa giận và… ghen. Anh rất bực nhưng vẫn cố kìm
nén.
Bác sĩ khám qua cho Ngọc Linh một lát và kéo Tấn Phong ra
ngoài.
- Khoan, bác sĩ ở lại đi, tôi cũng muốn nghe.
Giọng Ngọc Linh đầy chắc nịch, có chút run sợ thốt lên.
- Thôi được. Thật ra chân cô giờ không đi được nữa rồi.
Ngọc Linh đã chuẩn bị tâm lý để nghe nhưng cô vẫn rất đau, rất buồn
khi thực sự chính
tai nghe được, cô òa khóc nức nở.
- Vậy có cách nào không bác sĩ ?
- Cô ấy sẽ đi lại được thôi nếu cô ấy chịu khó tập luyện.
Tấn Phong khẽ vui mừng, vậy là Ngọc Linh vẫn còn cơ hội.